Quyển 8: Chư Thiên Vạn Giới
Chương 15: Giải cứu Long hoàng
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm by Acquyden
Bàn Cổ Phiên có ẩn chứa bàn chi đại đạo, âm dương đại đạo, càng ẩn chứa huyền cơ ngũ hành đại đạo, một khi vận chuyển có thể tự động vận chuyển, sinh sôi không ngừng, tự động thu thập tất cả ý niệm sinh linh vạn vật bị hủy diệt sinh mạng trong thiên kiếp ngũ hành.
Trong Ngũ Hành bí cảnh, có Ngô Tinh và rất nhiều tu sĩ long tộc chờ đợi Cổ Thần cứu vớt Long hoàng, mở ra Tiềm Long Bí Cảnh, nhưng như vậy quá muộn, vạn nhất Cổ Thần trong hung trận thái cổ làm lỡ thời gian, vậy thì toàn bộ tu sĩ long tộc rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục rồi.
Vì vậy Cổ Thần để Ngô Tinh và một bộ phận tu sĩ long tộc đến Ngũ Hành Bí Cảnh tránh kiếp.
Bàn Cổ Phiên khởi động, đại đạo vận hành, Thiên cũng không thể ngăn cản, chung sinh tín ngưỡng Cổ Thần, ý niệm đều được Bàn Cổ Phiên thu thập, không bị chìm vào khổ hải.
Làm xong tất cả chuyện này, Cổ Thần cáo từ với ngũ nữ Hư Tử Uyên, phụ thân Cổ Thương Khung, Ngô Tinh cùng với những người thân quen khác, phi độn tới chỗ sâu trong Tây Hải, giải cứu Long hoàng.
Rời khỏi thánh địa Ngũ Hành, thiên địa trước mắt đều đã hoàn toàn biến thành kim quang, chính là thời điểm kim hành chi kiếp phủ xuống, trong thiên địa đều là bản nguyên chi kim, có bản nguyên chi kim, thậm chí còn diễn biến thành linh trí, có thể biến ảo nhân sinh, là một tôn cổ thần.
Những kim chi cổ thần này hủy diệt thế giới, trong mắt không có một chút thương hại, bọn họ giống như cỗ máy của thiên địa, thu gặt tất cả tính mệnh.
Cổ Thần có kim chi bản nguyên trong mệnh tuyền, toàn thân tỏa ra kim quang, giống như biến thành một kim nhân, thân thể Cổ Thần cũng giống như kim quang ngang dọc khắp thiên địa, hóa thành bản nguyên chi kim.
Đều là bản nguyên chi kim, Cổ Thần không bị ngũ hành kim kiếp công kích, thân thể xuyên toa qua kim quang vô cùng vô tận, tuy rằng thế giới đại biến, một mảnh kim quang, đã không còn phương hướng.
Thế nhưng trong lòng Cổ Thần rất rõ ràng đối với Tây Hải, chỗ Long hoàng bị nhốt, thuấn di một lần vượt qua hơn mười vạn dặm, một lòng phi độn về phương tây.
Chỉ trong thời gian mấy chục lần hô hấp Cổ Thần đã xuất hiện bên ngoài Tây Hải.
Tây Hải trước kia tràn ngập pháp tắc hệ phong, vô số cát bụi phô thiên cái địa, thế nhưng dưới ngũ hành kim kiếp, tất cả pháp tắc hệ phong đều hóa thành hư vô, khắp thiên hạ chỉ còn một mình pháp tắc hệ kim, giết chóc, hủy diệt vô cùng vô tận, tiêu diệt tất cả.
Toàn bộ tiên giới Cổ Hoang một mảnh kim quang, giống như biến thành hải dương màu vàng, đối với chỉnh thể thế giới, tiến hành đại phá hư, đại hủy diệt.
Cho dù là chư tử đại tiên hợp đạo thành công, đối mặt với toàn bộ thế giới đều là bản nguyên chi kim hủy diệt trong thời gian nhất định cũng phải bị hủy diệt.
Trong thân thể Cổ Thần có kim chi bản nguyên, thân thể có thể hóa thành khí tức giống hệt bản nguyên chi kim, như vậy mới không bị kim kiếp khắp thiên địa công kích, bằng không mà nói, lấy bản nguyên chi kim vô cùng vô tận công kích, sợ rằng Cổ Thần cũng không thể may mắn tránh khỏi.
Tuy rằng kim chi bản nguyên là bản nguyên pháp tắc hệ kim, mạnh hơn bất luận một pháp tắc hệ kim nào, bất luận bản nguyên chi kim nào, nhưng hiện tại Cổ Thần chưa hoàn toàn dung hợp, sử dụng được lực lượng của kim chi bản nguyên, mượn vào kim chi bản nguyên chuyển hóa cơ thể thành bản nguyên chi kim, so với hoàn toàn khống chế được lực lượng của kim chi bản nguyên là hai chuyện khác nhau.
Nếu như ngũ hành kim kiếp tiến hành công kích đối với hắn, bản nguyên chi kim vô cùng vô tận kia, chỉ cần một tôn kim chi cổ thần cũng đủ đánh Cổ Thần tan khỏi mối liên hệ với kim chi bản nguyên, thân tử đạo tiêu.
Nhưng ngũ hành thiên kiếp không phải đặc biệt nhằm vào Cổ Thần, mà là nhằm vào toàn bộ tiên giới Cổ Hoang, vì vậy Cổ Thần chuyển hóa thân thể thành bản nguyên chi kim, vẫn chưa khiến kim chi cổ thần chú ý.
Rất nhanh Cổ Thần liền vượt qua Tây Hải, đi tới đầu cùng Tây Hải, chỗ Ngũ Hành đại trận.
Dưới ngũ hành kim kiếp hủy diệt, Ngũ Hành Đại Trận cũng bắt đầu bị phá hủy.
Ngũ Hành Đại Trận nơi này so với Ngũ Hành Đại Trận tại thánh địa Ngũ Hành không giống nhau, chỉ là Ngũ Hành Đại Trận đơn thuần nhất, không có người khống chế điều khiển, sau khi Ngũ Hành thiên kiếp qua đi, toàn bộ Ngũ Hành Đại Trận sẽ bị phá hủy.
Thế nhưng, Ngũ Hành Đại Trận trong thánh địa Ngũ Hành, Cổ Thần đã dung nhập ý cảnh bàn chi đại đạo, giống như con thuyền đi trên biển lớn, mặc cho cuồng phong thổi mạnh, mưa rơi xối xả, cũng không thể nhấn chìm trong biển rộng.
Vì vậy, mặc kệ ngũ hành kim kiếp mãnh liệt như thế nào, thánh địa Ngũ Hành cũng giống như con thuyền trong biển rộng, vĩnh viễn không chìm nghỉm, vĩnh viễn không phá hư, vĩnh viễn không hủy diệt, trừ phi là âm dương sinh tử kiếp càng cao cấp hơn ngũ hành thoát thai kiếp phủ xuống, lực lượng như vậy vượt qua sự chịu đựng của thánh địa Ngũ Hành.
Tựa như con thuyền lớn hơn nữa, nhưng bị gió mạnh đánh bại cũng sẽ bị chìm vào đáy biển, nếu như muốn tiếp tục bảo trì ý cảnh bàn chi đại đạo, cần phải có lực lượng càng cường đại hơn, tạm thời Cổ Thần còn chưa có khả năng chống lại âm dương sinh tử kiếp, thế nhưng đại kiếp nạn thiên địa cách mười hai vạn năm mới phủ xuống một lần, vì vậy, lúc này âm dương sinh tử kiếp sẽ không phủ xuống, chỉ dựa vào ngũ hành thoát thai kiếp, thánh địa Ngũ Hành sẽ vĩnh biễn bảo trò ý cảnh bàn chi đại đạo, vĩnh viễn không hủy diệt.
Rất nhanh, Cổ Thần đã vượt qua Ngũ Hành Đại Trận.
Phía trước đã là phạm vi hung trận thái cổ.
Ánh mắt Cổ Thần lộ ra vẻ ngạc nhiên, hiện tại toàn bộ tiên giới Cổ Hoang đều bị ngũ hành kim kiếp bao phủ, kim quang ngang dọc, thế nhưng phạm vi hung trận thái cổ này vẫn bình thường như trước, không thấy có bất cứ dấu hiệu chịu ảnh hưởng của ngũ hành kim kiếp!
Lực lượng của ngũ hành kim kiếp tới phạm vi hung trận thái cổ này tựa hồ bị mất đi ảnh hưởng, bị một cỗ lực lượng vô hình ngăn cản cản lực lượng hủy diệt của thiên kiếp.
Cổ Thần vẫn đứng tại phạm vi bên ngoài hung trận thái cổ.
Lúc này tiến vào trong hung trận, Cổ Thần không thể tiếp tục dựa vào lôi kiếp chạy trốn như trước, không thể cứu ra Long hoàng bị nhốt trong trận, quỷ mới biết được sẽ bị vây khốn bao lâu, có giống như Long hoàng hay không, không thể ra ngoài?
Tuy rằng tu vi, thực lực của Cổ Thần hiện tại hơn xa lần trước tiến vào hung trận thái cổ, thế nhưng trình độ nguy hiểm lúc này cũng đề cao rất nhiều lần.
Lần trước Cổ Thần còn mượn lực lượng lôi kiếp để trốn khỏi hung trận, nhưng lần này không con đường lui, hoặc là cứu được Long hoàng, hoặc là bị nhốt trong trận, không có kế sách vạn toàn.
Suy nghĩ hồi lâu, thân ảnh Cổ Thần chợt lóe, liền nhảy vào trong hung trận thái cổ.
Tuy rằng kết quả khó có thể dự đoán được, nhưng Cổ Thần không có đường lui.
Cổ Thần lập đạo tâm nghịch thiên phá đạo, trong lòng chưa bao giờ có ý nghĩ lùi bước, chống đối lại Thiên, Địa hầu như không nhìn thấy hi vọng thắng lợi, chỉ cần có tâm lùi bước, trước mặt đại thế thiên địa, cá nhân nhất định bị tan vỡ.
Chương 15: Giải cứu Long hoàng (hạ).
Vì vậy, Cổ Thần không lùi bước, chỉ có đi tới.
Cho dù là thiên địa cũng dám nghịch, thiên đạo đều dám phá, còn có khó khăn gì, có nguy hiểm gì ngăn cản được bước chân của Cổ Thần.
Rất nhanh Cổ Thần liền dọc theo con đường trước đây, đi tới chỗ tổ long khái huyết, cho dù thực lực của Cổ Thần hiện tại mạnh hơn gấp vạn lần so với thời điểm tu vi Giá Vụ hậu kỳ, nhưng vẫn như trước cảm thấy trong hồ máu truyền đến cảm giác nguy hiểm cực độ.
Cổ Thần sử dụng Chiến Thần Lệnh, thuần dương chi hỏa hình thành một tầng quang tráo hỏa diễm, bảo hộ bên ngoài cơ thể, thân thể chợt lóe liền vượt qua được bầu trời hồ máu, long tức trong hồ máu lập tức phun ra, thế nhưng đều bị hỏa diễm tinh khiết trung hòa, Cổ Thần hữu kinh vô hiểm lướt qua hồ máu.
- Ngũ hành thoát thai kiếp phủ xuống rồi, người thanh niên, rốt cuộc ngươi cũng tới!
Vượt qua hồ máu, thanh âm của Long hoàng rất nhanh vang lên trong đầu Cổ Thần.
Bất quá Long hoang vừa mới nói xong câu này, ngũ khí đột nhiên biến đổi, tựa hồ thất kinh:
- Tu vi của ngươi? Sao có khả năng? Ngắn ngủi trong vòng ba trăm năm mươi bốn năm, ngươi dĩ nhiên từ Hư Không sơ kỳ bước vào Hợp Đạo sơ kỳ? Còn có, khí tức của ngươi, so với chư tử đại tiên hợp đạo thành công còn mạnh hơn nhiều? Điều này sao có thể? Điều này trái với lẽ thường, coi như thời đại thượng cổ cũng chưa từng xuất hiện qua tu sĩ có tốc độ tu luyện nhanh như vậy? Điều này không có khả năng a…
Thực lực của Cổ Thần hiện tại so với Long hoàng cũng không thua kém mảy may, nghe được truyền âm của Long hoàng, Cổ Thần không còn phải há miệng hét to như trước, sau khi nghe được truyền âm của Long hoàng, cảm giác linh mẫn của Cổ Thần lập tức tập trung được vị trí của Long hoàng.
Cổ Thần đồng dạng cũng Hư Không truyền âm, thanh âm vang lên bên tai Long hoàng:
- Long hoàng các hạ, tốc độ tu luyện của ta ra sao không phải là chuyện quan trọng, then chốt là bằng vào thực lực của ta, cộng thêm Chiến Thần Lệnh, giải thoát các hạ không thành vấn đề?
- Không có vấn đề! Không có vấn đề!
Thanh âm Long hoàng vẫn có chút kinh ngạc như trước, nhưng dù sao Long hoàng cũng là đại nhân vật từng trải nhiều sóng gió, thân phận địa vị không phải chuyện đùa, rất nhanh liền khôi phục bình thường, nói:
- Ngũ hành thiên kiếp phủ xuống, cấm chế trong hung trận thái cổ đã yếu đi rất nhiều, lấy thực lực của ngươi có thể đơn giản phá vỡ được cấm chế, ngươi chỉ cần tới gần ta, dùng Chiến Thần Lệnh phá vỡ phong ấn trên người ta, trong lúc thiên kiếp, lực lượng phong ấn tại hung trận thái cổ suy yếu rất nhiều, chúng ta có thể thoát được nơi này rồi.
- Được, Long hoàng các hạ, ngươi tạm thời chờ ta chốc lát, ta tới ngay.
Cổ Thần hư không truyền âm xong, thân ảnh chợt lóe, lập tức chạy về phía trước.
Rất nhanh, Cổ Thần đã chạy tới trước mặt đầu rồng dãy núi Tổ Long, lần trước hắn tới được nơi này thì bị một cấm chế vô hình ngăn cản lối đi, nghe Long hoàng nói bên trong có trăm nghìn đạo phong ấn cấm chế như vậy.
Nhưng cấm chế này cường đại không thể tưởng tượng nổi, thế nhưng lúc ngũ hành thiên kiếp phủ xuống, không biết vì sao lực lượng đại trận yếu bớt đi rất nhiều, cho dù Cổ Thần chỉ có tu vi Hư Không kỳ cũng có thể bằng vào uy lực tiên bảo vô thượng mạnh mẽ phá vỡ cấm chế.
Thực lực của Cổ Thần hiện tại so với thời điểm tại Hư Không kỳ cường đại hơn vô số lần, căn bản không cần phải mượn bất cứ pháp bảo gì, ngón tay chụm lại, chém mạnh, một đạo phủ xương chém ra, lập tức tạo thành một vết rách dài tới vạn trượng, rộng tới trăm trượng trên câm chế.
Đồng thời lực lượng pháp tắc các loại ẩn chứa ý cảnh bàn chi đại đạo thật lâu không tiêu tan, trong đoạn thời gian rất dài, vết rách thật lớn này sẽ không hợp lại như ban đầu.
Cổ Thần tiếp tục đi về phía trước, vượt qua khoảng cách hơn nghìn trượng, phía trước lại có một đạo cấm chế chặn lối đi, Cổ Thần dùng phương pháp cũ, dễ dàng phá tan cấm chế, tiếp tục tiến về phía trước.
Một tầng lại một tầng cấm chế bị Cổ Thần phá vỡ.
Con đường đi tới của Cổ Thần không chút trở ngại.
Càng đi về phía trước, Cổ Thần cảm giác địa thế dưới chân càng cao hơn, sau khi liên tục chém tan hơn mười đạo cấm chế cản đường, Cổ Thần đã hoàn toàn leo lên trên đỉnh dãy núi Tổ Long, tới địa phương cao nhất.
Ánh mắt Cổ Thần nhìn ra xa, đảo qua bốn phía, không khỏi cả kinh, một dãy núi Tổ Long dưới chân này so với dãy núi Tổ Long trong Tiểu Đô Thiên Cửu Viêm Hung Hỏa đại trận dài hơn không chỉ mười lần, dãy núi Tổ Long trong Tiểu Đô Thiên Cửu Viêm Hung Hỏa đại trận chính là do tổ long dài mấy trăm dặm biến thành.
Mà dãy núi Tổ Long dưới chân Cổ Thần hiện tại dài tới không thể tưởng tượng, mấy nghìn dặm cũng không thể nhìn thấy đầu cùng, hầu như dài tới vạn dặm.
Tổ long thái cổ dài vạn dặm? Cổ Thần hít một ngụm khí lạnh, đây rốt cuộc là loại tồn tại kinh khủng tới mức nào?
Đồng thời thi thể tổ long trong trận pháp này so với trong Tiểu Đô Thiên Cửu Viêm Hung Hỏa đại trận nhiều hơn rất nhiều.
Thi thể tổ long thái cổ trong Tiểu Đô Thiên Cửu Viêm Hung Hỏa đại trận tổng cộng có chín con, hóa thành chín dãy núi Tổ Long, mà trong trận pháp này, chỉ trong phạm vi tầm nhìn của Cổ Thần đã có hơn ba mươi dãy núi Tổ Long, mỗi một dãy đều dài mấy nghìn dặm, không nhìn thấy đầu cùng.
Nguyên bản thị lực của Cổ Thần có thể dễ dàng nhìn thấy mọi thứ cách mười vạn dặm, thế nhưng hiện tại đang trong hung trận thái cổ, hiển nhiên khác với địa phương bình thường, xa nhất Cổ Thần chỉ nhìn thấy bốn năm nghìn dặm.
“Trận này so với Tiểu Đô Thiên Cửu Viêm Hung Hỏa đại trận cực kỳ giống nhau, thế nhưng cường đại hơn trăm lần, lẽ nào, quả thực đúng như lời Âm Tôn Lăng Phong đã nói, là Đại Đô Thiên Cửu Viêm Hung Hỏa đại trận?
Trong lòng Cổ Thần thầm suy đoán, bước chân phía dưới tiếp tục, tiến về phía trước.
Một tầng lại một tầng cấm chế bị Cổ Thần phá hủy.
Cổ Thần đi về phía trước hơn chín nghìn dặm, đủ chém chín trăm chín mươi chín tầng cấm chế rốt cuộc mới đi tới đầu cùng dãy núi Tổ Long này.
Hơn chín nghìn dặm, tổ long thái cổ hầu như dài tới vạn dặm, Cổ Thần nghẫm lại vẫn thấy kinh khủng.
Vượt qua dãy núi Tổ Long, phía trước là một phiến đại địa hỏa diễm, đây là một phiến đại địa hỏa diễm Cổ Thần chưa bao giờ gặp qua, đang thiêu đốt hừng hực.
Cổ Thần dừng bước chân, hắn có thể cảm thụ được vị trí Long hoàng chỉ cách hắn không tới nghìn trượng, chính là bị nhốt trong phiến đại địa hỏa diễm này.
- Long hoàng các hạ!
Cổ Thần hư không truyền âm hô.
Long hoàng truyền âm lại nói:
- Người thanh niên, ở đây có đủ tám mươi mốt đạo long tức tổ long thái cổ, mỗi một đạo đều tương đương với uy lực thuần dương chi hỏa, ta bị nhốt trong hỏa diễm này, bởi vì có huyết mạch tổ long, vì vậy long tức không giết chết ta, bất quá ngươi cần phải cẩn thận, ngươi sử dụng Chiến Thần Lệnh hẳn là có thể vượt qua long tức, đi tới bên cạnh ta, phá hủy phong ấn trên người, sau đó chúng ta có thể rời khỏi nơi này rồi.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 8: Chư Thiên Vạn Giới
Chương 16 : Thông đạo tiên phàm
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Chín chín tám mươi mốt đạo long tức tổ long thái cổ?
Cổ Thần nhìn về bốn phía, thầm nghĩ:
“Chẳng lẽ trận pháp này có chín chín tám mươi mốt dãy núi Tổ Long? Mỗi một dãy núi Tổ Long đều là do thi thể một tổ long thái cổ biên thái, chín chín tám mươi mốt đầu tổ long thái cổ chiều dài vạn dặm, người nào đủ sức làm danh tác bậc này? Có thể bày ra được đại trận như vậy?”
Trong lòng Cổ Thần chấn động, không thua gì so với thời điểm đến Phong Bạo Thâm Uyên, lấy chín chín tám mươi mốt đầu tổ long thái cổ để bày binh bố trận, lực lượng như vậy có thể nói kinh khủng, chỉ sợ không thua gì so với đại pháp lực của Côn Ngô Tiên Đế, nâng lên toàn bộ nước biển Phong Bạo Thâm Uyên.
Xích quang chợt lóe, Chiến Thần Lệnh xuất hiện trong tay Cổ Thần, quang mang bùng phát, thuần dương chi hỏa nóng bỏng bắn ra, dài tới nghìn trượng, hóa thành một thanh cự phủ hỏa diễm, mạnh mẽ chém thẳng về phía trước.
Long tức hừng hực thiếu đốt nhất thời phân chia sang hai bên, trong biển long tức xuất hiện một thông đạo.
Thông đạo này là do Cổ Thần lấy ý cảnh “bàn” phối hợp với thuần dương chi hỏa của Chiến Thần Lệnh chém ra, long tức hai bên bốc lên không ngừng nghỉ, nhưng không cách nào nhảy vào trong thông đạo này.
Thân ảnh Cổ Thần chợt lóe, liền bước vào trong thông đạo biển long tức, rất nhanh đã đi tới đầu cùng, thuần dương chi hỏa lại một lần nữa ngưng tụ thành cự phủ hỏa diễm, mang theo lực lượng ý cảnh “bàn”, một phủ cương hạ xuống, biển long tức nghìn trượng phía trước lại bị chém phân chia sang hai bên.
Cổ Thần đi về phía trước, liên tục chém ba lần như vậy, đi đủ ba nghìn trượng trong biển lửa long tức, rốt cuộc cũng nhìn thấy thân ảnh long hoàng.
Thứ đầu tiên nhìn thấy chính là một đầu rồng vô cùng to lớn, cao giống như cả một ngọn núi, nhìn qua ước chừng hơn năm trăm trượng, dài hơn tám trăm trượng.
Trong đầu Long hoàng có một cây xích sắt thô to lớn chừng mười trượng, xuyên ngang qua đầu, khiến đầu rồng bị kéo ép sát xuống dưới mặt đất, không thể nhúc nhích mảy may.
Sợi xích sắt này vô cùng quái dị, dưới biển lửa long tức dĩ nhiên là một mảnh sương trắng, lạnh lẽo vô cùng, trong người Long hoàng có huyết mạch tổ long, không sợ công kích biển lửa long tức, thế nhưng lại bị sợi xích sắt băng hàn này trói chặt dưới mặt đất, không hề có một chút sức phản kháng.
Long tức nơi này phai nhạt hơn rất nhiều, Cổ Thần có thể nhìn được khoảng cách mấy nghìn trượng, phát hiện mặt đất cách nghìn trượng lại có một sợi xích sắt hàn băng tỏa sương trắng xuyên thấu qua thân thể Long hoàng, khiến Long hoàng không thể nhúc nhích.
Chân thân của Long hoàng rất dài, mấy nghìn trượng cũng không nhìn thấy đầu cùng.
Thấy thân thể của Long hoàng bị xích sắt trói chặt dưới mặt đất, không thể nhúc nhích, có thể nghĩ, tuy rằng Long hoàng không bị mất mạng, thế nhưng vạn năm qua phải vượt qua như vậy, thực sự chịu đủ dằn vặt.
Thanh âm của Long hoang lại vang lên bên tai Cổ Thần:
- Người thanh niên, đừng chỉ lo nhìn ra, cẩn thận chính ngươi!
Theo thanh âm của Long hoàng vang lên, một cỗ khí tức băng lãnh tới cực điểm đột nhiên nảy lên trong lòng Cổ Thần.
Xung quanh đều là hỏa diễm long tức hừng hực thiêu đốt, cư nhiên cảm giác được một cỗ khí tức băng lãnh tới cực điểm, quả thực quỷ dị nói không nên lời.
Nhưng cảm giác của Cổ Thần đích xác không sai, ngay trong lúc ngạc nhiên, một sợi xích sắt hàn băng từ dưới lòng đất nổ bắn ra, lao thẳng về phía Cổ Thần, nhìn xu thế kia rõ ràng muốn xuyên thấu qua thân thể Cổ Thần, sau đó cũng giống như Long hoàng, bị trói chặt dướt mặt đất.
Thân thể Cổ Thần đột nhiên bạo lui, ô quang chợt lóe, một thanh Võng Lượng Tiên Phủ xuất hiện trong lòng bàn tay Cổ Thần.
Kim thiết va chạm, bạo tạc kinh thiên, rung trời chuyển đất, biển gầm núi lở.
Cánh tay Cổ Thần tê rần, Võng Lượng Tiên Phủ trong tay thiếu chút nữa vuột tay bay đi, thân thể không tự chủ được bật lui về phía sau hơn mười bước.
Lấy tu vi của Cổ Thần, ngang dọc Cổ Hoang, không người địch nổi, cho dù là chư tử đại tiên thời đại thượng cổ phục sinh Cổ Thần cũng tự tin giết chết, thế nhưng dĩ nhiên bị một sợi xích sắt đẩy lui về phía sau hơn mười bước, trong mắt hoảng sợ.
Sợi xích sắt hàn băng kia cũng bị ngăn cản dừng lại trong chốc lát, sau đó lại hóa thành một đạo lưu quang, phóng cực nhanh về phía Cổ Thần.
- Dùng Chiến Thần Lệnh!
Thanh âm của Long Hoàng vang lên trong đầu Cổ Thần.
Cổ Thần lĩnh hội, đẩy mạnh về phía trước một chưởng, Chiến Thần Lệnh nổ bắn đi, đánh thẳng về phía sợi xích sắt bằng hàn công kích như thiểm điện.
Rắc rắc rắc rắc…
Thanh âm nghiền nát vang lên, Chiến Thần Lệnh và xích sắt băng hàn va chạm cùng một chỗ, sợi xích sắt băng hàng lập tức bị nghiền nát tầng tầng.
Chiến Thần Lệnh thuần dương thuần dương, có thể khắc chế tất cả mọi thứ âm nhu hàn lãnh, cũng có thể khắc chế được sợi xích sắt hàn băng.
Cổ Thần vui vẻ, Chiến Thần Lệnh dưới sự khống chế của hắn, lướt nhanh như thiểm điện, liên miên không dứt đánh thẳng về phía xích sắt băng hàng, rất nhanh sợi xích sắt băng hàn vươn trên mặt đất đều đã bị Chiến Thần Lệnh nghiền nát, lả tả rơi trên mặt đất, dung nhập vào trong đại địa.
Tuy rằng Long hoàng chỉ cách Cổ Thần vài thước, thế nhưng đầu bị xích sắt băng hàn trói chặt trên mặt đất, miệng không thể nói, chỉ có thể dùng hư không truyền âm:
- Tốt, ngươi dĩ nhiên có thể phát huy lực lượng của Chiến Thần Lệnh tới trình độ như vậy, Chiến thần cổ vu tộc vạn năm trước cũng không hơn được, người thanh niên, ngươi xưng hô như thế nào?
- Cổ Thần!
Long hoàng truyền âm nói:
- Tốt, Cổ Thần đạo hữu, chỉ cần ngươi dùng Chiến Thần Lệnh phá vỡ sợi xích sắt trên người ta, ta có thể thoát thân rồi, thực lực của ngươi hiện tại đã không hề thua kém so với ta, hung trận thái cổ này tuy rằng lợi hại nhưng lúc này đang thời điểm ngũ hành thiên kiếp phủ xuống, lực lượng cấm chế trong hung trận yếu đi nhiều, chúng ta rời khỏi trận pháp này không thành vấn đề.
Cổ Thần nói:
- Long hoàng các hạ, chờ chốc lát, Cổ mỗ sẽ phá những sợi xích sắt băng hàn, giúp các hạ thoát khốn.
Nói xong, Cổ Thần đánh mạnh một chưởng, Chiến Thần Lệnh hóa thành một đạo lưu quang màu đỏ, kích vào hai đầu sợi xích sắt băng hàn xuyên qua đầu Long hoàng, xích sắt bị Chiến Thần Lệnh đánh trúng lập tức gãy nát tầng tầng, đầu Long hoàng giãy dụa mãnh liệt, bài trừ câm chế xích sắt băng hàn, từ trên mặt đất nhô lên cao.
Cái đầu thật lớn giống như cả một ngọn núi, nhô lên cao trước mặt Cổ Thần, Long hoàng mở miệng nói:
- Ha ha ha ha, bản hoàng đã tròn một vạn năm chưa từng mở miệng nói chuyện rồi, Cổ Thần đạo hữu, ngươi trợ giúp Long mỗ thoát khốn, Long mỗ vô cùng cảm kích, nếu sau này có chỗ nào cần dùng tới Long mỗ, Long mỗ nhất định không từ chối.
Long hoàng tăng vọt hưng phấn, trong giọng nói hoàn toàn đã coi Cổ Thần là một tồn tại cùng một đẳng cấp so với hắn, đồng thời mang theo cảm tạ nồng đậm.
Cổ Thần nói:
- Long hoàng các hạ, ta tới cứu các hạ là bởi vì nguyên nhân đại ca Ngô Tinh của ta, nếu như các hạ muốn cảm ơn, vậy thì cảm tạ hắn đi.
Đang khi nói chuyện, Cổ Thần lại bước thêm nghìn trượng, sợi xích sắt trói buộc bộ phận cổ Long hoàng bị đánh tan, đầu Long hoàng càng ngẩng cao hơn.
- Ngô Tinh? Ha ha, xem ra tiểu tử kia thực sự ra hồn rồi, cuối cùng cũng không để ta thất vọng!
Long hoàng hài lòng cười ha hả.
Cổ Thần đi về phía trước rất nhanh, Chiến Thần Lệnh không ngừng đánh tan xích sắt băng hàn trói buộc trên người Long hoàng.
Thân thể Long hoàng dài tới hơn một vạn trượng, chừng khoảng cách trăm dặm, mỗi cách nghìn trượng lại có một sợi xích sắt băng hàn trói chặt xuống dưới mặt đất, đủ chặt đứt mười lăm sợi xích sắt mới đi tới bộ phận đuôi Long hoàng, nơi này đã là sợi xích sắt băng hàn cuối cùng.
Xích sắt băng hàn trói buộc trên người Long hoàng tổng cộng mười sáu sợi, nói cách khác, thân thể Long hoàng dài đủ một vạn sáu nghìn trượng.
Thân thể của Long hoang đã tự do toàn bộ, đầu theo chân Cổ Thần quay ngược tới tận vị trí đuôi của mình.
- Tròn một vạn năm trôi qua, tính toán thời gian vừa vặn tới thời điểm thông đạo tiên phàm đã mở rộng rồi.
Long hoàng thở dài một câu.
- Long hoàng các hạ, năm đó sao các hạ không thể tiến vào trong thông đạo tiên phàm, đi vào vũ trụ phàm gian?
Cái đầu thật lớn của Long hoàng lắc lắc, nói:
- Ta đã tiến vào thông đạo tiên phàm rồi!
Trong lòng Cổ Thần khẽ động linh quang, nói:
- Cái gì? Lẽ nào đây chính là thông đạo tiên phàm?
Long hoàng gật đầu, nói:
- Ta cứu chúng tu sĩ long tộc, xúc động tới trận pháp thái cổ này, chạy tới thông đạo tiên phàm thì thông đạo đã đóng lại, ngược lại bởi vì xúc động trận pháp, bị những sợi xích kia trói buộc.
Rắc…
Một sợi xích sắc băng hàn cuối cùng trên người Long hoàng đã bị Cổ Thần cắt đứt, triệt để khôi phục tự do.
Cổ Thần thu Chiến Thần Lệnh vào trong lòng, nói:
- Nơi này là thông đạo tiên phàm? Chúng ta rời đi như thế nào?
Thân thể Long hoàng biến đổi, hóa thành một trung niên nhân nhìn qua ước chừng bốn mươi tuổi, nói:
- Lão phu Long Đằng Hải, Cổ Thần đạo hữu, rời khỏi nơi này phi thường đơn giản, chỉ cần yên lặng chờ đợi, thông đạo tiên phàm mở ra là chúng ta có thể rời đi.
- Thông đạo tiên phàm mở ra?
Cổ Thần cả kinh nói:
- Chúng ta không phải đến vũ trụ phàm gian đấy chứ?
Long hoàng gật đầu, nói:
- Đúng vậy, từ nay về sau bước vào trường sinh đại đạo, bản thân có thọ nguyên vô tận.
Cổ Thần nhíu mày hỏi:
- Có biện pháp nào khác? Có thể trở về tiên giới Cổ Hoang?
Long hoàng lắc đầu, trả lời:
- Từ xưa tới nay,c hỉ có tiên nhập phàm gian, chưa bao giờ có phàm nhập tiên giới, đây là quy tắc thiên địa, thông đạo tiên phàm chỉ có một đường từ tiên giới nối thông phàm gian, tiến vào vũ trụ phàm gian, chỉ có thể về phía trước, không thể lui lại phía sau.
- Ta kháo!
Cổ Thần nhịn không được giậm chân chửi thề một câu, nói:
- Sao ngươi không nói sớm cho ta biết?
Vẻ mặt Long hoàng kinh ngạc nhìn Cổ Thần nói:
- Tiên độ phàm gian, đây là cơ hội vạn năm mới có một lần, tu sĩ tiên giới tiến vào vũ trụ phàm gian, thọ nguyên tăng trưởng trăm lần, trở nên dài lâu vô cùng, từ nay về sau bước trên con đường trường sinh, chẳng lẽ ngươi không muốn đi?
Cổ Thần cả giận nói:
- Thê tử của ta, thân nhân của ta, bằng hữu của ta… Tất cả tâm huyết của ta đều trong tiên giới Cổ Hoang, ta sao lại muốn đi vũ trụ phàm gian?
- Ai!
Long hoàng thở dài một câu, nói:
- Xem ra ngươi vẫn còn quá trẻ tuổi, nếu như ngươi vẫn ở tiên giới Cổ Hoang, sinh hoạt mấy nghìn năm, trên vạn năm, nhìn thấy sinh mệnh tốt đẹp héo tàn, tất cả hạnh phúc đều hóa thành hư ảo, lúc đó ngươi sẽ biết, tới vũ trụ phàm gian là một chuyện may mắn cỡ nào, chỉ có chư tử đại tiên hợp đạo thành công mới có thể thông qua được thông đạo tiên phàm, tiến vào vũ trụ phàm gian.
- Tu sĩ dưới chư tử đại tiên muốn đi cũng không đi được, ngươi rất may mắn, trên người có Chiến Thần Lệnh, có thể trợ giúp ngươi an toàn vượt qua thông đạo tiên phàm, ngươi quả thực là có đại vận tám người mới đụng được cơ hội này, tất cả tốt đẹp đối với ngươi hiện tại, một ngày nào đó sẽ theo thời gian trôi đi mà biến mất, Cổ Thần đạo hữu, có lẽ rất lâu sau này ngươi sẽ cảm ơn ta!
Cổ Thần giận dữ:
- Ta cảm tạ ngươi? Ta cảm tạ cái tám đời tổ tông nhà ngươi!
Theo câu mắng mỏ giận giữ của Cổ Thần, đột nhiên trên bầu trời xuất hiện tinh không nhấp nháy, một cỗ lực lượng thôn phệ cường đại không gì sánh được xuất hiện, Cổ Thần và Long hoàng giống như hai hạt bụi bặm nhỏ bé nhất, trong sát na đã bị hút vào trong bầu trời tinh không.
- Phụ thân, sư tỷ, Ttiểu Bạch…
- Trường sinh đại đạo, ta tới!
Cổ Thần mang theo hai loại tâm tình hoàn toàn trái ngược nhau, bị một cỗ lực lượng thôn phệ không thể chống cự, di động tới tốc độ vượt qua tốc độ ánh sáng trong thông đạo tiên phàm.
Bầu trời tinh không vô hạn không ngừng phóng đại.
Nguyển bản bầu trời tinh không vô biên vô hạn, trong nháy mắt Cổ Thần và Long hoàng đã bị quấn vào một điểm sáng chói lòa trong bầu trời tinh không.
Cổ Thần thất kinh, tốc độ nhanh như vậy, trong sát na không biết đã vượt qua bao nhiêu ức dặm, cho dù điểm sáng phía trước là một hạt bụi bặm cũng có thể khiến dụng hắn phải phân thân thân toái cốt.
Thế nhưng, ngoài dự liệu của Cổ Thần.
Đủ qua thời gian vài ngày, Cổ Thần trong thông đạo tiên phàm lấy tốc độ vượt qua tốc độ ánh sáng, di động không biết bao nhiêu ức vạn dặm, điểm sáng phía trước đột nhiên mở tung, lúc này Cổ Thần mới phát hiện ra, trước mắt kia không phải là một điểm sáng, mà là vô số ức ức tinh quang.
Bởi vì lúc đầu khoảng cách quá xa, vô số ức ức tinh quang tỏng mắt hội tụ thành một chỉnh thể, thoạt nhìn giống như một điểm sáng.
Tốc độ đi tới vẫn như trước, không một chút giảm bớt.
Lại tiếp tục trôi qua thời gian vài ngày, Cổ Thần phát hiện, thông đạo tiên phàm lại chuyển ngoạt sang một điểm tinh quang lập lòe, lần này Cổ Thần đã có kinh nghiệm, biết điểm tinh quang phía trước không phải là một ngôi sao, rất có thể là vô số ngôi sao cực xa hội tụ thành một điểm, không hề kinh hãi.
Không ngoài dự liệu, vài ngày qua đi, tinh quang rộng mở phía trước biến thành một biển sao, vô biên vô hạn, rộng mở không bờ bến.
Di động vượt qua tốc độ ánh sáng, lại giằng co thêm một ngày một đêm, một điểm sáng phía trước không còn nữa, mà là vô số điểm tinh quang, sau đó lại đột nhiên biến thành vô số tinh cầu vô cùng to lớn.
Đối với Cổ Thần đã quen với những địa phương trong tiên giới Cổ Hoang mà nói, đột nhiên xuất hiện một viên cầu khổng lồ trong hư không khiến hắn cảm thấy chấn động cực độ.
Hình cầu trong mắt Cổ Thần càng lúc càng trở nên to lớn, cuối cùng hoàn toàn che mất tầm nhìn của hắn, phía trước biến thành một mảnh đại địa vuông vắn, nhìn không thấy giới hạn, không biết rộng bao nhiêu dặm.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quyển 8: Chư Thiên Vạn Giới
Chương 17 : Vũ trụ phàm gian
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Trong lúc bất tri bất giác, tốc dộ di động của Cổ Thần giảm đi, thân thể hắn rơi vào phiến đại địa mênh mang.
Hắn cảm giác thân thể vô cùng nhẹ nhàng, tựa như muốn bay lên, hoàn toàn không có cảm giác vững chắc như đạp trên đại địa tiên giới Cổ Hoang, loại cảm giác này giống như rất nhiều năm trước đây, khi tu vi chưa tới Độ Hư cảnh sử dụng pháp khí, pháp bảo phi hành giữa hư không, tuy rằng dưới chân có đạp một thứ gì đó, thế nhưng trong lòng rất trống rống, không hề vững chãi.
- Này, con mẹ nó, là địa phương quỷ quái gì?
Cổ Thần nhìn bốn phía, toàn bộ đại lục hoàn toàn lạnh lẽo, hoang vu.
- Uy!
Cổ Thần hô to một tiếng:
- Long hoàng các hạ! Long Đằng Hải… Long cái tám đời tổ tông nhà ngươi? Mẹ nó, đây là địa phương quỷ quái gì? Đây chính là vũ trụ phàm gian sao?
Rắc rắc rắc rắc…
Theo tiếng hô to của Cổ Thần, sóng âm lướt qua, không gian bốn phía tầng tầng nghiền nát, đủ truyền đi mấy trăm dặm, không gian nghiền nát đẩy mạnh xung quanh hình thành trận gió bạo, lập tức gây ra phản ứng dây chuyền, khiến cát đá phương viên vạn dặm đều bị cuồng phong thổi mạnh bốn phía.
Cổ Thần càng hoảng sợ, không gian nơi này cũng quá mức bạc nhược đi, so sánh với tiên giới cổ Hoang quả thực yếu ớt hơn gấp mười lần, tuy rằng với thực lực của Cổ Thần, trong tiên giới Cổ Hoang cũng có thể dùng thanh âm đánh nát không gian, khiến không gian bị nghiền nát tầng tầng, nhưng đó là dưới tình huống sử dụng lực lượng pháp tắc.
Hiện tại chỉ cố sức rống to một tiếng, dĩ nhiên khiến không gian trăm dặm bị xung quang bị nghiền nát, nếu như dùng lực lượng pháp tắc rống to, vậy chẳng phải toàn bộ không gian phương viên vạn dặm đều bị một tiếng của Cổ Thần rống sụp đổ?
Ngoài trừ không gian yếu ớt vô cùng, Cổ Thần còn phát hiện một chuyện khiến hắn càng thêm kinh ngạc, đó là trong không khí không hề có một tia linh khí nào.
Trong không khí không có một tia linh khí, đây là chuyện vô cùng nghiêm trọng.
Tu sĩ có thể ích cốc, không cần ăn uống là bởi vì khi tu vi đạt tới cấp độ nhất định, lúc nào có thể hấp thu linh khí thiên địa từ trong không khí, lấy linh khí chuyển hóa thành năng lượng cơ thể cần.
Nếu như trong không khí không có một tia linh khí, như vậy tu sĩ mất đi nguồn cung ứng năng lượng, nói cách khác ích cốc tương đương với lời nói suông, tu sĩ phải giống như phàm nhân, cần phải ăn uống để duy trì tiêu hao.
Thế nhưng tu sĩ tiêu hao phi thường kinh người, so với phàm nhân nhiều hơn mấy nghìn, mấy vạn lần, nếu như con người ăn một ngày hai bát cơm, như vậy tu sĩ cũng ăn cơm giống như con người, như vậy rất có thể cần phải ăn mấy ức bát cơm.
Đồng thời, tu vi của tu sĩ càng cao, lượng linh khí cần phải tiêu hao lại càng nhiều hơn, linh khí cần bổ xung càng nhiều, thực vật phàm nhân ăn căn bản không thể thỏa mãn được nhu cầu của tu sĩ.
Cổ Thần phát hiện một chuyện vô cùng nghiêm trọng, phiến đại lục này là một mảnh hoang vu, hoàn toàn không có sinh mệnh, chỉ có khí tức tử vong, trống vắng, lạnh lẽo, nếu như để hắn ở chỗ này trong thời gian dài, theo linh khí tiêu hao, một ngày nào đó hắn sẽ bị chết đói.
- Sớm biết vũ trụ phàm gian là bộ dáng như thế này, ta hẳn là mang theo nhiều linh thạch trong người.
Cổ Thần vỗ vỗ tay, tự nói với mình.
Vô số tài nguyên tu chân của hắn, trong đó có rất nhiều linh thạch, thế nhưng bởi vì linh thạch đối với hắn không còn bao nhiêu tác dụng, vì vậy lúc thành lập thánh địa Ngũ Hành, tất cả tài nguyên tu chân đều lưu lại trong thánh địa, hiện tại trên người hắn ngay cả một viên linh thạch cấp thấp nhất cũng không có.
- Nơi này chính là phàm gian vũ trụ, nơi được coi là có thọ nguyên vô tận?
Cổ Thần cảm thấy không giải thích được.
- Nhìn trên khối đại lục này có người nào khác hay không?
Tâm niệm Cổ Thần khẽ động, thân thể chợt lóe, liền biến mất không còn.
Không gian tại vũ trụ phàm gian vô cùng yếu ớt, khoảng cách thuấn di của Cổ Thần so với tiên giới Cổ Hoang nhanh hơn không chỉ mười lần. Tại tiên giới Cổ Hoang, một lần thuấn di của Cổ Thần tối đa có thể đạt tới một trăm vạn dặm.
Mà lúc này, chỉ khẽ vận dụng tiên lực, một lần thuấn di đã vượt qua một nghìn vạn dặm.
Thân thể Cổ Thần từ trong hư không bước ra, cảnh tượng bốn phía so với vừa rồi giống nhau như đúc, bốn phía là một mảnh hoang vu, ánh mắt hắn nhìn ra xa mấy vạn dặm, lập tức nhìn thấy đầu cùng, phía trước là một mảnh hư không.
- Quái lạ quái lạ! Không gian vũ trụ phàm gian so với tiên giới yếu ớt hơn rất nhiều, nhưng sao ta lại cảm giác khoảng cách cư nhiên so với tiên giới Cổ Hoang còn gần hơn?
Cổ Thần nhìn bốn phía xung quanh, đều có thể nhìn thấy mấy vạn dặm, vượt khỏi đầu cùng, phía trước là một mảnh hư không.
Cổ Thần có chút mơ hồ, thân ảnh hắn chợt lóe, lại biến mất không thấy, chỉ là lần này hắn không dùng nhiều tiên lực thuấn di, mà chỉ thuấn di mấy vạn dặm, vừa vặn tới phạm vi đường nhìn xa nhất vừa rồi.
Cổ Thần từ trong hư không bước đi, nhìn về bốn phương.
Chuyện kỳ lạ xảy ra, nơi này cũng không phải là đầu cùng, phía trước có thể nhìn thấy phạm vi mấy vạn dặm, bốn phía giống y hệt ban đầu.
Cổ Thần thuấn di một lần nữa, kết quả giống hệt nhau.
Linh quang trong lòng Cổ Thần chợt lóe, đột nhiên nhớ tới trước khi rơi vào phiến đại lục này, phía trước là một viên cầu thật lớn, thầm nghĩ:
“Lẽ nào đại lục này không phải là bằng phẳng, mà là một viên cầu?”
Trong lòng nghĩ vậy, cảm giác linh mẫn của thân thể Cổ Thần nhất thời tản đi bốn phương.
Ba động không khí bốn phía giống như xúc tu của Cổ Thần, tất cả mọi thứ tiếp xúc với không khí, Cổ Thần đều có thể cảm ứng được rất rõ ràng.
Khoảng cách cảm ứng thân thể của Cổ Thần đủ vượt qua trăm vạn dặm, một chuyện thực khiến hắn phải kinh ngạc xuất hiện trong cảm ứng của hắn: Đại lục này quả nhiên là hình viên cầu.
Có thể, không nên gọi là khối đại lục, bởi vì nơi này hoàn toàn khác xa so với đại lục Cổ Hoang, đại lục Cổ Hoang là một phiến bằng phẳng, bốn phương đông tây nam bắc đầu có cực điểm, mà đại lục chân chính dưới chân hình như cũng tròn, tựa như một viên cầu.
Cổ Thần nhớ lại lúc ở trong thông đạo tiên phàm, nhìn thấy vô số tinh quang, trong lòng kinh hãi vô hạn. Viên cầu dưới chân này lúc ban đầu thoạt nhìn cũng là một điểm tinh quang, lẽ nào tinh quang vô cùng vô tận kia, tất cả đều là một viên, lại một viên cầu? Vậy nên gọi chúng là cái gì? Tinh cầu?
Nhớ tới tinh quang vô cùng vô tận trước kia, trong lòng Cổ Thần càng thêm kinh hãi.
Nhiều điểm tinh quang như vậy, từng mảnh từng mảnh giống như hải dương, mỗi một điểm tinh quang đều là một tinh cầu, vậy vũ trụ phàm gian có bao nhiêu điểm tinh quang? Rộng lớn cỡ nào?
“Đây mới chân chính là hạo hãn không biên giới, rộng lớn vô biên a!”
Trong lòng Cổ Thần sợ hãi than.
Tuy rằng tiên giới Cổ Hoang rất lớn, thế nhưng chung quy vẫn có biên giới, mà vũ trụ phàm gian lại là vô biên vô hạn, vô số tinh cầu gắn bó một chỉnh thể, vô số biển sao hội tụ một chỗ, hình thành một phiến lại một phiến tinh không.
“Tinh cầu trong vũ trụ phàm gian vô cùng vô tận, không biết bao nhiêu ức ức khỏa, trong đó khẳng định có tồn tại tinh cầu sinh mệnh, địa điểm truyền tống của thông đạo tiên phàm hẳn là không cố định, có thể xuất hiện trong bất kỳ một tinh cầu nào đó, xem ra vận khí của ta không tốt lắm, xuất hiện trên một tinh cầu hoang vu không có sinh mênh.”
Nghĩ thông suốt một ít vấn đề, trong lòng Cổ Thần rất nhanh hiểu ra.
“Tại vũ trụ phàm gian, không hề tồn tại linh khí trong không khí, cho dù là tu sĩ cũng cần phải có thức ăn, bằng không sẽ bị chết đói, cho dù thọ nguyên tại vũ trụ phàm gian dài lâu vô cùng cũng không phải là vĩnh sinh bất diệt, có thể bị giết chết, mà cũng có thể bị chết đói, nếu như ta muốn sống sót, vậy trước tiên phải đi tìm kiếm một tinh cầu có sinh mệnh, chỉ tinh cầu có sinh mệnh mới tìm được thực vật.”
Cổ Thần nghĩ thông suốt tất cả, thân ảnh chợt lóe, nhất thời phi độn lên bầu trời, trong nháy mắt đã vượt qua được mấy nghìn vạn dặm, mấy lần hô hấp đã vượt ra khỏi tinh cầu, xoay người nhìn lại, khỏa tinh cầu kia vẫn che tất cả tầm nhìn ánh mắt của Cổ Thần.
Thế nhưng, theo khoảng cách giữa Cổ Thần và khỏa tinh cầu càng lúc càng xa, dần dần có thể thấy được toàn bộ hình dáng của viên tinh cầu, viên tinh cầu này có phương viên ước chừng mấy trăm vạn dặm, so với tiên giới Cổ Hoang chỉ là một khối nho nhỏ, nhưng huyền phù trong hư không như vậy khiến Cổ Thần cảm thấy khiếp sợ.
Điều này hoàn toàn phá vỡ nhận thức của Cổ Thần đối với thế giới, vũ trụ phàm gian và tiên giới Cổ Hoang là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Tuy rằng là hai thế giới khác nhau, thế nhưng bản nguyên pháp tắc tương đồng, chỉ là pháp tắc có mạnh yếu rất khác biệt, cùng là một cảnh giới, tu luyện tại tiên giới Cổ Hoang so với tu luyện lại vũ trụ phàm gian cường đại hơn nhiều.
Vũ trụ phàm gian rộng lớn vô hạn, Cổ Thần rời khỏi khỏa tinh cầu không biết tên, đủ phi độn mấy canh giờ, khoảng cách vượt qua chừng hàng tỉ dặm, khỏa tinh cầu không biết tên kia cách Cổ Thần càng lúc càng xa, trong mắt Cổ Thần càng lúc càng nhỏ.
Một ngày đêm sau, khỏa tinh cầu không biết tên trong mắt Cổ Thần đã hóa thành một điểm tinh quang.
Cổ Thần huyền phù trong vũ trụ, ở đây không có trên dưới trái phải trước sau, không hề có phương hướng.
Lúc đầu cho rằng đỉnh đầu hắn là trên, dưới chân là dưới, thế nhưng hắn quay ngược thân thể lại, đứng chổng ngược mà đi, hắn phát hiện thế giới không hề có biến hóa, bốn phương tám hướng vẫn là tinh không như trước, căn bản không có gì khác nhau.
Cổ Thần bước chậm trong vũ trụ.
Thời gian liên tiếp hơn mười ngày trôi qua, Cổ Thần đã trải qua một ít tinh cầu hoang vu huyền phù trong hư không, nhưng tinh cầu có tồn tại sinh mệnh lại hoàn toàn không hề phát hiện ra.
Những khỏa tinh cầu hoang vu tính mịch này, thể tích có lớn có nhỏ, lớn thậm chí lên tới phương viên hàng tỉ dặm, so với toàn bộ tiên giới Cổ Hoang cũng không nhỏ hắn, nhỏ thì phương viên mấy vạn dặm, mấy nghìn dặm.
Thậm chí có một số tinh cầu phương viên chỉ mấy nghìn trượng, mấy trăm trượng.
Cổ Thần coi những hình cầu phương viên mấy nghìn trượng, mấy trăm trượng không phân thành tinh cầu, bởi vì thể tích quá nhỏ, chỉ có thể coi như những hòn đá khổng lồ lanh lẽo huyền phù trong hư không mà thôi.
Hơn mười ngày trôi qua, Cổ Thần hoàn toàn không biết chính mình đang ở địa phương nào, trong vũ trụ hoàn toàn không có phương hướng, hiện tại hắn ngay cả khỏa tinh cầu không biết tên kia ở nơi nào cũng không còn phân định rõ, so sánh với tinh không vô hạn, một khỏa tinh cầu chỉ là một hạt bụi nho nhỏ.
Mà Cổ Thần thì là bụi bặm trong bụi bặm.
Tuy rằng chỉ cần trong sát na Cổ Thần có thể thuấn di vượt qua hơn nghìn vạn dặm, thế nhưng so sánh với vũ trụ mang mang mà nói, hoàn toàn là khoảng cách nhỏ bé không đáng kể.
Đột nhiên biểu tình Cổ Thần ngẩn ra, mạnh mẽ đánh một quyền về phía trước.
Một quyền cương từ bàn tay Cổ Thần nổ mạnh đi, không gian phương viên nghìn dặm phía trước lập tức sụp đổ tan nát, quyền cương vẫn lao về phía trước, trong nháy mắt bành trường, đạt tới kích cỡ mấy trăm dặm.
Một quyền của Cổ Thần vừa đánh ra, hư không vốn bình tĩnh phía trước đột nhiên vỡ tan, một viên cự thạch lớn chừng trăm dặm từ trong hư không xa xôi vô tận nổ bắn đến, chỉ trong một lần nháy mắt, còn đang cách mấy nghìn dặm, nháy mắt tiếp theo đã va chạm mạnh mẽ vào quyền cương của Cổ Thần.
Ầm…
Một tiếng nổ kinh thiên, tảng đá nổ bắn tới bị một quyền của Cổ Thần đánh tan, hóa thành vô số mảnh nhỏ, tiếp tục văng đi vô số phía.
Khí lưu bạo tạc giống như một hình cầu bành trướng, trong nháy mắt biến lớn, khuếch tán sáu mặt tám phương, chỉ sát na đã vượt qua khoảng cách mấy vạn dặm, không gian tầng tầng nghiền nát, nhất là phương viên nghìn dặm, hư không càng trực tiếp sụp đổ, hóa thành một mảnh đen kịt, hình thành một hắc động cực lớn.
Bên ngoài cơ thể Cổ Thần, tiên lực thuần dương hình thành một tầng quang tráo đẹp mắt, đối mặt với khí lưu kinh khủng trùng kích, không chút sứt mẻ, hắc động kia liên tục thôn phệ hư không xung quanh, nhưng không thể khẽ động Cổ Thần mảy may.
Hắc động phương viên nghìn dặm đối với toàn bộ vũ trụ mà nói, quả thực là bụi bặm trong bụi bặm, vô số hư không bị hắc động thôn phệ, rất nhanh hắc động đã bị hư không nhồi nhét, hóa thành bộ dáng bình thường, tựa hồ không hề phát sinh qua.
Sắc mặt Cổ Thần không đổi, thân ảnh chợt lóe, tiếp tục bay về phía trước, trong vũ trụ không thể phân rõ phương hướng, Cổ Thần chỉ có thể đi về phía trước mặt, không dám thay đổi phương hướng, bằng không, hư không vô cùng vô tận, rộng lớn không gì sánh được, nếu như đi chệch phương hướng, một mực du đãng trong hư không vô cùng vô tận, rất dễ mê thất.
Đây không phải là lần đầu tiên Cổ Thần bị công kích, mà là lần thứ mấy trăm, hành tẩu trong vũ trụ, mỗi một ngày Cổ Thần đều phải đối mặt với hàng trăm lần nguy cơ đột nhiên ập tới.
Tinh cầu trong hư không không phải là tĩnh, ma là di động cực nhanh, tinh cầu cỡ lớn cơ bản có quỹ tích vận hành riêng, tựa hồ chịu lực lượng nào đó ảnh hưởng, thế nhưng một ít tinh cầu nhỏ, nhất là những cự thạch lạnh lẽo phương viên mấy trăm dặm, hơn mươi dặm, hoàn toàn là xông loạn khắp nơi, đồng thời tốc độ cực nhanh, so với tốc độ di động của tinh cầu lớn cao hơn vô số lần.
Viên cự thạch vừa mới nổ bắn đến trong sát na đã đi động được nghìn vạn dặm, so với tốc độ thuấn di của Cổ Thần không hề thua kém, tốc độ lao đi nhanh như vậy, cho dù là chư tử đại tiên hợp đạo thành công bị va chạm trúng cũng không tránh khỏi tan xác, thân thể vẫn lạc. Cho dù là Cổ Thần, nếu bị va chạm trúng cũng phải phun máu tươi, bản thân bị trọng thương, về phần cường giả cái thế Hợp Đạo sơ kỳ, nếu bị va chạm trúng nhất định trực tiếp bị đánh tan thành hư vô, thần hình câu diệt.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quyển 8: Chư Thiên Vạn Giới
Chương 18 : Tinh cầu sinh mệnh
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Công kích trong vũ trụ, xa xa không chỉ là những viên cự thạch lao đi cực nhanh.
Có lúc, đột nhiên thổi qua một cơn phong bạo, một cơn phong bạo lan tràn mấy nghìn vạn dặm, nếu như không kịp thời né tránh, lực lượng trong một cơn phong bạo đủ sức đơn giản diệt sát một vị cường giả cái thế Hợp Đạo sơ kỳ.
Có đôi khí đột nhiên thổi qua một trận khí lưu, trong khí lưu có đủ loại quang mang, xạ tuyến, tất cả đều ẩn chứa lực lượng thần bí mà kinh khủng, đồng thời cũng có thể dễ dàng tiêu diệt một vị cường giả cái thế Hợp Đạo sơ kỳ.
Có đôi khi sẽ đột nhiên xuất hiện một biển lửa khắp không gian, thiêu đốt hỏa diễm so với bản nguyên chi hỏa không kém hơn, hoặc là kim quang khắp bầu trời, kim quang tung hoàng đều là tồn tại không hề kém hơn so với bản nguyên chi kim… Những loại công kích gần giống như bản nguyên chi thủy, bản nguyên chi mộc, bản nguyên chi thổ trong vũ trụ rất thường xuyên gặp phải.
Cường giả cái thế Hợp Đạo sơ kỳ, gặp phải bất cứ loại công kích nào đều chỉ có một kết cục thần hình câu diệt, cho dù là chư tử đại tiên hợp đạo thành công, nếu như liên tục gặp phải nhiều loại công kích cũng chín phần chết một phần sống.
Nếu không phải Cổ Thần có thực lực hơn xa so với chư tử đại tiên thông thường, phi hành trong vũ trụ hơn mười ngày vừa rồi, chỉ sợ đã sớm trọng thương chồng chất, thậm chí là đi đời nhà ma rồi.
Ầm…
Đôi lông mày Cổ Thần căng thẳng, một quyền lại một quyền đánh ra, tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, lại một khối cự thạch nổ bắn tới bị Cổ Thần đánh tan.
Vừa mới vượt qua mười mấy lần hô hấp lại gặp phải công kích cự thạch lưu động, điều này khiến Cổ Thần có chút ngoài dự liệu, bình thường cự thạch lưu động, khoảng cách giữa hai bên tương đối xa, nếu như khoảng cách quá gần, trong lúc di động với tốc độ cực cao, rất dễ phát sinh va chạm, đồng thời hủy diệt.
Tuy rằng hình ảnh cự thạch hoặc tinh cầu va chạm với nhau Cổ Thần đã từng chứng kiến vài lần, nhưng so sánh với tinh cầu, cự thạch vô cùng vô tận mà nói, xác suất va chạm với nhau vô cùng nhỏ bé.
Vì vậy, mặc kệ là tinh cầu hay là cự thạch băng lãnh, thời gian gặp phải quá gần cũng không thấy nhiều lắm.
Hai khối cự thạch vừa rồi dĩ nhiên chỉ cách nhau trong thời gian hơn mười lần hô hấp, đều di động tới vị trí Cổ Thần vừa vượt qua, Cổ Thần di động hơn mười ngày trong vũ trụ, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống này.
Cổ Thần đang cảm giác có chút không thích hợp, đột nhiên biến sắc, cảm giác được ba động trong không trung, lại có một khối cự thạch di động tới vị trí của hắn hiện tại.
Ầm…
Cổ Thần đánh ra một quyền, lần thứ hai đánh tan một khối cự thạch lao tới.
Qua mấy lần hô hấp tiếp theo, Cổ Thần nhướng mày, lại có một khối cự thạch di động cao tốc vọt tới.
Cự thạch di động cao tốc không lớn lắm, nhỏ ước chừng hơn mười dặm, lớn cũng chỉ hơn nghìn dặm, điều này rất bình thường, nhưng không bình thường chính là, số lượng cự thạch càng lúc càng tăng lên, đều di động theo cùng một phương hướng mà đến.
Bắt đầu, từng khối từng khối cự thạch di động đến, Cổ Thần còn có thể một quyền đánh tan, thế nhưng, theo thời gian trôi qua, khối cự thạch di động đến dần dần biến hóa, không phải là một mà là hai ba, thậm chí có hơn mười khối cự thạch theo sát nhau nổ bắn mà đến.
Cổ Thần cũng không thể tiếp tục ngăn cản, chỉ có thể di động vị trí, tiến hành tránh né.
Cổ Thần không dám rời khỏi quá xa lộ tuyến đã chọn ban đầu, để tránh không tìm được phương hướng, mê thất trong vũ trụ mênh mông, bởi vì bốn phương tám hướng trong vũ trụ đều giống nhau như đúc, lấp lánh vô số ngôi sao, nếu như khoảng cách rời khỏi quá xa, căn bản không thể tìm được vị trí ban đầu.
Số lượng những khối cự thạch nổ bắn tới càng lúc càng nhiều, cuối cùng là hàng vạn, hơn mười vạn, mấy trăm vạn… Cự thạch vô cùng vô tận giống như một biển đá.
Vô số khối cự thạch di động cao tốc mà tới, bị bám theo khí lưu cường liệt, theo số lượng cự thạch càng lúc càng nhiều, khí lưu càng lúc càng cường đại, dần dần, ngay cả thân thể Cổ Thần cũng khó có thể khống chế, theo khí lưu, bị biển đá di động cuốn đi không biết theo phương hướng nào.
Vô số quang mang, xạ tuyến trong khí lưu xuất hiện, mỗi một loại quang mang, xạ tuyến đều có thể dễ dàng giết chết cường giả cái thế Hợp Đạo sơ kỳ.
Cự thạch, khí lưu, quang mang, xạ truyến, Cổ Thần chỉ gặp phải nguy cơ từng thứ một, lần này dĩ nhiên đồng thời kéo tới, dưới tình huống nhiều công kích như vậy, cho dù là chư tử đại tiên hợp đạo thành công cũng phải vẫn lạc.
Bên ngoài cơ thể Cổ Thần hình thành quang tráo tiên lực thuần dương, lung lay lắc lắc, chậm rãi lực lượng công kích vô cùng vô tận kéo tới, dần dần xuất hiện dấu hiệu bị nghiền nát.
Mi tâm chợt lóe kim quang, Như Ý Linh Lung bay ra, tầng thứ ba bảo tháp rộng mở, thân ảnh Cổ Thần chợt lóe, tiến vào trong mộc hành chi tháp.
Tiên bảo trên người Cổ Thần hầu như đều đưa hết cho ngũ nữ Hư Tử Uyên, Tiểu Bạch và phụ thân Cổ Thương Khung, hiện tại không có nhiều lắm, Như Ý Linh Lung bảo tháp vừa vặn là một kiện.
Cổ Thần tiến vào trong Như Ý Linh Lung bảo tháp, bảo tháp lập tức hóa nhỏ, giống như một hạt bụi, theo khí lưu di động cao tốc, lúc này mới không bị những khối cự thạch vô tận đánh trúng, lực lượng kim quang và xạ tuyến đều bị Như Ý Linh Lung bảo tháp chắn bên ngoài, có một bộ phận nhỏ thẩm thấu vào trong tháp, bị Cổ Thần dễ dàng ngăn cản.
Cổ Thần khống chế Như Ý Linh Lung bảo tháp¸ trong khí lưu tả xung hữu đột, hiện tại hắn đã rời khỏi vị trí ban đầu hàng tỉ dặm, cũng không thể tìm được vị trí ban đầu, đã hoàn toàn mê thất phương hướng, vì vậy, đã không thể nói tới chuyện rời khỏi khí lưu với khoảng cách rất xa, then chốt trước mắt là phải rời khỏi khí lưu mang theo vô số cự thạch di động cao tốc.
Thế nhưng, Cổ Thần muốn lao đi lại hoàn toàn không dễ dàng, lực lượng cỗ khí lưu to lớn vô cùng, theo phương hướng khí lưu di động dễ, muốn thoát khỏi sự khống chế của khí lưu quả thực khó càng thêm khó, đồng thời phạm vi bao phủ của khí lưu cũng rộng lớn phi thường, trong khoảng thời gian ngắn Cổ Thần căn bản không thể lao ra.
Tốc độ khí lưu này so với tốc độ thuấn di của Cổ Thần nhanh hơn không chỉ mười lần, trong sát na đã là hàng tỉ dặm.
Cổ Thần trong khí lưu đủ ba ngày mới thành công từ trung tâm khí lưu dần dần di động theo bên sường, chạy ra khỏi biển cự thạch, Cổ Thần một hơi liên tục thuấn di hơn hai mươi lần, đủ tách rời biển cự thạch đi dộng cao tốc hơn hai ức dặm mới bước ra khỏi Như Ý Linh Lung bảo tháp, nhìn về phía cỗ khí lưu.
Cỗ khí lưu này hầu như vô biên vô hạn, Cổ Thần nhìn không thấy đầu cùng, đủ qua hơn nửa canh giờ mới từ phía trước Cổ Thần chảy ra, không biết có bao nhiêu ức ức dặm, chư tử đại tiên tiến vào trong khí lưu kia cũng phải thần hình câu diệt.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quyển 8: Chư Thiên Vạn Giới
Chương 19 : Tu chân tinh Tử Vân
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Cổ Thần thuấn di về phía một điểm tinh quang gần nhất, trong khí lưu ba ngày tương đương với hắn liên tục phi độn trong vòng một tháng, hiện tại hắn đã vượt xa vị trí trước kia, chỉ có thể một lần nữa tìm kiếm tinh cầu tinh mệnh từ đầu.
Cũng may, chuyến đi này Cổ Thần không có mục tiêu cụ thể, mặc kệ là ở nơi nào, chỉ cần tìm được tinh cầu sinh mệnh là được.
Điểm tinh quang phía trước so với những viên tinh cầu Cổ Thần đến có vẻ sáng chói hơn nhiều, Cổ Thần thuấn di theo hướng điểm tinh quang đã định tròn một ngày, rốt cuộc tinh quang trong mắt Cổ Thần dần dần biến thành lớn, hóa thành một khỏa tinh cầu rực rỡ với màu xanh lá cây, màu lam cùng với rất nhiều loại màu sắc khác nhau kết hợp lại.
- Là một khỏa tinh cầu sinh mệnh!
Tinh thần Cổ Thần đại chấn, trong lòng vui mừng khôn xiết.
Đi tới vũ trụ phàm gian đã hơn hai mươi ngày rồi, tiên lực thuần dương trong cơ thể Cổ Thần đã tieu hao rất lớn, xuất hiện cảm giác đói khát.
Trong không khí không có linh khí để hấp thu, tiên lực thuần dương trong cơ thể đã mấy đi nguồn cung ứng, tiêu hao một điểm sẽ thiếu một điểm, cần phải bổ xung thực vật có linh khí mới có thể khôi phục.
Tại tiên giới Cổ Hoang, Cổ Thần đã ích cốc mấy trăm năm rồi, đây là lần đầu tiên trong mấy trăm năm có cảm giác đói khát.
Tu sĩ tại vũ trụ phàm gian, tuy rằng không thể ích cốc, thế nhưng tu vi càng cao, pháp lực hoặc tiên lực trong cơ thể càng sung túc, có thể bảo trì tiêu hao đáng kể cho tu sĩ, đồng thời tiêu hao càng nhiều thì lượng linh khí cần phải bổ xung càng nhiều hơn.
Tiên lực thuần dương trong cơ thể Cổ Thần vô cùng hùng hậu, nếu như không có chuyện gì khiến tiên lực tiêu hao số lượng lớn, đủ để Cổ Thần bảo trì mấy chục năm trăm năm cũng không cần ăn cơm.
Thế nhưng nếu như có chuyện khiến tiên lực tiêu hao số lượng lớn, thời gian cần phải ăn uống sẽ giảm xuống rất nhiều, ví dụ như Cổ Thần liên tục phi độn trong vũ trụ, đồng thời còn phải liên tục chống đỡ công kích đột nhiên kéo tới, tiên lực tiêu hao với tốc độ phi thường kinh khủng, không tới một tháng hắn đã có cảm giác đói khát, cần phải ăn uống rồi.
Bình thường, pháp lực hoặc tiên lực trong cơ thể tiêu hao nhiều hơn phân nửa sẽ có cảm giác đói khát.
Nếu là chiến đấu với địch nhân, tiên lực tiêu hao nhanh nhất, vũ trụ phàm gian không có linh khí, không có khả năng phát sinh chiến đấu giống như tiên giới cổ Hoang, duy trì liên tục nhiều năm.
Trong vũ trụ phàm gian, sau khi tiên lực tiêu hao sạch sẽ, nếu như không có bổ xung, không chỉ có cảm giác vô cùng đói khát, còn có thể sản sinh suy yếu, thực lực hạ thấp trên diện rộng, vì vậy thức ăn chính là tiền đề quan trọng nhất để tiếp tục sinh tồn trong vũ trụ phàm gian.
Theo Cổ Thần liên tục thuấn di, khoảng cách càng lúc càng gần, khỏa tinh cầu sinh mệnh phía trước trong mắt Cổ Thần càng lúc càng lớn.
Hai ngày sau, viên tinh cầu sinh mệnh này đã hoàn toàn rơi vào đường nhìn trước mắt của Cổ Thần, trước mắt Cổ Thần tựa hồ là một khối đại lục vô biên vô hạn, Cổ Thần hầu như có thể nhìn thấy được bóng dáng núi non trên đại lục.
Một viên tinh cầu lớn nhất Cổ Thần gặp được so với đại lục Cổ Hoang còn rộng rãi hơn gấp đôi, khi tinh cầu hoàn toàn ngăn cản tầm nhìn của Cổ Thần, ba canh giờ sau, rốt cuộc Cổ Thần cũng đã hạ xuống khỏa tinh cầu sinh mệnh này.
Thế nhưng khỏa tinh cầu sinh mệnh trước mắt này tựa hồ rộng lớn vô biên vô hạn, hoàn toàn ngăn cản đường nhìn của Cổ Thần, Cổ Thần liên tục thuấn di đủ ba canh giờ, cảm giác viên tinh cầu trước mắt vẫn xa xôi như cũ.
Lại thuấn di hai canh giờ, Cổ Thần đột nhiên cảm giác được, một cỗ khí tức sinh mệnh vô cùng nồng đậm đập thẳng vào mặt mà đến, hư không bốn phía xung quanh hắn và và hư không băng lãnh, trống vắng trong vũ trụ hoàn toàn khác nhau, tràn ngập khí tức sinh mệnh, nếu như không phải không gian vẫn yếu ớt mười phần như trước, nhất định sẽ khiến Cổ Thần có cảm giác đã về tới đại lục Cổ Hoang.
Không khí trong tinh cầu hoang vu so với vũ trụ bình tĩnh hơn rất nhiều, thiếu đi những dòng khí lưu kinh khung, quang mang và xạ tuyến, nhưng tinh cầu sinh mệnh lại nhiều hơn một tầng khí quyển, ẩn chứa khí tức sinh mệnh rất nồng đậm, trong không khí loáng thoáng cảm nhận được một điểm linh khí.
Thế nhưng cỗ linh khí này rất phai nhạt, ngay cả một phần ức tiên giới Cổ Hoang cũng không bằng được, hấp thu một điểm linh khí gầy còm này đối với Cổ Thần căn bản không thể bù đắp tiêu hao bản thân.
Đại địa phía trước hơn mười vạn dặm đều hiện lên rất rõ ràng trong mắt Cổ Thần, cuối cùng Cổ Thần lựa chọn một thành trì lớn nhất, thân ảnh chợt lóe, lặng yên không một tiếng động xuất hiện tại một góc trong thành trì, không có bất cứ kẻ nào phát hiện được.
Khỏa tinh cầu này rất lớn, bước trên đại địa có một loại cảm giác chân đạp trên mặt đất chân thực.
Cổ Thần nhìn lên bầu trời, lại có một điểm cảm giác trở về quê hương.
Tòa thành trì này dài đến hai trăm dặm, rộng hơn một trăm ba mươi dặm, là một tòa thành trì phi thường rộng lớn, trong thành người đến người đi như nước chảy.
Độn quang trên bầu trời liên miên không dứt, tu sĩ phàm giới hầu như đều điều khiển pháp bảo bay đi, người có tu vi cao thâm dĩ nhiên đạt tới Mệnh Tuyền cảnh.
Đồng thời để Cổ Thần có chút ngoài dự liệu chính là, trong thành còn có cường giả Độ Hư bí cảnh tồn tại.
Chỉ có chư tử đại tiên hợp đạo thành công mới có thể an toàn vượt qua thông đạo tiên phàm, tới vũ trụ phàm gian.
Tu sĩ dưới Hợp Đạo trung kỳ, tại tiên giới Cổ Hoang căn bản không thể tới đây, hiển nhiên là người phàm tu luyện mà thành, trong khỏa tinh cầu này mặc dù có chút điểm linh khí gầy còm, nhưng ngay cả một phần ức tiên giới Cổ Hoang còn có chút không bằng, căn bản không chể chống đỡ tu sĩ tu luyện.
Vì vậy Cổ Thần có chút ngoài dự liệu, rốt cuộc cường giả Độ Hư cảnh kia tu luyện như thế nào?
“Có thể, trên tinh cầu này có tồn tại linh thạch, trong không khí không đủ linh khí để hấp thu, vậy chỉ có thể thông qua linh thạch bổ xung linh khí tu luyện, bất quá, bằng vào tu vi của ta hiện tại, cho dù là linh thạch cực phẩm cũng khó có thể bổ xung đủ linh khí ta cần, không biết tu sĩ trong vũ trụ phàm gian ăn cái gì?”
Cổ Thần đi trên đường cái, toàn bộ thành trì đều trong cảm ứng của Cổ Thần, có một chỗ, ra vào đều là tu sĩ, đồng thời tu vi không thấp, có cao thủ Mệnh Tuyền cảnh tồn tại.
Rất nhanh Cổ Thần đã đi tới địa phương này, là một khách sạn, tên là khách sạn Linh Nguyên.
Vũ trụ phàm gian, trong không khí không có linh khí, vậy mà khách sạn này lại lấy tên là khách sạn Linh Nguyên, thực là khẩu khí rất lớn.
Tất cả mọi thứ trong khách sạn đều bị Cổ Thần cảm ứng rất rõ ràng, linh nguyên trong khách sạn này chính là chỉ máu thịt của yêu thú, hoang thú.
Yêu thú và hoang thú cũng giống như con người, dùng linh thạch để tu luyện, vì vậy trong cơ thể sẽ có linh khí, tu vi càng cao linh khí càng thêm sung túc, tu sĩ thông qua ăn máu thịt yêu thú, hoang thú để bổ xung linh khí, đích thực là một biện pháp.
Cổ Thần cảm ứng được, số lượng tu sĩ trong thành phi thường nhiều, tu sĩ số lượng lớn, linh khí cần bổ xung càng lớn, vì vậy sinh ý của khách sạn Linh Nguyên đặc biệt tốt.
Trong bụng có cảm giác đói, Cổ Thần cũng tiến vào trong khách sạn Linh Nguyên.
Cổ Thần nhìn qua rất trẻ tuổi, thế nhưng toàn thân giống như vực sâu vô tận, khiến người khác không thể nhìn ra sâu cạn, hơn nữa bề ngoài hoàn mỹ không gì sánh được, khiến mọi người vừa nhìn liền lập tức cảm giác khí độ phi phàm, không giống người thường.
Đại sảnh trong khách sạn còn có một ít bàn không người, nhưng tiểu nhị lại dẫn Cổ Thần lên phòng riêng lầu hai, tựa hồ nghĩ để Cổ Thần ăn trong đại sảnh sẽ bôi nhọ thân phận.
Trong phòng tương đối yên tĩnh, tuy rằng trên người Cổ Thần không có linh thạch, ăn thứ gì đó cũng không sợ không thấy ra được tiền trả có giá trị, tùy tiện lấy ra một chút ít thứ tại tiên giới đều đủ khiến tu sĩ phàm giới điên cuồng.
Đợi khi Cổ Thần ngồi vào ghế, tiểu nhị nói:
- Khách quan, bản điếm của đủ loại linh thú, đều là bắt được từ dãy núi Linh Hoang, các loại khẩu vị đều có, khách quan muốn ăn loại nào?
Linh thú trong miệng tiểu nhị tự nhiên chính là yêu thú và hoang thú, chỉ là cách xưng hô lại hai giới tiên phàm khác nhau mà thôi.
Cổ Thần nhập gia tùy tục, nói:
- Linh thú cao cấp nhất là cấp bậc gì?
Tiểu nhị nói:
- Minh Khiếu hậu kỳ, hai vạn linh thạch hạ phẩm một cân.
Tiểu nhị rất vui vẻ, linh khí Minh Khiếu hậu kỳ cực kỳ trân quý, người bình thường ăn không nổi, xem ra vị quan khách trước mắt đích thực là người rất có địa vị.
Cổ Thần nói:
- Cho ta mười cân, mặc kệ là linh thú gì, chỉ cần cap cấp nhất.
Tiểu nhị vui vẻ nói:
- Khách quan, lập tức có ngay, mười cân linh thú Minh Khiếu hậu kỳ, tổng cộng hai mươi vạn linh thạch hạ phẩm.
Cổ Thần xua tay, một đạo hỏa diễm tinh khiết màu trắng từ đầu ngón tay bay ra, tách tách nổ vang, tựa hồ ngay cả hư không cũng bị phá nát.
Cổ Thần nói:
- Trên người ta không có linh thạch, có thể dùng vật phẩm khác thay thế? Đây là một đoàn bản nguyên chi hỏa, có thể đổi được hai mươi vạn linh thạch hạ phẩm?
Khách sạn Linh Nguyên là một khách sạn chuyên môn chiêu đãi tu sĩ, có thể bắt được linh thú Minh Khiếu hậu kỳ, tự nhiên bối cảnh không nhỏ, tiểu nhị này là một tu sĩ Thần Hải cảnh Bồi Nguyên kỳ, tự nhiên nhận rõ giá trị của bản nguyên chi hỏa.
Tiểu nhị cả kinh nói:
- Giá trị! Giá trị! Giá trị! Đâu chỉ là hai mươi vạn linh thạch hạ phẩm? Hai trăm vạn đều giá trị!
Cổ Thần điểm một ngón tay, một vòng quang tráo xuất hiện bên ngoài hỏa diễm, phong ấn đoàn bản nguyên chi hỏa, nói:
- Ngươi đại khái giới thiệu một lần về tình huống tinh cầu này, càng rõ ràng càng tốt, cộng thêm mười vân linh thú Minh Khiếu hậu kỳ, một đoàn bản nguyên chi hỏa này là của ngươi, mặc kệ có bao nhiêu giá trị nó đều là của ngươi, về phần ngươi trực tiếp giao cho khách sạn hay là chính bản thân ngươi dùng linh thạch trả tiền thay ta, bản nguyên chi hỏa tùy ngươi xử lý, thế nào?
Tiểu nhị cảm thấy một cái bánh cực lớn từ trên trời rơi vào xuống, nện thẳng vào đầu chính mình, trong lòng đại tán ánh mắt chính mình cao minh, vấn đề vị khách quan này yêu cầu quá mức không khó khăn, rất có thể là tu sĩ tu chân tinh khác vừa mới tới đây.
Tiểu nhị hưng phấn nói:
- Nơi này là Tử Vân Tinh, là một viên tu chân tinh, Vân gia là gia tộc tu chân lớn nhất toàn bộ Tử Vân Tinh, gia chủ Vân Khoát Thiên là đệ nhất cường giả Tử Vân Tinh, là một chư tử đại tiên Hợp Đạo hậu kỳ, phàm nhân, tu sĩ Tử Vân Tinh chúng ta, đại bộ phận đều tín ngưỡng hắn, tôn xưng là Vân Tử.
- Ngoại trừ Vân gia ra, còn có tam đại chư tử thế gia Lý, Triệu, Tề, gia chủ đều là chư tử đại tiên Hợp Đạo trung kỳ, phân biệt tại phía nam, phía tây, phía bắc dãy núi Linh Hoang, khoảng chừng chiếm một phần ba địa bàn Tử Vân Tinh, thổ địa phía đông dãy núi Linh Hoang rộng nhất, ước chừng chiếm hai phần ba toàn bộ lục địa Tử Vân Tinh, thuộc về sự sở hữu của Vân gia.
- Dãy núi Linh Hoang chính là dãy núi lớn nhất Tử Vân Tinh, bên trong linh thú hoanh hành, cho dù linh thú Độ Hư bí cảnh cũng có, rất ít tu sĩ dám tiến vào sâu bên trong, đó là địa phương sản xuất linh thú lớn nhất Tử Vân Tinh.
- Vị trí chúng ta hiện tại là Thanh Uyên Thành, là đế đô của Thanh Uyên đế quốc, một trong mười vạn tám nghìn đế quốc thuộc lãnh địa Vân gia, nằm phía đông bắc dãy núi Linh Hoang, ước chừng rộng sáu trăm vạn dặm.
Tiểu nhị vô cùng cao hứng, rất nhanh liền lần lượt kể lại tình huống đại khái của Tử Vân Tinh.
Tử Vân Tinh, Vân gia, Lý gia, Triệu gia, Tề gia, dãy núi Linh Hoang… Rất nhanh, những tin tức đại khái về tinh cầu này tiến vào chỗ sâu trong đầu Cổ Thần.
Điều này khiến tâm tình Cổ Thần thoải mái không ít, chí ít trong đầu nhẹ nhàng thông thoáng, không còn mơ mơ hồ hồ.
Từ lúc tiến vào vũ trụ phàm gian cho tới bây giờ , Cổ Thần vẫn luôn một mực mơ mơ hồ hồ, chưa từng có cảm giác nhẹ nhàng thoải mái.
Cổ Thần hỏi:
- Tu chân tinh, là có ý gì?
Vẻ mặt tiểu nhị kỳ quái nhìn Cổ Thần, không biết vì sao Cổ Thần lại hỏi một vấn đề mang tính thường thức của tu chân giới này.
Cổ Thần xua xua tay, ý bảo bản nguyên chi hỏa trong tay, ánh mắt tiểu nhị phóng quang mang sáng rỡ, thầm tự trách mình nhiều chuyện, người khác hỏi cái gì, chính mình trả lời đúng sự thực là được rồi, vạn nhất chọc khiến người ta mất hứng, không cho bảo bối thì hỏng rồi.
Tiểu nhị nói:
- Tu chân tinh là những tinh cầu sinh mệnh có tồn tại linh mạch, tu sĩ có khả năng tu luyện, tương đối so sánh chính là phàm nhân tinh, trên phàm nhân tinh không có linh mạch, không thể tu luyện, toàn bộ tinh cầu đều là con người.
Cổ Thần gật đầu, cầm bản nguyên chi hỏa trong nay, ném về phía tiểu nhị, nói:
- Được rồi, mang thức ăn cho ta!
Không quá lâu sau, tiểu nhị mang theo một mâm thức ăn, tròn năm món.
Tiểu nhị nhanh chóng mang bát lên, nói:
- Đây là hùng hùng hỏa diễm nổi danh gần xa của bản điếm, là do linh thú đại địa bạo hùng tu vi Minh Khiếu hậu kỳ tại dãy núi Linh Sơn cùng với linh thảo hỏa diễm hoa chế tạo thành, mời khách quan nếm thử, còn có chuyện gì thỉnh phân phó, nếu không còn chuyện gì khác, tiểu nhân xin cáo lui trước.
- Được rồi, lui đi!
Cổ Thần phất phất tay.
Tiểu nhị rời khỏi gian phòng, trong bụng Cổ Thần từ lâu đã đói khát khó nhịn, hùng hung hỏa diễm trên bàn lúc này tựa hồ có ma lực hấp dẫn Cổ Thần vô hạn, lập tức bắt đầu ăn.
Người mấy trăm năm không biết mùi vị thức ăn là gì, đột nhiên có một ngày đói bụng, đồng thời còn là đói bụng liên tục vài ngày, có thể nghĩ được lực mê hoặc của thức ăn lúc này.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế