Quyển 8: Chư Thiên Vạn Giới
Chương 1: Lực lượng kinh khủng (thượng).
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm by Acquyden
Bế quan tám trăm năm tại khu vực thời gian gia tốc gấp mười lần, thời gian trong tiên giới Cổ Hoang mới chỉ qua tám mươi năm.
So với tám mươi năm trước, thưc lực của Cổ Thần đã có sự biến hóa cực lớn, tám mươi năm trước Cổ Thần có thực lực ngang tài ngang sức với chư tử đại tiên hợp đạo thành công, mà hôm nay, cho dù là chư tử đại tiên hợp đạo thành công cũng không nhất định là đối thủ của hắn, kết quả thắng bại như thế nào cần phải thực sự trải qua một cuộc tranh đấu với chư tử đại tiên hợp đạo thành công mới có thể khẳng định được.
Lôi kiếp hủy diệt đệ cửu trọng này trong con mắt của người khác hoàn toàn là tồn tại không thể chống đối, vô luận rơi xuống nơi nào, nơi đó nhất định bị hủy diệt, thế nhưng trong con mắt Cổ Thần lại trở thành bình thường không đáng nhắc tới.
- Ta muốn Thiên không thể che được ánh mắt ta, ta muốn Địa không thể mài mòn được tâm ta, thiên đạo cao cao tại thượng, ngươi không thể áp bách được ý chí của ta, ngươi không thể khống chế được vận mệnh của ta, cho dù là thiên địa, nếu như dám áp bách ta, nếu dám không chế ta, ta sẽ đánh vỡ thượng thiên, đạp phá đại địa, thượng thiên cũng phải run lên dưới chân ta, đại địa phải tan biến.
Đối mặt với thiên âm vang lên từ khắp nơi trong thiên địa, Cổ Thần liền triển khai phản kích, trong thanh âm ẩn chứa đại đạo vô thượng, cho dù so với thiên âm cũng không hề thua kém mảy may.
Đồng thời, thân thể của Cổ Thần phóng lên cao, xông vào hư không càng cao hơn.
Hai vạn trượng, ba vạn trượng, bốn vạn trượng…
Trước mặt khuôn mặt khổng lồ đen kịt cùng với chín đạo lôi kiếp hủy diệt kinh khủng, thân thể Cổ Thần thực sự nhỏ bé giống như hạt bụi bặm.
Thế nhưng ý chí của hắn lại đáng sợ tới như vậy, không gì phá nổi như vậy, cho dù đối mặt với thượng thiên cũng không một chút lùi bước.
Khuôn mặt đen kịt trên bầu trời có thể che trời che đất, thế nhưng không thể che được quang mang do Cổ Thần bộc phát ra.
Trong hư không bốn vạn trượng, Cổ Thần và lôi kiếp hủy diệt đệ cửu trọng gặp nhau rồi.
Cánh tay Cổ Thần trảo nhẹ về phía bầu trời, một bàn tay to giơ cao đột nhiên xuất hiện, năm ngón tay dài tới vạn trượng, trắng xanh bạc đỏ vàng, giống như năm cây cột trụ trời phóng lên cao, hình thành một thế giới hoàn toàn mới, trực tiếp chộp lôi kiếp hủy diệt đệ cửu trọng vào trong tay.
Bàn tay nắm nhẹ, năm cây cột trụ trời tan vỡ, thế giới vừa mới hình thành bị hủy diệt, uy lực diệt thế cho dù là lôi kiếp hủy diệt đệ cửu trọng cũng bị nổ tung biến mất không còn bóng dáng, tan thành hư vô.
Trên vòm trời, lôi kiếp hủy diệt đệ cửu trọng từ khuôn mặt đen kịt rơi xuống vô cùng vô tận, liên miên không dứt oanh kích vào Cổ Thần.
Cổ Thần đứng giữa hư không bốn vạn trượng, khí định thần nhàn, hai chưởng liên tục bắt nhẹ về phía bầu trời, một thế giới mới lại xuất hiện, một thế giới mới bị hủy diệt.
Lấy hủy diệt đối với hủy diệt, Cổ Thần hiện tại dễ dàng ngăn cản được lôi kiếp hủy diệt đệ cửu trọng!
Vô luận tốc độ oanh kích của lôi kiếp hủy diệt đệ cửu trọng có nhanh tới mức nào, Cổ Thần cũng vẫn chậm rãi, khí định thần nhàn, bàn tay tùy ý đảo qua bầu trời, tiên lực thuần dương liền lập tức biến thành bàn tay khổng lồ giơ lên trời, trong bàn tay tự thành càn khôn, bàn tay sờ nhẹ, càn khôn nghiền nát, thế giới hủy diệt.
Lực lượng hủy diệt cường đại đều kích nổ, mọi thứ tan thành hư vô, cho dù lôi kiếp hủy diệt đệ cửu trọng cũng không ngoại lệ.
Lôi kiếp đệ hủy diệt đệ cửu trọng vô cùng vô tận hạ xuống, tất cả đều bị Cổ Thần hóa giải một cách dễ dàng, không thể tổn thương Cổ Thần mảy may.
Chỉ là, lực lượng hủy diệt thế giới kinh khủng do Cổ Thần thi triển ra và lôi kiếp hủy diệt đệ cửu trọng vẫn còn dư âm khuếch tán bốn phương, tất cả mọi thứ phương viên nghìn dặm, hư không tầng tầng nghiền nát, đại địa không thể chịu nổi áp lực to lớn, phân liệt sụp đổ, tan thành hư vô.
Lấy đại địa ngay bên dưới Cổ Thần làm trung tâm, trong vòng phương viên nghìn dặm, vô số vết nứt nẻ giống như mạng nhện xuất hiện, sâu không thấy đáy.
Trong hoàn cảnh kinh thiên động địa, sơn băng địa liệt, Cổ Thần thủy chung sừng sững hư không, lôi kiếp hủy diệt đệ cửu trọng đối với hắn không thể tạo thành một chút tổn thương.
Chỉ cần phất tay là có thể đánh tan được lôi kiếp huy diệt đệ cửu trọng, lực lượng của Cổ Thần lúc này đã tới cấp độ không thể tưởng tượng nổi.
Tất cả tu sĩ gần Hư Thiên Tông đều đang quan sát lần lôi kiếp cái thế này, trong hoàn cảnh hủy thiên diệt địa như vậy, Cổ Thần vẫn có thể khí định thần nhàn như trước, không hề bị lôi kiếp hủy diệt ảnh hưởng, đồng thời đơn giản phản kích, khiến tất cả tu sĩ đều trừng mắt há hốc mồm, trong mắt lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Cổ Thần một lần lại một lần hủy diệt lôi kiếp đệ cửu trọng từ trên bầu trời giáng xuống, trong lòng không khỏi vui mừng.
“Xem ra lúc này chỉ cần dựa vào lực lượng của bản thân ta cũng đủ để chống đối với lôi kiếp hủy diệt đệ cửu trọng, vô luận là lôi kiếp duy trì bao lâu, cho dù oanh kích tròn mười năm, một trăm năm ta cũng có thể thoải mái chống đỡ, ta ngược lại muốn nhìn lôi kiếp hủy diệt này đến tột cùng có thể duy trì bao lâu.”
Lôi kiếp bình thường chỉ lóe lên là qua, mà từ lúc lôi kiếp đệ ngũ trọng bắt đầu, Cổ Thần độ lôi kiếp hủy diệt chưa từng bao giờ duy trì tới khi lôi kiếp hủy diệt hoàn toàn biến mất, mỗi một lần đều là do Côn Ngô Tiên Đế hấp dẫn khuôn mặt đen kịt khổng lồ trên bầu trời kia đi, khuôn mặt đen kịt khổng lồ trên bầu trời chủ động thu hồi lôi kiếp hủy diệt, đuổi theo Côn Ngô Tiên Đế.
Lúc này đây, Cổ Thần rốt cuộc đã có được thực lực gần như vô hạn đối kháng với lôi kiếp hủy diệt đệ cửu trọng, tự nhiên muốn nhìn một chút, lôi kiếp hủy diệt đệ cửu trọng rốt cuộc có thể duy trì bao lâu? Muốn bằng vào lực lượng chính bản thân mình, hoàn chỉnh vượt qua lôi kiếp hủy diệt đệ cửu trọng.
Thời gian từng chút từng chút trôi đi.
Trong sát na, hơn mười lần nháy mắt đã trôi qua rồi
Một khắc chung trôi qua…
Lôi kiếp hủy diệt đệ cửu trọng trên bầu trời vẫn tiếp tục oanh kích xuống không ngừng nghỉ như trước, Cổ Thần cũng vẫn khí định thần nhàn như trước, đứng thẳng trong hư không bốn vạn trượng, chỉ phất nhẹ tay đã có thể đánh tan lôi kiếp hủy diệt dệ cửu trọng, hóa thành hư vô.
- Lôi kiếp này đến tột cùng duy trì bao nhiêu thời gian? Chúng ta độ lôi kiếp không phải trong sát na lôi kiếp đã tan đi rồi sao?
- Đúng vậy, lôi kiếp này thực sự không bình thường a, uy lực so với ba người Ngô Tinh, Cơ Nghiêu, Độ Thiện độ lôi kiếp đệ cửu trọng cường đại hơn không chỉ một trăm lần.
- Tại thời điểm chúng ta độ lôi kiếp, lôi kiếp cũng giống như lúc này, duy trì trong thời gian nửa khắc chung vẫn không dứt, chúng ta sợ là không duy trì nổi trong thời gian mấy lần nháy mắt, nhất định sẽ bị lôi kiếp oanh kích hôi phi yên diệt.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 8: Chư Thiên Vạn Giới.
Chương 1: Lực lượng kinh khủng (hạ).
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
- Lực lượng lôi kiếp lĩnh tụ phải độ quả thực quá mức kinh khủng, đồng thời kéo dài không dứt, giống như vô cùng vô tận, như vậy mà lĩnh tụ vẫn có thể dễ dàng độ kiếp, thực lực của lĩnh ngộ thực sự quá mức thông thiên, ta xem lực lượng của lôi kiếp này cho dù là chư tử đại tiên hợp đạo thành công cũng không nhất định có thể ứng phó được…
- Lĩnh tụ đã có thể sáng tạo thế giới, hủy diệt thế giới, so với chư tử đại tiên hợp đạo thành công khẳng định còn lợi hại hơn, hầu như đã có thể so sánh với cường giả cái thế Hợp Đạo hậu kỳ rồi.
- Cường giả cái thế Hợp Đạo hậu kỳ, cho dù là thời đại thượng cổ cũng là một phương bá chủ tiên giới Cổ Hoang, cùng một thời đại, số lượng cường giả cái thế Hợp Đạo hậu kỳ có thể đếm được trên đầu ngón tay, chưa từng có lúc nào vượt quá mười người…
- Lĩnh tụ mới bao nhiêu tuổi? Mới hai trăm tuổi mà thôi, thực lực đã có thể so sánh với một phương bá chủ thời đại thượng cổ, thực sự là thần thoại không tưởng, cho dù là năm vị đại đế thời đại thượng cổ cũng không có bản lĩnh như lĩnh tụ a!
- Đương nhiên rồi, lĩnh tụ là thần thoại toàn bộ thời đại hiện nay, truyền kỳ của toàn bộ thời đại thượng cổ tới nay, không người nào so sánh được, chỉ sợ chỉ có những đại năng như tiên vương, tiên tôn thời đại thái cổ mới có thể so sánh được với lĩnh tụ.
Hư Thiên Tông, đám tu sĩ Đạo môn khiếp sợ tới không thể tưởng tượng, trợn mắt há mồm, thế nhưng, theo dòng thời gian đẩy mạnh, tu sĩ Đạo môn sớm từ khiếp sợ chuyển thành chết lặng rồi, thấy Cổ Thần vẫn có thể khí định thần nhàn đơn giản thoải mái đánh tan lôi kiếp hủy diệt, chậm rãi nhưng không hề sơ sót, tất cả bắt đầu nghị luận sôi nổi.
Trong ngôn ngữ đều là kính nể và chấn động đối với thực lực của Cổ Thần.
Một khắc chung trôi qua…
Hai khắc chung trôi qua…
Ba khắc chung trôi qua…
Lôi kiếp hủy diệt tựa hồ thực sự vô cùng vô tận, trong miệng khuôn mặt to lớn đen kịt kia vĩnh viễn có lôi kiếp hủy diệt liên tục rớt xuống, oanh kích thẳng vào Cổ Thần.
Trong lòng Cổ Thần không vội không gấp, bảo trì bình tĩnh, vẫn khí định thần nhàn như trước, trong lúc phất tay là có thể đánh tan lôi kiếp hủy diệt, hóa thành hư vô.
Kỳ thực, tại thời điểm liên tục đối kháng với lôi kiếp hủy diệt, Cổ Thần cũng không ngừng nghỉ lĩnh ngộ đối với lực lượng trong lôi kiếp hủy diệt, trước đây độ lôi kiếp hủy diệt chưa từng có cơ hội như vậy, có thể liên tục cảm ngộ lực lượng của lôi kiếp hủy diệt, bởi vì Cổ Thần căn bản không thể có lực lượng chống đối lôi kiếp hủy diệt quá lâu, nếu như đến lúc không đón đỡ được, Côn Ngô Tiên Đế lập tức xuất hiện, hấp dẫn khuôn mặt khổng lồ đi.
Mà lúc này đây, có thể nói là cơ hội tốt khó có thể gặp, pháp tắc hủy diệt ẩn chứa trong lôi kiếp hủy diệt chính là pháp tắc hủy diệt bản nguyên thiên địa nhất, so với pháp tắc hủy diệt từ bản nguyên ngũ hành thôi diễn ra không chút thua kém, thậm chí còn vượt qua.
Cổ Thần sáng tạo thế giới, hủy diệt thế giới chính là dựa vào lực lượng của bản nguyên ngũ hành, bằng vào lực lượng riêng bản thân hắn, hôm nay chỉ vừa mới bước vào Hợp Đạo, nếu như không có bản nguyên ngũ hành tuyệt đối không thể làm được, vì vậy lĩnh ngộ đối với pháp tắc hủy diệt, Cổ Thần chưa hề đạt tới tạo nghệ rất cao, thông qua cảm ngộ pháp tắc hủy diệt trong lôi kiếp hủy diệt giúp Cổ Thần thu được lợi ích rất lớn.
Cổ Thần đang trong trạng thái dung nhập với cảm ngộ pháp tắc hủy diệt, theo thời gian trôi qua, cũng không quá mức lưu ý, hắn vô pháp vô niệm, giống như quên đi thời gian, chỉ là mỗi khi có lôi kiếp hủy diệt từ trên trời giáng xuống, hắn liền thong dong phất nhẹ tay, đồng thời cảm ngộ pháp tắc hủy diệt, đồng thời đánh tan lôi kiếp hủy diệt đệ cửu trọng.
Bất quá, Cổ Thần bình tĩnh thong dong, chúng tu sĩ Đạo môn trong Hư Thiên Tông thì kích động không ngớt, tức giận bất bình vô hạn.
- Lôi kiếp này sao lại biến thái như vậy? Dĩ nhiên không dứt, nếu như không phải lĩnh tụ có thực lực thông thiên, chỉ sợ là một vị chư tử đại tiên hợp đạo kỳ cũng bị lôi kiếp biến thái vô cùng vô tận như vậy đánh tan xác rồi…
- Lôi kiếp này quá mức biến thái, vì sao lĩnh tụ độ lôi kiếp so với mọi người độ lôi kiếp hoàn toàn không giống nhau? Không chỉ có lực lượng kinh khủng gấp trăm lần, mà đến giờ vẫn không dứt, cũng không có dấu hiệu dừng lại.
- Lôi kiếp biến thái như vậy, đồng thời còn vô cùng vô tận, oanh kích nửa canh giờ rồi, lĩnh tụ cư nhiên có thể khí định thần nhàn phất tay đánh tan lôi kiếp hủy diệt, thực lực lĩnh tụ thực sự… Thực sự… Ta thực sự không thể dùng ngôn từ để hình dung nữa rồi.
- Có phải thực lực của lĩnh tụ đã cường đại tới mức ngay cả thượng thiên cũng bắt đầu sợ hãi? Cho nên thượng thiên mới cố ý đánh xuống lôi kiếp biến thái vô cùng vô tận, muốn diệt sát lĩnh tụ?
- Lĩnh tụ đã nói muốn đánh phá thượng thiên, đạp phá đại địa, có khả năng thiên địa thực sự sợ hãi lĩnh tụ…
- Không phải chứ, thiên ở trên, địa ở dưới, chúng ta đều sinh hoạt trong thiên địa, lực lượng của con người còn cường đại hơn nữa thì cũng phải trong thiên địa, thiên địa sao có khả năng sợ hãi lĩnh tụ?
- Lĩnh tụ không phải người bình thường, trong cơ thể có huyết mạch cổ thần, là hậu nhân của cổ thần thái cổ.
- Nếu không phải là thiên địa cũng sợ hãi, vậy ngươi nói vì sao lĩnh tụ độ lôi kiếp biến thái như vậy, còn liên tục không ngừng nghỉ? May mà thực lực lĩnh tụ thông thiên, đổi thành người khác đã sớm bị lôi kiếp oanh kích đi đời nhà ma rồi…
- Vậy nếu như lôi kiếp biến thái kia thực sự liên tục không ngừng nghỉ thì sao bây giờ? Lực lượng thiên địa vô hạn, mà lực lượng con người có hạn, tuy rằng lĩnh tụ có huyết mạch cổ thần, nhưng hiện tại vẫn là con người, một ngày nào đó lực lượng của lĩnh tụ sẽ tan hết, nếu như đến lúc đó lôi kiếp vẫn đánh xuống, như vậy nên làm cái gì bây giờ?
- Thiên địa thực sự không có mắt, lĩnh tụ là người tốt như vậy, cư nhiên muốn dùng lôi kiếp biến thái đánh chết…
- Đúng vậy, lĩnh tụ khoan dung độ lượng, chưa từng chấp nhặt đối với chúng ta, chỉ là nhốt chúng ta ba năm đã bỏ qua tội nghiệt của chúng ta, nếu là thiên địa thực sự có mắt, nên đi đánh thủ lĩnh các tộc đã từng cướp giật Chiến Thần Lệnh của lĩnh tụ mới đúng…
Tu sĩ Đạo môn trong Hư Thiên Tông đều nghị luận sôi nổi, thần tình cả đám sục sôi, chỉ đổ thừa cho thiên địa bất công, thế nhưng tình cảm của bọn họ căn bản không thể tạo thành bất cứ ảnh hưởng nào tới quy tắc thiên địa.
Lôi kiếp hủy diệt đệ cửu trọng trên bầu trời vẫn như trước, không ngừng nghỉ rơi xuống.
Sáu khắc chung trôi qua…
Bảy khắc chung trôi qua…
Tám khắc chung trôi qua…
Thời gian đã trôi qua tròn nửa ngày, lôi kiếp đệ cửu trọng vẫn liên tục không ngừng nghỉ rơi xuống, bổ thẳng vào Cổ Thần, đều bị Cổ Thần phất tay hóa giải.
Tròn một ngày đêm, Cổ Thần luôn luôn duy trì cảm ngộ lực lượng hủy diệt trong lôi kiếp hủy diệt, thu hoạch không nhỏ.
Last edited by Lôi Đế; 20-05-2013 at 06:38 PM.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Ba ngày đêm trôi đi, lôi kiếp trên bầu trời rốt cuộc cũng có biến hóa.
Khuôn mặt đen kịt trên bầu trời đột nhiên trở nên linh động hơn rất nhiều, tựa hồ nhiều hơn một cố cảm giác tức giận, giống như tử thi hoàn hồn.
Đột nhiên, Cổ Thần cảm giác được, một cỗ uy áp cường đại không gì sánh được từ trên trời cao giáng xuống, cảm giác này rất giống khi đối mặt với Côn Ngô Tiên Đế, thế nhưng lực lượng của Côn Ngô Tiên Đế đều thu liễm vào trong cơ thể, Cổ Thần không thể cảm giác được lực lượng của Côn Ngô Tiên Đế đến tột cùng mạnh đến mức nào, chỉ biết là kinh khủng phi thường, căn bản không thể chịu đựng nổi uy áp của Côn Ngô Tiên Đế.
Mà khuôn mặt đen kịt trên bầu trời hiện tại đã ngoại phóng lực lượng cường đại, chỉ là một cỗ khí thế đã mạnh mẽ hơn rất nhiều so với lôi kiếp hủy diệt đệ cửu trọng, tầng tầng hư không nghiền nát, Cổ Thần nhất thời bị một cỗ lực lượng cường đại không gì sánh được ép tới mức rơi xuống đất, chỉ trong chốc lát, từ bốn vạn trượng trong hư không giảm xuống còn ba vạn trượng, hai vạn trượng, một vạn trượng…
Oanh!
Cổ Thần trực tiếp bị ép xuống dưới mặt đất, khiến đại địa bạo tạc một tiếng kinh thiên, vô số vết rách lấy dưới chân Cổ Thần làm điểm trung tâm, nứt nẻ giống như mạng nhện.
Trong lòng Cổ Thần đại chấn, khuôn mặt đen kịt trên bầu trời giống như một khôi lỗi không có tình cảm, không biết mệt mỏi, thế nhưng hiện tại lại nhiều hơn một phần “tức giận”, tựa hồ như “sống”, có linh tính.
Giống như một cỗ máy vốn hoạt động thầm lặng đột nhiên biến thành một sinh linh linh hoạt biết tức giận.
Đồng thời lực lượng của “người” này cường đại tới mức không thể tưởng tượng nổi, Cổ Thần có thể cảm giác được, lúc này lực lượng mà khuôn mặt đen kịt kia ngoại phóng ra thậm chí không hề thua kém so với Côn Ngô Tiên Đế.
Tu sĩ Đạo môn trong Hư Thiên Tông từng người từng người biến hẳn sắc mặt.
Cổ Thần trong lòng bọn họ hầu như là tồn tại vô địch, cho dù là lôi kiếp hủy diệt đệ cửu trọng cũng không thể gây tổn thương mảy may đến Cổ Thần.
Thế nhưng lúc này lại bị một cỗ khí tức trấn áp đè xuống đất từ bốn vạn trượng trong hư không, lực lượng như vậy sợ rằng cường giả cái thế Hợp Đạo sơ kỳ cũng sẽ bị nhiền nát bấy trong nháy mắt.
Cho dù nói chúng tu sĩ Đạo môn đều đang ở trong Thiên Tinh Hóa Hư đại trận, thế nhưng vẫn có thể cảm nhận được lực lượng kinh khủng từ khuôn mặt người đen kịt vô cùng khổng lồ trên vòm trời cao cao kia.
Rắc rắc rắc rắc rắc…
Cương tráo phòng ngự của Thiên Tinh Hóa Hư đại trận đối mặt với cỗ uy áp khí tức này lập tức vang lên tiếng rắc rắc, giống như một kiện vật phẩm không thể kham nổi gánh nặng, lúc nào cũng có thể bị phá hủy.
- Cái này là gì vậy?
- Lực lượng thực cường đại, cho dù là lĩnh tụ cũng bị ép rơi xuống hư không!
- Trời ạ… Thiên Tinh Hóa Hư đại trận tựa hồ không thể chống đỡ được cỗ uy áp này.
- Làm sao bây giờ? Nếu Thiên Tinh Hóa Hư đại trận bị phá hủy rồi, tất cả chúng ta, kể cả toàn bộ Hư Thiên Tông đều sẽ bị cỗ uy áp này nghiền nát bấy.
- A… Khuôn mặt người đen kịt trên bầu trời thay đổi.
…
…
Chúng tu sĩ Đạo môn trong Hư Thiên Tông kinh khủng vạn phần, uy áp từ trên bầu trời đánh xuống vô cùng khủng khiếp, khiến trong lòng bọn họ khiếp sợ.
Lực lượng như vậy, so với lực lượng Cổ Thần hiển lộ ra còn mạnh mẽ hơn gấp nghìn lần, vạn lần.
Khuôn mặt người đen kịt trên bầu trời đang biến hóa, cái miệng khổng lồ hợp lại, không còn lôi kiếp hạ xuống như trước, lôi kiếp hủy diệt đệ cửu trọng rốt cuộc cũng kết thúc.
Thế nhưng trong lòng Cổ Thần lại cảm giác không ổn, khuôn mặt người đen kịt trên bầu trời giống như đang kéo sát lại, hình thành một đoàn mây mù màu đen thuần khiết, sau đó lại chậm rãi mở rộng, theo sự biến hóa của khuôn mặt người đen kịt, cỗ uy thế từ trong hư không đè ép xuống càng lúc càng thêm cường đại, cho dù là Cổ Thần cũng cảm giác có một ngọn núi lớn không thể chịu đựng nổi ngăn chặn hắn, khiến hắn không thể nhúc nhích.
Rất nhanh, mây đen trên vòm trời đã không còn nửa phần bóng dáng khuôn mặt người, mà là hình thành một chữ lớn --- Thiên!
Một chữ Thiên!
Uy áp từ trên bầu trời giáng xuống chính là thiên uy cái thế.
Lực lượng thiên uy không biết to lớn tới mức nào, khó có thể đo lường được, vì vậy mới có câu nói thiên uy khó dò.
Lúc này thiên uy từ trên bầu trời đè xuống cho dù là Cổ Thần cũng bị ép tới mức không thể nhúc nhích, nếu không phải nhục thân của hắn đã đạt tới cảnh giới bất hủ, lúc này hẳn là đã bị nghiền nát bấy.
Cho dù là chư tử đại tiên hợp đạo thành công cũng không thể nhăn cản được cỗ uy áp kinh khủng này.
Uy áp do thiên uy tạo ra chỉ có một mục tiêu duy nhất, chính là Cổ Thần, vì vậy Cổ Thần phải đối mặt với thiên quy trực tiếp nhất, cường đại nhất.
Về phần Hư Thiên Tông cách nghìn dặm, bất quá là lực lượng tàn dư do thiên uy trấn áp xuống mà thôi, thế nhưng vẫn trấn áp Thiên Tinh Hóa Hư đại trận vang lên tiếng rắc rắc không ngừng nghỉ, tựa hồ sẽ tan biến, có một số địa phương cương tráo phòng ngự của Thiên Tinh Hóa Hư đại trận đã xuất hiện vết rách rất rõ ràng.
- Thiên… Đó là thiên!
- Xong, chúng ta đều xong, thiên đã nổi giận, chúng ta đều không sống được rồi!
- Dĩ nhiên là thiên uy, so với lôi kiếp biến thái vừa rồi, lực lượng còn cường đại hơn gấp trăm lần, thượng thiên giận dữ, vạn vật đều vong a, làm sao bây giờ? Nên làm cái gì bây giờ?
…
…
Chúng tu sĩ Đạo môn trong Hư Thiên Tông đều kinh khủng hô to lên.
Chính vào lúc này, khí tức của Côn Ngô Tiên Đế xuất hiện, lập tức tràn vào trong cảm nhận của Cổ Thần.
Cổ Thần có thể cảm nhận rất rõ ràng, trong lúc Côn Ngô Tiên Đế xuất hiện tại tiên giới Cổ Hoang, lúc này đây Côn Ngô Tiên Đế bắt trước bộ dạng kẹo hồ lô, muốn dẫn dụ “thiên” do khuôn mặt khổng lồ đen kịt trên bầu trời đi.
Thế nhưng tình huống lúc này hiển nhiên có điểm không giống nhau.
Trước kia mỗi lần lôi kiếp hủy diệt xuất hiện chỉ là khuôn mặt khổng lồ đen kịt giống như cỗ máy, mà lúc này đây lại biến thành chữ “thiên” hoàn toàn có khí tức sinh mệnh.
Khí tức của Côn Ngô Tiên Đế vừa hiện ra, chữ “thiên” kia rõ ràng lắc lư nhìn trái nhìn phải, tựa hồ có chút kinh ngạc và muốn di động đuổi theo.
Thế nhưng chữ “thiên” thủy chung không nhúc nhích, một thanh âm từ trong chữ “thiên” phát ra:
- Con kiến hôi hèn mọn, dám kháng nghịch lại ta, thực sự là đáng chết, một hoa khai một quả, một niệm một luân hồi, luân hồi tức chung, ngũ hành chi linh, để chứng con kiến hôi hèn mọn này đều biến thành hư vô!
Theo thiên âm mênh mông cuồn cuộn vang lên, năm đạo chưởng ấn trong nháy mắt từ trong chư “thiên” thật lớn bắt ra, trong sát na biến lớn, mỗi một chưởng ấn đều lớn nghìn dặm, từ trên trời giáng xuống, vỗ mạnh về phía Cổ Thần.
Chương 2: Gặp lại Côn Ngô (hạ).
Năm đạo chưởng ấn này có năm màu sắc trắng, xanh, bạc, đỏ, vàng, chính là màu sắc của năm bản nguyên ngũ hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, so với Ngũ Hành Bản Nguyên Ấn của Cổ Thần hầu như không có gì khác nhau, giống nhau như đúc.
Thế nhưng Ngũ Hành Bản Nguyên Ấn do chữ “thiên” phát ra so với Ngũ Hành Bản Nguyên Ấn do Cổ Thần phát ra có lực lượng cường đại hơn không chỉ nghìn vạn lần, uy lực càng cường đại hơn nghìn vạn lần.
Ngũ Hành Bản Nguyên Ấn vừa mới xuất hiện, toàn thân Cổ Thần liền chấn động mạnh mẽ, một ngụm máu tươi phun ra, toàn bộ thân thể tựa hồ đã bị phá hủy vô cùng nghiêm trọng.
Oanh!
Thiên Tinh Hóa Hư đại trận bên ngoài Hư Thiên Tông dưới lực lượng tàn dư của Ngũ Hành Bản Nguyên Ấn do chữ “thiên” phát ra lập tức bị nghiền nát tầng tầng, cuối cùng bạo tạc một tiếng, bị chấn thành hư vô.
Đây chính là lực lượng của thiên uy, vừa ra tay, chỉ cần lực lượng tàn dư cũng có thể hủy diệt vạn vật, cho dù là chư tử đại tiên hợp đạo thành công cũng bị miểu sát trong nháy mắt.
- Không tốt!
Cổ Thần thất kinh, thầm nghĩ không ổn.
Lực lượng của thiên hầu như không thể suy đoán, chỉ biết là cường đại, rốt cuộc cường đại tới mức nào, hoàn toàn không thể biết được, chỉ dựa vào lực lượng tàn dư, Cổ Thần sẽ bị nghiền nát thành phấn mạt, nghiền thành hư vô, vạn vật thiên địa dều sẽ bị hủy diệt tan nát.
Đang lúc Cổ Thần có cảm giác không thể nghịch chuyển, đột nhiên một vết rách không gian vô cùng khổng lồ xuất hiện.
Đạo vết rách không gian này dài tới mấy vạn dặm, từ phía đông xa xôi kéo dài tới, từ mặt đất kéo lên hư không vô cùng vô tận.
Vèo…
Thanh âm bay qua giống như tốc độ ánh sáng đột ngột vang vọng, một đạo quang mang ánh sáng ngọc kéo dài vạn trượng từ trong vết rách không gian to lớn vô cùng bắn ra mãnh liệt.
Ầm ầm ầm ầm ầm…
Năm tiếng bạo tạc, năm đạo bản nguyên ấn do chữ “thiên” oanh kích ra bị một đạo quang mang ánh sáng ngọc kia đánh tan nát, đánh thành hư vô.
- Đó là --- Phá Thiên Chỉ!
Tại lúc thất khiếu Cổ Thần chảy máu, hầu như thân thể bổ tan thành phấn mạt, nháy mắt cuối cùng khi ý thức vẫn còn, nhận ra được đạo quang mang ánh sáng ngọc kia.
Kia chính là Phá Thiên chỉ, một bóng người theo sát quang mang ánh sáng ngọc từ trong vết rách không gian nhảy ra ngoài, trực tiếp thuấn di tới ngay bên cạnh cổ Thần, chụp lấy Cổ Thần vào tay, sau đó chợt lóe nhảy vào trong vết rách không gian, lập tức biến mất không còn bóng dáng.
Nếu như Cổ Thần vẫn còn tỉnh táo, tự nhiên sẽ biết người cứu hắn từ trong tay chữ “thiên” chính là Côn Ngô Tiên Đế.
Mơ mơ màng màng!
Không biết Cổ Thần đã hôn mê bao lâu.
Đợi khi Cổ Thần tỉnh lại một lần nữa, phát hiện chính mình dang nằm trong một không gian bị phong bế, không gian này vô cùng nhỏ hẹp, chỉ rộng không tới một trăm trượng.
Đây là đâu?
Cổ Thần khẽ nhíu mày, hắn biết mình chưa từng tới địa phương này, nhất thời giãy dụa ngồi dậy.
Lúc này mới phát hiện thương thế của hắn không quá nặng, có lẽ là nói vốn rất nghiêm trọng, thế nhưng trải qua mộc chi bản nguyên liên tục chữa trị, hiện tại đã khôi phục bảy tám phần rồi. Cổ Thần có bản nguyên ngũ hành trong cơ thể, chỉ cần không bị trực tiếp giết chết tại chỗ, thương thế nghiêm trọng hơn nữa cũng không thể làm khó được hắn.
Lúc ngồi dậy Cổ Thần mới phát hiện, phía trước có một hắc ý nhân, bằng vào chỗ khí tức quen thuộc từ người này, tuy rằng chỉ nhìn thấy bóng lưng, nhưng Cổ Thần vẫn nhận ra được, chính là Côn Ngô Tiên Đế.
Thế nhưng, Cổ Thần lại cảm giác có chút xa lạ, người phía trước kia, đầu tóc bạc phơ, bóng lưng có chút gày gò, tang thương, tựa hồ, thậm chí nói là vô cùng suy yếu.
Điều này khiến Cổ Thần kinh ngạc, Côn Ngô Tiên Đế là nhân vật cấp độ nào? Sao có thể khiến người khác cảm giác suy yếu? Địa vị của Côn Ngô Tiên Đế trong mắt Cổ Thần không thùa gì thủy tổ tu chân, trong mắt Cổ Thần chính là tồn tại vô địch.
Tựa hồ cảm giác được Cổ Thần đã tỉnh lại, thanh âm của Côn Ngô Tiên Đế vang lên:
- Năng lực khôi phục của ngươi xác thực không tồi, chỉ hôn mê bảy ngày đã tỉnh lại rồi, nếu như là người khác, cho dù là tu sĩ Hợp Đạo hậu kỳ, bị thương thế nặng như vậy đã trực tiếp chết rồi, cho dù cứu trị được, không có mấy năm dài căn bản không thể thức tỉnh.
Nghe ngữ khí, Côn Ngô Tiên Đế đối với năng lực khôi phục thương thế của Cổ Thần rất thỏa mãn.
Cổ Thần rời khỏi giường đá, khom người ôm quyền về phía Côn Ngô Tiên Đế, cung kính nói:
- Tiểu tử đa tạ ân cứu mạng của Côn Ngô tiền bối, nếu không có tiền bối cứu giúp, lúc này căn bản không có hi vọng sống sót, trước trước sau sau, tiền bối tổng cộng đã cứu ta sáu lần rồi!
Từ lôi kiếp đệ ngũ trọng bắt đầu, lôi kiếp đệ cửu trọng kết thúc, tổng cộng năm lần, cộng thêm một lần kiếp trước tử vong trọng sinh, tổng cộng sáu lần.
Côn Ngô Tiên Đế nói:
- Ngươi không cần cảm tạ ta, thiên muốn tiêu diệt ngươi hơn phân nửa chính là nguyên nhân từ ta, nếu không có ta, ngươi căn bản không bị thiên chú ý, lại càng không bị thiên diệt sát.
Cổ Thần nói:
- Nếu không có Côn Ngô tiền bối, kiếp trước ta đã thân tử đạo tiêu rồi, nào còn có cái gì là sống lại một kiếp? Cho dù hậu quả như thế nào, tiểu tử nhất định ghi tạc ân tình cứu mạng của tiền bối trong lòng.
Côn Ngô Tiên Đế thoáng gật đầu, hiển nhiên phi thường thỏa mãn đối với Cổ Thần, nói:
- Nếu như ngươi thực sự muốn cảm tạ ta, vậy thì hãy giúp ta làm một chuyện.
Cổ Thần đáp lại:
- Tiền bối mời nói, tiểu tử nhất định dùng hết sức.
Côn Ngô Tiên Đế nói:
- Chuyện ngươi giúp ta phi thường khó khăn!
Cổ Thần nói:
- Ngay cả Thiên tiểu tử còn không sợ thì sợ gì khó khăn?
- Tốt!
Ngữ khí của Côn Ngô Tiên Đế nặng hơn vài phần, nói:
- Sau này nếu như ngươi có thể thực sự bước tới đỉnh cao tu đạo, như vậy ngươi giúp ta giết hai người, một là Hồng, một là tọa kỵ Thiên đế của ta trước kia, hai người này đã phản bội ta, thuận theo thiên đạo ám toán ta, khiến tất cả mọi thứ của ta đều hóa thành bọt nước, ta không thể tự mình tìm bọn chúng tính sổ, chỉ có thể nhờ ngươi!
Cổ Thần gật đầu nói:
- Tiểu tử nhất định không nhục mệnh, không giết chết Hồng và Kim Ô thề không bỏ qua.
Dừng lại một chút, Cổ Thần lại hỏi:
- Côn Ngô tiền bối, vì sao tiền bối không tự mình giết chết bọn họ? Ta nhất định dốc toàn lực tương trợ.
Côn Ngô Tiên Đế lắc đầu, thân thể càng thêm gày gò yếu đuối, nói:
- Sinh mệnh của ta đã tới đầu cùng, không còn hi vọng giết chết bọn chúng nữa rồi!
- Cái gì!
Cổ Thần thét lên một tiếng kinh hãi, trong mắt khiếp sợ, như sấm đánh vang trời.
Côn Ngô Tiên Đế là nhân vật thế nào? Là đại nhân vật đủ sống hơn mười vạn năm, là đệ nhất nhân thời đại thái cổ, cho dù là đạo tổ Hồng cũng không thể làm gì được hắn, chỉ có thể thông qua ám toán kích thương.
Hôm nay, dĩ nhiên tới đầu cùng sinh mệnh?
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Côn Ngô Tiên Đế xoay người lại, khuôn mặt vô cùng già nua hoàn toàn rơi vào trong mắt Cổ Thần.
Trên mặt không còn một chút nhuệ khí và phong mang ngày xưa, còn lại chỉ là tử khí trầm trầm tuổi xế chiều.
Côn Ngô Tiên Đế lúc này giống như ngọn đèn leo lắt yếu ớt trong đêm mưa gió, tựa hồ lúc nào cũng có thể bị thổi tắt.
- Côn Ngô tiền bối, đây là có chuyện gì?
Cổ thần bước lên mấy bước, muốn đỡ lấy thân thể Côn Ngô Tiên Đế.
Côn Ngô Tiên Đế phất tay nói:
- Thọ nguyên của ta đã hết, nhưng không đến nỗi suy yếu như ngươi đang tưởng tượng.
Cổ Thần vừa mới tiến gần Côn Ngô Tiên Đế chừng một thước, một cỗ lực lượng cường đại lập tức sinh ra, không thể tới gần Côn Ngô Tiên Đế mảy may.
Trăm năm trước Cổ Thần từng gặp qua Côn Ngô Tiên Đế một lần, khi đó Côn Ngô Tiên Đế vẫn còn bừng bừng sinh cơ, mỗi thời khắc đều tản mát phong mang bức người, tuyệt đối không thể tiêu hao thọ nguyên nhanh như vậy.
Cổ Thần vừa nghĩ, đột nhiên hiểu ra điều gì đó, trong lòng xuất hiện cảm động và tự trách sâu sắc, nói:
- Côn Ngô tiền bối, ngươi và Thiên giao thủ rồi?
Côn Ngô Tiên Đế gật đầu, nói:
- Nếu như ta tại lúc toàn thịnh Thiên căn bản không thể làm gì được ta, nhưng đáng tiếc, lực lượng của ta sớm không bằng trước kia, cho dù ngộ được Phá Thiên Chỉ thì cũng không thể phá được Thiên, bất quá ngươi không cần lo lắng, Thiên khiến ta bị thương, nhưng Phá Thiên Chỉ của ta cũng gây ra cho Thiên thương tích không nhỏ, thân thể vĩnh viễn bất hủ của nó đã bị ta tạo thành thương tổn vĩnh hằng.
Lúc này Thiên hẳn là đang đang truy tìm tung tích của chúng ta trong toàn bộ tiên giới Cổ Hoang, thế nhưng không tới một năm rưỡi, Thiên sẽ biết được uy lực của Phá Thiên Chỉ, Thiên bị trúng Phá Thiên Chỉ, chí ít cũng phải ẩn nấp nghìn năm không ra mới có thể khống chế được thương thế, qua một năm rưỡi ngươi rời khỏi nơi này thì sẽ an toàn.
Cổ Thần cắn răng, nói:
- Côn Ngô tiền bối liều mình cứu giúp, ngày khác cho dù tiểu tử thân tử đạo tiêu, mệnh tang hồn tán cũng nhất định sẽ hoàn thành nguyện vọng của tiền bối, giết chết toàn bộ Hồng và Kim Ô, không giết hai người này, tiểu tử không thể tồn tại thế gian.
Côn Ngô Tiên Đế nói:
- Sinh mệnh mới là đảm bảo duy nhất hoàn thành nguyện vọng, Cổ Thần, ngươi không nên xung động, thọ nguyên của tu sĩ vô cùng dài lâu, nhất là khi tới vũ trụ phàm gian, hầu như đã đạt tới mức trường sinh, ngươi cần phải đối phó với Hồng và Kim Ô, không cần phải nóng lòng nhất thời.
- Tiểu tử ghi nhớ trong lòng.
Cổ Thần gật đầu nói:
- Côn Ngô tiền bối, không biết Thiên đến tột cùng là vật gì? Là một người? Hay là chủ tể đích thực của thế giới?
Côn Ngô Tiên Đế nói:
- Thiên, Địa đều là cổ thần đồng sinh với thế giới, tại lúc vũ trụ sơ khai đã tồn tại, mà số lượng cổ thần đồng sinh với vũ trụ không ít, Thiên, Địa, Nhật, Nguyệt, Âm, Dương, Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, Lôi… Tất cả những thân thể bản nguyên đồng sinh với vũ trụ đều là cổ thần, bọn họ cùng sinh cùng diệt với vũ trụ, không tồn tại vấn đề thọ nguyên gì đó.
- Vũ trụ tồn tại bao lâu bọn họ có thể tồn tại bấy lâu, Thiên, Địa là hai cổ thần có lực lượng cường đại nhất, bọn họ là vua của chúng thần, là ý chí cường đại nhất, đồng thời cũng đại biểu cho dục vọng cường đại nhất trong vũ trụ, Thiên, Địa chỉ có thể dễ dàng tha thứ cho người khác thần phục, cúng bái, thuận theo, cho nên mới có câu người thuận lòng trời thì hưng, người nghịch thiên phải vong.
Cổ Thần đã từng nghe nói qua về cổ thần, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa hề nghĩ tới, các vị cổ thần dĩ nhiên chính là những nhân vật như Thiên, Địa, Nhật, Nguyệt… Con người bắt trước theo cổ thần tu luyện, bất quá là mô phỏng theo thiên nhiên mà thôi.
Cổ Thần nhíu mày nói:
- Trong cơ thể ta có huyết mạch cổ thần, mà cổ thần cũng không phải là vật tự nhiên, điều này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Côn Ngô Tiên Đế nói:
- Cổ thần đồng sinh với thiên địa, ngay từ đầu đã có thần thông quảng đại không thể tưởng tượng nổi, bọn họ có thể biến hóa hình người, sau khi kết hợp với nhân loại sẽ sinh ra hậu nhân, hậu nhân sẽ có huyết mạch cổ thần, mà huyết mạch của cổ thần chính là huyết mạch bản nguyên vũ trụ, điều này chỉ có lợi, không có chỗ hại.
- Tuy rằng ngay từ đầu cổ thần đã có đại thần thông không thể tưởng tượng nổi, nhưng thần thông của bọn họ ngay từ đầu đã cố định, không thể tiếp tục tu luyện tăng cường, mà nhân loại có huyết mạch cổ thần, tuy rằng bước đầu tiên vô cùng thấp, nhưng có thể thông qua tu luyện, trở nên càng ngày càng cường đại, chính là do nhân loại có huyết mạch cổ thần học được phương pháp tu đạo từ chỗ cổ thần, sau đó mới chậm rãi dung hợp, phát triển và truyền bá khắp nhân tộc.
- Thì ra là thế! Vậy còn yêu tộc thì sao?
Cổ Thần hỏi.
Côn Ngô Tiên Đế nói:
- Tại lúc vũ trụ vừa mới sinh ra có rất nhiều mãnh thú hồng hoang, cũng thuộc về một loại trong các cổ thần, thật lâu thật lâu trước đây số lượng cổ thần vô cùng nhiều, cũng bởi vì vậy mà chia thành các phe phái khác nhau, song phương triển khai một hồi đại chiến quyết liệt.
- Cuối cùng, phe cổ thần Thiên, Địa, Nhật, Nguyệt chiến thắng, cổ thần loại thú chiến bại, đại bộ phận bị chém giết sạch sẽ, tuy rằng bản thân cổ thần có tính mệnh vô cùng vô tận, nhưng cũng không phải là không thể tử vong, cổ thần loại thú cùng với nhân tộc lưu lại hậu đại chính là yêu tộc.
- Về phần huyết mạch của cổ thần loại thú lưu lại sau này chính là hoang thú, bọn chúng có huyết mạch cổ thần, nhưng lại không có lực lượng trời sinh của cổ thần, vì vậy không thể biến ảo thành hình người.
Cổ Thần suy nghĩ cẩn thận, tựa hồ trở về thời đại thái cổ, nói:
- Tuy rằng lực lượng của tu sĩ thời đại thái cổ đều cường đại vô cùng, nhưng chỉ sợ cũng là thời đại có nhiều chiến tranh nhất.
Côn Ngô Tiên Đế thở dài một hơi, tựa hồ rất có cảm khái, nói:
- Những cổ thần do Thiên, Địa dẫn đầu đã giành được thắng lợi, bọn họ chiếm địa vị chính thống trong vũ trụ, lấy vạn tộc làm nô, tại thời đại thái cổ, nhân tộc huyết mạch cổ thần có thân phận cực kỳ cao quý, đó chính là thần chi tử, thay cổ thần quản lý toàn bộ vũ trụ.
- Tuy rằng địa vị của thần chi tử vô cùng cao quý, kỳ thực cũng chỉ là người hầu của cổ thần mà thôi, tuy rằng đại bộ phận thần chi tử đều thỏa mãn với địa vị cao hơn hẳn người bình thường, thế nhưng vẫn có một bộ phận thần chi tử không quên trong cơ thể chính mình còn có huyết mạch nhân tộc.
Mặc dù khi đó “nhân” chỉ là một danh từ vô cùng hèn mọn, nhưng cũng có một số người coi điều này là vinh quang từ tận đáy lòng, ta là một trong những thần chi tử như vậy, đồng thời còn là thần chi tử đời thứ nhất, phụ thân của ta là Sơn (núi), cho ta tên gọi Côn Ngô, ý là thiên hạ đệ nhất sơn.
Chương 3: Chuyện cũ của Côn Ngô (hạ).
- Hắn đã dạy ta làm sao để nô dịch nhân loại, làm sao để ăn thịt nhân loại, uống máu nhân loại, hắn dạy ta pháp thuật nhân loại, giúp nhân loại tu luyện tới cảnh giới Hợp Đạo kỳ, sau đó lại ăn tươi, ta chưa từng quên trong thân thể của ta có chảy xuôi huyết mạch nhân tộc, hành vi của cha ta khiến ta phi thường phàn cảm, phẫn nộ…
- Thực lực của ta dưới sự cố gắng tu luyện không ngừng nghỉ, càng ngày càng mạnh hơn, rốt cuộc cũng có một ngày ta đã vượt qua phụ thân ta, vì vậy ta bắt đầu nói với hắn từ “không”! Thế nhưng ta nói hắn chưa bao giờ nghe, kỳ thực hắn chưa từng để ta vào trong mắt, thần chi tử chỉ là danh từ tương đối dễ nghe, khó nghe một chút chính là người hầu của thần.
- Tất cả thần chi tử đều là người hầu của thần, tất cả thần đều chưa từng để thần chi tử vào trong mắt, bởi vì trong mắt của các thần, nhân loại chỉ là con kiến hôi, sinh ra với mục đích duy nhất thay bọn họ sinh ra người hầu, vì vậy bọn họ kết hợp với nhân loại, sinh ra hậu đại, để những người hầu có huyết mạch cổ thần này thay bọn họ quản lý những con kiến hôi hèn mọn này mà thôi.
- Ai cũng không biết, thực lực của ta cư nhiên trong lúc bất tri bất giác vượt qua cha ta, trong một lần đại hội ăn thịt nhân loại, nhìn một nhân loại lại một nhân loại bị chúng thần hoặc chưng, hoặc nướng hoặc ăn sống, ta rốt cuộc đã không nhịn được nữa, ta bạo phát…
- Ta giết phụ thân, ta giết tất cả những cổ thần có mặt, từ một ngày đêm hôm đó, một hồi chiến tranh mới bắt đầu, ta giải phóng nhân loại, ta giải phóng yêu tộc, ta dẫn đầu bọn họ, triển khai cuộc chiến với cổ thần.
Một cổ thần lại một cổ thần ngã xuống dưới chân ta, Thiên, Địa cũng không thể ngăn cản được bước chân của ta, ta thành lập Thiên đình, thống nhất Cổ Hoang, nhất thống hai giới âm dương, nhất thống vũ trụ phàm gian, trận chiến tranh với cổ thần này giằng co mấy vạn năm, trong lúc này ta tận mắt chứng kiến Hồng trưởng thành!
- Hồng là một người có huyết mạch nhân loại thuần khiết, nhưng thiên tư trác tuyệt, tốc độ tu luyện so với thần chi tử còn nhanh hơn nhiều, hắn trở thành phụ tá đắc lực của ta, cuối cùng đã trưởng thành tới cảnh giới không phân chia cao thấp với ta, chính là bởi vì Hồng ta mới có thể chính diện chống lại được hai vị cổ thần Thiên, Địa.
- Thế nhưng, ta trăm triệu lần không ngờ tới, Hồng lại thần phục thiên đạo, ta có huyết mạch cổ thần thuần khiết nhất, ta là thần chi tử đời đầu tiên, nhưng ta cũng không quên chính mình có chảy xuôi huyết mạch nhân tộc, nguyên nhân chính là vì như vậy ta mới nói “không” với phụ thân, ta khởi xướng chiến tranh với chúng thần, Thiên, Địa cũng không thể ngăn cản được ý chí của ta.
- Mà Hồng thì sao đây? Hồng là huyết mạch nhân tộc thuần khiết nhất, vì sao? Vì sao hắn lại thần phục thiên đạo? Muốn thần phục chúng thần? Khiến cơ nghiệp ta khổ cực mấy vạn năm mới dựng lên được bị hủy hoại trong chốc lát, khiến nhân tộc một lần nữa trở thành thực vật của chúng thần?
- Vì sao?
- Hắn có thể đối đãi với đồng loại của chính mình như vậy?
- Vì sao?
- Vì sao?
Từ trong hồi ức xa xưa khiến Côn Ngô Tiên Đế kích động không ngớt, nhất là tới cuối cùng, cư nhiên lão lệ ngang dọc, thất thanh khóc rống lên.
Khóe mắt Cổ Thần cũng không nhịn được ướt át, đồng thời có một cỗ tức giận ngập trời sản sinh trong lòng.
Ăn thịt nhân loại, uống máu nhân loại, chưng nhân loại, nướng nhân loại… Thời đại thái cổ, nhân tộc cư nhiên là thực vật của chúng thần? Nhân tộc như vậy, tình huống của yêu tộc chắc chắn cũng không tốt hơn!
Trong lòng Cổ Thần quặt thắt, khớp hàm cắn chặt, tín niệm ban đầu lúc này trở nên kiên định hơn bao giờ hết:
- Hồng, uổng cho ngươi mang huyết mạch nhân tộc thuần khiết, cư nhiên làm ra chuyện điên cuồng khốn nạn như vậy, hủy diệt tâm huyết bao nhiêu năm của Côn Ngô Tiên Đế, khiến nhân tộc rơi vào cảnh làm thực vật cho chúng thần, nếu như ta không giết chết bại hoại nhân tộc này, thề không làm người.
Trải qua ba động tình cảm kịch liệt, tựa hồ như Côn Ngô Tiên Đế già nua hơn rất nhiều, nói:
- Cổ Thần, giết Hồng, Hồng không chết, ta chết không nhắm mắt!
…
Thời gian một ngày lại một ngày trôi qua, Côn Ngô Tiên Đế già yếu cực nhanh!
Người tới lúc tuổi già thường không ngừng hồi ức lại những chuyện cũ, vô cùng tang thương.
Trải qua gần hai mươi ngày, Côn Ngô Tiên Đế qua đời!
Nhục thân của Côn Ngô Tiên Đế đã sớm tử vong, tồn tại bất quá là một cụ nguyên thần, sau khi tử vong nguyên thần lập tức ngưng tụ thành một viên “linh hồn chủng tử”.
Tới loại cảnh giới như Côn Ngô Tiên Đế, lực lượng quá mức cường đại, lúc tử vong, linh hồn ngay cả âm giới cũng không thể nào thu đi được.
Cổ Thần cất giấu viên “linh hồn chủng tử” này trong người, nếu như sau này Cổ Thần có thể bước chân vào đỉnh cao tu đạo, triệt để lĩnh ngộ pháp tắc sinh mệnh, pháp tắc tử vong, pháp tắc hủy diệt, pháp tắc trọng sinh… Là có thể lấy viên “linh hồn chủng tử” này làm căn cơ, giúp Côn Ngô Tiên Đế phục sinh trở lại.
Viên “linh hồn chủng tử” của Côn Ngô Tiên Đế cũng giống như bộ phận hạch tâm nhất của một cỗ máy, hiên tại cỗ máy đã bị hỏng hóc hoàn toàn, nhưng chỉ cần tìm được tài liệu, hiểu được kết cấu, lợi dụng vào hạch tâm này là có thể tạo ra một cỗ máy công năng hoàn toàn giống nhau.
Thế nhưng, người chết phục sinh so với chế tạo máy móc khó khăn hơn rất nhiều, cần phải đạt tới đỉnh cao nhất trên con đường tu đạo, cũng giống như Côn Ngô Tiên Đế và Hồng, cảnh giới hầu như đã đi tới đầu cùng của con đường tu đạo, cho dù là Thiên và Địa cũng không thể làm gì được.
Cổ Thần hiện tại chỉ có thể tạm thời cất giấu “linh hồn chủng tử” của Côn Ngô Tiên Đế trong người, sau này tu vi tới mức, có thể phục sinh trở lại.
Từ trong lời nói của Côn Ngô Tiên Đế, Cổ Thần biết không gian bản thân đang ở hiện tại chính là Côn Ngô Giới.
Côn Ngô Giới và Phá Thiên Chỉ đều là do Côn Ngô Tiên Đế sáng tạo ra sau khi bị Hồng ám toán, Phá Thiên Chỉ là một bộ thần thông nghịch thiên, Côn Ngô Giới thì tương đương với một kiện pháp bảo nghịch thiên.
Thiên không chỗ nào không ở, không lúc nào không ở, mặc kệ là tiên giới Cổ Hoang hay là vũ trụ phàm gian, không có địa phương nào không tới được, vì vậy một ngày bị Thiên nhìn chằm chằm, trong thiên hạ không có chỗ nào có thể ẩn nấp.
Thế nhưng, cũng có loại ngoại lệ, chính là Côn Ngô Giới…
Côn Ngô Giới chính là do Côn Ngô Tiên Đế phí hết tâm huyết mở ra một thế giới độc lập, thế giới này tồn tại bên ngoài vũ trụ, không hề có bất cứ liên hệ nào với tiên giới Cổ Hoang hoặc là vũ trụ phàm gian.
Cho dù là Như Ý Linh Lung bảo tháp, khi tiến vào Côn Ngô Giới, thời gian chi tháp lập tức bị mất đi hiệu quả, tất cả pháp tắc hoàn toàn không hoạt động, tất cả pháp tắc Cổ Thần lĩnh ngộ được trong Côn Ngô Giới đều không thể phát huy tác dụng.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quyển 8: Chư Thiên Vạn Giới
Chương 4: Cổ Thần trở về.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm by Acquyden
Côn Ngô Giới là một thế giới độc lập, tất cả pháp tắc bên trong đều là do Côn Ngô Tiên Đế sáng lập, giống như một vũ trụ hoàn toàn mới, vũ trụ này không lớn, chỉ có kích cỡ trăm trượng, so với không gian tiên giới nhỏ hơn rất nhiều lần.
Thế nhưng tác dụng của Côn Ngô Giới lại hoàn toàn vượt qua bất cứ không gian nào trong thiên hạ, tất cả các không gian, bao gồm cả các loại cấm địa, bí cảnh, nơi tị nạn, tuy rằng đều là những không gian phong bế, nhưng cũng không phải là tồn tại độc lập, cùng với tiên giới Cổ Hoang có gắn bó quan hệ nhất định, theo tiên giới Cổ Hoang bị hủy diệt mà hủy diệt.
Còn Côn Ngô Giới là một thế giới hoàn toàn độc lập do Côn Ngô Tiên Đế sáng tạo, cùng với toàn bộ không gian vũ trụ không có kết nối nào khác, hai thế giới hoàn toàn là hai loại pháp tắc khác nhau, lực lượng pháp tắc trong tiên giới Cổ Hoang tiến vào trong Côn Ngô Tiên Giới không hề có một chút tác dụng nào.
Nếu như có thể sử dụng, Côn Ngô Tiên Giới có thể đi tới bất cứ địa phương nào trong thiên hạ, không có bất cứ nguy hiểm nào ngăn cản được tiến vào Côn Ngô Giới. Nếu có nguy hiểm trực tiếp rời khỏi tiên giới Cổ Hoang tiến vào Côn Ngô Giới, công kích lợi hại tới đâu cũng không thể đánh tới hắn.
Đáng tiếc chính là, Côn Ngô Giới quá mức huyền ảo, không đạt tới tu vi ngũ hành thoát thai kiếp căn bản không thể sử dụng, vì vậy hiện tại Cổ Thần coi Côn Ngô Giới là chỗ tránh nạn tạm thời không thành vấn đề, nhưng muốn mang theo bên người là chuyện không thể.
Không thể tiến vào Như Ý Linh Lung bảo tháp tu luyện, Cổ Thần chỉ đành phải ngồi giữa Côn Ngô Giới, tuy rằng pháp tắc thời gian so với tiên giới Cổ Hoang không giống nhau, nhưng tốc độ lưu động không khác biệt nhiều.
Cổ Thần tu luyện trong Côn Ngô Giới tròn hai năm, trước tiên thoáng củng cố tu vi Hợp Đạo kỳ, sau đó thông qua phương pháp Côn Ngô Tiên Đế lưu lại rời khỏi Côn Ngô Giới, trực tiếp xuất hiện trong Đông Hải vô biên vô hạn.
Côn Ngô Tiên Đế nói tối đa một năm rưỡi Thiên sẽ phải ấn nấp, đối kháng lại thương tổn vĩnh viễn của Phá Thiên Chỉ, để bảo hiểm Cổ Thần kéo dài hai năm mới xuất hiện, hiện tại Côn Ngô Tiên Đế đã vẫn lạc, Cổ Thần không thể nhờ vào bất cứ kẻ nào đối kháng với Thiên, chỉ có thể cẩn thận.
Sự xuất hiện của Cổ Thần không hề đưa tới sự chú ý của Thiên, xem ra phán đoán của Côn Ngô Tiên Đế không giả, Thiên xác thực bị thương tổn vĩnh hằng, phải ẩn nấp khống chế thương thế.
Tu vi của Cổ Thần hiện tại, một lần thuấn di hai mươi vạn dặm không phải là việc gì khó.
Mới thuấn di dược hơn trăm vạn dặm, Cổ Thần liền dừng phi độn lại, thất kinh, mặt nước Đông Hải phía trước dĩ nhiên xuất hiện một cái khe lớn dài tới hơn vạn dặm, sâu tới vạn trượng.
Lực lượng pháp tắc kinh khủng cuộn trào mãnh liệt trong cái khe, khiến nước biển hai bên chảy cuồn cuộn như thế nào cũng không thể tiến vào trong cái khe dù chỉ một chút.
Cổ Thần có thể từ trong cái khe kia cảm thụ được sự tồn tại của Thiên uy.
Lúc độ lôi kiếp hủy diệt đệ cửu trọng, Cổ Thần từng bị Thiên uy ép tới mức không thể thở nổi, hầu như không thể nhúc nhích, đối với Thiên uy có thể nói vô cùng quen thuộc.
Cái khe lớn dài tới vạn dặm, sâu tới vạn trượng ngoài khơi chính là vết tích do Thiên công kích tạo thành.
Cổ Thần âm thầm kinh hãi, hiển nhiên đây là do Côn Ngô Tiên Đế và Thiên đại chiến lưu lại một chút vết tích.
Hiện nay đã trôi qua hai năm, nước biển cũng không thể bao phủ được cái khe lớn do Thiên tạo thành, công kích phát sinh đích thực đã kinh khủng tới mức không thể tưởng tượng nổi.
Cổ Thần tiếp tục phi độn về phía trước, mỗi cách hơn mười vạn dặm hoặc là mấy chục vạn dặm ngoài khơi lại có một cái khe to lớn vô cùng, trong đó có khí tức Thiên uy, cũng có khí tức của Côn Ngô Tiên Đế.
Rất nhanh Cổ Thần đã vượt qua Đông Hải, phi độn tới bầu trời yêu vực Đông Hoang, phát hiện trong Đông Hoang cũng giống như Đông Hải, cách chừng mười vạn dặm, trên đại địa lại có một vết tích công kích do Côn Ngô Tiên Đế và Thiên đại chiến lưu lại, sâu tới vạn trượng.
Các vết nứt trong Đông Hải mãi cho tới hải vực Phong Bạo Thâm Uyên mới dừng lại, có thể thấy được Côn Ngô Tiên Đế và Thiên đánh một trận từ phụ cận Hư Thiên Tông tới tận Phong Bạo Thâm Uyên. Thẳng cho tới khi Côn Ngô Tiên Đế mang theo Cổ Thần tiến vào trong Côn Ngô Giới mới có thể tránh thoát được Thiên truy sát, cho dù là như vậy, sau một hồi đại chiến với Thiên đã khiến Côn Ngô Tiên Đế tiêu hao hết thọ nguyên, không lâu sau vẫn lạc.
Cổ Thần dọc theo lộ tuyến Côn Ngô Tiên Đế chiến đấu với Thiên, một đường phi độn về phía tây, không bao lâu sau đã tới dãy núi Liên Thiên.
Dãy núi Liên Thiên cao tới vạn trượng, đỉnh núi xuyên qua mây mù, liên miên không dứt, lúc này dĩ nhiên xuất hiện một vết rách dài tới vạn dặm, rộng chừng hơn trăm dặm, là bị người khác mạnh mẽ phá hủy tạo thành.
Đồng thời đỉnh Thiên Phong cao nhất tiên giới Cổ Hoang đã từ độ cao ước chừng hai vạn trượng bị chém ngang qua thắt lưng, đỉnh Thiên Phong cao hơn hai vạn trượng đã bị chém thành hai đoạn, nằm úp sấp một bên.
Côn Ngô Bí Cảnh và Thiên đình đều từ trong không gian hư vô bại lộ ra ngoài, rơi vào mặt đất, toàn bộ Thiên đình đã hóa thành một mảnh phế tích, Côn Ngô Bí Cảnh cũng như vậy.
Cách hơn mười vạn dặm phía tây bắc đỉnh Thiên Phong chính là Côn Ngô Bí Cảnh chính là Côn Ngô Bí Cảnh, địa phương Âm Minh Sâm Lâm hiện nay đã không còn hắc mộc sinh trưởng không biết bao nhiêu, thế nhưng vẫn quỷ khí um tùm như trước, bao phủ phương viên mấy vạn trượng.
Tại giải đất trung tâm có một hồ nước âm u, ngay bên cạnh hồ nước là một khối ngọc bi vô cùng đẹp mắt.
Hồ nước này chính là Âm Minh Đàm, ngọc bi chính là Trấn Minh Ngọc Bi.
Côn Ngô Tiên Đế đại chiến với Thiên, không chỉ tạo thành phá hủy cực kỳ to lớn đối với tiên giới Cổ Hoang, đồng thời theo sự vẫn lạc của Côn Ngô Tiên Đế, Côn Ngô Bí Cảnh và Thiên đình hắn sáng tạo ra cũng bị hủy diệt hoàn toàn.
Cổ Thần không di động Trấn Minh Ngọc Bi, hiện tại Âm Minh Đàm trực tiếp xuất hiện trong tiên giới Cổ Hoang, hai giới kết nối với nhau, nếu như không có Trấn Minh Ngọc Bi trấn áp, quỷ hồn âm giới không cần phải vượt qua Côn Ngô Bí Cảnh và Thiên đình đã có thể trực tiếp xuất hiện trong tiên giới Cổ Hoang rồi.
Cổ Thần tiếp tục bay về phía tây.
Di tích đại chiến giữa Côn Ngô Tiên Đế và Thiên thẳng cho tới hơn hai mươi vạn dặm bên ngoài Đông Hoang cách dãy núi Linh Hư mới tới đầu cùng.
Xem ra Côn Ngô Tiên Đế mang theo Cổ Thần mới bước vào trong vết rách không gian, chạy được hai mươi vạn dặm liền bị Thiên đánh bật ra, hai người một đường đánh tới Đông Hoang, tiếp tục đánh về phụ cận Phong Bạo Thâm Uyên trong Đông Hải.
Giữa hai đầu cách nhau hơn ba nghìn vạn dặm, đối với Côn Ngô Tiên Đế và Thiên mà nói, hầu như chỉ là khoảng cách vài lần thuấn di mà thôi, thế nhưng hai người một đường đạ chiến đã kéo dài thời gian rất nhiều, mỗi cách chừng mười vạn dặm lại một lần liều mạng.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden