Tác giả: Phương Tưởng
Dịch Giả: Tử Long
Biên Dịch: Tiểu Linh Nhi
Nguồn: Kiếm Giới
Diệp Trọng từ trong khu chăm sóc và chữa bệnh cao cấp đi ra, lời nói của thầy thuốc vẫn văng vẳng bên tai: “Thầy Diệp, thân thể của thầy thực sự rất khỏe mạnh, có thể nói là khỏe hơn hầu hết tất cả mọi người khác. Không có bất cứ một vấn đề gì. Căn cứ theo lời nói của thầy hôm nay, tôi nghĩ có thể là do ảo giác của thầy, do tâm lý quá căng thẳng, hoặc là quá mệt mỏi cho nên dễ dàng sinh ra ảo giác. Tuy rằng cơ thể của thầy mạnh khỏe hơn nhiều so với người bình thường, nhưng tôi khuyên ngài vẫn phải chú ý nghỉ ngơi điều độ.”
Ảo giác? Tuyệt đối không thể nào.
Loại cảm giác lúc đó bây giờ Diệp Trọng vẫn còn nhớ rõ ràng, chỉ cần nghĩ lại đến quá trình đau đớn len lỏi khắp cơ thể không cách nào trốn tránh, hắn cảm thấy lạnh cả người! Rốt cuộc là tại sao lại như vậy? Điều Diệp Trọng muốn biết nhất lúc này chính là chuyện này! Nó không khác gì một thanh kiếm sắc kề trên cổ của hắn, khiến cho hắn cảm thấy nguy cơ mãnh liệt, cuộc sống yên tĩnh hàng ngày đã biến mất.
Chẳng lẽ mình bị dính quái bệnh? Có thể trước nay chưa từng xuất hiện! Hơn nữa thầy thuốc cũng không phát hiện ra, ngay cả Mục cũng nói, khu chăm sóc và chữa bệnh của Lam Hải học viện kia quả thực rất cao cấp, sai lầm trong chuẩn đoán bệnh chiếm khả năng vô cùng nhỏ.
Đối với loại sự tình như thế này, Diệp Trọng tuyệt đối không muốn nó xảy ra lần thứ 2.
Nếu còn xuất hiện một lần nữa, hắn cũng không xác định nổi mình có thể chịu đựng trong bao lâu nữa.
“Mục, ngươi có phỏng đoán gì không?” Diệp Trọng vội vàng muốn tìm ra đáp án, cho dù đáp án chỉ là một sự phỏng đoán mà thôi! Hắn cảm giác mình sắp bị điên rồi, nôn nóng cùng với buồn phiền cùng phát sinh trong lòng, dáng vẻ bình tĩnh lạnh lùng thường ngày đã biến mất không còn chút tăm hơi nào hết.
Cảm giác được Diệp Trọng mất bình tĩnh, Mục khuyên bảo: “Diệp Tử, hít sâu vài cái, giống như lúc ngươi chiến đâu, nếu mất bình tĩnh sẽ chẳng giải quyết được vấn đề gì, ngược lài còn khiến ngươi rơi vào khủng hoảng! Diệp Tử, hít sâu, thở ra!”
Gần như ngay lập tức, một cảm giác cuồng bạo cơ hồ nung đỏ từng sợi dây thần kinh cảu Diệp Trọng, máu nóng chảy khắp toàn thân, thậm chí hắn có thể cảm giác được hai mắt của mình lúc này cũng mang màu đỏ của lửa. Mà trên hai bàn tay trần của Diệp Trọng lúc này làn da cũng trở thành một màu đỏ quỷ dị, không khác gì sắt bị nung đỏ. Tâm trạng vốn buồn bực, lại thêm cơ thể nóng bức khô khan, khiến cho việc duy nhất hắn muốn làm chính là đập phá, phát tiết.
Nếu những lời nói vừa xong không phải là do Mục nói, Diệp Trọng tin rằng, mặc kệ là ai, hắn sẽ dùng bàn tay của mình đấm vỡ mặt kẻ đó.
Diệp Trọng thở hổn hển, hơi thở cực nóng làm cho hai thành mũi của hắn tựa như một bức tường bị nung vậy, thứ phun ra không phải là không khí mà như một ngọn lửa.
Diệp Trọng liều mạng kiềm chế cảm giác hơi thở cuồng bạo này xuống, mặc dù loại cảm giác này chỉ xuất hiện trong nháy mắt, nhưng hắn mơ hồ cảm giác được có điều không ổn. Xưa nay hắn vẫn là một người lạnh lùng bình tĩnh, cỗ cảm giác cuồng bạo vừa mới dâng lên lập tức khiến cho hắn sinh ra cảnh giác va phản kháng theo bản năng!
Hít sâu! Hít sâu!
Diệp Trọng gian nan thực hiện việc mà bình thường luôn cực kỳ dễ dàng đối với hắn, đó là hít thật sâu.
“Hít sâu, chú ý vào nhịp thở ... Hít sâu ...” Âm thanh của Mục giống như thôi miên khiến cho Diệp Trọng không thể tự chủ được mà tự làm theo tiết tấu đó.
Nhịp thở dần dần chậm rãi, cái đầu của Diệp Trọng cũng dần dần nguội lại, hơi nóng cũng dần dần biến mất, hắn bắt đầu khôi phục lại trạng thái bình thường.
Tình cảnh lần này khiến Diệp Trọng tiêu hao rất nhiều thể lực, mồ hồ chảy ròng ròng thành giọt trên trán, quần áo trên người ướt đẫm, mỗi khi có một trận gió thổi qua, hắn không nhịn được khẽ run rẩy một cái.
Diệp Trọng không khỏi cười khổ, nói: “Mục, lần này hình như là ta gặp chuyện rồi.”
Mục đồng ý nói: “Đúng vậy, Diệp Tử, tình trạng của ngươi có vẻ không ổn chút nào.
Nhưng mà tạm thời thì ta cũng chưa nghĩ ra biện pháp nào tốt cả.”
“Nhưng rốt cuộc tại sao lại như thế này nhỉ?” Diệp Trọng tức tối, lập tức cảm giác trong cơ thể có chút kỳ lạ, máu nóng dồn lên, khiến cho hắn vội vàng hít một hơi thật sâu mới bình tình trở lại được.
Mục đáp: “Diệp Tử, phải duy trì cảm xúc cho ổn định! Căn cứ theo số liệu đo được, nếu không phải do di truyền bẩm sinh hoặc sớm đã ẩn núp từ khi ngươi còn ở trên Phế tinh, ta có một phỏng đoán!”
“Phỏng đoán gì?” Diệp Trọng vội vàng hỏi.
“E rằng do ngươi ngâm mình trong dung dịch màu bạc khi còn ở Hắc Giác, khả năng này chiếm 67%”. Mục tiếp lời: “Đây chính là việc khả nghi nhất.”
Diệp Trọng cũng không phải đồ ngốc, lập tức liên tưởng ra: “Trách không được bọn người Hắc Giác đó quản lý nhân viên vô cùng lỏng lẻo, hóa ra còn một chiêu này ẩn bên trong.”
Lập tức hắn nghĩ thông: “Có lẽ đó chính là lý do tại sao lần trước Ước Hàn Sâm không có ý giết ta, chín phần mười là muốn đem ta quay lại, có lẽ hắn nắm chắc trong tay cách khiến ta buộc phải theo hắn.”
Mục kinh ngạc nói: “Diệp Tử, không ngờ ngươi cũng thông minh vậy đó!”
“Ah, nếu thực sự như vậy, thì việc này ...” Diệp Trọng đột nhiên biến sắc: “Việc này chắc chắn sẽ không chỉ xảy ra một lần.” Suy luận ra được đáp án lại khiến đầu óc hắn ù ù hơn.
Nghĩ tới việc còn phải trải qua địa ngục như vậy nhiều lần nữa, khuôn mặt Diệp Trọng nhăn nhó không khác gì một quả mướp đắng.
Mục cũng chỉ có thể ở một bên thở dài: “Ngươi thật đáng thương.”
Có điều, Diệp Trọng cũng không có đường lui. Nếu bảo hắn quay lại Hắc Giác, trở thành công cụ của kẻ khác, dù chết hắn cũng không muốn. Thứ mà hắn đã được rèn luyện nhiều nhất ở Phế tinh từ nhỏ tới giờ chính là tinh thần kiên cường dẻo dai cùng với ý chí chiến đấu bất khuất. Càng huống chi bên cạnh hắn còn có Mục với Thương.
Vẫn lo lắng căn bệnh quái lạ phát tác bất chợt, nhưng không ngờ vài ngày sau lại không xảy ra chuyện gì khiến cho Diệp Trọng có chút kinh ngạc ngoài ý muốn!
Nhưng ngẫm lại cho dù bản thân mình có chuẩn bị thật kỹ cũng không có tác dụng gì, lúc đó mình đã hoàn toàn mất đi quyền khống chế đối với cơ thể, mà ngay cả sóng não của mình Mục cũng không nhận được, Diệp Trọng cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Vì an toàn của bản thân, hắn cố gắng giảm bơt thời gian ra ngoài, ngay cả nhà của Tiền lão cũng không tới. Diệp Trọng căn bản không biết lúc nào căn bệnh của mình sẽ phát tác, nếu phát sinh ra việc gì ngoài ý muốn, thì chẳng phải tự mình biến thành con sơn dương không có chút năng lực phản kháng nào chỉ trơ mắt nhìn mình bị thịt sao?
Diệp Trọng cả ngày ở bên trong phòng thiết kế, Mục cũng xuất hiện ở trong phòng, dù sao trong này cũng rất nhiều quang giáp, Mục cũng không quá nổi bật, hơn nữa vào thời điểm mấu chốt còn có thể bảo vệ Diệp Trọng luôn.
Tuy nhiên, Diệp Trọng không xuất hiện không có nghĩa là không có ai tìm đến.
Người tìm đến chính là Nhuế Tô, vừa gặp được Diệp Trọng lập tức nghiêm mặt: “Diệp Trọng, em của ta mời ngươi tới nhà của tôi một chuyến!”
“Em của chị?” Diệp Trọng cau mày hỏi.
“Chính là người hôm trước đến đây cùng với tôi đó.” Nhuế Tô đột nhiên nhớ lại tình cảnh ngày đó, khuôn mặt không khỏi ửng hồng.
“À!” Diệp Trọng nhớ đến nữ nhân hôm trước mới đánh nhau một trận với mình, nếu là bình thường chắc chắn hắn sẽ đi. Đối với một chiêu cổ quái của cô nàng đó, hắn vô cùng có hứng thú, chỉ có điều lúc này tuyệt đối hắn không thể đi được.
Diệp Trọng không chút suy nghĩ, cũng không thèm hỏi chuyện gì, trực tiếp cự tuyệt: “Không đi.”
Nhuế Tô nhất thời giận đến mặt trắng bệch: “Ngươi, ngươi ...”
Diệp Trọng cảm thấy nữ nhân trước mắt này có chút cổ quái, coi thường không thèm nói trả lời lại.
Nhuế Tô thấy Diệp Trọng không thèm để ý đến mình, tức đến tái mặt, cuối cùng khôi phục lại bản tính mạnh mẽ thường ngày: “Diệp Trọng, ngươi có phải nam nhân không? Bà đây chưa từng gặp nam nhân nào giống như ngươi, kêu đến nhà của ta mà cũng không dám đi... đồ nhu nhược, đồ chết nhát ...”
Diệp Trọng chẳng cảm thấy gì, cứ đứng yên nhìn Nhuế Tô tự biên tự diễn! Từ trước đến giờ hắn đối với công kích bằng lời nói luôn có sức đề kháng mãnh liệt.
“Mục, chẳng lẽ con người thì không nên sợ chết hay sao?” Diệp Trọng hỏi.
“Có lẽ vậy.” Mục trả lời.
“Vậy thì hèn nhát cũng là chuyện bình thường, đúng không?” Diệp Trọng lại hỏi.
“Phải, trong xã hội, mọi người đều coi sợ chết là việc đáng hổ thẹn, tuy rằng kẻ nào kỳ thật cũng đều rất sợ chết!” Mục giải thích.
“Thật là nhàm chán!” Diệp Trọng cảm thán.
“Chính vậy!” Mục đồng ý.
Nhuế Tô cuối cùng cũng nhận ra, dùng lời nói đối với Diệp Trọng căn bản không có tác dụng, mắng đến mỏi mồm khô nước bọt cũng không thu được kết quả gì, chỉ có điều bực mình cũng giảm đi hơn nửa.
Cứng rắn không được, Nhuế Tô liền dùng mềm mỏng: “Diệp Trọng, van cầu cậu, chỉ cần đến nhà ta một chuyến mà thôi, em của tôi chỉ muốn gặp cậu mà thôi! ... Đi mà thanh niên đẹp trai thông minh ...” Đôi mắt ngập nước toát lên vẻ cầu khẩn, nếu là người bình thường, chỉ sợ máu nóng dồn lên não, lập tức đáp ứng rồi!
Tuy nhiên Diệp Trọng đối với việc này căn bản không có chút khái niệm nào.
“Mục, cô nàng này đang làm cái quái gì thế?” Diệp Trọng kỳ quái hỏi.
“À, cô ta hy vọng dùng bộ dáng của một người yếu đuối kích thích ý muốn bảo vệ người khác của ngươi đó!” Mục ngắn gọn trả lời, rồi tiếp tục bổ sung một câu: “Rất nhiều nữ nhân đều dùng cách này để chiếm được sự thông cảm, đồng ý của nam nhân.”
“Hy vọng địch nhân thông cảm, đồng ý với mình?” Diệp Trọng choáng váng hỏi, trong đầu hắn, cái khái niệm logic này thực sự rất quái dị.
“Ài” Mục ngừng một chút lại nói: “Quan hệ giữa nam nhân và nữ nhân thường không phải là kẻ thù!”
“Vậy thì là gì?” Diệp Trọng hỏi.
“À, vấn đề này ngươi nên hỏi Thương thì tốt hơn, về phương diện này hắn nghiên cứu nhiều hơn ta!” Mục nhanh chóng trả lời.
Mặc kệ Nhuế Tô nói thế nào đi chăng nữa, Diệp Trọng căn bản không thèm để ý tới. Nhuế Tô cũng không nghĩ Diệp Trọng lại khó thương lượng đến vậy, cứng không ăn, mềm không nghe, cả trăm cách hàng ngày dùng được không ngờ lại không có chút tác dụng nào đối với tên này, vắt kiệt túi khôn cũng không ra cách gì khác.
Vừa nghĩ tới em gái, nước mắt Nhuế Tô nhẹ tuôn.
Việc này cũng khiến cho Diệp Trọng hơi kinh ngạc một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.
Nhuế Tô ngừng khóc, hai mắt lưng tròng nhìn Diệp Trọng, hỏi: “Rốt cuộc thì như thế nào ngươi mới bằng lòng gặp em gái ta?”
Diệp Trọng suy nghĩ một chút: “Nếu cô ấy muốn gặp ta thì hãy đến đây.”
Có Mục ở đây, Diệp Trọng tin tưởng, cho dù quái bệnh của mình có đột nhiên phát tác, thì vấn đề an toàn của bản thân cũng tuyệt đối không phải lo.
Nhuế Tô hai mắt đẫm lệ nhào ra khỏi phòng thiết kế. Trên đường đám học viên chứng kiến được cảnh này, đối với Diệp Trọng lại càng phát sinh sự kính trọng. “Tô ma nữ” trước nay vẫn vô địch không ngờ trước mặt thầy Diệp chảy nước mắt đến hai lần! Quả thực lợi hại!
Mà điều khiến cho Diệp Trọng không ngờ tới chính là, Nhuế Băng thực sự tới, hơn nữa chỉ tới một mình.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Điệp
Sư Sĩ Truyền Thuyết
Chương 91: Chủ ý của Thương (Thượng).
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch Giả: Tử Long
Biên Dịch: Tiểu Linh Nhi
Nguồn: Kiếm Giới
Nhuế Băng ngồi ở trước mặt Diệp Trọng, sắc mặt tái nhợt không còn một tia máu, xem ra thương thế lần trước đến bây giờ còn chưa có hoàn toàn khôi phục. Mái tóc dài đen bóng càng làm tôn thêm khuôn mặt trắng bệch của nàng, thỉnh thoảng nàng lại hơi nhíu mày thoạt nhìn dễ khiến cho người ta nảy sinh thương tiếc! Khí chất oai hùng ngày xưa hiện giờ hoàn toàn thay bằng sự mảnh mai, thân mình đơn bạc của nàng trong bộ võ phục rộng thùng thình lúc này giống như một cành liễu trong cơn gió lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Diệp Trọng khi chứng kiến bộ dáng của Nhuế Băng cũng ngẩn ra!
Nhuế Băng khi nhìn thấy bộ dạng bình yên vô sự của Diệp Trọng, không khỏi cười khổ nói: “Thân thể của người quả nhiên là cường hãn!”
Diệp Trọng lẳng lặng ngồi xuống, đối với ý đồ của nàng khi đến đây, hắn có chút nghĩ không ra, có điều hắn cũng không quá để tâm. Mục hiện tại đang lẳng lặng đứng ở phía sau hắn, nếu một khi xảy ra tình huống bất ngờ, với khả năng phản ứng của Mục cộng với bản thân mình cũng không phải là không có một chút khả năng hoàn thủ nào, chẳng qua là do mình lo sợ quái bệnh của mình đột nhiên bộc phát mà thôi.
Diệp Trọng ngồi lẳng lặng, chăm chú nhìn không chớp mắt vào Nhuế Bắng, hắn đang đợi nàng nói ra ý định của mình, hắn tuyệt đối không tin tưởng rằng cô nàng này chỉ do nhàm chán nên mới chạy đến đây ngồi nhìn nhau. Loại chuyện nhàm chán như vậy, Diệp Trọng tin tưởng nữ nhân cường hãn nhất từ trước đến nay hắn gặp được tuyệt đối sẽ không làm.
Đối với Nhuế Băng, trong lòng Diệp Trọng vô cùng tán thưởng, ở phương diện võ thuật cô nàng này so với mình có phần vượt trội, hơn nữa một chiêu kia có khả năng rất lớn là có kèm theo công kích tinh thần như Mục đã từng nói. Nghĩ lại chiêu thức đó làm cho Diệp Trọng không khỏi thấy thèm muốn! Làm cho Diệp Trọng lần đầu tiên nhận thức được, ngoài công kích thuần vật lý ra còn có cái loại công kích tinh thần này tồn tại.
Nhuế Băng một câu cũng không thèm nói, lẳng lặng ngồi trước mặt Diệp Trọng, đôi mắt đen huyền nhìn thẳng vào hắn.
Ánh mắt hai người trên không trung lần lượt thay đổi!
Một chút đỏ ửng bỗng dưng từ chiếc cổ trắng ngần của Nhuế Băng lan ra!
Đối phương không mở miệng, làm cho Diệp Trọng có chút kinh ngạc Theo hắn thấy, cô nàng này đáng lẽ phải là một người cực kỳ thẳng thắn, nếu đã tìm đến gặp mình, vậy nhất định là có việc, vậy tại sao đến giờ nàng vẫn chưa chịu mở miệng? Diệp Trọng cuối cùng đành mở miệng đánh tan sự yên tĩnh: “Cô tìm đến tôi có chuyện gì?”
Ngữ khí nhàn nhạt kết hợp với vẻ mặt hờ hững của Diệp Trọng, làm cho sắc mặc của Nhuế Băng thoáng trầm xuống, tuy rằng thân thể còn chưa khôi phục lại, nhưng mà khí thế lúc trước của một chuyên gia võ thuật giống như đột nhiên trở lại trên người nàng!
Nhuế Bắng chỉnh lại tư thế ngồi cho ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng mà nàng vừa mở miệng làm cho Diệp Trọng cảm thấy đầu óc hắn bỗng rối tinh rối mù.
“Ngươi có đồng ý cưới ta không?”
Cưới nàng? Có ý tứ gì? Cũng may hiện tại Mục ở cách mình không xa, Diệp Trọng liền thông qua sóng não liên lạc với Mục: “Mục, nàng bảo ta cưới nàng tức là ý tứ gì vậy?”
“À, căn cứ theo dữ liệu của ta, có lẽ là hai người kết thành vợ chồng một cách hợp pháp!” Mục giải thích.
“Vợ chồng hợp pháp là cái gì vậy?” Diệp Trọng nghi hoặc hỏi.
“Ặc, cái loại vấn đề này cũng không phải lĩnh vực mà ta tinh thông, ngươi tốt nhất là hãy hỏi Thương đi. Bọn ta cần năm giây để chuyển đổi quyền khống chế!” Mục hiển nhiên đối với vấn đề này cũng cực kỳ đau đầu, vì thế liền tính toán đem vấn đề này giao cho Thương, kẻ có khả năng phán đoán tình cảm cao hơn để xử lý.
Thương vừa mới xuất hiện liền phát ra một tràng thanh âm gào khóc: “Aaa, Diệp Tử, quả nhiên chính là mỹ nữ bạo lực lần trước nha, chậc chậc, loại mỹ nữ phù hợp với ngươi như thế này quả thật là ngàn người có một!”
Diệp Trọng khó hiểu hỏi: “Cái đó và mỹ nữ thì có quan hệ gì tới nhau?”
Thương liền dùng một chất giọng giống như điều đó là điều hiển nhiên nói: “Đương nhiên, mỹ nữ chả lẽ lại có người không thích sao?” Tuy nhiên sau khi nói xong liền dừng một chút, rồi nói tiếp: “À, nhưng mà, khẩu vị của ngươi quả là quá mức độc đáo! Có điều, đây không phải là người thực sự thích hợp với tiêu chuẩn của ngươi sao? Hình thể không quá cường tráng, sẽ ảnh hưởng tới tốc độ, cũng không thể quá gầy yếu, cơ thể phải có lực bạo phát, đúng rồi, sức chịu đựng cũng phải không kém, mà tính dẻo dai của cơ bắp phải thuộc hàng cao cấp, tinh thông võ thuật, các phương diện về kỹ thuật quang giáp không thể kém hơn ta, ra tay phải quyết đoán, tốt nhất là phải nhất kích tất sát! Tính cảnh giác cao. Nếu như có thể tinh thông máy móc của quang giáp là tốt nhất! Ngoại trừ trên phương diện quang giáp thì cô nàng này không quá tinh thông ra, thì những thứ khác giống như chỉ vì nàng mà sinh ra! Hơn nữa, thời gian bồi dưỡng để nàng tinh thông quang giáp cũng rất là nhanh! Diệp Tử, ta thật sự nghĩ không ra còn ai khác phù hợp với yêu cầu của ngươi hơn nàng!”
Diệp Trọng vẫn như cũ nghi hoặc hỏi: “Cái đó thì liên quan gì đến việc phải cưới nàng
chứ?”
Thương nghe vậy suýt nữa té ngửa, tức giận nói: “Diệp Tử, chả lẽ ngươi còn chưa tới tuổi dậy thì? Trời ạ! Ngươi cũng đã hai mươi tuổi rồi! Điều này quả là không phù hợp với nguyên tắc về sinh lý học! Chẳng lẽ……chẳng lẽ…ngươi” Trong thanh âm của Thương lúc này tràn ngập vẻ quái dị!
Thấy Thương cứ ấp a ấp úng, khiến cho Diệp Trọng cảm thấy có chút hồ đồ: “Sinh lý học? Môn học về sự sinh trưởng của sinh vật sao? Đây không phải là chương trình của ngành Sinh vật học sao?”
Thương gần như muốn khóc tới nơi: “Khụ khụ… môn học về sự sinh trưởng của sinh vật sao? Diệp Tử, ngươi không thể ngu ngốc đến như vậy chứ. Ta bây giờ phải giúp cho ngươi hiểu được thế nào là tình cảm con người mới được! Không thể để Mục tiếp tục đem ngươi lừa gạt như vậy nữa, nếu cứ tiếp tục thế này ta có thể đoán trước được tương lai của ngươi sẽ u ám và buồn chán đến múc nào rồi!”
Thoáng dừng một chút, Thương nói tiếp: “Diệp Trọng, ngươi thấy nàng có hợp mắt không? Trong tất cả những nữ nhân mà ngươi đã gặp qua ý.” Thanh âm của Thương lúc này cực kỳ mê hoặc!
Diệp Trọng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Nhuế Băng một cái, Nhuế Băng đang ngồi nghiêm chỉnh thấy vậy trong mắt nhất thời hiện lên một tia bối rối, Diệp Trọng nghĩ nghĩ một lúc, rồi nói: “Hợp mắt!”, dường như trong số tất cả những nữ nhân mà mình đã từng gặp qua, đó cũng là nữ nhân duy nhất có thể khiến cho mình cảm giác có chút tán thưởng, cũng là nữ nhân có thực lực cường đại nhất mà mình từng gặp!
“Bất quá, hai cái này có liên hệ với nhau sao?” Suy nghĩ của Diệp Trọng cũng không hề vì những lời nói của Thương mà phát sinh hỗn loạn!
“Ặc…..Không có! Nhưng mà, Diệp Tử này, ngươi chừng nào mới có thể trở thành một nam nhân bình thường chứ?” Thương phát ra một tiếng thở dài!
“Ta không bình thường sao?” Diệp Trọng đối với câu nói này của Thương hiển nhiên là cực kỳ bất mãn.
“Chả lẽ ngươi đối với nữ nhân vốn không hề có một chút dục vọng nào sao?” Vấn đề này quả thực làm cho Thương cực kỳ đau đầu.
“Dục vọng?” Diệp Trọng mờ mịt hỏi: “Đối với nữ nhân thì phải có dục vọng mới được sao?”
Thương nghe vậy giống như vừa bị giáng một đòn nghiêm trọng vào đầu, thanh âm nhất thời trở lên uể oải: “Diệp Tử, ngươi, ngươi thật sự quá mạnh mẽ!”
“Ta? Ta còn chưa tới mức đó đâu, so với Mục ta còn kém rất xa!” Diệp Trọng nói.
“So sánh cùng với Mục sao? Trời ạ, quả nhiên là dã thú đi với dã thú mà! Không được, Diệp Tử, xem ra việc đối với ngươi tiến hành một phen giáo dục về sinh lý học lúc này là cực kỳ cần thiết! Diệp Tử, đợi chút ta sẽ cho ngươi xem một đoạn hình ảnh tư liệu tình cảm nóng bỏng cực kỳ mãnh liệt, đây chính là cực phẩm mà ta cất giấu lâu nay a!” Thanh âm của Thương lúc này tràn nóng bỏng.
“Hình ảnh tư liệu sao? Tình cảm nóng bỏng cục kỳ mãnh liệt sao? Là trận đối chiến của quang giáp sao?” Diệp Trọng hỏi.
“Quang giáp đối chiến sao?” Bên trong quang não của Thương không khỏi hiện ra một hình ảnh 2 chiếc quang giáp hình người ở trên không trung tiến hành trận đấu tình cảm nóng bỏng cực kỳ mãnh liệt đó, dầu máy văng khắp nơi, linh kiện bay toán loạn, quả là một trận chiến hãi hùng đến mức cả cơ thể làm bằng hợp kim đặc biệt như Thương nghĩ đến cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh, sút nữa thì trực tiếp ngã ngửa ra đất!
Đối với loại người nói chuyện thiên về thực tế như Diệp Trọng, đặc biệt là khi nói về vấn đề liên quan đến tình cảm, không thể nghi ngờ chính là một trong những chuyện khiến Thương cảm thấy buồn bực nhất!
Nhuế Băng tuy rằng nhìn qua sắc mặt vẫn bình thường, nhưng trong lòng lúc này đang rối tung. Đối với việc DIệp Trọng ban đầu khi nghe nàng nói liền vùi đầu suy nghĩ, sau đó lại ngẩng mặt lên liếc mình một cái, rồi sau đó lại tiếp tục vùi đầu suy nghĩ. Nhuế Băng lần đầu tiên có một cảm giác rất kỳ lạ, vừa chờ mong lại vừa sợ hãi, lo được lo mất! Nàng chỉ có cố hết sức bảo trì sự trấn tĩnh, tối thiểu là ở ngoài mặt biểu hiện trấn tĩnh!
Đối với sự bảo thủ của mình, Nhuế Băng cũng rất hiểu, ngay chuyện lúc trước nàng cố tình chọn lựa việc kế thừa võ trường của phụ thân nàng. Mấy năm nay, truyền thống cũ đã hoàn toàn dung nhập vào trong máu của nàng, đối với ý kiến bảo thủ của mình, nàng cũng không có cách nào để thay đổi, cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện thay đổi! Cuộc sống cứ như thế làm cho nàng cảm thấy sự bình thản, an tâm!
Ánh mắt Nhuế Băng lúc này vô cùng phức tạp, nhìn thoáng qua nam tử ở trước mặt, đây là một nam nhân mà mình bất quá mới chỉ gặp qua có 2 lần, tương lai lại muốn trở thành chồng của mình sao? Nếu như hắn không đáp ứng, vậy thì mình nên làm cái gì bây giờ? Mình có thể kiên trì tuân theo cái truyền thống này, nhưng cũng không có nghĩa là nhất định phải bắt buộc người khác cũng phải đồng dạng tuân theo truyền thống như mình được. Đối với sự cố chấp của mình, dù sao cũng chỉ là của bản thân mình mà thôi, Diệp Trọng cho dù không đáp ứng cũng là một chuyện hết sức bình thường, vậy thì mình còn muốn như thế nào nữa chứ?
Cho dù đã sớm hạ quyết tâm, nhưng lúc này, trong lòng Nhuế Băng lại xuất hiện một chút mờ mịt!
“Được rồi, trở lại với vấn đề lúc này, cưới nàng rốt cuộc là có ý tứ gì vậy? Kết quả cuối cùng sẽ là như thế nào?” Diệp Trọng hỏi.
“Cưới nàng chính là cùng nàng kết thành một cặp vợ chồng hợp pháp, kết quả cuối cùng là ngươi và nàng vĩnh viễn ở cùng một chỗ!” Thương đã không còn tin tưởng vào việc có thể giải thích cho Diệp Trọng hiểu được vấn đề này một cách chính xác nữa!
“Cùng với nàng ở cùng một chỗ? Vì sao lại phải vĩnh viễn cùng nàng ở cùng một chỗ?” Diệp Trọng hỏi vấn đề này lại càng làm Thương cảm thấy khó trả lời!
Thương không nói gì!
Thương không tin Diệp Trọng là một nam nhân khỏe mạnh như vậy, lại không hề có một chút hứng thú nào với nữ nhân cả, đột nhiên bất chợt, Thương chợt nghĩ đến một biện pháp tuyệt hảo.
“Diệp Tử, vì để cho ngươi hiểu được cảm giác này rốt cuộc là như thế nào, chúng ta hãy thử làm một chút thực nghiệm đi!” Giọng nói của Thương bỗng có chút là lạ, bất quá hắn cuối cùng cũng biết một điều, chỉ có dùng sự thật chứng minh mới có thể khiến cho Diệp Trọng hiểu được vấn đề này!
“Ồ, làm như thế nào?” Diệp Trọng cũng rất muốn thử qua một chút, dù sao nếu sau này sẽ còn phải gặp lại những vấn đề như thế này, Diệp Trọng cũng không muốn trở thành một người hoàn toàn không biết một chút gì cả.
“Ngươi đi đến trước mặt nàng đi, yên tâm, nàng tuyệt đối sẽ không gây thương tổn cho ngươi, hơn nữa với tình trạng hiện tại của nàng, hẳn cũng không phải là đối thủ của ngươi!” Giọng nói của Thương đầy dụ hoặc từng câu từng câu rót vào tai Diệp Trọng.
“Ồ!” Diệp Trọng theo lời Thương tiến đến trước mặt Nhuế Băng. Khuôn mặt tái nhợt của Nhuế Băng lúc này thoáng hiện ra một tia bối rối.
“Cầm lấy tay của nàng!” Thương bắt đầu lộ ra bộ mặt ác ma của hắn.
“Tay?” Diệp Trọng có chút không hiểu, lập tức hỏi: “Là tay nào? Trái hay phải?”
Bùm, tên ác ma nghe vậy té đánh rầm một cái tạo lên một luồn khí lưu thổi qua khắp căn phòng, Thương run rẩy nói: “Tùy ngươi!”.
Tiếng động thật lớn khi Thương ngã xuống làm cho Nhuế Băng hoảng sợ, nhưng bởi vì Diệp Trọng tới gần khiến cho sự khẩn trương của nàng cũng có chút thả lỏng.
Diệp Trọng nắm lấy tay phải của Nhuế Băng, toàn thân hắn lúc này đang ở trong trạng thái phòng bị cao độ, tùy thời chuẩn bị ứng phó với phản kích bất chợt có thể xảy đến. Trong nhận thức của Diệp Trọng, hành động này của mình đương nhiên sẽ khiến cho đối phương tiến hành phản kích! Không có ai lại dại dột đến mức đem tay mình tùy ý cho người khác nắm lấy cả, điều này cũng đồng nghĩa với việc đem mạng sống của mình hoàn toàn giao cho đối phương!
Bất quá, Nhuế Băng lại không hề ra tay khiến cho Diệp Trọng cảm thấy rất là khó hiểu, tay của nàng bỗng muốn rụt lại, nhưng không thể nào giãy ra khỏi bàn tay của hắn. Bờ môi của nàng bởi vì dùng sức quá mức mà trở nên trắng bệch! Khuôn mặt nàng vừa nãy vốn tái nhợt lúc này bất chợt đã trở lên đỏ ứng, nhưng nàng vẫn không có cúi đầu, tiếp tục ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt Diệp Trọng, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng lúc này lộ ra một chút mị hoặc hiếm thấy kèm theo một chút quật cường. Nhưng mà vẫn như cũ nhìn thẳng vào Diệp Trọng!
“Tiếp theo thì sao?” Diệp Trọng hỏi.
“Hãy cảm thụ cánh tay cuả nàng một chút!” Bộ mặt của ác ma lúc này lộ ra càng lúc càng rõ ràng.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Điệp
Sư Sĩ Truyền Thuyết
Chương 92: Chủ ý của Thương (Hạ).
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch Giả: Tử Long
Biên Dịch: Tiểu Linh Nhi
Nguồn: Kiếm Giới
“Cảm thụ cánh tay này?” Diệp Trọng nghi hoặc nói, chẳng lẽ cánh tay này có gì đặc biệt sao. Hắn cẩn thận cảm thụ, ngoại trừ việc vô cùng mềm mại thì hình như không có gì đặc biệt. Có điều, rất khó có thể tưởng tượng ra được, cánh tay mềm mại như thế này lại có thể có uy lực đáng sợ như vậy. Tay của Diệp Trọng tuy rằng cũng thon dài, nhưng lại mạnh mẽ hữu lực, hiển nhiên hoàn toàn khác biệt so với cô nàng này.
Đây là điều mà Thương muốn mình chú ý sao?
Diệp Trọng nói: “Tính chất mềm mại, bàn tay có hơi chai một chút, hiển nhiên đã trải qua rèn luyện nhất định, có điều hình như so với tay ta thì hoàn toàn khác biệt. Chẳng lẽ có gì bí mật bên trong sao?”
Thương lắp bắp nói: “Diệp... Diệp Tử, đây là cảm thụ của ngươi sao?”
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?” Diệp Trọng hồn nhiên trả lời.
Thương không thể tin, nói: “Diệp Tử, chẳng lẽ ngươi không có một chút cảm giác nào khác sao? Kiểu như cảm giác nắm rất thoải mái đó.”
”Cũng có.” Diệp Trọng nhéo nhéo cánh tay trắng ngọc đang nằm trong tay mình, “Nhưng mà điều đó thì có quan hệ gì chứ?”
Nhuế Băng đáng thương lúc này mặt đỏ như trái hồng chín, đầu cúi gằm xuống, đôi mắt thanh tú đã ngập nước, cắn chặt đôi môi, điều này cho thấy nàng đang cố gắng kiềm chế hết mức. Từ nhỏ đến giờ, chưa bao giờ bị nam nhân động chạm vào, lúc này tay lại bị nam nhân trước mặt nắm lấy, lại còn có chút ý tứ thưởng thức nữa. Ngay cả là khi nàng đã quyết định gả cho nam nhân đang đứng trước mặt này, nàng cũng không cách nào tiếp nhận sự vô lễ đến như vậy, nhưng lý trí lại bảo nàng cố gắng kiềm chế!
Một cảm giác quái dị từ cánh tay phải của nàng truyền lên, thậm chí nàng có thể cảm nhận được độ rắn chắc cũng như nhiệt độ bàn tay của Diệp Trọng. Loại cảm giác này khiến nàng có chút lo sợ không yên, không biết lúc này nên làm thế nào.
Thương thì thào tự nói: “Xem ra mức độ kích thích này vẫn quá nhẹ, đối với một tên dã thú như Diệp Tử, không, gọi là quang giáp hình người thì đúng hơn, loại kích thích này quả nhiên vẫn quá nhẹ.”
Thương đột nhiên nảy ra chủ ý: “Diệp Tử, chúng ta tiếp tục, ngươi đưa mũi tới gần bên trái cổ nàng, khoảng cách hai bên không quá hai centimet, cẩn thận cảm thụ!”
Đối với yêu cầu của Thương, Diệp Trọng không có một chút do dự, cẩn thận hoàn thành. Trong phút chốc, hắn đưa mặt tới vị trí giữa cổ và vai của Nhuế Băng, khoảng cách không quá hai centimet cơ hồ khiến cho chóp mũi của hắn chạm được vào làn da của nàng, một cỗ mùi thơm kỳ lạ truyền đến. Làn da trắng như tuyết ấm áp tản ra sức hấp dẫn khiến hai mắt của Diệp Trọng không thể rời đi, cơ hồ là theo bản năng, hắn nhịn không nổi, vươn đầu lưỡi liếm một chút!
Ầm, Diệp Trọng cảm giác trong bụng có một ngọn lửa dâng lên, cả người khô nóng, không khỏi thở hổn hển, phun ra toàn khí nóng.
Bị cảm giác kích thích, đầu óc Diệp Trọng nổ bùng, bỗng dững, cỗ cảm giác cuồng bạo đã bị đè nén mấy ngày nay giống như xăng bén lửa, nổ ầm ầm trong đầu hắn. Ý thức cuồng bạo dũng mãnh trong nháy mắt cơ hồ cắn nuốt hắn, Diệp Trọng chỉ thấy trước mắt một mảng màu đỏ, mà suy nghĩ cuối cùng trước khi hắn mất ý thức chính là ...
Đây chính là nữ nhân sao?
Đột nhiên Diệp Trọng dí sát mặt lại gần, Nhuế Băng không còn duy trì được trấn tĩnh nữa, nhất là khi bị hắn liếm, nàng như bị điện giật, sự mẫn cảm khiến cho nàng có thể cảm giác từng hơi lửa đang phun vào cái cổ trắng như tuyết của nàng, khiến nàng càng cuống hơn.
Cơ hồ là theo bản năng, Nhuế Băng cũng không kịp suy nghĩ, lập tức xuất hiện phản xạ của một chuyên gia võ thuật đã được cha mẹ rèn luyện ý thức tự vệ từ nhỏ! Nhuế Băng tay phải thuận tay bắt chặt lấy tay trái của Diệp Trọng, đôi bàn tay mềm mại lúc này cứng rắn như sắt, tay trái như chớp đánh vào ngực của Diệp Trọng, hai chân vẫn ngồi ngay ngắn nhưng cả người bật dậy kéo theo cả người Diệp Trọng.
Chiêu phòng thủ trụ cột của nữ nhân đối với yêu râu xanh!
Lên gối!
Một cước này bất luận là về lực lượng hay góc độ đều không thể chê nổi. Thân mình Diệp Trọng lập tức co như con tôm, chỉ có điều kỳ quái duy nhất, đó là không có tiếng kêu thê lương thảm thiết gì bị phát ra.
Một loạt động tác trôi chảy tự nhiên, tin rằng bất kỳ kẻ nào cho dù là chuyên gia võ thuật, khi chứng kiến chiêu này của Nhuế Băng cũng sẽ phải phấn khích vỗ tay khen ngợi không dứt lời.
Kỳ thật thì Nhuế Băng đáng lẽ cũng không học qua chiêu tự vệ cho nữ nhân như vậy, nhưng trong một số buổi bàn luận võ thuật có nói về một vài chiêu phòng thân đơn giản dành cho nữ nhân, nhấn mạnh là chương trình học tập cần thiết, cho nên nàng cũng luyện qua một chút, không ngờ lúc này sử dụng lại vô cùng thuật tay.
Diệp Trọng giống như một cái bao cát, nặng nề ngã văng trên mặt đất, không có chút phản ứng gì.
Trong óc hắn lúc này giống như một biển lửa, ý thức hắn đang giãy dụa chìm nổi trong biển lửa đó, toàn bộ cảm giác của thân thể đều đã biến mất! Cuồng bạo, cảm giác tàn sát như ngọn lựa thiêu đốt chút ý thức thanh tỉnh cuối cùng của Diệp Trọng, khô nóng, cực kỳ khô nóng!
Hơi thở bạo ngược dần dần tích tụ trong đầu Diệp Trọng.
Mà điểm quái dị chính là, thân thể hắn căn bản không chịu theo sự điều khiển của hắn.
Lúc này, cỗ hơi thở cuồng bạo như một con thú hoang lao đi khắp mọi ngõ ngách trên cơ thể Diệp Trọng, gây sức ép mạnh mẽ, khiến hắn ngày càng cảm thấy bức bối nóng nực, nhưng lại không có cái gì để phát tiết.
Cho tới khi Nhuế Băng phục hồi lại tinh thần, phát hiện Diệp Trọng vẫn đang nằm im không nhúc nhích trên mặt đất, lập tức hai mắt trợn tròn, cảm giác vô cùng hối hận, không hiểu tại sao mình có thể làm được điều này? Không hiểu hắn bị thương như thế nào rồi, nhớ lại một cước vừa rồi của mình, sắc mặt Nhuế Băng tái nhợt.
Nàng vừa định tiến tới xem thương thế của Diệp Trọng như thế nào, bỗng thấy hoa mắt, một thân ảnh màu trắng lam khổng lồ xẹt qua người Diệp Trọng, trong chớp mắt biến mất khỏi phòng thiết kế.
Vô cùng kinh hãi, Nhuế Băng vội vàng vọt tới cửa phòng, nhưng thân ảnh khổng lồ kia cùng với Diệp Trọng đã biến mất tăm tích.
Buồn bã tựa vào cửa phòng thiết kế, Nhuế Băng ngây ngốc nhìn khoảng trời trước mặt, tâm trạng vô cùng rối loạn.
Trong khi đó, trên một cánh đồng ở khu vực ngoại ô, nơi nơi đều là nham thạch cao quá đầu người, phân bố lung tung khắp nơi trong phạm vi hai mươi dặm xung quanh.
Diệp Trọng yếu ớt ngồi dưới đất, cả người giống như một tảng đá phủ toàn bụi. Mục lẳng lặng đứng bên cạnh hắn, Thương tự biết lần này làm quá tay cho nên đã lập tức đổi chỗ cho Mục.
Diệp Trọng mới vừa đập phá vụn bãi đá xung quanh, trong phạm vi đường kính hai mươi thước quanh chỗ hắn ngồi căn bản không còn một tảng đá nào đường kính to tới một thước cả. Toàn bộ đã trở thành vật hy sinh cho Diệp Trọng phát tiết.
Hắn cảm giác được mình giống như một khối thuốc nổ rất thiếu ổn định, chỉ cần hơi bị kích thích một chút sẽ nổ ầm ầm ngay lập tức.
Là một người luôn luôn duy trì vẻ bình tĩnh, Diệp Trọng cực kỳ ghét trạng thái cuồng bạo mất lý trí như vừa rồi, mặc dù ở trạng thái này, cơ năng của một số bộ phận trên cơ thể sẽ có chút tăng trưởng.
Diệp Trọng cười khổ nói: “Mục, xem ra ta gặp phiền toái rồi!”
Mục đồng tình: “Không sai chút nào, Diệp Tử, bây giờ ngươi phải kiểm soát được tâm tình của mình! Xem ra nữ nhân cũng đem lại hậu quả đồng dạng đối với ngươi!” Mục không quên trêu chọc Diệp Trọng một chút.
Diệp Trọng cười khổ: “Tên Thương chết tiệt!” Không tự chủ, trong đầu hắn lại hiện ra làn da trắng như tuyết, mùi thơm kỳ dị, còn có hương vị không tài nào diễn tả nổi khi đầu lưỡi mình chạm vào nữa!
Mục đập tan phán đoán của Diệp Trọng: “Diệp Tử, tình huống của ngươi cực kỳ không ổn. Bây giờ đã xuất hiện hai loại tình huống. Một loại theo như lời ngươi, mất đi sự khống chế thân thể, nhưng thần chí vẫn rất sáng suốt, kèm theo sự đau đớn! Một loại khác giống như vừa rồi khiến ngươi bị kích thích lâm vào trạng thái bạo loạn, mặc dù cũng khiến ngươi không kiểm soát được thân thể, nhưng lần này thần chí ngươi cực kỳ mơ hồ! Thời điểm phát tác loại tình huống thứ nhất chưa nắm rõ được, còn loại thứ hai có thể thấy được rằng, chỉ cần hơi bị kích thích sẽ rất dễ xuất hiện. Không ngờ loại dung dịch màu bạc kia của Hắc Giáp lại có thể lợi hại đến như vậy! Đương nhiên, đây mới chỉ là phán đoán của chúng ta mà thôi.”
Diệp Trọng khôi phục lại vẻ bình tĩnh thường ngày, khẽ nhíu mày nói: “Nếu là Hắc Giáp, bọn chúng nhất định có phương pháp giải quyết vấn đề này! Mấu chốt chính là làm sao chúng ta lấy được nó mà thôi.”
Mục đáp: “Không sai, có điều, ta vừa mới tính toán một chút, ta và ngươi lẻn vào Hắc Giáp xác suất thành công chỉ có 15.6% mà thôi, quá thấp, phương pháp này không cần phải nghĩ tới nữa.”
Diệp Trọng đồng ý: “Không sai, xác suất quá thấp, ài, chủ yếu là do thực lực của chúng ta quá thấp. Ngươi còn chưa được sửa chữa nữa! Bây giờ mà thực hiện thì khác gì đi vào chỗ chết. Hơn nữa, rốt cuộc có phải là do Hắc Giáp hay không còn chưa biết, đây mới chỉ là suy đoán của chúng ta mà thôi.”
Lớn lên ở Phế Tinh, đối với sự quý giá củasinh mạng, Diệp Trọng thấu hiểu vượt xa người thường, chỉ có những ai đã trải qua vô số lần đứng giữa sự sống và cái chết mới có thể hiểu rõ điều này.
Diệp Trọng nói tiếp: “Trong khoảng thời gian ngắn này cũng không có cách nào lẻn vào Hắc Giáp rồi.” Đã từng ở Hắc Giáp, Diệp Trọng hiểu rõ nơi đó được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, với thực lực của mình và Mục muốn lẻn vào, thật không khác gì nằm mơ.
“Phải, muốn vào Hắc Giáp thì tối thiểu cũng phải có thực lực mạnh mẽ! Vấn đề là quái bệnh của ngươi phải được chữa trị, hay là chúng ta đi kiếm một vài vị thầy thuốc có y thuật cao minh, hy vọng có thể giúp được ngươi giải quyết vấn đề!” Giọng nói của Mục cũng thẫn thờ.
“Uhm, xem ra chỉ còn cách này mà thôi!” Diệp Trọng cũng không nghĩ ra cách nào khả quan hơn.
Nếu muốn đi kiếm thầy thuốc, vậy thì chỉ có cách rời khỏi Lam Hải tinh mà thôi. Lam Hải tinh tuy cũng được coi là một nơi phồn vinh, nhưng trên phương diện y học lại không nổi tiếng cho lắm. Thời gian vừa qua sống trong Lam Hải học viện, Diệp Trọng vô cùng thích cuộc sống đơn giản nơi đây, chỉ có điều, cái mà hắn tiếc nhất chính là phòng thiết kế cao cấp, ngoài ra thì chỉ có Tiền lão mà thôi.
Có điều, cuộc sống vẫn luôn như vậy! Vốn luôn luôn giữ được sự bình tĩnh lạnh lùng, lúc này không hiểu sao Diệp Trọng lại cảm thấy hơi hụt hẫng, bộ võ phục mầu trắng nhẹ nhàng lướt qua trong đầu hắn.
Mục vào trong trang sức không gian, Diệp Trọng gọi Sương Chi Điệu Vịnh Than ra, bay trở về Lam Hải học viện.
Lúc hắn về đến học viện thì màn đêm đã buông xuống. Ngây ngốc một đêm tính tính toán toán, cuối cùng Diệp Trọng kiểm tra Sương Chi Điệu Vịnh Than một chút, chuẩn bị sẵn sàng để ngày mai rời đi.
Trong phòng thiết kế tối đen, xem ra Nhuế Băng đã sớm rời đi.
Diệp Trọng đang chuẩn bị đáp xuống, đột nhiên có tiếng Mục nhắc nhở: “Diệp Trọng, cẩn thận, bên trong có địch nhân! Bảy cái quang giáp.”
Diệp Trọng cả kinh.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Điệp
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch Giả: Tử Long
Biên Dịch: Tiểu Linh Nhi
Nguồn: Kiếm Giới
Bảy cái quang giáp ẩn mình trong các góc phòng thiết kế, chỉ cần bước vào, vậy thì chúc mừng, bạn đã trở thành chim trong lồng, không cách nào thoát ra. Nếu không có Mục, e rằng lần này xong rồi, cũng may, Mục luôn ở bên cạnh mình. Diệp Trọng lạnh lùng nhìn chăm chú vào màn hình thông tin theo dõi toàn bộ vị trí của bảy cái quang giáp do Mục truyền tới!
Từ đó có thể thấy được sự chênh lệch giữa Sương Chi Điệu Vịnh Than với Mục. Sương Chi Điệu Vịnh Than không hề phát hiện ra chút tung tích nào của địch nhân. Phòng thiết kế được xây bằng vật liệu đặc biệt, bao gồm cả loại vật liệu chắn tín hiêu, ngăn cản toàn bộ sự dò quét. Dù sao đây cũng là phòng thiết kế cao cấp nhất Lam Hải tinh, yêu cầu về an toàn cùng bảo mật rất cao.
Thật không biết làm cách nào mà Mục lại phát hiện ra.
Mục thực sự quá mạnh mẽ! Diệp Trọng không khỏi cảm khái, lại có chút chờ mong, nếu một ngày nào đó mình có thể lái quang giáp cùng cấp với Mục, đó mới là sung sướng nhất cuộc đời. Còn về phần Mục, Diệp Trọng không dám nghĩ tới, tuy rằng Mục đã từng nói, chỉ cần kỹ xảo vượt qua hắn thì sẽ cho Diệp Trọng lái, nhưng không thể nghi ngờ gì, đây chính là một nhiệm vụ khó vào mức siêu cấp, mà quan trọng nhất là Diệp Trọng chưa từng coi Mục Thương là một cái quang giáp.
Mục cường đại thật, nhưng có Sương Chi Điệu Vịnh Than, mình cũng không yếu ớt như trước kia nữa rồi! Diệp Trọng cảm thấy phấn chấn hơn một chút.
Nếu đối phương đến với ý đồ không tốt, vậy thì mình cũng không cần khách khí làm gì.
Sương Chi Điệu Vịnh Than nhẹ nhàng lấy ra thanh trường thương Lam Sương gấp cài sau lưng, hai tay khẽ xoay, khớp nối giữa cây thương tự động kết hợp, khôi phục lại hình dạng vốn có.
Diệp Trọng cũng chưa vội ra tay mà thả ra năm con ruồi máy. Năm cỗ máy dò nhỏ như năm con ruồi, không một tiếng động lặng lẽ biến mất giữa màn đêm, Diệp Trọng kiên nhẫn chờ đợi tin tức truyền đến. Trước tiên hắn phải xác định xem bên ngoài còn kẻ nào mai phục hay không. Nếu bên ngoài có kẻ mai phục, vậy thì phải âm thầm chạy trốn lập tức, đó mới là lựa chọn tốt nhất! Dù sao mình hoàn toàn không có khả năng xử lý toàn bộ đám người này nếu không có sự trợ giúp của Mục, ngược lại sẽ chỉ khiến mình lãng phí thời gian chạy trốn mà thôi.
Năm con ruồi máy được thả ra, màn hình dò quét đang bị nhiễu lập tức trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, hơn nữa phạm vi dò cũng được nới rộng. Xem ra đám ruồi máy này quả nhiên là đồ tốt.
Từ tin tức do ruồi máy truyền đến cho thấy, xung quanh không có kẻ nào mai phục. Tuy rằng trong bầu khí quyển tính linh mẫn cùng với độ chính xác của ruồi máy không thể nào so với ở trong môi trường vũ trụ, nhưng bán kính dò tìm vẫn có thể đạt được tới 50km.
Phải rồi, địch nhân chắc chắn biết được đặc điểm của phòng thiết kế, sợ cài người bên ngoài ngược lại sẽ khiến tung tích bị bại lộ, khiến mình phát hiện dễ dàng.
Nếu như lúc này yên lặng rời đi, khẳng định sẽ không có vấn đề gì, chẳng qua Diệp Trọng muốn nhìn xem đám người này rốt cuộc là ai. Nếu biết được lai lịch của đối phương, điều này đối với tương lai của mình cực kỳ có ích, nếu không, e rằng có ngày chui đầu vào lưới của kẻ địch mà mình vẫn không biết. Hơn nữa, Diệp Trọng tin tưởng, cho dù mình không thể quét sạch kẻ địch, nhưng toàn thân thoát đi cũng không thành vấn đề.
Trong đầu Diệp Trọng lúc này nẩy ra ý tưởng muốn thử xem uy lực chân chính của Sương Chi Điệu Vịnh Than ra sao, lâu nay bản thân tiến bộ như thế nào rồi.
Sương Chi Điệu Vịnh Than đã bị Diệp Trọng đổi thành màu than chì, nhìn rất phổ thông, ngay cả lớp kim loại lóa mắt bề ngoài cũng bị Diệp Trọng làm cho biến mất, trông như đồ cổ. Nhưng mất đi vẻ ngoài bóng loáng lại giúp cho Sương Chi Điệu Vịnh Than lúc này càng trở nên thần bí hơn, càng khó bị phát hiện hơn.
Sương Chi Điệu Vịnh Than lúc này giống như một con dơi màu xám lặng lẽ tiến về phía phòng thiết kế.
Diệp Trọng không lựa chọn cửa chính mà vào, nơi đó tuyệt đối sẽ được địc nhân tập trung hỏa lực, chỉ cần bước vào nửa bước e rằng mình sẽ được nhận vô vàn lửa đạn, ngay cả tro cốt cũng không còn luôn.
Diệp Trọng cẩn thận đi về phía nam phòng thiết kế, trên màn hình, nơi này có một cái quang giáp đang nấp sát tường.
Trường thương Lam Sương của Diệp Trọng dài mười lăm thước, vách tường dầy hai thước rưỡi, vật liệu sử dụng chủ yếu là loại chịu lực cao, trong đó kèm theo một số loại vật liệu chắn tín hiệu, nhưng những vật liệu này hoàn toàn không giúp tăng cường độ cứng cho vách tường.
Diệp Trọng bay tới cách phòng thiết kế tám trăm thước, khoảng cách này hoàn toàn đủ để Sương Chi Điệu Vịnh Than đạt tới tốc độ cao nhất.
Toàn bộ động cơ khởi động. Sương Chi Điệu Vịnh Than nhìn qua không có chút thu hút nào lúc này mới lộ ra những nanh vuốt sắc bén vốn có, Lam Sương dài mười lăm thước thậm chí còn cao hơn bản thân quang giáp, nhìn không khác gì một mũi tên đã lìa cung. Toàn bộ cánh trên lưng Sương Chi Điệu Vịnh Than lúc này đã thu lại.
Tốc độ cao nhất có thể đạt được của Sương Chi Điệu Vịnh Than là 7Hz lúc này nhẹ nhàng thể hiện ra.
Mắt nhìn cảnh vật xung quanh xẹt qua mắt với tốc độ cao như vậy, nhưng Diệp Trọng vẫn duy trì được sự bình tĩnh vốn có.
Hai tay nắm chắc Lam Sương không một chút run rẩy, trong nháy mắt xuyên thủng vách tường phòng thiết kế, hệ thống phản chấn vô cùng tiên tiến khiến cho Diệp Trọng có thể cảm giác được từng chút thay đổi truyền đến từ mũi thương.
Ầm ầm, một tiếng nổ thật lớn vang lên, vách tường phòng thiết kế vỡ tung bắn về bốn phía. Diệp Trọng có thể cảm giác được một thương này đã chuẩn xác trúng mục tiêu. Đối với phòng thiết kế rõ như lòng bàn tay, Diệp Trọng bết vốn nơi này không có để đồ vật gì, những thứ bắn lung tung khắp nơi này nhất định là mảnh vụn của cái quang giáp đang núp sát vách tường.
Hắn đoán không chút sai lầm.
Dùng tốc độ cao lao tới tạo cho một thương này có uy lực vô cùng khủng khiếp, ngay cả quang giáp của Hắc Giác mà Lam Sương còn có thể đâm thủng, vậy thì cái quang giáp này làm gì có kết cục nào khác. Trong khoảnh khắc, chiếc quang giáp xấu số bị nổ tung, vo số mảnh vụn nhỏ màu đen bay tán loạn trước mắt Diệp Trọng.
Tim Diệp Trọng cơ hồ ngừng đập, không ngờ là quang giáp của Hắc Giác. Loại quang giáp màu đen này Diệp Trọng đâu có xa lạ gì. Nhưng mà, làm sao bọn chúng lại có thể tìm được đến đây?
Lúc này hiển nhiên không phải thời điểm thích hợp để suy nghĩ, Diệp Trọng không có chút rảnh rỗi, thân hình linh hoạt xoay ngược lại, chấn bay một số mảnh vụn đang găm trên mũi thương.
Biến cố đột ngột xảy ra hiển nhiên khiến cho đối phương có chút luống cuống, mà mục đích của Diệp Trọng cũng đã đạt được.
Không gian rộng lớn bên trong phòng thiết kế chất đống chồng chất rất nhiều quang giáp, linh kiện quang giáp, ngoài ra còn có thiết bị lắp ráp.
Sương Chi Điệu Vịnh Than khổng lồ lúc này giống như một con linh miêu ẩn mình di chuyển bên trong phòng thiết kế.
Đột nhiên, toàn bộ đèn bên trong phòng thiết kế tắt ngóm, để lại một mảng tối đen.
Diệp Trọng cười lạnh. Bên trong phòng thiết kế, tất cả tín hiệu đều bị che chắn, kẻ địch căn bản không thể liên lạc. Hắc hắc, căn phòng chứa đầy đồ đạc linh tinh này không nghi ngờ gì chính là chiến trường tốt nhất đối với hắn. Hệ thống đèn chiếu sáng chính là do Diệp Trọng vừa phá hủy đi.
Có sự tồn tại của Mục ở bên cạnh, Diệp Trọng đã chiếm được thế chủ động, huống chi, thời gian vừa qua Diệp Trọng gần như biến nơi đây thành nhà của mình, đối với sắp xếp nơi này nắm rõ như lòng bàn tay.
Tin tức do Mục truyền đến cho thấy, động tĩnh vừa rồi hấp dẫn ba cái quang giáp bay về phía này.
Một cái quang giáp chậm rãi hướng về phía này bay tới, nơi này không cho phép tín hiệu truyền đi, khiến cho bọn chúng hoàn toàn mất liên lạc với nhau. Sư sĩ bên trong quang giáp cũng có chút khẩn trương. Cảm giác này đối với tinh anh đến từ Hắc Giáp mà nói, có lẽ thật lâu nay chưa từng xuất hiện qua.
Cái tên đáng chết kia không ngờ dám phá hủy toàn bộ hệ thống chiếu sáng, trong lòng hắn không ngừng chửi rủa. Có điều nhờ đã trải qua quá trình huấn luyện nghiêm khắc, hắn cũng không hề bối rối, mà thật cẩn thận tiến về phía mới phát ra âm thanh.
Hệ thống dò quét không thể hoạt động được, đèn bị tắt, lúc này hắn có cảm giác mình không khác gì người mù, sờ soạng trong bóng đêm từng chút một, thỉnh thoảng lại va vấp vào đồ vật trong phòng, nếu không phải kỹ thuật của hắn tốt, chỉ e quang giáp của hắn đã bị ngã sấp mặt nhiều lần rồi. Tuy rằng trên quang giáp có gắn súng laser tia hồng ngoại, nhưng hắn không dám mở ra, nói giỡn sao, mở ra lập tức hắn sẽ thành tấm bia sống, e rằng cuộc đời hắn kết thúc sau đó chỉ một giây.
Trong lòng vô cùng buồn bực, chỉ có một điều duy nhất an ủi hắn, đó là quang giáp của Hắc Giác rất mạnh mẽ, điều này giúp hắn bớt lo lắng rất nhiều, có gan mà đi tiếp. Cho tới nay, ngoại trừ mấy tên trong Hiệp hội sư sĩ, hắn chưa từng gặp một loại vũ khí nào có thể gây ra uy hiếp trí mạng đối với quang giáp của mình, điều này giúp hắn cảm giác an toàn hơn rất nhiều.
Đột nhiên phía trước có phát ra âm thanh.
Chẳng lẽ đã có đồng đội ra tay trước với đối phương? Chắc vậy rồi, vừa nghĩ đến đây, hắn lập tức dùng tốc độ cao nhất lao về phía âm thanh phát ra. Lúc này hắn không còn chú ý đến việc giữ gìn quang giáp nữa rồi, dù sao quang giáp của Hắc Giác cũng không phải đồ bình thường, không dễ gì bị xây xước, hắn đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng.
Ha ha, nhanh nhanh còn rời khỏi cái nơi chết tiệt này thôi.
Hắn hận không thể tăng thêm tốc độ cao hơn nữa, nhanh hơn nữa, chỉ cần có hai cái quang giáp khác hợp tác với hắn, tin tưởng rằng không kẻ nào có thể ngăn cản chống lại được.
Rầm! Cảm giác đầu tiên của hắn là đụng vào cái gì đó, chưa đợi hắn có phản ứng, toàn bộ màn hình thông tin trước mặt lập tức bị nát vụn, mảnh nhỏ bắn tứ phía, mà một cái mũi chóp bằng kim loại xuất hiện ngay trước mắt hắn. Còn không kịp gào thét, mũi nhọn sắc bén đã đâm thẳng vào cơ thể của hắn, phập, một cỗ lực lượng khổng lồ truyền tới, hắn lập tức hóa thành một trận mưa máu thịt, cùng với những mảnh vụn quang giáp ầm ầm bắn về tứ phía, vang lên âm thanh va đập liên tiếp.
Hắn đến chết cũng không hiểu được, mình bị chết như thế nào.
Ánh mắt lạnh lùng không chút dao động cảm xúc, khi Diệp Trọng chứng kiến cái quang giáp kia đang mò mẫm đi tới, lập tức hắn cầm thanh Lam Sương chặn ngang đường của cái quang giáp đó, rồi cầm một cái linh kiện quang giáp ném ngược về phía sau.
Quả nhiên cái quang giáp kia vừa nghe được âm thanh lập tức lao về phía này, đâm thẳng vào thanh Lam Sương đã được Diệp Trọng chuẩn bị kỹ từ trước. Lam Sương không hổ danh là vũ khí siêu cứng được chế tạo bằng hợp kim có Đa côn thạch, đâm vào quang giáp của Hắc Giác mà không có một chút cản trở nào.
Diệp Trọng hiểu rõ sự cuồng tín của người trong Hắc Giác đối với quang giáp của Hắc Giác. Nếu ngày đó không phải có lời khuyên nhủ của Mục Thương, e rằng bản thân mình cũng không khác gì.
Còn có năm cái.
Trong lòng nhẩm tính, Diệp Trọng lặng lẽ rời khỏi vị trí hiện tại.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Điệp
Sư Sĩ Truyền Thuyết
Chương 94: Huấn luyện viên Cáp Khắc.
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch Giả: Tử Long
Biên Dịch: Tiểu Linh Nhi
Nguồn: Kiếm Giới
Còn một cái cuối cùng, Diệp Trọng chăm chú nhìn lên điểm đỏ nhấp nháy duy nhất trên màn hình thông tin do Mục truyền về.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi chưa đến nửa phút vừa rồi, hắn đã lợi dụng việc đối phương không thể nhìn thấy gì, lại xa lạ với hoàn cảnh xung quanh, đã xử lý gọn ghẽ được sáu cái quang giáp. Đánh lén trong bóng tối, Sương Chi Điệu Vịnh Than giống như một gã thích khách ẩn trong màn đêm, linh hoạt mà tàn nhẫn. Mà thanh thương cổ Lam Sương được Diệp Trọng sử dụng một cách vô cùng nhuần nhuyễn, không thể không nói, tám chiêu thức do Mục trải qua vô số lần tình toán mới đúc kết thành giúp hắn phát huy được hai trăm phần trăm uy lực. Hắn không cần đánh nhiều, chỉ một đòn là kết thúc gọn một đối thủ. Quang giáp vốn là chỗ dựa tin cậy của Hắc Giác, trước mũi thương Lam Sương của Diệp Trọng không khác gì một chiếc bánh kem mềm nhũn.
Nếu nói Diệp Trọng là ác ma đến từ tầng địa ngục thứ chín, thì thanh Lam Sương chính là lưỡi hái đậm mùi máu, mang đầy vẻ dữ tợn. Bộ phận kinh khủng nhất của Lam Sương chính là mũi thương, mà hai bên là hai lưỡi dao sắc bén như hai kẻ đồng lõa, có thể xé rách quang giáp của đối phương có thể coi một phần công lao lớn thuộc về bọn chúng.
Căn cứ theo lời Mục với Thương, tỉ lệ Đa côn thạch trong mũi thương còn xa mới đạt tình trạng hoàn hảo, nhưng mặc dù như vậy, Diệp Trọng vẫn vô cùng vừa lòng với uy lực của nó rồi. Tỉ lệ mà đạt tới mức hoàn mỹ thì không hiểu uy lực của Lam Sương sẽ đạt tới mức nào đây? Diệp Trọng không khỏi vô cùng chờ mong.
Còn lại một cái quang giáp cuối cùng, Diệp Trọng cẩn thận tiến dần về phía đối phương.
Cái quang giáp còn lại này cô cùng cẩn thận, lưng dán sát tường, trừ phi mình đi vòng ra ngoài tấn công vào, nếu không thì không có khả năng đánh lén đối phương.
Diệp Trọng đành phải tiến gần tới phía bên trái đối phương. Để không khiến đối phương chú ý, động cơ của Sương Chi Điệu Vịnh Than giảm hoạt động tối đa, lặng lẽ âm thầm nhích tới gần.
Gần tới rồi! Chỉ còn hai mươi thước nữa thôi! Thanh Lam Sương dài khoảng mười lăm thước, chỉ cần nhích tới mười thước, không, có lẽ chỉ cần khoảng tám thước là đã đủ để Lam Sương xé nát đối phương rồi!
Cánh tay của Sương Chi Điệu Vịnh Than mở hé ra, cong cong như hình cánh cung, vận sức chờ thời cơ phát động.
Đúng, chính là lúc này! Ngay khi Diệp Trọng chuẩn bị ra tay, biến cố đột ngột xuất hiện.
Trước mắt Diệp Trọng bừng sáng. Ánh sáng chói lóa từ trên màn hình truyền đến khiến cho hai mắt của hắn như bị kim đâm phải.
Diệp Trọng hoảng hốt, nhưng cũng không quá bối rối, tay phải đã sớm vận sức, Lam Sương lập tức đâm thẳng ra. Nếu là người bình thường khi gặp loại biến có này, phản ứng đầu tiên chính là lui về phía sau bằng tốc độ nhanh nhất. Nhưng Diệp Trọng hiểu rằng, lúc này lấy tiến làm lùi mới là lựa chọn hợp lý nhất.
Đinh! Âm thanh kim loại va chạm giòn tan vang lên. Thanh Lam Sương trên tay Diệp Trọng rõ ràng đã bị cái gì đó chặn lại.
Nhưng điều đó lại giúp cho Diệp Trọng có thời gian lui về phía sau. Khoảng thời gian ra tay này không đến một cái chớp mắt, hai tay của hắn lúc này như một làn gió nhẹ lướt qua trên bàn điều khiển.
Sương Chi Điệu Vịnh Than tựa như sớm có âm mưu từ trước, nương theo chấn động của va chạm giật lui về phía sau. Đối với phản ứng quá nhanh cảu Diệp Trọng, đối phương hiển nhiên cũng rất kinh ngạc.
Hai mắt của Diệp Trọng lúc này mới khôi phục lại bình thường.
Đối phương vừa rồi nhất định là đã dùng một loại đạn ánh sáng quái quỷ nào đó, khiến cho toàn bộ căn phòng lúc này sáng trưng. Đạn ánh sáng, nói thật bây giờ rất ít người còn sử dụng! Nó dường như đã lui lại phía sau sân khấu của lịch sử, bất luận là về công năng hay sức ảnh hưởng mà nói. Hiện tại, các công nghệ thiết bị dò quét vô cùng phát triển, thông tin từ hệ thống dò quét qua xử lý của quang não truyền lên màn hình, còn chính xác và rõ ràng hơn rất nhiều so với nhìn bằng mắt thường. Hơn nữa, trong vũ trụ, bán kính dò tìm của các thiết bị quét lớn hơn rất nhiều so với khả năng mắt thường có thể làm được.
Tác dụng lớn nhất của đạn ánh sáng chính là cung cấp đủ ánh sáng để giúp mắt hoạt động tốt nhất, nhưng dần theo quá trình phát triển của hệ thống dò quét ngày càng tiên tiến, dần dần người ta đã quên mất sự hiện diện của nó rồi.
Diệp Trọng không ngờ trên người của đối phương lại có thể chưa món đồ cổ lỗ sĩ đến như vậy.
Nhờ có ánh sáng, Diệp Trọng mới có thể nhìn rõ toàn bộ hình dáng quang giáp của đối phương.
Theo đúng phong cách nhất quán của Hắc Giác, chiếc quang giáp này toàn bộ đen bóng. Nhưng điều khiến cho Diệp Trọng kinh ngạc chính là kiểu dáng của cái quang giáp này vô cùng cũ kỹ. Rõ ràng đây chính là kiểu dáng Samuel rất thịnh hành từ cách đây hơn một trăm năm về trước mà.
Chiếc quang giáp này nhìn qua không thấy có chút gì khác lạ, so với quang giáp của Ước Hàn Sâm thì còn xa mới có vẻ dữ tợn hung hãn được bằng, nhưng Diệp Trọng không dám vì thế mà khinh thường. Thiết kế dạng Samuel từng được gọi là quang giáp chiến đấu, khi mà vũ khí tầm xa cùng với hệ thống định vị chưa có hiện đại đến mức như bây giờ, cho nên kiểu dáng toát lên phương thức chiến đấu cổ xưa này đã được mọi người rất ưa chuộng. Nhưng sau khi con người phát minh ra vũ khí tầm xa, đồng thời lý luận về quang giáp cũng thay đổi, kiểu dang Samuel cũng dần dần tụt dốc và biến mất.
Nhưng Diệp Trọng lại vô cùng yêu thích kiểu dáng Samuel này, hắn cho rằng phong cách này là kinh điển, là vĩnh hằng, có thể thể hiện những nét tinh túy nhất của chiến đấu. Loại quang giáp chế tạo để đánh nhau cận thân , nhìn qua thì không có gì lạ, nhưng nếu phân tích một cách chi tiết thì mỗi một chi tiết nhỏ trên người đều chứa những bí ẩn hết sức kinh điển.
Phong cách Samuel đối với những người thành thạo chiến đấu thì đều là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng đồng thời đó cũng là nguyên nhân sự tụt dốc của nó, bởi vì chiến đấu cận thân cũng là một loại kỹ xảo ngày càng xuống dốc mà.
Trong Hắc Giáp có rất nhiều người giỏi chiến đấu cận thân, ngay cả Diệp Trọng cũng học được rất nhiều kỹ xảo khi còn ở Hắc Giáp.
Diệp Trọng tập trung đề phòng.
Đối phương dường như không có ý định động thủ, mà mở miệng nói: “Số 58, chúng ta lại gặp mặt!” Một âm thanh nam nhân truyền ra từ bên trong quang giáp, vang vang bên trong phòng thiết kế.
Diệp Trọng vô cùng sửng sốt: “Huấn luyện viên Cáp Khắc?” Hắn hỏi lại một cách không tin cho lắm.
“Không sai. Là ta. Số 58, ngươi thuộc về tổ F của ta, cho nên cấp trên ra lệnh cho ta đem ngươi về.” Huấn luyện viên Cáp Khắc trầm giọng nói: “Số 58, theo ta trở về đi. Cấp trên sẽ không truy cứu lỗi lầm của ngươi, nhưng nếu ngươi trốn đi, thì ngươi sẽ phải chết.”
Diệp Trọng lạnh lùng nói: “Thật không?”
Cáp Khắc nghiêm nghị nói: “Đừng tưởng giết được mấy tên kia là ngươi giỏi, bọn chúng chẳng qua chỉ là đám chiến sĩ cấp bậc thấp nhất trong Hắc Giác mà thôi! Thực lực của ngươi mặc dù được đánh giá rất cao, nhưng trước mặt một số chiến sĩ cấp cao thì ngươi chỉ nhỏ bé và yếu ớt như một con kiến mà thôi.” Nhắc đến sáu gã bị Diệp Trọng giết, giọng nói của Cáp Khắc không có một chút thương hại.
Cáp Khắc nói: “Trở về với ta đi. Ngươi là thiên tài kiệt xuất nhất từ trước đến giờ của tổ F, tiền đồ của ngươi vô cùng sáng lạn, tiến vào tầng lớp trung ương chỉ là việc sớm hay muộn mà thôi! Hơn nữa cấp trên đối với ngươi cũng vô cùng có quan tâm, ngay cả khi ngươi phạm lỗi lớn như vậy cũng không truy cứu. Số 58, đây chính là việc chưa từng có đấy.”
Diệp Trọng cũng lười mở miệng, quay về Hắc Giác ư? Trở thành công cụ trong tay người khác sao? Hắn ghét nhất là cảm giác bị trói buộc, trong quan niệm của hắn, cho dù là một con dã thú cũng có thể di chuyển tự do trong thiên nhiên hoang dã, tùy ý gầm thét trong bóng đêm, chứ không phải là bị xích cổ, bịt chân, được nuôi dưỡng mà mất đi những bản năng hoang dã vốn có.
Huống chi hắn là một con người.
Cáp Khắc chậm rãi nói tiếp: “Huống chi, số 58, bệnh của ngươi có lẽ đã tới thời điểm phát tác rồi!”
Diệp Trọng biến sắc: “Quả nhiên là do các ngươi dở trò quỷ!”
Cáp Khắc vẫn từ tốn nói: “Số 58, dung dịch màu bạc đó vốn là để chuẩn bị cho chiến sĩ của Hắc Giác, tuy rằng nó khiến ngươi phải trải qua rất nhiều đau đớn, nhưng chỉ cần ngươi học được bản lĩnh chân chính của Hắc Giác, thì ngươi sẽ hiểu tác dụng của nó lớn tới cỡ nào. Nó có thể biến ngươi thành chiến sĩ cường đại nhất. Chỉ có điều, đối với ngươi mà nói, bây giờ nó chính là hình phạt đau đớn nhất. Hơn nữa ta phải nhắc nhở ngươi một điều. Nếu ngươi không theo ta quay lại Hắc Giác, sự đau đớn này sẽ vĩnh viễn không biến mất. Nó sẽ phát tác bất kỳ lúc nào, và ngươi chỉ có cách chịu đựng đau đớn mà thôi. Số 58, ngươi sẽ có ấn tượng sâu sắc với cảm giác đau đớn này, hơn nữa, càng lúc cảm giác đau đớn càng tăng, cho đến một ngày ngươi sẽ chịu không nổi mà tự chấm dứt tính mạng của mình mới thoát được. Cho tới nay, chưa từng có kẻ nào vượt qua được nó.”
Hai mắt Diệp Trọng co rút lại, ánh mắt trở nên sắc nhọn, nhìn chằm chằm vào quang giáp đứng trước mặt.
Nếu là cuộc chiến giữa người với người, Diệp Trọng tuyệt đối sẽ bỏ chạy. Hắn đã từng chứng kiến kỹ thuật đánh nhau quái dị mà cao siêu của Cáp Khắc, tự hiểu rằng bản thân không phải là đối thủ. Nhưng nếu là chiến đấu bằng quang giáp thì Diệp Trọng lại có niềm tin hơn nhiều! So về tốc độ tay, Cáp Khắc không phải là đối thủ của mình. Hơn nữa chiến đấu bằng quang giáp không cần những kỹ thuật quá tinh xảo, hơn nữa cái mà Diệp Trọng đề phòng Cáp Khắc chính là cách chiến đấu quái dị của hắn. Nhưng nếu dùng quang giáp, Diệp Trọng tin rằng khả năng thắng của mình cao hơn nhiều. Huống chi hắn còn rất tin tưởng vào Sương Chi Điệu Vịnh Tha, vào thanh Lam Sương.
Tuy nhiên, trong lòng Diệp Trọng còn có rất nhiều nghi vấn.
Làm cách nào mà Hắc Giác tìm được hắn? Vừa rồi làm sao Cáp Khắc lại có thể phát hiện ra mình? Diệp Trọng không tin rằng đây chỉ là may mắn. Vì sao hắn không sử dụng đạn ánh sáng sớm hơn, mà đợi đến khi sáu tên đồng bọn chết mới dùng?
Những vấn đề này cứ quanh quẩn trong đầu Diệp Trọng mãi không biến mất.
Giống như đoán được suy nghĩ của Diệp Trọng, Cáp Khắc cười nói: “Bây giờ chắc ngươi đang cố đoán xem làm cách nào mà ta biết ngươi đánh lén phải không?”
Diệp Trọng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn chăm chăm vào màn hình thông tin.
“Dù sao cũng từng là huấn luyện viên của ngươi, ta không ngại nói cho ngươi biết, sáu giác quan của những người theo trường phái võ học cổ vô cùng nhạy bén. Mặc dù hệ thống dò quét của quang giáp vô dụng, nhưng ta vẫn có thể nghe. Đương nhiên, dựa vào bộ phận truyền âm của quang giáp thì khó mà làm được điều đó. Vừa rồi ta đã mở hẳn cửa khoang lái, tuy rằng âm thanh động cơ Sương Chi Điệu Vịnh Than của ngươi rất nhỏ, nhưng đối với ta thì không có gì khó khăn để nắm được vị trí của ngươi hết. Chẳng lẽ ngươi không muốn học được bản lĩnh đó sao? Không phải ngươi khát khao có được lực lượng sao? Số 58, theo ta quay về Hắc Giác đi. Ở nơi đó ngươi có thể trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.” Mấy câu cuối cùng của Cáp Khắc tràn ngập sự cám dỗ.
Diệp Trọng lúc này mới bừng tỉnh, nhưng không thể không tán thưởng. Phương pháp này quả nhiên rất tốt. Chỉ có điều, đối với mấy câu cuối cùng của Cáp Khắc, một chút phản ứng hắn cũng không có, ngược lại lặng lẽ làm một vài thao tác nhỏ trên bàn điều khiển.
Phải rồi, sao hắn lại biết tên quang giáp này của mình? Diệp Trọng có chút nghi hoặc.
Cáp Khắc đột nhiên nói một câu quái dị: “Số 58, căn cứ theo tư liệu điều tra của bọn ta, tên của ngươi là Diệp Trọng, nhưng họ thực sự của ngươi ...”
Không đợi Cáp Khắc nói xong, một đạo ánh sáng bạc mơ hồ đánh thẳng vào ngực hắn. Một cuộc chiến không báo trước bắt đầu.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Điệp