Dịch giả : nhatchimai0000
Biên tập :
Nguồn : bachngocsach.com
Với quy mô to lớn của Bắc Nguyên băng phủ việc điều động Chiến bộ tự nhiên không lừa được ai.
Hải Tâm Ba cũng không cho rằng phải che dấu nữa. Đánh nhau tới mức này, song phương so đấu chính là thực lực, bây giờ không phải bằng kỹ xảo. Đến lúc này mà còn che giấu át chủ bài thì thật là tìm chết.
Song phương chiến đấu đến thời điểm này chính là tử chiến đến cùng.
Hải Tâm Ba đã vận dụng tất cả những gì có trong tay mình. Tất cả Chiến bộ có khả năng, bao gồm cả Đông Minh phủ và cả những thế lực bị Bắc Nguyên Băng phủ bỏ rơi sang đầu quân nữa. Lúc này, những thế lực này trong lòng cay đắng như ăn phải hoàng liên. Vốn bọn chúng tưởng rằng tân vương không đủ lực chống lại Hải Tâm Ba, chúng không thể ngờ được Tân vương hiếu thắng đến thế, cường đại đến thế.
Nhưng việc đã đến mức này thì ai cho bọn chúng bỏ chạy. Giả như Hải Tâm Ba thất bại, bọn chúng cũng rồi đời. Cũng chính bởi như thế, ý chí phản kháng của bọn chúng cũng không quá yếu đuối.
Bọn chúng cũng chiến đấu vì sinh tồn của bản thân.
Hải Tâm Ba như thế, thế lực còn sót lại của Đông Minh phủ như thế, bọn chúng cũng phải như thế.
Càng ngày càng nhiều Chiến bộ tiến về Minh Vương Hà.
Trong lịch sử Ma tộc, chưa từng xuất hiện trận quyết chiến với quy mô kinh người như thế, chưa từng xuất hiện một cú đột kích bá đạo tuyệt luân như thế.
Từng Chiến bộ không ngừng theo bốn phương tám hướng tụ lại.
Không khí Minh Cảnh đột nhiên khẩn trương tới cực điểm.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Hải Tâm Ba đã đặt doanh trướng trung quân ở bên bờ Minh Vương Hà từ lâu, từng nhánh Chiến bộ theo bốn phương tám hướng tiến đến.
"Minh Chủ!" Một vị trung niên cung kính hành lễ với Hải Tâm Ba. Ở phía sau y là một chi Chiến bộ kỷ luật sâm nghiêm. Chi Chiến bộ này, ai ai đều buộc lên trên trán một chiếc lá bích thúy, thần sắc lạnh lùng, cái chất dũng mãnh chi khí không lộ ra.
Chúng là Chiến bộ tiếng tăm lừng lẫy của Lâm Du tộc. Thông thường, Lâm Du tộc sinh sống ở sâu trong rừng, hiếm khi liên hệ với ngoại giới. Mỗi người bọn họ đều dũng mãnh thiện chiến, thực lực phi thường cường đại, thanh danh lừng lẫy.
Năm xưa, Hải Tâm Ba từng cứu tộc trưởng tiền nhiệm của Lâm Du tộc. Bởi vậy họ có cái nợ nhân tình rất lớn. Chuyện này không ai biết, ả coi đây là át chủ bài, chưa bao giờ dùng. Nhưng lần này đành phải quăng ra không chút do dự.
"Vất vả quá!" Khuôn mặt Hải Tâm Ba nở nụ cười ôn hoà.
Hải Tâm Ba vóc dáng cao gầy. Ả có một đôi mắt màu xanh lam, làn da tuyết trắng nhẵn nhụi. Bình thường ả tỏ ra uy nghiêm quá mức nên làm cho ai cũng có cảm giác là một mỹ nhân lạnh lùng. Thế nhưng nụ cười lúc này của ả làm cho người đối diện cảm thấy như tắm gió xuân.
Vị trung niên này tên là Mãn Chân, là tộc trưởng hiện giờ của Lâm Du tộc, cũng con của lão Tộc Trưởng tiền nhiệm. Y đeo ba chiếc lá cây trên trán, toàn thân toả ra khí tức nhanh nhẹn dũng mãnh của dã thú.
Mãn Chân nói ngắn gọn. Sau khi bái kiến xong thì đứng ở một bên. Chúc Nam Nguyệt tiến lên chỉ vị trí đóng quân của Lâm Du tộc trong trận địa.
Lâm Du tộc đến đúng thời hạn làm Hải Tâm Ba thở phào một hơi. Lần này Mãn Chân đưa đến một vạn binh tinh nhuệ của Lâm Du tộc. Chi Chiến Bộ này thực lực rất mạnh, lại hung hãn thiện chiến. Chi Chiến Bộ này so với Chiến bộ hàng đầu của Bắc Nguyên băng phủ không thua kém chút nào.
Chẳng mấy ai biết rõ được những năm qua Hải Tâm Ba đã vất vả tâm sức lôi kéo, mượn sức các thế lực đến cùng kết quả ra sao.
Điều đó có thể thấy được thông qua những Chiến Bộ nườm nượp kéo đến Minh Vương Hà không ngừng nghỉ.
Doanh trướng xung quanh trung quân Hải Tâm Ba càng ngày càng mọc lên nhiều.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
"Đã là chi Chiến bộ thứ bảy mươi tư!"
Lời này vừa thốt ra, tiểu điếm bỗng nổ tung, những lời nghị luận ào ào không dứt. Trận chiến này liên quan đến vương quyền đã đến hồi tối hậu. Trận này thu hút sự quan tâm của toàn bộ Minh Cảnh. Không một Ma tộc thuộc Minh Cảnh nào không để ý, cái chữ "Vương" có ý nghĩa thần thánh đối với từng thành viên Ma tộc.
Bất tri bất giác, sự ủng hộ với tân vương lên cao chưa từng thấy. Tại tiểu điếm có thể thấy, số người ủng hộ tân vương đã chiếm đa số. Hải Tâm Ba được mọi người đánh giá kiêu hùng nhưng chưa đạt đến tầm Vương.
Nếu Hải Tâm Ba có tư cách thành vương, vậy tại sao lão Minh Vương không tuyển chọn ả?
Câu hỏi này đã trở thành lý do mà những người ủng hộ tân vương thường bàn tán. Người ủng hộ Tân vương càng lúc càng nhiều. Sự tích bảy ngày bảy đêm liên tục đột phá thật quá khí phách! Khí phách đủ để những gã Ma tộc sùng bái sức mạnh đỉnh đầu rạp xuống đất kính trọng.
Được sự dẫn dắt của một khí phách Vương giả tuyệt luân, nhất định rất sảng khoái a!
Ý nghĩ này dâng lên trong nội tâm rất nhiều người mà có muốn lái đi cũng không được.
Vốn Hải Tâm Ba kêu gọi ầm ĩ vậy mà nhất thời chán nản ủ ê. Cho dù thế lực trong tay Hải Tâm Ba càng ngày càng mạnh nhưng ả không thể nào tạo ra được khí phách. Còn chuyện thân phận và lai lịch của Tân vương ư? Hiện tại ai quan tâm đến việc này? Năm xưa chẳng phải là lão Minh Vương cũng ngang trời xuất thế sao? Có ai biết lai lịch của lão Minh Vương?
Nhưng, vấn đề hiện tại là nếu Tân vương không vượt qua được cửa ải Hải Tâm Ba này thì không thể nào đăng vị được.
Lão Minh Vương mất mười năm mới đưa Minh Vương Cung trở thành biểu tượng của vương quyền.
"Hải Tâm Ba che dấu tốt thực! Không ngờ người ủng hộ lại nhiều như vậy!"
"Đúng vậy! Đã hơn hai mươi vạn rồi!"
Có người đưa ra được con số chuẩn xác: "Hai mươi hai vạn người rồi!"
Ahhh, tất cả mọi người trong tiểu điếm hít một hơi lạnh. Hai mươi hai vạn người, thật là phô thiên cái địa, biển người dầy đặc không nhìn được điểm cuối a. Đám người trong tiểu điếm cảm thấy đầu óc trì trệ, không thể tưởng tượng ra nổi cảnh tượng như vậy.
"Đã vượt qua hai mươi lăm vạn. Theo tin tức vừa mới nhận được, có chín chi Chiến bộ chuẩn bị đổ bộ xuống Minh Vương Hà."
Tiểu điếm thoáng cái trầm xuống.
Qua một hồi lâu mới có người ấp úng thốt lên: "Chẳng lẽ không có ai trợ giúp tân vương sao?"
Câu này buông ra như rơi vào chỗ trống không.
Không có ai biết.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
"Chuẩn bị xong rồi!" Hai luồng ma trơi trong hốc mắt trống rỗng của Cổ Vô Song trống nhảy lên.
Ánh mắt bốn người khác đều nhìn vào Quỷ chủ.
Khuông mặt của Quỷ chủ không biểu tình mà chỉ hô: "Vậy thì lên đường đi!"
"Lão đại, ngươi không chút lo lắng gì sao?" Tư Độc buột miệng hỏi. Thế cục bây giờ, người ngoài nhìn có lẽ còn chưa rõ, nhưng bọn hắn thì thấu triệt vô cùng.
Đúng là Hải Tâm Ba sắp quyết chiến với tân vương thật, nhưng trên thực tế ả đã thua. Dù có chiến thắng tân vương, ả cũng không thể leo lên vương vị! Câu nói này dù là không bằng chứng nhưng lại là sự thật. Nếu ả chiến thắng tân vương, ar sẽ trở thành người có quyền thế nhất ở Minh Cảnh, nhưng không cách nào trở thành Vương!
Mà một khi tân vương chiến thắng, sẽ trở thành Vương không còn bàn cãi chi nữa.
Luận về khí thế, Hải Tâm Ba không có khí Vương giả, hoặc nói cách khác, khí thế của Hải Tâm Ba đã hoàn toàn thất thế so với tân vương.
Vì thế trong con mắt của Âm Lăng ngũ quỷ, bọn họ không cần thiết phải chiến đấu đến cùng. Phần thắng của Tân vương trong trận quyết chiến này nhỏ đến mức đáng thương. Nhiều năm qua, Hải Tâm Ba đã dụng tâm tích súc lực lượng. Bọn chúng đều có liên quan đến trận chiến đấu sinh tử của ả.
Tin tình báo càng thêm chứng thực những đánh giá của họ. Tin sau cùng, Hải Tâm Ba tập kết Chiến bộ đã vượt quá ba mươi vạn!
Con số này làm bọn họ cũng cảm thấy run rẩy.
Chiến lực tinh nhuệ nhất của toàn bộ Minh Cảnh đã bị Hải Tâm Ba tập kết gần một phần hai! Năng lực của ả đã vượt quá dự liệu của mọi người. Giờ đây xem ra, Gia Mạn được gọi là kẻ kiêu hùng mà so với nữ nhân này cũng còn kém xa.
Thế nhưng, Tân vương thể hiện sức chiến đấu khủng bố đến cực điểm. Hải Tâm Ba muốn thủ thắng cũng phải trả một cái giá cực lớn.
Kết quả thông thường nhất là lưỡng bại câu thương.
Cái này đối với Âm Lăng Vệ là kết quả tốt nhất. Bọn họ tin rằng đây cũng là ý nghĩ của Minh Chủ Vưu Triết. Nhưng mệnh lệnh xuất kích trợ giúp Tân vương làm cho bọn họ bất ngờ .
Khuôn mặt lạnh lẽo của Âm Lăng quỷ chủ liếc nhìn Cổ Vô Song, lão nói với âm thanh cực kỳ khó nghe hỏi: "Biết vì sao Vương chọn ta đến đóng ở U Minh vạn phần lăng không?"
"Bởi vì ta sinh ra ở tại đó." Quỷ chủ thản nhiên bảo: "Nơi đó là quê hương của vương thượng."
Âm Lăng ngũ quỷ ngây người.
"Xuất phát!"
Âm Lăng Vệ sắc xám mênh mông cuồn cuộn đã khuynh sào xuất động, bọn họ không lưu lại một ai.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
"Quá lâu không nhúc nhích rồi, bụng đã trướng lên một vòng to." Vưu Triết cảm khái bảo. Đúng là người lão đã mập hẳn lên.
Phía trước mặt lão là thuộc hạ số một Đại tướng Mã Duy. Y cung kính đứng nghiêm, chờ đến giờ Chiến bộ lên đường.
"Ai, Hải Tâm Ba thực buồn rồi. Ả bày ra trận thế lớn như thế, ngay cả lão già khọm như ta cũng muốn động thủ." Vưu Triết lầm bầm những ý niệm liên miên trong đầu:"Vốn ta đã hạ quyết tâm bất động, đánh cái gì mà đánh, ánh mắt nhận xét về vương thượng chẳng hiểu từ lúc nào trở nên dở quá thế? Được rồi, đi thôi. Chẳng biết có vượt qua được hay không. Hải Tâm Ba thật sự điên rồi, ả muốn Minh Cảnh xong đời sao? Muốn tranh giành Vương thì cứ tranh giảnh nhưng không được làm lớn như vậy. tựu tranh giành quá, cũng không thể như vậy ah. Biết tại sao Vương không đề phòng ta không? Bởi vì dù ta như cỏ mọc đầu tường nhưng ta lúc nào cũng trung thành. . ."
Lão vừa lầu bầu vừa gắng trèo lên chiến xa: "Đi thôi."
Chiến bộ ầm ầm tiến lên.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Tin tức Hải Tâm Ba tập kết được hơn hai mươi vạn đại quân đã được chứng minh là đúng. Hào khí của cả đội lập tức ngưng trọng. Lương Vi giỏi mà An Mạc cũng giỏi, đều là Chiến tướng có trình độ cực cao, bọn hắn đương nhiên hiểu rõ tin tức đó là gì.
Vô luận bọn hắn suy tính như thế nào đi chăng nữa thì trận chiến đấu này, khả năng thắng lợi khả năng nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn.
Dù tân vương dũng mãnh, dù thực lực cá nhân có mạnh mẽ hơn nữa cũng không thể chống lại được Chiến bộ với số lượng động như thế. Nếu chỉ một mình Tân vương thì có thể ỷ vào thực lực cá nhân siêu tuyệt mà bình yên chạy thoát.
Nhưng trận quyết chiến này không thể tránh được.
Tốc độ của bọn hắn chậm lại, vương thượng tựa hồ cố ý cho đối phương thời gian để tập kết. Khi nhân số chiến bộ vượt quá hai mươi vạn, tất cả mọi người không bình tĩnh nổi.
Bọn hắn tuy dũng mãnh, nhưng không ngu xuẩn. Thực lực song phương chênh lệch quá xa.
Kỳ thật bọn hắn hiểu lắm, những ngày qua bọn hắn thế như chẻ tre là nhờ sức chiến đấu cường hãn của Vương thượng. Nhưng hai mươi vạn Chiến bộ, dù là vương thượng cũng tuyệt không có cơ hội thủ thắng.
Lương Vi và An Mạc đều lo lắng vô cùng.
Tả Mạc dường như cũng sốt ruột. Từ khi đội ngũ dừng lại đến nay, hắn liền bắt đầu luyện khí.
Tất cả mọi người cảm thấy cổ quái, vương thượng gặp lúc nguy khốn như thế mà còn tâm trạng đi luyện thần trang gì đây? Thần trang có lợi hại thế nào, cho dù là Thần Binh thì lúc này còn có mấy tác dụng nữa đâu.
Nhưng vương thượng lại hồn nhiên đi vào trạng thái vong ngã.
Đã có 47 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Dịch giả : Vũ Thiên
Biên tập : nhatchimai0000
Nguồn : bachngocsach.com
Một chiếc hộp vuông màu vàng son đang lặng lẽ trôi nổi trong hỏa diễm, thân hộp bao phủ vô số hoa văn tinh tế.
Hỏa diễm biến mất, kim hộp bay vào trong tay Tả Mạc, phương hộp kích thước vừa vặn nằm trong lòng bàn tay. Cảm giác ấm áp từ hộp vuông truyền đến, một cảm giác tâm ý tương thông khiến cho khóe miệng Tả Mạc nở nụ cười.
"Từ bây giờ trở đi, ngươi được gọi là【 Vương giới 】!"
Đây là Thần binh mà Tả Mạc ưng ý nhất. Kể từ khi hắn đoạt được kiện phôi thai Thần binh kia, hắn luôn một mực tự hỏi, nên luyện chế một kiện Thần binh như thế nào cho bản thân. Trình độ luyện khí của hắn hiện thời có thể nói là đạt đến đăng phong tạo cực (đạt tới đỉnh cao), nhưng từ trước đến giờ chưa từng sử dụng Thần binh, nhất là giờ đây thần lực của hắn khôi phục. Pháp bảo thông thường,ở trong tay hắn sẽ tương tự như kiếm kim lưu, lập tức tan vỡ.
An Mạc và Lương Vy đã sốt ruột đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, bọn chúng thật sự không nghĩ ra, Vương Thượng như thế nào tại thời điểm mấu chốt như vậy vẫn còn luyện khí. Cái hộp vuông màu vàng son kia, nhìn bề ngoài rất chi là bình thường, không có nửa điểm khí thế bức người.
"Vương thượng!" An Mạc giọng nói gấp gáp.
Tả Mạc gật gật đầu với gã rồi bay lên lưng Đồng Cốt Minh Điểu Vương: "Trên đường rồi nói tiếp."
An Mạc càng thêm sốt ruột: "Vương thượng! HảiTâm Băng tập kết hơn ba mươi vạn đại quân! Bây giờ chúng ta đi qua đó chỉ có con đường chết. . ."
"Ngươi sợ chết sao?" Tả Mạc đột nhiên hỏi.
An Mạc ngẩn ngơ, gã thật không ngờ Vương Thượng có thể hỏi như vậy, gã chân thành thốt lên: "Thuộc hạ không sợ chết, chỉ sợ chết một cách vô nghĩa."
"Không tệ." Tả Mạc gật gật đầu, không ai biết vẻ mặt hắn ở dưới lớp mặt nạ đồng. Hắn thản nhiên hô: "Xuất phát thôi."
"Vương Thượng!" An Mạc sốt ruột vô cùng.
"Vương thượng, chiến bộ của Âm Lăng Vệ và Minh Chủ Vưu Triết đang đuổi theo, hay là chúng ta chờ bọn họ. . ." Lương Vy nói.
"Không cần chờ bọn họ, thời gian của ta có hạn." Tả Mạc thản nhiên bảo, nói xong liền dẫn đầu bay lên không trung.
An Mạc và Lương Vy đưa mắt nhìn nhau, bọn họ hoàn toàn không nghĩ ra, Vương Thượng rốt cuộc là làm sao vậy? Hiện tại mà liều lĩnh xông lên, hẳn là phải chết không thể nghi ngờ a! Ba mươi vạn đại quân! Bọn họ không tin, Vương Thượng không nhận ra điều này, thế nhưng mà Vương Thượng còn cố ý như thế, chẳng lẽ Vương Thượng còn có con át chủ bài hay sao?
Bọn họ trước khi cũng thảo luận qua, nhưng là vô luận bọn họ như thế nào vắt hết óc, bọn họ cũng không nghĩ ra bất cứ một biện pháp nào, có thể đả bại ba mươi vạn đại quân!
An Mạc cắn răng một cái: "Cùng lắm là chết cùng Vương Thượng!"
Dứt lời, cũng xoay người cưỡi ma kỵ, đuổi theo sát thân ảnh Tả Mạc.
"Thật sự tò mò a." Lương Vy thì thào tự bảo, y hiện tại cơ hồ kết luận, Vương Thượng nhất định có chuẩn bị, thế nhưng mà, y đoán không được, chuẩn bị của Vương Thượng, đến tột cùng là gì đây?
Vương Chi Hào Giác cũng khởi hành đuổi theo.
Ven đường, bọn họ không hề gặp phải bất kì trở ngại nào, thông suốt lạ thường.
Hải Tâm Băng đã ý thức quyết sách lúc trước là sai lầm, nàng đã thay đổi chiến thuật. Tân Vương tiến công như vũ bão, thế như chẻ tre , đẩy danh vọng của Tân Vương tới độ cao chóng mặt.
Không có ngăn cản, Tả Mạc một mạch tiến lên với tốc độ nhanh phi thường.
Dọc đường dầy đặc các trạm do thám, nhiêm vụ của những trạm do thám này nắm bắt được vị trí đội ngũ của tân vương. Tất cả những trạm do thám này không phải đều là của Hải Tâm Băng. Trận quyết chiến này, toàn bộ Minh Cảnh đều đang hồi hộp theo dõi.
Tả Mạc lại lần nữa suất lĩnh đội ngũ một đường đột tiến, vô số thế lực xôn xao. Dù là người không có kiến thức cũng biết phía trước là thiên la địa võng mà Hải Tâm Băng bố trí, ba mươi vạn đại quân, gần một nửa số chiến bộ tinh nhuệ của cả Minh Cảnh.
Lực lượng này làm cho mọi người phải run rẩy.
Không ai có thể chiến thắng!
Lấy cứng đấu cứng, là lựa chọn ngu xuẩn vô cùng. Rất nhiều người nghĩ, tân vương có lẽ sẽ phải quanh co vòng vèo, né tránh mũi nhọn của Hải Tâm Băng. Chiến bộ khổng lồ như thế là bộc phát tất cả tiềm lực trong nhiều năm dụng tâm của Hải Tâm Băng, tất nhiên không thể bền lâu được. Tân vương có sự ủng hộ của lão Minh Vương, hiện tại càng làm cho dân chúng Minh Cảnh thấy được sự cường hãn. Tình thế của hắn khá hơn Hải Tâm Băng nhiều lắm.
Tân vương chỉ cần né tránh mũi nhọn của Hải Tâm Băng, trì hoãn một thời gian ngắn, ba mươi vạn đại quân này của Hải Tâm Băng, sẽ nhanh chóng tan rã.
Đây mới là phương pháp xử lý chu đáo.
Thế nhưng mà, tân vương lại liều lĩnh hướng Minh Vương Hà tiến lên, tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa!
Tất cả mọi người dường như đều theo dõi kết quả của hắn, thêm nhiều người nữa, cảm thấy tân vương chỉ là một gã hữu dũng vô mưu!
Tân vương hẳn phải chết!
Một nỗi bi thương vô hình tràn ngập trong nội tâm dân chúng. Vừa mới trải qua bảy ngày kỳ tích, ban đầu bọn họ nghĩ rằng tân vương sẽ giống như lão Minh Vương, là một vị tuyệt thế anh hùng. Mà bây giờ xem ra, hắn là một con người lỗ mãng, sính cường mà thôi. Tân Vương mà chết, Hải Tâm Băng cũng không có tư cách trở thành Vương, Minh Cảnh một lần nữa trở lại thời đại không có Vương.
Đây mới là nỗi bi thương lớn nhất của bọn họ.
Mười năm tới cuộc sống lại khác mười năm vừa qua rồi. Mười năm vừa qua không có chiến tranh, sinh sống yên bình. Một Minh Cảnh hòa bình, một Minh Cảnh đoàn kết, Vương kỳ chỉ phương hướng nào, là bọn họ tiến lên phương hướng đó.
Hãy nhìn Bách Man Cảnh mà xem, ở nơi đó hỗn loạn đến cỡ nào, chiến tranh liên miên, tất cả các thế lực lớn chinh phạt lẫn nhau, mỗi ngày đều có người chết đi.
Sự suy sụp và bối rối tràn ngập khắp Minh Cảnh.
Một thời đại thật sự đã chấm dứt sao?
Mười năm an bình, thật sự đã chấm dứt sao?
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
"Hắn tiến công theo hướng bên này?" Hải Tâm Băng sững sờ, nàng vô thức hỏi: "Chẳng lẽ Âm Lăng Vệ và Vưu Triết đều đã đến?"
"Không!" Trong mắt Chúc Nam Nguyệt hiện lên vẻ nghi hoặc.
"Kỳ quái!" Hải Tâm Băng trầm ngâm: "Nhìn hắn, không hề giống một kẻ không có đầu óc a!"
Chúc Nam Nguyệt không nói gì, nhưng trong nội tâm cũng rất đồng ý.
Có thể đem các nàng bức đến mức này, có thể trong tình huống tứ diện Sở ca (bốn bề thọ địch), tìm ra sơ hở duy nhất để phá vỡ tình trạng, người như vậy thế nào lại là kẻ không có đầu óc? Trái lại, Chúc Nam Nguyệt từ con người hắn, nhìn thấy được sự quả quyết, trí tuệ, dũng khí,tính ương ngạnh.
Nếu như không phải nàng từ nhỏ theo Hải Tâm Băng, tình chị em thắm đượm nàng là tuyệt không muốn cùng người như vậy là địch.
Đối phương nhất định có hậu chiêu!
"Hắn chắc có chiêu nữa!" Hải Tâm Băng không cảm thấy thoải mái, ngược lại cảm thấy một cổ áp lực vô hình bao phủ trong lòng nàng. Hành động của đối thủ, nàng hoàn toàn không thấu.
"Có thể có nội ứng chăng?" Chúc Nam Nguyệt nhắc nhở.
"Ngươi nói cũng phải!" Hải Tâm Băng chợt kinh hãi: "Ngươi muốn thành công, được phương diện này phải tất có chuẩn bị."
Chúc nam nguyệt có chút giật mình mà nhìn Hải Tâm Băng, nàng chưa bao giờ thấy qua Minh Chủ kinh hoảng như thế. Trong lòng nàng, Minh Chủ luôn vô cùng tỉnh táo. Bây giờ lại bởi vì một hành động của đối thủ làm cho rối loạn đến vậy.
Đối thủ cho Minh Chủ áp lực lại to lớn như thế!
Trong lòng Chúc Nam Nguyệt có một nỗi khiếp sợ không thể hình dung.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Những trạm do thám với tần suất cực nhanh, không ngừng xuất phát, không ngừng đáp xuống, báo cáo đối phương đích vị trí.
"Báo! Địch nhân dự tính còn có một ngày đường!"
"Báo! Địch nhân gia tốc! Dự tính còn sáu canh giờ nữa là tới nơi!"
"Báo! Chỉ còn hai canh giờ!"
. . .
Khoảng cách của đối phương so với Minh Vương Hà càng ngày càng gần, bầu không khí đột nhiên trở nên khẩn trương, đại chiến tướng đối diện với áp lực làm cho cả quân doanh như là dây cót bị kéo căng. Tất cả mọi người bắt đầu trở nên khẩn trương lên, những chiến tướng thân kinh bách chiến kia, lúc này mỗi người sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, thần sắc mang theo một tia sầu lo.
Rõ ràng đối phương chỉ có hai chi chiến bộ, nhân số không đến một vạn người.
Nhưng là chẳng biết tại sao, áp lực vô hình cường đại, bao phủ trong lòng của mỗi người.
Hành vi của đối phương không bình thường, khiến cho thần kinh mỗi người căng thẳng cao độ. Đối phương không phải hạng người vô danh, hắn đã đã chứng minh thực lực của mình.
Càng không bình thường, càng phải cảnh giác.
Ba mươi vạn đại quân như lâm đại địch.
Tạp âm hoàn toàn biến mất, tất cả mọi người không tự chủ mà im lặng, bản năng khiến bọn chúng nắm chặt Ma binh trong tay, bầu không khí khẩn trương dị thường.
Ở phía xa xa trên bầu trời xuất hiện những chấm đen nhỏ, trái tim tất cả mọi người đập dồn dập.
"Đến rồi!"
Đại quân báo động, chiến tướng của bọn chúng nhao nhao bắt đầu gầm lên liên tiếp.
"Giữ vững tinh thần!"
"Tất cả mọi người chuẩn bị chiến đấu!"
"Chuẩn bị cho tốt. Đừng để gặp thời điểm mấu chốt thành xe bị tuột xích!"
. . .
Thế tới của chấm đen cực nhanh. Trong nháy mắt, mọi người chỉ cảm thấy trong tầm mắt tối sầm lại, đối phương vậy mà vọt tới rất gần bọn chúng. Rõ ràng đối phương không đến một vạn người, nhưng mà tiến công với tốc độ nhanh, lại làm cho mọi người có ảo giác phảng phất như thiên quân vạn mã gào thét xông tới.
Tất cả mọi người trong lòng không khỏi run lên!
Liên tục bảy ngày bảy đêm, thiết lưu không ai có thể ngăn cản đây sao?
Dường như đối phương muốn đi vào phạm vi công kích của bọn chúng , thần sắc mỗi một gã chiến tướng đều trở nên ngưng trọng khẩn trương hẳn lên, bọn chúng mỗi người vận sức chờ phát động, chỉ chờ đối phương một bước vào phạm vi công kích của bọn chúng, bọn chúng sẽ không chút do dự phát động một kích!
Đối phương bỗng nhiên đình chỉ!
Không hề có dấu hiệu mà đình chỉ, đang đà tiến công nhanh, lại đột nhiên bất động, chính giữa không có bất kỳ giảm xóc nào, khiến cho người khó chịu được gần muốn thổ huyết.
Bọn chúng rốt cục nhìn rõ ràng, đội ngũ phía trước chính là của người kia(ám chỉ là của vương)!
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Tả Mạc lạnh lùng mà nhìn chăm chú đám địch nhân phía trước.
Nói thật, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tràng cảnh của ba mươi vạn quân chiến bộ tập kết cùng một chỗ. Chiến bộ chi chít, không nhìn thấy điểm cuối, làm cho lòng người không khỏi có cảm giác chán nản vô lực.
Thế nhưng mà Tả Mạc không hề có.
Hắn ngồi ngay ngắn trên lưng Đồng Cốt Minh Điểu Vương, không chút sứt mẻ. Ánh mắt, không hề có chút biến hóa, vẫn lạnh lùng không có một tia cảm tình, không hề có một chút xúc động.
"Hải Tâm Băng!"
Thanh âm lạnh lùng hờ hững, đến tai mỗi người vang lên, có thể nghe rõ ràng.
So sánh với sự thất kinh lúc trước, Hải Tâm Băng hiện tại cực kỳ trấn định. Nàng bước ra từ trong đám người kia, bình thản tự nhiên không sợ hãi.
Hải Tâm Băng mặc giáp nặng. Nhìn bề ngoài, càng thêm vài phần tư thế oai hùng hiên ngang. Lúc này ả thể hiện rõ phong thái trác tuyệt của Minh Chủ một phương. Tay nàng cầm lam sắc trường kiếm, tóc dài tung bay trong gió, dung nhan tuyệt mỹ không tỳ vết, không nhiễm bụi trần, sự quả quyết cơ trí toát ra khiến cho người người tin tưởng.
Nàng không hè tránh né ánh mắt Tả Mạc, càng không nghĩ sẽ cùng Tả Mạc dùng miệng lưỡi dây dưa bèn trầm giọng nói: "Nói nhảm làm gì ! Đánh thôi!"
Mắt phượng rồi đột nhiên bắn ra hào quang lăng lệ, nàng giơ cao trường kiếm trong tay, trang nghiêm thét lên: "Vì danh tiếng Minh Cảnh!"
Lúc này hào quang của Hải Tâm Băng bắn ra tứ phía, nàng tựa như ngôi sao chói mắt.
"Vì danh tiếng Minh Cảnh!"
Tất cả mọi người được nàng khích lệ, sự khẩn trương trong nháy mắt này biến mất không thấy tăm hơi. Nhiệt huyết bọn chúng sôi trào, chiến ý dâng cao! Ba mươi vạn đại quân giận dữ hét lên, ầm ầm như sóng vỗ, âm thanh vang vọng khắp nơi!
Hải Tâm Băng bỗng nhiên nhận ra, đại cục đã định!
Phía dưới sĩ khí chiến bộ, đã lên tới cực điểm. Chống lại ba mươi vạn quân chiến bộ, với sĩ khí tăng vọt thì chẳng ai có thể chiến thắng được.
Đối diện với tình thế kia, kẻ mang mặt nạ đồng bỗng nhiên đứng lên.
Hắn đứng ở trên lưng Đồng Cốt Minh Điểu Vương, tựa như là đứng ở trên mây. Hắn từ trên cao nhìn xuống quan sát chúng sinh.
Ánh mắt lạnh lùng tràn đầy khinh thường cùng miệt thị, thanh âm không lớn, nhưng toàn trường hoàn toàn có thể nghe rõ, những tiếng hoan hô gầm rú giống như trời long đất lở, bỗng dưng im bặt.
"Các ngươi, có tư cách gì mà vì danh tiếng Minh cảnh?"
Đã có 49 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Chương 888: Từ lúc nào ta cho phép các ngươi gắn tên mình với Minh Cảnh?
Dịch giả: nhatchimai0000
Nguồn : bachngocsach.com
Ngôn từ lạnh như băng không chút tình cảm.
Nhưng lời này chẳng khác nào một chậu nước giá lạnh như băng giội vào đầu ba mươi vạn đại quân. Một ngọn lửa vừa được nhen nhúm lên đã bị dội cho tắt hẳn.
Gã gia hoả đeo mặt nạ, hờ hững nhìn vào bọn chúng. Vẻ khinh thị như bảo chúng chẳng khác gì con sâu con kiến.
Đáng giận!
Sắc mặt rất nhiều người trở nên cực kỳ khó coi. Tuyệt đại đa số bọn chúng là người đã thành danh lâu năm, đã bao giờ bị coi thường đến như vậy?
Bọn chúng không thể nén giận, bàn tay nắm chặt, gân xanh nổi lên.
Tả Mạc dội thêm một câu nữa làm cho những cao thủ đã có cảm giác khuất nhục lập tức bị mất lý trí.
"Từ lúc nào ta cho phép các ngươi gắn tên mình với Minh Cảnh?"
Ngữ khí gỏn lọn, lạnh như băng, như nói một chuyện quá ư đơn giản nhưng không chút che giấu, với khí phách kẻ bề trên ngạo nghễ nhìn xuống dưới, lại đường hoàng mà như gió lạnh thấu xương quất vào lòng mọi người.
"Con mẹ nó ngươi nghĩ ngươi là ai!"
Đột nhiên trong đại quân có một tiếng hét to, một thân ảnh vụt qua nhanh như dã thú chồm lên Tả Mạc!
Khí tức cực kỳ cường hãn, như ngọn sóng dữ vụt lên ầm ầm xông tới chỗ Tả Mạc.
Hạ Hầu Chi!
Đó là một trong những đại tướng dưới trướng Hải Tâm Ba, một cao thủ thực lực cường hãn nhất trong tứ đại tướng của Bắc Nguyên băng phủ! Trong những đại tướng của Bắc Nguyên băng phủ, gã là một người nổi bật. Thực lực đến mức như gã thì hiếm người không hiểu chiến trận, chỉ có phân trình độ cao thấp khác nhau. Nhưng gã Hạ Hầu Chi lại là kẻ chẳng hiểu chi cả.
Gã si mê với sức mạnh cá nhân, chính do thế nên chiến lực của gã cực kỳ cường hãn. Ở Bắc Nguyên băng phủ gã chỉ kém Hải Tâm Ba một chút.
Tính gã nóng như lửa, không sợ trời không sợ đất, lời của Tả Mạc làm gã bạo nộ!
Ầm!
Sát ý cuồng bạo lan tràn từ Hạ Hầu Chi ra tứ phía. Không khí xung quanh vặn vẹo biến ảo, thân hình của gã đột nhiên to lên, khói đen cuồn cuộn từ thân thể bay lên.
Một khí tức kinh người từ bên trong khói đen lan tràn ra.
Từ bên trong khói đen như thể có một con quái vật đang dần dần thành hình.
Chẳng mấy chốc, một con quái vật to lớn xuất hiện trước mắt mọi người.
Hí!
Ở bản trận, ba mươi vạn quân đang đứng chỉnh tề hít một hơi lạnh.
Thân hình con quái vật này quả thực to lớn. Nó như một ngọn núi chắn trước tầm mắt. Cái thân thể kỳ vĩ mang đến cảm giác áp bức đủ để cho đối thủ mất đi ý chí chiến đấu.
Những hình xăm phức tạp huyền ảo trải khắp toàn thân con quái vật. Mắt của nó như hai cái động đen ngòm không thấy đáy. Tứ chi của nó thô, ngắn hơi chùn xuống. Miệng nó khẽ mở làm lộ những chiếc răng nanh. Những vệt khói đen nồng đậm vờn quanh miệng. Đuôi nó dài khoảng mười dặm, có lẽ chỉ cần khẽ động sẽ tạo gió lớn.
Sắc mặt An Mạc biến đổi. Con Minh thú này vừa xuất hiện đã làm cho gã cảm thấy cực kỳ nguy hiểm!
Hạ Hầu Chi tuyệt đối không mạnh như vậy!
Đây là phản ứng đầu tiên của An Mạc. Thực lực của Hạ Hầu Chi biểu hiện ra ngoài không kém gã chút nào. Nhưng gã nhanh chóng biến sắc lần nữa, trong đầu gã bừng lên hai chữ nọ.
Tử sĩ!
Không ổn!
Cao thủ bậc này mà đã một lòng quyết tử mà bạo phát tất cả chiến lực sẽ trở nên cực kỳ đáng sợ!
Gã thật không ngờ, Hạ Hầu Chi cam tâm chết vì Hải Tâm Ba. Ả nữ nhân này. . .
An Mạc cắn răng một cái, gã muốn xông lên trước. Trong đám thuộc hạ bây giờ của Vương thượng có mỗi gã có khả năng chống đỡ. Ánh mắt của An Mạc rừng rực hào quang, tựa như có hai ngọn lửa cháy rực.
Dường như biết được suy nghĩ của An Mạc, Tả Mạc giơ tay lên ngăn lại.
An Mạc nhìn thấy hành động của Vương thượng thì không khỏi sững sờ. Gã đi theo Vương thượng đã được một thời gian nên hiểu ý hành động này rồi. Hành động này ý bảo An Mạc đừng tiến lên.
Vương thượng muốn gì?
An Mạc nghi hoặc, chẳng lẽ Vương Thượng tự mình xông lên?
Gã tin rằng với thực lực của Vương thượng, việc đối phó với Hạ Hầu Chi hẳn không phải là vấn đề. Nhưng nếu Hạ Hầu Chi chống đỡ được một hồi thì khí thế của Vương thượng sẽ giảm sút. Cỗ khí thế đã tích luỹ mãi mới được sẽ tan mất.
Hiện giờ, chuyện quan trọng nhất của song phương là so về khí thế.
Tính kỷ luật của An Mạc rất cao, hơn nữa những ngày vừa qua làm gã càng hiểu Vương thượng, hắn không phải là hạng người lỗ mãng. Rất nhiều quyết định tưởng chừng như không hợp lý lắm nhưng rồi cuối cùng đều có những kết quả quá sức bất ngờ.
An Mạc hiểu những kỳ tích này không phải chỉ là vận khí.
Gã ngừng lại, kiềm chế những xáo trộn trong lòng. Gã chăm chú nhìn Vương thượng. Gã giương ánh mắt háo hức tò mò để xem Vương thượng làm thế nào giải quyết con Minh thú này.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Chúc Nam Nguyệt nhìn con Cự Thú trên không trung, trong lòng hơi ảo não.
Một chiêu này của Minh Chủ xác thực phi thường xảo diệu. Tân vương đã trải qua bảy ngày đột tiến, khí thế đang lúc đỉnh phong .Dùng Hạ Hầu Chi, cho dù An Mạc hay tân vương ra tay đều làm giảm đi nhuệ khí của đối phương.
Chúc Nam Nguyệt dám khẳng định, Minh Chủ căn bản sẽ không gửi gắm hi vọng Hạ Hầu Chi đả bại đối phương. Hẳn là ả chỉ cần Hạ Hầu Chi ngăn cản, hạn chế khí thế của đối phương. Hoặc giả dây dưa với tân vương trong một thời gian ngắn, hoặc giả cuốn lấy vị đệ nhất chiến tướng dưới trướng tên là An Mạc này là được.
Chỉ cần khí thế của đối phương gặp trở ngại thì lực trùng kích sẽ giảm mạnh, sớm muộn sẽ bị ba mươi vạn đại quân giày vò cho chết.
Vì mục đích này mà Minh Chủ không tiếc hi sinh một vị cao thủ thực lực siêu cường như vậy.
Chiêu hy sinh này giống hết như đánh cờ vậy!
Tuy nhiên theo nhận định của Chúc Nam Nguyệt thì chỉ cần ba mươi vạn quân là đủ. Nhưng đối mặt với vị Tân vương thần bí khó lường này, Minh Chủ vẫn cho là cẩn thận thì hơn. Vì muốn không có sơ sót gì nên ả quyết trả một cái giá lớn.
Tên nam nhân này tạo một áp lực quá lớn cho Minh Chủ!
Giao tình giữa Chúc Nam Nguyệt và Hạ Hầu Chi không sâu dày, nhưng quan hệ giữa các đại tướng ở Bắc Nguyên băng phủ đều không tệ. Nàng nghĩ đến chuyện về sau không còn được gặp lại Hạ Hầu Chi, tâm tình khó tránh khỏi cảm thấy trầm xuống.
Nhưng nàng nhanh chóng quẳng hết những cảm xúc này ra khỏi đầu, cặp mắt lại tỉnh táo trở lại.
Hạ Hầu Chi đủ để trở thành phiền toái của đối phương!
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Ánh mắt Tả Mạc vẫn lạnh như băng. Con Cự Thú phía trước cũng không làm cho hắn xao động. Hắn hờ hững nhìn ba mươi vạn đại quân, hờ hững nhìn con Cự Thú phía trước.
Nhưng chẳng ai biết, phía sau mặt nạ môi hắn cong lên một đường vòng cung lạnh lùng.
Một khí tức hoang dã thê lương từ trên người Cự Thú phát ra. Khí tức này hắn quá quen thuộc.
Hoang Thú!
Con Cự Thú này hoá ra không phải là Minh Thú, nó chỉ là một Hoang Thú! Tuy nhiên bộ dáng của nó so với cổ hoang thú mà Tả Mạc triệu hoán được hoàn toàn khác nhau nhưng khí tức thì giống nhau hoàn toàn. Cái khác biệt là con Hoang Thú trước mặt này đậm đặc khí tức tử vong.
Đây là một con Hoang Thú đã chết.
Thật là đáng tiếc!
Trong lòng Tả Mạc tiếc hận. Con Hoang Thú này khi chết vẫn còn dư uy như vậy thì khi còn sống uy mãnh đến cỡ nào đây.
Rống!
Con Minh Hoang Thú đột nhiên há miệng gào thét, năng lượng ầm ầm bộc phát làm cho mọi người rung động lắc lư!
Con Minh Hoang thú đang co người lại, hai mắt như hai lỗ đen không đáy nhìn chằm chằm vào Tả Mạc, bộ dạng như đang săn mồi.
Ánh mắt Tả Mạc lạnh lẽo.
Hiện giờ, Hoang Thú chuẩn hắn còn không sợ, xá chi một con Hoang Thú đã chết rồi.
Dù đối phương dùng Minh Thần lực luyện chế con Hoang Thú, nhưng khi Tả Mạc quan sát liền biết rằng con Minh Hoang Thú này còn chưa luyện chế xong hoàn toàn. Điều này cũng đúng thôi, Hoang Thú là Viễn Cổ Bách Thú Chi Vương, cho dù nó đã chết nhưng không có cảnh giới Thần Cấp thì căn bản không cách nào luyện chế được hoàn toàn.
Không luyện chế hoàn toàn Hoang Thú thì vẫn còn lưu lại bản năng khi còn sống. Cái bản năng này là địch nhân lớn nhất đối với người luyện hoá.
Tên gia hoả nhảy lên phải thiêu đốt thần lực mới ngăn chặn nổi bản năng Hoang Thú lưu lại.
Chỉ tiếc là gã kia đã xem thường bản năng Hoang Thú rồi!
Đầu ngón ta của hắn biến ảo bí quyết Cấp Cổ Hoang thú. Từ đầu ngón tay hiện ra từng sợi từng sợi thần lực mỏng manh!
Từng điểm hào quang ảm đạm chui ra khỏi đầu ngón tay Tả Mạc chui vào thân thể Hoang Thú.
Thân thể Hoang Thú thật sự quá khổng lồ. Từng ấy điểm hào quang so với thân thể khổng lồ của nó thật sự không có ý nghĩa. Ngược lại ai cũng có một cảm giác hoang đường nói không nên lời, chẳng lẽ cái gã gia hoả mang mặt nạ kia muốn dùng có vậy thần lực mà đả bại được con đại gia hoả mạnh mẽ, hung hãn vậy sao?
Đầu óc gã kia có bình thường không nhỉ?
Đối phó với con đại gia hoả khủng bố như vậy thì chỉ có sức mạnh phô thiên cái địa, bài sơn đảo hải mới được chứ, từng ấy điểm hào quang bé như hạt gạo thì tính làm gì hả?
Trên mặt của rất nhiều ngươi nghi hoặc, khó hiểu.
Nhưng trái tim Hải Tâm Ba lại như bị xiết chặt. Ả đang đứng yên trên không trung.
Một dự cảm bất hảo bỗng nhiên nổi lên tự đáy lòng. Ả đứng gần vậy mà vẫn chưa hiểu cái gã mang mặt nạ kia tạo ra cái dây buộc gì vòng quanh con Hoang Thú.
Ả không hiểu ý nghĩa của thủ đoạn đó. . .
Tâm ả hơi trầm xuống nhưng vẫn yên lặng không xuất thủ. Ả cho rằng, dù đầu óc của Hạ Hầu Chi có hơi ngờ nghệch thật nhưng chiến lực của gã tuyệt đối mạnh mẽ.
Nhưng một màn kế tiếp làm cho tất cả mọi người không thốt lên được lời. Tất cả trợn tròn mắt, gương mặt cứng đờ.
Con Hoang Thú to như ngọn núi nhưng thân thể run rẩy không ngừng, càng lúc càng run mạnh. Từng luồng khói đen từ thân thể của nó thoát ra không ngừng. Đồng thời nó lắc lư càng mạnh. Những đợt sóng mắt thường có thể thấy, nhộn nhạo trên không trung.
Hống hống hống!
Tiếng gào thét mang theo thống khổ như là cơn lốc khuếch tán ra.
Những gợn sóng mắt thường có thể thấy khuyếch tán ra xung quanh với tốc độ càng nhanh. Nó ẩn chứa sức mạnh cường đại quét ngang chiến trường. Những gã Ma tộc thực lực hơi yếu cảm thấy não trướng, đầu váng, thân hình lảo đảo.
Mọi người đang ngây ra như phỗng bỗng choàng tỉnh, ai cũng hoảng sợ!
Chuyện gì đã xảy ra?
"Ah ah ah!"
Những thanh âm thảm thiết, thống khổ từ trong cơ thể Hoang Thú truyền tới.
Đám người thuộc Bắc Nguyên băng phủ sắc mặt biến đổi. Hạ Hầu Chi! Đây là tiếng của Hạ Hầu Chi!
Tiếng rú thảm của Hạ Hầu Chi tràn ngập thống khổ, dường như đang chịu một cực hình kinh khiếp.
Sau đó tiếng rú thảm thiết yếu dần rồi biến mất.
Con cự thú to như là ngọn núi khổng lồ hết run rẩy. Từ sâu trong hốc mắt đen ngòm thăm thẳm bỗng sáng lên một điểm hào quang nhỏ, như một ngôi sao trong màn đêm.
Nó bỗng nhiên há miệng gầm gào. Tứ chi đánh về phía Tả Mạc.
Ầm!
Thân thể cực lớn, thế đánh như sét, một cảm giác bị trùng kích cực kỳ đáng sợ! Như một tòa núi lớn ập đến trước mặt không thể cản nổi!
"Vương thượng, coi chừng!" An Mạc nghẹn ngào kinh hô. Sắc mặt gã đại biến. Tốc độ con Minh Thú này nhanh hơn so với tưởng tượng!
Tả Mạc dường như không nghe thấy gì, thân hình không nhúc nhích.
Hoang Thú như là từ hư vô xuất hiện trước mặt hắn. Một con quái vật khổng lồ không một dấu hiệu bỗng xuất hiện ngay trước mắt mình làm trái tim đập dồn dập. Nó rất gần Tả Mạc, khoảng cách chỉ có ba trượng.
Ầm!
Như đợt sóng thần gầm thét kèm tiếng gió rít cuồng bạo từ từ đánh tới Tả Mạc!
Thân ảnh ngạo nghễ đứng thẳng trên con Đồng Cốt Minh Điểu Vương. Một dáng người đứng đó, mái tóc tuyết trắng tung bay trong gió rít cuồng bạo.
Hoang Thú to như ngọn núi, Tả Mạc nhỏ bé vô cùng.
Bỗng nhiên, con Hoang Thú nằm phịch xuống.
Gã nam tử như bức tượng đá giơ chân lên giẫm vào cái mũi con Hoang Thú.
Mũi của Hoang Thú như một con đường lên núi.
Hắn từng bước một đi lên cái mũi con Hoang Thú tựa như dọc theo đường núi.
Cảnh tượng trước mắt, không âm thanh âm, không chói lóa nhưng lại có sức mạnh chấn nhiếp nhân tâm.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Hắn đi lên đỉnh đầu con Hoang Thú thì ngừng lại rồi xoay người đứng đối diện với ba mươi vạn Chiến bộ!
Con Hoang Thú đang nằm sấp đồng thời đứng thẳng lên.
Ba mươi vạn Chiến bộ dần nhỏ bé trong mắt hắn. Hoang Thú nâng hắn lên cao không ngừng. Tầm mắt hắn ngày càng rộng lớn như trước nay chưa có. Cương phong thổi tung mái tóc tuyết trắng.
Hắn từ trên cao nhìn xuống. Phía dưới đen đặc địch nhân.
Mặt nạ bằng đồng xanh lãnh đạm vẫn y nguyên lạnh như băng, thanh âm vang vọng quanh quẩn trong không trung.
" Từ lúc nào ta cho phép các ngươi gắn tên mình với Minh Cảnh?"
Đã có 56 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Dịch giả : hhnmthvn
Biên tập : nhatchimai0000
Nguồn : bachngocsach.com
Yên tĩnh như bóng ma tử vong đang đến gần.
Không có người nào mở miệng ra nói chuyện, lúc này ba mươi vạn đại quân chỉ giống như ba mười vạn con rối, số lượng người đông như vậy mà không hề phát ra chút âm thanh nào. Bọn họ chỉ biết ngẩng đầu nhìn bóng dáng trên bầu trời phảng phất như không thể với tới, thân hình ấy đứng thẳng như một ngọn thương, để mặc mái tóc dài trắng như tuyết mặc sức bay trong gió như cuồng phong loạn vũ.
Bất giác trong lòng mọi người sinh ra ảo giác, như hoang thú bị đè bẹp dưới chân hắn chính là cả thế giới đang thuần phục hắn.
Thanh âm đạm bạc nhưng lạnh như băng, như từ ở phía xa xa truyền khắp toàn bộ Minh Cảnh.
Trận quyết chiến này có quan hệ đến tương lai của Minh Cảnh, là mối quan tâm của tất cả mọi người trong Minh Cảnh, vì thế bên ngoài chiến trường có vô số người đang đem tất cả tình huống phát sinh ở đây, thông qua Thận ảnh truyền về thế lực sau lưng. Bởi Hải Tâm Ba cho rằng, ả đã lắm chắc thắng lợi trong tay nên không hề xua đuổi những người này đi, ả muốn để cho những người này được tận mắt nhìn thấy vị tân vương mà bọn họ luôn kì vọng vào không chịu nổi một kích là như thế nào. ả muốn, dưới chứng kiến của toàn bộ Minh Cảnh, đánh bại tân vương, chỉ có như vậy, ả mới có thể leo lên vương tọa!
Lúc này Hải Tâm Ba có hối hận thì cũng không kịp rồi.
Lúc này ngay cả bản thân ả cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình kinh hãi, đôi mắt xanh lam như biển cả của ả hiện lên vẻ đờ đẫn.
Tới tận khi thanh âm cao cao tại thượng trên bầu trời vọng xuống, như lời tuyên án những kẻ dưới mặt đất.
"Ta là Minh Vương. Toàn bộ Minh Cảnh, chỉ có ta, mới có tư cách dùng cái tên Minh Cảnh !"
"Còn các ngươi!"
"Không có tư cách ấy!"
Trong thanh âm lạnh như băng ấy ko hề mang theo chút cảm xúc nào, thậm chí trong thời điểm nhậy cảm như này mà trong âm thanh của hắn còn không có chút e ngại nào. Không có phẫn nộ, không hề hét to, không có bất kỳ một tia cảm xúc nào.
Nhưng chính cái thanh âm không chút cảm xúc này, lại khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Nhưng trước thanh âm không chút cảm xúc ấy, cái đầu con Hoang Thú vẫn đứng thẳng trước người nam nhân kia, không chỉ như vậy mà khí thế của nó còn bắt đầu đề thăng không ngừng.
Nhìn thấy như vậy, không biết vì sao trong lòng mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, cảm giác sợ hãi lúc vừa nãy cũng vơi bớt đi nhiều.
Rốt cục cũng khai chiến sao?
Cũng tốt! Cùng lắm thì chết cho thống khoái là được!
Bọn họ hồn nhiên không biến rằng tâm tình của mình đã thay đổi rồi.
Chỉ có lưa thưa vài người chú ý tới thay đổi này, khiến sắc mặt bọn họ trở nên xấu hẳn. Thanh thế mà tân vương làm ra quả thật quá kinh người, khiến niềm tin trong lòng rất nhiều người giảm đi rõ rệt. Vốn tưởng ràng, bất kể tân vương dùng đến thủ đoạn nào cũng không thể cứu vãn được tình hình, nhưng nào biết được Hạ Hầu Chi bộc phát, lại như được bàn bạc từ trước, để cấp cho tân vương một cái sân khấu hoành tráng nhất từ trước đến nay.
Mặc dù ai cũng biết rằng, việc này không phải chuẩn bị từ trước.
Ngay cả con cự thú khủng bố như vậy mà vẫn phải nằm sấp trước mặt tân vương, bọn họ được tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình diễn ra, Vương uy thâm sâu khó lường đã để lại trong lòng bọn họ một dấu ấn khó phai mờ.
Đó chính là Vương uy sao?
Trước kia bọn họ không tin vào cái đó, cũng không phục, bọn họ cho rằng có thể dựa vào nhân số đông đảo, để cải biến cái gọi là Vương, nhưng cảnh tượng trước mắt bọn họ khiến tâm tình bọn họ không khỏi dao động.
Chúc Nam Nguyệt trầm giọng quát: "Tất cả giữ vững tinh thần, chúng ta có tới ba mươi vạn người!"
Thanh âm này đã cảnh tỉnh bọn họ làm rất nhiều người khôi phục được sự tỉnh táo. Đúng a! Bọn họ có tới ba mươi vạn người cơ mà! Cho dù tân vương càng lợi hại cỡ nào đi chăng nữa! Cho dù hắn có Cự Thú!
Vậy thì đã sao ?
Ba ngươi vạn người!
Đủ để thay đổi toàn bộ thế cục của Minh Cảnh, nếu dùng để đối phó một người, làm sao có thể thất bại được cơ chứ?
Làm sao có thể cơ chứ!
Khuôn mặt của bọn họ hồi phục lại vẻ hăng hái, ý chí chiến đấu cũng khôi phục trở lại, cho dù kỳ tích trước mắt có thể trở thành thần thoại, cho dù tân vương thâm sâu khó lường, nhưng những thứ đó chỉ làm cho chiến công của bọn họ thêm chói lọi mà thôi.
Nhưng rất nhanh sau đó sắc mặt bọn họ dần chuyển sang ngưng trọng.
Một khí thế kinh người bốc lên!
Khí thế của tân vương đã vượt qua khí thế của Hạ Hầu Chi khi thiêu đốt thần lực vừa rồi.
Điều này cũng không làm người ta cảm thấy kỳ quái, bởi tất cả đều cho rằng thực lực của tân vương chỉ kém lão Minh Vương một chút. Nhưng hắn đã bằng vào sức một mình để lập lên kỳ tích lập nên bảy ngày xung kích nhanh như một tia chớp!
Nhưng khiến cho mọi người cảm thấy bất ngờ chính là khí thế của tân vương đang dâng cao không ngừng!
Đề thăng với tốc độ kinh người!
Hắn giống như một ngọn lửa đang bùng cháy càng lúc càng dữ dội.
Một luồng khí tức kinh người tràn tới như cơn sóng dữ, ầm ầm quét sang bốn phía xung quanh. Những người mà nó quét qua trong lòng không khỏi cảm thấy rung dộng, khí tức khủng bố đến cực điểm làm bọn họ không còn chỗ nào trốn tránh.
Vậy mà khí thể của hắn vẫn cứ tiếp tục dâng lên!
Dâng lên không ngừng!
Khiến khuôn mắt mọi người biến đổi từ ngưng trọng thành kinh ngạc, rồi từ kinh ngạc lại biến thành hoảng sợ, ba mươi vạn người đều ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng trên không trung, nhưng bọn họ không thể nhìn rõ ràng được. Tân vương phát ra khí thế mang theo uy áp cường đại, khiến ngay cả không khí xung quanh hắn cũng vặn vẹo kịch liệt, phảng phất như xung quanh hắn có vô số mạch nước ngầm đang chảy, hỗn loạn vô cùng.
Nhưng khiến cho mọi người khiếp sợ không thôi chính là không gian vặn vẹo kịch liệt này đang không ngừng mà khuếch tán mở rộng ra xung quanh.
Rống!
Bỗng con hoang thú gầm lên giận dữ, oanh, phảng phất như cả không khí cũng vang lên những tiếng trầm đục, khiến tthân thể to lớn như một ngọn núi của nó cũng trở nên mơ hồ vặn vẹo trong nháy mắt.
Khí lãng sinh ra từ uy áp cường đại lấy Hoang Thú làm trung tâm, ầm ầm phát tán ra bốn phía.
Hai cỗ hơi thở đan vào nhau, khiến thiên địa cũng phải đổi sắc.
Khuôn mặt của cả ba mười vạn người đều hiện lên vẻ hoảng sợ.
Nhưng khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi chính là, khí thế của nam nhân đang đứng phía trên đỉnh đầu hoang thú vẫn liên tục dâng cao không hề có dấu hiệu dừng lại không có nửa điểm suy kiệt thế.
Không thể như vậy được!
Ngay cả Chúc Nam Nguyệt luôn là người bình tĩnh lạnh lùng nhất cũng không giữ được bình tĩnh nữa, khuôn mặt đang ngước nhìn bầu trời của ả hiện lên vẻ vô cùng sợ hãi.
"Không thể như vậy được"
Tiếng thì thào trong miệng nàng nhỏ dần rồi mất hẳn, khí thế của bóng dáng trên bầu trời kia đã vượt qua ngưỡng mà nhân loại có thể đạt được. Bất giác nàng có ảo giác như, ở trẻn không trung không phải bóng dáng một người mà là một vầng mặt trời đang tỏa sáng!
Đây mới là thực lực chân chính của hắn sao?
Lực lượng của nhân loại sao có thể đạt tới mức như vậy cơ chứ?
Rõ ràng trên trời không có mây đên, vậy mà cả bầu trời trở nên tối om như sắp sụp xuống vậy.
Rắc rắc rắc!
Trên mặt đất xuất hiện những vết rạn nứt, rách toác ra như miệng vết thương, liên tục lan tràn ra khắp nơi. Ngay cả nham thạch cứng rắn là vậy cũng trở lên dòn như bánh quy, nứt gẫy một cách dễ dàng, chỉ trong nháy mắt, mặt đất đã xuất hiện vô số vết rách chằng chịt như mạng nhện.
Vậy mà khí thế của người kia vẫn còn dâng lên mà không hề ngừng lại!
Sự uy nghiêm dâng cao đến cực điểm, tạo thành một bóng ma trong lòng mọi người, nhưng khiến cho mỗi người cảm thấy sợ hãi chính là, bọn họ phát hiện ra thân thể mình đang dần thoát khỏi không chế của bản thân, trên thân thể chỉ còn lại cảm giác tê liệt đang chàm chậm lan ra toàn bộ cơ thể.
Sự sợ hãi và nỗi tuyệt vọng, đang chiếm cư tâm hồn mọi người mà không có cách nào ngăn cản được.
Chỉ có những cao thủ chân chính mới biết được là, thân thể của bọn họ không phải bị đối phương khống chế, mà c bởi vì khí thế của đối phương quá cường đại, khiến thân thể bọn họ tự xuất hiện bản năng bảo hộ mình.
Căn bản loại bản năng tự bảo vệ này không hề nằm trong khống chế của bọn họ.
Tuy bọn họ biết phải làm cách nào để nhanh chóng thoát khỏi tình trạng này, nhưng trong lòng bọn họ lại không hề cảm thấy thả lỏng, mà hoàn toàn ngược lại, càng thêm sợ hãi mà thôi, chỉ là riêng khí tức tỏa ra đã kinh người như thế, thì thực lực của hắn cường đại đến mức nào đây!
Trên đời này có người cường đại đến mức đó sao?
An Mạc ngây ra như phỗng, trong đầu hắn chỉ còn lại một mảng hỗn loạn.
Vương thượng cường đại đến mức không ngờ đến!
Trong khi người ta còn say sưa kể về kỳ tích bẩy ngày bẩy đêm, thì thực ra vương thượng vẫn chưa dùng hết toàn lực! Kết luận này lại khiến An Mạc cảm thấy mờ mịt không hiểu rõ, thật ra trong lòng hắn cũng vô cùng tự hào về kỳ tích xung kích liên tục bẩy ngày bẩy đêm.
Gã cho rằng đây là kỳ tích độc nhất vô nhị không thể lặp lại !
Nhưng hôm nay nhìn thấy vương thượng chói sáng đến mức không ai dám nhìn thẳng, gã mới giật mình phát hiện ra, niềm tự hào lúc trước của mình buồn cười đến cỡ nào!
Đến tận bây giờ hắn mới hiểu được, con át chủ bài trong tay Vương thượng là như thế nào.
Con át chủ bài của vương thượng, chính là thực lực tuyệt đối nằm ngoài suy nghĩ của mọi người!
Đó mới chính thức là con át chủ bài của vương thượng. Từ lúc mới bắt đầu, Vương thượng không định dùng bất kì một mưu kế gì để giải quyết Hải Tâm Ba, mà vương thượng sẽ dùng thực lực tuyệt đối để đè bẹp Hải Tâm Ba!
Không ai ngờ đến mọi việc lại diễn ra như vây, ngay cả An Mạc cũng không ngờ, bởi ai có thể nghĩ tới chỉ có một người có thể dùng thực lực của bản thân để áp chế ba mươi vạn người cơ chứ.
Từ trước đến nay bọn họ chưa bao giờ nghe thấy có chuyện như vậy xảy ra.
Vậy mà cảnh tượng tưởng như không thể xẩy ra đó, lại hiện ra trước mắt bọn họ.
An Mạc ngơ ngác nhìn nam nhân trên bầu trời đang tỏa ra khí tức khiếp người kia.
Đó chính là Vương sao?
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Mắt đất rung động liên hồi, cứ như ở dưới lòng đất có một con quái thú đang rục rịch muốn tỉnh dậy vậy.
Bỗng nhiên, ba, một cục đá to cỡ đầu người, giãy giụa khỏi lực hút của mặt đất, chậm rãi bồng bềnh giữa không trung.
Dường như viên đá ấy là điểm khởi đầu của vô số phản ứng dây chuyền, sau đó chỉ thấy có vô số cục đá bay khỏi mặt đất rồi bồng bềnh giữa không trung.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm cảnh tượng quỷ dị chấn nhiếp nhân tâm này.
Xong khí thế của vị nam nhân đang đứng trên đỉnh đầu hoang thú vẫn chưa dừng lại!
Không hề có chút xu hướng giảm bớt nào!
Trong lòng mỗi người có mặt ở đây chỉ còn nỗi sợ hãi, ngoại trừ nỗi sợ hãi, không còn bát kể một cảm giác gì, kể cả Hải Tâm Ba cũng vậy!
Khí tức mênh mông vô tận như sóng biển cuộn trào, ập về bốn hướng.
Phạm vi lan dần đến trăm dặm, ngàn dặm. . .
Cho tới khí bao phủ tất cả mọi nơi!
Lúc này trung tâm của Minh Vương Hà, giống như bị lâm vào ngày tận thế, vô số đá vụn phiêu phù giữa không trung như vô số vì sao, còn Minh Vương Hà cũng bị cứng đờ lại không còn lưu động. Không gian xung quanh vặn vẹo kịch liệt, giống như trung tâm của cơn bão tố, trong phạm vi trăm dặm tầm mọi thứ đã trở nên mơ hồ không rõ .
Duy chỉ có khuôn mặt đeo chiếc mặt nạ đồng xanh kia vẫn lạnh lẽo như thường, đôi mắt hờ hững nhưng vô cùng thần kỳ, cứ như nhìn thấu vào lòng người vậy.
Tả Mạc giang hai tay ra, trong mỗi lòng bàn tay hắn có một cái hộp vuông mầu vàng đang nằm yên tĩnh địa nằm đó.
Vương giới (thế giới)!
Tả Mạc ném Vương giới vào không trung.
Lập tức Vương giới phóng ra một chùm hào quang.
Thế giới đột nhiên an tĩnh lại.
Bão tố biến mất, khí tức khủng bố biến mất, nhưng gợn sóng đang vặn vẹo cũng biến mất.
Tất cả mọi người đều chìm trong biển thần văn vô biên vô hạn, bô số thần văn khác nhau Thần Văn, mênh mông trải dài như sao biển không nhìn thấy giới hạn. Trong trung tâm của biển thần văn này, có một vầng mặt trời kim sắc cực lớn đang từ từ chuyển động, bề ngoài của vầng mặt trời này đang liên tục phun ra nuốt vào lấy từng ngọn hỏa diễm thô to mầu kim sắc, quả thật cảnh tượng đồ sộ đến cực điểm.
Quả thật biển sao thần văn này quá rộng lớn, rộng lớn đến nỗi, ngay cả ba mươi vạn người chìm trong đó chỉ nhỏ nhoi giống như hạt bụi mà thôi
Yên tĩnh, yên tĩnh như cái chết vậy.
Khuôn mặt Hải Tâm Ba hiện lên vẻ sám tro như người chết, trắng bệch không một tia huyết sắc.
Ả chợt nhớ tới cuộc chiến Ương Thổ Nguyên trong truyền thuyết, Thần Cấp!
Đó chính là Thần Cấp trong truyền thuyết a!
Ả ngơ ngác nhìn biển sao Thần Văn rộng lớn đến mức làm người ta tuyệt vọng, ả bỗng phát hiện, những việc mà ả đã làm thật là đáng cười, ả giãy dụa, ả sắp xếp, ả cố gắng làm hết tất cả, nhưng trước mặt thực lực tuyệt đối của đối phương, ả chỉ là tấm nền, trở thành viên đá đặt chân tốt nhất, trở thành sân khấu để tân vương viết lên tên tuổi đi vào truyền kỳ.
Thân thể ả run rẩy kịch liệt, sự kiêu ngạo trong con người ả bị phá vỡ khiến cuộc sống của ả trở lên vô nghĩa.
Ả đã thất bại, triệt để thất bại rồi!
Bỗng Hải Tâm Ba ngửa mặt lên, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên nụ cười thảm.
Sau đó ả đánh về hướng gã nam nhân đang đứng trên đỉnh đầu hoang thú.
Đã có 44 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Dịch giả : Vũ Thiên
Biên tập : nhatchimai0000
Nguồn : bachngocsach.com
Tả Mạc hờ hững nhìn chiêu thức Hải Tâm Băng đang tới, ánh mắt hắn không chút dao động.
Lúc này hắn chính ở vào một loại trạng thái kỳ lạ, hắn cảm giác bản thân dường như trở thành một người khác, giống như tẩu hỏa nhập ma. Tâm của hắn lãnh đạm phi thường, thật giống như hết thảy mọi thứ trên đời này, đều không thể khiến tâm của hắn có chút dao động.
Đòn phản công trước khi chết của Hải Tâm Băng, không làm hắn kinh hoàng chút nào.
Trong vô tận hư không mười năm trời, hắn đã tích lũy nghiên cứu cùng cảm ngộ suốt mười năm, nay thần lực của hắn đã khôi phục, tích lũy mười năm này tựu như là núi lửa chuẩn bị đã lâu, phun trào ầm ầm!
Thực lực của hắn so với Đại trưởng lão Thiên Hoàn năm đó, cường đại hơn nhiều.
Huống chi, hắn còn luyện chế ra 【 Vương giới 】Thần binh đỉnh cấp bậc nhất thế này.
Thần Văn Hải của Đại trưởng lão, cho Tả Mạc gợi ý quan trọng. Cái mà Tả Mạc am hiểu nhất chính là Thần Văn. Trước kia chỉ có một mình Đại trưởng lão là giỏi hơn hắn. Nhưng xét ở hiện tại, Tả Mạc chắc chắn là người có trình độ Thần Văn cao nhất. Mười năm lưu lạc trong vô tận hư không, hắn bắt gặp vô số Thần Vân, so với Đại trưởng lão còn nhiều hơn.
Phiến Thần Văn Tinh Thần Hải này, so với Thần Văn Hải của Đại trưởng lão cao hơn một cấp, trên bề mặt tất cả đều là Thần Văn. Có cả những Thần Văn mà Tả Mạc nhìn thấy trong cuộc chiến với Đại trưởng lão, còn có những Thần Văn hắn bắt gặp trong vô tận hư không.
Không có phù văn.
Hơn nữa, sở học hỗn tạp của Tả Mạc vượt xa cả Đại trưởng lão , ví dụ như thần lực, hắn tu luyện Thái Dương thần quyết, là một trong những thần quyết cường đại nhất từ xa xưa.
【 Vương giới 】dung hợp hoàn toàn với tinh hoa sở học của hắn.
Hải Tâm Băng bị ngăn lại.
Ngăn cản nàng, là Hắc Kim Phù Binh.
Hắc Kim Phù Binh thay đổi hoàn toàn, giờ đây toàn thân nó lấp lánh Thần Văn. Nhìn từ trên xuống, toàn thân nó như được thêm một tầng áo giáp hoa lệ cấu tạo bằng các Thần Văn. Những Thần Văn lóng lánh, lấp lánh các sắc màu hào quang. Màu u lam có, màu hồng rực có, cả màu hoàng kim nữa. Tất cả chúng hào vào nhau nhưng không hỗn loạn mà rất hài hoà cực kỳ mỹ cảm.
Trước ánh mắt của cả vạn người, Hắc Kim Phù Binh được thể khoe mẽ.
"Trời sinh ta chiến!"
Tiếng gầm nhẹ thâm trầm nhưng không kém phần uy nghiêm, thoáng như Chiến Thần Viễn Cổ hạ phàm, đôi mắt tỏa ra hào quang màu vàng son, lẫm liệt mà trang nghiêm.
Hắn nện hai quyền vào nhau, Thần Văn màu xanh lam ở quyền tay phải, cùng Thần Văn màu đỏ rực ở quyền tay trái, đụng vào nhau, lập tức tạo ra hào quang chói mắt.
Các điểm sáng màu xanh lam cùng đỏ rực, tựa như vụn băng và tàn lửa đụng vào nhau.
Hô!
Hai màu sắc này quấn vào nhau, giống như đôi mãng xà một lam một hồng quấn vào nhau, hướng Hải Tâm Băng đánh tới.
Hải Tâm Băng không hề né tránh, trong mắt ánh lên vẻ tàn khốc, trong tay Băng Lam trường kiếm sáng lên một tầng lam sắc quang mang, nàng quăng kiếm đi, trường kiếm gào thét hướng lam hồng toái mang bay tới. Mà thân hình của nàng, rồi đột nhiên biến mất trên không trung, lập tức xuất hiện ngay cạnh Hắc Kim Phù Binh.
Hắc Kim Phù Binh trong mắt hiện lên một tia xảo quyệt.
Xung quanh Hải Tâm Băng bỗng nhiên xuất hiện bốn tấm Thần Văn, đồng thời phát sáng. Bốn tấm Thần Văn hào quang bắt đầu lưu chuyển, đỏ vàng xanh trắng bốn đạo hào quang, chiếu lên người Hải Tâm Băng.
Hải Tâm Băng chỉ cảm thấy toàn thân siết chặt, phảng phất toàn thân hãm bên trong vũng bùn.
Hắc Kim Phù Binh bản tính vốn gian xảo, trải qua mười năm ma luyện, hắn biết nắm bắt thời cơ chiến đấu, còn trong mắt lũ nhóc, hắn là người nhạy bén nhất.
Không chút do dự, hắn hướng Hải Tâm Băng đánh tới.
Trước mắt phiến Thần Văn Tinh Thần Hải này, cùng Tả Mạc tâm ý tương thông, Hắc Kim Phù Binh ở trong này như cá gặp nước, thực lực mọi mặt, tăng vọt mấy lần.
Hắn bỗng dưng xuất hiện bên người Hải Tâm Băng, giơ nắm đấm lên, hướng Hải Tâm Băng điên cuồng nện tới!
Nắm đấm cùng Thần Văn trên cánh tay, rồi đột nhiên tỏa ra hào quang chói mắt đích, như một đoàn lưu quang (vệt sao chổi) chói mắt, hướng Hải Tâm Băng mà tới.
Hải Tâm Băng một lòng liều chết nên không hề nhượng bộ chút nào, trường kiếm trong tay nàng, đón lấy lưu quang tạo bởi thiết quyền của Hắc Kim Phù Binh, tạo thành một điểm trong hư không.
Một điểm kích cỡ hạt gạo Băng Lam hào quang, tại Hải Tâm Băng kiếm trong tay tiêm sáng lên, ánh sáng màu lam tại hắc Hắc Kim Phù Binh trước mắt ầm ầm nổ bung!
Khí tức lạnh lẽo vô cùng, như một trận bão, càn quét tứ phía.
Hắc Kim Phù Binh sắc mặt biến hóa, thân thể vọt tới phía trước đích không có bất kỳ báo hiệu mà uốn éo, biến mất tại chỗ.
Vô số bông tuyết màu xanh thẫm, dồn dập trút xuống, lam sắc bông tuyết hình lục giác, khiến cho, giúp Thần Văn Thất Tinh Hải, thêm phần mông lung. Bông tuyết của Băng Lam, bằng tốc độ kinh người, khuếch tán trên Thần Vân Thất Tinh Hải.
Hải Tâm Băng cầm kiếm mà đứng, tóc dài tung bay, ánh mắt của nàng kiên quyết như thép, thần lực không ngừng rót vào trường kiếm trong tay.
Phong tuyết lại càng phát tán kinh người, dưới chân của nàng, hàn băng lấp lánh trong suôt như gương, lặng lẽ hướng bốn phía mà lan ra.
Trong nháy mắt, ngàn dặm đóng băng.
Thần văn bị băng bao phủ, ảm đạm vô quang.
Trong mắt rất nhiều người lại nhen nhóm một ngọn lửa hy vọng, thực lực Hải Tâm Băng cường hãn, khiến bọn họ một lần nữa thấy được cơ hội thắng lợi.
Hắc Kim Phù Binh nổi giận!
Trước mặt nhiều người như vậy, mà bản thân lại thất thủ!
Hảo mặt mũi đích Hắc Kim Phù Binh thét dài một tiếng, bộ ngực hắn bao trùm đích Thần Vân rồi đột nhiên sáng lên màu đỏ đích hào quang.
Thần Vân ngôi sao biển ở giữa tâm, cái kia luân phiên phun ra nuốt vào ngọn lửa đích cực lớn mặt trời, bỗng dưng bắn ra một đạo thẳng tắp đích màu đỏ mặt trận*hỏa tuyến. Rực hồng đích mặt trận*hỏa tuyến cánh tay phẩm chất, nhanh như tia chớp, lập tức liền bay đến hắc kim phù binh trước mặt, chuẩn xác đánh trúng bộ ngực hắn bao trùm cái kia miếng Thần Vân.
Mặt trận*hỏa tuyến chui vào Thần Vân bên trong.
Trong mắt Hắc Kim Phù Binh hiện lên một tia tàn khốc, thân hình có chút cong lên, con mắt trợn thật lớn, hai má cao cao cố lấy.
Hô!
Hắc kim phù binh há mồm phun ra một chùm hỏa diễm màu đỏ.(sasuke hiển linh)
Hỏa diễm vừa rơi xuống đất, những tầng băng lạnh lẽo vô cùng kia, nhanh chóng hòa tan.
Hỏa diễm trong bụng Hắc Kim Phù Binh phảng phất như vô cùng vô tận, hắn bảo trì tư thế phóng hỏa, hỏa diễm liên tục từ trong miệng hắn phun ra.
Liệt Diễm màu đỏ tươi tựa như thảm lửa di động, dọc theo tầng băng mà tùy ý di chuyển.
Thanh âm thiêu đốt phần phật, lấn át tất cả các tạp âm khác.
Khôn cùng đích Hắc Ám hư không, tựa như ngôi sao giống như đích Thần Vân hải dương, màu đỏ đích hỏa diễm, dọc theo tầng băng thiêu đốt. Bông tuyết Băng Lam đích còn không có có bay xuống, liền bị ngọn lửa thôn phệ.
Những hỏa diễm biết di chuyển này, không hề có xu hướng yếu đi.
Hải Tâm Băng thần sắc tuy trấn định, nhưng trong lòng thì ảm đạm, bản thân đường đường là Minh Chủ mà ngay cả một tên phù binh cũng đánh không lại là sao?
Bản thân lại muốn cùng hắn tranh giành vương vị, thật hoang đường và nực cười làm sao!
Điểm này hàn mang, là nàng tại Bắc Băng Hoang Nguyên đích nơi cực sâu, hái đến băng Nguyên thần tức. Cái kia một điểm thần tức, kỳ hàn vô cùng, nàng phí hết vô số tâm lực luyện chế, vốn tưởng rằng, có thể đóng băng vạn vật.
Không nghĩ tới. . .
Giữa Thần cấp và dưới Thần cấp lại có chênh lệch nhiều như vậy sao?
Trong nội tâm nàng vô cùng cay đắng.
Hỏa diễm đỏ tươi, bá đạo rực sáng, chính là thần hỏa, so với Băng Nguyên Thần Tức của nàng phẩm giai cao hơn nhiều.
Phù binh của đối phương, dùng thần hỏa, lại mượn nhờ Thần Văn chi lực, vậy mà ngạnh sanh sanh ngăn trở chính mình thiêu đốt thần lực thi triển ra đích băng Nguyên thần tức.
Nàng bại hoàn toàn tâm phục khẩu phục, nàng bị áp chế toàn diện .
Nam nhân mang mặt nạ kia, toàn thân dâng lên khí tức hừng hực, đã biến mất không thấy gì nữa. Hắn cùng với khí tức Hoang Thú, cùng cái phiến Thần Văn Thất Tinh Hải này, dung hợp thành một thể.
Biến mất không thấy tăm hơi, rồi lại như tồn tại khắp mọi nơi.
Hải Tâm Băng khó chịu nói không nên lời. Nguyên bản ả muốn hạ uy thế của hắn, thế mà lại làm cho tăng vọt. Điều này làm ả sinh lòng hoảng sợ. Nhưng đến lúc khắp nơi nơi đều có khí tức của hắn thì lại làm ả không chút sợ hãi mà chỉ cảm thấy nỗi thất bại ê chề.
Khi chênh lệch một khoảng cách lớn, ngươi sẽ hoảng sợ, nhưng song phương tồn tại chất đích chênh lệch lúc, phản mà không có như vậy hoảng sợ.
Đối phương dùng vô số Thần Văn quan trọng trong việc tạo thành thế giới, đem chênh lệch về cảnh giới của song phương, không hề che giấu mà bày ra tại trước mặt nàng.
Chênh lệch về thần lực chỉ làm cho nàng mất đi ý chí chiến đấu, chỉ có chênh lệch về cảnh giới, mới khiến cho nàng cảm thấy tuyệt vọng thật sự.
Thần lực thiêu đốt không ngừng rót vào trường kiếm trong tay, nhưng mà, Băng Nguyên tốc độ khuếch trương còn lâu mới đuổi kịp tốc độ di chuyển của thần hỏa đối phương, hỏa diễm đỏ tươi, giống như lửa cháy trên đồng cỏ, không có gì có thể kháng cự.
Thật sự là thất bại ah. . .
Ngay cả tư cách liều mạng đồng quy vu tận cũng không có. . .
Khi tia thần lực cuối cùng được tiêu hao, băng nguyên bỗng nhiên đình chỉ khuếch trương, lập tức bị Liệt Diễm thôn phệ. Một đóa băng hoa, xuất hiện trên trán Hải Tâm Băng, trong chớp mắt, băng sương liền lan ra nàng toàn thân.
Nàng hóa thành một tòa băng điêu (bức tượng băng), trông rất sống động.
Tạch tạch tạch!
Vô số vết rạn xuất hiện trên băng điêu lên, giống như mạng nhện.
BA~!
Băng điêu hoàn toàn tan vỡ, hóa thành vô số vụn băng, bị Liệt Hỏa bên dưới thôn phệ sạch sẽ.
Một đời Minh Chủ, thủ lĩnh của 30 vạn đại quân, Hải Tâm Băng hoàn toàn tan biến khỏi thế gian.
Đơn giản như thế, dễ dàng như thế.
Từ đầu đến cuối, tân vương không hề động thủ.
Bóng tối bao phủ khắp nơi, Thần Văn Tinh Thần Hải mênh mông như biển cả, phát ra khí tức kinh nhân như mặt trời vĩ đại. Cả thế giới, đều bị hắn bao phủ phía dưới.
Phát sinh trước mắt đích hết thảy, như thế không chân thực, không chân thực tựa như một giấc mộng cảnh.
"Không hàng, tất phải chết."
Âm thanh lạnh lùng, phiêu đãng trong lòng mỗi người , không có đắc ý, không có cao hứng, vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu.
BA~, không biết là Ma Binh trong tay ai rơi xuống mặt đất, lập tức khiến cho một loạt phản ứng dây chuyền, thanh âm vứt bỏ Ma binh, không dứt bên tai.
Tận mắt nhìn thấy Hải Tâm Băng tử vong, hi vọng phản kháng cuối cùng trong nội tâm bọn họ, đều hoàn toàn bị đập tan.
Chúc Nam Nguyệt lệ rơi đầy mặt, nhưng nàng không hề kêu gọi báo thù cho Minh Chủ, nàng biết rõ, phản kháng trong tình huống hiện tại căn bản không còn ý nghĩa, ngoại trừ việc kéo theo nhiều người nữa đi tìm chết.
Bên người nàng, sắc mặt của tất cả các Đại tướng Bắc Nguyên Băng Phủ đều như tro tàn.
Tất cả mọi người biết rõ, hết thảy đều đã xong.
Bọn họ yên lặng mà vứt bỏ Ma Binh trong tay đích, không ai có thể ngăn cản người kia. Một mình hắn, có thể tiêu diệt tất cả mọi người bọn họ, bởi vì chỉ cần một mình hắn, là đủ để hủy diệt cả thế giới này.
Chẳng biết tại sao, tuy sợ hãi, nhưng thực sự đồng dạng bọn họ như trút được gánh nặng
—— rốt cục không nên là kẻ địch của hắn.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Một trận chiến này, khiến cho danh vọng của tân vương đạt tới đỉnh phong, vượt qua lão Minh Vương. Cơ hồ toàn bộ Minh Cảnh, đều tận mắt thấy trận chiến kinh thế hãi tục này. Chẳng còn ai nghi vấn tân vương không đủ tư cách leo lên vương vị, vô luận là ai, nếu có thể dùng sức một người, đả bại 30 vạn đại quân, đều có tư cách.
Sau giây phút nghẹn ngào ngắn ngủi, toàn bộ Minh Cảnh lập tức sôi trào, tình huống vui mừng chưa từng có.
Thần cấp!
Vương của bọn hắn, là Thần cấp đấy!
Hiện tại thiên hạ, mới xuất hiện Thần cấp!
Vua của bọn hắn, là người mạnh nhất thiên hạ!
Tất cả sự u mê bị quét sạch, tất cả nỗi sợ hãi biến mất không thấy gì nữa. Trận chiến Ương Thổ Nguyên, giúp cho mọi người hiểu rõ cao thủ Thần cấp cường đại cỡ nào. Nhưng trong trận chiến ấy Thiên Hoàn Đại trưởng lão vừa mới bước vào Thần cấp đã vẫn lạc, cho đến nay, chưa có vị cường giả Thần cấp nào xuất hiện.
Nhưng hiện tại, Minh Cảnh tồn tại đệ nhất nhân là cường giả Thần cấp, Vương của bọn hắn.
Mọi người bắt đầu ước mơ, Minh Cảnh dưới sự dẫn dắt của Tân Vương, ngày càng trở nên phồn vinh thịnh vượng. Thủ lĩnh tất cả các thế lực trong các giới thuộc Minh Cảnh, không quản ngày đêm mà chạy tới Minh Vương cung, dự lễ tân vương đăng vị, hướng tân vương mà thuần phục.
Vô số cao thủ, từ khắp nơi hướng Minh Vương cung tụ tập.
Trong suy nghĩ dân chúng Minh Cảnh, Vương Thượng nhất định sẽ trở thành truyền kỳ!
Được trị vì bởi một vị Vương giả như vậy càng khiến cho người ta kích động?
Minh Cảnh vốn đang tuột dốc, rực rỡ hẳn lên, một lần nữa tràn ngập tinh thần phấn chấn.
Đã có 47 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina