Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 914: Thăng cấp điên cuồng.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Y sở dĩ đột nhiên dừng lại lời nói của mình, đó là bởi vì y phát hiện tu sĩ Trúc Cơ ở đây tựa hồ thiếu một người, y vừa cẩn thận nhìn lại một chút, không sai, đúng là thiếu một người. Người bị thiếu chính là tên tên tu sĩ Trúc Cơ tầng bảy thoạt nhìn rất nhát gan kia, nhưng lại vì muốn lấy lòng mình, lại ấp úng đưa ra lời dị nghị đối với bốn gã Kim Đan kia.
Bị gạt rồi, tu sĩ Kim Đan đại viên mãn kia cơ hồ trong phút chốc liền hiểu được nguyên do trong đó, chỉ một con kiến hôi, một gã Trúc Cơ tầng bảy nhỏ nhoi, cũng dám lừa gạt y, sắc mặt y nhất thời trở nên xanh mét.
…
Diệp Mặc thừa dịp tên tu sĩ Kim Đan đại viên mãn nói chuyện với bốn gã Kim Đan kia, không do dự cẩn thận ra khỏi kiến trúc hình tròn cổ xưa này.
Tam Sinh Quyết của hắn lại một lần nữa phát huy tác dụng, cơ hồ không ai chú ý tới việc hắn rời đi. Dĩ nhiên điều này không những là do công pháp ẩn hình Tam Sinh Quyết của hắn lợi hại, còn có một nguyên nhân chủ yếu là cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Linh Tủy Trì, nào còn ai chú ý tới một tu sĩ Trúc Cơ nhỏ bé như hắn.
Diệp Mặc một hơi bay ra ngoài phạm vi ngàn dặm, đi tới một mảnh núi hoang, lúc này mới dùng thuật độn thổ chui xuống đất. Tiến vào lòng đất, Diệp Mặc trước tiên tiến vào Thế Giới trang vàng, khi Diệp Mặc nhìn Linh Tủy Trì trong Thế Giới trang vàng, nhất thời vui như mở cờ trong bụng.
Phát tài, lần này phát tài rồi.
Ngay sau đó, Diệp Mặc trực tiếp vọt vào Linh Tủy Trì trong Thế Giới trang vàng, vận chuyển Tam Sinh Quyết, bắt đầu toàn tâm tu luyện.
Khi linh lực cuồn cuộn cơ hồ không cần chuyển hóa liền biến thành chân nguyên của mình, kinh mạch thậm chí không cần hắn chủ động xung kích, liền tự động mở rộng. Sau đó bắt đầu phá tan tường vách, Diệp Mặc biết sự mạo hiểm của hắn đã có hồi báo.
Cho dù là tu vi tăng lên nhanh chóng, nhưng lúc này Diệp Mặc cũng không có ý dừng lại xem tu vi có vững chắc hay không. Thực lực yếu kém khiến hắn quá mức ủy khuất, thậm chí hắn còn chưa đã nghiền, nuốt vào một viên Thanh Nguyên Đan, sau đó nuốt một Kềnh Linh Lam Quả.
Thanh Nguyên Đan, Kềnh Linh Lam Quả, còn có Linh Tủy Trì, Tam Sinh Quyết lúc này mới chân chính thể hiện uy lực. Diệp Mặc thậm chí có thể cảm giác được tu vi của mình đang tăng lên một cách rõ rệt, tu vi tăng lên với tốc độ mắt thường không nhìn được. Điểm này cũng không khoa trương.
Nửa ngày sau, Diệp Mặc chỉ cảm thấy đau nhói ở sâu trong kinh mạch, sau đó răng rắc kêu một tiếng. Chân nguyên trong đan điền của hắn trong khoảnh khắc đó trở nên dày cộm, nặng nề. Sự cường đại của chân nguyên hùng hậu khiến cho Diệp Mặc cảm giác ngày một rõ. Diệp Mặc biết, hắn lại đột phá, đã là Trúc Cơ tầng tám.
Linh Tủy Trì cộng thêm Kềnh Linh Lam Quả quả nhiên là đồ tốt. Diệp Mặc biết, cho dù hắn không ăn Thanh Nguyên Đan, hắn cũng sẽ trong thời gian rất ngắn thăng lên Trúc Cơ tầng tám, nhưng hắn không chịu nổi, mặc dù hắn biết tu luyện không phải một lần là xong, nhưng dưới nhiều thứ tốt trước mặt như vậy, hắn không có biện pháp để nhẫn nhịn.
Thăng cấp Trúc Cơ tầng tám, Diệp Mặc cũng không đi ra ngoài, mà lại nuốt thêm một viên Thanh Nguyên Đan, tiếp tục ở lại Linh Tủy Trì tu luyện.
Khi sự vui sướng ban đầu đi qua, Diệp Mặc dần dần tiến vào trạng thái tu luyện không quan tâm tới ngoại vật, không biết qua bao lâu, hắn không ngừng hấp thu Linh Tủy trong Linh Tủy Trì, không ngừng tăng tu vi của mình lên.
Khi kinh mạch ở khiếu huyệt cuối cùng được hắn đả thông, kinh mạch trong thân thể hoàn toàn lưu thông, Diệp Mặc cảm giác cả người tựa hồ dễ chịu hơn.
Hắn nhịn không được muốn đứng lên gào to một tiếng, hắn biết hắn đã tới Trúc Cơ tầng chín. Cố gắng áp chế tâm tình hưng phấn cùng kích động, Diệp Mặc vẫn không đứng dậy, vẫn tu luyện trong Linh Tủy Trì.
Trúc Cơ tầng chín hậu kỳ, Trúc Cơ tầng chín đỉnh phong, Trúc Cơ tầng chín viên mãn.
Khi tu vi của Diệp Mặc đạt tới Trúc Cơ tầng chín đại viên mãn, hắn vẫn không dừng lại. Mặc dù Diệp Mặc biết việc này hắn đã có thể đột kích vào Kim Đan nhưng hắn vẫn muốn củng cố tu vi của mình.
Trong lòng Diệp Mặc hiểu rõ, tu vi của hắn gần đây tăng lên hơi nhanh. Nếu như không phải là Linh Tủy Trì, lại có sự hỗ trợ của Kềnh Linh Lam Quả, hắn tuyệt đối không thăng lên ba cấp được.
Cho nên trong lòng Diệp Mặc rất rõ, nếu hắn không đem tu vi củng cố hoàn toàn, hắn tuyệt đối không thể đột kích vào Kim Đan. Cho dù là mất nhiều thời gian, hắn cũng không tiếc.
Diệp Mặc vừa củng cố tu vi của mình, vừa nuốt mấy viên Duẩn Ích Đan. Gần đây hắn ăn đan dược hơi nhiều, cho nên hắn nhất định phải ở trước lúc đột kích vào Kim Đan, đem toàn bộ dược lực của đan dược trong cơ thể toàn bộ hóa giải.
Khác với người khác, hắn chẳng những có Duẩn Ích Đan còn có Kềnh Linh Lam Quả, người khác không có cách nào hóa giải dược lực của đan dược, nhưng hắn có thể hóa giải.
Khi dược lực của đan dược trong cơ thể Diệp Mặc hoàn toàn bị bài xuất ra ngoài, khi tu vi của hắn đã được củng cố hoàn toàn ở Trúc Cơ tầng chín đại viên mãn, Diệp Mặc biết, mặc dù tu vi của hắn đã là Trúc Cơ đại viên mãn, bất cứ lúc nào cũng có thể đột kích vào Kim Đan nhưng vẫn quá nhanh.
Diệp Mặc tâm tư trầm xuống, nghĩ lại rất nhiều chuyện, thậm chí từ sau khi hắn sống lại, bất quá mới mười mấy năm mà thôi, càng không nghĩ tới, thậm chí có một ngày hắn có thể đột kích vào Kim Đan.
Giờ khắc này Diệp Mặc nghĩ tới Lạc Ảnh, nghĩ tới Khinh Tuyết cùng Tiểu Vận, nghĩ tới Ức Mặc, còn có Ánh Trúc cùng Diệp Lăng, thậm chí cả Diệp Tử Phong cùng thành Lạc Nguyệt cũng nghĩ tới.
Khi những ý niệm này hiện lên trong đầu hắn, hắn càng quyết tâm, nhất định phải mau chóng đi lên đỉnh cao nhất, mau chóng tìm được mấy người Lạc Ảnh.
Chính vì Diệp Mặc có khát vọng tăng tu vi cao hơn, cho nên hắn kiên quyết áp chế ý nghĩ lập tức đột kích vào Kim Đan
Nếu như hiện tại hắn đột kích vào Kim Đan, không phải không thể thành công, mà vì thời gian tích lũy quá ngắn. Không đơn thuần là thời gian quá ngắn khi hắn từ Trúc Cơ tầng bảy tăng lên Trúc Cơ tầng chín, hơn nữa khi chân nguyên Trúc Cơ của hắn vừa vững chắc, lại phải đột kích vào một tầng cao hơn, hiển nhiên không phải một lựa chọn tốt.
Diệp Mặc cũng không có ý định để chuyện đột kích vào Kim Đan đến sau khi rời khỏi đây mới làm, hắn đoán mình tiến vào Thế Giới trang vàng tu luyện ít nhất cũng đã nửa tháng. Còn hai tháng nữa, hắn có thể dùng hai tháng này chiến đấu không ngừng, không ngừng củng cố tu vi của mình, ít nhất phải đợi khi minh hoàn toàn thích ứng với tu vi Trúc Cơ viên mãn mới đột kích vào Kim Đan.
Nếu không chính là một cái máy tu luyện, chỉ sợ tăng lên cấp cao bao nhiêu cũng sẽ không có nhiều thành tựu. Diệp Mặc cho rằng, nếu có một hai năm lắng đọng, hắn sẽ đột kích vào Kim Đan, căn cơ sẽ vững chắc. Nhưng hắn cũng biết, hắn không có nhiều thời gian như vậy.
Sa Nguyên Dược Cốc linh khí dư thừa, hơn nữa hắn còn có Linh Tủy Trì, cộng thêm hiện tại hắn đã là Trúc Cơ viên mãn. Đối với hắn hiện tại, hai tháng sau trùng kích vào Kim Đan là chuyện thích hợp nhất. Nhưng hai tháng này, hắn nhất định phải không ngừng chiến đấu. Nhất định phải trong thời gian ngắn thông qua việc tiêu hóa Linh Tủy Trì cùng Kềnh Linh Lam Quả để tăng tu vi lên.
Còn một điều chính là, Thế Giới trang vàng của hắn hiện tại còn chưa hoàn thiện. Mặc dù có thể đột kích vào Kim Đan, nhưng Diệp Mặc biết đột kích Kim Đan ở thế giới bên ngoài có nhiều chỗ tốt hơn so với ở trong Thế Giới trang vàng.
Diệp Mặc ra khỏi Thế Giới trang vàng, lao lên mặt đất. Phía ngoài vẫn là mảnh núi hoang, không có bất kỳ dấu vết của tu sĩ nào.
Diệp Mặc lấy Cửu Biến ra đeo lên mặt, hắn tin tưởng Đồng mặc đen cùng Tư Mã mặt trắng lúc này chắc chắn không thể ở Sa Nguyên Dược Cốc, cho nên hắn không lo lắng.
Sở dĩ mang mặt nạ vì Diệp Mặc biết, mặc dù hắn lấy được Linh Tủy rồi chạy trốn, nhưng tên tu sĩ Kim Đan đại viên mãn kia khẳng định có thể đoán được là hắn. Cho nên có thể không lộ diện thì không nên lộ diện là tốt nhất.
Diệp Mặc xác định một phương hướng, hắn muốn trở về xem Linh Tủy Trì kia thế nào. Dù biết rõ trở về cũng không thể có được Linh Tinh, nhưng hắn nghĩ tới những Linh Tinh kia, trong lòng vẫn còn chút lửa nóng. Đồng thời thầm mắng tên tu sĩ Kim Đan đại viên mãn kia, chỉ trách thực lực của hắn quá thấp.
Diệp Mặc hiện tại đã có tu vi Trúc Cơ đại viên mãn, chân nguyên tu vi trong cơ thể so với Trúc cơ tầng bảy ban đầu có thể nói là mạnh gấp đôi. Nếu như lúc này để hắn chống lại tên Kim Đan tầng bốn kia, Diệp Mặc tin tưởng, hắn không phải không có lực chống trả. Cho dù không có sự hỗ trợ của con rắn xanh, nói không chừng cũng có thể chạy trốn.
Về phần Kim Đan tầng ba trở xuống, Diệp Mặc tin tưởng chỉ cần không phải quá biến thái, hắn dùng toàn lực, hẳn có thể chống lại một hai phần
Lại đi tới trước kiến trúc hình tròn cổ xưa kia, Diệp Mặc tỏ ra cẩn thận, hắn sợ những tên kia còn chưa hấp thu hết Linh Tủy trong Linh Tủy Trì.
Diệp Mặc lo lắng hiển nhiên là dư thừa, lúc hắn đến Linh Tủy Trì, phát hiện nơi này một mảng hỗn độn, hơn nữa còn ngổn ngang thi thể của một vài tu sĩ. Về phần Linh Tủy Trì, đừng nói là Linh Tủy cùng Linh Tinh, cho dù là ngọc thạch ở bên cạnh hồ cũng bị lấy đi
Thần thức của Diệp Mặc không quét được bất kỳ vật hữu dụng nào, hắn biết nơi này khẳng định đã trải qua trận chiến thảm khốc. Hắn không tiếp tục lưu lại nơi này, xoay người lấy tốc độ cực nhanh lập tức rời đi.
Mặc dù sau khi vào Sa Nguyên Dược Cốc, Diệp Mặc chưa đi tới nhiều nơi, nhưng hắn đại khái hiểu được bốn phía Sa Nguyên Dược Cốc đều là cát đá, mà dược liệu trân quý phải đi vào sâu bên trong.
Thế nhưng Diệp Mặc không đi vào trong, hắn ngược lại đi về hướng sa mạc.
Hắn cần chiến đấu, nhưng hắn không biết yêu thú bên trong Sa Nguyên Dược cốc có nhiều hay không, nhưng hắn biết bên ngoài sa mạc có rất nhiều Thổ Hạt Thú. Cho nên sa mạc mới là sân chiến đấu tốt nhất cho hắn.
Diệp Mặc nghĩ không sai, hắn vừa tới sa mạc, lập tức có mấy con Thổ Hạt Thú cấp ba vây quanh. Mất con cấp ba này đối với Diệp Mặc hiện tại thật sự không có bất kỳ tính khiêu chiến nào. Ánh sáng tím của Tử Đao chợt lóe lên, những con Thổ Hạt Thú này chỉ tương đương với Trúc Cơ sơ kỳ đã bị hắn dùng một đao giải quyết.
Thổ Hạt Thú trong sa mạc nhiều vô kể, Diệp Mặc cũng không vì thực lực của đối thủ quá thấp mà bỏ đi việc lấy mấy con Thổ Hạt Thú làm mục tiêu luyện tập.
Tử Đao trong tay Diệp Mặc thỉnh thoảng tản mát ra đao quang, lúc bắt đầu, Diệp Mặc còn dùng Tử Đao trực tiếp chém giết, hoặc là dùng đao quang chém giết Thổ Hạt Thú, nhưng về sau, Diệp Mặc phát hiện đao quang của hắn không ngờ có linh tính nhất định.
Diệp Mặc hoàn toàn chìm đắm trong đao quang của Tử Đao của hắn, hắn có một loại cảm giác mơ hồ, một khi linh tính đao quang hoàn toàn bị hắn khống chế, Huyễn Vân Đao Pháp của hắn sẽ xuất hiện Huyễn Vân đệ tứ đao..
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của saovn
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 915: Huyễn Vân Hành Ý Đao.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Giữa giết choc vô tận, Diệp Mặc căn bản không biết hắn đã bị hàng ngàn hàng vạn Thổ Hạt Thú vây quanh. Hắn thậm chí đã hoàn toàn dựa vào cảm giác để chém giết Thổ Hạt Thú xung quanh, một đám Thổ Hạt Thú vừa bị hắn giết, lại một đám khác vây tới.
Nếu như lúc này có người ở đây, sẽ nhìn thấy Thổ Hạt Thú vô cùng vô tận không ngừng bao phủ một người, những đợt sóng Thổ Hạt Thú tựa hồ bị một lực lượng ở giữa ngăn cản, trước sau không thể bao phủ người kia.
Về sau, Diệp Mặc hoàn toàn nhắm mắt lại, cuối cùng căn cứ vào nguy cơ cùng giác quan để khống chế đao quang. Cái loại linh tính cùng với ý vị của đao quang này tựa hồ càng thêm rõ ràng, hắn không quản không hỏi, không ngừng phát ra đao quang, sau đó tìm kiếm một tia linh tính bên trong đao quang. Mỗi một lần Thổ Hạt Thú tiến công, sẽ bị đao quang của hắn ngăn cản, sau đó mang theo một mảng máu. Nhưng cho dù là vậy, Thổ Hạt Thú vây công hắn vẫn rất nhiều, những Thổ Hạt Thú không bị ngăn cản xuyên qua đao quang, làm cho hắn bị thương.
Nhưng Thổ Hạt Thú có thể công kích lên người hắn cũng chỉ là thương tổn nhỏ nhất, một số công kích uy hiếp, đều bị hắn cảm giác được rồi bắt lấy, sau đó liền bị đao quang ngăn cản. Tới cuối cùng, quanh thân hắn thậm chí tạo thành một vòng bảo hộ bằng đao quang, một mảnh trắng xóa.
Mỗi khi chân nguyên của hắn khô kiệt, liền nuốt mấy viên Hồi Nguyên Đan, thậm chí là Uẩn Linh Đan. Hắn vì Sa Nguyên Dược Cốc đã chuẩn bị vô số đan dược khôi phục chân nguyên, lại không ngừng tiêu hao trong cuộc chiến với Thổ Hạt Thú
Về phần dược lực của đan dược, đã bị hắn tiếp tục bỏ qua, trong lòng cùng với trên tay hắn hiện tại chỉ có một động tác, khống chế đao quang, sau đó giết Thổ Hạt Thú
Trước đây, Huyễn Vân Phân Liệt Đao của hắn mặc dù có thể phân chia ra vô số đao quang, nhưng hắn không thể khống chế những đao quang đó, mà chỉ có thể để đao quang tùy ý công kích kẻ địch
Nhưng hiện tại Diệp Mặc trong lúc giết Thổ Hạt Thú, lại tìm được cảm giác khống chế linh tính đao quang, cảm giác như vậy khiến cho hắn vui vẻ, hắn sao có thể bỏ qua. Hắn sợ chính mình một khi ngừng lại, cái thứ kia, cái cảm giác vừa mới có được sẽ biến mất không thấy.
Vài tên Tu Chân đứng trên phi kiếm bay trong sa mạc, thậm chí có một gã tu sĩ Kim Đan, khi bọn họ thấy một đám Thổ Hạt Thú vô cùng vô tận không ngừng phóng về phía một tu sĩ thì kinh hãi trốn đi thật xa.
Đừng nói là tu sĩ Trúc Cơ, cho dù là tu sĩ Kim Đan bị Thổ Hạt Thú vô cùng vô tận vây quanh, cũng chỉ có một con đường chết. Huống chi nơi này không chỉ có Thổ Hạt Thú cấp ba, ở bên ngoài còn có Thổ Hạt Thú cấp bốn đang tới.
Diệp Mặc cảm thấy uy lực của Thổ Hạt Thú ngày càng lớn, nhưng hắn vẫn không mở mắt. Tử Đao trong tay không ngừng phát ra đao quang, hắn thậm chí có thể cảm giác được đao quang mà mình khống chế được dường như ngày càng nhiều.
“Đinh” một tiếng giòn vang, Tử Đao trong tay Diệp Mặc bỗng nhiên chấn động. Những đao quang mà hắn khống chế hình như bay ra xa một chút, trở nên hỗn độn vô cùng. Sau một khắc Diệp Mặc cảm thấy lồng ngực đau xót, một cảm giác nguy hiểm cực độ truyền tới.
Loại cảm giác nguy cơ lớn này khiến cho Diệp Mặc có cảm giác sợ hãi rằng mình lập tức sẽ chết, hắn theo bản năng triệu tập tất cả đao quang hướng tới chỗ khiến hắn cảm thấy nguy cơ, đồng thời mở mắt.
Diệp Mặc căn bản không nghĩ tới, trong lúc gấp gáp, đao quang mà hắn phát ra ngoài phần lớn đều bị hắn khống chế.
Nhưng hắn chưa kịp cao hứng thì “Oanh” một tiếng động lớn vang lên, đao quang đụng vào những thứ khác. Diệp Mặc bị văng ra ngoài, một con Thổ Hạt Thú cấp ba trực tiếp bị Diệp Mặc đánh bay đi. Đồng thời Diệp Mặc lại tiếp tục cảm giác được sự đau đớn cực độ truyền tới, hắn phun ra vài búng máu. Tập trung chân nguyên toàn thân bảo vệ thân thể.
Lúc này hắn mới có thời gian xem xét cẩn thận tình hìnhxung quanh, Diệp Mặc luôn đắm chìm trong việc ngộ ra linh tính đao quang nên không cảm thấy gì, nhưng khi mở mắt nhìn thấy mọi chuyện, hắn mới chấn động.
Bốn phía xung quanh, trong phạm vi mười trượng tất cả đều là thi thể của Thổ Hạt Thú, mà trong phạm vi mấy dặm còn có chi chit vô số Thổ Hạt Thú đang chạy tới. Thổ Hạt Thú dưới chân hắn đã chồng chất lên thành một gò núi nhỏ. Không những có nhiều Thổ Hạt Thú cấp ba, ngay cả Thổ Hạt Thú cấp bốn cũng không thiếu.
Diệp Mặc hít vào một hơi, hắn nhìn tình trạng của mình, trên người toàn bộ đều là vết máu, vết thương chồng chất, trừ máu của Thổ Hạt Thú còn có máu của hắn. Mà lồng ngực của hắn có một vết thương rất sâu, sâu thấy xương, hiển nhiên chính là vết thương do nguy cơ lúc nãy hắn cảm nhận được gây nên.
Nghĩ tới vừa nãy khiến cho hắn cảm giác được nguy cơ, Diệp Mặc lập tức chú ý tới con Thổ Hạt Thú khổng lồ trước mặt. Con Thổ Hạt Thú này so với Thổ Hạt Thú còn lại xung quanh lớn hơn nhiều, lúc này nó đang dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn, hiển nhiên thương tổn vừa rồi của mình là do nó làm.
Đây là một con Thổ Hạt Thú cấp năm, hơn nữa còn là Thổ Hạt Thú cấp năm trung kỳ trở lên. Trong lòng Diệp Mặc bỗng dâng lên cảm giác hưng phấn, hắn lại có thể giữ được mạng mình trước một kích tức giận của Thổ Hạt Thú cấp năm. Phải biết rằng Thổ Hạt Thú cấp năm trung kỳ tương đương với tu vi Kim Đan trung kỳ, Diệp Mặc không biết hắn đã giết chóc bao nhiêu ngày, nhưng hắn biết lần giết chóc này khiến cho tu vi của hắn tăng lên một cấp nữa.
Diệp Mặc chợt nhớ tới khi nãy, khiến cho đao quang sinh ra linh tính, sau đó khống chế đao quang kia, khiến cho hắn chặn lại được một kích trí mạng của Thổ Hạt Thú cấp năm, cứu hắn một mạng, nếu không…
Diệp Mặc theo bản năng nhìn vết thương hằn sâu trên ngực mình, trong lòng run lên.
Hắn theo bản năng giơ Tử Đao lên, thân đao run lên thật nhẹ, một đường đao quang dưới ý niệm của hắn chợt quay cuồng, giống như phi đao có linh tính, một lúc sau, đường quang mang này mới biến mất.
Rốt cuộc cũng nắm được chiêu này, Diệp Mặc kích động tới phát run, hắn biết đao quang sở dĩ biến mất là vì chân nguyên của hắn còn chưa hùng hậu. Nếu một ngày tu vi của hắn đủ, chân nguyên của hắn hùng hậu, có lẽ hắn có thể khống chế vô số đao quang, tùy ý có thể sử dụng.
Lấy ý điều khiển đao? Đây chính là đao ý sao? Chính mình sử dụng ý niệm để khống chế đao quang, có phải cũng là một loại đao ý hay không?
Diệp Mặc không hiểu đao ý, đao pháp của hắn hoàn toàn là ngộ ra từ một quyển đao kỹ cùng với kiếm kỹ của hắn, cho nên hắn cũng không biết cái đó có phải đao ý hay không.
Nhưng Diệp Mặc cũng biết, cho dù hắn không hiểu về đao ý, lấy ý ngự đao cũng không cao cấp hơn so với việc lấy ý ngự đao quang của hắn.
Nghĩ tới đây, Tử Đao trong tay Diệp Mặc lại rung lên, phóng ra mấy đường đao quang, mà những đao quang này dưới ý niệm của Diệp Mặc, tùy ý quay cuồng.
Trong lòng Diệp Mặc chấn động, hắn biết, hắn rốt cuộc có thể ngộ ra đao thứ tư của Huyễn Vân đao pháp rồi.
- Sau này gọi là Huyễn Vân Hành Ý Đao
Diệp Mặc nói xong câu đó, nắm chặt Tử Đao trong tay, nhìn con Thổ Hạt Thú cấp năm đối diện, chiến ý trong lòng đột nhiên dâng lên. Lúc này hắn chỉ muốn đánh một trận với con Thổ Hạt Thú cấp năm trước mắt, về việc cả người hắn chồng chất vết thương, còn có vô số Thổ Hạt Thú xung quanh nhìn chằm chằm vào hắn, hoàn toàn bị hắn bỏ qua.
Sau khi lãnh ngộ Huyễn Vân Hành Ý Đao, lúc này hắn không còn hứng thú chiến đấu với những yêu thú cấp ba cấp bốn nữa, hắn chỉ muốn cùng con Thổ Hạt Thú cấp năm trước mắt đánh một trận.
Con Thổ Hạt Thú nhìn chằm chằm Diệp Mặc vừa rồi tiện tay phóng ra mấy đao quang, trong mắt lộ ra một tia kiêng kỵ. Yêu thú tới cấp năm đã có linh trí rồi, nó dĩ nhiên thấy được chiến ý mênh mông của Diệp Mặc lúc này.
Khi chiến ý của Diệp Mặc lên tới cực hạn, con Thổ Hạt Thú cấp năm kia kêu lên một tiếng trầm thấp. Sau khi nghe được thanh âm kia, vô số Thổ Hạt Thú giống như thủy triều thối lui.
Trong nháy mắt, Thổ Hạt Thú ở nơi này hoàn toàn biến mất không thấy đâu.
Diệp Mặc ngơ ngác nhìn thi thể của Thổ Hạt Thú trên mặt đất, một hồi lâu mới thở ra. Trong lòng có chút buồn bực, giống như hắn đã chuẩn bị kỹ càng, sau đó nén đủ sức lực, đánh ra một quyền, cuối cùng phát hiện mình lại đánh vào không khí.
Nhưng Diệp Mặc rất nhanh điều chỉnh tâm tình lại, hắn biết, cho dù là muốn luyện tập nhưng không cần tiếp tục tìm Thổ Hạt Thú.
Diệp Mặc kiểm tra đan dược trong nhẫn một chút, phát hiện Hồi Nguyên Đan gần như bị hắn dùng hết rồi, đây đều là đan dược hắn chuẩn bị đã lâu. Hắn đoán mình tới sa mạc đánh với Thổ Hạt Thú đã gần nửa tháng, hiện tại hẳn là đã có thể đi thu thập dược liệu.
Lấy ra mấy viên Duẩn Ích Đan rồi nuốt vào, sau đó nuốt thêm mấy viên Giải Độc Đan. Đuôi của Thổ Hạt Thú (bò cạp đất) có nọc độc, mặc dù Diệp Mặc có thể vận chuyển chân khí để bức độc, nhưng những thứ còn lưu lại, phải dùng Giải Độc Đan giải quyết.
Cuối cùng hắn lấy Cửu Biến trên mặt xuống, không xử lý y phục loang lổ vết máu cùng vết thương, lại bắt đầu đào lấy đuôi cùng yêu đan của Thổ Hạt Thú trên mặt đất.
Diệp Mặc tin, cho dù hiện tại hắn gặp tên tu sĩ Kim Đan đại viên mãn kia, đánh không lại cũng có thể trốn, Cửu Biến có thể không cần dùng, thì không nên dùng.
Thi thể Thổ Hạt Thú trên mặt đất nhiều lắm, nhưng Diệp Mặc chỉ tìm kiếm Thổ Hạt Thú cấp bốn để đào, về phần Thổ Hạt Thú cấp hai cùng cấp ba đều bị hắn bỏ qua.
Hai canh giờ sau, Diệp Mặc đứng lên, hắn tính rời đi, lần này chẳng những lĩnh ngộ được Huyễn Vân Hành Ý Đao, hơn nữa còn củng cố tu vi Trúc Cơ đại viên mãn của mình, đồng thời thu hoạch được mấy trăm viên yêu đan cùng đuôi của Thổ Hạt Thú (bọ cạp đất) cấp bốn, đối với hắn mà nói, đây cũng là một khoản tài phú.
Khi Diệp Mặc vừa đứng dậy, một thanh âm của phi kiếm truyền tới, Diệp Mặc biết đây là thanh âm khi ngự kiếm phi hành, khống chế tốc độ lớn nhất xé rách không khí. Trong tình huống bình thường, tu sĩ có thể thông qua việc khống chế tốc độ phi hành của phi kiếm hoặc thông qua biện pháp khác để loại bỏ thanh âm này.
Nhưng thanh âm này không hề được che đậy chút nào, cứ như vậy mang theo thanh âm “Ong ong" bay tới, hiển nhiên có tu sĩ đang toàn lực vận chuyển chân nguyên đạp kiếm phi hành. Tu sĩ mà làm như vậy chỉ có một lời giải thích duy nhất, chính là người đó đang lẩn trốn.
Quả nhiên Diệp Mặc lập tức nhìn thấy ba tên tu sĩ gấp gáp lao đến, một người chạy phía trước, hai người đuổi theo phía sau.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của saovn
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 916: Tái chiến Kim Đan
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Ngự kiếm chạy ở trước nhất không ngờ là một nữ tu, Diệp Mặc quét thần thức đến là đã nhận ra nữ tu này là ai.
Cô ta tên Quảng Vi, đệ tử nòng cốt của “Tiên Dược cốc”, hơn nữa còn là nhân vật đứng trong top hai mươi của Luyện đan danh nhân đường, tu vi Kim Đan tầng một. Khi hắn tiến vào “Sa Nguyên dược cốc”, Quảng Vi còn cố ý chế nhạo hắn, lúc ấy mặc dù lời cô ta nói giống với Cầm Mộ Tâm. Nhưng lời lẽ Cầm Mộ Tâm chỉ là nói suy nghĩ của mình, không có thành phần gì khác, nhưng hàm ý trong lời của Quảng Vi là nói Diệp Mặc không biết lượng sức mình, không nên tiến vào “Sa Nguyên dược cốc”.
Nhưng lúc này, Quảng Vi lại tóc tai bù xù, y phục trên người cũng rách rưới đến mức không thể che hết cơ thể, nhiều mảng da thịt trắng nõn lộ ra ngoài, chẳng qua trên đó còn xen lẫn rất nhiều vết máu, hiển nhiên cô ta bị thương không chỉ một chỗ.
Thậm chí ở đây có người dám đuổi giết đệ tử nồng cốt của “Tiên Dược cốc”…
Trong lòng Diệp Mặc lại có chút khó hiểu, hắn biết địa vị của “Tiên Dược cốc” ở Bắc Vọng châu không thấp, cho dù có người muốn gây bất lợi cho đệ tử của họ thì cũng không dám đuổi giết công khai như vậy.
Lúc này hiển nhiên Quảng Vi đã nhìn thấy tu sĩ đứng trên Thổ Hạt thú, cô lập tức lộ ra vẻ vui mừng lao về phía Diệp Mặc, hơn nữa liên tục nói:
- Vị đạo hữu này, tôi là Quảng Vi của “Tiên Dược cốc”, bị…
Nhưng khi cô vọt tới trước người Diệp Mặc thì lời nói bỗng nghẹn lại, sắc mặt lập tức trở nên khó nhìn. Hiển nhiên cô đã nhận ra người trước mặt là Diệp Mặc, một tu sĩ Trúc Cơ tầng bảy.
Mặc dù không biết vì sao Diệp Mặc lại ở đây, nhưng cô vẫn biết, đừng nói hiện giờ Diệp Mặc bị thương nặng, cho dù là hắn không bị thương thì cũng chẳng có cách nào mà cứu mình.
Quảng Vi cũng biết, cô có muốn ngự kiếm trốn tiếp cũng không thể rồi, hai gã tu sĩ đuổi giết đã ngăn cản đường đi.
- Anh ở đây làm gì?
Quảng Vi rất tức giận, nếu không phải Diệp Mặc ở đây, cô cũng sẽ không cầu cứu. Nếu không cầu cứu thì ít nhất hiện giờ đã không bị bắt kịp, mặc dù cô biết ý nghĩ của mình có chút không thực tế, cô bị đuổi kịp cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
- Tại sao tôi không thể ở đây?
Diệp Mặc bình tĩnh hỏi một câu, sau đó đưa mắt đánh giá hai gã tu sĩ đang cản đường lui của Quảng Vi.
Đây là hai tu sĩ Kim Đan, một là tầng bốn, một là tầng ba. Đối mặt với hai tu sĩ như vậy, đúng là Quảng Vi chỉ có nước chạy trốn.
Thấy Diệp Mặc đánh giá hai gã tu sĩ đuổi theo, Quảng Vi tỉnh táo lại, cô có chút áy náy nói:
- Hai người bọn chúng không phải tu sĩ của Bắc Vọng châu, lần này tôi liên lụy anh rồi.
Nói xong, Quảng Vi thở dài một tiếng, cô biết nếu mình không vọt tới đây thì hai tu sĩ này căn bản sẽ không để ý tới Diệp Mặc.
Không phải Bắc Vọng châu? Diệp Mặc nhất thời hiểu ra, hắn còn đang kỳ quái tại sao có tu sĩ dám đuổi giết đệ tử “Tiên Dược cốc”, thì ra hai người này không ở Bắc Vọng châu.
- Trúc Cơ tiểu bối? Ha ha…
Thấy tu vi của Diệp Mặc chỉ có Trúc Cơ, tên tu sĩ Kim Đan tầng ba kia nhất thời cười ha ha. Hiển nhiên họ đang châm chọc Quảng Vi lại đi tìm một tu sĩ Trúc Cơ hỗ trợ.
Sắc mặt Quảng Vi đỏ lên lấy ra một gốc dược liệu, ném qua rồi nói:
- Đồ vật cho mày, chuyện này không liên quan đến anh ta…
Tên tu sĩ Kim Đan tầng bốn bắt lấy cây dược liệu màu vàng sẫm, nhìn thoáng qua Diệp Mặc một cách khinh miệt, lạnh giọng nói:
- Cô em nói muốn anh bỏ qua cho con kiến hôi này?
Y dừng một chút, rồi lại không nhanh không chậm nói:
- Muốn anh thả nó cũng được, nhưng lát nữa anh muốn “lần đầu” của cô em.
Sắc mặt Quảng Vi xanh mét, nắm chặt phi kiếm muốn động thủ, nhưng một câu nói của Diệp Mặc lại cắt đứt hành động của cô.
- Lạc Hoàng Tam Diệp thảo?
Nhìn cây dược liệu màu vàng kia, Diệp Mặc lập tức hưng phấn lên. Dược liệu chủ chốt của “Ngưng Bích đan” chính là “Lạc Hoàng Tam Diệp thảo”. Mà “Ngưng bích đan” cũng chính là loại đan dược quan trọng nhất trong việc tu luyện của tu sĩ Kim Đan.
Đối với tu sĩ Kim Đan mà nói, tác dụng của “Ngưng bích đan” giống như “Thanh Nguyên đan” với tu sĩ Trúc Cơ vậy.
Mặc dù chỉ có một cây “Lạc Hoàng Tam Diệp thảo”, nhưng Diệp Mặc đã quyết định đoạt được nó. Hắn bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá Kim Đan, mà đến bây giờ vẫn chưa có đan dược để tu luyện cho cảnh giới Kim Đan. Đối với hắn mà nói, “Ngưng Bích đan” chính là lựa chọn tuyệt vời nhất.
- Tao muốn Lạc Hoàng Tam Diệp thảo!
Nhìn tu sĩ Kim Đan tầng bốn kia cất cây dược liệu màu vàng vào nhẫn trữ vật, Diệp Mặc lạnh lùng nói.
Lời này của Diệp Mặc vừa nói ra, bao gồm cả Quảng Vi và hai tên tu sĩ Kim Đan đều ngây ngẩn cả người. Phải qua đến hai nhịp thở, hai tên kia mới cười lên ha hả. Nếu không phải Quảng Vi đang trong tình thế nguy hiểm thì chính cô cũng muốn bật cười, cười thật to.
Chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ mà lại dám nói muốn thứ trong tay của tu sĩ Kim Đan.
- Vốn định để sau mới giết mày, nhưng mày lại chủ động muốn chết. Con kiến hôi, để ông đây xem mày định lấy “Lạc Hoàng Tam Diệp thảo” thế nào.
Nói xong, tên tu sĩ Kim Đan tầng bốn này cũng không tụ thế gì cả, phi kiếm trong tay đã mang theo kiếm quang bao vây Diệp Mặc.
Y cũng không định giết Diệp Mặc luôn, mà là muốn chặt đứt tay chân hắn, sau đó cho hắn thưởng thức y song tu với nữ tu kia rồi mới giết.
Thấy tên tu sĩ này muốn giết Diệp Mặc, Quảng Vi lập tức phóng ra phi kiếm định ngăn cản y. Nhưng tên tu sĩ Kim Đan tầng ba kia đã chặn cô lại.
Nhưng điều khiến cho tu sĩ Kim Đan tầng bốn không ngờ được chính là khi phi kiếm của y vừa phát ra kiếm quang, tên tu sĩ Trúc Cơ nhỏ nhoi này lại cầm thanh thái đao cỡ lớn trong tay chém đến.
Trong lòng y lập tức giận dữ, chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ mà cũng dám động thủ trước mặt y? Khi y vừa định ngưng tụ chân nguyên, trói buộc con kiến hôi trước mặt này thì lại thất kinh phát hiện, chân nguyên của mình đã bị trói buộc chỉ trong chớp mắt.
Đây là lần thứ hai Diệp Mặc thi triển ra “Huyễn Vân Thúc Nguyên đao” với tu si Kim Đan. Lần đầu thì một đao kia căn bản không tạo được tác dụng gì, thậm chí cả nửa giây cũng không tới thì tên kia đã thoát được, hơn nữa làm hắn trọng thương.
Lần này tu vi của hắn đã cực kỳ gần với Kim Đan, hơn nữa lại rèn luyện trong sa mạc vài ngày. Hắn cũng rất muốn biết, hiệu quả của một đao này sẽ là như thế nào?
“Huyễn Vân Thúc Nguyên đao” được Diệp mặc thi triển ra, đao khí màu tím mang theo chân nguyên của Diệp mặc, chỉ trong nháy mắt đã trói buộc tu sĩ Kim Đan trước mắt. Nhưng rất nhanh Diệp Mặc đã cảm giác được một đao kia không thể duy trì bao lâu, chỉ hai lần hô hấp mà thôi, nhưng thời gian đó đã đủ với Diệp Mặc rồi.
Hắn không đợi đao đầu tiên này hoàn toàn dùng xong, “Huyễn Vân Phân Liệt đao” đã chém thẳng ra.
Trong phút chốc, đao quang màu tím bay đầy trời, tu sĩ Kim Đan vừa tránh thoát sự trói buộc của Diệp Mặc thì đao quang đã biến thành mấy trăm đường.
Tên tu sĩ Kim Đan này nhất thời bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh, y không chút do dự phóng ra một tấm chắn màu xanh đậm như màu mực
Bùm bùm bùm!
Vô số tiếng va chạm vang lên, tấm chắn này của y gần như ngăn chặn chín phần đao quang, nhưng vẫn có những đường lọt lưới đánh lên thân thể y, khiến y lập tức bị thương.
Tên tu sĩ Kim Đan trung kỳ này nhất thời giận dữ, vì nhất thời khinh địch mà y lại bị một con kiến hôi Trúc Cơ kỳ làm bị thương. Lúc này y cũng bất chấp giữ lại thực lực, hai tay giương lên, bốn thanh trường kiếm màu sắc khác nhau được y phóng ra, tạo thành một chữ “Vương” trên không trung. Chữ “Vương” này lại căn cứ theo màu sắc của bốn thanh kiếm mà bắn ra những đường kiếm khí khác nhau, bao phủ lấy Diệp Mặc.
Mặc dù bị tu sĩ Kim Đan tầng ba ngăn cản, nhưng Quảng Vi vẫn thấy được Diệp Mặc làm cho tên tu sĩ Kim Đang tầng bốn bị thương, nhất thời trong lòng cực kỳ giật mình. Cô không thể tưởng tượng được rằng, một tu sĩ Trúc Cơ tầng bảy lại có thể làm một tu sĩ Kim Đan bị thương, mà đó còn là Kim Đan trung kỳ nữa chứ.
Cô vừa mới từ Trúc Cơ đột phá lên Kim Đan, dĩ nhiên biết chênh lệch giữa hai cảnh giới lớn đến thế nào. Tu sĩ đứng đầu trong Trúc Cơ danh nhân đường, dưới tình huống bình thường cũng không phải đối thủ của một tu sĩ Kim Đan tầng một, bởi vậy có thể thấy cách biệt lớn đến thế nào.
Diệp Mặc dùng tu vi Trúc Cơ làm bị thương một Kim Đan trung kỳ, điều này thật sự vượt quá khỏi nhận thức của cô. Nhưng khi thấy tên kia thi triển ra “Vương Tự tứ kiếm” thì trong lòng liền quýnh lên. Cô biết sự lợi hại của bốn kiếm này, một ngày trước, sư huynh Lý Toàn Ngọ của Thần Kiếm tông chính là thua vào một chiêu này, có thể nói đây là tuyệt kỹ của tên tu sĩ kia.
Sư huynh Lý Toàn Ngọ là tu sĩ Kim Đan tầng bốn, xuất thân Thần Kiếm tông, lợi hại hơn tu sĩ bình thường rất nhiều. Ngay cả anh ta cũng không phải đối thủ của một chiêu này, Diệp Mặc chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, cô không dám nghĩ đến kết quả.
Tên tu sĩ đang đối địch với Quảng Vi thấy bốn thanh phi kiếm này xuất hiện thì bỗng ngây ngẩn cả người. Đương nhiên y biết “Vương Tự tứ kiếm”, đây đúng là tuyệt kỹ của La sư huynh, chẳng qua y không ngờ rằng tuyệt kỹ này lại bị La sư huynh dùng để đối phó một gã tu sĩ Trúc Cơ.
“Vương Tự tứ kiếm” vừa ra, trong lòng Diệp Mặc liền xuất hiện cảm giác nguy hiểm cực độ. Hắn lập tức biết bốn thanh kiếm này tuyệt không tầm thường.
Bốn loại kiếm quang màu sắc khác nhau được tên tu sĩ Kim Đan tầng bốn kích phát ra từ bốn thanh kiếm, chói lóa giống như pháo hoa. Nhưng Diệp Mặc lại cảm thấy chúng cực kỳ nguy hiểm, giống như chỉ cần hắn hơi mất cảnh giác, chúng sẽ hoàn toàn xé rách hắn vậy. Có lẽ một hai đường chỉ làm hắn bị thương, nhưng sau khi đám kiếm quang này liên kết lại, thì hắn nhất định sẽ bị xé nát.
Cái này khá giống với “Tam Sinh kiếm quang” của hắn, thi triển kiếm quang công kích kẻ địch. Diệp Mặc không dám do dự, hắn không ngờ nhắm mắt lại, “Tử Đao” trong tay ong ong rung lên, vô số đao quang màu tím bị “Tử Đao” kích phát ra như hoa tươi đua nở. Mà đao quang này dường như có mắt vậy, hoàn toàn ngăn cản những đường kiếm quang đẹp đẽ kia.
Thân ở trong đao quang và kiếm quang, Diệp Mặc tay cầm “Tử Đao”, giống như một con thuyền nhỏ, bất kể kiếm quang mãnh liệt cỡ nào, mênh mông cỡ nào, hắn đều có thể chèo chống không ngã.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của saovn
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 917: Chiến lược của Diệp Mặc.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Quảng Vi và tên tu sĩ Kim Đan tầng ba cũng ngẩn người, cả hai nhìn Diệp Mặc lấy tu vi Trúc Cơ mà có thể chống cự nổi một tu sĩ Kim Đan công kích toàn lực, mà trong miệng như bị nhét vào một quả trứng gà. Cuối cùng hai người thậm chí đã quên đánh nhau, chỉ ngơ ngác nhìn Diệp Mặc và tên tu sĩ Kim Đan tầng bốn.
Kinh hãi nhất vẫn là tên tu sĩ Kim Đan bốn tầng kia. Mặc dù y có thể cảm giác Diệp Mặc đã không kiên trì được bao lâu nữa, nhưng vẫn không thể nào kiếm chế nổi sự kinh hãi trong lòng y. “Vương Tự tứ kiếm” là kiếm kỹ y tìm được trong một di tích thượng cổ. Có thể nói, bằng vào bộ kiếm kỹ này, không biết y đã đánh bại biết bao nhiêu người. Nhưng hiện giờ, “Vương Tự tứ kiếm” lại bị một tu sĩ Trúc Cơ nhỏ nhoi cầm cự được.
Nếu không phải vừa bắt đầu đã bị Diệp Mặc cho hố một phát, trong lòng phẫn nộ dùng ra bộ kiếm kỹ này thì có lẽ người rơi vào hạ phong bây giờ chính là y.
Không biết tên tu sĩ Trúc Cơ này lai lịch thế nào, thanh thái đao màu tím trong tay hắn quả thật lợi hại vô cùng. Mỗi lần bổ ra cũng sẽ tạo thành vô số đao quang, mà những đao quang này của hắn lại như có linh tính, mỗi lần đều ngăn cản chính xác kiếm quang mà “Vương Tự tứ kiếm” của y phát ra.
Nếu không phải chân nguyên của tu sĩ Trúc Cơ này không bằng y thì “Vương Tự tứ kiếm” tuyệt đối không thể áp chế nổi đối phương. Gặp một tu sĩ Trúc Cơ vô cùng nghịch thiên như vậy, muốn nói trong lòng không giật mình thì tuyệt đối là không thể. Nếu như vừa rồi là đồng bạn của mình đối phó với kẻ này, có lẽ hắn đã sớm thắng rồi.
Y chưa từng thấy một tu sĩ Trúc Cơ nào lợi hại như vậy. So sánh với hắn, người đứng đầu Trúc Cơ danh nhân đường quả thật không đáng nhắc đến. Diệp Mặc lợi hại càng làm cho sát ý trong lòng y bành trướng, loại tu sĩ nghịch thiên này, nhất định phải bóp chết hắn từ trong trứng nước, nếu không sẽ hậu hoạn vô cùng.
Nghĩ tới đây, tên tu sĩ Kim Đan này lại càng thúc dục chân nguyên, kiếm quang lần nữa đại thịnh.
Diệp Mặc vốn đã ngăn cản có phần miễn cưỡng, hiện giờ tên kia lại toàn lực áp chế, hắn lại càng khó chịu hơn. Rốt cuộc không nhịn nổi, lại phun ra một ngụm máu tươi. Đồng thời trong lòng hắn thầm than mình cũng quá tự đại rồi.
Vốn hắn cho rằng mình đột phá lên Trúc Cơ đại viên mãn, hơn nữa còn lĩnh ngộ “Huyễn Vân Hành Ý đao”, thực lực tăng lên gấp mấy lần so với Trúc Cơ tầng bảy. Lý ra có thể đối kháng với tu sĩ Kim Đan trung kỳ, nhưng hiện giờ nhìn lại, hắn và Kim Đan tầng bốn vẫn còn có một cái khe khổng lồ.
Diệp Mặc không biết, tên tu sĩ Kim Đan tầng bốn mà hắn gặp cũng chẳng phải tu sĩ bình thường, mà là kẻ đánh bại cao thủ Kim Đan tầng bốn của Thần Kiếm tông.
Khi Diệp Mặc thấy tên tu sĩ kia lại định lấy ra thứ gì, trong lòng càng vội vàng hơn. Mặc dù muốn lấy ra vài tấm bùa công kích, tuy nhiên lại không có cách nào động thủ.
Nhìn Quảng Vi đang sững sờ nhìn chằm chằm mình, trong lòng Diệp Mặc giận dữ, hắn lớn tiếng mắng:
- Đồ ngốc, còn không mau giết tên kia, tới đây hỗ trợ!
Quảng Vi bị Diệp Mặc mắng càng sửng sốt hơn, cô không nghĩ tới Diệp Mặc lại dám mắng mình. Nếu có thể giết tên tu sĩ Kim Đan tầng ba này thì cô đã giết từ lâu rồi.
Nhưng khi thấy vẻ lảo đảo muốn ngã của Diệp Mặc, cô cũng biết hi vọng duy nhất là nằm ở chỗ mình. Nếu không giết được tên tu sĩ Kim Đan tầng ba này, chẳng những Diệp Mặc sẽ chết, mà cô cũng chẳng thoát nổi.
Nghĩ tới đây, Quảng Vi lập tức phóng ra phi kiếm một lần nữa, mãnh liệt tấn công về phía tên tu sĩ Kim Đan tầng ba kia.
Kẻ này vốn lợi hại hơn Quảng Vi một chút, tự nhiên sẽ không e ngại Quảng Vi. Hai người lại đánh tiếp, khó phân cao thấp, không để ý nổi đến Diệp Mặc và tu sĩ Kim Đan tầng bốn nữa.
Bởi vì Quảng Vi liều mạng công kích nên tạm thời chiếm một chút thượng phong. Dù sao Kim Đan tầng ba thì vẫn là Kim Đan sơ kỳ, còn cách trung kỳ một ranh giới. Mặc dù như vậy, Quảng Vi và tên tu sĩ Kim Đan tầng ba đều biết, Quảng Vi cũng chỉ có thể chiếm thượng phong tạm thời mà thôi, một khi cô tiêu hao quá nhiều chân nguyên thì tất nhiên sẽ thua.
Nghĩ tới đây, tên tu sĩ Kim Đan tầng ba lại càng cố gắng cầm chân Quảng Vi.
Trong lòng Quảng Vi thầm than, cô không phải kẻ ngốc, nhưng đến nước này thì đã chẳng còn đường lui nào nữa. Phi kiếm toàn lực công kích, thậm chí bỏ qua cả phòng ngự.
Khóe miệng tu sĩ Kim Đan tầng ba hơi nhếch lên một nụ cười lạnh. Y biết cơ hội sắp đến, mặc dù kém hơn cô gái đi cùng cô ta một chút, nhưng vẫn là một mỹ nữ. Ở trong “Sa Nguyên dược cốc” này cũng có thể tiêu khiển một chút.
Nhìn ánh mắt tên kia không ngừng quét tới quét lui trên người mình, trong lòng Quảng Vi lại càng nổi giận. Cô thầm quyết định, cho dù là mình chết cũng không thể để hai kẻ này như nguyện.
Nhưng khi Quảng Vi như phát điên khống chế phi kiếm đâm về phía mắt tu sĩ Kim Đan tầng ba này thì dường như tên kia lại ngây người, trong nháy mắt đã lộ ra vẻ kinh hoảng không thể tin nổi, không hề phát hiện phi kiếm của Quảng Vi đã xuyên qua mắt y.
Khi Quảng Vi phát hiện phi kiếm của mình thật sự thương tổn đối phương thì cũng ngây ngẩn cả người. Cô không nghĩ ra, gần như lúc mình đã tuyệt vọng, một kiếm tùy ý đó lại thật sự thành công.
Lúc đó cô căm tức ánh mắt của tên này nên mới đâm vào mắt y, mà y không ngờ lại không chút tránh né, làm cho cô đâm vừa chuẩn.
Quảng Vi chỉ ngây người trong chớp mắt, sau một giây, cô đã biết đây là một cơ hội cực tốt. Bất kể tên tu sĩ Kim Đan này bị làm sao thì cô cũng chẳng thể bỏ qua.
Gần như cùng lúc đó, phi kiếm của cô đã xuyên qua đầu đối phương. Điều cuối cùng cô nhìn thấy trong mắt y chính là vẻ tuyệt vọng, không cam lòng và sợ hãi, thậm chí còn có phần không thể tin.
Nhìn tên tu sĩ Kim Đan tầng ba này thực sự bị mình giết, chính Quảng Vi cũng có chút không dám tin.
Lúc tên kia ngã xuống, Diệp Mặc lại phun mạnh ra hai ngụm máu tươi. Đao quang màu tím của hắn giống như đã loạn. Sau một giây, mấy đường kiếm quang xuyên qua vai hắn, làm cho thương thế càng trở nên nặng hơn.
Nhưng Diệp Mặc nuốt thêm một hơi vài viên đan dược chữa thương, hắn biết mình đã thành công một nửa. Tu sĩ Kim Đan tầng bốn sử dụng “Vương Tự tứ kiếm” đấu với mình này quá lợi hại, hắn không phải là đối thủ. Cho dù lấy “Vô Ảnh” ra thì vẫn không phải đối thủ, chỉ có thể hỗ trợ cho Quảng Vi mà thôi.
Cho nên Diệp Mặc liền khống chế “Vô Ảnh” giúp Quảng Vi giết tên tu sĩ Kim Đan tầng ba kia. Mặc dù vì hắn phân thần thức ra mà bị thương thêm, nhưng dù sao kế hoạch đã thành công một nửa rồi.
Quảng Vi chỉ ngây người một lát liền đã kịp phản ứng lại, quả thực cô đã giết tên tu sĩ Kim Đan tầng ba này. Cô chẳng kịp suy nghĩ nguyên nhân, cũng chẳng kịp xem tình huống của y, vừa nhìn thấy Diệp Mặc phun máu tươi thì lập tức mang phi kiếm xông về phía tên tu sĩ Kim Đan tầng bốn mà không chút nghĩ ngợi.
Đúng vào lúc này, tên tu sĩ Kim Đan tầng bốn lấy một tấm bùa ra, y đã rất không hài lòng với việc giằng co với Diệp Mặc. Tuy nhiên một tu sĩ Kim Đan tầng bốn như y sử dụng tuyệt kỹ “Vương Tự tứ kiếm” áp chế Diệp Mặc, nếu lại sử dụng cả bùa thì quá mất mặt rồi. Nhưng y lại chẳng có loại suy nghĩ này, trong mắt y, chỉ có biến tên tu sĩ Trúc Cơ trước mắt này thành người chết thì mới yên tâm một chút.
Nhưng y vừa lấy bùa ra thì đã thấy Quảng Vi giết đồng bạn của mình, nhất thời tâm thần trở nên căng thẳng. Không đợi y xem xét nguyên nhân thì Quảng Vi đã tập kích về phía này rồi.
Y không kịp nghĩ ngợi, tấm bùa trong tay đánh về phía Quảng Vi. Vốn y định dùng nó để đối phó với Diệp Mặc, không ngờ rằng Quảng Vi lại vừa lúc lao tới.
Đồng thời trong lòng y cũng càng thêm cẩn thận. Quảng Vi bị bọn họ truy sát một ngày, chẳng lẽ vẫn còn thủ đoạn gì chưa thi triển ra? Không ngờ giết chết một tu sĩ cao hơn cô ta hai tầng trong thời gian ngắn như vậy?
Cho dù y có nghĩ nát óc thì cũng chẳng ngờ tới việc là Diệp Mặc đã ra tay. Một con kiến hôi bị y đè ép lại vẫn có năng lực trợ giúp Quảng Vi giết đồng bạn mình.
“Oành” một tiếng, bùa của tên tu sĩ Kim Đan tầng bốn này nổ tung trước mặt Quảng Vi. Quảng Vi chỉ kịp tạo một vòng bảo hộ mỏng bằng chân nguyên. Vì chỉ có vậy nên chỉ trong nháy mắt, cô đã bị tấm bùa này nổ cho cả người nám đen, y phục càng không có một chỗ nào đầy đủ.
Diệp Mặc thừa dịp tu sĩ Kim Đan tầng bốn kích phát tấm bùa, hắn cũng lấy ra vài lá bùa. Không kịp nhìn nhiều, ném hết về phía tên kia. Những là bùa này đều là chiến lợi phẩm của hắn, không có gì đáng tiếc cả. Đồng thời mở miệng lớn tiếng nói với Quảng Vi:
- Mau chóng động thủ!
“Oành, oành, oành!”
Trong số bùa Diệp Mặc ném ra, chẳng những có Hỏa Cầu phù, còn có Cự Thạch phù, thậm chí là cả một tờ Băng Trùy phù. Tất cả đều là bùa tầm cấp bốn, cấp năm, tuy không thể tạo thành bao nhiêu sát thương với tu sĩ Kim Đan, nhưng thắng ở chỗ số lượng nhiều.
Tên tu sĩ Kim Đan này nhất thời bị đám bùa chú làm cho luống cuống tay chân, Diệp Mặc lại lập tức khống chế “Vô Ảnh” đến dưới chân y.
Quảng Vi bị lá bùa của tu sĩ Kim Đan này nổ bị thương, cô vừa định thay một bộ y phục khác thì đã bị Diệp Mặc thúc giục. Cô biết lúc này là thời khắc quan trọng, không thể trì hoãn dù chỉ một giây. Tên tu sĩ Kim Đan này đã bị bùa của Diệp Mặc oanh tạc cho luống cuống tay chân, Quảng Vi lập tức bắt lấy thời cơ, phóng phi kiếm ra toàn lực tấn công.
Quảng Vi vừa tới, áp lực từ kiếm quang lên Diệp Mặc nhất thời giảm nhiều. Chỉ trong nháy mắt, “Tử Đao” đã đột phá sự phong tỏa của kiếm quang. Cùng một thời gian, tu sĩ Kim Đan lại bị đao quang đánh trúng thêm mấy cái, lại lần nữa bị thương.
Diệp Mặc không đợi cho tên này kịp phản ứng lại, tiếp tục phát ra mấy trăm đường đao quang. “Huyễn Vân Phi Toàn đao” đã được hắn toàn lực bổ ra.
Hắn chỉ thiếu một cơ hội mà thôi, có Quảng Vi hỗ trợ, cơ hội này đã tới với hắn. Kinh nghiệm chiến đấu của Diệp Mặc vô cùng phong phú, nắm bắt thời cơ rất chuẩn xác, hắn biết lúc này không bỏ đá xuống giếng thì sẽ chẳng còn cơ hội nữa.
Vốn tên tu sĩ Kim Đan này cho rằng đao quang màu tím đã là chiêu lợi hại nhất của Diệp Mặc, nhưng y lại không nghĩ tới tên tu sĩ Trúc Cơ trước mắt lại thi triển ra một đường đao quang lượn vòng, hơn nữa còn có thể khống chế.
Đây là đao kỹ gì?
Lúc này tên tu sĩ Kim đan biết mình nhất định phải chạy trốn, nếu không một khi bị hai người này liên hợp lại, y chắc chắn phải chết.
Nhưng khi y vừa sinh ra ý nghĩ này thì đã cảm giác kinh mạch mình đau nhói, giống như có thứ gì đó chui vào cơ thể mình vậy. Không đợi y dùng chân nguyên bức ra thứ khác thường trong kinh mạch, đao quang của tu sĩ Trúc Cơ trước mắt đã che trời phủ đất mà tới.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của saovn
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 918: Đồng ý ra tay
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Tên tu sĩ Kim Đan này khác với những tu sĩ khác, khi y phát hiện mình bị ám toán thì ý nghĩ đầu tiên không phải là muốn phong tỏa thứ chui vào cơ thể ám toán y, mà là trực tiếp muốn bức “Vô Ảnh” ra. Nhưng y đã xem thường “Huyễn Vân Phi Toàn đao” của Diệp Mặc, hơn nữa còn là Phi Toàn đao có linh tính.
Trong suy nghĩ của y, tên tu sĩ Trúc Cơ này rất mạnh, nhưng y còn mạnh hơn. Nếu có thể áp chế đối phương trong thời gian dài như vậy thì hiện giờ kéo dài thêm một chút vẫn được.
Nhưng khi y vừa bức “Vô Ảnh” ra, máu tươi bị đao quang màu tím cuốn cho bay đầy trời. Trong mắt y hiện lên vẻ tuyệt vọng, y không ngờ lại bị giết, hơn nữa còn là bị con kiến nhỏ nhoi trong mắt y giết nữa.
Quảng Vi ngơ ngác nhìn thanh thái đao trong tay Diệp Mặc cuốn lên đao quang đầy trời, đem một tu sĩ Kim Đan tầng bốn chém thành mảnh nhỏ. Giờ phút này, cô đã hoàn toàn quên việc mình nên làm nhất bây giờ là thay một bộ quần áo.
Cô còn đang ngẩn người nghĩ tới vừa rồi tại sao khi đao quang của Diệp Mặc cuồn cuộn nổi lên thì tên tu sĩ Kim Đan kia lại khựng lại nửa giây? Quảng Vi lập tức nhớ tới tên tu sĩ Kim Đan vừa đối địch với mình, y cũng vì ngây người trong chốc lát nên mới bị cô giết.
- Vừa rồi tôi giết tên tu sĩ Kim Đan kia cũng là anh hỗ trợ?
Quảng Vi kịp phản ứng lại, lập tức lên tiếng hỏi.
Diệp Mặc nhìn lướt qua Quảng Vi, thản nhiên nói:
- Tôi nghĩ hiện giờ cô nên để ý đến việc thay một bộ y phục khác thì hơn.
Nói xong, Diệp Mặc thu hồi nhẫn của tên tu sĩ Kim Đan tầng bốn này, ngồi xuống nuốt vài viên đan dược bắt đầu chữa thương.
Lúc này Quảng Vi mới phát hiện tình trạng của mình, quần áo trên người căn bản không đủ che thân. Khuôn mặt nhất thời vừa thẹn vừa vội, khi cô định nói Diệp Mặc không được nhìn thì lại phát hiện hắn đã sớm quay lưng lại phía mình chữa thương rồi.
Cô không biết tâm tư hiện giờ của Diệp Mặc căn bản không đặt trên người mình, vừa rồi hắn cắt đứt câu hỏi của Quảng Vi là vì sợ đối phương biết đòn sát thủ của hắn. Quả nhiên Quảng Vi đã bị tình trạng hiện giờ của mình làm phân tâm, quên mất việc tiếp tục hỏi Diệp Mặc.
Lúc này Diệp Mặc bắt đầu chữa thương, Quảng Vi lại càng không cần suy nghĩ, lấy ra một vòng bảo hộ đơn giản, tiến vào đó nhanh chóng dùng nước sạch tắm một lượt rồi thay quần áo.
Lúc Quảng Vi đi ra thì Diệp Mặc đã đứng lên, nhưng trên người hắn lại đầy vết máu. Điều này làm cho Quảng Vi không thể thấy rõ rốt cuộc hắn bị thương đến mức nào, làm cho cô quên luôn việc hỏi tiếp chuyện vừa rồi.
- Tôi phải đi rồi, chúng ta từ biệt tại đây thôi.
Diệp Mặc nói xong liền xoay người rời đi, hắn muốn tìm linh dược, cũng muốn rèn luyện một mình. Trải qua những ngày chiến đấu không ngừng, hắn cảm giác thời cơ để mình kết đan đã dần chín muồi.
Hắn cũng không muốn ở cạnh Quảng Vi khi mình kết đan.
- A…
Nghe Diệp Mặc nói, Quảng Vi mới phản ứng lại, cô lập tức nghĩ tới nguyên nhân mình bị đuổi giết, vội vàng nói:
- Diệp Mặc, anh mau tới cứu sư muội Mộ Tâm đi. Em ấy và vài tu sĩ Bắc Vọng châu ta bị tu sĩ của NamAn châu vây khốn.
Diệp Mặc kinh ngạc đánh giá Quảng Vi, một hồi lâu mới lên tiếng:
- Cô bảo một tu sĩ Trúc Cơ như tôi đi cứu sư muội cô khỏi tu sĩ Kim Đan vây khốn?
Quảng Vi không kịp nghĩ nhiều, vội vàng nói lần nữa:
- Diệp Mặc, chắc chắn anh có thể, anh giết được tên họ La kia, bản lãnh của anh chắc chắn sẽ không kém hơn tu sĩ Kim Đan. Cộng thêm tôi, hai người chúng ta có thể giúp được rồi. Anh nhất định phải hỗ trợ, lúc trước khi vào Mộ Tâm cũng giúp anh mà.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:
- Giúp tôi? Cô cảm thấy tôi cần giúp sao? Thật ra…
Diệp Mặc hơi dừng một chút, sau đó đánh giá Quảng Vi, chậm rãi nói:
- Thật ra thì, đối với các cô, đến Sa Nguyên dược cốc cũng không phải chuyện gì tốt. Nếu là tôi, tôi thà ở nhà luyện đan.
Nghe Diệp Mặc nói, sắc mặt Quảng Vi nhất thời lúc xanh lúc hồng. Lời Diệp Mặc nói giống hệt những lời cô và sư muội nói lúc trước, không nghĩ tới bây giờ Diệp Mặc lại trả đủ. Hắn nói vậy không sai, cho dù là Mộ Tâm không giúp thì một người có thể giết cả tu sĩ Kim Đan tầng bốn như hắn há lại sợ Hạ lão đại?
Diệp Mặc cũng không định không giúp, dù sao trước khi tiến vào thì Cầm Mộ Tâm đã giúp hắn. Nhưng sau khi đánh nhau với tên tu sĩ Kim Đan tầng bốn kia, Diệp Mặc biết chút thực lực này của hắn đối mặt với tu sĩ Kim Đan cường hãn thì căn bản chẳng đủ xem. Mà đã trì hoãn bao lâu như vậy, Cầm Mộ Tâm còn sống hay đã chết, vạn nhất cô ta đã chết thì chẳng phải hắn đi chịu chết hay sao?
Cho nên hắn định đi tìm một chỗ chữa thương, sau đó đột phá Kim Đan. Có chuyện gì thì cũng chờ hắn đạt đến Kim Đan đã.
Thấy Diệp Mặc xoay người muốn đi, sắc mặt Quảng Vi càng thêm xám trắng, nhưng cô đột nhiên nhớ tới điều Diệp Mặc nói lúc nhìn thấy “Lạc Hoàng Tam Diệp thảo”, vội vàng thêm lời:
- Tôi và Mộ Tâm sư muội cũng bởi vì phát hiện một mảnh lớn “Lạc Hoàng Tam Diệp thảo” nên mới bị đám tu sĩ Nam An châu kia vây giết. Những người kia cố ý đi tới bên này, nhất định là có việc quan trọng muốn làm. Huống chi bốn tên tu sĩ Kim Đan đã bị chúng tôi giết mất hai, nếu như chúng ta trở về hội hợp với Mộ Tâm…
“Lạc Hoàng Tam Diệp thảo”, Diệp Mặc nghe cái tên này liền lập tức xoay người lại nói:
- Vậy còn chờ cái gì, mau đi thôi.
Nói xong hắn lập tức lấy ra “Phi Vân trùy” của mình. “Lạc Hoàng Tam Diệp thảo” đúng là thứ khiến cho Diệp Mặc động tâm, hắn lập tức sẽ kết thành Kim Đan, nhưng lại không có đan dược hay dược liệu để tu luyện. Nếu muốn nhanh chóng tăng lên tầng cao hơn, hắn nhất định phải tìm được lượng tài nguyên lớn, huống chi mục đích hắn đến “Sa Nguyên dược cốc” chính là vì vậy.
Ngay cả thứ trong tay tu sĩ Hư Thần hắn cũng dám cướp, huống chi là hai gã tu sĩ Kim Đan trong lời Quảng Vi. Cho nên đối với “Lạc Hoàng Tam Diệp thảo”, Diệp Mặc chắc chắn phải lấy được, chỉ một cây trên người là không đủ. Ở Bắc Vọng châu, dược liệu tu luyện tở Kim Đan kỳ là vô cùng quý trọng, Diệp Mặc cũng rất rõ điểm này.
Một lượng lớn “Lạc Hoàng Tam Diệp thảo”, cộng thêm hai tu sĩ Kim Đan không mấy lợi hại, Diệp Mặc cảm giác điều này đáng để hắn đi mạo hiểm.
Quảng Vi lăm lăm nhìn Diệp Mặc, cô không ngờ rằng chỉ vì một câu này của mình mà Diệp Mặc lại đồng ý. Trong lòng cô cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý cho việc Diệp Mặc từ chối trước khi nói. Hắn cũng quá trực tiếp một chút, mới vừa rồi nói đánh không lại Kim Đan, hiện giờ vừa nghe thấy “Lạc Hoàng Tam Diệp thảo” thì đã đồng ý, nào có ai như vậy?
Nhưng Quảng Vi cũng không dám lộ vẻ khinh thường, cô sợ mình chọc giận Diệp Mặc, làm hắn không đi nữa. Thấy Diệp Mặc lấy ra pháp bảo phi hành Linh khí, Quảng Vi cũng đã quen rồi. Loại tu sĩ nghịch thiên như Diệp Mặc, ở Trúc Cơ kỳ có pháp bảo phi hành Linh khí hạ phẩm cũng rất bình thường.
Quảng Vi đi nhặt l nhẫn trữ vật của tu sĩ Kim Đan tầng ba, đưa cho Diệp Mặc nói:
- Đây là công lao của anh, thứ này hẳn phải thuộc về anh.
Diệp Mặc lạnh nhạt nói:
- Tôi đã lấy nhẫn của tên Kim Đan tầng bốn mình giết rồi, về phần tên kia là do cô giết, tôi sẽ không giành chiến lợi phẩm của phụ nữ.
Hắn sẽ kiên quyết không thừa nhận vừa rồi là mình ra tay, mặc dù Quảng Vi biết việc mình giết tên tu sĩ Kim Đan tầng ba có liên quan đến Diệp Mặc, nhưng hắn cứ không nhận thì cô ta cũng chẳng thể làm gì.
- Cô điều khiển “Phi Vân trùy”, tôi cần trị thương.
Diệp Mặc đợi Quảng Vi lên “Phi Vân trùy” rồi lập tức bắt đầu trị thương.
Thương thế của hắn thoạt nhìn mặc dù rất nghiêm trọng, nhưng Diệp Mặc biết đây chẳng qua chỉ là chân nguyên của hắn tiêu hao quá lớn mà thôi. Bốn giờ sau, Diệp Mặc đã hoàn toàn khôi phục, hắn không tiếp quản “Phi Vân trùy” mà lấy ra nhẫn trữ vật của tu sĩ Kim Đan tầng bốn, xem trong đó có thứ gì đáng giá không.
Thậm chí có mấy chục ngàn linh thạch thượng phẩm, linh thạch trung phẩm cũng xấp xỉ chỗ đó. Ngoài ra còn có lượng lớn đan dược tu luyện của tu sĩ Kim Đan, cùng với phi kiếm bốn màu. Diệp Mặc tìm được từ trong nhẫn một chiếc ngọc giản không trọn vẹn, trên nó quả nhiên là “Vương Tự tứ kiếm”.
Mặc dù “Vương Tự tứ kiếm” rất tốt, nhưng Diệp Mặc đã có “Huyễn Vân đao pháp” nên cũng không nhìn trúng nó, thuận tay bỏ qua một bên.
Trừ những thứ đó ra, Diệp Mặc tìm được một ngọc bài có khắc mấy chữ “Lưu Vân kiếm phái”, đoán chừng đó là biểu tượng thân phận của tên tu sĩ Kim Đan tầng bốn kia. Lại có vài chục cái hộp ngọc, hẳn là dược liệu mà y tìm được ở nơi này.
Diệp Mặc thu hồi mọi thứ, sau đó tắm một cái, thay quần áo rồi đi ra.
- Còn lâu không?
Diệp Mặc nhìn Quảng Vi đang có chút khẩn trương, hỏi một câu.
Thấy Diệp Mặc sửa soạn sạch sẽ đi ra, Quảng Vi thở nhẹ một hơi, nói:
- Đã sắp tới rồi.
Diệp Mặc đã bắt đầu dùng chân nguyên trên “Phi Vân trùy”. Dưới sự tổ hợp của linh thạch và chân nguyên, tốc độ của “Phi Vân trùy” lại càng tăng thêm, xuyên qua trên không trung cực nhanh.
Chỉ qua thời gian hai nén hương, “Phi Vân trùy” đã đến phía ngoài một sơn cốc khổng lồ.
- Mộ Tâm sư muội, em không sao chứ? Thật tốt quá, mấy tên kia đâu?
Quảng Vi không đợi “Phi Vân trùy” dừng hẳn đã vọt ra ngoài, đi tới bên người Cầm Mộ Tâm. Cô cho rằng dù Cầm Mộ Tâm có dựa vào trận pháp phòng ngự để kiên trì thì cũng không nhất định có thể kéo dài đến hiện giờ. Nhưng không ngờ rằng, trừ vài vết máu trên người thì dường như Cầm Mộ Tâm không hề bị thương nặng.
Nhìn thấy Quảng Vi, Cầm Mộ Tâm lập tức mừng rỡ, vội vàng nói:
- Sư tỷ, em rất lo cho chị, nhưng không biết chị chạy trốn về phía nào, bây giờ chị không sao thì tốt quá rồi.
- Đây là có chuyện gì?
Quảng Vi đoán là chắc hẳn đã có chuyện gì đó xảy ra, nhưng khi cô quay đầu thì lại nhìn thấy hai gã tu sĩ Kim Đan lúc đó còn vây công sư muội. Hiện giờ sư muội không sao, vậy tại sao hai tên kia còn ở đây? Hơn nữa bên cạnh họ còn có thêm vài người, lập tức không hiểu hỏi.
- Là sư huynh của Thần Kiếm tông và Song Tâm cốc ra tay giúp đỡ.
Nói xong, Cầm Mộ Tâm chỉ vào mấy tên tu sĩ Kim Đan, giới thiệu với Quảng Vi:
- Vị này là sư huynh Tây Môn Siêu của Thần Kiếm tông, vị này là Chiết Thu Thủy sư huynh của Song Tâm cốc.
Quảng Vi bước lên lần lượt cảm tạ, nếu như không có những người này hỗ trợ thì tổn thất lần này của “Tiên Dược cốc” sẽ là quá lớn.
Cầm Mộ Tâm chẳng những đứng thứ hai Luyện Đan danh nhân đường, hơn nữa tư chất tu luyện lại mạnh nhất. Nếu cô ta chết đi thì sẽ là một đả kích rất lớn đối với “Tiên Dược cốc”. Đáng tiếc bọn họ chỉ tiến vào có bốn người, một là Đại sư tỷ tu vi Kim Đan viên mãn, và người còn lại là sư muội tu vi Trúc Cơ viên mãn. Nếu như hội hợp với Đại sự tỷ, bọn họ cũng chẳng ngại mấy tên Kim Đan trung kỳ này.
Diệp Mặc đã sớm thấy Cầm Mộ Tâm và mấy người bên cạnh cô ta, hắn lập tức biết Cầm Mộ Tâm đã được người khác cứu.
Thu hồi “Phi Vân trùy”, lúc này hắn mới cảm giác không khí ở nơi này không đúng lắm. Bên Cầm Mộ Tâm và bên còn lại giống như đang giằng co, hiển nhiên vì một việc gì đó mà hai bên chưa đàm phán thỏa đáng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của saovn