11-07-2008, 10:31 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 91
Äịnh thá»a lòng dâm, Bảo Thiá»m bà y mưu kế
Bà y ra nghi tráºn, Bảo Ngá»c bà n đạo thiá»n
Tiết Khoa Ä‘ang ngá» vá»±c, bá»—ng nghe ngoà i cá»a sổ có tiếng cưá»i khanh khách, liá»n giáºt nẩy mình, nghÄ© bụng: Không phải Bảo Thiá»m chắc là Kim Quế. Mình cứ mặc há», xem há» giở trò gì ? Giá» lâu lại thấy im lặng. Tiết Khoa cÅ©ng không dám uống rượu, ăn quả, bèn đóng cá»a lại. Vừa định cởi áo Ä‘i nằm, bá»—ng nghe ở mảnh giấy dán cá»a sổ có tiếng động khe khẽ. Tiết Khoa vừa bị Bảo Thiá»m quấy rầy xong, trong bụng lo lắng không biết nên là m thế nà o. Thấy tá» giấy dán cá»a sổ rung động, nhìn kỹ lại im lặng, không có gì, Tiết Khoa đâm ra ngá» vá»±c, ngồi trước đèn suy nghÄ© miên man; lại cầm lên má»™t quả, láºt Ä‘i láºt lại xem kỹ. Chợt ngoảnh đầu lại thấy mảnh giấy trên cá»a sồ ướt má»™t chá»—, hắn liá»n chạy lại ghé mắt nhìn, bất thình lình ở ngoà i có ngưá»i thổi phụt và o má»™t cái, là m hắn giáºt mình. Nghe ngoà i có tiếng cưá»i khanh khách, Tiết Khoa vá»™i và ng thổi tắt đèn, nÃn hÆ¡i nằm. Bá»—ng bên ngoà i có tiếng ngưá»i nói:
- Cáºu Hai không ăn quả uống rượu mà đã Ä‘i ngá»§ ?
Äúng là giá»ng cá»§a Bảo Thiá»m, Tiết Khoa giả vá» ngá»§ không đáp. Má»™t lát lại nghe có tiếng nói tức tối:
- Thiên hạ lại có hạng ngưá»i vô tình đến thế ?
Tiết Khoa nghe câu ấy giống như giá»ng nói cá»§a Bảo Thiá»m, mà cÅ©ng giống như giá»ng nói cá»§a Kim Quế, lúc đó má»›i rõ ý tứ cá»§a bá»n há». Tiết Khoa trằn trá»c mãi đến canh năm má»›i ngá»§.
Giá»i vừa sáng thì thấy có ngưá»i gõ cá»a. Tiết Khoa vá»™i há»i: Ai thế ? Chẳng thấy ai trả lá»i, Tiết Khoa đà nh phải dáºy mở cá»a ra xem thì thấy Bảo Thiá»m đầu vấn tóc, che bụng, mình mặc má»™t cái áo chẽn viá»n gấm, thắt lưng mà u hoa tùng đã hÆ¡i cÅ©, bên dưới chỉ mặc cái quần lót mà u thạch lá»±u, chân Ä‘i đôi già y đỠmá»›i thêu. Thì ra nó sợ ngưá»i ngoà i trông thấy, nên chưa kịp chải đầu rá»a mặt đã vá»™i đến lấy đồ đựng quà hôm qua đưa đến. Tiết Khoa thấy nó ăn mặc như thế, lòng cÅ©ng nao nao, liá»n cưá»i há»i:
- Chị dáºy sá»›m thế ?
Bảo Thiá»m đỠmặt không nói, chỉ Ä‘em các thứ quả trút chung và o cái đĩa lá»›n, rồi bưng lấy há»™p Ä‘i ra.
Tiết Khoa thấy thế, biết là vì câu chuyện đêm qua, nghÄ© bụng: CÅ©ng được, nếu chị ta giáºn, bá» hẳn cái thói ấy Ä‘i, không đến quấy rầy nữa, mình cÅ©ng rảnh. NghÄ© như thế hắn thấy yên tâm, sai ngưá»i múc nước rá»a mặt, định ngồi yên trong nhà và i hôm, má»™t là để khoan khoái tinh thần, hai là sợ Ä‘i ra lại có ngưá»i tìm há»i lôi thôi.
Những kẻ trước kia Ä‘i lại vá»›i Tiết Bà n, thấy nhà há» Tiết thiếu ngưá»i, chỉ còn có má»™t mình Tiết Khoa coi việc, tuổi lại còn trẻ, nên há» sinh lòng dòm ngó. Có ngưá»i muốn luồn lụy để chạy chá»t; có ngưá»i biết là m đơn hoặc quen má»™t và i ngưá»i thÆ¡ lại, muốn nháºn việc lo lót trên dưới ; tháºm chà có ngưá»i định nhân dịp nà y bá»›t xén; có ngưá»i lại bịa đặt những chuyện không đâu để dá»a dẫm hắn, tháºt là má»—i ngưá»i má»™t cách. Tiết Khoa thấy bá»n há» thì tránh xa, nhưng lại không dám từ chối thẳng, sợ gây ra tai vạ bất ngá», cho nên cứ ngồi liÌ€ trong nhà để chá» giấy tá» trình lên quan trên xem sao.
Äêm qua Kim Quế sai Bảo Thiá»m đưa rượu và quả cho Tiết Khoa để dò la ý tứ. Bảo Thiá»m trở vá» kể lại bá»™ dạng cá»§a Tiết Khoa cho Kim Quế nghe. Kim Quế thấy việc nà y không ổn, sợ vỡ chuyện, bị Bảo Thiá»m khinh, định kiếm chuyện lấp liếm cho qua; nhưng lại không nở bá» ngưá»i ấy Ä‘i, thà nh ra trong bụng lúng tuÌng, chỉ ngồi thừ ngưá»i ra. Còn Bảo Thiá»m cÅ©ng nghÄ© rằng Tiết Bà n khó lòng vá» nhà , Ä‘ang định tìm con đưá»ng khác. nhưng lại sợ Kim Quế băÌt tá»™i, nên không dám để lá»™ ra. Nay thấy Kim
Quế lâm như thế, tức là đã mở đưá»ng trước rồi. Nó định nhân gió buông buồm, năÌm Tiết Khoa và o tay mình trước, không sợ Kim Quế cản trở nữa, nên dùng lá»i khêu gợi. Xem Tiết Khoa không phải là ngưá»i vô tình, nhưng cÅ©ng khó bắt mồi, nên nó không
dám sá»— sà ng. Sau thấy Tiết Khoa tắt đèn Ä‘i ngá»§, nó bá»±c bá»™i quay vá» nói lại vá»›i Kim Quế, xem Kim Quế có cách gì không, rồi sẽ liệu . Äến khi thấy Kim Quế ngồi thừ ra, hình như không có mưu kế gì cả. Bảo Thiá»m đà nh phải dá»n dẹp cùng Kim Quế Ä‘i ngá»§. Nhưng cả đêm nó không sao ngá»§ được, nghÄ© mãi má»›i ra má»™t kế: “Chi bằng sáng dáºy mình giả là m bá»™ Ä‘i lấy há»™p đựng ăn mặc quần áo hoa hòe lá»™ng lẫy, cÅ©ng không chải đầu rá»a mặt cho thêm vẻ yêu kiá»u, để ý xem Tiết Khoa ra sao, còn mình thì giả là m bá»™ giận dá»—i không thèm nhìn. Nếu Tiết Khoa có lòng ăn năn, thế nà o
hắn cÅ©ng dá»i thuyá»n theo bến, thì lo gì mình chả vá»› được trước .†Bảo Thiá»m định sẵn mưu mô như thế. Khi và o phòng Tiết Khoa lấy há»™p, thấy hắn vẫn giữ ý như đêm qua, không có tình tứ giÌ€ cả, đà nh phải lấy giả là m tháºt, bưng cái há»™p vá», nhưng lại cố ý để hồ rượu lại, lần sau lấy cá»› đến ve vãn. VỠđến phòng, bá»—ng thấy Kim Quế há»i:
- Cô đem quà đi, có ai thấy không ?
- Không ạ.
- Cáºu Hai cÅ©ng không há»i gì à ?
- Không ạ .
Kim Quế suốt đêm không ngá»§, cÅ©ng không tìm ra được kế gì trong bụng nghÄ© thầm: “ Mình là m việc ấy giấu ngưá»i khác chứ không thể giấu Bảo Thiá»m được. Chi bằng ta chia cho nó má»™t phần thì nó không nói gì nữa. Vả lại, mình không thể Ä‘i được thế nà o cÅ©ng phải nhá» nó là m tay trong. Tốt hÆ¡n cả là cùng nó bà n định kế hoạch cho ổn thá»a.†Kim Quế nghÄ© váºy rồi cưá»i hối:
- Cô xem cáºu Hai là ngưá»i thế nà o ?
- Xem ra là ngưá»i hồ đồ lắm.
Kim Quế nghe nói. liá»n cưá»i:
- Tại sao cô dám nói xấu các cáºu như thế ?
- Cáºu ta phụ lòng mợ thì tôi có quyá»n nói chứ !
- Cáºu ta phụ lòng tôi như thế nà o, cô nói xem nà o ?
- Mợ đưa cá»§a ngon cho cáºu ta ăn mà cáºu ta không ăn, không phải phụ lòng mợ là gì.
Nói đến đó Bảo Thiá»m lưá»m Kim Quế má»™t cái rồi cưá»i.
- Cô đừng nghÄ© tầm báºy. Tôi đưa quà cho cáºu ta là vì việc cáºu Cả . Cáºu ta không ngại khó nhá»c cho nên tôi má»›i kÃnh trá»ng, lại sợ ngưá»i ngoà i nói nhảm, nên má»›i há»i cô. Cô nói những câu ấy vá»›i tôi tôi chẳng hiểu ra thế nà o cả.
- Mợ đừng ngá» vá»±c, tôi là ngưá»i hầu mợ. không lẽ lại có hai lòng hay sao ? Nhưng việc ấy phải tháºt kÃn đáo má»›i được ; nếu lá»™ ra thì chẳng phải chuyện chÆ¡i đâu.
Kim Quế thấy má mình nóng bừng lên, liá»n nói:
- Con nà y tệ tháºt ! Chừng bụng mà y cÅ©ng thÃch cáºu ấy rồi nên Ä‘em tao ra là m bung xung phải không ?
- Mợ nghÄ© thế thôi, chứ riêng tôi thì tôi bá»±c thay cho mợ. Nếu mợ thÃch cáºu Hai thì tôi sẽ có má»™t cách. Mợ nghÄ© mà xem, mèo nà o lại chẳng ăn vụng mỡ ? Cáºu ấy chẳng qua chỉ sợ việc không kÃn đáo xẩy ra chuyện không hay thì bẽ mặt đấy thôi. Theo ý
tôi mợ đừng có vá»™i. Ngà y thưá»ng cáºu ta thiếu thốn cái gì, mợ cứ để ý trông nom giúp. Cáºu ta là em chồng, lại chưa có vợ, nếu mợ táºn tâm giúp đỡ Ãt nhiá»u, ăn ở cho thân máºt, ngưá»i khác cÅ©ng chẳng nói được gì. IÌt lâu cáºu ấy cảm Æ¡n mợ, thế nà o cÅ©ng đến tạ Æ¡n. Lúc đó, mợ lại sấp sẵn Ãt món ăn trong nhà , tôi sẽ giúp mợ đổ rượu cho cáºu ấy say meÌ€m Ä‘i, thì cáºu ấy có chạy đằng trá»i ? Nếu cáºu ta không bằng lòng thl chúng ta sẽ dá»a là cáºu ấy đến đùa gheÌ£o mợ. Cậu ta sợ, thế nà o cÅ©ng phải nghe theo chúng ta. Nếu không nghe thiÌ€ cÅ©ng chẳng phải là con ngưá»i nữa, mà chúng mình cÅ©ng không đến ná»—i muối mặt má»™t cách vô Ãch ! Mợ thâÌy thế nà o ?
Kim Quế má»›i nghe mấy câu ấy, hai gò má đỠá»ng lên, cười vaÌ€ măÌng :
- Con ranh nà y. Chắc mà y đã thầm vụng vá»›i nhiá»u thằng con trai rồi thì phải ! Chả trách khi cáºu Cả ở nhà , không rá»i được mà y !
Bảo Thiá»m bÄ©u môi má»™t cái, cưá»i nói:
- Thôi Ä‘i ! Ngưá»i ta Ä‘ang bà y vẽ cho mợ. Mợ lại nói vá»›i chúng tôi những câu ấy !
Từ đó vá» sau, Kim Quế cứ má»™t má»±c nÃu chặt lấy Tiết Khoa, không nghÄ© gì đến việc là m ầm Ä©, nên trong nhà hÆ¡i được yên tÄ©nh. Ngà y hôm đó, Bảo Thiá»m và o phòng Tiết Khoa lấy hồ rượu, vẫn là m ra vẻ đứng đắn, mặt mà y có vẻ nghiêm chỉnh lắm.
Tiết Khoa liếc măÌt trong thấy, trong lòng ăn năn: “ Có lẽ mình nghi báºy cho há» cÅ©ng chưa biết chừng. Nếu quả như váºy thì miÌ€nh Ä‘ã phuÌ£ lòng tốt cá»§a há», biết đâu và i hôm nữa há» chả quấy rầy , như thế chẳng phải là vì mình gây nên sao ?â€
Và i ngà y sau, trong nhà rất yên tÄ©nh, Tiết Khoa há»… gặp Bảo Thiá»m thì chị ta cúi đầu mà đi, không há» ngước mắt nhìn ; gặp Kim Quế thì lại hết sức thân máºt. Tiết Khoa thấy thế lại cà ng áy náy trong lòng.
Mẹ con Bảo Thoa thấy mấy hôm nay Kim Quế yên tÄ©nh, đôÌi đãi vá»›i má»i ngưá»i, lại có vẻ thân máºt thì Ä‘á»u cho là việc hiếm có . Tiết phu nhân mừng rỡ nghÄ© bụng: “Chắc là khi Tiết Bà n cưới vợ có xung khắc gì đó, cho nên mấy năm trá»i be bét như thế . Nay xảy tai vạ, may nhá» trong nhà mình có tiá»n lại được phá»§ Giả giúp sức, nên má»›i có hy vá»ng. Thế rồi bá»—ng nhiên con dâu yên tÄ©nh khác trước, hoặc giả thằng Bà n đến lúc gặp may cÅ©ng chưa biết chừng. Bà ta cho là đá»u lạ lùng hiếm có.
Ngà y hôm đó, sau khi ăn cÆ¡m. Tiết phu nhân vịn vai a hoà n Äồng Quý Ä‘iÌ£nh đến phòng Kim Quế chÆ¡i. Äến giữa sân, chợt nghe có tiếng đà n ông Ä‘ang nói chuyện vá»›i Kim Quế. Äồng Quý nhanh ý:
- Bà đã đến mợ Cả ạ.
Vừa nói thì Tiết phu nhân đã đến cá»a phòng, bá»—ng thấy có bóng ngưá»i chạy trốn phÃa sau cá»a. Tiết phu nhân giáºt mình bước lui ra.
Kim Quế nối:
- Má»i mẹ và o trong nhà ngồi, không có ai lạ, đó là em nuôi cá»§a con. Nó ở thôn quê. không quen gặp ngưá»i lạ. Hôm nay nó má»›i đến, nên chưa kiÌ£p đến chà o mẹ.
- Có phải là cáºu thì má»i cáºu ra nói chuyện chứ can gì.
Kim Quế liá»n gá»i em ra chà o Tiết phu nhân . Hắn vái chà o và há»i thăm sức khoẻ, Tiết phu nhân cÅ©ng chà o há»i lại rồi ngồi noÌi chuyện.
Tiết phu nhân nói:
- Cáºu tá»›i kinh bao lâu rồi ?
Hạ Tam nói:
- Tháng trước đây mẹ cháu không có ngưá»i trông nom việc nhà , gá»i cháu đến láºp tá»±. Hôm trước cháu tá»›i kinh ; hôm nay đến thăm chị cháu.
Tiết phu nhân thấy hắn có vẻ không đứng đắn, nên chỉ ngồi má»™t lát rồi đứng dáºy nói:
- Má»i cáºu ngồi chÆ¡i.
Lại ngoảnh lại bảo Kim Quế:
- Cáºu má»›i đến lần đầu, má»i ở đây ăn cÆ¡m đã rồi hãy vá».
Kim Quế vâng lá»i, Ä‘oạn tiá»…n Tiết phu nhân ra vá». Kim Quế thấy mẹ chồng Ä‘i vá» rồi. liá»n nói vá»›i Hạ Tam:
- Em hãy ngồi đã. Hôm nay thế là đã rõ rà ng minh bạch rồi đấy. Khá»i để cáºu Hai nhà đây phải xét há»i. Bây giá» chị nhá» em mua cho má»™t Ãt đồ váºt, nhưng đừng cho ai biết. - ChiÌ£ cứ giao mặc em. Chị muốn gì. Có tiá»n là sẽ mua được tâÌt.
- Äừng có nói láo, mua mà bị há» lừa cho thì chị không nháºn đâu .
Hai ngưá»i lại cưá»i cợt hồi lâu. Sau đó Kim Quế ngồi ăn cÆ¡m vá»›i Hạ Tam, lại bảo hăÌn mua mấy thức hà ng, dặn dò má»™t lúc HaÌ£ Tam ra vá».
Từ đó Hạ Tam Ä‘i lại luôn luôn. Tuy có má»™t ông già canh cá»a, nhưng biết hạ Tam là cáºu nên cÅ©ng không mấy khi trình vá»›i Tiết phu nhân. Do đó, sau nầy xảy ra lăÌm chuyện rắc rối.
Má»™t hôm Tiết Bà n gá»i thư vá», Tiết phu nhân mở ra bảo Bảo Thoa xem, thấy trong thư viết: “ Con ở trong huyện cÅ©ng không đến ná»—i khổ. Xin mẹ cứ yên tâm. Hôm qua nghe ông thÆ¡ lại ở huyện nói, trên phá»§ đã y án, chắc là ta đã lo lót đến nÆ¡i. Không ngá» khi phá»§ tư lên trên đạo lại bác Ä‘i. May nhỠông thÆ¡ lại coi việc văn thÆ¡ á»› huyện có lòng tôÌt, tưÌc khắc là m má»™t công văn trình lên, ở đạo lại có công văn gá»i xuống quở trách quan huyện. Hiện giá» trên đạo Ä‘iÌ£nh bắt lên xeÌt hỏi laÌ£i. Nếu biÌ£ giải lên đạo thì con lại chiÌ£u khổ. Chắc nhà ta chưa lo lót ở đạo. Vậy tiếp thư nà y mẹ mau mau nhá» ngưá»i lo vá»›i quan đạo, lại phải bảo em Khoa đến đây ngay, không thì sẽ biÌ£ giải
Ä‘i . Tiá»n lo thiếu không được đâu ! Há»a tốc ! Hóa tốc ! “
Tiết phu nhân nghe Ä‘á»c xong lại khóc má»™t hồi. Bảo Thoa và Tiết Khoa vừa khuyên vừa nói:
- Việc nà y không nên để cháºm !
Tiết phu nhân đà nh phải bảo Tiết Khoa Ä‘i lo liệu má»i việc rồi sai ngưá»i sắm sá»a hà nh lý, cân má»™t số bạc cùng má»™t người là m việc ở hiệu Ä‘i ngay đêm ấy. Tuy có ngưá»i nhà lo liệu moÌ£i việc. Nhưng Bảo Thoa lại sợ há» thu xếp không đến nÆ¡i đến chốn, nên tá»± tay giúp há» thu xếp, sắm sá»a, đến canh tư má»›i Ä‘i nghỉ. Bảo Thoa con nhà già u, được nuông chiuÌ€ quen, qua má»™t đêm lo lắng khó nhá»c, đến hôm sau đâm phát nóng, không ăn uống được gì. Oanh Nhi liá»n trình vá»›i Tiết phu nhân. Tiết phu nhân liền tá»›i xem thì thấy Bảo Thoa mặt đỠbừng, ngưá»i nóng như lá»a. Không nói năng gì cả. Tiết phu nhân rụng rá»i tay chân khóc đến ná»—i chết Ä‘i sống lại. Bảo Cầm chạy lại khuyên giải. Thu Lãng thấy thế cÅ©ng nước mắt rà n ruaÌ£. Cứ đứng má»™t bên khóc. Bảo Thoa nói
không được, chân tay cÅ©ng không cỠđộng được. mắt khô mÅ©i ngạt. Má»i ngưá»i vá»™i và ng má»i thầy thuốc đến chữa. Bảo Thoa dần dần tỉnh lại. Tiết phu nhân và má»i ngưá»i má»›i hÆ¡i yên tâm. Lúc đó cả hai phá»§ Vinh, Ninh Ä‘á»u đã biết.
Trước hết. Phượng Thư sai ngưá»i đưa thuốc tháºp hương phản hổn Ä‘an . Sau đó
Vương phu nhân lại đưa “chà bảo Ä‘an†đến. Giả mẫu , Hình phu nhân, Vương phu nhân và boÌ£n Vưu Thị Ä‘á»u sai a hoà n đến thăm há»i, nhưng Ä‘á»u giấu không cho Bảo Ngá»c biêÌt. Chữa luôn bảy tám ngà y vẫn không bá»›t. Cuối cùng, Bảo Thoa nghÄ© đến Lãnh hương hoà n, ăn hai viên, bệnh má»›i khá»i. Khi Bảo Ngá»c biêÌt, thì Bảo Thoa cÅ©ng đã khá»i bệnh rồi nên cÅ©ng không đến thăm.
Tiết Khoa lại viết thư vá». Tiết phu nhân xem qua. Nhưng sợ Bảo Thoa lo lắng, nên không cho biết. Rồi đến cầu cứu vá»›i Vương phu nhân, và kể bệnh tình Bảo Thoa.
Tiết phu nhân vá» rồi. Vương phu nhân lại xin vá»›i Giả ChÃnh.
Giả ChÃnh nói:
- Việc nà y bên trên có thể nhỠđược, còn bên dưới thì khó, cần phải lo lót mới xong.
Vá»ng phu nhân lại nhắc đến việc Bảo Thoa và nói:
- Con cháu ấy, cÅ©ng khổ lắm. Äã là ngưá»i nhà mình cÅ©ng nên cưới vá» sÆ¡m sá»›m, đừng để nó biÌ£ dà y vò ...
- Tôi cÅ©ng nghÄ© như thế. Nhưng bên nhà há» công việc rối bá»i, và lại gần hết nửa đông. Năm hết tết đến. Ai cÅ©ng phải lo liệu nhiá»u việc nhà . Váºy mùa đông nà y hãy dạm há»i cho nhất định. Mùa xuân sang năm sẽ đưa lá»…. Rồi sau ngaÌ€y sinh nháºt cụ, sẽ
định ngà y cưới. Bà hãy đem những việc ấy nói cho dì Tiết biết đã .
Vá»ng phu nhân vâng lá»i. Hôm sau, Vương phu nhân Ä‘em lá»i cá»§a Giả ChÃnh nói lại
cho Tiết phu nhân nghe. Tiết phu nhân cũng cho là phải.
Sau bữa ăn. Vương phu nhân cùng Ä‘i vá»›i Tiết phu nhân sang nhà Giả mẫu. Má»i ngưá»i má»i nhau ngồi. Giả mẫu há»i:
- Bà dì mới sang à .
- Cháu sang từ chiá»u hôm qua. Vì trá»i tối chưa đến thăm sưÌc khá»e cụ được.
Vương phu nhân Ä‘em câu chuyện Giả ChÃnh nói chiá»u hôm qua, thuáºt lại cho Giả mẫu nghe. Giả mẫu rất mừng.
Äang nói chuyện thì Bảo Ngá»c đến. Giả mẫu liá»n há»i:
- Cháu ăn cơm chưa ?
- Cháu vừa vá». Ä‚n cÆ¡m xong lại định Ä‘i há»c, nhưng đến đây để hầu bà đã. Nghe nói dì đến, nên cháu qua đây chà o dì.
Nói đến đó. Bảo Ngá»c lại há»i Tiết phu nhân:
- Chị Bảo đã tháºt khá»e chưa ?
Tiết phu nhân cưá»i nói:
- Khá»e rồi.
Lúc đó má»i ngưá»i Ä‘ang nói chuyện, thấy Bảo Ngá»c đến nên Ä‘á»u im không nói nữa. Bảo Ngá»c ngồi má»™t lát. Thấy Tiết phu nhân không tá» vẻ thân máºt như trước, trong bụng ngá» vá»±c . “ Dù rằng dì ấy Ä‘ang lo lắng, nhưng không lẽ tất cả Ä‘á»u không noÌi năng gì ... “ Bảo Ngá»c nghÄ© váºy rồi Ä‘i há»c. Chiá»u vá» gặp má»i ngưá»i rồi Ä‘i đến quán Tiêu Tương. Bảo Ngá»c vén mà n bước và o. Tá» Quyên ra đón. Thấy trong nhà không có ai. Bảo Ngá»c há»i:
- Cô gì đâu ?
- Cô tôi lên trên nhà . Nghe nói dì Tiết đến. Cô tôi Ä‘i há»i thăm sức khá»e rồi ! Cáºu Hai không lên trên nhà à ?
- Tôi cũng có lên nhưng không thấy cô đâu cả.
- Cô tôi không ở đấy à ?
- Không. Váºy cô ấy Ä‘i đâu ?
- Thế thì tôi cũng không biết được.
Bảo Ngá»c vừa muốn Ä‘i ra. Bá»—ng thấy Äại Ngá»c cùng Tuyết Nhạn thướt tha Ä‘i và o. Bảo Ngá»c nói:
- Cô em vỠđây rồi .
Liá»n Ä‘i theo Äại Ngá»c trở lại.
Äại Ngá»c Ä‘i và o nhà trong, má»i Bảo Ngá»c ngồi. Tá» Quyên lấy má»™t cái áo khoác ngoà i cho Äại Ngá»c thay rồi Äại Ngá»c ngồi xuống, há»i Bảo Ngá»c:
- Anh lên trên ấy có gặp dì không?
- Gặp rồi.
- Dì có nói gì đến tôi không ?
- Dì chẳng những không nói gì đến cô, mà ngay đối vá»›i tôi cÅ©ng không thân máºt như trước. Tôi há»i bệnh chị Bảo. Dì chỉ cưá»i không đáp. Không lẽ dì giáºn tôi mấy hôm nay không đến há»i thăm chị ấy hay sao ?
- Anh có đến há»i thăm chị Bảo không ?
-Mấy hôm đầu tôi không biết. Hai hôm nay tôi biết, nhưng không đi.
- Thế là thế nà o ?
- Vì hoÌ£ không bảo tôi Ä‘i. Mẹ tôi không bảo tôi Ä‘i. Cha tôi cÅ©ng không bảo tôi Ä‘i. Tôi đâu dám Ä‘i. Nếu cái cá»a nhá» kia còn qua lại được như trước thì má»™t ngà y đến há»i thăm chị ấy mưá»i lần cÅ©ng không khó gì. Bây giá» muốn qua bên ấy phải Ä‘i vòng ra
ngoà i, cho nên không tiện.
- Chị Bảo là m sao biết được duyên cớ ấy ?
- Chị Bảo là ngưá»i biết lượng thứ cho tôi.
- Anh đừng có nghÄ© lầm. Chị Bảo cà ng không thể lượng thứ cho anh được. Không phải dì ốm mà là chị ấy ốm. Lâu nay chúng ta ở chung trong vưá»n, là m thÆ¡, thưởng hoa, uống rượu, vui vẻ biết mấy ! GiỠở cách biệt ra, anh cÅ©ng biết nhà chị ấy xảy ra
tai nạn, chị ấy lại ốm đến thế mà anh cứ như ngưá»i dưng. Là m sao chị ấy không giáºn được ?
- Thế thì không lẽ chị Bảo lại không than vá»›i tôi nữa à : “Chị ta có thân vá»›i anh hay không, tôi không biết, tôi chỉ theo lý mà nói thôi.â€
Bảo Ngá»c nghe nói, trừng mắt nhìn, ngần ngÆ¡ má»™t lúc. ÄaÌ£i Ngá»c thấy thế cÅ©ng mặc kệ, gá»i ngưá»i đôÌt hương và mở sách ra xem. Bá»—ng thấy Bảo Ngá»c cau mà y dáºm chân mà nói.
- Tôi nghÄ©: sinh ra mình để là m gì. Trong trá»i đất nà y chẳng coÌ tôi caÌ€ng rảnh.
- Äã có mình thì sẽ có nhiá»u ngưá»i, đã có nhiá»u ngưá»i thì sinh ra vô số chuyện phiá»n não: Sợ hãi, lừa dối, tÆ¡ tưởng cá»n biết bao nhiêu Ä‘iá»u rắc rối khác nữa. Äiá»u tôi vừa
nói laÌ€ câu chuyện đùa, chẳng qua anh thấy dì Tuyết thẩn thá», buồn bả. Tại sao anh lại có thể ngá» cho chị Bảo được ? Dì qua đấy laÌ€ viÌ€ việc anh Tiết Bân, nên bụng dạ như tÆ¡ vò, còn đầu óc đâu mà chuyện trò vá»›i anh, chỉ vì anh khéo nghÄ© vÆ¡ nghÄ© vấn, đâm ra ngá»› ngẩn đấy thôi.
Bảo Ngá»c nghe thấy sáng ra, liá»n cưá»i nói: .
- Äúng lăÌm, đúng lắm. Cô thông minh hÆ¡n tôi nhiá»u. Chả trách năm trước, lúc tôi tức giáºn, cô há»i tôi mấy câu đạo lý nhà Phật tôi đối đáp không được là phải. Dù tôi là ông Pháºt mình miÌ€nh vaÌ€ng trượng saÌu (Theo sách Phật, phật tổ như lai tu hanh, mình và ng trượng sáu) cÅ©ng là má»™t nhánh cá»§a cô mà hóa ra đấy.
Äại Ngá»c nhân dịp liá»n nói:
- Giá» tôi há»i anh, anh trả lá»i nhé.
Bảo Ngá»c ngồi xếp tròn, chắp tay nhắm mắt, nhếch mép lên má nói:
- Cô nói đi . .
- Chị Bảo thân với anh thì anh sẽ như thế nà o ? Nếu chị Bảo không thân với anh thì anh thế nà o ? Chị Bảo trước kia thân với anh, nay không thân nữa thì anh sẽ như thế nà o ? Chị Bảo nay thân với anh sau nà y không thân với anh nữa, thì anh sẽ như
thế nà o ? Nếu anh muốn thân với chi mà chị ta lại không thân với anh thì anh sẽ như thế nà o ? Nếu anh không muốn thân với chị ta. Chị ta lại muốn thân với anh thì anh sẽ như thế nà o ?
Bảo Ngá»c ngá»› ngẩn má»™t lúc. Bá»—ng phá lên cưá»i, nói:
- DuÌ€ cho nước Nhược (nươÌc Nhược ở cõi trên, không chưÌa nổi vật giÌ€. Thuyền beÌ€ qua laÌ£i đều đăÌm cả) ba ngà n. Tôi chỉ lấy má»™t bầu mà thôi.
- Nếu bầu trôi theo nước thì anh là m thế nà o ?
- Không phải bầu trôi theo nước, mà nước tá»± chảy. Bầu cứ trôi đâÌy thôi .
- Nếu như nước đứng mà ngá»c chìm thì anh là m thế nà o ?
- Lòng thiá»n đã hóa tÆ¡ vương bụi, Vá»n gió thu chi nữa giá cô - Äiá»u răn thứ nhất cá»§a đạo thiá»n là không được ná»›i dối.
- Trên có Tam Bảo.(Những câu ÄaÌ£i NgoÌ£c noÌi coÌ yÌ khêu gợi Bảo NgoÌ£c, nêÌu gặp taÌ£i vaÌ£ giÌ€ không lâÌy được nhau thiÌ€ sẽ liều thân.)
Äại Ngá»c cúi đầu im lặng. Bá»—ng nghe ngoà i thá»m có tiếng quạ kêu quạc, quạc rồi bay vá» phÃa đông nam.
Bảo Ngá»c nói:
- Tiếng kêu ấy chả biết là nh hay dữ ?
- Là nh dữ là ở ngưá»i. Không phải ở tiếng chim.
Bỗng thấy Thu Văn chạy đến nói:
- Má»i cáºu Ä‘i vá», ông lá»›n sai ngưá»i vaÌ€o vưá»n, há»i cáºu Ä‘i há»c đã vá» chưa. Chị Táºp Nhân nói đã vá» rồi. Váºy cáºu vá» nhanh .
Bảo Ngá»c sợ hãi vá»™i và ng Ä‘i ra. Äại Ngá»c cÅ©ng không dám giữ lại.
Tà i sản của minhtien384
Chữ ký cá»§a minhtien384 Trá»i đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn
©2012 by 4vn.euâ„¢. Diá»…n đà n đươc phát triển dá»±a trên sá»± đóng góp tÃch cá»±c cá»§a tất cả các thà nh viên.
Hãy nhấn nút 'Like' để gá»i lá»i cảm Æ¡n đến ngưá»i viết bà i
11-07-2008, 10:32 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 92
Bà n chuyện gái hiá»n, Xảo Thư mến ngưá»i trinh thục
Xem hạt châu lá»›n, Giả ChÃnh tÃnh chuyện hợp tan.
Bảo Ngá»c ở quán Tiêu Tương Ä‘i ra, vá»™i và ng há»i Thu Văn:
- Ông lá»›n gá»i tôi là m gì ?
- Ông lá»›n coÌ gá»i gì đâu. Chị Táºp Nhân bảo tôi má»i cáºu. Sợ cáºu không chịu vá», nên nói dối cáºu đấy thôi.
Bảo Ngá»c nghe nói má»›i yên lòng, liá»n nói:
- Các chị gá»i tôi cÅ©ng được. Nhưng sao lại dá»a tôi ?
Äang chuyện trò thì đã vỠđến Viện Di Hồng. Táºp Nhân há»i:
- Từ nãy cáºu Ä‘i đâu ?
- Tôi ở bên cô Lâm. Nhân nói đến việc chị Bảo bên nhà anh Tiết nên ngồi lâu.
- Nói những việc gì nà o ?
Bảo Ngá»c Ä‘em việc hai ngưá»i nói chuyện theo kiểu sách Pháºt kể lại cho Táºp Nhân nghe. Táºp Nhân nói:
- Cáºu tháºt chẳng ra sao cả. Äáng lẽ nói chuyện nhà , chuyện thÆ¡ văn có được không. Sao lại nói đến chuyện nhà Pháºt.
- Hai ngưá»i có phải Ä‘i tu đâu ?
- Chị không biết. Chúng tôi có chuyện riêng cá»§a chúng tôi ngưá»i ngoà i không thể nói xen và o được.
- Các ngưá»i nói chuyện nhà Pháºt. Nói lung tung, rồi lại khiến chúng tôi không còn biết mối nà o mà gỡ.
- Trước kia tôi còn Ãt tuổi. Cô Lâm cÅ©ng hãy trẻ con, có khi tôi không để ý, nói những câu không suy nghÄ©: nên cô ta má»›i giáºn. Nay tôi ăn nói giữ gìn, cô ta cÅ©ng chẳng có gì mà giáºn nữa. Nhưng lâu nay cô ta Ãt qua đây. tôi lại báºn há»c hà nh, tình cá» gặp nhau, có vẻ xa lạ thế nà o ấy.
- Phải như thế má»›i được. Cả hai ngưá»i Ä‘á»u Ä‘ã lá»›n, cứ là m như trẻ con thì coi sao được.
Bảo Ngá»c gáºt đầu nói:
- Tôi cÅ©ng biết thế. Thôi. Äừng nói việc ấy nữa. Tôi há»i chị nhé. Bên cụ có sai ngưá»i đến nói gì không ?
- Không thấy nói gì.
- ChăÌc là cụ quên rồi đấy. Ngà y mai có phải là mùng má»™t tháng mưá»i má»™t không ? Năm nà o bên cụ cÅ©ng có sẵn tục lệ. cứ đến ngà y đó là bà y biện tiệc tiểu hà n. Bà con ngồi lại vá»›i nhau, uống rượu nói chuyện vui. Hôm nay tôi đã xin phép nhà trưá»ng rồi. Thế thì ngà y mai có nên Ä‘i há»c hay không ? Nếu Ä‘i thì chẳng hóa mình bịa ra mà xin phép, nếu không Ä‘i, ông nhà mà biết thì lại bảo là lưá»i há»c.
- Cứ ý tôi cáºu Ä‘i há»c là phải. Má»›i được mâÌy bữa. Chưa chi đã muốn nghỉ. Tôi khuyên cáºu cÅ©ng nên chăm chỉ hÆ¡n nữa má»›i được . Hôm qua nghe bà Hai nói anh Lan há»c rất chăm, ở trưá»ng há»c vá», dá»c đưá»ng vẫn Ä‘á»c sách là m văn. Äêm nà o cÅ©ng Ä‘á»c đến canh tư má»›i Ä‘i ngá»§. Cáºu lá»›n hÆ¡n anh ấy nhiá»u, lại là báºc chú. Nếu không theo kịp, thì sẽ là m cho cụ bà giáºn, chi bằng ngà y mai cáºu cứ Ä‘i há»c thôi.
Xạ Nguyệt nói:
- Trá»i rét như thế nà y, đã xin phép rồi lại Ä‘i há»c, thì ở trưá»ng ngưá»i ta sẽ nói: “đã thế thì đừng xin phép. Rõ rà ng là xin phép quấy để lần lựa trốn há»c.†Theo ý tôi. được nghỉ má»™t ngà y thì cứ nghỉ đã. Dù sao cụ có quên Ä‘i, ở đây chúng ta lại không sá»a được há»™i Tiêu hà n hay sao ? Chúng ta cÅ©ng cứ bà y ra há»™i lại không hÆ¡n à ?
Táºp Nhân nói:
- Chị cứ là m đầu têu thế thì cáºu Hai còn chịu Ä‘i gì nữa.
- Tôi thì vui được ngà y nà o hay ngà y ấy, bằng đâu được chị. Cố giữ tiếng tốt để một tháng kiếm thêm hai lạng bạc.
Táºp Nhân nhổ toẹt nói:
- Äồ ranh con ! Ngưá»i ta nói chuyện đứng đăÌn. Mà y lại vÆ¡ quà ng chuyện ở đâu và o !
- Tôi không vơ quà ng đâu. Tôi nói đây là vì chị đấy.
- Vì tôi cái gì ?
- Khi cáºu Hai Ä‘i há»c thì chị cứ lẩm bẩm nhắc nhở luôn, chỉ trông mong sao cho cáºu Hai vá» sÆ¡m sá»›m để mà cưá»i mà nói. Bây giá» chị lại là m ra bá»™ mình trong sạch lăÌm. -- - Tá»™i gì thế ? Tôi biết thừa Ä‘i rồi !
Táºp Nhân định mắng Xạ Nguyệt thì thấy Giả mẫu sai ngưá»i đến nói:
- Cụ bảo ngà y mai cáºu Hai đừng Ä‘i há»c. Cụ sẽ má»i dì Tiết sang để giải buồn. Có lẽ các cô Ä‘á»u vá» cả. Äã má»i cô Sá», cô Hình, cô Lý rồi. Nghe nói là dá»± tiệc vui “Tiêu hà n†gì đấy.
Bảo Ngá»c nghe chưa dứt lá»i, đã mừng rỡ bảo:
- Tôi đã nói mà ! Bà tôi rất là cao hứng ! Ngà y mai không Ä‘i há»c, việc nà y rõ rà ng lắm rồi.
Táºp Nhân cÅ©ng không tiện nói gì nữa. Ngưá»i a hoà n kia ra về .
Bảo Ngá»c chăm há»c má»™t ngà y chỉ mong được nghỉ chÆ¡i má»™t ngà y, lại nghe nói Tiết phu nhân sang, nghĩ thế nà o Bảo Thoa cÅ©ng đến, nên trong bụng vui mừng liá»n nói:
- Äi ngá»§ mau, mai còn dáºy sá»›m.
Hôm sau Bảo Ngá»c dáºy sá»›m Ä‘i đến thăm Giả mẫu. Giả ChÃnh và Vương phu nhân. Trước đó, Bảo Ngá»c đến trình vá»›i Giả ChÃnh vá» việc là bảo hôm nay nghÄ© há»c. Giả ChÃnh cÅ©ng không nói gì. Bảo Ngá»c từ từ Ä‘i ra mấy bước liá»n chạy má»™t mạch đến phòng Giả mẫu. Tá»›i nÆ¡i Bảo Ngá»c thấy chưa có ai đến, chỉ coÌ vú nuôi và mấy a hoà n bên nhà Phượng Thư dăÌt Xảo Thư đến hỏi thăm sức khá»e Giả mẫu, và nói:
- Mẹ chăÌt bảo chăÌt đến há»i thăm sức khá»e cá»§a cố. Nói chuyện vá»›i cố má»™t lát rồi mẹ chắt sẽ đến.
Giả mẫu cưá»i nói:
- ChăÌt ngoan lắm. Cố dáºy đã sá»›m. Chá» mãi chả ai đến. Chỉ có chú Hai chắt đến thôi.
Vú nuôi nói với Xảo Thư:
- Em há»i thăm sức khá»e chú Ä‘i.
Xảo Thư vâng lá»i. Bảo Ngá»c cÅ©ng nói:
- Cháu cũng ngoan chứ ?
- Hôm qua nghe mẹ cháu nói, muốn má»i chú tá»›i nói chuyện.
- Nói chuyện gì ?
- Mẹ cháu nói. Cháu há»c mặt chữ vá»›i bà Lý mấy năm, không biết có nhá»› chữ nà o không. Cháu nói cháu nhá»› cả, để cháu chỉ cho mẹ cháu xem. Mẹ cháu bảo cháu chỉ sai nên không tin, lại bảo cháu chÆ¡i cả ngà y, là m gì mà nhá»› được mặt chữ. Cháu
xem những chứ ấy cÅ©ng chẳng khó khăn gì. Ngay sách Nữ hiếu kinh cũng dá»… Ä‘á»c thôi. Mẹ cháu bảo cháu nói dối, định má»i chú lúc nà o rảnh, đến xem cháu há»c thế nà o.
Giả mẫu nghe xong cưá»i. nói:
- Chắt ạ, mẹ chắt không biết chữ, cho nên bảo chắt nói dối . Hôm sau nói với chú đến tra xem thì mẹ cháu sẽ phải tin thôi.
Bảo Ngá»c hỏi:
- Cháu há»c được mấy chữ rồi ?
- Cháu há»c được hÆ¡n ba ngà n chữ rồi. Äã Ä‘á»c má»™t quyển Nữ hiếu kinh. Trước đây ná»a tháng. Cháu lại Ä‘á»c Liệt nữ truyện .
- Cháu Ä‘á»c có hiểu không ? Nếu không hiểu thì để chú giảng cho mà nghe.
Giả mẫu nói:
- Là m chú cũng nên giảng cho cháu nó nghe.
Bảo Ngá»c nói:
- Các bà háºu phi cá»§a vua Văn Vương chẳng cần phải kể là m gì. Bà Khương háºu (#1) rút trâm chịu tá»™i. Bà Vô Diệm (#2) nước Tá», dù xấu xÃ, lại tà i trị nước yên nhà . Äó là những ngưá»i hiá»n tôÌt trong số các bà háºu phi đấy. Nếu nói đến tà i thì phải kể đến Tà o Äại Cô, Ban Tiệp Dư. Thái Vãn CÆ¡. Tạ Äạo Uẩn (#3) Mạnh Quang quần vải thoa gai, vợ Bảo Tuyên (#4) thang nồi gánh nước. Mẹ Äà o Khản (#5) cắt tóc bán lấy tiá»n thếch khách. Lại có những ngưá»i lấy bút lau dạy con. (#6) Những ngưá»i ấy không chê nghèo đói đấy. Lại có những ngưá»i chịu khổ như công chúa Nhạc Xương (#7), gương vỡ lại là nh ; Tô Huệ (#8) thêu gấm thà nh thÆ¡. Ngưá»i có hiếu thì rất nhiá»u, như Má»™c Lan (#9) Ä‘i lÃnh thay cha, Tà o Nga (#10) gieo mình xuống nước vá»›i thây cha, khó mà nói hết được . Lại như chuyện nước Ngụy nà ng Tà o Thị (#11) cầm dao cắt mÅ©i và còn nhiá»u ngưá»i giữ trinh tiết nữa. Ngưá»i đẹp thì Vương Tưá»ng, Tây Tá», Phà n Tố. Tiểu Man (#12) Giáng Tiên. Hay ghen thì có ngưá»i cạo trá»c đầu nà ng hầu (#13) Hay là oán giáºn như Lạc Thẩn cũng không laÌ€ iÌt . Còn như Văn Quân, Hồng Pháºt Ä‘á»u là những báºc hà o kiệt trong đám con gái.
Giá mẫu nghe đến đây liá»n nói:
- Äủ rồi đấy, đừng nói nữa. Cháu nói nhiá»u quá, nó nhá»› sao được !
Xảo Thư nói:
- Những Ä‘iá»u chú Hai vừa nói, cÅ©ng có chuyện cháu Ä‘á»c rồi, cũng coÌ chuyện cháu chưa Ä‘á»c. Chuyện nà o cháu Ä‘á»c rồi, chú Hai noÌi laÌ€ chaÌu nhÆ¡Ì ngaÌ€y.
Báo Ngá»c nói:
- Còn mặt chữ thì nhăÌc là cháu nhá»› rồi, không cần phải xem lại nữa. Ngà y mai chú còn phải Ä‘i há»c.
Xảo Thư nói:
- Cháu còn nghe mẹ cháu nói. Chị Tiểu Hồng trước ở bên nhà chú được mẹ cháu gá»i sang, vẫn chưa có ngưá»i thế và o cho chú. Mẹ cháu nói định đưa chị Năm nhà bà Liá»…u nà o đó đến, không biết chú có bằng lòng không ?
Bảo Ngá»c nghe nói cà ng vui mừng, cưá»i nói:
- Cháu nghe mẹ cháu nói à ? Muốn thế ai thì thế, cần gì há»i. Cha có bằng loÌ€ng không.
Bảo Ngá»c lại cưá»i nói, vá»›i Giả mẫu:
- Cháu xem con bé nà y còn nhỠmà đã thông minh như thế có lẽ sau nà y nó hơn cả chị Phượng nữa đấy; mà lại hơn ở chỗ biết chữ.
Giả mẫu nói:
- Con gái biết chữ cũng tốt, nhưng nữ công may vá là cần hơn nhất.
Xảo Thư nói:
- Cháu cÅ©ng há»c bà Lưu biết tết hoa nà y, thêu thùa nà y, tuy chưa khéo, nhưng đã là m được Ãt nhiá»u.
Giả mẫu nói:
- Trong gia đình ta, cố nhiên là không phải cái gì mình cÅ©ng là m lấy. Nhưng có biết thì sau má»›i khá»i bị ngưá»i ta bắt nạt.
Xảo Thư vâng lá»i, còn muốn nhá» Bảo Ngá»c giảng giải liệt nữ truyện. Nhưng thấy Bảo Ngá»c ngồi ngẩn ngưá»i nên không dám há»i nữa.
Vá» phần Bảo Ngá»c, nghe nói con Năm sắp và o Viện Di Hồng nên cứ ngồi nghÄ© vÆ¡ nghÄ© vẩn. Lần đầu tiên con Năm ốm không và o được, lần thứ hai, vì Vương phu nhân Ä‘uổi Tỉnh Văn nên ai là ngưá»i có nhan sắc Ä‘á»u không dám chá»n và o . Sau đó Bảo Ngá»c đến nhà Ngô Quỳ thăm Tỉnh Văn gặp con Năm cÅ©ng theo mẹ đưa đồ váºt cho Tình Văn. Thấy nó có vẻ thướt tha xinh đẹp, nay được Phượng Thư nhá»› đến, định Ä‘em nó thế chân Tiểu Hồng, tháºt là điá»u mừng ngoà i ý nghÄ© cá»§a mình, nên Bảo Ngá»c đâm ra ngá»› ngẩn.
Giả mẫu đợi mãi không thấy ai đến, lại cho a hoà n Ä‘i má»i. Ngay sau đó, chị em Lý Hoà n ,Thám xuân,TÃch Xuân, Tương Văn, Äại Ngá»c Ä‘á»u đến. Má»i ngưá»i há»i thăm Giả mẫu và chà o há»i nhau. Chỉ có Tiết phu nhân chưa đến. Giả mẫu lại sai ngưá»i Ä‘i má»i lần nữa, rồi Tiết phu nhân và Bảo Cầm đến. Bảo Ngá»c há»i thăm sức khá»e Tiết phu nhân và chà o hỏi Bảo Cầm, chỉ không thấy Bảo Thoa và Hình Tụ Yên. Äại Ngá»c há»i:
- Tại sao chị Bảo không đến ?
Tiết phu nhà n nói dối Bảo Thoa trong ngưá»i không được khá»e. Còn Hình Tụ Yên thì biết Tiết phu nhân ở đấy cho nên không đến.
Bảo Ngá»c buồn bá»±c vì Bảo Thoa không đến. Nhưng thấy Äại Ngá»c ở đó, cÅ©ng tạm gác tấm lòng nhá»› Bảo Thoa. Chẳng bao lâu Hình Phu Nhân và Vương phu nhân cÅ©ng đến. Phượng Thư thấy các bà đến rồi, mình đêÌn sau sợ khó coi, đà nh phải sai Bình Nhi đến xin phép trước.
- Mợ chaÌu Ä‘iÌ£nh đêÌn thiÌ€ trong người phaÌt sôÌt. Một chôÌc nữa sẽ đêÌn sau.
Giả mẫu noÌi :
- NêÌu người noÌ không khoẻ thiÌ€ không đêÌn cũng được. Bây giờ chuÌng ta nên ăn cÆ¡m Ä‘i.
BoÌ£n a hoaÌ€n vần caÌc chậu than ra phiÌa sau, rồi đặt hai baÌ€n ăn lên trươÌc giường của Giả mẫu. MoÌ£i người theo thÆ°Ì tự ngồi xuôÌng ăn. CÆ¡m xong, hoÌ£ laÌ£i vây quanh loÌ€ than ngồi noÌi chuyện suông.
Phượng Thư sở dĩ không đêÌn, trươÌc hêÌt laÌ€ nghĩ miÌ€nh đêÌn sau HiÌ€nh phu nhân, vaÌ€ Vương phu nhân thiÌ€ sợ khoÌ coi, sau nữa laÌ€ viÌ£ vợ Lai Vượng đêÌn noÌi :
- Bên nhaÌ€ cô Nghênh Xuân sai người đêÌn hỏi thăm mợ, laÌ£i noÌi laÌ€ không đêÌn bên nhaÌ€ ông Cả, chỉ đêÌn chỗ mợ thôi.
Phượng Thư nghe noÌi đâm bực miÌ€nh, nghĩ không biêÌt coÌ việc giÌ€ đây, liền cho goÌ£i ngừơi âÌy vaÌ€o hỏi :
- Cô ở bên nhaÌ€ coÌ khoẻ không ?
- CoÌ việc giÌ€ đâu. Tôi không phải laÌ€ người cô Nghênh Xuân sai đêÌn, maÌ€ laÌ€ meÌ£ Tư KyÌ€ nhờ đêÌn xin vÆ¡Ìi mợ một việc.
- Tư KyÌ€ từ hôm biÌ£ Ä‘uổi ra, cả ngaÌ€y cÆ°Ì khoÌc loÌc. Bỗng một hôm người anh ngoaÌ£i đêÌn. BaÌ€ meÌ£ chiÌ£ ta giận lăÌm, noÌi anh âÌy laÌ€m haÌ£i Tư KyÌ€, rồi năÌm laÌ£i Ä‘iÌ£nh Ä‘aÌnh; anh ta không daÌm noÌi năng giÌ€. Ai ngờ Tư KyÌ€ nghe thâÌy vội vaÌ€ng chaÌ£y ra, chẳng quản giÌ€ xâÌu hổ, noÌi vÆ¡Ìi meÌ£ : “ Con viÌ€ anh âÌy maÌ€ phải về đây. Con cũng giận anh ta tệ baÌ£c. Nay anh ấy đã đến, mẹ há»i xem thế nà o. Nếu anh ấy không thay lòng đổi dạ, con xin chắp tay lạy mẹ. Mẹ cứ xem như con đã chết rồi. Anh ấy Ä‘i đâu, con theo đến đấy, dầu có ăn mà y ăn xin con cÅ©ng cam lòng. Bà mẹ nghe nói giáºn quá, vừa khóc vừa mắng: “Mà y là con gái tao. tao nhất định không gả cho nó. Mà y dám là m gì ? Không ngá» con Tư Kỳ lú lẫn ấy nghe nói thế, đâm đầu và o tưá»ng, vỡ óc, máu chảy chết tươi. Mẹ chị ta cứu không được khóc ầm lên, định bắt anh kia Ä‘á»n mạng. Anh kia cÅ©ng lạ, nói má»™t cách Ä‘iá»m nhiên: “Bà đừng hoảng lên là m gì .Tôi ở ngoà i là m ăn phát tà i, vì nhá»› chị ấy nên má»›i vỠđây. Lòng tôi thá»±c thà như thế. Nếu bà không tin thì xem đây !†Nói xong, hấn lấy cái há»™p trong bá»c ra, toà n là đồ trang sức bông và ng và hạt châu. Bà mẹ Tư Kỳ mừng hÃp cả mắt nói: Mà y đã có lòng. Sao không nói trước ? Anh kia nói: “Con gái thưá»ng trăng hoa yếu Ä‘uối, thay đổi tÃnh tình. Nếu tôi nói có tiá»n thì cô ta có thể vì ham tiá»n mà theo tôi. Nay cô ấy như thế tháºt là hiếm có . Tôi xin để đồ trang sức lại cho bà . Tôi Ä‘i mua quan tà i vá» liệm cô ấy.†Bà mẹ Tư Kỳ nắm được má»› đồ trang sức, cÅ©ng chẳng nghÄ© gì đến con gái nữa, cứ mặc cho anh kia Ä‘i. Không ngá» anh ta lại mua vá» những hai cá»— quan tà i. Mẹ Tư Kỳ thấy thế, lấy là m lạ há»i: “Tại sao anh lại phải mua hai cá»— quan tà i ?†Anh ta cưá»i: “Má»™t cá»— không đủ. Phải hai cá»— má»›i được . Mẹ Tư Kỳ thấy anh ta không khóc, cứ tưởng anh ta Ä‘au xót quá, đâm ra ngá»› ngẩn. Không ngá» liệm Tư Kỳ xong. Anh ta chẳng khóc lóc gì cả, lừa lúc không có ai, liá»n cầm con dao nhỠđâm ngay và o cổ há»ng chết tươi . Mẹ Tư Kỳ thấy váºy hối háºn quá, khóc lóc không biết bao nhiêu mà kể. Bây giá» xóm giá»ng biết chuyện định báo quan. Bà ta hoảng sợ, nhá» tôi đến xin mợ nói giúp cho. Sau nà y bà ta xin lạy tạ .
Phượng Thư nghe nói lấy là m lạ, nói:
- Cái con ngốc lại khéo gặp thằng ngốc như thế, chả trách hôm lục soát các đồ tang váºt. Nó vẫn bình tÄ©nh xem như chẳng có việc gì. Quả là má»™t ngưá»i tÃnh tình cứng rắn ! Kể ra thì tôi cÅ©ng chẳng công đâu mà dây và o những việc ấy. Có Ä‘iá»u như chị vừa nói đó việc nà y cÅ©ng đáng thương. Thôi thì chị vá» nói vÆ¡Ìi bà ấy để tôi bà n vÆ¡Ìi cáºu Hai sẽ sai anh Lai Vượng đến thu xếp cho xong.
Phượng Thư cho ngưá»i ấy vá» rồi, má»›i sang nhà Giả mẫu.
Má»™t hôm Giả ChÃnh Ä‘ang ngồi đánh cá» vá»›i Thiềm Quang, được thua không xê xÃch nhau mấy. Chỉ còn má»™t góc chưa rõ ra sao, Ä‘ang coÌ€n giằng co nhau. Bá»—ng thấy ngưá»i hầu trai và o trình:
- Æ Ì‰ ngoà i, cáºu cả Phùng muốn và o gặp ông lá»›n.
- Má»i và o đây.
Ngưá»i hầu trai ra má»i. Phùng Tá» Anh Ä‘i và o. Giả ChÃnh vá»™i và ng ra đón, má»i và o thư phòng ngồi. Tá» Anh thấy ông ta Ä‘ang đánh cá», liá»n nói:
- Xin bác cứ việc đánh. Cháu cũng tới xem chơi.
Thiá»m Quang nói:
- Cá» cá»§a tôi thì kém lăÌm, chẳng có gì đáng xem cả.
TỠAnh nói:
- Ông nói khiêm tốn ! Xin cứ đánh thôi.
Giả ChÃnh nói:
- Có việc gì cần không ?
TỠAnh nói:
- Không có việc gì cần. Bác cứ đánh, cháu ngồi xem, há»c Ãt nước.
Giả ChÃnh nói vá»›i Thiá»m Quang:
- Cáºu Cả đây là bạn thân cá»§a chúng tôi, nếu không có gì cần. Thì chúng ta đánh cho xong ván nà y rồi sẽ nói , bây giờ cáºu Cả ngồi đây xem cho vui.
Tá» Anh há»i:
- Có đánh cuộc không ?
Thiá»m Quang nói:
- Có đấy .
TỠAnh nói:
- Nếu có Ä‘aÌnh cuộc thì không nên nói nhiá»u.
Giả ChÃnh nói:
- Nói nhiá»u cÅ©ng không can gì. Ông ta có thua mưá»i lạng bạc Ä‘i nữa cÅ©ng chẳng chịu đưa ra đâu. Sau nà y chỉ có cách phạt ông ta phải sá»a bữa chén thôi.
Thiá»m quang cưá»i nói:
- Cái ấy thì được lắm.
TỠAnh nói:
- Bác và ông Thiá»m đánh ngang quân phải không ?
Giả ChÃnh nói:
- Trước kia đánh ngang quân, ông ta thua; giá» chấp cho hai quân, ông ta cÅ©ng thua, thưá»ng lại xin hoãn đôi nước, không cho hoãn thì ông ta cứ cuống lên.
Thiá»m Quang cÅ©ng cưá»i nói:
- Là m gì có thế.
Giả ChÃnh nói:
- Anh cứ nhìn mà xem.
Vừa nói vừa đánh xong ván cá». TÃnh ra thì Thiá»m Quang thua mất bảy quân.
Phùng TỠAnh nói:
- Ván cờ nà y mà thua là vì bà nước. Cá» bác Ãt bà nước, cho nên chồng.
Giả ChÃnh nói vá»›i Tứ Anh:
- Xin lỗi. Bây giỠchúng ta nói chuyện thôi.
TỠAnh nói:
- Cháu mấy hôm nay không gặp hai bác. Váºy má»™t là đến thăm. Hai là có ông quan quen biết ở tỉnh Quảng Tây vừa đến kinh bệ kiến Hoà ng thượng. Ông ta có đưa đến bốn thứ hà ng nước ngoà i, có thể là m váºt tiến cống được. Má»™t cái bình phong có hai mươi bốn bức, Ä‘á»u bằng gá»— đà n chạm, ở giữa tuy không phải ngá»c, nhưng là thứ đá rất quý. Trên mặt đá chạm trổ sông núi, ngưá»i, lâu đà i, hoa cá», chim chóc. Má»™t bức có năm sáu mươi hình ngưá»i, Ä‘á»u là con gái, mặt đồ trong cung gá»i là Sáng mùa xuân trong cung Hán. Những hình ngưá»i ấy, mặt mà y mÅ©i miệng, taychân, nếp áo Ä‘á»u chạm rất kỹ cà ng tinh xảo. Cách bố trà và điểm xuyết Ä‘á»u rất khéo léo công phu. Cháu nghÄ© ở trong vưá»n Äại Quan nhà bác đặt bức bình phong nầy là rất hợp. Lại có má»™t cái đồng hồ cao chừng hÆ¡n ba thước, có má»™t đứa trẻ con cầm cái thẻ giá», đến giá» nà o nó báo giỠấy. Trong đồng hồ lại có ngưá»i máy đánh bà i nữa. Hai cái ấy nặng ná» nên không đưa đến. Hiện cháu Ä‘em đến đây hai cái lại còn hay hÆ¡n.
Nói Ä‘oạn, hắn lấy bên mình ra má»™t cái há»™p gấm, ngoà i bá»c mây tầng lụa, mở ra thì thấy tầng thứ nhất là má»™t cái há»™p pha lê ở trong lót bằng lụa Ä‘á», trên đặt má»™t hạt châu lá»›n, chói lói rá»±c rỡ. Từ Anh nói:
- Theo ông ta nói thì cái nà y là hạt châu mẹ.
Nói đến đấy hắn bảo đưa lại đây cái khay. Thiá»m Quang vá»™i và ng cầm cái khay trà sÆ¡n Ä‘en .
- Cái nà y có được không ?
Phùng TỠAnh nói:
- ÄÆ°á»£c đấy.
Thế rồi hắn lại lấy trong bá»c ra má»™t cái gói bằng lụa trắng, Ä‘em những hạt châu nhỠđựng trong gói đó tung ra giữa khay, đặt hạt châu mẹ và o giữa, rồi để khay lên trên bà n. Bá»—ng thấy những hạt châu nhá» lăn lại bên hạt châu lá»›n, giÆ¡ cao hạt
châu lá»›n lên thì bao nhiêu hạt châu nhá» Ä‘á»u gần liá»n vá»›i hạt châu lá»›n, chẳng sót má»™t hạt nà o.
Thiá»m Quang nói:
- Lạ tháºt !
Giả ChÃnh nói:
- Gá»i là hạt châu mẹ cÅ©ng có lý. vì nó là mẹ cá»§a các hạt châu kia.
Phùng TỠAnh quay lại bảo đứa hầu trai đi theo:
- Cái tráp kia đâu rồi ?
Ngưá»i hầu vá»™i và ng đưa lại má»™t cái tráp bằng gá»— hoa. Mở ra xem thì thấy trong tráp lót gấm, trên gấm chồng má»™t xếp lụa mà u lam.Thiá»m Quang nói:
- Cái nà y là cái gì ?
Phùng Từ Anh nói:
- Cái nà y gá»i là Trướng giao, ở trong tráp lấy ra thì xếp lại chiá»u dà i không đầy năm tấc chiá»u dầy không đầy ná»a tấc. Phùng Tá» Anh Ä‘em giăng ra từng lá»›p, giăng đến lá»›p thứ mưá»i thì trên bà n đã cháºt không có chá»— để trải ra nữa. Phùng Tá» Anh nói:
- Các ngà i xem đấy, trong nà y còn có hai xếp nữa, cần phải có má»™t cái nhà tháºt cao má»›i giăng ra hết được. Trướng nà y dệt bầng thứ tÆ¡ giao. Khi trá»i nóng, treo ở trong nhà , không má»™t con ruồi con muá»—i nà o và o được, vừa nhẹ lại vừa sáng.
Giả ChÃnh nói:
- Äừng giăng ra là m gì. Sợ xếp lại tốn công.
Thiá»m Quang và Phừng Tá» Anh xếp lại cẩn tháºn và cất Ä‘i . Phùng Tá» anh nói:
- Bốn váºt nà y giá cÅ©ng không cao lắm, được hai vạn lạng bạc thì ông ta sẽ bán. Hạt châu mẹ giá má»™t vạn lạng, trướng giao năm ngà n lạng, bức bình phong và cái đồng hồ giá năm ngà n lạng.
Giả ChÃnh nói:
- Tiá»n đâu mà mua nổi !
- Nhà bác đây là chá»— quốc thÃch, không lẽ trong cung không dùng được à ?
- Cố nhiên là dùng được. Nhưng là m gì có số tiá»n to như thế. Äể tôi bảo Ä‘em và o nhà trong cho cụ tôi xem.
- Phải đấy.
Giả ChÃnh liá»n gá»i Giả Liá»…n Ä‘em hai váºt báu ấy và o trong nhà . Giả mẫu má»i boÌ£n Hình phu nhân, Vương phu nhân, Phượng Thư đến và đem hai váºt ấy cho há» xem.
Giả Liễn nói:
- Còn hai váºt nữa, má»™t cái bình phong và má»™t cái đồng hồ. Tất cả giá bán là hai vạn lạng bạc.
Phượng Thư vá»™i đỡ lá»i:
- CaÌc váºt ấy cố nhiên là tốt. Nhưng ta là m gì có thừa tiá»n ấy. Chúng ta lại không phải là quan tổng đốc, tuần phá»§ ở ngoà i quan hải sẵn đưa váºt tiến cống.. Lâu nay cháu đã nghĩ nhiá»u, như nhà mình đây. Cần có những thứ gì là m căn cÆ¡ lâu dà i má»›i được: hoặc là ruá»™ng tế tá»±, hoặc là trang trại giúp ngưá»i nghèo trong há», hoặc là dá»±ng má»™t Ãt nhà cá»a ở nÆ¡i nghÄ©a địa. Sau nà y con cháu nhỡ có gặp việc không may, cÅ©ng còn có chút căn cÆ¡, không đến nỗi ngặt; ý cháu như thế không biết ý bà và các ông các mẹ nghÄ© như thế nà o. Nếu chú ở ngoà i muốn mua thì cứ mua . Giả mẫu cùng má»i ngưá»i Ä‘á»u bảo.
- Nói thế cũng đúng đấy .
Giả Liễn nói:
- Trả lại cho hỠthôi. Chú bảo đưa cho bà xem, vì có thể dâng và o cung, chứ ai nói mua để ở nhà . Bà còn chưa nói, mà mợ đã thốt ra một trà ng khó chịu.
Nói Ä‘oạn, hắn liá»n đưa hai đồ váºt ấy ra và nói vá»›i Giả ChÃnh:
- Bà không mua.
Rồi hăÌn lại noÌi vá»›i Phùng Tá» Anh:
- Hai vạt nà y tốt thì tốt tháºt, Nhưng ở nhà tôi không có tiá»n mua. Tôi xem có ai mua sẽ tin cáºu biết.
PhuÌ€ng Từ Anh đà nh phải cất Ä‘i rồi ngồi lại nói chuyện suông, cảm thấy không có hứng thú gì nên định ra vá».
Giả ChÃnh nói: .
- Cáºu ở đây ăn cÆ¡m đã rồi hãy vá».
- Thôi ạ, khi nà o đến cÅ©ng là m phiá»n bác.
- Sao lại nói thế ?
Äang nói thì có ngưá»i và o thưa:
- Ông Cả đến.
Giả Xá và o đến nÆ¡i. Má»i ngưá»i chà o há»i lẫn nhau. Má»™t chốc bưng rượu lên, đồ nhắm bà y ra la liệt. Má»i ngưá»i cùng ngồi uống rượu. Sau bốn năm tuần rượu, lại nhắc đến chuyện món hà ng nước ngoà i. Phùng Tá» Anh nói:
- Những đồ váºt ấy vốn khó bán, trừ những nhà như nhà bác đây má»›i có thể mua được, ngoà i ra thì cÅ©ng khó:
Giả ChÃnh nói:
- Không nhất thiết như thế.
Giá Xá nói:
- Nhà chúng tôi đây không phải như trước nữa, chẳng qua chỉ có cái bộ mặt bỠngoà i đó thôi.
Phùng TỠAnh lại hối:
- Ông Cả Trân ở phá»§ Äông có khá»e không ? Trước đây tôi gặp ông ta, nhân tiện nói đến việc nhà . Nghe nói cô dâu má»›i sau nầy kém mợ Tần trước nhiá»u. Thế thì ngưá»i má»›i cưới sau nà y con cái nhà ai ? Tôi cÅ©ng quên không há»i ?
Giả ChÃnh nói:
- Nhà cháu dâu chúng tôi đây cũng là một đại gia ở vùng nà y. Con gái ông Hồ, trước đã là m quan ở đạo Kinh Kỳ.
Phùng TỠAnh nói:
- Tôi có biết ông ta, xem chừng gia giáo của nhà ông ấy cũng chẳng ra sao..Nhưng mà thôi, cốt sao cô con khá là được.
Giả Liễn nồi:
- Nghe ngưá»i ở ná»™i các nói ông Giả VÅ© Thôn lại sắp được thăng chức đâÌy.
Giả ChÃnh nói:
- Thế cũng tốt, nhưng chưa biết có chắc hay không ?
Giả Liễn nói:
- Có lẽ chắc đấy.
Phùng TỠAnh nói:
- Hôm nay tôi ở trong bá»™ lại cÅ©ng nghe nói như thế. Váºy là ông VÅ© Thôn có phải là ngưá»i há» bác không ?
Giả ChÃnh nói:
- Phải.
Phùng TỠAnh nói:
- Là bà con có để trở hay không ?
Giả ChÃnh nói:
- Chuyện nà y kể ra thì dà i lăÌm. Ông ta vốn quê quán ở phá»§ Hồ Châu, tỉnh Chiết Giang. Sau dá»i sang ngụ ở Tô Châu, ban đầu láºn Ä‘áºn mãi. Æ Ì‰ đấy có ông Chân Sĩ ẩn thân, vá»›i ông ta hay giúp đỡ. Sau ông ta đỗ tiến sÄ©, được bổ là m tri huyện, cươÌi ngưá»i a hoà n há» Chân là m vợ. Bà Cả lúc nà y không phải laÌ€ vợ chÃnh. Không ngỠông Chân SÄ© ẩn lại gặp tai nạn, gia Ä‘iÌ€nh tan taÌc, ông ấy cÅ©ng lưu lạc chẳng biết ở đâu. Sau khi ông Giả Vũ Thôn bị cách chức, còn chưa quen biết gì vá»›i nhà chúng tôi. Nhân luÌc ngưá»i em rễ tôi là Lâm Như Hải giữ chức diêm chÃnh ở Dương Châu, có má»i ông ta đến dạy cháu ngoại cá»§a chúng tôi. Khi ông ta nghe tin được phục chức, định lên kinh, thì vừa gặp lúc cháu ngoại chúng tôi cÅ©ng định vá» kinh thăm bà con. Ông Lâm liá»n nhỠông ta trông nom há»™ và viết má»™t bức thư nhá» tôi giuÌp ông ta. Lúc đó, tôi thấy ông ta ngưá»i cÅ©ng đứng đắn, cho nên hay Ä‘i lại. Không ngỠông ta cÅ©ng có cái lạ là các vị thế trong há» chúng tôi, kể từ dòng chữ Äại trở xuống, từ nhân khẩu nhà cá»a cho đến má»i việc ăn ở, Ä‘iá»u gì ông ta cÅ©ng thông thuá»™c rõ rà ng. Vì thế, chúng tôi cà ng cảm thâÌy thân máºt.
NoÌi đến đấy Giả ChiÌnh lại cưá»i:
- MâÌy năm nay, kể ra ông ta cÅ©ng chịu khó luồn lá»t đấy. Từ chức tri phá»§ thăng chức ngá»± sá», chẳng mấy chốc leo đến lại bá»™ thị lang, rồi binh bá»™ thượng thư. Vì can chút việc bị giáng ba cấp nay lại săÌp thăng đấy.
Phùng TỠAnh nói:
- Äá»i ngưá»i ta sướng khổ, công danh lên xuống, rôÌt cuộc cÅ©ng là việc khó định trước.
- Việc trong thiên hạ Ä‘á»u theo má»™t nguyên lý như nhau cả. Và như hạt cháºu vừa rồi, hạt châu lá»›n cÅ©ng giống như con ngưá»i có phúc, những hạt châu nhá» Ä‘á»u nhá» khà thiêng cá»§a nó há»™ vệ cho. Nếu hạt châu lá»›n mà không còn thì các hạt châu nhá» kia cÅ©ng chẳng bÃu và o đâu. CÅ©ng giống như nhà ngưá»i ta, khi ngưá»i chá»§ nhà gặp việc không may thì cốt nhục cÅ©ng chia ly, bà con cÅ©ng rá»i rạc, cho đến bầu bạn tốt cÅ©ng Ä‘á»u tan tác, sướng khổ xoay vần trong nháy mắt, chúng khác gì như mây mùa xuân hay lá mùa thu ! Các ông nghÄ© xem, là m quan có gì là thú vị ? ÄÆ°á»£c như VÅ© Thôn là khá lăÌm rồi. Như nhà há» Chân kia, và vá»›i nhà chúng ta, không khác gì mấy. Trước đây cÅ©ng công lao, cÅ©ng thế táºp cÅ©ng ăn ở như nhau. chúng tôi cÅ©ng thưá»ng thưá»ng qua lại. Mấy năm gần đây, gia đình há» tá»›i kinh, còn sai ngưá»i đến nhà chúng tôi há»i thăm. rất là thân máºt. Thế rồi chả bao lâu, gia tà i ở nguyên quán bị tịch thu, đến nay tin tức vắng bặt. Không biết hiện nay tình cảnh ra sao bụng tôi tháºt là băn khoăn tưởng nhá»›. Như váºy có đáng sợ không ?
Giả Xá nói:
- Nhà chúng ta thì chừng như thế đâu.
Phùng TỠAnh nói:
- Tháºt thế. Quý phá»§ đây thì không sợ: thứ nhất là có quý phi ở trong cung ; thứ hai là bà con nhiá»u, bạn bè tốt ; thứ ba là ở trong phá»§ đây, từ cụ bà cho đến các cáºu, không có ngưá»i nà o Ä‘iêu ngoa khắc bạc.
Giả ChÃnh nói:
- Dầu không có ai Ä‘iêu ngoa khăÌc bạc Ä‘i nữa. Nhưng không có đức hạnh tà i năng, cứ ngồi xuống mà sống bằng tô thuế, sao cho xứng đáng ?
Giả Xá nói:
- Chúng ta không cần nói những việc ấy. Uống rượu thôi !
Má»i ngưá»i lại uống mấy chén rượu nữa rồi dá»n cÆ¡m ăn. Ä‚n uống xong, tên hầu nhá» nhà há» Phùng chạy lại nói thầm bên tai Phùng Tá» Anh. Phùng Tá» anh liá»n muốn cáo từ.
Giả Xá há»i ngưá»i hầu nhá»:
- Mà y nói gì thế ? . .
Ngưá»i hầu nhá» thưa:
- Bên ngoà i trá»i đã đổ tuyết. Mõ khắc canh đã bắt đầu rồi.
Giả ChÃnh sai ngưá»i ra xem. thì tuyết đã đổ xuống dầy hÆ¡n má»™t tâÌc.
Giả ChÃnh há»i:
- Hai váºt kia đã thu xếp tá» tế chưa ?
Phừng TỠAnh nói :
- Thu xếp tá» tế rồi. Nếu quý phá»§ dùng, thì giá cả cố nhiên là có thể bá»›t Ãt nhiá»u.
Giả ChÃnh nói:
- Vâng, để tôi xem đã.
Phùng TỠAnh :
- Tôi xin chờ tin. Trá»i rét lắm. tôi xin cáo, xin đừng đưa chân nữa.
Giả Xá và Giả ChÃnh sai Giả Liá»…n tiá»…n chân Phùng Tá» Anh ra vá».
Chú thÃch:
(1-) Khương Háºu là vợ vua Tuyên vương nhà Chu. Vua tuyên vương thưá»ng dáºy muá»™n ra hầu cháºm. Khương háºu cho là tá»™i tá»± mình rút trâm, bỏ trang sưÌc chiÌ£u tội.
(2-) BaÌ€ Chung Lý Xuẩn laÌ€ vợ của vua Tuyên vương nươÌc Tá», can ngăn vua Tá» chăm nom công việc nước nhaÌ€ . Bà được phong là Vô Diá»m quân.
(3-) TaÌ€o ÄaÌ£i Cô tưÌc Ban Chiêu, em Ban cÃ´Ì Ä‘Æ¡Ì€i HaÌn, Ban CÃ´Ì soaÌ£n bộ HaÌn thư chưa xong thiÌ€ mâÌt. Vua HaÌn cho Ban Chiêu laÌ€m tiêÌp. Ban Tiệp Dư laÌ€ cung nữ đời HaÌn thaÌnh Ä‘ÃªÌ giỏi về thi ca. ThaÌi Văn CÆ¡ tưÌc laÌ€ ThaÌi Diễm đời HaÌn giỏi về âm nhaÌ£c. TaÌ£ ÄaÌ£o Ủân laÌ€ con gaÌi TaÌ£ DiÌ£ch đời TâÌn, coÌ taÌ€i huÌ€ng biện.
(4-) MaÌ£nh Quang người Äông haÌn, ba mươi tuổi mÆ¡Ìi lâÌy chồng. NaÌ€ng ăn mặc lộng lẫy. Chồng bảy ngaÌ€y không noÌi chuyện vÆ¡Ìi naÌ€ng. Sau hỏi ra ăn mặc đồ vải, hêÌt sưÌc kiÌnh troÌ£ng chồng.
(5-) ÄÆ¡Ì€i Háºu hán, Bảo tuyên lâÌy Hòang Thiếu Quân. Khi vá» nhà chồng, Thiếu Quân đưa vá» những quần áo đẹp, cá»§a râÌt nhiá»u. Bảo tuyên nói: “Nà ng sống cảnh già u sang đã quen. Nay ta nghèo hèn, không dám nhận những thứ ấy.†Thiếu Quân bèn thay quần áo vải, tá»± tay múc nươÌc là m việc như má»i ngưá»i.
(6-) ÄÆ¡Ì€i Tần, mẹ Äà o Khăn thưá»ng mời những ngưá»i có danh tiếng đến nhà đế con hoÌ£c táºp và kết bạn. Má»™t hôm PhaÌ£m Quỳ đêÌn chÆ¡i, bà ta không có tiá»n, liá»n căÌt toÌc bán cho ngưá»i hà ng xóm đế lâÌy tiá»n là m cÆ¡m rượu tiếp khách.
(7-) Âu Dương Tu đời TôÌng, bÃ´Ì chêÌt sÆ¡Ìm, nhà nghèo, mẹ thưá»ng lấy vây lau vạch xuôÌng đâÌt thà nh chữ cho con hoÌ£c.
(8-) Nhạc Xương công chúa là con vua Trần. Nà ng lấy Trần Äức Ngổn. biết nươÌc Trần sắp mâÌt. hai ngưá»i không thể sống chung vá»›i nhau được. Liá»n bẻ mảnh gương là m đôi. Hẹn ngà y nà o đó sẽ gặp. Sau nà ng biÌ£ Dương TÃ´Ì bắt vá» là m nà ng hầu, râÌt đỗi yêu mến. Äúng hẹn, Äức Ngổn đến kinh ; thâÌy ngưá»i bán hai mảnh gương, Ä‘em khaÌp thấy đúng. Nhân đỠthÆ¡, công chúa Ä‘á»c thÆ¡ xong, khóc lóc không ăn uôÌng gì. Dựơng TÃ´Ì biêÌt chuyện ; liá»n gá»i Äức ngôn và o cho hai vợ chồng lại Ä‘oà n viên như cÅ©.
(9-) Tô Huệ ngưá»i đời TâÌn, thương chổng Ä‘i xa, naÌ€ng dệt bức gấm thà nh thÆ¡
gá»i cho chồng.
(10-) Má»™c lan không biết ở thá»i đại naÌ€o, thương cha già ; nà ng ra lÃnh thay cha, mười hai năm trời ở nÆ¡i biên giÆ¡Ìi.
(11-) Tà o Nga, ngưá»i Äông Hán. Cha Tà o Nga chêÌt Ä‘uôÌi không tìm thấy xác. Nà ng mÆ¡Ìi mười bôÌn tuổi, cứ theo bờ sông khóc. Sau naÌ€ng nhảy xuống sông chết . IÌt ngà y sau, ngưá»i ta thâÌy xác Tà o Na ôm xác cha nối trên mặt nươÌc.
(12-) Tà o Thị tên là Lệnh Nữ lấy em Tà o Sáng. Chồng nà ng chết sÆ¡Ìm. Ngưá»i chú định Ä‘em nà ng vá» gả chồng. Nghe tin, nà ng cắt hai tai. Sau Tà o Sáng bị giêÌt, ngưá»i chú laÌ£i Ä‘iÌ£nh gã chồng cho nà ng. Nhân lúc không đỠphòng, naÌ€ng và o nhà ngá»§ đắp chăn kÃn rồi căÌt mâÌt mÅ©i .
(13-) Vương Tưá»ng tức Vương Chiêu Quân. Phà n TôÌ, Tiểu Man là gái hầu cá»§a Bạch Cư Dị.
(14-) Nhiệm Hoà n đời ÄÆ°Æ¡Ì€ng ; được vua yêu và cho hai cung nữ. Vợ Nhiệm Hoà n là Liá»…u Thị có tiÌnh cả ghen. bắt caÌ£o trá»c đầu hai cung nữ. Vua ÄÆ°Æ¡Ì€ng nghe thấy cho Liá»…u thị chai rượu và dặn: “Uống và o sẽ chết, nếu thôi ghen thì đừng uống.†Liá»…u thị lạy và nói: “Tôi cùng Nhiệm Hoà n trươÌc đây Ä‘á»u sống cảnh nghèo hèn ; nay được vinh hiển, lại đâm coÌ nhiá»u ngưá»i yêu, chẳng thaÌ€ chêÌt Ä‘i cho xongâ€. NaÌ€ng uôÌng hêÌt chai rượu. TeÌ ra không phải laÌ€ thuôÌc độc.
Tà i sản của minhtien384
12-07-2008, 07:05 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 93
Ngưá»i há» Chân đến nương nhá» há» Giả
Am Thủy Nguyệt vỡ lở án gió trăng.
Sau khi Phùng Tá» Anh vá». Giả ChÃnh gá»i ngưá»i canh cá»a và o há»i :
- Hôm nay bên phá»§ Lâm An Bá má»i ta đến uống rượu. Anh có biết có việc gì không ?
Ngưá»i canh cá»a nói:
- Chúng con há»i thì ra không có việc vui mừng gì cả. Chẳng qua có má»™t ban hát trẻ vừa đến phá»§ Nam An Vương, ai cÅ©ng khen là hay, cụ Lâm An Ba cao hứng bà y việc hát trò hai ngà y, má»i các vị quen biết đến xem cho vui. Có lẽ ta không cần đưa lá»… đến.
Giả Xá há»i Giả ChÃnh:
- Mai chú có đi không ?
- Ngưá»i ta có lòng tốt, mình không Ä‘i, coi sao tiện ?
Vừa nói thì ngoà i cá»a có ngưá»i và o thưa:
- Có ngưá»i thÆ¡ lại đến má»i ông lá»›n ngà y mai đến nha môn. Quan trên có việc sai phái, cần phải đến sá»›m má»™t tiÌ.
Giả ChÃnh nói :
- Biết rồi.
Vừa nói đến đó thì hai ngưá»i nhà coi việc địa tô ở trại Ä‘i và o cúi đầu há»i thăm sức khá»e rồi đứng hầu má»™t bên.
Giả ChÃnh nói :
- Các anh là ngưá»i ở traÌ£i Hách phải không ?
Hai ngưá»i vâng dạ. Giả ChÃnh cÅ©ng không há»i nữa, rồi cùng Giả Xá nói chuyện. Má»™t chốc ngưá»i nhà thắp đèn, đưa Giả Xá vá» .
Lúc đó Giả Liá»…n má»›i gá»i bá»n coi địa tô, bảo :
- Có việc gì các anh nói đi.
Ngưá»i kia nói :
- Äịa tô tháng mưá»i, con đã đòi đủ đưa vá». Äáng lẽ ngà y mai có thể tá»›i đây. không ngá» những ngưá»i bắt xe ở ngoà i kinh đô không cho phân trần gì cả, Ä‘em các váºt chở trên xe đổ xuống đất. Con bảo há», đây là xe cá»§a phá»§ ta thu tô, không phải là xe buôn bán, nhưng há» không nghe. Con bảo bá»n kia cứ đẩy xe Ä‘i, mấy ngưá»i nha dịch đánh há» má»™t tráºn túi bụi, rồi lấy Ä‘i hai cá»—. Vì thế con phải vá» trước trình. Xin sai ngưá»i đến nha môn đòi lại xe má»›i. Vả lại, cÅ©ng nên trừng trị bá»n sai dịch má»™t phen. Chúng coi trá»i bằng vung, chẳng có phép tắc gì cả. Cáºu chưa biết đấy. Tá»™i nghiệp nhất là những xe buôn bán ! Chúng cứ vất bừa hà ng hóa cá»§a ngưá»i buôn xuống đất rồi kéo xe chạy. Nếu ai nói năng là chúng đánh cho vỡ đầu xẻ tai.
Giả Liễn nghe nói quát mắng :
- Như thế còn ra gì nữa !
Bèn viết ngay má»™t tá» thiếp, gá»i ngưá»i nhà đến bảo :
- Mà y cầm thiếp nà y đến nha môn đòi lấy xe và cả những đồ váºt trên xe cho ta. Nếu thiếu má»™t váºt gì là ta không nghe đâu. Và mau mau gá»i Chu Thụy và o đây.
Ngưá»i nhà gá»i Chu Thụy. Chu Thụy không có ở nhà . Lại gá»i Lại Vượng. Lại Vượng cÅ©ng Ä‘i vắng đâu chưa vá». Giả Liá»…n nói :
- Bá»n vô loại nà y. chẳng đứa nà o ở nhà . Hà ng năm chúng nó ăn lương mà không chịu trông nom công việc gì cả.
Rồi bảo bá»n hầu trai :
- Chúng bay mau mau tìm hỠvỠcho ta.
Nói xong hắn vỠphòng ngủ.
Hôm sau, Lâm An Bá sai ngưá»i đến má»i. Giả ChÃnh nói vá»›i Giả Xá :
- Tôi báºn việc ở nha môn, cháu Liá»…n phải ở nhà chá» việc bắt xe, cÅ©ng không Ä‘i được. Váºy bác Ä‘em cháu Bảo Ngá»c Ä‘i, gá»i là thù tiếp cho qua chuyện.
Giả Xá gáºt đầu nói :
- Thế cũng được.
Giả ChÃnh sai ngưá»i bảo Bảo Ngá»c :
- Hôm nay con theo bác sang bên phá»§ Lâm An Bá nghe hát. Bảo Ngá»c mừng rỡ thay áo quần, dẫn bá»n Bồi DÃnh, Tảo Hồng. Sử Dược ra chà o và há»i thăm Giả Xá rồi lên xe đến phá»§ Lâm An Bá..
Ngưá»i canh cá»a và o trình, má»™t lúc Ä‘i ra nói :
- Ông lá»›n bảo má»i và o.
Giả Xá dẫn Bảo Ngá»c Ä‘i và o trong sân, thấy khách khứa ồn át. Giả Xá dẫn Bảo Ngá»c đến chà o Lâm An Bá và các vị tân khách, rồi cùng nói chuyện má»™t lúc. Bá»—ng thấy má»™t ngưá»i coi ban hát cầm má»™t bản kê tên các vở hát, và má»™t cái hốt ngà (#1), cúi mình chà o các tân khách, và nói :
- Xin các vị chấm vở hát.
Trước hết, má»i các vị khách qúy chấm. Äến lượt mình, Giả Xá cÅ©ng chấm má»™t vở. Ngưá»i coi hát thấy Bảo Ngá»c, vá»™i bước tá»›i, cúi chà o và nói :
- Xin cáºu chấm cho và i vở.
Bảo Ngá»c thấy ngưá»i ấy mặt trắng như dồi phấn, môi đỠtá»±a tô son, đẹp như hoa sen trên mặt hồ, thướt tha như cây ngá»c rung rinh trước gió, thì ra chẳng phải ai xa lạ, mà chÃnh là Tưởng Ngá»c Hà m. Hôm trước Bảo Ngá»c nghe nói anh ta dẫn má»™t ban
hát nhá» và o kinh, nhưng không đến chá»— nhà mình. Lúc đó, trông thấy Ngá»c Hà m, Bảo Ngá»c định đứng dáºy, nhưng không tiện, đà nh chỉ cưá»i, há»i :
- Anh vỠđây đã bao lâu ?
Tưởng Ngá»c Hà m nhìn hai bên má»™t cái, rồi cưá»i khẽ và noÌi:
- Cáºu không biết sao ?
Bảo Ngá»c thấy ngưá»i đông, khó lòng nói chuyện, chỉ chấm quà ng má»™t vở.
Tưởng Ngá»c Hà m Ä‘i rồi, liá»n có mấy ngưá»i bà n tán :
- Ngưá»i ấy là ai ?
Có ngưá»i nói :
- Anh ta lâu nay đóng vai nữ, bây giá» tuổi đã lá»›n, không chịu đóng vai ấy nữa, chỉ ở trong phá»§ coi ban hát thôi. Và trước đây có đóng vai há»c trò. Tuy gom góp được má»™t số tiá»n, trong nhà đã có hai ba cưả hà ng, nhưng anh ta chưa chịu bá» nghá», vẫn
cứ coi ban hát như trước.
Có ngưá»i nói :
- Chừng anh ta cưới vợ rồi thì phải.
Có ngưá»i nói :
- Anh ta chưa lấy vợ, vì cho rằng : việc lấy vợ quan hệ cả má»™t Ä‘á»i ngưá»i. Không cứ gì là tôn ti, sang hèn, cần phải xứng đáng má»›i được. Vì thế, đến nay anh ta vẫn chưa lấy vợ.
Bảo Ngá»c nghÄ© thầm: Không biết sau nà y con gái nhà ai lấy anh nà y ? Nếu lấy được con ngưá»i xinh đẹp như thế, cÅ©ng không uổng má»™t Ä‘á»i “.
Lúc đó, bắt đầu hát, gồm đủ các Ä‘iệu Côn, Ä‘iệu Dặc, Ä‘iệu cao và điệu tuồng, rất là vui nhá»™n. Äến trưa, bà y tiệc uống rượu.
Giả Xá lại xem má»™t lúc nữa rồi định vá». Lâm An Bá tá»›i giữ lại và noÌi :
- Trời coÌ€n sÆ¡Ìm, nghe KyÌ€ Quan noÌi coÌ vở “ChiêÌm Hoa Khôi†(#2) laÌ€ vở hay nhâÌt của hoÌ£ đâÌy.
Bảo NgoÌ£c nghe noÌi cÆ°Ì mong sao Giả XaÌ khoan về. Giả XaÌ nghe vậy cũng ngồi raÌng laÌ£i một luÌc. Quả Nhiên thâÌy Tưởng NgoÌ£c HaÌ€m Ä‘oÌng vai anh chaÌ€ng hoÌ£ Tần baÌn dầu phô diiễn caÌi vẻ nâng niu hoa khôi sau khi say rượu, biểu lộ caÌi tiÌ€nh tÆ°Ì tiêÌc ngoÌ£c thương hoa râÌt mực kheÌo leÌo. Sau Ä‘oÌ, hai người cuÌ€ng uôÌng, cuÌ€ng haÌt, hêÌt sưÌc thiêÌt tha triÌ€u mêÌn.
Bảo NgoÌ£c không nhiÌ€n hoa khôi maÌ€ cÆ°Ì Ä‘Äƒm đăm đôi măÌt nhiÌ€n thẳng vaÌ€o anh chaÌ€ng hoÌ£ Tần. HÆ¡n nữa, tiêÌng haÌt của Tưởng NgoÌ£c HaÌ€m trong trẻo veÌo von theo Ä‘uÌng phaÌch Ä‘ịêu laÌ€ mcho đầu oÌc Bảo NgoÌ£c ngây ngâÌt say sưa. Sau vở haÌt âÌy, Bảo NgoÌ£c caÌ€ng thâÌy Tưởng NgoÌ£c HaÌ€m laÌ€ người râÌt chung tiÌ€nh, boÌ£n con haÌt tầm thường không thể saÌnh được. Bảo NgoÌ£c liền nghĩ : “Trong saÌch NhaÌ£c KyÌ noÌi : ‘TiÌ€nh động trong loÌ€ng nên biểu hiện ra ở tiêÌng noÌi, tiêÌng noÌi thaÌ€nh văn chương nên goÌ£i laÌ€ âm Ä‘iệu. ViÌ€ thêÌ, muôÌn biêÌt tiêÌng, biêÌt âm, biêÌt nhaÌ£c, cần phải nghiền ngẫm râÌt nhiều.’ Ngùôn gôÌc của thanh âm không thể không xeÌt kỹ. ThÆ¡ vaÌ€ từ chỉ coÌ thể truyền Ä‘aÌ£t tiÌ€nh cảm, không thể laÌ€m cho noÌ Äƒn sâu vaÌ€o xương vaÌ€o tuỷ. Sau naÌ€y coÌ lẽ miÌ€nh cần phải nghìên ngẫm về môn âm luật.â€
Bảo NgoÌ£c Ä‘ang nghĩ ngợi mÆ¡ maÌ€ng thiÌ€ Giả XaÌ Ä‘Æ°Ìng dậy caÌo từ. Chủ nhaÌ€ không thể giữ laÌ£i. Bảo NgoÌ£c chẳng biêÌt laÌ€m sao, Ä‘aÌ€nh phải theo về.
TÆ¡Ìi naÌ€h, Giả xaÌ về nhaÌ€ miÌ€nh, coÌ€n Bảo NgoÌ£c thiÌ€ tÆ¡Ìi gặp Giả ChiÌnh. Giả ChiÌnh vừa ở nha môn về, Ä‘ang hỏi Giả Liễn về việc băÌt xe. Giả Liễn noÌi :
- Hôm nay sai người cầm thiêÌp Ä‘i, quan huyện Ä‘i văÌng. BoÌ£n người nhaÌ€ ông ta noÌi :â€Việc nầy quan huyện tôi không biêÌt, vaÌ€ cũng không cho baÌ€i ra băÌt xe. ÄoÌ laÌ€ boÌ£n côn đồ ở ngoaÌ€i tiÌ€m cách lừa dối để lấy tiá»n. Äã là cá»§a ở phá»§ ông lá»›n thì chúng tôi sẽ láºp tức sai ngưá»i tra xét. Ngà y mai nhất định sẽ đưa cả xe và đồ váºt đến, nếu chậm trá»… má»™t chút, sẽ bẩm vá»›i quan tôi nghiêm ngặt trừng trị. Lúc nà y quan tôi còn vắng, Xin quan lá»›n thấu tình cho. Nếu có thể, không cho quan chúng tôi biết thì lại cà ng hayâ€.
Giả ChÃnh nói :
- Äã không có bà i quan thì bá»n nà o lại dám gây chuyện như thế ?
Giả Liễn nói :
- Chú không biết, chứ ở ngoà i kia Ä‘á»u như thế cả. Chắc rằng đến mai thế nà o há» cÅ©ng đưa đến trả.
Giả Liá»…n nói xong Ä‘i ra. Bảo Ngá»c tá»›i chà o. Giả ChÃnh há»i mấy câu rồi bảo sang nhà Giả mẫu.
Vì hôm qua, không gá»i được ai, nên Giả Liá»…n bắt bá»n ngưá»i nhà hôm nay phải đến chá»±c đầy đủ. Giả Liá»…n quát mắng má»™t tráºn rồi gá»i đại tổng quản là Lại Äại đến bảo :
- Anh Ä‘em danh sách ngưá»i nhà soát lại má»™t lượt rồi viết má»™t tá» thông báo cho bá»n há» biết. Nếu đứa nà o chưa há» xin phép mà tá»± ý bá» ra ngoà i, gá»i cÅ©ng không đến, để nhỡ việc công, thì sẽ đánh đòn và đuổi ngay.
Lại Äại vâng dạ, ra ngoà i nhắc nhở má»i ngưá»i, ai nấy Ä‘á»u răm rắp tuân theo.
ÄÆ°á»£c Ãt hôm, thấy má»™t ngưá»i đầu đội mÅ© lông, mặc áo vải xanh, Ä‘i già y rách, đến ngoà i cá»a chà o má»i ngưá»i. Bá»n đầy tá»› ngắm kỹ bá»™ dạng anh ta má»™t lúc rồi nói :
- Anh ở đâu đến thế ?
- Tôi ở bên phá»§ Chân miá»n Nam tá»›i, có cả lá thư cá»§a ông tôi nữa, nhá» các anh trình vá»›i ông lá»›n giúp.
Má»i ngưá»i thấy anh ta là ngưá»i nhà há» Chân đến, má»›i đứng dáºy má»i ngồi, và nói :
- Anh đi mệt, hãy ngồi đây để chúng tôi và o trình.
Nói xong, má»™t ngưá»i và o thưa vá»›i Giả ChÃnh và trình bức thư lên. Giả ChÃnh mở thư ra xem. Thư viết :
- “ TiÌ€nh xưa nghÄ©a cÅ©, thân thiết từ lâu, xa tưởng dung nghi, nhá»› mong khôn xiết ! Em nay kém tà i mắc tá»™i, xét mình muốn chết khôn Ä‘á»n, Æ¡n rá»™ng được tha, chịu tá»™i á»› ngoà i bá» cõi. Hiện nay cá»a ngõ Ä‘iêu tà n, ngưá»i nhà tan tác. Có tên đầy tá»› Bao DÅ©ng, vẫn từng sai khiến bấy lâu, tuy chẳng tà i giá»i gì, nhưng tÃnh nết hiá»n là nh trung háºu. Nếu được anh thu dùng sai bảo, có chá»— nương thân, thương đến pháºn bá»t bèo, thì em xin đội Æ¡n khôn xiết ! Những Ä‘iá»u
chi tiết, xin sẽ nói sau ! “
Chân ƯÌng Gia cúi đầu.
Giả ChÃnh xem xong, cưá»i :
- Æ Ì‰ đây đã thừa ngưá»i, nhà há» Chân lại đưa ngưá»i đến, nhưng ta từ chối cÅ©ng không tiện. - Liá»n bảo ngưá»i canh cá»a :
- Gá»i anh ấy và o đây, ta sẽ tùy tà i mà dùng.
Ngưá»i canh cá»a Ä‘i ra dẫn Bao DÅ©ng và o yết kiến Giả ChÃnh. Anh ta sụp lạy ba lạy rồi đứng dáºy nói :
- Ông con gá»i lá»i há»i thăm sức khá»e ông lá»›n.
Rồi lại cúi mình chà o nói :
- Con là Bao DÅ©ng, xin kÃnh thăm sức khá»e ông lá»›n.
Giả ChÃnh cÅ©ng há»i thăm sức khá»e ông Chân. Khi nhìn kỹ thì thấy Bao DÅ©ng mình cao hÆ¡n năm thước, vai rá»™ng, lưng bằng, mà y ráºm, mất lồi, trán cao, râu dà i. Hình thù cục mịch, Ä‘en đủng, buông tay đứng hầu. Giả ChÃnh há»i :
- Anh lâu nay vẫn ở trong nhà ông Chân hay mới đến mấy năm ?
- Con lâu nay vẫn ở trong nhà ông Chân.
- Tại sao bây giỠlại xin ra ?
- Con không chịu ra. Nhưng ông con cứ bảo con ra, ông con nói rằng : “con không chịu Ä‘i đâu là phải, nhưng bên nhà ông lá»›n đây thì cÅ©ng như ở nhà â€, nên con má»›i đến.
- Nhà ông chủ anh đáng lẽ không nên có việc ấy để đến nông nỗi nước nà y.
- Lẽ ra con không được nói. Thá»±c ra ông con chỉ vì tốt quaÌ. Vá»›i ai cÅ©ng tháºt thà , nên má»›i mang lấy vạ và o thân.
- Tháºt thà là tốt nhất còn gì ?
- Vì tháºt thà quá nên không ai ưa, mà lại là m cho ngưá»i ta chán cÅ©ng có.
Giả ChÃnh cưá»i rồi nói :
- Äã thế thì trá»i cÅ©ng sẽ không phụ ông ta.
Bao DÅ©ng còn muốn nói nữa thì Giả ChÃnh lại há»i :
- Nghe nói cáºu con bên phá»§ nhà anh cÅ©ng gá»i là Bảo Ngá»c phải không ?
- Dạ. vâng ạ !
- Cáºu ta có lo cố gắng để tiến thá»§ gì không ?
- Ông lá»›n mà há»i đến cáºu ấy thì tháºt là má»™t câu chuyện lạ . TÃnh khà cáºu ta cÅ©ng như ông nhà con, hết sức thá»±c thà , lúc nhá» chỉ thÃch chÆ¡i vá»›i các chị em, ông bà con đánh mấy báºn cáºu ấy cÅ©ng không sá»a được. Năm ná» bà con và o kinh, cáºu ta bị ốm nặng đã chết Ä‘i ná»a ngà y. Là m cho ông con không còn hồn vÃa. Các đồ khâm liệm Ä‘á»u đã săÌm đủ, may sao lại khá»i. Cáºu con kể lại rằng cáºu ấy đến má»™t cái lầu, gặp má»™t cô gái. Cô ta dẫn đến má»™t cái miếu, thấy có mấy cái tá»§, trong tá»§ thấy có ấy quyển sổ.
Lại đến má»™t cái nhà , thấy vô số con gái. Há» bá»—ng hóa ra ma quá»·, cÅ©ng có ngưá»i thì hóa ra bá»™ xương ngưá»i. Cáºu ấy sợ quá khóc ầm lên. Ông con biết cáºu tỉnh lại, vá»™i và ng chạy chữa, dần dần khá»e hắn. Ông con lại bảo cáºu ấy chÆ¡i bá»i vá»›i bá»n chị em. Nhưng tÃnh khà cá»§a cáºu ấy lại đổi hẳn. Cáºu ấy không thiết gì đến tất cả những trò chÆ¡i trước khi chưa ốm, chỉ chăm Ä‘á»c sách. Dẫu có ai đến rủ rê. Cáºu ấy cÅ©ng chẳng mảng lòng. Bây giá» dần dần cáºu ấy đã giúp ông nhà con lo liệu được Ãt việc nhà .
Giả ChÃnh nghÄ© ngợi má»™t lát rồi nói :
- Anh hãy đi nghỉ. ChỠcó việc, ta sẽ giao cho là m.
Bao DÅ©ng vâng lá»i theo ngưá»i nhà đi ra. Má»™t hôm Giả ChÃnh dáºy sá»›m, vừa định Ä‘i đến nha môn là m việc, bá»—ng thấy bá»n coi cá»a to nhá» chuyện gì vá»›i nhau, hình như có ý muốn cho Giả ChÃnh biết, nhưng lại không dám nói rõ, chỉ lầm rầm hà n tán vá»›i nhau. Giả ChÃnh gá»i lại há»i :
- Bá»n bay có việc gì mà tháºm tháºm thụt thụt như thế ?
- Chúng con không dám nói.
- Tại sao lại không dám nói ?
- Sáng nay chúng con dáºy mở cá»a, thấy ngoà i cá»a dán má»™t tá» giấy trắng, trong đó viết nhiá»u chuyện báºy bạ.
- Sao lại có chuyện như thế ? Nó viết thế nà o ?
- Nó nói chuyện bẩn thỉu ở am Thủy Nguyệt.
- ÄÆ°a đây ta xem.
- Chúng con định bóc xuống, nhưng nó dán chặt quá, không bóc được, đà nh phải sao chép lại rồi rá»a sạch vết Ä‘i. Vừa rồi anh Lý Äức lại bóc được má»™t tỠđưa cho chúng con xem, cÅ©ng in như tá» dán trên cá»a nà y, chúng con không dám dấu ông lá»›n.
Nói xong, há» trình tá» giấy lên. Giả ChÃnh cầm xem, thấy viêÌt :
-“Tây bồi thảo cân “(#3) đang tủôi xanh.
Trong am Thủy Nguyệt coi ni tăng.
Má»™t ngưá»i con trai, nhiá»u gái trẻ
ÄÄ© thá»a, cá» baÌ£c, lắm trò ranh.
Con em hư há»ng cho coi việc.
Câu chuyện lạ Ä‘á»i trong phá»§ Vinh ! “
Giả ChÃnh xem xong tức quá, đầu choáng, mắt hoa, liá»n bảo bá»n há» không được rêu rao lên, khẽ sai ngưá»i Ä‘i tìm ở các tưá»ng xung quanh hai phá»§ Vinh và Ninh xem còn có giấy như thế nữa không. Äoạn, ông tạ lại cho ngưá»i gá»i Giả Liá»…n. Giả Liá»…n vá»™i và ng đến, Giả ChÃnh há»i :
- Lâu nay cháu có xem xét gì đến bá»n ni cô và đạo cô ở am Thá»§y Nguyệt không ?
- Thưa không. Lâu nay cháu Cần ở đó trông nom.
- Cháu biết thằng Cần có trông nom được hay không ?
- ChuÌ hỏi như thêÌ, chăÌc hẳn chaÌu Cần coÌ việc giÌ€ lôi thôi ở đâÌy.
Giả ChiÌnh thở daÌ€i :
- ChaÌu xem caÌi giâÌy nầy viêÌt giÌ€ đây!
Giả Lĩên xem xong noÌi :
- LaÌ£i coÌ những việc như thÃªÌ nầy aÌ€ ?
Äang noÌi, bỗng thâÌy Giả Dung chaÌ£y đêÌn, cầm một phong thư, trên đề : “Gửi ông Hai – Mậtâ€. Mở ra xem thiÌ€ laÌ£i một bưÌc nặc danh giôÌng như laÌ thư daÌn trên cửa .
Giả ChiÌnh noÌi :
- Mau mau goÌ£i LaÌ£i ÄaÌ£i Ä‘em ba bôÌn cổ xe đêÌn am Thuỷ Nguyệt, keÌo boÌ£n ni cô, Ä‘aÌ£o cô về đây, không được noÌi lỡ chuyện, chỉ noÌi laÌ€ trong phủ goÌ£i.
BoÌ£n ni cô vaÌ€ Ä‘aÌ£o cô nhỏ ở am Thuỷ Nguyệt, luÌc đầu mÆ¡Ìi đêÌn, đều do một ni cô giaÌ€ cai quản, haÌ€ng ngaÌ€y daÌ£y một iÌt kinh. Về sau Nguyên phi không duÌ€ng nữa, nên việc hoÌ£c tập của hoÌ£ ngaÌ€y một lười dần. BoÌ£n con gaÌi nhỏ âÌy dần dần lÆ¡Ìn lên, đều biêÌt đôi chuÌt tiÌ€nh đời . Giả Cần laÌ£i laÌ€ người phong lưu, nghĩ rằng boÌ£n Phương Quan Ä‘i tu chỉ laÌ€ viÌ€ tiÌnh trẻ con, liền đêÌn tiÌ€m caÌch Ä‘uÌ€a gheÌ£o. Không ngờ Phương Quan quả thật thaÌ€nh tâm tu haÌ€nh. Giả Cần không dỗ daÌ€nh được noÌ, liền Ä‘em môÌi tiÌ€nh âÌy khêu gợi boÌ£n ni cô, Ä‘aÌ£o cô. Trong boÌ£n ni cô coÌ con ThaÌm Hương vaÌ€ trong boÌ£n Ä‘aÌ£o cô coÌ con HaÌ£c Tiên laÌ€ coÌ vẻ yêu kiều xinh Ä‘eÌ£p. Giả Cần liền dan diÌu vÆ¡Ìi chuÌng, luÌc nhaÌ€n rỗi cũng daÌ£y hoÌ£ Ä‘aÌ€n haÌt. VaÌ€o khoảng giữa thaÌng mười. Giả Cần lãnh lương thaÌng cho caÌc ni cô ở am Thuỷ Nguyệt, liền nghĩ ra một kêÌ, bảo boÌ£n hoÌ£ :
- Tôi Ä‘em tiền lương ra cho caÌc cô, bây giờ trở vaÌ€o thaÌ€nh không kiÌ£p, Ä‘aÌ€nh phải nghỉ laÌ£i đây. Trời reÌt quaÌ, laÌ€m thÃªÌ naÌ€o bây giờ? Hôm nay tôi coÌ Ä‘Æ°a theo iÌt rượu quả, chuÌng ta uôÌng rượu một đêm coÌ Ä‘Æ°Æ¡Ì£c không ?
Bá»n con gái Ä‘á»u cao hứng, liá»n bà y đặt bà n, má»i bá»n ni cô ở am lại. Chỉ có Phương Quan không đến. Giả Cần uống và i chén rượu, liá»n bảo chÆ¡i tá»u lệnh. Bá»n Thám Hướng nói :
- Chúng tôi Ä‘á»u không biết tá»u lệnh ra sao cả. Chi bằng chÆ¡i đánh toan, ai thua phải phạt má»™t chén rượu, như thế không khoái chà hÆ¡n sao ?
Ngưá»i ni cô ở am ấy nói :
- Trá»i má»›i trưa, uống báºy, nói báºy như thế, khó coi lắm. Hãy uống tạm và i chén. ai muốn vá» thì vá», ai muốn tiếp cáºu Cần thì đến tối, tha hồ mà uống tôi cÅ©ng mặc.
Äang nói thì thấy đạo bà vá»™i và ng chạy và o nói :
- Bỏ mau đi, ông Lại ở trong phủ đã đến !
Bá»n ni cô vá»™i vã thu dá»n rồi bảo Giả Cần tránh Ä‘i. Giả
Cần nhân uống mấy chén rượu, hăng lên nói :
- Tôi đưa lương tháng đến, sợ cái gì ?
Nói chưa xong, đã thấy Lại Äại Ä‘i và o. Lại Äại thấy thế giáºn lắm. Nhưng vì Giả ChÃnh dặn : “không được lá»™ chuyệnâ€, nên đà nh giả vá» cưá»i há»i vá»› vẩn :
- Cáºu Cần cÅ©ng ở đây à ?
Giá Cần vá»™i và ng đứng dáºy nói :
- Ông Lại đến dây là m gì thế ?
- ÄÆ°á»£c cáºu ở đây cà ng hay, mau mau bảo bá»n ni cô và đạo cô thu xếp lên xe và o thà nh. trong cung truyá»n gá»i đấy.
Giả Cần không biết vì sao, còn muốn há»i kỹ. Lại Äại nói :
- Trá»i chiá»u rồi. Mau lên để và o thà nh cho kịp.
Bá»n con gái đà nh phải cùng nhau lên xe. Lại Äại cưỡi lừa vá»™i và ng dẫn há» và o thà nh.
Từ lúc nghe thấy việc ấy, Giả ChÃnh giáºn quá, không đến nha môn nữa. Má»™t mình ngồi trong thư phòng than thở. Giả Liá»…n cÅ©ng không dám Ä‘i đâu. Bá»—ng thâÌy ngưá»i coi cá»a và o thưa:
- Trong nha môn đêm nay đáng lẽ ông Trương phải túc trực. Nhưng ông Trương ốm, có đưa tin đến nhỠông lớn thay hộ mỗi đêm.
Giả ChÃnh Ä‘iÌ£nh chá» Lại Äại vỠđể xá» việc Giả Cần. Không ngá» lúc đó lại phải đến nha môn túc trực, trong bụng bá»±c bá»™i cÅ©ng chẳng nói năng gì.
Giả Liễn tới thưa :
- Lại Äại sau bữa cÆ¡m trưa má»›i Ä‘i ra, am Thá»§y Nguyệt lại cách thà nh những hai mươi dặm, dẫu Ä‘i nhanh, cÅ©ng đến canh hai má»›i vỠđến nhà . Hôm nay chú lại phải đêÌn phá»§ túc trá»±c giúp cho ngưá»i ta. Váºy xin chú cứ Ä‘i. Lại Äại mà vá» thì cháu bảo anh ta giữ bá»n chúng lại. Äừng nói gì cả. Äợi ngà y mai chú vá» sẽ phân xá» . Nếu thằng Cần có đến, cÅ©ng không cần noÌi rõ. Xem ngà y mai khi gặp chú. Nó sẽ nói thế nà o ?
Giả ChÃnh nghe nói có lý, đà nh phải Ä‘i túc trá»±c ở nha môn. Giả Liá»…n nhân lúc rá»—i định vá» phòng, vừa Ä‘i vừa giáºn thầm. Vì việc dùng Giả Cần là do vợ mình, muốn trách vợ thì hiện vợ vẫn ốm đà nh phải tạm thá»i chịu nhịn.
Bá»n ngưá»i hầu cứ thế má»™t truyá»n mưá»i, truyá»n đêÌn nhà trong. Bình Nhi biết trươÌc, vá»™i và ng nói vá»›i Phượng Thư. Phượng Thư hôm ná» bị khiếp sợ quá, ngá»§ không được, trong mình má»i mệt sững sá», Ä‘ang nghÄ© đến câu chuyện ở chùa Thiết Hạm. Nghe nói ở bên ngoà i có ngưá»i dán giấy nặc danh, chị ta giáºt nẩy mình há»i :
- Giấy dán nói việc gì ?
Bình Nhi buá»™t miệng trả lá»i, vì không để ý nên nói lầm :
- Có gì quan trá»ng đâu. Chỉ là câu chuyện ở am Mạn Äầu đấy thôi.
Phượng Thư vốn lo lắng sẵn, nghe nói là câu chuyện ở am Mạn Äầu. Có táºt giáºt mình, sợ quá, nói không ra lá»i, há»a bốc mạnh, mắt hoa, ho sù sụ, khạc ra má»™t cục máu. Bình Nhi hoảng hốt lên nói :
- Æ Ì‰ am Thá»§y Nguyệt thì chẳng qua là việc bá»n ni cô, đạo cô đấy thôi. Mợ là m gì mà hoảng lên thế ?
Phượng Thư thấy nói là am Thá»§y Nguyệt, tinh thần má»›i trấn tÄ©nh liá»n nói :
- AÌi chà . Äồ ngu ngốc ở đâu ! Thế thì am Thá»§y Nguyệt hay là am Mạn Äầu ?
- Ban đầu tôi nghe lầm, nói là am Mạn Äầu. Sau má»›i vỡ lẽ không phải là am Mạn Äầu mà là am Thá»§y Nguyệt, nên vừa rồi tôi quen miệng nói lầm là am Mạn Äầu.
- Ta cÅ©ng biết là am Thá»§y Nguyệt. Chứ am Mạn Äầu thì can gì đến ta ! Việc ở am Thá»§y Nguyệt nguyên là ta bảo cháu Cần trông nom, chắc hẳn nó há»›t xén lương tháng cá»§a há» chứ gì ?
- Tôi nghe hình như không phải là chuyện lương tháng mà là câu chuyện bẩn thỉu.
- Kệ xác nó ! Cáºu Hai đâu rồi ?
- Nghe nói ông lá»›n nổi giáºn nên cáºu Hai cÅ©ng phải ở luôn bên ấy. Tôi nghe câu chuyện rắc rối, có dặn bá»n há» không được là m ầm lên. Không rõ các bà đã biết chưa. Lại nghe nói ông lá»›n sai ông Lại Ä‘i bất bá»n con gái ấy rồi. GiỠđể tôi ra ngoà i nghe ngóng xem sao. Theo ý tôi mợ hiện ốm, đừng nên nghÄ© đến việc
vá»› vẩn cá»§a há».
Äang nói thì Giả Liá»…n Ä‘i và o, Phượng Thư định há»i nhưng thấy chồng sắc mặt hầm hầm, nên vá» là m như không biết.
Giả Liễn ăn cơm chưa xong thì Lai Vượng và o nói :
- NgoaÌ€i ấy má»i cáºu.
Lại Äại đã vá» rồi.
Giả Liễn nói :
- Thằng Cần có đến không?
- Có ạ .
- Anh Ä‘i ra nói vá»›i Lại Äại là ông lá»›n Ä‘i vắng, hãy Ä‘em bá»n con gái ấy giữ tạm trong vưá»n đợi mai ông lá»›n vá» sẽ đưa và o cung. Chỉ bảo thằng Cần ở lại trong thư phòng chá» tôi.
Lai Vượng vâng lá»i Ä‘i ra.
Giả Cần và o thư phòng, thấy bá»n ngưá»i hầu thì thầm chỉ trá» vá»›i nhau, chẳng biết há» nói gì. Xem tình hình nà y, Giả Cần thấy không phải trong cung gá»i ngưá»i, muốn há»i thì lại không tiện, trong bụng nhá» vá»±c, bá»—ng thấy Giả Liá»…n Ä‘i ra. Giả Cần há»i thăm sức khá»e rồi buông tay đứng hầu, nói :
- Không biết quý phi truyá»n gá»i bá»n con gái và o cung tức khắc có việc gì, là m chúng cháu phải chạy bở hÆ¡i tai. May hôm nay cháu lại đưa tiá»n tháng cho há», còn chưa vá» liá»n cùng ông Lại Ä‘i vỠđây. ChăÌc chú đã biết.
- Tao biết thế nà o được. Chỉ mà y má»›i biêÌt chứ !
Giả Cần không biết đầu Ä‘uôi ra sao cÅ©ng không dám há»i nữa. Giả Liá»…n nói :
- Việc mà y là m giá»i tháºt ? Ông Ä‘ang giáºn đầy ruá»™t đấy !
- Nà o cháu có là m gì đâu. Tiá»n tháng nà y cÅ©ng phát đầy đủ; bá»n con gái thì kinh kệ cÅ©ng Ä‘á»u thuá»™c cả.
Giả Liá»…n thấy nói không ngỠđến việc xảy ra, lại hà ng ngà y hay chung chạ cưá»i đùa vá»›i nhau, liá»n thở dà i má»™t tiếng nói:
- Tao muốn tát cho mà y một cái ! Mà y xem đây nà y ?
Nói xong . Hắn rút cái giấy nặc danh ở trong ống già y vưÌt ra cho nó xem.
Giả Cần cầm xem xong, tái mặt đi, nói :
- Ai là m thế nà y ? Cháu có là m gì báºy bạ đâu mà há» giết cháu ? Má»—i tháng cháu chỉ đưa tiá»n Ä‘i má»™t lần. Äâu có những việc ấy ? Nếu ông vá», đánh há»i cháu, thì cháu đến chết mất ? Mẹ cháu mà biết lại cà ng đánh chết cháu.
Nói đến đó, hắn thấy không có ai, liá»n quỳ xuống, kêu xin :
- Chú ơi ? Chú cứu cháu với ?
Hắn gục đầu lạy lia lịa, nước mắt chảy trà n trá». Giả Liá»…n
nghĩ thầm :
- Chú mình rất ghét những chuyện nà y. Nếu há»i ra mà có tháºt, thì chắc chú giáºn lắm. Việc nà y vở lở ra đã rất khó coi, lại là m cho đứa dán thư nặc danh cà ng đắc ý. Sau nà y việc nhà mình còn nhiá»u, chi bằng nhân khi chú Ä‘i vắng, mình cùng Lại Äại bà n bạc, cho qua quyÌt Ä‘i thì có thể yên ổn vô sá»±. Vả lại hiện nay chẳng có ai chứng kiến việc nà y cả.
Giả Liá»…n nghÄ© váºy rồi nói :
- Mà y đừng có giấu tao nữa ? Việc mà y là m vụng trá»™m. Mà y tưởng tao không biết à . Muốn vô sá»± thì khi ông có đánh há»i. Mà y phải nhất định cắn răng chối hết má»›i được. Äồ mặt dà y kia ! Dáºy Ä‘i ?
Nói xong, Giả Liá»…n sai ngưá»i gá»i Lại Äại. Má»™t chốc, Lại
Äại đến. Giả Liá»…n Ä‘em chuyện âÌy bà n vá»›i ông ta. Lại Äại nói :
- Cáºu Cần là m tháºt khó coi quá. Hôm nay lúc tôi đến am, thì bá»n há» Ä‘ang uống rượu. Câu chuyện viết trên thư nặc Ä‘anh nhất định là có.
Giả Liễn nói :
- Thằng Cần đã nghe chưa ? Không lẽ ông Lại cũng vu cho mà y à ?
Lúc đó.. Giả Cần mặt Ä‘ỏ lên, không dám nói má»™t lá»i. Giả Liá»…n lại phải nắm tay Lại Äại xin hộ :
- Ông giúp nó má»™t tiÌ. Ông sẽ nói là tìm nó ở nhà đến. Ông đưa nó Ä‘i và nói là không gặp tôi. Äến mai ông thưa vá»›i ông lá»›n cÅ©ng không cần há»i đến bá»n con gái nữa. Chỉ gá»i bà mối đến Ä‘em bán há» Ä‘i là xong. Lúc nà o quý phi cần đến, chúng ta lại Ä‘i mua.
Lại Äại nghÄ© bụng nếu sinh chuyện ra cÅ©ng vô Ãch. Chỉ thêm mang tiếng xấu, nên đà nh vâng lá»i.
Giả Liễn bảo Giả Cần :
- Mà y đi theo ông Lại, nghe ông ta bà y vẽ cho. Rồi cứ thế mà là m.
- Giả Cần cúi đầu tạ Æ¡n rồi theo Lại Äại Ä‘i ra, đến chá»— vắng ngưá»i. Giả Cần lại sụp lạy Lại Äại. Lại Äại nói :
- Cáºu Æ¡i cáºu là m khó coi quá . Không biết mang tá»™i vá»›i ai má»›i sinh ra chuyện thế nà y. Cáºu nghÄ© xem có ai thù oán gì cáºu không .
Giả Cần nghÄ© má»™t lúc. Thân không có ai thù oán cả, đà nh phải tiu nghỉu Ä‘i theo Lại Äại.
Chú thÃch:
(1-) Ngà y xưa những ngưá»i diá»…n kịch viêÌt các tên vở và o cái hốt ngà đưa cho
ngưá»i xem châÌm vở nà o là hoÌ£ haÌt vở âÌy.
(2-) LâÌy tiÌch Tần TroÌ£ng, một anh baÌn dầu, lâÌy được naÌ€ng Dao Cầm laÌ€ một hoa khôi trong Ä‘aÌm laÌ€ng chÆ¡i.
(3-) “Tây bồi†là chừ “ Giả “. “Thảo cân†là chỠCầm. Tức là nói vỠGiả Cần.
Tà i sản của minhtien384
12-07-2008, 07:06 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 94
Giả mẫu bà y tiệc, thưởng Hải ÄÆ°á»ng nở hoa
Bảo Ngá»c mất ngá»c, biết tai ương sắp đến.
Lại Äại dắt Giả Cần ra, chá» Giả ChÃnh vá» phân xá». Äêm ấy chẳng có việc gì. Bá»n ni cô, đạo cô được và o vưá»n, hết sức vui mừng, muốn Ä‘i chÆ¡i khắp vưá»n và sá»a soạn để mai và o cung.
Không ngờ Lại Äại dặn bá»n bà già coi vưá»n và bá»n hầu trai canh giữ, chỉ Ä‘em cho há» má»™t Ãt cÆ¡m nước, chứ không cho Ä‘i đâu nửa bước. Bá»n con gái kia chẳng hiểu đầu Ä‘uôi ra sao, đà nh phải ngồi đợi chiÌ Ä‘áº¿n lúc trá»i sáng. Bá»n a hoà n trong vưá»n tuy có biết việc Ä‘em bá»n ni cô, đạo cô đến để trong cung sai khiến, nhưng cÅ©ng
không rõ đầu đuôi cho lắm.
Äến sáng hôm sau, Giả ChÃnh hết phiên ra vá», thì trên bá»™ đưa xuống sổ sách chi tiêu vá» công trình kiến trúc hai tỉnh, cần phải kiểm tra láºp tức, nên không thể về nhà ngay. Giả ChÃnh liá»n sai người vá» báo Giả Liển:
- Khi Lại Äại vá» thì phải tra há»i rõ rà ng, nên xá» trà ra sao thì cứ xá» trÃ, đừng có đợi ta.
Giả Liá»…n vâng lá»i, mừng thầm cho Giả Cần. Sau lại nghÄ©:
- Nếu mình xá» trà mà không có má»™t tiÌ dấu naÌ€o hết gì thì sợ chú ngá» vá»±c; chi bằng cứ trình vá»›i thÃm, theo ý thÃm mà là m, dầu không hợp vá»›i ý cá»§a chú, mình cÅ©ng không đến ná»—i chịu lá»—i. Hắn bèn và o trình vá»›i Vương phu nhân:
- Hôm qua chú thấy giấy nặc danh, rồi nổi giáºn, đã băÌt thằng Cần và bá»n ni cô, đạo cô vá» phá»§ để tra xét. Hôm nay chú báºn không có thì giá» tra há»i, nên bảo cháu thưa vá»›i thÃm nên xá» trà ra sao ?
VuÆ¡ng phu nhân nghe váºy, ngạc nhiên bảo:
- Cháu nói gì thế ? Nếu thằng Cần mà như thế, thì còn ra ngưá»i nhà mình sao được ? Nhưng cái quân nà o dán giấy nặc danh ấy cÅ©ng đáng ghét ! Những việc ấy có phải là việc nói cà ng được đâu. Cháu há»i thằng Cần xem có tháºt như thế hay không ?
- Cháu cÅ©ng há»i nó rồi, chưa nói là nó không là m, dầu có là m Ä‘i nữa thì má»™t ngưá»i đã là m báºy, khi nà o nó lại chịu nháºn ? Nhưng cháu nghÄ© thằng Cần cÅ©ng không dám là m việc ấy. Nó cÅ©ng biết rằng có khi quý phi còn gá»i đến bá»n cô gái ấy, nếu sinh chuyện ra thì là m thế nà o ? Theo ý cháu, muốn tra há»i nó cũng chẳng khó khăn gì. Nhưng tra há»i ra rồi thì xá» trà ra sao ?
- Giá» bá»n con gái ấy đâu rồi ?
- Cháu Ä‘á»u giữ chặt ở trong vưá»n ?
- Há» coÌ biết không ?
- Há» cÅ©ng chiÌ huyết là sắm sá»a để và o cung thôi, chứ bên ngoà i không ai nói gì cả.
- Phải đấy ! Bá»n ấy má»™t giá» cũng không nên giữ lại. Trước kia ta đã bảo cho chúng nó vá», các anh không nghe. GiỠđây chẳng xảy ra chuyện là gì ? Cháu bảo Lại Äại Ä‘em bá»n chúng ra há»i xem nhà nó có còn bà con nà o không, và đem giấy tá» cÅ© tra xét, rồi chịu tốn mấy chục lạng bạc, thuê chiếc thuyá»n, sai ngưá»i đưa há» vá» quê, cẩn tháºn trả lại tất cả giấy tá» cho há», cứ là m như thế là xong chuyện. Nếu vì má»™t và i đứa
không tốt mà bắt cả bá»n Ä‘á»u phải hoà n tục thì sẽ mắc tá»™i đấy. Nếu giao há» cho bá»n bà mối, ở đây luỵ mình, không đòi tiá»n nhưng bá»n há» thế nà o cÅ©ng Ä‘em Ä‘i bán, còn ai sống chết mặc kệ. Thằng Cần thì cháu mắng cho nó má»™t tráºn, bảo nó biết: “Ngoà i lúc tế tá»± hiếu há»·, còn cấm không được đến đây. Coi chừng mà chạm phải cÆ¡n giáºn cá»§a chú thì liệu hồn, kẻo chạy không kịp đấy.†Cháu cÅ©ng nói vá»›i phòng kế toán bá»›t khoản chi tiêu ấy Ä‘i, rồi sai ngưá»i truyá»n cho am Thá»§y Nguyệt biết rằng: “ông lá»›n bảo từ nay ngoà i những khi đốt và ng thăm má»™, nếu các cáºu coÌ ai đến đấy thì không được tiếp đón, há»… còn má»™t chút tiếng xấu tung ra, thì ngay cả ni cô già cÅ©ng phải Ä‘uổi đấy.
Giả Liá»…n vâng lá»i Ä‘i ra, thuáºt lá»i Vương phu nhân cho Lại Äại biết và nói:
- YÌ cá»§a bà lá»›n bảo ông cứ là m như thế. Xá» trà xong, ông nói lại vá»›i tôi, để tôi thưa lại vá»›i bà lá»›n. Ông xá» trà nhanh lên. Khi ông lá»›n vá», ông cứ theo như lá»i bà lá»›n mà trình.
Lại Äại nghe xong liá»n nói :
- Bà lá»›n tháºt là nhân từ như đức Pháºt ! Bá»n ngưá»i như thế mà còn sai ngưá»i đưa vá» ! Bà lá»›n đã có lòng tốt thì ta cÅ©ng phải chá»n ngưá»i tốt mà giao việc. Anh Cần thì xin cáºu bảo ban giúp. Còn cái thằng dán giấy thì để tôi tìm cách tra cho ra, trị nó má»™t mẻ má»›i được.
Giả Liá»…n gáºt đầu nói:
- Phải đấy.
Liá»n gá»i Giả Cần đến xử lyÌ. Lại Äại cÅ©ng vá»™i lÄ©nh ni cô ra theo ý Vương phu nhân mà là m.
Äến chiá»u, Giả ChÃnh vá». Giả Liá»…n và Lại Äại trình lại.
Giả ChÃnh vốn là ngưá»i không hay sinh chuyện, nghe nói xong cÅ©ng cho qua. Riêng có bá»n vô lại nghe nói phá»§ Giả cho ra hai mươi bốn con gái trẻ, ai mà chẳng mÆ¡ tưởng. Rút cuộc, bá»n con gái ấy có vỠđược đến nhà hay không, không ai biết và cÅ©ng khó lòng mà đoán trước được.
Tá» Quyên thấy Äại Ngá»c bệnh đã khỏi, ở trong vưá»n cÅ©ng chẳng có việc gì. Nghe nói sắp sứa đưa bá»n ni cô và o cung, chị ta không biết là việc gì, liá»n đến bên nhà Giả mẫu để dò xem. Vừa gặp khi Uyên Ương rảnh việc Ä‘i ra, hai ngưá»i ngồi nói chuyện phiếm, khi nhắc đến việc ni cô. Uyên ương lấy là m lạ nói:
- Tôi chẳng nghe gì cả, để rồi hỏi mợ Hai thì biết.
Äang nói thì có hai ngưá»i đà n bà bên nhà Phó Thà sai sang há»i thăm sức khỏe cá»§a Giả mẫu. Uyên ương định má»i lên nhà . Hai ngưá»i thâÌy Giá mẫu Ä‘ang ngá»§ trưa, liá»n nói chuyện vá»›i Uyên ương má»™t luÌc rồi ra vá».
Tá» Quyên há»i:
- Ngưá»i nhà ai sai đến thế
Uyên ương nói:
- Tháºt đến chán ! Nhà hoÌ£ có cô con gái cÅ©ng khá xinh, há» râÌt nhaÌt ra haÌ€ng cá»§a quý, ở trước mặt cụ, khi nà o hỏi cÅ©ng khoe cô nhà há» xinh đẹp tử tế, laÌ£i biết giữ gìn lá»… độ, ăn nói dá»… nghe, tay chân khéo léo, biết viết chiết tÃnh, thá» ngưá»i trên rất hiếu kÃnh, đôà đãi vá»›i ngưá»i dưới rất hiá»n hòa. Khi nà o đến là hoÌ£ bịa ra má»™t trà ng những Ä‘iá»u như thế để cho cụ nghe. Tôi nghe đến phát ngấy. Bá»n bà già âÌy tháºt là m cho người ta phái chán. Thế mà cụ lại hay nghe những chuyện âÌy ! Cụ thì không kể gì, chỉ lạ cho cáºu Bảo, thưá»ng ngà y thấy bà già thì ghét, nhưng há»… thâÌy bá»n ấy thì lại ưa. Chị bảo có lạ không . Vừa rồi, bá»n hoÌ£ còn đến nói: “Cô nhà hoÌ£ hiện nay có rất nhiá»u nhà đến dạm, nhưng ông nhà hÆ¡i tiêÌc không bằng lòng gả cho ai cả, chỉ muốn thông gia vá»›i những nhà như nhà chúng ta. Bá»n há» khoe khoang, niÌ£nh hót là m cụ cÅ©ng phải xiêu lòng.
Tứ Quyên nghe nói, ngẩn ngưá»i ra, vá» há»i:
- Nếu cụ thÃch, sao không dạm cho cáºu Bảo ?
Uyên ương vừa muốn nói rõ duyên cá»› thì nghe trên nhà gá»i: “Cụ đã dáºyâ€. Uyên ương vá»™i và ng lên nhà . Tử Quyên đà nh phải đứng dáºy ra vá». Chị ta vừa Ä‘i vừa nghÄ©:â€Cả thiên hạ phải chăng chỉ có má»™t mình Bảo NgoÌ£c ? Ngưá»i nà y cÅ©ng muốn, ngưá»i khác cũng muốn. Cô nhà mình lại cà ng đâm ra mê mẩn. Xem tâm tình cô ta, nhất định là cô ta nhắm và o Bảo Ngá»c rồi. Lần nà y lượt khác, đâm ra bệnh táºt, không phải là vì việc ấy thì còn là giÌ€ nữa . Câu chuyện “và ng hạc†trong nhà nà y coÌ€n rá»™n lên chưa ra sao giờ đây lại thêm má»™t cô Phó nà o đó nữa, thì tháºt đến nguy ! Mình xem chừng thì bụng cáºu Bảỏ Ngá»c cÅ©ng nhắm và o cô mình. Nhưng giỠđây nghe Uyên Ương nói thì lại ra thấy ngưá»i nà y yêu ngưá»i ấy ? Có phải là phụ lòng cô mình không!â€
Tá» Quyên lúc đầu chỉ nghÄ© đến chuyện Äại Ngá»c, nhưng khi nghÄ© sâu chút nữa, thì ngay cả thân mình cÅ©ng chưa biết ra sao, thà nh ra cứ ngÆ¡ ngẩn. Chị ta nghÄ© nên khuyên Äại NgoÌ£c đừng coÌ uổng công nghÄ© ngợi, nhưng lai sợ cô ta buồn giáºn: mÃ
để váºy thì tháºt tá»™i nghiệp. NghÄ© quanh nghi quẩn, bất giác thâÌy bá»±c bá»™i, rồi lại tá»± gắt thầm:†Mà y lo há»™ cho ngưá»i ta là m gì . Nếu quả tháºt cô Lâm mà lấy cáºu Bảo Ngá»c thì tÃnh tình cô ta cÅ©ng khó mà hầu hạ. TÃnh tình Bảo NgoÌ£c tốt, nhưng lại tham nhiá»u nuôÌt không trôi “. Mình khuyên ngưá»i ta đừng báºn lòng vô Ãch, mà chÃnh mình má»›i tháºt Ä‘ang báºn lòng vô Ãch đấy . Từ nay vá» sau, mình chỉ hết lòng hầu hạ cô, còn việc khác thì thây kệâ€.
Tá» Quyên nghÄ© thế, trong lòng cảm thâÌy khoan khoái. Khi vỠđến quán Tiêu Tương thi thấy Äại NgoÌ£c Ä‘ang ngồi má»™t mình trên giưá»ng xem lại những bản thÆ¡ văn là m từ luÌc trươÌc. Äại NgoÌ£c ngước mắt thấy Tử Quyên, liá»n há»i:
- Chị đi đâu vỠđấy ?
- Hôm nay tôi Ä‘i thăm bá»n chiÌ£ em má»™t tiÌ.
- Chị Ä‘i tìm chị Táºp Nhân à ?
- Tôi tìm chị ta là m gì ?
Äại Ngá»c nghÄ© lại: “Chẳng biết tại sao, mình lại buá»™t miệng nói câu âÌy ?†Tự mình cảm thấy khó coi, liền gắt:
- Chị tìm chị ấy hay không thì có can gì đến tôi . Thôi Ä‘i rót cho tôi cheÌn trà .
Äang cưá»i thầm trong bụng rồi Ä‘i pha trà . Bá»—ng nghe trong vườn có tiếng xôn xao, chẳng biết vì sao. Tứ Quyên má»™t mặt Ä‘i pha trà , má»™t mặt sai ngưá»i Ä‘i dò xem. Ngưá»i ấy về noÌi:
- Cây hải đưá»ng á»› Viện Di Hồng có mấy chồi khô đã lâu, cÅ©ng chẳng có ai bón tưới. Hôm qua cáºu Bảo đến xem có má»™t chồi đâm cà nh hình như lại nẩy mầm. Chẳng ngưá»i nà o tin, cứ để mặc. Hôm nay nó bá»—ng nở ra má»™t bông hoa rất đẹp. Má»i ngưá»i Ä‘á»u lấy là m lạ Ä‘ua nhau đến xem. Cả cụ và bà Hai nghe tin cÅ©ng đến. Vì thế mợ Cả sai ngưá»i quét dá»n lá trong vưá»n, nên há» Ä‘ang gá»i nhau đến.
Äại Ngá»c nghe nói, biết là Giả mẫu đến, liá»n Ä‘i thay áo và bảo Tuyết Nhạn Ä‘i dò xem.
- Nếu cụ đến thì vỠngay, tin cho ta biết.
Tuyết Nhạn đi một lát, chạy vỠnói:
- Cụ bà Hai và nhiá»u ngưá»i khác Ä‘á»u đến cả. Má»i cô Ä‘i thôi.
Äại Ngá»c soi gương, vuốt lại mái tóc má»™t tiÌ, liá»n vịn vai Tử Quyên cùng đến Viện Di Hồng thì thấy Giả mẫu đã ngồi trên cái giưá»ng Bảo Ngá»c thưá»ng nằm rồi Äại Ngá»c liá»n nói:
- Xin chúc bà mạnh khá»e. Rồi cô ta lùi lại chà o Hình phu nhân, Vương phu nhân. Äại Ngá»c cùng mấy chị em Lý Hoà n, ThaÌm Xuân, HiÌ€nh Tụ Yên chà o hỏi nhau. Chỉ có Phượng Thư không đến. Sứ Tương Vân thì vì ông chú được đổi vá» kinh nên sai ngưá»i đón cô ta vá» ; Tiết Bảo Cầm thì theo chị là Bảo Thoa vỠở bên nhà ; bá»n chị em há» Lý viÌ€ thấy trong vưá»n dạo nà y xảy ra nhiá»u việc, nên thÃm Lý Ä‘em ra ngoà i ở. Vì thế, hôm nay Äại Ngá»c chỉ thấy có mấy ngưá»i. .
Má»i ngưá»i nói cưá»i má»™t lúc, bà n tán câu chuyện hoa nở kỳ quặc. Giả mẫu nói:
- Hoa nà y đáng lẽ nở và o vòng tháng ba. Bây giá» tuy và o tháng mưá»i má»™t. Nhưng vì tiết trá»i cháºm, cÅ©ng còn như là tháng mưá»i, chÃnh tiết tiểu dương xuân, còn ấm áp, cho nên hoa nở cÅ©ng phải.
Vương phu nhân nói:
- Bà từng trải nhiá»u, nói rất đúng. Việc nà y cÅ©ng chẳng lấy gì là m lạ.
Hình phu nhân nói:
- Tôi nghe nói cây nà y đã chết khô một năm nay, tại sao lại nở ra hoa trái mùa ? Thế nà o cũng có duyên cớ gì đây.
Lý Hoà n cưá»i nói:
- Bà và mẹ nói Ä‘á»u đúng cả. Cứ ý nghĩ dại dá»™t cá»§a con thì chắc là chú Bảo sắp có việc mừng, cho nên hoa đến báo tin trước.
Thám Xuân tuy không nói, nhưng trong bụng nghÄ© thầm: “chắc là không phải Ä‘iá»m tốt. Váºt gì cÅ©ng thế, thuáºn thì tốt, nghịch thì xấu. Cá» cây biết váºn trá»i, nẩy nở không đúng thá»i, chắc là yêu quái gì đâyâ€. Nhưng cô ta không nói ra.
Riêng có Äại Ngá»ctrong lòng xúc động, liá»n cao hứng nói:
- Ngà y xưa nhà há» Äiá»n có cây Kinh. Khi ba anh em ra ở riêng cây ấy chết khô ; sau đó, anh em há» cảm động lại ở chung vá»›i nhau như trước, thì cây Kinh sống lại. Äá»§ biết cây cối cÅ©ng gắn bó vá»›i ngưá»i. Nay anh Hai chăm chỉ há»c hà nh. Cáºu mợ vui mừng, cho nên cây nà y cÅ©ng sống lại và nở hoa.
Giả mẫu và Vương phu nhân nghe váºy vui mừng liá»n nói:
- Cháu Lâm so sánh có lý lắm.
Äang nói thì bá»n Giả Xá, Giả ChÃnh, Giả Hoà n và Giả Lan Ä‘á»u đến xem hoa. Giả Xá nói:
- Chắc là hoa báo Ä‘iá»m xấu, theo ý tôi thì nên chặt Ä‘i.
Giả ChÃnh nói:
- Ngưá»i ta hay nói thấy váºt quái không lấy là m quái thì váºt quái ấy cÅ©ng mấtâ€. Cần gì mà chặt. Cứ mặc nó thôi.
Giả mẫu nghe thế liá»n nói:
- Ngưá»i nà o nói nhảm đấy. Ngưá»i ta có việc tốt đẹp, quái vá»›i quá»· gì . Việc tết thì các ngưá»i Ä‘á»u hưởng. Việc không tốt thì má»™t mình ta chịu cho, không được nói báºy.
Giả ChÃnh nghe thế, không dám nói gì, liá»n cùng Giả Xá Ä‘i ra.
Giả mẫu cao hứng liá»n gá»i bá»n nhà bếp mau sắm sá»a tiệc rượu để cùng thưởng hoa. Lại bảo:
- Äại Ngá»c, cháu Hoà n, chaÌu Lan, má»—i đứa là m má»™t bà i thÆ¡ mừng. Cháu Lâm vừa ốm dáºy không bắt lo lắng suy nghÄ©, có cao hứng thì sá»a chữa thÆ¡ cho há».
Giả mẫu lại nói vá»›i bá»n Lý Hoà n:
- Các cháu Ä‘á»u cùng uống rượu vá»›i ta.
Lý Hoà n vâng dạ rồi ngoảnh lại cưá»i bảo Thám Xuân:
- Tại cô sinh chuyện ra cả.
- Äã không bảo chúng tôi là m thÆ¡, sao lại bảo chúng tôi sinh chuyện ?
- Thi xã hải đưá»ng chẳng phải do cô láºp ra à ? Nay cây
hải đưá»ng nà y cÅ©ng định và o thi xã đấy.
Má»i ngưá»i nghe nói Ä‘á»u cưá»i. Má»™t lúc cá»— rượu bà y ra, ai nấy Ä‘á»u muốn lấy lòng Giả mẫu, nên Ä‘á»u nói những câu vui mừng cả. Bảo Ngá»c đứng dáºy rót rượu, là m ngay bốn câu thÆ¡, viết ra Ä‘á»c cho Giả mẫu nghe:
Cây hải đưá»ng kia bá»—ng héo hoà i
GiỠsao hoa nở, nở vì ai ?
Phải chăng thá»m bắc dâng Ä‘iá»m thá»,
Ngà y nhân dương (#1) vỠnở trúc mai.
Lý Hoà n cÅ©ng là m má»™t bà i, viết ra và đá»c:
GiÌap xuân cây cá» nẩy mầm ,
Trái tiết cây đưá»ng vẫn có hoa.
Má»›i biết trên Ä‘á»i bao việc lạ,
Tháng đông hoa nở có nhà ta.
Giả Lan viết lại tá» tế, trình lên Giả mẫu, Giả mẫu bảo Lý Hoà n Ä‘á»c:
Khói Ä‘á»ng trước sân mà u đẹp úa,
Sương đầm sau tuyết vẻ hồng tươi,
Äừng cho hoa ná» loà i vô giác,
Vui góp thêm và o chén há»p vui.
Giả mẫu nghe xong, nói:
- Ta không hiểu thơ lắm, nhưng nghe ra thì thơ chắt Lan hay ; thơ cháu Hoà n không hay. Thôi các cháu lại đây ăn cơm.
Bảo Ngá»c thấy Giả mẫu vui, cà ng thêm hà o hứng, nhân nghÄ© thầm năm Tĩnh Văn chết, cây hải đưá»ng khô. Nay cây hải đưá»ng tươi lại. Ngưá»i trong viện chắc Ãt ai nấy cùng được mạnh khá»e cả, chỉ tiếc TÄ©nh Văn không sống lại được như hoa mÃ
thôi “.
Bảo Ngá»c lại đổi vui là m buồn. Bá»—ng lại nhá»› đến hôm trước đây, Xảo Thư nhắc đến việc Phượng Thư định Ä‘em con Năm và o nhà mình, liá»n nghÄ©: hoặc giả hoa nà y vì con Năm mà nở cÅ©ng chưa biết chừng ?†Rồi anh ta lại đổi buồn là m vui, cưá»i nói như thưá»ng.
Giả mẫu ngồi má»™t lúc rồi vịn vai Trân Châu Ä‘i vá». Vương phu nhân cÅ©ng theo sang. Bá»—ng thấy Bình Nhi cưá»i há»›n hở chạy lại đón, và nói:
- Mợ cháu biết cụ thưởng hoa ở đây. Nhưng không sang được nên bảo cháu qua hầu hạ cụ và bà . Lại còn có hai tấm lụa hồng đưa biếu cáºu Bảo, bá»c bông hoa ấy gá»i là lá»… mừng.
Táºp Nhân tá»›i nháºn và đưa trình Giả mẫu xem. Giả mẫu cưá»i và nói:
- Tháºt là con Phượng là m việc gì cÅ©ng đưá»ng hoà ng má»›i mẻ, rất có thú vị.
Táºp Nhân cưá»i nói vá»›i Bình Nhi:
- Nhá» chị vá», thay lá»i cáºu Bảo cám Æ¡n mợ Hai dùm. Nếu có Ä‘iá»u đáng mừng thì cÅ©ng là mừng chung.
Giả mẫu nghe xong cưá»i nói:
- AÌi chà ! Thế mà ta quên mất. Cháu Phượng tuy ốm mà vẫn nghÄ© chu đáo. Món lá»… nó đưa cÅ©ng khéo đấy.
Giả mẫu vừa nói vừa cùng má»i ngưá»i Ä‘i ra.
Bình Nhi nói riêng vá»›i Táºp Nhân: “Mợ Hai nói, hoa nở kỳ quá, nên bảo chị cắt má»™t mảnh lụa đỠtreo lên trên, thì sẽ ứng và o siệc vui mừng, và sau nà y cÅ©ng đừng cho là việc lạ mà bà n tán mãi.â€
Táºp Nhân vâng lá»i, tiá»…n Bình Nhi Ä‘i ra.
Hôm đó Bảo Ngá»c Ä‘ang mặc má»™t chiêÌc áo da lông, nghỉ ở nhà , nghe nói hoa nở, vá»™i và ng ra xem. Anh ta xem hoa ngắm nghÃa ngây ngất rồi đâm ra nghÄ© ngợi. Say sưa nhìn cánh hoa quên hết cả những chuyện mừng vui, tan há»p. Bá»—ng nghe nói Giả mẫu sắp đến, liá»n mặc chiếc áo da cáo và khoác má»™t chiêÌc áo ngồi bằng da cáo mà u huyá»n, Ä‘i ra đón tiếp Giả mẫu . Nhân vì thay áo vá»™i và ng, nên không kịp Ä‘eo viên ngá»c thông linh. Äến khi Giả mẫu vá» rồi. Bảo Ngá»c lại mặc áu như cÅ©. Táºp Nhân thấy trên cổ Bả Ngá»c không Ä‘eo ngá»c, liá»n há»i:
- Viên ngá»c đâu rồi ?
Vừa rồi vội và ng thay áo, tôi gỡ ra để trên bà n chứ không đeo.
Táºp Nhân ngoảnh nhìn trên bà n không thấy viên ngá»c, tìm khắp nÆ¡i chẳng thấy đâu coÌ. Táºp Nhân sợ toát mồ hôi. Bảo NgoÌ£c nói:
- Äừng có hoảng lên, nó chỉ trong nhà nà y thôi, hỏi những ngưá»i hầu thì biết.
Táºp Nhân tưởng là bá»n Xạ Nguyệt giấu Ä‘i để để doạ mình, liá»n cưá»i nói:
- Con ranh kia ! Mà y định đùa à ? Mà y giấu viên ngá»c đâu rồi ? Khéo mà mất thì cả tụi đừng có hòng sống đấy !
Xạ Nguyệt nghiêm nét mặt nói:
- Chị nói cái gì thế ? ChÆ¡i đùa cÅ©ng tùy cái chứ. Việc nà y có phải là chuyện trẻ con đâu. Chị đừng có nói nhảm. Chị lú lẫn rồi đấy ! Thá» nhở lại xem để ở đâu. Bây giá» lại vu vạ cho ngưá»i ta à ?
Táºp Nhân thấy há» nói như thế, biết không phải chúng đùa, liá»n hoảng lên nói:
- Trá»i Pháºt Æ¡i ! Ông trẻ Æ¡i ông để ở đâu rồi ?
Bảo Ngá»c nói:
- Tôi nhớ rõ rà ng là để trên bà n. Các chị tìm lại xem.
Táºp Nhân và Xạ Nguyệt cÅ©ng không dám nói cho ngưá»i ngoà i biết, cứ Ä‘i tìm các nÆ¡i. Tìm mãi hÆ¡n nửa ngà y vẫn không thấy tăm hÆ¡i. Há» tìm khắp rương, đổ cả tráp ra, không có chá»— nà o là không lục đến. Sau nghi cho những ngưá»i đến vừa rồi, không biết ai đà lấy Ä‘i chăng. Táºp Nhân nói:
- Những ngưá»i đến đây, ai lại không biết viên ngá»c ấy là bản lệnh cá»§a con ngưá»i. Còn dám lấy là m gì ? Các chị hãy khoan nói lá»™ ra. Mau mau Ä‘i há»i các nÆ¡i nếu có cô nà o đùa lấy Ä‘i thì lạy lục há» mà xin vỠđây. Nếu là bá»n a hoà n nhá» lấy trá»™m, há»i ra được cÅ©ng đừng trình báo trên nhà biết. Bất luáºn chúng muốn cái gì cÅ©ng đổi, miá»…n sao tìm thấy viên ngá»c là được. Äây không phải là việc nhá». Mất cái nà y còn nguy hiểm hÆ¡n mất cả cáºu Hai nữa kia đấy .
Bá»n Xạ Nguyệt và Thu Văn vừa Ä‘i ra. Táºp Nhân lại theo ra dặn:
- Những ngưá»i vừa ăn cÆ¡m á»› đây thì hãy khoan há»i. Há»i không ra lại sinh nhiá»u chuyện không hay.
Bá»n Xạ Nguyệt nghe lá»i, chia nhau Ä‘i tìm há»i. Ngưá»i nà o ngưá»i nấy chẳng hiểu ra sao Ä‘á»u sợ hãi nghi ngá». Hai ngưá»i vá»™i và ng trở vá», ngÆ¡ ngác nhìn nhau. Bảo Ngá»c cũng sợ ngẩn ngưá»i ra.
Táºp Nhân hoảng lên khóc không ra nước mắt. Không biết tìm á»› đâu, lại không dám Ä‘i trình. Những ngưá»i ở Viện Di Hồng Ä‘á»u ngẩn ra như tượng gá»—.
Khi các ngưá»i Ä‘ang ngÆ¡ ngác thì các nÆ¡i nghe tin Ä‘á»u chạy đến. Thám Xuân bảo đóng cá»a vưá»n, gá»i hai bà già dẫn hai a hoà n đến các nÆ¡i tìm lại lần nữa. Má»™t mặt há» báo tin cho caÌc ngưá»i: “Há»… ai tìm được. sẽ có trá»ng thưởngâ€. Má»™t là muốn khá»i
mang vạ lây. Hai là nghe nói có thưởng to, nên ai nấy Ä‘á»u ra sức tìm kiếm khắp nÆ¡i, cả từ các hố xÃ. Ai ngờ viên ngá»c ấy chẳng khác gì cái kim thêu, tìm má»™t ngà y trá»i chẳng thấy tăm tÃch. Lý Hoà n hoảng lên nói:
- Việc nà y không phải là việc chơi. Tôi xin nói một câu vô phép đây.
Má»i ngưá»i nói:
- Câu gì ?
- Sá»± tình đã đến nước nà y, cÅ©ng không quản gì nữa. Hiện nay ở trong vưá»n, ngoà i chú Bảo ra thì Ä‘á»u là đà n bà con gái cả. Xin các chị, các em, các cô bảo bá»n a hoà n theo hầu Ä‘á»u cởi áo để khám xét. Nếu vẫn không á»›m ra, thì bá»n a hoà n Ä‘i xiết bá»n bà già và bá»n a hoà n là m việc nặng. Không biết như thế có được
không ?
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói:
- Nói thế cÅ©ng có lý. Hiện nay đông ngưá»i lăÌm chuyện, ngay gian lẫn lá»™n, là m như thế, há» cÅ©ng khá»i phải tai tiếng.
Riêng Thám Xuân không nói gì cả.
Bá»n a hoà n Ä‘á»u bằng lòng.
Bình Nhi nói:
- Xin khám tôi trước.
Rồi đến má»i ngưá»i Ä‘á»u lần lượt cởi áo. Lý Hoà n lục soát cẩn tháºn.
Thám Xuân gắt:
- Chị Cả. Chị là m cái trò chẳng có thể thống gì cả. Äá»i nà o ăn trá»™m lại còn giấu ở trong ngưá»i . Viên ngá»c ấy ở trong nhà là bảo bối, nhưng đưa ra ngoà i ngưá»i ta không rõ thì chỉ là váºt bá» Ä‘i. Ai ăm trá»™m nó là m gì ? Tôi nghÄ© thế nà o cÅ©ng có ngưá»i chÆ¡i ác đấy.
Má»i ngưá»i nghe nói thế, lại không thấy Giả Hoà n ở đấy, mà hôm qua thì nó chạy lung tung khắp nhà , nên ai cÅ©ng nghi cho nó, có Ä‘iá»u không dám nói rõ. Thám Xuân lại nói:
- ChÆ¡i ác chỉ có tiếng Hoà n thôi. Các chị cho ngưá»i khẽ bảo nó tá»›i đây, khuyên nó đưa ra, rồi dá»a đừng để nó rêu rao lá»™ chuyện. Thế là xong việc. Má»i ngưá»i Ä‘á»u gáºt đầu khen phải. Lý Hoà n nói vá»›i Bình Nhi:
- Việc nà y phải nhỠchị đi dùm mới xong.
Bình Nhi vâng lá»i, vá»™i và ng ra Ä‘i. Má»™t chốc cùng Giả Hoà n đến. Má»i ngưá»i là m bá»™ như không có chuyện gì, gá»i ngưá»i pha trà để săn trong phòng, rồi Ä‘á»u kiếm cá»› lánh Ä‘i má»™t nÆ¡i, chỉ để Bình Nhi dá»— nó.
Binh Nhi cưá»i nói vá»›i Giả Hoà n:
- Viên ngá»c cá»§a anh Hai cá»§a cáºu mất rồi, cáºu có thấy không ?
Giả Hoà n nghe nói, mặt đỠlên, trừng măÌt nói:
- Ngưá»i ta mất đồ váºt, sao chị lại gá»i đến, nghi ngá» tra há»i tôi ? Tôi là kẻ trá»™m đã can án hay sao ?
Bình Nhi thấy thế, không dám há»i nữa, liá»n cưá»i lấy lòng nó, nói:
- Không phải thế đâu. ViÌ€ nghÄ© cáºu Ba cất Ä‘i để dá»a chúng nó chÆ¡i, cho nên tôi há»i xem có thấy không, để cho bá»n chúng biết đưá»ng mà ớm.
- Ngá»c cá»§a anh ta thì ở trong nhà anh ta, thấy hay không cứ há»i anh ta. Sao lại hỏi tôi ? Các chị Ä‘á»u chiuÌ€ chuá»™ng nâng niu anh ta, được cái gì chẳng thấy há»i tôi, mà há»… mất cái gì là cứ đến vặn vẹo tôi.
Nói xong, nó đứng dáºy bá» Ä‘i. Má»i ngưá»i không tiện giữ lại .
Bảo Ngá»c hoảng lên nói:
- Chỉ vì cái quái ấy mà sinh chuyện ! Tôi không cần mà các chị cÅ©ng đừng tìm nữa, thâÌy Hoà n Ä‘i ra, thế nà o nó cÅ©ng là m ầm lên, thế chẳng phải là sinh chuyện không ? .
Bá»n Táºp Nhân hoảng sợ, khóc van:
- Ông trê Æ¡i, ông cho viên ngá»c mất Ä‘i, không quan hệ gì, chÆ°Ì trên nhà mà biết thì bá»n chúng tôi Ä‘á»u phải tan xương nát thịt đấy. Má»i ngưá»i cà ng thêm hoảng sợ, biết rằng việc nà y không thể che giấu được nữa, đà nh phái bà n cách để trình vá»›i Giả mẫu.
Bảo Ngá»c nói:
- Các chị cÅ©ng không phải bà n bạc gì, chỉ nói tôi Ä‘áºp vỡ Ä‘i là xong.
Bình Nhi nói:
- Cáºu Æ¡i ! Cáºu nói chÆ¡i đấy chá»› ! Bá» trên sẽ há»i tại sao mà đáºp vỡ, thì các chị ấy cÅ©ng chết thôi ! Giả sá» cụ há»i Ä‘áºp vỡ thì mảnh ở đâu, ta sẽ trả lá»i ra sao ?
Bảo Ngá»c nói:
- Hay nói đổ là tôi ra ngoà i là m rơi mất.
Má»i ngưá»i nghÄ© má»™t lúc rồi nói:
- Câu nói ấy còn có thể lấp liếm cho qua Ä‘i được, nhưng hai hôm nay cáºu không Ä‘i há»c, cÅ©ng không Ä‘i đâu kia mà .
- Sao lại không ? Hôm kia tôi có đi xem hát ở phủ Lâm An Bá. Cứ nói hôm ấy tôi là m rơi mất là xong.
Thám Xuân nói:
- Thế cũng không ổn. Mất từ hôm kia, sao không trình ngay.
Má»i ngưá»i Ä‘ang nghÄ© ngợi miên man, định bịa đặt để nói dối. Bá»—ng nghe tiếng dì Triệu vừa la vừa khóc, chạy đến nói:
- Các chị mất đồ váºt, tại sao không Ä‘i tìm, lại sai ngưá»i tra khảo riêng thằng Hoà n ? Tôi dắt thằng Hoà n tá»›i đây giao cho các chị , là ngưá»i hay nịnh hót bá» trên, muốn giết, muốn mổ nó, tùy ý các chị.
Nói đến đó, dì Triệu đẩy Giả Hoà n một cái và quát:
- Thằng giặc nà y, thú tội mau đi !
Giả Hoà n nổi cáu cũng khóc ầm lên. Lý Hoà n đang định khuyên giải thì nghe a hoà n nói:
- Bà Hai đã đến.
Bá»n Táºp Nhân không biết lẫn tránh và o đâu. Bảo Ngá»c vá»™i và ng ra đón. Dì Triệu cÅ©ng tạm im lặng và theo ra. Vương phu nhân thấy má»i ngưá»i Ä‘á»u có vẽ lo sợ má»›i tin câu chuyện vừa rồi là có tháºt, liá»n há»i:
- Viên ngá»c ấy mất tháºt à ?
Má»i ngưá»i Ä‘á»u không dám lên tiếng. Vương phu nhân và o ngồi trong nhà , gá»i Táºp Nhân ra há»i. Táºp Nhân hoảng sợ, vá»™i và ng quỳ xuống, ứa nước mắt, định thưa lại.
Vương phu nhân nói:
- Mà y đứng dáºy, mau mau sai ngưá»i Ä‘i tìm cho kỹ, cuống quÃt lên thì được cái gì ? Táºp Nhân nghẹn ngà o nói không ra lá»i . Bảo Ngá»c sợ Táºp Nhân nói thẳng ra, liá»n nói:
- Thưa mẹ, việc nà y không can gì đến Táºp Nhân. Hôm trước Ä‘i nghe hát ở Phá»§ Lâm An Bá, con trót đánh rÆ¡i ở ngoà i đưá»ng:
- Tại sao lúc đó không tìm ngay ?
- Con sợ chúng biết nên không nói, đã bảo boÌ£n Bồi DÃnh tìm khắp nÆ¡i rồi.
- Nói nhảm ! Hiện nay không phải laÌ€ phiên Táºp Nhân hầu hạ thay quần áo cho con hay sao ? Lúc con vá», các váºt như khăn tay, túi thêu, thiếu cái gì nó phải há»i rõ, huống chi viên ngá»c, lẽ nà o nó lại không há»i ?
Bảo Ngá»c không biết trả lá»i thế nà o.
Dì Triệu nghe nói đắc ý, vá»™i đỡ lá»i:
- Äồ váºt đánh rÆ¡i ở ngoà i cÅ©ng vu vạ cho thằng Hoà n ...
Nói chưa dứt lá»i. Vương phu nhân quát:
- Ngưá»i ta Ä‘ang rôÌi chuyện nà y, dì lại nói những Ä‘iá»u không liên quan gì đến công việc hết.
Dì Triệu im lặng không dám nói nữa. Lý Hoà n, Thám Xuân cứ sá»± thá»±c thưa lại vá»›i Vương phu nhân. Vương phu nhân hoảng hốt cháy nước mắt, định trình rõ vá»›i Giả mẫu, rồi sai ngưá»i sang há»i những ngưá»i hôm qua cùng đến vá»›i Hình phu nhân.
Phượng Thư Ä‘ang ốm, nghe nói Bảo Ngá»c mất ngá»c, biết rằng Vương phu nhân đã qua bên ấy, nghÄ© tránh cÅ©ng không được liá»n vịn vai Phong Nhi và o trong vưá»n. Lúc ấy Vương phu nhân đứng dáºy định vá». Phượng Thư miệng run run nói:
- ThÃm mạnh giá»i.
Bá»n Bảo Ngá»c Ä‘á»u chạy lại há»i thăm sức khá»e cá»§a Phượng Thư. Vương phu nhân nói:
- Chị cÅ©ng nghe nói à ? Có phải là việc lạ không ? Vừa má»›i lo ra má»™t tiÌ Ä‘Ã£ mất ngay, tìm không thấy đâu nữa. Chị thá» nghÄ© xem, kể từ các a hoà n bên cụ, cho đến Bình Nhi nhà chị, ai là ngưá»i không cẩn tháºn, ai là ngưá»i có bụng dạ độc ác như thế.
- Ta định trình vá»›i cụ phải tra há»i cho ra má»›i được, không thì là m mất bản mệnh cá»§a thằng Bảo Ngá»c đấy !
Phượng Thư nói:
- Nhà ta nhiá»u ngưá»i lắm chuyện. Ngưá»i xưa hay nói: “Biết ngưá»i biết mặt. Biết lòng là m sao ?†Chắc đâu ai cÅ©ng là ngưá»i tôÌt ? Nhưng nếu là m rầm lên, ngưá»i ta biết thì cái đứa trá»™m ngá»c sợ bị cụ tra ra, nó sẽ chết không có chá»— chôn, đâm liá»u, Ä‘em tiêu há»§y viên ngá»c Ä‘i cho mất tÃch, thì còn biết tìm và o đâu nữa.
Theo ý tôi, cứ nói là chú Bảo vốn không thÃch gì viên ngá»c ấy, mất Ä‘i cÅ©ng không quan hệ gì, cốt sao má»i ngưá»i giữ kÃn đáo má»™t tiÌ, đừng để cụ và ông lá»›n biết là được. Mặt khác, ta ngấm ngầm sai ngưá»i Ä‘i tìm há»i các nÆ¡i, lừa cho hỠđưa ra, sẽ vừa tìm thấy ngá»c, vừa băÌt được kẻ trá»™m. Chẳng hay thÃm nghÄ© thế nà o ?
Vương phu nhân nghĩ ngợi một lức rồi nói:
- Chị nói cũng có lý, nhưng giấu ông nhà sao được ?
Liá»n gá»i Giả Hoà n lại bảo:
- Anh Hai mà y mất viên ngá»c, chỉ hỏi qua mà y má»™t câu, sao mà y lại là m ầm lên ? Nếu ngưá»i ta nghe thấy, há»§y hoại viên ngá»c Ä‘i thì mà y có sống được không ?
Giả Hoà n khiếp sợ, vừa khóc vừa nói:
- Từ nay con không dám là m ầm lên nữa.
Dì Triệu nghe nói như thế cũng không còn dám hé răng.
Vương phu nhân liá»n dặn dò má»i ngưá»i:
- Ta cho còn có nÆ¡i chưa tìm đến, chứ trong nhà nà y nó bay Ä‘i đâu được ? Nhưng không được rêu rao ra ngoà i. Hạn cho Táºp Nhân trong ha ngà y phải tìm cho ra. Không tìm ra thì có lẽ cÅ©ng không giấu được nữa. Lúc bấy giá» cả nhà đừng có hòng sống yên ổn.Nói xong hà ta bảo Phượng Thư cùng Ä‘i sang nhà Hình
phu nhân để bà n chuyện Ä‘i tìm viên ngá»c.
Æ Ì‰ bên nà y, bá»n lý Hoà n bà n tán xôn xao, truyá»n gá»i cả những ngưá»i coi vưá»n đến, bảo khóa cá»a vưá»n lại, rồi gá»i vợ Lâm Chà Hiếu nói nhỠđầu Ä‘uôi vá»›i bà ta và bảo:
- Dặn ngưá»i ở cá»a trước cá»a sau, trong ba ngà y, bất luáºn laÌ€ trai gái, tất cả những ngưá»i hầu hạ, ở trong thì Ä‘i lại được, còn ở ngoà i thì nhất luáºt cấm. Cứ nói rằng trong nà y bị mất đồ váºt, chá» khi nà o á»›m được má»›i cho ngưá»i Ä‘i ra.
Vợ Lâm Chà Hiếu vâng lá»i nói:
- Trước đây ở nhà tôi cung mất má»™t váºt chẳng quan trá»ng gì nhưng ông Lâm nhà tôi cứ muốn cho rõ rà ng, liá»n ra phố á»›m má»™t ông thầy Ä‘oán chữ tên gá»i là lão Lưu “mồm sắt†gì đó, viết ra má»™t chữ là ông ta Ä‘oán rất rõ rà ng, cứ thế vá» tiÌ€m quả nhiên thấy ngay.
Tập Nhân nghe nói như thế, liá»n nằn nì vá»›i bà ta:
- Bà Lâm ạ. Phiá»n bà mau mau vá» nhỠông há»i há»™ chúng tôi xem.
Vợ Lâm Chà Hiếu vâng lá»i ra Ä‘i. Hình Tụ Yên nói:
- Bá»n Ä‘oán chữ xem quẻ ở ngoà i không ăn thua đâu. Khi ở miá»n Nam tôi nghe nói. Diệu Ngá»c chiếu cầu tiên, sao không nhá» cô ta cầu để há»i xem. Vả lại nghe nói viên ngá»c ấy vốn có phép tiên mầu nhiệm, chắc có thể há»i ra được.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u lấy là m lạ, nói:
- Chúng ta thưá»ng gặp cô ấy luôn, sao không bao giá» nghe cô ta nói ?
Xạ Nguyệt vội và ng nói với Tụ Yên:
- Ngưá»i khác mà nói thì cô ta không bằng lòng đâu. Tôi xin cúi đầu lạy cô, nhá» cô Ä‘i ngay cho ! Nếu há»i ra được manh mối, thì trá»n Ä‘á»i tôi không quên Æ¡n cô.
Nói xong, vội và ng khấu đầu là m lễ. Tụ Yên vội và ng ngăn lại.
Bá»n Giả mẫu Ä‘á»u giục Tụ Yên Ä‘i mau đến am LÅ©ng Thúy nhá» Diệu Ngá»c cầu tiên giúp cho.
Vừa lúc ấy thì vợ Lâm Chà Hiếu và o nói:
- May lắm các cô ạ ! Ông Lâm nhà tôi Ä‘i Ä‘oán chữ vá» nói viên ngá»c ấy nhất định sẽ không mất, sau nà y thế nà o cÅ©ng có ngưá»i đưa trả.
Má»i ngưá»i nghe nói Ä‘á»u ná»a tin ná»a ngá», riêng Táºp Nhân và Xạ Nguyệt thì mừng rú lên. Thám Xuân há»i:
- Äoán chữ gì .
Vợ Lâm Chà Hiếu nói:
- Há» nói nhiá»u lăÌm tôi không nhá»› hết chỉ nhá»› là nói chữ “thưởngâ€, có nghÄ©a là thưởng cái gì cho ngưá»i ta đấy. Ông Lưu “mồm sắt†chẳng há»i han gì, nói ngay: “mất đồ váºt phải không?â€
Lý Hoà n nói:
- Thế đã giá»i rồi.
- Ông ta còn bảo chữ “thưởng†phÃa trên là chữ “tiểu†phÃa dưới là chữ “khẩuâ€. có nghÄ©a là váºt ấy có thể ngáºm ở trong mồm được, nhất định là loại hạt châu, hòn ngá»c gì đấy.
Má»i ngưá»i nghe Ä‘á»u khen:
- Tháºt là thần tiên ! Thế rồi ông ta nói gì nữa ?
- Ông ta nói chữ “bối “ liá»n bên dưới chữ thưởng nếu tách ra thì không thà nh chữ “kiếnâ€, chẳng phải mất Ä‘i là gì. ViÌ€ bên trên chữ ấy có thể ngắt ra thà nh chữ “đương†cho nên ông ta bảo “mau mau đến hiệu cầm đồ mà tìm.†Ông ta lại nói chữ “thưởng†thêm chữ “nhân†văÌt bên thà nh ra chữ “thưá»ngâ€, có nghÄ©a là trả lại cho nên tìm đến hiệu cầm đồ, sẽ có ngưá»i. Có ngưá»i thì sẽ chuá»™c được, chẳng phải được ngưá»i ta trả lại là gì ?
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói:
- Äã thế, thì hãy bắt đầu tìm ở các hiệu gần đây đã. Chẳng qua chỉ có mấy hiệu cầm đồ, tìm cho hết thế nà o cÅ©ng có. Khi đã tìm được viên ngá»c thì tìm ngưá»i cÅ©ng dá»… thôi.
Lý Hoà n nói:
- Quý hồ tìm được ngá»c. Không cần tìm ngưá»i cÅ©ng được. Bà Lâm nà y, nhá» bà đem câu chuyện Ä‘oán chữ mau mau đến thưa vá»›i mợ Hai rồi nhá» mợ ấy trình vá»›i bà Hai, để ngưá»i yên lòng. Rồi bảo mợ Hai mau mau sai ngưá»i Ä‘i tra xét ngay.
Vợ Lâm Chà Hiếu vâng lá»i Ä‘i ra.
Má»i ngưá»i hÆ¡i yên tâm. Chỉ ngồi thá» thẫn chá» Hình Tụ Yên vá». Äang ngÆ¡ ngẩn chỠđợi thì thấy Bồi DÃnh ở ngoà i cá»a vẫy tay gá»i a hoà n nhá» ra mau. A hoà n nhá» vá»™i và ng chạy ra. Bồi DÃnh liá»n nói:
- Cô mau mau và o thưa cáºu Hai và các bà , các mợ, các cô trong nà y là có việc mừng to như trá»i ấy !
A hoà n nhỠnói:
- Anh nói mau đi. Sao còn lằng nhằng thế ?
Bồi DÃnh vừa cưá»i vừa vá»— tay nói:
- Tôi nói vá»›i cô. Cô và o trình lại. Cả hai đứa chúng ta Ä‘á»u được thưởng đấy ! Cô thá» Ä‘oán xem việc gì ? Viên ngá»c cá»§a cáºu Bảo ấy, tôi nắm được tin Ä‘Ãch xác rồi.
Chú thÃch:
(1-) TưÌc thaÌng mừơi một khi dưỡng sinh.
Tà i sản của minhtien384
12-07-2008, 07:07 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 95
Tin đồn không sai, Nguyên phi đã mất
Giả thá»±c lẫn lá»™n, Bảo Ngá»c hoá ngây
Bồi DÃnh ở ngoà i cá»a nói vá»›i a hoà n nhá» rằng đã tìm thấy viên ngá»c cá»§a cáºu Bảo Ngá»c rồi. A hoà n vá»™i và ng vá» tin vá»›i Bảo Ngá»c. Má»i ngưá»i giục Bảo Ngá»c ra há»i, còn há» Ä‘á»u đứng chỠở hà nh lang. Bảo Ngá»c cÅ©ng thấy yên tâm, liá»n chạy ra cá»a há»i:
- Mà y lấy được ở đâu thế ? ÄÆ°a đây nhanh lên.
- Lấy thì chưa lấy được, còn phải chá» ngưá»i ta đứng nháºn nữa kia.
- Mà y nói nhanh lên, vì sao mà biết, để tao sai ngưá»i Ä‘i lấy.
- Lúc nãy cháu ở ngoà i nà y nghe nói ông Lâm Ä‘i nhá» thầy Ä‘oán chữ, cháu liá»n Ä‘i theo. Nghe nói phải tìm ở các hiệu cầm đồ, cháu không đợi thầy ấy nói xong liá»n chạy đến mấy hiệu cầm đồ, ra mẫu cho há» xem. Có má»™t nhà nói “cóâ€. Cháu bảo đưa cho xem. HỠđòi biên lai. Cháu há»i: “Cầm bao nhiêu tiá»n?†Há» nói: “Có viên thì cầm ba trăm đồng ! Có viên thì cầm năm trăm đồng. Hôm trước có má»™t ngưá»i cÅ©ng Ä‘em má»™t viên ngá»c như thế cầm ba trăm đồng tiá»n hôm nay lại có má»™t ngưá»i cÅ©ng Ä‘em viên ngá»c như thế cầm năm trăm đồng tiá»nâ€.
Bảo Ngá»c không đợi nó nói hết lá»i liá»n bảo:
- Mà y Ä‘em mau ba trăm hoặc năm trăm đồng tiá»n Ä‘i chuá»™c vỠđây, chúng ta xem có đúng hay không ?
Táºp Nhân đứng trong gắt:
- Cáºu đừng có nghe nó ! Lúc nhá», tôi nghe anh tôi nói, có ngưá»i thưá»ng bán những viên ngá»c nhá». Khi thiếu tiá»n tiêu, há» Ä‘em Ä‘i cầm, chắc rằng hiệu cầm đồ nà o cÅ©ng có.
Lúc đầu, má»i ngưá»i nghe váºy Ä‘ang kinh ngạc, đến khi nghe Táºp Nhân nói, nghÄ© lại, ai cÅ©ng báºt cưá»i và nói: “Má»i cáºu Hai và o thôi, đừng có nghe cái thằng dại ấy nữa. Thứ ngá»c nó nói đấy chắc không đúng đâuâ€. Bảo Ngá»c cÅ©ng cưá»i. Bá»—ng thấy Hình Tụ Yên vá». Số là Tụ Yên đến am LÅ©ng Thúy gặp Diệu Ngá»c, không kịp nói chuyện phiếm, liá»n nhá» cô ta cầu tiên ngay. Diệu Ngá»c cưá»i nhạt rồi nói:
- Tôi Ä‘i lại vá»›i cô là vì biết cô không phải là hạng ngưá»i ham danh lợi. Hôm nay sao lại nghe những lá»i đồn nhảm ở đâu, tá»›i quấy rầy tôi thế. Vả lại tôi cÅ©ng không hiểu cầu tiên là thế nà o.
Nói xong, toan bá» Ä‘i. Tụ Yên trong lòng ân háºn mình đã trót đến, nghÄ© thầm: “mình biết tÃnh khà cô ta như thế. Nhưng đã lỡ nói ra, không có lẽ vá» suông. Mình cứ nói cho ra lẽ là cô ta có biết cầu tiên, thì cÅ©ng không tiệnâ€. Tụ Yên đà nh phải nói rõ cho cô ta nghe là việc nà y có quan hệ đến tÃnh mệnh bá»n Táºp Nhân. Thấy Diệu Ngá»c hÆ¡i cảm động, Tụ Yên hến đứng dáºy lạy mấy lạy. Diệu Ngá»c thở dà i:
- Hà tất chị phải lo há»™ cho ngưá»i ta như thế! Từ khi tôi tá»›i kinh đô đến nay, chưa há» ai rõ tôi biết cầu tiên. Nay cô tung chuyện ra, sợ sau nà y hỠđến quấy rầy, tôi không được ở yên.
Tụ Yên nói:
- Tôi cũng chỉ vì không đà nh tâm trong phút chốc, lại biết thế nà o cô cũng mở lòng từ bi. Nếu sau nà y có ai đến nhỠcô thì bằng lòng hay không là tùy cô, ai dám bắt buộc ?
Diệu Ngá»c cưá»i, rồi gá»i đại bà thắp hương. Cô ta mở rương lấy bà n cát và sá»t ra, viết mấy đạo bùa, bảo Tụ Yên là m lá»… . Cầu khân xong, cô ta đứng dáºy, cùng Tụ Yên cầm sá»t, không bao lâu cái sá»t viết mấy câu rất mau như sau:
Ôi ! Äến không dấu vêÌt Ä‘i cÅ©ng không,
Dưới núi Thanh Ngạnh dựa cây thông.
Muốn theo tìm, núi muôn trùng.
Và o cửa ta đây góp nhau cùng.
Viết xong, cái sá»t dừng lại. Tụ Yên há»i:
- Cầu vị tiên gì ?
Diệu Ngá»c nói:
- Cầu đức Quải tiên (#1) đấy.
Tụ Yên chép lại câu thÆ¡ tiên cho, rồi nhá» Diệu Ngá»c Ä‘oán há»™. Diệu Ngá»c nói:
- Äiá»u đó không thể được, ngay tôi cÅ©ng chẳng hiểu. Cô cứ cầm vá», ở nhà há», thiếu gì ngưá»i thông minh.
Tụ Yên đà nh phải vá». Vừa và o đến sân, má»i ngưá»i đã há»i ngay: “Thế nà o?†Tụ Yên không kịp trả lá»i, đưa bản sao bà i thÆ¡ cho Lý Hoà n. Bá»n chị em và Bảo Ngá»c dà nh nhau xem, Ä‘á»u Ä‘oán: “Muốn tìm ngay thì không thể được, nhưng mất thì không
mất, chưa biết đến lúc nà o đó, không tìm mà lại thấy. Nhưng núi Thanh Ngạnh không biết ở đâu ?â€
Lý Hoà n nói:
- Äó là lá»i nói bóng cá»§a tiên, ở nhà mình đây là m gì mà có núi Thanh Ngạnh ? Chắc là có ai sợ bị xét ra, Ä‘em vất và o dưới hòn đá núi, có cây thông nà o đó cÅ©ng chưa biết chừng. Chỉ có câu: Và o cá»a ta đây “ là nói và o cá»a nhà ai ?â€
Äại Ngá»c nói:
- Cầu vị tiên nà o ?
Tụ Yên nói:
- Cầu vị Quải tiên.
Thám Xuân nói:
- Nếu là cá»a tiên thì khó và o lắm !
Táºp Nhân trong lòng hoảng hốt, liá»n bắt bóng băÌt gió tìm lung tung, không có má»™t hòn đá nà o là không lục tìm, nhưng chẳng há» thấy. Khi vá» nhà , Bảo Ngá»c cÅ©ng không há»i có tìm thấy hay không, chỉ cưá»i khì . Xạ Nguyệt hoảng lên nói:
- Ông trẻ Æ¡i ! Tháºt là ông bá» mất ở đâu, hãy nói rõ ra. Chúng tôi dù có chịu tá»™i, cÅ©ng trắng ra trắng, Ä‘en ra Ä‘en chứ !
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Tôi nói bá» mất ở ngoà i, các chị không nghe ; bây giá» chị lại há»i tôi, tôi biết sao được ?
Lý Hoà n và Thám Xuân nói:
- Hôm nay xoay mãi từ sáng đến giỠđã canh ba rồi. Cô Lâm mệt quá đã bỠvỠrồi. Chúng ta cũng nghỉ một chút, ngà y mai lại tìm thôi.
Nói xong, má»i ngưá»i ra vá». Bảo Ngá»c cÅ©ng nằm ngá»§. Tá»™i nghiệp Táºp Nhân suốt đêm khóc rồi lại nghĩ, không sao ngá»§ được .
Äại Ngá»c vá» nhà , sá»±c nhá»› đến câu chuyện “và ng ngá»c†trước đây lại đâm ra mừng rỡ, nghÄ© bụng lá»i nói cá»§a hòa thượng và đạo sÄ© tháºt không tin được. Nếu tháºt “và ng†và “ngá»c†là có duyên, thì sao Bảo Ngá»c lại là m mất ngá»c Ä‘i được ? Hoặc vì mình mà duyên “và ng†“ngá»c†cá»§a há» bị chia rẽ cÅ©ng chưa biết chừng !â€. NghÄ© váºy Äại Ngá»c thấy yên tâm, chẳng kể gì cả ngà y khó nhá»c, lại Ä‘em sách ra xem. Tá» Quyên thì lại thấy mệt, luôn luôn giục Äại Ngá»c Ä‘i ngá»§.
Äại Ngá»c nằm xuống lại nghÄ© đến việc hoa hải đưá»ng, nghÄ© thầm trong bụng viên ngá»c ấy là tá»± trong thai mang ra, không phải là váºt tầm thưá»ng, đến hay Ä‘i Ä‘á»u có quan hệ. Nếu hoa ấy là điá»m tốt thì không mất ngá»c. Xem thế thì hoa ấy nở là điá»m không là nh. “Có lẽ anh ấy gặp việc không là nh chăng ?†Cô nghÄ© như thế lại cảm thấy thương tâm. Nhưng khi nghÄ© đến việc hôn nhân thì hình như hoa ấy lại nên nở, mà viên ngá»c lại nên mất. Äại Ngá»c cứ nghÄ© vÆ¡ nghÄ© vẩn, khi buồn khi vui, mãi đến canh năm má»›i ngá»§.
Hôm sau Vương phu nhân sai ngưá»i đến các hiệu cầm đồ tra há»i. Phượng Thư thì ngấm ngầm kiếm cách dò tìm. Luôn mấy ngà y xoay xở không có chút manh mối gì.
CÅ©ng may là Giả mẫu và Giả ChÃnh chưa biết. Bá»n Táºp Nhân ngà y nà o cÅ©ng sợ nÆ¡m ná»›p. Bảo Ngá»c mấy ngà y liá»n không Ä‘i há»c, cứ ngÆ¡ ngÆ¡ ngẩn ngẩn, chẳng nói chẳng rằng, bÆ¡ phá» á»§ rÅ©. Vương phu nhân nghÄ© anh ta vì mất ngá»c mà như thế nên cÅ©ng không để ý.
Má»™t hôm Vương phu nhân Ä‘ang bá»±c mình, thì thấy Giả Liá»…n tá»›i há»i thăm sức khá»e, rồi cưá»i há»›n hở noÌi:
- Hôm nay nghe nói ông Giả VÅ© Thôn sai ngưá»i đến báo tin vá»›i chú rằng: “Ông Cáºu (#2) nhà ta được thăng chức ná»™i các đại há»c sÄ©, vâng chỉ và o kinh, định đến ngà y hai mươi tháng giêng năm sau là m lá»… tuyên ma (#3). Công văn đã do trạm gá»i Ä‘i rồi. Trạm nà y má»—i ngà y Ä‘i ba trăm dặm. Chắc rằng ông Cáºu đêm ngà y Ä‘i gấp. chỉ già ná»a tháng là có thể đến nÆ¡i. Cháu đến trình để thÃm rõ.
Vương phu nhân nghe nói hết sức vui mừng. Bà ta Ä‘ang lo nghÄ© bên ngoại Ãt ngưá»i, nhà há» Tiết lại suy sụp, em thì là m quan ở tỉnh ngoà i, không chăm nom cho mình được. Nay nghe nói em được thăng chức vá» kinh, nhà hoÌ£ Vương vinh hoa rá»±c rỡ, sau nà y Bảo Ngá»c sẽ có nÆ¡i nương tá»±a, nên tạm bá» qua việc mất ngá»c. Suốt ngà y chỉ trông em trai mau mau tá»›i kinh.
Má»™t hôm Giả ChÃnh Ä‘i vá», nước mắt rà n ruaÌ£, thở hổn hển maÌ€ nói:
- Mau mau Ä‘i thưa vá»›i cụ, sắm sá»a và o cung ngay ! Äừng Ä‘em theo nhiá»u ngưá»i, chỉ má»™t mình bà theo hầu cụ và o cung.
Nghe nói quà phi bỗng mắc bệnh nặng. Hiện nay thái giám đang chỠở ngoà i. Ông ta nói là Viện thái y đã tâu rõ, đó là chứng đà m quyết (#4) không thể nà o chữa được.
Vương phu nhân nghe nói, khóc ầm lên. Giả ChÃnh nói:
- Lúc nà y chưa phải là lúc khóc. Mau đi và o trình với cụ. Nói cho nhẹ nhà ng, đừng là m cụ chết khiếp đấy !
Giả ChÃnh nói rồi Ä‘i ra, dặn ngưá»i nhà chá» sẵn. Vương phu nhân nÃn khóc, và o má»i Giả mẫu, chỉ nói Nguyên phi có bệnh muốn và o cung há»i thăm. Giả mẫu nghe noÌi, miệng niệm Pháºt và nói:
- Lại ốm nữa. Lần trước đã là m cho ta khiếp vÃa, sau má»›i biết là nghe lầm. Lần nà y mong rằng lại lầm nữa thì may mắn lắm.
Vương phu nhân vừa trả lá»i, vừa giục bá»n Uyên Ương mở rương lấy quần áo mặc cho Giả mẫu. Bà ta cÅ©ng vá»™i và ng vá» phòng, ăn mặc tá» chỉnh, rồi trở sang chá» Giả mẫu. Sau đó, hai ngưá»i ra nhà ngoà i rồi lên kiệu và o cung.
Nguyên Xuân từ khi được choÌ£n và o cung Phượng Tảo, được nhà vua rất yêu thương, dần dần thân thể béo ra, nên Ä‘i đứng cÅ©ng mệt. Má»—i ngà y có lúc nhá»c mệt thì thưá»ng sinh ra chứng Ä‘á»m. Hôm trước hầu tiệc trở vá», gặp phải lạnh, bệnh trở lại . Không ngờ lần nà y bệnh rất nặng, đờm tắc nghẹt, chân tay giaÌ lạnh. Cung nhân tâu lên,vua cho gá»i thái y chữa chạy, ngỠđâu thuốc uống không và o, dùng luôn mấy liá»u thuốc thông quan cÅ©ng không thấy có hiệu quả. Bá»n ná»™i quan lo sợ, tâu xin sắp sẵn háºu sá»±. Vì thế, truyá»n gá»i bà con há» Giả và o thăm.
Giả mẫu và Vương phu nhân và o thấy Nguyên phi hỉ Ä‘á»m tắc đầy miệng, không nói năng được. Trông thấy Giả mẫu, Nguyên Xuân muốn khóc, nhưng không có nước mắt. Giả mẫu lại gần há»i thăm, nói và i câu an á»§i. Má»™t chốc ở ngoà i đệ hà n danh sách cá»§a boÌ£n Giả ChÃnh và o. Cung tần tâu lên. Lúc đó mắt Nguyên phi không ngoảnh nhìn được nữa, dần dần sắc mặt thay đổi . Bá»n ná»™i quan và thái giám định tâu lên ngay cho vua biết, sợ rằng nhà vua bảo các cung phi khác đến trông nom, nếu để bà con hoÌ£ ngoại ở lâu không tiện, nên má»i ra ngồi chỠở cung ngoà i.
Giả mẫu và Vương phu nhân nỡ nà o rá»i ngay nhưng vì lá»… nghi cá»§a nhà vua như thế, đà nh phải Ä‘i ra, cÅ©ng không dám khóc lóc chỉ Ä‘au xót trong lòng mà thôi.
Ngoà i cá»a cung, có các quan đứng chá» tin tức. Chẳng bao lâu thấy có thái giám Ä‘i ra, láºp tức truyá»n gá»i khâm thiên giám. Giả mẫu biết là có chuyện chẳng là nh, nhưng vẫn chưa dám nhúc nhÃch. Má»™t lát, thái giám nhá» truyá»n dụ ra:
- Giả nương nương qua Ä‘á»i !
Năm ấy là năm Giáp Dần Tiết láºp xuân và o ngà y mưá»i tám tháng mưá»i hai, mà ngà y Nguyên phi mất là ngà y mưá»i chÃn tháng mưá»i hai theo thá»i tiết thì đã qua năm Mão tháng dần thá» bốn mươi hai tuổi.
Giá mẫu Ä‘au xót, đà nh phải lên kiệu vá» nhà . Bá»n Giả ChÃnh được tin cÅ©ng thương khóc từ dá»c đưá»ng vỠđến nhà . Hình phu nhân, Lý Hoà n, Phượng Thư, Bảo Ngá»c ra ngoà i nhà lá»›n chia đứng hai hên đón tiếp hỏi thăm sức khá»e Giả mẫu, Giả ChÃnh và Vương phu nhân, rồi má»i ngưá»i khóc lóc.
Hôm sau, sáng dáºy, những ngưá»i có phẩm cấp Ä‘á»u và o cung dá»± lá»… tang. Giả ChÃnh là quan bá»™ công, tuy rằng việc gì cÅ©ng là m theo quy chế sẵn có, nhưng các quan trên cÅ©ng chiÌ€u ý, chăm sóc ông ta Ãt nhiá»u. Bá»n đồng sá»± cÅ©ng cứ há»i ông ta rồi má»›i là m. Vì thế, ông ta báºn cả hai nÆ¡i, không phải như đám tang Thái háºu và Chu phi trước.
Giả phi không có con cái, chỉ đặt thụy hiệu “Hiá»n thục quyÌ phi†theo quy chế cá»§a nhà vua .
Nhưng ngưá»i nhà há» Giả, đà n ông đến đà n bà , ngà y nà o cÅ©ng và o cung rất là báºn rá»™n. May mà gần đây, Phượng Thư đã khá, trông nom việc nhà được. Chị ta lại còn phải sắp đặt việc đón tiếp và mừng Vương Tá» Äằng sắp và o kinh. Anh ruá»™t Phượng Thư là Vương Nhân biết chú được và o ná»™i các cÅ©ng Ä‘em gia quyến và o kinh. Phượng Thư trong lòng vui mừng, dầu có Ãt nhiá»u lo lắng, nhưng thấy ngưá»i nhà mình đông đúc như thế, cÅ©ng tạm khuây. Vì thế, trong ngưá»i so vá»›i trước, có phần khá hÆ¡n.
Vương phu nhân thấy Phượng Thư lại lo liệu việc nhà như trước, san sẻ má»™t ná»a công việc cá»§a mình, lại thấy ông em sắp và o kinh. Má»i việc yên ổn, nên cảm thấy được yên tÄ©nh Ãt nhiá»u. Chỉ có Bảo Ngá»c là ngưá»i không có chức vị gì. Anh ta lại cÅ©ng không Ä‘i há»c. Äại Nho biết trong nhà anh ta có việc nên cÅ©ng để mặc. Giả ChÃnh thì báºn, cố nhiên là anh ta không có thì giá» tra há»i đến.
Äáng lẽ ra thì nhân cÆ¡ há»™i nà y Bảo Ngá»c có thể tha hồ vui chÆ¡i vá»›i bá»n chị em. Không ngá» từ sau khi mất ngá»c, Bảo Ngá»c đâm ra uể oải, ăn nói cÅ©ng lẩn thẩn chứ không như trước. Ngay cả lúc bá»n Giả mẫu khi Ä‘i khi vá», nếu có ai bảo đến há»i thăm thì anh ta cÅ©ng đến. Nhưng nếu không ai nói thì cÅ©ng thôi. Bá»n táºp Nhân trong bụng lo lắng, nhưá»ng lại không dám nói động đến, sợ anh ta giáºn. Hà ng ngà y cÆ¡m nước đưa lên trước mặt thì anh ta cÅ©ng ăn, không đưa đến cÅ©ng không đòi há»i.
Táºp Nhân thấy tình hình nà y, không giống con ngưá»i tức giáºn, mà giống ngưá»i có bệnh. Nhân lúc rảnh, Táºp Nhân đến quán Tiêu Tương nói vá»›i Tá» Quyên:
- Chẳng hiểu cáºu Hai có vẻ như thế nà o ấy, nhá» cô khuyên giải cho.
Tá» Quyên nói ngay vá»›i Äại Ngá»c. Nhưng Äại Ngá»c nghÄ© đến việc hôn nhân cá»§a Bảo Ngá»c nhất định là mình rồi. GiỠđây gặp anh ta thấy khó coi. “Nếu anh ta đến đây, vốn ăn ở vá»›i nhau má»™t chá»— từ khi nhá», tất nhiên không thể bỏ anh ấy được nhưng
bảo mình Ä‘i tìm anh ấy thì nhất định không được“. Vì thế Äại Ngá»c không chịu đến.
Táºp Nhân lại nói riêng vá»›i Thám Xuân. Không ngá» Thám Xuân trong bụng biết rõ rằng hoa hải đưá»ng nở quái gở, viên ngá»c mất cà ng lạ lùng, tiếp đó là Nguyên Phi qua Ä‘á»i, nên Ä‘oán biết việc nhà không là nh. Ngà y ngà y buồn bá»±c, còn bụng dạ naÌ€o khuyên Bảo Ngá»c. Vả lại, dù là anh em đấy, nhưng trai gái vẫn phải phân biệt, nên chị ta đến má»™t và i lần, thấy Bảo NgoÌ£c ra chiá»u uể oải. Do đó cũng không năng qua lại nữa.
Bảo Thoa cÅ©ng biết việc mất ngá»c. Nhân vì hôm ná», Tiết phu nhân sau khi bằng lòng vá» việc hôn nhân giữa chị ta vá»›i Bảo Ngá»c, liá»n vá» nhà nói vá»›i con. Tiết phu nhân còn noÌi rõ:â€Tuy dì có nói, nhưng mẹ cÅ©ng chưa nhất định nháºn lá»i, còn nói đợi anh con vỠđã. Con có bằng lòng không ?â€
Bảo Thoa nghiêm nét mặt nói:
- Mẹ nói thế không đúng. Việc cá»§a con gái là do cha mẹ là m chá»§; giá» cha con mất rồi, mẹ nên là m chá»§ lâÌy ; không nữa thì há»i anh con. Sao lại há»i con ?
Tiết phu nhân thấy váºy cà ng thêm yêu mến con gái, nghÄ© rằng chị ta được nuông chiuÌ€ quen từ lúc nhá», nhưng vẫn trong trắng khiêm nhưá»ng. Vì thế, bà ta không nhắc đến Bảo Ngá»c trước mặt Bảo Thoa. Cố nhiên Bảo Thoa cÅ©ng không khi nà o nhắc đến hai tiếng “Bảo Ngá»c†. Nay nghe nói mất ngá»c, tuy chị ta rất là nghi ngá» sợ hãi, nhưng há»i ra không tiện, đà nh chỉ nghe ngưá»i khác bà n tán là m như không can giÌ€ đến mình cả.
Tiết phu nhân cÅ©ng có sai ngưá»i qua há»i thăm tin tưÌc má»™t và i lần. Nhân vì việc cá»§a con là Tiết Bà n ; nên bà ta bá»±c bá»™i, chỉ mong sao ông anh đến kinh đô để nhá» cứu vá»›t cho con khá»i tá»™i.
Lại biết Nguyên Phi đã mất, nhà há» Giả công việc báºn rá»™n, may được Phượng Thư đã khá»e trông nom việc nhà . Vì thế cÅ©ng không năng qua bên ấy.
Chỉ khổ cho Táºp Nhân. Chị ta hết sức dịu dà ng hầu hạ, khuyên lÆ¡n là an á»§i. Nhưng Bảo Ngá»c vẫn không hiểu gì. Chị ta đà nh chỉ noÌi thầm mà thôi.
Qua mâyÌ ngà y, linh cá»u cá»§a Nguyên Phi đã đưa và o tẩm miếu. BoÌ£n Giá mẫu phải Ä‘i đưa đám mất mấy hôm. Không ngờ Bảo Ngá»c cà ng ngà y cà ng ngá»› ngẩn sốt nóng chẳng phải, Ä‘au ôÌm cÅ©ng không, nhưng ăn không ngon, ngá»§ không yên, tháºm chiÌ nói năng cÅ©ng không ra đầu ra Ä‘uôi gì nữa cả. Bá»n Táºp Nhân và Xạ Nguyệt cà ng hoảng sợ đã thưa vá»›i Phượng Thư mâÌy lần. Äôi khi Phượng Thư cÅ©ng qua thăm, ban đầu tưởng chỉ là anh ta không tìm được ngá»c nên đâm tứt. Nhưng giỠđây xem ra thì giống như ngưá»i mất hồn nên đà nh phải hà ng ngà y mời thầy thuốc chạy chữa. Uống luôn mấy thang thuốc, bệnh tình chẳng bá»›t chút nà o, mà lại có phần tăng thêm. Há»i Ä‘au chá»— nà o thì Bảo Ngá»c cÅ©ng không nói. Mãi đến khi việc tang Nguyên Phi xong. Giả mẫu nhá»› Bảo Ngá»c, thân hà nh và o vưá»n thăm há»i. Vương phu nhân cÅ©ng theo sang. Bá»n Táºp Nhân bảo Bảo Ngá»c ra đón và há»i thăm sức khá»e. Bảo Ngá»c tuy nói là có bệnh. Nhưng hằng ngà y vẫn dáºy Ä‘i lại . Bây giá» Táºp Nhân bảo ra đón Giả mẫu thì anh ta cÅ©ng theo lá»i há»i thăm sức khá»e như thưá»ng. Chỉ có Ä‘iá»u là tất cả Ä‘iá»u do Táºp Nhân đứng bên bà y vẽ cho. Giả mẫu thấy thế liá»n nói:
- Tưởng là cháu ốm như thế nà o nên ta sang thăm. Nay thấy bá»™ daÌ£ng cháu vẫn thưá»ng, lòng ta cÅ©ng đỡ lo.
Vương phu nhân thấy thế cố nhiên vẫn yên lòng. Nhưng Bảo Ngá»c chẳng trả lá»i gì cả, chỉ cưá»i hì hì. Bá»n Giả mẫu và o nhà trong ngồi nói chuyện vá»›i Bảo Ngá»c. Há»… Táºp Nhân bà y cho câu gì thì anh ta nói câu âÌy, khác hẳn ngà y thưá»ng, giống hệt ngưá»i ngây váºy .
Giả mẫu cà ng nhìn cà ng đâm nghi ngá», liá»n nói:
- Khi ta má»›i đến, chẳng thấy nó có bệnh gì. Giá» nhìn kỹ thì bệnh nà y quả là nặng tháºt. Bá»™ daÌ£ng như là ngưá»i mất hồn ấy. Vì sao mà sinh ra như thế ?
Vương phu nhân biết không thể giấu được, lại thấy bá»™ dạng Táºp Nhân rất đáng thương hại, đà nh phải Ä‘em những lá»i Bảo Ngá»c trước đây nói vá»›i Giả mẫu. “Bảo Ngá»c xem trò ở Phá»§ Lâm An Bá, đánh rÆ¡i mất viên ngá»c “. Bà ta cÅ©ng nÆ¡m lá»›p lo ngại, chỉ sợ Giả mẫu bá»±c lên, lại nói thêm:
- Hiện đã sai ngưá»i tìm khắp nÆ¡i, phụ tiên, Ä‘i bói, đâu đâu cÅ©ng nói là tìm ở hiệu cầm đồ. Thế nà o rồi cÅ©ng thấy.
Giả mẫu nghe nói hoảng hốt vùng đứng dáºy, nước mắt rà n ruaÌ£ nói:
- Ngá»c ấy mất là m sao được ! Các ngưá»i tháºt không hiểu gì cả ! Nhưng chẳng nhẽ cha nó cÅ©ng bá» qua Ä‘i à ?
Vương phu nhân biết Giả mẫu giáºn, liá»n bảo bá»n Táºp Nhân quỳ xuống, rồi dịu dà ng cúi đầu xuống thưa:
- Con sợ cụ kinh hoảng, ông con giáºn, nên Ä‘á»u không dám trình báo.
Giả mẫu thở dà i và nói:
- Viên ngá»c là cái bản mệnh cá»§a thằng Bảo. Vì mất Ä‘i cho nên nó má»i mất hồn mất vÃa như thế ! Äể thế được à ? Viên ngá»c nà y cả thà nh ai cÅ©ng biết. Äá»i nà o nhặt được há» lại để cho các ngưá»i tìm ra. Mau mau sai ngưá»i má»i cha nó đến để ta nói chuyện.
Vương phu nhân và Táºp Nhân Ä‘á»u sợ khiếp vÃa, liá»n van :
- Bà mà giáºn, khi nhà con vá» thì cà ng sinh to chuyện. Hiện nay Bảo Ngá»c Ä‘ang ốm, xin cứ giao cho chúng con cố sức tìm kiếm.
- CaÌc ngưá»i sợ cha nó đâm giáºn thì đã có ta đây.
Liá»n bảo Xạ Nguyệt sai ngưá»i Ä‘i má»i. Má»™t lúc ngưá»i Ä‘i má»i vá» thưa:
- Ông lá»›n Ä‘ang Ä‘i tạ khách chưa vá».
Giả mẫu nói:
- Không cần anh ấy cÅ©ng được. Chúng bây cứ nói là ta bảo tạm thá»i chưa cần trách phạt bá»n ngưá»i hầu. Ta bảo thằng Liá»…n tá»›i, viết giấy treo giải thưởng, dán ở chá»— lúc trước nó qua lại nói rằng: “Ai nhặt được ngá»c đưa đến sẽ thưởng má»™t vạn lạng bạc, ai biết ngưá»i ta nhặt được, đưa tin đến rồi tìm ra được thì thưởng năm ngà n lạng.†Nếu quả có ngưá»i nhặt được đưa đến thì không nên tiếc bạc. Là m như thế chắc sẽ tìm được. Nếu cứ để mấy ngưá»i nhà mình tìm thì suốt Ä‘á»i rồi cũng không ra.
Vương phu nhân cÅ©ng không dám nói rõ. Giả mẫu sai ngưá»i nói vá»›i Giả Liá»…n, giục anh ta cứ thế mà là m.
Giả mẫu lại bảo:
- Dá»n tất cả đồ dùng và dăÌt Bảo Ngá»c đến chá»— ta ở, chỉ sai Táºp Nhân và Thu Văn theo sang. Còn nửa Ä‘á»u ở lại trong vưá»n mà coi nhà .
Bảo Ngá»c nghe nói cÅ©ng chẳng há»i lại gì cả, chỉ má»™t má»±c cưá»i khì. Giả mẫu liá»n dắt Bảo Ngá»c đứng dáºy. Bá»n Táºp Nhân nâng đỡ và cùng Ä‘i ra ngoà i vưá»n.
VỠđến phòng mình Giả mẫu bảo Vương phu nhân ngồi, xem má»i ngưá»i dá»n dẹp cho Bảo Ngá»c ở và o phòng bên trong, rồi há»i Vương phu nhân:
- Chị biết ý ta không ? Ta nghÄ© trong vưá»n Ãt ngưá»i, cây hoa ở Viện Di Hồng bá»—ng dưng chết Ä‘i rồi lại nở, có vẻ quái gở . Trước kia, nhá» có viên ngá»c, trị được tà ma, nhưng bây giá» ngá»c đã mất rồi, sợ tà khà dá»… dà ng xâm phạm. Vì thế, ta đưa nó đến đây ở chung má»™t chá»—. Mấy ngà y sắp đến, không cần bảo nó Ä‘i ra ngoà i. Thầy thuốc có đến thì bảo cứ ở đây mà xem.
Vương phu nhân nghe nói, liá»n đỡ lá»i:
- Cụ nghĩ rất phải. Bây giá» Bảo Ngá»c ở chung vá»›i cụ, cụ là ngưá»i có phúc lá»›n, có gì cÅ©ng trấn áp được.
- Phúc vá»›i pháºn gì ! Chẳng qua nhà ta ở có phần sạch sẽ yên tÄ©nh hÆ¡n, kinh kệ cÅ©ng nhiá»u, có thể tụng niệm để trấn lÄ©nh tâm thần . Chị thá» há»i Bảo Ngá»c xem có thÃch ở đây không ?
Bảo Ngá»c nghe nói cứ cưá»i hoà i. Táºp Nhân bảo nói tốt, Bảo Ngá»c cÅ©ng nói tốt.
Vương phu nhân thấy dạng bá»™ như thế ứa nước mắt, nhưng ở chá»— Giả mẫu không dám khóc ra tiếng. Giả mẫu biết Vương phu nhân hoảng sợ, liá»n nói:
- Chị cứ vá» thôi. Æ Ì‰ đây đã có ta lo liệu. Äến tối anh ấy vá» thì bảo không cần đến gặp ta. Các ngưá»i cứ đừng nói gì là được.
Sau khi Vương phu nhân vá». Giả mẫu bảo Uyên ương tìm chút thuốc an thần, theo lá»i chỉ dẫn cá»§a thầy thuôÌc cho Bảo Ngá»c uôÌng.
Chiá»u hôm ấy, Giả ChÃnh vá» nhà , ngồi trong xe nghe ngưá»i Ä‘i đưá»ng nói vá»›i nhau .
- Ngưá»i ta ai muốn phát tà i cÅ©ng rất dá»… dà ng.
Ngưá»i kia há»i:
- Dễ cái gì ?
- Hôm nay nghe nói cáºu con ở trong phá»§ Vinh mất ngá»c gì đó, daÌn giấy nói rõ hình dạng lá»›n nhá» và mà u sắc cá»§a viên ngá»c, hứa rằng ai nhặt được đưa đến sẽ thưởng má»™t vạn lạng bạc, ai đưa tin cÅ©ng thưởng năm ngà n lạng đấy.
Giả ChÃnh tuy không rõ, nhưng trong bụng lấy là m lạ. VỠđêÌn nhà , liá»n gá»i ngưá»i coi cá»a há»i vá» việc đó. Ngưá»i coi cá»a noÌi :
- Chúng con trước đây cÅ©ng không biết. Giữa trưa hôm nay, cáºu Hai Liá»…n truyá»n lá»i cụ, bảo ngưá»i Ä‘i dán chúng con má»›i biêÌt.
Giả ChÃnh than thở:
- Tháºt là nhà đến lúc suy, đẻ ra cái cá»§a nợ ấy ! Lúc má»›i đẻ đã đồn đại khắp phố, được mưá»i mấy năm trá»i thì tiếng đồn đã hÆ¡i đỡ, bây giá» lại viết giấy lung tung để tìm ngá»c, còn ra cái lá» lôÌi giÌ€ nữa .
Nói xong, ông ta vá»™i và ng và o trong nhà há»i Vương phu nhân. Vương phu nhân nói rõ đầu Ä‘uôi cho Giả ChÃnh nghe. Giả ChÃnh biết là do ý định cá»§a Giả mẫu, không dám chống lại, chỉ trách Vương phu nhân mấy câu, rồi ra ngoà i bảo ngưá»i nhà ngấm ngầm bóc cái giấy ấy Ä‘i, đừng cho cụ biết. Không ngá» giấy ấy đã bị bá»n vô lại bóc mất rồi.
Cách Ãt lâu, có ngưá»i đến cá»a phá»§ Vinh nói muốn đưa viên ngá»c đến. Ngưá»i nhà nghe váºy mừng lắm, liá»n bảo:
- ÄÆ°a đây tôi trình cho.
Ngưá»i ấy rút trong bá»c ra má»™t tá» giấy treo giải thưởng, chỉ
cho ngưá»i coi cá»a xem và nói:
- Äây không phải là giấy treo giải thưởng cá»§a phá»§ nhà các ông à . Trong giấy nói rõ ai đưa ngá»c đến thì thưởng má»™t vạn lạng bạc. Hai ông ạ ! Giá» các ông thấy tôi nghèo. Nhưng chôÌc nữa tôi lÄ©nh được bạc, tức là ông nhà già u đấy. Các ông đừng có coi khinh tôi.
Bá»n ngưá»i canh cửa thấy anh ta nói giá»ng cứng lắm, liá»n bảo:
- Thì anh hãy cho chúng tôi xem má»™t tiÌ, má»›i tiện và o trình chứ.
Ngưá»i ấy ban đầu không chịu, sau nghe nói có lý liá»n đưa viên ngá»c ra, đặt trong bà n tay giÆ¡ lên má»™t cái mà nói:
- Có đúng không ?
Bá»n ngưá»i nhà nà y lâu nay hầu hạ ở ngoà i, chỉ huyết có ngá»c. Nhưng cÅ©ng không mâÌy khi được thấy ; bây giá» má»›i thấy hình dạng viên ngá»c ấy, vá»™i đà ng chạy và o trong, coÌ vẻ tâng công tranh nhau báo trước.
Hôm đó, Giả ChÃnh và Giả Xá Ä‘á»u Ä‘i vắng, chỉ coÌ Giả Liá»n ở nhà . Bá»n ngưá»i coi cửa và o thưa. Giả Liá»…n há»i:
- CoÌ tháºt thế không ?
Ngưá»i coi cá»a nói:
- Chúng con chÃnh mắt trông thấy rồi, nhưng anh ta không chịu đưa, đòi gặp chá»§ nhà . Má»™t tay giao bạc, má»™t tay giao ngá»c.
Giả Liá»…n cÅ©ng mừng, vá»™i và ng và o thưa vá»›i Vương phu nhân và trình ngay vá»›i Giả mẫu, là m cho Táºp Nhân mừng quá, chắp tay niệm Pháºt. Giả mẫu không hỠđổi lá»i. vá»™i và ng nói ngay:
- Mau mau bảo cháu Liá»…n má»i ngưá»i ấy và o thư phòng, Ä‘em ngá»c xem, rồi giao bạc ngay cho ngưá»i ta.
Giả Liá»…n theo lá»i, má»i người ấy và o, lấy lá»… khách mà tiếp ôn tồn cám Æ¡n và nói:
- Xin mượn viên ngá»c Ä‘em và o nhà trong cho ngưá»i chá»§ viên ngá»c xem. Còn bạc thì không kém má»™t ly.
Ngưá»i ấy đà nh phải đưa ra má»™t cái bao lụa hồng. Giả Liá»…n mở ra xem, quả nhiên má»™t viên ngá»c, đẹp sáng chói lá»i . Giả Liá»…n xưa nay vốn không đỠý, bây giá» thì cầm xem kỹ. Xem Ä‘i xem lại những chữ trên viên ngá»c, cÅ©ng phảng phất nhận ra được, nà o là “trừ tà chuỳ “ gì gì ấy. Giả Liá»…n xem xong mừng quá, liá»n gá»i ngưá»i nhà tiếp đãi rồi vá»™i và ng đưa viên ngá»c và o cho Giả mẫu và Vương phu nhân xem. Phượng Thư thấy Giả Liá»…n và o. liá»n giáºt ngay lấy ngá»c, không dám xem trước, đưa ngay đến tay Giả mẫu . Giả Liá»…n cưá»i nói:
- Chút việc như thế, mợ cũng không để tôi tâng công !
Giả mẫu mở ra xem thì thấy viên ngá»c má» tối hÆ¡n trước, liá»n lấy tay lau. Uyên Ương Ä‘em kÃnh lại. Giả mẫu Ä‘eo kÃnh lên xem má»™t hồi rồi nói:
- Lạ tháºt ! Viên ngá»c thì vẫn đúng. Nhưng tại sao săÌc ngá»c khác trước.
Vương phu nhân xem má»™t hồi cÅ©ng nháºn không ra, liá»n gá»i Phượng Thư lại xem. Phượng Thư xem rồi noÌi:
- Giống thì giống, nhưng sắc không đúng lắm chi bằng nói chú Bảo tự xem lấy thì biết.
Táºp Nhân đứng má»™t bên nhìn, cảm thấy chưa chắc đã đúng, nhưng vì mong má»i quá, nên cÅ©ng không dám nói là không giôÌng. Phượng Thư cầm viên ngá»c ở trong tay Giả mẫu, rồi cùng Táºp Nhân đưa lại cho Bảo Ngá»c xem. Lúc đó, Bảo Ngá»c vừa ngá»§ dậy .
Phượng Thư nói với anh ta:
- Ngá»c cá»§a chú tìm được đây rồi.
Bảo Ngá»c mắt còn ngái ngÅ© lá» Ä‘á», cầm lấy viên ngá»c trong tay cÅ©ng không thèm nhìn, vứt ngay xuống đất và nói:
- Các ngưá»i lại lừa tôi !
Nói rồi chỉ cưá»i khẩy.
Phượng Thư vội vaÌ€ng nhặt viên ngoÌ£c lên vaÌ€ noÌi :
- LaÌ£ thật! Sao chuÌ không nhiÌ€n maÌ€ biêÌt ?
Bảo Ngọc cũng không trả lời chỉ nồgi cười .
Vương Phu Nhân luÌc Ä‘oÌ cũng vaÌ€o trong phoÌ€ng, thâÌy bộ daÌ£ng Bảo NgoÌ£c như thÃªÌ liền noÌi :
- Thôi, không cần noÌi nữa. Viên ngoÌ£c kia laÌ€ một vật kyÌ€ quaÌi. NoÌ mang viên ngoÌ£c từ trong thai ra, thÃªÌ naÌ€o noÌ cũng biêÌt . ChăÌc laÌ€ người ta thâÌy hiÌ€nh daÌng noÌi trên giâÌy niêm yêÌt của ta rồi theo mẫu maÌ€ laÌ€m ra đâÌy thôi.
LuÌc Ä‘oÌ moÌ£i người đều vỡ lẽ . Giả Liễn ở phoÌ€ng ngoaÌ€i, nghe như thÃªÌ liền noÌi :
- Äã không Ä‘uÌng thiÌ€ đưa đây để tôi hỏi noÌ . Việc người ta như thÃªÌ nầy maÌ€ noÌ coÌ€n daÌm đêÌn Ä‘aÌnh lừa aÌ€ ?
Giả Mẫu vội gạt đi :
- ChaÌu Liễn Ä‘em trả cho noÌ, bảo noÌ Ä‘i về thôi. NoÌ laÌ€ một người cuÌ€ng cực quaÌ, không coÌ caÌch giÌ€ nữa, thâÌy nhaÌ€ miÌ€nh coÌ việc âÌy, mÆ¡Ìi tiÌ€m caÌch lừa gaÌ£t một iÌt tiền Ä‘oÌ thôi. Bây giờ không may noÌ Ä‘ã mâÌt tiền toi laÌ£i không lừa được chuÌng ta. Theo yÌ ta cũng đừng nên laÌ€m tội noÌ, cÆ°Ì Ä‘em trả cho noÌ, bảo laÌ€ không phải của nhaÌ€ ta, rồi cho noÌ vaÌ€i laÌ£ng baÌ£c. LaÌ€m như vậy, thiÌ€ người ngoaÌ€i nghe thâÌy coÌ tin tưÌc giÌ€, hoÌ£ mÆ¡Ìi daÌm đưa laÌ£i cho miÌ€nh. NêÌu miÌ€nh laÌ€m tội noÌ thiÌ€ sau dầu coÌ Ä‘Æ°Æ¡Ì£c viên ngoÌ£c thật Ä‘i nữa, cũng không ai daÌm đưa đêÌn .
Giả Liễn vâng lời Ä‘i ra. Ngừơi kia chở mãi chẳng thâÌy ai, trong loÌ€ng hồi hộp, bỗng thâÌy Giả Liễn hầm hầm Ä‘i ra .
Chú thÃch:
(1-) Một nhân váºt thần thoại trong số bát tiên mà ngưá»i Trung Quốc noÌi đến vÃ
vẽ thà nh tranh .
(2-) TưÌc Vương Từ Äằng .
(3-) Khi săÌp phong chưÌc tể tươÌng, thiÌ€ viêÌt tờ chiêÌu bằng giâÌy to Ä‘oÌ£c cho caÌc quan nghe, cho nên goÌ£i laÌ€ “tuyên ma†.
(4-) ChưÌng bệnh biÌ£ đờm tăÌt caÌc khiêÌu; đâm ra laÌ£nh.
Tà i sản của minhtien384