04-04-2008, 09:45 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 55
Thá»i gian online: 2 giá» 39 phút 59 giây
Thanks: 11
Thanked 13 Times in 5 Posts
THÆ¯Æ NG HẢI – PHƯỢNG CA
Chương 24 – Hồi 2
Dịch giả: StormRaider
Nguồn: Tà ng thư viện
Cốc Bình Nhi nghiêng ngưá»i qua, tay chống cằm nhìn hắn cưá»i nói:
- Anh đó, tháºt là hung dữ, còn giả bá»™ anh trai nữa, tháºt ra trong lòng thì lại rất yêu thÃch em. Lúc còn nhỠăn cam Phúc Kiến, quả cam nhá», trẻ con lại nhiá»u, má»i ngưá»i Ä‘á»u già nh giáºt mà ăn nhưng anh lại lấy phần cá»§a mình nhưá»ng cho em. Sau nà y anh quay vá» Äông Äảo, thấy cái khoen tai cá»§a em sứt mẻ liá»n là m má»™t đôi cá»±c đẹp cho em. Còn nữa, năm đó em bị hà n táºt, phải có năm loại vị thuốc quý hiếm, anh không quản gian khổ kiếm thuốc cho em, lại nghe nói da cáo trắng có thể trị bệnh đó liá»n Ä‘i hẳn tá»›i cá»±c bắc mua da cáo trắng cho em… anh đối xá» vá»›i em tốt thế nà o, em Ä‘á»u ghi nhá»› cả trong lòng…
Cốc Chẩn nhắc lại nghÄ©a cÅ© vốn là muốn kÃch động tình cảm để xúi giục Cốc Bình Nhi, nhưng không ngá» Cốc Bình Nhi nói đến việc xưa lại khiến hắn phải nghìn vạn tÆ¡ lòng, trầm mặc hồi lâu rồi thở dà i nói:
- Bình Nhi, cô không giống như Bạch Tương Dao. Ta tuy háºn bầ ấy nhưng đối vá»›i em gái trong nhà như cô…
Cốc Bình Nhi mặt hoa hơi nhăn lại, bỗng quay đầu đi lạnh nhạt nói:
- Anh nói như thế, em không thÃch đâu…
Cốc Chẩn nói:
- Cô không thÃch thì cÅ©ng chẳng có cách nà o. Äá»i nà y nếu ta muốn cưới vợ thì cÅ©ng sẽ chỉ cưới má»™t mình Diệu Diệu mà thôi.
Cốc Bình Nhi quay đầu lại, phút chốc lệ trà n đôi mắt, ngưá»i khẽ run lên. Cốc Chẩn lòng dạ kiên cưá»ng, đối mặt vá»›i cô. Cốc Bình Nhi mÃm môi, run giá»ng nói:
- Cho dù, cho dù xảy ra việc kia mà anh cũng muốn cưới cô ta ư?
Cốc Chẩn lắc đầu nói:
- Quá lắm thì ta không cưới cô ấy cÅ©ng sẽ không cưới cô, sống cô đơn cả Ä‘á»i.
Cốc Bình Nhi háºm há»±c nói:
- Hừ, anh cÅ©ng tháºt nhẫn tâm.
Cốc Chẩn nói:
- Cô biết rồi thì tốt.
Cốc Bình Nhi ánh mắt thoáng sắc lạnh, thản nhiên nói:
- Nếu váºy, Diệu Diệu chết rồi thì sao?
Cốc Chẩn trong lòng trầm xuống, rÃt giá»ng nói:
- Bình Nhi, cô điên rồi ư?
Cốc Bình Nhi lắc đầu nói:
- Anh yên tâm, em sẽ không giết cô ta, nhưng ngưá»i khác muốn giết cô ta thì em cÅ©ng chẳng có cách nà o.
Cốc Chẩn nói:
- Ai muốn giết cô ấy?
Cốc Bình Nhi nói:
- Ngưá»i muốn giết cô ta nhiá»u lắm, nà o là Phong Quân Hầu ư, Lôi Äế TỠư, Thiên Toán ư, Äịa Mẫu ư. Cho dù không có nhân há»a thì cÅ©ng có thiên tai, có khi thuyá»n cô ta ngồi không cẩn tháºn tiến và o xoáy nước trên biển, hay lúc ngá»§ không cẩn tháºn để lá»a cháy thiêu chết, hoặc lúc lên núi không may bị rắn độc cắn chết, bao nhiêu cách chết như váºy, ai mà nói rõ được?
Dáng vẻ cô thản nhiên, nói ra tuy là việc đáng sợ mà chẳng khác gì nói chuyện vui cưá»i cả.
Cốc Chẩn nhìn cô má»™t lúc rồi chợt ha ha cưá»i lá»›n:
- Hay lắm, hay lắm, không thẹn là con gái của Bach Tương Dao?
Cốc Bình Nhi nhìn hắn, thở dà i nói:
- Trong lòng anh oán háºn em phải không? Em đã sá»›m nghÄ© kỹ rồi, nếu không thể khiến anh yêu thương em thì cÅ©ng phải khiến anh háºn em, oán em, nói tóm lại muốn anh cả Ä‘á»i nà y phải nhá»› tá»›i em, ngay cả lúc nằm mÆ¡ cÅ©ng không quên được.
Cốc Chẩn bỗng trợn tròn hai mắt, quát lên:
- Nếu không phải là em gái ta thì ta nhất định sẽ nhổ nước bá»t và o mặt cô.
Cốc Bình Nhi nghiêng ná»a khuôn mặt yêu kiá»u ra, cưá»i rúc rÃch nói:
- Anh hôn em là được, nhổ thì miễn cho.
Cốc Chẩn trừng mắt nhìn cô hồi lâu rồi bá»—ng cưá»i cưá»i nói:
- Cô điểm huyệt đạo của ta rồi, ta là m sao có thể hôn cô được.
Cốc Bình Nhi nghoẹo đầu nhìn hắn giây lát rồi khẽ cưá»i nói:
- Em biết rồi, anh ngoà i mặt cưá»i hi hi nhưng trong lòng lại có ý đồ xấu xa. Nhưng em không sợ, ba năm nay võ công cá»§a em đã giá»i hÆ¡n nhiá»u, anh đó, thì vẫn như cÅ©. Em chỉ cần má»™t đầu ngón tay cÅ©ng có thể đánh ngã được anh.
Nói rồi dà dà ngón tay và o trán hắn, lại hôn hắn một cái rồi mới giải khai huyệt đạo của Cốc Chẩn.
Cốc Chẩn đứng dáºy nhìn xung quanh rồi bá»—ng ngồi xuống má»™t tảng đá, cưá»i nói:
- Bình Nhi, năm xưa võ công của cô còn không bằng ta, mới chỉ hai năm tại sao đã thà nh cao thủ rồi?
Cốc Bình Nhi nói:
- Em cÅ©ng giống như anh ghét luyện võ, chỉ là hai năm nay em vì luyện võ công mà phải chịu nhiá»u khổ sở…
Cốc Chẩn nói:
- Tại sao lại muốn khổ sở chứ, má»i ngưá»i võ công ngang nhau là tốt, cô lại cáºy mạnh hiếp yếu thế nà y tháºt quá bất công.
Cốc Bình Nhi hơi lộ vẻ đau buồn, thở dà i nói:
- Anh tin cũng được, không tin cũng chẳng sao. Em khổ luyện võ công toà n là để đến Ngục đảo cứu anh…
Cốc Chẩn thấy cô vừa nói mắt vừa đỠlên thì không khá»i nảy lòng thương tiếc, nhưng lại tá»± cảnh tỉnh chÃnh mình, cô gái nà y có phong cách cá»§a bà mẹ, giá»i che Ä‘áºy dèm pha, sở trưá»ng đóng kịch, nếu như cứ má»m lòng thế nà y thì cÆ¡ há»™i sẽ qua mất, liá»n cưá»i nói:
- Nói như váºy thì ta chẳng phải rất có công trạng ư?
Cốc Bình Nhi nhìn hắn một chút rồi khe khẽ thở dà i nói:
- Em biết mà , anh sẽ không tin đâu.
- Trước hết đừng nói chuyện đó nữa. – Cốc Chẩn nói – Hiện giỠta lạc và o tay cô, cô muốn đối xỠvới ta thế nà o?
Cốc Bình Nhi nói:
- Anh không thể đứng chân ở Trung Nguyên, chúng ta chi bằng trốn tá»›i Nam Hải hay Man Hoang hay tá»›i Cá»u Dịch tuyệt vá»±c [ngưá»i dịch: chÃn chá»— xa xôi hoang vắng ???] tránh Ä‘á»i mà sống, anh nói có được không?
Cô chăm chú nhìn Cốc Chẩn đầy vẻ mong đợi.
- Không được! – Cốc Chẩn lắc đầu nói – Nếu ta bỠchạy thì chẳng phải có lợi cho đám muốn hại ta sao?
Cốc Bình Nhi nói:
- Nếu anh không chạy thì hoặc là chỉ có má»™t con đưá»ng chết, hoặc là lại bị nhốt và o Ngục đảo.
Cốc Chẩn nói:
- Việc có liên quan đến Bạch Tương Dao, cô trước sau Ä‘á»u gặp khó, nếu không chịu nói ra sá»± tháºt thì ta cÅ©ng không trách cô. Nhưng ta muốn rá»a sạch oan khuất, sao cô lại ngăn cản ta? Thế nà y Ä‘i, cô và ta đánh cuá»™c má»™t phen được chứ?
Cốc Bình Nhi nói:
- Äánh cuá»™c thế nà o?
Cốc Chẩn nói:
- Võ công cô tiến mạnh, ta còn thua xa, váºy chúng ta đấu võ. Nếu ta thắng thì cô để ta Ä‘i bắt Uông Trá»±c, nếu cô thắng thì ta cùng cô tá»›i Cá»u Dịch tuyệt vá»±c.
Cốc Bình Nhi giáºt mình, trong lòng nổi lên má»™t tráºn mừng vui Ä‘iên cuồng, vá»— tay nói:
- á»i chà , anh nói tháºt đấy chứ?
Cốc Chẩn nói:
- Tuyệt không đùa cợt.
Cốc Bình Nhi nghĩ ngợi rồi lắc đầu nói:
- Anh nhất định có quỷ kế, nếu thực sự đấu võ thì anh nhất định sẽ thua.
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Ta có quá»· kế gì? Chỉ có Ä‘iá»u chúng ta xuất thân từ gia đình có tiếng tăng vá» võ há»c, nếu như quyá»n qua cước lại, Ä‘ao đâm kiếm chém thì chẳng khác gì kẻ mãi võ bên đưá»ng, là m mất thể diện cá»§a tổ tông.
Cốc Bình Nhi khẽ cưá»i, nói:
- Em biết anh định nói gì rồi. Cha thưá»ng nói ngưá»i há»c võ thì loại hà ng đầu thắng ở khà độ lòng dạ. Loại hạng hai thắng ở ná»™i công chân khÃ, còn loại thấp kém nhất má»›i đấu quyá»n cước chiêu thức. Chẳng lẽ anh muốn đấu lòng dạ khà độ vá»›i em ư?
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Lòng dạ khà độ cho dù muốn đấu cũng không biết phải đấu thế nà o. Chúng ta đà nh phải đấu kiểu hạng hai, đấu nội công chân khà thôi.
Cốc Bình Nhi nghe váºy bá»—ng gáºp ngưá»i cưá»i khanh khách. Cốc Chẩn nói:
- Cô cưá»i gì váºy?
Cốc Bình Nhi khó khăn lắm má»›i nén được cưá»i, nói:
- Nếu nói đấu quyá»n cước thì em còn tin được và i phần, nhưng nói đến ná»™i công chân khà thì tháºt buồn cưá»i quá. Ca ca anh từ nhá» tÃnh đã như con khỉ, muốn anh ngồi xếp bằng luyện công còn khó hÆ¡n là lên trá»i. Cha đã đánh anh vô số lần mà anh vẫn không nghiêm túc, lại còn nói những gì: “Võ công chỉ là trò vặt. Gia Cát Lượng không biết võ nhưng vẫn cầm quân thắng tráºn như thưá»ng. Ngưá»i là đảo vương cá»§a Äông Äảo cÅ©ng chưa chắc đã lợi hại bằng Gia Cát Lượng đâu.†là m cha tức giáºn đến mức tát anh ngay tại chá»— khiến mặt anh sưng vù cả lên.
Cốc Chẩn bị cô nói đến việc xấu hồi nhá» thì bất giác xoa xoa mÅ©i, lúng túng cưá»i nói:
- Äó là việc đã qua rồi, ta bị nhốt hai năm ở Ngục đảo, không có gì để là m nên luyện hai năm ná»™i công, có khi không thua cô đâu.
Cốc Bình Nhi nhìn hắn ná»a tin ná»a ngá», nói:
- Váºy đấu như thế nà o?
Cốc Chẩn nói:
- Äấu ná»™i công rất nguy hiểm, chúng ta là anh em việc gì phải đánh nhau sống chết, tất nhiên là đấu văn rồi.
Cốc Bình Nhi gáºt đầu nói:
- Là đấu nội kình phá đá hay là ngắt lá phi hoa?
Cốc Chẩn trong lòng kinh hãi nghi ngá», thầm nghÄ©: “Con bé nà y chắc là ăn được loại linh dược cấp tốc nà o rồi, chứ nếu không là m sao trong thá»i gian ba năm có thể luyện đến mức ná»™i kình phá đá, ngắt lá phi hoa được?†Trong lòng nghÄ© như váºy nhưng ngoà i mặt không tá» vẻ gì, lại lắc đầu cưá»i nói:
- Như thế thì tầm thưá»ng quá, chúng ta đấu ngâm mình trong nước nóng được chứ?
- Ngâm mình trong nước nóng?
Cốc Bình Nhi lá»™ vẻ nghi ngá», lòng thầm nghÄ© ná»™i kình phá đá, ngắt lá phi hoa là tầm thưá»ng thì chẳng lẽ ý tưởng ngâm mình trong nước nóng đó lại không tầm thưá»ng sao?
Cốc Chẩn nhìn ra lòng ngá» vá»±c cá»§a cô, liá»n cưá»i rồi nói:
- Ngâm mình nà y tuyệt không phải là tắm rá»a, mà là đem toà n thân chìm và o trong nước nóng, không được nhô đầu lên để hÃt thở, ai ngâm cà ng lâu thì ngưá»i đó thắng.
Cốc Bình Nhi hai má hÆ¡i đỠlên, mÃm môi rồi mỉm cưá»i nói:
- à tưởng đó cá»§a anh… chẳng thà nh tháºt gì cả.
Cốc Chẩn biết cô nói là mình muốn thừa cÆ¡ để xem cô tắm, nhưng cÅ©ng không giải thÃch mà chỉ cưá»i cưá»i, cầm lên má»™t cà nh cây cắm xuống mặt đất, sau đó vẽ các vạch giá» xung quanh, nói:
- Lấy cái nà y để Ä‘o bóng mặt trá»i tÃnh thá»i gian, bây giá» là giá» Mão má»™t khắc, ai xuống nước trước?
Cốc Bình Nhi thầm nghÄ©: “Nếu mình xuống nước trước thì không dám đảm bảo ca ca không thừa cÆ¡ là m trò, lấy mất quần áo cá»§a mình, lúc đó thì tháºt là há»ng bét. Nhưng nếu ca ca xuống nước trước, mình ở trên bá» xem trước xem ca ca có tháºt có ná»™i công cao minh không, nếu ná»™i công chỉ bình thưá»ng thì mình Ä‘iểm huyệt đạo cá»§a anh ấy rồi lại xuống, như thế có thể tránh được sÆ¡ xuất. Còn nếu ca ca quả tháºt ná»™i công cao mình thì mình cÅ©ng có thể phòng bị.†NghÄ© mấy lần rồi liá»n cưá»i nói:
- Anh xuống trước đi.
Cốc Chẩn nói:
- ÄÆ°á»£c, váºy cô quay ngưá»i Ä‘i.
Cốc Bình Nhi nghi ngỠnói:
- Äể là m gì?
Cốc Chẩn nói:
- Cởi quần áo chứ gì, cô muốn xem nam nhân mông Ä‘Ãt nam nhân sao?
Cốc Bình Nhi hừ khẽ, nói:
- Ai biết anh có thừa cơ muốn chạy trốn không?
Cốc Chẩn nói:
- Bản lÄ©nh ta thế nà y còn chạy Ä‘i đâu được nữa? Cô nghe tiếng nước vang lên thì láºp tức quay ngưá»i lại, chắc thá»i gian cÅ©ng không lâu đâu.
Tà i sản của duong66
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 06:07 PM .
05-04-2008, 12:36 AM
Cây Si Của Phoenix
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 833
Thá»i gian online: 2 tháng 0 tuần 5 ngà y
Thanks: 320
Thanked 4,685 Times in 158 Posts
THÆ¯Æ NG HẢI – PHƯỢNG CA
Chương 24 – Hồi 3
Nguồn: Tà ng Thư Viện.
Dịch giả: StormRaider
Cốc Bình Nhi tuy cảm thấy nghi ngá» nhưng nhất thá»i vẫn chưa tìm ra chá»— nà o sÆ¡ hở, chỉ đà nh quay ngưá»i Ä‘i. Cốc Chẩn má»™t mặt nhìn cô, má»™t mặt nhanh chóng cởi quần áo, lấy má»™t ống quần buá»™c và o thắt lưng, rồi lấy đầu kia thắt lưng buá»™c và o má»™t ống tay áo thắt nút lại, như váºy quần áo dÃnh liá»n và o nhau đã dà i hÆ¡n má»™t trượng, lại đặt đầu ống quần còn lại xuống bá» suối, dùng má»™t khối đá lá»›n nặng trăm cân giữ chặt, dưới khối đá trăm cân lại chèn thêm má»™t khối đá nhỠđể khối đá lá»›n lắc lư sắp rÆ¡i xuống nước. Bố trà xong cÆ¡ quan, Cốc Chẩn lại nắm chặt ống tay áo còn lại, rón rén chuồn và o rừng tùng bên suối, vừa lùi vừa cưá»i nói:
- Ta muốn xuống nước đây, không được nhìn trộm nhé.
Cốc Bình Nhi hừ một tiếng, nói:
- Câu đó chút nữa sẽ y nguyên nói lại với anh…
Cốc Chẩn cẩn tháºn chui và o rừng tùng, sau khi nÃn thở thì bá»—ng cầm ống tay áo ra sức kéo mạnh. Nút thắt tuá»™t ra, áo, quần cÅ©ng tách rá»i, nhưng đủ để chuyện động tảng đá lá»›n cách má»™t trượng. Bõm má»™t tiếng, tảng đá lá»›n lăn xuống nước là m hoa nước bắn lên tung tóe. Cốc Bình Nhi sợ hắn giở trò nên láºp tức quay ngưá»i, mắt thấy quần áo già y mÅ© tán loạn khắp nÆ¡i thì láºp tức báºt cưá»i, thầm nghÄ©: “Nam nhân Ä‘á»u lôi thôi nhếch nhác thế nà y cả.â€
Cô tuyệt không ngá» tá»›i Cốc Chẩn lại có thể đứng trong rừng tùng cách hÆ¡n trượng đẩy khối đá trăm cân nên cẩn tháºn thu dá»n quần áo gấp lại cẩn tháºn rồi đến bên bá» suối nước nóng định thần nhìn xuống, nhưng chỉ thấy khà nóng phá»§ đầy mặt nước lúc tụ lúc tán, trong suối có váºt gì cÅ©ng má» má» chẳng rõ, ẩn hiện thấy trong đám đá vụn có má»™t cái bóng Ä‘en to lá»›n thì Ä‘oán là Cốc Chẩn, liá»n thầm nghÄ©: “Anh tất nhiên không chịu được lâu rồi.†Liá»n ngồi xuống bên suối, vân vê tóc mai ná»±ng nịu con mèo, đôi má trắng như tuyết khẽ mỉm cưá»i, chìm trong hÆ¡i nước cá»§a suối nước nóng, bóng dáng lúc ẩn lúc hiện như tiên nữ trong rừng.
Cốc Chẩn trần như nhá»™ng cuá»™n tròn trong rừng tùng, nÃn thở nhìn Cốc Bình Nhi, trong lòng pháºp phồng lo lắng. Không ngá» trong núi lạnh lẽo, từng tráºn gió lạnh đổ tá»›i thổi khiến y cả ngưá»i run lên bần báºt, mấy lần muốn nhẩy cẫng lên, chỉ háºn Cốc Bình Nhi Ä‘ang ngồi cách má»™t trượng, nếu có động tÄ©nh tất sẽ bị phát hiện nên phải cuá»™n thà nh má»™t cục nghiến răng chịu khổ. Bá»—ng thấy con mèo ba tư trong lòng Cốc Bình Nhi lưá»i nhác mở mắt, đôi mắt xanh lè chuyển động nhìn sang phÃa nà y. Cốc Chẩn bị nó nhìn và o thì thân thể như bị kim châm, trong lòng rất không thoải mái, thầm nghi ngá» nghÄ©: “Con súc sinh nà y chẳng lẽ đã nhìn thấy mình rồi?â€
Cốc Bình Nhi thì táºp trung và o suối nước nóng, hoà n toà n không ngá» Cốc Chẩn lại nấp trong rừng tùng sau lưng. Ngồi được má»™t lúc, cô nhìn cái đồng hồ mặt trá»i bá»—ng cảm thấy có chút không hợp lý, liá»n đứng dáºy đánh ra mấy chưởng xua tan hÆ¡i nóng trên mặt nước, định thần nhìn kỹ thì dưới đáy nước chỉ thấy đá to đá nhá» chứ chẳng thấy ngưá»i đâu. Cốc Bình Nhi thân mình run lên kêu không hay rồi đưa mắt nhìn ra, chỉ thấy dòng suối nước nóng đó từ cái hồ sâu nà y chảy ra, chảy qua má»™t Ä‘oạn suối nhá» rồi xuyên qua vô số đám cây uốn lượn chảy ra xa.
- á»i chà , ta quên mất cái nà y rồi.
Cốc Bình Nhi giáºm chân rồi chạy vá»™i mấy bước, bá»—ng nghÄ© ra Ä‘iá»u gì liá»n quay trở lại nhặt đống quần áo trên mặt đất lên, hấp tấp triển khai thân pháp chạy dá»c theo con suối nhỠđó Ä‘i mất.
Cốc Chẩn nghÄ© rằng Cốc Bình Nhi thông minh có thừa nhưng không đủ tinh tế nên cố ý bà y ra bá»™ dạng như váºy để khiến cô cho là mình đã theo dòng nước chạy trốn. Cốc Bình Nhi trong lúc vá»™i vã tất sẽ men theo suối Ä‘uổi theo, lúc đó hắn sẽ có thể ra khá»i rừng tùng chỉnh lại quần áo rồi nhẹ nhà ng bá» Ä‘i. Nhưng không ngá» tâm tư Cốc Bình Nhi Ä‘á»u dồn lên ngưá»i hắn, sợ Cốc Chẩn sau khi ra khá»i mặt nước bị rét nên nhất thá»i nhiá»u chuyện lại ôm theo cả quần áo chạy Ä‘i.
Cốc Chẩn cả ngưá»i trần truồng đỠá»ng lên, kêu khổ không ngá»›t, nhưng cÅ©ng không dám chá» lâu, đà nh phải hai tay ôm ngá»±c chui và o má»™t cánh rừng. Gió núi tạt thẳng và o mặt, sương lạnh thấu và o da thịt rét đến mức cả ngưá»i hắn run lên cầm cáºp, trong lòng chỉ biết nói: “Con… con bà nó chứ, nếu… nếu lúc nà y mà có má»™t con… con hổ nhảy ra thì… thì tháºt là tiện lợi, lão… lão tá» cả ngưá»i nhẵn nhụi, có… có thể là m con gà dứt lông bá» chạy luôn…†Chạy quá vá»™i và ng nên hÆ¡i không để ý liá»n dẫm phải má»™t cái gai, lòng bà n chân Ä‘au nhói lên đà nh phải ngồi phệt xuống, đưa tay lần mò nhổ gai, còn Ä‘ang nghÄ© là m thế nà o kiếm Ãt lá cây che mấy chá»— kÃn thì bá»—ng nghe tiếng cưá»i rúc rÃch yêu kiá»u rồi từ trên trá»i rÆ¡i xuống má»™t đống quần áo già y mÅ©.
Cốc Chẩn ngẩn ra, nhÃu nhÃu mà y rồi chầm cháºm mặc lại quần áo, đưa mắt nhìn lên thì chỉ thấy Cốc Bình Nhi ôm con mèo Ba Tư đứng trên má»™t cây cổ thụ chá»c trá»i, giẫm lên má»™t nhánh cây nhá» nhún lên nhún xuống chÆ¡i đùa. Cô thấy hắn nhìn đến thì cưá»i hi hi nói:
- Hảo ca ca, lần nà y tÃnh là ai thắng đây?
Cốc Chẩn nói:
- Tất nhiên là ta thắng rồi. Cô không đợi ta từ suối nước nóng trồi lên đã tá»± bá» Ä‘i, rõ rà ng là thấy công phu nÃn thở cá»§a ta ghê gá»›m, tá»± biết không thắng được nên lâm tráºn bá» chạy.
Cốc Bình Nhi nhẹ nhà ng nhảy xuống, đưa ngón tay phết phết và o mặt, nói:
- Không biết xấu hổ. Anh còn chưa xuống nước mà chỉ là m trò linh tinh.
Da mặt cô nõn nà , đầu ngón tay lướt qua liá»n lưu lại mấy vết hồng hồng. Cốc Chẩn thì lại hoà n toà n ngược lại, hÆ¡n ở chá»— da mặt dầy cui, chỉ cưá»i khà khà nói:
- Cô không nháºn thua thì ta còn có cách nà o nữa đây?
Cốc Bình Nhi nói:
- Äã như váºy thì đấu lại được không?
Cốc Chẩn đảo mắt, cưá»i nhạt nói:
- Có đấu nữa cô cÅ©ng chỉ thua chứ không thắng được. Thế nà y váºy, chúng ta lại đấu khing công được chứ?
Cốc Bình Nhi cưá»i nói:
- Anh lại có quá»· kế gì váºy?
Cốc Chẩn nói:
- Ta tá»± có thần thông, việc gì phải dùng quá»· kế. Cô nhìn thấy ngá»n cây tùng nghiêng nghiên đằng xa kia không? Ai đến dưới cái cây đó trước thì coi như ngưá»i đó thắng.
Cốc Bình Nhi nói:
- ÄÆ°á»£c rồi, đấu lại má»™t lần, anh không được giở trò nữa đấy.
- Ai giở trò chứ. – Cốc Chẩn phì má»™t tiếng, nói – Ta đếm đến ba, hai ngưá»i chúng ta đồng thá»i cất bước. Má»™t, hai, ba…
Cốc Bình Nhi tung mình lên liá»n trôi Ä‘i như là n khói nhạt, nhẹ nhà ng như chim hồng, chốc lát đã lướt Ä‘i mưá»i trượng rồi ghé mắt nhìn lại thì thấy Cốc Chẩn má»›i chạy được hai trượng, bất giác cưá»i thầm rồi lại phi thân thêm mấy trượng nữa, quay đầy lại nhìn thì bá»—ng không thấy bóng dáng Cốc Chẩn đâu nữa. Cốc Bình Nhi trong lòng trầm xuống nhưng tuyệt không láºp tức Ä‘uổi theo mà lại tung mình nhảy lên ngá»n má»™t cây đại thụ, như má»™t con chim lá»›n Ä‘en xì lăng không tìm kiếm, phạm vi mấy dặm Ä‘á»u thu và o tầm mắt. Chỉ thấy Cốc Chẩn Ä‘ang rón rén chui và o trong má»™t lùm cây tùng.
Cốc Bình Nhi khẽ cưá»i, triển khai khinh công Ä‘iểm nhẹ mÅ©i chân, rÆ¡i xuống má»™t cây đại thụ khác, chỉ mấy lần tung mình như váºy đã đến trên đầu Cốc Chẩn, nhẹ nhà ng như tiên nữ giáng trần rÆ¡i xuống trước mặt Cốc Chẩn.
Cốc Chẩn bá»—ng bị giáºt mình thì không tá»± chá»§ được đánh ra má»™t quyá»n. Cốc Bình Nhi cưá»i nói:
- Hay lắm, vẫn là muốn đấu quyá»n cước ư?
Rồi má»™t tay ôm mèo, má»™t tay dùng “Tuyết Hồng trảo†chặn quyá»n cá»§a Cốc Chẩn, chân quét ná»a vòng định khiến hắn vấp ngã, chỉ là vừa xuất cước thì lại không nỡ, láºp tức thu chân lại dùng ra “Thiên Lãng Thiên Äiệp thủ†chuyển đến sau lưng Cốc Chẩn, trong chá»›p mắt đã đưa tay Ä‘áºp khẽ lên đầu vai và lưng hắn mưá»i cái.
Cốc Chẩn như chưa nháºn ra, lại quay ngưá»i lại vung quyá»n đánh. Cốc Bình Nhi lắc đầu nói:
- Ca ca, điểm đến là dừng, anh đã thua rồi.
Cốc Chẩn nghe mà như không nghe, vẫn tay đấm chân đá chẳng thà nh phương pháp nà o.
Cốc Bình Nhi trong lòng hÆ¡i tức giáºn, dùng má»™t chiêu “Vô Äịnh cước†là m Cốc Chẩn lá»™n má»™t cái ngã lăn, sống mÅ©i Ä‘áºp và o má»™t hòn đá máu tươi chảy ra. Cốc Bình Nhi thấy váºy thì trong lòng hoảng loạn, cúi ngưá»i đỡ dáºy nhưng bị Cốc Chẩn xoay tay đánh má»™t quyá»n mạnh và o thắt lưng, tuy có ná»™i kình há»™ thể, không Ä‘au đớn nhiá»u nhưng trong lòng Cốc Bình Nhi như bị dao cắt vô cùng khó chịu. Äang định mở lá»i thì bá»—ng thấy Cốc Chẩn bò dáºy, trợn mắt nghiến răng mặt đầy máu, hoa tay múa chân như Ä‘iên như cuồng.
Cốc Bình Nhi thấy váºy phần thì sợ hãi, phần thì buồn rầu, cố gắng đỡ mưá»i mấy chiêu, má»—i lần định nặng tay thì lại cảm thấy má»m lòng, chợt nhảy lùi lại hÆ¡n trượng kêu lên:
- Em, em không đánh với anh nữa…
Rồi đưa tay ôm mặt ngồi phệt xuống đất khóc òa lên.
Cốc Chẩn ngẩn ngưá»i rồi bá»—ng ngã lăn ra, trừng mắt thở hồng há»™c mắng chá»i:
- Nha đầu thối, bảo ngưá»i đánh vá»›i ta, bảo nha đấu thối ngươi đánh ta…
Chợt cảm thấy mắt mÅ©i cay xè liá»n dụi dụi mắt đến lúc nước mắt trà n ra.
Cốc Bình Nhi khóc má»™t lúc rồi lau nước mắt, đứng dáºy kêu lên:
- ÄÆ°á»£c, anh nhất định muốn tẩy hết oan khuất gì gì, em sẽ để anh là m.
Liá»n không nói không rằng dắt Cốc Chẩn dáºy chạy và o trong núi. Cốc Chẩn tức giáºn nói:
- Cô là m gì thế?
Vừa định vùng vẫy thì lại bị Cốc Bình Nhi nhắm chặt “Khúc Trì huyệt†không cách nà o dùng lá»±c. ÄÆ°a mắt nhìn thì Cốc Bình Nhi sắc mặt trắng bệch, vệt nước mắt vẫn còn ướt, miệng mÃm chặt chỉ cố chạy tá»›i trước.
Chạy được một lúc, bỗng nghe Cốc Bình Nhi nói:
- Äến rồi!
Cốc Chẩn định thần nhìn thì phÃa trước cây tùng tảng đá chen lẫn, ôm lấy má»™t má»™t tòa thạch thất do thiên nhiên tạo thà nh, trên thạch thất có chữ “Hiên Viên độngâ€. Thì ra nÆ¡i nà y là đỉnh Quang Minh trong Hoà ng SÆ¡n, tương truyá»n đỉnh Quang Minh là nÆ¡i Hiên Viên hoà ng đế đắc đạo bay lên trá»i nên cái thạch thất nà y cÅ©ng được tiếng lây, coi là nÆ¡i hoà ng đế tu tiên.
Cốc Bình Nhi lại nói:
- Uông Trực chắc là ở chỗ nà y.
Cốc Chẩn ná»a tin ná»a ngá», liếc cô má»™t cái. Cốc Bình Nhi quay đầu Ä‘i, không chịu nhìn mặt hắn.
Cốc Chẩn biết cô tâm tình phức tạp, bất giác khẽ than. Cốc Bình Nhi bá»—ng đẩy hắn đến gần cá»a thạch thất thăm dò bên trong. Tình cảnh Ä‘áºp và o mắt khiến hai ngưá»i Ä‘á»u cả kinh, chỉ thấy trên mặt đất ngổn ngang có khoảng mưá»i cái thi thể, đống lá»a bên trong đã cháy hết, than bụi tung tóe, má»™t cái nồi lá»›n láºt úp, thịt dê trong nồi đổ đầy mặt đất.
Cốc Chẩn thấy trong thạch thất không còn ngưá»i sống thì láºp tức kiểm tra thi thể, chỉ thấy mặt ngưá»i nà o cÅ©ng xanh Ä‘en, vẻ mặt nhăn nhó, khóe miệng chảy ra những dòng máu Ä‘en, dá»±a và o vÅ© khà mặt mÅ©i thì chÃnh là Oa khấu không sai. Cốc Chẩn trong lòng chấn động, thầm nghÄ©: “Äây rõ rà ng là hiện tượng trúng độc, nhưng là ai hạ độc thá»§ chứ?†Lại nghÄ© đến việc mất trá»™m thá»§y ngân mà Trình Công Trịch đã nói đến, trạng thái chết nà y đúng là ăn phải thá»§y ngân mà ra, hai việc nà y tất có liên quan. Lại nhìn mặt mÅ©i đám Oa khấu nhưng không có Uông Trá»±c trong đó.
Tà i sản của David
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 06:09 PM .
05-04-2008, 11:44 AM
Cây Si Của Phoenix
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 833
Thá»i gian online: 2 tháng 0 tuần 5 ngà y
Thanks: 320
Thanked 4,685 Times in 158 Posts
THÆ¯Æ NG HẢI – PHƯỢNG CA
Chương 24 – Hồi 4
Nguồn: Tà ng thư viện
Dịch giả: StormRaider
Cốc Chẩn đầy lòng nghi hoặc, quay ngưá»i ngồi xuống má»™t tảng đá lá»›n trầm tư. Cốc Bình Nhi lại không lên tiếng mà ôm con mèo Ba Tư lặng lẽ đứng ở cá»a. Không bao lâu, bá»—ng thấy Cốc Chẩn đứng dáºy, cầm má»™t thanh Oa Ä‘ao ra khá»i cá»a, đến đằng xa đà o má»™t cái hố to rá»™ng hÆ¡n trượng, đà o xong thì đã mồ hôi đầm đìa. Cốc Bình Nhi ngạc nhiên nói:
- Anh là m gì váºy?
Cốc Chẩn nói:
- Không thể để ngưá»i Oa là m vấy bẩn thắng cảnh cá»§a tổ tiên ta để lại được.
Nói rồi Ä‘em thi thể cá»§a ngưá»i Oa nhất nhất kéo ra ném xuống hố rồi chôn lại. Cốc Bình Nhi im lặng trông hắn, ánh mắt lấp lóe như có Ä‘iá»u gì nghÄ© ngợi.
Cốc Chẩn chôn xong thi thể thì chợt há»i:
- Cô là m sao biết bá»n chúng trốn ở đây?
Cốc Bình Nhi nói:
- Em nghe nói váºy.
Cốc Chẩn nói:
- Nghe ai nói?
Cốc Bình Nhi lắc đầu nói:
- Cái đó, em không thể nói được, nhưng bá»n chúng mất mạng chẳng liên quan gì đến em đâu.
Cốc Chẩn hừ má»™t tiếng, trừng mắt nhìn cô đầy vẻ tức giáºn. Cốc Bình Nhi thấy vẻ mặt cá»§a hắn thì trong lòng chua xót, mấy lần muốn nói tháºt ra nhưng lá»i nói ra đến cá»a miệng lại nuốt và o.
Cốc Chẩn còn đang cảm thấy mù mỠthì bỗng nghe một nữ tỠnói:
- Chắc là ở quanh đây thôi.
Rồi má»™t nữ tá» khác tiếp lá»i nói:
- Phu nhân có nắm chắc không?
Hai ngưá»i đồng thá»i biến sắc, còn chưa kịp tránh Ä‘i thì hai nữ tỠđã từ trong rừng Ä‘i ra. Vừa gặp mặt, những ngưá»i kia cÅ©ng rất kinh hãi, trong đó má»™t ngưá»i là “Ngân Lý†Thi Diệu Diệu, ngưá»i còn lại là má»™t phụ nữ xinh đẹp mặc toà n đồ trắng, diêm dúa đẹp đẽ, cỠđộng Ä‘á»u lá»™ vẻ quyến rÅ©.
Cốc Bình Nhi đến gần Cốc Chẩn, kéo tay áo hắn rồi cưá»i hi hi nói:
- Chị Diệu Diệu, mẹ, các vị sao lại đến đây?
Thi Diệu Diệu trừng mắt nhìn hai ngưá»i, mặt trắng nhợt như ngưá»i chết. Còn ngưá»i phụ nữ xinh đẹp kia thì lại ná»a giáºn ná»a cưá»i:
- Còn không phải là vì con quỷ nhỠbướng bỉnh ngươi sao, không nói tiếng nà o đã chạy loạn khắp chỗ, hại ta và Thần Thông lo lắng hết mức.
Ngưá»i phụ nữ xinh đẹp nà y chÃnh là mẹ kế cá»§a Cốc Chẩn, Bạch Tương Dao.
Cốc Bình Nhi cưá»i nói:
- Con cũng lớn rồi, mẹ còn lo cái gì? Hơn nữa, có Chẩn ca ca cùng đi với con, ngà y đêm bảo vệ thì trong thiên hạ chỗ nà o mà không đến được chứ?
Cốc Chẩn thấy cô ra vẻ thân máºt, ngôn từ ẩn giấu tình tứ thì trong lòng rất tức giáºn, lại thấy Thi Diệu Diệu mắt hạnh trừng lên có vẻ cá»±c kỳ oán háºn thì Cốc Chẩn thầm kêu khổ trong lòng: “Con bé ngốc nghếch nà y suốt ngà y là m ra những việc tuyệt tình, nói những lá»i tuyệt tình rồi bây giá» lại đòi háºn ta. Ta cÅ©ng việc gì phải ra sức tình nguyện tốt đẹp vá»›i cô ta?†NghÄ© đến đó thì vẻ mặt lạnh nhạt, đã không giải thÃch cÅ©ng không nhìn Thi Diệu Diệu thêm lấy má»™t cái.
Bạch Tương Dao thấy vẻ mặt Cốc Chẩn thì ánh mắt lá»™ ra nghi ngá», lại nghe Cốc Bình Nhi nói:
- Mẹ, sao mẹ lại Ä‘i cùng chị Diệu Diệu váºy?
Bạch Tương Dao nói:
- Vốn là đi cùng vá»›i Thần Thông, đâu ngá» trên đưá»ng gặp phải má»™t việc nên ông ấy phải Ä‘i lo trước, lại sợ con má»™t mình đơn độc, gặp chuyện không may nên bảo Diệu Diệu cùng ta Ä‘i tìm con.
- Thần Thông? Thần Thông! – Cốc Chẩn hừ một tiếng, nói – Bà là m thế nà o tìm đến được nơi nà y?
Bạch Tương Dao cưá»i nói:
- Mẹ con chúng ta tất nhiên tá»± có những dấu hiệu bà máºt để thông báo tin tức. Bình Nhi trên đưá»ng đã để lại dấu hiệu, ta theo đó tìm tá»›i cÅ©ng không được sao?
Cốc Chẩn cho dù không tin nhưng liên quan đến việc riêng cá»§a mẹ con ngưá»i ta thì cÅ©ng không tiện há»i nhiá»u. Cốc Bình Nhi lại nói:
- Cha gặp phải việc gì váºy?
Bạch Tương Dao nói:
- Cao thủ Tây Thà nh đả thương chú Doanh Vạn Thà nh của con, Thần Thông là đảo vương nên không thể ngồi im được.
Cốc Bình Nhi cưá»i nói:
- Lâu rồi không được thấy cha ra tay, đáng tiếc lần nà y không được may mắn chứng kiến rồi.
Thi Diệu Diệu thấy Cốc Chẩn không thèm nhìn mình thì mắt tối sầm, cổ há»ng đắng ngắt, bá»—ng loạng choạng thân mình phải dá»±a và o thân cây bên cạnh, mắt cÆ¡ hồ rÆ¡i lệ, chỉ không ngừng nhắc nhở chÃnh mình: “Äừng khóc, đừng khóc, nếu mình mà khóc thì sẽ chỉ khiến hắn chê cưá»i…†Cho dù như váºy nhưng mắt vẫn nhòe Ä‘i.
Cốc Chẩn tuy cố ý ra vẻ nhưng khóe mắt thì vẫn không ngừng liếc Thi Diệu Diệu, thấy cô dáng vẻ hoảng hốt, ngưá»i run run thì trong lòng má»m ra đến bảy phần, liá»n định tiến tá»›i thì không ngá» eo lưng tê Ä‘i, đã bị Cốc Bình Nhi khống chế huyệt Khà Há»™, không thể động Ä‘áºy được. Cốc Chẩn vô cùng tức giáºn, liếc mắt qua thì thấy Cốc Bình Nhi vẻ mặt buồn bã, ánh mắt nhìn ra xa xăm.
Bạch Tương Dao nhìn thấy rõ rà ng, liá»n đảo mắt má»™t cái rồi dịu dà ng nói:
- Diệu Diệu, cô không khá»e ư?
Thi Diệu Diệu được há»i thì cố gắng trấn tÄ©nh tâm tình, lắc đầu nói:
- Tôi không sao mà .
Bạch Tương Dao cưá»i nói:
- Không sao thì tốt, đúng rồi, cô là má»™t trong NgÅ© tôn cá»§a Äông Äảo, địa vị cao hÆ¡n ta và Bình Nhi, má»i việc nÆ¡i nà y nhá» cô quyết định váºy.
Thi Diệu Diệu nói:
- Phu nhân quá lá»i rồi, Diệu Diệu còn nhá» tuổi, kiến thức Ãt á»i, liệt và o trong NgÅ© tôn cÅ©ng đã miá»…n cưỡng rồi, Má»i việc nên do phu nhân quyết định má»›i được.
Bạch Tương Dao cưá»i nói:
- Diệu Diệu à , cô muốn là m khó ta phải không? Ta và tiểu tá» nà y xưa nay bất hòa, nếu ta bắt hắn thì ngưá»i khác sẽ nghi ngá» ta có lòng riêng. Bình Nhi lại không hiểu chuyện. Xá» trà Chẩn nhi thế nà o ta còn chưa tìm ra cách…
Cốc Chẩn vô cùng tức giáºn, thầm nghÄ©: “Lão bà xảo trá ngươi khá lắm, miệng lưỡi quanh co để bức bách Diệu Diệu bắt ta.†Liá»n láºp tức cưá»i nhạt, lá»›n tiếng nói:
- Bạch Tương Dao, bà bá»›t nói dối lăng nhăng Ä‘i. Hôm nay rÆ¡i và o tay mẹ con bà thì coi như ta xúi quẩy. Thi cô nương, cô cÅ©ng không cần phải lịch sá»±, muốn đánh muốn giết Cốc má»— quyết không nhÃu mà y đâu.
Thi Diệu Diệu nghe váºy thì trái tim Ä‘au nhói, trong lòng bi thương vô cùng: “Hắn lại gá»i ta là Thi cô nương, lại gá»i ta là Thi cô nương rồi ư?†Và nh mắt liá»n đỠhoe, lại hiện ra ánh lệ trong vắt.
Cốc Bình Nhi nghe thế thì nóng vội kêu toáng lên:
- Như váºy không được, Chẩn ca ca nói thế nà o cÅ©ng là kẻ phạm tá»™i nặng, phải do cha tá»± mình xét há»i thì má»›i có thể quyết định được. Chị Diệu Diệu, chị nói có đúng không?
Thi Diệu Diệu hÃt và o má»™t hÆ¡i, thở dà i nói:
- Bình Nhi nói đúng lắm, cho dù hắn phạm phải loại tội ác nà o thì cũng phải do đảo vương quyết định.
Bạch Tương Dao lắc lắc đầu, vẻ mặt ảm đạm cúi đầu xuống. Thi Diệu Diệu không nhin được há»i:
- Phu nhân sao váºy?
Bạch Tương Dao cưá»i khổ nói:
- Ta chỉ khó chịu thay cho Thần Thông. Ông ấy chỉ có một đứa con trai, tuy xấu xa nhưng nếu ông ta phải tự tay xỠtội thì chịu sao nổi?
Thi Diệu Diệu còn chưa kịp đáp lá»i thì Cốc Bình Nhi đã cưá»i nói:
- Mẹ, sao mẹ lại nói váºy? Phải nói mấy câu tốt đẹp giúp Chẩn ca ca, để cha không phạt nặng anh ấy chứ.
Bạch Tương Dao bá»—ng ngẩng đầu lên, trong mắt thoáng qua vẻ sắc lạnh rồi chợt chầm cháºm cưá»i nói:
- Ta chỉ là má»™t ngưá»i đà n ba, là m sao tham dá»± công việc trong đảo được? Thần Thông tà i trà hÆ¡n ngưá»i, sẽ tá»± có quyết định.
Cốc Bình Nhi cưá»i nói:
- Cha đã tá»± có quyết định, váºy thì Ä‘i gặp cha rồi nói cÅ©ng không muá»™n.
Hai mẹ con mỉm cưá»i nhìn nhau, Bạch Tương Dao bá»—ng má»m giá»ng nói:
- Bình Nhi, mấy ngà y không gặp, miệng lưỡi con ngà y cà ng linh hoạt đấy.
Cốc Bình Nhi cưá»i nói:
- Äúng mà , con tốt xấu gì cÅ©ng là con gái cá»§a mẹ, nếu không có mấy phần miệng lưỡi thì chẳng phải tốn công mẹ nuôi con rồi.
Bạch Tương Dao như ngẩn ra rồi đưa tay che miệng cưá»i khanh khách cả ngưá»i rung lên. Cốc Bình Nhi cÅ©ng cưá»i, hai mẹ con đối diện vá»›i nhau như muốn tranh xinh Ä‘ua đẹp váºy. Cốc Chẩn bất giác thầm chá»i: “Äúng là rồng sinh ra rồng, phượng sinh ra phượng, hồ ly tinh sinh ra hồ ly tinh.â€
Bạch Tương Dao cưá»i má»™t lúc má đà o á»ng Ä‘á», ánh mắt lưu chuyển có vẻ không nén được tình cảm, liên tục xua tay nói:
- á»i chà chà , không đùa nghịch vá»›i con nha đầu nà y nữa. Chúng ta nghỉ má»™t lúc rồi lại Ä‘i tìm cha con thôi.
Nói rồi tìm má»™t tảng đá lá»›n nhẹ nhà ng ngồi xuống. Ba ngưá»i còn lại cÅ©ng có tâm sá»± riêng, Ä‘á»u ngồi cả xuống.
Cốc Bình Nhi lại há»i:
- Cha đi đâu rồi?
Bạch Tương Dao nói:
- Ta cũng không biết, ông ấy đuổi theo cao thủ Tây Thà nh đi mất, có thể hướng tây mà cũng có thể hướng nam, nhưng vẫn lưu lại dấu hiệu để giúp chúng ta tìm kiếm.
Cốc Bình Nhi nói:
- Cha xưa nay lưá»i biếng, chắc gì đã cẩn tháºn như váºy.
Bạch Tương Dao nói:
- Ông ấy nói rồi, nếu không tìm được ông ấy thì vá» Äông Äảo trước.
Hai mẹ con trò chuyện vá»›i nhau, còn Cốc Chẩn và Thi Diệu Diệu thì lại im lặng khác thưá»ng, ánh mắt Ä‘á»u lay động, ngẫu nhiên bốn mắt gặp nhau là láºp tức phân ra. Cốc Chẩn bình tÄ©nh lại, có lòng muốn giải thÃch nhưng thấy Thi Diệu Diệu vẻ mặt lạnh nhạt thì trong lòng cÅ©ng nguá»™i lạnh quá ná»a, chỉ biết thầm than: “Cô bé ngốc trong lòng đúng là háºn ta đến chết rồi. Ôi, cÅ©ng tại ta quá coi thưá»ng thế tục, cá» chỉ không bình thưá»ng nên hay bị chê trách. Ông già Thi Hạo Nhiên thì lại quá đứng đắn, dạy con như dạy tiên sinh há»c đạo váºy. Hừ, chắc là Nguyệt lão uống rượu say rồi buá»™c nhầm dây tÆ¡ hồng rồi. Nếu không thì sao ta lại thÃch cái con bé ngốc nghếch nà y chứ?â€
Trong lòng hắn yêu giáºn giao nhau, không kìm được háºm há»±c trừng mắt nhìn Thi Diệu Diệu. Thi Diệu Diệu nhìn thấy thì vô cùng tức giáºn, thầm nghÄ©: “Cái tên xấu xa không biết tá»± trá»ng nà y, còn dám trừng mắt nhìn ta như thế ư? Hừ, ta lại không thể trừng mắt vá»›i ngươi chắc?†Liá»n cÅ©ng trừng mắt nhìn lại, ánh mắt hai ngưá»i đối chói vá»›i nhau, tranh già nh má»™t lúc. Cốc Chẩn đối mặt vá»›i cô gái mình yêu thì khà giáºn liá»n như nước chảy mây trôi, không cách nà o giữ được. Khà giáºn vừa biến mất thì lại bất giác lòng yêu thương lại bùng lên, chốc lát liá»n lé mắt méo miệng, liên tục là m ra bá»™ dạng quái đản buồn cưá»i. Thi Diệu Diệu vừa bá»±c mình vừa buồn cưá»i, không nhìn được mắng và i câu khiến mẹ con Bạch Tương Dao liếc mắt nhìn qua. Thi Diệu Diệu vá»™i nghiêm sắc mặt, cố gắng ra vẻ tháºn trá»ng. Cốc Bình Nhi lại Ä‘oán ra được những việc bên trong thì thầm buồn bá»±c, hừ khẽ má»™t tiếng.
Tà i sản của David
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 06:11 PM .
05-04-2008, 01:36 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: NÆ¡i có Tình Yêu em dà nh cho anh
Bà i gởi: 617
Thá»i gian online: 56 giây
Thanks: 0
Thanked 27 Times in 16 Posts
THÆ¯Æ NG HẢI – PHƯỢNG CA
Chương 24 – Hồi 5
Tà ng Thư Viện -
Dịch giả: StormRaider
Bạch Tương Dao cưá»i cưá»i rồi chợt nói:
- Bình Nhi, con nuôi mèo từ lúc nà o thế?
Cốc Bình Nhi nói:
- Äây vốn là má»™t thuá»™c hạ cá»§a Diệp thúc thúc, nhưng nó vừa thấy con thì liá»n rất thân thiết. Diệp thúc thúc nói con có duyên vá»›i nó nên liá»n cho con luôn.
Bạch Tương Dao ồ lên một tiếng, nói:
- Nghe nói Äịa Mẫu cá»§a Tây Thà nh nuôi má»™t con mèo Ba Tư gá»i là Bắc Lạp Sư Môn, tuổi thá» cá»±c cao, thần kỳ vô cùng, con mèo nà y xem ra có mấy phần giống như váºy.
Cốc Bình Nhi cưá»i yêu kiá»u má»™t hồi rồi nói:
- Äó là bảo bối cá»§a Äịa Mẫu nương nương, là m sao lạc đến chá»— con được? Con đặt tên cho nó là Phấn Sư Tá», mẹ bảo có được không?
Bạch Tương Dao nói:
- Nếu nó là mèo thưá»ng thì cái tên đó cÅ©ng hợp lắm.
Cốc Bình Nhi nhoẻn miệng cưá»i, vuốt ve lông con mèo nhỠđầy vẻ yêu thương.
Bạch Tương Dao lại cưá»i cưá»i, nói:
- Ôm qua đây cho mẹ xem nà o.
Cốc Bình Nhi định Ä‘i qua, nhưng nhìn Cốc Chẩn lại sinh ra do dá»±. Bạch Tương Dao cưá»i nói:
- Con sợ hắn chạy ư? Äừng sợ, hắn có chạy thoát được hai mẹ con ta cÅ©ng không chạy thoát được “Thiên Lân†đâu. Diệu Diệu, ta nói có đúng không?
Nói xong liá»n dòm ngó Thi Diệu Diệu. Thi Diệu Diệu nhìn nhìn Cốc Chẩn, hÆ¡i chút do dá»± rồi gáºt đầu nói:
- Cái đó là đương nhiên.
Cốc Chẩn biết rõ Bạch Tương Dao lúc nà o cÅ©ng khiêu khÃch để khiến Thi Diệu Diệu và mình chia rẽ tương tà n. Trông bà ta chỉ ngồi đó cưá»i nói nhưng có thể nói lòng ngưá»i độc ác trong thiên hạ đến thế nà y là cùng. Hắn tuy háºn đến nghiến răng nhưng không dám tháºt sá»± vá»ng động, chỉ sợ Thi Diệu Diệu nhất thá»i kÃch động thì tháºt sá»± sẽ bắn cho mình thá»§ng ra lá»— chá»—.
Cốc Bình Nhi cÅ©ng biết váºy nên cưá»i hinh hÃch ôm con mèo qua. Bạch Tương Dao đón lấy, nhẹ nhà ng đùa giá»›n má»™t lúc rồi bá»—ng đứng dáºy cưá»i nói:
- Äi thôi!
Cũng không hỠcó ý định trả lại con mèo.
Cốc Bình Nhi hơi biến sắc mặt, kêu lên:
- Mẹ, mẹ…
Bạch Tương Dao cưá»i nói:
- Ta sao nà o? Còn không đưa Chẩn ca cá»§a con lên đưá»ng Ä‘i?
Cốc Bình Nhi giáºm chân nói:
- Mẹ…
Bạch Tương Dao sắc mặt hơi trầm xuống, thản nhiên nói:
- Con không nghe lá»i ta sao?
Nói rồi ngón cái, ngón trỠấn trên cổ con mèo. Thì ra hiểu con không ai bằng mẹ, Cốc Bình Nhi từ nhỠđã yêu thÃch mèo con chó con, nếu chó mèo mà không may chết Ä‘i thì sẽ khóc đến chết Ä‘i sống lại. Bạch Tương Dao thấy cô thÃch con mèo Ba Tư nà y liá»n cô ý lừa lấy để khống chế cô, bức bách cô không dám dá»… dà ng buông tha Cốc Chẩn.
Cốc Bình Nhi biết rõ tÃnh tình cá»§a mẹ ruá»™t nên trong lòng rất khó chịu, má»™t bên là con váºt yêu thÃch, má»™t bên là ngưá»i đà n ông mình yêu, lúc nà y chẳng khác gì nem công tay gấu, không thể cùng lúc có được, bất giác ngẩn ra đó và nh mắt đỠlên. Bá»—ng nghe Cốc Chẩn ha ha cưá»i, đứng dáºy nói:
- Lên đưá»ng thì lên đưá»ng, bà già thối tha, sợ bà thì ta sẽ là m con bà đẻ ra.
Nói rồi phất tay áo rảo bước Ä‘i trước, miệng lá»›n giá»ng ca hát:
Äại giang đông khứ lãng thiên Ä‘iệp, dẫn trứ giá sổ tháºp nhân, giá giá tiểu chu nhất diệp. Há»±u bất bỉ cá»u trá»ng long phượng khuyết, khả chánh thị thiên trượng hổ lang huyệt. Äại trượng phu tâm biệt, ngã thứ giá Ä‘an Ä‘ao há»™i tá»± tái thôn xã…
[Tạm dịch: Trưá»ng Giang ngà n đợt sóng cuá»™n vỠđông, dẫn theo mấy chục ngưá»i lên con thuyá»n nhá». Chẳng phải lầu rồng gác ngá»c nÆ¡i Cá»u Trùng mà chÃnh là hang hổ sói ngà n trượng. Äại trượng phu lòng đã quyết, ta cầm cây đơn Ä‘ao nà y báo đáp xóm là ng…]
Lá»i nà y lấy từ “Quan đại vương má»™t ngưá»i má»™t Ä‘ao dá»± há»™i†chuyên kể vá» việc Quan Vân Trưá»ng má»™t Ä‘ao tá»›i há»™i. Cốc Chẩn hát lên bổng xuống trầm như tình huống lúc đó, không coi nguy hiểm trước mắt và o đâu. Bạch Tương Dao trong lòng thầm tức háºn, ngoà i miệng vẫn cưá»i nói:
- Quan Vân Trưá»ng nghÄ©a khà cao hÆ¡n mây trá»i, coi chị dâu như mẹ, đâu có giống ngưá»i ta cưỡng bức em gái, giết mẹ, đại nghịch bất đạo.
Cốc Chẩn liếc bà ta, thản nhiên nói:
- Ai là mẹ ta chư? Mẹ ta há» Thương, không phải há» Bạch. Bà muốn là m mẹ ta thì phải tu thêm mưá»i Ä‘á»i rồi hẵng nói.
Bạch Tương Dao nghe hắn nói váºy đã quen tai nên cưá»i rồi bá» qua, nhưng Thi Diệu Diệu thì lại tức tối bất bình, hét lên:
- Cốc Chẩn, anh, anh tháºt quá vô lễ…
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Cô thỠnói xem, ta vô lễ thế nà o?
Thi Diệu Diệu nói:
- Có câu rằng: “con đê ngà n dặm tất có lá»— thá»§ngâ€, lúc bình thưá»ng anh không rèn việc nhá», không kÃnh trá»ng ngưá»i trên, chỉ thÃch miệng lưỡi chiếm lấy tiện nghi, vá» sau lại cà ng ương bướng khó bảo, là m Ä‘iá»u lầm lá»—i lá»›n lao…
Trong lúc nói lại nghÄ© đến chá»— Ä‘au lòng, mắt liá»n đỠhoe, cổ há»ng cÅ©ng nghẹn lại. Cốc Chẩn nhÃu mà y nhìn cô, lòng thầm chá»i mắng: “Con bé ngốc nghếch nà y, tương lai rÆ¡i và o tay ta thì trước hết sẽ phết và o mông má»™t tráºn.†Lại thấy Bạch Tương Dao mỉm cưá»i nhìn ngó thì hừ má»™t tiếng, phất tay áo bá» Ä‘i.
Bốn ngưá»i Ä‘i bá»™ ra khá»i núi đã thấy đằng xa có ngưá»i ngá»±a, hai đệ tá» Äông Äảo tiến đến đón tiếp, thấy không chỉ tìm được Cốc Bình Nhi mà còn bắt được Cốc Chẩn thì hai ngưá»i lại cà ng mừng rỡ. Cốc Bình Nhi nói:
- Má»i ngưá»i Ä‘á»u ngồi xe ư? Chẩn ca ca thì thế nà o?
Bạch Tương Dao cưá»i nói:
- Hắn cũng ngồi xe, nhưng phải có chút phòng bị.
Nói rồi lấy từ trong tay áo ra một cuộn dây thừng trong suốt nhỠbé bằng ngón tay, nói:
- Tiểu tá» nà y giá»i mở khóa, các loại dây khóa bình thưá»ng không giữ được hắn. Sợi “Ngá»c Giao tác†nà y tương truyá»n là dùng gân giao long chế thà nh, bảo Ä‘ao cÅ©ng không thể cắt được. Diệu Diệu, cô xem có nên trói hắn hay không?
Thi Diệu Diệu nếu trả lá»i là không thì chắc chắn sẽ tá»± thừa nháºn tình cảm vá»›i Cốc Chẩn còn chưa dứt, nhưng nếu trả lá»i là có thì lại không nỡ lòng. Còn Ä‘ang chần chừ thì Cốc Bình Nhi đã cưá»i nói:
- Váºy thì để con trói nhé.
- Không được! – Bạch Tương Dao kiên quyết nói – Ngưá»i nà y giảo hoạt ác độc, con thì lại lòng dạ má»m yếu, dá»… bị lừa dối, tốt nhất là tránh xa hắn ra.
Cốc Bình Nhi vừa định nhõng nhẽo thì bá»—ng thấy Bạch Tương Dao ánh mắt lạnh lẽo, lại mân mê cổ con “Phấn Sư Tá»â€ kia thì láºp tức khà thế xìu xuống, bÄ©u môi không hà i lòng.
Thi Diệu Diệu hÆ¡i do dá»± má»™t chút rồi đón lấy sợi gân giao. Cốc Chẩn nhìn mà bá»±c tức, đưa tay ra cưá»i hi hi nói:
- Thi đại tiểu thư, xin má»i.
Thi Diệu Diệu thấy bá»™ dạng hắn châm chá»c thì lòng như dao cắt, nghiến răng trói hai tay hắn lại, bá»—ng lại nghe Cốc Chẩn háºm há»±c nói bên tai:
- Trói hay lắm, dá»±a và o bản lÄ©nh trói ngưá»i nà y có thể là m phu nhân đảo chá»§ cá»§a Ngục đảo được rồi.
Thi Diệu Diệu vốn trong lòng lo lắng không yên, nhưng nghe câu đó thì lo lắng đầy ruá»™t Ä‘á»u hóa thà nh tức giáºn, hung dữ xiết chặt sợi gân giao đó rồi buá»™c lại khiến Cốc Chẩn Ä‘au đến há miệng, hÃt và o má»™t hÆ¡i khà lạnh.
Trên đưá»ng Ä‘i, Cốc Bình Nhi cưá»i khúc khÃch nói chuyện vá»›i Cốc Chẩn. Cốc Chẩn cÅ©ng từng câu từng câu tùy theo trả lá»i. Thi Diệu Diệu thì co lại má»™t góc khoang xe, hai tay ôm gối tÆ¡ lòng rối loạn, không dám nhìn thẳng và o Cốc Chẩn, nhìn trá»™m hắn bị trói chân trói tay thì bất giác vừa buồn vừa lo, thầm nghÄ©: “Vừa rồi có lẽ mình là m hắn bị Ä‘au rồi, trói như váºy lâu chẳng phải sẽ bị thương chân tay ư?†Liá»n thấp thá»m không yên, rồi dần bắt đầu hối háºn.
Cứ Ä‘i như váºy má»™t lúc, Bạch Tương Dao bá»—ng bảo dừng lại, nói:
- Trá»i tối dần rồi, nghỉ lại thị trấn nà y má»™t đêm rồi nói tiếp.
Má»i ngưá»i xuống xe, Cốc Chẩn tay chân bị trói hà nh động khó khăn, toà n dá»±a và o hai tên đệ tá» Äông Äảo đó, liá»n cưá»i nói:
- Hay quá, hay quá, “Ngồi kiệu nhà n nhã, khênh kiệu khổâ€, phải phiá»n hai vị sư huynh rồi.
Äến lúc nà y mà hắn vẫn còn không quên uốn lưỡi chiến tiện nghi, lại còn cố ý lắc lư khuỵu xuống để tăng sức nặng cá»§a mình.
Trong khách sạn có không Ãt ngưá»i, liếc thấy ba nữ tá» xinh đẹp ung dung tiến và o thì Ä‘á»u sáng mắt lên, lại thấy má»™t ngưá»i tiến và o thì cà ng ngạc nhiên. Tiểu nhị trong khách sạn lưu tâm chăm chỉ, liá»n dá»n ra má»™t cái bà n trống. Cốc Chẩn ngồi xuống liá»n lá»›n giá»ng nói:
- Äầu bếp ra gá»i món ăn.
Bạch Tương Dao biết hắn lại có trò gì liá»n khẽ mỉm cưá»i, tuyệt không ngăn lại. Tiểu nhị thấy hắn thân pháºn tù nhân thì giả như không nghe thấy, khom mình gáºt đầu chà o ba nữ tá». Cốc Chẩn tức giáºn nói:
- Ngươi cắt tai tên tiểu nhị chó chết đó ngâm rượu cho ta, ông đây gá»i hắn mà không nghe ư?
Tiểu nhị vô cùng tức giáºn, vừa định chá»i lại thì Cốc Bình Nhi đã cưá»i nói:
- Bá» Ä‘i, anh ấy đã muốn gá»i món ăn thì ngươi cứ là m theo là được…
Tiểu nhị không còn cách nà o, đà nh phải quay ngưá»i qua cưá»i cầu tà i nói:
- Khách quan gá»i gì ạ?
Cốc Chẩn nói:
- Chỉ sợ ông đây muốn gá»i những món các ngươi không có.
Tiểu nhị nói:
- Tuyệt không có chuyện đó, rượu và món ăn của chúng tôi trăm dặm quanh đây còn biết tiếng cơ mà .
- ÄÆ°á»£c lắm! – Cốc Chẩn nói – Váºy trước hết lấy “Lục Nguyệt Phi Tuyết†(tháng sáu tuyết bay) ra.
Tiểu nhị ngạc nhiên nói:
- Äó là món gì váºy?
Cốc Chẩn nói:
- Như thế còn không dá»… hiểu ư? ChÃnh là đen tuyết Ä‘á»ng tháng sáu là m thà nh má»™t chén băng lạnh cho ông đây giải nhiệt.
Tiểu nhị cưá»i cầu tà i nói:
- Khách quan đùa tiểu nhân rồi, tháng sáu là m sao có tuyết được?
Cốc Chẩn nói:
- Äáºu Nga chịu oan, tháng sáu tuyết bay, ngươi chưa nghe nói tá»›i sao? [ngưá»i dịch: Äáºu Nga oan là má»™t vở kịch cổ nổi tiếng cá»§a Quan Hán Khanh ở Trung Quốc thá»i Nguyên, vạch trần hà nh vi tá»™i ác cá»§a giai cấp thống trị áp bức nhân dân, đả kÃch ná»n chÃnh trị thối nát cá»§a xã há»™i lúc bấy giá», đó là bi kịch Ä‘iển hình xuất sắc thâm trầm nhất trong lịch sá» hà khúc Trung Quốc]
Tiểu nhị cố không nổi nóng, nói:
- Nhưng việc trong kịch là m sao có thể tháºt sá»± xảy ra được…
Cốc Chẩn phì một tiếng, nói:
- Là m không được thì nói là là m không được, cần gì phải lắm lá»i như váºy? Cái gì mà trăm dặm còn nghe tiếng, trăm dặm còn tiếng xấu má»›i đúng.
Tên tiểu nhị cá»±c kỳ tức giáºn, nếu không nể mặt ba vị giai nhân thì sá»›m đã đánh cho má»™t chưởng, nhất thá»i tÃm mặt nuốt giáºn nói:
- Äúng, đúng váºy, khách quan tháºt là sáng suốt, cái đó, cái đó tiểu Ä‘iếm đúng là không là m nổi.
- Biết rồi thì tốt. – Cốc Chẩn lại nói – Äã không có “Lục Nguyệt Phi Tuyết†thì lấy ra “Nhân Gian Tam Äá»™c†váºy.
Tiểu nhị nghe váºy thì ngá»› ra, cái tên đó không chỉ chưa từng nghe tá»›i mà chắc là còn rất nguy hiểm, bất giác ấp úng nói:
- Ba loại độc gì ạ?
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Chưa nghe nói sao? Có câu rằng: “miệng rắn lục, Ä‘uôi ong và ng, hai cái như nhau, nhưng độc nhất là tấm lòng đà n bà â€, vì váºy món “Nhân Gian Tam Äá»™c†đó chÃnh là ba món ăn, thứ nhất là gà đen hầm rắn lục, món thứ hai là dầu hồng chiên ong vò vẽ, món thứ ba là tim đà n bà rán chÃn.
Tà i sản của ngoctulaa
Chữ ký của ngoctulaa [SIZE="6"][COLOR="Blue"]
nhớ nhà [/COLOR][/SIZE]
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 06:12 PM .
05-04-2008, 04:03 PM
Cây Si Của Phoenix
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 833
Thá»i gian online: 2 tháng 0 tuần 5 ngà y
Thanks: 320
Thanked 4,685 Times in 158 Posts
_______________________________________________
THÆ¯Æ NG HẢI – PHƯỢNG CA
Chương 24 – Hồi 6
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Dịch giả: StormRaider
Thi Diệu Diệu không thể nhẫn nại nổi, bá»—ng ra tay tát mạnh cho Cốc Chẩn má»™t cái khiến hắn ngã lăn ra, miệng ứa máu rồi ha ha cưá»i lá»›n, nói:
- Äánh hay lắm, đánh hay lắm…
Sá»± chua xót lá»™ hẳn ra trong giá»ng nói. Thi Diệu Diệu đánh xong má»™t chưởng thì bất giác hối háºn từ trong ra, ngẩn ngưá»i nhìn Cốc Chẩn rồi khóe mắt cay xè, chợt rÆ¡i nước mắt mắng:
- Äồ tồi… anh, anh không chết quách Ä‘i…
Mắng xong cÅ©ng không kìm nén được nữa, bá»—ng đưa tay ôm mặt chạy ra khá»i cá»a khách sạn Ä‘i mất.
Ngưá»i trong khách sạn thấy tình hình đó liá»n thi nhau tranh luáºn. Cốc Bình Nhi đỡ Cốc Chẩn dáºy, thấy má trái cá»§a hắn sưng vù thì trong lòng Ä‘au đớn, thầm chá»i Thi Diệu Diệu mấy câu rồi lấy khăn tay lau vết máu bên khóe miệng cho hắn. Bạch Tương Dao thì cưá»i cưá»i, nói:
- Tiểu nhị, vị khách quan nà y đầu óc không được tỉnh táo, những món hắn gá»i không cần là m đâu. Ngươi và o lấy và i món sở trưá»ng đặc sắc, có thể ăn vá»›i cÆ¡m là được.
Tiểu nhị cầu còn không được, nghe váºy thì mừng rỡ liên tục gáºt đầu vâng dạ.
Cốc Chẩn trầm mặt không nói ná»a lá»i. Không bao lâu bá»—ng nghe ngoà i khách sạn vang lên tiếng bánh xe cùng má»™t trà ng cưá»i nói rồi má»™t đám ngưá»i từ ngoà i cá»a tiến và o, vị công tá» Ä‘i đầu áo xanh phấp phá»›i, sáng sá»§a rá»±c rỡ, nhưng thấy Cốc Chẩn thì bá»—ng biến sắc mặt đột ngá»™t dừng bước. Cốc Chẩn nhìn thấy hắn liá»n lá»™ vẻ cưá»i cợt, cao giá»ng nói:
- Chà o Trầm huynh.
Ngưá»i kia chÃnh là Trầm Tú, hắn thấy Cốc Chẩn hai tay bị trói, lại cùng ngồi vá»›i hai nữ tá» xinh đẹp thì trong lòng vô cùng kinh hãi nghi hoặc, liá»n đảo mắt rồi cưá»i âm trầm nói:
- Chà o Cốc thiếu chủ.
Cốc Chẩn cưá»i, lại nhìn những ngưá»i sau lưng Trầm Tú liá»n cưá»i nói:
- Chu lão gia, lâu ngà y không gặp, tháºt là nhá»› quá.
Chu Tổ Mô đứng sau lưng Trầm Tú nấp nấp né né, ai ngá» Cốc Chẩn mắt tinh, vẫn nhìn thấy mình nên lá»™ vẻ hổ thẹn giáºn dữ, phì má»™t tiếng rồi nói:
- Nhớ cái rắm con mẹ nhà ngươi.
Cốc Chẩn thầm nghÄ©: “Thì ra như váºy, tên Chu Tổ Mô nà y lại là thá»§ hạ cá»§a Trầm Tú, hồi trước hắn đến Äông Doanh mua súng Ä‘iểu chắc là theo ý cá»§a Trầm Tú, thảo nà o ta vẫn cảm thấy việc đó không giống như lão Trầm què vẫn là m. “Trầm tiên sinh†mà Chu Tổ Mô nói tá»›i chÃnh là tên què con nà y. Äúng rồi, súng Ä‘iểu cá»§a Äông Doanh chế tạo tinh xảo, ngắm bắn chÃnh xác, hÆ¡n xa đồ do Trung Hoa chế tạo. Ở Nháºt Bản mua năm lượng má»™t cây, mua chuyển vá» Trung Thổ có thể bán giá hÆ¡n hai mươi lượng, cho dù có nguy hiểm nhưng cÅ©ng rất khả quan.†Tuy hắn Ä‘ang trong tình thế khó khăn nhưng vẫn không quên tÃnh toán, thay đổi ý nghÄ© mấy lần liá»n rồi bá»—ng thấy Trầm Tú chống gáºy nhảy từng bước đến ngồi bên má»™t chiếc bà n, năm ngưá»i Ä‘i cùng cÅ©ng chiếm hai bà n nữa. Trầm Tú ánh mắt âm hiểm, thỉnh thoảng lại liếc sang bên nà y.
Äồ ăn đã đưa lên, Cốc Chẩn không thể dùng đũa, Cốc Bình Nhi liá»n gắp thịt cá trong bát từng miếng từng miếng bón cho hắn. Trầm Tú cưá»i đắc ý nói:
- Cốc huynh tháºt may mắn, bất kể Ä‘i đến đâu cÅ©ng Ä‘á»u có ngưá»i đẹp theo cùng.
Trong lá»i nói còn pha thêm má»™t Ãt giấm chua. Cốc Chẩn tâm tình buồn bá»±c, chỉ cưá»i nhạt không nói gì, nhưng Cốc Bình Nhi lại khẽ nói:
- Anh quen ngưá»i ư? Ãnh mắt cá»§a hắn tháºt là đáng ghét.
Cốc Chẩn đưa mắt nhìn qua thì thấy đôi mắt cá»§a Trầm Tú Ä‘ang đảo Ä‘i đảo lại trên ngưá»i Bạch Tương Dao và Cốc Bình Nhi, bất giác thầm nghÄ©: “Thằng què con nà y vẫn không đổi tÃnh xấu.†Liá»n khẽ giá»ng nói:
- Thằng cha đó chẳng tốt đẹp gì, phải cẩn tháºn đấy.
Cốc Bình Nhi đảo mắt má»™t cái, liá»n cưá»i nói:
- Em đi một chút rồi quay lại.
Sau đó quay ngưá»i Ä‘i và o khách sạn, má»™t lúc má»›i ra lại bón cho Cốc Chẩn ăn. Cốc Chẩn còn Ä‘ang ngạc nhiên thì bá»—ng thấy đồ ăn bá»n Trầm Tú gá»i đã được mang ra, chắc là đi đưá»ng khó khăn, bụng đói meo nên nhất thá»i chỉ còn nghe tiếng ăn uống ừng á»±c.
Ä‚n chưa bao lâu, bá»—ng nghe má»™t ngưá»i trong bá»n nhÃu mà y ôm bụng rên rỉ. Chu Tổ Mô nói:
- Lão Tiá»n, ngươi sao váºy…
Còn chưa dứt lá»i thì bá»—ng cảm thấy má»™t luồng trá»c khà sôi lên trong bụng, kêu lên òng á»c. Chu Tổ Mô vá»™i váºn ná»™i kình để ép xuống, ai ngá» cà ng áp chế thì lại cà ng quặn Ä‘au, những ngưá»i cùng bà n cÅ©ng Ä‘á»u cau mà y mÃm môi, vẻ mặt quái dị. Bá»—ng có ngưá»i đứng dáºy gà o lên:
- Tiểu nhị, nhà xà ở đâu?
Tiểu nhị ngẩn ra rồi chỉ rõ vị trÃ, trong chốc lát đã có mấy bóng ngưá»i nhảy vá»t lên không chạy thẳng tá»›i nhà xÃ. Trầm Tú tuy què má»™t chân nhưng vẫn nhẹ nhà ng như chim bay, nhanh nhẹn như rắn nước, lá»c cá»c nhảy trước má»i ngưá»i chui tá»t và o nhà xà rồi rầm má»™t tiếng đóng chặt cá»a lại.
Má»i ngưá»i tức tối khinh miệt, nhưng lại không dám tranh già nh vá»›i thá»§ lÄ©nh, chỉ còn cách ra ngoà i khách sạn tìm chá»— vắng giải quyết. Những kẻ ná»™i công thấp kém thì bụng sôi ùng ục, xả thẳng ra tại chá»—. Nhất thá»i trong khách sạn mùi thối bốc lên nồng nặc, đám thá»±c khách mất cả ngon miệng, thi nhau chá»i bá»›i. Thuá»™c hạ cá»§a Trầm Tú tuy Ä‘á»u là những kẻ ngang ngược nhưng lúc nà y còn lo việc gấp nên tai nghe chá»i mà cÅ©ng không kịp để ý đến.
Cốc Chẩn nhìn mà trong lòng chấn động, khẽ cưá»i nói:
- Là “Ngũ Cốc Thông Minh tán†à ?
Cốc Bình Nhi gáºt đầu mỉm cưá»i. Cốc Chẩn nói:
- Dùng ra bao nhiêu?
Cốc Bình Nhi nói:
- Ná»a bình!
Cốc Chẩn bất giác hÃt má»™t hÆ¡i khà lạnh, thất thanh nói:
- Nha đầu khá lắm, tháºt không hổ danh.
Thì ra loại “NgÅ© Cốc Thông Minh tán†đó là thuốc bà máºt cá»§a Äông Äảo, ngưá»i ăn uống phải sẽ tiêu chảy đủ ba ngà y ba đêm, Ä‘em trá»c khà cá»§a ngÅ© cốc trong ngưá»i thải hết ra ngoà i, sau đó nuốt nước bá»t để lấy hÆ¡i, lấp đầy bằng tiên thiên chân nguyên, nhỠđó đạt đến cảnh giá»›i tÃch cốc hÃt thở khà trá»i mà sống không cần lương thá»±c. Nói ra thì vốn là thuốc tá» tế, nhưng sức thuốc quá mạnh nên nếu ăn uống phải quá nhiá»u, lại không có ná»™i công đủ mạnh để há»— trợ thì sẽ tiêu chảy tán loạn đến lúc mất hết nước.
Trong khách sạn bẩn thỉu không chịu nổi, loạn thà nh má»™t cục. Bạch Tương Dao vốn thÃch sạch nên lá»™ vẻ bá»±c bá»™i buồn nôn, hÆ¡i nhÃu mà y rồi bảo chưởng quỹ xếp cho hai gian phòng loại tốt, tá»± và o nghỉ ngÆ¡i. Cốc Chẩn và hai tên đệ tá» Äông Äảo ở cùng má»™t phòng. Cốc Chẩn lúc thì đòi Ä‘i vệ sinh, lúc thì đòi lấy nước uống, già y vò đến mức hai tên đệ tá» kêu khổ không ngá»›t, vá» sau không thèm để ý đến hắn nữa mà chỉ trùm kÃn đầu cố ngá»§ cho được.
Cốc Chẩn mất cả hứng thú, cuá»™n tròn trên giưá»ng ngá»§ má»™t lúc, bá»—ng cảm thấy có ngưá»i cởi trói chân trói tay cho mình. Cốc Chẩn mÆ¡ mÆ¡ hồ hồ, chưa kịp mở mắt đã buá»™t miệng nói:
- Diệu Diệu?
Mở to mắt nhìn ra thì thấy Cốc Bình Nhi vẻ mặt buồn thảm đang ngẩn ngơ nhìn mình.
Cốc Chẩn trong lòng thất vá»ng má»™t lúc rồi thở dà i nói:
- Thì ra là cô ư?
Cốc Bình Nhi cÆ¡ hồ rÆ¡i lệ, quay đầu Ä‘i nhẫn nại má»™t lúc rồi má»›i háºm há»±c nói:
- Anh, anh nằm mơ cũng nghĩ đến cô ta ạ?
Cốc Chẩn trầm mặc không nói. Cốc Bình Nhi lại nói:
- Có Ä‘iá»u cô ta chỉ biết đánh anh, chá»i anh chứ không đến cứu anh đâu.
Bá»—ng thấy Cốc Chẩn hung dữ trừng mắt nhìn mình, trán nổi gân xanh thì biết mình đã nói đến chá»— Ä‘au lòng cá»§a hắn nên nhất thá»i im bặt, lặng lẽ mở “Ngá»c Giao cânâ€. Cốc Chẩn cÅ©ng không gây tiếng động, đưa mắt nhìn qua thì hai tên đệ tá» nằm bẹp trên giưá»ng bất động. Cốc Bình Nhi nói:
- Em đã Ä‘iểm huyệt đạo bá»n chúng rồi.
Cốc Chẩn gáºt gáºt đầu bước ra ngoà i cá»a, Cốc Bình Nhi cÅ©ng Ä‘i theo, trong lòng ôm con mèo Ba Tư, chắc là cô tìm cách lấy lại từ chá»— mẹ rồi. Bạch Tương Dao tuy là ngưá»i gian trá như lại không biết võ công gì, Cốc Bình Nhi biết rõ không thể cãi lại bà ta liá»n âm thầm ra tay trá»™m vá», cÅ©ng chẳng có gì khó khăn.
Cốc Chẩn ra khá»i khách sạn Ä‘i được má»™t quãng, thấy Cốc Bình Nhi vẫn Ä‘i theo thì bất giác nhÃu mà y nói:
- Cô đi theo ta là m gì?
Cốc Bình Nhi lén nhìn hắn, khẽ giá»ng nói:
- Em thả anh rồi quay vỠchắc sẽ bị trách phạt.
Cốc Chẩn thấy cô thần tình thảm thiết, bóng dáng cô độc thì trong lòng tháºt sá»± vừa bá»±c vừa thương, muốn mắng cô mấy câu nhưng cÅ©ng không thốt ra lá»i, đà nh hừ má»™t tiếng rồi định cất bước thì trước mắt ánh bạc bá»—ng lóe lên, Thi Diệu Diệu từ trên không hạ xuống, chằm chằm nhìn hai ngưá»i có vẻ kinh hãi nghi ngá».
Ba ngưá»i im lặng nhìn nhau má»™t lúc, Thi Diệu Diệu cháºm rãi nói:
- Các ngươi định đi đâu?
Cốc Chẩn thản nhiên nói:
- Äi đâu mà chẳng được?
Thi Diệu Diệu nhÃu nhÃu mà y, lắc đầu nói:
- Chẳng lẽ anh tháºt sá»± muốn trốn trốn tránh tránh sống cho hết Ä‘á»i ư?
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Nói như váºy, cô muốn ngăn cản ta sao?
Thi Diệu Diệu nhìn Cốc Chẩn, từ khuôn mặt Ä‘iá»u cưá»i đó phảng phất như có thể thấy lại được bao loại tình ái quan tâm đã qua. Có Ä‘iá»u ngưá»i vẫn như cÅ© nhưng tình chẳng như xưa, nam tá» trước mắt không còn giống như ngà y trước nữa rồi. NghÄ© đến đó, bất giác trái tim Ä‘au nhói, lòng dạ quặn Ä‘au rồi nghiến răng nói:
- Không sai, có tôi ở Ä‘ay, anh đừng mong rá»i Ä‘i ná»a bước.
Cốc Bình Nhi hÆ¡i biến sắc, Cốc Chẩn thì vẫn mỉm cưá»i như thưá»ng, nói má»™t tiếng “Má»™t†rồi đưa chân phải lên, cháºm rãi bước má»™t bước.
- Äinh!
Ãnh và ng bóng xanh giao nhau rồi cùng rÆ¡i xuống dưới chân Cốc Chẩn, chÃnh là má»™t cái vảy bạc và má»™t mÅ©i chùy nhá». Cốc Chẩn nhìn cái vảy bạc đó, nhất thá»i dừng bước. Bá»—ng nghe Thi Diệu Diệu nói:
- Bình Nhi, cô dừng bắt ta phải dùng “Thiên Lânâ€, “Vô Tướng trùy†cá»§a cô chỉ có ba phần công lá»±c, không đánh nổi vá»›i ta đâu.
Cốc Bình Nhi mÃm môi, lá»›n tiếng nói:
- Äánh không nổi cÅ©ng phải đánh, tóm lại… tóm lại cô mà muốn bắt anh ấy thì phải giết ta trước…
Thi Diệu Diệu ngẩn ngÆ¡ nhìn cô, trong lòng chẳng hiểu gì cả, liá»n nói:
- Bình Nhi, cô quên rồi sao, năm xưa hắn là m hại cô như thế nà o…
Cốc Bình Nhi ngẩn ra, bịt tai nói:
- Ta không nghe, ta không nghe.
Thi Diệu Diệu thở dà i, xa xăm nói:
- Bình Nhi, cô nhất định là bị hắn lừa gạt mất rồi.
Cốc Bình Nhi thân mình run lên, hai mắt nhắm chặt rồi bá»—ng rÆ¡i lệ. Thi Diệu Diệu thấy váºy cÅ©ng cảm thấy sống mÅ©i cay cay. Chợt nghe Cốc Chẩn nói:
- Thi Diệu Diệu, cô tháºt muốn giết ta ư?
Thi Diệu Diệu kiệt lá»±c nén lẹ, nghiến răng rÃt giá»ng nói:
- Anh không bỠchạy thì tôi cũng không là m anh bị thương.
Cốc Chẩn ha ha cưá»i lá»›n, bá»—ng bước vá» phÃa trước. Thi Diệu Diệu ngẩn ra, tức giáºn nói:
- Äồ tồi, anh không muốn giữ mạng nữa sao?
Cốc Chẩn khẽ cưá»i thảm, lại bước thêm má»™t bước. Thi Diệu Diệu bất giác tim Ä‘áºp như sấm. Cốc Chẩn tuy võ công thấp kém nhưng lúc nà y áp lá»±c cá»§a hắn còn hÆ¡n cả cao thá»§ hà ng đầu, mắt thấy hắn từng bước từng bước tiến tá»›i thì không tá»± kìm chế được lấy ra má»™t con cá chép bạc, mắt hạnh trợn tròn rÃt giá»ng nói:
- Anh, anh còn tiến thêm một bước, tôi sẽ không khách khà nữa đâu.
Cốc Chẩn biết rõ lúc nà y Thi Diệu Diệu đã như mÅ©i tên trên dây cung, nếu mình còn ép buá»™c nữa thì cô nhất định sẽ ra tay. NghÄ© đến đó thì trong lòng nguá»™i lạnh, thầm tưởng: “Ta má»™t lòng muốn tẩy sạch oan khấu, chá»§ yếu chẳng phải vì cô bé ngốc nghếch nà y ư, nếu không thì cá»› gì ta không chạy đến Cá»u Dịch tuyệt vá»±c, cả Ä‘á»i không quay lại Trung Thổ? Nhưng sao cô bé ngốc nà y lại cứ đối xá» vá»›i ta như thế? Bá» Ä‘i, bá» Ä‘i, sống như thế nà y thì thà chết còn hÆ¡n.†NghÄ© rồi cưá»i thảm, định bước thêm bước thứ ba thì eo lưng bá»—ng tê dại, cả ngưá»i cứng Ä‘á», bước thứ ba đó cÅ©ng không Ä‘i được, há miệng định chá»i thì lại không ra tiếng. Chỉ nghe Cốc Bình Nhi cưá»i hi hi nói:
- Chị Diệu Diệu, “Thiên Lân†của chị đúng là lợi hại, em không địch nổi, nhưng công phu tay không thì không biết thế nà o? Bình Nhi lại muốn lĩnh giáo mấy chiêu.
Thi Diệu Diệu thấy Cốc Bình Nhi khống chế Cốc Chẩn, giải được tình thế khó khăn thì bất giác thở phà o má»™t hÆ¡i nặng ná», nhưng nghe Cốc Bình Nhi nói thì lại hÆ¡i giáºt mình, nói:
- Nếu ta thắng thì sao?
Cốc Bình Nhi nói:
- Nếu chị thắng thì bá»n em sẽ ngoan ngoãn quay vá», còn nếu em thắng thì chị phải thả Chẩn ca ca Ä‘i.
Tà i sản của David
Last edited by tieu_thusinh; 04-10-2010 at 10:48 PM .
Từ khóa được google tìm thấy
4vn eu forum showthread , 4vn.eu thuong hai , 4vn.eu/forum/showthread , àãåíòñòâî , àâàòàðêè , åãèïòà , äâèæåíèÿ , ãëîáóñ , âîëãîãðàä , àíèìå , an oan thuong hai full , baby thuong hai ebook , baby thuong hai ful , baby thuong hai full , bổ thiên kiếp thá»§ , dai thuong hai full , doc thuong hai ful , doc thuong hai full , doc truyen thuong hai , doctruyen thuong hai , êàçèíî , hai thuong phon hoa full , îäíîêëàñíèêè , ñíåæíàÿ , òèìàòè , õîñòèíã , phuong ca thuong hai , phượng ca , prc thương hải ful , suongchieu , tai thuong hai full pdf , tai truyen thuong hai , thuong hai , thuong hai *********** , thuong hai 4vn , thuong hai 4vn.eu , thuong hai full , thuong hai full lyric , thuong hai full pdf , thuong hai full prc , thuong hai full prc 4vn , thuong hai full txt , thuong hai full' , thuong hai full] , thuong hai phon hoa full , thuong hai phuong ca , thuong hai phuong ca 4vn , thuong hai phuong ca pdf , thuong hai phuong ca prc , thuong hai prc full , thuong hai tron bo 4vn , thuonghai full prc , thượng hải full prc , thương hải 4vn , thương hải full , thương hải , thương hải /4vn.eu , thương hải 4vn , thương hải full , thương hải full pdf , thương hải full prc , thương hải full text , thương hải pdf , thương hải prc , thương hải prc full , truyện thương hải , truyen thuong hai , truyen thuong hai full , ðàñïèñàíèå