 |
|

28-08-2008, 12:28 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Công việc như thế là m sao chà ng ngăn cản được, nên chà ng nói :
Như thế thì em bị mất ngủ đấy ! Anh có thể là m được gì để giúp em ?
Nà ng bóp tay chà ng :
Anh Nigger yêu dấu, không, anh không thể là m gì được đâu, cÅ©ng như em đã không là m gì được cho anh khi chiếc Ceres gặp lúc nguy hiểm. Hai chúng mình Ä‘á»u có công việc riêng để phụng sá»± Nữ hoà ng và chẳng bao lâu nữa, công việc cá»§a em cÅ©ng sẽ xong. Không ai nghÄ© rằng cuá»™c thảo luáºn cá»§a Hạ viện sẽ kéo dà i đến ngà y thứ hai. Äiá»u nà y hay Ä‘iá»u khác, thế thôi.
Chà ng nói :
Ông ta không bao giá» bị mất ghế trong chÃnh phá»§. Äảng cá»§a há» chiếm đại Ä‘a số ở Hạ viện, trên hai trăm ghế!
Nà ng nói :
Em biết, nhưng ông ta được chấp nháºn là ngưá»i đứng đầu chÃnh phá»§ để nói chuyện vá»›i dân chúng qua đà i phát thanh. Em không biết chuyện gì sẽ xảy ra nhưng ai cÅ©ng nghÄ© sẽ xảy ra rất nhanh.
Chà ng đưa nà ng Ä‘i ăn tối và tiá»…n nà ng ra xe vá» Tharwa. Chà ng đứng tán gẫu vá»›i Frank Cox được má»™t lúc, rồi cả hai dò đà i để nghe ông Tom Forrest Ä‘á»c diá»…n văn ở Thượng viện. Nhưng bắt đà i không được hay những đà i Úc không tiếp váºn nổi, sau đó David Ä‘i ngá»§. Chà ng Ä‘á»c tá» Reader’s Digest được má»™t lúc thì ngá»§.
Chà ng thức dáºy lúc sáu giá». Chà ng đã dặn Rosemary là nếu có tin gì quan trá»ng thì chuồi dưới cá»a má»™t tá» nhắn, nhưng chẳng thấy tá» nhắn đâu. Nếu Hạ viện há»p lúc má»™t giá» sáng, giá» cá»§a Úc, há» sẽ thảo luáºn trong năm tiếng đồng hồ. Chà ng cÅ©ng nghÄ© rằng chắc cuá»™c há»p còn kéo dà i, nên chà ng Ä‘i tắm, cạo râu và mặc áo quần.
Trong lúc Ä‘ang mặc áo gió và o, có tá» giấy nhắn tin chuồi và o dưới cá»a. Chà ng mở cá»a và Rosemary đứng đấy. Cô ta nói :
Xong rồi, anh Nigger ạ ! Nhà nước đã bị thất bại vá» má»™t tu chÃnh án, trong bà i diá»…n văn đáp lá»….
Mặt nà ng tái xanh và mệt má»i vá»›i các quầng thâm ở khóe mắt, nhưng vẫn hồ hởi. Chà ng há»i :
Như thế nghĩa là sao ?
Iorwerth Jones và chÃnh phá»§ đã từ nhiệm hay Ä‘ang từ nhiệm. Ngưá»i ta đã ngăn chặn sá»± la ó.
Chà ng ngạc nhiên há»i :
Nhưng vụ việc đã xảy ra như thế nà o, khi đa số thuộc vỠhỠ?
Nà ng đặt tay trên lưng cánh cá»a cho đỡ mệt trả lá»i :
Gần ná»a số dân biểu thuá»™c Äảng Lao động bầu cho tu chÃnh án cá»§a Äảng đối láºp. Hai trăm lẻ chÃn phiếu bầu chống lại chÃnh đảng cá»§a há», và năm mươi tám từ chối bá» phiếu. Äại Ä‘a số trên hai trăm năm mươi bầu cho tu chÃnh án – như thế là cải cách bầu cá» rồi !
Chà ng há»i :
Tại sao hỠlại là m như thế ?
Nà ng trả lá»i :
ChÃnh vì Nữ hoà ng. Äã có cú sốc nặng nỠđối vá»›i dân chúng, Nữ hoà ng bá» Ä‘i và Toà n quyá»n được chỉ định. Không có cách nà o nghe hết toà n bá»™ câu chuyện. Nhưng số đông những dân biểu á»§ng há»™ Äảng Lao động hiểu được ý nghÄ© cá»§a các cá» tri trong đơn vị bầu cá» và hình như chẳng có gì phải thắc mắc. Cả nước muốn cải cách bầu cá».
Chà ng há»i :
Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo ?
Nà ng trả lá»i :
Sẽ có chÃnh phá»§ cá»§a Äảng Lao động má»›i khác. Kết quả là đất nước không đồng quan Ä‘iểm vá»›i ông Iorwerth Jones. Ông Tom Forrest sẽ má»i ông Grayson thà nh láºp má»™t chÃnh phá»§ Lao động, cam kết thá»±c thi má»™t hệ thống phiếu bầu nhiá»u thà nh phần.
Chà ng là m điệu bộ không bằng lòng :
Má»™t chÃnh phá»§ Lao động khác ?
Nà ng gáºt đầu :
Giải pháp độc nhất cho nước Anh, anh Nigger ạ ! Khi má»i việc thá»±c sá»± khó khăn, bạn phải Ä‘oà n kết vá»›i nhau và chia xẻ những gì bạn có được. Äiá»u cần có là má»™t chÃnh phá»§ má»›i cá»§a Äảng Lao động. Nhưng từ nay trở Ä‘i, má»i việc cà ng ngà y cà ng tốt hÆ¡n. Cuối cùng, nước Anh đã Ä‘i đúng đưá»ng cá»§a mình.
Chà ng đồng ý :
Có lẽ ! – Và rồi chà ng nói – Nhưng em phải đi ngủ và cố mà ngủ đi nhé !
Nà ng gáºt đầu :
Em cũng định kéo tấm che nắng xuống và ngủ suốt ngà y.
Chà ng đưa nà ng đến phòng ngá»§ cá»§a nà ng và há»i :
Em đã ăn sáng chưa ?
Nà ng trả lá»i :
Ná»a đêm qua, em đã ăn qua loa rồi.
Chà ng dừng lại ở cá»a há»i :
Anh Ä‘em đến cho em Ãt thức ăn nhé !
Nà ng cưá»i nói :
Anh Nigger thân yêu, cho em xin ná»a lÃt sữa và má»™t Ãt bánh qui. Thế thôi anh nhé !
Chà ng gáºt đầu :
Sắp sẵn Ä‘i ngá»§ Ä‘i, anh Ä‘i lấy thức ăn cho em. Äá»™ bao lâu ?
|

28-08-2008, 12:28 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Năm phút thôi. – Nà ng trả lá»i – Thế là lâu lắm rồi !
Chà ng Ä‘i và o bếp, gặp ban ẩm thá»±c má»›i đổi phiên. Chà ng nói rất hay, cuối cùng chà ng lãnh được má»™t bình sữa lạnh và má»™t đĩa bánh qui và mang vá» phòng cho nà ng. Nà ng Ä‘ang ngồi trên giưá»ng mặc chiếc áo ngá»§ má»ng, là m chà ng động lòng, nhưng vì thấy nà ng quá mệt nên phải cố nén sá»± khát khao hiện đến trong tâm hồn.
Chà ng nói :
Bữa ăn sáng cá»§a em đây ! – Chà ng để xuống bên cạnh giưá»ng.
Nà ng nói :
Em cám ơn anh. Em sẽ ngủ ngon thôi ! – Nà ng nhấp một ngụm sữa và nói – Anh David, hỠcó nói gì với anh vỠchuyến đi sắp tới chưa ?
Chà ng trả lá»i :
Các anh đang sẵn sà ng cho chuyến đi Kenya để đón Công chúa Anne.
À, thế là hỠđã nói vá»›i anh. Sáng nay ngà i vừa nói chuyện vá»›i Công chúa Anne. Hoà ng tá» Charles Ä‘ang trên đưá»ng vỠđây vá»›i Phi đội trưởng Dewar.
Tin nà y cÅ©ng má»›i đây, chà ng há»i :
Tháºt hả em ?
Nà ng gáºt đầu :
Ngà i nói chuyện vá»›i Hoà ng tá» cách đây má»™t giá», trước khi em rá»i khá»i văn phòng. Ngà i muốn táºp há»p các con cá»§a ngà i vỠđể há»p gia đình.
Ngà y mai Hoà ng tỠsẽ đến đây. Cũng bay qua đảo Christmas ?
Em không rõ – Có thể là như váºy, phải không anh ? – Nà ng nói tiếp – Anh Nigger à , hôm nay anh sẽ nháºn được lệnh và bay Ä‘i trước khi em thức dáºy. Nếu váºy, có lẽ thứ Năm, em má»›i gặp được anh.
Chà ng sá»a lại :
Thứ tư chứ ! Một chuyến đi hai ngà y không hơn không kém, miễn là hỠsẵn sà ng khởi hà nh khi anh đến.
Nà ng nhấp một chút sữa nữa và nói :
Ngồi xuống nói chuyện với em trong một phút, nghe anh ! Cho đến khi nà o em ngủ nhé ! – Chà ng ngồi xuống bên nà ng, cầm một bà n tay nà ng và giữ yên lặng.
Trông em mệt quá ! – Chà ng nói nhỠ– Cứ nằm như thế cho đến mai, trong lúc anh đi vắng nhé !
Nà ng cưá»i :
Äó là cách phản đối, phải không anh ? Nhưng cái mệt cá»§a em không có nghÄ©a lý gì vá»›i cái mệt cá»§a ngà i. Tháng trước, em không nghÄ© là ngà i ngá»§ yên giấc.
Chà ng trả lá»i :
Anh cÅ©ng biết thế, nhưng hai cái sai đâu có thể là m được má»™t cái đúng. Nếu mà mệt như váºy, ngà i cần nghỉ ngÆ¡i, nên ngà i đâu cần em ở văn phòng.
Nà ng lại nói :
Anh nói ngà i cần nghỉ ngÆ¡i thì đúng rồi ! Nhưng hy vá»ng đấy là đỉnh cao, và từ nay trở Ä‘i cầu mong Nữ hoà ng và nước Anh gặp được bể yên sóng lặng.
Chà ng gõ nhẹ và o bà n tay nà ng há»i :
Thế em có thể rá»i khá»i công việc và kết hôn vá»›i anh chưa ?
Nà ng gáºt đầu :
Có lẽ thế. Em nghÄ© khi chúng em đã hoà n tất công việc rồi, em sẽ nói chuyện vá»›i Thiếu tá Macmahon và rồi phải bắt đầu táºp việc cho cô Menzies ngay.
Có khi nà o cô ấy được ở lại đây không ?
Nà ng gáºt đầu :
Cô ta sẽ không vá» lại nước Anh cho đến khi nà o tình thế đã yên và có lẽ cÅ©ng cho tá»›i khi há» tổ chức được má»™t cuá»™c tổng tuyển cá» vá»›i quyá»n bầu cá» má»›i. Chẳng bao lâu nữa cô ta sẽ phải Ä‘i TÃch Lan ná»a tháng và em biết là cô ấy thÃch đến Borneo. Nhưng đây sẽ là nhà cá»§a cô ấy và là cÆ¡ sở chÃnh cho đến mùa thu, hay mùa xuân cá»§a nước Úc cÅ©ng thế. Nếu phải thêm má»™t ngưá»i ở văn phòng, thì việc thay đổi nhân viên cÅ©ng thuáºn lợi thôi !
Chà ng mỉm cưá»i ý nhị :
Anh nghĩ đấy là một sáng kiến.
Nà ng cÅ©ng cưá»i đáp lại :
Em cũng nghĩ thế ! – Nà ng uống tiếp cho hết ly sữa và để ly xuống, vẫn nắm bà n tay của chà ng. GiỠnà y thì mà mắt nà ng sụp xuống tuy nà ng cố nhướng lên.
Chà ng cúi xuống hôn nà ng và nói nhỠ:
Thôi ngá»§ Ä‘i nhé ! Nếu anh phải Ä‘i Kenya hay bay qua địa cầu trước khi em thức dáºy, em nên biết rằng anh luôn nghÄ© vá» em suốt đưá»ng bay và tÃnh từng giỠđể được trở vỠđây má»™t lần nữa.
Nà ng ôm chặt lấy chà ng :
Anh Nigger thân yêu, đừng xa em lâu nghe anh !
Chà ng hôn nà ng má»™t lần nữa, đặt nà ng nằm lên gối, nà ng nằm nghiêng má»™t bên, thở dà i, xua Ä‘uổi những mệt má»i và đi và o giấc ngá»§. Chà ng đứng dáºy, đến bên cá»a sổ, kéo tấm chắn ánh sáng cá»§a à xuống, để căn phòng tối hÆ¡n, tuy vẫn còn chá»— cho gió thổi và o. Trên đưá»ng ra cá»a, chà ng dừng lại bên giưá»ng nà ng, trong bóng tối má» má», nhưng nà ng đã thở Ä‘á»u và sâu, giấc ngá»§ đến bình yên. Chà ng nhẹ nhà ng mở cá»a Ä‘i ra ngoà i và cẩn tháºn khép cá»a lại.
Chà ng cÅ©ng mệt má»i và căng thẳng không kém và giá» nà y chà ng nháºn biết là má»™t chuyến bay má»›i sẽ gần ká» và chà ng còn phải thức khuya nhiá»u giá» nữa. Chà ng Ä‘i trở vá» phòng ngá»§ cá»§a chà ng, kéo tấm liếp xuống, nằm trên giưá»ng bá» bá»™n để ngá»§ trong má»™t tiếng đồng hồ trước sức nắng chói chang cá»§a ban ngà y trở lại.
Chà ng biết là mình đã trôi và o giấc ngá»§, chà ng và Rosemary là má»™t. Cả hai cùng nhau tạo nên má»™t nhân váºt tuyệt vá»i, tách rá»i nhau ra thì chẳng đầy đủ. GiỠđây, sau khi thức dáºy, chà ng sẽ Ä‘i xa và bá» lại nà ng và trong lúc xa nà ng, chà ng luôn mÆ¡ tưởng tá»›i nà ng, vì nà ng là cá»§a riêng chà ng. Chà ng sẽ Ä‘i, chỉ trong và i tiếng đồng hồ, nhưng cách xa nà ng hằng ngà n dặm, và má»™t phần tư quả đất sẽ ngăn cách hai ngưá»i, nhưng chà ng sẽ trở vá» và tìm được má»™t ná»a kia cá»§a cái tôi má»›i mẻ và như thế là hoà n hảo.
Chà ng ngá»§ rất say. Trong giấc ngá»§ chà ng cảm thấy trôi bồng bá»nh cà ng ngà y cà ng xa nà ng, và ngưá»i thì cà ng ngà y cà ng yếu Ä‘uối. Thá»i gian ly cách sao mà mênh mông quá, không còn là hai ngà y như chà ng tưởng hay nhiá»u lắm là ba ngà y. Nà ng xa dần khá»i chà ng ngay khi chà ng nằm ngá»§, chà ng cố vùng tỉnh dáºy nhưng giá» thì chà ng đã Ä‘uối sức. Nà ng ắt hẳn ở đấy rồi, cho chà ng tìm kiếm, và yêu thương, đã bao năm qua, nếu chà ng cần nà ng sẽ đến thôi. Nhưng giá» nà y chà ng cần nà ng, cần nà ng da diết nhưng nà ng đâu đến nữa, trong cÆ¡n hấp hối và tuyệt vá»ng, chà ng nghe mình nức nở khóc và chà ng cảm thấy nước mắt rà n rụa trên gò má.
Chà ng đã cần Rosemary và trong ba mươi năm qua hay hÆ¡n nữa nà ng không thể đến. Chỉ có các loà i váºt đến được, đứng dang thân ngoà i mưa, trong nước lÅ© để nhìn chà ng chết. Chỉ có loà i váºt và ngưá»i anh em cố hữu trong rừng cầm tay chà ng trong lúc chà ng hoảng hốt, mê sảng, mồ hôi dầm dá» vì bệnh sốt rét, bà n tay ấy chạm và o ngưá»i chà ng, thỉnh thoảng lay động cÆ¡n rét run cá»§a chà ng.
Chà ng chẳng cần mục sư hay súc váºt, chỉ cần Rosemary nhưng giá» nà y nà ng ở xa quá, cái lúc chà ng rất cần nà ng giúp đỡ. Có tiếng vá»— Ä‘á»u Ä‘á»u như tiếng trống, không dứt, tiếng trống định âm nhá» dần, ru chà ng ra khá»i cuá»™c sống. Chà ng biết Ä‘á»i chà ng thế là chấm dứt và Rosemary cà ng ngà y cà ng xa; chà ng sẽ tìm gặp nà ng má»™t ngà y nà o đó nhưng giá» thì nà ng không thể đến được để giúp chà ng. Äôi môi chà ng mấp máy thoát ra tiếng Rosemary.
Tôi buồn bã nói :
Cô ấy sẽ đến thôi. – Hình như câu ấy tôi đã nhắc lại suốt đêm.
XÆ¡ Finlay tỉnh dáºy bên tôi, XÆ¡ nắm lấy bà n tay ông già đo mạch, mắt XÆ¡ nhìn và o đồng hồ trong ánh sáng má» má» cá»§a buổi rạng đông. Tôi đứng đấy, bên cạnh giưá»ng, cố váºn dụng thị lá»±c để thấy toà n cảnh ấy, nhưng quá mệt má»i.
Tiếng Xơ nhẹ nhà ng :
Một chốc nữa ông ta sẽ đi thôi !
XÆ¡ cầm cổ tay ông ta lặng lẽ. Tôi cố gắng, nhưng khó khăn lắm má»›i đứng dáºy được, có XÆ¡ đỡ bên cạnh, nhưng tôi bá» mặc XÆ¡ nên XÆ¡ phải trở vá» vá»›i ông Stevie. Tôi đứng trên ngưỡng cá»a, nhìn ra bãi đất trống nhưng trá»i còn mưa. Những con chó hoang và lợn rừng, cùng đà n gia súc, cả những con chuá»™t túi loại nhá» vẫn đứng quanh nhà trong buổi rạng đông mưa dầm và tối ám, tất cả những cái đầu Ä‘á»u quay nhìn vá» phÃa chúng tôi má»™t cách thà nh kÃnh, chăm chú theo dõi sá»± uy nghi cá»§a ngưá»i quá vãng.
|

28-08-2008, 12:29 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 10
Và o khoảng giữa trưa thì Trung sÄ© Donovan đến, vá»›i ông Hugh McIntyre, quản lý trại Dorset Downs, má»™t trong những ngưá»i chăn nuôi gia súc tại địa phương. HỠđến bằng thuyá»n từ trại chăn nuôi ấy, đó là loại xuồng đáy dẹt, chống Ä‘i bằng sà o qua các con kênh nước lÅ©. Donovan rá»i Landsborough từ sáng sá»›m bằng ngá»±a và cố vượt cho được để đến vá»›i chúng tôi, nhưng ngá»±a không thể qua các kênh sâu, má»™t phần vì sợ cá sấu, nên anh ấy phải Ä‘i vòng theo đưá»ng cá»§a trại chăn nuôi đến Dorset Downs và được há» cho mượn con thuyá»n.
Tháºt ra chỉ là má»™t chiếc xuồng, bị rò rỉ khá nhiá»u, hÆ¡n nữa trá»i còn mưa nặng hạt nên đáy thuyá»n nước ăm ắp. Ông Liên Chi không muốn bá» nhà ra Ä‘i, và tôi nghÄ© rằng như váºy cÅ©ng là m nhẹ gánh cho Trung sÄ© Donovan vì cả năm ngưá»i chúng tôi lại chen chúc trên má»™t con thuyá»n nhá», mà mạn thuyá»n chỉ cách mép nước má»™t gang tay, vì thế chúng tôi phải ngồi yên, không nhúc nhÃch và cứ liên tục tát nước vá»›i cái lon đựng thuốc lá. Ông Hugh McIntyre hứa là sẽ bảo thằng nhá» thổ dân, ngà y hôm sau, sẽ mang đến cho ông Liên Chi, mưá»i lÃt dầu há»a, và còn gá»i thêm bá»™t mì và đưá»ng nữa.
Trước khi ra Ä‘i, chúng tôi đã chôn ông Stevie phÃa bên kia cá»§a khoảng đất trống, nÆ¡i những thú váºt đã đến. Trung sÄ© muốn nấn ná thêm má»™t ngà y nữa vì bá»n há» vô cùng lo lắng cho sức khá»e cá»§a tôi. Nhưng tôi hiểu rằng khi vá» Dorset Downs há» muốn tôi nằm nghỉ, và như thế sẽ không có ai là m lá»… an táng cho ngưá»i đà n ông ấy. Vì váºy tôi năn nỉ há» chôn ông ta trước khi Ä‘i, mà tháºt ra đâu có mất thì giá» gì cho lắm, vì huyệt má»›i đà o được má»™t thước, thì nước đã lên đầy. Chúng tôi phải bá» quan tà i xuống và hối hả chôn ngay. Tôi chỉ kịp Ä‘á»c những phần quan trá»ng trong lá»… cầu nguyện trong lúc XÆ¡ Finlay đỡ lấy cánh tay tôi và những ngưá»i đà n ông đứng đầu trần trong mưa. Chúng tôi cắm má»™t Thánh giá bằng cà nh cây để là m dấu nÆ¡i ấy và đánh dấu và o hai thân cây nếu trưá»ng hợp Thánh giá bị cuốn trôi Ä‘i, rồi hỠđưa tôi lên thuyá»n trở vá» ngôi nhà cÅ©.
Tháng trước, trong các cuá»™c Ä‘ua ngá»±a tháng Năm ở Landsborough, đó là cuá»™c Ä‘ua đầu tiên trong năm sau mùa mưa, tôi bắt đầu để dà nh tiá»n để lo bia má»™ cho ông ấy. Tôi nhá» các quán rượu và khách sạn và o lúc bảy giá» má»—i tối, lúc mà má»i ngưá»i đến uống miá»…n phà sẽ tặng chút Ãt tiá»n vì ai cÅ©ng còn nhá»› Stevie. Tôi phải uống bia dầu không thÃch lắm nhưng để ngồi nán lại kiếm cho đủ số sáu mươi Anh kim và o đêm thứ ba, vì má»™ bia cÅ©ng khá đắt tiá»n ở má»™t nÆ¡i như Landborough vì tiá»n chuyên chở tốn kém. Tôi đặt là m bia ngay ở Cairns và hy vá»ng trong má»™t hai tháng sẽ xong và có thể chở vá» Dorset Downs để dá»±ng ngay.
Tôi đã băn khoăn từ đầu vá» việc là m bia má»™ sao cho thÃch hợp, ngay từ lúc lên thuyá»n trở vá» Dorset Downs, tuy Ä‘ang bị sốt, nhưng tôi cứ suy nghÄ© mãi vá» việc khắc tên trên bia má»™. DÄ© nhiên, há» là Anderson nhưng khó là sắp xếp là m sao cho đúng Stephan hay David hay Stephen David hay David Stephen. Trong chuyến trở vá» có nhiá»u thá»i gian, tôi định há»i McIntyre hay Trung sÄ© Donovan vá» việc nà y nhưng lúc ấy tôi bệnh tháºt sá»±, nên cÅ©ng không thể giải thÃch cho há» hiểu ý định cá»§a tôi. Há» cứ nghÄ© rằng tôi Ä‘ang còn mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng, nên há» nói mãi má»™t câu : “Cha sẽ khá»i thôi†và “Không lâu nữa đâu, Cha ạ !†và rồi tôi phải bỠý định ấy.
Dorset Downs là khu đất trên má»™t ngá»n đồi nhá», và chúng tôi phải xuống thuyá»n Ä‘i bá»™ vá» nhà cách đó má»™t dặm. Äi bá»™ xa như thế đối vá»›i ngưá»i bệnh như tôi, cÅ©ng lắm khó khăn, nhưng những ngưá»i đà n ông quá tốt, há» cho thằng nhá» chạy bá»™ vá» nhà kiếm cho tôi má»™t con ngá»±a già và khi ngá»±a đến, hỠđỡ tôi lên, cho ngá»±a Ä‘i thẳng lên đồi. Hugh McIntyre chưa có gia đình, nên chẳng có đà n bà nà o mà chỉ có những chai rượu gin; hỠđưa tôi lên giưá»ng và má»i XÆ¡ Finlay ở má»™t phòng kế phòng tôi. Tôi đã ở lại đấy bốn ngà y cho tá»›i khi bình phục.
Há» có máy bá»™ đà m chạy bằng bình ắc quy có thể liên lạc được vá»›i Landsborough từ Dorset Downs theo thá»i gian biểu buổi sáng và buổi chiá»u. Trung sÄ© Donovan đã Ä‘i vá» thị trấn bằng ngá»±a ngay buổi sáng chúng tôi đến, và trong bệnh viện cÅ©ng không có ca khẩn cấp đòi há»i sá»± có mặt cá»§a XÆ¡, nên XÆ¡ đã ở lại vá»›i tôi ở trại chăn nuôi suốt cả bốn ngà y. Và o thá»i gian nà y, tôi rất muốn trở vá» Landsborough. Tôi đã vắng mặt má»™t Chá»§ nháºt, vì suy nhược cÆ¡ thể, Ä‘iá»u nà y cÅ©ng là m tôi băn khoăn. Tôi bá» mặc cho tá» báo cá»§a giáo khu má»›i thá»±c hiện được má»™t ná»a, nên đã bá» chuyến bay hà ng tuần, đưa báo vá» Cairns để in ra. Tôi ao ước được trở lại ngay vá»›i công việc và khi mặt trá»i lên buổi sáng ngà y thứ năm, tôi lại khẩn khoản hỠđể được trở vá».
DÄ© nhiên, chúng tôi Ä‘i bằng ngá»±a, cả XÆ¡ Finlay và tôi vá»›i John Collins và Harpo, hai ngưá»i nà y là m ở trại chăn nuôi, cởi ngá»±a theo chúng tôi, rồi Ä‘em ngá»±a vá». ÄÆ°á»ng Ä‘i nÆ¡i nà o cÅ©ng còn nước lên độ hai gang tay, nên cởi ngá»±a Ä‘i cÅ©ng dá»… dà ng nhưng cÅ©ng phải mất đến ba giỠđồng hồ và vì cởi ngá»±a suốt cả Ä‘oạn đưá»ng như thế, nên khi đến được Landsborough, tôi thấy mệt nhiá»u. XÆ¡ Finlay từ chối thẳng thừng việc tôi trở vá» tòa cha sở, và năn nỉ tôi và o bệnh viện thêm và i ngà y nữa, tôi bất chấp má»i chuyện, trở vá» thị trấn và chẳng chịu nghe lá»i XÆ¡.
Trung sÄ© Donovan đến bệnh viện ngay khi chúng tôi má»›i đến nÆ¡i. Tôi Ä‘ang phải nằm trên giưá»ng, vì XÆ¡ đã Ä‘em áo quần cá»§a tôi Ä‘i mất, má»™t cá» chỉ biểu hiện lòng từ tâm, nhưng tháºt ra không cần thiết. Tôi Ä‘ang băn khoăn là m sao sắp xếp việc đặt bia cho Stevie vì má»™t ngôi má»™ ở giữa rừng, thế nà o mà chẳng bị xóa sạch hay lãng quên, nhưng trái lại, nếu có bia má»™, những ngưá»i là m việc cho trại chăn nuôi, má»—i lần Ä‘i qua đấy trên đưá»ng công tác, cÅ©ng xuống ngá»±a, để lại má»™t và i đóa hoa trên má»™, hay khấn vái má»™t câu gì đó khi há» biết chắc không ai nhìn thấy, mà đối vá»›i hỠđấy là má»™t việc thiện. Vì váºy tôi đã nói vá»›i Trung sÄ© Donovan vá» việc đặt bia và khắc tên.
Cha mong muốn là m sao ngưá»i Ä‘á»i đừng quên ông ấy, – Tôi nói vá»›i anh Donovan – Stevie đã là m nhiá»u chuyện đáng khâm phục.
Trung sÄ© thản nhiên trả lá»i :
À, thế cũng tốt !
Tôi nói :
Cha hết sức ngưỡng mộ ông ấy. – Trung sĩ nhìn tôi có phần ngạc nhiên – Có một câu thơ vỠsự thông thái của vua Salomon mà Cha muốn khắc trên bia mộ ông ấy.
Thưa Cha, câu gì ạ ?
Tôi nói :
Hãy ráng chịu nỗi nhục thân đoà i đoạn,
Äể rồi ngưá»i được tưởng thưởng công lao.
Chúa lòng thà nh sẽ tá»± thân cảm nháºn
Có khổ Ä‘au giá» má»›i xứng anh hà o (LNÄ).
Yên lặng một lúc rồi Trung sĩ nói :
À, thưa Cha, đúng váºy.
Tôi hÆ¡i thất vá»ng vì anh ta không có vẻ nhiệt tình cho lắm, nhưng đối vá»›i những cảnh sát kỵ mã ở miá»n Bắc Queensland không nổi tiếng vì những ứng đối lãng mạn. Tôi nói :
Có Ä‘iá»u Cha chưa thông suốt là tên cá»§a ông ta. DÄ© nhiên há» là Anderson nhưng tên là Stephen hay David ?
Trung sĩ nhìn tôi chằm chặp :
Thưa Cha, Cha nhầm lẫn cả rồi ! – Ông ta cháºm rãi nói – Anh ta đâu phải Anderson. Ở Landsborough có ai tên ấy đâu ! Tên anh ta là Stevie Figgins.
Tôi sững sốt nói to :
Anh ta nói vá»›i tôi tên anh ta là Anderson. Nigger Anderson. Ngưá»i ta gá»i anh tà là Nigger vì anh ta lai má»™t phần tư da Ä‘en.
Trung sĩ lắc đầu :
Stevie Figgins, – anh ta nhắc lại – Con sẽ cho Cha xem sổ hưu của anh ta, tự tay anh ta viết. Thế hắn nói với Cha tên hắn là Anderson à ?
Tôi gáºt đầu :
Äúng như thế !
Thằng chả là thế đấy, thưa Cha. Hắn nói báºy bạ khi hắn là con ma men. Thế hắn nói vá»›i Cha lúc nà o ?
Trong nhà cá»§a ông Liên Chi trước khi anh ta chết. – Tôi trả lá»i.
|

28-08-2008, 12:29 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Donovan mỉm cưá»i :
Lúc ấy đâu còn là hắn ta nữa. Mà Cha lúc ấy cũng không phải là Cha, vì bệnh như thế thì còn biết gì ! Con xin bảo đảm với Cha Stevie Figgons chỉ có một tên và anh ta cũng chẳng phải là dân lai đâu !
Tôi ngồi yên lặng má»™t lúc, cố táºp trung tư tưởng. Cuối cùng tôi nói :
Anh có biết gì vỠvợ của anh ta không ?
Donovan trả lá»i :
Con cÅ©ng có biết. Hai ngưá»i thưá»ng đánh nhau như chó vá»›i mèo cách đây hai mươi năm, khi anh ta còn giữ chức quản lý trại chăn nuôi Wonamboola. Có lẽ cÅ©ng vì rượu mà mất việc. Chị ta bá» chồng từ đấy và sau nà y bị xe tải cán chết ở Sydney. Có lẽ và o năm 1950 hay muá»™n hÆ¡n má»™t chút.
Tôi há»i :
Thế hỠkhông sống ở Canberra à ?
Anh ta cưá»i :
Canberra ? Có bao giá» hỠđến đó đâu ! Há» không phải là loại ngưá»i ấy đâu, thưa Cha.
Thế hỠcó con cái gì không ?
Con không nghe nói đến. Cho dầu có Ä‘i nữa, thì há» cÅ©ng chẳng trình diện bao giá». Còn bà con, thì như con biết, chẳng có ai. Äiá»u đó không quan trá»ng, vì anh ta chẳng để lại gì !
Sau đó Trung sÄ© Donovan bá» Ä‘i ngay, còn tôi ở lại má»™t mình cố gắng hòa hợp những gì anh ta nói và ký ức cá»§a tôi. Tôi nháºn ra rằng, tốt hÆ¡n tôi nên bám và o chiếc neo sá»± tháºt. Trung sÄ© Donovan là má»™t thanh niên có năng lá»±c và điá»m đạm, và tôi phải chấp nháºn những Ä‘iá»u anh ta nói vá» Stevie là đúng sá»± tháºt. Tuy nhiên, nó phù hợp vá»›i kinh nghiệm bản thân tôi đối vá»›i Stevie cho đến cái đêm trước khi ông ta chết ở Dorset Downs. Và riêng đêm hôm đó, tôi phải công nháºn, gần suốt đêm tôi bị sốt quá cao.
Tôi định đưa vấn đỠấy, khi gặp XÆ¡ Finlay lâu hÆ¡n, thì tối hôm đó XÆ¡ lại mang cho tôi má»™t tách cà phê. Tôi há»i :
XÆ¡ nà y, tôi muốn há»i XÆ¡ má»™t việc. XÆ¡ có nghe câu chuyện dà i cá»§a tôi và Stevie trước khi ông ấy chết không ?
Xơ nhìn tôi lạ lùng :
Câu chuyện nà o ? Con có nghe câu chuyện nà o đâu !
Tôi nói :
Sau khi tắt đèn để tiết kiệm pin. Tôi há»i anh ta vá» bà con thân thuá»™c và anh ta bắt đầu kể cho tôi nghe … vô số chuyện.
Xơ lắc đầu :
Ông ấy có nói gì đâu. Con chắc chắn thế, thưa Cha.
Không nói gì hết sao ?
Không nói gì. Cha ngồi đấy và cầm tay ông ta, nhưng cả hai ngưá»i không ai nói lá»i nà o !
XÆ¡ có chắc như váºy không ?
XÆ¡ vừa cưá»i nói :
Con chắc mà ! Con lo cho Cha nhiá»u hÆ¡n là lo cho ông Stevie, vì ông ta trước sau gì cÅ©ng sẽ chết. Và lúc đó Cha Ä‘i ngá»§, và con không đánh thức Cha dáºy vì nghÄ© rằng, Cha ngá»§ được là tốt rồi ! Cha đã ngá»§ suốt đêm.
Tháºt là kỳ quặc, vì chÃnh mắt tôi thấy XÆ¡ ngá»§.
Xơ có chắc là Xơ không ngủ chứ ?
Xơ phản đối nói :
Thưa Cha, con không bao giỠngủ khi có một ca bệnh ban đêm như thế và con chưa bao giỠlà m sai.
Tôi nói :
Cha xin lá»—i. Cha không thể bịa đặt má»™t câu chuyện như thế, vì Cha nghÄ© là anh ta đã kể cho Cha nghe cả câu chuyện dà i vá» Ä‘á»i tư cá»§a anh ta.
Xơ nói :
Lúc ấy, Cha Ä‘ang bị bệnh nặng. Nếu con là Cha, con sẽ quên tất cả. Có thể con đã ngá»§ gáºt má»™t hai lần, nhưng con vẫn thức và cứ ná»a giá» con Ä‘i quanh má»™t vòng, để canh chừng cho Cha và đám súc váºt khốn khổ ấy. Ông Liên Chi và con đã cho ông Stevie hai Ä‘iếu nữa và o lúc hai giá» sáng, ngay trước mặt Cha nhưng Cha đâu có thức giấc.
Dầu sao, cÅ©ng phải há»i câu cuối :
Bầy súc váºt vẫn ở đấy sao ?
Dạ vâng. Chúng vẫn ở đấy. Ông Liên Chi trước đây đã thấy chúng là m như thế khi chúng bị mắc cạn trên má»™t nổng đất dưới trá»i mưa.
Là m gì ?
Äứng nhìn và o nhà . Äiá»u đó có chi mà thắc mắc, chỉ cần cây súng là đuổi chúng Ä‘i ngay. Con chẳng ưa gì bá»n dã thú nhiá»u như thế.
Tôi giữ im lặng. Một lúc sau Xơ nói :
Bất cứ Ä‘iá»u gì, Cha nghÄ© là ông ta nói vá»›i Cha, con Ä‘á»u quên hết. Ngưá»i ta thưá»ng nghÄ© ra những Ä‘iá»u kỳ quái khi bị sốt cao và chẳng nghÄ©a lý gì cả. Má»™t phần vì Ä‘iá»u kiện lâm sà ng, má»™t phần vì bệnh lý mà là m cho ngưá»i bệnh có ảo giác. Khi má»™t cáºu bé bị bệnh, đôi khi không thể không ảnh hưởng đến tâm thần, chút Ãt thôi và khi cáºu bé là nh bệnh, tâm thần cÅ©ng hồi phục và nhanh hÆ¡n nhiá»u.
Cha hiểu rồi, XÆ¡ ạ ! Äấy chỉ là má»™t kinh nghiệm kỳ lạ, và Cha hy vá»ng chẳng còn như thế đâu !
Xơ nói :
Con chắc như thế ! Thấy cha bình phục nhanh chóng, chúng con định để Cha vỠtuần tới.
Mặc cho những lá»i phản đối cá»§a tôi, XÆ¡ đã bắt tôi ở trên giưá»ng đến năm sáu ngà y, nằm má»™t mình tôi suy nghÄ©, có lẽ XÆ¡ biết tôi muốn trở vá» tòa cha sở ngay khi tôi khá»i bệnh. Cuối cùng, tôi cÅ©ng đã vỠđược đấy và nháºn ra ngưá»i ta đã thay đổi bá»™ mặt cá»§a tòa cha sở. Phòng tôi ở, các cá»a kiếng đã thay má»›i và tưá»ng thì được quét vôi mà u má»›i, khung giưá»ng, ghế ngồi cÅ©ng hoà n toà n má»›i và má»™t bếp dầu, nấu lên hÆ¡i ấm tá»a ra cả phòng. Dân chúng đã ưu ái dà nh cho tôi, sáng kiến cá»§a há» và tôi phải nói rằng tôi rất được há» nể trá»ng.
Hai tháng tiếp theo, tôi đã sống trong tiện nghi và lưá»i biếng. Thưá»ng thưá»ng và o tháng trước khi các loại xe có động cÆ¡ trở lại hoạt động bình thưá»ng ở Gulf Country, thay vì cởi ngá»±a Ä‘i khắp miá»n, trong mùa mưa, như thá»i trai trẻ, tôi đã ngồi má»™t chá»— để viết những chuyên mục cho tá» tạp chà cá»§a giáo khu, để có thể phát hà nh hà ng tháng, qua đến mùa nắng, mà không mất thá»i gian nhiá»u vì đó là lúc chỠđợi cho con đưá»ng khô ráo trở lại để lưu thông.
DÄ© nhiên, và o mùa mưa những bá»™ mặt lạ lẫm cÅ©ng Ãt xuất hiện ở Landsborough. Nhưng má»™t ngà y cuối tháng hai hay đầu tháng ba gì đó, má»™t chiếc máy bay lạ bay đến và hạ cánh xuống phi trưá»ng, hoà n toà n bất ngá». Thì ra đó là má»™t chiếc Dakota cá»§a Sở Hà ng không dân dụng, cho Sở Công chánh và Äịa ốc mượn có thá»i hạn. Hà nh khách và phi hà nh Ä‘oà n đã đến nghỉ qua đêm tại Khách sạn Bưu Ä‘iện. Tôi đã gặp hỠở đấy khi tôi đến uống trà .
Thì ra há» là má»™t nhóm chuyên viên Ä‘o đạc và kiến trúc sư từ cÆ¡ quan chỉ huy là Sở Công chánh ở Canberra. Trên đưá»ng Ä‘i, hỠđã ở lại Brisbane hai ngà y và bay thẳng từ đấy đến Landsborough. Tá»± nhiên ai cÅ©ng muốn biết hỠđến đây là m gì và há» là những ngưá»i thẳng thắn, thà nh tháºt nói vá» công tác cá»§a há». HỠđến để tái láºp phi trưá»ng ở Invergarry.
Tôi ngồi má»™t bà n vá»›i ngưá»i đà n ông, hình như trưởng toán, tóc hoa râm, trạc năm mươi lăm tuổi, ông Hutchinson. Ông ta nói :
Chẳng có gì bà máºt cả, báo chà đã nói nhiá»u, nhưng ở đây bà con chưa nghe nói đến. Äây là sá»± tiếp tục phát huy Không lá»±c Hoà ng gia Úc. Chúng tôi mở lại má»™t số phi trưá»ng trong thá»i chiến ngà y xưa và biến chúng thà nh nÆ¡i thÃch hợp cho những phi đội đặt căn cứ thưá»ng trá»±c. Äây là chương trình lá»›n, có nghÄ©a là những tòa nhà và nhà chứa máy bay kiên cố. CÅ©ng phải mất năm năm má»›i là m xong, có thể lâu hÆ¡n. Lấy Invergarry là m thà điểm, nÆ¡i mà chúng tôi sẽ đến thăm ngà y mai. Tôi biết chẳng còn gì ở đấy cả.
|

28-08-2008, 12:30 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Tôi lắc đầu :
Cách đây ba năm, tôi có đi qua đấy.
Tháºt à ? Chẳng còn gì ở đó, phải không ?
Tôi trả lá»i :
Chẳng còn gì trừ phi đạo, Ä‘ang còn tốt nhưng chẳng có nhà cá»a gì cả !
Trống không à ?
Trống không.
Ông ta quay vá» nói vá»›i má»™t ngưá»i khác :
Như bạn đã nói, Harry nà y, ngưá»i Mỹ đã lấy má»i thứ Ä‘i cả rồi ! – Quay lại phÃa tôi ông ta nói – Cha nghÄ© có khôi hà i không, chúng tôi chẳng biết gì ráo ! Nhưng đây là những phi đạo cá»§a Mỹ trong cuá»™c chiến vá»›i Nháºt, chúng tôi cÅ©ng chẳng tham gia gì mấy, hÆ¡n nữa những thứ đặt ở nÆ¡i ngưá»i ta không qua lại hằng ngà y.
Chúng tôi trao đổi má»™t Ãt ý kiến vá» công việc há» sắp là m. Bắt đầu khởi công từ ná»n cá»§a những phi đạo cÅ©, khảo sát và há»a đồ để là m má»™t căn cứ má»›i cho Không lá»±c Hoà ng gia Úc, ngay ở giữa rừng, có khả năng đầy đủ tiện nghi cho má»™t phi đội, như là bước khởi đầu để sau nà y trở thà nh căn cứ cá»§a má»™t phi Ä‘oà n. Ông Hutchinson nói:
Ãt nhất cÅ©ng phải mất năm năm trước khi má»™t phi đội hình thà nh vá»›i cả máy bay cá»§a nó, là m việc trong thá»i bình, nên cÅ©ng có thể lâu hÆ¡n.
Tôi nói nho nhỠ:
Tương lai, có trực thăng ở đấy không ?
Trá»±c thăng ? á»’, tôi không được rõ lắm. Tôi tin là ngưá»i ta chỉ chú ý đến oanh tạc cÆ¡ loại trung. Tuy má»—i căn cứ cÅ©ng có má»™t hai chiếc trá»±c thăng để xê dịch.
Chúng rất tiện lợi cho việc liên lạc. – Má»™t ngưá»i khác nói.
Tôi ngồi ở bà n vá»›i há» má»™t lúc sau khi ăn, vì muốn Ä‘i chá»— khác thì chỉ có má»™t chá»— là quầy rượu, và không có ai trong số chuyên viên Ä‘o đạc là những tay nháºu bia “chuyên nghiệpâ€. Ngồi như váºy, suy nghÄ© vá» những Ä‘iá»u hỠđã nói vá»›i tôi, tôi quyết định há»i ông Hutchinson :
Thế các bạn có biết rõ Canberra không ?
Ông ta nói :
Tất cả chúng tôi Ä‘á»u ở đấy. Chúng tôi má»›i dá»n đến năm ngoái từ Melbourne. Nhưng riêng tôi, có khi ở mà cÅ©ng có Ä‘i, gần mưá»i má»™t năm qua.
Thế anh có biết một địa danh là Letchworth không ?
Biết chứ – ông ta trả lá»i – Nó nằm ngay phÃa ngoà i biên thùy Liên bang thuá»™c New South Wales.
Thế anh có biết con đưá»ng Yarrow ở Letchworth không ?
Ông ta nhăn mà y :
Không thể nói là tôi biết. Nhưng ở đấy chỉ có má»™t hay hai con đưá»ng gì đó thôi ! Anh Simon có lẽ biết – anh ấy là m việc ở Canberra trước khi đến là m vá»›i chúng tôi. Nà y Simon, có biết con đưá»ng Yarrow ở Letchworth không ?
Má»™t thanh niên tóc đỠhá»i :
Äể là m gì ?
Có má»™t con đưá»ng tên là Yarrow ở Letchworth phải không ? Cha Hargreaves há»i như thế.
Ngưá»i thanh niên trả lá»i :
Sắp có thôi, ngưá»i ta đâu đã là m. Theo như tôi biết, cÅ©ng chưa cắm cá»c, phân giá»›i hạn. Äó là con đưá»ng ngưá»i ta định là m, chạy lên đồi, cách xa đưá»ng xe lá»a. Tất cả Ä‘á»u được đặt tên giống như các địa danh ở bên Anh. Xem bản đồ sẽ rõ, ngưá»i ta là m chấm chấm.
Tôi há»i :
Äã có căn nhà nà o trên đưá»ng chưa ?
Anh ta lắc đầu :
Toà n là rừng nguyên sơ. Chưa có dự định xây nhà , thưa Cha. Là m sao Cha nghe được tin ấy ?
Tôi nói máºp má» :
Có má»™t gã tôi quen nói là muốn xây nhà trên con đưá»ng Yarrow ấy.
Anh Simon cưá»i :
Chắc anh ta phải chỠđợi lâu lắm.
Anh có ý kiến gì vá» việc là m con đưá»ng nà y ?
Anh ấy lắc đầu :
Cha là m Æ¡n nói cho tôi biết mất bao lâu Canberra má»›i được phát triển? Thà nh phố phải trở thà nh má»™t đô thị ba bốn trăm ngà n dân, đưá»ng Yarrow má»›i được khởi công xây dá»±ng, phải không ?
Ông Hutchinson nói :
À không, còn lâu hơn thế nữa kia !
Má»™t cuá»™c thảo luáºn ngắn, chẳng đâu và o đâu. Tôi há»i :
Thế giỠđây dân số là bao nhiêu ?
Ông ta trả lá»i :
Hai mươi mốt ngà n. Váºy phải hai mươi năm nữa má»›i bắt đầu là m, thông thưá»ng là váºy. Má»™t khi đã là m, ngưá»i ta phải trù tÃnh nhà ở hai bên đưá»ng sao cho đẹp.
Tôi trở vỠtòa cha sở đêm ấy, băn khoăn, nghĩ ngợi.
Tuy nhiên, tôi cÅ©ng chẳng có thì giỠđâu mà suy nghÄ© vá» những vấn đỠnà y, bởi vì ngay cả mùa mưa, cuá»™c sống cá»§a tôi ở Landsborough cÅ©ng đã quá báºn rá»™n. Không phải là những công việc thưá»ng nháºt như cầu kinh sáng cho há»c sinh, thăm viếng, và ngay sau đó tôi phải rá»i khá»i bệnh viện, vì hỠđã bầu tôi và o Há»™i đồng Quản hạt, má»™t vinh dá»± lá»›n cho tôi, khi phải nói nhiá»u ở nÆ¡i công cá»™ng. Nhá» chức vụ nà y mà tôi hối thúc há» thà nh láºp má»™t trưá»ng Mỹ thuáºt, những nÆ¡i khác ngưá»i ta gá»i là Thư viện công cá»™ng, đồng thá»i tôi cố gắng thà nh láºp Há»™i phụ nữ địa phương. Như thế để chứng minh rằng, rất mất thì giá», để tìm hiểu quan niệm cá»§a những ngưá»i không am hiểu và cÅ©ng cần thá»i gian để góp nhặt từng đồng để gây quỹ và cÅ©ng có lắm công việc như biên thư cho những thà nh phần ở Brisbane và những đô thị khác. Thà nh thá» tôi ôm đồm nhiá»u công việc và cÅ©ng lấy những công việc ấy là m vui, vì tôi không muốn ngưá»i ta nghÄ© rằng, mục sư cá»§a há» chỉ ngồi khoanh tay và o mùa mưa, khi tháºt khó cho tôi muốn Ä‘i lại thăm viếng trong giáo khu.
Má»i sá»± cuối cùng rồi cÅ©ng chấm dứt, và và o khoảng giữa tháng ba chúng tôi liên tục có những ngà y trong sáng vá»›i mặt trá»i chói nắng. Chúng tôi cÅ©ng còn chịu má»™t hai tráºn mưa giông để dứt Ä‘iểm mùa mưa, nhưng và o cuối tháng xe hÆ¡i bắt đầu hoạt động trở lại trong phạm vi Landsborough và nước trên con đưá»ng đã khô. Äến giữa tháng tư, xe tải đã có thể lưu thông tá»›i vùng Cloncurry trở lại và tôi lại có thể thăm viếng trong hỠđạo.
DÄ© nhiên, tôi có nhiá»u việc để là m. CÅ©ng nhá» những máy thu thanh nhá» và máy bay, tôi đã biết được những gì Ä‘ang xảy ra. Có má»™t số các em nhá» sinh ra trong mùa mưa được tôi rá»a tá»™i, và i đám tang được ban phép là nh. Trước tiên, tôi Ä‘i vá» hướng đông, đến huyện Newmarket River thuá»™c giáo xứ cá»§a tôi. Äiá»u kiện Ä‘i lại không phải dá»… dà ng, có khi tôi phải bá» mất má»™t ngà y Chá»§ nháºt ở Landsborough vì đưá»ng trở vỠđến má»™t trăm ba mươi dặm và ở đấy cÅ©ng có nhiá»u việc để là m, tôi nghÄ© là nên ở lại để là m thá»a mãn các đòi há»i tinh thần cá»§a ngưá»i dân trong vùng ấy. Trong chuyến Ä‘i xa ấy phải mất mưá»i má»™t ngà y, và suốt cả vùng ấy Ä‘ang còn ướt át, lầy lá»™i, nhưng tôi vẫn khá»e mạnh vì được nghỉ ngÆ¡i dà i ngà y cho lại sức.
|
 |
|
| |