Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 807:
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
Ngay từ đầu Vương Quốc Hoa biết nhất định sẽ bị tỉnh ủy, ủy ban tỉnh giám sát quỹ tài chính này. Nếu như quỹ này thật sự xuất hiện mà không có chính quyền quản lý, tỉnh ủy, ủy ban tỉnh không phải bị tát vào mặt sao? Chẳng qua cái cần tranh vẫn phải tranh, phải chống vẫn cần chống trả.
Lãnh Vũ xuất phát từ khống chế toàn cục mà phải thỏa hiệp đôi chút, đồng thời y cũng có vài suy nghĩ cá nhân. Tuy suy nghĩ này nằm trong phạm vi có thể chấp nhận nhưng trước đó y không thông báo làm trong lòng Vương Quốc Hoa có vài khúc mắc. Vương Quốc Hoa đột nhiên ý thức được Lãnh Vũ đúng là một cao thủ tạo cân bằng.
Tâm trạng Vương Quốc Hoa rất phức tạp, có cao hứng, có không hài lòng. Cao hứng chính là Lãnh Vũ thể hiện thủ đoạn làm Vương Quốc Hoa thấy năng lực khống chế đại cuộc của y, không hài lòng chính là chuyện này lại xảy ra trên người mình. Vương Quốc Hoa tin mình không phải người tốt nhưng tuyệt đối không phải tiểu nhân.
Vương Quốc Hoa biết mình còn không thành thục, cũng biết mình một ngày nào đó sẽ đi làm việc mà hôm nay Lãnh Vũ đã làm. Biết là biết nhưng trong lòng Vương Quốc Hoa vẫn khó có thể vui vẻ.
Lưu Linh đã chuyển ra khu nghỉ dưỡng ngoài ngoại ô, cách nội thành tầm 10km. trời mới biết cô đi đâu tìm được nơi này, hoàn cảnh rất tốt, khu nghỉ dưỡng nằm trong một rừng cây.
Chờ đợi người đàn ông không phải chồng mình nhưng Lưu Linh vẫn thấy vui. Điểm này cô cũng không nuối tiếc mấy. Phụ nữ thường là như vậy, người đàn ông mà phụ nữ có thể giữ chặt chính là loại người mà không ai thích.
Lưu Linh coi Vương Quốc Hoa là chỗ dựa tinh thần của mình. Cô thậm chí còn cho rằng mình không thể lấy được hắn là do ông trời trừng phạt cô lúc trước đã không kiên quyết với tình yêu.
Trời chiều rất đẹp, đáng tiếc không dài, nó giống như thời xuân sắc của một người phụ nữ. Tổng kết quá khứ của mình, Lưu Linh có một kết luận khá bi quan. Có vài thứ ở ngay trước mặt tưởng dễ dàng lấy được vào trong tay thì không cần biết nó như thế nào, cứ vơ vào tay rồi tính.
Quan điểm này làm Lưu Linh cảm thấy khá hoang đường, cô không nhịn được cười chính mình. Căn biệt thự hai tầng này của cô cách đường không xa, cô từ trên ban công tầng hai thấy bóng người quen thuộc ngoài cổng. Cô đứng lên khoanh tay dựa vào lan can nhìn tới.
Khu nghỉ dưỡng này có hình thức tương tự khách sạn ở Lâm Giang, Vương Quốc Hoa không nghĩ ở thành phố Nông Châu cũng có nơi như thế này. Hắn lững thững đi vào trong.
Trên ban công Lưu Linh ném chìa khóa phòng xuống, Vương Quốc Hoa cầm đột nhiên nghĩ đến chuyện Tây Môn Khánh vào nhà Phan Kim Liên….
Hội nghị buổi sáng hôm sau diễn ra rất thành công. Vương Quốc Hoa nhắn nhủ tinh thần hội nghị xóa đói giảm nghèo toàn tỉnh, đưa ra tư tưởng không nên hạn chế vào tinh thần của trung ương mà phải chủ động trong công việc, mượn cơn gió này mà thay đổi cục diện của khu vực khó khăn, lạc hậu.
Sau hội nghị lãnh đạo mấy thị xã nghèo đều vây lấy Vương Quốc Hoa. Từ trong ánh mắt của bọn họ, Vương Quốc Hoa thấy nhiều chính là lo âu và kích động. Vương Quốc Hoa vẫn luôn tin hầu hết quan chức đều hy vọng làm ra sản nghiệp, làm quan một khóa cũng nên lưu lại gì chứ?
Cho nên Vương Quốc Hoa chủ động mời bọn họ sang nhà hàng đồ nướng của Bạch Ngọc Lan ăn, lúc ăn cơm cũng lấy đây làm ví dụ và tổng kết vài điều. Rất nhiều chuyện thực ra cũng có thể làm, không nên ngại quy mô nhỏ, chỉ cần anh bắt đầu làm thì việc gì cũng có khả năng thành công. Nếu vì khó khăn mà không làm thì đó là kẻ vô tích sự.
Mọi người đều thông minh, Vương Quốc Hoa cũng không nhiều lời. Những người này đều là lãnh đạo một địa phương, bình thường đều có bao người vây bắt.
Chiều hội nghị lại tiếp tục, Vương Quốc Hoa dựa theo kế hoạch tiến hành phân công công việc. Lượng công việc lần này là rất lớn, trong đó tập trung chính vào việc di dân, cái này phải do cán bộ cơ sở đi làm. Trên hội nghị Vương Quốc Hoa tỏ vẻ tài chính mà trung ương cấp xuống sẽ chia xuống địa phương không thiếu một đồng. Nhưng địa phương cũng phải tích cực chủ động phối hợp công tác điều tra tiền kỳ, tạo cơ sở cho kế hoạch xóa đói giảm nghèo.
Lời nói của Vương Quốc Hoa làm các đồng chí lãnh đạo địa phương rất kích động. Ai cũng biết Vương Quốc Hoa đã đưa về một khoản ngân sách tư nhân lớn. Mặc kệ tiền này đến như thế nào, trung ương phát bao nhiêu tiền, tổng cộng mỗi nơi được bao tiền mới là điều mà bọn họ quan tâm nhất. Vương Quốc Hoa tỏ thái độ chính là tiền trung ương phát xuống, tỉnh sẽ không giữ lại chút nào, về phần cấp cao hơn thì lại khác.
Hội nghị diễn ra hai ngày, Vương Quốc Hoa sau đó lại có việc. Lần này là hắn dẫn người của văn phòng ủy ban đến các trường đại học, tổ chức nghiên cứu. Hai ngày đầu Vương Quốc Hoa dẫn đội sau đó hắn ném cho Lưu Diệu Hồng, còn mình phải lên Bắc Kinh.
Hắn lên Bắc Kinh là đi họp. Quy mô hội nghị lần này rất lớn, Tổng bí thư, Thủ tướng đều tham gia hội nghị, cũng tuyên bố nghị quyết quan trọng. Lãnh Vũ và Giản Trường Thanh đều có mặt tham gia, Vương Quốc Hoa phụ trách quản lý nên cũng được tham gia họp.
Mấy người Chu Lạp Phong vẫn chưa về Bắc Kinh mà tiếp tục đi quanh Nam Quảng. Hội nghị trên Bắc Kinh tiến hành ba ngày tuyên bố hủy bỏ thuế nông nghiệp kéo dài mấy ngàn năm. Không thể không nói đây là quyết định mang tính chất lịch sử. mấy ngàn năm qua đều là nông thôn bơm máu nuôi đô thị phát triển. Bây giờ chẳng những hủy thuế nông nghiệp, trung ương còn có trợ cấp nông nghiệp.
….
Kết thúc hội nghị Vương Quốc Hoa nhân lúc rảnh đến bệnh viện thăm Sở lão. Lão gia tử nằm trên giường bệnh mà phải đeo bình dưỡng khí. Hắn có thể nhận ra Sở Sở đang rất lo lắng.
Hắn hiểu tâm trạng lúc này của Sở Sở. Chỉ một thời gian nữa một người mà cô rất thương yêu sẽ ra đi. Vương Quốc Hoa rất hy vọng lão gia tử có thể cố gắng qua được nhưng bác sĩ trả lời rất vô tình, lão gia tử nhiều nhất chỉ có thể sống được nửa năm nữa.
- Đời người chỉ có trăm năm, lão gia tử cả đời chiến đấu, sống gần trăm năm coi như không uổng phí cuộc đời này.
Vương Quốc Hoa vỗ vỗ ai Sở Sở. Sở Sở khẽ gật đầu nói.
- Em biết nhưng vẫn không nhịn được sự đau buồn.
Vương Quốc Hoa không ở lại Bắc Kinh lâu vì có quá nhiều việc cần làm. Thăm lão gia tử xong, Vương Quốc Hoa bay ngay trong đêm về Nam Quảng. Sáng hôm sau diễn ra hội nghị cán bộ toàn tỉnh, Hứa Nam Hạ nhắn nhủ tinh thần hội nghị trung ương với cán bộ trong vòng nửa tiếng.
Trên hội nghị Hứa Nam Hạ nhấn mạnh phải kiên quyết chấp hành quyết định của trung ương.
Mùa xuân ở Nam Quảng đến rất sớm, mùa đông còn chưa bắt đầu thì mùa xuân đã tới, thoáng cái đã gần tới tết. Đến 27 tết, Vương Quốc Hoa vẫn còn đang phải xuống Hắc Cương thị sát. Hắc Cương là thị xã có nhiều dân chúng nghèo nhất tỉnh. Vương Quốc Hoa quyết định chọn đây là điểm mẫu trong công tác xóa đói giảm nghèo.
Khi hắn đang đi khảo sát thì lại rất bất ngờ nhận được điện của Lưu Diệc Hồng.
- Chủ tịch Vương, bên Sở tài chính đã chặn một khoản tiền nói là sang năm mới cấp được.
Vương Quốc Hoa đang tham gia hội nghị, hắn chuẩn bị tuyên bố chúc tết các đồng chí nghe vậy đành phải đưa tay xin lỗi. Hắn ra bên nói.
- Có việc gì vậy hả? Tôi tìm được một khoản tiền chuyên dụng từ trên Bắc Kinh về, ai dám chặn lại như vậy?
.
- Bên kia không phải nói không cấp mà nói là gần tết nên chờ sang năm mới chuyển.
Lưu Diệc Hồng giải thích một câu nhưng cách giải thích này không quá ổn. Đối với Vương Quốc Hoa mà nói mặc kệ có phải là muốn chặn lại hay không thì đây cũng là việc không thể chấp nhận.
- Anh nói với Sở tài chính, nói nếu ai dám chặn khoản này lâu một ngày thì tự gánh chịu trách nhiệm.
Vương Quốc Hoa nói xong rồi dập máy ngay.
Hắn cẩn thận suy nghĩ rồi quyết định về tỉnh. Bây giờ đã là hoàng hôn, Vương Quốc Hoa báo cho bộ máy Hắc Cương làm bí thư, thị trưởng đều cảm thấy khó tin. Bọn họ muốn giữ lãnh đạo lại nhưng không được.
Trên đường về Vương Quốc Hoa vẫn suy nghĩ việc này, bây giờ không phải là lúc chốt sổ cuối năm, sao Sở tài chính dám làm như vậy? Trong này có vấn đề gì khác sao?
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 808:
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
Vương Quốc Hoa còn đang trên đường máy điện thoại lại vang lên. Hắn liếc nhìn nhưng không nghe, cuối cùng hắn vẫn phải nghe. Điện là Khương Kiệt gọi, Vương Quốc Hoa có thể cảm nhận sự khẩn trương của đối phương từ trong giọng nói.
- Quốc Hoa, tiền kia là bí thư Lãnh bảo để lại.
- Ồ, biết rồi.
Nói xong Vương Quốc Hoa rất dứt khoát dập máy, thầm nghĩ như vậy là được rồi. Lãnh Vũ đúng là càng lúc càng xuất sắc, có thể chỉ huy bên Sở tài chính.
Khương Kiệt cầm điện mà cười khổ một tiếng. Y quay đầu lại nhìn Lãnh Vũ.
- Bí thư, chủ tịch Vương nói đã biết rồi dập máy.
Lãnh Vũ ừ một tiếng đuổi Khương Kiệt đi ra.
Hơn hai tiếng sau xe Vương Quốc Hoa tiến vào trụ sở. Thư ký của Lãnh Vũ đứng chờ ở dưới tầm mười phút lập tức tiến lên. Vương Quốc Hoa vừa xuống xe, tên thư ký đã nói.
- Chủ tịch Vương, bí thư Lãnh vẫn chờ ngài, bí thư cũng chưa ăn tối.
Vương Quốc Hoa cười nói.
- Tôi lên đây.
Vương Quốc Hoa đi nhanh lên lầu tới văn phòng Lãnh Vũ. Hắn vào cửa đã nói.
- Lãnh đạo có phải gặp khó xử gì không?
Câu nói này làm Lãnh Vũ thấy ấm áp trong lòng.
- Ngồi xuống rồi nói chuyện.
Lãnh Vũ chỉ vào ghế, Vương Quốc Hoa cũng không khách khí. Lãnh Vũ lúc này mới nói.
- Sở tài chính năm trước có một khoản chưa thu hồi được, gần đến tết mà không có tiền, chẳng lẽ năm nào cũng vay vốn ngân hàng để phát lương thưởng cho nhân viên ư?
Lãnh Vũ nói rất hàm súc, Vương Quốc Hoa lắc đầu cười khổ.
- Từ lúc nào ngài phải quan tâm việc này?
Lãnh Vũ không nói gì, y mặt không chút thay đổi từ từ bưng chén trà lên uống. Vương Quốc Hoa thở dài nói.
- Muốn bao nhiêu?
Lãnh Vũ lúc này mới nói.
- Ba đến năm trăm triệu trong ba tháng. Giai đoạn hiện nay cậu vẫn đang tiến hành chuẩn bị, mặc dù khởi động thì tiền từ trung ương rót xuống cũng tạm đủ dùng.
Vương Quốc Hoa hiểu ý đối phương.
- Được, việc này tôi đồng ý nhưng vượt quá ba tháng thì tôi sẽ trở mặt không nhận người.
Lãnh Vũ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn thoáng qua Vương Quốc Hoa. Y gật đầu, Vương Quốc Hoa đứng lên nói.
- Tôi về trước, mai còn có nhiều việc.
Vương Quốc Hoa cứ thế đi ra, lúc ra ngoài hắn đưa tay vào túi lấy chiếc bút xoay xoay trong tay.
Lãnh Vũ nói thật hay không? Vương Quốc Hoa không dám xác định. Tương lai chuyện này nếu lộ ra, Lãnh Vũ hoàn toàn có thể phủ nhận việc này. Vương Quốc Hoa có thể từ chối, hắn biết việc này mình làm không sáng suốt nhưng vẫn phải làm. Nói trắng ra Vương Quốc Hoa nguyện ý gánh trách nhiệm này vì Lãnh Vũ. Lãnh Vũ thực ra cũng cho Vương Quốc Hoa cơ hội lựa chọn chứ không phải là ra lệnh.
Cứ đơn giản như vậy đã chấp nhận sao? Tâm trạng Lãnh Vũ không thể bình tĩnh được. Vương Quốc Hoa nhận lời dứt khoát nằm ngoài dự đoán của y.
Ngẩn ra một lát Lãnh Vũ mới đứng lên nói với thư ký.
- Về thôi.
…
Lưu Linh đang ngồi trong nhà lên mạng nghe thấy động tĩnh liền mở cửa nhìn một chút. Vương Quốc Hoa xuống xe đi tới.
- Không phải nói là không về sao?
Lưu Linh có chút khó hiểu, Vương Quốc Hoa không giải thích. Hắn bỏ áo khoác ra nói.
- Anh hơi đói, chuẩn bị chút đồ ăn hộ anh.
Lưu Linh vào bếp làm bát mì cùng hai quả trứng ốp mang ra, Vương Quốc Hoa đang xem Tv với ánh mắt khá thất thần. Bỏ bát xuống, Lưu Linh cười nói:
- Anh sao thế?
Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:
- Không có gì, em chuẩn bị cho anh một khoản tiền, hai hôm nữa anh cần.
Lưu Linh gật đầu.
- Mai em sẽ đi làm.
Lúc Vương Quốc Hoa ăn, Lưu Linh đi lấy nước nóng rồi lên lầu lấy quần áo. Hắn đi vào phòng tắm, Lưu Linh đi ra nhưng lại bị hắn túm lại kéo vào người mình.
Đêm khuya, Vương Quốc Hoa đã ngủ, Lưu Linh lại lặng lẽ dậy mỉm cười nhìn hắn. Hôm nay hắn như uống thuốc nên rất dũng mãnh làm cho cô mệt chết. Cô đứng dậy giở lịch, lấy tay nhẩm tính rồi nở nụ cười. Lưu Linh sớm nghĩ tới nhưng không rảnh. Bây giờ việc trong nhà cô đã vứt hết sang bên chuyên tâm ở đây một thời gian, lần này phải thành công mới được.
Hôm sau Vương Quốc Hoa dậy, hắn nói với Lưu Linh.
- Anh chắc phải xuống dưới ăn tết, em thì sao?
- Em đi theo anh có được không?
Lưu Linh chống cằm hỏi, trong đầu Vương Quốc Hoa hiện ra cảnh đêm qua. Hắn khẽ thở dài một tiếng.
- Có thể, em đến ngân hàng làm thẻ, anh đợi em trong văn phòng.
- Bao nhiêu?
Vương Quốc Hoa giơ ba ngón tay lên.
- Ba, không đủ tính tiếp.
Lưu Linh không có ý kiến khác, cô gật đầu nhận ngay. Vương Quốc Hoa đến văn phòng xử lý ít văn bản. Không đầy 10h Lưu Linh đến đặt một phong bì lên bàn làm việc của hắn. Vương Quốc Hoa cầm lên.
- Anh ra ngoài một chút rồi về ngay.
Vương Quốc Hoa tới văn phòng Lãnh Vũ, vừa lúc Lãnh Vũ đi ra.
- Quốc Hoa, có việc gì vậy? Tôi đang chuẩn bị lên Bắc Kinh, ngày kia còn phải bắt máy bay về sớm.
Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua Khương Kiệt, tên này cùng thư ký biết ý rời đi. Vương Quốc Hoa lấy một phong bì ra đưa cho Lãnh Vũ.
- Mặc kệ ngài gặp khó xử gì nhưng tôi không hy vọng ngài mắc sai lầm rồi bị người nói này nói kia.
Lãnh Vũ mặt không chút thay đổi nhìn Vương Quốc Hoa. Y gật đầu cầm phong bì nhét vào túi.
- Cái này coi như tôi vay cậu.
Vương Quốc Hoa cười rất vui, Lãnh Vũ hừ một tiếng.
- Cậu rốt cuộc có bao nhiêu?
Vương Quốc Hoa cười hắc hắc đáp.
- Cái này tôi không rõ, có khi tầm vài chục tỷ.
Lãnh Vũ bực bội lẩm bẩm nói.
- Cậu có nhiều như vậy còn đi làm quan làm gì?
Nói là vậy nhưng trên mặt Lãnh Vũ đã nở nụ cười. Vương Quốc Hoa như trút được gánh nặng đưa mắt nhìn Lãnh Vũ rời đi.
Lúc Long Diễm đến, Vương Quốc Hoa đang chuẩn bị ra ngoài.
- Chủ tịch Vương, thứ ngài muốn đã chuẩn bị xong, tổng cộng là hai xe gạo, hai xe dầu ăn, năm xe … nếu không đủ thì tôi chuẩn bị thêm.
- Chắc là đủ rồi, hy vọng sang năm không cần làm như vậy nữa, bà con có thể tự mình mua được.
Vương Quốc Hoa nói câu cuối đầy cảm xúc, Long Diễm không tiếp lời. Mặc kệ như thế nào thì thân là một thành viên chính quyền làm ở tỉnh có nhiều dân chúng nghèo khổ như vậy chính là thất trách.
Lưu Linh đi cùng Vương Quốc Hoa với thân phận nhà đầu tư và được hoan nghênh không kém gì Vương Quốc Hoa. Trên đường đi Vương Quốc Hoa không ngừng xem tài liệu, Lưu Linh thầm nghĩ hắn cũng không dễ dàng gì, luôn bận rộn.
Các xe hàng từ tỉnh chuyển xuống giúp cho thị xã không ít, hàng năm bọn họ cũng cần chuẩn bị hàng hóa phân phát. Bí thư thị ủy Tư Mã Bắc đầy cảm xúc nói.
- Tôi rất xấu hổ, hy vọng có thể mượn ngọn gió từ chính sách của trung ương giúp quần chúng nhân dân thoát khổ.
Vương Quốc Hoa không hề khách khí nói.
- Tôi không tán thành quan điểm của anh. Đây là cuộc chiến trường kỳ, chỉ có chiến lược phát triển lâu dài mới giải quyết được vấn đề này. Trung ương cấp tiền nhất định phải dùng ở địa phương, phải để cho quần chúng di dân ra có cái ăn, chỗ ở. Chúng ta còn cần làm rất nhiều thứ.
Vương Quốc Hoa không xuống các thôn bản mà ở lại thị xã tổ chức người điều tra xem Hắc Cương có hạng mục gì có thể làm. Đêm 30 Vương Quốc Hoa cuối cùng cũng ra khỏi khách sạn.
Hắn dẫn theo Lưu Linh đến một trường tiểu học hy vọng ăn tết. mang theo vật tư, Vương Quốc Hoa dẫn theo một xe đi xuống. Xe này đủ để cho các em học sinh ăn cơm miễn phí một thời gian. Lưu Linh cũng quyên góp 20 ngàn để xã mua ít lợn thịt, hơn nữa cô còn tỏ vẻ sau này bỏ tiền ra cung cấp một bữa ăn có thịt cho các em học sinh.
Vương Quốc Hoa ở lại xã, Lưu Linh lại đi quanh tìm hiểu tài nguyên thiên nhiên nơi đây. Cô phát hiện ở đây trồng không ít thảo dược, trong đó có vài loại có thể dùng được.
Trước khi đi Lưu Linh nói với Vương Quốc Hoa là cô quyết định thành lập một công ty sản xuất thuốc tại Hắc Cương, cô sẽ thuê dân chúng vài xã trồng thuốc cho mình.
Trước khi hạng mục xóa đói giảm nghèo được khởi động, Sở Giáo dục do Vương Quốc Hoa phụ trách quản lý đã đưa ra một chính sách. Giáo viên hợp đồng trên mười năm chỉ cần qua đợt thi văn hóa hoặc có bằng tại chức Sở Giáo dục sẽ chia giai đoạn giải quyết vấn đề biên chế cho bọn họ.
Chính sách này tạo tiếng vang không nhỏ nhưng không ai lên tiếng phản đối. Việc này được báo chí đăng tin, có tờ báo muốn phỏng vấn Vương Quốc Hoa nhưng bị hắn từ chối, bọn họ đành phỏng vấn Sở Giáo dục.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 809:
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
Mùa xuân đến cũng mang tới tin tức tốt. Sở lão có thể gắng gượng chống cự với bệnh tật. Sở Sở gọi điện tới gào lên đầy hưng phấn.
- Bác sĩ nói nếu điều dưỡng tốt thì ông nội có thể sống được hơn năm năm nữa. Đây chính là một kỳ tích.
Vương Quốc Hoa cũng phải khâm phục sức sống của Sở lão. Mặc kệ có phải kỳ tích hay không thì đây cũng là công của hệ thống y tế. Nếu không phải bên y tế dồn hết nhân lực, vật lực tốt nhất thì Sở lão sao có thể qua khỏi.
Nói tóm lại đây là việc tốt. Đối với Sở gia, Sở lão còn hay không có khác nhau rất lớn Năm năm có thể duy trì đến Đại hội Đảng khóa sau. Vương Quốc Hoa cũng coi như nửa người Sở gia, hắn cũng sẽ có lợi. Vương Quốc Hoa đang nghĩ xem nên mua gì tặng Sở lão, hắn nghĩ mãi cuối cùng đành gọi cho Lưu Linh.
Lưu Linh cho hắn một phương thuốc. Phương thuốc này có từ thời Minh có tác dụng tốt cho người già. Không ít người bị ung thư phải hóa trị uống theo phương thuốc này đã hồi phục rất nhiều.
….
Đề tài bên ngoài không nói tới, Vương Quốc Hoa mấ hơn tháng thời gian mang theo một đám người đưa ra một phương án. Vương Quốc Hoa coi trọng nhất chính là điều tra thị trường, đảm bảo các sản phẩm xóa đói giảm nghèo có thể bán ra được.
Trong quá trình này có một vài điều bất ngờ diễn ra. Phương án này không ngờ kéo theo vài ngành nghề của khu vực khác phát triển theo. Một vài nơi mặc dù không phải khu vực khó khăn nhưng kinh tế cũng không quá phát triển. Ví dụ như trồng dâu nuôi tằm, trồng dược liệu được đưa ra phương án cũng tạo thành phản ứng dây chuyền. Các huyện thị đều phái người tìm tới Ban xóa đói giảm nghèo, yêu cầu các chuyên gia nông nghiệp đến tập huấn cho nông dân địa phương bọn họ. Chuyện này Lưu Diệu Hồng đến báo cáo với Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa cũng có chút bất ngờ.
Sau khi các khoản tài chính được đưa tới, sau hai tháng chuẩn bị hạng mục xóa đói giảm nghèo chính thức được khởi động. Tất cả công việc chia ra làm vài tuyến chính. Thứ nhất chính là công tác di dân, thứ hai là tập huấn cho nông dân.
Chuyện rất nhiều cũng rất vụn vặt, tổng thời gian đặt ra theo kế hoạch của hạng mục này kéo dài hơn năm. Các hạng mục tiến hành cũng kéo theo các ngành nghề của tỉnh Nam Quảng phát triển nhanh chóng. Trong đó nghề nuôi tằm và trồng dược liệu càng sáng tạo một kỳ tích, nó biến tỉnh Nam Quảng tiến vào hàng ngũ tỉnh hàng đầu về nghề nuôi tằm và trồng dược liệu của tỉnh.
Vương Quốc Hoa cũng rất chú ý quá trình di dân khỏi miền núi. Hắn yêu cầu bắt buộc về chất lượng nhà tái định cự, tất cả phải theo một tiêu chuẩn cứng. Hơn nữa hắn tự mình dẫn đội đi nghiệm thu chất lượng công trình tái định cư. Việc này do Vương Quốc Hoa nghiêm cẩn kiểm tra nên về cơ bản không có vấn đề gì.
Lưu Linh càng lúc càng có nhiều ấn tượng tốt hơn với tỉnh Nam Quảng. Cô quyết định chuyển công ty dược đến thành phố Tây Hải, nơi này có bến cảng nên việc vận chuyển cũng rất thuận lợi.
Trước cuối năm Vương Quốc Hoa báo cáo về thành quả xóa đói giảm nghèo của tỉnh Nam Quảng lên Ban xóa đói giảm nghèo trung ương. Chủ nhiệm Quách tự mình đến thị sát và tán dương cao độ thành tích xuất sắc mà tỉnh Nam Quảng đã đạt được. Chẳng những đã xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ mà trung ương giao cho, đồng thời còn mượn cơ hội thúc đẩy nhiều ngành nghề phát triển theo. Ngành nuôi tằm kéo theo các ngành dệt may phát triển, ngành trồng dược liệu thúc đẩy các công ty sản xuất dược liệu phát triển. Trong vòng một năm tỉnh Nam Quảng có thêm hơn 10 công ty may mặc, ba công ty thuốc khổng lồ; công ty gia công thực phẩm càng đạt được hơn 30 công ty.
Chỉ riêng một hạng mục xóa đói giảm nghèo đã có thể làm ra nhiều thành tích như vậy, điểm này đã phản ánh trình độ, năng lực thực sự của một cán bộ. Chủ nhiệm Quách sau khi thị sát xong đã tìm Vương Quốc Hoa nói chuyện riêng. Trong bữa ăn y nói một câu.
- Có tính lên Bắc Kinh phát triển không?
Vương Quốc Hoa trả lời rất dứt khoát.
- Tôi thích làm ở chức vụ thật một chút.
Vương Quốc Hoa trả lời như vậy, đến tối Sở Giang Thu mắng cho hắn một trận.
- Cơ hội tiến bộ tốt như vậy bao người muốn mà không được, làm cấp phó bộ trưởng hưởng thụ đãi ngộ cấp bộ trưởng. Lãnh đạo rất thưởng thức năng lực của anh, chủ động nói ra và bảo lão Quách đi hỏi anh. Anh thì hay rồi, từ chối, muốn làm số mệt.
Sở Giang Thu mắng, Vương Quốc Hoa đành phải ngoan ngoãn nghe, không phản bác nhưng chưa chắc tán thành. Chẳng qua có mtoojd diểm Vương Quốc Hoa có thể đồng ý đó là mình quả thật có số mệt.
Mùa xuân thứ hai sau khi Vương Quốc Hoa đến tỉnh Nam Quảng nhận chức sắp tới, năm nay đối với Vương Quốc Hoa mà nói là một năm thu hoạch nhưng đối với Giản Trường Thanh mà nói lại là một năm nhiều thương cảm. Trước tết một tháng gia tộc chính thức từ nhiệm đến Đại hội đại biểu nhân dân làm phó chủ nhiệm, đãi ngộ không thay đổi. Y còn chủ tịch tỉnh công tác vài năm rồi lui hẳn.
Chủ nhiệm Quách cũng đến tỉnh Nam Quảng làm chủ tịch tỉnh Quách. Trong cuộc đấu tranh giành chức này Chủ nhiệm Quách có bối cảnh mạnh đã chiến thắng Chu Bồi Tiêu, trở thành người thắng trong cuộc đấu tranh này.
Ngày chính thức nhận chức, chủ tịch tỉnh Quách bắt tay Vương Quốc Hoa khá lâu.
- Quốc Hoa, thực ra cậu không lên Bắc Kinh, tôi rất vui.
Sau hội nghị đầu tiên diễn ra, chủ tịch tỉnh Quách giữ Vương Quốc Hoa lại nói chuyện, y tỏ vẻ.
- Tôi đến là muốn làm việc, hy vọng được cậu ủng hộ.
Vương Quốc Hoa rất dứt khoát tỏ vẻ làm việc sẽ không có vấn đề gì, ý của hắn cũng là không muốn can thiệp vào việc gì khác. Chuyện đầu tiên chủ tịch tỉnh Quách nhận chức là điều chỉnh phân công, phân công của Vương Quốc Hoa về lại phạm trù tương đối bình thường. Chu Bồi Tiêu thất bại nhưng lại nhanh chóng ngả về phía Lãnh Vũ, biến hoá này đúng là làm Vương Quốc Hoa giật mình vài ngày.
Đối với điểm này chủ tịch tỉnh Quách không tỏ vẻ gì mấy, Lãnh Vũ lại làm việc rất có quy củ, từ khi Quách Hào nhận chức y không can thiệp vào công việc bên chính quyền mấy.
Vương Quốc Hoa về vị trí phân công bình thường, hắn cũng an phận hơn nhiều.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 810:
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
Sở lão sắp đến ngày sinh nhật. Vương Quốc Hoa không nhớ rõ năm nay Sở lão là 94 hay 95 tuổi nữa. Sở Sở gọi đến yêu cầu Vương Quốc Hoa phải đến Bắc Kinh trước ngày 28 tháng chạp.
Một năm qua Vương Quốc Hoa mặc dù lên Bắc Kinh không ít nhưng đều là có công việc, hắn ít có thời gian ở bên vợ bên con.
Vấn đề này Vương Quốc Hoa vẫn chưa cùng nói chuyện với Sở Sở, hắn thấy nếu Sở Sở muốn ở bên chăm sóc ông nội thì cứ tùy cô. Con người không ai có thể lo chu toàn mọi mặt cả. Lần này lên Bắc Kinh ăn tết, Vương Quốc Hoa vốn định khuyên Sở Sở mang theo con tới Nam Quảng với mình.
Vương Quốc Hoa nói qua việc mình lên Bắc Kinh ăn tết với Lãnh Vũ, bí thư Lãnh rất rộng lượng tỏ vẻ tết năm trước Vương Quốc Hoa không về, năm nay cứ về nhà ăn tết, hắn có một tuần để nghỉ. Còn bên phía chủ tịch tỉnh Quách càng nói nếu không có việc quan trọng thì không cần về gấp. Cả một năm qua Vương Quốc Hoa gần như không được nghỉ lúc nào cả.
Tết nếu không phải đi tham gia hội nghị thì sẽ không có việc gì làm. Vương Quốc Hoa nắm chắc thời gian đi quanh các sở ban ngành mà mình phụ trách quản lý, các hội nghị cũng tiến hành trước.
Chiều 26 Vương Quốc Hoa may mắn lên được máy bay. Hơn hai tiếng trước hắn vẫn còn chủ trì hội nghị. Hắn còn tưởng mình không kịp ra máy bay, phải nhỡ chuyến.
Chẳng qua lúc lên máy bay hắn lại hơi đen, máy bay đi được nửa đường lại gặp chuyện. Phía bắc đổ tuyết rất lớn, sân bay Bắc Kinh đóng cửa, Vương Quốc Hoa chỉ có thể hạ cánh xuống sân bay cách Bắc Kinh hơn 500km.
Chuyện quá đột nhiên, Vương Quốc Hoa đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ. Xuống máy bay hắn gọi điện cho Sở Sở thông báo. Vương Quốc Hoa ra ga trả gấp đôi tiền mua một vén giường mềm. Hắn còn phải cẩn thận bảo tay cò vé đưa lên tận toa để tránh bị lừa.
Quá trình chờ tàu chạy làm Vương Quốc Hoa khá buồn bực. Hắn nhớ đợt mình còn đang đi học, tết về nhà chen lấn lên tàu mà phải đợi gần chục tiếng tàu mới chạy. Quá mệt mỏi.
Chẳng qua bây giờ không có lựa chọn nào khác ngoài đi tàu, Vương Quốc Hoa tìm một chỗ ăn cơm, hơn tiếng sau hắn mới lên tàu.
Có tiền anh sẽ có nhiều thuận lợi. Chỉ cần anh chấp nhận bỏ thì có người ở trên tàu đến giới thiệu nếu bỏ ra thêm 50 đồng là anh có thể vào toa vip, giường được trải đệm sang trọng, còn có thể xem được phim.
Vương Quốc Hoa mang hành lý rất đơn giản, một túi chứa đồ và máy vi tính, thuốc cũng không mang nhiều chỉ có năm điếu. Hắn mua một cốc café 20 đồng.
Trong toa còn có thêm năm người trẻ tuổi khác trông như sinh viên. Hai nam ba nữ nói chuyện khá lớn tiếng. Vương Quốc Hoa ngồi ngay bên cạnh bọn họ muốn không bị làm phiền cũng khó khăn.
Một tên nam sinh viên mặt rỗ đang khoe khoang với một cô gái, nói nhà hắn ở Bắc Kinh, bố mẹ làm ở bộ, đến Bắc Kinh sẽ có người đến đón… Vương Quốc Hoa tùy ý nhìn thoáng qua, ba cô nữ sinh khá được, khó trách.
Vương Quốc Hoa vào mạng đọc báo tầm tiếng cũng chán, hắn lên mạng đánh bài. Đánh được hai ván bên cạnh liền có mùi hương, hắn quay đầu lại thấy một nữ sinh ngồi tới mỉm cười với hắn.
- Tôi xem một chút, tôi cũng thích bài kiều.
Vương Quốc Hoa không thích nhưng vẫn gật đầu.
Vương Quốc Hoa đánh bài cũng được, lúc đi học đã đánh, còn đi thi cấp quốc gia. …
Hắn đang đánh đuổi một đối thủ, chuẩn bị đổi bài thì mấy người thanh niên còn lại cũng tới.
Máy hết pin, Vương Quốc Hoa tắt máy.
- Vị đại ca này đánh bài hay thế.
Cô nữ sinh chỉ chỉ Vương Quốc Hoa, hai cô nữ sinh còn lại cùng nhìn Vương Quốc Hoa một chút.
Hai nam sinh nhìn Vương Quốc Hoa lại mang chút thù địch, Vương Quốc Hoa chỉ mỉm cười với bọn họ.
- Mấy người thích chơi bài à? Tôi nhường chỗ này cho các vị.
Toa cuối này các bàn khác cũng đã có người ngồi kín, chỉ có mỗi chỗ Vương Quốc Hoa là có thể nhường một chút, Vương Quốc Hoa còn tưởng bọn họ muốn chơi gì.
- đại ca đừng khách khí, chúng tôi cũng không chơi gì chỉ ngồi xem anh đánh bài nên ngứa tay thôi.
Cô nữ sinh thứ nhất cười xin lỗi, mắt cô bé này khá lớn, cô ả có thể nói là xinh nhất trong ba cô.
Vương Quốc Hoa mỉm cười đổi vị trí, hai tên nam sinh kia lộ rõ vẻ không cam lòng.
- Nhìn xem, túi của hắn không phải là chiếc máy tính xách tay sao?
- Máy này không rẻ đâu, phải tầm 20 ngàn đó.
Một cô em bên cạnh nói một câu, cô ả này vậy mà hiểu giá.
- Tôi thấy hắn mặc đồ Versace, cũng không rẻ đâu.
Lại là một nữ sinh khác quan sát rất cẩn thận. Quần áo của Vương Quốc Hoa đều do Lưu Linh mua, thương hiệu gì hắn cũng không biết được.
- Mấy cô chỉ để ý bề ngoài.
Một nam sinh không phục lẩm bẩm nói, cô nữ sinh chủ động ngồi bên Vương Quốc Hoa thản nhiên nói.
- Người ta đây là đẳng cấp, ông biết gì.
- Trên máy bay tôi thấy hắn ngồi ở khoang thương gia.
Cô nữ sinh phát hiện đồ Vương Quốc Hoa mặc nói, hóa ra mấy người này cũng bay cùng chuyến.
- Sao tôi thấy hắn quen quen vậy nhỉ, hình như thấy trên báo rồi thì phải.
Cô nữ sinh thứ ba nói, tên nam sinh béo cười lạnh một tiếng.
- Tôi thấy cô đây là mê trai rồi, hắn không phải có chút tiền ư? Ở Bắc Kinh đầy người giàu, đám đó có là gì so với quan chức chứ?
Vương Quốc Hoa không nghe tiếp nữa, hắn vào toilet. Đi ra hắn tìm một vị trí khác ngồi xuống, không lâu sau có thông báo có thể lên xe kiểm phiếu, một người phụ nữ bụng bầu kéo vali, Vương Quốc Hoa đi lên nói.
- Tôi có thể giúp không?
Người phụ nữ cảnh giác nhìn Vương Quốc Hoa, thấy không giống người xấu mới yên tâm đưa hành lý sang.
- Vậy làm phiền anh.
Vương Quốc Hoa kéo vali đi trước, người phụ nữ cảnh giacs đi sau. Mấy thanh niên kia thấy thế cũng nói này nói kia. Tên nam sinh mặt mụn nhỏ giọng nói.
- Thấy chưa, vậy là kiếm được một em, người ta thích phụ nữ có chồng.
Vương Quốc Hoa lần này nghe rõ, hắn khẽ nhíu mày.
Mang hành lý đến toa của người phụ nữ, Vương Quốc Hoa đưa đến rồi rời đi. Cô nữ sinh thứ nhất chủ động bắt chuyện với hắn.
- đại ca đúng là người tốt.
Vương Quốc Hoa cười ha hả vẫy vẫy tay đi tìm đến khoang của mình. Hắn nằm xuống không lâu cửa toa lại mở, hắn có chút bất ngờ khi thấy cô nữ sinh kia cũng vào.
- Ha ha, đại ca, chúng ta đúng là có duyên, tôi tìm nhân viên tàu đổi ba chiếc vé, không ngờ lại cùng phòng với anh.
Vương Quốc Hoa cười nói.
- Ha ha, muộn rồi, nghỉ thôi.
Vừa nói hắn vùi đầu ngủ, cô nữ sinh kia ngẩn ra một chút nhưng sau đó cũng không nói gì. Cô ả cùng hai cô bạn tụm lại nhỏ giọng nói chuyện.
- Tôi nói Tạ Viện Viện, chúng ta không phải là đắc tội hai tên Trịnh Cường đó chứ?
Một cô bạn lên tiếng, Tạ Viện Viện cười lạnh nói.
- Tôi đâu có nhờ gì bọn họ, là bọn họ đòi sống đòi chết muốn đi về cùng tôi mà.
- Nhà Trịnh Cường có người làm quan đó, đắc tội hắn sợ là …
- Đừng nghe hắn khoe khoang, ở Bắc Kinh quan cấp huyện đi đầy đất, quan cấp sở đi xe đạp.
Vương Quốc Hoa thức dậy trời đã sáng, Tạ Viện Viện kia vẫn còn ngủ. Vương Quốc Hoa lặng lẽ đi rửa mặt về, Tạ Viện Viện đã dậy, cô ả chào.
- đại ca.
Vương Quốc Hoa thầm khó hiểu cô ả này sao chú ý mình vậy nhỉ?
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 811:
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
Vương Quốc Hoa đang kinh ngạc, Tạ Viện Viện kia đã chủ động giải thích.
- Thực ra tôi đã nhận ra ngài, ngài là chủ tịch tỉnh Vương phải không? Ngài trước phụ trách quản lý giáo dục và đến trường tôi, trên báo cũng đăng tin về ngài.
Vương Quốc Hoa ừ một tiếng, mình nếu đến trường của cô ả và bị nhận ra cũng không có gì là lạ.
- Cô ở Học viện nông nghiệp tỉnh?
Vương Quốc Hoa cẩn thận nghĩ hình như gần đây mình chỉ đến đây nhiều nhất. Tạ Viện Viện gật đầu nói:
- Vâng, tôi đang học nghiên cứu sinh, hạng mục số 37 do giáo sư Mai phụ trách, tôi cũng được đi theo ghi chép số liệu.
Vậy mới đúng chứ, Vương Quốc Hoa mỉm cười:
- Làm phiền cô không nói chuyện của tôi với mấy người kia.
Người thông minh nghe một câu là hiểu, Tạ Viện Viện nhỏ giọng nói:
- Tôi hiểu, đúng rồi, nhà ngài ở Bắc Kinh ư? Ngài ở đâu? Tôi sao chưa từng nghe nói đến nhân vật nào như ngài nhỉ?
Một câu đã lộ ra chi tiết của cô ả, trực giác nói cho Vương Quốc Hoa biết cô ả này đang có mục đích gì đó.
- Tôi không phải người Bắc Kinh, là vợ.
Vương Quốc Hoa như rất tùy ý nói, Tạ Viện Viện kia hiểu ý trong đó. Cô ả hé miệng cười nói.
- Ngài đừng đề phòng người khác như vậy, tôi cũng không có ý đồ gì. Tôi chỉ thấy hơi ngạc nhiên về một lãnh đạo cao cấp như ngài mà đến khu vực miền núi nửa tháng, bây giờ ít có cán bộ được như ngài.
- Ha ha, xin hỏi cô họ gì?
Vương Quốc Hoa ngắt lời, Tạ Viện Viện đảo đảo mắt nói.
- Họ Tạ, ở nội thành Bắc Kinh.
Vương Quốc Hoa im không nói, Tạ Viện Viện cũng chủ động dừng cuộc nói chuyện.
- Tôi đi rửa mặt, gần đến ga rồi.
Vương Quốc Hoa đứng dậy ra hành lang nhìn bên ngoài, bên ngoài trời rất nhiều tuyết.
Tạ Viện Viện về rất nhanh, trên mặt vẫn còn giọt nước.
- Lãnh đạo, tôi muốn phản ánh với ngài một việc.
Vương Quốc Hoa liếc nhìn cô ả, hắn cảm thấy cô ả này rất linh hoạt.
- Trước tết tôi đến thị xã Hắc Cương tập huấn và phát hiện nhiều nông dân đi học phải nộp tiền.
Gì? Mắt Vương Quốc Hoa vô thức lóe lên một tia tức tối. Tạ Viện Viện rụt cổ thầm nghĩ tên này bề ngoài thân thiện nhưng thực ra lại là kẻ tàn nhẫn.
- Cô nói cụ thể một chút.
Vương Quốc Hoa khá chú ý việc này. Tiền tập huán đều là do tiền trung ương cấp, hơn nữa tỉnh không ngừng có lệnh không được thu tiền.
- Xã Sơn Đạo có 70 người tập huấn mỗi người phải nộp một ngàn. Tôi thấy bên thu nói đây là tiền chi phí riêng.
Tạ Viện Viện vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra và tìm ảnh. Vương Quốc Hoa cầm xem thấy bên trên viết rõ mấy chữ “Tiền học phí”
Quá to gan. Vương Quốc Hoa xoay người lấy máy vi tính, Tạ Viện Viện cũng lấy dây chuyển ảnh sang máy.
Tắt máy, Vương Quốc Hoa đang định nói chuyện tàu đã đi chậm lại. Tạ Viện Viện nói.
- Vào ga rồi.
Vừa nói cô ả đi thu dọn hành lý, Vương Quốc Hoa cũng dọn đồ của mình.
Xuống tàu Vương Quốc Hoa không thấy cô ả kia đâu. Hắn ra ngoài ga nhìn quanh quả nhiên có người giơ biển viết tên hắn. Hắn đang định nói chuyện lại bị người vỗ vai.
- đại ca…
Vương Quốc Hoa quay đầu lại, Tạ Viện Viện cùng mấy người bạn đang đứng sau lưng hắn.
- Sao thế?
- Bây giờ chắc khó bắt xe, có thể cho đi cùng không?
Tạ Viện Viện cười hỏi, Vương Quốc Hoa nhìn người khác.
- Cho ba người bọn tôi đi cùng là được.
Ý của Tạ Viện Viện là bỏ hai tên nam sinh kia lại. Mấy tên kia tức tối nhìn Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa gật đầu lấy thẻ công tác đi lên đưa cho người đang cầm tấm biển.
- Tôi là Vương Quốc Hoa.
Lái xe xem xong liền giơ tay chào.
- thủ trưởng.
Câu này làm người xe đều giật mình. Vương Quốc Hoa xua tay nói.
- Không cần như vậy, đi thôi, thuận đường đưa ba người nữa về nhà.
Thực ra đây cũng không phải thuận đường, có hai cô em ở vành đai ba đi mất hơn tiếng mới đưa được người về. Trên đường đi Vương Quốc Hoa im lặng không nói, ba cô em kia lại rỉ rả nói chuyện đồng thời không ngừng đưa mắt nhìn Vương Quốc Hoa.
- Không ngờ đó, trẻ thật.
- Gì chứ, đây là chân nhân bất lộ tướng. Chẳng bù tên béo kia muốn gào lên cho cả thế giới biết bố mình là trưởng phòng ở bộ Nông nghiệp.
- Đúng rồi, Tạ Viện Viện, nhà bà ở đâu …
Cuối cùng đưa hai cô kia về nhà, Vương Quốc Hoa ngồi ở trước quay đầu lại:
- Nhà cô sao không phái xe tới đón?
Mặt cô ả hơi trầm xuống.
- Tôi không nói cho trong nhà.
Vương Quốc Hoa quay đầu không nói chuyện, xe cứ thế đi về trước. Tạ Viện Viện không nói địa chỉ, lái xe ngồi trên không nói gì nhưng thi thoảng quay đầu lại nhìn.
- Anh cứ lái xe đi, đến nơi tôi sẽ nói.
Ý chính là thuận đường.
- Đằng trước là vùng cấm quân sự.
Lái xe rốt cuộc quay đầu lại nói, Tạ Viện Viện lấy một chiếc thẻ ra đưa tới, lái xe lập tức câm miệng.
Điều này trong dự đoán của Vương Quốc Hoa, hắn khoanh tay không nói, Tạ Viện Viện nói.
- Vợ anh là Sở Sở?
Vẫn không nói chuyện, chỉ gật đầu. Tạ Viện Viện cúi đầu đột nhiên nghĩ ra gì đó.
- Dừng xe, tôi xuống.
Lái xe kinh ngạc phanh lại, ở đây còn cách cổng bảo vệ thứ nhất một đoạn.
Sở Sở cùng con đứng ở bậc thang thấy Vương Quốc Hoa xuống xe. Thằng bé ba tuổi không chịu đứng yên một chỗ suốt ngày đòi chạy đi.
Sở Sở ngồi xổm xuống cười nói với con.
- Bố con về rồi, con không phải suốt ngày đòi gặp bố sao?
- Bạn con đều có bố, bố lại không ở nhà, mẹ tìm người khác cho con đi.
Thằng bé đúng là dám nói, Sở Sở ngẩn ra rồi nở nụ cười.
Vương Quốc Hoa đi vào nghe rõ không khỏi dở khóc dở cười nhìn con.
- Bố là bố?
Vương Sở Hằng mở to đôi mắt nhìn, Vương Quốc Hoa gật đầu. thằng bé ngửa mặt lên bất mãn nói.
- Bố không ôm con à? Mẹ cũng ôm đó.
Vương Quốc Hoa ngồi xuống giơ hai tay ra, Vương Sở Hằng đầu tiên là nhìn mẹ, thấy mẹ mỉm cười gật đầu mới tiến lên ôm cổ Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa bế con lên bậc thang, Vương Sở Hằng đột nhiên vui vẻ nói.
- Bố bế thích hơn mẹ.
…
- Ông vẫn khỏe chứ em?
Vương Quốc Hoa thuận miệng nói, Sở Sở gật đầu.
- Tốt ạ, lần này ông coi như từ quỷ môn quan trở về.
- Đúng rồi, gần đây có lão cán bộ nào họ Tạ không?
Vương Quốc Hoa thuận miệng nói, Sở Sở nói:
- Có, căn số bảy, từng là phó tổng tư lệnh hải quân. Ông kia không hợp với lão gia tử nhà ta, anh sao lại hỏi điều này?
Vương Quốc Hoa nói qua việc mình gặp Tạ Viện Viện kia. Sở Sở không nhịn được cười.
- Cô ả mà dám ngồi xe anh vào, về nhất định bị đánh gãy chân. Hai nhà chúng ta còn kém mỗi cửa là lấy súng bắn nhau. Chẳng qua lần trước lúc lão gia tử sắp mất, Tạ lão bảo người đưa đến củ nhân sâm trăm năm.
- Hai nhà có việc gì vậy?
Vương Quốc Hoa hỏi, Sở Sở do dự một chút mới nói.
- Năm đó ở Thái Hành Sơn đánh giặc vợ Tạ lão cùng đội ngũ của lão gia tử lao ra ngoài, nửa đường vợ Tạ lão bị trúng đạn mất mạng. Vì việc này lão gia tử rất áy náy, Tạ lão lại không chịu bỏ qua cho lão gia tử, nói gì mà lúc tây chinh y còn cõng bà nội em chạy một mạch mấy chục cây. Vì việc này lão gia tử áy náy cả đời, hai vị đó cũng không qua lại nữa. Thực ra bọn họ trước đây còn thân hơn anh em ruột.
Sở Sở nói khá nặng nề, Vương Quốc Hoa cũng lây tâm trạng.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius