Ngâm mình trong bồn tắm, Diệp Trạch Đào suy nghĩ lại những lời nói của Tôn Lôi nói với mình.*
Có thể nhìn ra, hôm nay Tôn Lôi đã chuẩn bị sẵn mới đến tìm mình, nhìn thấy tình hình thay đổi ngày hôm nay của anh ta, thái độ cũng rất khiêm tốn, còn có thêm một số ưu điểm nữa.*
* Có sự thay đổi rất lớn!*
* *
* Diệp Trạch Đào có chút hiểu được suy nghĩ của Tôn Lôi, trong câu nói cũng có chút hiểu được suy nghĩ của Tôn Tường Quân.*
* *
* Sau khi xảy ra chuyện lớn như vậy, đặc biệt trong việc các cán bộ quan chức có con cái ở nước ngoài đều phải từ chức, rất có thể người của Vi hệ và Tôn hệ là những người bị chấn động mạnh nhất. Từ trước đến giờ người của hai hệ này đều thu được nhiều lợi ích ở nước ngoài, cũng có không ít con cái sớm đã nhập quốc tịch nước ngoài. Sau khi bị một đòn chấn động lớn như vậy, nhất định đã bị tổn thất rất nhiều, dưới tình hình hiện này, lại phải đối mặt với sự đả kích của một nhóm lực lượng do Bí thư Hạo Vũ dẫn đầu, phải xem kỹ lại đối sách hiện nay một lần nữa. *
* *
* Đây chính là hành vi bảo vệ những người như Tôn Lôi!
* *
* Đã hiểu rõ rồi, tầng lớp trên đang tranh đấu, Tôn Tường Quân cũng lo lắng nếu Tôn Lôi tiếp tục đối nghịch với mình, mình sẽ nhân cơ hội này đánh ngã Tôn Lôi.*
* *
* Yếu thế rồi!*
* *
* Hẳn là Tôn Tường Quân đã bắt đầu nhận thấy lực lượng không đủ, muốn mượn cơ hội này tỏ ra yếu thế một chút.*
* *
* Hay là mượn cơ hội này đánh ngã cả Tôn Lôi?*
* *
* Diệp Trạch Đào cũng có chút ý định về việc này.*
* *
* Đây là một cơ hội tốt, chỉ cần lấy ra một số tài liệu liên quan đến Tôn Lôi, hẳn là có thể kéo Tôn Lôi ngã xuống.*
* *
* Diệp Trạch Đào cũng từng suy nghĩ qua, mượn cơ hội này đấu đá với Tôn gia một chút, đồng thời cũng coi như là giúp đỡ bọn Bí thư Hạo Vũ. Suy nghĩ một hồi, hay là thôi vậy, trong chuyện ở Huyện Lục Thương, tuy rằng nói đưa mình đến một nơi khác là coi trọng mình, đây cũng là một hành vi cướp đi lợi ích của mình, trong lòng Diệp Trạch Đào rất không thoải mái.*
* *
* Nhắm mắt trầm tư việc này, suy nghĩ một lúc, Diệp Trạch Đào hoàn toàn cảm thấy không có sự cần thiết đó, bây giờ mỗi người đi một nơi, tha cho Tôn Lôi một mạng cũng không phải việc gì ghê gớm lắm. Hơn nữa, từ trước đến giờ mình cũng không để Tôn Lôi trong lòng, người này rõ ràng không phải đối thủ của mình.*
* *
* Thôi bỏ qua vậy!*
* *
* Mình tha cho Tôn Lôi, việc này cũng sẽ cho nhiều người biết được mình là một người đại lượng.*
* *
* Tắm rửa xong, Diệp Trạch Đào ngồi trên ghế sô pha, sau khi lấy một điếu thuốc ra hút một hơi, trong đầu lại xuất hiện những chuyện liên quan đến Giáp Hà. *
* *
* Một miếng đất hoang lớn đang đợi mình đến đó!*
* *
* Suy nghĩ đến nơi đó, Diệp Trạch Đào lắc đầu, khẩu hiệu khai thác bộ phận phía tây đã hô trong thời gian rất dài rồi, vẫn luôn không có bất kì sự phát triển nào, khắp nơi khu kinh tế đều muốn hoạt động một chút. Nhưng có thể ra tay giúp đỡ khu kinh tế căn bản thì không có một ai cả, nếu muốn đem khu kinh tế lạc hậu của bộ phận phía tây phát triển lên, tương đối khó khăn đây. *
* *
* Giống như những lời nói của mọi người, khai thác bộ phận phía Tây, đó cũng chỉ là vấn đề trong suy nghĩ thôi.*
* *
* Lúc cầm điện thoại lên gọi cho Ôn Phương, Diệp Trạch Đào nghe thấy bên phía Ôn Phương có vẻ rất yên tĩnh.*
* *
* - * * * * * Đang làm gì vậy?*
* Diệp Trạch Đào mỉm cười hỏi.*
* *
* - * * * * * Đang nhớ anh!*
* Ôn Phương có tình ý trả lời.*
* *
* Diệp Trạch Đào cười nói:
* - * * * * * Hôm nay không có xảy ra nhiều chuyện chứ?*
* *
* *
* - Hủy một cuộc hẹn xã giao, đang ở nhà tập yoga.*
* *
* - Tập Yoga?
* *
* Diệp Trạch Đào sửng sốt.*
* *
* Ôn Phương cười nói:
* - Già rồi, sợ anh không để mắt đến người ta nữa, chỉ còn có thể tập luyện giữ gìn sức khỏe thật tốt.*
* *
* Ôn Phương này cũng có ý, chính là muốn mượn cuộc điện thoại này thăm dò suy nghĩ Diệp Trạch Đào một chút.*
* *
* Địa vị Diệp Trạch Đào càng cao, Ôn Phương thật sự có cảm giác nguy hiểm, cô ta biết rằng chỉ cần Diệp Trạch Đào muốn, thì loại phụ nữ nào cũng có, nếu như Diệp Trạch Đào từ từ quên đi mình, đó cũng là một việc rất có thể.*
* *
* - Trong công việc cảm thấy thế nào?*
* *
* Diệp Trạch Đào không muốn nói nhiều về chuyện này, liền hỏi về công việc của Ôn Phương.*
* *
* Nghe thấy hỏi vậy, Ôn Phương liền nói:
* - Hiện nay mọi phương diện đều thuận lợi cả, cũng không có vấn đề lớn gì.*
* *
* Có thể nghe ra, trong việc này Ôn Phương cũng rất tự tin.*
* *
* Diệp Trạch Đào cười nói:
* - Vốn là muốn điều em đến để làm việc cùng với anh, nhưng nghe em nói như vậy, anh liền có cảm giác do dự!*
* *
* Diệp Trạch Đào cũng nói với giọng điệu đùa cợt.*
* *
* Ôn Phương cũng kích động vội vàng nói:
* - Anh nói cái gì, muốn điều em qua đó sao?*
* *
* - Đúng vậy, vốn là nghĩ như vậy, nghe thấy em đối với công việc hiện nay rất an tâm, anh đành phải xem thử bên phía tiểu Phương vậy!*
* *
* - Trạch Đào, anh cũng biết em rất muốn điều đến bên cạnh anh làm việc, có thể mỗi ngày đều được nhìn thấy anh là em mãn nguyện rồi, nơi tốt đến thế nào em cũng không an tâm bằng làm việc cùng một nơi với anh. Anh không biết đấy, em và tiểu Phương cũng thường xuyên nghĩ đến việc điều đến bên cạnh anh làm việc, chỉ là lo lắng sẽ gây thêm phiền phức cho anh thôi!*
* *
* Diệp Trạch Đào vốn cũng muốn nói đùa, bây giờ nghe thấy Ôn Phương nói như vậy, Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy mình nên để tâm đến việc này một chút mới phải, thở dài nói:
* - Nếu tiểu Phương không chịu kết hôn nữa, người nhà cô ta hẳn là sẽ có ý kiến đấy!*
* *
* Tiểu Phương còn là con gái đã đi theo mình rồi, Diệp Trạch Đào cảm thấy có lỗi với tiểu Phương.*
* *
* Trong lòng Ôn Phương khổ sỡ, cô ta biết mình và tiểu Phương không giống nhau, trước khi tiểu Phương đi theo Diệp Trạch Đào vẫn chưa quen biết qua lại với người đàn ông nào, nhưng mình thì khác, đã từng qua lại với người đàn ông khác, căn bản là không thể nào so sánh được.*
* *
* Tuy nhiên, Ôn Phương cũng rất nhanh trở nên vui vẻ, lúc Diệp Trạch Đào muốn điều người đến bên cạnh hắn làm việc, người đầu tiên là nghĩ đến mình. Điều này đã nói rõ bất luận trên mọi phương diện nào mình trong lòng Diệp Trạch Đào cũng có trọng lượng, đây là việc tốt.*
* *
* - Trạch Đào, bên phía tiểu Phương căn bản là anh không cần phải lo lắng, chuyện của anh và cô ta, ba mẹ của cô ta biết rồi, chỉ có người ngoài là không biết mà thôi. Bây giờ tiểu Phương đã theo sự sắp xếp của cha mẹ cô ta điều đến tỉnh của họ, mua một căn hộ mang phong cách thương mại ở trong tỉnh, cách xa người quen biết, cứ như vậy, có thể tránh được sự nghị luận của người về chuyện của cô ta.*
* *
* Việc này Diệp Trạch Đào cũng không hiểu rõ lắm, suy nghĩ một chút, cảm thấy việc này xử lý như vậy cũng không tệ.*
* *
* Diệp Trạch Đào rất hiểu rõ tình hình của Phương Di Mai, người này để tâm đến công lợi nhiều một chút. Nhưng trong chuyện tình cảm với mình thì lại rất thủy chung, trong thời gian dài như vậy, cô ta vẫn luôn không có oán hận việc gì, hẳn là mình nên xử lý một chút về chuyện của cô ta.*
* *
* - Điều này làm khó tiểu Phương rồi!
* *
* Diệp Trạch Đào thở dài nói một câu.
* *
* - * * * * * Trạch Đào, tiểu Phương con người này rất chung thủy với anh trong mặt tình cảm, cô ta và em không giống nhau, anh nên quan tâm đến cô ta nhiều một chút mới phải.
* Ôn Phương biểu hiện cũng rất khéo léo, khuyên Diệp Trạch Đào một câu.*
* *
* - Như vậy đi, anh sẽ dành chút thời gian đến chỗ tiểu Phương một chuyến.*
* *
* Diệp Trạch Đào cũng biết rằng trong chuyện này mình nên làm một chút gì đó mới được, ít nhất cũng phải cho người nhà Phương gia một câu trả lời thỏa đáng.*
* *
* Nghe xong Ôn Phương nói lời này, tâm trạng cũng tốt lên, trong câu nói này có thể thấy được, chuyện Diệp Trạch Đào là một con người trọng tình trọng nghĩa điều này không phải giả, chỉ cần một lòng đi theo hắn, hắn ta nhất định sẽ không dễ dàng vứt bỏ mình.
* *
* Ôn Phương không phải chưa từng nghĩ đến việc sẽ kết hôn với một người đàn ông khác, nhưng cô hiểu rất rõ tình hình của chính mình, nếu thật sự làm như vậy, thì quan hệ giữa mình và Diệp Trạch Đào sẽ hoàn toàn cắt đựt. Thật sự như vậy thì con đường làm quan của mình tuy rằng có thể thăng tiến một chút nhưng cũng không thể tiến quá xa, đặc biệt là sau khi nhìn thấy quá nhiều chuyện trong chốn quan trường, cô ta liền hiểu rõ, mình tuyệt đối không thể để mất Diệp Trạch Đào. *
* *
* Hơn nữa, Ôn Phương phát hiện mình từ sau khi đi theo Diệp Trạch Đào, thì không còn để mắt đến người đàn ông khác nữa, vẫn luôn lo lắng Diệp Trạch Đào sẽ vứt bỏ mình, bây giờ thì cô yên tâm nhiều rồi. *
* *
* - * * * * * Trạch Đào, chuyện anh vừa nói là muốn điều em đến bên anh làm việc là thật sao? Em lúc nào cũng có thể qua đó!*
* Ôn Phương muốn chắc chắn chuyện này một chút.*
* *
* Diệp Trạch Đào cũng không muốn nói giỡn nữa, điều Ôn Phương qua đây là việc nên làm, Ôn Phương đích thực cũng có không ít kinh nghiệm trong việc phát triển khu kinh tế mới, mình cũng thực sự cần cô ta giúp mình một chút, liền nói:
* - Là như thế này, anh rất nhanh sẽ bị điều khỏi tỉnh Tây Giang, đến tỉnh Cam Ninh công tác….
* *
* Diệp trạch Đào liền đem chuyện mình được điều đến tỉnh Cam Ninh công tác nói cho Ôn Phương nghe một lần, sau khi nói xong, nói với Ôn Phương:
* - Em có không ít kinh nghiệm trong việc phát triển khu kinh tế mới, lần này anh được điều đến một nơi mới, muốn điều em đến đó để phụ trách công việc hằng ngày ở khu kinh tế mới, nơi đó là một nơi nghèo khổ, hiện này là một mảnh đất hoang, anh muốn nghe suy nghĩ của em.*
* *
* Trước tiên ôn phương giật mình, hai mắt sáng ngời, như vậy là mình thật sự có thể ở cùng với Diệp Trạch Đào, lúc nghĩ đến việc có thể ở cùng với Diệp Trạch Đào, liền cảm thấy toàn thân mình nóng lên, trong cũng có một chút hơi nóng đang kích động.*
* *
* - Trạch Đào, miễn là anh cần, em lúc nào cũng có thể qua đó, quá tốt rồi!*
* *
* Có thể nghe ra, Ôn Phương đang rất vui mừng khi có thể bên mình công tác.*
* *
* Diệp Trạch Đào rất vừa ý thái độ này của Ôn Phương, liền nói:
* - Mới bắt đầu nhất định sẽ rất khó khăn, em nên chuẩn bị sẳn tinh thần chịu khổ.*
* *
* Ôn Phương nói:
* - Chỉ cần có thể ở bên anh, dù cho có khổ cực thế nào em cũng vui vẻ.*
* *
* Không thể không nói, Ôn Phương này rất biết nói chuyện, lời nói này làm cho trong lòng Diệp Trạch Đào vô cùng vui sướng, nói:
* - Tốt, anh cũng chỉ nhắc nhở em một chút, cái gì nên chuẩn bị thì chuẩn bị một chút đi, em bất cứ lúc nào cũng có thể qua đây.*
* *
* - Em biết rồi.*
* *
* Ôn Phương hiểu rõ, Diệp Trạch Đào muốn mình càng sớm càng tốt sắp xếp công việc ở đây.*
* *
* Mình đã có lối thoát rồi, tâm trạng Ôn Phương rất không tệ. Cũng nghĩ đến việc của Phương Di Mai, hai người vẫn thường xuyên gọi điện thoại nói một chút tình hình của bản thân mình, hai người cũng thường có ý thông cảm cảnh ngộ của nhau.*
* *
* - Trạch Đào, bên phía tiểu Phương anh cũng nên quan tâm một chút, một người phụ nữ như cô ta ở nơi đó làm việc, khó khăn cũng tương đối nhiều.*
* *
* Diệp Trạch Đào nói:
* - Việc này anh đã có sự sắp xếp.*
* *
* Diệp Trạch Đào nghĩ mình tìm một cơ hội nào đó, điều Phương Di Mai đến tỉnh này làm việc, cứ như vậy đối với bên nào cũng điều có lợi.*
* *
* Lúc Ôn Phương nghe thấy Diệp Trạch Đào nói đã có sự sắp xếp, cũng cảm thấy rất vui, chỉ cần Diệp Trạch Đào vẫn luôn duy trì bản sắc này không thay đổi, cũng sẽ không vứt bỏ người phụ nữ của hắn ta.*
* *
* Gọi điện thoại xong, Diệp Trạch Đào ngồi ở đó hút thuốc, nghĩ đến việc của Phương Di Mai, cảm thấy mình thật sự vẫn chưa quan tâm đến người phụ nữ của mình.*
* *
* Vừa nghĩ đến hoàn cảnh của mình, Diệp Trạch Đào thật sự rất đau đầu, bất tri bất giác lại có mấy người phụ nữ tồn tại trong cuộc sống của mình.*
* *
* Thở dài một tiếng, Diệp Trạch Đào càng có nhiều cảm xúc đối với việc trong chốn quan trường hiện nay, mình cũng coi như là người không quá xằng bậy, căn bản là mình không đến những nơi như câu lạc bộ hộp đêm, cũng không học theo các lãnh đạo khác chơi gái, cho dù là như vậy mình cũng có vài người phụ nữ, nếu như làm loạn thêm, không chừng sẽ có không ít phụ nữ đây.*
* *
* Xem ra mình vẫn phải tự kiềm chế một chút mới được!
* *
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Diệp Trạch Đào đang tiến hành sắp xếp lại công việc của huyện, thì Vệ Hùng Phi tìm tới. Gọi một cuộc điện thoại choDiệp Trạch Đào, tỏ ý mời hắn ra nói chuyện một chút.
Việc này Diệp Trạch Đào thật không tiện từ chối, dù sao cũng là bố của Vệ Vũ Hinh. Người ta đã chạy đến huyện Lục Thương để giúp mình, bây giờ muốn gặp mình, dù sao cũng cần phải gặp mặt một lần, đặc biệt đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, Diệp Trạch Đào cũng muốn đi trao đổi với ông ta một chút mới được.
Vận may của Vệ Hùng Phi cũng không tốt lắm, vừa mới bỏ ra không ít công sức kéo gần lại quan hệ với Thi Minh Cương, thì Thi Minh Cương lại bị giáng chức. Việc này làm ông ta càng nghĩ càng thấy buồn bực. Nếu như không phải thành phố Cừ Dương còn có một đứa con rể là Diệp Trạch Đào thì Vệ Hùng Phi đã cảm thấy cả quá trình đến Cừ Dương lần này thật là thất bại.
Nhận được điện thoại của Vệ Hùng Phi. Lúc này Diệp Trạch Đào mới nghĩ tới không ít người đã vì nể mặt mình mà tới đầu tư ở thành phố Cừ Dương. Đối với những người này cũng cần phải có câu trả lời thoả đáng cho bọn họ mới được.
Diệp Trạch Đào đúng giờ vội chạy đến chỗ mà Vệ Hùng Phi đã sắp xếp, Vệ Hùng Phi cũng không hề sắp xếp bất cứ ai khác ở đó, có rất nhiều chuyện chỉ hai người thân thiết mới có thể nói.
Thấy Diệp Trạch Đào nhìn xungquanh , Vệ Hùng Phi nói:
- Yên tâm, nơi đây rất an toàn. Có gì thì cứ việc nói.
Phòng trà này rất yên tĩnh, nhân viên không phức tạp. Khi Diệp Trạch Đào đi vào không hề nhìn thấy ai bên trong cả.
- Tôi đã nói với ông chủ rồi. Hôm nay nơi đây ngừng hoạt động
Vệ Hùng Phi liền nói một câu.
Diệp Trạch Đào mỉm cười, Vệ Hùng Phi làm việc là như vậy.
Trong việc này Diệp Trạch Đào rất tin tưởng Vệ Hùng Phi. Vệ Hùng Phi đang bị lẫn lộn trắng đen, nhưng vẫn có con đường đi riêng của mình.
- Để đảm bảo an toàn con vẫn nên gọi ta là Vệ tổng thì hơn.
Vệ Hùng Phi liền nói với Diệp Trạch Đào một câu như vậy.
Diệp Trạch Đào mỉm cười gật đầu, hỏi:
- Ông vừa tới Cừ Dương?
Mấy ngày trước vừa nói chuyện điện thoại với Vệ Vũ Hinh, Vệ Vũ Hinh còn nói là bố cô ta quay về rồi. Giờ lại nhìn thấy Vệ Hùng Phi đến đây rồi, Diệp Trạch Đào liền hỏi lại.
- Tỉnh Tây Giang thay đổi nhiều quá.
Vệ Hùng Phi có cảm giác, từ góc nhìn của ông ta nhìn thấy vật gì cũng không thấy vừa mắt, chỉ cảm thấy tiếc nuối về sự thay đổi trong chốn quan trường ở tỉnh Tây Giang.
Khi nói chuyện, nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Biết được không ít tình hình thay đổi ở tỉnh Tây Giang, lại thêm việc biết được thế lực của Diệp Trạch Đào ở thành phố Cừ Dương. Vệ Hùng Phi không thể không khâm phục người con rể này của mình.
Trong đầu Vệ Hùng Phi vẫn còn nhớ tình hình của Diệp Trạch Đào khi còn là cán bộ xã. Nhìn thấy Diệp Trạch Đào giờ đã trở thành Ủy viên thường vụ Thành Ủy, Phó chủ tịch thành phố. Vệ Hùng Phi có một cảm giác không phục. Chàng thanh niên này thật sự quá tài giỏi.
Diệp Trạch Đào có biết đến việc của Vệ Hùng Phi, cũng biết được tình cảm tốt đẹp giữa Vệ Hùng Phi và Thi Minh Cương. Cũng có một chút lo lắng, liền hỏi:
- Giữa ông và Thi Minh Cương...?
Vệ Hùng Phi vừa nghe thì đã hiểu được ý của Diệp Trạch Đào, mỉm cười nói:
- Cùng nhau ăn uống, vui chơi thì có, còn những chuyện khác thì tôi không chú ý.
Diệp Trạch Đào lúc này mới yên tâm hơn một chút, dưới thân phận của Vệ Hùng Phi, những chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, chắc hẳn ông ta cũng hiểu rất rõ.
- Uống trà đi, trà ở đây rất ngon.
Nếu như trước kia Vệ Hùng Phi không có những suy nghĩ như vậy về Diệp Trạch Đào, thì suy nghĩ hiện giờ cũng sẽ hoàn toàn mất đi. Có được một người con rể như vậy, tuy rằng không công khai nhưng đối với nhà họ Vệ mà nói thì cũng đã là một chuyện vui rồi.
Hơn nữa, Vệ Hùng Phi cũng coi như đã hiểu, con gái của mình đã đi theo loại nhân vật này đến cùng, cho nên có muốn chia rẽ chúng thì cũng không được. Cháu thì cũng đã có rồi, thôi bỏ đi, thế này cũng tốt.
Diệp Trạch Đào nhấp một ngụm trà rồi mới nói với Vệ Hùng Phi:
- Có rất nhiều chuyện không thể chỉ xem vẻ bề ngoài!
Nghĩ một chút, Diệp Trạch Đào lo rằng Vệ Hùng Phi không hiểu rõ tình hình, nên đã kể lại mọi chuyện cho ông ta nghe một lần.
Đưa cho Vệ Hùng Phi một điếu thuốc, Diệp Trạch Đào nói:
- Thứ mà ông nhìn thấy chỉ là tình hình của tỉnh Tây Giang, có một số chuyện con phải kể cho ông một chút.
Vệ Hùng Phi muốn biết nhiều hơn, vội nói:
- Cậu nói đi, tôi đang nghe đây.
Diệp Trạch Đào liền từ từ kể chuyện cho Vệ Hùng Phi nghe.
Khi mới bắt đầu Vệ Hùng Phi vẫn chưa có quá nhiều cảm xúc, theo mạch chuyện của Diệp Trạch Đào kể, về sau khuôn mặt của Vệ Hùng Phi càng biến sắc.
Sau khi nghe được chuyện Diệp Trạch Đào có liên quan đến việc tranh quyền đoạt vị ở cấp trên. Vệ Hùng Phi gượng cười một tiếng. Gã biết rằng mình tuy rằng đã rất coi trọng Diệp Trạch Đào, nhưng vẫn còn xem thường nó. Có thể so sánh với những mưu quyền mình đã trải qua. Trước mặt Diệp Trạch Đào mình quả không phải là người cùng một cấp bậc.
Lại một lần nữa nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh của Diệp Trạch Đào. Vệ Hùng Phi lần đầu tiên không ngờ lại có suy nghĩ kính phục vô cùng.
Thật không đơn giản!
Từ vị trí của một tên dân đen đặt mình vào trong hoàn cảnh phức tạp như vậy, không những trở thành vật hy sinh mà ngược lại có thể mượn vị trí này để hoàn thành nhiều việc khác. Một người con rể như vậy quả là muốn đốt đèn lồng lên tìm cũng khó tìm. Con giái mình quả là có con mắt nhìn người.
Dựa vào sự khôn khéo của Vệ Hùng Phi, thêm vào đó là chuyện ông ta đã ngầm tìm hiểu thêm về tình hình của Diệp Trạch Đào, Vệ Hùng Phi đương nhiên biết được rằng bên ngoài Diệp Trạch Đào cũng còn vài người phụ nữ khác. Đối với người như hắn ta mà nói một người đàn ông có mấy người phụ nữ bên cạnh không phải là chuyện gì to tát cả. Chỉ cần đối xử tốt với con gái gã là được. Có thể thấy Diệp Trạch Đào rất coi trọng tình cảm với con gái mình, như thế thì cũng đã đủ rồi.
- Hóa ra vấn đề của Thi Minh Cương quả là không đơn giản!
Vệ Hùng Phi thở dài một tiếng.
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Cho nên, tôi rất lo lắng quan hệ giữa ông và ông ta đi lại quá thân mật.
- Chuyện đó thì cậu có thể yên tâm. Con người của tôi làm việc có chừng mực.
Lúc này Diệp Trạch Đào mới thực sự nhẹ nhõm hơn nhiều. Nói nhiều chuyện như vậy cho Vệ Hùng Phi nghe, mục đích chính là hi vọng Vệ Hùng Phi không biết gì mà bước vào con đường không có lối thoát.
- Ý cậu là sau này cậu sẽ đến tỉnh Cam Ninh làm việc?
Diệp Trạch Đào nói:
- Đúng vậy, tôi sẽ sớm đi thôi, gần đây tôi đều bận sắp xếp chuyện trong huyện.
- Chỗ đó xem ra cũng cần đầu tư ?
- Đúng vậy, nhưng mọi chuyện đều phải qua đó rồi mới nghiên cứu được. Việc mà tôi lo nhất hiện giờ là những người nể mặt con nên mới tới huyện Lục Thương làm việc. Con đột nhiên dời khỏi đây không lời giải thích với bọn họ.
Vệ Hùng Phi liền cười lên nói:
- Trạch Đào, trong chuyện này con còn chưa có nhiều kinh nghiệm rồi. Con nên biết, hễ là những người vì nể mặt con mà tới đó không ngoài hai loại người: một là người thật lòng muốn giúp con, trước khi họ tới thì cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, đối với những người này con không cần nói gì hết họ đều có thể hiểu được. Còn loại người thứ hai là muốn lợi dụng thế lực của con để phát triển. Trước khi tới huyện Lục Thương bọn họ cũng đã hiểu được hết hậu quả sẽ có thể xảy ra. Đương nhiên cũng đã nghĩ tới chuyện đầu tư thất bại. Bọn họ có thể chấp nhận được!
Diệp Trạch Đào cũng đồng ý với ý kiến của Vệ Hùng Phi, nói:
- Bất luận như thế nào chuyện này cũng cần cho bọn họ một câu trả lời thỏa đáng mới được.
Vệ Hùng Phi xua tay nói:
- Không cần phải quá lo lắng, huyện Lục Thương là huyện thí điểm của đất nước, có biết bao nhiêu chính sách ưu đãi. Nếu như vẫn còn phải chịu thiệt thì chỉ có thể trách năng lực của bọn họ thôi. Tôi tin rằng chỉ cần cẩn thận kinh doanh thì những người đến đầu tư ở huyện Lục Thương đều không phải chịu thiệt, chuyện này con cứ yên tâm.
Vệ Hùng Phi mỉm cười nói:
- Không nói chuyện người khác nữa, nói chuyện của ông đi. xí nghiệp của ông hiện giờ đang vận hành khá tốt, nhất định sẽ kiếm được tiền, chỉ là kiếm được nhiều hay ít mà thôi.
Lúc này Diệp Trạch Đào mới mỉm cười nói:
- Nếu là như vậy thì tôi cũng yên tâm hơn.
Vệ Hùng Phi liền cười ha ha nói:
- Thương nhân coi trọng lợi nhuận, không tính toán trước thì cho dù có quan hệ thân thiết tới đâu đi chăng nữa thì cũng không thể dễ dàng đầu tư. Nếu đã đến rồi thì hãy cứ yên tâm, không có người nào phải thất bại!
Thực ra Diệp Trạch Đào cũng hiểu rõ chuyện này. Huyện Lục Thương có được nhiều chính sách ưu đãi như vậy. Việc đến đầu tư ở huyện Lục Thương của thương nhân nếu như còn phải chịu thua lỗ, thì chứng tỏ bọn họ không phải là những người biết tính toán làm ăn. Những người đến huyện Lục Thương đầu tư đều là những doanh nghiệp lớn, những tập đoàn lớn. sao họ có thể không biết làm ăn chứ? Đều là những doanh nghiệp có chuẩn bị rồi mới đến đầu tư.
- Những điều ông nói đều rất đúng.
Diệp Trạch Đào cũng đã yên lòng hơn với cái kết này. Tính là sẽ gọi điện thoại cho mấy nhân vật quan trọng để nói với họ chuyện này.
Vệ Hùng Phi nói:
- Trạch Đào, tuy rằng tôi nhìn thấy không nhiều, nhưng dựa vào những lời cậu vừa nói, thì có thể đoán ra lòng dạ của một số người, bọn họ đặt thứ quý giá nhất lên người cậu. Cậu phát triển càng cao thì bọn họ càng coi trọng sự tồn tại của cậu nhiều hơn. Đừng nói là đầu tư ở huyện Lục Thương thu được nhiều lợi nhuận, cho dù là có bị thua lỗ hết đi chăng nữa, mà họ biết cậu đi tới nơi khác để phát triển, bọn họ vẫn sẽ không chùn bước theo cậu. Tôi đoán rằng sẽ có không ít người theo cậu đến tỉnh Cam Ninh để phát triển.
- Chuyện này không thể nói trước. Tôi đoán, tuy rằng có một số người cũng có suy nghĩ như vậy nhưng cũng không thể đặt vào họ hết.
- Đúng vậy, suy nghĩ này của cậu rất đúng. Thế này đi, hiện nay tôi cũng có không ít quan hệ, tôi sẽ tác động bên trong một chút. Tỉnh Cam Ninh tôi chắc chắn sẽ đi. Cho dù tôi không đi thì Vũ Hinh cũng sẽ đi. Người một nhà mà, tôi không giúp cậu thì còn giúp ai?
Thái độ của Vệ Hùng Phi cũng rất rõ ràng.
Diệp Trạch Đào thấy Vệ Hùng Phi có suy nghĩ như vậy, trong lòng cũng rất vui, nói:
- Thế này đi, để sau khi tôi đến đó rồi sẽ tính sau. Dù sao tôi cũng chưa làm rõ tình hình ở dưới đó.
Vệ Hùng Phi cười nói:
- Chuyện này tôi lại không nghĩ như vậy. dù sao khu kinh tế cũng sẽ cần rất nhiều thứ. Tôi sẽ lập tức phái người đến đó điều tra tình hình. Bất luận thế nào cũng sẽ điều tra giúp cậu.
Diệp Trạch Đào lại nghĩ tới việc mình đã cử Cố Minh Trung đi. Nhưng như thế cũng tốt. Cố Minh Trung và Vệ Hùng Phi không đi cùng trên một con đường. Cố Minh Trung sẽ tìm hiểu theo con đường trong chốn quan trường. Còn Vệ Hùng Phi sẽ tìm hiểu mọi chuyện theo con đường trong chốn thương trường. Tin tức mình có được sẽ khoa học hơn.
- Vậy thì làm phiền ông nhiều rồi!
- Cậu nói gì vậy? đều là người một nhà cả mà! Sau này đừng nói những lời như vậy nữa.
Vệ Hùng Phi ra vẻ không vui nói.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Gần đây con đang tính là sẽ âm thầm về Ninh Hải một chuyến để gặp con con.
Vệ Hùng Phi rất vui nói:
- Vậy cũng tốt!
Diệp Trạch Đào đi để làm hai chuyện, một là muốn thăm Vệ Vũ Hinh và con, mặt khác cũng muốn giải quyết chuyện với Phương Di Mai. Dù sao cũng phải để bố mẹ cô ấy nhìn thấy mình một chút mới được.
Vừa nghĩ tới chuyện này, ít nhiều Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy đau đầu.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Diệp Trạch Đào bí mật tới tỉnh Hối Lâm. Lần này Diệp Trạch Đào muốn tìm hiểu tình hình công việc của Phương Di Mai, không hề nói cho cô ta biết.
Công việc trong huyện đã có sự phối hợp làm việc của Tôn Lôi, đã sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa. Một số nhân vật then chốt của Diệp hệ cũng đã được căn dặn ổn thỏa. Yêu cầu bọn họ chăm chỉ làm việc, khi thời cơ chín muồi Diệp Trạch Đào sẽ giúp bọn họ hoạt động.
Đối với mọi người mà nói chỉ cần có được lời hứa hẹn của Diệp Trạch Đào, thì cũng có chút nuối tiếc rồi.
Còn đối với những người trước kia đã đến đầu tư ở huyện Lục Thương, quả nhiên là cũng nói như Vệ Hùng Phi. Sau khi Diệp Trạch Đào trao đổi với bọn họ mọi người đều tỏ ra sẽ tiếp tục ủng hộ Diệp Trạch Đào. Sẽ còn đầu tư cùng với Diệp Trạch Đào.
Làm xong những việc đó, Diệp Trạch Đào liền bí mật tới huyện Kim Câu. Đây là nơi làm việc của Phương Di Mai.
Nói thật, đối với việc để một người phụ nữ ở một nơi trong nhiều năm Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy có chút lo lắng. Phương Di Mai rất xinh đẹp, lẽ nào không có ai theo đuổi. Nếu như có người theo đuổi, Phương Di Mai liệu có lay chuyển hay không?
Một phó chủ tịch huyện xinh đẹp lại chưa kết hôn, bất luận là ở đâu thì cũng sẽ trở thành tiêu điểm.
Ở trong xã hội hiện đại ngày nay Diệp Trạch Đào cũng không có mấy tin tưởng.
Do mang tâm lí như vậy nên Diệp Trạch Đào đã lặng lẽ đến huyện Kim Câu nơi làm việc của Phương Di Mai.
- Ông chủ, huyện các ông phát triển cũng không tồi!
Ngồi ở quán đối diện với Ủy ban nhân dân huyện, Diệp Trạch Đào nói chuyện với ông chủ quán.
- Ừ, phát triển khá tốt, trong huyện hiện giờ cũng có một vài hoạt động, phát triển cũng nhanh hơn nhiều.
Tuy rằng huyện Kim Câu không thể so sánh được với nơi mà mình sinh sống, nhưng Diệp Trạch Đào cảm thấy nơi đây so với những huyện khác cũng là khá hơn rất nhiều.
Đang ăn một bát mỳ, thì Diệp Trạch Đào nghĩ Phương Di Mai đến làm việc ở nơi đây xem ra cũng rất thành tâm. Chỉ là không biết công việc của cô ấy diễn ra như thế nào.
- Ông chủ, nghe nói huyện ông có một Phó chủ tịch xinh đẹp đúng không?
- Anh nói đến Phó chủ tịch Phương đúng không? Đó là điều đương nhiên, cô ấy làm việc thì không có gì để chê. Gần đây sau khi từ thành phố quay về nghe nói cô ấy lại giúp chúng tôi giành được một khoản giúp đỡ cho người nghèo. Cô ấy là một Phó chủ tịch huyện rất có năng lực.
- Ồ, nghe nói cô ấy vẫn chưa kết hôn, có không ít người theo đuổi đúng không?
Ông chủ nhìn Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Thanh niên các cậu chỉ thích hỏi đến chuyện này thôi. Ai nói là không có người theo đuổi, quá nhiều là đằng khác. Tiếc là Phó chủ tịch Phương coi trọng công việc, căn bản là không nghĩ tới chuyện đó.
Diệp Trạch Đào nghe thấy câu này trong lòng chợt nghĩ, đây đúng là một chuyện cần suy nghĩ. Một Phó chủ tịch huyện trẻ trung lại không kết hôn. Cứ tiếp tục thế này sẽ nảy sinh những lời đồn thổi. Sẽ ảnh hưởng không tốt đến sự phát triển của Phương Di Mai.
Lần đầu tiên Diệp Trạch Đào suy nghĩ tới việc kết hôn của Phương Di Mai.
- Đây là lần đầu cậu đến huyện Kim Câu đúng không?
- Đúng vậy, lần đầu tới. Tôi còn là đồng hương với Phó chủ tịch của các ông đấy.
Ông chủ cửa tiềm liền cười nói:
- Nghe nói Phó chủ tịch đã có chồng chưa cưới ở quê nhưng vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy mặt.
Nói xong lời này lại nhìn một lượt Diệp Trạch Đào.
Đúng lúc đó, Diệp Trạch Đào nhìn thấy hai người một nam, một nữ bước ra từ Ủy ban nhân dân huyện vừa đi vừa nói chuyện.
- Cậu xem, Phó chủ tịch Phương cũng vừa hay bước ra rồi. Hai người là đồng hương cũng nên chào hỏi một tiếng chứ?
Ông chủ quán cười nói.
Người đàn ông đó làm gì vậy?
Diệp Trạch Đào nhìn sang người đàn ông đó cũng rất trẻ và khá phong độ.
Lúc này Diệp Trạch Đào không muốn bước lên phía trước nữa, liền ngồi đó nhìn.
Hai người không hề biết được là Diệp Trạch Đào đang ngồi đó. Phương Di Mai và người đàn ông đó cùng bước vào.
- Đó là Phó chủ tịch huyện Lư Cảnh Cao của chúng tôi. Nghe nói cậu ấy là con trai của lãnh đạo nào đó trên tỉnh, vừa được điều đên huyện, nghe nói cậu ấy vẫn luôn theo đuổi Phó chủ tịch Phương.
Ông chủ tiệm dường như cũng đoán được ý của Diệp Trạch Đào liền nói một câu.
Trên khuôn mặt của Diệp Trạch Đào liền biểu lộ nét mặt khó coi, cho dù có rộng lượng hơn nữa thì Diệp Trạch Đào cũng không mong muốn chuyện này xảy ra.
Diệp Trạch Đào ngồi đó trong lòng thầm nghĩ, mình cũng không hề ép Phương Di Mai phải toàn tâm toàn ý với mình. Nếu cô ấy có thể tìm được tình yêu của mình thì hắn cũng sẽ chúc phúc cho cô ấy. Nhưng, nếu cứ như vậy mà bên cạnh người đàn ông khác thì lại là chuyện khác.
Cho dù Diệp Trạch Đào có rộng lượng đến mức nào đi chăng nữa, thì nhìn thấy chuyện này cũng không thể vui vẻ được.
- Di Mai, sau khi bố anh nghe được chuyện của em rất vui, nói là muốn mời em đến nhà chơi.
Ý của Lư Cảnh Cao là muốn Phương Di Mai và Lư Cảnh Cao về nhà ăn cơm trưa. Hai người cùng bước vào.
Do Diệp Trạch Đào ngồi khá gần cửa, lại quay đầu qua một bên, hai người thì lại mãi nói chuyện nên không nhìn thấy Diệp Trạch Đào.
Sau khi hai người bước vào trong quán, Diệp Trạch Đào có rất nhiều nghi hoặc ngồi đó.
Ông chủ quán thoáng nhìn về phía Diệp Trạch Đào rồi quay sang chào hỏi hai người khách mới vào.
- Cho một nồi lẩu đi.
Lư Cảnh Cao đã đặt hết tâm chí mình vào Phương Di Mai nên chỉ nói một câu như vậy với ông chủ quán.
- Di Mai, việc anh vừa nói em thấy thế nào? Bố anh rất yêu quý em. Nói là bất luận thế nào cũng phải mời được em về nhà.
- Cám ơn sự quan tâm của Chủ tịch tỉnh Lư, có cơ hội em sẽ tới.
- Sao lại là có cơ hội sẽ tới, lúc nào em tới cũng được. Em hiểu ý của anh mà, anh đã tìm hiểu rồi. Em không có bạn trai ở Ninh Hải, mà cho dù là có bạn trai rồi anh cũng vẫn thích em.
Ngang nhiên theo đuổi Phương Di Mai trước mặt mình!
Diệp Trạch Đào nghe thấy câu nói đó, trong lòng cảm thấy rất không bình thường. Từ câu nói này có thể thấy Lư Cảnh Cao đang theo đuổi Phương Di Mai. Còn nói cả đến chuyện bố gã là Chủ tịch tỉnh gì đó. Ngoài ra, Diệp Trạch Đào cũng thở phào nhẹ nhõm. Từ chuyện này có thể thấy mối quan hệ giữa hai người cũng chưa quá thân thiết. Chắc hẳn vẫn chưa phát triển tới mức độ quá thân mật.
Rốt cuộc Phương Di Mai có suy nghĩ như thế nào?
Lúc này Diệp Trạch Đào rất muốn biết suy nghĩ của Phương Di Mai.
Giả dụ như Phương Di Mai có ý sẽ dây dưa với Lư Cảnh Cao này, Diệp Trạch Đào đảm bảo sẽ quay lưng bỏ đi ngay lập tức.
Lúc này Diệp Trạch Đào có chút không yên rồi. Trong lòng nghĩ, hai người cách nhau quá xa cũng khó tránh sẽ xảy ra chuyện.
Diệp Trạch Đào lúc này nghĩ tới chuyện Điền Lâm Hỷ có ý điều Ôn Phương và Phương Di Mai dời khỏi mình. Diệp Trạch Đào cũng đoán được rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy, cố ý làm như vậy để hai người phụ nữ có thể yêu lại từ đầu, từ đó mà cắt đứt quan hệ với mình.
- Lư Cảnh Cao, em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi. Chúng ta không hợp đâu, mong rằng sau này anh đừng nhắc lại chuyện này nữa, cũng đừng có gọi thân mật như vậy nữa.
Giọng nói của Phương Di Mai truyền ra ngoài.
- Có điều gì mà không hợp chứ. Anh vừa nhìn thì đã thích em rồi. Nếu không anh cũng không bảo bố anh điều anh tới huyện Kim Câu.
- Em đã có bạn trai rồi, quan hệ của bọn em cũng rất tốt. Sau này anh đừng quấy rầy cuộc sống của em nữa!
Hai người mượn cơ hội này để nói chuyện này.
trong lòng Diệp Trạch Đào cũng khá hơn rất nhiều. Từ những lời nói vừa rồi của Phương Di Mai có thể thấy. Phương Di Mai không hề làm gì có lỗi với mình.
Trong lòng Phương Di Mai có ý đồ. Việc này Diệp Trạch Đào có thể nhìn ra. Có người phụ nữ nào làm trong cơ quan nhà nước mà không có suy nghĩ như vậy, Diệp Trạch Đào đối với chuyện này cũng có thể hiểu được.
- Di Mai, nghe bố anh nói gần đây một số nơi cần tiến hành điều chỉnh. Phó bí thư Tào cũng sẽ được điều đi nơi khác. Anh biết em bỏ rất nhiều tâm huyết vào làm việc. Nhưng, nếu bên trên không có ai hậu thuẫn thì lần điều chỉnh tiếp theo em sẽ gặp phải cửa ải khó khăn rồi!
Trong lời nói của Lư Cảnh Cao có sự uy hiếp.
Diệp Trạch Đào cau mày. Tên khốn này mượn thế lực của cha anh ta tới uy hiếp Phương Di Mai. Thật là không ra gì!
Phương Di Mai cũng là một người rất thông minh. Nếu như không nghe ra dụng ý của đối phương. Nếu như không kết bạn với gã. Tới lần điều chỉnh tới bố gã sẽ điều chỉ thị tới mình. Đây là một sự uy hiếp.
Nếu như là người khác không có hậu thuẫn ở phía sau mà nghe thấy những câu này, lại biết rằng một Phó chủ tịch tỉnh muốn động tới mình, thì nhất định sẽ rất lo lắng. Đây dù sao cũng là lực lượng không tương xứng. Phương Di Mai cũng muốn làm điều mờ ám với Lư Cảnh Cao để qua được cửa ải này, nhưng Phương Di Mai lại nghĩ tới thế lực hùng mạnh của Diệp Trạch Đào. Giả dụ mình làm điều này thật truyền đến tai của Diệp Trạch Đào thì to chuyện rồi.
Bất luận thế nào cũng không thể làm chuyện gì để Diệp Trạch Đào hiểu lầm cả!
Phương Di Mai rất nhanh sau đó đã có quyết định, lập tức liền đứng dậy nói với Lư Cảnh Cao:
- Em còn có việc!
Nói xong, Phương Di Mai liền bước ra.
Khi bước từ trong ra, Phương Di Mai liền nhìn thấy Diệp Trạch Đào ngồi đó mỉm cười với mình.
A !
Phương Di Mai kinh ngạc xíu nữa thì kêu lên.
Nghĩ lại sự việc vừa xảy ra, Phương Di Mai xíu thì ngất đi. Giả dụ vừa rồi mình dùng thủ đoạn mờ ám đó, vậy thì thật không biết sẽ có kết quả như thế nào nữa.
Lại nghĩ tới việc Diệp Trạch Đào âm thầm tới huyện, thì Phương Di Mai thật không biết nói như thế nào mới phải.
Lúc này Diệp Trạch Đào liền đứng dậy, để tiền lên bàn và bước ra bên ngoài.
- Di Mai, Di Mai!
Lư Cảnh Cao đuổi theo ra bên ngoài.
Lúc này Phương Di Mai nào còn tâm tư muốn nói chuyện với Lư Cảnh Cao nữa, đã nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đi về phía trước, Phương Di Mai hiểu rằng lúc này không nên tuỳ tiện nhận nhau. Diệp Trạch Đào có ý để mình đi theo sau.
Chỉ thấy Diệp Trạch Đào gọi một chiếc taxi rồi ngồi lên xe. Chiếc xe đó rất nhanh sau đó đã dời khỏi.
Phương Di Mai đứng đó, trên người ướt đẫm mồ hôi. Cô ta không hề biết được suy nghĩ của Diệp Trạch Đào. Trong lòng rối hết cả lên. Nếu như để Diệp Trạch Đào hiểu lầm thì cho dù mình có lí cũng khó mà giải thích rõ ràng được.
- Di Mai, em đừng giận mà, có gì từ từ nói.
Lư Cảnh Cao đuổi đến trước mặt Phương Di Mai.
- Lư Cảnh Cao tôi nói cho anh biết, tôi không thích anh, xin anh hãy tự trọng!
Lần này Phương Di Mai không thèm để ý tới Lư Cảnh Cao nữa. Thứ mà cô ta nghĩ là nhanh chóng tìm ra Diệp Trạch Đào. Nói rõ những chuyện có thể đã xảy hiểu lầm.
Cũng không quay về Ủy ban nhân dân huyện, vẫy tay gọi một chiếc taxi, Phương Di Mai liền ngồi lên.
Lư Cảnh Cao đứng đó nhìn về phía Phương Di Mai đi. Khuôn mặt trở lên rất khó coi. Mình đã bỏ ra bao nhiêu tâm sức mà vẫn không cưa được người phụ nữ này. Thật không thể hiểu nổi người phụ nữ này đang nghĩ gì.
Cầm điện thoại lên, Lư Cảnh Cao bấm gọi một số điện thoại, bên trong trầm giọng nói:
- Bố không chơi thứ tình cảm đó nữa. Chuẩn bị tối nay hẹn cô ta. Bố sẽ mạnh tay hơn.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Lư Cảnh Cao gọi xong cuộc điện thoại đó mới đi về phía khách sạn của Ủy ban nhân dân.
Đi vào khách sạn, khuôn mặt của Lư Cảnh Cao biến sắc hẳn, gõ cửa đi vào một phòng.
- Triệu thiếu gia, cậu vừa đến sao, tôi vừa bận chút việc nên không đi đón cậu được.
Nếu có Diệp Trạch Đào ở đây thì có thể sẽ nhận ra. Người được gọi là Triệu thiếu gia này ở thành phố đã từng có xung đột với hắn. Đó là Triệu Mẫn Giang con trai của Phó chủ tịch thành phố Triệu Phàm Bình.
Ngoài Triệu Mẫn Giang ra, còn có một người phụ nữ rất xinh đẹp nữa. Người phụ nữ này vừa tắm rửa xong cử chỉ tỏ ra hết sắc lẳng lơ ngồi ở đó.
Lư Cảnh Cao tỏ ra hết sức thèm thuồng, nhìn sang phía người đàn bà đó. Biết được người phụ nữ này có lẽ là người phụ nữ mà Triệu Mẫn Giang yêu thích nhất đã giúp gã không ít việc. Nghe nói người phụ nữ này cũng là một nhân vật tầm cỡ trong giới xã hội đen ở thành phố.
Triệu Mẫn Giang cười ha ha nói với Lư Cảnh Cao:
- Thế nào? Tôi đã nói người phụ nữ tên Phương Di Mai không tồi mà, xem ra Lư thiếu gia đây cũng rung động rồi.
Lư Cảnh Cao đi tới ngồi xuống, cười ha ha nói:
- Triệu thiếu gia có con mắt tinh tường, ở trong tỉnh Hồi Lâm này, tôi cũng xem như đã gặp được không ít người đẹp. Người có khí chất mà lại đẹp như Phó chủ tịch huyện thì thật chưa từng gặp.
Hai người ngồi nói chuyện về phụ nữ, người phụ nữ kia thì ngồi bên cạnh sấy tóc. Chiếc áo không thể che được để lộ ra vùng ngực trắng toát, cũng thu hút ánh mắt Lư Cảnh Cao phải nhìn sang mấy lần.
Nhìn thấy ánh mắt của Lư Cảnh Cao, khuôn mặt của Triệu Mẫn Giang mỉm cười biến sắc.
Nhưng lần này Triệu Mẫn Giang vì làm ăn mà tới, cho nên cũng không có thái độ quá phản cảm.
Triệu Mẫn Giang mỉm cười nói:
- Tôi cũng vô ý phát hiện ra. Nói thật lòng, người phụ nữ này càng nhìn càng thấy hứng thú. Tôi cũng muốn chơi một chút, thiệt thòi cho Lư thiếu gia rồi! Lư thiếu gia, thấy tôi giới thiệu người phụ nữ đẹp như vậy, thế nào cũng phải đền bù cho tôi chứ?
Lư Cảnh Cao nhìn sang Triệu Mẫn Giang nói:
- Triệu thiếu gia, nói thật lòng, sao cậu lại có lòng tốt như vậy, giới thiệu một người phụ nữ tốt như vậy cho tôi. Cậu quả là một tên háo sắc mà.
Lời nói này nói ra cũng làm cho người phụ nữ đang ngồi đó khẽ nhíu mày, đứng dậy nói:
- Hai người cứ nói chuyện đi, tôi đi về phòng.
Nhìn theo bước chân của người phụ nữ đó ra ngoài, Lư Cảnh Cao cười hi hi nói:
- Triệu thiếu gia quả là có phúc, người phụ nữ này quả là không tồi.
- Lư Cảnh Cao tôi nói cho cậu biết, đừng chú ý quá nhiều đến cô ta đó.
Lư Cảnh Cao mỉm cười nói:
- Đàn bà thôi mà, con người tôi luôn thích những thứ mới mẻ. Những người phụ nữ càng khó theo đuổi tôi càng thấy hứng thú. Đương nhiên rồi, người phụ nữ của cậu tôi sẽ không động tới đâu, phụ nữ mà, nhiều vô cùng.
Khuôn mặt của Triệu Mẫn Giang lúc này mới nhẹ nhõm đi một chút.
- Triểu thiếu gia, lần này đến huyện Kim Câu là muốn đầu tư đúng không?
- Tôi phải tìm hiểu tình hình thực tế rồi mới nói, dù sao cũng có sự dẫn đường của Lư thiếu gia, cứ coi như tôi đến đây chơi một chút vậy.
- Nói cũng đúng, có gì cần cứ việc nói.
- Lần này cậu làm thiệt rồi, không ngờ lại vì một người con gái mà chuyển đến huyện này!
Lư Cảnh Cao cười ha ha nói:
- Ông cụ ở nhà cũng muốn tôi rèn luyện một chút mới có lợi.
Triệu Mẫn Giang cười ha ha nói:
- Nếu như Lư thiếu gia không thích. Tôi cần phải ra tay rồi. Người phụ nữ đẹp như vậy tôi rất để ý. Lần này đến huyện Kim Câu là muốn xem thái độ của Lư thiếu gia. Nếu như Lư thiếu gia không giải quyết được vậy thì đừng trách anh không khách khí nhé.
Vốn dĩ là có chút nghi hoặc nhưng sau khi nghe được lời nói như vậy, liền cười ha ha nói:
- Yên tâm đi anh trai, lần này tôi đã hạ quyết tâm rồi. Bất luận thế nào lần này cũng sẽ hạ được cô gái này, không dấu gì cậu. Từ trước tới giờ tôi chưa từng động lòng, thêm vào đó là việc ông già nhà tôi cũng đã đồng ý rồi.
- Ồ, Bác cũng đã đồng ý rồi sao?
- Cậu không biết đấy thôi, người phụ nữ này rất tuyệt. Gần đây làm một số việc rất không tồi. Ông già thấy tôi từ sáng tới tối chỉ chơi đùa với gái, lần này lại thấy tôi thích một Phó chủ tịch huyện. Ông ấy rất vui.
Triệu Mẫn Giang ngừng mắt lại nhìn về phía Lư Cảnh Cao nói:
- Ông già nhà cậu không điều tra qua hoàn cảnh của cô gái này sao?
- Sao lại không điều tra. Nghe nói cô ta có quan hệ với Điền Lâm Hỉ, nghe nói gần đâyĐiền Lâm Hỉ rất không tầm thường. Thế lực trong quân đội cũng không hề nhỏ, ông già cũng muốn dựa vào chuyện này để phất lên.
Hai người như rượu gặp thịt, lập tưc nói chuyện với nhau.
- Lư thiếu gia, nghe nói không ít người có hứng thú với người con gái họ Phương này. Cậu phải nắm chắc cơ hội này nhé!
- Ha ha, giờ tôi cũng không có tâm tư đâu mà đi ăn nói lung tung. Cậu cứ chờ mà xem tối nay ông mày sẽ hạ gục cô ta, chẳng qua không phải chỉ là một người đàn bà thôi sao? Đ ầu tiên ông mày sẽ cho dùng thuốc kích thích, sau đó sẽ vui vẻ một chút, chơi xong rồi sẽ cho cô ta một chút lợi ích. Tôi không tin là như thế, cũng không hạ gục được cô ta.
Triệu Mẫn Giang cươi lớn nói:
- Cậu cứ ngồi đấy mà nói khoác.
Lư Cảnh Cao cười hi hi nói:
- Cậu cứ chờ đấy mà xem.
- Đừng có làm tới mức, gây khó khăn cho ông già nhà cậu nha.
- Ha ha, đàn bà thôi mà, chỉ cần đưa được cô ta lên giường thì sẽ không đến lượt cô ta lên tiếng nữa rồi. Đến lúc đó chỉ cần tôi hạ được cô ta, ông già nhà tôi có khi còn vui mừng cũng nên.
- Được rồi, cậu cứ bận việc của mình đi. Lần này tôi đến là để xem môi trường đầu tư ở huyện cậu như thế nào, xem có thích hợp để buôn bán không, tôi sẽ tới làm một chút.
- Được, tôi sẽ phái Phó cục trưởng Cục xúc tiến đầu tư tới. Cậu nên biết Phó cục trưởng đó cũng gần bốn mươi tuổi rồi, một người phụ nữ đẹp, kinh nghiệm dày dặn, rất tuyệt. Tôi đã từng thử qua.
Nói đến đây liền cười hi hi.
Tiễn Lư Cảnh Cao ra khỏi cửa, nhìn theo bóng hình khuất xa của Lư Cảnh Cao, trên khóe miệng của Triệu Mẫn Giang nở ra nụ cười tươi.
- Triệu thiếu gia, việc này có thể thành không?
Người phụ nữ cùng đến từ trong một phòng khác bước ra, liền hỏi một câu.
- Thành hay không thành thì còn phải xem tình hình rồi. Diệp Trạch Đào đã đến huyện này rồi?
- Người của em vô tình đã phát hiện ra. Lần này Diệp Trạch Đào âm thầm đến. Đầu tiên hắn tới tỉnh Hồi Lâm, sau đó ngồi xe xuống huyện Kim Câu. Nói thực lòng em rất phục Triệu thiếu gia đó. Sao anh biết bọn họ sẽ có một chút vấn đề gì đó?
Chỉ vào căn phòng, hai người cùng đi vào.
Sau khi ngồi xuống, Triệu Mẫn Giang hừ một tiếng nói:
- Thời tiết này gió không lọt qua tường được. Diệp Trạch Đào làm việc bí ẩn, nhưng làm sao mà giấu được ánh mắt của những người muốn theo dõi. Em nghĩ mà xem, Phương Di Mai trẻ trung như vậy, nếu như không có hậu thuẫn sao cô ta có thể nhanh chóng trèo lên được vị trí Phó chủ tịch huyện?
- Không phải là cô ta được Điền Lâm Hỉ đỡ đầu sao?
- Hừ, tình hình của Điền Lâm Hỉ có ai mà không hiểu chứ. Gã là một người không háo sắc, nghe nói người này đã từng bị tổn thương. Em suy nghĩ thử đi, một người như vậy thì sao có thể phát hiện ra một người phụ nữ ở huyện Thảo Hải được chứ? Hai người căn bản không có quan hệ gì, có duy nhất một khả năng chính là có quan hệ với Diệp Trạch Đào. Nếu đã là như vậy anh nhất định phải điều tra một chút rồi.
Triệu Mẫn Giang dẫn người phụ nữ tên là Hồ Linh Thúy, là bồ nhí của tên thủ lĩnh xã hội đen ở trên thành phố. Trong một lần thanh trừng nhau, Triệu Mẫn Giang đã để ý tới cô ta, giúp đỡ cô ta, còn thu nhận một số tên trong xã hội đen làm tay sai cho Hồ Linh Thúy. Cứ như thế những người đó biến thành thuộc hạ của Triệu Mẫn Giang. Cũng đã giúp hắn không ít chuyện.
- Việc này cũng thật là kỳ lạ. Nếu hai người đã có quan hệ như vậy, sao lại điều mỗi người ở một nơi như vậy?
- Việc này tôi cũng bắt đầu nghi hoặc, sau này mới hiểu ra, chắc hẳn là ý kiến của Điền Lâm Hỉ. Ông ta lo lắng rằng người phụ nữ này sẽ làm ảnh hưởng tới sự phát triển của Diệp Trạch Đào, thế nên mới xảy ra chuyện này. Từ việc âm thầm đến đây của Diệp Trạch Đào thì có thể thấy quan hệ của hai người vẫn còn chưa dứt khoát!
- Ha ha, Triệu thiếu gia, anh quả là lợi hại, lợi dụng Lư Cảnh Cao để trêu chọc Diệp Trạch Đào.
Triệu Mẫn Giang cũng cười ha ha nói:
- Chúng ta ngồi trên núi xem được rồi. Lần này bất luận thế nào anh cũng phải làm cho Diệp Trạch Đào thân bại danh liệt.
Hồ Linh Thúy nói:
- Nhập quốc tịch của quốc gia khác thì không thể làm lãnh đạo được nữa. Đây là đạo lý gì chứ!
- Đúng vậy, nhiều người nhập quốc tịch nước ngoài như vậy. Việc đó thì có gì mà to tát chứ?
Triệu Mẫn Giang mắng lên một câu.
Triệu Mẫn Giang sau khi mắng một hồi mới thở dài nói:
- Bí thư Vi lần này phải xuống rồi. Vốn dĩ là ông già nhà anh có hy vọng, nhưng vì anh cả của anh quốc tịch úc nên, kết quả khó hơn rồi.
- Nói là từ cấp bộ tỉnh trở lên mới như vậy. Củ chuối thật! giờ chỉ cần trong nhà có con trai hay con gái nhập quốc tịch nước ngoài thì khỏi cần nghĩ đến thăng tiến nữa. Làm thế thì có để người ta sống nữa không?
- Tất cả chuyện này đều đo Diệp Trạch Đào làm ra.
- Anh tính sẽ làm thế nào?
Hồ Linh Thúy đợi Triệu Mẫn Giang mắng xong một trận rồi mới hỏi.
- Hừ, Lư Cảnh Cao là tên công tử chơi bời, gã không hiểu được rằng, gã tưởng rằng có được người phụ nữ này thì có thể có được quan hệ với Điền Lâm Hỉ. Cứ nằm đấy mà mơ, lần này anh đã sắp xếp đưa một số phóng viên tới đây. Hắn muốn âm thầm hẹn gặp tình nhân, anh phải làm sáng tỏ chuyện này. Anh phải làm cho mọi người thấy rõ Diệp Trạch Đào là người như thế nào.
- Đúng vậy, chỉ cần chuyện này truyền từ huyện ra thì Diệp Trạch Đào không thể không thể không quan tâm. Triệu thiếu gia thật cừ!
Triệu Mẫn Giang cười ha ha nói:
- Thủ đoạn của tên khốn Lư Cảnh Cao này anh rất rõ. Chỉ cần hắn tỏ rõ là người của mình thì nhất định sẽ xảy ra bạo lực.
- Đúng vậy, em vừa nhận được tin tức. Nói là Lư Cảnh Cao gọi điện thoại cho Tam Mao. Nói là Tam Mao đã sắp xếp, tối nay sẽ có vỡ kịch hay để xem.
- Tin tức chính xác chứ?
- Ha ha. Anh sớm đã mua chuộc những người này. Hiện giờ trong tay của Tam Mao có mấy nhân viên đáng tin, chúng ta đã mua chuộc cả rồi. Tên Lư Cảnh Cao vẫn luôn nắm trong tay lực lượng xã hội đen của bọn Tam Mao.
Triệu Mẫn Giang cười lên nói:
- Thú vị, thú vị, em nói xem nếu như Phương Di Mai bị Lư Cảnh Cao cưỡng hiếp, Diệp Trạch Đào đột nhiên phát hiện được thì chuyện sẽ như thế nào?
Hồ Linh Thúy liếc mắt nhìn sang phía Triệu Mẫn Giang mỉm cười nói:
- Triệu thiếu gia anh thật xấu! Vậy thì thật là phấn khích, nếu thật là như vậy. Đây quả thật là vở kịch hay trăm năm khó gặp, làm không tốt sẽ xảy ra chuyện lớn.
- Nói rất hay, việc này phải sắp xếp gọn gàng một chút, nhất định phải để Diệp Trạch Đào chiu đầu vào!
Hai người lại cười phá lên.
Hồ Linh Thúy nói:
- Nếu quả thật sẽ xảy ra chuyện như vậy, chịu khó viết một bài cho hay để tiêu diệt luôn Diệp Trạch Đào.
- Đúng vậy, anh đã sắp xếp thời gian dài như vậy là muốn điều tra rõ ràng quan hệ giữa Diệp Trạch Đào và Phương Di Mai. mục đch chín là đợi có một ngày như hôm nay. Diệp Trạch Đào coi như cũng đã đến lúc rồi. Hắn ở một nơi bí mật gần đó, chúng ta âm thầm để Lư Cảnh Cao làm việc. chúng ta sẽ bí mật sắp xếp, cần phải lật tẩy chuyện của Diệp Trạch Đào. Phải để nhân dân cả nước biết rõ chuyện này.
Thấy dáng vẻ như vậy của người phụ nữ này. Triệu Mẫn Giang cười ha ha cởi áo ngủ của Hô Linh Thuý ra. nhìn vào thân hình trắng nõn đó, điên cuồng cười lên một tiếng rồi ấp mặt vào.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Diệp Trạch Đào cũng không biết là đã có người biết hắn ta đã huyện Kim Câu, đang đứng ở một nơi không xa nào đó, thấy Phương Di Mai vội xuống xe chạy tới chỗ mình. Khuôn mặt Diệp Trạch Đào nở ra một nụ cười.
- Trạch Đào, người đó thật là phiền!
Phương Di Mai rất sợ bị Diệp Trạch Đào hiểu lầm.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Khó tránh, anh hiểu được điều này, ai bảo em xinh đẹp như vậy chứ!
Phương Di Mai nghe thấy Diệp Trạch Đào nói như vậy trong lòng mới nhẹ nhõm hơn, lén nhìn sang chỗ Diệp Trạch Đào nói:
- Sao anh lại lét lút tới nơi này vậy?
- Anh muốn xem xem có bao nhiêu người theo đuổi em!
- Anh ở đâu vậy?
- Anh mới tới, thuê một phòng ở khách sạn phía trước.
- Đi tới chỗ anh!
- Em không sợ sao?
- Sợ gì chứ, nói chuyện công việc với anh mà!
Có thể thấy được trong đôi mắt Phương Di Mai để lộ ra một sự thèm khát đầy tình ý. Một thời gian dài như vậy không gặp Diệp Trạch Đào. Trong lòng cô còn xao động hơn cả Diệp Trạch Đào.
Đừng xem thường một huyện như Kim Câu, nhà nghỉ, khách sạn ở đây quả là không ít. Hơn nữa, khách sạn mà Diệp Trạch Đào ở cũng không tồi, bình thường sẽ không có người nhận ra được.
Hai người vừa bước vào khách sạn, Phương Di Mai đã ôm chặt lấy Diệp Trạch Đào.
Khi hai người làm chuyện đó ở khách sạn, hai người không biết rằng có rất nhiều chuyện đang xảy ra bên ngoài.
Phó cục trưởng cục Công an thành phố Nam Hoa Ngụy Hùng Chí cầm điện thoại lên trầm tư một chút mới hỏi:
- Cậu chắc chắn chứ?
Đội trưởng Phòng công an hình sự huyện Kim Câu - Ngô Đông Phong gọi điện thoại tới. Ngô Đông Phong là nhân viên chính thống, gần đây đang phụ trách điều tra một vụ án. Sau khi nhận được tin tức liền gọi điện thoại tới.
Ngụy Hùng Chí cảm thấy chuyện này không dễ gì thực hiện. Nhân viên liên quan là Phó chủ tịch huyện - Phương Di Mai, nếu thật sự xảy ra chuyện, gã biết rằng mình khó có cách nào mà giải thích.
Gần đây Ngụy Hùng Chí đứng về một phía với Tào Hiểu Vân. Từ khi Tào Hiểu Vân đến thành phố một chuyến, tính khí có vẻ hào phóng hơn. Có người tung tin rằng Tào Hiểu Vân có chỗ dựa ở trên thành phố.
Ngụy Hùng Chí vẫn luôn không được toại nguyện, là người có năng lực nhưng lại không có kẻ đỡ đầu. Thấy Tào Hiểu Vân phất lên liền dứt khoát đứng về phía Tào Hiểu Vân.
Nhưng tình hình gần đây làm cho gã không hiểu rõ mọi chuyện lắm. Theo sự điều đi của của Tào Hiểu Vân, không phải là lên tỉnh mà là điều đến một thành phố khác. Điều này làm cho kẻ đứng về phía Tào Hiểu Vân cũng buồn bực một phen.
Điện thoại là do thuộc hạ của mình gọi tới, thông qua nội gián có được một tin báo. Nói rằng có người sắp đặt tối nay sẽ hành động với Phương Di Mai, cũng biết địa điểm sẽ hành động, chỉ là không biết được tình hình cụ thể mà thôi.
Quan hệ giữa Phương Di Mai và Tào Hiểu Vân gần đây vô cùng thân thiết. Mọi người đều biết rằng Phương Di Mai người của Tào hệ, Ngụy Hùng Chí nhắm mắt lại trầm tư một chút.
Nghĩ một chút, Ngụy Hùng Chí lại hỏi:
- Có thể tra ra xem người muốn động đến Phương Di Mai là ai không?
- Người của tôi đã nói, việc này có liên quan đến cán bộ rất có thế lực của Ủy ban nhân dân huyện. Nói là Tam Mao ở trên tỉnh chỉ đạo xuống.
Có thế lực!
Lại còn có liên quan đến Tam Mao!
Ngụy Hùng Chí hiểu rằng trong chuyện này liên quan đến quá nhiều người.
- Cậu chú ý quan sát chặt chẽ cho tôi.
Ngụy Hùng Chí biết rằng việc này nhất định phải báo cáo cho Tào Hiểu Vân một tiếng mới được.
Ngụy Hùng Chí đối với việc này cũng không có quá nhiều quan tâm. Nếu như Phương Di Mai không phải là người thân tín của Tào Hiểu Vân, gã sẽ không thèm để ý tới chuyện này.
Ngụy Hùng Chí rất nhanh chóng gọi điện thoại cho Tào Hiểu Vân, đem chuyện vừa rồi kể lại cho Tào Hiểu Vân nghe một lượt. Thứ mà làm cho Ngụy Hùng Chí phải kinh ngạc chính là thái độ của Tào Hiểu Vân. Sau khi nghe xong chuyện Tào Hiểu Vân lớn tiếng nói:
- Đồng chí Hùng Chí, nhất định không được để xảy ra chuyện này. Bất luận thế nào cũng phải ngăn cản chuyện này.
Một lát sau, Tào Hiểu Vân lại nói tiếp:
- Cậu tìm hiểu một chút về tình hình ngày hôm nay của đồng chí Phương Di Mai.
Nghe xong cuộc điện thoại đó, Ngụy Hùng Chí có chút khó hiểu, có thể thấy Phó bí thư Tào rất quan tâm tới chuyện này.
Nếu đã như vậy, Ngụy Hùng Chí cũng chỉ còn cách quan tâm hơn chuyện này một chút. Lại một lần nữa gọi điện thoại cho Ngô Đông Phong, lúc Ngụy Hùng Chí vẫn còn chưa nói lời nào thì, Ngô Đông Phong đã nói nhỏ:
- Cục trưởng Ngụy, có một chuyện, anh nói thử xem có lạ không? Phó chủ tịch Phương của chúng ta từ trước đến giờ không hề có bạn trai, nhưng ngày hôm nay người của tôi lại phát hiện ra cô ấy đi vào khách sạn Sâm Lâm với một người đàn ông.
Biết Ngô Đông Phong là nhân viên phụ trách mảng hình sự. Thuộc hạ dưới tay gã có không ít rải rác ở một số nơi. Ngụy Hùng Chí sững sờ cảm thấy chuyện này khó giải quyết một chút rồi.
- Cậu gửi một bức ảnh có người đàn ông đó qua mạng cho tôi.
Ngụy Hùng Chí cũng có chút hiếu kỳ, không biết là Phương Di Mai đã vào khách sạn cùng với ai, tuy rằng không biết sau khi bọn họ vào đó có xảy ra chuyện gì hay không. Chuyện này đối với một người chưa từng có vết gì trong chuyện này như Phương Di Mai mà nói đây là một chuyện khiến người khác phải kinh ngạc.
Không thể không khẳng định năng lực của Ngô Đông Phong thật không tồi. Không những chụp được một bức hình của Phương Di Mai và Diệp Trạch Đào người trước kẻ sau đi vào khách sạn, mà còn biết được tin tức Phó chủ tịch Lư Cảnh Cao và Phương Di Mai ở trong quán ăn đã gây gỗ với nhau.
Thấy trong máy tính nhận được một bức ảnh của Diệp Trạch Đào. Ngụy Hùng Chí nghĩ mãi cũng không thể nhớ ra được người thanh niên này là nhân vật như thế nào.
Đang trong lúc ngơ ngẩn không ngờ Tào Hiểu Vân lại gọi điện tới.
- Đồng chí Hùng Chí, Phương Di Mai là một đồng chí tốt, làm trong ngành công an sau khi tìm hiểu được sự việc sẽ có thể xảy ra với cô ta, các cậu cần phải tích cực làm việc. Quyết không thể để xảy ra chuyện gì cho cô ta.
Hiện giờ hơn ai hết Tào Hiểu Vân là người rất quan tâm đến chuyện của Phương Di Mai. Sau khi lên thành phố côta đã điều tra và phát hiện. Có cảm giác giữa Phương Di Mai và người nắm quyền lực lớn trên thành phố - Diệp Trạch Đào có quan hệ với nhau. Cũng bởi vì chuyến đi lên thành phố lần vừa rồi, thông qua Phương Di Mai có được không ít thành quả. Tào Hiểu Vân đã có được danh tiếng trong thành phố., có nằm mơ cô ta cũng mong được đứng về phía Diệp Trạch Đào. Coi như cô ta cũng đã hiểu ra chỉ cần đứng về phía Diệp Trạch Đào, cô ta có thể sẽ phát triển rất nhanh.
Nhất định không thể để Phương Di Mai xảy ra chuyện gì!
- Bí thư Tào, hôm nay người trong huyện đã trông thấy Phó chủ tịch Phương và một người đàn ông trẻ tuổi đi vào khách sạn. Còn nghe nói Phó chủ tịch Phương và Phó chủ tịch huyện Lư Cảnh Cao đã xảy ra gây gỗ.
Ngụy Hùng Chí nói câu này cũng có ý muốn thăm dò một chút. Một Phó chủ tịch huyện có cha là Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch tỉnh, một người là Phó chủ tịch huyện xinh đẹp nhưng không có nhiều hậu thuẫn. Việc này Tào Hiểu Vân sẽ lựa chọn phương pháp như thế nào.
Đối với Ngụy Hùng Chí mà nói, đương nhiên là gã không muốn đắc tội với Lư Cảnh Cao.
Người có kinh nghiệm dày dặn như Ngụy Hùng Chí chỉ cần nghĩ một chút thì sẽ hiểu rõ mọi chuyện. Tên công tử chơi bời kia đến huyện Kim Câu không ngoài mục đích theo đuổi nữ Phó chủ tịch huyện xinh đẹp Phương Di Mai, hiện giờ lại xảy ra không ít chuyện không vui. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Phương Di Mai có bạn trai, thì tâm trạng nói chuyện yêu đương của gã đã không còn nữa rồi, liền nghĩ tới chuyện độc chiếm để đạt được mục tiêu.
Nghĩ đến đây, trong lòng thầm mắng Lư Cảnh Cao. Tên khốn này gây phiền phức ở khắp mọi nơi trong tỉnh, lần này không ngờ lại nghĩ tới việc cưỡng hiếp một phó chủ tịch huyện.
Chuyện có vẻ lớn Ngụy Hùng Chí cảm thấy cần phải nói chuyện này cho Tào Hiểu Vân nghe mới được.
- Anh nói gì? Phương Di Mai đi vào khách sạn cùng một người đàn ông?
Tào Hiểu Vân hoảng hốt, việc này nhất quyết không thể để xảy ra sai phạm nào. Mình còn hy vọng có thể dựa vào mối quan hệ giữa Phương Di Mai và Diệp Trạch Đào, nếu như Phương Di Mai có người đàn ông khác thì chuyện này lớn rồi.
Nghe được giọng nói kinh ngạc này từ phía Tào Hiểu Vân, trong lòng Ngụy Hùng Chí xúc động nói:
- Đồng chí ở trong huyện có chụp được một tấm hình của người thanh niên đó.
- Mau gửi qua đây cho tôi xem!
Tào Hiểu Vân có vẻ mất bình tĩnh.
Hai người cũng thường gửi tài liệu qua máy tính cho nhau. Rất nhanh sau đó tấm ảnh đã được gửi qua máy tính của Tào Hiểu Vân.
Nhìn thấy người trong tấm hình đó không ngờ là Diệp Trạch Đào, Tào Hiểu Vân thở dài ra một tiếng.
Nghĩ lại ánh mắt của Tào Hiểu Vân liền sáng lên. Không ngờ Diệp Trạch Đào lại âm thầm chạy đến huyện Kim Câu. Chuyện này cho thấy là quan hệ giữa Phương Di Mai và Diệp Trạch Đào đúng như mình nghĩ.
Cơ hội!
Tào Hiểu Vân phát hiện ra cơ hội của mình đã tới rồi.
Đang lo lắng không biết làm cách nào để kéo mối quan hệ giữa mình và Diệp Trạch Đào gần lại hơn, hôm nay xảy ra chuyện này nếu như mình có thể giúp Diệp Trạch Đào hóa giải chuyện này hoặc là xử lý tốt chuyện này, thì Diệp Trạch Đào coi như đã nợ mình một ân tình. Nếu thật sự là như vậy thì có thể hóa giải được tình thế nguy hiểm của mình, không chừng còn có thể thăng lên một cấp.
Tào Hiểu Vân bắt đầu suy nghĩ làm sao để giải quyết được chuyện này mới được.
Diệp Trạch Đào âm thầm tới chính là không muốn để người khác biết hắn tới. Việc yêu đương vụng trộm của hắn với Phương Di Mai cũng là một chuyện không thể để người ngoài biết được. Nếu mình phô trương chuyện này ra, để lộ ra thân phận của Diệp Trạch Đào, chuyện này coi như hoàn toàn phản tác dụng rồi.
Suy nghĩ lại một chút, Tào Hiểu Vân hi vọng bước tiếp theo có thể hiểu rõ hơn tình hình của Phương Di Mai ở huyện Kim Câu, rốt cuộc là những thủ đoạn gì đây, liền nói với Ngụy Hùng Chí:
- Anh bảo người của anh tìm hiểu sâu hơn về tình hình ở huyện Kim Câu, đúng rồi, cũng cần phải bảo vệ cho người thanh niên đó. Không thể để xảy ra chuyện gì với người đàn ông đó.
Nghe xong điện thoại Ngụy Hùng Chí càng nghĩ càng thấy chuyện này bất thường. Vốn dĩ cho rằng sau khi mình nói chuyện Phương Di Mai có đàn ông cho Tào Hiểu Vân biết, chính là muốn xem xem suy nghĩ của Tào Hiểu Vân. Câu nói này của Tào Hiểu Vân đã nói rõ suy nghĩ của cô ta.
Gặp qua quá nhiều chuyện, từ trước tới giờ Ngụy Hùng Chí vẫn luôn nghi ngờ chuyện không có hậu thuẫn của Phương Di Mai. Trong suy nghĩ của gã một người phụ nữ đẹp như vậy mà lại không có người đỡ đầu là hoàn toàn không thể, nhưng mình cũng đã âm thầm quan sát tình hình, vẫn chưa phát hiện ra nhân vật đứng sau Phương Di Mai. Sau này sau một chuyến lên thành phố của Tào Hiểu Vân, sau khi về càng trở lên thân thiết hơn với Phương Di Mai, ông ta cũng có chút khó hiểu, hiện giờ lại nghe được những lời nói này của Tào Hiểu Vân. Ngụy Hùng Chí cảm thấy người đàn ông này chính là nhân vật mà mình âm thầm tìm kiếm, là con cháu của nhân vật lớn nào đây hay bản thân hắn đã là một nhân vật lớn?
Ngụy Hùng Chí cũng ngồi không yên, lại một lần nữa cầm điện thoại lên gọi cho Ngô Đông Phong, lại sắp xếp bài trí một lần nữa.
Cơ hội là do mình sáng tạo ra.
Ngụy Hùng Chí cảm thấy đây cũng là một cơ hội để mình thăng tiến.
Gọi xong điện thoại, lại nghĩ một lúc, Ngụy Hùng Chí thấy mình cần phải đến huyện Kim Câu một chuyến mới được.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R