Hoa Sơn Tiên Môn Tác giả: Mạt Lăng Biệt Tuyết
Chương 119: Hung hãn(thượng)
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Khoảnh khắc, biểu tình đám tù phạm thiên lao tầng thứ hai đều biến đổi.
Rốt cuộc có một tù phạm khặc khặc cười quái dị nói:
- Đệ lục đệ tử chân truyền, đồ đệ của Lý Nguyên Bạch ư.
- Là đồ đệ của cái tên Lý Nguyên Bạch.
- Ha ha, Lý Nguyên Bạch kiềm chế chúng ta nhiều năm như vậy, rốt cuộc đợi đến đồ đệ Lý Nguyên Bạch rồi. Lần này chúng ta nhất định phải chiêu đãi hắn thật tốt, đúng không lão Thử?
- Đó là tất nhiên, không chiêu đãi đồ đệ Lý Nguyên Bạch cho tốt thì sao xứng đáng với Lý Nguyên Bạch, hiểu rồi, lão Ngưu.
- Rốt cuộc đến, đồ đệ của Lý Nguyên Bạch. Tự tìm đường chết, hãy để Ngân Tu ta bóp chết ngươi đi!
Từng câu vô cùng âm trầm vang trong thiên lao tầng thứ hai. Những người này đều rất kích động. Lý Nguyên Bạch lúc trước giữ chức vụ tư pháp và ngục tù, người bên trong đều từng bị ông kiềm chế. Mối hận với Lý Nguyên Bạch sâu hơn bất cứ ai, vượt xa Sở Phi hiện tại.
Bọn chúng biết không thể làm gì được Lý Nguyên Bạch, giờ nghe nói đồ đệ của Lý Nguyên Bạch lại dám tới thiên lao tầng thứ hai, ai cũng xoa tay bóp vai.
Luyện khí đệ cửu tầng đại chu thiên cần phải luyện tới luyện khí đệ thập tầng đại viên mãn mới là rèn luyện.
Trải qua muôn ngàn thí nghiệm.
Đem pháp thuật rèn luyện trăm ngàn lần, pháp thuật biến hóa từ chất thì tự nhiên tiến vào luyện khí đệ thập tầng đại viên mãn. Cho nên muốn luyện đến luyện khí đệ thập tầng đại viên mãn cần rèn luyện pháp thuật thật nhiều, chiến đấu hiển nhiên là cách khá hữu dụng để luyện pháp thuật bản thân cường đại. Khi chiến đấu pháp thuật toàn thân sẽ điều động, vận chuyển, khiến pháp thuật bị rèn luyện.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân cũng biết Lục Nguyên lười biếng, nếu không đẩy thì chắc chắn hắn sẽ trốn ở góc nào đó uống rượu rồi ngủ. Kết quả đẩy một cái đẩy Lục Nguyên đến thiên lao tôi luyện.
Đệ tử này tương lai sẽ có trọng dụng.
…….
Kết quả là Lục Nguyên đến thiên lao, hiện đang ở thiên lao tầng thứ hai.
Lúc này không khí thiên lao tầng thứ hai khá là quái lạ.
Âm lãnh mà tiêu điều.
Đám tù phạm đều nhìn qua, đủ loại tiếng cười quái lạ vang lên không ngừng. Chúng không nghĩ tới đến chính là đệ tử của Lý Nguyên Bạch. Ha ha ha ha, có cơ hội ngược đãi đệ tử của Lý Nguyên Bạch tất nhiên không thể bỏ qua rồi. Không chiêu đãi một phen thì sao được.
Giang Bột Nhiên trong Tây Châu Tam Cự Kiếm nghe mấy lời này, cảm giác không khí quái dị thì co rút cổ. Ngục giam có quy tắc của ngục giam. Gã vào thiên lao đã hơn một năm, biết tại thiên lao tầng thứ hai mạnh nhất là bốn tên.
Tử Thử, Sửu Ngưu, Ngân Tu, Bôn Lôi.
Không biết tên thật của chúng, chỉ biết ngoại hiệu hiện nay của chúng là bốn tên đó.
Lúc này Lục Nguyên không sốt ruột chút nào, cầm hồ lô rượu vàng nhạt hớp một ngụm, tiện tay ném hồ lô rượu vào trong tu la túi.
Hắn nói:
- Xem ra sư phụ của ta khiến các ngươi sợ đến thế à? Vừa nghe đến tên sư phụ ta đã kích động như vậy, thật đáng thương. Các ngươi a, sợ sư phụ ta như vậy lại sắp bị ta chà đáp, tội quá tội.
Câu này thốt ra toàn trường tĩnh lặng.
Câu nói quá kiêu ngạo. Tù phạm thiên lao tầng thứ hai toàn là luyện khí bát tầng đến thập tầng, tu luyện vài chục năm, có tu hành hơn trăm năm, đa số bụng đầy tuyệt kỹ, kinh nghiệm đầy mình. Những người này dù không tới cùng hung cực ác nhưng cũng cực kỳ đáng sợ.
Nay một tên hậu bối lại dám nói ra lời kiêu ngạo như vậy.
Quá huênh hoang.
Yên tĩnh như chết, không ai dám tin vào lỗ tai mình.
Chỉ có gió lạnh lẽo thổi qua thiên lao tầng thứ hai.
- Ha ha ha ha, cười chết mất. Năm đó Lý Nguyên Bạch còn chưa tự kiêu như vậy, chẳng ngờ đệ tử của hắn kiêu ngạo đến thế, thật là buồn cười.
Lão già xấu xí tên Tử Thử cười nói:
- Nếu Tử Thử ta không nhớ sai thì Lý Nguyên Bạch thu đệ tử vào tám năm trước đi? Mới tu luyện tám năm, dù lão thất phu Lý Nguyên Bạch dạy hết bản lĩnh cho ngươi thì cũng không khả năng cường bao nhiêu.
- Đúng thế, thôi, hãy để chúng ta chiêu đãi đệ tử của Lý Nguyên Bạch một phen nào!
Vang lên đủ loại cười nhạo. Chúng hận Lý Nguyên Bạch thấu xương, cho nên có biết đôi chút về tin tức của ông, ví dụ như tám năm trước ông có thu đệ tử, hiện nay một vị tự đưa lên cửa, sao không khiến chúng mừng rỡ?
Lục Nguyên không thèm để ý đám người này chế giễu, nói:
- Trong các ngươi có bao nhiêu tên mạnh nhất đi lên để ta luyện kiếm!
Thật đúng là tiểu bối gan to bằng trời! Đám tù phạm cười to. Hậu bối này thật không biết sống chết, mới vào thiên lao tầng thứ hai đã muốn tìm mấy kẻ mạnh nhất, không biết sống chết tự tìm đường chết mà! Đây là đánh giá của đám tù phạm đối với Lục Nguyên. Nhưng nếu đệ tử của Lý Nguyên Bạch đã tự động tìm đường chết thì đám tù phạm cũng rất vui chào đón.
- Tử Thử đại ca, không bằng ngươi đến ngược đãi thằng nhóc một phen đi.
Trong một tù thất đi ra một lão già âm trầm nói:
- Cũng tốt, để ta ra tay đi.
Lục Nguyên đã vào trong tù thất do cửu u hàn thiết chế thành, còn đem cấm pháp trên người Tử Thử tạm thời hóa giải. Trong vòng nửa canh giờ, pháp thuật của Tử Thử sẽ giống như trước kia, nhưng qua nửa canh giờ thì pháp thuật của lão sẽ lại bị cấm chế.
Tử Thử không vội vàng ra tay. Pháp thuật của lão bị cấm chế quá lâu, đã rất lâu không vận chuyển, nay phải di chuyển một lúc đã, để kinh mạch trong người thích ứng cảm giác pháp thuật chuyển động.
Bên ngoài gian tù thất truyền đến tiếng kêu của tù phạm khác:
- Tử Thử, đừng chơi quá đà nhé! Đừng một hơi giết chết đệ tử của Lý Nguyên Bạch, tối đa cho tàn phế thôi!
- Đúng rồi đó, lão Thử, chúng ta còn chưa ngược đãi đệ tử của Lý Nguyên Bạch!
- Tử Thử, mọi người đều chưa ra tay đỡ thèm đâu!
Nghe từng tiếng kêu thì biết người chờ ngược đãi Lục Nguyên không phải số ít. Đặc biệt là ba người khác đứng ngang hàng với Tử Thử, Sửu Ngưu, Ngân Tu, Bôn Lôi. Bọn chúng kỳ thực cũng muốn xuống tay, kết quả bị Tử Thử giành trước một bước.
Tử Thử cười khặc khặc nói:
- Hiểu rồi, ta sẽ chỉ làm tiểu tử này tàn phế.
Lão nhìn Lục Nguyên:
- Xem bộ dạng của người khá giống thư sinh mặt trắng, nếu làm tàn phế thì chắc là sướng lắm.
Tử Thử nói với Lục Nguyên:
- Đúng rồi, chắc sư phụ ngươi có nhắc tới ta đi? Danh hiệu của ta là Tử Thử.
Lục Nguyên lắc đầu:
- Chưa từng nghe.
Tử Thử hơi giận nói:
- Tại sao không nhắc tới ta? Năm đó mười hai người chúng ta danh hiệu là Thập Nhị Tán Sát, hoạt động tại tỉnh Tây Nguyên, tung hoành tiêu sái. Kết quả bị sư phụ Lý Nguyên Bạch của ngươi diệt mười người, bắt giữ hai đầu lĩnh chúng ta, vậy mà hắn không nhắc tới ta!?
Tử Thử giận dữ.
Lục Nguyên giải thích:
- Cái này, sư phụ của ta ở trong lòng ngươi rất quan trọng, ông ấy đã đánh bại ngươi, diệt người của ngươi, ngươi suốt đời khó quên. Nhưng đối với sư phụ của ta, ngươi ước chừng chỉ là tiểu tốt vô danh tùy tiện bị đánh bại thôi, tất nhiên là nhớ không được. Giống như mới rồi ta không nhớ cái gì Tây Châu Tam Cự Kiếm, cái gì Giang Bột vậy đó.
Giờ phút này, Tử Thử và Giang Bột Nhiên cùng rơi lệ đầy mặt.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Hoa Sơn Tiên Môn Tác giả: Mạt Lăng Biệt Tuyết
Chương 120: Hung hãn(hạ)
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Bọn họ biết, Lục Nguyên nói là sự thật.
Mười hai người của lão nhớ kỹ đối thủ là vì bị đối phương đánh bại, tất nhiên là ký ức khắc sâu. Còn đối thủ tùy tay đánh bại cho nên không nhớ được mình, trong mắt đối thủ thì lão chỉ là hạng tiểu tốt vô danh mà thôi.
Đây là sự thật trần trụi, nhưng bởi vì là sự thật mới càng khiến người tan nát cõi lòng, mới càng khiến người muốn khóc.
Giang Bột Nhiên thật sự ở một bên khóc ròng, còn Tử Thử thì nghiến răng. Lão phát hiện Lý Nguyên Bạch đáng hận, nhưng đệ tử của Lý Nguyên Bạch cũng khá đáng ghét, một hơi đã nói ra việc khiến lão thống khổ.
- Tiểu tử giỏi lắm, hôm nay phải làm ngươi tàn phế!
Trong tay Tử Thử cầm một thanh bảo kiếm, bảo kiếm nhân gian tất nhiên không sánh bằng phi kiếm rồi, đây là mới nãy đưa cho lão, chứ bình thường tù phạm không được có cái gì cả. Nhưng Tử Thử cho rằng dựa vào một thanh bảo kiếm, thêm vào pháp thuật luyện khí thập tầng của mình là đủ xử lý tiểu tử đáng ghét này rồi. Tử Thử vừa ra tay liền triển khai ‘Thử Bối kiếm pháp’ của lão.
Bộ ‘Thử Bối kiếm pháp’ khá đặc biệt, đông bôn tây tẩu, nam thoan bắc đào, tốc độ cực nhanh khiến người khó bắt lấy.
Chiêu ‘Thử Vĩ Lưỡng Đoạn’ khiến ngươi không biết kiếm rốt cuộc đánh vào đầu hay là chân của ngươi, cực kỳ khó đoán.
Chiêu ‘Thử Tâm Lang Phế’ vô cùng hung ác, thực là như muốn liều mạng với ngươi.
Còn kiếm chiêu ‘Xà Nhập Thử Xuất’ là kiếm chiêu khiến người khó đề phòng nhất, không cẩn thận liền trúng chiêu, đây là chiêu âm hiểm nhất trong ‘Thử Bối kiếm pháp’. Tử Thử dùng bộ ‘Thử Bối kiếm pháp’ khiến đám tù phạm đứng cạnh xem hô to quá đã. Ngay cả Sửu Ngưu ở bên cạnh cũng thầm nghĩ, Tử Thử công lực chưa giảm, kiếm pháp càng ngày càng tinh thâm, vẫn là cường như vậy.
Trước kiếm pháp tuyệt vời đến thế, chắc là hậu bối Lục Nguyên chỉ có nước cúi đầu chịu thua. Sửu Ngưu thầm nghĩ vậy, cơ bản đám tù phạm cũng nghĩ như thế. Hơn nữa lúc mới bắt đầu đúng là Tử Thử lấn lướt rất nhiều, mỗi lần chỉ kém một chút là bị thương Lục Nguyên rồi.
Xem tình hình thì Tử Thử đâm trúng Lục Nguyên chỉ là vấn đề thời gian.
Thật ra lúc bắt đầu, ‘Thử Bối kiếm pháp’ của Tử Thử đúng là gây chút rắc rối cho Lục Nguyên. Bộ ‘Thử Bối kiếm pháp’ này có đặc tính của chuột, cái gì Thử Vĩ Lưỡng Đoạn, Thử Tâm Lang Phế, Lang Bôn Thử Nhảy, Xà Nhập Thử Xuất, mấy chiêu thức cái nào cũng tinh ranh vô cùng, cổ quái hơn Tư Đồ Tả kiếm pháp cùng là chiêu liều mạng.
Lúc bắt đầu đúng là hơi nguy hiểm, ban đầu lấy chiêu Vân Ý Miên Miên đề phòng, đợi quen thuộc ‘Thử Bối kiếm pháp’ rồi lập tức phản công. Lần lượt thi triển Phong Vân Một Trăm Lẻ Tám Kiếm. Phong Vân Một Trăm Lẻ Tám Kiếm tốc độ không nhanh như ‘Thử Bối kiếm pháp’, cũng không mau bằng Tử Thử.
Bất giác đã cuốn Tử Thử vào trong kiếm quyển.
Trường kiếm trong tay, khống chế địch thủ.
Lục Nguyên không sử dụng siêu thoát kiếm ý của phong kiếm ý. Không có cách nào, siêu thoát kiếm ý phong kiếm ý đối với Tử Thử thật là quá cao, căn bản không cần thi triển kiếm ý đỉnh cao tới mức đó. Kiếm ý tầng thứ hai chỉ hướng sơ hở đối thủ, kiếm ý tầng thứ ba đâm ra trường kiếm đủ khống chế đối thủ rồi.
Kiếm thế như mây trôi nước chảy, vây khốn Tử Thử trong kiếm quyển.
Tất nhiên đây chỉ mới là ban đầu vây khốn Tử Thử, lúc này đám người đứng xem còn chưa phát hiện, tưởng rằng lão chiếm ưu thế, lập tức thắng được Lục Nguyên. Nghĩ tới có thể ngược đãi đệ tử của Lý Nguyên Bạch, ai cũng hưng phấn không biết làm sao. Chỉ có ba vị Tây Châu Tam Cự Kiếm lờ mờ cảm thấy quen mắt. Ủa, đây không phải là kiếm quyển quái lạ lúc trước bao vây ba người mình sao? Giang Bột Nhiên thầm nghĩ, kiếm quyển quái dị này xuất hiện chỉ sợ Tử Thử thảm rồi.
Thiên lao tầng thứ hai, đèn trăm năm chiếu bốn phía sáng sủa.
Dưỡng Ngô kiếm ba thước ba phân, tay phải trắng nõn thuôn dài, ổn định, đây là một bàn tay thích hợp cầm kiếm.
Thanh y thiếu niên mỉm cười, lắc đầu. Dưỡng Ngô kiếm trong tay phải của hắn, kiếm tỏa sáng từng chút một biến mất trong vỏ kiếm.
- Các ngươi thật là tệ quá, thực lực có nhiêu đó đã muốn đến chọc ta, thật quá đáng tiếc.
Lúc này ánh nến thiêu đốt, trừ lời thanh y thiếu niên nói và tiếng Dưỡng Ngô kiếm vào vỏ, không còn tiếng động gì khác.
Những người khác bây giờ ai nấy con mắt trợn to như ốc bưu.
Bọn chúng bì hù sợ.
Mới rồi, Tử Thử đấu với Lục Nguyên, kết quả là lão thua vào tay hắn. Trận thua thứ nhất có thể nói là ngẫu nhiên, vậy trận thứ hai, thứ ba, thứ tư thì không thể nói là tình cờ nữa rồi.
Trận thứ hai lên sân là Sửu Ngưu. Sửu Ngưu dùng bộ Thiên Tàn kiếm pháp, nghe nói còn có Địa Khuyết kiếm pháp. Một khi hai bộ kiếm pháp Thiên Tàn Địa Khuyết hợp lại thì chính là quỷ khốc thần sầu. Hai bộ kiếm pháp này nghe nói là truyền từ hơn năm ngàn năm trước. Năm ngàn năm trước thế cục mảnh đất này hoàn toàn khác với hiện nay. Khi đó có tiên môn tồn tại nhưng không có ngũ đại tiên môn Hoa Sơn, Thanh Thành mà là thế lực khác. Nghe nói Thiên Tàn Địa Khuyết kiếm pháp là tuyệt kỹ kiếm pháp thời Ai Lao Sơn tiên môn. Mọi người rất tin tưởng vào Thiên Tàn kiếm pháp của Sửu Ngưu
Kết quả Thiên Tàn kiếm pháp lúc mới bắt đầu là chiếm ưu thế, lập tức giống như Tử Thử, bị cuốn vào trong kiếm quyển quái dị, trốn không thoát, cuối cùng thất bại.
Trận thứ hai Bôn Lôi ra tay. Bôn Lôi danh hiệu Bôn Lôi không phải vì gã dùng pháp thuật lôi hệ, mà vì gã ra tay rất nhanh, bị hình dung là như sét đánh. Kiếm pháp của gã đích thực rất nhanh, đáng tiếc, kiếm pháp chỉ nhanh hơn Lục Nguyên một chút. Khốn khổ là Lục Nguyên sử dụng chiêu Vân Ý Miên Miên, triệt tiêu cái nhanh của gã.
Trong Phong Vân Một Trăm Lẻ Tám Kiếm có rất nhiều chiêu tức tinh diệu tác dụng cực lớn. Ví dụ như chiêu Vân Ý Miên Miên, có thể sử dụng trong phạm vi nhất định, kiếm của đối thủ bất giác chậm lại, tựa như kiếm chém vào đám mây bông, muốn nhanh cũng không được. Bôn Lôi ra tay vốn chỉ cao hơn Lục Nguyên một đường, nay tốc độ biến chậm thì tất nhiên không phải là đối thủ của hắn.
Trận thứ tư Ngân Tu ra tay. Ngân Tu giỏi về pháp thuật thủy hệ. Đáng tiếc Lục Nguyên đã từng phá hai người sử dụng pháp thuật thủy hệ, một lần nữa phá Ngân Tu dùng pháp thuật thủy hệ không phải việc gì khó khăn. Tuy giữa đường xảy ra chút việc ngoài ý muốn nhưng cuối cùng vẫn là hủy pháp thuật thủy hệ của Ngân Tu.
Bốn trận đấu thua, cái này gọi người làm sao chịu được đây?
Lúc mới bắt đầu đám tù phạm nghe nói Lục Nguyên là đệ tử của Lý Nguyên Bạch, ai nấy hưng phấn. Vốn tưởng có thể ngược đãi, làm Lục Nguyên nửa chết nửa sống, để trút mối hận với Lý Nguyên Bạch. Kết quả cuối cùng bốn nhân vật luyện khí thập tầng tại thiên lao tầng thứ hai là Tử Thử, Sửu Ngưu, Ngân Tu, Bôn Lôi đều bị Lục Nguyên đánh tàn phế.
Cho nên xuất hiện cảnh tượng lúc đầu chương.
Dưới ánh nến chiếu rọi, Lục Nguyên tiên tục đánh tàn phế bốn người chậm rãi đút Dưỡng Ngô kiếm vào bao.
- Cấp kiếm ý.
Lúc này, trong một góc tối thiên lao tầng thứ hai, một người đàn ông trung niên gầy gò có ba chòm râu dê đột nhiên thốt ra câu này. Người đàn ông trung niên ba chòm râu dê không phải tu tiên giả bình thường mà là đến từ Thông Hiểu Môn tu tiên giả.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Hoa Sơn Tiên Môn Tác giả: Mạt Lăng Biệt Tuyết
Chương 121: Cấp kiếm ý (thượng)
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Tại Đại Tấn quốc có một môn phái rất quái lạ, xưng là Thông Hiểu Môn.
Môn phái này người rất thưa thớt. Hơn nữa môn phái không phải như bình thường tăng trưởng pháp thuật, bọn họ dùng pháp môn rất lạ để tăng pháp thuật. Ngươi càng biết nhiều thì pháp thuật càng thâm.
Trong môn phái này, mới nhập môn gọi là Nhất Hiểu Sinh, đợi biết nhiều tri thức thì gọi là Thập Hiểu Sinh.
Biết được nhiều, nhân vật nổi tiếng trong thiên hạ ngươi đều biết hết thì kêu là Bách Hiểu Sinh.
Thiên hạ rất ít có việc ngươi không biết thì gọi là Thiên Hiểu Sinh.
Thiên hạ không có việc gì ngươi không biết thì kêu là Vạn Hiểu Sinh.
Cái người bị nhốt tại thiên lao tầng thứ hai là một Thập Hiểu Sinh. Thập Hiểu Sinh tốt xấu cũng là người của Thông Hiểu Môn, khi Lục Nguyên liên tục đấu bốn trận thì rốt cuộc nhận ra đẳng cấp kiếm ý của hắn, cấp kiếm ý.
Ba chữ cấp kiếm ý thốt ra, thiên lao tầng thứ hai đa số người hít ngụm khí lạnh.
Bị nhốt tại thiên lao tầng thứ hai đều là tu tiên giả luyện khí từ bát tầng đến thập tầng, còn là hạng người kinh nghiệm chiến trường đầy rẫy, lấy tán tu chiếm đa số. Những người này dạo chơi trong tu tiên giới coi như kiến thức rộn rãig, có không ít người biết cấp kiếm ý là khái niệm gì.
Cấp kiếm ý căn bản không phải một đệ thập đại đệ tử chân truyền có thể làm được. Coi như là trưởng lão đệ cửu đại cũng không ai luyện thành kiếm ý này.
Chỉ có đệ cửu đại tri danh kiếm tiên ngũ đại tiên môn mới luyện thành kiếm ý.
Do đó có thể thấy kiếm ý hiếm hoi.
Mọi người sớm nghe nói đến cấp kiếm ý nhưng đó giờ chưa chính mắt thấy, không biết cái gì là cấp kiếm ý, vậy nên Lục Nguyên liên tục đấu vài trận vẫn không ai nhận ra. Tuy nhiên qua Thập Hiểu Sinh xuất thân từ Thông Hiểu Môn điểm tỉnh, tất cả lập tức hiểu được, thì ra kiếm pháp của Lục Nguyên chẳng ngờ chính là cấp kiếm ý.
Nghe đến cấp kiếm ý, có nhiều người trước tiên là không tin. Cấp kiếm ý quá khó để luyện thành, nhưng ánh mắt của Thập Hiểu Sinh sẽ không nhìn sai.
Lý Nguyên Bạch đáng chết năm đó phải mất hơn một trăm tuổi mới luyện thành kiếm ý, tại sao đệ tử của ông mới tối đa hai mươi tuổi mà đã luyện thành kiếm ý chứ? Mọi người nhớ rõ Lý Nguyên Bạch là tám năm trước thu đệ tử, tức là nói, cái người tên Lục Nguyên chỉ dùng tám năm thời gian đã ngộ ra kiếm ý.
Quái thai, đây tuyệt đối là quái thai.
Bọn họ biết tiêu chuẩn bình quân trong đệ thập đại đệ tử chân truyền. Ví dụ như đệ nhất đệ tử chân truyền Vân Dật, năm đó đến nơi này luyện kiếm chưa luyện bao lâu đã chịu không nổi. Đệ nhất đệ tử chân truyền Vân Dật còn như vậy thì đừng nói tới đệ tử chân truyền khác. Mà Lục Nguyên này rõ ràng chỉ là đệ lục đệ tử chân truyền, tại sao ra quái thai như vậy?
Thức ăn trong thiên lao không tệ như tưởng tượng.
Lục Nguyên nhìn trên bàn thịt luộc giã tỏi, cá hấp, bạo sao ruột già, khoai tây xắt lát chua cay, một đĩa đậu phộng, thêm vào hai bình rượu, thầm cảm thán. Xem ra ở trong thiên lao một thời gian cũng không tệ lắm. Ít nhất thức ăn không tệ, đều là món ăn thường ngày, nhưng xem người làm thì khá là chính cống.
Lục Nguyên là đệ tử chân truyền đến thiên lao rèn luyện, ăn cơm vốn nên cùng ngục tốt gác lao một chỗ, hắn không quá để ý. Nhưng bị Sở Phi sư thúc kêu qua còn có đồ ăn ngon nên hắn đã tới.
Sở Phi sớm chờ đợi hắn. Lần này là ba người Sở Phi, Lục Nguyên, Lăng Ngọc Châu cùng ăn cơm.
Sở Phi kêu hai đệ tử chân truyền lại đây, Lục Nguyên và Lăng Ngọc Châu không khách sáo, ngồi xuống.
Sở Phi cười cười, đẩy một bình rượu đến:
- Lục Nguyên, ngươi là điển hình không rượu không vui, cho ngươi một bình.
Bình khác trên bàn hiển nhin không phải cho Lăng Ngọc Châu mà chính gã uống. Sở Phi lúc rảnh rỗi thích nhấm nháp vài ly, tất nhiên cũng không đặc biệt yêu thích.
Lục Nguyên không khách sáo, ngon lành ăn uống. Bên kia Lăng Ngọc Châu có vẻ khá mệt, tinh thần không được tốt lắm.
Sở Phi hỏi:
- Sao vậy, Lăng sư điệt? Thiên lao tầng thứ nhất khó khăn lắm sao?
Lăng Ngọc Châu gật đầu đáp:
- Rõ ràng ta là luyện khí thất tầng, trong thiên lao tầng thứ nhất cũng có một ít luyện khí thất tầng. Ta luyện kiếm pháp rõ ràng cao hơn một chút nhưng đám tù phạm đều có tuyệt chiêu riêng, đặc biệt có một số liều mạng, đối phó khá gian nan.
Sở Phi gật đầu:
- Khó khăn mới là đúng. Trong chiến đấu khó khăn như vậy ngươi mới nhanh chóng trưởng thành. Đúng rồi, Lục Nguyên, còn ngươi?
Lục Nguyên gật đầu nói:
- Tàm tạm.
Sở Phi cứng họng:
- Quá nghiêm tốn rồi đi? Mới rồi ta nhận được tin, ngươi đánh bị thương bốn tên mạnh nhất thiên lao tầng thứ hai. Mới tiến vào tầng thứ hai mà đã áp đảo rất nhiều tù phạm trong đó rồi.
Sở Phi càng nhìn Lục Nguyên càng thấy vừa mắt.
Lăng Ngọc Châu có chút cảm thán nói:
- Lục sư đệ vẫn lợi hại như vậy.
Lần đầu tiên nàng thấy sự lợi hại của lục sư đệ là đại tái Bắc phong. Nhưng khi đó lục sư đệ còn chưa lợi hại đến thế, dường như càng về sau lục sư đệ càng lợi hại hơn. Lăng Ngọc Châu muốn cố gắng rút ngắn chênh lệch này, nàng luôn liều mạng, nhưng sự thật chỉ là uổng công.
Lăng Ngọc Châu cảm thán. Nàng ở thiên lao tầng thứ nhất đánh vất vả như vậy, kết quả lục sư đệ tới thiên lao tầng thứ hai ngày thứ nhất đã đánh gục đám tù phạm trong đó. Tù phạm thiên lao tầng thứ hai mạnh hơn tù phạm thiên lao tầng thứ nhất rất nhiều.
Kỳ thực Lăng Ngọc Châu là loại người rất háo thắng, trước khi Lục Nguyên nổi bật thì nàng luôn là nhân vật xếp thứ ba trong thập đại đệ tử chân truyền, đứng sau đại sư huynh Vân Dật, nhị sư huynh Vân Dật. Mặt này có phần nàng có sư phụ tốt, có phần tư chất không tệ, cũng có phần bản thân nàng rất cố gắng.
Lục Nguyên không để ý Lăng Ngọc Châu trong lòng than thở, đang phấn đấu càn quét rượu và thức ăn.
Sống thật tốt mỗi một giây trong đời, để mình sống càng thoải mái hơn, đây luôn là tuyên ngôn của Lục Nguyên.
Hiện nay có rượu ngon uống, có đồ ăn ngon, không nhân dịp hưởng thụ thì làm cái gì?
Lục Nguyên cười hỏi:
- Sở sư thúc, ta không mang bao nhiêu rượu vào thiên lao, đợi lát nữa uống hết có thể xin sư thúc cho thêm không?
Hắn hỏi vậy cũng vì càng lúc càng quen thuộc với Sở Phi sư thúc. Trong đệ cửu đại tri danh kiếm tiên, Phương Nho nghiêm túc cứng nhắc. Tư Mã Trường Bạch là kẻ thù. Độc Cô Diệp là đàn bà. Diệp Dương Dung cho cảm giác rất gian xảo. Nguyên Nguyên Thượng Nhân địa vị quá cao. Trừ sư phụ ra thì chỉ có Sở Phi sư thúc càng lúc càng quen là hắn thỉnh thoảng vui đùa vài câu.
Sở Phi cười mắng:
- Ngươi đó, cái tên ham ăn ham rượu xấu xa, dám đòi sư thúc rượu để uống hả? Đây là trọng địa thiên lao, không có rượu!
Hứng thú là thầy dạy tốt nhất.
Hứng thú lớn nhất của Lục Nguyên có ba cái. Ăn uống, ngủ, cùng với kiếm thuật.
Trong thiên lao cùng Sở Phi sư thúc ăn uống không có gì phải chú ý.
Ngủ, tại thiên lao không phải là chỗ ngủ tốt. Ngủ cũng cần chú ý, ngủ trong thiên lao tất nhiên không có bao nhiêu cảm giác. Muốn ngủ phải ngủ ở một nơi hoàn cảnh tốt, ví dụ bãi cỏ, bờ sông, cành cây, hoàn cảnh bốn phía tốt đẹp, nghe chim hót nước chảy mới ngủ càng dễ chịu.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Hoa Sơn Tiên Môn Tác giả: Mạt Lăng Biệt Tuyết
Chương 122: Cấp kiếm ý(hạ)
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Cứ thế, hai thứ ăn uống, ngủ bị phủ định.
Kết quả là trong thiên lao điều duy nhất hắn có thể làm chỉ là luyện kiếm.
Ngày thứ nhất đến thiên lao tầng thứ hai đã đè ép tất cả tù phạm tại đây. Nay, chỉ cần luyện kiếm cho tốt là được.
Tù phạm thiên lao tầng thứ hai tuy thực lực không bằng hắn nhưng có đủ loại tuyệt kỹ, có thể để hắn luyện kiếm kỹ.
Thời gian tiếp theo Lục Nguyên cùng đám tù phạm không ngừng giao đấu, tiếp xúc đủ loại kiếm pháp. Những kiếm pháp này hoặc là không mấy thâm ảo, không mấy phức tạp nhưng có thể làm tuyệt kỹ của đám tù phạm thì nhiều ít có chút đặc điểm, Lục Nguyên thử từng cái một.
Tuy không đụng đến kình địch nhưng so đấu kỹ thuật, hắn cảm thấy kiếm pháp của mình tiến bộ đôi chút.
Trong đó khiến hắn thấy khá thú vị là hai bộ kiếm pháp.
Một bộ là Thiên Tàn kiếm pháp của Sửu Ngưu. Cảm giác bộ Thiên Tàn kiếm pháp này khá lạ, nhưng hình như thiếu một nửa, nếu cộng thêm một nửa thì chắc chắn sẽ trở thành bộ kiếm pháp tương đương đáng sợ. Tất nhiên Lục Nguyên hiểu đây chỉ là trực giác của mình mà thôi, kỳ thực hắn đã cảm giác rất đúng. Bởi vì cái thời hơn năm ngàn năm trước, khi đó hai bộ kiếm pháp Thiên Tàn Địa Khuyết chính là tuyệt kỹ của Ai Lao Sơn tiên môn. Tựa như bây giờ một trong ngũ đại tiên môn, Võ Đang tiên môn có một bộ Âm Dương Lưỡng Nghi kiếm pháp. Nếu thật rút ra Ấm Nghi kiếm pháp, hay Dương Nghi kiếm pháp thì không tính thâm ảo gì, nhưng tổ hợp hai kiếm pháp này lại sẽ thành bộ kiếm pháp khá ảo diệu.
Còn có một bộ chính là kiếm pháp của Thập Hiểu Sinh có ba chòm râu dê. Không biết Thập Hiểu Sinh học từ đâu ra một trong sáu tuyệt kiếm của Thanh Thành tiên môn, Vũ Đả Phi Hoa kiếm pháp bản tàn khuyết. Tuy là tàn khuyết, tuy bộ kiếm pháp kia không đầy đủ nhưng khiến Lục Nguyên cảm giác được Vũ Đả Phi Hoa kiếm pháp khác biệt.
Bộ Vũ Đả Phi Hoa kiếm pháp này tuyệt đối không yếu hơn Phong Vân Một Trăm Lẻ Tám Kiếm. Sáu tuyệt kiếm của Thanh Thành tiên môn quả nhiên không đơn giản. Lờ mờ trong bộ kiếm pháp hắn cảm giác ra vũ kiếm ý.
Đáng tiếc nó chỉ là tàn thiên, nếu là Vũ Đả Phi Hoa kiếm pháp hoàn chỉnh thì nói không chừng sẽ khiến hắn ngộ được vũ kiếm ý. Lục Nguyên mấy lần đều cách vũ kiếm ý, thủy kiếm ý một chút thôi, một chút là lĩnh ngộ được. Nhưng sai một chút là một chút, vẫn luôn treo tại đó. Nếu có thể thấy chân chính Vũ Đả Phi Hoa kiếm pháp thì chắc chắn sẽ khác hẳn hiện tại.
……..
Trừ dùng đủ các loại kiếm pháp để hắn đấu kiếm đã ghiền ra, trong đám tù phạm còn có một số dùng pháp thuật.
Ngân Tu dùng là pháp thuật thủy hệ, để hắn tăng một ít kinh nghiệm phá pháp thuật thủy hệ.
Tù phạm khác cũng có dùng mộc hệ pháp thuật, phong hệ pháp thuật. Hai pháp thuật này đều từng bị hắn phá giải, đơn thuần là tăng thêm chút kinh nghiệm phá pháp thuật đó mà thôi.
Lần này coi như hắn kiến thức đến hỏa hệ pháp thuật. Lúc mới bắt đầu đối diện hỏa hệ pháp thuật thì hắn khá là chật vật, có lần bị hỏa hệ pháp thuật buộc đến thê thảm. Cái gì hỏa cầu thuật, hỏa tiễn thuật, đánh lâu mới phát hiện nếu hắn vận dụng Vân Long Thập Biến Đệ nhất biến Ly Vẫn biến thì có thể tạm thời đem pháp lực trong người chuyển hóa thành pháp lực thủy hệ rồi. Sau đó dựa vào pháp lực thủy hệ bám vào kiếm, dùng nước khắc lửa, phá hủy thủy hệ pháp thuật, rồi mới giải quyết đối thủ.
Hắn còn đụng phải người dùng thổ hệ pháp thuật. Kẻ thi triển thổ hệ pháp thuật lấy thổ thuẫn khiến người đau đầu. Thổ thuẫn bảo vệ khiến kẻ thi pháp bao bọc trong thổ thuẫn, chỉ có thể từng chút một phá vỡ phòng ngự thổ thuẫn mới công kích đến kẻ bên trong, đây chính là pháp thuật khiến người khá là nhức đầu.
Còn về tính công kích của thổ hệ pháp thuật, chỉ cần tốc độ né tránh đủ nhanh thì không có gì phải sợ.
Nói đơn giản là đấu với kẻ dùng thổ hệ pháp thuật, chỉ có chậm rãi tiêu hao, khó mà tốc chiến tốc thắng. Người dùng thổ hệ pháp thuật giống như cõng mai rùa, khiến người nhức đầu muốn chết.
……..
Trong thiên lao tầng thứ hai, Lục Nguyên nhanh chóng tiến bộ. Không phải bước tiến cảnh giới kiếm thuật mà là mặt kiếm kỹ càng lão luyện thành thạo hơn.
Vốn hắn về mặt kiếm thuật có cảnh giới cực kỳ cao, tới cấp kiếm ý rồi. Nhưng dù cảnh giới kiếm thuật cao mà kinh nghiệm không đủ chín, trừ bình thường đấu với đệ tử chân truyền ra, cơ hội đấu cùng người khác ít hơn mười lần. Lúc này hắn ở trong thiên lao luyện kiếm, cùng đủ loại tù phạm giao đấu, hình kiếm thuật, hình pháp thuật, tăng mạnh kinh nghiệm cho hắn.
Cứ như thế, mặt kiếm thuật đã có chút tiến bộ.
Tiến bộ kiếm thuật chỉ là thứ yếu, quan trọng là lần này đấu với tù phạm nhiều loại hình thế này khiến hắn tăng kinh nghiệm, đứng vững căn bản, có chỗ tốt cực lớn cho sau này lĩnh ngộ càng nhiều kiếm ý, hiểu xa hơn kiếm thuật tông sư.
Thực ra rèn luyện trong thiên lao tầng thứ hai không chỉ là mặt kiếm thuật tăng vọt, pháp thuật của hắn cũng có nhiều biến đổi.
Qua luyện khí đệ cửu tầng đại chu thiên rồi thì sắp đến luyện khí thập tầng đại viên mãn. Vốn việc này không có, cần thiết là rèn luyện pháp thuật thật nhuần nhuyễn, chiến đấu chính là cách nhanh nhất để rèn luyện pháp thuật. Trong lúc chiến đấu, vận chuyển pháp thuật nhiều hơn trạng thái bình thường.
Lần này rèn luyện tại thiên lao, vốn chính là muốn tăng pháp thuật lên một tầng.
Trải qua thời gian này rèn luyện, Lục Nguyên phát hiện bản thân có biến đổi. Vốn chỉ là thay đổi chút chút không đáng chú ý, nhưng bây giờ hình như sắp nghênh đón biến đổi lớn rồi.
Khi hắn ngồi xếp bằng trong một góc hẻo lánh tại thiên lao tầng thứ hai, bắt đầu vận công ngưng luyện pháp thuật bản thân, vân hệ pháp lực ở trong người không ngừng di chuyển, không nhanh mà chậm rãi chảy xuôi. Nhưng vân hệ pháp lực bản thân hắn dường như có chút thay đổi.
Càng miên càng mật, đây là đặc tính pháp lực hiện tại của hắn. Pháp lực trải qua nhiều lần sử dụng đã biến đổi rất nhiều. Hắn lại bố trí Phong Linh trận quanh người, đập vỡ một ít linh thạch, dù sao giờ hắn có khá nhiều linh thạch. Trải qua chiến dịch Đông Đạo phủ, hiện nay hắn có hơn bốn trăm viên linh thạch.
Lần này hắn nhẫn tâm, đập vỡ tám mươi linh thạch, vô số nguyên khí thiên địa ùa vào người hắn. Lục Nguyên vận chuyển Vân Long tâm pháp hấp thu những nguyên khí thiên địa này, từng chút một chuyển hóa thành pháp lực, khiến pháp lực bản thân càng miên càng mật, càng lúc càng đậm đặc.
Không biết trải qua bao lâu, nguyên khí thiên địa trong Phong Linh trận ngày càng mỏng thì Lục Nguyên bỗng mở mắt ra. Khoảnh khắc này, Lục Nguyên biết mình đã tới trạng thái luyện khí thập tầng đại viên mãn.
Đại viên mãn, đây là cảnh giới cuối cùng của luyện khí thập tầng.
Cảnh giới tầng này kỳ thực không khó đột phá.
Trong luyện khí kỳ khó nhất là đệ ngũ tầng tiểu chu thiên, đệ lục tầng luyện khí thành cương, đệ cửu tầng đại chu thiên, mấy cảnh giới khó khăn. Đệ thập tầng đại viên mãn không tính quá khó khăn, tất nhiên, tuy nói cảnh giới tầng này không khó lắm nhưng tốt xấu nếu đột phá sẽ đứng ở đỉnh luyện khí kỳ.
Thật không dễ dàng. Từ luyện khí đệ nhất tầng luyện đến luyện khí thập tầng, thật là việc không dễ.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Hoa Sơn Tiên Môn Tác giả: Mạt Lăng Biệt Tuyết
Chương 123: Ác mộng bắt đầu(thượng)
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Giống như leo núi, rốt cuộc bò tới đỉnh ngọn núi cao.
Bất giác có chút cảm thán.
Từ lúc gia nhập Hoa Sơn tiên môn, sư phụ đã kêu hắn phải cố gắng tới luyện khí kỳ thập tầng, nay coi hắn đã tới luyện khí kỳ thập tầng rồi, không biết tại sao, trong lòng hết sức cảm thán. Mấy năm nay sư phụ cứ lo sợ lỡ ông đi rồi hắn còn chưa tới đỉnh cao luyện khí kỳ, nay coi như sư phụ yên tâm đi rồi.
Tới đỉnh cao luyện khí kỳ, chẳng những coi như chính mình bò lên đỉnh núi cao, còn là hoàn thành một nguyện vọng của sư phụ.
Trong lòng hắn trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Tất nhiên, cảm thán xong thì phải nghĩ cách tiếp theo.
Bước tiếp theo, luyện khí kỳ thập tầng tới luyện thể kỳ đệ nhất tầng, so với luyện khí ngũ tầng tiểu chu thiên, lục tầng luyện khí thành cương, đệ cửu tầng đại chu thiên, ba tầng cảnh giới này gộp lại càng khó không biết gấp mấy lần. Một cửa sẽ càng khó, chỉ khi luyện tới luyện thể đệ nhất tầng ngự khí ly không thì mới có thể chân chính bay lên trời.
Kỳ thật rất nhiều người nói tu tiên giả trong luyện khí kỳ chưa phải tu tiên giả chân chính.
Chỉ có tới luyện thể kỳ mới là tu tiên giả thật sự.
Luyện thể luyện thể, thành tiên thể.
Cho nên có nhiều người gọi luyện thể kỳ là tiên thể kỳ.
Nói thật ra Lục Nguyên khá là mong chờ luyện thể kỳ, dù sao bay lên trời là ước mơ của bao nhiêu người.
Bay trên trời tựa như con chim.
Lục Nguyên cũng muốn bay, luôn nằm trên mặt đất nhìn lên trời, đất xa như núi, gần như sương, kỳ thực hắn cũng muốn bay lên trời, bay vào tầng mây trắng. Hắn muốn ở trong mây nhìn trời, nhìn đất, nhìn núi, nhìn sương, rốt cuộc sẽ là cảnh tượng gì.
Huống chi nằm tại mây trắng mềm mại luôn là ước mơ của hắn, không uổng phí luyện Vân Long Phong Pháp, Phong Vân Một Trăm Lẻ Tám Kiếm, dù là tâm pháp hay kiếm pháp đều có liên quan đến mây.
Bất giác hắn đã có cảm giác đặc biệt đối với mây.
Chẳng qua, luyện thể kỳ còn rất xa xôi.
Coi như là đỉnh cao luyện khí kỳ thì cách luyện thể kỳ vẫn xa như vậy.
Thiên lao tầng thứ hai.
Lục Nguyên giơ hồ lô rượu trong tay, hớp một ngụm, không nhấp nhiều. Bất đắc dĩ, ở trong thiên lao một khi vào rồi không dễ ra ngoài, những rượu này là lấy từ chỗ Sở Phi sư thúc, vào tay không dễ tất nhiên phải quý trọng, chỉ uống ngụm nhỏ.
Rảnh quá.
Bất giác bỗng dưng rảnh rỗi.
Tới sơ kỳ luyện khí thập tầng đại viên mãn rồi thì rảnh xuống, nói thiên lao tầng thứ hai cũng có một số tù phạm, nhưng những tên này đều cùng hắn luyện kiếm. Lúc mới bắt đầu có mấy cái còn chịu đòn được, sau đó bị hắn tiêu hao ra kinh nghiệm rồi thì đám người không chịu đòn nổi nữa.
Bây giờ nên nói sao đây, hắn đến thiên lao có hai mục đích. Cái thứ nhất là rèn luyện pháp lực, khiến pháp lực đến luyện khí thập tầng đại viên mãn. Thứ hai là tìm đám tù phạm luyện kiếm, tăng kinh nghiệm đánh nhau. Nay hai mục đích đều đạt tới, coi như viên mãn hoàn thành nhiệm vụ.
Vốn hắn còn định đi thiên lao tầng thứ ba dạo một vòng, kết quả bị Sở Phi trực tiếp từ chối.
- Hiện tại ngươi là luyện khí kỳ thập tầng, không tệ, nhưng luyện khí kỳ thập tầng cách luyện thể kỳ đệ nhất tầng ngự khí ly không là một trời một vực. Bây giờ ngươi đi thiên lao tầng thứ ba, ta bảo đảm đám tù phạm đó sẽ xé xác ngươi ra.
Sở Phi chắp tay sau lưng nói, không có đường gỡ gạc.
Luyện thể kỳ cùng luyện khí kỳ là khác nhau một trời một vực.
Đề nghị bị Sở Phi trực tiếp từ chối, Lục Nguyên biết đấy là sư thúc bảo vệ mình. Xem ra chênh lệch giữa luyện khí kỳ và luyện thể kỳ quả nhiên rất lớn. Tức là hiện nay hắn ở thiên lao tầng thứ hai chán chết, lên thiên lao tầng thứ ba thì không được, có ở lại trong thiên lao cũng không ý nghĩa gì. Thôi, lần này rèn luyện dừng tại đây đi.
Lục Nguyên giơ hồ lô rượu nhấp một ngụm, lầm bầm:
- Cũng được, lần này tu hành tới đây nên kết thúc.
Mấy tên tù phạm nghe tới câu này thì rất kích động.
Mấy tên tù phạm lập tức truyền câu nói này đi, lan tràn khắp ngục giam, đám người cực kỳ kích động.
Lúc mới bắt đầu Lục Nguyên đến thiên lao bọn chúng kích động. Đệ tử của Lý Nguyên Bạch tự đưa lên cửa thôi. Mục đích của chúng là đánh Lục Nguyên tàn phế hoặc chết luôn. Tất nhiên chúng không vội đưa Lục Nguyên xuống suối vàng, trước tiên đánh tàn tật đã, để báo mối thù sâu tựa biển với Lý Nguyên Bạch.
Ban đầu chúng mơ rất đẹp, nhưng lập tức mộng tan tành. Lục Nguyên ra tay, có câu chuyên nghiệp vừa ra tay liền biết tài năng. Lục Nguyên động lập tức áp đảo bốn người Tử Thử, Sửu Ngưu, Ngân Tu, Bôn Lôi, triệt để cắt đứt ý nghĩ làm hắn nửa sống nửa chết của chúng.
Tiếp theo cơn ác mộng của chúng bắt đầu.
Sau khi Lục Nguyên tiến vào mỗi ngày phải luyện kiếm, mỗi lần luyện kiếm là sẽ có một tù phạm chịu khổ, bị thương, trong đó bi thảm nhất phải tính đến Sửu Ngưu. Ai bảo Thiên Tàn kiếm pháp của Sửu Ngưu có chút thú vị làm chi. Sửu Ngưu có thể nói là trong rất nhiều tù phạm tại thiên lao tầng thứ hai bị thương nhiều nhất.
Nay chúng nghe tới Lục Nguyên muốn luyện kiếm là sợ vỡ mật.
Lục Nguyên trở thành cơn ác mộng của chúng.
Chúng thầm nghĩ, chỉ là ngồi tù thôi mà, có cần thảm đến thế không trời?
Lúc ban đầu chúng cảm thấy ở trong nhà giam bị nhốt thật thống khổ, giờ nghĩ lại, thì ra đoạn thời gian đó mới là cuộc sống thần tiên. Ngày nay chính là ác mộng, không có việc gì bị Lục Nguyên lôi ra đánh trọng thương, ngày như vậy làm sao sống đây.
Chúng ta chỉ muốn bình yên ngồi tù mà thôi!
Bây giờ nghe nói Lục Nguyên định kết thúc tu hành, đám tù phạm thật là kích động, cảm động vô cùng.
Lục Nguyên kết thúc tu hành chẳng phải nói lên hắn sẽ lập tức rời khỏi đây sao?
Hắn rời đi thì chẳng phải là ác mộng sẽ kết thúc?
Đám tù phạm lén truyền lời Lục Nguyên vừa nói, ai nghe xong đầu tiên là không thể tin, tiếp theo mặt mừng như điên. Không biết có bao nhiêu tù phạm mặt đẫm nước mắt. Thật không dễ dàng, ác mộng rốt cuộc sắp kết thúc rồi sao? Đúng là một ngày đáng ăn mừng.
Lục Nguyên dường như giật mình tỉnh lại, nói:
- Ồ, xem bộ dáng của các ngươi dường như tiếc ta rời đi, không ít người còn tiếc đến rơi nước mắt, vậy ta không đi đâu.
Nghe câu này, đám tù phạm thống khổ muốn chết. Trong lòng chúng đều la đừng mà, chỉ cầu Lục Nguyên sớm đi cho rồi. Nhưng chúng không dám kêu ra tiếng với Lục Nguyên. Bọn chúng thật sự sợ Lục Nguyên rồi, sợ chọc hắn chú ý.
Chúng sợ Lý Nguyên Bạch, cũng sợ Lục Nguyên.
Không phải e sợ thân phận đệ tử Lý Nguyên Bạch của Lục Nguyên mà sợ bản thân hắn.
Lúc Lục Nguyên mới tiến vào, nói trở thành ác mộng của chúng, khi ấy đám tù phạm to tiếng cười giễu, không ai tin, mà bây giờ thì đã trở thành sự thật.
……..
Hắn nói vậy chỉ là lúc sắp đi hù đám tù phạm một phen thôi. Lục Nguyên vẫn là rời khỏi thiên lao tầng thứ hai, ở lại đây không có gì thú vị, rất khó tăng cao nữa, chỉ có nước rời đi. Lục Nguyên thư giãn gân cốt, lững thững bước tới thiên lao tầng thứ nhất. Trong thiên lao tầng thứ nhất, Lăng Ngọc Châu ngồi xếp bằng trên mặt đất tĩnh tọa, bộ dáng như là đang hồi phục tinh lực.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương