Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 91: Quay lại gặp nạn
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Vậy hắn rốt cuộc là ai? Đến cùng là thân phận gì?
Mọi người đều bắt đầu suy đoán, mà lần này, lại là sợ hãi thân phận của Trần Thanh Đế, vậy mà không có bất cứ người nào mở miệng nghị luận. Đều là hai mặt nhìn nhau, đều từ ánh mắt của đối phương thấy được đáp án không biết.
Không biết nhân vật như thế.
- Còn đứng đấy làm gì? Ngươi không phải cần tiền gấp ư, tranh thủ thời gian đi đi.
Nhìn thấy mỹ nữ giúp việc còn không đi, Trần Thanh Đế thản nhiên nói:
- Ngươi yên tâm, đđến Trung Y Học Viện gặp được Viên Cầu, hắn nhất định sẽ cho ngươi tiền, mà ta cũng không cần ngươi làm nữ nhân của ta, đi thôi.
- Ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi.
Mỹ nữ giúp việc Hoàng Dĩnh, trên mặt tràn đầy thần sắc kiên định, vô cùng cảm kích nhìn Trần Thanh Đế, lần nữa lặp lại nói:
- Ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi.
Nói xong, Hoàng Dĩnh không hề dừng lại, quay người bước nhanh ra bên ngoài, hai đấm nắm chặt, nước mắt không ngừng chảy xuống:
- Mẹ, con gái rất nhanh sẽ có tiền trị bệnh cho mẹ rồi, rất nhanh, rất nhanh, mẹ nhất định phải chịu đựng.
Hoàng Dĩnh đi tới nơi này làm việc, cũng là bị buộc bất đắc dĩ, nàng cần gấp một khoản tiền chữa bệnh cho mẹ. Bất quá, nàng cũng có được kiên trì của mình, bằng không thì cũng sẽ không sống mệt mỏi như vậy.
Tùy tiện để cho một kẻ có tiền nào đó bao dưỡng, thì đâu cần khổ cực như vậy?
Nhưng mà, Hoàng Dĩnh một mực không có làm như vậy.
Thẳng cho tới hôm nay, Hoàng Dĩnh thật sự là không kiên trì nổi, bởi vì, mẹ của nàng đang nằm tại bệnh viện, cần gấp 50 vạn để giải phẫu.
50 vạn, đối với những người như Trần Thanh Đế mà nói, căn bản là không coi vào đâu, ngay cả một chai rượu ngon cũng mua không được. Nhưng mà, đối với Hoàng Dĩnh từ nông thôn đi ra phấn đấu mà nói, cái kia chính là một khoản tiền lớn.
Một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán, 50 vạn, đủ có thể khiến một thiếu nữ đàng hoàng bán thân, bán thịt, bán cả danh dự.
Hoàng Dĩnh sở dĩ ở thời điểm này, làm ra quyết định như vậy, trừ mình cần gấp tiền ra, còn có nữa là, Trần Thanh Đế cứu được nàng. Hơn nữa, xem bộ dáng, Trần Thanh Đế làm người cũng không tệ lắm, cùng thiếu gia ăn chơi khác bất đồng.
Cho nên, Hoàng Dĩnh mới ở dưới tình huống rơi vào đường cùng, lựa chọn làm nữ nhân của Trần Thanh Đế, để có tiền cứu mẹ.
Hiện tại Trần Thanh Đế đáp ứng trả thù lao, lại trực tiếp cho một trăm vạn không nói, còn bảo Hoàng Dĩnh không cần làm nữ nhân của Trần đại thiếu, Hoàng Dĩnh càng thêm khẳng định, mình không có nhìn lầm người.
Về phần tiền.
Hoàng Dĩnh nhất định phải trả, đây là điều tất yếu. Tuy một trăm vạn kia đối với Trần Thanh Đế mà nói không coi vào đâu, nhưng Hoàng Dĩnh sẽ không lấy không. Thân thể không có “ bán đi ”, coi như là liều mạng, cũng muốn trả hết.
Đây là tôn nghiêm, là tôn nghiêm của Hoàng Dĩnh.
- Thật sự là một nữ nhân quật cường.
Trần Thanh Đế lắc đầu, quay người liền đi lên lầu ba. Về phần mọi người quăng tới ánh mắt kinh ngạc, trực tiếp bị Trần đại thiếu bỏ qua.
- Con mẹ nó, thực là một đám phế vật, chút ít sự tình như vậy cũng xử lý không thành. Còn con mẹ nó nguyên một đám chảnh chẹ tự sát tập thể, muốn làm cao thủ, móa.
Đúng lúc này, Lữ Hậu Tích hùng hùng hổ hổ từ lầu ba đi xuống.
- Là Lữ Hậu Tích?
Hai mắt Trần Thanh Đế nhắm lại, chân cũng dừng bước, lườm Lữ Hậu Tích một cái, trong lòng thầm nghĩ:
- Hắn quả nhiên ở chỗ này, ngay cả Lữ Bạc Phát cũng ở đây.
- Đại ca, kế tiếp chúng ta nên làm sao bây giờ?
Lữ Bạc Phát đi theo sau lưng Lữ Hậu Tích, nhịn không được hỏi.
- Còn có thể làm sao?
Lữ Hậu Tích phẫn nộ không thôi nói:
- Kêu Lữ Đông tới, cùng đi gặp những phế vật còn chưa có chết kia. Mẹ nó, một đám phế vật quấy rầy hào hứng của lão tử.
- Đi gặp những phế vật còn chưa có chết kia? Chẳng lẽ là đồng bọn của những người Nhật Bản tự sát trước kia?
Trần Thanh Đế chấn động tinh thần, lông mày nhíu lại, thầm nghĩ trong lòng:
- Đuổi theo bọn hắn, nói không chừng có thể tìm được những người Nhật Bản kia.
Trần Thanh Đế cũng không biết, phế vật trong miệng Lữ Hậu Tích có phải là những người Nhật Bản kia hay không. Bất quá, một chút chuyện nhỏ cũng làm không xong, ngược lại là cùng Trần Thanh Đế bị người Nhật Bản phục kích rất ăn khớp.
Hơn nữa, Trần đại thiếu đối với nơi hạ lạc của những người Nhật Bản kia, một chút đầu mối cũng không có, quyết đoán lựa chọn theo dõi đám người Lữ Hậu Tích.
Bọn hắn đi tìm những người Nhật Bản kia đương nhiên tốt nhất, cho dù không phải, tối đa cũng chỉ là một chuyến tay không mà thôi.
- Con mẹ nó, đều tránh ra cho lão tử, đừng con mẹ nó chặn đường.
Tâm tình Lữ Hậu Tích rất là không tốt, nhìn người hai bên cầu thang, chửi ầm lên nói.
Tuy địa vị của Lữ Hậu Tích ở Lữ gia không lớn, nhưng bất kể nói thế nào, hắn là người Lữ gia. Trong thành phố này, lăn lộn cũng không tệ lắm.
Đương nhiên, ở trước mặt đại hoàn khố chính thức, hắn cũng chỉ là tiểu nhân vật. Tỷ như, ở trước mặt Trần Thanh Đế cùng Viên đại thiếu, bọn hắn ngay cả cái rắm cũng không phải, cũng chỉ có thể ở chỗ này hung hăng càn quấy mà thôi.
Nếu như bọn hắn biết rõ Viên đại thiếu cùng Trần Thanh Đế ở chỗ này, tuyệt đối sẽ không kiêu ngạo như vậy.
Hung hăng càn quấy, cũng cần xem thực lực.
Hung hăng càn quấy trước mặt người có thực lực mạnh hơn mình, nhất là ở trước mặt Trần Thanh Đế cùng Viên đại thiếu, đây chính là muốn chết.
Nhìn mọi người rất nhanh tránh ra, nhường đường cho mình, lòng hư vinh của Lữ Hậu Tích đã nhận được thỏa mãn cực lớn, tâm tình thoáng cái cũng trở nên tốt hơn nhiều.
Nhìn Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát ly khai, Trần Thanh Đế cũng không có dừng lại, lặng yên đi theo.
Ngay thời điểm Trần Thanh Đế ly khai quán bar không bao lâu, Trương thiếu bị đánh khí diễm hung hăng mang người vọt vào quán bar, nhưng mà, Trần Thanh Đế đã đi ra.
Muốn lấy lại danh dự, người không có, Trương thiếu lập tức tức giận đến chửi mẹ không thôi.
Nhưng mà. . .
Ngay thời điểm Trương thiếu vô cùng phẫn nộ, mỹ nữ giúp việc Hoàng Dĩnh lại đi mà quay lại, chạy trở về quán bar.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 92: Theo dõi
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Sau khi Hoàng Dĩnh mang theo cảm kích, kích động rời khỏi mới phát hiện, mình lại không biết tên của Trần Thanh Đế là gì, cũng không biết ở địa phương nào có thể tìm được Trần đại thiếu.
Không biết danh tự, lại không biết ở đâu có thể tìm được Trần đại thiếu, vậy sau này trả tiền như thế nào.
Cho nên, Hoàng Dĩnh quật cường chạy trở lại.
Chỉ là, Hoàng Dĩnh lại không nghĩ rằng, sau khi trở về lại đụng phải Trương thiếu đang bão nổi, mà Trần Thanh Đế đã đi ra. Cái này để cho sắc mặt của nàng, lập tức trở nên tái nhợt.
- Con kỹ nữ, không nghĩ tới ngươi lại dám trở lại.
Trương thiếu đang bão nổi, diện mục dữ tợn, nộ quát một tiếng:
- Con mẹ nó, cái cẩu tạp chủng kia chạy, bắt con kỹ nữ này lại cho lão tử, mang về luân phiên cưỡng hiếp, hung hăng chà đạp, làm chết con kỹ nữ này.
- Vâng, Trương thiếu!
Bọn bảo tiêu bên người Trương thiếu, cười hắc hắc, xoa xoa đôi bàn tay vây qua Hoàng Dĩnh.
- Không được qua đây. . .
Hoàng Dĩnh sắc mặt tái nhợt thấy thế, quay người liền chạy ra bên ngoài, bất quá, vừa mới chuyển thân đã bị bảo tiêu của Trương thiếu ngăn trở.
Hoàng Dĩnh bị khốn trụ, ngay thời điểm không biết như thế nào cho phải, đột nhiên nhớ tới trước kia Trần Thanh Đế gọi cú điện thoại kia. Trần Thanh Đế bởi vì cố ý ngụy trang, cải biến dung mạo, nàng nhận không ra. Nhưng mà uy danh của Viên đại thiếu, Hoàng Dĩnh lại nghe nói qua, như sấm bên tai.
Nếu như đã chạy trốn vô vọng, Hoàng Dĩnh âm thầm bấm điện thoại của Viên đại thiếu. Hi vọng Viên đại thiếu có thể chạy tới cứu nàng, bất quá, Hoàng Dĩnh cũng không có ôm hy vọng quá lớn.
Ở Hoàng Dĩnh xem ra, dùng thân phận địa vị của Viên đại thiếu, làm sao có thể cứu một người mà hắn không quen biết.
Cùng lúc đó, bên trong căn tin của Trung Y Học Viện, Viên mập mạp ngồi ở trong đó, thúc lấy hơi lạnh, ăn một kem ly, vẫn là nóng đến mồ hôi nhỏ giọt.
- Con mẹ nó, cái thời tiết mắc toi này, thật sự là muốn mạng người, móa.
Viên đại thiếu chửi ầm lên, tâm tình rất là bực bội. Mà lúc này, điện thoại của hắn lại vang lên, xem xét dãy số, Viên đại thiếu tinh thần chấn động:
- Nữ nhân của Trần đại thiếu là ngồi hỏa tiễn đến hay sao, vậy mà nhanh như vậy?
Đúng là điện thoại của Hoàng Dĩnh.
- Con mẹ nó, con kỹ nữ, hôm nay lão tử nhìn ngươi chạy đi đâu. Lão tử ngược lại muốn nhìn, còn có ai sẽ đến cứu ngươi, chờ bị luân phiên cưỡng hiếp đi.
Viên đại thiếu vừa tiếp thông điện thoại, còn chưa kịp nói chuyện, liền nghe được đầu điện thoại bên kia gào thét. Lập tức làm cho sắc mặt Viên đại thiếu biến đổi.
Nữ nhân của Trần đại thiếu, bề ngoài hình như gặp nguy hiểm.
- Đem con kỹ nữ này, mang đến biệt thự của ta.
- Vâng, Trương thiếu.
- Trương thiếu? Con mẹ nó, là Trương thiếu nào, lão tử như thế nào cho tới bây giờ chưa nghe nói qua? Mịa.
Viên đại thiếu vứt bỏ kem ly trong tay, cầm điện thoại, nhanh chóng chạy ra ngoài.
- Trương Kính Mạt, ngươi thả ta ra, nếu không nam nhân của ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi. Nam nhân của ta sẽ lập tức đến hộp đêm Danh Nhân, đến lúc đó ngươi nhất định phải chết, chết chắc rồi.
- Trương Kính Mạt? Con mẹ nó, dĩ nhiên là tiểu ma-cà-bông kia, còn con mẹ nó Trương thiếu, ta nói như thế nào chưa nghe nói qua cái gì Trương thiếu, má nó.
Viên đại thiếu chạy ra căn tin, cũng không có để cho người khác nâng, trực tiếp chui vào Ford E350 của hắn.
Viên đại thiếu thật sự là quá mập, thời tiết vừa nóng, đi chưa được mấy bước đã thở hồng hộc. Cho nên, Viên đại thiếu vô luận ở nơi nào, tọa giá của hắn đều sẽ cùng theo.
- Nhanh lái xe, đi hộp đêm Danh Nhân cứu người.
Mới vừa lên xe, Viên đại thiếu thầm nghĩ:
- Mịa, nữ nhân của Trần đại thiếu thật đúng là đủ thông minh, dùng loại phương thức này nói cho ta biết địa điểm.
. . .
Trần Thanh Đế cũng không biết, Hoàng Dĩnh đi mà quay lại, lâm vào trong nguy cơ, một đường đi theo Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát tới một khách sạn năm sao.
- Người mà Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát muốn gặp, là ở phía trên sao?
Trần Thanh Đế từ một chỗ khuất đi ra, tiến nhập trong khách sạn.
- Lầu mười chín.
Linh khí trong cơ thể Trần Thanh Đế phóng ra ngoài, những nơi đi qua, Cameras giám sát trong khách sạn đều xuất hiện một mảnh bông tuyết, cái gì cũng nhìn không đến, từ thang lầu chạy tới tầng mười chín.
Dùng tốc độ của Trần Thanh Đế, vài giây đồng hồ sau liền đi tới tầng mười chín, vừa vặn trông thấy Lữ Hậu Tích, Lữ Bạc Phát cùng với thanh niên khác, đi vào trong một căn phòng.
- Ở bên trong.
Thân thể Trần Thanh Đế khẽ động, đi tới trước cửa phòng, tập trung tinh thần bắt đầu nghe tình huống trong phòng kia.
- Quả nhiên, những người Nhật Bản kia cùng Lữ Bất Phàm có quan hệ.
- Bất quá, bên trong chỉ có một người Nhật Bản, còn không phải chính chủ. Chính chủ và những người khác, cũng không ở chỗ này.
- Lữ Đông, ngươi lưu lại, cung cấp một ít trợ giúp cho Tỉnh Thượng tiên sinh.
Thanh âm Lữ Hậu Tích vang lên:
- Tỉnh Thượng tiên sinh, ta sẽ không quấy rầy các ngươi, Bạc Phát, chúng ta đi.
- Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát đi rôa, để lại một người.
Nghe tiếng bước chân tiếp cận, thân thể Trần Thanh Đế khẽ động, rất nhanh núp vào.
Cửa phòng mở ra, Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát đi ra.
Một thanh niên nam tử khoảng ba mươi tuổi, cũng đi ra cửa phòng, dùng tiếng phổ thông đông cứng nói ra:
- Hậu Tích thiếu gia, Bạc Phát thiếu gia, thật là làm phiền các ngươi. Ta đại biểu Trung Đảo thiếu gia, cảm tạ các ngươi.
Kế tiếp, sau khi hai người Lữ Hậu Tích lại nói một ít lời khách sáo, liền ly khai.
Thấy Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát ly khai, Trần Thanh Đế từ chỗ tối đi ra, gõ cửa phòng Tỉnh Thượng Tàn Câu.
- Tìm ai?
Tỉnh Thượng Tàn Câu mở ra một cái khe hở, hỏi.
- Tìm ngươi.
Trần Thanh Đế nhíu lông mày lại, giơ chân lên, một cước đá văng cửa. Tỉnh Thượng Tàn Câu trực tiếp té trên mặt đất.
- Ngươi là người nào?
Tỉnh Thượng Tàn Câu rất nhanh từ trên mặt đất đứng lên, lạnh giọng nói ra. Lữ Đông lưu lại tiện tay cầm lấy một cái ghế, gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế.
- Tìm được ngươi rồi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 93: Ta. . . hết thảy nghe theo ngươi
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Trần Thanh Đế khóa trái cửa, thân thể khẽ động, rất nhanh công kích tới Lữ Đông. Lữ Đông còn không biết chuyện gì xảy ra, đã bị Trần Thanh Đế nắm cổ.
Két sát!
Nương theo một tiếng giòn vang làm cho người sởn hết cả gai ốc, sắc mặt Lữ Đông đỏ lên, không cách nào hô hấp, cổ nghiêng một cái, bị Trần Thanh Đế bẻ gãy cổ, đi đời nhà ma rồi.
Bồng!
Cái ghế trong tay Lữ Đông rơi xuống, đập xuống trên sàn nhà, phát ra thanh âm trầm đục. Tỉnh Thượng Tàn Câu vừa đứng lên, nhìn thấy đây hết thảy, dọa đến sắc mặt tái nhợt.
- Ngươi. . . ngươi đến cùng là người nào?
Tỉnh Thượng Tàn Câu dùng thanh âm run rẩy hỏi.
Trần Thanh Đế không rãnh để ý, vứt Lữ Đông qua một bên, thân thể khẽ động, một bả nắm lấy cằm của Tỉnh Thượng Tàn Câu, có chút dùng sức, cái cằm của Tỉnh Thượng Tàn Câu liền mở cả ra.
Tỉnh Thượng Tàn Câu là đồng bọn những người Nhật Bản kia. Hắn đã được chứng kiến, những người Nhật Bản kia sau khi bị bắt làm tù binh, quyết đoán tự sát, đã có một lần kinh nghiệm, đương nhiên sẽ không cho Tỉnh Thượng Tàn Câu cơ hội tự sát.
- Con mẹ nó, vậy mà không có độc dược.
Trần Thanh Đế phát hiện, hàm răng của Tỉnh Thượng Tàn Câu đều hoàn hảo không tổn hao gì, cũng không có khảm nạm độc dược gì, không khỏi nhíu mày.
- Không có độc dược?
Tỉnh Thượng Tàn Câu trong lòng run lên, như là nghĩ tới điều gì, sắc mặt trở nên càng thêm khó coi, cả người đều không ngừng run rẩy, trong ánh mắt nhìn về phía Trần Thanh Đế, tràn đầy vẻ sợ hãi.
Phải biết rằng, người đi bắt Trần Thanh Đế, tất cả đều là nhiệm vụ thất bại, bị bắt làm tù binh, cắn nát độc dược khảm nạm trên hàm răng tự sát.
Bây giờ Trần Thanh Đế nhìn hàm răng của hắn, nói một câu không có độc dược, rất hiển nhiên, Trần Thanh Đế biết mình cùng những người Nhật Bản chết kia, có quan hệ mật thiết.
- Nói, ngươi tên là gì, Trung Đảo thiếu gia các ngươi ở địa phương nào?
- Nếu như không nói, ta sẽ cho ngươi chết vô cùng thảm.
- Bịch!
Tỉnh Thượng Tàn Câu trực tiếp quỳ trên mặt đất, cả thân thể run rẩy lợi hại, không ngừng lắc đầu, nói ra:
- %#% $% $%. . .
- Con mẹ ngươi nói cái gì? Lão tử nghe không hiểu.
Trần Thanh Đế lập tức lườm hắn xem thường, một câu không có nghe hiểu, một cước đạp bay Tỉnh Thượng Tàn Câu, lạnh giọng nói ra:
- Nói tiếng người lão tử có thể nghe hiểu.
- Ô ô ô. . .
Tỉnh Thượng Tàn Câu rất nhanh bò lên, điên cuồng lắc đầu, vẻ mặt ủy khuất chỉ vào cằm của mình:
- %%%...
- Kháo. . . Cái cằm rớt cả ra ngươi không nói sớm, mẹ nó, lão tử còn tưởng rằng ngươi sống không kiên nhẫn được nữa chứ.
Lúc này Trần Thanh Đế mới nhớ tới, vì phòng ngừa Tỉnh Thượng Tàn Câu tự sát, cái cằm bị hắn tháo bỏ xuống rồi.
Nghe được Trần Thanh Đế nói, Tỉnh Thượng Tàn Câu càng thêm ủy khuất. Ta nói a, ngươi. . . ngươi nghe không hiểu, có thể trách ta sao?
Vốn, người bình thường bị tháo cằm xuống, tuy nói chuyện mơ hồ không rõ, nhưng cũng có thể miễn cưỡng nghe hiểu.
Bất quá, Tỉnh Thượng Tàn Câu là người Nhật Bản, tiếng phổ thông vốn cũng rất đông cứng, bây giờ bị tháo cằm, nói tiếng phổ thông kia không được, một chút cũng rất bình thường. Ít nhất, Trần Thanh Đế là một câu đều không có nghe hiểu.
Ba!
Một tiếng giòn vang, cái cằm trật khớp của Tỉnh Thượng Tàn Câu, bị Trần Thanh Đế lắp trở về tại chỗ.
- Đừng giết ta, đừng giết ta. . .
Tỉnh Thượng Tàn Câu không có đi để ý tới cái cằm đau đớn, không ngừng cầu xin tha thứ nói:
- Chỉ cần ngươi không giết ta, ngươi muốn biết cái gì, ta cái gì đều nói cho ngươi biết.
- Ách?
Trần Thanh Đế vốn là sững sờ, trong nội tâm tràn đầy khinh bỉ:
- Mẹ nó, trên hàm răng thằng này không có khảm nạm độc dược cũng thì thôi, lại sợ chết như vậy. Ca ca ta cái gì cũng không có làm, thủ đoạn ép hỏi cũng còn chưa sử dụng.
- Chỉ cần câu trả lời của ngươi để cho ta thoả mãn, ta có thể không giết ngươi, nếu không. . .
Trần Thanh Đế tản mát ra sát khí nồng đậm, chỉ vào Lữ Đông đã chết, lạnh giọng nói:
- Hắn sẽ là kết cục của ngươi, bất quá, ngươi chết so với hắn còn thảm hại hơn.
- Ta nói, ta nói, nhất định sẽ làm cho ngươi thoả mãn, xin ngươi đừng giết ta.
Tỉnh Thượng Tàn Câu quỳ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch.
- Ngươi tên là gì?
Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, lạnh giọng hỏi:
- Hiện tại Trung Đảo thiếu gia của các ngươi ở địa phương nào? Các ngươi tới Hoa Hạ rốt cuộc là làm gì? Trước kia người phục kích Trần Thanh Đế, có phải người của các ngươi hay không? Tất cả đều thành thật khai báo cho ta.
- Ta tên là Tỉnh Thượng Tàn Câu, là quân sư của Trung Đảo thiếu gia. Trước kia người phục kích Trần Thanh Đế, là người của chúng ta. Chúng ta tới Hoa Hạ là vì giết Trần Thanh Đế, báo thù cho em vợ của Trung Đảo thiếu gia. . .
Trần Thanh Đế không có phí bất luận khí lực gì, Tỉnh Thượng Tàn Câu một năm một mười, báo rõ tất cả chi tiết:
- Trung Đảo thiếu gia không có ở đây, bất quá, ta biết rõ Trung Đảo thiếu gia ở nơi nào.
- Tỉnh Thượng Tàn Câu? Mịa, Trung Đảo thiếu gia các ngươi có quân sư như ngươi, cái kia thật đúng là thảm kịch.
Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, chỉ vào Lữ Đông chết đi kia nói ra:
- Hiện tại dẫn ta đi gặp Trung Đảo thiếu gia các ngươi, ân, nói ta là người Lữ gia phái tới.
Nói xong, Trần Thanh Đế lấy ra một khỏa dược hoàn, ném cho Tỉnh Thượng Tàn Câu nói:
- Ăn cái này đi, nếu như ngươi không nghe lời ta, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
- Cái này. . . Đây là cái gì?
Tỉnh Thượng Tàn Câu đã nghĩ tới cái gì, nhìn xem dược hoàn trong tay, sắc mặt tái nhợt.
- Sao nói nhảm nhiều như vậy, ăn đi, nếu không hiện tại ta sẽ giết ngươi.
Nhìn thấy Tỉnh Thượng Tàn Câu nghe lời ăn dược hoàn, Trần Thanh Đế thản nhiên nói:
- Yên tâm, chờ ta nhìn thấy Trung Đảo thiếu gia của các ngươi, sẽ cho ngươi giải dược. Nếu như ngươi dám bịp bợm ta, hừ hừ.
- Ta. . . tất cả nghe theo ngươi!
Tỉnh Thượng Tàn Câu không ngừng lắc đầu, co quắp ngã xuống đất. Độc dược cũng ăn hết rồi, ta còn dám chơi bịp bợm gì a.
Mệnh, chỉ có một cái a.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
- Từ giờ trở đi, ta chính là hắn, người Lữ gia phái tới, Lữ Đông, biết không?
Lữ Đông là Lữ gia phái ra làm việc thay Trung Đảo Bắc Can, hôm nay bị Trần Thanh Đế giết, mà Trần đại thiếu rất dễ dàng mượn nhờ cơ hội này, thế thân Lữ Đông, tiến vào trong những người Nhật Bản kia.
Kể từ đó, tiêu diệt một đám người Trung Đảo Bắc Can kia, vậy cũng bớt việc nhiều hơn.
Về phần Trần Thanh Đế cho Tỉnh Thượng Tàn Câu khỏa dược hoàn kia, căn bản cũng không phải là độc dược gì.
Ngay từ đầu, Trần đại thiếu cũng không ý định trà trộn đi vào, giả mạo người Lữ gia, càng không biết, sự tình sẽ phát triển đến một bước này, hắn làm sao có thể chuẩn bị độc dược chứ.
Bất quá, Tỉnh Thượng Tàn Câu đã bị hù suýt nữa đái ra quần lại không có phát hiện, tin là thật mà thôi.
- Không biết, Viên mập mạp có đem tiền cho Hoàng Dĩnh hay không. Kháo. . . Ca ca ta như thế nào sẽ đột nhiên nghĩ đến Hoàng Dĩnh chứ?
Trần Thanh Đế lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ:
- Đợi sau khi việc này chấm dứt, nhất định phải mua một chiếc điện thoại, không có điện thoại thật sự là quá bất tiện rồi. Ân, còn cần mua loại không thấm nước.
Vì sao điện thoại của Trần Thanh Đế bị hỏng? Còn không phải bởi vì hắn phát hiện linh khí bên trong hồ sen của Trung Y Học Viện, nhảy vào hồ sen, bị thấm nước nên hư sao.
- Chất lượng điện thoại trên địa cầu thật sự là không tốt, vừa rơi xuống nước đã xong đời.
Trần Thanh Đế lông mày nhíu lại, thầm nghĩ:
- Tóm lại ngọc giản đưa tin mang theo càng thuận tiện, còn không dễ dàng hư mất, trọng yếu hơn là, không sợ nước.
Ở kiếp trước của Trần đại thiếu, mặc dù không có điện thoại, nhưng có ngọc giản đưa tin, thông tin vẫn là rất thuận tiện, Trần Thanh Đế cũng có thể tiện tay luyện chế ra.
Bất quá, ở địa cầu không có loại đồ chơi này a.
Cho dù về sau, theo tu vi của Trần Thanh Đế tăng lên, có thể chế tạo ra ngọc giản đưa tin. Nhưng mà, tất cả mọi người sử dùng điện thoại di động, hắn dùng ngọc giản, khục khục…tự mình liên lạc với dế đi?
Sinh hoạt ở địa cầu, vẫn là cần điện thoại, tuy chất lượng điện thoại ở Trần Thanh Đế xem ra không thể so sánh với ngọc giản đưa tin.
- Đi, dẫn ta đi gặp Trung Đảo thiếu gia của các ngươi. A, đúng rồi, Trung Đảo thiếu gia của các ngươi tên gọi là gì?
Bất kể nói thế nào, Trần Thanh Đế là giả mạo người Lữ gia, nếu như ngay cả danh tự của Trung Đảo thiếu gia cũng không biết, cái kia thật sự là không thể nào nói nổi.
- Trung Đảo thiếu gia của chúng ta tên là Trung Đảo Bắc Can, là Sơn Khẩu. . .
Tỉnh Thượng Tàn Câu vẫn còn chưa nói xong, đã bị Trần Thanh Đế cắt đứt.
- Nói cho ta biết danh tự là được, ta quản hắn khỉ gió là cái núi gì, cái khẩu gì.
- Trung Đảo Bắc Can? Trong đảo bị làm? Mịa, danh tự của thiếu gia các ngươi, lấy thật đúng là có đủ tiêu chuẩn. Trong đảo bị làm tình? Thực sự là sáng ý.
Ba giờ sau, trời đã bắt đầu tối, Trần Thanh Đế đi theo Tỉnh Thượng Tàn Câu, đi tới một tòa biệt thự độc lập ở vùng ngoại thành xa, liền ngừng lại.
- Trung Đảo thiếu gia và những người khác đều ở bên trong biệt thự này.
Tỉnh Thượng Tàn Câu, vuốt vuốt cái cằm còn có chút đau, chỉ vào biệt thự độc lập phía trước nói ra.
- Nhớ kỹ, nếu như ngươi dám chơi trò xảo trá, một khi độc phát, toàn thân sẽ thối rữa mà chết, không có người cứu được ngươi. Nói cho ngươi biết, khoảng cách ngươi phục dùng độc dược đã qua ba giờ rồi, còn có một tiếng đồng hồ sẽ độc phát.
- Không nên có bất kỳ may mắn nào trong nội tâm, cho dù không tới thời gian độc phát, ta cũng có thể cho ngươi sớm độc phát.
Trần Thanh Đế mở miệng uy hiếp nói:
- Hơn nữa, trên thế giới này, trừ ta ra, không có bất kỳ người nào có giải dược.
- Ta. . . Không dám.
Tỉnh Thượng Tàn Câu toàn thân rung mạnh, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống. Toàn thân thối rữa mà chết, này là chuyện kinh khủng cỡ nào a.
Hiện tại ta đã kiếm đủ tiền, đầy đủ để cho ta hưởng dụng nửa đời sau, không cần phải vì Trung Đảo Bắc Can mà góp cái mạng nhỏ của mình vào.
Tỉnh Thượng Tàn Câu, rất sợ chết a.
Một người, ở thời điểm không có cái gì, có lẽ dám dùng mạng của mình đi liều. Nhưng, một khi đã có đầy đủ vốn liếng, lá gan cũng sẽ trở nên rất nhỏ, trở nên sợ chết.
Mà Tỉnh Thượng Tàn Câu, trùng hợp là điển hình bên trong loại người này.
Hắn có thể có được địa vị hôm nay, không phải dựa vào vũ lực, dựa vào là trí tuệ. Tỉnh Thượng Tàn Câu hắn, là quân sư của Trung Đảo Bắc Can a.
Một người như vậy, đã kiếm đủ chất béo rồi, đã sớm muốn về hưu, suy nghĩ hưởng phúc rồi, lá gan của hắn có thể lớn đến bao nhiêu.
- Hừ, không dám là tốt rồi.
Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, thò tay vỗ trên bờ vai của Tỉnh Thượng Tàn Câu một chút, một đạo linh khí rất nhanh tràn vào trong lục phủ ngũ tạng của Tỉnh Thượng Tàn Câu.
- A!
Tỉnh Thượng Tàn Câu phát ra một tiếng thống khổ, cảm giác được lục phủ ngũ tạng của mình giống như là bắt lửa, thống khổ không chịu nổi. Bất quá, chỉ là vài giây đồng hồ, thống khổ đã biến mất không thấy.
- Van cầu ngươi, đừng giết ta, trước cho ta chút giải dược được không? Ta. . . ta vừa rồi độc phát, rất thống khổ, lục phủ ngũ tạng như là bị thiêu đốt.
Tỉnh Thượng Tàn Câu sắc mặt tái nhợt, đột nhiên cảm giác trong cơ thể có đoàn hỏa, trước kia bị phục dụng “Độc dược”, đổi lại là ai, cũng cho là mình độc phát.
- Không cần sợ hãi, cái này chỉ là lần đầu tiên phát tác mà thôi, ngươi không chết được.
Trần Thanh Đế lông mày nhíu lại, thản nhiên nói:
- Giữ vững tinh thần, dẫn ta đi vào, đừng lộ ra chân ngựa gì. Nếu không. . .
- Minh bạch, ta minh bạch.
Kiến thức 'Độc dược' lợi hại một lần, Tỉnh Thượng Tàn Câu càng thêm trở nên trung thực.
- Người nào?
Trần Thanh Đế cùng Tỉnh Thượng Tàn Câu vừa đến cửa biệt thự, nương theo một tiếng quát lạnh, một thanh niên nam tử lạnh lùng từ chỗ tối vọt ra.
- Con mẹ nó, là lão tử, gọi bậy cái rắm.
Tỉnh Thượng Tàn Câu “trúng độc”, lại bị Trần Thanh Đế uy hiếp, không dám đối với Trần Thanh Đế thế nào, nhưng lại không đem những người khác để vào mắt. Hơn nữa, thời điểm Tỉnh Thượng Tàn Câu đang sợ hãi, có người nhảy ra, hắn đương nhiên muốn nổi đóa rồi.
Thông qua nổi giận, để giảm bớt sợ hãi trong lòng.
- Nguyên lai là Tỉnh Thượng quân sư.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 95: Lẫn vào nội bộ địch nhân
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Tỉnh Thượng Tàn Câu là quân sư của Trung Đảo Bắc Can, địa vị có thể nói là phi thường trâu bò, tên thanh niên nam tử kia đương nhiên không dám đắc tội, nhìn Trần Thanh Đế, hỏi:
- Tỉnh Thượng quân sư, vị này chính là. . .
- Ngươi không phải là sống đủ rồi chứ, hỏi nhiều như vậy làm gì?
Tỉnh Thượng Tàn Câu chửi ầm lên:
- Tại đây không có chuyện của ngươi, nên lăn đi đâu thì lăn đi.
- Vâng!
Thanh niên nam tử bị mắng, gật đầu rất nhanh thối lui. Nhưng trong lòng thì rất nghi hoặc khó hiểu: hôm nay Tỉnh Thượng quân sư là làm sao vậy? Như thế nào nổi nóng thế chứ? Rốt cuộc là ai chọc hắn?
Tỉnh Thượng Tàn Câu, trong dĩ vãng tính tình có thể nói là phi thường tốt, trên cơ bản không có phát hỏa qua. Nhưng hôm nay bất đồng, hắn là trúng độc a, mạng nhỏ của mình ở trong tay Trần Thanh Đế, tính tình của hắn có thể tốt sao?
Đổi lại là ngươi trúng độc, khoảng cách độc phát chỉ có một tiếng đồng hồ, tính tình của ngươi có thể tốt sao?
- Lữ Đông tiên sinh, bên trong mời.
Nhìn thấy thanh niên nam tử lui về phía sau, Tỉnh Thượng Tàn Câu quay đầu lại, trên mặt chất đầy dáng tươi cười, vô cùng cung kính nói.
- Ân.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, tiếp tục đi về phía trước, nhưng trong lòng thầm nghĩ:
- Trong sân, tổng cộng có mười hai ám trang, tuy thủ đoạn ẩn nấp vụng về, nhưng người bình thường cũng rất khó phát hiện. Về phần thân thủ, cũng đều coi như miễn cưỡng. Bất quá. . . không đáng để lo.
Trần Thanh Đế vừa mới đi vào biệt thự, thần thức của hắn cũng đã dò xét đã điều tra xong toàn bộ tình huống, cũng phán đoán thực lực đại khái.
Tổng kết một câu, không đáng để lo.
- Lấy chút thực lực ấy, cũng muốn tới giết ta? Thật sự là chê cười.
Trần Thanh Đế vừa đi, trong nội tâm không ngừng cười lạnh.
Nhìn thấy Trần Thanh Đế cùng Tỉnh Thượng Tàn Câu đi vào biệt thự, thanh niên nam tử bị mắng kia, trong nội tâm nhịn không được thầm nghĩ:
- Nguyên lai là người Lữ gia đến, hơn nữa, Tỉnh Thượng quân sư đối với người kia cung kính như thế, xem ra hắn ở Lữ gia địa vị không thấp.
Sau khi tiến vào biệt thự, Tỉnh Thượng Tàn Câu mang theo Trần Thanh Đế đi tới lầu ba, đối với một gã thanh niên nam tử nói:
- Trung Đảo thiếu gia ở đâu? Người Lữ gia đến, muốn gặp Trung Đảo thiếu gia.
- Trung Đảo thiếu gia đi đón người, rất nhanh sẽ tới.
Tên thanh niên kia cung kính nói.
- Rất nhanh? Rất nhanh là bao lâu? Có thời gian cụ thể hay không?
Trong lòng Tỉnh Thượng Tàn Câu run lên, con mẹ nó, lão tử chỉ có một tiếng đồng hồ, độc trong cơ thể sẽ triệt để phát tác. Hơn nữa. . . hơn nữa vừa rồi còn phát tác một lần, cái tư vị kia, thật không phải là người có thể chịu được.
Nếu như Trung Đảo thiếu gia không thể ở trong vòng một giờ trở về, lão tử nhất định phải chết.
- Cái này không rõ ràng lắm.
Thanh niên nam tử lắc đầu, ai biết rõ Trung Đảo thiếu gia lúc nào trở lại. Hơn nữa, lần này tiếp người, còn là người rất trọng yếu, nói không chừng phải sáng mai mới có thể về.
- Lữ Đông tiên sinh, ngươi xem cái này. . .
Tỉnh Thượng Tàn Câu trơ mắt nhìn Trần Thanh Đế, trong hai tròng mắt tràn đầy khẩn cầu, hình như là đang nói, có thể trước cho chút giải dược hay không?
- Không vội, chậm rãi chờ là được.
Trần Thanh Đế có chút nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng:
- Trung Đảo vậy mà không có mặt, đi đón người rồi. Người có thể làm cho Trung Đảo tự mình đi tiếp, có lẽ không đơn giản. Bất quá, Trung Đảo là mục tiêu ta diệt sát chủ yếu, hắn không có ở đây, hiện tại động thủ cũng không có ý nghĩa gì, còn có thể đánh rắn động cỏ.
Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế quyết định tạm thời không động thủ, phải chờ tới Trung Đảo Bắc Can đi về, một lần hành động diệt tất cả.
Những người Trung Đảo Bắc Can này không chết, Trần Thanh Đế tâm bất an. Ai biết rõ, lúc nào bọn hắn lại đến một lần phục kích như vậy? Đối với bọn hắn phục kích, Trần Thanh Đế đương nhiên không để vào mắt, nhưng mà, Trần Hương Hương thì sao?
Trần Thanh Đế cũng không thể mỗi thời mỗi khắc đều bảo hộ Trần Hương Hương?
Hơn nữa, người đắc tội Trần Thanh Đế, muốn cho Trần Thanh Đế chết, Trần Thanh Đế một cái cũng sẽ không bỏ qua. Sau khi diệt những người Trung Đảo này, mục tiêu kế tiếp là Lữ Bất Phàm.
Trước khi đua xe, Lữ Bất Phàm thậm chí ngay cả dưới tình huống Lâm Tĩnh Nhu có mặt, cũng muốn tiếp tục giết hắn đi, đã bị Trần Thanh Đế tính vào trong hàng ngũ diệt sát. Lúc này, người Nhật Bản trả thù, Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát xuất hiện, còn phái người hiệp trợ. Không có Lữ Bất Phàm gật đầu, hai huynh đệ Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát dám một mình làm chủ sao?
Cho nên, Lữ Bất Phàm hẳn phải chết!
Trần Thanh Đế là tuyệt đối sẽ không buông tha Lữ Bất Phàm.
- Cái kia. . . được rồi.
Tỉnh Thượng Tàn Câu vẻ mặt cười khổ cùng bất đắc dĩ, chờ lâu một khắc, khoảng cách độc phát sẽ gần một chút, hắn cũng nhiều một phần nguy hiểm a.
Tỉnh Thượng Tàn Câu hít sâu một hơi, nhìn Trần Thanh Đế nói:
- Lữ Đông tiên sinh, xin theo ta đến trong phòng Trung Đảo thiếu gia, chờ Trung Đảo thiếu gia trở lại.
- Ân.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, đi theo Tỉnh Thượng Tàn Câu tới lầu ba, vào trong phòng, hắn thầm nghĩ trong lòng:
- Không nghĩ tới lần này, Trung Đảo Bắc Can mang đến nhiều người như vậy. Trước kia chết tám cái, ở bên trong biệt thự này còn có hai mươi hai người. Xem ra Trung Đảo Bắc Can này, thật đúng là rất sợ bị làm thịt a.
Cứ như vậy, qua nửa giờ thời gian. Ở trong nửa giờ này, Tỉnh Thượng Tàn Câu là mồ hôi lạnh chảy ròng, một mực nói một ít gì đó, nhưng Trần Thanh Đế nghe không hiểu.
Bất quá, không cần nghĩ cũng biết, thằng này nhất định là đang nói, Trung Đảo Bắc Can thế nào còn chưa trở về.
- Ân?
Đúng lúc này, Trần Thanh Đế đột nhiên nhíu mày, từ trên ghế salon đứng lên, phát hiện bốn người đi vào trong biệt thự, trong lòng thầm nghĩ:
- Vậy mà đến ba cao thủ thực lực cường hoành, về phần một người khác, không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ là Trung Đảo Bắc Can rồi.
- Trung Đảo Bắc Can đã đến, không muốn chết, thì cẩn thận một chút cho lão tử. Không cần nói nhiều, dựa theo ta nói mà làm là được.
Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, thanh âm của hắn như là con muỗi kêu nhỏ bé yếu ớt, vang lên bên tai Tỉnh Thượng Tàn Câu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius