Thần Y Thánh Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ Chương 991: Nỗi đau xót đằng sau đại thế gia
Dịch: Nhóm dịch Clovers Nguồn: Mê truyện
- Kiều thí chủ nói rất đúng, vậy chúng ta sẽ lên đường, không biết Âu Dương thí chủ còn có ý kiến gì không?
Thích Thành đại sư sau khi nghe xong liền trả lời, bản thân Long gia cũng đã mời Thiếu Lâm dời doanh địa đến bình nguyên Long gia, xác định rõ ràng sợi dây liên minh, tuy nhiên vì Long Cửu bị giết nên mới trì hoãn thời gian, giờ nhân lúc thuận thế tiến vào bình nguyên nhà họ Long.
Âu Dương Kiện Khang đương nhiên không có ý kiến gì, bản thân nhà Âu Dương làm việc vì quốc gia, hơn nữa vừa rồi ông ta cũng biết Trương Dương chiếm được một tấm biển của Cục An ninh Quốc gia, việc này đồng nghĩa quan hệ của Âu Dương gia ông ta và thần y Trương gia ở một mức độ nào đó đã tiến thêm một bước, lúc này đương nhiên phải nắm lấy cơ hội đi lại nhiều hơn với Trương gia.
Kiều Dịch Hồng cười ha hả, cả người thoải mái, nhiệm vụ lúc trước Trương Dương giao cho của anh ta xem như đã được anh ta giải quyết hoàn mỹ, lúc này tâm trạng anh ta đương nhiên rất vui vẻ.
- Mời!
Kiều Dịch Hồng chắp tay, cùng Thích Thành phương trượng, Âu Dương Kiện Khang hai người đi ra khỏi doanh địa. Phía sau đám Thi Phương, Âu Dương Hạo trấn áp đám Long Thủ Tứ vẫn đang giãy dụa không chịu yên phận đi sát theo sau.
Đám người chủ động nhường một lối đi, ánh mắt của bọn họ phần lớn đều tập trung vào Kiều Dịch Hồng, trong ánh mắt này bao hàm sự ngưỡng mộ đối với thân phận thần y Vũ Tông của anh ta.
- Nếu mình cũng có thể gia nhập thần y Vũ tông thì tốt biết bao?
Không biết là ai nhỏ giọng thì thầm một tiếng, chư vị đang ngồi đây hoặc là chưởng môn môn của đại phái, hoặc là tộc trưởng thế gia, hoặc ít nhất cũng là cường giả tu luyện nội lực tầng ba, bất kể là ai nói câu này, lúc bình thường cũng đều là chuyện cực kỳ mất mặt.
Tuy nhiên sau khi những lời này được thốt ra, những giọng nói khác cũng vang lên, dường như trong lòng mọi người đều có ý này.
Không ai cười nhạo người đã nói những lời này cả, cũng không có ai cảm thấy người nói những lời này có gì đáng mất mặt, hiện giờ đối với mọi người mà nói thần y Vũ tông tuyệt đối có sức hấp dẫn như vậy, sự hấp dẫn được gia nhập thần y Vũ tông e là đã lớn ngang với sức hấp dẫn của cây bàn đào vạn năm thành thục xuất thế.
- Các vị dừng bước...
Ngay khi đám người Kiều Dịch Hồng và Thích Thành phương trượng, Âu Dương Kiện Khang sắp rời khỏi doanh địa Triệu gia Tây Bắc. Đằng sau một giọng nói thô lỗ đột nhiên vang lên.
Giọng nói thô lỗ này dĩ nhiên là của Tín Điền Phong Tín gia Đông Bắc, y đã phục hồi lại tinh thần sau chấn động lúc nãy, bước đến trước mặt Kiều Dịch Hồng, chắp hai tay sau đó cúi người hành đại lễ.
- Tín gia chủ làm gì vậy?
Kiều Dịch Hồng biết y chính là gia chủ Tín gia Đông Bắc, nhưng vẫn không biết người này muốn gì.
- Tôi là người thô kệch, không khéo ăn nói, cho nên anh Kiều, tôi nói thẳng nhé, hy vọng anh Kiều có thể cho phép tôi tiến vào bình nguyên Long gia, tuy nhiên anh cứ yên tâm tôi sẽ không đem theo bất cứ ai vào. Tôi chỉ muốn tự mình thăm hỏi chưởng môn phái một chút, nếu có duyên có thể được thấy kỳ bảo vạn năm sắp ra đời kia, cũng không uổng ngàn dặm xa xôi tới Côn Luân một chuyến.
Tín Điền Phong ăn nói thô lỗ, nhưng lời thô lý không thô, bây giờ mấy vị chưởng môn, tộc trưởng vẫn đang ở lại doanh địa Triệu gia chưa đưa người rời khỏi Côn Luân, có ai không muốn gặp thần y Vũ Tông, không muốn tạo mối quan hệ với Trương Dương chứ?
Đây chẳng phải là một cơ hội tốt sao, những người không nhanh nhẹn được như Tín Điền Phong khuôn mặt lộ vẻ ảo não, hối hận vì mình đã không sớm nêu lời thỉnh cầu với Kiều Dịch Hồng.
- Thích Thành phương trượng, bần ni cũng đang có ý đó, chẳng biết có thế mời Thích Thành phương trượng nói với chưởng môn thần y Vũ tông vài câu, cho phép bần ni vào bình nguyên Long gia thăm hỏi chưởng môn thần y Vũ Tông, người có thể chiến thắng năm vị Đại viên mãn liên thủ, một chút được không?
Chưởng môn phái Nam Hải Phổ Đà, Tuyệt Trần sư thái không quen Kiều Dịch Hồng, lại thấy Tín Điền Phong đã tranh nói ra trước, bản thân cũng ngại mở miệng, đành quay sang nhìn Thích Thành phương trượng, hai mắt tỏa sáng, lập tức mở miệng nói.
- Thích Thành phương trượng, tôi cũng có ý này, có thể mời ngài đại diện chuyển lời với chưởng môn thần y Vũ tông không?
- Đúng vậy. Thích Thành phương trượng, có thể nói giúp tôi một chút được không?
- Ai da anh Âu Dương. Chúng ta đã lâu không gặp rồi, anh xem có thể không...
- A, anh Âu Dương, anh Âu Dương, cả tôi nữa, cả tôi nữa...
...
Lập tức, mấy chưởng môn phái, tộc trưởng các thế gia có chút quan hệ với Âu Dương Kiện Khang, Thích Thành phương trượng này, đều mở miệng, nói gần nói xa ý đồ chỉ có một, đó chính là hy vọng có thể vào bình nguyên Long gia, thăm hỏi Trương Dương một chút, cho dù không thể chứng kiến bộ dạng của cây bàn đào vạn năm thành thục xuất thế, nhưng chỉ cần có thể xây dựng chút quan hệ với thần y Vũ tông là đã có được trợ lực lớn đối với sự phát triển của họ trong tương lai rôi.
- Cái này...
Thích Thành phương trượng và Âu Dương Kiện Khang bỗng chốc bị làm cho đầu váng mắt hoa, mấy chưởng môn phái, tộc trưởng thế gia này có vài người bình thường có mối quan hệ cá nhân khá tốt đẹp, nếu không đồng ý khó tránh khỏi tổn thương hòa khí, nhưng đồng ý thì bọn họ lại không có quyền đồng ý, hai người vô cùng khó xử, đều đưa mắt nhìn Kiều Dịch Hồng.
Kiều Dịch Hồng chẳng quen biết ai trong số những người này, cũng chỉ có Tín Điền Phong của Tín gia Đông Bắc oanh oanh liệt liệt không sợ bị cự tuyệt trước mặt mọi người nên mới tìm tới anh ta, những người khác đều hy vọng thông qua giao tình với Thích Thành phương trượng và Âu Dương Kiện Khang để đi đường vòng.
- Tất cả mọi người đừng làm ồn nữa!
Kiều Dịch Hồng nhíu mày, lập tức hô lớn một tiếng, lúc này mới khiến cho trận hỗn loạn trong doanh địa Triệu gia yên tĩnh lại.
Hiện tại Kiều Dịch Hồng đã hiểu rõ tâm tư của bọn họ, nhưng có đồng ý cho bọn họ vào bình nguyên Long gia hay không, điều này còn cần sự đồng ý của Trương Dương, cho nên anh ta không thể trực tiếp nhận lời.
- Ý của mọi người, Kiều mỗ rất rõ, cho nên mời mọi người yên lặng một chút chớ nóng nảy, sau khi tôi trở về sẽ nói với Trương chưởng môn về tình cảm ngưỡng mộ của mọi người, nếu Trương chưởng môn bằng lòng gặp mọi người, đến lúc đó bình nguyên Long gia tự nhiên sẽ mời mọi người đến.
Nghe Kiều Dịch Hồng nói xong mấy chưởng môn tộc trưởng kia đều lắc đầu, xem ra bây giờ cũng chỉ có thể như vậy.
Sau khi những người này buông tha cho Thích Thành phương trượng và Âu Nguyên Kiện Khang, bọn họ mới có thể cùng Kiều Dịch Hồng đi ra khỏi doanh địa Triệu gia Tây Bắc trở về Long gia.
Sau khi tiến vào bình nguyên Long gia, Long Hạo Thiên đã nhận được tin tức, đích thân dẫn người đứng ở cửa nghênh đón Kiều Dịch Hồng trở về.
Long Hạo Thiên sau khi nhìn thấy Long Thủ Tứ mặt biến sắc, nghiến chặt răng, vung tay dặn dò đám đệ tử Long gia đến dẫn bọn họ trở về, nhốt trong đại lao Long gia.
Nếu là bình thường, ông sớm đã rút kiếm giết Long Thủ Tứ để báo thù cho những đệ tử Long gia chết oan kia, nhưng hiện tại Thái thượng trưởng lão Trương Dương đang ở Long gia, hơn nữa đầu sỏ gây tội Long Giang còn chưa bắt được, cho nên trước hết phải đem nhốt mấy tên này vào trong đại lao Long gia, chờ xử trí.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho người của Thiếu Lâm cùng người của Âu Dương gia, Long Hạo Thiên dẫn Kiều Dịch Hồng, Thích Thành phương trượng cùng với Âu Dương Kiện Khang ba người vào trong cung điện Long gia.
Sau khi Trương Đạo Phong được Long Phong mời về bình nguyên Long gia, Trương Vận An không yên lòng cũng trở về theo, lúc này ông đang ở phòng luyện dược Long gia trợ thủ cho Trương Đạo Phong, luyện chế linh dược cần thiết, hai người đều còn chưa bước ra khỏi phòng luyện dược.
Cho nên Long Hạo Thiên liền dẫn Kiều Dịch Hồng ba người bọn họ, trực tiếp tìm Trương Dương và ông cụ đang chờ đợi Trương Đạo Phong chế thuốc đi ra.
- Anh nói là, Triệu Lỗi của Triệu gia Tây Bắc và Đỗ Húc Đỗ gia Trung Nguyên hai người này đã phản bội liên minh với Long gia vì thèm nhỏ dãi bàn đào vạn năm, , giờ phút này đang cùng Long Giang đi tới nơi bàn đào vạn năm sinh trưởng?
Sau khi Trương Dương nghe Kiều Dịch Hồng nói xong, hỏi ngược lại một câu, hắn nhớ rõ gia chủ Triệu gia Tây Bắc Triệu Lỗi, gã là cường giả tầng bốn duy nhất của Triệu gia Tây Bắc.
Kiều Dịch Hồng gật gật đầu, Long Hạo Thiên đứng bên than thở, hiện giờ sự thật xảy ra trước mắt, ông không thể không thừa nhận những nghi ngờ của Kiều Dịch Hồng trước kia quả thật chính xác, lúc ấy cách mình đối đãi Kiều Dịch Hồng cũng thật sự không lý trí chút rồi. Không ngờ phản đồ Long gia ngoại trừ Long Giang còn có ngoại bộ hộ pháp Long Thủ Tứ, hiện tại lại còn kéo đồng minh Long gia là Triệu gia Tây Bắc và Đỗ gia Trung Nguyên xuống nước.
- Đừng lo, có Thích Minh đại sư thủ hộ ở nơi đó, cho dù ba cường giả tầng bốn đến đó đi nữa cũng chẳng được gì đâu. Hơn nữa bên ngoài khu rừng kia còn có kỳ môn ảo trận bảo hộ, bọn họ tay không đi vào e là phải tốn rất nhiều thời gian. Chúng ta đợi ông ngoại luyện xong linh dược, chúng ta sẽ đến chỗ bàn đào vạn năm một chuyến.
Trương Dương quay đầu nhìn ông cụ nhẹ giọng nói một câu, ông cụ gật gật đầu, ông cũng có suy nghĩ này.
- Long thí chủ, vì sao tam trưởng lão Long Giang Long oán hận Long gia các ông như thế ?
Phương trượng Thiếu Lâm Thích Thành đứng bên cạnh nghi hoặc hỏi một câu, không chỉ một mình ông ta, mà ngay cả Âu Dương Kiện Khang cũng hết sức tò mò, hiện tại bọn họ chưa được nghe băng ghi ân nên vẫn chưa hiểu rõ về chuyện này.
- Lý do Long Giang và Long Thủ Tứ phản bội Long gia đều nằm trong băng ghi âm, nhưng có đúng sự thật hay không, cái đó tôi cũng không biết.
Kiều Dịch Hồng lấy ra 1 cây bút ghi âm, phát lại đoạn ghi âm của Long Giang và Triệu Lỗi lúc trước, lúc này mọi người mới bừng tỉnh ngộ, đồng thời nhìn về phía Long Hạo Thiên.
Long Hạo Thiên ngây ra một lúc, nhíu mày suy nghĩ rất lâu, nói:
- Chuyện trước đây của Long Giang chỉ có đại trưởng lão và nhị trưởng lão Long gia hai người biết rõ, nhưng từ lần trước sau khi hai vị trưởng lão chết trận ở bình nguyên Long gia, đối với những chuyện trước đây của Long Giang không ai biết. Nhưng về thân thế của Long Thủ Tứ, tôi biết rất rõ.
- Cả nhà Long Thủ Tứ thuộc một chi của Long gia, sau này bởi vì bố mẹ bọn họ đều mất để lại bốn đứa bé không người chăm sóc, cuối cùng được trưởng lão Long gia quyết định đem bốn anh em bọn họ đi làm ngoại bộ hộ pháp. Sau đó nghe nói trong số 4 anh em, chỉ có Long Thủ Tứ còn sống cũng trở thành cao thủ tu nội lực tầng bốn.
- Như thế xem ra, bọn họ không tiếc phản bội Long gia muốn dồn Long gia vào chỗ chết, hóa ra là xuất phát từ nguyên nhân này!
Long Hạo Thiên vẻ mặt bi thương, đến giờ ông ta mới hiểu, vì sao tam trưởng lão Long Giang củaLong gia và Long Thủ Tứ hai người bọn họ căm ghét Long gia như thế.
Tạo ra bi kịch như vậy cũng không phải là chuyện Long gia hy vọng xảy ra, nhưng một đại thế gia, nhất là thế gia siêu cấp như Long gia, để bảo đảm truyền thừa của mình, luôn cần một vài hy sinh.
Siêu cấp đại thế gia là bề ngoài, còn nỗi chua xót đằng sau ai có thể hiểu được?
Long Hạo Thiên lén nhìn Trương Dương và ông cụ, yên lặng thở dài trong lòng.
Cũng không phải là ai cũng được như thần y Trương gia, có thể tùy tiện liền bồi dưỡng được truyền nhân thiên tài siêu cấp ngàn năm khó gặp như Trương Dương.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Thần Y Thánh Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ Chương 992: Hoàng tước cuối cùng
Dịch: Nhóm dịch Clovers Nguồn: Mê truyện
Từ lúc Kiều Dịch Hồng xuất hiện trước doanh địa Tây Bắc Triệu gia, Triệu Lỗi và Đỗ Húc Cương hai người vừa mới lui ra khỏi đám người, đi thẳng ra phía sau doanh địa Triệu gia.
- Đỗ lão đệ, cẩn thận Long Giang.
Ngay khi sắp trở về lều trại Long Giang ở, Triệu Lỗi đột nhiên nhỏ giọng nói với Đỗ Húc Cương một câu.
Đỗ Húc Cương ngưng lại một chút không biết vì sao Triệu Lỗi lại nói như vậy, Triệu Lỗi cười lạnh một tiếng nhỏ giọng nói:
- Bất kể nói thế nào Long Giang cũng là phản đồ của Long gia, những gì hắn nói chúng ta cũng không thể tin hoàn toàn. Ai biết có phải hắn lợi dụng chúng ta để cướp bàn đào vạn năm hay không, sở dĩ tôi phải mời Đỗ lão đệ và Liễu huynh đến tham dự chuyện này, đó là muốn đề phòng Long Giang, tuy nhiên đáng tiếc Liễu huynh anh ta... .
- Anh Triệu không cần nói nhiều đâu, những đạo lý này tôi cũng hiểu, nếu tôi lựa chọn liên kết với anh Triệu, dĩ nhiên sẽ không hai lòng.
Đỗ Húc Cương vội vàng trả lời một câu, Triệu Lỗi nói như vậy là muốn đề phòng Long Giang, lẽ nào không phải là cảnh cáo y không nên hai lòng.
Lúc này bọn họ còn không biết ở trước doanh địa Triệu gia, mấy vị chưởng môn, tộc trưởng tâm trạng kích động kia bị Kiều Dịch Hồng làm cho kinh hoàng ở trong doanh địa, đến bây giờ vẫn chưa xông vào Long gia.
- Triệu huynh, Đỗ lão đệ!
Long Giang trốn phía sau doanh địa Triệu gia, cũng nghe được âm thanh la hét phía trước doanh địa, gã biết mưu đồ đại sự đã thành, không kìm nổi bước ra khỏi lều trại thì thấy Triệu Lỗi và Đỗ Húc Cương đang bước đến.
- Anh Long, đại sự đã thành, cũng đến lúc anh nên dẫn chúng tôi đến chỗ bàn đào ngàn vạn vạn năm rồi đấy!
Triệu Lỗi và Đỗ Húc Cương ngừng lại, nhìn về phía Long Giang.
Long Giang cười ha hả, lập tức nói:
- Tôi trả được đại thù đều nhờ cả vào hai vị, làm sao có thể thất hứa với hai vị, xin mời hai vị đi theo tôi.
Nói xong Long Giang xoay người đi thẳng về phía trước, Triệu Lỗi và Đỗ Húc Cương liếc nhau, lập tức theo sau.
Ba người rời khỏi doanh địa Triệu gia. Long Giang đi trước dẫn đường, hướng đi không phải là hướng đi tới bình nguyên Long gia.
- Anh Long, bình nguyên Long gia là chỗ cách nơi sinh trưởng bàn đào vạn năm gần nhất mà?
Triệu Lỗi đi theo sau Long Giang, khó hiểu hỏi một câu, vốn lão cho rằng Long Giang sẽ lén đưa họ đi xuyên qua bình nguyên Long gia, nhưng hiện tại xem ra, hướng này đang đi về phía đồi đá lớn nhất Côn Luân.
- Anh Triệu huynh đừng vội, nơi sinh trưởng bàn đào vạn năm nằm ở trong 1 khu rừng có kỳ môn ảo trận vây quanh, khu rừng này 2 bên giáp núi, 1 bên giáp bình nguyên Long gia. Còn 1 bên là giáp với phía sau đồi đá kia.
Trong lúc nói chuyện, Long Giang đã dẫn Triệu Lỗi, Đỗ Húc Cương tới trước đồi đá loạn của núi Côn Lôn.
Nhìn đồi đá như mê cung trước mặt, Đỗ Húc Cương chợt hiểu ra, hiện nay y mới hiểu được vì sao người của Long gia không tìm được Long Giang. Hoá ra gã trốn ở chỗ này.
- Đi thôi!
Long Giang khẽ mỉm cười, tiếp tục dẫn đường, mảnh đồi đá loạn này gã sớm đã quen địa hình, thoải mái dẫn Triệu Lỗi Đỗ Húc Cương đi xuyên qua khu đồi tiến vào trong rừng cây rậm rạp, thậm chí ngay cả kỳ môn ảo trận trong rừng cây cũng không thể ngăn Long Giang lại.
Rốt cuộc Long gia ở Hiên Viên lâu như vậy, nếu Long Giang là một trong số ít người của Long gia biết tin tức bàn đào vạn năm sắp xuất thế, dĩ nhiên gã cũng có cách phá giải kỳ môn ảo trận của nơi này.
Nhưng mà khó khăn duy nhất chính là. Sau khi tiến vào khu rừng Long Giang chỉ biết là bàn đào vạn năm ở chỗ thâm sâu của cánh rừng này, nhưng cụ thể ở nơi nào thì gã lại không thể biết được.
Ba người ở trong rừng cây tìm nửa ngày, không thấy bóng dáng bàn đào vạn năm, ngược lại là tìm được rất nhiều những thiên tài địa bảo khác. Những thiên tài địa bảo kia cái nào cái nấy đều tràn đầy linh khí, hiển nhiên là sinh trưởng vô cùng tươi tốt trong khu rừng này, điều này cũng cho thấy bàn đào vạn năm cũng ở gần đây, bằng không những thiên tài địa bảo này sẽ không thể tràn đầy linh khí như thế.
Nếu là bình thường. Tùy tiện tìm được này một hai loại thiên tài địa bảo, đều đủ để cho Triệu Lỗi và Đỗ Húc Cương hưng phấn nửa ngày. Nhưng hôm nay trước bàn đào vạn năm quý báu, bọn họ cũng không thèm để mắt đến những thiên tài địa bảo này.
Ba người giống như ruồi bọ không đầu đi lung tung trong rừng, tốn không ít thời gian.
Cùng lúc đó, trong cung điện Long gia, Trương Dương không hề lo lắng đám Triệu Lỗi Đỗ Húc Cương đã lẻn vào cánh rừng nơi có bàn đào vạn năm kia, hắn vẫn muốn đợi ông ngoại Trương Đạo Phong luyện chế ra linh dược cần thiết sau đó mới trở lại lòng đất.
- Đúng rồi chưởng môn, bên ngoài bình nguyên Long gia có rất nhiều môn phái thế gia vẫn chưa rời đi, bọn họ hy vọng có thể tiến vào bình nguyên Long gia, thăm hỏi người của Long gia cùng với thần y Vũ Tông chúng ta.
Lúc này, Kiều Dịch Hồng đột nhiên nhớ tới thỉnh cầu của Tín Điền Phong Tín gia Đông Bắc cùng với đám Tuyệt Trần sư thái Nam Hải Phổ Đà môn, anh ta quay sang Trương Dương, nhẹ giọng dò hỏi.
- Hiện tại bàn đào vạn năm còn chưa trưởng thành, Dương Dương con lại còn chưa khôi phục thực lực, thương tích của ta cũng chưa lành, nếu các chưởng môn, tộc trưởng này dẫn toàn bộ người của họ tiến vào bình nguyên Long gia biết được tin tức này, dễ sinh thêm sự cố. Cho nên trước khi chúng ta nắm được bàn đào vạn năm trưởng thành trong tay, đừng để cho bọn họ vào.
Trương Bình Lỗ từ đầu đến cuối không hề hé răng nói một lời rốt cục đã mở miệng, nói với Trương Dương.
Trương Dương gật gật đầu, nhưng hắn ngẫm nghĩ, hiện giờ những môn phái còn ở tại núi Côn Lôn không rời kia, ví dụ Tín gia Đông Bắc, Nam Hải Phổ Đà môn..., đều là những môn phái thế gia siêu cấp trong giới tu luyện Trung Quốc, nếu bọn họ thực lòng đến nhà thăm hỏi, từ chối toàn bộ cũng không thích hợp lắm.
- Như vậy đi, đợi chút nữa có thể phái người đi nói cho bọn họ biết, để cho bọn họ an tâm một chút. Nếu bọn họ không muốn rời khỏi núi Côn Lôn có ý muốn đến thăm hỏi Long gia và thần y Vũ tông chúng ta, vậy có thể cho bọn họ ở ngoài bình nguyên Long gia chờ một lát.
Trương Dương nói với Long Hạo Thiên và Kiều Dịch Hồng xong, nhìn ông cụ nhẹ giọng hỏi:
- Cụ à, xử lý như vậy được không?
- Mấy chuyện này đều không quan trọng, Dương Dương con làm chủ là được rồi.
Ông cụ nhìn Trương Dương, không có ý kiến, lão chỉ cảm thấy Trương Dương đã trưởng thành rồi, bây giờ nói chuyện làm việc đều đã có một bộ dạng chưởng môn của môn phái siêu cấp, hết sức vui mừng.
- Anh Trương, anh Trương!
Vào lúc này, Long Phong đột nhiên hấp tấp xông vào gian phòng mà đám Trương Dương đang nghị sự.
- Phong nhi sao con lại lỗ mãng như thế, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra!
- A, ba, a, Thích Thành phương trượng và Âu Dương tiền bối cũng ở đây ạ...
Long Phong lúc này mới phát hiện không những cha mình đang ở đây, chưởng môn Thiếu Lâm Thích Thành đại sư và tộc trưởng Âu Dương gia Âu Dương Kiện Khang cũng ở đây.
- Long Phong, đã xảy ra chuyện gì?
Trương Dương đứng dậy, nhìn Long Phong hỏi một câu, Long Phong từ sau mời ông ngoại Triệu Đạo Phong về Long gia vẫn ở bên cạnh ông ngoại hỗ trợ, lúc này đột nhiên xuất hiện ở đây. Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
- A đúng rồi, là như thế này, Trương Đạo Phong lão tiền bối bảo tôi tới mời các vị qua đó, ông ấy đã luyện chế xong linh dược anh Trương cần.
Hóa ra Long Phong đến đây để chuyển đạt lời của Trương Đạo Phong..., nói cho mọi người một tin tức tốt, linh dược Trương Dương cần đã luyện xong.
- Thật chứ!
Trương Dương cao hứng, đây có thể nói là một tin tức tốt. Lần này linh đan cần luyện chế là linh đan bảo thai giúp giữ bào thai của Tam nhãn thú trước khi bàn đào vạn năm trưởng thành, mặc dù nói phương pháp luyện chế bảo thai linh đan vô cùng đơn giản, mà dược liệu luyện chế dược liệu cần thiết dược liệu cũng không phải đều là báu vật cái gì hiếm có. Nhưng muốn luyện chế bảo thai linh đan này cần có thời gian rất dài, bởi vậy cũng sẽ tiêu hao tinh thần và nội lực của người luyện chế.
Vết thương của lão gia chưa lành, Trương Dương chưa khôi phục thực lực, cho nên nhiệm vụ luyện chế bảo thai linh đan này cũng chỉ có thể do Trương Đạo Phong làm, tuy nhiên không ngờ sau đó cậu Trương Vận An trở về rồi. Có hai người bọn họ ở đây, tốc độ luyện chế bảo thai linh đan nhanh hơn rất nhiều, vỗn dĩ Trương Dương còn tưởng rằng phải đến tối mới có thể luyện chế nó thành công, thật không ngờ, lúc này mới mấy tiếng đã luyện chế thành công rồi.
Có được bảo thai linh đan này, mặc dù không thể trợ giúp Tam nhãn thú màu vàng thuận lợi sinh sản, nhưng ít nhất có thể giúp nó giảm bớt ảnh hưởng gặp phải lúc trước. Cũng có thể đem nó từ dưới đất chuyển đến bình nguyên Long gia, ở bình nguyên Long gia an toàn hơn nhiều so với ở dưới đất.
- Đi!
Ông cụ cùng đám người đứng lên, chuẩn bị cùng Long Phong đến căn phòng Trương Đạo Phong đang luyện dược.
- Thái thượng trưởng lão!
Long Hạo Thiên lúc này đột nhiên quỳ xuống!
- Ông làm cái gì vậy!
Trương Dương và ông cụ đều bị Long Hạo Thiên làm cho hồ đồ rồi, không biết ông muốn làm cái gì. Ngay cả Long Phong cũng vội vàng chạy tới đỡ lấy Long Hạo Thiên.
- Tộc trưởng Long gia Long Hạo Thiên, khẩn cầu thái thượng trưởng lão lần này dẫn tôi cùng đi xuống lòng đất, Long Hạo Thiên tôi muốn tự tay bắt lấy phản đồ Long Giang của Long gia, mong rằng thái thượng trưởng lão chấp thuận!
Long Hạo Thiên căn bản không động đậy. Vẫn quỳ trên mặt đất cúi đầu la lớn.
Long Phong bỗng chốc ngây ra, anh vẫn không biết phản đồ Long gia và Triệu gia Tây Bắc, Đỗ gia Trung Nguyên cấu kết với nhau đã đi tới khu rừng có cây bàn đào vạn năm.
Trương Dương nhìn Long Hạo Thiên gật đầu.
- Được, vậy đợi một chút ông đi cùng tôi.
Ngay khi đám người Trương Dương lấy vbảo thai linh đan ề chuẩn bị chạy tới chỗ bàn đào vạn năm trong rừng, Long Giang dẫn Triệu Lỗi, Đỗ Húc Cương hai người đã vòng vo nửa ngày trong rừng, nhưng đến bây giờ vẫn không có đầu mối.
- Anh Long, rốt cuộc còn bao lâu nữa mới có thể tìm được chỗ bàn đào vạn năm sinh trưởng.
Triệu Lỗi đã có chút nóng ruột, bản thân lão vốn không tin tưởng Long Giang, hiện tại không tìm thấy chỗ bàn đào vạn năm, giọng nói đã hơi đanh lại.
- Đừng nóng vội, nơi sinh trưởng của loại thiên tài địa bảo như bàn đào vạn năm này sao có thể dễ dàng tìm được, chúng ta đi vào sâu trong cánh rừng nơi có cây cối càng tươi tốt càng có thể là chỗ của bàn đào vạn năm.
Long Giang nhìn xung quanh, trong mắt ánh lên một tia lạnh lùng, tuy nhiên che dấu rất tốt nên không bị Triệu Lỗi Đỗ Húc Cương hai người phát hiện. Nhưng dù sao không tìm thấy bàn đào vạn năm cũng khiến cho gã rất lo lắng.
- Đó là cái gì!
Đỗ Húc Cương nhìn ngang nhìn dọc, đột nhiên thốt lên, làm Triệu Lỗi và Long Giang hai người giật mình.
- Sao vậy?
Long Giang và Triệu Lỗi nhìn theo ngón tay Đỗ Húc Cương chỉ, lại phát hiện bên kia có một con linh hầu, bóng dáng mạnh mẽ kia vụt qua, chạy ra xa khỏi cánh rừng.
- Đuổi theo nó!
Long Giang vui mừng quá đỗi, con linh hầu kia vừa nhìn đã biết không phải linh thú bình thường, nó xuất hiện ở đây mà lại không thèm để ý đến thiên tài địa bảo xung quanh, vậy đương nhiên chỉ có thể là đến vì bàn đào vạn năm.
Chỗ bàn đào vạn năm người bình thường khó mà tìm thấy, nhưng đối với linh thú mà nói không phải chuyện khó, Long Giang tin rằng chắc chắn sẽ tìm thấy.
Đối với linh thú mà nói, bàn đào vạn năm kia đem đến cho bọn chúng cảm giác mãnh liệt hơn so với con người, sự xuất hiện của con linh hầu này khiến Long Giang hết sức vui mừng.
- Ha ha, anh Triệu, Đỗ lão đệ! Con linh hầu kia ít nhất cũng là một linh thú tầng ba, chúng ta đi qua chỗ nó vừa rời khỏi, nhất định có thể tìm được chỗ của bàn đào vạn năm!
Long Giang bước qua đó, đi theo hướng ngược lại với hướng con linh hầu lúc nãy xuất hiện.
- Anh Long, liệu có vẫn đề không, nếu con linh hầu kia đến vì bàn đào vạn năm tại sao phải chạy trốn?
Đỗ Húc Cương ở phía sau, cẩn thận hỏi một câu.
- Đã đến đây rồi, bất kể có cái gì đều phải qua đó xem một chút thì mới biết được!
Triệu Lỗi cắn chặt răng, tăng nhanh tốc độ, theo thật sát bên cạnh Long Giang, sau đó hung hăng nói, xem ra lần này lão đã quyết được ăn cả ngã về không, nhất định phải có được bàn đào vạn năm rồi.
- Đúng vậy, đêm qua mấy vị Đại viên mãn đều bị trọng thương, ngũ đại thế lực Chu gia, Hoa gia, Lý gia, Võ Đang, Ma Môn mặc dù rời đi, nhưng người của Thiếu Lâm và Trương gia không ai rời đi mà ngược lại còn tập trung cùng một chỗ, điều này đã chứng tỏ bọn họ sợ có người nhân cơ hội cướp đi bàn đào vạn năm, mà đây không phải chính là cơ hội của chúng ta sao!
Long Giang đi phía trước, dù vội vàng bước đi nhưng vẫn không quên nói với Triệu Lỗi, Đỗ Húc Cương.
Không bao lâu, Long Giang đi đầu tiên đã phát hiện phía trước có một rừng cây vô cùng kì kị, khoảng cách giữa mỗi cây cực nhỏ, khiến cho rừng cây từ chỗ này về sau vô cùng rậm rạp.
Quỷ dị nhất chính là, trong rừng cây dày đặc này, có một con đường rõ ràng do con người làm ra, cây cối hai bên bảy tám phần đều lệch đi
- Nhìn chỗ kia!
Long Giang giống như phát hiện một đại lục mới chỉ vào con đường kia hưng phấn kêu lên, Triệu Lỗi và Đỗ Húc Cương toàn thân chấn động!
Theo mật đạo xuyên qua cánh rừng rậm, ba người cuối cùng cũng đến mảnh trong đất trống địa động
Triệu Lỗi và Đỗ Húc Cương hai người do dự một chút, hai người không ai dám nhảy xuống trước, cuối cùng nhìn sang Long Giang.
Long Giang nhìn thấy ánh mắt của hai người, liền hiểu được, cũng không nói thêm câu nào, trực tiếp tiến vào trong địa động, Triệu Lỗi và Đỗ Húc Cương hai người lúc này mới theo sát phía sau.
Thông đạo đi xuống bên dưới không xa, tuy nhiên ba người đi rất cẩn thận nên mới khiến cho tốc độ mọi người chậm đi rất nhiều.
Nhưng ba người càng đi xuống, linh khí và thiên địa năng lượng cảm nhận được cũng càng nồng hậu, điều này cho thấy e là lần này bọn họ đã tìm được chỗ của cây bàn đào vạn năm rồi.
- Đến rồi!
Long Giang là người đầu tiên phát hiện đáy động có 1 cánh cửa, sau khi nhảy xuống là một đại sảnh dưới lòng đất rộng lớn, Triệu Lỗi Đỗ Húc Cương hai người theo sát phía sau.
Trên đại sảnh rộng lớn, ba người bọn họ tuy rằng không phải Đại viên mãn nhưng dù gì cũng là cường giả tầng bốn, sau khi thích ứng với ánh sáng ảm đạm này, thì không bị bóng tối ảnh hưởng nữa.
- Nhìn bên kia!
Ba người đi trong lòng đất không được bao xa, Triệu Lỗi đột nhiên giơ tay lên chỉ về phía xa, thứ lão chỉ chính là cây bàn đào vạn năm sinh trưởng ngược trên mặt hồ dưới lòng đất.
- Ha ha ha ha, bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp đằng sau! Sợ rằng không ai đoán được cuối cùng “chim sẻ” có được cây bàn đào vạn năm này lại là chúng ta!
Long Giang nhìn thấy cây bàn đào vạn năm kia, nhất thời kích động đến nỗi khó có thể kiềm chế, kiêu ngạo cười lớn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Thần Y Thánh Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ Chương 993: Cá chết lưới rách
Dịch: Nhóm dịch Clovers Nguồn: Mê truyện
Triệu Lỗi và Đỗ Húc Cương gần như hít sâu một hơi cùng lúc, mặc dù bọn họ không phản ứng khoa trương như Long Giang, nhưng cũng bị cảnh tượng chân thật trước mắt làm cho rung động rồi.
Có ai nhìn qua cái cây bám vào rễ cây để sinh trưởng?
Lại có ai nhìn thấy cây đào mọc ngược chưa?
Cây đào mọc ngược này cành là xum xuê, phát ra ánh sáng màu vàng dịu nhẹ, dường như có một tấm voan mỏng nhẹ nhàng bao lấy nhánh cây vậy, mỗi nhánh cây của nó trong lòng đất ngầm tối tăm này lại hiện rõ một cách dị thường, mỗi cành cây giống như cánh tay của thiếu nữ 18 đôi mươi nhỏ mảnh thon dài và tinh tế tỉ mỉ.
Xung quanh cây đào màu vàng, năng lượng thiên địa vốn không thể nhìn không thể chạm cùng với linh khí dồi dào đột nhiên tự động hóa thành thực thể, hình thành từng mảng sương trắng, bao phủ lấy nó, giống như bàn đào vạn năm do chính tay Tây Vương Mẫu trồng trên Cửu Thiên trong truyền thuyết.
Một quả bàn đào màu xanh phiếm hồng giữa nhành cây, lung lay muốn đổ, dường như muốn rụng khỏi nhánh cây.
Điều này đủ để chứng minh quả bàn đào vạn năm này lúc nào cũng có khả năng trưởng thành xuất thế.
- Anh Triệu, Anh Đỗ, Long Giang tôi lúc trước đã nhận lời các anh, chỉ cần các anhi chịu giúp tôi đối phó Long gia, tôi sẽ dẫn các anh tới chỗ bàn đào vạn năm, hiện giờ bàn đào vạn năm đang ở trước mắt, hai người các anh còn chờ gì nữa?
Sau khi Long Giang hồi phục lại tâm trạng kích động của mình, cật lực khắc chế tâm tình của bản thân, nói với Triệu Lỗi, Đỗ Húc Cương vẫn đang chìm trong kinh ngạc kia.
- A!
Triệu Lỗi, Đỗ Húc Cương đột nhiên hồi tỉnh lại, sau đó trong ánh mắt bọn họ, lộ ra dục vọng mãnh liệt đối với cây bàn đào vạn năm kia.
Chỗ đứng của ba người bọn họ lúc này là một sườn dốc cao, muốn đi đến chỗ cây bàn đào vạn năm ở hồ nước ngầm phải đi xuống dưới một đoạn nữa.
Hai người đồng thời bước lên một bước, điên cuồng xông về phía hồ nước ngầm đó, Long Giang nhếch miệng, sau khi lộ ra một nụ cười nhạt bám sát theo.
Tuy nhiên vẫn chưa đến chỗ hồ nước ngầm.Ba người dường như cùng lúc dừng bước, dục vọng mãnh liệt trong mắt Triệu Lỗi, Đỗ Húc Cương dường như bị dập tắt không còn gì.
Long Giang đi phía sau hai người, mới đi xuống dốc không lâu liền thấy ven bờ của hồ nước ngầm, một hòa thượng đang ngồi, còn có một con linh thú màu vàng giống chó loại lớn cuộn tròn trên mặt đất không ngừng co giật, xem ra hết sức đau đớn, trên trán của nó có một khe hở hơi hé ra, trong khe hở là một nhãn cầu màu xám trắng.
- Tam nhãn thú!
Long Giang là người đầu tiên nhận ra là linh thú gì, sau đó kinh ngạc hô lên!
- Linh thú bảo hộ cây bàn đòa vạn năm này không ngờ là Tam nhãn thú!
- Kia là, là, Thích Minh đại sư…
Tuy nhiên Triệu Lỗi, Đỗ Húc Cương lại chỉ vào vị hòa thượng đang nhắm mắt dưỡng thần, khoanh chân tĩnh tọa bên cạnh Tam nhãn thú, hét lên. Bọn họ vừa nhìn thấy Thích Minh đại sư toàn thân đã run lên, ngay đến lời nói cũng lắp ba lắp bắp.
Thích Minh đại sư, Đại viên mãn Thiếu Lâm!
Hai người bọn họ sớm đã nghe danh ông ấy, hơn nữa lần trước ở bình nguyên Long gia còn được đứng từ xa nhìn Thích Minh đại sư, có ấn tượng cực kì sâu sắc với vị Đại viên mãn Thiếu Lâm này, cho nên vừa nhìn liền nhận ra ông ấy.
Một con Tam nhãn thú, một vị Đại viên mãn Thiếu Lâm …Triệu Lỗi và Đỗ Húc Cương cùng lúc có ý rút lui, quay người định đi!
- Hai người các anh làm gì vậy!
May là Long Giang luôn ở đằng sau hai người bọn họ, lúc này mới kịp thời ngăn cản hai tên chuẩn bị bỏ chạy này.
- Anh vẫn chưa thấy rõ, đó là Đại Viên Mãn Thiếu Lâm Thích Minh đại sư đấy, cho dù ba cường giả tầng bốn chúng ta có liên thủ lại, cũng không thể cướp được bàn đào vạn năm từ tay ông ta, huống chi bên đó còn có có Tam nhãn thú màu vàng bảo hộ bàn đào vạn năm nữa!
Đỗ Húc Cương phát hiện đường rút lui đã bị Long Giang chặn. Lập tức phẫn nộ.
- Long Giang, anh còn không tránh ra! Nếu chúng ta bị Thích Minh đại sư phát hiện, từ nay về sau anh bảo Triệu gia Tây Bắc tôi làm sao tồn tại được ở Tây Bắc nữa đây!
Triệu Lỗi mặc dù vì ham muốn bàn đào vạn năm mà lựa chọn hợp tác cùng phản đồ Long gia, nhưng lão không có tự tin cướp bàn đào vạn năm từ tay một Đại viên mãn. Lúc vừa mới gặp Thích Minh đại sư ở đây, trong lòng lão chỉ có một ý nghĩ duy nhất là chạy trốn.
Đỗ Húc Cương và Triệu Lỗi cùng bỏ chạy, Long Giang chỉ có thể ngăn hai người được một lúc, sau khi hai người nói xong tiếp tục né tránh thoải mái vượt qua Long Giang bỏ chạy theo con đường cũ.
- Hai người các anh là đồ ngu!
Long Giang không thể tha thứ cho sự ngu xuẩn và yếu đuối của hai người này. Há miệng mắng to:
- Các anh cho rằng bây giờ trốn đi con lừa trọc Thích Minh này không biết các anh cùng tôi tới đây sao?
Triệu Lỗi và Đỗ Húc Cương chợt dừng chân, trong lòng lập tức ớn lạnh. Long Giang nói không phải không có lý, Thích Minh đại sư thân là Đại viên mãn Thiếu Lâm đương nhiên thực lực có thể phát giác được họ từ lúc bọn họ vừa mới đến đây.
Thấy hai người bọn họ dừng bước, Long Giang lập tức đuổi đến trước mặt hai người nói:
- Chẳng lẽ các anh không phát hiện, Tam nhãn thú này và Thích Minh hòa thượng rất cổ quái sao?
Triệu Lỗi, Đỗ Húc Cương hai người nhìn nhau, bọn họ sau khi thấy Thích Minh đại sư chỉ muốn chạy trốn, còn lại thì không nghĩ gì khác, ngược lại sau khi dừng lại nghe Long Giang nói, hai người đồng thời phát hiện ra sự cổ quái.
Hai người xoay người nhìn về phía Tam nhãn thú màu vàng và Thích Minh đại sư, lúc này mới phát hiện thân thể con Tam nhãn thú màu vàng cuộn tròn vào nhau run rẩy, biểu cảm đau khổ dị thường, từ thân của nó căn bản không phát ra thực lực cường đại nên có của một con Tam nhãn thú.
Về phần Thích Minh đại sư, từ nãy đến giờ, ông ta vẫn ngỗi yên chỗ đó không động đậy, mặc dù trên mặt hiện lên nụ cười, nhưng lại nhắm nghiền mắt làm cho người ta cảm thấy như một pho tượng phật.
Long Giang thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục chỉ những ổ gà có ở khắp xung quanh nói:
- Hai tên ngốc các anh, tôi đã nói trước rồi, tối qua giữa mấy cái Đại Viên Mãn nhất đinh có tranh chấp, bây giờ mấy cái ổ gà trước mắt không phải là đã chứng tỏ chuyện này sao!
Mặc dù nghe từ ngu xuẩn trong miệng của Long Giang làm cho mặt Triệu Lỗ và Đỗ Húc Cương thoáng qua nét tức giận, nhưng bọn họ vẫn còn bình tĩnh, nhìn xung quanh, quả thực con đường gồ ghề mấp mô từ dốc cao đằng sau đến trước mặt toàn là dấu vết trải qua chiến đấu kịch liệt, hơn nữa gần chỗ này còn có mấy thi thể của linh hầu tầng bốn.
Long Giang đi đến bên cạnh một trong bốn thi thể linh thú tầng bốn, sau khi cúi người tự mình kiểm tra một lượt, ngẩng đầu lên nói với hai người:
- Mấy con linh hầu này đã là linh thú tầng bốn, từ thi thể có thể thấy bọn chúng đã chết được một thời gian rồi, nhưng hiện tại tinh huyết trong cơ thể bọn chúng vẫn không bị người ta rút đi, điều này cho thấy điều gì các anh có từng nghĩ qua chưa?
Triệu Lỗi và Đỗ Húc Cương nhìn thấy những thi thể linh hầu này liền hiểu ra vì sao những con linh hầu lúc nãy từ bỏ việc cướp cây bàn đào vạn năm, chạy trốn như ăn cướp, nhưng nghe Long Giang nói xong thì cũng bắt đầu nảy sinh nghi ngờ.
Long Giang thờ dài, bây giờ gã rất thất vọng về hai người này. Nhưng vì kế hoạch của mình nên không thể không nhẫn nại giải thích:
- Các anh đừng quên, Trương Dương là truyền nhân thần y nhà họ Trương, bao gồm Đại Viên Mãn Trương Bình Lỗ nhà bọn họ, chẳng lẽ không biết tinh huyết trong cơ thể những con linh hầu này là dược liệu linh dược quý giá như thế nào sao?
- Bọn họ không lấy đi những tinh huyết này đủ để thấy bọn họ vội vàng rời đi, điều này cũng chứng tỏ vì sao vừa mới sáng sớm ngũ đại thế lực Chu gia Hoa gia Lý gia Võ Đang Ma Môn đồng thời rời khỏi Côn Lôn, còn thần y Trương gia lại trực tiếp mời Thiếu Lâm đến ở bình nguyên Long gia.
Long Giang nói tới đây, trong mắt không ngừng toát ra hào quang hưng phấn, gã nhìn về phía Thích Minh đại sư nhắm mắt tĩnh tọa, toàn thân khẽ run nói:
- Các anh nhìn con lừa ngốc Thích Minh kia đi. Hắn nhất định là vì đêm qua chiến đấu thương tích quá nặng, cho nên cần ngồi ở chỗ này tĩnh dưỡng, ba người chúng ta liên kết căn bản không cần phải sợ hãi hắn. Về phần con Tam nhãn thú màu vàng thủ hộ bàn đào vạn năm, các anh xem bộ dạng nó bây giờ đến nhìn ba người chúng ta một cái cũng không nhìn được, chẳng lẽ các anh còn phải sợ nó sao?
Long Giang phân tích rõ ràng có lý. Triệu Lỗi và Đỗ Húc Cương cũng không phải ngu, những lý lẽ này hiểu rất rõ ràng, nhìn tình huống trước mắt e rằng sự thật cũng không khác đi đằng nào được, lần này những sợ hãi lo lắng trong lòng bọn họ hoàn toàn biến mất, lòng tham đối với bàn đào vạn năm lại một lần nữa tràn vào trong lòng.
Ai có thể đối mặt với kỳ bảo như bàn đào vạn năm mà không động lòng?
Triệu Lỗi cho rằng chẳng có ai, lúc đầu sau khi lão gặp Trương Dương ở bình nguyên Long gia, đã bị tuổi trẻ của Trương Dương làm cho kinh ngạc. Mặc dù miệng không nói ra, nhưng thiên phú dị bẩm, tài hoa hơn người của Trương Dương khiến lão rất kích động.
Từ trước đến giờ không có lúc nào Triệu Lỗi cảm thấy khát khao trở thành Đại Viên Mãn như vậy, đó chính là khát vọng được cao cao tại thượng như Trương Dương vậy, chính cái khát vọng này làm cho lão đột phá bế tắc nhiều năm cuối cùng cũng đạt đến tầng bốn hậu kỳ.
Nên biết rằng cho dù là Hiên Viên Long gia. Có ai có thể tu thành nội công tầng bốn hậu kỳ?
Tuy nhiên sau khi trở thành bốn tầng hậu kỳ, vậy tiến đến đại viên mãn có còn xa không?
Nếu không phải trong lòng bị dục vọng này chi phối, Triệu Lỗi cũng không bị Long Giang ba lần bảy lượt thuyết phục, đem cả Triệu gia Tây bắc ra đánh cược một trận.
Trước mắt, canh bạc này hiển nhiên đã đến thời khắc quyết định thắng bại cuối cùng, chỉ cần có được cây bàn đào vạn năm đó, cho dù đến lúc đó việc hợp tác với Long Giang bị bại lộ, cũng không thể có ai dám đến uy hiếp đến gia tộc có một đại viên mãn như Triệu gia Tây Bắc.
Triệu Lỗi đã bước lên trước, sau đó không chút do dự lao xuống, tiếp theo đột nhiên nhảy lên nhằm hướng cây đào vạn năm màu vàng mà xông tới
Đỗ Húc Cương không thịu thua, hai người sau khi điên cuồng chạy đến đã đạp không cùng xông vào cây bàn đào vạn năm.
Thích Minh đại sư nhắm mắt tĩnh tọa cuối cùng cũng mở mắt ra, từ từ đứng lên, nhưng lúc này___
- Anh Triệu, anh Đỗ, chúng ta đã nói trước, cây bàn đào vạn năm này Long Giang tôi tuyệt không nhúng tay, bây giờ vì sao 2 người còn không thừa dịp con lừa ngốc Thích Minh kia vẫn chưa hồi phục, tận dụng thời gian cướp bàn đòa vạn năm đi?
Long Giang đột nhiên lui về sau một bước, la lớn với Triệu Lỗi Đỗ Húc Cương, sau khi la xong vẫn không quên thêm vào một câu:
- Một quả bàn đào vạn năm cho dù chưa chín cũng đủ làm cho một trong 2 người công thành Đại viên mãn!
Tia nóng trong mắt Triệu Lỗi không hề thuyên giảm, tuy nhiên Long Giang vừa dứt lời, lão đột nhiên ra tay, rút binh khí ra trực tiếp đánh lén Đỗ Húc Cương chuẩn bị đạp không tiến lên trước.
Một thanh kiếm dài trực tiếp đâm vào từ sau lưng Đỗ Húc Cương, xuyên qua bụng.
Đỗ Húc Cương cũng chỉ vừa mới thăng lên tầng bốn sơ kỳ, còn Triệu Lỗi đã có thực lực tầng bốn hậu kỳ lại thêm việc đánh lén y làm sao có thể tránh được?
Sau khi thê thảm phun một ngụm máu tươi Đỗ Húc Cương ngã xuống đất, nhìn lưỡi kiếm vừa đâm qua bụng mình liền biết đại hạn của bản thân đã đến.
- Triệu Lỗi chó má, mày thất tín bội nghĩa, Đỗ tao cho dù chết cũng phải kéo theo mày!
Hét thảm một tiếng, Triệu Lỗi đột nhiên giơ tay lên mặc kệ vết thương trên bụng dốc toàn lực đánh ra một ám khí hình cái chùy!
Sau khi đánh lén Triệu LỗIivẫn chưa kịp vui mừng, chỉ cảm thấy bụng mình quặn đau một trận, sau đó cũng rơi từ trên không xuống, lúc này lão mới phát hiện không biết từ lúc nào mình đã trúng phải tuyệt môn ám khí tam thốn đinh của Đỗ gia!
Đỗ gia Trung Nguyên thành danh nhờ tuyệt môn ám khí, tam thốn đinh là một loại ám khí hình chùy dài khoảng ba tấc, tương truyền mỗi cái đều cần luyện chế hơn một trăm loại độc tố, giá thành luyện chế cực lớn, cho dù là Đỗ gia Trung Nguyên cũng không có mấy cái.
Thấy Triệu Lỗi không tránh khỏi ám khí của mình, Đỗ Húc Cương cười ha hả, lại một lẫn nữa dẫn đến quặn đau ở cụng phun ra một ngụm máu!
Hai người không ai tiếp cận được bàn đào vạn năm một bước, đã liều mạng cá chết lưới rách.
Sau khi nhìn cảnh tượng chuyển đổi trong giây lát, Thích Minh khẽ thở dài, lắc đầu.
Người xuất gia từ bi vi hoài, ông ta không ra tay là muốn cho mấy người cơ hội cuối cùng, tuy nhiên bây giờ không cần ông ra tay rồi.
Thích Minh đại sư giơ tay lên một tia gió nhẹ cũng không có, đám người Long Giang đương nhiên cũng không phát hiện Thích Minh đại sư vốn đang nhắm mắt tĩnh tọa sớm đã mở mắt đứng dậy rồi.
Sau khi Long Giang nhìn Triệu Lỗi bị Đỗ Húc Cương thân bị trọng thương đánh cho rơi xuống, đột ngột tăng tốc, trước khi Triệu Lỗi tỉnh lại liền xông tới, giơ tay đánh một chưởng vào ngực lão.
Phù!
Tam Thốn Đinh Đỗ gia mặc dù nổi tiếng nhưng vẫn không đến mức khiến cho Triệu Lỗ mất đi năng lực hành động phát độc chết ngay tại chỗ, lão vẫn thừa sức cướp bàn đào vạn năm, cũng biết rõ dược tính của bàn đào vạn năm tất nhiên có thể giải được kịch độc của Tam Thốn Đinh, nhưng một chưởng của Long Giang đã hoàn toàn làm mất hi vọng cuối cùng của lão.
Phù!
Tung!
Triệu Lỗi thê thảm phun ra vài ngụm máu giống như diều bị đứt dây rơi xuống đất, lúc này tạo thành một cái hố, điều này có thể thấy chưởng này của Long Giang đã tụ mười phần công lực.
- Mày cố tình!
Triệu Lỗi không ngu, thấy ánh mắt nóng bỏng trong mắt Long Giang, cuối cùng lão cũng hiểu, câu nói lúc trước Long Giang nói căn bản là cố ý dụ lão ra tay đối phó Đỗ Húc Cương, còn Đỗ Húc Cương dù gì cũng là cường giả tầng bốn, kẻ bị đánh sắp chết này cũng không thể để lão dễ chịu.
Bụng Đỗ Húc Cương quặn đau từng đợt, mặc dù y hiều được nhưng cũng không nói nên lời.
- Ha ha ha!
Long Giang cười to, cũng không vội đi cướp bàn đào vạn năm, mà đi đến xách Triệu Lỗi vừa nhận của mình một chưởng đến bên cạnh Đỗ Húc Cương, ném hai người cùng một chỗ.
- Rốt cuộc mày muốn làm gì...
Triệu Lỗi gần như nghiến nát răng, hung tợn nhìn Long Giang, lòng tham hại người cuối cùng lão đã mắc lừa Long Giang.
- Tôi nói trước rồi mà, "Hoàng tước" cuối cùng có được cây bàn đào vạn năm này là tôi!
Long Giang giương hai cánh tay, không thể che dấu cảm xúc của mình, cười như điên dại.
- Anh nghĩ cây bàn đào vạn năm này là của anh?
Một âm thanh không lẫn chút tình cảm nào đột nhiên vang lên, nụ cười của Long Giang cứng lại trên mặt, đồng tử trong hai mắt gã dường như khuếch đại lên.
Xoay đầu lại, gã mới nhìn thấy Trương Dương và ông cụ Trương Bình Lỗ dẫn theo Long Hạo Thiên xuất hiện tại lòng đất này, người nói ra câu vừa rồi, chính là thủ lĩnh Trương Dương.
- A Di Đà Phật!
Chẳng biết lúc nào, Thích Minh đại sư vốn dĩ nhắm mắt tĩnh tọa đã đứng ở phía sau gã.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Thần Y Thánh Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ Chương 994: Bàn Đào xuất thế
Dịch: Nhóm dịch Clovers Nguồn: Mê truyện
Lần này ngoài ông cụ Trương Bình Lỗ, cũng chỉ có Long Hạo Thiên một lòng muốn tự tay giết Long Giang và tam đại linh thú đi xuống đất cùng Trương Dương, ngoài ra không còn ai khác.
Kiều Dịch Hồng và Long Phong phụ trách tiếp đãi những môn phái muốn tới Long gia để gặp mặt Y thánh vũ tông, còn ông ngoại Trương Đạo Phong và cậu Trương Vận An vì đã tiêu hao sức lực quá lớn nên ở lại nghỉ ngơi trong cung điện của Long gia.
Long Hạo Thiên nhìn thấy Long Giang, không thể giữ được bình tĩnh, nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải Trương Dương chưa mở miệng thì ông ta đã sớm xông lên rồi, lúc này nhìn hai người Triệu Lỗi và Đỗ Mục cũng không thông cảm gì.
- Triệu gia Tây Bắc, Đỗ gia trung nguyên, các người không ngờ cũng phản bội Long gia chúng ta.
Vẻ mặt vốn Đỗ Húc cắt không còn giọt máu, lộ ra vẻ xấu hổ, đối mặt với sự chỉ trích của Long Hạo Thiên, ông ta cũng không phản bác.
Long Giang liền lùi lại vài bước, nhìn Trương Dương đột nhiên xuất hiện ở đây, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Bọn họ sao lại xuất hiện ở đây, Long gia hiện nay chẳng phải đang bị các môn phái khác bức bách làm gì có thời gian chú ý chuyện khác sao.
Hay Long Thủ Tứ bại lộ khiến mấy chưởng môn môn phái thế gia tộc trưởng ở doanh địa Triệu gia Tây Bắc cuối cùng không tìm tới Long gia, vậy Long Thủ Tứ hiện giờ sao rồi?
Không thể, kế hoạch của ông ta kín mít không chút kẽ hở, hơn nữa hết thảy đều xảy ra đúng như kế hoạch gần như không sai lệch chút nào.
Long Giang gần như cắn nát hàm răng của mình, ông ta không tin mình lại thất bại, giờ phút này ánh mắt ông ta thâm độc, chăm chú nhìn đám người Trương Dương phía trước, và để đề phòng chuyện phát sinh về sau, ông ta đã lui về phía Triệu Lỗi và Đỗ Húc coi hai người này là bức tường chắn phía trước.
- Trương, Trương tiền bối, còn nữa, còn cả Long, Long tộc trưởng, Đồ mỗ sai rồi.
Đỗ Húc vừa mới nắm chắc thanh trường kiếm trước bụng, ngẩng đầu nhìn Long Hạo Thiên và Trương Dương cười thảm một tiếng, dùng hết khí lực toàn thân nói ra hai chữ cuối cùng, hai tay đột nhiên gí mạnh một cái.
Thanh trường kiếm hai bên mở lưỡi, hai kẽ tay vừa nắm chặt thanh kiếm trong nháy mắt liền chảy một dòng máu tươi, thanh trường kiếm xuyên qua bụng ông ta về phía sau.
Ánh mắt Long Giang sửng sốt, đưa tay cầm lấy chuôi của trường kiếm đầm đìa máu này, bờ môi ông ta nứt ra dường như đang cười lạnh.
Phì
Đỗ Húc phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã xuống đất, trên mặt ông ta còn hiện lên vẻ vô cùng hối hận.
Ông ta chọn cách tự sát để cầu xin Trương Dương và Long Hạo Thiên tha lỗi.
Ôi.
Thở dài thật mạnh một tiếng, ánh mắt Triệu Lỗi đột nhiên tan rã, ấn đường đã bắt đầu biến thành màu đen, sắc mặt cũng bắt đầu trở nên xanh, ba chưởng Thốn Định chi độc của Long Giang khiến ông ta vô lực chống cự đó lúc này đang có dấu hiện bộc phát.
- A Di Đà Phật, tham dục hại nhân, Đỗ thí chủ có thể hiểu ra sai lầm hoàn toàn tỉnh ngộ, cũng coi như mất bò mới lo làm chuồng, vẫn chưa muộn, Triệu thí chủ, không biết vì sao anh cứ một mực khăng khăng không chịu buông.
Đứng phía sau mọi người, Thích Minh đại sư nhìn thấy Đỗ Húc tạ tội, thở dài nói.
- Đúng vậy, tôi còn có gì không bỏ được?
Triệu Lỗi trong tiếng thì thào dường như quay lại những ngày xưa, khi ông ta còn chưa đột phá tứ tầng hậu kì.
Triệu gia ở Tây Bắc tuy rằng không bằng Long gia, dầu gì cũng là một đại thế gia, rất được dân bản xứ trọng vọng, có thể nói thực lực của ông ta như nào căn bản cũng không có bất kì ảnh hưởng tới Triệu gia. Nhưng từ sau khi ông ta đột phá, vì ham cái danh đại viên mãn trước mắt, cuối cùng đánh mất bản thân khi đối diện với sự hấp dẫn của vạn niên bàn đào, kết quả cuối cùng được cái gì.
Chẳng phải là vì làm mai mối cho Long Giang, còn chẳng phải chôn vùi danh vọng cả trăm năm qua của Triệu gia Tây Bắc bọn họ sao, về phần ông ta, chẳng phải cũng không thu hoạch được gì sao?
- Bỏ đồ đao xuống, lập địa thành Phật, Triệu thí chủ hiện tại lạc đường biết quay đầu, vẫn chưa muộn đâu.
Thích Minh đại sư than nhẹ một tiếng nữa.
- Tôi, cũng sai rồi…
Triệu Lỗi đột nhiên ngộ đạo, rốt cục từ bỏ.
Sau khi Triệu Lỗi quay đầu nhìn Trương Dương, ánh mắt chỉ còn lại sự bình tĩnh, người thanh niên này giống như người lần trước ông ta gặp, khí vũ hiên ngang, khí độ phi phàm, khiến người ta vừa tức giận đồng thời cũng không thể không hâm mộ thiên phú của hắn.
- Nếu Thích Minh đại sư đã đồng ý niệm chú cho cậu, khiến cậu lạc đường biết quay lại, tôi cũng không để Triệu gia Tây Bắc các cậu bị liên lụy lần này đâu.
Trương Bình Lỗ và Long Hạo Thiên vẫn đứng ở chỗ cũ, tam đại linh thú thì đã đi theo Trương Dương tới, Trương Dương liếc nhìn Triệu Lỗi, sau khi nói xong thì đi về phía con Tam Nhãn Thú màu vàng kia, nhưng từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn Long Giang.
Sau khi Triệu Lỗi nghe vậy đột nhiên lộ ra nụ cười, sự rộng lượng của Trương Dương khiến ông ta hiểu được một đạo lý, sự nâng cao của mỗi bước thực lực trong giới tu luyện đều cần tâm cảnh tương ứng hỗ trợ, không có tâm cảnh tương ứng cho dù có được cơ duyên đột phá cũng sẽ bị lạc lối cuối cùng tạo nên sai lầm lớn.
- Đa tạ...
Sau khi hiểu được tất cả, vẻ mặt sầm lại của Triệu Lỗi đột nhiên lộ ra một tia thoải mái, nhìn về phía Trương Dương khẽ nỉ non, hiện tại cho dù ông ta lập tức bị độc phát tác chết bất đắc kì tử thì cũng không hối tiếc.
Long Giang ở phía sau hai người, lại hung hăng nhổ một bãi nước miếng. Mắt thấy thắng lợi trong tầm tay, ông ta làm sao đồng ý tất cả đều là hoa trong gương, trăng trong nước?
Ông ta đã ngồi xổm xuống, hai tay tóm lấy áo Đỗ Húc Cương và Triệu Lỗi, thân mình chuyển về phía trước một bước đầu dán chặt vào giữa đầu hai người này. Đỗ Húc đã khí tuyệt bỏ mạng, còn Triệu Lỗi thì độc đã lan ra toàn thân, giờ phút này đang giãy dụa phản kháng.
Long Giang chỉ lộ ra một cái đầu bỗng nhiên trên mặt hiện lên ba thứ màu sắc khác nhau, đen, trắng và đỏ, ba loại màu này cùng hiện trên mặt nhìn vô cùng khủng bố.
Hóa Long Công.
Thích Minh đại sư tiến lên phía trước một bước, nhìn thấy Long Giang không có ý hối cải, liền không niệm kinh nữa mà chuẩn bị ra tay trực tiếp hàng phục Long Giang.
- Đại sư, kính xin để tên nghiệt súc Long gia này cho tôi xử lý.
Long Hạo Thiên giẫm chân lên đất, ông ta gắt gao nhìn chằm chằm Long Giang, sự hận thù trong mắt không kém cạnh gì Long Giang. Cho dù Long Giang liều mạng sử dụng Hóa Long Công chỉ dùng được một lần nhưng ông cũng không sợ hãi gì.
- Thích Minh đại sư, Dương Dương đã đồng ý với Long Hạo Thiên, chúng ta hãy để Long Hạo Thiên hoàn thành tâm nguyện này, để đích thân ông ấy xử trí phản đồ của Long gia.
Trương Dương đã sớm đồng ý với Long Hạo Thiên để đích thân ông ta xử lý tên phản đồ Long Giang, cho dù là ông cụ Trương Bình Lỗ cũng không tham gia.
Nghe thấy Trương Bình Lỗ nói như vậy, Thích Minh đại sư gật đầu, lại lui về sau một bước, quay hướng về phía trước giúp Trương Dương cho Tam Nhãn Thú màu vàng kia uống Bảo Thai Linh Đan, đến bên cạnh Tam Nhãn Thú ngồi khoanh chân, tụng kinh niệm phật an thần.
- Long Giang, chỉ sợ ngươi còn chưa biết, ngay sau trận đại chiến lần trước ở Long gia, ta đã trao chức tộc trưởng cho con trai ta là Long Phong, hôm nay cho dù ta chết trong tay ngươi, ngươi cũng đừng mơ tưởng động vào căn cơ của Long gia ta.
Long Hạo Thiên cười ha hả, ông ta đi về phía trước một bước, trên mặt cũng hiện lên ba màu sắc giống như Long Giang, ông ấy cũng sử dụng Hóa Long công, hôm nay xem ra chắc chắn phải kết thúc với Long Giang ở đây.
- Ông cảm thấy Long gia ta khiến bốn anh em các người chịu thua thiệt, vậy hôm nay tôi kết thúc tính mạng bản thân ở đây xem như bồi thường cho cái chết của hai vị huynh đệ của ông. Còn ông, hôm nay nhất định phải trả giá cho cái chết của con cháu Long gia ta.
Long Hạo Thiên khẩn cầu tự tay xử lý Long Giang đó chính là muốn giải nghiệt duyên này của Long gia, chỉ tiếc là Long Giang căn bản không quan tâm điều này.
Hai người giao chiến hết sức căng thẳng, ông cụ lắc đầu, ông do dự hồi lâu mới lựa chọn tôn trọng ý muốn của Long Hạo Thiên, không mở miệng nói gì.
Về phần Trương Dương thì biết rõ việc giúp Tam Nhãn Thú màu vàng kia giữ thai đã tới lúc hết sức cấp bách, căn bản không rảnh quan tâm hai người này.
Giữ thai cho linh thú không giống giữ thai cho người, đặc biệt lại là linh thú hùng mạnh năng lực sinh sản cực thấp như Tam Nhãn Thú lại càng không dễ. Càng là linh thú hùng mạnh thì càng khó. Quy luật tự nhiên thể hiện rất tinh tế trên người con Tam Nhãn Thú màu vàng này. Nó động thai khí dẫn tới bào thai trong bụng e rằng không giữ nổi tới lúc bàn đào vạn niên chín được.
- Cố gắng thả lỏng, ta sẽ dùng ngân châm hỗ trợ Bảo Thai Linh Đan, tuy rằng không thể giúp mày sinh sản thuận lợi nhưng ít nhất có thể bảo vệ bào thai trong bụng mày sẽ không chết non trước ngày bàn đào vạn niên chín.
Trương Dương nhẹ nhàng nói một câu với Tam Nhãn Thú màu vàng, lúc này nó mới bình tĩnh lại, nhưng vì bụng đau nên vẫn liên tục co giật, lúc này Trương Dương hoàn toàn chẳng quan tâm tới Long Giang và Long Hạo Thiên đang giao thủ kia nữa, dù sao có ông cụ và Thích Minh đại sư lo liệu thì Long Giang cũng chẳng giở trò gì được.
- Vô Ảnh, Tia Chớp, Truy Phong, bảo vệ cho ta.
Trương Dương lấy ra Bảo Thai Linh Đan đã chuẩn bị từ trước, sau đó hét lên với tam đại linh thú, hiện tại thực lực của hắn chưa khôi phục, hơn nữa lại an thai bảo mệnh cho Tam Nhãn Thú màu vàng, cho nên cần sự trợ giúp của tam đại linh thú.
Vô Ảnh và Tia Chớp lập tức lẻn lên trên người Tam Nhãn Thú trợ giúp Trương Dương giữ lấy cơ thể đang co giật không ngừng của Tam Nhãn Thú màu vàng. Còn Truy Phong thì thủ ở bên cạnh, mặc dù nơi đay ngoài Thích Minh đại sư còn có Cửu Cung Bát Trận Thái Cực Côn bố trí, nhưng nó vẫn phải phòng bị chuyện bất ngờ.
Trương Dương không lập tức cho Tam Nhãn Thú màu vàng uống Bảo Thai Linh Đan, mà lấy ra ngân châm trước, tìm kiếm huyệt vị trên cơ thể Tam Nhãn Thú màu vàng. Nếu không cho dù cho nó dùng Bảo Thai Linh Đan thì cũng sẽ không thể nuốt xuống vì bụng đang đau quằn quại.
Tam Nhãn Thú màu vàng sớm đã biết Trương Dương và tam đại linh thú đang bảo vệ cái thai trong bụng nó, cố gắng duy trì sự thả lỏng để phối hợp với Trương Dương.
Rống
Nhưng sau khi Trương Dương thi châm để cho nó dùng Bảo Thai Linh Đan, con Tam Nhãn Thú màu vàng không thể chịu được cơn đau trong bụng, đột nhiên sợ hãi rống lên một tiếng, kéo đến vô số năng lượng thiên địa và linh khí dưới đất này.
Rầm rầm
Hồ nước ngầm phía sau đột nhiên ào lên vô số sóng, bọt nước cao nhất gần như đã chạm đến cành đào màu vàng treo trên cây.
Quả đào ửng đỏ này sau khi bị cỗ linh khí và năng lượng thiên địa này kịch liệt tấn công, toàn thân trở nên ửng đỏ.
Tuy nhiên trong chớp mắt quả đào này trở nên trong suốt, ngay cả cái hột bên trong cũng có thể nhìn qua lớp thịt quả màu đỏ này.
Đại địa lay động, kim quang lóe sáng.
Bàn đào vạn niên đã chín vào thời khắc này.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Thần Y Thánh Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ Chương 995: Ngã xuống hoặc đột phá
Dịch: Nhóm dịch Clovers Nguồn: Mê truyện
Tây bắc Trung Quốc, bên trong dãy Côn Lôn Sơn đột nhiên có một đạo kim quang phóng lên cao tận trời.
Trong khoảng khắc trên bầu trời Côn Lôn Sơn xuất hiện một cái cầu vồng xẹt qua phía chân trời, từ đầu kia vẽ thẳng lên, cảnh tượng tức khắc cuộn sóng bao la hùng vĩ, long trời lở đất.
Đệ tử các thế gia môn phái đang trên đường rời khỏi Côn Lôn Sơn dừng bước, quay đầu nhìn về phía xa cảm thán cảnh tượng tự nhiên kỳ lạ này. Còn các thế gia môn phái bên trong dãy Côn Lôn Sơn ngửa đầu nhìn trời, trong lòng cũng dâng lên một nỗi cảm thán vô hạn, kích động vô cùng thật lâu không khôi phục được sự bình tĩnh. Cho dù là những người bình thường kia, lúc này cũng nhìn về phía Côn Lôn Sơn, quỳ xuống, còn tưởng sơn thần hiển linh.
Kì tích như thế nhân gian có được mấy lần?
Bóng hình thon dài mảnh khảnh của Trường Bạch Sơn gần như phá vân mà ra.
Tuy nhiên lúc này tiếng sấm sét ở Dẫn Long Sơn còn chưa tán ra thì bên trong đã có một tiếng gầm vang, một hòn đảo nhỏ nào đó ở Nam Hải đột nhiên bùng nổ sóng thần, hai nơi hô ứng với Trường Bạch Sơn.
Trong lúc nhất thời, bóng dáng thon dài kia lúc này mới đứng vững thân mình, không còn động nữa.
Dưới chân Trường Bạch Sơn, một người trung niên người toàn vết thương chồng chất đang cõng một người mặt đen thủi hơi thở khi còn khi mất đi bộ lên núi. Đúng lúc này nhìn thấy đạo kim quang ngút trời phía sau cùng lúc đó phát hiện bóng hình thon dài bên trong mây mù kia.
- Tiểu tử Lý gia Thục Sơn Lý Kiếm Nhất dẫn theo Hoa gia Hoa Phi Thiên cầu cứu ngài.
Người này chính là đại viên mãn Lý gia Lý Kiếm Nhất mang Hoa Phi Thiên rời khỏi Lý gia. Lúc ông ta nhìn thấy đạo kim quang kia cũng chính là lúc ông ta hiểu được vận mệnh tương lai của mình. Bởi vậy càng khẳng định mình mang theo Hoa Phi Thiên quay lại Trường Bạch Sơn tuyệt đối là quyết định chính xác, cho nên dùng hết khí lực toàn thân hét lên.
ở Trung Quốc, nếu muốn bảo vệ Lý gia ông ta không bị Trương Dương trả thù, ngoài bóng dáng thon dài lượn quanh mây mù kia, còn có ai tình nguyện bảo vệ Lý gia vào lúc này?
Trong mây mù Trường Bạch Sơn, bóng dáng thon dài kia phun lưỡi rắn, lần đầu lộ ra chân thân.
Một con trăn dài hiện lên trên bầu trời, Lý Kiếm Nhất hơi ngửa đầu, vừa nhìn lập tức cảm giác tim mình co giật một trận, ánh mắt chua xót gần như không thể mở, nhưng ông ta vẫn nhìn rõ đối phương.
Thập nhị quan Kim Quan Mãng, linh thú ngũ tầng Trường Bạch Sơn.
Trong một tòa biệt thự ở Trường Kinh, một ông cụ nằm trên sô pha đã ép tấm đệm mềm mại dưới thân mình kêu xèo xèo.
- Ôi…
Cuối cùng ông ta cũng chỉ thở dài, không có động tác gì nữa.
Trước người ông ta, ba người áo đen vẫn đứng không dám thở gấp.
Dãy Côn Lôn Sơn.
Kim quang dần dần yếu đi, nhưng cùng với sự yếu đi của kim quang này, vô số thiên tài địa bảo trong rừng đều dựng đứng, rơi trong dãy Côn Lôn Sơn cùng với đạo kim quang như thiên nữ tán hoa tán lạc.
Trong lúc nhất thời, mấy người Long Phong, Kiều Dịch Hồng, cả chư vị chưởng môn môn phái, trưởng nhóm thế gia gia tộc bên ngoài bình nguyên Long gia chứng kiến cảnh tượng này đều kích động.
Lúc này họ cũng không quan tâm tới việc tiến lên tiếp kiến Long gia, đều đứng lên.
Thiên tài địa bảo rơi xuống dãy Côn Lôn Sơn cùng với đạo kim quang kia tuy rằng không thể đánh đồng với bàn đào vạn niên, nhưng đây là chỗ lợi có thể có được duy nhất lần này. Kiều Dịch Hồng và Long Phong nhìn nhau.
- Thiên tài địa bảo, người có duyên sẽ có được, bên ngoài bình nguyên Long gia sẽ do người có duyên của các thế gia môn phái có được. Tôi phải đi triệu tập đệ tử Long gia thu thập các thiên tài địa bảo rơi xuống bình nguyên Long gia.
Long Phong cũng rất kích động, lập tức nói với Kiều Dịch Hồng.
Kiều Dịch Hồng gật đầu mạnh, đi theo Long Phong về bình nguyên Long gia, ông ta cũng muốn gọi mấy người Khúc Mỹ Lan và vợ chồng Diêm Diệp Phi giúp đệ tử Long gia thu nhặt thiên tài địa bảo.
Nơi kim quang phát sinh, giữa nhánh cây đào màu vàng đổ trên đất.
Bàn đào vạn niên trong suốt như rubi kia từ từ lìa khỏi nhánh cây, kim quang từ từ bay lên, lướt qua rễ cây lảo đảo nằm ngang này, có xu hướng bay lên trời cùng đạo kim quang.
- Dương Dương.
Ông cụ lập tức hô lớn một tiếng, nhắc Trương Dương đang giúp Tam Nhãn Thú an thai nắm chắc thời gian đi lấy bàn đào vạn niên.
Nhưng sau khi bàn đào vạn niên chín xuất thế lại bị rất nhiều năng lượng thiên tài địa bảo bao vây. Những người không có thực lực đại viên mãn tất nhiên sẽ bị năng lượng thiên địa này gây thương tích, còn Trương Dương hiện nay vẫn chưa khôi phục được 5 phần thực lực thời kì đỉnh cao, không có thực lực xuyên qua năng lượng thiên địa này để lấy bàn đào vạn niên.
- Rống…
Nhưng Bảo Thai Linh Đan rốt cục phát huy dược hiệu. Thân mình Tam Nhãn Thú Kim Sắc đang co giật rút cục dịu lại.
- Chít chít
- Chít chít
Tam đại linh thú Vô Ảnh, Tia Chớp, Truy Phong gần như nhảy lên đồng thời, muốn giúp Trương Dương đi lấy miếng bàn đào vạn niên kia. Nhưng đúng lúc chúng sắp chạm vào miếng bàn đào trong suốt kia thì năng lượng thiên địa vây quanh bàn đào đột nhiên bùng nổ, gây ra một lực đẩy rất lớn.
Tam đại linh thú không kịp rút bị đẩy ngã trên mặt đất, trên người lại bị thương.
Không ai ngờ bàn đào vạn niên xuất thế lại có kết quả như vậy. Trương Dương đột nhiên đứng dậy lại vì yếu quá nên thấy vô lực, tình huống như vậy hắn cũng không thể lấy vạn niên từ trong năng lượng thiên địa đó ra.
Sự thành công xuất thế của bàn đào vạn niên cũng thu hút sự chú ý của Long Hạo Thiên và Long Giang. Long Hạo Thiên nhất thời chậm lại động tác tấn công, nhưng Long Giang rất nhanh đã phục hồi tinh thần. Sau đó ông ta thi triển Hoá Long Công, cùng lúc với sự tăng lên của nội kình lại cắn hướng về phía Đỗ Húc Cương và Triệu Lỗi đã bỏ mạng, cắn xé mảng thịt lớn trên người hai người này.
Không thèm nhai liền nuốt thẳng xuống bụng, Long Giang bò lên cơ thể hai người này sói nhai hổ nuốt, không khác gì dã thú.
- Ma công thất truyền đã lâu của ma đạo, Thao Thiết đại pháp.
Vẫn là Thích Minh đại sư phát hiện đúng lúc động tác của Long Giang, lập tức kinh ngạc hô lên.
Thao Thiết đại pháp này nói ra chắc không mấy người biết, nhưng nếu nhắc tới Phệ Hồn thì chỉ e trong giới tu luyện không ai là không biết. Thuật tu luyện Phệ Hồn chính là một phần nhỏ của Thao Thiết đại pháp của Ma Môn, luận về uy lực thì không bằng 1/10 của Thao Thiết đại pháp.
Sau khi Long Giang ăn thịt Triệu Lỗi và Đỗ Húc, tu vi lại tăng lên, nội kình liên tục đột phá.
- Đại sư, kính xin ông mau giúp chúng tôi lấy bàn đào, Long Giang này giao cho tôi đối phó.
Trương Bình Lỗ cũng ý thức được sự thay đổi của cục diện trước mắt, nhảy ra trước đẩy Long Hạo Thiên cũng đang thi triển Hóa Long Công về phía sau, sau đó đối mặt với Long Giang.
Quả bàn đào vạn niên kia có vẻ sắp vượt qua rễ cây đi theo ánh sáng màu vàng, một khi nó rời khỏi phía dưới đất này, như vậy moi người chỉ e chẳng ai có được bàn đào này.
Cái gì nặng cái gì nhẹ vừa nhìn đã biết.
- A di đà Phật.
Thích Minh đại sư quyết định nhanh chóng, thả người nhảy lên, đi hướng về phía bàn đào vạn niên.
Trương Bình Lỗ dù sao bản thân cũng bị trọng thương, động tác cũng chậm một bước, đợi ông ta tới thì Long Giang đã rời khỏi chỗ Triệu Lỗi và Đỗ Húc giờ chỉ còn lại hai mảnh nhỏ.
- Đại viên mãn.
Trương Bình Lỗ nhìn về phía Long Giang kinh hô lên một tiếng:
- Không đúng, đây không phải đại viên mãn chân chính.
- Không phải đại viên mãn chân chính? Haha, Trương lão quỷ, đợi sau khi ta cướp được bàn đào vạn niên, ta sẽ là đại viên mãn chân chính.
Long Giang cười ha ha, không hề để ý tới Trương Bình Lỗ, xoay người đánh lén Thích Minh đại sư đang định đi lấy bàn đào vạn niên.
- Ngươi dám.
Trương Dương giận tím mặt, trong thoáng chốc hắn xuất hiện ở chỗ bố trí xong tám gốc Thái Cực Côn, qua lại trong tám gốc Thái Cực Côn nhanh như bay.
Năng lượng thiên địa dưới đất lại lần nữa biến hóa, trung tâm là Trương Dương đột nhiên xuất hiện một Cửu Cung trận đồ, vây lấy Long Giang.
Sắc mặt Long Giang đột nhiên biến đổi, ông ta phát hiện mình bất luận nhảy lên như nào cũng không thể tới gần Thích Minh đại sư thêm bước nào, đừng nói là tới gần quả bàn đào vạn niên kia.
Nhìn thấy bàn đào vạn niên bị Thích Minh đại sư cầm trong tay, Long Giang vẻ mặt dữ tợn, giờ phút này nội kình phóng đại thực lực tăng lên tới đại viên mãn.
Long Giang cũng biết hiện tại phải chém chết Trương Dương mới có thể phá trận mà ra. Cho nên ông ta không tấn công Thích Minh đại sư mà nhằm vào Trương Dương.
- Dương Dương.
Trương Dương ở trong lòng ông cụ Trương Bình Lỗ quan trọng như vậy sao có thể để Long Giang tấn công Trương Dương được.
Một màn sương trắng hiện lên trong tay ông cụ, năng lượng này trong giây lát hóa thành màu vàng.
- Không được.
Trương Dương chẳng quan tâm tới Long Giang mà hét lên một tiếng với ông cụ. Lúc này trọng thương của ông cụ còn chưa lành. Nếu cưỡng ép vận dụng năng lượng thiên địa tất nhiên sẽ mang đến hậu quả không thể tưởng tượng được. Cho dù đánh chết được Long Giang chỉ e cũng khó thoát chết.
Nhưng Trương Dương vẫn chậm một bước.
Năng lượng màu vàng trong tay ông cụ đã hình thành, ngay sau đó xuất hiện phía sau lưng Long Giang, đẩy năng lượng về phía lưng Long Giang.
Phù
Rốt cuộc không phải đại viên mãn chân chính, Long Giang chỉ lo tập kích Trương Dương mà không chú ý tới Trương Bình Lỗ phía sau, bị một kích này đánh trúng lập tức bay ra ngoài.
Két
Long Giang chỉ cảm thấy bộ xương toàn thân vỡ vụn, sau đó tâm mạch kinh mạch gãy từng khúc, mở miệng định kêu thảm nhưng không phát ra tiếng, hai tròng mắt lồi ra.
Đông.
Ngã mạnh xuống đất, Long Giang bỏ mình tại chỗ, bộ dạng rất thê thảm.
- Cụ
Trương Dương ném bỏ Thái Cực Côn trong tay, trực tiếp lao tới chỗ Trương Bình Lỗ. Nhưng ông cụ giờ phút này cả người bại liệt, không còn khí lực để đứng thẳng, ngã vào lòng Trương Dương.
- Chít
- Chít
Tam đại linh thú cùng chạy tới, Vô Ảnh trực tiếp cắn một miếng lên người ông cụ nhưng sắc mặt ông cụ không hề khởi sắc.
- Đừng, đừng tốn sức…
Ông cụ khó khăn phất phất tay, ông nhìn thấy Trương Dương không sao liền vui mừng bật cười.
- Cụ, cụ còn cười. Đừng cười, mau, cụ, có Vô Ảnh ở đây, cụ hãy tận dụng thời gian vận công chữa thương, chắc chắn sẽ không sao.
Trên mặt Trương Dương đã ngập tràn nước mắt, thậm chí mắt còn không nhìn rõ bộ dáng ông cụ.
Dưới lòng đất lúc này rốt cục cũng trở lại bình thường, toàn bộ năng lượng thiên địa hóa thành vô hình. Linh khí dư thừa cũng như biến mất trong nháy mắt.
Thích Minh đại sư đã cầm được bàn đào vạn niên trong suốt đến bên cạnh Trương Dương. Thấy bộ dạng Trương Bình Lỗ như vậy, cho dù là ông cũng không kìm nổi nước mắt.
- Nhân loại, mau, chỉ cần tiên đan luyện thành từ bàn đào là có thể cứu ông ấy, có khi còn giúp ông ấy nhân họa đắc phúc…
Xa xa, con Tam Nhãn Thú màu vàng đang mở to con mắt thứ ba của mình, nhìn về phía đám người Trương Dương. Một đạo năng lượng truyền từ trong mắt ra, những lời này vang lên trong đầu mọi người.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R