Chương hôm nay hơi ngắn, thật sự xin lỗi các bạn. Chỉ là ta hiện tại đang để dành chút tinh lực cho thứ hai này, bắt đầu khảo hạch. Mấy chương tiếp theo, sẽ là một hồi long tranh hổ đấu đây.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân
Sáng sớm, những ánh nắng đầu tiên của mặt trời xuyên qua không gian mà chiếu xuống mặt đất, xua tan đi những lạnh giá do đêm đen mang lại, đem đến một bầu không khí thanh tân của ngày mới.
Trong Trúc Lâm cư viện, Lý Phàm ba người lần lượt thức dậy. Sau khi cùng nhau đến phòng ăn ăn sáng, bọn hắn cũng như các tân sinh khác đều hướng tới nơi quảng trường trung tâm tập trung lại.
Hôm nay, chính là ngày khảo hạch bắt đầu!
Quảng trường trung tâm, là một khu vực rộng lớn tới hơn nghìn trượng, mặt đất được lát toàn bộ bằng bạch ngọc sáng bóng. hơn trăm tân sinh tụ tập tại nơi này để chuẩn bị khảo hạch, một lần khảo hạch mà có thể sẽ thay đổi hoàn toàn số phận bọn họ.
Lý Phàm ba người cũng đứng trong số này. Chỉ là khác với những tân sinh kia, trên mặt ba người không hề có sự lo lắng mà còn thản nhiên nói nói cười cười với nhau.
Lý Phàm thì tự tin vào thực lực của mình, Nguyễn Bưu là một kẻ thô lỗ không sợ trời không sợ đất cũng chẳng hề lo âu với cuộc khảo hạch. Còn Vũ Thanh Phong tên tiểu tử này, đối với hắn dù có vào được Thiên Ngân học viện hay không cũng chẳng hề quan trọng, vậy thì hắn việc gì phải sợ hãi chứ?
Đột nhiên Nguyễn Bưu vỗ vào vai Lý Phàm thấp giọng hô:
"Lý huynh mau nhìn, bên kia dường như chính là Ẩn Sát Mê Cung đó."
"Sao?"
Lý Phàm ngẩng đầu nhìn theo, chỉ thấy trong một góc của quảng trường là một mê cung được xây hoàn toàn bằng huyền thiết rộng tới hơn trăm trượng, bộ dáng thâm u mà vững chắc. Từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy được sương khói lượn lờ phía trong, mơ hồ còn nghe được tiếng thú rống trầm thấp truyền ra.
"Đây là Ẩn Sát Mê Cung sao? Nhìn bộ dạng cũng thật sự đáng sợ đây."
Vũ Thanh Phong quan sát một lúc, vẻ cười đùa trên mặt cũng bớt dần đi, mờ miệng khẽ nói. Hiển nhiên hình dáng bên ngoài của Ẩn Sát Mê Cung cũng khiến hắn cảm thấy một chút áp lực.
"Cũng có thể có một số nguy hiểm."
Lý Phàm gật gật đầu, theo sau mở miệng dặn dò:
"Lát nữa khi bắt đầu, ba người chúng ta cần theo sát bên nhau, có gì còn có thể hỗ trợ được đối phương. Mê cung tuy nguy hiểm, nhưng thực sự đáng sợ lại chính là những tân sinh khác."
"Ý của huynh là?"
Nguyễn Bưu nghe vậy khẽ nhíu lại, trầm giọng hỏi.
"Trong hơn một trăm tân sinh chỉ có mười hai người được chọn. Vì vậy cuộc khảo hạch này mức độ khốc liệt không phải bình thường đâu. Chắc chắn những người khác cũng giống chúng ta kết thành từng nhóm nhỏ mà hành động. Đợi tới khi vào mê cung, cũng sẽ không ít kẻ mang ý đồ bất lương tìm cơ hội loại bỏ những người khác. Số người càng ít thì hy vọng được chọn của bọn hắn sẽ càng cao. Dù sao Thiên Ngân học viện cũng không quy định tân sinh không được chém giết lẫn nhau bên trong mê cung."
Lý Phàm hai mắt híp lại, quan sát Ẩn Sát Mê Cung đang lượn lờ sương khói ở phía xa. Một lúc sau hắn mở miệng nghiêm giọng nói.
"Thực sự hung ác như vậy sao?"
Vũ Thanh Phong không nhịn được thất thanh hỏi lại.
"Tất nhiên! Tu đạo không phải là một việc dễ dàng mà là tàn nhẫn vô cùng. Người tu đạo lúc nào cũng phải trải qua tranh đấu hung hiểm, lúc nào cũng có thể có nguy cơ mất đi tính mạng. Một khi đã tu đạo là đã bước chân vào một con đường gió tanh mưa máu vĩnh viễn không dừng lại. Thiên Ngân học viện muốn những tân sinh như chúng ta phải hiểu rõ điều này, vì vậy khi khảo hạch bắt đầu dù những tân sinh chúng ta có chém giết nhau thì họ cũng sẽ không ngăn cản."
Lý Phàm trầm trầm giải thích. Đối với sự hung hiểm của tu đạo, trải qua sự việc trong Càn Khôn Tháp và Đồng Thánh áp bức hắn đã hoàn toàn hiểu rõ. Lại thêm được nghe Quy lão thỉnh thoảng nói qua, càng làm Lý Phàm đối với việc tu đạo không hề có một chút ảo tưởng màu hồng nào.
Đã tu đạo, là phải chém giết.
Đã tu đạo, là phải chuẩn bị tinh thần mất đi mạng nhỏ.
Không có cái kiểu tiên nhân tiên phong đạo cốt ung dung phiêu dật du sơn ngoạn thủy, chỉ có hạng tiên nhân tay cầm đồ kiếm đạp trên thi hài của trăm vạn kẻ thù mà trở nên mạnh nhất mà thôi.
Đúng lúc này phía trên bầu trời quảng trường không gian khẽ nhộn nhạo một trận, theo sau một đám người đã vô thanh vô tức hiện ra tại giữa khoảng không.
Đám người này nam có nữ có nhưng hầu hết đều là độ tuổi trung niên, toàn thân khí chất phiêu dật xuất trần, đều giống nhau mặc bạch bào trắng tinh trên người. Chỉ có người cầm đầu là có chút khác biệt. Đây là một lão già râu tóc trăng phơ, khuôn mặt gầy gò mà nghiêm khắc. Phía trên người lão già khoác một chiếc trường bào đỏ rực, phần đuôi áo dưới những cơn gió thổi qua bèn tung bay phần phật, giống như một ngọn lửa đang rực cháy giữa bầu trời.
Hai mắt lão già lạnh lùng đảo qua toàn bộ đám tân sinh phía dưới. Trong đôi con ngươi của lão, mơ hồ có thể thấy được hai ngọn lửa đỏ đang bập bùng lên xuống. Đột nhiên, lão già mở miệng, giọng nói hơi khàn khàn nhưng vẫn như hồng chung đại lữ vang vọng trong tai mỗi tên tân sinh trong quảng trường:
" Những người trẻ tuổi, đầu tiên rất hoan nghênh các ngươi đã vượt qua Đông Hải xa xôi mà tới báo danh tại Thiên Ngân học viện. Điều này đối với học viện của chúng ta chính là một chuyện vui lớn. Thứ hai lão phu xin tự giới thiệu, ta là Phạm Sư Ngân, chính là phó viện trưởng của Thiên Ngân Học Viện, là người sẽ chủ trì buổi khảo hạch ngày hôm nay."
Lão già vừa dứt lời, phía dưới chợt nổi lên một hồi xao động. Có vỗ tay, có hoan hô, nhưng càng nhiều hơn là những tiếng xuýt xoa than thở.
"Lão nhân này chính là Phạm Sư Ngân sao? Chính là người được gọi là Nhật Hạ lão nhân trong truyền thuyết?"
"Đúng vậy, dường như chính là ông ta, chính là Nhật Hạ lão nhân được tôn xưng là cao thủ đứng thứ ba tại Nam Hoang đó."
"Ha ha, thật con mẹ nó quá bất ngờ đi. Không ngờ Dương Uy ta hôm nay cũng có ngày có thể được nhìn thấy danh nhân trong truyền thuyết. Thực sự quá mức phấn khích mà."
Lão nhân hồng bào thấy vậy khẽ nhíu mày, theo sau bàn tay phải khẽ giơ lên.
Ngay lập tức, không gian toàn bộ quảng trường rung lên kịch liệt. Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, bàn thân đã lâm vào một vùng hư vô đen kịt. Nhưng chưa đợi bọn hắn kịp phản ứng, đã thấy trước mặt sáng ngời, bản thân vẫn đứng vững trong quảng trường không có chút gì thay đổi, giống như tất cả những chuyện vừa rồi hoàn toàn chưa hề xảy ra.
Nhưng làm sao lại có thể coi như chưa có gì xảy ra được? Ngay lập tức hơn trăm ánh mắt đồng loạt đổ dồn về vị lão nhân hồng bào vẫn còn đang lơ lửng trên không, vừa đúng lúc thấy được lão nhân đang chầm chậm thu bàn tay phải về.
Thấy vậy, tất cả mọi người đều thầm hít một hơi khí lạnh, nhưng cũng không còn kẻ nào dám mở miệng nữa.
Lão nhân hồng bào thấy vậy gật gật đầu, lúc này mới tiếp tục nói:
"Quy tắc khảo hạch rất đơn giản, chắc là các ngươi cũng đều biết cả rồi. Chính là vượt qua được Ẩn Sát Mê Cung ở phía xa kia trong thời gian ngắn nhất. Chỉ là hiện tại lão phu sẽ tiến hành chia một trăm ba mươi hai người các ngươi ra làm bốn nhóm, theo sau các nhóm sẽ lần lượt thay nhau tiến vào trong Ẩn Sát Mê Cung. Trong mỗi một nhóm, sẽ chọn ra ba người đứng đầu ra khỏi mê cung với thời gian tốt nhất, cứ như vậy trong bốn nhóm sẽ chọn ra mười hai người đứng đầu. Những người còn lại, toàn bộ bị loại!"
Chúng tân sinh ở dưới nghe thấy lời lão nhân nói cũng không thắc mắc gì nhiều, dù sao những thứ này bọn họ qua nhiều nguồn tin cũng đã biết được gần hết rồi. Mà hồng bào lão nhân thấy vậy cũng không dài dòng thêm nữa liền mở miệng quát to:
" Hiện tại ta tuyên bố khảo hạch tân sinh năm năm một lần... bắt đầu!!!"
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân
Chương 75: Khảo Hạch Chiến (Thượng) Nguồn:http://4vn.eu
Lời của hồng bào lão giả vừa dứt, bên trong đám trung niên nam nữ sau lưng lão chợt có một người bước ra khỏi hàng còn lại tất cả đều tự động bay đi, hướng tới một đài cao cách quảng trường không xa ngồi xuống. Nơi đài cao đó vừa vặn có thể nhìn xuống thấy được toàn bộ tình cảnh của Ẩn Sát Mê Cung.
Người ở lại là một trung niên nhân anh tuấn bất phàm, chỉ là bên má trái có một vết sẹo dài cắt ngang qua làm khí chất cả người hắn trở nên vài phần hung lệ.
Nam tử mặt sẹo từ trên cao hạ xuống, đứng trước mặt đám tân sinh theo sau bình tĩnh mở miệng:
"Ta là Vương Trí Anh, là giám khảo của cuộc khảo hạch lần này. Hiện tại ta đọc đến tên ai, người đó tự động bước ra ngoài đến đứng sau lưng ta. Các ngươi đã hiểu rồi chứ?."
Chúng tân sinh đối với lời nói này không chút dị nghị gì, đều đồng loạt gật đầu. Vương Trí Anh thấy vậy mới bắt đầu mở miệng gọi tên.
"Phạm Trí!"
"Có!"
"Chử Minh Nguyên!"
"Có"
Mỗi một người được gọi đến tên đều tự giác đi ra ngoài đến đứng trước cửa Ẩn Sát Mê Cung. Trên mặt những kẻ này đều là thần tình lo lắng, có tên còn có chút sợ hãi trong lòng. Điều này cũng chẳng trách được. Những người tới đây tuy đều là thiên tài các nơi nhưng hầu hết đều chưa từng trải qua kinh lịch, nay phải chuẩn bị tiến vào một nơi hung ác có tiếng như Ẩn Sát Mê Cung, hơn nữa còn phải đánh trận đầu làm bọn hắn không khỏi có một chút mất bình tĩnh.
Đối với những điều này ba người Lý Phàm hoàn toàn không để tâm đến. Lúc này ở phía dưới, ba người bọn hắn đang thấp giọng trao đổi.
"Lý đại ca, thật hy vọng ba chúng ta có thể được tiến vào cùng nhau. Nếu là như vậy thì cái Ẩn Sát Mê Cung gì gì này còn có chỗ nào đáng sợ nữa chứ. Hừ!"
Vũ Thanh Phong nhìn thấy những người được gọi đến tên đều mang vẻ mặt mất tự nhiên không nhịn được khẽ hừ một tiếng, hung hăng nói.
"Muốn ba chúng ta được vào cùng một đợt, e là khó có khả năng xảy ra. Ta thật ra đang nghĩ nếu đệ được cùng ta hoặc Nguyễn Bưu tiến vào một lúc vậy thì tốt hơn."
Lý Phàm nhè nhẹ lắc đầu nhìn Vũ Thanh Phong nghiêm giọng nói.
"Đại ca, huynh chẳng lẽ không tin tưởng vào thực lực của tiểu đệ ư?"
Vũ Thanh Phong thấy vậy không vui hỏi lại.
"Không phải là không tin tưởng vào thực lực của ngươi, dù sao hầu hết đám chúng ta đều có thực lực Tông Sư Cảnh mà thôi. Những kẻ có tu vi Thần Lực như ta cũng chỉ ít ỏi vài người vì vậy mà nói nếu so đo về tu vi thì ngươi cũng không phải yếu kém gì."
Lý Phàm nhàn nhạt trả lời.
"Vậy vì sao còn sợ ta gặp chuyện? Dù sao đều là tu vi giống nhau, trừ khi gặp phải vây công còn đâu ta cũng không hề sợ hãi a."
Vũ Thanh Phong nghi hoặc hỏi.
Lần này chưa đợi Lý Phàm trả lời, Nguyễn Bưu ở một bên đã đáp lại:
"Phàm huynh nói lo lắng cho ngươi, là vì trong ba chúng ta ngươi là kẻ có kinh lịch ít nhất, hầu như chưa trải qua chém giết bao giờ vì vậy có khả năng sẽ gặp phải thiệt thòi ở bên trong đó. Như ta chẳng hạn, tuy không bằng Phàm huynh từng đi qua nơi hung hiểm như Càn Khôn Tháp nhưng cũng đã trải qua một số hiểm địa các nơi, mạng người dưới tay cũng phải đến mười mấy tên rồi. Vì vậy dù cho vào đó gặp phải biến cố gì ta còn có thể bình tĩnh mà xử lý. Mà tiểu tử ngươi tu vi tuy cao lại ít khi thực chiến, đến lúc gặp hiểm nguy e là sẽ luống cuống tay chân."
Vũ Thanh Phong nghe vậy định mở miệng phản bác, nhưng nghĩ lại lại không biết phản bác như thế nào, cuối cùng đành bĩu môi ngậm chặt miệng.
Lý Phàm thấy vậy khẽ cười cười vỗ vai hắn ôn hòa nói:
"Đều là huynh đệ cả, lời bọn ta nói tuy khó nghe nhưng cũng không phải muốn chỉ trích ngươi mà chỉ muốn ngươi cẩn thận khi hành sự ở bên trong đó thôi. Hy vọng đệ có thể hiểu."
"Đệ hiểu! Cảm ơn đại ca, cảm ơn Bưu ca."
Vũ Thanh Phong khẽ gật đầu hướng hai người Lý Phàm và Nguyễn Bưu xá một cái trịnh trọng nói.
"Huynh đệ cả mà, không cần phải..."
Lý Phàm cười cười mở miệng định đáp nhưng một tiếng nói lạnh lùng vang lên cắt ngang lời hắn. Phía xa xa kia, Vương Trí Anh rốt cuộc đã đọc đến tên một trong ba bọn họ rồi.
"Vũ Thanh Phong!"
"Có."
Vũ Thanh Phong thấy vậy cũng không chần chừ, sau khi hướng về hai người Lý Phàm nói một câu bảo trọng bèn bước ra khỏi hàng, hướng tới đám tân sinh đang đứng trước cửa Ẩn Sát Mê Cung đi tới.
Chỉ là trên mặt tiểu tử này so với đám tân sinh đang lo lắng kia hoàn toàn không đồng dạng, mà là một bộ đường hoàng cất bước, tiêu sái dậm chân, phong thái phiêu dật xuất trần cũng phải làm cho một số nữ tân sinh đứng đó không nhịn được mà phải đưa mắt nhìn sang.
Lý Phàm và Nguyễn Bưu thấy vậy nhìn nhau cười khổ, ngay lúc định nói mấy câu chợt tiếng nói của Vương Trí Anh lại lần nữa vang lên:
"Nguyễn Bưu!"
"Hả? Trùng hợp như vậy sao?"
Nguyễn Bưu thấy vậy không khỏi trợn mắt há mồm kinh ngạc hỏi. Chỉ là Vương Trí Anh tất nhiên không thể nghe thấy lời hắn, một lần nữa nhướng mày gọi tên:
"Nguyễn Bưu!"
"Có."
Nguyễn Bưu lần này không chút chần chừ vội to tiếng trả lời, theo sau trước ánh mắt nhìn theo của Lý Phàm bèn hướng tới nơi tập trung đi tới.
Vũ Thanh Phong tiểu tử kia thấy Nguyễn Bưu tới gần không nhịn được mà mở miệng cười toe toét, hồ hởi chạy ra chào đón.
"Nhóm thứ nhất đã đủ bốn mươi hai người. Hiện tại tất cả xếp thành hai hàng dọc, rồi tiến vào Ẩn Sát Mê Cung cho ta. Khảo hạch của các ngươi, đã bắt đầu!"
Vương Trí Anh nhìn lướt qua đám người Vũ Thanh Phong, lạnh lùng nói.
Đám người Vũ Thanh Phong thấy khảo hạch đã bắt đầu cũng không dám chậm trễ nữa, vội vã xếp thành hai hàng, theo sau tiến vào trong Ẩn Sát Mê Cung...
Lý Phàm dõi mắt nhìn theo, trong lòng thực ra cũng không lo lắng cho hai người nhiều lắm. Nguyễn Bưu thì không cần phải nói, hắn là kẻ có thực lực Tông Sư mạnh nhất trong số đám tân sinh tới đây. Còn Vũ Thanh Phong, tuy hắn ngày thường hi hi ha ha nhưng thực lực cũng không kém hơn Nguyễn Bưu là bao, hơn nữa còn có một đống đồ phòng thân của cha hắn cấp cho, tên tiểu tử này so với Nguyễn Bưu lại càng an toàn hơn.
Tuy vậy, nhưng Lý Phàm hiện tại vẫn mơ hồ cảm thấy một chút bất an. Sự bất an này không phải đến từ hai người đồng bạn đang dự thi, vậy thì tới từ đâu?
Chẳng nhẽ là bất an cho chính hắn?...
Last edited by vô ngân; 19-09-2012 at 03:12 PM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân
Chương76: Khảo Hạch Chiến (Trung). Nguồn:http://4vn.eu
Nhóm thứ nhất cứ như vậy tất cả tiến vào trong Ẩn Sát Mê Cung. Những tân sinh còn lại cũng chỉ còn cách chờ đợi tới phiên mình trong sự sốt ruột và lo âu thấp thỏm...
Nửa ngày sau tại phía cửa ra của Ẩn Sát Mê Cung, một tiếng nổ lớn vang lên, kèm theo đó là ba bóng người chật vật bay ra ngoài. Người đi đầu là một thanh niên mặc áo vải thô để trần hai tay, dáng người cao lớn khôi ngô, chính là Nguyễn Bưu. Phía sau hắn, là một thiếu niên mặc thanh bào gương mặt tuấn dật, phía trên áo còn có lấm tấm vết máu tươi. Thiếu niên này chính là Vũ Thanh Phong. Ngay sát phía sau hai người là một thiếu niên khác dáng người mập mạp, mang theo thần tình sợ hãi cuống quýt chạy theo sau.
Ba người từ trong Ẩn Sát Mê Cung thoát ra ngoài cũng không quản tới những tân sinh khác đều giống nhau ngồi phịch xuống đất, trên mặt không dấu được vẻ mệt mỏi.
Lý Phàm từ xa nhìn thấy Vũ Thanh Phong và Nguyễn Bưu đã thành công vượt qua mê cung sớm nhất, trong lòng không khỏi vui mừng vội vã bước tới.
"Nguyễn Bưu huynh, Phong đệ, hai người không làm sao chứ?"
Lý Phàm ngồi xuống cạnh hai người, vỗ vỗ vào vai Nguyễn Bưu cười cười hỏi.
"Lý huynh sao? Ha ha bọn ta không sao. Chỉ là bị một chút thương thế nhẹ mà thôi. Nhưng điều này giờ cũng chẳng quan trọng, chúng ta đã thành công rồi, đã trở thành học viên của Thiên Ngân học viện rồi."
Nguyễn Bưu thấy người tới là Lý Phàm không khỏi bắt lấy tay hắn vui mừng nói. Vũ Thanh Phong ở bên cạnh sau khi thở dốc hai hơi cũng cười lớn phụ họa theo:
"Đúng vậy đại ca, chúng ta đã thành công rồi. Tuy gặp phải một số phiền phức nhưng dù sao cũng an toàn vượt qua được. Hiện tại, chỉ còn chờ mỗi huynh mà thôi."
"Yên tâm, ta nhất định sẽ tiến vào học viện cùng hai người."
Lý Phàm mỉm cười gật đầu nói.
Bên cạnh bọn họ, tên mập thấy mấy người nói chuyện vui vẻ cũng không nhịn được đến gần mở miệng:
"Các vị huynh đệ, ta là Yết Vinh, là người vùng Hồ Minh Quận. Chúng ta hiện nay đã trở thành học viên của Thiên Ngân học viện, sau này cũng nên giao lưu nhiều hơn một chút a."
Lý Phàm cười cười đang định đáp lại thì từ phía xa, tiếng nói của Vương Trí Anh đã lại đột ngột vang lên:
"Nhóm thứ hai chuẩn bị tiến vào khảo hạch. Người thứ nhất Lý Phàm."
"Hả? Có!"
Lý Phàm khẽ ngây ra, theo sau mở miệng đáp lại. Hắn quay lại nhìn mấy người Nguyễn Bưu bất đắc dĩ nói:
"Các vị, tới lượt ta khảo hạch rồi, không thể cùng mọi người nói thêm được nữa."
"Không sao, đám bọn ta sẽ ở đây đợi Lý huynh thành công đi ra. Ta tin chắc Lý huynh sẽ thành công."
"Đúng vậy đại ca, chúng ta nhất định đều trở thành học viên."
Vũ Thanh Phong cũng đứng dậy mỉm cười nói.
"À... cái này, cái này. Vị Lý đại ca này, tuy ta chưa tính là quen biết huynh nhưng mấy vị này đã nói vậy, vậy Yết Vinh ta cũng tin tưởng huynh đệ sẽ thành công đi ra."
Tên mập ở bên cạnh thấy hai người Nguyễn Bưu và Vũ Thanh Phong đều đứng dậy cổ vũ Lý Phàm, hắn không nhịn được cũng phải đứng lên hùa theo. Dù sao không biết người trước mắt này có thể trở thành học viên của Thiên Ngân học viện hay không nhưng hai người bên cạnh hắn thì đã chắc chắn là đồng học của hắn sau này rồi. Trước mắt nên quan hệ tốt một chút, vậy có vào học viện ít ra cũng có chỗ mà nương tựa a.
"Cảm tạ mọi người, ta đi đây!"
Lý Phàm ôm quyền xá ba người một cái, theo sau cũng không dây dưa bước đi ra ngoài, hướng tới trước cửa Ẩn Sát Mê Cung tiến tới.
Vì Lý Phàm là người đầu tiên được gọi, nên hắn phải đứng đợi một lúc sau mới có đủ số người cho nhóm thứ hai.
Vương Trí Anh lần này cũng không dài dòng, mở miệng tuyên bố một câu bèn cho bọn Lý Phàm tiến vào bên trong mê cung.
* * *
Bên trong Ẩn Sát Mê Cung!
Lý Phàm bình tĩnh bước đi, trong không gian yên lặng vang lên những tiếng bước chân nhè nhẹ vọng lại. Xung quanh hắn lúc này là từng bức tường bằng huyền thiết đen ngòm dài dằng dặc mà ngay cả ánh nắng cũng không thể chiếu tới được. Từ những bức tường này tỏa ra một thú áp lực vô hình, làm cho con người ta trong lúc tiến vào bên trong dần dần cảm thấy nặng nền mà trầm trọng.
"Thật quỷ dị!"
Lý Phàm thấp giọng tự nói. Tuy những áp lực xung quanh này không thể ảnh hưởng nhiều đến hắn, nhưng hắn cũng chẳng hề dễ chịu gì với những thứ này,
Két...Két...!
Bỗng nhiên phía trước Lý Phàm không xa, một âm thanh kẽo kẹt của đồ vật chuyển động trầm trầm vọng tới. Trong sự tĩnh lặng này, âm thanh đó mang theo một vẻ rùng rợn mà ma quái mơ hồ.
Lý Phàm sắc mặt ngưng trọng lần theo tiếng âm thanh này mà tiến lên. Một khắc sau, thứ đồ vặt phát ra âm thanh này cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt hắn.
Đây là một người!
Một người con gái!
Người con gái này đứng quay lưng lại với Lý Phàm làm hắn không thể nhìn thấy được khuôn mặt. Mái tóc của cô ta giống như một dòng thác đen tuyền dài tới tận gót chân, làm che đi phần nào cái váy xanh đã bạc thếch mà cô ta đang mặc trên người. Từ phía cô gái, những âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên không ngừng, giống như... tiếng nghiến răng.
Đúng vậy, là tiếng nghiến răng!
Rắc, rắc...!
Những tiếng xương cốt chuyển động thanh thúy vang lên trong không gian tĩnh mịch. Thân mình cô gái vẫn như một pho tượng đứng yên bất động, nhưng trên cổ cô ta cái đầu đã xoay tròn ba trăm sáu mươi độ mà nhìn về phía sau, trên gương mặt trắng bệch là hai ánh mắt đỏ lừ như máu hung ác nhìn vào Lý Phàm.
Ánh mắt kia, giống như muốn moi ra tim gan hắn, nghiền nát xương cốt hắn, gặm nhấm linh hồn hắn. Rùng rợn tới cực điểm, đủ đệ dọa cho một người bình thường phải sợ chết tươi.
"Oán Khuê!"
Lý Phàm thoáng rùng mình bật thốt lên một tiếng. Tuy hắn không sợ mấy loại quỷ hồn ma quái này nhưng cũng không nhịn được trong lòng trầm xuống.
Oán Khuê, chính là oan hồn của thiếu phụ chờ chồng viễn chinh, cuối cùng đau buồn mà chết đi. Sau khi chết do oán khí quá nặng mà không thể siêu thoát, cuối cùng biến thành thứ oán khuê này. Trong truyền thuyết Nam Hoang, Oán Khuê nổi tiếng nhất trong lịch sử Nam Hoang chính là Tô Thị Ma Hồn. Oán Khuê này vốn là một người phụ nữ đáng thương vì chờ chồng trở về mà cuối cùng hóa đá chết đi, sau cùng biến thành Oán Khuê. Dân gian xưa kia vẫn hay gọi là Vọng Phu Chi Thạch.
Nghe đồn Oán Khuê này pháp lực vô biền, không người dịch lại. Tưng gây ra một trận gió tanh mưa máu vô cùng thảm thiết tại Nam Hoang. Cuối cùng nhờ có người trong truyền thuyết là Vô Song Kiếm Chủ ra tay mới có thể tiêu diệt được.
Oán Khuê bình sinh vô cùng tàn nhẫn khát máu, thường hay moi tim của nam nhân ra mà ăn sống, là một loại ma hồn đáng sợ.
Oán Khuê trước mắt Lý Phàm này tuy bộ dáng đáng sợ nhưng oán khí không nhiều, ước chừng cũng chỉ có tu vi ngang ngửa với Tiên Thiên Thần Lực cảnh mà thôi. Chẳng qua dù là như vậy thì Oán Khuê này vẫn vô cùng khó chơi.
Nó không sợ công kích vật lý, chỉ có nguyên lực thuần túy mới có thể đả thương được nó. Hơn nữa tốc độ Oán Khuê nhanh nhẹn vô cùng, Tiên Thiên cao thủ bình thường hoàn toàn không phải là đối thủ.
Oán Khuê hai mắt chảy ra máu tươi hung tợn nhìn Lý Phàm, trong miệng lẩm bẩm rất nhẹ hai từ:
"Khứ hồi, khứ hồi, khứ hồi..."
Rít...!
Đột nhiên Oán Khuê hú lên một tiếng thê lương, theo sau nó chợt biến thành một bóng ảnh mờ mờ mà lao tới Lý Phàm. Trong không gian mù mờ của Ẩn Sát Mê Cung, hàn quang từ những móng tay dài ngoằng của Oán Khuê ánh lên lạnh lẽo...
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân