Âu Dương giục ngựa lao nhanh. Mũi tên trong tay hắn không ngừng bay ra. Mỗi một mũi tên đều lấy đi tính mạng của vài binh sĩ Tây Kỳ. Âu Dương đã bắn ra mấy chục mũi tên. Chỉ trong chốc lát, số lượng binh lính bị chết này còn nhiều hơn số lượng binh lính hắn đã bắn trên tường thành hơn nửa ngày qua.
- Giết!
Âu Dương vừa hét lớn cùng với đám đông tướng sĩ, vừa không ngừng kéo cung. Mình quả thực đúng là máy thăng cấp! Cái biện pháp giết chóc này, nếu như lại để hắn giết tới mấy trăm người, có khả năng trong một ngày lại tiến giai! Tốc độ tiến giai này quá đáng sợ cũng quá kinh khủng. Chỉ sợ từ cổ chí kim trừ phi là Trận Đồ Sư hoặc là thiên tài áp chế bản thân ra, không ai còn có thể làm được trình độ như hắn.
Vèo!
Lại một mũi tên nữa bắn ra. Sau khi Âu Dương bắn xong mũi tên này, vào thời điểm hắn định rút môt mũi tên từ phía sau lưng bắn chết kẻ địch, bỗng nhiên hắn cảm giác được trong lòng đất truyền đến sự chấn động yêu khí!
- Không tốt!
Âu Dương hét lớn một tiếng. Hắn đạp một cước lên lưng ngựa, cả người bất ngờ bay lên không trung. Trong nháy mắt khi hắn bay lên không trung, bốn cái bóng đồng thời từ dưới đất bắn ra. Chỉ thoáng chốc, con chiến mã màu đen của hắn bị xé thành từng mảnh.
- Nguyên soái!
Nhìn bốn tên Yêu Chiến Sĩ từ dưới đất bỗng nhiên xuất hiện, Âu Dương không ngốc đến mức cho rằng mình có thể lấy một địch bốn. Bốn người này đều là Yêu Chiến Sĩ tứ giai. Tuy rằng mình nắm giữ số lượng yêu đan vượt xa Yêu Chiến Sĩ bình thường, nhưng một đánh bốn, Âu Dương biết mình hẳn phải chết!
Âu Dương gọi lớn một tiếng. Nhưng hắn không nghe thấy có bất kỳ lời đáp lại nào. Ánh mắt hắn nhìn về phía trước. Chỉ thấy lúc này Trịnh Công Danh đã quấn lấy Bì Ba. Nhìn thấy cảnh tượng đó, thoáng cái, sau lưng Âu Dương đã đẫm mồ hôi lạnh!
Đây là mưu đồ kế hoạch của kẻ địch. Bốn người này hẳn là đặc biệt chạy tới đánh giết mình. Mình lại quá ngốc từ trong Kiến Phong Thành lao ra. Bây giờ lại bị bánh bao sủi cảo. . .
- Tiểu tử chết đi!
Bốn tên Yêu Chiến Sĩ đứng ở phía dưới, nhìn theo bóng dáng Âu Dương đã nhảy trên không trung tới hơn trăm mét chậm rãi rơi xuống. Trên mặt bọn chúng hiện ra một nụ cười gằn, khiến Âu Dương cảm thấy ớn lạnh.
- Muốn giết ta sao? Không đơn giản như vậy đâu!
Âu Dương từ trên không trung hoàn thành yêu hóa Thứ Kiêu Cung. Hắn rót yêu khí vào một mũi Tam Lăng Tiễn, sau đó kéo Thứ Kiêu Cung. Chỉ thấy trong nháy mắt khi hắn kéo Thứ Kiêu Cung, cả thân cung đều biến thành màu máu. Sau đó mũi Tam Lăng Tiễn kia cũng bị nhuộm đẫm thành một mũi tên đỏ như máu!
Ầm!
Mũi tên từ Thứ Kiêu Cung của Âu Dương bắn thẳng xuống đất. Không ngờ hắn lại nương vào một chiêu này, dùng phản lực đẩy thân thể của mình lên tới trăm mét trên không!
- Ai nói Yêu Chiến Sĩ không biết bay! Ngày hôm nay lão tử biểu diễn cho các ngươi biết thế nào gọi là bay!
Âu Dương không ngừng giương cung bắn tên, nương theo phản lực của mũi tên không ngờ hắn thật sự đã bay được. Cả người hắn cứ lơ lửng trên không trung, dựa vào mui tên bay ra không ngừng ổn định thân thể bay về phía Kiến Phong Thành!
- Lão tứ, ngươi nhảy tới quấy nhiễu tiết tấu của hắn!
Người Ám Ảnh khi nãy đã nói chuyện nhìn thấy Âu Dương bất ngờ dùng phương thức không thể tưởng tượng nổi này để bay trong không trung, hắn biết, nếu như không nhảy lên quấy nhiễu Âu Dương, như vậy có khả năng Âu Dương sẽ trốn thoát!
Vèo!
Một cái bóng màu xanh lục từ dưới mặt đất bắn thẳng lên không trung. Tất nhiên mục tiêu chính là Âu Dương! Đây chính là lão tứ. Hắn chính là Yêu Chiến Sĩ tứ giai. Nương theo lực lượng đáng sợ của hai chân, hắn có thể biến thân thể của mình thành một viên đạn!
- Muốn chết sao?
Âu Dương nhìn thấy Yêu Chiến Sĩ bay lên, hắn nổi giận gầm lên một tiếng. Sau đó trong tay hắn đồng thời nắm lấy hai mũi tên! Hai mũi tên đồng thời được đặt lên trên dây cung! Tiếp theo, hắn nhắm hướng bay tới của Yêu Chiến Sĩ, bắn ra mũi tên đầu tiên sau khi hắn trở thành yêu cung thủ tam giai!
Vèo. . . Vèo. . .
Hai mũi tên không phải đồng thời bay ra. Hai mũi tên tràn ngập yêu khí biến thành mũi tên máu một trước một sau giống như hợp thành một mũi tên dài hơn bay về phía Yêu Chiến Sĩ kia!
- A. . .
Nhìn thấy một mũi tên huyết quang lóe lên, tên Yêu Chiến Sĩ kia sững sờ. Hắn chỉ muốn xông lên quấy nhiễu tiết tấu của đối phương, lại quên Âu Dương là một yêu cung thủ. Trên không trung mình không có cách nào bay đi. Mình quả thực chính là một mục tiêu sống!
- Chết đi cho ta!
Khi tiếng kêu của Âu Dương truyền đến, hai mũi tên đã bắn trúng vào người Yêu Chiến Sĩ tứ giai đang bay lên. Mũi tên thứ nhất bị người này dùng hai tay ngăn cản thành công. Nhưng Âu Dương đã sớm toán đến chuyện Yêu Chiến Sĩ tứ giai có thể cản được mũi tên của hắn. Vậy mũi tên thứ hai thì sao?
Không nghi ngờ chút nào, lực lượng mũi tên thứ hai kém hơn mũi tên đầu tiên mấy phần. Nhưng không sao! Bởi vì mũi tên đầu tiên đã nổ tung trên hai tay của tên Yêu Chiến Sĩ da xanh này. Mũi tên thứ hai trực tiếp nổ đứt hai cánh tay đó!
Ầm!
Tiếng nổ lớn thu hút sự chú ý của mọi người, Bì Ba quay đầu nhìn về bên này. Chỉ thấy Âu Dương đang ở trên bầu trời giương cung bắn tên. Một mũi tên bắn ra đã nổ đứt hai tay của một tên Yêu Chiến Sĩ từ trên mặt đất nhảy lên định giết hắn!
- Tiểu tử tốt! Quá lợi hại!
Mặc dù Bì Ba bị Trịnh Công Danh đánh chỉ có thể né tránh, nhưng vào lúc này hắn không khỏi la lên một tiếng khen ngợi Âu Dương.
- Muốn chạy sao? Lên đến không trung thì chết cho lão tử!
Lúc này Âu Dương dừng trên bầu trời, cả người hắn tràn ngập yêu khí. Yêu khí đỏ như máu khiến hắn giống như một Tu La khủng bố! Hắn lại kéo cung. Một đạo lưu quang huyết sắc từ trong tay của hắn bay ra, bắn thẳng vào ngực tên Yêu Chiến sĩ vốn bị nổ đứt hai tay đã hôn mê. . .
Một mũi tên xuyên tim! Không nghi ngờ chút nào, mũi tên này xuyên qua yêu đan của tên Yêu Chiến Sĩ đang hôn mê kia, khiến hắn chết ngay trong không trung!
- Bầu trời là sân nhà của lão tử. Cho dù một Lục Tiên đến đây, lão tử cũng khiến hắn phải lăn!
Trong lúc nhất thời, Âu Dương hào khí vạn trượng. Đây là lần đầu tiên hắn chân chính giết chết Tu luyện giả theo đúng nghĩa. Hơn nữa còn là Yêu Chiến Sĩ cao hơn hắn một giai! Cho dù hắn lợi dụng nhược điểm của Yêu Chiến Sĩ không thể bay, nhưng cũng đáng để hắn tự hào!
- Lão tứ!
Nhìn thấy Yêu Chiến Sĩ vừa nhảy lên trên không trung bị Âu Dương bắn chết tại chỗ, ba người kia đồng thời phát ra tiếng la. Nhưng bọn họ lại không có biện pháp nào bắt được Âu Dương. Vào lúc này trừ phi là Trịnh Công Danh cao hơn Âu Dương rất nhiều giai, bằng không một người đi tới chết một người!
- Gia gia không chơi với đám nhãi con các người nữa!
Âu Dương lại tiếp tục không ngừng bắn ra những mũi tên bảo trì trạng thái trên không của mình. Nhưng hắn vừa bay ra chưa tới năm trăm mét đã nhìn thấy từ trên người tên Yêu Chiến Sĩ bị hắn bắn chết bay ra một đạo huyết quang lớn bằng vại nước!
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của JeenZa
Đây là lần đầu tiên Âu Dương thực sự bắn chết một Tu luyện giả với đúng nghĩa của nó. Hắn không ngờ được bắn chết Tu luyện giả có thể có được huyết lực nhiều như thế!
Ầm một tiếng, huyết lực này vọt vào trong thân thể Âu Dương. Âu Dương liền cảm giác toàn thân mình trên dưới đều vô cùng sảng khoái. Tiếp theo hắn cảm giác huyết quang này đã bị bốn viên yêu đan của mình hấp thu ngay lập tức. Sau khi yêu đan của mình hấp thu huyết quang này bất ngờ lại có xu thế đột phá!
- Quá sung sướng!
Lần này Âu Dương không muốn đi nữa! Hiện tại hắn đã sắp đạt được giới hạn trùng kích tứ giai. Mà ba Yêu Chiến Sĩ phía dưới lại không có cách nào bắt hắn. Hắn chỉ cần bắn chết mấy chục người, ngày hôm nay hắn nhất định có thể trùng kích tứ giai, có thể chui xuống đất!
Chỉ cần chui được xuống đất, đó chính là trời cao mặc cho chim bay, biển rộng mặc cho cá nhảy!
- Không thể đi!
Âu Dương thay đổi hướng cung tên bắn ra một mũi tên xuống phía dưới. Mũi tên này bắn ra, không ngờ hắn lại bị đẩy trở ngược về chiến trường!
- Tiểu tử này muốn làm gì?
Nhìn thấy Âu Dương vốn sắp về tới thành lại bay ngược trở lại, Bì Ba cảm thấy buồn bực. Hắn không rõ tại sao Âu Dương lại quay trở lại như vậy?
Nhưng điều này căn bản không cần Bì Ba tự hỏi, bởi vì Âu Dương đã nhanh chóng dùng hành động thực tế để giải thích với hắn, mình muốn làm cái gì!
Âu Dương bay đến khu vực có đông quân Tây Kỳ nhất. Thứ Kiêu Cung trong tay của hắn lại biến thành màu huyết hồng. Hắn lấy Tam Lăng Tiễn ra. Yêu khí bao trùm Tam Lăng Tiễn. Cả người hắn giống như một Huyết Hải Tu La, nhìn về phía đám binh sĩ Tây Kỳ không có lực phản kháng bắn ra một đạo lưu quang huyết sắc!
Ầm!
Một tiếng nổ lớn truyền đến. Âu Dương vẫn nương theo phản lực bay thêm bốn trăm, năm trăm mét trên không. Sau đó, hắn dừng lại trên không trung cảm thụ huyết lực không ngừng từ trên mặt đất bay tới!
- Được rồi! Được rồi! Một ngày đột phá hai lần, ta tuyệt đối là người số một!
Âu Dương hét to một tiếng, hắn không định tiếp tục bắn giết nữa. Hắn quay người về phía trước bắt đầu không ngừng bắn mũi tên ra. Cả người hắn cũng nương theo lực lượng này bắt đầu bay ra khỏi chiến trường!
- Bì Ba! Ngươi có ý gì? Người này vi phạm điều ước của tứ quốc, tiêu diệt người bình thường. Ta khuyên ngươi nên giao hắn ra!
Trịnh Công Danh không ngừng áp sát Bì Ba, nhưng Bì Ba căn bản không có ý muốn đánh với hắn. Mỗi khi né tránh hắn lại chui xuống đất biến mất. Sau đó hắn lại đi ra. Đừng thấy Trịnh Công Danh là lục giai, nhưng Bì Ba đã đạt tới ngũ giai đỉnh phong, thực tế không kém hắn là mấy. Một khi Bì Ba chui xuống đất, hắn vẫn không tiện truy kích!
- Trịnh Công Danh! Trịnh gia các ngươi đều không biết xấu hổ giống như ngươi hay sao? Trên chiến trường, bốn Yêu Chiến Sĩ chui xuống đất tập kích một hậu bối. Ta thật sự cảm thấy mất mặt thay cho Trịnh gia các ngươi!
Bì Ba nói cũng rất khó nghe. Ngày hôm nay nếu như không phải Âu Dương dùng cách bay không thể tưởng tượng nổi kia rời đi, chỉ sợ hắn thật sự sẽ bị bốn tên Yêu Chiến Sĩ tiêu diệt. Hiện tại Âu Dương bắn chết một trong bốn người, dưới cái nhìn của hắn, mũi tên sau đó chẳng qua chỉ là sự trả thù nho nhỏ đối với Trịnh Công Danh. Đó chính là một sự thị uy nho nhỏ mà thôi. Nhưng Trịnh Công Danh lại điềm nhiên đi ra nói cái gì là điều ước của tứ quốc.
- Ngươi. . .
Bị Bì Ba trách móc như thế Trịnh Công Danh cũng biết ngày hôm nay lý quả thật không ở về phía mình.
- Trịnh Công Danh! Hai ngày nữa gia gia ngươi sẽ tự mình đi tới đại doanh các ngươi tìm ngươi nói chuyện phiếm! Còn có ba lão già khốn kiếp kia nữa. Từ trước đến nay đều là lão tử đánh lén người khác. Ngày hôm nay các ngươi dám đánh lén ta. Ta sẽ nhớ kỹ!
Từ phía xa, Âu Dương đã bắt đầu chậm rãi hạ xuống. Hắn nói những lời kiêu ngạo như vậy khiến Trịnh Công Danh thiếu chút nữa thì tức chết tại chỗ!
- Ha ha, Trịnh Công Danh, ta cũng không chơi với ngươi nữa!
Bì Ba tự biết mình không phải là đối thủ của Trịnh Công Danh. Một mình hắn chui xuống đất rời khỏi phạm vi công kích của Trịnh Công Danh, sau đó biến mất dưới chân vô số binh sĩ!
Trịnh Công Danh kêu lên một tiếng tức giận! Mình khổ tâm bố trí lâu như vậy, nhưng kết quả không những không giết chết được Âu Dương, còn tổn thất một tên Ám Ảnh. Cái này còn chưa tính là gì. Quan trọng nhất là hắn không thể nào tiếp nhận được với tên Âu Dương ngông cuồng đang kêu gào kia!
- Tiểu tử, ngươi tới đi. Chỉ cần ngươi dám đến, mặc dù vi phạm điều ước của tứ quốc ta cũng nhất định phải giết ngươi trước trận!
Trịnh Công Danh rống giận. Nhưng hắn lại chẳng làm được gì. Lúc này đã sớm không thấy bóng dáng của Âu Dương nữa. . .
Sau khi chạy về đến Kiến Phong Thành, Âu Dương cảm thấy yêu đan của mình lại run rẩy. Hắn đột nhiên cảm thấy, so với Trận Đồ Sư, mình càng bug hơn! Trận Đồ Sư chẳng qua có khởi điểm cao, thiên phú tốt mà thôi! Nhưng mình thì sao? Mình có phương thức săn bắn thăng cấp quá đáng sợ! Sau khi mình trở thành tam giai, bắn giết mấy trăm người đã khiến yêu đan của mình đẩy tới trung tầng tam giai. Sau đó bắn chết một tên Yêu Chiến Sĩ tứ giai khiến yêu đan của mình gần như đạt được tới đỉnh phong. Một mũi tên cuối cùng nổ chết bảy mươi, tám mươi binh sĩ. Hiện tại không ngờ mình lại có thể đột phá. . .
- Tám yêu đan!
Bên trong đại doanh, Âu Dương hoàn thành đột phá của mình! Hắn đạt được tứ giai! Cấp bậc này đối với những tu luyện giả khác mà nói ít nhất phải bốn, năm năm mới có thể đạt được. Hắn chỉ cần mấy tháng đã hoàn thành! Nếu như nói ra điều này, chắc chắn sẽ không có người nào tin tưởng. Nhưng hôm nay Âu Dương quả thật đã làm được!
- Chui xuống đất! Rốt cuộc có thể chui xuống đất đi lại! Ha ha ha, sau đó ai còn có thể giết ta được nữa!
Âu Dương hô to gọi nhỏ. Tuy nhiên hắn không phát hiện, phía ngoài lều của hắn, Bì Ba đang đứng ở đó mặt lạnh như băng!
Hắn mới vừa mới cảm nhận được yêu khí do Âu Dương đột phá tản ra. Bản thân yêu khí này đại diện cho cấp bậc gì, đương nhiên hắn biết rất rõ! Đây không phải là tam giai. Đây thực sự là tứ giai!
Tứ giai! Từ khi Âu Dương đột phá trở thành bán yêu giả đến bây giờ đạt được tứ giai chỉ cần ba tháng! Ba tháng từ bán yêu giả đạt được Yêu Chiến Sĩ tứ giai? Bì Ba không thể nào tiếp nhận được kết quả này. Hiện tại hắn thậm chí bắt đầu nghi ngờ có phải Âu Dương vẫn luôn lừa dối bọn họ hay không. Chẳng lẽ hắn là một thiên tài siêu cấp, áp chế lực lượng trong cơ thể, sau đó học Lăng Túc từ từ đột phá?
Nhưng dù là thiên tài thế nào, hắn chưa từng nghe thấy có ai trong vòng ba tháng từ người bình thường biến thành tứ giai? Tốc độ tiến giai như vậy có thiên lý sao? Mình có thiên phú xem như không tệ, khổ sở kiên nhẫn mười mấy năm mới đạt tới ngũ giai. Nhưng Âu Dương dùng ba tháng đã đạt được tứ giai. Nếu như dựa theo tốc độ này của hắn, vậy qua một tháng nữa có phải hắn sẽ tới ngũ giai hay không?
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của JeenZa
Lần này Bì Ba không lựa chọn đi vào. Hắn chậm rãi chui xuống đất rời đi. Tuy nhiên hắn vẫn có ý định báo chuyện này cho Sở Tương Hợp biết. Chuyện kỳ quái như vậy hắn cảm thấy vẫn nên để cho Sở Tương Hợp nghiên cứu thì tốt hơn.
Một bóng người không ngừng xuất hiện biến mất trong lều vải. Hắn giống như một u linh trong đêm tối. Thân thể của hắn lúc ẩn lúc hiện, khiến ngươi cảm giác vĩnh viễn cũng không có cách nào tìm kiếm được thân ảnh thực sự của hắn.
Vèo!
Bóng người kia lại biến mất. Hắn lại xuất hiện cách vị trí vừa biến mất khoảng mấy chục mét!
- Chui xuống đất di chuyển! Tuy chui xuống đất đi thế này không phiêu dật và tiêu sái như bay lên không trung, nhưng đối với ta mà nói lại càng thêm hữu dụng!
Âu Dương không ngừng thích ứng với cảm giác chui xuống đất di chuyển này.
Thật ra việc chui xuống đất rất đơn giản. Chính là phối hợp chặt chẽ yêu đan của mình với lòng đất, dung nhập cả thân thể vào trong đất. Tuy rằng thiên phú tu luyện của Âu Dương không tốt, nhưng ngộ tính của hắn vẫn rất tốt. Hắn chỉ cần xem qua phần chui xuống đất trong Hóa Yêu Quyết 4, 5 lần, sau đó dùng bốn, năm ngày đã hoàn toàn nắm bắt được!
- Tứ giai! Thật không ngờ được, nhanh như vậy ta đã đạt được tứ giai. Khà khà đã đến lúc phải đi đòi nợ mới được!
Âu Dương thuộc loại người chỉ cần trừng mắt cũng tất phải báo. Đối với bốn gia hỏa đánh lén mình, hắn đã ghi hận tỏng lòng từ lâu. Hắn cảm giác thù này mình chắc chắn phải báo.
Dĩ nhiên, ngoại trừ báo thù, quan trọng nhất Âu Dương vẫn hiểu rõ một đạo lý! Năng lực hấp thu huyết lực của mình thật ra không đơn giản như mình tưởng tượng. Mình hấp thu binh sĩ bình thường, mấy trăm người còn không cường đại bằng hấp thu một lực lượng do một Yêu Chiến Sĩ tứ giai mang đến!
- Khà khà, xem ra ca ca nhất định phải làm kẻ huỷ diệt thiên tài!
Âu Dương cười âm hiểm. Tuy nhiên hắn không cảm thấy như vậy có gì là tà ác. Trước sau Âu Dương vẫn tin tưởng cá lớn nuốt cá bé chính là pháp tắc sinh tồn tốt nhất cho dù ở bất kỳ địa phương nào.
- Đi thăm dò quân doanh của địch trước đã!
Đã có năng lực chui xuống đất, năng lực bảo mệnh của Âu Dương tăng vọt. Bây giờ hắn có thể trốn ra ngoài mấy trăm mét đột nhiên nhảy ra bắn chết kẻ địch. Người bình thường đúng là không có cách nào tránh né được. Hơn nữa quan trọng nhất chính là không bắt được hắn! Yêu Chiến Sĩ muốn chạy trốn vừa chạy đã mấy trăm mét. Trừ phi là bị Trận Đồ Sư dùng khắc trận phong tỏa, hoặc là Huyễn Thuật Sư lấy huyễn thuật khiến hắn lạc lối. Nếu không một Yêu Chiến Sĩ cùng giai căn bản cũng không đuổi kịp.
Lòng đất không thể so sánh với bầu trời. Âu Dương biến mất trong lòng đất, ai biết hắn chạy về phía nào? Cho dù muốn đuổi theo cũng khó khăn! Tu luyện giả Trận Đồ Sư thì vô cùng hiếm thấy. Đến nay chỉ có một mình Lý Vĩ. Lý Vĩ sẽ đối địch với Âu Dương sao? Lý Vĩ không thể nào đối địch với Âu Dương!
Về phần Huyễn Thuật Sư! Hiện tại Âu Dương vẫn không để ý tới bất kỳ Huyễn Thuật Sư nào. Năm đó thời điểm hắn mới nhị giai bị Sở Tương Hợp bắt, đó là bởi vì hắn chỉ có thể dựa vào hai cái chân để chạy trối chết. Nếu như hiện tại gặp Sở Tương Hợp, tuy rằng hắn hoàn toàn không phải là đối thủ, nhưng cho dù là Sở Tương Hợp cũng không có cách nào bắt được hắn.
- Ta chính là kẻ hủy diệt đối với Huyễn Thuật Sư!
Âu Dương hét to một tiếng. Vèo một cái hắn đã biến mất không còn tăm hơi. . .
Lợi dụng đêm tối, Âu Dương chậm rãi đi tới đại doanh của Tây Kỳ. Hắn không hề tới gần vị trí lều lớn của Trịnh Công Danh. Dù sao Trịnh Công Danh vẫn là một Yêu Chiến Sĩ lục giai. Một khi tiến vào phạm vi một trăm mét xung quanh hắn, cho dù Âu Dương xuất quỷ nhập thần cũng nhất định phải chết.
- Ba lão già kia ở chỗ nào vậy? Tốt nhất là cầu khẩn đừng để ta tìm thấy!
Âu Dương không chút kiêng kỵ đi quanh đại doanh của quân Tây Kỳ. Thứ Kiêu Cung của hắn đã được yêu hóa xong từ lâu. Bất cứ lúc nào hắn cũng có thể bắn ra.
Tìm khoảng chừng nửa giờ, rốt cuộc Âu Dương chỉ còn cách lều lớn của Trịnh Công Danh chừng ngàn mét hắn mới phát hiện ra vị trí của ba Yêu Chiến Sĩ của Ám Ảnh Tây Kỳ. Lúc này ba người còn chưa nghỉ ngơi. Bọn họ đang thương thảo một vài chuyện.
- Mẹ kiếp! Đại ca, rốt cuộc gia hoả kia làm sao bay lên được như vậy? Hắn không phải là Yêu Chiến Sĩ sao?
Đây chính là vấn đề bọn họ đang thảo luận. Đối với thế giới khoa học kỹ thuật nghèo nàn này, phản lực là gì bọn họ căn bản không hiểu được.
- Có lẽ điều này với liên quan tới cây cung cổ quái của hắn. Chẳng lẽ ngươi không phát hiện trên thân cung của hắn có hai con cú sao? Có lẽ hắn lợi dụng lực lượng của hai con cú này nên mới có thể bay được!
Nam nhân được gọi là lão đại nói ra phán đoán của hắn. Hắn nói không sai. Nếu như người bình thường lần đầu tiên nhìn thấy Âu Dương, ý nghĩ đầu tiên chính là cung biến thái của hắn. Dù sao bản thân hắn căn bản cũng không có cách nào yêu hóa được. Nhưng Thứ Kiêu Cung của hắn lại hoàn toàn yêu hóa. Điều này rất cổ quái.
- Ý của đại ca có phải nói cây cung của hắn là bảo vật?
Trong giọng nói của người kia lộ vẻ thèm muốn.
- Có khả năng là như vậy!
Tên đại ca gật đầu. Đây là giải thích duy nhất mà hắn có thể tiếp thu.
- Khả năng cái đầu ngươi!
Đột nhiên, một giọng nói từ dưới đất truyền tới. Tiếp theo ba người đều cảm giác được yêu khí từ dưới đất truyền ra. Một bóng người với tốc độ cực nhanh đã xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Một cung ba mũi tên! Ba mũi tên này không phải là ba mũi tên bình thường, mà là ba mũi tên đã bị yêu khí bao trùm!
Đều là Yêu Chiến Sĩ tứ giai, Âu Dương làm sao dám đồng thời bắn chết ba người bọn họ? Đó là bởi vì ba gia hoả này đều không yêu hóa! Âu Dương cũng mặc kệ cái gì gọi là phong độ của cao thủ! Hắn chính là muốn nhân lúc ngươi bệnh, đòi mạng ngươi! Hắn biết cho ba gia hỏa này một cơ hội sao?
Đáp án là không! Ba Yêu Chiến Sĩ! Ba Yêu Chiến Sĩ tứ giai trong thời điểm hoàn toàn chưa kịp phản ứng đã bị Âu Dương bắn ra ba đạo lưu quang đồng thời bắn chết!
- Hoàn mỹ!
Âu Dương duỗi ra hai ngón tay làm ra một dấu hiệu chữ V! Sau đó hắn nhìn ba Yêu Chiến Sĩ bị bắn thủng ngực, vẻ mặt không cam lòng ngã xuống, hắn lộ ra một nụ cười giống như ác ma.
- Ta sớm đã nói sẽ giết chết các ngươi, mấy lão già các ngươi còn đợi ở chỗ này lập dạ hội lửa trại. Các ngươi chết cũng không thể trách ta!
Âu Dương nói xong câu đó, hắn liền cảm giác được ba đạo huyết lực to lớn đồng thời xông vào trong thân thể của hắn. Nhưng dù sao hắn đã đạt đến tứ giai. Ba đạo lực lượng này cho dù cường đại, nhưng chỉ có thể đẩy hắn lên tứ giai đỉnh phong. Khoảng cách chỉ chênh lệch với mức độ ngũ giai một đoạn ngắn!
- A. . .
Một tiếng gầm giận dữ từ ngoài ngàn mét truyền đến. Âu Dương cũng cảm giác trong lòng đất có một đợt sóng yêu khí chấn động!
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của JeenZa
Hắn biết Trịnh Công Danh xông tới. Vào lúc này lựa chọn chui xuống đất chẳng khác nào chịu chết. Cho nên hai chân đột nhiên giẫm một cái xuống mặt đất. Cả người hắn nương theo lực lượng này, xé rách đỉnh lều vải nhảy lên trên không trung trăm mét!
- Chết đi!
Trịnh Công Danh từ dưới đất nhảy ra. Hắn nhìn thấy Âu Dương không phải đang đứng trên mặt đất, mà đã nhảy lên trên không! Theo động tác của Âu Dương, hắn cũng lấy đà nhảy lên. Tốc độ của hắn còn nhanh hơn Âu Dương gấp mười lần. Chưa tới một giây hắn đã tới cách vị trí của Âu Dương chưa tới mười mét!
Với khoảng cách này, nếu như trên mặt đất, Âu Dương chắc chắn sẽ bị giết trong chớp mắt. Nhưng nơi này không phải là mặt đất! Nơi này là bầu trời! Trịnh Công Danh lại quá trâu. Hắn thậm chí ra ngoài còn không mặc nội khố.
Ngay một khắc khi hắn sắp phải bắt được Âu Dương, một mũi tên phủ đầu bắn xuống! Hai tay Trịnh Công Danh giao nhau cản mũi tên này! Đối với một mũi tên của yêu cung thủ tứ giai, hắn rất khinh thường! Chẳng lẽ một Yêu Chiến Sĩ lục giai lại có thể bị một tứ giai như ngươi tổn thương hay sao?
Nhưng tới lúc va chạm với mũi tên này hắn mới phát hiện mình đã sai! Hóa ra Âu Dương căn bản không có ý định bắn chết hắn. Người ta nương theo mũi tên này không chỉ đánh khiến tốc độ của Trịnh Công Danh chậm lại, đồng thời còn lệch khỏi vị trí vốn có, khiến Trịnh Công Danh mất đi cơ hội tiến công!
- Muốn chạy sao? Không dễ dàng như vậy đâu!
Trịnh Công Danh giận dữ rút Trảm Tiên kiếm bên hông ra ném về phía Âu Dương. . .
Trảm Tiên Kiếm bay qua tạo thành một đường vòng cung tuyệt đẹp, quay tròn chém về phía Âu Dương! Lần này Âu Dương thật sự kinh ngạc! Một kiếm này ẩn chứa toàn lực của một Yêu Chiến Sĩ lục giai. Âu Dương căn bản không có năng lực chống đỡ. Nếu như hắn là một Lục Tiên, hắn có thể dựa vào ưu thế bay trên bầu trời để né tránh. Nhưng đáng tiếc hắn không phải.
Hắn bay hoàn toàn thuộc về hàng giả. So với một Lục Tiên thật sự bay trên trời, hắn chỉ thuần túy là sử dụng phản lực. Mà bây giờ hắn làm sao né tránh được.
- Không thể nào! Chẳng lẽ lão tử phải chết ở chỗ này sao?
Trong lòng Âu Dương bỗng nhiên có chút bi thương. Vừa tìm được phương pháp thăng cấp đã phải chết. Đây thật sự quá đau khổ!
Âu Dương sẽ chết sao? Nói đùa, hắn là nhân vật chính. Quyển sách này còn không dự định kết thúc đâu! Cho nên hắn vẫn chưa thể chết! Chỉ thấy Trảm Tiên kiếm bay tới vị trí chỉ còn cách trước người Âu Dương chưa đầy mười mét, trước người Âu Dương bỗng nhiên xuất hiện một đám sương mù màu trắng. Đám sương mù này nhìn như chỉ xua một cái là tan ra. Nhưng khi Trảm Tiên kiếm va chạm vào sương mù lại bị sương mù mạnh mẽ cứng rắn ngăn lại!
- Người nào?
Trịnh Công Danh nhìn một kiếm tất sát của mình lại bị người ta ngăn cản được, hắn liền nổi giận. Hắn hận không thể lập tức xé gia hỏa đã thao túng đám sương mù này thành từng mảnh nhỏ.
- Trịnh Công Danh, cho dù là bản thân đại ca của ngươi ở đây cũng không dám kêu gào với lão phu như vậy. Niệm tình ngươi mới phạm phải lần đầu, lão phu tha cho ngươi một mạng!
Một giọng nói có chút già nua truyền đến. Sau đó Sở Tương Hợp mặc trên người một bộ y phục màu hồng xuyên qua đám sương mù giống như thình lình xuất hiện trước người Âu Dương!
- A. . .
Âu Dương thở dài một hơi. Khi nhìn thấy Sở Tương Hợp xuất hiện, hắn biết, ngày hôm nay cái mạng nhỏ của hắn đã được bảo vệ! Tuy nhiên hắn vẫn cảm thấy chuyến đi ngày hôm nay có chút lỗ mãng. Tuy rằng mình học được thuật chui xuống đất, nhưng mình mới chỉ là tứ giai. Đánh lén giết chết ba tên tứ giai thì không có trở ngại gì. Dù sao đám Yêu Chiến Sĩ cũng không có yêu hóa. Nhưng đụng phải lục giai như Trịnh Công Danh, cho dù không biến thân, bản thân mình vẫn không phải là đối thủ của hắn.
- Có chút lỗ mãng!
Âu Dương lại cảnh cáo mình. Phải mạnh lên, nhất định phải mạnh hơn nữa, phải mạnh một cách di thường! Mình không phải là kẻ ngu ngốc chỉ biết xông lên theo chém người. Mình có thân phận yêu cung thủ. Mình phải coi trọng an toàn của bản thân mình trước hết. Còn biểu hiện cái gì, để cho những tên ngu ngốc cận chiến này đi làm đi. . .
- Sở Tương Hợp, ta tôn trọng ngài là tiền bối, nhưng ngài lấy thân phận cửu giai bắt nạt Yêu Chiến Sĩ lục giai như ta, nếu như truyền ra ngoài ngài còn mặt mũi gì sao?
Trịnh Công Danh tự biết mình không phải là đối thủ của Sở Tương Hợp. Lúc này hắn chuyển sang nói đạo lý muốn đè chết Sở Tương Hợp. Chỉ cần Sở Tương Hợp không ra tay, vậy hôm nay Âu Dương chắc chắn phải chết.
Âu Dương liên tục giết chết bốn người Ám Ảnh của bọn họ, đặc biệt còn giết ba người cuối cùng ngay bên trong đại doanh của bọn họ. Như vậy cái mặt đã ném đến chỗ nhà bà ngoại rồi.
- Không phải ta bắt nạt ngươi. Chiến tranh đã kết thúc. Ngươi cũng nên rời khỏi Đại Vận trở về Tây Kỳ đi!
Sở Tương Hợp chắp tay sau lưng. Hắn thể hiện dáng vẻ của lão thần nói. Tuy nhiên hắn vừa mở miệng lại khiến Âu Dương và Trịnh Công Danh đồng thời biến sắc.
- Chiến tranh đã kết thúc?
Âu Dương cùng Trịnh Công Danh đồng thời mở miệng nói ra câu này. Nghe hai người bọn họ đồng thời nói ra câu nói này, Sở Tương Hợp cảm thấy quái dị nhìn Âu Dương. Trịnh Công Danh giật mình thì không nói làm gì. Dù sao hắn đã ở nơi này nửa năm, tấn công Kiến Phong Thành đã mấy chục lần, chết mười mấy vạn binh lính còn chưa làm được gì. Lúc này bảo hắn rời khỏi, hắn làm sao có thể cam tâm được?
Nhưng vì sao Âu Dương cũng giật mình như thế? Về điểm này Sở Tương Hợp lại không rõ. Hắn cảm thấy, chiến tranh hẳn có quan hệ gì đó đối với Âu Dương! Lần này sở dĩ hắn xuất hiện ở đây, một là tới để tuyên bố chiến tranh kết thúc, hai là bởi vì hai ngày trước hắn nhận được quân báo của Bì Ba. Không ngờ trên quân báo nói Âu Dương đạt tới tam giai còn giết chết một tên Yêu Chiến Sĩ tứ giai ngay trước trận.
Khi hắn chân chính đi tới nơi này, hắn vừa nhìn thấy Âu Dương lập tức kinh ngạc. Âu Dương không phải là tam giai.Hn chân chân chính chính là tứ giai! Một Yêu Chiến Sĩ có thể chui xuống đất di chuyển như vậy nhất định phải là tứ giai!
Sở Tương Hợp không thể nào hiểu được, tại sao chỉ trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi như vậy Âu Dương lại có thể từ nhị giai đạt tới tứ giai! Trên người hắn nhất định có bí mật gì đó khiến người ta điên cuồng!
- Lúc này còn cách mùa đông có hơn tháng nữa. Vì sao chiến tranh lại kết thúc nhanh chóng như vậy!
Lúc này Trịnh Công Danh đã thu hồi Trảm Tiên Kếm. Hắn đứng trên mặt đất, tay cầm Trảm Tiên kiếm. Rõ ràng hắn vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Sở Tương Hợp.
- Hội võ tứ quốc hai mươi năm một lần sắp diễn ra. Dĩ nhiên hai nước đạt thành hiệp nghị, chiến tranh đã kết thúc! Cho nên đêm nay nếu như quân của ngươi còn không rút khỏi Đại Vận ta, vậy đừng trách lão phu lưu các ngươi lại làm khách!
Sở Tương Hợp trừng mắt với Trịnh Công Danh một cái. Từ trong lời nói của hắn có thể nhận ra, hắn hoàn toàn không coi hơn 300 ngàn đại quân Tây Kỳ ra gì.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Lúc này bản thân ở trong đại doanh của quân địch, còn có thể trâu bò như vậy, cũng chỉ có Sở Tương Hợp mới có thể làm! Một Huyễn Thuật Sư cửu giai, Huyễn Trận vừa mở ra, trong phạm vi mấy chục dặm đều có thể bị hắn đóng kín. Đúng như như lời hắn nói, nếu như hắn thật sự ra tay, chỉ sợ mấy chục vạn đại quân nơi này cũng không thể chạy thoát được một nửa!
Trịnh Công Danh biết, Sở Tương Hợp đang dùng thực lực uy hiếp mình. Nhưng hắn có thể có làm được gì? Sở Tương Hợp được gọi là đệ nhất thiên hạ. Cho dù là hoàng huynh của hắn Trịnh Khiếu Thiên tự mình tới đây cũng không phải là đối thủ của Sở Tương Hợp. Hắn chỉ có thể lựa chọn nhẫn nại.
- Đa tạ quốc sư đại nhân tự mình tới truyền tin!
Thời điểm Trịnh Công Danh nói ra mấy chữ này, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn Âu Dương! Sở Tương Hợp này đến thật đúng lúc. Chỉ cần chậm một giây Âu Dương nhất định phải chết ở đây! Đối với Âu Dương, Trịnh Công Danh đã quyết phải giết chết. Giết chết quái vật này đã không còn vì vấn đề Chân Thực Chi Nhãn nữa!
Trịnh Công Danh nhớ tới lần đầu tiên hắn nhìn thấy Âu Dương, Âu Dương mới là một bán yêu giả. Nhưng đến giờ mới được mấy tháng? Không ngờ quái vật này đã đạt tới yêu cung thủ tứ giai có thể chui xuống đất! Một quái vật như thế càng đánh càng mạnh. Nếu như cứ để hắn tiếp tục trưởng thành, cho dù năm năm nữa, Sở Tương Hợp tiến vào Chân Linh Giới, Đại Vận cũng có thể lưu lại một quái vật tiếp tục trấn thủ trăm năm sau!
- Không cần cám ơn!
Sở Tương Hợp có thể hiểu rõ phiền muộn của Trịnh Công Danh. Ngày hôm nay hắn đến đây bảo vệ Âu Dương. Hiện tại đừng nói là Trịnh Công Danh nổi giận, cho dù là Trịnh Khiếu Thiên tự mình tới cũng đừng hòng thương tổn được Âu Dương! Một quái vật như vậy, còn là quái vật của Đại Vận quốc bọn họ. Chỉ cần bọn họ bồi dưỡng Âu Dương, sau năm năm nữa cho dù tinh nhuệ của Đại Vận bị tiêu diệt hết, Đại Vận vẫn có thể yên ổn thêm được trăm năm nữa!
- Một khi đã như vậy, có phải quốc sư đại nhân cũng nên rời khỏi đây hay không? Đêm nay chúng ta còn phải chỉnh đốn binh sĩ xuất phát!
Trịnh Công Danh nhìn thấy Sở Tương Hợp không có ý tứ muốn rời đi, trong lòng hắn cảm thấy phẫn nộ!
- Ha ha, Trịnh Công Danh, nơi này chính là quốc thổ của Đại Vận ta. Ngươi là một người xâm lược lại bảo chúng ta rời khỏi! Ngươi có biết xấu hổ hay không?
Âu Dương chỉ vào Trịnh Công Danh nói. Hiện tại hắn có vài phần tiểu nhân đắc chí. Có Sở Tương Hợp ở đây, Trịnh Công Danh còn chưa đủ tư cách để thương tổn tới mình!
- Ngươi đã nghe rõ chưa?
Sở Tương Hợp rất hài lòng với lời nói của Âu Dương. Hắn muốn chính là lòng trung thành của Âu Dương. Dù Âu Dương gây rối tới mức nào, dù đánh thế nào hắn cũng có thể thay Âu Dương thu thập tàn cục. Nhưng trước tiên Âu Dương nhất định phải thuộc về Đại Vận!
- Cảm ơn! Ta đã biết!
Trịnh Công Danh dùng một tay nắm lấy Trảm Tiên kiếm đang cắm trên mặt đất rút lên. Hắn trừng mắt với Âu Dương nói:
- Tiểu tử, hi vọng ngươi đừng tham gia hội võ tứ quốc. Bằng không Tây Kỳ ta nhất định sẽ cố gắng chiếu cố tới ngươi!
- Điều này không cần ngươi phải nhọc lòng lo lắng. Thiên hạ rộng lớn, còn chưa có chỗ nào ta không dám đi. Chỉ hy vọng Tây Kỳ các ngươi đừng giống như bốn tên phế vật vô dụng kia. Ta cũng không thích mỗi lần ra tay đều tam sát đâu!
Sau khi Âu Dương nói xong câu này, hắn liền nhìn thấy mặt Trịnh Công Danh trở nên tím xanh. Nhưng vì có Sở Tương Hợp ở bên cạnh, hắn chỉ có thể tức giận. Chỉ cần hắn dám ra tay, Sở Tương Hợp không ngần ngại lấy đi cái mạng nhỏ của hắn. . .
Chiến tranh kết thúc! Khi tin tức kia truyền tới trong quân doanh, lúc đầu tất cả mọi người trong quân doanh đều ngây ngẩn cả người. Nhưng sau đó liền vang lên những tiếng hoan hô. Điều đó chứng tỏ bọn họ chán ghét chiến tranh tới mức nào.
Khi tất cả mọi người trong quân doanh đều vui mừng, lại có một người rất phiền muộn. Tất nhiên người đó chính là Âu Dương! Chiến tranh kết thúc, hắn mất đi sân bãi để tiếp tục săn bắn. Chuyện này đối với hắn mà nói tuyệt đối không phải là tin tức tốt.
Cảm nhận yêu đan trong thân thể của mình đã tiếp cận tứ giai đỉnh phong, Âu Dương biết, chỉ cần cho mình bắn chết mấy trăm người nữa, mình nhất định có thể trùng kích ngũ giai. Nhưng đám Tây Kỳ đáng chết kia đã rút đi từ tối hôm qua!
- Âu Dương! Quốc sư đại nhân đang ở trong soái trướng chờ ngươi!
Bì Ba vén màn lều lớn của trung đội số 7 lên nói. Lúc này tất cả mọi người trong quân doanh đều đang điên cuồng chúc mừng. Chỉ có quái vật như Âu Dương ngồi một mình bên trong lều.
- Vâng. . .
Âu Dương gật đầu, đứng dậy đi về phía trướng soái ở giữa đại doanh. Trên đường đi hắn không ngừng điều chỉnh tâm trạng của mình. Cho dù hiện tại hắn rất khó chịu, nhưng vẫn không nên biểu hiện ra ngoài.
- Âu Dương, dường như quốc sư đại nhân muốn dẫn ngươi về trước!
Bì Ba đi phía sau Âu Dương. Thật ra hắn đã nhận ra tâm trạng của Âu Dương có phần không được tốt lắm. Tuy nhiên hắn cũng không suy nghĩ nhiều. Hắn còn tưởng rằng Âu Dương biết chiến tranh kết thúc, biết phải rời khỏi nơi này nên cảm giác mất mát.
Năm đó, lần đầu tiên hắn tham gia chiến tranh, cũng gần giống như Âu Dương. Khi biết chiến tranh kết thúc, khi biết phải rời khỏi huynh đệ trong quân doanh, hắn thậm chí còn lén khóc.
- Thật không. . .
Âu Dương mỉm cười. Hắn biết nếu chiến tranh đã kết thúc, vậy mình không còn lý do để tiếp tục chờ đợi. Hiện tại Sở Tương Hợp muốn dẫn mình đi, mình cũng không có lý do để cự tuyệt nữa.
- Thật ra cũng không có gì. Chiến tranh chính là như vậy. Chiến thắng chính là hy vọng của mỗi chiến sĩ. Nhưng đến khi thực sự kết thúc phải rời đi lại có chút không muốn!
Bì Ba từ phía sau lưng Âu Dương vỗ vỗ vào vai Âu Dương an ủi.
- Cảm ơn nguyên soái. . .
Âu Dương quay đầu lại thoáng nhìn về phía Bì Ba với vẻ rất cảm kích. Từ hắn đi tới quân đông nam, liền phát hiện Bì Ba không hề cao cao tại tượng giống như ấn tượng của hắn đối với những Đại nguyên soái. Trái lại hắn cho Âu Dương một cảm giác vô cùng thân thiết. Có lẽ cũng bởi vì nguyên nhân này nên Đại Vận mới giao cho Bì Ba trấn thủ đông nam, một nơi trọng yếu như vậy.
- Âu Dương, lần này trở về Đô Thành, có lẽ sẽ phải chuẩn bị chuyện hội võ tứ quốc. Với năng lực của ngươi bây giờ, cũng được xem như tài năng xuất chúng trong thế hệ tuổi trẻ. Nói thật cho dù là ta lúc đó cũng không nghĩ trong thời gian ngắn ngủi ngươi lại có thể đạt được thành tựu to lớn như vậy! Cho nên trong hội võ tứ quốc lần này ngươi nhất định sẽ được gọi tên tham gia.
Bì Ba nhìn Âu Dương, trong mắt của hắn đầy vẻ vui mừng.
- Nguyên soái, rốt cuộc hội võ tứ quốc này là cái gì?
Âu Dương đã nghe xong vô số lần về hội võ tứ quốc, đặc biệt là câu Trịnh Công Danh đã nói trước khi rời đi càng khiến hắn nhớ kỹ.
- Hội võ tứ quốc này cứ hai mươi năm lại tổ chức một lần. Từ cái tên có thể phán đoán đây chính là cuộc tranh đấu giữa tứ quốc. Tuy nhiên cuộc tranh đấu này không thuộc về người bình thường. Đây chính là cuộc tranh đấu của các Tu luyện giả.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden