Cái khiến cho Dương Dạ, thật ra chính là phần hợp đồng này.
"Là một quần đảo trong vùng biển của Dương gia chúng ta, quần đảo Kim Thạch " Dương Chấn Quỳ cầm lấy bản hợp đồng trên bàn làm việc, chỉ vào nội dung bên trong, nói : "Quần đảo Kim Thạch luôn là sản nghiệp của Dương gia chúng ta, nhưng Tề Lâm vừa rồi đến, chính là muốn ba ký phần hợp đồng này, đem Kim Thạch quần đảo chuyển nhượng vô điều kiện cho Nam Vinh gia của hắn!"
"Quần đảo Kim Thạch ? Có giá trị gì?" Dương Dạ tò mò hỏi.
Dương Chấn Quỳ cười : "Ha ha, Dương thị gia tộc chúng ta có thể đứng đầu trong năm đại gia tộc hiện nay, đạt được trình độ lớn như vậy, cũng bởi vì cái quần đảo Kim Thạch này ..."
"Ơ?" Dương Dạ cầm lấy, lật xem phần hợp đồng, khiến cho hắn kinh ngạc chính là, ở chổ ký tên bên dưới cùng của bản hợp đồng, hai bên A và B đều để trống, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Dương Chấn Quỳ : "Ba, cái hợp đồng này là gì? Còn quần đảo Kim Thạch kia rốt cục có bí mật gì?"
"Bí mật? Ha ha, vốn đây là bí mật của Dương gia ta, nhưng không ngờ rằng một truyền mười, mười truyền trăm, trở thành bí mật mà mọi người đều biết" Dương Chấn Quỳ cười nhẹ : "Tiểu Vãn nhi, không phải là ba không nói cho con biết, mà do trước đây con suốt ngày ăn chơi lêu lổng, chưa bao giờ quan tâm đến chuyện gia tộc cả, bây giờ con rốt cục đã có dáng dấp của người trưởng thành, có một số việc ..."
Dương Dạ cau mày, nhìn Dương Chấn Quỳ, thầm nghĩ : Chơi đùa lêu lổng kia đâu phải là mình.
"Quần đảo Kim Tạch này khai thác ra được một khoáng thạch, mà trong loại khoáng thạch có thể tinh luyện ra một vật chất có năng lượng cực lớn, lực sát thương vô cùng mạnh, cũng không biết là đã có bao nhiêu người đang ở chổ bí mật nhìn trộm cái chổ khoáng thạch này cả" Dương Chấn Quỳ lắc đầu :"Từ sau khi tin tức về khoáng thạch của Dương gia chúng ta bị truyền ra ngoài, quần đảo Kim Thạch đã được ba phái người phong tỏa lại. Có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào quần đảo Kim Thạch này, ngay cả bốn đại gia tộc kia,nhg mà, hừ, vẫn chưa có ai dám công khai chống đối lại Dương thị chúng ta cả!"
Dương Dạ do dự một chút : "Ba, ba nói là, cái tay Tề Lâm của Nam Vinh gia tộc, muốn quần đảo Kim Thạch của chúng ta?"
Dương Chấn Quỳ cúi đầu nhìn phần hợp đồng trong tay của Dương Dạ, trầm tư một hồi, sau đó thấp giọng nói : "Nói thật, Tiểu Vãn nhi, ba thật sự không thể tin được, Nam Vinh gia và Dương gia chúng ta luôn có quan hệ rất tốt, lão gia tử Nam Vinh Tuấn là anh em với ba nhiều năm, bằng không thì Quân Hinh cũng sẽ không ở nhà chúng ta còn nhiều hơn ở nhà của mình!"
Dương Chấn Quỳ nói xong, tâm tình có vẻ nặng nề, đi vài bước, nặng nề ngồi xuống ghế sau bàn làm việc, thở một hơi thật dài.
"Ba, nếu như nhà chúng ta và lão gia tử Nam Vinh Tuấn gì đó có quan hệ thật sự rất tốt, vậy có phải là do Nam Vinh Huyễn không?" Dương Dạ cũng đi qua, một tay đỡ lấy lưng ghế, một tay khoát lên vai của ba.
"Ba ... ba cũng hoài nghi như vậy, nhưng ba thật sự không muốn nghĩ vậy!" Trong lòng Dương Chấn Quỳ rất mâu thuẫn, ông không muốn tin Nam Vinh Huyễn đang dùng thủ đoạn với mình, nếu như là sự thật, vậy thì tình nghĩa của Dương gia và Nam Vinh gia chắc chắn sẽ sụp đổi, bằng mặt không bằng lòng, và những ngày tháng chiến tranh ngầm cũng sẽ bắt đầu.
"Được rồi ba, cái hợp đồng này không phải là chưa ký sao, bây giờ không có việc gì cả" Dương Dạ cười, dùng hai tay bóp vai cho Dương Chấn Quỳ : "Yên tâm đi ba, sau này có con trai giúp ba mà"
"Nhưng mà, nhưng mà trong lòng ba ..." Dương Chấn Quỳ vỗ vỗ xuống cái tay ghế : "Nếu như chúng ta thật sự xảy ra chuyện với Nam Vinh gia, vậy thì trong năm đại gia tộc, Dương gia sẽ không có được một người bạn chân chính"
"Như vậy đi, ba, ngày mai con sẽ đến Nam Vinh gia, đi thăm Nam Vinh Tuấn và Nam Vinh Huyễn, có thể phát hiện ra được cái gì đó" Dương Dạ tiếp tục bóp vai cho ba.
Dương Chấn Quỳ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt có khen ngợi, nhưng cũng có bất an. Dương Dạ cũng cười nhạt biểu thị sự thoải mái, nhưng thật ra trong lòng rất khó chịu, vốn trở thành đại thiếu gia của Dương gia, là thù lao để hoàn thành nhiệm vụ của vực chủ, đến đây để hưởng phúc, bây giờ thị ngược lại, tự nhiên bị cuốn vào những chuyện lộn xộn này..
Chỉ là, trong lòng Dương Dạ bây giờ thật sự đã có tình cảm với những người nhà này, nhất là người ba Dương Chấn Quỳ này, mỗi hành động của ông ta, đã thật sự làm cho Dương Dạ cảm nhận được tình thương của một người cha, nhà của mình xảy ra chuyện, sao có khả năng ngồi yên không để ý đến?
............................
Ra khỏi phòng sách, mặc dù tránh qua né lại để cố gắng đi đến phòng của Tây Thi và Trịnh Đán, nhưng mà Dương Dạ vẫn bị Quân Hinh bắt được tại hành lang, kéo cánh tay của Dương Dạ đi thẳng về phòng ngủ, dọc đường đi, tất cả người hầu nhìn thấy bộ dạng lên cơn "muốn" của Quân Hinh tiểu thư cũng chẳng tỏ vẻ gì cả, đều tránh ra một bên hết. Sau khi đã vào đến phòng ngủ của Dương Dạ, liền xuất hiện những tiếng làm nũng như "ông xã, em nhớ anh muốn chết" hoặc đại loại như thế, rồi sau đó nữa, sau khi đã hôn xong rồi, Quân Hinh không nói nhiều, bắt đầu lột đồ của Dương Dạ ra, sau đó ...
"A! A! Anh là một người đứng đắn!" Dương Dạ giãy dụa, cố gắng tránh khỏi hai tay của Quân Hinh.
"Ai mà chẳng phải là người đứng đắn!" Quân Hinh cười tủm tỉm, sau đó mặt nhỏ đỏ lên : "Nói! Mấy ngày nay anh đã lén chạy đi đâu? Ngay cả Dương Tự và San San cũng không biết gì cả! Hiểu Hiểu cũng không rõ là anh đã đi đâu! Nói mâu, rốt cục là anh đã đi lêu lổng nơi nào!"
Dương Dạ khổ sở giãy dụa, thầm nghĩ : Mình có thời gian đi lêu lổng sao, lần này mình đi gặp Việt vương Ngô vương gì gì đó, nhưng mà nói cái này với Quân Hinh không phải là bị điên sao. Nhưng lúc này, cảm giác của Dương Dạ đối với Quân Hinh đã không còn giống như ngày hôm qua nữa, thậm chí là còn có chút quái dị, Quân Hinh là vị hôn thê của mình sao? Có thể ... qua ngày mai, sẽ biến thành kẻ thù của nhau ...
Nhưng Quân Hinh thì lại không rãnh mà suy nghĩ nhiều như vậy, nàng vẫn đang bận lột đồ của Dương Dạ ra, trong mắt của nàng chỉ có vị hôn phu vài ngày không gặp thật là nhớ biết mấy, căn bản là không suy nghĩ tại sao trợ lý của đại ca Tề Lâm lại đến đây làm gì, thậm chí là còn không biết mình đã từng bị bắt cóc nữa. Bây giờ trong đầu của nàng chỉ hiện lên hai chữ thật lớn in thật đậm tô đen thật to : Em muốn !
Thừa dịp Dương Dạ ngây người ra, Quân Hinh đã nhanh tay lẹ chân lột hết đồ trên người hắn ra, đem cái thứ thuộc quyền sở hữu của mình ra mà chơi đùa. Ài ... từ cái ngày mà Quân Hinh bắt đầu mê luyến cái cảm giác trên giường xong, nàng thường hay dùng hành động mang tính hiếp bức để buộc Dương Dạ đi vào khuôn khổ, sau khi thực hành khá nhiều lần, bây giờ trong tình huống dù có chống cự nàng vẫn có thể nhanh chóng lột hết quần áo trên người Dương Dạ xuống.
Dương Dạ tuy trần truồng, nhưng thực tế là đã không còn cảm giác hăng hái muốn giao phối này nọ, hắn biết rất rõ ràng, mình thích Quân Hinh, từ cái lần đầu tiên gặp phải nàng trên đường đi, mê muội khuôn mặt xinh đẹp của nàng, lại tiếp xúc lâu dần, cảm tình đương nhiên cũng sâu sắc lên, ngoại trừ việc đôi khi Quân Hinh không phân rõ phải trái ra, có chút tính tình tiểu thư ra, thì trên thực tế là một cô gái ngực to ngốc ngếch, là một cô gái rất đơn thuần. Mà Dương Dạ, thì thật sự không muốn Quân Hinh bỗng nhiên biến thành một thân phận khác, biết thành một phần trong cái âm mưu lớn của một gia tộc.
Nhưng mà lúc này Quân Hinh đã lôi Dương Dạ đang run sợ và mê man đến cạnh hồ tắm, sau đó đẩy hắn xuống hồ không chút khách khí, rồi nhanh chóng cởi đồ trên người của mình, da thịt trắng tuyết lộ ra hết, rồi cùng xuống tắm.
" Quân Hinh, em đừng ..." Dương Dạ bị nước trong hồ rửa một cái làm cho tỉnh táo lại không ít, giãy dụa trong hồ ngẩng đầu lên, mà Quân Hinh lúc này cũng đã đi xuống hồ nước, dự định cuối thấp người xuống, thấy Dương Dạ đứng lên, lập tức cũng đứng lên, hai tay đẩy Dương Dạ ngã về thành hồ, còn mình thì phủ người xuống, ngậm lấy tiểu Dương Dạ, bắt đầu âu yếm nó.
Cái ... ài ... cái cảm giác này bố cha thằng nào đỡ được, tuy rằng kỹ thuật và động tác của Quân Hinh không được thuần thục, nhưng mà cái cảm giác ấm áp tuyệt vời từ bên dưới truyền lên não như vậy, làm cho đầu của Dương Dạ trở nên trống rỗng, rên rỉ thật to một tiếng, rồi cũng không giãy dụa nữa, bắt đầu hưởng thụ.
.............................
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Sau khi vận động lên xuống và đưa đẩy một thời gian, núi lửa rốt cục cũng chịu phun, khi Quân Hinh sức cùng lực kiệt, cảm thấy mỹ mãn thiếp ngủ đi, thì Dương Dạ lại rón rén mặc đồ vào, có thể là do kích thích được năng lực, cho nên hắn không cảm thấy mệt mỏi một chút nào cả, ngược lại còn thêm sung sức và tràn đầy tinh lực.
Sau khi mặc đồ vào xong, Dương Dạ lặng lẽ đi ra phòng ngủ của mình, đi xuống phòng của Tây Thi và Trịnh Đán dưới lầu, vừa muốn gõ cửa, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh ở bên trong truyền ra. Hắn càng nghe càng thấy kỳ quái, càng nghe càng cảm thấy quen tai, do dự một chút, liền đẩy cửa phòng đi vào.
Quả nhiên, Tây Thi đang ngồi trên giường, mặt đẹp cười cười, lắng nghe tiết tấu của tiếng nhạc, Trịnh Đán thì ngồi trên giường đối diện Tây Thi, trên mặt có vẻ đầy sự bất đắc dĩ. Mà ở khoảng trống giữa hai giường thì có để một cái ghế, một thiếu niên đa tình đang ôm đàn ghi ta mà tự hát ... Không sai, vị này chính là Dương Tự.
Tây Thi và Trịnh Đán nghe tiếng cửa mở ra, liền đồng thời quay đầu nhìn Dương Dạ, Tây Thi nhảy lên khỏi giường, chạy vài bước đến trước mặt của Dương Dạ, vốn muốn ôm một chút, nhưng bỗng mặt đỏ ra, chỉ nhẹ nhàng khẽ ôm một cái, rồi hưng phấn hỏi : "Sư huynh! Huynh đến rồi!"
Dương Dạ đưa tay ôm lấy Tây Thi vào lòng, Tây Thi lập tức trở thành một con mèo nhỏ chui vào trong lòng của Dương Dạ, cẩn thận khoát hai tay lên vai của Dương Dạ.
Dương Dạ nhìn Trịnh Đán, thấy mặt của nàng cũng có chút kích động, không chỉ là kích động vì được nhìn thấy sư huynh, mà còn giống như là thấy được người cứu mạng vậy, ánh mắt hiện lên mấy chữ S.O.S luôn.
"Anh, trở về với chị Tinh Tinh nhanh vậy?" Dương Tự dừng động tác trên tay lại, quay đầu nhìn Dương Dạ, cười : "Cái này ... cái này ... em sợ Tiểu Đán và Tiểu Thi ở đây không quen, cảm thấy buồn chán, cho nên em đến chổ hai nàng, hát cho hai nàng nghe"
"Ồ? Thật không?: Dương Dạ cười, ôm lấy Tây Thi đi vào trong : "Trời trong gió mát, anh cứ tưởng rằng chỉ có mấy người làm xiếc xin cơm mới ôm đàn ghi ta ra mà hát, không ngờ rằng Dương nhị thiếu gia cũng hăng hái như vậy"
Dương Tự nghe thấy ý trong lời nói của đại ca, mặt liền có chút khó xử, ôm đàn cười xấu hổ : "Anh, không phải là anh kêu em chăm sóc cho Tiểu Đán và Tiểu Thi sao. Anh đã trở về rồi, em cũng hoàn thành nhiệm vụ" Nói xong liền đứng lên có ý muốn đi.
"Hả? Gì vậy? Đi à?" Dương Dạ cười cười, ôm lấy Tây Thi đi đến giường đối diện Trịnh Đán, ngồi xuống : "Đừng đừng, anh còn chưa nghe em hát mà, nào nào nào, hát cho anh nghe một bài đi ... ừ ... [ngươi thật tàn nhẫn] ... bài đó đi"
Dương Tự đương nhiên là nghe ra Dương Dạ đang đùa giỡn với mình rồi, sắc mặt liền trầm xuống, hơi đỏ lên, để cây đàn qua một bên, bước lại kéo tay Dương Dạ, vừa kéo vừa nói : "Anh, đi ra ngoài, em có vài lời muốn nói"
Dương Dạ căn bản là không hề giận Dương Tự, tiếp xúc lâu như vậy, em trai của hắn thế nào hắn cũng hiểu rõ, là một thiếu gia quý tộc từ bé chưa từng chịu qua nổi khổ nào cả, rất là trẻ con.
Theo Dương Tự đi ra khỏi phòng của Tây Thi và Trịnh Đán, đứng bên ngoài, Dương Dạ cười cười nhìn Dương Tự.
"Anh! Cái gì vậy? Có cần vậy không?" Vẻ mặt của Dương Tự đầy tức giận, nói : "Khong phải là anh mang về một nữ hầu sao? Có phải là chị dâu tương lai của em đâu!"
"Em cũng hơi liều đấy thì phải?" Dương Dạ cười cười nhìn Dương Tự : "Em dựa định muốn tranh giành một cô gái với anh trai của em?"
"A? Anh đã làm rồi à?" Dương Tự gấp đến nổi trắng mặt.
"Vẫn chưa!" Dương Dạ thành thật nói.
Dương Tự rõ ràng thở phào một hơi : "Vậy thì không sao cả! Anh! Em thật sự rất thích tiểu Đán!"
Dương Dạ liền thấy buồn bực, quay đầu nhìn Dương Tự : "Anh rất kỳ quái, Trịnh ... Tiểu Đán và Tiểu Thi đều rất đẹp! Nhưng sao em lại vừa nhìn liền chung tình với Tiểu Đán thôi?"
Dương Tự nghe xong, cúi đầu, do dự một hồi, rồi lại ngẩng lên nhỏ giọng nói : "Anh, em nói anh có tin không?"
Dương Dạ gật đầu : "Em nói đi!'
"Anh! Em nằm mơ!" Tâm tình của Dương Tự bỗng trở nên kích động : "Anh có tin không, từ sau khi em bắt đầu hiểu được cái gì gọi là đàn bà, thì em bắt đầu mơ thấy có một cô gái ở trong mơ đang cùng XXX với em, lần đầu tiên em mộng tinh, cũng đều là do cô gái kia tạo thành, mà Tiểu Đán, Tiểu Đán rất giống với cô gái trong mơ của em!"
Dương Dạ cũng sửng sốt, thấy được biểu tình và ánh mắt của Dương Tự căn bản là không giống như người nói giỡn hay nói xạo, nhưng tại sao lại như vậy? Dương Tự làm sao có thể nằm mơ thấy một người của mấy ngàn năm trước? Cái này hình như không được bình thường.
Dương Tự nhìn chằm chằm đại ca Dương Dạ nửa ngày, sau đó nhụt chí cúi đầu : "Được rồi, em biết là anh không tin mà, được rồi được rồi, em biết đó là đàn bà của anh, em cứ nằm mơ con mẹ nó cho rồi"
Dương Dạ vừa định nói cái gì đó, thì bỗng nhiên một giọng nói khiến cho con người rạo rực tâm hồn truyền đến từ phía sau cách chổ của Dương Dạ và Dương Tự không xa : "Ai là đàn bà của ai?"
Hai người cả kinh, đồng thời quay đầu lại nhìn ... Ồ Shit! Cái này gọi là oan gia ngõ hẹp, mà ngõ hẹp quá sẽ có ma sát, ma sát thì sẽ sinh nhiệt, sinh nhiệt thì sẽ cháy, mà Quân Hinh đang lắc lắc thân thể đi đến, hai con mắt đang phun ra lửa ...
" Quân Hinh ? Em ... tỉnh?" Dương Dạ cố gắng nặn ra một nụ cười trên mặt.
"Em? Em căn bản là không có ngủ! Chỉ muốn nhìn xem anh lén lút làm cái gì!" Quân Hinh trừng con mắt đi tới, đến trước mặt của Dương Dạ và Dương Tự.
"Anh lén lút khi nào?" Dương Dạ cười, liếc mắt nhìn thoáng qua cửa phòng, trong lòng lo lắng, nếu như để cho Quân Hinh mà thấy được Tây Thi và Trịnh Đán, vậy thì không biết mình sẽ bị hiếp xong giết, giết xong lại hiếp, hiếp rồi giết tiếp ... túm lại là không biết mình sẽ bị hiếp hay bị giết ...
Lúc này, sự mẫn cảm, nhạy cảm, và giác quan cảnh báo đặc thù của đàn bà đã nổi lên trong người Quân Hinh, nàng lập tức bước lại, vừa đẩy Dương Dạ và Dương Tự ra, vừa hỏi : "Phòng này là của ai?"
Dương Tự nhìn Dương Dạ, còn Dương Dạ thì trừng to mắt ra như muốn nuốt sống em trai vậy! Hai anh em muốn ngăn cản, nhưng mà lại không có can đảm, cuối cùng bị Quân Hinh đẩy ra, mở cửa phòng ...
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Thấy Quân Hinh mở cửa phòng Tây Thi và Trịnh Đán, Dương Dạ liền khẩn trương, mà Dương Tự càng khẩn trương hơn nữa! Sự khẩn trương của Dương Tự đã làm cho Dương Dạ cảm thấy kỳ quái, thằng nhóc này lẽ nào thật sự lo lắng cho Trịnh Đán như vậy sao? Sợ Quân Hinh xúc phạm đến nàng?
Nhưng mà, Quân Hinh căn bản là không tiến vào, nàng chỉ mở cửa phòng ra, nhìn thoáng vào bên trong một chút, sau đó liền ngây ngẩn cả người, tuy rằng Quân Hinh luôn cho rằng mình là một mỹ nữ xinh đẹp nổi tiếng, trên thực tế cũng đúng là như vậy, nhưng mà hai cô gái đang ngồi trong phòng thì quả thật không thể không nói là đẹp hơn nàng rất nhiều, lòng tự trọng mãnh liệt đã làm cho Quân Hinh dừng chân lại, đi vào như vậy, nhìn gần vào dung mạo và thấy rõ sự chênh lệch của hai bên hơn nữa, cho nên không thể vào, tuyệt đối không thể!
Nghĩ như vậy, Quân Hinh nghiến răng quay đầu lại "cười", còn đưa tay đóng cửa lại nửa chứ, sau đó trừng mắt nhìn Dương Dạ : "Ông xã, hai tiểu mỹ nữ trong phòng này là ai vậy?"
Dương Dạ sửng sốt một chút, tế bào não trong đầu nhanh chóng nhảy số để tìm ra một đáp án thích hợp, ngoài miệng thì lắp bắp tranh thủ câu thêm giờ : "Là ... Đúng vậy, hai người trong phòng là ai thế? Dương Tự, em nói xem!"
Họa sát thân đổ lên đầu của Dương Tự, Dương Tự cũng sửng sốt, sau đó liền cười tùy tiện nói : "Đúng vậy đúng vậy, rốt cục là ai nhĩ? Quả thật rất là mê người, ha ha ha ha ..."
"Hai người các ngươi đừng có làm vẻ trước mặt TUI!" Quân Hinh chóng tay lên eo, con mắt không rời khỏi mặt của Dương Dạ : "Ông xã! Nói đi! Hai nàng rốt cục là ai?"
Trên mặt của Dương Dạ hiện rõ sự khẩn trương, bỗng nhiên ngay trong lúc đó, cái bóng đèn trên đầu bừng sáng lên, ngẩng mặt lên che miệng của Quân Hinh :"Em nói nhỏ một chút! Đừng để người khác chú ý!"
Quân Hinh bị hành động của Dương Dạ làm sửng sốt, giãy khỏi tay của Dương Dạ, thở mạnh nói : "Cái gì vậy? Hai nàng không thể gặp người à?"
Dương Dạ nhìn mắt của Quân Hinh một cái, sau đó quay đầu lại nhìn Dương Tự, thở dài một hơi, rồi làm ra vẻ ảo não : "Ài ... Dương Tự! Anh không thể nói dối giúp em rồi! Tiếp tục như vậy thì Quân Hinh sẽ hoài nghi anh!"
"Em ..." Dương Tự mở to mắt ra, giơ tay chỉ lên cái mặt đầy sự ngạc nhiên của mình.
Quân Hinh cũng quay đầu về nhìn Dương Tự, híp mắt lại quan sát trên dưới của Dương Tự.
"Là em! Anh nói em là em! Nhất định là em! Phải là em! Em dám nói không phải là em không?" Dương Dạ bộc lộ ra khuôn mặt ăn tươi nuốt sống của mình, hai mắt bắn ra tia điện nhìn Dương Tự, nói liên tục.
"À, à! Là em, là em là em!" Dương Tự bị ánh mắt chết người của đại ca liếc một cái, bỗng bừng tỉnh đại ngộ, gấp gáp nói.
"Là em cái gì?" Quân Hinh hỏi theo.
"Ơ? Ặc ... là em cái gì?" Dương Tự bị Quân Hinh hỏi làm cho sửng sốt, vội vàng quay đầu lại hỏi Dương Dạ.
"Em còn giả bộ hồ đồ à? Hai cô gái bên trong, không phải là do em mang về từ bên ngoài à?" Dương Dạ giả vờ làm ra vẻ căm phẫn : "Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi! Cần phải xem lại cách làm người! Phải chung thủy! Phải giống như anh toàn tâm toàn ý với Quân Hinh vậy! Nhưng em vẫn không nghe lời!"
Quân Hinh bĩu môi, đưa vẻ mặt hoài nghi nhìn Dương Tự, hỏi : "Dương Tự, anh của em nói có đúng không?"
Dương Tự tức đến nổ phổi ra, nghẹn đỏ mặt cúi đầu, cắn răng nói : "Vâng, là thật, anh, em sai rồi" Sau đó quay đầu lại nói : "Chị Quân Hinh, thật ra thì em chỉ định hát cho hai nàng nghe mà thôi, có thể là anh của em nghĩ rằng em đang làm bậy, cho nên vừa rồi đột nhiên xông vào"
"Cái gì?" Quân Hinh trợn mắt lên nhìn Dương Dạ.
"Không thể nào!" Dương Dạ vội vàng xua tay : "Anh chỉ là cảm thấy buồn chán, nghe Dương Tự ở trong hát, cho nên đi vào xem náo nhiệt một chút thôi" Rồi còn nói bồi thêm một câu: "Quân Hinh, chuyện Dương Tự giấu người đẹp trong nhà chỉ có vài người biết, ngay cả ba cũng không biết, em nhất định phải giữ bí mật!"
"Ra vậy" Quân Hinh không nghĩ nhiều, thoáng yên lòng lai, làm ra vẻ người lớn đưa tay vỗ vỗ vai của Dương Tự : "Ông xã, không cần phải như vậy, Dương Tự cũng không còn nhỏ nữa, gặp riêng với con gái một chút cũng rất là bình thường! Cho dù Dương Tự có học mấy cái xấu, cũng không phải là do anh dạy hết cả sao!"
Dương Tự xen mồm vào : "Anh ấy đâu chỉ dạy em mấy thứ này, em vừa mới học được thêm một chiêu nữa, vu oan giá họa ..."
Dương Dạ hung hăng trừng mắt nhìn Dương Tự, Quân Hinh đứng giữa hai anh em, trong lòng cảm thấy vui vẻ, liền đưa tay mở cửa ra, rồi còn thúc Dương Dạ và Dương Tự đi vào trong : "Được rồi, hai anh em cãi nhau cái gì! Không phải là hát thôi sao? Chúng ta vào trong nghe Dương Tự hát một bài"
Dương Tự liếc nhìn đại ca một cái, có vẻ hả hê bước vào trong phòng, còn Dương Dạ tuy rằng trợn tròn mắt, nhưng vẫn bước theo vào.
......................................
Trong phòng, Tây Thi và Trịnh Đán đã sớm hoang mang chạy từ cửa về giường của mình, không sai, hai chị em nhà này bởi vì tò mò, cho nên đã lén mò đến cửa nghe trộm, nghe thấy Dương Tự nói nằm mơ thấy được Tiểu Đán thì Trịnh Đán đang dán lổ tai lên cửa liền đỏmặt, trong lòng có một cảm giác hơi khác thường.
Sau đó Quân Hinh đến, khi Tây Thi và Trịnh Đán nghe thấy tên của Quân Hinh, không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn, hai nàng đã từ miệng của Hiểu Hiểu biết rằng Quân Hinh chính là vợ chính thức của sư huynh, đều nghĩ rằng người đứng ngoài khẳng định là người đó. Sau đó nghe thấy Quân Hinh muốn xông vào, Tây Thi và Trịnh Đán cuống quít chạy đến giường, cũng may là Quân Hinh không có vài, làm cho Tây Thi và Trịnh Đán đồng thời thở phào một hơi trong sự khẩn trương.
Hai chị em này nhỏ to thảo luận cái gì đó, nhất chí cho rằng Quân Hinh tiểu thư rất đẹp, mà đúng lúc này, Quân Hinh mang Dương Tự và Dương Dạ đi vào trong.
"Hai em gái, đừng khẩn trương! Chị là chị dâu của Dương Tự, đến chơi với các em một chút!" Quân Hinh vừa đẩy cửa vào liền làm ra vẻ chị lớn giải thích, sau đó mỉm cười đi qua : "Chúng ta cùng nhau nghe Dương Tự hát, em trai Dương Tự của chị cũng có tài hoa lắm đấy!"
Quân Hinh không ngừng nâng cao Dương Tự lên, Tây Thi và Trịnh Đán ở một bên tỏ vẻ khó hiểu, còn Dương Dạ thì cười khổ không thôi.
Dương Tự được tung hứng đương nhiên là rất khoái, cầm lấy đàn ghi ta, ôm vào trong lòng nghiêm mặt nói : "Đến đây nào, chúng ta cùng thưởng thức thôi, sau đây tôi sẽ hát cho mọi người bài hát "ngươi thật tàn nhẫn" !"
Quân Hinh cao hứng vỗ tay bốp bốp, còn Tây Thi và Trịnh Đán bên cạnh thì nhìn Quân Hinh, và kinh ngạc không hiểu gì vỗ tay theo.
Sau khi Dương Tự đã hát xong, Quân Hinh thật sự là đã hưng phấn quá mức rồi! Nàng vừa vỗ tay vừa quay lại hô với Dương Dạ : "Ông xã! Ông xã! Anh cũng hát một bài đi!"
Quân Hinh sửng sốt, lập tức xua tay : "Không nói giỡn chứ, anh căn bản là không biết đàn ghi ta đâu!"
"Ai nói anh không biết, lần trước anh và nữ hầu Hiểu Vân gì đó xum xoe với nhau, lúc đó chẳng phải củng ôm đàn ngồi hát sao!" Dương Tự hả hê đâm chọt một câu, trong lòng hắn rất rõ ràng, đại ca của hắn chẳng có một tí tế bào nào với đàn ghi ta cả, đàn ghi ta mà cứ như là có thù với âm nhạc vậy, thầm nghĩ : Có thù báo thù, tự làm xấu mình trước mặt ba người đi!
Quân Hinh nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, chỉ vào Dương Dạ hô : "Này! Anh có thể vì người khác mà đàn hát, lại không chịu đàn hát cho em nghe! Đàn cho em!"
Dương Dạ len lén thở dài, Hiểu Vân cái gì chứ? Cái này là bị "mình" lúc trước làm phiền đây mà! Cười khổ, Dương Dạ cầm lấy cây đàn ghi ta từ trong tay của em trai, vừa ngồi xuống, Dương Tự liền đứng lên bỏ đi, mọi người đều khó hiểu nhìn Dương Tự. Dương Tự đi vài bước, đến trước cái tủ trong phòng lấy ra một cái chén sứ tinh xảo, rồi xoay người trở lại, cầm cái chén đặt trước mặt của Dương Dạ, sau đó thò tay vào túi móc ra một đồng tiền xu, ném leng keng vào trong cái chén sứ.
Quân Hinh lập tức hiểu được vấn đề, vỗ tay cười ha hả, trong lòng Dương Dạ cũng đang tức hộc máu, thằng nhóc con, dám làm nhục anh à? Anh đây ... Nhưng mà Dương Dạ đúng là không biết đàn ghi ta, đừng nói là đàn, lúc trước, ngay cả chạm hắn cũng chưa từng được chạm vào cái thứ này nữa, lần này lại phải làm trò cười trước mặt các vị mỹ nữ rồi.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Nhưng có một chuyện xuất hiện nằm ngoài dự tính của Dương Dạ xảy ra, khi hắn vừa đưa tay đặt lên dây đàn, thì cổ tay trái bỗng nhiên có phản ứng nóng lên, mà trong đầu bất chợt hiện ra vô số động tác và kỹ xảo đàn ghi ta, còn tay thì giống như không nghe lời của hắn nữa, tự nó cầm dây mà đàn! Đẩy dây, vuốt ve, móc dây, vỗ dây, chế âm, trượt cung đàn .... Các loại kỹ xảo hiện ra một cách rõ ràng trong đầu, ngón tay cũng bắt đầu đàn ra một giai điệu tuyệt vời một cách không tự chủ!
Ngay từ đầu khi giai điệu cất liên, Dương Tự đã trợn tròn mắt ra, đây là do người đàn sao? Độ mạnh yếu về mức khẩy đàn cũng như thời gian lướt dây vô cùng chuẩn xác! Các kỹ xảo khi đàn được sử dụng rất thành thạo! Mỗi âm mỗi bậc đều không để lại một sai lầm nào cả!
Quân Hinh cũng ngây cả người ra, trăm triệu lần không ngờ rằng vị Dương đại thiếu gia mà mình trước đây hay người nhạt lại đa tài đa nghệ như vậy! Giai điệu được đàn bởi cây ghi ta này, thật sự đã làm cho nàng say mê trong đó!
Còn Tây Thi và Trịnh Đán thì vui vẻ, các nàng vốn chưa từng thấy qua nhạc cụ này, vừa rồi lúc Dương Tự ngồi đàn, còn cảm thấy nghe rất êm tai. Nhưng không ngờ rằng khi sư huynh đàn lên, lại nghe hấp dẫn như vậy! Làm cho Tây Thi và Trịnh Đán nghe thấy tiếng đàn này, quả thật là muốn đứng dậy, múa theo giai điệu!
Dương Dạ cũng cảm thấy bất ngờ, hình như mình hoàn toàn không cần lo lắng rằng âm điệu tiếp theo nên đàn thế nào nữa, đều là do ngón tay tự động làm hết, lấy lại bình tĩnh, hắn bắt đầu hát theo giai điệu này.
Dương Dạ vừa mở miệng cất tiếng hát, mọi người trong phòng liền hoàn toàn bị thuyết phục, tiếng hát như vậy tuy rằng không phải là hoàn mỹ, nhưng phối hợp với giai điệu phát ra từ tiếng đàn kia quả thật làm cho người ta như si như say!
Thời gian trôi qua rất chậm, mà hình như cũng rất nhanh. Ca khúc kết thúc, Dương Dạ chậm rãi thu tay về, ngẩng đầu lên. Mà Quân Hinh, Dương Tự, Tây Thi và Trịnh Đán đều đang nhắm mắt lại, chìm đắm trong cảm xúc khó kềm chế này.
"Hay thật! Hay thật!" Dương Tự là người đầu tiên hồi phục tinh thần, ngẩng đầu kêu to : "Sao lại có một giai điệu hay như vậy! Em sợ rằng sau này em sẽ không bao giờ nghe được nó một lần nữa!'
"Ông xã! Đây là bài hát gì vậy?" Quân Hinh cũng mở to mắt ra, hai mắt lấp lánh như ánh sao nhìn chằm chằm Dương Dạ.
"Ơ? Sao mình lại khóc?' Tây Thi mở mắt ra, sờ sờ mặt của mình, vô cùng kinh ngạc hỏi.
"Là hành tây, buổi trưa anh ăn hành tây" Dương Dạ tiếp tục nhẹ giọng nói.
Trịnh Đán chậm rãi mở mắt ra : "À, thì ra là hành tây, bài hát này làm cho cảm động đến rơi lệ, hèn chi được gọi là khúc hát buồn, thật sự là rất buồn ..."
..........................................
Mà hình như ngay cả bản thân Dương Dạ cũng bị bài hát và giai điệu của mình làm cho chấn động, ngẩng đầu lên thở dài, bỗng nhiên cảm thấy không đúng! Trong phòng vốn chỉ có vài người, tại sao lại có nhiều tiếng húc híc giống như đang chảy nước mắt vậy nhĩ? Nhìn xung quanh phòng một vòng, Dương Dạ kinh ngạc phát hiện ra, cái âm thanh này được truyền từ ngoài cửa vào!
Dương Dạ đang suy nghĩ thì Dương Tự ở bên cạnh cũng nghe thấy âm thanh này, bước ra mở cửa, vừa mới đẩy cửa ra liền giật mình, trời ơi! Bên ngoài chật kín người, bảy tám mươi người hầu nam nữ đang đứng đầy khắp hành lang, thậm chí là còn kéo dài lên cả cầu thang nữa! Mọi người đều đang nhẹ nhàng lau nước mắt, nhất là mấy nữ hầu, thấy cửa mở ra, liền liều mạng xông vào, muốn nhìn đại thiếu gia một cái.
Nói thật nhé, tất cả nữ hầu trên dưới Dương gia, tuy rằng ai cũng muốn có một chân với Dương đại thiếu gia cả, nhưng mà mục đích cũng chỉ vì muốn một bước lên trời thôi, từ gà mái trở thành phượng hoàng, chứ thật ra chẳng ai thích đại thiếu gia thật tâm cả. Các hành vi trước đây của Dương Dạ đã làm cho phần lớn nữ hầu trong Dương gia vừa ghét vừa sợ, chỉ từ sau khi đại thiếu gia trốn nhà trở về, mấy nữ hầu này mới thay đổi ấn tượng về hắn một chút mà thôi.
Nhưng hồi nãy, có hai nữ hầu đi ngang qua phòng của Tây Thi và Trịnh Đán, vô tình nghe thấy tiếng đàn của Dương Dạ, liền cảm thấy say mê ngay, một người ở lại giữ cửa, người kia thì chạy đi kêu người. Vì vậy, một truyền mười, mười truyền trăm, càng lúc càng có nhiều người tụ tập lại nghe đại thiếu gia đàn hát, phần lớn mọi người lúc đầu đến đây cũng vì tò mò cả thôi, nhưng sau khi thật sự nghe được bằng chính lổ tai của mình, liền bắt đầu mê mang đến bất động.
Lúc này, khi những nữ hầu này nhìn thấy Dương đại thiếu gia ngồi trong phòng, ôm đàn ghi ta nhìn hướng ra ngoài, thì những nữ hầu này liền đỏ mặt, tim đập nhanh lên, bắt đầu hét lên! Các nàng đột nhiên phát hiện ra rằng, thì ra đại thiếu gia lại đẹp trai như vậy! Giai điệu đàn ra lại u buồn như thế! Không thể không nói, đàn bà con gái đúng là động vật cảm tính, tim của mấy cô gái này dễ dàng bị một bài hát của Dương Dạ chiếm lấy. Trong tim của mấy cô nữ hầu trẻ tuổi độc thân, thoáng cái đã bị tài nghệ và hình tượng u buồn của đại thiếu gia lấp đầy.
Thấy nhiều nữ hầu đang tập trung trước cửa kêu hô tên của đại thiếu gia, cả đám kích động như muốn đè đại thiếu gia ra mà cưỡng hiếp vậy, cục lửa của Quân Hinh lập tức nhảy lên, đứng dậy thủ thế bước ra ngoài cửa, hô lớn : "Tạo phản à?"
Chỉ một thoáng, tất cả đều im lặng như tờ, cửa sổ hành lang thậm chí là còn xuất hiện vết nứt do nội công của tiếng hô quá thâm hậu, tất cả nữ hầu ngoài cửa đều bị "sư rống công" của Quân Hinh làm cho chấn động, sửng sốt trong nhất thời, sau đó liền cúi đầu, dùng tốc độ nhanh nhất của mình rời khỏi chổ này.
..................................
Sau vụ này, Dương Dạ liền bị Dương Tự quấn quít lấy, yêu cầu dạy cho mình mấy cái kỹ xảo biểu diễn ấy, tất cả mấy cái này đều là do tay của Dương Dạ tự động làm cả, muốn hắn dạy cho người khác, sao có khả năng chứ? vì vậy, Dương Dạ vẫn từ chối, cuối cùng làm cho Dương Tự giận dữ rời đi, chửi đại ca không trượng nghĩa, lén đi học đàn ghi ta, mà không dạy lại cho mình!
Cơm tối là do Hiểu Hiểu và Ôn Nhu mang đến cho Tây Thi và Trịnh Đán ăn, Quân Hinh sợ Dương Chấn Quỳ hỏi, cho nên còn cố ý giải thích giùm, nàng ta thật sự xem Tây Thi và Trịnh Đán là bạn của Dương Tự rồi.
Đương nhiên, trong giờ ăn cơm tối, Dương Tự không xuất hiện, mà Dương Dạ thì bị Dương San cuốn lấy, hỏi mấy ngày nay biến mất là đã đi đâu, sau đó lại nghe chị Quân Hinh kể về "Khúc hát buồn" của đại ca xong, liền gấp đến độ đuổi theo Dương Dạ, nhất định bắt Dương Dạ phải hát cho mình nghe!
Bắt mình cầm đàn hát tiếp? Dương Dạ nghĩ. Vì vậy, sau khi ăn cơm xong, xuyên qua tầng tầng phong tỏa, né qua vô số vòng vây, một mình một người chạy thẳng lên sân thượng của chủ trạch, hai tay chóng lên lan can, ngẩng mặt lên nhìn trời đêm, hình như muốn tìm một cái gì đó ở trên ấy vậy.
Từ sau khi hoàn thành nhiệm vụ trở về, Dương Dạ thấy rằng mình chưa từng được yên tĩnh, hắn thậm chí là có chút nhớ về cuộc sống trước đây, bây giờ chạy lên sân thượng, một là vì muốn yên tĩnh một chút, hai là có nhiều chuyện cần phải suy nghĩ một chút.
Bầu trời buổi tối ở đây là cái loại màu xanh rất đậm, có gió thổi qua, khiến cho hắn hơi lạnh lẽo một chút, nhìn những ngọn đèn trong Dương gia đại trạch, Dương Dạ lại không cảm thụ được sự yên tĩnh nào cả, ngược lại còn thấy tâm loạn như ma.
Không biết là qua bao lâu, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, Dương Dạ quay đầu lại nhìn thoáng qua, kinh ngạc kêu lên : "Mẹ nhỏ, sao lại là mẹ?"
"Dương Dạ, con ở đây làm gì?" Dương lão thái thái đi đến, đứng bên cạnh Dương Dạ, không nhìn hắn mà nhìn về bầu trời đen xa xa.
"Không có gì, vốn muốn tìm một chút yên tĩnh ở đây, nhưng cái gì cũng không có" Dương Dạ nhẹ nhàng thở dài.
"Có nhiều chuyện, mẹ cũng không rõ" Tinh Tinh đột nhiên nói ra một câu đầy ẩn ý.
"Ha ha, mẹ nhỏ, sao mẹ cũng bắt đầu phiền muộn giống con rồi?' Dương Dạ cười, nhìn về chổ cao hơn trong trời đêm.
"Ở đây không có người khác" Tinh Tinh quay đầu lại, nhìn Dương Dạ, nói từng chữ từng câu : "Dương Dạ, con có thể nói cho mẹ biết, con rốt cục là ai không?"
Trong lòng Dương Dạ cả kinh, quay đầu lại nhìn Tinh Tinh : "Mẹ nhỏ, mẹ ..."
"Mẹ biết, con không phải là Dương Dạ trước đây, đúng không?" Tinh Tinh nhìn thẳng vào mặt của Dương Dạ, ánh mắt rất bình tĩnh.
Trong lúc nhất thời Dương Dạ không biết nên nói cái gì cho phải, sợ rằng ánh mắt hoảng loạn của mình sẽ bán đứng mình, vì thế liền quay đầu đi, đưa ánh mắt về hướng trời tối.
"Con lễ phép, hiểu chuyện, chân thành, rõ ràng cái gì là tình cảm" Gió đêm thổi qua mái tóc của Tinh Tinh, nàng nhìn Dương Dạ, tiếp tục nói : "Nhưng thay đổi của một người, không có khả năng nhanh như vậy, càng không thể nào lớn như vậy"
Dương Dạ không nói gì cả, Tinh Tinh đang vạch trần hắn, nhưng vì sao lại nói ngay lúc chỉ có hai người mà thôi?
"Hơn nữa, càng giật mình hơn chính là, lực lượng do con sử dụng, không giống như người bình thường có thể làm được" Ánh mắt của Tinh Tinh rực lên, giống như là đang muốn vạch trần cái khăn che mặt của Dương Dạ : "Ha ha, mẹ thậm chí là hoài nghi, con là thiên thần trên trời xuống giúp Dương gia, giúp Chấn Quỳ. Nếu như con không xuất hiện, Dương Dạ sợ rằng sẽ sụp đổ"
Dương Dạ rốt cục đã lấy lại bình tĩnh, quay đầu lại nhìn Tinh Tinh : "Mẹ nhỏ, thật ra từ góc độ của mẹ mà nói, hoài nghi của mẹ thậm chí rất đúng. Con quả thật không còn là Dương Dạ trước đây, con không hề biết một chút gì về con trước đây cả, con thậm chí là còn chưa thấy được mẹ ruột của mình thế nào" Nói xong, Dương Dạ quay người qua, vươn hai tay đỡ lấy vai của Tinh Tinh :"Con chỉ có thể nói cho mẹ biết, bây giờ con là Dương Dạ, Dương Chấn Quỳ là ba con, Dương San là em gái của con, Dương Tự là em trai con, Dương gia là nhà của con, còn mẹ, là mẹ nhỏ của con"
Tinh Tinh nhìn Dương Dạ, rất lâu sau đó, nước mắt chậm rãi chảy xuống.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Tinh Tinh và Dương Dạ đứng trên sân thượng của Dương gia chủ trạch, nói rất nhiều về những chuyện trước kia, mà chủ yếu là xoay quanh về Dương Dạ cả, hành hạ và dày vò nàng thế nào, càng nói thì vành mắt của Tinh Tinh càng đỏ.
"Muốn khóc?" Dương Dạ hỏi.
"Ừ"
"Vậy khóc đi"
Không ngờ rằng Tinh Tinh lại thật sự khóc, vì vậy, sau một hồi hai người cũng không nói gì cả, Tinh Tinh thì khóc, còn Dương Dạ thì chẳng biết khuyên thế nào. Thậm chí là có một lúc, Tinh Tinh còn gục đầu lên vài của Dương Dạ mà khóc, cái tư thế như vậy, Dương Dạ đỡ không được, mà ôm cũng không tốt, đẩy ra càng không đúng, xấu hổ không ngớt. Cũng may là Tinh Tinh nhanh chóng cảm giác ra điều này, rời khỏi vai của hắn, cố gắng đè thấp tiếng khóc lại.
Một người đàn bà hơn bốn mươi tuổi mà khóc cứ như là một cô bé mười tám vậy, những ủy khuất và khổ sở chịu đựng bấy lâu, rốt cục cũng có thể phát tiết ra ngoài, đối mặt với bóng đêm, đối mặt với ngọn đèn, đối mặt với một Dương Dạ mới, dùng nước mắt để phát tiết ra.
"Con trước đây, đã làm mẹ sợ" Một hồi sau, gió đã làm cho nước mắt của Tinh Tinh khô lại, sờ soạng con mắt của mình một chút, quay lại cười nói với Dương Dạ.
"Sau này sẽ không" Dương Dạ cũng dùng nụ cười tương tự, giờ phút này, hắn bỗng nhiên thấy bắt đầu thương cảm cho những cô gái bị thu hút bởi đồng tiền, thậm chí là nhớ lại trước đây, trong cái thế giới cũ, lần đầu tiên bị quăng khỏi nhà bạn gái bởi vì không có tiền, bị cha mẹ của bạn gái thay phiên nhau làm nhục, châm chọc, khiêu khích một cách trắng trợn, đó là ám ảnh mà cả đời Dương Dạ không thể nào quên được, cho nên, hắn ít nhiều gì cũng hiểu rõ, Tinh Tinh trước đây đã chịu không biết bao nhiêu khổ sở và đau khổ do "mình" gây ra.
Quen biết với Dương Chấn Quỳ lâu như vậy, hình như ngày hôm nay là ngày mà Tinh Tinh hài lòng nhất.
"Con từ đâu ra?' Tinh Tinh hỏi.
"Mẹ nhỏ, đừng hỏi" Dương Dạ lắc đầu, cười khổ một chút : "Rất khó để nói rõ ràng"
"Đúng vậy" Tinh Tinh thở dài : "Trong lòng mỗi người đều có bí mật không muốn cho người khác biết"
"Có thể bí mật của con, chỉ có một mình mẹ biết thôi đấy mẹ nhỏ" Dương Dạ quay đầu lại nói với Tinh Tinh.
Tinh Tinh nhìn hắn, gật đầu. Dương Dạ bỗng nhiên nghĩ rằng, trong ánh mắt của Tinh Tinh hình như có hàm nghĩa gì đó, nhưng mà nó chỉ thoáng hiện mà thôi.
Đêm đó, Dương Dạ lại bị Quân Hinh dằn vặt một phen, sau đó tuyên bố rằng, nếu về sau mà phát hiện ra Dương Dạ vô cớ biến mất, thì sẽ thiến không tha! Dương Dạ tự nhiên bị Quân Hinh đánh khắp người, cắn khắp nơi, khiến cho tâm tình vừa mới được bồi dưỡng trên sân thượng sau bữa cơm tối lập tức tiêu tan thành mây khói.
Đêm đó, Hiểu Hiểu đưa đến chăn nệm và đồ lót đã giặt, Dương Dạ nhân cơ hội Quân Hinh đi tắm mà trốn ra, len lén đưa Hiểu Hiểu ra ngoài, sau đó hôn môi Hiểu Hiểu một cách mãnh liệt, và chợt phát hiện ra, thằng em Dương Tự đang nghênh ngang đi lại phòng của Tây Thi và Trịnh Đán.
"Này! Mày đi đâu đó thằng quỷ?" Dương Dạ vừa ôm vai của Hiểu Hiểu, vừa quay lại hướng của Dương Tự nhỏ giọng hô.
"A? Anh còn chưa ngủ à?" Dương Tự làm ra vẻ đắc ý vênh váo : "Em đi thăm hai bà xã lớn nhỏ của em, anh cũng biế tđấy, đây là hai mỹ nữ em vừa tìm bên ngoài về mà!"
"Mày ... mày thử xem!" Dương Dạ tức giận nghiến răng giơ nắm tay lên với Dương Tự.
"Thử thì thử, chị Quân Hinh đang ở trong phòng anh sao? ha ha ha ha ..." Dương Tự đắc ý cười lớn, gõ gõ cửa, sau đó đẩy cửa ra, liếc nhìn Dương Dạ một cái, rồi lắc mình tiến vào!
Dương Dạ tức đến sôi gan lên, nhưng lại bị Hiểu Hiểu ngăn lại, chỉ chỉ vào phòng ngủ của Dương Dạ, quả nhiên, trong phòng ngủ của Dương Dạ lập tức truyền ra một tiếng kêu nhỏ nhẹ nhưng kinh khủng của Quân Hinh : "Ông xã ... ông xã ... lại chết đi đâu rồi?"
Dương Dạ cắn chặt quai hàm lại, sờ sờ đầu của Hiểu Hiểu môt cái, hung hăng liếc nhìn về cánh cửa phòng của Tây Thi và Trịnh Đán, rồi xoay người vào phòng ngủ của mình.
Quân Hinh căn bản là không ngờ tới, Dương Dạ tự nhiên lại điên cuồng thế này! Ra sức như thế! Căn bản là không nói lời dư thừa, chỉ ôm lấy mình, rồi ném lên giường, sau đó liền điên cuồng hôn môi.
Quân Hinh đầu tiên là giật mình sững sờ, dần dần bị thế công mãnh liệt của Dương Dạ làm cho sôi trào lên, tiếng rên rỉ tràn ngập sự vui vẻ, Dương Dạ thấy cũng đã đến lúc rồi, trận địa của Quân Hinh cũng đã lan tràn, vì vậy ngẩng đầu ưỡn ngực lên không chút do dự, lao vào trong trận địa, đánh trái né phản, tấn công phòng thủ, đồng thời sau khi đã chán tư thế chiến đấu này, liền đổi một tư thế khác, sau đó lại chán rồi lại đổi rồi lại chán rồi lại đổi, nói chung là sau một phen chiến đấu cực khổ, và đã tổng kết ra được tám tám sáu mươi bốn kiểu chiến đấu, chín chín tám mươi mốt tư thế chiến đấu, sở hữu bản quyền, xin độc quyền, và đăng ký trọn đời, tuyệt đối không từ bỏ, cứ tưởng như nói đùa, nhưng thật sự là đúng vậy.
Sau một thời gian chiến đấu điên cuồng, Dương Dạ vẫn không chút nào mệt mỏi, nhưng Quân Hinh thì đã mê mệt đến nổi không còn sức để kêu la phối hợp nữa, hoàn toàn kiệt sức luôn, cả người xụi lơ, hỗn loạn, Dương Dạ thấy chiến thuật đã hiệu quả, lập tức nhẹ nhàng rút khỏi trận địa, rời khỏi chiến trường, nhìn thoáng qua Quân Hinh đang trong tình trạng bán hôn mê, nhanh tay lẹ chân mò xuống giường, mặc quần áo vào, rón rén đi ra ngoài phòng ngủ, đi thẳng đến phòng của Tây Thi và Trịnh Đán!
Lúc gõ cửa phòng, nghe thấy bên trong không có động tĩnh khác thường, liền yên tâm lại, Dương Dạ nghĩ rằng mình quá đa tâm rồi, cho nên tính xoay người rời đi, nhưng cửa mở ra. Tây Thi đang mặc một bộ áo ngủ màu trắng, buồn ngủ dụi dụi con mắt của mình, đứng trước mặt hắn, vừa thấy là sư huynh Dương Dạ đến, lập tức bừng tỉnh tinh thần lại, ngọt ngào kêu lên một tiếng : "Sư huynh, thì ra là huynh, nhanh vào đi"
Dương Dạ do dự một chút, cười cười, lắc mình vào trong phòng của Tây Thi và Trịnh Đán, hắn đã không chú ý, cánh cửa phòng ngủ phía sau hắn đã nhẹ nhàng cử động một chút, mở ra một cái khe.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief