Lý Ngạn ngắm nhìn Vân Dương phu nhân, trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc, hắn càng không ngừng lục lọi những ký ức về Từ Minh trong trí nhớ của mình, thật sự không ngờ, Từ Minh lại là con trai hắn!
Đáng tiếc, khi xác nhận được tất cả mọi chuyện, Từ Minh đã mất tích, thậm chí có thể đã âm dương chia cách!
Vân Dương phu nhân rất khéo hiểu lòng người, nàng thò tay mở đai lưng của Lý Ngạn, bắt tay thăm dò thân thể hắn. Lý Ngạn lập tức tỉnh táo lại, hô hấp cũng trở nên gấp gáp. Hắn nhớ lại lúc được tông chủ Từ Vân tông bổ nhiệm làm cận vệ cho Chung Vân tiểu thư, tình cảnh lần đầu tiên gặp gỡ tiểu thư, lại nhớ lại lần đầu tiên tiểu thư cởi bỏ quần áo của hắn, nhớ lại lúc hai người ở bên nhau…
Nàng thành thân rồi, vừa vào Hầu môn đã phân cách nghìn trùng, muốn gặp mặt cũng rất khó khăn, còn phải tránh tai mắt của người đời. Nhưng nhiều năm trôi qua, trong lòng hắn nàng vẫn vô cùng xinh đẹp, không hề già nua.
Sau khi Hưng quốc hầu Từ Cương quay về Đài Kinh thành ba năm trước, hai người bọn họ lại càng khó có cơ hội gặp gỡ. Hôm nay, trước khi rời đi, hắn muốn cảm thụ lại sự điên cuồng của nàng.
Lý Ngạn mạnh dạn bế Vân Dương phu nhân lên, ôm nàng đặt lên chiếc giường nhỏ bên trong phòng ngủ của nha hoàn thông với gian phòng Từ Tiều. Hắn điên cuồng cởi bỏ quần áo của Vân Dương phu nhân, lại một lần nữa hôn khắp cơ thể nàng rồi đột nhiên nhào tới, đem tất cả tinh nguyên tích lũy mấy năm qua điên cuồng trút vào trong cơ thể Vân Dương phu nhân.
Vân Dương phu nhân vừa dùng tiếng khóc che dấu những thanh âm kỳ lạ sắp sửa thoát ra, vừa dùng mười ngón tay điên cuồng cào cấu sau lưng Lý Ngạn, như phóng thích tất cả điên cuồng và thù hận tích tụ trong lòng nàng.
. . . . . .
Bên cạnh tẩm cung Nhân Hoàng Tử Cấm thành, có một tòa cung điện vô cùng to lớn rộng rãi, mái ngói màu vàng, ngay cả mặt đất cũng được lát gạch màu vàng, vừa nhìn giống như được dát một lớp vàng phía trên, cho dù trong đêm tối cũng có thể khiến người ta lóa mắt.
Ba chữ “Kình Thiên cung” được viết phía trên tấm bảng treo trên cửa lớn chính cung, bút pháp cứng cáp có lực, phảng phất giống như bất cứ lúc nào cũng có thể hóa rồng bay lên. Nơi này là tẩm cung của Đại hoàng tử Chu Kình, Đại hoàng tử Chu Kình lúc này đang ngồi trên một chiếc ghế to, mí mắt buông xuống, vẻ mặt uy nghiêm ung dung, tựa hồ như đang suy tư điều gì đó.
Giam mình trong thạch lao suy ngẫm ba tháng, sau khi Đại hoàng tử Chu Kình từ trong địa lao đi ra, cả người như thoát thai hoán cốt, hoặc có lẽ sau chuyện Nhị hoàng tử bị một chưởng của Nhân Hoàng đập chết, hắn đã mất đi đối thủ cạnh tranh, cộng thêm tu vi võ công cũng thăng lên nhất giai, cho nên khí phách vương giả ẩn giấu trong thân thể đã lâu bắt đầu lộ ra bên ngoài. Cho dù hắn không nói lời nào cũng khiến các thái giám cung nữ đứng bên cạnh có một loại cảm giác bức bách khó thở.
- Xin điện hạ làm chủ cho thần thiếp!
Sau những tiếng bước chân dồn dập và huyên náo, Từ Tích - trưởng nữ của Từ gia đột nhiên xông tới khóc lớn quỳ lạy trên mặt đất.
- Xảy ra chuyện gì?
Đại hoàng tử Chu Kình mở mắt ra, khẽ nhíu mày.
Lúc trước khi còn trẻ, để có thể lấy đại mỹ nhân Từ Tích của Từ gia về làm thê tử, Đại hoàng tử Chu Kình có thể nói đã hao hết tâm cơ. Từ khi đưa nàng tiến cung, Chu Kình rất ngoan ngoãn phục tùng nàng, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Nhưng lần này sau khi từ trong địa lao đi ra, tinh thần diện mạo khắp người hắn đều thay đổi, đối diện với vị mỹ nhân đã từng vô cùng nuông chiều đang nỉ non khóc lóc trước mặt tựa hồ cũng lạnh nhạt hơn rất nhiều.
- Điện hạ không làm chủ cho thần thiếp, thần thiếp sẽ quỳ mãi ở đây!
Từ Tích dùng thủ pháp tương đối có hiệu quả từ trước đến nay của mình uy hiếp Đại hoàng tử.
- Hồ đồ! Ngươi phải cho bổn cung biết rõ xảy ra chuyện gì trước mới được chứ?
Chu Kình nghiêm khắc nói, tinh mang trong mắt lộ ra, đương nhiên đã có sắc thái đế vương.
Từ Tích vừa khóc lóc, vừa kể lại chuyện giữa Từ Tiều, Từ Minh và Đường Tiêu cho Đại hoàng tử Chu Kình.
Tỷ muội Từ Tích và Từ Lệ cũng không biết mẹ đẻ của mình bị Vân Dương phu nhân hãm hại, hai nàng mặc dù cùng cha khác mẹ với Từ Tiều, Từ Minh, nhưng vẫn cực kỳ yêu thương hai đệ đệ của mình. Từ Minh bất ngờ mất tích, hơn nữa nghe người trong nhà nói rất có thể có liên quan đến Đường Tiêu, cũng khiến hai tỷ muội bắt đầu chú ý đến Đường Tiêu. Hiện tại Từ Tiều còn bị Đường Tiêu đánh bại trên võ đài, hơn nữa Từ Tiều còn vì vậy mà mắc bệnh mất trí.
Liên tưởng đến chuyện Đường gia trước kia cường đoạt Dực Thai công chúa, cơn tức giận trong lòng hai tỷ muội càng khó lòng kìm xuống.
Nếu không thể lấy lại công đạo cho Từ gia, tỷ muội Từ gia cảm giác bản thân được gả vào hoàng cung chẳng có chút ý nghĩa gì nữa.
- Tiều nhi không phải đã giành được chức võ trạng nguyên năm ngoái sao? Làm thế nào lại để thua một tên phế vật võ học như Đường Tiêu?
Đại hoàng tử cũng không trả lời Từ Tích, mà chỉ cảm thấy có chút kỳ quái hỏi nàng.
Từ trước đến nay hắn vốn không quá chú ý đến những sĩ tử như Từ Tiều và Đường Tiêu, với thân phận Đại hoàng tử, hiện tại còn phải ứng phó với rất nhiều nhân vật cấp quan trọng trong ngoài triều đình, phải xử lý rất nhiều chuyện, có thể biết Từ Tiều là võ trạng nguyên năm ngoái, Đường Tiêu là phế vật võ học, đã xem như không tệ rồi. Đương nhiên, cái này cũng vì chuyện thành thân của Đường Tiêu và Dực Thai công chúa quá huyên náo ở Đài Kinh thành.
- Chuyện này thần thiếp làm sao biết được? Trong Đài Kinh thành có ai không biết Từ Tích ta là ái phi của điện hạ? Người khác đã khi dễ Từ gia chúng ta đến bước này, nếu điện hạ còn bất động không chèn ép bọn chúng, tiếp tục thờ ơ, sau này người ở Đài Kinh thành đều cho rằng điện hạ dễ khi dễ, ngay cả Hoàng Thượng cũng xem thường người…
Từ Tích vừa khóc, vừa âm thầm châm ngòi chiến sự.
- Chèn ép? Loại chuyện đánh nhau giữa trẻ con với nhau, bổn cung nhúng tay vào chẳng phải là chọc cười cho thiên hạ sao?
Đại hoàng tử Chu Kình lắc đầu.
- Đúng vậy! Ngài không nhúng tay vào! Ngài có biết tên Đường Tiêu kia trên giáo trường đã công nhiên đầu phục Thất hoàng tử Chu Vũ! Ngài cứ để bọn người Thất hoàng tử tiếp tục phát triển, xem xem Thất hoàng tử kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, sau đó cả đời bị bọn hắn gắt gao dẫm nát dưới chân.
Từ Tích càng nói càng kích động.
- Ha ha ha ha, một tên thiếu gia phế vật ăn chơi, một hoàng tử chỉ có chút thông minh, đám ô hợp bọn chúng có thể làm được chuyện gì to tát thì Đại Minh triều đã có thể quang phục Cửu Châu đại lục đánh bại Đại Mãn triều rồi.
Đại hoàng tử Chu Kình vẻ mặt khinh thường, khẽ cau mày.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Sau khi Nhị hoàng tử qua đời, Đại hoàng tử căn bản không coi trọng Thất hoàng tử. Nhưng Từ Tích nhắc đến chuyện của Đường Tiêu và Thất hoàng tử trên võ đài gần đây, vẫn khiến trong lòng hắn sinh ra mấy phần cảnh giác, suy tư muốn âm thầm tăng thêm số người tâm phúc và động tĩnh của hai người Đường Tiêu, Thất hoàng tử.
- Điện hạ! Minh nhi mất tích lâu như vậy còn không có tin tức, mười phần là bị tên thiếu gia Đường gia kia giết chết rồi, hiện tại nếu như Tiều nhi lại xảy ra chuyện, thần thiếp cũng không muốn sống nữa!
Từ Tích bắt đầu sử xuất chiêu cuối cùng, đập đầu xuống đất, đến nỗi chảy máu đầu.
- Ái phi đừng vội hồ đồ!
Đại hoàng tử Chu Kình kêu người đỡ Từ Tích dậy, sau khi có chút trầm tư liền nói với Từ Tích:
- Được rồi, ngươi đứng lên đi, chuyện này ta sẽ phái người đi điều tra.
- Điều tra? Điều tra có tác dụng gì chứ? Bọn hắn đã sớm tiêu hủy chứng cứ rồi! Nếu Đại hoàng tử quả thật muốn làm chủ cho thần thiếp, xin hãy phái người đi bắt Đường Tiêu đến, tra khảo một phen, chẳng lẽ Đại hoàng tử còn sợ lão tặc Đường Uyên sao?
Từ Tích dứt khoát nói.
- Hồ đồ! Bổn cung chính là người kế vị tương lai, làm sao lại sợ lão nhân Đường Uyên đó chứ? Việc này trong lòng bổn cũng đã có chủ trương, ái phi đừng nói thêm nữa.
Sau khi Đại hoàng tử Chu Kình nghe thấy cái tên Đường Uyên, lông mày liền nhíu lại, khoát tay áo với Từ Tích.
- Điện hạ đừng để thần thiếp đợi lâu, bằng không, cả nhà Từ gia đều sẽ bị tên tiểu súc sinh kia tiêu diệt, người kêu sau này thần thiếp làm thế nào sống trong cung được nữa?
Từ Tích tiếp tục kêu gào khóc lóc.
- Biết rồi, biết rồi, có ta ở đây, ai dám động đến Từ gia các ngươi?
Trong lòng Đại hoàng tử cũng bắt đầu có chút tức giận.
Nói ra, Đại hoàng tử xác thực cũng có mấy phần oán hận với Đường gia, đương nhiên là oán hận đối với Đường Uyên chứ không phải Đường Tiêu. Trước kia hắn vì muốn có được ủng hộ của Đường Uyên đã năm lần lên núi Dương Minh, ngồi trong gió lạnh rít gào cả ngày cũng không gặp được. Về sau trong một lần hoàng thất mở tiệc chiêu đãi, cuối cùng đã gặp mặt Trấn quốc hầu, không ngờ Đường Uyên lại cố ý tán dương võ nghệ của Nhị hoàng tử trước mặt mọi người, hoàn toàn không nhắc đến hắn, tựa hồ như không đặt hắn trong mắt lão.
Yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả đường đi lối về, Đại hoàng tử mặc dù tỏ vẻ không thèm đối phó với Đường Tiêu, nhưng bị Từ Tích vừa khóc vừa gây chuyện huyên náo như vậy, bất giác cũng bắt đầu chán ghét Đường Tiêu.
- Điện hạ thật sự quá mức nhân từ với bọn chúng, Từ gia sẽ bị bọn chúng nhanh chóng tiêu diệt….
Từ Tích rõ ràng không hài lòng lắm với câu trả lời của Đại hoàng tử, vẫn không ngừng khóc lóc.
Đại hoàng tử nhắm mắt lại, tỏ vẻ không quan tâm đến lời nói của Từ Tích, nhưng trong lòng lại càng thêm buồn bực ...
. . . . . .
Nghi Lan thành.
Tiệc rượu trong Lan Vương phủ đã được bày lên, Đường Tiêu và Thất hoàng tử Chu Vũ trở thành khách nhân tôn quý nhất của Lan Vương Chu Hiền, yến tiệc được tổ chức rất linh đình, khách và chủ nâng cốc tương giao, Lan Vương cũng tuyên bố trước mặt mọi người chuyện gả Nghi Lan quận chúa cho Đường Tiêu.
Lúc này mặc dù Phương Kích - thống lĩnh ngự lâm quân xuất hành trận này có hơi cảm thấy bất ngờ, nhưng vẫn biểu thị ý chúc mừng Đường Tiêu và Lan Vương, khi Lan Vương mời rượu Phương Kích và một đám đầu lĩnh ngự lâm quân cũng nhờ vả bọn hắn vài câu, kêu bọn hắn khi huấn luyện quân sự chiếu cố nhiều hơn đến Đường Tiêu.
Phương Kích là người cực kỳ ngạo mạn, bằng hữu rất ít, nhưng quan hệ với Lan Vương và Thất hoàng tử cũng không tệ lắm, chuyện kết thân bất ngờ lần này, ngược lại càng làm quan hệ giữa mấy người bọn họ kéo gần thêm vài phần. Lan Vương muốn hắn chiếu cố Đường Tiêu, hắn đương nhiên cũng phải nể mặt Lan Vương mấy phần.
Mục đích đầu tiên khi Đường Tiêu cầu thân với Lan Vương, chỉ là chọc tức Nghi Lan quận chúa, nếu chuyện không thành cũng khiến nàng xấu hổ, không ngờ vị nhạc phụ này lại thật sự đáp ứng, hơn nữa còn lập tức rất quan tâm chiếu cố đến hắn, khiến trong lòng Đường Tiêu cũng thật sự mong muốn chuyện hôn sự này.
Nghi Lan quận chúa không xuất hiện trong yến tiệc, Đường Tiêu suy đoán hiện tại nàng hơn phân nửa là đang phiền muộn trốn ở nơi nào đó khóc lóc, vừa nghĩ đến dáng vẻ hung thần ác sát muốn giết mình của nàng, Đường Tiêu lại không nhịn được muốn cười to một trận.
Nghi Lan quận chúa hiện tại xác thực đang khóc lóc thê thảm, mặc cho Dực Thai công chúa ở bên cạnh khuyên nhủ thế nào cũng không được.
- Nếu phụ vương cương quyết gả ta cho tên dâm tặc đó, ta nhất định sẽ chết!
Nghi Lan quận chúa khóc đến mức cuống họng khản đặc, hiện tại trong lòng nàng đang vô cùng hối hận, vừa nghĩ tới ánh mắt đắc ý của Đường Tiêu, và sau này phải sống cả đời với tên nam nhân này, nàng phiền muộn đến mức chỉ muốn đập đầu vào tường.
- Gần đây hình như hắn rất hứng thú với võ học, cũng không còn dâm tà như trước….
Dực Thai công chúa thực sự cầu thị nói với Nghi Lan quận chúa.
- Tại sao ngươi lại nói giúp cho hắn?
Nghi Lan quận chúa rất buồn bực nhìn Dực Thai công chúa, lần trước khi Nghi Lan quận chúa đến hoàng cung tìm nàng, nàng khóc còn thê thảm hơn mình, thậm chí mấy lần nhắc đến chuyện tự vẫn để kháng hôn, tại sao lúc này lại thỏa hiệp nhanh như vậy?
- Không phải....Cái này. . . . . . Ài. . . . . .
Dực Thai công chúa cũng không biết nói thế nào cho phải.
- Phiền chết đi được! Phiền chết đi được! Hắn chính là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Ta thà chết cũng sẽ không gả cho hắn!
Nghi Lan quận chúa giống như phát điên kêu lên.
Nàng vốn vì Dực Thai công chúa mới hành động như vậy, kết quả phải hi sinh hạnh phúc cả đời của mình, nhưng Dực Thai công chúa lại không có một chút đồng cảm, từ đầu đến cuối chỉ giữ im lặng, giống như chuyện này không hề có quan hệ đến nàng ta.
- Hắn thật ra cũng không phải xem thường ngươi, hắn làm vậy chủ yếu là vì ngươi đã chọc giận hắn, cho nên hắn mới cầu thân với Lan Vương, mục đích chỉ là muốn chọc tức ngươi.
Dực Thai công chúa nghe thấy Nghi Lan quận chúa mắng Đường Tiêu là con cóc ghẻ, không biết tại sao trong lòng có chút không vui, dứt khoát nói ra chân tướng sự việc.
- Chọc tức ta? Ngươi nói hắn muốn chọc tức ta, cho nên mới đề xuất chuyện cầu thân với phụ vương ta?
Nghi Lan quận chúa nghe thấy câu nói của Dực Thai công chúa, sau khi lĩnh hội được hàm ý trong lời nói của nàng, lại càng thêm phát điên, cưỡng ép cầu thân với người không thích, chuyện này thật sự khiến người ta rất khó tiếp nhận.
- Đúng vậy.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dực Thai công chúa không muốn nói thêm gì nữa, hiện tại nàng căn bản không hiểu được con người Đường Tiêu, trong ánh mắt hắn nhìn nàng hai ngày nay, căn bản không có bất cứ hàm ý gì, giống như trong vòng một đêm hắn đã hết sạch hứng thú với nàng.
Dực Thai công chúa đã từng chán ghét cực độ sự dây dưa của Đường Tiêu, vô cùng chán ghét ánh mắt mê đắm của hắn, nhưng nửa năm trước, ánh mắt hắn nhìn nàng đột nhiên lại thay đổi, thái độ cũng trở nên rất kỳ quái, phần lớn thời gian căn bản không thấy bóng dáng của hắn, giống như hắn đột nhiên biến mất vậy.
Lần này huấn luyện quân sự, Dực Thai công chúa cũng cùng tới, thật ra có một phần tâm tư chính là vì Đường Tiêu cũng tham gia huấn luyện quân sự lần này, nàng muốn thông qua cơ hội này tiếp xúc thêm với hắn. Mặc kệ Dực Thai công chúa vẫn còn chán ghét Đường Tiêu, căn cứ vào pháp lệnh Đại Minh triều, cả đời này, nàng đã không có cách nào thoát khỏi hắn nữa, cho nên nàng không thể không nghĩ cách tìm cơ hội tìm hiểu hắn, chú ý hắn nhiều hơn.
- Ta muốn giết hắn!
Ánh mắt của Nghi Lan quận chúa bắt đầu trở nên âm tàn, nàng rất phản cảm chuyện Đường Tiêu vừa ý vẻ đẹp của nàng nên cưỡng ép cầu thân, nhưng không được hắn vừa ý, lại bị cưỡng ép cầu thân, chính là sỉ nhục lớn lao với nàng, là một loại nhục nhã khiến người ta phẫn nộ đến phát điên, quả thực là vô cùng nhục nhã!
- Đừng, nếu ngươi lại đi chọc vào hắn, đoán chừng sẽ không bị đánh cho một trận đơn giản như vậy.
Dực Thai công chúa rất xấu hổ nhìn Nghi Lan quận chúa, chuyện này xảy ra đều vì nàng, hơn nữa sau khi được nàng khuyên giải chuyện còn tiếp tục chuyển biến xấu.
- Ngươi cũng quá xem trọng hắn rồi? Vừa rồi ở ngoài thành nếu không phải tên mập mạp chết bầm kia giở trò quỷ thì ta đã không thua hắn!
Nghi Lan quận chúa vẻ mặt không phục cộng thêm thần sắc kinh ngạc, Dực Thai công chúa rút cuộc đang suy nghĩ gì vậy? Tại sao nàng lại ra sức bảo vệ cho hắn như vậy?
- Nếu ngươi thật sự muốn hắn hủy bỏ hôn sự, chỉ có một cách.
Dực Thai công chúa không muốn nói tỉ mỉ với Nghi Lan quận chúa, đặc biệt không tiện nhắc tới những lôi chấn tử trong tay Đường Tiêu. Nhưng nàng biết rõ, nếu như Nghi Lan quận chúa lại tiếp tục dây dưa với Đường Tiêu, nói không chừng Đường Tiêu tức giận sẽ trực tiếp tiêu diệt nàng ta, trong ánh mắt Đường Tiêu, Dực Thai công chúa cảm giác được, hắn không có gì không dám làm.
- Cách gì?
Nghi Lan quận chúa vội vàng hỏi.
- Hiện tại chuyện thành thân vẫn chỉ là trên miệng, ngươi thừa cơ hội này xin lỗi hắn, thái độ thành khẩn một chút, vừa rồi ở ngoài thành ngươi không phải cố ý nhằm vào hắn, chỉ là hiểu lầm mà thôi. Nếu như hắn không tức giận với ngươi, đương nhiên sau này cũng sẽ không nhắc đến chuyện thành thân nữa, nếu không được, ta sẽ giúp ngươi nói mấy câu, cũng không biết hắn có nể mặt ta hay không, nhưng đây có thể là cách giải quyết vấn đề duy nhất.
Dực Thai công chúa nói ra đề nghị của nàng với Nghi Lan quận chúa.
- Kêu ta xin lỗi hắn! Có lầm không vậy?
Nghi Lan quận chúa cực kỳ kinh ngạc nhìn Dực Thai công chúa, nàng quả thực hoài nghi lỗ tai của mình có phải xảy ra vấn đề gì rồi hay không, nếu không thì đầu óc Dực Thai công chúa có vấn đề, tại sao có thể đề xuất một kiến nghị hoang đường như vậy.
- Đúng.
Dực Thai công chúa nhẹ gật đầu.
- Huyền nhi muội muội, muốn ta xin lỗi hắn, trừ phi ta chết! Nhưng ngươi chờ xem, ta nhất định sẽ khiến hắn khóc lóc thảm thiết cầu xin ta chủ động hủy bỏ hôn sự này!
Sắc mặt Nghi Lan quận chúa bắt đầu trở nên âm trầm, nàng đã hạ quyết tâm, nhân lúc Đường Tiêu ở cảng cá Ngạnh Phương huấn luyện quân sự, sẽ tìm cơ hội trừng trị hắn một trận, đánh cho đến khi hắn chủ động cầu xin tha thứ hủy bỏ chuyện hôn sự này mới thôi.
Còn không được sẽ đánh chết hắn! Nếu Lan Vương và Thất hoàng tử đã tuyệt tình như vậy, thì cũng đừng trách Chu Cầm Nhi ta không nể mặt đám nam nhân thối tha các ngươi! Sau khi gây ra một đống tai họa chồng chất, ta sẽ trốn đi, cục diện rối rắm này là do các ngươi tự rước lấy!
Lẽ nào một võ giả Nhân Nguyên tứ giai đỉnh phong không làm gì được một võ giả Nhân Nguyên tam giai sao?
- Cầm Nhi tỷ tỷ, ngươi nghe ta khuyên một câu, đừng đi tìm hắn, ngươi thật sự không thể trêu vào hắn đâu.
Dực Thai công chúa không biết nên nói gì cho phải.
- Ta không tìm hắn!
Nghi Lan quận chúa phất tay áo với Dực Thai công chúa, trong lòng càng cảm thấy Dực Thai công chúa hiện tại có chút khó hiểu, nhưng nàng cũng không muốn nói gì thêmvới Dực Thai công chúa, đến lúc đó nàng muốn làm gì với Đường Tiêu, cứ trực tiếp đi làm là được rồi.
. . . . . .
Cảng cá Ngạch Phương là một vùng ngư nghiệp rất trọng yếu trong khu vực nội thành Nghi Lan, hàng năm đều cung cấp số lượng lớn tài nguyên thịt cá hải sản cho Nghi Lan thành. Một bộ phận hải sản có chất lượng tốt nhất sẽ được đưa đến Tử Cấm thành làm cống phẩm, đối với Áo Bỉ Đảo tài nguyên thiếu thốn mà nói, ngư nghiệp chiếm tác dụng hết sức quan trọng trong toàn bộ nền kinh tế Đại Minh triều.
Phần lớn hải tộc yêu thú sinh sống dưới biển sâu, một số hải tộc yêu thú đẳng cấp cao, trải qua mấy vạn năm tu luyện, đã tiến hóa thành hình người. Nhưng hải tộc vô cùng ỷ lại vào nước biển, thành phần đặc biệt của nước biển, là nguồn gốc phát ra nguyên khí trong cơ thể bọn họ, nhưng cực kỳ kiêng kị với thiên địa khô ráo, nếu như bọn hắn tới quá gần lục địa, thân thể sẽ sản sinh ra một số tật bệnh rất kỳ quái, chân khí trong cơ thể xói mòn, tu vi võ học cũng sẽ chịu ức chế rất lớn.
Vương quốc hải tộc có diện tích mặt nước vô cùng bao la, cũng không muốn chiếm lĩnh lục địa, nhưng lại có tính tham lam vô cùng đối với loài người trên lục địa. Tham vọng nhân tính của hải tộc rất mạnh, nam tử hải tộc rất ưa thích sự ngượng ngùng của nữ nhân loài người. Đồng dạng, nữ nhân hải tộc cũng rất thích vẻ mạnh mẽ của nam tử loài người. Một số loài hải tộc hung tàn, thậm chí còn trực tiếp lấy con người là thức ăn.
Mặt khác hải tộc cũng cảm thấy hứng thú với thức ăn là con người đã qua xào nấu, tinh huyết hồn phách trên người võ giả loài người, sau khi được bọn chúng thôn phệ, luyện hóa, hấp thu, có thể có tác dụng tăng cường cực độ tu vi võ học của bọn chúng, thậm chí khiến bọn chúng có được lực thích ứng với thổ nhưỡng lục địa. Cho nên, con người quả thực là bảo vật đối với hải tộc.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Ngược lại, con người đồng dạng cũng lấy một số sinh vật hải tộc cấp thấp làm thức ăn, xào nấu các loại món ngon. Con người khi bắt được nữ tử hải tộc đã tu luyện thành hình người, sẽ dùng vại đựng nước lớn chứa nước biển nhốt lại, tiến cống cho một số quan lớn quý tộc thích hưởng lạc thú. Thậm chí nhốt trong thanh lâu, để cho các binh sĩ, dân chúng bình thường có cơ hội mua vui.
Cho nên, chiến tranh giữa con người và hải tộc đã kéo dài từ xưa đến nay, chỗ giao giới giữa lục địa và hải dương, bãi biển cảng cá là vùng giao tranh của song phương.
Hơn sáu trăm năm trước, trước khi Thiên Cơ Tông Chính Thuỷ Tổ bế quan trong huyệt động Thất tinh tuyệt bích thiên cơ ở Áo Bỉ Đảo, cũng đã suy diễn ra chuyện hậu thế, vì vậy đã thiết lập một không gian Truyền Tống Trận cực lớn. Khi Đại Mãn triều xâm lược Đại Minh triều, kỵ binh đã cuốn sạch toàn bộ Cửu Châu đại lục, Tử Nguyệt chân nhân theo chỉ thị của Chính Thuỷ Tổ, đã khởi động không gian Truyền Tống Trận do Chính Thuỷ Tổ bố trí, đưa Tử Cấm thành bao gồm cả mấy trăm vạn con dân Đại Minh triều và con cháu hoàng gia đến Áo Bỉ Đảo .
Từ khi con dân Đại Minh triều tiến vào Áo Bỉ Đảo, vẫn không ngừng tiến hành chiến đấu bất khuất với vương quốc hải tộc Ba Duy ở eo biển, trải qua vô số lần chiến dịch lớn nhỏ ở bờ biển mấy trăm năm qua, Đại Minh triều không ngừng gây thiệt hại nặng nề cho chủ lực của vương quốc Ba Duy, xác lập ưu thế quân sự cực lớn ở ven bờ Áo Bỉ Đảo.
Đặc biệt gần một trăm năm qua, Đại Minh triều gia tăng đưa vào tài nguyên ngư nghiệp trên diện rộng, trong các cảng cá cỡ lớn đều điều động quân thường trú tiến hành đóng giữ. Hơn nữa còn đang xây dựng pháo đài Thần Minh cực lớn bên bờ biển, chuyên môn đối phó với số lượng lớn bộ đội hải tộc và cao thủ hải tộc từ biển sâu xông tới.
Cho nên, mặc dù hiện tại cảng cá vẫn đang phải chịu quấy rối của quân đội hải tộc, nhưng cũng không phải là quấy rối quy mô lớn, hơn nữa loại quấy rối này cũng không có khả năng kéo dài.
Các sĩ tử Đài Kinh thành năm nay lựa chọn cảng cá Ngạch Phương để huấn luyện quân sự, bình thường sẽ tiến hành một số chiến đấu thực chiến cơ bản nhất, huấn luyện chiến cương chiến kỹ kết trận.... Nếu trong lúc này gặp phải quấy rối quy mô nhỏ của binh sĩ hải tộc, những sĩ tử này dưới sự bảo vệ của 2000 binh sĩ ngự lâm quân sẽ tiến hành chiến đấu thật sự quy mô nhỏ với binh sĩ hải tộc, tự mình cảm thụ không khí chiến tranh.
Đương nhiên, nếu binh sĩ hải tộc tới quấy rối vô cùng cường đại, Đại thống lĩnh Phương Kích cũng không để cho mấy trăm sĩ tử này tham chiến, nhiều nhất chỉ để bọn hắn trốn ở pháo đài Thần Minh phía xa cảm thụ một chút không khí chiến tranh.
Có một quan đạo vô cùng rộng lớn từ Nghi Lan thành tiến về cảng cá Ngạch Phương, mỗi ngày đều có rất nhiều xe ngựa cỡ lớn chuyên chở các loại hải sản tươi ngon thông hành. Nhưng đám sĩ tử tới huấn luyện quân sự không được cho phép đi con đường này, bọn hắn được 2000 binh sĩ ngự lâm quân bảo vệ, vứt bỏ ngựa theo một đường núi uốn lượn vòng qua cảng cá Ngạnh Phương, cái này chẳng khác nào là một loại hành quân huấn luyện.
Sáng sớm, trời mới vừa tờ mờ sáng, trên đồng cỏ bên ngoài thành đã tràn đầy sương sớm. Trải qua hai ngày một đêm hành quân vội vã, đám sĩ tử vừa đói vừa mệt vẫn đang ngủ say chưa tỉnh, nhưng vào lúc này, một hồi thanh âm giống như tiếng sấm vang lên ngoài cửa Nghi Lan thành. . . . . .
- Năm phút sau, xuất phát!
- Trong vòng năm phút còn chưa tiến vào trận hình hành quân, sẽ bị phạt mười quân côn!
Mấy trăm tên sĩ tử đáng thương sau khi bừng tỉnh bởi những thanh âm giống như tiếng sấm, ngỡ ngàng đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy Đại thống lĩnh ngự lâm quân Phương Kích mang theo một cây Phương Thiên Họa Kích toàn thân tối tăm, giống như hung thần ác sát lơ lửng giữa không trung. Những thanh âm giống như tiếng sấm vừa rồi rất rõ ràng là từ miệng hắn phát ra.
2000 tên binh sĩ ngự lâm quân súng ống sẵn sàng chỉ trong một phút đã sắp xếp xong mấy phương trận hành quân, chiến mã bỏ lại Nghi Lan thành.
- Hôm qua chạy cả một ngày đường, hôm nay trời còn chưa sáng, lại muốn chúng ta bắt đầu chạy, tên Phương điên này thật là biến thái.
Đám sĩ tử liên tục nhỏ giọng mắng chửi. Sau đó mọi người đưa mắt nhìn nhau, giống như ngầm hiểu ý, vừa ngáp dài, vừa cố gắng kéo dài thời gian, tranh thủ nằm thêm một lát.
Tối qua sau khi Đường Tiêu ăn tiệc chiêu đãi ở phủ Lan Vương, đã xin cự tuyệt lời mời nghỉ lại trong phòng khách của phủ, quay lại ngoài cửa thành, cùng Chu Càn giản dị ngủ trên chăn đệm trải dưới đất.
Sau khi Phương Kích rống lên, Đường Tiêu vội vàng bò dậy, vừa sửa sang lại đồ đạc của mình, vừa đá vừa đánh thúc giục Chu Càn cả ngày ngủ gật cùng hắn thu dọn đồ đạc. Chu Càn rất không muốn nhưng cũng vừa vặn cùng Đường Tiêu đứng trong hàng ngũ các sĩ tử trong thời gian năm phút.
Năm phút đồng hồ trôi qua, ngoại trừ Đường Tiêu và Chu Càn, còn có Phương Kích và Thất hoàng tử cùng Dực Thai công chúa từ trong thành đi ra, mấy trăm tên sĩ tử khác còn chưa có ai thu thập xong đồ đạc, có một số thậm chí còn nằm xuống ngủ tiếp.
- Những kẻ chưa bày trận, hầu hạ quân côn hết cho ta!
Phương Kích rống to, 2000 ngự lâm quân đồng loạt hô ứng, sau đó giống như hung thần ác sát lao về hướng mấy trăm tên sĩ tử, bốn, năm tên lính phụ trách một gã sĩ tử, nhanh chóng khống chế tất cả sĩ tử trên mặt đất.
- Đánh!
Những sĩ tử này nhất thời choáng váng, không ngờ Phương Kích nói đánh là đánh, các cây quân côn đồng loạt giơ lên cao, lại nặng nề đánh xuống, bờ mông đám sĩ tử thoáng chốc nở hoa, liên tục kêu khóc thảm thiết bên ngoài Nghi Lan thành.
Toàn thân Chu Càn toát mồ hôi lạnh, trong lòng rất hối hận, nếu như không phải vừa rồi Đường Tiêu bắt buộc hắn thức dậy, kịp thời bày trận, thì bây giờ hắn cũng phải chịu đòn giống như những sĩ tử kia rồi.
- Nếu ai không phục tùng mệnh lệnh, đánh thêm mười côn!
Phương Kích lại rống to.
Sau khi trải qua bữa tiệc gậy gộc, đám sĩ tử không còn dám chậm chạp nữa, cố chịu sự đau nhức ở bờ mông, làm chuyện gì cũng rất nhanh chóng, chỉ có điều trong lòng vẫn không ngừng mắng chửi Phương Kích biến thái.
Phương Kích trước kia vẫn ở trong quân, năm nay mới được điều động quay về Đài Kinh thành làm Đại thống lĩnh của mười vạn ngự lâm quân, hắn rất khó chịu trước tác phong công tử của đám sĩ tử Đài Kinh thành, cho nên sáng hôm nay mới cho đám sĩ tử này một đòn phủ đầu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Bởi vì trong đội ngũ có một bộ phận sĩ tử đã tham gia huấn luyện quân sự năm trước, năm trước dẫn đội chính là một gã thống lĩnh họ Diêu, hành quân giống như đi du ngoạn, rất nhẹ nhàng vượt qua. Sau khi nghe bọn hắn giới thiệu xong, tất cả mọi người đều có chút không xem trọng huấn luyện quân sự lần này, nhưng trận quân côn trách phạt lần này lập tức đã khiến bọn hắn hiểu rõ, ngày tháng sau này sẽ không dễ dàng trôi qua dưới tay tên Phương Kích điên này.
Phương Kích sắp xếp tất cả sĩ tử vào trong quân trận; có bốn, năm tên binh sĩ ngự lâm quân phụ trách huấn luyện bảo vệ một gã sĩ tử. Nói là bảo vệ, nhưng thật ra là giám sát, nếu sĩ tử có hành vi lười biếng, những binh sĩ ngự lâm quân này lập tức sẽ dành cho bọn hắn một trận quân côn trừng phạt.
Bốn năm tên binh sĩ ngự lâm quân và một gã sĩ tử tự động hình thành một tổ, tổng cộng hình thành 423 tổ, số tổ này sẽ xuyên suốt toàn bộ thời gian huấn luyện quân sự.
Sau khi phân phối xong nhân viên, quân ngũ mang theo những sĩ tử này liền bắt đầu cuộc hành quân đường núi gian khổ.
Phương Kích đã thiết lập năm điểm nghỉ ngơi tạm thời giữa Nghi Lan thành và cảng cá Ngạch Phương, hơn nữa còn định ra biện pháp trừng phạt, toàn thể mười tiểu tổ cuối cùng đến điểm nghỉ ngơi sẽ phải nhận trừng phạt mười cây quân côn. Người tiếp nhận trừng phạt là toàn bộ tiểu tổ, chứ không phải sĩ tử trong tiểu tổ, nói cách khác một khi tên sĩ tử nào đó đến nơi nghỉ ngơi cuối cùng, mấy tên binh sĩ ngự lâm quân đi cùng hắn cũng sẽ phải chịu chung hình phạt.
Nếu như phát hiện binh sĩ ngự lâm quân có ý đồ dùng các loại thủ đoạn trợ giúp sĩ tử xuyên qua đường núi nhanh hơn, sẽ phải tiếp nhận hình phạt một trăm lần quân côn, đồng thời bị vĩnh viễn hủy bỏ biên chế ngự lâm quân, cho nên đối với những binh sĩ ngự lâm quân này mà nói, bọn hắn chỉ có thể dùng phương thức không ngừng đe dọa và uy hiếp để sĩ tử trong tổ không làm liên luỵ đến mình.
Hành quân đường núi gấp gáp đối với nửa năm gian khổ trong Đường phủ của Đường Tiêu mà nói, quả thực chỉ là trò trẻ con, sau khi bắt đầu hành quân không bao lâu, hắn đã vọt lên hàng đầu tiên của đội ngũ, dẫn đầu rất xa. Hơn nữa chuyện khiến cho Đại thống lĩnh Phương Kích phiêu du trên không trung để tiến hành kiểm tra toàn bộ hành trình của ngự lâm quân cảm thấy có chút xấu hổ chính là, bốn gã binh sĩ ngự lâm quân hắn sai khiến đi theo Đường Tiêu, rõ ràng không theo kịp bước chân Đường Tiêu!
Đường Tiêu cứ đi được một đoạn đường, đều dừng lại đợi bốn gã binh sĩ ngự lâm quân kia đuổi theo, bốn gã binh sĩ ngự lâm quân nhìn Đường Tiêu cũng có chút xấu hổ. Nếu bọn hắn khu động chân khí trong cơ thể khẳng định có thể đuổi kịp Đường Tiêu, nhưng hôm nay phải đi đường núi cả ngày, chân khí trong cơ thể không thể nào chèo chống lâu như vậy, hiện tại cũng chỉ có thể kiên trì theo sát hắn từ xa.
Phương Kích dự tính sau ba giờ mới có thể đến địa điểm mục tiêu thứ nhất, nhưng trong hai giờ Đường Tiêu đã tới nơi, nhưng sau khi hắn tới nơi, cũng không ở tại chỗ nghỉ ngơi, mà lập tức bắt tay vào tu luyện Nhật Nguyệt Luân Hồi kiếm.
Đường Tiêu xem trọng kiếm phổ của Nhật Nguyệt Luân Hồi kiếm, chủ yếu là xem trọng năng lượng đâm xuyên cường đại của nó. Trong lòng hắn đã có một chiến thuật tưởng tượng, đầu tiên lợi dụng lực xuyên thấu cường đại của Nhật Nguyệt Luân Hồi kiếm đục thủng phòng ngự cương khí của đối phương, sau đó dùng tuyệt kỹ “Đạn chỉ” của hắn bắn lôi chấn tử trúng người đối phương tạo thành bạo sát!
Cứ như vậy, bất luận đối phương có võ học tu vi cao bao nhiêu, chỉ cần có thể dùng Nhật Nguyệt Luân Hồi kiếm đục thủng hộ thể cương khí của đối phương, Đường Tiêu có thể dùng lôi chấn tử đánh hắn thất điên bát đảo.
Bốn gã binh sĩ ngự lâm quân mệt mỏi ngồi co quắp dưới đất cố gắng khôi phục nguyên khí trong cơ thể, rất ngạc nhiên nhìn Đường Tiêu liên tục tập luyện, bọn hắn rất hoài nghi tinh lực của vị Đường thiếu gia này tại sao lại tràn đầy như vậy.
Thật ra Đường Tiêu cũng không phải thoải mái như bề ngoài, chỉ có điều trải qua huấn luyện cực hạn từ kiếp trước xuyên suốt đến nửa năm qua ở kiếp này đã khiến hắn sớm mất cảm giác với đau đớn và mệt nhọc của cơ thể.
Người thứ hai và thứ ba chạy đến điểm tập kết sau Đường Tiêu, lại là Thất hoàng tử Chu Vũ và Dực Thai công chúa! Thất hoàng tử là người chạy tới thứ hai, Đường Tiêu ngược lại không cảm thấy gì cả, nhưg Dực Thai công chúa có thể chạy tới thứ ba lại khiến Đường Tiêu có chút bất ngờ, xem ra Chu Huyền Nhi này xác thực cũng có chút dẻo dai, hoặc là trong lòng có chấp niệm, cũng không phải loại công chúa hoàn toàn được nuông chiều từ bé.
Mặt khác điều này cũng tương đối nói rõ, trong hoàng cung xác thực có số lượng lớn linh đan diệu dược, võ công bí kíp, mới khiến thân thể của đám hoàng tử công chúa có tố chất cao hơn sĩ tử bình thường.
Nhưng sau khi Thất hoàng tử và Dực Thai công chúa chạy tới, cũng không thoải mái như Đường Tiêu, hai người bọn họ đều ngồi dưới đất thở hổn hển, nhìn thấy Đường Tiêu khoan thai tự đắc ngồi ở đó luyện công, trong lòng cảm thấy rất cảm khái.
. . . . . .
Lại thêm hai ngày một đêm trôi qua, tối hôm sau, khi trời hoàn toàn tối hẳn, còn có hơn 100 tên sĩ tử chưa thể đến được nơi cắm trại của cảng cá Ngạch Phương. Phương Kích bất đắc dĩ, kêu các binh sĩ ngự lâm quân cưỡng ép 100 tên sĩ tử này tới, đương nhiên, hơn một trăm người này không tránh khỏi mỗi người bị phạt 10 quân côn, mười người cuối cùng, ngay cả binh sĩ ngự lâm quân đi theo cũng cùng bị phạt.
Trong doanh địa huấn luyện quân sự của cảng cá Ngạch Phương bắt đầu vang lên tiếng kêu la, có một số sĩ tử thậm chí đã bắt đầu gào khóc thảm thiết, từ nhỏ đến lớn bọn họ chưa bao giờ nếm qua loại cực khổ này, cũng chưa từng chịu phạt như vậy! Mông đít tất cả đều bị đánh nát, buổi tối khi ngủ cũng chỉ có thể nằm sấp.
- Dựa vào biểu hiện này của các ngươi, Đại Minh triều đúng là xong đời! Khi kỵ binh Đại Mãn triều xông đến, các ngươi dùng cái gì để bảo vệ gia viên cuối cùng của chúng ta? Dùng cái gì để bảo hộ con dân Đại Minh triều và người nhà của chúng ta!
Hôm nay, Phương Kích vô cùng thất vọng với mấy trăm tên sĩ tử này, hắn bay trên không trung không ngừng rống giận với bọn chúng, tiếng gào khóc thảm thiết trong doanh địa lập tức giảm bớt đi rất nhiều.
- Eo biển rộng như vậy, Đại Mãn triều có thể đánh tới được sao? Hải tộc dễ đối phó như vậy sao? Ngươi chính là muốn lợi dụng chúng ta lấy lòng mọi người! Để giành được quan tước cao hơn cho mình mà thôi!
Một gã sĩ tử không phục, bắt đầu đả kích Phương Kích, vì tất cả mọi người đều không nói chuyện, kết quả thanh âm của hắn lại cực kỳ rõ ràng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius