Nguồn: Võ Gia Trang
Đả tự : conem_bendoianh
Kiếm Hiệp Các
Mộ Dung Tuyết đang sợ hãi, Dương Cảnh Thiên lại đang bùng nổ.
Dương Cảnh Thiên cảm giác một cỗ khí bạo ngược tràn ngập toàn thân, trong lòng đầy phẫn nộ cùng với sát khí tận trời, cần phải nhanh chóng giải phóng. Hắn thét lên một tiếng, đột nhiên nhìn về phía Mộ Dung Tuyết với đôi mắt lóe tinh quang, bắn ra hai đạo ánh sáng quỷ dị. Toàn thân tản ra khí thế khiếp người.
Tất cả biến hóa này của Dương Cảnh Thiên, Mộ Dung Tuyết đều thấy rõ ràng. Ánh mắt của nàng đầy vẻ kinh ngạc khó hiểu, nội tâm kinh hoàng, nhìn vào đôi mắt giống như muốn giết người của Dương Cảnh Thiên.
Đối mặt với ánh mắt mạnh mẽ, sắc bén đó của Dương Cảnh Thiên, Mộ Dung Tuyết hiểu được hậu quả của việc xúc phạm hắn là gì.
Nghĩ đến đây, trong lòng Mộ Dung Tuyết run lên, vật dễ cháy trong tay không biết đã đi đâu. Nàng muốn thoát đi, không muốn mình thành con cừu non. Nhưng Dương Cảnh Thiên khẽ nhảy một cái đã bắt được nàng vào trong lòng.
Dương Cảnh Thiên sao còn để ý đến tiếng gào thét của nàng chứ. “Rẹt” một tiếng, quần áo của Mộ Dung Tuyết đã bị xé toang, không còn gì che đậy, bộ ngực hoàn mỹ của nàng lộ hoàn toàn ra ngoài.
Mộ Dung Tuyết cảm thấy cả người mình trở nên cứng nhắc, ngay sau đó càng chống cự mãnh liệt hơn. Nhưng rất nhanh nàng cảm giác thể lực không thể chống nổi, động tác cũng dần dần chậm lại. Thân hình mềm mại đã bị Dương Cảnh Thiên đè ép, nàng không thể không buông tha chống cự. Lúc này tất cả phản kháng đều mất tác dụng. nàng chỉ biết nhìn Dương Cảnh Thiên với ánh mắt rất kỳ quái.
Trong mắt Mộ Dung Tuyết đầy vẻ bàng hoàng, bất đắc dĩ, đồng thời cũng có một chút oán hận.
- Ồ. Nàng thật sự là một kiệt tác hoàn mỹ.
Dương Cảnh Thiên đối mặt với ngọc thể mềm mại của Mộ Dung Tuyết, từ đáy lòng phát ra tiếng than thở thán phục. Đôi mắt không ngừng di chuyển trên cơ thể mềm mại của nàng.
Dương Cảnh Thiên không phải là chưa từng trải qua nữ nhi. Nhưng nữ nhân trước mặt này khiến hắn hoàn toàn điên cuồng.
Chỉ thấy trên bộ ngực sữa, hai vú trắng ngần đầy đặn gần như chiếm cứ hoàn toàn tầm mắt. Mặc dù mất đi quần áo phụ trợ, nhưng hai bầu vú cao ngất gần như không rủ xuống.
Nổi bật.
Trong bầu không khí hơi run run này, những nhịp hô hấp của nàng làm bầu vú rung lên, khiến người ta mê say.
Bầu vú trong suốt tạo thành đường cong kỳ diệu, nhìn qua giống như quả mật đào chín mọng, rắn chắc, tràn ngập mật ngọt, làm người ta chỉ muốn cắn một miếng mới hài lòng.
Mềm mại như thế.
Nhưng càng làm Dương Cảnh Thiên mê say đó là hai nụ hoa kiều diễm trên đỉnh vú. Đầu vú có màu đỏ mê người, giống như châu báu, nổi bật giữa bầu vú trắng như tuyết hình thành một hình ảnh gợi cảm đầy khiêu khích.
Nữ thần.
Giống hệt nữ thần.
Dương Cảnh Thiên không chỉ một lần thầm khen nàng như vậy.
- Buông...
Mộ Dung Tuyết mệt mỏi kêu lên, thực ra nàng đang rất tuyệt vọng.
Đầu Dương Cảnh Thiên còn chưa phát ra mệnh lệnh, đôi tay run rẩy đã vô thức xoa bóp *** Mộ Dung Tuyết, nắm lấy, nắm chặt lấy.
Dương Cảnh Thiên không thể chờ đợi được nữa, rất muốn....
Dương Cảnh Thiên nắm lấy đôi bầu vú co dãn kinh người đó.
- A....
Mộ Dung Tuyết kêu lên một tiếng sợ hãi càng làm lửa dục trong Dương Cảnh Thiên sôi trào. Hắn chợt tăng lực của cổ tay, dùng sức nắm lấy cả bầu vú, xoa bóp chúng.
- Ồ.
Bàn tay run lên, dường như có một dòng điện thông qua bàn tay truyền khắp mọi tế bào trên cơ thể, gần như trong nháy mắt, Mộ Dung Tuyết đã phải hít vào một hơi thật sâu.
Tê dại.
Như điện giật.
Cảm giác tê dại đó làm cho nàng vừa yêu vừa hận, muốn ngừng mà không được.
Mộ Dung Tuyết vừa xấu hổ vừa tức, hung hăng nhìn Dương Cảnh Thiên, hận không thể chém Dương Cảnh Thiên ra trăm mảnh.
Nhưng Dương Cảnh Thiên đâu thèm để ý Mộ Dung Tuyết tức giận đến thế nào, không nhịn nổi nhắm mắt lại, cảm nhận sự tuyệt vời không gì sánh nổi này.
Một loại cảm giác thỏa mãn.
Hai vú Mộ Dung Tuyết thật sự căng tròn ngoài sức tưởng tượng. mười ngón tay Dương Cảnh Thiên đã mở rộng ra hết cỡ mà chỉ miễn cưỡng nắm được hơn nửa bầu vú. Vú mềm mại nhẵn nhụi vừa to lại mềm, nằm trong tay rất có phân lượng.
Thiên hạ đệ tam mỹ nhân Mộ Dung Tuyết, *** của nàng mềm mại đầy sức sống, làm người ta chỉ muốn sờ mãi, không muốn buông tay.
Thanh xuân chính là vô địch, Dương Cảnh Thiên thầm than trong lòng.
Dương Cảnh Thiên nắm lấy vú Mộ Dung Tuyết, xoa nắn, cả người Mộ Dung Tuyết như bị điện giật, run lên. Nàng xấu hổ, giận dữ muốn chết, trong miệng không ngừng mắng chửi. Nhưng được Dương Cảnh Thiên vuốt ve, nàng không tự chủ được mơ hồ thở gấp, từ trong cái miệng nhỏ nhắn phát ra tiếng thở dốc mê người, khuôn mặt cũng ửng đỏ.
- Buông....
Mộ Dung Tuyết vô lực kêu lên lần cuối.
Dương Cảnh Thiên càng thêm dùng sức, tách hai chân nàng ra:
- Mộ Dung Tuyết, nàng độc ta còn ác hơn.
- Không...
Mộ Dung Tuyết hét lên lần cuối cùng, nước mắt trong suốt chảy xuống.
Dương Cảnh Thiên ngạo nghễ đẩy về phía trước, dùng phương thức dũng mãnh nhất tiến vào vùng đất còn chưa khai phá của nàng, phá tan màng trinh của nàng....
- A.... đau quá....
Mộ Dung Tuyết đau đến độ thở mạnh ra. Bởi vì Dương Cảnh Thiên tiến vào, điên cuồng rung lên, sau đó vô lực nằm trên mặt đất, đau đớn khóc lớn lên, đôi ngọc thủ nắm chặt mặt đất, gân xanh nổi lên.
Lần đầu tiên.
Mộ Dung Tuyết vốn nghĩ rằng sẽ rất đẹp, lần đầu tiên vô cùng lãng mạn, ấm áp....
Tình huống lúc này cũng là điều mà cả đời Mộ Dung Tuyết không thể quên, nhưng lại là nỗi hận khắc cốt ghi tâm, khiến nàng mỗi khi nhớ lại đều hận không thể cắn Dương Cảnh Thiên một cái, mới có thể giải nỗi hận trong lòng.
Đến nỗi ngày sau, mỗi khi hai người nói đến lần đầu tiên vô cùng kích thích này, Mộ Dung Tuyết vẫn luôn cho rằng Dương Cảnh Thiên phá hủy giấc mộng hồn nhiên ngây thơ của nàng. Nhưng Dương Cảnh Thiên lại luôn cho rằng mình mang đến lần đầu tiên hoàn mỹ nhất cho nàng. Dương Cảnh Thiên thậm chí nói rằng, dùng phương thức gì cũng kém hơn so với cách mà làm người ta luôn nhớ đến. Đương nhiên đó chỉ là suy nghĩ của hắn. Giờ phút này, Mộ Dung Tuyết đang đau đớn nằm trên mặt đất. Mỗi một lần Dương Cảnh Thiên thẳng tiến đều khiến người nàng đau đến độ run lên, nàng phát cuồng khóc lớn. Nhưng không gặp được cứu viện, lần đầu tiên bị cuồng bạo như vậy, nàng sao có thể chịu nổi?
Thật sự là một thiên đường, Dương Cảnh Thiên thầm than trong lòng.
Dương Cảnh Thiên như đang sống trên mây, một thế giới bọt biển. Trong thế giới đó không có điểm khởi đầu, càng không có điểm cuối, chỉ có khoái cảm vô tận....
Đời người như thế, còn cầu gì nữa....
Dương Cảnh Thiên mỗi một lần ra đòn đều khiến ma sát rất mạnh làm Mộ Dung Tuyết có cảm giác như bị điện giật, mỗi một lần đánh đều khiến Mộ Dung Tuyết phát ra những âm thanh rên rỉ mê người....
Điều này càng làm Dương Cảnh Thiên thêm kích thích, mạnh mẽ tiến vào, tập trung toàn bộ lực lượng lên nửa người, bắt đầu va chạm điên cuồng giống như khi đối mặt với kẻ thù. Một lần, một lần tiến quân thần tốc, đánh thẳng đảo Hoàng Long.
Mộ Dung Tuyết cả người yếu ớt, lần đầu tiên rất đau nhưng những va chạm tiếp theo làm khoái cảm của nàng từ từ trào đến, dần dần đau khổ mất đi, chỉ còn lại cao trào, giống như sóng biển từng đợt từng đợt ăn mòn thân thể của nàng. Nàng bị lạc, bị lạc trong sự thô bạo và thân thể cường tráng của người nam nhân này.
Mộ Dung Tuyết không ngừng kêu lên, làm cho người ta không rõ nàng rốt cuộc đang đau đớn hay sung sướng.
Dương Cảnh Thiên một giây cũng không hề dừng lại, mồ hôi không ngừng rỏ lên trên ngọc thể của nàng. Hắn tận tình thẳng tiến, hai tay nắm chặt đôi vú mềm mại xinh đẹp của nàng.
Là hưởng thụ.
Một cảm giác chinh phục.
Tự hào.
Thỏa mãn
Khi niềm tự hào càng lúc càng mãnh liệt, hắn càng lúc càng nhanh hơn, càng lúc càng dùng sức, tiến vào thật sâu, Mộ Dung Tuyết không ngừng rên rỉ thảm thiết.
Cuối cùng.
Một tiếng kêu mất hồn vang lên, Mộ Dung Tuyết không ngừng co giật. Khuôn mặt nàng trở nên vặn vẹo, không còn vẻ kiêu ngạo hàng ngày nữa, hai chân quần chặt lấy thắt lưng Dương Cảnh Thiên, ưỡn mình lên phối hợp với mỗi lần tiến vào của hắn.
Mỗi một lần, cả thân thể mềm mại của nàng đều run lên, mỗi một lần những cú va chạm đó đều phát ra tiếng động.
Dương Cảnh Thiên vừa động, nàng liền lẩm bẩm, hơn nữa rất dễ nghe....
Càng làm cho Dương Cảnh Thiên thêm hưng phấn, cùng dùng sức hơn.
Cả người Mộ Dung Tuyết vừa tê dại vừa ngứa ngáy lại đau xót, chỉ cảm thấy rất sướng khoái, không kìm nổi phát ra những tiếng rên rỉ phóng đãng.
Nhưng ngoài những tiếng rên đứt quãng, nàng không thể phát ra những lời có ý nghĩ. Mộ Dung Tuyết chỉ còn biết hừ hừ, thở hổn hển....
Lúc này, âm thanh của nàng hình như không phải phát ra từ trong miệng nàng, mà giống như vọng lại từ mỗi một bộ phận trên cơ thể nàng, không hiểu ra sao, không biết là gì, cũng không thể nào biết rốt cuộc là âm thanh gì, đan xen vào nhau tạo thành bản giao hưởng tuyệt đẹp.
Mỹ nhân này thật giống yêu tinh, lại giống như nữ thần, đẹp đến độ lông tóc Dương Cảnh Thiên dựng đứng lên.
Mộ Dung Tuyết từ trong hôn mê tỉnh lại, lại hôn mê, lặp lại vô số lần cảm giác đê mê đó.
Nàng đã bị chinh phục hoàn toàn. Nàng biết cả đời mình không thể rời khỏi nam nhân này.
Nàng thua, thua trận. Trận chiến giữa nam nhân và nữ nhân, nàng từ khuất phục đến thuận theo, cuối cùng nhiệt liệt đáp lại và hưởng thụ. Nàng toàn toàn nhập vào vai diễn mới, nữ nhân của Dương Cảnh Thiên.
Mặc dù trước kia nàng chỉ muốn mình là nữ nhân duy nhất của Dương Cảnh Thiên. Nhưng giờ phút này nàng hiểu hơn ai hết, Dương Cảnh Thiên tuyệt đối không thể nào chỉ thuộc về một mình nàng. Bởi vì sự dũng mãnh của hắn đã nằm ngoài khả năng chịu đựng của nàng.
Nếu Dương Cảnh Thiên chỉ có một mình nàng, có lẽ sau mỗi lần giao hoan, nàng đều phải nằm ở trên giường đến ba ngày.
Mộ Dung Tuyết cảm thấy hạnh phúc. Bởi vì nàng rốt cuộc cũng chấp nhận sự thật, chấp nhận Dương Cảnh Thiên. Mặc dù mình có ở trong một trăm, một ngàn nữ nhân của Dương Cảnh Thiên, nhưng nàng lại là người danh chính ngôn thuận nhất, vậy đã đủ rồi.
Thấy đủ liền hạnh phúc.
Khi Dương Cảnh Thiên còn đang điên cuồng tấn công không ngừng, Mộ Dung Tuyết đang rất hạnh phúc.
Hai người cứ giằng co như vậy. Dương Cảnh Thiên lần lượt tiến vào ngọc thể mềm mại của nàng, giống như khoan giếng, từ trong có thể nàng trào ra một dòng nước mát rượu, làm ướt hạ thể hai người, chảy ròng trên mặt đất.
Không hề có tận cùng....
Mộ Dung Tuyết đã là lần thứ bảy, Dương Cảnh Thiên rốt cuộc cũng đã bùng nổ trong cơ thể nàng.
Khi cả hai đều đạt đến đỉnh, tất cả đã khôi phục bình thường.
Vân thu vũ tán, đất đai hỗn độn.
Cao trào trôi qua, hai người nằm trên mặt đất, thở hổn hển.
Thật lâu sau, Dương Cảnh Thiên tỉnh lại, sau khi phát tiết, hắn cảm thấy rất sảng khoái.
Tất cả sự tức giận và buồn bực đã không còn, cả người vô cùng thoải mái.
Hắn mạnh mẽ tỉnh lại, trên người mình đã xảy ra cái gì? Tất cả mọi việc vừa nãy, là gì? Cảnh tượng vừa nãy nhanh chóng xuất hiện trong lòng.
Giống như thời không chuyển đổi, thậm chí giống như một giấc mơ. Một giấc mơ rất quỷ dị.
Đây không phải kết cục mà lúc trước Dương Cảnh Thiên có thể nghĩ ra. Càng không phải kết cục mà Mộ Dung Tuyết cần.
Nhưng khi quá trình này biến thành sự thật, kết quã đã xuất hiện, bọn họ bình tĩnh chấp nhận tất cả.
Thật sự là thế sự khó lường.
Dương Cảnh Thiên quay đầu nhìn Mộ Dung Tuyết. Nàng sau cơn mưa gió càng thêm kiều diễm, đẫy đà động lòng người. Giống như bông hoa hồng sau cơn mưa, càng thêm xinh đẹp.
Mộ Dung Tuyết nằm thẳng, không còn kích động nữa, thở bình thường, trên khuôn mặt xinh đẹp đầy mồ hôi, ửng đo động lòng người, vô cùng thỏa mãn. Dương Cảnh Thiên nằm bên cạnh nàng, có thể nghe thấy rõ tiếng tim nàng đập mạnh.
Đêm rất yên tĩnh....
Thật lâu sau, Mộ Dung Tuyết vẫn không có động tĩnh gì. Dương Cảnh Thiên tò mò đưa tay ra sờ, mới phát hiện nàng không ngờ vẫn ngủ, chưa tỉnh lại.
Dương Cảnh Thiên sợ nàng lạnh, khẽ tát lên bờ mông trắng nõn của nàng. Mộ Dung Tuyết hơi có phản ứng, hắn liền tăng thêm sức, tiếp tục đánh lên bờ mông tuyệt đẹp của nàng.
Mộ Dung Tuyết trong mộng tỉnh lại, kêu đau:
- A, đồ xấu xa, vì sao đánh mông thiếp, đau quá.
Dương Cảnh Thiên đắc ý cười nói:
- Nàng không phải muốn giết ta sao? Sao lại ngủ nhanh như vậy?
Mộ Dung Tuyết khẽ khóc.
Dương Cảnh Thiên thấy nàng rơi lệ, không đành lòng, an ủi hỏi:
- Nàng rất hận ta?
Dương Cảnh Thiên thản nhiên nói:
- Hận ta cứ hận, không hận sao lại là yêu. Qua đêm nay, ta thật không muốn rời xa nàng. Nhưng ta phải đi.
Mộ Dung Tuyết khóc:
- Chẳng lẽ chàng thật sự phải đi?
Dương Cảnh Thiên nói:
- Phía trước ta là một đại dương mênh mông, bên trong có vô số mỹ nhân ngư. Nàng nói ta có thể vì một kim ngư trong hồ mà buông tha đại dương mênh mông sao?
Mộ Dung Tuyết nức nở nói:
- Thiếp trong lòng chàng thật sự không quan trọng như vậy sao?
Dương Cảnh Thiên thản nhiên nói:
- Ta vốn định mang nàng ngao du tứ hải. Nhưng nàng không nên lưu ta trong hồ nước nhỏ bé của mình. Giữa hai thứ ta phải có lựa chọn cuối cùng. Đúng, ta thừa nhận mình háo sắc một chút, nhưng ta chưa bao giờ sai lời với nữ nhân mà mình âu yếm.
Mộ Dung Tuyết không phục nói:
- Nếu chàng gặp người hấp dẫn hơn thiếp. Chàng sẽ vứt bỏ thiếp sao?
Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói:
- Sao có thể? Nàng đẹp hơn Liễu Trân Trân rất nhiều, nhưng khi nàng muốn ta lựa chọn, ta đã trả lời nàng như thế nào. Chẳng lẽ nàng bây giờ còn không hiểu rõ ta là người như thế nào sao?
Mộ Dung Tuyết im lặng, Dương Cảnh Thiên đã bộc lộ rất rõ ràng. Điều cần chính là Mộ Dung Tuyết. Nàng không hề do dự, có chút không phục, cả giận nói:
- Vậy chàng phải cam đoan sau này không được thô bạo với thiếp.
Dương Cảnh Thiên trong lòng nở hoa, giống như nở khắp ba ngọn núi. Nắm lấy cánh tay ngọc của nàng, kích động nói:
- Ý của nàng là...
Mộ Dung Tuyết trừng mắt nhìn hắn:
- Thiếp muốn chàng làm phu quân của thiếp, còn lại mặc kệ.
Dương Cảnh Thiên cười hì nói:
- Đây là kết cục hoàn mỹ nhất mà ta có thể nghĩ ra. Có thể lấy được nàng làm vợ, lại có thể ngao du giang hồ tìm mỹ nữ. Nàng dù bảo ta nghe lời nàng, ta đều đồng ý.
Mộ Dung Tuyết hờn dỗi nói:
- Không có tiền đồ, ngon ngọt một chút đã làm cho chàng như vậy. Đây chính là chàng nói, thiếp cho chàng kiếm mỹ nữ giang hồ. Nhưng ở nhà, thiếp nói phải nghe.
Dương Cảnh Thiên ôm chặt Mộ Dung Tuyết, hôn lên trán nàng:
- Đương nhiên, lão bà đại nhân, nàng quá tuyệt vời. Nàng là nữ thần trong lòng ta.
Nói xong, lấy tay nắm lấy hai vú Mộ Dung Tuyết, phát tiết niềm sung sướng trong lòng.
- A.
Mộ Dung Tuyết xấu hổ, gắt giọng:
- Đồ xấu xa, chàng không biết nhẹ một chút sao? Chàng là một con trâu. Chàng không biết mệt nhưng người ta rất mệt. Vừa nãy người ta rõ ràng đang ngủ còn đánh thức? Bây giờ lại còn định dùng bạo lực, thiếp hận chàng.
Dương Cảnh Thiên cười, biết Mộ Dung Tuyết đã hoàn toàn bỏ đi ý niệm lúc trước, vì vậy chọc ghẹo nàng:
- Tuyết nhi, chúng ta lại lần nữa nhé?
Mộ Dung Tuyết quả quyết từ chối:
- Không được.
- Lần này ta sẽ rất dịu dàng.
Dương Cảnh Thiên cam đoan hắn sẽ diụ dàng, nhưng ai tin được? Ngu cũng không tin.
Mộ Dung Tuyết tự nhien càng không tin, sẵng giọng:
- Chỗ đó của người ta đau đến chết. Dù cho chàng dịu dàng đến đâu, đêm nay thiếp cũng không thể lần thứ hai với chàng. Thiếp sống chết không theo. Vừa nãy chàng nói gì? Ở nhà nghe thiếp.
Nàng nói xong muốn giãy dụa đứng lên, nhưng toàn thân vô lực, không thể động đậy.
Dương Cảnh Thiên khẽ ôm nàng, cười nói:
- Không cần động, nàng vừa động là lại kích thích ta. Nếu nàng muốn bình yên qua đêm nay, tốt nhất nằm im, được không?
Mộ Dung Tuyết lo lắng nói:
- Trừ phi chàng thề đêm nay không xâm phạm người ta nữa.
- Được rồi.
Dương Cảnh Thiên không còn cách nào, đành nói.
Trong màn đêm yên tĩnh, bên trong khuê phòng Mộ Dung Tuyết đột nhiên vang lên tiếng động.
- Dương Cảnh Thiên, chàng là đồ xấu xa. Chàng muốn làm gì?
- Bảo bối của ta, nàng nói đi?
- Đồ xấu xa, chàng không phải đã nói đêm nay không xâm phạm người ta nữa sao?
- Hắc hắc, Tuyết nhi của ta, bây giờ đã là canh tư, lúc này đã là sáng hôm sau rồi.
- Ai tính như chàng chứ.... a.
- Tuyết nhi nàng yên tâm, lần này ta nhất định sẽ dịu dàng cẩn thận, cho nàng hưởng thụ khoái cảm vô tận.
- Không cần....
- Ta đảm bảo....
- A... a... chàng chậm một chút.
- Ta đã rất chậm.
- Nói bậy. Đau chết người ta... a....
Mộ Dung Tuyết yêu kiều rên rỉ như tiếng chim kêu. Mặt trăng thẹn thùng trốn sau cành trúc, nhiệt độ trong phòng tăng lên. Người trong phòng đã quên đi bản thân, cũng không nhớ rõ hôm nay là ngày gì. Hai người bọn họ đang tận hưởng. tiếng hô hấp của bọn họ dồn dập vang lên, dưới danh nghĩa tình yêu Mộ Dung Tuyết nhắm mắt lại, nhỏ giọng rên rỉ, hưởng thụ giây phút tuyệt vời nhất.
Dương Cảnh Thiên thỏa mãn, thoàn thành hành động vĩ đại nhất của hắn.
Mộ Dung Tuyết luôn luôn kiêu ngạo bướng bỉnh đã bị khuất phục. Bắt đầu tiến hành giai đoạn mới.
Hết quyển 6
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Nguồn: Võ Gia Trang
Đả tự: conem_bendoianh
Kiếm Hiệp Các
Trong Vân Thiên Cư Mộ Dung thế gia, bốn vị gia chủ của tứ đại thế gia gồm Mộ Dung Chí, Thượng Quan Hùng Kiệt, Công Tôn Nhâm cùng Âu Dương Hạo đang bàn tính hướng đi tiếp theo của võ lâm.
.................
Trong phòng ngọn đèn sáng chói, ngoài phòng kín không một kẽ hở. Tứ đại kim cương, Bát đại hộ pháp của Mộ Dung thế gia canh giữ nghiêm ngặt xung quanh nơi này.
................
Tầm quan trọng của hội nghị này có thể nghĩ ra.
Khi gia chủ của tứ đại thế gia chuyển mục tiêu của cuộc hội nghị, đề tài dần dần trở nên nhẹ nhàng. Dương Cảnh Thiên, người thanh niên đột nhiên xuất hiện lập tức khiến bốn người bàn luận sôi nổi.
- Mộ Dung huynh, ta thật không rõ vì sao huynh lại lựa chọn phương thức kén rể cho Tuyết nhi như vậy. Chẳng lẽ huynh không sợ người của Tam đại minh đạt được sao.
Thượng Quan Hùng Kiệt có quan hệ tốt nhất với Mộ Dung Chí, lúc này hắn không kìm nổi mà nói ra nghi vấn trong lòng.
- Không sai, tuy rằng Lôi Thiên của Tam đại minh không đạt được, nhưng chúng ta vẫn toát mồ hôi lạnh. Lúc ấy nếu Hoa Thiên Kiệt lên đài, chỉ sợ không ai nắm chắc đánh bại hắn.
Âu Dương Hạo cũng không rõ mà hỏi.
Mộ Dung Chí thản nhiên nói:
- Lần này cho dù Dương Cảnh Thiên không thắng thì người thắng thực sự cũng không phải là Lôi Thiên, càng không phải là Hoa Thiên Kiệt.
Công Tôn Nhâm nói:
- Mộ Dung huynh nói những lời này, chẳng lẽ huynh nắm chắc mười phần?
Mộ Dung Chí gật đầu nói:
- Tên Ngô Phách thắng mấy trận hôm qua, chẳng lẽ mọi người đều nghĩ rằng hắn là một đương gia của Cự Kình Bang.
Ba người Thượng Quan Hùng Kiệt, Công Tôn Nhâm, Âu Dương Hạo nhìn nhau, ngẩn người. Âu Dương Hạo nói:
- Chẳng lẽ có người khác đóng giả?
Mộ Dung Chí lấy ra một tờ giấy, nói:
- Các huynh xem một chút. Đây là mật báo mà hôm qua ta thu được từ Cự Kình Bang Hoài Hải.
Không đợi ba người xem xong, Mộ Dung Chí đã mở miệng nói:
- Cự Kình Bang ba canh giờ sau cuộc luận võ kén rể đã xóa tên trên giang hồ. Toàn bộ trên dưới, tổng cộng ba trăm tám mươi sáu mạng người, không một ai sống sót.
Thượng Quan Hùng Kiệt nói:
- Theo lý thuyết Ngô Phách thất bại chỉ là cá nhân mà thôi. Sao lại liên lụy đến cả môn phái? Ai độc ác tiến hành đồ sát bọn họ?
Công Tôn Nhâm nói:
- Chỉ có một lý do, giết người diệt khẩu.
- Các huynh hẳn đều nhớ rõ tuyệt sát mà Ngô Phách thi triển trên lôi đài.....
- Phi Long Tại Thiên.
Thượng Quan Hùng Kiệt, Công Tôn Nhâm, Âu Dương Hạo đồng thanh nói.
- Ta vẫn suy nghĩ đến tận bây giờ, nhưng đây lại là tuyệt kỹ bí truyền của Long gia Ảo Kiếm Minh. Một Ngô Phách nho nhỏ sao có thể luyện được chứ?
Thượng Quan Hùng Kiệt cảm thán nói.
- Không sai, trừ phi hắn là Lăng Ngạo Thiên. Nhưng điều này sao có thể?
Âu Dương Hạo khó hiểu nói.
Mộ Dung Chí gật đầu nói:
- Điều này ta cũng không rõ lắm. Nhưng ngoại trừ phụ tử Long gia Ảo Kiếm Minh, trên đời đúng là rất khó có ai thi triển được tuyệt kỹ này.
- Mặc dù phụ tử Long gia Ảo Kiếm Minh không tới, nhưng Ngô Phách tuyệt đối không phải là bọn họ đóng giả. Nếu Lăng Ngạo Thiên dễ dàng thất bại như vậy thì Ảo Kiếm Minh đã bị xóa tên trên giang hồ từ lâu.
Công Tôn Nhâm nói.
Mộ Dung Chí nói:
- Mặc dù chúng ta loại trừ phụ tử Lăng Ngạo Thiên đóng giả làm Ngô Phách. Nhưng từ nhiều dấu hiệu cho thấy, Ngô Phách này tuyệt đối là do người đóng giả. Mục đích cuối cùng chính là dọn sạch chướng ngại cho người thắng trận sau này.
Âu Dương Hạo gật đầu nói:
- Nói đúng ra, Ngô Phách dọn sạch chướng ngại cho Lôi Thiên.
Thượng Quan Hùng Kiệt liên tục gật đầu nói:
- Bỏ qua chuyện Ngô Phách không nói. Ta càng thêm không rõ, Tam đại minh có chuẩn bị mà đến sao Mộ Dung huynh lại nắm chắc Lôi Thiên sẽ không thể giành thắng lợi. Chẳng lẽ huynh có biện pháp tốt hơn.....
Mộ Dung Chí mỉm cười nói:
- Có thể nói như vậy. Tam đại minh có thể chuẩn bị quân cờ Ngô Phách dọn dẹp chướng ngại cho Lôi Thiên. Ta vì sao không thể chuẩn bị quân cờ như Ngô Phách. Nếu Lôi Thiên thắng lợi, sẽ không ngừng có người đi lên khiêu chiến hắn. Dù là xa luân chiến cũng phải làm hắn thua. Tứ đại kim cương có thể, Bát đại hộ pháp cũng có thể, không phải chỉ là dịch dung thôi sao.
Công Tôn Nhâm gật đầu khâm phục, nói:
- Xem ra tất cả đều nằm trong lòng bàn tay Mộ Dung huynh, chúng ta quan tâm quá mức rồi.
Âu Dương Hạo có chút khó hiểu, nói:
- Vậy mục đích luận võ kén rể lần này là gì?
Mộ Dung Chí thản nhiên nói:
- Rất đơn giản, thực ra là muốn kiểm nghiệm thực lực của thế hệ này, tuyển ra trung tâm cho tứ đại thế gia. Một lần nữa đoạt lại vinh quang giang hồ cho tứ đại thế gia chúng ta.
Ba người còn lại đều cả kinh, tuyệt đối không ngờ Mộ Dung Chí yên lặng mười sáu năm mà vẫn còn lòng háo thắng mãnh liệt như vậy. Vì vinh quang của tứ đại thế gia, không ngờ dám đem hạnh phúc của Mộ Dung Tuyết ra đặt cược
Mộ Dung Chí trầm ổn nói:
- Chúng ta đã già, không thể nào dốc sức trên giang hồ như hai mươi năm trước. Nhưng chúng ta có thể bày mưu tính kế, quyết thắng ngàn dặm. Nhưng trên giang hồ, nhất định phải có người dốc sức vì tứ đại thế gia, như vậy mới có thể lấy được vinh quang. Tứ đại thế gia cần người nối nghiệp. Chúng ta cũng cần phải bồi dưỡng thế hệ nối tiếp. Nếu không tứ đại thế gia muốn kéo dài giấc mộng vinh quang chỉ là nói xuông.
Công Tôn Nhâm lắc đầu nói:
- Đáng tiếc đám Lăng nhi không ra gì. Một Lôi Thiên đã dũng mạnh như thế. Vậy thực lực của Long Bình và Hoa Thiên Kiệt cũng có thể nghĩ ra.
Mộ Dung Chí nói:
- Ngoại trừ Hoa Thiên Kiệt và Long Bình, Tam đại minh cũng không thấy có người nối nghiệp xứng đáng. Bây giờ Lôi Thiên đã bị Dương Cảnh Thiên đánh bại, nếu như đánh ngã nốt Long Bình. Như vậy Tam đại minh chỉ còn lại một mình Hoa Thiên Kiệt. Chỉ bằng Hoa Thiên Kiệt hắn sao có thể làm tam đại minh thay đổi thời thế chứ.
Âu Dương Hoa nói:
- Mộ Dung huynh, huynh thực sự muốn nhận Dương Cảnh Thiên làm nữ tế sao?
Mộ Dung Chí gật đầu nói:
- Ta muốn cùng các huynh thương lượng vấn đề này. Có thể nói, bây giờ ngoại trừ Dương Cảnh Thiên, ta nghĩ không ai có thể dẫn đầu tứ đại thế gia.
- Nhưng hắn rốt cuộc là môn phái nào, chúng ta đều không rõ. Làm như vậy có phải quá mạo muội không?
Thượng Quan Hùng Kiệt không khỏi lo lắng nói.
Mộ Dung Chí nói:
- Anh hùng không hỏi xuất xứ. Khi ta nghe được hắn chỉ dùng ba sáu quyền đã đánh bại Thập nhị gia tưởng ở Hương Mãn Lâu. Ta biết, thời đại của người trẻ tuổi đã đến.
Âu Dương Hoa nói:
- Võ công của hắn thật sự sâu không lường được. Trận chiến với Lôi Thiên hôm nay. Hắn không ngờ còn có thể ngự kiếm phi hành, quả thực không thể tin nổi. Không chỉ ta cảm thấy không bằng.... dù là Kiếm Thần đến sợ rằng cũng gật đầu khen ngợi.
Thượng Quan Hùng Kiệt gật đầu nói:
- Võ công của hắn không cần phải nhiều lời. Nhưng các huynh có thấy hắn giống người mười sáu năm trước....
Mộ Dung Chí quả quyết nói:
- Mười sáu năm trước, người sai không hẳn đã là Thiên Ma. Sau trận huyết chiến đó, Bằng nhi đến Thiếu Lâm, ta vẫn liên tục bế quan không ra, vì sao? Bởi vì không ngừng tự hỏi, ta cảm thấy như mình bị lừa. Thực ra cho đến bây giờ chúng ta đều không tìm được chứng cứ tội ác của Thiên Ma. Chẳng qua chỉ tin lời phiến diện của người khác mà thôi. Cái giá của trận chiến ấy chính là tinh anh của tứ đại thế gia tổn hại, nguyên khí đại thương, từ đó về sau vẫn chưa gượng dậy nổi. Mà chúng ta tổn thất như vậy, vừa lúc tam đại minh quật khởi. Đây không phải là triều đại thay đổi, không phải một sự ngẫu nhiên mà là một âm mưu.
- Huynh nói là người tam đại minh luôn luôn giở trò với chúng ta?
Thượng Quan Hùng Kiệt cả kinh nói.
Âu Dương Hạo đột nhiên tức giận nói:
- Khó trách người tam đại minh luôn bài xích chúng ta. Bây giờ nghĩ lại, trận chiến giữa chúng ta và Thiên Ma quả thực là do người tam đại minh bịa đặt.
Công Tôn Nhâm gật đầu nói:
- Thực ra ta cũng vẫn hoài nghi, nhưng không có chứng cớ nên không thể nói rõ điều gì.
Mộ Dung Chí nói:
- Chuyện quá khứ đã không thể nào thay đổi. Ta chỉ nói ra chuyện đã chôn giấu trong lòng mọi người mười sáu năm qua mà thôi. Các huynh chẳng lẽ không hoài nghi Hoa Sĩ Hùng giở trò quỷ? Trận chiến với Thiên Ma, ai hy sinh nhiều nhất, ai được lợi nhất? Trong lòng chúng ta đều rất rõ ràng. Bây giờ ở đây không có người ngoài, ta sẽ không nói thì thôi, một khi đã nói thì tứ đại thế gia phải một lần nữa đứng trên đỉnh võ lâm. Đối thủ cũng chỉ có tam đại minh. Mà trong thế hệ mới có thể phân cao thấp với Hoa Thiên Kiệt cũng chỉ có Dương Cảnh Thiên.
Lời này của Mộ Dung Chí thực ra chẳng khác nào đưa ra kết luận về tương lai của tứ đại thế gia. Trên thực tế, bên trong tứ đại thế gia dù là Thượng Quan Viễn, hay là Âu Dương Hoa đều không thể so sánh với Dương Cảnh Thiên. Đây là điều vì sao Mộ Dung Chí biết Dương Cảnh Thiên thê thiếp thành đàn, nhưng vẫn muốn hắn làm con rể.
Công Tôn Nhâm nói:
- Dương Cảnh Thiên bản tính không xấu, thẳng thắn trung trực. Không giống như đám tiểu nhân gian trá. Chỉ là có hơi háo sắc.
Thượng Quan Hùng Kiệt cười hắc hắc nói:
- Nam nhân mà. Đặc biêt là người trẻ tuổi đều có một ít tật xấu như vậy. Cũng không biết hắn có thể làm tứ đại thế gia trở nên chướng khí mù mịt hay không.
Âu Dương Hạo lắc đầu nói:
- Theo đại cục thì Lăng nhi đáng lẽ nên là người trúng tuyển. Nhưng hắn quá cố chấp, hơn nữa võ công cũng hơi kém một chút.
Mộ Dung Chí nói:
- Nếu mọi người không có ý kiến gì. Như vậy sau khi Dương Cảnh Thiên và tiểu nữ Tuyết nhi thành thân sẽ phái cúng đi đến Thiên Trì Trường Bạch, tranh đoạt Thánh Linh Chi và Huyễn Ảnh Thần Kiếm.
Mộ Dung Chí nói ra những lời này, ba người kia mới nhớ ra ba tháng sau chính là sự kiện Thiên Trì Trường Bạch Sơn, sáu mươi năm một lần. Nghe nói Thánh Linh Chi ăn vào có thể tăng trưởng ngàn năm công lực và thanh xuân vĩnh trú sẽ nở hoa kết quả vào giờ Thìn ngay mười một tháng mười một. Cùng lúc khi Thánh Linh Chi nở hoa kết quả, đáy hồ Thiên Trì sẽ xuất hiện Huyễn Ảnh Thần Kiếm – thần binh lợi khí mà Vương Mẫu Nương Nương thăng thiên để lại. Bởi vì Huyễn Ảnh Thần Kiếm từ đáy hồ bay lên không, càng lúc càng lớn nên mọi người ngoại trừ ngưỡng mộ và sùng bái ra, căn bản không thể lấy được nó. Nhưng có thể hái được Thánh Linh Chi cũng là giấc mơ mà người võ lâm luôn mơ ước..
Bắt đầu từ khi người võ lâm phát hiện được công hiệu thần kỳ của Thánh Linh Chi Trường Bạch, đã bắt đầu điên cuồng truy đuổi cướp đoạt. Xa không nói, gần nhất hai lần Thánh Linh Chi nở hoa đều do Thánh Nữ của Phiêu Miểu Phong hái được. Điều này cũng là nguyên nhân khiến cho Phiêu Miểu Phong luôn luôn đứng đầu võ lâm.
Đây là một sự tượng trưng, ai có thể hái được Thánh Linh Chi liền trở thành người thống soái võ lâm. Bởi vì đó là tượng trưng cao nhất, độc nhất vô nhị.
Thiên hạ của cường giả.
Muốn trở thành cường giả, phải làm những chuyện mà cường giả thường làm.
Thượng Quan Hùng Kiệt hiểu được, Mộ Dung Chí bắt buộc phải lấy được Thánh Linh Chi. Thực ra để tứ đại thế gia quật khởi thì bọn họ phải chiếm được. Lui một bước, cho dù tứ đại thế gia không lấy được Thánh Linh Chi thì cũng muốn tham gia tranh cướp, không để cho tam đại minh dễ dàng thực hiện được.
Luận võ kén rể chính là một sự mở đầu, tứ đại thế gia trở lại cũng chính thức bắt đầu.
Một cuộc đối đầu giữa chính và tả, phân tranh giang hồ vì vinh dự, trong nháy mắt sẽ diễn ra. Mà Dương Cảnh Thiên sắp trở thành tân lang nằm ở giữa cơn phong ba đó.
Dương Cảnh Thiên nhất định đứng ở đầu sóng ngọn gió, khiến Càn Khôn luân chuyển.
Thời đại tạo ra anh hùng, tạo thành vô số truyền kỳ.
Ngày đầu tiên khi Dương Cảnh Thiên bước vào giang hồ, nhất định đã là một truyền thuyết.
Hàng trăm năm sau, có lẽ vẫn có người đứng bên bờ Trường Giang, đứng cạnh Thái Hồ ngẩng đầu nhìn trăng rằm mà cảm thán.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Nguồn: Võ Gia Trang
Đả tự: conem_bendoianh
Kiếm Hiệp Các
Sáng hôm sau.
Dương Cảnh Thiên sớm bị Mộ Dung Tuyết đuổi khỏi giường. Tuy rằng Mộ Dung Tuyết có chút lưu luyến, nhưng nàng không muốn bị tỳ nữ nhìn thấy cảnh xuân sắc giữa mình và Dương Cảnh Thiên ở trên giường.
Dương Cảnh Thiên vừa mới về đến cửa phòng mình đã bị một đám tỳ nữ vây quanh kéo đi. Dương Cảnh Thiên không kịp hỏi chuyện gì xảy ra? Thấy các nàng tắm rửa cho mình, thay quần áo, đổi trang phục mới, điều này làm Dương Cảnh Thiên rất mất tự nhiên.
Dưới yêu cầu mãnh liệt của hắn, toàn bộ quá trình rườm rà này do một mình Liễu Trân Trân hoàn thành.
Liễu Trân Trân thấy Dương Cảnh Thiên, lập tức nhào vào lòng hắn. Lúc ấy Dương Cảnh Thiên đang đứng bên cạnh bồn tắm, định cởi quần áo tắm rửa.
Dương Cảnh Thiên ngửi thấy mùi u hương trên người Liễu Trân Trân, một tay ôm lấy eo nàng, giở trò nói:
- Trân Trân, nghĩ đến thiếu gia sao?
Liễu Trân Trân đỏ mặt, nói:
- Thiếu gia, thiếu gia một đêm không về, Trân Trân nghĩ thiếu gia không cần Trân Trân.
Dương Cảnh Thiên cười ha hả nói:
- Thiếu gia không cần Trân Trân, ai hầu hạ thiếu gia bây giờ? Nói cho nàng biết, thiếu gia chẳng những thành thân với Tuyết nhi mà nàng vĩnh viễn vẫn ở bên cạnh thiếu gia.
- Thật chứ?
Liễu Trân Trân vui mừng ra mặt, kêu lên:
- Thiếu gia thật tốt quá.
Nói xong ôm chặt lấy Dương Cảnh Thiên.
Nước ấm trong phòng đã chuẩn bị xong. Liễu Trân Trân như mọi ngày cởi quần áo cho Dương Cảnh Thiên. Lúc cời quần, Liễu Trân Trân không khỏi hờn dỗi nói:
- Thiếu gia, tối hôm qua người có phải làm chuyện xấu với Mộ Dung tiểu thư.
Dương Cảnh Thiên nghĩ thầm rằng việc này đương nhiên không giấu được nàng, cười tà nói:
- Đúng vậy, nhưng vẫn chưa tận hứng. Trân Trân có thể hạ nhiệt cho thiếu gia không?
Khuôn mặt kiều diễm của nàng trở nên xấu hổ, nhìn Dương Cảnh Thiên, hờn dỗi nói:
- Thiếu gia, người muốn thế nào, Trân Trân có thể ngăn cản sao? Nhưng bên ngoài có nhiều người đợi thiếu gia như vậy, lát nữa người còn phải tiến hành hôn lễ.
Dương Cảnh Thiên ôm Liễu Trân Trân vào trong lòng, mỉm cười nói:
- Còn lâu mới đến hôn lễ mà.
Nói xong lập tức hôn lên đôi môi anh đào của nàng, bốn cánh môi nóng rực dán sát vào nhau. Trong lúc vô tình, quần áo của bọn họ đã được cởi sạch, quấn lấy nhau, đầu lưỡi không ngừng quấn quít trong miệng....
Hô hấp của nàng bắt đầu trở nên dồn dập, ngực phập phòng. Đôi vú đầy đặn rắn chắc không ngừng cương lên trước ngực Dương Cảnh Thiên, rung động khiến Dương Cảnh Thiên rất hưng phấn. Đưa tay ra vuốt ve bầu vú đầy đặn, co dãn của nàng, không ngừng vuốt ve các vị trí mẫn cảm trên cơ thể nàng.
Eo nhỏ uyển chuyển mê người đầy sức quyến rũ và gợi cảm; chiếc đùi non đầy đặn non mềm, trắng ngần; cả người như đóa hoa đào dưới sương sớm, xinh đẹp tuyệt trần.
Trên cơ thể nàng tản mát ra mùi hương ấm áp mê người, từng đợt nhè nhẹ phả vào mũi Dương Cảnh Thiên, trêu chọc Dương Cảnh Thiên. Dương Cảnh Thiên nhìn hạ thân xinh đẹp tuyệt trần của nàng, thật sự không kìm nổi ý định ăn nó. Cúi đầu xuống, liếm láp *** đầy ma lực của nàng. Liễu Trân Trân bị Dương Cảnh Thiên liếm, hưng phấn khó nhịn nổi, khe khẽ run lên, hai chân run lên, ưỡn ưỡn ngọc mông. Đôi tay nắm lấy tay Dương Cảnh Thiên đang đặt trên hai vú mình.
Lúc này Liễu Trân Trân giống như một con cừu non đợi làm thịt, không ngừng rên rỉ. Âm thanh này làm cả người Dương Cảnh Thiên nóng rực, lửa dục bốc cháy. Dương Cảnh Thiên mở chân nàng ra, dán sát lên thân thể động lòng người này, chuẩn bị hưởng thụ, cũng khiến Liễu Trân Trân đạt đến cao trào.
Dương Cảnh Thiên khẩn cấp xông tới. “A” Liễu Trân Trân kêu lên một tiếng, ở tình thế này nàng không còn xấu hổ, mở miệng kêu rên.
Thật lâu sau, Dương Cảnh Thiên làm Liễu Trân Trân rất thoải mái, hừ hừ liên tục, tiếng rên rỉ mê người. Chỉ thấy chân ngọc nàng mở rộng ra, khuôn mặt xinh đẹp, xuân tình nhộn nhạo, mặt đỏ hồng, hơi thở tựa lan, đôi mắt đẹp nhắm chặt làm Dương Cảnh Thiên huyết mạch sôi trào, tim đập mạnh, tự nhiên càng ra sức làm nàng.
Một lúc sau, Liễu Trân Trân vừa rên rỉ vừa ôm chặt lấy Dương Cảnh Thiên, hai chân đưa lên cuốn lấy chân Dương Cảnh Thiên, mông nàng dùng sức đẩy về phía trước, phối hợp những cú công phá của Dương Cảnh Thiên.
…………….
Cả Mộ Dung thế gia đều rất vui mừng, tất cả hạ nhân từ sớm đã bắt đầu dọn dẹp cho hôn lễ giữa Dương Cảnh Thiên và Mộ Dung Tuyết. Bởi vì hôn lễ chỉ cách luận võ kén rể có hai ngày, các phái võ lâm đều nể mặt Mộ Dung thế gia. Nên dù rất nhiều môn phái không ở lại trong Mộ Dung sơn trang, nhưng đều ở lại trong thành Tô Châu, đợi đến ngày kết hôn sẽ đến tặng lễ, chúc mừng.
Đương kim phò mà Mộ Dung Kiệt tự mình viết một câu đối tặng cho muội muội của mình:
Liên lý chi kết liên lý hôn.
Tịnh đế liên khai tịnh đế nhân.
Hoành phi: “Bách niên hảo hợp”
Đương kim Minh Châu Công Chúa thấy trượng phu tao nhã như thế cũng múa bút viết một câu đối.
Vế trên:
Hà Khai tinh đế ngũ thế chinh tường thu thủy ngân đường uyên ương bỉ dực
Vế dưới:
Thiên phong ngọc vũ loan phượng hòa thanh hải khô thạch lạn đồng tâm vĩnh kết
Hoành phi: “Vĩnh kết đồng tâm”
Phò mã và công chúa cùng múa bút viết câu đối chúc mừng, mấy ngàn võ lâm hào kiệt có mặt chúc mừng. Tiệc rượu hơn ba trăm bàn, cảnh tượng này chỉ có thể dùng từ chưa bao giờ xảy ra để hình dung.
Không phải mỗi người đều có cơ hội thấy tân lang, tân nương. Nhưng nhiệt tình không hề giảm.
Lúc này, bên trong đại sảnh.
Mộ Dung Chí và kiều thê Lăng Ngọc Kiều ngồi phía trên, bên dưới là tứ đại thế gia cùng các phái võ lâm đồng đạo.
Người chủ trì buổi lễ hô lên:
- Tân nương tân lang vào chỗ.
Dương Cảnh Thiên và Mộ Dung Tuyết đi vào, mọi người thấy tân lang và tân nương đi ra, đều vỗ tay vang rội.
Người chủ trì cao giọng nói:
- Đốt pháo.
Lập tức ngoài cửa nghe thấy tiếng pháo nổ vang rền.
- Chủ hôn dâng hương.
Mộ Dung Thượng lập tức đi lên, đốt ba nén hương, đưa cho Mộ Dung Chí. Mộ Dung Chí dâng hương.
Người chủ trì lại nói:
- Tiến trước.
Mộ Dung Thượng lại lấy một ly rượu đưa cho Mộ Dung Chí. Mộ Dung Chí nâng lên, rồi đưa cho hạ nhân để lại trên bàn.
Người chủ trì lại nói:
- Đọc chú văn.
Mộ Dung Chí lúc này lấy một cuốn vải đỏ trong tay áo ra. Đó là bài viết mà sáng nay Mộ Dung Kiệt đã làm. Mộ Dung thế gia gả con, tự nhiên không thể làm qua loa. Tất cả đều rất công phu, tiến hành từng bước. Mộ Dung Chí đứng thẳng lên, đọc một lần, rồi quỳ xuống trước hương án, hành lễ.
Lễ xong, người chủ trì cao giọng nói:
- Tân lang tân nương quỳ bái thiên địa. Nhất bái thiên địa.
Dương Cảnh Thiên và Mộ Dung Tuyết cùng quỳ xuống hành lễ với thần linh.
Tiếp theo, người chủ trì cao giọng nói:
- Nhị bái cao đường.
Dương Cảnh Thiên cùng Mộ Dung Tuyết bái lễ Mộ Dung Chí và Lăng Ngọc Kiều.
Khi người chủ trì cao giọng nói:
- Phu thê giao bái.
Dương Cảnh Thiên nghĩ thầm rằng nghi lễ phiền phức này đã kết thúc. Mặc dù hắn không thích nghi lễ này, nhưng dù sao Mộ Dung thế gia cũng đường đường là võ lâm thế gia, tất cả không thể qua loa được, càng không thể để người trong giang hồ chê cười. Cho nên tất cả đều được tiến hành một cách nghiêm ngặt. Điều này không phải thói quen của Dương Cảnh Thiên.
Dương Cảnh Thiên và tân nương Mộ Dung Tuyết bái lễ xong, người chủ trì cao giọng nói:
- Đưa tân lang, tân nương vào động phòng.
Mộ Dung Tuyết và Dương Cảnh Thiên lúc này đi theo nha hoàn trở lại tân phòng của mình.
Vừa vào phòng, Dương Cảnh Thiên đã vén khăn che đầu tân nương ra. Lăng Chí Hào từ bên ngoài chạy vào:
- Thiếu gia, Mộ Dung lão gia sai người đến mời thiếu gia đến tiền sảnh mời khách uống rượu.
Dương Cảnh Thiên do dự một lát, Mộ Dung Tuyết đã dịu dàng nói:
- Đi đi, về sớm một chút.
Dương Cảnh Thiên gật đầu, đi theo Lăng Chí Hào ra tiền sảnh.
Lúc này mọi người đã bắt đầu nhập tiệc, mọi người đều cảm thấy kỳ quái bữa tiệc này lại không thấy tân lang tân nương. Có người đang muốn ý kiến thì thấy Dương Cảnh Thiên đang đi tới.
- Ồ, lão Tứ, tân lang làm mọi người mong đợi. Còn tưởng rằng ngươi động phòng chứ?
Âu Dương Hoa đi đến nói với Dương Cảnh Thiên một câu.
- Đúng thế, lão Tứ, sao lại không mang tân nương đến?
Thượng Quan Viễn cũng nói.
Dương Cảnh Thiên nói:
- Nói đùa, các ngươi có mấy ngàn người, ta mang Tuyết nhi ra đây, đêm nay còn có thể động phòng sao?
- Hóa ra tân lang muốn động phòng, phạt ba chén.
Công Tôn Lăng đứng lên nói.
Dương Cảnh Thiên nói:
- Sao phải thế?
Công Tôn Lăng mỉm cười nói:
- Chỉ vì ngươi thấy sắc quên bạn.
Dương Cảnh Thiên cả giận:
- Ba chén này ta nhận, nhưng các ngươi sau này có kết hôn thì cẩn thận với ta.
Nói xong lập tức uống hết ba chén.
Được mọi người chúc tụng, Dương Cảnh Thiên bắt đầu phát huy bản lãnh hơn người của hắn. Không ngờ uống hết tất cả rượu mà mọi người mời.
Dương Cảnh Thiên đúng là có bản lĩnh, khi mọi người đã sắp nằm gục xuống, hắn không ngờ còn có thể đứng thẳng.
Tiệc rượu kéo dài từ ban ngày đến tối đêm, khi tiếng ồn ào giảm đi, Dương Cảnh Thiên theo nha hoàn chỉ dẫn không ngờ còn có thể tìm đến Mẫu Đơn Uyển của Mộ Dung Tuyết.
Đưa đến cửa, chỉ thấy Đan Yếu, Doanh Doanh đang đứng ở cửa nghênh đón, chúc mừng:
- Cầu chúc thiếu gia, tiểu thư sớm sinh quý tử.
Dương Cảnh Thiên nhớ đến sự bất kính của Đan Yến và Doanh Doanh đối với mình, nghĩ thầm rằng: “Lão tử và lão bà sinh con liên quan gì đến mấy nha đầu các ngươi. Phải là các ngươi cho ta mới đúng”
Dương Cảnh Thiên đúng là đã say.
Cửa mở ra, Dương Cảnh Thiên đi vào, một mùi thơm ngát xông vào mũi, không khỏi động tâm.
Dương Cảnh Thiên nhìn vào bên trong, trong lòng cả kinh, trên giường không ngờ có ba tân nương đang trùm đầu.
- Các nàng đây là....?
Dương Cảnh Thiên còn tưởng rằng mình nhìn lầm, dụi dụi mắt.
Lúc này Đan Yến từ phía sau đi vào, mỉm cười nói:
- Tiểu thư nói, nếu như thiếu gia không nói ra được ai là tân nương, vậy đêm nay thiếu gia không cần ở lại Mẫu Đơn Uyển nữa, về sau cũng không thể hái hoa ngắt cỏ.
Dương Cảnh Thiên nao nao, mới hiểu được hóa ra trên giường đúng là có ba tân nương. Hắn cười nói:
- Điều này có gì khó?
Nói xong, đi đến trước mặt ba tân nương, ngửi ngửi một chút, mỉm cười nói:
- Trăm mùi hoa, mẫu đơn xinh đẹp, đương nhiên là tân nương Tuyết nhi của Dương Cảnh Thiên ta.
Nói xong liền vén khăn trùm đầu của nàng lên. Chỉ thấy Mộ Dung Tuyết mắt như thu thủy, môi căng tròn, răng trắng như ngọc, cười ngọt ngào như chim hoàng oanh, vẻ mặt đa tình mà không phóng đãng, nóng bỏng mà không ngả ngớn, đầy tình đầy nghĩa. Mỗi động tác của nàng đều lộ ra vẻ xinh đẹp mê hồn, trong đôi mắt đẹp lóe ra tia sáng nhè nhẹ, có một sức hấp dẫn động lòng người.
Mộ Dung Tuyết hờn dỗi nói:
- Coi như chàng qua cửa, vậy hai người này, chàng đoán là ai?
Dương Cảnh Thiên nói:
- Không trung u cốc, hoa sen độc hương, là Nhân nhi.
Dương Cảnh Thiên vui mừng vén tấm khăn trùm lên, chỉ thấy tân nương thứ hai quả nhiên là Lâm Tuyết Nhân. Phong tư yểu điệu, thân hình thùy mị, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt rưng rưng đang nhìn hắn. Trong đôi mắt không ngờ đều là nước mắt hạnh phúc.
Dương Cảnh Thiên kinh hãi nói:
- Tuyết nhi, đây là....
Mộ Dung Tuyết mỉm cười nói:
- Đoán xem người cuối cùng là ai, thiếp sẽ nói cho chàng.
Dương Cảnh Thiên kích động đến độ người run lên. Người thứ ba đối với hắn mà nói thật sự rất quen thuộc. Tay hắn run run đi về trước, run giọng nói:
- Trân Trân.
Vén khăn lên, Liễu Trân Trân như một đóa hoa hé nở, dáng người xinh đẹp, thân hình cân đối, đầy sức sống, mỗi một tấc da thịt đều tản mát ra khí tức thanh xuân. Mỗi cửa động đều rất mê người, nhiệt tình như lửa, còn có chút phóng đáng đa tình, nhưng rất ngoan ngoãn phục tùng Dương Cảnh Thiên. Ánh mắt nàng lả lướt, thấu hiểu lòng người, hoạt bát khờ dại, thuần khiết không tỳ vết như một con chim nhỏ, yêu thương nhung nhớ. Giọng nói như tiếng chim kêu, phượng hót, làm Dương Cảnh Thiên quên đi mọi u sầu.
Dương Cảnh Thiên rất kích động. chỉ nghe thấy Mộ Dung Tuyết nói:
- Thiếp biết chàng thích các nàng ấy, cũng đã hứa cho chàng cưới bọn họ. Chỉ là hoàn cảnh hôm nay, Mộ Dung thế gia không thể ban cho các nàng ấy danh phận chính thức. Thiếp hy vọng có thể dùng cách này bù đắp sự tiếc nuối của các nàng ấy.
Trong mắt Lâm Tuyết Nhân và Liễu Trân Trân đầy nước mắt. Lâm Tuyết Nhân liên tục gật đầu nói:
- Tướng công, thực ra thiếp và Trân Trân nên cảm ơn Tuyết nhi tỷ ngàn vạn lần. Tỷ ấy làm như vậy là hạnh phúc lớn nhất dành cho bọn thiếp. Về sau chúng ta sẽ ở bên nhau, vĩnh viễn không rời xa.
Dương Cảnh Thiên kích động, tuyệt đối không ngờ Mộ Dung Tuyết lại thay đổi nhanh như vậy, hơn nữa xử lý chuyện tình cảm khéo như vậy. Ngày sau Lâm Tuyết Nhân và Liễu Trân Trân sẽ không thể nào có một câu oán hận đối với nàng.
Mộ Dung Tuyết lợi dụng cảm giác ưu việt của mình khiến tình cảm vốn đang nằm ở nguy cơ, đột nhiên trở nên sáng sủa, tất cả mọi người đều vui mừng.
Đương nhiên niềm vui lớn nhất còn ở phía sau. Khi Dương Cảnh Thiên nhìn lướt qua ba tân nương xinh đẹp, một cảm giác mãnh liệt làm hắn vô cùng hưng phấn.
Hạnh phúc vun đầy, đây không phải điều hắn mong đợi sao?
Khi hạnh phúc tiến đến, Dương Cảnh Thiên lại cảm thấy một xúc động mãnh liệt, thiêu đốt mọi tế bào trên cơ thể.
Động phòng hoa chúc không hổ là chuyện vui lớn nhất trong đời.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba