Tác giả: Ma Nữ Ân Ân
Thể loại: Cổ trang, Xuyên việt, HE
Dịch giả: ss Thảo [blue_herb]
Chương 84: Lời tiên đoán của vị thầy bói
Thất Thất thiếu chút nữa òa khóc, cô không chịu bỏ tay ra khỏi người nữ nhân kia “Cô có thể xem bói được, thì nhất định có biện pháp cứu tôi! Thế này đi, cô muốn thứ gì tôi đều cho cô!” Thất Thất lục tìm khắp người, phát hiện trên người mình chẳng có đồ vật gì đáng giá, y phục thì rách tả tơi, liền thấy thất vọng.
Thất Thất chưa từ bỏ ý định, giữ chặt tay vị thầy bói “Cô hãy tìm Lưu Trọng Thiên, chàng ta có rất nhiều tiền, chàng ta là Vương gia... Cô giúp tôi đi!”
Nữ nhân kia nhìn Uy Thất Thất với vẻ phiền muộn, rõ thật là, sao lại gặp phải loại người rắc rối quá vậy.
“Cô kia, mau buông ta ra! Úi trời...” Nữ nhân kia cố giãy thoát khỏi Uy Thất Thất, cầm lấy cái túi vải bên cạnh, mải miết lau chùi tay, cứ như tay Thất Thất đã làm dơ người nàng.
“Cảnh cáo cô, đừng tới gần ta nữa, cô đã trúng hai loại cổ độc, chỉ có một loại giải được thôi! Chính là gương mặt cô.” Vị thầy bói bực tức nói, ngữ khí vô cùng quả quyết, chân thật đáng tin.
Uy Thất Thất cảm thấy mình kích động quá mức, tựa như đã tìm thấy chiếc phao cứu mạng “Tôi đã quá kích động, mau nói cho tôi biết, tôi phải làm thế nào mới có thể trở về, bất kể phí tổn bao nhiêu cũng được!”
“Cô hãy bỏ ý định đó đi, an tâm ở lại Đại Hán, loại cổ kia là huyết cổ, rất thâm độc, không thể phá giải, về phần dung mạo, thì có biện pháp giải!”
“Tôi không cần dung mạo, tôi muốn trở về...” Thất Thất tuyệt vọng, cô muốn quay về cuộc sống hiện đại, đừng nói không có hi vọng chứ.
Thất Thất ngồi trước mặt nữ nhân kia khóc nức nở, đau khổ tột cùng, Đại Hán chết tiệt, địa phương quỷ quái, cô chẳng muốn ở lại đây dù chỉ một ngày.
Nữ nhân kia nhíu mày, tiếp tục nhìn thẻ bài sừng trâu trên mặt đất “Số mệnh đã định, tiểu cô nương, hà tất phải khóc chứ?”
“Cô ở vào hoàn cảnh của tôi thử xem, bảo đảm cô còn khóc dữ hơn cả tôi! Oa...” Thất Thất càng khóc rống lên.
“Phiền chết đi, khóc lóc ầm ĩ thế khiến ta không xem được, loạn xì ngầu, sao lại có nữ nhân mê hoặc nam nhân như vậy!” Bói toán sư cất thẻ bài sừng trâu đi, đứng lên.
Thất Thất thấy nàng mất hứng, lập tức không dám khóc nữa “Cô nói gương mặt tôi có cách giải, hãy nói cho tôi biết, bằng cách nào thế? Cho dù ở lại Đại Hán cũng không thể xấu như vậy, ngay chính tôi cũng chán ghét bản thân mình! Hơn nữa, quân địch cũng không thèm giết tôi, trông thấy tôi tựa như gặp quỷ! Cô không có cách nào giúp tôi quay về, vậy chắc có biện pháp khôi phục dung mạo cho tôi chứ!”
“Nam nhân!” Vị thầy bói trừng mắt nhìn “Tốt nhất đừng truy hỏi nữa, nam nhân kia ngày mai sẽ tới tìm cô! Cô ở chỗ này chờ đi!” Dứt lời đứng lên, đi ra ngoài.
“Cô đi đâu đó?”
“Rời khỏi đây!” Vị thầy bói bực mình nói.
“Tôi đi cùng cô!” Thất Thất vội vàng đi theo, kéo tay vị thầy bói.
“Cô tốt nhất tránh xa ta một chút, quẻ bói có nói, nếu như ta mềm lòng thu nhận cô, suốt đời này sẽ không được yên bình, cô nên đi tới nơi thuộc về mình đi!”
Vị thầy bói đẩy Thất Thất ra, dắt theo lạc đà, xoay người cưỡi lên lưng lạc đà, trước khi đi còn nhìn Uy Thất Thất “Chớ rời khỏi lều trại, ngồi đây chờ, nếu cô không muốn chết như trong quẻ nói!”
“Đợi đã!” Thất Thất khẩn cầu nhìn nàng “Sau này tôi còn có thể gặp cô không?”
“May ra có thể... Nhưng đến lúc đó cô đã không còn bộ dáng này nữa, cô sẽ rất giàu có, xinh đẹp, bên cạnh toàn là nam nhân bị cô mê hoặc.”
“Tôi mê hoặc nam nhân?”
“Ta đi đây, tiểu cô nương đáng yêu!” Vị thầy bói khẽ vỗ vỗ lạc đà, lạc đà liền chuyển động, tiếng lục lạc vang lên thật êm tai.
Dần dần bóng dáng vị thầy bói cùng lạc đà khuất hẳn trong màn đêm sa mạc, ánh trăng ánh sao ngợp trời, hết sức tĩnh lặng.
Last edited by Hùng Bá; 25-07-2013 at 09:34 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hùng Bá
Tác giả: Ma Nữ Ân Ân
Thể loại: Cổ trang, Xuyên việt, HE
Dịch giả: ss Thảo [blue_herb]
Chương 85: Lòng hắn bỗng trở nên băng giá
Uy Thất Thất đành quay lại lều trại, chán nản ngồi xuống, lẽ nào thực sự không trở về được, bói toán sư nói tuyệt không giống như hù dọa cô, cổ độc? Là ai đã hạ huyết cổ lên người cô, đẩy cô tới Đại Hán, cả đời vĩnh viễn ở lại cổ đại.
Uy Thất Thất biết đời này sẽ không còn cơ hội được gặp papa và ông nội nữa, ông nội nhất mực cưng chiều cô như vậy, cô mất tích nhất định khiến ông chịu cú sốc tinh thần lớn. Ông sẽ cho rằng Thất Thất bị bắt cóc, hoặc là đã chết, chứ không sao nghĩ tới khả năng Thất Thất đang ở Đại Hán, cô ngước nhìn ánh trăng, lòng nhớ ông sâu sắc.
Trong sa mạc những trận gió nhỏ nhiều vô số, Thất Thất thở dài một tiếng, ngắm sa mạc dưới ánh trăng, quả là cảnh sắc mỹ lệ, đáng tiếc người thưởng thức lại không có tâm tình, lòng trống trải vô hồn.
Lưu Trọng Thiên dẫn theo đại quân Đại Hán, vừa mới tiêu diệt bộ lạc Hung Nô ở vùng phía Nam sa mạc, thắng lợi khải hoàn, đại quân hùng dũng uy phong thẳng tiến về phía sa mạc quân doanh Đại Hán. Cuối cùng, bọn họ đã trở lại, đã không phụ sự mong đợi của dân chúng từ kinh đô Trường An.
Khi Lưu Trọng Thiên đi tới vùng phụ cận quân doanh, phát hiện trong sa mạc khắp nơi ngổn ngang thi thể quân Hung Nô, liền nhíu mày cảnh giác, không xong rồi, bước chân hắn nhanh hơn, phóng như bay tiến vào doanh trại, phát hiện doanh trại không có gì khác thường, cảm thấy có chút kỳ quái, sao quân Hung Nô lại không tấn công doanh trại nhỉ?
Một binh lính trông coi doanh trại bước lên nghênh đón, quỳ rạp xuống đất “Vương gia!”
“Trong sa mạc toàn là thi thể quân Hung Nô, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lưu Trọng Thiên tháo mũ giáp xuống, mồ hôi chảy ròng ròng.
“Vương gia, sau khi ngài dẫn đại quân xuất chinh, một tiểu đội Hung Nô đột nhiên tập kích doanh trại, may mà Thất tướng quân túc trí đa mưu mới bảo vệ được doanh trại, chưa bị tổn thất tí nào!”
“Ồ? Uy Thất Thất lại lập công rồi!” Khóe miệng Lưu Trọng Thiên lộ ra vẻ tươi cười, nữ nhân này, luôn biết cách làm ra những chuyện khiến hắn giật mình, lát nữa phải khen thưởng cô xứng đáng mới được.
“Vương gia!” Binh lính cúi đầu xuống “Xin Vương gia chém đầu tiểu nhân, chúng thần đã không hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ Thất tướng quân! Thất tướng quân……”
Lưu Trọng Thiên nhíu mày, trong lòng trầm xuống, túm lấy vạt áo tên binh lính, quát lên “Thất Thất đâu? Nàng đâu rồi?”
“Thất tướng quân một thân một mình mang theo dầu cá **…… Đã đồng quy vu tận cùng quân địch!”
“Nói bậy!” Lưu Trọng Thiên tung một quyền, đá binh lính kia bay ra ngoài, binh lính ngã vật ra đất, rên rỉ phun ra một ngụm máu tươi, vẫn cố sức quỳ xuống, đau đớn che ngực.
“Vương gia…… Toàn doanh trại…… Quân canh giữ, bằng lòng chịu Vương gia…… Trừng phạt!” Binh lính kia nói xong, không trụ nổi nữa liền ngã xuống, mấy chục tên binh lính khác cũng quỳ cả xuống.
“Vương gia, xin hãy trừng phạt chúng thần! Chúng thần đã không hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ Thất tướng quân!” Bọn họ đồng thanh nói.
Lưu Trọng Thiên đối diện với những binh lính này, siết chặt nắm tay, bực tức rút bội kiếm ra, giơ lên cao, gầm lên một tiếng, thanh kiếm mang theo sát khí cắm phập xuống đất.
“Gọi quân y tới xem cho hắn!”
Lưu Trọng Thiên nói xong, cũng không quay đầu lại, bước nhanh ra ngoài doanh trại, ai cũng không biết tâm tình lúc này của Tam Vương gia ra sao. Lưu Trọng Thiên gần như suy sụp khi nghe thấy tin dữ kia, trong chiến dịch Hung Nô, tuy rằng hắn đại thắng, nhưng lúc này lại chẳng có chút cảm giác vui sướng thắng lợi gì. Hắn phóng như bay vào sa mạc, trong sa mạc rộng mênh mông, nơi nào có bóng dáng Uy Thất Thất đây? Lòng hắn bỗng trở nên băng giá.
Lưu Trọng Thiên đứng ở giữa nơi bom dầu cá nổ mạnh, tìm kiếm khắp nơi, nhưng đâu đâu cũng là những vết màu đen lấm tấm do bom dầu cá bốc cháy, rất nhiều thi thể quân Hung Nô đã bị biến dạng. Hắn tìm suốt ba canh giờ, cũng không thấy bất kỳ mảnh áo giáp quân Đại Hán, Thất Thất ngoài mặc Hán phục ra, thì còn mặc bộ y phục quái dị kia, nhưng sao nơi này toàn chỉ có y phục của quân Hung Nô?
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hùng Bá
Tác giả: Ma Nữ Ân Ân
Thể loại: Cổ trang, Xuyên việt, HE
Dịch giả: ss Thảo [blue_herb]
Chương 86: Tuyệt không từ bỏ
Uy Thất Thất mỗi lần loay hoay chế tạo bom dầu cá kia, khuôn mặt thường đen sì vì khói bụi, cho nên lần này cô cũng sẽ không chết dễ dàng như vậy. Lưu Trọng Thiên vội vàng quay trở về doanh trại, tiến vào đại trướng, thay y phục gọn nhẹ, căn dặn người chuẩn bị túi nước cho hắn. Hắn muốn tiến vào sa mạc lần nữa, kiếm tìm Uy Thất Thất.
“Vương gia, tuyệt đối không được!” Trì tướng quân ngăn cản Tam Vương gia Lưu Trọng Thiên, khẩn cầu van xin “Vương gia, Hung Nô đã bị chúng ta tiêu diệt, chúng ta nên thu quân hồi kinh, sao người lại tiến vào sa mạc vậy?”
“Chuyện của bổn vương, tự khắc biết chừng mực!”
“Vương gia, người sẽ mất mạng đó, binh lính cũng nói, Uy Thất Thất đã chết rồi, nàng đã đồng quy vu tận cùng quân Hung Nô!”
“Nàng là Vương phi của bổn vương, chỉ cần chưa trông thấy thi thể, bổn vương tuyệt đối sẽ không từ bỏ!” Lưu Trọng Thiên bước nhanh ra phía ngoài.
Trì tướng quân gấp gáp đi theo sau “Uy Thất Thất chẳng qua chỉ là một xấu nữ, tuy rằng chiến công lẫy lừng, nhưng lại là nữ nhân, không đáng để Vương gia lưu luyến, mang nàng về kinh đô Trường An, nhất định mọi người sẽ nhạo báng Vương phi, lẽ nào Vương gia còn không hiểu ư? Cho dù người trở lại kinh đô, cũng sẽ không muốn nữ nhân kia đâu!”
“Ai nói thế, bổn vương hiện tại nói cho ngươi biết, chỉ cần Uy Thất Thất còn sống, nàng chính là Vương phi của bổn vương!” Ngữ khí Lưu Trọng Thiên lãnh đạm nói.
“Vương gia, hiện tại không xác định được phương hướng, xin thận trọng a!”
“Còn lôi thôi nữa, bổn vương sẽ……” Lưu Trọng Thiên siết chặt nắm tay, tức giận nhìn Trì tướng quân “Đừng đi theo bổn vương nữa, truyền lệnh của bổn vương, phân ra mười tiểu đội, ra ngoài tìm kiếm Uy Thất Thất, bất luận có tìm thấy hay không, trước lúc trời tối đều phải quay về doanh trại!”
“Dạ, Vương gia!”
Trì tướng quân không dám ngăn cản nữa, thực ra trong lòng hắn cũng lo lắng cho Uy Thất Thất, chỉ là nếu đi tìm như vậy, nhất định sẽ chậm trễ ngày khải hoàn, Hoàng Thượng sẽ giận dữ trách tội xuống dưới. Nhưng đối diện với sự quyết tâm của Vương gia, Trì tướng quân đành phải căn dặn ba binh lính đuổi theo Lưu Trọng Thiên, sau đó bất đắc dĩ bố trí những người khác đi tìm Uy Thất Thất.
Dưới ánh nắng mặt trời chói chang Lưu Trọng Thiên và binh lính tìm khắp trong sa mạc, quả thật quá vu vơ, không biết phương hướng nào mà tìm Thất Thất. Trời cũng dần dần tối đen, Lưu Trọng Thiên nhìn nhìn binh lính phía sau, chỉ chỉ hướng quay về.
“Trời tối rồi, các ngươi hãy về đi!”
“Vương gia, ngài không quay về, chúng ta cũng sẽ không quay về!”
Đám binh lính thấy Tam Vương gia không chịu rời đi, bọn họ nào dám trở về a, nhưng nếu cứ đi tìm vu vơ như vậy, Lưu Trọng Thiên thực sự có chút bất đắc dĩ, hắn gần như đánh mất niềm tin. Trên sa mạc từng đợt gió xoáy thổi mạnh, mơ mơ màng màng, tầm nhìn cũng không rõ nữa, chờ tới khi trời tối hẳn, gió sẽ nhỏ đi nhiều.
Lưu Trọng Thiên ngừng lại, đã cách doanh trại quá xa, hắn căn dặn hai binh lính phía sau “Hai người các ngươi cùng trở về, nếu Thất tướng quân quay lại, bảo Trì tướng quân đốt khói làm ám hiệu! Chúng ta lập tức trở về!”
“Dạ!” Hai binh lính do dự một hồi, cuối cùng cũng tuân lệnh trở về.
Lưu Trọng Thiên dẫn một binh lính khác tiếp tục đi về phía trước, đã là ban đêm, vẫn không thấy bóng dáng Uy Thất Thất đâu, cũng không thấy khói ám hiệu từ doanh trại. Đối mặt với sa mạc mênh mông hoang vắng, Lưu Trọng Thiên hoàn toàn tuyệt vọng, lúc này hắn thực sự tin rằng Thất Thất đã không còn trên thế giới này, căn cứ vào thời gian, không có nước uống không có đồ ăn, cô không thể chịu nổi tới ngày hôm nay.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hùng Bá
Tác giả: Ma Nữ Ân Ân
Thể loại: Cổ trang, Xuyên việt, HE
Dịch giả: ss Thảo [blue_herb]
Chương 87: Bói toán sư trao đổi điều kiện
Lưu Trọng Thiên trong lòng cảm thấy vô cùng đau đớn, Uy Thất Thất, xấu nữ này, thà rằng chết cũng không nguyện ý ở lại bên cạnh hắn sao? Hắn đối với cô không tốt sao? Hắn chưa đủ khiêm nhường cô sao? Cô còn kỳ vọng điều gì ở Lưu Trọng Thiên nữa thì mới vừa lòng.
“Dừng lại đi!” Lưu Trọng Thiên bất đắc dĩ đứng ở trong sa mạc, vẻ mặt đầy thất vọng cùng thương tiếc “Không còn hy vọng nữa, chúng ta trở về thôi!”
“Vương gia……”
Binh lính bất đắc dĩ đi theo sau Lưu Trọng Thiên, vừa mới xoay người định quay về, bỗng nhiên một hồi thanh âm lục lạc vang lên. Lưu Trọng Thiên nhanh chóng quay đầu tìm kiếm hướng phát ra tiếng động đó, phát hiện phía xa xa có một con lạc đà, ngồi trên lưng lạc đà là một nữ nhân gầy gò có mái tóc dài.
Lưu Trọng Thiên lao nhanh tới, phát hiện đó là một bà lão gầy giơ xương [Sò: đừng ai thắc mắc là tại sao bói toán sư lại có hình dáng bà lão nhé, trong nguyên tác thì tác giả ghi thế đó, có thể lúc này nàng ấy đang cải trang] , nữ nhân kia liếc nhìn Lưu Trọng Thiên, thong thả mở miệng “Sa mạc mênh mông, hai người các ngươi muốn đi đâu? Mau chóng rời khỏi đây đi!”
“Xin hỏi, ngươi có trông thấy một nữ tử tướng mạo xấu xí, tóc không dài lắm trong sa mạc không? Có thể thoạt nhìn khá giống một nam nhân!” Lưu Trọng Thiên vội vàng hỏi.
Nữ nhân hé miệng bật cười “Có thấy, một tiểu cô nương vô cùng xấu xí!”
“Nàng ấy ở nơi nào?” Lưu Trọng Thiên mừng rỡ như điên, Uy Thất Thất vẫn chưa chết, nhưng cô đang ở đâu chứ?
“Ta muốn nước, nước của ta đã cho tiểu cô nương kia hết rồi, không còn đủ để ra khỏi sa mạc!” Nữ nhân nhìn chằm chằm vào túi nước duy nhất đeo bên hông Lưu Trọng Thiên.
Lưu Trọng Thiên lập tức tháo túi nước bên hông xuống đưa cho nữ nhân kia, nữ nhân kia lại nhìn nhìn bội kiếm đeo bên hông Lưu Trọng Thiên, ánh mắt đảo qua đảo lại “Thoạt nhìn đã biết ngài là đại quý nhân, tiểu phụ còn muốn bội kiếm của ngài!”
“Bội kiếm?” Thanh kiếm này là vật tùy thân của Lưu Trọng Thiên, đã theo mình nhiều năm, liền có chút do dự.
Nữ nhân kia lớn tiếng bật cười “Thôi bỏ đi, xem ra ngài khó có thể vứt bỏ vật đó, vì một xấu nữ quả có phần không đáng, nước cũng trả lại ngươi, tiểu phụ còn phải lên đường!” Nữ nhân vươn ngón tay có móng vuốt giống như gà, chuyển túi nước lại cho Lưu Trọng Thiên.
“Đợi đã!” Lưu Trọng Thiên suy nghĩ đôi chút, tháo bội kiếm bên hông xuống đưa cho nữ nhân ngồi trên lưng lạc đà.
Nữ nhân kia nhận lấy túi nước và bội kiếm, sắc mặt có chút khoan khoái “Cứ đi thẳng về phía bên trái, có một lều trại, nhưng ngươi phải nhanh lên, nước của nàng không còn nhiều đâu, chỉ sợ sẽ chết khát đó!”
Lưu Trọng Thiên cảm tạ nữ nhân đang định rời đi, nữ nhân kia bỏ lại một câu “Xấu nữ kia có khả năng mê hoặc tâm trí, mang về sẽ gặp rất nhiều phiền toái, Vương gia nếu muốn tốt, chi bằng hãy để nàng lại trong sa mạc, tự sinh tự diệt thì hơn!”
“Vương gia?” Lưu Trọng Thiên sửng sốt, sao bà ta biết được mình là Vương gia. Khi hắn nhìn kỹ lại nữ nhân kia, nữ nhân đó đã thu lấy bội kiếm, hả lòng hả dạ cưỡi lạc đà rời đi.
Lưu Trọng Thiên làm sao còn có tâm tình suy xét lời nói của nữ nhân điên khùng này, hắn hiện tại chỉ mong tìm được Thất Thất, chỉ cần tính mạng Thất Thất không gặp nguy hiểm, chuyện sau này về sau hẵng nói, hắn cùng tên binh lính kia bước nhanh về hướng bên trái.
Đại khái đi được hai canh giờ, quả nhiên từ xa xa xuất hiện một lều trại, Lưu Trọng Thiên trong lòng cảm thấy vui mừng khôn xiết, chạy nhanh về phía lều trại.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hùng Bá
Tác giả: Ma Nữ Ân Ân
Thể loại: Cổ trang, Xuyên việt, HE
Dịch giả: ss Thảo [blue_herb]
Chương 88: Là bảo bối, hay là yêu tinh phiền phức?
Uy Thất Thất nhìn túi nước đã trống trơn, trong lòng thoáng lo âu, những lời vị thấy bói đó nói có đúng hay không, có người đến cứu cô? Nhưng hiện tại trong sa mạc, chỉ có một mình cô lẻ loi, đâu có bóng người nào tới cứu, xem ra lần này khó mà thoát khỏi cái chết.
Thất Thất từ sau khi biết được mình không thể quay về cuộc sống trước kia, bắt đầu có chút không cam lòng, chẳng lẽ Đại Hán là điểm dừng chân cuối cùng của Uy Thất Thất? Chết trong sa mạc sẽ biến thành bộ xương trắng? Thất Thất đột nhiên không muốn chết, đã là định mệnh, thì chết còn có ý nghĩa gì chứ?
Nếu có cơ hội rời khỏi sa mạc, Uy Thất Thất sẽ bắt đầu lại từ đầu, chẳng màng đến chuyện vượt thời không nữa, an tâm yên lòng trở thành người Đại Hán, sống vui vẻ theo ý mình, lẽ nào mong ước đó là quá xa vời với nữ thừa kế của Uy Thị?
Uy Thất Thất khát nước không chịu nổi, ngay cả khi nằm xuống, đầu cũng tự động ghé sát xuống mặt đất trong lều trại, hy vọng có thể nghe thấy được tiếng động gì đó. Trong sa mạc đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân, Thất Thất cảnh giác đứng lên, đương định vén rèm cửa lều trại lên, thì rèm cửa cũng đã bị ai đó đẩy, bóng dáng cao lớn của Lưu Trọng Thiên xuất hiện trong lều trại.
“Vương gia!” Uy Thất Thất mở to hai mắt, lòng vô cùng phấn chấn, chàng đến thật rồi, đến tìm cô! Thất Thất hân hoan nhảy nhót, giang rộng hai cánh tay bổ nhào về phía trước, ôm chặt lấy thắt lưng Lưu Trọng Thiên “Ha ha, sao ngài tìm được tôi thế?”
Binh lính đi theo sau lúng túng vén rèm lên, vốn đã nhấc chân lên xong lại thu bước về, nhanh chóng hạ rèm xuống, lui ra ngoài.
“Thất Thất!” Lưu Trọng Thiên phấn khích ôm chầm lấy Uy Thất Thất, gần như đã quên mất binh lính phía sau, vui sướng tới mức thiếu chút nữa nhấc bổng cô lên “Nữ nhân không biết nghe lời, nếu không phải gặp được người đã trông thấy cô, cô sẽ chẳng còn sống để gặp bổn vương đâu, trở về nhất định phải trừng phạt cô thật nghiêm, bổn vương muốn đánh mông cô!”
“Tôi rất hạnh phúc, không phải bỏ mạng nơi hoang mạc này!” Thất Thất hưng phấn choàng tay qua cổ Lưu Trọng Thiên, áp sát mặt lên hai má Lưu Trọng Thiên, vô cùng thân mật, khiến Lưu Trọng Thiên cực kỳ ngượng ngùng, có chút lóng ngóng tay chân.
“Thất Thất...” Lưu Trọng Thiên lúc này mới nhớ ra binh lính bên ngoài lều trại, vội vàng kéo cánh tay Thất Thất xuống “Có binh lính, chú ý một chút, chúng ta lập tức rời khỏi chỗ này!”
“Ha ha, được!” Thất Thất nhảy xuống, hôn lướt một cái lên khuôn mặt Lưu Trọng Thiên, khiến Lưu Trọng Thiên dở khóc dở cười, đối với loại biểu cảm yêu ghét Uy Thất Thất thường hay bày tỏ trực tiếp, khiến lòng chàng luôn có cảm giác ngứa ngáy.
“Lúc nào rồi mà còn nghịch ngợm, mau đi thôi!” Lưu Trọng Thiên nắm tay Thất Thất, cùng nhau bước ra ngoài lều trại.
Ba người men theo con đường cũ quay trở về, lượng nước còn lại không nhiều, Uy Thất Thất lại vừa mệt vừa khát, vừa đi, vừa khoác cánh tay Lưu Trọng Thiên, gần như kiệt sức rồi, Lưu Trọng Thiên cũng mệt rã rời.
“Tôi đi không nổi rồi, Vương gia...” Cánh tay Uy Thất Thất ôm lấy eo Lưu Trọng Thiên, dựa hẳn vào người chàng, bước đi loạng choạng, có vẻ như sắp ngã đến nơi rồi.
“Được rồi, leo lên lưng bổn vương đi!” Lưu Trọng Thiên cúi người xuống, Uy Thất Thất cố sức vươn cánh tay ra, leo lên lưng Lưu Trọng Thiên, Lưu Trọng Thiên cõng cô lên, tiếp tục đi về phía trước.
May mà đã về đêm, trong sa mạc không còn nóng nữa, bằng không Lưu Trọng Thiên chắc cũng sẽ không kiên trì được lâu.
“Tôi khát quá, mệt, đói, buồn ngủ nữa, tôi muốn ăn một con bò, ngâm mình trong nước ngủ ba ngày ba đêm...” Uy Thất Thất nằm bò trên lưng Lưu Trọng Thiên, ánh mắt gần như đã nhắm tịt, mơ mơ màng màng lẩm bẩm, cánh tay ôm chặt lấy cổ Lưu Trọng Thiên, đầu nghiêng hẳn sang một bên vai chàng, bất giác thiếp đi.
Uy Thất Thất thật là một nữ nhân đặc biệt, Lưu Trọng Thiên không biết lần xuất chinh tiến đánh Hung Nô này, chàng đã lượm được bảo bối, hay là yêu tinh phiền phức đây?