Triệu Sĩ Luân đáp:
- Không phải đất thường đâu, nó cũng thuộc loại hiếm như Hóa Độc Tiên Thảo.
Triệu Sĩ Nguyên chớp mắt:
- Đất nơi Hóa Độc Tiên Thảo sanh trưởng?
Triệu Sĩ Luân gật đầu:
- Đúng vậy!
Triệu Sĩ Nguyên tiếp:
- Lá rụng, rơi xuống đất, mục nát, thành đất! Lấy đất đó trừ độc như dùng Tiên Thảo!
Rồi chàng hỏi:
- Làm sao đại ca có Hóa Cốt Hồng Châu?
Triệu Sĩ Luân lúc đó mới thuật lại những tao ngộ của y.
Sau khi ba anh em chia tay, mỗi người đi một hướng, theo sự phân phối của Long Phụng lệnh chủ Triệu Bồi Nhân. Triệu Sĩ Luân cùng Bạch diện thư sinh Tần Chung đến Lạc Hồn Giản, tại Quát Thương Sơn.
Đến nơi rồi y mở bức cẩm nang của thân phụ ra xem mới biết thân phụ bảo y tìm cách xuống bên dưới Lạc Hồn Giản tìm người cố hữu.
Lạc Hồn Giản là một ngọn suối chảy trong lòng động tối tăm, chẳng có bóng thái dương rọi vào.
Nơi suối, không khí độc vô cùng, phàm ai vào đó cũng phải chết vì khí độc.
Hai mươi năm trước, nhân dạo khắp non sông quan sát địa hình, Triệu Bồi Nhân có đến Lạc Hồn Giản nhờ mang theo đủ loại thuốc giải nên không việc gì cả.
Xuống đến Lạc Hồn Giãn, Triệu Bồi Nhân gặp một lão bà, đang ẩn cư tại đó, khổ công tu luyện.
Lão bà là vị Hồng phấn sát tinh Độc nương tử họ Tân tên Minh Phụng, chín mươi năm về trước, từng giết người không chớp mắt với loại ám khí tối độc là Hóa Cốt Hồng Châu.
Tân Minh Phụng tàn bạo như một hung thần, mãi về sau, bà gặp một vị cao tăng điểm hóa, nên thức ngộ hồi đầu, vào Lạc Hồn Giản khổ tu chuộc tội.
Lúc Triệu Bồi Nhân gặp thì bà đã trên một trăm tuổi rồi, tuy nhiên song phương đàm thoại đều cơ, Tân Minh Phụng xem Triệu Bồi Nhân như một bằng hữu vong niên.
Triệu Bồi Nhân lưu lại Lạc Hồn Giãn hai mươi hôm, Tân Minh Phụng muốn truyền sở học cho lão, đồng thời tặng lão ba hạt Hóa Cốt Hồng Châu.
Lão khẳng khái không nhận, chỉ hứa là sẽ tìm cho bà một truyền nhân xứng đáng.
Về đến nhà, Triệu Bồi Nhân bị Tào Duy Ngã lừa làm cho võ công tán thất, bởi bận lo cho đại cuộc võ lâm, lão cũng không làm sao bôn tẩu giang hồ, tìm người cho Tân Minh Phụng.
Mãi đến sau, cách hai mươi năm từ ngày gặp Tân Minh Phụng, Triệu Bồi Nhân sợ thất tín với bà, nên bắt buộc phải sai Triệu Sĩ Luân đến Quát Thương Sơn.
Lão có vẽ một bức địa đồ chỉ dẫn, đồng thời chuẩn bị sẵn thuốc ngừa độc cho Triệu Sĩ Luân, và cho Bạch diện thư sinh Tần Chung cùng mấy gia nhân đi theo Triệu Sĩ Luân.
Chiếu theo sự chỉ dẫn của bức địa đồ, Triệu Sĩ Luân vào Lạc Hồn Giãn. Nhưng nơi đây có dấu vết tàn phá, Tân Minh Phụng lại mất dạng.
Điều đó chứng tỏ bà bị người ám hại rõ ràng.
Triệu Sĩ Luân thất vọng, cùng Tần Chung đi khắp vùng núi, tìm xem có dấu vết chi chăng, may thay lại gặp một cái động, trong đó Tân Minh Phụng dùng chỉ lực lưu bút tích trên một phiến đá, đại khái bà bị một người tàn độc hơn bà hãm hại, cướp pho bí kíp võ công và một hạt Hóa Cốt Hồng Châu, một bình thuốc giải của bà.
Bà còn một quyển tạp lục võ công, một bình thuốc giải, hai hạt Hóa Cốt Hồng Châu, dấu ở nơi kín đáo, bà có chỉ dẫn nơi đó, và tha thiết mong người do họ Triệu gởi đến tìm những vật đó, luyện võ công và dùng làm phương tiện báo thù cho bà.
Triệu Sĩ Luân tìm gặp cùng Tần Chung ở lại Quát Thương Sơn, tập luyện suốt ba năm.
Đồng thời y cũng huấn luyện mười tên gia nhân theo hầu, trở thành những vệ sĩ đắc lực.
Suy theo đó, thì người ám hại Tân Minh Phụng hẳn là Tào Duy Ngã rồi.
Ba anh em vô cùng căm hận, và cương quyết trừ diệt lão hồ ly, tạo thanh bình cho võ lâm.
Triệu Sĩ Luân trao cho sư muội và Triệu Sĩ Nguyên mỗi người một hạt Hóa Cốt Hồng Châu và một phần thuốc giải, để phòng thân.
Ngày mai táng thi hài Âm Dương lệnh chủ Lý Thái đã đến, Triệu Sĩ Nguyên chu toàn mọi việc, ai ai trông thấy cũng khen thầm là chàng có óc tổ chức cực kỳ tinh tế.
Nhưng tang lễ xong xuôi rồi, Triệu Sĩ Nguyên và Tứ Khuyết bỗng nhiên thất tung.
Mọi người đều lo sợ chàng thực hiện một mưu toan gì đó quyết tâm mạo hiểm, nên âm thầm rời Câu Lậu Thiên Phủ, không cho một ai hay biết.
Đúng vậy, chàng không chịu nổi sự việc Tào Duy Ngã đến và đi tự do tại Câu Lậu Thiên Phủ.
Chàng xem đó là một sỉ nhục lớn lao đối với chàng, người đang chấp chưởng Long Phụng lệnh, lãnh đạo võ lâm đương đại.
Muốn rửa cái nhục đó, chàng phải xông xáo tại Vô Tình cung, bỉ mặt Tào Duy Ngã một lần.
Chàng âm thầm toan tính, nhưng Võ Lâm Tứ Khuyết lại biết được, quyết đi theo chàng.
Chàng lắc đầu từ chối, không muốn cho cả bốn người mạo hiểm.
Thế là chàng ra đi, ngờ đâu Tứ Khuyết lại theo sau chàng mãi.
Không thể làm gì hơn, chàng đành chấp nhận và để được an toàn, chàng phải khai thông hai huyệt Nhâm và Đốc cho họ, giúp họ tiến triển võ công, bởi dù sao thì tài nghệ của Tứ Khuyết chưa bảo đảm an ninh tối thiểu cho họ một khi vào Vô Tình cung trả đũa Tào Duy Ngã.
Khai thông hai huyệt Nhâm và Đốc cho cả bốn người cùng một lúc Triệu Sĩ Nguyên hao phí công lực quan trọng.
Không thể xem thường tình trạng suy kém đó, chàng phải tìm một hang động kín đáo, vận khí dưỡng thần mấy hôm, mới có thể khôi phục phần nào chân lực mất mát.
Ngày ấy chàng đang ngồi trong động điều tức, Tứ Khuyết ở bên ngoài canh phòng.
Bỗng có tiếng tranh chấp giữa Tứ Khuyết và người lạ từ bên ngoài vọng vào.
Triệu Sĩ Nguyên lấy làm lạ, bước ra xem việc gì.
Trước mắt chàng, một lão nhân gù xa lạ, đang cãi lẽ với Tứ Khuyết.
Thấy chàng, lão nhân gù bỏ Tứ Khuyết, hừ một tiếng lạnh lùng hỏi:
- Ngươi là Triệu Sĩ Nguyên?
Triệu Sĩ Nguyên dửng mày:
- Chính tại hạ! Lão tiền bối có điều chỉ giáo?
Lão nhân gù sững sờ:
- Ngươi không ở tại Câu Lậu Thiên Phủ, lại lén lút đi đâu thế?
Triệu Sĩ Nguyên vẫn giữ bình tĩnh:
- Điều đó xin lão tiền bối miễn cho tại hạ phải nói rõ!
Lão nhân gù cười lạnh:
- Ngươi không nói chẳng lẽ ta không biết?
Triệu Sĩ Nguyên cười nhẹ:
- Đã biết, sao lão tiền bối còn hỏi?
Rồi chàng trầm giọng tiếp luôn:
- Lão tiền bối đã biết là hành tung của tại hạ dù muốn dù không cũng bại lộ rồi! Tại hạ cam vô lễ với tiền bối hơn là để hỏng việc.
Chàng sợ lão nhân sẽ đến Vô Tình cung tố cáo hành động của chàng, nên nhất định hạ thủ đoạn trước!
Lão nhân gù bật cười ha hả:
- Ngươi muốn cầm lão phu lại đây?
Triệu Sĩ Nguyên chính sắc:
- Vì đại cuộc của võ lâm, tại hạ bắt buộc phải đắc tội với tiền bối, bởi không còn cách nào khác hơn.
Chàng lùi lại năm bước, khẽ hất hàm.
Tứ Khuyết lập tức đảo bộ, mỗi người áng một góc, bao vây lão nhân gù.
Lão nhân gù quắc mắt sáng ngời, bật cười lạnh:
- Vì đại cuộc võ lâm? Hừ! Câu nói đó không giá trị chút nào! Trẻ nít cũng không tin được.
Triệu Sĩ Nguyên cau mày:
- Lòng của tại hạ có đất trời soi xét, lão tiền bối dám nói như vậy hẳn là có dụng tâm.
Lão nhân gù xì một tiếng:
- Ngươi vì một thiếu nữ, đành bỏ hào kiệt võ lâm, vậy mà ngươi nói vì đại cuộc võ lâm à? Ngươi đã làm gì cho nàng hận?
Triệu Sĩ Nguyên giật mình:
- Tiền bối muốn nói đến Vô Vi Tiên Tử Âu Dương Ngọc Kỳ? Tiền bối gặp nàng?
Lão nhân gù bĩu môi:
- Gặp rồi thì sao?
Triệu Sĩ Nguyên vẫy tay cho Tứ Khuyết:
- Bốn vị trở lại đây! Đừng làm gì đắc tội với lão tiền bối! Bổn tòa hiểu lầm.
Đoạn chàng vòng tay, hướng qua lão nhân tiếp:
- Tại hạ không vì Vô Vi Tiên Tử mà ly khai Câu Lậu Thiên Phủ đâu! Lão tiền bối đừng tưởng lầm, cho rằng tại hạ bỏ mặc hào keiẹt võ lâm trong nguy cảnh.
Lão nhân hừ một tiếng:
- Thế tại sao ngươi âm thầm ly khai Câu Lậu Sơn?
Triệu Sĩ Nguyên lắc đầu:
- Xin tiền bối cho tại hạ giải thích.
Lão nhân lộ vẻ khinh miệt ra mặt:
- Ngươi vì một Thanh liên ngọc nữ, lại vận tang phục đứng đàn chủ tế bốn mươi chín ngày cho Lý Thái như một hiếu tử, quên mất cha mẹ của ngươi! Điều đó lão phu cũng lầm luôn à?
Triệu Sĩ Mẫn giật bắn mình. Thế là cha mẹ chàng còn sống? Và hiện giờ hai vị lâm nguy?
Chàng hỏi gấp:
- Lão tiền bối nói gì?
Liền theo đó, chàng nhảy vọt tới gần lão nhân hơn.
Lão nhân không kịp nhìn bóng chàng di động, chỉ nghe nhói ở cổ tay rồi toàn thân bất động.
Triệu Sĩ Nguyên nắm cứng cổ tay lão, trừng đôi mắt ngời ánh lửa dò nhìn lão, hét:
- Nói mau! Lão tiền bối có phải là người của Tào Duy Ngã sai đến đây chăng?
Lo về cha mẹ chàng liên tưởng đến Tào Duy Ngã, ngày nay song thân chàng có bề gì thì đầu tiên là do Tào Duy Ngã.
Lão nhân tức uất, không ngán chàng, trái lại còn hỏi:
- Ngươi làm cái gì có vẻ bí mật thế? Nói cho lão phu biết đi!
Triệu Sĩ Nguyên thấy không thể dấu, đành nói thật:
- Tại hạ định đột nhập Vô Tình cung!
Rồi chàng gằn từng tiếng:
- Lão tiền bối đã làm gì hai vị lão nhân gia?
Lão nhân gù trầm giọng:
- Ngươi buông lão phu ra!
Nóng biết tin cha mẹ, Triệu Sĩ Nguyên không làm khó lão nữa, liền buông tay.
Bỗng lão nhân gù mắng:
- Gã vô dụng! Trước hết lão phu phải thay mặt cha mẹ ngươi, giáo huấn ngươi một phen.
Lão hoành tay tát mạnh vào mặt Triệu Sĩ Nguyên.
Bị đánh bất ngờ, Triệu Sĩ Nguyên không tránh né kịp, nên lãnh trọn cái tát đó.
Lão nhân đắc thủ chẳng qua Triệu Sĩ Nguyên đinh ninh là lão không có gì hãm hại chàng.
Chứ nếu không thì mười lão cũng chẳng làm sao tát trúng mặt chàng.
Tát xong, lão lại mắng:
- Vô dụng? Tại sao ngươi không tránh qua một bên chứ? Ngươi muốn nhân cái cớ này để phao đồn là lão phu ỷ già hiếp trẻ?
Triệu Sĩ Nguyên lờ đi:
- Xin lão tiền bối cho tại hạ biết, hiện tại nhị vị lão nhân gia ở đâu?
Lão nhân bật cười vang:
- Ngươi không sợ lão phu lừa?
Triệu Sĩ Nguyên trầm giọng:
- Tại hạ sẵn sàng mạo hiểm.
Lão nhân cười gằn:
- Được, nếu ngươi có can đảm cứ theo lão phu!
Lão thoát đi liền.
Triệu Sĩ Nguyên cùng Tứ Khuyết bám sát phía sau đến thị trấn Dương Châu, vào một tòa nhà nguy nga tráng lệ, có gian đại sảnh rất rộng.
Lão nhân gù bảo chàng ngồi đó chờ, lão vào hậu đường.
Triệu Sĩ Nguyên thầm nghĩ:
- Ta nhờ rất nhiều người bằng hữu dò la khắp bốn phương trời, song không một ai tìm ra dấu vết gì chứng tỏ cha mẹ ta thực sự sống hay chết, sống thì hạ lạc tại đâu, chết thì mai táng ở địa phương nào. Ngờ đâu hai vị lại biến đổi thói quen, thay vì sống nơi an tịnh lại ẩn mình giữa phồn hoa.
Không lâu lắm, một nàng hầu bước ra, cúi mình chào chàng:
- Xin mời công tử vào trong, lão gia và phu nhân đang chờ đợi!
Triệu Sĩ Nguyên để Tứ Khuyết ngồi đó, tự mình bước theo tỳ nữ đi qua cửa hậu, thẳng đến một ngôi tịnh xá.
Tỳ nừ lại nghiêng mình:
- Đến rồi, công tử cứ tự tiện bước vào.
Triệu Sĩ Nguyên qua ngưỡng cửa ngẩng mặt nhìn lên.
Chàng thấy gì?
Trong tịnh xá có hai người đứng cạnh nhau, một lão nhân và một lão phụ.
Lão nhân chính là lão gù, song giờ đây cái gù nơi lưng biến mất, thân vóc của lão cao hơn trước, có khí phái một phú ông hơn là một cao thủ võ lâm.
Nếu mà không tinh mắt chẳng bao giờ Triệu Sĩ Nguyên nhận ra được.
Song thân chàng đâu?
Chàng cố trấn định tâm thần, điểm một nụ cười, hỏi:
- Gia phụ và gia mẫu ở đâu? Xin lão tiền bối đưa tại hạ vào bái kiến!
Lão nhân hất hàm sang lão phụ.
Lão phụ vung tay, phóng ra một đạo chỉ phong, vút ngang lên đầu Triệu Sĩ Nguyên, chạm vào bức vách sau lưng chàng.
Một tiếng ầm vang lên, không lớn lắm.
Một tấm cửa từ bên trên nóc nhà rơi xuống, chắn lối hậu.
Triệu Sĩ Nguyên vội vận kình lực Càn Khôn Nhất Kích chuẩn bị sẵn sàng, song vẫn trầm tịnh, chờ đối phương tỏ thái độ.
Lão nhân bật cười ha hả:
- Tiểu tử can đảm đấy!
Lão đưa tay chỉ lên trần nhà, một đạo chỉ pong bắn vào một cái nút tròn nơi đó.
Có tiếng sè sè vang khẽ, tấm thảm lót nền từ từ dịch qua một bên, rồi một vuông nền mở rộng, bày ra một lỗ hổng khá lớn.
Lỗ hổng là lối xuất nhập địa đạo.
Lão nhân và lão phụ đồng thốt:
- Tiểu tử theo bọn ta!
Cả hai chui vào lỗ hổng, Triệu Sĩ Nguyên không do dự, chui theo liền.
Địa đạo là một con đường thang, gồm độ hai trăm bậc bằng đá, cuối con đường thang bên dưới là một thơ phòng rất rộng.
Thơ phòng được trang trí giống như thơ phòng của phụ thân chàng tại quê nhà.
Thấy cảnh xưa nhớ người, Triệu Sĩ Nguyên xúc động tâm tình, lệ bi hoài cuộn đổ.
Vừa lúc đó, một âm thinh từ gian phòng kế cận vọng đến:
- Đại ca trở lại đó chăng?
Âm thinh quen thuộc quá!
Triệu Sĩ Nguyên kêu lên:
- Mẹ!
Chàng vọt đến cửa gian phòng đó, đúng lúc Nữ Hoa Đà Cổ Mộ Liên bước ra.
Con trong lòng mẹ, mẹ siết vòng tay quanh con, đôi lòng thổn thức, mừng mừng tủi tủi.
Nơi đó là phòng ngủ của song thân chàng, Triệu Bồi Nhân đang ngồi trên giường nhập định.
Lâu lắm, Cổ Mộ Liên đẩy con ra xa bà độ thước, rồi nhìn chàng từ đầu đến chân, nhìn một lúc bà gật gù thốt:
- Con càng lớn càng giống cha, con cũng có oai khí khiếp người như cha con lúc thiếu thời!
Đoạn bà hỏi một lúc trăm câu hỏi, từ cái việc chàng hứa hôn đến các việc khác.
Bà hỏi, Triệu Sĩ Nguyên không làm sao đáp kịp, nhưng bà hỏi mà không cần chàng đáp, bởi bà đã hiểu tất cả các việc rồi.
Bất quá đó là cái lối hàn huyên mà con người gặp nhau sau thời gian xa cách, hỏi để chứng minh sự hoài niệm không ngừng trong thời gian qua vậy thôi.
Bên ngoài thơ phòng, lão nhân cao giọng gọi vào:
- Tam muội! Đừng tưởng đây là chốn không người, rồi cứ dốc bầu tâm sự với hắn mãi đấy nhé. Còn hai máu đầu bạc nữa chứ!
Cổ Mộ Liên ạ ạ lên mấy tiếng, vừa lôi Triệu Sĩ Nguyên đi xa vừa thốt:
- Đại sư bá của con đó! Hãy đến bái kiến người!
Triệu Sĩ Nguyên trố mắt:
- Sư huynh của mẹ hay của phụ thân?
Cổ Mộ Liên đáp:
- Của mẹ đấy! Phụ thân con là đệ tử đơn truyền, làm gì có sư huynh, sư đệ?
Triệu Sĩ Nguyên bước tới quỳ lạy lão nhân và lão phụ:
- Tiểu điệt lạy mừng đại sư bá và bá mẫu!
Lão nhân bật cười ha hả:
- Cái tát tay đó, lão phu có tư cách đánh ngươi chăng?
Triệu Sĩ Nguyên gật đầu:
- Đại sư bá giáo huấn phải lắm!
Cổ Mộ Liên cau mày:
- Con đã làm gì đắc tội với Đại sư bá?
Triệu Sĩ Nguyên làm gì hiểu được ý tứ của lão nhân? Chẳng qua phận nhỏ, phục tùng trưởng thượng, chàng đáp cho xuôi vậy thôi!
Bây giờ làm sao giải thích với mẹ?
Lão nhân nhớ đến việc đó còn giận, gằn từng tiếng:
- Tam muội hãy giáo huấn hắn kỹ hơn một chút. Hắn định mang bốn gã không biết trời cao đấy dày, đột nhập Vô Tình cung đấy! Có phải là hắn đưa kẻ vô cô đến cho Tào Duy Ngã sát hại chăng?
Cổ Mộ Liên trách con:
- Sao con hồ đồ thế? Tào Duy Ngã có phải là tay dễ trêu đâu?
Một âm thinh vang lên:
- Lão phu nghĩ là Sĩ Nguyên không hồ đồ đâu!
Người vừa nói là Triệu Bồi Nhân. Nhập định dứt, lão xuống giường bước ra thơ phòng.
Triệu Sĩ Nguyên vội bước tới lạy mừng cha.
Chàng hỏi gấp:
- Thương thế của phụ thân...
Triệu Bồi Nhân mỉm cười, chận lời:
- Yên trí đi con! Được Sanh tử thủ Dương Xuân, một thần y trong thiên hạ ngày nay săn sóc thì tình trạng của cha không còn là vấn đề nữa! Hiện tại cha đi đứng như thường, chẳng còn nghe đau đớn!
Đúng vậy, Triệu Sĩ Nguyên nhận thấy Triệu Bồi Nhân đã khôi phục thần thái rất nhiều, không còn ảm đạm như ba năm về trước, bất quá vẻ quắc thước chưa hoàn toàn trở lại với lão thôi.
Sanh tử thủ Dương Xuân bật cười ha hả:
- Lão phu đâu dám chiếm công? Đành rằng lão phu cũng cố gắng đấy, song nếu lão lệnh chủ chẳng có bẩm chất khác thường thì dù lão phu có tài thánh cũng không làm sao vãng hồi nhanh chóng sự bình thường của lão lệnh chủ được!
Triệu Bồi Nhân day qua Triệu Sĩ Nguyên hỏi:
- Sĩ Nguyên! Con định đơn thân độc lực, xâm nhập Vô Tình cung? Dụng tâm của con như thế nào? Hãy nói cho mọi người được rõ.
Lão mời lão nhân và lão phụ ngồi xuống, đoạn bảo luôn Triệu Sĩ Nguyên cùng ngồi, kể chuyện cho mọi người nghe.
Triệu Sĩ Nguyên sắp xếp sự việc theo thứ tự thời gian, bắt đầu thuật:
- Từ ngày con ly biệt...
Triệu Bồi Nhân chận lại:
- Những tao ngộ của con, cha đã biết hết rồi. Bây giờ con chỉ cần giải thích cho mọi người biết tại sao con quyết định xâm nhập Vô Tình cung thôi. Nên nhớ là cần đơn giản để không phí quá nhiều thời gian.
Triệu Sĩ Nguyên tiếp:
- Sau ngày hội tại Mịch La con mới biết được thực lực của Tào Duy Ngã. Lão ta đã dùng thủ đoạn ức chế phần đông đồng đạo võ lâm chánh phái. Nếu dùng sức mà tương trì với lão thì sẽ làm liên lụy các đồng đạo của chúng ta, bởi muốn liệng con chuột chết, chúng ta phải hy sinh đồ vật, cho nên con thấy không thể dàn thành lực lượng, đương trường tử đấu với lão.
Triệu Bồi Nhân thở dài:
- Người bị lão ấy khống chế toàn là kẻ vô tội, họ đâu có tội tình gì, chúng ta không thể nhắm mắt hạ thủ! Thủ đoạn của Tào Duy Ngã quả thật tàn độc!
Dương Xuân chen vào:
- Lão phu và tam muội có hiệp công nghiên cứu chất độc do Tào Duy Ngã áp dụng trên người các đồng đạo võ lâm, và đã có cách chế thuốc giải rồi. Nếu ta cho các người bị khống chế uống loại giải dược đó, họ sẽ trở giáo đâm lại Tào Duy Ngã. Như vậy có sợ gì mà không dám đương trường nghinh chiến với lão?
Triệu Sĩ Nguyên lắc đầu:
- Đành là thế, song làm sao tiếp xúc với những vị đó để cho họ uống thuốc giải? Còn như đợi đến lúc song phương giao chiến, thì thế nào cũng có hao mạng người trước khi dùng đến biện pháp đó! Mình có thắng đi nữa, phe mình thiệt hại quan trọng, mà tiểu điệt thì không muốn mất đi những tinh hoa vũ thuật.
Dừng lại một chút chàng tiếp:
- Huống chi trong số quần ma vẫn có người còn giữ thiện lương, họ chưa ngã hẳn về bên nào, thì chúng ta càng phải cố tránh sát hại những người chưa quyết tâm hành ác!
Triệu Bồi Nhân luôn luôn gật đầu tán đồng toàn bộ lập luận của Triệu Sĩ Nguyên.
Dương Xuân thốt:
- Đành là thế, sinh trên đời làm gì có được những phương cách lưỡng toàn? Cái điều chánh yếu là trừ ma diệt ác, tạo phúc hạnh cho thiên hạ, thì dù có phải dẫm chân lên một vài hy sinh, sự hy sinh đó không đáng kể.
Triệu Sĩ Nguyên tiếp:
- Tiểu điệt cũng đã nghĩ như đại sư bá, và cũng có thương lượng với các môn phái rồi.
Song gần đây tiểu điệt thay đổi chủ trương.
Dương Xuân hỏi:
- Tại sao?
Triệu Sĩ Nguyên đáp:
- Vô Tình lệnh chủ một mình vào ra tại Câu Lậu Thiên Phủ như chỗ không người, không còn xem tiểu điệt ra gì, do đó tiểu điệt định trả miếng lại.
Dương Xuân lắc đầu:
- Tào Duy Ngã công lực rất cao, lại trước khi vào đã có bố trí tiếp ứng, còn tiểu điệt thì...
Triệu Sĩ Nguyên dửng cao đôi mày:
- Nếu tiểu điệt không vướng bận gì quanh mình thì tiểu điệt có sợ gì Tào Duy Ngã? Do đó tiểu điệt mới nảy sanh cái ý đơn thân độc lực mà đi, không hề mang theo một viện trợ nào.
Dương Xuân buông gọn:
- Tốt!
Đoạn lão tiếp:
- Phàm xử sự, cốt dụng trí, dụng mưu, chứ lấy cái dũng của thất phu mà hành động thì bậc đại anh hùng chẳng ai chịu làm. Phụ thân ngươi ngày xưa có rất nhiều dịp chế phục Tào Duy Ngã, song người không hạ thủ, bởi người nghĩ đến đại cuộc hơn là tạo một cái danh cho cá nhân, mình thành danh rồi mà đại cuộc vẫn chưa ổn định, thì bậc đại nhân nghĩa không khi nào thích làm! Cho nên phải đặt đại cuộc trên cá nhân, có như thế mới đủ tư cách lãnh đạo võ lâm!
Triệu Sĩ Nguyên biết ngay Dương Xuân hiểu lầm chàng.
Chàng phải uyển chuyển giải thích, để tránh va chạm vị lão tiền bối:
- Ngày trước, gia phụ ở trong một hoàn cảnh khác, mà thời cơ cũng khác luôn, cho nên lấy tiêu chuẩn ngày xưa để hành sự ngày nay, tiểu điệt e không thu hoạch được sự hữu hiệu nào đáng kể.
Dương Xuân giật mình, đuối lý.
Rồi lão chỉ cười trừ, hỏi lảng qua việc khác:
- Còn có lý do nào nữa khiến ngươi quyết định xâm nhập Vô Tình cung?
Triệu Sĩ Nguyên tiếp:
- Người xưa có nói bắt cướp bắt đầu đảng, bắt người là bắn con ngựa cho ngã đi, bởi tránh việc giết chóc vô cớ, tiểu điệt nhắm ngay vào Tào Duy Ngã. Hơn nữa, mình hạ thủ bất ngờ, thì lão ta không đề phòng kịp, tiểu điệt thấy phương pháp đó hữu hiệu hơn là công khai dàn trận, đối chiến với nhau.
Chàng lại dừng, nhìn sang Triệu Bồi Nhân một thoáng, đoạn tiếp:
- Tào Duy Ngã chết rồi là Vô Tình cung như rắn không đầu, thế lực phải tan rả.
Dương Xuân cau mày:
- Giả như ngươi thất bại?
Triệu Sĩ Nguyên nghiêm sắc mặt:
- Nếu tiểu điệt thất bại thì sự thất bại sẽ đánh đố với một thiệt hại lớn lao cho Tào Duy Ngã. Vô Tình cung sẽ yếu kém, lúc đó quần hùng vươn lên, như vậy là Tào Duy Ngã khó vững thế đứng, và sự thất bại của tiểu điệt vẫn hữu ích cho võ lâm chánh phái như thường.
Dương Xuân cười nhẹ:
- Tánh quật cường của ngươi cấu tạo cho ngươi một niềm tự tin quá độ! Ngươi có biết công lực chân chính của Tào Duy Ngã cao đến mức độ nào chăng?
Triệu Sĩ Nguyên căm hận:
- Tiểu điệt có thể đánh bại Tào Duy Ngã, song nghĩ ra chưa đến lúc cùng với lão tặc ấy đồng quy ư tận! Bây giờ thì tiểu điệt đã quyết.
Dương Xuân hừ một tiếng:
- Ngươi không đoái hoài đến song thân của ngươi à?
Giật mình, Triệu Sĩ Nguyên vội hướng qua vợ chồng Triệu Bồi Nhân, kêu lên:
- Gia gia! Mẹ!
Chàng phân trần:
- Con có nói năng sơ thất điều gì, xin gia phụ và mẹ tha thứ cho con.
Cổ Mộ Liên gật đầu, rồi nhìn sang Triệu Bồi Nhân.
Triệu Bồi Nhân thốt:
- Con có điều gì cần nói cứ nói hết cho cha nghe, xong rồi cha sẽ có ý kiến sau.
Triệu Sĩ Nguyên tạ ơn cha mẹ, đoạn quay qua Dương Xuân, tiếp:
- Gia phụ chọn tiểu điệt thay thế, chấp chưởng Long Phụng lệnh là muốn cho tiểu điệt lấy việc võ lâm làm bổn phận của mình, gia phụ muốn cho tiểu điệt đem sự hiếu thảo đối với người, chuyển sang cho toàn thể võ lâm, đối với võ lâm tiểu điệt phải hiếu thảo như đối với gia phụ.
Chàng nhìn sang cha, chờ một xác nhận.
Triệu Bồi Nhân mỉm cười:
- Con nói tiếp đi!
Triệu Sĩ Nguyên phấn khởi tinh thần, tiếp luôn:
- Những việc làm của tiểu điệt đã qua đủ chứng tỏ lòng hiếu thảo của tiểu điệt đối với võ lâm, mà cũng là gián tiếp đối với nhị vị lão nhân gia. Thiết tưởng hai vị cũng hài lòng.
Dương Xuân thán phục, không dám khinh thường Triệu Sĩ Nguyên như trước.
Bây giờ Triệu Bồi Nhân mới bật cười ha hả, rồi cất tiếng:
- Con không làm gia gia thất vọng chút nào. Nhưng cha muốn nghe con tỏ bày kế hoạch trước kia, xem nó phản ngược với sự quyết định của con hôm nay như thế nào.
Sau ngày hội tại Mịch La, Triệu Sĩ Nguyên thương lượng với các môn các phái, hiện tại Tào Duy Ngã đã bố trí thuộc hạ khắp nơi, mỗi môn phái có nhiệm vụ duy nhất thanh trừ lực lượng của Tào Duy Ngã trong địa phương căn cứ thôi, môn phái nào làm được việc đó là kể như xong nhiệm vụ.
Ngoài ra các môn phái chẳng cần cử cao thủ đến tiếp trợ chàng.
Riêng về chàng lãnh phần đương đầu thẳng với Tào Duy Ngã. Làm công việc này chàng có một hậu thuẫn gồm những cao thủ không thuộc môn phái nào.
Chàng cũng bảo luôn mười vị đệ tử của Long Phụng lệnh chủ Triệu Bồi Nhân tiếp trợ phái nhà, tăng cường thực lực.
Phân trinh sát và liên lạc được giao phó cho Cái Bang đảm nhận.
Ngày phát động chiến dịch phải đồng nhất, để cho bọn Tào Duy Ngã không rảnh tay tiếp trợ lẫn nhau.
Sau cùng là phần Vô Vi thì họ chưa được rảnh tay trưóc Châu Thiên Nhậm, do đó không có một trách vụ đặc biệt nào, giao phó cho họ, họ có thể tùy nghi hành sự.
Triệu Bồi Nhân nghe Triệu Sĩ Nguyên tường trình, cứ gật đầu mãi tỏ ý tán đồng.
Chàng thuật xong hỏi ý các vị hiện diện.
Triệu Bồi Nhân trầm lặng suy tư, không đáp vội.
Triệu Bồi Nhân trầm lặng suy tư, không đáp vội.
Dương Xuân vụt nhớ đến một việc, hỏi:
- Ngày phát động chiến dịch, ngươi đã quyết định chưa?
Triệu Sĩ Nguyên đáp:
- Canh ba đêm trung thu!
Dương Xuân trầm giọng:
- Từ đây đến đó còn bao nhiêu ngày nữa?
Triệu Sĩ Nguyên giật mình:
- Đại sư bá muốn trách cứ tiểu điệt tại sao lại nói sớm cái ngày đại cử chiến dịch đúng bốn mươi lăm ngày? Và tại sao lại ly khai ngay Câu Lậu Thiên Phủ trong khi đáng lẽ ra phải lưu lại đó với quần hùng?
Dương Xuân hừ một tiếng:
- Ta hỏi ngươi, có phải là ngươi muốn đi tìm Âu Dương Ngọc Kỳ chăng?
Thực ra Triệu Sĩ Nguyên cũng có ý đó cho nên chàng bối rối ra mặt.
Chàng thấy song thân nhìn chàng đăm đăm, lại càng bối rối hơn. Chàng nghĩ, thừa nhận cũng khó, mà không thừa nhận cũng chẳng xong.
Dương Xuân bỗng chỉnh nghiêm thần sắc:
- Nhiệm vụ của ngươi trong lúc này trọng đại làm sao, hẳn ngươi cũng ý thức được chứ?
Đã có một rồi, còn đèo bòng thêm nữa làm chi? Lão phu cho rằng ngươi tham lam quá phận đó! Nên nhớ là ngươi chưa được rỗi rảnh để mơ mây tưởng gió!
Triệu Sĩ Nguyên còn biết nói chi hơn? Chàng thở dài.
Cổ Mộ Liên trừng mắt nhìn vị đại sư huynh, rồi cất giọng từ hòa gọi Triệu Sĩ Nguyên:
- Con đừng ngại, dù có chuyện gì, con thấy khó nói cứ nói ra đi, cho toàn thể được biết.
Nói đi con!
Bà chợt nghĩ lại, tiếp luôn:
- Mà thôi, con vào đây nói riêng cho mẹ biết cũng được!
Bà nắm tay Triệu Sĩ Nguyên, kéo chàng vào phòng bên cạnh, không lâu lắm hai mẹ con trở ra.
Cổ Mộ Liên điểm một nụ cười, thốt:
- Việc của Triệu Sĩ Nguyên làm tiểu muội nhận thấy rất hợp lý, đại sư huynh cứ yên tâm.
Dương Xuân cười lớn:
- Tam muội dám bảo đảm như vậy rồi, ngu huynh tự nhiên phải yên trí.
Cổ Mộ Liên hỏi:
- Đại sư huynh có biết hiện giờ Vô Vi Tiên Tử Âu Dương Ngọc Kỳ đi đến địa phương nào chăng?
Dương Xuân cau mày:
- Ngu huynh không thể nói được điều đó, bất quá ngu huynh nghe mang máng là nàng âm thầm đến căn cứ của Châu Thiên Nhậm. Còn như Châu Thiên Nhậm ở đâu thì bọn Âu Dương Ngọc Kỳ chưa biết đích xác.
Cổ Mộ Liên day qua Triệu Sĩ Nguyên:
- Con muốn tìm họ, mẹ chỉ sợ không dễ đâu!
Triệu Sĩ Nguyên đáp:
- Chỉ cần biết là nàng thực sự đi tìm Châu Thiên Nhậm là sự tình không còn khó khăn đối với con nữa!
Triệu Bồi Nhân bây giờ mới cất tiếng:
- Gia gia nghĩ con không cần phải tìm nàng, bởi hành động của con châm hơn nàng một tháng rồi! Một đàng gấp, một đàng hưỡn, kẻ gấp dù có gặp biến cố gì người hưỡn cũng không can thiệp kịp, bởi sự việc đã qua rồi, con có thiện chí đến đâu cũng không giúp ích gì cho nàng nữa. Chi bằng nhân thời gian còn thừa đó, con đi thẳng đến Thiếu Lâm tự.
Triệu Sĩ Nguyên kinh hãi:
- Có biến cố tại Thiếu Lâm tự?
Triệu Bồi Nhân gật đầu:
- Thiếu Lâm tự đã rơi vào tròng của Tào Duy Ngã, điều đó con phải hiểu chứ!
Đúng vậy! Sau ngày hội tại Mịch La, Thiếu Lâm tự không còn liên lạc với chàng nữa.
Đáng lẽ chàng phải hiểu.
Và chàng cũng phải tìm nguyên nhân như thế nào, tại sao có việc đó!
Nhất là trong đám táng Âm Dương lệnh chủ Lý Thái, tuyệt nhiên không hề có đại biểu phái Thiếu Lâm tham dự.
Chàng quên đi điều đó thực là chàng sơ suất đáng trách. Và sự sơ suất đó có ảnh hưởng quan trọng đối với toàn bộ kế hoạch!
Triệu Bồi Nhân thở dài:
- Kẻ trí, dù sáng suốt đến đâu cũng phải có một vài sơ suất. Con không phải thắc mắc.
Huống chi con còn nhỏ tuổi, lại gánh trọng trách nơi đôi vai, thì biết sơ thất mà sửa chửa, như vậy cũng đáng ngợi, hiện tại con đến Thiếu Lâm tự, biết đâu lại chẳng là một điều lợi cho con?
Từ ngày tỵ nạn tại Liễu Châu, Triệu Bồi Nhân không hề ra khỏi nhà nữa bước, thế mà vẫn hiểu mọi diễn tiến trên giang hồ, dù biết lão quan tâm như thế nào về đại cuộc võ lâm!
Triệu Sĩ Nguyên nhìn cha, hỏi:
- Con nên đi ngay bây giờ, đến Thiếu Lâm tự?
Chàng đứng lên.
Triệu Bồi Nhân khoát tay:
- Gấp không phải gấp một chút, một giây mà được việc. Con thư thả, gia gia còn có chuyện nói với con!
Lão hỏi lại chàng:
- Con nói rằng, thừa sức đánh bại Tào Duy Ngã, nhưng sau lại còn bảo là đồng quy ư tận với lão ta?
Triệu Sĩ Nguyên thuật lại việc chàng học được Thiên Linh Tam Thức, rồi vì ấn chứng võ công nơi địa phủ với Vô Vi phái chàng mất công lực rất nhiều, mãi đến ngày nay, chàng chưa khôi phục.
Triệu Bồi Nhân thở dài:
- Con ra bên ngoài đợi gia gia một chút.
Bỗng nhiên Triệu Bồi Nhân lộ vẻ lo âu, làm cho Triệu Sĩ Nguyên vô cùng lo ngại.
Chàng kêu lên:
- Gia giạ..
Để trấn an chàng, Triệu Bồi Nhân điểm một nụ cười:
- Muốn nói gì con hãy đợi trong chốc lát...
Triệu Sĩ Nguyên bước ra ngoài, lòng nghi ngờ..
Triệu Sĩ Nguyên ra ngoài rồi, Triệu Bồi Nhân day qua Dương Xuân, hỏi:
- Nhờ đại sư huynh chuẩn bị một tiệc rượu mọn cho cha con tiểu đệ mừng nhau.
Có được chăng?
Cái ý của Triệu Bồi Nhân rất rõ rệt, trong tiệc rượu đó hiển nhiên là chỉ có cha con, chồng vợ họ Triệu, chứ vợ chồng Dương Xuân không thể có mặt.
Dương Xuân bật cười ha hả:
- Được chứ!
Lão nắm tay vợ, lôi ra ngoài.
Cổ Mộ Liên gọi:
- Khoan, đại sư huynh!
Vợ chồng Dương Xuân đứng lại:
- Tam muội sợ vợ chồng ngu huynh không chuẩn bị chu đáo à?
Cổ Mộ Liên mỉm cười:
- Triệu Sĩ Nguyên lúc nhỏ rất thích cái món đậu hủ nấu với khoaị..
Dương Xuân cười, chận lại:
- Rất dễ! Ngu huynh sẽ dặn đầu bếp!
Cổ Mộ Liên lắc đầu:
- Không cần! Đại sư huynh cứ cho người mang vật liệu vào đây, tiểu muội sẽ làm cho nó ăn.
Bà kê khai người thứ cần dùng.
Dương Xuân gật đầu:
- Cũng được!
Dương Xuân ra khỏi phòng rồi, Cổ Mộ Liên đến cạnh Triệu Bồi Nhân, hỏi:
- Đại ca nghĩ sao về việc Sĩ Nguyên đơn thân độc lực xâm nhập Vô Tình cung?
Triệu Bồi Nhân cười lớn:
- Còn nghĩ làm sao nữa? Hiền muội không tin tưởng nơi con à? Cứ yên trí đi!
Đoạn lão hỏi:
- Hiền muội đòi những món đó có thể dùng mà chế ra một thứ thuốc trợ hỏa được chăng?
Cổ Mộ Liên gật đầu:
- Được chứ! Cần chế ngay bây giờ à?
Bỗng bà kêu lên:
- Phải rồi! Đại ca uống thuốc trợ hỏa đó, lập tức khôi phục công lực, Sĩ Nguyên đi rồi, đại ca âm thầm theo sau, giúp nó một taỵ..
Triệu Bồi Nhân lắc đầu, thở dài:
- Sự tình cách biệt hai mươi năm rồi, dù có khôi phục công lực, ngu ca cũng không khôi phục nổi cái oai lực thời xưa. Và như là không mong gì dằn mặt Tào Duy Ngã nổi. Cho nên chúng ta đừng nghĩ đến chuyện tiếp trợ Sĩ Nguyên!
Cổ Mộ Liên cau mày:
- Chẳng lẽ chúng ta cứ để mặc cho Sĩ Nguyên mạo hiểm?
Bỗng đôi mắt của Triệu Bồi Nhân sáng lên:
- Ngu ca đâu có ý đó, hiền muội!
Cổ Mộ Liên hỏi gấp:
- Thế đại ca tính sao?
Triệu Bồi Nhân đáp:
- Ngu ca đã nghĩ ra một biện pháp lưỡng toàn!
Cổ Mộ Liên trố mắt:
- Biện pháp gì?
Triệu Bồi Nhân cười lẹ:
- Ngu ca định bảo hiền muội chế cái món "Châu chi" đó, cho Sĩ Nguyên dùng, giúp nó phục hồi công lực, xử dụng Thiên Linh Tam Thức. Nó sẽ không còn sợ Vô Tình cung đông người.
Cổ Mộ Liên lo lắng:
- Cho nó dùng rồi, còn đâu cho đại ca, để đại ca khôi phục công lực? Châu chi rất khó kiếm đó, đại ca?
Triệu Bồi Nhân cười lớn:
- Miễn là con có nối chí cha được là đủ rồi! Ngu ca có khôi phục được công lực cũng tốt, không được cũng tốt! Huống chi ngu ca còn sống được bao lâu? Thì giành làm chi một món có thể giúp con nó nên sự nghiệp? Hẳn là hiền muội phải đồng ý với ngu ca.
Cổ Mộ Liên thở dài:
- Bất quá tiểu muội lo cho đại ca, nên nói thế thôi, chứ đồng ý thì đương nhiên là đồng ý rồi.
Triệu Bồi Nhân vỗ tay vào vai vợ, mỉm cười:
- Mất một ngu ca, mà đặng ba con! Chúng nó lập được sự nghiệp rồi, là cái danh của ngu ca cầm như vĩnh cửu.
Cổ Mộ Liên cũng cười:
- Cha đã vậy thì mẹ còn có ý gì khác được sao? Con là con chung mà!
Cả hai cùng tươi ngay nét mặt.
Dưới ánh đèn dầu vừa sáng, hai lệnh chủ Long Phụng hai đời cùng Nữ Hoa Đà Cổ Mộ Liên ngồi quanh bàn tiệc đơn sơ.
Triệu Sĩ Nguyên mừng gặp cha mẹ, uống rượu hơi nhiều giờ đây chàng chưa say, song cái ý rượu đã dấy lên phần nào.
Triệu Bồi Nhân và Cổ Mộ Liên hầu như quên ăn, cả hai nhìn con ăn uống cũng đủ no rồi.
Triệu Sĩ Nguyên vừa ăn vừa gọi mẹ:
- Ba năm qua con không được nếm cái món đậu hủ của mẹ! Giờ đây ăn lại, con nhận ra mẹ vẫn khéo tay như thường!
Chàng đâu có biết trong món đậu hủ có một loại dược thảo rất quý, loại Châu chi?
Cổ Mộ Liên luôn luôn cười, luôn luôn ép con ăn nhiều, phàm là mẹ có ai không muốn con ăn ngon cái món của chính mình nấu nướng? Phàm là con, có ai không muốn ăn nhiều cái món do mẹ khổ cực làm ra cho mẹ vui lòng?
Xong bữa ăn, chồng vợ cha con đàm đạo một lúc, bất giác đã đến canh một.
Triệu Bồi Nhân bảo Triệu Sĩ Nguyên đưa Tứ Khuyết vào cho lão xem qua, lão có nghe nói đến tai họa xảy ra trong gia đình họ nên hằng xót xa cho thân phận của họ.
Triệu Sĩ Nguyên vâng lời, bước ra ngoài, một lúc sau đưa Tứ Khuyết đến.
Vốn nghe tiếng lão Long Phụng lệnh chủ, Tứ Khuyết hết lòng cung kính, mà Triệu Bồi Nhân thấy họ có khí thái hơn người cũng mến trọng vô cùng.
Lão dùng lời an ủi và khuyến khích họ giữ vững tinh thần, tiến thủ thành lập sự nghiệp, hiền tổ vinh tông!
Sau cùng lão thốt:
- Hôi ngộ hôm nay kể như là một cơ duyên giữa lão phu và bốn vị thiếu hiệp, lão phu hết sức cảm kích sự nhiệt thành của bốn vị trợ giúp Sĩ Nguyên trong nhiệm vụ khó khăn, để bày tỏ tấm lòng lão phu mến trọng các vị, lão phu xin tặng mỗi vị một món quà lưu niệm.
Tứ Khuyết toan từ khước, Triệu Sĩ Nguyên đã cầm lấy vật trao cho từng người, rồi bảo:
- Cứ nhận đi, nếu khách sáo là không còn gì thân mật nữa.
Là hậu sinh, Tứ Khuyết có bao giờ dám từ chối quà tặng của hàng trưởng thượng?
Chẳng qua lễ phải nhún nhường vậy thôi, cho nên nghe Triệu Sĩ Nguyên nói rồi ai ai cũng đưa hai tay tiếp nhận.
Nhưng có hai người mất tay, họ đành vô lễ mà đưa tay duy nhất ra đón lấy quà tặng.
Nhận quà xong, họ bái lạy vợ chồng Long Phụng lệnh chủ và Triệu Sĩ Nguyên, đoạn cáo lui ra một bên.
Họ thầm hỏi trong chiếc bao đó có vật gì?
Cổ Mộ Liên mỉm cười, bảo cả bốn người mở bao ra xem.
Thì ra trong bao có một chiếc áo giáp dệt bằng tơ Thiên Tằm, đao kiếm chém không đứt, một loại tơ như chiếc áo trắng của Triệu Sĩ Nguyên.
Cả bốn người nằm mộng cũng không tưởng là Triệu Bồi Nhân tặng một vật quý báo như vậy.
Dĩ nhiên họ mừng đến ứa lệ.
Cổ Mộ Liên bảo họ mặc liền. Họ vâng lời mặc xong, đoạn sụp mình lạy tạ lượt nữa.
Lần này, họ không ngăn lệ xúc cảm, để mặc cho nó tuông tràn.
Cổ Mộ Liên vẫy hai tay, phóng hai đạo kình khí, đỡ họ đứng lên đoạn bảo:
- Không có gì đâu, các hiền điệt đừng quá khích động. Phải nhớ, vật quý cần người biết dùng, dùng đứng việc, dùng đến là phải quý vật để còn dùng mãi. Ở trong tay lão lệnh chủ nó là vật thừa, về với các hiền điệt, nó sẽ giúp các vị được việc hơn. Vào Vô Tình cung lần này các vị cần phải có nó, nó về với các hiền điệt là đúng lúc, đúng người đúng việc rồi.
Biết xử dụng vật quý là một cách tạ hơn người tặng vậy.
Triệu Bồi Nhân trao ba hạt xá lợi cho Triệu Sĩ Nguyên, thốt:
- Ba hạt xá lợi này là vật của phái Thiếu Lâm, từ lầu gia gia có ý giao hoàn nó về nguyên xứ, nhưng không có phương cách chuyển đạt. Bây giờ sẵn dịp con đi, gia gia nhờ con mang đến đó, trao cho chủ cũ!
Triệu Sĩ Nguyên cau mày:
- Gia gia có thể cho con biết sự quan hệ của ba hạt xá lợi này chăng?
Triệu Bồi Nhân trầm ngâm một chút:
- Thôi con ạ! Con cứ mang đến Thiếu Lâm tự, bảo là gia gia giao hòa. Con cần trao tận tay một trong bốn vị lão tiền bối của phái đó!
Bốn vị đó được xem như bốn Phật sống tại Thiếu Lâm tự, mà sự tình lại liên quan đến họ thì ba hạt xá lợi này hẳn có lai lịch bất phàm.
Rất có thể ba hạt xá lợi này xuất hiện là giang hồ sẽ thay đổi một khuôn mặt mới.
Triệu Sĩ Nguyên tiếp nhận ba hạt xá lợi, mà lòng nghi hoặc vô cùng.
Triệu Bồi Nhân day qua Cổ Mộ Liên hỏi:
- Hiền muội còn điều chi phân phó với con nữa chăng?
Cổ Mộ Liên lắc đầu gọi Sĩ Nguyên:
- Con đi được rồi!
Triệu Sĩ Nguyên quỳ lạy cha mẹ:
- Con xin đi!
Chàng đứng lên, không dám nhìn cha mẹ, cố ngăn giòng lệ thảm quay nhanh mình, bước ra khỏi phòng.
Bên ngoài Dương Xuân và vợ chờ chàng.
Triệu Sĩ Nguyên thốt mấy lời cảm tạ, đoạn cùng Tứ Khuyết ra cửa đi luồn, rời Liễu Châu thành.
Đêm xuống sâu rồi, họ cứ đi, họ vượt hơn năm mươi dặm đường như năm bóng ma phiêu phưởng...
Bỗng Triệu Sĩ Nguyên cau mày kêu lên:
- Không xong rồi! Phải dừng lại tìm nơi nào đó, nghĩ một lúc.
Chàng đã ăn dược thảo Châu chi rồi bôn hành cấp tốc, dược lực phát động, chàng nghe có biến chuyển lạ trong người, bắt buộc phải vận công, kiểm soát lại tình trạng.
Nằm mộng chàng cũng không tưởng nổi là cha mẹ vừa làm một việc hy sinh quá lớn cho chàng.
Tứ Khuyết giật mình kêu lên:
- Thiếu lệnh chủ thấy sao?
Hỏi để chia niềm lo, hỏi không cần nghe đáp, bốn người phân nhau chạy đi tìm một địa điểm thích hợp cho Triệu Sĩ Nguyên điều tức.
Họ thông minh quá, ứng biến lẹ làng, lại đúng việc, Triệu Sĩ Nguyên rất hài lòng.
Chàng nghĩ có những kẻ thân tùy như vậy thì nhẹ lo cho chàng vô cùng.
Không lâu lắm có một tiếng hú từ hướng Đông Nam vọng đến.
Triệu Sĩ Nguyên cấp tốc phi thân về hướng đó gặp bọn Tứ Khuyết đang đứng trước một ngôi miếu thổ địa.
Triệu Sĩ Nguyên thản nhiên vào miếu, không cần nói một tiếng nào tìm chỗ ngồi xuống, nhắm mắt vận công liền.
Một lúc sau mặt chàng đỏ lên, tay chân cũng đỏ luôn, mồ hôi đổ ra từng hạt lớn rơi xuống độp độp.
Bọn Mã Hoằng tự lấy làm thẹn, võ công của họ kém quá, trong trường hợp này họ đành bất lực không giúp ích cho Triệu Sĩ Nguyên được gì.
Họ thở dài, lặng lẽ bước ra ngoài, cùng nhau phân phiên đóng vai hộ pháp.
Triệu Sĩ Nguyên nghe như có lửa đốt trong mình, cố vận khí điều động sức nóng khắp thân thể.
Chàng đã đạt đến trình độ rất cao trong võ học, nên chỉ một phút sau là hiểu ngay dụng tâm của song thân thành toàn cho chàng.
Chàng xúc động tâm tình, lệ rơi theo mồ hôi.
Sau bao nhiêu lượt vận chuyển chân ngương, chàng phổ hóa được lực Châu chi qua toàn cơ thể, cuối dùng thu về đan điền.
Đúng lúc chàng làm xong công việc đó, thì bên ngoài có tiếng độgn vang lnệ Đồng thời chàng cảm thấy một bàn tay lạnh áng tại ngực chàng.
Rồi một hơi thở cũng lạnh phớt theo qua vành tai chàng.
Người nào đó cất tiếng, giọng rất khẽ:
- Triệu Sĩ Nguyên! Ngươi đã sa vào tay lão phu rồi!
Triệu Sĩ Nguyên cười thầm toan vung tay, gạt phắt bàn tay đó, song một ý nghĩ phát sanh, chàng định lờ đi, để xem đối phương sẽ giở trò gì.
Do đó chàng vờ ở cái thế bị chế ngự.
Bên ngoài Mã Hoằng quát:
- Ai?
Thoạt đầu hắn nghe tiếng động khẽ cũng như Triệu Sĩ Nguyên song hắn chưa biết là tiếng động gì, bây giờ nghe âm thanh hắn mới rõ là có người vào miếu.
Theo đúng thân pháp Kim Lý Xuyên Ba hắn vọt mình vào miếu.
Lúc đó người bí mật đã đặt tay kia lên đỉnh đầu Triệu Sĩ Nguyên, rút tay nơi ngực về.
Hắn giật mình, hấp tấp hỏi:
- Tôn giá là ai? Có gì cứ nói, hà tất phải uy hiếp như vậy?
Người đó còn ẩn mình sau lưng Triệu Sĩ Nguyên, nên Mã Hoằng chưa trông tỏ mặt mày.
Liền theo đó, ba người kia nghe tiếng động, cùng chạy vào, cùng hỏi một lượt:
- Ai?
- Ai?
- Ai?
Mã Hoằng nhìn bọn Kim Lập, Trương Phàm và Từ Kiệt, trầm giọng hỏi:
- Ai sơ ý để cho kẻ lạ đột nhập vào đây?
Kim Lập, Trương Phàm và Từ Kiệt trố mắt:
- Bọn chúng tôi? Không lẽ người đó do cửa miếu mà vào?
Mã Hoằng cau mày toan nói gì đó, nhưng đảo mắt nhìn quanh lòng miếu nhỏ, nhận ra chỉ có vọng cửa chánh và hai khung cửa sổ hai bên, còn thì tường bao kín không một lỗ hổng nhỏ nào có thể cho là lối xuất nhập.
Nếu người đó không vào cửa chánh, thì vào bằng lối nào? Bởi hai cửa sổ đóng chặt?
Mà cửa chánh lại do hắn trấn giữ?
Như vậy hắn còn nói gì được chứ? Hắn không nói được bỗng hắn bật cười dài.
Bọn Kim Lập kinh hãi, hấp tấp hỏi:
- Đại ca...
Giọng cười của hắn trở nên thê thảm, hắn thốt:
- Ta đắc tội với Thiếu lệnh chủ! Ta không xứng đáng! Bởi bất tài mà thành ra hãm hại lệnh chủ! Còn mặt mũi nào nhìn lệnh chủ nữa!
Hắn đưa cao tay định đấm xuống đầu.
Kim Lập và Trương Phàm đứng cạnh hắn đồng hét lên:
- Đại ca! Không phải cách giải quyết vấn đề!
Cả hai cùng xuất thủ, nắm chặt cổ tay Mã Hoằng, đồng thời điểm vào huyệt tiểu yêu.
Vừa lúc đó một giọng nói nhẹ như tiếng cánh muỗi rót vào tai Mã Hoằng:
- Mã Hoằng không được lỗ mãng, làm bại hoại sự việc của ta!
Mã Hoằng chợt tỉnh ngộ, hiểu ngay thâm ý của Triệu Sĩ Nguyên.
Hắn cấp tốc nhảy vọt lên cáo tránh thủ pháp của Kim Lập, Trương Phàm, đáp xuống ngoài xa năm thước, đến luôn vọng cửa, thốt:
- Phải đó! Chết không là cách giải quyết vấn đề! Ngu huynh nóng nảy, thành ra nông nổi.
Kim Lập thở phào:
- Đại ca sáng suốt như vậy là hay lắm!
Mã Hoằng nhếch nụ cười khổ, trở về vị trí, rồi hướng về người ngồi sau lưng Triệu Sĩ Nguyên, cất tiếng:
- Chỉ cần bằng hữu đừng làm gì hại đến Triệu lệnh chủ thôi, bằng hữu có điều kiện gì, bọn Tứ Khuyết này sẵn sàng thi hành.
Người đó vẫn dấu mình cười lạnh, đáp:
- Tứ Khuyết không đủ tư cách nói chuyện với ta!
Mã Hoằng cố nhẫn nại:
- Thế bằng hữu muốn nói chuyện với người nào có đủ tư cách, xin cho biết, bên tại hạ sẽ đi mời ngay đến đây!
Người đó lạnh lùng:
- Đừng nói nhiều, cứ ra ngoài miếu kia đứng lặng ở đó, ta cần bàn luận với Triệu Sĩ Nguyên.
Mã Hoằng nhìn ba người kia rồi cùng lắc đầu. Ai ai cũng lo sợ cho Triệu Sĩ Nguyên đang bị uy hiếm, còn dám có phản ứng gì?
Mã Hoằng cười thảm:
- Được rồi, bằng hữu! Bọn tại hạ phải tuân theo lời bằng hữu, tuy nhiên bằng hữu đừng làm thương tổn đến Triệu lệnh chủ. Phải biết khi chẳng còn cố kỵ là bọn tại hạ dám liều lắm đó!
Người đó nạt:
- Cút nhanh!
Mã Hoằng dậm chân:
- Ra! Anh em!
Cả bốn người cùng lui ra, lòng tràn niềm hận.
Người sau lưng Triệu Sĩ Nguyên không ai khác hơn là Châu Thiên Nhậm, chưởng môn nhân phái Vô Cực.
Lão đưa tay điểm nhanh vào nhiều huyệt đạo trên mình Triệu Sĩ Nguyên.
Đoạn lão vòng tay qua ngực Triệu Sĩ Nguyên, kẹp chàng vào nách đoạn lùi lại mấy bước.
Khoảng nền nơi lão vừa lùi lại tụt xuống sâu, mang cả hai theo.
Nơi đó là lối xuất nhập một địa đạo, lão từ bên dưới lên nên bọn Tứ Khuyết không hay biết gì cả. Không lâu lắm cũng từ nơi đó bốn lão nhân trồi lên, phân nhau đứng hai bên cửa.
Một người thứ năm lại xuất hiện, vẫn do lối đó, lạnh giọng gọi:
- Võ Lâm Tứ Khuyết có thể bước vào!
Tứ Khuyết vào ngay.
Người trưóc mặt họ vận áo gai, râu trắng như củ, song vắng bóng Triệu Sĩ Nguyên.
Mã Hoằng biến sắc:
- Bằng hữu đã làm gì lão nhân của bọn tại hạ?
Bỗng hắn nghe nhói ở hông, đún glà bị ai đó điểm huyệt...
Hắn chao chao người, rồi ngã ngửa về phía hậu.
Kim Lập, Trương Phàm, Từ Kiệt cùng kêu lên thất thanh:
- Đại ca...
Cả ba không nói tiếp được tiếng nào, bị điểm huyệt như Mã Hoằng.
Người gọi họ vào bất quá để dẫn dụ họ, còn người điểm huyệt chính là các lão nhân nấp bên trong cửa, cho nên cả bốn người không thể trông thấy được.
Mê mang thần trí, đến lúc tỉnh lại, Tứ Khuyết mới hay là bị nhốt trong một chỗ tối tăm, ngửa bàn tay không thấy ngón.
Tự nhiên, họ không biết là đã hôn mê độ bao lâu, và làm sao lại bị đưa đến chỗ này.
Về phần Triệu Sĩ Nguyên, sau khi uống Châu chi vào mình, công lực gia tăng phi thường. Châu Thiên Nhậm dù có xuất thủ điểm huyệt, vị tất đã làm gì nổi chàng?
Bất quá, chàng phí công, vận khí tạo một vầng cương khí hộ thể.
Hiện tại chàng cảm thấy hứng khởi vô cùng, bởi chàng thì đang định tìm Âu Dương Ngọc Kỳ mà nàng thì đang tìm Châu Thiên Nhậm, sớm muộn gì nàng cũng gặp Châu Thiên Nhậm, như vậy chàng có sa vào tay Châu Thiên Nhậm lúc này, và nó khác nào chàng được dịp chờ đợi Âu Dương Ngọc Kỳ đến?
Như thế này thì chàng lại khỏi bôn ba lặn lội tìm nàng.
Cho nên chàng không phản kháng, cứ để Châu Thiên Nhậm chế ngự chàng.
Châu chưởng môn đặt chàng lên một chiếc ghế, rồi giải khai huyệt tiểu yêu của chàng, đồng thời giải luôn huyệt ngủ.
Nhìn tay lão, chàng vờ ngáp mấy lược, đoạn đưa mắt nhìn quanh, ngơ ngác rồi vươn mình, song làm như mất lực, lại ạ ạ lên mấy tiếng kinh ngạc, sau cùng ngẩng mặt lên, cười lớn:
- Tốt! Tốt lắm! Chính ngươi, Châu Thiên Nhậm!
Niềm phẫn nộ bốc mạnh trong giọng nói.
Châu Thiên Nhậm lạnh lùng:
- Chính ngươi dẫn xác đến nhà người, thế đừng trách lão phu đấy nhé! Ngươi nên nhận mạng là hơn!
Lão dừng lại một giây rồi tiếp nối với giọng cao hơn:
- Lão phu cảnh cáo ngươi một điều là đừng bao giờ chọc tức lão phu, lão phu nổi nóng lên là ngươi chịu khổ chứ chẳng ích gì cho ngươi.
Triệu Sĩ Nguyên ngang nhiên:
- Thì có thủ đoạn gì ngươi cứ giở ra cho ta xem!
Châu Thiên Nhậm lộ vẻ tàn ác, bật cười ghê rợn:
- Chẳng lẽ ngươi trong tình trạng đó, lão phu không trừng trị ngươi nổi sao? Cho ngươi biết, chỉ một cái vẫy tay là ngươi thấy đủ ba mươi sáu ngọn đèn!
Lão đưa tay ra thực sự, và lão tát thực sự vào mặt Triệu Sĩ Nguyên.
Triệu Sĩ Nguyên ngầm vận tụ chân khí, bên ngoài bình tịnh lạ lùng.
Bất quá vành môi vẽ nửa nụ cười lạnh, nhưng hai mắt trái lại sáng ngời, tia mắt bắn thẳng vào mặt Châu Thiên Nhậm chớp chớp.
Bỗng một lão nhân đứng cạnh đó, hấp tấp thốt:
- Xin chưởng môn nghe đệ tử nói đây!
Châu Thiên Nhậm thu công lực, hạ tay xuống, lui lại ba bước hỏi:
- Hộ pháp muốn nói gì?
Lão nhân kề miệng sát tai Châu Thiên Nhậm, thì thầm một lúc.
Châu Thiên Nhậm nghe xong, gật đầu:
- Trương hộ pháp có lý!
Lão nhân hướng qua một bên, gọi đệ tử:
- Đưa Tứ Khuyết vào địa lao, đồng thời dẫn Tố Dung đến đây, chưởng môn nhân cần hỏi nàng.
Tứ Khuyết được đưa đi, không lâu lắm Tố Dung được đưa đến.
Nàng đã theo Âu Dương Ngọc Kỳ âm thầm rời Câu Lậu Thiên Phủ. Hiện tại thần sắc nàng tiều tụy vô cùng.
Tuy nhiên nàng vẫn tỏ lộ tinh thần bất khuất, thấy Châu Thiên Nhậm nàng không làm lễ, trái lại còn lớn tiếng mắng:
- Lão phản nghịch kia! Dù ngươi có hỏi bổn cô nương đến ngàn lần, bổn cô nương cũng chẳng hề nói nửa tiếng. Đừng phí công làm điều vô ích?
Chừng như quá quen với tính khí của Tố Dung, Châu Thiên Nhậm không lấy làm điều.
Lão chỉ Triệu Sĩ Nguyên bảo:
- Ngươi thử nhìn xem ai đó?
Tố Dung nhìn theo tay lão, nhưng vị Triệu Sĩ Nguyên ngồi đưa lưng lại, nàng không nhận ra liền.
Nàng cau mày, bước tới vòng quanh chiếc ghế, đối diện với chàng.
Bất giác nàng kêu lên:
- Thiếu lệnh chủ? Sao lại thế này?
Triệu Sĩ Nguyên không đáp, hỏi ngược lại:
- Lệnh sư tỷ có sa vào tay chúng không?
Tố Dung lắc đầu:
- Ngọc Kỳ tỷ tỷ không có mặt tại đây! Có phải Thiếu lệnh chủ đến tìm bọn tôi?
Triệu Sĩ Nguyên gật đầu, không nói gì cả.
Thoạt đầu chàng định đi tìm Âu Dương Ngọc Kỳ, song sau lại cải biến chủ trương định đến Thiếu Lâm tự trước.
Do đó, bây giờ chàng hơi thẹn, bởi chàng cho rằn bỏ phần ưu tiên về Âu Dương Ngọc Kỳ là chàng không quan tâm đến nàng lắm!
Thấy chàng gật đầu, Tố Dung cao hứng vô cùng.
Nàng thốt:
- Thế ra Thiếu lệnh chủ vẫn còn lương tâm!
Triệu Sĩ Nguyên còn biết nói gì? Chàng nhếch nụ cười khổ, rồi suy tư tìm biện pháp ứng phó với sự tình.
Thấy chàng trầm lặng, Tố Dung hiểu lầm.
Nàng nghĩ:
- Cứ theo Ngọc Kỳ tỷ tỷ thì trong phái Vô Vi không một cao thủ địch nổi Thiếu lệnh chủ?
Thế tại sao giờ đây, Thiếu lệnh chủ lại bị Châu Thiên Nhậm chế ngự? Hay là chàng trúng phải thủ pháp Ngưng mạch của bổn môn?
Nàng biến sắc, lộ vẻ kinh hãi, hấp tấp hỏi:
- Nói gấp đi, có phải Thiếu lệnh chủ đang nghe lạnh khắp người chăng?
Phàm ai bị Vô Vi phái điểm huyệt bằng thủ pháp Ngưng Mạch, thì qua ngày sau nếu không được giải cứu, toàn thân phát lạnh, máu ngưng đọng mà chết.
Đã giả vờ, Triệu Sĩ Nguyên phải giả luôn.
Chàng gật đầu.
Tố Dung quay sang Châu Thiên Nhậm thốt:
- Các ngươi giải khai huyệt đạo cho Triệu thiếu lệnh chủ đi, việc đó chúng ta thảo luận lại.
Châu Thiên Nhậm cười lạnh:
- Liễu đầu! Bây giờ thì sự việc không còn do ngươi nữa rồi đó.
Lão bật cười hắc hắc, đưa tay chỉ Triệu Sĩ Nguyên, tiếp:
- Đã có tiểu tử đó, lão phu còn sợ gì con tiện tỳ lại chẳng dẫn xác đến đây?
Lão vẫy tay cười lớn, tiếp luôn:
- Đối với lão phu, ngươi trở thành vô dụng, lão phu buông tha cho ngươi, nhờ ngươi thông tri tiện tỳ, tiểu tử họ Triệu đang ở trong tay lão phu, tiện tỳ cứ đi một mình đến đây gặ lão phu.
Tố Dung hỏi:
- Các ngươi ở đây chờ mấy hôm?
Châu Thiên Nhậm đáp:
- Hoàng hôn ngày mai là lão phu lên đường. Đừng để quá thời gian đó!
Tố Dung cau mày:
- Người hạn kỳ ta gấp quá, giả như ta không tìm gặp Ngọc Kỳ tỷ tỷ kịp thì sao?
Châu Thiên Nhậm trầm ngâm một lúc:
- Nếu các ngươi đừng ẩn mặt thì lão phu sẽ sai phái người đến gặp các ngươi, cho biết chỗ trú thân của lão phu.
Bỗng lão cao giọng hơn:
- Bất quá, lão phu chỉ chấp nhận đón tiếp ngươi và tiện tỳ thôi, nếu có một kẻ thứ ba nào cùng đi với các ngươi thì trước hết lão phu hạ thủ đoạn đối với tiểu tử này! Các ngươi đừng trách.
Tố Dung cười lạnh:
- Ngươi khinh thường tỷ tỷ của ta quá! Chẳng lẽ tỷ tỷ ta sợ các ngươi sao?
Nàng nhìn thoáng qua Triệu Sĩ Nguyên khẽ gật đầu, rồi tiếp:
- Triệu thiếu lệnh chủ yên trí! Nhất định là Ngọc Kỳ tỷ tỷ có biện pháp giúp Thiếu lệnh chủ!
Triệu Sĩ Nguyên thầm nghĩ:
- Thế là cái kế của ta thành tựu rồi!
Để cho Châu Thiên Nhậm tin hơn, chàng vờ sợ hãi, lắc đầu tỏ cái ý cảnh cáo Tố Dung, đừng đưa Ngọc Kỳ vào con đường mạo hiểm.
Tố Dung không nghe chàng nói gì, cứ tưởng là tình trạng của chàng trầm trọng lắm.
Nàng buồn khổ vô chưởng, thốt:
- Bọn chúng tôi hại Thiếu lệnh chủ...
Bỗng nàng ngẩng cao mặt, buông giọng căm hờn:
- Ta đi đây!
Nàng phi thân vút đi ngay.
Triệu Sĩ Nguyên hướng qua Châu Thiên Nhậm, cười mũi:
- Đường đường là một chưởng môn, ngươi lại hạ thủ đoạn hèn hạ! Đáng khinh bỉ quá!
Châu Thiên Nhậm bật cười ha hả:
- Ngươi đã biết thế, sao vừa rồi không nói gì với Tố Dung! Ngươi chẳng phải là đang nuôi hy vọng được sống sót! Ngươi có khác gì lão phu đâu mà cao mặt?
Lão hét lên:
- Đưa hắn xuống địa lao!
Một lão nhân tác độ ngũ tuần vâng một tiếng, bước vào kẹp Triệu Sĩ Nguyên vào nách, đưa chàng xuống địa lao.
Trong đó đã có Võ Lâm Tứ Khuyết.
Triệu Sĩ Nguyên giải khai huyệt đạo cho chúng, chúng bị điểm huyệt với thủ pháp Ngưng Mạch, với thủ pháp cực kỳ lợi hại của phái Vô Vi.
Tứ Khuyết toan hỏi, chàng vội dùng pháp truyền âm bảo chúng đừng lên tiếng lớn.
Mã Hoằng thở dài, thốt khẽ:
- Thế là Thiếu lệnh chủ chẳng sao cả?
Nhưng còn cái vụ bị giam ở đây, Triệu Sĩ Nguyên làm sao giải thoát?
Triệu Sĩ Nguyên trấn an bọn họ:
- Ta tương kế tựu kế, không việc gì đâu!
Chàng thuật sơ lược các diễn tiến vừa qua cho bốn người hiểu.
Trương Phàm lo lắng:
- Nếu Vô Vi Tiên Tử đến đây, tiểu nhân chỉ sợ Châu Thiên Nhậm sẽ hạ thủ đoạn...
Từ Kiệt lắc đầu:
- Có Thiếu lệnh chủ, thì còn sợ gì Châu Thiên Nhậm?
Kim Lập tiếp:
- Sợ là sợ Châu Thiên Nhậm không để cho Thiếu lệnh chủ hay biết, lão âm thầm hãm hại Vô Vi Tiên Tử, Thiếu lệnh chủ làm sao can thiệp?
Triệu Sĩ Nguyên giật mình, cho rằng Kim Lập có lý, rất có thể Châu Thiên Nhậm sẽ đặt chàng trước một sự đã rồi, lúc đó chàng có giết mười mạng lão ta, Âu Dương Ngọc Kỳ cũng không sống lại.
Chàng thấy mình đã tính sai một thế cờ, toan phá địa lao, dẫn Tứ Khuyết tháot đi.
Vừa lúc đó có tiếng động, cánh cửa địa lao hé mở, một bóng người lách vào.
Tuy bóng tối dày đặc, Triệu Sĩ Nguyên vẫn trông rõ như thường. Người lách qua cửa bước vào chính là lão nhân đã thì thầm với Châu Thiên Nhậm.
Triệu Sĩ Nguyên không đợi lão bật mồi lửa, vội vận công giới bị. Tứ Khuyết cũng đã nằm xuống chỗ cũ.
Họ chuẩn bị xong rồi, lão nhân mới bật lửa lên, đoạn lão tiến đến chỗ Triệu Sĩ Nguyên.
Lão thở dài, gọi:
- Thiếu lệnh chủ!
Triệu Sĩ Nguyên mở mắt, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi là ai?
Lão nhân đáp:
- Lão phu là Thiểm Hải Xuyên, đến tỏ việc riêng với Thiếu lệnh chủ.
Triệu Sĩ Nguyên nạt ngang:
- Ta không hứng đàm thoại lúc này...
Thiểm Hải Xuyên thở dài:
- Nghe khẩu khí của Thiếu lệnh chủ, lão phu đoán là Thiếu lệnh chủ bất mãn.
Triệu Sĩ Nguyên cười lạnh:
- Đáng phục đó!
Thiểm Hải Xuyên cười nhẹ:
- Hãy để cho lão phu giải huyệt cho Thiếu lệnh chủ rồi Thiếu lệnh chủ không còn bực tức nữa.
Triệu Sĩ Nguyên hừ một tiếng:
- Nếu tại hạ khôi phục công lực thì câu chuyện tiền bối sắp nói sẽ gặp khó khăn đấy!
Tiền bối hãy suy nghĩ!
Chàng trở lại lễ độ như ngày nào.
Thiểm Hải Xuyên tiếp:
- Chẳng sao! Lão phu nhớ là tại Mịch La, lão phu có giải huyệt cho Thiếu lệnh chủ một lần...
Triệu Sĩ Nguyên giật mình:
- Lão tiền bối...
Việc cũ quả có như vậy, song Triệu Sĩ Nguyên chưa hề tra cứu ai đã giải huyệt cho chàng, sau khi bị Châu Thiên Nhậm điểm hơn mười huyệt.
Lão nhân đáp chận:
- Chính lão phu!
Nếu không phải là người đã làm việc đó thì làm sao biết được có việc đó mà mạo nhận?
Triệu Sĩ Nguyên không còn nghi ngờ gì nữa, vững đứng lên vá dài:
- Tại hạ thất lễ, mong lão tiền bối thứ cho!
Thiểm Hải Xuyên kinh hãi, lùi lại năm bước trừng mắt nhìn chàng.
Thế là chàng không hề bị chế ngự!
Lâu lắm Thiểm Hải Xuyên trấn định tâm thần, mỉm cười thốt:
- Hẳn là người ngầm giúp Thiếu lệnh chủ như vậy, cái chí của lão phu không đến đổi cô đơn! Có những người còn giữ được đại nghĩa thì bổn môn may mắn vô chưởng.
Lão phu ước mong còn nhiều đệ tử như thế!
Đoạn lão thở dài, tiếp:
- Châu huynh hại người hại mình chỉ vì lầm lẫn trong một phút, xem ra thâm cuộc sắp kết thúc đến nơi!
Triệu Sĩ Nguyên toan thú thật là mình không hề bị chế ngự do thủ pháp điểm huyệt của Châu Thiên Nhậm, song Thiểm Hải Xuyên đã lầm tưởng có người trong Vô Cực phái ngầm tiếp cứu chàng, lão lại mừng bạn đồng môn còn trọng đại nghĩa, thì tốt hơn cứ để lão làm luôn, biết được sự thật thì lão sẽ mất hứng.
Chàng phụ họa liền:
- Do đó đủ thấy người trong phái còn nhớ đến cội nguồn, biết phân biệt thị phi, thì ra vẫn còn những vị quang minh bên cạnh một Châu chưởng môn u ám!
Thiểm Hải Xuyên sáng mắt lên:
- Triệu thiếu lệnh chủ không vì một Châu chưởng môn tàn ác mà xem khinh bổn phái, lão phu cảm kích vô cùng.
Triệu Sĩ Nguyên đáp:
- Tại hạ luôn luôn kính nhưỡng quý phái. Chẳng khi nào tại hạ dám khinh!
Thiểm Hải Xuyên mỉm cười:
- Đa tạ Thiếu lệnh chủ! Đến bây giờ bọn lão phu mới biết là tâm huyết tiêu hao không vô ích cho lắm!
Triệu Sĩ Nguyên nhìn xuống Tứ Khuyết, cười nhẹ:
- Thiềm lão tiền bối cao nghĩa như vậy, các vị cũng nên ra mắt một con người đáng kính!
Bọn Mã Hoằng đứng lên, bước tới vái chào.
Thiểm Hải Xuyên giật mình, lắc đầu thở ra một lúc, trong khi đó Tứ Khuyết lùi lại đứng sau lưng Triệu Sĩ Nguyên, tất cả năm người biểu hiện một khí khái đáng khiếp.
Thiểm Hải Xuyên thốt:
- Lão phu đến đây cho Thiếu lệnh chủ hay một cái tin...
Triệu Sĩ Nguyên điềm nhiên:
- Xin lão tiền bối cứ nói!
Thiểm Hải Xuyên tiếp:
- Trong nửa khắc nửa, bọn lão phu sẽ đưa năm người của Thiếu lệnh chủ đến Thiếu Lâm tự. Nếu Thiếu lệnh chủ muốn thoát đi, thì nên đi trước khi có người đến đây. Lão phu sẽ âm thầm giúp cho Thiếu lệnh chủ thành công.
Triệu Sĩ Nguyên còn mong gì hơn là được đến Thiếu Lâm tự gấp, chàng hỏi:
- Các vị đến Thiếu Lâm tự để làm gì?
Thiểm Hải Xuyên đáp:
- Vì Thiếu lệnh chủ đã đoạt hồi Câu Lậu Thiên Phủ, nên Vô Tình lệnh chủ chuyển giao Thiếu Lâm tự cho Vô Cực phái dùng làm căn cứ!
Triệu Sĩ Nguyên hỏi:
- Châu Thiên Nhậm không chờ Vô Vi Tiên Tử đến sao?
Thiểm Hải Xuyên tiếp luôn:
- Châu sư huynh lo sợ Ngọc Kỳ dẫn thêm người đến đây, nên mới quyết định bất ngờ, ly khai nơi này trước, rồi ngầm dọ thám, nếu quả biết Ngọc Kỳ sư điệt đơn thân độc lực đến thì lão sẽ cho nàng biết, để nàng đi thẳng đến Tung Sơn.
Lão dừng lại một chút lại tiếp:
- Thiếu lệnh chủ có ý kiến gì, lão phu không có nhiều thì giờ, ở lâu không tiện.
Triệu Sĩ Nguyên đáp:
- Tại hạ muốn theo lão tiền bối đến Thiếu Lâm tự.
Thiểm Hải Xuyên muốn nói gì đó, do dự một chút, rồi thốt:
- Thiếu lệnh chủ có thừa hào tâm hiệp khí, lão phu không dám trở ngăn, bất quá dọc đường Châu sư huynh sẽ áp dụng thêm cái món "Long Câu Ngọc Tỏa" đối với Thiếu lệnh chủ, lão phu sợ mình sơ suất không chiếu cố đến Thiếu lệnh chủ chu đáo, nếu xảy ra điều gì thì thật đáng tiếc. Xin Thiếu lệnh chủ hãy nghĩ kỹ lại!
Triệu Sĩ Nguyên cau mày:
- Long Cân Ngọc Tỏa! Một vật không hề đứt, dù đao kiếm bén chém vào!
Thiểm Hải Xuyên gật đầu:
- Phải! Đao kiếm không chém đứt, lửa đốt không cháy, ngâm nước không mềm, mà chìa khóa lại do Châu sư huynh giữ, nếu cần giải tỏa Thiếu lệnh chủ trong một lúc bất ngờ đó, lão phu đành bó tay!
Triệu Sĩ Nguyên thầm nghĩ:
- Thiên Linh chưởng lực có hiệu năng vô song, ta không tin là Long Cân Ngọc Tỏa chịu nổi! Mà dù cho ta phá không được, thì đã chắc gì ai làm được ta!
Chàng cười nhẹ:
- Đa tạ tiền bối cảnh cáo! Ý tại hạ đã quyết, lão tiền bối an tâm đi, hãy trở về đừng để họ nghi ngờ.
Thiểm Hải Xuyên thở dài, cáo từ rồi rời địa lao.
Lão muốn phóng thích Triệu Sĩ Nguyên, song chàng không mảy may sợ hãi, thì lão còn làm sao được?
Không lâu lắm, năm lão nhân mang đèn đến.
Triệu Sĩ Nguyên và Tứ Khuyết nằm xuống như cũ.
Trong số người đến có Thiểm Hải Xuyên. Lão lạnh lùng phân phó:
- Đương sư đệ trói tay trói chân Triệu Sĩ Nguyên trước, rồi giải khai thủ pháp Ngưng Mạch cho hắn.
Một lão nhân ứng tiếng:
- Tuân lịnh!
Lão lấy một chiếc hộp, mở nấp, trong hộp đó có hai đường dây màu đỏ, dài độ thước, mỗi đường có một chiếc khóa, lão dùng hai giây đó, trói tay trói chân Triệu Sĩ Nguyên.
Đoạn lão giải huyệt cho chàng.
Triệu Sĩ Nguyên đứng lên, cười lạnh:
- Các vị muốn gì?
Thiểm Hải Xuyên lấy giọng địch thù đáp:
- Lão phu cảnh cáo ngươi, đừng toan tính trốn đi mà khổ thân đấy! Ngươi đã bị Long Cân Ngọc Tỏa của bổn phái khóa chắc rồi đó nhé!
Lão day qua các lão nhân kia, ra lịnh:
- Giải khai thủ pháp Ngưng Mạch luôn cho Võ Lâm Tứ Khuyết, rồi phong bế toàn thân công lực của họ. Để cho họ tự do hành động, chúng ta khỏi nhọc điều độ họ trên đường dài.
Lão nhân họ Đường làm ngay y như lời Thiểm Hải Xuyên.
Tứ Khuyết cố vận khí ngầm phản kháng, cho khỏi bị chế ngự, song dù sao họ vẫn còn kém Đường lão nhân, nên vẫn bị phong bế võ công như thường.
Họ cười khổ, đứng lên bước đến Triệu Sĩ Nguyên.
Bọn Thiểm Hải Xuyên đưa năm người ra khỏi địa lao lên đại điện.
Xe đã được chuẩn bị sẵn sàng, trên xe có cổ quan tài, nấp quan tài đặt bên cạnh.
Thiểm Hải Xuyên lạnh lùng:
- Xin vô lễ với Thiếu lệnh chủ. Mời Thiếu lệnh chủ vào quan tài để lên đường kịp lúc!
Triệu Sĩ Nguyên bật cười ha hả:
- Đa tạ các vị có nhã ý đưa linh cửu của tại hạ!
Chàng bước vào áo quan, nằm xuống, có người bước tới, đậy nấp lại liền.
Bọn Tứ Khuyết cũng có mỗi người một cỗ quan tài, nhưng lúc họ bước vào quan tài, một đạo kình lực bỗng chạm mạnh vào huyệt Thiên tinh của họ, chẳng rõ do ai phóng ra.
Nhờ thế tất cả đều khôi phục công lực nguyên vẹn.
Họ rất mừng, song không hề để lộ một cảm nghĩ nào, lặng bước vào quan tài.
Quan tài có đục lỗ thông hơi, họ không ngột ngạt chút nào. Nằm trong đó, họ lợi dụng thời cơ, luyện công, cầu tiến, cũng chẳng thiệt gì.
Năm cỗ quan tài là phải có năm xe, mỗi xe do bốn ngựa kéo. Đoàn xe tang khởi hành liền.
Một cỗ xe nhẹ do bốn ngựa kéo, xe phải lướt nhanh.
Nằm trong cỗ quan tài, Triệu Sĩ Nguyên bắt đầu nghiên cứu về Long Cân Ngọc Tỏa.
Giây trói không ngắn lắm, người bị trói có thể làm mấy cử động nhỏ.
Triệu Sĩ Nguyên thử vận công, dang hay tay ra. Đường giây rất nhỏ song không đứt!
Bất giác chàng cau mày.
Chẳng những giây không đứt mà gút giây lại thắt chặt hơn, siết cổ tay chàng, máu chàng không chảy đều, làm chàng khó chịu vô cùng.
Khi chàng phân tán công lực thì gút giây lại lỏng như củ, chàng không còn nghe khó chịu nữa.
Thoạt đầu chàng thất vọng, song khi nào chàng nhận bại, lại cố vận dụng trí óc, tìm cách bứt phá đường giây quái dị đó.
Trong khi chàng suy tư thì xe cứ tiến tới, ngày cũng như đêm luôn ba hôm rồi, trừ những lúc ăn uống, xe ngừng lại, còn thì cứ kiêm trình mà tiến.
Nếu cần ngơi nghỉ, hoặc ăn uống, xe ngừng lại nơi hoang dã vào lúc nửa đêm thôi.
Những lúc đó thì Triệu Sĩ Nguyên và Tứ Khuyết được phép ra ngoài quan tài, hoạt động cho thoải mái.
Bọn Vô Cực phái làm như khoan hồng, chứ thực ra họ muốn kiểm tra xem Triệu Sĩ Nguyên có tìm cách bứt đứt đường giây, và Tứ Khuyết có khôi phục võ công chăng.
Triệu Sĩ Nguyên nhân cơ hội đó dùng phép truyền âm nhập mật chỉ điểm thêm cho Tứ Khuyết luyện công. Nhờ thế trong ba hôm qua, Tứ Khuyết thức ngộ rất nhiều, và họ thấy tiến bộ quan trọng.
Chỉ có Triệu Sĩ Nguyên thì chưa tìm được biện pháp phá Long Cân Ngọc Tỏa, chàng hơi lo ngại vì điều đó, chứ chưa hẳn là sợ.
Thiểm Hải Xuyên cũng có dùng truyền âm nhập mật liên lạc với chàng, song lão ta không giúp ích chàng được gì bởi những gì lão nghĩ ra, Triệu Sĩ Nguyên đều có nghĩ qua.
Dọc đường cũng có những trở ngăn nhỏ, vì đoàn xe chở quan tài dù sao cũng gây cho những người bắt gặp.
Những khách giang hồ chận đoàn xe đều bị bọn lão nhân Vô Cực phái đánh bại cả.
Cuối cùng đoàn xe cũng đến Thiếu Lâm tự.
Vô Cực phái được chưởng môn phương trượng tiếp đón, đưa vào biệt viện, tạm nghỉ mệt một lúc, rồi Châu Thiên Nhậm mới bàn lãnh Thiếu Lâm tự với cị tân chưởng môn là Phổ tế đại sư.
Phổ Tế đại sư là đệ tử thứ năm của vị chưởng môn tiền nhiệm là Trí Năng đại sư.
Từ ngày Phổ Tế đại sư tiếp nhận chứt chưởng môn, đại sư tuyên cáo thoái xuất giang hồ.
Tuy ở lại căn cứ của mình, Phổ Tế đại sư cầm như cô đơn cực độ, quanh mình không có một vị hộ pháp nào, ngoài mấy tiểu sa di hầu trà.
Còn Châu Thiên Nhậm thì luôn luôn có tám vị lão hộ pháp công lực cao siêu, nhìn qua tình hình cũng thấy Vô Cực phái mạnh thế hơn nhiều.
Phổ Tế đại sư cất tiếng:
- Châu chưởng môn đến đây, bổn tòa không hay biết sớm thành ra cuộc tiếp nghinh không được chu đáo!
Châu chưởng môn đi ngay vào đề:
- Vô Tình lệnh chủ đã thông tri đến Thiếu Lâm tự, đại sư có tiếp nhận chưa?
Phổ Tế đại sư ấp úng:
- Tiếp nhận rồị.. nhưng...
Châu Thiên Nhậm chận lời:
- Chẳng có nhưng gì cả! Lão phu xin hỏi đại sư, ngày nào đại sư mới giao Thiếu Lâm tự cho lão phu chưởng quản?
Phổ Tế đại sư lộ vẻ khó khăn:
- Nhờ Vô Tình lệnh chủ, bổn tòa được lên chức vị chưởng môn, vì mới nắm quyền, bổn tòa chưa có đủ thời gian lập oai tín, chỉ sợ không khống chế nổi toàn thể tăng nhân trong bổn tự. Nếu bây giờ giao Thiếu Lâm tự ngay cho Châu chưởng môn, thì khó tránh được sự phản kháng của bổn phái. Bổn tòa yêu cầu Châu chưởng môn tạm khoang hạn một thời gian ngắn, cho bổn tòa thu xếp người và việc.
Châu Thiên Nhậm cười lạnh:
- Khoang hạn? Mấy hôm chứ? Đại sư không thấy là toàn thể bổn phái đều đến đây hết cả rồi đó sao?
Phổ Tế đại sư trầm ngâm một chút:
- Phía sau núi có viện bồ đề rất rộng, quý phái tạm thời lưu trú tại đó, chờ bổn tòa an bày sự việc trong bổn tự xong xuôi rồi sẽ bàn giao.
Châu Thiên Nhậm bật cười hắc hắc:
- Lão phu không thể chờ đợi! Đại sư cứ cho biết kẻ ngăn trở là ai, tự lão phu sẽ giải quyết sự tình ngay với kẻ đó!
Phổ Tế đại sư cười khổ:
- Trong Thiếu Lâm tự, bổn tòa có rất ít người tâm phúc, còn đa số thì không bao giờ chấp thuận để bổn tòa hiến dâng ngôi chùa cho người ngoài. Chính đa số đó là trở lực, chứ nào phải một vài người.
Châu Thiên Nhậm hừ một tiếng:
- Đại sư sẽ đối phó làm sao với đa số đó?
Phổ Tế đại sư thở dài:
- Nhượng chùa là việc quan trọng, vượt hẳn quyền hạn một chưởng môn, dù bổn tòa có muốn tuân lệnh Vô Tình lệnh chủ để đáp ơn phần nào trong muôn một, cũng bất lực! Nếu bổn tòa hạ lệnh trục xuất hằng ngàn người cùng một lượt thì chắc chắn là có phản ứng lớn lao, hậu quả như thế nào hẳn Châu chưởng môn cũng đoán được.
Châu chưởng môn cao giọng:
- Đại sư có nhiều lý do quá chừng!
Phổ Tế đại sư cúi đầu:
- Xin Châu chưởng môn châm chước cho!
Châu Thiên Nhậm lạnh lùng:
- Đại sư nhờ ngoại lực chiếm được quyền caọ..
Lão biểu hiện một thủ pháp, uy hiếp Phổ Tế đại sư.
Phổ Tế đại sư biến sắc:
- Châu chưởng môn thận trọng lời nói! Nếu các đệ tử bổn phái nghe được...
Đại sư trấn định tâm thần, tiếp luôn:
- Bổn tòa có chết cũng chẳng đáng tiếc, chỉ sợ làm hỏng việc của Vô Tình lệnh chủ.
Châu Thiên Nhậm trầm gương mặt:
- Lão phu không màng gì đến việc Vô Tình lệnh chủ, lão phu chỉ nhắm vào ngôi chùa Thiếu Lâm tự này thôi. Kỳ hạn trong vòng ba hôm phải giao chùa cho lão phu, nếu không thì đừng trách lão phu có thái độ quyết liệt.
Lão đập tay xuống bàn.
Bàn không gãy, sau tiếng bốp vang lên, chân bàn lún xuống nền, mặt bàn ngang mặt nền.
Đoạn lão quát:
- Lên!
Lão đưa cao tay, hấp lực từ bàn tay hút chiếc bàn trở lên khỏi mặt nền.
Điều lạ lùng là chiếc bàn vẫn nguyên vẹn, đến lớp sơn bên ngoài gỗ cũng chẳng trầy một vệt nhỏ.
Nhưng dưới chân bàn, nền nhà bị khuyết một lỗ to bằng mặt bàn.
Châu Thiên Nhậm vừa thi triển thủ pháp Hóa Vật Thành Cương, uy hiếp tinh thần Phổ Tế đại sư.
Phổ Tế đại sư khiếp đảm đến xanh mặt.
Kể cả Trí Minh, Trí Năng, nhị vị đại sư trong chùa, chẳng một nhà sư nào có công lực ngang Châu Thiên Nhậm, đừng nói là hợp, điều đó thì Phổ Tế đại sư biết lắm rồi.
Và như vậy thì đại sư còn mong gì dám phản kháng Châu Thiên Nhậm?
Châu Thiên Nhậm thị oai xong, bật cười ha hả:
- Ngươi nên nhớ là lão phu hạn định cho ba hôm thôi nhé! Lão phu mong ngươi đừng để có chuyện đáng tiếc xảy đến cho ngươi.
Lão không cần gọi đối phương là đại sư nữa.
Thốt dứt câu, lão đứng lên dẫn tám vị trưởng lão ra liền.
Phổ Tế đại sư thở dài, hối tiếc là mọi sự đều muộn rồi, phải chi trước kia đại sư đừng quá tham vọng...
Bỗng đại sư hét to:
- Kẻ nào đó? Tại sao không tuân lịnh bổn tòa? Ngang nhiên vào đây mà không sợ tội vi phạm quy củ sao?
Đôi mắt sáng quắc, nhìn đăm đăm ra cửa, đại sư ngầm vận công vào hai cánh tay, chờ biến.