Siêu Cấp Võ Thánh Tác giả: Lãng Tử Biên Thành Chương 86: Hộp đêm Thiên Đường Nhân Gian
Người dịch: nemdagiautay Nguồn: metruyen.com
- Cậu chỉ giỏi ăn thôi. Được rồi, chúng ta tìm một gian phòng nhỏ nhưng có thể ăn uống vui đùa là được nhé?
Tần Thư Nhã nói ra ý nghĩ của mình.
- Cũng được đấy, tôi nghĩ mọi người nên đi quán bar Thiên Đường Nhân Gian đi, chỗ đó có cho thuê phòng, có thể ăn uống cũng có thể hát hò, mọi người nghĩ sao?
Cuối cùng cái tên kín miệng Hoàng Thế Nhân cũng mở lời.
- Thiên Đường Nhân Gian hả? Chỗ đó đắt lắm.
Lý Na là bạn gái gã nên vội lên tiếng, nói thầm.
- Không sao, anh có tiền mà.
Hoàng Thế Nhân nói câu đó xong liền liếc mắt nhìn sang Vu Thiên, như muốn nói cho Vu Thiên biết gã có nhiều tiền, Vu Thiên không thể so với gã được.
Vu Thiên thì lại chẳng sao hết, đi đâu chơi cũng thế cả thôi. Hắn sở dĩ đi theo Tần Thư Nhã cũng bởi vì sự an toàn của cô, mà cha cô đang giúp mình xây dựng võ trường. Hơn nữa mấy ngày nay không ở trường học thì là ở phòng ngủ, Vu Thiên cũng nghĩ nên thay đổi một chút không khí.
- Hay lắm, thế có phải thiếu gia Hoàng Thế Nhân đây mời khách hay không?
Uông Mai vừa nghe Hoàng Thế Nhân nói đi Thiên Đường Nhân Gian thì không nhịn được sự hưng phấn trong lòng. Mà cái tên Hoàng Thế Nhân này lại thể hiện chính mình có tiền, không thịt hắn thì thịt ai bây giờ?
Lúc này Hoàng Thế Nhân không quan tâm Uông Mai, kể cả người bạn gái trên danh nghĩa Lý Na của mình, hắn đang nhìn Tần Thư Nhã chờ đợi.
Tần Thư Nhã tựa hồ cũng cảm thụ được ánh mắt của Hoàng Thế Nhân.
- Lý Na, theo cậu nên đi đâu đây?
Cô rất thông minh khi đẩy quyền lựa chọn cho bạn gái Hoàng Thế Nhân.
- Thế thì nghe Mai tỷ đi, chúng ta đi Thiên Đường Nhân Gian.
Tuy Lý Na muốn tiết kiệm cho bạn trai nhưng nghĩ tới mọi người đang cao hứng mà làm như vậy không phải khiến cho mọi người mất hứng hay sao?
- Được, Lý Na cũng đồng ý rồi, ha ha, chúng ta đi Thiên Đường Nhân Gian thôi.
Uông Mai khá là nhí nhảnh, khi thấy Lý Na đồng ý liền vui sướng đến nhảy cẫng lên.
Cứ thế, sáu người gọi hai taxi hướng về hộp đêm Thiên Đường Nhân Gian trên phố Hoàng Kim.
Do đại học Trung Hoa chỉ cách Thiên Đường Nhân Gian có hai con phố nên không lâu sau đó, mấy người Vu Thiên đã đặt chân tới cửa lớn của Thiên Đường Nhân Gian.
Sau khi trả tiền xe, sáu người liền bước ra ngoài.
- Oa! Thiên Đường Nhân Gian quả là xa hoa, xem đại môn khí phái chưa này.
Người nói lời này là Uông Mai, bởi trong sáu người trừ Vu Thiên ra, thì Uông Mai không phải là người thành phố Trung Sơn. Bởi sống ở những thành thị hạng ba nên khi tới kinh thành cô thấy cái gì cũng mới mẻ, nhất là khi tới hộp đêm số một kinh thành, Thiên Đường Nhân Gian, không kinh ngạc mới là khó tin.
Vu Thiên khi thấy cửa lớn của Thiên Đường Nhân Gian cũng có chút ngạc nhiên. Nhưng sự ngạc nhiên này cũng dần bị áp chế xuống. Bởi trước đó Hắc Lang còn mời hắn tới Đế Hào ăn cơm, mà mặt tiền chỗ đó với ở đây cũng không khác biệt mấy, sự ngạc nhiên của Vu Thiên vì thế mà giảm hẳn.
Nhưng sự do dự trong nháy mắt đó lại bị Hoàng Thế Nhân bắt được.
Do Vu Thiên cũng không có giới thiệu mình ở đâu đến, người nhà làm gì, mà Tần Thư Nhã cũng không nói, nên Hoàng Thế Nhân cũng không biết nhiều lắm về hắn, giờ thấy Vu Thiên ngạc nhiên thì gã biết chắc hắn chẳng phải công tử gì hết, chí ít là lần đầu tới nơi như thế này, nếu không thì ánh mắt của hắn cũng sẽ không như vậy. Cảm giác được điều này, khóe miệng Hoàng Thế Nhân khẽ nhếch lên, trong lòng có chút vui vẻ.
- Mọi người mời vào, xin hỏi mọi người muốn hát, khiêu vũ hay là nghỉ ngơi?
Thấy sáu người Vu Thiên đang bước vào cửa lớn, một nữ chiêu đãi viên nhiệt tình chào đón.
- Cho chúng tôi một phòng, có thể hát là được, tốt nhất là có thêm một phòng nhỏ bên trong để tiện nghỉ ngơi chút.
Hoàng Thế Nhân hướng về nữ chiêu đãi viên, thành thạo nói.
- Được, mấy vị tiên sinh, tiểu thư xin mời theo tôi.
Nghe thấy Hoàng Thế Nhân nói thế, nữ chiêu đãi viên kia liền mỉm cười dẫn sáu người Vu Thiên vào. Đối với loại sinh viên coi tiền như rác thì đám phục vụ ở đây một ngày thấy không ít.
Qua một hành lang dài, bước qua một tấm thảm đỏ mềm mại, mấy người Vu Thiên dừng trước một căn phòng mang biển 138.
- Các vị tiên sinh tiểu thư, đây chính là phòng mấy người yêu cầu.
Nói xong mấy câu này, nữ phục vụ nhẹ nhàng đẩy cửa ra, sau đó bước vào bật đèn lên. Một gian phòng rộng khoảng 60m2 hiện lên trước mắt mấy người Vu Thiên.
- Các vị nếu muốn rượu thì trong tủ kia có, còn nếu muốn……
- Nếu muốn ăn hoa quả thì mở tủ dưới, còn nếu muốn hát, thì dùng máy tính màn hình cảm ứng kia, có thể chọn bài, nếu như mệt thì bên trong có một phòng nhỏ để nghỉ, đúng thế chứ?
Hoàng Thế Nhân liền cắt đứt câu nói của nữ phục vụ này, rồi liến thoắng kể ra những gì mà cô ta chuẩn bị giới thiệu.
- Đúng thế thưa tiên sinh, xem ra ngài là khách quen, nên tôi không quấy rầy nữa, nếu có chuyện thì xin rung chuông, tôi sẽ qua ngay.
Nữ phục vụ lễ độ trả lời.
- Đi, đi.
Hoàng Thế Nhân vung tay, đuổi cô phục vụ ra ngoài.
Đợi cô nhân viên vừa ra ngoài thì bên trong đã vang lên tiếng kêu của Uông Mai:
- Oa! Rượu đỏ Meire, chai này không tính là quý nhưng mà trên thị trường giá cũng lên tới một vạn đó, trời ơi, trong này toàn rượu cỡ đó, quá khoa trương rồi.
- Dừng lại đi, cậu phải biết nếu muốn dùng rượu kiếm tiền thì chỉ cái chai Meire đỏ này bên ngoài sẽ lấy của chúng ta hai vạn nguyên rồi đó.
Nhà làm nghề kinh doanh hộp đêm như Tần Thư Nhã thì hiển nhiên vấn đề này cô rất tinh thông.
Mà Hoàng Thế Nhân vừa nghe Tần Thư Nhã nói như vậy, liền mừng chết đi được. Mặc dù gã cũng không ngờ trong phòng lại có rượu mắc như vậy, nhưng hắn biết do thái độ vừa rồi của mình nên nhân viên kia cho rằng mình là loại tiêu tiền như rác, nhưng nghĩ tới mưu kế của mình có thể thực hiện được thì có mất ba năm vạn cũng bình thường thôi.
- Ha ha, chuyện này không có gì đâu, chỉ cần mấy tiểu thư xinh đẹp có thể vui chơi thoải mái là được. Tiền cứ để tôi tính.
Hoàng Thế Nhân rất sợ người khác không biết bữa cơm này là gã mời, nên cố ý nhấn mạnh thêm một lần.
Hoàng Thế Nhân nói như thế, mấy người Tần Thư Nhã cũng không có chú ý, nhưng Lý Na lại lén nhìn gã, bởi chỉ nhờ mấy câu đó mà địa vị gã trong lòng cô phảng phất cao hơn không ít.
- Đến nào, cùng uống rượu, cùng hát hò, chúng ta nhờ vào bạn trai Lý Na mới có thể tận hứng chơi đùa được nha.
Uông Mai cũng biết đạo lý bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, cho nên cô liền nâng ly rượu đỏ lên hướng tới phía Lý Na.
- Mai tỷ nói cái gì đó?
Vừa nghe Uông Mai nói như vậy, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Na trở nên đỏ hồng.
- Đúng thế Mai tỷ, không thể nói thế được, hôm nay tôi mời các mỹ nữ đi chơi, sao lại có chuyện phải nhờ có ai mới được cơ chứ.
Nói xong câu đó, Hoàng Thế Nhân lại lén liếc nhìn Tần Thư Nhã. Trong quan niệm tán gái của gã, nếu muốn theo đuổi một người con gái thì nên liều mạng dùng tiền mà nện, đến khi nào cô ta động tâm thì thôi. Mà hiển nhiên Hoàng Thế Nhân cũng muốn dùng cách đó để tranh thủ chút hảo cảm của Tần Thư Nhã.
- Được, tâm ý đó của Hoàng thiếu chúng tôi sẽ nhận, hì hì. Mau, không ai hát thì tôi hát trước nha.
Vừa nói chuyện, Uông Mai liền phóng khoáng tới chỗ máy tính kiểu mới kia, chọn bài mình thích nhất để hát, “Thời gian vui vẻ”.
Mọi người liền vỗ tay cho Uông Mai, ngay cả Vu Thiên cũng thế, vừa uống rượu tay kia thì vỗ đùi, trợ hứng cho cô hát.
Uông Mai hát xong một bài liền đi xuống, Vương Đình liền xông ngay lên, chọn bài “giai điệu tuổi trẻ”, thấy Vương Đình lên hát, Tần Thư Nhã khẽ qua chỗ Vu Thiên.
- Vu Thiên, anh không định hát một bài à?
Mọi người vào đâyđể ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Siêu Cấp Võ Thánh Tác giả: Lãng Tử Biên Thành Chương 87: Hoàng Thế Nhân ác độc
Người dịch: nemdagiautay Nguồn: metruyen.com
- Ha ha, cô biết tôi mà, tôi không có hát được.
Vu Thiên mỉm cười, lắc đầu.
Tần Thu Nhã cũng biết Vu Thiên ở trong rừng sâu từ nhỏ, nếu nói công phu của hắn thì không còn gì phải nói, thế nhưng hát thì lại không phải là thế mạnh của hắn.
- Như thế, anh cứ ngồi đó chút nữa em hát cho anh nghe một bài nha?
- Ừm, tôi sẽ cố gắng lắng nghe.
Vu Thiên cũng không có suy nghĩ nhiều, gật đầu với Tần Thư Nhã. Đối với Vu Thiên mà nói, bất kể là ai hát, vì phép lịch sự hắn đều chú ý lắng nghe. Đương nhiên, nếu là trước đây, có lẽ Vu Thiên sẽ không làm như vậy, nhưng từ khi Vu Thiên xem một quyển sách tên là “ Xử thế triết học”, trong sách có chỉ dạy rất nhiều cách giao tiếp với người khác, cho nên lúc này Vu Thiên mới làm ra việc lễ phép như vậy. Bởi vì Vu Thiên biết tôn trọng người khác, thực ra là tôn trọng chính mình.
- Vậy nha, chút nữa người ta hát thì anh phải cố mà nghe đấy nha.
Tần Thư Nhã mắc cỡ, đỏ mặt nói với Vu Thiên.
- Ưm, tôi nhất định sẽ chăm chú lắng nghe mà.
Vu Thiên gật đầu.
Vương Đình sau khi hát xong liền bước xuống, Tần Thư Nhã liền bước lên sân khấu hình chữ T, rồi tay cầm lấy micro, sau đó hướng tới mấy người Vu Thiên nói:
- Tiếp theo, để tiếp tục chương trình tối nay, tôi sẽ hát một bài của ngôi sao ca nhạc Trịnh Khả Tâm, “ Vừa gặp đã thương”, hi vọng mọi người sẽ thích.
Ngay lúc đó, Uông Mai cũng rất phối hợp tìm bài “Vừa gặp đã thương”. Lập tức giai điệu thanh xuân tràn ngập sức sống, truyền vào tai mọi người.
- Trịnh Khả Tâm có phải là cái cô bé mình vừa gặp đã thương đó không nhỉ?
Khi nghe Tần Thư Nhã giới thiệu, cả người Vu Thiên giật bắn cả lên, mà hắn không có để ý thấy rằng, từ lúc lên sân khấu, Tần Thư Nhã vẫn luôn nhìn về chỗ hắn.
“Ngày hôm đó, chúng ta vô tình gặp nhau, em đã biết đây là trời xanh an bài.
Từ hôm đó về sau, em đã biết anh chính là một nửa của em.
Em cám ơn trời xanh, cảm tạ mối lương duyên này, anh đến khiến cho cuộc đời em, đẹp tựa tranh vẽ.
Em biết đây chính là vừa gặp đã thương, một cuộc tình mỹ lệ.
Ngàn lời không thế nói, chỉ là một ánh quang lướt qua bầu trời tình yêu..”
Trên sân khấu, Tần Thư Nhã đang nhập tâm mà hát, thì ở phía dưới hồn Vu Thiên không biết đã bay đến tận đâu rồi, giống như là hắn thấy Trịnh Khả Tâm vậy. Mà cách đó không xa, một đôi mắt hung ác đang nhìn hắn, đôi mắt này chính là của Hoàng Thế Nhân.
Hoàng Thế Nhân thật không ngờ bố cục mà chính mình ra tay bày bố, thành quả dĩ nhiên lại trở thành của Vu Thiên, kẻ mà lúc đầu hắn thấy đã không có chút hảo cảm. Thực ra thì, Hoàng Thế Nhân đã ích kỷ từ nhỏ, hắn ganh ghét người nào cao to hơn hắn, ghét người nào đẹp trai hơn hắn. Mà hết thứ này đến thứ khác Vu Thiên đều có. Cho nên lúc này Hoàng Thế Nhân quyết định chủ động ra tay, kiếm chuyện với Vu Thiên.
Thừa dịp hồn Vu Thiên bay lên trời, Hoàng Thế Nhân đi đến cạnh hắn.
- Vu Thiên, lần đầu gặp mặt, tôi mời cậu một chén.
Vừa nói, Hoàng Thế Nhân cũng không chờ Vu Thiên đáp ứng, nâng chén lên hướng chén rượu đỏ trong tay Vu Thiên chạm mạnh.
- Đang!!
Một tiếng vỡ thanh thúy vang lên, do lực va chạm mạnh nên chén rượu trong tay Hoàng Thế Nhân liền vỡ, tất cả rượu bên trong liền bắn hết lên người của Vu Thiên.
- A!
Một tiếng này khiến cho tư tưởng Vu Thiên trở về, hắn liền thấy quần áo của mình đã dính đầy rượu đỏ rồi.
- Ai chà, thiệt là xin lỗi, xin lỗi nha!!!
Hoàng Thế Nhân thấy mưu kế đã được thực hiện, vội vã dùng giấy ăn bên bàn đưa cho Vu Thiên lau. Mà giấy ăn trắng gặp rượu đỏ, lập tức liền làm dính lên quần áo Vu Thiên một vết trắng trắng, trong rất là khó coi.
- Không sao, không sao, không cần phải lau đâu.
Vu Thiên cũng không ngờ, tâm tư của mình bay quá xa, ngay cả Hoàng Thế Nhân mời rượu mình cũng không có phát hiện, bằng không dựa vào công phu của Vu Thiên, gã sẽ không làm ra chuyện như vậy được
Đang hát trên sân khấu, Tần Thư Nhã cũng nhìn thấy hết. Cô nhìn ra được, Hoàng Thế Nhân đây là cố ý tìm Vu Thiên gây chuyện. Vốn cô nhìn thấy Vu Thiên ngồi nghe mình hát, rồi cả người đều sững sờ, cô cho rằng nhất định Vu Thiên bị mình làm cảm động. Nhưng thật không ngờ lúc này Hoàng Thế Nhân sẽ đến quấy rối, cho nên Tần Thư Nhã tức giận từ trên sân khấu đi xuống, không khách khí đẩy nhẹ Hoàng Thế Nhân một cái, sau đó nhẹ giọng hỏi:
- Vu Thiên, anh không có sao chứ. Không thì vào trong nhà vệ sinh lau chút đi.
- Được rồi, tôi vào nhà vệ sinh lau đi vậy, ha ha…
Vu Thiên nghe Tần Thư Nhã nói như vậy, cũng liền vội vàng đứng lên, sau đó cười áy náy, xoay người rời khỏi phòng.
- Anh thật là, sao lại không cẩn thận như thế chứ?
Thấy bạn trai của mình hắt rượu lên người bạn của Tần Thư Nhã, Lý Na cũng không nhịn được mà phải trách gã.
Hoàng Thế Nhân thấy ngay cả Lý Na cũng dám nói thế với mình, gã liền muốn nổi giận. Thế nhưng vừa nghĩ đến Tần Thư Nhã đang ở bên cạnh, lúc này gã phải cố giữ hình tượng của một người đàn ông phong độ rộng lượng. Cho nên gã nén giận, giả bộ làm như rất xấu hổ nói:
- Ài, tại cầm chén rượu có chút không chắc . Ha ha, thôi nào, mọi người tiếp tục hát đi…
Hoàng Thế Nhân đã nói như vậy, Tần Thư Nhã cũng không có gì nói thêm. Thế nhưng lúc này cô chẳng còn muốn hát nữa. Nhưng Uông Mai cùng Vương Đình thấy không còn ai hát nữa, hai người liền cướp micro, bắt đầu hát
Vu Thiên bước ra khỏi phòng, tháy trên người rượu đỏ cùng giấy vệ sinh tạo thành vết pha giữa màu đỏ với màu trắng, đành lắc đầu cười cười. Hắn cảm giác Hoàng Thế Nhân cố ý làm như vậy, chỉ là hắn nghĩ cũng không ra tại sao gã làm như vậy với mình. Ngay từ lúc đầu hình như bọn họ cũng không có làm gì nhau mà.
Hừ, không nghĩ nữa, việc gì đến rồi sẽ đến. Lắc đầu, cười khổ một tiếng, Vu Thiên bước nhanh đến chỗ tiếp tân, hắn không biết WC ở nơi nào, nên đành tìm người hỏi.
- Tiểu thư, xin hỏi nhà vệ sinh ở chỗ nào?
Sau khi đến đại sảnh, Vu Thiên đứng ở quầy tiếp tân, lễ phép hỏi nữ tiếp tân.
- Ừm, thưa ngài, đi về hành lang phía trước sau đó rẽ trái là tới ạ.
Nữ tiếp tân lễ phép trả lời.
- Ừm, cám ơn.
Có được đáp án, Vu Thiên liền đi theo hướng đã được chỉ. Mà lúc này một đoàn người chú ý đến động tác của Vu Thiên.
- Ồ, người này sao lại có thể quen như thế nhỉ, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải?
Nhìn thấy Vu Thiên, Bạch Lập Thanh bỗng nhớ đến cái gì.
- Thanh ca, hình như đây chính là người đã giúp mình giải quyết cái tên Hồng Cường ở nhà hàng Đế Hào đó.
Một đàn em đứng bên cạnh Bạch Lập Thanh thấy Vu Thiên liền nhớ đến. Lúc này nghe Bạch Lập Thanh hỏi như vậy liền trả lời
- Ah, hèn gì, nhìn quen quá. Ha ha, ngày đó hắn ra tay đánh Hồng Cường sau đó liền rời đi, tôi cũng nghĩ sẽ không còn gặp được hắn nữa. Không ngờ lại gặp ở đây, được, cậu đi hỏi thăm một chút, nếu hắn đến chơi, hỏi hắn ở phòng nào, một lát nữa tôi đến cảm ơn hắn một chút.
- Dạ, anh cứ yên tâm.
Nhìn Vu Thiên bước vào buồng vệ sinh, Bạch Lập Thanh cười cười. Người có công phu tuyệt đỉnh như Vu Thiên, Bạch Lập Thanh rất tình nguyện đi kết bạn.
Sau khi Vu Thiên rời phòng, Tần Thư Nhã không để ý Hoàng Thế Nhân nữa, mà đi thẳng đến một cái ghế salong, ngồi gặm hạt dưa, chờ Vu Thiên về.
Hoàng Thế Nhân nhìn Tần Thư Nhã, trong lòng nổi giận đùng đùng
- Hừ! Bản thiếu gia đây vốn muốn vui vẻ cùng với cô, cô lại còn không biết xấu hổ lên mật, được lắm, đừng có trách anh đây ra tay độc ác nhé..
Nghĩ như vậy, Hoàng Thế Nhân lặng lẽ lấy trong túi ra một bọc nhỏ màu vàng.
Không nên xem thường bọc màu vàng nhỏ này, đây chính là “ Tây Ban Nha Thương Dăng Phấn” rất nổi tiếng.
Vật này nếu cho phụ nữ uống vào, sẽ làm cho ham muốn tình dục của các cô tăng vọt chưa từng thấy, sau đó sẽ tùy theo nam nhân bày bố mà thôi.
Mọi người vào đâyđể ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Siêu Cấp Võ Thánh Tác giả: Lãng Tử Biên Thành Chương 88: Hoàng Thế Nhân ác độc (2)
Người dịch: nemdagiautay Nguồn: metruyen.com
Hoàng Thế Nhân không phải là người tốt gì, sở dĩ gã đến học đại học Trung Hoa, nguyên nhân chủ yếu là muốn đến để cua gái mà thôi.
Lúc này gã nhìn trúng Tần Thư Nhã, mà hiển nhiên nếu sử dụng thủ đoạn thông thường, hi vọng có được Tần Thư Nhã không cao, cho nên Hoàng Thế Nhân không thể làm gì khác hơn là đi đường tắt, dùng đến thủ đoạn hèn hạ.
Thừa dịp không ai chú ý, Hoàng Thế Nhân lặng lẽ đem bao bột này bỏ vào bình rượu đỏ, sau đó liền xoay người đứng lên, quay người nói với Lý Na đang nghe Uông Mai hát là gã muốn đi vệ sinh, cũng không đợi đối phương trả lời, liền đẩy cửa đi ra ngoài.
Hoàng Thế Nhân rõ ràng, nếu muốn cho chuyện ngày hôm nay suôn sẻ, gã còn phải giải quyết một người chuyên xen vào chuyện người khác là Vu Thiên. Gã phải nghĩ biện pháp đem Vu Thiên đi chỗ khác, bằng không chuyện tốt của gã sẽ không thành. Cho nên lúc này gã mới đi ra phòng, đứng ở cửa phòng chờ Vu Thiên.
Vu Thiên rất nhanh đã xử lý xong mấy thứ chất bẩn dính trên quần áo mình, sau đó liền quay trở lại phòng. Mới bước vào hành lang thì đã thấy được Hoàng Thế Nhân đang bước về phía hắn.
- Ái chà, Vu Thiên cậu cuối cùng cũng quay lại rồi.
Thấy Hoàng Thế Nhân nhiệt tình chào hỏi, Vu Thiên cũng không thể không nói:
- Ồ, Hoàng Thế Nhân cậu cũng đi vệ sinh à?
Thấy Hoàng Thế Nhân ra ngoài thì trừ đi vệ sinh chắc cũng không có gì khác mà làm.
- Không! Tôi không phải muốn đi vệ sinh mà là Tần Thư Nhã muốn ăn ô mai, nhưng mà tôi không có biết chỗ nào bán nên phải ra ngoài đi tìm.
Hoàng Thế Nhân đã sớm tìm ra cớ để nói.
- Ah, ăn ô mai sao, lúc vào tôi có thấy một chỗ, cách nơi này không xa ven đường có một siêu thị nhỏ, phỏng chừng nơi ấy có bán, để tôi đi mua. Tôi đi mua thì sẽ nhanh hơn.
Vu Thiên quả thật trên đường có thấy một siêu thị nhỏ. Nhưng cách hộp đêm Nhân Gian Thiên Đường có một chút xa. Đương nhiên đây là nói người bình thường, còn với Vu Thiên thì không tính xa.
- Vậy thì, làm phiền cậu nha !!!
Hoàng Thế Nhân thật không ngờ Vu Thiên sẽ chủ động nói ra, vốn đang đau đầu làm thế nào khiến cho hắn đi, thế nhưng bây giờ thì lại quá dễ dàng.
- Cái gì mà phiền chứ, cậu đã mời mọi người uống rượu với hát rồi, tôi đi mua chút ô mai thì có tính là gì chứ?
Vu Thiên cười cười, sau đó liền xoay người bước đi.
Thấy Vu Thiên cứ như vậy liền đi, Hoàng Thế Nhân trong lòng vui vẻ:
- Hừ, Vu Thiên ơi là Vu Thiên, mày thực là một thằng ngu mà, mày cứ đi đi. Đợi đến khi mày về thì tất cả đều đã xong rồi.
Vốn dĩ Hoàng Thế Nhân còn muốn thương lượng với Vu Thiên hạ dược Tần Thư Nhã các cô. Nhưng Vu Thiên tựa hồ cũng không giống loại người này, cho nên không còn cách nào, Hoàng Thế Nhân chỉ có thể làm một mình. Làm như vậy cũng có lợi cho bản thân gã.
Xoay người trở về phòng, Hoàng Thế Nhân ngồi xuống bên cạnh Lý Na.
Thấy Hoàng Thế Nhân trở về, nhưng Vu Thiên chưa về, Tần Thư Nhã không khỏi lo lắng. Cô bước đến bên Hoàng Thế Nhân rồi hỏi:
- Vu Thiên đâu rồi? Sao anh ấy vẫn chưa về?
Hoàng Thế Nhân vừa nghe Tần Thư Nhã quan tâm Vu Thiên, trong lòng không khỏi giận dữ, nhưng gã biết lúc này không thể nổi giận:
- À, vết dơ trên người Vu Thiên hơi khó rửa, cho nên cũng hơi lâu. Đến đây đi, chúng ta uống rượu đi, ngày hôm nay mọi người chính là kiếm sự vui vẻ, vừa nãy tôi không cẩn thận làm dơ áo Vu Thiên, vô cùng áy náy, vì thế tôi xin tự phạt uống một ly trước.
Vừa nói, Hoàng Thế Nhân đã uống hết chén rượu đỏ sớm đã chuẫn bị.
- Nào, ai còn coi Hoàng Thế Nhân này là bạn thì xin hãy nâng ly nào.
Vừa nói, Hoàng Thế Nhân đã rót rượu giúp cho Tần Thư Nhã, Lý Na, Vương Đình với Uông Mai.
Hoàng Thế Nhân đã nói đến mức này, nếu không uống thì cũng hơi ngại. Mà hôm nay Hoàng Thế Nhân mời khách, cho nên tự nhiên bọn người Tần Thư Nhã khẽ nhìn nhau sau đó đều nâng ly lên uống một ngụm.
Chỉ là Tần Thư Nhã cũng không thích uống rượu đỏ, cho nên cô chỉ nhấp một ngụm, cũng chỉ cần cho Hoàng Thế Nhân mặt mũi là được. Trong lòng cô luôn nghĩ Vu Thiên đi chỗ đó mà vẫn nửa ngày chưa về, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Hoàng Thế Nhân thấy mọi người đều uống rượu, trong lòng gã vui vẻ. Ha ha, nhìn thấy Tần Thư Nhã, người đẹp trong lòng gã một chút nữa sẽ biến thành một người khác, khiến cho Hoàng Thế Nhân không khỏi nhiễu nước bọt.
- Không được, tôi muốn đi tìm Vu Thiên, lâu như thế rồi mà vẫn không thấy anh ấy trở lại.
Thấy Vu Thiên vẫn chưa về, Tần Thư Nhã lúc này có chút gấp gáp, cô liền đứng dậy chuẩn bị đi ra khỏi phòng.
- Ai! Tần Thư Nhã nè, bạn làm gì mà gấp vậy, cậu ta đi thì đi, không trở về thì đã sao, có tôi ở với mấy người không được hay sao?
Hoàng Thế Nhân thấy Tần Thư Nhã muốn đi, gã làm sao mà chịu, liền vội vàng đứng lên, chắn ở Tần Thư Nhã trước mặt
- Cậu, cậu làm cái gì thế, cậu nói cái gì mà có cậu ở cùng, lời này có ý gì đây?
Tần Thư Nhã thấy Hoàng Thế Nhân nói như vậy thì rất bực bội, chỉ muốn đẩy Hoàng Thế Nhân ra để đi ra ngoài.
- Ha ha, cũng được thôi, không phải là cô muốn đàn ông sao? Nói cho cô biết, tôi Hoàng Thế Nhân, là kẻ đã từng đánh hơn trăm trận, chút nữa chắc chắn sẽ khiến cho cô cảm thấy thỏa mãn.
Nhìn gương mặt giận dữ của Tần Thư Nhã, không biết vì sao Hoàng Thế Nhân càng thích muốn chết.
- Cái gì mà trăm trận cơ, cậu đang nói cái gì thế? Lý Na, cậu mau quản bạn trai của cậu đi.
Tần Thư Nhã còn đang định kiến nghị với Lý Na thì đã phát hiện ra, Lý Na đã sớm ngã xuống ghế salon, khuôn mặt đỏ hồng lên, đang ngây ngốc nhìn mình.
- Lý Na, Lý Na, bạn làm sao thế?
Vừa thấy Lý Na biến thành bộ dạng như thế này, trong lòng Tần Thư Nhã không khỏi căng thẳng. Mà không chỉ Lý Na, ngay cả Vương Đình và Uông Mai thì khuôn mặt đều đỏ bừng lên, nhìn mình và Hoàng Thế Nhân, bọn họ không phải là đang phát xuân thì còn là cái gì nữa đây.
- Mọi người???
Thấy mấy người Lý Na như thế thì Tần Thư Nhã đã ý thức được chuyện gì đang xảy ra. Cô vội vã quay người hỏi Hoàng Thế Nhân:
- Nói đi, có phải là cậu thả cái gì đó vào trong rượu đúng không?
Mặc dù Tần Thư Nhã không bao giờ đến cái nơi kiểu như thế này, thế nhưng quy tắc ở những nơi này, cô vẫn biết một chút, trước đây cô cũng có nghe Tôn bá nói qua, một ít đàn ông muốn kiếm đàn bà, thì thường sẽ dùng một ít thủ đoạn hạ lưu, hiện tại đối với tình cảnh của bọn Lý Na, Tần Thư Nhã cũng đoán ra, Hoàng Thế Nhân nhất định đã làm gì rồi.
- Ha ha ha, cục cưng bảo bối của tôi à, cô nói không có sai, nhưng không phải chỉ có mấy cô nàng thôi đâu, chính cô không phải cũng uống chỗ rượu đó hay sao? Cho cô biết, trong rượu thực chất đã được tôi bỏ vào trong đó loại xuân dược mà tôi thích nhất, thế nên cô cũng sẽ giống họ cho xem. Nhưng mà yên tâm, theo nguyên tắc của tôi thì tôi nhất định sẽ cho cô được giải thoát, còn bọn họ thì còn phải xem cô còn có tác dụng gì hay không nữa, ha ha ha ha!!!
Thấy chuyện đã thành công, Hoàng Thế Nhân cũng hiện ra bộ mặt thật.
- Mày, mày thực là đê tiện!!!
Tần Thư Nhã hét lên với Hoàng Thế Nhân xong cũng cảm giác trong cơ thể dâng lên một loại cảm giác , thân thể nóng lên, sắc mặt ửng hồng, lúc này cô chỉ có một ham muốn, đó là cần đàn ông vuốt ve, cần đàn ông quan tâm, thậm chí cần….
Ở bên ngoài hành lang, Vu Thiên đang chuẩn bị ra ngoài hộp đêm. Đột nhiên một thanh âm kêu lên với hắn:
- Anh bạn kia xin hãy chờ chút.
Nghe thấy tiếng kêu, Vu Thiên quay đầu lại nhìn liền thấy một người mang mắt kiếng, trông rất có văn hóa đang cùng với một đám bảo vệ đi về phía mình.
- Có chuyện gì không?
Vu Thiên chỉ kiểm tra thoáng qua một chút thân thủ của mấy cái tên vệ sĩ kia mà thôi, sau đó liền bỏ qua. Bởi mấy cái tên này trong mắt Vu Thiên thực sự bình thường trong bình thường.
- Ừm, chào cậu, tôi là Bạch Lập Thanh, quản lý của hộp đêm Nhân Gian Thiên Đường.
Bạch Lập Thanh vừa nói vừa nhiệt tình chìa hai tay hướng về phía Vu Thiên.
- Vu Thiên.
Vu Thiên giới thiệu đơn giản, sau đó bắt tay tượng trưng với Bạch Lập Thanh. Đối với trí nhớ kinh người của Vu Thiên thì đã sớm đoán ra người đàn ông trước mắt này là ai. Tại nhà hàng Đế Hào ngày đó, Bạch Lập Thanh bị bọn đàn em của Hồng Cường hành hạ điên cuồng, cho nên Vu Thiên vẫn có chút ấn tượng.
- Ha ha, hóa ra là Vu Thiên tiên sinh, không biết tiên sinh có nhớ tôi không, nhưng tôi nhớ rất rõ ngài, hôm đó ở…
- Hôm đó ở nhà hàng Đế Hào chẳng qua là do bọn Hồng Bang chọc tôi mà thôi, cũng không phải là tôi muốn giúp anh, mà là giáo huấn mấy tên không vừa mắt mà thôi.
Vu Thiên lập tức ngăn lời của Bạch Lập Thanh, nói tiếp những gì mà Bạch Lập Thanh muốn kể ra.
- Hà hà hà…
Bạch Lập Thanh không ngờ Vu Thiên vẫn còn nhớ đến mình. Hắn không khỏi cười vui vẻ:
- Dù cho có thế nào thì nếu như hôm đó không có cậu thì Bạch Lập Thanh tôi làm gì còn chút mặt mũi nào chứ, hôm nay cậu đến địa bàn của tôi thì tôi nên làm chủ mời cậu chứ. Cậu thấy sao?
- Hà hà, cũng không có gì cần phiền anh đâu, tôi hôm nay chẳng qua là cùng mấy người bạn học tới đây chơi mà thôi.
Vu Thiên thể hiện bộ dạng như hắn không muốn nhận sự tiếp đãi của Bạch Lập Thanh.
Mọi người vào đâyđể ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Siêu Cấp Võ Thánh Tác giả: Lãng Tử Biên Thành Chương 89: Hoàng Thế Nhân ác độc (3)
Người dịch: nemdagiautay Nguồn: metruyen.com
- Bạn học?
Vừa nghe Vu Thiên nói cùng bạn học đến, Bạch Lập Thanh càng kinh ngạc. Y vẫn cho rằng Vu Thiên là một võ học cao thủ phi thường lợi hại, thậm chí y đã nghe nói qua ở Đông Phương quốc có một tổ chức tên là Cổ Võ môn, y tưởng Vu Thiên là người của tổ chức đó, nhưng bây giờ nghe Vu Thiên nói hắn vẫn còn đi học, y liền hiểu Vu Thiên không phải là người của tổ chức này. Bởi vậy, Bạch Lập Thanh càng thêm quyết tâm kết bạn với Vu Thiên. Phải biết người Cổ Võ môn có quy định của riêng mình, đó là không thể tùy tiện kết bạn bên ngoài, nhưng nếu Vu Thiên không phải, vậy thì việc mình có thể kết bạn với hắn càng dễ rồi, vì thế lực Bạch gia góp thêm một viên gạch.
Cho nên, chỉ trong chớp mắt, sắc mặt Bạch Lập Thanh nhìn Vu Thiên lại càng thêm vui vẻ:
- Vu tiên sinh, cậu đừng nói như vậy, cho dù thế nào, cậu cũng đã ra tay giúp chúng tôi. Mà Bạch Lập Thanh tôi cũng rất muốn kết giao với người bạn như cậu, lúc này có cơ hội, không bằng cậu nể mặt tôi, để cho tôi làm tròn vai trò chủ nhà.
Lúc nói những lời này, Bạch Lập Thanh dường như đã dùng đến cả ngữ khí van nài.
Thấy ánh mắt chân thành của Bạch Lập Thanh, Vu Thiên khẽ nhíu mày. Nói thật, Vu Thiên cũng không muốn cùng những người có quyền có thế này có bất kì quan hệ gì. Nhưng nếu đối phương là một cao thủ võ học, thì Vu Thiên có thể không kiêng nể cùng đối phương đánh một trận giao hữu, có thể kết giao với đối phương trên phương diện võ học là quá đủ rồi. Nếu đối phương trên phương diện võ học chỉ hơi giỏi chút thôi, nói thực không đủ để Vu Thiên nổi lên tâm hứng muốn kết bạn. Nhưng Vu Thiên cũng biết, người như Bạch Lập Thanh, nếu như mình không đồng ý để cho y làm tròn vai trò chủ nhà, vậy thì y nhất định sẽ quấn quít lấy mình không tha, cuối cùng bản thân cũng đừng mong rằng có thể chơi vui được.
-Ài! Được rồi. Chẳng qua giờ tôi muốn đi ra ngoài mua một ít ô mai, bạn của tôi muốn ăn.
Vu Thiên không còn có cách nào khác, chỉ đành đồng ý với thỉnh cầu của Bạch Lập Thanh.
- Ô mai? Ha ha, cậu không cần đi ra ngoài, trên lầu tôi có.
Bạch Lập Thanh thực nghĩ không ra, cao thủ như Vu Thiên mà lại bị người khác sai đi mua ô mai, thực sự là dùng giao mổ trâu giết gà mà:
- Người đâu, lên lầu lấy một ít ô mai xuống đây.
Nói với thủ hạ ở sau xong, Bạch Lập Thanh lại quay sang Vu Thiên:
- Vu tiên sinh, thủ hạ của tôi sẽ đi lấy, rất nhanh sẽ mang tới, tôi nghĩ không bằng trong thời gian này, cậu dẫn tôi đi giới thiệu với bạn của cậu một chút đi.
Bạch Lập Thanh cũng đã nghĩ kỹ rồi, nếu Vu Thiên không dễ nói chuyện thì bắt đầu từ bạn của hắn vậy, chỉ cần có thể kết giao được với bạn của hắn thì trong tương lai cũng sẽ có cơ hội làm bạn với hắn mà thôi, khà khà.
Vu Thiên cũng đành mặc kệ Bạch Lập Thanh, chỉ trả lời một câu:
- Thế thì xin mời.
Sau đó, Vu Thiên liền mang theo bọn người Bạch Lập Thanh quay trở về căn phòng mà mọi người đang chờ.
o0o
Trong lúc này, Hoàng Thế Nhân đã đè được Tần Thư Nhã xuống:
- Ha ha, thế nào, cô có thấy thoải mái hay không, yên tâm đi, bây giờ mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Tuy rằng hiện tại quần áo Tần Thư Nhã còn y nguyên, nhưng cô biết kết tiếp Hoàng Thế Nhân muốn làm cái gì. Hiện tại cô hận thấu xương Hoàng Thế Nhân, thế nhưng không biết vì sao trong đáy lòng cô lại không có sức phản kháng, thậm chí còn giống như rất mong chờ có người đụng chạm, vuốt ve cô.
Hoàng Thế Nhân nhìn Tần Thư Nhã tuy rằng rất tức giận, nhưng quả thực không thể nào cự tuyệt gã, gã biết thuốc đã bắt đầu phát tác rồi.
- Ha ha mỹ nhân của anh ơi, hãy theo anh đi, cả hai chúng ta đều được vui vẻ mà.
- Mày, mày mau buông ra. Nếu không chút nữa Vu Thiên quay lại thì anh ấy sẽ khiến cho mày biết thế nào sống không bằng chết.
Tần Thư Nhã dùng hết sức lực còn lại cự tuyệt Hoàng Thế Nhân
- Vu Thiên sao, ha ha, cưng đừng có nghĩ đến hắn nữa, hắn đã bị anh đây dùng mưu đuổi đi rồi, có lẽ chờ khi hắn về chúng ta đã là người một nhà, lúc đó hắn còn làm gì được anh nữa, ha ha ha.
Thấy Tần Thư Nhã đến lúc này còn nhớ đến Vu Thiên, Hoàng Thế Nhân nhịn không được phải bật cười, gương mặt gã thoáng chốc trở nên âm u đáng sợ:
- Tần Thư Nhã à, đừng có mà nhớ tới thằng Vu Thiên đó nữa, nếu không anh đảm bảo em sẽ rất đau khổ cho xem!!!
Nói xong, Hoàng Thế Nhân liền hướng tới đôi môi Tần Thư Nhã. Gã từ lâu đã mơ tưởng tới đôi môi quyến rũ đỏ mọng này rồi.
“Uỳnh”
Cửa liền mở ra, sau đó một bàn tay bắt lấy Hoàng Thế Nhân đang nằm trên người Tần Thư Nhã ném mạnh.
“Vút”
Hoàng Thế Nhân lập tức bay thẳng ra ngoài, đập mạnh vào vách tường ngoài hành lang, ngất xỉu.
- Vu Thiên.
Bị đè dưới người Hoàng Thế Nhân, Tần Thư Nhã dùng ánh mắt yếu ớt nhìn Vu Thiên bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mình. Cô cố hết sức kêu lên một tiếng, sau đó muốn từ trên sopha đứng lên, mới biết mình không còn tí sức nào.
- Thư Nhã, cô bị làm sao vậy?
Vu Thiên định mang Bạch Lập Thanh đến giới thiệu với Tần Thư Nhã, nhưng không biết lúc mở cửa ra lại thấy một màn như vậy. Nhìn thấy Hoàng Thế Nhân đè lên người Tần Thư Nhã chuẩn bị gây rối, Vu Thiên giận dữ trực tiếp ném Hoàng Thế Nhân thẳng ra ngoài. Nhưng khi hắn nhìn thấy tình trạng của Tần Thư Nhã thì không khỏi hoang mang trong lòng.
Khi Bạch Lập Thanh thấy tình trạng mấy người như vậy, lập tức nhớ đến cái gì. Y bước nhanh đến cầm bình rượu đỏ đang đặt trên bàn lên, nhìn vào bên trong, mặc dù nói thuốc này không màu không vị, nhưng những thứ này Bạch Lập Thanh thường nhìn thấy trong hộp đêm, đã thành một tên lão luyện, gừng càng già càng cay, y không thể không phát hiện.
Thấy rượu có vấn đề, Bạch Lập Thanh bảo với mấy mấy tên đàn em phía sau:
- Mau lên, mấy người bọn họ trúng phải Tây Ban Nhã Thương Dăng Phấn, mau đi lấy canh Diệt Dăng lại đây cho bọn họ uống đi.
- Vâng!
Nghe Bạch Lập Thanh nói thế, các thủ hạ của y lập tức quay người đi tìm thuốc giải.
- Vu tiên sinh đừng lo, bạn của cậu chỉ bị hạ xuân dược mà thôi, loại thuốc bình thường này, trong hộp đêm của chúng tôi có thuốc giải. Ai, thật không hiểu sao lại có người to gan đến mức dám dùng thuốc tại hộp đêm Thiên Đường Nhân Gian. Hừ! chỉ cần tôi điều tra rõ ràng, sẽ cho hắn đẹp mặt!
Nghe nói thế thì Vu Thiên cũng không còn gì để nói hết. Hắn bây giờ đang lo chính là bao giờ mới có giải dược, từ giờ tới lúc đó Tần Thư Nhã không sao mới tốt.
Chẳng bao lâu, thuộc hạ Bạch Lập Thanh liền bưng một chén canh lớn xuất hiện ở phòng, sau đó Vu Thiên đút cho mấy người hết chén thuốc lớn. Tuy là thuốc dễ dùng, nhưng phải mất hai phút sau bọn họ mới tỉnh trở lại.
- Vu Thiên, chuyện gì vậy, mấy người này là ai?
Thấy có nhiều người xuất hiện trong phòng như vậy, Tần Thư Nhã thắc mắc, hiển nhiên cô đã quên chuyện Hoàng Thế Nhân định làm gì với mình.
- Tôi cũng không biết, chỉ là lúc tôi vừa vào phòng thì thấy mấy người các cô đều ngất đi trên mặt đất, hoặc trên salon, mà Hoàng Thế Nhân lại nằm trên người cô.
Vu Thiên không nghĩ gì nhiều, trực tiếp đem mọi chuyện khi hắn vào phòng nói ra hết.
- Cái gì, Hoàng Thế Nhân nằm trên người của Thư Nhã sao, chuyện đó không có khả năng.
Nghe Vu Thiên nói vậy, Lý Na lập tức phản ứng. Là một đứa ngốc cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Mà làm bạn gái của Hoàng Thế Nhân, Lý Na dù cho có bị đánh chết thì cô cũng không muốn tin chuyện này là thật.
- Không sai, Vu tiên sinh nói đều là thật. Không chỉ cậu ấy, mà tôi cùng với mọi người đứng sau tôi đều thấy.
Thấy cô bé này không tin, Bạch Lập Thanh giúp Vu Thiên làm rõ mọi chuyện.
Lý Na liếc mắt nhìn Bạch Lập Thanh, lại nhìn bọn người phía sau gật đầu liên hồi, như muốn nói cho cô rằng chuyện này là thật. Lý Na không khỏi bưng mặt khóc thành tiếng. Cô thật nhìn không ra, bình thường Hoàng Thế Nhân luôn đạo mạo không ngờ lại là một con người như thế.
Nhớ tới lúc đầu nhìn thấy gã, gã nho nhã như vậy, lại có học vấn, đã thế rất biết chăm sóc cho mình. Hơn nữa gia cảnh của gã tốt, tiêu tiền rất hào phóng, đặc biệt lại dùng tiền như nước để chinh phục cô. Cho nên rất nhanh chiếm được tình cảm của người có gia đình không giàu có như Lý Na. Thế nhưng không ngờ gã lại là người như vậy. Nghĩ đến đây, nước mắt Lý Na tuôn ào ạt, vậy mà cô còn muốn Hoàng Thế Nhân làm bạn trai mình. Thậm chí thiếu chút nữa sự trong trắng của mình để cho gã cướp mất.
Nhìn Lý Na khóc, Tần Thư Nhã, Vương Đình, Uông Mại vội vàng tiến lên an ủi. Bạch Lập Thanh dường như thấy những chuyện như thế này nhiều rồi, bởi vì cái chốn như hộp đêm thì cực kỳ hỗn tạp và phức tạp, con người tới đây có muôn hình muôn vẻ, bọn công tử con nhà giàu như Hoàng Thế Nhân, một ngày Bạch Lập Thanh không biết đã gặp bao nhiêu tên, cho nên y cũng chẳng ngạc nhiên gì khi thấy loại chuyện này.
Mọi người vào đâyđể ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Siêu Cấp Võ Thánh Tác giả: Lãng Tử Biên Thành Chương 90: Đại sứ bình an
Người dịch: nemdagiautay Nguồn: metruyen.com
- Người đâu! Đem cái thằng không biết sống chết đó qua đây! Dám ở Thiên Đường Nhân Gian của chúng ta gây sự, nó thật sự không biết chữ chết viết như thế nào rồi!
Bạch Lập Thanh giận dữ nói, kỳ thực lúc này y đang muốn giúp Vu Thiên dạy dỗ Hoàng Thế Nhân một trận. Nghĩ rằng dù sao thì mấy người đó đều là bạn học với nhau, có một số việc sẽ không tiện ra tay, đặc biệt là Hoàng Thế Nhân lại còn muốn làm hại bạn của Vu Thiên nữa, xem ra Vu Thiên rất tức giận. Cho nên Bạch Lập Thanh liền giúp hắn, như vậy có thể khiến cho Vu Thiên thiếu y một cái nhân tình cũng không biết chừng.
- Không cần, tôi tự làm là được.
Vu Thiên tựa hồ cũng không muốn thiếu nhân tình với Bạch Lập Thanh. Nói xong, Vu Thiên bước nhanh đến trước mặt Hoàng Thế Nhân, sau đó đưa tay xách Hoàng Thế Nhân đang ngất trên mặt đất lên.
- Đừng có giả chết trước mặt tao, mau tỉnh dậy, chuyện mày làm thì mày phải chuẩn bị tinh thần để chịu trừng phạt.
Những lời này Vu Thiên xem trong sách triết học, hiện tại đem ra dùng, nói rất thuận miệng, mà nó cũng rất hợp cùng với ý nghĩ của chính bản thân hắn.
Nhìn cái tên Hoàng Thế Nhân vẫn còn đang giả bộ hôn mê trên tay mình, Vu Thiên lắc đầu, sau đó cho hắn một đấm vào giữa bụng.
- Auuuuu!!!
Không thể chịu được sức mạnh của Vu Thiên, Hoàng Thế Nhân đau đớn kêu lên, sau đó từ trong miệng gã chảy ra một chút chất lỏng màu xanh. Bạch Lập Thanh ở bên cạnh vừa nhìn đã biết đây là gã đau đến ói cả mật xanh. Có thể thấy được một quyền của Vu Thiên mạnh đến thế nào.
- Nói đi! Vì sao mày lại muốn gây chuyện với Tần Thư Nhã, không phải là người nào sai khiến mày đó chứ?
Vu Thiên khoa chân múa tay, bày ra một bộ nếu Hoàng Thế Nhân không nói, bản thân sẽ cho thằng này thêm một quyền nữa.
- Đừng đánh, xin đừng đánh, tôi nói.
Hoàng Thế Nhân thấy Vu Thiên như vậy làm sao còn dám giả chết, vội vàng nói:
- Không có ai sai khiến tôi hết, chỉ là tôi nhìn Tần Thư Nhã xinh đẹp cho nên nảy sinh ý xấu. Tất cả đều do tôi, tôi không phải là người, không nên có ý xấu, nhưng Vu Thiên, à không Vu gia gia, xin ngài hãy đại nhân đại lượng tha cho tôi đi.
Bị Vu Thiên ném rồi lại đấm thêm cho một quyền, lúc này Hoàng Thế Nhân đã hối hận muốn chết, tự trách bản thân mình làm gì mà ngu vậy, trường có nhiều người đẹp như vậy làm gì mà tinh trùng thượng não lại nhìn trúng Tần Thư Nhã chứ? Lần này thì tốt rồi, đắc tội với sát thần Vu Thiên, mình lần này chân đá trúng tấm sắt rồi.
- Thật sự là không có ai sai khiến mày sao?
Vu Thiên nghe gã nói xong, trong lòng cũng yên tâm không ít, nếu nói là vì khuôn mặt xinh đẹp của Tần Thư Nhã mà đến, thì có thể chấp nhận được, Vu Thiên sợ rằng đối thủ của Tần Vĩnh Phú phái Hoàng Thế Nhân đến. Nếu là như vậy thì mọi chuyện lại khác.
- Thật sự là không có ai sai khiến hết, tất cả là tự mình tôi làm ra cả thôi. Nếu ngài không tin, tôi xin thề, lấy tổ tiên của nhà tôi mà thề.
Hoàng Thế Nhân thấy sắc mặt Vu Thiên dịu đi, gã vội vã thề thốt, muốn Vu Thiên cho mình con đường sống.
- Được, tao không chấp với tổ tông nhà mày.
Nói xong, Vu Thiên buông tay, Hoàng Thế Nhân từ trên cao rớt xuống mặt đất, đau đến mức muốn bể mông.
Vốn nghĩ mình như thế đã là bị Vu Thiên trừng phạt, nhưng khi Hoàng Thế Nhân nghe Vu Thiên nói một câu nữa thì gã thật sự muốn ngất đi thêm một lần.
- Tốt lắm, tôi hỏi xong rồi, người của anh thích làm gì hắn thì cứ thoải mái mà chiêu đãi hắn đi.
Lời này của Vu Thiên là nói với Bạch Lập Thanh. Vốn dĩ Bạch Lập Thanh cho rằng Vu Thiên đánh gã một quyền coi như là trừng phạt, bởi vì một quyền này rất nặng tay, đấm một cái mà so với mười nắm đấm của người khác còn muốn mạnh hơn nhiều. Thế nhưng thật không ngờ Vu Thiên chẳng qua chỉ muốn hỏi Hoàng Thế Nhân vài vấn đề mà thôi. Bây giờ đã có đáp án rồi thế mà Vu Thiên vẫn còn muốn trừng phạt gã nữa. Ai! Vu Thiên chẳng bao giờ cư xử theo lẽ thường, xem ra mình sau này không nên đắc tội với hắn.
Bạch Lập Thanh vung tay lên:
- Chăm sóc Hoàng thiếu gia cho tốt, hỏi gia cảnh hắn như thế nào, sau đó hãy hầu hạ hắn, khiến hắn vĩnh viễn không bao giờ quên chuyện tối nay hắn đã làm, rồi kêu người nhà hắn đem tiền chuộc lại đây.
Hai tên thuộc hạ lực lưỡng của y liền lên tiếng đáp ứng, sau đó bước tới xốc Hoàng Thế Nhân lên, lôi ra khỏi phòng. Bạch Lập Thanh thấy Hoàng Thế Nhân bị lôi đi, y biết mình có thể nói chuyện chính rồi:
- Vu tiên sinh, cậu thấy đấy tuy chuyện đã xử lý xong, nhưng tôi nghĩ mấy người bạn gái của cậu chưa chắc đã tiếp nhận được sự thật này, tôi thấy không bằng cứ để cho các cô ấy ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, cậu yên tâm, tôi sẽ cho người đến nói chuyện về vấn đề tâm lý này với mấy cô ấy. Trong lúc đó cậu có thể đến văn phòng của tôi uống chén trà được chứ? Tôi nghĩ chúng ta sẽ có nhiều chuyện để nói lắm đó.
Vu Thiên nhìn mấy người Tần Thư Nhã, xác định tinh thần các cô đều không tốt, nhất là Lý Na, khóc xong thì ánh mắt liền dại ra nhìn bốn phía, giống như bị sốc rất nặng.
- Vậy được rồi, làm phiền Bạch tiên sinh rồi.
Vu Thiên nói xong liền xoay người rời phòng. Để cho hắn đánh đánh đấm đấm là chuyện dễ dàng, nhưng muốn hắn đi an ủi người khác, thậm chí là tư vấn tâm lý, Vu Thiên tự biết mình không có khả năng đó.
Bạch Lập Thanh lập tức cũng đi theo ra. Sau đó đưa Vu Thiên đi thanh máy chuyên dụng lên tầng năm của hộp đêm Thiên Đường Nhân Gian, vào hẳn trong phòng làm việc của y.
Phòng của Bạch Lập Thanh diện tích không lớn, nhưng bên trong đầy đủ tiện nghi. Nguyên một bộ máy tập thể hình, một con cá vàng tuyệt đẹp trong một cái bể bơi lập thể đang bơi qua lại, một bàn chuyên luyện thư pháp cho thấy Bạch Lập Thanh là người biết hưởng thụ.
- Mời Vu tiên sinh ngồi !!
Vừa vào phòng, Bạch Lập Thanh liền chỉ một ghế da vô cùng thoải mái mời Vu Thiên ngồi xuống.
Vu Thiên cũng không khách sáo, ngồi xuống. Sau đó, từ trong ngăn kéo, Bạch Lập Thanh lấy ra một điếu xì gà Cu Ba cao cấp mời Vu Thiên.
- Tôi không hút, anh cứ hút đi.
Đối với thuốc lá, Vu Thiên cũng không thích, nhưng cũng không bài xích, cho nên hắn cũng không phản đối người khác có thói quen này, thực ra thì hắn cũng không ngại làm hai ba điếu, chẳng qua hút nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe mà thôi.
Bạch Lập Thanh cũng không khách sáo, thấy Vu Thiên không hút, chính y liền lấy ra một cái bật lửa cao cấp mồi lửa cho điếu xì gà. Sau khi hít một hơi, lúc này mới hỏi Vu Thiên:
- Vu tiên sinh, theo ý kiến cá nhân của tôi thì tôi rất ngưỡng mộ võ công của ngài, cho nên tôi hi vọng chúng ta có thể hợp tác.
- Hợp tác sao?
Vu Thiên nhíu mày nhìn Bạch Lập Thanh, sau đó liền không nói gì, ý bảo Bạch Lập Thanh nói tiếp.
- Là như thế này, Vu tiên sinh, tôi hiện giờ đang là người phát ngôn thay thiếu gia Bạch Ngọc Đường của Bạch gia - một trong bốn nhà tài phiệt ở kinh thành, đồng thời tôi cũng là chủ quản của nhà hàng Đế Hào và hộp đêm Thiên Đường Nhân Gian. Ngày đó cậu cũng thấy đấy, giữa ban ngày ban mặt có người dám gây chuyện trong chỗ tôi đang quản lý, mà xác thực năng lực của tôi lại không đủ để ngăn cản bọn chúng. Cho nên tôi mong Vu tiên sinh sẽ trở thành đại sứ bình an cho tôi, Vu tiên sinh thấy sao?
Nói xong, Bạch Lập Thanh nhìn chằm chằm Vu Thiên.
Tuy Bạch Lập Thanh tuổi không lớn, nhưng lăn lộn trong xã hội nhiều năm nên y cũng tự nhận bản thân mình có con mắt nhìn người rất tốt, bởi y cũng nhìn được suy nghĩ của Vu Thiên qua đôi mắt của hắn.
- Ha ha, anh nói thực hay, không phải là muốn tôi làm vệ sĩ cho anh hay sao? Lại còn nói là đại sứ bình an nữa.
Vu Thiên không có gì kiêng kỵ, nói thẳng suy nghĩ trong lòng. Trước đó, Tần Thư Nhã có mang một ít phim Hồng Kông cho Vu Thiên và Đại Cá Tử xem, nổi bật là loạt phim Young and Dangerous. Từ phim này Vu Thiên học được rất nhiều danh từ, cho nên cái từ vệ sĩ này, hắn cũng không xa lạ gì.
- Ha ha, Vu tiên sinh nói gì vậy, cái gì là vệ sĩ chứ. Cậu cũng thấy theo đằng sau tôi là không ít bảo vệ, chuyện bình thường có thể để cho họ xử lý. Tôi nói đến là một số chuyện không xử lý được, hi vọng tiên sinh có thể ra tay giúp một chút, cũng không cần hơn. Còn về giá tiền tôi cũng đã nghĩ kỹ, tôi nhờ cậu cũng không phải là không công, tiền công mỗi ngày của cậu chính là 1% trong tổng thu nhập của hộp đêm Thiên Đường Nhân Gian. Cậu thấy sao?
Nhân Gian Thiên Đường một ngày thu nhập vụn vặt cũng đã được gần 10 triệu, nói cách khác một ngày thu nhập của Vu Thiên cũng có hơn 100 nghìn. Đây là con số không nhỏ.
Nhưng Vu Thiên cũng không xem nặng chuyện tiền bạc.
- Tiền cũng không là gì, anh cũng biết tôi đang đi học, cho nên bình thường việc nhỏ tôi cũng không hi vọng anh gọi tôi, đương nhiên nếu có cao thủ tôi cũng không ngại đánh giao hữu một chút.
Nghe lời này, Bạch Lập Thanh cũng biết đối phương đồng ý. Bạch Lập Thanh lập tức vươn tay, cười ha ha với Vu Thiên:
- Thành giao!!!
Như vậy Vu Thiên đã có nghề nghiệp thứ nhất, là đại sứ bình an của hộp đêm Nhân Gian Thiên Đường và nhà hàng Đế Hào.
Mọi người vào đâyđể ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R