“Các ngươi không phải những người đầu tiên đến nơi này!”
Hơn hai mươi năm trước, từng có một nhóm người đi tới nơi này, những người đó không cùng thụ nhân phát sinh xung đột, nhưng cũng gặp lão Ngũ đức, sau đó tiến vào hạp cốc muốn giết chết ‘tà nhãn bạo quân’, kết quả…
Lão Ngũ đức rất thiện ý muốn chỉ trong cốc khẩu một pho tượng đá kị sĩ… đáng tiếc lúc nãy trong lúc xung đột đã bị một ‘đồng bạn’ thụ nhân đánh cho vỡ vụn.
Đỗ Duy liền nhớ Tuyết lang dong binh đoàn đoàn trưởng Bái nhân Lí hi từng nói qua: “Trước nay, loài người đi đến chỗ sâu nhất của Băng tuyết sâm lâm chính là hạp cốc này. Đó là vào hơn hai mươi năm trước, một đại ma pháp sư dẫn theo một đội cao cấp kị sĩ đi đến nơi này, kết quả toàn quân tiêu diệt. Chỉ có ma pháp sư chạy thoát, còn toàn bộ cao cấp kị sĩ đều chết hết.
Thậm chí, tấm bản đồ trong người Đỗ Duy mà Bái nhân Lí hi tặng nghe nói là do vị ma pháp sư kia chạy thoát lưu truyền ra.
Thụ nhân phương thức diễn đạt có chút khó khăn, nhưng ý tứ cũng rõ ràng chính là: ta từng thấy qua một số người lợi hại đến nơi này, nhưng mà bọn họ đều bị ‘tà nhãn bạo quân’ đánh bại, cho nên thụ nhân chúng ta không tin các ngươi có thể đánh bại ‘tà nhãn bạo quân’ tàn ác.
“Cám ơn người nhắc nhở, bất quá đối với thụ nhân cũng không có gì tổn thất, đúng không?” Đỗ Duy mỉm cười, “chúng ta đến đối phó tên tà ác kia, nếu chúng ta thất bại cũng không ảnh hưởng đến thụ nhân, mà nếu chúng ta thành công thì coi như là bồi thường sự tình vừa rồi.”
Đỗ Duy nói lời này khiến cho lão Ngũ đức cũng không còn lí do gì để từ chối, nhưng mà thụ nhân lại một lần nữa khiến cho người ta khó tin sự thiện lương cùng thuần phác, lão Ngũ đức chậm rãi ngồi xuống, sau đó lục lọi trong đám cành lá của mình, lấy ra một mảnh kim diệp tử.. Đỗ Duy nhìn xem, lá cây này chính là màu vàng.
“Nếu… có nguy hiểm… lấy nó… cắm… trên mặt đất, có lẽ… có thể bảo vệ… các ngươi… một lúc…”
Đỗ Duy ngây dại, phải biết rằng bây giờ bọn họ với thụ nhân vốn là tình huống đối lập, thụ nhân thiện lương thuần phác, nhanh chóng quên đi cừu hận… Đỗ Duy thở dài, chủng tộc như vậy cho dù dân cư đông đúc trở lại, e rằng cũng khó mà sinh tồn.
Mang theo cảm thán, Đỗ Duy về lại phía sau tảng nham thạch, nhìn hai người đồng bạn: “Hắc, các ngươi đều nghe rõ rồi chứ? Ta nghĩ chúng ta có chuyện phải làm… ‘tà nhãn bạo quân’ không biết là quái vật gì?”
Hầu tái nhân lạnh nhạt: “Mặc dù là cái gì, ta không nghĩ rằng ở chỗ này có thứ gì có thể là đối thủ của ta. Ta chỉ là đối với khẩu nước suối cảm thấy hứng thú.”
“Uhm, đúng vậy.” Đỗ Duy cười nói. “Khẩu nước suối có thể trị liệu tốt thương thế của ngươi.”
“Không!” Hầu tái nhân cười lạnh, “Ta vốn không để ý chút ít thương thế này, nhưng mà địa phương mà A lạp cống từng đi qua, ta nhất định phải đến xem.”
“Ngươi thì sao?” Đỗ Duy nhìn Đạt Đạt Ni nhĩ, “bằng hữu của ta, ý ngươi thế nào?”
Đạt Đạt Ni nhĩ vẻ mặt nghiêm túc, hắn rút cây cung sau lưng, chánh sắc nói: “Nói không chừng trong hạp cốc có kim nhãn mãng. Pho tượng đá kia, hiển nhiên là trúng thạch hóa thuật, không chừng bên trong có kim nhãn mãng!”
“Được rồi,” Đỗ Duy kết một câu, hắn cười nói: “Vậy chúng ta cứ vào xem.”
Lão Ngũ đức chỉ huy ‘đồng bạn’, di dời tảng đá chắn ngang hạp cốc, thụ nhân ‘đồng bạn’ sức lực mạnh mẽ dễ dàng vần đi cự thạch, giải phóng cửa cốc. Sau đó Đỗ Duy cáo biệt lão Ngũ đức, cùng 2 người đồng bạn tiến vào hạp cốc.
Hạp cốc này rốt cục có bao nhiêu tuổi, Đỗ Duy mấy người không biết. Mặc dù từ lão thụ nhân Ngũ đức giới thiệu, nghe nói hạp cốc này ‘tịnh không lớn’, nhưng so sánh với thân thể to lớn của thụ nhân mà nói, ít nhất Đỗ Duy cũng hiểu rằng hạp cốc sợ rằng ‘tịnh không nhỏ’.
Sau khi từ cửa hạp cốc tiến vào phỏng chừng mười thước là một khúc quanh, nhưng khiến cho ba người phải nhíu mày chính là lại đâm xuyên qua một vùng sương mù.
Thực sự là sương mù, Đỗ Duy có thể cảm nhận được không khí lành lạnh, thậm chí tùy tiện đi qua màn sương cũng khiến cho trên người cũng đọng từng giọt từng giọt nước.
Nơi này tầm nhìn thật sự quá kém, căng mắt nhìn cũng không thể vượt hơn 5 bước, Đỗ Duy cho đến giờ chưa thấy qua sương mù đậm như thế.
Đi lại trong một nơi hạn chế tầm nhìn, hơn nữa trong hạp cốc còn có một ‘tên tà ác’ cường đại, không thể nghi ngờ là rất không an toàn. Cho nên Đỗ Duy thử qua không ít biện pháp, hắn thử dùng ma pháp tạo ra một cơn gió nhỏ thổi tan vụ khí, nhưng mà gió thổi qua, vẫn như trước là một mảnh trắng xóa, Đỗ Duy rốt cục xác định… sương mù này dùng ma pháp tạo ra.
Miễn cưỡng đốt một cây đuốc… vốn là trước khi tiến vào hạp cốc Đỗ Duy tiện tay bẻ một nhánh cây trên người một thụ nhân ‘đồng bạn’. Thực lực mạnh mẽ nhất, Hầu tái nhân dĩ nhiên đi trước mở đường, Đạt Đạt ni nhĩ ở phía sau, Đỗ Duy cận chiến kém nhất đi giữa.
Ở trong sương mù đậm đặc đi lại một hồi, tinh thần Đỗ Duy luôn đề cao cảnh giác, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh chung quanh. Nhưng vô luận Đỗ Duy hay Hầu tái nhân đều không nhận thấy gì khả nghi.
Ngược lại Đạt Đạt ni nhĩ vốn dày dạn kinh nghiệm mạo hiểm liền đề ra một cái nghi vấn: “Các người có phát hiện… mặt đất nơi này, tuyết hình như càng ngày càng ít.”
Một câu nhắc nhở Đỗ Duy cùng Hầu tái nhân, khiến cho hai người nhất thời phát hiện, quả nhiên tuyết đọng càng ít. Đỗ Duy hít sâu một hơi, nhíu mày nói: “Không phải tuyết ít, mà là hạp cốc hình như nóng hơn bên ngoài, các người xem.” Đỗ Duy chỉ xuống đất, chậm rãi ngồi xuống, tay cào mạnh, lòng bàn tay ngoài một ít tuyết còn có một ít bùn đất mềm nhão, “Nếu là trong rừng rậm, mặt đất cho dù dùng đao chém cũng khó vào, mà đất nơi này dùng tay là có thể đào lên.”
Mọi người lại đi tới trước, tuyết đọng trên mặt đất đều biến mất, dưới chân tuyết đọng đã tan khiến cho mặt đất có chút lầy lội, ba người một đường đi tới, giầy ủng cùng gấu quần cũng dính đầy bùn đất. Giầy da dậm trên mặt bùn mà đi đích thực rất không thoải mái, may là càng đi vào trong địa thế càng cao dần lên, đất khô ráo cũng ngày càng nhiều.
Đỗ Duy lại dừng bước, hai mắt chớp động: “Các ngươi có phát hiện không?”
Hầu tái nhân cùng Đạt Đạt ni nhĩ cũng dừng bước, đồng thời gật gật đầu.
Đỗ Duy sờ sờ mặt đất: “Mặt đất rất ấm, quái thật, địa phương này chẳng lẽ là một cái nhiệt khu.”
“Cho nên chỗ này tuyết đọng bị hòa tan.” Đạt Đạt ni nhĩ cười nói.
Đỗ Duy cẩn thận suy nghĩ một lúc, nhất thời thông suốt một việc… lúc tiến vào hạp cốc, một mảnh sương mù chính là do khí lạnh ngoài hạp cốc gặp khí nóng trong cốc hòa tan tuyết đọng nơi này, hơi nước bốc lên mà hình thành sương mù… mà chỗ này tựa hồ có người cố tình dùng ma pháp đem sương mù tụ lại, khiến cho gió thổi không tan, mà hơi nước cũng không bốc hơi được.
Càng vào trong hạp cốc mặt đất càng khô ráo, không khí càng ấm lên.
Còn tốt là từ lúc tiến vào hạp cốc đến giờ, sơn cốc cũng không tính là quá rộng, ba người vòng vo quẹo trái quẹo phải, quanh co mười bảy mười tám khúc quanh, rốt cục sương mù cũng tan dần, dưới chân hoàn toàn là đất khô ráo, thậm chí hai bên vách đá có thể thấy vài bụi cỏ dại.
So với bên ngoài ngập trời băng tuyết, gió lạnh vần vũ, hạp cốc ấm áp thật làm cho người ta thoải mái.
“Xem ra ‘tà nhãn bạo quân’ đoạt được một chỗ thật tốt.” Đạt Đạt ni nhĩ nhịn không được cười nói, “Tại rừng rậm quỉ quái này còn có một chỗ tốt thế, nếu là ta sau khi cướp được tới tay cũng tuyệt đối không nhường lại cho người khác, bên ngoài lạnh lẽo muốn chết.”
Đỗ Duy cũng mở nút áo choàng, để cổ hở ra ngoài, nơi này ấm áp, Đỗ Duy cũng biết mặc áo choàng sẽ rất mau đổ mồ hôi, hắn cũng lột cả nón cất đi, chậm rãi nhìn chung quanh.
Nơi này sương mù gần như tan hết khiến cho Đỗ Duy thoải mái không ít: sương mù vừa rồi chẳng những ảnh hưởng tầm mắt, mà không khí còn khiến cho Đỗ Duy một trận ho khan. Đỗ Duy không chút nghi ngờ sương mù này chứa quá nhiều hơi nước, hít lâu chỉ sợ cả phổi cũng đầy hơi nước.
Bây giờ không có sương mù, ba người có thể quan sát chỗ này kỹ càng.
Trước mắt càng vào sâu trong hạp cốc con đường càng lớn dần lên, hai bên sơn bích vẫn đầy quái thạch nhấp nhô, thi thoảng hiện ra vài khe nứt, ngẫu nhiên có vài loại thực vật kì dị không tên sinh sống, thậm chí Đỗ Duy còn thấy trong hạp cốc có không ít cây cối mục nát. Rễ cây hủ hóa càng không biết đã trải qua bao nhiêu năm.
“Nhìn xem nơi này có gì thú vị nè,” Hầu tái nhân đi trước đột nhiên kêu lên cổ quái.
Đỗ Duy cùng Đạt đạt ni nhĩ lập tức theo lên, thấy Hầu tái nhân đứng trước ‘một tấm bia đá’!
Nói là ‘tấm bia đá’ cũng có chút miễn cưỡng, rõ ràng chỉ là một khối nham thạch ven đường, phảng phất bị vạt đi một phần, để lộ bề mặt bằng phẳng, khắc chữ chi chít… dọa người là văn tự chính là văn tự phổ thông của La lan đế quốc!
“Tà nhãn vương quốc công cáo: chú ý, ngươi đang đứng trên tà nhãn vương quốc lãnh thổ. Đây là lãnh thổ vĩ đại của tà nhãn quân vương thống trị. Căn cứ tà nhãn quân vương đích thân công bố pháp lệnh, phàm quá cảnh bổn vương quốc lãnh thổ, vô luận ma thú, thụ nhân, loài người… đều phải hướng tà nhãn quân vương vĩ đại nạp thuế: mỗi một sinh vật quá cảnh phải phụng hiến một con mắt! Thông cáo là bổn vương quốc đệ nhất pháp lệnh, nếu có kẻ nào không tuân thủ bổn vương quốc pháp lệnh, nhất luật giết chết!”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của SongTrang
Đỗ Duy cười khổ: “Chẳng lẽ người kia ở đây kiến tạo một vương quốc, tự lập làm vua? Một ma thú vương quốc?”
Nhìn thấy công cáo, Đỗ Duy đối với ‘tà nhãn bạo quân’ càng lúc càng không nén nổi hiếu kì.
“Cống hiến một con mắt, hừm…” Hầu tái nhân cười lạnh, hắn đột nhiên lùi lại một bước, Đỗ Duy & Đạt đạt ni nhĩ còn chưa kịp phản ứng, kị sĩ đã trở tay chém ra một kiếm, chỉ nghe ‘khách sát’ một tiếng, khối cự thạch trước mắt đã bị trảm là hai đoạn sụp đổ xuống. Hầu tái nhân tròng mắt lóe kim quang, lại bước lên một bước chấn nát hòn đá, lạnh lùng: “Ta thật sự muốn gặp tên quốc vương này.”
Đúng lúc, xa xa truyền lại vài tiếng kêu to, Đỗ Duy ba người không kìm được sửng sốt, thấy trên một đoạn cành khô bên trong hạp cốc không biết từ lúc nào bay tới mấy con quạ đen. Quay về ba người kêu lên mấy tiếng, đột nhiên phun ra tiếng người, lớn tiếng kêu: “có người đến, có người đến.”
Nói xong, vỗ cánh bay đi, vừa bay vừa kêu: “nhanh đi thông báo,” sau đó quạ đen liền bay vào trong cốc.
Hầu tái nhân cười lạnh, tùy ý vung chân, mấy hòn đá bắn ra ngoài, chỉ nghe “viu, viu” hai tiếng, hai con quạ đen liền sa xuống, vũ mao tán lạc, toàn thân nát nhừ, chỉ còn một con về báo tin.
“Ài, ngươi nên đánh rơi tất cả bọn chúng.” Đỗ Duy thở dài: “Bây giờ đối phương có chuẩn bị, thật sự không tốt lắm.”
“Là ta cố ý.” Hầu tái nhân mặt đầy ngạo khí, sau đó cướp đường đi trước vào bên trong.
Đạt đạt ni nhĩ kéo tay Đỗ Duy, hắn mặt mày nghiêm trọng, từ trong người lấy ra một gói đồ, lộ ra mấy phiến đen đen: “Đây là vật tùy thân chuyên dùng đối phó kim nhãn mãng. Kim nhãn mãng lợi hại nhất chính là ánh mắt, chỉ cần cùng nó đối nhãn một cái sẽ bị hóa đá. Cái này chính là Lý tư đặc gia tộc chúng ta dùng rất nhiều tiền bạc, dựa theo không ít cổ thư chế tạo ra…”
Đỗ Duy nhìn thoáng qua, nhịn không được kêu lên: “Kiếng mát?”
“Cái gì?” Đạt đạt ni nhĩ hỏi lại.
“Ah, không có gì.” Đỗ Duy lắc đầu. Đạt đạt ni nhĩ không biết từ đâu kiếm ra cái đồ này, từ bên ngoài thật sự không khác ‘kiếng mát’ Đỗ Duy thấy qua ở tiền thế.
Mỗi một kiện đều hết sức tinh xảo, hai phiến kính đen trong suốt, dùng khung kim loại để cố định, lại có hai cành bọc da dùng để giữ hai bên tai.
“Hắc thủy tinh vạn kim khó cầu, chúng ta cũng hao phí nhiều tâm tư mới mua được.” Đạt đạt ni nhĩ cười nói. “Đừng xem thường cái này, chỉ vài món nho nhỏ cũng hao tốn hơn 8 vạn kim tệ. Chúng ta tổng cộng có 8 người, mang theo 8 kiện đều do ta bảo quản. Bây giờ chúng ta 3 người sử dụng có thừa, mỗi người mang một cái, lỡ gặp kim nhãn mãng thì không cần phải sợ nó nữa. Hơn nữa ta nghĩ kẻ kia gọi là ‘tà nhãn bạo quân’ hơn phân nửa có quan hệ đến con mắt, chắc là con mắt có gì đó cổ quái. Chúng ta mang theo cái này nói không chừng có chỗ tốt.”
“Cám ơn ngươi.” Đỗ Duy cũng không chối từ, lấy một bộ ‘kiếng mát’ đeo lên.
“Không cần cảm ơn ta, là ta cảm ơn ngươi mới đúng.” Đạt đạt ni nhĩ sắc mặt có chút kì quái, thấp giọng nói: “Ta rất hiểu bằng vào thực lực bản thân, tại chỗ này ngay cả tự bảo còn không đủ, nếu không có các ngươi trợ giúp căn bản không thể đi đến nơi này. Mặc kệ ngươi là ai, ta Đạt đạt ni nhĩ đều thiếu ngươi một thiên đại nhân tình.”
‘Mặc kệ ngươi là ai’ lời này vừa ra, khiến cho Đỗ Duy không khỏi có chút xấu hổ. Hắn vốn chỉ cho Đạt đạt ni nhĩ biết tên giả. Sau đó Hầu tái nhân gia nhập đội ngũ, tuy rằng trong lời nói cử chỉ Hầu tái nhân cũng không gọi tên Đỗ Duy, nhưng ngẫu nhiên nói một câu ‘tiểu tử La lâm gia’ đủ để tố cáo thân phận thực sự của Đỗ Duy.
Đạt đạt ni nhĩ nghe được nhưng cũng không nói gì.
Hôm nay mọi chuyện phơi bày, Đỗ Duy cũng không khỏi có chút xấu hổ. Đạt đạt ni nhĩ đối chính mình vẫn rất chân thành, mà mình lại lừa gạt hắn, lừa gạt đồng bạn nhiều ngày cùng đường (hơn nữa ngày đó khi gặp Hầu tái nhân, Đạt đạt ni nhĩ biết rõ không địch lại, nhưng vẫn vì bảo vệ Đỗ Duy mà cùng Hầu tái nhân liều mạng, cảm tình như vậy Đỗ Duy vốn rất quý trọng).
Đỗ Duy mang theo vẻ mặt ngượng ngùng, thấp giọng: “Được rồi, Đạt đạt ni nhĩ, ta cũng không cố ý lường gạt ngươi… uhm, ta tên thật là Đỗ Duy, là một thành viên La lâm gia tộc, Lôi mông bá tước là cha của ta. Bởi vì việc ta học tập ma pháp không muốn cho nhiều người biết, cho nên… ta mới nói tên giả cho ngươi, điểm ấy hy vọng ngươi không trách.”
Đạt đạt ni nhĩ cười cười, hai tay ôm Đỗ Duy một chút: “Mặc kệ ngươi là ai, ngươi cũng là bằng hữu cùng ân nhân của Đạt đạt ni nhĩ ta. Đỗ Duy cũng tốt, Cáp lập ba đặc ma pháp sư cũng tốt, ngươi chính là ngươi. Ta thề nhất định bảo vệ bí mật này cho ngươi.”
Ba người tiếp tục đi tới, phía trước dường như truyền đến nhiều tiếng ồn ào, có tiếng đá va chạm lại có tiếng hò hét.
Ba người nhìn nhau, cùng gia tốc tiến lên, Đỗ Duy hai tay thu vào ống tay áo mà Đạt đạt ni nhĩ hai tay thủ cung tiễn, duy Hầu tái nhân đi nhanh lên mặt trước.
Quẹo qua một khúc quanh cuối cùng, địa thế trước mắt đột nhiên trở rộng, mà tràng diện trước mặt cũng khiến cho Đỗ Duy không khỏi có chút bất ngờ:
Trước mặt chính là một cái sân lớn, ước chừng bằng hoặc lớn hơn một cái sân bóng đá.
Ở chỗ này, cư nhiên đang xây dựng một bức… tường thành!
Đúng vậy, đúng là tường thành!!
Một nhóm người khổng lồ đang đi tới đi lui, cố sức vận chuyển những tảng đá vuông vức.
Mà bên cạnh, một đám người lùn nhỏ, toàn thân lông xám, tướng mạo tựa như chuột hang, trong tay cầm roi chạy qua chạy lại, tựa hồ như đốc công!
Đốc công này so với loài người thấp hơn một chút, phảng phất tựa như lão thử tiến hóa thành người, bộ dáng cực kì giống lão thử, mà lại đứng thẳng đi lại như loài người, trên người còn mặc da thú hoặc vỏ cây làm thành ‘quần áo’. Bọn chúng đi lại chầm chậm, trong tay cầm roi tựa như cây mây, thỉnh thoảng quay về mấy người khổng lồ khuân đá quất một hai roi, sau đó dùng thanh âm the thé quát mắng mấy câu.
Mà người khổng lồ vác đá… Đỗ Duy thực sự kinh ngạc.
Đám người ‘khổ lực’ đáng thương cư nhiên toàn bộ đều là thụ nhân!
Không, chính xác mà nói là một đám thụ nhân ‘đồng bạn’!! Bất quá Đỗ Duy nhanh chóng nhận ra sự khác thường.
Thụ nhân ‘đồng bạn’ giai cấp làm khổ sai toàn thân đã không còn là mộc chất! Chúng nó thân thể đã biến thành đá! Tựa như bị trúng thạch hóa thuật, biến thành một đám thạch điêu cao lớn! Một đám thạch điêu biết cử động!
Hơn nữa, bọn đốc công tướng mạo như lão thử này lại khiến thụ nhân ‘đồng bạn’ bị thạch hóa tựa hồ như rất sợ hãi, hoặc chính xác mà nói sợ hãi tiên tử trong tay chúng.
Tiên tử trong tay bọn lão thử tựa hồ mang một ma lực nào đó, mỗi một roi quất xuống mặc dù cao nhất chỉ đánh đến trên đùi thụ nhân ‘đồng bạn’, nhưng cũng khiến cho thụ nhân ‘đồng bạn’ không nhịn được phải tru lên.
Đỗ Duy ba người tới gần, nhất thời bị đốc công này phát hiện. Tên dáng người như lão thử nhìn ba người xa lạ đi đến, lập tức the thé kêu lớn: “Ngoại lai giả! Ngoại lai giả! Có…”
Đáng tiếc, một câu nói còn chưa xong, lại nghe thấy Hầu tái nhân hừ một tiếng, lập tức một đạo kim quang lóe lên, lão thử đã bị đánh thành nhục tương té xuống.
Mấy tên đốc công khác đều bị dọa đến chạy tứ tán, vừa chạy vừa hô hoán. Không có đốc công, thạch hóa thụ nhân ‘đồng bạn’ đều bỏ lại hòn đá trong tay, đứng ngốc trệ một chỗ không hề nhúc nhích. Ngược lại có không ít đốc công trong khi chạy trốn, **ng đầu vào chân thụ nhân ‘đồng bạn’, tự mình té xỉu.
“Ai, ngươi động thủ quá nhanh.” Đỗ Duy thở dài.
“Dù sao sớm muộn gì cũng trở mặt.” Hầu tái nhân thản nhiên.
Thành tường đang xây được một nửa, đột nhiên nghe một hồi kèn, sau đó từ sau cửa thành xông ra một đội… binh lính?
Đỗ Duy một chuyến đi rốt cục đại khai nhãn giới. Nào là lão thử đốc công có thể đứng thẳng mà đi, hơn nữa miệng nói tiếng người đã khiến cho Đỗ Duy đối với ‘vương quốc động vật’ có lòng hiếu kì. Mà từ sau thành tường xông ra một đội binh lính, xuýt nữa khiến cho Đỗ Duy cười đến vỡ bụng.
Hách nhiên là một đội… kỵ binh?
Ước chừng hơn mười lão thử cường tráng hơn nhiều so với lũ đốc công, uy phong lẫm lẫm ngồi trên lưng ‘ngựa’, lão thử binh lính mỗi tên đều mặc khải giáp đồng dạng. Chỉ có điều khải giáp phần lớn đều dùng da thú chế tạo, thậm chí mặt sau còn có một lá cờ. Lá cờ dùng dây leo tạo thành, phía trên có họa một đồ án con mắt thật to.
Mà kỵ binh này cưỡi, đương nhiên không phải ngựa… mà là một đội cự hình thụ nhân.
Mặc dù không phải ngựa, nhưng cự hình thụ nhìn qua cũng khá ra dáng (..có một hàng mình ko biết dịch thế nào). Chỉ là một bọn người đều đằng đằng sát khí chạy ra khỏi cửa thành, nhanh chóng bao vây Đỗ Duy ba người, lão thử cầm đầu giơ một thanh thụ côn vạt nhọn làm trường mâu, chỉ vào ba người, quát lên the thé: “Ngoại lai giả! Vì sao đi tới lãnh địa vĩ đại của tà nhãn quân vương! Mau nói lai ý của các ngươi, hoàn thành nghĩa vụ nộp thuế!”
Đỗ Duy thả tay áo, cười cười: “Tà nhãn quân vương… ta cho đến giờ chưa nghe qua trên đại lục có một vị quốc vương như vậy tồn tại… xin hỏi, ngài có việc gì?”
“Chúng ta là kị binh của quốc vương bệ hạ!” Lão thử đội trưởng kiêu hãnh ưỡn ngực: “Phụng mệnh lệnh của vương quốc Tể tướng đại nhân, chúng ta ở chỗ này kiến tạo tường thành, phụ trách quan tạp! Ngoại lai giả, các ngươi mau mau nộp thuế, mỗi người móc một con mắt, chúng ta thả cho các ngươi an toàn rời đi!”
Tể tướng đại nhân? Đỗ Duy không biết nên cười hay khóc… tà nhãn bạo quân chẳng lẽ xem người ta lập quốc đến mê mẩn… cư nhiên còn có Tể tướng?
Bất quá ba vị cường giả bị hơn mười lão thử dùng thụ côn chỉ vào, thật sự khó mà sinh ra uy hiếp.
“Chúng ta lại xem tà nhãn quân vương.” Đỗ Duy cười ha ha nói.
Lão thử kị binh đội trưởng ngẩn người một chút… sự thật vương quốc hạp cốc vốn rất ít có ngoại lai giả đến, thân là vương quốc kị binh đội trưởng, cũng rất ít có cơ hội trước mặt ngoại nhân hiển lộ uy phong… mỗi ngày đối diện thạch hóa thụ nhân cũng dần chán. Lão thử hưng phấn, vẻ mặt uy phong quát: “Nói hưu nói vượn! Quốc vương bệ hạ muốn gặp là gặp sao! Mau mau móc một con mắt, sau đó cút đi!”
Đỗ Duy thở dài, cũng không nói chuyện tiếp.
Hầu tái nhân bắt đầu ra tay, kiếm trong tay kị sĩ khua ra một vòng vòng, hoàng sắc quang mang lóe lên, thụ côn trong tay lão thử liền tứ phân ngũ liệt, lão thử kị binh đội trưởng đầu rơi xuống đất, cự hình thụ cũng chạy trốn tứ tán.
Nhìn thi thể lão thử, Đỗ Duy cười khổ: “Ngươi không thể làm cho sạch sẽ một chút được sao?” Đỗ Duy lắc đầu, tiếp tục hướng phía trước đi tiếp.
Hắn vốn muốn cùng thạch hóa thụ nhân ‘đồng bạn’ nói chuyện vài câu, bất quá thụ nhân ‘đồng bạn’ vốn không có bao nhiêu trí lực cũng sẽ không nói chuyện, cho nên Đỗ Duy đành từ bỏ ý định, chỉ có thể cùng hai người đồng bạn đi qua thành tường mới xây được một nửa, tiếp tục đi vào hạp cốc.
Xuyên qua thành tường, khung cảnh trong hạp cốc liền xuất hiện bất đồng.
Hai bên chỉnh tề đại thụ… toàn bộ đều bị thạch hóa, vốn có sinh cơ áng nhiên cây cối đều bị thạch hóa, xếp hàng hai bên đường, xuất lộ vài phần tử khí.
Dưới chân cũng là đá tảng… kiến trúc nơi này hết thảy hình như đều là đá tảng.
Hai bên còn có không ít kiến trúc toàn bằng đá, phòng ốc, lầu các… đa số phòng tử cửa sổ đều trống rỗng, Đỗ Duy có thể thấy bên trong mơ hồ có kẻ hướng bên ngoài nhìn quanh.
Ba ngoại lai giả cứ thế mà đường hoàng tiến vào ‘vương quốc’ kì quái.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của SongTrang
Ác ma pháp tắc, chương 79: Lão thử là ma pháp sư biến thành.
dịch: Pang
Nguồn: Sưu tầm
Tảng đá cuối ngã tư đường truyền đến dồn dập tiếng bước chân, còn có tiếng khải giáp va chạm. Liền thấy vô số lão thử binh lục tục chạy đến, lão thử này đồng dạng mặc khải giáp, mà vũ khí trong tay cũng không phải thụ côn mà thật sự là thiết khí.
Hầu tái nhân cùng Đạt đạt ni nhĩ hai người đang muốn ra tay, Đỗ Duy kéo tay đồng bọn: “Chờ một chút nữa, các ngươi không thấy nhìn rất thú vị sao?”
Lão thử binh xông đến nhưng không có lập tức động thủ, mà tại đương trường tập hợp chỉnh tề thành một cái phương trận, chặn đường ba người.
Sau đó nghe một hồi tù và rúc, đội nhóm tách ra, mặt sau bảy tám lão thử cường tráng khiêng một khối thạch bản từ mặt sau đi ra, trên mặt thạch bản có một kẻ nom bộ dáng giống một lão thử mập mạp ngồi chễm chệ.
Người kia một thân lông xám, thân hình mập mạp tựa như trái banh thịt, miệng dài dài nhọn nhọn, hai mép chính là râu chuột, ánh mắt tinh minh, buồn cười nhất là trên đầu đội mũ chóp nhọn cao cao, thân người cư nhiên mặc một kiện bố bào trắng.
Loại trang phục này, cư nhiên cùng ma pháp sư ở thế giới loài người rất giống nhau… Chẳng lẽ lão thử cũng là ma pháp sư?
“Loài người! Các ngươi là loài người?” Lão thử từ trên ghế nhảy dựng lên, từ trên cao trừng mắt nhìn ba người, lớn tiếng kêu lên, thanh âm có phần kinh ngạc cùng hưng phấn… phảng phất còn có chút kích động.
“Không sai, chúng ta là loài người?” Đỗ Duy lớn tiếng đạo: “Xin hỏi, ngươi là cái gì? Lão thử ma pháp sư? Hay là lão thử tướng quân?”
Đại lão thử giống như trái banh thịt, nhìn nhìn bốn phía, quát lớn: “Ta là vương quốc tể tướng do đích thân bệ hạ thân phong! Các ngươi nên hướng ta hành lễ!”
Đỗ Duy thở dài: “Xin lỗi, chúng ta ba người không có thói quen hướng lão thử hành lễ.”
Lời này nói xong, thử binh đang muốn xông lên nhưng lão thử tể tướng lại ngăn cản. Sau đó, nó đảo mắt cười ha ha: “Loài người có thể đi tới nơi này đều là cường giả, các ngươi chắc cũng không ngoại lệ. Bất quá các ngươi cũng không cần quá tự tin.”
Nói xong lão thử tể tướng đứng thẳng lên, hai móng vuốt mở ra, nó ngẩng đầu lên ngâm xướng một câu chú ngữ…
Đúng vậy, là chú ngữ! Là ma pháp chú ngữ!
Đỗ Duy há hốc miệng nhìn lão thử miệng ngâm xướng ma pháp chú ngữ. Lão thử tể tướng này cư nhiên thật là một người ma pháp sư… không, hoặc là nói một ‘con’ ma pháp sư!
Đỗ Duy lập tức cảm ứng được đích xác có ma pháp ba động, liền đó trên mặt đất trước mặt ba người đột nhiên hiện lên một đạo ngọn lửa. Sau đó mang theo tiếng gào thét, một đạo hỏa tường từ mặt đất mãnh liệt chồm lên, ngăn trở tại trước mặt ba người! Hỏa thế mạnh mẽ, ẩn ẩn mang theo từng đạo tiếng rít, hỏa tường lập tức từ hai biên kéo dài ra, hình thành một cái hỏa quyển bao vây ba người vào trong.
Lão thử tể tướng trong miệng không ngừng ngâm xướng chú ngữ. Móng vuốt nó phóng ra một đạo quang mang trong nháy mắt bao phủ ba người, Đỗ Duy liền cảm thấy thân thể gò bó. Hắn bật thốt lên: “Di, ‘trói buộc thuật’? A, hỏa hệ ma pháp rồi trói buộc thuật… một lão thử biết ma pháp!”
“Công kích!”
Lão thử tể tướng ra lệnh, sau đó từ hàng loạt phòng ốc ở hai bên ngã tư đường xuất hiện đại đội lão thử, mà thử binh cầm trong tay cung tiễn làm từ nhánh cây. Tức thì nghe thấy vô số tiếng “sưu, sưu”, mộc tiễn từ tứ phương tám hướng bắn tới.
Đỗ Duy thật ra bị trói buộc trúng, nhưng mà ma pháp này thế nào có thể trói được Hầu tái nhân? Kỵ sĩ hừ một tiếng, song chưởng chấn động, trường kiếm hươ một vòng chém ra, lập tức hoàng sắc đấu khí phóng ra, bốn phía mộc tiễn đều rơi xuống.
Kỵ sĩ dễ dàng thoát khỏi ma pháp trói buộc. Lão thử tể tướng trong ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc, lập tức hắn hét lớn: “Mau! Giết chết bọn họ!”
Nói xong, hắn phẩy hai tay, bốn phía vòng lửa từ từ thu nhỏ lại, nhất thời ngọn lửa hướng ba người ở giữa mà cuốn đến. Đỗ Duy cười ha ha, miệng ngâm xướng chú ngữ, hai tay áo khua ra hai luồng gió lạnh, băng tuyết phóng ra trúng ngọn lửa bốn bên.
Hầu tái nhân cười lạnh, tùy tiện vỗ lên vai Đỗ Duy cùng Đạt đạt ni nhĩ một chút, lập tức hai người cảm thấy thân thể nhẹ nhõm, đã có thể tùy ý cử động. Đỗ Duy vung tay, một tràng chú ngữ vừa ngâm, một đám hỏa cầu liền hướng lão tể tướng bắn loạn xạ.
Lão thử tể tướng dĩ nhiên ma pháp thực lực mạnh hơn Đỗ Duy, nhìn thấy loại hỏa hệ ma pháp cấp thấp nhất như hỏa cầu thuật, hắn khinh thường hừ một tiếng, tay áo phất ra vài đạo phong nhận chém rớt toàn bộ hỏa cầu. Đỗ Duy lại tiếp tục niệm chú ngữ ‘mê muội thuật’.
‘Mê muội thuật’ vừa thi phóng ra ngoài, một tầng quang quyển trùm trúng đại lượng lão thử, các lão thử này cũng lập tức xỉu đi. Duy có lao thử tể tướng không suy suyển, lão hét lên một tiếng, ngâm xướng vài câu chú ngữ, lão thử cường tráng hắn đang cưỡi nghe thấy chú ngữ thì tru lên một tràng chói tai.
Lập tức lão thử binh toàn thân cơ nhục bành trướng, thậm chí bì mao cũng muốn nứt ra, mà phảng phất như không biết đau đớn, mõm dài há to, để lộ hàm răng đã mọc dài ra gần gấp đôi. Một đám lão thử gào rít, nhe răng trắng ởn, tròng mắt đỏ ngầu nhằm nhóm người Đỗ Duy xông đến.
Đạt đạt ni nhĩ dụng liên châu tiễn bắn ra, tiễn thuật cực tốt. Lang nha tiễn mang theo đấu khí xạ ra, một tiễn có thể bắn xuyên ba bốn lão thử, phảng phất như xâu kẹo đường hồ lô.
Mắt thấy có mấy lão thử đánh tới, Đạt đạt ni nhĩ chắn bên người Đỗ Duy, một cước đá văng lão thử ra ngoài. Đỗ Duy nghe được rõ ràng một tiếng xương gãy, mà lão thử bị đá bay ra ngoài lập tức lồm cồm bò dậy, giương nanh múa vuốt tiếp tục xông tới.
Là ‘huyết cuồng hóa thuật’?
Đỗ Duy trong lòng chấn động.
Đạt đạt ni nhĩ bạt loan đao, một đao chém bay đầu cuồng hóa lão thử, sau đó kêu lớn: “Hầu tái nhân! Ngươi còn làm gì! Mau giết sạch mấy tên gia hỏa này!”
Hầu tái nhân hừ một tiếng, một chút cũng không để ý. Ngược lại nheo mắt nhìn lão thử tể tướng, hắn cười lạnh, một bước phóng tới…
Rõ ràng khoảng cách hơn hai mươi bước, mà kỵ sĩ chỉ một bước đã phóng tới bên người lão thử tể tướng, lão thử binh chung quanh đều không nhận thấy được. Lúc này Hầu tái nhân trên người đầy huyết nhục lão thử binh, thò tay nhắm lão thử tể tướng chộp tới.
Lão thử tể tướng thét lên, từ trên thạch bản lăn xuống, tức tốc gọi về một ‘lôi điện thuật’, điện quang hướng Hầu tái nhân đánh tới. Hầu tái nhân là loại thực lực gì, trường kiếm phách qua đem điện quanh chấn cho tiêu tán, điện quang ngược lại đốt mấy lão thử chung quanh thành cục than.
Hầu tái nhân một trảo chụp ra, trên thạch bản liền thủng một lỗ lớn, mà lão thử tể tướng phía dưới liền bị bắt trúng. Lão thử binh chung quanh xông đến cứu, Hầu tái nhân bổ ra một kiếm, tức thì huyết nhục văng tứ tán.
Lúc này, lão thử binh cơ hồ đánh Đỗ Duy cùng Đạt đạt ni nhĩ thất điên bát đảo. Đỗ Duy đã gia trì trên người Đạt đạt ni nhĩ cùng chính mình một cái ‘gia tốc thuật’. Hắn là ma pháp sư vốn không thiện cùng người cận chiến, may là hắn có nhiều ngày rèn luyện, thân thể cường tráng hơn rất nhiều. Mặc dù từ nhỏ không tập võ, nhưng từng có La bá đặc kị sĩ đi theo, một bộ cơ bản vũ kỹ cùng kiếm pháp cũng có luyện qua, lực lượng dĩ nhiên so với lão thử mạnh hơn, lại còn có Đạt đạt ni nhĩ yểm hộ.
Nhưng mà lão thử cuồng hóa cũng khiến cho người đau đầu. Đạt đạt ni nhĩ chém chết hai lão thử, trên người cũng bị cào mấy vết. Ngay cả Đỗ Duy cũng bị cắn một miếng trên đùi.
Đừng có lây bệnh thử dịch a!
Đỗ Duy thầm chửi một câu, bất quá Hầu tái nhân bắt được lão thử tể tướng, lão quát to một tiếng rồi xỉu đi! Cuồng hóa lão thử không có ma pháp sư dùng ma lực khống chế, liền tỉnh táo lại, mà lão thử binh lính chung quanh thấy thủ lĩnh bắt, đương nhiên không biết cái gì là ‘dũng khí’, liền kêu to một tiếng nhằm bốn phía chạy tứ tán.
Đỗ Duy trong tay cầm chủy thủ vẫn còn nhiễm huyết nhục lão thử, hét lớn: “Đáng chết, lão tử sẽ không lây ôn dịch ba!”
“Trước tiên chém đầu lão thử này…” Đỗ Duy chửi: “Không phải tà nhãn vương quốc sao? Sao lại thành một đám lão thử? Chẳng lẽ tà nhãn cũng là một lão thử?”
Hầu tái nhân nhằm lão thử tể tướng, giơ kiếm đang muốn chém. Lão thử đang xỉu đột nhiên tỉnh lại, thấy kiếm quang lập lòe nhất thời kinh hoảng: “Tha mạng! Anh hùng tha mạng!”
Đỗ Duy cười: “Lý do? Cho ta một lý do để tha cho ngươi. Ta đếm đến ba, ngươi không nói được chúng ta sẽ giết ngươi.”
“Ta trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có con nhỏ ba tuổi…” Lão thử tể tướng kêu to.
“Một.”
“Ta đầu hàng, bỏ ám đầu minh!!”
“Chúng ta không cần lão thử sủng vật, hai!”
“Ách… ta nghĩ ngài cần người hầu, ta cần cù chịu khó, ăn ít hơn gà, làm nhiều hơn trâu!”
“Ta đã có người hầu, ba!”
Mắt thấy trường kiếm hạ xuống, lão thử tể tướng nhắm mắt kêu to: “Ta cũng là loài người!”
Ác ma pháp tắc
chương 80: Mai đỗ toa nữ vương.
dịch :Pang
nguồn;tàng thư viện
Nhìn gần mới thấy câu thành ngữ ‘tặc mi thử nhãn’ dùng trên người lão thử quả không còn gì thích hợp hơn. Đôi tròng mắt lúc nào cũng láo liên, hai phiến râu chuột, hai cái răng cửa to bự lộ cả ra ngoài…
“Loài người?” Đỗ Duy mặt mày cổ quái: “Ngươi nói ngươi là loài người?”
“Ta… ta… ta thực sự là loài người.” Lão thử tể tướng lập cập nói, hai hàm răng va vào nhau nghe lách cách, liếc nhìn Đỗ Duy, bất giác nuốt ực một tiếng, hai mắt lại liếc nhìn thanh kiếm trước mặt, “Ta… ta… thực sự là loài người, không… không… gạt ngươi, không dám gạt ngươi… ta… ta…”
Ngất! Đỗ Duy trừng mắt: “…” (hix, bác biên tập xem giúp câu này nó nói gì nhé ^_^)
Đạt đạt ni nhĩ thu trường cung, “Ngươi thực sự là loài người? Sao bộ dáng lại rõ là một lão thử?”
“Ta… trước kia đích thực là loài người, còn từng là một ma pháp sư, hơn hai mươi năm trước ta cùng với tùy tùng lại Băng phong sâm lâm…” Lão thử tể tướng lại nhìn thanh kiếm của Hầu tái nhân, hai mắt láo liên, cười cầu tài: “Kị sĩ tiên sinh, có thể trước tiên lấy thanh kiếm ra được không? Ta chỉ sợ không cẩn thận bị cắt trúng.”
Hầu tái nhân hừ một tiếng, hạ kiếm xuống, với bản lãnh của y vốn cũng không sợ đối phương giở trò ma quỷ.
Nhìn thấy trước mặt bớt đi một nỗi uy hiếp, lão thử tể tướng dường như trút được một gánh nặng, thở dài một hơi, tự chỉnh lí lại y phục. Mắt nhìn thấy tia nhìn lạnh lẽo của Hầu tái nhân, lão thử tể tướng rùng mình, thấp giọng: “Ta từ trước vốn gọi là Cách cách vu…”
Hắn vừa nói một câu, Đỗ Duy nhãn tình kinh ngạc: “Cách cách vu?”
Hảo gia hỏa, lão tử còn tưởng hắn gọi là lam tinh linh!
Không ngờ, Hầu tái nhân cư nhiên nhận ra cái tên này, kị sĩ nhíu mày: “Cách cách vu? Ngươi gọi là Cách cách vu?”
“Không sai, ta lúc trước thật sự tên Cách cách vu, ta đã từng là một ma pháp sư, nhân loại ma pháp sư, mà còn là một đại ma pháp sư.” Lão tể tướng gật gật đầu, tựa hồ rất hãi sợ Hầu tái nhân.
Đỗ Duy cảm thấy ngạc nhiên: “Đại ma pháp sư? Đại biểu chí ít ngươi cũng là bát cấp ma pháp sư trở lên?”
Lúc trước một trường chiến đấu, lão gia hỏa biểu hiện ma lực tối đa chỉ hơn Đỗ Duy vài phần, trừ phi hắn chưa dùng hết thật lực. Bát cấp ma pháp sư tức là đồng cấp với Vi vi an cùng bạo lực nữ Kiều an na, nhưng từ thực lực mà xem, lão thử tể tướng bổn sự thật sự kém quá xa.
Hầu tái nhân mặt lộ xuất vẻ trầm tư: “Ngươi thật sự là đại ma pháp sư Cách cách vu? Ta đã từng nghe qua danh tự này, có phải là một trong các ủy viên của ma pháp công hội, đúng không?”
“Đúng, đúng!” Lão thử tể tướng nhãn tình mừng rỡ, bất tri bất giác có chút tự hào: “Ta đích xác từng là ủy viên ma pháp công hội! Ngươi biết tên ta?”
Đỗ Duy nhìn Hầu tái nhân: “Ngươi nhận ra hắn?”
“Không nhận ra, bất quá ta có nghe qua cái tên này. Nếu hắn không nói láo, chỉ sợ hắn thực sự là Cách cách vu. Bát cấp ma pháp sư, ma pháp công hội ủy viên, đồng thời hắn còn là cao cấp ma pháp sư tinh thông ‘Biến hình thuật’ rất hiếm thấy trên thế giới. Hai mươi năm trước, tại đế đô quả thật có một chút danh tiếng.”
“Là hắn?” Đỗ Duy cùng Đạt đạt ni nhĩ bất giác nhìn lão gia hỏa, “Là tên ‘tặc mi thử nhãn’ này?”
Hầu tái nhân cười cổ quái: “Tên gia hỏa này thành danh thật sự có vài nguyên nhân đặc thù. Năm đó hắn đạt bát cấp ma pháp sư tư cách kì thật cũng có nhiều ít kỷ xảo, bất quá ma pháp công hội vì bảo trì truyền thừa một cổ hệ ma pháp quá ít người tu luyện, mới cấp cho hắn một cái xưng hào đại ma pháp sư. Ngươi nói hắn năm đó có hai cái ngoại hiệu phi thường nổi danh, ngươi từng nghe qua chưa?”
“Hầu tái nhân, ngươi nói xem, ta thật sự rất muốn nghe.” Đỗ Duy cười cười.
“Thứ nhất, ‘Lịch sử đệ nhất danh bất kì thực Đại ma pháp sư’. Người đương thời công nhận rằng như so sánh chân chính thực lực, hắn là tên bát cấp ma pháp sư yếu nhất. Thậm chí có người hoài nghi một lục cấp ma pháp sư cũng có khả năng đánh bại tên gia hỏa này. Bất quá, trên phương diện ‘Biến hình thuật’ thì tạo nghệ của lão đích xác rất cao.” Hầu tái nhân nói.
‘Biến hình thuật’… Mắt Đỗ Duy thấp thoáng lóe một tia quang mang, tùy ý hỏi tiếp: “Vậy còn một cái ngoại hiệu thì sao?”
“Tối nhát gan ma pháp sư.” Hầu tái nhân cũng không thèm hạ giọng, nói ra. Hoàn hảo lão thử Cách cách vu tiên sinh vừa nghe thì sắc mặt cũng không tránh khỏi hồng lên.
“Hắn bị nhận là ‘tối nhát gan ma pháp sư’, chưa từng cùng người ta quyết đấu qua, mà có đắc tội với bất kì ai thì hắn là người đầu tiên xin lỗi… Ah, bất quá hắn thực sự biết vỗ mông ngựa. Ủy viên đầu hàm của y chính là phó chủ tịch ma pháp công hội động chút tay chân. Sau đó tài lộc đến nhà, tại đế đô sở hữu ‘đại ma pháp sư’ xưng hào, hắn vui vẻ hưởng thụ, là một ma pháp sư cùng giới quý tộc đế đô quan hệ hữu hảo nhất, là một tên tối tham tài… Ah, nghe nói có một lần tên gia hỏa này nhàn rỗi thay đổi y phục đến đế đô Phong nguyệt nhai vui chơi… mà ‘tối nhát gan ma pháp sư’ xưng hào tại lần này mà có.”
Hầu tái nhân cười nói. “Cứ như thuật lại, tại Phong nguyệt nhai bình thường xảy ra va chạm, mười phần hết chín là tranh giành lời ăn tiếng nói. Lần đó, có một lục cấp võ sĩ uống say, trước mặt nhiều người đem hồ rượu ném vào mặt hắn, còn rút kiếm đòi quyết đấu. Mà vị bát cấp ma pháp sư của chúng ta một hơi lặn mất, cả tháng sau không dám đến Phong nguyệt nhai!”
“Ta là một người khoan nhân đại lượng, không thích va chạm cùng bọn người thô lỗ.” Cách cách vu cố gắng phản bác.
“Sau lần gặp võ sĩ đó, ngươi chạy đi đằng nào? Vì sự tình lần đó khiến cho ma pháp sư công hội thể diện mất hết, mà tên vũ sĩ kia trở thành lục cấp võ sĩ đầu tiên trong vòng mấy chục năm dám cầm thương lên ngựa khiêu chiến một đại ma pháp sư. Có phải vì sự tình đó ngươi bị ma pháp sư công hội bãi miễn chức danh ủy viên?”
“Ta là… là ta kiên quyết bảo trì hòa bình chủ nghĩa…” Cách cách vu lí nhí phản bác.
“Hòa bình chủ nghĩa giả…” Đỗ Duy cười cười: “Ngươi thật sự là Cách cách vu ma pháp sư? Là một vi hòa bình chủ nghĩa giả, sao lại đến nơi này, thành một vị tể tướng vương quốc động vật? Lại còn… biến thành một lão thử?”
Cách cách vu nghiến răng, nhãn tình thấu xuất vài tia hận ý: “Còn không phải tại tên trời đánh thánh đâm A tư!!”
Ách! Đỗ Duy cười khổ, đầu tiên là Cách cách vu, giờ lại xuất hiện một tên ‘A tư’.
Hầu tái nhân nói: “A tư? Đại ma pháp sư A tư tiên sinh?”
“Không phải hắn thì còn ai? Tên gia hỏa ti bỉ, tham lam, giảo hoạt, nhát gan!” Cách cách vu căm giận chửi rủa.
Ti bỉ, tham lam, giảo hoạt, nhát gan… Đỗ Duy cười cười nhìn Cách cách vu: “Ta thấy mấy từ này hình dung trên người ngươi là thích hợp nhất nha!”
“Ah, tiên sinh tôn kính…” Cách cách vu nhếch mép: “Ta thừa nhận… bất quá, tên A tư tuyệt đối so với ta ti bỉ, gian tham, giảo hoạt hơn một chục lần… mà nhát gan hơn ta hàng trăm lần!”
Sau đó, vị Cách cách vu lão thử tể tướng kể lại một thiên huyết lệ sử của hắn.
A tư đại ma pháp sư vốn là một vị ma pháp sư phi thường nổi danh là chuyện không cần phải nói. Hơn hai mươi năm trước, làm nên một sự kiện chấn động, đái lĩnh một nhóm cao cấp kị sĩ thám hiểm Băng phong sâm lâm, xuyên Đại viên hồ vãng bắc, đi đến nơi chưa từng có người xâm nhập qua! Người làm nên sự kiện này chính là A tư ma pháp sư các hạ.
Tuy rằng sau đó, A tư đại ma pháp sư các hạ tại hạp cốc gặp phải nguy cơ, kị sĩ tùy hành toàn bộ chiến tử, hắn thân thụ trọng thương một mình đào thoát.
Bất quá, hắn truyền kì kinh lịch cũng khiến cho nhiều người tôn sùng. Hắn chẳng những là người tiến vào Băng phong sâm lâm sâu nhất được biết đến, mà còn lưu lại tư liệu trân quý, gần như là toàn bộ lộ tuyến vãng bắc Băng phong sâm lâm.
“Chính là lần đó, ta bị A tư tên hỗn đản lường gạt, nhất thời tiến vào Băng phong sâm lâm.” Cách cách vu than thở.
(… có 1 câu mình ko biết là gì, bác biên tập bổ sung giúp nha) , từ sau khi tổ chức thám hiểm đội xuất phát, danh tiếng vang vọng bên tai. Hầu tái nhân ánh mắt bất thiện lạnh lẽo nhìn đại lão thử.
“Hừ, trước tiên, sau khi gặp nguy hiểm, A tư tên ti bỉ lường gạt ta mà chạy thoát, dĩ nhiên không dám nói ra danh tự của ta! Thứ hai… ta sau khi rời đế đô một mình xuất phát, tại một tiểu trấn phía nam Băng phong sâm lâm thì gặp nhóm người A tư.” Cách cách vu đảo mắt: “Ta… ta lúc đó đang chuẩn bị một mình tiến nhập Băng phong sâm lâm.”
“Bằng vào ngươi?” Hầu tái nhân không cần che đậy cười lớn, “Ngươi ngay cả cùng một lục cấp võ sĩ quyết đấu còn không dám, lại dám một mình tiến nhập Băng phong sâm lâm đầy rẫy ma thú. Ta cảnh cáo ngươi, ta không thích người khác nói dối ta, nếu để ta nghe thêm một lời quỷ thoại, đừng trách kiếm ta vô tình.”
Cách cách vu giơ tay đầu hàng: “Được rồi! Ta nói thật… ta đích xác không dám. Ai, thật sự hối hận, lúc đó ta không nên gặp đám người A tư. Lúc đó ta vốn là mang theo kim tệ, lại tiểu trấn ở nam biên Băng phong sâm lâm, nói không chừng có thể gặp được mạo hiểm đoàn trở về, hy vọng mua được ma thú ma hạch.”
Đạt đạt ni nhĩ nhíu mày: “Đế đô ma pháp thương hội cũng có, ngươi hà tất phải đi xa đến bắc phương?”
Cách cách vu thành thật giải thích nguyên nhân: “Chính là tại đế đô giá quá cao. Thông thường vật phẩm từ thợ săn kiếm được ở Băng phong sâm lâm, sau đó mạo hiểm đoàn bán cho thương nhân, thương nhân vận tải xuống nam phương, lại bán trong thương nhân trung gian, cuối cùng mới đến ra đến thị trường, trung gian quá nhiều người, khi thành giá rốt cục tăng lên hơn bốn lần.”
“Chẳng phải ma pháp sư vốn là không thiếu tiền sao?” Đỗ Duy cười nói.
“Đích xác không thiếu.” Cách cách vu nói thật: “Vốn ta cũng không thiếu tiền. Ta từ ma pháp công hội cũng có một phần quyền lợi cố định, lại còn từ giới quý tộc nhận biết ta thu được một phần ‘hiếu kính’. Nhưng từ sau khi ta cùng vũ sĩ xung đột, thanh danh giảm thấp, giới quý tộc cũng không còn tôn kính, dĩ nhiên ‘hiếu kính’ cũng giảm đi nhiều. Ta còn phải hoan hỉ nữ nhân! Hắc! Đừng nhìn ta! Ta dù gan nhỏ, nhưng đổ phẩm rất tốt, thua tiền không bao giờ không trả, không tin ngươi cứ đi hỏi xem, còn ai không biết ta Cách cách vu có tiếng hảo đổ phẩm!” Nói ra sự tích ‘vinh quang’ nhất của mình, lão thử không khỏi có bộ dạng kiêu hãnh.
“Hay a.” Đỗ Duy cười khổ. Thực sự chưa thấy qua loại ma pháp sư này… chỉ sợ trăm năm mới có một tên nha.
“Ta thiếu nợ nhiều đổ trái, mà quý tộc cung phụng lại giảm đi, ma pháp sư công hội còn trừ bỏ quyền lợi… năm đó ta có học qua luyện kim thuật, mà luyện kim thuật mấy tên gia hỏa tự cho là thanh cao, không muốn cùng mấy người thanh danh xấu giao hảo, ta bị bức đến không có biện pháp, chỉ đành tìm cách kiếm tiền. Ma pháp sư tuy rằng có thể được người tôn kính, nhưng ta lúc đó thanh danh giảm thấp, cùng quý tộc có tiền có thế không thể giao hảo, chỉ còng cách rời đế đô đến bắc phương.” Cách cách vu nhãn tình đột nhiên sáng lên: “Ta nghĩ đường phát tài chính là tại biên cảnh Băng phong sâm lâm, chỉ cần gặp các mạo hiểm đội trở về, dùng giá thấp nhất trực tiếp thu mua ma thú ma hạch, sau đó đem về đế đô bán cho các ma pháp sư, ở giữa hưởng thụ bốn lần lợi nhuận!”
Đỗ Duy thở dài, nhìn Cách cách vu, bất giác có vài phần hảo cảm. ‘Thật sự là một tên quái thai… hắn cư nhiên có thể hiểu được thương nghiệp lĩnh vực, khống chế đầu nguồn buôn bán, mua rẻ bán đắt, ở thế giới này có thể xem là có đầu óc kinh tế.
“Không ngờ sự tình sau đó, là ta gặp bất hạnh.” Cách cách vu mặt mày đau khổ: “Ta gặp A tư, tên gia hỏa cho ta biết bọn hắn chuẩn bị tiến nhập Băng phong sâm lâm, lại còn lôi kéo ta gia nhập.”
Hầu tái nhân tia mắt lạnh lẽo, còn hừ một tiếng.
“Được, được!” Đối diện Hầu tái nhân mặt mày lạnh lẽo, Cách cách vu lại đầu hàng: “Ta nói lời thật… A tư tên hỗn đản căn bản không nhìn ta, mà ta nhìn thấy hắn người đông thế mạnh, một tên đại ma pháp sư, lại còn có một nhóm cao cấp kị sĩ, cường đại lực lượng tiến vào Băng phong sâm lâm, đi cùng bọn hắn khẳng định là rất an toàn. Ta nghĩ, nếu như gia nhập, trên đường đi gặp ma thú, sau khi giết chết không chừng có thể được chia ma hạch, không cần phải dùng tiền mua. Chỉ cần bán đi một viên, có thể về đế đô trả nợ. Sau đó… ta cùng A tư vừa cứng vừa mềm thuyết phục, nói ta là một ma pháp sư, không ít thì nhiều cũng có tác dụng, cuối cùng hắn cho ta gia nhập đội ngũ.”
“Vậy ngươi lâm thời gia nhập đội ngũ, cùng bọn họ tiến nhập Băng phong sâm lâm?” Đỗ Duy không kiên nhẫn, cười nói: “Có thể đến nam biên Đại viên hồ, ngươi cũng biết tiếp tục đi sẽ gặp nguy hiểm, sao ngươi còn đi cùng bọn họ?”
Cách cách vu nhăn mặt, phảng phất như nuốt phải một khối hoàng liên, cười khổ: “Không cùng bọn họ tiếp tục vãng bắc còn có biện pháp gì? Muốn một mình thoát ly đội ngũ quay lại? Xuyên qua rừng rậm mang mang mà quay về tiểu trấn? Ta một mình trên đường phỏng chừng đã bị ma thú ăn thịt rồi. Ta đành cùng bọn họ tiếp tục đi, kết quả đến được ngoài hạp cốc, gặp quần thụ nhân… kế nghe nói ‘thanh xuân bất lão chi tuyền’ A tư cười đến không ngậm miệng được, nhất định tiến vào tìm cho được nước suối! Ai…”
“Kết quả? Các ngươi gặp chuyện gì?” Đỗ Duy thật sự quan tâm vấn đế này.
“Gặp ai, ngươi nghĩ chúng ta gặp ai, trấn thủ tuyền thủy chính là tà nhãn, là một quái vật không thể trêu chọc vào!” Nói đến tà nhãn, Cách cách vu thân thể bất giác cũng run lên, hàm răng va vào nhau lách cách: “Một tràng đại chiến, cao cấp kị sĩ toàn bộ liễu mệnh, A tư bị đánh thiếu điều mất mạng, còn mất một con mắt, sau đó chạy thoát… tên đáng chết A tư, cư nhiên một mình đào tẩu!”
Nhìn Cách cách vu đầy hận ý, Đỗ Duy không nhịn được buông một câu: “Tại tình huống đó, người ta với ngươi không có giao tình, đương nhiên không quản ngươi, một mình đào tẩu.”
Cách cách vu cười khổ nói: “Sự việc đâu có đơn giản như vậy, tên vương bát đản trời đánh cư nhiên nói với ta một người vãng đông, một người vãng tây, hai người phân khai đào tẩu tốt hơn. Lúc đó ta nghĩ, ta có biến hình thuật, biến thành một lão thử là an toàn nhất, hắn mục tiêu lớn sẽ hấp dẫn nhiều quái vật, cho nên ta đồng ý. Kết quả tên vương bát đản, lợi dụng lúc ta không chú ý, lén thả trên người ta một bình ‘Thiểm quang phấn’! Tên hỗn đản, hắn một mình lợi dụng bóng đêm vãng đông đi lên, mà ta thân mang thiễm quang phấn, toàn thân phát quang, tà nhãn tự nhiên truy ta! A tư tên vương bát đản cư nhiên chạy thoát!”
Đỗ Duy cùng Đạt đạt ni nhĩ ráng nhịn cười, lại tiếp tục truy vấn: “Sau đó thì sao?”
Cách cách vu mặt mày hối hận: “Ta thi triển biến hình thuật tự biến thành lão thử, trong bóng đêm chạy loạn, không chú ý nhất thời tiến vào tuyền thủy, uống hết mấy ngụm nước suối…”
Đỗ Duy biến sắc: “Ngươi… tiến vào dòng suối, có phải gọi là ‘thanh xuân bất lão chi tuyền’?”
Cách cách vu trừng mắt: “Không phải nó còn cái gì!” Bất quá, nhìn nhãn thần lạnh lẽo của Hầu tái nhân, ngữ khí của hắn cũng xìu xuống: “Ah, ta nói… không sai, chính là ‘thanh xuân bất lão chi tuyền’.”
Đỗ Duy mặt mày quái dị, nhìn Cách cách vu thần sắc phức tạp. Cách cách vu lại nói: “Sau đó, trước khi ta kịp phản ứng, ta nhãn một tay đã bắt trúng ta nhấc lên. Ta lúc đó tưởng rằng chết chắc, mấy kị sĩ bị hắn nhìn một cái liền biến thành đá! A tư tên vương bát đản còn phải tự hủy một con mắt mới chạy thoát. Ta vì nhắm mắt mà chạy mới rơi vào tuyền thủy, tà nhãn hắn…”
Chờ đã!! Đỗ Duy cùng Đạt đạt ni nhĩ hai người cùng cản Cách cách vu.
Đạt đạt ni nhĩ mặt mày kích động: “Ngươi nói… nhìn một cái, liền biến thành đá? Không lẽ, tà nhãn chính là kim nhãn mãng?”
Đỗ Duy mặt mày cổ quái: “Ngươi nói lại xem? Ngươi nói ‘hắn’? Không lẽ tà nhãn là một nữ nhân?” (La lan đại lục ngữ ngôn, ‘hắn’ chỉ nam tính cùng với ‘hắn’ chỉ nữ tính phát âm khác nhau, tựa như anh văn ‘he’ & ‘she’)
Cùng lúc bị hai người hỏi, Cách cách vu bất giác sững người, sau đó hắn trả lời: “Uh, vị vũ sĩ này, tà nhãn không phải là kim nhãn mãng, bất quá nguyên bổn có khả năng là từ kim nhãn mãng tu luyện mà ra. Chính là kim nhãn mãng ma thú nhất hệ, chung cực tiến giai trạng thái… mai đỗ toa nữ vương!” Sau đó lại quay sang Đỗ Duy, cười khổ: “Ngươi nghe không sai, ta chính là nói ‘hắn’, tà nhãn chính là ta tự đặt ra xưng hô, vị tà nhãn bệ hạ là một nữ sĩ, bất quá là một vị không thể trêu vào mĩ nữ xà!”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của hoangcongthanh
CHương 81: Thanh Xuân Bất Lão Tuyền Đích Phó Tác Dụng
Dịch giả: KeyOffLine
Nguồn: tàng thư viện
Medusa( Mai đỗ toa) nữ vương ư?
Nghe cái tên như vậy, ngay cả Hầu Tái Nhân cũng có chút biến sắc.
Mặc dù Đỗ Duy vốn không quá rõ về phương diện ma thú thổ hệ, bất quá trên dọc đường đi nói chuyện phiếm với Đạt Đạt Ni, dần dần cũng học được không ít tri thức lý luận về phương diện ma thú. Dù sao khi Đạt Đạt NI còn trẻ cũng từng làm dong binh, từng săn giết ma thú, hơn nữa lần này đi tìm kiếm kim nhãn mãng, về phương diện này cũng đã sưu tầm chuẩn bị không ít tư liệu.
Medusa nữ vương, cơ bản có thể nói là trạng thái chung cực tiến hóa cao nhất của hệ ma thú kim nhãn mãng. Vốn kim nhãn mãng có thể tính là cao cấp ma thú rồi. Mà khi tiến hóa thành Medusam cũng có thể xem như một loại đỉnh cấp ma thú!
Có hàng nghìn loại ma thú, nhưng ở mức tiến hóa cao nhất, có thể hóa thành nhân hình, chỉ có một mình Medusa nữ vương thôi!
Ba người đều không chính thức thấy hình dáng của Medusa nữ vương, bất quá trong truyền thuyết, đỉnh cấp ma thú có thể hóa thân thành nhân hình, hơn nữa lại là một nữ tử xinh đẹp dị thường. Trên đầu có một bộ tóc màu vàng mỹ lệ, một đôi mắt xinh đẹp… bất quá chỗ đáng sợ là ở đây. Đôi mắt của nàg vẫn giữ lại bản năng cũ của kim nhãn mãng, khi nhìn vào đối phương có thể khiến cho địch nhân hóa đá! Về phần tóc của nàng…. Tóc của nàng có thể lập tức huyễn hóa thành ngàn ngàn vạn vạn mãng xà! Mỗi con đều là kim nhãn mãng!!!
Đây là khái niệm gì? Khi ngươi đối mặt với Medusa nữ vương, thì cũng bằng đối mặt với một quân đòan kim nhãn mãng!!
Khi Medusa nữ vương phẫn nộ, nàng có thể biến thành xà thể…. Nhưng cũng là biến thành một con mãng xà khổng lồ, to lớn vô cùng! Thân thể của nàng có thể nghiền nát một tòa thành thị! Thân hình vô cùng khổng lồ, đủ để mang đến cho nhân gian một hồi tai họa!
Điều đáng sợ nhất của lọai Medusa nữ vương, Trước mắt là là về phần ý thức, là loại có trí lực cao nhất trong tât cả các loại ma thú! Medusa nữ vương không chỉ có bản lĩnh đáng sợ, trọng yếu nhất của nàng còn có trí tuệ và ý nghĩ thông minh giảo hoạt! Nếu là ma thú cường đại, lòai người còn có thể lợi dụng trí tuệ để đối phó, nhưng trí tuệ của Medusa lại là bậc trí giả so với lòai người!
Điều đáng sợ nhất, so với trí tuệ của lòai người, Medusa nữ vương còn có thể dùng trí tuệ để học tập! Học tập thành quả văn minh của lòai người… thậm chí nàng còn có thể học tập ma pháp!! Các nàng học tập được các loại ma pháp mà các nàng chưa từng biết đến (lão khiêu vũ viết văn khó quá, em huỳnh dị)
Thực lực cường đại hơn nữa trí lực lại thông tuệ, khiến cho lại ma thú này được công nhận là loại ma thú đáng sợ nhất.
Thậm chí còn có ma pháp sư cho rằng, may mà loại ma thú Medusa nữ vương rất khó xuất hiện, bởi vì dòng ma thú kim nhãn mãng ban đầu thực lực vốn rất yếu, hơn nữa kim nhãn mãng còn phải thông qua không biết bao nhiêu năm tu luyện mới có thể tiến hóa, muốn tiến hóa thành Medusa lại dị thường hiếm thấy! Bởi bởi vì như thế, trên bản ghi chép về lịch sử, rất ít có Medusa xuất hiện, ít nhất nhất là ba trăm năn qua cũng chưa từng phát hiện ra một con nào. Theo lịch sử, mỗi lần Medusa xuất hiện đều sẽ mang đến một hồi tai nạn cho lòai người!
Giả sử…giả sử số lượng Medusa nhiều hơn một chút, những ma pháp sư này thậm chí cho rằng ma thú đỉnh cấp này có thể làm nguy hại tới địa vị cường đại của “Long tộc:
Thấy vậy, ba người đều không khỏi lộ ra thần sắc khẩn trương. Gageu cảm thấy rất hài long, xem ra con bài này có thể bảo vệ tính mạng của mình. Bất quá Hầu Tái Nhân rất nhanh xóa bỏ ý đồ của nó, ngữ khí sâm nhiên, lạnh lùng nói:” Nói tiếp đi, đừng tưởng rằng một con Medusa là có thể hù dọa được ta.”
Đích xác, mặt đáng sợ của Medusa, không chỉ nằm ở “ngưng thị thạch hóa thuật” của các nàng, còn có bộ tóc có thể huyễn hóa thành vô số kim nhãn mãng bộ hạ. Lại vừa có thể biến thành quái mãng cực lớn….
Đáng sợ nhất là trí tuệ của các nàng. Là năng lực học tập! Thử nghĩ xem, một đỉnh cấp ma thú, bản thân vốn có ma lực trời sinh, còn có ma thú lực cảm ứng trời sinh, hơn nữa bản thân nàn còn có trí tuệ cao siêu để học tập! Nếu nàng học tập ma pháp! Cái gì hỏa hệ phong hệ thủy hệ…. Vân vân vân vân và vân vân.
Các nàng có trí tuệ và sống rất lâu, nếu quả thật các nàng học tập…. Một Medusa nữ vương, đông thời lại là một siêu cấp ma pháp sư đáng sợ! Như vậy là có ý gì?
“May mắn thay.Đây là Medusa sống ở hạp cốc khong tiếp xúc ở ngoại giới.” Đỗ Duy nói đến đây, đột nhiên nhí mày , liếc mắt nhìn Gageu: “ Nàng không giêt ngươi, không phải là muốn học tập ma pháp từ ngươi đó chứ?”
Ánh mắt Gageu lập tức tỏ ra ngần ngại, ấp úng nói: “ Cái này…ta…”
Đỗ Duy thở dài:” Ta biêt rồi. Ai, cũng không trách ngươi được, trong lúc đó, để bảo vệ tính mạng, ngươi bị bức bách làm, sự tình tới cũng không thể trách ngươi.”
Đỗ Duy nói chuyện hảo hữu như vậy, Gageu lại vội vàng nói:” Không phải vậy…. mặc dù nói ta những năm gần đây đích xác dạy cho nàng không ít ma pháp, nhưng năng lực ma pháp chính thức lại có hạn. Hơn nữa…ta am hiểu nhất là thuật biến hình, nàng không có cách nào học được, cho nên….’
Gageu dừng một chút, sau đó lão thử Tể tướng nhát gan này thở dài:” Ngày đó… ta nhớ rất kỹ. Nàng lấy tay tóm lấy cổ của ta, hai ngón tay ấn vào cổ, nâng ta từ dưới suối lên. Lúc đó thân thể ta không lớn như bây giờ, chì là một tiểu lão thử rất nhỏ. Lúc ấy ta tưởng rằng mình chết chắc rồi, sau khi nàng tóm ta lên, nhìn ta một hồi lâu, sau đó hỏi ta một câu:” Ngươi mới uống nước suối kia phải không?”
Mẳt Đỗ Duy sáng ngời, nhìn thân hình của lão thử Gageu, tựa như nghĩ ra cái gì, hắn lập tức hỏi tới:” Ngươi trả lời thế nào?”
“Đương nhiên lúc đó ta hoàn tòan u mê rồi, chỉ có thể thừa nhận thôi. cái loại thuốc thanh xuân bất lão này, không ngờ uống vào lại như vậy, đúng là thứ đáng chết, thật hại ta thảm quá!
“ Sau đó thì sao? Nàng tha cho ngươi chứ?” Đỗ Duy hỏi
Trong mắt Gague có chút cổ quái:”Nàng nói: Ngươi cũng là một trong những người bị hại, bởi vì bây giời rốt cuộc có người đồng bệnh tương lân với ta rồi.”
“Nguyên lai là thế”Đỗ Duy đột nhiên nở nụ cười, dường như hắn đã hiểu được việc gì đó, nhìn Gague cười nói:” Thật ra ngươi rất đáng thương. Nhiều năm như vậy, vãn chỉ là một lão thử.”
“Ngươi có đóan đúng không vậy?” Hầu tái nhân nhìn Đỗ Duy.
“Hay là để cho vĩ tể tướng đại nhân của chúng ta giải thích đi.” Đỗ Duy cười hip mắt nói:” Xem ra, cái suối thanh xuân bất lão kia hình như có cái gì đó không ổn phải không?”
Gageu lập tức kể khổ:” Đâu chỉ là không ổn! Quả thật là thứ hại người! Năm đó trước khi chúng ra tiếng vào, thụ nhân nói đâu là suối thanh xuân bất lão, tất nhiên ta cũng nghĩ đó là thứ rất tốt. Có thể cho thụ nhân trường thọ, còn có thể cho ma thú tiến giai. Nói không chừng con người uống vào cũng có lợi, nhưng khi ta uống xong đã phải nếm đủ đau khổ!!”
Căn cứ vào giải thích của Gague. Cái suối thanh xuân bất lão này đối với thụ nhân và ma thú tựa hồ rất hữu dụng. Nhưng đối với con người thì lại là vô dụng!”
Loại nước suối này, có thể cho tính mạng của thụ nhân dài ra…. Kỳ thật, qua trải nghiệm trên thân thể của Gageu, đây căn bản là một loại “hõan mạn thuật”( thuật làm chậm). Làm cho sự chuyển hóa của sinh mạng trở nên chậm lại vô số lần! Chậm đến mức gần như là “ngưng lại”
Thật xui xẻo là, sau khi con người uống thứ này vào, không phải thích hợp với phát triển tuổi thọ, là “ngưng lại” nhưng là ngưng lại ở phương diện khác. Tỷ như nói về Ma pháp sư Gageu đáng thương này, là một đại ma pháp sư am hiểu biến hình thuật. Không may là trong buổi đếm hô đó, hắn bận chạy trối chết, biến thành lão thử nhỏ nhất và nhanh nhẹn nhất!
Kết quả, ngã xuống dòng suối, hắn vĩnh viễn bị “ngưng lại” ở trạng thái lão thử! Không thể biến lại thành người hoặc biến thành bất cứ thứ gì….đời này chỉ có thể làm một lão thử thôi!
‘
Đây làm một loại ngưng lại trạng thái.” Gageu thở dài:” Đối với lòai người mà nói, nó như là một loại ngưng lại vĩnh hằng thật…. ta nghĩ loại nước suối này, chỉ có thụ nhân và ma thú mới có lơik, nhưng đối với con người chỉ có hại mà không có lợi! Mà không…có lẽ, đối với lòai người thì còn có hai điểm có lợi!””
“Cái gì?”
“Đầu tiên là trị thương, thương thế có trầm trọng đến đâu cũng có thể lập tức được trị khỏi, vết thương tự động khép lại, bất quá năng lực này lại không có tác dụng nhiều lắm, dùng thánh thủy và ma pháp trị liệu thật cũng có thể làm giống như vậy. Bất quá lại có điểm tốt khác đó chính là….chống thối rữa!”” Gagei cười khổ nói:” Mặc dù sau khi uống xong, tuổi thọ không thay đổi, nhưng cho dù là người sau khi đã chết, cho nước suối cải tạo thân thể, có thể làm cho thi thể vĩnh viễn sẽ không bị phân hủy! Sinh lý cơ thể đều được bảo trì ở trạn thái hòan hảo. Đơn giản như vậy thôi.
Quả nhiên là vậy.
Đỗ Duy cười khổ, đối với nhân lọai chỉ tốt có hai điểm. Vốn tưởng rằng đây là thứ rất trân quý, xem ra thật sự không có tác dụng lớn lắm.
Trị liệu thương thế…. Đích xác có thể tìm được rất nhiều cách làm được như thế. Không cần phải vì nó mà khiêu chiến một đỉnh cấp Medusa nữ vương.
Mà chống thối rữa….Đỗ Duy đối với tương lai sau khi mình chết, thân thể phân hủy hay không phân hủy cũng không có chút quan tâm. Không phân hủy ư, không phải là xác ướp sao? Nói đùa!”
Đột nhiên….Trong đầu Đỗ Duy lóe lên một tia ý niệm.
Nói như vây, tuyệt đại cường giả chêt hàng ngàn năm trước, thi thể của Aragon( a lạp cống). Chẳng lẽ cũng vĩnh viễn không bị thối rữa sao? A a….
Cái ý niệm này cũng chỉ thoáng qua trong đầu Đỗ Duy một chút, không suy nghĩa nhiều nữa.
“Xem ra là như vậy rồi.” Đỗ Duy nhíu mày nói: “Ta không rõ lắm…. tại sao Medusa nữ vương lại nói “đều là người bị hại’ chứ? Nàng vốn là ma thú, hẳn là được hưởng lợi chứ.”
“Đương nhiên, nàng vốn là một kim nhãn mãng. Bất quá khi uống nước suối này mới tiến hóa được. Nhưng nước suối này lại làm nàng mất đi năng lực quý giá nhất, đó chính là huyễn hóa. Nàng tiến hóa thành Medusa nữ vương ở dạng nhân hình, nên vĩnh viễn không thể biến thành xà thể(hình dạng rắn) được.”
Đạt đạt ni nhíu mày nói:” Biến thành nhân hình ư, không phải là rất tốt sao? Không thị biến thành rắn nữa thì tính là tổn thất cái gì?” (nguồn: tàng thư viện, dịch giả : keyoffline- đề phòng chỗ nào thô bỉ lấy về mà không ghi tên đàng hoàng thôi mà)
Đỗ Duy thở dài, nhìn Đạt Đạt Ni thật sâu một cái, hắn cười nhẹ, thấp giọng nói:
” Đạt Đạt Ni, ngươi là điển hình của phương thức tư duy của nhân loại. Bởi vì chúng là là nhân loại, chúng ta đương nhiên nghĩ hình thái của nhân loại là tốt nhất. Nhưng, ta làm một so sánh, long tộc còn cường đại hơn lòai người, nhưng ngươi đã bao giờ hy vọng trở thành một con rồng, hơn nữa vĩnh viễn trở thành một con rồng chưa? Ngươi không thể ăn được thức ăn của con người nữa, ngươi cũng giao lưu với các bằng hữu nhân loại nữa, cũng không thể ngủ trên chiếc giường mềm mại, uống rượu ngon, thậm chí không thể lên giường với nữ nhân xinh đẹp…Còn chưa nói đến, nếu ngươi có thời gian, ngươi có ý thức của nhân loại, nhưng ngươi phải giao phối với một “mẫu long mỹ lệ”, ngươi sẽ nguyện ý sao? Mất đi những sinh hoạt thường ngày của con người… ngươi sẽ nguyện ý sao?”
( thằng này thô quá-dịch giả)
Trong đầu tưởng tượng đén chản giao phối cùng “mẫu long xinh đẹp”, sắc mặt Đạt Đạt Ni lập tức trắng bệch, cuống quýt lắc đầu: “ Đương nhiên là không!! Ta không muốn!”
“Thế thì được rồi.” Đỗ Duy cười nói:” ta và ngươi đều nghĩ thân thể là nhân loại là thỏai mái nhất. Vậy Medusa nữ vương cũng thế, mặc dù nàng có thể huyễn hóa thành hình người, nhưng dù sao tiền thân của nàng cũng là rắn. Tự nhiên nghĩ thân rắn là hính thái thỏai mái nhất, Biến thành người ngược lại mất đi sinh hoạt của thân rắn, tự nhiên cảm thấy không thỏai mái rồi.”
Gageu mặc dù khong nói gì thêm, nhưng trong mắt không khỏi tóat ra một loại liên tưởng khó nói, nhịn không được thở dài một tiếng.
Gageu, nói cho ta biết, nếu ngươi biến thành lão thử, tại sao có thể biến thành thân thể to như vây: Thể tích của ngươi lớn hơn lão thử rất nhiều đó.” Đỗ Duy cười nói, ngữ khí của hắn ôn hòa đi rất nhiều, Trong lòng đối với con người bị biến thành lão thử này sinh ra vài phần đồng tình.
“Chính ra ta bỏ ra rất nhiều năm mới trở thành bộ dạng này.” Gageu thở dài:” Đương nhiên ta không muốn vĩnh viễn là một lão thử. Ta muốn trở lại làm người . Đáng tiếc, hình thái của ta chỉ cố định là một lão thử, thuật biến hình của ta mất hêt tác dụng. Ta đã thử qua rất nhiều lần, cuối cùng, ta phát hiện ra, ta nhiều nhất có thể làm cho mình hơi lớn hơn một chút. Mặc dù chỉ lớn tới mức này nhưng đã là cực hạn của ta rồi. Ta có thể tự do biến lớn biến nhỏ, nhưng không thể biến thành bộ dáng khác, tuyệt đối không làm được. Medusa nữ vương vốn muốn học tập ma pháp của ta, nhưng nàng cũng bị ngưng lại ở trạng thái nhân hình, nên biến hình thuật của ta nàng cũng không thể học được.”
“Vậy cái vương quốc này thì sao, có chuyện gì xảy ra vậy?” Đỗ Duy cười nói
“Cái này….” Gageu suy nghĩ một chút, câu trả lời của hắn khiến cho Đỗ Duy có chút kinh ngạc:” Cái này là do ta muốn thế. Dù sao ta thật sự rất buồn chán, Medusa nữ vương không giết ta. Cũng không khống chế hành động của ta. Nàng rất hiểu, ta không có khả năng đào tẩu. Một người ở hình dạng lão thử như ta, ta sẽ bị cái thứ tà ác gì đó đốt chết, càng sẽ bị các quái vật to lớn tiếp đón! Thiên hạ to lớn, chỉ có nơi này mới có thể để cho ta dung thân.”
Gageu ngữ khí rất bi thương:” Cho dù nàng có thả ta đi, ta cũng sẽ không đi. Cho nên, ta cực kỳ nhàm chán, quyết định xây một vương quốc ở đây. Medusa thấy như vậy rất thú vị. cho nên…..”
“Làm sao có thể….đều là do lão thử này ư?” Đỗ Duy cười nói :” Từ khi ta tiến vào hạp cốc này tới nay, ta thấy thứ nhiều nhất là lão thử! Ngươi sẽ không vì bản thân là lão thử sẽ xây dựng một quốc gia tòan lão thử chứ?
Gageu dương con mắt màu trắng, bất đắc dĩ thở dài, ngươi nghĩ ta muốn vậy sao? Là một loại ma thú khác sao? Những ma thú này rất lợi hại, nói không chừng, một ngày nào đó thừa dịp ta không chú ý sẽ nuốt ta! Medusa nữ vương sẽ không thể lúc nào cũng bảo vệ ta! Biến hình thuật mà ta đắc ý nhất đã không còn, ta không dám sinh sống cùng với ma thú! Nghĩ tới nghĩ lui, biện pháp tốt nhất chính là không tìm ma thú mà tìm những động vật bình thường ở chính băng phong sâm lam này! Nơi này bình thường không có động vật, cho dù là hàng ngàn năm trước nơi này có, cũng sớm bị ma thú ăn sạch rồi! Đây là nơi nào chứ, động vật bình thường không có năng lực tự bảo vệ, đã sớm bị tuyệt diệt, bất quá, lão thử lại khác!”
Đỗ Duy lập tức gật đầu:” Đúng vậy, cho dù là hòan cảnh sinh tồn có ác lịệt , tại cái thế giới này, mọi thời đạ, ta có nghe nói chủng tộc nào đó bị tuyệt chủng, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghe thấy lão thử bị tuyệt chủng! Cho nên, trong sâm lân này, duy nhất còn lại một động vật bình thường, là nhỏ yếu nhất, nhưng lực sinh tồn của lão thử lại là tối cường! Phải không?”
“Đúng vậy, Medusa cũng đồng ý với ta, sau đó triệu tập một nhóm lão thử lại đây, mỗi lão thử đều phải uống một giọt nước suối thanh xuân bất lão. Nước suối đối với ma thú tiến giai rất có hiệu quả. Nguyên lai đối với động vật cũng có tác dụng, chỉ có đối với loài người là vô dụng…. Bất quá, lão thử uống một giọt nước suối này, cuối ùng cũng tiến hóa, biến thành có trí tuệ, thân thể cường tráng….hơi giống nhân loại. Đáng tiếc là, sau khi chúng tiến hóa, lại mất khả năng sinh dục và sinh sản.”
Đột nhiên Đỗ Duy sắc mặt trầm xuống, liếc mắt nhìn Gageu một cái:” May mà như thế! Nếu không ngươi sẽ là tội nhân của tòan nhân loại!!”
Gageu sửng sốt một chút, hắn cẩn thận suy nghĩ, cũng không nhịn được sợ hãi!
Tại sao?
Chính là lão thử a! Làm lão thử nhỏ yếu, không có trí tuệ, là sinh vật cấp thấp, nên nó có năng lực sinh tồn cường hãn và khả năng sinh sôi mạnh mẽ!
Nếu, thử tưởng tượng một chút, lão thử, có thể biến thành người và thân hình nhỏ hơn một chút, trí tuệ cũng không thấp hơn nhiều lắm! Hơn nữa lão có khả năng sinh sản kinh khủng…cứ như vây….”thử nhân”( người chuột) sinh sản lên, chẳng phải là nguy hại tới sinh tồn của lòai người sao??!!
Gageu há miệng, đột nhiên nói:” Ngươi nói phải! Ta thíếu chút nữa đã tạo ra một tai nạn đáng sợ rồi!”
Đỗ Duy vỗ vỗ bả vai vủa Gague, bất quá sau đó hắn lại đưa tay về, sắc mặt lộ ra chút ác tâm, miễn cưỡng cười nói:” Bất quá quốc gia của ngươi có lại rất đep, nói như vậy cuộc sống của Tể tướng ngươi rất dễ chịu phải không?”
“Ngươi nghĩ ta thích làm tể tướng sao?” Gageu tựa như muốn nhảy dựng lên, đôi mắt lão thử trừng lên:” Ngươi tửong rằng vài chục năm dạy một lũ lão thử có nhân hình nói chuyện, dạy chúng nói quy củ, dạy chúng nó văn minh, là một việc thú vị sao? Hơn nữa, cái quốc gia quỷ quái này, thuần túy là do ta năm đó nhàm chán, đem một nhóm lão thử đến đây, kết quả bây giờ trở thành một lão thử đầu lĩnh! Medusa nữ vương kia, ngày thường căn bản mặc kệ mọi chuyện, nàng vẫn ngủ! Mấy trăm lão thử trong hạp cốc này ăn uống rác rưởi tòan bộ đều do ta quản lý! Ngươi có biết ta mất bao nhiêu thời gian mới có thể huấn luyện đám lão thử này?"
“Chờ một chút.” Đỗ Duy đột nhiên nghe thấy trong lời nói của hắn có tin tức quan trọng:” Ngươi nói….Medusa, nàng vẫn còn đang ngủ sao?”
Gageu lập tức tỉnh ngộ, thấp giọng nói:” Đúng vậy, nàng vẫn đang ngủ say. Cung điện của nàng được xây ở phía trước dòng suối thanh xuân bất lão. Phòng ngủ của nàng ngay miệng của dòng suối . Nàng vẫn đang ngủ say, mỗi mười năm mới tỉnh lại một lần.”
Mười năm mới tỉnh lại một lần.
Đỗ Duy ba người nhìn nhau một lúc…xem ra. Còn có cơ hội a!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của hoangcongthanh