 |
|

13-07-2008, 07:03 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
ÄÀO TRINH NHẤT dịch
Tình NGhĩa Với Chim
(A Anh)
Cam Ngá»c, tá»± BÃch Nhân, ngưá»i quáºn Lá»™ Lăng, cha mẹ mất sá»›m còn ngưá»i em trai, tên Giác tá»± Song BÃch, má»›i có năm tuổi, nhá» anh chị nuôi nấng.
Ngưá»i rất hữu ái, chăm nom em chẳng khác gì con ruá»™t. Năm tháng qua Ä‘i, Giác trưởng thà nh, mặt mà y khôi ngô lại thông minh há»c giá»i, cho nên Ngá»c cà ng quý, thưá»ng nói:
- Thằng em ta lỗi lạc thế nà y, phải có vợ tà i mạo song toà n mới xứng đáng.
Nhưng kén chá»n khó tÃnh quá, thà nh ra dạm há»i chẳng xong đám nà o. Má»™t hôm, Ngá»c lên chùa núi Khuông SÆ¡n Ä‘á»c sách rồi ngá»§ lại đó, gần khuya Ä‘i nằm nghe bên ngoà i cá»a sổ có tiếng con gái thá» thẻ, nhìn ra thấy ba bốn cô gái ngồi xúm nhau trên bãi cá», mấy con tá»› gái bà y rượu và đồ nhắm, cả bá»n Ä‘á»u có sắc đẹp. Má»™t cô há»i:
- Tần nương tá»! Tần nương tá»! Sao A Anh không đến chÆ¡i vá»›i chị em ta?
Cô gái ngồi hà ng cuối trả lá»i:
- Bữa qua nó từ cá»a ải Hà m Cốc đến đây bị má»™t thằng hung bạo là m Ä‘au cánh tay phải; cho nên không thể cùng chị em mình ngao du đêm nay.
Má»—i ngưá»i má»™t lá»i, tá» vẻ tức tối cho A Anh. Rồi má»™t cô gái nói:
- Äêm trước nằm chiêm bao ghê quá, hôm nay nhá»› lại còn toát mồ hôi.
Cô ngồi hà ng cuối xua tay gạt đi:
- Chá»› nói ra! Äêm nay chị em tụ há»p vui vẻ, nói chuyện nhát sợ ngưá»i ta mất khoái Ä‘i.
- Con bé nà y sao nhát gan đến thế! Nó là m như beo cá»p đến vồ Ä‘i chăng? Nếu muốn cho ta đừng nói thì phải má»™t bà i thuốc chuốc chén cho chị đây. Cô ná» liá»n ngâm nho nhá»:
Bông đà o Ä‘ua nở đầy thá»m tốt tươi
Hôm qua hẹn ước chớ có đơn sai
Nhắn nhủ cô em bên xóm
Äợi nhau chút đỉnh chá»› nên giục tôi
Mang già y cánh phụng rồi tôi tới nơi.
Cô ngâm xong, cá» tá»a Ä‘á»u tấm tắc khen hay.
Giữa lúc chị em Ä‘ang vui cưá»i, bá»—ng má»™t ngưá»i to lá»›n hầm hầm Ä‘i và o, mắt lồi mặt dữ tợn, các cô cùng hoảng hốt la lên:
- Yêu tinh đến đó! Yêu tinh đến đó!
Rồi mạnh ai nấy chạy tán loạn, như chim lạc đà n, duy cô vừa má»›i hát không chạy kịp, bị yêu tinh bắt được, kêu la thảm thiết, cố sức giằng co để gỡ mình ra. Yêu tinh giáºn dữ cắt đứt má»™t ngón tay cô cá»§a mà nhai liá»n đó. Cô ngã xuống đất chết giấc.
Cam Ngá»c nhìn thấy động lòng xót thương không sao nhịn được, láºp tức rút gươm mở cá»a xông ra, chém yêu tinh, trúng và o bắp vỠđứt lìa, nó Ä‘au quá chạy mất.
Ngá»c đỡ nà ng và o nhà , thấy mặt đầy cát bụi, máu thấm ướt áo, té ra đứt ngón tay cái, liá»n xé vải buá»™c lại cho nà ng. Bấy giá» nà ng má»›i tỉnh, nói rên rỉ:
- Cái Æ¡n cứu mạnh lấy gì mà đáp Ä‘á»n?
Từ khi Ngá»c trông thấy nà ng, đã ngầm tÃnh tá»›i chuyện là m mai cho em, bèn ngỠý vá»›i nà ng, nà ng nói:
- Con ngưá»i có táºt như tôi, không thể là m việc ná»™i trợ được nữa, để tôi là m mai má»™t ngưá»i cho em ông.
- Ngưá»i ấy há» chi?
- Cô ấy hỠTần.
Äoạn, Ngá»c tá»± lấy chăn cá»§a mình đắp cho mình. Hôm sau, Ngá»c vá» thuáºt chuyện vá»›i em, lấy là m hối háºn không há»i nà ng cá»a nhà là ng xóm ở đâu.
Má»™t hôm, em Ngá»c là Giác ngẫu nhiên Ä‘i chÆ¡i ngoà i đồng, gặp má»™t cô xuân xanh đôi tám, mặt mà y cá»±c xinh, ngó chà ng mà cưá»i chúm chÃm, sau liếc quanh bốn phÃa rồi nói:
- Cáºu có phải là cáºu Hai nhà há» Cam đó không?
- Thưa phải! ChÃnh tôi!
- Ông cụ thân sinh ra cáºu hồi xưa có Ä‘Ãnh ước hôn nhân cho cáºu vá»›i tôi, sao hôm nay cáºu lại muốn trái lá»i ước cÅ©, Ä‘i dạm há»i há» Tần?
- Thưa cô, tôi mồ côi cha từ hồi còn bé, cho nên những lá»i hẹn hò thế nà o, không từng hay biết. Váºy xin cô nói rõ há» tên, để tôi vá» há»i lại anh tôi.
- Thưa cáºu ạ, không cần tra há»i tỉ mỉ là m chi. Miá»…n được cáºu ừ má»™t tiếng, rồi tôi sẽ tá»± đến nhà .
Giác từ chối, lấy cớ là chưa nói với anh, không dám hứa bừa, nà ng cau mà y nói:
- Váºu nà y ngây thÆ¡ quá, sợ anh đến thế ư? Äã váºy thì thôi, nói cho biết: Tôi đây há» Lục ở thôn SÆ¡n Vá»ng thuá»™c vá» SÆ¡n Äông. Ná»™i trong ba bữa tôi đợi tin cáºu đấy.
Nói đoạn, nà ng từ giã đi.
Giác vá» thuáºt chuyện vá»›i anh, anh nói:
- Con đó nói láo. Hồi cha mất, tao đã ngoà i hai mươi tuổi, nếu có chuyện Ä‘Ãnh hôn đó, lẽ nà o tao lại không hay.
Ngá»c lại nghÄ©, con gái Ä‘i má»™t mình ngoà i đồng, gặp đà n ông con trai tá»± dưng bắt chuyện như thế là hạng gái không ra gì, cho nên trong lòng khinh bỉ, không thèm để ý. Tuy nhiên, cÅ©ng há»i em coi dung mạo nà ng ra sao? Giác thẹn đỠmặt, không thốt được má»™t lá»i nà o. Chị dâu cưá»i há»i:
- à chừng cô ả đẹp lắm thì phải.
Ngá»c nói:
- Nó con nÃt, biết gì xấu đẹp? Dù cho đẹp cÅ©ng không bằng há» Tần đâu. Äợi xem chừng nà o há» Tần không xong, sẽ tÃnh đám nà y cÅ©ng chưa muá»™n.
Giác lẳng lặng bỠđi.
Cách mấy hôm sau, Ngá»c Ä‘i đưá»ng, thấy má»™t thiếu nữ vừa Ä‘i vừa khóc trước mặt, liá»n buông cương kìm ngá»±a lại mà dòm mặt thấy sắc đẹp tuyệt trần bèn sai tên tùy tùng há»i nà ng vì sao mà khóc.
Nà ng đáp:
- Tôi lúc trước Ä‘Ãnh hôn cáºu hai nhà há» Cam vì ná»—i nhà nghèo nên phải Ä‘i xa, phải bặt tin tức. Gần đây má»›i vá», lại nghe Cam gia thay lòng đổi dạ, quên lá»i ước cÅ©, bây giá» tôi cốt đến há»i ngưá»i anh cả là Cam BÃch Nhân xem anh ấy liệu cho tôi ra sao?
Ngá»c sá»ng sốt vừa mừng vừa tá»± giá»›i thiệu:
- Cam BÃch Ngá»c chÃnh là tôi đây cô ạ! Ông cụ nhà tôi thuở trước có hẹn ước ra sao, tháºt tình là tôi không biết. Äây cách nhà tôi không xa, má»i cô vá» nhà tôi bà n tÃnh.
Nói rồi xuống ngá»±a, nhưá»ng cho nà ng cưỡi, tá»± mình Ä‘i bá»™ theo sau, đưa nà ng vá» nhà .
Nà ng tá»± nói tên là A Anh, mà không có anh trên em dưới nà o cả, duy chỉ có má»™t ngưá»i chị bên ngoại, há» Tần cùng ở chung. Bấy giá» Ngá»c má»›i hiểu cô nỠđã nói hôm trước tức là ngưá»i nà y. Ngá»c muốn sai ngưá»i Ä‘i báo tin cho nhà cô biết, nhưng cô nhất định cản Ä‘i.
Ngá»c mừng thầm, em mình vá»› được vợ đẹp, nhưng sợ nà ng lẳng lÆ¡, e bị thiên hạ chê cưá»i. Cưới vá» má»™t thá»i gian, nháºn thấy cá» chỉ Ä‘oan trang, lại má»m má»ng khéo nói, hầu hạ chị dâu như là mẹ, chị dâu cÅ©ng hết lòng yêu chuá»™ng.
Gặp tiết trung thu, vợ chồng Ä‘ang ngồi ăn uống thân máºt, chị dâu sai ngưá»i đến má»i, kèo nà i thế nà o nà ng cÅ©ng phải đến nhà anh chị uống rượu thưởng nguyệt cho vui. Trong ý Giác còn phân vân, thì nà ng bảo ngưá»i Ä‘i má»i cứ vá» trước, nà ng sẽ tá»›i sau. Nhưng ròi nà ng cứ ngồi lỳ ở nhà nói chuyện vui cưá»i vá»›i chồng, lâu lâu mà không có ý ra Ä‘i, là m Giác phải giục giã, sợ chị dâu chỠđợi mãi, không nên. Nà ng chỉ cưá»i, sau rốt vẫn ngồi nhà chá»› không Ä‘i đâu cả.
Sáng ngà y, nà ng chải đầu thoa phấn vừa xong, thì chị dâu thân hà nh đế thăm viếng, há»i tại sao đêm qua ngồi vá»›i mình mà có vẻ xuôi xị không vui. Nà ng mỉm cưá»i.
Giác thấy chuyện lạ, hạch há»i đôi co, té ra hồi hôm vợ ngồi cả buổi ở nhà không chịu Ä‘i, đồng thá»i lại có mặt tại nhà chị má»›i kỳ. Chị cả kinh, nghÄ© bụng, nếu như nà ng chẳng phải yêu ma, cá»› sao có phép thân phân hai nÆ¡i như thế. Ngá»c cÅ©ng phát sợ, đứng cách bức mà n mà nói:
- Nhà tôi Ä‘á»i Ä‘á»i tu nhân tÃch đức, vốn không chuyện oán thù gì vá»›i cô. Nếu phải cô là yêu tinh thì xin Ä‘i mau, chá»› giết em tôi tá»™i nghiệp.
Nà ng thẹn thùng nói:
- Vâng, em vốn không phải là ngưá»i. Chỉ vì ngà y xưa ông cụ có lá»i Ä‘Ãnh ước, thà nh ra chị Tần thúc giục em tá»›i đây. ChÃnh em tá»± nghÄ© không thể sinh đẻ gì được, cho nên thưá»ng muốn từ biệt mà đi cho rảnh; bấy lâu hãy còn bịn rịn chẳng nỡ dứt tình chỉ vì cảm tấm lòng anh chị đối đãi tá» tế đó thôi. Nay anh chị đã sinh lòng ngá» vá»±c thì em xin Ä‘i biệt từ đây.
Chớp mắt đã hóa thà nh chim anh vũ bay mất.
*
Nguyên hồi Cam ông còn sống, có nuô má»™t con anh vÅ© cá»±c khôn, má»—i ngà y ông tá»± đút mồi cho nó ăn. Lúc đó Giác má»›i bốn năm tuổi, há»i cha tại sao cứ phải cho chim ăn. Ông nói giỡn:
- Cho nó ăn để sau nà y là m vợ mà y đó.
nhiá»u khi sợ chim ăn chưa đủ no, ông kêu Giác:
- Kìa, con không cho nó ăn thì dâu của tao chết đói còn gì?
Gia nhân cũng lấy chuyện đó mà đùa bỡn với Giác. VỠsau, chim duộc dây, bay vù đi mất.
Nay ngưá»i anh nhá»› lại chuyện xưa, má»›i tỉnh ngá»™ nà ng nói cá»±u cÅ© là váºy đó.
Bây giá», Giác thấy rõ vợ không phải là ngưá»i nhưng biến Ä‘i thì lòng thương nhá»› khôn nguôi. Chị dâu cÅ©ng nặng tình tưởng nhá»›, đến ná»—i sá»›m chiá»u khóc lóc. Ngá»c động lòng hối háºn song việc đã lỡ chẳng biết là m sao kéo lại cho được.
Sau hai năm, Ngá»c cưới con gái Khương thị vá» cho em, nhưng trong ý không nguôi chuyện cÅ©.
Có ngưá»i anh há» là chức Tư Lý ở Quảng Äông, Ngá»c đến thăm, lâu ngà y không vá». Vừa gặp thổ phỉ dấy loạn, xóm là ng xung quanh đổ nát quá ná»a. Giác sợ quá đưa cả nhà và o hang núi lánh nạn, trai gái há»—n tạp, không còn biết ai là ai. Chợt nghe tiếng con gái nói thá» thẻ, nghe giống như A Anh, chị dâu hối Giác lại gần xem thì quả A Anh.
Giác mừng quýnh nắm chặt lấy cánh tay không buông, nà ng nói vá»›i ngưá»i cùng bá»n:
- Cô hãy đi trước, tôi đợi chị dâu tôi đến.
Khi đến nÆ¡i, chị dâu trông thấy khóc nức nở, nà ng an á»§i đôi ba phen, lại nói chốn nà y không thể yên thân, nên kéo nhau vá» nhà là hÆ¡n. Má»i ngưá»i sợ cướp quấy nhiá»…u thì nguy. Nà ng nhất định bảo cứ vá», không có gì lo. Bấy giá» má»i ngưá»i đưa nhau vá».
Nà ng đà o đất bịt cá»a, dặn dò ai nấy cứ yên bên trong, không được ra ngoà i. Ngồi nói ba Ä‘iá»u bốn chuyện, nà ng rục rịch muốn Ä‘i. Chị dâu vá»™i và ng nắm chặt cánh tay, lại bà o hai con hầu má»—i đứa ôm cứng má»™t chân. Cá»±c chẳng đã, nà ng phải ở lại, nhưng chạy vá» buồng riêng. Giác năn nỉ hẹn hò ba bốn lần nà ng má»›i đến má»™t lần.
Chị dâu thưá»ng nói vá»›i nà ng rằng Khương thị lôi thôi, nên không vừa ý chú hai (tức Giác) nà ng bèn thức dáºy tháºt sá»›m, ra tay trang Ä‘iểm trau dồi cho Khương thị. Ngưá»i ta và o thấy xinh đẹp gấp bá»™i. Cách ba bốn ngà y biến đổi rõ rà ng là má»™t mỹ nhân. Chị dâu lấy là m lạ, nhân dịp mình không có con, ý muốn mua má»™t cô hầu cho chồng, nhưng bấy lâu chưa rảnh mà tÃnh chuyện ấy, nay thấy nà ng có tà i biến xấu ra đẹp như thế, bèn há»i nà ng trong đám thị tì, chẳng biết có thể nà o tô Ä‘iểm biến hóa được không? Nà ng nói:
- Bất cứ ai cũng có thể biến hóa được. Duy có kẻ nà o sẳn sà ng chất tốt, thì đỡ tốn công phu thế thôi.
Äoạn, nà ng xem tướng khắp mặt con hầu trong nhà , có má»™t đứa vừa Ä‘en vừa xấu nà ng bảo có tướng sinh con trai. Liá»n đó nà ng gá»i nó Ä‘i tắm rá»a xong, tá»± lấy phấn trá»™n vá»›i thuốc bá»™t mà thoa khắp cÆ¡ thể cho nó. Là m váºy ba bốn bữa, sắc mặt lần lần biến và ng. Sau hÆ¡n hai mươi tám ngà y thì dầu mỡ thấm nhuần da thịt, thà nh ra con ngưá»i dá»… coi.
Ngà y ngà y nà ng chỉ đóng cá»a là m trò vui cưá»i, tuyệt nhiên chẳng há» kể gì tai nạn binh há»a rầm rá»™ bên ngoà i.
Má»™t đêm, tiếng kêu ồn à o tứ phÃa, cả nhà sợ quýnh. Giây lát, ngoà i cá»a dáºy tiếng ngưá»i la ngá»±a hÃ, kéo Ä‘i nầm náºp. Sáng ra má»›i biết hồi khuya cả xóm bị cướp đốt phá gần hết, bá»n cướp lục soát khắp nÆ¡i, những ngưá»i ẩn núp hang núi Ä‘á»u bị giết chóc. Bấy giá» cả nhà má»›i cám Æ¡n nà ng, coi nà ng như thần. Bá»—ng dưng nà ng nói vá»›i chị dâu:
- Em đến đây chuyến nà y chỉ vì cám Æ¡n nghÄ©a cá»§a chị không thể quên được cho nên cùng chị chia sẻ cảnh buồn loạn ly. Anh sắp vá» tá»›i nÆ¡i chị ạ! Em còn ở đây nghÄ© cÅ©ng kỳ, khác nà o tục ngữ thưá»ng nói: “Chẳng ra môn khoai gì cảâ€, âu tháºt buồn cưá»i.Thôi em phải Ä‘i, chừng nà o rảnh sẽ ghé thăm chị.
Chị dâu há»i tin tức ngưá»i daÄ‘g Ä‘i đưá»ng có bình yên mạnh giá»i không. Nà ng đáp:
- Giữa đưá»ng có nạn lá»›n nhưng chuyện nà y không dá»± chi đến ngưá»i ta. Chị Tần mang Æ¡n nhiá»u, tất là nhân dịp báo đáp, váºy thì gặp nạn cÅ©ng chẳng há» chi.
Chị dâu cố giữ ngá»§ lại má»™t đêm nữa, trá»i chưa sáng rõ thì nà ng đã Ä‘i rồi.
Nói vá» Cam Ngá»c từ Quảng Äông vá», nghe tin quê nhà giặc giã, cố Ä‘i ngà y đêm để vá» cho mau. Giữa đưá»ng gặp giặc, hai thầy trò phải bá» cả ngá»±a, gói ghém tiá»n nong cá»™t và o bụng lén núp trong bụi gai góc. Má»™t con Tần Các Liá»…u (tên riêng cá»§a loà i chim anh vÅ©) bay tá»›i Ä‘áºu trên bụi gai, xòe cánh ra che Ä‘áºy. Ngá»c nhìn cái cẳng thấy khuyết má»™t ngón, trong bụng lấy là m lạ. Giây lát bá»n giặc xúm quanh tứ phÃa tìm tòi khắp các bá» bụi, Ngá»c và tên tùy bá»™ nÃn hÆ¡i, không dám thở mạnh.
Giặc lục soát không thấy gì, bỠđi tứ tán, bấy giỠchim mới bay đi.
Vá» nhà , vợ chồng cùng thuáºt cho nhau ngh những chuyện đã thấy, lúc đó Ngá»c má»›i biết Tần Các Liá»…u tức là mỹ nhân mình cứu mạng năm xưa.
Sau, há»… khi nà o Ngá»c Ä‘i chÆ¡i lâu không vá», đêm ấy A Anh tất ghé vá» nhà , nhắm chừng Ngá»c gần vá» thì nà ng Ä‘i. Giác gặp lại nà ng tại nhà chị dâu, lần nà o cÅ©ng má»i thỉnh đến nhà mình chÆ¡i, nà ng ừ nhưng không đến bao giá».
Má»™t đêm, Ngá»c Ä‘i chÆ¡i, Giác định chừng A Anh sẽ đến, bèn núp má»™t nÆ¡i để chá». Má»™t lúc quả nà ng có tá»›i, Giác xông ra đón đưá»ng, lôi kéo vá» nhà mình kỳ được má»›i nghe. Nà ng nói:
- Tôi vá»›i cáºu tình duyên đã hết rồi, nếu cố sum há»p e bị trá»i ghen ghét, váºy ta nên lưu chút tình đó để thỉnh thoảng gặp nhau thì hÆ¡n.
Giác không nghe, cứ việc ôm ấp nà ng, rồi giao hoan.
Trá»i sáng, đến nhà chị dâu, chị dâu lấy là m lạ, nà ng cưá»i nói:
- Em Ä‘i ná»a đưá»ng, bị cưá»ng khấu bắt cóc, khiến chị phải mong đợi, tháºt em có lá»—i muôn và n.
Nà ng nói chuyện dăm ba câu rồi Ä‘i ra. Má»™t luc sau, con mèo lá»›n trong nhà ngáºm chim anh vÅ© Ä‘i qua trước cá»a buồng ngá»§, chị dâu nghi là A Anh, sá»a soạn Ä‘i tắm mà phải bá» tắm, kêu ngưá»i nhà đổ ra bắt con mèo mà lấy chim anh vÅ© lại. Cánh bên tả rướm máu, hÆ¡i thở thoi thóp, chị dâu đặt lên đầu gối vuốt ve khá lâu, chim má»›i hồi tỉnh, tá»± lấy má» rỉa lại lông cánh, giây lát bay quanh trong nhà miệng nói:
- Xin chà o chị ở lại, em Ä‘i. Em oán cáºu Giác lắm.
Äoạn vá»— cánh bay thẳng.
|

13-07-2008, 07:04 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
Äà o Trinh Nhất dịch
Bà chúa Tây Hồ
(Tây Hồ chúa)
Trần Báºt Giáo, tá»± Minh Doãn, ngưá»i đất Yên, vì cảnh nhà nghèo, Ä‘i theo phó tướng quân Giả Gián, là m chân thư kÃ.
Nhân có việc, Ä‘áºu thuyá»n trên hồ Äá»™ng Äình, chợt thấy má»™t con thuồng luồng nổi lên mặt nước, Giả tướng quân lấy cung tên bắn trúng lưng nó. Có con cá ngáºm Ä‘uôi thuồng luồng không bá», thà nh ra bắt được cả đôi, kéo lên mạn thuyá»n, chỉ còn hÆ¡i thở thoi thóp. Thuồng luồng há miệng ngáp hoà i, dưá»ng như kêu cứu. Trần sinh trông thấy động lòng, xin phép Giả tướng quân cho thả nó Ä‘i, sẵn trong túi có thuốc trị thương tÃch, chà ng đùa xoa và o vết thương cá»§a nó rồi thả xuống hồ. Nó lặn hụp giây lâu rồi Ä‘i thẳng.
HÆ¡n má»™t năm sau, chà ng nghỉ việc vá» bắc, lại qua hồ Äá»™ng Äình, bị gió bão lá»›n đánh ghe láºt chìm, may phúc chà ng ôm được má»™t cái phên tre, lênh đênh cả đêm má»›i dạt và o bá». Khi lên rồi ngó lại thấy má»™t cái xác cÅ©ng theo chân dạt vô. Thì ra xác tên tiểu đồng theo hầu mình. Chà ng cố kéo lên bá», nó đã chết cứng. Chà ng trong lòng Ä‘au đớn rầu buồn, ngồi trÆ¡ trá»i trước thây ma. Dòm quanh chỉ thấy núi non lởm chởm, hà ng liá»…u xanh xanh, chẳng có bóng ngưá»i nà o lại qua hòng thăm há»i đưá»ng sá.
Từ sáng sá»›m đến quá giá» thìn, buồn bá»±c muốn chết. Bá»—ng dưng xác tiểu đồng cá»±a quáºy, chà ng mừng quá rá» xem, giây lát nó á»™c nước ra cả thùng, rồi thì sống dáºy.
Thầy trò cởi hết áo quần phơi trên mặt đá, gần trưa mới khô ráo, mặc và o mình được, tới phiên bụng đói như cà o, không sao chịu nổi. Bấy giỠdắt nhau băng núi mà đi, mong gặp xóm là ng để xin ăn đỡ dạ.
Má»›i bò lưng chừng núi, nghe tiếng rung reng, Ä‘ang dáo dác suy nghÄ©, thấy hai cô thiếu nữ cưỡi ngá»±a từ đầu kia Ä‘i tá»›i, rong ruổi như bay. Cô nà o cÅ©ng khăn lụa bịt trán, tóc cắm lông trÄ©, mình váºn áo tÃm chẽn tay, thắt lưng gấm xanh, vai mang cung tên. Qua phÃa nam núi, có mấy chục ngưá»i ngá»±a Ä‘ang săn trong đám cá» tranh, Ä‘á»u là mÄ© nữ, trang sức như nhau.
Chà ng không dám bước tá»›i, chừng thấy má»™t ngưá»i đà n ông Ä‘i bá»™, trông như lÃnh chăn ngá»±a má»›i lần đến há»i thăm.
Ngưá»i lÃnh đáp:
- Ngà i là bà chúa Tây Hồ, lên Thủ Sơn săn bắn đó.
Chà ng kể lai lịch cá»§a mình và kêu đói bụng. Ngưá»i lÃnh đưa cho gói cÆ¡m khô và căn dặn:
- Chú nên tìm đưá»ng tránh xa, nếu để chúa trông thấy thì chết mất xác đó!
Nghe nói sợ quá, chà ng láºt Ä‘áºt xuống núi, thấy trong rừng ráºm có bóng lâu đà i, ý chừng là cảnh chùa, liá»n nhắm hướng đó Ä‘i lần tá»›i. Äến nÆ¡i, thấy vách tưá»ng sÆ¡n trắng, suối nước chảy qua, cá»a sÆ¡n ná»a khép, có cầu đá Ä‘i và o. Chà ng dòm qua cá»a, thấy bên trong san sát những lầu, những gác, như cảnh thượng uyển nhà vua, trong ý tưởng chắc là vưá»n cá»§a má»™t nhà sang trá»ng nà o đó, bèn lần mò và o. Hai bên đưá»ng Ä‘i, già n hoa vắt ngang, hương thÆ¡m nức mÅ©i. Qua mấy ngả quanh co, và o tá»›i má»™t toà lâu đà i khác, mấy chục cây dương liá»…u thà nh hà ng cao đụng mái nhà , chim núi hát rÃu rÃt thì hoa cà ng bay, cÆ¡n gió thổi phe phẩy thì lá cây tá»± rụng, tháºt là cảnh sắc đẹp mắt khoái tâm, chẳng phải cõi trần. Äi xuyên qua má»™t lá»›p tiểu đình, thấy má»™t giá Ä‘u, cao vút mây xanh, lúc đó tứ bá» lặng lẽ, không có bóng ngưá»i nà o. Chà ng nghÄ© gần chốn khuê các, cho nên nhút nhát không dám và o nữa.
Bá»—ng nghe tiếng ngá»±a hà cổng ngoà i, vá»›i tiếng con gái cưá»i nói, chà ng vá»›i tiểu đồng cùng nép mình nằm phục trong đám cây hoa. Má»™t lát, tiếng cưá»i tiến đến gần, nghe má»™t cô nói:
- Bữa nay Ä‘i săn không vui, bắt được muông chim rất Ãt.
Một cô khác nói:
- Nếu công chúa không bắn rÆ¡i má»™t con nhạn hôm nay, thì ra cuá»™c săn tốn công vô Ãch.
Liá»n đó, mấy ngưá»i thị nữ áo đỠnâng đỡ má»™t vị thiếu nữ đến ngồi trong tiểu đình. Nà ng mặc nhung phục, tuổi độ mưá»i bốn, mưá»i lăm, tóc mướt mình thon, vẻ đẹp hoa ngá»c nhị quỳnh cÅ©ng không bì kịp. Bá»n gái hầu dâng trà thÆ¡m và đốt trầm hương, khói cuá»™n long lanh như gấm dệt. Giây lát, nà ng đứng dáºy bước xuống dưới thá»m, má»™t cô gái hầu nói:
- Công chúa cưỡi ngá»±a nhá»c mệt, giá» có thể chÆ¡i Ä‘u được chăng?
Nà ng cưá»i và gáºt đầu. Bá»n gái hầu liá»n xúm lại, kẻ đỡ vai, ngưá»i nâng cẳng, lại có đứa xắn quần, cầm già y, đặt công chúa lên bà n Ä‘u. Công chúa đưa hai cánh tay nõn nà , nắm lấy dây Ä‘u, chân thì nhún nhảy trên bà n đạp, nhẹ nhà ng như chim én bay liệng trên mây.
Công chúa đánh Ä‘u má»™t lúc, bá»n hầu lại đỡ xuống và nói:
- Công chúa tháºt là nà ng tiên!
Thầy trò cùng nói cưá»i vui vẻ, kéo nhau trở vá» cung.
Traâg lang hé mắt dòm từ đầu tá»›i cuối, hồn phách tê mê. Chừng tiếng ngưá»i im lặng đâu đó, chà ng má»›i thò mặt ra, đến dưới cây Ä‘u, bồi hồi tÆ¡ tưởng, chợt thấy dưới già n có chiếc khăn Ä‘á», biết cá»§a các cô mÄ© nữ bá» rÆ¡i, liá»n lượm bá» và o túi, rồi bước lên tiểu đình ngắm cảnh chÆ¡i. Trông thấy trên bà n sẵn có bút má»±c, chà ng bèn lấy khăn ra, đỠlên má»™t bà i thÆ¡ tức cảnh:
Ngưá»i đâu tiên nữ nhởn nhÆ¡ chÆ¡i
Tung búp sen và ng rải khắp nơi
Äố chị Hằng Nga khá»i ganh ghét
Mây xanh nhẹ gót thẳng lên trá»i.
Äá» xong, ngâm nga đắc ý rồi ra Ä‘i, tìm lại đưá»ng cÅ© thì mấy lá»›p cá»a đóng then gà i cả rồi. Chà ng quanh quẩn không biết tÃnh sao, quay lại dạo xem lầu nỠđà i kia gần khắp lượt. Má»™t thị nữ chợt đến, sá»ng sốt há»i chà ng tại sao lá»t và o chốn nà y. Chà ng vái chà o nói:
- Tôi Ä‘i lạc đưá»ng, xin cô cứu cho.
- Anh có lượm được chiếc khăn đỠnà o không?
- Thưa có, nhưng đã viết chữ và o rồi là m sao?
Nói rồi lấy đưa cho nà ng xem. Nà ng cả kinh nói:
- Thôi, anh chết không có đất chôn rồi. Khăn nà y là đồ ngá»± dụng cá»§a công chúa, giá» vẽ báºy và o rồi, biết nói là m sao!
Chà ng tái xanh mặt, năn nỉ xin lỗi. Nà ng lắc đầu:
- Và o chốn cung cấm dòm dá», tá»™i đã không tha thứ được rồi. Tôi nghÄ© anh là há»c trò nho nhã, muốn lấy sá»± tá» tế riêng mà bênh vá»±c chu toà n giùm anh, nhưng đằng nà y anh lại tá»± gây ra tai vạ đến như váºy, thì tôi hết lối.
Nói xong vội và ng cầm khăn chạy đi.
Chà ng run sợ hồi há»™p, tức mình không có cánh mà bay, chỉ còn có cách vươn cổ đợi chết. Má»™t chặp sau, ngưá»i thị nữ lúc nãy trở lại, nói nhá» vá»›i chà ng:
- May ra anh khá»i chết đấy. Công chúa cầm khăn xem Ä‘i xem lại ba bốn lần, mặt không có vẻ gì tức giáºn, có lẽ sẽ tha cho anh Ä‘i. Thôi, chịu khó ngồi đợi ở đây, chá»› có tò mò leo cây trèo tưá»ng mà dòm ngó gì, nếu bị phát giác thì không tha được đâu.
Trá»i đã xế chiá»u, việc là nh dữ ra sao chưa nhất định, mà bụng đói như thiêu như đốt muốn chết. Má»™t lát, thị nữ cầm đèn Ä‘i tá»›i, má»™t cô khác thì xách giá» cÆ¡m bầu rượu Ä‘em ra cho chà ng ăn. Chà ng săn đón dò há»i tin tức, nà ng nói:
- Vừa rồi tôi thừa dịp nói vá»›i công chúa liệu định có thả anh há»c trò trong vưá»n thì thả cho ra Ä‘i, không thì đói bụng chết. Công chúa ngẫm nghÄ© rồi bảo trá»i tối rồi, Ä‘uổi ngưá»i ta Ä‘i đâu bây giá»? Rồi công chúa dạy Ä‘em cÆ¡m ra cho ăn, thế tức không phải là điá»m dữ đâu!
Chà ng băn khoăn lo lắng suốt đêm, không sao yên tâm cho đặng. Qua hết giỠthìn, thị nữ lại xách cơm ra cho ăn. Chà ng năn nỉ nói giùm. Nà ng đáp:
- Công chúa không bảo giết, cũng chẳng bảo tha. Tôi là kẻ dưới đâu dám nhắc nhở lôi thôi.
Cho tá»›i mặt trá»i xế bóng, chà ng mong đợi mãi không thấy gì, bá»—ng thấy thị nữ hÆ¡ hải chạy đến, nói không ra hÆ¡i:
- Thôi chết đến nÆ¡i rồi. Kẻ nà o nhiá»u chuyện không biết, Ä‘i nói lá»™ ra cho vương phi hay. Vương phi đòi lấy chiếc khăn xem rồi quăng xuống đất, la mắng ngông cuồng rầm rÄ©. Váºy e tai vạ cá»§a anh không còn xa nữa.
Chà ng nghe hết hồn hết vÃa, mặt nhợt ra không còn sắc máu, quỳ má»p dưới đất, van lÆ¡n cầu cứu.
Chợt nghe tiếng ngưá»i xôn xao đến gần, nà ng vá»™i lảng Ä‘i chá»— khác. Mấy ngưá»i vác hèo cầm dây, hầm hầm bước và o định trói chà ng giải Ä‘i. Trong đám có má»™t thị nữ nhìn kÄ© chà ng rồi la thất thanh:
- Tưởng ai, té ra Trần lang đây mà !
Nà ng nói và ngăn bảo đừng trói:
- Khoan đã! Khoan đã! Äợi tôi tâu vá»›i vương phi xem sao.
Nà ng láºt Ä‘áºt chạy Ä‘i giây lát, trở lại nói rất lá»… phép:
- Vương phi xin má»i Trần lang và o.
Chà ng run sợ Ä‘i theo, qua mấy chục lần cá»a, đến toà cung Ä‘iện, ngoà i treo rèm ngá»c móc và ng, liá»n có mÄ© nữ cuốn rèm lên và xướng tâu:
- Trần lang và o chầu.
Má»™t thiếu phụ ngồi trên, bà o phục cá»±c kì lá»™ng lẫy. Chà ng cúi đầu má»p mình nói:
- Thần là ngưá»i ở xa xôi tá»›i đây, rá»§i lạc và o chốn tôn nghiêm, muôn đội Æ¡n trên tha thứ.
Vương phi vá»™i và ng đứng dáºy, tá»± đỡ tay chà ng và nói:
- Nếu không nhá» có tiên sinh, thì tôi đâu còn tá»›i ngà y hôm nay. Bá»n tôi tá»› chẳng rõ nguồn cÆ¡n, đến ná»—i thất lá»… vá»›i quý khách, lá»—i đó lấy gì chuá»™c đặng.
Láºp tức sai dá»n tiệc hoa, rót rượu bằng chén ngá»c, ân cần thết đãi. Chà ng má» mịt chả hiểu duyên cá»› ra sao. Vương phi nói:
- Äại Æ¡n tái tạo, bấy lâu chưa được báo Ä‘á»n, lòng hằng cắn rứt. Con gái tôi được chà ng đỠthÆ¡ và o khăn, âu hẳn là duyên trá»i tác hợp. Váºy ngay đêm nay, tôi cho là m lá»… thà nh hôn.
Chà ng đã khá»i chết, lại sắp có vợ đẹp, tháºt là sá»± mừng ra ngoà i tưởng tượng, tinh thần lúc bấy giá» vui sướng ngây ngất, không tả ra được.
Trá»i má»›i tối, má»™t thị nữ đến bẩm:
- Thưa phò mã, công chúa đã sá»a soạn xong rồi, xin má»i ngà i Ä‘i hà nh lá»….
Rồi dẫn chà ng lên Ä‘iện, tức thá»i đà n sáo trá»—i lên inh á»i, khắp nÆ¡i kết hoa treo đèn, mấy chục tiên cô phò công chúa cùng chà ng là m lá»… giao bái. Mùi thÆ¡m xạ hương sá»±c nức trong ngoà i.
Äoạn tân nương tân lang dắt nhau vá» buồng riêng, tình tá»± ân ái. Chà ng há»i công chúa:
- Tôi là ngưá»i trôi nổi tha phương, thuở giá» chưa được hân hạnh bái yết, đã phạm tá»™i bôi lá» và o chiếc khăn quý báu, được khá»i rìu búa là may rồi, ai còn gá nghÄ©a nhân duyên. Tháºt là cái phúc tôi không dám tưởng đến.
Công chúa nói:
- Mẹ em là vương phi cá»§a đức vua hồ nà y và là con gái Giang Dương Vương, năm ngoái vá» thăm nhà , ngẫu nhiên dạo chÆ¡i trong hồ, bị mÅ©i tên bắn trúng. Nhá» có chà ng cứu mà được thoát nạn, lại xức thuốc cho vết thương được là nh, cả nhà em cảm bá»™i, canh cánh bên lòng chẳng quên. Chà ng đừng cho em là phi loại mà nghi ngại Ä‘iá»u chi. Em theo Long Quân, đã được bà quyết trưá»ng sinh, nguyện cùng chà ng hưởng chung cái thú muôn Ä‘á»i bất tá».
Bấy giá» chà ng má»›i biết ra công chúa là thần. Lại há»i trong đám gái hầu, sao có má»™t đứa lại nháºn được mặt, công chúa đáp:
- Hôm đó chà ng ngồi trên thuyá»n ở hồ Äá»™ng Äình, hẳn trông thấy má»™t con cá nhá» ngáºm Ä‘uôi thuồng luồng bị thương mà không rá»i bá», tức là con hầu ấy.
Chà ng tỉ tê há»i nữa:
- Hôm bắt được tôi trong vưá»n, đã không giết chết, sao lại chần chừ không chịu thả Ä‘i?
Công chúa cưá»i và nói:
- Em Ä‘á»c bà i thÆ¡, trong bụng tháºt là yêu mến cái tà i cá»§a chà ng, nhưng không có quyá»n tá»± chá»§, thà nh ra băn khoăn tÆ¡ tưởng cả đêm, ná»—i khổ ấy có ai hiểu thấu cho mình?
Chà ng tha thiết:
- Nà ng tháºt là Bão Thúc cá»§a tôi đó! À, còn thị nữ vẫn Ä‘em cÆ¡m cho tôi là ai?
- Nó tên là A Niệm, ngưá»i tâm phúc cá»§a em.
- Váºy tôi phải Ä‘á»n Æ¡n nó cách nà o bây giá»?
- Äừng lo, sẽ có ngà y nó hầu hạ chà ng, chừng đó hãy lo Ä‘á»n Æ¡n cÅ©ng không muá»™n mà .
- Còn đại vương thân phụ em, hiện nay ở đâu?
- Ngà i Ä‘i theo Hoà ng Äế đánh giặc Xuy Vưu chưa vá».
Vợ chồng ăn ở với nhau mấy hôm, chà ng nghĩ ở nhà mình mất bặt tin tức, chắc là trông mong dữ lắm, bèn viết thư báo tin bình yên, sai thằng tiểu đồng vỠtrước, cho gia nhân yên lòng.
Chẳng dè mấy ngà y thần tiên là hà ng năm cõi trần. Nhà chà ng từ hôm nghe tin đắm thuyá»n ở hồ Äá»™ng Äình, vợ con sô gai để tang đã hÆ¡n má»™t năm rồi. Tiểu đồng Ä‘em thư vá», má»›i hay tin chà ng còn sống. Nhưng âm hao cách trở, ngưá»i nhà e chà ng vui sống cuá»™c Ä‘á»i trôi nổi, trước sau khó ná»—i trở vá» quê nhà .
Cách ná»a năm sau, thình lình chà ng vá», ngá»±a xe cá»±c sang, trong túi đầy nhóc và ng ròng ngá»c báu. Từ đó trở nên nhà già u hà ng vạn, tối ngà y đà n ngá»t hát hay, rượu ngon gái đẹp, tiêu xà i hết sức hà o phóng, dù những nhà già u sang mấy Ä‘á»i cÅ©ng không theo kịp.
Luôn bảy tám năm, chà ng ở nhà vá»›i vợ, sinh hạ năm con, mà ngà y nà o cÅ©ng như ngà y nấy, tụ há»p bạn bè khách khứa ăn uống, cung phụng cá»±c sang. Có ngưá»i há»i gặp gỡ món nà o mà sẵn tiá»n lắm cá»§a như thế, chà ng nói tháºt cả, không giấu giếm chút nà o.
Có ngưá»i bạn chÆ¡i từ nhá», tên là Lương Tú Tuân, Ä‘i là m quan ở miá»n nam hÆ¡n mưá»i năm má»›i vá», qua hồ Äá»™ng Äình, trông thấy má»™t chiếc du thuyá»n cá»a sổ sÆ¡n son, bao lÆ¡n thếp và ng trông cá»±c đẹp, bên trong có tiếng đà n hát thanh tao, dáºp dá»n trên mặt sóng hồ, thỉnh thoảng lại thấy mÄ© nhân mở hé cá»a sổ đứng ngắm phong cảnh.
Lương dòm kÄ© trong thuyá»n, thấy má»™t ngưá»i đà n ông thiếu niên, dá»±a đầu gác vế mÄ© nhân, bên cạnh có hai cô son trẻ chừng đôi tám, thay phiên nhau hầu hạ đấm bóp. Ban đầu, Lương nghÄ© chắc là má»™t vị quan lá»›n nà o đó ở miá»n Tương Sở, nhưng lấy là m lạ sao chẳng có ngưá»i hầu lÃnh gác nà o cả. Chừng nhướng mắt nhìn kÄ©, té ra bạn cÅ© Trần Minh Doãn, liá»n đứng ra mạn thuyá»n kêu gá»i rùm lên.
Chà ng nghe tiếng kêu, bèn sai dừng chèo, ra trước mÅ©i thuyá»n, má»i Lương qua chÆ¡i.
Lương qua, trông thấy những món ăn thừa, la liệt trên bà n, mùi rượu hãy còn sá»±c nức. Trần sai dẹp hết để dá»n tiệc khác.
Giây lát, năm ba nà ng hầu xinh đẹp, tÃu tÃt châm trà rót rượu, các món sÆ¡n hà o hải vị bà y ra ê há», toà n là thứ lạ, thuở nay mắt Lương chưa thấy bao giá». Lương kinh hoảng há»i bạn:
- Cách biệt mưá»i năm không gặp nhau, sao anh phú quý đến thế nà y ư?
Chà ng cưá»i đáp:
- Anh khinh thằng khố dây nà y không thể mở mặt vá»›i Ä‘á»i hay sao?
Lương há»i:
- Ban nãy có ngưá»i đà n bà cùng ngồi uống rượu là ai?
Chà ng đáp:
- Mẹ trẻ nhà tôi đó.
Lương cà ng lấy là m lạ, há»i chà ng Ä‘em cả gia quyến Ä‘i đâu đấy.
Chà ng nói:
- Äi vá» miá»n tây.
Lương còn muốn há»i nhiá»u chuyện nữa, nhưng chà ng vá»™i sai lÅ© ca nhi trá»—i giá»ng đà n hát vang rá»n, là m như sấm đánh ù tai, rồi thì đũa chén và trúc tÆ¡ xen hoà ồn à o, che lấp cả những tiếng nói cưá»i, không nghe được nữa.
Thấy gái đẹp nhởn nhơ trước mắt đông đầy, Lương thừa lúc ngà ngà say, cất tiếng nói lớn:
- Anh Minh Doãn có cho thằng bạn cũ nà y được hưởng thú bay hồn không nà o?
Chà ng cưá»i xoà nói:
- Bạn say lắm rồi. Tuy nhiên tôi có thể tặng cho cố nhân để cưới một cô hầu cực đẹp nhé!
Nói Ä‘oạn, liá»n sai thị nữ lấy ra má»™t trái minh châu sáng ngá»i để tặng Lương và nói:
- Vá»›i cá»§a nà y, anh có thể cưới má»™t mÄ© nhân tuyệt thế, như hà ng con Lục Châu cá»§a Thạch Sùng ngà y xưa cÅ©ng không khó gì. Như váºy để tá» ra tôi không keo cú vá»›i bạn cÅ© từ ngà y còn để chá»m vá»›i nhau.
Kế lại nói tiếp, ngỠý kiếu từ:
- Hiện tôi có việc cần kÃp, rất tiếc không thể cùng bạn ngồi đối diện đà m tâm được lâu hÆ¡n nữa.
Liá»n đó tiá»…n Lương vá» thuyá»n, rồi hô thuá»· thá»§ thuyá»n mình mở dây Ä‘i thẳng.
Lương vá», ghé thăm nhà Trần, thì ra chà ng Ä‘ang ngồi ngất ngưởng uống rượu vá»›i khách, trong bụng cà ng lấy là m lạ, liá»n há»i:
- Vừa má»›i hôm kia gặp anh trên hồ Äá»™ng Äình, vỠđây hồi nà o mà nhanh quá váºy?
Chà ng nói:
- Äâu có chuyện ấy. Tôi vẫn ở nhà mà !
Lương bèn thuáºt rõ má»i sá»± đã thấy, khiến cho má»i ngưá»i cùng lắc đầu lè lưỡi, cho là má»™t chuyện quái lạ.
- Anh trông gà hoá cuốc hay sao chá»›! Nói váºy thì ra tôi có phép thuáºt phân thân ở hai nÆ¡i được ư?
Ai nấy cũng lấy là m lạ, nhưng nghĩ mãi chẳng hiểu đầu đuôi ra sao.
VỠsau, chà ng thỠtới tám mươi mốt tuổi mới mất. Khi liệm thi thể, gắn kĩ rồi mà thấy hòm nhẹ như không, mở ra xem thì quan tà i trống rỗng.
|

13-07-2008, 07:05 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
NGUYỄN VĂN HUYỀN dịch
Chuyện Ở Äảo Thần Tiên
( Phấn Äiệp)
Dương Viết Äán là sÄ© nhân đất Quỳnh Châu. Dịp ấy chà ng ta từ má»™t quáºn khác trở vá» nhà , Ä‘i thuyá»n qua biển. Chẳng may gặp gió bão, thuyá»n sắp đắm, chà ng vá»™i nhảy sang má»™t chiếc thuyá»n không vừa dạt tá»›i. Nhìn lại, thuyá»n cÅ© đã đắm, má»i ngưá»i trên ấy không thoát má»™t ai.
Gió nổi cà ng dữ, chà ng cứ nhắm mắt mặc cho muốn đến đâu thì đến. Khi trá»i lặng, mở mắt ra đã thấy má»™t hòn đảo, nhà cá»a san sát. Chèo thuyá»n và o bá», Ä‘i thẳng đến cổng là ng, trong là ng không có tiếng chó sá»§a, gà kêu. Chung quanh má»™t tòa nhà cổng quay hướng bắc, bóng tùng trúc ẩn hiện dưới sương mÆ¡, trong tưá»ng vây không biết là cây gì mà nụ hoa chúm chÃm đầy cà nh mặc dù tiết đã bắt đầu đông.
Trước cảnh ngoạn mục ấy, lòng Dương đã thấy vui vui, liá»n quanh quẩn tìm và o. Trong nhà chợt có tiếng đà n văng vẳng. Dương ngáºp ngừng bước. Má»™t cô hầu khoảng chừng mưá»i bốn mưá»i lăm, xinh xắn tươi đẹp, từ trong Ä‘i ra, vừa trông thấy Dương quay ngoắt và o. Tiếng đà n trong nhà ngừng bặt. Má»™t chà ng trai trẻ bước ra, há»i khách từ đâu tá»›i. Dương thuáºt lại từ đầu. Há»i há» tên quê quán, Dương kể rõ ngá»n ngà nh. Chà ng trai sá»ng sốt:
- Hóa ra khách là ngưá»i thân cá»§a vợ tôi.
Rồi vá»™i thi lá»…, dẫn khách và o nhà . Trong nhà trần thiết rất má»±c tinh tế, hoa lệ, tiếng đà n thánh thót ngân vang. Má»™t cô gái trẻ chỉ khoảng mưá»i tám mưá»i chÃn, dáng vẻ lá»™ng lẫy Ä‘ang ngồi gảy đà n, thấy khách và o buông đà n định Ä‘i. Chà ng trai giữ lại:
- Äừng vá»™i, khách đây có há» vá»›i mình đấy!
Rồi kể tung tÃch khách. Thiếu phụ mừng rỡ:
- Thế là cháu tôi đó!
Rồi há»i luôn:
- Bà cháu còn khá»e không? Cha mẹ cháu bao nhiêu tuổi rồi?
Dương thưa:
- Cha mẹ cháu Ä‘á»u ngoà i bốn mươi, khá»e mạnh cả. Bà cháu đã sáu mươi, ốm yếu lắm, má»™t bước cÅ©ng phải có ngưá»i dìu. Cháu thá»±c chưa biết cô thứ báºc thế nà o trong gia tá»™c, xin cho được biết để khi vá» thuáºt lại.
- ÄÆ°á»ng xa cách trở, tin tức không thông đã lâu rồi. Cháu vá» thưa vá»›i cha: Cô Mưá»i há»i thăm, tá»± khắc cha cháu biết.
Dương lại há»i:
- Thưa, dượng hỠgì?
Ngưá»i đà n ông đáp:
- HỠÂn, tên Hải Dư. Nơi đây là đảo thần tiên cách Quỳnh Châu ba nghìn dặm. Tôi ở đây cũng chưa lâu đâu.
Cô Mưá»i và o nhà trong sai sá»a soạn cÆ¡m rượu thết đãi khách, có nhiá»u món lạ. Dương chưa há» biết. Ä‚n xong há» dẫn nhau ra ngắm cảnh vưá»n đà o máºn còn Ä‘angá»§ nụ. Dương ngỡ ngà ng, Ân giải thÃch:
- Ở đây mùa hè không nắng nhiá»u, mùa đông không rét lắm, hoa nở liên tiếp bốn mùa.
Dương hà há»ng:
- Thế tháºt là cảnh tiên. Cháu vá» thưa vá»›i cha mẹ chuyển nhà đến đây ở vá»›i cô dượng.
Ân chỉ mỉm cưá»i.
Khi trở và o thư phòng, Dương thấy có cây đà n đặt ngay giá sách, có ý xin được nghe. Ân liá»n nắn cần, so dây gá»i cô Mưá»i từ trong nhà đi ra:
- Lại đây! Lại đây! Mình gảy cho cháu nghe một khúc.
Cô Mưá»i ngồi xuống há»i cháu:
- Cháu muốn nghe bản nà o?
Dương thưa:
- Cháu chưa từng Ä‘á»c vá» sách đà n, cho nên không biết thế nà o mà nói.
- Thế cháu cứ nêu đỠtà i ra, cô Ä‘á»u có thể ngẫu hứng gảy thà nh Ä‘iệu, thà nh bản.
- Thưa, gió chuyển bạt thuyá»n, có thể thà nh má»™t khúc được không?
- ÄÆ°á»£c chứ!
Rồi nâng đà n, báºt dây, âm thanh cứ theo ý mà thà nh Ä‘iệu khoan nhặt, bổng trầm, thà nh thục y như theo má»™t bà i bản sẳn có. Dương lắng nghe mà cảm thấy mình như Ä‘ang lênh đênh trên thuyá»n, sóng gió cuồn cuá»™n hất lên dá»™i xuống. Dương vừa kÃnh vừa phục, khen nức khen nở, há»i cô:
- Thưa, có há»c được không?
Cô Mưá»i trao đà n cho cháu sai gảy thá» và bảo:
- Cháu có thể há»c được. ThÃc há»c gì?
- Cô dạy cho cháu bản “gió bão†vừa rồi, không biết mấy ngà y thì có thể thuá»™c. Xin cô viết ra trước cho cháu Ä‘á»c đã.
- Không thể viết thà nh văn được đâu. Cô chỉ theo ý mà phổ đà n thôi.
Rồi cô lấy má»™t cây đản khác, gảy trước má»™t Ä‘oạn là m mẫu, bảo Dương táºp theo. Táºp được hÆ¡n má»™t trống canh, tiếng đà n cá»§a Dương đã hợp là n Ä‘iệu tuy còn thô vụng, thì cô và dượng tạm biệt Ä‘i nghỉ. Dương còn ngồi lại táºp trung tinh thần táºp gảy dưới đèn khá lâu, đột nhiên bừng hiểu, bất giác hứng khởi đứng lên múa. Bất chợt ngẩng đầu, Dương thấy cô hầu gái vẫn Ä‘ang đứng đó, Dương sá»ng sốt há»i:
- Cô vẫn còn đây vẫn chưa đi nghỉ ư?
Cô ta cưá»i nhoẻn:
- Cô Mưá»i sai em thu xếp giưá»ng chiếu chu đáo để chà ng yên nghỉ. Lại còn phải đóng cá»a tắt đèn.
Dương ngước nhìn kỹ cô ta: đôi mắt long lanh như là n thu thá»§y, dáng vẻ tình ý rất má»±c dể thương. Dương bồi hồi cả thần hồn, ỡm á» kêu gá»i. Cô lặng lẽ cúi đầu, là n môi má»§m mỉm. Dương cà ng mê mẩn đứng vụt dáºy bá lấy cổ.
Cô ta ngăn lại:
- Chá»›! Chá»›! Äêm đã canh tư rồi, chá»§ nhân sắp dáºy. Äây đấy nếu có lòng nà o, đêm mai chưa muá»™n.
Dương Ä‘ang ôm cô ta, chợt có tiếng dượng Ân gá»i:
- Phấn Äiệp!
Cô gái thất sắc:
- Chết rồi!
Rồi vội vã bỠđi. Dương lẻn theo nghe ngóng. Tiếng dượng Ân:
- Tôi đã bảo con bé nà y chưa dứt được trần duyên thế mà mình cứ nhất định thu nháºn. Nay là m thế nà o? Phải đánh đòn ba trăm roi.
Tiếng cô Mưá»i:
- Cái tâm địa ấy mà nãy nòi thì không thể ngăn giũ được. chi bằng cho phắt thằng cháu tôi cho rồi.
Dương nghe váºy vừa thẹn vừa sợ quay lại thư phòng, tắt phục đèn Ä‘i ngá»§. Sáng trở dáºy chỉ có thằng nhỠđến lấy nước rá»a mặt, không thấy Phấn Äiệp đâu. Trong bụng Dương cứ nÆ¡m ná»›p lo sợ sị quở trách. Lát sau dượng Ân và cô Mưá»i cùng tá»›i, tá»±a hồ như không có chuyện gì xảy ra, chỉ khảo ngón đà n Dương má»›i há»c. Dương gảy lại, cô Mưá»i khen:
- Tuy chưa đạt đến chá»— thần diệu song đã được chÃn mưá»i phần. Cố táºp cho thuần thục thì tuyệt đấy.
Dương xin dạy cho khúc khác. Ân truyá»n cho khúc Thiên Nữ trÃch giáng (tiên nữ bị đà y xuống phà m trần) trong đó còn đòi há»i các kỹ xảo ngón tay như “bẻ†“cắtâ€. Dương táºp ba ngà y, gảy má»›i rõ tiếng. Ân bảo:
- Những khó khăn đại khái đã qua. Nay vá» sau chỉ cần sao cho thà nh thục. Nếu thuá»™c được hai khúc nà y, trong kỹ thuáºt đà m cầm không còn Ä‘iệu nà o đáng ngại nữa.
ÄÆ°á»›c Ãt ngà y, Dương nhá»› nhà , thưa vá»›i cô Mưá»i:
- Cháu ở đây được cô săn sóc dạy dá»— rất vui, chỉ hiá»m canh cánh ná»—i tha hương. ÄÆ°á»ng sá xa xôi cách trở ba ngà n dặm, không biết ngà y nà o cháu má»›i vỠđược đến nhà .
Cô Mưá»i bảo:
- Äiá»u đó chẳng có gì khó. Thuyá»n cÅ© cá»§a cháu còn đó, chỉ cần giúp cháu má»™t buồm gió. Cháu không còn gia thất, cô sẽ cho Phấn Äiệp.
Rồi cô tặng Dương má»™t cây đà n, đưa má»™t bá»c thuốc mà dặn:
- Cháu Ä‘em thuốc vá» biếu bà , thuốc nà y không chỉ chữa bệnh mà còn kéo dà i tuổi thá».
Äoạn cô tiá»…n Dương ra bá» biển. Dương tìm mái chèo, cô bảo:
- Không cần đến đâu!
Rồi ghép quần cá»§a mình lại thà nh buồm, Ä‘em mắc buá»™c và o thuyá»n. Dương sợ không biết hướng Ä‘i, lạc nẻo. Cô nhá»§:
- Äừng lo! Äã có buồm đưa lối, cứ theo nó.
Buá»™c xong, Dương xuống thuyá»n. Äang buồn rầu, định bái biệt cô thì gió nồm thổi mạnh, thuyá»n đã ra xa bá». Trong thuyá»n có sẳn lương khô, song số lương thá»±c chỉ ăn đủ khoảng má»™t ngà y, bụng Dương oán cô sao hà tiện? Bụng đói nhưng chà ng không dám ăn nhiá»u, chỉ sợ mau hết. Song khi ăn má»™t cái bánh nướng ấy vừa ngá»t vừa thÆ¡m, còn sáu bảy cái nữa cất Ä‘i dà nh bữa sau thì lạ thay không thấy đói.
Bóng chiá»u đã ngả. Äang hối không mang theo đèn Ä‘uốc thì chỉ nháy mắt sau đã thấy khói bếp đất liá»n. Thì ra thuyá»n đã tá»›i đất Quỳnh rồi. Thuyá»n cáºp bá», Dương mừng quýnh, thu quần áo bá»c bánh vá» nhà .
Và o đến cá»a cả nhà sá»ng sốt vừa sợ vừa mừng. Thì ra chà ng ta đã vắng nhà mưá»i lăm năm trưá»ng và má»›i biết vừa qua đã gặp tiên. Bà ná»™i Dương bệnh đã kịch, chà ng đưa thuốc cô Mưá»i ra cho uống, má»i chứng bệnh táºt khắc tiêu tan. Chà ng kể lại những Ä‘iá»u mắt thấy tai nghe. Bà cụ má»›i bảo:
- Äó là cô ruá»™t cháu đấy!
Xưa bà có ngưá»i con gái út tên là cô Mưá»i, sinh ra đã có dáng vẻ tiên nữ. Gia đình hứa gả cho hỠÂn. Chú rể má»›i mưá»i tuổi và o núi không thấy trở vá». Cô Mưá»i đợi đến hai mươi tuổi, bá»—ng nhiên không Ä‘au ốm gì mà mất, chôn cất đến nay tÃnh ra đã hÆ¡n ba chục năm rồi.
Khi nghe Dương kể lại chuyện ở đảo thần tiên, má»i ngưá»i Ä‘á»u ngá» là cô Mưá»i chưa chết. Dương đưa cái quần dùng là m buồm ra thì đúng là cái mà trước đây cô vẫn hay thưá»ng mặc. Dương chia bánh cho má»i ngưá»i, chỉ ăn má»™t chiếc thôi mà cả ngà y không thấy đói, lại có cảm thấy tinh thần phấn chấn gấp bá»™i. Ngưá»i nhà đà o mả cô Mưá»i lên coi thá» thì chỉ còn quan tà i không.
Trước đây Dương đã lấy ngưá»i vợ há» Ngô, song hÆ¡n chục năm Ä‘i vắng, chị ta đã Ä‘i lấy chồng khác. Lúc ấy Dương má»›i tin lòi cô Mưá»i và có ý mong Phấn Äiệp. Song đã hÆ¡n má»™t năm mà vẫn tuyệt vô âm tÃn, lúc ấy chà ng má»›i Ä‘i tìm đám khác. Ở huyện Lam có ông tú tà i há» Tiá»n có con gái là Hà Sinh nổi tiếng gần xa là đẹp, má»›i mưá»i sáu tuổi mà ba chà ng rể chưa cưới đã chết. Dương nhá» mối lái Ä‘Ãnh hôn, chá»n ngà y lá»…. Khi cô dâu vá» nhà chồng, Dương nhìn kỹ thì đúng cô dâu má»›i là Phấn Äiệp. Dương há»i đến chuyện cÅ© ngoà i đảo Thần Tiên, cô ta cứ mÆ¡ mÆ¡ hồ hồ. Thì ra khi cô ta bị Ä‘uổi, chÃnh là lúc cô ta giáng sinh đầu thai và o nhà há» Tiá»n. Chỉ lúc nghe Dương gảy đà n Thiên Nữ trÃch giáng thì cô ta má»›i chống má trầm tư tá»±a như có sá»± cảm thụ, xúc động sâu sắc váºy.
|

13-07-2008, 07:05 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
NGUYỄN VĂN HUYỀN dịch
Ngưá»i Hóa Hổ
(Hướng Cảo)
Hướng Cảo tên chữ là SÆ¡n Äán, ngưá»i Thái Nguyên. Cảo đối vá»›i anh là Thạnh hết sức kÃnh ái. Thạnh dan dÃu vá»›i má»™t ca kỹ tên là Ba Tư. Hai bên đã cắt máu ăn thá» song vì cha mẹ cô gái đòi sÃnh lá»… quá nặng nên lá»i ước nguyện không thà nh. Bà mẹ muốn rút ra khá»i sổ là ng ca kỹ để hoà n lương trước hãy lo cho Ba Tư đã. Có công tá» Trang vốn thÃch Ba Tư, đòi mua là m thiếp. Ba Tư nói vá»›i mẹ:
- Những ước mong cùng thoát nÆ¡i nước lá»a, khác nà o muốn ra khá»i địa ngục lên cõi thiên đưá»ng. Nếu lại đâm đầu là m thiếp ngưá»i ta thì khác gì như trước. Vì mẹ thuáºn theo chà con thì cáºu Hướng là được.
Mẹ bằng lòng, ngỠý ấy vá»›i Thạnh. Vừa qua Thạnh có tang vẫn chưa lấy vợ cho nên được tin ấy mừng lắm, liá»n dốc hết cá»§a cải cưới Ba Tư. Công tá» Trang tức giáºn Thạnh dám cả gan tránh gái yêu cá»§a mình, nhân gặp nhau trên đưá»ng liá»n lá»›n tiếng nhục mạ Thạnh. Thạnh không chịu, Trang thét ngưá»i hầu vác gáºy Ä‘áºp chết, phÆ¡i thây ra đấy rồi bá» Ä‘i. Cảo nghe tin chạy ra thì anh đã chết. Cảo Ä‘au thương phẫn uất khôn xiết, là m đơn kiện lên quáºn. Trang hối lá»™ khắp nÆ¡i, khắp chốn cho nên việc cứ như đáng bùn sang ao.
Cảo cứ ôm ná»—i phẫn uất trong lòng không sao tố giác phÆ¡i bà y ra được, nghÄ© duy chỉ có cách đón đưá»ng mà giết kẻ thù. Từ đó, hà ng ngà y cứ thá»§ dao nhá»n, phục ở bụi ráºm trên đưá»ng núi. Lâu lâu việc tiết lá»™, Trang biết mưu ấy, cho nên há»… Ä‘i đâu là có phòng bị nghiêm ngặt. Hắn nghe tin ở Phần Châu có tên là Tiêu Äồng, đã gan dạ lại có tà i thiện xạ, liá»n bá» nhiá»u và ng ra đón vá» là m vệ sÄ©. Cảo không sao thi hà nh được kế cá»§a mình, nhưng vẫn hà ng ngà y rình đón may ra có dịp nà o chăng.
Má»™t hôm Cảo phục trong bụi, bá»—ng mưa lá»›n trút xuống, trên dưới ướt dầm, rét run không chịu nổi. Rồi gió táp bốn bá» dữ dá»™i, băng tuyết tiếp đến, thân thể bá»—ng nhiên Ä‘au đớn tê liệt. Trên đỉnh núi có má»™t ngôi Ä‘á»n thá» sÆ¡n thần, Hướng Cảo gắng gượng bò lên. Và o được đến miếu thì vị đạo sÄ© quen biết vẫn còn ở đó. Nguyên trước đây đạo sÄ© thưá»ng hay hà nh khất qua thôn, Cảo thưá»ng cho ăn, vì thế quen biết. Thấy quần áo Cảo ướt sÅ©ng, ông lấy áo vải bố trao cho, bảo thay cho đỡ rét. Cảo thay xong tá»± nhiên thấy buá»™c phải phải ngồi chồm hổm như con chó. Nhìn lại mình thì lông lá đã má»c, rõ rà ng hóa thà nh con hổ. Còn đạo sÄ© thì biến đâu mất. Cảo vừa hãi vừa giáºn. Nhưng rồi lại nghÄ©: chuyến nà y vồ được kẻ thù xé thịt mà ăn, như thế là kế đạt lắm rồi.
Cảo bò xuống đến nÆ¡i phục cÅ©, thấy thi thể mình nằm trong bụi ráºm, lúc ấy má»›i biết mình đã chết, song chỉ sợ diá»u quạ riả xác, cho nên cứ loanh quanh đấy trông coi. Ngà y hôm sau như trá»i xui đất khiến váºy. Trang Ä‘i qua đó hổ vụt ra tát hắn lá»™n từ trên ngá»±a xuống đất, ngoạn đứt đầu mà ăn. Tiêu Äồng quay trở lại bắn trúng bụng hổ, rồi xảy chân cÅ©ng chết.
Xác Cảo ở trong bụi ráºm mÆ¡ mà ng như vừa tỉnh má»™ng, phải qua má»™t đêm má»›i đứng lên được, thất thiểu Ä‘i bá»™ vá» nhà . Ngưá»i nhà thấy Cảo mấy đêm liá»n biệt tăm đã ngá» và sợ, nay thấy vá», Ä‘á»u mừng vả thăm há»i. Cảo chỉ nằm, ngÆ¡ ngÆ¡ ngác ngác mà chưa thể nói gì được. Lát sau có tin Trang vị hổ vồ. Má»i ngưá»i tranh nhau đến giưá»ng báo tin mừng. Lúc đó Cảo má»›i nói:
- Hổ là ta đó.
Bèn thuáºt lại đầu Ä‘uôi chuyện lạ. Do đó mà tin ấy lan truyá»n ra.
Con tên Trang Ä‘au đớn vì bố chết thảm thương, nghe chuyện cà ng sinh hằn, liá»n đầu đơn kiện Cảo. Quan thấy chuyện ấy quái đản lại không có cắn cứ cho nên không xét đến.
|

13-07-2008, 07:06 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
NGUYỄN VĂN HUYỀN dịch
Vương Giả
(Vương Giả)
Tuần phá»§ Hồ Nam sai châu tá (quan giúp việc ở cấp châu) áp giải sáu mươi vạn tiá»n lương vá» kinh. Giữa đưá»ng bị mưa, trá»i tối, cả Ä‘oà n ở độ đưá»ng, không nÆ¡i trá», thấy má»™t ngôi chùa cổ phÃa xa, tìm đến trú lại. Trá»i sáng nhìn đến số tiá»n áp giải thì đã sạch trÆ¡n không thấy đâu nữa. Má»i ngưá»i thảy Ä‘á»u kinh hãi, nhưng không thể quy tá»™i cho ai. Viên châu tá phải vá» bẩm rõ sá»± tình vá»›i quan tuần. Quan tuần cho là lừa bịp nói cà n, định Ä‘em xá» tá». Äến khi tra há»i những ngưá»i sai dịch cùng Ä‘i ai ai cÅ©ng Ä‘á»u cung như thế. Quan bắt viên châu tá phải trở lại chốn cÅ© dò xét manh mối vụ ấy.
Äi qua má»™t ngôi miếu, ông ta thấy má»™t ngưá»i mù, hình mạo kỳ dị, vá»›i cái bảng đỠmấy chữ: “Xem Ä‘oán má»i Ä‘iá»u sâu kÃn trong lòng†liá»n nhá» bói má»™t quẻ. Ngưá»i mù nói: “việc mất và ng phải không?â€. Viên châu tá nháºn đúng, rồi thuáºt lại má»i chuyện. Ngưá»i mù đòi Ä‘em cho má»™t cá»— kiệu, rồi bảo:
- Hãy theo ta, sau sẽ hay.
Các sai dịch cùng Ä‘i theo cả. Ngưá»i mù bảo: “Äông!†tất cả theo hướng đông, bảo “Bắc†lại Ä‘i theo hướng bắc. Äi năm ngà y và o má»™t hang núi sâu, bá»—ng thấy có thà nh quách, ngưá»i ở đông đúc. Và o thà nh Ä‘i má»™t lát, ngưá»i mù ra lệnh: “Dừng lại!â€. Ông ta xuống kiệu, lấy tay chỉ hướng nam dặn:
-“Thấy cái cổng cao phÃa nam, có thể và o đó để há»iâ€, rồi chắp tay bá» Ä‘i.
Viên châu tá theo đúng lá»i chỉ bảo, quả thấy cổng cao, liá»n Ä‘i và o. Có má»™t ngưá»i ra, mÅ© mão chỉnh tá» theo kiểu Ä‘á»i Hán, không xưng tên há». Viên châu tá nói rõ lý do tìm đến. Ngưá»i ấy bảo:
- Xin lưu lại mấy ngà y, ta sẽ cùng ông đến gặp ngưá»i có liên quan đến chuyện ấy.
Nói rồi dẫn viên châu tá đi theo, xếp ở một buồng riêng, cho ăn uống đầy đủ.
Nhân lúc thư thả, viên châu tá Ä‘i dạo vá» phÃa sau ngôi nhà thì thấy má»™t cái đình trong vưá»n, chung quanh tùng già che bóng mặt trá»i, cá» non trải phẳng như thảm. Äi theo dãy hà nh lang đến má»™t cái đình cao. Lần theo từng báºc bước lên, thấy trên vách đá có treo mấy tấm da ngưá»i còn đủ tai mắt mÅ©i mồm, mùi tanh tưởi nồng nặc, bất giác mà sởn hết gai ốc. Ông ta sợ quá vá»™i quay lại buồng ở, tá»± nghÄ© thôi chuyến nà y thì xương da phải để lại nÆ¡i đất lạ, không hòng gì sống. Song lại nghÄ©, tiến hay lùi Ä‘á»u cùng má»™t chết, hãy cố đợi xem thế nà o.
Hôm sau cái ngưá»i áo mÅ© chỉnh tỠấy lại đến gá»i Ä‘i, nói: “Hôm nay có thể gặp đượcâ€. Rồi ông ta cưỡi ngá»±a phóng như Ä‘iên. Viên châu tá cố Ä‘i bá»™ theo. Má»™t lát, đến má»™t cá»a dinh như dinh tổng đốc, sai dịch dà n hà ng hai bên tả hữu, tư thế nghiêm chỉnh. Ngưá»i ấy xuống ngá»±a dẫn viên châu tá và o. Lại qua má»™t cá»a nữa, thấy má»™t vị vương giả áo gấm mÅ© ngá»c, ngồi quay hướng nam. Viên châu tá bước lên là m lá»… bái yết. Vị vương giả há»i:
- Nhà ngươi có phải là viên quan áp giải Hồ Nam không?
Viên châu tá thưa phải. Vị vương giả nói:
- Tiá»n còn đầy đủ đây. Äó là tiá»n mà quan Tuần nha ngươi khảng khái dâng ná»™p, chắc chắn là như thế.
Viên châu tá khóc, thưa lại:
- Kỳ hạn đã mãn, trở vỠsẽ bị gia hình. Việc bẩm bạch với quan trên lấy gì là m chứng cớ?
Vị vương giả nói:
- Äiá»u đó không khó.
Rồi sai mang ra một cái tráp to, bảo rằng:
- Äem cái nà y vá» bảo đảm sẽ yên ổn.
Rồi ra lệnh lực sĩ đưa ra.
Viên châu tá sợ quá không dám ho he Ä‘iá»u gì nữa, chỉ còn việc nháºn tráp mà vá». ÄÆ°á»ng qua núi qua sông tất cả Ä‘á»u khác vá»›i đưá»ng Ä‘i và o. Ra khá»i núi, ngưá»i đưa đưá»ng má»›i quay trở lại. Và i ngà y vỠđến Trưá»ng Sa, viên châu tá trình báo lại hết vá»›i quan Tuần. Nhưng quan cà ng cho là nói cà n, nổi giáºn không cho biện bạch gì nữa, sai tả hữu mang dây ra trói. Viên châu tá vá»™i đưa cái tráp ra. Quan Tuần mở ra xem chưa xong, mặt đã tái như chà m đổ, liá»n sai cởi trói và bảo:
Tiá»n bạc là việc nhá», hãy cho ngưá»i lui.
Quan Tuần liá»n phát lệnh cho các thuá»™c quan phải láºp tức váºn chuyển bổ sung. Và i ngà y sau quan ốm rồi mất.
Trước đó, quan cùng ngưá»i thiếp yêu nằm ngá»§, đến khi tỉnh dáºy thì tóc đã bị cắt hết. Cả nha môn Ä‘á»u kinh sợ, không biết tại sao. Bây giá» trong tráp là má»› tóc ấy. Ngoà i ra còn có thư rằng:
- “Nhà ngươi từ khi thà nh đạt là m quan thú quan lệnh, chức vị cá»±c cao thì cá»§a tham ô, quà hối lá»™ kể sao xiết. Khoản bạc sáu muÆ¡i vạn trước đây đã nghiệp dÄ© thu và o kho. Hãy nên mở rá»™ng túi tham ná»™p bổ sung thêm lệ cÅ©. Còn viên quan áp giải không có tá»™i, không thể xá» cà n. Trước đây gá»t tóc ngưá»i thiếp để cảnh cáo tà chút, nếu như không tuân lá»i dạy bảo, sá»›m muá»™n sẽ lấy đầu ngươi. Món tóc đưa lại kèm đây có thể là m tinâ€.Sau khi quan Tuần mất, ngưá»i nhà má»›i truyá»n bức thư ấy. Vá» sau các thuá»™c viên sai ngưá»i Ä‘i tìm lại cái xứ kỳ lạ ná» chỉ thấy núi cao lá»›p lá»›p, vá»±c sâu thăm thẳm, không có má»™t con đưá»ng qua lại nà o.
|
 |
|
| |