Quan Đạo Thiên Kiêu Tác giả: Tây Lâu Nguyệt
Chương 868: Lý Đình Đình và Phương Khiêm
Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
Biên dịch: Mê truyện
Lúc trước cùng Trương Nhất Phàm trên đường gặp nhau ở Đông Lâm, cô chỉ mười tám tuổi, chớp mắt đã là cô gái hai mươi, chỉ có điều Hoa Sơn xem trọng sự nghiệp, ít quản lý con gái của mình.
Bởi vậy, Lý Đình Đình bỏ học rất sớm, trở thành cô gái giang hồ.
Hắc bạch hai phái, không ai không biết Lý Đình Đình. Một ít người còn cùng cô xưng anh em. Hiện giờ cô đi tới thủ đô xin viện trợ, lại không nghĩ rằng kế hoạch của mình lại bị các anh em phủ nhận.
Lý Tư Nguyên là đời thứ ba của Lý thị, có thể nói là một người điềm đạm nhất, có tiền đồ nhất. Chẳng qua bọn họ ở tỉnh quảng xa, không được cưng chiều bằng anh em Lý thị chính tông.
Nguyên nhân thế hệ của Lý Hoa Sơn không được yêu thích, chủ yếu là do năm đó Lý Hoa Sơn làm Lý lão gia tức giận, ngoan cố một mình lang bạc. Mà hai đứa con của ông, lại kế thừa tính cách đấy.
Ngoài trừ hàng năm đến Bắc Kinh chúc tết Lý lão gia ra, bình thường hai anh em đều không có xuất hiện ở thủ đô. Nhưng Lý Tư Nguyên vẫn được Lý lão gia vừa ý, bởi vậy mấy năm gần đây, anh thật sự tiến rất mau, cùng Trương Nhất Phàm so sánh.
Lý Đình Đình thì được chiều chuộng tự do, Lý Hoa Sơn cũng thương cô, vì vậy không ai quản. Ở tỉnh quảng, Lý Đình Đình có tiếng là một nữ ma đầu, nhưng nữ ma đầu này đối với nam nhân hiểu rất rõ trong tay, còn nhỏ tuổi, nhưng rất có kinh nghiệm trong quan hệ nam nữ.
Tiểu tử Phương Tử Khiêm này, kỳ thật không có nhiều tiền đồ, chẳng qua Phương gia có nhiều người tài giỏi, gã mới có cơ hội ngẩng đầu. Nói về cơ mưu, ngàn lần gã không bằng Phương Tấn Bằng. Nói về năng lực, gã cũng không bằng Phương Nghĩa Kiệt, Phó giám đốc sở này, hoàn toàn là con rối ở Phương gia.
Khuyết điểm lớn nhất của Phương Khiêm chính là sắc, chỉ cần là nữ nhân, hơi có sắc một chút, gã đều có thể động tâm. Mà Lý Đình Đình lại là bảo bối của Lý Hoa Sơn, trong lòng gã liền cân nhắc, nếu chính mình thu phục được cô, chẳng phải là có một đại tập đoàn tài chính Lý gia sẽ ủng hộ gã.
Bản thân có thể mượn thế của tập đoàn Hoa Sơn, trở thành người có thể so với Trương Nhất Phàm. Gã luôn hâm mộ Trương Nhất Phàm, có bối cảnh rất tốt, hơn nữa có bà xã có nhiều tiền.
Bối cảnh của Phương Khiêm không kém, chính là kém không có một bà xã có tiền. Vợ của Phương Khiêm cũng là người đồng minh của Phương gia, nhưng gia tộc này so với Phương gia rất kém.
Phương gia vì lôi kéo lòng người, lúc này mới cùng nhà người liên hôn.
Phương Khiêm nhận được gợi ý của Lý Đình Đình, vẫn không yên lòng mà chờ cơ hội này. Lý Tư Nguyên đương nhiên không ngờ, Phương Khiêm đi hẹn hò em mình.
Sau khi tới khách sạn, Phương Khiêm có phần háo sắc mà đi vào.
Lý Đình Đình mở cửa, lười biếng mà trở lại giường nằm. Bởi vì vừa rồi tự sờ, khiến cô thoạt nhìn y phục có chút không chỉnh tề, mà hết thảy này đúng là Phương Khiêm đang muốn nhìn.
Ở trước mặt Phương Khiêm, Lý Đình Đình cũng không làm ra vẻ, cô nói:
- Em mệt chết!
Vì thế gã đi vào bên giường, cười ha hả:
- Anh đến giúp em xoa bóp chân!
Lý Đình Đình liền đem người tiến lại, nằm lên người Phương Khiêm, gã một bên xoa bắp chân màu nâu, duỗi chân hướng lên trên một chút.
Lý Đình Đình nằm ở trên giường, áo ngủ thoáng hở, trước ngực lộ ra một mảnh da thịt thật lớn, thậm chí có thể thấy rõ ràng áo Bra màu đen. Phương Khiêm nhìn bộ dáng của cô, không kìm được nuốt nước miếng.
Lý Đình Đình nói:
- Anh giúp em đi mượn tiền đi! Em không nghĩ kế hoạch này bị phá sản.
Phương Khiêm hai mắt tỏa sáng:
- Muốn bao nhiêu?
- Anh nói nhiêu?
Lý Đình Đình hướng giữa bắp đùi gã đá một chút, Phương Khiêm chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt huyết thẳng hướng trán. Nhất thời kích động, cảm giác chảy máu não, cả người một trận khô nóng.
Vì thế, hai tay gã chậm rãi xê dịch, ấn tới trên đùi. Đùi Lý Đình Đình co dãn không tệ lắm, Phương Khiêm mượn thế dựa của cô chậm rãi xoa đùi:
- Cởi tất chân đi!
Lý Đình Đình nằm yên không nhúc nhích, Phương Khiêm được đồng ý ngầm, rất kích động đem cởi tất chân của cô. Chỗ sâu ở trong đùi, rõ ràng có thể thấy được quần lót hoa tơ tằm.
Ánh đèn mờ, còn có vài tia chập chờn, nhìn xem làm tâm thần người ta nhộn nhạo.
Lý Đình Đình dùng chân động gã một chút:
- Anh có thể mượn tiền nhiều ít?
- Mấy trăm vạn không có vấn đề gì!
Phương Khiêm nhìn mấy lông mao trả lời.
- Mấy trăm vạn có cái rắm dùng a! Cũng không đủ để nhét kẽ răng!
Lý Đình Đình rất không hài lòng.
Lúc này Phương Khiêm mới thu hồi ánh mắt:
- Thực ra còn có biện pháp khác, em không cần phải đi đầu cơ cổ phiếu, như vậy mạo hiểm quá lớn.
- Nói!
Lý Đình Đình một bên hưởng thụ mát xa, một bên nói.
- Anh đã sớm điều tra qua Dương thị, bọn họ không phải có nhà xưởng sao? Có một số doanh nghiệp ở tỉnh Quảng, em có thể động tay vào bên ngoài.
- Động tay như thế nào?
- Dùng giá cả, đem toàn bộ nguyên liệu cung cấp quan trọng bán đứt, khóa nhà kho, chặt đứt ngọn nguồn Dương thị. Như một sông lớn giống nhau, chúng ta đem ngọn phá hỏng, mặt sau tự nhiên liền khô cạn. Xí nghiệp Dương thị, không có nguồn cung ứng, dây chuyền sản xuất bị ảnh hưởng. Đến lúc đó, em chỉ cần cầm hàng hóa trong tay, bán ra thị trường, bọn họ rơi vào đường cùng, cũng có thể trơ mắt mà nhìn.
Lý Đình Đình nói:
- Có thể xem đây là một phương pháp hay. Đến lúc đó em độc quyền cung cấp nguyên liệu, bọ họ cũng chỉ có thể để tôi xâu xé.
Cô nhìn Phương Khiêm, khen một câu:
- Thật không nghĩ tới, đầu anh cũng không hư. Như vậy, em có thể tiết kiệm được nhiều tiền, nhưng mà anh có đi mượn tiền giúp em không?
Phương Khiêm liền cười ha hả:
- Vẫn đi! Chuyện tiền, anh cố gắng đi làm!
Ngay sau đó, hai tay của gã dừng ở rốn cô, muốn cởi váy ngắn của cô, nhưng lại không dám ra tay. Lý Đình Đình hiểu được ý tứ của hắn, vì thế di chuyển người:
- Anh xoa bóp sau lưng cho em.
Hai tay Phương Khiêm vuốt thân hình mềm mại của cô, mưu đồ ở trên lưng cô ấn ấn:
- Cởi áo đi, cởi ra xoa bóp mới tốt, như vậy rất vướng.
Lý Đình Đình nói:
- Cởi áo, anh có phải muốn cởi luôn váy?
- Như vậy tốt nhất!
Phượng Khiêm nhìn thân thể cô, sắp ức chế không được, đũng quần sớm đã nổi lên. Nhìn cô không phản đối, gã liền tức thì cởi áo và váy của cô.
Lý Đình Đình chỉ mặc nội y màu đen nằm úp sấp. Phương Khiêm ra sức xoa trên lưng và mông giúp cô. Mỗi lần chạm tay vào móc khóa áo Bra, gã liền muốn phát điên, hận không thể mở khóa này, sau đó mặc sức giày vò.
Dĩ nhiên Phương Khiêm biết Lý Đình Đình là loại hàng gì. Hiện tại cô hai mươi bốn tuổi, cũng là trải qua trăm trận chiến, vì vậy trên người cô là lệ nóng anh hùng.
Phương Khiêm không thể tưởng tượng, cảm nhận của một cô gái đùa bỡn đàn ông, giờ phút này gã chỉ muốn, như thế nào để nhanh một chút đi vào thân thể trước mắt. Nhưng Lý Đình Đình dường như cố ý giày vò kiên nhẫn gã, muốn gã mát xa cho cô.
Lý Đình Đình nằm úp sấp xuống, trên người toàn bộ da thịt lộ ra, cả người toàn màu đen, nếu không có chút màu trắng lộ ra phía trong của nội y, thực sự nghĩ rằng cô là một người Châu Phi.
- Phương Khiêm, thật không ngờ tay nghề mát xa của anh không tệ. Lần sau tiếp tục tìm anh!
Lý Đình Đình vô cùng hưởng thụ, nằm úp sấp, cho dù ở nơi nào Phương Khiêm cũng đều xoa được.
Phương Khiêm đắc ý mỉm cười:
- Đương nhiên, có thể khiến anh ra tay, cũng chỉ là vị đại tiểu thư này.
Lúc nói chuyện, gã thuận tay gỡ áo ngực cô.
Rốt cuộc có một chỗ màu trắng xuất hiện, Phương Khiêm nhìn dọc theo màu trắng, ánh mắt dừng ở phía trước ngực cô, đúng là bị ép tới dẹt dẹt, bất động.
Sau đó, gã lật thân mình Lý Đình Đình, kiềm chế không được mà cắn xuống phía dưới.
Lý Đình Đình nhăn mặt, bị Phương Khiêm cắn nơi đó, sắc mặt từ từ nóng lên. Phương Khiêm là tay lão luyện tình trường, biết đúng thời điểm, một bên hôn cô, một bên giơ tay bỏ đi quần lót nhỏ của cô.
Hai người hôn một hồi, một lát Phương Khiêm ngừng lại, Lý Đình Đình nhìn bộ dáng gã khẩn trương cởi quần áo, liền cười người này háo sắc.
Vốn đang nghĩ chờ gã, muốn làm vài động tác ân ái, ai biết người này thừa dịp cô lúc không chú ý, súng trường tiến thẳng. Lý Đình Đình a một tiếng mở to mắt nhìn Phương Khiêm:
- Anh không thể kiên nhẫn một chút được à? Gấp gáp như thế.
Nhìn thấy Lý Đình Đình bất mãn, Phương Khiêm liền mỉm cười ngượng ngùng:
- Quả thật em rất tuyệt dịu, anh khống chế không được.
Lý Đình Đình cũng mặc kệ, nhìn chằm chằm người đang đè mình:
- Cho em nửa giờ! Làm không được, em cho anh xong đời!
Lý Đình Đình có sở thích, chính là trước khi làm, thích trêu đùa thỏa thuê, Phương Khiêm gấp gáp như vậy, hơi không hợp khẩu vị của cô.
Phương Khiêm rất khá, nhưng thật ra toàn quân sát nhập, chỉ có điều nghe được yêu cầu của cô, anh có chút hôn mê.
Nửa…nửa giờ? Kỷ lục dài nhất là mười phút, gã đã kêu trời. Phương Khiêm kêu khổ trong lòng. Lý Đình Đình lại mở to mắt nhìn gã, hứng thú giám sát:
-Không cho phép nhàn hạ! Không có hơn nửa giờ, em phế anh đi!
Phương Khiêm cũng đã trải qua trăn trận chiến, chẳng qua, bình thường thời điểm điên cuồng, gã sẽ uống thuốc. Nhưng hôm nay không được, không có cơ hội uống thuốc. Hơn nữa ánh mắt sáng quắc của Lý Đình Đình nhìn gã, Phương Khiêm không khỏi chột dạ.
Lý Đình Đình hỏi:
- Anh không thể nhanh lên? Muốn chết không ngừng khí?
Làm Phương Khiêm sợ tới mức bắn ra ngàn dặm, lập tức sắc mặt Lý Đình Đình liền thay đổi:
- Không cần bắn ở bên trong!
Đáng tiếc những lời này nói chậm, Phương Khiêm thật căng thẳng, cái gì cũng không rõ. Lý Đình Đình có chút giận dữ! Đem đẩy Phương Khiêm:
- Này, ở trên người lão nương, không có nửa giờ trở lên, cũng muốn đem đồ vật này lưu lại ở bên trong?
Đây là quy củ của cô, không có tới nửa giờ, không có tư cách đem đồ vật này nọ để lại ở trong cơ thể của cô.
Lý Đình Đình vẻ mặt không hài lòng:
- Ai cho anh bắn ở bên trong?
Phương Khiêm ngượng ngùng:
- Vậy làm sao bây giờ?
Lý Đình Đình đá gã một cước:
- Đi ra khỏi người lão nương!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của acquyden
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác giả: Tây Lâu Nguyệt
Chương 869: Tháp tùng Thủ tướng.
Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
Biên dịch: Mê truyện
Trương Nhất Phàm xin nghỉ học, cùng Thủ tướng xuống vùng Giang Nam.
Lúc này, rất nhiều người quan tâm đến chuyến đi xuống Giang Nam lần này của Thủ tướng, Tống Hạo Thiên cũng nằm trong số đó. Gã nghe nói Lý Hồng cũng sẽ tham gia vào chuyến đi này, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Vốn dĩ gã cũng muốn đi Hồ Nam, kết quả là cấp trên đưa ra chỉ thị, phái gã đến miền Tây.
Tống Hạo Thiên đành phải gác lại nỗi tức giận này, lập tức đi công tác miền Tây.
Trương Nhất Phàm cùng Thủ tướng xuống máy bay, Bí thư tỉnh Hồ Nam, Tạ Kiến Quốc dẫn theo bốn người đứng đầu bộ máy chính quyền địa phương ra sân bay nghênh đón. Giữa đám đông, Trương Nhất Phàm chỉ cần nhìn qua cũng nhận ra Lý Hồng, cô rực rỡ như minh tinh điện ảnh. Hôm nay Lý Hồng mặc một bộ quần áo màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa, vầng trán sáng sủa không vương một sợi tóc nào.
Kiểu tóc này khiến khuôn mặt cô vô cùng trẻ trung, cũng khiến cô vô cùng nổi bật giữa đám đông.
Trong bộ máy chính quyền của tỉnh, mặc dù có hai nữ cán bộ lâu năm, nhưng khi đứng cạnh Lý Hồng, họ chỉ càng trở nên tầm thường hơn, càng tôn thêm cho sự tao nhã của cô.
Lý Hồng vốn không có tư cách đứng cùng những người này, nhưng Thủ tướng đã gọi đích danh cô. Vì thế, hôm nay cô mới danh chính ngôn thuận xuất hiện ở đây.
Lý Hồng trông Trương Nhất Phàm đang đi phía sau Thủ tướng, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác rất kỳ lạ. Nhất là khi cô chứng kiến cảnh tượng hắn chậm rãi đi ra từ máy bay phía sau Thủ tướng, trong đầu cô chợt nghĩ, cảnh này thật giống các vị lãnh đạo cấp cao trở về sau chuyến công du nước ngoài.
Trương Nhất Phàm liền trở thành diễn viên chính trong tình tiết này, lúc này sao mà hắn thật cao lớn, thật ung dung đĩnh đạc.
Lý Hồng không biết người khác nghĩ thế nào, còn trong mắt cô, hình ảnh hắn xuống máy bay đã khắc sâu vào tâm trí cô.
Cũng không biết tại sao, giờ phút này trong mắt Lý Hồng, diễn viên chính bước xuống máy bay lại biến thành Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm có thể leo được đến vị trí ấy sao?
Kẻ có gia thế, cũng chưa chắc là kẻ cười sau cùng, trong cái thể chế này đã có không ít trường hợp lên voi xuống chó rồi. Mà đất nước chúng ta từ bao đời nay vẫn là một đất nước chưa từng thiếu nhân tài. Lý Hồng cứ như vậy trầm ngâm suy nghĩ vấn đề này.
Hành trình mấy ngày tới của Thủ tướng đều đã được sắp xếp chu đáo. Chiều hôm nay, ông sẽ đi qua tỉnh thành, nhân tiện xem xét tình hình phát triển của Hồ Nam trong thời gian gần đây.
Hồ Nam so với cả nước thì tình hình trị an xã hội tương đối ổn định, phát triển kinh tế ở mức bình thường. Tuy không nằm trong nhóm đầu, song cũng không đến mức lạc hậu, vẫn có thể xếp vào nhóm giữa.
Nhưng xã hội ổn định mới là yếu tố đứng đầu. Ổn định là điều căn bản nhất, cũng là công tác khó khăn nhất.
Hiển nhiên là, một xã hội chỉ có trong điều kiện ổn định mới có thể nói đến chuyện phát triển. Bởi vậy, về mặt này, tỉnh Hồ Nam đã làm rất tốt, khiến người khác rất hài lòng.
Thủ tướng rất quan tâm đến quặng mangan ở Vĩnh Lâm, đây cũng chính là trọng tâm trong chuyến thị sát miền nam lần này của ông. Vì vậy, trong cuộc họp mặt ở tỉnh, ông cũng đã đặt ra một số câu hỏi về vấn đề này.
Lý Thiên Trụ rốt cục cũng tin lời nói của Lý Hồng, Thủ tướng quả thật đến để xem xét quặng mangan ở Vĩnh Lâm. Xem ra ông ta đã trách lầm Trương Nhất Phàm rồi, đối với ông ta mà nói, bản thân ông ta rất xem trọng Trương Nhất Phàm, coi hắn và Lý Hồng như lực lượng cốt cán.
Ai cũng không muốn người mình coi trọng lại qua mặt mình, xin trợ giúp ở cấp cao hơn, đây là điều kỵ nhất trong chốn quan trường. Trương Nhất Phàm có gia thế là nhà họ Trương, dĩ nhiên không cần thiết phải làm vậy để đắc tội với Lý Thiên Trụ.
Hiểu được điều này rồi, tâm trạng Lý Thiên Trụ mới tốt hơn một chút.
Tuy nhiên, người của bốn ban trong chính quyền vẫn chưa hiểu rõ về Trương Nhất Phàm, tỷ như đám người Tạ Kiến Quốc. Thân là Bí thư Tỉnh ủy, lại không khống chế nổi một Bí thư Thành ủy cỏn con, điều này khiến Tạ Kiến Quốc cũng không cảm thấy vui vẻ gì.
Bởi vậy, gã đang băn khoăn không biết đợt tuyển chọn tới đây, rốt cuộc nên giúp Trương Nhất Phàm hay Ô Dật Long?
Gần đây, Tạ Kiến Quốc phát hiện ra rằng, gã càng ngày càng mất quyền khống chế trong bộ máy chính quyền Hồ Nam, nhất là sau khi mối liên kết giữa Lý Thiên Trụ và Thẩm Hoành Quốc bị Ân Hồng Viễn cắt đứt, trong nhiều cuộc họp thường vụ, gã chưa bao giờ khống chế được thế cục.
Đây là một chuyện cực kỳ không hay ho gì, là một Bí thư Tỉnh ủy, là quan lớn ở một địa phương lại không làm nổi những chuyện như vậy. Với Tạ Kiến Quốc mà nói, đây quả là một sự uy hiếp rất lớn, cũng là một thông tin vô cùng nguy hiểm.
Cũng may, Lý Thiên Trụ và Thẩm Hoành Quốc cũng không làm quá, bởi vậy, nhìn từ bên ngoài, tình hình Hồ Nam khá yên ổn.
Sau khi Thủ tướng nghỉ lại tại nhà khách trực thuộc tỉnh Hồ Nam, đám người Tạ Kiến Quốc, Lý Thiên Trụ chịu trách nhiệm đưa ông đi thị sát. Lúc bọn họ tổng kết tình hình tỉnh trong ba quý trở lại đây, Trương Nhất Phàm không nói gì, hơn nữa còn cố ý đứng ngoài hành lang.
Đầu các cầu thang và những nơi trọng yếu đều có cảnh sát trang bị vũ trang đứng gác, trước cửa cũng có hai vệ sĩ Trung Nam Hải đảm bảo an toàn cho Thủ tướng. Bọn họ đều có cùng một tư thế hiên ngang, mang theo khí chất quân nhân vô cùng oai vệ.
(Vệ sĩ Trung Nam Hải: thành viên đơn vị bộ đội đặc chủng Trung Quốc, có trách nhiệm bảo đảm an toàn cho các cấp lãnh đạo quốc gia)
Lúc Trương Nhất Phàm đi ngang qua, hai người đều lễ phép chào, hắn gật đầu chào lại rồi đi về cuối hành lang. Lý Hồng đang đứng cạnh cửa sổ gần đó, nhìn dòng xe nườm nượp dưới đường.
- Đến trường mới có quen không?
Lý Hồng nghe thấy tiếng bước chân Trương Nhất Phàm, liền quay đầu lại hỏi.
Trương Nhất Phàm gật đầu nói:
- Cũng được, có điều Phó hiệu trưởng quản lý chặt quá, làm ai cũng khó chịu.
- Sao, anh hối hận rồi à?
- Có chút, thực ra anh cảm thấy chỗ đó hợp với em hơn.
Trương Nhất Phàm nhìn gương mặt trắng nõn như phấn của Lý Hồng, liền bất giác muốn hôn cô, cảm giác hôn lên mặt cô rất dễ chịu, rất mê người.
Cô không đánh son, song môi lại có màu hồng nhạt rất đẹp.
Môi cô thật thơm.
Tuy rằng sẽ có nhiều người không tin, nhưng Trương Nhất Phàm lại có thể cảm nhận được rất chân thực vị ngọt ngào trên đôi môi ấy.
Lý Hồng đột nhiên thấy Trương Nhất Phàm cứ nhìn chằm chằm vào môi mình, khiến cô bực bội lườm hắn một cái, may là không có ai quanh đó, mấy tay cảnh sát và vệ sĩ cũng đứng khá xa.
Ánh mắt này của cô có thể gọi là ánh mắt mê hồn, nhất là với một cô gái như Lý Hồng, ánh mắt ấy khiến Trương Nhất Phàm hồn siêu phách lạc.
Thời gian gần đây, người mà hắn nghĩ đến nhiều nhất chính là Lý Hồng.
Gặp lại cô, hắn mới nhận ra khát vọng muốn chiếm giữ cô lại mãnh liệt đến vậy.
Bước lại gần hơn một chút, Trương Nhất Phàm còn thoang thoảng ngửi thấy mùi thơm không giống như nước hoa của cô. Rất nhẹ, rất riêng, phải đứng ở khoảng cách gần mới có thể ngửi thấy được.
Bất quá, Trương Nhất Phàm dường như là người đầu tiên phát hiện ra mùi hương ấy của cô, chính lần hai người hôn nhau bên bờ sông, hắn đã ngửi thấy nó.
Đáng tiếc là Lý Hồng không cho hắn cơ hội này, chính bởi Trương Nhất Phàm phạm phải điều cấm kỵ thiêng liêng của cô nên hai người chia tay trong không khí nặng nề.
Lý Hồng chợt nhận ra người đứng sau lưng hô hấp hình như không ổn lắm, rõ ràng có tính xâm chiếm ngang ngược, cô liền quay người lại.
- Theo em quy định của trường rất đúng, đi học thì phải có phong thái của học viên. Đừng có mang cái tác phong trên quan trường vào trường học.
Trương Nhất Phàm nói, cho nên anh mới nói nơi ấy không hợp với anh mà! Môi trường như vậy hợp với em hơn. Em thanh cao trong sáng thế này, ai có thể bì được chứ?
Lý Hồng chau mày, cơ hồ cảm thấy Trương Nhất Phàm có chút gì đó khó tin.
Đám người Tạ Kiến Quốc, Lý Thiên Trụ, Thẩm Hoành Quốc đang ngồi trong phòng nói chuyện với Thủ tướng, họ đã bàn bạc xong việc công, giờ là thời gian nghỉ giải lao, Thủ tướng đột nhiên phát hiện ra:
- Ô, hai đồng chí tiểu Trương với tiểu Lý đi đâu rồi?
Thẩm Hoành Quốc trả lời:
- Họ đang chờ ở ngoài ạ, để tôi ra gọi họ vào.
Thư ký của anh ta lập tức ra ngoài. Trương Nhất Phàm và Lý Hồng đang đứng nói chuyện bên cửa sổ, chợt nghe thấy thư ký gọi mình liền nhanh chóng đi vào.
- Thủ tướng!
Thủ tướng nhìn hai người, ôn tồn gật đầu:
- Hai người ngồi xuống đi, Lý Hồng, tôi muốn hỏi thêm một chút về tình hình Song Giang. Hiện giờ Song Giang đã chính thức trở thành thành phố lớn thứ hai ở Hồ Nam, về phương diện này cô làm tốt lắm. Nhất là trong lớp cán bộ trẻ tuổi, cô rất có phong thái của một lãnh đạo, về điểm này tôi có lời khen ngợi.
Lý Hồng có chút xấu hổ đáp:
- Thủ tướng quá khen rồi, tôi chỉ là được thơm lây từ thành quả của người đi trước thôi.
Lý Hồng không nhắc đến tên Trương Nhất Phàm, nếu cô nói ra thì lộ liễu quá. Hơn nữa, hai người lại có mối quan hệ không mờ ám nên cô cũng bắt đầu chú ý hơn đến những vấn đề này.
Đương nhiên Thủ tướng đã biết về quá khứ oanh liệt của Trương Nhất Phàm ở huyện Song Giang, ông ta cũng không nhắc lại, chỉ cười nói:
- Lý Hồng là một đồng chí tốt. Lúc cô ấy còn ở Bắc Kinh tôi đã nhận ra điểm này rồi.
Tạ Kiến Quốc ngồi bên cạnh cũng hùa theo.
- Đúng ạ, biểu hiện của đồng chí Lý Hồng ở Song Giang rất rõ ràng, hơn nữa chính quyền tỉnh cũng nhất trí đưa ra quyết định, phải mạnh dạn đề bạt những cán bộ trẻ tuổi, xây dựng tấm gương cho lớp cán bộ thanh niên.
Thủ tướng gật đầu tán đồng.
- Tương lai quốc gia thuộc về lớp người trẻ tuổi, đám già cách mạng chúng ta quả thực phải cố gắng đào tạo những người nối nghiệp rồi, nếu không đợi đến khi đám già này về vườn hết mới đi đào tạo lớp người mới thì chết dở.
Lý Thiên Trụ nói:
- Bốn ban lớn trong chính quyền Hồ Nam chúng tôi, dưới sự lãnh đạo của Bí thư Tạ nhất trí ủng hộ chỉ thị của trung ương. Cùng nhau giữ gìn sự ổn định của Hồ Nam, nỗ lực hết sức thúc đẩy kinh tế phát triển phồn thịnh. Về điểm này Thủ tướng có thể hoàn toàn yên tâm.
Thủ tướng gật đầu nói:
- Báo cáo công tác hôm nay tạm dừng tại đây. Giờ chúng ta ra ngoài vận động một chút, để hai tên tiểu quỷ này có cơ hội làm nhân viên phục vụ.
Trương Nhất Phàm và Lý Hồng cùng mỉm cười vui vẻ.
- Được ạ, cứ để chúng tôi làm nhân viên phục vụ.
Sau đấy, hắn quay ra nói với mấy thư ký đứng phía sau:
- Hôm nay các cậu có thể về nghỉ được rồi, không thể để các cậu cướp bát cơm của tôi và Lý Hồng được.
Những người khác nghe vậy cùng cười phá lên.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của acquyden
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác giả: Tây Lâu Nguyệt
Chương 870: Chuyến thị sát
Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
Biên dịch: Mê truyện
Thủ tướng thoạt nhìn thì vô cùng nghiêm túc, song nhiều lúc nói chuyện lại rất hài hước, khiến cho người xung quanh cười đến ôm bụng.
Có điều, tất cả đều phải nằm ngoài phạm vi công việc. Lúc bàn bạc việc công, ông ấy tỏ ra cực kỳ cẩn thận, không bao giờ để tình cảm chen ngang.
Trong buổi tối ở lại tỉnh, ông muốn dạo quanh đường phố, ngắm nhìn cảnh đêm nơi đây.
Về tình hình trị an ở nhà ga tỉnh, mặc dù trước khi Thủ tướng đến đã có chỉnh đốn song vẫn rất hỗn loạn. Ngay cả Trương Nhất Phàm cũng cảm thấy trị an ga tàu ở đây không bằng Song Giang.
Trước kia, khi hắn chấn chỉnh toàn bộ Song Giang đã phải tốn biết bao công sức, điều này đám người Diệp Á Bình đều biết rõ.
Người Song Giang được chứng kiến sự phát triển của thành phố này, người Song Giang đã trông thấy sự thay đổi của thành phố này, và người Song Giang cũng sẽ nhớ mãi vị Bí thư Thành ủy trẻ tuổi này. Thế nhưng, khi Song Giang sắp bước sang thời đại mới, hắn lại lặng lẽ rút lui.
Mỗi khi nghĩ đến điều này, rất nhiều người dân Song Giang lại thầm tiếc nuối, Bí thư Trương đi thật rồi!
Nhà ga tỉnh vẫn là vấn đề nan giải từ bao lâu nay. Sau khi xem xét tình hình, Thủ tướng tỏ ra không hài lòng. Song cũng không phê bình gì những người đi theo. Dù sao hiện tượng này đã trở nên phổ biến ở khắp mọi nơi.
Trong đó, có thể nói tỉnh Quảng là hỗn loạn nhất bởi chính sách mở cửa ở đó đã kéo theo tốc độ phát triển chóng mặt của các thành phố duyên hải, nhờ vậy Quảng Châu trở thành địa phương giàu nhất cả nước. Cũng chính vì lý do này, hàng năm, từ khắp mọi miền cả nước, vô số người đổ xô đến đây tìm kiếm việc làm.
Một lượng lớn người như vậy dẫn đến tình trạng hỗn loạn của các nhà ga nơi đây, nào trộm cắp, lừa đảo, bắt chẹt... Nhiều không kể xiết! Thủ tướng cũng từng đến tỉnh Quảng, sau khi chứng kiến tình trạng nhà ga ở đó, ông nghiêm khắc phê bình các cấp lãnh đạo nơi này.
Từ nhà ga trở về, Thủ tướng chỉ nói một câu:
- Công tác trị an, các cậu cần phải cố gắng nhiều hơn nữa!
Tuy nhiên, từ sau lần đó, trị an ở nhà ga tỉnh quả thực có chuyển biến rất lớn. Nhất là hiện tượng lừa đảo, về cơ bản đã không còn thấy nữa.
Vấn đề trị an ở các nhà ga vẫn là vấn đề đau đầu của tỉnh thành, nhưng rất nhiều cán bộ lại tỏ ra không quan tâm. Chỉ có mình Trương Nhất Phàm có thể thấu hiểu nỗi khổ này của người dân.
Hắn suốt đời không thể quên được nỗi khổ của Hà Tiêu Tiêu khi đứng ở ga tàu ngày trước.
Ngày hôm sau, đám người Lý Thiên Trụ, Trương Nhất Phàm và Lý Hồng lại cùng Thủ tướng đi thị sát Vĩnh Lâm. Lần này đội ngũ khá hùng hậu, ngoài cảnh sát và vệ sĩ, thì còn có cả phóng viên... Số lượng xe phải đến hơn ba mươi, bốn mươi chiếc.
Vốn dĩ Tạ Kiến Quốc và Thẩm Hoành Quốc cũng xin được đi cùng, nhưng đến lúc xuất phát, Thủ tướng lại yêu cầu phải đơn giản gọn nhẹ, trong nhóm lãnh đạo chỉ cần một người chủ chốt đi cùng là được, những người khác đi cũng chẳng có việc gì.
Sau cùng, đám người Tạ Kiến Quốc thấy rằng, việc khai thác quặng mangan do Lý Thiên Trụ quản lý, vì vậy đều nhất trí để ông ta đi. Lý Thiên Trụ mang theo sứ mệnh này đồng hành cùng Thủ tướng trong toàn bộ chuyến đi thị sát Vĩnh Lâm.
Công tác thị sát Vĩnh Lâm sẽ diễn ra trong vòng hai ngày. Kỳ thực, xe của chính quyền địa phương không nhiều, phần lớn là phóng viên đi theo, ngoài ra còn có xe cảnh sát và vệ sĩ.
Rất nhiều người trông thấy nhóm vệ sĩ Trung Nam Hải oai phong lẫm liệt này liền thầm ngưỡng mộ. Kể từ sau khi bộ phim “Vệ sĩ Trung Nam Hải” ra mắt, những cao thủ thần bí luôn xuất hiện bên cạnh các vị lãnh đạo quốc gia cũng dần được mọi người chú ý.
Một nhóm người trông thấy khí thế oai phong, phong thái bất phàm của nhóm vệ sĩ từ xa đã bắt đầu thì thầm bàn tán xôn xao.
Cuối cùng cũng đến Vĩnh Lâm rồi. Ô Dật Long dẫn theo lãnh đạo bốn ban ngành trong chính quyền Vĩnh Lâm đã đứng nghiêm chỉnh ở đầu đường. Nhiều người thấy Trương Nhất Phàm có mặt trong đám người đi cũng Thủ tướng liền thầm ngưỡng mộ, lần này Bí thư Trương cùng Thủ tướng về đây, trong mắt người dân Vĩnh Lâm, đây là sự kiện tầm cỡ nhường nào.
Nhiều người cả đời chỉ mong được gặp mặt nhân vật tầm cỡ như Thủ tướng một lần, bắt tay ông một lần cũng đã xa vời lắm rồi, vậy mà Bí thư Trương lại có thể đi bên cạnh ông ấy, thái độ thân thiết đến như vậy.
Các phóng viên đài truyền hình thành phố đồng loạt giương cao máy ảnh, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, vô số ánh đèn flash không ngừng lóe sáng, ghi lại thời khắc huy hoàng nhất trong lịch sử Vĩnh Lâm.
Thủ tướng không bắt tay với từng người trong chính quyền Vĩnh Lâm, chỉ giơ tay lên vẫy với toàn thể mọi người.
- Các đồng chí vất vả rồi.
Rất nhiều người đang hi vọng có thể bắt tay Thủ tướng. ai ngờ ông ấy lại không định làm vậy, bọn họ đành phải thầm nuối tiếc trong lòng. Trưởng ban Tuyên giáo Quách đã dặn trước mấy tay phóng viên, nếu Thủ tướng bắt tay gã thì nhất định phải chụp lại khoản khắc quý giá ấy.
Đáng tiếc, Thủ tướng không cho bọn họ cơ hội này, hơn nữa chỉ vẫy tay một chút rồi đi thẳng luôn.
Ngồi trên xe, Thủ tướng ra lệnh cho lái xe lái thẳng đến huyện Sơn Lam.
Cũng vì chỉ có hai ngày nên nếu ở lại nội thành, e là sẽ không có đủ thời gian đến huyện Sơn Lam.
Bởi vậy, đoàn xe vội vàng nối đuôi nhau đi tiếp, tiếp tục chạy thẳng đến huyện Sơn Lam.
Giờ phút này Ô Dật Long không biết phải làm gì? Vốn gã đã cho chuẩn bị đâu ra đấy rồi, cứ tưởng Thủ tướng đến thì sẽ ăn cơm trưa ngay ở Vĩnh Lâm, không ngờ ông ấy lại nhiệt tình làm việc đến vậy, đi thẳng đến huyện Sơn Lam luôn.
Giữa lúc ấy, Trương Nhất Phàm chợt gọi điện thoại tới.
- Chỉ cần Chủ tịch thành phố đi theo là được rồi, những người khác đều quay về vị trí làm việc.
Nhận được chỉ thị của Bí thư Trương, nhiều người thất vọng quay về. Bọn họ chỉ có thể đứng ở đầu đường nhìn theo xe Thủ tướng. Dù sao Thủ tướng trăm công nghìn việc, công tác thường nhật đã đủ bận rộn rồi, ông ấy không phải là cán bộ bình thường có thể dễ dàng gặp mặt.
Một cơ hội tốt thế này lại chỉ được nhìn mặt, cả đời này e là chẳng còn cơ hội nào nữa, cả một đám người thở dài tiếc nuối quay về nội thành.
Trưởng ban Quách vẫn đang tính toán tìm cơ hội bắt tay Thủ tướng gì gì đó, không ngờ kết cục lại như vậy, trong lòng ít nhiều cũng có chút không cam tâm.
Nghe Ô Dật Long truyền đạt chỉ thị của Trương Nhất Phàm, gã liền ủ rũ quay lại ban Tuyên giáo.
Trường hợp ngoại lệ duy nhất là Âu Dương Mạc và Liễu Hải, hai người bọn họ đều nhận được mệnh lệnh từ Bí thư Trương, Liễu Hải sẽ dẫn theo người đảm bảo an toàn trong toàn bộ hành trình của Thủ tướng. Mặc dù đã có đội cảnh sát vũ trang, còn có đám vệ sĩ Trung Nam Hải, song Âu Dương Mạc thân là Cục trưởng cục Công an Vĩnh Lâm, anh ta hoàn toàn có trách nhiệm và nghĩa vụ về mặt này này.
Mà Liễu Hải thì trước kia hắn cũng đã thấy qua, là cảnh sát có thân thủ tốt nhất, bởi vậy, mỗi khi có đại sự, Liễu Hải đều chịu trách nhiệm tiên phong.
Lúc này đúng vào tiết trời tháng chín, oi ả nóng nực, hàng xe trên đường cuốn tung những lớp bụi mù mịt, bên ngoài nhiệt độ đã lên gần đến bốn mươi độ.
Thủ tướng nhìn qua lớp kính xe, xem xét tình hình giao thông Vĩnh Lâm.
Năm ngoái, sau khi Trương Nhất Phàm thông báo bốn mục tiêu lớn trước mắt của Vĩnh Lâm trong cuộc họp thường vụ, tính đến sáu tháng đầu năm nay, cả bốn mục tiêu này đều đã hoàn thành. Tình trạng giao thông ở đây đã được cải thiện rất nhiều.
Tuy là chưa có đường cao tốc, cũng không phải đường xi măng, song ít nhất đường xá đã bằng phẳng, rộng rãi thông thoáng hơn rất nhiều, lái xe cũng cảm thấy thoải thoải. Đổi lại là một năm trước, đến giờ Trương Nhất Phàm vẫn còn nhớ sâu sắc buổi tối hắn đi tìm Lưu Hiểu Hiên.
Giờ thì tốt hơn rồi, ít nhất tất cả các đường chính của chín huyện hai khu ở Vĩnh Lâm đều đã được hoàn thiện. Trong lòng Thủ tướng vì vậy cũng cảm thấy vui vẻ hơn, dần thoát khỏi tâm trạng buồn bực trước đó.
Trong cả nước, Vĩnh Lâm không phải là địa phương duy nhất kém phát triển, song tình hình của Vĩnh Lâm lại đáng lo ngại nhất trong cả tỉnh. Có lần ông vô tình nhìn thấy cảnh những đứa trẻ phải học trong một chuồng bò ở trên tivi.
Hình ảnh này khắc sâu trong tâm trí ông, có lẽ cả đời cũng khó quên được.
Bởi vậy mới nói, cả đời này, ông nhất định phải là một thanh quan, làm thật nhiều việc có ý nghĩa cho những đứa trẻ gia đình khó khăn, cho những người dân sống trong khu nghèo.
Đây chính là ước muốn lớn lao nhất của ông, cũng là mục tiêu cả đời của ông, ông chính là một thanh quan. Ông hy vọng lúc mình về hưu, mọi người đều nói một câu, ông ấy là một thanh quan, như vậy là quá đủ rồi.
Trông thấy sự thay đổi lớn lao của Vĩnh Lâm, trong lòng Thủ tướng ít nhiều cũng cảm thấy được an ủi. Ông nhận thấy rằng Trương Nhất Phàm cũng được coi là làm được không ít việc ở Vĩnh Lâm này, chí ít thì vừa rồi trên đường đi, ông cũng trông thấy một vài trường học mới xây.
Những ngôi trường này không có cái nào không đề, “Quỹ hỗ trợ người nghèo Vĩnh Lâm quyên tặng”!
Ông ta liền quay sang hỏi Lý Thiên Trụ, Vĩnh Lâm có quỹ hỗ trợ người nghèo sao?
Lý Thiên Trụ gật đầu.
- Đấy là nhờ Bí thư Trương Nhất Phàm đứng ra lập cho Vĩnh Lâm đấy ạ.
- Ồ? Nói tôi nghe thử xem thế nào?
Thủ tướng lại tỏ ra rất có hứng thú với quỹ này. Lý Thiên Trụ đành phải kể lại việc hồi Trương Nhất Phàm mới đến Vĩnh Lâm, nghe nói về sự thối nát của tầng lớp cán bộ nơi đây liền nghĩ ra cách như vậy. Vừa cho đám cán bộ này cơ hội sửa sai, vừa tạo cơ hội cho những đứa trẻ thất học vì hoàn cảnh gia đình khó khăn có thể được đến trường.
Nghe xong, Thủ tướng ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Cách này cũng khá lắm. Thế mà hắn cũng nghĩ ra được!
Lý Thiên Trụ cũng nói thẳng, thời điểm tình trạng này khá phổ biến, không thể nghi ngờ gì nữa, đó quả thực là cách tốt nhất. Tỉnh chúng tôi còn đặc biệt chú ý đến vấn đề này, tổ chức các buổi tọa đàm giáo dục, tổng kết đầy đủ những thành tích mà các ban ngành ở Vĩnh Lâm đã đạt được về phương diện này.
Trên thực tế, quả thực về mặt này Vĩnh Lâm đã đạt được những thành tựu không nhỏ, chính quyền đã xây mới ba mươi bảy trường tiểu học, giúp đỡ hơn hai nghìn trẻ em nghèo thất học. Công tác này vẫn đang được tiến tục, chưa từng bị đình trệ.
Thủ tướng gật đầu tỏ ý hài lòng.
- Khá lắm, khá lắm! Xem ra có đôi lúc không thể chỉ sử dụng những biện pháp quá cứng rắn được.
Trong lòng ông thầm nghĩ, số tiền này nếu chỉ do đám cán bộ ấy tự giác nộp lên chắc chắn không thể đủ được, một khoản tiền lớn như vậy, hắn làm thế nào mà kiếm được?
Mắt nhìn thấy một chuyện thật Trương Nhất Phàm đã làm cho dân chúng Vĩnh Lâm, hơn nữa còn là một chuyện tốt! Trong lòng ông ta cũng thầm khen ngợi những thành tích của hắn.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của acquyden