Gã thanh niên gầy gò đứng trên không trung, hai cánh tay buông thõng, trên gương mặt là nụ cười dường như rất ôn hòa, nhưng trước nụ cười đó, tất cả những người đứng xung quanh hồ nước đều không dám có bất cứ động tĩnh gì.
Ngụy Tùng nhìn Lâm Động, nụ cười trào phúng đông cứng trên gương mặt trở nên vô cùng khó coi. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, trong cổ họng phát ra âm thanh cổ quái, nhất thời khóe miệng giật giật, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh.
- Từ huynh đâu?
Giọng Ngụy Tùng có phần khàn đặc.
- Bị ta giải quyết rồi!
Lâm Động nhìn Ngụy Tùng rồi cười, nói với vẻ không để tâm.
Không khí vốn có phần yên tĩnh bỗng chốc đông cứng vì câu nói của Lâm Động. Không ít người đều thầm hít vào một hơi khí lạnh. Sắc mặt bọn Mạc Trảm, Hàn Đào cũng ngưng trọng, thầm thấy may mắn vì không bị lòng tham khiến đầu óc lú lẫn. Ai có thể ngờ nổi một kẻ nhìn có vẻ vô hại kia lại lợi hại đến mức đó!
Đó là một Tiên Phù sư và một Yêu thú Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành a! Vậy mà hắn lại giải quyết được hai người đó với thực lực Cửu Nguyên Niết Bàn!
Ánh mắt Ngụy Tùng lúc này có phần sửng sốt, mãi lúc sau mới bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn Lâm Động đã có thêm sự sợ sệt. Đám người Ngụy gia phía sau hắn cũng không còn hung hăng như trước nữa.
Đương nhiên không chỉ có bọn chúng cảm thấy chấn động, ngay cả mấy người Cổ Yên, vẻ mặt cũng đầy vẻ không thể tin nổi. Hiển nhiên bọn họ chưa thể tin nổi sự thật rằng Lâm Động đã giải quyết được một Tiên Phù sư!
- Ngươi… ngươi có biết Từ huynh là ai không? Sư phụ của hắn là Tà Cốt lão nhân, Cung phụng của Tà Phong Động Thiên. Ngươi dám hạ sát thủ với hắn?
Đến khi tỉnh thần lại, Ngụy Tùng gầm lên.
- Tà Cốt lão nhân?
Nghe vậy, ánh mắt mấy người Cổ Yên đều biến đổi, hiển nhiên bọn họ đã nghe thấy cái tên này.
Nhưng Lâm Động chẳng có chút dao động nào, ngay cả mấy trăm đệ tử Nguyên Môn hắn còn dám tiêu diệt, huống hồ gì là một gã đệ tử của Cung phụng. Lẽ nào Tà Cốt lão nhân hung hãn hơn cả Tam đại Chưởng môn của Nguyên Môn sao?
- Ngụy Tùng, hôm nay là Từ Vẫn muốn hạ sát thủ với Lâm Động, hắn chỉ phòng vệ mà thôi. Chuyện này dù cho Tà Cốt lão nhân có biết cũng chẳng thể nói gì. Ở Loạn Ma Hải những chuyện như thế này chẳng có gì lạ cả!
Cổ Yên lạnh lùng nói.
- Hừ, mặc xác ngươi có lý do gì, ngươi hãy đợi mà giải thích với Tà Cốt Cung phụng đi!
- Có phải ngươi cũng muốn như hắn không?
Lâm Động nheo mắt nhìn Ngụy Tùng, tay vung lên, nhất thời chiếc đỉnh đỏ rực nghiêng xuống, nơi miệng đỉnh lấp lánh ánh hồng quang.
Bọn Ngụy Tùng thấy vậy, sắc mặt nhất thời kịch biến vội vàng lùi về phía sau.
- Trong vòng mười lần đếm, không cút thì chết!
Ánh mắt Lâm Động dần lạnh băng, lan tỏa sát ý lạnh lẽo.
Ngụy Tùng nghe vậy, sắc mặt biến đổi liên hồi, nhưng cuối cùng cũng phẩy ống tay áo, hầm hầm nói:
- Cổ Yên, các ngươi cũng đừng đắc ý, các ngươi giết Từ Vẫn, chuyện này sẽ không giải quyết dễ dàng như vậy đâu! Ta cho ngươi hay, lần này Đại sư huynh của Từ Vẫn đã ra tay với Cổ Vân Thiên, Cổ gia các ngươi trong Võ hội lần này chắc chắn đại bại!
- Ngươi nói cái gì?
Cổ Yên quát lên.
- Ha ha, đến lúc đó rồi ngươi sẽ biết thôi!
Ngụy Tùng cười lớn, nhìn Lâm Động một cái rồi vung tay dẫn bọn người Ngụy gia rời đi.
Lâm Động bình thản nhìn đám người Ngụy Tùng rút chạy, cũng không có ý định ra tay. Giờ ở Huyền Linh Đảo người đông rất phức tạp, muốn phong tỏa thông tin hắn giết Từ Vẫn là không thể. Nếu động thủ giết hết bọn Ngụy Tùng nữa thì có lẽ sẽ gây nên nhiều phiền phức hơn. Hơn nữa với thực lực của Ngụy Tùng, hắn cũng khó lòng tạo được sức uy hiếp thực chất.
Sau khi Ngụy gia rút lui, cường giả của thế lực các phương ở xung quanh hồ nước chỉ có thể lắc đầu bất lực. Nhìn gương mặt lạnh lùng của Lâm Động, sau đó quay sang nhìn nhau rồi chủ động giải tán. Lúc này bọn chúng cũng không có dũng khí nghĩ đến Sinh Sinh Huyền Linh Quả trong tay Lâm Động nữa!
Chỉ trong mấy phút, mọi người bao gồm cả Mạc Trảm, Hàn Đào đều rời khỏi nơi thị phi này.
Xung quanh hồ nước nhanh chóng trở nên yên tĩnh, tất cả rời đi để lại một đống tàn tích.
Lâm Động cũng đáp xuống đất, bàn tay vẫy một cái, Phần Thiên Đỉnh biến thành một đạo hồng quang bay vào trong cơ thể, sau đó hắn mới quay người lại nhìn về phía Cổ Yên.
Cổ Yên có phần cảm thán, ai mà ngờ được gã thanh niên hơn mười ngày trước được Cổ Nhã nhặt về, trong mắt nàng không khác gì một gã phế nhân, cuối cùng lại lợi hại đến như vậy.
Lâm Động nhìn Cổ Yên, bàn tay nắm lại, hai quả Sinh Sinh Huyền Linh Quả hiện ra, sau đó hắn ném một quả cho Cổ Yên:
- Cái này đổi cho một vạn Huyền Nguyên Đan!
Cổ Yên vội vàng bắt lấy. Sinh Sinh Huyền Linh Quả vừa cầm vào tay, Sinh Khí dồi dào nhất thời khiến gương mặt lạnh lùng của nàng ánh lên một màu hồng, nàng khẽ cắn môi:
- Cảm ơn!
Nàng hiểu rõ ràng thật sự một vạn viên Huyền Nguyên Đan không là gì so với Sinh Sinh Huyền Linh Quả này, lần này nếu không phải nhờ có Lâm Động thì có lẽ không đến lượt nàng có được Sinh Sinh Huyền Linh Quả như thế này!
- Lần đầu đến Loạn Ma Hải, gặp được cũng là duyên phận!
Lâm Động cười, lúc này hắn cũng không còn sự lạnh lùng như trước đây nữa, dọc đường đến đây, bọn Cổ Yên cũng giúp hắn không ít.
Lâm Động nói xong, xoay người tiến lại chỗ của Cổ Nhã, đưa tay về phía cô nàng thiếu nữ, lại một quả Sinh Sinh Huyền Linh Quả hiện ra. Sau đó hắn đưa cho nàng ta trước ánh mắt ngưỡng mộ của đám đệ tử Cổ gia.
- Cái này… cho ta sao?
Cổ Nhã nhìn Sinh Sinh Huyền Linh Quả, mặc dù trong lòng rất muốn nhưng lại không dám nhận, rụt rè nhìn Lâm Động, hỏi.
- Nha đầu này, nếu không nhờ có ngươi thì có lẽ ta bị Yêu thú ăn mất rồi. Mạng của ta quý hơn một quả Sinh Sinh Huyền Linh Quả nhiều lắm chứ!
Lâm Động cười, nhét Sinh Sinh Huyền Linh Quả vào tay Cổ Nhã, lúc này nàng mới mừng rỡ nhận lấy.
- Sau này các ngươi định làm gì?
Lâm Động quay sang Cổ Yên hỏi.
- Ta muốn ở đây dùng Sinh Sinh Huyền Linh Quả đột phá Sinh Huyền Cảnh!
Cổ Yên trầm ngâm, hai tháng nữa là Võ hội Ngũ gia bắt đầu, nếu nàng đột phá được Sinh Huyền Cảnh thì chắc chắn sức mạnh Cổ gia sẽ tăng lên một chút.
Lâm Động nghe vậy thì gật gù, nhất thời hắn nhìn về mặt hồ trong veo bình lặng, nói:
- Giờ ta có việc phải xuống đáy hồ một chuyến. Ở dưới dó chắc chắn có rất nhiều nguy hiểm, nếu các ngươi muốn đi xuống, ta cũng không ngăn cản, nhưng ta không thể đảm bảo an toàn cho các ngươi được!
Trước nay Lâm Động vốn luôn thận trọng, hắn không tin dưới đáy hồ vô cùng an toàn, nếu không thì Tam Đầu Ma Giao sớm đã liều mạng chiếm lấy Địa Tâm Sinh Linh Tương rồi.
Cổ Yên hơi khựng người vì lời nói của Lâm Động, nhất thời nàng nhìn mặt hồ, trong lòng dự đoán được chắc chắn hắn có mục đích gì đó, nhưng nàng cũng hỏi gì thêm. Lần này Cổ gia đã có được không ít thứ từ chỗ của Lâm Động, nếu muốn làm gì nữa thì thật hơi quá tham lam rồi.
- Ừm, vậy ngươi đi đi! Cẩn thận một chút, nếu đủ thời gian thì bọn ta sẽ hộ pháp ngoài này giúp ngươi một chút.
Cổ Yên ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
Lâm Động gật đầu cười, sau đó vỗ nhẹ lên đầu Cổ Nhã một cái, cuối cùng mới quay người đi về phía hồ nước.
- Lâm Động đại ca cẩn thận nhé!
Cổ Nhã ở đằng sau vẫy vẫy tay.
Lâm Động quay lưng về phía nàng vẫy tay, sau đó tùm một tiếng nhảy xuống hồ, nguyên lực bao bọc quanh người nhanh chóng bơi xuống đáy.
- Cổ Yên tỷ, sao hắn lại xuống đáy hồ? Có phải dưới đó có bảo vật gì không?
Một gã đệ tử Cổ gia khẽ hỏi.
Cổ Yên nhìn người đó một cái:
- Làm người phải biết đủ, ăn nhiều quá cẩn thận vỡ bụng mà chết!
Gã đệ tử đó lúng túng gật đầu, không dám nói gì thêm.
- Truyền lệnh xuống dưới, dựng trại ở đây, xem xét động tĩnh xung quanh, ta phải bế quan xung kích Sinh Huyền Cảnh!
Cổ Yên phẩy tay, nhất thời nhảy lên một tảng đá lớn ngồi xuống, ánh mắt nhìn mặt hồ một lúc rồi mới thu lại. Bàn tay co lại, Sinh Sinh Huyền Linh Quả lập tức xuất hiện, sau đó hai mắt nàng cũng từ từ nhắm lại.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 41 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Nguyên lực nhất thời bao bọc quanh người Lâm Động, nguồn năng lượng dồi dào khiến Lâm Động tựa con cá bơi nhanh chóng xuống đáy hồ.
Nhìn từ bên ngoài, dường như diện tích của hồ nước này rất rộng, nhưng khi xuống sâu bên dưới mới nhận ra bề mặt chỉ như một góc của ngọn băng sơn. Ở bên trong nó nhìn xuống, vùng tối đó tựa cái miệng lớn đen ngòm của Ác ma khiến người ta phải dựng tóc gáy.
Càng dần xuống sâu, Lâm Động phát hiện ra ở đây không hề có bất cứ sinh vật nào sinh sống. Điều này khiến hắn vô cùng ngạc nhiên, bởi vì sinh cơ ở đây rất đậm đặc, vốn dĩ là nơi thích hợp cho sự sống. Nhưng quái lạ là sao ở một hồ nước rộng lớn thế này lại chẳng có nổi một con cá nhỏ. Tinh thần lực của hắn không ngừng tỏa ra, nhưng chỉ nhận lại sự tĩnh lặng chết chóc.
Cảnh tượng quỷ dị này cũng khiến Lâm Động càng thêm cảnh giác, nguyên lực cuộn trào trong cơ thể, năng lượng lan tỏa khắp tứ chi sẵn sàng ứng phó với bất cứ biến cố nào.
Âm thanh phát ra khi bơi khẽ vang lên, Lâm Động lướt mắt nhìn xuống đáy hồ tối đen, bỗng nhiên hắn cảm thấy dường như nhiệt độ nước hồ tăng lên không ít.
- Hồ nước này có chút quái dị!
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Lâm Động, hắn lại lặn xuống sâu thêm một chút. Hơn chục phút sau, trong vùng tối vô tận bỗng có chút ánh sáng đỏ lóe lên, đồng thời nước hồ cũng ngày một nóng hơn.
Ục ục ục!
Lâm Động càng xuống sâu, vùng sáng đỏ ngày một rộng, sau đó hắn nhìn thấy vùng sáng ấy lan đến tận một vùng dung nham vô tận!
Dung nham đỏ rực chảy tràn dưới đáy hồ tựa như một tấm thảm đỏ. Dung nham sôi ùng ục, đồng thời cũng khiến nước hồ xung quanh nóng rực lên.
Lâm Động sững người nhìn, sau đó không kềm được chẹp miệng, hiển nhiên đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cảnh tượng lửa và nước cùng tồn tại như thế này!
- Đầu Tam Đầu Ma Giao nói dưới đáy hồ có Địa Tâm Sinh Linh Tương, nhưng hiện giờ lại chẳng có bất cứ thứ sóng năng lượng nào cả!
Lâm Động rất nhanh đã sực tỉnh, quét mắt ra xung quanh, tinh thần lực cũng nhanh chóng lan tỏa. Nhất thời hắn chau mày lại, bởi vì hắn phát hiện ở vùng dung nham kia không có bất cứ một tia năng lượng nào chứ đừng nói đến Địa Tâm Sinh Linh Tương gì đó!
- Lẽ nào tin tức của nó là giả?
Lâm Động chau mày, nhất thời lắc lắc đầu. Tuy không thể tin tưởng hoàn toàn lời nói của Tam Đầu Ma Giao, nhưng chắc chắn cũng có vài phần là sự thật. Hơn nữa nó cũng nên biết tin tức giả rất dễ bị vạch trần, đến lúc đó với thủ đoạn của Lâm Động thì nó sẽ chẳng thể nào yên ổn được.
- Lẽ nào… là ở dưới dung nham?
Lâm Động nhìn quanh, ánh mắt bỗng dừng lại trên bề mặt dung nham đang ùng ục sôi. Hắn trầm ngâm một chút rồi phẩy tay<a href="http://deo co tien dung du" target="_blank">,</a> Phần Thiên Đỉnh hiện ra, toàn thân hắn chui vào trong đỉnh rồi biến Phần Thiên Đỉnh thành một đạo hồng quang, chui vào vùng dung nham nóng chảy bên dưới.
Tùm!
Phần Thiên Đỉnh không gặp bất cứ sự cản trợ nào, dễ dàng chui vào trong dung nham. Lâm Động ở bên trong thở phào, xem ra hắn đoán không sai!
Lâm Động ở trong Phần Thiên Đỉnh, tinh thần lực lan tỏa ghi lại cảnh tượng bên dưới dung nham. Khi hình ảnh được phản hồi trở về, ngay cả Lâm Động cũng không khỏi sững sờ.
Phía dưới tầng dung nham là một khu quảng trường rộng lớn, ở đó không có bất cứ thứ gì như dung nham hay hồ nước, bên trên phủ đầy nham thạch một cách chỉnh tề, lan tỏa một thứ khí tức cổ xưa!
Lâm Động bay ra khỏi Phần Thiên Đỉnh, hắn nhìn khu quảng trường, nhất thời thấy kinh ngạc. Rõ ràng quảng trường này được con người xây dựng nên, nhưng không biết rốt cuộc là ai lại giấu cả một quảng trường ở dưới đây?
- Hửm?
Trong khi còn đang trầm ngâm, Lâm Động bỗng nhiên phát hiện ra một luồng sinh cơ đậm đặc tràn tới từ phía xa. Tim hắn rung lên, sau đó nhanh chóng bay tới!
Mấy phút sau, hắn đã nhìn thấy trong trung tâm quảng trường có một cái thạch trì lớn khoảng vài chục trượng. Trong thạch trì ùng ục dung nham đỏ rực. Trong chỗ dung nham ấy lại không ngừng phát ra những điểm sáng màu xanh biếc.
Những điểm sáng xanh biếc đó sau khi bay lên khỏi ao dung nham, liền ngưng tụ lại phía trên, cách bề mặt dung nham khoảng một thước. Nơi đó đã có một đám dung dịch xanh biếc to cỡ bàn tay đang phiêu phù lơ lửng. Một thứ sinh cơ đậm đặc đến mức khó có thể hình dung nổi cuồn cuộn lan tỏa ra, dường như không gian ở xung quanh cũng trở nên hừng hực sức sống.
- Quả nhiên là Địa Tâm Sinh Linh Tương!
Lâm Động nhìn đám dịch thể xanh biếc với ánh mắt rực cháy. Dưới lòng đất luôn sinh ra những thứ kỳ bảo, giống như Địa Tâm Dựng Thần Diên trước đây hay Địa Tâm Sinh Linh Tương bây giờ vậy, đều là đồ tốt có thể gặp chứ không thể cầu, vô cùng có ích cho việc tu luyện.
Lâm Động liếm môi, nhưng hắn vốn cẩn thận, không hề bị mất lý trí trước sự mê hoặc của Địa Tâm Sinh Linh Tương. Nơi đây có Địa Tâm Sinh Linh Tương thì chắc chắn sẽ không thể dễ dàng lấy được. Nếu không thì Tam Đầu Ma Giao sao có thể không lấy cơ chứ?
Lâm Động bắt đầu nhìn kỹ hơn xung quanh thạch trì, gần như nhìn từng tấc một. Mãi lúc lâu sau hắn mới phát hiện trên mặt đất đỏ rực mơ hồ có phát ra ánh sáng đỏ rất mờ nhạt.
Những tia sáng đỏ này không hề rõ ràng, cộng với màu đỏ của mặt đất bên dưới, nên nếu không nhìn kỹ thì khó lòng mà nhận ra được.
- Là một trận pháp!
Lâm Động không nhận ra bất cứ sự nguy hiểm nào từ trận pháp kia, nhưng hắn hiểu sự tĩnh lặng này mới là thứ khủng bố nhất.
Lâm Động xoa cằm, trầm ngâm một chút rồi bỗng vung tay, một đạo hắc ảnh hiện ra, chính là Ma thi mà hắn có được từ Dị Ma Vực!
- Đi!
Lâm Động búng tay, Ma thi lập tức bay ra, nhanh chóng chui vào thạch trì, vươn tay ra, tóm lấy Địa Tâm Sinh Linh Tương!
Uỳnh!
Nhưng ngay khi Ma thi sắp vào đến phạm vi thạch trì, đồng tử của Lâm Động bỗng nhiên co rút lại, bởi vì hắn nhìn thấy ánh sáng xung quanh thạch trì đột nhiên sáng chói lên, một trận pháp khổng lồ hình thành trên mặt đất, nhất thời một tia sáng đỏ rạch tan không khí bắn thẳng lên Ma thi!
Bùm!
Vào khoảnh khắc va chạm, thân thể Ma thi rung lên dữ dội, Lâm Động hít một hơi khí lạnh, nhìn thấy Ma thi với thân thể vô cùng cứng cỏi, nhanh chóng biến thành tro bụi!
- Hự!
Vào khoảnh khắc Ma thi biến thành tro bụi, Lâm Động hự lên một tiếng, trong Ma thi có một chút Nguyên thần của hắn, và bây giờ nó cũng đã biến thành hư vô cùng với Ma thi!
- Trận pháp thật khủng bố!
Ánh mắt Lâm Động trở nên nặng nề, nhục thể của Ma thi rất cứng rắn, dù là cường giả Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành tấn công toàn lực cũng chưa chắc có thể hủy hoại được nó. Thế nhưng lúc này chỉ một tia sáng nhỏ đã biến nó thành tro bụi, đủ thấy lực sát thương của tia sáng đó khủng khiếp đến thế nào?
- Quả nhiên Tam Đầu Ma Giao không nói hết sự thật!
Khóe miệng Lâm Động nhếch lên. Lúc đầu hắn đã nghĩ lời nói của Tam Đầu Ma Giao có điểm mờ ám, quả nhiên là vậy. Nếu lúc trước hắn lỗ mãng đi cướp đoạt Địa Tâm Sinh Linh Tương thì có lẽ hiện giờ hắn đã biến thành tro bụi rồi, mà lúc đó Tam Đầu Ma Giao cũng có thể phá vỡ Phần Thiên Đỉnh thoát đi!
Lâm Động nheo mắt, nhìn thạch trì một lúc lâu, bỗng cười lạnh một tiếng, tay vung lên, Phần Thiên Đỉnh biến thành một đạo hồng quang bay vào thạch trì.
- Nếu ngươi đã không nói thật thì để ngươi đi thử trước xem sao!
Phần Thiên Đỉnh nhanh chóng chui vào thạch trì rồi nghiêng đi, một thân ảnh rơi ra.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 44 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Một thân ảnh nam tử trọc đầu rơi ra khỏi Phần Thiên Đỉnh. Ngay khi phát hiện ra mình đã thoát khỏi sự trói buộc của Phần Thiên Đỉnh thì một sự mừng rỡ xuất hiện trên mặt gương mặt của gã nam tử trọc đầu đó, nhưng khi nụ cười còn chưa kịp lan rộng thì hắn đã nhìn thấy Lâm Động đang khẽ mỉm cười nhìn hắn ở cách đó không xa.
Nhìn thấy nụ cười đó, trong lòng Tam Đầu Ma Giao bỗng cảm thấy có chút bất an, nhất thời ánh mắt khẽ dịch chuyển, cái thạch trì dung nham quen thuộc đập vào tầm mắt, đồng tử hắn mạnh mẽ co rút lại, sự kinh hãi lập tức hiện lên trên gương mặt hắn.
- Tên khốn kiếp!
Tam Đầu Ma Giao gầm lên, nhất thời nguyên lực hùng hồn bùng phát định tháo chạy.
Rõ ràng Tam Đầu Ma Giao không hề xa lạ gì với chỗ này, mà hắn cũng hiểu rất rõ ràng sự lợi hại của thạch trì dung nham, chưa biết chừng còn đã chịu khổ ở đây không ít rồi.
Lâm Động nhìn Tam Đầu Ma Giao phản ứng rất nhanh, cười nhạt một tiếng, ngay sau đó hắn đã thấy xung quanh thạch trì bỗng nhấp nháy ánh sáng đỏ, trận pháp khủng bố kia nhanh chóng xuất hiện.
Uỳnh!
Ánh sáng ngưng tụ, một đạo hồng quang lại bắn ra. Lâm Động không hề cảm nhận được chút năng lượng nào từ nó, nhưng hắn biết, nó mang theo một sức hủy diệt vô cùng khủng khiếp!
Xoẹt!
Tốc độ hồng quang cực nhanh, thân thể Tam Đầu Ma Giao vừa rút lui thì hồng quang đã bắn thẳng lên người hắn!
Phụt!
Tia sáng nhìn rất mỏng manh, nhưng Tam Đầu Ma Giao lại giống như bị trúng trọng kích, một ngụm máu tươi bắn ra, một cánh tay rung lên dữ dội, nhất thời chỗ ánh sáng đỏ nhanh chóng lan tỏa, ánh sáng đi đến đâu, cánh tay của hắn tan thành tro đến đấy!
Tam Đầu Ma Giao nhìn thấy vậy, sắc mặt kịch biến, mạnh mẽ nghiến răng dùng tay kia chặt đứt cánh tay đang bị hủy hoại, máu tươi nhất thời phun ra tung tóe.
Cánh tay rơi ra còn chưa rơi xuống đến thạch trì thì đã bị hồng quang biến thành tro bụi rơi lả tả!
Lâm Động ở bên ngoài nheo mắt nhìn, lực sát thương của trận pháp này dường như rất là khủng bố!
Uỳnh!
Trong khi Lâm Động còn đang mải mê suy nghĩ thì trận pháp lại một lần nữa sáng lên, một đạo hồng quang nữa bắn thẳng về phía Tam Đầu Ma Giao!
- Lâm Động, tên khốn kiếp, ta phải phanh thây ngươi thành trăm mảnh!
Tam Đầu Ma Giao không ngừng gào thét, hắn không ngờ Lâm Động không những không trúng kế của hắn mà còn ném hắn vào trận pháp làm đá dò đường như vậy!
- Phụt phụt!
Tam Đầu Ma Giao phun ra một ngụm tinh huyết, một luồng năng lượng cuồng bạo bùng ra từ trong người hắn dung hợp với tinh huyết. Huyết quang biến thành một tấm lá chắn đỏ rực to cỡ một trượng phát ra những tia quang mang chắc chắn.
Quả nhiên để giữ tính mạng Tam Đầu Ma Giao đã phải dùng đến mọi cách!
Vút!
Tấm lá chắn đỏ rực vừa hình thành thì luồng hồng quang bắn thẳng tới, ngay sau đó, lớp phòng ngự của Tam Đầu Ma Giao lập tức hiện lên những vết rạn nứt, cuối cùng bùm một tiếng vỡ tan!
Tam Đầu Ma Giao thảm hại lùi về phía sau, nhưng lần này dựa vào lớp phòng ngự liều mạng kia hắn đã miễn cưỡng chặn được tia hồng quang.
Nhưng dù vậy, vẻ mặt của hắn không hề vui vẻ mà ngược lại còn trở nên nặng nề hơn!
Sự sợ hãi này của hắn, Lâm Động cũng có thể nhận ra, bởi vì Lâm Động nhìn thấy trận pháp bao phủ thạch trì kia bỗng nhiên sáng bừng lên, ngay sau đó là ba đạo hồng quang đồng thời bắn ra.
Công kích của trận pháp đã được tăng cường vì bị chặn đứng trước đó. Như vậy có nghĩa là nếu vào bên trong sẽ rơi vào sự công kích vô cùng tận, mãi đến khi bị giết chết thì thôi!
Xoẹt xoẹt!
Hồng quang bắn tới, Tam Đầu Ma Giao liên tiếp phun ra ba đạo tinh huyết biến thành ba tấm lá chắn nữa.
Lá chắn lại vỡ tan, nhưng rồi ngay sau đó lại thêm năm tia hồng quang khác nữa bắn ra, sự công kích này dường như không bao giờ ngừng lại!
Sắc mặt Lâm Động ngưng trọng mà lạnh lùng nhìn Tam Đầu Ma Giao càng ngày càng thảm hại, khí tức cũng càng ngày càng yếu đi, nguyên lực cũng bắt đầu cuộn trào. Trong thời gian quan sát Tam Đầu Ma Giao bị tấn công, hắn cũng phát hiện ra một số điều. Lực sát thương của trận pháp này tuy mạnh, nhưng dường như phải có thời gian để tụ lực. Tuy thời gian tụ lực đó rất ngắn, nhưng đúng là vẫn có. Đó có lẽ là cơ hội duy nhất để hắn đột phá!
Lâm Động nhìn chằm chằm vào trận pháp, thân thể hơi nghiêng về phía trước, đợi thời cơ tốt nhất để động thủ.
Hắn không phải đợi lâu, ngay khi lại có một tia hồng quang khác bắn ra, hai mắt Lâm Động lóe lên tinh quang.
Vút!
Đôi cánh Thanh Long hiện ra, hắn biến thành một đạo thanh quang bay thẳng vào trong trận pháp với tốc độ kinh người, sau đó bàn tay nắm lại, hấp lực bùng phát kéo Địa Tâm Sinh Linh Tương ra.
Soạt!
Địa Tâm Sinh Linh Tương màu xanh biếc bay lên, nhanh chóng rơi vào tay Lâm Động! Ngay khi cầm được Lâm Động lập tức vỗ cánh bỏ chạy!
Thế nhưng vào đúng lúc ấy, trận pháp lại một lần nữa sáng lên, hai đạo hồng quang rạch tan không gian bắn thẳng tới.
Vẻ mặt Lâm Động ngưng trọng nhìn tia sáng bắn tới, tâm thần khẽ động, Phần Thiên Đỉnh lao tới hai đạo ánh sáng.
Keng keng!
Âm thanh giòn tan vang lên trong quảng trường, ánh sáng trên Phần Thiên Đỉnh gần như lập tức tối sầm lại, nhưng cũng may đã chặn được hai đạo hồng quang đó!
Lâm Động điểm chân lên Phần Thiên Đỉnh, xoẹt một cái bay ra khỏi thạch trì, thế nhưng khi sắp ra khỏi phạm vi công kích của trận pháp thì bỗng một tràng cười nham hiểm vang lên.
- Tiểu tử, ngươi muốn chạy sao? Không dễ vậy đâu? Nếu ngươi đã hung hăng như vậy, thì cùng chết ở đây đi!
Toàn thân Tam Đầu Ma Giao đầy máu, thậm chí đã đứt một cánh tay, đột nhiên xuất hiện trước mặt Lâm Động, vẻ mặt đầy oán độc, sau đó thân thể hắn nhanh chóng phình to ra!
- Tự bạo sao?
Lâm Động thấy vậy, đồng tử lập tức co rút lại.
Bùm!
Hắn vừa dứt lời thì toàn thân Tam Đầu Ma Giao đã nổ tung, máu tươi bắn tung tóe, một luồng năng lượng chấn động dâng trào khiến Lâm Động phụt máu, bị đẩy vào trung tâm thạch trì.
Uỳnh uỳnh!
Lâm Động quệt máu trên khóe miệng, sắc mặt tối sầm lại, ngẩng đầu lên thì thấy ánh sáng bùng phát quanh thạch trì, mấy chục tia sáng bắn ra, vây chặt xung quanh hắn!
- Không xong!
Thấy số lượng hồng quang nhiều đến như vậy, sắc mặt Lâm Động cũng tái đi, ánh mắt lấp lánh một trận rồi bỗng nhìn về phía dung nham phía dưới.
- Liều thôi!
Lâm Động nghiến răng, rồi biến thành một luồng hồng quang lao tùm xuống thạch trì.
Phụt phụt!
Vào khoảnh khắc hắn nhảu vào trong thạch trì, những luồng hồng quang bỗng nhiên đông cứng lại rồi biến mất.
Nhưng Lâm Động căn bản không thể nhìn thấy cảnh tượng đó, bởi vì sau khi nhảy vào thạch trì, hắn cảm thấy thân thể mình rất nhanh đã chìm xuống, vốn tưởng sẽ cảm thấy nóng rực, nhưng hắn lại không hề cảm thấy gì khác lạ. Một lúc sau, hắn cảm thấy kỳ quái liền mở mắt ra, thì nhìn thấy một thế giới bên dưới dung nham cách biệt với bên ngoài!
- Đây là…
Lâm Động nhìn cảnh tượng trước mặt, trên nét mặt hiện vẻ chấn kinh khó lòng tả thành lời.
__________________
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 32 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Xuất hiện trong tầm mắt Lâm Động là một vùng không gian hắc ám rộng lớn vô tận. Nhìn vào vùng không gian này, bóng đêm như xâm nhập vào tận xương tủy khiến người ta sợ hãi.
Đương nhiên, điều khiến Lâm Động chấn kinh không phải bóng tối mà là trong đó có rất nhiều dòng sông dung nham chầm chậm chảy. Những dòng sông này đan xen nhau xuyên qua bóng tối tạo nên những đường mạch phức tạp.
Lâm Động ở trên cao nhìn xuống, những dòng sông nham thạch này tựa những con cự long nằm cuộn mình trong bóng tối.
Lâm Động nhìn thấy vô số những dòng sông dung nham hàng vạn trượng chảy đan xen nhau, đây là cảnh tượng hoành tráng nhất mà hắn từng được thấy. Thật sự hắn không thể tưởng tượng nổi thần thánh phương nào lại có bản lĩnh kinh thiên động địa thế này!
- Ực!
Cuối cùng hắn nuốt nước miếng một cái, nhìn về phía sau. Ở đó có một quầng sáng đỏ rực lớn khoảng hơn chục trượng. Vừa rồi hắn nhảy vào từ đó, không ngờ bên dưới thạch trì lại chẳng hề có dung nham mà lại là một vùng không gian hắc ám thần bí!
Lâm Động siết chặt nắm tay, thế giới ở đây quả thật quá ẩn mật, hắn vốn tưởng quảng trường đỏ ngoài kia đã là bí mật dưới đáy hồ, nhưng giờ xem ra có lẽ đó chỉ là bề ngoài, bí mật thật sự là không gian dưới thạch trì này mới đúng!
Có lẽ chỗ này Tam Đầu Ma Giao kia cũng chưa phát hiện ra. Đương nhiên nếu không phải quá nguy cấp thì Lâm Động cũng sẽ không nhảy xuống đây.
- Rốt cuộc đây là nơi đâu?
Lâm Động nhíu mày, hắn đã bắt đầu bình tĩnh lại. Chỗ này cường giả bình thường căn bản không thể dựng nên được. Hơn nữa xây dựng ở một nơi bí mật như thế này, hiển nhiên là không muốn cho người ngoài biết đến.
Không gian này không có một ai đáp lời, tĩnh lặng đến chết chóc.
Ở nơi thần bí khó đoán này, Lâm Động không dám tùy tiện, hắn hiểu chỉ cần sai sót một chút thôi cũng rất có thể mất mạng như chơi.
Vì thế hắn chỉ đứng ở bên ngoài vầng sáng đỏ thông với thạch trì, ánh mắt khôi phục sự sắc bén tỉ mỉ quan sát những dòng sông dung nham.
Rất nhanh đã qua gần một tiếng đồng hồ, sau một thời gian quan sát, trong đôi mắt hắn cũng bắt đầu hiện lên sự kinh ngạc.
Vì hắn phát hiện dường như những dòng dung nham này hợp thành một thứ trận pháp khổng lồ nào đó!
Tổng diện tích của trận pháp có lẽ phải đến mười vạn trượng. Quy mô lớn như vậy khiến Lâm Động cũng phải sững sờ, mãi lúc sau hắn mới tỉnh lại được!
Bản lĩnh thật đáng sợ, không ngờ lại bố trí được trận pháp như thế này!
Lâm Động quệt mồ hôi, hắn không nghi ngờ gì trận pháp này có thể hủy hoại cả thiên địa. Hiển nhiên nếu rơi vào trong, dù là cường giả Sinh Huyền Cảnh cũng chết là chắc chắn. Thậm chí cả những cường giả Chuyển Luân Cảnh như Ứng Huyền Tử, Thiên Nguyên Tử cũng sẽ rất thê thảm!
Nhưng điều khiến Lâm Động nghi hoặc đó là rốt cuộc ai lại dựng nên trận pháp này ở đây? Hơn nữa, là có mục đích là gì?
Lâm Động chau mày, trong lòng bị vấn đề đó quấy nhiễu mãi, ánh mắt thì không ngừng quét nhìn xung quanh để mường tượng trận pháp dung nham này.
- Đã là trận pháp thì phải có trung khu!
Lâm Động đưa mắt nhìn dọc theo từng dòng nham thạch, sau một lúc lâu hắn phát hiện tất cả dòng nham thạch ở đây đều gặp nhau tại một điểm.
Đó là một hồ dung nham lớn khoảng vài nghìn trượng. Dung nham đỏ rực không ngừng nổ bong bóng ùng ục, nhiệt độ của nó có thể khiến một cường giả Sinh Huyền Cảnh tức khắc biến thành tro bụi.
Lâm Động nhìn chăm chăm vào hồ nham thạch, nhất thời đồng tử bỗng co rút lại.
Hắn nhìn thấy ở trung tâm hồ nước có một thứ gì đó… là một cỗ quan tài đá!
Cỗ quan tài đá chỉ có một màu đỏ, lặng lẽ hiện lơ lửng phía trên dung nham, nhìn giống như được đúc từ tinh thể màu đỏ vậy. Cỗ quan tài không có nắp, vì thế Lâm Động nhìn thấy bên trong có người nằm!
Nhờ ánh sáng từ dung nham, Lâm Động mơ hồ nhìn thấy dường như đó là một nam tử, gương mặt tuấn dật, dù hai mắt nhắm chặt, nhưng giữa trán vẫn toát ra vẻ uy nghiêm, mái tóc dài đỏ rực như ngọn lửa.
Lâm Động nhìn nam tử thần bí nằm trong cỗ quan tài đá, nhất thời hắn chợt nhận ra huyết dịch trong người mình đột nhiên sôi lên. Hắn vội vàng chuyển ánh mắt ra chỗ khác, lúc này huyết dịch mới bình tĩnh trở lại!
Rốt cuộc nam tử thần bí kia là ai mà đáng sợ như vậy? Chỉ nhìn chăm chú một lúc mà huyết dịch đã có dấu hiệu sôi sục, hơn nữa đó lại là trong trạng thái chưa biết đối phương sống chết thế nào. Nếu người đó tỉnh lại, lẽ nào hắn chỉ cần trừng mắt là Lâm Động sẽ biến thành tro bụi sao?
- Ực!
Lâm Động nuốt một ngụm nước bọt, bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Mọi thứ trong không gian thần bí này thật quỷ dị và khủng bố!
Cỗ quan tài đá lửng lơ trên những dòng sông dung nham, tuy cỗ quan tài không lớn, nhưng Lâm Động có thể cảm nhận được từng đợt sóng năng lượng lan tỏa ra từ đó đã điều khiển sự vận hành của toàn bộ tòa trận pháp khổng lồ bên dưới!
Từng đợt năng lượng đó chảy trong dòng sông dung nham, lan tỏa khắp nơi, bao trùm lấy phiến không gian này. Cảm giác như đang trấn áp thứ gì đó vậy!
- Trấn áp thứ gì?
Một đạo linh quang lóe lên trong đầu Lâm Động, hắn khựng người lại, sau đó cúi xuống nhìn. Hắn phát hiện trận pháp này vừa hay phong tỏa không gian hắc ám phía dưới!
Ở đó có một vùng không gian đen tối, nơi này đến ánh sáng của dung nham cũng không thể xâm phạm. Chẳng ai biết được ở tận cùng không gian đó che giấu cái gì!
Trận pháp chia không gian ra làm hai nửa, một nửa là chỗ Lâm Động đang đứng, nửa kia là vùng không gian hắc ám phía dưới. Nó giống như trong và ngoài của một cái nhà lao vậy!
- Trận pháp này đang phong ấn thứ gì đó!
Lâm Động nhìn xuống vùng không gian hắc ám, đột nhiên cảm thấy một luồng hàn khí xông thẳng từ bàn chân lên tận đỉnh đầu khiến toàn thân khó chịu. Cảm giác này giống như phía dưới đó có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào hắn vậy!
- Nơi này quá quỷ dị, không thể ở lâu!
Sắc mặt Lâm Động trở nên nặng nề, nơi này quá tà môn, không gian thần bí, trận pháp thần bí, quan tài thần bí, người thần bí…
Những thứ này, hiện giờ hắn đều không thể động vào được!
Lâm Động hít sâu một hơi, cố kềm lại tính hiếu kỳ, nhất thời quả quyết quay người, định bay về phía vầng sáng đỏ kia. Tuy bên ngoài nguy hiểm nhưng cũng thoải mái hơn vùng hắc ám khiến người ta sợ hãi này, ít nhất thì chết cũng được rõ ràng một chút!
Lâm Động không chần chừ thêm nữa, nhưng ngay khi hắn quay người thì sắc mặt bỗng kịch biến, sau đó trừng mắt nhìn thấy một đạo bạch quang dịu nhẹ bay ra từ trong cơ thể mình!
Đó chính là Thạch phù thần bí!
Thạch phù bay ra, trước ánh mắt kinh ngạc của Lâm Động, bay thẳng xuống phía dưới, sau đó bay tới chỗ của nam tử tóc đỏ nằm trong cỗ quan tài kia!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Thạch phù thần bí đột nhiên biến thành một đạo bạch quang dịu nhẹ xé tan bóng tối bay thẳng tới cỗ quan tài phía trên mặt hồ!
Sự việc xảy ra quá đột ngột, thậm chí Lâm Động còn chưa kịp phản ứng gì. Vì hắn không thể ngờ Thạch phù trước nay vẫn tĩnh lặng nằm trong cơ thể hắn lại đột nhiên có dị động vào lúc này.
Khi sực tỉnh, hắn lập tức dùng tâm thần định kéo Thạch phù trở về. Nhưng lúc này hắn không thể khống chế được Thạch phù nữa, vì thế hắn chỉ có thể mặt mày tái nhợt nhìn Thạch phù xuất hiện bên trên cỗ quan tài đá.
Mồ hôi lạnh nhỏ ra từ trán Lâm Động, nhưng hắn không dám động đậy gì cả. Lúc này hắn không biết nam tử tóc đỏ kia có thân phận như thế nào, hắn cũng không biết người đó còn sống hay đã chết, nếu đánh thức người đó, ai dám đảm bảo chuyện gì sẽ xảy ra?
Dù không đánh thức người đó, vạn nhất Thạch phù lại khiến trận pháp biến đổi, từ đó khiến thứ đang bị trấn áp bên dưới thoát ra ngoài thì hậu quả không thể lường hết được!
Do vậy nói thế nào thì chuyện này cũng không hề tốt!
Nhưng dù có lo lắng đến thế nào thì hắn cũng chẳng biết phải làm gì. Hắn biết rõ lai lịch của Thạch phù, vì thế đương nhiên không thể để nó lại mà bỏ chạy được!
Ầm ầm!
Trước ánh mắt căng thẳng của Lâm Động, trên Thạch phù bỗng tỏa ra một luồng bạch quang, lan tỏa ra, bao phủ lấy nam tử tóc đỏ trong cỗ quan tài.
Lâm Động thấy thế, đầu óc như muốn nổ tung, trong lòng không khỏi hét lên, rốt cuộc Thạch phù muốn làm gì, lẽ nào nó định đánh thức nam tử thần bí kia dậy thật sao?
Lâm Động nhìn chăm chăm vào nam tử đó, nguyên lực trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển.
Bạch quang phát ra từ Thạch phù bao quanh nam tử đó, nhưng người đó không hề tỉnh dậy như Lâm Động tưởng tượng, trận pháp khổng lồ bên dưới cũng không có bất cứ dị động gì, lúc này Lâm Động mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó đột nhiên hắn nhìn thấy một đạo hồng quang bắn lên từ trong cơ thể của nam tử tóc đỏ, cuối cùng dừng lại bên cạnh Thạch phù.
Vút!
Sau khi luồng hồng quang xuất hiện, Thạch phù bỗng chốc thu lại ánh sáng, nhất thời lại quay ra, bay trở về trong cơ thể Lâm Động.
Khi Thạch phù chui vào cơ thể Lâm Động, luồng hồng quang cũng đồng thời hiện ra trước mặt hắn. Thấy thế Lâm Động cũng sững người, do dự một chút rồi hắn giơ bàn tay ra, đạo hồng quang đó liền rơi vào tay hắn!
Hồng quang tan đi, biến thành một tấm lệnh bài màu đỏ rực to cỡ bàn tay, chạm vào hơi âm ấm. Tạo hình của chiếc lệnh bài này cổ xưa đơn giản, không hề có hoa văn phức tạp, nhưng lại tỏa ra thứ đại khí khó lòng che giấu!
Lâm Động lật tới lật lui tấm lệnh bài để quan sát. Mặt chính của lệnh bại có chữ Viêm khá cổ xưa, xung quanh chữ Viêm này có một luồng hồng quang bao phủ, giống như dung nham đang tan chảy vậy.
- Đây là gì nhỉ?
Lâm Động không hiểu, nắm lệnh bài trong tay, hắn có thể cảm nhận được một luồng năng lượng đáng sợ dâng trào bên trong nó, nhưng hắn không thể thúc động nó được. Cuối cùng hắn đành chau mày lắc đầu, thận trọng cất tấm lệnh bài đi. Nếu nó là do Thạch phù gọi ra thì chắc chắn cũng có tác dụng gì đó!
Sau khi cất đi tấm lệnh bài, Lâm Động cẩn trọng nhìn lại nam tử đang nằm trong cỗ quan tài, vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại! Dường như việc Thạch phù lấy đi đồ trong người nhưng hắn không thể phản ứng vậy!
Lâm Động đứng đó một lúc lâu rồi gãi đầu, Thạch phù vô duyên cớ bay ra rồi lấy về cho hắn một thứ kỳ lạ, nghĩ cũng thật khó hiểu!
Những thứ đồ từ thời Viễn Cổ này lúc nào cũng khiến người ta không hiểu ra làm sao. Từ tình hình vừa rồi, chưa biết chừng Thạch phù thần bí có liên hệ gì đó với nam tử tóc đỏ kia. Nếu vậy thì hắn ta có lẽ là nhân vật từ thời Viễn Cổ rồi!
Lâm Động sững người nhìn một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu, vứt hết suy nghĩ ra khỏi đầu. Hiện giờ không phải lúc nghĩ tới những điều đó!
- Ra khỏi đây trước đã!
Tuy không xuất hiện tình huống nguy hiểm, nhưng Lâm Động đã bị không gian thần bí này khiến cho có chút bất an. Nhất thời hắn không dám chần chừ thêm nữa, bay thẳng ra khỏi quầng sáng đỏ phía sau. Lần này không xuất hiện thêm điều gì bất ngờ nữa, thân ảnh hắn nhanh chóng biến mất!
Sau khi Lâm Động rời đi, không gian hắc ám này lại rơi vào tĩnh mịch, nam tử tóc đỏ vẫn nằm im lìm trong cỗ quan tài, mười ngón tay đan vào nhau đặt trước bụng tỏa ra một sự uy nghiêm.
Leng keng!
Đột nhiên toàn bộ vùng không gian hắc ám vô tận bỗng nhiên rung chuyển dữ dội, một tiếng xích sắt vang lên, sau đó cả không gian bỗng chốc rung lên dữ dội.
- Grào!
Một tiếng gầm chói tai vọng ra từ sâu trong bóng tối. Ngay sau đó bóng tối bỗng nhiên ba động điên cuồng, một bàn tay khổng lồ hàng vạn trượng xé tan bóng tối, tóm về phía cỗ quan tài.
Uỳnh!
Nhưng ngay khi bàn tay đó sắp chạm vào cỗ quan tài thì tòa trận pháp bên dưới bỗng nhiên bạo động, một dòng dung nham vạn trượng cuộn trào, âm thanh trầm đục như tiếng Long ngâm vọng ra khiến không gian rung chuyển!
Hồng quang bùng phát, chỉ thấy vô số dòng dung nham bỗng chốc đổ xuống, nhất thời trận pháp nối liền với sợi xích đen ngòm, trên sợi xích hiện lên vô vàn đạo phù văn phức tạp.
Dung nham chảy xuống nhuộm đỏ cả sợi xích, sau đó dần dần mới nhìn thấy rõ ràng sợi xích đó đang trói một bàn tay hắc ám khổng lồ!
Phụt phụt!
Sợi xích bị nhuộm đỏ, ngay chổ tiếp xúc với bàn tay hắc ám bỗng nổ ra những đám khói trắng, ngay sau đó vang lên một tiếng gầm thê lương vọng ra từ sâu trong bóng tối. Bàn tay hắc ám giãy giụa điên cuồng nhưng vẫn không thể nào thoát ra được. Cuối cùng nó thu về trong bóng tối, dường như còn có tiếng gầm rú không cam tâm vọng ra!
Sau khi bàn tay ấy rút về, đại trận trở lại yên tĩnh như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Trên mặt hồ dung nham, cỗ quan tài đá vẫn lơ lửng ở đó không hề có chút thay đổi gì. Nam tử tóc đỏ kia vẫn nhắm chặt mắt, chỉ là lần này trên gương mặt người đó bỗng ánh lên một tia hồng quang, mười ngón tay đặt trước bụng khẽ động đậy.
Nhưng dù vậy, người ấy vẫn không tỉnh lại, chỉ là phảng phất dường như có một luồng ý niệm hiện ra, trong đó là tiếng lẩm bẩm trầm khàn:
- Viêm Thần Cổ Bài bị lấy đi rồi!
- Khí tức của Tổ Thạch… hắn cũng bị trọng thương sao?
- Trên người kẻ đó còn có khí tức của Băng Chủ… Nàng ấy cũng vượt qua luân hồi rồi sao?
Giọng nói trầm đục vang vọng trong không gian hắc ám, một lúc sau biến mất, mọi thứ lại trở về tĩnh lặng.
o0o
Trên quảng trưởng đỏ rực, thạch trì bỗng nhiên rung động, một thân ảnh nhanh chóng bay ra, đúng lúc ấy trận pháp quanh thạch trì lại vận chuyển, mấy chục tia hồng quang lại bắn ra.
Lâm Động vừa chui ra, thấy vậy sắc mặt kịch biến, miệng mồm đắng nghét, không ngờ đi đâu cũng xui xẻo thế này!
Uỳnh!
Đúng lúc ấy, một đạo hồng quang bỗng bay ra từ túi Càn Khôn trên người hắn, một vòng năng lượng tỏa ra, bắn tan hết những tia hồng quang đang bắn về phía thân thể Lâm Động. Trận pháp cũng dần trở nên yên tĩnh lại.
Tâm thần Lâm Động vốn đang rất căng thẳng, thấy vậy thì sững người, nhất thời quay lại nhìn ánh hồng quang trước mặt, đó là lệnh bài mà Thạch phù mang về cho hắn lúc nãy!
Rõ ràng thứ này có thể khiến người có nó tránh được công kích của trận pháp!
- Phù!
Lâm Động thở phào một hơi, hiện giờ thì hắn yên tâm rồi!
Sau đó Lâm Động ngồi xuống cạnh thạch trì, đưa bàn tay ra, Sinh Sinh Huyền Linh Quả xuất hiện trong tay hắn!
Nếu trận pháp đã vô hiệu với hắn thì cũng có thể coi đây là chỗ tu luyện rất tốt, có trận pháp bảo hộ, hiển nhiên sẽ không bị bất cứ thứ gì quấy nhiễu.
- Ta hãy đột phá Sinh Huyền Cảnh ở đây thôi!
Lâm Động nắm chặt Sinh Sinh Huyền Linh Quả, ánh mắt rực cháy, hắn đã mong chờ đến cảnh giới đó lâu lắm rồi!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius