Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử
Dịch: WCP
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội – 2T
Chương 81: Giải Trừ Nguyền Rủa (1)
Buổi sáng ngày hôm sau, Mộ Dung Thiên đi tới trong viện gặp mặt Mạc Hàm, Mạc Hàm đương nhiên biết ý định của Mộ Dung Thiên tới đây, khi Mộ Dung Thiên còn không có mở miệng nói trước đã cướp đề nói đến: “Mộ Dung tướng quân, ta nguyện ý đáp ứng vì Mộ Dung tiểu thư giải trừ nguyền rủa, chỉ là Mộ Dung tiểu thư bên kia….. Không biết Mộ Dung tướng quân đã cùng nàng nói rõ tình huống bên trong chưa.”
Mộ Dung Thiên nghe được Mạc Hàm đáp ứng thỉnh cầu của mình, cao hứng nói: “A, chỉ cần tiểu huynh đệ đáp ứng, Tuyết Nhi bên kia tự nhiên ta sẽ đi nói, xin mời tiểu huynh đệ trước hết sẵn sàng chuẩn bị, đến lúc đó ta trở lại thông tri cho tiểu huynh đệ, việc này không nên chậm trễ, ta bây giờ trở về cùng phu nhân nói rõ một chút tình huống.” Nói xong vội vàng xoay người dời đi, đi tìm Nam Cung Vân Phượng.
Mạc Hàm thấy thế, lắc đầu cười nói: “Như thế nào so với ta còn vội vã hơn a.” Nói xong cũng quay đầu hồi viện chuẩn bị. Không quá lâu sau Mộ Dung Thiên đã chuẩn bị thật tốt trở lại nói với Mạc Hàm, hỏi lúc nào có thể bắt đầu, Mạc Hàm nghe xong không khỏi sửng sốt, nghĩ không ra nhanh như vậy đã đáp lại, tự mình cũng không có cái gì hảo hảo chuẩn bị, chỉ là phải chuẩn bị chút tài liệu thôi.
Nghĩ tới đây Mạc Hàm mở miệng nói: “Vậy buổi sáng ngày mai đi, đến lúc đó ta cần một địa phương tuyệt đối an tĩnh, tuyệt đối không thể bị quấy rầy, hy vọng Mộ Dung tướng quân an bài giúp ta một chút.” Mộ Dung Thiên nghe Mạc Hàm yêu cầu xong, liền gật đầu đáp ứng, lập tức gọi người đi chuẩn bị.
Thời gian qua đi rất nhanh, đảo mắt thời khắc chữa bệnh đã đến, Mộ Dung Thiên đặc biệt an bài một căn viện diện độc lập, bốn phía đều xắp xếp rất nhiều cuồng long quân đoàn cận vệ quân cảnh giới, Mạc Hàm cùng bọn người Phi Vân tại Mộ Dung dư quang đái lĩnh đi tới bên ngoài viện diện, vợ chồng Mộ Dung Thiên đã ở bên ngoài chờ.
Nhìn thấy Mạc Hàm đến, hai người vội vàng đứng lên nghênh dón, Mộ Dung Thiên mở miệng nói: “Ta van ngươi, Mạc Hàm tiểu huynh đệ cứu tiểu nử, Mộ Dung Thiên ta ở đây cám ơn ngươi trước.” Nam Cung Vân Phượng cũng cảm kích tại một bên mở miệng nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi không quản mạo hiểm tánh mạng tới cứu tiểu nữ, phần ân tình này, chúng ta nhất định khắc sâu trong tâm khảm, hôm nay bất kể thành bại, ngươi đều là đại ân nhân của chúng ta.” Nói xong liền hành lễ.
Mạc Hàm vội vàng ngăn nàng lại, mở miệng nói: “Mộ Dung tướng quân, Mộ Dung phu nhân, các ngươi ngàn vạn lần không nên như vậy, các ngươi hết sức chiếu cố ta đoạn thời gian này, Mạc Hàm ta bang mộ( giúp đỡ) Mộ Dung tiểu thư chữa bệnh tự nhiên là không thể từ nan, các ngươi như vậy ngược lại ta có chút quá ý đi sao.”
Nói xong, Mạc Hàm quay về phía Đại Lệ: “Các ngươi ở bên ngoài chờ ta, không nên gấp gáp, có thể thời gian tương đối lâu, ta sẽ hảo hảo đi ra, tiểu Mạc cùng tiểu Hàm cùng ta đi vào, có thể bọn chúng sẽ giúp đỡ tả hữu hộ pháp cho ta.
Bọn người Đại Lệ nghe Mạc Hàm nói xong đều là gật đầu. Mạc Hàm lại quay đầu về phía vợ chồng Mộ Dung Thiên nói: “Còn có chút chuyện, nếu tướng quân cùng phu nhân tin tưởng ta, cho dù bên trong bất kể có xảy ra chuyện gì, mong rằng Mộ Dung tướng quân cùng phu phân kiên trì ở bên ngoài, không nên đi vào, bởi vì ta cũng là lần đầu tiên sử dụng loại ma pháp này, cụ thể sẽ phát sinh chuyện gì, ta cũng không rõ ràng, nhưng là xin tướng quân tin tưởng ta, ta nhất định đưa Mộ Dung tiểu thư bình an đi ra, nhưng là trong lúc ta thi triển ma pháp tuyệt đối không thể bị quấy nhiễu.
Mộ Dung Thiên nghe vây, vội vang gật đầu nói: “Tiểu huynh đệ ngươi cứ yên tâm đi vào, Tuyết Nhi đã ở bên trong viện diện, mọi chuyện bên ngoài hết thảy đều giao cho ta.” Mạc Hàm thấy thế gật đầu, quay về phía bọn người Đại Lệ mỉm cười một chút, liền đem theo tiểu Mạc cùng tiểu Hàm đi vào bên trong viện.
Sau khi Mạc Hàm tiến vào, binh lính cuồng long quân đoàn đem đại môn trọng trọng bảo vệ đứng lên, Mộ Dung Thiên cùng bọn người Đại Lệ, đi đến đình tử bên ngoài đại mônviện diện nghỉ ngơi, chờ đợi tin tức Mạc Hàm. Mạc Hàm sau khi tiến vào, mở miệng nói với bọn tiểu Mạc: “Tiểu Mạc, ngươi cùng tiểu Hàm ở bên ngoài hộ pháp, nếu có người bên ngoài tiến đến, bất kể là ai, các ngươi cũng ngăn lại cho ta, nghe rõ rồi chứ?”
Mạc Hàm hay là lo lắng, quyết định để cho tiểu Mạc cùng tiểu Hàm ở bên ngoài hộ pháp, đảm bảo an toàn. Tiểu Mạc cùng tiểu Hàm nghe xong Mạc Hàm phân phó, đồng thời kêu lên ô ô, lập tức khôi phục thân mình to lớn, một tả một hữu canh giữ ở trong viện diện.
Mạc Hàm thấy thế, yên tâm gật đàu, ở bên ngoài bày một cái kết giới, ngăn cách hết thảy động tĩnh bên ngoài, làm xong việc này, Mạc Hàm cũng nhanh bước vào phòng. Vừa mới tiến vào phòng, Mạc Hàm đã ngửi thấy một cỗ mùi thơm mê người, Mạc Hàm đi vào tức thì phát hiện Mộ Dung Phi Tuyết đã ngồi bên cạnh bàn. Nhìn thấy Mạc Hàm tiến đến, Mộ Dung Phi Tuyết trong mắt rõ ràng lộ ra thần sắc bối rối, mặc dù nàng biết chỉ là chữa bệnh, nhưng là nàng một cô nương lại thoát quang trước mặt một nam nhân, không khỏi làm cho nàng thẹn thùng cùng bối rối, mặc dù nàng biết Mạc Hàm sẽ không đối với mình làm ra chuyện gì.
Mạc Hàm nhìn thấy ánh mắt bối rối của Mộ Dung Phi Tuyết, cho rằng nàng lo lắng bệnh tình chính mình, vội vàng mỉm cười mở miệng nói: A a, Mộ Dung tiểu thư, ngươi đừng quá lo lắng, sẽ không có cái gì nguy hiểm, có ta ở đây nhất định đem của ngươi nguyền rủa hảo hảo loại trừ.” Mộ Dung Phi Tuyết nghe được Mạc Hàm nói đến, trong lòng bất đắc dĩ thầm nghĩ, người này bình thường thông minh như vậy,lúc mấu chốt lại biến ngược, ngươi nghĩ xem ta là bởi vì bệnh tình mới khẩn trương đi sao. Nhưng là nàng thấp giọng mở miệng thuyết: “Ta không phải lo lắng bệnh tình chính mình, chỉ là……”
Mạc Hàm vừa nghe lập tức rõ ràng ý tứ Mộ Dung Phi Tuyết, quơ tay mở miệng: “A a, ngươi căng thẳng, làm ta cũng khẩn trương, ta cũng là lần đầu tiên nga, cho nên chúng ta đều là lần đầu tiên, hắc hắc.” Mộ Dung Phi Tuyết nghe Mạc Hàm hồ ngôn loạn ngữ, vẻ mặt đỏ bừng bừng: “Ngươi nói bậy bạ gì đó, người nào cùng ngươi lần đầu tiên..”
Mạc Hàm nghe xong Mộ Dung Phi Tuyết nói, cũng là sửng sốt, tái một hồi nghĩ lại lời mình đã nói, tựa hồ thật sự có một tia ý tứ mập mờ. Hắn chính là chỉ thuận miệng nói một chút, có ông trời làm chứng, tự mình thật sự là không có cái ý tứ kia vội vàng giải thích: “Ngươi đừng hiểu lầm, ta… Ta không phải là nói cái kia cùng ngươi lần đầu tiên, ta là thuyết biệt lần đầu tiên, nga không phải, ta là thuyết lần đầu tiên giải trừ nguyền rủa, ta thật sự không có cái ý tứ kia.”
Mạc Hàm càng cấp giải thích, lại càng loạn, lại càng nói sai, Mộ Dung Phi Tuyết nhìn thấy bộ dáng bối rối của hắn, không khỏi cười ra tiếng, mở miệng nói: “Tốt lắm, ta rõ ràng ý tứ của ngươi, ngươi không cần phải giải thích, ngươi càng nói càng loạn.
Hào khí khẩn trương trong phòng theo tiếng cười Mộ Dung Phi Tuyết tựu biến mất. Mạc Hàm xấu hổ gãi đầu nói: “Hắc hắc, ta cũng hiểu được càng nói càng rối loạn, tốt lắm, chúng ta hay là nắm chặt thời gian nên bắt đầu đi sao.” Mộ DungPhi Tuyết cũng biết vừa rồi Mạc Hàm làm là vì để cho mình trầm tĩnh lại, tâm lý không khỏi một trận cảm kích, nhẹ nhàng ân một tiếng, mở miệng nói: “Ta phải làm như thế nào?”
Mạc Hàm mỉm cười nói: “Ngươi không cần làm cái gì, sau khi ta thi triển ma pháp dẫn phát nguyền rủa trên người ngươi, ngươi cũng sẽ mất đi tri giác, chờ ngươi tỉnh lại là tốt rồi, chỉ là trước ngươi phải đem của ngươi……” Mạc Hàm nói tới đây thì không có ý tứ mở miệng, tự mình không thể trực tiếp kêu nàng đem quần áo cởi đi sao, nói như vậy nghe cảm giác có chút lạ lạ, cảm giác hình như ……tự……
Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử
Dịch: WCP
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội – 2T
Chương 82: Giải Trừ Nguyền Rủa (2)
Mộ Dung Phi Tuyết thiên tư thông tuệ, nhìn thấy Mạc Hàm chỉ nói có một nửa đã ngừng lại, tự mình từ cha cũng đại khái biết được phương thức chữa trị, tâm lý lập tức rõ rang ý tứ của Mạc Hàm. Chỉ Nghe Mộ Dung Phi Tuyết thẹn thùng hỏi: “Chữa bệnh phải giải trừ y phục đi sao?”
Mạc Hàm vừa nghe, tâm ý rất là không có ý tứ, nghĩ không ra Mộ Dung Phi Tuyết thông minh như vậy, tự hắn chỉ nói có một nửa, nàng đã rõ rang ý tứ của hắn, nghĩ tới chỉ là chữa bệnh, tựa hồ không có cái gì sợ hãi.
Nghĩ tới đây Mạc Hàm mở miệng nói: “Đúng vậy, phải giải trừ tất cả y phục, vì khi ta giải trừ nguyền rủa, có thể dẫn phát tán loạn nguyền rủa, ta phải tìm được vị trí và khống chế ngay lập tức, nếu cách y phục,ta sẽ bị ảnh hưởng đến tốc độ, cũng sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của ngươi, cho nên mới phải giải trừ y phục.”
Nghe xong Mạc Hàm giải thích, Mộ Dung Phi Tuyết mạc dù rất thẹn thùng, nhưng nàng cũng rõ ràng đây là chữa bệnh, cũng không có nói thêm gì nữa. đi tới sau bình phong, bắt đầu giải trừ y phục. Mạc Hàm nghe được tiếng động, tâm lý cũng một trận nóng lê, nói thật có một tuyệt sắc mỹ nữ ngay tại bên cạnh người cởi y phục nếu nói không có cảm giác, vậy nam nhân đó nhất định không bình thường, Mạc Hàm chính là một nam nhân bình thường, cho nên tự nhiên sẽ có phản ứng. ( sướng bỏ mợ đi- DG) Không quá bao lâu, âm thanh ngừng lại.
Mộ Dung Phi Tuyết thẹn thùng lên tiếng: “Ta tốt lắm, có thể bắt đầu đi sao?” Mạc Hàm lập tức trả lời: “Có thể, ngươi trước tiên đi ra, ta trước hết đem nguyền rủa trên người ngươi dẫn phát ra.” Nghe xong Mạc Hàm nói, Mộ Dung Phi Tuyết thẹn thùng không thôi, thong thả đi ra từ phía sau bình phong.
Nhất thời Mạc Hàm chỉ cảm thấy thiên địa đều biến sắc, Mộ DungPhi Tuyết thân thể hoàn mỹ, da thịt như dương chi bàn, chỗ cần to thì to, chỗ cần nhỏ thì nhỏ thật sự là vô cùng hoàn mỹ. Mạc Hàm chỉ cảm thấy thân mình tựa hồ bắt đầu có phản ứng.
Lúc này chỉ nghe Mộ Dung Phi Tuyết nhẹ giọng hỏi : “Ta phải làm như thế nào?” Mạc Hàm vừa nghe, lập tức phục hồi tinh thần, âm thầm hổ thẹn vì hành vi của mình, nhân gia tín nhiệm mới yên tâm để mình y trì, còn mình không biết đang làm cái gì a? Nghĩ tới đây, Mạc Hàm hung hăng tự nhéo mình một cái, thiếu một chút nước mắt cũng muốn chảy ra, nhưng là người cũng lập tức thanh tỉnh. Tiếp theo Mạc Hàm thi triển một cái ma pháp, đem hết thảy tâm tình ổn định lại.
Mạc Hàm phát hiện Mộ Dung Phi Tuyết đang dùng ánh mắt vô cùng kì quái nhìn mình, nàng nhìn Mạc Hàm rồi nhìn mình, vội vàng ý thức lại, nhấc tay ngăn trở che lại thân hình hoàn mỹ.
Mạc Hàm xấu hổ mở miệng : “Vừa rồi là đang chuẩn bị, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu.” Nói xong Mạc Hàm vội vàng trấn định lại tâm thần, vẻ mặt vô cùng chăm chú làm cho Mộ Dung Phi Tuyết một bên khan tâm lý một trận mê mang, không biết bộ dáng nào mới là bộ dáng chánh thức của Mạc Hàm, vừa rồi là một sắc lang mê mê bộ dáng, bây giờ lại là một bộ dáng chăm chú vô cùng mị lực.
Ngay khi Mộ Dung Phi Tuyết còn đang thất thần, thì Mạc Hàm mở miệng: “Chuẩn bị tốt lắm? Ngay khi ta bắt đầu, ngươi lập tức sẽ mất đi tri giác, nhưng là ngươi đừng sợ, có ta ở đây, ngươi nhất định sẽ không có chuyện gì.” Mộ Dung Phi Tuyết nghe được Mạc Hàm nói, tâm tình vốn có chút bối rối lập tức bình tĩnh lại, chỉ cảm thấy lời Mạc Hàm nói làm cho mình cảm thất rất yên ổn, không hề sợ hãi.
Mộ Dung Phi Tuyết nhẹ nhàng gật đầu: “Ta chuẩn bị tốt lắm, có thể bắt đầu.” Mạc Hàm nghe vậy, không hề do dự, chỉ thấy Mạc Hàm lẩm nhẩm, một trận bạch quang từ trên tay Mạc Hàm đứng lên, tiếp theo chỉ thấy Mạc Hàm rất nhanh lấy tay vẽ ra hư không bày lên một pháp trận, một cái ma pháp đồ án lập tức xuất hiện trước mặt Mạc Hàm, sau khi đồ án xuất hiện, Mạc Hàm rất nhanh hai tay đẩy, chỉ thấy ma pháp đồ án màu trắng bay về phía trước mặt Mộ Dung Phi Tuyết nháy mắt đã tiến vào trong thân thể của nàng.
Chỉ thấy sau khi bạch quang tiến vào, Mộ Dung Phi Tuyết cảm thấy một cỗ năng lượng từ ngực mình phóng tới đỉnh đầu, nhất thời đau đớn, vẻ mặt bắt đầu thống khổ, nàng nhịn không được ôm đầu phát ra một trận rên rỉ thống khổ.
Con mắt Mộ Dung Phi Tuyết bắt đầu trở thành màu đỏ, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm Mạc Hàm, không khí tràn ngập một cỗ máu tanh hơi thở, chỉ thấy nàng phát ra một tiếng gầm nhẹ, thả người hướng Mạc Hàm đánh tới, chỉ là tấn công của nàng Mạc Hàm không để trong mắt, chỉ thấy Mạc Hàm chợt lóe, tựu tránh được nàng công kích xuất hiện phía sau lưng nàng, vừa nhấc tay một đạo bạch quang hướng cái ót Mộ Dung Phi Tuyết bay đi, nhưng không tiến vào trông đầu nàng, mà Mộ Dung Phi Tuyết sau lần công kích này, tựa hồ càng thêm thống khổ, tốc độ của nàng cũng đột nhiên nhanh hơn gấp đôi, hướng Mạc Hàm chộp tới, nhưng là như cũ vẫn bị Mạc Hàm dễ dàng né tránh. Sau đó Mạc Hàm nhẹ nhàng phất tay một cái, một đạo bạch quang hướng đỉnh đầu Mộ Dung Phi Tuyết bay đi, cũng không có tiến vào bên trong đỉnh đầu Mộ Dung Phi Tuyết. Ngay sau khi bị vài đạo thánh quang kết thúc, nguyền rủa trong cơ thể Mộ Dung Phi Tuyết hoàn toàn kích phát ra.
Chỉ thấy khuôn mặt Mộ Dung Phi Tuyết bởi vì đau đớn mãnh liệt mà vặn vẹo kinh khủng, trong miệng phát ramootj trận tiếng kêu thống khổ. Mạc Hàm thấy thế, cố thêm cũng không hơn gì, chỉ thấyhắn rất nhanh tiến tới gần Mộ Dung Phi Tuyết, rat ay dùng vài đạo đấu khí, chế trụ kinh mạch trọng yếu trên người nàng, Mộ Dung Phi Tuyết vốn thân thể không ngừng giãy giụa, lập tức dùng lại, chỉ là thân thể còn đang không ngừng run rẩy, trên da thịt trong suốt trắng nõn che kín mồ hôi, có thể thấy được nàng phải chịu bao nhiêu hành hạ.
Mạc Hàm thấy thế, không hề chần chừ, từ trong lòng lấy ra một cái hạng liên tản mát ra bạch sắc quang mang, đeo lên trên người Mộ Dung Phi Tuyết. Bảo Tịnh Hóa hạng liên Mạc Tu Y năm đó hao phí tâm huyết tìm được từ một tòa di chỉ cổ, nghe nói trên đó phụ hữu quang minh năng lượng, có thể khu trục hết thảy hiệu ứng ma pháp, hơn nữa đối với quang minh ma pháp còn có tác dụng gia trì tác dụng, có thế nói là một kiện thần khí.
Chỉ thấy Tịnh Hóa hạng liên trên người Mộ Dung Phi Tuyết phát ra một trận bạch sắc quang mang nhu hòa tản ra toàn thân nàng, mà Mộ Dung Phi Tuyết tựa hồ cũng không còn thống khổ như trước, mà Mạc Hàm lại không ngừng lấy tay đụng vào thân thể nàng dẫn đạo quang mang bạch sắc hướng về đỉnh đầu Mộ Dung Phi Tuyết.
Ngay Khi bạch sắc quang mang chiếm lĩnh toàn bộ đỉnh đầu Mộ Dung Phi Tuyết, một cỗ quang mang màu đỏ từ đỉnh đầu Mộ Dung Phi Tuyết thoáng hiện, sau đó nhanh chóng hướng trên người nàng chạy trốn. Mạc Hàm khẳng định đó chính là Thị Huyết Ma Chú xuất hiện, như thế nào có thể cho nó đào tẩu, chỉ thấy Mạc Hàm vươn tay chỉ, vận khởi đấu khí điểm vài cái trên thân thể Mộ Dung Phi Tuyết, phong bế toàn bộ kinh mạch nàng.
Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử
Dịch: WCP
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội – 2T
Chương 83: Giải Trừ Nguyền Rủa (3).
Đường đi của ánh sáng màu đỏ đã bị liễu Mạc Hàm ngăn cản không cách nào thoát ra, không thể làm gì khác hơn là không ngừng trùng kích kinh mạch bị Mạc Hàm dùng đấu khí phong bế, nhưng cũng chỉ là phí công vô ích.
Mạc Hàm vội vàng nhân cơ hội này, lập tức dẫn đạo quang minh năng lượng tinh thuần để tịnh hóa hạng liên, hướng về huyết ma chú áp chế lại. Bởi vì kinh mạch toàn thân nếu bị phong bế là chuyện phi thường nguy hiểm, nếu để thời gian lâu, sẽ khiến cho máu toàn thân của người bị phong bế đọng lại, mà nguy cập đến tánh mạng.
Mắt thấy ánh sáng màu đỏ nọ liền bị quang mang màu trắng vây quanh lại, ngay lúc này, Mộ Dung Phi Tuyết vốn hai mắt đang đóng chặt đột nhiên mở to ra, mang theo một cổ hồng quang quỷ dị, thân thể không ngừng giãy dụa, tựa hồ muốn phá tan cấm chế của Mạc Hàm.
Mạc Hàm vừa thấy, trong lòng thầm kêu bất hảo. Nếu như bị nàng tránh thoát khỏi cấm chế của mình, để cho hồng quang nọ chạy thoát, vậy kết quả sẽ không thể tưởng được, có thể trực tiếp ảnh hưởng đến tánh mạng của Mộ Dung Phi Tuyết.
Mạc Hàm cũng không lo nghĩ nhiều nữa, trực tiếp dùng cả thân thể đặt ở trên người Mộ Dung Phi Tuyết, đè lại tay chân của nàng, ngăn cản động tác của nàng. Ngay lúc này, Mạc Hàm thân thể cảm nhận được cả người Mộ Dung Phi Tuyết đang run rẩy dử dội, sau đó một thanh âm phát ra hỏi: "Ngươi là ai? Tại sao muốn phá chuyện tốt của ta?"
Mạc Hàm trong lòng biết, đây là vong linh pháp sư nọ đang dụng tinh thần lực, mượn thân thể Mộ Dung Phi Tuyết mà phát ra tiếng nói, xem ra vị này hẳn là chủ mưu của sự kiện lần này.
Nghĩ tới đây, Mạc Hàm lên tiếng nói: "Ngươi là ai? Tại sao muốn đối phó Mộ Dung gia tộc như vậy, rốt cuộc bọn họ đắc tội ngươi nơi nào? Ngươi lại hạ loại độc thủ này đối với Mộ Dung tiểu thư."
Nghe xong câu hỏi của Mạc Hàm, thanh âm nọ phát ra một tiếng cười khó nghe, dát dát cười lớn, Mạc Hàm lại không hề động dung với cử chỉ này, chỉ là nhân cơ hội không ngừng dẫn đạo tịnh hóa hạng liên cùng quang minh năng lượng hướng về huyết ma chú tấn công, mà vong linh pháp sư nọ tựa hồ cũng phát hiện ra ý đồ của Mạc Hàm, không ngừng giãy dụa thân thể mong thoát khỏi sự khống chế của Mạc Hàm.
Cái này khiến cho Mạc Hàm phải khổ não, vốn thân thể đang đặt ở trên người Mộ Dung Phi Tuyết, bản thân hắn có định lực cao mới có thể tập trung tinh thần không để suy nghĩ bị loạn tưởng. Như thế cũng kể như êm xuôi nếu thân thể tràn ngập co dãn của nàng đang nằm phía dưới thân hắn đừng có nhúc nhích loạn động. Mà ngực nàng đột nhiên không ngừng giãy dụa tại dưới thân thể của Mạc Hàm, động tác này trở thành hấp dẫn lực trí mạng cho Mạc Hàm, làm cho Mạc Hàm có được cảm giác vừa kích thích lại vừa lo lắng.
Nhưng Mạc Hàm lại không dám buông ra, nếu không một khi để cho nàng đột phá được hạn chế của mình, vậy càng nguy hiểm hơn, không thể làm gì khác hơn là cố nén trụ xúc động, nhưng thân thể vẫn theo phản ứng tự nhiên nổi lên. Mộ Dung Phi Tuyết tạm thời bị vong linh Vu sư khống chế nằm dưới thân Mạc Hàm cũng cảm giác được biến hóa trên cơ thể của Mạc Hàm.
Chỉ thấy Mộ Dung Phi Tuyết đáy mắt thu ba, phát ra một cổ âm thanh như rên rỉ trong miệng, nhẹ giọng nói: "Ngươi nỡ đem nhân gia đè xuống vậy, mau đứng lên trước một chút, chúng ta chậm rãi làm lại." Mạc Hàm kêu to ăn không tiêu, không ngờ Mộ Dung Phi Tuyết này làm nũng lại có lực hấp dẫn chết người vậy. Mạc Hàm cơ hồ liền bị nàng mê hoặc, nếu hiện tại không có một tia quang mang màu đỏ tại trong mắt của nàng nói cho Mạc Hàm biết đây không phải là bản thân Mộ Dung Phi Tuyết, mà là tà thuật của vong linh pháp sư nọ, sợ rằng Mạc Hàm liền bị lạc trong ôn nhu hương lý của nàng.
Mạc Hàm vội vàng tự mình cốc một cái vào đầu, quay đầu đi, không dám nhìn khuôn mặt của nàng nữa, cũng tận lực không để ý tới hấp dẫn trí mạng dưới thân. Vu sư vong linh nọ thấy Mạc Hàm không để ý tới hấp dẫn của mình, chưa chịu từ bỏ ý định tiếp tục ở dưới thân Mạc Hàm thở ra hơi thơm như lan nói: "Chỉ cần ngươi thả ta ra, nhân gia cũng sẽ mặc cho ngươi xử trí a. Đến lúc đó ngươi muốn thế nào được cái đó, không tốt hơn sao? Ngươi làm như vậy ta nhúc nhích như thế nào được a?" Nói xong đem đầu ghé đến bên tai Mạc Hàm nhẹ nhàng thổi một hơi, hết sức mị hoặc.
Nhưng Mạc Hàm lần này trong lòng sớm có chuẩn bị, chỉ nghe Mạc Hàm cũng hắc hắc cười bảo: "Nói thật nha, ta cũng rất muốn a, nhưng mà có muốn thì ta phải còn mệnh mới hưởng thụ được, nếu không còn mạng để hưởng thụ, cho dù tốt cở nào cũng không có tác dụng, cho nên ngươi nên thu hồi ngươi những hành động nọ đi, vô dụng thôi."
Vong linh Vu sư nhìn thấy Mạc Hàm không cắn câu, nhất thời khôi phục thanh âm chói tai mắng: "Ngươi rốt cuộc là ai, ngươi phải biết rằng đắc tội với ta thì hạ tràng sẽ phi thường bi thảm. Thừa dịp ta bây giờ không có phát hỏa, ngươi mau rời nơi này đi, ta có thể coi như cái gì cũng không có phát sinh qua, nếu không ngươi cho dù chạy đến chân trời góc biển, ta cũng nhất định sẽ tìm được ngươi, cho ngươi sống không bằng chết."
Mạc Hàm nghe đối phương uy hiếp xong, ánh mắt làm bộ sợ hãi nói: "Ta rất sợ nga, ngươi ngàn vạn lần đừng tới tìm ta a." Vong linh Vu sư nhìn thấy vẻ mặt của Mạc Hàm, đắc ý cười nói: "Bây giờ biết sợ hãi rồi sao? Ngươi bây giờ thả ta ra, ta sẽ bỏ qua cho ngươi, nếu không...... A" Cũng do Mạc Hàm không muốn nghe nàng nói nhảm, vừa nhấc tay liền chế trụ huyệt câm của nàng, chỉ thấy miệng nàng không ngừng mở ra, nhưng lại phát không ra thanh âm gì hết, chỉ có thể dụng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Mạc Hàm, làm cho người ta lông tóc dựng đứng cả lên.
Mạc Hàm lại không chút nào chú ý, chỉ nghe Mạc Hàm mở miệng trêu chọc: "Ngươi nhìn chằm chằm thâm tình như vậy cũng vô dụng, ta cũng sẽ không yêu thương được ngươi, ta là người đã có lão bà, ngươi đừng cố sức tức giận." Mạc Hàm trong miệng thì nói, nhưng lại không chút nào dám lơ là buông thả, dẫn đạo tịnh hóa hạng liên và quang minh năng lượng không ngừng hướng đến thị huyết ma chú mà đàn áp. Dưới toàn lực dẫn đạo của Mạc Hàm, năng lượng của thị huyết ma chú nọ rất nhanh đã bị quang minh năng lượng thánh khiết bao vây lại, chỉ thấy điều ánh sáng nọ đang chậm rãi nhạt dần, sau đó liền biến mất không thấy nữa. Mạc Hàm thấy thế, không khỏi thở phào nhẹ nhỏm.
Lúc này chỉ thấy cái miệng nhỏ nhắn của Mộ Dung Phi Tuyết vốn đang đóng chặt đột nhiên mở ra, một cổ năng lượng màu đen hướng tới khuôn mặt của Mạc Hàm nhanh chóng bay đến, Mạc Hàm vội vàng quay đầu né tránh, nhưng mà khoảng cách thật sự quá gần, hơn nữa tốc độ của năng lượng màu đen nọ lại quá nhanh, nên vẫn bị một bộ phận nhỏ năng lượng đánh trúng khuôn mặt.
Chỉ cảm thấy một cổ năng lượng mãnh liệt theo vào trong thân thể làm cho Mạc Hàm cảm thấy phi thường không thoải mái, cổ năng lượng kia theo hàng ngang nhanh chóng khuếch tán trong thân thể. Mạc Hàm kinh hãi không còn quản cái gì, vội vàng quay lại tự thi triển quang hệ cao cấp ma pháp khiết tịnh để xua tan cổ năng lượng kia, mặc dù đại bộ phận hắc ám năng lượng đã được giải trừ, nhưng bởi vì hắc ám năng lượng nọ thật sự là quá mức bá đạo, vẫn có một ít bộ phận năng lượng khiến cho Mạc Hàm bị thương tổn không nhỏ, khóe miệng Mạc Hàm lập tức chảy ra một tia tơ máu.
Ngay lúc này ánh sáng màu đỏ nọ đã toàn bộ biến mất không thấy, mà trong phòng vẫn vang lên thanh âm vong linh Vu sư nọ như cũ: "Tiểu tử, coi như số ngươi hên, tránh thoát khỏi đại bộ phận của hủ thực ánh sáng, nhưng là cho dù là một chút cũng đủ cho ngươi cảm thụ. Mặc dù ngươi cỡi bỏ được nguyền rủa của ta, nhưng là ta sẽ không dễ dàng buông tha các ngươi như vậy, chúng ta còn có thể gặp lại, đến lúc đó ta nhất định cho ngươi sống không bằng chết." thanh âm của Vong linh Vu sư càng ngày càng nhỏ, nói xong lời cuối cùng thì cũng biến mất không thấy.
Mạc Hàm thấy đối phương đã thật sự rời đi, vội vàng kiểm tra thân thể của mình, cũng may là ngoại trừ thương tổn vừa mới bắt đầu tạo thành, tạm thời hắn còn không có phát hiện cái chổ nào bất ổn trong cơ thể. Mạc Hàm cũng không còn muốn cái gì, hắn vội vàng đem Mộ Dung Phi Tuyết bế lên rồi nhẹ nhàng đặt ở trên giường và đắp cho nàng cái mền.
Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử
Dịch: WCP
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội – 2T
Chương 84: Giải Trừ Nguyền Rủa (4).
Làm xong xuôi, Mạc Hàm lại dùng phương pháp Mạc Tu Y dạy hắn, kiểm tra thêm một lần trong thân thể của Mộ Dung Phi Tuyết. Sau khi xác định không có cái vấn đề gì nữa, Mạc Hàm mới thở phào nhẹ nhỏm, cuối cùng thì đại công cáo thành. Sau đó Mạc Hàm triệt bỏ kết giới chung quanh phòng và đi ra khỏi phòng.
Chuyện Mộ Dung Phi Tuyết còn lại chính là phải nghỉ ngơi dưỡng sức, chỉ cần vài ngày là có thể khôi phục, kỳ thật đó không còn là việc của hắn. Đi ra khỏi phòng, Mạc Hàm phát hiện đã là xế chiều rồi, mà tiểu mạc và tiểu hàm vẫn giữ cương vị đứng ở giữa sân như cũ.
Nhìn thấy Mạc Hàm đi ra, tiểu mạc khôi phục bộ dáng thành con chó nhỏ, chạy đến bên cạnh Mạc Hàm không ngừng quẩy đuôi cạ vào Mạc Hàm kêu ô ô làm nũng. Mạc Hàm cao hứng đem nó ôm lấy, tiểu hàm nọ cũng không cam lòng lạc hậu cũng quay sang Mạc Hàm kêu hoán. Mạc Hàm cũng thân thiện vỗ vỗ đầu của nó, mở miệng nói: "Các ngươi đều làm rất tốt, cám ơn các ngươi. Buổi tối mời các ngươi ăn một bữa tiệc lớn để bù công một chút." Hai ma thú nghe được Mạc Hàm nói, đều cao hứng kêu lên ô ô, tựa hồ như được Mạc Hàm khích lệ bọn họ mà cao hứng.
Mạc Hàm nhìn thấy cảnh này, cũng cảm thấy rất vui vẻ, cười a a vui đùa cùng bọn họ. Qua vài phút sau Mạc Hàm lên tiếng nói: "Được rồi, chúng ta đi ra, nếu không mọi người ở bên ngoài cần phải chờ đến nóng nảy." Nói xong liền cất bước hướng đại môn đi đến, tiểu mạc và tiểu hàm thấy thế, cũng vội vàng tung tăng đi theo phía sau Mạc Hàm, đồng thời chạy tới.
Mạc Hàm vừa đi ra cửa đại môn đã thấy Mộ Dung Thiên đang lo lắng đi tới đi lui, mà Phi Vân mọi người ở một bên cũng có vẻ mặt gấp rút. Đại Lệ nhìn thấy Mạc Hàm đi ra trước, hô: "Đi ra rồi, Mạc Hàm đi ra kìa." Và mọi người cũng là lập tức ào tới.
Mộ Dung Thiên nhìn thấy Mạc Hàm đi ra, trong lòng cảm thấy như là vừa bỏ được một tảng đá, chỉ nghe hắn mở miệng hỏi: "Tiểu huynh đệ, ngươi không có chuyện gì chứ?" Mạc Hàm mỉm cười trả lời: "Không có gì, chỉ là vừa rồi không cẩn thận trúng ám toán của vong linh pháp sư nọ, bị chút nội thương, không có gì đâu."
Nam Cung Vân Phượng vẫn còn vẻ mặt khẩn trương lên tiếng hỏi: "Vậy Tuyết nhi thế nào rồi?" Mạc Hàm mỉm cười đáp: "A a, các ngươi yên tâm được rồi, Mộ Dung tiểu thư đã không có việc gì nữa, chỉ là thân thể còn có chút suy yếu, phiền phu nhân cho kêu mấy người nha hoàn qua để chiếu cố một chút cho Mộ Dung tiểu thư, còn có mấy ngày nay phải bồi dưỡng cho tốt, qua vài ngày có thể khỏi hẳn."
Nghe được Mạc Hàm trả lời, Nam Cung Vân Phượng kích động liền quỳ xuống trước mặt Mạc Hàm nói: "Đa tạ ân cứu mạng của tiểu huynh đệ, tiểu huynh đệ tự mạo hiểm tánh mạng của mình để cứu Tuyết nhi khỏi nguy hiểm, ta có làm trâu làm bò cũng không thể báo đáp ân tình của tiểu huynh đệ, nên xin nhận Nam Cung Vân Phượng một xá." Nói xong liền cúi người xuống bái.
Mạc Hàm vội vàng ngăn cản nàng, đem nàng nâng dậy, mở miệng nói: "Mộ Dung phu nhân không thể làm vậy, cứu Mộ Dung tiểu thư là chuyện ta tự mình đáp ứng. Cũng coi như báo đáp các ngươi đã chiếu cố chúng ta trong khoảng thời gian này, hơn nữa đây cũng là chuyện ta phải làm, sau này có thể còn có chuyện phải phiền đến phu nhân, cho nên phu nhân không cần như thế."
Mộ Dung Thiên cũng hai mắt đỏ bừng cảm kích nói: "Tiểu huynh đệ, đại ân của ngươi Mộ Dung Thiên và Mộ Dung gia tộc nhất định sẽ khắc trong tâm khảm, ta cũng không nói thêm cái gì nữa, sau này có chuyện gì thì tiểu huynh đệ chỉ cần mở miệng, Mộ Dung gia tộc ta nhất định sẽ không từ chối."
Mà Mộ Dung Phi Ưng nọ mặt cũng lộ cảm kích mở miệng nói: "Đa tạ ngươi đã cứu muội muội ta, trước kia là ta không đúng, hy vọng ngươi có thể tha thứ." Mạc Hàm thấy thế a a cười bảo: "Được rồi, các ngươi còn như vậy ta lại càng không thích, ta cảm thấy đói bụng, hay là mau dọn một chút cơm cho ta ăn đi, nếu không ta sẽ chống không nổi."
Nghe được Mạc Hàm pha trò làm cho mọi người đều nở nụ cười, Mộ Dung Thiên vội vàng nói: "Đúng đúng, ngươi xem ta cũng quá kích động, quên mất việc này, thức ăn đã sớm chuẩn bị xong rồi, mọi người cũng chưa ai ăn, nhanh lên một chút cùng đi ăn cơm đi." Mà Nam Cung Vân Phượng lại kiên trì muốn vào chăm sóc cho Mộ Dung Phi Tuyết, Mộ Dung Thiên không thể làm gì khác hơn là một mình cùng Mạc Hàm bọn họ cùng đi đến phòng ăn, một cái buổi tối trôi qua trong không khí trò chuyện cười nói vui vẻ của mọi người.
Ngày thứ hai sau khi Mạc Hàm thức dậy, vợ chồng Mộ Dung liền mang theo Mộ Dung Phi Tuyết đã tỉnh lại đến cám ơn cùng Mạc Hàm. Mộ Dung Phi Tuyết lúc này khí sắc thoạt nhìn cũng tốt hơn nhiều, trên mặt cũng có lại một tia huyết sắc, không giống trước kia đều là vẻ mặt tái nhợt, trên người mặc một bộ quần áo màu lam nhạt, cả người tản ra một cổ khí chất mê người.
Mạc Hàm thấy thế nhớ tới ngày hôm qua một màn hương diễm nọ, trong lòng chợt cảm thấy kích động. Chỉ thấy Mộ Dung Phi Tuyết đi tới trước mặt Mạc Hàm nhỏ nhẹ nói: "Đa tạ ân cứu mạng của Mạc Hàm mục sư, Mộ Dung Phi Tuyết sẽ vĩnh viễn khắc trong tâm khảm." Nói xong liền cúi người hành lể.
Mạc Hàm cười a a đem nàng nâng dậy, mở miệng nói: "A a, chuyện nhỏ thôi mà, Mộ Dung tiểu thư không cần như thế." Mộ Dung Phi Tuyết nghe Mạc Hàm nói xong, lên tiếng bảo: "Ngươi sau này cũng giống như mọi người gọi ta là Tuyết nhi đi, nghe Mộ Dung tiểu thư làm cho người ta cảm giác được, ta giống như là một vị Đại tiểu thư nhu nhược không ra khỏi phòng." Mạc Hàm nghe vậy cũng không còn khách khí, cười a a nói: "Cũng được, đã như vậy sau này ta sẽ gọi ngươi là Tuyết nhi, ngươi cũng cùng Đại Lệ, An Na các nàng giống nhau gọi ta là Mạc Hàm đại ca đi."
Mộ Dung Phi Tuyết nghe Mạc Hàm nói xong vẻ mặt cao hứng đáp ứng. Lúc này Mộ Dung Dư Quang từ ngoài cửa tiến đến quay về Mộ Dung Thiên mở miệng nói: "Gia chủ, bên ngoài có lễ bộ thượng thư Trần Phủ cầu kiến ngươi cùng Mạc Hàm tiểu huynh đệ, gia chủ có tiếp kiến hay không?"
Mộ Dung Thiên cũng không nói chuyện, chỉ là mỉm cười nhìn Mạc Hàm. Mạc Hàm nghe xong trong lòng thầm nghĩ ta cũng thiếu chút nữa quên việc này rồi, ngươi tự mình đưa đến cửa, vừa vặn, đở cho ta phải đi một chuyến. Nghĩ tới đây, Mạc Hàm mỉm cười quay về Mộ Dung Dư Quang lên tiếng nói: "Phiền quản gia trước tiên thông tri cho hắn rằng ta theo sau đi ra, bảo hắn trước tiên ở bên ngoài để chờ." Mộ Dung Dư Quang nghe được Mạc Hàm nói, cũng vội vàng cung kính trả lời: "Được, tại hạ sẽ đi làm." Nói xong liền quay về Mộ Dung Thiên bọn họ cáo lui.
Lúc này Đại Lệ và An Na các nàng cũng từ cửa tiến đến, nhìn thấy Mộ Dung Thiên bọn họ cũng đang ở đây, An Na thân thiện cất tiếng bảo: "Mộ Dung thúc thúc, a di, Tuyết Nhi tỷ tỷ, các ngươi đã thức sớm vậy." Mộ Dung Thiên và Nam Cung Vân Phượng vội vàng mỉm cười gật đầu, Nam Cung Vân Phượng càng trìu mến đem An Na ôm vào trong ngực mở miệng nói: "Ngươi nha đầu kia là ngươi tự mình ngủ quá muộn, đâu phải là chúng ta dậy quá sớm."
An Na nghe được Nam Cung Vân Phượng nói, không có ý tứ trả lời: "A a, không phải đâu, ta và Đại Lệ tỷ tỷ còn có Vân Hương các nàng đã dậy từ sớm, chỉ là một mực trên giường nói chuyện phiếm mà thôi a, không tin ngươi hỏi Đại Lệ tỷ tỷ." Đại Lệ so với An Na thì trầm tĩnh hơn nhiều, chỉ là nhẹ nhàng mở miệng hướng Mộ Dung bọn họ vấn an, theo sau liền đi tới trước mặt Mộ Dung Phi Tuyết, thân thiện bắt bàn tay nhỏ bé của nàng ân cần mở miệng hỏi: "Tuyết nhi, thân thể ngươi thế nào rồi? Còn có nơi nào không thoải mái không? Phải nhớ sớm một chút nói cho chúng ta biết, nếu không khi bại hoại này đi thì không ai có thể giúp ngươi đâu."
Nghe Đại Lệ nói khiến Mạc Hàm cười khổ bảo: "Trời, ta như thế nào lại trở thành bại hoại." Mà Mộ Dung Phi Tuyết lại nhớ tới một màn ngày hôm qua tự mình không một mảnh vải đối mặt Mạc Hàm nên vẻ mặt đỏ bừng nói: "Đa tạ Đại Lệ tỷ tỷ, ta bây giờ đã không có việc gì nữa, thật sự, đở rất nhiều rồi."
Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử
Dịch: WCP
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội – 2T
Chương 85: Tống Tiền Tới Cửa.
Đại Lệ nghe Mộ Dung Phi Tuyết trả lời, cũng yên tâm nói: "Vậy được, nhưng là trong thời gian này ngươi cũng phải chú ý nghỉ ngơi nhiều a, dù sao vừa mới khôi phục vẫn nên cẩn thận thân thể nhiều hơn." Mộ Dung Phi Tuyết vội vàng gật đầu cảm tạ đáp ứng. Lúc này Mạc Hàm mỉm cười nói: "A a, chúng ta đi ra đi thôi, ta sẽ cho các nàng xem một màn kịch vui, An Na, muội đem chỉ bút nọ trên bàn lại đây cho ta mượn một chút, ta cần xài đến."
An Na nghe Mạc Hàm nói, nhu thuận đáp ứng, chạy đến cái bàn trước mặt cầm lấy chỉ bút đưa cho Mạc Hàm, sau đó mang vẻ mặt tò mò nhìn xem Mạc Hàm muốn làm cái gì? Mà kết quả sau khi Mạc Hàm có chỉ bút chỉ là mỉm cười nói: "A a, đừng nóng vội, cố chờ thì mới có màn kịch vui để nhìn."
Tất cả mọi người trong phòng tương đối hiểu rõ cá tính của Mạc Hàm, chỉ cần Mạc Hàm nói như vậy thì bảo đảm có người không gặp may rồi, chỉ là không biết lần này sẽ là cái tên không may nào lại đi chọc Mạc Hàm. Mà tại đại sảnh của Mộ Dung gia, lễ bộ thượng thư Trần Phủ đang nhàn nhã ngồi ở trên ghế chơi uống nước trà, trong lòng âm thầm cao hứng, thầm nghĩ Mạc Hàm nọ thật sự là người tốt, nghĩ không ra tự mình chỉ cần giúp hắn mời một giáo sư lễ nghi, liền có thể buông tha cho mình, nhưng lại còn tại trước mặt hoàng thượng vì mình dâng công trạng, nghĩ đến bộ dáng hoàng đế đến lúc đó khích lệ mình, miệng Trần Phủ không tự giác nở nụ cười.
Ngay lúc này Mạc Hàm cũng cùng Mộ Dung Thiên bọn họ, vẻ mặt mỉm cười đi đến, nhìn thấy Mạc Hàm và Mộ Dung Thiên, Trần Phủ vội vàng cung kính đứng lên mở miệng nói: "Hạ quan tham kiến Mộ Dung tướng quân, tham kiến Mạc Hàm đặc sứ." Mộ Dung Thiên chỉ là thản nhiên ân một tiếng, Mạc Hàm cũng là nhiệt tình đi lên vỗ bả vai Trần Phủ mở miệng nói: "Trần đại nhân nghĩ không ra ngươi dĩ nhiên tự mình lại đây, ý tứ như vậy ta phải đền đáp như thế nào a."
Trần Phủ vội vàng cười khan nói: "Đặc sứ đại nhân quá khách khí, đặc sứ đại nhân vì quốc gia mạo hiểm lớn vậy đến thú tộc nguy hiểm, ta làm chút ấy chuyện cũng là hẳn là không tính cái gì." Mạc Hàm cũng mỉm cười bảo: "Lòng ái quốc của Đại nhân thật sự là không thể phản đối a, ta nhất định sẽ hướng Hoàng thượng nói rõ lòng ái quốc của ngươi, đại nhân mau ngồi đi."
Nghe được Mạc Hàm liên tiếp khích lệ, trên mặt Trần Phủ đều mau chóng nở nụ cười, vội vàng nói: "Đây là chuyện hạ quan phải làm, cùng đại nhân ngươi cực khổ, hạ quan còn kém hơn nhiều, đại nhân quá khen." Mạc Hàm tự nhiên biết hắn chỉ là nói khách khí chút ngoài mặt nên cũng không nói tiếp, chỉ là mỉm cười về tới vị trí của mình.
Vừa vào an tọa, Trần Phủ nọ liền vội vàng mở miệng nói: "Không biết sự tình đặc sứ đại nhân mời giáo sư lễ nghi đã chuẩn bị tới đâu rồi a? Hạ quan đã mang kim tệ đến." Trần Phủ trong lòng còn đang cảm thán Mạc Hàm tỉ mỉ, ngay cả chuyện nhỏ như vậy đều muốn lập danh sách.
Mạc Hàm nghe vậy mỉm cười nói: "A a, danh sách đã chuẩn bị xong, mời Trần đại nhân xem một chút." Nói xong đem danh sách trên tay đưa cho gia phó bên cạnh, người hầu nọ vội vàng đem danh sách đưa đến trước mặt Trần Phủ. Kết quả là vẻ mặt mỉm cười của Trần Phủ khi mà nhìn thoáng qua danh sách, tươi cười nọ liền ngưng tại trên mặt liễu, đảo mắt hé ra vẻ đau khổ cùng cực.
Chỉ nghe Trần Phủ nọ cẩn thận ngập ngừng nói: "Đặc sứ đại nhân, danh sách này có phải viết sai hay lộn rồi hay không, hay là nghĩ sai nơi nào rồi?" Nghe Trần Phủ trả lời, Mạc Hàm vội vàng giả ra vẻ mặt nghiêm chỉnh nói: "Đúng vậy, ta tại mặt trên đã vạch ra kế hoạch rất tỉ mỉ rồi, ta tính cho ngươi nghe, bây giờ mời được lễ nghi sư phụ tốt một chút thật quá khó khăn, nếu mời đáo hạng sư phụ tầm thường thì khi xuất sử thú tộc mà bị chê cười hay xãy ra cái gì ngoài ý muốn sẽ không tốt lắm. Cho nên nếu bởi vì vấn đề lễ nghi mà khiến cho chúng ta và thú tộc có hiểu lầm vậy thì thật không xong. Vì vậy ta đương nhiên phải mời cho được sư phụ tốt một chút, Trần đại nhân ngươi cho rằng có phải là hẳn nên làm như vậy hay không ?"
Nghe được Mạc Hàm nói, Trần Phủ cũng chỉ có thể ở một bên không ngừng gật đầu, vẻ mặt đau khổ mở miệng nói: "Đó là, đó là, hẳn là phải mời người giỏi một chút."
Mạc Hàm tiếp tục nói: "Vậy được rồi, ta đã tìm được một người uy danh lan xa đại lục rồi, được mọi người công nhận là sư phụ giỏi nhất về lễ nghi." Trần Phủ cẩn thận hỏi: "Không biết là vị sư phụ nào a?" Mạc Hàm mỉm cười trả lời: "Chính là ái nữ của Mộ Dung tướng quân, Mộ Dung tiểu thư a, ngươi ngẫm lại xem gia giáo và lễ nghi của Mộ Dung gia tộc, thì sẽ tuyệt đối không phản đối, toàn đại lục đều công nhận, ngay cả Hoàng thượng đều tán khẩu không dứt. Trần đại nhân ngươi sẽ không cho rằng lễ nghi của Mộ Dung gia tộc không có tốt vậy chứ?"
Trần Phủ nghe xong Mạc Hàm hỏi, lại càng hoảng sợ. Mạc Hàm này không phải muốn mình trên đầu khấu hắc oa sao? Đắc tội Mộ Dung gia tộc, vậy tự mình cũng không cần lăn lộn nữa, vội vàng nói: "Tuyệt đối không phải. Mộ Dung tướng quân gia giáo ai chẳng biết là tốt nhất, đặc sứ ngươi đừng nên nói giỡn vậy."
Một bên Đại Lệ và Mộ Dung Phi Tuyết bọn họ nghe được Mạc Hàm nói, đều nhịn không được nụ cười lộ ra, đều bắt đầu đồng tình cho Trần Phủ đáng thương này. Mạc Hàm gật đầu nói: "Nếu đại nhân cũng đồng ý, vậy nói rõ là ta lựa chọn thật chánh xác rồi. Ngươi ngẫm lại sư phụ giỏi thì tự nhiên tốn kém phải cao, Trần đại nhân ngươi tại ở đế đô cũng lâu vậy, có lúc nào nghe qua Mộ Dung tiểu thư tự mình ra mặt dạy người lễ nghi chưa, thân phận Mộ Dung tiểu thư tôn quý vậy, nếu mời nàng ra mặt dạy ta, vậy tiền tự nhiên sẽ không thể thấp, ngươi nói đúng không?"
Đáng thương cho Trần Phủ nghe xong Mạc Hàm nói, mặc dù biết là hắn đang móc ruột mình, nhưng căn bản không cách nào phản bác, không thể làm gì khác hơn là trả lời: "Đó là, đặc sứ đại nhân nói rất có đạo lý, thân phận Mộ Dung tiểu thư thì sư phụ bình thường như thế nào có thể so sánh với."
Mạc Hàm lại tiếp tục nói: "Ta nơi đây dùng tiền hoa này mời Mộ Dung tiểu thư dạy tại hạ lễ nghi, đại nhân ngươi nói hẳn có phải nên hay không, không tính là nhiều. Lấy thân phận của Mộ Dung tiểu thư, số tiền này ta vẫn cảm thấy khó xử và lo lắng giùm cho đại nhân, mới miễn cưỡng làm mặt dầy nghiêm chỉnh mở miệng yêu cầu Mộ Dung tiểu thư dạy ta. Con số đó đã là phi thường thấp rồi, người bình thường thì cho dù là có xuất tiền ra nhiều hơn nữa, Mộ Dung tiểu thư cũng tuyệt đối sẽ không dạy hắn đúng không, Mộ Dung tiểu thư lại có thể bị tiền đả động sao."
Trần Phủ nghe Mạc Hàm nói tới đây, đã hoàn toàn nói không ra lời nữa, cũng minh bạch rằng tại sao ngày đó Mạc Hàm dễ dàng bỏ qua cho mình vậy, nguyên lai hậu chiêu ở chỗ này a.
Nhưng những gì Mạc Hàm vừa nói lại đều có đạo lý, dính dáng đến Mộ Dung gia tộc, vậy mình căn bản không có cách nào để phản bác ý kiến của hắn. Không thể làm gì khác hơn là vẻ mặt đau khổ nói: "Đặc sứ đại nhân ngươi đừng nói vậy, ta đã biết, chỉ là ta bây giờ kim tệ trên người không có nhiều vậy, chờ hạ quan trở về chuẩn bị một chút, đến lúc đó sẽ dâng đủ số cho đặc sứ đại nhân."
Mạc Hàm sau khi nghe xong, vội vàng mỉm cười nói: "Trần đại nhân thật sự là tấm lòng ái quốc của người không thể so a, ta nhất định sẽ bẩm cáo Hoàng thượng, tiền này ngươi chuẩn bị xong rồi hãy lại đây đi, ta không gấp." Trần Phủ nghe được Mạc Hàm nói, vội vàng mở miệng bảo: "Đã như vầy, vậy hạ quan trước hết cáo từ, hảo trở về chuẩn bị kim tệ." Nói xong liền hướng Mạc Hàm và Mộ Dung Thiên hành lễ cáo biệt.
Mạc Hàm còn giả ý nói: "Đại nhân khổ cực lại đây vậy, như thế nào lại gấp rút vậy a, không bằng cơm nước xong hãy đi." Mộ Dung Thiên thấy thế cũng mở miệng giữ lại, Trần Phủ vội vàng khoát tay nói: "Đa tạ ý tốt của đại nhân, hạ quan còn có chuyện quan trọng, lần sau trở lại quấy rầy đại nhân." Nói xong liền vội vàng hối hả chạy đi ra ngoài, như đang chạy trối chết vậy.