Âu Dương nói một mình. Lý tiên sinh lơ đãng liếc mắt nhìn về phía Âu Dương. Thống soái lĩnh quân tranh hùng thiên hạ. Hiện tại đang là thời kỳ hòa bình. Đây chính là lời nói tối kỵ. Người dám nói như vậy chỉ sợ chỉ có những cao nhân tiền bối trước mặt hắn.
Dù sao theo Lý tiên sinh thấy, cao nhân cũng có một vài người thường có sở thích không thể nào hiểu được, giống như việc làm thống soái lĩnh binh vậy.
Bọn họ uống rượu đến hừng đông. Cuối cùng mấy người bọn họ vẫn ngồi đó, Lý tiên sinh cũng không thể chẳng biết xấu hổ yêu cầu với đám người Âu Dương ở lại. Cho nên đến hừng đông hắn liền thần thần bí bí rời khỏi.
Từ dáng vẻ của hắn khi rời đi có thể nhìn ra được, hắn nhất định có mưu kế g ìđó. Nhưng tất cả mọi người không hề nói gì. Trong tiểu thế giới này, âm mưu gì có thể có tác dụng đối với bọn họ? Mưu kế có tác dụng đối với thực lực sao?
Âm mưu quỷ kế của Thiên Vương mới đáng sợ. Đó là bởi vì Thiên Vương đứng trên cùng một độ cao với bọn họ thậm chí còn cao hơn bọn họ một chút. Trong tình huống như thế âm mưu của Thiên Vương mới có lực sát thương không tưởng tượng. Còn âm mưu quỷ kế của đám người tại tiểu thế giới này, thực sự không có chút ý nghĩa gì.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Tiểu Nhạc kêu lên khiến mấy người đang nghỉ ngơi bên trong đều phải mở mắt.
- Ta ngất! Sao bên ngoài có nhiều người như vậy? Chúng ta bị binh lính bao vây rồi!
Tiểu Nhạc lại kêu gào nói:
- Người kia thật giống như Lý lão đầu ngày hôm qua. Tối hôm qua không phải hắn trở lại gọi người đến bắt chúng ta chứ?
- Hẳn là không phải vậy đâu. Mặc dù lão đầu kia có hơi ngốc, nhưng không ngốc đến mức ấy. Hắn hẳn đã hiểu rõ, đừng nói là trong thành thị này, cho dù là toàn tiểu thế giới cũng chắc chắn không thể nào người nào là đối thủ của chúng ta. Hơn nữa ngươi nên suy nghĩ một chút, nếu như thật sự gọi người đến công kích chúng ta, còn đợi chúng ta tỉnh lại sao?
- Nếu như đúng theo suy đoán của ta, người đến hẳn là quốc sư của Đa La!
Âu Dương ở bên cạnh mở miệng nói.
- Chúng ta đi sao?
Bạch Tinh lắc lắc đầu của chính mình. Sau đó hắn dùng tay nhẹ nhàng búng lên đầu mũi Yêu thần thương. Mũi thương sắc bén kia thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng rung động. Khi mũi thương rung động, không ngờ không gian chung quanh mũi thương đều bị xé nát.
Bạch Hủ Minh đứng dậy đi tới phía trước cửa sổ. Hắn nhìn qua cửa sổ nói:
- Tại sao phải đi,? Chúng ta tại tiểu thế chẳng qua chỉ là tu luyện giả. Trong khoảng thời gian này chúng ta hẳn nên cố gắng thanh tĩnh lại. Ngươi phải hiểu được, thời gian như vậy không nhiều. Tuy rằng Thiên Vương không biết hướng đi cụ thể của chúng ta, nhưng sau thời gian dài, hắn chắc chắn sẽ phát hiện được. Đến lúc đó không tránh khỏi một trận đại chiến. Có thời gian như vậy cố gắng hưởng thụ một phen đi!
Bạch Hủ Minh nói xong không quên liếc mắt nhìn Âu Dương một cái. Hắn biết vào lúc này trong lòng Âu Dương hẳn đang giãy dụa. Trước khi đến tiểu thế giới này, Âu Dương đã quyết định một kế hoạch. Trong khoảng thời gian này hắn hẳn phải tìm cách làm kế hoạch này trở nên hoàn mỹ, dùng tổn thất nhỏ nhất đổi lấy thành quả lớn nhất.
- Chúng ta đi hưởng thụ. Âu Dương người đến lập kế hoạch. Một chiêu rút củi dưới đáy nồi đã đánh Thiên Vương khiến hắn phải ăn một quả đắng lớn, đau mà không dám kêu. Tiếp theo để xem người sẽ dùng mưu kế gì nữa!
Thật ra Bạch Tinh cũng rất thông minh. Hắn biết, tiếp theo muốn đối phó với Thiên Vương nhất định phải do Âu Dương ra tay. Bởi vì hắn đã đoán được một phần của mưu kế tiếp theo. Chỉ có điều người quan trọng nhất trong mưu kế này vẫn là Âu Dương.
- Với một gia hoả như vậy, đánh cờ thực sự hao tổn đầu óc. Để ta hưởng thụ một thời gian đi!
Âu Dương lắc đầu. Hắn cố gắng không suy nghĩ.
- Ta còn chưa từng ở trong hoàng cung. Nếu không chúng ta đoạt lấy hoàng cung Đa La này một thời gian ngắn được không?
Tiểu Nhạc đúng là một kẻ thích kiếm thêm phiền phức.
- Sống trong hoàng cung thì được cái gì. Mỗi ngày đều phiền muốn chết!
Ngụy Bỉnh Dập đúng là kẻ ăn no không biết người đói bụng. Hắn là Ma Vương. Cho tới bây giờ vẫn Ma Vương. Tất nhiên hắn không để ý tới chuyện sống trong hoàng cung.
- Thật ra ta cảm thấy làm hoàng đế cũng rất tốt. Muốn giết ai thì giết, không cần phải tự mình động thủ, chỉ cần mở miệng là được!
Tiểu Nhạc chính là kẻ luôn suy nghĩ tới những điều người khác không thể tưởng tượng được!
Âu Dương trừng mắt với Tiểu Nhạc một cái nói:
- Cho ngươi làm hoàng đế cũng là bạo quân. Sớm muộn cũng bị người ta lật đổ!
- Thiết..
Tiểu Nhạc không đồng ý. Dù sao hắn chưa từng trải qua, cho nên không rõ về đạo lý quyền lợi càng lớn trách nhiệm và gánh nặng cũng càng lớn.
Trong khi mấy người phía trên nói chuyện, đám người phía dưới hẳn cũng đã nhìn thấy bọn họ. Chỉ nhìn thấy Lý tiên sinh tối hôm qua chân đạp phù vân từ dưới đất bay lên lầu hai, phía trước cửa sổ của đám người Âu Dương đang đứng, nhìn đám người Âu Dương nói:
- Các vị, quốc sư của chúng ta biết tin chư vị đến đây, nên đã tự mình đến tiếp đón!
- Tiếp đón thì tiếp đón, còn cần dẫn theo một đoàn người như vậy sao?
Âu Dương liếc mắt nhìn Lý tiên sinh một cái, có chút buồn cười. Không ngờ quốc sư Đa La lại là một kẻ sĩ diện. Một mình hắn đến là được rồi, cần gì phải dẫn theo nhiều người như vậy. Trước đây Sở Tương Hợp quốc sư Đại Vận tại tiểu thế giới nơi Âu Dương từng ở đều một mình đi lại!
Nghĩ đến Sở Tương Hợp, trong mắt Âu Dương không khỏi có thêm mấy phần mất mát. Thật ra Sở Tương Hợp chết, mình cũng có trách nhiệm rất lớn. Sau khi tiến vào Chân Linh Giới mình thật sự rất ít hỏi đến chuyện của đám bằng hữu. Tình cảm vốn có tại tiểu thế giới cũng trở nên có đôi chút xa lạ. Tuy rằng tuổi tác của Âu Dương nhỏ, nhưng trong một đám người này, hắn nghiễm nhiên chính là một đầu lĩnh.
Âu Dương tin tưởng, thời điểm Sở Tương Hợp sắp chết, nhất định đã nghĩ mình sẽ trở lại cứu hắn. Nhưng mình đã khiến hắn thất vọng, còn thất vọng tới mức phải trả gái bỏ lại cả sinh mạng.
- Chờ khi tất cả mọi chuyện kết thúc, ta sẽ tìm được đám người các ngươi, toàn lực khiến các ngươi hạnh phúc!
Đây là lời hứa của Âu Dương đối với chính mình. Khi tất cả mọi chuyện kết thúc, hắn muốn nhìn thấy mỗi bằng hữu trước kia của hắn được hạnh phúc. Tương tự bản thân hắn cũng muốn có hạnh phúc.
- Quốc sư đại nhân muốn mời chư vị tới phủ tự của quốc sư phủ một chuyến. Cho nên mới dẫn tới nhiều người như vậy. Đây là một loại lễ tiết tiếp khách của Đa La chúng ta!
Rõ ràng Lý tiên sinh nghe thấy Âu Dương nói cũng có vài phần lúng túng. Dù sao tối hôm qua mình đã nói lại tất cả cho quốc sư nghe, nhưng quốc sư thực sự có vài phần không tin.
- Hừ hừ, mời người mà một chút lễ phép cũng không có. Nếu hắn muốn mời, vậy ngươi nói cho hắn biết, khoảng thời gian tới chúng ta tạm thời tiếp nhận phủ quốc sư!
Trên mặt Ngụy Bỉnh Dập trở nên lạnh lùng. Mời người nhưng bản thân mình lại không đến, chỉ để cho Lý tiên sinh đại diện nói.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Bản thân hắn sĩ diện, cũng không xem thử những người trên này là người thế nào sao. Hắn có khả năng sao?
- Chuyện này...
Lý tiên sinh nghe Ngụy Bỉnh Dập nói như thế, dáng vẻ có chút khổ sở. Tuy nhiên còn không chờ hắn phản ứng lại đã phát hiện năm người trước mặt sớm biến mất không thấy bóng dáng!
Không sai. Chính là biến mất không còn tăm hơi, giống như từ trước đến nay không hề tồn tại vậy. Cảm giác đầu tiên của Lý tiên sinh chính là chỗ này nhất định có Huyễn Thuật Sư cường đại. Nhưng rất nhanh, hắn liền thấy quốc sư Đa Thành đi về phía bên này.
Đa Thành chính là Yêu Chiến Sĩ. Yêu Chiến Sĩ cửu giai cũng không có năng lực bay. Cho nên bất cứ lúc nào hắn cũng chỉ có thể bước đi hoặc là chui xuống đất mà đi.
Lúc này khi Đa Thành vừa đi tới phía dưới, Lý tiên sinh vội vàng cung kính chạy tới kể lại chuyện vừa rồi!
- Biến mất không còn tăm hơi? Hừ hừ, xem ra trong bọn họ có Huyễn Thuật Sư cường đại. Lý Ngọc chuyện tối hôm qua ngươi nói không chừng chính là huyễn thuật do bọn họ lừa gạt thôi!
Đa Thành tự tin nói. Thật ra vừa nãy Lý Ngọc nói tất cả những điều đó cho hắn nghe, hắn đã nghi ngờ có phải có Huyễn Thuật Sư quấy phá hay không. Hiện tại đột nhiên năm người vừa biến mất, vặn xác nhận suy đoán của hắn.
Nếu quả thật là tiền bối cao nhân, tại sao lại ra đi không từ giã. Lẽ nào bọn họ sợ mình? Đa Thành nghĩ như thế. Nhưng hắn không biết thời điểm hắn nghĩ như vậy, năm người đã sớm xuất hiện trong phủ đệ của hắn. Bạch Tinh một tay sử dụng yêu thuật cực kỳ quỷ dị trực tiếp khiến người trong toàn phủ quốc sư quên đi quá khứ. Trong mắt bọn họ chỉ có năm người này là chủ nhân.
Vào lúc này năm người đang ngồi trong đại điện phủ quốc sư nhàn nhã uống trà.
- Thật muốn lập tức nhìn thấy sắc mặt của tên quốc sư kia khi nhìn thấy chúng ta!
Tiểu Nhạc cười hì hì.
- Ngươi có thể thấy được ngay lập tức!
Bạch Tinh thổi lá trà trong chén khẽ mỉm cười. Khi hắn vừa nói dứt lời, phía xa đã thấy có một đội xa mã xuất hiện trên đường cách phủ quốc sư không xa...
Dễ dàng chiếm phủ quốc sư như vậy, đừng nói là Đa Thành, chỉ sợ người của Đa La cũng không thể tưởng tượng được có người trong tình huống không động tới bất kỳ người nào đã có thể ngênh ngang tiến vào phủ quốc sư như vậy.
Bạch Tinh một tay đùa bỡn với Yêu thần thương của mình. Bên cạnh của hắn là mấy nam tử mặc trang phục võ tướng đang quỳ rạp ở bên cạnh giống như hạ nhân làm chỗ đặt chân cho hắn! Mấy người này chính là quan viên đương triều của Đa La. Từ việc mấy người này có thể tiến vào phủ quốc sư chờ đợi, có thể tưởng tượng được quan chức của mấy người này chắc chắn không thấp.
Mà bây giờ Bạch Tinh không quan tâm ngươi là quan lớn hay quan nhỏ. Ngày hôm nay vận may của hắn kém không gặp được hoàng đế. Nếu không lúc này người hắn đặt chân lên chỉ sợ chính là quân chủ Đa La này.
Đại đội nhân mã đã trở về phủ quốc sư. Nhưng khi bọn họ đến trước cửa phủ quốc sư, Đa Thành lại phát hiện có chút không đúng. Nếu như bình thường, xa mã của mình trở về, người trong phủ hẳn phải đi ra nghênh đón mới đúng. Nhưng lần này người trông cửa tại phủ đệ của mình vẫn tiếp tục trông cửa. Người quét sân tiếp tục quét sân, giống như hoàn toàn không nhìn thấy bọn họ vậy.
- Dừng lại!
Đa Thành rống to một tiếng. Nhưng sau khi Đa Thành gầm xong câu này, hắn lại càng thêm giật mình, Lúc này xa mã của hắn không hề có ý định dừng lại, bất ngờ cứ thế tiến vào trong phủ
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Đa Thành lật tung trần che xe ngựa xa hoa lên, từ trong xe ngựa chui ra. Mọi người đều giống như không nhìn thấy cảnh tượng này. Không ngờ tất cả đều giống như không có liên quan tiếp tục tiến vào phủ đệ!
- Chẳng lẽ là huyễn thuật của Huyễn Thuật Sư?
Đây là điều duy nhất Đa Thành có thể nghĩ tới lúc này. Nhưng Đa Thành không thể nào hiểu được, rốt cuộc phải là Huyễn Thuật Sư cường đại tới mức nào mới có thể mê hoặc được nhiều người như vậy.
Không sai. Huyễn Thuật Sư thật sự có thể mê hoặc người. Nhưng Bạch Tinh sẽ dùng mê hoặc cấp thấp như vậy sao? Yêu thuật của Bạch Tinh đã đạt đến mức độ hơi một tí có thể hoàn toàn khống chế lòng người. Có thể nói chỉ cần Bạch Tinh nguyện ý, có thể trong nháy mắt khống chế tất cả mọi người trong vương thành Huy Hoàng này, khiến bọn họ hoàn toàn biến thành con rối.
Đùng đùng đùng đùng...
Đa Thành liền giật mình. Đó vốn là phủ đệ của hắn. Người trông cửa chạy tới trước người hắn. Lần này người trông cửa không hề hành lễ đối với hắn mà dùng một loại ánh mắt giống như đang nhìn ăn mày để nhìn Đa Thành. Nhìn thấy ánh mắt này, Đa Thành thiếu một chút thì tức chết tại chỗ. Tại toàn Đa La này, không có người nào dám dùng ánh mắt như vậy để nhìn hắn.
- Chủ nhân nói, lão già nhà ngươi không có lễ phép. Hiện tại thu nơi ở của ngươi. Nếu như còn dám khiêu khích, liền thu cả cái mạng già của ngươi!
Sau khi người canh cửa nói xong liền kiêu ngạo xoay người chuẩn bị trở về phủ đệ. Đa Thành thiếu chút nữa đã bị người canh cửa này làm tức chết. Hắn giơ tay lên liền chuẩn bị đánh chết người canh cửa này. Nhưng hắn vừa giơ tay lên liền nhìn thấy người canh cửa xoay người lại đạp hắn một cái. Với lấy thân thủ của hắn không ngờ trong nháy mắt lại không rõ tên canh cửa này đã ra tay như thế nào.
Một cước này mạnh mẽ đá vào ngực Đa Thành. Đa Thành liền giống như bị xe lửa đụng phải vèo một tiếng liền bay ra ngoài.
Sau khi ngã xuống đất, Đa Thành che ngực dùng bộ dạng khó có thể tin được nhìn hai tên canh cửa mà bình thường hắn chẳng thèm ngó ngàng tới. Hắn quả thực khó có thể tin tưởng được, tên tiểu tử này sống ở trong nhà hắn nhiều năm như vậy, không ngờ thực lực còn cường đại hơn hắn!
Thật ra không chỉ có người canh cửa, lúc này tất cả mọi người trong phủ quốc sư, từ người gác cửa cho tới đầu bếp, cho tới người nhà khách quen, trên căn bản mỗi người đều có lực lượng đỉnh phong mà thế giới này có khả năng chịu đựng được. Đây đều là từ Bạch Tinh. Đối với Bạch Tinh mà nói, giao cho những người này chút lực lượng nho nhỏ quả thực còn nhẹ nhàng hơn cả ăn cơm.
Đa Thành nhìn phủ đệ của mình. Lúc này hắn có chút bối rối. Hắn ngã xuống đất, không thể nào tưởng tượng được đã xảy ra chuyện gì. Tại sao người canh cửa lại lợi hại như vậy. Tại sao không có ai nhận ra mình?
Đa Thành biết, lực lượng của chính mình cũng không hề bị suy yếu, vừa nãy mình bổ ra một chưởng kia tuyệt đối với bình lúc không có gì khác nhau, cửa đồng một cước kia lại thực tại ngoài Đa Thành dự liệu.
Ngay khi Đa Thành đang ngã ngồi dưới đất tự hỏi đã có chuyện gì xảy ra, hắn liền nhìn thấy trên bầu trời có một đám mây lớn màu đen che khuất cả mặt trời khiến phạm vi trăm dặm trong vương thành Huy Hoàng chìm trong bóng tối.
Đa Thành ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời. Vừa nhìn Đa Thành thiếu chút nữa đã sợ đến mức miệng sùi bọt mép. Đây không phải là mây đen. Trên trời chính là một con đại bằng lớn đang bay! Con đại bằng này giương cánh ra thậm chí phải lớn tới mấy trăm dặm. Chỉ thấy đại bằng bay lượn trên bầu trời này. Mỗi lần nó vỗ cánh đều khiến hư không xung quanh vỡ vụn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Tuy rằng Đa Thành không biết đây rốt cuộc là gì, nhưng Đa Thành biết, đây chắc chắn là một con yêu ma siêu cấp. Yêu ma như vậy sao có thể xuất hiện ở thế giới này được? Chỉ riêng việc đại bàng vỗ cánh đã có thể dễ dàng đánh vỡ hư không đã có thể hiểu được, đại bàng này tuyệt đối không phải là yêu vật của tiểu thế giới này.
Trên phủ quốc sư, Bạch Tinh đứng một mình trong hư không, mắt nhìn đại bàng bay tới. Đó không phải là Đại Bằng vương. Đó chẳng qua chỉ là một trong tứ đại hộ pháp thủ hạ của Đại Bằng vương.
Thật ra Đại Bằng vương không hề lớn như vậy. Đại Bằng vương thật sự giương cánh chỉ khoảng trăm trượng. Tuy nhiên có vài thứ không phải cứ nói càng lớn thì càng mạnh. Tuy rằng con đại bàng này rất lớn, nhưng lại hoàn toàn không có khí phách giống như Đại Bàng vương khi giang rộng Kim Sí.
- Không có việc gì chứ?
Bạch Tinh đứng một mình phía trên phủ quốc sư, liền nhìn thấy đại yêu đang giang cánh che kín phía chân trời đột nhiên hóa thân trở thành một nam tử anh tuấn cao khoảng một thước tám đi tới phía dưới hắn. Đầu tiên hắn quay về phía Bạch Tinh hành một lễ tiết, sau đó báo cáo một chút về tin tức của Yêu tộc và Chiến tộc còn có Ma tộc trong thời gian gần đây.
Dù sao cũng là ở xứ khác. Tuy rằng người của ba chủng tộc này đều không ai phục ai, nhưng bất kỳ ai cũng biết, vào lúc này nếu ai gây sự làm loạn nhất định sẽ làm mất mặt Vương của tộc mình. Cho nên ba bên cũng xem như là bình an vô sự.
- Được, sau này đến đây không nên làm như vậy nữa!
Bạch Tinh liếc mắt nhìn người này một cái. Tại Tiên giới, đại bằng giương cánh bay lượn như vậy tất nhiên không có việc gì. Mặc dù bị người nhìn thấy chẳng qua chỉ giật mình nho nhỏ thôi. Nhưng nơi này không phải là Tiên giới. Giang cánh bay lượn như vậy ở chỗ này, chỉ sợ sẽ khiến toàn thế giới đều trở nên hỗn loạn.
- Vâng...
Nam tử kia gật đầu, sau đó lấy hình dáng của con người bay về phía xa.
Những chuyện phát sinh trong giây lát ngắn ngủi này đã khiến cả vương thành Huy Hoàng đều sắp phát điên lên được. Đại bàng che khuất bầu trời kia từ đâu đến. Hắn mạnh như thế nào? Vỗ cánh đã có thể xé nát hư không. Nếu như hắn giương trảo lên, có phải có thể một lần xé rách tất cả vương thành Huy Hoàng hay không?
Đa Thành đã trở nên thành thật. Người khác chỉ có thấy được đại bằng không nhìn thấy cảnh đại bằng kia hóa người. Nhưng hắn đứng cách phủ quốc sư rất rất gần. Hắn có thể nhìn thấy tất cả. Đại bàng khi chỉ cần một đòn đã có thể hủy diệt toàn thế giới nhưng không ngờ trước mặt nam tử cao hơn hai mét này lại ngoan ngoãn giống như một con dê con
Từ lễ tiết có thể nhìn ra được, nam tử kia chắc chắn là chủ thượng của đại bằng này. Thủ hạ đã mạnh đến mức độ như vậy, chủ thượng còn cường đại tới mức nào?
Ban đầu hắn còn nghĩ là Huyễn Thuật Sư quấy phá. Hiện tại Đa Thành đã không còn dám nữa nhiều lời nữa. Suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là lập tức tiến vào hoàng cung hồi báo chuyện này cho quốc quân Đa La biết. Thật ra căn bản không cần hắn nói, tất cả vương thành Huy Hoàng, thậm chí trong phạm vi cách vương thành Huy Hoàng trăm dặm có người nào không nhìn thấy con đại bằng này?
- Gần đây có gì khác thường không?
Bạch Tinh trở lại trong phủ. Hắn phát hiện tất cả mọi người dùng một loại ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn. Trên mặt hắn thoáng đỏ lên nói:
- Từ trước đến nay Yêu tộc đều phóng đãng bất kham như vậy. Có lẽ hắn cũng không nghĩ nhiều như thế đâu.
- Đúng, hắn thật sự không nghĩ nhiều như thế. Tuy nhiên hắn làm như thế, chắc chắn sau này tất cả tiểu thế giới đều đồn về một con chim đại bàng như thế rồi! Nhìn dáng vẻ hung hăng càn quấy của hắn, thật muốn vặt lông hắn sau đó nướng ăn!
Tiểu Nhạc là người mồm miệng ác độc nhất. Tuy nhiên Yêu tộc đuối lý trước. Hiện tại hắn nói như vậy Bạch Tinh thật sự không tiện nói gì.
- Trong chiến dịch lần trước Thiên Vương chịu thiệt. Tiếp theo hắn nhất định sẽ thành thật một thời gian. Chỉ có điều chúng ta chắc chắn không thể coi thường. Phải biết rằng Thiên Vương thâm hiểm hơn nhiều so với sự tưởng tượng của chúng ta. Mỗi giờ mỗi khắc hắn đều nghĩ đến làm sao đối phó chúng ta. Có thể tưởng tượng được, sau khi trải qua bại trận lần trước, hắn biết chúng ta đang ở tiểu thế giới Thiên Hà, cũng nhất định không dễ dàng động thủ.
Bạch Hủ Minh nói ra ý nghĩ của mình.
- Không sai, hoặc là bất động, muốn động chính là một đòn sấm sét, không cho chúng ta có bất kỳ cơ hội nào để đánh trả!
Âu Dương cũng mở miệng. Sau đó Âu Dương khẽ mỉm cười nói:
- Thật ra kẻ địch dùng phương pháp gì cũng không quan trọng. Quan trọng chính là chúng ta có thể tìm ra hậu chiêu của hắn trước khi xuất thủ!
- Không sai, Thiên Vương là một người rất tự phụ. Từ trước đến nay hắn sẽ không một đao giết chết người. Bất cứ lúc nào cũng cũng thích giữ lại cho mình một con đường, đồng thời cũng giữ lại cho kẻ địch một con đường. Chúng ta phải tìm được cả hai con đường này, sớm đóng kín con đường lui của Thiên Vương, sau đó đánh hắn một cái trở tay không kịp!
Ngụy Bỉnh Dập uống rượu bộ dáng nhàn nhã, không nhìn thấy hắn có chút lo lắng nào.
- Thế nào Âu Dương, ta cảm thấy trong lòng ngươi hẳn đã có một kế hoạch?
Bạch Tinh xoay người nhìn Âu Dương. Hắn hiểu rõ, thật ra từ trước đến nay khi mới bắt đầu tới tiểu thế giới này, Âu Dương nhất định đã tạo ra một cái bẫy trung cuộc. Thiên Vương lấy thiên hạ làm bàn cờ bày ra một ván cờ. Âu Dương lại bày ra một bố cục trong bàn cờ của Thiên Vương, xuất hiện ván cờ trung cuộc như bây giờ.
- Cục diện đã được bố trí xong. Nhưng muốn muốn áp dụng tuyệt đối không dễ dàng như vậy. Tiếp theo ta chuẩn bị đi Tiên giới một chuyến!
Âu Dương bỗng nhiên nói ra một điều khiến người ta không hiểu nổi.
Đến tiểu thế giới là đề nghị của Âu Dương. Bây giờ Âu Dương không ngờ lại đổi ý muốn đi Tiên giới. Điều này khiến mọi người không hiểu rốt cuộc Âu Dương muốn làm gì!
- Hiện tại trung cuộc của ta trong ván cờ này còn chưa hoàn mỹ. Nếu như ta không cách nào xác định được một vài chuyện, vậy ván cờ này nhất định sẽ có một vài sát chiêu ta không phá được. Có lẽ những sát chiêu này sẽ lấy mạng của tất cả mọi người chúng ta!
Âu Dương mỉm cười. Từ khi thời đại lớn bắt đầu tất cả mọi người đều là người trong cuộc. Mọi người chỉ có một kết quả, hoặc là phá tan ván cờ này, đẩy người bày bố cục về phía hủy diệt. Hoặc là chết trong ván cờ này.
Âu Dương không muốn chết trong ván cờ này. Hắn muốn sống hưởng thụ một cuộc sống tốt hơn. Hắn còn muốn hoàn thành mình lời hứa với chính mình. Cho nên hắn nhất định phải xác định một vài chuyện. Cho nên chuyến đi tới Tiên giới gần như là bắt buộc phải làm.
- Đi thôi, ta biết trong lòng ngươi nghĩ điều gì!
Bạch Hủ Minh giống như nhìn ra được điều gì đó. Hắn không quá rõ ràng, nhưng hắn biết, nếu như Âu Dương không có cách nào xác định được tất cả những điều này, như vậy ván cờ trung cuộc này không thể nào thành lập.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
- Sư phụ, ta không thể thua, thật sự không thể thua được!
Âu Dương nhìn Bạch Hủ Minh. Giờ phút này tất cả mọi người đều trầm mặc. Thành thật mà nói Âu Dương đã mất đi quá nhiều. Đi tới con đường này Âu Dương đã mất đi quá nhiều quá nhiều thứ. Nếu như hắn lại thua thêm một bàn nữa, có lẽ hắn chỉ còn sót lại một mình cô đơn.
- Không riêng gì ngươi, chúng ta cũng không thể thua!
Bạch Tinh vỗ vỗ vào vai Âu Dương. Rất nhiều người sợ nói không thể thua. Bởi vì một khi ngươi không thể thua, nhưng lại thua, điều đó sẽ trở nên vô cùng đáng sợ.
Âu Dương không thể thua không phải bởi vì cái mạng của mình. Âu Dương không thể thua chính bởi vài cái mạng của người khác. Bây giờ bày xuống trung cuộc như vậy, nếu như đi nhầm một nước cờ, chính là thua cả một ván cờ.
- Nếu như nói không sai, Thiên Vương hẳn cũng sẽ tính được chuyện ngươi sẽ đi Tiên giới, có thể đã mai phục vô số sát chiêu!
Ngụy Bỉnh Dập nói:
- Để ta đi với người một lần!
Âu Dương thoáng nhìn về phía Ma Vương. Năm đó hai người quyết đấu sinh tử tại Ma giới, Âu Dương thậm chí muốn cảm ơn Ngụy Bỉnh Dập. Đương nhiên điều này không phải bởi vì Âu Dương quá hèn. Mà bởi vì nếu như không có Ngụy Bỉnh Dập cướp đoạt linh hồn Âu Dương, như vậy Âu Dương sẽ không chán nản đến mức đó, càng không hiểu rõ mình tự đại tự đại tới mức gần như đã hủy diệt chính mình, tương tự cũng sẽ không có thời gian bốn mươi năm sau đó.
Bất cứ lúc nào, Âu Dương cũng nhớ kỹ bốn mươi năm kia. Bốn mươi năm kia, chính là thời gian mình hạnh phúc nhất. Chỉ có điều Âu Dương hiểu rõ, chết chính là chết. Bất luận nó đã từng hoàn mỹ tốt đẹp tới mức nào, nếu như ngươi không có cách nào thoát khỏi cái bóng kia, vậy ngươi chỉ có thể vĩnh viễn sống ở trong đó.
Cho tới lúc chết Lý Uyển Như đã hiểu rõ tất cả những điều đó. Lúc Trầm Điễn sắp chết hắn cũng hiểu rõ được tất cả. Âu Dương không muốn tới thời khắc mình sắp chết mới hiểu được tất cả những điều này. Cho nên hắn đang nỗ lực làm một vài chuyện, mong cứu vãn tất cả tình thế không thuận lợi.
- Được rồi!
Âu Dương vui vẻ gật đầu. Thực tế, lực chiến đấu của Ngụy Bỉnh Dập có lẽ còn cường đại hơn Bạch Tinh mấy phần. Mang theo Ngụy Bỉnh Dập cho dù gặp được Thiên Vương và Nghi Quân cùng hợp lực, hai người cũng có sức đánh một trận. Đương nhiên, trong tình huống hai người đối phó với hai người bọn họ muốn chiến thắng thực sự không có khả năng lắm. Nhưng hai người bọn họ kết hợp với nhau muốn chạy trốn vẫn không có vấn đề.
- Lúc nào xuất phát, nếu không dẫn ta đi cùng!
Tiểu Nhạc chẳng biết xấu hổ mở miệng nói khiến mị người chung quanh đều khinh bỉ nhìn hắn một cái.
- Mang ngươi theo để đi chịu chết sao? Thiên Vương muốn đập chết ngươi chỉ cần một cái tát!
Bạch Tinh mới vừa bị Tiểu Nhạc khinh bỉ xong, lúc này hắn nhìn thấy cơ hội như vậy đương nhiên muốn điên cuồng châm chọc một phen.
Tiểu Nhạc bị nói vậy thực sự không nói được gì. Điều người ta nói lại chính là sự thật. Thực lực của hắn trước thời đại lớn đến cũng coi là một trong số những nhân vật lớn. Nhưng khi thời đại lớn xuất hiện, tiên tôn đều bị dồn tới chân tường. Hiện tại hắn chỉ có thể đợi ở chỗ này.
- Chúng ta đi bây giờ. Việc này không nên chậm trễ. Nếu còn chậm trễ thêm một thời gian nữa Thiên Vương sẽ chuẩn bị thêm phần một hậu chiêu!
Âu Dương nhìn một chút Ngụy Bỉnh Dập. Ngụy Bỉnh Dập liền gật đầu nói:
- Ta cũng cho là như vậy.
- Được, vậy hai người các ngươi đi đường cẩn thận!
Bạch Hủ Minh nhìn hai người một lát sau đó nói:
- Lần này chuyện hai người các ngươi rời đi sẽ không có người nào khác biết!
- Vẫn là sư phụ hiểu rõ ta!
Âu Dương với Bạch Hủ Minh nhìn nhau nở nụ cười. Những người khác lại dùng một ánh mắt cổ quái nhìn Âu Dương. Dường như bọn họ phát hiện ra điều gì nhưng lại không tiện mở miệng.
Hai người Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập xé thời không ra, sau đó hai người lại tiến vào tinh không vô tận kia.
Đứng trong tinh không mênh mông, tốc độ của hai người Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập đều rất chậm. Bọn họ giống như đang hưởng thụ giây phút yên tĩnh này.
- Thật ra có lúc tâm tình ta không tốt sẽ một mình tiến vào trong tinh không này, đứng trong tinh không ta cảm thấy ta chính là thần. Những ngôi sao này đại biểu cho một thế giới. Nhưng trong mắt ta, chúng lại nhỏ bé như vậy. Có lẽ người thật sự đạt được chí cao vô thượng nhìn thấy bất cứ vật gì cũng có cảm giác như vậy!
Ngụy Bỉnh Dập mở miệng nói trước. Trong tinh không này ngay cả là tiên tôn muốn mở miệng nói chuyện cũng không thể nào. Chỉ có người đạt được cấp vương giả mới có thể.
- Đúng vậy, có thể chí cao vô thượng ở ngay trong lòng của chúng ta. Nhưng mỗi người chúng ta đều si mê với những thứ nhìn thấy bên ngoài.
Âu Dương cũng có một cảm xúc. Cảm xúc này không nói rõ được cũng không tả rõ được.
- Nghe nói phương pháp thánh chiến ý của Chiến tộc các ngươi chính là tâm muốn chính là niệm đạt?
Ngụy Bỉnh Dập nhìn Âu Dương hỏi vấn đề này.
- Đúng. Điều này hẳn không phải là bí mật gì!
Âu Dương không hề che giấu. Ý nghĩa cao thâm của phương pháp thánh chiến này bất kỳ ai cũng biết. Nhưng cho dù hiện tại Âu Dương đưa phương pháp thánh chiến hoàn chỉnh cho Ngụy Bỉnh Dập hắn cũng tuyệt đối không thể nào tu luyện được.
- Ý nghĩa này thực sự quá thâm ảo, nhưng lại rất đơn giản. Tâm muốn chính là niệm đạt. Đây hẳn chính là cảnh giới của chí cao vô thượng!
Ngụy Bỉnh Dập liếm liếm môi. Đối với chí cao vô thượng, có thể nói mỗi người đều muốn đạt được. Nhưng từ trước tới nay, chí cao vô thượng chính là một truyền thuyết, nó có hay không cũng không ai biết.
- Ta không muốn trở thành chí cao vô thượng!
Đầu Âu Dương cúi thấp xuống. Hắn không nói láo. Lúc trước Triệu Cương đưa niềm tin Chí Cường Giả ra khiến Âu Dương vũ hóa phi tiên chính là vì truy tìm chí cao vô thượng. Nhưng đã qua nhiều năm như vậy, Âu Dương hiểu rõ rất nhiều. Hắn không phải sống vì người khác. Hắn sống vì chính mình. Cuộc sống trong quá khứ khiến Âu Dương mệt chết đi được.
Hiện tại Âu Dương thật sự không quá quan tâm tới cái gì gọi là chí cao vô thượng. Hắn chỉ muốn kết thúc tất cả, khiến thế giới trở lại như lúc trước khia có thời đại lớn. Như vậy hắn có thể ở bên cạnh người của mình đi khắp mọi nơi trong tinh không này, đến nhìn tận mắt mỗi một thế giới...
Hắn đã từng đạt được nguyện vọng đơn giản như vậy. Nhưng Âu Dương lại không quý trọng. Hắn không ngừng khiêu chiến chỉ vì để mình có thể thành tựu chí cao vô thượng. Bây giờ nếu như hắn chỉ còn cách chí cao vô thượng có một bước chân, chỉ cần thắng Thiên Vương, hắn có thể tiến vào chí cao vô thượng, hắn cũng muốn bỏ qua.
- Âu Dương nhiều lúc ta thực sự không hiểu ngươi. Ngươi bắt đầu từ tiểu thế giới một đường phấn đấu. Rất khó tưởng tượng được ngươi làm thế nào có thể đi đến một bước này!
Ngụy Bỉnh Dập trời sinh đã có thần lực vô hạn. Mấy ngày nay tại tiểu thế giới hắn đã thấy được rất nhiều thứ. Hắn thực sự khó tưởng tượng nổi, trong một thế giới như vậy, làm sao có thể xuất hiện một Âu Dương như vậy.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hóng Heart
- Thật sự, ta không có giống như các ngươi vừa sinh ra trong miệng đã ngậm chìa khóa vàng. Nhưng trước sau ta chỉ là một người liều mạng. Cũng chính vì sự liều mạng này, khiến ta một đường đi từ tiểu thế giới tới ngày hôm nay!
Âu Dương biết, mình một đường đi tới, hoàn toàn dựa vào sự liều mạng. Nếu như không phải mình đủ liều mạng, có lẽ mình đã sớm ngã xuống.
Ngụy Bỉnh Dập lắc đầu nói:
- Ngươi không chỉ liều mạng, trong lòng ngươi còn có tình! Ngươi nói một câu không thua được khiến ta biết được rất nhiều rất nhiều điều!
- Xem ra ngươi làm đối thủ của ngươi cũng không uổng phí. Chí ít ngươi vẫn hiểu rõ rất nhiều thứ của ta!
Âu Dương nghĩ tới câu nói kia. Người hiểu rõ ngươi nhất vĩnh viễn chính là đối thủ của ngươi.
- Vệ Thi có vấn đề. Hơn nữa vấn đề rất lớn. Tại sao ngươi còn muốn dẫn nàng theo?
Ngụy Bỉnh Dập bỗng nhiên nhảy ba cấp nói sang chuyện khác. Chuyện này đồng thời cũng là chuyện Âu Dương không muốn nói tới nhất.
Lý Uyển Như có vấn đề, Lý Uyển Như đã chết. Hiện tại Vệ Thi lại có vấn đề, lẽ nào Vệ Thi cũng phải chết sao? Âu Dương không thể nào tiếp nhận được kết quả này. Cho nên sau khi bắt đầu tiến vào tiểu thế giới, Âu Dương đã để Vệ Thi lại một nơi hắn không nhìn thấy. Hắn thật sự rất muốn phòng ngừa một vài chuyện phát sinh.
- Ngươi không thua được chính là nàng?
Lúc này Ngụy Bỉnh Dập rất nghiêm nghị nhìn Âu Dương. Hắn biết Âu Dương không thể thua nhất định chính là Vệ Thi. Hắn biết chuyện Sở Yên Nhiên chết. Hắn cũng biết chuyện Lý Uyển Như chết. Bây giờ không ngờ đến phiên Vệ Thi. Hắn biết nếu như Vệ Thi lại xảy ra vấn đề gì, có lẽ Âu Dương sẽ thật sự phát điên!
- Bây giờ ngươi đi Tiên giới cũng vì nàng?
Ngụy Bỉnh Dập thực sự có vài phần trêu tức nhìn Âu Dương. Phải nói rằng bản lĩnh của Thiên Vương thật sự quá lớn. Hắn gần như đã tính toán không sai một chỗ nào. Mỗi một bước đều được hắn tính toán chính xác. Nhược điểm của Âu Dương cũng bị hắn nắm chặt trong tay.
- Nói như thế nào đây. Có lẽ nguyên nhân lớn nhất chính là vì nàng. Tuy nhiên lần này chúng ta phải đi tới Cửu U!
Âu Dương nở nụ cười, tâm tình của hắn đã có chút hòa hoãn nói:
- Còn nhớ ta đã nói không? Lúc trước Thiên Vương gạt ta nói ta hỗ trợ mở ra địa ngục. Tất cả đều bắt đầu từ một khắc đó. Ta luôn cảm thấy nơi đó có thứ mà chúng ta cần!
- Xuống Cửu U?
Ngụy Bỉnh Dập có chút phát lạnh. Cửu U chính là địa ngục. Theo truyền thuyết địa ngục liên kết với hành lang luân hồi. Nếu như đi sâu vào bên trong rất có khả năng sẽ bị cuốn vào hành lang luân hồi, vĩnh viễn không có cách nào đi ra.
- Ngươi điên rồi. Ngươi chính là một người điên. Từ xưa tới nay có mấy người dám xuống Cửu U. Được rồi, ta điên với ngươi một lần. Nói đi, phải đi xuống tầng thứ mấy?
- Chín mươi chín!
Âu Dương bỗng nhiên nói ra một con số khiến Ngụy Bỉnh Dập sụp đổ! Cửu U địa ngục, tầng chín mươi chín. Nơi đó có một truyền thuyết. Nơi đó chính là một thông đạo nối liền với hành lang luân hồi. Tiến vào nơi nào sẽ không thể đi ra. Nếu như không phải biết Âu Dương không thể nào chịu chết, Ngụy Bỉnh Dập thậm chí sẽ nghi ngờ có phải bởi vì trước đây mình bắt nạt Âu Dương qusa nhiều cho nên hắn cố ý trả thù mình muốn kéo mình cùng chết hay không.
- Ngươi phát điên rồi!
Ngụy Bỉnh Dập vẫn không nhịn được kêu lên.
- Tầng thứ chín mươi chín chính là mục đích cuối cùng của chúng ta. Có thể chưa đến được tầng thứ chín mươi chín chúng ta đã có thể tìm được thứ chúng ta muốn !
Âu Dương cười hì hì. Thật ra hắn nói tầng thứ chín mươi chín này chỉ vì muốn kích động Ngụy Bỉnh Dập một chút thôi. Đừng nói là Ngụy Bỉnh Dập, bản thân Âu Dương cũng không dám tiến vào tầng thứ chín mươi chín!
Âu Dương còn nhớ rõ Yêu thánh chó ba đầu lúc trước. Âu Dương luôn cảm thấy chó ba đầu này hẳn phải biết điều gì đó. Chỉ cần có thể lại tìm được chó ba đầu, nhất định có thể biết rõ rất nhiều thứ! Dĩ nhiên, lần này Âu Dương tiến vào địa ngục còn muốn tìm một thứ khác. Thứ này là thứ cá nhân hắn muốn tìm. Tuy nhiên thứ này lại có một vài mối liên hệ cực kỳ quan trọng đối với toàn cục.
- Ngươi điên rồi. Đúng là một kẻ điên. Tuy nhiên dù sao đi nữa cũng đã bị ép tới cùng đường. Chẳng thà đi cùng với người điên như ngươi một lần!
Ngụy Bỉnh Dập hào khí ngất trời nói. Đến lúc này hai người điên cười lớn chạy ra khỏi tinh không bước vào Tiên giới...
Tiên giới, hắc vân vẫn đang bồng bềnh tại hải ngoại. Tuy sát hắc vân không tiến vào đại lục Tiên giới, nhưng mọi người ở Tiên giới đều cảm thấy bàng hoàng! Bây giờ tất cả chủng tộc tại Tiên giới trên căn bản đều đang chửi rủa đám người Âu Dương.
Chuyện tên Thiên Vương này là một tên điên cuồng hầu như tất cả mọi người trong Tiên giới đều đã biết. Mục đích của hắn là hủy diệt thế giới này, sau đó sẽ tạo một thế giới khiến hắn thoả mãn. Như vậy hắn chính là chí cao vô thượng.
Nhưng cũng không có ai muốn chết. Không chỉ là chủng tộc còn sót lại, cho dù là Nhân tộc cũng có rất nhiều người đều phản bội Nghi Quân tạo thành một tiểu thế lực khác. Nhưng một thế lực như vậy có khác nào đào hố chống lại Thiên vương?
- Một khi hắc vân tiến vào đại lục, đến lúc đó chính là thời gian Tiên giới lưu lạc. Không ngờ ba tên nhát gan kia mang theo lực lượng của mình bỏ chạy như vậy! Thực sự không thể tưởng tượng được.
Tại một tửu điếm ở Tiên giới, mấy tiên nhân uống quỳnh tương mắng.
- Cũng không trách người ta được. Vũ Vấn nếu như ngươi biết rõ không thể làm ngươi còn có thể làm không?
Một nữ tử khác mái tóc hơi rối, một thân mặc hồng y, bên hông còn dắt một mũi tên huyết sắc! Đây chính là Yên Hồng. Thật ra ngay cả Yên Hồng cũng không nghĩ đám người Âu Dương sẽ bất ngờ chạy trốn như vậy.
Trong mắt Yên Hồng, Âu Dương hẳn là một dũng giả vô luân lúc nào cũng chiến đấu đến thời khắc cuối cùng. Hắn sẽ không lùi về phía sau. Nhưng sự thực chứng minh hắn vẫn đi.
- Bọn họ cho là bọn họ có thể chạy trốn được sao? Hừ, lực lượng của Thiên Vương càng ngày càng lớn. Đợi sau khi Tiên giới bị hủy diệt sống lại, Thiên Vương chính là chí cao vô thượng. Tuy rằng chúng ta đã chết, nhưng bọn họ có thể sống sót sao?
Có người không phục, lúc này nói một vài lời không may cũng là chuyện bình thường.
- Không nên xem thường ba người bọn họ. Ba người bọn họ liên hợp lại, ngay cả là Thiên Vương cũng không phải là đối thủ. Có thể bọn họ không phải chạy trốn, mà đang chờ đợi cái gì đó!
Yên Hồng muốn biện giải. Tuy nhiên nàng cảm giác lời thanh minh của mình dường như vô lực.
- Đúng vậy, có thể bọn họ chưa bao giờ chạy trốn. Bọn họ đang đợi dành cho kẻ địch một đòn trí mạng! Chưa tới thời khắc cuối cùng cũng không ai biết nai chết trong tay sai!
Bỗng nhiên, một giọng nói từ bên ngoài cửa tửu điếm truyền đến. Giọng nói này đầy tự tin, khiến người ta không nhịn được muốn nhanh chân đến xem trong thời kỳ màu còn ai có thể nói ra những lời chí khí như vậy?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart