Quyển 16: Đời người chính là một mặt gương
Chương 88: Cũng chỉ có ngươi muốn chiến thắng ta
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Thần tượng quân bắt đầu di chuyển.
Quân đội khi nãy theo Thần tượng quân tới đây cũng bắt đầu tiến công.
Nhưng tất cả người ở đây nhanh chóng phát hiện mặc dù mấy vạn quân đội đi theo sau Thần tượng quân đều đồng loạt di chuyển, nhưng tiếng bước chân của bọn họ lại không nặng nề như mấy trăm bước chân của Thần tượng quân.
Ngay sau đó, mọi người đều có thể dựa vào tiếng bước chân của Thần tượng quân mà cảm giác được sự dị thường của Thần tượng quân.
Đội Thần tượng quân đến từ Đường Tàng vốn đã có sức mạnh khiến người ta kinh hãi, nhưng hôm nay càng khiến người nhìn run rẩy và hoảng sợ hơn.
Mặt đất đang bị chấn động.
Mí mắt của những người tu hành có mặt ở đây cũng đang đung đưa theo sự chấn động của mặt đất.
Tựa như có vô số cây búa khổng lồ đánh vào trong lòng đất, tất cả con voi màu trắng đều đang phát ra âm thanh khổng lồ, tựa như sông băng bị vỡ.
Âm thanh sông băng bị vỡ này vang lên là do những bộ giáp nặng nề mà các con voi màu trắng đang khoác lên mình!
Trong vô số ánh mắt hoảng sợ, những bộ giáp nặng nề do các tượng sư núi Luyện Ngục chế tạo, đang được khoác lên mình những con voi màu trắng bỗng nhiên bị xé rách, tựa như có một bàn tay vô hình vừa cầm lấy rồi xé chúng ra ngay tại chỗ vậy!
Cứ mỗi một bước bước đi, lại có một mảnh giáp trên người con voi màu trắng lại rớt xuống dưới.
Phần lớn những người đang đứng trên hoang nguyên bát ngát đều gần như nín thở.
Bọn họ nhìn thấy có những ánh lửa màu đen từ trong khe hở bộ giáp thoát ra bên ngoài, lượn lờ giống như sương mù buổi sáng, mà phần da thịt bên dưới bộ giáp không còn là màu trắng như tuyết nữa, mà chính là một màu đen nhánh!
Những con voi màu trắng to lớn bây giờ đã biến thành một màu đen nhánh, hơn nữa, da thịt và cơ thể của chúng còn căng phồng lên như một khối nham thạch, càng lúc càng khổng lồ hơn.
Trong lúc hít thở, hơi thở của những con voi khổng lồ này vô cùng nóng hổi, mà khí lưu nó phun ra ngoài lại có một màu đỏ nhạt.
Có âm thanh xiềng xích vang lên.
- Sao có thể như vậy!
- Tại sao những con voi khổng lồ này biến thành như vậy?
- Chẳng lẽ những con voi này cũng biết ma biến sao?
Những người Vân Tần, hoặc là dân chúng bình thường, hoặc là người tu hành, hoặc là quân đội và tướng lãnh quân đội đang có mặt trên hoang nguyên này, đều hoảng sợ nhìn thấy mỗi một con voi trắng khổng lồ cao lớn đến mấy chục thước, tựa như một cây trụ kim loại đâm thấu trời xanh.
Chỉ nhìn vào kích cỡ của chúng bây giờ, bất cứ người nào cũng có thể tưởng tượng được sức mạnh của mỗi con voi khổng lồ đã tăng mạnh đến bực nào.
- Đây là sức mạnh của núi Luyện Ngục, là ban thưởng của ma vương...
Ngược lại, thấy những con voi khổng lồ này biến hóa đến mức xé nát những bộ giáp chắc chắn, các thần quan núi Luyện Ngục lập tức thoát khỏi cảm giác thất bại, trong nháy mắt vui mừng mà cuồng nhiệt, tiếng ngâm ca mỗi lúc một lớn hơn.
Theo bọn hắn nghĩ, với sức mạnh của các con voi dị biến bây giờ, cho dù là nguyên cả núi Ngao Giác, cũng có thể bị những con voi này kéo lấy sụp đổ.
Các tướng lãnh biên quân Long Xà đang đứng trên hoang nguyên quan sát cuộc chiến cũng cảm thấy hoảng sợ vô cùng, mồ hôi lạnh chảy ra ngoài như mưa rơi. Trong thời khắc này, chỉ có các tướng lãnh đã trải qua nhiều sinh tử mới giữ được bình tĩnh, nhưng cũng vì thế mà họ phát hiện được không chỉ sức mạnh của các con voi khổng lồ này tăng lên, mà cơ thịt cũng như làn da của chúng cũng đã trở nên cứng cáp, thậm chí còn bền chắc hơn cả sắt thép. Trừ khi có những người tu hành mạnh mẽ như Nam Cung Vị Ương ra tay, nếu không, bọn họ cũng không thể đoán được liệu còn có quân đội nào ngăn chặn được Thần tượng quân này hay không.
Cho dù vô số lưỡi đao bay xuống như ngọn núi kim loại khi nãy xuất hiện, sợ rằng cũng sẽ bị các con voi khổng lồ này quét bay, hoặc là không thể khiến chúng bị thương được.
Các quân sĩ Thần tượng quân đang ngồi trên lưng các con voi khổng lồ này không hề có sự biến hóa này.
Tuy nhiên, trong lúc các con voi khổng lồ dị biến, các quân sĩ Thần tượng quân này lại tản phát một loại khí tức đặc biệt, hiển nhiên bọn chúng cũng đã nhận được phương pháp tu hành tương ứng từ tay Trương Bình. Bọn họ ngồi vững trên lưng các con voi khổng lồ tựa như một bức tượng, lại tựa như hòa thành một thể với con voi mình đang cưỡi, tạo thành một hình ảnh vô cùng rung động.
Thống lĩnh Thần tượng quân, Phạm Minh Ninh lạnh lùng nhìn núi Ngao Giác phía trước.
Đây là sự báo thù của Thần tượng quân, là thời đại mạnh mẽ nhất của Thần tượng quân.
- Tiến công!
Một quân lệnh đơn giản, dễ hiểu và vô cùng lạnh lùng được hắn phát ra ngoài.
Tất cả quân sĩ Thần tượng quân đều đồng loạt quát lên một tiếng, cổ vũ cho nhau.
Nơi này không phải là sa mạc cát vàng, nhưng dưới sự giẫm đạp của các con voi khổng lồ đang mang lấy sức mạnh khổng lồ, cho dù là núi đá cứng rắn cũng bị chấn thành bụi phấn, sau đó bị chấn động, biến thành bụi mù.
Một cơn bão cát nhanh chóng được tạo thành, chuẩn bị bao phủ những con voi khổng lồ và mấy vạn đại quân phía sau.
Nhưng ngay lúc này, mặt đất kiên cố bên dưới các con voi khổng lồ và mấy vạn đại quân đột nhiên sụp đổ, lõm sâu xuống.
Sự sụp đổ và lõm sâu này là không hề hay biết trước.
Bởi vì khi nãy, mấy chục con khôi lỗi Thánh sư, Hỏa khôi và trưởng lão núi Luyện Ngục cũng đã từng đi qua khu vực này, mà trọng lượng của Hỏa khôi lại rất nặng, hơn nữa còn có các trưởng lão núi Luyện Ngục đi theo. Nếu như mặt đất không chắc chắn, bọn họ đã thông báo về phía sau.
Mà bây giờ, mặt đất vốn vô cùng kiên cố lại đột nhiên sụp đổ như vậy.
Trong nháy mắt mặt đất sụp đổ, có những bóng ảnh khổng lồ từ trong đất đá hiện ra bên ngoài, bộ dáng dữ tợn vô cùng.
- Rắn mối khổng lồ!
Có người hét lên như vậy!
Có không ít người nhận ra những bóng ảnh khổng lồ vừa nhảy từ dưới đất ra là gì, nhưng cho dù là những tướng lãnh biên quân Long Xà đã có không ít kinh nghiệm giao chiến với rắn mối khổng lồ, trong nháy mắt này cũng không còn bình tĩnh nữa, vô cùng rung động và hoảng sợ.
Rắn mối khổng lồ với số lượng khủng khiếp.
So với những lần trước, những con rắn mối này không những đông hơn mà còn to lớn hơn.
Chỉ trong nháy mắt mặt đất bị sụp đổ, đã có ít nhất mấy trăm con rắn mối khổng lồ xuất hiện.
Hơn nữa, mặt đất bên dưới những con rắn mối khổng này cũng bắt đầu chấn động, những dòng khí lưu nóng như nước nóng phun trào không ngừng xông ra ngoài, cho thấy còn có rất nhiều rắn mối khổng lồ chuẩn bị xuất hiện.
Khi trước, mỗi một con rắn mối khổng lồ đã là ác mộng của các biên quân Long Xà, mà vào lúc này, điều khiến các tướng lãnh biên quân Long Xà hoảng sợ không chỉ là số lượng đông đúc.
Các tướng lãnh biên quân Long Xà đều nhớ các con rắn mối khổng lồ có nước da màu xanh lục, nhưng bây giờ lại được thay thế bởi một màu đen nhánh.
Da thịt của bọn chúng đều căng phồng lên như nham thạch, hơi thở chúng phun ra ngoài cũng vô cùng nóng hổi.
Mà điều khiến các tướng lãnh biên quân Long Xà này ngạc nhiên và hoảng hốt nhất chính là mỗi một con rắn mối khổng lồ này lại trở nên thô bạo và hung hãn hơn.
Mặt đất hoàn toàn sôi trào, biến thành đại dương của những con thú khổng lồ.
Hơn một ngàn con rắn mối khổng lồ từ dưới đất lao ra ngoài, trong lúc hét lớn lên như vậy, chúng đồng loạt nhào tới Thần tượng quân.
Nếu hình dung một cách đơn giản nhất, hình thể của những con rắn mối khổng lồ này không thể sánh được với những con voi Thần tượng quân, nhưng cùng một lúc lại có mấy con, thậm chí là năm sáu con cùng tấn công một con voi. Hàm răng, móng vuốt nhọn của chúng cắn vào da thịt các con voi khổng lồ, khiến các con khổng lồ tựa như biến thành một con trâu bị mấy con sư tử điên cùng lúc tấn công.
Lúc bình thường, các con voi khổng lồ Thần tượng quân rất hiếm khi hét lớn, nhưng trong tình cảnh bị nhiều con rắn mối điên cuồng cắn xé như vậy, tất cả voi khổng lồ đều rống lên rung trời.
Có máu thịt không ngừng vung vẩy ra ngoài.
Phần lớn người đứng trên hoang nguyên đều đã im lặng.
Đây không phải là một cuộc giao chiến bình thường nữa, mà chính là một cảnh tượng vốn chỉ nên xuất hiện trong các thần thoại xa xưa.
Phạm Minh Ninh cũng chết lặng, hắn không còn biết nghĩ gì nữa.
Hắn và nhiều quân sĩ Thần tượng quân đã có tu vi mạnh hơn trước, nhưng trong nháy mắt các con voi khổng lồ giao chiến với nhiều rắn mối khổng lồ, bọn họ lại tựa như những viên đá nhỏ vậy, dễ dàng bị quét trúng, hất bay lên không trung.
Có một con rắn mối gào thét, mạnh mẽ cắn lấy Phạm Minh Ninh.
Bộ giáp hắn ta đang mặc vô cùng chắc chắn, con rắn mối khổng lồ này không thể xé nát được, nên chỉ có thể quăng hắn lên không trung.
Nhưng hắn còn chưa kịp rơi xuống đất, lại có một con rắn mối khổng lồ khác nhào tới, đánh bay lên không trung tiếp.
Đội Thần tượng quân mạnh nhất trong lịch sử, nay lại biến thành thức ăn của vô số rắn mối khổng lồ.
Tiếng rống vang của rắn mối khổng lồ và tiếng xé rách của da thịt bao trùm cả trời đất này, nhưng đây còn chưa phải là tất cả.
Trong lúc các rắn mối khổng lồ tấn công, dưới mặt đất lại có vô số dây leo đâm thẳng lên, tấn công các quân sĩ bên núi Luyện Ngục.
Vô số tiếng xé gió và âm thanh ầm ầm cùng lúc xuất hiện.
Núi Ngao Giác bắt đầu biến thành một tòa pháo đài thực sự.
...
Tiếng ngâm ca của các thần quan núi Luyện Ngục hoàn toàn im bặt, trong cảnh tượng rung động như vậy, bọn chúng bất giác còn lui về sau.
Trên vương tọa hồn binh, đôi ngươi vốn lạnh lùng và trống rỗng của Trương Bình bắt đầu xuất hiện cảm xúc lạ thường.
Hai tay của hắn chạm vào vương tọa hồn binh.
Cả một khung trời nổ vang, vô số lá cờ và màn che xung quanh hắn bị đánh bay ra ngoài, sau đó lơ lửng trên không trung.
Hắn ta đứng lên.
Hắn có thể không quan tâm đến sinh tử của tất cả những người này.
Cho dù là Hỏa khôi, khôi lỗi Thánh sư, trưởng lão núi Luyện Ngục, thậm chí là nguyên cả đội Thần tượng quân này.
Các tổn thất này vốn sẽ không thể khiến hắn ta cảm thấy như thế nào, nhưng điều khiến hắn không thể chấp nhận được chính là khi hắn đã sử dụng nhiều sức mạnh cường đại như vậy, nhưng không nói đến việc không hủy diệt được núi Ngao Giác, chỉ riêng việc ép Lâm Tịch xuất hiện và ra tay cũng không được.
Hắn bắt đầu cảm thấy tức giận.
Hắn biết mình không thể tức giận, nhưng càng biết mình không thể tức giận, hắn lại càng không thể khống chế tâm tình của mình.
- Lâm Tịch!
Hắn quát lên một tiếng chói tai.
Bên ngoài doanh trướng hắn đang đứng, tất cả đồ vật đều bị xé nát, bắn tung ra khắp bốn phương tám hướng.
Các thần quan núi Luyện Ngục đang đứng cạnh hắn đều hoảng sợ quỳ lạy dưới đất, đồng thời đều hét thảm một tiếng, máu tươi từ trong miệng mũi và tai đều chảy ra ngoài.
Sau khi quát lên như vậy, ánh mắt của Trương Bình lại hoàn toàn lạnh lùng, giọng nói của hắn ta cũng bắt đầu trở nên lạnh lẽo như băng giá, chậm rãi vang khắp trời đất:
- Lâm Tịch, ngươi cho rằng làm như vậy có thể chiến thắng được ta sao?
Âm thanh rống vang của rắn mối khổng lồ và da thịt bị xé rách còn tiếp tục vang lên, nhưng bởi vì giọng nói của hắn, mà cả trời đất tựa hồ đã yên tĩnh lại.
Bên dưới chân núi Ngao Giác đang bị bụi mù bao phủ, Lâm Tịch từ từ xuất hiện.
Hắn nhìn Trương Bình đang đứng ngoài xa, trầm mặc một hồi rồi nói:
- Cho tới nay, cũng chỉ có ngươi muốn chiến thắng ta!
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 16: Đời người chính là một mặt gương
Chương 89: Đời người là một mặt gương
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Đội quân mấy vạn kia đã sớm bị những con rắn mối khổng lồ cắn giết, không còn dũng khí chiến đấu nữa, chạy tán loạn khắp nơi.
Đám rắn mối khổng lồ cũng không truy kích, mà ngay lúc Lâm Tịch lên tiếng đáp lại, toàn bộ chiến trường bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Trương Bình nhìn Lâm Tịch, ánh mắt lạnh lùng của hắn đã bị sắc thái giận dữ và căm hận thay thế.
- Tại sao ta không thể chiến thắng ngươi?
Hắn nhìn Lâm Tịch, ghét cay ghét đắng nói.
- Khi còn trong sơn cốc thí luyện của học viện Thanh Loan, ta chiến thắng nhiều người, nhưng cũng bị người khác đánh bại. Sau khi ra khỏi sơn cốc thí luyện, chúng ta cũng có thể chiến thắng nhiều người lợi hại hơn, thậm chí là chiến thắng niên trưởng Cốc Tâm Âm. Nhưng dù là chiến thắng hay chiến bại như vậy, chúng ta cũng rất vui vẻ.
Lâm Tịch bình tĩnh nhìn Trương Bình, nói;
- Nhưng chiến thắng của ngươi thì sao? Ngay cả ngươi cũng không cảm thấy vui vẻ.
- Chiến thắng dựa trên tình bằng hữu sao?
Sát ý xuất hiện trong đôi mắt Trương Bình, hắn ta trào phúng nói;
- Ngươi là Tướng Thần, cả học viện đứng bên cạnh ngươi, ta có thể chiến thắng ngươi sao?
- Mỗi người chúng ta đều chiến đấu vì học viện.
Lâm Tịch nhìn Trương Bình, nói:
- Số lần ta đối mặt với tử vong, đều sẽ không ít hơn ngươi.
Trương Bình cười lạnh, nói:
- Đừng nói với ta những lời vô nghĩa như thân làm đệ tử học viện Thanh Loan, hẳn phải vui mừng vì ngươi ngày càng mạnh hơn. Kết quả cuối cùng chính là ngươi trở thành lãnh tụ học viện Thanh Loan, mà ta phải tự sinh tự diệt ở núi Luyện Ngục.
- Cho nên ngươi cảm thấy không công bình, ngươi cho rằng thế gian này thật ghê tởm.
Lâm Tịch bình tĩnh nói:
- Cho nên ngươi mang theo vô số tín đồ đến đây, muốn khiến ta cảm thấy thế gian này cũng thật quá ghê tởm.
Trương Bình lạnh lùng nhìn Lâm Tịch, nói:
- Thế gian này vốn rất ghê tởm, những người gọi là thiện lương và chính trực, chỉ là chưa có đủ lợi ích hấp dẫn họ.
- Về vấn đề tâm tính con người thiện lương hay ác độc như thế nào, chúng ta đã tranh cãi rất nhiều rồi.
Lâm Tịch lẳng lặng nhìn Trương Bình, nói:
- Trong lòng mỗi người tự có đáp án của mình. Ta từng nghe có người nói đời người là một mặt gương. Cho đến khi trải qua nhiều chuyện, tiến vào thần nguyên băng tuyết, ta mới hiểu được những lời này.
- Đời người chính là một mặt gương.
Lâm Tịch ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời bao la đằng sau Trương Bình, trầm tĩnh nói:
- Ngươi cười với nó, nó cũng cười với ngươi. Ngươi khóc với nó, nó cũng khóc với ngươi. Ngươi đối xử với nó như thế nào, nó cũng đối xử với ngươi như vậy.
- Thế gian này cũng giống như vậy, ngươi cảm thấy nó luôn không công bình, vậy nó sẽ luôn không công bình. Ngươi cảm thấy nó xấu xí, vậy không thể nhìn thấy điều tốt đẹp của nó được.
Âm thanh của Lâm Tịch truyền đi khắp nơi, rất nhiều người yên tĩnh lại, lặng lẽ suy nghĩ ý nghĩa của những lời vừa rồi.
Trương Bình vẫn lạnh lùng nhìn Lâm Tịch, nhất thời không lên tiếng.
- Hạ phó viện trưởng đã từng nói ngươi sống cả đời, quan trọng nhất chính là lúc đi rồi được an tâm. Người sống ở trên đời, không phải là vì muốn được an tâm, muốn được vui vẻ sao?
Ánh mắt Lâm Tịch một lần nữa nhìn thẳng vào người Trương Bình, nói:
- Ngươi nắm hết mọi thứ trong tay thì thế nào? Không phải mỗi ngươi ngươi đều ăn loại côn trùng màu đen ghê tởm kia sao? Ngươi không phải lo lắng tu vi của ta mạnh hơn ngươi sao? Ngươi không mệt mỏi trấn áp những người phản đối mình sao? Nhưng ngươi vốn không cần phải làm như vậy. Khi ngươi từ núi Luyện Ngục trở về, chúng ta đã nói với ngươi rằng chiến tranh hoàn toàn kết thúc, như vậy ngươi hoàn toàn có thể có một cuộc sống yên tĩnh ở Vân Tần hay bất cứ đâu ở Đại Mãng, ngươi hoàn toàn có thể đi dạo trên đường phố, thưởng thức nhân sinh thế gian. Ngươi có thể đi đến những nơi có cảnh đẹp để ngắm hoa, có thể tới những nơi mình thích để uống rượu. Ngươi có thể mỗi ngày làm những gì Tần Tích Nguyệt thích, hoặc nghĩ làm thế nào để nàng ta thích mình. Tất cả những việc này không xinh đẹp sao? Bây giờ thì thế nào? Mặc dù ngươi có thể chiến thắng ta, giết chết ta, như vậy cho dù ngươi có thể cướp lấy bất cứ kẻ nào, ngươi cảm thấy vui vẻ sao?
Trương Bình lạnh lùng nhìn Lâm Tịch, im lặng một hồi lâu.
Nhưng ngay sau đấy, hắn ta lại cất tiếng với giọng nói càng ghét cay ghét đắng hơn, lạnh nhạt nói:
- Ngươi cho rằng ngươi có tư cách dạy dỗ ta?
- Ngươi sai rồi. Thật ra, ngươi cho ta thời gian nói chuyện như vậy cũng chỉ vì muốn mọi người nhìn thấy chúng ta đã sai, ngươi muốn mọi người biết tại sao ngươi làm như vậy.
Lâm Tịch nhìn hắn, lắc đầu nói.
Trương Bình trầm mặc một hồi, trào phúng:
- Cho nên, cũng như Lý Khổ đã từng nói, tất cả chỉ là giả dối, cuối cùng cũng phải xem sức mạnh của ai mạnh hơn.
- Không chỉ là sức mạnh của riêng ta.
Lâm Tịch nghĩ tới câu nói "không phải chỉ có mình ta chiến đấu'', mà bỗng cảm thấy buồn cười và ấm áp, nhưng cũng cảm thấy thật kiêu ngạo. Nên hắn tươi cười, một nụ cười kiêu ngạo và chan hòa, nói với Trương Bình:
- Hoa Ma Nhãn hẳn có thể giúp ngươi hứng khởi hơn, nên ngươi cảm thấy tốt hơn, mạnh mẽ hơn. Nhưng Mông Bạch lại phát hiện ra bí mật này, nên hoa Ma Nhãn của ngươi đã bị Mông Bạch phá. Văn Hiên Vũ vì muốn tiêu diệt những thần quan đã có sức mạnh của ngươi mà đi vào Thiên Ma ngục nguyên, bí mật Thần tượng quân của ngươi đã bị hắn phá. Mộ Sơn Tử từng là kẻ thù của ta, nhưng hắn luôn chiến đấu vì học viện, hắn phát hiện chỗ nuôi đám côn trùng màu đen của ngươi, nên đã đoạn tuyệt bọn côn trùng đó. Thủ đoạn mê hoặc lòng người của ngươi cũng bị Đại Đức Tường phá, giúp người Vân Tần lương thiện nhận ra được mọi việc...Những việc đó đã khiến ngươi mất công dàn dựng, nhưng cuối cùng cũng không thể ép ta ra tay, không thể ép ta chủ động xuất hiện trước mặt ngươi.
Trương Bình nhìn thấy nụ cười thật tươi của Lâm Tịch, hắn không trả lời bất kỳ vấn đề nào của Lâm Tịch, chỉ chậm rãi nói:
- Ngay từ ban đầu, chính nụ cười này của ngươi khiến ta cảm thấy chán ghét vô cùng.
- Ta phải cười.
Lâm Tịch nhìn Trương Bình, nói:
- Bởi vì bây giờ ngươi là kẻ thù của ta.
- Ngươi có thể kéo dài thời gian, có thể khiến ta tức giận hơn.
Trương Bình nhìn Lâm Tịch, trêu chọc:
- Nhưng thật đáng tiếc, bởi vì dù thế nào đi nữa, thê tử ngươi yêu mến đã chết trên tay ta, rất nhiều bạn tốt của ngươi cũng chết trên tay ta. Ta sẽ tiếp tục giết chóc, người bên cạnh ngươi mỗi ngày sẽ ít đi.
Trương Bình nói như vậy là muốn Lâm Tịch phải tức giận, mà Lâm Tịch đúng là không thể không tức giận.
Hai tay Lâm Tịch khẽ run rẩy.
Nhưng ngay lúc này, trong một mảnh đất đã bị sụp đổ xuống vì những con rắn mối khổng lồ xuất hiện, bỗng nhiên có một âm thanh vang lên.
- Thật khiến ngươi thất vọng, mạng của ta cứng lắm đấy.
Giọng nói này thật khiến người nghe cảm thấy không thoải mái, tựa như ai cũng đang thiếu hắn ta mấy lượng bạc vậy. Khi chiến đấu với chưởng giáo núi Luyện Ngục ở Thiên Diệp quan, giọng nói này đã từng xuất hiện, mà dù là Lâm Tịch hay Trương Bình, cả hai đều rất quen thuộc giọng nói này.
Lâm Tịch khẽ ngừng thở.
Khuôn mặt Trương Bình cũng ngẩn ra.
Từ Sinh Mạt chậm rãi bước ra ngoài, quay đầu nhìn Lâm Tịch một cái, rồi đi về sau Lâm Tịch.
Đúng là Từ Sinh Mạt.
Lâm Tịch cảm thấy rung động, ngay cả Nam Cung Vị Ương cũng đang kích động.
Từ Sinh Mạt đáng lẽ phải chết ở học viện Lôi Đình rồi, nhưng bây giờ hắn ta còn sống, vậy những người kia....
- Trương Bình, ngươi phải thất vọng rồi.
Một giọng nói thanh thúy vang lên.
Lâm Tịch ngơ ngẩn.
Một cô gái xinh đẹp và cao gầy bước ra ngoài.
Hắn nhìn cô gái này, tựa như đây là lần đầu tiên nhìn thấy nàng vậy, tựa như đây là ven hồ Linh Hạ.
- Trương Bình, ngươi phải thất vọng rồi.
Càng có nhiều giọng nói hơn xuất hiện, Biên Lăng Hàm và Khương Tiếu Y bước ra ngoài.
Hốc mắt Lâm Tịch khẽ đỏ lên, há miệng muốn nói gì đấy, nhưng cuối cùng lại không nói được, chỉ là bật cười lớn.
Tiếng hít thở của Trương Bình ngày càng nặng nề hơn.
Thân thể của hắn khẽ rung động, cả khuôn mặt gần như bị biến dạng.
- Các ngươi không bị hắn giết chết ở học viện Lôi Đình, vậy tại sao lại lừa gạt chúng ta đến tận bây giờ?
Nam Cung Vị Ương nhìn Cao Á Nam, chân thành hỏi.
- Bởi vì chúng ta muốn cho hắn một niềm vui.
Cao Á Nam nắm lấy tay Lâm Tịch, nhìn vào mắt Lâm Tịch, vui mừng nói:
- Bởi vì Trương Bình hiện giờ là kẻ thù của chúng ta, chúng ta muốn phản kích.
- Hiện giờ ngươi nhất định rất tức giận, nhưng ngươi lại không dám tức giận, đáng thương quá. Nếu ta là ngươi, ta đã tự sát rồi đấy.
Từ Sinh Mạt nói chuyện với giọng điệu chanh chua.
Trong trận chiến thành Trung Châu, Trương Bình đã đích thân giết chết nhiều người của học viện Thanh Loan, những người đó chưa chắc là lão hữu của Từ Sinh Mạt, nhưng ít ra cũng từng là bạn học cũ của Từ Sinh Mạt, nên so sánh với lúc bình thường, vẻ mặt và giọng điệu của Từ Sinh Mạt bây giờ còn khắc bạc và chanh chua hơn.
Trương Bình ngẩng đầu lên.
Đôi mắt của hắn biến thành màu đỏ tím.
Máu trong người hắn đang bốc cháy.
Hắn muốn nhìn thấy Tần Tích Nguyệt, nhưng vào lúc này Tần Tích Nguyệt lại không xuất hiện trong tầm mắt hắn. Hắn muốn giết chết những người bên cạnh Lâm Tịch, để cho Lâm Tịch không thể cười nữa, nhưng những người hắn tưởng rằng đã chết, bây giờ lại còn sống, còn khiến Lâm Tịch cười tươi hơn bao giờ hết.
Hắn rốt cuộc tức giận, tức giận hơn bất cứ lúc nào.
- Vậy ngươi hãy chết trước đi!
Hắn nhìn Từ Sinh Mạt, nói một câu như vậy.
Ngay lúc nói câu này, một thanh trường thương kim loại không biết từ nơi nào bay đến đã nằm gọn trong tay hắn, bị hắn ném mạnh ra ngoài.
Khoảng cách giữa hắn và Từ Sinh Mạt trên chiến trường hiện giờ, ít nhất phải cách xa hơn mấy ngàn bước.
Nhưng sau khi hắn ném ra ngoài, toàn bộ trường thương, ngay cả kim loại bên trong cũng hoàn toàn bị đốt cháy, hóa thành một luồng lửa lao tới Từ Sinh Mạt với một tốc độ và sức mạnh vô cùng khủng khiếp. Sức mạnh và tốc độ này đã hoàn toàn vượt khỏi cảm giác cực hạn của Từ Sinh Mạt, khiến Từ Sinh Mạt không thể ngăn cản được.
Âm thanh nổ vang xé rách không khí liên tục xuất hiện.
Luồng lửa nóng cháy này sắp rơi vào người Từ Sinh Mạt.
Nhưng ngay lúc này Lâm Tịch lại vung tay lên, có một luồng phi kiếm màu vàng đánh vào luồng lửa này.
Luồng lửa kim loại nóng cháy bị đánh tan, biến thành một đám khói trắng bốc cao lên trời.
- Trừ khi ngươi có thể giết chết ta.
Lâm Tịch nhìn Trương Bình, chân thành nói.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 16: Đời người chính là một mặt gương
Chương 90: Phá giáp
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Trương Bình ném cây thương kim loại, hóa thành một ngôi sao rực lửa tấn công Từ Sinh Mạt, nhưng lại bị Lâm Tịch dùng kiếm quang đánh tan. Vô số tàn lửa rất nhỏ bị đánh tan trên không trung, tạo thành một cột khói màu trắng, cộng thêm âm thanh ma sát và nổ tung ngôi sao rực lửa tạo thành trong không trung khi nãy, tất cả tựa như một màn mở đầu cho trận chiến có một không hai.
Đây là một trận chiến vượt ngoài cảnh giới của những người còn lại.
Ngay khi Lâm Tịch chân thành nói với Trương Bình, tựa hồ có vô số ánh sáng và nguyên khí vô hình chảy vào trong người hắn, rồi lại hiển lộ ra ngoài. Cảnh tượng này khiến mọi người cảm thấy thân thể của hắn tựa hồ rất tinh khiết và quang minh, nhưng dưới chân của hắn lại vô cùng hắc ám, tựa như vô số đóa hoa màu đen đangg nở rộ.
Đôi mắt của Trương Bình đã biến thành màu đỏ tím, tựa hồ trong đấy có một ngọn lửa màu đỏ tím đang bùng cháy, nhưng thân thể và da thịt của hắn lại biến thành màu đen, tất cả làm nổi bật những mạch máu màu tím đang căng phồng dưới làn da.
Đôi mắt màu đỏ tím, da thịt đen nhánh, mạch máu màu tím bầm...những sắc màu trái ngược này tạo thành một lực hấp dẫn kỳ lạ đối với người nhìn, bất cứ ai cũng cảm thấy khó thở vô cùng.
Sau khi ném cây thương bằng kim loại đó đi, hắn không lập tức ra tay, mà nhìn Lâm Tịch nói:
- Không đen không trắng.
Lâm Tịch cười lên:
- Đêm tối khiến ánh mắt ta màu đen, nhưng t dùng nó để tìm kiếm quang minh.
- Tiên Biến của ngươi là Trương viện trưởng truyền thụ lại?
Trương Bình nhìn Lâm Tịch, hỏi:
- Có liên quan gì đến trận mưa mấy ngày trước?
Lâm Tịch cau mày lại, không trả lời câu hỏi của Trương Bình, mà trêu chọc:
- Ngươi vẫn cảm thấy sợ hãi. Ngoại trừ sợ ta, ngươi còn sợ Trương viện trưởng. Chỉ là, tại sao ta phải trả lời vấn đề của ngươi?
Trương Bình trầm mặc một hồi, nói:
- Ta cũng có thể trả lời một câu hỏi của ngươi.
Lâm Tịch suy nghĩ một hồi, hỏi:
- Ở lăng Đông Cảnh, núi Luyện Ngục các ngươi từng sử dụng một hạt châu với ta, dường như đó là vũ khí mà núi Luyện Ngục chuẩn bị để đối phó ta. Khi ngươi đi qua núi Thiên Hà, cùng chúng ta đến thành Trung Châu, ta từng nhắc tới, nhưng ngươi nói không biết. Nếu như ngươi đã che giấu chúng ta nhiều bí mật như vậy, ta nghĩ chắc ngươi đã biết hạt châu đó là gì.
Trương Bình nhìn Lâm Tịch một cái, nói:
- Đó là Tẩy hồn châu, có thể tẩy đi trí nhớ và cảm giác của ngươi, biến thành một bù nhìn, chỉ tiếc là đã quá lâu, nên không còn hiệu lực nữa.
- Tẩy hồn châu?
Lâm Tịch hơi ngẩn ra, nhưng ngay sau đó đôi mắt của hắn lại thể hiện rất nhiều cảm xúc. Hắn nhìn Trương Bình với ánh mắt đồng thuận, lắc đầu nói:
- Ngươi không biết một chuyện, không phải Tẩy hồn châu mất đi tác dụng, mà là nó không thể tác động đến ta được, bởi vì ta là Tướng Thần.
- Tuy nhiên, ta nói cho ngươi biết việc này, ngược lại chính ta đã giúp ngươi giải quyết một câu hỏi, chứ không phải ngươi trả lời câu hỏi của ta.
Sau khi dừng lại một chút, Lâm Tịch lại nhìn Trương Bình, cười cười nói một câu.
- Ngươi vẫn muốn chọc giận ta.
Trương Bình lạnh lùng nói:
- Nhưng ta không nghĩ rằng ngươi có gì để đắc ý cả. Ta cũng không nghĩ rằng mình nên sợ hãi điều gì, nếu như Trương viện trưởng còn sống, nếu như hắn đứng trước mặt ta, ta vẫn sẽ giết hắn. Hơn nữa, mặc dù ngươi có thể tùy ý sử dụng nguyên khí trời đất giống như những người tu tiên xưa, vậy thì thế nào? Ta có thể nói cho ngươi biết một việc, tại sao ta có thể lạnh lùng nhìn đám chim gáy mặt quỷ chết đi, mặc kệ đám Thần tượng quân ngã xuống.
- Bởi vì tất cả đều nằm trong lòng bàn tay ta.
Trương Bình lạnh lùng cười, âm thanh khuếch tán khắp hoang nguyên rộng lớn, khiến mọi người phải run rẩy:
- Bởi vì ngươi lệ thuộc vào nguyên khí trời đất, mà ta lại phụ thuộc vào bản thân mình. Nơi này có nhiều người như vậy, có nhiều yêu thú mạnh mẽ chết đi, đối với ta mà nói điều này chỉ có một tác dụng, đó chính là khiến nguyên khí ở đây không còn tinh thuần nữa. Địa ngục, vĩnh viễn là chiến trường của ma vương.
- Với tu vi hiện giờ, ngươi dĩ nhiên có thể chạy trốn, có thể tới một chiến trường tốt hơn, nhưng ta sẽ giết sạch mọi người ở đây.
Ánh mắt của Trương Bình lại tập trung vào đám người Từ Sinh Mạt và Cao Á Nam.
Lâm Tịch khẽ nhăn mày.
Nhưng ngay lúc này, trong những mảnh đất bị sụt xuống đang chôn vùi rất nhiều thi thể của Thần tượng quân và các quân sĩ, đột nhiên có một mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra ngoài.
Trương Bình bỗng nhiên ngẩn người.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn thấy trong mảnh đất có đầy máu tươi kia có rất nhiều bó hoa tươi nở rộ, cùng với đó là nhiều đám cỏ màu xanh. Khí tức mới mẻ và tươi rói cùng lúc xuất hiện, không khí ô uế nhanh chóng bị phân giải, biến mất hoàn toàn.
Lâm Tịch lại tươi cười, hắn nhìn Trương Bình, lên tiếng:
- Ngươi đã quên mất một việc, ngươi thất bại không chỉ vì thua bởi cá nhân ta. Ngươi bại vì cả thế gian này.
Trương Bình ngẩng đầu lên.
Hắn có thể cảm giác được sau lưng hắn, một số thần quan núi Luyện Ngục và người tu hành đã thề thần phục với hắn bắt đầu lén lút chạy đi.
Hắn cảm thấy mình rất giống khuôn mặt Ma vương đã bị vứt bỏ sâu trong Thiên Ma ngục nguyên.
- Nếu như thế gian này không như những gì ta đã nghĩ, vậy hãy để ta kết thúc nó.
Hắn cảm thấy lá gan của mình dường như đang phân giải thành vô số con côn trùng màu đen ghê tởm, nhưng hắn không thể đè nén lửa giận trong lòng mình nữa. Ngoài thân hắn bắt đầu xuất hiện một ngọn lửa màu đỏ tím, sau đó hắn giơ cánh tay phải màu đen lên hướng về sau, năm ngón tay hơi cong lại.
Trong không khí hiện nay không có bao nhiêu hồn lực đang lưu động, nhưng không khí đằng sau hắn bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ dữ dội.
Toàn bộ không khí giữa năm ngón tay của hắn và vương tọa hồn binh sau lưng hắn đã bị đốt cháy sạch sẽ, biến thành một mảng chân không. Vương tọa hồn binh được chế tạo từ vô số mảnh vỡ hồn binh bị hồn lực của hắn điều khiển, xuất hiện sau hắn.
Tay phải của hắn bắt lấy vương tọa hồn binh.
Thân thể của hắn chấn động mạnh, dưới mặt đất xuất hiện vô số mạng nhện nứt vỡ, vương tọa hồn binh bị hắn ném mạnh tới chiến trường phía trước.
Ngay nháy mắt thoát khỏi tay phải của Trương Bình, vương tọa này hoàn toàn phân giải, hóa thành vô số hồn binh bể tan tành, rồi ma sát mãnh liệt với không khí, bốc cháy lên hừng hực, tấn công những người tu hành Yêu tộc đang ở cách đấy không xa.
Cảnh tượng này giống như có vô số Thánh sư đang đứng ở đây, rồi cùng lúc tung phi kiếm tấn công.
- Cho dù tu vi của Lâm Tịch đã hơn trước, nhưng hắn có thể ngăn chặn nhiều hồn binh cùng lúc tấn công vậy sao?
Đây chính là suy nghĩ chung của nhiều người đang đứng ở đây.
Nhưng so với bọn họ, phản ứng của Lâm Tịch lại nhanh hơn rất nhiều. Ngay nháy mắt vương tọa hồn binh phân giải, Lâm Tịch đã lên tiếng:
- Ta đã nói rồi, trừ khi ngươi có thể giết chết ta, nếu không, ngươi không thể giết chết bọn họ.
Sau khi lên tiếng, cả người của hắn tản phát vô số ánh sáng.
Những luồng sáng này tràn ngập khắp không trung, tạo thành những phù văn những ánh trời chiều. Vô số thanh tiểu kiếm trong suốt được tạo thành trên không trung, rồi mạnh mẽ ngăn chặn những mảnh vỡ hồn binh đang bốc cháy.
Những mảnh vỡ hồn binh vỡ vụn trên không trung, cuối cùng biến thành vô số viên bi rất nhỏ, bay lả tả trên bầu trời cao. Những viên bi này vừa nhỏ lại vừa tỏa sáng, tựa như những con đom đóm ở ven hồ Linh Hạ khi xưa.
...
Lâm Tịch xuyên thấu qua khung cảnh xinh đẹp đấy mà nhìn Trương Bình. Những bó hoa tươi xinh đẹp còn đang nở rộ, địa ngục máu tanh đã biến mất, biến thành một biển hoa an tường.
Trương Bình không nhìn biển hoa đấy. Thông qua những viên bi nhỏ đang tỏa sáng giữa không trung, hắn có thể nhìn thấy rõ Lâm Tịch hiện giờ như thế nào.
So với mọi lúc trong quá khứ, hắn cảm thấy Lâm Tịch hiện giờ còn đáng ghét hơn rất nhiều, nhưng hắn biết Lâm Tịch nói đúng, Lâm Tịch đã có cảnh giới ngang với hắn, chỉ khi giết chết Lâm Tịch, hắn mới có thể giết chết những người còn lại.
Hắn lại vươn tay ra phía sau.
Mảnh đất đặt vương tọa hồn binh khi nãy bỗng nhiên nứt ra.
Một bộ giáp tựa như có sinh mạng bay ra ngoài, bao phủ cả người hắn.
Năm xưa chinh phục được cả thành Trung Châu, thứ mạnh mẽ nhất của Trương Bình không phải là tu vi của hắn, mà chính là bộ giáp này.
Cho nên, bản thân bộ giáp này đã mang theo một nỗi sợ vô hình. Bộ giáp này vừa xuất hiện, ngay lập tức cả hoang nguyên lại yên lặng.
Mà điều khiến mọi người cảm thấy kinh dị nhất chính là so với thời kỳ ban đầu ở thành Trung Châu, bộ giáp của hắn đã thay đổi.
Ở ngực bộ giáp này được khảm thêm một viên bảo thạch màu xanh biếc, mà mặt ngoài của bộ giáp lại được ráp thêm một tầng hoa văn màu xanh biếc tinh mịn.
Bộ giáp nặng nề mà cao lớn bao trùm thân thể Trương Bình, che đi bề ngoài của hắn.
Sau đó, Trương Bình trong trạng thái mặc bộ giáp mạnh nhất thế gian này, bắt đầu đi tới trước.
Khi nãy Trương Bình đã có nói thứ mạnh nhất của hắn chính là bản thân hắn, nên phần lớn mọi người ở đây đều nghĩ rằng một khi cận chiến, sức mạnh bản thân cộng với sức mạnh kinh khủng của bộ giáp hắn đang mặc, tuyệt đối sẽ tạo thành sức mạnh khủng khiếp nhất, nên tuyệt đối không thể để hắn đến gần.
Tuy nhiên, đối mặt với Trương Bình đang đi tới chỗ mình, Lâm Tịch lại rất bình tĩnh vung chỉ làm kiếm, đâm thẳng tới trước.
Thanh phi kiếm Lâm Tịch hay sử dụng hiện không ở trong tay hắn, mà được Nam Cung Vị Ương nắm giữ. Khi hắn vung chỉ làm kiếm như vậy, không hề có thanh phi kiếm nào bay lên, nhưng lại có vô số nguyên khí trời đất từ khắp bốn phương tám hướng tràn vào cơ thể hắn, rồi bộc phát ở ngay đầu ngón tay hắn.
Từng thanh phi kiếm do nguyên khí trời đất tụ thành không ngừng xuất hiện trước đầu ngón tay hắn, rồi đánh thẳng về Trương Bình.
Tất cả người tu hành còn lại đều không thể cảm giác được tốc độ của những thanh phi kiếm này. Thứ bọn họ nhìn thấy, cảm giác được chính là trong nháy mắt vừa rồi, đã có vô số thanh phi kiếm vây quanh Trương Bình, không ngừng chém lấy.
Vô số phi kiếm tạo thành dòng xoáy khổng lồ, liên tục tấn công Trương Bình.
Nhưng những thanh phi kiếm này lại không thể thực sự chạm đến mặt ngoài bộ giáp Trương Bình đang mặc được.
Bởi vì đã có một tầng ánh sáng màu xanh biếc bao bọc quanh cơ thể Trương Bình, ngăn cách những thanh phi kiếm đó ra ngoài.
- Ngươi thật sự là một thiên tài của khoa Thiên Công. Chỉ dựa vào một viên bảo thạch, ngươi đã có thể tạo thành pháp trận như thế.
Lâm Tịch chân thành nói câu này.
Tuy nhìn thấy phi kiếm do mình dùng nguyên khí ngưng tụ thành không thể uy hiếp đến bộ giáp kinh khủng kia, nhưng thần sắc của Lâm Tịch lại vô cùng bình tĩnh.
Mọi người bỗng nhiên phát hiện một việc.
Mặc dù Lâm Tịch đang sử dụng hồn lực để ngưng tụ những thanh phi kiếm kia, nhưng dường như hồn lực của Trương Bình lại không bị hao tổn.
Nguyên khí trời đất không ngừng nhập vào trong cơ thể hắn, tựa hồ thân thể của Lâm Tịch hiện giờ là một nơi trung gian để tạo thành vô số phi kiếm kia.
Phi kiếm tấn công Trương Bình càng lúc càng nhiều, không ngừng không nghỉ...mà Lâm Tịch tựa hồ có thể vĩnh viễn chiến đấu như vậy.
Ánh sáng màu xanh bắt đầu ảm đạm, bước chân của Trương Bình tới trước vô cùng chậm chạp, giống như một người thường đang bị sa trong bùn lầy.
Sau khi tiếp tục đi tới trước mấy chục bước, ánh sáng màu xanh ảm đạm rốt cuộc bể thành vô số luồng sáng, rồi những thanh phi kiếm kia chân chính bắt đầu chém vào bộ giáp Trương Bình đang mặc.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 16: Đời người chính là một mặt gương
Chương 91: Thân thể ma vương
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Vạn kiếm thành biển, vô số thanh phi kiếm của Lâm Tịch mang theo sức mạnh vô cùng khủng khiếp, không có một Thánh sư nào trên thế gian này có thể tưởng tượng được.
Trương Bình đi lại trong bầu trời đầy phi kiếm bay múa.
Sau khi phù trận nguyên khí bao bọc thân thể bị đánh tan, áo giáp của hắn liên tục bị phi kiếm tấn công, phát ra tiếng vang rợn người.
Bị cơn cuồng phong vô số phi kiếm cùng lúc tấn công như vậy, bộ giáp của hắn tựa như bị sức mạnh thời gian ăn mòn, bắt đầu xuất hiện những vết khắc.
Mỗi một thanh phi kiếm khi cắt vào bộ giáp, lại trực tiếp đánh vào người hắn một luồng sức mạnh khủng khiếp, khiến hắn cảm thấy đau nhói vô cùng.
Vì chống đỡ sức mạnh như vậy, hồn lực của hắn không ngừng tiêu hao. Mà hắn lại không thể tùy ý sử dụng nguyên khí trong trời đất như Lâm Tịch, nên hắn cảm thấy vô cùng tức giận. Tuy nhiên, khuôn mặt của hắn ta rất lạnh lùng, bởi vì hắn ta tin người chiến thắng sau cùng chính là mình.
- Nếu như trước khi ta giết ngươi, mà ngươi lại không thể phá vỡ bộ giáp của ta, vậy tất cả những gì ngươi nói khi nãy thật sự quá buồn cười.
Hắn nhìn Lâm Tịch, rồi nói một câu như vậy. Đồng thời, một luồng khí tức mạnh mẽ từ trên người hắn phóng ra ngoài, vô số ngọn lửa màu tím bao quanh thân thể hắn, bắt đầu tấn công lại những thanh phi kiếm đang vây mình.
Sau đấy, những thanh phi kiếm do nguyên khí tạo thành bắt đầu bốc cháy, tự hủy.
Tốc độ đi tới trước của hắn mỗi lúc nhanh hơn.
Cứ mỗi bước rơi xuống, mặt đất dưới chân hắn lại bị lõm sâu, chấn động không ngừng, giống như có một cây trống nặng nề đánh vào khuôn mặt. Mà khi bước chân của hắn bước đi, mặt đất dưới chân đã bị ngọn lửa màu tím mang theo sức nóng kinh khủng biến thành dung nham sôi trào.
Mỗi bước chân của hắn tựa như xuyên qua thời không, trong khoảnh khắc đã vào khu vực đầu tiên của núi Ngao Giác, chỉ còn cách Lâm Tịch khoảng ngàn bước.
Bộ giáp hắn ta đang mặc vốn đã ảm đạm đi vì bị vô số phi kiếm cắt sâu vào, nhưng nhờ có hồn lực của Trương Bình quán chú vào, nên bề mặt lại trở nên sáng loáng.
Cả một hoang nguyên bát ngát như vậy, nhưng trung tâm của mọi sự chú ý chỉ dành cho Trương Bình và Lâm Tịch.
Trạm Thai Thiển Đường híp mắt lại, đây là một trận chiến vô tiền khoáng hậu mà hắn không thể nào can thiệp được. Thậm chí hắn ta còn khó lòng nhìn thấy rõ bước chân đi tới của Trương Bình, nhưng hắn có thể khẳng định với tốc độ bây giờ, phi kiếm của Lâm Tịch rất khó đánh tan được bộ giáp của Trương Bình trước khi Trương Bình tiếp cận Lâm Tịch.
Trương Bình đúng là đã trở thành ma vương, kể cả đối với những Thánh sư siêu thoát phàm tục, hắn cũng là một ma vương.
Trong khi Trương Bình vừa nói xong, thân thể của hắn đã bay lên trời, hai chân của hắn chuẩn bị bước vào khu vực đầu tiên của núi Ngao Giác.
Nhưng ngay lúc này, hắn chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt tựa như muốn phóng ra lửa.
Chỉ nghe thấy một tiếng nổ kinh khủng vang lên, một luồng kiếm quang đánh bay mọi ngọn lửa trước người hắn, đâm vào người hắn, khiến hắn bị đánh bay ra sau thật xa.
Hai chân của hắn rơi xuống mặt đất, bị kéo lê ra sau tạo thành hai rãnh sâu, toàn bộ khe rãnh này cũng lập tức biến thành dung nham nóng chảy.
Rất nhiều người không thể biết được chuyện gì vừa xảy ra.
Đầu tiên bọn họ nhìn thấy trên trời cao có một lối đi màu trắng, mà nơi phát ra lối đi màu trắng này lại đến từ không trung xa xôi mà mắt thường của họ không thể nhìn thấy được.
Lối đi màu trắng bắt đầu tiêu tán, biến thành cuồng phong.
Sau đó, những người tu hành ở đây mới biết được rằng luồng kiếm quang khi nãy của Lâm Tịch đã bay thẳng lên trời như một cây tên được bắn ra, sau đó lại rơi xuống, đánh trúng người Trương Bình.
Trương Bình nhìn vào lồng ngực mình.
Hoa văn trên lồng ngực bộ giáp của hắn đã hoàn toàn bị hủy diệt, một số vết nứt bắt đầu xuất hiện, những mảnh giáp lớn như nắm tay đang lả tả rơi xuống.
Hắn biết mình đã đánh giá thấp sự mạnh mẽ của Lâm Tịch, nhưng hắn còn chưa kịp tức giận, luồng kiếm quang thứ hai đã rơi xuống người hắn.
Từng lối đi màu trắng xuất hiện trên bầu trời xanh.
Đợi đến khi luồng kiếm quang đánh vào người Trương Bình tiêu tán trong không khí, một loạt âm thanh ''vù vù xoẹt xoẹt" mới truyền ra khắp nơi.
Tất cả mọi người trên hoang nguyên bát ngát đều kinh hãi nhìn cảnh tượng này. Bất kể hôm nay thắng bại cuối cùng như thế nào, bọn họ cũng biết đây là một cảnh tượng mà bọn họ khó lòng quên đi trong đời mình.
Những mảnh giáp nhỏ trên người Trương Bình không ngừng rơi xuống.
Từng giọt máu màu đen theo những khe rãnh trên bộ giáp nứt vỡ thẩm thấu ra ngoài, sau đấy bị những thanh phi kiếm nguyên khí đang bao vây lấy cắt nhỏ thành mưa vụn. Những hạt mưa vụn này nặng nề bay ra ngoài xa, rơi xuống mặt đất, làm bụi đất bắn lên tung tóe.
Áo giáp đã vỡ vụn.
Trương Bình bắt đầu bị thương.
Nếu như đã bị thương, có nghĩa có thể hắn sẽ chết.
Ngay cả những thần quan núi Luyện Ngục thành kính nhất, trung thành với hắn nhất, cũng cảm nhận được sự sợ hãi trong nội tâm mình.
- Nhiêu đây còn chưa đủ!
Nhưng ngay lúc này, Trương Bình lại nhìn Lâm Tịch, trêu chọc nói câu này.
Bộ giáp của hắn đã hoàn toàn vỡ vụn, rớt xuống bên dưới. Nhưng thân thể của hắn sau khi lộ ra ngoài, lại không bành trướng như khi ma biến, mà lại hơi co lại.
Vóc dáng của hắn còn vốn cao hơn Lâm Tịch, nhưng sau khi bộ giáp kia biến mất, trông hắn ta thấp hơn Lâm Tịch đến nửa cái đầu.
Những luồng ánh sáng màu tím đen vốn hiện rõ và ngưng tụ trên bề mặt da thịt của hắn, nay lại kết tinh lại thành những điểm sáng như kim cương.
Kiếm quang từ trên trời cao đánh vào làn da đang phát ra những điểm sáng như kim cương của hắn, sức mạnh ẩn chứa bên trong vô cùng khủng khiếp, nhưng lại không thể khiến hắn gặp phải bất kỳ vết thương nào.
Đây mới chính là ma biến chí cường.
Tu ma giả chân chính, sự cường đại nhất của ma vương chính là thân thể của hắn.
- Thật không?
Nhìn thấy hắn ma biến như vậy, nghe được âm thanh giễu cợt của hắn, Lâm Tịch lại bình tĩnh cười, nhìn hắn nói:
- Nhưng ngay cả đầu mà ngươi cũng không nhấc nổi.
Lâm Tịch đang nói sự thật.
Mặc dù trong tình huống vô số kiếm quang không ngừng tấn công như vậy, nhưng Trương Bình vẫn có thể đi tới trước, mà thân thể lại không hề bị tổn thương nào, bất cứ người nào cũng phải nghĩ rằng thân thể của hắn quá khủng khiếp, sức mạnh thật cường đại. Nhưng hai đầu gối của hắn lại luôn luôn cong lai, thân thể không thể nào đứng thẳng, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được. Tuy nhiên, đối với núi Luyện ngục, cúi đầu quỳ gối lại tượng trưng cho sự hàng phục.
Trương Bình bỗng nhiên nhớ tới những lúc mình quỳ sát trên núi Luyện Ngục, hắn nghĩ rằng mình đã có sức mạnh, nhưng vẫn phải hàng phục tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục.
Hắn không thể nhịn được.
Hắn ngẩng đầu lên.
Hắn nghe được cổ của mình đang phát ra tiếng vỡ nát rất nhỏ, nhưng hắn vẫn ngẩng đầu, nhìn Lâm Tịch mà quát lớn:
- Ta sẽ giết ngươi.
- Tới đây.
Lâm Tịch tươi cười, cười một cách khiêu khích giống như khi hắn ta gặp phải những đồng đội ghét mình trong học viện Thanh Loan. Đó là một nụ cười tự tin và rạng ngời, cười để lộ hàm răng trắng như tuyết, cùng với sát ý lạnh như băng.
Đối mặt với Trương Bình không ngừng tiến tới gần, hắn cũng không lui lại, ngược lại còn đi tới trước, nghênh đón.
Thân thể của Trương Bình lại thấp đi một tấc.
Nguyên khí trong cơ thể hắn tựa như đã bị hắn nghiền ép ra ngoài. Trong nháy mắt này, tốc độ và sức mạnh của nguyên khí hắn ta bộc phát thậm chí còn mãnh liệt hơn Lâm Tịch.
Những luồng nguyên khí này tạo thành một cái bóng bốc cháy ngay trước người hắn, có vóc dáng tương tự như hắn.
Cái bóng này phá tan mọi chướng ngại trước mặt Trương Bình, trong nháy mắt đã đến trước người Lâm Tịch, mà thân thể của Trương Bình tựa như cũng bị cái bóng này kéo theo, đứng đối diện với Lâm Tịch.
Hắn tung một quyền đánh về phía Lâm Tịch.
Nắm đấm của hắn ta hiện giờ trông còn bé nhỏ hơn nắm đấm của người bình thường, nhưng ai ai cũng biết, một quyền này của hắn sợ rằng là quyền mạnh nhất trong thế giới người tu hành suốt ngàn năm qua.
Cả người Lâm Tịch bị quyền phong của một quyền này cố định trên không trung.
Nhưng Lâm Tịch lại không cảm thấy hoảng hốt, bình tĩnh vô cùng.
Cả người hắn phát ra một tầng ánh sáng màu đen.
Có một luồng sức mạnh mới được ngưng tụ trong người hắn. Sau đó, đối mặt với một quyền dường như ẩn chứa sự tức giận vô cùng của Trương Bình, tựa hồ muốn đánh tan cả thế gian này, hắn cũng chỉ đơn giản tung ra một kiếm, đâm tới trước.
Lần này hắn đâm ra không phải là phi kiếm do nguyên khí ngưng tụ thành, mà là một thanh kiếm do sừng Chân Long chế tạo thành, cũng chính là Chân Long kiếm của Trưởng Tôn Cẩm Sắt khi xưa.
Trong thế giới người tu hành hiện giờ, có thể nói đây chính là thanh kiếm cứng rắn nhất.
Trong nháy mắt đâm ra một kiếm như vậy, toàn bộ nguyên khí trời đất đang quán chú vào trong người Lâm Tịch cũng nhanh chóng chảy vào trong thanh kiếm Chân Long. Chân Long kiếm bỗng nhiên phát ra một thứ ánh sáng vô cùng chói mắt, ngay cả Trương Bình cũng phải quát lên một tiếng, rồi vội vàng nhắm hai mắt lại.
Ngay lúc Trương Bình nhắm hai mắt lại, Lâm Tịch vô cùng tập trung vào một kiếm của mình. Khi một quyền của Trương Bình còn cách mình khoảng hai thước, thanh kiếm của Lâm Tịch đã đâm vào cơ thể Trương Bình.
Thời gian tựa như đang ngừng lại.
Hai người Lâm Tịch và Trương Bình đang giằng co trong không trung.
Có những giọt máu từ sau lưng Lâm Tịch chảy ra ngoài, sau đó là một mũi kiếm vô cùng sáng ngời mà không có ai có thể nhìn thấy rõ được.
Nguyên khí vô cùng vô tận từ mũi kiếm lộ ra ngoài, xông ra khắp trời đất.
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Nguyên khí trong trời đất rốt cuộc nổ tung.
Rất nhiều người cũng bị khí lưu do nguyên khí trời đất nổ tung tạo thành đẩy ngã ra sau.
Lâm Tịch và Trương Bình còn chưa tách ra.
Một lỗ thủng thật to xuất hiện trên ngực Trương Bình.
Thanh kiếm của Lâm Tịch vẫn đang tản phát sức mạnh điên cuồng cắt vào thân thể Trương Bình, nhưng sức mạnh trong cơ thể Trương Bình không ngừng tuôn ra ngoài, giúp hắn chống cự.
Lâm Tịch khẽ cau mày, hơi kinh ngạc nhìn thân thể của Trương Bình.
- Ngươi còn chưa đủ mạnh. Từ hồi còn ở học viện, ngươi luôn luôn coi thường ta.
Trương Bình nhìn Lâm Tịch với ánh mắt trêu đùa và vui sướng, nói ra.
Lâm Tịch nhìn thấy trong cơ thể Trương Bình, máu thịt của hắn tựa như không còn là máu thịt nữa, mà đã biến thành những con côn trùng không ngừng giãy dụa.
Thậm chí nội tạng trong cơ thể Trương Bình cũng là do vô số côn trùng xoắn lại tạo thành.
Lâm Tịch cảm thấy trừ khi có thể hoàn toàn hủy diệt côn trùng trong người Trương Bình, mới có thể giết chết Trương Bình được.
Cho nên, chính thân thể Trương Bình đã là vũ khí mạnh nhất trên thế gian này.
Một quyền của Trương Bình còn đang ma sát với nguyên khí, chỉ còn cách Lâm Tịch khoảng một tấc, nhưng Lâm Tịch lại tươi cười.
Hắn nhìn vào phần gan đang có vô số côn trùng giãy dụa trong người Trương Bình, cười nói:
- Cho dù ngươi đã biến thành quái vật như vậy, nhưng ngươi vẫn sẽ bị đánh bại bởi sự tức giận của mình. Nếu như kiếm này không thể giết chết ngươi, vậy hãy thử cái này đi.
Trong lúc nói chuyện, cơ thể của hắn bỗng nhiên trở nên giá lạnh, tựa như Lâm Tịch đã biến thành một thần nguyên băng tuyết. Khí tức và hơi thở lạnh giá từ trong người hắn xông ra ngoài, rồi quán chú vào trong thanh kiếm Chân Long.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 16: Đời người chính là một mặt gương
Chương 92: Cùng với ma vương xuống địa ngục
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Thân thể Trương Bình tựa như là một vật chứa của vô số con côn trùng màu đen, những con côn trùng màu đen này cho dù chết đi, cũng sẽ nhanh chóng có con mới sinh ra.
So sánh với phương pháp ''vĩnh sinh'' mà Trương Bình đã truyền thụ cho những trưởng lão núi Luyện Ngục, biến thân thể của bọn chúng trở nên cứng cáp như cương thi, thân thể của Trương Bình hiện giờ mới đúng là bất diệt và vĩnh sinh.
Phần lớn sức mạnh của ma vương lại đến từ chính thân thể của mình.
Thân thể của Trương Bình cũng chính là một cái bẫy để hắn dẫn dụ Lâm Tịch.
Nhưng khi trong cơ thể Lâm Tịch phát ra khí tức lạnh lẽo, truyền vào trong cơ thể, khiến toàn bộ côn trùng màu đen trong cơ thể hắn bị đóng băng, Trương Bình mới biết rằng Lâm Tịch đã chuẩn bị một cái bẫy.
Hắn đồng thời biết được thủ đoạn này là Lâm Tịch học hỏi được từ người nào.
Ngày xưa, Nghê Hạc Niên đã dùng thân thể của mình hấp thụ hàn khí lạnh lẽo, đối kháng với ngọn lửa của chưởng giáo núi Luyện Ngục.
Mà Lâm Tịch đã từng ở trong thần nguyên băng tuyết, nguyên khí băng hàn mà hắn hấp thụ được thật sự không biết nhiều hơn Nghê Hạc Niên bao nhiêu lần.
Hàn khí thần nguyên từ trong cơ thể hắn lộ ra ngoài, tràn ngập da thịt của hắn. Chỉ trong nháy mắt, thân thể của hắn đã bị một màn sương màu trắng bao phủ, tạo thành xác băng.
Máu ma trong người hắn cũng bị đông cứng lại, ý thức gần như bị đóng băng.
Một quyền hắn đang đánh tới Lâm Tịch bị đông cứng trên không trung.
Chân Long kiếm trong tay Lâm Tịch bắt đầu cắt ngang cơ thể hắn. Hơn nữa, bản thân Chân Long kiếm cũng không thể chịu đựng nổi nguyên khí trời đất không ngừng quán chú vào và hàn khí trong cơ thể Lâm Tịch bộc phát, sắp nổ bể ra.
Vào lúc trước, bất kỳ thời khắc nào Trương Bình cũng muốn tới gần người Lâm Tịch, nếu không, cho dù hắn có cơ thể bất diệt, cũng sẽ bị Lâm Tịch từ từ mài chết. Mà vào lúc này, hắn chỉ muốn rời khỏi Lâm Tịch, tránh càng xa càng tốt.
Một tiếng rít thê lương từ trong miệng hắn truyền ra ngoài.
Ngay khi cảm giác của hắn đang trở nên chậm chạp vì bị đóng băng, cũng bởi vì cảm giác tử vong đã đến quá gần, sâu trong trái tim của hắn, vài giọt máu sềnh sệch bắt đầu bốc cháy.
Những mạch máu hiện rõ bên dưới lớp da của hắn bỗng nhiên bốc cháy, biến thành những ngọn lửa chân thật.
Ngọn lửa màu tím đen nung chảy một phần hàn khí, giúp cho thân thể của hắn thoát khỏi Chân Long kiếm đang đâm xuyên qua cơ thể mình, nhanh chóng lui về phía sau.
...
Lớp băng từ trên người Trương Bình rơi rớt xuống, tản phát ra nguyên khí, khiến cho tuyết bắt đầu rơi trên không trung.
Những mạch máu trên người hắn không còn bốc cháy nữa, nhưng bên ngoài làn da đã xuất hiện vô số vết thương tựa như đao khắc, máu đen không ngừng chảy ra ngoài.
Mỗi giọt máu màu đen rơi xuống đất, bên trong đều có những con côn trùng màu đen đang giãy dụa, nhưng cuối cùng bọn chúng lại bị thối rửa, biến thành một vũng nước màu đen.
- Hàn khí thần nguyên trong cơ thể ngươi đã hết, ngươi không thể tung một kiếm như vậy nữa.
Khuôn mặt Trương Bình đang có những giọt máu màu đen nhỏ xuống, nhưng hắn lại ngẩng đầu lên, nói chuyện với Lâm Tịch. Đồng thời có một ngọn lửa màu tím đen từ trong vết thương trên người hắn xông ra ngoài, bảo vệ vết thương của hắn.
- Ngươi nói rất đúng.
Lâm Tịch gật đầu, nhưng ngay sau đó, bỗng nhiên có một luồng sức mạnh to lớn được ngưng tụ.
Bầu trời bao la trên đỉnh đầu hắn bỗng nhiên trở nên vàng óng.
Vô số lôi đình màu vàng từ trong cơ thể hắn lao ra ngoài, hội tụ với nguyên khí trời đất, tràn vào trong Chân Long kiếm đang được nắm trong tay.
Đây là sức mạnh dung hồn của hắn.
Mặc dù sức mạnh đến từ thần nguyên đã hao hết, nhưng dung hồn của Vân Tần chính là như thế, một khi cảnh giới tu hành không ngừng tăng lên, sức mạnh của dung hồn sẽ tăng theo.
Cho nên, sức mạnh của hắn ta một lần nữa tăng vọt.
Lâm Tịch bình tĩnh vung một kiếm đâm tới Trương Bình.
Chân Long kiếm trong tay hắn hóa thành vô số mảnh nhỏ, biến thành những ánh sao rơi màu vàng lôi đình. Trong khi âm thanh oán độc và giễu cợt của Trương Bình còn chưa biến mất, tất cả ánh sao này đã đánh vào người Trương Bình.
Những ánh sao rơi này bị ngọn lửa của Trương Bình nung chảy thành những mảnh vụn hơn, nhưng cuối cùng cũng rơi trúng người Trương Bình. Trong nháy mắt đó, trên người Trương Bình lập tức lao ra vô số mảnh vụn và giọt máu tươi.
Trương Bình hét lên một tiếng điên cuồng.
Tay của hắn bịt lấy bụng của mình.
Hiện giờ, vết thương ảnh hưởng đến hắn nhiều nhất không phải là vết thương ở ngực hay là những vết thương bị mảnh vỡ Chân Long kiếm tạo thành, mà chính là vết thương ở gan.
Bởi vì ngay lúc này, hắn bỗng nhiên cảm thấy khí tức của Tần Tích Nguyệt.
Tần Tích Nguyệt đang ở nơi nào đó sau Lâm Tịch, nhưng nàng lại ẩn nặc, không xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Mặc dù hắn biết rõ đây là kế sách của đám người Lâm Tịch, nhưng trong tình huống này, sự giận dữ của hắn đã bộc phát hoàn toàn.
...
- Ta vì ngươi làm nhiều chuyện như vậy, tại sao đến giờ khắc này, ngươi vẫn không muốn gặp ta?
Khuôn mặt của Trương Bình trở nên dữ tợn vô cùng, hắn nhìn về sau lưng Lâm Tịch, hét lớn lên.
- Tại sao nàng nhất định phải gặp ngươi?
Tất cả đám người Từ Sinh Mạt đã lui xa về sau lưng Lâm Tịch. Mặc dù khi nãy đã tận mắt nhìn thấy sức mạnh của Trương Bình, nhưng khi nghe câu hỏi của Trương Bình dành cho Tần Tích Nguyệt, Từ Sinh Mạt vẫn không nhịn được mà khinh thường nói:
- Chẳng lẽ một người làm việc vì người khác, người đó bắt buộc phải nhận lấy sao? Nếu như ta cũng làm vài chuyện vì Tần Tích Nguyệt, vậy có phải nó nhất định phải gả cho ta không? Làm một vài chuyện, vì không chiếm được mà oán giận, đây là chuyện chỉ có kẻ ngu mới làm. Hơn nữa, ngươi luôn nói ngươi đã vì nàng làm vài chuyện, nhưng ngươi đã làm chuyện gì? Một người giống như ngươi tựa như một con cóc ngồi trong đáy giếng vậy, nhìn thấy thiên nga xinh đẹp mà muốn cưới, nhưng mới chỉ đi được vài bước đã bỏ cuộc, đúng là kẻ đáng thương.
Lời nói của Từ Sinh Mạt thật chanh chua và khắc bạc, nhưng lại rất đúng với Trương Bình.
- Rất hay. Tất cả mọi người đều yêu Lâm Tịch, thế gian cũng yêu Lâm Tịch, tất cả đều ủng hộ cho Lâm Tịch ngươi.
Trương Bình điên cuồng cười lớn, hét lên:
- Lâm Tịch, bây giờ ngươi không cần giả bộ ta đây khoan hồng độ lượng nữa. Ta hỏi ngươi, nếu như bây giờ ta ăn năn hối cải, có phải ngươi sẽ tha thứ cho người bạn xưa như ta hay không?
Lâm Tịch nhìn hắn, nói:
- Tất cả mọi người đều đứng bên ta, cho thấy người sai chính là ngươi. Rất nhiều thứ, bao gồm cả cách nghĩ của ngươi về bằng hữu, đều sai lầm.
- Ta không biết ngươi đã nhận được gì trong thần nguyên băng tuyết kia, lại khiến tu vi của ngươi đạt đến như thế. Ta cũng thừa nhận thủ đoạn hèn hạ của ngươi đã khiến ta bị thương rồi. Nhưng nếu như ngươi cho rằng chỉ dựa vào thủ đoạn này mà chiến thắng được ta, vậy thật quá lầm tưởng rồi.
Trương Bình tức giận nhìn Lâm Tịch, nói:
- Chỉ tiếc ngươi càng để ta tức giận, kết quả của ngươi sẽ càng thê thảm. Chỉ tiếc ngươi còn hiểu biết quá ít về thời đại Tiên Ma.
Lâm Tịch bất giác cảm thấy bất an, nên hắn hít sâu một hơi, khiến cho nguyên khí trong trời đất tràn vào trong người mình nhanh hơn.
- Sự mạnh mẽ nhất của ma vương chính là chuyển sang kiếp khác. Một ma vương bị hủy diệt, sẽ có ma vương khác sinh ra. Ta muốn ngươi phải đau khổ khi nhìn thấy đồ vật yêu quý của mình bị hủy diệt.
Trong tay Lâm Tịch xuất hiện một thanh trường thương do nguyên khí ngưng tụ lại tạo thành, xung quanh còn có vô số tia chớp. Ngay khi Lâm Tịch chuẩn bị ném trường thương này về phía Trương Bình, Trương Bình bỗng nhiên nói một câu như vậy.
Sau đó, Trương Bình bỗng nhiên tập trung nhìn vào Cao Á Nam đang ở sau lưng Lâm Tịch.
Cũng ngay lúc này, trong núi rừng sau lưng Lâm Tịch, có một tăng nhân áo trắng bước ra ngoài.
Tăng nhân áo trắng này tất nhiên là Huyền Viễn chùa Bàn Nhược.
Cho dù là Chân Bì Lô, Vân Hải hay Lâm Tịch, cũng không biết tại sao Huyền Viễn cố ý tới đây.
Hắn chỉ nói rằng mình sẽ đứng bên cạnh Lâm Tịch.
...
Khi Huyền Viễn bước ra, Lâm Tịch cũng không ra tay. Bởi vì thân thể Trương Bình bỗng nhiên co rút lại, huyết nhục trong người hắn ta tựa hồ đang khô héo như một bó hoa điêu tàn, nhưng lại có một luồng sức mạnh vô hình và tươi sống mà Lâm Tịch có thể cảm nhận được, bỗng nhiên theo ánh mắt của Trương Bình bắn về phía Cao Á Nam.
Luồng sức mạnh này tựa như hồn lực, nhưng không phải là hồn lực, mà chính là một luồng sức mạnh do sinh mệnh và tinh thần lực thuần túy tạo thành.
Loại sức mạnh này tựa như luôn tồn tại trong trời đất, nhưng không thể cảm giác được. Ngay cả Lâm Tịch cũng không biết làm cách nào để ngăn cản. Hắn chỉ có thể khẳng định một khi sức mạnh này rơi vào người Cao Á Nam, hậu quả sau đó nhất định sẽ khủng khiếp tới mức hắn không ngăn cản được, nên hắn lập tức biến sắc, cả người tái nhợt như tờ giấy trắng.
- Ma vương cuối cùng sẽ biến mất trên thế gian.
Ngay lúc này, một hình ảnh kỳ dị xảy ra.
Huyền Viễn nhìn Trương Bình, không buồn không vui nói.
Thân thể của hắn phát ra phật quang, cả người hắn tựa như đã trở nên vô cùng khô ráo, có thể hấp thu bất kỳ vật gì.
Sự tức giận và sung sướng đang hiện rõ trên mặt Trương Bình bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là sự hoảng sợ.
Một luồng sức mạnh vô hình vốn hướng tới Cao Á Nam, nhưng lại bị Huyền Viễn hút lấy.
Trương Bình hoảng sợ phun ra một ngụm máu màu đen, thân thể vốn đang héo rút lại trở nên đầy đặn.
"Phốc!''
Hắn lui về sau một bước, dưới chân xuất hiện một ao nhỏ đầy dung nham, mà thân thể của hắn lại khẽ run rẩy, đôi mắt đầy thần thái không thể hiểu được.
Lâm Tịch cảm giác được một chiêu vừa rồi của Trương Bình đã bị Huyền Viễn phá vỡ, nhưng hắn cũng không biết chuyện gì vừa xảy ra, nên hắn lập tức xoay người lại, nhìn Huyền Viễn.
Huyền Viễn cảm khái không thôi, nhìn Lâm Tịch nói:
- Sự thật và câu chuyện truyền lưu luôn luôn có sự khác nhau. Trong điển cố của chùa Bàn Nhược, chùa Bàn Nhược xa xưa vốn bị Ma vương khống chế, mà trong biển cát vô tận, ta đã nhìn thấy một số ghi chép, nói rằng ma vương có thể chiếm lấy người tu hành có tu vi thấp hơn mình, một lần nữa chuyển sinh.
Huyền Viễn giải thích không nhiều, nhưng dựa vào những gì vừa cảm giác được, Lâm Tịch đã hoàn toàn hiểu.
Trong nháy mắt vừa rồi, Trương Bình muốn chiếm lấy thân thể Cao Á Nam, chuyển sang một kiếp ma vương khác.
Thân thể của Trương Bình hiện giờ đã tàn phá, gan cũng bị tổn thương trí mạng, nhưng sau khi chiếm lấy thân thể Cao Á Nam, hắn sẽ biến thành một ma vương mới.
Sau đó, Lâm Tịch không những đối mặt với việc Cao Á Nam đã chết, mà còn phải chiến đấu với tân ma vương đã chiếm lấy thân thể Cao Á Nam.
Trương Bình không những muốn giết chết Lâm Tịch, mà còn muốn trước khi giết chết Lâm Tịch, tàn nhẫn hủy diệt cuộc đời của Lâm Tịch.
Nhưng chiêu thức chuyển sang kiếp khác của hắn đã bị Huyền Viễn phá.
Trong nháy mắt vừa rồi, Huyền Viễn đã hút hết sức mạnh có thể giúp ma vương chuyển thế vào trong người mình, sau đó tự hủy diệt mình và sức mạnh ma vương.
Đây là xả thân và ngọc đá cùng vỡ.
Đây cũng là tín niệm ta và ma vương sẽ cùng nhau xuống địa ngục.
Chỉ cần chậm chạp một tức ngắn ngủi, Trương Bình hiện tại và Huyền Viễn sẽ cùng nhau chết đi...mà cũng chính vì như vậy, nên Trương Bình mới mất hết tự tin, cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden