 |
|

09-07-2008, 07:12 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
ÄÀO TRINH NHẤT dịch
Lên ChÆ¡i Trên Trá»i
Lôi Tà o
Nhạc Vân Hạc và Hạ Bình tá», hai ngưá»i lúc nhá» cùng xom, lá»›n lên cùng há»c má»™t trưá»ng, chÆ¡i vá»›i nhau rất thân.
Hạ thông minh từ bé, mưá»i tuổi đã há»c nổi tiếng. Nhạc thÆ¡ như báºc đà n anh. Hạ lấy tình anh em chăm chỉ khuyên bảo; nhỠđó Nhạc há»c ngà y cà ng tấn tá»›i, danh cÅ©ng nổi dáºy. Duy có thi cá» vất vả, khoa thi nà o cÅ©ng rá»›t luôn.
Không bao lâu, Hạ mắc bệnh dịch qua Ä‘á»i, nhà nghèo quá, không có tiá»n chôn cất. Nhạc khảng khái nháºn hết công việc ấy vá» phần mình lo liệu. Hạ chết để lại vợ góa và đứa con còn ẳm trên tay. Nhạc thưá»ng lui tá»›i chăm sóc, kiếm được thưng lúa, đấu gạo nà o Ä‘á»u chia là m hai.
Vợ con Hạ nhá» sá»± giúp đỡ táºn tình ấy mà sống. Các báºc sÄ© phu thấy thế cà ng khen Nhạc hiá»n đức.
Vốn nhà chẳng có của cải bao nhiêu, lại còn chu cấp cho vợ con của Hạ, thà nh ra Nhạc sa sút dần, phải than rằng:
- Tà i há»c như Bình Tá», còn phải láºn Ä‘áºn mà chết, huống chi là ta? Sá»± sang già u cá»§a Ä‘á»i ngưá»i cần phải kịp thá»i, nếu suốt năm cứ báºn lòng rối trà như váºy mãi thì e đến chết bá» xác ở ngòi rạch, trước lòai chó ngá»±a, chẳng hóa uổng phà cuá»™c Ä‘á»i mình lắm ư? Ta nên sá»›m tÃnh xoay nghá» thì hÆ¡n.
Từ đó, Nhạc xếp sách vở lại xoay ra buôn bán. Là m nghá» nà y ná»a năm, cảnh nhả hÆ¡i khá.
Má»™t hôm Ä‘i buôn ở Kim Lăng, nghỉ ở trong quán trá», thấy má»™t ngưá»i cao lá»›n, gân cốt nổi lên, mon men đến bên chá»— Nhạc ngồi, mà sắc mặt ảm đạm, có vẻ lo buồn. Nhạc há»i muốn ăn chăng?
Ngưá»i đó không nói gì hết. Nhạc đẩy mâm cÆ¡m ra má»i ăn. Hắn lấy tay bốc ăn ngon là nh, giây lát hết sạch.
Nhạc lại gá»i má»™t mâm cÆ¡m ê há», cở hai ba ngưá»i ăn má»›i xuể, thế mà má»™t mình ngưá»i ấy ngốn hết sạch. Nhạc gá»i chá»§ quán cắt đùi heo và má»™t đống bánh chưng đầy ắp, hắn lại ăn sạch chá»— phần ăn cá»§a mấy ngưá»i đó. Chừng ấy má»›i thấy no bụng, tạ Æ¡n và nói:
- Ba năm đến giá», tôi chưa từng được ăn bữa nà o no nê như hôm nay.
Nhạc há»i:
- Xem anh ra đáng mặt tráng sĩ lắm, sao bơ vơ trôi nổi đến thế nà y?
- Tôi mắc tá»™i trá»i hà nh không thể nói ra được.
- Váºy quê quán nhà cá»a ở đâu?
- Thưa, trên bộ chẳng có nhà , dưới nước chẳng có ghe. Sớm đứng đầu là ng, tối nằm xó chợ, thế thôi.
Nhạc sá»a soạn hà nh lý ra Ä‘i; ngưá»i ấy theo khÃt má»™t bên có ý bịn rịn không nỡ rá»i nhau. Nhạc cố từ, ngưá»i ấy nói:
- Anh sắp bị nạn lớn, tôi không muốn quên cái ơn đức một bữa ăn no.
Nhạc lấy là m lạ bằng lòng cho Ä‘i theo. Giữa đưá»ng và o quán cÆ¡m, nhạc kéo và o ăn chung vá»›i mình, nhưng ngưá»i ấy lắc đầu:
- Cả năm, tôi chỉ ăn có và i bữa thôi.
Vì thế Nhạc cà ng kinh ngạc.
Hôm sau, qua sông lá»›n, sóng gió nổi lên đùng đùng, thuyá»n chở thuê chìm sạch. Hai ngưá»i cùng chìm dưới nước. Má»™t chặp gió yên lặng rồi, ngưá»i ấy cõng Nhạc đạp sóng mà lên, ngồi tạm má»™t thuyá»n khách, rồi lại đạp sóng rẽ nước Ä‘i.
Giây lát kéo vá» má»™t chiếc thuyá»n, đỡ Nhạc sang ngồi, dặn dò canh giữ, rồi nhảy ùm xuống sông nữa. Hai cánh tay ôm bao hà ng hóa ném và o trong khoang thuyá»n. Xong lại hụp xuống nước. Mấy lần hụp lên hụp xuống như váºy, ôm hà ng hóa bà y để bên trong thuyá»n.
Nhạc cảm tạ:
- Anh cứu tôi sống là đủ lắm rồi, đâu dám mong má»i hà ng hóa lại được châu vá» hợp phố?
Kiểm tra lại cá»§a cải không mất tà gì, trong bụng cà ng mừng, kÃnh phục ngưá»i ấy là thần Nhạc giục lái ghe mở lái ra Ä‘i, ngưá»i ấy xin từ biệt. Nhạc cố giữ mãi, bèn cùng nhau qua sông. Khi ghe má»›i xa bá» Nhạc cưá»i và nói:
- TÃnh lại tai nạn nà y chỉ mất có má»™t cây trâm và ng mà thôi.
Ngưá»i ấy muốn Ä‘i tìm. Nhạc toan ngăn thì hắn đã nhà o xuống nước mất tăm. Nhạc kinh ngạc giây lâu. Chợt thấy hắn mỉm cưá»i ở dưới nước trồi lên, trao cây trâm cho Nhạc và nói:
- May quá tôi tìm thấy đây.
Má»i ngưá»i trên bá» dưới sông Ä‘á»u phải lắc đầu lè lưỡi lấy là m quái lạ.
Nhạc dẫn vá» nhà , ăn cùng mâm, ngá»§ cùng chiếu. Cách mấy chục ngà y hắn má»›i ăn má»™t lần. Äã ăn thì ăn nhiá»u vô kể.
Má»™t hôm lại đòi từ giã di. Nhạc cố lưu lại. Giữa khi ấy, trá»i tối tăm muốn mưa. Nhạc nói:
- Trên mây chả biết có những gì? Sấm sét là váºt chi? Là m sao được lên mà xem má»™t phen cho biết, trong lòng má»›i hết nghi hoặc.
Ngưá»i ấy nói:
- Anh muốn lên mây chơi ư?
Liá»n đó, Nhạc nghe trong mình má»i mệt, nằm trên giưá»ng ngá»§ mÆ¡ mà ng. Chừng tỉnh dáºy thấy mình rung rung lắc lắc, không phải cảnh êm ái như nằm trên giưá»ng. Mở mắt ra nhìn té ra là mình Ä‘ang ở trong đám mây, chung quanh trắng toát như bông gòn. Bấy giá» má»›i kinh hoảng đứng dáº, mắt hoa lên tưởng chừng như Ä‘i thuyá»n nhưng đạp chân xuống thì chẳng thấy ván sạp.
Chà ng ngá»a nhìn tinh tú như ở ngay trước mặt, bèn ngá» mình chiêm bao. Dòm kỹ tinh tú dán và o vòm trá»i, chẳng khác nà o hạt sen nhú ở trên cái đà i sen, ngòi lá»›n như cái lu, ngôi nhá» như cái chén, lấy tay lắc thá» xem, thấy ngôi sao lá»›n bám chặt quá, không nhúc nhÃch còn ngôi nhá» thì lung lay, dưá»ng như có thể bứt ra được. Chà ng liá»n bứt lấy má»™t ngôi, giáu trong tay áo, rồi vén mây nhìn xuống dưới, thấy bể bạc mênh mông, thà nh quách nhá» li ti như hạt Ä‘áºu. Trong trà kinh hãi, tá»± nghÄ© nếu như rá»§i ro trượt chân, thì chết còn gì?
Bá»—ng thấy hai con rồng uốn khúc, kéo theo má»™t chiếc xe căng mà n chạy lại, trên xe để những chiếc khạp chu vi mấy trượng, đựng nước đầy trà n. Có mấy chục ngưá»i cầm gáo múc nước, rải khắp trên mây.
hỠtrông thấy Nhạc cùng lấy là m lạ.
Nhạc nhìn kỹ, té ra ngưá»i bạn chà thiết cá»§a mình ở nhà cÅ©ng có dá»± trong ấy,. bèn nói vá»›i há»:
- Ông nà y là bạn tôi mà !
HỠlấy một gáo đưa cho Nhạc, bảo múc nước mà tưới đi.
Lúc đó trơì Ä‘ang đại hạn. Nhạc tiếp lấy gáo nước, vạch mây nhìn xuống quê hương, cố tưới tháºt nhiá»u.
Má»™t lát, ngưá»i bạn nói vá»›i Nhạc:
- Tôi vốn là thần sấm sét, vì trước mắc lá»—i sai hẹn là m mưa nên bị phạt đà y ba năm, giỠđã mãn hạn trá»i, váºy xin từ đây vÄ©nh biệt.
Nói đoạn, lấy sợi dây buộc xe dà i muôn thước bảo Nhạc nắm một đầu dây để thả xuống đất.
Nhạc lấy là m nguy, nhưng bạn cưá»i mà bảo:
- Không hỠgì đâu mà sợ.
Nhạc y lá»i vù vù chá»›p mắt đã xuống tá»›i đất. Dòm lại thì rÆ¡i xuống ngay là ng mình, còn sợi dây thì rút dần lên mây, không thấy hút đâu nữa.
Hồi bấy giá» cả là ng nà y đại hạn lâu ngà y, gặp được tráºn mưa, ngoà i mưá»i dặm nước chỉ ngáºp ngón tay, duy có là ng Nhạc thì hồ trạch đầy trà n.
Vá» nhà , mò lại trong túi, ngôi sao đã lấy vẫn còn, Ä‘em đặt lên bà n, ngà y xem thì Ä‘en xạm như cục đá thưá»ng, đêm đến thì sáng lóng lánh, chiếu rá»i khắp nhà . Bởi thế Nhạc cà ng quý báu, gói lại cất kỹ, má»—i khi khách uống rượu ban đêm, má»›i lấy ra thay đèn ngồi chung quanh chÆ¡i cho sáng. Nhìn thẳng và o tia sáng chói cả mắt.
Má»™t đêm, vợ Nhạc ngồi trước ánh sáng đó vấn tóc, chợt thấy ngôi sao đó nhá» dần Ä‘i, chỉ còn như con Ä‘om đóm, mà cá»±a quáºy bay ngang. Nà ng đương kinh ngạc mở miệng muốn la, ngôi sao chui tuá»™t và o miệng, khạc nhổ chẳng ra, lại xuống cổ nà ng; nà ng sợ hãi chạy bảo Nhạc, Nhạc cÅ©ng lấy là m kỳ, rồi thì Ä‘i ngá»§. Äêm nằm chiêm bao, thấy Hạ Bình Tá» hiện hồn vá» nói:
- Tôi chÃnh là ngôi sao Thiên Vi, những việc anh giúp đỡ gia quyến tôi, tôi hằng ghi nhá»› không quên. Anh lại có lòng tốt Ä‘em tôi ở trên trá»i vá», thế là chúng ta có duyên gắn bó, nay tôi xin đầu thai là m con anh để báo Ä‘á»n đức lá»›n.
Hồi đó Nhạc đã ba mươi tuổi mà chưa có con, nằm má»™ng thấy váºy lòng mừng khôn xiết.
Từ đó vợ thụ thai. Äến khi ở cữ, sáng chiếu khắp nhà , y như lúc ngôi sao còn để trên bà n là m đèn váºy. Nhân đó lấy chữ Tinh Nhi đặt tên cho con.
Tinh Nhi thông minh lạ thưá»ng, mưá»i sáu tuổi thi Ä‘áºu tiến sÄ©.
|

09-07-2008, 07:13 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
ÄÀO TRINH NHẤT dịch
Háo Sắc Lụy Mình
( Phong Tam Nương)
Cô Mưá»i Má»™t há» Phạm, con quan Tế tá»u ở Lá»™ Thà nh, tuổi nhá» tuyệt đẹp, lại rất phong nhã, cha mẹ yêu quý như nâng trứng hứng hoa. Những ngưá»i đến há»i chà mẹ bảo nà ng tá»± chá»n lấy, nhưng nà ng chưa thuáºn đám nà o.
Gặp tết thượng nguyên, các bà vãi ở chùa Thủy Nguyệt mở hội cúng chay đốt mã, nà ng cũng tới xem.
Trong lúc nà ng Ä‘i dạo cảnh cùa, má»™t thiếu nữ Ä‘i theo bén gót, thưá»ng liếc nhòm nà ng, ý chừng như muốn nói gì. Nà ng nhìn kỹ là má»™t cô gái đôi tám cá»±c đẹp, trong lòng rất ưng cà ng chăm chú nhìn. Thiếu nữ mỉm cưá»i há»i:
- Cô có phải cô Mưá»i Má»™t há» Phạm không?
- Thưa, chÃnh là tôi.
- Tôi nghe danh tiếng đã lâu, nay má»›i được thấy mặt, quả tháºt là ngưá»i ta đồn đại không sai.
Cô Mưá»i Má»™t cÅ©ng há»i thăm quê quán há» tên, thiếu nữ đáp:
- Tôi hỠPhong hà ng thứ ba, nhà ở một xóm gần đây.
Hai ngưá»i nắm tay chuyện vảnn niá»m nở vui vẻ, thà nh ra yêu mến nhau hết sức, không muốn rá»i ra, cô Mưá»i Má»™t há»i sao Ä‘i trÆ¡ trá»i má»™t mình, chẳng có bầu bạn gia nhân cùng Ä‘i, thiếu nữ trả lòi:
- Cha mẹ mất sớm, nhà chỉ có một vú già , phải coi nhà không đi với tôi được.
Cô Mưá»i Má»™t sá»a soạn ra vá», Phong Tam Nương nhìn sững muốn khóc là m cô cÅ©ng buồn rầu, liá»n má»i Tam Nương vá» nhà chÆ¡i. Tam Nưong nói:
- Nhà cô gác tÃa lầu son, tôi lại không há» hà ng chi e đến chÆ¡i bị ngưá»i nhà bà n tán nói nà y khák không tốt.
Cô Mưá»i Má»™t cố má»i, Tam Nương hẹn để hôm khác.
Lúc từ biệt, cô rút một cà nh thoa và ng đưa tặng. Phong cũng lấy cây trâm biếc ở trên mái tóc để đáp lễ.
Cô vá» nhà đâm ra tưởng nhá»› thiết tha, lấy cây trâm xem lại, không phải và ng cÅ©ng không phải ngá»c, trong nhà không ai biết là thứ gì, Ä‘á»u lấy là m lạ.
Hà ng ngà y cô mong má»i Tam Nương đến chÆ¡i không thấy đến ná»—i buồn rầu phát bệnh. Cha dò biết cái nguyên cá»›, sai ngưá»i Ä‘i thăm các xóm là ng chung quanh, nhưng không ai biết thiá»u nữ há» Phong là ngưá»i nà o.
Nhằm tiết trùng cá»u ( mùng chÃn tháng chÃn), cô gầy còm buồn bã, gá»i con hầu dìu đỡ ra vưá»n ngoà i chÆ¡i, trải nệm gối dưới già n hoa ngồi tiêu khiển, Bá»—ng dưng có má»™t ngưá»i con gái thò mặt lên vách tưá»ng dòm sang. Nhìn ra chÃnh là Phong nữ chứ không phải là ai lạ. Phong kêu:
- Äỡ tôi xuống nà o!
Con hầu chạy ra đỡ tay. Phong nhảy thoắt xuống. Cô Mưá»i Má»™t mừng khôn thể tả, tá»± nhiên đứng phắt dáºy, kéo Phong cùng ngồi nói chuyện, trách nà ng đã sai lá»i hẹn và há»i bây giỠở đâu lại đây? Phong đáp:
- Sá»± tháºt nhà tôi cách đây xa lắm, thỉnh thoảng tôi đến chÆ¡i nhà ông cáºu ở gần lối xóm nà y. Äá»™ trước tôi có nói rằng nhà ở xóm gần đây, tức là nói nhà cáºu tôi đấy.Từ lúc chị em từ biệt, tôi tưởng nhá»› não nùng. Nhưng nghÄ© mình pháºn nghèo khó, chÆ¡i vá»›i con nhà già u sang, chân chưa bước tá»›i nhà trong lòng đã có vẻ thẹn, chỉ e bị lÅ© tôi tá»› trong nhà coi thưá»ng xem khinh. Vì thế mà tôi không muốn tá»›i. Vừa rồi Ä‘i ra ngoà i vách tưá»ng, nghe trong có tiếng con gái nói, liá»n trèo lên nhòm xem, mong rằng gặp cô, nay quả như nguyện.
Cô Mưá»i Má»™t bèn kể cho Phong nghe vì đâu mình sinh bệnh. Phong khóc như mưa, khóc chán rồi nói:
- Chị có đến chÆ¡i thì xin giữ bà máºt, sợ những kẻ sinh sá»± lắm Ä‘iá»u, bà n dà i nói vắn, không thể chịu nổi.
Cô xin y lá»i, Ä‘oạn dẫn nà ng vá» phòng riêng vá»›i mình, ăn cùng mâm nằm cùng chiếu, thÃch cùng chuyện trò tâm sá»± mà bệnh cÅ©ng khá»i dần. Rồi Ä‘Ãnh ước là m chị em, áo quần già y vá»› thay đổi lẫn lá»™n, không há» phân biệt. Há»… có ngưá»i nà o đến thì Phong núp và o bên mà n. Như thế trải năm sáu tháng Phạm công vá»›i phu nhân nghe phong phanh.
Má»™t bữa hai chị em Ä‘ang ngồi đánh cá», phu nhân chợt đến thình lình, trông thấy, sá»ng sốt, và nói:
- Tháºt là xứng bạn con ta!
Rồi quay há»i cô Mưá»i Má»™t:
- Trong chốn khuê phòng con có ngưá»i bạn tốt thì cha mẹ vui mừng cho, sao con không nói cho mẹ hay.
Cô bà y tỠý muốn của Phong.
- Cô đến là m bạn con ta, thế là điá»u hay, cần chi phải giấu diếm?
Phong đỠmặt là m thinh, mâm mê dải áo, chẳng nói chẳng rằng. Sau lúc phu nhân Ä‘i, Phong muốn từ biệt, cô Mưá»i Má»™t năn nỉ mãi má»›i chịu ở lại.
Äêm ná», nà ng há»›t hÆ¡ há»›t hả từ ngoà i chạy và o khóc nói:
- Chị đã nói rằng ở lại không nên, thế mà vì nể em phải ở lại, bây giỠmới gặp lại cái nhục lớn lao thế nà y!
Cô kinh ngạc há»i chuyện gì, nà ng đáp:
-Vừa rồi chị ra thay áo, má»™t chà ng thiếu niên đón đưá»ng chá»c ghẹo, may chị chạy thoát. Như váºy chị còn mặt mÅ©i nà o mà ở đây nữa chứ?
Cô gạn há»i hình dáng, rồi tạ lá»—i:
- Thôi, xin chị bá» qua Ä‘i, ngưá»i ấy là ông anh ngây thÆ¡ cá»§a em đó. Äể em thưa vá»›i mẹ đánh đòn anh ta cho biết thân!
Phong cố từ, má»™t hai đòi Ä‘i. Cô Mưá»i Má»™t khuyên đợi trá»i sáng sẽ Ä‘i, vá»™i gì. Phong nói:
- Nhà cáºu cá»§a chị chỉ cách đây mấy bước để chị bắc thang leo qua vách tưá»ng là được rồi.
Nà ng Ä‘i rồi, cô Mưá»i Má»™t gục mặt trên gối khóc lóc thảm thương, xem như mất bạn tÆ¡ tóc váºy.
Cách mấy tháng sau, con hầu có việc Ä‘i tá»›i xóm Äông, chiá»u tối vá», gặp Phong giữa đưá»ng, có bà cụ già theo sau. Con hầu mừng rỡ, đứng chà o há»i. Phong cÅ©ng ngáºm ngùi, há»i thăm sức khá»e cá»§a cô Mưá»i Má»™t độ rà y ra sao. Cô hầu nắm áo nà ng và nói:
- Cô Ba ghé lại nhà tôi chơi đi. Từ lúc cô bỠđi, cô chủ nhà tôi rầu rĩ mong đợi muốn chết.
Phong nói:
- ChÃnh ta cÅ©ng nhá»› cô mà y đáo để, nhưng ta không muốn để cho ngưá»i nhà biết, váºy mi vá» trước mở sẳn cá»a vưá»n, tá»± ta đến.
Con hầu vá» nói chuyện cho cô Mưá»i Má»™t biết, cô mừng quá giục nó Ä‘i mở cá»a vưá»n, té ra nó chưa kịp Ä‘i đã thấy Phong và o trong vưá»ng lúc nà o rồi. Hai ngưá»i tay bắt mặt mừng, cùng kể lể lòng thương ná»—i nhá»›, hết chuyện ná» qua chuyện kia liên miên không ngá»§. Phong dòm thấy con hầu đã ngá»§ say rồi, bèn trá»—i dáºy đến nằm chung gối vá»›i cô Mưá»i Má»™t, tỉ tê nói nhá»:
- Chị vốn biệt em chưa nháºn lá»i ưng thuáºn đám nà o, con ngưá»i tà i sắc dòng dõi như em lo gì chẳng lấy được má»™t ngưá»i chồng sang trá»ng. Như lÅ© công tá» bá»™t không thèm kể, nếu em muốn được má»™t ngưá»i chồng tá» tế, thì chá»› phân bì già u nghèo chi hết.
Cô Mưá»i Má»™t cho lá»i nói ấy đúng. Phong nói tiếp:
- Cách chùa chúng ta gặp hồi năm ngoái, năm nay há» là m chay rất to, ngà y mai em Ä‘i vá»›i chị đến xem, chị sẽ cho thấy mặt má»™t ngưá»i đáng là m chồng em. Từ nhá», chị đã Ä‘á»c sách tướng đã nhiá»u, quyết không sai lầm đâu. T\
Tảng sáng, Phong Ä‘i trước, hẹn đợi nhau ở chùa. Chặp sau cô Mưá»i Má»™t đến chùa đã thấy Phong ở đó trước rồi. Chị em dắt nhau Ä‘i dạo quanh chùa má»™t vòng rồi má»i cô Phong cùng Ä‘i xe vá». Khi dắt tay ra cá»a, thấy má»™t vị tú tà i lối mưá»i bảy, mưá»i tám tuổi báºn áo xá»nh xoà ng và dáng dấp đứng đắn. Phong khá»u cô và nói nhá»:
- Con ngưá»i mai sau thà nh đạt lá»›n đó.
Cô Mưá»i Má»™t liếc qua rồi Phog từ giã Ä‘i riêng:
- Em cứ đi vỠtrước đi, tối chị sẽ đến.
Quả nhiên buổi tối Phong đến nói:
- Chị đã dò kỹ cà ng rồi. Anh chà ng ấy tức là Mạnh An Nhân, ngưá»i cùng xóm nà y mà .
Cô biết chà ng nghèo tỠý không thÃch. Phong thở dà i:
- CÆ¡ khổ, em mảng vướng phải thói Ä‘á»i như thế ư? Phải biết con ngưá»i đó nếu như suốt Ä‘á»i nghèo hèn thì chị tá»± khoét mắt mình Ä‘i, không xem tướng ai nữa.
Cô há»i:
- Nhưng biết là m thế nà o bây gi�
- Em cứ đưa má»™t món chi, để chị Ä‘em lại trao cho chà ng Ä‘Ãnh ước hôn nhân.
- Chị định là m dá»… dà ng quá váºy? Em còn cha mẹ sá» sá», nếu cha mẹ không ưng ý thì sao?
- Ấy chỉ vì Phong sợ không được toại nguyện cho nên má»›i Ä‘Ãnh ước ngay bây giá». Nếu như chị em cương quyết, thì dù có sống chết ai mà cướp được.
Cô Mưá»i Má»™t khăng khăng cho là không nên.
Phong nói:
- Nhân duyên cá»§a em đã nảy ra manh mối rồi nhưng nghiệp chướng vẫn còn vương vÃt trong lòng chưa tiêu, cho nên hôm nay chị đến là cốt se duyên cho em để báo đáp cái tình tá» tế bấy lâu. Thôi để chị Ä‘i, tá»± lấy cà nh thoa và ng cá»§a em tặng chị năm ngoái vâng lệnh em mà đưa tặng chà ng là m tin cÅ©ng được.
Cô Mưá»i Má»™t còn ngần ngừ suy nghÄ©, Phong đã bước ra ngoà i cá»a Ä‘i tuốt.
Lúc đó Mạnh sinh nhà nghèo nhưng há»c cá»±c giá»i, ý muốn kén vợ tháºt xứng đáng má»›i lấy, cho nên tuổi đã mưá»i tám chưa dạm há»i đám nà o. Ngà y hôm đó Ä‘i chÆ¡i chùa được dịp trông thấy hai cô gái vá» nhà đâm ra tÆ¡ tưởng vẩn vÆ¡. Má»›i tan canh má»™t, Phong Tam Nương gõ cá»a bước và o, chà ng thắp sáng đèn nhìn mặt té ra má»™t trong hai mỹ nữ mình may mắn trông thấy ban ngà y, chà ng mừng rỡ chà o há»i.
Phong nói:
- Tôi há» Phong, bạn gái cá»§a tôi cô Mưá»i Má»™t há» Phạm.
Chà ng mừng quá không gạn há»i chi nhiá»u lá»i, vá»™i và ng tiến đến, muốn ôm lấy Phong. Phong cá»± hẳn hoi:
- Cáºu nà y! Tôi chẳng phải là Mao Toại Ä‘em thân đến hiến nhé, mà chỉ đóng vai Tà o Khâu Ä‘em tin Ä‘i mối cho ngưá»i ta đó thôi. Số là cô Mưá»i Má»™t há» Phạm, muốn kết nhân duyên vá»›i cáºu, cho nên tôi xin là m mụ mối cho cô cáºu nên vợ nên chồng mà !
Chà ng ngạc nhiên không rtin, Phong liá»n trao cà nh thoa và ng là m chứng. Chà ng mừng hết sức, cảm tạ và thá» nguyá»n:
- Cô có lòng quyến chỉ giùm tôi như thế, xin thá» nếu không lấy được cô Mưá»i Má»™t, thà cam ở góa trá»n Ä‘á»i.
Phong từ giã đi.
Sáng ngà y, chà ng cáºy bà cụ lối xóm đến nói vá»›i Phạm phu nhân. Quả nhiên phu nhân chê nghèo không cần há»i ý kiến con gái, cứ việc láºp tức từ chối láºp tức.
Cô Mưá»i Má»™t nghe chuyện như váºy, hết sức thất vá»ng, trở lại oán Phong báo hại mình, kimh thoa đã lỡ trao, khó ná»—i đòi vá», chỉ có cách thá» chết giữ trá»n lá»i nguyá»n thôi.
Má»™t hôm sau có ngưá»i con ông quan nỠđến cầu hôn, trong ý còn lo không thà nh, cho nên cáºy quan huyện đứng ra là m mối. Lúc đó ông quan ná» Ä‘ang ở chức trá»ng quyá»n to. Phạm công có ý kiêng sợ, há»i cô Mưá»i Má»™t, cô tá» vẻ không vui. Bà mẹ dá»— dà nh gạn há»i, cô là m thinh không nói câu gì, chỉ khóc sướt mướt rồi cáºy ngưá»i nói riêng cho phu nhân biết rằng: không phải Mạnh sinh đến chì chết không lấy chồng nà o cả.
Phạm công cà ng giáºn, cứ hứa gả cho ngưá»i con ông quan ná», trong ý lại ngá» cô có tư tình vá»›i Mạn sinh nên chi cà ng gấp chá»n ngà y là nh tháng tốt, thà nh lá»… cho mau.
Cô Mưá»i Má»™t phẫn uất bỠăn, ngà y chỉ nằm kiệt, mãi đến hôm trước ngà y cưới, tá»± dưng cô trở dáºy soi gương trang Ä‘iểm, phu nhân mừng thầm. Giây lát thị nữ tức tốc chạy và o nói tiểu thư đã tá»± thắt cổ. Ná»™i nhà kinh hãi khóc, ăn năn đã muá»™n. Ba ngà y là m lá»… táng.
Nói vá» Mạnh sinh, từ hôm bà cụ lối xóm trở vá» trả lá»i không xong, chà ng ấm ức muốn chết nhưng vẫn xa xa theo dõi tin tức, còn mÆ¡ tưởng cuá»™c nhân duyên có thể vãn hồi. Chừng nghe tin danh hoa đã gần có chá»§, ngà y cưới đến nÆ¡i, bấy giá» chà ng má»›i phẫn háºn như lá»a đốt ruá»™t gan, từ đây muôn sá»± mong má»i Ä‘á»u tiêu tan, không còn trông đợi gì nữa.
Không bao lâu nghe tin ngá»c vỡ, hương vùi, nà ng đã tá»± sát, Mạnh sinh cà ng Ä‘au đớn thảm thương, tức mình không được cùng mỹ nhân chết cho rồi Ä‘á»i. Cháºp tối chà ng lần mò ra Ä‘i, trong ý muốn thừa lúc đêm hôm, đến khóc trước mả mỹ nhân cho hả chút lòng sầu khổ. Chợt thấy bóng ngưá»i từ đầu kia Ä‘i tá»›i. đến gần té ra Phong Tam Nương.
Phong nói:
- Tôi mừng dùm cáºu đến lúc thà nh cuá»™c nhân duyên đấy.
Chà ng khóc òa và há»i:
- Váºy cô không hay tin Phạm tiểu thư đã chết rồi ư?
Phong đáp:
- Ấy, váºy tôi bảo rằng thà nh việc, chÃnh ở chá»— cô ta chết mà . Mau mau gá»i gia nhân Ä‘i đà o mả lên, tôi có thuáºt lạ, có thể là m cho tôi hồi sinh.
Chà ng mừng quá, nghe lá»i răm rắp. Äà o mả bá» hòm, lấp huyệt lại như cÅ©, rồi chà ng tá»± cõng tá» thi cùng Tam Nương vỠđặt nằm trên giưá»ng. Tam Nương đổ thuốc và o miệng, giây lát tiểu thư hồi tỉnh, nhìn thấy Tam Nương, há»i đây là đâu. Phong trá» và o chà ng và đáp:
- Mạng An Nhân đây mà , em!
Rồi kể rõ nguyên do, lúc ấy cô như ngưá»i chiêm bao má»›i tỉnh.
Phong sợ công việc tiếc lá»™ bèn dắt nhau Ä‘i xa mưá»i lăm dặm, lẩn trốn ở má»™t xóm nhá» trong núi. Äoạn Phong đòi từ giã ra Ä‘i, cô khóc lóc giữ lại là m bạn vá»›i mình, để ở riêng má»™t gian nhà . Äem bán những đồ trang sức tẩm liệm là m vốn sinh sống, nhỠđó cÅ©ng hÆ¡i dư dáºt. Má»—i khi Phong gặp chà ng đến, liá»n tìm cách lẫn tránh, cô Mưá»i Má»™t thung dung nói:
- Chị em ta khác nà o ruá»™t thịt, nhưng trước sau gì cÅ©ng ngưá»i đông kẻ tây, chẳng được sum há»p suốt Ä‘á»i. Chi bằng chúng ta bắt chước Nga Hoà ng Nữ Anh ngà y xưa thì hÆ¡n.
Phong gạt đi:
- Từ nhá», chị há»c được phép lạ có thể trưá»ng sinh, cho nên chị không chịu lấy chồng!
Cô Mưá»i Má»™t nói:
- Ngưá»i Ä‘á»i truyá»n tụng những phép thuáºt trưá»ng sinh có thể chất đầy kÃn nhà bếp, chị há»c phép cá»§a tiên ông nà o đó?
Phong đáp:
- Cái há»c cá»§a chị không phải như ngưá»i Ä‘á»i đã biết kia đâu, ngưá»i Ä‘á»i vẫn truyá»n tụng chẳng phà i là chân truyá»n. Duy có NgÅ© Cầm kinh cả Hoa Äà là đúng. Phà m ngưá»i tu luyện, chẳng qua chỉ muốn cho khà huyết lưu thông váºy thôi. Nếu chị gặp nhiá»u nghịch chướng, cứ vương mình như cá»p thì chết ngay.
Cô Mưá»i Má»™t âm mu vá»›i chà ng giả đò có việc Ä‘i xa. Äêm ấy cô ép nà ng uống rượu tháºt say, rồi chà ng mò và o là m cà n. Nà ng tỉnh dáºy thở dà i và nói:
- Em hại chị rồi đó. Nếu không vương nhằm sắc giá»›i mà tu luyện thà nh đạo, có thể lên đến từng thứ nhứt. Nay lại bị sa ngã và o mưu gian, cÅ©ng là số mệnh khiến váºy.
Tức thá»i đứng dáºy cáo từ. Cô Mưá»i Má»™t ân cần bà y tá» lòng thà nh cá»§a mình, và tha thiết xin lá»—i. Nà ng nói:
- Giá» chị xin nói tháºt, chị là chồn tinh đây. Chỉ vì năm trước trông thấy sắc đẹp cá»§a em mà sinh lòng yêu mến, giống như con kén tá»± buá»™c lấy mình, má»›i đến ná»—i xảy ra thế, chẳng phải tá»± sức ngưá»i ta. Nếu em cố giữ chị ở lại thì ma chướng cà ng nảy ra mãi, không biết đến đâu là cùng. Em hạnh phúc còn nhiá»u, xin giữ lấy mình khá»e mạnh.
Nói Ä‘oạn biến mất. Hai vợ chồng sá»ng sốt than thở rất lâu.
Qua năm sau, chà ng thi Ä‘áºu cả hương lẫn há»™i được bổ chức hà m lâm, trở vỠđưa thiếp danh xin yết kiến Phạm công. Ban đầu Phạm công vừa thẹn vừa hối, không chịu tiếp, chà ng năn nỉ mãi, ông má»›i chịu ra.
Chà ng theo lá»… con rể đối vá»›i cha vợ rất má»±c cung kÃnh, Phạm công nổi giáºn, cho là chà ng nhạo mình. Chà ng xin phép nói riêng má»™t câu chuyện kÃn, rồi kể hết đầu Ä‘uôi má»i việc đã qua. Phạm công chưa tin liá»n sai ngưá»i đến táºn nhà xem, bấy giá» má»›i chưng há»ng vui mừng, dặn dò gia nhân kÃn miệng, khoan nói tung ra, sợ có há»a, vì nhà ông quan cầu hôn trước kia hãy còn oai thế to.
Hai năm sau, ông ta phạm tá»™i bị phát giác cả hai cha con phải Ä‘i đà y là m lÃnh ở Liên Hải, bấy giá» cô Mưá»i Má»™t má»›i vá» thăm nhà cha mẹ.
|

09-07-2008, 07:14 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
Äà o Trinh Nhất dịch
Tay áo là m mai
(Củng tiên)
Cá»§ng đạo nhân, không có tên tá»±, cÅ©ng không biết là ngưá»i ở đâu, có lần đến xin ra mắt Lá»— vương, nhưng ngưá»i canh cổng không cho và o.
Có ngưá»i thân tÃn trong vương phá»§ Ä‘i ra, đạo nhân vái chà o và ngỠý muốn. Thân tÃn thấy ông xấu xa bẩn thỉu, lại xua Ä‘uổi thêm.
Ông Ä‘i rồi trở lại. Thân tÃn nổi giáºn sai thá»§ hạ vừa Ä‘uổi vừa đánh. Äến chá»— vắng vẻ không ai, đạo nhân cưá»i và đưa ra cho trăm lượng và ng, nhá» kẻ Ä‘uổi theo nói há»™ vá»›i vị thân tÃn kia rằng:
- Bản tâm ta không cần giáp mặt vương đâu, chỉ nghe tiếng vưá»n hoa sau vương phá»§ có cây cối lâu đà i, đẹp nhất thế gian, nếu sẵn lòng dẫn ta Ä‘i xem má»™t phen là đủ mãn nguyện.
Nói xong lại móc tiá»n bạc ra đút lót ngưá»i Ä‘uổi theo mình. Anh nà y thấy tiá»n mừng rỡ, quay vá» thưa lại thân tÃn.
Thân tÃn cÅ©ng mừng, liá»n dẫn đạo nhân và o cá»a sau, xem đủ má»i cảnh, rồi bước lên lầu. Thân tÃn Ä‘ang đứng dá»±a bên cá»a sổ, đạo nhân xô má»™t cái, tá»± nhiên thấy mình té xuống bên ngoà i, may có dây leo vướng bụng, thà nh ra treo tòn teng lÆ¡ lá»ng giữa trá»i. Ngó xuống thấy sâu thăm thẳm mà nghe dây leo kêu rắc rắc, dưá»ng như sắp đứt, sợ hoảng hồn xám mặt, thân tÃn kêu la vang trá»i.
Mấy tên thái giám chạy đến, trông thấy cÅ©ng sợ khiếp đảm, vì nhắm thân tÃn thấy cách xa mặt đất cao quá. Há» chạy tuốt lên lầu cùng xem, thì ra đầu dây cá»™t và o bao lÆ¡n, muốn cởi ra để cứu nhưng thấy dây leo vấn vÃt cả nùi, nhắm bá» không thể dùng sức mà tháo gỡ nổi. Äi tìm đạo nhân thì đạo nhân đã biệt tăm dạng, há» nghÄ© bó tay hết kế, bèn chạy tâu cho Lá»— vương hay.
Lá»— vương đến mục kÃch lấy là m lạ, đà nh sai lÃnh tráng rải cá» khô và bông gòn dưới đất, rồi sẽ chặt đứt dây leo cho thân tÃn rá»›t xuống khá»i bể đầu nhừ xương. Công việc dá»± bị vừa xong, thì dây leo tá»± đứt mà chỉ cách mặt đất không đầy má»™t thước thôi, ai nấy cùng tức cưá»i.
Xong đó Lá»— vương sai ngưá»i Ä‘i tìm xem đạo sÄ© ở đâu. Nghe tin ông ở Ä‘áºu nhà thầy tú tà i há» Thượng, lÃnh đến đó há»i, thì ông Ä‘i ngao du chưa vá». Há» thất vá»ng, bảo nhau trở vá», may gặp ông ở giữa đưá»ng, liá»n dẫn tá»›i trước mặt Vương.
Vương má»i ngồi ăn tiệc, và yêu cầu đạo sÄ© là m trò lạ cho xem. Äạo sÄ© thưa:
- Thần là ngưá»i quê mùa, chẳng có tà i giá»i chi, nay ngà i thương đến mà sai bảo, váºy xin dâng nữ nhạc để chúc thá» ngà i.
Nói Ä‘oạn, mò trong tay áo ra má»™t mÄ© nhân đặt xuống đất; nà ng cúi đầu chà o vương rồi đạo sÄ© sai diá»…n tuồng Dao Trì tứ yến, chúc vương muôn năm. Nà ng vừa ra sân khấu hát mấy câu, đạo sÄ© lại thò và o tay áo lấy ra má»™t ngưá»i nữa, tá»± bạch là Tây Vương Mẫu. Giây lát nà o Äổng Tiên Nga, nà o Hứa Phi Quýnh, cả đám tiên cô trên trá»i, lần lượt xuất hiện. Sau hết tá»›i Chức Nữ ra trò, hiến Lá»— vương má»™t bá»™ áo trên trá»i, mà u và ng rá»±c rỡ, chói rạng khắp nhà .
Lá»— vương nghÄ© là đồ giả, đòi xem táºn nÆ¡i. Äạo sÄ© vá»™i và ng cản ngăn, nói rằng không nên. Vương không nghe, cứ việc lấy xem, quả nhiên áo trá»i liá»n lạc má»™t mảnh, không có đưá»ng may nà o hết, tháºt sức ngưá»i không sao là m đặng. Äạo sÄ© không vui, nói:
- Thần hết lòng tôn kÃnh đại vương cho nên mượn bá»™ áo trá»i cá»§a Thiên tôn Ä‘em xuống, nay bị trá»c khà nhuốm và o rồi, là m sao trả lại nguyên chá»§ được đây?
Lá»— vương lại nghÄ© những nà ng ca hát, tất Ä‘á»u là tiên cô, cho nên muốn giữ lại và i cô, nhưng khi nhìn kÄ©, thì không ai khác hÆ¡n là con hát thưá»ng ngà y trong phá»§ mình. Vương xoay ra ngá» khúc hát há» chưa từng há»c qua sao mà hát được? Há»i ra chÃnh há» mù mịt chẳng biết tại sao.
Äạo sÄ© lấy bá»™ áo trá»i châm lá»a mà đốt, rồi má»›i bá» và o trong tay áo mình. Má»›i đó mà ngưá»i ta khám xét, chẳng thấy dấu tÃch gì cả má»›i kì.
Từ đó, Vương rất trá»ng đạo sÄ©, giữ ở trong phá»§. Nhưng đạo sÄ© từ chối, lấy cá»› mình quen tÃnh bình dân, ở cung Ä‘iện xem như ở trong lồng cháºu, không bằng ở nhà thầy tú tà i quen, được tá»± do hÆ¡n.
Thế rồi ban ngà y vô phá»§ Lá»— vương, nhưng thế nà o tối cÅ©ng vá» nhà Thượng tú tà i. Có lần Vương nà i ép lắm thì cÅ©ng ngá»§ lại trong phá»§. Má»—i khi giữa yến tiệc thưá»ng đảo lá»™n hoa cá» bốn mùa để là m trò chÆ¡i. Vương há»i:
- Ta nghe nói ngưá»i tiên cÅ©ng chẳng khá»i động tình thÃch gái, có quả thế chăng?
Äạo sÄ© đáp:
- Không chừng ngưá»i tiên má»›i thế, còn tôi không phải ngưá»i tiên, cho nên lòng như cây khô héo váºy.
Một đêm, ông ngủ lại trong phủ, Vương sai một ả đà o non đến rình xem.
Nà ng và o phòng, kêu mấy tiếng không nghe thưa, thắp đèn soi thấy đạo sÄ© nhắm mắt ngồi trên giưá»ng. Lay gá»i, ông hé mắt má»™t chút lại nhắm nghiá»n lại. Lay gá»i nữa thì tiếng ngáy khò khò. Xô đẩy thì liá»n thấy ngã lăn xuống giưá»ng mà vẫn ngá»§ say và ngáy vang như sấm. Gõ trên trán, chỉ thấy ngón tay mình Ä‘au như gõ và o nồi gang hÅ© sắt váºy. Nà ng trở vá» phục mạng, kể rõ tình đầu cho Vương nghe. Vương sai lấy kim mà đâm. Kim đâm không và o. Ngưá»i ta cố sức xô đẩy, thấy nặng không thể lung lay. Thêm mưá»i mấy ngưá»i nữa, xúm nhau khiêng ông quăng xuống chân giưá»ng, nghe có tiếng nặng trịch như tảng đá ngà n cân rÆ¡i huỵch xuống đất váºy.
Sáng ngà y đến dòm, ông vẫn ngá»§ nguyên dưới đất. Tỉnh dáºy cưá»i và nói:
- Má»™t giấc ngá»§ say, rÆ¡i xuống chân giưá»ng mà không biết.
Lần khác, Vương sai lÅ© con gái trẻ măng sắc đẹp, nhè lúc nằm ngồi, đến bên véo thịt ông là m vui. Nhưng báºn đầu véo còn thấy thịt má»m, qua báºn sau đã cứng như sắt đá rồi.
Äạo sÄ© ở nhà Thượng tú tà i, thưá»ng khi suốt đêm không thấy vá», tú tà i khoá cá»a Ä‘i ngá»§, tá»›i sáng đã tháy ông ngá»§ vùi trên giưá»ng hồi nà o.
Nguyên trước, Thượng tú tà i nhân tình vá»›i đà o hát Huệ Kha, đôi bên thá» thốt lấy nhau. Huệ hát cá»±c hay, đưá»ng tÆ¡ giá»ng hát vang dáºy má»™t thá»i. Lá»— vương nghe tiếng, vá»i nà ng và o ở trong phá»§ hầu hạ, vì thế Thượng tú tà i vá»›i nà ng dứt tuyệt Ä‘i lại, nhiá»u khi thương nhá»› muốn chết, mầ không có cách nà o thông tin được vá»›i nhau.
Má»™t đêm, Thượng há»i đạo sÄ© và o phá»§ có trông thấy Huệ Kha lần nà o không? Äạo sÄ© nói:
- Äà o hát trong phá»§ Ä‘á»u thấy, duy không biết Huệ Kha là cô nà o.
Thượng tả hình dung và cỡ tuổi, đạo sÄ© má»›i nhá»› ra. Nhân đó Thượng cầu nhắn giùm má»™t đôi lá»i. Äạo sÄ© cưá»i nói:
- Tôi là ngưá»i tu hà nh, không là m chim xanh cho ông đặng.
Thượng nằn nì mãi, đạo sĩ đưa tay áo lên và nói:
- Nếu nhất định muốn thấy mặt ngưá»i yêu má»™t phen thì chui và o đây, tôi đưa Ä‘i.
Thượng dòm bên trong thấy rá»™ng rãi như cả gian nhà , liá»n chui mình và o, lại thấy lá»™ng lẫy sáng sá»§a, bà n ghế, giưá»ng mùng, chẳng thiếu thứ gì, cho nên ở trong thấy sung sướng, không buồn rầu chút nà o. Äạo sÄ© và o phá»§, ngồi đánh cá» vá»›i Lá»— vương, thừa dịp Huệ Kha tá»›i gần, giả vá» phe phẩy tay áo để giÅ© bụi. Huệ Kha bị thu hút vô trong, mà chẳng má»™t ngưá»i nà o trông thấy.
Khi đó, Thượng Ä‘ang ngồi tÆ¡ tưởng má»™t mình, chợt nghe có váºt gì từ mái nhà rÆ¡i xuống, nhìn lại té ra Huệ Kha. Hai ngưá»i sá»ng sốt mừng rỡ, kể lể tình xưa. Thượng nói:
- Cái duyên lạ lùng cá»§a đôi ta hôm nay, không lẽ không ghi nhá»› bằng văn chương. Váºy tôi vá»›i mình là m thÆ¡ liên cú để kỉ niệm nhé.
Chà ng nói rồi viết câu mở đầu trên vách tưá»ng:
Hầu môn thăm thẳm bấy lâu nay
Huệ Kha nối theo:
Ai ngỡ chà ng Tiêu lại gặp đây
Thượng tiếp câu thứ ba:
Tay áo mênh mông trá»i đất rá»™ng
Huệ Kha Ä‘á»c câu kết:
Trai thương gái nhớ được sum vầy.
Viết bà i thÆ¡ vừa xong, bá»—ng có năm sáu ngưá»i áp và o, bịt khăn đầu rìu, mặc áo mà u hưá»ng, nhìn ra Ä‘á»u không quen biết, mà há» cÅ©ng lẳng lặng không nói gì, chỉ bắt Huệ Kha dẫn Ä‘i. Thượng kinh hãi chẳng hiểu nguồn cÆ¡n tá»± đâu.
Vá» nhà đạo sÄ© gá»i Thượng ở trong tay áo ra, há»i chuyện tình tá»± có hả lòng chưa, Thượng còn giấu giếm không nói hết, đạo sÄ© mỉm cưá»i, cởi áo lá»™n bên trong đưa cho chà ng xem. Chà ng nhìn kÄ© thấy có tá»± tÃch lá» má», nhá» tÃ, tức là bà i thÆ¡ tình tá»± hai ngưá»i liên cú hồi nãy.
Cách sau mưá»i mấy hôm, chà ng lại xin chui và o tay áo lần nữa. Trước sau gồm ba lần. Huệ Kha bảo Thượng:
- Em nghe trong bụng cục cá»±a, nghÄ© mà lo quá, thưá»ng ngà y em lấy lụa buá»™c bụng thắt lại, còn có thể giấu nhẹm được, nhưng trong vương phá»§ tai mắt rất nhiá»u, má»™t mai ở cữ, là m sao giấu được đứa trẻ khóc oa oa, váºy chà ng phải bà n tÃnh vá»›i đạo sÄ©, chừng nà o em sinh đẻ, thì ông ra tay cứu cho má»›i đặng.
Thượng nghe lá»i, đêm ấy trở vá» quỳ má»p trước mặt đạo sÄ©, chưa kịp nói chi, đạo sÄ© đã nâng đỡ trở dáºy và nói:
- Thôi mà , anh chị căn dặn nhau những gì, tôi biết dư rồi. Xin ông đừng lo, dòng giống nhà ông nhỠcó một chút đó, lẽ nà o tôi chẳng hết sức giúp đỡ. Nhưng từ nay trở đi chớ đòi chui vô tay áo nữa nhé! Tôi muốn báo đáp ông, chẳng phải nguyên ở tự tình mà thôi đâu.
Mấy tháng sau, má»™t hôm đạo sÄ© ở ngoà i vá», tươi cưá»i và nói:
- Tôi đã rước cáºu bé vỠđây, sá»a soạn tã lót mau!
Ngưá»i vợ Thượng vốn hiá»n là nh, ngoà i ba chục tuổi sinh nở mấy lần, chỉ nuôi được má»™t đứa con trai, vừa lại sinh con gái, đầy tháng thì bá», nay nghe chồng báo tin, vui mừng khôn xiết, tức tốc chạy ra đón rước đứa bé.
Äạo sÄ© thò và o tay áo, lấy đứa bé ra; nó Ä‘ang ngá»§ say và rốn chưa cắt. Vợ Thượng đón lấy bồng trên tay, bấy giá» nó má»›i khóc oa oa. Äạo sÄ© cởi áo và nói:
- Máu đẻ vấy dÆ¡ cả áo thế nà y, đạo môn kị nhất. Nay vì sá»± giúp đỡ ông, mà váºt cÅ© hai chục năm, bá»—ng chốc phải bá» Ä‘i.
Thượng đưa áo khác cho đạo sÄ© thay. Äạo sÄ© căn dặn:
- Cái áo cÅ© cá»§a tôi, chá»› nên bá» uổng. Äể là m thuốc trị bệnh hay lắm đó. Chỉ xé má»™t miếng độ má»™t chỉ mà đốt, hoà vá»›i nước nóng, có thể cứu được truỵ thai và sinh đẻ khó.
Thượng xin vâng lá»i.
Äạo sÄ© ở má»™t thá»i gian lâu nữa, chợt bảo Thượng:
- Chiếc áo cÅ© nên để dà nh nhiá»u Ãt, vá» sau tá»± mình cần dùng, Ä‘iá»u đó sau khi tôi chết cÅ©ng không nên quên, nghe!
Thượng cho là lá»i nói bất tưá»ng, nhưng đạo sÄ© lẳng lặng ra Ä‘i, và o phá»§ Lá»— vương nói:
- Tôi muốn chết bây giá».
Vương thất kinh há»i tại sao. Äạo sÄ© thưa:
- Äó là số trá»i đã định còn phải nói chi!
Vương không tin, cố giữ lại chÆ¡i, đánh xong má»™t ván cá», đạo sÄ© vá»™i và ng đứng lên. Vương lại ngăn cản. Chừng xin phép ra nhà ngoà i, Vương má»›i y cho. Äạo sÄ© ra đó nằm váºt mình xuống, xem lại thì ông đã chết rồi. Vương sắm sá»a quan tà i chôn cất đủ lá»…. Thượng rất thảm, bấy giá» má»›i hiểu lá»i ông nói hôm nà o tức là báo trước váºy.
Cái áo cÅ© ông để lại là m thuốc cho đà n bầ đẻ mau, tháºt là linh nghiệm. Ngưá»i đến xin, chen vai nối gót ở trước cá»a. Ban đầu còn cho cái tay áo có vấy máu, lần hồi xé tá»›i cổ áo, bất cứ chá»— nà o là m thuốc cÅ©ng hay. Sau nhá»› lại câu đạo sÄ© căn dặn, e chÃnh vợ mình sẽ có tai vạ vì sinh sản, cho nên cắt lấy má»™t miếng vải có máu, to chừng bà n tay, cất kÄ© để dà nh.
Gặp hồi Lá»— vương có nà ng ái phi chuyển bụng ba ngà y không đẻ, bao nhiêu lương y Ä‘á»u bó tay. Có ngưá»i mách Thượng có cách chữa tuyệt diệu. Vương gá»i Thượng và o, quả tháºt chỉ má»™t chén thuốc là ái phi sinh đẻ dá»… dà ng. Vương mừng hết sức, trả lá»… bằng tiá»n bạc gấm vóc cá»±c nhiá»u. Nhưng món gì Thượng cÅ©ng từ chối không nháºn. Vương há»i:
- Váºy anh muốn chi?
- Thưa, tôi không dám nói ra.
Vương gạn há»i đôi ba lần, Thượng cúi đầu nói:
- Nếu đại vương ban Æ¡n cho, tôi xin ngưá»i đà o hát cÅ© Huệ Kha là đủ.
Láºp tức, Vương gá»i nà ng ra há»i bao nhiêu tuổi. Nà ng thưa:
- Thiếp vô trong phủ từ hồi 18 tuổi, trái 14 năm nay rồi.
Vương thấy tuổi nà ng đã lá»›n, bèn cho phép Thượng chá»n lá»±a trong đám đà o hát son trẻ, muốn lấy cô nà o cÅ©ng cho. Thượng không chá»n cô nà o cả, khăng khăng chỉ chá»n cô đà o già Huệ Kha mà thôi. Vương cưá»i nói:
- Anh há»c trò nà y khá» quá, Hay là đôi bên đã Ä‘Ãnh hôn từ mưá»i năm vá» trước chăng?
Thượng kể chuyện tháºt từ trước đến sau. Vương liá»n sai thắng xe ngá»±a chở cả Huệ Kha và những tiá»n bạc gấm vóc đã cho, để là m tư trang cho nà ng Ä‘i vá» nhà chồng.
Äứa con trai Huệ Kha đẻ lúc trước tên là Tú Sinh, có ẩn nghÄ©a là đẻ trong tay áo, lúc nà y đã được 11 tuổi.
Hà ng ngà y vợ chồng nhớ ơn đạo sĩ, năm nà o đến tiết thanh minh cũng đi viếng mộ.
Có ngưá»i ở Tứ Xuyên lâu năm, gặp đạo sÄ© ở giữa đưá»ng trao cho má»™t quyển sách và nói đó là sách trong phá»§ Lá»— vương, vì Ä‘i vá»™i và ng, quên chưa ná»™p lại, nay phiá»n Ä‘em vá» trả giùm.
Ngưá»i đó vá», nghe tin đạo sÄ© đã chết, thà nh ra không dám tâu bà y cùng Lá»— vương. Sau nhá» Thượng trả quyển sách và tâu há»™ tá»± sá»±, Lá»— vương mở ra coi thì quả là má»™t quyển sách cá»§a mình đã cho đạo sÄ© mượn coi năm xưa. Nhân đó, Vương sinh nghi, đà o mả đạo sÄ© lên xem, thì ra chỉ còn cái hòm trống rá»—ng.
Vá» sau, chÃnh thằng con trai cá»§a vợ Thượng sinh ra chẳng may chết yểu, nhá» có Tú Sinh nối dõi tông môn, đúng lá»i tiên tri cá»§a đạo sÄ©.
|

12-07-2008, 07:26 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
ÄÀO TRINH NHẤT dịch
Báo Ứng Trước Mắt
(a HÃ )
Văn Äăng Cảnh Tỉnh, hÆ¡i có tên tuổi, ở cùng xóm vá»›i Trần xinh, nhà há»c chỉ cách nhau bức tưá»ng ngắn. Má»™t bữa trá»i đã chạng vạngm Trần sinh qua bãi đất vắng vẻ, nghe trong bụi cây có tiếng con gái khóc. Äến gần, thấy sợi dây vắt ngang trên cà nh cây hình như sá»a soạn thắt cổ.
Trần há»i căn do, nà ng gạt lệ và nói:
- Mẹ em Ä‘i vắng xa, gá»i em ở nhà ngưá»i anh bên ngoại, không dè quân lang sói có dã tâm, xá» vá»›i em không trá»n thuá»· chung, thà nh ra thân phải bÆ¡ vÆ¡ thế nà y, không bằng chết Ä‘i cho rảnh.
Nói rồi lại khóc.
Trần sinh cởi sợi dây khuyên nhá»§ nà ng tìm ngưá»i mà lấy. Nà ng lo không biết nương tá»±a và o ai. Trần má»i vá» nhà ở tạm, nà ng nghe theo.
VỠđến nhà , khêu đèn sáng lên nhìn rõ mặt tháºt xinh đẹp, trong bụng thấy khoái, muốn vầy cuá»™c mây mưa. Nà ng chống cá»± lại dữ dá»™i. Những tiếng cãi lẫy ồn à o thấu qua vách vên kia. Cảnh sinh leo tưá»ng sang chÆ¡i, bấy giá» chà ng má»›i buông nà ng ra.
Nà ng thấy Cảnh ngó lâu không chá»›p mắt, lâu má»›i chịu Ä‘i. Hai ngưá»i cùng rượt theo, nhưng không thấy bóng nà ng ngả nà o.
Cảnh trở vá» nhà mình vừa má»›i đóng cá»a Ä‘i ngá»§, thì nà ng lững thững từ trong buồng Ä‘i ra. Cảnh ngạc nhiên há»i, nà ng đáp:
- Hắn ta bạc phước, tôi không nương tá»±a cả Ä‘á»i được.
Cảnh mừng lắm, gạn há»i há» tên quê quán, nà ng đáp:
- Ông bà tổ tiên tôi nhà ở đất Tá» cho nên tôi lấy chữ Tá» là m há», tên là A Hà .
Cảnh giở ngón chòng ghẹo, nà ng cưá»i mà không ra vẻ chống cá»±, bèn cùng ăn nằm. Nhà thưá»ng có nhiá»u bạn bè lui tá»›i, nên nà ng hay núp trong buồng há»c. Qua mấy hôm nói:
- Tôi hãy tạm Ä‘i, bởi chổ nà y lá»™n xá»™n, là m mệt ngưá»i ta lắm. Từ nay xin gặp nhau và o ban đêm thì hÆ¡n.
Chà ng há»i nhà ở đâu, nà ng trả lá»i không xa. Cứ sáng ngà y Ä‘i, đêm tối lại đến, tình yêu cà ng thấy nồng nà n. Cách mấy ngà y lại bảo Cảnh:
- Tình ái đôi ta tuy đẹp, nhưng vẫn là má»›i chung chạ, ngà y có ngà y không. Nay sẳn dịp ông thân tôi bổ Ä‘i là m quan ở miá»n tây, sáng mai tôi phải theo mẹ Ä‘i. Váºy để tôi vá» nhà , thừa cÆ¡ thú tháºt vá»›i mẹ thì sẽ ở lại đây luôn vá»›i chà ng trá»n Ä‘á»i.
- Nhưng mình đi độ bao lâu?
- Phá»ng má»™t tuần thôi.
Thế rồi nà ng Ä‘i. Cảnh suy nghÄ© ở nhà há»c không tiện, bèn dá»n và o nhà trong. Nhưng lại lo vợ ghen, tÃnh là không gì hÆ¡n là bá» vợ là xong. Chà ng nghÄ© rồi nhất định thá»±c hà nh như váºy.
Vợ đến, chà ng kiếm chuyện mắng chá»i, khiến vợ nhục nhã không chịu nổi, khóc lóc đòi chết. Cảnh dá»— vợ:
- Mà y chết là m phiá»n cho tao, thôi mà y vá» nhà mà y là hÆ¡n.
Nói đoạn, giục vợ đi cho mau, vợ khóc và nói:
- Tôi lấy anh mưá»i năm nay chưa từng có chuyện gì thất đức, sao anh đà nh dứt tình như thế?
Chà ng khăng khăng một mực đuổi vợ cà ng gấp, vợ phải cuốn gói bỠđi.
Từ đó, sớm tối chỉ đợi nà ng trở lại, nhưng mây ngà n hạc nội, chẳng thấy tăm hơi.
Vợ vỠnhà mình rồi, mấy phen nhỠbạn bè quen thân nói giùm, xin trở lại với Cảnh, nhưng Cảnh nhất định không nghe, bấy giỠmới cải giá lấy hỠHạ Hầu.
Là ng xóm Hạ Hầu giáp ranh vá»›i Cảnh, vì có ranh giá»›i ruá»™ng mà hai nhà thù hiá»m vá»›i nhau lâu Ä‘á»i. Nay nghe vợ cÅ© Ä‘i lấy Hạ Hầu, Cảnh cà ng tức giáºn, nhưng trong lòng vẫn còn mong được A Hà trở lại, âu yếm an á»§i tấm lòng.
Trải hơn một năm, cà ng ngà y cà ng kiệt chẳng thấy tăm hơi gì cả.
Gặp ngà y vái hải thần, trai tà i gái sắc tấp náºp trong miếu ngoà i sân. Cảnh cÅ©ng đến đó, trông xa xa thấy má»™t cô gái, mặt mÅ©i giống hệt A Hà , chà ng mon men đến gần thì nà ng xen và o đám đông, chà ng theo dõi, cho tá»›i ra ngoà i cá»a cÅ©ng ra theo. Nhưng nghoảnh Ä‘i nghoảnh lại, nà ng Ä‘i như bay. Cảnh Ä‘uổi theo không kịp, tức giáºn bá» vá».
Cách sau ná»a năm, Ä‘ang Ä‘i trên đưá»ng cái, thấy má»™t cô mặc áo Ä‘á», cưỡi ngá»±a Ä‘en, lão bá»™c theo sau, từ đằng kia Ä‘i tá»›i. Cảnh nhìn mưá»ng tượng là A Hà , bèn há»i thăm ngưá»i tùy tùng: Nương tá» là ai? Ngưá»i nà y đáp là vợ kế cá»§a Trịnh công tỠở Nam thôn. Cảnh lại há»i công tá» lấy vợ từ hồi nà o? Nghe lão bá»™c trả lá»i nhừng ná»a tháng nay thôi.
Cảnh bỡ ngỡ có lẽ mình sai lầm chăng? Giữa lúc ấy ngưá»i con gái nghe tiếng nói chuyện ở phÃa sau lưng nên day mặt ngó lại. Cảnh trông thấy đúng tháºt là Hà , lại thấy nà ng đã lấy ngưá»i ta, cÆ¡n ghen tức sôi gan óc, cất tiếng kêu lên:
- Cô Hà ơi! Sao lại quên lá»i hứa cÅ©?
Ngưá»i nhà đi theo, nghe gá»i tên tục cá»§a bà chá»§ mình, toan túm lại đấm đá Cảnh; nà ng vá»™i ngăn lại, mở tấm vải má»ng che mặt nói vá»›i Cảnh:
- Con ngưá»i phụ tình, còn mặt mÅ©i nà o thấy nhau ư?
Cảnh nói:
- Cô phụ tôi thì có, chứ tôi đâu có phụ cô hồi nà o?
Nà ng đáp:
- Anh phụ rẫy vợ anh còn bằng máy phụ tôi kia. Vá»›i ngưá»i kết tóc trăm năm còn thế, huống chi vá»›i ai? Trước kia nhỠâm đức ông bà để lại nên thấy rên anh được ghi và o bảng thi Ä‘áºu, tôi má»›i Ä‘em thân lấy anh. Nay vì anh bá» vợ tấm cám, thần thánh xá» phạt đã rút tên anh Ä‘i rồi. Khoa thi nà y ngưá»i Ä‘áºu thứ hai có tên là Vương Xương, thế và o tên anh đó, nói cho mà biết. Nay tôi đã lấy Trịnh quân, anh đừng mÆ¡ tưởng tôi nữa vô Ãch.
Cảnh cúi đầu, cụp tai, không dám mở miệng thốt ra má»™t lá»i tiếng nà o. Chừng ngó lên thì nà ng đã giục ngá»±a Ä‘i như bay. Chỉ còn có ấm ức Ä‘i vá» thôi.
Khoa thi ấy, quả nhiên Cảnh rá»›t; Ngưá»i Ä‘áºu số hai đúng là há» Vương tên Xương, cả Trịnh là chồng nà ng cÅ©ng Ä‘áºu.
Từ đó Cảnh mang tiếng là con ngưá»i phụ bạc, bốn mươi tuổi không vợ, gia đạo sa sút, thưá»ng phải ăn nhỠở vạ nhà bạn hữu.
Má»™t hôm, ngẫu nhiên đến nhà Trịnh, Trịnh má»i ăn cÆ¡m và giữ lại ngá»§ đêm. Nà ng lén nhòm khách mà động lòng thương há»i Trịnh:
- Ngưá»i khách ở trên nhà có phải là ảnh Khách Vân chăng?
Trịnh há»i từ đâu quen biết, nà ng nói:
- Trước khi lấy ông, tôi từng lánh nạn ở nhà y, được y nuôi nấng cÅ©ng khá. TÃnh hạnh y tuy hèn, nhưng ân đức tổ tiên chưa dứt, vả lại, đối vá»›i ông cÅ©ng là cố nhân. Váºy cÅ©ng nên cứu giúp y manh quần tấm áo kẻo để rách rưới tá»™i nghiệp.
Trịnh nghe lấy là m phải, liá»n sai đưa quần áo má»›i cho Cảnh thay và lưu lại khoản đãi mấy ngà y.
Ná»a đêm, chà ng sá»a soạn Ä‘i ngá»§, có con ở Ä‘em hÆ¡n hai mươi đồng ra tặng, còn nà ng thì đứng ngoà i cá»a sổ nói:
- Äó là cá»§a riêng cá»§a tôi để dà nh, nay tặng cho anh gá»i là đá»n đáp nghÄ©a cÅ©. Anh nên nháºn lấy rồi tìm lấy má»™t ngưá»i tá» tế là m vợ. Còn may là ân đức cá»§a tổ tiên dà y nặng, đủ mở mà y mở mặt cho con cháu mai sau. Từ nay anh ráng giữ nết nà nghẳn hoi, không thì tổn thỠđấy.
Cảnh cảm tạ, vá» nhà trÃch ra hÆ¡n mưá»i đồng mua má»™t con hầu ở nhà khoa cá» trong miá»n vá» là m vợ, vừa xấu vừa dữ, sinh được má»™t con trai sau đỗ đại khoa.
Còn Trịnh là m quan đến Thị lang lại bá»™ thì qua Ä‘á»i. Nà ng đưa đám chôn cất rồi vá», ngưá»i ta vén mà n che chiếc kiệu xe nà ng ngồi thì là xe không, bấy giá» ai nấy má»›i biết rõ nà ng là chồn hóa thân, chứ không phải ngưá»i.
Ôi! Con ngưá»i ta bất lương, được má»›i ná»›i cÅ©, rốt lại ổ vỡ mà chim bay vụt mất, ông trá»i báo ứng má»™t cách thảm độc lắm thay!
|

12-07-2008, 07:27 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
Äà o Trinh Nhất dịch
Äà o mả cô Canh
(Canh Nương)
Kim Äại Dụng, con má»™t nhà thế gia cÅ© ở Trung Châu, lấy con gái quan thái thú há» Vưu là m vợ.
Nà ng tên là Canh Nương, đẹp mà hiá»n đức. Vợ chồng rất âu yếm hoà thuáºn. Vì có loạn giặc cỠđánh phá, ai nấy phải bá» nhà , tìm đưá»ng xa lánh.
Kim dẫn gia quyến Ä‘i vá» miá»n nam. Giữa đưá»ng gặp má»™t thiếu niên cÅ©ng Ä‘em vợ Ä‘i chạy loạn, tá»± giá»›i thiệu mình là Vương Tháºp bát và tình nguyện là m hướng đạo, Kim mừng lắm, Ä‘i đứng lúc nà o cÅ©ng có nhau. Canh Nương ghé bên tai chồng nói nhá»:
- Ta chá»› nên Ä‘i chung ghe vá»›i ngưá»i đó. Hắn hay dòm liếc, đôi mắt nhấp nháy mà sắc mặt biến đổi, trong bụng hẳn là nham hiểm khó lưá»ng đó.
Chà ng gáºt đầu.
Vương Tháºp bát sốt sắng Ä‘i tìm mướn chiếc ghe tháºt lá»›n, khiêng vác hà nh là há»™ chà ng, ra vẻ khó nhá»c đáo để. Chà ng không nỡ từ chối để Ä‘i tách riêng. Lại suy nghÄ© hắn có Ä‘em vợ trẻ Ä‘i theo, chắc không có chuyện gì xảy ra mà lo.
Vương phụ cùng Canh Nương ở chung má»™t khoang thuyá»n, xem ngưá»i cÅ©ng có vẻ hiá»n từ. Còn Vương thì ngồi trên mÅ©i ghe, cùng ngưá»i chân sà o nghiêng mình nói chuyện, dưá»ng như có há» hà ng hay là quen biết đã lâu.
Không mấy chốc mặt trá»i lặn, mà sóng nước mênh mông, chẳng phân biệt phương hướng đâu là nam bắc.
Kim nhìn quanh tứ phÃa, thấy chá»— nà y thâm sâu hiểm hóc, trong bụng hÆ¡i nghi sợ. Má»™t lúc sau trăng má»c, nhìn thấy lau sáºy bát ngát.
Ghe Ä‘áºu lại đó.
Vương má»i cha con Kim lên mui đứng xem phong cảnh, thừa cÆ¡ đẩy tuốt Kim xuống sông. Thân phụ Kim thấy váºy muốn kêu lên, nhưng ngưá»i chá»§ ghe cầm sà o đẩy ông xuống nước chết luôn. Äến bà mẹ chà ng Ä‘ang ở trong ghe, nghe tiếng ồn à o, chạy ra dòm xem, cÅ©ng bị dìm sông chết Ä‘uối nữa.
Bấy giỠVương mới là m bộ kêu cứu.
Lúc bà mẹ bước ra, Canh Nương ở phÃa sau đã dòm biết sá»± tình ra sao rồi. Khi thấy cả nhà mình chết Ä‘uối, nà ng cố trấn tÄ©nh, không lá»™ vẻ kinh hoà ng, chỉ ôm mặt khóc nói:
- Cha mẹ chồng chết, chồng cÅ©ng chết nữa, thân tôi biết nương dá»±a và o đâu bây giá», hỡi trá»i?
Vương đến bên vá»— vá», khuyên nhá»§:
- Nương tá» chá»› lo, xin theo tôi vá» Kim Lăng, tôi có ruá»™ng đất cá»a nhà đủ sinh sống, chẳng phải lo gì.
Nà ng lau nước mắt và nói:
- ÄÆ°á»£c như váºy là tôi mãn nguyện lắm rồi.
Vương rất mừng, đãi đằng chiá»u chuá»™ng hết sức. Tối đến nó lôi kéo nà ng đòi giao hoan. Nà ng nói trong mình Ä‘ang kì kinh, bấy giá» nó má»›i chịu vá» chá»— vợ nằm. Cuối canh má»™t, nghe tiếng vợ chồng cãi nhau rầm rÄ©, không hiểu vì cá»› gì, chỉ nghe vợ nói:
- Mà y là m chuyện đó, tao e sấm sét đánh nát đầu cho mà y xem.
Vương đánh vợ. Vợ la lớn:
- Mà y giá»i đánh chết tao Ä‘i cà ng hay, tao không muốn là m vợ má»™t đứa giết ngưá»i đâu.
Vương gà o thét giáºn dữ, túm đầu vợ lôi ra bên ngoà i, liá»n nghe má»™t tiếng ùm, rồi Vương nói rêu rao lên rằng vợ té xuống sông chết Ä‘uối rồi.
Mấy hôm sau đến Kim Lăng, Vương dẫn Canh Nương vá» nhà , chà o há»i bà mẹ. Bà lấy là m lạ sao ngưá»i nà y không phải vợ cÅ©, Vương trả lá»i vợ cÅ© chết Ä‘uối, nên má»›i lấy ngưá»i nà y.
Lúc nà ng và o phòng riêng, Vương lại muốn mò mẫm kia khác, nà ng cưá»i và nói:
- Con trai ngót ba chục tuổi đầu mà không biết việc phải ở Ä‘á»i thế nà o ư? Dầu là con nhà đầu đưá»ng xó chợ, khi má»›i lấy vợ cÅ©ng phải có chén rượu lạt gá»i là thá»§ lá»…. Nhà ngươi già u có, việc ấy hẳn không khó khăn, chả lẽ đối diện suông tình vá»›i nhau còn ra thể thống gì nữa.
Vương nghe nhằm lÃ, bèn dá»n tiệc rượu ngồi đối diện nhau. Canh Nương nâng chén khuyên má»i hết sức niá»m nở ân cần. Vương gần say, chối từ không uống được nữa. Nà ng lại rót má»™t li lá»›n, giả đò lả lÆ¡i má»i ép Vương uống cho kì được. Vương thấy váºy khoái chà không nỡ chối từ, liá»n uống cạn má»™t hÆ¡i.
Bấy giỠnó say mèm, cởi tuột quần áo thúc giục Canh Nương đi ngủ.
Nà ng dá»n dẹp mâm chén rồi tắt phụt đèn, lấy cá»› Ä‘i tiểu bước ra ngoà i phòng, dắt dao trong lưng Ä‘em và o, lò mò trong đêm tối, lấy tay vÃt chặt lấy cổ Vương.
Nó mÆ¡ mà ng ngỡ là ngưá»i yêu bá cổ mình, cho nên còn nắm lấy cánh tay nà ng nói giá»ng lả lÆ¡i. Nà ng thừa thế ấn dao xuống tháºt mạnh. Vương kêu rú và vùng dáºy, nà ng chém bồi thêm mấy dao nữa hắn má»›i chết. Bà mẹ nghe có tiếng động chạy đến há»i chuyện gì, nà ng thuáºn tay giết nốt. Em trai nó là Tháºp cá»u hay tin chạy đén. Canh Nương tá»± biết mình không thoát khá»i, liá»n trởmÅ©i dao lại đâm cổ. Nhưng vì hốt hoảng nên đâm và o không sâu, vá»™i và ng mở cá»a vá»t ra chạy trốn.
Tháºp cá»u rượt theo bén gót.
Nà ng kịp nhà o đầu xuống giếng tá»± tá». Tháºp cá»u hô xóm giá»ng vá»›t lên cứu, thì nà ng đã tắt hÆ¡i rồi, mà nét mặt vẫn tươi đẹp như lúc còn sống.
Má»i ngưá»i cùng và o buồng xem xét tá» thi cá»§a Vương, thấy trên cá»a sổ có để bức thư liá»n mở ra xem, tức là thư Canh Nương kể số ná»—i oan khổ cá»§a mình.
Ai nấy Ä‘á»u tấm tắc khen ngợi nà ng nghÄ©a liệt, bà n nhau chung Ä‘áºu tiá»n bạc mua vải liệm xác và lo cuá»™c tống táng.
Sáng ra thiên hạ tá»±u lại có mấy ngà n ngưá»i.
Ai trông thấy dung nhan nà ng cÅ©ng kÃnh cẩn vái lạy. Trá»n ngà y, quyên góp được trăm bạc, an táng nà ng ở ngoại ô phÃa nam. Có kẻ bà y đặt nhiá»u chuyện Ä‘em cả mão nạm há»™t châu và áo bà o phục mặc và o thi thể nà ng rồi Ä‘em chôn má»™t cách sang trá»ng, đầy đủ.
Giá» xin trở lại Kim Äại Dụng, lúc bị xô té xuống sông, tưởng chắc chết Ä‘uối, nhưng may phúc nÃu được tấm ván trôi nổi theo dòng nước, thà nh ra thoát chết. Gần xế chiá»u, trôi đến Hoà i Thương, nhá» má»™t chiếc thuyá»n nhá» vá»›t lên.
Thuyá»n nà y vốn cá»§a Doãn ông, nhà già u có, thả luôn trên sông, chuyên việc cứu vá»›t những kẻ đắm, Ä‘uối là m phúc.
Chừng được hồi tỉnh, Kim đến táºn nhà Doãn ông để cảm tạ.
Ông đãi rất tá» tế, lại muốn giữ Kim ở lại trong nhà để dạy con há»c. Nhưng Kim sốt ruá»™t vì không biết tin tức cha mẹ sống chết thế nà o, cho nên còn Ä‘ang lưỡng lá»±, chưa quyết.
Giữa lúc ấy có ngưá»i vô trình Doãn ông biết sá»± má»›i vá»›t được xác má»™t cụ già và má»™t bà lão chết trôi. Kim ngá» là cha mẹ mình, chạy ra nhìn mặt quả đún. Doãn ông sắm sá»a quan tà i chôn cất tá» tế.
Chà ng đương khóc lóc, lại được tin mới vớt một chị đà n bà , tự nói chồng nà ng là Kim Sinh.
Kim giáºt mình gạt lệ định chạy ra táºn nÆ¡i xem mặt thì ngưá»i đà n bà ấy đã tá»›i nhà Doãn ông. Kim nhìn không phải Canh Nương, mà chÃnh là vợ cÅ© Vương Tháºp bát.
Nà ng trông thấy mặt Kim khóc ròng, một hai năn nỉ chà ng đừng bỠmình tội nghiệp. Chà ng nói:
- Hiện tôi bối rối ruá»™t gan, còn có bụng dạ nà o lo việc há»™ ngưá»i cho đặng.
Nà ng cà ng khóc già .
Doãn ông há»i rõ nguồn cÆ¡n, mừng là đạo trá»i báo ứng, cho nên khuyên nhá»§ Kim Sinh nên lấy nà ng là m vợ.
Kim chối từ:
- Äúng lúc cư tang, lấy vợ không tiện, vả lại còn phải lo việc báo thù cho cha mẹ, sợ có đà n bà bịn rịn bên mình, sinh ra hệ luỵ chăng?
Nà ng nói:
- Theo như lá»i chà ng, giả tỉ Canh Nương còn sống thì chà ng cÅ©ng lấy cá»› báo thù và cư tang mà bá» chị ấy Ä‘i chăng?
Doãn ông cho lá»i nà ng nói đúng, ông xin chà ng hãy tạm thu dưỡng nà ng, để sau sẽ tÃnh. Lúc đó Kim má»›i khứng chịu, rồi lo việc chôn cất ông cụ và bà cụ. Nà ng cÅ©ng mặc đồ gai và khóc lóc như đối vá»›i cha mẹ chồng tháºt.
Sau khi an táng cha mẹ xong, Kim giấu dao nhá»n trong lưng, Ä‘eo bị ăn xin dá»c đưá»ng định tá»›i Quảng Lăng tìm kẻ thù. Nà ng ngăn lại và nói:
- Tôi há» ÄÆ°á»ng, tổ tiên vốn ở Kim Lăng, cùng là ng vá»›i thằng khốn nạn đó. Lúc trước nói ở Quảng Lăng ấy là nói láo. Vả lại quân ăn cướp giang hồ, phần nhiá»u là đồng đảng cá»§a nó. Chà ng chá»› có mạo hiểm vu vÆ¡ e rằng đại cừu không báo được mà tá»± rước lấy tai vạ và o mình đấy thôi.
Kim nghe ngần ngừ không biết tÃnh sao cho phải.
Chợt nghe thiên hạ đồn ầm vá» chuyện má»™t ngưá»i con gái giết chết kẻ thù, khắp cả đò dá»c biển sông, đâu đâu cÅ©ng biết, lại nói rõ cả tên há». Kim nghe lấy là m khoái chÃ, nhưng lại cà ng thấy Ä‘au đớn trong lòng, nhất định chối từ không lấy ÄÆ°á»ng thị, nói rằng:
- CÅ©ng may, vợ tôi không chịu ô nhục mà giết được kẻ thù. Má»™t ngưá»i có vợ nghÄ©a liệt đến thế, nỡ lòng nà o phụ rẫy mà lấy vợ khác cho đà nh.
ÄÆ°á»ng thị trả lá»i rằng đã có lá»i nói nhất định trước rồi, không chịu giữa đưá»ng bá» dở, thôi thì nguyện là m nà ng hầu vợ má»n cÅ©ng cam.
Vừa vặn lúc đó có quan phó tướng Viên công, vốn quen biết Doãn ông, nhân tiện đổi Ä‘i trấn thá»§ miá»n tây, ghé và o thăm Doãn ông, được trông thấy Kim, Ä‘em lòng yêu mến, xin chà ng Ä‘i theo là m thư kÃ.
Không bao lâu, giặc cướp phạm và o đất Thuáºn, há» Viên đánh dẹp có công to, Kim cÅ©ng tham dá»± khó nhá»c trong việc quân cÆ¡, được thưởng chức quan du kÃch mà vá». Bấy giá» má»›i cùng ÄÆ°á»ng thị là m lá»… kết hôn, thà nh ra vợ chồng chÃnh thức.
Ở lại mấy ngà y rồi dắt vợ đi Kim Lăng, định tìm viếng mộ Canh Nương.
Kim bảo ghé thuyá»n đỗ bến Trấn Giang, ý muốn lên núi Kim SÆ¡n viếng cảnh, chợt thấy giữa dòng có má»™t chiếc ghe nhá» Ä‘i qua, bên trong có bà cụ và má»™t thiếu phụ ngồi. Kim thoáng trông lấy là m lạ, thiếu phụ hÆ¡i giống Canh Nương.
Chiếc ghe lướt qua mau lẹ, thếu phụ thò đầu ra cá»a sổ dòm Kim, khiến chà ng nháºn thấy hình dung cà ng giống như đúc, nhưng trong bụng ná»a kinh ná»a ngá», không dám Ä‘uổi theo mà há»i, chỉ vá»™i và ng nói câu nà y tháºt lá»›n: “Xem đà n vịt Ä‘ang bay trên trá»i kia kìa!â€.
Thiếu phụ nghe lá»t cÅ©ng nói to tiếng: “Chó con lại muốn ăn thịt cá»§a mèo ư?â€. Ấy là câu nói lóng cá»§a vợ chồng thưá»ng đùa bỡn nhau trong chốn khuê phòng.
Kim cả kinh, giục ghe quay chèo lá»™n lại. Té ra thiếu phụ chÃnh là Canh Nương.
Con hầu đỡ Canh Nương bước sang thuyá»n Kim. Vợ chồng ôm nhau khóc nức nở. ÄÆ°á»ng thị lấy lá»… vợ bé đối vá»›i vợ lá»›n, chà o há»i Canh Nương.
Canh Nương sá»ng sốt há»i tại sao vợ Vương Tháºp bát lại ở đây. Kim thuáºt rõ đầu cuối. Canh Nương cầm tay ÄÆ°á»ng thị và nói:
- Câu chuyện đà m đạo trong khi cùng má»™t chuyến đò, vẫn ghi nhá»› trong lòng không quên, chẳng dè ngà y nay được sum há»p vá»›i nhau má»™t nhà . Tôi nhá» có chị thay mặt tống táng cha mẹ chồng, đáng là tôi phải tạ Æ¡n chị trước, sao chị lại lấy lá»… Ä‘Ãch thứ đối vá»›i tôi thế?
Canh Nương há»i ra ÄÆ°á»ng thị kém mình má»™t tuổi bèn gá»i ÄÆ°á»ng thị là em.
Nguyên hồi Canh Nương chết rồi, được các ngưá»i hảo tâm chôn cất, không tá»± biết là trải bao xuân thu đắp đổi. Má»™t hôm chợt nghe có ngưá»i gá»i tên và nói:
- Canh Nương Æ¡i! Chồng mi không chết đâu, rồi vợ chồng mi sẽ lại được sum há»p.
Khi đó nà ng như chiêm bao má»›i tỉnh, rá» tay thấy bốn phÃa bưng bÃt như tưá»ng kÃn, bấy giá» má»›i tỉnh ngá»™ rằng mình đã chết, chôn trong quan tà i, nhưng trong trà chỉ thấy buồn bá»±c, chứ không có Ä‘iá»u chi khổ sở.
May sao, có bá»n ngưá»i tham lam, thấy được khi ngưá»i ta liệm nà ng có nhiá»u đồ váºt sang trá»ng, bèn thừa đêm khuya rá»§ nhau ra đà o mả bá»a hòm, để lấy những váºt quý giá đó. Nà o dè mở ra, thấy Canh Nương còn sống, cả bá»n sợ hãi cuống quýt.
Canh Nương sợ chúng sát hại mình, cho nên lấy lá»i nhá» nhẹ năn nỉ:
- Tháºt là nhá» có mấy anh, mà tôi lại trông thấy mặt trá»i. Váºy bao nhiêu trâm cà i lược giắt trên đầu tôi, xin mấy anh cứ việc lấy Ä‘i, rồi Ä‘em tôi bán cho má»™t chùa nà o là m ni cô thì mấy anh còn được món tiá»n nhiá»u Ãt nữa. Tôi thá» giữ kÃn, không lá»™ vá»›i ai mà sợ.
Bá»n trá»™m cúi đầu thưa:
- Nương tá» nghÄ©a liệt, dù ngưá»i hay quá»· thần Ä‘á»u phải kÃnh nể. Anh em chúng tôi chỉ vì nghèo túng vô phương mà là m việc bất nhân thế nà y. Chỉ cầu nương tá» không nói lá»™ chuyện là may phúc cho anh em chúng tôi lắm rồi, đâu dám Ä‘em nương tá» Ä‘i bán cho chùa.
Canh Nương đáp:
- Äiá»u đó tá»± lòng tôi muốn mà .
Má»™t đứa trong bá»n nói:
- Tại Trấn Giang có Cảnh phu nhân, goá chồng mà không có con cái chi, nếu được nương tỠvỠlà m con nuôi, thì hẳn bà mừng lắm.
Canh Nương tạ Æ¡n, rồi tá»± tháo các món châu báu trang sức trên đầu trao cho lÅ© trá»™m. Chúng không dám nháºn. Nà ng cố ép mãi, chúng má»›i chịu lãnh rồi má»i nà ng xuống ghe, chở tá»›i nhà Cảnh phu nhân, nói thác rằng nà ng bị bạt phong chìm thuyá»n lưu lạc đến đây.
Cảnh phu nhân nhà cao cá»a rá»™ng, thân đà n bà goá vò võ má»™t mình, Ä‘ang trong cảnh buồn, bá»—ng được Canh Nương, trong lòng vui mừng khôn xiết, liá»n nháºn nuôi nà ng và chăm nom chiá»u chuá»™ng không khác nà o con đẻ.
Hôm ná», Kim Sinh gặp ở trên sông, là lúc hai mẹ con Ä‘i chÆ¡i Kim SÆ¡n trở vá».
Canh Nương kể rõ tình đầu cho bà nghe, rồi Kim Sinh qua chà o. Bà tiếp đãi như mẹ vợ đối vá»›i chà ng rể, lại má»i đến nhà ở chÆ¡i mấy ngà y má»›i cho vá».
Từ đó hai vợ chồng lui tới nhà phu nhân luôn.
|
 |
|
| |