Quyển 8: Chư Thiên Vạn Giới
Chương 5: Thánh địa Ngũ Hành
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm by Acquyden
Hơn ba nghìn vạn dặm, đủ cho hai người liều mạng công kích hơn trăm lần, trách không được Côn Ngô Tiên Đế bị thương nặng như vậy, ngay cả thọ nguyên cũng bị tiêu hao hết.
Thiên Tinh Hóa Hư đại trận bên ngoài Hư Thiên Tông đã bị Thiên uy trực tiếp đánh nát bấy, may mà cuối cùng chưởng cương ngũ hành không hoàn toàn chụp xuống đã bị Côn Ngô Tiên Đế đánh tan, vì vậy mọi người trong Hư Thiên Tông không xuất hiện thương vong số lượng lớn, chỉ là có một ít đệ tử tu vi thấp bị lực lượng tàn dư chấn tử vong.
Nếu như bị chưởng cương bản nguyên ngũ hành của Thiên đánh xuống đất, sợ rằng toàn bộ ngũ mạch Hư Thiên Tông lập tức bị san thành đất bằng, tất cả tu sĩ Đạo môn trong Hư Thiên Tông đều bị mất mạng.
May mà Hư Thiên Tông đã không còn cừu địch gì đáng nói, bằng không không có Thiên Tinh Hóa Hư đại trận, Cổ Thần lại biến mất hai năm, nhất định phải đối mặt với nguy hiểm cực lớn.
Hai năm rồi, tin tức về Cổ Thần hoàn toàn không, toàn bộ tu sĩ trong Hư Thiên Tông đối với kết cục của Cổ Thần không ôm bao nhiêu hi vọng sống sót.
Lực lượng của Thiên khiến mỗi một vị tu sĩ trong Hư Thiên Tông đều có thể thể hội trực quan, Cổ Thần dưới Thiên uy cũng không thể chống đỡ nổi, thiếu chút nữa bạo thể mà chết, tuy rằng sau đó được người khác cứu đi, thế nhưng chúng tu sĩ Hư Thiên Tông cũng tận mắt nhìn thấy Thiên đuổi theo không bỏ.
Tu sĩ Đạo môn căn bản không thể tưởng tượng Cổ Thần có thể giữ được cái mạng nhỏ.
- Bản tọa đã trở về!
Cổ Thần vừa mới tới Hư Thiên Tông, khí tức cường đại đã bao phủ toàn bộ ngũ mạch trong Hư Thiên Tông.
- Thần nhi!
- Sư đệ!
- Cổ Thần!
….
Năm người Cổ Thương Khung, Hư Tử Uyên, Tiểu Bạch, Mông Tiên Âm, Tự Ngọc là nhóm đầu tiên chạy ra ngoài, nhìn Cổ Thần, trong ánh mắt tràn đầy vui vẻ, thoát hiện vết lệ vương.
Độ lôi kiếp hủy diệt đệ cửu trọng, Cổ Thần biết khả năng sẽ phát sinh nguy hiểm, không mang theo bất cứ người nào trong Như Ý Linh Lung bảo tháp cùng nhau độ kiếp.
Vì vậy, lúc độ kiếp, mấy người Cổ Thương Khung, Hư Tử Uyên đều ở trong Hư Thiên Tông.
Cổ Thần bị Thiên đánh rơi xuống mặt đất, trấp áp không thể động đậy, thất khiếu chảy máu, bị một người từ trong vết rách không gian cứu đi, hoàn toàn bị đám người Cổ Thương Khung nhìn rõ ràng trong mắt.
Thế nhưng chữ Thiên trên bầu trời thực sự quá mức lợi hại, vẫn đuổi theo, tuy rằng chiến trước sau đó cách Hư Thiên Tông không xa lắm, con mắt không thể nhìn thấy, nhưng từ phía đông truyền tới hai cỗ khí tức vô cùng khủng khiếp giúp bọn họ suy đoán được, chữ Thiên đuổi theo người đã cứu Cổ Thần đi, đồng thời triển khai một hồi đại chiến.
Lúc đó năm người Cổ Thương Khung, Hư Tử Uyên, Tiểu Bạch, Mông Tiên Âm, Tự Ngọc cùng với một ít cường giả đạo môn Độ Hư cảnh từng theo phía đông điều tra cẩn thận.
Nhưng tốc độ của bọn họ không thể so sánh với Côn Ngô Tiên Đế và Thiên, rất nhanh, ngay cả ba động của hai cỗ khí tức kinh khủng kia đều không thể cảm nhận được rồi, thế nhưng những vết nứt nẻ dài tới hơn vạn dặm, sâu tới vạn trượng lưu lại trên mặt đất đủ sức chấn động tâm linh bất cứ người nào.
Bọn họ từ Hư Thiên Tông điều tra tới tận Đông Hải, mãi cho tới phụ cận Phong Bạo Thâm Uyên cũng không thể điều tra được hạ lạc của Cổ Thần.
Thời gian hai năm lặng lẽ trôi qua, bọn họ đều vượt qua trong sự dày vò, hầu như sắp phải tuyệt vọng rồi, như đại bộ phận tu sĩ Đạo môn suy nghĩ, cho rằng Cổ Thần quả thực đã vẫn lạc, ai có thể sống sót được qua sự truy sát của Thiên?
Bất quá, ngay trong lúc tuyệt vọng, Cổ Thần đột nhiên xuất hiện.
Ánh lệ trong mắt năm người đều là quá vui mà khóc.
Thân ảnh Cổ Thần chợt lóe, lập tức xuất hiện trước mặt năm người, nhìn thấy biểu tình của bọn họ, chỉ biết sự quan tâm đối với chính mình trong lòng bọn họ vô cùng sâu sắc, Cổ Thần nói:
- Phụ thân, sư tỷ, Tiểu Bạch, Tiên Âm, Tự Ngọc, ta không sao, chỉ là Thiên muốn tiêu diệt ta, ta không dám hiện thân quá sớm, né tránh tại địa phương bí mật hai năm mới đi ra, khiến mọi người phải thương nhớ!
Tiểu Bạch chà chà chân:
- Đồ ngốc ngươi, không có việc gì cũng không truyền tin cho chúng ta biết, làm hại chúng ta thương tâm thật lâu!
Tự Ngọc nói:
- Tiểu Bạch muội muội, muội cũng thấy đấy, chữ Thiên kia lợi hại tới mức nào, Cổ Thần cẩn thận một chút cũng là chuyện nên làm, vạn nhất vừa ra bị Thiên bắt được thì phiền phức rồi.
Cổ Thương Khung nói:
- Đã trở về là tốt rồi, đã trở về là tốt rồi…
Cổ Thần nhéo nhéo khuôn mặt của Tiểu Bạch, cười nói:
- Địch nhân gặp phải lần này thực sự quá mức cường đại, lấy thực lực của ta không nói chống lại, ngay cả tư cách hoàn thủ cũng không có, Tiểu Bạch phu nhân, một đoạn thời gian rất dài sau này ta sẽ không tiếp tục bế quan, cùng với các nàng khoái hoạt được không?
Sau khi bước vào Hợp Đạo sơ kỳ, tu sĩ cần phải hợp thành đạo của chính mình mới có thể bước vào cấp độ thứ hai trong Hợp Đạo kỳ, hợp đạo thành công chính là chư tử đại tiên, ngôn xuất pháp tùy, hô phong hoán vũ.
Chư tử đại tiên ngôn xuất pháp tùy, hô phong hoán mỹ, không phải mượn bất cứ ngoại lực nào, mà là đạo của chính bản thân, không chỗ nào không có, không lúc nào không có, mỗi tiếng nói, mỗi cử động, trong lúc giơ tay nhấc chân đều ẩn chứa lực lượng của đạo, lực lượng của pháp tắc.
Tuy rằng hiện tại Cổ Thần cũng có năng lực ngôn xuất pháp tùy, hô phong hoán vũ, nhưng là mượn lực lượng của bản nguyên ngũ hành, nếu như muốn bằng vào lực lượng bản thân đạt tới cấp độ ngôn xuất pháp tùy, nhất định phải hợp đạo thành công, bước vào Hợp Đạo trung kỳ, thành tựu cảnh giới chư tử đại tiên.
Quá trình hợp đạo không hề có liên quan tới bản nguyên ngũ hành, vì vậy Cổ Thần tiêu tốn nhiều thời gian luyện hóa bản nguyên ngũ hành hơn nữa đối với Hợp Đạo sơ kỳ đề cao tới Hợp Đạo trung kỳ không có bất cứ tác dụng gì.
Tu sĩ Hợp Đạo cũng giống như tu sĩ Độ hư, là một ranh giới ngăn cách rất lớn, cần ngộ đạo, cũng không phải chỉ cần thời gian là có thể thành công được.
Tu sĩ Độ Hư cần lĩnh ngộ chính là pháp tắc thiên địa, tu sĩ Hợp Đạo không chỉ lĩnh ngộ thấu triệt các loại pháp tắc, còn phải hợp thành được đạo của chính mình, độ khó cao hơn rất nhiều.
Tu sĩ hợp thành đạo, căn bản theo lĩnh ngộ khác nhau, hợp thành đạo không giống nhau, mỗi người một đặc điểm, trên cơ bản chư tử đại tiên Hợp Đạo kỳ trở lên hơp thành đạo đều là do pháp tắc thiên địa kết hợp với tình huống thực tế của bản thân mà thành, là đạo độc nhất vô nhị thuộc về riêng bản thân mình.
Ví dụ như.
Thủy tổ Đạo môn Thái, thái là chỉ cực, là một loại cao nhất, đạo siêu nhiên thế ngoại.
Thủy tổ Phật môn Nguyên, nguyên là chỉ điểm khởi nguồn, là một loại đạo độc nhất vô nhị, một loại khởi nguồn thiên địa.
Thủy tổ Nho môn Khâu, khâu là chỉ gò núi, là một loại đạo liên miên không dứt, rộng lớn vô cùng.
Đạo tổ nhân tộc Hồng, Hồng là chỉ lớn, uyên bác, đang thịnh, là một loại hạo hãn vô biên, đại khái bồng bột, như uyên như hải, định đỉnh thiên hạ, ý bao dung vạn vật thế gian, không gì không làm được.
Tu vi của Cổ Thần bước vào Hợp Đạo sơ kỳ, tầng thứ tám Như Ý Linh Lung bảo tháp đã mở ra.
Tầng thứ tám là thời gian gia tốc, giảm tốc, so sánh với thế giới Cổ Hoang là gấp 100 lần, một trăm năm tại thế giới Cổ Hoang, tại bảo tháp tầng thứ tám là một van năm.
Thế nhưng cho dù thời gian trong bảo tháp càng lâu hơn nữa, Cổ Thần cũng không thể hợp đạo thành công trong bảo tháp.
Hợp đạo cần phải căn cứ vào pháp tắc bản nguyên vũ trụ cùng với bản thân hợp hai làm một, trở thành đạo, không có liên quan tới bản nguyên ngũ hành, hoàn toàn phải dựa vào chính mình, bất cứ kẻ nào cũng không thể hỗ trợ được.
Vì vậy bế quan tu luyện cũng không có tác dụng.
Cũng không thể giốn như lúc trước bước vào Độ Hư, tiến vào thế giới phàm nhân lịch lãm, trải nghiệm trần thế, chỉ có thể cảm ngộ pháp tắc thiên địa, so với hợp đạo không thể so sánh.
Tu sĩ muốn hợp đạo cần phải lĩnh ngộ thấu triệt đối với pháp tắc, hai là phải tìm kiếm được một phần cơ hội, đại đạo không chỗ nào không có, cần phải quan sát lĩnh ngộ, nước từ trên đỉnh núi chảy xuống, sông lớn hồ nước, hoa cỏ cây cối, thiên địa vạn vật, nhất cử nhất động đều có đạo tồn tại.
Có đôi khi nhìn núi nhìn nước, ngay trong nháy mắt đó, tâm linh khẽ động liền chạm vào cơ hội lĩnh ngộ đại đạo, cùng với bản thân hợp hai làm một, nhất cử hợp đạo thành công, bước vào cảnh giới chư tử đại tiên, đó là tỉnh ngộ.
Có đôi khi, trải qua vạn năm cũng không thể nhìn thấy bóng dáng của đạo, thẳng cho tới khi thọ nguyên tiêu hao hết, cả đời cũng không thể bước vào cảnh giới chư tử đại tiên.
Rốt cuộc phải hợp đạo như thế nào, mỗi người đều có gặp gỡ của riêng mình, không thể bắt chước, vì vậy nói chuyện kinh nghiệm chỉ là mây mù vô định.
Trong sinh hoạt bình tĩnh, lĩnh ngộ áo nghĩa thiên địa, lĩnh ngộ biến hóa ảo diệu thiên địa, đó là cách hợp đạo duy nhất.
Cổ Thần trở về Hư Thiên Tông khiến chúng tu sĩ Đạo môn cảm thấy vô cùng hưng phấn, nếu như không có Cổ Thần, Đạo môn tại tiên giới Cổ Hoang chỉ là thế lực nhỏ yếu nhất trong mấy thế lực lớn, tuy rằng cường giả các thế lực lớn khác đều đã bị trấn áp, thế nhưng chung quy có một ngày đêm thoát khốn ra ngoài, nếu như Cổ Thần thực sự vẫn lạc, đến lúc đó Đạo môn nhất định sẽ bị các thế lực khác chèn ép.
Cổ Thần không hề bế quan tu luyện, ở ngay trong Hư Thiên Tông, mỗi ngày làm bạn với tứ nữ Hư Tử Uyên, Tiểu Bạch, Mông Tiên Âm, Tự Ngọc, cũng bắt tay vào thành lập thánh địa Ngũ Hành.
Tuy nói vận dụng bản nguyên ngũ hành đối với việc hợp đạo của hắn không có tác dụng gì, nhưng đối mặt với ngũ hành thoát thai kiếp hơn hai trăm năm nữa, Cổ Thần cần phải áp dụng một số biện pháp phòng bị.
Cổ Thần lấy ngũ phong của Hư Thiên Tông làm căn cơ ngũ hành.
Bách Thảo Phong phía đông là mộc hành.
Lạc Hà Phong phía tây là kim hành.
Thanh Viêm Phong phía nam là hỏa hành.
Ẩn Kiếm Phong phía bắc là thủy hành.
Đô Thiên Phong cao nhất là thổ hành.
Lấy ngũ phong làm căn cơ, Cổ Thần dựa vào lực lượng bản nguyên ngũ hành tại ngũ phong mở ra một tiểu thế giới, dài rộng chừng mấy trăm dặm, Cổ Thần gọi đó là Ngũ Hành Bí Cảnh.
Trong Ngũ Hành Bí Cảnh, tràn đầy pháp tắc bản nguyên ngũ hành, đối với tu sĩ Độ Hư cảnh có tác dụng thúc đẩy tu luyện phi thường lớn.
Sau đó, Cổ Thần lại lấy ngũ phong làm trận cơ, thành lập năm tòa trận pháp kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, năm trận hợp nhất, hình thành một tòa Ngũ Hành Đại Trận hoàn chỉnh.
Phạm vi bao phủ đạt tới phương viên vạn dặm, hầu như toàn bộ dãy núi Linh Hư đều bị Ngũ Hành đại trận bao phủ, uy lực của trận pháp này so với Thiên Tinh Hóa Hư đại trận hoàn toàn không kém hơn.
Mở ra Ngũ Hành Bí Cảnh, Cổ Thần dùng hơn năm mươi năm.
Thành lập Ngũ Hành Đại Trận, Cổ Thần lại dùng hơn mười năm.
Từ đó về sau, Hư Thiên Tông biến thành một thánh địa tu hành, một pháo đài kiên cố.
Tất cả kiến tạo thành công, cái tên Hư Thiên Tông từ nay về sau biến mất trong dòng chảy lịch sử, một cái tên hoàn toàn mới xuất hiện --- Thánh địa Ngũ Hành.
Tất cả tu sĩ Đạo môn trở thành nhóm tu sĩ đầu tiên của thánh địa Ngũ Hành.
Trong thánh địa Ngũ Hành, bao gồm rất nhiều bí pháp truyền thừa của các tiên tông đại phái, đồng thời không chỉ có như vậy, Cổ Thần còn hợp nhất năm loại bí thuật vô thượng kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, gọi là Ngũ Hành Tiên Thuật, trở thành bí điển trấn địa của thánh địa Ngũ Hành.
Thánh địa Đạo môn Thái Hư Cung từ nghìn năm trước đã bị hủy diệt rồi.
Thánh địa Nho môn Bách Thánh Cách hơn mười năm trước cũng bị hủy diệt.
Thánh địa Phật môn Thiên Thiền Tự tuy chưa bị diệt, nhưng bị Cổ Thần đánh hạ, hiện tại Thiên Thiền Tự so với Thiên Thiền Tự trước đây hoàn toàn là hai cấp bậc khác nhau, cũng có thể coi như bị diệt rồi.
Truyền thừa tam đại thánh địa đến nay chỉ còn có một mình Thiên Thiền Tự Phật môn đã hoàn toàn thay đổi.
Sự quật khởi của thánh địa Ngũ Hành nhất cử trở thành thánh địa lớn nhất toàn bộ tiên giới Cổ Hoang, là thánh địa duy nhất.
Đồng thời, thánh địa Ngũ Hành khác so với tam đại thánh địa trước kia, mở rộng cửa sơn môn, tuyển nhận đệ tử thành viên không hạn chế khu vực, không hạn chế tộc đàn, pháp truyền thiên hạ.
Trong lúc nhất thời, không chỉ là tu sĩ nhân tộc, cho dù là hai tộc vu yêu cũng có rất nhiều tu sĩ tới đây gia nhập vào thánh địa Ngũ Hành.
Nhất là yêu tộc, theo Côn Ngô Tiên Đế vẫn lạc, Thiên đình bị diệt, cường giả yêu tộc đã mất đi cứ điểm, hiện tại cường giả yêu tộc phân tán khắp nơi trong yêu vực Đông Hoang, đã không có cứ điểm thống nhất, không có thủ lĩnh thống nhất, khiến yêu tộc có dấu hiệu hoàn toàn phân liệt, trở thành năm bè bảy mảng.
Vì vậy, sau khi biết được Cổ Thần thánh lập thánh địa Ngũ Hành, mở rộng thu nhận tu sĩ thiên hạ, không phân biệt khu vực, không phân biệt tộc đàn, không ít tu sĩ yêu tộc đều chạy tới bái phỏng gia nhập.
Tuy rằng Cổ Thần đã đánh chết Thánh Ưng đại vương trong Thiên đình, nhưng Cổ Thần không hề lạm sát kẻ vô tội, hành vi của hắn tu sĩ trong thiên hạ đều biết rõ, biết Cổ Thần là người đáng tin, vì vậy cho dù thánh địa Ngũ Hành có thể được cho là thế lực nhân tộc, nhưng cũng có không ít tu sĩ yêu tộc đến đây gia nhập.
Theo càng ngày càng có nhiêu tu sĩ ba tộc nhân, vu, yêu tới bái nhập thánh địa Ngũ Hành, nhân số thánh địa Ngũ Hành đã gia tăng không giới hạn, ngắn ngủi trong vòng một năm nhân số đã tăng lên hơn mười vạn người.
Mặc kệ là thế lực Phật môn, hay thế lực vu tộc, hoặc là cường giả yêu tộc, tất cả đều tới thánh địa Ngũ Hành chúc mừng, từ mặt tình thế, thừa nhận thánh địa Ngũ Hành là thế lực mạnh nhất trên tiên giới Cổ Hoang.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Trong lúc nhất thời, thánh địa Ngũ Hành phong quang vô hạn, toàn bộ tiên giới Cổ Hoang không ai không biết, không người không hiểu, người người đều lấy việc bái nhập vào thánh địa Ngũ Hành làm vinh quang.
Thánh địa Ngũ Hành không chỉ thu nhận tu sĩ đã bước chân vào tu chân chi đạo, cũng tuyển nhân phàm nhân có tiên căn, chỉ cần có khả năng tu đạo sẽ cho hắn một cơ hội cố gắng, tất nhiên có nắm bắt được cơ hội, thành công bước lên đỉnh cao tu đạo hay không còn phải phụ thuộc vào chính bản thân.
Ngay trong lúc phàm nhân, tu sĩ khắp Cổ Hoang người trước tiếp nối người sau bái nhập vào thánh địa Ngũ Hành, trong lòng Cổ Thần rơi vào khốn đốn.
Nguyên bản Cổ Thần dùng bản nguyên ngũ hành mở ra Ngũ Hành Bí Cảnh, đủ có thể ngăn cản được thế hủy diệt của ngũ hành thoát thai kiếp.
Thế nhưng diện tích của Ngũ Hành Bí Cảnh có hạn, chỉ có phương viên mấy trăm dặm, mà tu sĩ khắp thiên hạ có quá nhiều, nhất là phàm nhân, càng nhiều như sao trời, nếu như Cổ Thần muốn cứu hết tất cả mọi người, căn bản là điều không có khả năng, chỉ có thể cứu vớt được một bộ phận rất nhỏ trong đó.
Lấy thực lực của Cổ Thần hiện nay, chỉ có thể mở được bí cảnh phương viên mấy trăm dặm, nếu như muốn tiếp tục mở rộng Ngũ Hành Bí Cảnh, tu vi của Cổ Thần chí ít cần phải đề cao thêm một tầng cấp mới được, nhất định phải hợp đạo thành công, bước vào cảnh giới chư tử đại tiên.
Cổ Thần lợi dụng ngôn xuất pháp tùy của bản thân và ngôn xuất pháp tùy của bản nguyên ngũ hành dung hợp với nhau, như vậy có thể khiến diện tích Ngũ Hành Bí Cảnh mở rộng gấp mười lần.
Chỉ là, nếu muốn hợp đạo thành công không phải là chuyện dễ dàng, Cổ Thần bước vào Hợp Đạo sơ kỳ đã gần một trăm năm rồi vẫn chưa hề có nửa diểm dấu hiệu cảm ngộ.
Hợp đạo cần phải tuân theo tự nhiên, càng là nóng ruột thì càng cách đạo xa hơn.
Cổ Thần biết rõ đạo lý này.
Mỗi một chư tử đại tiên hợp thành đạo không hề giống nhau, thế nhưng loại hình lại luôn luôn tương tự.
Ví dụ, có người quan sát núi hợp đạo, tuy rằng nhìn đều là núi, thế nhưng mỗi người khác nhau có cái nhìn khác nhau, có lĩnh ngộ khác nhau, cũng chính là có đạo không giống nhau.
Vì vậy, tuy rằng mỗi người hợp thành đạo không giống nhau, thế nhưng bởi vì lĩnh ngộ đầu nguồn giống nhau, đều có cùng một loại, có phân chia mạnh yếu.
Quan sát núi, quan sát nước, quan sát phong vân biến hóa, quan sát tinh không vận hành… Tất cả những điều này đều có thể lĩnh ngộ được đạo, hợp hai làm một với bản thân.
Nếu muốn hợp đạo thành công, trước hết phải chọn một mục tiêu đầu nguồn lĩnh ngộ, vạn vật thiên địa đều có tồn tại đạo lý, ví dụ như một ngọn núi, một hồ nước, phía sau mỗi một vật thể tự nhiên đều ẩn chứa đại đạo vô thượng.
Quá trình hợp đạo của bản thân chia làm ba bước.
Chọn một mục tiêu đầu nguồn để lĩnh ngộ, đây là bước đầu tiên tu sĩ hợp đạo của bản thân.
Sau khi đã chọn được mục tiêu, muốn từ mục tiêu lĩnh ngộ được sự tồn tại của đại đạo, đây là bước thứ hai.
Sau khi lĩnh ngộ được đại đạo, cần phải dung hợp với bản thân làm một, một khi hợp thành lập tức bước vào Hợp Đạo trung kỳ, được gọi là chư tử đại tiên, đây là bước thứ ba.
Hiện nay ngay cả bước đầu tiên Cổ Thần vẫn chưa đạt được, đến tột cùng hợp thành đạo có bộ dáng như thế nào, trong lòng hắn hoàn toàn mê võng.
Bước đầu tiên của hợp đạo chính là bước quan trọng nhất.
Con đường tu đạo, sợ nhất không phải là gặp bình cảnh cảnh giới, gặp phải trở ngại có bao nhiêu to lớn, mà là phía trước là một mảnh mơ hồ, lẫn lộn tìm hiểu phương hướng, tạo thành kết quả trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Tu sĩ không phải là mỗi một loại đại đạo đều có thể tương dung, một số nhìn sơn là có thể lĩnh ngộ đại đạo, thành công hợp hai làm một, trở thành chư tử đại tiên, để hắn nhìn thủy không nhất định có thể hợp đạo thành công.
Cũng như vậy, nhìn thủy có thể lĩnh ngộ đại đạo, thành công hợp hai làm một, trở thành chư tử đại tiên, để hắn đi nhìn sơn cũng không nhất định có thể hợp đạo thành công.
Đến tột cùng tu sĩ và loại đại đạo nào tương dung, bản thân rất khó biết được, rất nhiều tu sĩ hợp đạo sơ kỳ chung thân đều dừng lại tại bước đầu tiên này, đợi khi đại nạn tới cũng không biết rốt cuộc bản thân tột cùng là tương dung thích hợp với loại đại đạo nào? Tiêu tốn rất nhiều năm tháng, tìm hiểu rất nhiều loại đại đạo cũng không thể tìm ra loại thích hợp với bản thân.
Đại đạo vô thượng, không chỗ nào không có, vạn vật thế gian có tồn tại đạo lý liền có đạo.
Nếu muốn từ trong vạn vật thế gian phát hiện ra đạo thích hợp với bản thân, nói dễ vậy sao?
Lúc này, ngộ tính của tu sĩ trở nên cực kỳ quan trọng, thường thường người có ngộ tính càng cao càng có thể dễ dàng cảm ứng được sự liên hệ giữa đạo và bản thân, có thể tìm được đạo thích hợp với bản thân một cách nhanh nhất, nhận thức chuẩn phương hướng là có thể tiếp tục tiến vào bước thứ hai trong quá trình hợp đạo, lĩnh ngộ được sự tồn tại của đại đạo.
Ngộ tính của Cổ Thần không thấp, thế nhưng bước vào Hợp Đạo mới chỉ gần trăm năm đều luôn bận rộn công việc, mở Ngũ Hành Bí Cảnh, xây dựng Ngũ Hành Đại Trận, vì vậy Cổ thần đối với đại đạo thích hợp với bản thân hoàn toàn không có chút linh cảm động chạm nào.
Bước hợp đạo đầu tiên là một bước quan trọng nhất, có thể lĩnh ngộ được sự tồn tại của đại đạo hay không then chốt nhìn vào phương hướng bước đầu tiên đúng hay sai, nếu như phương hướng sai rồi, vậy thì vô luận tiêu tốn bao nhiêu thời gian cũng sẽ là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, làm chuyện vô ích.
Thời đại thượng cổ, chư tử đại tiên hợp đạo thành công, tương đối bình thường, bước đầu tiên hợp đạo thành công chí ít cũng dùng trên hai nghìn năm trở lên.
Hai nghìn năm để tìm kiếm phương hướng, nghe thì có vẻ rất khoa trương, thế nhưng trên thực tế, cường giả cái thế Hợp Đạo sơ kỳ dùng hết thời gian trọn đời cũng không nhất định tìm kiếm được phương hướng thích hợp, thọ nguyên hơn vạn năm vượt qua trong mê võng.
Cũng là chư tử đại tiên, tốc độ tu luyện cũng có cao thấp, thiên tư, ngộ tính cũng phân cao thấp, nhưng coi như chư tử đại tiên dùng thời gian hợp đạo nhanh nhất cũng tiêu phí thời gian hơn một nghìn năm.
Chư tử đại tiên thời đại thượng cổ, bọn họ có thời gian hơn vạn năm để lĩnh ngộ con đường đại đạo, chậm rãi lục lọi, thế nhưng Cổ Thần không có thời gian, hiện tại chỉ sót lại hơn một trăm năm ngũ hành thoát thai kiếp sẽ hàng lâm.
Đến lúc đó lực lượng pháp tắc bản nguyên ngũ hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ cường đại nhất sẽ phủ xuống bất cứ chỗ nào trong tiên giới Cổ Hoang, phá hủy tất cả văn minh, thu gặt tất cả sinh mệnh.
Nếu như trước ngũ hành thoát thai kiếp, Cổ Thần không thể cứu vớt sinh linh, không có biện pháp cứu sinh linh vạn tộc, như vậy bước đầu tiên chống lại Thiên đã rơi vào kết quả hoàn toàn thất bại.
Một ngày một đêm thay nhau trôi qua, Cổ Thần sinh hoạt trong thánh địa Ngũ Hành, trải qua sinh hoạt bình thường củng với tứ nữ Hư Tử Uyên, Tiểu Bạch, Mông Tiên Âm, Tự Ngọc, ngày ngày tuy rất bình tĩnh, nhưng mười phần hạnh phúc, khoái hoạt.
Cổ Thương Khung muốn Cổ Thần sinh một tôn tử, thế nhưng đáng tiếc, Cổ Thần đã tu luyện thành thuần dương chi thể, một thân tinh nguyên hóa thuần dương, bá đạo vô cùng, căn bản không thể kết hợp với âm nguyên của Tiểu Bạch, Mông Tiên Âm và Tự Ngọc, không thể sinh ra hậu đại.
Còn Hư Tử Uyên là thuần âm chi thể, một thân âm nguyên hóa thành thuần âm, theo đạo lý mà nói, thuần âm thuần dương hẳn là có thể kết hợp, nhưng trên thực tế vô luận là thuần âm hay thuần dương đều đã không còn một chút tạp chất, căn bẳn không thể tiếp tục dung hợp cùng một chỗ.
Thuần âm và thuần dương một chỗ, tối đa là không chống lại lẫn nhau, căn bản không thể kết hợp, hòa hợp thành một thể.
Câu cửa miệng nói, vật cực tất phản, mà đạt tới cảnh giới tinh khiết thì hoàn toàn là một cá thể độc lập, không thể dung hợp với bất kỳ cá thể nào khác.
Sinh hoạt bình tĩnh giằng co hơn mười năm!
Cho dù tâm tình của Cổ Thần bình ổn, nhưng dưới áp lực của ngũ hành thoát khai kiếp cũng không nhịn được bắt đầu nóng ruột.
Còn không tới trăm năm ngũ hành thoát thai kiếp sẽ đánh xuống tiên giới Cổ Hoang, mà Cổ Thần vẫn chưa đạt được bước đầu tiên trong quá trình hợp đạo, còn chưa tìm được phương hướng, bị vây trong mê võng.
Hắn mỗi ngày hết nhìn sơn lại nhìn thủy, nhìn phong vân biến hóa, nhìn nhật nguyệt thay thế, nhìn tinh không vận hành…
Thế nhưng, tất cả những thứ này rơi vào trong mắt tuy có chút đạo lý, thế nhưng lĩnh ngộ đối với đạo thì hoàn toàn là con số không.
Tại lúc không tìm được phương hướng, Cổ Thần giống như con ruồi không đầu, lao loạn khắp nơi, hắn không dám mong chờ vào vận khí, mỗi ngày chỉ cảm nhận một loại đạo, bởi vì loại xác suất sờ loạn này thực sự quá mức nhỏ bé, rất dễ sản sinh kết quả ngược trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, như vậy chỉ càng khiến cho khả năng hợp đạo của hắn thêm nhỏ bé hơn.
Thời gian như nước chảy, lẳng lặng trôi đi xa, không lưu lại một chút vết tích.
Hoa nở hoa tàn, xuân đi thu đến! Một năm lại một năm trôi qua.
Chuyển mắt, cách ngũ hành thoát thai kiếp phủ xuống tiên giới cổ Hoang chỉ còn thời gian sáu mươi năm.
Trong thánh địa Ngũ Hành, sống hạnh phúc với tữ nữ Hư Tử Uyên, Tiểu Bạch, Mông Tiên Âm Tự Ngọc hơn trăm năm, Cổ Thần vẫn không tìm được phương hướng cho bản thân.
“Xem ra ở trong thánh địa Ngũ Hành không phải là biện pháp rồi, còn lại sáu mươi năm cuối cùng, ta phải đi ra ngoài một lần, tuy nói tiên giới Cổ Hoang đối với ta căn bản quen thuộc hoàn toàn, thế nhưng đi nhiều địa phương hơn một chút chung quy có thể giúp tâm linh thêm mở rộng, có thể tìm được đạo thích hợp với barnt hân, thành công hoàn thành bước đầu tiên trong quá trình hợp đạo.”
Trong lòng Cổ Thần suy nghĩ, sinh ra ý lịch lãm bên ngoài.
Chỉ còn sáu mươi năm, ngũ hành thoát thai kiếp phủ xuống, trong vô hình, áp lực đối với Cổ Thần càng lúc càng lớn, sinh hoạt với tứ nữ hơn trăm năm, Cổ Thần muốn một quá trình tâm linh rộng mở hơn.
Cáo từ tứ nữ, Cổ Thần rời khỏi thánh địa Ngũ Hành, chậm rãi không mục đích bước về phía nam.
Đi về phía nam hoàn toàn là Cổ Thần vô ý thức lựa chọn, bởi vì quê hương thành Nhạc Thủy của Cổ Thần ở ngay phía nam Hư Thiên Tông.
Hiện tại Hư Thiên Tông đã biến thành thánh địa Ngũ Hành, thành Nhạc Thủy cũng đã biến thành Cự Chưởng Hồ, nhưng phương hướng không sai, Cổ Thần chậm rãi bước trong hư không, rất nhanh đã xuất hiện ngay trên bầu trời Cự Chưởng Hồ, nơi tọa lạc thành Nhạc Thủy xưa kia.
Pho tượng Cơ Nghiêu đang quỳ trước Cự Chưởng Hồ, Cổ Thần hạ xuống ngay bên cạnh pho tượng.
Nhìn thoáng qua Cơ Nghiêu, ánh mắt Cổ Thần chuyển dời, rơi vào Cự Chưởng Hồ trước mặt, ánh mắt lướt qua hồ nước, hoàn toàn thu hết di chỉ thành Nhạc Thủy dưới đáy hồ vào sâu trong con ngươi.
Tuy rằng đã trôi qua mấy trăm năm, thế nhưng bởi vì đáy hồ không có ai phá hư, di chỉ thành Nhạc Thủy vẫn bao trì tương đối hoàn hảo như ban đầu.
Ánh mắt Cổ Thần rơi vào phế tích phía đông thành Nhạc Thủy, nơi này từng là viện phủ Cổ gia.
Trong ánh mắt của Cổ Thần, viện phủ Cổ gia đã hóa thành đồng phế tích sứt mẻ, dần dần, bắt đầu trở nên hoàn hảo ban đầu…
Rất nhanh, di chỉ thành Nhạc Thủy trong ánh mắt Cổ Thần đã xảy ra biến hóa, khôi phục lại nguyên dạng mấy trăm năm trước đây, trong thành người đến người đi…
Linh hồn Cổ Thần tựa hồ đã trở về thời đại thiếu niên, từng hình ảnh mờ ảo tại thành Nhạc Thủy trước kia hiện lên trong mắt hắn.
Thấy vật nhớ người!
Những hình ảnh nhỏ nhất thời đại thiếu niên dần dần hiện lên trong đầu Cổ Thần.
Ngoại công Cổ Hiền, tam trưởng lão, Cổ Hằng, Cổ Trữ, Cổ Húc… Một người lại một người lần lượt xuất hiện trong hồi ức của Cổ Thần.
Không biết bao lâu, Cổ Thần từ trong hồi ức tỉnh táo lại, tất cả hình ảnh hoàn hảo trước mắt một lần nữa hóa thành phế tích, lặng yên dưới đáy Cự Chưởng Hồ.
Trong lòng Cổ Thần đột nhiên nhiều hơn một loại cảm giác --- Khổ!
Cũng giống như quốc gia phàm nhân tại Bắc Hoang xưa kia, lúc cảm ngộ nhân sinh, Cốc Trần, Cốc Chu, Quan Kỳ, Trương Viễn, Thành Chiến, Tư Mã Duyên… Nhân sinh của những con người này trong lòng Cổ Thần cũng biến thành Khổ.
Thế gia có bao nhiêu đẹp đẽ, hạnh phúc, vui vẻ, cũng có bấy nhiêu đau xót, cực khổ, sầu bi…
Thường thường, đẹp đẽ, hạnh phúc, vui vẻ trong trí nhớ cũng giống như phù dung sớm nở tối tàn, khong được lâu dài, mà đau xót, cực khổ, sầu bi thì lại thâm nhập lòng người, thật lâu khó quên.
Thế gian giống như một đại khổ hải, ý niệm của chúng sinh trầm luân trong khổ hải, đẹp đẽ, hạnh phúc cũng giống như vô số hòn đảo nhro trong khổ hải, khi thì trồi lên trên mặt nước, khi thì bị mặt nước bao phủ nhấn chìm.
Chung sinh trong khổ hải, đại đa số đều trầm luân trong khổ hải, vô cùng may mắn có thể tìm được một hòn đảo nhỏ vui vẻ cũng khó bảo trì được lâu hơn, sẽ bị khổ hải bao phủ, trong khổ hải vĩnh viễn không có lục địa không chìm nghỉm.
Khổ hải bất quá là một ý niệm trừu tượng trong lòng Cổ Thần, cũng không phải là thế giới, thực sự là một phiến biển rộng, đó là một phiến đại dương tinh thần, tuy rằng không thể nhìn thấy, nhưng cũng không phải là không thể tồn tại.
Thân thể không tiếp xúc được khổ hải này, cũng không cảm nhận được, coi như là ý thức, ý niệm cũng khó biết được, bởi vì khổ hải rộng lớn vô biên, ý thức của chúng sinh so sánh với khổ hải chỉ là vô số hạt bụi bé nhỏ.
Con kiến quá nhỏ, tuy rằng chúng vẫn tồn tại trong thiên địa, nhưng cũng cách nào biết được đại thể thiên địa rộng lớn tới mức nào, thậm chí căn bản không biết cái gì là thiên địa.
Bụi bặm so sánh với khổ hải càng thêm nhỏ bé, cho dù trong khổ hải cũng không nhất định biết được, hiểu được.
Từ xưa tới nay, chỉ có những người đại trí tuệ, đại ngộ tính mới có thể cảm giác được sự tồn tại của khổ hải.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quyển 8: Chư Thiên Vạn Giới.
Chương 7 : Bàn chi đại đạo
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Cho dù tâm trí kiên định như Cổ Thần, hồi tưởng lại chuyện cũ trước đây, trong lòng cũng có đầy đau khổ, ý niệm muốn chìm vào trong khổ hải, huống chi là người thường.
“Mỗi khi nhớ tới vong hồn Cổ gia, ta liền muốn trầm luân khổ hải, trừ phi có thể để vong hồn Cổ gia phục sinh, bằng không ý niệm của ta không có khả năng siêu thoát khổ hải?”
“Vô tình cũng không phải là biện pháp siêu thoát khổ hải, cho dù tâm tình càng trở nên lãnh huyết, vô tình kia cũng không phải là quên mất khổ niệm trong lòng, trên thực tế ý niệm vẫn trầm luân trong khổ hải, chỉ là không thể cảm giác, đây chỉ là tự lừa mình dối người.”
“Vô tình chi đạo, nghe đồn là đại đạo cao nhất trong vũ trụ, tự vũ trụ sơ khai, thiên địa hình thành, Thiên và Địa đại biểu cho đại đạo vô tình, nhất cử trở thành vua của chúng thần.”
“Nghe Côn Ngô Tiên Đế nói, Hồng cảm ngộ hồng chi đạo, hạo hãn vô biên, như uyên như hải, định đỉnh thiên hạ, bao dung vạn vật, đại đạo vô thượng không gì không làm được, thế nhưng cuối cùng đồn đãi không gì không làm được hoàn toàn sai, Hồng không thể siêu thoát khổ hải, ngược lại tìm hiểu đại đạo vô tình, phản bội Côn Ngô Tiên Đế, quy thuận Thiên.”
“Hừ, khổ hải vô biên, ngay cả Thiên cũng trầm luân trong khổ hải, chỉ là bởi vì Thiên, Địa vô tình, không biết thống khổ, vì vậy cho rằng không ở khổ hải, đại đạo vô tình đồn đãi là cao nhất kia cũng không thể vượt qua được khổ hải.”
Trong lòng Cổ Thần hình như có sở ngộ, đứng bên cạnh Cự Chưởng Hồ, lẩm bẩm trong lòng.
“Đại đạo vô tình, là đại đạo cao nhất trong vũ trụ, là thiên địa chi đạo, ngay cả đại đạo vô tình cũng không thể vượt qua được khổ hải kia, vậy đến tột cùng phải làm như thế nào mới có thể vượt qua được khổ hải?”
“Trong vũ trụ, đại đạo vô tình, lấy đại đạo thiên địa vô tình cao nhất, ngay cả đại đạo vô tình cao nhất cũng không thể vượt qua được khổ hải, ta nên tìm hiểu loại đại đao nào? Và hợp hai làm một với bản thân?”
“Đại đạo vô tình coi là đại đạo tối cao, Côn Ngô Tiên Đế tìm hiểu chính là “đệ nhất đại đạo”, mặc dù không kém đại đạo vô tình, nhưng không thể vượt qua, Hồng tìm hiểu hai loại đại đạo vô thượng hồng và vô tình, cho dù ta tìm hiểu đệ nhất đại đạo có thành tựu cao nhất, có thể đạt tới cấp độ như Côn Ngô Tiên Đế, thế nhưng cũng vẫn không thể vượt qua được Hồng, không thể vượt qua được Thiên, Địa!”
“Ta đây vì sao không tự nghĩ ra một loại đại đạo? Vượt qua đệ nhất, vượt qua Thiên Địa, vượt qua Hồng?”
Tự nghĩ ra một loại đại đạo!
Trong hai mắt của Cổ Thần đột nhiên lóe lên quang mang ánh sáng ngọc.
Ngay trong nháy mắt này, tâm tinh của Cổ Thần thăng hoa tới một độ cao hoàn toàn mới, rồi đột nhiên thanh tỉnh.
Trước kia, Cổ Thần chấp nhất tìm hiểu một loại đại đạo thiên địa, thế nhưng mặc kệ là loại đại đạo thiên địa này cũng không thể vượt qua được Thiên, Địa, coi như là đệ nhất đại đạo của Côn Ngô Tiên Đế cũng không thể vượt qua được, vì vậy trong lòng Cổ Thần luôn mê võng, không biết phương hướng, không biết mục tiêu.
Giờ khắc này, Cổ Thần đột nhiên nghĩ tới một loại đại đạo hoàn toàn mới, phá thiên chi đạo, nhất thời từ trong mê võng thanh tỉnh lại, phía trước của hắn không còn là một mảnh sương mù dày đặc như trước.
“Cổ Thần ta lập tâm phá đạo, tự nhiên muốn sáng lập ra một loại đại đạo từ xưa tới nay chưa từng có, phá thiên địa, phá tất cả đại đạo.”
Con đường tu đạo của Cổ Thần nguyên bản phía trước là một mảnh sương mù dày đặc, thế nào cũng không thể nhìn thấu được, tựa hồ đã tới đầu cùng, hiện tại sương mù dày đặc tan đi, phía trước trở nên trong sáng, con đường tu đạo kéo dài vo hạn, trở nên dài xa vô cùng, cho dù tưởng tượng cũng không thể chạm đến điểm cuối.
Chỉ là, con đường phía trước cùng với con đường ngay dưới chân Cổ Thần, chính giữa có một hố sâu rộng lớn vô cùng, hiểm trở vô cùng, nếu như muốn đạp trên con đường tu đạo phía trước, trước tiên phải vượt qua được hố sâu này.”
Hố sâu này chính là bởi vì thiếu đi đạo của bản thân Cổ Thần sáng tạo ra, vì vậy tuy rằng Cổ Thần đã tìm được phương hướng, nhưng nếu không hợp đạo thành công, vậy thì con đường phía trước thủy chung là hoa trong nước, trăng trong kính, thấy được, sờ không được.
Cổ Thần phải hợp thành đạo của chính mình trước, như vậy giữa hai đoạn đường tu chân sẽ tự xây thành một cây cầu, như vậy Cổ Thần có thể thực sự bước trên con đường tu đạo, tiếp tục tiến lên.
Một loại đại đạo mới sản sinh, ý nghĩ là con đường tu chân này chính là con đường tu chân chưa bao giờ từng xuất hiện qua, có thể đi được bao nhiêu xa, tới được địa phương nào? Tất cả đều trong không biết.
Chuyện hư vô mờ ảo sau đó Cổ Thần tạm thời không nghĩ đến, quan trọng nhất hiện tại chính là làm cách nào để sáng tạo ra một loại đại đạo mới vượt qua đệ nhất, vượt qua Thiên, Địa, vượt qua Hồng.
Muốn sáng tạo một loại đại đạo mới, nói dễ vậy sao?
Nhất là sáng tạo môt loại vượt qua đệ nhất, vượt qua Thiên Địa, vượt qua Hồng càng khó hơn lên trời, hầu như là người si nói mộng.
Thế nhưng, trong lòng Cổ Thần không hề có một chút nản lòng, tìm được con đường phía trước, chí ý trong lòng Cổ Thần giống như nước thủy triều, dâng trào không thôi.
Cổ Thần không sợ đường đi tới có bao nhiêu khó khăn, có bao nhiêu gian khổ, sợ chính là không có phương hướng, không biết nên đi như thế nào?
Hiện tại con đường tu chân đã xuất hiện trước mặt một cách rõ ràng, hắn muốn làm chính là sáng tạo ra một loại đại đạo, giữa hai đoạn đường tu chân xây lên một cây cầu, thấy được phương hướng, Cổ Thần tựa hồ như thấy được tương lai, lòng tin tăng lên rất nhiều.
“Vạn vật thiên địa, tồn tại nhất định có đạo lý, đều ẩn hàm đại đạo, đại đạo mạnh yếu ra sao khó có thể nhận biết, nhưng có thể xác định được, đại đạo đệ nhất, đại đạo vô tình, hồng chi đại đạo đều là tồn tại đỉnh cao nhất trong các đại đạo vô thượng.”
“Cho dù là đại đạo vô thượng đỉnh cao nhất cũng không thể vượt qua được khổ hải, như vậy, ta chỉ cần sáng tạo ra một loại đại đạo vượt qua khổ hải, như vậy tự nhiên vượt qua đệ nhất, vượt qua thiên địa!”
“Nếu như thế giới tinh thần là một mảnh đại khổ hải, ý thức chúng sinh đều chìm nổi trong khổ hải, ta sao không sáng tạo ra một con thuyền linh hồn? Đi trên khổ hải? Truyền đi trên nước, gọi là “bàn”! Loại đại đạo ta sáng tạo ra này hãy gọi là --- Bàn chi đại đạo!”
Trong mắt Cổ Thần lóe lên quang mang hưng phấn, vui sướng, trong thế giới tinh thần của hắn đột nhiên huyễn hóa ra một con thuyền lớn, chịu tải ý niệm của hắn, chạy ra khỏi khổ hải, trong sát na tinh thần của hắn trở nên nhẹ nhàng khoan khoái không gì sánh được, có thể quan sát thế giới, lực lượng pháp tắc vô hình cũng bị Cổ Thần nhìn thấy, dễ dàng chụp vào lòng bàn tay, trong nháy mắt lĩnh ngộ.
Thân thể Cổ Thần nhất thời lóe lên, bay lên trên không trung, hắn hét lớn một tiếng --- Bàn!
Thanh âm to rõ, phá vỡ trời xanh, sóng âm từ trong miệng hắn truyền đi, khuếch tán bốn phương tám hướng, một chữ Bàn xuất hiện trong bầu trời, lớn tới nghìn dặm, giống như khác dấu kim câu, chấn động lòng người.
Đúng lúc này, toàn bộ tiên giới Cổ Hoang, vũ trụ phàm gian… Tất cả tu sĩ, phàm nhân đều loáng thoáng nghe được thanh âm: Bàn!
Thanh âm của Cổ Thần xuyên thấu qua thế giới tinh thần, truyền bá trong khổ hải, khuếch tán, lấy một loại phương thức vô cùng kỳ lạ, truyền tới tai mỗi một người khắp thế gian vũ trụ.
Thanh âm này so với thiên âm càng lớn, càng bồng bột, tuy rằng có thể nghe thấy, nhưng không biết thanh âm từ đâu truyền tới, thế nhưng một tiếng bàn này đã chấn động bất cứ tâm linh sinh linh con người nào, thật sâu khắc vào trong ý thức linh hồn con người.
Bất quá, Cổ Thần vượt qua khổ hải trong thời gian cực ngắn.
Khổ hải đột nhiên thổi lên một cơn sóng gió vô cùng to lớn, lập tức nghiền nát con thuyền linh hồn của Cổ Thần thành nát bất, Cổ Thần lại trầm luân trong khổ hải.
Cảm giác tinh thần nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng vừa rồi chỉ trong sát na liền biến mất không còn, chữ bàn khổng lồ chừng vạn dặm trên trời cao kia cũng bị tan vỡ trong sát na, hóa thành hư vô.
Muốn chế tạo con thuyền linh hồn, căn bản không dễ dàng, một thân tu vi của Cổ Thần trong thế giới tinh thần căn bản không thể phát huy được bao nhiêu tác dụng, con thuyền linh hồn hắn chế tạo ra quá mức yếu đuối, chỉ cần một con sóng gió nho nhỏ trong khổ hải đã có thể dễ dàng nghiền nát con thuyền linh hồn của Cổ Thần thành phấn mạt, khiến hắn tiếp tục trầm luân khổ hải.
Thế nhưng, tuy rằng ý niệm trầm luân trong khổ hải, thế nhưng cảm giác của Cổ Thần so với lúc trước hoàn toàn không giống nhau.
Tuy rằng hiện tại hắn đã chìm vào trong khổ hải, thế nhưng hắn đã vượt qua được khổ hải, hắn đã từng dùng tư thái từ trên cao quan sát khổ hải, cũng giống như vượt ra khỏi phạm vi thiên địa, quan sát thiên địa bên dưới, thấy một thế giới người khác vĩnh viễn không thể biết, cũng không thể tưởng tượng được.
Vượt qua khỏi sự vật, quan sát bản chất sự vật, đây là điều bất cứ kẻ nào trầm luân trong khổ hải cũng không thể thể hội được hoặc chưa từng thể hội được.
“Bàn chi đại đạo cần phải chế tạo một con thuyền linh hồn, đi lại trên khổ hải, chủ yếu ở chỗ lực lượng linh hồn, lực lượng của ta lại chủ yếu ở thân thể và pháp tắc, lực lượng linh hồn tương đối yếu kém, lĩnh ngộ cũng ít, xem ra tuy rằng người tu thể có thực lực cường đại hơn so với tu niệm, thế nhưng hạch tâm chân chính của tu đạo vẫn là linh hồn, ý niệm, tu thể chỉ là biểu hiện bên ngoài, linh hồn, ý niệm mới là bản chất nhất. Nghe nói Thi Hồn Tông đối với phương diện linh hồn có tạo nghệ rất sâu đậm, ta cũng có thể tham khảo một chút.”
Bước chân Cổ Thần khẽ động, bước về phương nam, rất nhanh đã phi độn tới Dạ Mạc Chi Sâm, vị trí tổng bộ Thi Hồn Tông.
Trận pháp hộ tông của Thi Hồn Tông đối với Cổ Thần mà nói hoàn toàn không có bất cứ hiệu quả gì, Cổ Thần lập tức hạ xuống Thi Hồn Điện trong Thi Hồn Tông.
Lúc này thủ lĩnh của Thi Hồn Tông chính là Thi Giáp Lão Nhân thoát khốn từ Tây Hải.
Cường giả Ma môn sau khi thoát khốn khỏi chỗ sâu trong Tây Hải, dưới sự dẫn đầu của cường giả Cực Băng Tông, cấu kết một chỗ với Thánh đình, cuối cùng bị Cổ Thần trấn áp trong Sinh Tử Bí Cảnh.
Thế nhưng sau khi thoát khốn, từng tông môn Ma môn cũng đều phái hai ba người trở về quản lý tông môn, Thi Giáp Lão Nhân và hai vị cường giả Hư Không hậu kỳ khác của Thi Hồng Tông bị phái trở về Thi Hồn Tông, không tham gia vào việc truy sát Cổ Thần, may mắn tránh được một kiếp.
Thi Giáp Lão Nhân có tu vi Hư Không hậu kỳ, sau khi trở về Thi Hồn Tông, tự nhiên toàn bộ quyền to trong tông đều rơi hết vào trong tay Thi Giáp Lão Nhân, người trong tông còn có thể có tiếng nói cũng chỉ có hai vị cường giả Hư Không hậu kỳ khác cùng thoát khốn với Thi Giáp Lão Nhân từ chỗ sâu trong Tây Hải.
Lúc này Thi Giáp Lão Nhân và hai vị cường giả Hư Không hậu kỳ đang ngồi trong Thi Hồn Điện uống rượu.
Tâm tình của ba người vô cùng vui sướng, nội dung nói chuyện không ngoài chính mình có vận khí tốt, trước kia lập tức trở về tông môn, không hề tham gia vào việc truy sát Cổ Thần, hôm nay những người khác đều bị trấn áp, mà ba người bọn họ vẫn tiếp tục tiêu dao khoái hoạt, thực sự hồng phúc tề thiên, ra đường gặp đại vận.
Giữa lúc ba người đang nâng chén chúc mừng, một cỗ lực lượng cường đại đột nhiên phủ xuống Thi Hồn Điện.
Tu vi của ba người ngoại trừ cường giả cái thế Hợp Đạo kỳ ra, cũng coi như tồn tại đứng đầu một phương, xưng bá một phương, tiêu diêu tự tại.
Thế nhưng, lực lượng phủ xuống kia vẫn khiến ba người thất kinh, chén rượu trong tay không tự chủ được rơi xuống bàn, trong cảm giác của ba người, một cỗ lực lượng đột nhiên phủ xuống này to lớn vô cùng, thậm chí là vĩ ngạn, trước mặt cỗ lực lượng khủng khiếp này, bọn họ cảm thấy chính mình nhỏ bé giống như con kiến, tuyệt đối không thể kháng cự.
Ba người nhất tề xoay người, nhìn về phía đầu nguồn cỗ lực lượng phát ra, sắc mặt trong khoảng khắc trở nên trắng bệch, phịch một tiếng, nhất tề quỳ rạp xuống dưới đất, vái lạy Cổ Thần như phụ mẫu:
- Bái kiến Cổ Thánh chủ, chúc thánh địa Ngũ Hành thiên thu vạn tái, nhất thống Cổ Hoang, Cổ Thần Thánh chủ hồng phúc tề thiên.
Ba người Thi Giáp Lão Nhân trong những năm gần đây sợ nhất chính là Cổ Thần sẽ tìm tới cửa, cũng mang theo bọn họ đi trấn áp, tất nhiên, bọn họ đều là phần tử trung kiên của Ma môn, thế nhưng trải qua hơn hai trăm năm cũng không hề thấy Cổ Thần tới đây tìm bọn họ phiền phức, điều này khiến bọn họ mừng rỡ như điên.
Vì vậy, hơn hai trăm năm trôi qua, ba người Thi Giáp Lão Nhân có thể sinh hoạt sung sướng như thường, vậy mà ngày hôm nay, cổ Thần đột nhiên xuất hiện trong Thi Hồn Điện, quả thực khiến ba người Thi Giáp Lão Nhân sợ tới mức kinh hồn táng đảm, hồn phi phách tán.
Đối với một bộ khẩu hiệu Ma môn này, Cổ Thần không thể trách, cũng không giải thích nhiều, trực tiếp nói:
- Mang Đại Hồn Kinh tới cho ta xem.
Đại Hồn Kinh chính là bí điển trấn tông của Thi Hồn Tông, tuyệt đối không truyền ra ngoài, thế nhưng Cổ Thần đã mở miệng, Thi Giáp Lão Nhân lập tức vươn cổ dài như cổ gà mổ thóc nói:
- Dạ, dạ, dạ…
Cánh tay Thi Giáp Lão Nhân khẽ lật, trong tay liền nhiều hơn một quyển thư tịch màu đen, trên mặt tờ đầu tiên có ba chữ lớn: Đại Hồn Kinh.
Lập tức, hai tay Thi Giáp Lão Nhân trực tiếp đưa Thi Hồn Kinh tới trước mặt Cổ Thần.
Cổ Thần khẽ nắm tay lại, Thi Giáp Lão Nhân lập tức cảm giác không khí bốn phía không còn, tựa hồ như biến thành chân không, thân thể hắn đột nhiên bị một cỗ lực lượng cường đại trói buộc, không thể nhúc nhích, Đại Hồn Kinh trong tay cũng trực tiếp bay lên, rơi vào trong tay Cổ Thần.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Lấy được Đại Hồn Kinh, Cổ Thần thu hồi bàn tay, lúc này Thi Giáp Lão Nhân mới cảm thấy áp lực bốn phía không còn, toàn thân hắn đã toát mồ hôi lạnh đầm đìa. Lực lượng của hắn so với Cổ Thần không biết kém hơn bao nhiều lần, một người trên trời, một người dưới mặt đất, nếu như Cổ Thần muốn giết hắn, chỉ cần một ý niệm trong đầu hắn đã chết nghìn vạn lần.
Loại cảm giác không thể nắm giữ sinh mệnh của chính mình, bị người khác nắm trong tay, khiến Thi Giáp Lão Nhân sợ hãi thật sâu.
Thi Giáp Lão Nhân còn như vậy, hai vị cường giả Hư Không hậu kỳ bên cạnh càng không cần phải nói.
Cổ Thần cầm Đại Hồn Kinh trong tay, liền mở ra đọc một lượt.
Một tờ lại một tờ, chờ khi Cổ Thần xem hết toàn bộ Đại Hồn Kinh, thời gian đã trôi qua hai canh giờ.
Đại Hồn Kinh trình bày đối với linh hồn vô cùng rõ ràng khắc sâu, thủy tổ Thi Hồn Tông sáng chế ra Đại Hồn Kinh này đối với linh hồn có nghiên cứu rất sâu, tạo nghệ cũng phi thường cao thâm.
Nghiên cứu đối với linh hồn và tu luyện linh hồn là hai loại khái niệm hoàn toàn khác nhau, Đỉnh Thiên Chiến Địa Quyết là bí điển tu luyện linh hồn cực mạnh, thế nhưng nghiên cứu đối với linh hồn lại không cần thiết phải quá khắc sâu.
Trái lại Đại Hồn Kinh tại phương diện tu luyện hoàn toàn không thể so sánh được với Đỉnh Thiên Chiến Địa Quyết, thế nhưng trên phương diện nghiên cứu đối với linh hồn lại sâu đậm vô cùng, có thể lợi dụng linh hồn làm ra rất nhiều việc, ví dụ như luyện chế thi hồn, luyện chế huyết hồn các loại…
Tuy rằng Cổ Thần xem rất chậm, thế nhưng mỗi khi nhìn một tờ, Cổ Thần đều cẩn thận ghi nhớ suy xét đối với nội dung và trình bày đạo lý trong Đại Hôn Kinh, tất cả đều khắc sâu trong lòng.
Tạo nghệ của Đại Hồn Kinh đối với linh hồn vô cùng khắc sâu, trong khoảng thời gian ngắn Cổ Thần không thể hoàn toàn lĩnh ngộ được, sau khi ghi tạc toàn bộ nội dung, sau này có thể cẩn thận tìm hiểu dần dần.
Nhìn xong Đại Hồn Kinh, Cổ Thần liền trả lại cho Thi Giáp Lão Nhân, thân thể chợt lóe, lập tức biến mất không còn, đã rời khỏi Thi Hồn Tông.
Cổ Thần vừa đi, ba người Thi Giáp Lão Nhân không ngừng lau mồ hôi lạnh, hô to nguy hiểm thật nguy hiểm thật, lại hô to mạng lớn bằng trời.
Cổ Thần tiếp tục phi độn về phía nam, một đường phi độn tới phạm vi Đế đình Đại Ly, từ lúc Thánh đình bị diệt, Đế đình chủ động giải tán, thế nhưng Thần Vu Tông tại Đế đình Đại Linh đã thâm căn cố đế, cho dù là Đế đình Đại Ly có giải tán, Thần Vu Tông vẫn là một lĩnh tụ tinh thần nhân tộc một khu vực rất rộng lớn phía nam.
Ảnh hưởng của thánh địa Ngũ Hành lớn hơn nữa thì cũng không thể ảnh hưởng được tín ngưỡng của con người nơi đây đối với Vu Thần.
Từ bốn năm trước, Vu Thần trong Xích Đế mộ trủng bị Cổ Thần mượn lực lượng của Chiến thần Hoàng kích thương, Vu Thần không còn tiếp tục xuất hiện qua, từ đó về sau hoàn toàn biệt tích, không hề thấy xuất hiện trên thế gian, nhiều năm trôi qua như vậy, Cổ Thần đã sắp bỏ quên Vu Thần sâu trong ký ức.
Vừa xem Đại Hồn Kinh, tuy rằng Đại Hồn Kinh đối với linh hồn có tạo nghệ nhất định, thế nhưng giảng thuật trong Đại Hồn Kinh lấy luyện thi là chính, chú ý làm sao lợi dụng linh hồn, luyện chế người khác trở thành thi hồn, hoặc là trực tiếp luyện chế linh hồn thành huyết hồn, nghiên cứu đối với linh hồn không phải toàn diện.
Bởi vì Đại Hồn Kinh luyện hồn là luyện linh hồn của người khác, không phải là tu luyện linh hồn bản thân, có chỗ thiếu hụt, điều này khiến Cổ Thần nghĩ tới Vu Thần.
Vu Thần chỉ có nguyên thần mới có thể phủ xuống tiên giới Cổ Hoang, thế nhưng đã tồn tại mấy vạn năm dài, hiện tại Cổ Thần suy nghĩ kỹ, phát hiện ra Vu Thần có nghiên cứu đối với linh hồn khẳng định đạt tới trình độ vô cùng khắc sâu, đồng thời còn vô cùng trọn vẹn, nhất định so với trình bày trong Đại Hồn Kinh càng thêm hữu dụng hơn nhiều.
Cũng giống như tu sĩ Phật môn, Vu Thần mượn tín ngưỡng của tín đồ, thế nhưng Phật môn lấy lực lượng tín ngưỡng luyện thành phật quang, là một cỗ ngoại lực mang theo bên người, cũng giống như pháp bảo tiên bảo các loại.
Mà Vu Thần thì luyện lực lượng tín ngưỡng vào linh hồn, khiến nguyên thần có thể bảo tồn lâu dài, khiến chân thân không biết ở nơi nào, nhưng lực lượng nguyên thần thủy chung có thể tương liên với tiên giới Cổ Hoang.
Cổ Thần lại muốn trực tiếp hấp thu lực lượng tín ngưỡng, cường hóa thân thể, diễn hóa pháp tắc.
Tuy rằng bằng vào thực lực Cổ Thần cũng có thể hấp thu lực lượng tín ngưỡng cường hóa thân thể, diễn hóa pháp tắc cường đại nhất, thế nhưng luận về quỷ dị thì Vu Thần đệ nhất.
“Nghiên cứu của Vu Thần đối với linh hồn khẳng định không bình thường, lĩnh ngộ đối với linh hồn có tạo nghệ cực kỳ cao thâm, có thể ta từ trên người Vu Thần cảm ngộ được phương pháp cường hóa con thuyền linh hồn.”
“Vu Thần, tại lúc ta còn trẻ ngươi từng tính toán ra, muốn lấy mạng của ta, giữa chúng ta còn có cừu hận chưa tính toán hết, lúc này đây ta phải tìm ngươi đòi lại chút công đạo, mặc kệ chân thân của ngươi đang ở phương nào? Từ nay về sau ta muốn lực lượng của ngươi không thể nào tiếp tục phủ xuống tiên giới Cổ Hoang.
Cổ Thần biết, Vu Thần có thể để lực lượng nguyên thần phủ xuống tiên giới Cổ Hoang, khẳng định có liên quan tới các pho tượng Vu Thần cùng với tín ngưỡng của tín đồ.
Chân thân của Vu Thần khẳng định không còn ở trong tiên giới Cổ Hoang, chỉ có thông qua tương liên với pho tượng Vu Thần, chỉ cần hủy diệt pho tượng Vu Thần sẽ triệt để chặt đứt kết nối giữa Vu Thần và tiên giới Cổ Hoang.
Pho tượng Vu Thần trong địa giới Đế đình Đại Ly, có rất nhiều chỗ, trong mỗi một tòa Vu Thần Miếu đều có cung phụng một pho tượng Vu Thần.
Thế nhưng chủ yếu nhất chính là tại tổng bộ Vu Thần Tông, pho tượng Vu Thần trong Vu Thần Điện đỉnh Vu Thần Phong, đây mới là đầu mối then chốt nhất kết nối giữa Vu Thần và tiên giới Cổ Hoang.
Thần Vu Phong đối với tu sĩ khắp thiên hạ từ trước tới nay vô cùng thần bí, từ sau khi thời đại thượng cổ kết thúc, tuy rằng Thần Vu Tông chưa từng xuất hiện qua cường giả quá mức lợi hại, nhưng vẫn luôn sừng sững không ngã, có thể thấy được Thần Vu Tông có phương pháp hộ tông đặc biệt.
Có người nói ngoại trừ là chư tử đại tiên Hợp Đạo thành công, bằng không tu sĩ khắp thiên hạ dù có thể tiến vào trong Vu Thần Điện, nhưng tuyệt đối không thể toàn thân thoát đi.
Đồng thời, coi như là chư tử đại tiên hợp đạo thành công, trong Vu Thần Điện cũng không thể tùy ý làm bậy, vẫn có khả năng vẫn lạc.
Vu Thần khi còn ở tiên giới Cổ Hoang chính là một đại cường giả cái thế Hợp Đạo hậu kỳ, ngoại trừ mấy vị đại đế cùng với mấy người đếm được trên đầu ngón tay, thời đại thượng cổ không có người nào vượt qua được Vu Thần.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 8: Chư Thiên Vạn Giới
Chương 9: Nghìn quyền hợp nhất
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm by Acquyden
Vu Thần khi còn ở tiên giới Cổ Hoang chính là một đại cường giả cái thế Hợp Đạo hậu kỳ, ngoại trừ mấy vị đại đế cùng với mấy người đếm được trên đầu ngón tay, thời đại thượng cổ không có người nào vượt qua được Vu Thần.
Tại thời đại thượng cổ, danh tiếng của Vu Thần rất gần với năm vị đại đế, hắn là tu sĩ nhân tộc duy nhất lẻn vào cổ vu tộc, đồng thời học được bí điển vu tộc.
Đang lúc chính ngọ.
Nhưng khi Cổ Thần chạy tới hơn vạn dặm ngoài Thần Vu Phong, bầu trời đã hóa thành đen tối.
Nhìn về phương hướng Thần Vu Phong, toàn bộ bầu trời đều bị mây đen bao phủ, giống như một đáy nồi đen kịt treo cao trên bầu trời.
Càng đi về phía trước, bầu trời càng âm u.
Cổ Thần đứng trên đám mây, nơi đi qua mây đen tầng tầng tản ra, thân thể của hắn giống như một vầng mặt trời chói sáng, tỏa ra quang mang vạn trượng, đi tới bầu trời Thần Vu Phong.
Thân ảnh chợt lóe, Cổ Thần hạ xuống Thần Vu Phong, trước Vu Thần Điện.
Bình thường toàn bộ Thần Vu Phong đều bao phủ trong âm u, thế nhưng hôm nay bởi vì Cổ Thần đến, bầu trời vốn luôn luôn đen kịt bị vạch ra một lỗ hổng phương viên chừng vạn trượng, phương viên trăm dặm đều được ánh dương quang bao phủ, hóa thành nơi quang minh.
Cổ Thần đến khiến toàn bộ Thần Vu Tông giống như lâm đại địch, tiếng kèn thổi ô ô vang lên, một vòng quang tráo phòng ngự trong suốt lập tức xuất hiện bên ngoài Vu Thần Điện.
Quang tráo trong suốt này hơi có chút điểm màu xanh, âm khí um tùm, ẩn chứa lực lượng vô cùng cường đại.
- Cổ Thánh chủ, khinh nhờn Vu Thần, đây là tội chết, ai cũng không ngoại lệ, kể cả ngươi!
Một thanh âm từ trong Vu Thần Điện vang lên, một hắc y nhân đầu đội mũ đen, toàn thân bao phủ trong lớp hắc bào xuất hiện trước Thần Vu Điện.
Ánh mắt Cổ Thần nhìn tới, người này có tu vi Hợp Đạo sơ kỳ, khí tức trên người so với đám cường giả cái thế tầng thứ nhất như Cơ Lăng Hư, Kim Thai tôn giả không kém bao nhiêu.
Người này cũng là một trong những cường giả cái thế Thần Vu Tông bị nhốt trong Tây Hải vạn năm, bọn họ luôn luôn quỷ bí, lúc thoát khốn lập tức trở về Thần Vu Tông, không hề có bất cứ liên quan gì với các thế lực khác, mười phần điệu thấp.
Những tu sĩ Thần Vu Tông thoát khốn từ trong Tây Hải ra ngoài tổng cộng có mười tám người, trong đó Hợp Đạo sơ kỳ có hai người, Hư Không hậu kỳ đỉnh có bảy người, Hư Không hậu kỳ có chín người.
Đối với số lượng tu sĩ Thần Vu Tông thoát khốn ra ngoài Cổ Thần đã sớm biết rõ ràng, cho dù là những nhân vật đầu lĩnh ba tộc như Cơ Lăng Hư, Kim Thai tôn giả, Thánh Ưng đại vương, Thiên Mục đại vu đều bị Cổ Thần giết chết toàn bộ, chỉ là một ít cường giả thượng cổ Thần Vu Tông, đương nhiên còn chưa đủ đặt trong mắt Cổ Thần.
- Hừ! Vu Thần khinh nhờn ta, cũng là tội chết!
Cổ Thần hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Trận pháp thái cổ Hạo Nguyên Thiên Cương Trấn Ma đại trận của Thánh đình cũng không thể ngăn cản được ta, ta ngược lại muốn nhìn Thần Vu Tông dựa vào cái gì để ngăn cản bước chân của ta.
Đang khi nói chuyện, một quyền đánh ra.
Chiến Thần Diệt Tinh quyền, nghìn quyền hợp nhất.
Nguyên bản Cổ Thần đối với Chiến Thần Diệt Tinh quyền dừng lại tại bình cảnh chín trăm chín mươi chín truyền hợp nhất, một thời gian rất dài cũng không thể tiến thêm một bước.
Thế nhưng, sau khi vượt qua lôi kiếp hủy diệt đệ cửu trọng, tu vi bước vào Hợp Đạo sơ kỳ, bình cảnh dung hợp Chiến Thần Diệt Tinh quyền tự động tan vỡ, rất tự nhiên đột phá cảnh giới nghìn quyền hợp nhất.
Thời điểm phá Thánh đình, Cổ Thần mới chỉ có tu vi Hư Không hậu kỳ đỉnh phong, mà lúc này đã là tu vi Hợp Đạo sơ kỳ, bế quan tu luyện mấy trăm năm, đối với luyện hóa bản nguyên ngũ hành đã đạt tới độ cao hoàn toàn mới, thực lực mạnh đâu chỉ gấp trăm lần so với thời điểm Hư Không hậu kỳ đỉnh phong.
Một đạo Chiến Thần Diệt Tinh quyền nghìn quyền hợp nhất này dễ dàng miểu sát một cường giả cái thế Hợp Đạo sơ kỳ, thậm chí, một lần duy nhất miểu sát mười người cũng không thành vấn đề.
Hôm nay hắn đến đây là vì phương pháp nghiên cứu linh hồn của Vu Thần, cũng đến để hủy diệt pho tượng Vu Thần, hoàn toàn chặt đứt kết nối giữa Vu Thần và tiên giới Cổ Hoang, Cổ Thần sao bị người uy hiếp?
Tên tu sĩ Thần Vu Tông kia mặc dù có tu vi Hợp Đạo sơ kỳ, thế nhưng trong lòng hắn, Vu Thần chính là trời, không thể khinh nhờn, hắn không biết giữa Cổ Thần và Vu Thần đã từng có một lần tranh đấu sinh tử, thấy Cổ Thần dĩ nhiên xuất thủ công kích Vu Thần Điện, nhất thời giận dữ, tựa hồ Cổ Thần vừa mới ra tay giết chết phụ mẫu thân sinh của hắn.
- Vu Thần chi lực!
Tên tu sĩ Vu Thần Tông kia rống to hơn, trong sát na vô số đạo ô quang đột nhiên từ trong hư không bắn mạnh đi, dung nhập vào trong cơ thể hắn, hai mắt hắn mở ra, bùng lên hai đạo tinh quang giống như thực chất, trong sát na thực lực của tên tu sĩ Thần Vu Tông lập tức tăng lên không chỉ mấy chục lần, hầu như đã so sánh được với Thiên Mục đại vu có lực lượng đô thiên cửu sát phụ thể.
Tu sĩ Thần Vu Tông kia đánh ra một chưởng, một bàn tay đen kịt vô cùng khổng lồ đột nhiên từ bên trong quang tráo bao phủ Vu Thần Điện bắn mạnh ra ngoài, oanh kích cùng một chỗ với Chiến Thần Diệt Tinh Quyền của Cổ Thần.
Ầm….
Quyền chưởng va chạm, giống như hai ngọn núi khổng lồ va chạm với nhau, cương khí tiên lực nháy mắt đều bị tan vỡ thành mảnh nhỏ, bay loạn bốn phía.
Thân thể Cổ Thần không chút lay động, tên tu sĩ Thần Vu Tông kia lập tức bật lui hơn mười bước, thẳng tới khi lui tới trước cửa lớn Vu Thần Điện, thân thể đánh mạnh vào vách tường Vu Thần Điện mới ngừng lại thân thể được.
- Phụt…
Một ngụm máu tươi từ trong tu sĩ Thần Vu Tông phun ra.
- Sao có khả năng? Chư tử đại tiên hợp đạo thành công cũng không có khả năng phát ra lực lượng công kích cường đại như vậy!
Trong lòng tu sĩ Vu Thần Tông hoảng hốt, tràn đầy chấn động.
Đạo Chiến Thần Diệt Tinh quyền nghìn quyền hợp nhất vừa rồi chỉ là Cổ Thần tiện tay đánh một kích, lấy tiên lực thuần dương vô cùng vô tận của Cổ Thần hiện nay, Chiến Thần Diệt Tinh quyền nghìn quyền hợp nhất hầu như có thể liên tục oanh kích trên vạn quyền, đánh ra một quyền, số lượng tiên lực thuần dương tiêu hao đối với hắn mà nói hầu như không đáng nhắc tới.
Cổ Thần bước một bước về phía trước, lại là một đạo Chiến Thần Diệt Tinh quyền nghìn quyền hợp nhất đánh ra.
So với một quyền tiện tay một kích vừa rồi, một quyền này Cổ Thần đã dùng thêm vài phần lực đạo, cùng là Chiến Thần Diệt Tinh quyền nghìn quyền hợp nhất, thế nhưng lực công kích lại mạnh hơn không chỉ hai lần.
Trong nháy mắt, trong Vu Thần Điện bắn ra mười bảy đạo thân ảnh, cộng thêm người vừa mới thụ thương, vừa vặn là mười tám cường giả thượng cổ từ trong Tây Hải thoát khốn ra ngoài.
- Khinh nhờn Vu Thần sẽ chết không có chỗ chôn!
Bọn họ cùng rống to hơn:
- Vu Thần chi lực!
Một đạo lại một đạo ô quang từ trong hư không bắn ra, dũng mãnh tràn vào trong cơ thể bọn họ,, khiến thực lực của bọn họ tăng lên cực mạnh, hơn mười đạo cự chưởng đen kịt đồng thời từ trong quang tráo ngoài Vu Thần Điện vỗ mạnh đi.
Oanh!
Lại là một tiếng bạo tạc rung trời.
Chiến Thần Diệt Tinh quyền và mười tám đạo chưởng ấn dồng thời tan vỡ.
Thân ảnh Cổ Thần không chút lay động, mười tám vị cường giả thượng cổ Vu Thần Tông lại nhất tề văng ngược về phía sau, hai vị cường giả cái thế Hợp Đạo kỳ phun mạnh máu tươi trong miệng, bản thân bị thương rất nặng.
Mười sáu vị cường giả Hư Không hậu kỳ, Hư Không hậu kỳ đỉnh thi trực tiếp bị lực lượng phản chấn đánh tan thành vô số mảnh, thân tử đạo tiêu.
Cổ Thần một lần nữa bước về phía trước một bước, lại là một đạo Chiến Thần Diệt Tinh quyền đánh ra.
Một quyền này, Cổ Thần dùng tới tám phần mười lực đạo, lực công kích cực mạnh hầu như tương đương hai lần quyền thứ hai vừa rồi.
Cường giả thượng cổ Thần Vu Tông, chết đã chết, trọng thương đã trọng thương, không còn bất cứ ai ngăn cản quyền cương của Cổ Thần.
Ầm ầm…
Tiếng bạo tạc rung trời chuyển đất, Chiến Thần Diệt Tinh quyền trực tiếp oanh kích vào quang tráo bên ngoài Vu Thần Điện.
Vô số đạo quang mang màu đen từ bốn phương tám hướng hội tụ tới, dung nhập vào trong màng quang tráo bảo hộ ngoài Vu Thần Điện, tuy rằng quang tráo rung động mãnh liệt, thế nhưng dưới vô số quang mang màu đen hội tụ, vẫn chưa bị nghiền nát.
Những quang mang màu đen này là do vô số pho tượng Vu Thần khắp nơi trong địa giới Đại Ly phát ra.
Địa giới Đại Ly, cách một trăm dặm lại có một tòa Vu Thần Miếu nhỏ, cách mỗi một nghìn dặm thì có một tòa Vu Thần Miếu cỡ trung, cách mỗi một vạn dặm thì có một tòa Vu Thần Miếu cỡ lớn, bên trong thờ phụng duy nhất một pho tượng Vu Thần.
Toàn bộ Đại Ly cộng lại, số lượng Vu Thần Miếu nhiều không đếm hết.
Chủ điện Vu Thần bị công kích, vô số pho tượng Vu Thần rải rác khắp nơi trong địa giới Đại Ly đều sẽ phát sinh ra một đạo quang mang màu đen, truyền tới chủ điện, bảo hộ chủ điện.
Bởi vì pho tượng Vu Thần bên trong Vu Thần điện mới chân chính là chủ thể kết nối Vu Thần với tiên giới Cổ Hoang, nếu như chủ thể này bị phá hủy, những pho tượng Vu Thần khác có nhiều tín ngưỡng, tế bái hơn nữa thì lực lượng tín ngưỡng cũng không thể truyền tới Vu Thần.
Quang mang màu đen từ bốn phương tám hướng kéo tới hầu như vô cùng vô tận, vô cùng rậm rạp.
Cổ Thần sử dụng mười thành lực đạo, một lần nữa oanh kích ra Chiến Thần Diệt Tinh quyền nghìn quyền hợp nhất.
Ầm…
Tiếng bạo tạc rung trời chuyển đất, đinh tai nhức óc như trước, thế nhưng quang mang bên ngoài Vu Thần Điện chỉ thoáng lay động một chút, dưới đạo quang mang màu đen dung nhập vào quang tráo khiến lực phòng ngự của đạo quang tráo này lớn tới mức không thể tưởng tượng nổi, dĩ nhiên so với Hạo Nguyên Thiên Cương Trấn Ma đại trận của Thánh đình không hề thua kém hơn, thậm chí còn có phần hơn.
“Tín ngưỡng lực của Phật môn chỉ có thể chậm rãi ngưng tụ tích lũy từng ngày một, ánh sáng tín ngưỡng chi quang bên ngoài Thiên Thiền Tự cũng không thể thu được vô số tin tưỡng từ những chùa miếu khác, mà Vu Thần Điện lại có thể thu được tín ngưỡng lực từ trong vô số Vu Thần Miếu rải rác khắp Đại Ly trong thời gian cực ngắn, Vu Thần nghiên cứu đối với linh hồn đích xác có chỗ phi phàm.”
Trong lòng Cổ Thần thì thầm, công kích trong tay cũng càng lúc càng mãnh liệt hơn, nghiên cứu của Vu Thần đối với linh hồn càng thêm khắc sâu, Cổ Thần càng thêm hưng phấn, có thể hắn sẽ từ nghiên cứu của Vu Thần biết được phương pháp cường hóa con thuyền linh hồn như thế nào.
Một quyền, một quyền, lại một quyền!
Cổ Thần liên tục không ngừng oanh kích ra Chiến Thần Diệt Tinh quyền, liên tiếp hơn mười quyền, đột nhiên thân thể Cổ Thần biến đổi, hóa thành bộ dáng ba đầu sáu tay, sáu cánh tay liên miên không ngừng oanh kích Chiến Thần Diệt Tinh Quyền nghìn quyền hợp nhất, tốc độ ra quyền so với hai cánh tay nhanh hơn gấp ba lần.
Chiến Thần Diệt Tinh quyền nghìn quyền hợp nhất giống như hàng loại đại pháo không ngừng oanh kích vào quang tráo bên ngoài Vu Thần Điện.
Cho dù quang tráo kia có tụ tập lực lượng tín ngưỡng từ vô số pho tượng Vu Thần khắp nơi trong địa giới Đại Ly, nhưng dưới công kích điên cuồng như mưa rền gió dữ của Cổ Thần cũng từ từ trở nên rung động mãnh liệt hơn.
Cổ Thần liên tục đánh ra hơn nghìn đạo Chiến Thần Diệt Tinh Quyền nghìn quyền hợp nhất, quang tráo bên ngoài Vu Thần Điện đã run rẩy kịch liệt.
- Phá Thiên Chỉ!
Đột nhiên, Cổ Thần hóa quyền thành chỉ, điểm mạnh về phía trước, quang mang ánh sáng ngọc đột nhiên xuất hiện trên đầu ngón tay, một đạo chỉ cương vô cùng đẹp mắt trong sát na đã kích thẳng vào quang tráo đang run rẩy kịch liệt.
Phá Thiên Chỉ giống như mũi khoan cứng rắn không gì không phá nổi, mạnh mẽ dâm xuyên vào trong vòng quang tráo, năm cánh tay còn lại của Cổ Thần liên tục oanh kích năm đạo Chiến Thần Diệt Tinh quyền nghìn quyền hợp nhất, oanh kích thẳng vào địa phương chỉ cương Phá Thiên Chỉ vừa mới đánh trúng.
Ầm âm ầm ầm ầm…
Một tiếng bạo tạc vang trời, toàn bộ quang tráo bao phủ bên ngoài Vu Thần Điện trong nháy mắt tan thành mây khói.
Cùng lúc đó, toàn bộ pho tượng Vu Thần từ khắp nơi trong địa giới Đại Ly đều rạn nứt, tan nát trong nháy mắt, bị lực lượng phản chấn vô cùng cường đại chấn tới tứ phân ngũ liệt.
Quang tráo phòng ngự bên ngoài Vu Thần Điện đã bị phá, Cổ Thần khẽ nhấc chân, tiến vào trong Vu Thần Điện.
Theo bước chân Cổ Thần tiến vào, màn hắc ám làm bạn với Vu Thần Điện trong vô số năm tháng lần đầu tiên nghênh đón quang minh chiếu rọi.
Vu Thần Điện rất rộng rãi, bề rộng ước chừng bốn năm mươi trượng, dài hơn một trăm trượng, cao hơn một trăm trượng.
Tại đầu cùng đại điện có một pho tượng rất lớn, pho tượng nửa trắng nửa đen, bán nam bán nữ, nửa âm nửa dương, chính là pho tượng Vu Thần.
Truyền thuyết, phân nửa nữ thân của Vu Thần chính là một vị Thần nữ cổ vu tộc, là nữ nhân hắn yêu nhất, thế nhưng để học trộm bí thuật tuyệt học của cổ vu tộc, Vu Thần đã lừa dối nàng, cuối cùng được như ý nguyện, học tập được hai loại tuyệt học nhất đẳng có một không hai Thuần Dương Bí Điển và Thuần Âm Bí Điển.
Sau đó sự tình bại lộ, Thần nữ bị cổ vu tộc chế tài, Vu Thần mang theo thi thể của Thần nữ chạy trốn trở về trung thổ, cuối cùng dừng chân cực nam trung thổ, địa phương gần với cổ vu tộc nhất, thành lập ra Thần Vu Tông, đối lập với cổ vu tộc.
Thời đại thượng cổ, cường giả cổ vu tộc ùn ùn, mặc dù Vu Thần có thần thông quảng đại, giảo hoạt hay thay đổi, nhưng cũng không thể chiếm được chỗ tốt nào từ trong tay cổ vu tộc, không thể báo thù cho Thần nữ.
Truyền thuyết về Vu Thần lưu lại đến đây kết thúc, sau này phát triển như thế nào không ai hay biết.
Bất quá Cổ Thần nghe chuyện về Vu Thần, trong lòng có chút suy đoán.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden