08-07-2008, 08:20 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 86
Ăn của đút, quan già thay án kiện
Gá»i tình riêng, gái trẻ giảng cầm thư
Tiết phu nhân nghe Ä‘á»c thư cá»§a Tiết Khoa xong gá»i thằng nhá» và o há»i:
- Mà y có nghe cáºu Cả nói vì sao mà đánh chết ngưá»i không?
- Con cÅ©ng không nghe rõ lắm. Hôm ná» nghe cáºu Cả nói vá»›i cáºu Hai...
Nói đến đó, nó đưa mắt nhìn quanh, thấy không có ai, nó nói tiếp:
- Cáºu Cả nói: Từ khi trong nhà lục đục ghê gá»›m, cáºu con chả còn thiết gì nữa, nên định sang miá»n nam đặt mua hà ng. Hôm đó cáºu hẹn má»™t ngưá»i cùng Ä‘i, ngưá»i nà y ở cách phÃa nam thà nh hÆ¡n hai trăm dặm. Äang Ä‘i tìm anh ta, thì gặp má»™t ngưá»i quen cÅ© tên là Tưởng Ngá»c Hà m vừa dẫn má»™t lÅ© con hát nhá» và o thà nh. Cáºu con liá»n cùng anh ta và o hà ng ăn cÆ¡m uống rượu. Ngưá»i bán rượu ở hà ng ấy cứ nhìn Tưởng Ngá»c Hà m chằm chặp nên cáºu con đâm cáu. Sau đó Tưởng Ngá»c Hà m Ä‘i. Hôm sau cáºu con má»i ngưá»i kia đến uống rượu. Äang uống, sá»±c nhá»› đến việc hôm qua, cáºu con bảo ngưá»i bán rượu đổi rượu khác. Hắn đưa rượu đến cháºm, cáºu con mắng; nó không chịu, cáºu con liá»n giÆ¡ bát rượu lên định đánh. Không ngá» hắn cÅ©ng là má»™t thằng bướng bỉnh, liá»n chìa đầu ra thách. Cáºu con cầm bát Ä‘áºp và o đầu nó má»™t cái; máu phá»t ra, nó ngã lăn ra đất. Ban đầu nó còn chá»i mắng nhưng sau im bặt.
- Tại sao không có ai can?
- Không nghe cáºu Cả nói đến Ä‘iá»u đó, con không dám nói cà n.
- Thôi mà y hãy nghỉ đã.
Thằng nhá» vâng lá»i lui ra.
Tiết phu nhân thân hà nh đến gặp Vương phu nhân, nhá» Vương phu nhân xin há»™ vá»›i Giả ChÃnh. Giả ChÃnh há»i rõ đầu Ä‘uôi, chỉ áºm ừ cho qua chuyện, bảo chá» Tiết Khoa ná»™p đơn trình xem quan huyện phê ra sao rồi sẽ liệu.
Tiết phu nhân lại lấy bạc ở hiệu cầm đồ, sai thằng nhá» Ä‘em Ä‘i ngay. Sau ba ngà y, có tin vá». Tiết phu nhân được thư, sai a hoà n nhá» gá»i Bảo Thoa. Bảo Thoa vá»™i và ng đến, thư viết:
“Số bạc đã tiêu và o việc đút lót cho những ngưá»i trong cá»a quan. Anh Cả ở trong ngục cÅ©ng không khổ lắm, xin bác yên lòng. Ngưá»i ở đây há» Ä‘iêu ngoa lắm, bà con ngưá»i chết và ngưá»i là m chứng Ä‘á»u không chịu nghe, ngay cả ngưá»i bạn anh Cả cÅ©ng vá» hùa vá»›i há». Cháu cùng Lý Tưá»ng ở nÆ¡i đất khách lạ lùng, may tìm được má»™t ông thầy kiện, cho ông ta má»™t Ãt bạc, ông ta má»›i bầy cho má»™t kế: Việc nà y phải kéo cả ngưá»i cùng uống rượu vá»›i anh Cả là Ngô Lương và o; phải tìm nó, cho nó má»™t Ãt bạc, bảo nó giúp mình. Nếu nó không nghe thì khai nó đã đánh chết Trương Tam rồi đổ tá»™i cho ngưá»i khác. Nó có cứng há»ng thì việc nà y má»›i dá»… thu xếp. Cháu theo kế, quả nhiên Ngô Lương phải nghe theo. Hiện giá» cháu đã Ä‘em tiá»n mua chuá»™c được bà con ngưá»i chết và những ngưá»i là m chứng và đã là m má»™t cái đơn. Hôm qua cháu ná»™p đơn lên quan, hôm nay quan đã phê và o đơn và đưa ra, xin xem đơn trình sẽ rõâ€.
Bảo Thoa lại Ä‘á»c đơn trình như sau:
“Con là Má»—, kêu oan vá» việc anh con bị tai bay vạ gió. Nguyên anh con là Tiết Bà n, quán ở Nam Kinh, trú ở Tây Kinh, ngà y… tháng… năm… vừa rồi Ä‘em vốn liếng qua miá»n nam buôn bán. Äi chưa được và i ngà y, nghe ngưá»i nhà đưa tin vá» nói là anh con mang tá»™i giết ngưá»i. Con liá»n đến nÆ¡i xảy ra vụ án, biết rằng anh con vô tình là m chết ngưá»i há» Trương. Äến khi và o nhà giam há»i thăm, anh con khóc nói vá»›i con rằng: Quả tháºt anh con không quen biết gì ngưá»i há» Trương và không há» có hiá»m khÃch gì vá»›i anh ta cả. Bất thình lình nhân việc đổi rượu cãi nhau, anh con nổi giáºn hắt bát rượu xuống đất, lúc Trương Tam Ä‘ang cúi đầu nhặt váºt gì, nhỡ tay, cái bát Ä‘áºp và o thái dương, nên bị thiệt mạng. Quan lá»›n bắt há»i, anh con sợ bị tra tấn, đà nh phải thú nháºn đã đánh chết ngưá»i. Nhá» Æ¡n quan lá»›n nhân từ biết là oan ức, nên chưa kết án. Anh con trong nhà giam, không dám là m đơn khiếu oan, vì sợ can phạn đến lệ cấm. Con nghÄ© tình anh em, liá»u mình kêu thay. Cúi xin quan lá»›n rá»™ng Æ¡n cho phép, đòi các nhân chứng há»i lại, Æ¡n ấy không gì bằng, cả nhà chúng con Ä‘á»u được đội Æ¡n nhá» nhân đức không bao giá» hết!†Nay kÃnh trình.
Lá»i quan huyện phê như sau:
“Hôm ná» khám nghiệm xác chết, chứng cứ rà nh rà nh, vả lại chưa há» tra khảo gì anh mà y đã thú rằng mình đánh chết, lá»i thú nháºn còn ở trong hồ sÆ¡. Nay mà y ở xa má»›i đến, mắt không trông thấy, sao dám kêu xin báºy bạ. Äáng lẽ phải trị tá»™i, nhưng nghÄ© tình thương anh, hãy tạm tha cho.
Không chấp đơnâ€.
Tiết phu nhân nghe Ä‘á»c đến đó nói:
- Thế là không cứu được nữa à ? Là m sao bây gi�
Bảo Thoa nói:
- Thư cáºu Hai Ä‘á»c đã hết đâu, còn má»™t Ä‘oạn nữa.
Bảo Thoa Ä‘á»c tiếp:
“Có việc rất cần, há»i ngưá»i vỠđó sẽ biếtâ€.
Tiết phu nhân liá»n há»i ngưá»i mang thư vá». Anh ta nói:
- Ở huyện đã biết nhà ta già u có, cần phải lo liệu việc nà y ở trong Kinh, lại mất cho há» má»™t cái lá»… lá»›n, thì còn có thể xét lại mà kết án nhẹ. Bây giá» bà phải lo liệu mau lên, không thì cáºu Cả sẽ bị khổ.
Tiết phu nhân nghe nói, bảo thằng nhá» Ä‘i ra, rồi đến ngay phá»§ Giả nói rõ đầu Ä‘uôi vá»›i Vương phu nhân, nhá» xin há»™ vá»›i Giả ChÃnh. Giả ChÃnh chỉ sai ngưá»i lấy tình mà nói vá»›i quan huyện, chứ không chịu nói đến chuyện tiá»n nong lá»… váºt. Tiết phu nhân sợ không ăn thua, lại nhá» Phượng Thư nói vá»›i Giả Liá»…n, tốn mất mấy ngà n lạng bạc má»›i mua chuá»™c được viên tri huyện. Tiết Khoa nhá» váºy thu xếp xong xuôi. Sau đó tri huyện yết thị ra công đưá»ng xét xá», sai gá»i tất cả hà ng xóm, nhân chứng, bà con ngưá»i chết và Tiết Bà n ở nhà giam đến. Tên thÆ¡ lại gá»i tên từng ngưá»i xong, tri huyện liá»n gá»i lý dịch địa phương đến Ä‘á»c lại lá»i khẩu cung hôm trước, lại sai gá»i mẹ ngưá»i chết là bà Vương và chú ngưá»i chết là Trương Nhị đến. Bà Vương vừa khóc vừa thưa:
- Chồng con là Trương Äại, ngưá»i ở xóm Nam, chết đã mưá»i tám năm nay. Con đầu và con thứ hai cÅ©ng Ä‘á»u chết cả, chỉ còn trÆ¡ trá»i đứa con vừa chết, tên là Trương Tam, năm nay hai mươi ba tuổi, chưa có vợ. Vì nhà con nghèo, không có gì nuôi sống, má»›i cho nó Ä‘i là m hầu rượu ở trong quán rượu cá»§a ông Lý. Hôm ná», vừa trưa, chá»§ quán rượu sai ngưá»i đến báo: “Con bà bị ngưá»i ta đánh chết rồiâ€. Quan lá»›n đèn trá»i soi xét cho! Con thá»±c hồn vÃa lên mây, liá»n chạy đến nÆ¡i, thấy cháu nó vỡ đầu, máu chảy lênh láng, nằm thở thoi thóp; há»i nó, nó không nói được nữa, má»™t chốc thì chết. Con toan nÃu lấy thằng vô loại nà y liá»u mạng vá»›i nó!
Nói đến đó bá»n nha dịch quát má»™t tiếng, bà Vương liá»n lạy lục mà nói:
- Xin quan lá»›n đèn trá»i minh oan cho con. Con chỉ có má»™t đứa con ấy thôi!
Viên tri huyện bảo: - Mụ hãy xuống Ä‘i. - Lại gá»i chá»§ quán há» Lý há»i:
- Tên Trương Tam là m thuê ở quán mà y phải không?
Lý Nhị thưa:
- Bẩm không phải là m thuê, mà là m ngưá»i hầu rượu.
- Hôm khám xác chết, mà y nói Tiết Bà n cầm bát đánh chết Trương Tam, có phải chÃnh mắt mà y trông thấy không?
- Lúc đó con Ä‘ang đứng bên quầy bán hà ng, nghe nói ngoà i phòng khách gá»i rượu, má»™t chốc nghe có tiếng kêu: “Nguy rồi! Äánh bị thương rồi!†Con chạy ra thì thấy Trương Tam nằm dưới đất, không nói năng được nữa. Con liá»n má»™t mặt Ä‘i trình lý dịch địa phương; má»™t mặt sai ngưá»i Ä‘i báo vá»›i mẹ anh ta. Còn những việc hỠđánh nhau thế nà o, thá»±c con không rõ, xin quan lá»›n há»i những ngưá»i uống rượu sẽ biết.
Viên tri huyện quát:
- Lúc sÆ¡ thẩm lấy khẩu cung, mà y nói chÃnh mắt trông thấy, sao bây giá» lại nói không?
- Hôm đó con khiếp sợ mất vÃa, nên trót nói nhảm. Bá»n nha dịch lại quát không cho nói nữa.
Viên tri huyện gá»i Ngô Lương há»i:
- Mà y cùng há» uống rượu ở má»™t chá»— phải không? Tiết Bà n đánh ngưá»i như thế nà o? Cứ khai cho thá»±c.
- Hôm đó con Ä‘ang ở nhà , thì cáºu Tiết nà y má»i Ä‘i uống rượu. Cáºu ấy chê rượu không ngon, đòi đổi rượu khác. Trương Tam không chịu. Cáºu Tiết nổi giáºn, cầm bát rượu hắt lên mặt anh ta, không hiểu vì sao, cái bát lại va phải đầu, chÃnh mắt con trông thấy như thế.
- Nói báºy! Hôm trước lúc khám xác, Tiết Bà n tá»± nháºn là cầm bát đánh chết, mà y cÅ©ng hảo chÃnh mắt trông thấy, tại sao hôm nay lại nói khác! LÃnh đâu! Vả và o miệng nó!
Bá»n nha dịch dạ vang, toan lại vả miệng. Ngô Lương kêu van:
- Quả tháºt Tiết Bà n không hỠđánh nhau vá»›i Trương Tam, mà chỉ nhỡ tay để vỡ bát rượu va phải đầu anh ta. Xin quan lá»›n là m Æ¡n há»i lại Tiết Bà n thì rõ.
Viên tri huyện gá»i Tiết Bà n lên, há»i:
- Mà y cùng Trương Tam có hiá»m thù gì không? Tại sao nó chết? cứ khai tháºt Ä‘i!
- Xin quan lá»›n thương cho con nhá»! Con tháºt không hỠđánh anh ta. Chỉ vì anh ta không chịu đổi rượu, con cầm bát rượu hắt xuống đất, không ngá» nhỡ tay, bát va và o đầu, con vá»™i và ng bịt lấy chá»— chảy máu, ngỠđâu bịt mãi không được, máu ra nhiá»u quá, má»™t chốc thì chết. Hôm trước lúc khám xác, con sợ quan lá»›n đánh, nên nói là cầm bát đánh anh ta, xin quan lá»›n rá»™ng thương cho.
Viên tri huyện quát:
- Äồ ngốc! Hôm trước ta há»i mà y tại sao đánh nó, thì mà y khai là tức nó không chịu đổi rượu mà đánh, thế mà nay lại nói nhỡ tay va phải nó à ?
Viên tri huyện vá» là m bá»™ đòi đánh Ä‘áºp kìm kẹp. Tiết Bà n cứ má»™t má»±c nói như váºy.
Viên tri huyện gá»i ngưá»i khám xác chết đến há»i:
- Hôm trước ở chá»— khám xác chết, ghi chép thương tÃch thế nà o, mà y nói cho tháºt.
- Hôm trước khám thây Trương Tam, trong ngưá»i không có thương tÃch gì cả, chỉ ở thóp có má»™t vết thương do đồ sứ chạm phải, dà i má»™t tấc bảy phân, sâu năm phân, toạc da, xương ở chá»— thóp dáºp vỡ ba phân, quả tháºt là bị va chạm thà nh thương.
Tri huyện Ä‘em đối chiếu vá»›i giấy ghi thương tÃch hôm trước thì giống hệt nhau, biết rằng bá»n thÆ¡ lại đã sá»a cho nhẹ Ä‘i, nhưng cÅ©ng không bắt bẻ gì, liá»n gá»i ký tên cho qua chuyện.
Bà Vương vừa van vừa khóc:
- Quan lá»›n đèn trá»i soi xét! Hôm trước nghe nói còn có nhiá»u thương tÃch nữa, sao hôm nay thương tÃch Ä‘á»u Ä‘i đâu mất cả?
- Mụ kia nói nhảm! Giấy ghi thương tÃch còn rà nh rà nh đó, mụ không biết à ?
Rồi gá»i chú ngưá»i chết là Trương Nhị lên há»i:
- Cháu anh chết, anh biết anh ta bị bao nhiêu vết thương không?
Trương Nhị vội và ng thưa:
- Chỉ có một vết thương trên đầu thôi ạ.
- Có thế chứ?
Liá»n gá»i thÆ¡ lại Ä‘em giấy ghi thương tÃch xác chết cho mụ Vương xem; lại bảo lý dịch địa phương và chú ngưá»i chết chỉ cho mụ ta rõ; hiện có bà con và các ngưá»i chứng kiến ở chá»— khám xác chết xác nháºn rõ rà ng không có chuyện đánh nhau, cho nên không thể gá»i là ẩu đả được. Quan huyện bảo má»i ngưá»i ký tên và o, cho là nhầm nhỡ là m chết ngưá»i, giam Tiết Bà n lại, chá» ngà y trình lên quan trên. Còn các ngưá»i khác thì giao lý dịch địa phương nháºn vá». Sau đó quan huyện cho tan hầu.
Mụ Vương khóc lóc kêu la ầm Ä©. Tri huyện bảo bá»n nha dịch:
- Äuổi cổ nó ra.
Trương Nhị cũng khuyên mụ Vương:
- Cháu nó quả thá»±c vì nhầm nhỡ mà chết, sao bà lại vu vạ cho ngưá»i ta! Quan lá»›n đã phân xá» sáng suốt, đừng có là m ầm Ä© lên!
Tiết Khoa ở ngoà i, dò nghe rõ rà ng, rất mừng rỡ, liá»n sai ngưá»i đưa tin vá» nhà , chá» cho quan trên phê xuống y án thì sẽ tìm cách chuá»™c tá»™i. Còn anh ta thì hãy ở lại chá» tin. Bá»—ng nghe ngưá»i Ä‘i ngoà i đưá»ng xôn xao nói vá»›i nhau:
- Có bà Quý phi nà o chết, nhà vua không ra triá»u ba hôm.
Tiết Khoa nghÄ© bụng: “Chá»— nà y cách nÆ¡i lăng tẩm nhà vua không xa, tri huyện phải lo công việc đắp đưá»ng xá, chắc rằng không thể rảnh rang mà lo việc mình. Mình có nán lại cÅ©ng vô Ãch.†Tiết Khoa bèn và o nhà giam bảo anh:
- Anh hãy yên lòng chỠđợi, em vá» nhà Ãt hôm sẽ đến.
Tiết Bà n cÅ©ng sợ mẹ buồn, liá»n dặn vá» nói lại: “Con không việc gì, cần phải lên hầu cá»a quan Ãt lâu nữa, rồi sẽ được vá» nhà , nhưng đừng có tiếc tiá»nâ€.
Tiết Khoa để Lý Tưá»ng ở lại trông nom, còn mình thì vá» nhà gặp Tiết phu nhân kể chuyện quan huyện thương tình như thế nà o, xét Ä‘oán như thế nà o, cuối cùng kết án là vô ý là m chết ngưá»i: “Sau nà y chỉ mất má»™t Ãt tiá»n cho bà con ngưá»i chết, chá» cấp trên cho phép chuá»™c tá»™i, thế là ổn hếtâ€.
Tiết phu nhân nghe nói, cũng tạm yên lòng, bảo:
- Bác Ä‘ang mong cháu vá» trông nom việc nhà . Bác định sang tạ Æ¡n bên phá»§ Giả, vả lại Chu quà phi vừa mất, bên ấy hôm nà o cÅ©ng phải và o cung dá»± lá»… tang, trong nhà chẳng còn mấy ngưá»i. Bác định sang bên dì trông nom há»™, và là m bạn cho vui, nhưng nhà mình chẳng có ai, được cháu vá» thì hay lắm.
- Cháu ở ngoà i nghe nói là Giả quà phi mất, nên má»›i vá»™i vá». Quà phi nhà ta Ä‘ang khá»e mạnh thế, sao lại nói mất?
- Năm trước quà phi đã Ä‘au má»™t lần, rồi lại khá»e. Lần nà y không nghe nói Ä‘au yếu gì, nhưng nghe nói mấy hôm gần đây cụ bên phá»§ không được khá»e, há»… nhắm mắt là mÆ¡ thấy Quà phi. Má»i ngưá»i trong nhà đá»u lo lắng. Nhưng đến khi dò há»i thì quà phi chẳng có việc gì. Äêm hôm kia, chÃnh miệng cụ nói: “Tại sao Nguyên phi đến đây má»™t mình?†Má»i ngưá»i cho rằng đó là lá»i sảng trong lúc Ä‘au yếu, nên không ai tin. Cụ nói: “Chúng mà y không tin, nhưng Nguyên phi còn nói vá»›i tao rằng: Vinh hoa dá»… hết, cần phải quay mình lùi bướcâ€. Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói: “Äiá»u ấy ai mà chẳng hay tưởng đến? Äó chẳng qua những ngưá»i già cả hay lo trước nghÄ© sau mà thôiâ€. Vì thế chẳng ai cho là việc quan trá»ng. Thế rồi đến sáng hôm sau nghe trong cung xôn xao đồn rằng quà phi bệnh nặng, truyá»n các bà mệnh phụ và o cung thăm há»i. Bá»n há» lo sợ ngá» vá»±c, vá»™i và ng và o cung. Há» còn chưa vá» thì ở nhà đã nghe nói bà Chu quà phi mất. Lá»i đồn đại bên ngoà i ăn khá»›p vá»›i sá»± ngá» vá»±c trong nhà , như thế cháu xem có lạ không?
Bảo Thoa nói:
- Chẳng những lá»i đồn đại bên ngoà i lầm lẫn đã đà nh, mà trong nhà há»… nghe hai chữ “quà phi†thì đã hoảng lên, sau đó má»›i rõ là không phải. Hai hôm nay, bá»n a hoà n và những bà già ở bên phá»§ Ä‘á»u nói rằng hỠđã biết là không phải Quà phi nhà ta mất. Con há»i: “Sao các ngưá»i nắm chắc được thế?†Há» nói: “Cách đây năm năm, và o tháng giêng có má»™t ông thầy bói ở tỉnh ngoà i đến, có tiếng là bói rất tà i. Cụ bảo viết năm, tháng, ngà y giá» sinh đẻ cá»§a Nguyên phi lẫn và o trong lá số cá»§a bá»n a hoà n đưa cho thầy ấy Ä‘oán xem. Thầy ấy xem xong rồi nói: Cô con gái sinh và o mồng má»™t tháng giêng nà y, chỉ sợ nói sai giá», chứ nếu không sai, thì tháºt là má»™t vị quà nhân, không thể ở trong phá»§ nà y. Nghe váºy dượng và má»i ngưá»i Ä‘á»u nói: Thầy đừng kể gì sai hay đúng, cứ chiếu cố theo số đó mà đoán xem. Ông ta liá»n nói: năm Giáp Thân, tháng Giêng BÃnh Dần, trong bốn chữ nà y có “thương quan tổn tà iâ€. Riêng chữ thân có “chÃnh quan†và “lá»™c mãâ€(#1), như thế là trong nhà không thể nuôi được, nhưng cÅ©ng không tốt lắm. Ngà y sinh là Ất Mão, đầu mùa xuân, má»™c Vượng, và như cây gá»— có đẽo gá»t lắm má»›i thà nh váºt quÃ. Giá» sinh và o tân kim, rất quÃ; giữa chữ tỵ là chÃnh quan lá»™c mã cà ng tốt. Như váºy gá»i là “phi thiên lá»™c mã cáchâ€. Ông ta lại nói: ngà y đẻ gặp “chuyên lá»™c†hết sức quà trá»ng. Thiên đức nguyệt đức ở cung bản mệnh, già u sang hưởng phúc tiêu phòng. Cô nà y, nếu nói đúng giá», nhất định là má»™t vị hoà ng phi. Thế không phải là đoán rất đúng à ? Sau ông ta nói thêm: Nhưng tiếc thay, vinh hoa không được lâu; chỉ sợ gặp phải tháng Mão năm Dần, sẽ là ngà y mãn kiếp. CÅ©ng như cây gá»— tốt, Ä‘em chạm trổ bóng bẩy thì bản chất sẽ không bá»n. Bá»n há» quên hẳn những câu nói ấy rồi chỉ lo hão. Con sá»±c nghÄ© đến, má»›i nói vá»›i mợ Cả. Năm nay có phải là năm Dần tháng Mão đâu.
Bảo Thoa chưa nói xong, Tiết Khoa vội nói:
- Việc ngưá»i ta mặc há»! Nếu có ông thầy bói như thần tiên, tôi muốn há»i xem anh Cả nhà ta năm nay sao dữ nà o chiếu mệnh mà gặp tai vạ như thế? Nên mau mau biên rõ ngà y, giá» sinh cá»§a anh ấy để tôi nhỠông ta Ä‘oán xem có can gì không?
- Ông ấy là ngưá»i xa đến, không biết nay còn ở Kinh nữa hay không.
Bảo Thoa nói xong, vá»™i sắm sá»a cho Tiết phu nhân sang phá»§ Giả. Tiết phu nhân đến nÆ¡i thấy chỉ có bá»n Lý Hoà n và Thám Xuân ở nhà . Há» liá»n há»i:
- Việc cáºu Cả ra sao rồi?
- ChỠbẩm lên quan trên rồi mới biết được, xem chừng thì cũng không bị tội chết.
Nghe nói, má»i ngưá»i má»›i yên lòng. Thám Xuân liá»n nói:
- Hôm qua mẹ cháu còn nhắc: Lần trước trong nhà có việc nhỠdì trông nom cho; giỠđây nhà dì cũng có việc, nhỠvả không tiện, nên trong lòng rất là áy náy.
- Dì ở nhà cÅ©ng buồn. Anh Cả cháu mắc nạn, em Hai cháu thì phải Ä‘i lo liệu, ở nhà chỉ còn má»™t mình chị cháu thì là m được gì? Vả lại con dâu nhà dì lại là đứa không biết lo liệu công việc cho nên dì không sao sang bên nà y được. Hiện nay quan huyện ở đấy cÅ©ng còn báºn việc đám ma Chu quà phi. Việc là m án chưa thể xong được. Vì thế em Hai cháu vá» nhà , nên dì má»›i sang đây xem sao.
Lý Hoà n nói:
- Dì ở đây và i hôm thì hay quá.
Tiết phu nhân gáºt đầu nói:
- Dì cũng muốn ở đây là m bạn với chị em cháu, nhưng sợ em Bảo nó buồn.
TÃch Xuân nói:
- Dì mà nhá»› chị Bảo, thì sao không má»i chị ấy sang đây luôn thể?
Tiết phu nhân cưá»i nói:
- Là m thế sao được?
- Không được à ? Sao trước kia chị ấy cũng sang ở bên nà y?
Lý Hoà n nói:
- Cô không hiểu đâu, giỠở nhà ngưá»i ta có việc, sang là m sao được?
TÃch Xuân tưởng là tháºt, không há»i thêm nữa.
Äang nói chuyện thì bá»n Giả mẫu đã vá». Tiết phu nhân chưa kịp chà o, Giả mẫu đã há»i ngay đến việc Tiết Bà n. Tiết phu nhân kể lại đầu Ä‘uôi câu chuyện. Bảo Ngá»c ở bên cạnh nghe nhắc đến Tưởng Ngá»c Hà m, trước mặt không dám há»i, nhưng trong bụng Ä‘oán chắc là hắn rồi, lại nghÄ© thầm: “Hắn đã vá» Kinh sao không đến gặp ta?†Lại thấy Bảo Thoa cÅ©ng không sang, không biết vì cá»› gì, trong bụng cứ ngẩn ngÆ¡ suy nghÄ©. Vừa lúc ấy thì Äại Ngá»c cÅ©ng đến há»i thăm sức khá»e. Bảo Ngá»c thấy vui mừng nên không nhá»› đến Bảo Thoa nữa. Liá»n cùng bá»n chị em ăn cÆ¡m chiá»u tại nhà Giả mẫu. Ä‚n xong, má»i ngưá»i ra vá». Tiết phu nhân nghỉ ở phòng sau trong nhà Giả mẫu.
Bảo Ngá»c vỠđến phòng, thay quần áo xong, bá»—ng nhá»› đến cái thắt lưng Tưởng Ngá»c Hà m biếu mình trước kia, liá»n há»i Táºp Nhân:
- Cái thắt lưng mà u đỠnăm nỠchị không thắt, có còn nữa không?
- Tôi cất Ä‘i rồi, há»i là m gì?
- Tôi há»i qua thế thôi!
- Cáºu lại không nghe nói cáºu cả Tiết vì chÆ¡i vá»›i bá»n ngưá»i tầm báºy ấy nên đã gây ra vụ án mạng tà y trá»i à ? Cáºu còn nhắc đến cái cá»§a ấy là m gì? NghÄ© ngợi viển vông như thế, chẳng bằng cứ yên lòng Ä‘á»c sách, vứt hết những chuyện vô Ãch ấy cà ng hay.
- Tôi có nghÄ© ngợi gì đâu, ngẫu nhiên nhá»› đến há»i chị má»™t câu. Nó còn cÅ©ng được, mà mất cÅ©ng thôi. Thế mà chị đã nói má»™t trà ng như thế!
- Không phải tôi lắm Ä‘iá»u đâu. Con ngưá»i Ä‘á»c sách, hiểu đạo lý thì phải lo cố gắng vươn lên; nếu như ngưá»i thân yêu đến há» thấy thế, má»›i vui mừng tôn kÃnh chứ!
Bảo Ngá»c nghe Táºp Nhân nhắc, liá»n nói:
- Chết rồi! Vừa rồi ở bên nhà cụ, thấy đông ngưá»i, tôi không nói chuyện vá»›i cô Lâm. Cô ấy cÅ©ng không để ý gì đến tôi. Lúc ra vá» cô ta Ä‘i trước. Bây giá» chắc cô ấy Ä‘ang ở nhà , tôi đến má»™t tà đã rồi hãy vá».
Nói xong Bảo Ngá»c chạy Ä‘i.
Táºp Nhân nói:
- Cáºu vá» nhanh lên nhé! Tháºt là vì tôi nhắc mà cáºu cao hứng như thế.
Bảo Ngá»c không trả lá»i, cúi đầu Ä‘i má»™t mạch đến quán Tiêu Tương, thấy Äại Ngá»c ngồi bên kia bà n xem sách. Bảo Ngá»c Ä‘i đến trước mặt, cưá»i nói:
- Em vỠnhà sớm thế?
Äại Ngá»c cÅ©ng cưá»i nói:
- Anh chẳng để ý gì đến em, em còn ở đấy là m gì?
- Há» nói nhiá»u quá, anh không thể mở miệng và o đâu, nên không nói chuyện vá»›i em được.
Vừa nói, Bảo Ngá»c vừa nhìn cuốn sách Äại Ngá»c đương xem, nhưng chẳng biết má»™t chữ nà o cả. Có chữ thì giống chữ “Thượcâ€, có chữ thì giống chữ “Mangâ€; cÅ©ng có chữ “Äạiâ€, ở bên cạnh có chữ “Cá»uâ€, thêm má»™t cái ngoặc, ở giữa lại thêm má»™t chữ “NgÅ©â€; cÅ©ng có chữ bên trên là chữ “NgÅ©â€, chữ “Lục†má»™t bên thêm chữ “Má»™c†bên dưới lại là chữ “NgÅ©â€. Bảo Ngá»c nhìn thấy, vừa lấy là m lạ, vừa bá»±c mình, liá»n nói:
- Em độ nà y há»c cà ng tiến, xem cả sách thiên thư nữa đấy à ?
Äại Ngá»c phì cưá»i nói:
- Rõ há»c giá»i thá»±c! Ngay cả bản đà n cÅ©ng chưa há» xem.
- Sao lại không xem? Nhưng tại sao tôi không biết một chữ nà o cả? Em biết à ?
- Không biết thì xem là m gì?
- Anh không tin. Xưa nay anh chưa nghe em gẩy đà n bao giá». Bên thư phòng cá»§a chúng ta có treo mấy cây đà n, năm trước có má»™t vị khách, gá»i là Kê Hiếu Cố, đến chÆ¡i, cha anh nhỠông ta gẩy má»™t khúc. Ông ta lấy đà n xuống xem rồi nói: “Không cái nà o dùng được. Nếu ông lá»›n cao hứng thì hôm khác xin đến hầuâ€. Chắc rằng cha anh không hiểu đà n, nên ông ta cÅ©ng chẳng đến. Tại sao em biết gẩy đà n mà giấu tà i thế?
- Em đã hiểu gì đâu! Hôm trước trong ngưá»i thấy hÆ¡i khoan khoái, nhân tiện lục sách trên giá, thấy có má»™t táºp bản đà n, rất có thú vị, trong ấy giảng vá» lý thuyết gẩy đà n rất thông, cách gẩy cÅ©ng rõ rà ng. ChÆ¡i đà n tháºt là trò tiêu khiển tÄ©nh tâm, dưỡng tÃnh cá»§a ngưá»i xưa. Khi em còn ở Dương Châu, cÅ©ng đã nghe giảng qua và cÅ©ng đã há»c, nhưng vì không hay gẩy, nên rồi quên mất. Äúng như ngưá»i ta hay nói: “Ba ngà y không gẩy, tay sinh gaiâ€. Hôm trước xem mấy thiên nà y, chỉ có tên bản hát mà không có lá»i, em lại Ä‘i chá»— khác tìm được má»™t bản có lá»i vá» xem, má»›i thấy thú vị. Nhưng là m thế nà o để gẩy cho hay, thì tháºt cÅ©ng khó. Trong sách có chép: Ông Sư Khoáng gẩy đà n có thể gá»i gió sấm, rồng, phượng đến. Khổng Tá» khi há»c đà n vá»›i ông sư Tương, nghe gẩy mà biết ngay khúc đà n là cá»§a Văn Vương. Non cao nước chảy, được gặp tri ân...
Nói đến đây, mà mắt Äại Ngá»c rung rung rồi từ từ cúi đầu. Bảo Ngá»c Ä‘ang lúc cao hứng nói:
- Những lá»i em vừa nói rất là thú vị! Nhưng anh không biết chữ nà o trong đó cả. Em hãy dạy cho anh Ãt chữ xem nà o.
- Không cần phải dạy, nói ra thì anh sẽ hiểu ngay.
- Anh là ngưá»i tối dạ, em hãy dạy cho anh cái chữ “Äại†thêm má»™t ngoặc, và ở giữa lại có chữ “Ngũ†là chữ gì.
- Chữ “Äại†và chữ “Cứu†là dùng ngón tay cái bên trái đè phÃm thứ chÃn trên đà n; cái ngoặc ấy và chữ “Ngũ†là dùng ngón tay bên phải báºt năm dây. Äây không phải là má»™t chữ, mà là má»™t tiếng, rất dá»… hiểu thôi. Lại còn có những cách như kéo dà i má»m mại, khoan thai, lá»ng lẻo, mạnh, nhanh, vá»™i vã, giục giã Ä‘á»u là phép nghiên cứu vá» cách gẩy đà n cả.
Bảo Ngá»c mừng quá hoa chân múa tay nói:
- Em đã thông hiểu lý thuyết gẩy đà n như thế, sao chúng ta không há»c gẩy Ä‘i?
- Cầm có nghÄ©a là cấm. Ngưá»i xưa là m ra đà n vốn là để sá»a mình, nuôi dưỡng tÃnh tình, dẹp lòng dâm đãng, bá» sá»± xa xỉ. Nếu muốn gẩy đà n thì phải ở nÆ¡i nhà cao gác vắng; hoặc ở trên lầu, trong núi; hoặc bên má»m đá, bá» sông. Há» chỉ chÆ¡i khi trá»i đất thuáºn hòa, trăng trong gió mát, đốt hương ngồi lặng, bụng không nghÄ© báºy, khà huyết Ä‘iá»u hòa, lúc đó má»›i cảm thông vá»›i thần thiêng, nhịp nhà ng vá»›i đạo lá»›n. Cho nên ngưá»i xưa nói: “Tri âm khó gặpâ€, nếu không có ngưá»i tri âm, thì má»™t mình đánh đà n trước trăng thanh gió mát, đá lạ thông xanh, hạc ná»™i chim ngà n, để gởi gắm và o đấy hứng thú cá»§a mình má»›i không phụ vá»›i đà n. Lại còn má»™t Ä‘iá»u nữa, cần phải gẩy giá»i, biết lá»±a tiếng hay. Nếu muốn gẩy đà n, trước hết phải khăn áo chỉnh tá», hoặc áo lông, hoặc áo rá»™ng; phải như bá»™ dạng cá»§a ngưá»i xưa, má»›i có thể xứng đáng vá»›i cách Ä‘iệu thánh nhân. Sau đó rá»a tay, đốt hương, ngồi lên giưá»ng đặt đà n trên bà n, nhắm ngồi đúng phÃm thứ năm, đối vá»›i tầm bụng cá»§a mình, thong dong đưa hai tay lên, như váºy tâm hồn và thể xác Ä‘á»u ngay thẳng. Lại phải biết rõ nặng, nhẹ, nhặt, khoan, cuốn, mở tá»± nhiên, thần thái trang trá»ng má»›i được.
- Chúng ta há»c để mà chÆ¡i, chứ nghiên cứu tá»· má»· như thế thì khó lắm.
Hai ngưá»i Ä‘ang chuyện trò, thì Tá» Quyên ở ngoà i và o. Trông thấy Bảo Ngá»c, Tá» Quyên cưá»i:
- Cáºu Hai hôm nay cao hứng tháºt.
Bảo Ngá»c cÅ©ng cưá»i:
- Nghe cô em giảng giải, là m cho tôi sáng mắt ra, cà ng nghe cà ng thÃch.
- Không phải cáºu cao hứng vá» việc đó đâu. Tôi nói là cáºu cao hứng đến đây kia.
- Trước đây cô em không được khá»e, tôi sợ đến là m phiá»n, vả lại tôi phải Ä‘i há»c, do đó có vẻ xa lạ.
Tá» Quyên không chá» Bảo Ngá»c nói xong, liá»n đỡ lá»i:
- Cô tôi cÅ©ng má»›i đỡ, cáºu đã nói thế, thì cÅ©ng chỉ nên ngồi má»™t lát, rồi để cô tôi Ä‘i nghỉ, kẻo giảng giải mãi, e mệt đấy.
Bảo Ngá»c cưá»i, nói:
- Tháºt ra tôi cứ thÃch nghe, quên rằng cô em mệt.
Äại Ngá»c cưá»i:
- Nói chuyện nà y là có giải trÃ, cÅ©ng không việc gì mà mệt. Nhưng chỉ sợ em thì cứ nói mà anh vẫn không hiểu.
- Dấn dần tự nhiên rồi cũng hiểu.
Bảo Ngá»c vừa nói vừa đứng dáºy, lại tiếp:
- Em phải nghỉ thôi. Ngà y mai anh sẽ bảo cô Ba, cô Tư, Ä‘á»u há»c gẩy đà n cả, để anh nghe.
Äại Ngá»c cưá»i:
- Anh lại muốn ngồi không mà hưởng à ? Nếu như má»i ngưá»i Ä‘á»u há»c gẩy được mà anh không hiểu, thì cÅ©ng không xứng đáng.
Nói đến đây, Äại Ngá»c sá»±c nghÄ© đến tâm sá»± cá»§a mình, liá»n im lặng không nói nữa.
Bảo Ngá»c cưá»i:
- Cốt là m sao cho các cô đà n hay thì tôi thÃch nghe. Äừng kể tôi có phải “tai trâu†hay không.
Äại Ngá»c đỠmặt lên rồi cưá»i. Bá»n Tá» Quyên, Tuyết Nhạn cÅ©ng cưá»i.
Má»i ngưá»i Ä‘i ra cá»a thì thấy Thu Văn dẫn mấy a hoà n nhá» bưng má»™t cháºu hoa lan đến, nói:
- Bên nhà bà Hai vừa có ngưá»i biếu bốn cháºu hoa lan. Vì báºn việc, không có thì giá» thưởng thức, bà Hai bảo đưa cho cáºu Hai má»™t cháºu và cô Lâm má»™t cháºu.
Äại Ngá»c xem thì thấy có mấy cà nh hoa sinh đôi, bá»—ng động lòng, cÅ©ng không rõ là vui hay buồn, cứ ngÆ¡ ngẩn đứng nhìn. Lúc bấy giá» Bảo Ngá»c chỉ nghÄ© đến đà n, liá»n nói:
- Em bây giỠcó hoa lan thì có thể gẩy khúc “Ỷ Lan†đấy.(#2)
Äại Ngá»c nghe nói, trong lòng không vui. Cô ta vá» phòng, xem hoa lan, vÆ¡ vẩn nghÄ©: “Cá» cây Ä‘ang lúc mùa xuân hoa tươi lá tốt, nghÄ© mình tuổi trẻ mà đã giống như vóc bồ liá»…u ba thu, nếu được như nguyện hoặc giả dần dần tươi tốt, nếu không thì chẳng khác gì hoa liá»…u lúc xuân tà n, chịu sao nổi mưa dồn gió dáºpâ€. NghÄ© đến đây, Äại Ngá»c bất giác chảy nước mắt. Tá» Quyên đứng bên thấy quang cảnh ấy không hiểu vì duyên cá»› gì, nghÄ© bụng: “Vừa rồi Bảo Ngá»c ở đây thì cô ta cao hứng như thế; giá» Ä‘ang xem hoa, bá»—ng là m sao lại thương cảm?†Tá» Quyên Ä‘ang lo không biết khuyên giải ra sao, thì thấy bên nhà Bảo Thoa sai ngưá»i đến.
Chú thÃch:
(1-) Những danh từ trong bói số.
(2-) Một khúc đà n do Khổng tỠkhi ở nước Vệ vỠnước Lỗ thấy hoa lan ở trong hang núi mà là m ra.
Tà i sản của minhtien384
Chữ ký cá»§a minhtien384 Trá»i đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn
©2012 by 4vn.euâ„¢. Diá»…n đà n đươc phát triển dá»±a trên sá»± đóng góp tÃch cá»±c cá»§a tất cả các thà nh viên.
Hãy nhấn nút 'Like' để gá»i lá»i cảm Æ¡n đến ngưá»i viết bà i
10-07-2008, 08:20 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 87
Cảm thấy gió thu, gảy đà n buồn thương chuyện cũ
Say ngồi nháºp định, tà há»a lẩn và o trong tim
Äại Ngá»c gá»i ngưá»i hầu gái nhà Bảo Thoa và o. Chị ta há»i thăm sức khá»e Äại Ngá»c, rồi đưa bức thư cá»§a Bảo Thoa. Äại Ngá»c bảo chị ta ra ngoà i phòng uống nước, rồi bóc thư Bảo Thoa ra xem. Trong thư viết:
“Chị sinh ra gặp lúc chẳng may, cá»a nhà rắc rối. Chị em xa cách, mẹ chị già yếu; đã thế trong nhà lại chá»i bá»›i mắng nhiếc từ sá»›m đến chiá»u, không lúc nà o hết. Nay lại mang tay bay vạ gió, mưa dáºp gió dồn. Canh chầy trằn trá»c, buồn bã khôn khuây. Ai ngưá»i đồng tâm hẳn phải rá»§ lòng thương xót! NghÄ© lại “Hải ÄÆ°á»ng thi xãâ€, thu ná» vừa qua, ngắm cúc ăn cua, chung tình vui vẻ. Nhá»› lại câu thÆ¡:
Ngất ngưởng cùng ai đi náu đó.
Hoa Ä‘á»u nở cháºm, cháºm vì đâu?
Chị không khá»i bùi ngùi than thở cánh hoa tà n tiết lạnh như hai đứa chúng mình. Lòng buồn man mác, tạm gá»i bà i phú bốn Ä‘oạn, phải đâu không bệnh mà , cÅ©ng là hát để thay khóc:
Buồn vì ná»—i tiết trá»i thay đổi,
Thấm thoát đà thu lại tới đây!
Thương nhà gặp bước không may,
Một mình vò võ đêm ngà y xót xa.
Trên ná»n bắc mẹ già mòn má»i,
Biết quên sao được mối ưu sầu!
Ưu sầu biết tÃnh là m sao?
Lòng ta luống những nao nao bấy chầy.
Gió hiu hắt mây bay lÆ¡ lá»ng,
Dạo trong sân, sương Ä‘á»ng lá rÆ¡i.
Vì đâu, vui cũng mất rồi,
Ná»—i niá»m nghÄ© lại bá»i bá»i ruá»™t gan!
Cá vỠbể, hạc ngà n bay vút,
Cá giương vây, hạc mượt mà u lông;
Ngước trông trá»i đất mịt mùng,
Thảm thương ai biết nỗi lòng cho ta?
Trá»i lạnh ngắt, ngân hà vằng vặc,
Trăng chếch soi, giá»t ngá»c trầm trầm!
Hát lên lòng luống âm thầm,
Hát rồi lại hát tri âm nhắn cùng.(#1)
Äại Ngá»c xem xong, khôn xiết thương cảm, nghÄ© bụng: “Chị Bảo không gá»i cho ai mà chỉ gá»i cho mình, cÅ©ng là nghÄ© ngưá»i cùng há»™i, cùng thuyá»n đâyâ€. Chợt nghe ở ngoà i có ngưá»i nói: “Chị Lâm ở nhà không?†Äại Ngá»c vừa xếp thư cá»§a Bảo Thoa lại, vừa trả lá»i: “Ai đấy?â€
Äang há»i thì thấy Thám Xuân, Tương Vân, Lý Văn và Lý á»¶ bước và o. Hai bên há»i thăm nhau. Tuyết Nhạn pha trà bưng lên. Má»i ngưá»i cùng uống và nói chuyện phiếm. Sá»±c nhá»› đến câu chuyện “ThÆ¡ hoa cúc†năm trước. Äại Ngá»c nói:
- Chị Bảo từ khi dá»i ra ở ngoà i, chỉ sang chÆ¡i hai lần; giá» có việc cÅ©ng không sang nữa, tháºt là lạ! Äể rồi xem chị ấy có tá»›i đây nữa không?
Thám Xuân mỉm cưá»i:
- Việc gì mà không sang? Thế nà o rồi chị ấy cÅ©ng sang chứ. Bây giá» ngưá»i chị dâu cá»§a chị ấy tÃnh khà chẳng ra gì, bà dì thì đã có tuổi, lại thêm có việc anh Cả, chị Bảo phải ở nhà trông nom, có đâu được rảnh rá»—i như trước.
Äang nói chuyện bá»—ng nghe tiếng gió vù vù thổi mạnh, lá cây rÆ¡i Ä‘áºp và o những giấy dán trên cá»a sổ. Má»™t chốc lại thấy thoang thoảng mùi hương. Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói:
- Mùi hương nà y ở đâu bay lại thế? Nó giống mùi hương gì nhỉ?
Äại Ngá»c nói:
- Giống mùi hương hoa quế.
Thám Xuân cưá»i:
- Chị Lâm vẫn còn nói như là ở phương Nam váºy. Ở đây vá» tháng chÃn, là m gì còn có hoa quế nữa?
Äại Ngá»c nói:
- ChÃnh thế đấy! Vì thế nên tôi không nói mùi hoa quế mà là giống mùi hoa quế.
Tương Vân nói:
- Chị Ba cÅ©ng đừng nói thế, chị có nhá»› câu: “Hoa sen mưá»i dặm, hoa quế ba thu†hay không? Ở phương Nam, lúc nà y tháng chÃn chÃnh là lúc hoa quế muá»™n nở đấy. Chị chưa được thấy đó thôi. Sau nà y chị đến phương Nam sẽ biết.
Thám Xuân cưá»i, nói:
- Tôi có việc gì mà đến phương Nam? Vả lại cái đó, tôi cũng thừa biết, không mượn các chị nói.
Lý Văn, Lý á»¶ chỉ nhoẻn miệng cưá»i.
Äại Ngá»c nói:
- Em ạ! Nói thế không chắc cả đâu. Tục ngữ có câu: “Ngưá»i là tiên Ä‘i trên đấtâ€, nay đây, mai không biết ở đâu; cÅ©ng như tôi đây là ngưá»i phương Nam, tại sao mà đến ở đây!
Tương Vân vá»— tay cưá»i nói:
- Hôm nay chị Ba bị chị Lâm há»i vặn nên bÃ. Chẳng những chị Lâm là ngưá»i phương Nam đến ở đây mà cả mấy đứa chúng mình cÅ©ng má»—i ngưá»i má»—i nÆ¡i; cÅ©ng có ngưá»i vốn là ngưá»i phương Bắc; cÅ©ng có ngưá»i quê ở phương Nam mà sinh trưởng ở phương nà y. Hôm nay má»i ngưá»i Ä‘á»u gặp nhau ở má»™t nÆ¡i, đủ biết con ngưá»i ta Ä‘á»u có số mệnh. Ngưá»i ta sống ở cõi Ä‘á»i, ai nấy Ä‘á»u có duyên pháºn cả.
Tất cả nghe nói, Ä‘á»u gáºt đầu. Thám Xuân chỉ ngồi cưá»i. Mấy chị em lại nói chuyện phiếm má»™t chút nữa, rồi ra vá».
Äại Ngá»c tiá»…n má»i ngưá»i ra cá»a. Ai cÅ©ng nói:
- Chị vừa mới đỡ, đừng đi ra nữa kẻo lại bị cảm đấy.
Äại Ngá»c vừa nói vừa dừng chân ở ngõ, ân cần chuyện trò vá»›i bốn ngưá»i, chá» há» ra khá»i má»›i trở và o. Lúc đó mặt trá»i đã lặn, chim bay vá» rừng. Äại Ngá»c sá»±c nhá»› vừa rồi Tương Vân có nói đến miá»n Nam, liá»n nghÄ©: “Nếu cha mẹ mình còn sống, thì mình đã được xem phong cảnh phương Nam, hoa xuân, trăng thu, non xanh nước biếc, hai mươi bốn cầu và di tÃch Lục triá»u... Mình thiếu gì kẻ hầu ngưá»i hạ, thÃch gì là m nấy, không cần phải giữ ý giữ tứ. Mình sẽ Ä‘i xe hương, ngồi trên thuyá»n vẽ; rèm đỠmà n xanh, chẳng còn ai hÆ¡n mình nữa. Bây giỠở nhá» nhà ngưá»i ta, dù được săn sóc, nhưng bạ gì cÅ©ng phải để ý gìn giữ. Không biết kiếp trước ta phạm tá»™i gì, mà kiếp nà y phải hiu quạnh và cô độc thế nà y! Äúng như Lý Háºu chá»§ nói: “Ở đây hà ng ngà y chỉ lấy nước mắt rá»a mặt!â€(#2) Trong lòng nghÄ© ngợi, tâm hồn dưá»ng như phiêu diêu Ä‘i nÆ¡i nà o mất.
Tá» Quyên lại gần, thấy thế, nghÄ© bụng, có lẽ là vì vừa rồi nói đến chuyện phương Nam, phương Bắc, nên cô ta động lòng, liá»n há»i:
- Các cô đến nói chuyện lâu, chắc cô mệt. Vừa rồi cháu sai Tuyết Nhạn bảo nhà bếp là m cho cô má»™t bát canh thịt nấu rau, thêm Ãt bá»™t tôm và măng. Cô thấy thế nà o?
- Tốt đấy.
- Cháu còn là m thêm bát cháo gạo Giang Nam nữa.
Äại Ngá»c gáºt đầu, rồi lại nói:
- Cháo thì hai em nấu lấy, đừng mượn nhà bếp nấu nữa.
- Cháu cÅ©ng sợ nhà bếp là m không được sạch, cho nên tá»± mình nấu lấy. Còn bát canh, cháu cÅ©ng sai Tuyết Nhạn bảo thÃm Liá»…u phải là m cho sạch sẽ. ThÃm Liá»…u nói: Chị đã sắm sá»a đầy đủ rồi Ä‘em vá» nhà bảo con Năm(#3) nấu.
- Ta không phải là sợ há» bẩn thỉu, mà là vì ốm Ä‘au lâu ngà y, sắm sá»a gì cÅ©ng nhá» ngưá»i ta là m cả, bây giá» lại còn canh, còn cháo, sai khiến lung tung, thế nà o ngưá»i ta cÅ©ng đâm ngấy.
Nói đến đó, quầng mắt Äại Ngá»c lại đỠlên.
- Äấy là cô hay nghÄ© thế thôi, chứ cô là cháu ngoại và là khúc ruá»™t cá»§a cụ, há» mong muốn chiá»u chuá»™ng cô còn chưa được, có đâu lại oán trách?
Äại Ngá»c gáºt đầu rồi lại há»i:
- Chị vừa nói con Năm, có phải là ngưá»i con gái hôm ná» chÆ¡i vá»›i em Phương Quan bên nhà cáºu Bảo đấy không?
- ChÃnh nó đấy.
- Nghe nói nó sắp và o là m a hoà n ở đấy phải không?
- Phải đấy, nhưng vì nó bị ốm má»™t dạo, sau khá»e rồi, vừa muốn và o ở thì lại gặp lúc bá»n Tình Văn gây chuyện rắc rối, thà nh ra còn phải cháºm lại.
- Ta xem con bé mặt mũi sáng sủa dễ thương đấy!
Äang nói thì bà già ở ngoà i đưa canh đến. Tuyết Nhạn đỡ lấy. Bà già nói:
- ThÃm Liá»…u bảo thưa vá»›i cô, đây là em Năm nấu đấy. Nó không dám nấu ở bếp lá»›n, sợ cô ngại bẩn.
Tuyết Nhạn vâng lá»i, rồi bưng và o.
Äại Ngá»c ở trong nhà đã nghe nói rồi, nên bảo Tuyết Nhạn:
- Em dặn bà ta vá» nói rằng ta cám Æ¡n thÃm ấy.
Tuyết Nhạn ra nói rồi bà ta ra vá».
Tuyết Nhạn Ä‘em thìa, bát cá»§a Äại Ngá»c bà y trên ghế nhá» và há»i:
- Còn có thứ rau thơm từ phương Nam đưa đến, trộn lẫn với dầu dấm, cô có muốn ăn không?
- CÅ©ng được. Nhưng đừng có rá»nh rà ng quá.
Khi Ä‘em cháo lại, Äại Ngá»c ăn hết ná»a bát, và húp hai thìa canh rồi đặt xuống. Hai a hoà n dá»n Ä‘i rồi lau sạch cái ghế cất Ä‘i, và cái ghế khác và o. Äại Ngá»c súc miệng, rá»a tay xong, nói:
- Chị TỠQuyên đã đốt thêm hương chưa?
- Äể cháu đốt thêm.
- Các chị ăn canh và cháo đi, đang còn ngon và sạch sẽ, để tôi đốt thêm hương cho.
Hai ngưá»i vâng lá»i, ra ngoà i ngồi ăn.
Äại Ngá»c ở trong, đốt thêm hương, rồi ngồi má»™t mình.
Äang muốn lấy sách xem, bá»—ng nghe tiếng gió trong vưá»n, từ tây thổi sang đông, thổi qua cà nh cây, tiếng kêu vi vu. Má»™t chốc mấy con thiết mã(#4) treo ở thá»m cÅ©ng kêu loảng xoảng.
Má»™t lúc sau Tuyết Nhạn ăn xong, và o nhà hầu. Äại Ngá»c nói:
- Giá»i lạnh rồi. Hôm trước ta bảo các em Ä‘em mấy cái áo lông má»ng phÆ¡i ra, đã phÆ¡i chưa?
- Phơi rồi ạ!
- Em đưa đây một chiếc, ta quà ng.
Tuyết Nhạn chạy Ä‘i, rồi mang lại má»™t bao đựng các thứ áo lông má»ng, mở ra để Äại Ngá»c chá»n. Äại Ngá»c thấy trong ấy có để lẫn má»™t cái bao bằng lụa, cầm lấy, mở ra xem, thì ra cái khăn lụa lúc Bảo Ngá»c ốm đưa tặng và mình đã đỠthÆ¡ và o, dấu nước mắt còn hoen ố. Trong bao ấy lại có má»™t cái túi đựng hương, má»™t cái túi đựng quạt cùng vá»›i cái dây Ä‘eo viên ngá»c cá»§a Bảo Ngá»c. Thì ra khi phÆ¡i áo, nhặt được váºt nà y ở trong rương. Tá» Quyên sợ rÆ¡i mất, nên cất lẫn và o trong gói áo nà y.
Äại Ngá»c không thấy thì thôi, khi đã thấy thì quên cả mặc áo, chỉ cầm lấy hai mảnh khăn lụa ấy, ngÆ¡ ngẩn xem bà i thÆ¡ cÅ©. Xem má»™t chốc, bất giác nước mắt chảy ròng ròng.
Tá» Quyên ở ngoà i và o, thấy Tuyết Nhạn bưng gói áo đứng ngẩn ngÆ¡ má»™t bên. Trên ghế con thì để cái túi hương và hai ba mảnh túi quạt và cái dây bị cắt rá»i ra. Äại Ngá»c thì cầm hai mảnh lụa cÅ© trên có đỠchữ, Ä‘ang ngắm nghÃa và ứa nước mắt. Tháºt là :
Việc buôn đến quấy ngưá»i buồn sẵn;
Lệ cũ hòa thêm lệ mới và o.
Tá» Quyên thấy thế, biết những váºt nà y là m cô ta nhá»› đến chuyện cÅ©, có khuyên cÅ©ng chẳng ăn thua gì, đà nh phải cưá»i, nói:
- Cô còn xem những cái ấy là m gì? Äó Ä‘á»u là những váºt buồn cưá»i mấy năm trước lúc cô và cáºu Hai Ä‘ang còn nhá», khi vui khi giáºn bất thưá»ng, má»›i xảy ra như thế. Nếu được như ngà y nay, hai bên Ä‘á»u biết kÃnh trá»ng nhau, thì là m gì mà đến ná»—i là m há»ng mất những váºt ấy.
Tá» Quyên nói thế có ý để là m Äại Ngá»c khuây khá»a, không ngá» lại là m cho Äại Ngá»c nhá»› lại những câu chuyện cÅ© giữa hai ngưá»i khi Äại Ngá»c vừa má»›i đến, thà nh ra nước mắt cô ta lại cà ng đầm đìa.
TỠQuyên lại khuyên:
- Em Tuyết nó chỠmãi. Cô khoác lấy một cái áo đi thôi.
Äại Ngá»c bèn vứt khăn lụa xuống. Tá» Quyên vá»™i và ng nhặt lên, rồi Ä‘em cả mấy váºt kia gói lại cất Ä‘i.
Äại Ngá»c khoác má»™t cái áo da, buồn bã Ä‘i ra nhà ngoà i ngồi xuống. Ngoảnh lại thấy thư cá»§a Bảo Thoa còn để trên bà n chưa cất, Äại Ngá»c Ä‘em ra xem lại hai lần, rồi than: “Cảnh ngá»™ không giống nhau, mà lòng cùng chung Ä‘au xót. Ta hãy là m má»™t bà i thÆ¡ bốn Ä‘oạn phổ nhạc, để có thể hát theo tiếng đà n, và ngà y mai viết gởi cho chị ta, để thay bà i há»aâ€.
NghÄ© váºy Äại Ngá»c gá»i Tuyết Nhạn đưa bút nghiên ở nhà ngoà i và o, chấm má»±c vẩy bút, là m thà nh bốn bà i, lại giở sách nhạc ra, mượn hai khúc “Ỷ lan†“Tư hiá»nâ€(#5) hợp thà nh âm váºn hợp vá»›i bà i cá»§a mình là m cho Ä‘á»u đặn rồi viết ra, để gởi cho Bảo Thoa. Äại Ngá»c bảo Tuyết Nhạn mở rương lấy cái đà n ngắn trước kia mang đến đưa hòa bốn dây, rồi lại táºp gẩy. Äại Ngá»c vốn là ngưá»i thông minh tuyệt vá»i, lại nhá» lúc ở phương Nam đã từng há»c qua nên tuy chưa gẩy mấy nhưng chỉ má»™t lúc là thạo. Äêm khuya, Äại Ngá»c gá»i Tá» Quyên sắp xếp Ä‘i ngá»§.
Má»™t hôm, Bảo Ngá»c ngá»§ dáºy, chải đầu rá»a mặt xong, cùng Ä‘i vá»›i Bồi DÃnh qua phòng há»c, bá»—ng thấy Mặc VÅ© cưá»i hì hì chạy lại nói:
- Cáºu ạ, hôm nay may mắn quá. Cụ Ä‘i vắng nên cho nghỉ cả.
- Tháºt à ?
- Cáºu không tin à ! Kìa, chẳng phải cáºu Ba và anh Lan đã vỠđấy là gì?
Bảo Ngá»c nhìn thì thấy Giả Hoà n và Giả Lan có mấy đứa hầu trẻ theo từ đưá»ng kia Ä‘i lại. Hai ngưá»i vui cưới há»›n hở, trong miệng thì thầm, chả biết nói gì. Trông thấy Bảo Ngá»c, há» buông tay đứng lại. Bảo Ngá»c há»i:
- Hai đứa mà y tại sao lại v�
Giả Hoà n nói:
- Hôm nay cụ có việc nói cho nghỉ một hôm. Ngà y mai hãy đến.
Bảo Ngá»c nghe nói, quay lại chá»— Giả mẫu và Giả ChÃnh thưa chuyện rồi vá» Viện Di Hồng.
Táºp Nhân há»i:
- Tại sao cáºu lại vá»?
Bảo Ngá»c nói cho chị ta rõ, rồi chỉ ngồi má»™t tý đã Ä‘i ra ngoà i.
Táºp Nhân nói:
- Cáºu Ä‘i đâu mà vá»™i thế? Theo ý tôi, được nghỉ há»c thì cÅ©ng nên tÄ©nh dưỡng cho khoan khoái.
Bảo Ngá»c dừng chân lại, cúi đầu ngẫm nghÄ© má»™t lúc rồi nói:
- Chị nói cÅ©ng phải, nhưng không mấy khi nghỉ há»c má»™t ngà y, lại không dạo chÆ¡i tiêu khiển hay sao? Chị cÅ©ng nên thương tôi má»™t chút vá»›i!
Táºp Nhân nghe nói thấy tá»™i nghiệp, liá»n cưá»i, há»i:
- Thôi, cho cáºu Ä‘i.
Äang nói thì ngưá»i hầu đã đưa cÆ¡m đến. Bảo Ngá»c không biết là m thế nà o, đà nh phải ăn cÆ¡m. Bảo Ngá»c ăn và i ba miếng, vá»™i và ng súc miệng, rồi má»™t mạch chạy sang phòng Äại Ngá»c.
Äến đầu cá»a thì thấy Tuyết Nhạn Ä‘ang phÆ¡i lụa giữa sân. Bảo Ngá»c há»i:
- Cô ăn cơm chưa?
- Sáng dáºy, cô tôi ăn ná»a bát cháo, không muốn ăn cÆ¡m, giá» Ä‘ang ngá»§ trưa đấy. Cáºu hãy Ä‘i đâu má»™t chốc rồi trở lại.
Bảo Ngá»c đà nh phải trở ra. Bảo Ngá»c không biết Ä‘i đâu, sá»±c nghÄ© mấy hôm nay không thấy TÃch Xuân, liá»n rảo bước Ä‘i tá»›i Lục Phong hiên. Vừa đến dưới cá»a sổ, thấy im lặng, không có má»™t tiếng ngưá»i. Bảo Ngá»c tưởng cô ta cÅ©ng ngá»§ trưa, mình và o không tiện. Äang định trở ra thì nghe có tiếng động nhè nhẹ, không biết tiếng gì, Bảo Ngá»c đứng lại. chỉ nghe có tiếng cắc cắc trong nhà . Bảo Ngá»c vẫn chưa biết là tiếng gì. Bá»—ng má»™t ngưá»i nói:
- Chị đi nước nà y thì nước kia chị bỠđi à ?
Bảo Ngá»c má»›i biết là há» Ä‘ang đánh cá». Nhưng không thể nháºn ngay được ngưá»i má»›i nói đó là ai. Ngay lúc đó thì TÃch Xuân nói:
- Sợ gì kia chứ, chị ăn như thế nà y nhé, tôi Ä‘i như thế nà y nhé, chị lại ăn như thế nà y nhé, tôi lại Ä‘i như thế nà y nhé. Còn cháºm má»™t nước đấy, nhưng cuối cùng cÅ©ng sẽ theo được.
Lại nghe ngưá»i kia nói:
- Tôi ăn như thế nà y thì sao?
Nghe tiếng TÃch Xuân nói:
- Ãi chà , té ra còn cái nước đánh quay lại phÃa kia mà mình không đỠphòng.
Bảo Ngá»c lắng tai mãi. Tiếng nói cá»§a ngưá»i kia rất quen, nhưng không phải là ngưá»i trong bá»n chị em. Chắc rằng trong phòng TÃch Xuân không có ngưá»i ngoà i, nên Bảo Ngá»c nhè nhẹ vén mà n bước nà o. Nhìn ra chẳng phải ai xa lạ mà là ni cô Diệu Ngá»c ở chùa LÅ©ng Thúy. Bảo Ngá»c thấy là Diệu Ngá»c nên không dám là m giáºt mình. Diệu Ngá»c và TÃch Xuân chÃnh là đang lúc trầm ngâm nghÄ© ngợi nên cÅ©ng không nhìn đến. Bảo Ngá»c đứng má»™t bên xem cách đánh cá»§a hai ngưá»i như thế nà o. Thấy Diệu Ngá»c cúi đầu há»i TÃch Xuân:
- Chị không cần góc nà y nữa à ?
- Sao lại không cần? Nhưng quân cá»§a chị ở đó Ä‘á»u là quân chết cả rồi, tôi sợ gì?
- Hãy khoan nói láo, thỠxem đã.
- Äể tôi đánh lên, xem chị là m thế nà o.
Diệu Ngá»c mỉm cưá»i, cầm quân cá» bên góc trên, đánh quáºt trở lại, ăn sạch quân cả má»™t góc cá»§a TÃch Xuân, rồi cưá»i nói:
- Äây gá»i là thế cỠ“Äảo thoát hoa†(Cởi ngược già y).
TÃch Xuân chưa kịp trả lá»i. Bảo Ngá»c đứng má»™t bên, nhịn không được, cưá»i ha hả là m cho hai ngưá»i giáºt nẩy mình. TÃch Xuân nói:
- Là m cái gì thế? Äến cÅ©ng không lên tiếng, chÆ¡i ác, là m ngưá»i ta giáºt mình! Anh đến đây từ lúc nà o thế?
- Tôi đến từ lúc nãy, xem hai cô già nh nhau cái góc cá».
Vừa nói, vừa chà o Diệu Ngá»c, lại cưá»i há»i:
- Cô Diệu không mấy khi ra khá»i cá»a thiá»n, hôm nay có duyên nợ gì lại xuống trần chÆ¡i thế?
Diệu Ngá»c nghe nói bá»—ng dưng đôi má á»ng Ä‘á», cÅ©ng không trả lá»i, chỉ cúi đầu xuống nhìn bà n cá».
Bảo Ngá»c tá»± nghÄ© mình láu táu quá, liá»n cưá»i và nói lấy lòng:
- Con nhà tu hà nh tháºt không giống như bá»n ngưá»i trần tục chúng tôi. Trước hết là giữ lòng cho yên tÄ©nh; yên tÄ©nh thì thông minh; thông minh thì sáng suốt.
Bảo Ngá»c nói chưa xong, thấy Diệu Ngá»c nhè nhẹ ngước mắt lên, nhìn Bảo Ngá»c má»™t cái, rồi lại cúi đầu xuống, đôi má dần dần á»ng Ä‘á». Bảo. Ngá»c thấy cô ta không để ý gì đến mình, liá»n thẫn thá» ngồi xuống má»™t bên.
TÃch Xuân còn muốn đánh cá» nữa, Diệu Ngá»c cháºm chạp nói:
- Chốc nữa hãy đánh.
Cô ta liá»n đứng dáºy sá»a lại xiêm áo rồi lại ngồi xuống, vÆ¡ vẩn há»i Bảo Ngá»c:
- Cáºu ở đâu lại đây?
Bảo Ngá»c Ä‘ang cố chá» Diệu Ngá»c lên tiếng há»i để chống chế câu nói cá»§a mình lúc trước, bá»—ng lại nghÄ©: “Hay là câu há»i cá»§a Diệu Ngá»c có mưu mô gì chăng?†Liá»n đỠmặt lên, nói không ra lá»i. Diệu Ngá»c mỉm cưá»i, Ä‘oạn nói chuyện vá»›i TÃch Xuân. TÃch Xuân cÅ©ng cưá»i, nói:
- Anh Hai nà y, Ä‘iá»u đó có gì khó trả lá»i? Anh lại không nghe ngưá»i ta thưá»ng nói: “Ở chá»— mình mà đến†à ? Thế mà cÅ©ng đỠmặt lên, giống như thấy ngưá»i lạ ấy?
Diệu Ngá»c nghe câu ấy, nghÄ© thầm đến bá»™ dạng mình lúc vừa rồi, động lòng nóng má, tất nhiên là má cÅ©ng Ä‘á», cô ta cảm thấy ngượng, liá»n đứng dáºy nói:
- Tôi đến lâu rồi, phải vỠam đây.
TÃch Xuân vốn biết tÃnh cá»§a Diệu Ngá»c, cÅ©ng không cố má»i lại, liá»n tiá»…n chân ra ngõ. Diệu Ngá»c cưá»i nói:
- Lâu nay không đến, ở đây loanh quanh, đưá»ng vá» quanh co không khéo lạc mất.
Bảo Ngá»c nói:
- Như váºy, tôi xin đưa cô vá», có được không?
- Không dám! Má»i cáºu Ä‘i trước.
Hai ngưá»i từ giã TÃch Xuân, từ Lục Phong hiên Ä‘i ra, quanh co khuất khúc, Ä‘i gần đến quán Tiêu Tương, bá»—ng nghe có tiếng “tưng tưngâ€. Diệu Ngá»c nói:
- Tiếng đà n ở đâu đấy?
- Chắc là cô Lâm gẩy đà n đấy.
- Thế cô ta cÅ©ng biết gầy đà n à ? Sao ngà y thưá»ng tôi không thấy cô ta nhắc đến?
Bảo Ngá»c liá»n Ä‘em chuyện hôm ná» Äại Ngá»c giảng giải vỠđà n, nói cho Diệu Ngá»c nghe, rồi bảo:
- Chúng ta đi đến xem đi.
- Xưa nay chỉ có nghe đà n, ai lại xem đà n.
Bảo Ngá»c cưá»i:
- Tôi đã nói tôi là ngưá»i tục mà .
Äang nói thì hai ngưá»i đã đến ngoà i quán Tiêu Tương, ngồi trên hòn đá bên núi lắng nghe, cảm thấy âm Ä‘iệu trong trẻo, tha thiết. Nghe bên trong có tiếng hát nhè nhẹ.
Gió vi vút chừ, khà thu già ,
Ngưá»i đẹp ngà n dặm chừ, má»™t mình ngâm nga.
Trông vá»i quê hương chừ, đâu tá?
Äứng tá»±a lan can chừ, lệ nhá» sa!
Nghỉ một chốc, lại nghe hát:
Non thăm thẳm chừ, sông dà i,
Bóng trăng sáng chừ, dá»i song mai.
Bâng khuâng không ngủ chừ, nhìn sông Ngân xa xôi,
Ão the run rẩy chừ, sương lạnh toát ngưá»i.
Hát đến đấy lại nghỉ má»™t chốc. Diệu Ngá»c nói:
- Vừa rồi là điệp thứ nhất, nay đến điệp thứ hai. Chúng ta rốn nghe xem.
Trong nhà lại có tiếng hát vá»ng ra:
Cảnh ngộ ngươi chừ, không được tự do,
Cảnh ngộ ta chừ, lắm mối buồn lo.
Ngươi cùng ta chừ, lòng những hẹn hò,
Nhá»› ngưá»i xưa chừ, đừng có đắn Ä‘o.
Diệu Ngá»c nói:
- Äó lại là má»™t khúc nữa, sao mà lo phiá»n lắm thế.
- Tôi tuy không hiểu, nhưng nghe âm điệu, cũng cảm thấy buồn rầu quá.
Lúc đó nghe trong nhà vặn lại dây đà n. Diệu Ngá»c nói:
- Dây chÃnh cao quá, sợ không ăn khá»›p vá»›i luáºt vô xạ.(#6)
Lại nghe trong nhà hát:
Ngưá»i ở trên Ä‘á»i chừ, như hạt bụi thôi,
Trên giá»i dưới trần chừ, duyên định sẵn rồi.
Duyên định sẵn chừ, hoà i công lo lắng,
Sao bằng trăng giữa trá»i kia lòng trong trắng.
Nghe đến đấy, Diệu Ngá»c bá»—ng thất sắc, nói:
- Tại sao lại tá»± dưng đổi ra âm chá»§y,(#7) âm váºn nà y buồn quá, có thể là m cho và ng đá phải nứt. Thế nà y thì quá lắm!
- Quá thì sao?
- Quá thì không thể giữ được lâu.
Hai ngưá»i Ä‘ang bà n bạc, bá»—ng nghe “phá»±t†má»™t tiếng, dây chÃnh đứt mất. Diệu Ngá»c đứng dáºy vá»™i và ng chạy Ä‘i.
Bảo Ngá»c nói:
- Sao thế?
- Ngà y sau khắc biết, cáºu cÅ©ng bất tất nói nhiá»u.
Nói xong Diệu Ngá»c Ä‘i mất. Bảo Ngá»c băn khoăn ngá» vá»±c, á»§ rÅ© Ä‘i vá» viện Di Hồng.
Diệu Ngá»c vỠđến nÆ¡i, có đạo bà ra đón, bèn đóng cá»a chùa lại, ngồi má»™t lúc, Ä‘em kinh Pháºt hà ng ngà y Ä‘á»c má»™t lần. Ä‚n cÆ¡m chiá»u xong, thắp hương lên, Diệu Ngá»c lạy các vị bồ tát rồi bảo vá»›i đạo bà đi nghỉ. Giưá»ng thiá»n và gối dá»±a Ä‘á»u sắp sá»a sẵn. Diệu Ngá»c buông mà n, nÃn hÆ¡i, ngồi xếp tròn, bá» hết má»i ý nghÄ© lông bông, má»™t lòng hướng vỠđạo chÃnh. Ngồi như váºy đến sau trống canh ba bá»—ng nghe trên mái nhà có tiếng sá»™t soạt, Diệu Ngá»c sợ có kẻ trá»™m, vá»™i xuống giưá»ng thiá»n, Ä‘i ra trước hiên, thì thấy bóng mây ngang giá»i, trăng trong như nước. Lúc bấy giá» tiết trá»i chưa lạnh lắm. Diệu Ngá»c má»™t mình đứng tá»±a lan can, bá»—ng lại nghe trên nhà hai con mèo vừa gù nhau vừa kêu.
Diệu Ngá»c sá»±c nhá»› lá»i nói Bảo Ngá»c lúc ban ngà y, bá»—ng thấy động lòng nóng tai, vá»™i và ng ổn định lại tâm thần, Ä‘i và o buồng thiá»n, lại lên giưá»ng ngồi. Nhưng khốn ná»—i thần hồn bất định, hình như muôn ngá»±a ruổi rong, rồi cảm thấy như là cái giưá»ng cứ lắc lư, thân mình không còn ở trong am nữa. Cô thấy có rất nhiá»u vương tôn công tỠđòi cưới mình là m vợ; lại thấy có nhiá»u bà mối lôi lôi kéo kéo, đẩy mình lên xe, mà mình thì không chịu Ä‘i. Má»™t chốc lại thấy kẻ cướp, kẻ trá»™m cầm dao vác gáºy đến bức bách mình. Diệu Ngá»c đà nh phải khóc rầm lên và kêu cứu.
Bá»n ni cô, đạo bà trong am nghe tiếng, Ä‘á»u thắp đèn Ä‘uốc tá»›i xem, thì thấy Diệu Ngá»c hai tay duá»—i ra, miệng sè nước bá»t. Há» vá»™i và ng gá»i tỉnh lại, thấy hai mắt Diệu Ngá»c trừng lên, hai má đỠthắm, miệng mắng:
- Tao có bồ tát phù há»™, bá»n kẻ cướp chúng bay dám là m gì?
Má»i ngưá»i hoảng sợ, chẳng biết là m thế nà o, xúm xÃt gá»i:
- Cô mau tỉnh lại, chúng tôi đây mà .
Diệu Ngá»c nói:
- Ta muốn vá» nhà . Các ngươi có ai giá»i thì đưa ta vá».
Äạo bà nói:
- Phòng cô ở đây, chứ còn đâu nữa.
Nói rồi bà ta sai ngưá»i cầu khấn trước tượng Quan Âm, và xin má»™t quẻ thẻ. Mở thẻ ra xem thì nói là ngưá»i nà y xúc phạm phải má»™t âm hồn ở phÃa tây nam.
Có má»™t ngưá»i nói:
- Phải rồi! Góc tây nam trong vưá»n Äại Quan nà y xưa nay không có ngưá»i ở, thế nà o cÅ©ng có ma quỉ.
Thế rồi ngưá»i chạy cách nà y, ngưá»i chạy cách khác rối rÃt cả lên.
Má»™t ni cô do Diệu Ngá»c đưa từ phương Nam đến để hầu hạ mình, cho nên táºn tâm hÆ¡n má»i ngưá»i, cứ ngồi trên giưá»ng ôm lấy Diệu Ngá»c.
Diệu Ngá»c ngoảnh lại há»i:
- Mà y là ai?
- Tôi đây.
- Té ra chị đấy à ?
Diệu Ngá»c nhìn kỹ rồi ôm lấy ni cô, nghẹn ngà o khóc nức nở mà nói:
- Chị là mẹ tôi, chị không cứu tôi thì tôi chết mất!
Ngưá»i ni cô má»™t mặt gá»i Diệu Ngá»c tỉnh lại; má»™t mặt xoa bóp cho cô ta. Äạo bà múc nước cho uống, mãi đến trá»i sáng má»›i ngá»§ được.
Ni cô liá»n cho ngưá»i Ä‘i má»i thầy xem mạch. CÅ©ng có ngưá»i nói là vì lo nghÄ© tổn hại đến tỳ; cÅ©ng có ngưá»i nói là nhiệt và o huyết thất; cÅ©ng có ngưá»i nói xúc phạm ma quá»·; cÅ©ng có ngưá»i nói là ná»™i cảm ngoại thương, rút cục chẳng có gì là nhất định. Sau cùng má»i được má»™t ông thầy đến xem bệnh rồi há»i:
- Äêm ấy cô có ngồi nháºp định không?
Äạo bà nói:
- Xưa nay đêm nà o sư cô tôi cÅ©ng ngồi nháºp định.
- Có phải đêm qua bỗng dưng sinh bệnh không?
- ChÃnh thế.
- Äó là vì tà há»a nháºp và o tim đấy.
Má»i ngưá»i há»i:
- Có cần gì không?
- May mà ngồi nháºp định chưa lâu lắm, tà há»a chưa và o sâu, còn có thể chữa được.
Nói xong thầy lang cho đơn “Giáng phục tâm há»a†sắc thang cho Diệu Ngá»c uống. Diệu Ngá»c dần dần bình phục.
Tin nà y đồn ra ngoà i, bá»n chÆ¡i bá»i lêu lổng nghe được, liá»n bịa đặt ra nhiá»u chuyện không đâu. Chúng nói:
- Ngưá»i chừng ấy tuổi, chịu là m sao được? Vả lại hình dáng phong lưu, tÃnh tình linh lợi, sau nà y chẳng biết lá»t và o tay ai, thì ngưá»i ấy tốt phúc.
Qua và i ngà y, Diệu Ngá»c đã hÆ¡i đỡ, nhưng tinh thần chưa tháºt bình phục, có lúc vẫn còn mÆ¡ mà ng, hoảng hốt.
Má»™t hôm TÃch Xuân Ä‘ang ngồi, thì Thái Bình và o nói:
- Cô có biết chuyện cô Diệu Ngá»c không?
- Cô ta có việc gì?
- Hôm qua tôi nghe cô Hình và mợ cả nói chuyện: Cô Diệu Ngá»c từ hôm đánh cá» vá»›i cô vá», đêm ấy bị trúng tà , miệng kêu rầm lên, nói kẻ cướp tá»›i bắt, đến nay vẫn chưa khá»e. Cô thá» nghÄ© xem, có lạ không?
TÃch Xuân nghe nói, im lặng không đáp, trong bụng nghÄ© thầm: “Diệu Ngá»c tuy là trong sạch, nhưng trần duyên chưa dứt. Tiếc thay mình lại sinh ở nhà nà y, tu hà nh không tiện; nếu mình được tu hà nh, là m gì có tà ma nhiá»…u hại! Chắc chắn sẽ lá»a lòng lạnh tắt, duyên nghiệp sạch khôngâ€. NghÄ© đến đó, TÃch Xuân bá»—ng dưng tinh thần cảm thông, trong lòng như có sở đắc, liá»n ứng khẩu Ä‘á»c câu kệ như sau:
Giá»i đất không bến bá»,
Chỗ nà o là nên ở?
Vốn tự chỗ không ra,
Nên vỠchỗ không đó.
Äá»c xong, cô ta sai a hoà n thắp hương, má»™t mình ngồi im lặng, rồi lục sách thế cá» ra xem mấy bà i do ông Khổng Dung và o Vương TÃch Tân là m ra.(#8) Trong đó các thế “Hà diệp bao giảiâ€(#9), “Hoà ng oanh bác thá»â€(#10) Ä‘á»u không lạ lắm. Thế “Tam tháºp lục cuá»™c sát giác11), thì trong má»™t lúc cÅ©ng khó lãnh há»™i và khó nhá»›. Chỉ có thế “Tháºp long tẩu mãâ€(#12) là rất có ý tứ. TÃch Xuân Ä‘ang nghÄ© ngợi thì thấy ở ngoà i có má»™t ngưá»i chạy và o trước sân, gá»i:
- Chị Thái Bình ơi!
Chú thÃch:
(1-) Nguyên là thể phú, vì hạn chế vần, chúng tôi dịch theo thể nà y.
(2-) Tức Lý Dục, vua nước Nam ÄÆ°á»ng, bị Tống Thái Tông diệt mất nước.
(3-) Ở hồi 77, theo lá»i Vương phu nhân nói, thì con Năm đã chết rồi, có lẽ là lầm.
(4-) Má»™t đồ dùng ngưá»i xưa thưá»ng là m để treo ở ngoà i mái nhà có gió thổi thì chạm nhau kêu leng keng.
(5-) “Ỷ Lan†đã chú thÃch ở hồi trên. “Tư hiá»n†là khúc đà n do Chu Văn Vương là m ra khi tìm được Lã Vá»ng.
(6-) Má»™t trong mưá»i hai luáºt Ä‘á»i xưa. Trong mưá»i hai chi thì thuá»™c vá» tuất.
(7-) Chá»§y là má»™t trong năm âm luáºt cá»§a đà n (cung thương giốc chá»§y vÅ©).
(8-) Khổng Dung ngưá»i Ä‘á»i Tam quốc; Vương TÃch Tân ngưá»i Ä‘á»i nhÃ ÄÆ°á»ng Ä‘á»u là tay cao cá».
(9-) Lá sen bá»c cua.
(10-) Oanh và ng đâm thá».
(11-) Ba mươi sáu nước đánh góc.
(12-) Mưá»i rồng ruá»—i ngá»±a. Các chữ trên nà y là thế cá» tướng, do những tay cao cỠđặt ra.
Tà i sản của minhtien384
10-07-2008, 08:23 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 88
Muốn bà vui, Bảo Ngá»c khen cháu bé mồ côi
Nghiêm phép nhà , Giả Trân đánh ngưá»i hầu cứng cổ
TÃch Xuân Ä‘ang ngồi nghÄ© các thế cá», bá»—ng nghe ngoà i sân có tiếng Uyên Ương gá»i Thái Bình. Thái Bình ra, cùng Uyên Ương và o. Uyên ương Ä‘i vá»›i má»™t a hoà n nhá», mang đến má»™t cái túi nhá» bằng lụa và ng. TÃch Xuân cưá»i há»i:
- Việc gì thế?
- Vì sang năm cụ tám mươi mốt tuổi, đã hứa là m má»™t đà n chay công đức chÃn đêm ngà y và viết ba ngà n sáu trăm năm mươi mốt bá»™ kinh “Kim cươngâ€. Äã phát ra ngoà i cho má»i ngưá»i viết rồi, nhưng tục ngữ thưá»ng nói: Kinh kim cương cÅ©ng như cái vá» ngoà i cá»§a nhà Äạo, “Tâm kinh†má»›i là phần cốt yếu(#1). Cho nên khi viết kinh Kim cương phải viết “Tâm kinh†và o, cà ng thêm công đức. Cụ nghÄ© rằng “Tâm kinh†đã quan trá»ng, đức Pháºt Quan Âm lại là má»™t vị nữ bồ tát, vì thế cần có các cô, các mợ, bà con ruá»™t thịt viết cho được ba trăm sáu mươi lăm bá»™. Như váºy, vừa thà nh kÃnh, vừa trong sạch. Trong nhà chúng ta, trừ mợ Hai báºn việc nhà , không có thì giá» rảnh lại không biết viết. Ngoà i ra, những ngưá»i biết viết, bất luáºn là viết được nhiá»u hay Ãt, đến cả mợ Trân và các dì, Ä‘á»u chia phần viết cả. Ngưá»i trong nhà nà y cố nhiên là không cần phải nói nữa.
TÃch Xuân nghe xong gáºt đầu nói:
- Việc khác tôi là m không nổi, chứ viết kinh thì tôi rất thà nh tâm. Chị để đấy ngồi uống trà đã.
Uyên Ương để cái bao và ng lên trên yên rồi cùng TÃch Xuân ngồi xuống.
Thái Bình bưng má»™t chén trà lại. TÃch Xuân cưá»i, há»i Uyên Ương:
- Chị có viết không?
- Cô lại nói đùa. Trước đây mấy năm tôi còn viết lách, chứ ba bốn năm nay, cô có thấy tôi cầm đến bút đâu?
- Là m việc nà y là có công đức đấy.
- Tôi cÅ©ng có má»™t việc: Lâu nay, sau khi hầu cụ Ä‘i nghỉ, tôi Ä‘á»c kinh đếm gạo, Ä‘á»c đã được hÆ¡n ba năm rồi. Gạo ấy tôi cất sẵn, chá» khi nà o cụ là m chay, tôi sẽ Ä‘em số gạo góp và o để cúng Pháºt và bố thà cho ngưá»i nghèo. Thế cÅ©ng là má»™t chút lòng thà nh cá»§a tôi.
- Như váºy nếu cụ thà nh đức Pháºt Quan Âm, chị sẽ là cô Long Nữ.
- Là m gì được thế? Có Ä‘iá»u ngoà i cụ ra, tôi không há» hầu hạ được ai, chẳng hiểu vì kiếp trước duyên pháºn ra sao?
Nói đến đấy chị ta muốn ra vá», lại gá»i a hoà n nhá» mở bao lụa và ng, lấy đồ đựng ở trong ra và nói:
- Xếp giấy trắng nà y là để viết “Tâm kinhâ€!
Lại cầm lên một bó hương, nói:
- Hương nà y để thắp khi viết kinh.
TÃch Xuân nháºn lấy cả.
Uyên Ương từ giã TÃch Xuân, cùng a hoà n nhá» vá» trình Giả mẫu. Thấy Giả mẫu Ä‘ang cùng Lý Hoà n chÆ¡i song lục(#2) Uyên Ương đứng má»™t bên xem. Con súc sắc cá»§a Lý Hoà n gieo xuống gặp may đánh mất mấy con cá» cá»§a Giả mẫu. Uyên Ương chỉ nhoẻn miệng cưá»i.
Bá»—ng thấy Bảo Ngá»c ở ngoà i và o, trong tay xách hai cái lồng nhá», trong lồng có mấy con dế, nói:
- Cháu nghe nói đêm bà ngá»§ không được, cháu đưa cái nà y đến để bà giải trÃ.
Giả mẫu cưá»i:
- Mà y đừng nhân lúc bố mà y không ở nhà mà đùa nghịch.
- Cháu có đùa nghịch gì đâu?
- Mà y không đùa nghịch, thì sao không ở phòng há»c Ä‘á»c sách, lại lôi cái váºt ấy vá» là m gì?
- Không phải cháu lôi vỠđâu. Hôm trước thầy há»c bảo em Hoà n, cháu Lan là m câu đối. Em Hoà n đối không được, cháu gà cho nó. Nó đối rồi thầy khen mấy câu. Nó cảm Æ¡n cháu, má»›i mua cái nà y tạ Æ¡n cháu, nay cháu Ä‘em biếu bà .
- Ngà y nà o nó cÅ©ng há»c kia mà ? Sao mà đối không được? Äã đối không được thì cứ để cụ Nho đánh cho nó mấy cái tát tai, xem nó có xấu hổ không! Còn mà y như thế vẫn chưa biết thân, không nhá»› lúc bố mà y ở nhà , có gá»i mà y là m thÆ¡ là m từ, thì run như cầy sấy đấy à ? Sao giá» lại nói láo! Cái thằng Hoà n kia lại cà ng hư thân: đã nhá» ngưá»i ta là m há»™, lại tìm cách đưa lá»… đưa lạt. Má»›i mấy tuổi ranh mà đã là m cái lối tháºm tháºm thụt thụt ấy. Sao mà không biết xấu. Lá»›n lên rồi không biết còn ra thế nà o nữa.
Câu nói ấy là m cho cả nhà đá»u báºt cưá»i. Giả mẫu lại há»i:
- Còn thằng Lan nữa? Có là m được không? Hay là lại thằng Hoà n là m hộ cho nó, vì nó lại nhỠhơn thằng Hoà n, có phải thế không?
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Cháu Lan không nhá» ai là m, mà chÃnh cháu tá»± đối lấy.
- Tao không tin; nếu không thì cũng là mà y tinh ma là m thay cho nó. GiỠđây mà y chẳng khác gì lạc đà lẩn trong bầy dê. Mà y lớn hơn cả, mà y lại biết là m văn là m bà i nữa.
Bảo Ngá»c cưá»i:
- Tháºt tình là cháu Lan tá»± là m lấy. Thầy há»c còn khen nó sau nà y thế nà o cÅ©ng là m nên. Nếu bà không tin thì gá»i nó đến há»i sẽ biết.
- Nếu quả như thế, thì tao má»›i mừng. Tao chỉ sợ mà y nói dối thôi. Thế thì sau nà y nó có thể nên danh pháºn đấy.
Nói đến đó Giả mẫu nhìn Lý Hoà n rồi nhớ đến Giả Châu, nên lại nói tiếp:
- Thế thì anh mà y chết đi, chị dâu mà y nuôi nấng nó bấy lâu cũng không uổng công mà sau nà y cũng là m nổi cho anh mà y được.
Nói vừa dứt lá»i Giả mẫu bất giác ứa nước mắt. Lý Hoà n nghe nói cÅ©ng động lòng, nhưng thấy Giả mẫu Ä‘ang buồn, vá»™i và ng nÃn khóc và khuyên:
- Äó là phúc thừa cá»§a bà . Chúng cháu nhá» lá»™c bà đấy thôi. Mong sao cháu nó được như lá»i bà nói, thì phúc cho chúng cháu lắm. Thế thì đáng lý bà phải vui chứ, sao bà lại buồn.
Rồi ngoảnh lại nói vá»›i Bảo Ngá»c:
- Sau nà y chú đừng có khen cháu như thế nữa. Cháu mới mấy tuổi đầu chứ đã biết gì. Chẳng qua là chú thương cháu, chứ cháu đã hiểu gì đâu? Rồi nay thế nà y mai thế khác nhỡ đâm ra kiêu kỳ ngông ngược, thì là m gì tấn tới được.
Giả mẫu nói:
- Chị nói cÅ©ng phải, nhưng nó còn nhá», đừng ép nó quá, trẻ con nhút nhát mà kiá»m thúc nó lắm thì nó sinh bệnh sinh táºt, há»c hà nh không biết có được gì không, trở lại bao nhiêu công lao vứt hết.
Giả mẫu nói đến đó, Lý Hoà n nÃn không được nữa, nước mắt chảy ròng ròng, vá»™i và ng chùi Ä‘i.
Lúc đó lại thấy Giả Hoà n và Giả Lan cÅ©ng Ä‘á»u đến há»i thăm sức khá»e Giả mẫu. Giả Lan chà o mẹ rồi trở lại đứng hầu bên mình Giả mẫu.
Giả mẫu nói:
- Ta nghe chú mà y nói, mà y đối được câu đối, được không?
Giả Lan chỉ nhoẻn miệng cưá»i, không nói gì cả.
Uyên Ương đi và o thưa:
- CÆ¡m chiá»u đã dá»n xong.
Giả mẫu nói:
- Äi má»i dì Tiết lại đây.
Hổ Phách liá»n sai ngưá»i sang nhà Vương phu nhân má»i Tiết phu nhân.
Bảo Ngá»c và Giả Hoà n lui ra, Tố Vân cùng bá»n a hoà n nhá» tá»›i cất bà n song lục Ä‘i. Lý Hoà n vẫn ở lại để hầu Giả mẫu ăn cÆ¡m chiá»u. Giả Lan cÅ©ng theo mẹ đứng đấy. Giả mẫu nói:
- Mẹ con cháu ở đây ăn cơm với ta.
Lý Hoà n vâng lá»i. Má»™t lát, dá»n cÆ¡m ra, bá»—ng thấy a hoà n vá» trình:
- Bà Hai bảo cháu vá» trình vá»›i cụ, mấy hôm nay dì Tiết qua má»™t chốc rồi vá», không thể ở lại hầu chuyện cụ được. Hôm nay sau bữa ăn sá»›m đã vá» nhà rồi.
Giả mẫu bảo Giả Lan ngồi cạnh mình rồi má»i ngưá»i ăn cÆ¡m. Giả mẫu ăn cÆ¡m xong, súc miệng rá»a tay. Äang nằm nghiêng trên giưá»ng, nói chuyện phiếm, bá»—ng thấy có má»™t a hoà n nhá» nói gì vá»›i Hổ Phách. Hổ Phách liá»n tá»›i thưa vá»›i Giả mẫu:
- Ông Cả bên phá»§ Äông sang há»i thăm sức khá»e cụ.
- Mà y ra nói với anh ấy rằng anh ấy lo liệu việc nhà cũng mệt rồi, vỠnghỉ thôi, ta biết rồi đấy.
A hoà n nhá» vâng lá»i nói vá»›i bà già , bà già nói lại vá»›i Giả Trân, Giả Trân má»›i lại ra. Ngà y hôm sau, Giả Trân qua thu xếp má»i việc. Bá»n hầu trai ở ngoà i lần lượt đến trình báo công việc.
Có má»™t ngưá»i nói:
- Ngoà i trang trại đưa quả tươi đến.
Giả Trân há»i:
- Giấy kê lá»… váºt đâu?
Tên hầu trai vá»™i và ng đưa giấy tá»›i. Giả Trân xem thì thấy trong giấy chỉ ghi má»™t số quả tươi, má»™t Ãt rau và Ãt nhiá»u thức ăn nhà quê. Giả Trân xem xong, há»i:
- Lâu nay ai coi giữ việc nà y?
- Ông Chu Thụy.
Giả Trân liá»n bảo Chu Thụy:
- Anh chiếu số đếm lại rõ rà ng, giao và o trong nhà . Äể ta sao lại má»™t bản, chá» sau đối chiếu. - Rồi gá»i: - Bảo nhà bếp, dá»n mâm cÆ¡m hạng bét thêm má»™t Ãt món ăn, chiếu lệ thưởng cho ngưá»i đưa quả ăn và cho lão ta má»™t Ãt tiá»n.
Chu Thụy vâng lá»i, cho ngưá»i Ä‘em các váºt ấy đến nhà Phượng Thư, chiếu tá» kê cá»§a trang trại giao lại rõ rà ng rồi lui ra.
Một chốc thấy Chu Thụy lại và o thưa với Giả Trân:.
- Ông có đếm qua số quả tươi vừa rồi không ạ?
- Ta hÆ¡i đâu mà đếm những thứ ấy. Äã giao giấy kê cho anh thì anh cứ theo đó mà đếm.
- Con đã đếm qua, không thừa không thiếu. Ông đã có giấy sao, thì nên gá»i ngưá»i đưa quả và o há»i nó xem giấy kê ấy là giả hay tháºt.
- Anh nói cái gì thế? Chẳng qua mấy thứ quả tươi, có quan trá»ng gì? Ta có nghi ngá» gì anh đâu.
Äang nói thì Bà o Nhị ở ngoà i chạy và o, cúi lạy rồi thưa:
- Xin ông Cả cứ cho con hầu hạ bên ngoà i như trước.
- Cái gì thế?
- Con ở đây cũng không nói năng gì được.
- Anh có chuyện gì phải nói?
- Tá»™i gì để con ở đây là m cho ngưá»i ta rác mắt?
Chu Thụy tiếp lá»i:
- Tôi ở đây quản lý việc tô tức, tiá»n bạc ở các trang trại ra và o má»—i năm có đến năm ba chục vạn. Các ông các bà , các mợ xưa nay chẳng há» quở trách má»™t lá»i, huống gì đến những váºt nhá» má»n ấy. Cứ như Bà o Nhị nói thì ruá»™ng đất, nhà cá»a, tà i sản cá»§a nhà ông lá»›n đây, Ä‘á»u bị bá»n tôi xoáy sạch.
Giả Trần nghÄ© thầm: “Chắc là Bà o Nhị ở đây gây ra việc cãi cá», chi bằng bảo nó Ä‘i raâ€. - Liá»n nói vá»›i Bà o Nhị: - Cút mau!
Rồi lại bảo với Chu Thụy:
- Anh cũng chẳng cần phải nói nữa, cứ đi là m việc của anh thôi.
Hai ngưá»i nghe nói Ä‘á»u Ä‘i ra. Giả Trân vừa và o thư phòng nghỉ, thì nghe ngoà i cá»a ồn à o liá»n sai ngưá»i ra há»i, má»™t lát há» và o thưa lại:
- Bà o Nhị và con nuôi Chu Thụy đánh nhau.
- Con nuôi Chu Thụy là ai?
- Tên nó là Hà Tam, xưa nay vốn là ngưá»i không ra gì, ngà y nà o nó cÅ©ng ở nhà uống rượu gây chuyện, thưá»ng cứ đến ngồi lì ngoà i cá»a nà y. Vừa rồi nó thấy Bà o Nhị và Chu Thụy cãi nhau, nó cÅ©ng dây và o.
- Thế là đáng ghét tháºt! Bắt Bà o Nhị và thằng Hà Tam nà o đó trói cả lại cho tao! Chu Thụy đâu rồi?
- Khi hai ngưá»i đánh nhau thì anh ta chạy mất.
- Bắt lại đây cho tao. Như thế còn ra thể thống gì nữa.
Ngưá»i nhà vâng lá»i. Trong khi ồn à o như thế, thì Giả Liá»…n vá» . Giả Trân Ä‘em câu chuyện vừa rồi nói lại cho Giả Liá»…n nghe.
Giả Liễn nói:
- Như thế còn ra cái gì nữa.
Liá»n sai thêm ngưá»i Ä‘i bắt Chu Thụy. Chu Thụy biết tránh cÅ©ng không xong, đà nh để hỠđến bắt. Giả Trân nói:
- Trói tất cả lại cho ta.
Giả Liễn quát bảo Chu Thụy:
- Câu chuyện của chúng mà y vừa rồi chẳng ra cái quái gì. Ông Cả đã phân giải là được rồi, sao chúng mà y lại còn ra ngoà i đánh nhau? Chúng mà y đánh nhau đã không phải. lại còn kéo cả cái thằng Hà Tam vô loà i nà o đó đến gây chuyện. Mà y không đe nó lại bỠđi là nghĩa lý gì?
Nói đoạn Giả Liễn đá cho Chu Thụy mấy cái. Giả Trân nói:
- Chỉ đánh một mình Chu Thụy không ăn thua đâu!
Liá»n sai ngưá»i dẫn Hà Tam và Bà o Nhị đến, đánh cho má»—i ngưá»i năm chục roi, rồi Ä‘uổi ra. Xong đó, Giả Liá»…n và Giả Trân má»›i bà n đến những việc quan trá»ng.
Sau đó, bá»n ngưá»i hầu xôn xao bà n tán: Có ngưá»i nói Giả Trân thiên vị; có ngưá»i nói ông ta không biết cách dà n xếp; có ngưá»i nói ông ta không phải là ngưá»i tốt, trước đây vá»›i chị em há» Vưu đã gây ra bao nhiêu chuyện xấu, chẳng phải do ông ta xúi giục cáºu Hai gá»i Bà o Nhị đến hầu là gì? Bây giỠông ta chê mắng Bà o Nhị, chắc là vì vợ Bà o Nhị hầu hạ không chu đáo chứ gì! Nhiá»u ngưá»i lắm miệng, bà n tán xôn xao.
Từ khi Giả ChÃnh coi việc bá»™ công, trong nhà có nhiá»u ngưá»i nhỠđó mà phát tà i. Giả Vân nghe váºy cÅ©ng muốn kiếm chút việc là m. Liá»n tìm mấy ngưá»i thợ ở ngoà i, bà n định xong xuôi mua má»™t Ãt hà ng má»›i, định tìm cách chạy chá»t vá»›i Phượng Thư.
Hôm đó Phượng Thư ở trong nhà nghe bá»n a hoà n nói:
- Cáºu Cả và cáºu Hai Ä‘á»u nổi giáºn, Ä‘ang đánh ngưá»i ở ngoà i kia.
Phượng Thư chẳng biết vì sao, Ä‘ang định cho ngưá»i ra há»i, thì thấy Giả Liá»…n đã và o kể lại câu chuyện vừa rồi cho Phượng Thư nghe. Phượng Thư nói:
- Việc ấy tuy chẳng quan trá»ng gì, nhưng cái thói ấy nhất thiết không thể để kéo dà i. GiỠđây là lúc nhà mình Ä‘ang thịnh vượng mà chúng dám đánh nhau như thế, sau nà y đến lượt bá»n con cháu coi việc nhà thì chúng lại cà ng khó trị. Năm trước tôi ở bên phá»§ Äông, chÃnh mắt trông thấy Tiá»u Äại uống rượu say má»m, nằm giữa thá»m nhà , chẳng kể ngưá»i trên kẻ dưới, cứ chá»i bừa. Nó dù có công đến đâu Ä‘i nữa, nhưng giữa chá»§ nhà vá»›i đầy tá»› cÅ©ng phải có thể thống má»›i được. Không phải tôi hay nói, chứ chị cả Trân tháºt là ngưá»i thá»±c thà quá, dung túng cho bá»n ngưá»i nhà hoà nh hà nh, không sợ gì phép vua lẽ trá»i nữa. Giá» lại nẩy ra thằng Bà o Nhị nà o đấy. Tôi nghe nói hắn là ngưá»i đắc lá»±c cá»§a cáºu và anh Trân, vì sao hôm nay lại đánh hắn?
Giả Liá»…n nghe nói chạnh lòng, cảm thấy thẹn, liá»n tìm lá»i nói lảng rồi mượn cá»› có việc bá» ra ngoà i. Tiểu Hồng và o thưa:
- Cáºu Hai Vân ở ngoà i muốn và o gặp mợ.
Phượng Thư nghÄ© bụng: “Hắn lại tá»›i đây là m gì?†Liá»n nói:
- Gá»i cáºu ấy và o đây.
Tiểu Hồng Ä‘i ra, nhìn Giả Vân mỉm cưá»i. Giả Vân vá»™i và ng sấn lại gần, há»i:
- Cô thưa hộ cho tôi rồi à ?
Tiểu Hồng đỠmặt, nói:
- Tôi thấy anh báºn nhiá»u việc.
- Nà o có việc gì đâu mà dám đến đây là m phiá»n cô? Năm trước khi cô còn ở bên nhà chú hai Bảo, tôi má»›i cùng cô...
Tiểu Hồng sợ ngưá»i ta trông thấy, không đợi Giả Vân nói xong há»i:
- Năm ấy tôi đổi cho anh cái khăn lụa, anh có thấy không?
Giả Vân nghe nói đến câu đó, mừng quá như mở cỠtrong bụng, vừa muốn nói nữa thì thấy một a hoà n nhỠở trong đi ra.
Giả Vân vá»™i và ng cùng Tiá»u Hồng Ä‘i và o. Hai ngưá»i Ä‘i song song gần nhau. Giả Vân khẽ nói:
- Chốc nữa cô đưa tôi ra, tôi sẽ nói chuyện vá»›i cô má»™t Ä‘iá»u.
Tiểu Hồng nghe nói, má đỠá»ng lên, nhìn Giả Vân má»™t cái im lặng không đáp. Hai ngưá»i đến cá»a phòng Phượng Thư.
Tiểu Hồng và o trình trước rồi trở ra vạch mà n, lấy tay vẫy, và nói:
- Mợ bảo má»i cáºu Hai và o.
Giả Vân mỉm cưá»i theo Tiểu Hồng và o. Thấy Phượng Thư, Giả Vân há»i thăm sức khá»e, và nói:
- Mẹ cháu gá»i lá»i há»i thăm thÃm.
Phượng Thư cÅ©ng há»i thăm mẹ hắn, rồi nói:
- Cháu tới có việc gì?
- Trước đây cháu được thÃm thương đến, trong lòng không bao giá» quên, thưá»ng cứ băn khoăn muốn kiếm cái gì giả Æ¡n thÃm, nhưng lại sÆ¡ thÃm ngá» vá»±c. Nay gặp Tiết trùng dương, gá»i là có chút lá»… má»n, ở đây váºt gì cÅ©ng có, chẳng qua gá»i tá» chút lòng thà nh cá»§a cháu mà thôi. Không biết thÃm có nháºn không?
- Có việc gì cháu cứ ngồi đã rồi hãy nói.
Giả Vân ngồi xuống, vá»™i và ng đưa gói lá»… váºt để lên trên bà n. Phượng Thư nói:
- Cháu có dư dáºt gì đâu, bà y vẽ là m gì cho tốn tiá»n? ThÃm cÅ©ng chẳng cần lá»… váºt cá»§a cháu. Hôm nay cháu đến đây muốn xin Ä‘iá»u gì cứ nói tháºt Ä‘i.
- Cháu có dám xin gì đâu, chẳng qua nghÄ© đến Æ¡n cá»§a thÃm, trong bụng không đà nh đó thôi.
- Sao lại nói thế. Nhà cháu cháºt váºt, thÃm còn lạ gì, lẽ nà o lại vô cá»› Ä‘i lấy cá»§a cháu? Nếu cháu muốn thÃm nháºn những váºt ấy, thì phải nói rõ rà ng. Cứ giấu đầu giấu Ä‘uôi như thế thì thÃm không nháºn đâu.
Giả Vân chẳng biết là m thế nà o, đà nh đứng dáºy, cưá»i lấy lòng và nói:
- Không phải cháu dám mÆ¡ tưởng gì đâu, nhưng mấy hôm trước đây cháu nghe nói ông lá»›n trông coi tất cả má»i công trình xây dá»±ng lăng tẩm nhà vua, cháu có mấy ngưá»i bạn, trước đây đã từng là m nhiá»u công trình rất là chu tất. à cháu muốn nhá» thÃm thưa vá»›i ông nhà má»™t lá»i, may ra chúng cháu được phép nháºn là m má»™t và i việc; nếu được thế thì không bao giá» cháu quên Æ¡n thÃm. Hoặc giả trong nhà ta có việc gì dùng đến cháu, cháu cÅ©ng có thể hầu thÃm được.
- Việc khác thì thÃm cÅ©ng còn có thể nháºn lá»i được, chứ công việc ở cá»a quan trước là do các quan trên bà n định, sau là các thư lại nha dịch lo liệu. Ngưá»i khác mó tay và o đấy sao được? Ngay cả ngưá»i nhà ta đây cÅ©ng chẳng qua là theo hầu ông lá»›n đấy thôi. Chú Hai cá»§a cháu có Ä‘i cÅ©ng chỉ là là m riêng việc nhà mình, đâu dám nhúng tay và o việc công. Còn việc nhà đây thì bá» bá»™n lung tung, ngay cả bác Trân cÅ©ng Ä‘e nẹt không nổi nữa là . Cháu tuổi còn trẻ, thứ báºc trong há» lại thấp, không phải là ngưá»i là m được những việc ấy đâu. Vả lại công việc ở cá»a quan cÅ©ng gần xong rồi, chỉ còn những việc lặt vặt. Cháu ở nhà là m việc gì chẳng được? Không lẽ không có cÆ¡m ăn à ? ThÃm nói tháºt đấy, cháu vá» nghÄ© lại mà xem. ThÃm biết bụng cháu. Những lá»… váºt nà y cháu Ä‘em vá», lấy ở đâu thì trả lại cho ngưá»i ta.
Äang nói chuyện thì thấy ngưá»i vú bế Xảo Thư và o. Xảo Thư ăn mặc loè loẹt, tay cầm đồ chÆ¡i, cưá»i nói bi bô chạy lại gần Phượng Thư. Giả Vân trông thấy, chạy lại cưá»i, nói:
- Em đấy à ? Em muốn lấy gì không?
Xảo Thư khóc oà lên. Giả Vân liá»n lùi lại. Phượng Thư vá»™i và ng ẵm con và o lòng mà nói:
- Con đừng sợ! Äây là anh Vân cá»§a con đấy mà , sao lại lạ?
Giả Vân nói:
- Mặt mũi em xinh xắn như thế, sau nà y thế nà o cũng có phúc to.
Xảo Thư ngoảnh mặt lại nhìn Giả Vân má»™t cái, lại khóc lên luôn mấy lần. Giả Vân thấy tình cảnh nà y, ngồi lại không tiện, đứng dáºy cáo từ. Phượng Thư nói:
- Cháu Ä‘em lá»… váºt vá» thôi.
- Má»™t chút quà má»n nà y mà thÃm không nháºn cho ư?
- Cháu không cầm vá» thì thÃm cÅ©ng cho ngưá»i đưa đến nhà . Nà y cháu, cháu đừng là m như thế. Cháu có phải là ngưá»i ngoà i đâu. Ở đây có dịp tốt thì thÃm sẽ cho ngưá»i gá»i cháu, còn không có việc gì thì thÃm cÅ©ng chịu thôi, có phải là cần lá»… váºt má»›i được đâu.
Giả Vân thấy Phượng Thư nhất định không nháºn, mặt đỠbừng, đà nh phải nói miá»…n cưỡng:
- Thôi để lần sau cháu sẽ tìm thứ gì dùng được Ä‘em biếu thÃm váºy.
Phượng Thư gá»i Tiểu Hồng:
- Em cầm gói lá»… váºt đưa anh Vân ra.
Giả Vân vừa Ä‘i vừa nghÄ© thầm: “Ngưá»i ta bảo mợ Hai ghê gá»›m mình không tin, nay quả thế tháºt. Lá»i nói như Ä‘inh đóng cá»™t chẳng há»› má»™t tý nà o. Chả trách không có con trai là phải. Cái con Xảo Thư kia lại cà ng lạ, nó thấy mình như có tiá»n oan nghiệt chướng gì chẳng bằng. Ta tháºt Ä‘en đủi phà cả má»™t ngà y.â€
Tiểu Hồng thấy Giả Vân không xin xỠđược gì, cÅ©ng hÆ¡i buồn, cầm gói lá»… váºt Ä‘i theo. Giả Vân đỡ lấy, mở gói ra, chá»n hai cái đưa cho Tiểu Hồng. Tiểu Hồng không nháºn, nói:
- Anh đừng là m thế, mợ tôi biết thì cả hai ngưá»i Ä‘á»u chẳng ra sao.
- Cô cứ cầm lấy, sợ cái gì? Mợ ấy biết sao được. Nếu cô không nháºn tức là không coi tôi ra gì.
Tiểu Hồng má»›i nháºn lấy rồi mỉm cưá»i nói:
- Ai cần những váºt nà y cá»§a anh để là m gì?
Nói váºy, má cô ta lại đỠứng lên. Giả Vân cÅ©ng cưá»i, nói:
- Tôi cÅ©ng không phải là vì mấy váºt ấy. Vả chăng, mất váºt ấy có đáng là bao.
Hai ngưá»i vừa nói thì đã Ä‘i ra đến cá»a trong. Giả Vân Ä‘em những váºt còn lại đút và o trong há»c. Tiểu Hồng giục:
- Thôi, anh vá», có việc gì cứ đến tìm tôi. Giá» tôi ở trong nhà đây. Kể ra cÅ©ng tiện lợi.
Giả Vân gáºt đầu nói:
- Mợ Hai ghê gá»›m lắm, tôi tiếc không đến được luôn. Những Ä‘iá»u tôi vừa nói vá»›i cô, chắc cô cÅ©ng hiểu rõ. Có dịp rảnh, tôi sẽ nói chuyện vá»›i cô.
Tiểu Hồng thẹn đỠmặt lên, nói:
- Thôi, anh vá», lần sau cÅ©ng nên năng Ä‘i lại vá»›i mợ ấy. Ai bảo anh hay xa ngưá»i ta?
- Biết rồi đấy.
Giả Vân vừa nói vừa Ä‘i ra khá»i ngõ. Tiếu Hồng đứng ngoà i cá»a ngẩn ngưá»i ra nhìn, đến khi hắn Ä‘i xa má»›i quay và o. Phượng Thư ở trong nhà dặn là m cÆ¡m chiá»u, lại há»i:
- Äã nấu cháo chưa?
Bá»n a hoà n vá»™i và ng Ä‘i há»i rồi vá» trình:
- Nấu rồi ạ!
- Nhá»› sắp lấy và i đĩa thức ăn ướp ở miá»n Nam đưa vá».
Thu Äồng vâng lá»i, gá»i bá»n a hoà n sá»a soạn sẵn sà ng. Bình Nhi chạy lại, cưá»i nói:
- Tôi quên mất. Lúc giữa trưa, khi mợ Ä‘ang ở bên nhà cụ, bà sư ở am Thá»§y Nguyệt cho ngưá»i đạo bà đến xin mợ hai bình dưa muối miá»n Nam và xin chi trước tiá»n lương và i tháng, nói là bà ta không được khá»e. Tôi có há»i đạo bà : “Tại sao bà sư không được khá»e?†Bà ta nói: “Cách đây bốn năm hôm, ban đêm trong bá»n ni cô và đạo sÄ© nhá» có mấy đứa bé gái nằm ngá»§ không chịu tắt đèn. Bà sư nói mấy lần không được. Má»™t đêm đến khoảng canh ba, thấy bá»n chúng còn để đèn, bà sư bảo tắt Ä‘i, đứa nà o đứa nấy ngá»§ lỳ ra, không trả lá»i. Bà sư bất đắc dÄ©, phải tá»± mình dáºy thổi đèn há»™. Khi quay lại thấy có hai ngưá»i, má»™t trai má»™t gái, ngồi trên giưá»ng mình. Bà ta há»i là ai! Bá»—ng hỠđưa má»™t cái dây thắt và o cổ bà ta. Bà ta kêu la ầm Ä©. Má»i ngưá»i nghe tiếng, thắp đèn chạy đến, thấy bà ta đã nằm lăn giữa đất, nước bá»t trà o ra đầy miệng. May mà cứu lại được. Bây giá» chưa ăn được gì, nên má»›i cho ngưá»i đến xin dưa muối. Tôi thấy mợ không ở nhà , không tiện cho. Tôi nói: “Mợ bây giỠở bên nhà , Ä‘ang báºn, để vá» tôi sẽ thưa lạiâ€, rồi tôi bảo há» vá». Vừa rồi nghe nói món ăn miá»n Nam, tôi sá»±c nhá»› đến, không thì cÅ©ng quên mất.
Phượng Thư nghe xong, ngẩn ngưá»i ra má»™t lúc rồi nói:
- Dưa miá»n Nam hình như còn thì phải, bảo ngưá»i đưa cho bà ta má»™t Ãt. Còn tiá»n thì đến hôm sau bảo anh Cần đến nháºn.
Vừa lúc đó lại thấy Tiểu Hồng và o thưa:
- Vừa rồi cáºu Hai cho ngưá»i vá» nói, đêm hôm nay cáºu ấy có việc ở ngoà i thà nh, không thể vỠđược, nói để ở nhà biết.
Phượng Thư nói:
- Nghe rồi.
Bá»—ng má»™t a hoà n nhá» từ phÃa sau chạy đến giữa sân, thở hồng há»™c, miệng la ầm lên. Bình Nhi ở ngoà i đón há»i, rồi cùng bá»n a hoà n nói gì lầm rầm vá»›i nhau. Phượng Thư há»i:
- Chúng mà y nói gì thế?
Bình Nhi nói:
- Con nhỠnà y nhát gan, nói chuyện ma quỷ.
- Äứa nà o thế?
A hoà n nhá» Ä‘i và o. Phượng Thư há»i:
- Có chuyện ma quỷ gì thế?
- Cháu vừa ra nhà sau bảo ngưá»i là m việc vặt đưa thêm than. Bá»—ng nghe trong ba gian nhà không có tiếng sá»™t soạt, cháu tưởng là mèo hay chuá»™t gì phá; lại nghe “hà †má»™t tiếng giống như ngưá»i thở, cháu sợ quá, vá»™i chạy vỠđây.
Phượng Thư quát mắng:
- Nói nhảm! Ở đây nhất thiết không được nói chuyện ma quỷ. Tao xưa nay không tin những chuyện ấy. Mà y cút mau đi!
A hoà n nhá» Ä‘i ra. Phượng Thư liá»n gá»i Thái Minh xem lại sổ tiêu dùng lặt vặt trong ngà y ấy. Lúc đó đã gần canh hai, Phượng Thư nghỉ má»™t lát, nói và i câu chuyện phiếm, Ä‘oạn bảo má»i ngưá»i Ä‘i nghỉ, còn mình cÅ©ng nằm xuống nghỉ. Chừng canh ba, Phượng Thư Ä‘ang thiu thiu, giở ngá»§ giở thức, bá»—ng thấy rùng mình tỉnh dáºy, cà ng nằm cà ng thấy trong mình rá»n rợn. Liá»n gá»i Bình Nhi và Thu Äồng lại cùng nằm. Hai ngưá»i chẳng hiểu vì sao. Thu Äồng lâu nay vốn không ưa Phượng Thư, vì việc chị hai há» Vưu, nên Giả Liá»…n không yêu Thu Äồng. Phượng Thư cố tìm cách mÆ¡n trá»›n, nên Thu Äồng cÅ©ng khuây lòng. Nhưng chị ta chỉ có tình nghÄ©a ngoà i mặt, khác xa Bình Nhi. Nay thấy Phượng Thư khó ở đà nh phải bưng tá»›i má»™t chén trà , Phượng Thư uống má»™t há»›p, rồi nói:
- Cám ơn em, ngủ đi thôi, chỉ để Bình Nhi ở đây là được rồi.
Thu Äổng muốn tá» ra ân cần liá»n nói:
- Mợ ngủ không được thì để hai đứa chúng tôi chia nhau ngồi thức cũng được.
Phượng Thư vừa nói vừa nằm ngá»§. Thu Äồng và Bình Nhi thấy Phượng Thư đã ngá»§, xa xa tiếng gà đã gáy, liá»n để cả áo nằm nghỉ. Má»™t lát thì trá»i sáng, vá»™i và ng dáºy hầu Phượng Thư chải tóc rá»a mặt.
Phượng Thư vì việc đêm qua, tâm thần hoảng hốt không yên, nhưng tÃnh thÃch tá» ra cứng rắn, nên vẫn gượng dáºy. Äang ngồi bá»±c mình thì thấy má»™t a hoà n nhỠở ngoà i sân há»i:
- Cô Bình ở nhà đấy không?
Bình Nhi lên tiếng. A hoà n ấy vạch mà n bước và o. Thì ra Vương phu nhân cho nó đến tìm Giả Liễn. Nó nói:
- Bên ngoà i có ngưá»i đến trình việc quan rất cần. Ông lá»›n vừa Ä‘i vắng, nên bà lá»›n gá»i cáºu Hai qua ngay.
Phượng Thư nghe nói, giáºt mình, chưa biết là việc gì.
Chú thÃch:
(1-) Thứ trò chÆ¡i tương tá»± đánh cá». Có má»™t cái bà n trên bà n, má»—i bên có 16 quân, ngưá»i chÆ¡i gieo hai hạt xúc xắc, rồi cứ xem Ä‘iểm số gieo được mà cho quân Ä‘i, ai Ä‘i đến đối phương trước là thắng.
(2-) Bức tranh đua chịu rét.
Tà i sản của minhtien384
10-07-2008, 08:26 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 89
Ngưá»i đâu váºt còn đây, công tá» là m bà i từ
Bóng cung ngỡ là rắn, Tần Khanh đà nh tuyệt thực.
Phượng Thư vừa ngá»§ dáºy Ä‘ang bá»±c mình. lại nghe a hoà n nói như váºy, giáºt mình vá»™i và ng há»i:
- Việc quan gì thế?
- Cháu cÅ©ng chẳng biết. Vừa rồi thấy ngưá»i hầu trai ở cá»a trong và o, thưa vá»›i ông lá»›n, có việc quan rất khẩn cấp, nên bà lá»›n bảo cháu Ä‘i tìm cáºu Hai.
Phượng Thư nghe nói là việc trong bá»™ Công, má»›i hÆ¡i yên tâm liá»n nói:
- Em vá» thưa vá»›i bà , cáºu Hai chiá»u hôm qua ra ngoà i thà nh có việc cần, đến nay vẫn chưa vá», nên cho ngưá»i tìm cáºu Cả Trân thôi.
A hoà n vâng lá»i Ä‘i ra.
Má»™t chốc Giả Trân đến, gặp ngưá»i trong bá»™, há»i rõ rà ng, rồi và o nhà nói vá»›i Vương phu nhân:
- Ngưá»i trong bá»™ đến trình: Hôm qua Ty coi sông có tâu: Ở miá»n Nam vỡ đê, ngáºp mất mấy phá»§, châu, huyện, cần phải chi tiêu công quÄ©, sá»a sang đê Ä‘iá»u. Các quan trong bá»™ Công lại phải Ä‘i trông nom lo liệu. Vì thế trong bá»™ cho ngưá»i đến báo tin vá»›i ông lá»›n.
Nói xong Giả Trân lui ra. Giả ChÃnh vá», ngưá»i nhà trình lại tất cả. Từ đó cho đến mùa đông, ngà y nà o Giả ChÃnh cÅ©ng báºn việc quan. Nhá» váºy việc há»c cá»§a Bảo Ngá»c cÅ©ng hÆ¡i lá»ng lẻo. Nhưng Bảo Ngá»c cÅ©ng sợ Giả ChÃnh biết, nên thưá»ng thưá»ng vẫn phải tá»›i trưá»ng, ngay cả chá»— Äại Ngá»c cÅ©ng không mấy khi đến.
Má»™t hôm, và o trong tuần tháng mưá»i. Bảo Ngá»c ngá»§ dáºy, Ä‘i há»c. Trá»i bá»—ng trở lạnh, thấy Táºp Nhân đã sắp sẵn má»™t gói áo quần, nói vá»›i Bảo Ngá»c:
- Hôm nay trá»i lạnh lắm, buổi sá»›m và buổi chiá»u phải mặc cho ấm.
Nói xong, chị ta Ä‘em gói áo ra, chá»n má»™t chiếc cho Bảo Ngá»c mặc, lại gói má»™t chiếc nữa, bảo a hoà n nhá» Ä‘em giao cho Bồi DÃnh và dặn:
- Trá»i lạnh, coi chừng sắp sẵn, để khi cáºu cần mà thay.
Bồi DÃnh vâng lá»i, ôm lấy gói áo, theo Bảo Ngá»c Ä‘i.
Bảo Ngá»c đến trưá»ng Ä‘ang là m bà i, bá»—ng nghe gió thổi sá»™t soạt trên cá»a sổ. Äại Nho nói:
- Tiết trá»i thay đổi rồi!
Ông ta mở cá»a sổ ra xem thì thấy vá» phÃa tây bắc, trong đám mây Ä‘en, dần dần bay vá» phÃa đông nam.
Bồi DÃnh chạy và o nói vá»›i Bảo Ngá»c:
- Cáºu ạ, trá»i lạnh rồi, mặc thêm áo và o.
Bảo Ngá»c gáºt đầu. Bồi DÃnh Ä‘em áo tá»›i. Trông thấy áo, Bảo Ngá»c bá»—ng ngẩn ngưá»i. Bá»n há»c trò nhá» Ä‘á»u chăm chú nhìn, thì ra cái áo ấy chÃnh là áo lông công năm trước Tình Văn đã mạng cho.
Bảo Ngá»c nói:
- Tại sao lại mang cái áo ấy đến? Ai đưa cho mà y thế?
- Các chị ở trong ấy gói đưa cho cháu đấy.
- Ta không lạnh lắm, chưa mặc đâu, hãy gói lại thôi.
Giả Äại Nho tưởng là Bảo Ngá»c thấy áo quà không dám mặc, nên trong bụng cÅ©ng mừng là Bảo Ngá»c biết tiết kiệm. Bồi DÃnh nói:
- Cáºu mặc lấy kẻo bị lạnh cháu lại mắc lá»—i. Cáºu thương cháu vá»›i.
Bảo Ngá»c bất đắc dÄ© phải mặc áo và o, rồi ngồi ngÆ¡ ngẩn.
Äại Nho tưởng Bảo Ngá»c xem sách, nên cÅ©ng không chú ý. Äến chiá»u tan há»c, Bảo Ngá»c nói dối ngưá»i mệt, xin phép nghỉ má»™t ngà y. Äại Nho nhiá»u tuổi, ngà y thưá»ng chỉ là m bạn vá»›i mấy đứa trẻ cho đỡ buồn, lại Ä‘au yếu luôn nên bá»›t má»™t cáºu há»c trò cÅ©ng đỡ lo má»™t tý. Vả lại ông ta cÅ©ng biết Giả ChÃnh báºn việc. Giả mẫu thì nuông chiá»u cháu, cho nên thấy Bảo Ngá»c xin nghỉ, liá»n gáºt đầu cho ngay.
Bảo Ngá»c chạy má»™t mạch vá» nhà , và o chà o Giả mẫu và Vương phu nhân, cÅ©ng nói như váºy. Má»i ngưá»i tất nhiên Ä‘á»u tin. Bảo Ngá»c ngồi má»™t chốc rồi vá» trong vưá»n. Thấy bá»n Táºp Nhân. Bảo Ngá»c không cưá»i nói như má»i ngà y, cứ mặc cả áo nằm xuống giưá»ng. Táºp Nhân nói:
- CÆ¡m chiá»u dá»n rồi, cáºu ăn ngay hay để lát nữa?
- Tôi trong bụng không được khoan khoái, không ăn đâu. Các chị ăn đi thôi.
- Thế thì cáºu cÅ©ng nên thay cái áo kia ra. Ão ấy không chịu được già y vò như thế đâu.
- Không cần thay.
- Ão nà y là thứ má»m má»ng, mà cáºu xem đấy, những đưá»ng kim mÅ©i chỉ tháºt là công phu, không nên già y vò như thế.
Bảo Ngá»c nghe nói hợp vá»›i ý nghÄ© cá»§a mình liá»n thở dà i má»™t tiếng và nói:
- Thế thì chị gói lại mà cất đi, từ nay tôi không mặc nữa đâu.
Nói xong đứng Ä‘áºy cởi áo ra. Táºp Nhân định đến đỡ lấy thì Bảo Ngá»c đã gấp lại rồi.
Táºp Nhân nói:
- Tại sao hôm nay cáºu lại siêng năng cẩn tháºn như thế?
Bảo Ngá»c không đáp, xếp áo xong rồi há»i:
- Cái gói áo nà y đâu rồi?
Xạ Nguyệt vá»™i và ng đưa cái gói lại để Bảo Ngá»c tá»± gói lấy tá» tế rồi chị ta ngoảnh lại nháy mắt nhìn Táºp Nhân mà cưá»i.
Bảo Ngá»c cÅ©ng không để ý, ngồi buồn rÅ© ra! Bá»—ng nghe tiếng chuông đồng hồ lá»›n “keng keng†đánh mấy tiếng. Bảo Ngá»c cúi đầu nhìn cái đồng hồ nhá» trong ngưá»i thì đã chỉ đến khắc thứ hai đầu giá» Dáºu rồi. Má»™t lúc sau, bá»n a hoà n nhá» thắp đèn lên. Táºp Nhân nói:
- Cáºu không ăn cÆ¡m thì húp lấy ná»a bát cháo nóng, đừng nhịn như thế, nhịn đói sinh ốm lại là m tá»™i chúng tôi.
Bảo Ngá»c lắc đầu nói:
- Tôi không đói, ăn gắng và o lại cà ng khó chịu.
- Äã thế thì cáºu ngá»§ sá»›m Ä‘i.
Táºp Nhân và Xạ Nguyệt buông mà n giải nệm tá» tế. Bảo Ngá»c nằm xuống nhưng cứ trằn trá»c mãi không sao ngá»§ được. Äến gần sáng má»›i mÆ¡ mà ng ngá»§ thiếp Ä‘i, chừng gần ăn xong bữa cÆ¡m thì lại tỉnh dáºy. Lúc đó Táºp Nhân và Xạ Nguyệt Ä‘á»u đã dáºy. Táºp Nhân nói:
- Äêm qua tôi nghe cáºu cứ trằn trá»c mãi đến táºn canh năm, tôi không dám há»i. Sau đó tôi ngá»§ quên mất, không biết cáºu có ngá»§ được không?
- Tôi cÅ©ng ngá»§ được má»™t lát, không biết tại sao lại thức dáºy liá»n.
- Cáºu xem có khó ở không?
- Có gì đâu, nhưng chỉ thấy trong lòng buồn bực.
- Thế thì hôm nay có há»c không?
- Hôm qua tôi đã xin nghỉ má»™t ngà y. Tôi định Ä‘i chÆ¡i trong vưá»n má»™t hôm cho khuây khá»a, nhưng lại sợ lạnh. Chị bảo chúng nó dá»n má»™t gian nhà , bà y má»™t cái lư hương, để bút nghiên giấy má»±c ở đấy, rồi các chị cứ là m công việc cá»§a mình, tôi phải ngồi yên má»™t buổi má»›i được, đừng bảo chúng nó tá»›i quấy rầy tôi.
Xạ Nguyệt đỡ lá»i:
- Cáºu cần yên tÄ©nh để là m bà i, ai dám đến quấy rối nữa.
Táºp Nhân nói:
- Như thế cũng tốt, đỡ phải lạnh, ngồi yên một lát tâm thần cũng thư thái đấy.
- Nhưng cáºu đã không muốn ăn cÆ¡m thì hôm nay định ăn gì nói cho sÆ¡m sá»›m, để bảo nhà bếp là m.
- Cái đó tùy thôi, đừng là m ồn lên, nhưng phải có mấy thứ quả để và o trong nhà cho thơm.
- Ở phòng nà o hÆ¡n? Các phòng Ä‘á»u không được sạch sẽ, chỉ có cái phòng trước kia chị Tình Văn ở, lâu nay bá» không. Xem chừng còn sạch sẽ hÆ¡n, nhưng hÆ¡i lạnh.
- Không há» gì, Ä‘em cháºu than và o đấy là được.
Táºp Nhân vâng lá»i.
Äang nói chuyện thì thấy má»™t a hoà n nhá» mang đến má»™t khay trà , trong có má»™t cái bát và má»™t đôi đũa ngà . Nó đưa cho Xạ Nguyệt và nói:
- Äây là chị Hoa bảo là m nên bà già ở nhà bếp đưa đến.
Xạ Nguyệt đỡ lấy, thấy má»™t bát canh yến sà o, liá»n há»i Táºp Nhân:
- Chị dặn hỠlà m đấy à ?
- Chiá»u qua cáºu Hai không ăn cÆ¡m, lại trằn trá»c suốt đêm, sáng nay chắc là đói, cho nên tôi bảo bá»n a hoà n nhá» nói vá»›i nhà bếp là m đấy.
Táºp Nhân vừa nói vừa gá»i bá»n a hoà n nhá» dá»n ra. Xạ Nguyệt hầu cho Bảo Ngá»c ăn và súc miệng xong, thấy Thu Văn chạy và o nói:
- Phòng bên kia đã dá»n xong, chá» má»™t chốc than bén, cáºu hãy sang.
Bảo Ngá»c gáºt đầu, nhưng trong lòng vẫn băn khoăn, không buồn nói năng gì. Má»™t lúc a hoà n nhỠđến má»i và nói:
- Bút nghiên Ä‘á»u sắp đặt tá» tế rồi.
Bảo Ngá»c gáºt đầu nói: “Biết rồiâ€.
Lại một a hoà n nhỠvà o nói:
- CÆ¡m sáng có rồi, cáºu định ăn ở phòng nà o?
- Mang và o đây thôi, bà y vẽ là m gì.
A hoà n nhá» vâng lá»i Ä‘i ra. Má»™t lúc cÆ¡m bưng lên. Bảo Ngá»c nói vá»›i Táºp Nhân và Xạ Nguyệt:
- Trong bụng tôi sao mà buồn bá»±c thế? Ä‚n má»™t mình sợ nuốt không trôi. Hai chị cùng ngồi ăn vá»›i tôi có thể ngon miệng, tôi ăn được nhiá»u cÅ©ng nên.
Xạ Nguyệt cưá»i nói:
- Äó là cáºu cao hứng nói như thế chứ chúng tôi đâu dám.
Táºp Nhân nói:
- Thá»±c ra thì cÅ©ng được, chúng ta đã nhiá»u lần ngồi chung uống rượu vá»›i nhau. Có Ä‘iá»u má»™t đôi khi là m cáºu đỡ buồn thì được chứ cứ thế mãi thì còn ra thể thống gì nữa?
Nói Ä‘oạn ba ngưá»i ngồi xuống. Bảo Ngá»c ngồi giữa, Táºp Nhân và Xạ Nguyệt ngồi hai bên, cùng ăn cÆ¡m. Ä‚n xong, a hoà n bưng trà súc miệng, rồi dá»n mâm Ä‘i. Bảo Ngá»c tay bưng chén trà , lặng lẽ như nghÄ© ngợi gì, lại ngồi má»™t lúc rồi há»i:
- Nhà bên kia dá»n xong chưa?
Xạ Nguyệt nói:
- Äã nói xong rồi, bây giá» cáºu lại còn há»i.
Bảo Ngá»c ngồi má»™t lát rồi qua phòng bên kia, tá»± mình thắp má»™t nén hương, bà y lên mấy thứ quả, bảo má»i ngưá»i Ä‘i ra, đóng cá»a lại. Bá»n Táºp Nhân ở ngoà i im lặng, không má»™t tiếng động. Bảo Ngá»c đưa ra má»™t tá» hoa tiên Ä‘á», miệng khấn mấy câu rồi cầm bút viết:
“Chá»§ nhân Viện Di Hồng kÃnh đôi giấy nà y để linh hồn chị Tình biết. Chén chè nén hương, ngõ hầu tá»›i hưởng!â€
Từ rằng:
Cùng sát cánh, tình khăng khÃt đôi ta,
NgỠđâu đất bằng nổi phong ba,
Cho thân kia bỗng hóa hồn ma!
Cùng ai chuyện đượm đà ?
Nước chảy xuôi lại quay ngược được a?
CỠhoà i mộng khó mong tìm được,
Ão thúy vân còn khoác đây mà !
Lệ chảy lòng xót xa!
Viết xong Bảo Ngá»c châm và o đầu nén hương đốt ngay và ngồi yên lặng chá» cho nén hương cháy hết má»›i mở cá»a ra. Táºp Nhân nói:
- Sao cáºu lại ra? Chắc buồn quá chứ gì?
Bảo Ngá»c cưá»i, rồi vá» nói:
- Ban nãy trong lòng tôi thấy buồn phiá»n, má»›i tìm chá»— yên lặng để ngồi má»™t lúc. Nay đã đỡ rồi, nên ra ngoà i dạo chÆ¡i đấy.
Nói xong Ä‘i má»™t mạch đến quán Tiêu Tương, vừa đến sân đã há»i:
- Cô Lâm có ở nhà không?
Tá» Quyên ở trong há»i: “Ai đấy?†Rồi vạch mà n trông ra cưá»i nói:
- Té ra cáºu Hai. Cô tôi ở trong nhà . Má»i cáºu và o chÆ¡i.
Bảo Ngá»c cùng Tá» Quyên Ä‘i và o. Äại Ngá»c ngồi ở phòng trong nói vá»›i ra:
- Chị Quyên má»i cáºu Hai và o trong nà y ngồi.
Bảo Ngá»c và o đến cá»a phòng trong, thấy má»™t đôi câu đối viết trên giấy tÃm vẽ rồng mây bằng và ng:
Trăng trong vẫn đó ngoà i song biếc
Ngưá»i cÅ© còn đâu trên sá» xanh.
Bảo Ngá»c nhìn thấy, cưá»i rồi Ä‘i và o, há»i:
- Cô em là m gì thế?
Äại Ngá»c đứng dáºy, bước ra mấy bước, cưá»i nói:
- Má»i anh ngồi. Em Ä‘ang viết kinh, còn hai hà ng nữa thôi. Chá» em viết xong sẽ nói chuyện.
Äoạn gá»i Tuyết Nhạn pha trà .
- Em cứ ngồi mà viết cho xong đi.
Bảo Ngá»c vừa nói vừa ngắm nghÃa bức tranh treo giữa nhà vẽ Hằng Nga có má»™t ngưá»i hầu gái; và má»™t nà ng tiên cÅ©ng có má»™t ngưá»i hầu gái bưng má»™t cái gì dà i dà i như cái bá»c áo.
Ngoà i hai vị tiên ra chỉ Ä‘iểm xuyết đám mây, không có gì khác. Lối vẽ hoà n toà n sÆ¡ sà i giống lối phác há»a cá»§a Lý Long Miên ngà y xưa, bên trên đỠmấy chữ: “Äấu hà n đồâ€(#1) Liá»n há»i:
- Bức tranh nà y có phải mới treo lên không?
Äại Ngá»c nói:
- Vâng. Hôm qua chúng nó dá»n dẹp nhà cá»a, em chợt nhá»› đến, má»›i lấy ra treo lên đấy.
- TÃch ấy ở đâu ra?
- Anh biết thừa, còn há»i ngưá»i ta.
- Trong chốc lát, tôi chưa nghĩ ra. Cô nói cho tôi biết với.
- Anh lại không nghe câu thơ: “Thanh Nữ, Tố Nga không sợ rét; Dám đua vẻ đẹp trước trăng sướng†à ?
- Ừ nhỉ! Cảnh nà y má»›i mẻ và nhã tháºt! Lúc nà y Ä‘em ra treo lại cà ng hợp.
Nói Ä‘oạn chạy lại nhìn ngang nhìn ngược các nÆ¡i. Tuyết Nhạn bưng trà đến. Bảo Ngá»c uống trà . Chá» má»™t chốc Äại Ngá»c má»›i viết xong kinh, rồi đứng dáºy nói:
- Xin lá»—i.
Bảo Ngá»c cưá»i, nói:
- Cô vẫn giữ cái lối khách sáo ấy.
Bảo Ngá»c nhìn kỹ thấy Äại Ngá»c mặc cái áo lông thêu hoa, ngoà i khoác cái khăn choà ng bà ng da cáo trắng, đầu búi tóc, cà i chiếc trâm và ng, không cắm hoa, bên dưới mặc quần bông thêu tháºt chẳng khác gì:
Cây ngá»c rỡ rà ng phÆ¡i trước gió;
Sen và ng thơm ngát nở bên sương.
Bảo Ngá»c há»i:
- Hai ngà y nay em có gảy đà n không?
- Không, vì em viết kinh đã giá cả tay rồi, còn gảy đà n sao được nữa.
- Không gảy cÅ©ng được. Tôi nghÄ©, đà n tuy là váºt thanh cao, nhưng không phải thứ hay ho gì. Xưa nay ngưá»i ta gảy đà n sinh ra lo buồn oán giáºn, chưa há» thấy ai gảy đà n mà được già u sang sống lâu cả. Vả lại, muốn gảy thì phải nhá»› bản đà n, nên mất công. Theo tôi, em vốn đã yếu, đừng nên báºn lòng vá» việc đó.
Äại Ngá»c nghe nói, nhoẻn miệng cưá»i. Bảo Ngá»c chỉ tay lên vách, há»i:
- Có phải cái đà n nà y không? Sao mà ngắn thế?
- Äà n nà y không phải ngắn đâu, vì khi em còn nhá», há»c gảy các đà n khác Ä‘á»u không vừa tầm, nên là m riêng cái nà y. Tuy không phải là thứ gá»— đồng khô sém Ä‘uôi(#2), nhưng các bá»™ pháºn hạc tiên, phượng vÄ© phối hợp rất chỉnh tá»; long trì, nhạn túc(#3) cao thấp đúng cách thức. Anh thá» xem cái vằn gá»—(#4) có phải như lông trâu không? Vì thế cho nên âm váºn cÅ©ng trong trẻo.
- Mấy hôm nay em có là m thơ không?
- Từ khi láºp thi xã tá»›i nay em chẳng mấy khi là m.
- Thôi, em đừng giấu tôi nữa, tôi nghe em hát câu gì… “Hoà i công lo lắng, sao bằng trăng giữa trá»i kia lòng trong trắng†phổ và o đà n nghe rất réo rắt. Có phải thế không?
- Anh ở đâu mà biết?
- Hôm ná» tôi ở Lục Phong hiên qua đây, nghe em gảy, tôi sợ là m gián Ä‘oạn, cho nên im lặng nghe má»™t hồi rồi Ä‘i. Tôi Ä‘ang muốn há»i em: tại sao Ä‘oạn trước Ä‘á»u bằng cả, mà đoạn sau lại bá»—ng chuyển sang trắc, là có ý gì?
- Äấy là âm Ä‘iệu tá»± nhiên trong đáy lòng ngưá»i ta, là m thế nà o thì nó ra thế, chứ có nhất định sao được.
- Thế à ! Äáng tiếc tôi không phải là tri âm, nghe cÅ©ng uổng thôi! Xưa nay tri âm dá»… có mấy ngưá»i?
Bảo Ngá»c nghe xong biết lá»i nói cá»§a mình nông nổi quá lại sợ chạnh lòng Äại Ngá»c. Ngồi má»™t chốc, Bảo Ngá»c thấy trong lòng có nhiá»u câu muốn nói, nhưng không biết nói gì. Vá» phần Äại Ngá»c thì câu vừa rồi chẳng qua buá»™t miệng nói ra, nay nghÄ© lại thấy có phần lãnh đạm quá, nên cÅ©ng ngồi im. Bảo Ngá»c Ä‘oán chừng Äại Ngá»c nghi ngá» gì mình liá»n thẫn thỠđứng dáºy nói:
- Thôi, em hãy ngồi, tôi còn đến đằng cô Ba một tý.
- Anh gặp cô Ba, nhá» há»i thăm há»™ tôi má»™t tiếng.
Bảo Ngá»c nháºn lá»i rồi Ä‘i ra.
Äại Ngá»c đưa ra đến cá»a phòng rồi Ä‘i và o, buồn bá»±c ngồi má»™t mình, nghÄ© bụng: “Gần đây Bảo Ngá»c nói chuyện ná»a úp ná»a mở, khi thân máºt khi lạnh lùng, không biết là ý tứ gì?â€
Äại Ngá»c Ä‘ang ngồi nghÄ© ngợi, thì thấy Tá» Quyên chạy lại nói:
- Cô không viết kinh nữa à ? Tôi cất bút nghiên đi nhé?
- Tôi không viết nữa đâu. Chị cất đi thôi.
Ná»›i xong cô ta chạy và o phòng, nằm trên giưá»ng, suy nghÄ©. Tá» Quyên và o há»i:
- Cô uống trà nhé?
- Không uống đâu. Tôi nằm một tý. Chị ra ngoà i thôi.
Tá» Quyên vâng lá»i Ä‘i ra, thấy Tuyết Nhạn Ä‘ang ngẩn ngưá»i đứng má»™t mình ở đây. Tá» Quyên lại gần há»i:
- Mà y cũng đang có tâm sự gì phải không?
Tuyến Nhạn nghe nói, giáºt nảy mình nói:
- Äừng là m ồn lên, hôm nay tôi nghe má»™t câu chuyện, tôi nói vá»›i chị, xem có lạ không? Nhưng chị đừng có nói vá»›i ai đấy!
Nói đến đó, Tuyết Nhạn hất hà m vá» phÃa trong nhà , ra hiệu, rồi Ä‘i trước gáºt đầu bảo Tá» Quyên theo ra. Äến phÃa thá»m bên ngoà i, Tuyết Nhạn nói nhá»:
- Chị có nghe nói cáºu Bảo há»i vợ không?
Tá» Quyên nghe váºy cÅ©ng giáºt mình, và há»i:
- Câu nói ấy ở đâu mà ra? Có lẽ không tháºt đâu.
- Sao lại không tháºt? Ai cÅ©ng biết cả, chỉ chúng mình là không nghe thấy thôi.
- Mà y nghe ở đâu thế?
- Chị Thị Thư nói đấy. Nghe đâu là con quan phá»§, gia tư cÅ©ng già u, ngưá»i lại đẹp.
Bá»—ng thấy Äại Ngá»c ho má»™t tiếng, hình như đã dáºy. Tá» Quyên sợ Äại Ngá»c nghe thấy, liá»n nắm lấy Tuyết Nhạn xua tay ra hiệu rồi trông và o trong nhà . Thấy trong nhà vẫn im lặng. Tá» Quyên lại khẽ há»i nhá» Tuyết Nhạn:
- Thị Thư nói như thế nà o?
- Hôm trước cô bảo tôi đến cảm Æ¡n cô Ba. Cô Ba Ä‘i đâu vắng, chỉ có Thị Thư ở nhà . Chúng tôi ngồi nói chuyện, tình cá» nhắc đến chuyện cáºu Bảo hay nghịch ngợm. Chị ta nói: “Cáºu Bảo chẳng biết rồi ra thế nà o, chỉ biết chÆ¡i đùa, không ra dáng ngưá»i lá»›n. Äã dạm vợ rồi mà còn ngốc nghếch như thế. Tôi há»i chị ta: “Có chắc chắn không?†Chị ta nói: “Chắc chắn rồi, ông Vương nà o đó là m mối. Ông Vương là bà con bên phá»§ Äông, cho nên không cần phải thăm dò, nói là xong ngay.â€
Tá» Quyên, cúi đầu nghÄ© ngợi: “Chuyện nà y lạ thá»±c!†Rồi lại há»i:
- Tại sao trong nhà không thấy ai nói đến?
- Thị Thư cÅ©ng nói, ý cụ cho rằng: nói lá»™ ra sợ cáºu Bảo Ngá»c lại nghÄ© vÆ¡ nghÄ© vẩn cho nên không nhắc đến. Thị Thư nói vá»›i tôi rồi dặn Ä‘i dặn lại, nhất thiết đừng nói lá»™ ra, để há» lại cho là mình bép xép.
Nói đến đó, Tuyết Nhạn lấy tay chỉ và o trong nhà :
- Vì thế, trước mặt cô, tôi cÅ©ng không há» nhắc đến. Nay chị há»i không lẽ tôi giấu chị.
Vừa nói đến đó thì nghe con vẹt bắt chước tiếng ngưá»i, gá»i: “Cô vá» rồi, pha nước mau lênâ€. Tá» Quyên và Tuyết Nhạn giáºt nẩy mình, ngoảnh lại chẳng thấy có ai, liá»n mắng con vẹt mấy tiếng. Hai ngưá»i và o nhà thì thấy Äại Ngá»c vừa ngồi xuống ghế, Ä‘ang thở hổn hển.
Tá» Quyên ân cần há»i han. Äại Ngá»c há»i:
- Hai chị Ä‘i đâu? Gá»i không thấy ngưá»i nà o cả.
Nói Ä‘oạn, Ä‘i và o váºt mình ngả lưng lên giưá»ng và bảo buông mà n. Tuyết Nhạn và Tá» Quyên vâng lá»i Ä‘i ra. Hai ngưá»i nghi ngá» là câu chuyện vừa rồi, bị cô ta nghe được, chỉ còn cách là đừng nhắc nhở gì đến.
NgỠđâu Äại Ngá»c vốn đã sẵn má»™t bầu tâm sá»±, lại nghe trá»™m được câu chuyện cá»§a Tá» Quyên và Tuyết Nhạn. Tuy nghe không rõ lắm, nhưng cÅ©ng đã hiểu được bảy tám phần. Cô ta thấy hình như bị ai vứt xuống bể. NghÄ© trước, nghÄ© sau, tháºt là đúng như trong giấc chiêm bao ngà y trước, muôn sầu nghìn tá»§i, chất chứa trong lòng. Suy tÃnh trước sau, chi bằng chết Ä‘i cho rảnh, để đừng trông thấy cái chuyện bất ngá», lại cà ng khó chịu. Cô ta lại nghÄ© đến cảnh khổ cá»§a mình không cha không mẹ và quyết định từ nay vá» sau hà ng ngà y mình cứ già y vò thân mình, như thế má»™t năm, năm bảy tháng, thế nà o cÅ©ng thoát khá»i nợ Ä‘á»i. Äại Ngá»c định ý như thế, nên chăn cÅ©ng không đắp, áo cÅ©ng không mặc, cứ nhắm mắt lại giả ngá»§.
Tá» Quyên và Tuyết Nhạn tá»›i hầu mấy lần, không thấy Äại Ngá»c động Ä‘áºy gì cả, lại không dám gá»i. Bữa cÆ¡m chiá»u hôm ấy, Äại Ngá»c cÅ©ng không ăn. Sau khi lên đèn, Tá» Quyên vạch mà n ra xem, thấy Äại Ngá»c đã ngá»§ rồi; chăn, nệm Ä‘á»u tụt xuống dưới chân. Tá» Quyên sợ cô ta lạnh, nhè nhẹ đắp chăn lên. Äại Ngá»c cứ nằm im, chá» Tá» Quyên ra rồi lại tụt chăn xuống.
Tá» Quyên há»i Tuyết Nhạn:
- Câu chuyện vừa rồi tháºt hay giả đấy?
- Sao lại không tháºt?
- Tại sao Thị Thư biết?
- Vì Tiểu Hồng nghe bên nhà nói rồi thuáºt lại.
- Lúc nãy chúng ta nói chuyện, không khéo cô nghe được thì phải. Mà y xem vẻ mặt cô vừa rồi, chắc không phải là tự nhiên mà thế. Từ nay vỠsau, chúng ta đừng nhắc chuyện ấy nữa.
Nói xong, hai ngưá»i cùng thu xếp định Ä‘i nghỉ. Tá» Quyên và o xem, thấy chăn nệm cá»§a Äại Ngá»c tụt xuống, lại nhè nhẹ kéo lên.
Hôm sau, vừa há»ng sáng, Äại Ngá»c đã thức dáºy, cÅ©ng không gá»i ai, chỉ má»™t mình ngồi ngẩn ngưá»i ra. Tá» Quyên tỉnh dáºy, thấy Äại Ngá»c đã dáºy rồi, sợ hãi há»i:
- Sao cô dáºy sá»›m thế?
- Ngá»§ sá»›m thì dáºy sá»›m chứ sao đâu?
Tá» Quyên vá»™i và ng đứng dáºy, đánh thức Tuyết Nhạn, hầu hạ Äại Ngá»c chải đầu rá»a mặt.
Äại Ngá»c soi gương, ngÆ¡ ngẩn nhìn mình. Nhìn má»™t lúc, nước mắt chảy rà n rụa, ướt đẫm khăn. Tháºt là :
Äem bóng gầy nà y soi mặt nước;
Mình thương tớ với, tớ thương mình.
Tá» Quyên đứng má»™t bên cÅ©ng không dám khuyên, sợ vô tình là m Äại Ngá»c thêm nhá»› lại chuyện cÅ©. Má»™t lát sau, Äại Ngá»c chải đầu rá»a mặt qua loa, ngấn lệ trong mắt vẫn còn chưa ráo, lại ngồi má»™t lát rồi gá»i Tá» Quyên:
- Chị đốt hương lên.
- Cô chẳng ngá»§ được mấy tý, đốt hương là m gì? Äịnh viết kinh phải không?
Äại Ngá»c gáºt đầu, Tá» Quyên nói:
- Hôm nay cô dáºy sá»›m quá, giá» lại viết kinh, e mệt đấy.
- Sợ gì! Viết xong sá»›m chừng nà o hay chừng ấy. Vả lại tôi cÅ©ng không phải là thÃch viết kinh, chỉ là mượn công việc viết lách để giải buồn. Sau nà y các chị thấy nét chữ cá»§a tôi cÅ©ng như thấy mặt tôi váºy.
Nói đến đó, nước mắt lại chảy ròng ròng.
Tá» Quyên nghe Ä‘oạn, chẳng những không khuyên, lại cÅ©ng chảy nước mắt, không nÃn được nữa. Äại Ngá»c đã định sẵn chá»§ ý. Từ đó vá» sau, cố ý già y vò thân mình, chẳng nghÄ© gì đến cÆ¡m nước, ngà y má»™t yếu dần. Má»—i khi Bảo Ngá»c Ä‘i há»c vá», cÅ©ng thưá»ng nhân lúc rảnh đến há»i thăm. Nhưng Äại Ngá»c biết mình đã lá»›n, tuy có nhiá»u Ä‘iá»u muốn nói nhưng không thể dùng tình tứ khêu gợi như khi còn nhá», vì thế ná»—i niá»m tâm sá»± không thể nói ra. Bảo Ngá»c muốn dùng lá»i nói thá»±c để an á»§i, thì lại sợ Äại Ngá»c đâm giáºn, bệnh cà ng thêm nặng. Hai ngưá»i gặp mặt nhau, chỉ dùng những lá»i khuôn sáo mà khuyên lÆ¡n an á»§i, tháºt là : “thân quá hóa sÆ¡â€.
Giả mẫu và Vương phu nhân thương yêu Äại Ngá»c nhưng chỉ biết má»i thầy chữa bệnh và cho rằng đó là bệnh thưá»ng, biết sao được căn bệnh trong đáy lòng cô ta. Bá»n Tá» Quyên tuy hiểu ý, cÅ©ng không dám nói. Từ đó Äại Ngá»c cà ng ngà y cà ng yếu dần. Sau độ ná»a tháng tỳ vị cà ng hư, cháo cÅ©ng không ăn được nữa.
Hằng ngà y nghe ai nói gì Äại Ngá»c cứ tưởng như há» nói chuyện Bảo Ngá»c cưới vợ; thấy ngưá»i trong Viện Di Hồng không kể trên dưới Ä‘á»u có vẻ lo liệu cho Bảo Ngá»c cưới vợ. Tiết phu nhân đến thăm, Äại Ngá»c không thấy Bảo Thoa, lòng lại cà ng ngá» vá»±c. Do đó cà ng không muốn để ai đến thăm cÅ©ng không chịu uống thuốc, chỉ muốn mau chết. Trong khi mÆ¡ ngá»§, Äại Ngá»c thưá»ng nghe như có ngưá»i gá»i “mợ Hai Bảoâ€. Trong lòng ngá» vá»±c nên thấy gì cÅ©ng đâm nghi ngá». Hôm ấy, Äại Ngá»c không ăn được nữa, cháo cÅ©ng không nuốt và o, chỉ còn hÆ¡i thở thoi thóp chá» chết.
Chú thÃch:
(1-) Ngà y xưa Thái Ung thấy ngưá»i ta đốt gá»— cây đồng khô, ông biết là gá»— tốt có thể dùng là m đà n, liá»n xin vá» là m má»™t cây đà n; tiếng rất trong, nhưng đầu Ä‘uôi bị cháy sém, nên gá»i là tiểu vÄ© cầm (đà n sém Ä‘uôi).
(2-) Hạc tiên, phương vÄ©, long trì, nhạn túc, Ä‘á»u là những danh từ riêng dùng để chỉ các bá»™ pháºn trên cây đà n.
(3-) Vằn gỗ trên đà n, cái nà o như lông trâu là thứ đà n tốt.
Tà i sản của minhtien384
11-07-2008, 10:29 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 90
Mất áo bông, gái nghèo ngấm ngầm bực bội
ÄÆ°a hoa quả, chú em nghÄ© ngợi vẩn vÆ¡
Từ khi Äại Ngá»c quyết định tá»± hại thân mình, dần dần ốm liệt, cuối cùng không ăn uống được nữa. Trước đấy, trong khoảng mưá»i ngà y, bá»n Giả mẫu thay phiên nhau đến trông nom, có đôi khi Äại Ngá»c còn nói má»™t và i câu, nhưng hôm ấy thì rất Ãt nói. Tâm thần có lúc mê man, cÅ©ng có lúc tỉnh táo. Bá»n Giả mẫu thấy bệnh tình như không phải vô cá»› mà sinh ra, nên đã tra há»i bá»n Tá» Quyên, Tuyết Nhạn má»™t và i lần, nhưng hai ngưá»i không dám nói rõ. Tá» Quyên cÅ©ng muốn há»i lại Thị Thư đầu Ä‘uôi câu chuyện, nhưng cứ sợ cà ng rõ sá»± tháºt thì Äại Ngá»c cà ng mau chết, nên khi gặp Thị Thư, chị ta không há» nhắc đến chuyện ấy. Vá» phần Tuyết Nhạn thì biết rõ chÃnh vì mình buá»™t miệng mà gây nên cÆ¡ sá»± dưá»ng nà y. Chị ta chỉ tiếc không có thể có ngà n miệng để thốt rằng “tôi không nóiâ€, cho nên lại cà ng không dám nhắc đến chuyện ấy.
Äến hôm Äại Ngá»c không ăn uống được nữa, Tá» Quyên nghÄ© không còn hy vá»ng, ngồi bên cạnh khóc lóc má»™t hồi, rồi Ä‘i ra nói trá»™m vá»›i Tuyết Nhạn:
- Em và o trong nhà mà ngồi, trông nom cô cho cẩn tháºn, để chị Ä‘i trình vá»›i cụ, bà Hai và mợ Hai, chứ xem quang cảnh hôm nay thì không phải như má»i ngà y nữa đâu.
Tuyết Nhạn vâng lá»i. Tá» Quyên Ä‘i ra. Tuyết Nhạn ở trong phòng ngồi bên Äại Ngá»c, thấy cô ta mê man im lìm. Tuyết Nhạn còn trẻ chưa bao giá» thấy quang cảnh ấy, nên cứ tưởng rằng như thế là đã chết rồi, trong lòng vừa thương vừa sợ, chỉ mong sao Tá» Quyên vá» nhanh cho. Äang khi sợ hãi, thì nghe ngoà i cá»a sổ có tiếng chân Ä‘i, Tuyết Nhạn chắc là Tá» Quyên đã vá», trong lòng má»›i yên, vá»™i và ng đứng dáºy vạch mà n ra chá». Bá»—ng nghe ở ngoà i có tiếng vạch mà n sá»™t soạt, má»™t ngưá»i Ä‘i và o, thì ra đó là Thị Thư.
Số là Thị Thư được Thám Xuân sai đến há»i thăm Äại Ngá»c. Thấy Tuyết Nhạn vạch mà n. chị ta liá»n há»i:
- Cô ra sao rồi?
Tuyết Nhạn gáºt đầu bảo Thị Thư và o. Thị Thư bước và o không thấy Tá» Quyên. Nhìn Äại Ngá»c thì chỉ còn chút hÆ¡i tà n thoi thóp, chị ta giáºt mình sợ hãi, liá»n há»i:
- Chị TỠQuyên đâu rồi?
- Äi báo vá»›i trên nhà rồi.
Lúc bấy giá» Tuyết Nhạn tưởng rằng Äại Ngá»c chẳng biết gì nữa, lại thấy Tá» Quyên cÅ©ng không ở đấy, liá»n khẽ nắm tay Thị Thư mà há»i:
- Trước đây chị nói vá»›i tôi, ông Vương nà o đó là m mối cho cáºu Hai Bảo có tháºt không?
- Sao lại không tháºt.
- Bao giỠthì đi dạm đấy?
- Là m gì mà đã nhất định được? Trước đây tôi nói vá»›i chị là tôi nghe chị Tiểu Hồng kể lại. Sau tôi đến bên nhà mợ Hai, thấy mợ ấy Ä‘ang nói vá»›i chị Bình rằng: “Äó chẳng qua là bá»n gia khách muốn mượn việc để xu nịnh vá»›i ông lá»›n để sau nà y dá»… nhá» vả đó thôi. Chưa nói là bà Cả cÅ©ng cho rằng không tốt, chứ nếu bà Cả có bằng lòng cho rằng là tốt Ä‘i nữa, thì con mắt cá»§a bà ấy cÅ©ng là m gì mà biết được ngưá»i tốt ngưá»i xấu? HÆ¡n nữa trong lòng cụ đã định sẵn ngưá»i rồi, ngưá»i ấy cÅ©ng ở trong vưá»n nà y, bà Cả biết sao được. Chẳng qua vì ông lá»›n nói, nên cụ bất đắc dÄ© phải há»i qua đấy thôi. Tôi lại nghe mợ Hai nói: Việc cá»§a cáºu Bảo, cụ đã quyết định cho cáºu ấy lấy ngưá»i thân thÃch, dù cho ai đến mối lái, cÅ©ng chẳng ăn thua.
Tuyết Nhạn nghe nói đến đó, quên không nghÄ© gì nữa, liá»n nói:
- Nói cái gì thế? Thế mà là m chết oan Ä‘á»i cá»§a cô tôi rồi!
- Tại sao thế?
- Chị còn không biết à ! Cũng vì trước đây tôi với chị TỠQuyên nói đến câu chuyện ấy, cô tôi nghe, nên mới nông nỗi nà y.
- Chị nói khe khẽ chứ, coi chừng cô nghe thấy đấy.
- Cô tôi mê man chẳng còn biết gì nữa, coi chừng, chẳng qua cũng trong và i hôm thôi.
Hai ngưá»i Ä‘ang nói thì thấy Tá» Quyên vén mà n và o nói:
- Chết chưa? Các chị muốn nói chuyện sao không đi ra ngoà i mà nói, lại nói ở đây! Cứ là m thế thì cô tôi chết đi còn gì.
Thị Thư nói:
- Tôi không ngỠcó việc lạ như thế.
- Thôi Ä‘i chị, tôi nói chị đừng giáºn. Chứ chị thì biết cái quái gì? Biết thì đã không mách lẻo những chuyện ấy.
Ba ngưá»i Ä‘ang nói, bá»—ng nghe Äại Ngá»c ho má»™t tiếng. Tá» Quyên vá»™i và ng chạy lại đứng trước giưá»ng. Thị Thư và Tuyết Nhạn cÅ©ng Ä‘á»u đứng im. Tá» Quyên khom lưng đứng sau Äại Ngá»c há»i khẽ:
- Cô uống một hớp nước nhé!
Äại Ngá»c ừ má»™t tiếng nho nhá», Tuyết Nhạn vá»™i và ng rót ná»a chén nước sôi, Tá» Quyên đỡ lấy, Thị Thư cÅ©ng Ä‘i lại gần. Tá» Quyên lắc đầu ra hiệu cho Thị Thư bảo đừng nói. Thị Thư đà nh đứng im. Má»™t chốc Äại Ngá»c lại ho. Tá» Quyên nhân dịp há»i:
- Cô uống nước nhé!
Äại Ngá»c lại khẽ ừ, ý muốn cất đầu dáºy, nhưng cất sao nổi. Tá» Quyên bò lên giưá»ng, ghé lại bên mình, tay bưng nước, thá» xem nóng hay lạnh, đưa lại bên môi, Ä‘oạn đỡ đầu Äại Ngá»c lại bên chén uống má»™t há»›p. Tá» Quyên định cất chén Ä‘i, nhưng Äại Ngá»c còn muốn uống há»›p nữa. Tá» Quyên đỡ lấy chén. Äại Ngá»c lại uống má»™t há»›p Ä‘oạn lắc đầu không uống nữa, thở má»™t hÆ¡i mạnh rồi lại nằm xuống. Hồi lâu, Äại Ngá»c hé mắt, nói:
- Vừa rồi có phải chị Thị Thư nói chuyện đấy không?
- Dạ phải.
Lúc đó Thị Thư chưa Ä‘i ra, vá»™i và ng bước lại há»i thăm. Äại Ngá»c mở mắt ra nhìn, gáºt gáºt đầu, nghỉ má»™t tý rồi nói:
- Chị vá» gá»i lá»i há»i thăm cô nhà nhé!
Thị Thư thấy thế, tưởng Äại Ngá»c ghét mình, đà nh phải khe khẽ lui ra.
Thì ra, Äại Ngá»c tuy bệnh nặng, nhưng vẫn còn tỉnh táo. Ban đầu Thị Thư và Tuyết Nhạn nói chuyện, cô ta cÅ©ng nghe lÆ¡ mÆ¡ được má»™t đôi câu, tuy là m như không biết, nhưng thì ra thì cÅ©ng không có tinh thần để nghÄ© đến nữa. Äến khi nghe câu chuyện cá»§a hai ngưá»i cô ta má»›i hiểu rõ là việc Bảo Ngá»c dạm vợ trước đây chỉ má»›i bà n thôi, chứ chưa quyết định. Lại nghe Thị Thư nói theo lá»i Phượng Thư thì ý định cá»§a cụ là định dạm ngưá»i thân thÃch; ngưá»i nà y lại ở trong vưá»n, váºy chẳng phải mình, còn ai nữa? NghÄ© váºy, Äại Ngá»c bá»—ng thấy khoan khoái tỉnh táo ra nhiá»u, nên vừa uống xong hai há»›p nước lại muốn há»i chuyện Thị Thư. Vừa lúc ấy thì Giả mẫu, Vương phu nhân, Lý Hoà n, Phượng Thư, nghe Tá» Quyên nói, Ä‘á»u vá»™i và ng đến thăm. Trong bụng Äại Ngá»c đã hết ngá» vá»±c, tất nhiên không muốn chết nữa. Mặc dù thân thể yếu Ä‘uối, tinh thần bạc nhược, cô ta cÅ©ng gắng gượng trả lá»i má»™t và i câu. Phượng Thư thấy thế, liá»n gá»i Tá» Quyên há»i:
- Cô cũng chẳng đến nỗi nà o. Tại sao chị lại là m chúng tôi thất kinh thế?
- Ban đầu thấy rất nguy kịch, chúng cháu má»›i Ä‘i trình. Khi vá» thấy cô cháu đỡ nhiá»u, tháºt là kỳ quặc.
Giả mẫu cưá»i, nói:
- Cháu cÅ©ng đừng có trách nó. Nó biết cái gì? Thấy nguy thì nó Ä‘i trình, đó là nó biết việc đấy. Bá»n trẻ con đừng có vụng miệng biếng chân là được.
Nói chuyện má»™t lát, chắc Äại Ngá»c không can gì, bá»n Giả mẫu ra vá» cả. Tháºt là :
Bệnh tim lấy thuốc tim mà chữa,
Cởi nhạc là ngưá»i buá»™c nhạc đây.
Bệnh Äại Ngá»c dần dần khá»i. Tuyết Nhạn và Tá» Quyên Ä‘á»u thầm cảm Æ¡n đức Pháºt. Tuyết Nhạn nói vá»›i Tá» Quyên:
- CÅ©ng lạ! Thá»±c là may cô đã khá»i. Nhưng khi ốm cÅ©ng lạ mà khá»i ốm cÅ©ng lạ!
- á»m thì có gì mà lạ, chỉ khi khá»e má»›i tháºt là lạ. Chắc cáºu Bảo vá»›i cô ấy là đôi nhân duyên trá»i định. Ngưá»i ta hay nói: “Sá»± Ä‘á»i Ä‘a Ä‘oanâ€. Lại nói: “Cá đã cắn câu, khó lòng giữ nổiâ€. Cứ thế suy ra, lòng ngưá»i ý trá»i, tháºt là duyên là nh xe lại. Nhá»› năm ná», tôi nói cô Lâm sắp vá» Nam, cáºu Bảo suýt chết, trong nhà cuống cả lên; nay chỉ vì má»™t câu nói, lại là m cô Lâm chết Ä‘i sống lại. Tháºt đúng câu: “Duyên nợ ba sinh, trăm năm định sẵnâ€.
Hai ngưá»i chuyện trò vá»›i nhau rồi cÅ©ng cưá»i. Tuyết Nhạn lại nói:
- May sao cô khoẻ được, sau nà y chúng ta đừng nói nữa, dù mắt trông thấy cáºu Bảo cưới con gái nhà ai, tôi cÅ©ng không dám hé răng nói ná»a lá»i.
- Phải đấy.
Chẳng những Tuyết Nhạn; Tá» Quyên bà n bạc thầm, mà đến cả má»i ngưá»i cÅ©ng Ä‘á»u thấy Äại Ngá»c bệnh lạ lùng, khá»i cÅ©ng lạ lùng, nên há» tụm năm tụm ba, lao xao bà n tán. Ãt lâu, cả Phượng Thư cÅ©ng biết. Hình phu nhân và Vương phu nhân thì có phần ngá» vá»±c, còn Giả mẫu cÅ©ng đã Ä‘oán được tám chÃn phần, má»™t hôm bá»n Hình phu nhân, Vương phu Nhân, cùng Phượng Thư Ä‘á»u ở trong phòng Giả mẫu nói chuyện phiếm, nhân nói đến bệnh tình cá»§a Äại Ngá»c. Giả mẫu nói:
- Ta Ä‘ang định nói vá»›i các ngưá»i, thằng Bảo và con Lâm từ nhỠở chung má»™t chá»—, ta tưởng rằng chúng nó còn trẻ con, không ngại gì. Sau nà y nghe nói con Lâm khi thì Ä‘au, khi thì khá»e, chÃnh vì chúng nó đã hiểu biết Ãt nhiá»u sá»± Ä‘á»i. Cho nên ta nếu cứ để chúng ở chung má»™t chá»— mãi, sợ không ra thể thống gì, các ngưá»i nói sao?
Vương phu nhân nghe nói, ngẩn ngưá»i ra má»™t chốc rồi đáp:
- Cô Lâm là ngưá»i biết cân nhắc. Còn thằng Bảo thì ngÆ¡ ngÆ¡, ngẩn ngẩn, chẳng biết giữ ý giữ tứ gì cả. Cứ nhìn bá» ngoà i, chúng Ä‘á»u ra vẻ trẻ con. Bây giá» bá»—ng dưng tách má»™t đứa ra khá»i vưá»n, chẳng phải là lá»™ hình tÃch hay sao? Ngưá»i xưa nói: “Trai lá»›n lấy vợ, gái khôn lấy chồngâ€. Cụ lo liệu việc cá»§a chúng Ä‘i thôi.
Giả mẫu cau mà y nói:
- Con Lâm tÃnh tình tinh ranh, đó cÅ©ng là điá»u tốt cá»§a nó, nhưng ta không muốn dạm nó cho Bảo Ngá»c, cÅ©ng chỉ vì Ä‘iá»u đó. Vả lại nó yếu Ä‘uối như thế, sợ không thá». Chỉ có con Bảo là tốt hÆ¡n hết.
Vương phu nhân nói:
- Chẳng những cụ nghÄ© như thế, mà chúng con cÅ©ng Ä‘á»u nghÄ© như thế cả. Nhưng đối vá»›i cô Lâm, cÅ©ng cần kén rể cho cô ta má»›i được. Con gái đã lá»›n, ai mà chẳng có tâm sá»±? Nếu nó có tình riêng vá»›i thằng Bảo, khi nghe nói thằng Bảo cưới con Bảo, tất sẽ xảy ra chuyện không hay.
Giả mẫu nói:
- Thế nà o cÅ©ng cưới vợ cho thằng Bảo đã rồi má»›i kén chồng cho con Lâm được. Không Ä‘á»i nà o lại lo việc ngưá»i ngoà i trước rồi má»›i đến ngưá»i nhà . Vả lại, con Lâm còn kém thằng Bảo hai tuổi, theo như ý các ngưá»i thì đừng cho nó biết việc dạm vợ cho thằng Bảo là được.
Phượng Thư liá»n dặn bá»n a hoà n:
- Chúng mà y nghe chưa? Việc cáºu Bảo dạm vợ không được nói ồn lên. Äứa nà o bép xép thì liệu hồn đấy.
Giả mẫu lại nói với Phượng Thư:
- Cháu Phượng nà y! Từ khi cháu không được khá»e, cháu không trông nom gì đến việc trong vưá»n, ta nói vá»›i cháu cần phải chú ý má»›i được. Không những việc nà y, chứ năm trước đây, bá»n chúng uống rượu đánh bạc, Ä‘á»u không phải là việc vừa đâu. Cháu phải cẩn tháºn, chịu khó để ý cấm ngặt bá»n chúng má»›i được. Ta xem chúng chỉ nghe theo cháu mà thôi.
Phượng Thư vâng lá»i. Mấy ngưá»i lại nói chuyện má»™t lúc rồi ai vá» nhà nấy.
Từ đó Phượng Thư thưá»ng đến vưá»n trông nom má»i việc. Má»™t hôm và o vưá»n, vừa đến bãi Tá» Lăng, bá»—ng nghe má»™t bà già đang là m ầm lên. Phượng Thư đến nÆ¡i, bà kia má»›i biết, liá»n khép nép chà o. Phượng Thư nói:
- Bà là m gì mà ầm lên thế?
- NhỠơn các mợ bảo tôi ở đây trông nom hoa quả. Tôi không hỠcó gì sai lầm, không ngỠcon a hoà n của cô Hình bảo tôi là kẻ trộm.
- Tại sao váºy?
- Hôm qua cháu Hắc nhà chúng tôi theo tôi và o đây chÆ¡i má»™t lúc. Nó không biết gì, lại và o bên nhà cô Hình xem. Tôi bảo nó vá». Hôm nay sáng dáºy nghe a hoà n cô Hình nói mất trá»™m đồ váºt. Tôi há»i nó mất gì, nó liá»n há»i vặn tôi.
- Nó má»›i há»i bà má»™t tiếng, thì đã đến ná»—i gì mà bà phải giáºn.
- Vưá»n nà y là vưá»n cá»§a các mợ, chứ không phải là vưá»n nhà há». Chúng tôi Ä‘á»u là ngtá»i mợ sai khiến, khi nà o lại nháºn cái tiếng ăn trá»™m ấy.
Phượng Thư nhổ toẹt và o mặt bà ta, rồi quát:
- Bà đừng có quen thói la xa lát xát trước mặt tôi! Bà coi vưá»n ở đây, các cô lại mất trá»™m, đáng lẽ các bà phải há»i cho ra má»›i được. Tại sao lại nói nhảm nhà như thế? Gá»i bà Lâm đến đây, Ä‘uổi cổ nó ra!
A hoà n vâng lá»i sắp Ä‘i thì thấy Hình Tụ Yên vá»™i và ng chạy đến, đón Phượng Thư rồi cưá»i, nói:
- Mợ không nên là m thế, không hỠgì cả, việc đã qua rồi.
Phượng Thư nói:
- Cô ạ, có phải vì thế đâu. Chưa nói gì đến công việc, chỉ vá» pháºn sá»± bà ấy cÅ©ng không có lý được nói như thế!
Tụ Yên thấy bà già quỳ dưới đất xin tha, liá»n má»i Phượng Thư và o trong nhà ngồi. Phượng Thư nói:
- Tôi biết cả rồi. Bá»n ấy trừ tôi ra thì không kể gì trên dưới cả.
Tụ Yên cứ xin hộ cho bà già mãi, và nói tại con a hoà n mình dại, Phượng Thư nói:
- Ta nể mặt cô Hình tha cho bà một lần nà y.
Bà già đứng dáºy lạy tạ Phượng Thư và Tụ Yên, rồi Ä‘i ra.
Phượng Thư cưá»i, há»i Tụ Yên:
- Cô mất cái gì?
- Có gì quan trá»ng đâu, tôi mất má»™t cái áo lót mà u hồng đã cÅ©. Tôi bảo nó tìm, không thấy thì thôi. Con bé không hiểu việc lại Ä‘i há»i bà già ấy, tất nhiên bà ta không chịu nhịn. Chẳng qua vì con bé dại dá»™t, tôi đã mắng nó mấy câu. Việc đã qua rồi mợ không nên nhắc lại nữa.
Phượng Thư nhìn Tụ Yên, thấy trong ngưá»i có mặc áo bông, áo dạ, nhưng Ä‘á»u rung rúc, chưa chắc đủ ấm, chăn nệm thì phần nhiá»u má»ng manh! Những đồ bà i trà trên bà n ở trong phòng, là những đồ cá»§a Giả mẫu đưa đến, nhưng Ä‘á»u thu cất sạch, chưa hỠđộng đến má»™t tý gì. Phượng Thư rất má»±c kÃnh mến, liá»n nói:
- Má»™t cái áo, tuy không quan trá»ng gì, nhưng trá»i lạnh, lại là áo mặc lót, tại sao cô không há»i? Quân láo lếu kia ghê tháºt!
Phượng Thư Ä‘i đến các nÆ¡i, ngồi má»™t lúc, rồi ra vá». Tá»›i phòng, gá»i Bình Nhi lấy má»™t chiếc áo lót lụa tây cải hoa Ä‘á», má»™t chiếc áo da bá»c lụa mà u hoa tùng, má»™t chiếc quần bông bá»c gấm thêu hoa, mà u lam, má»™t chiếc áo khoác bằng da chuá»™c bạch, gói lại cẩn tháºn đưa cho Tụ Yên. Lúc đó, Tụ Yên vừa bị bà già kia Ä‘ay nghiến má»™t hồi, tuy có Phượng Thư đến Ä‘e nẹt, nhưng trong lòng vẫn khó chịu, nghÄ© bụng: “Các chị em ở trong vưá»n nà y, bá»n ngưá»i hầu không ai dám động đến, duy có mình là chúng nói thế nà y thế khác, lại giữa lúc chị Phượng Ä‘i đến trông thấyâ€. Tụ Yên cà ng nghÄ© cà ng thấy khó coi, lại cà ng không thể nói ra. Vừa Ä‘ang nghẹn ngà o muốn khóc, bá»—ng thấy Phong Nhi ở bên nhà Phượng Thư đưa gói áo đến. Tụ Yên trông thấy, nhất định không chịu nháºn.
Phong Nhi nói:
- Mợ Hai dặn cháu thưa với cô; nếu cô chê áo cũ, thì sau xin đưa áo mới đến.
Tụ Yên cưá»i nói:
- Cám Æ¡n mợ có lòng tốt. Nhân khi tôi mất áo, mợ lại đưa áo đến, tôi quyết không dám nháºn. Chị cứ đưa vá». Tôi xin gá»i lá»i Ä‘a tạ mối thịnh tình cá»§a mợ, thế là tôi nháºn rồi đấy.
Nói Ä‘oạn lại biếu Phong Nhi má»™t cái túi. Phong Nhi đà nh phải Ä‘em gói áo vá». Chẳng mấy chốc lại thấy Bình Nhi và Phong Nhi đến. Tụ Yên vá»™i và ng đón chà o má»i ngồi. Bình Nhi cưá»i nói:
- Mợ tôi nói cô tháºt khách sáo quá.
- Không phải khách sáo, tôi tháºt không đà nh lòng.
- Mợ tôi nói: Nếu cô không nháºn quần áo nà y thì hẳn là chê cÅ©, hay là xem mợ tôi không ra gì. Vừa rồi mợ tôi bảo, nếu tôi lại mang vá», thì mợ tôi không bằng lòng đâu.
Tụ Yên đỠmặt và cảm ơn:
- Nếu như thế, tôi không dám từ chối.
Tụ Yên má»i há» uống trà má»™t chốc rồi má»›i vá».
Bình Nhi và Phong Nhi vá» gần đến nhà thì vừa gặp má»™t bà già ở bên Tiết phu nhân sang, đón lại chà o há»i:
- Bà đi đâu thế? Bà tôi và cô tôi bảo sang há»i thăm sức khá»e các bà , các mợ các cô. Vừa rồi tôi há»i thăm, nghe nói cô và o trong vưá»n, chắc sang bên cô Hình phải không?
- Sao bà biết?
- Tôi vừa nghe nói, tháºt mợ Hai và các cô ăn ở khiến ngưá»i ta phải cảm động!
- Má»i bà vá» bên nhà chÆ¡i đã.
- Tôi còn báºn, xin để hôm khác.
Nói Ä‘oạn, bà già ra vá».
Binh Nhi vỠnhà trình lại với Phượng Thư.
Lúc nà y trong nhà Tiết phu nhân thưá»ng bị Kim Quế là m ầm lên như vỡ chợ, nên khi nghe bà già kể lại chuyện Hình Tụ Yên, mẹ con Bảo Thoa Ä‘á»u ứa nước mắt. Bảo Thoa nói:
- Chỉ vì anh Cả không ở nhà nên để cô Hình phải chịu khổ thêm Ãt ngà y nữa. May được chị Phượng ăn ở đúng má»±c, nhưng dẫu sao cô ấy vẫn là ngưá»i nhà mình, ta phải để ý má»›i được.
Hai mẹ con đang bà n tán thi thấy Tiết Khoa và o nói:
- Những ngưá»i bấy lâu nay giao du vá»›i anh Cả Ä‘á»u là hạng không ra gì! Không có má»™t ngưá»i nà o đứng đắn, toà n là lÅ© chó má cả. Xem chừng thì há» chẳng lo gì cho mình đâu, chẳng qua há» chỉ đến dò la tin tức đó thôi. Hai hôm nay Ä‘á»u bị tôi Ä‘uổi Ä‘i cả. Sau nà y dặn ngưá»i canh cá»a đừng cho bá»n há» và o nữa.
Tiết phu nhân nói:
- Lại bá»n Tưởng Ngá»c Hà m chứ gì?
- Tưởng Ngá»c Hà m không đến, mà là bá»n khác kia.
Tiết phu nhân nghe Tiết Khoa nói, bất giác thương tâm, liá»n bảo:
- Bác tuy có con trai nhưng giá» cÅ©ng như không. Dù quan trên có y án cho nó thì cÅ©ng là ngưá»i bá» Ä‘i, Cháu tuy là báºc cháu, nhưng xem ra còn hiểu biết hÆ¡n anh cháu nhiá»u, sau nà y bác sẽ nhá» và o cháu. Từ nay cháu phải chịu khó há»c cho khá lên. Vả lại ngưá»i mà bác định há»i cho cháu bây giá» nhà cá»a sa sút, không được như trước nữa. Con gái nhà ngưá»i ta Ä‘i lấy chồng, không phải là chuyện dá»…. Ai cÅ©ng thế, cho con gái lấy chồng, chẳng gì hÆ¡n ngoà i việc mong có má»™t con rể tà i giá»i thì con gái sẽ được sung sướng má»™t Ä‘á»i. Nếu con Hình mà cÅ©ng như cái đồ nà y...
Nói đến đó, bà ta giơ tay chỉ và o trong nhà , rồi lại tiếp:
- Bác cÅ©ng chẳng buồn nói nữa. Con Hình tháºt là ngưá»i biết giữ kẽ, biết tÃnh toán, yên pháºn nghèo nà n trước cảnh già u sang, mong sao việc nhà chúng ta qua khá»i, để lo việc cho cháu, cÅ©ng là xong được má»™t Ä‘iá»u lo lắng cá»§a ta.
Tiết Khoa nói:
- Em Cầm chưa vỠnhà chồng, đó mới là việc bác phải lo. Còn việc cháu có kể gì?
Nói chuyện phiếm má»™t lúc, rồi Tiết Khoa trở vá» phòng mình. Ä‚n cÆ¡m chiá»u xong, anh ta nghÄ© Hình Tụ Yên ở trong vưá»n há» Giả, rút cục vẫn là ở nhá» nhà ngưá»i ta; vả lại cô ta nghèo, ăn tiêu hà ng ngà y như thế nà o, không nói cÅ©ng đủ biết. Cô ta là chá»— quen biết trước đây trên quãng đưá»ng và o Kinh, dung mạo và tÃnh tình cô ta mình Ä‘á»u rõ cả. Tháºt là trá»i ở không công: như hạng Kim Quế thì lại sinh và o con nhà già u, được nuông chiá»u sinh ra Ä‘anh đá; còn hạng ngưá»i như Hình Tụ Yên lại chịu khổ chịu sở. Chẳng biết lúc Diêm Vương định số mệnh thì định như thế nà o? Ngẫm nghÄ© mãi, bá»±c mình cÅ©ng muốn là m má»™t bà i thÆ¡ để tá» cái ná»—i uất ức trong lòng, chỉ bá»±c mình không có thì giá». Bất đắc dÄ©, Tiết Khoa phải viết quấy phá mấy câu:
Rồng không nước tựa cá phơi khô,
Hiu quạnh đôi nÆ¡i những thẫn thá».
Cùng ở bùn lầy nhiá»u ná»—i khổ,
Biết bao giỠđến cõi thanh hư!
Viết xong, xem lại má»™t lượt. Tiết Khoa định dán lên tưá»ng, nhưng lại lưỡng lá»± nghÄ© thầm: “Lỡ ngưá»i ta trông thấy, há» sẽ cưá»i chếtâ€. Tiết Khoa lại Ä‘á»c má»™t lần nữa, rồi nghÄ©: “Kệ há»! Ta cứ dán lên, Ä‘á»c cho đỡ buồnâ€. Rồi Ä‘á»c má»™t lần cuối cùng, thấy chẳng hay ho gì, bèn Ä‘em gấp và o trong sách. Tiết Khoa nghÄ© bụng: “Mình nay đã lá»›n, trong nhà lại gặp tai bay vạ gió, không biết ngà y nà o thu xếp xong, khiến cho cô ta chiếc thân liá»…u yếu nÆ¡i buồng the, đà nh chịu pháºn cô đơn vắng vẻ!â€
Tiết Khoa Ä‘ang nghÄ© ngợi, thấy Bảo Thiá»m đẩy cá»a và o, miệng cưá»i ranh mãnh, tay bưng má»™t cái há»™p, đặt lên trên bà n. Tiết Khoa đứng dáºy má»i ngồi. Bảo Thiá»m nhìn Tiết Khoa rồi cưá»i nói:
- Äây là bốn đĩa quả và má»™t hồ rượu, mợ Cả bảo đưa biếu cáºu.
Tiết Khoa cưá»i:
- Cảm Æ¡n chị Cả! Bảo đứa nhá» nà o đưa đến cÅ©ng được, sao lại phiá»n đến chị?
- Cáºu nói hay lắm! Ngưá»i nhà cả, sao cáºu lại nói giá»ng khách sáo thế? Vả lại, việc cáºu Cả nhà ta là m cho cáºu phải lo lắng, lâu nay mợ Cả muốn tìm món gì tạ Æ¡n cáºu. Nhưng lại sợ ngưá»i ta ngá» vá»±c. Cáºu chẳng lạ gì ngưá»i trong nhà chúng ta “miệng thÆ¡n thá»›t, bụng á»›t cayâ€, biếu chút lá»… váºt chẳng có gì là quan trá»ng, nhưng rồi há» lại bÄ©u mồm bÄ©u miệng, bà n ra tán và o. Vì thế hôm nay mợ tôi chỉ đưa mấy thứ quà nhá» má»n và má»™t hồ rượu, bảo tôi đưa đến biếu cáºu.
Chị ta nói đến đó lại cưá»i, lưá»m Tiết Khoa má»™t cái rồi tiếp:
- Sau nà y cáºu đừng nói thế nữa, khó coi lắm. Chúng tôi chẳng qua là hạng ngưá»i dưới, đã hầu hạ cáºu Cả được thì hầu hạ cáºu Hai cÅ©ng chẳng há» gì?
Tiết Khoa vốn ngưá»i thá»±c thà , lại còn trẻ tuổi, chưa từng thấy Kim Quế và Bảo Thiá»m đối vá»›i mình như thế bao giá», nghe Bảo Thiá»m nói vì việc cá»§a Tiết Bà n mà đến thì cÅ©ng có tình, có lý liá»n nói:
- Chị để quả đó, còn rượu thì chị Ä‘em vá» thôi. Xưa nay tôi uống rượu rất Ãt, khi gặp việc ngẫu nhiên uống má»™t chén chứ ngà y thưá»ng rá»—i rãi tôi có uống được đâu. Không lẽ chị Cả và chị lại không biết hay sao?
- Việc khác còn có thể được, chứ việc nà y thì tôi không dám vâng lá»i. Cáºu còn lạ gì tÃnh khà cá»§a mợ Cả, nếu tôi Ä‘em vá», mợ ấy sẽ không nói là cáºu không uống mà lại nói là tôi không chịu táºn tâm.
Tiết Khoa chẳng biết là m thế nà o, đà nh phải để lại.
Bảo Thiá»m Ä‘ang định ra, lại chạy ra cá»a ngoà i nhìn ngang nhìn ngược rồi ngoảnh lại nhìn Tiết Khoa cưá»i, giÆ¡ tay chỉ và o phÃa trong mà nói:
- Không khéo mợ Cả còn thân hà nh đến cảm Æ¡n cáºu nữa kia.
Tiết Khoa chẳng biết Bảo Thiá»m có ý gì mà có vẻ trÆ¡ tráo liá»n bảo:
- Nhá» chị nói há»™ vá»›i chị Cả, trá»i rét lắm, coi chừng kẻo bị lạnh đấy. Chá»— chị em trong nhà , cần gì phải như thế.
Bảo Thiá»m không đáp, cưá»i rồi Ä‘i ra.
Tiết Khoa ban đầu cho rằng Kim Quế quả thá»±c cảm Æ¡n vá» việc cá»§a Tiết Bà n, nên Ä‘em quả và rượu biếu mình. Cái đó cÅ©ng có lý. Äến khi thấy Bảo Thiá»m tháºm tháºm thụi thụi có vẻ không đứng đắn, trong bụng cÅ©ng Ä‘oán ra má»™t và i phần, nhưng lại nghÄ©: “Chị ta là báºc chị dâu, có lẽ nà o lại có tình ý gì. Hoặc giả, Bảo Thiá»m không đứng đắn, tá»± mình không tiện nói ra, má»›i mượn tiếng Kim Quế cÅ©ng chưa biết chừng. Dù sao, nó cÅ©ng là ngưá»i hầu anh mình, như thế cÅ©ng không tốtâ€. Bá»—ng lại nghÄ©: “Kim Quế ngà y thưá»ng không có gì là khuôn phép cá»§a con nhà khuê các, khi thÃch lên thì ăn mặc lá»™ng lẫy khác thưá»ng, cứ cho mình đẹp, biết đâu không nảy lòng báºy bạ. Nếu không thì chắc giữa chị ta vá»›i em Cầm có Ä‘iá»u gì không bằng lòng vá»›i nhau, nên bà y ra mưu kế thâm độc, định đầy mình xuống vÅ©ng nước bẩn, để mình mang tiếng oan, cÅ©ng chưa biết chừng!†NghÄ© đến đó, Tiết Khoa đâm ra sợ hãi. Äang khi lo nghÄ© chưa biết là m thế nà o, bá»—ng nghe ngoà i cá»a sổ có tiếng cưá»i khanh khách là m anh ta giáºt nẩy mình.
Tà i sản của minhtien384