  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				25-09-2008, 03:05 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					Äến từ: Việt Nam 
					
					
						Bài gởi: 3,304
					 
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 932 
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			P15 - 4 
 
 
  
 
8. 
Hai ngày liá»n Misa và Nika không dám rá»i Marina. Há» thay nhau ở bên cạnh cô, sợ cô ngồi má»™t mình. Hết phiên ngồi nhà thì há» Ä‘i tìm Zhivago: Tất cả những chá»— hy vá»ng có mặt chàng, há» Ä‘á»u tìm đến; nào khu cư xá Hàng Bá»™t; nào căn nhà ở đưá»ng Sipsep; nào tất cả các Cung Tư Tưởng và các Nhà à Tưởng, nÆ¡i có dạo chàng từng làm việc. HỠđến nhà tất cả những ngưá»i quen cÅ© cá»§a chàng mà há» chỉ nghe loáng thoáng và há»i được địa chỉ. Nhưng má»i tìm kiếm cá»§a há» hoàn toàn vô Ãch. 
Há» không trình báo công an để khá»i nhắc chÃnh quyá»n nhá»› đến má»™t ngưá»i tuy có đăng ký há»™ khẩu và chưa phải ra toà lần nào, song theo quan niệm hiện thá»i thì hoàn toàn chẳng phải là má»™t ngưá»i gương mẫu. Há» quyết định chỉ nhá» công an tìm kiếm trong trưá»ng hợp vạn bất đắc dÄ©. 
Sáng ngày thứ ba, Marina, Misa và Nika, lần lượt vào các giá» khác nhau, nháºn được má»—i ngưá»i má»™t lá thư cá»§a Zhivago, trong đó chàng tá» ra hết sức lấy làm tiếc đã để cho má»i ngưá»i lo lắng, sợ hãi vô Ãch. Chàng cầu xin há» tha thứ cho chàng và đừng báºn tâm gì hết. Chàng tha thiết mong há» chấm dứt hoàn toàn việc tìm kiếm chàng, bởi vì việc đó sẽ không bao giá» Ä‘em lại kết quả gì. 
Chàng thông báo vá»›i há» rằng, nhằm mục Ä‘Ãch nhanh chóng làm lại toàn bá»™ cuá»™c Ä‘á»i mình, chàng muốn được sống má»™t mình Ãt lâu, để có thể táºp trung tư tưởng làm việc, rằng ngay khi chàng đứng vững đôi chút trong nghá» nghiệp má»›i và tin là sẽ không trở lại vết xe cÅ©, chàng sẽ rá»i bá» nÆ¡i trú ẩn bà máºt, quay vá» vá»›i Marina và hai con. 
Trong thư gá»i cho Misa, chàng báo tin rằng chàng gá»i tiá»n tá»›i Misa và nhá» anh ta chuyển cho Marina. Chàng đỠnghị tìm má»™t chị vú em trông coi hai đứa bé, để đỡ đần Marina và để cô có thể tiếp tục Ä‘i làm. Chàng giải thÃch rằng chàng không trá»±c tiếp gá»i tiá»n theo địa chỉ cá»§a Marina, vì sợ số tiá»n ghi trên bưu phiếu có thể khiến cô bị bá»n cướp há»i thăm. 
Chẳng bao lâu, tiá»n được gá»i đến, nhiá»u hÆ¡n khả năng tài chÃnh cá»§a Zhivago và dá»± Ä‘oán cá»§a các bạn chàng. Há» thuê ngưá»i trông nom hai đứa bé. Marina lại Ä‘i làm ở Sở Bưu Ä‘iện. 
Má»™t thá»i gian dài cô không sao yên lòng, nhưng đã quen vá»›i những sá»± kỳ cục trước đây cá»§a Zhivago, cuối cùng cô cÅ©ng đành chấp nháºn hành động lạ lùng ]ần này. Bất chấp lá»i yêu cầu dặn dò cá»§a Zhivago, hai anh bạn và ngưá»i phụ nữ ấy cá»§a chàng vẫn tiếp tục tìm kiếm chàng và tin lá»i chàng nói trước là đúng. Há» không tìm ra chàng. 
9. 
Trong khi đó, chàng chỉ sống cách há» Ãt bước, ngay trước mắt há», ngay giữa vòng tìm kiếm cá»§a há». 
Hôm chàng biến mất, khi chàng từ nhà Misa bước ra phố Ä‘i vá» phÃa nhà mình ở phố Spiridonovka, thì trá»i má»›i gần tối. 
Äi khoảng má»™t trăm bước, bất ngá» chàng gặp Epgrap, cáºu em cùng cha khác mẹ vá»›i mình, Ä‘i ngược lại. Äã hÆ¡n ba năm nay Zhivago không gặp và cÅ©ng không được tin gì từ Epgrap. Thì ra tình cá» Epgrap má»›i đến Moskva được vài hôm. CÅ©ng như những lần trước, Epgrap cứ như từ trên trá»i rÆ¡i xuống, nghe há»i gì cÅ©ng chỉ im lặng mỉm cưá»i hoặc nói đùa đáp lại. Song chỉ hai, ba câu há»i đặt ra cho Zhivago chưa cần Ä‘i vào các chi tiết sinh hoạt nhá» nhặt, Epgrap đã nắm ngay được má»i ná»—i buồn bá»±c, trục trặc cá»§a ông anh trai. Kế đó, đứng giữa chá»— quanh cá»§a má»™t phố nhá», giữa đám đông khách bá»™ hành qua lại trước mặt, anh đã phác xong má»™t kế hoạch hành động để giúp đỡ và cứu Zhivago. Việc chàng mất tÃch và sống ở má»™t địa Ä‘iểm bà máºt chÃnh là sáng kiến cá»§a Epgrap. 
Epgrap thuê cho Zhivago má»™t căn phòng ở cái phố dạo ấy vẫn còn gá»i là phố Kamerghe, cạnh nhà hát Nghệ thuáºt. Anh cung cấp tiá»n bạc cho Zhivago, lo xin việc cho chàng ở bệnh viện, má»™t công việc mở ra chân trá»i hoạt động khoa há»c. Anh tìm đủ má»i cách giúp chàng vá» má»i mặt Ä‘á»i sống. Cuối cùng anh hứa vá»›i chàng, rằng tình trạng không ổn định cá»§a gia đình chàng ở Paris sẽ được chấm dứt bằng cách này hay cách khác. Hoặc Zhivago sẽ sang bên đó Ä‘oàn tụ, hoặc há» sẽ trở vỠđây vá»›i chàng. Epgrap hứa sẽ Ä‘Ãch thân lo liệu, thu xếp tất cả các việc ấy. Sá»± giúp đỡ á»§ng há»™ cá»§a ngưá»i em đã chắp cánh cho Zhivago. 
CÅ©ng như dạo trước, quyá»n lá»±c cá»§a Epgrap vẫn là má»™t Ä‘iá»u bà máºt. Zhivago không thá» tìm hiểu nguyên do cá»§a nó. 
10. 
Căn phòng nhìn vá» hướng Nam. Nó có hai cá»a sổ trông xuống các mái nhà đối diện vá»›i rạp hát. Mặt trá»i mùa hè còn má»c cao phÃa sau các mái nhà ấy, trên đưá»ng Okhodnyi, khiến mặt đưá»ng nhá»±a cá»§a phố này ẩn trong bóng râm. 
Äối vá»›i Zhivago, căn phòng này còn hÆ¡n má»™t căn phòng làm việc. Trong thá»i kỳ hoạt động hết sức say mê này, khi các bản ghi chép chất la liệt trên bàn không đủ chá»— cho các kế hoạch và dá»± định cá»§a chàng, khi những hình ảnh chàng đã nghÄ© ra hoặc đã nhìn thấy còn phải lÆ¡ lá»ng giữa không khà trong các góc phòng, giống như vô số bức phác thảo cá»§a hoạ sÄ© còn Ä‘ang được đặt quay mặt vào tưá»ng trong xưởng vẽ, thì phòng ở cá»§a Zhivago đúng là phòng tiệc lá»›n cá»§a tinh thần, là cái kho chứa các khám phá, là nÆ¡i xếp đặt các ý tưởng Ä‘iên rồ. 
May mắn thay, các cuá»™c thương lượng vá»›i ban giám đốc bệnh viện phải kéo dài, thá»i hạn, bác sÄ© Zhivago bắt đầu nháºn việc còn lui lại vô hạn định. Vì thế chàng có thể lợi dụng thá»i gian chỠđợi để viết sách. 
Zhivago bắt đầu sắp xếp lại những gì chàng đã viết trước kia nay còn nhá»› được từng Ä‘oạn, hoặc những thứ mà Epgrap tìm kiếm không biết từ đâu ra, mang vá» cho chàng, má»™t phần là bản thảo do chÃnh tay chàng viết, má»™t phần do ngưá»i khác đánh máy lại. Tình trạng cá»±c kỳ lá»™n xá»™n cá»§a tài liệu ấy buá»™c chàng phải phân tán tâm trà hÆ¡n hẳn khuynh hướng tá»± nhiên ở chàng. Làm việc ấy được Ãt lâu, chàng bèn bá» quách nó Ä‘i để chuyển sang viết tác phẩm má»›i, say sưa vá»›i những ý đồ má»›i. 
Chàng phác ra trên giấy nháp các bài báo, tương tá»± những ghi chép vắn tắt thá»i kỳ chàng ở Varykino lần thứ nhất, và chàng viết từng khổ thÆ¡ chợt nảy ra, có khi là mấy câu mở đầu kết thúc hoặc ở giữa má»™t bài thÆ¡, má»™t cách lá»™n xá»™n, bất kể trình tá»±. Äôi lúc chàng vất vả má»›i ghi kịp các tư tưởng dồn dáºp kéo đến, chỉ viết tắt hoặc viết chữ cái đầu từ cho nhanh. 
Chàng viết hối hả, vá»™i vàng. Khi trà tưởng tượng đã mệt má»i và công việc cháºm lại, chàng bèn vẽ hình ngoài lỠđể kÃch thÃch và thúc đẩy chúng. Chàng vẽ các lối Ä‘i trong rừng và các ngã tư thành phố, chá»— cắm biển quảng cáo "Moro và Vetchinki. Máy gieo hạt, máy Ä‘áºp lúa"… 
Các bài báo và các bài thÆ¡ Ä‘á»u viết vỠđỠtài thành phố. 
11. 
Sau này, trong số giấy má cá»§a chàng, ngưá»i ta tìm được những Ä‘oạn ghi như sau: 
"Năm 1922, khi tôi vỠđến Moskva, tôi thấy thành phố trống trải và bị tàn phá đến má»™t ná»a. Khi vượt qua các thá» thách má»™t hai năm đầu cách mạng nó như thế nào, thì bây giá» nó vẫn như váºy. Dân cư thưa thá»›t hÆ¡n. Nhà má»›i không được xây dá»±ng, nhà cÅ© không được tu bổ. 
Mặc dù trong tình trạng đó, Moskva vẫn là má»™t thành phố hiện đại rá»™ng lá»›n, là nguồn duy nhất khÃch lệ ná»n nghệ thuáºt má»›i thá»±c sá»± hiện đại. 
Kiểu liệt kê lung tung các sá»± váºt và các khái niệm thoạt nhìn có vẻ xung khắc vá»›i nhau và được đặt cạnh nhau dưá»ng như theo lối tùy tiện, trong các tác phẩm cá»§a những thi sÄ© theo chá»§ nghÄ©a tượng trưng như Blok, Vecharen, và Uytman, hoàn toàn không phải là má»™t sá»± cầu kỳ vá» phong cách tu từ. Äó là má»™t cách sắp đặt má»›i mẻ các ấn tượng, được nháºn biết trong Ä‘á»i sống và được miêu tả từ nguyên mẫu có thá»±c. 
Há» cho hàng loạt hình ảnh diá»…u hành trong các dòng thÆ¡ cá»§a há», cÅ©ng hệt như đưá»ng phố tấp náºp vào cuối thế ká»· 19 Ä‘ang trôi Ä‘i và xua qua trước mắt ta các đám đông, các loại xe ngá»±a và bước sang đầu thế ká»· sau là những loại toa xe Ä‘iện, đưá»ng xe lá»a ngầm dưới đất cá»§a nó. 
Sá»± giản dị cá»§a mục đồng không có chá»— đứng trong các Ä‘iá»u kiện đó. TÃnh chất phác giả dối cá»§a nó chỉ là má»™t thứ hàng giả cá»§a văn chương, má»™t thứ bút pháp thiếu tá»± nhiên, má»™t hiện tượng sách vở, được Ä‘em tá»›i không phải từ đồng ná»™i, mà từ các giá sách cá»§a các kho sách há»c viện. Ngôn ngữ sống động, được hình thành má»™t cách sống động và đáp ứng má»™t cách tá»± nhiên tinh thần cá»§a thá»i đại hiện nay, ấy là ngôn ngữ cá»§a trào lưu đô thị hoá. 
Tôi Ä‘ang sống ở má»™t ngã tư đông đúc cá»§a thành phố Moskva chói chang nắng hè, bị nung nóng bởi lá»›p nhá»±a đưá»ng trải các sân nhà, cứ lấp lánh kÃnh cá»a sổ các toà nhà cao và thở ra mùi các đám mây Ä‘en cùng mùi đại lá»™, cứ quay cuồng xung quanh tôi, khiến tôi ngây ngất và muốn tôi ca tụng nó cho ngưá»i khác cÅ©ng ngây ngất. Nhằm mục Ä‘Ãch ấy, nó đã giáo dục tôi và trao nghệ thuáºt vào tay tôi. 
Cái phố phưá»ng ở bên ngoài bức tưá»ng phòng tôi cứ ồn ào suốt ngày đêm kia cÅ©ng gắn chặt vá»›i tâm hồn hiện đại, hệt như khúc dạo đầu gắn vá»›i cái tấm màn sân khấu đầy bóng tối bà hiểm tuy chưa được kéo ra., nhưng đã bắt đầu rá»±c lên ánh đèn đặt phÃa trước sân khấu. Cái thành phố cá»±a quáºy, ầm ầm sôi sục không ngừng nghỉ ở bên ngoài phòng tôi chÃnh là sá»± nháºp cuá»™c cá»±c kỳ rá»™ng lá»›n vào Ä‘á»i sống cá»§a má»—i ngưá»i chúng ta. 
Tôi muốn viết vỠthành phố đúng là dưới những nét như thế". 
Trong cuốn vở ghi các bài thÆ¡ cá»§a Zhivago còn giữ lại được ngưá»i ta không thấy những bài thÆ¡ thuá»™c loại đó. Có lẽ bài "Hamlet" thuá»™c loại đó chăng? 
12. 
Má»™t buổi sáng cuối tháng tám, Zhivago từ dưới bến xe Ä‘iện ở góc phố Gazetnyi bước lên chuyến xe Ä‘iện chạy ngược đưá»ng Nikitsaia từ Äại há»c Tổng hợp đến phố Kudrinskaia. 
Äây là lần đầu tiên chàng tá»›i làm vệc ở bệnh viện Botkin, hồi ấy gá»i là bệnh viện Soldatelko. Có lẽ đây cÅ©ng là lần thứ nhất chàng đến bệnh viện ấy vì lý do công vụ. 
Zhivago không gặp may. Chàng Ä‘i phải chiếc xe đã hư, cứ gặp hết tai hoạ này đến trục trặc khác. Khi thì má»™t chiếc xe ngá»±a tráºt bánh xuống đưá»ng rày, chắn ngay phÃa trước, khiến tàu Ä‘iện phải ngừng lại. Khi thì bên dưới sàn xe hoặc trên nóc toa há»ng bá»™ pháºn cách Ä‘iện, Ä‘iện bị cháºp mạch và có cái gì cháy nổ lách tách. Bác tài chốc chốc lại cầm cá»lê bước xuống tàu, Ä‘i vòng quanh toa, chui vào gầm xe hoặc ngồi xổm lúi húi chữa chá»— bị hư há»ng ở giữa bánh xe và báºc lên xuống cuối toa. 
Chuyến xe không may ấy cản trở giao thông trên toàn chuyến đưá»ng. Nhiá»u chuyến chạy sau đó đã bị nó chắn đưá»ng, cứ nối Ä‘uôi nhau má»—i lúc má»™t dài. Äuôi Ä‘oàn xe đã ở quá sân Quần Ngá»±a và Ä‘ang tiếp tục dài thêm. Những hành khách từ các chuyến xe đằng sau kéo lên chuyến xe đầu là thá»§ phạm gây ra cảnh tắc nghẽn, há» tưởng như thế sẽ tranh thá»§ được thá»i gian. Giữa buổi sáng nóng bức hôm đó, đứng trong toa tàu cháºt lèn tháºt là ngá»™t ngạt. PhÃa trên đầu đám đông hành khách Ä‘ang dồn từ các chuyến xe đằng sau lên, má»™t đám mây Ä‘en tÃm bầm từ phÃa cổng Nikita Ä‘ang đùn má»—i lúc má»™t cao lên trá»i. Sắp có giông. 
Zhivago ngồi trên má»™t cái ghế cá nhân ở bên trái, bị ép sát vào cá»a sổ. Vỉa hè bên trái đưá»ng Nikitskaia, chá»— có Nhạc viện, luôn luôn ở trước mặt chàng. Dù muốn hay không, tuy Ä‘ang mải nghÄ© đến chuyện khác song những ngưá»i Ä‘i bá»™ và Ä‘i xe phÃa đưá»ng bên này Ä‘á»u lá»t vào tầm mắt cá»§a chàng. 
Chàng để ý đến má»™t bà già tóc bạc phÆ¡, đội mÅ© rÆ¡m màu sáng có Ä‘Ãnh mấy bông hoa cúc và hoa thá»§y sa bằng vải, mặc chiếc áo váy kiểu cổ màu tÃm nhạt, bó sát lấy ngưá»i, tay vung vẩy má»™t cái gói nhá» dèn dẹt, Ä‘ang cháºm chạp lê bước. Bà lão có vẻ mệt lá» vì nóng bức, chốc chốc lại dùng tấm khăn viá»n ren lau mồ hôi trên lông mày và trên môi, trên mặt. 
Con đưá»ng bà lão Ä‘i song song vá»›i chuyến xe Ä‘iện. Äã mấy lần Zhivago mất hút bóng bà, khi tàu được sá»a xong lại chạy và vượt qua bà. Và mấy lần bà lại hiện ra trong tầm mắt chàng, khi xe Ä‘iện lại bị há»ng, phải đỗ để sá»a, bà lại Ä‘uổi kịp xe. 
Zhivago nhá»› đến các bài toán đố cá»§a há»c trò vá» cách tÃnh thá»i gian và thứ tá»± cá»§a những chuyến xe lá»a khởi hành vào các giá» khác nhau, chạy vá»›i váºn tốc khác nhau; chàng muốn nhá»› lại cách giải chung nhất các bài toán đó, nhưng không kết quả, chàng đành bá» dở và chuyển sang những suy tưởng còn rắc rối hÆ¡n. 
Chàng nghÄ© vá» má»™t số cuá»™c Ä‘á»i Ä‘ang tiếp diá»…n bên nhau, Ä‘ang váºn động vá»›i tốc độ khác nhau, cuá»™c Ä‘á»i ngưá»i này bên cạnh cuá»™c Ä‘á»i ngưá»i kia, đến má»™t ngày nào đó thì số pháºn ngưá»i này vượt qua số pháºn ngưá»i kia và ai là kẻ sống lâu hÆ¡n. 
Chàng thấy má»™t cái gì như nguyên lý tương đối được áp dụng vào trưá»ng Ä‘á»i nhưng cuối cùng chàng bị lẫn lá»™n lung tung, nên lại thôi không nghÄ© đến sá»± giống nhau ấy nữa. 
Má»™t lằn chá»›p lóe sáng, kế đó sấm nổ vang. Chuyến tàu Ä‘iện bất hạnh má»™t lần nữa lại trục trặc ở Ä‘oạn dốc từ phố Kudrinskaia xuống Sở thú. Má»™t lát sau, bà lão mặc áo tÃm hiện ra trong khung cá»a sổ, vượt chiếc tàu và Ä‘i xa dần. Những giá»t mưa nặng hạt đầu tiên đã rÆ¡i xuống đưá»ng, xuống ngưá»i bà lão Má»™t cÆ¡n gió cuốn đầy bụi, thổi rạp cả cây lá, tìm cách giáºt bay chiếc mÅ© cá»§a bà lão, lùa dưới váy bà rồi đột nhiên tắt hẳn. 
Zhivago cảm thấy ngưá»i nôn nao, mất sức, chân tay rã rá»i. Chàng gượng đứng dáºy khá»i ghế, giáºt lên giáºt xuống hai cái dây Ä‘ai giữ cá»a sổ để mở nó ra. Nhưng chàng không mở nổi. 
Ngưá»i ta quát to vá»›i chàng rằng cánh cá»a sổ đã bị đóng chết vào khung, nhưng chàng Ä‘ang cố thắng cÆ¡n buồn nôn, cÆ¡n lo sợ nào đó, nên chàng không biết là ngưá»i ta Ä‘ang quát bảo chàng và chàng không để ý xem há» nói gì. Chàng tiếp tục giáºt lên giáºt xuống cái khuôn cá»a vá» phÃa mình và đột nhiên cảm thấy má»™t cÆ¡n Ä‘au chưa từng thấy và khó bá» cứu vãn ở trong ngá»±c. Chàng hiểu rằng chàng đã làm đứt tung má»™t cái gì đó trong ngưá»i mình, đã gây ra má»™t hành động chết ngưá»i và thế là hết. Ngay lúc ấy, chuyến tàu Ä‘iện bắt đầu chuyển bánh, nhưng chạy được vài chục mét trên đưá»ng Presna, nó lại phải đỗ 
Bằng má»™t ná»— lá»±c phi thưá»ng cá»§a ý chÃ, chàng lảo đảo cố len qua đám đông hành khách đứng cháºt nÃch cả lối Ä‘i giữa các hàng ghế, lần ra được báºc lên xuống cuối toa. Má»i ngưá»i không chịu cho chàng len qua, cứ háºm hà háºm há»±c vá»›i chàng. Chàng cảm thấy luồng không khà mát làm cho chàng hồi sinh, có lẽ tất cả chưa phải là hết, có lẽ đã dá»… chịu hÆ¡n. 
Chàng lại bắt đầu len qua đám ngưá»i bu cháºt báºc lên xuống, chàng bị há» chá»i rá»§a, xô đẩy huých vào ngưá»i. Chẳng thèm để ý đến tiếng chá»i bá»›i, chàng chen qua, từ trên báºc toa cá»§a chuyến tàu Ä‘ang đỗ bước xuống đưá»ng, bước má»™t bước, hai bước, ba bước, rồi ngã váºt xuống mặt đưá»ng lát đá để không bao giá» dáºy nữa. 
Tiếng xôn xao nổi lên cùng vá»›i những câu tranh cãi, những lá»i khuyên. Mấy ngưá»i đứng trên báºc toa bước xuống, vây quanh ngưá»i bị ngã. Chẳng mấy chốc hỠđã xác định rằng chàng đã tắt thở và tim ngừng Ä‘áºp. Từ hai bên vỉa hè, ngưá»i ta kéo tá»›i chá»— đám đông vây quanh nạn nhân, kẻ thì yên tâm, kẻ lại thất vá»ng trước việc ngưá»i chết nằm đó không phải bị tàu cán, nên chẳng liên can gì đến chuyến tàu. Äám ngưá»i má»—i lúc má»™t đông thêm. Bà lão mặc áo tÃm cÅ©ng đến gần, đứng má»™t lát, nhìn mặt ngưá»i chết, nghe má»i ngưá»i bàn tán, rồi lại tiếp tục Ä‘i. Bà lão là má»™t ngoại kiá»u, nhưng cÅ©ng hiểu là má»™t số ngưá»i khuyên nên khiêng xác nạn nhân lên tàu Ä‘iện chở tá»›i bệnh viện, má»™t số khác bảo rằng phải gá»i công an. Bà lão bá» Ä‘i, chứ không chá» xem ngưá»i ta quyết định ra sao. 
Bà lão mặc áo tÃm là ngưá»i Pháp, quốc tịch Thụy SÄ©, chÃnh là Mazmoaden Flori ở Meliuzev, giỠđã già lụ khụ. Suốt mưá»i hai năm nay bà làm đơn xin phép hồi hương. Mãi gần đây, đơn từ cá»§a bà má»›i được giải quyết xong xuôi. Bà lên Moskva để nháºn thị thá»±c xuất cảnh. Hôm ấy bà tá»›i toà đại sứ nước bà để nháºn nó, vừa Ä‘i vừa phe phẩy quạt bằng các thứ hồ sÆ¡ giấy tỠđược bá»c trong má»™t tá» bìa và buá»™c má»™t dải băng. Bà Ä‘i vượt chuyến tàu Ä‘iện lần thứ mưá»i, hoàn toàn không biết rằng bà đã vượt Zhivago và sống lâu hÆ¡n hẳn chàng. 
13. 
Từ ngoài hành lang nhìn vào qua cá»a sổ có thể thấy má»™t góc phòng vớà chiếc bàn kê xéo. Trên bàn đặt chiếc quan tài hướng phÃa chân ngưá»i quá cố ra ngoài cá»a, ở phần đó chiếc quan tài thấp và hẹp, dần lại, trông như má»™t con thuyá»n độc má»™c được đẽo sÆ¡ sài. Äó chÃnh là chiếc bàn viết cá»§a Zhivago. 
Trong phòng không còn chiếc bàn nào khác. Các táºp bản thảo đã được nhét vào ngăn kéo, và chiếc bàn được dùng để đặt quan tài. Chiếc gối đưới đầu được kê rất cao, xác chết nằm trong quan tài như nằm gối đầu trên má»™t cái dốc núi. 
Xung quanh thi thể chàng có rất nhiá»u hoa, cả những bụi tá» Ä‘inh hương màu trắng rất hiếm vào mùa đó, những bông anh thảo, những cháºu hoặc giá» hoa sinerari. Hoa che cả ánh sáng từ cá»a sổ. Ãnh sáng len qua kẽ các bông hoa, hắt vào khuôn mặt màu sáp và hai bàn tay ngưá»i chết, vào lá»›p gá»— và mặt vải lót quan tài. Những bóng râm dưá»ng như vừa ngừng Ä‘ung đưa, vẽ thành hình trang trà đẹp mắt trên bàn. 
Thá»i kỳ đó, tục lệ hoả táng đã được phổ biến khá rá»™ng rãi. Vá»›i hy vá»ng nháºn tiá»n trợ cấp cho hai đứa bé, lo toan cho tương lai há»c hành cá»§a chúng và vì không muốn ảnh hưởng xấu đến địa vị cá»§a Marina ở nhiệm sở, ngưá»i ta từ chối việc làm ma ở nhà thá» và quyết định hoả táng như má»™t thưá»ng dân. Ngưá»i ta đã báo cho các cÆ¡ quan hữu trách và chỠđợi đại diện cá»§a các cÆ¡ quan đó tá»›i. 
Trong thá»i gian chỠđợi, căn phòng trống vắng y như má»™t căn nhà mà ngưá»i chá»§ cÅ© đã dá»n Ä‘i, còn ngưá»i chá»§ má»›i thì chưa tá»›i Bầu không khà yên tÄ©nh chỉ bị khuấy động bởi các bước chân rón rén và tiếng giầy khe khẽ cá»§a những ngưá»i đến nghiêng mình trước linh cữu. Số ngưá»i ấy không nhiá»u, song cÅ©ng đông hÆ¡n dá»± Ä‘oán. Tin vá» cái chết cá»§a má»™t ngưá»i gần như vô danh đã lan Ä‘i khắp phạm vi những ngưá»i quen biết vá»›i tốc độ nhanh chóng lạ thưá»ng. Trong số những ngưá»i đến chia buồn, có nhiá»u ngưá»i biết Zhivago vào những thá»i gian khác nhau mà sau đó chàng đã mất liên lạc hoặc quên Ä‘i vào những giai Ä‘oạn khác nhau. Äông hÆ¡n cả là những ngưá»i bạn vô danh hâm má»™ tư tưởng khoa há»c và thÆ¡ văn cá»§a chàng, há» chưa há» biết mặt con ngưá»i đã lôi cuốn há» và đây là lần đầu tiên hỠđến để nhìn chàng và vÄ©nh biệt chàng. 
Những giá» phút ấy, trong cảnh im lặng chung không có bất cứ nghi lá»… gì, ngưá»i ta gần như cảm thấy rõ ràng sá»± mất mát, và chỉ các bông hoa thay thế tiếng kinh cầu hồn và tang nghi mà thôi. 
Các bông hoa ấy không chỉ nở và thÆ¡m ngát, mà tá»±a hồ Ä‘ang đồng loạt toả hương cho mau tàn, ban phát mùi thÆ¡m cho tất cả má»i ngưá»i như Ä‘ang thá»±c hiện má»™t công việc gì đó. 
Có thể dá»… dàng hình dung vương quốc thảo má»™c là láng giá»ng gần nhất cá»§a vương quốc thần chết. Ở đấy, trong màu xanh lá cây cá»§a đất, giữa các hàng cây nÆ¡i nghÄ©a trang, giữa các mầm hoa Ä‘ang nhú lên từ các luống đất, có lẽ quy tụ các bà máºt cá»§a sá»± biến hoá và những bà ẩn cá»§a sá»± sống mà ta cố tìm hiểu. 
Lúc Chúa Giêsu từ trong quan tài bước ra, Maria Madelen thoạt tiên không nháºn ra, tưởng lầm Ngài là bác làm vưá»n Ä‘i trong nghÄ©a địa. (Nàng cứ ngỡ Ngưá»i ấy là kẻ làm vưá»n… ).
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
        
		    
  
		 
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 19-11-2008 at 10:06 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				25-09-2008, 03:05 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					Äến từ: Việt Nam 
					
					
						Bài gởi: 3,304
					 
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 932 
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 P15 - 5 
 
 
  
 
14. 
Khi linh cữu được đưa vá» nÆ¡i cư ngụ cuối cùng cá»§a ngưá»i quá cố ở phố Kamerghe và khi hai anh bạn bị chấn động vì nghe tin Zhivago chết, cùng vá»›i Marina từ ngoài cổng chạy vào căn phòng cá»a mở toang, thì Marina đã như ngưá»i mất trÃ, cô cứ lăn lá»™n dưới đất, Ä‘áºp đầu vào mép chiếc ghế dài có lưng dá»±a, dùng làm ghế ngồi ở gần cá»a, nÆ¡i ngưá»i ta tạm đặt thi thể Zhivago trong lúc chá» mua quan tài vá» và thu dá»n căn phòng. 
Cô vừa khóc như mưa như gió vừa lẩm bẩm hoặc kêu lên những tiếng uất nghẹn. Äến má»™t ná»a những tiếng cô nói báºt ra ngoài ý muốn cá»§a cô. Cô kể lể vá»›i ngưá»i chết như dân chúng vẫn làm khi gia quyến có ngưá»i qua Ä‘á»i, chẳng ngại ngần ai hoặc để ý đến ai. Cô cứ bám chặt đến ngưá»i nằm đó, không sao gỡ ra được, để mang xác vào phòng trong tắm rá»a và đặt vào quan tài, tức căn phòng ấy đã được dá»n dẹp và mang hết các thứ đồ gá»— không cần thiết ra ngoài. Tất cả những chuyện ấy đã thuá»™c vá» hôm qua. Hôm nay cÆ¡n Ä‘au khổ Ä‘iên dại cá»§a cô đã dịu Ä‘i nhưá»ng chá»— cho sá»± câm lặng ngây ngô, nhưng cô vẫn như ngưá»i mất hồn, không nói má»™t lá»i và cÅ©ng không còn nhá»› mình là ai nữa. 
Cô ngồi trong phòng suốt buổi chiá»u và cả đêm qua, không Ä‘i đâu hết. Ngưá»i ta phải bế bé Clara vào để cô cho bú và đưa bé Kapa cùng cô vú em Ãt tuổi vào vá»›i cô. 
Bên cạnh cô có Misa và Nika cũng đau buồn không kém. Bác Macken cha cô cũng đến ngồi trên chiếc ghế dài cạnh con, vừa khẽ sụt sịt vừa hỉ mũi ầm ĩ. Bà mẹ và các chị gái của Marina cũng tới bên cô khóc lóc rồi lui ra. 
Trong số những ngưá»i ấy, nổi báºt lên má»™t ngưá»i đàn ông và má»™t ngưá»i phụ nữ. Hai ngưá»i ấy không tá»± xưng là há» gần gÅ©i vá»›i ngưá»i chết hÆ¡n mấy ngưá»i vừa kể. Há» cÅ©ng không ganh Ä‘ua Ä‘au khổ vá»›i ba mẹ con Marina, vá»›i hai anh bạn cá»§a Zhivago. Há» tá» ra kÃn đáo hÆ¡n. Hai ngưá»i ấy không đòi há»i gì cả, nhưng há» có quyá»n đối vá»›i ngưá»i quá cố những quyá»n hết sức đặc biệt. Không má»™t ai động chạm, cÅ©ng không má»™t ai phá»§ nháºn những cái quyá»n khó hiểu và không được nói ra mà cả hai ngưá»i ấy bằng cách nào đã có được. ChÃnh hỠđã rõ ràng đứng ra đảm đương việc chôn cất và lo liệu tất cả má»i việc từ đầu vá»›i má»™t thái độ hoàn toàn bình thản, tá»±a hồ Ä‘iá»u đó khiến há» mãn nguyện. Tinh thần cao cả ấy cá»§a há» nổi báºt trước mắt hết thảy má»i ngưá»i và tạo ra má»™t ấn tượng lạ lùng. Hai ngưá»i ấy có dÃnh lÃu chẳng những tá»›i việc mai táng, mà còn tá»›i cả cái chết này, nhưng không phải như những kẻ có tá»™i trá»±c tiếp hay gián tiếp, mà như những ngưá»i, sau khi sá»± việc xảy ra, đành bằng lòng chấp nháºn biến cố ấy và coi nó chẳng phải là Ä‘iá»u hệ trá»ng nhất. Má»™t số Ãt ngưá»i có biết há», má»™t số khác Ä‘oán được há» là ai, số đông còn lại thì không biết gì vá» há» cả. 
Nhưng khi ngưá»i đàn ông có cặp mắt him hÃp, gợi tÃnh hiếu kỳ, cá»§a dân Kirgizia và ngưá»i phụ nữ xinh đẹp dù không mấy trang Ä‘iểm ấy bước vào gian phòng đặt quan tài, thì hết thảy má»i ngưá»i Ä‘ang đứng, ngồi hoặc Ä‘i lại trong đó, kể cả Marina, Ä‘á»u không ai bảo ai, bá» cả ra ngoài, rá»i những chá»— ngồi trên dãy ghế đẩu kê dá»c tưá»ng, chen vai nhau bước ra hành lang hoặc gian ngoài; chỉ còn ngưá»i đàn ông và ngưá»i phụ nữ ở lại bên trong cánh cá»a khép há», như hai ngưá»i am hiểu, có nhiệm vụ thá»±c hiện má»™t công việc gì đó trá»±c tiếp liên quan tá»›i sá»± chôn cất và vô cùng hệ trá»ng. Bây giá» cÅ©ng váºy. Hai ngưá»i ấy Ä‘ang ngồi má»™t mình vá»›i nhau trên hai chiếc ghế đẩu kê cạnh tưá»ng và há» bắt đầu nói chuyện công việc. 
- Váºy chú biết tin gì rồi, chú Epgrap? 
- Việc hoả táng sẽ được tiến hành vào chiá»u tối hôm nay. 
Ná»a giá» nữa công Ä‘oàn cán bá»™ y tế sẽ đến chở quan tài tá»›i câu lạc bá»™ công Ä‘oàn. Tang lá»… sẽ cá» hành vào lúc bốn giá» chiá»u. Các thứ giấy tá» chẳng cái nào hợp lệ cả. Sổ lao động đã quá hạn, thẻ công Ä‘oàn là loại cÅ©, chưa được đổi thẻ má»›i vì đã mấy năm nay anh ấy không đóng công Ä‘oàn phÃ. Phải thu xếp xong xuôi tất cả những việc đó. Vì thế mà dây dưa cháºm trá»…. Trước giá» di quan, cÅ©ng chả bao lâu nữa, ta phải chuẩn bị Ä‘i là vừa, tôi sẽ để chị ở đây má»™t mình như chị đỠnghị. Xin lá»—i chị. Chị nghe thấy chứ? Có Ä‘iện thoại. Xin chị chá» cho má»™t lát. 
Epgrap bước ra hành lang, nÆ¡i có rất đông những bạn đồng nghiệp xa lạ cá»§a bác sÄ© Zhivago, những bạn há»c từ thá»i phổ thông, những nhân viên ở bệnh viện, những ngưá»i từng in và bán sách cá»§a Zhivago. Marina cùng hai đứa con cÅ©ng ngồi ngoài đó, bên mép chiếc ghế dài, cô ôm chặt hai đứa con và lấy vạt áo măngtô đắp cho chúng (trá»i hôm nay lạnh, có luồng gió thổi vào từ ngoài cá»a chÃnh), chá» ngưá»i ta mở cá»a cho cô vào, y như ngưá»i vợ tù nhân chá» lÃnh gác cho vào trong phòng khách cá»§a nhà tù. Hành lang cháºt nÃch những ngưá»i là ngưá»i, phải mở cả cá»a vá» phÃa cầu thang. Rất đông ngưá»i đứng, Ä‘i lại và hút thuốc ở gian phòng ngoài và ở đầu cẩu thang. Ở các báºc cầu thang và càng ra gần cổng, tiếng nói chuyện càng to hÆ¡n và tá»± nhiên hÆ¡n. Giữa tiếng rì rầm cá»§a đám đông, Epgrap phải căng tai nghe và khum lòng bàn tay che ống nói để trả lá»i Ä‘iện thoại bằng giá»ng nho nhỠđúng theo phép lịch sá»±, chắc là vá» trình tá»± công việc mai táng và vá» hoàn cảnh qua Ä‘á»i cá»§a bác sÄ© Zhivago. Sau đó anh trở vào phòng và công việc lại tiếp tục. 
- Chị Lara, xin chị hãy ở lại sau khi hoả táng. Tôi có má»™t đỠnghị quan trá»ng đối vá»›i chị. Tôi không biết chị dừng chân ở đâu Rất mong chị cho tôi biết, tôi có thể kiếm chị tại nÆ¡i nào. Tôi muốn sắp xếp các thứ giấy tá» cá»§a anh tôi càng sá»›m càng tốt, ngay ngày mai hoặc ngày mốt. Tôi cần sá»± giúp đỡ cá»§a chị. Chị biết rất nhiá»u Ä‘iá»u, có lẽ biết nhiá»u hÆ¡n tất cả má»i ngưá»i. 
Chị có nói sÆ¡ sÆ¡ rằng chị má»›i từ Yarkut đến Moskva được hÆ¡n má»™t ngày và sẽ lưu lại ở đây lâu, rằng chị đã lên căn phòng này vì má»™t lý do khác, rất tình cá», chứ không há» biết là anh tôi đã sống ở đây mấy tháng qua và có chuyện gì xảy ra ở đây. Má»™t số câu nói cá»§a chị, tôi chưa hiểu rõ, và tôi cÅ©ng không dám xin chị giải thÃch, nhưng mong chị đừng biến Ä‘i, vì tôi không biết địa chỉ cá»§a chị. Tốt nhất là chúng ta dành má»™t vài ngày để xếp đặt các bản thảo trong cùng má»™t căn nhà hoặc gần nhà nhau, chẳng hạn ở ngay hai phòng khác thuá»™c khu nhà này. Việc đó thu xếp được thôi. Tôi biết ngưá»i quản lý ở đây. 
- Chú nói rằng chú không hiểu lá»i tôi. Có gì khó hiểu đâu? Tôi đến Moskva, tôi gá»i hành lý ở kho bảo quản ngoài ga, rồi Ä‘i má»™t vòng những đưá»ng phố cÅ© mà tôi đã quên đến má»™t ná»a. Tôi cứ Ä‘i Ä‘i mãi, sau khi xuôi đưá»ng Kuznesky Most và ngược lên phố Kuznesky Pereulok, thì đột nhiên nháºn ra con đưá»ng Kamerghe vô cùng quen thuá»™c này. ChÃnh căn phòng này là nÆ¡i xưa kia, anh Pasa chồng tôi, nay đã mất, từng ở trá» hồi anh ấy há»c đại há»c, vâng, chÃnh căn phòng mà tôi và chú Ä‘ang ngồi này. Lúc ấy tôi nghÄ©, ừ, thì mình thá» lên xem, biết đâu chả gặp lại các chá»§ cÅ© còn sống. Nhưng phải hôm sau, tức là ngày hôm nay, tôi má»›i biết rằng chá»§ cÅ© không còn nữa và má»i chuyện ở đây đã khác hẳn, sau khi há»i thăm má»i ngưá»i. 
Mà tôi kể thêm làm gì khi chÃnh tôi lúc há»i thăm, chú cÅ©ng có mặt? Tôi ngạc nhiên vô cùng, y như sét đánh ngang tai: cá»a phòng mở toang, trong phòng đông ngưá»i, má»™t chiếc quan tài, trong quan tài có má»™t xác ngưá»i. Tôi bước vào, đến gần, tôi tưởng lúc ấy tôi phát Ä‘iên hoặc Ä‘ang mê sảng, nhưng thôi, chú đã chứng kiến tất cả cảnh đó, phải váºy không chú, tôi chả cần kể thêm. 
- Xin lá»—i chị Lara, tôi mạn phép ngắt lá»i chị. Tôi đã nói vá»›i chị, rằng hai anh em tôi không ngá» căn phòng này lại gắn vá»›i nhiá»u ká»· niệm lạ lùng trong quá khứ như váºy. Chẳng hạn có thá»i anh Pasa đã ở đây. Nhưng lạ hÆ¡n là má»™t câu chị đã buá»™t miệng nói ra. Câu gì ư, vâng, tôi xin thưa ngay. Vá» Pasa Antipop, dưới bà danh hoạt động quân sá»± cách mạng là Strelnikov, tôi từng nghe nhắc đến thá»i kỳ đầu cuá»™c.Ná»™i chiến, nghe gần như hàng ngày, và cÅ©ng đã má»™t, hai lần gặp anh ấy mà không ngá» rằng má»™t ngày kia anh ấy lại có liên quan đến tôi vì lý do gia đình. Nhưng xin lá»—i chị, có lẽ tôi nghe nhầm chăng, tôi cảm thấy hình như chị bảo là Pasa bị bắn chết. Lẽ nào chị không biết rằng anh ấy đã tá»± sát? 
- Có giả thuyết nói như váºy, nhưng tôi không tin. Không bao giá» Pasa lại tá»± sát cả. 
- Nhưng đó lại là sá»± thá»±c hoàn toàn. Pasa đã tá»± bắn vào đầu trong ngôi nhà mà chị đã bá» Ä‘i, để vá» Yuratin và Ä‘i Vladivostok. Việc đó xảy ra Ãt hôm, sau khi chị mang con gái ra Ä‘i. Anh tôi đã thấy xác Pasa và chôn cất tá» tế. Lẽ nào những tin đó lại không đến tai chị? 
- Không há». Tôi nghe những tin khác kia. Như váºy, quả tháºt anh ấy tá»± sát à? Nhiá»u ngưá»i nói thế, song tôi không tin. Ngay trong ngôi nhà ấy ư? Không thể có chuyện đó? Chú đã cho tôi biết má»™t chi tiết vô cùng quan trá»ng? Xin lá»—i chú, chú có biết là Pasa và Zhivago có gặp nhau không? Có nói chuyện vá»›i nhau hay không? 
- Theo lá»i anh Yuri kể cho tôi, thì hỠđã trò chuyện rất lâu vá»›i nhau. 
-Thá»±c thế ư? Lạy Chúa. Như thế thì hÆ¡n (Lara thong thả làm dấu thánh). Sá»± ngẫu nhiên hoàn cảnh má»›i kỳ lạ xiết bao, đúng là theo sá»± sắp đặt cá»§a đấng Tối cao? Chú cho phép tôi sẽ trở câu chuyện đó và há»i rõ chú vá» má»i chi tiết chứ? Äối vá»›i tôi, má»i chi tiết nhá» nhặt cá»§a câu chuyện ấy Ä‘á»u vô cùng quý báu. 
Còn bây giá» thì tôi không đủ sức. Phải váºy không chú? Tôi bị xúc động quá. Äể tôi im lặng, ngồi nghỉ má»™t lát cho tỉnh trà đã. Phải váºy không chú? 
- Dĩ nhiên, vâng, dĩ nhiên, xin chị cứ tự nhiên. 
- Phải váºy không chú? 
- Hẳn thế rồi. 
- Ôi, suýt nữa tôi quên. Chú đỠnghị tôi đừng bá» Ä‘i sau khi hoả táng. ÄÆ°á»£c. Tôi hứa sẽ không biến Ä‘i đâu. Tôi sẽ trở lại phòng này gặp chú và sẽ ở chá»— chú chỉ cho tôi, bao nhiêu lâu là tùy chú. Chúng ta sẽ xếp đặt các bản thảo cá»§a anh Yuri. Tôi sẽ giúp chú. Quả tháºt có lẽ tôi sẽ giúp được chú Ãt nhiá»u. Äiá»u đó sẽ an á»§i tôi xiết bao? Tôi cảm nháºn được từng nét chữ cá»§a anh ấy bằng dòng máu cá»§a trái tim và bằng từng đưá»ng gân thá»› thịt. Và rồi tôi cÅ©ng có việc phải nhá» chú giúp, phải váºy không chú? Hình như chú là luáºt sư, hoặc Ãt ra là ngưá»i thông thạo các thể lệ hiện hành, các thể lệ cÅ© và má»›i. Ngoài ra, tôi rất cần biết nên đến cÆ¡ quan nào để xin loại giấy chứng nháºn gì. Không phải ai cÅ©ng biết, phải váºy không chú? Tôi cần lá»i khuyên cá»§a chú vá» má»™t chuyện khổ tâm ghê gá»›m. Äó là chuyện má»™t đứa bé. Nhưng để sau khi đến nÆ¡i hoả táng trở vá», ta sẽ nói chuyện đó. Suốt Ä‘á»i tôi cứ phải tìm kiếm má»™t ngưá»i nào đó, phải váºy không chú. Chú thá» nói xem, giả dụ cần tìm dấu vết má»™t đứa con đã giao cho ngưá»i lạ nuôi dưỡng, thì có cÆ¡ quan nào lưu trữ, ở cấp toàn liên bang, hồ sÆ¡ các trại trẻ mồ côi hay không? Ngưá»i ta có kê khai số trẻ em bị bá» rÆ¡i trong cả nước hay không? Nhưng xin chú đừng trả lá»i ngay bây giá», tôi van chú. Äể sau, để sau. Ôi khá»§ng khiếp, khá»§ng khiếp quá! Cuá»™c Ä‘á»i đáng sợ quá, phải váºy không chú. Tôi không biết sá»± việc sẽ ra sao khi con gái tôi lên Moskva, nhưng hiện thá»i tôi có thể ở lại căn phòng này Ãt lâu. Cháu Katenka có năng khiếu đặc biệt vỠâm nhạc và kịch. Nó bắt chước tất cả các vai rất tài tình và diá»…n trá»n từng màn kịch do nó tá»± nghÄ© ra. HÆ¡n nữa, chỉ nghe qua má»™t lần, nó có thể hát thuá»™c lòng từng bè trong nhạc kịch, má»™t đứa bé kỳ lạ, phải váºy không chú. Tôi muốn gá»i cháu vào lá»›p dá»± bị trưá»ng nghệ thuáºt sân khấu hoặc nhạc viện, chá»— nào bằng lòng nháºn nó vào ná»™i trú. ChÃnh vì thế mà tôi đã lên Moskva trước má»™t mình để thu xếp, sau đó tôi sẽ rá»i Moskva. Nhưng kể hết sao được, phải váºy không chú? Äể sau hẵng hay. Còn bây giá» tôi sẽ đợi má»™t lát cho cÆ¡n xúc động lắng xuống, tôi sẽ im lặng, táºp trung tư tưởng, xua Ä‘uổi ná»—i hoảng sợ. HÆ¡n nữa, ta đã bắt gia quyến cá»§a anh Yuri phải chá» quá lâu ngoài hành lang. Ngoài ấy Ä‘ang có tiếng xôn xao Ä‘i lại. Chắc ngưá»i cá»§a Sở mai táng đã tá»›i. Trong lúc tôi ngồi suy nghÄ© má»™t lát chú hãy mở cá»a cho ngưá»i ta vào. Äến giá» rồi, phải váºy không chú, khoan, khoan đã. Phải để má»™t chiếc ghế dài bên cạnh quan tài, kẻo không thể vá»›i tá»›i anh Yuri được. Tôi đã thá»§ kiá»…ng chân, nhưng vẫn khó lắm. Cần có chá»— cho ba mẹ con cô Marina chứ. Ngoài ra, còn phải theo đúng tục lệ. "Hãy hôn tôi, cái hôn cuối cùng". Ôi, tôi không thể, tôi không thể. Äau đớn quá! Phải váºy không. 
- Bây giá» tôi sẽ để tất cả má»i ngưá»i vào phòng. Nhưng trước hết, xin chị hãy nghe đây. Chị vừa nói nhiá»u Ä‘iá»u bà ẩn và nêu ra hàng loạt câu há»i rõ ràng Ä‘ang khiến chị khổ tâm, nên tôi khó trả lá»i ngay. Song tôi muốn chị biết cho Ä‘iá»u này. Tôi sẵn sàng và thành tâm giúp chị làm tất cả những gì chị cần. Và mong chị nhá»› cho rằng trong bất kỳ trưá»ng hợp nào cÅ©ng không nên tuyệt vá»ng. Hy vá»ng và hành động là bổn pháºn cá»§a chúng ta trong cÆ¡n hoạn nạn. Bó tay thất vá»ng tức là quên lãng và trốn tránh bổn pháºn. Bây giá» tôi sẽ để má»i ngưá»i vào vÄ©nh biệt anh Yuri. Vá» chiếc ghế dài, chị nói đúng, tôi sẽ kiếm má»™t chiếc đặt ở đó. 
Nhưng Lara đã không nghe thấy Epgrap nữa. Nàng không nghe tiếng Epgrap mở cá»a và đám đông ngoài hành lang ùa vào, nàng không nghe thấy tiếng Epgrap Ä‘iá»u đình vá»›i những nhân viên Sở mai táng và những ngưá»i chá»§ yếu sẽ đưa tiá»…n Zhivago, không nghe thấy tiếng chân Ä‘i lại, tiếng nức nở cá»§a Marina, tiếng ho húng hắng cá»§a những ngưá»i đàn ông, tiếng kêu khóc cá»§a những ngưá»i đàn bà. 
Những âm thanh Ä‘á»u Ä‘á»u từng nhịp cứ Ä‘ung đưa nàng như sóng khiến nàng nôn nao cả ngưá»i. Nàng cố hết sức chống lại để khá»i ngất Ä‘i. Trái tim nàng như bị xé nát, đầu óc quay cuồng. Nàng cúi gục đầu, đắm mình vào các ức Ä‘oán, suy tưởng và hồi ức. Nàng chìm đắm và vùi mình vào trong đó, như thể trong vài giỠđồng hồ nàng sống trước cái lứa tuổi vài chục năm sau, khi nàng đã trở thành má»™t bà già, cái lứa tuổi mà không chắc gì nàng đạt tá»›i. Nàng chìm đắm trong suy tưởng, y như chìm xuống chá»— sâu nhất, xuống táºn đáy ná»—i bất hạnh cá»§a mình. Nàng nghÄ©: "Thế là chẳng còn ai. Ngưá»i thì chết. Ngưá»i thì tá»± sát. Chỉ còn sót lại má»—i cái kẻ đáng bị giết, kẻ mà nàng đã ám sát, nhưng lại bắn trượt, cái kẻ tầm thưá»ng xa lạ, vô tÃch sá»± đã biến cuá»™c Ä‘á»i nàng thành má»™t chuá»—i tá»™i lá»—i mà chÃnh nàng không hay biết. Và cái con quái váºt tầm thưá»ng ấy thì vẫn Ä‘ang nhởn nhÆ¡, loăng quăng ở các xó xỉnh thần bà cá»§a châu à mà chỉ những ngưá»i sưu táºp tem thư má»›i biết đến. Không còn ai gần gÅ©i và cần thiết còn lại nữa. 
Ôi, đúng hôm lá»… Giáng Sinh, trước khi ta nổ súng bắn vào con quái váºt đê hèn ấy, ta đã cùng chàng thiếu niên Pasa trò chuyện trong căn phòng này vào buổi tối, còn Yuri mà ngưá»i ta Ä‘ang vÄ©nh biệt kia lúc ấy chưa há» bước vào cuá»™c Ä‘á»i ta". 
Nàng bắt đầu căng óc nhá»› lại câu chuyện đêm Giáng Sinh ấy giữa nàng vá»›i Pasa, nhưng không sao nhá»› ra Ä‘iá»u gì, ngoài cây nến nhá» thắp sáng ở bệ cá»a sổ và làm tan chảy lá»›p băng phá»§ mặt kÃnh cạnh ngá»n lá»a, tạo thành má»™t vòng tròn nhá». 
Nàng có biết rằng ngưá»i chết nằm trên bàn kia đã nhìn thấy và đã để ý đến ngá»n nến như con mắt ấy khi Ä‘i xe qua ngoài phố. Nàng có biết rằng chÃnh từ khi nhìn thấy ngá»n lá»a ấy từ ngoài đưá»ng, - "Ngá»n nến cháy trên bàn, ngá»n nến cháy", sá»± tiá»n định cá»§a chàng đã bước vào Ä‘á»i chàng? 
Các ý nghÄ© cá»§a nàng bị phân tán dần. Nàng nhá»§ thầm: "Rất tiếc là ngưá»i ta không làm tang lá»… theo kiểu ở nhà thá»! Làm như thế má»›i trang trá»ng? Phần lá»›n những ngưá»i đã chết không xứng đáng hưởng. Còn Yuri yêu quý cá»§a ta tháºt xứng đáng sao cho làm tang lá»… trá»ng thể ở nhà thá», xứng đáng vá»›i câu kinh cầu hồn "Tiếng nức nở trên mồ thành khúc Tụng ca!" 
Nàng cảm thấy dạt dào hãnh diện và an á»§i, cÅ©ng như má»—i lần nàng nghÄ© đến Zhivago hoặc trong mấy khoảng thá»i gian ngắn ngá»§i chung sống vá»›i chàng. Cái hÆ¡i thở tá»± do và vô tư luôn luôn toát ra từ chàng lúc này lại bao phá»§ lấy nàng. 
Nàng vá»™i rá»i ghế đứng dáºy. Má»™t cái gì khó hÃểu vừa xảy ra vá»›i nàng. Nàng muốn chàng giúp sức để vượt qua, dù trong má»™t thá»i gian ngắn, vượt ra khá»i vòng kiá»m toả cá»§a những ná»—i Ä‘au khổ, để được tá»± do, được hÃt thở không khà trong lành và cảm nháºn niá»m hạnh phúc cá»§a sá»± giải thoát. Niá»m hạnh phúc ấy nàng hằng mÆ¡ ước và hình dung, là được vÄ©nh biệt chàng, được dịp và được quyá»n má»™t mình khóc chàng thoả thÃch, không bị ngăn trở. Và vá»›i vẻ vá»™i vã cá»§a sá»± khao khát mãnh liệt, nàng đưa mắt nhìn đám đông, má»™t cái nhìn tá»™t cùng Ä‘au đớn, không thấy gì hết vì nhoà lệ, y như bị bác sÄ© nhãn khoa nhá» các giá»t thuốc cay xé vào mắt, khiến tất cả má»i ngưá»i xê dịch, sụt sịt tránh ra bên ngoài, cuối cùng để lại má»™t mình nàng trong phòng. Cánh cá»a được khép lại. Nàng vừa làm dấu thánh giá rất nhanh, vừa bước tá»›i bên quan tài, đứng trên chiếc ghế mà Epgrap đã kê, cháºm rãi đặt ba dấu thánh giá lá»›n trên xác chết, rồi áp môi vào vầng trán lạnh và hai bàn tay. Nàng không cảm thấy rằng vầng trán lạnh ngắt dưá»ng như đã hóp lại như má»™t bàn tay nắm chặt. May là nàng không để ý tá»›i Ä‘iá»u đó. Nàng chết sững, trong giây lát không nói, không nghÄ©, cÅ©ng không khóc, dùng cả con ngưá»i nàng, đầu nàng, ngá»±c nàng, tâm hồn nàng, và hai cánh tay lá»›n như tâm hồn cá»§a nàng mà phá»§ xuống giữa lòng quan tài, giữa các bông hoa và xác chết.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 19-11-2008 at 10:06 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				25-09-2008, 03:06 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					Äến từ: Việt Nam 
					
					
						Bài gởi: 3,304
					 
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 932 
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			  P15 - 6 
 
 
  
 
15. 
Toàn thân nàng rung chuyển vì những cơn nức nở bị kìm giữ lại. Chừng nào nàng có thể, nàng còn cố nén, nhưng đột nhiên tất cả những cái đó trở nên quá sức nàng, nước mắt trào ra ròng ròng, làm ướt đôi má, chiếc áo váy, hai tay và chiếc quan tài mà nàng đang ôm chặt. 
Nàng không nói, không nghÄ© gì. Hàng loạt ý nghÄ©, những sá»± giống nhau, những hiểu biết, những sá»± thá»±c hiển nhiên cứ tá»± chúng trôi vùn vụt qua tâm trà nàng như những đám mây bay trên trá»i và như xưa kia, trong lúc hai ngưá»i trò chuyện ban đêm vá»›i nhau. ChÃnh những cái đó ngày trước thưá»ng Ä‘em lại hạnh phúc và sá»± giải thoát. Má»™t sá»± thông hiểu nồng nàn, không thuá»™c vỠđầu óc, tá»± gợi ra cho nhau. Má»™t sá»± thông hiểu mang tÃnh chất bản năng, trá»±c tiếp. 
Tâm trà nàng lúc này Ä‘ang đầy ắp sá»± hiểu biết âm u, lá» má» vá» cái chết, nàng sẵn sàng đón nháºn, không chút bối rối trước cái chết. Tá»±a hồ nàng đã sống hai mươi cuá»™c Ä‘á»i, đã mất Zhivago không biết bao nhiêu lần và đã tÃch luỹ được cả má»™t kho kinh nghiệm cá»§a trái tim vá» mặt này, đến mức hết thảy những gì nàng Ä‘ang cảm nháºn và Ä‘ang làm bên chiếc quan tài Ä‘á»u đúng chá»— và đúng lúc. 
Ôi kỳ diệu biết bao tình yêu cá»§a há», má»™t tình yêu tá»± do chưa từng thấy, không giống bất kỳ mối tình nào khác! Há» suy nghÄ© như ngưá»i ta ca hát. 
Há» yêu nhau chẳng phải vì tất yếu, chẳng phải vì há» bị "say mê nung nấu" như ngưá»i ta vẫn diá»…n tả má»™t cách sai lầm. 
Há» yêu nhau vì hết thảy má»i thứ xung quanh Ä‘á»u muốn như thế: cả trái đất dưới chân há» lẫn bầu trá»i trên đầu há», cả những đám mây và các hàng cây. Tình yêu cá»§a há» làm vui lòng những ngưá»i xung quanh có lẽ còn hÆ¡n cả làm vui lòng chÃnh há». 
Những ngưá»i không quen biết ở ngoài đưá»ng, những viá»…n cảnh Ä‘ang sắp hàng trong cuá»™c dạo chÆ¡i cá»§a chúng, những căn phòng, nÆ¡i há» sống và gặp nhau, hết thảy Ä‘á»u thÃch tình yêu cá»§a há». 
Ôi, thế đấy, ôi đó chÃnh là Ä‘iá»u chá»§ yếu đã liên kết há» lại và làm cho há» thân thiết vá»›i nhau! Chẳng bao giá», ngay cả trong những giây phút hạnh phúc tràn trá» nhất, mê mẩn nhất, chẳng bao giá» há» quên Ä‘i cái Ä‘iá»u cao cả và gây xúc động mạnh nhất là được hưởng thụ vẻ đẹp chung cá»§a thế giá»›i, cảm thấy chÃnh há» nằm trong bức tranh chung, cảm giác mình thuá»™c vá» vẻ đẹp cá»§a toàn bá»™ cảnh quan, thuá»™c vá» toàn vÅ© trụ. 
Há» chỉ thở bằng sá»± hoà hợp ấy. Bởi lẽ đó? việc đỠcao con ngưá»i lên trên toàn bá»™ thiên nhiên còn lại, cái lối ve vãn con ngưá»i cho hợp thá»i trang và sá»± tôn sùng con ngưá»i đã không lôi cuốn được há». Há» cảm thấy những nguyên tắc cá»§a má»™t thể chế xã há»™i giả dối, má»™t, thể chế được biến thành chÃnh trị, có vẻ như là trò thá»§ công đáng thương và tiếp tục là Ä‘iá»u khó hiểu. 
16. 
Bây giá» thì nàng bắt đầu vÄ©nh biệt chàng bằng những lá»i lẽ đơn giản, thông thưá»ng trong má»™t cuá»™c trò chuyện thân máºt, tỉnh táo, má»™t cuá»™c trò chuyện phá vỡ khuôn khổ thá»±c tại và không có ý nghÄ©a, hệt như cá»§a các Ä‘oạn hợp xướng hoặc độc thoại cá»§a các vở bi kịch, hệt như sá»± vô nghÄ©a cá»§a lá»i nói như thÆ¡, cá»§a âm nhạc và cá»§a những ước lệ khác là những thứ chỉ được biện minh bằng tÃnh ước lệ cá»§a cảm xúc. TÃnh ước lệ cá»§a trưá»ng hợp này, má»™t trưá»ng hợp biện minh cho cuá»™c trò chuyện nhẹ nhàng thoải mái và kéo dài cá»§a nàng, chÃnh là những giá»t nước mắt cá»§a nàng dồn dáºp trào ra, làm ngáºp chìm các lá»i lẽ thưá»ng nháºt, đơn giản cá»§a nàng. 
Tá»±a hồ chÃnh những lá»i lẽ ướt đẫm nước mắt ấy tá»± chúng kết dÃnh thành tiếng thì thầm dịu dàng, liến láu cá»§a nàng, nghe như tiếng gió rì rào lay động các cành lá óng mượt ẩm ướt vì cÆ¡n mưa ấm. 
Thế là hai đứa mình được ở bên nhau, anh Yuri yêu quý. Nhưng Chúa đã cho hai đứa mình gặp lại nhau trong hoàn cảnh thế nào? Anh thá» nghÄ© xem, đáng sợ xiết bao? Ôi, em không thể chịu đựng nổi. Khá»§ng khiếp quá anh Æ¡i? Em Ä‘ang khóc rống lên đây? Anh thá» nghÄ© xem! Äây lại là má»™t cái gì theo kiểu chúng mình, trong tầm hiểu biết cá»§a chúng mình. Sá»± ra Ä‘i cá»§a anh, sá»± táºn cùng cá»§a Ä‘á»i em. Lại má»™t cái gì lá»›n lao, không thể tránh. Bà ẩn cá»§a sá»± sống, bà ẩn cá»§a cái chết, sá»± quyến rÅ© cá»§a thiên tài, sá»± quyến rÅ© cá»§a sá»± khám phá, những cái đó, Vâng, vâng, chúng mình Ä‘á»u hiểu. Còn như những chuyện xÃch mÃch vặt vãnh trên thế giá»›i, đại loại như xây dá»±ng lại địa cầu, thì xin lá»—i các vị, xin các vị miá»…n cho, đấy không thuá»™c phần chúng tôi. 
VÄ©nh biệt anh yêu dấu và lá»›n lao cá»§a em, vÄ©nh biệt niá»m kiêu hãnh cá»§a em, vÄ©nh biệt dòng sông nhá» chảy xiết và sâu thẳm cá»§a em, em má»›i yêu tiếng sóng vá»— dạt dào hàng ngày cá»§a anh, em má»›i thÃch gieo mình vào các làn sóng mát lạnh cá»§a anh xiết bao? 
Anh nhá»› không, em đã chia tay vá»›i anh hôm đó, trong gió tuyết như thế nào chứ anh? Anh đã lừa dối em! Lẽ nào em ra Ä‘i khi thiếu anh? Ôi em biết, em biết mà, anh đã làm việc đó quá sức anh, vì anh tưởng Ä‘em lại hạnh phúc cho em. Và chÃnh hôm ấy tất cả đã sụp đổ. Ôi, lạy Chúa, em đã Ä‘iêu đứng, đã chịu đựng biết bao cảnh oan trái ở nÆ¡i xa kia? Nhưng anh đâu có biết. Ôi, em đã làm trò gì, anh Yuri yêu quý, em đã làm bao nhiêu việc dại dá»™t! Em là má»™t kẻ tá»™i lá»—i gá»›m ghiếc, anh không ngỠđược đâu? Nhưng em không có lá»—i. Sau đó em đã nằm nhà thương ba tháng, trá»n má»™t tháng mê man bất tỉnh. Từ đó em coi như không còn sống nữa, Yuri yêu quý. Tâm hồn em chẳng lúc nào yên, vì thương xót và Ä‘au khổ. Nhưng em chưa nói, chưa thổ lá»™ Ä‘iá»u chá»§ yếu đâu. Em không thể, em không đủ sức nhắc đến cái đó. Khi em nghÄ© đến Ä‘oạn Ä‘á»i đó cá»§a em, tóc em dá»±ng đứng lên vì kinh hãi! Và tháºm chÃ, anh biết không, em không dám bảo đảm rằng em hoàn toàn bình thưá»ng. Nhưng anh thấy đó, em không uống rượu như nhiá»u ngưá»i khác, em không sa ngã vào con đưá»ng ấy, bởi vì má»™t ngưá»i phụ nữ rượu chè say sưa thì thá»±c là hết rồi, là ngoài sức tưởng tượng rồi, phải váºy không anh. 
Nàng còn nói nữa, còn nức nở Ä‘au đớn. Äá»™t nhiên nàng ngẩng đầu lên ngÆ¡ ngác và nhìn quanh. Má»i ngưá»i đã vào phòng từ lúc nào, ai nấy Ä‘i lại, vẻ mặt đăm đăm lo lắng. Nàng từ trên ghế bước xuống sàn, lảo đảo rá»i khá»i chiếc quan tài, đưa tay lau mắt, như để vuốt nốt những giá»t lệ cuối cùng chưa chịu trào ra và vẩy xuống đất. 
Những ngưá»i đàn ông bước lại bên quan tài và nâng nó lên bằng ba tấm vải. Cuá»™c di cữu bắt đầu. 
17. 
Lara ở lại mấy ngày trên phố Kamerghe. Việc sắp xếp bản thảo cá»§a Zhivago, mà Epgrap đã nhá» nàng, đã được thá»±c hiện, nhưng không được hoàn tất đến cùng. Nàng cÅ©ng đã trò chuyện vá»›i Epgrap, như nàng đã đỠnghị. Qua câu chuyện ấy, Epgrap được nàng cho biết má»™t Ä‘iá»u quan trá»ng. 
Má»™t hôm Lara ra phố và không trở vá» nhà nữa. Chắc nàng đã bị bắt giữ ở ngoài đưá»ng, và nàng đã chết hoặc mất tÃch không rõ ở đâu, bị quên lãng dưới má»™t con số vô danh trong những bản danh sách sau này bị thất lạc, tại má»™t trong vô số trại táºp trung há»—n hợp hoặc dành riêng cho đàn bà phương Bắc.  
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 19-11-2008 at 10:06 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				25-09-2008, 03:07 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					Äến từ: Việt Nam 
					
					
						Bài gởi: 3,304
					 
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 932 
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			P16 - 1 
 
 
  
 
1. 
Mùa hè năm 1943, sau khi chá»c thá»§ng vòng cung Kursk và giải phóng thành phố Oriel , có hai quân nhân từ Moskva trở vá» cùng má»™t đơn vị cá»§a há». Äấy là Misa má»›i được thăng chức thiếu uý và thiếu tá Nika Dudorov. 
Má»™t ngưá»i sau chuyến Ä‘i công tác đầu tiên, còn ngưá»i kia sau đợt nghỉ phép ba ngày. 
Há» gặp nhau trên đưá»ng phố trở vỠđơn vị và cùng nghỉ đêm tại Trecn, má»™t thị trấn tuy hoang tàn, nhưng không bị huá»· diệt hoàn toàn như Ä‘a số các vùng dân cư khác nằm trong "vùng sa mạc" ấy Ä‘á»u bị kẻ địch san thành bình địa trước lúc rút lui. 
Giữa những đống gạch đổ nát và sá»i đá bị nghiá»n thành bụi, há» tìm được má»™t kho cá» khô còn nguyên vẹn, bèn chá»n nó làm chá»— nghỉ đêm. 
Há» thao thức và trò chuyện suốt đêm. Khoảng ba giá» sáng, lúc mặt trá»i sắp má»c, Nika Ä‘ang thiu thiu ngá»§ chợt giáºt mình thức giấc vì bị Misa làm chá»™n rá»™n, Misa Ä‘ang vụng vá» loay hoay vướng vÃu trong đám cá» má»m y như ngưá»i bÆ¡i dở bị ném xuống nước Ä‘ang ngoi ngóp, anh thu dá»n các thứ quần áo gì đó bá»c thành má»™t gói, rồi hì hụi tụt từ trên ngá»n đống cá» xuống và lồm cồm bò ra cá»a. 
- Cáºu sắm sá»a Ä‘i đâu váºy? Còn sá»›m lắm. 
- Mình đi ra sông đây. Mình muốn giặt giũ vài thứ. 
- Cáºu Ä‘iên à. Chiá»u tối nay ta vá» tá»›i đơn vị, cô Tania giữ quần áo sẽ đổi cho ta bá»™ khác. Tá»™i gì phải vá»™i vàng. 
- Mình chả muốn chỠđến lúc đó. Vả lại mình nhiá»u mồ hôi, quần áo dÆ¡ lắm. Sáng nay nóng bức. Mình sẽ giặt qua, vắt kỹ, phÆ¡i nắng má»™t lát là khô ngay thôi. Mình tắm má»™t cái thay đồ cho dá»… chịu. 
- Dầu sao cÅ©ng bất tiện. Ãt ra cáºu cÅ©ng là má»™t sÄ© quan, đồng ý không nào! 
- Còn sá»›m mà. Má»i ngưá»i còn Ä‘ang ngá»§ cả. Mình sẽ ra sau má»™t bụi cây, đâu có ai nhìn thấy mà lo. Còn cáºu cứ ngá»§ Ä‘i, đừng nói nữa mà mất giấc ngá»§. 
- Äằng nào thì mình cÅ©ng chẳng ngá»§ lại được. Mình cùng Ä‘i vá»›i cáºu váºy! 
Thế là hai ngưá»i Ä‘i ra sông, ngang qua những đống đá trắng đổ nát đã kịp nóng lên dưới ánh mặt trá»i vừa má»c. Ngay giữa các đưá»ng phố cÅ©, có nhiá»u ngưá»i nằm dưới đất mà ngáy khò khò, mặt đỠbừng bừng, mồ hôi nhá»… nhại, đúng chá»— có nắng rá»i. Phần đông đấy là những ngưá»i dân thị trấn bị mất nhà, các ông già, phụ nữ và trẻ con. Thỉnh thoảng cÅ©ng có những chiến sÄ© Hồng quân Ä‘i lẻ, bị lạc đơn vị, Ä‘ang tìm đưá»ng Ä‘uổi theo đơn vị cÅ© cá»§a há». Misa và Nika luôn luôn nhìn xuống chân, cẩn tháºn bước tránh những ngưá»i Ä‘ang nằm ngá»§ để khá»i vấp phải há». 
- Cáºu nói khẽ chứ, kẻo làm cả thị trấn thức giấc thì hết cả tắm giặt. 
Thế là hỠthì thầm tiếp tục câu chuyện hồi đêm của mình. 
2. 
- Con sông này tên là gì nhỉ? 
- Mình chả biết. Mình không há»i. Chắc là sông Dusa. 
- Không phải Dusa. Một dòng sông gì đấy. 
- Thế thì xin chịu. 
- Bởi vì chÃnh trên sông Dusa đã xảy ra tất cả chuyện đó. 
- Chuyện cô Khristina ấy mà. 
- Phải, nhưng chắc ở khúc khác. PhÃa hạ lưu kia. Ngưá»i ta bảo giáo há»™i đã phong thánh cho cô ấy. 
- Ở đấy có má»™t cái nhà xây bằng đá, gá»i là "Chuồng Ngá»±a". Quả là má»™t cái chuồng ngá»±a cá»§a nông trưá»ng quốc doanh nuôi ngá»±a giống, và cái tên riêng đã trở thành lịch sá». Cái chuồng ngá»±a ấy tưá»ng rất dày, xây từ ngày xưa. Bá»n Äức đã làm cho kiên cố thêm và biến thành má»™t pháo đài vững chắc. Cả vùng bị đặt trong tầm súng từ đó bắn ra, cản trở cuá»™c tấn công cá»§a quân ta. Cần phải chiếm cho được cái chuồng ngá»±a ấy. Vá»›i lòng dÅ©ng cảm vô song và trà thông minh tuyệt vá»i, Khristina đã lá»t vào và đánh mìn nổ tung chuồng ngá»±a. Quân Äức bắt được cô ấy và Ä‘em treo cổ. 
- Tại sao lại gá»i cô ấy là Khristina Orlesova, chứ không gá»i là Khnstina Dudova? 
- Bởi vì hai chúng tôi chưa cưới nhau. Mùa hè năm bốn mươi mốt, bá»n tôi đã giao ước sẽ kết hôn khi nào chiến tranh kết thúc. Rồi mình theo đơn vị di chuyển nay đây mai đó. ÄÆ¡n vị cá»§a mình cứ bị Ä‘iá»u Ä‘i liên tục, do váºy mình bị mất liên lạc vá»›i cô ấy Từ đấy mình không được gặp cô ấy lần nào nữa. Vá» chiến công và cái chết anh dÅ©ng cá»§a cô ấy, mình cÅ©ng chỉ biết như tất cả má»i ngưá»i, qua báo chà và lệnh cá»§a trung Ä‘oàn. Nghe đâu ngưá»i ta dá»± định dá»±ng đài ká»· niệm nàng ở vùng này. Mình nghe nói tướng Epgrap, em trai cá»§a Zhivago, Ä‘ang Ä‘i thăm vùng này và thu tháºp tài liệu vá» cô ấy. 
- Xin lá»—i cáºu, mình đã gợi lại chuyện Khristina. Chắc Ä‘iá»u đó khiến cáºu Ä‘au khổ lắm. 
- Không sao. Nhưng ta đã nói quá nhiá»u rồi. Mình không muốn làm phiá»n cáºu. Cởi quần áo ra, nhảy xuống nước mà tắm mát Ä‘i. Mình sẽ nằm dài trên bá», nhấm vài cá»ng cá» mà suy nghÄ©, có khi ngá»§ thiếp Ä‘i má»™t lát cÅ©ng nên. 
Lát sau, câu chuyện lại tiếp tục. 
- Cáºu há»c ở đâu mà giặt quần áo khéo thế? 
- Khó khăn dạy cả đấy. Bá»n mình tháºt không may. Từ trại cải tạo, bá»n mình bị đưa đến má»™t trại giam khá»§ng khiếp nhất. Hiếm ngưá»i còn sống sót. Bắt đầu từ lúc má»›i đến nÆ¡i. Äoàn tù chúng mình bị lùa từ trên xe lá»a xuống. Trước mắt là cả má»™t sa mạc tuyết. Xa xa có khu rừng. LÃnh áp giải lăm lăm súng trong tay. Mấy con chó cảnh sát. CÅ©ng khoảng giỠđó, những toán khác cÅ©ng bị lùa đến. Tất cả bị dồn thành má»™t hình Ä‘a giác trên cánh đồng, lưng quay vào trong để không được thấy mặt nhau. Ngưá»i ta bắt bá»n mình quỳ xuống và cấm quay ngang quay ngá»a, nếu không sẽ bị bắn bá» ngay tức thì, thế rồi bắt đầu thá»§ tục Ä‘iểm danh kéo dài nhiá»u giá» nhục nhã. 
Äiểm danh xong má»›i cho đứng dáºy, các toán khác bị dẫn Ä‘i, còn toán chúng mình, há» bảo: "Äây là trại cá»§a các ngưá»i. Làm thế nào thu xếp được chá»— ở thì làm". Cả má»™t bãi tuyết trống trải, ở giữa cắm má»™t cây cá»™t có tấm biển "Trại cải tạo 92 IA N 90", có thế thôi. 
- Váºy thì tình hình ở trại giam bá»n mình dá»… chịu hÆ¡n. Bá»n mình gặp may. Vì đó là lần thứ hai mình ngồi tù, theo sau vụ thứ nhất. Lần thứ hai ấy, mình bị kết án theo Ä‘iá»u mục khác, trong Ä‘iá»u kiện khác. Khi được thả, mình lại được khôi phục như sau lần thứ nhất, lại được phép trở lại giảng dạy ở đại há»c. Mình được lệnh động viên ra mặt tráºn vá»›i hàm thiếu tá, chứ không phải vá»›i tư cách má»™t phạm nhân như cáºu lúc đầu. 
- Phải, tất cả chỉ có thế. Má»™t cây cá»™t vá»›i cái biển đỠ"Trại cải tạo 92 IA N 90". Thoạt đầu, vá»›i hai bàn tay không, giữa trá»i băng giá, bá»n mình phải bẻ cành cây làm lá»u. Thế rồi dần dần, cáºu có tin được không, bá»n mình cÅ©ng thu xếp ổn thoả. Nào đốn cây để cất nhà giam, dá»±ng hàng rào, nào làm phòng biệt giam, chòi canh gác, tất cả do bá»n mình tá»± tay dá»±ng nên. Rồi bá»n mình bắt đầu khai thác gá»—. Chặt cây. Hết cánh rừng này đến cánh rừng khác. Cứ tám ngưá»i kéo má»™t xe chở gá»—, hoặc khiêng cây trên vai, tuyết ngáºp đến thắt lưng. Rất lâu vẫn không biết rằng chiến tranh đã bùng nổ. Ngưá»i ta giấu bá»n mình. Äá»™t nhiên má»™t hôm hỠđỠnghị: những phạm nhân nào tình nguyện ra tráºn, mà còn sống sót sau má»™t loạt tráºn đánh liên tiếp, sẽ được trả lại tá»± do. Sau đó là những đợt tấn công, tấn công liên tiếp, những hàng rào kẽm gai truyá»n Ä‘iện, bom đạn, những tháng ngày ròng rã trong cÆ¡n bão lá»a. Chẳng phải tá»± dưng ở các đại đội ngưá»i ta gá»i bá»n mình là tá» binh. Lưỡi hái cá»§a thần chết không tha má»™t tá» binh nào. Nhưng cáºu hiểu không, toàn bá»™ cái địa ngục đẫm máu ấy vẫn còn là hạnh phúc so vá»›i những cảnh ghê sợ cá»§a trại cải tạo, và hoàn toàn không phải là vá» những Ä‘iá»u kiện cay cá»±c, mà là vì má»™t lý do khác. 
- Ừ, thế thì cáºu khổ sở tháºt đấy. 
- Biết giặt quần áo thì đã thấm gì. Sống trong cảnh ấy, ngưá»i ta há»c được cách làm tất cả má»i việc. 
- Kể cÅ©ng lạ tháºt. Không phải chỉ nguyên đối vá»›i thân pháºn tù khổ sai cá»§a cáºu, mà còn đối vá»›i toàn bá»™ cuá»™c sống trước đó trong những năm ba mươi, kể cả khi được tá»± do, được yên ổn dạy đại há»c, có tiá»n tiêu, có sách Ä‘á»c, có tiện nghi, chiến tranh đã tá»›i giống như má»™t cÆ¡n bão tẩy rá»a, má»™t luồng không khà trong lành, má»™t cÆ¡n gió giải thoát. 
Mình cho rằng công cuá»™c táºp thể hoá là má»™t biện pháp sai lầm, thất bại mà há» không dám thừa nháºn. Äể che giấu thất bại, hỠđã sá» dụng má»i phương tiện Ä‘e dá»a khiến má»i ngưá»i hoảng sợ, làm cho ngưá»i ta phải nhìn thấy những cái không há» có và chứng minh những cái trái ngược vá»›i sá»± tháºt hiển nhiên. 
Do đó đã dẫn tá»›i sá»± khá»§ng bố tàn bạo thá»i Ezhov(1), tá»›i việc công bố má»™t hiến pháp bánh vẽ và tổ chức những cuá»™c bầu cá» không dá»±a trên các nguyên tắc tá»± do lá»±a chá»n. 
Và khi chiến tranh bùng nổ, những cảnh khá»§ng khiếp có thá»±c cá»§a nó, ná»—i nguy hiểm có thá»±c và cái chết thá»±c sá»± Ä‘e dá»a má»i ngưá»i đã là má»™t ân phúc so vá»›i cái sá»± cai trị vô nhân đạo cá»§a bịa đặt, đã khiến ngưá»i ta dá»… thở hÆ¡n, bởi vì chúng đã hạn chế cái sức mạnh huyá»…n hoặc cá»§a những chữ nghÄ©a không có hồn. 
Không riêng những ngưá»i bị tù đày như cáºu, mà là hết thảy má»i ngưá»i, cả ở háºu phương lẫn ngoài mặt tráºn, Ä‘á»u được hÃt thở tá»± do hÆ¡n, được say sưa hÃt căng lồng ngá»±c và cảm thấy thá»±c sá»± hạnh phúc khi lao vào lò lá»a chiến tranh chứa đựng sá»± chết chóc và sá»± cứu rá»—i. 
- Chiến tranh là má»™t mắt xÃch đặc biệt trong chuá»—i các tháºp niên cách mạng. Tác động cá»§a những nguyên nhân trá»±c tiếp, nằm trong bản chất cá»§a cách mạng, đã không còn nữa. Những kết quả gián tiếp, những kết quả cá»§a kết quả, háºu quả cá»§a háºu quả, bắt đầu phát huy tác dụng. Những tai há»a đã rèn luyện nên tÃnh cách, làm cho các thế hệ có sức chịu đựng, lòng dÅ©ng cảm và sẵn sàng thá»±c hiện má»™t sá»± nghiệp lá»›n lao, phi thưá»ng, liá»u lÄ©nh. Các phẩm chất kỳ lạ, chưa từng thấy ấy hợp thành màu sắc tinh thần cá»§a thế hệ. 
Các nháºn xét ấy làm cho tâm hồn mình tràn trá» cảm giác hạnh phúc, mặc dù sá»± tuẫn tiết cá»§a Khristina, mặc dù các vết thương cá»§a mình, các mất mát cá»§a chúng ta, mặc dù cái giá đẫm máu cá»§a chiến tranh. Äiá»u giúp mình chịu đựng ná»—i Ä‘au khổ cái chết cá»§a Khristina chÃnh là ánh hào quang cá»§a đức hy sinh Ä‘ang rá»i sáng cả cái chết cá»§a cô ấy, lẫn cuá»™c sống cá»§a má»—i chúng ta. 
ChÃnh khi cáºu Ä‘ang phải chịu đựng vô số cá»±c hình, tháºt tá»™i nghiệp cho cáºu, thì mình được phóng thÃch. Khristina vừa vào há»c khoa Sá». Äá» tài nghiên cứu khoa há»c cá»§a cô ấy là do mình hướng dẫn. Từ lâu, sau lần bị đưa Ä‘i táºp trung cải tạo lần thứ nhất, mình đã để ý đến cô bé kỳ diệu ấy. Cáºu nhá»› không, hồi Zhivago còn sống, mình đã mấy lần kể vá» cô ấy. NghÄ©a là bây giá», sau khi mình Ä‘i cải tạo lần thứ hai vá», Khristina trở thành má»™t trong số các sinh viên cá»§a mình. 
Dạo đó, bắt đầu có cái phong trào há»c trò phê phán thầy giáo. Khristina tham gia hết sức hăng say. Có trá»i má»›i biết tại sao cô ấy lại công kÃch mình dữ dá»™i đến thế. Cô ấy phê phán mình má»™t cách dai dẳng, hung hăng và bất công đến ná»—i các sinh viên khác đôi khi cÅ©ng phải khó chịu, lên tiếng bênh vá»±c mình. Cô ấy có óc hài hước lạ lùng. Cô ấy viết báo tưá»ng châm biếm, chế giá»…u thoả thÃch má»™t nhân váºt do cô ấy bịa ra, nhưng ai cÅ©ng biết chÃnh là mình. Bá»—ng nhiên, vì má»™t sá»± tình cá» hoàn toàn, mình được biết rằng sá»± thù ghét ghê gá»›m ấy là má»™t cách che giấu cái tình yêu trẻ dại, bá»n chắc, kÃn đáo đã ấp á»§ từ lâu. Và mình đã luôn luôn đáp lại cô ấy bằng tình cảm tương tá»±. 
Hai đứa chúng tôi đã qua má»™t mùa hè kỳ lạ năm bốn mươi mốt, ngay trước chiến tranh và thá»i gian Ãt lâu sau khi nó xảy ra. Má»™t số thanh niên, nam nữ sinh viên, trong đó có cô ấy, đến sống ở khu nhà nghỉ tại ngoại ô Moskva, nÆ¡i đóng quân sau đó cá»§a đơn vị mình. Tình bạn thân thiết giữa hai đứa mình bắt đầu và diá»…n ra trong hoàn cảnh huấn luyện quân sá»± cho nhóm thanh niên ấy, thành láºp các trung đội dân quân ở vùng ngoại ô, việc táºp nhảy dù cá»§a Khristina, các đêm trá»±c trên mái nhà thành phố để chống trả những đợt oanh tạc đầu tiên cá»§a máy bay Äức. Mình đã nói vá»›i cáºu, rằng tại đó bá»n mình đã ăn mừng lá»… Ä‘Ãnh hôn giữa hai đứa, rồi Ãt lâu sau hai đứa phải chia tay nhau vì đơn vị cá»§a mình chuyển Ä‘i nÆ¡i khác. Từ đó, mình không được gặp lại cô ấy. 
Khi chiến sá»± Ä‘i vào bước ngoặt có lợi cho quân ta, và lÃnh Äức bắt đầu đầu hàng từng loạt hàng ngàn tên, sau hai lần mình bị thương và hai lần nằm viện, mình được thuyên chuyển từ bá»™ đội pháo phòng không sang Phòng Bảy cá»§a ban tham mưu, nÆ¡i Ä‘ang cần những ngưá»i biết ngoại ngữ ở đó, mình đã nằn nì đỠnghị hỠđưa cả cáºu vá» nữa, sau khi mình tìm được cáºu y như mò kim dưới đáy biển. 
- Cô Tania giữ quần áo biết rất rõ vá» Khristina. Hai cô gặp nhau ngoài mặt tráºn và trở thành bạn thân. Tania thưá»ng kể vá» Khristina. Tania có kiểu cưá»i hết cả mặt, hệt như Zhivago ngày trước, cáºu có thấy thế không? Lúc cô ấy cưá»i, ngưá»i ta quên hẳn cái mÅ©i hếch, hai gò má hÆ¡i nhô cao cá»§a cô ấy khuôn mặt cô ấy trở nên dá»… thương và rất có duyên. Hệt như khuôn mặt Zhivago, má»™t khuôn mặt rất hay gặp ở xứ ta. 
- Mình biết cáºu định nói gì. Rất có thể. Mình đã không để ý đến. 
- Tên há» cá»§a cô ấy tháºt là quái ác, Tania Bezocheredeva(2). Chả có cái há» nào như thế, chắc là bịa ra hoặc bị Ä‘á»c chệch Ä‘i. Cáºu nghÄ© sao? 
- Thì cô ấy đã giải thÃch rồi mà. Cô ấy bị bá» rÆ¡i từ bé, không biết cha mẹ là ai. Chắc ở má»™t vùng xa xôi hẻo lánh nào đó cá»§a nước Nga, nÆ¡i ngôn ngữ chưa bị pha tạp, ngưá»i ta gá»i cô ấy là Bezocheva(3), nghÄ©a là cô bé không cha. Dân chúng ngoài đưá»ng không hiểu ý nghÄ©a cá»§a biệt danh ấy, thưá»ng chỉ nghe loáng thoáng và nhắc lại không đúng, đã Ä‘á»c chệch Ä‘i theo cách nói quen thuá»™c cá»§a dân vỉa hê đó thôi. 
Chú thÃch: 
(1) Ezhov, nguyên Bộ trưởng Nội vụ Liên Xô trong những năm ba mươi, sau đợt thanh trừng lớn 1937-1938 đã bị bắt vào đầu năm 1939 và bị án tỠhình. 
(2) Bezocheredeva: không xếp hàng chỠđợi. 
(3) Bezocheva: không cha.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 19-11-2008 at 10:07 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				25-09-2008, 03:07 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					Äến từ: Việt Nam 
					
					
						Bài gởi: 3,304
					 
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 932 
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			P16 - 2 
 
 
  
 
3. 
Sau câu chuyện ban đêm ở Trecn, Misa và Nika vá» tá»›i đơn vị. Quân Ä‘oàn cá»§a hỠđã chuyển Ä‘i phần lá»›n, chỉ còn bá»™ pháºn háºu quân đóng tại thành phố Karachevo đã bị huá»· diệt hoàn toàn. 
Mùa thu năm nay trá»i nóng. Äã hÆ¡n má»™t tháng nay thá»i tiết ngày nào cÅ©ng trong sáng và yên ả. Dưới bầu trá»i xanh không gợn mây, nóng bức, miá»n đất Ä‘en phì nhiêu Brunsina, nằm giữa hai thành phố Oriel và Bnansck, sạm nắng thành màu cà phê - chocolatt. 
Con đưá»ng lá»›n chạy thẳng qua thành phố cÅ©ng đồng thá»i là phố chÃnh. Má»™t bên là những ngôi nhà sụp đổ, bị mìn biến thành các đống gạch vụn, những cây cối bị báºt rá»…, bị băm vằm, cháy xém và đổ ngổn ngang trong các vưá»n cây ăn quả. Còn bên kia đưá»ng là những bãi trống chạy dài, Ãt được xây dá»±ng, có lẽ từ hồi thành phố chưa bị huá»· diệt, nên Ãt bị hoả hoạn và bom mìn tàn phá, bởi ở phÃa ấy cÅ©ng chả có gì để mà tàn phá. 
Dân các nhà bên phÃa bị phá huá»· Ä‘ang tìm bá»›i trong các đống tro còn nóng và xếp gá»n vào má»™t chá»— những thứ há» bá»›i ra được Má»™t số khác Ä‘ang đào hầm để ở tạm hoặc Ä‘ang đắp đất lên trên các hầm đất ấy. 
Bên phÃa đối diện, trên các bãi đất hoang, dá»±ng san sát các tấm lá»u bạt màu trắng, chen chúc đủ loại xe váºn tải và xe ngá»±a cá»§a thê đội hai, các quân y viện dã chiến bị tụt lại sau ban tham mưu cá»§a mình, các phòng ban trá»±c thuá»™c đủ thứ cÆ¡ quan váºn tải, háºu cẩn và tiếp tế bi lạc nhau và Ä‘ang Ä‘i tìm nhau. Ở đây cÅ©ng thấy những cáºu thiếu niên gầy gò, ốm yếu cá»§a các đại đội bổ sung, đội mÅ© calô xám, mặc những chiếc áo capốt xám, nặng ná», mặt mÅ©i hốc hác, nhợt nhạt vì bị bệnh kiết lỵ hành hạ, dừng chân để nghỉ ngÆ¡i, ăn ngá»§ tạm để rồi lại uể oải lên đưá»ng Ä‘i vá» phÃa Tây. 
Cái thành phố quá ná»a bị đánh mìn biến thành đống tro tàn ấy vẫn tiếp tục cháy và nổ tung ở phÃa xa, nÆ¡i địch gài mìn nổ cháºm. Thỉnh thoảng đất lại rung chuyển dưới chân những ngưá»i Ä‘ang đào bá»›i, khiến há» ngừng làm việc, đứng thẳng lên, tay chống cán cuốc xẻng, đầu ngoảnh vá» phÃa phát ra tiếng nổ. 
HỠđứng nghỉ và nhìn đăm đăm hồi lâu vá» phÃa đó. Ở đằng ấy, những đám mây đất đá màu xám, màu Ä‘en, màu đỠgạch, màu lá»a khói bốc lên trá»i thoạt đầu thành từng cá»™t lá»›n cuồn cuá»™n, rồi toả rá»™ng thành từng khối uể oải, nặng ná» tan loãng dẩn mà rÆ¡i trở lại xuống đất. Và những ngưá»i đào bá»›i lại tiếp tục cúi xuống làm việc. 
Bên phÃa các bãi trống, có má»™t khoảnh đất được viá»n xung quanh bằng các bụi cây, và nhÅ©ng cây lâu năm cành lá um tùm ở đó che mát cả khoảnh đất. Chúng ngăn cách khoảng đất vá»›i thế giá»›i xung quanh, như má»™t chiếc sân có mái che, đứng biệt láºp riêng má»™t chá»— và chìm trong bóng âm u mát rượi. 
Ở đó Tania vá»›i hai, ba chiến sÄ© cùng trung Ä‘oàn và mấy ngưá»i xin Ä‘i nhá» xe, trong đó có cả Misa và Nica Ä‘ang chá» suốt từ sáng chiếc xe váºn tải quay trở lại đón Tania và chở số tài sản cá»§a trung Ä‘oàn mà ngưá»i ta giao cho cô trông nom. Số tài sản được xếp trong những chiếc hòm chất thành má»™t đống lá»›n và mấy chiếc đặt rải rác trên cá». Tania không rá»i chúng má»™t bước đã đành, song mấy ngưá»i kia cÅ©ng không dám Ä‘i đâu xa vì sợ bá» lỡ chuyến xe. 
HỠđã chỠđợi hÆ¡n năm tiếng đồng hồ liá»n. Há» chẳng có việc gì làm. Há» nghe cô gái từng trải và hay chuyện kể hết chuyện này đến chuyện khác. Cô vừa kể lại lần gặp gỡ giữa cô vá»›i thiếu tướng Epgrap. 
- Còn sao nữa. Vừa má»›i hôm qua thôi. Tôi được dẫn riêng lên gặp thiếu tướng. Äồng chà ấy Ä‘i qua đây, nên dừng chân để há»i vá» Khristina. Há»i những ngưá»i đã chứng kiến, những ngưá»i đã quen biết chị ấy. Ngưá»i ta đã giá»›i thiệu tôi. Há» bảo, hai cô ấy là bạn thân cá»§a nhau. Äồng chà thiếu tướng bèn ra lệnh má»i tôi lên. Thế là tôi được dẫn lên. Äồng chà thiếu tướng chả có gì đáng sợ. CÅ©ng bình thưá»ng như tất cả má»i ngưá»i. Mắt xếch, Ä‘en láy. Thì tôi kể vá»›i đồng chà ấy tất cả những gì tôi biết. Nghe xong, đồng chà ấy cảm Æ¡n, rồi há»i: Còn cháu, cháu sinh ra ở đâu, gia đình thế nào? DÄ© nhiên là tôi mắc cỡ, cứ trả lá»i loanh quanh, không muốn nói ra. Hay ho gì mà khoe kia chứ? Má»™t đứa con bị bá» rÆ¡i. Nói chung thì các anh biết cả rồi đấy. Nào trại nuôi trẻ khó bảo, nào cuá»™c sống lang thang phiêu bạt. Nhưng thiếu tướng nhất định không chịu, cháu cứ nói Ä‘i, tôi nghe đây, đừng ngại gì cả, đồng chà ấy bảo thế, chẳng có gì phải xấu hổ, cháu ạ. Tôi bèn rụt rè thưa vài lá»i, sau đó thấy thiếu tướng gáºt gù khÃch lệ, tôi càng nói càng bạo dạn thêm. 
Là vì tôi có bao nhiêu chuyện để kể. Nếu các anh nghe, chắc các anh chả tin, các anh sẽ bảo: con bé này chỉ giá»i bịa. Thiếu tướng cÅ©ng thế. Tôi kể xong, đồng chà ấy đứng dáºy, Ä‘i Ä‘i lại lại trong gian nhà gá»— và bảo: "Cháu kể những chuyện kỳ lạ quá, phải không cháu. Thế này nhé. Bây giá» tôi chưa có thì giá». Nhưng rồi tôi sẽ còn tìm gặp cháu sau, chắc chắn là như váºy, tôi sẽ còn gặp lại cháu. Không ngá» tôi lại được nghe câu chuyện này. Tôi sẽ không quên cháu đâu. Còn má»™t số Ä‘iểm cần làm rõ thêm, những chi tiết ấy khác nhau. Bấy giá», không chừng chúng tôi lại tìm được đứa cháu ruá»™t là cháu cÅ©ng nên, cháu sẽ có má»™t ông chú thiếu tướng. Chú sẽ gá»i cháu vào bất cứ trưá»ng đại há»c nào cháu muốn". Lạy Chúa, chuyện đúng là như thế. Có những ông tướng vui tÃnh như thế đấy. 
Äúng lúc ấy có má»™t chiếc xe ngá»±a chạy vào khoảnh đất. Äấy là má»™t chiếc xe dài, có thành rất cao, mà ở Ba Lan và miá»n Tây nước Nga ngưá»i ta vẫn dùng để chở lúa vào ngày mùa. Hai con ngá»±a được thắng trong xe, do má»™t quân nhân Ä‘iá»u khiển, ngày xưa gá»i là lÃnh coi ngá»±a. Bác ta cho xe chạy vào khoảnh đất, nhảy xuống xe và tháo ngá»±a ra. Tất cả má»i ngưá»i, trừ Tania và mấy anh chiến sÄ©, liá»n vây quanh bác ta, nài nỉ bác ta đừng tháo ngá»±a ra, mà hãy chở hỠđến nÆ¡i há» cần, há» sẽ trả tiá»n tá» tế, đương nhiên. Bác ta từ chối, vì không được quyá»n tá»± ý sá» dụng xe và ngá»±a, mà phải tuân lệnh cấp trên trong việc chuyên chở. Bác ta dắt cặp ngá»±a Ä‘i đâu đó và không thấy quay lại nữa. Mấy ngưá»i vẫn ngồi dưới đất bèn trèo lên ngồi cả trên chiếc xe để không. Câu chuyện cá»§a Tania bị ngắt quãng bởi sá»± xuất hiện cá»§a chiếc xe và cuá»™c Ä‘iá»u đình vá»›i bác đánh xe, lại được tiếp tụ. 
- Cô đã kể gì vá»›i thiếu tướng, - Misa há»i.- Nếu có thể, cô hãy kể lại cho bá»n tôi xem nào. 
- ÄÆ°á»£c thôi. 
Và cô đã kể lại cho hỠnghe câu chuyện kinh khủng của cô. 
4. 
- Quả là tôi có nhiá»u chuyện để kể. Hình như tôi không phải con nhà thưá»ng dân, ngưá»i ta bảo thế. Chả nhá»› có phải ngưá»i ngoài nói vá»›i tôi Ä‘iá»u đó, hay là tôi đã ôm ấp nó trong thâm tâm, nhưng tôi nghe nói rằng mẹ tôi, bà Raisa Komarova, đâu như là vợ cá»§a má»™t ông bá»™ trưởng ngưá»i Nga trốn tránh ở xứ Bạch Nông, vợ cá»§a đồng chà Komarov. Nhưng cái nhà ông Komarov ấy không phải là bố hay cha đẻ cá»§a tôi. 
Lẽ dÄ© nhiên tôi chẳng được ăn há»c, tôi lá»›n lên trong cảnh mồ côi không cha không mẹ. Các anh có thể thấy những Ä‘iá»u tôi nói là ná»±c cưá»i, nhưng tôi chỉ kể những gì tôi biết, các anh nên đặt mình vào hoàn cảnh cá»§a tôi. 
Äúng thế. NghÄ©a là tất cả những gì tôi sắp kể cho các anh nghe, đã xảy ra quá nhiá»u ở Grusisy, táºn đầu bên kia miá»n Sibiri, gần vùng đất cá»§a dân Cô-dắc, phÃa biên giá»›i Trung Hoa. 
Khi chúng ta, nghÄ©a là Hồng quân, tiến gần đến thá»§ phá»§ cá»§a bá»n bạch vệ, thì cái ông bá»™ trưởng Komarov ấy đã đưa mẹ tôi cùng vá»›i toàn bá»™ gia đình các quan chức khác lên má»™t chuyến tàu đặc biệt và ra lệnh cho tàu chạy Ä‘i, bởi vì mẹ tôi quá sợ sệt, chả dám Ä‘i đâu má»™t mình, nếu không có há» Ä‘i cùng. 
Còn tôi, cái nhà ông Komarov ấy tháºm chà chả biết có tôi trên Ä‘á»i. Mẹ tôi đã Ä‘i xa ông ấy má»™t thá»i gian để sinh ra tôi và bà sợ muốn chết, nếu giả dụ có ai bép xép mách vá»›i ông ấy chuyện đó. Ông ấy rất ghét trẻ con, cứ quát tháo và giáºm chân ầm Ä©, bảo trẻ con chỉ làm bẩn nhà và gây phiá»n nhiá»…u. "Tôi không thể chịu được", ông ta quát lên như thế. 
Váºy là khi Hồng quân tiến gần đến thành phố, thì mẹ tôi cho ngưá»i Ä‘i gá»i bà Marfa, vợ bác gác đưá»ng tàu ở ga Nagornaia, rồi tá»›i đèo Samsonov. Bây giá» tôi má»›i hiểu tại sao mẹ tôi lại cho gá»i bà Marfa tá»›i. Chắc bà ấy vẫn mang rau và sữa đến bán ở thành phố. Chắc thế. 
Äể tôi kể tiếp. Rõ ràng có những Ä‘iểm tôi không biết. Tôi cho rằng ngưá»i ta đã đánh lừa mẹ tôi, không nói cho mẹ tôi biết sá»± thá»±c. Có trá»i biết hỠđã bảo mẹ tôi thế nào, chắc há» bảo mẹ tôi hãy gá»i tôi Ä‘i tạm vài ba hôm là tình hình sẽ trở lại yên ổn. Chứ không phải gá»i hẳn. Giao hẳn cho ngưá»i khác nuôi. Äá»i nào mẹ tôi lại chịu giao con hẳn Ä‘i kia chứ. 
Ôi dào, chuyện đánh lừa trẻ con, ai chả biết. Con hãy đi với dì, dì sẽ cho con bánh kẹo. Dì tốt lắm, con đừng sợ dì. 
Nhưng sau đó tôi khóc quá thể. Trái tim thơ dại của tôi bị tổn thương ghê gớm, thôi, tốt nhất, chẳng nên nhắc lại chuyện đó. 
Tôi chỉ muốn treo cổ tá»± tá», Ä‘ang còn bé tà mà tôi suýt nữa phát Ä‘iên. Chắc chắn là mẹ tôi có trao tiá»n cho bà Maepha để nuôi tôi nhiá»u lắm. 
Trại cá»§a bác gác đưá»ng tàu khá giàu, có bò sữa, có ngá»±a kéo xe, gà vịt thì dÄ© nhiên hàng đàn, đất rá»™ng xung quanh, muốn trồng rau làm vưá»n bao nhiêu tùy ý, chÃnh cái nhà ấy cÅ©ng là nhà được cấp không, ở ngay bên cạnh đưá»ng tàu. 
Những chuyến tàu từ vùng quê tôi đến thì phải ì ạch leo dốc, còn tàu từ nước ngoài Nga các anh sang thì lao như bay, phải hãm bá»›t tốc lá»±c lại. Ga Nagornaia ở phÃa dưới, vá» mùa thu khi rừng rụng lá, trông nhà ga như được đặt trên má»™t cái đĩa. 
Bác chá»§ nhà, tên gá»i Vasili, tôi vẫn gá»i là bố, như thói quen cá»§a dân quê. Bác rất vui tÃnh và hiá»n háºu, chỉ tá»™i bác quá tin ngưá»i và đã rượu vào, thì chẳng còn biết giữ mồm giữ miệng gì nữa, như ta có câu, bác moi tất cả ruá»™t gan, cho bất cứ ai bác gặp. 
Còn vợ bác, bà Marfa, thì tôi không thể mở miệng gá»i là mẹ được. Chẳng rõ là vì tôi không sao quên được mẹ tôi, hay còn tại lý do khác, chỉ biết là bà ấy dữ vô cùng. Phải, nghÄ©a là tôi gá»i bà ta là dì Marfa thôi. 
Thế rồi thá»i gian trôi qua. Năm tháng trôi qua. Bao nhiêu năm, tôi chả nhá»›. Bấy giá» tôi đã biết cầm cá» làm hiệu cho tàu chạy. Tháo ngá»±a ra khá»i xe hoặc chăn bò là việc chẳng lạ đối vá»›i tôi. Bà Marfa dạy tôi kéo sợi. Việc ná»™i trợ thì khá»i phải nói. Nào lau chùi, dá»n dẹp, nào nhào bá»™t ìàm bánh, nấu ăn, chuyện ấy đối vá»›i tôi chả ăn nhằm gì, tôi biết làm tất. À mà quên, tôi còn trông nom thằng bé Petia. Chân nó bị liệt, nó lên ba mà chỉ nằm má»™t chá»—, không Ä‘i được. Váºy là tôi phải săn sóc nó. Äã bao nhiêu năm trôi qua rồi, mà tôi vẫn rùng mình, sởn gai ốc khi nhá»› lại cái ánh mắt cá»§a bà Marfa ngó đôi chân lành lặn cá»§a tôi. Cái nhìn cá»§a bà ta ngụ ý: sao chân nó không què quặt, mà là chân cá»§a Petia, làm như tại tôi mà bé Petia bị liệt không bằng, đấy các anh xem, lắm khi ngưá»i ta so bì độc ác như thế đó? 
Bây giá» các anh hãy dá»ng tai mà nghe, vừa rồi má»›i là chuyện sÆ¡ sÆ¡, còn Ä‘iá»u tôi sắp kể đây, các anh sẽ dá»±ng tóc gáy. 
Dạo đó Ä‘ang thá»i kinh tế má»›i, má»™t ngàn rúp chỉ đáng giá má»™t xu. Bác Vasili bán con bò cái dưới thung lÅ©ng, nháºn lấy hai bị đầy tiá»n, tiá»n Kerenski, mà bấy giá» ngưá»i ta vẫn gá»i là "trái chanh", đúng thế "trái chanh". Bác nốc rượu vào, thế là Ä‘i kể cho cả khu nhà ga Nagornaia biết mình có nhiá»u tiá»n. 
Tôi nhá»› hôm ấy là má»™t ngày mùa thu, gió rất mạnh, thổi tung cả mái nhà, thổi bay cả ngưá»i Ä‘i đưá»ng, tàu không leo dốc nổi vì ngược chiá»u gió. Tôi thấy có má»™t bà lão hành hương từ trên dốc Ä‘i xuống, gió thổi phồng cả váy và tấm khăn vuông cá»§a bà cụ. 
Bà lão vừa Ä‘i vừa ôm bụng kêu Ä‘au. Bà xin vào nhà. Gia đình đặt bà nằm trên chiếc ghế dài, bà cứ kêu ôi Ä‘au bụng quá, bụng tôi quặn lại, tôi chết mất thôi. Vì Chúa, xin hai bác chở tôi Ä‘i nhà thương, tôi sẽ trả tiá»n, bao nhiêu tôi cÅ©ng trả. Bác Vasili liá»n thắng con ngá»±a Udaloi, dìu bà lão lên xe và chở đến bệnh viện huyện, cách nhà và cách đưá»ng tàu khoảng mưá»i lăm dặm. 
Lâu chóng bao nhiêu không rõ, tôi vá»›i bà Marfa vừa đặt lưng nằm ngá»§, thì nghe tiếng con Udaloi hà ngoài cá»a sổ. Chiếc xe đã chạy vào sân. Sao mà vá» sá»›m đến thế? Bà Marfa thắp đèn, khoác áo, không chá» chồng gõ cá»a, đã kéo ngay then cài ra. 
Cá»a vừa mở, thì chả thấy chồng đâu, chỉ thấy lù lù má»™t thằng cha lạ hoắc, Ä‘en thui, trông phát khiếp. Hắn bảo: "Chỉ ngay chá»— để tiá»n bán bò. Tao đã cắt cổ thằng chồng mày trong rừng rồi, còn mày, mày là đàn bà, tao sẽ tha cho, nếu mày nói tiá»n cất ở đâu. Không nói thì mày tá»± hiểu lấy, đừng trách tao ác Tốt hÆ¡n hết là đừng để tao phải chá». Tao không có thì giá» lằng nhằng vá»›i mày". 
Trá»i đất cha mẹ Æ¡i, cảm tưởng cá»§a hai chúng tôi ra sao, các anh cứ thỠđặt mình vào địa vị chúng tôi sẽ hiểu! Chúng tôi run rẩy, hồn vÃa lên mây, lưỡi rÃu lại, kinh khá»§ng quá? Hắn đã chặt đầu bác Vasili, chÃnh mồm hắn bảo thế. Bây giá» hai ngưá»i đàn bà chân yếu tay má»m đứng trước tên cướp, má»™t tên cướp cá»§a giết ngưá»i Ä‘ang ở trong nhà chúng tôi, tháºt rõ như ban ngày. 
Hẳn là lúc ấy bà Marfa bá»—ng chốc mất trÃ, nghe tin chồng chết, bà như bị đứng tim. Mà lẽ ra phải bình tÄ©nh đối phó, không nên lá»™ vẻ sợ hãi. 
Trước hết bà quỳ xuống bên chân tên cướp, "Tôi cắn rÆ¡m cắn cá» lạy ông, mong ông lượng tình, bà nói, đừng giết tôi, nào tôi có biết đến tiá»n nong gì đâu, ông nói tiá»n gì, nghe ông nói tôi má»›i biết." Nhưng tên cướp đâu có ngu dại, thằng khốn kiếp, đâu có dùng lá»i lẽ van xin mà thoát được hắn. Bá»—ng dưng bà Marfa nảy ra ý định lừa hắn. "Thôi được, tôi xin làm theo lệnh ông váºy. Tiá»n để ở căn hầm dưới sàn nhà. "Bà nói". Tôi nhấc nắp hầm lên, ông chui xuống mà lấy". Nhưng cái thằng quá»· sứ nó thấy rõ ruá»™t gan bà "Không, đây là nhà mày, hắn nói, mày thông thuá»™c hÆ¡n. Mày hãy tá»± chui xuống. Mày muốn chui xuống hầm hay leo lên mái tùy mày, miá»…n là có tiá»n đưa ra đây cho tao. Chỉ cần nhá»› má»™t Ä‘iá»u, chá»› hòng giở trò lừa gạt tao. Äối vá»›i tao, đừng có đùa". 
Bà Marfa bèn bảo nó: "Lạy Chúa, sao ông Ä‘a nghi thế. Tôi sẵn sàng chui xuống lấy cho ông, tá»™i chân tôi bá»§n rá»§n không lần nổi cầu thang. Äể tôi đứng trên báºc thứ nhất soi đèn cho ông xuống thì hÆ¡n. Ông đừng lo, để ông tin, tôi sẽ cho con gái tôi cùng xuống dưới ấy vá»›i ông". NghÄ©a là bà ta sẽ đẩy tôi xuống hầm. 
Trá»i đất thiên địa Æ¡i, chắc các anh cÅ©ng Ä‘oán được hồn vÃa tôi ra sao, lúc tôi nghe bà ta nói thế! Thôi thế là hết Ä‘á»i, tôi nghÄ©? Mắt tôi tối sầm, tôi cảm thấy mình sắp ngã, hai chân khuỵu dần. 
Nhưng tên cướp đến là tinh ma, hắn liếc mắt nhìn hai chúng tôi, nheo nheo mắt, rồi nhe răng cưá»i nhăn nhở. 
- Này, đừng có lừa tao, hắn nói. 
Chắc hắn thấy bà Marfa không thương xót gì tôi, nghĩa là tôi chẳng phải là con đẻ, chẳng máu mủ ruột thịt gì với bà ta, nên hắn bèn túm lấy thằng Petia, tay kia nắm cái móc tròn nâng nắp hầm lên. Nào, soi đèn cho tao, hắn nói, đoạn hắn đem bé Petia chui xuống. 
Lúc ấy, tôi nghÄ© bà Marfa đã hoá Ä‘iên, chẳng còn hiểu gì nữa, bà ta đã mất trà rồi. Tên cướp vừa Ä‘em Petia chui xuống vài báºc thang, bà ta liá»n đóng sáºp cái nắp hầm lại má»™t tiếng, móc ổ khoá vào, Ä‘oạn kéo cái hòm nặng nhất chặn lên trên nắp hầm, vừa kéo vừa gáºt đầu ra ý bảo tôi hãy giúp má»™t tay, hòm nặng, mình bà đẩy không nổi. Bà ta đã đẩy được, rồi ngồi luôn lên mặt hòm, ra vẻ sung sướng hể hả, tháºt là ngu xuẩn! Bà ta vừa ngồi xuống, thì tên cướp ở dưới vừa gá»i ta vừa đấm thình thình dưới sàn. 
- Mày khôn hồn thì mở cho tao lên, nếu không, tao vặn cổ thằng con mày. 
Tiếng nói cá»§a nó lá»t qua kẽ ván, nghe chỉ loáng thoáng, vá»›i lại lá»i nói lúc ấy thì ăn thua gì. Hắn cứ rống lên hÆ¡n cả mãnh thú để Ä‘e dá»a. 
- ÄÆ°á»£c, - hắn hét - Tao sẽ cho thằng oắt này Ä‘i theo bố nó ngay bây giá». 
Song bà Marfa không hiểu gì hết. Bà ta cứ ngồi trên chiếc hòm mà nháy mắt vá»›i tôi và cưá»i ha hả. "Cứ gào tháºt khá»e vào, đồ ngốc Æ¡i, bây giỠđến lượt mày, tao Ä‘ang ngồi trên hòm, còn chìa khoá nắp hầm thì tao Ä‘ang nắm trong tay đây này". Tôi lôi, tôi kéo bà ta đủ cách. Tôi hét vào tai bà ta, tôi đẩy bà ra khá»i chiếc hòm, tôi muốn làm cho bà ngã chổng ká»nh. Phải mở nắp hầm ra. Phải cứu bé Petia. Nhưng tôi yếu sức hÆ¡n? Tôi đâu làm gì nổi bà ta! 
Tên cướp vẫn Ä‘áºp thình thịch lên sàn, thá»i gian cứ trôi Ä‘i, mà bà Marfa cứ yên vị trên chiếc hòm, đảo mắt nhìn quanh nhìn quẩn, không buồn nghe. 
ÄÆ°á»£c má»™t lúc, cha mẹ Æ¡i, trá»i đất hỡi, trong Ä‘á»i mình, tôi đã thấy nhiá»u Ä‘iá»u, đã trải nhiá»u cảnh khổ tâm, nhưng chưa bao giá» ghê sợ như lúc ấy, tôi sẽ nhá»› suốt Ä‘á»i, tôi cứ nghe văng vẳng tiếng thét ai oán đứt ruá»™t cá»§a Petia, tá»™i nghiệp cáºu bé đáng thương và ngoan ngoãn, từ dưới hầm vá»ng lên, chẳng là thằng cướp khốn kiếp Ä‘ang giết cáºu bé. 
Ôi, tôi biết làm gì, trá»i Æ¡i, tôi phải làm gì bây giá», tôi nghÄ©, vá»›i cái bà già hoá Ä‘iên và cái tên cướp sát nhân kia? Mà thá»i gian thì cứ trôi qua. Tôi vừa nghÄ© thế, thì bá»—ng nghe tiếng con Udaloi hà lên ngoài cá»a sổ, chẳng là nó vẫn bị thắng trong chiếc xe ngoài đó. Vâng, con ngá»±a hà lên, như muốn bảo tôi: Tania Æ¡i, ra đây mau lên, ta hãy phóng Ä‘i tìm những ngưá»i tá» tế, ta phải Ä‘i cầu cứu. Tôi ngó ra, thấy trá»i sắp sáng. Cảm Æ¡n Udaloi, mày cừ lắm, mày khôn tháºt. Äúng đấy, tao vá»›i mày hãy Ä‘i ngay. Tôi vừa nghÄ© thế, chợt nghe như có tiếng ai gá»i từ trong rừng ra: "Hượm đã, Tania, đừng hấp tấp. Chúng ta sẽ có cách giải quyết vụ này hay hÆ¡n". NghÄ©a là tôi không trÆ¡ trá»i má»™t mình trong rừng. Có tiếng còi tàu quen thuá»™c từ dưới thung lÅ©ng gá»i tôi, nghe thân quen như tiếng gà gáy, tôi biết rõ lắm. Äó là cái đầu máy, gá»i là đầu máy đẩy, luôn luôn sẵn sàng ở ga Nagornaia, để đẩy các chuyến tàu hàng lên dốc. Äây là má»™t chuyến tàu há»—n hợp, đêm nào cÅ©ng chạy qua nhà tôi vào giá» này. Váºy là tôi nghe thấy tiếng còi tàu quen thuá»™c dưới kia Ä‘ang gá»i tôi. Nghe tiếng nó, tim tôi dồn dáºp. Tôi tá»± há»i: không biết có phải mình cÅ©ng hoá Ä‘iên như bà Marfa rồi hay sao, mà nghe cả con ngá»±a lẫn cái đầu máy xe lá»a Ä‘á»u nói tiếng ngưá»i rõ ràng thế này? 
Nhưng tôi đâu có thá»i giá» suy nghÄ©, chuyến tàu gần đến rồi. Tôi vá»™i chá»™p lấy cây đèn bão, vì lúc ấy trá»i chưa sáng rõ, rồi tôi lao như Ä‘iên ra đưá»ng tàu, tôi đứng ngay giữa hai thanh ray mà giÆ¡ cây đèn lên đưa Ä‘i đưa lại lia lịa. 
Äến đây thì khá»i phải kể nữa. Tôi đã ngăn chuyến tàu dừng lại. CÅ©ng may là nó chạy cháºm như rùa vì Ä‘ang leo dốc, lại bị gió thổi mạnh ngược chiá»u. Tàu đỗ, bác tài quen mặt từ trong thò đẩu ra há»i câu gì đó, nhưng tôi không nghe thấy vì gió thổi bạt Ä‘i. Tôi la lên rằng có má»™t tên cướp xông vào nhà bác gác đưá»ng tàu, nó cướp cá»§a giết ngưá»i và Ä‘ang mắc kẹt trong đó, chú Æ¡i, chú xuống cứu gia đình cháu, lẹ lên. Trong khi tôi Ä‘ang la như váºy, thì từ trên các toa, các chiến sÄ© Hồng quân lần lượt nhảy xuống, hoá ra đấy là chuyến tàu chở bá»™ đội, phải, há» nhảy xuống đưá»ng, há»i: "Có chuyện gì váºy", há» ngạc nhiên, tại sao Ä‘ang yên Ä‘ang lành lại ngăn tàu đỗ giữa rừng, giữa dốc, lúc đêm hôm như thế này. 
Khi biết đầu Ä‘uôi câu chuyện, há» vào nhà, lôi tên cướp dưới hầm ra, hắn rên rỉ, dáºp đầu van xin, giá»ng còn thảm thiết hÆ¡n cả bé Petia, xin các ông rá»§ lòng thương hại, hắn nói, đừng giết tôi, tôi sẽ không dám tái phạm nữa. Há» lôi hắn ra đưá»ng ray, trói chân tay hắn đặt ngang trên hai thanh ray rồi cho tàu chạy qua. Xá» tại chá»—, há» bảo thế. 
Tôi cÅ©ng chả dám quay vào nhà lấy quần áo nữa vì khiếp quá. Tôi xin há», các chú Æ¡i, cho cháu lên tàu vá»›i. Há» cho tôi lên tàu đưa tôi Ä‘i. Sau đó, tôi nói không ngoa chút nào, tôi đã Ä‘i có đến ná»a trái đất, hết xứ này sang xứ khác, cùng vá»›i bá»n trẻ lang thang, bÆ¡ vÆ¡. Chẳng thiếu chá»— nào tôi không đến. Tháºt là tá»± do, tháºt là sung sướng sau bao nhiêu Ä‘au khổ mà tôi phải chịu đựng thá»i thÆ¡ ấu? Tuy rằng tôi cÅ©ng gặp không Ãt tai hoạ và phạm nhiá»u tá»™i lá»—i. Nhưng đấy là chuyện vá» sau, để lần khác tôi sẽ kể. Còn cái hôm ấy, má»™t nhân viên đưá»ng sắt xuống tàu vào nhà làm tá» kê khai tài sản nhà nước ở trong đó và lo liệu cho cuá»™c sống cá»§a bà Marfa. Ngưá»i ta bảo sau đấy bà ta đã chết ở nhà thương Ä‘iên. Có ngưá»i lại nói bà ta lành bệnh và xuất viện. 
Nghe xong câu chuyện cá»§a Tania, Misa và Nika lặng lẽ Ä‘i Ä‘i lại lại trong khoảng đất kia rất lâu. Sau đó chiếc xe váºn tải chạy tá»›i, cồng ká»nh và vụng vá» rẽ vào bãi. Má»i ngưá»i bắt đầu chất các hòm lên xe. Misa nói: 
- Cáºu đã biết Tania là ai rồi chứ, Nika? 
- Dĩ nhiên. 
- Epgrap sẽ lo liệu cho cô ấy. - Rồi sau má»™t phút im lặng, ông nói thêm - Trong lịch sỠđã có mấy lần xảy ra chuyện như thế. Cái được dá»± tÃnh má»™t cách lý tưởng và cao thượng đã bị váºt hoá, trở nên thô thiển. Hy Lạp đã hoá thành La Mã cÅ©ng như thế đó, sá»± khai hoá những Nga đã hoá thành cuá»™c cách mạng Nga cÅ©ng như thế đó. Cáºu cứ lấy má»™t câu thÆ¡ cá»§a Blôc "chúng ta, con đẻ cá»§a những năm kinh khá»§ng ở nước Nga", cáºu sẽ thấy ngay sá»± khác biệt giữa các thá»i đại. Khi Blôc nói như thế, ta cần hiểu câu ấy theo nghÄ©a bóng, theo lối ẩn dụ. Con đẻ ở đây không phải là con cái, mà là sản phẩm tinh thần, là tầng lá»›p trà thức, còn chữ khá»§ng khiếp không phải vá»›i nghÄ©a đáng sợ, mà có tÃnh chất tiên Ä‘oán ngày táºn thế, đấy là hai chuyện khác nhau. Bây giá» thì tất cả cái nghÄ©a bóng, ẩn dụ đã trở thành nghÄ©a Ä‘en thá»±c sá»±, con đẻ là con đẻ, khá»§ng khiếp là đáng sợ, đấy, sá»± khác nhau là ở đó. 
5. 
Năm năm hoặc mưá»i năm sau, vào má»™t buổi chiá»u mùa hè yên ả. Misa và Nika lại ngồi vá»›i nhau, bên má»™t cá»a sổ mở rá»™ng ở trên cao, nhìn xuống thành phố Moskva bao la ở bên dưới. 
Há» lần giở các táºp văn cá»§a Zhivago mà Epgrap đã thu tháºp được. HỠđã Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại nhiá»u lần, đã thuá»™c lòng đến má»™t ná»a. Thỉnh thoảng há» ngừng Ä‘á»c để trao đổi vài nháºn xét hoặc để suy tưởng. Äá»c được má»™t ná»a thì trá»i tối, khó phân biệt mặt chữ, há» phải thắp đèn cho sáng. 
Ở bên dưới và xa xa, kinh thành Moskva, quê hương cá»§a tác giả, nhân chứng cá»§a má»™t ná»a cuá»™c Ä‘á»i tác giả, há» thấy Moskva lúc này không chỉ là nÆ¡i đã xảy ra các sá»± kiện kia, mà còn là nhân váºt chÃnh cá»§a thiên truyện dài, mà tối nay, vá»›i cuốn sách trong tay, há» Ä‘ang Ä‘á»c tá»›i Ä‘oạn kết. 
Mặc dù ánh sáng và sá»± giải phóng, mà ngưá»i ta mong đợi sau khi chiến tranh kết thúc, không đến cùng vá»›i thắng lợi, như ngưá»i ta vẫn tưởng, song dẫu sao làn gió tá»± do cÅ©ng đã hây hẩy thổi trong suốt những năm sau chiến tranh, hợp thành ná»™i dung lịch sá» duy nhất cá»§a chúng. 
Ngồi bên cá»a sổ, hai ngưá»i bạn nay đã vá» già, có cảm tưởng rằng cái tá»± do tâm hồn ấy đã đến, rằng chÃnh vào buổi tối hôm nay, tương lai đã hiện ra rõ rệt dưới các đưá»ng phố kia, rằng chÃnh hỠđã bước vào tương lai đó và từ nay sẽ sống trong đó. Cảm giác sung sướng thiết tha, yên tâm vá» cái đô thành thiêng liêng kia và toàn bá»™ trái đất này, vá» những ngưá»i tham gia câu chuyện này còn sống đến tối hôm nay và vá» con em há», Ä‘ang trào dâng trong tâm hồn há», lá»›i cuốn há» bằng Ä‘iệu nhạc lặng thầm cá»§a hạnh phúc tràn ngáºp khắp không gian xung quanh. Và táºp sách nhá» trong tay há» dưá»ng như cÅ©ng biết hết thảy những Ä‘iá»u đó, nên đồng tình xác nháºn các cảm xúc cá»§a há». 
                                         HẾT 
Má»™t số nhân váºt: 
Yuri Andrevich Zhivago, con cá»§a ông Andrey Zhivago, má»™t kỹ nghệ gia triệu phú và bà Maria Nicolaevna. Bác sÄ©, ngưá»i tình cá»§a Lara. Kết hôn vá»›i Tonia, có con trai Xasa và con gái Maria vá»›i nàng. 
Epgrap Andrevich Zhivago, em cùng cha khác mẹ cá»§a Yuri Zhivago, sau trở thành thiếu tướng Hồng quân, nhiá»u lần cứu giúp Bác sÄ© Zhivago. 
Nicolai Nicolaievich Vedeniapin, linh mục, triết gia, cáºu ruá»™t cá»§a Yuri Zhivago. 
Tonia Alexandrovna Gromeko, con gái giáo sư Alexandr Gromeko và bà Anna Ivanovna, cháu ngoại cá»§a cụ Ivan Cruyghe - má»™t Ä‘iá»n chá»§ lá»›n có khu trang trại Varykino. 
Lara Fedrovna Ghisa, (ngưá»i tình cá»§a Yuri Zhivago), nữ giáo viên trung há»c, con gái bà Amelia Karlovna. Kết hôn vá»›i Pasa Antipop, sinh được má»™t con gái là Katenka. 
Pasa Paplovich Antipop, con cá»§a má»™t công nhân đưá»ng sắt tên là Pavel Antipop, giáo viên trung há»c. Sau trở thành má»™t chỉ huy cao cấp cá»§a Hồng quân, đổi tên thành Strelnikov, đối địch vá»›i tướng bạch vệ Galiulin, vốn là bạn cÅ© cá»§a chàng. 
Yuxupka Ghimadetdin Galiulin, con bác lao công Chimazetdin và bà Phatima. Thợ máy, sau đó là trung uý, cuối cùng là tướng bạch vệ. 
Vikto Ippolitovich Komarovski, luáºt sư cá»§a cha Zhivago, nhân tình cá»§a mẹ Lara (Amelia Karlovna), huá»· hoại Ä‘á»i thiếu nữ cá»§a nàng, sau trở thành bá»™ trưởng trong ChÃnh phá»§ phản cách mạng ở Sibiri. 
Misa Gordon, bạn há»c cá»§a Yuri Zhivago, sau là giáo sư. 
Nika Dudorov, bạn há»c cá»§a Yuri Zhivago, sau là giáo sư. 
Lavrenti Mikhailovich Kologrivov, nhà doanh nghiệp giàu sang, hào phóng, có vợ là bà Seraphima Philipovna và hai con gái là Nadia (bạn há»c cá»§a Lara) và Lipa. 
Aveckia Miculisyn, quản lý cá»§a cụ Cruyghe ở trang trại Varykino, có con trai là Liveri (Lesnyc) là má»™t vị chỉ huy Ä‘oàn quân du kÃch trong rừng. 
Macken Sapov, gia nhân cá»§a gia đình giáo sư Gromeko, có con gái Marina sau này thành vợ không chÃnh thức cá»§a Zhivago, sinh vá»›i chàng hai con gái (Kapa và Clara).
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 19-11-2008 at 10:07 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |