Một mũi tên bắn phá bầu trời, khiến toàn bộ thế giới phải run rẩy! Cảm giác này dường như đã khắc sâu trong tâm linh Âu Dương vậy.
- Sư phụ, đến chín giờ cuộc thi dự tuyển sẽ bắt đầu. Chúng ta phải tới đó đúng giờ. Nghe nói Bắc Kinh kẹt xe có thể khiến người ta chết đói!
Tử Thần nói vậy cũng không hề khoa trương. Theo truyền thuyết, cầu vượt Bắc Kinh bị hỏng dẫn tới kẹt xe khiến rất nhiều người chết đói trên cầu vượt! Đương nhiên, đây là một cách nói. Nhưng điều này cũng có thể biết được kẹt xe trong Bắc Kinh là thế nào!
- Được rồi!
Âu Dương uống một hơi cạn sạch cốc sữa đậu nành kia, sau đó lắc đầu theo Tử Thần ngồi lên một chiếc xe taxi. Một đêm tuyết rơi dầy phủ kín khắp nơi. Bây giờ mặt đường Bắc Kinh đã hoàn toàn đóng băng. Lúc này ô tô chạy căn bản không dám phanh xe. Bởi vì một khi đạp phanh xuống ngươi sẽ kinh ngạc phát hiện ô tô chạy còn nhanh hơn cả lúc không phanh xe...
Đương nhiên đây cũng chỉ là một cách nói phóng đại. Chỉ có điều trong tình huống giao thông đông đúc lại thêm đường xá thực sự quá kém, khiến Âu Dương và Tử Thần ngồi xe taxi nửa giờ mới tới nơi. Khi hai người bọn họ đến cửa trung tâm thể thao, không ngờ đã là tám giờ bốn mươi... đã qua thời gian vận động viên đến nhận giấy chứng nhận là mười phút...
- Đi mau! Đừng lo lắng nữa!
Âu Dương kéo Tử Thần muốn đi. Nhưng tài xế xe taxi ở phái sau lại kéo hai người lại nói:
- Bạn thân, ta biết ngươi là bằng hữu nước ngoài, cái gì phun nhổ Bắc Kinh ta cũng sẽ nói. Tuy nhiên ta không thể bởi vì ngươi là bằng hữu của nước ngoài mà không thu tiền đi xe của ngươi được!
Nghe được câu này Tử Thần và Âu Dương đều sửng sốt... Hai người đã quên hóa ra ngồi xe vẫn cần phải trả tiền...
Cho tới nay Âu Dương ngồi xe gì đều do Lưu huấn luyện viên hoặc là tiểu bạch kiểm Thiệu Phong bỏ tiền. Trên người hai người này không ngờ ngay cả một xu tiền cũng không mang theo...
- Cái đó... Ta là vận động viên...
Âu Dương đỏ mặt nói.
- Vận động viên làm vẻ vang cho quốc gia, nhưng như vậy cũng không thể không trả tiền xe!
Tài xế xe taxi vàng thật không sợ lửa nói. Người ta nói cũng không sai, cho dù ngươi chính là chủ tịch quốc gia ngồi xe, ngươi cũng phải trả tiền cho người ta...
- Tiểu tử, có tin ta đánh một quyền đánh nát mặt ngươi ra hay không?
Mềm dẻo không được Tử Thần liền tức giận! Tử Thần vừa nói ra một câu này, tài xế xe taxi trực tiếp lấy điện thoại ra, xem bộ dáng kia hẳn là muốn gọi 110...
- Ôi ôi ôi... Bạn thân bạn thân! Đừng hiểu lầm đừng hiểu lầm! Bằng hữu nước ngoài này của ta có chút não tàn. Khi hắn nói chuyện không được chu toàn. Như vậy... Như vậy có được không, huấn luyện viên của ta ở bên trong. Ta đi vào trước lấy tiền. Bằng hữu của ta sẽ ở đây chờ! Chờ sau khi ta ra trả tiền ngươi lại để hắn đi. Ngươi thấy có được không?
Âu Dương không sợ tài xế xe taxi gọi điện thoại báo nguy. Dù sao có Thiệu Phong ở đây, cảnh sát Bắc Kinh còn không đến mức bởi vì hắn không xe không trả tiền một lần mà bắt giam hắn...
- Nói như vậy còn tạm được! Nói cho ngươi biết! Tiền tài xế xe taxi chúng ta kiếm được là đồng tiền quang minh chính đại. Các ngươi muốn ăn không đi không thì tới tìm những tên tài xế làm ăn không lương thiện, đừng có ý đồ với chúng ta...
Tài xế xe taxi nói khiến Âu Dương và Tử Thần cúi đầu rất sâu. Trong nháy mắt bọn họ đã hiểu rõ một đạo lý... Không quan tâm ngươi trâu bò tới mức nào. Thời điểm đuối lý ngươi cũng chỉ có thể chấp nhận.
Người khác có chấp nhận hay không Âu Dương không biết, dù sao đi nữa Âu Dương chấp nhận... Âu Dương liếc mắt nhìn Tử Thần một cái, sau đó bước nhanh vào bên trong trung tâm thể dục tìm Lưu huấn luyện viên...
Lúc này trước cửa trung tâm thể dục chỉ còn lại có nhân viên bảo an. Dù sao thời gian vận động viên tới nhận giấy chứng nhận là từ tám giờ đến tám giờ rưỡi. Mà bây giờ đã là tám giờ bốn mươi. Nói chuẩn xác Âu Dương không chỉ đơn giản là muộn mười phút.
Thông thường tám giờ bắt đầu, cho dù mọi người chậm chạp đến mấy, trước tám giờ hai mươi tuyệt đối có thể hoàn toàn kết thúc. Cho nên thật sự tính ra, Âu Dương đã tới trễ tiếp gần nửa giờ...
- Thật xin lỗi... Ta là vận động viên cuộc thi dự tuyển lần này...
Lúc Âu Dương nói những lời này, hắn thực sự có vài phần lúng túng. Hơn nữa từ ánh mắt của nhân viên bảo vệ nhìn mình, Âu Dương cũng phát hiện có vấn đề.
- Ngươi là vận động viên ở đâu...
Mấy nhân viên bảo an cảm thấy có chút bất đắc dĩ đối với vận động viên không tuân thủ thời gian như vậy. Khi giọng nói này vừa dứt, Âu Dương liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc. Người này chính là Đặng Thiến người được đặc biệt mời tới làm trọng tài trong đợt dự tuyển này!
Bản thân Đặng Thiến cũng là một vận động viên bắn, chỉ có điều người ta chơi chính là bắn súng. Cho dù Âu Dương không hiểu lắm về súng, nhưng vẫn mơ hồ nghe được tên của Đặng Thiến.
Lúc này mặt Tử Thần tối sầm đi theo phía sau Đặng Thiến. Từ trên vẻ mặt của Tử Thần có thể nhìn ra được, vừa nãy hắn với người tài xế xe taxi nhất định không vui vẻ gì. Tuy nhiên thực sự không có cách nào khác. Hai đại nam nhân, hai đại nam nhân vô cùng có năng lực, ra ngoài lại không mang lấy một xu tiền?
Đương nhiên không phải như vậy. Trong vòng tay không gian của Âu Dương có số lượng lớn hoàng kim. Tuy nhiên dùng hoàng kim thanh toán chi phí đi xe taxi khẳng định không thích hợp. Tử Thần ra ngoài thông thường đều mang theo một ít chi phiếu và thẻ. Tuy nhiên đáng tiếc chính là tài xế xe taxi không muốn chi phiếu, cũng không chịu cà thẻ...
Lúc này mới đưa đến cảnh hai đại nam nhân phải lúng túng như vậy. Nhìn Tử Thần cùng đi vào với Đặng Thiến, chỉ cần người có mắt người đều có thể nhìn ra, nhất định là Đặng Thiến đã thanh toán giúp.
- Ôi... Ôi! Bên này!
Âu Dương quay về phía Đặng Thiến phất phất tay. Đặng Thiến nhìn về phía bên này mới bắt gặp Âu Dương đang đứng đó. Mà lúc này một vào quan viên phụ trách cuộc thi dự tuyển lần này cũng từ bên trong đi ra. Nhìn dáng vẻ ân cần kia, chỉ cần là người còn sống đều biết bọn họ nhất định là ra đón Đặng Thiến.
- Kêu la cái gì! Ngươi đang làm gì vậy?
Một tên quan viên đi trước nhất nhìn thế nào cũng thấy giống heo không giống người, thật sự có được cái bụng của phụ nữ có mang bốn bào thai, dùng một ngón tay chỉ vào Âu Dương nói.
- Ta là vận động viên lần này!
Thật ra Âu Dương có vài phần lúng túng. Dù sao thân là một vận động viên không ngờ mình lại tới muộn như vậy thực sự không thể nói được gì.
- Vận động viên? Ngươi là vận động viên ở địa phương nào! Ngươi biết hiện tại mấy giờ rồi không?
Quan viên này dường như cố ý, vừa nói vừa duỗi tay ra chỉ vào đồng hồ trên cánh tay của mình cho Âu Dương xem. Âu Dương nghi ngờ không phải tên heo này đang làm tròn chức trách mình, mà hắn đang muốn khoe khoang đồng hồ trên cổ tay của hắn...
Âu Dương nhìn con lợn này. Nếu như bình thường, chắc hẳn Âu Dương sẽ một tát đập hắn chết ngay tại chỗ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hóng Heart
Chỉ có điều lần này mình thật sự quá xem thường giao thông tại Bắc Kinh, cho nên mới tới trễ lâu như vậy. Lần này mình thật sự đuối lý rồi!
- Trần bộ trưởng, người này là bằng hữu ta!
Thời điểm tên heo kia còn muốn mở miệng nói cái gì, Đặng Thiến đã chạy tới bên này. Đặng Thiến câu nói này nhất thời khiến trên Trần bộ trưởng đang muốn tiến hành giáo dục tư tưởng đối với Âu Dương lập tức biến sắc. Vốn cái mặt kia đã lớn, trong nháy mắt liền biến thành một khuôn mặt tươi cười.
- Hóa ra là bằng hữu của Đặng tiểu thư. Không trách được lại có tính cách như vậy! Ha ha ha, tốt, vận động viên nên có tính cách của riêng mình! Như vậy mới có thể khiến nước nhà được vẻ vang...
Một câu này bảo tiểu hài tử nghe xong cũng không tin. Âu Dương thiếu chút nữa thì phun máu,. Tuy nhiên Âu Dương cũng không quá quan tâm tới những điều này. Lần này mình tới đây nói trắng ra chính là lấy giải quán quân. Căn bản không cần nghĩ tới những người khác, trực tiếp giành lấy á quân là được rồi!
Sau một đoạn nhạc đệm nho nhỏ, Âu Dương thành công lấy được giấy chứng nhận của mình. sau đó hắn đi theo Đặng Thiến bắt đầu tiến vào trong. Tuy nhiên hắn vừa đi tới bên cạnh Đặng Thiến, Đặng Thiến lại mở miệng nói:
- Lôi tướng quân bảo ta chuyển lời tới Âu Dương tiên sinh, lần này hình như có chút phiền phức. Tuy nhiên Lôi tướng quân tin tưởng phiền toái này đối với Âu Dương tiên sinh mà nói đều không phải là phiền phức!
- Phiền phức? Làm sao vậy? Vẫn là những người dị năng sao?
Âu Dương biết, thật ra số lượng những người dị năng trong thế giới này cực nhỏ. Nếu tính bình quân, một quốc gia cũng không có quá một người.
Trước đây Âu Dương xem trong quyển tiểu thuyết nào đó, nói trong một bữa tiệc liền gặp được mười, hai mươi người dị năng. Sự tình người dị năng nhiều như rau cải trắng là không thể nào xuất hiện. Dù sao nếu như có nhiều người dị năng như thế, vậy cho dù không muốn lộ ra cũng tuyệt đối không thể làm được.
- Lôi tướng quân nói ra tay lần này hình như không phải là người dị năng đã từng biết đến. Thậm chí ngay cả đối phương ở đâu cũng không thể thăm dò được rõ ràng!
Đặng Thiến thấp giọng nói. Tử Thần ở bên cạnh thoáng sửng sốt.
- Không phải là người đã từng được biết đến?
Âu Dương nghe vậy, trong trong nháy mắt tâm niệm của hắn liền được triển khai, trực tiếp bao bây tất cả trung tâm thể dục ở bên trong. Lần này Âu Dương lại sửng sốt!
Đó không phải là người dị năng! Đây là suy nghĩ đầu tiên trong lòng Âu Dương. Bởi vì khi hắn triển khai tâm niệm, rõ ràng phát hiện được trong trung tâm thể dục có một điểm năng lượng vô cùng mạnh mẽ giống như hố đen.
Tuy rằng điểm năng lượng này đã được che giấu, nhưng Âu Dương có thể cảm giác được rõ ràng. Nó giống như biển rộng mênh mông. Sóng lớn ẩn núp trong bóng tối đủ để lật tung toàn thế giới trong nháy mắt!
Thoáng động sơn hà nát tan. Đây không phải là một lời nói suông. Âu Dương nghi ngờ, lúc này nếu quả thật gia hoả này trong sân thể dục ra tay, chỉ sợ thật sự có thể đánh vỡ thế giới này!
- Thế nào vậy sư phụ?
Tử Thần đi theo phía sau Âu Dương. Hắn nhìn thấy Âu Dương bỗng nhiên dừng lại sau đó sắc mặt cực kỳ khó coi nhìn về phía xa.
- Có một gia hỏa rất lợi hại!
Sắc mặt Âu Dương có chút khó coi. Từ khi hắn biết được lực lượng của chính mình tới nay, đây vẫn là lần đầu tiên Âu Dương gặp phải một gia hỏa cường đại như thế. Từ sâu trong lòng Âu Dương có cảm giác như vậy. Hình như gia hoả này không thuộc về thế giới này. Gia hoả này xuất hiện có lẽ có một quan hệ nào đó với mình!
- Gia hỏa rất lợi hại?
Đây là lần đầu tiên Tử Thần nhìn thấy Âu Dương xuất hiện biểu tình như vậy. Nếu như trước đây, Tử Thần căn bản không để ý tới cái gì gọi là gia hỏa rất lợi hại. Bởi vì hắn đã từng tin tưởng trong thế giới này hắn chính là người mạnh nhất. Nhưng sau khi trải qua sự giáo dục của Âu Dương, Tử Thần đã không còn giống như trước kia nữa.
- Còn lợi hại hơn cả sư phụ sao?
Tử Thần cười khẽ hỏi dò.
- Không! Lẽ ra ta có thể dễ dàng giết chết hắn. Nhưng lực lượng của hắn quá mạnh mẽ. Nếu như hắn ra tay trước...
Âu Dương cũng không nói cho Tử Thần biết đối phương có thể một đòn hủy diệt thế giới!
Một đòn hủy diệt thế giới? Chuyện này đối với một cường giả Tiên giới thật sự không tính là cái gì. Nhưng chuyện này đối với người dị năng của một tiểu thế giới thật sự chẳng khác nào nói mơ giữa ban ngày.
Địa cầu rất nhỏ, nhỏ đến mức thậm chí không bằng Vạn Tiên Sơn trước đây. Nhưng đối với những người đã sống cả đời trên địa cầu này mà nói, từ đầu đến cuối bọn họ đều cảm thấy địa cầu cực kỳ lớn. Đây ra đây chính là đạo lý một loại côn trùng mùa hè sao có thể nói chuyện về băng.
Người trên địa cầu, mạnh nhất được gọi là đạn hạt nhân hình người. Nhưng bọn họ làm sao có thể tưởng tượng được, phía trên bọn họ còn có hai thế giới nữa? Mặc dù không phải nhân vật cấp phi tiên, cho dù chỉ là một cường giả ba ý chí xuất hiện trên địa cầu, nếu không khống chế nói, một đòn hủy diệt địa cầu không phải là hoàn toàn không có khả năng.
Tử Thần cũng không hề ý thức được tính nguy hiểm. Khi nghe thấy Âu Dương có thể một đòn chế phục đối phương, hắn cười cười nói:
- Có sư phụ ra tay tất nhiên tất cả không có vấn đề.
- Các ngươi đi vào trước đi. Ta lên khán đài xem thử!
Thời điểm Âu Dương đi vào trung tâm thể dục hắn đã tập trung vào điểm lực lượng hắn vừa phát hiện. Đây là một nữ hài, một nữ hài nhìn qua cực kỳ hồ mị. Nàng không giống như một vài nữ tử để biểu hiện vẻ quyến rũ của mình mà trang điểm. Bản thân nàng đã tản ra một cảm giác hồ mị.
Mà lúc này sát bên cạnh nữ hài đó, có mấy tên nam tử đang không ngừng ân cần hiến dâng. Quỷ cũng biết, những gia hoả này nhất định đều là nhân vật tinh trùng lên não. Nhưng bọn họ căn bản không biết, nhân vật bọn họ lấy lòng căn bản không phải là một con người bình thường!
Âu Dương không tiến vào nơi thi đấu. Bởi vì lúc này chỉ còn cách thời gian cuộc thi đấu bắt đầu là mười phút. Trên thực tế cuộc thi dự tuyển rất đơn giản. Giống như Âu Dương, tùy tiện đi tới bắn mấy mũi tên cũng có thể tiến vào trận chung kết mà không hề có áp lực nào.
Âu Dương từng bước đi tới khán đài. Âu Dương cố gắng che giấu khí tức của mình. Nhưng khi Âu Dương còn cách nữ tử kia khoảng vài chục bước, nữ tử lại đột nhiên quay đầu nhìn về Âu Dương, sau đó vẻ mặt dường như bất ngờ không thể tin tưởng nhìn Âu Dương!
Nhìn thấy nữ tử bỗng nhiên nhìn phía mình, trong lòng Âu Dương hơi căng thẳng. Tuy nhiên sau đó hắn lập tức bình tĩnh lại. Ánh mắt nữ tử nhìn Âu Dương lại đột nhiên khác lạ!
Sùng bái! Điên cuồng! Oán giận! Trong lúc nhất thời đủ loại thần sắc biến đổi trong con mắt của nữ tử này. Âu Dương thực sự không rõ tại sao trong nháy mắt nữ tử này lại phát ra nhiều thần thái như vậy!
- Ngươi biết ta!
Đây là lần đầu tiên Âu Dương nói ra một câu kỳ quái như vậy đối với một nữ tử.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hóng Heart
Thời điểm Âu Dương nói ra câu này, một vài nam nhân xung quanh thi nhau ném tới ánh mắt khinh bỉ. Dù sao bản thân mỗi người bọn họ đều là một nhóm chuyên tán gái loạn. Mỗi người bọn họ đều dùng qua thủ đoạn tán gái như vậy. Nhưng hôm nay bọn họ đều biết, nữ tử này không phải dễ đối phó như vậy.
Ngay khi tất cả mọi người chờ đợi Âu Dương mất mặt, không ai có thể ngờ được, nữ tử kia bất ngờ gật đầu. Sau đó nàng lộ vẻ u oán nói:
- Ngươi thay đổi, thay đổi quá nhiều! Nếu như không phải trên người ngươi mang theo một tia khí tức, có thể ta đã không có cách nào tìm được ngươi...
Câu nói này giống như bạn hữu xa cách rất lâu giờ mới gặp lại. Nhưng khi Âu Dương tìm kiếm trong đầu mình lại không có cách nào tìm ra được mối quan hệ giữa mình với nữ tử này! Bất kể là trong ký ức hiện tại, hay những ký ức vỡ vụn kia, Âu Dương đều xác định mình tuyệt đối không nhận ra nữ tử này!
- Ta tên là Yên Hồng...
Nữ tử kia mở miệng nói. Hai chữ Yên Hồng giống như kích thích sợi dây nào đó trong lòng Âu Dương. Không ngờ trước mắt Âu Dương chợt xuất hiện một hình ảnh...
Một nữ tử, lấy một Tu La Tiễn huyết sắc làm vũ khí đại sát tứ phương... Vô số ác quỷ chung quanh bồng bềnh, một bóng người mơ hồ đi theo phía sau mình. Bọn họ giống như muốn xâm nhập vài mười tám tầng địa ngục.
Yên Hồng... hai chữ quen thuộc tới mức nào. Nhưng lúc này Âu Dương không sao nghĩ ra được!
- Không thể tưởng tượng được ngươi lại chọn lựa như vậy. Nhưng ngươi đã sai. Ngươi thật sự cho rằng làm như vậy ngươi có thể bình tĩnh sao? Thiên Vương sẽ không bỏ qua cho ngươi. Mà bây giờ bên kia thiên hạ đã sớm đại loạn! Tất cả Tiên giới đều sinh linh đồ thán! Đây vẫn chỉ là bắt đầu. Không lâu sau đó Thiên Vương sẽ nghênh về phía Thiên Đình. Lúc đó chính là thời điểm thật sự hủy diệt. Lẽ nào ngươi muốn nhìn từng bằng hữu của ngươi chết đi sao?
Yên Hồng nói ra những câu đó khiến đám người đứng chung quanh đều nhìn nàng với ánh mắt nhìn một kẻ bị bệnh thần kinh.
Phải biết rằng, cái gì thiên hạ đại loạn cái gì Tiên giới, cái gì sinh linh đồ thán trong miệng Yên Hồng, bọn họ cảm giác giống như những lời thoại trong điện ảnh! Rất nhiều người đột nhiên cảm thấy, nữ tử cực kỳ mỹ lệ này có thể là một người điên...
- Thật xin lỗi, ta nghĩ không ra! Ta chỉ muốn sống một cuộc sống yên tĩnh!
Âu Dương bỗng nhiên lắc đầu. Thật ra Yên Hồng nói ra những lời này, hắn lại không có một chút ấn tượng nào. Hắn muốn suy nghĩ lại không sao nghĩ ra được.
- Cũng đúng. Ngay cả Thứ Kiêu Cung cũng không thấy. Ngươi đã không còn là Tiễn Thần trước đây nữa! Một Tiễn Thần ngay cả sát khí cũng muốn vượt trời... Một Tiễn Thần nói với ta hắn chỉ muốn sống một cuộc sống yên tĩnh... Ha ha, Âu Dương, ngươi thật sự thay đổi!
Yên Hồng thiên tân vạn khổ chạy đến thế giới này tìm kiếm Âu Dương, thật ra chính là muốn mang Âu Dương trở về Tiên giới. Nhưng bây giờ nàng cảm thấy thất vọng. nàng đã không còn thấy Âu Dương trong trí nhớ của mình. Hiện tại tuy rằng Âu Dương nắm giữ thần lực, nhưng không còn tâm ý bất bại nữa!
Âu Dương đã từng cường thịnh bởi vì Âu Dương có thần lực thiên hạ vô song, lại có thêm một tâm ý vĩnh viễn không nói thất bại! Âu Dương có hai thứ này mới có thể quét ngang thiên hạ.
Nhưng Âu Dương bây giờ, thần lực tuy rằng vẫn còn, nhưng cái tâm vĩnh viễn không nói bại đã biến mất. Hiện tại hắn thật sự giống như một đứa trẻ lên ba nhận được lực chiến đấu thiên hạ vô địch. Cho dù là lực lượng cường đại hơn nữa hắn cũng không có cách nào khống chế, chỉ có thể làm những chuyện đứa trẻ ba tuổi thường làm...
Yên Hồng làm sao có thể ngờ được điều này? Tiễn Thần trước kia nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, bây giờ không ngờ nói cho nàng biết, hắn chỉ muốn sống một cuộc sống yên tĩnh. Chuyến đi này thật nực cười tới mức nào!
Yên Hồng là biết từng chuyện trong cuộc đời Âu Dương, từng nghe Âu Dương từ tiểu thế giới bắt đầu phấn đấu từng bước đi tới Tiên giới, cuối cùng cắt đất làm giới tự xưng Yêu tổ. Lúc đó Yên Hồng rất khâm phục Âu Dương, trình độ thậm chí vượt qua Mã Thanh Hà. Dù sao một đời Mã Thanh Hà còn chưa đủ truyền kỳ. Nhưng một đời phấn đấu của Âu Dương lại vĩnh viễn đầy sắc thái truyền kỳ.
Nhưng chính là một nhân vật huyền thoại như vậy, ngày hôm nay dường như đã trở thành một con cọp mất đi nanh vuốt. Tuy rằng hắn còn có thân hình của một cọp, nhưng khí phách trước kia của con cọp lại biến mất...
- Âu Dương...
Một giọng nói đặc biệt đê tiện xuất hiện. Đây là giọng nói của tiểu bạch kiểm. Thật ra bạn họ tiểu bạch kiểm đã nhìn thấy Yên Hồng đứng trên khán đài từ lâu. Lúc đó hắn đã động lòng. Chỉ có điều bị vướng bởi thân phận tiểu bạch kiểm vẫn xấu hổ không dám tới. Nhưng bây giờ nhìn thấy Âu Dương ở chỗ này, tiểu bạch kiểm nhân cơ hội tìm kiếm Âu Dương không ngờ chẳng biết xấu hổ chạy tới đến gần.
Tuy nhiên Âu Dương giống như nhìn thấu tâm tử của tiểu bạch kiểm, trực tiếp lườm hắn một cái nói:
- Nếu như không muốn chết, thì đừng trêu chọc nàng!
- A? Của ngươi sao?
Thời điểm Thiệu Phong nói ra câu này, hắn lập tức bịt kín miệng mình. Bởi vì hắn biết điều này hiển nhiên là không thể. Nhưng sau đó hắn nhìn về phía Yên Hồng lại phát hiện trong mắt Yên Hồng mang theo một vẻ oán hận sâu sắc.
- Chờ ta thi đấu xong rồi nói sau!
Âu Dương liếc mắt nhìn Yên Hồng một cái. Hắn biết Yên Hồng là ngừoi biết một ít quá khứ của hắn. Nhưng lúc này trong lòng Âu Dương có một vài nghi vấn!
Đối với cuộc sống bây giờ Âu Dương vẫn cảm thấy tương đối thoả mãn. Tuy rằng cuộc sống bây giờ nhìn qua có chút đần độn vô vị, nhưng vẫn được coi là yên tĩnh. Âu Dương không biết đó có phải là cuộc sống mình mong muốn hay không, nhưng tạm thời mình cũng không hề cảm thấy phiền chán đối với cuộc sống như thế.
Mà bây giờ Yên Hồng xuất hiện muốn đánh vỡ tất cả sự yên tĩnh mà hắn thật vất vả mới tạo dựng. Âu Dương cảm thấy có chút khó tiếp nhận nổi.
- Ngươi có biết ngươi trì hoãn lâu thêm một khắc sẽ phải có bao nhiêu người chết ở trong tay Thiên Vương hay không? Hắn đang dùng linh hồn người khác để chơi đùa! Ngươi muốn quên đi tất cả! Ngươi thật sự muốn quên đi tất cả sao? Thật ra ngươi chính là một kẻ nhu nhược! Nếu như ban đầu ở Phượng Hoàng thành ngươi thật sự buông xuống tất cả, như vậy bây giờ ngươi không nên xuất hiện ở đây. Ngươi hẳn đang ở trên Thiên Đình thu thập đám gia hoả kia, tìm Vệ Thi trở về!
Yên Hồng có chút kích động. Tuy nhiên lúc nàng nói chuyện Âu Dương đã xoay người đi xuống phòng chờ đi lên sân bãi của vận động viên.
Yên Hồng nhìn Âu Dương rời đi như vậy, nàng lắc đầu cười khổ. Âu Dương đã thay đổi hoàn toàn. Nhưng cảm giác của ta từ đầu đến cuối lại không có thay đổi.
Bắt đầu từ ngày Yên Hồng biết Âu Dương, nàng đã biết Âu Dương là một người chỉ dựa vào chính mình. Hắn muốn làm chuyện gì từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể ngăn cản được hắn. Hôm nay hắn gần như mất đi tất cả lại không có mất đi chính mình.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hóng Heart
Từ sau khi Thiệu Phong trải qua chuyện cả nhà ngươi đều là tiểu thư, lúc này hắn có chút mẫn cảm đối với hai chữ tiểu thư. Cho nên bây giờ hắn đối với nữ tử bình thường hoặc gọi là nữ sĩ hoặc chính là cô...
- Ngươi là bằng hữu của Âu Dương ở chỗ này sao?
Yên Hồng nhìn Thiệu Phong một chút. Trên người Thiệu Phong không có lực lượng dao động, nhưng một quý khí lại từ trên người Thiệu Phong phát ra. Như vậy Thiệu Phong có một loại khí tức của một bậc đế vương.
- Đúng..
Thiệu Phong gật đầu nói:
- Ngươi là?
- Ta là bằng hữu của hắn trong quá khứ!
Một câu nói cổ quái tới mức nào ? Bằng hữu hiện tại! Bằng hữu quá khứ! Các đồng chí, Âu Dương ở thế giới này mới bao nhiêu tuổi... Vậy nghe bây giờ và quá khứ cảm giác Âu Dương giống như một ông lão bảy tám mươi tuổi vậy.
- Ngươi... Đúng... Thật ra ta cảm thấy, ngươi nói với hắn như vậy thật ra là vô dụng. Hắn thật giống như...
Thiệu Phong nói xong chỉ chỉ vào đầu mình. Ý của hắn rất rõ ràng. Hắn muốn nói cho Yên Hồng Âu Dương đã quên đi rất nhiều thứ!
- Điều này rất bình thường. Hắn chuyển thế luân hồi một lần, có một vài thứ bị quên lãng cũng không có gì là lạ. Chỉ có điều ta không chịu nổi là không ngờ hắn nhu nhược lựa chọn chuyển thế như vậy!
Yên Hồng nói xong, Thiệu Phong liền trợn tròn hai mắt! Chuyển thế luân hồi? Chuyện xuất hiện trong điện ảnh không ngờ thật sự xuất hiện? Chẳng lẽ nói Âu Dương đúng là một gia hỏa chuyển thế?
Trong sân thi đấu, Âu Dương cảm giác tâm thần có chút không yên. Nói thật, mấy lời Yên Hồng nói khiến Âu Dương không biết phải làm sao. Hắn đột nhiên cảm giác dường như mình có chuyện gì đó đặc biệt phải hoàn thành. Nhưng hắn lại không có cách nào nghĩ được rốt cuộc mình muốn làm gì!
Cho dù tâm thần không yên, nhưng bắn bia cố định như vậy đối với Âu Dương mà nói hoàn toàn đơn giản giống như uống nước vậy. Sau khi hắn tiện tay giương cung bắn tên ra mấy lần, trước con mắt của một nhóm người giống như đang nhìn sinh vật thời tiền sử, Âu Dương đi ra khỏi sân thi đấu của cuộc thi dự tuyển. Tuy nhiên Âu Dương biểu hiện lãnh khốc như vậy lại khiến một đám động viên không biết chuyện gì xảy ra đều cảm thấy bối rối!
Thời điểm Âu Dương bắn tên rất nhiều người thật ra đều đang quan sát Âu Dương. Không ngờ người này bắn tên cũng không cần nhìn... Người ta trực tiếp kéo cung sau đó bắn tên là có thể được sao? Đây là dáng vẻ quen thuộc? Mù bắn sao?
Không sai. Mặc dù là mấy mũi tên rất đơn giản, nhưng lại lưu lại cho tất cả mọi người đang có mặt tại cuộc thi dự tuyển một truyền thuyết mù bắn! Dù sao tình huống mù bắn này còn có thể liên tục bắn ra mấy mũi tên đều trúng tâm chỉ có thể được gọi là một truyền thuyết...
Sau khi nghe thấy mình thông qua cuộc thi dự tuyển, Âu Dương không ở lại trong sân dù chỉ một khắc. Hắn trực tiếp tìm nơi không có người xé nát không gian trở lại trong khách sạn. Hắn tin tưởng Yên Hồng nhất định có thể tìm được mình.
Âu Dương đứng ở trên ban công khách sạn, nhìn hoa tuyết vẫn đang rơi đầy. Cả toà thành thị đều phủ thêm một lướp áo bạc. Âu Dương nhìn mấy người đi trong gió tuyết trong lòng cảm thấy không biết nên làm thế nào.
Không gian phía sau chợt vặn vẹo một hồi. Thời không giống như một cánh cửa bị người mở ra. Yên Hồng từ trong thời không đi ra. Nàng nhìn thấy Âu Dương đứng ở nơi đó nhìn gió tuyết, Yên Hồng nghĩ tới lúc trước khi lần đầu tiên nàng nhìn thấy Âu Dương.
Khi đó hắn theo hai vị Hùng trưởng lão đi hái thuốc. Lúc đó nàng vẫn là một tiểu cô nương cái gì cũng không phục. Lúc đó lần đầu tiên nàng thấy được phong thái của Tiễn Thần. Không ngờ lúc đó nàng đã lén lút dấu đi một mũi tên của Âu Dương! Có lẽ chính là lúc đó, Yên Hồng đã có một chút tình cảm đối với Âu Dương.
Bây giờ gió tuyết lại nổi lên. Hoa tuyết bay xuống phủ lên thân thể của hai người. Yên Hồng đột nhiên cảm giác mình giống như lại trở về thời gian khi còn ở Đông Chi Cốc. Mình giống như lại biến thành tiểu nử hài có thể cái gì cũng không cần nghĩ, có thể đi theo phía sau trưởng lão.
- Nếu như thời gian có thể chảy ngược lại thì tốt biết bao!
Yên Hồng bỗng nhiên mở miệng nói ra một câu như vậy.
- Thời gian vĩnh viễn không thể nào chảy ngược. Cho nên thời điểm chúng ta làm việc gì cũng phải suy nghĩ kỹ càng xem có đáng giá hay không!
Âu Dương nghe Yên Hồng nói liền đáp trả một câu. Nhưng câu nói này của hắn lại khiến Yên Hồng sửng sốt một chút. Sau đó trong ánh mắt lại đầy vẻ ưu thương nói:
- Từ trước đến nay Âu Dương ta từng biết sẽ không hỏi có đáng giá hay không. Bởi vì trong mắt Âu Dương trước đây, chỉ có nguyện ý hay không..
- Có đáng giá hay không... có nguyện ý hay không...
Âu Dương nghe thấy hai cách nói này, hắn khẽ lắc đầu nói:
- Có thể là ta trước kia còn nhỏ. Hiện tại trưởng thành đương nhiên phải hiểu rõ mình làm bất luận một chuyện gì đều phải suy nghĩ xem nó có đáng giá hay không!
- Âu Dương, Tiên giới thật sự cần ngươi! Vào lúc này ngươi không thể lùi bước. Ngươi cách chí cao vô thượng cách một bước. Chỉ cần ngươi có thể yên tâm trong chấp niệm, ngươi chính là chí cao vô thượng!
Yên Hồng nhìn Âu Dương. Nàng hi vọng sự chân thành của mình có thể đánh động được nam tử này.
- Sau đó thì sao? Nếu như trở thành chí cao vô thượng, đánh bại tiểu quái thú, cứu vớt thế giới sau đó thì sao? Sau khi ta sẽ được người trong toàn thế giới lập một pho tượng. Sau đó làm thần linh để được mọi người tán tụng sao?
Âu Dương nhìn Yên Hồng nói. Nhưng lời nói của hắn khiến Yên Hồng có chút không rõ.
- Như vậy không tốt sao? Công thành danh toại chẳng lẽ không phải là điều ngươi muốn sao?
Yên Hồng biết, Âu Dương trước kia muốn trên trời dưới đất mình ta vô địch, muốn trở thành làm người đứng trên người, muốn giẫm lên tất cả để tiến lên. Nhưng tại sao hiện tại Âu Dương lại có biến hóa to lớn như vậy? Tại sao hiện tại hắn lại buông tha mộng tưởng ban đầu?
- Điều này chẳng lẽ không phải là mộng tưởng ban đầu của ngươi sao? Trước kia khi ngươi cách giấc mộng này cực kỳ xa xôi, ngươi vẫn không ngừng truy đuổi. Nhưng bây giờ ngươi chỉ cách mộng tưởng đó có một bước, ngươi lại muốn bỏ qua? Đây rốt cuộc là tại sao?
Yên Hồng cảm thấy không rõ.
- Bởi vì khoảng cách càng gần, ngươi càng nhìn thấy rõ chân tướng của biển máu! Đứng ở phía xa, ngươi muốn đi vào, nhưng thật sự đi tới trước biển máu đó, ngươi lại có thể muốn rời khỏi...
Lời Âu Dương nói ra đều là cảm ngộ trong lòng hắn. Loại cảm ngộ này không liên quan đến ký ức.
- Vệ Thi thì sao? Một nữ tử khổ sở chờ đợi bảy ngàn năm, ngươi cứ thản nhiên nhìn nàng ở Thiên Đình sao? Ngươi còn là một nam nhân sao?
Yên Hồng biết, đại nghĩa không cách nào khiến Âu Dương nhả ra, vậy tiếp theo chỉ có thể dùng tư tình...
Đại nghĩa! Đối với Âu Dương mà nói đại nghĩa gì đó đều là chó má! Ngày hôm nay mặc dù ngươi cứu vớt toàn thế giới, ngươi nhiều nhất là được ghi vào sử sách. Nhưng sau mấy trăm năm nữa có quỷ mới nhớ rõ gia hỏa đã từng được bị ghi vào sử sách kia?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hóng Heart
Từ xưa tới nay bao nhiêu cường giả từng làm chuyện cứu vớt thế giới, nhưng bọn họ nhận được là cái gì? Sùng bái? Ghi vào sử sách? Những điều này có ý nghĩa nào đó đối với bọn họ sao?
Người không tiếp xúc đến lực lượng đỉnh phong đều muốn vót nhọn cả đầu hi vọng có thể chui vào bên trong. Nhưng người thật sự từng có lực lượng đỉnh phong lại muốn quên đi tất cả, sau đó sống một cuộc sống giống như một người bình thường, để chuyện cứu vớt thế giới giao cho một tên quỷ không may khác làm đi!
- Vệ Thi...
Hai chữ này có thể ngoại trừ Thứ Kiêu Cung ra, là điều duy nhất Âu Dương còn nhớ rõ! Cái tên này giống như được dùng bàn là in sâu vào trong tim Âu Dương vậy, khiến hắn bất luận chuyển thế luân hồi bao nhiêu lần cũng không thể quên được.
- Không sai! Bây giờ nàng đang ở Thiên Đình. Thiên Vương nói, hắn chờ ngươi trở về. Bởi vì hắn tin tưởng Âu Dương không phải là kẻ nhu nhược. Vệ Thi trên Thiên Đình hẳn cũng tin tưởng ngươi không phải là kẻ nhu nhược! Lẽ nào ngươi rút lui, ngươi thản nhiên nhìn Vệ Thi vĩnh viễn bị nhốt trên Thiên Đình sao?
Yên Hồng rất thích hợp làm một thuyết khách. Lúc này đại nghĩa và tư tình nàng đều nói. Nàng nói một hồi khiến Âu Dương ứng phó có chút mệt mỏi!
- Mỗi người đều có vận mệnh của mình. Ta chỉ muốn nắm giữ vận mệnh của mình. Ta chưa hề nghĩ tới chuyện nắm giữ vận mệnh của những người khác. Cho nên ta cũng không thể nắm giữ vận mệnh của người khác!
Âu Dương bỗng nhiên nói ra mấy câu nói như vậy. Những lời này trực tiếp khiến Yên Hồng ngây người tại chỗ!
Người khác trong câu nói của Âu Dương không ngờ là chỉ Vệ Thi! Rốt cuộc là tại sao? Rốt cuộc là cái gì khiến Âu Dương biến thành như vậy, khiến Âu Dương có thể thả xuống nữ tử đã chờ đợi hắn bảy ngàn năm nữ tử?
Thật ra Yên Hồng căn bản không hiểu, sở dĩ Âu Dương làm như vậy không phải bởi vì Âu Dương không để ý, có lẽ cũng bởi vì quá quan tâm mới có thể khiến Âu Dương muốn trốn tránh!
Lúc trước thời điểm Âu Dương bảo ba tộc trốn về phía tiểu thế giới, sau khi hắn phát hiện Vệ Thi là giả, cho dù biết rõ là giả, không ngờ Âu Dương vẫn không thể hạ thủ được.
Sau đó Minh Hậu cho hắn biết tin tức thật ra Vệ Thi đang ở Thiên Đình. Âu Dương cũng từng nghĩ tới chuyện xông tới Thiên Đình cứu Vệ Thi ra! Nhưng đây không phải là điện ảnh Hollywood. Mình cũng không phải là những anh hùng siêu cấp vĩnh viễn đánh không chết. Không nói trên Thiên Đình có bao nhiêu cường giả đang ẩn nấp, chỉ một Thiên Vương, bản thân mình đã không chắc có thể thắng được.
Minh Hậu nói tới chí cao vô thượng, Âu Dương tất nhiên biết, đó là con đường vô tình. Nếu như Âu Dương lựa chọn con đường kia, bản thân phải phải ném xuống tất cả tình trong tâm! Điều này đối với Âu Dương mà nói là vô cùng thống khổ, khó có thể tiếp thu...
- Đừng nói nữa!
Nhìn thấy Yên Hồng còn muốn nói điều gì, Âu Dương vươn tay ra ngăn cản Yên Hồng, chỉ vào hoa tuyết đang rơi bên ngoài nói:
- Ngươi xem, những hoa tuyết này rơi xuống thật đẹp thạt thuần khiết. Thật ra có trước cảnh đẹp như thế, chúng ta cần gì phải để những chuyện khác phá hỏng tâm tình của chính mình. So với đi cưỡng ép, chẳng thà lĩnh hội một chút lúc những sự vật tuyệt vời còn chưa tan biến!
Nghe Âu Dương nói, Yên Hồng nhìn hoa tuyết bên ngoài một chút. Nàng nhớ lại lần đầu tiên nàng gặp mặt Âu Dương, tình cảnh Âu Dương giống như Quỷ ảnh giết một đám tiểu bối bọn họ chạy tán loạn chung quanh khiến Yên Hồng không nhịn được bật cười.
- Cười cái gì?
Âu Dương không hề xoay người lại, nhưng hắn nghe được tiếng cười của Yên Hồng.
- Ta đang suy nghĩ, lúc trước có tên khốn kiếp một người một cung không ngờ đuổi một đám tự nhận là đệ tử tinh anh chúng ta trong tuyết địa sợ đến mức không dám ngủ!
Yên Hồng nhớ tới chuyện lúc trước bức tường do tuyết tạo thành cũng không thể ngăn cản được mũi tên của Âu Dương liền cảm thấy buồn cười.
- Ngươi nói tên khốn kia là ta sao?
Âu Dương quay đầu lại nhìn Yên Hồng đang buồn cười. Không khí vốn khẩn trương không ngờ lúc này chợt biến mất.
- Ai là tên khốn đó người đó tự biết!
Yên Hồng trừng mắt với Âu Dương, bộ dáng kia đầy mê hoặc. Nếu như tiểu bạch kiểm ở chỗ này chắc hẳn lập tức có thể vì dáng dấp của Yên Hồng như vậy mà làm ra điều gì thất thố...
Cửa phòng được mở ra. Đám người Lưu Tĩnh vừa phủi hoa tuyết trên người vừa đi vào phòng
- Trận tuyết này quá lớn. Từ chỗ xuống xe đi tới đây tổng cộng không quá một phút đồng hồ. Ngươi xem trên người ta đã có tuyết đọng rồi!
Thiệu Phong phủi hoa tuyết trên đầu mình và trên bả vai mình oán giận nói.
- Ai biết được, không ngờ năm nay phía bắc lại có tuyết lớn như vậy. Ta nghe trạm khí tượng nói, trận tuyết này còn kéo dài nửa tháng nữa. Xem ra lần này thành bão tuyết!
Lưu Khải Hàng liếc mắt nhìn ra bên ngoài một cái. Trên mặt hắn có mấy phần lo lắng nói:
- Nếu như tiếp tục rơi như thế, sợ là trận trung kết mấy ngày sau sẽ không được tiến hành đúng theo hạn!
Âu Dương từ ngoài ban công đi vào. Tuy rằng hắn đứng bên ngoài lâu như vậy, nhưng trên người Âu Dương không ngờ không có một bông hoa tuyết nào. Điều này khiến nhóm người bọn họ có chút kinh ngạc. Điều càng khiến bọn họ kinh ngạc hơn chính là người đi theo phía sau Âu Dương. Không ngờ đó là một đại mỹ nữ siêu cấp, chính là Yên Hồng!
- Chào mọi người, ta là Yên Hồng!
Yên Hồng tới chào hỏi mọi người trước. Tuy nhiên khi nàng chào hỏi, rõ ràng phát hiện được một ánh mắt rất thù địch!
Ánh mắt này tất nhiên là đến từ Lưu Tĩnh Đại tiểu thư của chúng ta. Lưu Tĩnh biết Âu Dương nhất định đã về trước. Nhưng nàng không thể tưởng tượng được Âu Dương lại dẫn theo một người phụ nữ khác cùng trở về...
Tuy nhiên lần này Lưu đại tiểu thư của chúng ta thật sự đã nghĩ quá nhiều. Từ trước đến bây giờ, mấy đời gộp lại Âu Dương cũng tuyệt không có tình cảm gì hữu nghị siêu việt gì đối với Yên Hồng. Cho dù là Yên Hồng có suy nghĩ này, Âu Dương lại không có.
- Xem ra bất luận ở chỗ nào, ngươi cũng được hoan nghênh như vậy, chỉ có điều bản thân ngươi lại không biết...
Khi Yên Hồng nhìn thấy được ánh mắt của Lưu Tĩnh, nàng lập tức hiểu được suy nghĩ của Lưu Tĩnh. Nhưng nàng chỉ có thể lắc đầu cười khổ. Bởi vì Yên Hồng biết, thật ra từ đầu tới cuối trong lòng Âu Dương đều chỉ có một người. Đừng nói là các nàng, cho dù là Lý Uyển Như cuối cùng cũng chỉ có thể rơi vào một kết cục hương tiêu ngọc vẫn.
Có lúc Âu Dương rất cố chấp. Có lẽ theo rất nhiều người thấy, Lý Uyển Như bỏ ra nhiều như vậy, Âu Dương cho Lý Uyển Như một danh phận cũng không có gì không tốt. Dù sao đối với phần lớn nam nhân mà nói, nam nhân có bản lĩnh tam thê tứ thiếp cũng không có vấn đề gì. Nhưng Âu Dương lại không cho là như vậy.
Âu Dương cảm thấy đối với một người đó là một phần trách nhiệm. Nếu như không có cách nào toàn tâm toàn ý dành cho người phần trách nhiệm, vậy tốt nhất không nên có quan hệ vượt quá tình hữu nghị...
Cho nên Yên Hồng biết, nếu như Lưu Tĩnh không thể phát hiện được điểm này của Âu Dương, nàng sẽ vĩnh viễn chỉ là một bằng hữu tốt của hắn, cho tới một ngày nào đó nàng cũng sẽ bị tổn thương.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hóng Heart