Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 874: Đoàn tụ Nguồn: Mê Truyệ
Phòng họp hết sức im lặng, giống như là nếu một chiếc kim rơi xuống đất thì mọi người đều có thể nghe thấy âm thanh của nó.
Sắc mặt của Lam Nghiệp hết sức khó coi, cặp lâu mày nhíu chặt vào nhau, giữa ấn đường trước trán hình thành hình chữ Xuyên(3 gạch dọc gần song song với nhau).
Thái độ của Tiếu Thắng Anh quả thực giống như sấm sét giữa trời quang, khiến những giả thiết tưởng tượng của lão lúc trước đều vỡ vụn.
Cục diện bây giờ quá rõ ràng, Tiếu Thắng Anh đã đứng về phía Hàn Đông.
Còn thái độ của Phó chủ tịch thường trực thành phố Tống Kiến Quốc cũng khá rõ rồi, xem chừng cũng sẽ liên kết với Hàn Đông.
Nói cách khác, hiện tại Hàn Đông đang nắm giữ bảy phiếu Ủy viên thường vụ, hoàn toàn kiểm soát Hội nghị thường vụ.
Hàn Đông đến thành phố Ninh Hải được bao lâu đâu mà đã có thế lực lớn như vậy, bỗng chốc nắm trong tay đại cục của Thành ủy, làm sao mà không khiến cho Lam Nghiệp cảm thấy bực bội được.
Bực bội hơn chính là Lam Nghiệp vừa mới thông qua Tỉnh ủy điều chỉnh bộ máy thành phố Ninh Hải, bây giờ chưa được hưởng niềm vui chiến thắng, đã bị hiện thực vô tình cảnh tỉnh.
Lúc này thậm chí Lam Nghiệp không dám nhìn vẻ mặt của các Ủy viên thường vụ khác.
Trong lòng lão có chút đau buồn, bản thân công tác cực khổ nhiều năm như vậy ở thành phố Ninh Hải, kinh doanh nhiều năm như vậy, nhưng không chống lại được tên Hàn Đông mới chỉ làm có vài tháng.
Chu Tân nhìn Lam Nghiệp, lập tức cúi đầu nhìn cây bút ký tên trong tay mình, cảm thấy chán nản, đồng thời cũng cảm nhận được nỗi đau của Lam Nghiệp, gặp phải một Chủ tịch thành phố có thế lực mạnh như Hàn Đông, những ngày tháng của Bí thư Thành ủy Lam Nghiệp này quả thật buồn tẻ mà, Hàn Đông đến chưa được bao lâu mà đã từng bước ép sát, khiến cho Lam Nghiệp nhiều lần phải chịu thiệt thòi, bây giờ lại còn nắm trong tay Hội nghị thường vụ, sau này ai sẽ nghe lời Lam Nghiệp nữa đây.
- Tình hình của Hội nghị thường vụ nhất định sẽ truyền ra rất nhanh, đến lúc đó người từ trên xuống dưới của thành phố khẳng định là đa số đều muốn dựa vào Hàn Đông. Dù sao lai lịch của Hàn Đông vốn rất dữ dằn, bây giờ lại nắm trong tay đại cục của thành phố Ninh Hải, mấy tên kia như mấy con ruồi con bọ ngửi thấy mùi hôi liền nhào đến.
Chu Tân nghĩ thầm, ngẩng đầu nhìn Hàn Đông, chỉ thấy Hàn Đông vẫn ung dung ngồi ở đằng kia, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười thản nhiên như cũ, vẻ mặt chẳng thay đổi mấy so với lúc trước.
Tuy nhiên hiện tại Chu Tân cảm thấy nụ cười kia của Hàn Đông, thực sự đã lộ ra nội tâm Hàn Đông tự tin về chính mình, bằng không thì khi mới đến thành phố Ninh Hải, đối diện với sự chèn ép từ thế lực mạnh như Lam Nghiệp, nụ cười của Hàn Đông trước giờ chưa bao giờ thiếu cả.
- Tên này, tuổi đời không lớn, lòng dạ thâm trầm, thủ đoạn tuyệt vời, không hổ danh là con cháu của ông cụ Hàn. Thảo nào mấy năm nay hắn làm việc phát triển nhanh chóng đến vậy, dù là ở tầng lớp nào, trên cơ bản đều đã đạt được những thành tích khiến người ta phải chú ý, quả nhiên là không xứng với danh tiếng hiện hữu.
Chu Tân cảm thán.
- Sau này, thành phố Ninh Hải chính là thiên hạ của Hàn Đông rồi, vậy thì mình phải làm sao đây? Nếu cứ tiếp tục đứng về phía đối nghịch với Hàn Đông thì chỉ sợ không có kết quả gì tốt, nhưng nếu để mình về phe Hàn Đông, thì bên Lam Nghiệp cũng không thể chấp nhận được, cho dù thế nào thì Lam Nghiệp vẫn rất tốt với mình.
Chu Tân cảm thấy thật khó xử, tình hình bây giờ rất rõ ràng, so sánh giữa Hàn Đông và Lam Nghiệp thì thấy hoàn cảnh của Hàn Đông hùng mạnh biết bao nhiêu, tiềm lực phát triển cũng rất lớn, hiện tại lại còn nắm giữ Hội nghị thường vụ Thành ủy thành phố Ninh Hải, đối với một người có lý trí thì chọn lựa thế nào là việc dễ nhìn ra luôn. Tuy nhiên Chu Tân vẫn rất biết ơn của Lam Nghiệp, từ tận đáy lòng mình, anh ta cũng thấy nếu bây giờ đứng về phía Hàn Đông thì thật sự có chút xấu hổ với Lam Nghiệp.
Chính vì như vậy nên bây giờ trong lòng Chu Tân cảm thấy rất rối rắm.
- Ừ, mọi người đều phát biểu ý kiến rồi, vậy thì chức Cục trưởng Cục quản lý đô thị sẽ giao cho Tiết Vệ Phong.
Giọng nói của Lam Nghiệp ngập tràn niềm chua xót, tẻ nhạt, vọng lại giữa phòng họp.
Cho dù trong lòng khó chịu bao nhiêu thì sự việc đã đến nước này rồi, Lam Nghiệp cũng chỉ có thể kiên trì tiếp tục cuộc họp.
Cục diện tiếp theo của Hội nghị thường vụ cũng khá đơn giản.
Người bên phía Hàn Đông đều phát biểu nhiệt tình, một phen Càn Khôn Đại Na Di, điều chỉnh hơn ba mươi cán bộ.
Tất nhiên rồi, Hàn Đông cũng đã khống chế một chút, không để lợi ích chỉ giành cho toàn người bên phe mình nắm giữ.
Ví dụ hai người mà Chu Tân đề cử đều đã được chọn.
Ngoài ra ứng cử viên mà Trưởng ban Tuyên giáo Vương Đại Vĩ nói tới cũng đã được thông qua rồi.
Hội nghị thường vụ lần này có thể nói là hoạt động lớn nhất của Hàn Đông tại thành phố Ninh Hải.
Tuy trước đây có mấy lần khiến cho Lam Nghiệp rơi vào trạng thái bị động, nhưng từ trước tới nay chưa bao giờ có việc điều chỉnh nhân sự lớn như lần này.
Sở dĩ Hàn Đông đành phải thực hiện việc điều chỉnh lớn thế này, trên thực tế Hàn Đông cũng có dự định của riêng mình.
Một mặt quả thật nên điều chỉnh nhân sự, mặt khác là nhân cơ hội này để cũng cố thêm liên minh giữa hắn và Tống Kiến Quốc.
Bởi vì Hội nghị thường vụ lần này nhất định sẽ làm đau lòng Lam Nghiệp, vậy thì khả năng hợp tác với Tống Kiến Quốc trong tương lai càng nhỏ hơn.
Do cục diện nghiêng về một phía nên Hội nghị thường vụ lần này diễn ra khá nhanh, không tới hai tiếng đồng hồ, mà đã hoàn thành tất cả chương trình hội nghị.
Hội nghị vừa kết thúc thì khuôn mặt của Lam Nghiệp trở nên tái mét mà rời khỏi phòng họp.
Lúc bước ra ngoài, lão mạnh tay đập cửa, cánh cửa vang lên tiếng vang lớn, giống như lộ rõ tâm trạng lúc đó của Lam Nghiệp là vô cùng buồn bực.
Hàn Đông và Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc thành phố Trương Bân Nam song song đi ra ngoài, hai người vừa đi vừa nói chuyện về những thứ có liên quan đến việc xây dựng nông thôn. Trương Bân Nam cũng khá hiểu việc sắp xếp và các biện pháp nông nghiệp nông thôn của Hàn Đông, hơn nữa còn ủng hộ mạnh mẽ.
- Điều mà nông thôn thiếu nhất lúc này chính là đầu tư vốn và đầu tư trí lực, trong hai điều này thì đầu tư trí lực quan trọng hơn, chỉ có mở mang tư tưởng, có phương hướng đúng đắn, vậy thì việc giải quyết vấn đề về vốn xem ra cũng dễ dàng hơn nhiều, ngược lại nếu chỉ đầu tư về vốn nhưng lại không có người thích hợp đi ứng dụng, vậy thì mọi người vẫn làm bừa như trước, không đạt được hiệu quả gì cả.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- Đúng vậy, tôi cũng nghĩ thế, cho nên tôi muốn tiến lên một bước tăng cường kế hoạch sinh viên đại học đảm nhận chức vụ ở nông thông, việc này có thể nói là nhất cử lưỡng tiện, một mặt đối với sinh viên đại học mà nói thì đó là cơ hội rèn luyện và bồi dưỡng rất tốt, mặt khác, những sinh viên được giáo dục cao cấp, có kiến thức uyên thâm, lối suy nghĩ tích cực linh hoạt, có lẽ họ có thể đem lại sinh khí mới mẻ cho vùng nông thôn rộng lớn này, tất nhiên rồi, chỉ có như vậy vẫn chưa đủ, Thành ủy phải nhận thức được tầm quan trọng của các vấn đề nông thôn, hết sức chú ý việc này.
Trương Bân Nam nói;
- Có lẽ về mặt này, trước kia chúng ta vẫn làm chưa đủ, cho nên sau này phải cải tiến hơn nữa, Chủ tịch thành phố Hàn là người làm kinh tế giỏi, tôi tin rằng Chủ tịch nhất định có thể dẫn dắt mọi người, làm tốt công tác nông nghiệp nông thôn, tạo ra một nông thôn mới.
Hàn Đông mỉm cười, nói:
- Việc xây dựng nông thôn mới bây giờ vẫn chỉ là thí điểm, còn nhiều thứ cần phải tìm tòi hơn.
Trương Bân Nam nói:
- Chỉ cần chúng ta bắt đầu tìm kiếm, nỗ lực, thì cũng có một ngày sẽ tìm được hình thức phát triển thích hợp.
Hai người đang trò chuyện với nhau thì điện thoại của Hàn Đông bỗng reo lên, lấy ra xem, là điện thoại của Lữ Nhạc.
- Ngại quá, thưa Chủ tịch Trương, tôi đi nghe điện thoại.
Hàn Đông cười, nói với Trương Bân Nam.
- Chủ tịch Hàn làm việc đi, tôi sẽ không quấy rầy anh.
Trương Bân Nam liền cáo từ.
Hàn Đông vừa đi vừa nghe điện thoại.
- Hàn Đông à, anh đang bận sao?
Lữ Nhạc dịu dàng nói, trong giọng nói ngập tràn niềm vui.
Tâm trạng của Hàn Đông cũng rất tốt, bèn nói:
- Anh vừa mới họp xong, đang trở về văn phòng.
- Ồ, các anh họp cũng không ít lần.
Lữ Nhạc cảm thán, rồi nói tiếp:
- Em đã chuẩn bị xong rồi, tuần sau sẽ đến Ninh Hải, tới lúc đó Tiểu Vũ sẽ đi với em, sau này cả nhà chúng ta có thể đoàn tụ, anh nói xem sau này em sẽ làm việc ở đơn vị nào?
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 875: Đáng tiếc Nguồn: Mê Truyệ
Lữ Nhạc muốn dẫn con đến thành phố Ninh Hải, điều này làm cho Hàn Đông rất vui.
Dù sao thì cả nhà thường xuyên sống ở hai nơi như vậy cũng không tốt, huống hồ Hàn Đông là cha, cũng hi vọng có thể nhìn thấy con cái lớn lên bên cạnh mình, đó chính là mong muốn của bất cứ một người cha nào.
- Em muốn đi đến đơn vị nào thì em cứ chọn, chỉ cần em thích là được.
Hàn Đông cười, nói.
Trên thực tế, Lữ Nhạc là Đại đội trưởng của Đại đội chiến lược thông tin Ban 2 Bộ Tổng tham mưu, thời gian làm việc của cô ấy rất linh hoạt. Đây cũng chính là một đặc điểm của người làm công tác kỹ thuật tin tức, huống hồ với thân phận của Lữ Nhạc, cho dù cô giữ một chức phận nhưng cả ngày không đi làm, cũng chẳng có ai nói cô cả. Cha của Lữ Nhạc - Lữ Quốc Trung là Phó Chủ tịch Quân ủy, chủ trì công việc thường ngày của Quân ủy, cho nên dù làm ở bộ phận nào thì Lữ Nhạc đều có thể tùy ý.
- Ừ, đến lúc đó hãy nói về công việc của em, chờ em tới đó rồi sẽ đi mua một căn nhà.
Lữ Nhạc bắt đầu khao khát cuộc sống sau khi đến Ninh Hải,
- Phải trang trí cho ấm áp một chút, chờ em chuẩn bị xong hết rồi mới đi làm.
Hàn Đông cười cười, có lẽ người phụ nữ một khi trở thành mẹ thì sẽ coi trọng cảm giác của gia đình hơn.
Trở về văn phòng, Hàn Đông và Lữ Nhạc nói chuyện một hồi rồi mới cúp máy.
Ngồi được một lúc, Vương Lập Bình bước vào nói rằng Tống Kiến Quốc đã đến.
- Mời Phó chủ tịch thành phố Tống vào.
Hàn Đông nói, lập tức đứng đón ở cửa.
Ngoài cửa, Tống Kiến Quốc nở nụ cười khi thấy Hàn Đông ra cửa đón mình, càng cười tươi hơn, bước nhanh về phía trước, không đợi Hàn Đông bước ra ngoài cửa đón, sau đó bắt tay với Hàn Đông.
- Chủ tịch thành phố...
Tống Kiến Quốc bắt tay Hàn Đông, không mạnh cũng không yếu.
- Mời Phó chủ tịch Kiến Quốc vào trong.
Hàn Đông cười, nói.
Hắn cảm giác được cùng với việc Lam Nghiệp bị bẽ mặt trên Hội nghị thường vụ, tâm trạng của Tống Kiến Quốc dường như cũng có chút thay đổi. Như vậy sẽ giúp ích rất nhiều cho việc củng cố quan hệ hợp tác của hai bên.
- Thưa Chủ tịch, Hội nghị thường vụ hôm nay rất thành công.
Sau khi ngồi xuống, Tống Kiến Quốc có chút cảm thán.
Hội nghị thường vụ lần này, Tống Kiến Quốc đã sắp xếp mấy người của ông ta ngồi vào các vị trí quan trọng, tâm trạng rất vui, thậm chí trước kia khi cùng làm việc với Trương Hồng Quang, ông ta cũng chưa bao giờ có được nhiều ưu thế như vậy.
Đương nhiên Tống Kiến Quốc cũng hiểu được lần này bản thân sở dĩ có được nhiều ưu thế như vậy chủ yếu do Hàn Đông muốn củng cố tâm trạng của mình, mới có thể nhường lại không ít những lợi ích, tuy nhiên dù thế nào đi chăng nữa thì lợi ích là thứ có thật, tâm tình của ông ta sao có thể không tốt. Huống hồ, ông ta đã chọn hợp tác với Hàn Đông, đó cũng là chuyện không còn cách nào khác, dù sao phân tích thế nào thì hợp tác với Hàn Đông sẽ tốt hơn nhiều so với hợp tác cùng Lam Nghiệp.
Ông ta cũng tin Hàn Đông hiểu được điểm này, cho nên nếu Hàn Đông không cho ông ta nhiều lợi ích như vậy thì ông ta cũng không cần suy nghĩ nhiều. Còn hiện tại thái độ của ông ta đối với sự rộng lượng của Hàn Đông đã có những bước chuyển biến mới.
- Quả nhiên Hàn Đông là người làm chuyện lớn, sẽ không tính toán chi li một số chuyện nhỏ nhặt, cầm lên được thì sẽ đặt xuống được, vậy thì mới có thể khiến nhiều người nghe theo.
Tống Kiến Quốc thầm nghĩ.
Hàn Đông nói:
- Hội nghị thường vụ lần này, mọi người đều cảm thấy rất thoải mái, quả thật đã thể hiện được tinh thần và tác phong của lãnh đạo dân chủ, sau này phải tiếp tục duy trì, như vậy mới có thể thúc đẩy sự phát triển ở thành phố Ninh Hải.
Tống Kiến Quốc gật đầu, nói:
- Đúng đó, tôi tin dưới sự cố gắng của mọi người, thành phố Ninh Hải nhất định sẽ không ngừng phát triển.
Ông ta dừng lại một chút, rồi chuyển qua việc khác, nói:
- Thưa Chủ tịch Hàn, nhân sự được đề cập đến trong Hội nghị thường vụ lần này có người của Đảng ủy, cũng có người của bên chính phủ, có cán bộ cấp Phó giám đốc sở, cấp Cục trưởng, cán bộ cấp Cục phó. Cán bộ cấp Phó giám đốc sở vẫn phải trải qua phúc đáp của Tỉnh ủy mới có thể chính thức bổ nhiệm, những cán bộ khác, người của Đảng ủy có thể chờ thành phố làm đủ trình tự là được, còn cán bộ của bên chính phủ vẫn phải trải qua sự bổ nhiệm, miễn nhiệm của Hội nghị thường vụ của Hội đồng nhân dân, mới có thể thực hiện được, cho nên trong thời gian này chúng ta sẽ rất bận rộn!
Hàn Đông cười, hắn hiểu ý của Tống Kiến Quốc, là lo lắng bị Hội đồng nhân dân phá rối, dù sao lần trước bên Hội đồng nhân dân xảy ra một vài chuyện.
Nhưng tình hình lần này không giống như vậy, Hội nghị thường vụ Thành ủy lần này thảo luận quyết định nhân sự nhiều như vậy, có thể nói đây là lần thay đổi nhân sự lớn nhất trong những năm gần đây, nếu phía Hội đồng nhân dân vẫn cản trở bên trong thì Hàn Đông cũng không phải dễ chọc vào.
Hơn nữa Hàn Đông tin cứ coi như Tạ Minh Huy muốn giúp đỡ Lam Nghiệp, thì cũng chỉ có thể làm chút chút chuyện nhỏ, không thể làm rõ ràng được.
Có một số việc chỉ lần một lần hai, nhưng không thể năm lần bảy lượt được.
Hàn Đông bình thản an ủi nỗi lo âu của Tống Kiến Quốc.
Tất nhiên hắn cũng hiểu rõ Tống Kiến Quốc như vậy thật ra cũng là thể hiện sự quan tâm, cũng muốn mượn cơ hội này để giao lưu.
Những ngày tiếp theo, Hàn Đông tự mình đi điều chỉnh ở các ban ngành, tìm các lãnh đạo, nhân viên ở các ban ngành để nói chuyện, tìm hiểu tình hình, giải quyết vấn đề, đồng thời cũng là thống nhất tư tưởng, nâng cao năng suất làm việc.
Bây giờ mọi người trên dưới thành phố Ninh Hải đều biết cục diện của Thành ủy, cũng đã biết Hàn Đông đã nắm trong tay Hội nghị thường vụ Thành ủy, cho nên rất nhiều người ban đầu tỏ thái độ khinh thường đối với vị Chủ tịch thành phố trẻ mang tên Hàn Đông này, hiện tại một chút cũng không dám sơ ý, đối diện với Hàn Đông phải hết sức cẩn thận, sợ sẽ làm cho Hàn Đông không vui.
11 giờ trưa thứ sáu, Hàn Đông lái xe đến sân bay Ninh Hải.
Đợi chừng mười phút, máy bay từ Yến Kinh đến Ninh Hải đã từ từ hạ cánh, rất nhanh sau đó nhìn thấy Lữ Nhạc bước ra, ôm Tiểu Vũ trong lòng, khuôn mặt thành tú, đi giữa đám đông khiến mọi người hết sức chú ý.
Phía sau Lữ Nhạc là hai cô gái có thân hình rắn rỏi, mỗi người kéo một va ly hành lý, tuy bọn họ mặc đồ bình thường nhưng vừa nhìn Hàn Đông đã biết hai người này là lính mà Lữ Nhạc thu nhận.
- Cha...
Hàn Vũ nhìn thấy Hàn Đông, âm thanh yếu ớt từ miệng phát ra.
Lòng Hàn Đông lập tức run lên, tràn đầy cảm giác ấm áp.
Bước nhanh về phía trước, một tay ôm lấy Tiểu Vũ, hôn một cái vào khuôn mặt mịn màng của cậu bé, đồng thời tay kia kéo Lữ Nhạc vào lòng.
Trên mặt hai cô gái đi theo Lữ Nhạc lộ ra nụ cười thản nhiên, nhìn đi chỗ khác.
- Chúng ta đi thôi nào.
Lữ Nhạc dịu dàng nói, khuôn mặt đỏ hồng, cô vẫn có chút chưa quen với việc thân mật với Hàn Đông trước nhiều người như vậy.
- Đi nào, chúng ta về nhà.
Hàn Đông cười nói, một tay ôm Tiểu Vũ, tay còn lại nắm lấy tay của Lữ Nhạc đi về phía chiếc xe.
- Thật là đẹp!
Lúc này cách chỗ đó không xa, một người đàn ông nhìn chằm chằm vào Lữ Nhạc đang nắm tay Hàn Đông bằng ánh mắt sáng quắc, y chính là Tạ thiếu gia của Tập đoàn Viễn Đại, giờ phút này y thèm chảy nhỏ dãi trong miệng, trong lòng thầm nghĩ:
- Đáng tiếc, nếu được một đêm với hàng như vậy, ha ha…
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 876: Lại đụng nữa rồi Nguồn: Mê Truyệ
Tạ Thiếu gia đến sân bay tiễn người. Đúng vào lúc rời đi, liếc mắt nhìn Lữ Nhạc, trong lòng lập tức nổi lên sự háo sắc. Là con một của Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Viễn Đại - Tạ Nguyên Bình, từ nhỏ Tạ Thiếu gia có thể nói là được sống trong sự chiều chuộng vô cùng. Những năm gần đây những người con gái xung quanh anh ta không ngừng thay đổi, từ những thiếu nữ chỉ mới mười mấy tuổi, cho đến những người phụ nữ hơn 30 tuổi, nhưng so với người con gái vừa mới nhìn thấy kia mà nói, tất cả đều mất đi nhan sắc.
“Không ngờ lại có loại thượng hạng như vậy.”
Tạ Thiếu gia thầm cảm thán trong lòng. Lúc này liền vào trong chiếc xe Ferrari của anh ta rồi đuổi theo chiếc xe Santana của Hàn Đông.
“Người lái chiếc xe Santana kia thì dùng chút thủ đoạn, không lo họ sẽ làm khó mình. Đến lúc đó thì mình có cơ hội rồi. Ha ha, dùng tiền, dùng quyền, dùng thế, cái gì cũng đều có thể đùa chết hắn. Sự quyến rũ của thiếu phụ, vẻ thuần khiết của thiếu nữ, không ngờ có thể thiên y vô phùng mà tụ hội lại ở trên một người. Người con gái như vậy, không ngờ mình có thể gặp được, nói gì thì cũng phải thử một chút.”
Lúc này, trong lòng Tạ Thiếu gia sớm đã quên đi tất cả những thứ khác, chỉ còn là dung nhan tuyêt mỹ của Lữ Nhạc xuất hiện trước mắt, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không biết vì nguyên nhân gì, y bị cha mình Tạ Nguyên Bình nghiêm quản một thời gian, bởi vậy không còn suồng sã như trước nữa. Lúc này nhìn thấy Lữ Nhạc, một cực phẩm như vậy, đương nhiên sẽ cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, đúng lúc lần này vì một người bạn ở Yến Kinh qua đây, khiến cho bố của y sẽ buông lỏng việc quản chế với y hơn rất nhiều. Đụng phải Lữ Nhạc, sự ham muốn trong lòng anh ta nhanh chóng dâng lên, hơn nữa vừa phát ra mà không thể kiềm chế lại, trong lòng giống như có mấy chục chú mèo đang quơ móng vuốt cào cấu vậy.
Từ từ đi theo chiếc xe Santana ở phía trước vào trong nội thành, trong lòng Tạ Thiếu gia quyết tâm, lần này phải tìm hiểu rõ chỗ dừng chân của hai người này trước tiên, sau đó sẽ từ từ nghĩ cách. Y tin rằng dựa vào thủ đoạn của bản thân, làm được chuyện này chắc chắn không có vấn đề gì.
Không lâu sau đã đến trước của nhà khách Ủy ban nhân dân thành phố, nhìn thấy chiếc xe Santana kia đi vào trong nhà khách, trong lòng Tạ Thiếu gia có chút kỳ quái, thầm nghĩ người này nếu đã lái xe hơi, vậy đương nhiên là người bản địa, sao lại dẫn theo cả cô bé kia đến nhà khách?
Đang do dự, điện thoại di động của y vang lên. Lấy ra xem, là cuộc điện thoại của cha y gọi đến.
“Đáng ghét...”
Tạ Thiết gia buồn bực than thở một câu. Tuy y làm xằng làm bậy ở bên ngoài, trong hội công tử bột ở thành phố Ninh Hải, danh tiếng không nhỏ, nhưng lại rất sợ cha mình, bởi vậy khi nhìn thấy số điện thoại của cha Tạ Nguyên Bình, đoán là cha có chuyện tìm mình, nên không thể theo dõi người phụ nữ kia nữa, trong lòng cảm thấy rất buồn.
Dừng xe lại, Tạ Thiếu gia nghe điện thoại:
- Ba, ba tìm con có việc gì không?
- Ở đâu vậy?
Tạ Nguyên Bình lạnh lùng nói:
- Mau chóng cùng cha quay về.
Tạ Thiếu gia ngẩng đầu lên nhìn một lúc, chiếc xe Santana phía trước đã chạy đi xa mất, trong lòng vẫn có chút chưa từ bỏ ý định, muốn nắm lấy cơ hội cuối cùng, nói:
- Ba, có chuyện gì không, con đang ở bên ngoài...
- Không có gì để nói cả, mau chóng quay về ngay.
Tạ Nguyên Bình nói xong, liền cúp điện thoại
Tạ Thiếu gia tức giận trong lòng, nhưng cũng không dám chống lại mệnh lệnh của cha mình, đành phải quay xe rời đi.
“Thôi đi, dù sao chỗ ở đại khái đã biết được rồi, anh ta lái xe đến chỗ này, hoặc là sống ở gần đây, hoặc rõ ràng là sống ở bên trong nhà khách. Tất cả những chuyện này đều dễ xử lý, đến lúc đó mình có thời gian đi dạo một vòng, chắc chắn có thể tìm được.”
Mặc dù nói Tạ Thiếu gia làm chuyện chính sự chẳng ra sao, nhưng bàn về cách tán gái thì lại vô cùng lành nghề.
Khi lái xe về đến nhà, cha Tạ Nguyên Bình sớm đã đợi y, nói:
- Tạ Kiên, con mau chóng sửa soạn một chút, đợi lát nữa cùng ba đi ăn cơm.
- Lại ăn cơm ạ?
Tạ Kiên buồn bực nói. Cùng với cha đi ăn cơm, chắc chắn là vì xã giao. Những người cần gặp hoặc là quan chức chính phủ, hoặc là thương nhân, nhưng bất luận là ai, về cơ bản bản thân đều chỉ có thể làm hậu bối, ngồi cùng một cách vô vị, còn phải giả vờ là người có văn hóa, cẩn thận trả lời câu hỏi của đối phương, một chút hứng thú đều không có.
Nhưng sự sắp xếp của cha, Tạ Kiên cũng không dám không nghe, đành phải bất đắc dĩ đi thay quần áo, sau đó lề mà lề mề đi ra.
- Con lấy lại tinh thần giúp ba. Tối nay cùng ăn cơm với Phó bí thư Thành ủy Vương, con trai của ông ta cũng cùng đi. Con phải thể hiện cho tốt một chút.
Tạ Nguyên Bình trịnh trọng nói.
- Con biết rồi, không phải là đặt quan hệ tốt với con của người tên Vương kia sao?
Tạ Kiên cảm thấy nhiệm vụ này rất đơn giản, con trai của Vương Vĩnh Ninh nghe nói đi học ở nước ngoài, bây giờ đã về nước, đến lúc đó mình dẫn anh ta dạo xung quanh thành phố Ninh Hải cho vui vẻ, để anh ta hưởng thụ một chút về vẻ đẹp của thành phố Ninh Hải, không phải lập tức sẽ trở thành bạn bè thân thiết sao.
Tạ Nguyên Bình nhíu mày nói:
- Bỏ ngay cái hành động cà lơ phất phơ của con đi. Lần này Vương Hiệu Hữu học xong rồi về đây, là để chuẩn bị xây dựng sự nghiệp ở thành phố Ninh Hải. Nghe nói ngành mà anh ta học ở nước ngoài là quản lý công thương, thông qua việc làm thêm để kiếm được chút tiền, chuẩn bị về để mở công ty, con phải kết giao cho tốt với anh ta đấy.
- Ba, Vương Vĩnh Ninh cũng chỉ là một Phó bí thư mà thôi, không đáng để làm như vậy đâu.
Tạ Kiên không hiểu nói. Tập đoàn Viễn Đại làm ăn lớn như vậy, mạng lưới quan hệ không phải là ít. Trong tỉnh có không ít người che đỡ, ngay cả Lam Nghiệp cũng đã nhận không ít lợi ích từ tập đoàn Viễn Đại, căn bản không cần phải quá khách khí với Phó bí thư Vương Vĩnh Ninh này.
- Con thì biết cái gì. Sau lưng Vương Vĩnh Ninh còn quan hệ trực tiếp với cấp trên. Con cho rằng ông ta chỉ là một phó chức bình thường. Bây giờ ông ta đã là cấp giám đốc sở, hơn nữa cấp bậc này làm đã rất lâu rồi, không chừng chẳng bao lâu nữa sẽ được đề bạt lên cấp Thứ trưởng, vì tiền đồ của Viễn Đại sau này, bây giờ phải làm chút đầu tư, đó là một vốn bốn lời.
- Ồ, vậy lời đồn kia là sự thật sao, Vương Vĩnh Ninh thật sự dựa vào Tô Gia?
Tạ Thiếu kinh ngạc hỏi.
Tạ Nguyên Bình trừng mắt nhìn y, nói:
- Không được hỏi nhiều như vậy, làm tốt chuyện đi là được rồi.
- Con biết rồi.
Tạ Kiên nói, trong lòng quyết định, nếu đã như vậy, thì phải đối phó thật tốt với con trai của Vương Vĩnh Ninh - Vương Hiệu Hữu. “Còn về vụ kia, đợi khi mình có thời gian, rồi từ từ đi tìm sau vậy. Cô ta chắc sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của mình đâu.”
Cùng với cha đi ra cửa, ngồi vào chiếc Mercedes Benz của cha, không lâu sau liền đế khách sạn thành phố Ninh Hải. Nơi mà lần này Tạ Nguyên Bình mời cha con Vương Vĩnh Ninh đến ăn cơm chính là ở trong phòng vip của khách sạn Ninh Hải.
Tạ Kiên vừa nghĩ làm sao để lôi kéo Vương Hiệu Hữu, vừa nghĩ đến cực phẩm vừa đụng phải, bộ dạng có chút mất hồn mất vía. Điều này khiến cho Tạ Nguyên Bình nhìn ở trong mắt, trong lòng bất đắc dĩ thở dài.
Đúng lúc này, khuôn mặt của Tạ Kiên đột nhiên lộ vẻ mừng rỡ, ánh mặt đó chỉ nhìn chằm chằm vào phía trước, miệng hơi mở ra, mơ hồ có nước miếng chảy xuống.
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 877: Nhà ở Nguồn: Mê Truyệ
- Nhìn gì mà nhìn
Tạ Nguyên Bình tức giận vỗ vào sau đầu Tạ Kiên một cái.
Vừa nãy ông nhìn theo ánh mắt của Tạ Kiên, liền nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp vô cùng ở phía trước, cho dù với tuổi tác và sự lịch lãm của ông, trong lòng cũng không kìm được giật mình, cũng khó trách đứa con trai Tạ Kiên lại có bộ dạng như vậy. Tạ Nguyên Bình đương nhiên hiểu rõ con trai mình, biết tên tiểu tử này vừa nhìn thấy gái đẹp liền đi không nổi nữa rồi. Chỉ là nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì có cũng sẽ có ngày xảy ra chuyện, cứ nghĩ đến lại khiến ông cảm thấy đau đầu.
Sau đầu Tạ Kiên bị vỗ một cái, lúc này mới tỉnh lại, bất đắc dĩ nhìn cha một cái, cuối đầu xuống đi theo cha bước vào cửa thang máy phía trước. Song đầu của y hơi nghiêng một chút, đôi mắt cũng cố gắng nhìn chéo sang, ánh mắt nhìn hết cỡ về phía bóng dáng của Lữ Nhạc, dường như anh ta là một miếng sắt vụn, còn Lữ Nhạc là một cục nam châm tràn đầy sức hút mạnh mẽ, có sức hút không thể kháng cự đối với y, giống như cả trái tim không thể tự chủ mà bay về phía đó.
“Nơi này cách nhà khách Ủy ban nhân dân thành phố không xa. Chắc chắn họ sống ở gần đây, như vậy dễ xử lý rồi. Đến lúc đó muốn tìm họ cũng không phải là chuyện khó.”
Tạ Kiên vui mừng nghĩ thầm. Chỉ cần có thể tìm được chỗ ở của họ, vậy thì dựa vào thủ đoạn của mình, nhất định có thể đem cô ấy đến tay mình
Lữ Nhạc mới đến thành phố Ninh Hải, Hàn Đông liền dẫn cô đến khách sạn Ninh Hải ăn cơm, cũng coi như là đón tiếp.
Hàn Đông một tay ôm Hàn Vũ, một tay nắm lấy Lữ Nhạc, đến tầng ba nhà ăn, tìm một vị trí gần cửa sổ rồi ngồi xuống. Từ chỗ họ ngồi, có thể quan sát được khung cảnh ở bên ngoài.
Màn đêm buông xuống, đèn đường ở hai bên đường sáng lên. Những cửa hàng, khách sạn, quán trà, biển quảng cáo của khách sạn cũng lần lượt sáng dần lên. Cả thành phố dần bước vào màn đên rực rỡ sắc màu.
Đối với cư dân thành phố mà nói, ban ngày là lúc làm việc, dốc sức làm, chỉ đến ban đêm mới có thể thư giản một chút, buổi tối mới là lúc tự do của họ.
Hàn Đông cười nói:
- Đúng vậy, cơ sở thành phố của thành phố Hải Ninh khá tốt. Dù sao chỗ phía Đông, lại là thành phố cấp phó tỉnh, so với rất nhiều thành phố ở nước ta phát triển tốt hơn rất nhiều. Đó cũng là chuyện rất bình thường, song sự phát triển của một thành phố, ngoại trừ việc xây dựng thành phố ra, điều quan trọng hơn là, cuộc sống của người dân ở đây thế nào, không thể chỉ nhìn qua sự phồn hoa ở bên ngoài...
Lữ Nhạc hạ giọng nói:
- Từ từ sẽ đến, một thành phố muốn phát triển tốt, cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, hay là sự nỗ lực của một người mà có thể hoàn thành được.
Hàn Đông cười cười nói:
- Đúng vậy, chuyện này chỉ có thể làm từng bước một, không thể gấp được.
Hiện tại Hàn Đông đã nắm vững được tình hình của thành phố Ninh Hải. Tiếp theo đó, về cơ bản có thể dựa vào kế hoạch của bản thân, bắt đầu thúc đẩy sự phát triển toàn diện của thành phố Ninh Hải. Từ cơ sở kinh tế đến kiến trúc thượng tầng, từ đội ngũ sơ sở đến xây dựng chế độ. Hàn Đông chuẩn bị tiến hành sửa đổi toàn diện thành phố Ninh Hải.
Thành phố Ninh Hai là thành phố cấp phó tỉnh, đối với những thành phố tương đương khác mà nói, có được quyền tự chủ rất lớn, điều này cũng là để Hàn Đông dùng năng lực của mình để đặt nền móng.
- Yaaaa...
Hàn Vũ ở trong lòng Hàn Đông lúc này lại không vui, liền vung vẩy, đôi tay nhỏ mũm mĩm, cố gắng ngẩng đầu lên nhìn mặt của Hàn Đông, khóe miệng còn dính nước miếng lóng lánh.
Hàn Vũ vốn rất ngoan ngoãn trong lòng của Hàn Đông, đặt đầu của nó dựa vào ngực của Hàn Đông, bộ dạng ngủ gà ngủ gật, đoán là vì Hàn Đông và Lữ Nhạc đang nói chuyện ở đó, nhất thời không để ý đến nó, nên nó liền không vui.
Chẳng qua thằng nhóc này còn quá nhỏ, cho dù có ý kiến, cũng không thể biểu đạt một cách bình thường, đành phải vung tay cùng với phát ra âm thanh yya ya để thể hiện sự kháng nghị.
- Ha ha, tiểu bảo bối không vui rồi.
Hàn Đông cười nói, cúi đầu xuống hôn vào trán Hàn Vũ một cái, Hàn Vũ lập tức im lặng, đôi mắt đảo vài lần, hai bàn tay mũm mĩm nắm lấy một tay của Hàn Đông, dùng lực nắm lấy ngón tay cái, giãy dụy cái mông nhỏ xíu, điều chỉnh lại tư thế một chút, ót dựa vào ngực của Hàn Đông, một vẻ mặt hạnh phúc.
Hàn Đông cúi đầu nhìn dáng vẻ của Hàn Vũ, trong lòng cảm thấy ấm áp, đồng thời cũng có chút xúc động. Hàn Vũ tuy nhỏ nhưng cũng biết bản thân không ở bên cạnh nó, vì vậy bây giờ vừa nhìn thấy mình, liền bám lấy mình như vậy, xem ra sau này phải chú ý một chút, không thể để lại trong lòng Hàn Vũ một ảnh hưởng không tốt nào.
Lữ Nhạc nhìn Hàn Đông đùa Hàn Vũ, vẻ mặt nở nụ cười tràn đầy hạnh phúc, âm thầm nhìn hai cha con đang cười ha ha ở đó, trong lòng tràn đầy ánh sáng, vui vẻ.
Không lâu sau, nhân viên phục vụ đem đồ ăn lên. Hàn Đông ôm Hàn Vũ, cho bé ăn chút cháo loãng, Hàn Vũ vui vẻ đến hoa chân múa tay, khiến cho Hàn Đông lo sẽ khiến cậu bị sặc.
Ăn cơm xong, Hàn Đông ôm Hàn Vũ, cả ba người dọc theo con phố quay về Tùng Viên. Ở đây cách Tùng Viên không phải rất xa, lúc trước khi ra khỏi cửa, Hàn Đông vốn muốn lái xe đến, song Lữ Nhạc lại nói đúng lúc có thể nhìn thành phố Ninh Hải, bởi vậy không lái xe nữa, mà chuyển sang đi bộ.
Hai nữ binh mà Lữ Nhạc mang đến thì ở trong Tùng Viên. Hai người họ đi theo Lữ Nhạc đến đây lần này, cũng không lập tức trở về Yến Kinh, mà là chuẩn bị vào quân khu thành phố Ninh Hải, ở thành phố Ninh Hải phụ trách xây dựng thông tin hóa, đây cũng tương tương một tổ ba người. Đương nhiên rồi, đội trưởng đại đội đội thông tin Ban 2 – Bộ tổng tham mưu có thể có được đãi ngỗ như vậy, chỉ sợ cũng sẽ chỉ có Lữ Nhạc này thôi.
Buổi tối, mẹ của Lữ Nhạc Chu Huệ Dung gọi điện đến, chủ yếu là dặn dò Hàn Đông và Lữ Nhạc, nhất định phải chăm sóc tốt Hàn Vũ, đối với đứa cháu ngoại này, Chu Huệ Dung hết mực thương yêu, nếu không phải suy nghĩ đến việc Hàn Vũ không thể ở được bên cạnh cha thường xuyên, Chu Huệ Dung cũng sẽ không dễ dàng đồng ý cho Lữ Nhạc mang Hàn Vũ đi Ninh Hải.
Mẹ của Hàn Đông Dư Ngọc Trân cũng đặc biệt gọi điện thoại đến, muốn Hàn Đông chăm sóc tốt cho Lữ Nhạc và Hàn Vũ.
Hàn Đông có thể cảm nhận được nỗi lòng của hai vị trưởng bối, đương nhiên là sẽ chăm sóc thật tốt hai mẹ con Lữ Nhạc và Hàn Vũ.
Ngày hôm sau, Lữ Nhạc chủ yếu ở nhà nghỉ ngơi, dựa vào kế hoạch của cô, chuẩn bị nghỉ ngơi một tuần trước, trong một tuần này định ra công việc, đồng thời nếu có được nơi ở thích hợp thì phải mua một căn. Dù sao sống ở trong nhà khách, một chút cảm giác là nhà cũng không có, Hàn Đông đương nhiên dựa theo suy nghĩ của Lữ Nhạc, chỉ cần cô vui là được rồi.
Lúc trưa quay về Tùng Viên ăn cơm, Lữ Nhạc lấy ra một tờ báo vui mừng nói với Hàn Đông:
- Anh nhìn xem căn nhà này thế nào, chiều nay em chuẩn bị được chứ?
- Ốc đảo Venice... biệt thự Nam Hồ...
Hàn Đông vừa nhìn, không khỏi nhảy dựng trong lòng. Căn phòng ở mục quảng cáo, không chỉ là biệt thự của Nam Hồ, hơn nữa không ngờ còn kế bên căn mà mình và Kiều San San mua.
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 878: Thổ phỉ Nguồn: Mê Truyệ
- Chà, biệt thự Nam Hồ quả là đẹp, nhưng giá tiền không rẻ chút nào.
Hàn Đông vui vẻ nói, trong lòng dấy lên nỗi lo lắng. Ngôi nhà mình mua tặng Kiều San San cũng ở khu này, nếu Lữ Nhạc cũng mua nhà ở đây, xem ra sẽ nảy sinh chuyện gì đó. Phải nói qua cho San San biết, tránh sau này quan hệ hai người có rắc rối.
Lữ Nhạc cười ha hả:
- Đắt một chút cũng không sao, chỉ cần sống thoải mái là được. Ngày mai em sẽ đưa hai cô Hà Phi tới.
Cho dù Lữ Nhạc muốn đưa hai người họ vào quân khu Ninh Hải, nhưng thực tế hai cô gái đó vẫn có quyền tự do đi lại. Chẳng qua trực thuộc chi nhánh của Lữ Nhạc, nên Lữ Nhạc có bất kỳ việc tư gì, họ phải gác công việc dang dở để giúp cấp trên của mình đã.
Về mặt này, cũng có chút vượt giới hạn. Nhưng ai bảo Phó Chủ tịch quân ủy đích thân gọi điện đến ban số 2 Bộ tổng tham mưu quan tâm chứ. Vì vậy lãnh đạo Ban 2 tự nhiên biết phải sắp xếp thỏa đáng, đặt thêm một phòng làm việc chuyên môn. Quả là việc có tiền cũng không thể mua nổi rồi.
Chiều hôm sau, Lữ Nhạc cùng hai cô gái đến xem nhà.
Hàn Đông duyệt hồ sơ trong phòng, nhìn đồng hồ đã quá 9 giờ, quyết định đến quận Tân Giang xem thử. Thời gian này Tân Giang đang triển khai công tác thí điểm khoanh vùng nông thôn mới, hắn cũng muốn đi thực tế một lần.
Tân Giang nằm ở phía bắc của quận Thự Quang, dân số đông đúc, người làm nông chủ yếu tập trung tại phía Bắc và quận Hải Uy. Xét về mặt tổng thể được liệt vào khu kinh tế của Ninh Hải.
6 quận, 3 xã, 2 huyện của Ninh Hải, trong đó có Thự Quang, Tân giang, Đông Giang là vùng trung tâm kinh tế phát triển. Và Tân Giang là khu có kinh tế tài chính mạnh nhất. Đây cũng là lý do Hàn Đông chọn đây làm khu thí điểm. Đương nhiên, ngoài ra còn một nguyên nhân, chính là hắn cho rằng Chủ Tịch Tân Giang Lý Quốc Sinh là người nhiệt tình, có tư tưởng cán bộ. Đem chuyện này giao cho anh ta, hắn mới có thể yên tâm.
Hàn Đông bảo Vương Lập Bình gọi xuống văn phòng, điều một chiếc Jetta. Sau đó hai người cùng đi xuống, tài xế Lưu Thiết Quân đợi sẵn, lái xe về hướng quận Tân Giang.
Từ Thự Quang đến Tân Giang đường xá thông suốt, đi xe chỉ cần hai mươi phút là tới. Nhưng vì xe hôm nay có chút vấn đề nên tài xế lái hơi chậm. Với cương vị là một lái xe, tài xế Lưu đã làm tròn bổn phận, chính là lái xe cẩn thận, đảm bảo an tòan cho các vị lãnh đạo.
Chiếc Jetta đi ung dung trên con đường rộng thênh thang. Thỉnh thoảng bên cạnh lại có xe nhanh chóng vượt qua.
Nửa tiếng sau, Hàn Đông đã đến Tân Giang. Xe đi thêm hai mươi phút nữa về hướng Bắc là trấn Miếu Câu.
Nơi đây chính là nơi Lý Quốc Sinh dùng làm khu thí điểm nông nghiệp.
Trước đây, Lý Quốc Sinh đã từng nhiều lần báo cáo công tác chuẩn bị thí điểm. Vì thế, Hàn Đông cơ bản hiểu rõ tình hình của thị trấn này.
Trấn Miếu Câu tổng cộng có 11 thôn, 1 hội đồng dân cư, với hơn 42 nghìn nguời. Trong đó dân làm nông có 39 nghìn người. Diện tích gieo trồng của tòan trấn đạt hơn 40 nghìn mẫu, đất rừng 190 nghìn mẫu. Điều kiện tự nhiên ở đây khá thấp, mức độ kinh tế vẫn chưa được ổn, cơ cấu bình quân thu nhập đầu người của trấn gần như xếp sau cùng. Lấy nơi đây làm nơi thí điểm, có thể dựa vào sự thay đổi ở đây để hiểu rõ việc kiến thiết nông thôn đạt hiệu quả như thế nào.
Con đường từ trấn đi ra bằng phẳng, xuyên suốt.
Đường ở trấn được bố trí hai bên dọc đường quốc lộ. Nhà ở khá cũ kỹ, vẫn còn một vài nơi lợp ngói.
Hàn Đông và Vương Lập Bình đi trên đường, đôi khi nhìn thấy một vài biểu ngữ tuyên truyền về kiến thiết nông thôn mới.
Không lâu sau, tới cửa Ủy ban, thấy một tấm bảng lớn, nội dung chủ yếu là mục tiêu kiến thiết, tổng thể quy hoạch và bố trí.
“Xem ra Lý Quốc Sinh chuẩn bị khá tốt đấy chứ”
Hàn Đông nghĩ thầm. Phải công khai công tác của Chính quyền trước đã, đây cũng có thể phát huy tác dụng giám sát, đốc thúc nhân dân.
Hàn Đông không bước vào Ủy ban, đóan chừng vào trong cũng không xem được gì nên nhờ tài xế Lưu lái xe đi trực tiếp xem xét tình hình ở các vùng lân cận.
Kiến thiết nông thôn mới, ngoại trừ vai trò chủ đạo của Chính phủ, việc các tầng lớp nhân dân tham gia nhiệt tình cũng là vấn đề rất quan trọng.
Theo Hàn Đông nghĩ, kiến thiết nông thôn mới ngoài vấn đề phải giải quyết tình hình kinh tế, còn phải tổ chức tốt về mặt căn bản của nông thôn hiện nay. Lại nói, công tác tổ chức cơ bản nông thôn vẫn còn chưa tốt, cái gọi là cán bộ, chưa thể hiện được thành tích đáng tầm. Nhiều người vẫn còn kiêm nhiệm những công tác khác, tâm trí ắt không mấy quan tâm làm thế nào để phát triển kinh tế địa phương.
Xe mới chạy ra đầu thị trấn, phía trước có một đám người chen lấn tắc đường, Lưu Thiết Quân đành phải chạy chậm lại.
- Phía trước hình như có đánh nhau
Vương Lập Bình ngồi ở ghế phụ quay đầu lại nói.
Hàn Đông gật đầu, không nói gì. Dù sao xuống cơ sở, mọi tình huống gì cũng có thể phát sinh, dân tình tranh cãi dẫn đến ẩu đả cũng thường thấy. Ở cấp bậc của Hàn Đông, không thể đem sức lực quản lý những việc bề nổi như vậy. Đương nhiên rồi. Nếu một nơi hay xảy ra tranh chấp đánh nhau, trị an không tốt, cũng có thể chứng minh cơ quan hành chính công tác như thế nào.
- Đi tìm Chủ tịch thị trấn đi…
- Đi…
Phía trước ầm ĩ một vùng. Hàn Đông nhìn qua, đa số đều là dân chúng bình thường, qua cách ăn mặc đều là nông dân, cũng không biết nguyên cớ gì mà ai cũng tức giận.
- Lập Bình đi xuống xem sao
Hàn Đông nói.
- Vâng
Vương Lập Bình nói xong liền mở cửa xe bước xuống, đến gần một chú, nói chuyện một hồi.
Hàn Đông rút thuốc, hút một hơi, khẽ cau mày.
Có lẽ sự tình không chỉ là tranh cãi đơn giản giữa một đám đông.
Hàn Đông bất giác thở dài, thầm nghĩ công tác cơ sở đúng là cần phải tăng cường.
Bất chợt phía trước có tếng huyên náo, thậm chí có người kêu gào.
Hàn Đông ngẩng lên, không khỏi ngây người.
Trong đám người, mười tên đầu gấu trong tay cầm gậy gộc, đang đánh tới tấp vào dân, một phụ nữ bị đánh tới nỗi trên mặt đẫm máu tươi. Bên cạnh có một đứa bé gái muốn đỡ cô, bị một tên đạp một cái ngã sóng xoài.
Hàn Đông lập tức phẫn nộ. Mấy tên kia đúng là hạng thổ phỉ. Đây còn thiên hạ của đảng sao?