Ngọc Lâm chậm rãi nói :
- Những mối oan nghiệt trên thế gian phải tìm đường hoá giải chứ mong trốn tránh thì không được đâu. Đã có nhân kia là sinh quả nọ.Nhân quả xưa nay là thế thế. Nghiệt đã theo mình, suốt đời mang lấy.
Hành Si lạy phục xuốngđất nói :
- Lời giáo huấn của sưphụ thật là đúng lắm. Đệ tử hiểu rõ rồi.
Ngọc Lâm nói :
- Ta e rằng câu chuyện không phải dễ dàng như vậy. Ngươi đã có vợ con từ trước, họ muốn tìm kiếm thì để họ tới đây. Đức Phật từ bi phổ độ chúng sinh. Họ Oán hận ngươi, muốn giết ngươi cho được mới cam lòng thì ngươi sửa mình tu tỉnh. Họ muốn giết ngươi thì phải có nhân. Ngươi trốn tránhhọ thì cái nhân đó vẫn còn. Bằng ngươi phái người đi giết họ thì mối oan nghiệt càng thêm thâm trọng. Hành Si lưng toát mồ hôi đáp :
- Xin tuân lời sư phụ. Vi Tiểu Bảo mắng thầm trong bụng :
- Tổ bà lão trọc này thật là khả ố ? Ta muốn thoá mạ lão , đánh giết lão thử xem lão có chửiđánh ta không ? Hay lão cứ để ta cắt bà nócái đầu trọc lóc kia đỉ Lại nghe Ngọc Lâm nói tiếp :
- Còn bọn lạt ma ở Tây Tạng mà muốn bắt ngươi thì đó là bọn chúng gây nên tội nghiệt , ý muốn tàn hại muôn dân để chiếm lấy thế giới mênh mang, thì ta không thểđể chúng tự do làm càn làm bậy. Hiện giờ không thể ở đây được nữa các ngươi hãy theo ta vào trong tiểu miếu ở phía sau.
Dứt lời lão trở gót ra ngoài. Hành Si , Hành Điên theo sau lão.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm :
- Việc này ta không làm song, trở về kinh biết phúc trình với tiểu Hoàng Đế thế nào? Ta không được khoác áo choàng màu vàng thật là uổng. Chi bằng ta hãy đi theo họ xem sao.
Gã liền cùng Song Nhi theo ba nhà sư đi vào nơi toa. thiền trong tiểu miếu của Ngọc Lâm. Ngọc Lâm dường như không để ý gì đến Vi Tiểu Bảo và Song NhịLão chẳng hỏi qua một câu, đi thẳng vào ngồi xếp bằng trên bồ đoàn. Hành Si cũng ngồi xuống bồ đoàn bên cạnh. Hành Điên ngơ ngác nhìn quanh một lúc rồi ngồi xuống phía dưới Hành Sị Ngọc Lâm và Hành Si chắp hai tay để trước ngực, nhắm mắt lại ngồi yên không nhúc nhích. Nhưng Hành Điên giương to cặp mắt nhìn lên không. Sau lão cũngnhắm mắt lại hai tay chống đầu gối.
Hành Điên giữ thái độ này một lúc rồi đưa tay ra sờ cây kimchữ dựa ở bên bồ đoàn, dường như lão chỉ sợ để mất nó. Vi Tiểu Bảo nhăn mặt làm trò ba bị nhìn Song Nhi rồi cũng ngồi xuống bồ đoàn. Song Nhi ngồi tựa vào người gã. Vi Tiểu Bảo tuy không phải là Tôn ngộ Không nhưng tính gã hoạt bát, hiếu động chẳng khác gì con khỉ. Bây giờ phải ngồi thu hình trên bồ đoàn hàng giờ hay mấy chắc lòng gã tức bực muốn chết. Gã nghĩ thầm :
- Hiện giờ ta ngồi bên lão Hoàng gia mà tự nhiên bỏ đi cũng không thể được Vi Tiểu Bảo hết ngó tảngó hữu lại xoay mình nhì trước nhìn sau.Gãkhông biết làm gì để tiêu diệt thì giờ, liền kéo tay Song Nhi mà gãi gãi vào bàn tay thị. Song Nhi phải cố nhịn cười. Thị giơ tay lên trỏ Ngọc Lâm và Hành Si ra điều bên mình còn có những người này.
Vi Tiểu Bảo cố chịu đựng đượcnửa giờ, chợt nghĩ ra điều gì tự nhủ :
- Lão Hoàng giadù làm hoà thượng, cũng chẳng thể nhịn đi tiểu, đi đạitiện được. Ta chờ lão gia lúc nào ra ngoài sẽ theo gót uốn ba tấc lưỡi để lừa gạt lão chạy trốn. Gã nghĩ tới điểm này trong lòng bình tĩnh lại một chút. Trong tiểu miếuđang yên lặng,bỗng cótiếng bước chân vang lên. Ban đầu ở đằng xa nghe chưa rõ mấy. Sau tiếng động mỗi lúc một gần liền nhận ra một đoàn người đang chạy về phía chùa Thanh Lương. Hành Điên damặt co dúm lại, thò tay nắm lấy cây kim chử. Y giươngmặt lên thấy Hành Sivà Ngọc Lâm vẫn ngồi yên không cử động. Y ngần ngừ một lúc rồi buông cây kim chử ra nhắm mắt lại.
Bỗng nghe đoàn người xông vào chùa Thanh Lương ,la ó om sòm hồi lâu không ngớt. Vi Tiểu Bảo nhủ thầm :
- Bọn chúng không tìm ra lão Hoàng gia, chắc sẽ vào đây , thử xem lão trọc kia chống chọi bằng cách nào, hay cứ ngồi yên nhập định ? Quả nhiên một lát sau, lũ người ồ ạt kéo vào sau núi đến trước tiểu miếu rồi có tiếng người la :
- Tiến vào tiểu miếu xúc tìm thử coi.
Hành Điên đứng bật dậy, tay cầm cây kim chử ra đứng chắn cửa thiền phòng. Vi Tiểu Bảo chạy đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Dưới ánh trăng gã thấy một đám đen sì lố nhố toàn đầu người. Gã quay vào ngó ngọc Lâm và Hành Si thì hai vị vẫn ngồi yên như tượng gỗ. Song Nhi khẽ hỏi :
- Làm thế nào bây giờ? Vi Tiểu Bảo khẽ đáp :
- Chờ lát nữa họ xông vào đây thì chúng ta cứu lão Hoàng gia chạy ra cửa sau.
Gã dừng lại một chút rồi dặn:
- Nếu dọc đường phải tan đường lạc nhau thì cứ về chùa Linh Cảnh chờ đợi. Song phi gật đầu đáp :
- Nô tỳ e rằng không cõng nổi... lão Hoàng gia. Vi Tiêu Bảo nói ; - Chỉ cần dìu lão mà chạy chứ không cần phải cõng. Đột nhiên phía ngoài có tiếng quát tháo ầm ầm mỗi người nói một câu :
- Có người ở trong chùa chạy đi chạy lại.
Bắt lấy nó ! Đừng để chúng tiếnvào.
Tổ mẹ con cừu non ? Bắt lấy nó. Bóng người thấp thoáng. Hai nhân vật tiến vào trong chùa lướt qua bên mình Hành Điên nhìn về phía Ngọc Lâm chắp tay khom lưng thi lễ rồi ngồi xếp bằng xuống đất. Hai nhân vật này là hai nhà sư mình mặc áo xám. Cửa thiền phòng vố chật hẹp mà thân thể Hành Điên lại to lớn đứng choán gần hết. Bên mình Hành Điên không còn kẽ hở,vậy mà nhà sư lướt qua rất khéo tiến vào thiền đường ,dường như không đụng đến vạt áo của lão.
Chẳng hiểu họ dùng cách gì mà vào phòng được. Lúc này bên ngoài vẫn có tiếng người hô hoán om sòm , mỗi người nói một câu:
- Có người đến đó ? - Ngăn chặn lấy hắn ! - Bắt lấy nó ! Lại nghe thấy những tiếng huỳnh huỵch vang lên. Có người bị hất bay ra té xuống đất. Trong thiền phòng lại hai nhà sư tiến vào không nói một câu ngồi xuống phía sau hai nhà sư trước. Từng đôi hoà thượng tiến vào không ngớt. Vi Tiểu Bảo rất lấy làm thích thú. Gã tự hỏi :
- Không hiểu cònbao nhiêu hoà thượng tiến vào. Nếu thêm mấy đôi nữa thì thiền phòng không đủ chỗ ngồi.
Nhưng đến đôi thứ chín là hết, không còn ai vào thêm nữa.
Trong đôi thứ chín này có cả Trừng Quang phương trượng ở chùa Thanh Lương. Vi Tiểu Bảo vừa lấy làm kỳ, lại vừa vững dạ tự nhủ :
- Thêm mười bảy nhà sư này mà võ công không kém Trừng Quang phương trượng thì bọn địch nhân nhiều đến đâu cũng không sợ nữa.
Địch nhân bênngoài vẫn tiếp tục kêu réo cực kỳ huyên náo,nhưng chẳng một ai dám sông vào.
Sau một lúc có tiếng lão già dõng dạc hỏi :
- Chùa Thiếu Lâmđã vì chùa Thanh Lương mà ra mặt. Phải chănghọ muốn gánh lấy trách nhiệm này?
Mọi người trong thiền phòng đều không trả lời.
Lát sau lão già kia lại tuyên bố :
- Hay lắm ? bữa nay vìnể mặt Thập bát la hán chùa Thiếu Lâm, chúng ta tạm gác vụ này.Anh em rút lui thôi?
Tiếng hô hoán bên ngoài kẻ gọi người đáp vang lên một hồi rồi bỏ đi hết. Vi Tiểu Bảo ngắm nghíamười tám nhà sự Người già đến bảy tám chục tuổi người trẻ mới vào trạchai mươi. Cao có, thấp có đẹp có xấu có. Trongáo tăng bào đều phình ra tựa hồ đem theo binh khí. Gã nghĩ bụng :
- Bọn họ Thập bát la hán chùa Thiếu Lâm, Thì ra Trừng Quang phương trượng cũng là một vị la hán. Lão trọc Ngọc Lâm không sợ hãi gì, té ra lão đã ước hẹn những tay trợ thủ ghê gớm đến bảo giá. Bọn sư sãi này ờ đây toa. thiền nhập định không biết đến bao giờ cho xong ? Lão gia không thể ngồi đây mãi được. Gã đứng lên đi lại trước mặt Hánh Sị Qùi xuống nói :
- Đại hoà thượng ?Đã có Thập bát la hán chùa Thiếu Lâmđến hộ giá thì đại hoà thượng yên như bàn thạch rồi. Nô tài xin trở về Bắc Kinh. Lão nhân gia có điều chi dặn bảo chăng ? Hành Si mở bừng mắt ratủm tỉm cười đáp :
- Ngươi phải một phen tân khổ. Ngươi về bảo chủ đừng lên Ngũ Đài Sơn quấy nhiễu cuộc thanh tu của tạ Dù y có lên ta cũng nhất định không cho gặp mặt. Ngươi dặn y muốn chothiên hạ thái bình phải nhớ bốn chữ "vĩnh bất gia phứt" (vĩnh viễn đừngtăng thuế khoá). Nếu y làm được bốn chữ này là có lòng thảo với ta lắm, đủ khiến cho ta được hoan hỷ. Vi Tiểu Bảo đáp :
- Nô tài xin tuân lời đại hoà thượng. Hành Si thò tayvào bọc lấy ra một cái bao nhỏ nói :
- Đây là mộtpho kinh sách, ngươi đem về giao cho chủ và bảo y :
Việc thiên hạ nên thuận theo lẽ tự nhiên, đừng có miễn cưỡng. Nếu tạo được phúc cho lê dân bá tánh ở Trung Nguyên càng hay lắm. Trường hợp mà trăm họ trong thiên hạ muốn chúng ta đi thì chúng ta ở đâu đến lại trở vềchỗ đó. Hành Si nói rồikhẽ vỗ vào cái bao nhỏ. Vi Tiểu Bảo chợt nhớ câu nói của Đào Hồng Anh. Gã tự hỏi :
- Phải chăng đây cũng lại là một pho Tứ thập nhị chương kinh ? Rồi gã tự nhủ :
- Đào cô cô đã nói :
bọn người Mãn Châu lúc tiến vào cửa quan đánh thiên hạ vẫn lo người họ ít , người Hán nhiều hơn gấp trăm chưa chắc đã chiếm dược giang sơn nhà Hán lâu dài. Nếu bị người Hán đuổi ra ngoài quan ải thì trong tám pho kinh sách này đã có địa đồ cất dấu bảo vật nhờ đó mà tìm ra được. Thế rồi cứ ở ngoài quan ải sinh sống một cách bình yên. Gã thấy Hành Sicầm bao đưa cho liền giơ hai tay ra đón lấy.
Hành Si ngẫm nghĩ một lúc rồi nói :
- Thôi ngươi đi đỉ Vi Tiểu Bảo đáp :
- Xin vâng. Gã cúi rạp xuống dập đầu lạy.
Hành Si nói :
- Bần tăng không dám xin thí chủ đứng dậy.
Vi Tiểu Bảo đứng lên đivề phía cửa phòng. Đột nhiên gã động tính trẻ nít, quay lại nhìn Ngọc Lâm hỏi :
- Bạch lão hoà thượng ? Lão nhân gia ngồi lâu như vậy mà khôngmắc đi tiểu ư ? Ngọc Lâm lờ đi như không nghe tiếng Vi Tiểu Bảo miệng cười hi hi khoa chân bước qua ngưỡng cửa.
Hành Si lại dặn theo :
- Ngươi về nói với chủ:
Dù mẫu thân y có điều lầm lỏi thì cũng là mẫu thân. Y không được vô lễ và nhất là không được đem lòng oán hận. Vi Tiểu Bảo đáp lại bằng một tiếng dạ. Nhưng gã tự nhủ :
- Ta dại gì mà chuyển câu này của lão đến tai tiểu Hoàng Đế. Vi Tiểu Bảo về đến chùa Linh Cảnh, đóng cửa phòng lại mở bao ra coi thì quả nhiên bên trong có bộ Tứ thập nhị chương kinh nhưng pho này bìa bọc bằng vải vàng. Gã nghiền ngẫm những lời dặn cửa Hành Si thấy có những chi tiết phù hợp với những lời của Đào Hồng Anh. Gã lẩm bẩm :
- Hành Si bảo :
" Nếu trăm họ trong thiên hạ đều muốn chúng ta đi thì khi trước ta ở đâu đến lại trở về chỗ củ ". Người Mãn Châu từ người quan ải vào Trung Nguyênnếu họ trở về chỗ cũ tức là về bên kia quan ải.
Vi Tiểu Bảo vỗ vào cái bao nhỏ nói một mình :
- Người Mãn Châuvề bên kia quan ải rồi, có thể trông vào cái bao nhỏ này để độ nhật. Gã liền tự hỏi :
- Lão Hoàng giasai ta đưa cái bao này cho Tiểu Huyền Tử. Vậy ta cógiao cho y không ? Trong tayta đã có sẵn sáu bộ Tứ thập nhị chương kinh, nay hêm bộ này nữa là bảy. Tổng số tám bộ, ta chỉ còn thiếu một. Nếu ta giao bộ này thì e rằng mình còn sáu bộ kia cũng bằng vô dụng. Gã nghĩ tiếp :
- Theo lời lão Hoàng gia thì dù Tiểu Huyền Tử có lên Ngũ Dài Sơn lão cũng không cho thấy mặt. Nhưvậy chẳng khác gì lão dã chết rồi còntìm đâu ra đối chứng? Đây là đồ biếu người ta đưa đến tận nhà , nếu mình không nuốt trôi thì có tội với tổ tiên nhà họ Vị Nhưng gã nghĩ tới tiểuHoàng Đế hết lòng tin cậy mình mà nuốt phokinh này thì lỗi đạo bằng hữu. Trong lòng gã không khỏi áy náy.
Sau gã tự an ủi :
- Ta mà không sai Song Nhi cứu thoát lão Hoàng gia thì lão bị bọn lạt ma ở Tây Tạng bắt đem đi rồivà dĩ nhiên pho kinh này bị chúng đoạt mất. Như vậy phỏng có khác gì ta cướp lại kinh sách từ tay bọn lạt ma , ta chẳng có gì đáng thẹn với Tiểu Huyền Tử. Nói một cách khác lão Hoàng gia cám ơn cứu mạng tặng ta pho sách cũng chưa xứng đáng. Mạng người dĩ nhiên còn quí trọng gấp trăm lầnpho sách. Lão Hoàng gia có tặng ta pho sách bất quá mới trả được một phần trăm món nợ của lão, tức là còn thiếu chín mươi chín lần chưa trả. Sau này ta sẽ tìm cách đòi cho hết nợ. Vi Tiểu Bảo nghĩ tới đây cho là chí lý và yên tâm lại không còn điều chi phải hối hận. Sáng sớm hôrn sau Vi Tiểu Bảo cùng Song phi và bọn Vu Bát xuống núi.
Chuyến này gã lên Ngũ Đài Sơn được gặp mặt lão Hoàng gia là không phụ lời uỷ thác của vua Khang Hỵ Dọc đường gã còn được ả nha đầu Song Nhi vừa xinh đẹp vừa võ công cao cường, trong lòng gã rất lấy làm hứng thú. Đoàn người dời khỏi chùa Linh Cảnh chừng hơn mười dặm ở trên đường núi có một vị đầu đà ở phía trước đi tới.
Lão đầu đà này thân hình cao nghễu cao nghều. Lão chẳng kém... Mãng hoà thượng Hành Điên, nhưng lão khác Hành Điên ở chỗ là gầy khẳng gầy kheo.
Con người Trừng Quang hoà thượng đã gầy phơi xương mà lão đầu đà nay chỉ bằng nửa người Trừng Quang. Mặt lão chỉ còn là túm da bọc xương. Hai mắt sâu hoắm, coi như xác chết. E rằng bốn tên đầu đà như thế này chập vào là mộtmới bằng Hành Điên. Đầu đà mặc áo bào vải rộng thùng thình coi chẳng khác áo treo trên mắc. Vi Tiểu Bảo thấy hình thù đầu đà như vậy cũng có ý khiếp sợ không dám nhìn lâu ngoảnh mặt ra hướng khác , và tránh sang bên đường để nhường lối cho lão ta đi.
Ngờ đâu vị đầu đà tới trước mặt Vi Tiểu Bảo liền dừng bước lại hỏi :
- Phải chăng người từ chùa Thanh Lương về đây?
Vi Tiểu Bảo đáp :
- Không phải ! bọn tai hạ từ chùa Linh Cảnh tới.
Đầu đà vươn tay trái nắm lấy vai bên trái Vi Tiểu Bảo và xoay người gã lại nhìn thẳng vào mặt hỏi :
- Phải chăng chính ngươi là tiểu thái giám tiểu Quế Tử ở Hoàng cung ? Bàn tay lão ấn vào vai Vi Tiểu Bảo một cái, toàn thân gã liền nhũn ra không nhúc nhích được. Gã vội đáp :
- Hoà thượng nói nhăng nói càn. Thử coi lại xem tại hạ có phải là thái giám không ? Xin nói cho hoà thượng hay tại hạ là Vi công tử ở đầu xương chậu.
Song Nhi thấy Vi Tiểu Bảo bị đầu đà kiềm chế liền quát hỏi:
- Sao lão lại dám vô lễ với công tử nhà tả Mau buông ngay ra.
Đầu đà lại vươn tay mặt chụp đầu vai Song Nhi nói :
- Ta nghe thanh âm ngươi cũng hiển nhiên là một tên tiểu thái giám. Song Nhi hạ thấp vai xuống thành ra lão chụp phải khoảng không. Thị vung ngón tay điểm vào huyệt thiên khê lão đánh "bịch" một tiếng. Thịđã điểm trúng, nhưng ngón tay tựa hồ như đụng vào thanh sắt. Đầu ngón tay đau nhói lên xuýt nữa bị gảy.
Thị không nhịn được "ối" lên một tiếng. Tiếp theo đầu vai đau ê ẩm vì bị bàn tay lớn bằng cái quạt lá bồ của đầu đà nắm giữ. Đầu đà bật lên ba tiếng cười khanh khách nói :
- Tên tiểu thái giám này võ công khá lắm ? Thạc là lợi hại?
Song Nhi vung chân trái đá "bốp" một cái vào đùi đầu đà, nhưng chẳng khác gì đá vào khối đá lớn. Thị kêu rú lên :
- Úi chao?
Thị đau quá nước mắt chảy ra.
Đầu đà lại nói :
- Tiểu thái giám võ công hay quá. Thật là lợi hại?
Song Nhi la ầm lên :
- Ta không phải là tiểu thái giám. Ngươi mới là tiểu thái giám. Trời ơi !...
Đầu đà cười hỏi :
- Người thử nhìn lại ta xem có giống tiểu thái giám không ? Song Nhi thét lanh lảnh :
- Buông tay mau? Ngươimà không buông thì ta thoá mạ ngươi đó. Đầu đà nói :
- Ngươi điểm huyệt lại còn đá vào bắp đùi ta còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ người thoá mạ ? Võ công ngươi cao cường như vậy đúng là ở Hoàng cung phái đi. Ta phải xục tìm mới được...
Song Nhi cũng nói :
- Võ công lão còn cao thâm hơn tay Vậy lão càng đúnglà người hoàng cung phái đi.
Đầu đà nói :
- Tên tiểu thái giám này nói quanh nói quẩn chẳng ra làm sao cả. Ta phải đem đi mở cuộc điều trạ Rồi lão không chờ đối phương trả lời, tay trái xách Vi Tiểu Bảo, tay mặt xách Song Nhi chạy nhưbay lên núi.
Vi Tiểu Bảo và Song Nhi la ó, kêu gào mà lão đầu đà cũng không lý gì đến để mặc hai người kêu ladãy dụa.
Đầu đà hai tay xách hai người nhẹ nhàng như không có gì,chân bước rất mau.
Bọn Vu Cát thấy tình trạng này vừa ngạc nhiên vừa kinh hãi chúng chỉ trợn mắt há miệng chứ không dám lên tiếng. Đầu đà men theo đường núi chạy chừng được mấy trượng rồi đột nhiên nhằm chỗ triền núi không có đường mà xông thẳng lên. Lão di giữakhoảng núi non trùng điệp mà chẳng khác gì chạy trên đất bằng. Vi Tiểu Bảo chỉ thấy hai bên tai gió thổi vù vù tựa hồ đang đằng vân giá vũ. Gã tự hỏi :
- Tên đầu đà này ghê gớm như vậy, phải chăng hắn là sơn thần hay qui? quái? Đầu đà chạy hồi lâu rồi đặt hai người xuống đất. Lão trỏ tay lên cao hăm doạ:
- Nếu ngươi không nói thật thì ta xách cả hai lên đỉnh núi kia rồi liệng xuống. Vi Tiểu Bảo nhìn theo ngón tay trỏ của đầu đà thì thấy ngọn núi này cao ngất. Đỉnh núi biến vào đám mây mù mờ mịt. Gã sợ quá miệnglắp bắp :
- Thôi thôi ! Tiểu tử xin nói thật. Đại sư phụ Ơi?... Nàng... nàng là... của tiểu tử Đầu đà hỏi :
- Y là thế nào với ngươi?
Vi Tiểu Bảo ngập ngừng đáp :
- Nàng là... vợcủa tiểu tử. Gã vừa dứt lời, đầu đà cùng Song Nhi đều giật mình kinh hãi. Song Nhi mặt đỏ bừng lên. Dầu đà lấy làm kỳ hỏi :
- Sao? Y là vợ ngươi?
Vi Tiểu Bảo đáp :
- Tiểu tử không dám giấu giếm đại sư phụ. Tiểu tử là một công tử con nhà giầu ở thành Bắc Kinh thấy tiểu thư đây nhà ở kề bên xinh đẹp... rồi bọn tiểu tử tư tình ra hậu hoa viên chỉ non thề biển , ước hẹn việc chung thân. Gia gia nàng không bằng lòng tiểu tử liền đưa nàng trốn đi. Dại sư phụ coi lại mà coi. Nàng là một vị cô nương chứ không phái là tiểu tháigiám. Bảo nàng là tiểu thái giám thì oan quá? Đại sư phụ không tin cứ lật mũ nàng lên coi sẽ rõ. Đầu đà lột mũ SongNhi lộ ra mớ tóc mây xinh đẹp. Thời bấy giờ hết thấy đàn ông trong thiên hạ, chỉ trừ sư sãi, đạo sỹ , đầu đà là cạo trọc cònthì cạo nửa sau.
Mái tóc Song Nhi thật dài soã xuống hai vai. Vậy đúng là gái không sai nữa.
Vi Tiểu Bảo nói :
- Đại sư phụ ! tiểu tử năn nỉ đại sư phụ, đừng đưa lên quan. Làm như vậy chắc bọn tiểu tử phải chết uổng. Tiểu tử nguyện ý dâng một ngàn lượng bạc. Xin đại sư buông tha bọn tiểu tử làm phúc. Đầu đà hỏi :
- Ngươi nói vậy thì không phải thái giám thật ư ? Có khi nào thái giám lại đem khuê nữ nhà người ta đi trốn? hừ hừ ? người còn nhỏ tuổi mà đã lớn mật đến thế ? Đầu đà vừa nói vừa buông Vi Tiểu Bảo ra. Lão hỏi tiếp :
- Các người lên núi Ngũ Đài Sơn làm gì ? Vi Tiểu Bảo đáp :
- Bọn tiểu tử tới chùaLinh Cảnh van vái đức bồ tát, xin ngài phù hộcho chàng công tử lạc lõng đỗ Trạng Nguyên. Sau này nàng... làm vợ tiểu tử sẽ thành nhất phẩm phu nhân. Những điển tích "Hậu hoa viên chỉ non thề biển", công tử phiêu bạt đỗ Trạng Nguyên gã đã được nghe thầy đồ ở Dương Châu nhắc tới nhiều lần. Đầu đà ngẫm nghĩ một lúc rồi nói :
- Nếu vậy là ta nhận lầm người. Thôi các người đi đỉ Vi Tiểu Bảo cả mừng nói :
- Đa tạ đại sư. Gã dắt tay Song Nhi xuống núi.
Nhưng gã vừa đi được mấy bước, đầu dà gọi giật lại :
- Không phải ! Này này? Hãy trở lại đã ? Tiểu cô nương kia. Võ công cô rất cao thâm đã điểm ta một chỉ lại đá ta một cước đến bây giờ hãy còn đau.
Lão vừa nói vừasờ huyệt thiên khê ờ sau lưng rồi hỏi tiếp :
- Ai truyền thụ võ công cho cô ? Cô thuộc gia phái nào?
Song Nhi không quen nói dối, thị đỏ mặt lên lắc đầu không đáp. Vi Tiểu Bảo đỡ lời :
- Võ công của nàng là võ công gia truyền. Chính mẫu thân nàng đã truyền thụ cho nàng. Đầu đà lại hỏi :
- Tiểu cô nương họ gì ? Vi Tiểu Bảo đáp :
Cái đó hì hì... nói ra có điều bất tiện. Đầu đà hỏi :
- Làm sao mà bất tiện ? Nói mau đi.
Song Nhi đáp :
- Bọn ta họ Trang. Đầu đà lắc đầu hỏi:
- Họ Trang ư ? Không phải. Cô gạt ta rồi. Người họ Trang không ai có võ công cao thâm thì làm sao mà dạy con gái đến trình độ này được? Vi Tiểu Bảo cười hỏi :
- Trong thiên hạ biết bao nhiêu cao thủ làm sao đại sư biết hết được ? Đầu đà tức giận hỏi :
- Ta hỏi tiểu cô nương,ai mượn ngươi xen vào?
Đầu đà vừa nói vừa khẽ đẩy vai gã một cái.
Đầu đà nhả kình lực rất nhẹ vì hắn sợ Vi Tiểu Bảo chịu không nổi. Tay hắn vừa chạm vào vai gã thì thấy gã tiện đà phóng chưởng đánhrạ Kình lực của Vi Tiểu Bảo tuy yếu ớt nhưng hắn đã sử dụng chiêu "Phong hành thảo yến". Lúc gã nghiêng vai xoay mình tay trái che mặt, tay phải ra chiêu. Công thủ cực kỳ nghiêm cẩn. Đầu đà thấy vậy cảkinh thò tay phải ra nắm lấy trước ngực Vi Tiểu Bảo.
Phản ứng tự nhiên khiếnhắn phóng tay phải đâm ra thành chiêu " Linh xà xuất động" không sai chút nào.
Kịch một tiếng ? Tay Vi tiểu Bảo phóng trúng cổ Đầu đà nhưng chẳng khác gì đâm vào thanh sắt. Gã rú lên một tiếng "ôi chao?
Song Nhi thấy Vi Tiểu Bảo động thủm thị cũng vung múa hai tay tấn công Đầu đà Đầu đà nhả kình lực ở lòng bàn tay ra phong toa? huyệt đạo ở trước ngực Vi Tiểu Bảo.
Hắn không dám coi thường Song Nhi, liền quay lại chiến đấu.
Song Nhi chợt vọt lên cao chợt hụp xuống thấp. Thân pháp thị cực kỳ linh mẫn. Nhưng toàn thân Đầu đà đã luyện "kim chung tráo thiết bố sam tựa hồ đao thương chém không vào nên hắn không cần để ý phòng vệ những chiêu quyền cước của Song Nhi tấn công. Sau khi qua lại bảy tám chiêu hai tay Đầu đà đã kẹp cổ đối phương. Hắn xoay tay trái phong toa? huyệt đạo của thị rồi quay lại hỏi Vi Tiểu Bảo :
- Người bảo là công tử nhà giàu mà sao lại hiểu công phu cầm nã của Thần Long đảo ở Liêu Đông ? Vi Tiểu Bảo hỏi lại :
- Tại hạ là côngtử nhà giàu sao lại không thể hiểu biết công phucủa Thần Long đảo ở Liêu Đông ? Chăng lẽ chỉ những gã tiểu tử con nhà bần cùng mới sử được môn này?
Gã cố ý dằng dai câu chuyện để có thì giờ suy nghĩ , Gã tự hỏi:
- Công phu ở Thần Long đảo tỉnh Liêu Đông là công phu gì ? Phảirồi? Lão con rùa Hải Đại Phú đã bảo mụ điếm già giả mạo phái Võ Đươngmà thực ra là công phu ởđảo Rắn ngoài Liêu Đông. Vậy Thần Long đảo tức là đảo Rắn rồi. Đúng rồi ! Mụ điếm già đã cấu kết với Thần Long giáo. Bọn họ không nói là đảo Rắn cho khó nghe mới kêu là Thần Long đảo. Công phu của Tiểu Huyền Tử do mụ điếm già truyền thụ. Ta hàng ngày đã chiết chiêu tỷ võ với y rồi vô tình học được mấy chiêu cầm nã này.
Đầu đà nghe Vi tiểu Bảo hỏi vặn có ý hỗn xược bất giác nổi giận , lớn tiếng :
- Người đừng nói nhăng, nói càn. Sư phụ ngươi là ai?
Vi Tiểu Bảo bụng bảo dạ :
- Nếu bây giờ mình nói công phu này được mụ điếm truyền thụ cho tức là mình thú nhận hiện làm tiểu thái giám ở trong cung. Trong lòng xoay chuyểný nghĩ rất nhanh, miệng gã đáp :
- Tại hạ được một người bạn thân của thúc thúc truyền thụ võ công. Nhân vật đó là một vị cô nương béo mập tên gọi là Liễu Yến. Đầu đà lấy làm kỳ hỏi :
- Liễu Yến cô nương là bạn thân với thúc thúc ngươi ư ? Thúc thúc ngươi là ai?
Vi Tiểu Bảo đáp :
- Tệ thúc thúc là Vi Đại Bảo, một vị công tử nổi tiếng ăn chơi tại thành Bắc Kinh, vung tiền như rác, xài từ ngàn lượng trở lên...
Gã ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Tướng mạo tệ thúc thúc bảnh trai như một nghệ sĩ trên sân khấu. Cô nương béo mập khi mới ngó thấy lần đầu đã phải mê tơi. Thường thường cứ nửa đêm là cô lại lén đến nhà tại hạ. Lúc vào cũng như lúc ra , cô đều nhảy qua bức tường vây ở hậuhoa viên. Tại hạ quấn quít với cô cô và đòi cô dạy võ công. Cô liền truyền thụ cho tại hạ mấy chiêu.
Đầu đà nghe Vi Tiểu Bảo nói nửa tin nửa ngờ liền hỏi lại :
- Thúc thúc ngươi có hiểu võ công không ? Vi Tiểu Bảo cười ha hả đáp :
- Y chẳng hiểu đếch gìhết, nên thường thường bị Liễu Yến cô cô tóm cổ xách đi xách lại không nhúc nhích được. Gã thấy Đầu đà chú ý lắng tai nghe , liền kể tiếp :
- Tệ thúc thúc bực mình thoá mạ :
- Thế này là con túm cổ chạ Liễu Yến cô cô cười đáp :
- Con túm cổ cha hay cháu túm cổ ông thì đã sao?
Gã nói vòng vo tam quốc để chửi cạnh Đầu đà. Đầu đà chẳng hiểu gì hết liền hỏi vặn hắn về tướng mạo Liễu Yến, cố ý điều tra xem hư thực thế nào.
Vi Tiểu Bảo dĩ nhiên tảhình dạng Liễu Yến không sai một chút. Rồi gãhỏi :
- Vị cô cô béo mập đó thích đi đôi giày thêu màu hồng. Đại sư phụ ? Tại hạ cả gan đoán là sư phụ đem lòng thương yêu Liễu Yến cô cô có đúng thế không ? Đầu đà khôngtrả lời , Vi Tiểu Bảo lại hỏi tiếp :
- Bao giờ đại sư tái ngộ Liễu Yến cô cô nằm ngủ với nhau, ngủ vĩnh viễn một giấc dài không trở dậy nữa.
Đầu đà có biết đâu chuyện Liễu Yến đã chết rồi. Những câu nàycó vẻ khôi hài mà thực ra là Vi Tiểu Bảo rủa ngầm Đầu đà Đầu đà nổi giận đáp :
- Thằng lỏi con này? sao người dám nói càn ? Bây giờ hắn đã tin là Vi Tiểu Bảo nói thực liền giơ tay khẽ vỗ vào ngực để giải khai huyệt đạo cho gã. Không ngờ đã vỗ trúng vào cái bọc đựng Tứ thập nhị chương kinh nên huyệt đạo chưa được giải khai.
Đầu đà hỏi :
- Cái gì thế này?
Vi Tiểu Bảo liền đáp :
- Tại hạ lấy cắp của nhà một tập ngân phiếu.
Đầu đà trợn mắt lên hỏi :
- Nói láo? Ngân phiếu gì mà dầy cộm thế ? Hắn thò tay vàobọc Vi Tiểu Bảo lôi cái bao nhỏ ra giở coi thì hiển là một bộ kinh sách. Đầu đà thấy vậy không khỏi sửng sốt. Đoạn mắt hắn sáng rực lên ra chiều hoan hỷ nói :
- Tứ thập nhị chương kinh đây mà. Đúng là Tứ thập nhị chương kinh ? Hắn gói cẩn thận lại đút ngay vào bọc mình rồi túm lấy ngực Vi Tiểu Bảo giơ cao lên quát hỏi:
- Người ở đâu đến đây? Pho kinh này người lấy được của ai?
Vi Tiểu Bảo bị câu hỏi này thật khó trả lời. Gã cười hề hề hỏi lại :
- Đại sư hỏi điều đó ư ? Câu chuyện khá dài, e rằng trong lúc nhấtthời không thể nói hết được. Gã cố ý nhùng nhằng để đủ thì giờ nghĩ cách lừa gạt Đầu đà cho thật kín đáo Về câu hỏi lấy được kinh sách ở đâu thì còn dễ bịa. nhưng sách đã vào tay đối phương phải lừa gạt cách nào để lấy lại mới là việc khó. Đầu đà lớn tiếng hỏi :
- Ai đưa kinh sách chongươi?
Giữa lúc đó Vi Tiểu Bảo chợt nhìn thấy bảy, tám nhà sư áo xám đang vượt sườn núi đi lên.Gã nhận ra là những nhân vật trong Thập bát lahán của chùa Thiếu Lâm vừa ở toà miếu phía sau chùa Thanh Lương. Gã quay đầu nhìn sang phía bên lại thấy mấy vị nữa. Kể cả những vị từ mé Tây sườn núi đi lên có đến mười bảy, mười tám vị. Gã mừng thầm nghĩ bụng:
- Tên tặc Đầu đà nay bản lãnh có cao cường đến đâu cũng chẳng thể địch nổi Thập bát la hán của chùa Thiếu Lâm. Đầu đà thấy Vi Tiểu Bảo không đáp lại giục :
- Nói mau? nóimau !...
Đột nhiên hắn nhìn ra ba mặt Đông, Bắc , Tây , thấy mười mấy vị hoà thượng đang từ từ trèolên, nhưng vẫn chẳng để tâm, lạnh lùng hỏi Vi Tiểu Bảo :
- Những nhà sư kia lên đây làm chỉ Vi Tiểu Bảo đáp :
- Họ nghe tiếng đại sư võ công cao cường đem lòng kính phục lên bái đại sư để xin thọ giáo.
Đầu đà lắc đầu nói :
- Trước nay ta vẫn không thu đồ đệ. Rồi hắn cất cao giọng :
- Này này ! Các người đi đi thôi, đừng đến lăng líu nữa?
Tiếng quát của Đầuđà vang dội trong vùng núi non bốn mặt khiến người nghe cơ hồ thủng cả màng tai.
Mười tám nhà sưlờ đi như không nghe tiếng, tiếp tục trèo núi.
Một vị lão tăng lông mày dài, chắp tay cất tiếng hỏi :
- Phải chăng đại sư làĐầu đà mập ú. Tôn giả lùn tịt ở LiêuĐông ? Người Vi Tiểu Bảo vẫn bị Đầu đà xách lên lơ lửng trong không gian mà nghe câu hỏi nàycũng không nhịn được nổi lên tràng cười khánh khạch, miệng lẩm bẩm :
- Tên Đầu đànày người cao nghễu cao nghêu mà gầy khẳng gầy kheo tưởng trên thế gian hiếm có người vừa cao vừa gầy như hắn. Thế mà lão hoà thượng kia cặp mắt chửa đui mù lại hỏi lão có phải là Đầu đà mập ú , Tôn giả lùn tịt mới thật tức cười , chắc là lão muốn giở giọng trào phúng. Không ngờ Đầu đà lớn tiếng đáp :
- Bần tăng chính là Đầu đà mập ú , Tôn giả lùn tịt. Các vị đã biết danh hiệu cùng lai lịch của bần tăng quyết không phải hạng tầm thường. Vậy đại sư là ai?
Vị lão tăng kia đáp :
- Bần tăng là Trừng Tâm ở viện Đạt Ma chùa Thiếu Lâm. Mười bảy vị sư đệ đây cũng đều là tăng lữ viện Đạt Mạ Tôn giả lùn tịt (tức Đầu đà) " ủa" lên một tiếng không dám khệnh khạng nữa, từ từ đặt Vi Tiểu Bảo xuống chậm rãi nói :
- Té ra Thập bát la hán ở viện Đạt Ma chùa Thiếu Lâm đều tới đây. Một mình bần tăng đánh không lại các vị. Trừng Tâm chắp tay đáp :
- Chúng ta vốn không thù oán lại cùng là đệ tử nhà phật. Sao Tôn giả lại nói tới chuyện đánh đấm? Hai vị Tôn giả một cao, một lùn ở Liêu Đông thần công thiên hạ vô song bọn bần tăng vẫn đem lòng ngưỡng mộ. Bữa nay có duyên gặp gỡ, thật là đại hạnh. Mười bảy nhà sư kia đều chắp tay thi lễ. Tôn giả khom lưng đáp lễ , chưa đứng ngay người lên đã hỏi :
- Các vị lên NgũĐài Sơn có việc gì ? Trừng Tâm trỏ tay vào Vi Tiểu Bảo đáp :
- Tiểu thí chủ đây vốn có quan hệ sâu xa với chùa Thiếu Lâm, bọn tại hạ thỉnh cầu đại sư tha cho y xuống núi.
Tôn giả ngần ngừ một chút thấy đối phương người nhiều thế lớn, lại hiểu Thập bát la háncủa chùa Thiếu Lâm võ công cực kỳ lợi hại. Nếulấy một chọi một thì hắn chả sợ gì nhưng cả mười tám người nhất tề xông vào thì hắn không thể nào địch nổi. Hắn ngẫm nghĩ rồi đáp :
- Được rồi ! Ban Tôn giả nể mặt đại sư buông tha cho gã. Hắn nói song , ngửng lên khẽ vỗ vào bụng Vi Tiểu Bảo để giải khai huyệt đạo cho gã. Vi Tiểu Bảo đứng dậy xoè tay mặt ra nói :
- Bộ kinh sách đó là của ông bạn với Thập bát la hán đây giao cho tại hạ đưa đến... chùa Thiếu Lâm để chuyển tới tay phương trượng trụ trì tại chùa đó Xin đại sư trả lại chọ Tôn giả tức giận hỏi :
- Sao? Pho kinh sách này liên can gì tới chùa Thiếu Lâm ? Vi Tiểu Bảo lớn tiếng đáp :
- Đại sư đoạt kinh của tại hạ. Đây là của lão hoà thượng giao tại hạđem đến cho người ta chứ không phải chuyện tầm thường. Xin đại sư mau mau trả lại đi.
Tôn giả xẵng giọng :
- Ngươi đừng nói nhăngnói càn. Hắn xoay mình nhằm sườn núi phía Bắc chạy đi.
Ba nhà sư chùa Thiếu Lâm vọt mình lại toan nắm lấy cánh tay Tôn giả. Tôn giả không dám ham chiến với mọi người. Hắn né mình tránh chiêu cầm nã của ba nhà sự Ai ngờ thân hìnhTôn giả cao nghêu mà hành động cực kỳ linh xàokhông thể tưởng tượng được. Ba nhà sư chùa Thiếu Lâm ra chiêu trảo đó là một môn võ tuyệt đỉnh của phái Thiếu Lâm mà không đụng được tới áo đối phương. Nhưng Tôn giả vìphải tránh đòn thành ra chậm lại trong nháy mắt. Lại thêm bốn nhàsư chùa Thiếu Lâm ở phía sau đứng ra chẹn đường. Tám bàn tay giao nhau ngăn chặn lối đi khiến cho Tôn giả phải dừng lại.
Uỷ Tôn giả (Tôn giả thấp lùn) đề khí quát lên một tiếng thật tọ Song chương phóng chiêu Ngũ đỉnh khai sơn. Đồng thời hắn thừa cơ luồng lực đạo uy mãnh đẩy ra lao mình chạy xuống núi.
Bốn nhà sư Thiếu Lâm nhất tề phóng chưởng giáp kích hai bên tả hữu.
Chưởng lực của Uỷ Tôn giả đụng vào chưởng lực của bốn nhà sự Hắn cảm thấy chưởng lực của hai nhà sư mé tả cực kỳ cương mãnh còn chưởng phong của hai nhà sư mé hữu lại có cả kình lực âm nhụ Hắn không khỏi kinh hãi nghĩ thầm :
- Ta thường nghe nói ngoại công phu của Thiếu Lâm là thiên hạ vô song nhưng chưởng lực của hai vị hoà thượng mé hữu vừa cương, vừa nhụ Vậy nội ngoại công phu của họ đều rất tinh thâm, không thể khinh địch được. Song chưởng của Uỷ Tôn giả chia ra đẩy chưởng lực hai bên. Giữa lúc ấy lai có ba bàn tay từ phía sau chụp tới.
Uỷ Tôn giả còn thấy mé tả có hai nhà sư vung quyền đánh tới, hắnliền điểm hai chân xuống nhảy vọtlên cao.
Mục quang Uỷ Tôn giả loé ra như ánh chớp ngó ba nhà sư ở sau lưng giơ tay mỗi người một kiểu khác nhau thành hình "Long trảo , Hổ trào", "Ưng trào" thì tronglòng khiếp sợ. Hắn phất tay áo cho tụ phong xoáy lạinhư cơn gió lốc. Chân trái hắn vừa chấm đất, tay mặt đã túm được Vi Tiểu Bảo giơ lên , hỏi :
- Các vị muốn gã sống hay muốn gã chết ? Mười tám nhà sưchùa Thiếu Lâm kẻ tiền người thoái kết thành haivòng bao vây Uỷ Tôn giả. Trừng Tâm nói :
- Bộ kinh sách đó của tiểu thí chủ đây có quan hệ trọng đại. Xin đại sư trả lại cho để làm mối thiện duyên. Bọn bần tăng cảm kích vô cùng Uỷ Tôn giả tay mặt nắm Vi Tiểu Bảo giơ cao nữa lên tay trái đặt vào thiên linh cáigã. Hắn không trả lời TrừngTâm rồi cứ thế chạy về hướng Bắc. Tình trạng này tỏ ra nếu những nhà sư Thiếu Lâm mà cảm trắ hắn thì hắn sẽ nhả chưởng lực làm choVi Tiểu Bảo phải bể đầu ngay tức khắc. Mấy nhà sư ngăn chặn mặt Bắc ngần ngừ một chút, miệng niệm :
- A Di Đà Phật ? Rồi đành tránh ra bên đường. Uỷ Tôn giả vẫn giơ cao Vi Tiểu Bảo lên tiếp tục chạy về phía Bắc. Hắn chạy mỗi lúc một nhanh hơn. Thập bát la hánchùa Thiếu Lâm liền thi triển khinh công rượt theo.
Lúc này các huyệt đạo trong người Song Nhi đã được các nhà sư giải khai rồi. Thị thấy Vi Tiểu Bảo bị Uỷ Tôn giả bắt chạy đi thì không khỏi bở vía, hốt hoảng đề khí rượt theo.
Công phu quyền cước củaSong Nhi được cao nhân truyền thụ không thua gì những tay cao thủ hạng nhất, nhưng thị nhỏ tuổi, nội lực so với mười tám nhà sư chùa Thiếu Lâm hãy còn kém xạ Vả thị người lùn bước ngắn, mới vượt được vài dặm đã bị lọt lại sau. Song Nhi bồn chồn trong dạ không biết làm thế nào liền khóc oà lên. Thị vừa khóc vừa lật đật đuổi theo.
Uỷ Tôn giả tay nắm một người mà vẫn chạy nhanh như bay không chậm lại chút nào.
Cả những nhà sư Thiếu Lâm cũng không đuổi kịp hắn. Đoàn người chạy theo chút nữa thấy Uỷ Tôn giả xách Vi Tiểu Bảo trèo lên một toà núi caoở phía chính Bắc. Mười tám nhà sưThiếu Lâm cũng chạy theo. Đường nhỏ trên núi rất chật hẹp, các nhà sưnối đuôi nhau thành một hàng dài trèo lên. Song Nhi chạy đến chân núi mệt quá thở hồng hộc. Thị ngửng đầu thấy ngọn núi này cao chót vót khuất vào trong đám mây mù thì trong bụng lọ Tên ác Đầu đà bắt công tử đem lên đỉnh núi cao thế kia. Vạn nhất hắn sẩy chân té xuống, hắn chết chẳng nói làm chi , nhưng công tử không khỏi uổng mạng thì làm thế nào?
Thị đang sao xuyến trong lòng bỗng nghe tiếng lọc cọc vang lên, từng khối đá lớn ở trên lăn xuống. Mười tám nhà sưThiếu lâm chạy nhảy như bay , luôn luôn né tránh. Nguyên Uỷ Tôn giảtừ lúc trèo lên ngọn núi, không ngớt vungchân đá vào những tảng đá bên đường cho rơi xuống để cản trở địch rượt theo. Khi nào những nhà sư Thiếu Lâm chịu để bị thương về đá núi từ trên lăn xuống ? Nhưng các vị vừa rượt vừa né tránh nên mỗi lúc một cách Uỷ tôn giả xa hơn. Trừng Quang phương trượng đã bị thương ở trước ngực vào lúc đánh nhau với Hoàng Phủ Các, gây tổn hại đến nội lực. Lão lọt lại phía sau mười bảy nhà sư kia. Song Nhi đề khí chạy lên núi trông thấy Trừng Quang. Thị vừa chạy vừa la gọi :
- Phương trượng đại sư ? Phương trượng đại sư ? Trừng Quang quay lại ngó thấy Song nhi lật đật chạy lên ra chiều mệt nhọc liền dừng chân để chờ thị. Song Nhi chạy gần tới nơi, Trừng Quang nhìn rõ vẻ mặt kinh hoàng của thị, liền kiếm lời an ủi. Nhà sư nói :
- Tiểu thí chủ đừng sợ. Y không giám gia hại công tử của thí chủ đâu.
Nhà sư nắm lấy tay thịdắt đi từ từ trèo lên núi.
Song Nhi khác nào kẽ sắp chết đuối vớ được tấm ván. Lòng thị an ủi được một chút hỏi lại :
- Phương trượng ? Hắn... hắnkhông sát hại công tử ư ? Trừng Quang đáp :
- Tiểu thí chủ cứ vữngtâm, nhất định hắn không dám đâu.
Tuy nhà sư nối vậy, nhưng thị thấy Uỷ Tôn giả hung hăng tàn ác thì tin tưởng thế nào được ? Ngọn núi này ở phía Nam Ngũ Đài Sơn nên gọi là Nam Đài. Sơn đạo cực kỳ hiểm trở. May mà đường núi vòng vèo, sau khi Uỷ Tôn giả chuyển qua mấy khúc quanh, hắn hất đá núi lăn xuống không thể trúng vào người được. Trừng Quang nhìn Song Nhi thấy sắc người lợt lạt hơi thở dồn dập, liền nắm tay thị từ từ cất bước, không để thị chạy vội quá cho khỏi bị thương. Song Nhi theo Trừng Quang lên tới đỉnh ngọn Nam Đài thì thấy mười bảy nhà sư Thiếu Lâmbao vây một toà miếu cũ. Dĩ nhiên là Uỷ Tôngiả và Vi Tiểu Bảo đều ở trong ngôi chùa này.
Nguyên Ngũ Đài Sơn có năm toà núi cao , trên đỉnh mỗi toà đều có một ngôi chùa.
Ngũ Đài Sơn là nơi giảng đạo của những đức Bồ Tát trong Phật giáo kêu bằng Văn Thù. Trong mỗi chùa thờ danh hiệu Văn Thù riêng biệt vì Văn Thù Bồ Tát thần thông quảng đại hiện thân nhiều thời kỳ khác nhau.
Trên ngọn Hải Phong tứcĐông Đài dựng chùa Vọng Hải thờ Thông Minh Văn Thù. Trung Đài là ngọn Thúy Nham dựng chùa Diễn Giáo thờ Nho ĐồngVăn Thù. Nam Đài là ngọn Cẩm Tú dựng chùa Phổ Tế thờ Trí Tuệ Văn Thù. Mọi người lên Nam Đài tức là ngọn Cẩm Tú và ngôi chùa ở đây là chùa Phổ Tế. Song Nhi gọi luôn mấy tiếng :
- Công tử ? Công tử ? Thị không nghe thấy tiếng đáp lại liền co chân chạy thẳng vào chùa.
Trừng Quang vội la lên :
- Chớ có tiến vào.
Lão vươn tay ra kéo Song Nhi lại, nhưng thân pháp thị quá lẹ , lão không nắm kịp. Song Nhi xông thẳng vào chùa thì thấy Uỷ Tôn giả đứng ngoài thềm Đại Hùng bảo điện. Tay trái vẫn nắm giữ Vi Tiểu Bảo.
Song Nhi nhảy xổ vào gọi :
- Công tử ? Lão ác hoà thượng này có làm tổn thương gì đến công tử không ? Vi Tiểu Bảo đáp :
- Cô bất tất phải nóng nảy. Lão không dám đả thương ta đâu.
Uỷ Tôn giả tức giận hỏi:
- Sao ta lại không dám đả thương người?
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
- Lão mà đụng đến một sợi lông của ta là Thập bát la hán chùa Thiếu Lâm bắt lão ngay để đưa lão trở về tình trạng cũ , tức là lão sẽ biến thành người mập ú và lùn tịt. như vậy há chẳng hỏng bét? Uỷ Tôn giả biến đổi sắcmặt, cất tiếng run run hỏi :
- Cái gì mà trở lại trạng thái cũ ?... Sao ngươi... lại biết thế ? Vi Tiểu Bảo sự thực cóhiểu gì đâu gã thấy lão thân hìnhcao nghêu cao nghều , gầy khẳng gầy kheo, mà danh hiệu là đầu đà mập ú, Tôn giả lùntịt nên gã buột miệng nói bừa. Không ngờ nói nhăng nói càn lại đúng vào tâm bệnh của Đầu đà. Vi Tiểu Bảo vừa coi sắc diện vừa nghe giọng nói của đối phương thấy lão có vẽ sợ sệt liền nổi lên tràng cười khảnh khách đáp :
- Dĩ nhiên ta đãbiết hết. Uỷ Tôn giả nói :
- Ta xem chừng bọn Thập bát la hán chùa Thiếu Lâm cũng chẳng có bản lãnh gì đáng kể để làm được như vậy.
Vi Tiểu Bảo lại cảm thấy bàn tay Đầu đà nắm trước ngực gã run lẩy bẩy liền đáp :
- Bọn Thập bát la hán không đủ bản lãnh thì Ngọc Lâm đại hoà thượng ở chùa Thanh Lương đã biết cách, các la hán hỏi lão là hiểungaỵ Uỷ Tôn giả giật mình kinh hãi hỏi :
- Ngọc Lâm lão hoà thượng ở chùa Thanh Lương ư ? Vi Tiểu Bảo đáp :
- Lão không tin thì lên đó mà coi sẽ rõ. Đột nhiên Uỷ Tôn giả nổi giận đùng đùng lớn tiếng quát :
- Ta lên coi làmchỉ Con bà nó ? Lão gia chết thì thôichứkhông đi.
Vi Tiểu Bảo nói :
- Pho Tứ thập nhị chương kinhđó Ngọc Lâm lão hoà thượng đưa cho tạ Lão không đi gặpNgọc Lâm thì Ngọc Lâm cũng đến đây để kiếm lão.
Uỷ Tôn giả nghe Vi TiểuBảo nói câu này điên tiết lên phóngchân phải đá vào cái trống đá ở trước thềm đánh bốp" một cái. Trống đá tung lên đập vào vách chùa bật lên một tiếng "sầm" rùng rợn , bụi đá bay tứ tung. Uỷ Tôn giả lại gầm lên :
- Lão Ngọc Lâm mà lên núi này thì lao gia đây phải bóp chết ngươi trước. Lời lão gia coi nặng bằng non, đã nói sao nhất định làm được như vậy.
Vi Tiểu Bảo la thầm :
- Mình nói nhăng nói cuội một câu không đúng chỗ mà thành tai vạ. Chẳng hiểu tên trọc này tại sao lại căm gian Ngọc Lâm lão hoà thượng đến thế ? Nếu Ngọc Lâm đại hoà thượng mà lên núi thì cái mạng nhỏ xíu của lão gia đến phải chết uổng về taythằng cha này.
Gã không hiểu những điều ngoắt ngoéo trong nội vụ nên sợ nói lắm tội nhiều , đành im lặng một lúc không dám lên tiếng. Uỷ Tôn giả hỏi Song Nhi:
- Ngươi đến đây làm chỉ Không muốn sống nữa chăng ? Song Nhi đáp :
- Ta theo công tử sống chết có nhau. Lão mà đả thương y một chút là ta liều mạng với lão ngaỵ Uỷ Tôn giận , tức mình văng tục thoá mạ :
- Con mẹ nó ? Thằng tiểu tặc này đẹp tốt gì mà con lỏi giữ tình giữ nghĩa với gã như vậy Song Nhi đỏ mặt lên ấp úng :
- Công tử... làhảo nhân... lão là người tồi bại.
Bỗng nghe bên ngoài Thập bát la hán chùa Thiếu Lâm đồng thanh niệm phật hiệu :
- A Di Đà phật ? ADi Đà phật ! Thiện tai? Thiện tai?
Uỷ Tôn giả biến đổi sắcmặt. Lại nghe mười tám nhà sư đồng thanh nói :
- Uỷ Tôn giả. Tôn giá tha tiểu thí chủ ra và trả kinh sách lạicho ỵ Uỷ Tôn giả toàn thân run bần bật. Tay trái đang nắm trước ngực Vi Tiểu Bảo phải buông ra. Lão đưa cả hai tay lên bịt lỗ tai, tựa hồ âm thanh của mười tám nhà sưThiếu Lâm cực kỳ khó nghe, tưởng chừng các nhàsư nay nói gì lão cũng không muốn để vào tai.
Song Nhi cúi xuống ôm Vi Tiểu Bảo lên toan phi thân chạy ra ngoài chùa.
Uỷ Tôn giả vươn tay chụp sau lưng thị.
Vì ăn phỉnh mắc mưu kẻ nít
Song Nhi nghiêng mình né tránh, chiêu đầu Uỷ Tôn giả chụp không trúng, nhưng chiêu thứ hai thì không thoát được nên bị hắn nắm cổ kéo lại. Lại nghe thấy mười támnhà sư Thiếu Lâm đồng thanh niệm:
- A Di Đà phật ? A Di Đà phật ? Thiện tai? Thiện tai? Uỷ Tôn giả ? Tôn giả là anh hùnghảo hán tiếng tăm lừng lẫy trong võ lâm mà làm khó dễ cho con nít, há chẳng để thiên hạ cười cho ư ? Các nhà sư nói mấy câu này đầy vẻ hoà bình mà Vi TiểuBảo tưởng chừng bị tức ngực hơi thở không thông. Toàn thân rất khó chịu. Uỷ Tôn giả gầm lên :
- Các người còndùng tà pháp thì lão gia không nểnữa đâu. Lành làm gáo vỡ làm muôi. Lão gia giết thằng lỏi, phá huỷ kinh sách thử xem các người làm gì ? Tiếng gầm của hắn rất công hiệu. Tăng lữ chùa Thiếu Lâm chỉ sợ hắn giết người , huỷ kinh không dám đồng thanh tụng niệm hay nói gì nữa. Sau một lúc Trừng Tâm lại nói :
-Uỷ Tôn giả ! Tôngiả muốn sao mới chịu trả kinh sách ? Uỷ Tôn giả đáp :
- Các vị đừng làm nhốn nháo thì ta tha người lập tức. Còn kinh sách thì bất luận thế nào cũng không thể trả được. Các nhà sư đứngbên ngoài cửa đều im lặng. Uỷ Tôn giả điểm huyệt Vi Tiểu Bảo và Song Nhi rồi nhớn nhác nhìn trạng thái bốn phía trong Đại Hùng bảo điện để tìm đường thoát thân. Đột nhiên những bóng xám thấp thoáng. Mười tám nhà sư Thiếu Lâm đều tiến lại. Năm vị men theo mé tả, quanh tới phía sau Uỷ Tôn giả. Năm vị theo mé hữu vòng lại. Chỉ trong khoảnh khắc mười tám nhà sư Thiếu Lâm đã bao vây Uỷ Tôn giả vào giữa. Uỷ Tôn giả tức giận nói :
- Có giỏi thì lấy một chọi một đấu với lão gia cho biết tài cao thấp. Dù các người có dùng phép xa luân chiến lão gia cũng chẳng quan tâm. Trừng Quang chắp tay nói :
- Xin tha thứ cho bần tăng vô lễ. Bọn bần tăng muốn xông cả vào. Uỷ Tôn giả giơ chân trái khẽ đạp lên đầu Vi Tiểu Bảo mà cười khanh khách , hiển nhiên hắn có ý tỏ cho mọi người biết nếu quần tăng xông vào đánh ẩu là hắn nhả kìnhlực ở bàn chân làm cho đầu Vi Tiểu Bảo phải vỡ nát. Vi Tiểu Bảo ngửi mùi đế giầy rách nát dính bùn vừa kinh hãi vừa tức giận. Khốn nỗi huyệt đạo bị phong toa? dĩ nhiên toàn thân gã không cử động được, mà cái bàn chân hôi thối của Uỷ Tôn giả đè lên đầu cũng làm cho trí gã thành ra hồ đồ. Gã không sao nghĩ ra được kế thoát thân. Hai mươi mốt người đều giươngmắt lên nhìn nhau và đều bó tay không tìm ra được phương lược để phá giải cục diện căng thẳng này. Vi Tiểu Bảo đảo mắt lùng sục tìm trên điện xem có vật gì lạ mắt để bịa chuyện nói nhăng nói cuội một hồi đăng dẫn mục quang của Uỷ Tôn giả ra chỗ khác. Gã cho rằng hễ hắn sơ hở một chút thì có thể khiến cho các nhàsư Thiếu Lâm gặp cơ hội cứu thoát gã. Nhưng gã bị bànchân của Uỷ Tôn giả đạp lên đầu nên chỉ nhìnra phía bên ngoài được mà thôi. Bỗng gã nhìn thấy trong sân có một tảng đá lớn hình con rùa. Trên lưng tảng đá trồng một khối thạch kệ. Ngoài ra không còn gì nữa. Vi Tiểu Bảo cất tiếng hỏi :
- Gia gia của Tôn giả bò ở trong sân mà trên lưng bị cây trụ đá nặng ngàn cân đè lênhá chẳng đau khổ ư ? Thế mà Tôn giả không giảicứu cho lão gia thì thật là conngười bất hiếu. Uỷ Tôn giả hỏi lại :
- Gia gia ta bò ở dướisân đâu? ngươi chỉ mở miệng nói càn. Vi Tiểu Bảo không trả lời câu hỏi lảng sang chuyện khác :
- Về Tứ Thập nhị chương kinh tất cả có tám bộ. Tôn giả chỉ lấy được một bộ , còn thiếu bảy bộ.Chắc Tôn giả cũng biết giữ một bộ này cũng bằng vô dụng. Phải có đủ tám bộ mới thành công hiệu lớn lao. Uỷ Tôn giả hỏi ngay :
- Còn bảy bộ nữa ở đâu ngươi có biết không ? Vi Tiểu Bảo đáp :
- Dĩ nhiên tại hạ biết rồi. Uỷ Tôn giả hỏi dồn :
- Ở đâu? ở đâu?Nói mau đi không thì ta dẩm nát sọ ngươi ra. Vi Tiểu Bảo đáp :
- Trước kia tại hạ chưa hay, bây giờ mới biết. Uỷ Tôn giả lấy làm kỳ hỏi :
- Sao lại bây giờ mới biết ? Ngươi nói vây là nghĩa gì ? Trên khối thạch kệ khắcđầy những chữ triện quanh cọ Dĩ nhiên Vi Tiểu Bảo chẳng hiểu gì, nhưng gã giả vờ nhìn thạch kệ lẩm bẩm như người đọc văn bia rồi thủng thẳng nói. - Tứ Thập nhị chương kinh chia làm tám bộ... Bộ thứ nhất cất ở Hà Nam trong chùa... không hiểu chùa gì, mấy chữ kia tại hạ không nhận ra được. Uỷ Tôn giả hỏi :
- Chữ gì đâu? Hắn thấy mục quang Vi Tiểu Bảo chú ý nhìn tấm thạch kệ trong sân rất lấy làm kỳ hỏi tiếp :
- Trên khối đá có khắc chữ ư ? Vi Tiểu Bảo lờ đi như không nghe tiếng vẫn làm bộ chú ý đọc văn bia , Bộ thứ hai cất ở trên núi Bút Giá tỉnh Sơn Tây trong am gì gì... Đại sư hai chữ này tại hạ lại không đọc được, vì chữ khắc mờ quá. Tôn giả là nhân vật văn võ toàn tài thử lại gần xem. Uỷ Tôn giả tin là gã nói thật, liền cúi xuống xách Vi Tiểu Bảolại gần cửa điện chăm chú nhìn thạch kệ. Những chữ khắc trên thạch kệ đều theo lối triện. Nếu đúng là văn tự hắn cũng không hiểu được. Trường hợp mà những nét này không phải là văn tự thì trên thạch kệ khắc những gì ? Uỷ Tôn giả còn đang ngẫm nghĩ lại nghe Vi Tiểu Bảo đọc tiếp :
- Bộ thứ ba ở phú Thành Đô tỉnh Tứ Xuyên núi gì chăng hiểu? Tại hạ lại vướng mấy chữ không nhận ra. Uỷ Tôn giả đã được nghe người ta nói Tứ Thập nhị chương kinh gồm cả thảy tám bộ mà cần lấy được đủ mới có công dụng trọng đại. Nhưng những bộ kinh này ở đâu thì hắn cũng chẳng biết chi hết. Bây giờ hắn nghe Vi Tiểu Bảo nói vậy liền rất tin tưởng không còn nghi ngờ gì nữa. Uy Tôn giả liền xách hắn lên hỏi :
- Bộ thứ tư dấu ở đâu? Vi Tiểu Bảo nheo mắt nhìn thạch kệ. Cái đầu hết nghiêng về phía bên tả lại ngoẹo sang phía bên hữu, lắc la lắc lư, làm bộ khó khăn đáp. - Tại hạ coi không rõ. Uỷ Tôn giả lại xách Vi Tiểu Bảo lên tiến gần thêm ba bước, ngó vàomặt gã ra chiều nóng nảy. Đầu tại hạ ngứa dữ quá. Uỷ Tôn giả hỏi :
- Làm sao? Vi Tiểu Bảo đáp :
- Trong chùa này nhiều rệp quá. Nó cắn đầu tại hạ thật khó chịu? UỷTôn giả ? Tôn giả bắt rệp giùm cho tại hạ. Đầu óc ngứa ngáy thế này làmmờ cả mắt thì còn coithấy chữ làm sao được ? Uỷ Tôn giá lột mũ gã ra rồi thò bàn tay to tướng năm ngón tay như năm cái đầu gậy đưa vào mái tóc gãi gãi mấy cái rồi hỏi :
- Hết ngứa chưa? Vi Tiểu Bảo la lên :
- Không được ? Không được ? Cái con rệp cắn ở mé tả mà Tôn giả lạigãi ở mé hữu thì còn ăn thua gì ? Chỉ tổ làm cho ngứa thêm. Uỷ Tôn giả liền thò tay gãi mé hữu trên đầu Vi Tiểu Bảo. Vi Tiểu Bảo lại la lên :
- Trời ơi ! Con rệp chui vào cổ tại hạ. Tôn giả không trông thấy ư ? Uỷ Tôn giả chẳng phải là kẻ ngu xuẩn. Hắn biết rõ Vi Tiểu Bảo giở trò nhưng hắn nóng lòng muốn gã đọc Khoa đẩu văn tự (văn tự hình nòng nọc) khắc trên thạch kệ, thành ra phải cố nhịn chiều theo ý gã. Uỷ Tôn giả đập vào lưng Vi Tiểu Bảo mấy cái để giải khai huyệt đạo cho gã. Tay trái hắn vẫn nắmlấy đầu vai gã một cách nhẹ nhàng để phòng hờgã chạy trốn. Hắn bảo gã :
-Bây giờ người tự gãi lấy cũng được rồi. Vi Tiểu Bảo lại la lên :
- Úi chao ! Tổ bà con rệp này ghê gớm quá ? Dễ thường ba năm nóchưa hút máu hút mủ người tạ Nguyên trước nó lùn tịt mập ú. Lâu nay đói ăn vừa gầy vừa khô đét lại. Nó liều mạng làm khó dễ cho lão gia. Gã nói rồi thò tay trái vào trong cổ áo mà gãi thật mạnh. Uỷ Tôn giả biết hắn nói vòng vèo để thoá mạ hắn là con rệp. Nhưng hắn cứ lờ đi coi như là không biết lại hỏi :
- Bộ kinh thư thứ tư dấu ở đâu? Vi Tiểu Bảo đáp :
- Bộ kinh thứ tư dấu ở tỉnh Hà Nam trên núi Thiếu... Viện Đạt... Chùa Thiếu Lâm. Không hiểu nổi... Thiếu gì... Viện Đạt gì ? Uỷ Tôn giả giật mình kinh hãi nói :
- Bộ thứ tư dấu ở viện Đạt Ma chùa Thiếu Lâm ư ? Vi Tiểu Bảo thấy Uỷ Tôngiả lộ vẽ úy kỵ mười tám nhà sư chùa Thiếu Lâm, mà những nhà sưnày lại ở viện Đạt Ma nên gã cố ý bịa ra nhưvậy dể chơi khăm Uỷ Tôn giả. Gã chắc mẩm Uỷ Tôn giả dù có lớn mật đến đâu cũng chẳng dám đến viện Đạt Ma chùa Thiếu Lâm để lấy cắp kinh sách liền hỏi - Chữ "ma" đó ư ? Tại hạ không biết chữ này? Uỷ Tôn giả ? Chữ khó thế mà Tôn giả còn đọc được, hà tất còn phải bảo tại hạ đọc dùm ? Rồi gã reo lên :
- à phải rồi? Đây là Uỷ Tôn giả muốn khảo nghiệm tại hạ. Nói ra lại thẹn thùng. Trong mỗi hàng tại hạ đều vấp phải mấy chữ không nhận được. Bỗng thấy Uỷ Tôn giả biến đổi sắc mặt, lúc đỏ ngầu, lúc xám xanh, mắt hắn hằm hè nhìn quần tăng chùa Thiếu Lâm. Hiển nhiên hắn dang tức giận. Vi Tiểu Bao lến lén lút thò tay xuống ống giầy rút lưỡi trủy thu dấu vào tay áo. Uỷ Tôn giả lại hỏi :
- Bộ thứ năm dấu ó đâu? Thiếu lâm là mộtphái lớn trong võ lâm Vi Tiểu Bảo đã nghe HảiĐại Phú nói đến nhiều lần. Gã còn nghe lão nói Hoàng thái hậu mạo xưng là người phái Võ Đương. Mặt khác Hoàng thái hậu lại bảo Hải Đại Phú ở phái Không Động. Gã cho rằng Võ Đương và Không Động cũng là hai phái lớn. Gã liền bảo pho thứ năm và pho thứ sáu dấu ở núi Võ Đương và núi Không Động. Uỷ Tôn giả mỗi lúc một xa xầm nét mặt trông thật khó coi. Vi Tiểu Bảo nói bộ thứbảy bị người của Mộc vương phủ ở Vân Nam lấy được. Còn bộ thứ tám thì gã úp mở không biết dấu ở phủ gì Tây vương tỉnh Vân Nam. Nguyên gã bị Bạch Hàn Phong cho nếm mùi đau khổ gã muốn Mộc vương phủ cũng gặp chuyện rắc rối. Trong phủ Bình Tây Vương Ngô Tam Quế cao thủ đông như kiến cỏ, ca sư phụ hắn còn phải úy kỵ , thì Uỷ Tôn giả mà dám lần đến sinh sự chắc hắn sẽ phái nếm mùi đau khổ không còn nghi ngờ gì nữa. Vi Tiểu Bảo tưởng mìnhđắc sách không ngờ Uỷ Tôn giả đột nhiên biến sắc hỏi :
- Ngươi bảo bộ thứ támtrong phủ Bình Tây Vương ư ? Vi Tiểu Bảo đáp :
- Chữ đó tại hạ không biết, chẳng hiểu có đúng là phủ Bình Tây Vương hay không ? Uỷ Tôn giả càng tức giận lớn tiếng quát :
Ngươi nói nhăng nói càn một cách vô lý, tấm bia đá này chưa đủ ngàn năm cũng phải năm trăm năm. Ngô Tam Quế hiện nay bao nhiêu tuổi? Tấm bia này dựng lên từ mấy trăm năm trước sao đã khắc tên Bình Tây Vương Ngô Tam Quế vào? Tấm thạch kệ màu sắc đen sì. Trên mặt rùa đá và kệ đá đã mọc rêu xanh. Những văn tự khắc vào nhiều chỗ loang lổ, tàn khuyết. ai trông vào cũng biết ngay là một cổ vật hàng mấy trăm năm. Vi Tiểu Bảo hãy còn nhỏ tuổi không nghĩ tới đạo lý này mới buột miệng nói quanh đưa Ngô Tam Quế vào. Vi Tiểu Bảo than thầm :
- Hỏng bét ! Thật là hỏng bét ! Nhưng ngoài miệng vẫn cãi cối :
- Tại hạ đã nói:
Không biết là chữ gì. Chính Uỷ Tôn giảbảo là Bình Tây Vương. Không chừng thời xưa đã có Cẩu Tây Vương , Miêu Tây vương , Quy Tây Vương hay con trờu con khỉ Tây Vương gì ? Uỷ Tôn giả ! Tại hạ đã nói những chữ hình thù rắc rối khó lòng nhận ra. Tôn giả biết thì bảo là biết không thì bảo là không. Đã không biết lại còn đọc bừa là Bình Tây Vương Ngô Tam Quế. Cácvị đại hoà thượng đây đều học vấn tinh thâm màTôn giả cứ đọc càn đọc ẩu há chẳng khiến các vị cười cho đến trẹo quai hàm ? Gã nói nhăng nói cuội một hồi nhưng rất có lý khiến Uỷ Tôn giả mặt thẹn đỏ bừng. Lão không tức giận, lẩm bẩm gật đầu nói :
- Đây là Khoa đẩu văn tự , ta chẳng biết một chữ nào. Té ra không phải Bình Tây Vương. Xuống dưới còn những chữ gì nữa. Vi Tiểu Bảo lẩm bẩm :
- Nguy quá ! Mình chỗ cho hắn một hồi mới lấp liếm được vụ này. Bây giờ ta phải nói vàilời lọt tai để lão hởi lòng mới được. Xà đảo màhắn bảo là Thần Long đảo. Hắn lại còn nhìn nhận con mụ Liễu Yến béo tròn béo chụt, thì chắc mụ cũng là một nhân vật trong Thần Long giáo. Gã nghẹo đầu dòm ngó rồi ngập ngừng nói :
- Phía dưới dường như là thọ ngang thượng... thượng... không biết là thượng gì ? Uỷ Tôn giả lộ vê khẩn trương hỏi :
- Ngươi coi kỹ xem, Thọ ngangthượng gì ? Vi Tiểu Bảo ngập ngừng :
- Dường như là chữ... chữ... " Đế" , à phải rồi ! Thọ ngang Thượng đế Uỷ Tôn giả sướng quá hai bàn tay xoa vào nhau nói :
- Quả nhiên là câu này thật. Dưới còn gì nữa. Vi Tiểu Bảo đáp :
- Những chữ này thật cổ quái khó nhận quá ? Phải rồi? Đúng chữ hồng " Hồng giáo chủ "... lại còn hai chữ Thần Long nữa. Tôn giả coi xem bốn chữ này có phải là thần thông... quảng đại... không ? Uỷ Tôn giả bật tiếng reo "ha ha" rồi nhảy lên hỏi :
- Có đúng là Hồng giáo chủ thọ ngang thượng đế không ? Tấm bia dựng lên từ ngàn năm trước đã khắc câu này rồi ư ? Vi Tiểu Bảo đáp :
- Phía trên đã... Đường Thái Tôn... Bia có từ đời Đường Thái Tôn. Lý Thế Dân sai Tần ThúcBảo, Trình Giảo Kim dựng lên...
Gã ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Trên bia còn nói rõ :
Đường triều có vị quân sư biết việc ngàn năm về trước và ngàn năm về sau tên gọi Từ Mậu công. Vậy ra Từ Mậu Công đã tính đến việc ngàn năm sau về triều đại Thanh sẽ có vị Hồng giáo chủ ở Thần Long giáo là một nhân vật thần thông quảng đại, thọ ngang thượng Đế. Nguyên thầy đồ giảng sánh trong quán trà ở Dương châu kể những thiên cố sự về đời Tùy Đường, Vi Tiểu Bảo đã được nghe nhiều lần những danh hiệu Trình Giảo Kim, Từ MậuCông vân vân... và gã đã thuộc lòng. Thực ra Từ Mậu Công là một viên tướng khai quốc đời nhà Đường chẳng thể bấm ngón tay mà tính được những việc quá khứ vị lai hàng ngàn năm về trước hay về sau. Vi Tiểu Bảo đã khéo phóng đại những câu chuyện cổ tích để lừa gạt Uỷ Tôn giả. Mục đích của gã là làm cho lão phải điên đầu để mười tám nhà sư Thiếu Lâm có cơ hội cứu gã thoát hiểm. Còn những câu " Hồng giáo chủ thần thông quảng đại, thọ ngang thượng Đế , vân vân... , thì gã đã đọc được ở tòa nhà lớn của họ Trang. Gã đã nghe bọn Chương lão Tam và giáo chúng Thần Long giáo hô đi hô lại nhiều lần. Uỷ Tôn giả nghe Vi TiểuBảo nói tới đây không ngớt gãi đầu gãi tai. Miệng há hốc ra không ngậm lại được nữa ! Vi Tiểu Bảo nói :
- Phía sau cây trụ này không hiểu còn khắc gì nữa? Tôn giả thử coi xem. Uỷ Tôn giả đáp :
- Phải rồi? Lão quanh ra phía sau thạch kệ để quan sát. Vi Tiểu Bảo nhân cơ hộinày liền bước nhanh một bước lùi lại, rồi nhảy vọt ra. Uỷ Tôn giả giật mình vội vươn tay chụp. Bốn nhà sư Thiếu Lâm đứng hai bên lập tức đồng thời phóng chưởng đánh tới. Uỷ Tôn giả đành phải vung quyền chống cự. Vi Tiểu Bảo đã nhảy tới đứng ở phía sau quần tăng chùa Thiếu Lâm. Kế đó lại thêm bốn nhà sư Thiếu Lâm nhẩy xổ lại. Tám nhà sư Thiếu Lâm chân không dừng bước chạy rất nhanh xoay quanh Uỷ Tôn giả. Tay họ không ngớt phát chiêu, nhưng chẳng cần nhìn xem chiêu đó có đánh trúng đối phương hay không. Cứ đánh một đòn rồi lại chạy đi. Tám nhà sư xen kẽ nhau phát chiêu , mười sáu tay chia làm tám phương đánh vào. Đây cũng là một thứ trận pháp mà các nhà sư đã luyện thành thuộc. Uỷ Tôn giả phòngthủ rất nghiêm mật một mình lão chọi với tám người mà trong lúc nhất thời chưa lộ vẻ gì thất bại. Sau mỗi lúc chiến đấu lão quay vào nhìn thạch kệ một cái. Bỗng nghe hai tiếng chát chát " vang lên. Một nhà sư Thiếu Lâm và Uỷ Tôn giả đều bị trúng một chưởng. Nhà sư Thiếu Lâmbị trúng chưởng nhảy vọt ra ngoài vòng chiến. Lập tức một nhà sư khácnhảy vào bổ xung ngaỵ Hai bên chiến đấu một lúc nữa, Uy Tôn giả bị trúng một cước vào đùi. Lão dang thẳng tay quay một vòng tròn bắt buộc các nhà sư Thiếu Lâm phải lùi lại hai bước. Uỷ Tôn giả la lên:
- Hãy dừng tay? Tám nhà sư Thiếu Lâm đều lùi lai hai bước. Uy Tôn giả nói tiếp :
- Bữa nay ta có một mình không địch lại số đông. Vậy ta đành nhượng bộ trả lại pho kinh sách cho các vị. Lão thò tay vào bọc để móc kinh sách. Trừng Tâm vẫy tay một cái. Tám nhà sư Thiếu Lâm lại tiến lên mấy bước và đứng cách Uỷ Tôngiả không đầy ba thước. Tám nhà sư đều vận khí thủ thế chờ đợi, hễ thấy y hành động trá nguy là lập tức thi triển tuyệt nghệ đồngthời đánh vào đối phương. Uỷ Tôn giả lờ đi coi như không trông thấy gì. Lão lấy kinh sách đưa ra. Trừng Quang đề tụ nội tức vào huyệt đan điền, ngấm ngầm vận động kình lực ra kháp toàn thân. Tay trái nhà sư đưa ba ngón lên thành công quyết để coi chừng nếu đối phương tấn công đột ngột, là lập tức điểm vào huyệt thương khúc trước ngựclão. Trừng Quang chuẩn bị công thủ một cách kín đáo rồi mới từ từ dưa tay mặt ra đón lấy kinh sách. Không ngờ Uỷ Tôn giả chẳng có hành động gì khác lạ, thẳng thắn trả lại kinh sách. Lão tủm tỉm cười nói :
- Trừng Quang đại sư ? Thập bát la hán chùa Thiếu Lâm danh tiếng lẫy lừng thiên hạ. Thế màbữa nay mười tám người bên các vị xúm lại đành một mình tạ Như thế còn vẻ vang gì nữa? Trừng Quang cất sách vào bọc, chắp tay đáp ; - Bần tăng cam bề đắc tội, nếu lấy một chọi một thì quần tăng chùa Thiếu Lâm địch lại Uỷ Tôn giả thế nào được ? Nhà sư vẫy tay một cái. Quần tăng lùi cả lại. Quần tăng vẫn sợ Uỷ Tôngiả bắt Vi Tiểu Bảo nên năm sáu vị đứng chắn trước mặt gã. Uỷ Tôn giả nói :
- Vi thí chủ. Bản Tôn giả có một việc thành tâm cầu khẩn, mong thí chủ ưng thuận. Vi Tiểu Bảo hỏi :
- Việc gì ? Uỷ Tôn giả đáp :
- Bản Tôn giả mời thí chủ lên chơi đảo Thần Long mấy bữa. Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi hỏi :
- Sao? Tôn giả mời tạihạ lên đảo Thần Long ư ? Nơi đó...
Uỷ Tôn giả ngắt lời :
- Kinh sách của thí chủ đã do Trừng Quang đại sư thu cất rồi chẳng con gì phải bận tâm. Tiểu thí chủ ra chơi đảo Thần Long thì bản giáo từ trên xuống dưới quyết dùng lễ thượng tân đối đãi với thí chủ. Tiểu thí chủ ra mặt Hồng giáo chủ rồi bản Tôn giả nhất định đưa tiểu thí chủ rời đảo một cách bình yên. Lão thấy Vi Tiểu Bảo bĩu môi ra chiều không tín nhiệm mình liền nói tiếp:
-Trừng Quang đại sư ? Xin đaisư làm chứng chọ Lời nói của bản Tôn giả có tin được chăng ? Trừng Quang cũng biết lão đầu đà này tuy hành động có vẻ tà mông nhưng cũng không phải là tay đại ác. Hai tên đầu đà một cao một gầy nói sao có vậy, nhà sư đã biết tiếng rồi, liền đáp :
- Uỷ Tôn giá vốnngười thủ tín , đó là một điều ai cũng công nhận.Nhưng Vi thí chủ bên mình còn có sứ mệnh trọng yếu, rằng y không được rảnh để để đến Thần Long đảo. Vi Tiểu Bảo nói theo :
- Đúng thế ? Tại hạ hiện đang có việc gấp, không rảnh đi theo Tôn giả. Sau này gặp dịp sẽ ra đảo Thần Long bái kiến Uỷ Tôn giả cùng Hồng giáo chủ. Uy Tôn giả vội chữa lại; - Phải nói là Hồng giáo chủ và tên thuộc hạ của lão nhân gia là Bạn Đầu đà (Đầu đà mập ú). Sở dĩ phải nói như vậy vì :
Một là trong thiên hạ không có một người nào được đặtlên trên lão nhân gia. Nếu nói tênngười khác trước rồi mới nhắc tới Hồng giáo chủ sau là một điều đại... đại bất kính. Vi Tiểu Bảo cười hỏi :
- Khi nói đến Hoàng Đế thì sao? Uỷ Tôn giả không nghĩ ngợi đáp liền :
- Dĩ nhiên phải nói Hồng giáo chủ trước rồi mới tới Hoàng Đế sau. Còn điều thứ hai là khi ở trướcgiáo chủ lão nhân gia, không được xưng hô"Tôn giả" hay chân nhân" gì gì hết, khắp dưới gầm trời này chi có Hồng giáo chủ là nhân vật tôn cao hơn cả. Vi Tiểu Bảo thè lưỡi ra nói :
- Hồng giáo chủ đã ghê gớm như vậy thì tại hạ chẳng bao giờ dám đến ra mắt lão nhân gia. Uỷ Tôn giả đáp ; - Tuy nhiên Hồng giáo chủ bụng dạ rất nhân từ, thương yêu quần chúng ra ơn cho khắp thiên hạ. Tiểu thí chủ là một vị thiếu niên anh hùng lại thong minh lanh lợi , hễ lãonhân gia thấy mặt nhất định đem lòng ái mộ ngaỵ Tiểu thí chủ mà đến Thần Long đảo thì lúc trở về phải lấy xe để tải đồ. Không chừng lão nhân gia cao hứng còn truyền thụ cho tiểu thí chủ mọt vài chiêu thức đủ tung hoành thiên hạ, suốt đời hưởng thụ không hết. Uỷ Tôn giá bằng một giong rất thành khẩn. vẻ thân thiết lộ ra ngoài mặt. Lúc trước lão coi Vi Tiểu Bảo không vào đâu mới dẫm chân lên đầu, nhưng lúc này một điều thí chủ hai điều thí chủ, lại còn ca tụng những gì thiếu niên anh hùng thanh minh lanh lợi...
Lão sợ Vi Tiểu Bảo nghe không rõ liền uốn cong tấm thân cao nghêu cúi xuống gần gã để nói cho rõ. Vi Tiểu Bảo nhớ lại những câu nói của Đào Hồng Anh, những điều mắt thấyvề cử chỉ của bọn Chương lão Tam ở trang gian Lại liên tưởng đếnhình dáng Hoàng Thái Hậu và Liễu Yến cùngngười cung nữ cải dạng nam trang, nên đối với Thần Long giáo có một ấn tượng chán ghét không bút nào tả xiết. Gã lại so sánh những nhân vật Thần Long giáo mà gã đã biết thì Uỷ Tôn giả tuy có mấy phần anh hùng khí khái hơn những người kia, nhưng lão lại ỷ mạnh sang đoạt kinh sách rồi xách gã đem lui đem tới hành hạ đủ điều. Bây giờ thấy Uỷ Tôn giả thay đổi thái độ một cách đột ngột mời gã đến Thần Long đảo làm tânkhách, gã cho là lão không phải làvì lòng tốt mời gã ra ngoài đó mà vì hành đông ám muội nào khác. Vi Tiểu Bảo ngẫm nghĩ hồi lâu rồi tự nhủ :
- Đây chẳng qua là vì hắn không địch nổi quần tăng chùa Thiếu Lâmnên mới chịu lún. Một khi các nhà sư bỏ đi rồi hắn lại giở thói hung hăng bá đạo thì còn ai kiềm chế được hắn? Vi Tiểu Bảo nghĩ vậy liền lắcđầu đáp :
- Tại hạ không đi đâu. Uỷ Tôn giả thấy Vi TiểuBảo không chịu đi , vẻ mặt buồn thiu. Lão từ từ đứng thẳng người lên đảo mắt ngó mười tám nhà sư Thiếu Lâm vây quanh lao rồi thủng thẳng hỏi :
- Tiểu thí chủ ? Võ công của bản Tôn giả so với mười tám vị đại hoà thượng thế nào? Vi Tiểu Bảo đáp :
- Hai bên đều cóchỗ sở trường. Uỷ Tôn giả tức giận hỏi:
- Sao lại đều có chỗ sở trường ? Nếu lấy một chọi một liệu họ có thắng được ta chăng '? Vi Tiểu Bảo đáp :
- Một chọi một thì Tôn giả có cơ thủ thắng, nhưng chọi mười tám thì nhất định Tôn giả phải thuạCó thế mới gọi là hai bên đều có chỗ sở trường. Bằng lấy một chọi một mà Tôn giả cũng thất bại thì còn sở trường cái đếch gì ? Bất quá chỉ có thân hình dài ngoằng là sở trường thôi. Uỷ Tôn giả tủm tỉm cườihỏi :
- Tiểu thí chủ đã gặp ai võ công cao cường như bản Tôn giả chưa? Vi Tiểu Bảo đáp :
- Dĩ nhiên là thấy rồi. Võ công của Tôn giả chỉ bất quá làkẻ hung hăng. Chẳng thiếu gì người bản lãnh còn cao hơn Tôn giả gấp mười tại hạ cũng đã gặp rồi. Uỷ Tôn giả tức quá sấn lên một bước vươn tay toan chụp Vi Tiểu Bảo. Bốn nhà sư Thiếu Lâm đứng chắn trước mặt gã vừa lên tiếng niệm phật vừa đưa tay ra cản lại. Uỷ Tôn giả lại hỏi :
- Ngươi bảo ai bản lãnh cao cường hơn tả Vi Tiểu Bảo buột miệng nói bừa. Bây giờ bị Uỷ Tôn giả hỏi vặn liền tắc họng vì chưa nghĩ ra được những ai có võ công cao thâm hơn Uỷ Tôn giả. Gã nhìn nhận võ công của sư phụ rất cao thâm nhưng chưa chắc thắng được Uỷ Tôn giả. Uỷ Tôn giả thấy Vi TiểuBảo không trả lời được, ra chiều đắc ý hỏi :
- Tiểu thí chủ không đưa được ra nhân vật nào võ công cao hơn ta phải chăng ? Vi Tiểu Bảo chợt động tâm cơ đáp :
- Sao lại không đưa ra được ? Có điều tại hạ không muốn nói vì e răng chỉ tổ làm cho Tôn giả sự mất mặt , chứng nhân vật ấy võ công cao thâmhơn Tôn giả nhiều lắm. Thứ nhất là Tổng đà chủ Trần Cận Nam ở Thiên Địa hội. Tại hạ đã được mắt thấy lão nhân gia cùng người tỷ đấu trong thành Bắc Kinh. Trần Tổng đà chúa hai tay chụp được bốn tên Đầu đà mỗi tên nặng dư hai trăm cân. lão nhân gia điểm hai chân xuống đất nhảy vọt qua tường thành. Tôn giả so với Tổng đà chúa còn kém xa lắm. Uỷ Tôn giả dặng hắng một tiếng. Lão cũng đã nghe tiếng Trần Cận Nam nhưng không thể tin y hai tay xách bốn người còn phi thân nhảy vọt qua tường thành được. Lão liền nói :
- Tiểu thí chủ đừng nói khoác. Vi Tiểu Bảo lại nói :
- Nhân vật thứ hai võ công cao cường là một vị Thiếu nhưng nhưng tha thướt ở Giang Nam. Gã nói tới đây liếc mắt nhìn Song Nhị Song Nhi xua tay lia lịa ra hiệu bảo gã đừng nói. Nhưng Vi Tiểu Bảo lại nói tiếp :
- Vị Thiếu nhưng nhưng này đã tỷ đấu vòi ba mươi sáu đạo sĩ phái Võ Đương vây quanh y bày thành cái gì... cái gì trận pháp...
Uỷ Tôn giả hỏi ngay :
- Những đạo nhân phái Võ Đương lập trận có sử kiếm hay tay không ? Vi Tiểu Bảo đáp :
- Có sử kiếm chứ. Uỷ Tôn giả nói :
- Nếu vậy thì là Chân Võ kiếm trận. Vi Tiểu Bảo đáp :
- Phải rồi ! Phải rồi ! Uỷ Tôn giả quả là người biết nhiều hiểu rộng nhận ngay ra Chân võ kiếm trận. Lúc ấy ba mươi sáu đạo nhân cầm bảo kiếm vây đánh Thiếu Nhưng Nhưngkia. Kiếm quang loang loáng dày đặc như bức tường tưởng như nước cũng chẳng chảy qua được. Thiếu Nhưng Nhưng tay trái bồng trẻ nít, tay phải không binh khí...
Uỷ Tôn giả lấy làm kỳ ngắt lời ; - Mụ tay trái bồng trẻnhỏ mà còn tỷ võ với các đạo sĩ phái Võ Dương được ư ? Vi Tiểu Bảo đáp :
- Cái đó có chi là lạ ? Thiếu Nhưng Nhưng bồng hai đứa nhỏ sinh đôi và đều là con trai béo mập...
Gã có ý khoa trương võ công của Thiếu nhưng nhưng ở Trang gia , cả số đứa nhỏ cũng tăng lên gấp đôi. Gã nói tiếp:
- Thiếu nhưng nhưng còn nựng con :
" Các con phải ngoan ngoãn ,đừng khóc. Hai con hãy coi má má diễn tuồng đây?" Y vừa nói vừa đoạthết bảo kiếm của ba mươi sáu đạo sĩ lại điểm trúng vào huyệt đạo cả bốn đối phương, khiến họ đều đứng trơnhư phỗng, không nhúc nhích được. Gã nói tiếp :
- Thiếu nhưng nhưng còn bồng con lại cho chúng vuốt râu lão đạo sĩ. Lão đạo sĩ tức quá trợn mắt lên nhìn thì hai đứa nhỏ thích quá đềunhoẻn miệng cười Phái Võ Đương đứng ngang hàng với phái Thiếu Lâm. cả hai phái đều có võ công đến hành ngàn năm. Vi Tiểu Bảo biết thế, gã thấy Uỷ Tôn giả không địch lại mười tám nhà sư Thiếu Lâm liền khoe Thiếu nhưng nhưng đả bại ba mươi sáu đạo sĩ phái Võ Đương như vậy ai mạnh ai yếu đã bày ra rồi khỏi cần phải nói. Uỷ Tôn giả nghe vậy ngây dại cả người, thở dài đáp :
- Trong thiên hạ còn có người võ công thần kỳ hơn cả Trần Cận Nam tay xách bốn người nhảy qua tường thành thì thật là hiếm lắm. Vi Tiểu Bảo khoác lác một hồi bịp Uỷ Tôn giả gã càng đắc ý nói :
- Chẳng dấu gì Tôn giả. Vị Thiếu nhưng nhưng đó là mẹ nuôi của tại hạ. Song Nhi lúc đầu nghe Vi Tiểu Bảo nói đến một vị Thiếu nhưng nhưng tha thướt tại Giang Nam đãtưởng là gã muốn trỏ vào Tam thiếu nhưng ở Trang gia , sau lại nghe gã nói vị Thiếu nhưng nhưng đó đẻ song thai và là mẹ nuôi gã, thị mới biết là người khác chứ không phải Tam thiếu nhưng. Thực tình Vi Tiểu Bảo đã bịa chuyện. Trên đời làm gì có vị Thiếu nhưng nhưng nào ghê gớm đèn thế Uy Tôn giả lại cho là chạc trong lòng kinh hãi hỏi :
- Y là mẹ nuôi của thí chủ ư ? Y ở họ gì ? Trong võ lâm có nhân vật lợi hại như vậy mà bổn Tôn giả chưa từng nghe ai nói tới? Vi Tiểu Bảo cười dáp :
- Những nhân vật lợi hại trong võ lâm lấy đấu mà đong cũng không hết được Tỷ như cô vợ của tại hạđây...
Gã trỏ vào Songnhi nói tiếp :
- Đại sư coi nàng bé nhỏ thướt tha như vậy ai ngờ nàng cũng là tay giỏi võ ? Song Nhi thẹn quá mặt đỏ bừng lên, cãi :
- Không... không phải đâu. Vi thiếu gia đừng nói quanh nữa ! Uỷ Tôn giả đã mắt thấy Song Nhi thi triển võ công. Thị bất quá là một vị tiểu cô nương mà thân thủ cao cường đến trình độ không ngờ. Ai chưa mục kích, thật khó lòng tin được. Lão gật đầu nói:
-Thí chủ nói phải lắm. Thí chủ không chịu đến chơi đảo Thần Long bản Tôn giả cũng chẳng làm thếnào được. Mời các vị lên đường. Vi Tiểu Bảo nói :
- Mời đại sư thượng lộ trước đỉ Gã nói câu này tựa hồ như người lịch sự mà thực ra gã có ý mong cho Uỷ Tôn giả đi trước để gã biết chừng. Lão mà đi về hướng Đông thì gã đi theo hướng Tây. Lão ngược lên phía Bắc là gã xuôi xuống phía Nam. Mục đích của gã là mong sao dọc đường không chạm trán lão, gã mới yên tâm. Uỷ Tôn giả lắc đầu đáp :
- Mời thí chủ lên đường trước. Bản Tôn giả còn ở lại sao lục bài văn bia này. Vi Tiểu Bảo cười thầm trong bụng :
- Mình bịa chuyện trờiơi đất hỡi không ngờ gạt được lão, lại khiến lão tinlà thực. Mười tám nhà sưThiếu Lâm cùng bọn Vi Tiểu Bảo xuống núi Cẩm Túrồi Trừng Tâm lấy kinh sách giao trả cho Vi Tiểu Bảo và hỏi gã :
- Phải chăng thí chủ trở về Bắc Kinh ? Vi Tiểu Bảo đáp :
- Đúng thế. Trừng Tâm nói:
- Bọn bần tăng vâng lờiNgọc Lâm đại sư hộ tống thí chủ về Bắc kinh cho được vô sự Vi Tiểu Bảo cả mừng nói :
- Vậy thì hay lắm ! Tại hạ chỉ lo lão đầu đà kia chưa chịu bỏ qua còn tìm đến rắc rối. nếu được các vị cùng đi thì không có gì đángngại nữa. Nhưng tại hạ chưa hiểu có aibảo vệ cho Hành Si đại sư không ? Trừng Tâm đáp :
- Thí chủ cứ yênlòng. Ngọc Lâm đại sư đã sắp đặt đâu vàođấy rồi. Bây giờ Vi Tiểu Bảo mớiđem lòng kính phục Ngọc Lâm lão hoà thượng. Gã không ngờ nhà sư già chỉ nhắm mắt nhập định tựa hồ trời long đất lở cũng chẳng hỏi gì đến mà thực ra lão ngấm ngầm bố trí mọi việc rất chu đáo. Vi Tiểu Bảo được Thập bát la hán chùa Thiếu Lâm hộ tống, dọc đường chẳmg có chuyện gì nguy hiểm. Uỷ Tôn giả dĩ nhiên không xuất hiện mà cả những nhân vật võ lâm khác cũng chẳng trạm trán một ai. Hôm về tới ngoàithành Bắc Kinh, mười tám nhà sư Thiếu Lâm cùngVi Tiểu Bảo thi lễ từ biệt, Trừng Tâm nói :
- Nay thíchủ đã tới kinh sư, bọn lão tăng xin cáo biệt về chùa.
Vi Tiểu Bảo đáp :
- Chúng vị đại hoà thượng ! Các vị đã vì tại hạ mà phải chịu một phen tâm khó hiện tại hạ cảm kích vô cùng ! Xin các vị nhận một lạy này của tạihạ để tỏ chút lòng tri ân. Gã nói rồi quì xuống dập đầu. Trừng Tâm vội đỡ lấy gã không để quì xuống. Lão nói :
- Dọc đường bọn lão tăng đã được thí chủ tiếp đãi một cách rất chu đáo. Bọn lão tăng đi từ SơnTây tới Bắc kinh ung dung như một cuộc du sơn ngoạn thuỷ, có chi đáng gọi là tâm khổ ? Nguyên Vi Tiểu Bảo bên mình dắt theo tiền bạc xài không hết. Đoàn người ở Ngũ Đài Sơn xuống núi rồi liền thuê mười chín cỗ xe lớn,Vi Tiểu Bảo cùng Song Nhi ngồi một xe. mười tám nhà sư Thiếu Lâm mỗi vị một xe. Vi Tiểu Bảo lại sai bọn Vu Bát cưỡi khoái mã chạy trước để tìm những nơi nghỉ chân hoặc quán trọ. Bọn này vừa thăm đườngtrước vừa chuẩn bị trà thơm, đồ điểm tâm cơm chay và mướn phòng nhất nhất việc gì cũng rất chu đáo. Đi tới địa phương nào Vi Tiểu Bảo cũng vung vãi tiền bạc thưởng cho khách điếm cùng tiểu nhị khiến bọn chúng coi mười tám nhà sư Thiếu Lâm như các vị thiên thần Bồ Tát, hầu hạ cực kỳ cung kính mười tám vị hoà thượng quen mùi khổ hạnh, tuy chẳng ham muốn gì những cách ăn xài phong lưu nhưng thấy Vi Tiểu Bảo đối đãi với mình bằng một dạ chí thành rất lấy làm vừa lòng. Vi Tiểu Bảo vốn là mộtđứa nhỏ miệng mồm lém lảu, những lời gã nói tuy không tự đáy lòng mà ra, nhưng cũng làm cho mọi người vui vẻ. Bản tính gã thích kết bạn là chuyện đúng sự thực. Dọc đường Vi Tiểu Bảo trò chuyện với các nhà sư rất tương đắc bây giờ nói đến chuyện phân ly, lòng gã như se lại, bất giác hai hàng lệ tuôn rơi. Trừng Tâm nói :
- Phúc đức ? Thật là phúc đức ? Hà tất tiểu thí chủ phải buồn rầu? Nếu chúng ta còn có thiện duyên thi rồi đây sẽ có ngày mời thí chủ lên chùa Thiếu Lâm tương hội. Vi Tiểu Bảo nghẹn ngàođáp :
- Tại hạ nhất định có dịp lên vấn an các vị. Trừng Tâm nói :
- Bây giờ đến lúc chia tay thí chủ thứ cho lão tăng nói thẳng câu này :
Dường như trong người thí chủ trúng phải chất kỳ độc. Lão tăng đã ngấm ngầm thử tìm cách hoá giải mà không thấy công hiệu, chẳng hiểu vì duyên cớ Vi Tiểu Bảo đã bị Hải Đại Phú hạ độc, trong bụng thỉnh thoảng lại nổi cơn đau. Những ngày gần đây càng đau dữ dội, có điều chỉ đau một lúc rồi lại hết ngaỵ Sau khi trúng độc gã lại bị chưởng của Hoàng thái hậu làm cho chứng nội thương thêm trầm trọng.May ở chỗ gã còn nhỏ tuổi chẳng biết trọng khinh không hay nặng nhẹ. Hơnnữa gã tính tình khoáng đạt chẳng để tâmmột việc gì nên gãvẫn không lo buồn. Bây giờ nghe Trừng Tâm nói vậy không khỏi trong lòng uất ức bất giáctuôn rơi hai hàng lệ đáp :
Dây là hai nhân vật đại ác đã làm hại tiểu tử , một người hạ độc, một người đả thương nên nông nỗi này. Trừng Tâm trầm lặng mộtlúc rồi nói :
- Từ nay tiểu thí chủ nên làm nhiều điều thiện, hoặc giả có thể biến điều dữ thành điều hànhđồng thời trị thương khỏi bệnh. Trường hợp mà tiểu thí chủ không chữa khỏi được thì lên chùa Thiếu Lâm Lão tăng sẽ hết sức tìm cách diều trị chọ Vi Tiểu Bảo mừng rỡ lại quì xuống dập đầu :
- Trừng Tâm vội đỡ gã dậy rồi cùng quần tăng từ biệt gã lên đường. Song Nhi nghe câu chuyện đối đáp giữa Trừng Tâm hoà thượng và Vi Tiểu Bảo, thì bồn chồn trong dạ vội hỏi :
- Thiếu gia ! ở trong mình thiếu gia trúng độc và bị thương có đau nặng không ? chắc là thiếu gia khó chịu lắm ? Thị chờ hồi lâu không thấy Vi Tiểu Bảo trả lời bất giác xụt xùi lệ sạ Vi Tiểu Bảo cười đáp :
- Ô hay ! làm sao mà cô khóc ? ta chẳng đau đớn chi hết và cũngchẳng khó chịu chút nào. Gã đưa tay áo lên lau nước mắt cho thị. Song Nhi đỏ mặt lên dịudàng nói :
- Thiếu giả Mấy bữa nữa chúng ta lên chùa Thiếu Lâm xin đại hoà thượng trị thương cho thiếu gia. Vi Tiểu Bảo đáp :
- Phải lắm ! Vị tiểu hoà thượng pháp hiệu Trừng Thông nói chuyện rất hợp ý tạ Ta cũng định lên chơi với y một thời gian. Trong Thập bát la hán chùa Thiếu Lâm, Trừng Thông là nhà sư trẻ nhất, y mới hai mươi bốn tuổi nhưng tư chất thông tuệ khác thường mà lại siêng năng cần mẫn. Võ công của nhà sư này đã tới trình độ trác tuyệt nên được liệt vào hàng Thập bát la hán. Vi Tiểu Bảo rất hợp tính với Trừng Thông. Đoàn người tiến vào thành Bắc Kinh. Song Nhi thấy cảnh tượng trong thành cực kỳ xa hoa, thị ngạc nhiên trợn mắt há miệng. Vi Tiểu Bảo tìm vào Như Qui khách sạn ở cửa Tây. Gã mướn một gian phòng thượng hạng địnhđể an trí Song Nhi , sáng mai sẽ vào ra mắt Vua Khang Hy tâu rõ mọi việc. Tối hôm ấy Vi Tiểu Bảo đưa Song Nhi vào phòng rồi bảo thị cài then cửa lại. Ban ngày đã mua đủ đồ cần dùng, bây giờ gã lấy vải dầu bọc Tứ thập nhị chương kinh cẩn thận lại từng quyển đặt vào trong một chiếc hộp gỗ. Xung quanh vải bọc lại rắc vôi bột cho khỏi ẩm ướt. Vi Tiểu Bảo kéo cái bàn ra chỗ khác rồi dùng mũi trủy thủ khoét tường thành một lỗ hổng. Lưỡi truy thủ chặt sắt như cắt bùn, nên khoét tường lấy mấy viên gạch ra chẳng khó khăn gì Vi Tiểu Bảo cất cái hộp gỗ vào lỗ hổng, rồi chặt một miếng gạch đặt vào che kín hộp đi. Gã lại hoà vôi với nước cho tan ra để gắn khe những viên gạch. Chỗ hổng tường dấu hộp gỗ ở gầm bàn, sau khi vôi khô rồi, ai không cố ý tìm tòi quyết không phát giác ra được. Vi Tiểu Bảo giấu kín song kéo cái bàn lại như cũ. Gã thở phào một cái nghĩ thầm:
- Tám pho kinh sách ta lấy được bẩy, chỉ tìm được pho tối hậu là đủ và có thể đi tìm kho bảo tàng của người Mãn Châu. Gã nghĩ tới chuyện lừagạt Vua Khang Hy, trong lòng cũng hơi hối hận. Nhưng sau gã tự nhủ :
- Nếu ta không nhọc lòng đưa ra một thiên hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt Uỷ T ôn giả thì bộ kinh sách này cũng lọt vào tay hắn rồi , như vậy đây có thể coi như ta đoạt của Uỷ tôn giả , chứ chẳng phải lấy của Hoàng gia. Gã nghĩ vậy rồi không hối hận nữa. Vi Tiểu Bảo đứng lên rút then mở cửa đột nhiên bụng nổi cơn đau dữ dội tựa hồ như bị dao cắt ruột. Gã đau đến đỗi muốn mắng thầm một câu "Lão con rùa" , "Mụ điếm già" cũng không được. Sáng sớm hôm sauVi Tiểu Bảo bảo Vu Bát đi mướn xe , muốn đưa cả Song Nhi ra khỏi kháchsạn cùng thị ăn một bữa điểm tâm ngon lành để thị mở rộng thêm tầm mắt. Sau đó sẽ đi mua một bộ áo mũ thái giám mặc vào đê tiến cung. Việc mua áo mũ thái giám ở ngoài thành là chuyện rất khó khăn. Vi Tiểu Bảo đã định không mua được áo mũ thái giám thì mặc sắc phục thị vệ. Gã còn định làm một chiếc áo choàng màu vàng khoác bên ngoài để vào cung cho oai phonglẫm liệt. Gã lẩm bẩm :
- Ta ăn mặc oai phong vào cung khiến bọn thị vệ , thái giám ngó thấy phải trợn mắt há miệng há chẳng thú lắm ư ? Ta làm ngự tiền thị vệ phó tổng quản do dực Hoàng thượng phong cho, đâu phải chuyện giả dối. Gã nghĩ tới đây lòng khoan khoái tự nhủ :
- Vậy ta cứ thế. Hà tất phải làm một tên thái giám tầm thường. Lão gia khoác áo choàng bằng lụa vàng để tiến cung tất bọn chúng phải lác mắt. Gã cùng Song Nhi lên xe lừa rồi uốn cong lưỡi lại nói loàn giọng kinhthành rồi bảo phu xe:
- Trước tiên đưa chúng ta đến khôi tinh quán tại Tây Đan , ở đó có mì sào dòn và thịt cừunướng mình ăn tan một bữa cũng haỵ Tên phu xe cung kính đáp :
- Dạ ! Vu Bát ngồi thẳng người bên cạnh tên phu xe, hắn nức nở khen:
- Chà ? Đến cỗ xe lừa trong kinh thành cũng khác hẳn bên ngoài.Con lữa này mắt to mà đen láy, khắp tỉnh Sơn Tây không tìm đau lấy được một con như vậy. Vi Tiểu Bảo khác nào chàng sĩ tử mới thi đỗ trạng nguyên mặc áo gấm về làng. Trong lòng gã khoan khoái kể sao cho xiết ? Xe đi một lúc chợt ra tới cửa thành. Vi Tiểu Bảo ngạc nhiên hỏi :
- Ô hay ! Đến Tây Đan sao lại ra ngoài thành ? Xa phu đáp :
- Dạ ? Con lừa này có tính quật cường. Mỗi khi tới cổng thành, nó nhất định chạy quanh một vòng. Vi Tiểu Bảo và Song Nhi đều phải phì cười. Vu Bát nói :
- Con lừa ở chốn kinh thành cũng có tính cách như ông quan. Nhưng cỗ xe ra khỏi thành rồi chạy thẳng về phía bắc đến hơn một dặm vẫn không quay trở lại. Vi Tiểu Bảo biết là có chuyện rắc rối liền quát hỏi :
- Xa phủ Ngươi muốn giở trò gì dây ! Quay lại cho mau. Tên phu xe vâng dạ luôn miệng rồi quát bảo con lừa :
- Đắc nhỉ Đắc nhi !Quay lại? Đắc nhỉ Đắc nhi ! Quay về thôi. Gã cầm roi quất loạn lên. Con lừa vẫn ra sức chạy về phía bắc mỗi lúc một mau hơn. Phu xa ngoác miệng ra mắng chửi :
- Tổ bà con lừa thối tha này? Ta báo mi quay lại kia mà ? Đắc nhi ! Đắc nhi ! Đứng lại ! Đứng lại? Con lừa phải gió này sao không nghe lời? Gã càng la, conlừa càng chạy gấp không chịu dừng lại...
Giữa lúc ấy tiếng vó ngựa vang lên. Hai người kỵ mã từ hai bên lướt tới đi bên cạnh xe lừa là hai hán tử thân thể cao lớn. Vi Tiểu Bảo khẽ bảo Song Nhi :
- Động thủ đi ! Song Nhi nhoai mình vềphía trước phóng chỉ điểm ra trúng vào lưng gãphu xẹGã phu xe láo đảo người đi một cái rồi té xuống. Gã rú lên một tiếng vì gã bị con ngựa đi bên xéo trúng lên mình. Hán tử cưỡi trênlưng ngựa tung mình vọt lên ngồi vào chỗ xa phụ Song Nhi lại phóng chỉđiểm tới. Võ công gã này không phải tầmthường. Gã xoay mình chụp cổ tay Song Nhị Song nhi xoay tay phóng chưởng đánh vào trước mặt gã. Hán tử luồn tay trái ra gạt phát chưởng của thị. Tay mặt gã chụp vào đầuvai thị. Hai người trên xe lừa khó bề xoay xở,chỉ ra chiêu đánh nhau nhanh như điện chớp. Trong nháy mắt hai bên đã trao đổi tám chín chiêu. Con lừa vẫn tiếp tục lao về phía trước. Người kỵ mã mé tả la lên :
- Làm sao ! Cácngươi giỡn nhau ư ? " Binh" một tiếng ? Hán tử trên xe bị Song Nhi phóng chưởng đánh trúng ngực hất tung ra ngoài. Hán tử kia liên vun roi đánh tới. Song Nhi vươn tay chụp được đầu roi tiện tay giựt mạnh một cái. Con lừa đang chay như bay về phía trước. Hán tử bị giựt mạnh ngã ngựa vọi buông roi ra miệng thét be bẹ Song Nhi cầm lấy giây cương đưa vào tay Vu Bát nói :
- Ngươi lên ngồi ruổi xe đi. Vu Bát đáp :
- Tại ha... tại hạ... không biết ruổi xe. Vi Tiểu Bảo nhảy ra ngồi chỗ dong xe, cầm lấy dây cương. Tuy gã không biết ruổi xe nhưng nghĩ rằng việc này chẳng co gì khó khăn, liền bắt chước tên phu xe gọi mấy tiếng "Đắc nhi ! Đắc nhỉ Rồi tay trái gã thả lỏng dây cương, tay phải kéo riết lại, bắt lừa quay đầu cung như cưỡi ngựa. Quả nhiên con lừa quay đầu lại ngay chứ có quật cường gì đâu? Lại nghe tiếng vó ngựadồn dập. Mười mấy người ky mã đuổi tới nơi. Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi bắt lừa cho chạy ra lối khác. Bọn ky mã cũng bắt ngựa rượt theo rất gấp. Ngựa chay nhanh hơn lừa kéo xe. chỉ trong khoảnh khắc bọnkỵ mã đã bao vây cỗ xe lừa vào giữa. Vi Tiểu Bảo thấy bọn hán tử cưỡi ngựa này đều đeo binh khí liền lớn tiếng hỏi:
- Giữa ban ngày ban mặt mà các ngươi dám cướp đường ở ngay chân thành ư ? Một tên hán tử cười đáp :
- Bọn tại hạ là sứ giảmời khách chứ không phải cường đạo. Vi công tử ! Gia chủ mời công tử đi uống rượu. Vi Tiểu Bảo sửng sốt hỏi :
- Chủ nhân các vị là ai? Hán tử đáp :
- Công tử tới nơi sẽ rõ, nếu tệ chủ nhân chẳng phải là bạn hữu với công tử khi nào lại mời công tử đến uống rượu? Vi Tiểu Bảo thấy cử chỉ của bọn người này ra chiều bí hiểm quyết không phải vì lòng tửtế mời khách đãi rượu gã liền nói :
- Các vị không nói rõ tên quí chủ nhân thì không phải thực lòng mời khách. Tránh đường cho bọn tađi. Một tên đại hán khác cười nói :
- Tránh đường thì tránh đường chứ sao? Gã vung đao chém xuống đầu lừa. Con lừa chết ngay ngã lăn xuống đất, nó kéo đổ cả xe. Vi Tiểu Bảo và Song phi vội nhảy xuống đất. Song Nhi động thủ nhanh như gió. Địch nhân cưỡi trên lưng ngựa người thị thấp quá không đánh tới địch nhân được. Thị liền vung chỉ điểm lia lịa không làm mù mắt ngựathì cũng điểm trúng vào huyệt đạo trên đùiđịch nhân. Chỉ trong khoảnh khắc tiếng người la lẫn với tiếng ngựa thét làm rum cả một vùng. Nơi đây cách thành Bắc Kinh chưa mấy xạ Trên đường rất nhiều người qua lại. Khách đi đường nhìn thấy cảnh này diễn ra đều đứng đăng xa mà ngó chứ không dám lại gần. Mấy tên hán tử tụt xuống ngựa vung đao nhẩy xổ lại chém Song Nhị Song Nhi thân thủ cực kỳ linh hoạt, vung múa tay chân đấm bên này đá bên kia. Chỉ trong khoảnh khắc thị đã đánh ngã bảy ,tám tên đại hán tử. Còn bốn , năm tên chỉ biết đứng ngơ ngác nhìn nhau , không biết làm thế nào? Bỗng nghe tiếng bánh xe chạy lọc cọc. Một cổ xe nhỏ đang lao nhanh tới. Trong xe có tiếng đàn bà nói :
- Đừng động thủ nữa ! Người nhà cả đây mà !
Vi Tiểu Bảo vừa nghe thanh âm đã nức lòng hởi dạ , buột miệng reo lên :
- Trời ơi? Hiền thê đã đến đón tạ Song Nhi đang cùng bọnhán tử chiến đấu liền dừng tay lại. Mặt thị lộ vẻ kinh nghị Thị không ngờ vị tiểu thiếu gia này đã lấy vợ rồi. Thời bấy giờ tục tảo hôn rất thịnh hành , con trai mười bốn , mười năm lấy vợ là sự thường. NhưngSong Nhi sở dĩ ngạc nhiên là vì Vi Tiểu Bảo chưa hề nói cho thị nghe gã đã lấy vợ. Cỗ xe nhỏ chay tới. Một ngườitrong xe nhảy vọt ra, chính là Phương Di. Vi Tiểu Bảo vui mừng hớn hở chạy lại đón. Gã nắm lấy tay nàng hỏi:
- Hảo tỷ tỷ ? Tiểu đệ nhớ tỷ tỷ muốn chết. Tỷ tỷ đi đâu vậy? Phương Di mỉm cười hỏi lại :
- Chuyện này thủng thẳng rồi sẽ nói. Tại sao lại xảy cuộc đánh lộn ? Nàng ngó thấy dưới đất người năm la liệt. Máu lừa chảy lênh láng, lại càng kinh ngạc hơn. Một tên hán tử khom lưng nói :
- Phương cô nương ? Bọntiểu nhân đi mời công tử đến xơi rượu chắc như vậy không đủ lễ phép thành ra đắc tội với công tử. Bây giờ Phương cô nương thân hành đến mời là hay lắm ! Phương Di lấy làm kỳ hỏi :
- Lặng người này đều do đệ đệ đánh ngã đấy ư ? Không ngờ võ công của đệ đệ lại tiến bộ đến thế ? Vi Tiểu Bảo đáp :
- Dù võ công của tiểu đệ có tiến bộ nhanh đến đâu cũng chẳng thể nào nhanh thế được. Đólà Song Nhi cô nương vì bảo vệ cho tiêu đệ màphải thi triển một chút bản lãnh. Phương Di đưa mắt ngó thấy thị chỉ là một cô gái bé nhỏ chi chừng mười ba, mười bốn tuổi, dáng điệu thướt tha, lả lướt và tính tình nhút nhát, nàng không tin võ công thị đã cao minh đến trình độ này liền hỏi :
- Qúy tánh muộimuội là gì ? Khi ở nhà họ Trang nàng chưa thấy mặt Song Nhi , nên hai người không quen biết nhau. Song Nhi tiến lại một bước quì xuống dập đầu nói :
- Tỳ tử là Song Nhi xin bái kiến Thiếu nhưng nhưng. Vi Tiểu Bảo cười ha hả. Phương Di thẹn quá mặtđỏ bừng lên vội nghiêng mình né tránh ấpúng hỏi :
- Sao cô nương lại xưnghô....như vậy?... Ta....ta không phải là...
Song Nhi đứng dậy đáp :
- Thiếu gia đã bảo :
cô nương là phu nhân của ỵ Tỳ nữ hầu hạ thiếu gia , dĩ nhiên phải kêu cô bằng thiếu nhưng nhưng. Phương Di nguýt Vi Tiểu Bảo một cái rồi nói :
- Y có tính haymở miệng nói quanh cô đừng tin ỵ Cô hầu hạ y bao lâu rồi. Chẳng lẽ cô còn chưa biết tánh y hay sao? Ta là Phương cô nương. Ta giới thiệu cho cô hay vậy cô cứ thế mà gọi. Song Nhi mỉm cười đáp :
- Bây giờ tiểu tỳ chưa xưng hô với Phương cô nương như vậy, nhưng rồi đây sẽ xưng hô như thế. Phương Di lại đỏ mặt lên ngập ngừng :
- Ngày sau cô kêu ta bằng...
Nàng cảm thấy câu này nói ra không ổn nên đến chữ cuối cùng liền dừng lại không nói nữa. Song Nhi liếc mắt nhìnVi Tiểu Bảo , thấy bộ mặt gã nhơn nhơn đắc ý, đột nhiên thị đỏ mặt lên vì thị chợt nhớ tới lúc còn ở trên Ngũ Đài Sơn gã đã bảo thị là vợ gã trước mặt Uỷ tôn giả. Bây giờ mới hiểu Vi Tiểu Bảo tính thích khôi hài hễ thấycô nào nhỏ tuổi xinh đẹp là gã kêu bằngvợ. Vi Tiểu Bảo lại cười hỏi :
- Còn cô vợ nhỏ này nữa thì sao? Song Nhi không thấy thếlàm lạ nữa, đứng lặng yên. Phương Di lại nguýt gã trách móc :
- Chia tay đã bấy lâu bây giờ gặp mặt... chứng nào vẫn tật ấy, ăn nói toàn chuyện bài bây, chẳng đứng đắn chút nào. Nàng liền bảo bọn hán tử thu xếp lên đường. Bọn hán tử bị điểm huyệt không nhúc nhích được. Song Nhi liền giải khai huyệt đạo cho chúng. Vi Tiểu Bảo cười nói :
- Nếu tiểu đệ biết sớm là tỷ tỷ mời đi uống rượu thì đã hận mình không mọc được thêm hai cánh để bay ngay tới nơi. Phương Di nguýt gã nói :
- Ngươi quyên ta rồi dĩnhiên không nghĩ đến là ta mời ngươi. Vi Tiểu Bảo trong lòngvui sướng đáp :
- Tiểu đệ quyên tỷ tỷ thế nào được ? có lệnh tỷ tỷ gọi thì đừng có nói là đi uống rượu mà làđi ăn phân ngựa, uống thuốc độc, tiểu đệ cũng lật đật đi ngay không chần chờ mộtkhắc nào. Phương Di nhìn gã bằng cặp mắt trong sáng hỏi :
- Ngươi nói dễ nghe quá ! Ta mời ngươi đến chân trời góc biển uống thuốc độc thì sao? Vi Tiểu Bảo thấy vẻ nàng tựa như cười mà không phải cười gã cung toàn thân ấm áp, vui vẻ đáp :
- Đừng nói đến chân trời góc biển, tỷ tỷ bảo đệ xông vào rừng đao hay nháy xuống vạc dầu, tiểu đệ cũng xông liền. Phương Di nói :
- Hay lắm ? Bậc đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, cái gì gì nan truỵ Câu này nàng đã bắt trước Vi Tiểu Bảo, vì gã học lỏm rồi không nhớ hết nên Phương Di nhại lại. Vi Tiểu Báo vỗ ngực nói theo :
- Dại trượng phu nhất ngô ký xuất cái gì gì nan truỵ Rồi hai người cùng cười ồ. Phương Di sai thủ hạ dắt ngựađến cho Vi Tiểu Bảo cưỡi. Nàng nhường cỗ xe nhỏ cho Song Nhi lênngồi. Còn nàng cùng cưỡi ngựa sóng vai với Vi Tiểu Bảo mà đi. Hai người thả ngựa đi bước một dưới ánh triệu dương mát mẻ. Bọn hán tử theo sau. Phương Di hỏi :
- Bản lãnh đệ đệ giỏi quá rồi? Làm thế nào mà thu được tên tiểu nha đầu võ công khá lắm ? Vi Tiểu Bảo cười đáp :
- Tiểu đệ có tài cán gì đâu? Đó là thị cam tâm tình nguyện đi theo tiểu đệ Phương Di ngoài mặt tươi cười, nghĩ thầm trong bụng:
Gã này tuy nhỏ tuổi nhưng là người tài hoa mà bên mình lạithừa tiền bạc xài không hết. Chắc gã vung tiền mua con nha đầu này nhưng sao thị lại là tay võ nghệ cao cường thì mình khó mà hiểu được. Vi Tiểu Bảo chợt nhớ tới bọn Từ Thiên Xuyên, Mộc Kiếm Bình, liền hỏi :
- Khi ở trong ngôi nhà ma tỷ tỷ bị toán người của Thần Long giáo bắt giữa về sau làm sao thoát hiểm được ? Phải chăng Tam thiếu nhưng nhưng nhà họ Trang đã cứu rả Phương Di lấy làm kỳ hỏi lại :
- Tam thiếu nhưng nhà họ Trang là ai? Vi Tiểu Bảo đáp :
- Bà chủ nhân toà trang viện đó. Phương Di lắc đầu hỏi :
- Y là trang chủ ư ? Thuỷ chung bọn ta không gặp ỵ Những người ở Thần Long giáo chỉ muốn kiếm đệ đệ bọn họ không có ác ý gì với ngươi cả. Chương lão Tam tìm không thấy ngươi rồi thả chúng ta ra. Bọn tiểu quận chúa, Từ lão gia còn đi sau, lát nữa họ sẽ tới đây. Phương Di quay lại nhìn thăng vào mặt Vi Tiểu Bảo băng cặp mắt sâu thẳm dường như để soi xét đầu óc gã. Nàng bỗng ra điều trách móc :
- Trong lòng ngươi chỉnhớ mong tiểu quận chúa, mới gặp ta một lúc mà đã hỏi tới y bảy tám lần. Vi Tiểu Bảo cười đáp :
Tiểu đệ mới hỏi lần đầu mà bảo bảy tám lần. Tỷ tỷ nói vậy là oan cho tiểu đệ. Giả tỷ mà tiểu đệgặp y mà chưa thấy mặt tỷ tỷ thì tiểu đệ phải hỏi bảy tám chục lần rồi. Phương Di mỉm cười nói:
- Dù ngươi có mười cái miệng cũng chẳng thể hỏi một lúc bảy tám chục lần. Nhưng một cái miệng của ngươi còn lém lảu hơn mười cái miệng khác. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng bao lâu đã được hơn mười dặm. Đoàn người vẫn tiến về phía Đông. Vi Tiểu Bảo lại hỏi :
Gần đến nơi chưa? Phương Di hờn mát đáp :
- Còn xa lắm ? Ngươi nhớ tiểu quận chúa cũng chẳng cần phải nóng nảy như vậy? Ta mà biết thế này thì để y đi đón ngươi hay hơn để ngươi khỏi nóng lòng sốt ruột. Vi Tiểu Bảo thè lưỡi ra nói :
- Từ giờ tiểu đệ không hỏi câu nào nữa là xong. Phương Di nói :
- Cái miệng ngươi không hỏi nhưng trong dạ ngươi bồn chồn càng khiến cho người ta lộn ruột. Phương Di tựa hồ ăn phải dấm chuạ Vi Tiểu Bảo càng cao hứng cười nói :
-Nếu trong lòng tiểu đệ mà nóng nảy chút nào thì tiểu đệ không là chồng tỷ tỷ mà chỉ đáng là con tỷ tỷ. Phương Di bật lên tiếngcười khúc khích nói :
- Ngoan lắm ? Ngươi là...
Nàng toan nói ngươi là đứa con ngoan ngoãn nhưng nàng chợt nhớ ra nói như vậy không ổn bất giác đờ mặt lên rồi dừng lại. Phương Di tuy là một vị cô nương nhỏ tuổi thường nói đùa với Vi Tiểu Bảo, nhưng kêu gã bằng dứa con ngoan ngoãn thì bất nhã quá. Đoàn người đi đến trưa vào toà thị trấn nhỏ ăn uống xong lại tiếp tục đi về hướng Đông. Vi Tiểu Bảo tuy nóng lòng muốn hỏi đi tới đâu nhưng lại không dám. Gã thấy mình rời Bắc Kinhmỗi lúc một xa , biết rằng bữa nay khó lòng quay lại hoàng cung để vào bệ kiến Vua Khang Hy được. Gã tự nhủ :
- Tiểu Huyền Tử không gia hạn cho ta bao giờ phải về phục mạng dù ta có nấn ná ở Ngũ Đài Sơn một thời gian, hoặc ta bị Uỷ tôn giả bắt rồi chưa buông tha thì vềcung chậm mấy ngày cũng chẳng hề gì. Dọc đương gã cùng Phương Di chỉ nói chuyện phiếm chăng liên quan gì đến ai. Hồi ở trong cung tuy cùng một phòng, nhưng có Mộc Kiếm Bình Phương Di còn giữ giá lầmlì ít nói. Bây giờ sóng vai lỏng buôngtay khấu, nàng cười nói tự nhiên ra chiều vui vẻ. Bọn hán tử cũng biết điều, thấy chàng và nàng ra vẻ thân mật liền đi saumột quãng xa xạ Vi Tiểu Bảo mối tình chớm nở. Lúc ở Hoàng cung gã kêu Phương Di bằng "vợ" thì trong mười phần thì có sáu phần là nói đùa ba phần là giọng khinh bạc, chỉ có một phần phảng phất chút tình nam nữ. Bữa nay từ biệt lâu ngày trùng hội, gã thấy Phương Di lúc hờn mát, lúc nỉ non tình tự, lúc cười ruồi càng thêm ve mặnmà, thì không khỏi động tình. Gã thấy nàngcưỡi ngựa đã nửa ngày, hai má đỏ hồng coi càng xinh đệp khả ái bất giác gãngẩn người ra nhìn. Phương Di mỉm cười hỏi :
- Ngươi làm gì mà ngẩn người ra thế ? Vi Tiểu Bảo ấp úng đáp :
- Hảo tỷ tỷ... tỷ tỷ thật là đẹp. tiểu đệ... muốn... tiểu đệ muốn...
Phương Di hỏi :
- Ngươi muốn sao? Vi Tiểu Bảo đáp :
- Tiểu đệ nói ra tỷ tỷđừng nổi nóng nhé. Phương Di nói :
- Ngươi nói dừng đắn thì ta không nổi nóng , nhưng nói tầm bậy tất nhiên ta phải nổi nóng. Ngươi muốn sao? Vi Tiểu Bảo đáp :
- Tiểu đê... nếu quả được... là chồng tỷ tỷ thì... sung sướng quá. Phương Di nguýt gã một cái rồi nặng mặt quay đi chỗ khác. Vi Tiểu Bảo hốt hoảng hỏi :
- Hảo tỷ tỷ ? tỷ tỷ nổi nóng rồi ư ? Phương Di nói :
- Dĩ nhiên ta bực mình , bực đến cả một trăm hai mươi cái mình. Vi Tiểu Bảo cãi :
- Câu đó sao lạikhông đứng đắn ? Tiểu đệ nói với cả tấm lòng thànhthực. Phương Di nói :
- Khi ở trong cung ta đã thề nguyền với ngươi là trọn đời phụ thị ngươi thì còn có chuyện gì chân giả nữa? Ngươi nói câu này tức làmuốn thay lòng đổi dạ. Vi Tiểu Bảo mừng quá. Nếu hai người không ngồi trên lưng ngựa thì lập tức gã ôm chầm lấy Phương Di để hôn vào cặp má đỏnhư trái hồng quân nhín mọng. Bát giác gã vươn tay mặt ra nắm lấy tay trái nàng nói :
- Khi nào tiểu đệ còn lòng một dạ hai với tỷ tỷ ? cả ngàn năm, vạn năm tiểu đệ cũng không thay lòng đổi dạ. Phương Di đáp :
- Câu này đệ đệ nói láo rồi. Con người làm gì sống được hàng ngàn hàng vạn năm, trừ phi ngươi là con... rùa...
Nàng nói tới đây không nhịn được bật tiếng cười khúc khích rồi quay đau đi , nhưng bàn tay vẫn đểcho Vi Tiểu Bảo nắm lấy. Vi Tiểu Bảo được nắm cổ tay búp măng của nàng, gã sướng quá, cười nói Tỷ tỷ hết lòng với tiểu đệ thế này thì vĩnh viễn tiểu đệ không làm con rùa đen. Nguyên miệt Giang Nam có câu tục ngữ " Chồng bị vợ cắm sừng thì làm con rùa đen" Nhưng Phương Di không biết câu này. Nàng dựng mặt lên nói :
- Đừng học thói dùng lời đưa đẩy. Trống miệng chó làm gì có ngà voi? Vi Tiểu Bảo đáp :
- Lấy chồng gà thì phải theo gà , lấy chồng chó thì phải theo chó. Lấy chồng chó mà đòi trong miệng mọc ngà voi thì chẳng đời nào cóđược. Phương Di không nhịn được phải phục xuống yên ngựa rũ ra mà cười. Bàn tay nàng vẫn để nguyên trong lòng bàn tay Vi Tiểu Bảo. Hai người vừa đi đường vừa nói chuyện vui vẻ. Đến tối vào trọ trong khách điếm ở một toà thị trấn lớn. Sáng hôm sau ,ViTiểu Bảo sai Vu Bát đi thuê một cỗ xe lớn để cùng Phương Di ngồi mà thượng lộ. Hai người tình mặn nghĩa nồng. Lúc nào thích chí, Vi Tiểu Bảo lại ôm choàng lấy lưng nàng mà hôn vào mặt. Phương Di cũng không cự, nhưng nếu gã đi xa hơn nữa thì nàng không chịu. Vi Tiểu Bảo đối với mối tình nam nữ tựa như đã hiểu mà thật ra chưa hiểu. Gã đi tới đó là vui sướng lắm rồi. Vi Tiểu Bảo chỉ mong côxe chạy hoài đừng bao giờ dừng lại. Gã muốn ôm người ngọc đi đến tận chân trời góc biển rồi lại quay xe đi tới chân trời góc biển đầu đằng kia. Đường xá trong thiên hạ đi vĩnh viễn không bao giờ hết, mà đi hết rồi quay trởlại đường cũ cũng chẳng hề gì. Hàng ngày đi cho đến tối mới tìm vàonhà trọ. Sáng dậy lại ra đi. Gã chỉ sợ đột nhiênPhương Di dừng xe lại bảo "đến nơi rồi". Vi Tiểu Bảo lạc vào cõi ôn nhu, không còn nhớ gì nữa. Nào chiếuchỉ của Hoàng Đế, nào Tứ thập nhị chương kinh, nào lão Hoàng đế trên Ngũ Đài Sơn hay bất cứ gì gì gã cũng bỏ ra sau gáy. Vi Tiểu Bảo trong tìnhtrang say sưa ngây ngất chẳng nhớ gì đến ngày giờ, cũng chẳng hiểu đã đi được bao nhiêu đường đất. Một hôm vào lúc xế chiều, cỗ xe ngựa bỗng đi tới bờ biển. Phương Di dắt tay gã đi xuống bãi nhìn khói nước mịt mờ.Nàng khẽ cất tiếng hỏi :
- Hảo đệ đệ ? Đệ đệ cùng ta cưỡi thuyền ra khơi du ngoạn cảnh mây nước để hưởng những ngày thần tiên. Ngươi bảo có thú không ? Nàng nói câu này rồi kéo gã lại gần và gục vào đầuvai gã.Người nàng mềm rũ tựa hồ không còn chút kháng lực nào. Vi Tiểu Bảo đưa tay ôm lấy lưng nàng để đề phong nàng ngã xuống. Gã cảm thấy những sợi tóc tơ cham vào mặt mình. Tấm lưng thon hơi rung động. Hắn nghĩ rằng ngồi thuyền ra khơi một cách đột ngột thì có điều không ổn. Nhưng trước tình cảnh này chàng chẳng thể trả lời bằng tiếng không, được. Bờ biển đã đau một conthuyền lớn. Thuỷ thủ trên thuyền thấy bọn thủ hạ của Phương Di cầm tấm khăn xanh vẫy, liền thả chiếc thuyền thoi nhỏ bé đẩy sát vào bờ để đón Vi Tiểu Bảo cùng Phương Di lên thuyền lớn trước, rồi chúng lục tục chở những người còn lại lên sau. Vi Tiểu Bảo tiến vào khoang thuyền, thấy cách bài trí rất sang trọng. Dưới sàn trải một tấm chiên dầy.Trên bàn bày đủ trà nước cùng đồ điểm tâm coi chẳng khác toà khách sảnh của một vị vương tôn hay quan lớn. Gã nghĩ thầm:
- Hảo tỷ tỷ đối đãi với ta một cách trịnh trọng thế này, tất không cóý hại tạ Hai tên bộc dịch lấy khăn dấp nước nóng đưa cho hai người lau mặt rồi bưng vào hai bát canh miến, trên bát canh đặt thịt gà xé ra thành đừng sợi nhỏ, ăn vào rất ngon miệng và mùi vị khác thịt gà thường. Bỗng thấy con thuyền dập dình. Hiển nhiên thuyền đã dương buồm ra khơi Cách sinh nhai ở trên thuyền tựa hồ như một thế giới riêng biệt. Phương Di bồi tiếp Vi Tiểu Bảo uống rượu và bày trò oẳn tù tỳ tha hồ mà cười nói say sưa. Đêm khuya nàng chờ gã lên giường nằm song mới ngủ riêng trong khoang bên cạnh. Sáng sớm hôm sau, Phương Di lại vào chải đầu mặc áo cho Vi Tiểu Bảo. Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm :
- Bây giờ nàng chưa biết ta chẳng phải là tiểu thái giám. có làm vợ chồng cũng là chuyện giả dối. Bao giờ ta nên nói rõ cho nàng hay? Hôm áy hai ngườingồi tựa bên cửa sổ nhìn mặt trời mọc trên biển thấy cảnh tương huy hoàng như muôn ngàn con kim xà uốn khúc trên làn nướcbao lạ Phong cảnh thật là đẹpmắt. Phương Di bỗng thở dàinói:
- Bữa trước ta đi hànhthích Hoàng Đế Thát Đát, nắm chắc phầnchết ở trong cung. Ngờ đâu được Hoàng thiên bảo hựu cung ngươi hội ngộ. Bữa nay lại cùng hưởng hạnh phúc. Hảo đệ đệ ? Thân thế của đệ đệ ta chẳng biết một tý gì. Trường hợp nào đã đưa đẩy ngươi vào cung ? Ngươi học võ công ra sao? Vi Tiểu Bảo cười đáp :
- Tiểu đệ đang muốn nói cho tỷ tỷ hay, nhưng lại sợ tỷ tỷ nghe mà hoảng hồn đồng thời còn e tỷ tỷ vui sướng đến phải ngất lịm. Phương Di xích mình đến sát cạnh Vi Tiểu Bảo khẽ nói :
- Câu chuyện của đệ đệ ta thích nghe hay là ta không thích nghe ngươi cũng cứ nói thật đừng lừa gạt tạ Ta.... cũng chẳng quan tâm. Vi Tiểu Bảo đáp :
- Hảo tỷ tỷ ? Tiểu đệ sinh trưởng tại Dương Châu. Gia mẫu ở trong kỹ viện , Phương Di kinh hãi quay lại cất tiếng run run hỏi :
- Lệnh mẫu thân làm gì trong kỹ viện ? giặt quần áo hay nấu cơm... hay là quét nhà bưng nước ? Vi Tiểu Bảo thấy nàng biến sắc, khoé mắt lộ vẻ sợ hãi thì trong lòng không khỏi run lên. Gãbiết nàng coi kỹ viện là nơi xấu xa rất đáng khinh bỉ. Nếu nói thật mẫu thân là một kỹ nữ thì có lẽ suốt đời nàng khinh thường và mất cả tình thânmật, gã liền cười khanh khách hỏi lại :
- Gia mẫu ở trong kỹ viện từ hồi sáu bảy tuổi thì làm sao biết nấu cơm giặt áo cho người? Phương Di nét mặt dịu lại một chút, nàng hỏi :
- Bà ở trong kỹ viện hồi sáu, bảy tuổi thôi ư ? Tài hoa khoác lác của Vi Tiểu Bảo là tay số một, Gã chẳng cần nghĩ ngợi gì vặn lại. - Sau khi bọn Thái Dát ở Mãn Châu tiến vào quan ải rồi gây cuộc thảm sát ở Dương Châu tỷ tỷ có biết không ? Phương Di đáp :
- Phải rồi , Dĩ nhiên ta biết. Vi Tiểu Bảo nói :
- Ông ngoại tiểu đệ làm quan lớn với triều nhà Minh đóng ở Dương Châu sau vì việc nước mà uổng mạng. Khi đó gia mẫu là một cô gái nhỏ lưu lạc ngoài đường phố. Trongkỹ viện thành Dương châu có một vị thượng khách giầu sang. Lão thấy gia mẫu lâm vào cảnh đáng thương liền thu dụng làm một tên tiểu nha đầu. Sau lão hỏi biết đầu đuôi đem lòng kính trong ông ngoại của tiểu đệ, liền cho gia mẫulàm nghĩa nữ đem về nhà. Từ đó gia mẫu thành một vị thiên kim tiểu thự Gia mẫu kết hôn với gia phụ. Lão nhân gia nguyên là một công tử giàu sang nổi tiếng ở thành Dương Châu. Phương Di nửa tin nửa ngờ nói :
- Té ra là thế ? Ban đầu đệ đệ làm ta sợ giật bắn người, vì ta thông lệnh mẫu thân bị chìm đắmvào nơi lầu hồng kỹ viện để làm kẻ ăn người ở hầu hạ bọn đê hèn vô liêm sỉ , lọ là những gái cực kỳ xấu xa hủ hoá, bất cứ ai cũng làm chồng được. Vi Tiểu Bảo sinh trưởng trongkỹ viện từ thùa nhỏ. Trước nay gã chăng có ý thức gì về mẫu thân là hạng đàn bà tồi tàn vô liêm sỉ. Bây giờ gã nghe Phương Di nói vậy không khỏi bực mình mắng thầm trong bụng :
- Bọn đàn bà con gái trong mộc vương phủ như các người cao quí lắm hay sao? Mẹ kiếp ?Ta cũng coi là hạng vô liêm sỉ bất cứ ai cũng chẳng làm được cái gì. Ban đầu gã toan nói huỵch toẹt than thế của mình cho Phương Di hay nhưng sau gã thấy nóichạc là bất lợi cho mình , nên giấu nhem sự thực không dám rỉ răng. Gã liền ba hoa khoác lác chẳng những thuộc dòng dõi giầu sang, gã còn tả nhà cửa mình ở Dương Châu như rông như phượng. Dù gã muộn hoa hoè hoa sói thế nào thì sảnh đường phòng xá, cùng cách trần thiết cũng sặc mùi kỹ viện. Phương Di không để ý nghe những chuyện khoa trương nàng hỏi :
- Phải chăng đệ đệ bảo có điều nói cho ta nghe sợ ta mừng quá đến ngất đi, là những chuyện này? Vi Tiểu Bảo đáp :
- Đúng là những cái đó , mà xem chừng tỷ tỷ chẳng vui thích gì hết. Phương Di hững hờ nói lấy lòng:
- Ta cũng thích lắm chứ. Hiển nhiên nàng nói câu này không phải từ đáy lòng phát ra. Vi Tiểu Bảo toan nói thêm những chuyện khác nữa, bỗng thấy một giải lục địa hiện ra ở phía Đông Bắc. Con thuyền này đang chèo vào phía đó. Phương Di lấy làm kỳ hỏi :
- Ô kìa? Đây là địa phương nào? Sau chừng một giờ , thuyền đigần tới nơi nhìn rõ trên bờ cây cỏ xanh tốt. một bãi cát dài trông không đến tận đầu. Trên bãi toàn cát trắng như tuyết. Phương Di hỏi :
- Ngồi thuyền mấy ngầy liền mê muội cả đầu óc. chúng ta lên đảo chơi chăng ? Vi Tiểu Bảo mừng rỡ đáp :
- Hay lắm ? nơi đây giống như một hải đảo rất lớn. Không hiểu trẽn đảo có vật gì đẹp không? Phương Di kêu nhà đò vào hỏi hải đảo này tên là gì ? Có những sản phẩm gì đặc biệt? Nhà đò đáp :
- Trình cô nương? Đây là đảo Thần tiên nổi danh ở Đông Hải. Nô tài nghe nói trên đảo này có một thứ trái tiên ăn vào sống lâu, trẻ mãi. Nhưng phải là người có phúc lớn mới được ăn. Cô nương cùng tướng công cũng lên đảo thử xem khí vạn mình xem sao? Phương Di gật đầu :
Nàng chờ nhà đò ra khỏi khoang thuyền rồi khẽ báo:
- Ăn trái tiên để hưởng trường sinh bất lão mình chẳng biết đâu nhưng mấy bữa nay cuộc đời của mình vui thú hơn cả thần tiên. Vi Tiểu Bảo cả mừng nói theo :
Háo tỷ tỷ ! Tiểu đệ cùng tỷ tỷ hãy lên đảo thần tiên này chơi một thời gian. ăn được trái tiên là hay mà chẳng tìm được cũng vậy. Tiểu đệ chỉ mongvĩnh viễn được kề cận tỷ tỷ là thành tiên rồi. Phương Di ngồi dựa vàomình gã đáp :
- Ta cũng nghĩ thế. Hai người chuyển sang thuyền nhỏ rồi lên bờ. chân dẫm lên cát nhỏ trên bãi biển, mũi ngửi mùi hoathơm từ trong rừng bay ra.Thật chẳng khác viếng nơi tiên cảnh. Phương Di hỏi :
- Chẳng hiểu trên này có người không ? Vi Tiểu Bảo đáp :
- Người thì không có nhưng có một vị tiên nữ xinh đẹp vô cùng , đưa bọn nô bộc lên đảo chơi.