Du Băng Viên nói:
- Ðúng thế. Hắc Thủ Ma tuy không nhận ra Vũ Duy Ninh, nhưng tới chỗ bọn họ xây dựng Tổng đàn, nếu có Trường Cước Cương Thi và ác Trương Phi Ở đó, thế nào cũng nhận ra Tỏa Ðịa Thử Vu Phi.
Vũ Duy Ninh gật đầu khen đúng, đưa mắt nhìn quanh, trông thấy gần đó có một cái cầu, bèn nói:
- Ta xuống dưới cầu hóa trang, cô cứ chờ Ở đây.
Nói xong, rảo bước về phía chiếc cầu. Tới đầu cầu, nhìn quanh không có ai, chàng bèn nhảy xuống dưới, ngồi Ở một bãi cỏ cạnh dòng nước, lấy hộp đựng đổ hóa trang ra, bắt đầu cải trang lại.
Khoảng xong bữa cơm, chàng đã đổi khuôn mặt của Tỏa Ðịa Thử Vu Phi thành khuôn mặt một ông già không có gì nổi bật. Lấy gương soi tới soi lui xong, nhìn thấy không còn chỗ nào sơ sót, chàng mới thu thập các thứ, nhảy lên bờ.
Trở lại chỗ Du Băng Viên, chàng đem tất cả những dụng cụ của người võ lâm đưa hết cho nàng giữ, rồi đi vào thành.
Tới cửa khách sạn, thấy có một người tuổi trạc trung niên ăn mặc lối thợ xây dựng đi vào, chàng bèn theo sau, bước mau lên một bước, khàn khàn gọi:
- Lão đệ, ngươi cũng tới xin làm mướn sao?
Người ấy quay đầu nhìn chàng một cái, đáp:
- Ðúng thế, lão nhân người cũng vậy phải không?
Vũ Duy Ninh gật đầu nói:
- Phải, gần đây đồng áng không gấp, cũng muốn kiếm mấy đồng u ông rượu.
Nói tới đó thì hai người đã tới trước quầy. Người giữ quầy vừa nhìn đã biết họ là người đến xin làm mướn theo cáo thị, lập tức chỉ vào trong, nói:
- Ở phía sau, đi thẳng vào là thấy ngay.
Hai người cám ơn, cùng đi vào phía hậu viện, người thợ trung niên thấy Vũ Duy Ninh không mang đổ nghề, bèn hỏi:
- Sao lão nhân người không mang đổ nghê?
Vũ Duy Ninh nói:
- Lão hán muốn xem trước, nếu hợp ý sẽ về nhà lấy cũng không muộn.
Người thợ trung niên ngạc nhiên hỏi:
- Lão nhân người là người Ở đây sao?
vũ Duy Ninh nói:
- Không phải, hàn xá Ở cách đây khá xa, lão hán là tới đây thăm con gái. Thấy Ở đây mướn thợ xây dựng trả công hậu, nghĩ Ở không cũng vậy nên vào xem xem thếnào.
Người thợ trung niên nói:
- Nếu hợp ý, lão nhân người phải vế nhà lấy đổ nghề, như vậy rầy rà lắm.
Vũ Duy Ninh nói:
- Không sao...
Người thợ trung niên nói:
- Hay thế này, ta có đổ nghề, chờ tới lúc đó sẽ dùng chung, lão nhân người nghĩ sao?
Vũ Duy Ninh cả mừng nói:
- Tốt quá, thật cảm ơn người lắm.
Người thợ trung niên cười nói:
- Khỏi cám ơn, ngày khác mời ta một chén rượu là được.
Vũ Duy Ninh gật đầu lia lịa nói:
- Không thành vấn để! Nhất định mời, nhất định mời!
Nói tới đó, hai người đã vừa tới hậu viện, chỉ thấy Ở sân sau đã có hơn mười người thợ tụ tập. Dường như họ đều quen biết người thợ trung niên, vừa thấy y vào đều nhao nhau vẫy gọi:
- Dương Nhị, người cũng tới đấy à?
Dương Nhị cười cười nói:
- Chủ mướn thợ Ở đâu?
Một người giơ tay chỉ vào phòng nói:
- Trong kia, ngươi vào mau đi!
Dương Nhị cùng Vũ Duy Ninh tới trước phòng gõ cửa, chỉ nghe trong phòng có người nói:
- Mời vào!
Giọng nói sang sảng, chân khí đầy rẫy, vừa nghe đã biết là người công phu không phải tầm thường.
Dương Nhị đẩy cửa bước vào, Vũ Duy Ninh cũng ghẹo sau. Nhìn thấy trong phòng có đặt một cái bàn, một lão nhân quần áo hoa lệ đang ngồi, tuổi trạc bảy mươi, mặt mày gầy ốm, trên mu bàn tay phải có một cái bớt đen. Vũ Duy Ninh vừa trông thấy đã nhận ngay ra y là một trong bảy mươi hai lão ma đầu chạy khỏi Chính Tâm lao - Hắc Thủ Ma Thẩm Phỉ Ðạt.
Hắc Thủ Ma Thẩm Phỉ Ðạt đưa mắt nhìn hai người chằm chằm để xét đoán một hổi, mới cất tiếng hỏi:
- Hai vị đều là thợ xây dựng à?
Dương Nhị đáp:
- Vâng ạ.
Hắc Thủ Ma Thẩm Phỉ Ðạt lại hỏi:
- Ðểu là người Ở đây phải không?
Dương Nhị đáp:
- Vâng, tiểu nhân là người Ở đây.
Hắc Thủ Ma đưa mắt nhìn Vũ Duy Ninh hỏi:
- Còn ngươi?
Vũ Duy Ninh nói:
- Lão hán là dân Ở Bạch gia trang, lần này tới thăm thằng cháu đây, vì gần đây đồng áng rảnh rỗi, thằng cháu đây rủ lão hán cùng tới xin việc, nhưng không rõ quý phủ xây dựng Ở đâu?
Hắc Thủ Ma lạnh lùng ho một tiếng, nói:
- Ở đâu thì các ngươi khoan hỏi đã, bây giờ bàn chuyện công sá trước. Các ngươi cần bao nhiêu một ngày?
Vũ Duy Ninh hỏi:
- Một ngày làm mấy giờ?
Hắc Thủ Ma đáp:
- Năm giờ.
Vũ Duy Ninh nói:
- Vậy thì phải ba tiến một ngày.
Hắc Thủ Ma đáp:
- Lão phu trả ngươi một lạng.
Dương Nhị hai mắt lóe sáng kêu lên:
- ô, một lạng kia à?
Hắc Thủ Ma gật đầu đáp:
- Ðúng thế, một ngày một lạng bạc.
Dương Nhị phấn khởi liếc Vũ Duy Ninh một cái, gật đầu lia lịa đáp:
- Ðược, chúng tôi xin nhận làm.
Hắc Thủ Ma lạnh lùng nói:
- Các ngươi khoan hãy nhận, lão phu mướn các ngươi trả công hậu, là có điểu kiện đấy.
Dương Nhị ngơ ngác hỏi:
- Ðiểu kiện gì vậy?
Hắc Thủ Ma nói:
- Làm việc nửa năm, suốt thời gian đó, không được xin nghỉ hay xin về nhà, và phải đi ngay lập tức.
Dương Nhị gật đầu nói:
- Ðược, nhưng xin cho tiểu nhân về nhà nói với vợ con một tiếng rồi sẽ tới đi ngay cùng lão nhân người. Nhưng không rõ là làm việc Ở đâu?
Hắc Thủ Ma nói:
- Cách đây khoảng hai trăm dặm, còn chỗ cụ thể, thì hiện tại các ngươi không cần biết rõ.
Dương Nhị lấy làm lạ lùng nói:
- Không biết rõ chỗ nào, tiểu nhân làm sao nói với vợ con?
Hắc Thủ Ma nói:
- Nếu thấy khó thì không nhận cũng được.
Dương Nhị ngần ngừ nói:
- Tiểu nhân không phải nhất định đòi biết chỗ làm việc, nhưng nửa năm không vế nhà, nếu không nói cho vợ con hay thì họ không yên tâm thôi.
Hắc Thủ Ma nói:
- Nếu ưng thuận thì lãnh trước tiến công ba mươi lạng bạc.
Vũ Duy Ninh nhìn thấy Dương Nhị còn do dự, bèn vỗ vỗ vai y nói:
- Hiển diệt à, đây là cơ hội khó gặp, người cầm ba mươi lạng bạc vế đưa cho vợ con, bọn họ không lo đói rét, thì chẳng có gì không yên tâm cả.
Dương Nhị ngẫm nghĩ rối gật đầu nói:
- Cũng được, ba mươi lạng bạc cũng đủ cho họ sống hơn nửa năm.
Hắc Thủ Ma thấy y ưng thuận, bèn lấy ra một bản danh sách nói:
- Vậy thì báo danh đi.
Vũ Duy Ninh nói:
- Lão hán họ Bạch tên Tam Nghĩa.
Hắc Thủ Ma cầm bút viết, lại hỏi:
- Bao nhiêu tuổi?
Vũ Duy Ninh đáp:
- Sáu mươi hai.
Hắc Thủ Ma vừa ghi vừa hỏi:
- Là dân Ở Bạch gia trang à?
Vũ Duy Ninh đáp:
- Vâng.
Hắc Thủ Ma viết xong, nhìn qua Dương Nhị hỏi:
- Ngươi cũng nói tên họ, tuổi tác, địa chỉ ra.
Dương Nhị nói:
- Tiểu nhân là Dương Nhị, năm nay bốn mươi mốt tuổi, là người phố Cử Nhân Ở phía tây thành.
Hắc Thủ Ma viết xong, kiểm lại danh sách một lượt, rồi tự nói với mình:
- Ðược mười tám người còn thiếu hai...
Nói tới đó, ngẩng lên nói:
- Ra ngoài mời mười sáu người thợ kia vào đây, lão phu phát trước cho các ngươi mỗi người ba chục lạng bạc.
Dương Nhị vâng dạ bước ra ngoài phòng lớn tiếng gọi:
- Mọi người vào cả đây, ông chủ phát tiền trước cho đây này!
Mười sáu người thợ đang chờ trong sân nghe thấy, người nào cũng lộ vẻ mừng rỡ, lập tức kéo ùa vào phòng.
Hắc Thủ Ma lấy ra một túi bạc, nhìn mọi người nói:
- Bây giờ lão phu phát trước cho các ngươi mỗi người ba mươi lạng bạc, các ngươi lập tức về nhà sắp xếp quần áo, trong vòng nửa giờ phải có mặt Ở đây, sau giờ ngọ lão phu sẽ đưa các ngươi đi, có nghe rõ chưa?
Mọi người đồng thanh đáp:
- Rõ.
Hắc Thủ Ma bèn mở túi bạc phát cho mỗi người ba mươi lạng, ai lãnh xong cũng đều lập tức ra khỏi phòng trở về nhà.
Vũ Duy Ninh và Dương Nhị cũng đều lãnh ba mươi lượng bạc, ra khỏi khách sạn, Dương Nhị hạ giọng nói:
- Lão huynh, ông chủ này xem ra có điểm tà môn.
Vũ Duy Ninh cười khẽ nói:
- Ðúng thế, y không nói rõ nơi làm việc, chẳng hiểu có ý tứ gì, có điểu mặc kệ y, y trả công cho bọn ta không ít là được, còn thì mọi việc của y không cần hỏi tới.
Dương Nhị nói:
- Lão nhân người đã cầm tiền của người ta thì phải trở lại, đừng để liên lụy cho tiểu nhân.
Vũ Duy Ninh nói:
- Ai lại làm thêm Lão đệ mà không yên tâm, thì cứ cầm lấy ba mươi lạng bạc đây, lão hán gởi Ở nhà ngươi đấy!
Nói xong dúi gói bạc vào tay Dương Nhị.
Dương Nhị cảm thấy có điểu không hay, vội vàng đẩy ra nói:
- Tại hạ chỉ nói thế thôi, lão nhân người cần gì làm như vậy?
Vũ Duy Ninh cười nói:
- Như vậy cũng tiện cho lão hán mà, mang tiền bạc trên người nhiễu làm gì?
Dương Nhị nghĩ thấy cũng phải, bèn gật đầu nói:
- Ðược rồi, tại hạ giữ giùm lão nhân người, sau nửa năm làm việc xong, lão nhân người cứ theo tại hạ vế nhà mà lấy.
Vũ Duy Ninh nói:
- Lão hán còn phải đi nói qua với bà con một câu, chúng ta sẽ gặp lại Nói xong chắp tay chào, chạy ra ngoài thành.
Ra khỏi cửa thành đã thấy Du Băng Viên đang chờ bên đường, nàng thấy Vũ Duy Ninh trở lại, vội vã hỏi:
- Thếnào?
Vũ Duy Ninh nói:
- Hoàn toàn đúng, đúng là Hắc Thủ Ma Thẩm Phỉ Ðạt.
Lúc ấy chàng mới đem mọi chuyện thuật lại một lượt cho Du Băng Viên nghe.
Du Băng Viên mừng rỡ nói:
- Thật là "Ði mòn gót giầy tìm không thấy, Chẳng phí công lao lại kiếm ra." Bây giờ ta đi bán ngựa được rồi.
Vũ Duy Ninh nói:
- Bán một con thôi cũng được. Hắc Thủ Ma nói nơi làm việc cách đây khoảng hai trăm dặm, chắc không sai, cho nên cô cứ giữ lại một Con mà cưỡi.
Du Băng Viên hỏi:
- Ngoài Hắc Thủ Ma ra ngươi còn thấy ai khác không?
Vũ Duy Ninh lắc đầu đáp:
- Không, có điểu chắc chắn còn có đám lâu la của Phục Cừu bang, nhưng chẳng đáng kể.
Du Băng Viên nói:
- Vậy ta sẽ vào thành bán một con ngựa, ngươi đi với ta được không?
Vũ Duy Ninh nói:
- Không được, vạn nhất bị Hắc Thủ Ma nhìn thấy thì lại mất một phen múa lưỡi giải thích đấy.
Du Băng Viên ngượng ngập cười nói:
- ÐƯỢC rồi, chúng ta chia tay Ở đây, ngươi nên cẩn thận một chút vẫn hay.
Vũ Duy Ninh gật đầu nói:
- Ta thì không sao, nhưng lúc cô theo dõi thì phải hết sức cẩn thận, đừng để bị họ phát giác.
Du Băng Viên gật gật đầu, nhảy lên ngựa, dắt con ngựa của Vũ Duy Ninh vào thành.
Vũ Duy Ninh cũng đi bộ vào thành, thong thả tới khách sạn, đứng trước cổng đợi một lúc mới thấy Dương Nhị mang một cái bao rảo chân tới, bèn bước ra đón nói:
- Vợ con ngươi yên tâm chứ?
Dương Nhị cười nói:
- Con mụ ác nhân nhà tôi thấy tiền tối mắt, nghe nói nửa năm nữa lại còn cầm tiền về, bèn cứ thúc tôi đi cho mau.
vũ Duy Ninh thầm than thở tự nhủ:
- Chị ta mà biết chồng mình đi lần này ra đi không được sống mà trở về thì chắc là không vu i mừng như thế đâu!
Kế đó lại hỏi:
- Ngươi có mấy đứa con?
Dương Nhị đáp:
- Năm đứa, ba trai hai gái, thằng lớn nhất mười sáu tuổi, đi làm chân hầu bàn Ở một quán ăn.
Vũ Duy Ninh lại hỏi:
- Còn cha mẹ ngươi vẫn khỏe chứ?
Dương Nhị nói:
- Ðúng thế, một nhà tám miệng ăn toàn cậy vào tôi, khổ ghê lắm!
Vũ Duy Ninh gật gật đầu, tự nhủ:
- Nói như thế thì ta không thể thấy người chết không cứu, chờ khi nào tổng đàn Phục Cừu bang xây sắp xong, phải tìm cách cứu người này chạy thoát trước...
Dương Nhị nói:
- Ði, chúng ta vào trong đi!
Hai người vào hậu viện của khách sạn, đã thấy mấy người thợ tới trước đó, bọn họ cũng đều mang bao quần áo, chuẩn bị đi xa.
Trong bọn có một người thấy Vũ Duy Ninh cùng Dương Nhị đi vào, buột miệng hỏi:
- Dương Nhị, vị lão nhân gia đây là bà con của ngươi à?
Dương Nhị nói:
- ông ta là nghĩa đệ của cha ta, cũng là một tay thợ giỏi, nên ta nói lão nhân gia cùng đi.
Ðang trò chuyện, lại thấy có hai người thợ từ trong phòng của Hắc Thủ Ma bước ra, kế đó là Hắc Thủ Ma cũng bước ra, nói:
- Ði cho mau mà trở lại đây, một khắc nữa chúng ta phải đi rồi.
Hai người thợ kia vâng dạ lia lịa, vội vã ra khỏi khách sạn.
Hắc Thủ Ma bước ra sân, nhìn bọn Vũ Duy Ninh cười nói:
- Các ngươi rất thành thật, chẳng có ai cầm tiền bỏ đi luôn cả!
Một người thợ già cười nói:
- Ðại gia nói thế chứ, chúng tôi không phải là trộm cướp, ai lại cầm tiền bỏ đi không chịu làm mướn bao giờ!
Hắc Thủ Ma nở nụ cười gật gật đầu, chắp tay sau lưng đi lòng vòng.
Không lâu sau, hai người thợ cuối cùng cũng đã vác bao phục chạy tới khách sạn. Cũng đúng lúc ấy có bốn cỗ xe ngựa chạy tới trước cửa khách sạn, Hắc Thủ Ma bảo hai mươi người thợ chia nhau lên ngôi rồi lập tức đi ra cửa đông.
Núi Lữ Lương Ở phía tây thành Thanh Lương, giờ đây xe ngựa lại ra cửa đông, đúng là đi theo hướng ngược lại!
Ngoài ra, Hắc Thủ Ma lại không che rèm xe, cho nên đường xe đi mọi người đều nhìn thấy rõ.
Vũ Duy Ninh bắt đầu thấy ngờ vực, vì chàng vẫn cho rằng nơi Phục Cừu Bang xây tổng đàn chỉ trong một dải núi Lữ Lương, giờ đây xe ngựa lại chạy vế phía đông, tựa hổ cho thấy rõ là mình đoán sai. Vì nếu quả là Hắc Thủ Ma cố tình đi theo đường này để lừa dối người ta, thì y phải bịt kín cửa sổ trên xe mới phải, nhưng y lại chẳng làm gì Có điểu tuy chàng ngờ vực nhưng chẳng hể lo lắng, vì nếu mình không bị lộ chân tướng thì sau cùng thế nào cũng được đưa tới tổng đàn của kẻ địch, vả lại cho dù tới lúc mình không còn đất sống thì Du Băng Viên ngấm ngầm theo dõi cũng có thể biết được đó là nơi nào.
Cho nên chàng yên lòng nhắm mắt thiu thiu ngủ đi.
Xe lọc cọc chạy, được năm mươi dặm thì trời tối dần.
Có lẽ vì ngồi trên xe bị lắc xóc nhiều quá nên mau đói bụng, có người kêu lên:
- Này anh đánh xe, phía trước là huyện thành Từ Câu, tới đó anh dừng lại một chút cho bọn ta mua cái gì ăn được không?
Cỗ xe thứ nhất chợt có tiếng kêu "dừng lại" rồi Hắc Thủ Ma trong xe nhảy xuống, giơ tay ra hiệu cho ba xe sau dừng lại, cao giọng nói:
- Các vị, vì phải đi mau cho kịp, đêm nay không thể ngủ lại Ở huyện thành Từ Câu được, nếu các vị đói bụng thì lão phu đã chuẩn bị hai mươi phần lương khô đây, mọi người lấy mà ăn!
Nói xong lấy trong xe ra ba bao giấy đựng lương khô đưa cho mỗi xe sau một bao rồi lại lên xe đi tiếp.
Ðã có lương khô, mọi người dĩ nhiên không ai nói gì nữa, lập tức mở bao giấy ra chia nhau mỗi người một phần bắt đầu ăn.
Vũ Duy Ninh không thấy đói lắm, nhưng vì trên xe chẳng có việc gì làm, nên cũng cầm lấy một phần lương khô ăn, chàng ăn rất chậm, nên khi được vài miếng chợt thấy bốn người thợ ngôi cùng xe sắc mặt khác lạ, trong lòng cả kinh tự nhủ:
- Không xong! Trong lương khô có thuốc mê.
Té ra bốn người thợ ngôi cùng xe với chàng ăn hết lương khô rối, chợt người nào cũng mi mắt nặng trĩu lộ vẻ buồn ngủ, ngáp dài mấy cái rối ngả nghiêng ngả ngửa hôn mê luôn!
Dường như Hắc Thủ Ma tẩm rất nhiễu thuốc mê vào lương khô nên dược tính phát tác rất mau, lúc Vũ Duy Ninh phát giác ra có chuyện không hay thì đã không còn cách nào vận công để kháng, chỉ thấy đầu váng mắt hoa, kế đó cũng mất hết tri giác...
Khi tỉnh lại chàng thấy mình đang nằm trong một gian phòng kín tối om.
Chàng và mười chín người thợ đều nằm trên mặt đất, thần trí dần dần khôi phục, nhưng nhất thời quên mình là ông thợ già Bạch Tam Nghĩa, nên hoảng sợ choàng dậy kêu lên:
- ô, đây là chỗ nào thế này?
Nhưng vừa nhỏm dậy đưa mắt nhìn quanh một vòng, chàng lại lập tức nằm xuống.
Bởi vì cũng chính trong chớp mắt ấy chàng đã sực nhớ ra rằng mình là một ông thợ già tên là Bạch Tam Nghĩa.
Nhưng sở dĩ chàng vội vàng nằm xuống giả như đang còn mê man Chưa tỉnh là vì chàng phát hiện ra rằng vừa rồi mình kêu lên bằng một giọng trai trẻ, không phù hợp với diện mạo và thân phận của mình, vả lại còn phát hiện ngoài gian phòng kín có một bóng người loáng lên, giống như nghe tiếng vọt vào, nên sợ bại lộ lại nằm lăn ra.
Người vọt vào gian phòng kín là Hắc Thủ Ma Thẩm Phi Ðạt, y tới trước chỗ hai mươi người thợ đang nằm, nở một nụ cười quỷ quyệt nói:
- Người nào vừa tỉnh trước vậy?
- ủa chuyện gì vậy? Sao chúng ta lại ngủ Ở đây?
Một người thợ trạc ba mươi tuổi vừa tỉnh dậy đúng lúc ấy cất tiếng nói, rồi ngồi dậy.
Hắc Thủ Ma cho rằng người vừa kêu lên mới rồi là anh ta, lập tức hô hô cười nói:
- Ngủ ngon chứ hả?
- Ðây là nơi nào? Tại sao chúng ta lại ngủ Ở đây?
Câu nói chưa dứt, số thợ còn lại cũng lần lượt tỉnh dậy, mọi người vừa nhìn thấy mình ngủ trong gian phòng kín, cho là mình đang ngủ mơ, ai cũng trợn mắt há miệng một lúc không nói câu nào.
Hắc Thủ Ma cười nói:
- Các ngươi không cần ngạc nhiên, đây là nơi các ngươi xây dựng đấy Người thợ trẻ kia ngạc nhiên hỏi:
- Nhưng bọn tôi đang trên xe, tại sao lại ngủ Ở đây?
Hắc Thủ Ma nói:
- Vì muốn các vị khỏi mệt mỏi dọc đường, lão phu đã cho các ngươi ăn một thứ thuốc ngủ, để các ngươi ngủ một giấc tới nơi này, chỉ như thế thôi.
Vũ Duy Ninh hỏi luôn:
- chúng tôi ngủ bao lâu rối?
Hắc Thủ Ma nói:
- Cũng không nhiễu, chỉ hai ngày hai đêm thôi.
Vũ Duy Ninh lại hỏi:
- Ðây là nơi nào?
Hắc Thủ Ma cười cười nói:
- Các vị đã tới nơi đây thì không cần hỏi đây là nơi nào, các người chỉ cần xây dựng cho tốt thì một ngày một lạng bạc không bớt đi chút nào ớ âu!
Vũ Duy Ninh đưa mắt nhìn quanh một lượt, nhìn thấy gian phòng này là trong lòng đất, bèn làm ra vẻ ngạc nhiên hỏi:
- Ðây dường như là lòng đất thì phải?
Hắc Thủ Ma nói:
- Ðúng thế, đây là gian phòng dưới đất, từ nay trở đi, các vị đều làm việc dưới lòng đất.
Một người thợ già ngắt lời hỏi:
- Lão nhân người muốn bọn ta xây dựng những gì?
Hắc Thủ Ma nói:
- Có họa đổ cả, chỉ tới khi nào các ngươi bắt đầu làm việc, sẽ theo họa đổ mà làm là được, còn thì không cần hỏi nhiều. Bây giờ thì theo lão phu đi ăn cơm!
Nói xong quay người bước đi.
Ðám thợ cũng chưa đi theo ngay, còn nhao nhao bàn bạc suy đoán một hổi. Vũ Duy Ninh nghe bọn họ bàn bạc một lúc bèn cao giọng nói:
- Ðã tới đây thì cứ yên tâm, mọi người chẳng cần ngờ vực suy đoán, chỉ cần chủ mướn họ trả công hậu thì chúng ta cứ theo lệnh mà làm - Ði, đi, đi, chúng ta đi ăn cơm cho rồi.
Lúc ấy, đám thợ xếp hàng một đi ra khỏi gian phòng kín.
Ngoài gian phòng kín có rất nhiễu thông đạo qua lại chằng chịt và nhiễu căn phòng còn xây cất chưa xong, Vũ Duy Ninh biết đây là tổng đàn đang xây dựng của Phục Cừu bang. Nhưng chàng thấy Hắc Thủ Ma đang đứng đợi, không dám nhìn ngó nhiễu, lập tức bước lên đầu đi theo y.
Hắc Thủ Ma đưa mọi người vào một gian phòng lớn chưa bày biện trang trí gì nhiễu, trong phòng bày ba chiếc bàn đặt đủ thức ăn, có cá có thịt, có cơm có rau la liệt. Y mời mọi người ngồi vào, tự mình ngồi ghếch, nâng cốc nói:
- Nào, lão phu mời các vị trước một chén, để hoan nghênh các vị tới đây!
Nói xong uống cạn một hơi.
Ðám thợ thấy thái độ của y rất lịch sự, bất giác hết cả ngờ vực, cũng đua nhau nâng cốc uống.
Hắc Thủ Ma tươi cười nói:
- Trong lòng các vị ắt có nhiều nghi ngờ sợ hãi, cũng nhất định không quen xây dựng dưới lòng đất, nhưng lão phu nói thật với các vị, nơi này chẳng có gì đáng sợ cả, chẳng qua lão phu chỉ muốn xây dựng một ngôi mộ trong lòng đất mà thôi!
Vũ Duy Ninh cười thầm tự nhủ:
- Cũng mong là cái tổng đàn dưới đất này thực sự biến thành ngôi mộ chôn ráo đám ma đầu Phục Cừu Bang các ngươi!
Hắc Thủ Ma dừng lại một chút rối tiếp:
- Các vị nghe thế chắc có người sẽ cảm thấy kỳ quái, nhưng sự tình là thế này: Lão phu và vài người anh em kết nghĩa là nhân vật võ lâm, vì thường ra ngoài hành hiệp trừ gian, can thiệp chuyện bất bình nên gây thù kết oán với nhiễu người. Gần đây kẻ thù họp bọn chuẩn bị tính toán giết chết bọn lão phu, bọn lão phu tự biết rằng mình tuổi già sức yếu, không muốn hỏi tới chuyện thị phi nữa, nên quyết định xây dựng một tòa phủ đệ dưới đất Ở đây, một là để tránh kẻ thù, một là để qua ngày tháng cuối đời, để được chết có phần mộ đàng hoàng. Vì thế lão phu không muốn để các vị biết rõ địa điểm của tòa phủ đệ dưới đất này, rối có thể có người lỡ miệng tiết lộ, như thế sẽ đưa tới hậu họa Vô cùng cho bọn lão phu.
Ðám thợ xây dựng nghe thấy lời giải thích có vẻ hợp lý, đều tin tưởng không nghi ngờ gì nữa. Một người thợ đứng lên nói:
- Xin lão nhân gia người yên tâm, chúng tôi không tiết lộ đâu!
Hắc Thủ Ma cười nói:
- Vì để để phòng chuyện rủi ro, vẫn cứ phải khuất tất các vị, từ nay trở đi trong nửa năm, các vị làm việc Ở đây, ăn ngủ Ở đây, không có chuyện gì đặc biệt thì không được lên trên mặt đất, nếu trái lời thì đừng trách lão phu Vô tình. Lão phu trước tiểu nhân sau quân tử, phải nói rõ trước như vậy, xin thứ lỗi, xin thứ lỗi - Nào, mọi người uống cạn chén nữa đi!
Cơm no rượu say xong, Hắc Thủ Ma đưa ra mấy tấm họa đồ, bắt đầu chia việc cho từng người. Vũ Duy Ninh và Dương Nhị vào một nhóm bố trí một gian địa thất.
Dương Nhị cầm lấy tấm họa đồ, cùng Vũ Duy Ninh tới gian địa thất ấy nhìn qua một lượt, thấy các thứ nguyên liệu, đổ vật đặt cả trong đó.
Vũ Duy Ninh nhìn họa đổ không ra, nên hạ giọng nói:
- Lão đệ, theo họa đổ thì gian địa thất này dùng để làm gì vậy?
Dương Nhị ngó cẩn thận tấm họa đổ một lượt, chỉ chỉ bảo:
- Chỗ này là một tấm cửa sắt, chỗ này cũng là một tấm cửa sắt, xem cách thức như thế thì hai tấm cửa sắt này có thể kéo lên buông xuống, nhưng bên này lại có một cái ống sắt, không biết để đưa cái gì vào.
Vũ Duy Ninh nói:
- Có phải là lỗ thông hơi không?
Dương Nhị lắc đầu, chỉ vào một chỗ khác nói:
- Không, lỗ thông hơi Ở đây kia!
Vũ Duy Ninh nói:
- Vậy thì cái ống sắt này có thể là... ồ, ta nghĩ gian địa thất này có thể là đặt một cơ quan gì đó...
Dương Nhị hạ giọng nói:
- Xem ra chắc là thế, người xem mặt sàn xây dựng thế này chẳng giống gì với nhà người ta Ở cả...
Vũ Duy Ninh thấy y hai hàng lông mày nhăn tít, suy nghĩ rất lung, nhịn không được lại hỏi:
- Có gì không giống?
Dương Nhị ngước mắt ngạc nhiên hỏi:
- Lão nhân người không nhìn ra à?
Vũ Duy Ninh bối rối cười nói:
- Ðúng vậy, lão hán không biết xem họa đổ.
Dương Nhị nói:
- Người là một bậc thợ tiền bối, tại sao lại không biết?
Vũ Duy Ninh nói:
- Lão hán trước nay chỉ làm những việc nặng là giỏi, còn những việc đòi hỏi kỹ năng cao minh tinh tế thế này thì không sao làm được.
Dương Nhị lập tức lộ vẻ bất mãn nói:
- Hai người chúng ta phụ trách hoàn thành việc bài trí trong địa thất này, nếu lão nhân người không làm được thì ta phải làm hết à?
Vũ Duy Ninh hạ giọng đáp:
- Lão hán có thể làm thợ phụ cho ngươi mà!
Dương Nhị cười nhạt nói:
- Nhưng chúng ta đều hưởng công mỗi ngày một lượng bạc như nhau!
Vũ Duy Ninh sợ y gây chuyện rầy rà, vội nói:
- Không, lão hán mỗi ngày lấy năm tiến cũng đủ, số kia lão đệ cứ cam ca.
Dương Nhị nói:
- Thếthì ta không dám!
Vũ Duy Ninh nói:
- Không sao cả. Từ nay cứ mỗi ngày công một lạng bạc của ta, lão đệ Cứ lấy một nửa, lão hán mà không đưa ngươi nói chuyện này ra cũng được mà.
Dương Nhị động tâm, nhếch mép cười nói:
- Ðây là lão nhân người tự mình nói ra, sau này đừng hối hận đấy nhé!
Vũ Duy Ninh nói:
- Không bao giờ, ngươi yên tâm đi.
Dương Nhị nói:
- Ðược, bên này có bốn cái cột gỗ phải bào, lão nhân người ra tay đóng một cái giá đi.
Vũ Duy Ninh vâng dạ rối rít, lập tức kéo mấy tấm ván gỗ cưa làm bốn cái chân, bắt đầu đóng một cái giá để bào...
Bắt đầu từ hôm ấy, Vũ Duy Ninh theo lời Dương Nhị sai phái làm những việc nặng nhọc phổ thông. Chàng theo đúng lời hứa, cứ mỗi ngày đưa một nửa trong số tiến công một lạng bạc của mình cho y, nên Dương Nhị cũng không tiết lộ chỗ dốt của chàng...
Sau vài hôm, Vũ Duy Ninh đã dò la khá rõ ràng được vế tình hình tổng đàn dưới mặt đất của Phục Cừu bang.
Chàng phát hiện ra rằng tổng đàn mới xây dựng này so với Hoài ân đường dưới khách sạn Hồng Tân Ở Lạc Dương còn to lớn gấp bội, tất cả có ba mươi sáu phòng bố trí cơ quan, cứ một cửa ra lại có một cửa vào, nhưng chỗ cửa ra vào đều có người canh gác, ai cũng không ra được.
May là chàng cũng không có ý ra ngoài, chàng chỉ hy vọng Du Băng Viên đã phát hiện được địa điểm này rối mau mau vế báo lại cho Du minh chủ để sớm có kế hoạch tiêu diệt kẻ thù.
Du Băng Viên có theo bốn cỗ xe ngựa tới địa điểm Phục Cừu bang xây dựng tổng đàn không?
Có, nàng theo tới nơi rối.
Có điểu trên đường nàng trở về Ðồng Tâm Minh thì lại có chuyện.
Hôm ấy là **** trưa hôm thứ ba sau khi nàng phát giác được chỗ Phục Cừu bang xây dựng tổng đàn, nàng trở về tới thành huyện Thanh Nguyên, bước vào một quán cơm, bất ngờ lại gặp phải hai người trên lầu - Trường Cước Cương Thi và ác Trương Phi.
Họ ngồi Ở một chiếc bàn bên cạnh chỗ cầu thang, nên lúc Du Băng Viên vừa bước lên lầu, đôi bên đã nhìn thấy nhau ngay. Trường Cước Cương Thi ốc Cốc Phong lập tức đứng dậy cười nói:
- Bất ngờ thật, bất ngờ thật! Vu cô nương sao cũng tới đây?
Du Băng Viên muốn trở xuống nhưng không kịp, chỉ còn cách bước thẳng tới, làm ra vẻ ngạc nhiên lạ lùng hỏi:
- Hai vị không phải là hộ tống tiêu xa tới Lạc Dương sao? Tại sao lại trở về đây nhanh thêm Trường Cước Cương Thi không đáp, kéo một chiếc ghế nói:
- Nào lại đây, mời Vu cô nương ngồi đây!
Du Băng Viên nói:
- Không được, cám ơn, ta ngồi bên này!
Nói xong cất bước đi vế phía sau lầu.
Trường Cước Cương Thi bước ra một bước giơ tay cản đường nàng hô hô cười nói:
- Vu cô nương đừng khách sáo, mấy hôm trước lệnh tôn ra tay giúp đỡ là có ơn với hai người bọn lão phu đây, chúng ta như người một nhà, cô ngại cái gì?
Du Băng Viên nói:
- Ta có việc gấp, ăn cơm xong là phải đi ngay!
Trường Cước Cương Thi nói:
- Nếu Vu cô nương có lòng chiếu cố, thì lão phu tuyệt nhiên không dám làm chậm trễ hành trình của cô đâu!
Du Băng Viên sầm mặt, thấy lão già đưa tay ra cản, song sợ người ta chú ý, bèn quay trở lại chỗ bàn của hai người ngồi xuống nói:
- Cung kính chẳng bằng tuân lệnh, ta quấy rầy hai vị tiền bối một bữa cơm vậy.
Trường Cước Cương Thi lập tức gọi điếm tiểu nhị mang thêm bát đũa, rồi cười hỏi:
- Lệnh tôn đâu rồi?
Du Băng Viên nói:
- Gia phụ trên đường ngẫu nhiên gặp một người bạn, bị ông ta mời đi cùng làm một việc.
Trường Cước Cương Thi hỏi:
- việc gì mà đến nỗi bỏ mặc cô nương đi một mình?
Du Băng Viên giả làm vẻ khó nói đáp:
- Chuyện này gia phụ dặn đi dặn lại là không được nói với người khác ác Trương phi Lệ Kiệt chợt cười nói:
- Vu cô nương cứ nói không sao, lệnh tôn mà gặp khó khăn hai người bọn lão phu xin hết sức để báo cái ơn ra tay giúp đỡ hôm rồi.
Du Băng Viên nói:
- Không, chẳng có việc gì khó khăn cả, gia phụ ra mặt thì chắc chắn giải quyết được dễ dàng.
Trường Cước Cương Thi nói:
- Lão phu hiểu rồi, là lệnh tôn đi làm việc giải hòa cho người khác đúng không?
Du Băng Viên còn nghi ngại một lúc mới gật đầu nói:
- Ðủng thế, đôi bên đều có giao tình với gia phụ, nên việc này rất dễ giải quyết.
ác Trương phi nói:
- Nếu đã dễ giải quyết như thế, sao lệnh tôn không đưa cô nương đi cùng luôn?
Du Băng Viên chẩu môi nói:
- Chứ gì nữa, ta cũng đã nói thế rối, nhưng gia phụ nhất định không chịu đưa ta đi cùng thì làm thế nào?
Trường Cước Cương Thi hỏi:
- Vu cô nương phải trở về Trường An phải không?
Du Băng Viên gật đầu đáp:
- Ðúng thế Trường Cước Cương Thi cất tiếng cười khan nói:
- VẾ Trườn gan thì có gì phải gấp?
Du Băng Viên nói:
- Gia phụ có nhiều việc phải giải quyết Ở Trường An, nay lại không vế được đúng hẹn, nên bảo ta phải vế ngay... Ðược rồi! Hai vị lão tiền bối còn điểu gì muốn hỏi thì hỏi mau đi, không thì ta ăn cơm đây.
Trường Cước Cương Thi cười nói:
- Có lỗi quá, có lỗi quá! Mời Vu cô nương dùng cơm!
Du Băng Viên thấy họ như chẳng nghi ngờ gì, trong lòng đỡ lo, lập tức chẳng khách sáo gì xới luôn một bát cơm.
Trường Cước Cương Thi chợt đập tay lên đầu nói:
- Phải rồi, mới rồi Vu cô nương hỏi tại sao hai người lão phu vế đây nhanh thế, lão phu lại quên trả lời...
Du Băng Viên tiện mồm nói:
- Ðúng thế, tính theo đường đi hôm nay hai vị phải vừa tới Lạc Dương thôi, chứ làm sao lại tới thành Thanh Nguyên này được?
Trường Cước Cương Thi thở dài một tiếng nói:
- Chà! Chuyện này nói ra dài lắm, nếu hôm ấy lệnh tôn ưng thuận giúp đỡ bọn lão phu hộ tống tiêu xa tới Lạc Dương chắc đã không xảy ra việc như thế Du Băng Viên trong bụng cười gằn, nhưng giả bộ kinh ngạc hỏi:
- Chả lẽ lại là bị cướp à?
Trường Cước Cương Thi gật đầu nói:
- Ðúng thết Ba ngàn cân vàng mất ráo cả rồi!
Du Băng Viên hỏi:
- Hai vị tiền bối thân thủ phi thường, ai mà cướp nổi ba ngàn cân vàng của các vị?
Trường Cước Cương Thi cất giọng căm hờn nói:
- Chẳng phải ai khác mà vẫn là Nghiệt Sinh Song Hung Thiên Khô Tẩu Hổ Diên Giáp và Ðịa Khô Tẩu Hổ Diên ất.
Du Băng Viên "a" một tiếng nói:
- Té ra là hai người ấy, nhưng bằng vào tài của Song Hung mà lại cướp nổi à?
Trường Cước Cương Thi nói:
- Hôm ấy bọn họ thua chạy rồi, chẳng biết tới đâu mời được người giúp đỡ. Bọn ấy người nào cũng thân thủ cao cường, hai người lão phu tuy chống lại được Song Hung nhưng Thần Phong Ðao Ngũ Triệu Nghĩa và đám cung thủ thì không chống lại được địch nhân, không bao lâu thì đều bị giết chết.
Y làm ra dáng vẻ khích động, nhấc chén rượu uống một hơi cạn sạch, mới nói tiếp:
- Bọn Thần Phong Ðao Ngũ Triệu Nghĩa chết rồi, bọn kia lại cùng Song Hung vây đánh hai người lão phu. Kết quả là ít không chống nổi nhiều, hai người bọn lão phu chỉ còn có nước bỏ tiêu xa mà chạy, vì sợ bị tệ bang chủ xử phạt, hai người bọn lão phu bàn nhau là ly khai Phục Cừu bang để tìm đường sống.
Du Băng Viên làm ra vẻ thông cảm nói:
- Thật không may, nhưng hai vị lão tiền bối không tính tìm Song Hung để cướp lại ba ngàn cân vàng sao?
Trường Cước Cương Thi than:
- Tính thì cũng tính, chỉ là không rõ Song Hung Ở đâu?
Du Băng Viên nói:
- Song Hung cướp được vàng, dĩ nhiên không trở về sào huyệt cũ, giờ mà muốn tìm được bọn họ, quả là không dễ dàng.
Trường Cước Cương Thi nói:
- Phải quá! Cho nên hai người bọn lão phu quyết định trốn tránh một thời gian, chờ tệ bang chủ bỏ lệnh truy bắt rối sẽ lẳng lặng tìm Song Hung trả cái thù cướp vàng!
Du Băng Viên gật gật đầu không nói gì nữa, cắm đầu ăn cơm, ăn xong hai bát, buông đũa xuống, rút khăn lau miệng đứng dậy nói:
- Ða tạ hai vị lão tiền bối khoản đãi, ngày khác có đi qua Trường An, xin mời hai vị ghé tệ xá dùng trà với gia phụ. Xin cáo từ!
Trường Cước Cương Thi cười nói:
- Xin Vu cô nương chờ một lát đã!
Du Băng Viên đang định quay người bước xuống lầu, nghe thế dừng lại cười nụ nói:
- Lão tiền bối có gì chỉ giáo?
Trường Cước Cương Thi nói:
- Hai người bọn lão phu đang định đi đến Trường An một chuyến, nay đúng dịp Vu cô nương đi cùng đường, thật là hay quá.
Du Băng Viên chợt sững sờ, giương mắt hoảng sợ hỏi:
- ồ, thật vậy à?
Trường Cước Cương Thi gật đầu cười nói:
- Ðúng thế, lão phu có một người bạn ngụ trong thành Trường An, lâu quá không được tin tức, lần này nhân dịp cũng muốn tới thăm y.
Nói tới đó quay người cao giọng gọi:
- Tiểu nhị, tính tiền!
Du Băng Viên bắt đầu cảm thấy có chuyện không hay, nàng không ngờ tới việc đối phương đột nhiên lại ra chiêu "sát thủ giản" này khiến nàng "đón đỡ" không được. Nàng biết rõ đối phương hoàn toàn chẳng có ý gì tới Trường An thăm bạn, Trường Cước Cương Thi nói như thế hoàn toàn chỉ là muốn dồn nàng vào vòng vây của chúng thôi!
Làm thế nào đây?
Tự mình đã nói phải trở về Trường An, giờ đây y lại tỏ ý muốn đi cùng đường, trên lý thì khó lòng từ chối, nhưng nếu mình cùng đi một đường với họ thì nhất định sẽ lộ rõ chân tướng.
Không được, nếu mình bỏ trốn, bọn họ sẽ đoán biết mình đã do thám ra được địa điểm tổng đàn của họ, lúc ấy thì mình và Vũ Duy Ninh kể như uổng phí một chuyến đi.
Trong chớp mắt trong đầu nàng đã nghĩ tới bao nhiêu việc, nhưng nghĩ không ra lý do nào nghe cho được để từ chối hai lão ma đầu, nên toát cả mổ hôi lạnh.
Tính tiền xong, Trường Cước Cương Thi hướng về nàng khom lưng trịnhtrọngnói:
- Vu cô nương, bọn ta đi thôi!
Du Băng Viên hết sức giữ thái độ trấn tĩnh, cất bước xuống lầu, hai lão ma đầu theo sát sau lưng nàng, ba người ra khỏi quán cơm, nàng nhìn thấy con ngựa của mình mới nghĩ ra kế, lập tức dừng lại nói:
- Hai vị lão tiền bối cưỡi ngựa hay đi bộ?
Trường Cước Cương Thi lắc đầu cười nói:
- Không, lão phu rất ghét cưỡi ngựa.
Du Băng Viên nói:
- Nếu thế chúng ta không đi cùng được rối!
Trường Cước Cương Thi nói:
- Sao thêm Du Băng Viên chỉ con ngựa của mình nói:
- Ta có ngựa, các ngươi thì không, làm thế nào cùng đi?
Trường Cước Cương Thi hô hô cười lớn nói:
- vu CÔ nương cứ yên tâm, đôi chân của lão phu đây quyết không chậm hơn ngựa đâu!
Du Băng Viên cau mày nói:
- Nhưng ta cưỡi ngựa, các ngươi chạy bộ, ta thấy hay là ta đi trước một bước, tới Trường An ta sẽ ra lệnh cho người nhà ra đón hai vị thì hay hơn.
Vừa nói vừa lên ngựa chuẩn bị ra roi.
Trường Cước Cương Thi khẽ cười nói:
- Vu cô nương không muốn đi cùng với bọn ta sao?
Du Băng Viên vội nói:
- Không phải thế, chỉ là ta thấy để hai vị lão tiền bối chạy bộ theo thì không yên tâm thôi!
Trường Cước Cương Thi nói:
- Vu cô nương không cần áy náy, lão phu đã nói rằng không thích Cưỡi ngựa, nhưng đôi chân này của lão phu nhất định theo kịp con ngựa của cô nương mà!
Du Băng Viên chợt cười hỏi:
- Bất kể là ta giục ngựa chạy nhanh tới đâu hai vị cũng theo kịp sao?
Trường Cước Cương Thi chỉ gật đầu cười đáp:
- Ðúng thế.
Du Băng Viên nói:
- Ta không tin!
Trường Cước Cương Thi nói:
- Nếu Vu cô nương không tin, cứ thử xem sao!
Du Băng Viên thấy trên đường đông người, nghĩ thầm chắc nếu mình thúc ngựa phóng mau, chắc họ không dám công nhiên giở thuật khinh công đuổi theo trong thành. Chủ ý đã định, bèn hớn hở cười nói:
- Ðược, hai vị đuổi theo xem sao!
Nói rối vung roi quất mạnh, thúc ngựa phóng mau ra cửa tây thành.
Người đi trên đường thấy một con ngựa phóng mau tới, nhớn nhác tìm chỗ tránh, vì vậy Du Băng Viên càng thúc ngựa chạy mau, suốt đường ra thành phóng nhanh như gió bão.
Chạy một mạch trên phố, quay lại thì thấy Trường Cước Cương Thi và ác Trương Phi thần thái ung dung chạy sát sau lưng, miệng cười toe toét!
Du Băng Viên biết cước lực của bọn họ có thể theo kịp ngựa, nàng vốn chỉ hy vọng rằng bọn họ e dè việc làm thiên hạ hoảng sợ, giờ đây thấy họ bất chấp, cứ thi triển khinh công đuổi theo, biết họ đã rắp tâm bắt mình, trong lòng nóng nảy tự nhủ:
- Ra khỏi thành rối ta sẽ tiên hạ thủ vi cường, nếu không thì không thoát nạn được!
Không bao lâu, người ngựa đã ra ngoài cửa tây thành Thanh Nguyên.
Du Băng Viên kìm ngựa chạy chậm quay đầu cười nói:
- Cước lực của hai vị lão tiền bối quả cao cường thật!
Trường Cước Cương Thi hô hô cười nói:
- Cho nên Vu cô nương đừng lo lắng gì cho hai người bọn ta.
Du Băng Viên ngấm ngầm rút ngọn truỵ thủ trong tay áo ra, rối dừng ngựa lại nói:
- ô, cái gì thế này?
Trường Cước Cương Thi và ác Trương Phi cũng dừng bước cười hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Du Băng Viên nói:
- Chân phải bên trước con ngựa có chuyện, chỉ sợ móng sắt bị lỏng.
ác Trương phi nói:
- Ðể lão phu xem giúp cho cô.
Nói xong bước lên, kéo chân ngựa lên xem.
Du Băng Viên phất tay áo bên phải một cái phóng ngọn truỵ thủ vào huyệt bối tâm của y, đồng thời cười nói:
- Làm phiền lão tiền bối quá!
Lệ Kiệt tuy đang cúi đầu nhìn móng ngựa, nhưng sau lưng như có mắt, ngọn truỵ thủ của Du Băng Viên phóng ra y đã rạp người xuống né qua vài tấc, rối cười lớn nói:
- Vu cô nương, cô làm gì vậy?
Du Băng Viên đánh lén không thành công, trong lòng hoảng sợ, vội vàng tung người rời khỏi yên ngựa ra khỏi vài trượng, sầm mặt nói:
- Bản cô nương không thích đi cùng, các ngươi đi đi!
Lệ Kiệt trên mặt hiện vẻ cười cợt nói:
- ái da! Vu cô nương sao không phân biệt phải trái, hai người lão phu đi cùng cô nương hoàn toàn không có ý xấu mà!
Trường Cước Cương Thi lại cười quỷ quyệt nói tiếp:
- Ðúng thế, cho dù cô nương không thích đi cùng với bọn lão phu, cũng không nên ra tay đánh người mới phải!
Du Băng Viên nói:
- Ðược rồi, các ngươi tính toán trò ma gì bản cô nương đã rõ rối, không cần phải vờ vĩnh nữa.
Trường Cước Cương Thi cười nói:
- Nói như cô nương thì bọn lão phu tính toán trò ma gì nào?
Du Băng Viên nói:
- Muốn động thủ thì mau lên, đừng nhiều lời!
Trường Cước Cương Thi nhìn nàng chằm chặp hổi lâu mới lạnh lùng nói:
- Xem ra lão phu đoán đúng rồi. CÔ là người của Ðồng Tâm Minh phái đi phải không?
Du Băng Viên nói:
- Hoàn toàn đúng!
Trường Cước Cương Thi cười âm hiểm hỏi:
- Quý tính phương danh cô nương là gì?
Du Băng Viên biết họ chưa rõ mình là con gái Du Lập Trung, mừng thầm đáp:
- Ta là con gái Hỏa Dược Vương Nhiếp Vũ Nghĩa - Tích Lịch Nữ Hiệp Nhiếp Ỷ Vân.
Nguyên Hỏa Dược Vương Nhiếp Vũ Nghĩa quả có một người con gái tên Tích Lịch Nữ Hiệp Nhiếp Ỷ Vân, nhưng mấy năm trước lấy Chồng nên đã rút lui khỏi võ lâm. Hiện Du Băng Viên mạo xưng là Nhiếp Ỷ Vân, vì trong các con gái của người Ðồng Tâm Minh chỉ có nàng và Nhiếp Ỷ Vân luyện võ, chỉ có thể mạo xưng là Nhiếp Ỷ Vân mà thôi!
Trong mười tám đặc sứ áo vàng của Ðồng Tâm Minh, ai cũng biết Nhiếp Vũ Nghĩa là người có biệt tài về thuốc nổ, chế ra được một loại Tích Lịch Ðạn lợi hại phi thường, có thể khiến người ta tan xương nát thịt, nên Trường Cước Cương Thi và ác Trương Phi vừa nghe tới mấy chữ Tích Lịch Nữ Hiệp Nhiếp Ỷ Vân bất giác thoáng biến sắc. Lệ Kiệt tỏ vẻ ngờ vực nói:
- Lão phu cũng nghe rằng Nhiếp Vũ Nghĩa có một con gái là Nhiếp Ỷ Vân, rất thích dùng Tích Lịch Ðạn giết người, nhưng cô là Nhiếp Ỷ Vân thật sao?
Du Băng Viên hừ lạnh một tiếng nói:
- Tại sao ta lại không phải là Nhiếp Ỷ Vân?
Lệ Kiệt nói:
- Nếu cô là Nhiếp Ỷ Vân tại sao mới rồi không dùng Tích Lịch Ðạn mà lại phóng phi đao?
Du Băng Viên nói:
- Ngươi đứng sát bản cô nương, nếu bản cô nương ném Tích Lịch Ðạn ra thì chết chung với ngươi à?
Lệ Kiệt hiểu ra cười ngất nói:
- Ðúng thế, chuyện giản dị như vậy mà lão phu nghĩ không ra chứ...
Trường Cước Cương Thi hỏi:
- Ngươi là Nhiếp Ỷ Vân thì gã Tỏa Ðịa Thử Vu Phi kia là ai?
Du Băng Viên nói:
- ÐÓ là một vị thúc thúc của ta tên Phi Tráo Vu Tử Du, vừa được Du minh chủ thăng lên làm đặc sứ áo vàng.
Trường Cước Cương Thi nói:
- Các ngươi vâng lệnh theo dõi bọn lão phu mục đích là gì?
Du Băng Viên nói:
- Dĩ nhiên là để dò xét nơi Phục Cừu bang các ngươi xây dựng tổng đàn!
Trường Cước Cương Thi đưa mắt nhìn quanh, lại hỏi:
- Vậy vị Phi Trảo Vu Tử Du kia hiện Ở đâu?
Du Băng Viên nói:
- Chia tay rồi.
Trường Cước Cương Thi nói:
- Y đi đâu vậy?
Du Băng Viên nói:
- Nói thật với các ngươi cũng chẳng hể gì. Hôm ấy các ngươi bỏ tiêu xa xong, bọn ta mới biết là lầm, nhưng vì không rõ bọn ngươi chạy đi đường nào, đành phải chia nhau tìm kiếm.
Trường Cước Cương Thi nói:
- Vậy mới rồi gặp nhau trong quán cơm là ngươi Vô tình hay cố ý đấy?
Du Băng Viên nói:
- Dĩ nhiên là cố ý rối!
Trường Cước Cương Thi ha hả cười nói:
- Cố ý chui đầu vào lưới à?
Du Băng Viên cười nói:
- Là ta chui đầu vào lưới hay các ngươi tới ngày tận số sẽ biết ngay thôi mà.
Trường Cước Cương Thi gật gật đầu, liếc ác Trương Phi một cái cưới nói:
- Lệ huynh, chúng ta phải lĩnh giáo Tích Lịch Ðạn của Nhiếp cô nương đây mới được!
Lệ Kiệt gật đầu, lập tức chia ra cùng Trường Cước Cương Thi mỗi người một bên xoa tay cất chân từ từ tiến tới phía Du Băng Viên.
Bọn họ không phải không tin nàng là Tích Lịch Nữ Hiệp Nhiếp Ỷ Vân, cũng không phải không sợ Tích Lịch Ðạn, nhưng tự nghĩ phải liên thủ tấn công mới khiến nàng không có thời gian ném Tích Lịch Ðạn ra, mà cho dù để nàng có cơ hội ném ra, thì với công phu của họ cũng không khó tháo thân trước khi Tích Lịch Ðạn phát nổ.
Du Băng Viên trên người không mang binh khí, lúc ấy vừa thấy đối phương hai bên từ từ tiến dần tới, trong lòng hổi hộp Vô cùng, lập tức hai tay nắm lại như lấy vật gì trong bọc ra, giả như đang cầm hai quả Tích Lịch Ðạn rối từ từ lui lại, làm ra vẻ sắp ném tới.
Trường Cước Cương Thi cười quái dị nói:
- Nhiếp cô nương mà không ném Tích Lịch Ðạn ra thì bọn lão phu ra tay trước đây!
- Khoan đã!
Chợt một giọng nói trầm trầm quát khẽ vang lên sau lưng bọn y.
Giọng nói tuy không to lắm, nhưng vang tới tai người ta lại như tiếng sấm rền, chấn động hai tai bọn họ.
Hai lão ma giật nảy người, ngoái đầu lại nhìn, chỉ thấy trên đường sau lưng họ có một lão nhân ăn mặc lối nho sĩ từ từ đi tới. Hai người không nhận ra lão nhân là ai cùng cất tiếng hỏi:
- Các hạ là ai?
Lão nhân râu tóc đều bạc trắng, niên kỷ khoảng trên tám mươi, một bộ quần áo nho sĩ trên người cũ kỹ rách rưới, xem ra như một nhà nho thất thế về già.
ông ta từ từ đi tới trước mặt hai lão ma đầu, cũng chưa trả lời câu hỏi của họ, nhìn Du Băng Viên cười nụ nói:
- Vị cô nương này vì sao lại mạo xưng là Tích Lịch Nữ Hiệp Nhiếp Ỷ Vân?
Du Băng Viên nghe thế ngấm ngầm kêu khổ, lập tức sa sầm mặt đáp:
- Ta chính là Tích Lịch Nữ Hiệp Nhiếp Ỷ Vân, ai dám bảo là ta mạo xưng?
Lão nhân vuốt râu hô hô cười nói:
- Tích Lịch Nữ Hiệp Nhiếp Ỷ Vân là con dâu một ông bạn của già này, mấy hôm trước đây già này còn làm khách Ở nhà chị ta kia mà!
Du Băng Viên biến sắc quát:
- Nói bậy! ông là ai?
Lão nhân lắc đầu nói:
- Già này giấu họ chôn tên đã mấy chục năm, hai bên các người nhất định đều không biết danh hiệu của ta đâu, cứ gọi là Lưu Lãng Tẩu được rối.
Du Băng Viên cười nhạt nói:
- Hừ, danh hiệu ấy có vẻ hợp với ông lắm đấy, có điểu lại có phần ăn cướp tiếng hay của người khác.
Lão nhân thoáng sửng sốt hỏi:
- Sao lại nói là ăn cướp tiếng hay của người khác?
Du Băng Viên nói:
- ông chắc có biết một vị cao nhân võ lâm đã thoái ẩn là Lưu Lãng Thiên Sứ Lư Nghĩa Nam chứ?
Lão nhân gãi đầu nghĩ ngợi một lúc rối ấp úng nói:
- ồ, hình như là có nghe qua, y là...
Du Băng Viên nói:
- ông ta là đặc sứ áo vàng đã nghỉ hưu của Ðồng Tâm Minh!
Lão nhân chợt gật đầu nói:
- Ðúng lắm! Ðúng lắm! Vậy cô nương nói già này ăn cướp tiếng hay của người khác là muốn chỉ vào hai chữ Lưu Lãng trong danh hiệu của Lưu Lãng Thiên Sứ đấy phải không?
Du Băng Viên cười mỉa nói:
- Chẳng lẽ không phải à?
Lão nhân cười nói:
- May là ba chữ Lưu Lãng Tẩu của già này là nhất thời đặt ra thôi, nếu đã mắc lỗi ăn cướp tiếng hay của người ta thì bỏ không dùng nữa cũng được.
Lại ho khẽ một tiếng, gãi đầu một hổi rối nhìn Du Băng Viên nói:
- Vị Lưu Lãng Thiên Sứ kia dường như đã nhiễu năm không xuất hiện trong võ lâm mà cô nương lại nói ngay ra được, chắc có quan hệ bà con gì với ông ta phải không?
Du Băng Viên gật đầu nói:
- Ðúng thế.
Lão nhân lại hỏi:
- Quan hệ thếnào vậy?
Du Băng Viên nói:
- Không nói cho ông nghe được!
Lão nhân cười cười nói:
- Ðược, cô không nói cũng được, nhưng già này biết chắc rằng cô không phải Nhiếp Ỷ Vân, mà già này cũng biết rằng Nhiếp Ỷ Vân chẳng có bà con gì với Lưu Lãng Thiên Sứ Lư Nghĩa Nam!
Trường Cước Cương Thi nghe thấy thế Vô cùng vui vẻ, ôm quyển vái lão nhân nói:
- Ða tạ lão tiền bối đã vạch mặt mạo danh của con nha đầu này, giờ đây xin lão huynh đứng qua một bên, xem hai người lão phu bắt thị.
Lão nhân lạnh lùng nhìn y một lúc rồi nói:
- Nếu già này nhìn không lầm, thì ngươi chắc là Trường Cước Cương Thi ốc Cốc Phong phải không?
Trường Cước Cương Thi cười nói:
- Ðúng rồi, trước đây lão huynh đã gặp lão phu rồi sao?
Lão nhân gật gật đầu, quay qua nhìn ác Trương Phi hỏi:
- Người này là ác Trương Phi Lệ Kiệt chứ gì?
ác Trương Phi ôm quyển cười đáp:
- Lão huynh tinh mắt thật!
Lão nhân khẽ cười một tiếng nói:
- Mười mấy năm trước hai vị là nhân vật tiếng tăm lẫy lừng trong võ lâm, ai mà không biết chứ!
ÁC Trương Phi thấy tên họ mình nổi như cồn rất cao hứng, hô hô cưới nói:
- Ðược, chỉ bắt xong con nha đầu này, lão phu sẽ mời ngươi một chén!
Lão nhân nói:
- Có điểu lấy võ công và thân phận của hai vị mà bàn, hôm nay lại định liên thủ đối phó với một vị tiểu cô nương thì có chỗ chưa được!
Trường Cước Cương Thi chợt đỏ mặt nói:
- Mới rồi bọn lão phu cho cô ta là Tích Lịch Nữ Hiệp Nhiếp Ỷ Vân, lại biết Tích Lịch Ðạn của Nhiếp Ỷ Vân Vô cùng lợi hại, nên mới định liên thủ bắt cô ta. Bây giờ biết là không phải, dĩ nhiên là không liên thủ nữa!
Lão nhân nói:
- Thế mới được chứ! Già này làm trọng tài giúp cho hai bên các người có được không vậy?
Trường Cước Cương Thi cười nói:
- Tốt thôi!
Lão nhân bèn tới đứng chỗ giữa đôi bên, cười nhìn Du Băng Viên hỏi:
- CÔ nương không dùng binh khí à?
Du Băng Viên ban đầu cảm thấy chán ghét lão nhân không rõ lai lịch này, nhưng giờ đây lại biết rằng ông ta dây vào vụ này là có lợi cho mình, nên không còn thấy ghét ông ta nữa, nghe hỏi thế bèn cười nói:
- Ta không mang binh khí đi, bây giờ chỉ có cách dựa vào hai bàn tay không mà thôi!
Lão nhân hỏi:
- cô nương vẫn dùng loại binh khí nào?
Du Băng Viên đáp:
- Kiếm.
Lão nhân nói:
- Già này vốn có một thanh Bàn Long thần kiếm, cho cô mượn được không?
Du Băng Viên cười nói:
- Chỉ cần lão nhân người thật tâm như thế, chứ chuyện ấy mong mà sợ chẳng được nữa kia.
Lão nhân vén chiếc áo dài lên, rút ra một cái bao kiếm bọc da cá sấu, rút thanh kiếm ra thảy qua cho nàng.
Thanh kiếm dài mà mỏng, ánh vàng lấp loáng, dáng như con rắn, ném lên trên không lật qua lật lại vang lên tiếng kim khí loảng xoảng!
Du Băng Viên học được Linh Xà kiếm pháp của Thiên Thủ Kiếm Khách Thượng Quan Uy, dùng nhuyễn kiếm lại còn phát huy uy lực được nhiễu hơn là dùng kiếm thường, nên vừa thấy lão nhân thảy cho thanh nhuyễn kiếm, trong lòng cả mừng, lập tức bước lên một bước vươn tay đón lấy thanh kiếm.
Trường Cước Cương Thi có vẻ không vui, cười khan nói:
- Lão huynh, như vậy có chỗ không công bằng.
Lão nhân cười hì hì nói:
- Sao lại nói là không công bằng?
Trường Cước Cương Thi nói:
- Lão huynh mới nói là làm trọng tài cho đôi bên, tại sao giờ lại cho cô ta mượn một thanh nhuyễn kiếm?
Lão nhân cười nói:
- Ngươi không nghe cô ta nói là chuyên dùng kiếm à?
Trường Cước Cương Thi nói:
- Nhưng mà...
Lão nhân ngắt lời hỏi:
- Ngươi dùng loại binh khí gì?
Trường Cước Cương Thi nói:
- Lão phu không dùng binh khí.
Lão nhân nói:
- Vậy thì phải rồi, mỗi người học võ đều có sở trường riêng, cô ta học kiếm, không có kiếm thì không khắc địch chế thắng được, còn ngươi sở trường tay không, nếu đưa binh khí cho thì bận tay vướng chân, cho nên già này cho cô ta mượn binh khí thì đối với ngươi chẳng có gì là không công bằng. Dĩ nhiên nếu ngươi muốn dùng binh khí thì cũng được mà!
Trường Cước Cương Thi không biết nói thế nào, chỉ nhún vai nói:
- cũng được, lão phu sẽ dùng tay không lĩnh giáo kiếm pháp của cô ta vậy.
Nói tới đó hai cánh tay trầm xuống để tụ chân khí, cất chân bước về phía Du Băng Viên.
Du Băng Viên cầm được kiếm trong tay, càng thêm can đảm, cười một tiếng nói:
- ốc Cốc Phong, ngươi ra tay đừng có khách sáo gì cả, bản cô nương mà đắc thủ thì ra tay không thương xót gì đâu!
Trường Cước Cương Thi cười nhạt nói:
- CÔ cứ ra hết sức, lão phu mà không giữa dòng đắm thuyền đánh bại được con nha đầu ngươi thì ngươi cũng chỉ có nước chết thôi!
Du Băng Viên cười nói:
- Giỏi lắm, xem kiếm đây!
Thanh nhuyễn kiếm chợt rung lên một cái, ánh vàng lấp loáng, mũi kiếm đi như con linh xà giáng tới đâm vào giữa yết hầu ốc Cốc Phong!
Bậc cao thủ ra một chiêu là đã thấy ngay bản lĩnh, lão nhân vừa thấy Du Băng Viên phóng kiếm ra chiêu, không những đẹp đẽ lạ lùng mà còn già dặn cứng cỏi, bất giác trong lòng rúng động, kinh hãi tự nhủ:
- Trời đất ơi! Con nha đầu này bao nhiêu tuổi mà lại ra được chiêu kiếm tuyệt vời như thế, xem ra ắt là dòng dõi của bậc cao nhân tuyệt thế...
Nghĩ tới đó, bất giác buột miệng kêu lên:
- Hảo kiếm pháp! Thanh Bàn Long kiếm của già phen này gặp đúng chủ nhân rồi!
Trường Cước Cương Thi cũng bị chiêu kiếm thứ nhất của Du Băng Viên làm cho hoảng sợ, y có nằm mơ cũng không nghĩ được rằng nàng lại dùng thanh nhuyễn kiếm vừa mượn được thành thạo tới mức ấy, vả lại kiếm chiêu lợi hại thần kỳ, có thể nói cả đời chưa nhìn thấy, lúc ấy không biết nên ra tay phản kích thế nào, chỉ biết co người đạp chân, lùi sang bên cạnh vài bước.
Du Băng Viên lập tức thu thanh nhuyễn kiếm lại, thân hình xoay nửa vòng, thuận thế lại rung thanh kiếm một cái, chỉ nghe "vu, một tiếng, thanh nhuyễn kiếm đang cong bỗng dưng thẳng lên, lại như tia chớp đâm vào ngực đối phương!
Lão nhân nhìn thấy biến sắc, lại tự nhủ: "Càng lúc càng kỳ diệu!
Con nha đầu này rốt lại là con gái nhà ai mà lại học được kiếm pháp thần kỳ như thế nhỉ?" Dĩ nhiên ông ta không biết được đây là kiệt tác của tay kiếm nổi tiếng thiên hạ là Thiên Thủ Kiếm Khách Thượng Quan Uy sáng chế ra lúc cuối đời - Linh Xà kiếm pháp.
Trường Cước Cương Thi lại càng nhìn không ra, y nhất sinh thân qua trăm trận, nhưng việc không nhìn ra xuất xứ võ công của đối phương như hôm nay quả là lần đầu, song y vẫn là cao thủ hàng nhất dày dạn kinh nghiệm giang hồ, thấy Du Băng Viên ra chiêu thứ hai cũng vẫn cao thâm khôn lường, không có chỗ sơ hở để lợi dụng, lập tức thay đổi cách đánh, quyết tâm dùng công lực thâm hậu để thủ thắng, thân hình nhảy xổ tới, song chưởng cùng giơ lên, đẩy ra hai luồng chưởng phong mãnh liệt!
Du Băng Viên phát giác chưởng phong Ổ ạt xô tới, vội nghiêng người né ra ba thước tránh qua luồng lực đạo, chuyển kiếm qua tay trái, dùng thức Quái Mãng Phiên Thân đánh trả, đâm vào huyệt Thái Dương bên trái của đối phương.
Trường Cước Cương Thi kêu lên một tiếng quái dị, song chưởng chợt hạ mau xuống, rạp người xoải chân ra một chiêu Ðại Bàn Tảo quét mạnh vào hai chân Du Băng Viên. Ðây là lối đánh cầu thắng lúc nguy, một cái quét này nếu không nắm vững bảy tám phần thì không ai dám đánh, nhưng Trường Cước Cương Thi lại đánh ra vào lúc ấy, quả chỉ vì phải liều mạng mà thôi.
Bởi y phát giác ra cô gái mạo danh Tích Lịch Nữ Hiệp Nhiếp Ỷ Vân này kiếm thuật rất cao minh, ra khỏi sự phán đoán của y rất nhiễu, vừa mới ra tay mình đã rơi ngay vào thế kém, nên không mạo hiểm ra chiêu, chỉ sợ còn thua mau hơn.
Quả nhiên Du Băng Viên không ngờ rằng y dùng tới hạ sách này, trong lòng kinh hãi, chiêu kiếm đánh ra tiếp theo tự nhiên chậm lại, phải tung người vọt ra ngoài tránh né.
Trường Cước Cương Thi chiếm được tiên cơ, đời nào chịu bỏ qua, lập tức co người lao vào, liên tiếp ra sát thủ đánh luôn một mạch bảy tám chưởng, chưởng nào cũng cương mãnh Vô cùng, khí thế lợi hại khôn tả.
Du Băng Viên sử dụng mấy loại thân pháp khác nhau liên tục tránh thoát chưởng lực của đối phương, lúc Trường Cước Cương Thi đánh xong chưởng thứ tám rối mới tìm được cơ hội phát chiêu, chỉ nghe nàng quát lên một tiếng, thanh Bàn Long kiếm trong tay lại múa lên, liên tục nhô lên hụp xuống theo Linh Xà kiếm pháp đánh ra. Trường Cước Cương Thi lại rơi vào thế hạ phong.
Y chỉ gượng gạo tránh được ba kiếm, vừa định tung người tránh né kiếm thứ tư thì đã không kịp, chỉ thấy trên hông đau buốt một cái đã bị Du Băng Viên đâm trúng, lập tức gào lên một tiếng ngã vật xuống đất Máu chỗ vết thương ồng ộc tuôn ra như suối.
ác Trương Phi Lệ Kiệt cả kinh thất sắc, đang định xông vào cứu, Chợt thấy trước mắt hoa lên một cái, lão nhân tự xưng là Lưu Lãng tẩu đã đứng trước mặt y, cười toe toét nói: "Ðừng gấp, còn chưa xong mà!" Chỉ thấy Trường Cước Cương Thi một tay ôm vết thương, run run đứng dậy hai mắt trợn như hai cái nhạc đồng nhìn Du Băng Viên cười thê thảm nói:
- Ngươi là ai?
Du Băng Viên cười nhạt nói:
- Du Băng Viên!
Trường Cước Cương Thi sững sờ, mặt mày nhăn nhúm, bất giác kinh hãi nói:
- Ngươi... ngươi là Du Băng Viên à?
Té ra lúc y và Lệ Kiệt vâng lệnh tới Thần Phong tiêu cục hộ tống tiêu xe giả, Vũ Duy Ninh và Du Băng Viên còn bị Vô Danh Ma giam giữ Ở sơn động gần hồ Ðộng Ðình , giờ đây lại nghe một vị cô nương tự xưng là Du Băng Viên...
Nói xong câu ấy, Trường Cước Cương Thi đã kiệt sức ngã quy xuống đất.
Thừa lúc Du Băng Viên sơ ý, trước khi ngã xuống Trường Cước Cương Thi đã rút ra một nắm Táng Môn đinh phóng vào Du Băng Viên, nhưng cô đã kịp thời bước qua bên phải một bước tránh khỏi, cả nắm Táng Môn đinh rơi xuống đất bên cạnh Du Băng Viên.
Không đếm xỉa gì tới Trường Cước Cương Thi, Du Băng Viên quay qua ác Trương Phi Lệ Kiệt nói:
- Bây giờ thì tới ngươi rồi đó!
Lệ Kiệt lập tức nhảy vào vòng chiến quát:
- Nha đầu kia, chưa cần biết ngươi là ai, nhưng ta phải trả cái thù giết Trường Cước Cương Thi mới được.
Du Băng Viên đang định nhảy xổ vào đánh nhau với ác Trương Phi Lệ Kiệt, đột nhiên nghe thấy cô kêu "á" lên một tiếng, thì ra vì Vô ý chân trái cô đã giẫm phải một ngọn Táng Môn đinh của Trường Cước Cương Thi phóng ra khi nãy.
Du Băng Viên bừng bừng lửa giận, đưa tay nhổ ngọn Táng Môn đinh ra và nhảy về phía ác Trương Phi Lệ Kiệt định một kiếm chém y ra làm hai, ngay lúc đó Lệ Kiệt nói:
- Nha đầu, ngươi muốn giết chết lão phu sao?
Du Băng Viên nói:
- Ðúng thế, ta không giết chết ngươi không được.
Lệ Kiệt cười hăng hắc quái dị nói:
- Chỉ sợ không dễ đâu!
Du Băng Viên nói:
- Ngươi không bằng ốc Cốc Phong, mà ta đã giết được y thì cũng giết được ngươi.
Lão nhân tự xưng là Lưu Lãng Tẩu cất tiếng nói:
- Du cô nương, trời còn có đức hiếu sinh, người có lòng từ bi, sao cô nhất định phải giết chết y?
Du Băng Viên nói:
- Chuyện ấy lão nhân người đừng hỏi.
Lão nhân cười nói:
- Già này nghe nói Ðồng Tâm Minh bắt được kẻ xấu, đều phán xử án xong mới quyết định được sự sống chết của họ mà.
Du Băng Viên nói:
- Chuyện này khác!
Lão nhân hỏi:
- Lý do gì vậy?
Du Băng Viên nhìn ông ta một cái, nói:
- Nói đơn giản, là nếu ta không giết y, Ðồng Tâm Minh sẽ có ba vị đặc sứ áo vàng chết về tay Phục Cừu Bang của bọn y.
Lão nhân a một tiếng nói:
- Nếu như vậy thì cô ra tay mau đi, để chậm sẽ không kịp đâu.
Du Băng Viên sửng sốt hỏi:
- Nói thế là có ý gì?
Lão nhân chỉ ngọn Táng Môn đinh trên mặt đất nói:
- Ngọn Táng Môn đinh này có tẩm chất kịch độc, chân trái cô giẫm phải, chỉ sợ là trúng độc rồi.
Du Băng Viên nhìn kỹ lại ngọn Táng Môn đinh trên mặt đất, quả nhiên thấy đầu đinh có một đốm nhỏ màu đen, bất giác trong lòng rúng động, ngước mắt nhìn Lệ Kiệt căm hờn hỏi:
- Táng Môn đinh của ốc Cốc Phong có tẩm thuốc độc à?
Lệ Kiệt gật gật đầu cười độc ác nói:
- Ðúng thế, cho nên cô muốn giết chết lão phu, chỉ sợ phải chờ tới kiếp sau...
Du Băng Viên vừa giận vừa sợ, quát lớn một tiếng, lập tức vung kiếm nhảy xổ vào y.
Nào ngờ nàng vừa tới trước mặt Lệ Kiệt, hai chân vừa chạm đất đã đứng không vững, kêu lên một tiếng đau đớn ngã luôn xuống đất.
Nguyên là chân trái nàng đã bị trúng độc, chỉ vì sau lần đơn độc đối địch, trong lòng khẩn trương nên không để ý, bây giờ tung người nhảy lên, rơi xuống đất rối mới biết cả chân trái không còn tuân theo ý muốn của mình nữa!
Lệ Kiệt thấy nàng ngã lăn trước mặt, trong lòng cả mừng, cười lên một tiếng quái dị, lập tức vung chưởng đập vào đầu nàng.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, chợt có một luồng chưởng phong xô tới đánh vào người y, khiến y loạng choạng lui lại mấy bước.
Lệ Kiệt biến sắc trừng trừng nhìn lão nhân cao giọng nói:
- Bằng hữu, ngươi làm thế là có ý gì?
Lão nhân thản nhiên cười nói:
- Ý tứ là ngươi không được thừa cơ lúc người ta đang nguy.
Lệ Kiệt sát khí trên mặt càng dày, hung dữ cười sằng sặc nói:
- Té ra lão huynh nãy giờ muốn giúp đỡ y thị! Tốt lắm, lão phu sẽ giết ngươi trước!
Trong câu nói đã xô vào, một chưởng đánh ra.
Vừa rồi y bị lão nhân đánh lui mấy bước, đó tuy là lúc hoàn toàn không để phòng, nhưng y cũng biết ngay là võ công lão nhân cao thâm khôn lường, quả là đại kình địch, nên lúc ấy đẩy ra một chưởng là dùng cả mười thành công lực, chưởng phong rít lên, uy lực Vô cùng mãnh liệt.
Nào ngờ lão nhân tựa hổ chẳng coi phát chưởng của y vào đâu, hai chân vẫn đứng yên tại chỗ không hể nhúc nhích, vẫn cười hể hể!
Có điểu, không phải ông ta không ra tay đón đỡ, thấy phát chưởng của Lệ Kiệt đánh sát tới, cũng giơ chưởng lên, hờ hững đẩy ra.
"Bùng" một tiếng, song chưởng chạm nhau.
Lão nhân không hể động đậy.
Lệ Kiệt thân hình đảo một cái, lại lui mấy bước, lúc ấy y mới biết công lực của mình còn kém xa lão nhân, trong lòng cả sợ, bất giác buột miệng hỏi:
- Rốt lại ngươi là ai?
Lão nhân khẽ cười nói:
- Già này đã nói rằng chôn tên giấu họ lâu rối, còn hỏi làm gì?
Lệ Kiệt mặt đầy vẻ kinh hãi ngờ vực nói:
- VÕ lâm hiện nay, người có công lực như lão huynh có thể đếm trên đầu ngón tay thôi, ngươi... chẳng lẽ ngươi là Lưu Lãng Thiên Sứ Lư Nghĩa nam?
Lão nhân cau mày nói:
- Ðã bị ngươi đoán ra, già này từ chối cũng không tiện - Ðúng vậy, già này là Lưu Lãng Thiên Sứ Lư Nghĩa Nam!
Lưu Lãng Thiên Sứ Lư Nghĩa Nam và Thiên Thủ Kiếm Khách Thượng Quan Uy năm xưa là đặc sứ áo vàng của Ðồng Tâm Minh, cũng là đặc sứ áo vàng nghỉ hưu còn sống sót, có tình anh em bạn rể với Thánh Hiệp Du Lập Trung, tức dượng của Du Băng Viên.
Nhưng Du Băng Viên nghe thấy lại không vui vẻ nhảy lên, vì nàng không nhảy lên nổi nữa.
Lệ Kiệt sắc mặt xám xanh, bất giác lùi lại hai bước, hớp một hơi khí lạnh nói:
- Lư đặc sứ từ chức đặc sứ áo vàng lâu rối, không ngờ còn sống...
Lưu Lãng Thiên Sứ Lư Nghĩa Nam nói:
- Già này cũng biết là mình nên chết đi cho rồi, nhưng tuổi thọ là do trời định, chưa tới lúc nên chưa chết đấy.
Lệ Kiệt cũng như tất cả các đám ma đầu trong Phục Cừu Bang, đều sợ nhất là chạm trán với Du Lập Trung, Thượng Quan Uy và vị Lư Nghĩa Nam trước mặt, vì ba người này một thân tu vi đã đạt đến mức siêu phàm nhập thánh, bất kể ai chạm phải một trong ba người cũng đừng nghĩ tới chuyện có cơ hội phản kích, cho nên y chẳng còn lòng dạ nào muốn đánh nhau nữa, đôi mắt cứ láo liên một lúc, quyết định chạy là kế hay nhất, bèn ôm quyển vái một cái nói:
- Lư đặc sứ là bậc cao nhân tiền bối, lão phu hôm nay xin chịu thua, ngày khác gặp nhau sẽ lĩnh giáo.
Nói xong bước tới ôm xác Trường Cước Cương Thi lên, cất chân định chạy.
Lưu Lãng Thiên Sứ lạnh lùng nói:
- Chờ một chút đã!
Lệ Kiệt thân hình khẽ rung lên một cái, quay đầu hỏi:
- Lư đặc sứ còn có gì chỉ giáo?
Lưu Lãng Thiên Sứ chỉ vào xác Trường Cước Cương Thi, chậm rãi nói:
- Trên người y ắt phải có thuốc giải độc chứ hả!
Lệ Kiệt do dự một lúc nhưng rốt lại cũng không dám tranh cãi, nhè nhẹ buông xác Trường Cước Cương Thi xuống đất, mò vào trong cái xác lấy ra một cái bình nhỏ thảy qua cho Lưu Lãng Thiên Sứ, nói:
- Viên trắng thì uống, viên vàng thì thoa, cách một giờ uống một viên thoa một viên, một ngày thì khỏi.
Lưu Lãng Thiên Sứ đón lấy cái bình, lập tức mở nút, trút ra một viên thuốc trắng và một viên thuốc vàng bước tới cạnh Du Băng Viên ngồi xổm xuống, đút viên thuốc trắng vào miệng nàng rối bóp nát viên thuốc vàng rắc lên vết thương.
Lệ Kiệt lại ôm xác Trường Cước Cương Thi lên, Lưu Lãng Thiên Sứ lại nói:
- Khoan đã, già này còn chưa bảo ngươi đi mà!
Vừa nói vừa đứng lên.
Lệ Kiệt biến sắc nói:
- Lại còn chuyện gì nữa?
Lưu Lãng Thiên Sứ đột nhiên hai mắt phóng ra ánh lạnh uy nghiêm khôn tả, lạnh lùng nói:
- Già này tuy đã nhiễu năm không hỏi tới công việc của Ðồng Tâm Minh, vế tình hình gần đây của Ðồng Tâm Minh chẳng hiểu gì, nhưng già này tin chắc câu nói của Du cô nương đây không phải là sai.
Lệ Kiệt thận trọng lùi lại hai bước, hỏi:
- CÔ ta nói câu gì không sai?
Lưu Lãng Thiên Sứ nói:
- CÔ ta mới nói nếu không giết chết ngươi, Ðồng Tâm Minh sẽ có ba vị đặc sứ áo vàng chết vì tay Phục Cừu Bang gì đó của bọn ngươi.
Lệ Kiệt nói:
- Câu ấy của cô ta chẳng rõ là dựa vào đâu mà nói?
Lưu Lãng Thiên Sứ cười khẽ hỏi:
- Ngươi không biết à?
Lệ Kiệt lắc đầu nói:
- Không biết!
Lưu Lãng Thiên Sứ trầm ngâm ho khẽ một tiếng nói:
- Cứ cho rằng ngươi không biết thật, nhưng già này tin là cô ta nói có căn cứ, vì vậy ngươi không đi được!
Lệ Kiệt lại lui lại một bước nữa, cười gượng nói:
- Lão phu đã hai lần nhường nhịn, Lư đặc sứ vẫn còn thấy là chưa đủ sao?
Lưu Lãng Thiên Sứ nói:
- Già này thật không có ý làm khó ngươi, nhưng nghĩ tới nếu thả cho ngươi đi sẽ có ba vị đặc sứ áo vàng vì thế gặp nạn, thì đó quả là tội lỗi của già này đấy.
Lệ Kiệt thả xác Trường Cước Cương Thi xuống, chuẩn bị đón đánh hoặc cướp đường chạy.
Lưu Lãng Thiên Sứ sa sầm nét mặt nói:
- Nếu như ngươi ngoan ngoãn Ở lại đây, chờ già này hỏi rõ hết mọi việc rồi, bất kể công việc thế nào, già này cũng cam kết là ngươi sẽ được sống. Còn nếu ngươi định chạy thì già này phải mở sát giới đấy!
Lệ Kiệt nói:
- Như lời đặc sứ thì lão phu tuy không chết cũng không thoát khỏi lại bị giam giữ... Lão phu chịu khổ hình trong Chính Tâm lao hơn mười năm, lần này khó mà lại được nhìn thấy ánh mặt trời, nếu lần này phải vào lại Chính Tâm lao, thì thà chết lại còn hay hơn!
Lưu Lãng Thiên Sứ hỏi:
- ơ, ngươi cho rằng vào Chính Tâm lao còn khổ hơn là chết à?
Lệ Kiệt đáp:
- Ðúng thế.
Lưu Lãng Thiên Sứ không hiểu hỏi:
- Khổ cái gì?
Lệ Kiệt đáp:
- Nói thì không hết, tóm lại là khổ không chịu nồi, vậy thôi.
Lưu Lãng Thiên Sứ nói:
- Theo lão phu biết, Ðồng Tâm Minh đối với những người mà mình giam giữ, trừ có việc nhốt ra, cơm áo đều không để thiếu. Ngươi chỉ cần coi Chính Tâm lao là nơi tu tâm dưỡng tính, sẽ không thấy khổ gì Lệ Kiệt nói:
- Bị mất tự do thì dù cơm áo có đủ cũng chán phèo!
Lưu Lãng Thiên Sứ hỏi:
- Nói đi nói lại, là ngươi quyết định thà chết chứ không chịu vào Chính Tâm lao lần nữa chứ gì?
Lệ Kiệt gật đầu đáp:
- Ðúng thế.
Lưu Lãng Thiên Sứ ngửa mặt cười rộ một tràng, nói:
- Vậy được, nghe nói ác Trương Phi Lệ Kiệt ngươi công phu cao cường lắm, hôm này già này theo ngươi đùa mấy chiêu chưởng pháp, trong vòng ba chục chiêu mà ngươi có thể giữ gìn không thua, già này sẽ mặc cho ngươi muốn đi đâu thì đi.
Lệ Kiệt lắc đầu nói:
- Lão phu không đánh nhau với Lư đặc sứ!
Lưu Lãng Thiên Sứ ngạc nhiên hỏi:
- Sao thêm Lệ Kiệt nói:
- Lư đặc sứ một thân tu vi Vô địch, đừng nói ba mươi chiêu, mười chiêu lão phu cũng đỡ không nồi.
Lưu Lãng Thiên Sứ hô hô cười nói:
- Ðược rồi, té ra ngươi thấy ba mươi chiêu quá nhiễu. Cũng được, vậy thì mười chiêu cho ngươi tâm phục khẩu phục.
Lệ Kiệt thấy đón đỡ mười chiêu của ông ta cũng không khó lắm, lập tức hớn hở gật đầu nói:
- Ðược, nếu lão phu không chống được mười chiêu của Lư đặc sứ, thì tùy ngươi muốn làm gì lão phu thì làm.
Lưu Lãng Thiên Sứ ngoái nhìn Du Băng Viên, thấy nàng đã ngồi dậy được, biết rằng nàng đã không còn gì đáng lo lắm, bèn bước về phía Lệ Kiệt hỏi:
- Chuẩn bị xong chưa?
Lệ Kiệt thân hình hơi rùng xuống, để khí hội thần đáp:
- Mời!
Lưu Lãng Thiên Sứ chợt nghiêng người xông thẳng vào, trong chớp mắt đã tới trước mặt Lệ Kiệt, bóng chưởng như hoa bay vỗ luôn vào vai trái y.
Chiêu thức cực kỳ bình thường, song mau lẹ tuyệt luân.
Lệ Kiệt xoay chân nghiêng người, chưởng trái đẩy ra đón đỡ, chưởng phải ra một chiêu Phong Quyển Tàn Vân đánh vào hông Lưu Lãng Thiên Sứ.
Lưu Lãng Thiên Sứ kêu lên "đến thì đỡ", thu chưởng xoay người, lưng đưa vế phía đối phương, chân phải bước lên một bước, khuỷu tay trái thúc mạnh ra chiêu Bạch Hạc Triển Xí, quay lưng vế phía kẻ địch, có chỗ thất thế, rất dễ bị kẻ địch lợi dụng đánh trả.
Lệ Kiệt đắm mình mấy mươi năm trong chưởng pháp, đối với chưởng pháp các môn phái đều đã tìm hiểu, nên vừa thấy Lưu Lãng Thiên Sứ thu chưởng xoay người để hở lưng cho mình, đã đoán rằng ông ta sẽ ra chiêu Bạch Hạc Triển Xí, nên y không những dùng thân pháp ảo diệu tránh qua mà còn theo bệnh bốc thuốc, lập tức ra một đòn Tiểu Thiên Tinh chưởng giáng vào huyệt Chí Ðường của Lưu Lãng Thiên Sứ.
"Bình" một tiếng, huyệt Chí Ðường của Lưu Lãng Thiên Sứ đã bị trúng chưởng.
Huyệt Chí Ðường Ở dưới huyệt Ðại Truỵ chỗ đốt xương sống thứ mười bốn ngang ra ba thốn, thuộc Thận kinh, nếu bị chưởng lực đánh trúng, sau ba ngày sẽ phát cười mà chết.
Lưu Lãng Thiên Sứ trúng chưởng, toàn thân chấn động, kế đó quả nhiên cười rộ "hô hô hô" một tràng.
Lệ Kiệt không ngờ rằng mình phản kích lại đắc thủ trước, lúc ấy mừng rỡ như điên, nhưng đúng lúc y đang định bổi thêm một đao thì chợt thấy Ma huyệt đau nhói lên, toàn thân tê rần một cái, lập tức ngã lăn ra đất.
Một đòn này khiến y hồn phi phách tán, kêu lên thất thanh:
- Trời ơi! Ngươi... ngươi không bị thương à?
Y cho rằng mình giáng trúng đối phương một chưởng, lực đạo đủ tan bia nát đá, theo lẽ Lưu Lãng Thiên Sứ không thể nào không chút hể hấn gì, mà lúc ấy y nhìn thấy đối phương chẳng có chút gì là có vẻ bị thương, nên kinh sợ ngờ vực khôn xiết.
Lưu Lãng Thiên Sứ quả không hể bị thương, ông ta cười hì hì nói:
- Thật có lỗi, già này nếu không thi hành quỷ kế thì rất khó đánh đổ được ngươi trong mười chiêu.
Lệ Kiệt mặt xám như đất, run lên nói:
- Ngươi... chẳng nhẽ ngươi đã luyện được Vô Tướng Thần Công?
Lưu Lãng Thiên Sứ gật đầu nói:
- Ðúng vậy, cho nên một chưởng vừa rồi của ngươi đối với lão phu cũng như gãi ngứa.
Lệ Kiệt thở hắt ra một cái, nhắm mắt không nói gì nữa.
Lưu Lãng Thiên Sứ cũng không cao hứng nói chuyện với y, ông ta ôm xác Trường Cước Cương Thi ra khỏi đường vứt vào một đám cỏ rậm rồi quay lại cạnh Du Băng Viên đang ngồi, nở một nụ cười hiển từ móm mém hỏi:
- Có khá hơn chút nào không?
Du Băng Viên nhỏm dậy, nhìn ông ta một hổi rồi khích động hỏi lại:
- Lão nhân người đúng là Lưu Lãng Thiên Sứ Lư Nghĩa Nam à?
Lưu Lãng Thiên Sứ cười đáp:
- Phải đấy, tuy già này đã giấu họ chôn tên từ lâu nhưng nếu có ai nhận ra thì cũng chỉ còn cách thừa nhận.
Du Băng Viên cao hứng Vô cùng, nói:
- Vậy cháu phải gọi người là dượng, cháu tên Du Băng Viên, là con Thánh Hiệp Du Lập Trung.
Lưu Lãng Thiên Sứ nói:
- Mới rồi nếu không nghe ngươi tự xưng là Du Băng Viên, già này cũng chẳng ra tay giúp ngươi đâu!
Du Băng Viên hớn ha hớn hở hỏi:
- Sao hôm nay dượng lại xuất hiện Ở đây?
Lưu Lãng Thiên Sứ đáp:
- Hôm nay đi ngang Thanh Nguyên, thấy Trường Cước Cương Thi và ác Trương Phi đuổi theo sau ngựa của ngươi, sinh nghi nên đuổi theo xem thử, không ngờ ngươi lại là con gái Du minh chủ... ồ! Mới rồi ngươi nói rằng nếu không giết chết hai người này sẽ có ba đặc sứ áo vàng của Ðồng Tâm Minh bị hại, chuyện đó là thế nào vậy?
Du Băng Viên cười nói:
- Mới rồi cháu nói sai, là hai chứ không phải ba vị đặc sứ áo vàng...
Lưu Lãng Thiên Sứ hỏi:
- Hai vị nào?
Du Băng Viên nói:
- Thân Thủ Tướng Quân MỘ Dung Tùng và Bắc Hải Ngư ông Cái Văn Hùng, họ giả mạo Tam Cước Kỳ Lân và Hận Thiên ông Từ Tam Giáp trà trộn vào Phục Cừu Bang.
Lưu Lãng Thiên Sứ hỏi:
- Rối bị hai người này biết à?
Du Băng Viên nói:
- Không phải, họ vẫn chưa biết, nhưng nếu để họ vế tới Phục Cừu Bang thì họ sẽ biết Hận Thiên ông và Tam Cước Kỳ Lân trong bang là giả.
Lưu Lãng Thiên Sứ không hiểu hỏi:
- Nói vậy nghĩa là sao?
Du Băng Viên đáp:
- Chuyện này muốn hiểu rõ thì phải nói từ đầu.
Lưu Lãng Thiên Sứ nói:
- Già này rời Ðồng Tâm Minh gần hai mươi năm, đang muốn biết Ðồng Tâm Minh gần đây ra sao, ngươi nói rõ xem nào.
Rối đó Du Băng Viên liến đem chuyện Tam Tuyệt Ðộc Hồ bày mưu cứu bảy mươi mốt ma đầu trong Chính Tâm Lao, rối Sử Tinh hóa thân thành Vô Danh Ma lãnh đạo quần ma tổ chức thành Phục Cừu Bang đối đầu với Ðồng Tâm Minh mọi chuyện đã qua kể hết lại một lượt, nói tới nửa giờ, rối mới đem chuyện mình gặp sự cố kể ra.
Lưu Lãng Thiên Sứ nghe xong thở dài sườn sượt nói:
- Thật không ngờ Sử Tinh ngày xưa lại biến thành một nữ ma đầu làm hại võ lâm, nhưng tại sao thêm Du Băng Viên nói:
- Nghe nói vì ngày xưa cha cháu không cưới bà ta làm vợ, nên vì yêu mà thành hận.
Lưu Lãng Thiên Sứ than:
- Cha ngươi mà lấy bà ta, bà ta lại hạnh phúc sao?
Du Băng Viên ngạc nhiên hỏi:
- Ý dượng nói là cho dù năm xưa cha cháu cưới bà ta, cũng chưa chắc gì bà ta thấy hạnh phúc phải không?
Lưu Lãng Thiên Sứ gật đầu nói:
- Ðúng thế, trừ phi lúc ấy Ðồng Tâm Minh thả cha bà ta là Sử Gia Ðiển ra, thì bà ta với lệnh tôn mới nói được tới chuyện hạnh phúc, nhưng Ðồng Tâm Minh không thể thả cha bà ta được.
Du Băng Viên gật gật đầu nói:
- Nếu bà ta nghĩ được tới chuyện ấy thì đã không làm điểu bậy bạ như thế này.
Lưu Lãng Thiên Sứ lặng lẽ cười một tiếng nói qua chuyện khác:
- Mới rồi ngươi nói tới Vũ Duy Ninh nào đó, hiện y đang giả mạo làm thợ xây dựng vào dò xét tổng đàn Phục Cừu Bang à?
Du Băng Viên đáp:
- Ðúng thế, tổng đàn của họ xây dựng trong núi Lữ Lương, cháu đang định vế báo lại cho cha cháu, không ngờ hôm nay lại gặp phải hai lão ma đầu này trong thành Thanh Nguyên.
Lưu Lãng Thiên Sứ đưa mắt nhìn qua Lệ Kiệt nói:
- Nói như thế, không thể thả gã ác Trương Phi này ra.
Du Băng Viên nói:
- Dĩ nhiên, nếu y mà trốn vế tới Phục Cừu Bang thì Vũ Duy Ninh và hai vị đặc sứ MỘ Dung, Cái kể như xong đời.
Lưu Lãng Thiên Sứ nói:
- Vậy bây giờ ngươi tính xử trí y thế nào?
Du Băng Viên nói:
- Tốt nhất là đem y về Ðồng Tâm Minh, có điểu một đứa con gái như cháu mà đưa y đi thì trên đường rất bất tiện.
Lưu Lãng Thiên Sứ hỏi:
- Già này đưa y đi thì sao?
Du Băng Viên cả mừng nói:
- Hay quá! Cháu đang muốn xin lão nhân người cùng đi đây.
Lưu Lãng Thiên Sứ đứng dậy nói:
- Vậy thì đi thôi! Việc không chậm được nữa rồi
Một **** tối hai tháng sau, Vô Danh Ma đột nhiên dẫn quần ma lên chỗ tổng đàn chưa xây xong trên núi Lữ Lương.
Trong đám ma đầu đi theo có Thân Thủ Tướng Quân MỘ Dung Tùng và Bắc Hải Ngư ông Cái Văn Hùng giả mạo Tam Cước Kỳ Lân và Hận Thiên ông.
Vô Danh Ma vừa tới nơi, lập tức gọi đốc công tổng đàn là Hắc Thủ Ma Thẩm Phi Ðạt tới hỏi:
- Tiến độ xây dựng thế nào?
Hắc Thủ Ma cung kính đáp:
- Nhanh hơn dự định, đã bài trí được một nửa số phòng rối.
Vô Danh Ma hỏi:
- Có phát sinh chuyện gì không?
Hắc Thủ Ma lại đáp:
- Không có, tất cả đều thuận lợi.
Vô Danh Ma hỏi:
- Trường Cước Cương Thi và ác Trương Phi vế tới chưa?
Hắc Thủ Ma nói:
- Không có, hai người ấy chưa tìm tới bang chủ sao?
Vô Danh Ma nói:
- Ðúng thế. Ta phái họ tới Thanh Phong tiêu cục Ở Thọ Dương giả nhận ba ngàn cân vàng để dụ người Ðồng Tâm Minh theo dõi.
Hắc Thủ Ma nói:
- Vậy có thể họ đã bị kẻ địch theo sát nên chưa dám vế ngay.
Vô Danh Ma gật gật đầu, lại hỏi:
- Hiện tại có bao nhiêu người thợ xây dựng đang làm việc?
Hắc Thủ Ma nói:
- Hai mươi người, đợt thứ ba.
Vô Danh Ma hỏi:
- Bốn mươi hai người đợt trước đâu?
Hắc Thủ Ma nói:
- Thuộc hạ theo lời dặn của bang chủ, đã bí mật giết cả rồi.
Vô Danh Ma nói:
- Tốt, bây giờ ngươi lập tức ra tay giết hai mươi người này đi.
Hắc Thủ Ma ngơ ngác nói:
- Nhưng mà chưa hoàn thành toàn bộ công trình...
Vô Danh Ma lạnh lùng nói:
- còn bao nhiêu sẽ do chúng ta tự làm lấy!
Hắc Thủ Ma ạ một tiếng hỏi:
- Bang chủ quyết định sử dụng tổng đàn ngay phải không?
Vô Danh Ma gật đầu nói:
- Ðúng thế. Gần đây Ðồng Tâm Minh phái người ngựa đi dò xét khắp nơi, cố tìm ra tung tích bọn ta, bọn ta không thể nào đi lại rối lên bên ngoài được.
Hắc Thủ Ma không hỏi nữa, khom người đáp:
- Ðược rồi, hiện giờ bọn họ đang ngủ, đúng là lúc ra tay!
Nói xong quay người bước xuống địa thất.
Nguyên nơi họ xây dựng tổng đàn là Ở trong lòng một ngọn núi cao vút giữa dãy Lữ Lương, đường vào Ở sau một phiến đá lớn, địa thế kín đáo dị thường, từ chân núi nhìn lên chẳng trông thấy chút dấu vết gì cả. Nhưng toàn bộ kiến trúc trong lòng núi thì hình thế như một ngôi bảo lớn, mặt trước có rất nhiễu phòng ốc và thông đạo, dĩ nhiên càng có nhiều cơ quan để giết người.
Hắc Thủ Ma dẫn đầu quần ma tiến vào trong lòng núi, thắp một ngọn đèn dầu rối đưa bọn Vô Danh Ma tới một gian khách sảnh lớn, hạ giọng nói:
- Xin bang chủ và các vị ngồi nghỉ Ở đây đợi thuộc hạ đi làm việc.
Vô Danh Ma hỏi:
- Có cần người giúp không?
Hắc Thủ Ma lắc đầu nói:
- Không cần, nhiễu người lại rối việc.
Y thi lễ rối bước ra ngoài đại sảnh, rút ra một ngọn đoản đao, nhẹ chân bước vào một gian phòng.
Trong hai tháng nay, y đốc thúc hai mươi người thợ xây dựng với Cách thức là chia làm mười nhóm, mỗi nhóm hai người phụ trách bài trí một gian phòng, sáng dậy làm việc trong phòng, tối ngủ luôn trong đó, không để hai mươi người ngủ chung một nơi, nên lúc này y ra tay giết hai mươi người có thể nói là dễ dàng như nhấc tay.
Mỗi gian phòng đều có một ngọn đèn, có cửa, nhưng vì là trong lòng núi, cần có không khí lưu thông nên lúc đám thợ ngủ đều để cửa phòng mở toang.
Y bước vào gian phòng đầu tiên, thấy hai người thợ cởi trần nằm ngay dưới đất ngáy khò khò, trên mặt bất giác lộ ra nụ cười quỷ quyệt, thầm nhủ: "Các vị, các vị đã làm việc Ở đây hai tháng, mỗi người đều đã lãnh sáu mươi lạng bạc tiền công, xin lỗi, các vị không có cơ hội để tiêu số bạc trên người nữa rồi." Y lặng lẽ tới cạnh một người thợ ngôi xuống, đưa tay trái dùng sức bịt chặt miệng người thợ, tay phải cầm đoản đao ấn mau xuống, sột một tiếng, đâm trúng vào tâm oa người thợ.
Người thợ ấy trong chớp mắt bị bịt miệng cũng bị đâm một nhát trí mạng vào tâm oa, nên trong thực tế thì chưa thức dậy đã chết rồi.
Hắc Thủ Ma chờ khi tay chân người ấy đờ ra không còn giãy giụa nữa mới rút tay trái lại, giật đoản đao ra, lại giết tiếp người còn lại... Y hành sự mười phần êm ái mau lẹ, giết một mạch tám người thợ mà không hể gây ra một tiếng động.
Nhưng khi y bước vào phòng thứ năm, ra tay toan giết người thợ thứ chín thì phát sinh sự việc bất ngờ.
Người thợ thứ chín ấy họ Bạch tên Tam Nghĩa, tức là Vũ Duy Ninh!
Chàng vốn đã ngủ rồi, nhưng khi Hắc Thủ Ma bước vào phòng chàng lập tức tỉnh dậy ngay.
Lúc chàng phát hiện ra Hắc Thủ Ma bước vào phòng, bèn vội nhắm mắt lại làm ra vẻ đang ngủ say, vì nghĩ rằng Hắc Thủ Ma đi tuần xem xét, nhưng lúc thấy Hắc Thủ Ma bước tới ngồi xuống cạnh chàng giật nảy mình. Tuy chàng không ngờ đối phương ra tay giết đám thợ xây dựng đêm nay, nhưng thấy đối phương rón rén tới sát bên cạnh ngồi xuống biết là không phải chuyện hay, nên vội vàng ngấm ngầm vận công để phòng. Hắc Thủ Ma dường như không thấy người thợ "Bạch Tam Nghĩa" này có chỗ nào khác mọi người, y vẫn dùng cách đã giết tám người thợ kia, tay trái bịt chặt miệng Vũ Duy Ninh, đoản đao trong tay phải ấn mạnh đâm vào tâm oa chàng.
Nhưng Vũ Duy Ninh ra tay còn mau hơn y, vừa phát hiện bàn tay đối phương đi lên miệng mình, lập tức vung chưởng đánh ra.
"Bùng" một tiếng trúng giữa ngực Hắc Thủ Ma, phát chưởng mạnh đến nỗi đánh Hắc Thủ Ma tung ra phía sau, gáy đập vào tấm vách sắt, trong chớp mắt ngất đi luôn.
Dương Nhị cùng phòng với chàng nghe tiếng động giật mình tỉnh dậy, đưa mắt nhìn qua, vừa thấy Hắc Thủ Ma khóe miệng tuôn máu nằm lăn dưới vách sắt, bất giác cả kinh. Vũ Duy Ninh sợ y kêu lên, vội vươn tay bịt miệng, hạ giọng nói:
- Ðừng kêu! Ngươi mà kêu một tiếng, bọn ta chết cả đấy!
Dương Nhị hoàn toàn chẳng hiểu gì, trên mặt hiện ra vẻ sững sờ khiếp hãi.
Vũ Duy Ninh vẫn bịt chặt miệng, lại hạ giọng nói:
- Ngươi nghe ta nói đây, lão họ Thẩm này là một tay cường đạo chuyên giết người cướp của, y mướn bọn ta xây dựng phòng ốc dưới đất này, lại không cho chúng ta biết đây là chỗ nào, rõ ràng là có ý xấu, mới rồi y lặng lẽ vào phòng, cầm đao toan giết chết hai người bọn ta, may mà ta phát giác ra...
Chàng múa lưỡi một lúc, thấy Dương Nhị đã nghe rõ, bèn nới bàn tay bịt mồm y ra, lại nói:
- Ngươi chờ Ở đây, ta ra ngoài xem có thể chạy trốn không.
Dương Nhị sợ khiếp vía cứ run lên từng chặp, bèn kéo giữ chàng lại nói:
- Không, chúng ta cùng đi.
Vũ Duy Ninh thoáng nghĩ ngợi, gật đầu nói:
- Cũng được, ngươi theo sát lưng ta, đi cho nhẹ chân, tuyệt đối không được gây ra tiếng động, rõ chưa?
Dương Nhị gật gật đầu, hổi hộp tới mức không nói ra được câu nào.
Vũ Duy Ninh nhẹ chân bước ra cửa phòng, thò đầu ra nghe ngóng, thấy đường thông đạo không có một ai, bèn khoa chân bước ra, từng bước từng bước tiến về phía cửa ra.
Dương Nhị theo sát lưng chàng, hai người đi qua cửa bốn gian phòng phía trước, thấy tám người thợ nằm trong vũng máu, Dương Nhị lại càng sợ tái xanh mặt mũi, hai chân nhũn ra. Vũ Duy Ninh thấy y cứ run bắn lên, sợ y gây ra tiếng động, bèn dừng bước hạ giọng nói: "Trước mắt là phòng khách lớn, có thể có nhiều cường đạo đang Ở đó, ta ra xem thử, ngươi tạm thời núp vào trong phòng kia đi.
Dương Nhị rên lên nói:
- Nếu chúng ta chạy không thoát, thì... thì làm sao?
Vũ Duy Ninh an ủi:
- Không sợ, lão hán có biết vài môn võ công, có thể liều mạng với chúng một phen.
Nói xong đẩy Dương Nhị vào căn phòng đầu tiên cạnh thông đạo.
Kế đó chàng tiện tay cầm lấy một thanh sắt trong phòng, bước trở ra thông đạo, lại tiến vế phía phòng khách lớn.
Tới gần phòng khách lớn, đã nghe trong đó có tiếng nhiễu người trò chuyện, chàng ngưng thần nghe ngóng một hổi, nghe thấy có giọng Vô Danh Ma, Tam Tuyệt Ðộc Hồ, Ngọc Diện Hoa Thi, Ðộc Nương Tử và bọn đi cùng, trong lòng rúng động hoảng sợ.
Chàng không ngờ tổng đàn xây dựng chưa xong mà bọn Vô Danh Ma đã tới, chẳng lạ gì Hắc Thủ Ma lại giết người sớm thế, dường như Vô Danh Ma đã quyết định sử dụng tổng đàn ngay... Bây giờ mình làm sao trốn đây?
Cửa ra Ở phía trước phòng khách lớn, có một đường rút khác thì chưa làm xong, ai muốn ra cũng phải qua phòng khách lớn. Nhưng lúc này Ở đó đang có năm sáu chục lão ma đầu của Phục Cừu Bang!
Ngoài ra trong đó còn có hai vị đặc sứ giả mạo Tam Cước Kỳ Lân và Hận Thiên ông là Thân Thủ Tướng Quân và Bắc Hải Ngư ông, bọn họ đã báo cáo với Vô Danh Ma là giết chết Vũ Duy Ninh rối, đêm nay mà mình bị bắt, há chẳng làm liên lụy cho cả hai người sao?
Ðang lúc chàng lòng như lửa đốt, chợt nghe Vô Danh Ma nói:
- Không biết Thẩm Phỉ Ðạt làm xong chưa, vị nào vào đó xem sao?
Lại nghe một người nói:
- Ðể thuộc hạ vào xem ra sao.
Câu nói vừa dứt đã nghe tiếng chân bước vào đường thông đạo.
Vũ Duy Ninh nghe thấy hoảng sợ, vội quay người trở lại gian phòng Dương Nhị núp, hạ giọng nói mau:
- Nằm xuống mau, có người tới đấy.
Dương Nhị hoảng sợ hỏi:
- Ai thêm Vũ Duy Ninh nói:
- Không biết, ngươi mau bôi máu lên người nằm xuống giả chết đi!
Dương Nhị theo lời bốc một vũm máu bôi lên bụng, vội vàng nằm xuống làm như đã chết.
vũ Duy Ninh thì núp vào sau cánh cửa, thi triển công phu Bích Hổ Du Tường núp phía trên cửa sắt.
Chàng dự định nếu có thể thì bắt sống lão ma bước vào làm con tin, để buộc bọn Vô Danh Ma phải thả cho mình chạy.
Trong phút chốc tiếng chân người đã tới gần. Tiếp theo một bóng người dừng lại trước chỗ cửa sắt vào phòng.
Người mới tới đứng Ở cạnh cửa, như là quan sát ba cái xác chết, vừa thấy Dương Nhị đang run cầm cập, trong miệng phát ra một tiếng hừ nhỏ, lập tức bước vào.
Dương Nhị biết người tới đã thấy mình run lên, trong lòng quá đỗi hoảng sợ, không dám giả chết nữa, lổm cốm bò dậy, dập đầu lia lịa cầu khẩn nói:
- Xin hảo hán tha mạng! Tiểu nhân không được chết! Ơ nhà tiểu nhân còn có...
Vũ Duy Ninh thừa cơ phóng ra, thanh sắt trong tay đâm vào huyệt Mệnh Môn sau lưng đối phương.
Chàng ra tay tuy nhanh nhưng vẫn không qua kịp đôi tai của đối phương, chỉ thấy người mới tới thân mình vọt lên, tay phải thuận thế đẩy ra, vừa vặn điểm vào đầu thanh sắt đâm tới.
Trong chớp mắt này Vũ Duy Ninh đã nhận ra diện mạo của y, trong lòng cả mừng vội truyền âm nói:
- Cái đặc sứ đấy phải không?
Té ra người tới là Bắc Hải Ngư ông Cái Văn Hùng giả mạo Hận Thiên ông Từ Tam Giáp.
Bắc Hải Ngư ông đang định phát chưởng, nghe câu nói truyền âm vội dừng tay, mắt lóe lên ánh nghi ngờ lạ lùng hỏi:
- Các hạ là ai?
ông ta vẫn chưa biết Vũ Duy Ninh và Du Băng Viên vâng lệnh Du minh chủ đi do thám tổng đàn của Phục Cừu Bang, càng không biết người thợ già trước mặt là Vũ Duy Ninh cải trang, nên trong lòng rất hoảng hốt nghi ngờ.
Vũ Duy Ninh lại truyền âm nói:
- Tiểu nhân là Vũ Duy Ninh đây.
Bắc Hải Ngư ông Vô cùng kinh ngạc, truyền âm hỏi:
- Ngươi là Vũ Duy Ninh sao? Tại sao ngươi lại Ở đây?
Vũ Duy Ninh truyền âm nói:
- Chuyện ấy để sau sẽ thưa, bây giờ phải giải quyết chuyện khẩn cấp trước mắt đã - Cái đặc sứ có cách nào giúp tiểu nhân chạy thoát không?
Bắc Hải Ngư ông cũng biết tình hình nguy cấp, nhưng lại không nghĩ ra cách giúp chàng thoát hiểm, bất giác chau mày hỏi:
- cụm phòng dưới đất này có đường nào thoát ra không?
Vũ Duy Ninh đáp:
- Có, nhưng chưa làm xong.
Bắc Hải Ngư ông bước ra cửa phòng nhìn nhìn ra ngoài, lại hỏi:
- Hắc Thủ Ma Thẩm Phi Ðạt là do ngươi thu thập phải không?
Vũ Duy Ninh gật đầu đáp:
- Vâng, y đang nằm Ở căn phòng thứ năm.
Bắc Hải Ngư ông nói:
- Hiện bọn Vô Danh Ma đều đang Ở phòng khách lớn, muốn xông ra sợ không thể được...
Vũ Duy Ninh nói:
- Lừa bọn họ rời khỏi chỗ đấy được không?
Bắc Hải Ngư ông chợt động linh cơ vội nói:
- Ðủng, chỉ còn cách lừa bọn họ rời khỏi chỗ ấy thôi. Bây giờ hai người các ngươi tiếp tục giả chết, lão phu tới phòng thứ năm la lớn, bọn Vô Danh Ma nghe tiếng la nhất định sẽ ào tới đó, các ngươi chờ bọn họ chạy qua rối sẽ chạy ra ngoài!
Vũ Duy Ninh gật đầu khen hay, lập tức lấy máu trên mặt đất bôi lên chỗ tâm khẩu, nhìn Dương Nhị hạ giọng nói:
- Dương Nhị, vị này là một người bạn của lão hán, y sẽ giúp chúng ta trốn chạy. Bây giờ phải tiếp tục giả chết, lần này ngươi không được run, nếu không thì chắc chắn chết đấy!
Dương Nhị vâng dạ lia lịa, lại nằm xuống đất, nhưng vì quá đỗi sợ hãi nên tay chân cứ run bần bật không kìm được.
Vũ Duy Ninh thấy y không có cách nào trấn tĩnh được, đành xuất thủ điểm vào Ma huyệt và Á huyệt của y, rối chính mình cũng lăn ra đất giả chết.
Bắc Hải Ngư ông lúc ấy nép người bước ra khỏi phòng, lao vào căn phòng thứ năm, thấy Hắc Thủ Ma Thẩm Phi Ðạt nằm yên lặng rồi, bèn trở ra cửa, kêu thất thanh:
- Không xong rồi! Bang chủ vào đây mau!
Năm sáu mươi người bọn Vô Danh Ma đang ngồi Ở khách phòng lớn vừa nghe tiếng "Hận Thiên ông Từ Tam Giáp" kêu lớn, biết là có biến, lập tức nhất tể nhảy cả dậy, nhao nhao lao vào đường thông đạo Tam Tuyệt Ðộc Hồ Tả Khâu Cốc lớn tiếng gọi:
- Không được đi cả, phải để vài người Ở lại giữ chỗ này.
Thân Thủ Tướng Quân MỘ Dung Tùng giả mạo Tam Cước Kỳ Lân Hổ Hóa Long lập tức nói ngay:
- Ðược, để tại hạ phụ trách việc giữ cửa chỗ này cho!
ông ta đầu óc nhạy bén, biết ngay rằng trong thông đạo bất kể là xảy ra biến cố gì là cũng đều có hại cho Phục Cừu Bang và có lợi cho Ðồng Tâm Minh nên quyết định Ở lại chỗ phòng khách lớn chờ cơ hội hành động.
Trong phòng khách chỉ còn có ông ta và Ðộc Nương Tử Hắc Minh Châu.
Thân Thủ Tướng Quân rảo bước lại gần cửa thông đạo nhìn vào, miệng nói:
- Chẳng biết trong kia xảy ra chuyện gì?
Ðộc Nương Tử Hắc Minh Châu nói:
- Có thể là có địch nhân xâm nhập!
Thân Thủ Tướng Quân nói:
- Việc xây dựng tổng đàn này Vô cùng bí mật, sao lại có địch nhân xâm nhập kìa?
ÐỘC Nương Tử nói:
- Cũng có thể người Ðồng Tâm Minh giả mạo làm thợ xây dựng trà trộn vào!
Thân Thủ Tướng Quân nói:
- Lão phu không tin lại có chuyện đó.
Ðộc Nương Tử cười cười hỏi:
- Nếu không, Hổ lão cho rằng trong kia xảy ra chuyện gì?
Thân Thủ Tướng Quân đáp:
- Có thể trong đám thợ có người nào đó luyện võ công, lúc Thẩm Phi Ðạt ra tay bị y phát giác...
Ðộc Nương Tử cười hỏi:
- Rồi Thẩm Phi Ðạt bị y giết chết chứ gì?
Thân Thủ Tướng Quân gật đầu đáp:
- Rất có thể là vậy.
ông ta nói tới đó đã nhìn thấy trong thông đạo có một người thợ già cắp một người phóng nhanh ra, trong lòng chấn động, bèn dùng lối truyền âm nhập mật hỏi mau:
- Ai tới đó?
Vũ Duy Ninh vừa nhìn thấy người đứng chặn chỗ thông đạo là "Tam Cước Kỳ Lân Hổ Hóa Long", trong lòng cả mừng vội truyền âm đáp:
- MỘ Dung đặc sứ, tiểu nhân là Vũ Duy Ninh đây.
Thân Thủ Tướng Quân Vô cùng bất ngờ, nhưng rất mau lẹ hiểu ra ngay phải dùng thủ đoạn thế nào để đối phó với tình huống này, lập tức quay nhìn Ðộc Nương Tử hạ giọng gọi:
- Lại đây mau! Có người chạy ra kìa!
Ðộc Nương Tử thân hình chớp lên một cái đã tới sát cửa thông đạo, vừa đưa đầu vào trong nhìn vừa hỏi:
- Là ai...
Lúc bà ta mở miệng hỏi thì cũng đã nhìn thấy trong thông đạo có một người thợ già cắp một người thợ trung niên lao tới, song cũng đúng lúc ấy huyệt Long Môn Ở hông bà ta đã bị Thân Thủ Tướng Quân phóng chỉ điểm trúng.
Chuyện này dĩ nhiên khiến bà ta giật mình hoảng sợ, nhưng bà ta vừa mở miệng định kêu lên thì Thân Thủ Tướng Quân lại vỗ ra một chưởng đập trúng trán bà ta, đầu mặt vỡ nát, óc máu bay tung tóe, không kêu lên được một tiếng, ngã vật ra đất đứt hơi chết luôn.
Bà ta ngã xuống rối, Vũ Duy Ninh cũng vừa ôm Dương Nhị nhảy qua xác bà ta tung người vào phòng khách lớn.
Thân Thủ Tướng Quân truyền âm hỏi mau:
- Lại còn có ai nữa thế này?
vũ Duy Ninh truyền âm đáp:
- Không có, chỉ có một mình tiểu nhân thôi.
Thân Thủ Tướng Quân lại hỏi:
- Hắc Thủ Ma bị ngươi giết chết rồi à?
Vũ Duy Ninh đáp:
- Vâng, MỘ Dung đặc sứ giết chết Ðộc Nương Tử rồi, không thể Ở đây được nữa, chúng ta cùng chạy thôi!
Thân Thủ Tướng Quân nói:
- Không, lão khiếu hóa tự có cách thu xếp, ngươi chạy mau đi.
Vũ Duy Ninh hỏi:
- Phía ngoài có ai không?
Thân Thủ Tướng Quân đáp:
- Dường như không có.
vũ Duy Ninh không dám chần chừ, lập tức xốc Dương Nhị phóng ra ngoài.
Thân Thủ Tướng Quân độ chừng chàng đã chạy ra khỏi lòng núi, mới giả bộ hoảng sợ kinh hãi kêu ầm lên:
- Ai da! Lao huynh, ngươi làm gì vậy? Bang chủ ra đây mau, Lao Kiến Xương giết chết Ðộc Nương Tử rồi!
Quần ma đang trong thông đạo tìm kiếm địch nhân nghe tiếng cả kinh, ào ào lao trở ra phòng khách lớn, thấy Ðộc Nương Tử chết lăn dưới đất, ai cũng hoảng sợ ngây người, một lúc lâu không nói được cau nao.
Vô Danh Ma vội theo sau quần ma lao ra phòng khách lớn, bà ta cúi xuống xem xét cẩn thận chỗ vết thương trí mạng trên đầu Ðộc Nương Tử, rồi mới từ từ ngước mắt nhìn "Tam Cước Kỳ Lân Hổ Hóa Long" trầm giọng hỏi:
- Chuyện này đầu đuôi thế nào?
Thân Thủ Tướng Quân dáng vẻ bi thương phẫn hận nói:
- Lúc thuộc hạ và bà ta giữ chỗ cửa thông đạo, chợt thấy Lao huynh tay bế một người từ trong phóng ra...
Vô Danh Ma ngắt lời hỏi:
- Ngươi có nhìn thấy rõ ràng là Tiếu Trung Ðao Lao Kiếm Xương không?
Thân Thủ Tướng Quân gật đầu quả quyết đáp:
- Không sai!
Vô Danh Ma chau mày nói:
- Sau đêm rời khỏi bí cốc đến nay Lao lão và Nam Cung lão bị mất liên lạc, rất có thể hai người đã bị rơi vào tay Ðồng Tâm Minh, ta nghĩ rằng người vừa mới rồi ngươi nhìn thấy ắt là giả mạo!
Thân Thủ Tướng Quân giả bộ kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ người Ðồng Tâm Minh giả mạo à?
Vô Danh Ma gật đầu nói:
- Nhất định là thiết Thân Thủ Tướng Quân nói:
- Nhưng mà làm sao Ðồng Tâm Minh biết tòa tổng đàn mới này của bản bang?
Vô Danh Ma nói:
- ÐÓ là một điểu chưa hiểu nồi. Còn có một điểu khác là nếu Lao lão đã tới đây, tại sao mới rồi Thẩm Phỉ Ðạt không báo ta biết.
Thân Thủ Tướng Quân nói:
- Chuyện ấy thì phải chờ hỏi Thẩm Phi Ðạt.
Vô Danh Ma nói:
- Y chết rối!
Thân Thủ Tướng Quân hoảng sợ nói:
- A! Vậy thì nhất định Lao Kiếm Xương giả giết y rồi, gã kia nghe nói chúng ta tới cả tổng đàn, tự biết không có cách nào giả mạo nữa nên giết Thẩm Phỉ Ðạt đấy.
Tam Tuyệt Ðộc Hồ cười nhạt hỏi ngay:
- Y giết Thẩm Phi Ðạt để làm gì?
Ðộc Mục Cuồng Cung Quang Ðình nói:
- Ðể chạy trốn!
Tam Tuyệt Ðộc Hồ khịt mũi, nhìn y hỏi:
- Nói vậy là sao?
Cung Quang Ðình đáp:
- Y biết bọn ta phát hiện ra Thẩm Phi Ðạt chết rồi ắt sẽ tiến vào tìm kiếm, lúc ấy y sẽ thừa cơ xông ra.
Tam Tuyệt Ðộc Hồ nói:
- Vậy người y cứu là ai?
ÐỘC Mục Cuồng nhìn qua Thân Thủ Tướng Quân nói:
- Chuyện đó phải hỏi Hổ huynh, vì những gì xảy ra Ở đây chỉ có một mình Hổ huynh nhìn thấy.
Thân Thủ Tướng Quân nói:
- Người y cứu là một hán tử trung niên, dường như là một người thợ.
Tam Tuyệt Ðộc Hồ hỏi:
- Y cứu một người thợ tầm thường như vậy để làm gì?
Thân Thủ Tướng Quân lắc lắc đầu tỏ ý không hiểu.
Vô Danh Ma nói:
- Chuyện ấy đoán không khó, y cứu người thợ trung niên ấy là để muốn biết tình hình bố trí trong tổng đàn của bọn ta!
Tam Tuyệt Ðộc Hồ nói:
- Phải rồi, chỉ vì là thế thôi.
ÐỘC Mục Cuồng nói:
- Nếu như thế thì tòa tổng đàn này lại không thể sử dụng được nữa rồi!
Vô Danh Ma quả quyết nói:
- Không, ta quyết định lợi dụng chỗ này quyết một phen thắng phụ với Ðồng Tâm Minh!
Tam Tuyệt Ðộc Hồ nói:
- Nhưng các cơ quan mặt trong còn chưa lắp đặt xong, đường lui cũng chưa hoàn thành, sợ là không dễ khắc địch chế thắng đâu!
Vô Danh Ma nói:
- Du lão tặc biết được bọn ta Ở đây rối, nhanh nhất cũng phải mất nửa tháng nữa mới tới được. Mà tất cả chỗ còn lại thì chỉ mười ngày nữa là làm xong.
Tam Tuyệt Ðộc Hồ dường như vẫn chưa yên tâm, nhưng không nói gì nữa.
Vô Danh Ma lại nhìn qua Thân Thủ Tướng Quân nói:
- Xin Hổ lão mang hai vị Hắc, Thẩm ra ngoài chôn, còn mọi người còn lại lập tức bắt đầu ra tay, cứ theo cách hôm qua ta dặn dò mà làm.
Bắc Hải Ngư ông giả mạo Hận Thiên ông Từ Tam Giáp hỏi:
- Còn mười người thợ kia xử trí thế nào?
Vô Danh Ma nói:
- Giết đi!
Bắc Hải Ngư ông nói:
- Thuộc hạ thấy không cần giết họ ngay, mọi chuyện Ở đây trong mười ngày làm xong cả hay không chưa biết được, nên cứ tạm thời chưa giết bọn họ, sai họ cứ tiếp tục công việc là tốt nhất.
Vô Danh Ma nói:
- Ngươi dám đảm bảo trong mười người ấy không có người của Ðồng Tâm Minh chứ?
Bắc Hải Ngư ông nói:
- Chuyện đó điểu tra rất dễ, chỉ cần khám xét xem họ có dùng thuật dịch dung hóa trang không là được.
Vô Danh Ma dường như nóng ruột lo lắng, vẫyvẫytay nói:
- Ðược rồi, vậy thì Từ lão lo việc kiểm tra họ đấy!
Bắc Hải Ngư ông khom lưng vâng dạ, rồi bước vào đường thông đạo Thân Thủ Tướng Quân cũng bước vào thông đạo, ngoái nhìn không có ai để ý, bèn rảo chân sóng vai cùng Bắc Hải Ngư ông cùng đi, truyền âm hỏi:
- Cái huynh có biết người thợ mộc già là Vũ Duy Ninh hóa trang không?
Bắc Hải Ngư ông truyền âm đáp:
- Biết, lão phu còn nói chuyện với y mấy câu mà.
Thân Thủ Tướng Quân lại hỏi:
- Y có nói làm sao trà trộn được vào đây không?
Bắc Hải Ngư ông nói:
- Chưa, y làm gì có thời gian...
Thân Thủ Tướng Quân nói:
- Y đã có mặt Ở đây, bọn Du minh chủ tới rồi cũng chưa biết chừng.
Bắc Hải Ngư ông nói:
- Chỉ mong như thế, họ mà có thể tới đây trong vòng một vài ngày nữa mới có hy vọng phá được tòa tổng đàn này.
Hai người truyền âm nói chuyện tới đó thì đã đi tới ngoài gian phòng thứ năm. Thân Thủ Tướng Quân bước vào mang xác Hắc Thủ Ma Thẩm Phi Ðạt trở ra phòng khách lớn.
ông ta tới nơi, lại vác xác Ðộc Nương Tử Hắc Minh Châu lên, ra khỏi phòng khách.
Lại đi qua một đường thông đạo dài mười mấy trượng, ra khỏi lòng núi, lúc ấy trời đã rạng sáng nhưng trong núi còn âm u. ông ta hai tay cắp hai cái xác tìm đường xuống núi, tới một chỗ đất trống dưới chân núi buông hai cái xác xuống, rút trường kiếm ra bắt đầu đào đất.
ông ta mới đào được hai, ba nhát đột nhiên dừng tay đứng thẳng lên, đưa mắt nhìn khắp bốn phía rồi lộ vẻ ngờ vực nói:
- Kỳ quái, người hay rắn ấy nhỉ?
Bởi vì ông ta vừa nghe thấy bốn bên vang lên một tràng tiếng "sạt sạt,,, giống như tiếng nhiễu người từ bốn phương tám hướng rón rén đi tới, lại cũng giống như tiếng một đàn rắn đi qua.
Là người hay là rắn?
Là người!
Ðang lúc ông ta tự nói lẩm bẩm một mình thì chợt bốn phía bóng người lố nhố xuất hiện, từ trong rừng cây lao ra hơn chục người!