Chung Cực Truyền Thừa Tác giả: Vũ Thần Vũ
-----oo0oo-----
Chương 90: Tinh thần dị biến! (P1)
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
Tiếng mỡ bị đốt vang lên lách tách, chân ma lang đã bị biến thành màu vàng, Lâm Dịch mới bắt đầu thưởng thức.
Trong khoảng thời gian này, sức ăn của Lâm Dịch trở nên cực lớn. Một cái chân ma lang hai ba phút sau đã bị hắn ăn sạch sẽ. Lau lau mỡ trên khóe miệng. Lâm Dịch có chút cảm khái.
- Quả nhiên ăn chín vẫn ngon hơn nhiều.
Tuy rằng thiếu giảm rất nhiều gia vị. Không thể coi là mỹ vị, nhưng mùi rất nặng, thậm chí còn có chút tiên huyết ấm áp chảy ra, thực sự ăn tốt hơn nhiều lắm.
Lại nghỉ ngơi một trận, Lâm Dịch mới đứng dậy. Lại nhìn chung quanh, tiến vào rừng cây, Tìm một hồi lâu, mới tìm được một thụ động. Đem đầu Tứ cấp ma thú kia bên trong trực tiếp dọa sợ bỏ đi, Lâm Dịch cuộn người chui vào, trong chốc lát sau, liền dần dần ngủ thiếp đi.
Mà Lâm Dịch đang ở trong thụ động nghỉ ngơi...
Đột nhiên, hắn chợt nhíu mày lại, ngay sau đó, hắn tựa hồ cảm giác được một loại thống khổ cực kỳ khó chịu, một khuôn mặt tuấn tú nhất thời vặn vẹo.
Một cổ thống khổ như xé rách chợt tựa như bạo tạc trong não hắn. Không chút dấu hiệu báo trước làm cho hắn nguyên bản đang ngủ, nhất thời bất ngờ bị sự thống khổ này làm giật mình tỉnh giấc.
Lâm Dịch muốn mở mắt, nhưng mà lại đột nhiên phát hiện, động tác bình thường đơn giản như vậy, vào lúc này cư nhiên trở nên khó khăn, giống như mí mắt nặng nghìn cân, mặc kệ hắn nỗ lực thế nào, cũng không thể mở ra được dù một khe hở nho nhỏ.
Khuôn mặt hắn vặn vẹo kịch liệt, trên trán trong nháy mắt đã bị mồ hôi thấm đẫm, trong cảm giác đau đớn như bạo tạc như thủy triều đem hắn bao phủ.
Lẽ ra dưới đau đớn kịch liệt như vậy, đại não của hắn hẳn là tự chủ sản sinh bảo vệ mà ngất đi. Nhưng mà khiến người ta khó hiểu là, dưới đau đớn cực độ như vậy, bản năng bảo hộ của thân thể tựa hồ biến mất. Hắn chỉ có thể ý nghĩ rõ ràng thừa thụ thống khổ kịch liệt này.
Hắn muốn thông qua phương thức la hét nào đó để giảm bớt thống khố của mình. Lại hoảng sợ phát hiện, thân thể hắn đã hoàn toàn không nghe hắn sai khiến nữa, tựa như một cỗ lực lượng thật lớn đem tứ chi của hắn trói buộc. Chỉ có thể càng lúc càng cuộn tròn lại, mà không thể mở ra chút nào.
Từng đợt thống khổ tựa như từng đợt thủy triều liên tục trùng kích phòng tuyến tinh thần yếu đuối của hắn. Tuy rằng không thể lý giải thống khổ này rốt cuộc là từ đâu mà đến, nhưng Lâm Dịch rất rõ ràng, nếu như hắn không thể vượt qua, hắn chỉ có một kết cục duy nhất là biến thành một người thực vật.
Lâm Dịch chỉ có thể cắn răng, cố nén loại thống khổ này. Lợi của hắn bởi vì cố sức quá độ mà chảy ra tia máu. Mồ hôi trên người đã từ dịch thể biến thành một loại đặc dính.
Cũng may gần đây tinh thần lực của hắn đột nhiên tăng trưởng nhanh. Cho nên tuy rằng khó chịu, nhưng phòng tuyến tinh thần lại còn có thể kiên trì một hồi. Lâm Dịch chỉ có thể lẳng lặng thừa thụ, lẳng lặng chờ đợi, chờ đợi cảm giác thống khổ này biến mất.
Đúng lúc này, một tầng lam sắc sóng gợn nhàn nhạt xuất hiện ở xung quanh hắn, lẳng lặng trôi xung quanh thân thể hắn, dần dần, thời gian trôi qua càng lúc càng thịnh.
Thân thể Lâm Dịch đột nhiên chậm rãi huyền phù, biểu tình của hắn vẫn vặn vẹo, đầy mồ hôi, vẻ thống khổ cũng không còn.
Thân thể hắn bị một tầng lam sắc sóng gợn dạng nước chậm rãi phiêu phù ra khỏi thụ động. Địa phương cách mặt đất gần hai thước, chậm rãi huyền phù.
Sau đó quang hoa dần dần càng lúc càng thịnh, chậm rãi, tại không trung không ngờ xuất hiện một lam sắc quang hoa thủy cầu đem Lâm Dịch gắt gao bao bọc.
Nhưng mà trong thủy cầu, Lâm Dịch lại cảm giác được hô hấp không chút nào khó khăn. Chỉ là cảm giác thống khổ kịch liệt không ngừng kia khiến đại não của hắn bắt đầu chết lặng. Nguyên bản tư duy rõ ràng đến bây giờ đã bắt đầu có chút không rõ. Đau đớn kịch liệt khiến hắn ngay cả phân tâm tự hỏi cũng không thể, gần như mất đi ý thức.
Nhưng mà cảm giác đau đớn kia vẫn là thực sự như vậy. Tinh thần lực của bản thân Lâm Dịch đối mặt từng đợt đau đớn kịch liệt như thủy triều đã đến sát biên giới tan vỡ.
Lam sắc thủy cầu phát tán quang mang đem rừng cây xung quanh chiếu rọi thành một mảnh tinh lam. Trong rừng rậm một ít ma thú hiếu kỳ từ sâu trong cánh rừng đi tới, nghi hoặc nhìn lam sắc thủy cầu huyền phù tại không trung.
Trong đó càng có một hai đầu ma thú chậm rãi tới gần, muốn đụng vào lam sắc thủy cầu này một cái, xem đến tột cùng là vật gì.
Nhưng mà khi thân thể chúng bất cứ bộ vị gì tiếp xúc với thủy cầu, chỉ thấy từ trong thủy cầu, lấy tốc độ mà chúng căn bản không thể phản ứng lại phân liệt ra. Một thủy cầu nhỏ khác nhất thời đem thân thể chúng bao bọc.
Ma thú bị bao bọc trong mắt nhất thời lộ ra thần sắc kinh khủng, chúng bắt đầu giãy dụa kịch liệt.
Nhưng mà một tầng thủy màng hơi mỏng bao vây lấy lấy thân thể chúng kia lại tựa như lông trên da của chúng, vô luận chúng giãy dụa ra sao, vẫn không thể đột phá.
Biểu tình sợ hãi hiện lên trên mặt chúng. Bởi vì chúng đã cảm giác được mình không thể hô hấp. Không khí xung quanh đã hoàn toàn bị một tầng thủy màng hơi mỏng này ngăn cách. Mất đi dưỡng khí cung ứng, da mặt chúng cũng bắt đầu vặn vẹo.
Chúng không cam lòng há rộng miệng ra, nhất thời bắt đầu sử dụng năng lực bảo mệnh của mình. Hoặc kim sắc kim chúc đạo nhân, hoặc lam sắc thủy tiễn, hoặc hồng sắc hỏa cầu từ trong miệng chúng phun ra, tựa hồ muốn phá tan một tầng thủy màng hơi mỏng này.
Nhưng mà để chúng tuyệt vọng là công kích của bọn chúng căn bản ngay cả một tia tác dụng cũng không có.
Quang hoa đủ loại từ trong miệng chúng vừa phát ra, tiếp xúc với thủy màng, trong nháy mắt liền tựa như hoàn toàn tan rã, dung hợp trong lam sắc thủy màng kia. Ngược lại lam sắc thủy màng sáng bóng cũng càng phát sáng.
Chúng không cam lòng tiếp tục công kích tới, không cam lòng tiếp tục giãy dụa, mãi cho đến sáu bảy phút trôi qua, mới hoàn toàn nằm trên mặt đất, thân thể cứng ngắc, con mắt lộ ra tuyệt vọng và kinh khủng chết đi.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chung Cực Truyền Thừa Tác giả: Vũ Thần Vũ
-----oo0oo-----
Chương 91: Tinh thần dị biến! (P2)
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
Nhưng mà khi những ma thú kia tử vong, lam sắc thủy màng bao trùm bên ngoài thân thể chúng lại tựa như có một cỗ lực lượng dẫn dắt hoàn toàn trở lại trong lam sắc thủy cầu đang huyền phù hai thước trên không trung kia. Lam sắc thủy cầu vẫn nhu hòa sáng bóng như cũ.
Chưa bao giờ gặp qua sự tình quỷ dị như vậy, trong mắt các ma thú khắc cũng nhất thời lộ ra biểu tình kinh khủng, hầu như khi những thủy màng kia dung nhập trong thủy cầu, chúng cũng đã bỏ chạy ra khắp nơi. Tuy rằng trí lực của chúng không cao, nhưng chúng vẫn có thể rất dễ dàng ra cái gì khiến đồng loại tử vong. Đối mặt tình huống mà chúng không thể lý giải, chúng chỉ có thể cuống cuồng chạy trốn.
Lúc này Lâm Dịch đã hoàn toàn rơi vào một loại trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Biểu tình vẫn vặn vẹo như cũ, trong mồ hôi đã lộ ra mộ tia huyết tích hồng sắc. Đó là tình huống thân thể hắn bị bó buộc quá độ đạt được cực hạn, sau đó sản sinh ra. Thân thể hắn đã cuộn thành một đoàn nho nhỏ, thỉnh thoảng phát ra từng đợt quắp không thể khống chế.
Nói hắn hôn mê, là bởi vì hiện tại hắn đã hoàn toàn không thể suy nghĩ, ý thức hầu như đã hoàn toàn biến mất.
Mà nói hắn thanh tỉnh lại bởi vì cảm giác thống khổ khiến người ta rét lạnh kia vẫn rõ ràng như cũ.
Phòng tuyến tinh thần của bản thân Lâm Dịch đã chỉ còn một tầng hơi mỏng, đối mặt đau đớn như nước thủy triều mà đến, phòng tuyến tinh thần của hắn quả thực tựa như một tầng giấy mỏng trong đại dương sóng lớn ngập trời. Khẽ đụng vào một cái là có thể dễ dàng đem hắn đánh bại.
Nhưng mà đúng lúc này một trận hồng sắc quang mang đột ngột lóe ra. Lâm Dịch chỉ cảm thấy một cổ tinh thần lực cường hãn đến vô cùng cường đại cuồn cuộn rót vào trong đầu hắn. Nguyên bản đã biến mất tinh thần lực nhất thời trở nên bừng bừng sinh cơ. Lấy tốc độ có thể cảm giác được nhanh chóng khôi phục. Bất quá mấy phút sau, đã hoàn toàn khôi phục đến cường độ tinh thần lực nguyên bản của hắn, mà vẫn còn đang tiếp tục tăng lên.
Đau đớn như thủy triều tựa hồ tại giờ khắc này suy yếu không ít. Trong nháy mắt khôi phục ý thức, Lâm Dịch chỉ có thể trợn tròn mắt.
Nếu như nói đau đớn vừa rồi trước mặt tinh thần lực của Lâm Dịch là đại hải mênh mông, như vậy so sánh với tinh thần lực thần bí đột nhiên rót vào, đau đớn vừa rồi đã trở thành dòng suối nhỏ.
Dưới tinh thần lực thần bí chi trì, phòng tuyến tinh thần của Lâm Dịch biến thành biến thành chủ công. Lúc này năng lượng xuất hiện trong ý thức hải của Lâm Dịch chia làm ba màu sắc. Kim hoàng sắc là tinh thần lực của chính hắn, lúc này lấy tộc độ lấy mắt thường có thể thấy được nhanh chóng tăng trưởng. Mà một mảnh lam sắc thật lớn lại đột nhiên xuất hiện dẫn đến Lâm Dịch đau đầu. Mà năng lượng trong đó chiếm hầu như chín chín phần trăm lại là hồng sắc tinh thần lực thần bí xuất hiện sau đó.
Dưới sự trợ giúp của hồng sắc năng lượng, kim hoàng sắc tinh thần lực tựa như một khối hải dương vĩnh viễn không thể thỏa mãn, điên cuồng hấp thu lam sắc năng lượng. Lam sắc năng lượng tả xung hữu đột, tựa hồ muốn lao ra khỏi hồng sắc năng lượng vây quanh. Nhưng mà vô luận như thế nào cũng vô pháp hoàn thành. Tựa như ma thú bị lam sắc thủy màng bao vây vừa rồi, vô luận nó có giãy dụa thế nào, cũng không thể đột phá.
Lam sắc thủy cầu bao vây lấy Lâm Dịch đã xuất hiện từng đợt gợn sóng thật lớn, cực kỳ không bình tĩnh điên cuồng chấn động.
Lam sắc thủy cầu trở nên lúc sáng lúc tối, kịch liệt lóe ra.
Rốt cục, khi kim hoàng sắc tinh thần lực trong ý thức hải của Lâm Dịch hoàn toàn hấp thu lam sắc năng lượng xong, lam sắc quang cầu bao vây lấy hắn ba một tiếng, hoàn toàn biến mất.
Thân thể Lâm Dịch rơi trên mặt đất. Mà lam sắc năng lượng trong ý thức hải hoàn toàn biến mất, hồng sắc năng lượng nguyên bản chiếm hầu hết không gian cũng trong nháy mắt đột ngột biến mất, tựa như hoàn toàn không có xuất hiện qua.
Mà ý thức của Lâm Dịch đã ở hồng sắc năng lượng hoàn toàn biến mất, rơi vào một mảnh hắc ám.
Cũng không biết qua bao lâu, khi Lâm Dịch từ trong bóng tối tỉnh táo lại giống như trải qua một cơn ác mộng.
Mở mắt ra, lại đột nhiên phát hiện nguyên bản rừng rậm âm u nhất thời trở nên sáng sủa. Nguyên bản tầm nhìn chỉ chưa đến năm sáu mươi thước, lúc này lại có thể rõ ràng xuyên thấu qua kẽ hở giữa cây cối thấy được ngoài trăm thước.
Thân thể hắn nhẹ nhàng nói không nên lời, tinh thần càng thư sướng chưa từng có.
Lâm Dịch từ trên mặt đất đứng dậy, lại ngạc nhiên phát hiện, thân thể mình có dính một tầng như dầu mỡ. Chỉ thấy da thịt đã biến thành một loại màu khô vàng. Trên mặt thậm chí còn dính một ít vết máu đã khô, một cổ tanh tưởi từ trên người hắn lan ra, ngay cả chính hắn cũng không nhịn được nhíu mày.
- Lẽ nào không phải nằm mơ?
Lâm Dịch có thể rõ ràng cảm giác được hôm nay tinh thần lực của mình cường đại. Không chút nào khoa trương nói, tinh thần lực của hắn đã tăng lên gấp trăm lần. Cho nên suy nghĩ và hành động của hắn cũng khiến hắn cảm giác được cực kỳ quái dị. Mượn sự tình vừa rồi mà nói, hắn muốn đứng, nhưng dưới hưng khởi, thân thể hắn mới động.
Đây là kết quả tinh thần lực đột nhiên tăng trưởng, sau đó, thân thể lại còn không có cùng tinh thần lực thống nhất. Cảm giác chung quy có chút không thích hợp.
Nhưng đau đớn đột ngột này đến tột cùng là cái gì? Lâm Dịch trăm mối suy nghĩ khó giải, cúi đầu trầm tư, cảm giác tanh tưởi lại xộc lên mũi. Nhắc nhở Lâm Dịch hiện tại sự tình nên làm nhất.
- Trước đi tắm một cái đã rồi nghĩ tiếp...
Lâm Dịch nhíu mày suy nghĩ, sau đó liền mang theo cảm giác hành động cực kỳ quái dị hướng phía dòng suối nhỏ hôm qua đi đến.
Tư duy luôn luôn nhanh hơn hành động một bước, khiến Lâm Dịch cảm giác cực kỳ khó chịu. Đây căn bản là đoạn đường khoảng vài bước, lại tốn gần chục phút của hắn mới đi tới được. Dọc theo đường đi nỗ lực cảm thụ tư duy và hành động khác nhau đến quái dị, tới cạnh dòng suối nhỏ mới coi như tốt hơn một chút.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chung Cực Truyền Thừa Tác giả: Vũ Thần Vũ
-----oo0oo-----
Chương 92: Dị năng thức tỉnh! (P1)
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
Đương nhiên chỉ là tốt hơn một chút. Nhưng cái loại cảm giác này vẫn khiến Lâm Dịch cực kỳ khó chịu.
- Xem ra, thân thể này còn phải lại làm quen một chút. Thực sự là thuyết pháp quái dị.
Lâm Dịch lấy một bộ dáng cực kỳ quái dị kéo y phục tu hành trên người xuống, âm thầm tự giễu suy nghĩ.
Cởi y phục tu hành xong, đi tới bên dòng suối nhỏ, Lâm Dịch vẫn vô ý thức hoạt động thân thể một chút.
Dòng suối nhỏ cực kỳ trong suốt, rộng chưa đến sáu thước, địa phương sâu nhất lại chừng hơn một thước, trong suốt thấy đáy.
Tuy rằng xung quanh ma thú không ít, nhưng bên trong vẫn là thỉnh thoảng có một hai con cá đang bơi.
Lâm Dịch không chế cảm giác cực kỳ quái dị của mình, rón rén đi tới bên dòng suối, sau đó một chân đạp xuống phía dưới.
Đột nhiên một cổ cảm giác cực kỳ kỳ lạ chảy qua trong lòng đi tới, khiến hắn không khỏi run lên, tiếp tục đi tới, động tác cũng nhất thời dừng lại. Lấy một chân đạp trong nước, một chân khác lại ở trên bờ động tác cứng ngắc quái dị.
- Cái này, đây là...
Trong lòng Lâm Dịch thầm run rẩy, tâm trạng cũng càng rung động.
Cảm thụ được nước suối chảy qua da thịt, Lâm Dịch lại đột nhiên có một cảm giác kỳ dị phảng phất như chính hắn đã cùng dòng nước trong suối hòa hợp một thể, cảm giác vô cùng thư sướng.
Trong Chút bất tri bất giác, Lâm Dịch hầu như vô ý thức buông lỏng tư duy của mình, tinh thần lực rất tự nhiên tràn ra, trong nháy mắt này, trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một vài cảnh vật.
Khối đá năm màu rực rỡ, con cá thản nhiên bơi lội quanh người, thậm chí còn có các loại ma thú đang uống nước trên dòng suối này.
Một bức đồ họa quái dị hiện lên trước mắt Lâm Dịch.
Nếu như hắn hiện tại tỉ mỉ chú ý, hắn có thể rất dễ dàng phát hiện, thân thể hắn đã bị một tầng lam sắc khí vụ mông mông lung lung bao vây. Chỗ mắt cá chân cùng dòng nước tiếp xúc càng lóe ra từng đợt lam sắc quang mang.
- Đây là...
Cúi đầu suy nghĩ, Lâm Dịch trong lúc vô tình thấy lam sắc quang mang chỗ mắt cá chân của mình, nhất thời tâm thần rung động mạnh, bức đồ họa nhất thời biến mất, Mà lam sắc quang mang bao phủ thân thể hắn cũng dần dần biến mất không thấy.
- Dị năng!
Trong đầu Lâm Dịch hai từ này thiểm điện xẹt qua.
Hắn nhất thời nhớ tới ba bốn năm trước trở lại trong thôn, Khương Phàm nói cho hắn biết Lâm Yến là một Dị Năng Giả. Hơn nữa cũng đồng dạng là Thủy hệ dị năng.
- Lẽ nào ta cũng là Dị Năng Giả?
Tâm tư của Lâm Dịch nhất thời linh hoạt, vừa nghĩ đến Dị Năng Giả trong lời đồn cường đại ra sao, nhất thời khiến hắn trong lòng tràn ngập một loại mong chờ và thấp thỏm không yên.
Nghĩ tới đây, Lâm Dịch không khỏi nhắm mắt lại, nỗ lực hồi tưởng cái loại cảm giác cùng nước suối hòa hợp một thể này.
Lần đầu tiên chủ động muốn nắm giữ loại cảm giác này, quá trình cũng không đơn giản như trong tưởng tượng của Lâm Dịch. Nhưng mà tràng cảnh lúc trước vẫn rất thật, thật đếm mức Lâm Dịch không thể tin được đó chỉ là ảo giác.
Nhắm mắt cảm thụ, mang theo một chút chờ mong...Nhưng cái loại cảm giác này thật lâu không có hiện ra. Dần dần, Lâm Dịch đem tạp niệm trong đầu vứt ra bên ngoài. Tinh thần lực rốt cục chậm rãi lại tràn ra.
Không ít thời gian, tầng lam sắc quang mang mông lung kia lại dần dần xuất hiện quanh người Lâm Dịch, chỗ mắt cá chân tiếp xúc với dòng suối lại tràn ra từng đợt lam sắc quang mang nhu hòa.
Tràng cảnh lúc trước lại xuất hiện trước mắt, điều này làm cho trong lòng Lâm Dịch nhất thời nhịn không được lại run lên.
Tràng cảnh nhất thời tan biến mất. Mà Lâm Dịch cũng đã kinh hỉ mở mắt ra.
- Quả nhiên, quả nhiên là dị năng, ta cũng có dị năng, ta cũng có dị năng ha ha...
Lâm Dịch nhịn không được lớn tiếng cười ra, biểu thị vui sướng trong lòng.
Một lúc lâu sau, Lâm Dịch mới bình phục tâm tình kinh hỉ xuống. Hít sâu mấy hơi, đè nén kinh hoàng khiến tim đập nhanh.
- Trước tắm đã...
Lâm Dịch kích động nghĩ, động tác liền nhanh.
Vài bước đi tới giữa dòng suối nhỏ, sau đó bắt đầu chà xát thân thể.
Một tầng dơ bẩn do chất dầu mỡ và vết màu hình thành dưới Lâm Dịch liên tục chà xát từ trên người bóc ra. Trong lúc tắm, Lâm Dịch nhịn không được suy tư.
- Ngày hôm qua còn không có dị năng, bản thân sao lại trong một đêm đột nhiên có dị năng đây. Lẽ nào chính là dị năng thức tỉnh trong truyền thuyết?
Nghĩ đến đó, Lâm Dịch càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
Đêm qua đột nhiên cảm thấy đau đớn, nhất định chính là một quá trình khi dị năng thức tỉnh phải trải qua. Nhất định chính là dị năng đột ngột xuất hiện, sau đó đã bị tinh thần lực của mình đồng hóa. Nhưng đồng thời không có đồng hóa hết thuộc tính nguyên bản của nó. Nói cách khác, tuy rằng nó trở thành năng lượng của mình, cùng tinh thần lực kết hợp, nhưng vẫn có thuộc tính đặc biệt...Thủy.
- Hẳn là như thế này. Không sai!
Lâm Dịch nghĩ nửa ngày, tựa hồ cũng chỉ có loại thuyết pháp này thích hợp với tình huống của hắn nhất. Dù sao chưa từng có tiếp xúc qua dị năng. Duy nhất có cũng chỉ có từ trong đó đạt được dị năng so với thường thức cùng với bổn nguyên năng lượng trong Phong Vân Các vốn cũng hơi chút thể tích một chút.
Lý căn bản chỉ nói để Lâm Dịch biết dị năng đến tột cùng là cái gì. Mà năng lượng bổn nguyên cũng chỉ là nhắc đến một chút, phi thường không rõ ràng. Điều này làm cho hiểu biết của Lâm Dịch đối với dị năng căn bản là không có.
Bởi vậy hắn căn bản không nghĩ tới. Nếu như chỉ là đơn giản dị năng thức tỉnh, cảm giác đau đớn kia có phải quá mức biến thái? Thử nghĩ lấy cường độ tinh thần lực của Lâm Dịch lúc đó chịu cảm giác đau đớn này vẫn thiếu chút nữa tan vỡ. Mặc dù tinh thần lực của Dị Năng Giả đều là tương đối kinh người, nhưng đây cũng là lúc thức tỉnh hoàn thành mới đề thăng a. Trước đó, nếu như gặp phải đau đớn kịch liệt mà quái dị như vậy, e là số lượng Dị Năng Giả đã ít lại càng ít. Dù sao người trời sinh gấp mấy chục lần thậm chí gấp trăm lần thường nhân cũng không phải không có. Nhưng thực sự quá ít.
Còn có cổ hồng sắc năng lượng đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất kia...
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chung Cực Truyền Thừa Tác giả: Vũ Thần Vũ
-----oo0oo-----
Chương 93: Dị năng thức tỉnh! (P2)
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
Nghĩ đến hồng sắc năng lượng kia, động tác chà xát của Lâm Dịch không khỏi chậm lại, trong mắt lộ ra một cổ nghi hoặc.
Đó đến tột cùng là cái gì? Đến tột cùng là năng lượng gì?
Cổ năng lực kia đã từng ở trong ý thức hải của Lâm Dịch, do đó năng lực có thể rất dễ dàng nhận cảm giác cuồng bạo, hung ác, máu tanh trong đó.
Lại thêm cổ năng lượng cổ là lớn như vậy, đạt được chỉ là hồi tưởng. Đều có thể để Lâm Dịch nhịn không được run rẩy. Tại trước mặt cổ hồng sắc năng lượng đó, Lâm Dịch cảm giác mình chỉ là một giọt nước không đáng kể trong đại hải.
Suy nghĩ một lúc lâu, cũng rốt cuộc nghĩ không ra được manh mối gì.
Cũng may Lâm Dịch cũng không phải người thích đâm đầu vào bế tắc, thực sự nghĩ không rõ, liền đem vấn đề này vứt sang một bên.
Lại nhanh chóng chà xát vài cái, Lâm Dịch lần thứ hai nhịn không được muốn thử nghiệm dị năng của mình.
Nhắm hai mắt lại, cả thân thể hắn đều chìm vào trong dòng suối.
Có kinh nghiệm lần đầu tiên chủ động, lần thứ hai của Lâm Dịch rất nhanh điều chỉnh tốt tâm tính, dần dần, tầng lam sắc vụ khí mông lung kia lại xuất hiện. Mà lúc này quang mang lóe ra lại vừa vặn bộ vị vừa mới rời khỏi mặt nước.
Cảm giác kỳ quái kia lại kéo tới, Lâm Dịch cảm giác thân thể của mình đã biến mất không thấy, cùng dòng nước dưới thân hòa hợp một thể.
Lần này so với lần trước một chân đạp trong nước càng thêm cường liệt. Trong đầu lại xuất hiện cảnh vật.
Có kinh nghiệm hai lần trước, tuy rằng vẫn như cũ nhịn không được trong lòng mừng thầm, nhưng Lâm Dịch còn mạnh mẽ khống chế được tâm thần, mà bắt đầu quan sát.
Xem ra, trên thượng du hoặc giả hạ du của dòng suối này thoạt nhìn cách xa khu rừng, vị trí của nó rõ ràng dựa vào thị giác. Lâm Dịch thấy rất nhiều ma thú đang ở đây uống nước.
Lâm Dịch đột nhiên ngẫm lại bản thân đã biết dị năng đến tột cùng có thể thấy rất xa, tinh thần lực không khỏi gia tăng.
Cảnh vật hai bên di động, vẫn di động khoảng mấy phút đồng hồ, lấy một phạm vi phỏng chừng đã ngoài một dặm, đại não Lâm Dịch đột nhiên một trận suy yếu, cảnh vật nhất thời không rõ. Sau đó trong khoảnh khắc biến mất không thấy.
Lâm Dịch mạnh mẽ mở mắt ra, sắc mặt nhất thời có chút tái nhợt.
- Xem ra dị năng cũng có một giới hạn.
Đại não đột nhiên trống rỗng để Lâm Dịch cực kỳ khó chịu, sắc mặt tái nhợt. Hắn nhất thời nhớ kỹ cảm giác khó chịu không thể nói lên lời kia. Trong lòng âm thầm suy nghĩ:
- Xem ra cực hạn của chính mình hẳn là phương viên bán kính một dặm. Bất quá là ở trong nước này, còn ở trên bờ thì sao...
Tuy không hiểu gì về dị năng. Nhưng đạo lý thiên hạ đại khái là tương đồng. Dị năng cùng thuộc tính tại hoàn cảnh cùng thuộc tính có thể phát ra năng lượng gấp mấy lần là đạo lý dễ hiểu. Lâm Dịch vẫn có thể suy nghĩ được.
Bất quá lấy trạng thái hiện nay của Lâm Dịch muốn thử nghiệm lại một chút trong hoàn cảnh cách thủy sử dụng dị năng, thực sự không phải một ý kiến hay.
- Xem ra sau này chương trình tu hành lại phải tăng thêm cường độ rồi.
Trong lòng Lâm Dịch có chút hưng phấn suy nghĩ. Nhưng đại não trống rỗng vẫn là để hắn một trận không dễ chịu, xem ra, ngày hôm nay tu hành là không có khả năng tiến hành.
Lên bờ, mặc xong quần áo, Lâm Dịch liền đi săn thú. Tuy rằng tinh thần lực trống rỗng, nhưng cường độ thân thể hắn thật ra không chút biến hóa. Thậm chí lúc ở trên bờ, Lâm Dịch mới đột ngột phát hiện, vết thương chằng chịt trên người đã hoàn toàn biến mất sạch.
Bất quá tinh thần lực trống rỗng vẫn là ảnh hưởng đến thực lực của Lâm Dịch. Cũng may xung quanh hầu hết đều là Tứ cấp ma thú, đối phó với chúng, lấy trạng thái hiện nay của Lâm Dịch vẫn là không thành vấn đề.
Tùy ý đánh một đầu ma thú. Nướng ăn, sau đó, Lâm Dịch liền trở về trong động lúc trước, chỉ chốc lát sau nặng nề ngủ đi. Xem ra, dị năng sử dụng quá độ thì dễ ngủ hơn.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Lại qua một khoảng thời gian tương đối dài, Lâm Dịch đã hoàn toàn chìm trong bầu không khí tu hành.
Thảo nào có người nói hứng thú là lão sư tốt nhất. Lời này quả nhiên không giả. Lâm Dịch từ nhỏ liền đối với thể thuật có tưởng tượng chấp nhất. Lúc hắn tám tuổi, dám kiên trì rèn đúc cực hạn cơ sở thân thể. Mỗi một lần đều hầu như xung yếu phá cực hạn của bản thân mà xem... Nghị lực của Lâm Dịch thật khiến người ta rất khó tưởng tượng.
Một đường đi tới này, ban ngày Lâm Dịch tu hành thể thuật, rèn đúc cơ sở thân thể. Lấy thể lực của hắn hiện nay đã phải dựa vào lực lượng phải chạy sáu bảy mươi dặm mới cảm giác đạt đến cực hạn. Tốc độ chạy thật ra nhanh hơn không ít.
Tại lúc thể lực tiêu hao gần như hết sạch, hắn lại tiếp tục đi liệp sát ma thú, tăng cường kinh nghiệm thực chiến của bản thân. Tuy rằng hiện tại gặp phải hầu hết là Tứ cấp ma thú. Nhưng dưới tình huống thể lực tiêu hao gần như hết sạch thế này, Lâm Dịch muốn liệp sát cũng không phải một sự tình dễ dàng.
Cũng may Lâm Dịch ở chỗ này, lại thêm suy nghĩ lãnh tĩnh khi hắn chiến đấu, có thể để chiến lực của hắn tăng thêm vài tầng. Tuy rằng là khổ cực, nhưng chung quy vẫn là dưới tình huống nguy hiểm đem con mồi liệp sát.
Bất quá cũng là bởi vì quan hệ này, Lâm Dịch có thể cảm giác được bản thân tiến bộ là phi thường lớn. Tuy rằng nói vẫn như cũ chưa có phá vỡ Tử Môn. Nhưng Lâm Dịch có thể cảm giác được bản thân dưới tình huống không phá môn, đã có thể đạt được trình độ của Ngũ Cấp Cảnh Môn chiến sĩ bình thường. Nếu như nói ra e là không mấy người có thể tin tưởng?
Quả nhiên, tôi luyện trong sinh tử, vĩnh viễn so với trong hoàn cảnh an toàn phải nhanh hơn nhiều. Tiềm năng của con người mới có thể phát huy lớn nhất. Lâm Dịch tự cảm giác bản thân tiến nhập khu rằng này đã được khoảng hai năm. Hắn tiến bộ so với toàn bộ thời gian trước còn muốn nhanh hơn rất nhiều.
Mà sau khi ăn xong bữa tối, lại là thời gian tu hành dị năng.
Đối với dị năng hoàn toàn không biết gì cả để tiến độ tu hành dị năng của Lâm Dịch thật chậm. Ngay từ đầu, chính là tiến nhập sử dụng dị năng, đều phải cần nửa tiếng đồng hồ đến một tiếng. Dị năng đối với Lâm Dịch mà nói là một môn học mới tinh.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chung Cực Truyền Thừa Tác giả: Vũ Thần Vũ
-----oo0oo-----
Chương 94: Đi ngang qua Ước Ba Long.
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
Trải qua nhiều ngày ma hợp, cuối cùng cũng đạt được tiến bộ nhất định. Đối với thao túng tinh thần lực rốt cuộc hơi chút đề thăng một điểm. Chí ít khi tiến nhập trạng thái sử dụng dị năng từ nửa đến một giờ, áp súc đến trong vòng vài phút.
Dị Năng Giả đồng cấp so với chiến sĩ đồng cấp càng cường đại, điểm này, Lâm Dịch có thể suy đoán ra. Dị Năng Giả chân chính, tiến nhập trạng thái sử dụng dị năng e là trong nháy mắt hoàn thành? Bằng không, nếu như nói ngay cả tiến nhập trạng thái sử dụng dị năng cũng cần phải vài phút, vậy trước khi hắn sử dụng dị năng đã đủ để chiến sĩ đem hắn miểu sát mấy trăm lần. Cũng chưa nói tới so với chiến sĩ cường đại.
Thao túng tinh thần lực là nan đề hiện nay Lâm Dịch vô pháp khắc phục. Trước khi xuất hiện dị năng, Lâm Dịch nhiều nhất cũng chỉ là đại khái biết làm thế nào thả lỏng tinh thần mà thôi. Quá trình phóng rồi thu này căn bản không tính là thao túng gì cả.
Với cảm giác hiện nay của Lâm Dịch, chân chính thao túng hẳn là xa xa không chỉ vừa thu lại vừa phóng, đơn giản như vậy.
Lấy một thí dụ đơn giản nhất, hiện tại Lâm Dịch buông lỏng tinh thần lực liền đại khái có thể cảm giác được dị năng của mình tồn tại. Nhưng làm sao chỉ huy đây? Hắn căn bản gật đầu một cái cũng không có. Cho tới bây giờ, dị năng của hắn còn quanh quẩn tại buông lỏng tinh thần lực, sau đó tán ra trình độ cơ bản nhất.
Tuy rằng phạm vi dị năng không tính là nhỏ. Ở trên bờ phạm vi cũng đạt được bán kính nửa dặm. Qua độ này, tinh thần lực của Lâm Dịch sẽ trong nháy mắt tiêu hao sạch sẽ.
Nhưng hiện tại Lâm Dịch còn xa xa chưa đạt được trình độ sử dụng dị năng công kích. Hiện tại tình huống của hắn liền giống như trước mặt mình có một đống lớn bảo tàng. Nhưng ở ngoài cửa bao vây từng vòng. Bởi vì là không được tìm chìa khóa tiến nhập đại môn kia, chỉ có thể ở bên ngoài suy nghĩ suông.
Cũng may, nghị lực của Lâm Dịch cũng không phải nói chơi. Hắn biết rõ đạo lý băng dày ba thước. Do đó, tuy rằng không có hiệu quả gì, hắn vẫn là mỗi ngày không gián đoạn tu hành.
Đề cao trình độ trạng thái tiến nhập sử dụng dị năng. Đối với hắn cổ vũ đã là phi thường lớn. Hắn tin tưởng, chung quy có một ngày, hắn có thể sử dụng năng lực này dễ như lúc hắn huy động cánh tay của hắn vậy.
Cứ như thế, Lâm Dịch sinh hoạt trong rừng rậm âm u này, dưới tình huống chặt chẽ mà phong phú chậm rãi vượt qua. Kết thúc một ngày đêm tu hành, Lâm Dịch chậm rãi mở mắt.
Lúc này là mặt trời lên cao, mà hôm này trình độ âm u của khu rừng đã đủ để cho Lâm Dịch ngẩng đầu nhìn thấy ánh sáng yếu ớt của mặt trăng trên không trung.
Tuy rằng không có việc gì, đứng ở trên đỉnh nhìn lại vẫn là một mảnh lục sắc mênh mông, nhưng Lâm Dịch tin tưởng, thời điểm hắn có thể rời khỏi rừng rậm này, hẳn là không còn xa.
Tính toán thời gian, tuy rằng không nhất định tính chuẩn, nhưng vô luận như thế nào, gần hai năm vẫn là có.
Đến nơi đây đã đủ hai năm. Nghĩ lại tới sinh hoạt trong học viện, lại so với sinh hoạt hiện tại, giống như hai thế giới.
- La Á bọn họ hiện tại đã là năm thứ lăm rồi? Còn có một năm nữa là tốt nghiệp. Lấy thiên tư của bọn họ, trong sáu năm đạt được trình độ Tử Môn trình độ hẳn là không phải khó khăn?
Lâm Dịch không khỏi có chút cảm khái thầm nghĩ.
Tuy rằng không thể nói là rất thân thiết, nhưng quan hệ giữa hắn và bọn La Á vẫn là tương đối không tệ. Ngẫu nhiên cảm khái cũng rất tự nhiên nghĩ đến bọn họ.
- Phụ thân và Yến nhi hiện tại thế nào đây? Nói không chừng bọn họ đại khái còn không biết mình đang ở đâu? Phỏng chừng còn cho rằng chính mình vẫn còn đang học tập trong học viện?
Lâm Dịch có chút tự giễu nghĩ đến.
Sau đó hít sâu một hơi, tưởng niệm cảm giác để trong lòng hắn một trận u ám. Không khỏi lắc đầu, vứt bỏ cảm giác khó chịu trong lòng. Sau đó ngẩng đầu thả người nhảy lên, hai chân cách xa nhau, giữa hai cây bước vài bước, rồi nhảy lên đầu.
Tìm một cái chạc tương đối tráng kiện, ngồi ở trên, ngẩng đầu thất thần nhìn trăng sáng trên không trung.
Ánh trăng màu bạc chiếu rọi, cánh rừng râm âm u cũng bao trùm một tầng ngân mang nhu hòa, có chút vắng vẻ mà âm trầm.
Dưới ánh trăng thỉnh thoảng xẹt qua một hai đạo thân hình ma thú, hiện thực tại ban đêm này, trong rừng râm vẫn rất là náo nhiệt như cũ.
Thời gian hai năm không dài lắm, nhưng là tuyệt đối không ngắn. Hai năm này, tuy rằng Lâm Dịch vẫn âm thầm tu hành, nhưng kỳ thực trong lòng hắn còn là có thêm một phần tịch mịch. Cho dù bất luận một người bình thường nào, trong thời gian hai năm này hoàn toàn cùng đồng loại ly khai. Bên cạnh hắn thậm chí ngay cả người nói chuyện cũng không có, trong lòng cũng sản sinh cảm giác tịch mịch.
Cả thế giới, khắp nơi đều là nguy cơ. Nhưng mà bên cạnh ngươi lại chỉ có mình ngươi.
Loại cảm giác này chỉ có thể ý hội, không thể nói ra. Không có người trải qua, vô luận thế nào cũng không thể hiểu.
Trừ phi nghị lực của Lâm Dịch không giống thường nhân, hơn nữa toàn thân tâm đều tiến vào trong tu hành. Đổi là bất kỳ một người nào khác đều có thể bởi vậy mà tinh thần tan vỡ. Càng đừng nói tới tiến bộ tu hành.
Lâm Dịch cứ như vậy thất thần nhìn ánh trăng thật to. Trong ánh mắt không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đúng lúc này, một thân ảnh khổng lồ từ dưới ánh trăng xẹt qua, Lâm Dịch đang lẳng lặng nhìn trăng sáng không tự chủ được bị hấp dẫn.
Dưới ngân sắc ánh trăng chiếu xuống, lấy nhãn lực của Lâm Dịch rõ ràng thấy trên thân thể khổng lồ căn phòng gỗ.
- Đây là...
Trong mắt Lâm Dịch hiện lên một tia mê man. Chợt rõ ràng.
- Ước Ba Long!
Lâm Dịch nhất thời kinh hãi tỉnh lại, thân thể hầu như không chút nghĩ ngợi, mạnh mẽ nhảy ra mấy chục thước, thậm chí đã ngoài trăm thước.
Lâm Dịch cư nhiên cứ như vậy ở trên ngọn cây đuổi theo.
- Uy chờ một chút, chờ một chút...
Lâm Dịch trong lúc chạy đuổi theo, ra sức gọi. Tốc độ cực nhanh, cư nhiên khó khăn lắm cùng Ước Ba Long trên đỉnh đầu duy trì một tốc độ tương đương.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế