Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #91  
Old 20-05-2008, 02:09 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Phiên chợ Giát
Tác giả: Nguyễn Minh Châu
1

Lão Khúng thức giấc. Lão chợt thức giấc vì má»™t giấc mê khá»§ng khiếp. Trong cÆ¡n mê ngá»§, lão Khúng trông thấy má»™t lão già thân hình cao vóng lại lá»§ng cá»§ng đầy những xương cùng xẩu, mái tóc cắt ngắn cứng như rá»… tre, má»› đổ phải, má»› đổ vá» phía trước trán, sợi Ä‘en sợi trắng loang lổ, mặt mÅ©i gồ ghá», hai con mắt nhìn gưá»m gưá»m, vá»›i những mảng tiết bò còn ướt hoặc đã khô dính bết trên các bắp thịt nổi cuá»™n ở bả vai và bắp tay; cái lão già ghê tởm ấy giang cả hai cánh tay nâng má»™t chiếc búa to nặng như búa cá»§a thằng phụ lò rèn ở đầu làng KhÆ¡i bổ xuống giữa đầu má»™t con bò, cú đánh cá»§a chiếc búa tạ làm lún má»™t mảng trán sát hai con mắt cá»§a con vật, khiến cho má»™t con mắt dính đầy máu trồi ra ngoài.

Trá»i đất hỡi, đúng là con bò cá»§a nhà lão Khúng, con khoang Ä‘en nhà lão, "mụ già khụt khịt hay cảm cúm" cá»§a nhà lão, "bà đội trưởng" cá»§a lão Khúng, con bò nhà lão kêu rống lên má»™t tiếng nghe ghê rợn, thứ tiếng kêu phát ra vào buổi má» sáng từ nhà a ba toa phố Cầu Giát mà từ nhá» những bận Ä‘i cá»§i qua đó, qua các nhà a ba toa có ánh sáng ngá»n đèn bãi chiếu như hắt ánh sáng ra ngoài, lão Khúng Ä‘á»u phải bịt cả hai lá»— tai lại, vắt chân lên cổ mà chạy. Nào có phải đứa dát, là đứa trẻ tợn tạo nhưng lão Khúng từ nhỠđã không chịu nổi bất kỳ con vật gì kêu khi sắp chết.

Ai? Ai đã giết con khoang Ä‘en nhà lão, ngưá»i bạn Ä‘á»i cá»§a lão? Lão nào? Thằng già chết tá»­ chết tiệt nào, đứa thần trùng nào, bá»n trá»™m cướp giết ngưá»i cá»§a dân kẻ bãi hay sÆ¡n tràng nào?

Thì lão chứ ai! Ãứa hung thần là lão Khúng chứ ai! Kẻ nâng chiếc búa tạ lên đánh vào đầu con vật là lão chứ ai! Tay chân run lẩy bẩy, mồ hôi toát ra khắp sống áo đầm đìa, lão Khúng sợ quá. Lão đã trở nên độc ác quá mức, thật là vô cùng ác độc, mà lão đã trở nên độc ác ngoài sức nghÄ© cá»§a con ngưá»i từ bao giá» vậy? Giá như ngưá»i khác, là ngưá»i biết ngoan ngoãn tuân phục má»™t thứ tôn giáo nào thì chắc chắn lúc này, giữa đêm hôm khuya khoắt, lão đã lập tức quỳ sụp xuống mà hối hả Ä‘á»c kinh, đập đầu xuống đất mà van nài kẻ tôn thá», trút lòng ăn năn sám hối trước đấng thiêng liêng ở trên đầu trên cổ. Ãằng này là má»™t kẻ vô đạo, lão Khúng chỉ biết lật mình ngồi dậy trên tấm phản gá»— mà run sợ má»™t mình, vật vã Ä‘au khổ má»™t mình, tá»± mình lại lấy làm sợ hãi trước chính mình. Lão mở trừng trừng hai con mắt mà nhìn tên hung thần đồ tể vừa nhập vào lão, ngay khi lão bình yên ngá»§ trên tấm phản quen thuá»™c giữa nhà mình.

Ãoạn rồi như má»™t kẻ vừa may mắn thoát há»a, lão Khúng thở phào. Thá»±c may! may quá! Vậy là không phải, chỉ là trong giấc mÆ¡. Không phải thá»±c. Ãúng, mà đây rồi, con khoang Ä‘en nhà lão lúc này Ä‘ang khụt khịt ở ngoài gian bò sau nhà bếp.

Lão yên tâm nằm xuống. Và nghĩ vỠgiấc mơ tiếp sau đó.

Pin! pin! pin!

Lạ lùng sao, con bò bá»—ng kêu rống lên lanh lảnh như tiếng còi ô-tô vậy nhỉ? Mà hóa ra ô-tô thật, trong giấc mÆ¡ lão Khúng chẳng thấy con bò nhà lão ở đâu nữa, mà từ phía sau lưng lão, ngật ngưỡng lao vút đến má»™t chiếc xe commăngca đầy oai vệ. Chiếc xe đít tròn không chạy trên đưá»ng mà bay là là trên mặt đám ruá»™ng trồng khoai lang, bay qua Ä‘oạn mương dẫn nước trước nhà lão Khúng rồi lại bay qua mảnh sân ná» vôi, bốn bánh xe không há» chạm mặt đất.

Lão Khúng cứ trương mắt đứng ngó trân trân vào cái mặt kính chắn gió. Lão trông thấy loang loáng ở đằng sau có má»™t ngưá»i đàn ông thân hình phương phi, mặt tròn vành vạnh và đỠrá»±c như vầng mặt trá»i má»›i má»c, mặc sÆ¡-mi cụt tay mầu trứng sáo đã hÆ¡i nhùng nhục, đội chiếc mÅ© cát két xám. Ngưá»i ngồi ô-tô há»›n hở tươi cưá»i nhìn lão, chém chém vào không khí, giống hệt bàn tay cá»§a các lãnh tụ trên lá»… đài mà lão Khúng đã nhìn thấy nhiá»u lần ở trong phim.

Ngưá»i Ä‘ang ngồi trong chiếc xe đít tròn biết bay chính là ông Bá»i bí thư huyện á»§y, con ngưá»i Ä‘ang nổi tiếng khắp đài báo trong cả nước và là bạn thân cá»§a lão Khúng.

NghÄ© tiếp vá» giấc mÆ¡ đến Ä‘oạn đấy thì lão không nghÄ© thêm nữa. Lão vẫn giữ nguyên tư thế nằm ngá»­a, chỉ động đậy hai cẳng chân duá»—i thẳng, toàn thân hÆ¡i má»m ra. Lâu nay thỉnh thoảng có đôi lúc lão đã thấp thoáng nghÄ© đến cái chết. Ãêm lão nằm mê thấy những chuyện vui thì ít, rá»§i ro, tai há»a là nhiá»u. Cho nên má»—i lần nằm mê thức dậy bao giá» lão cÅ©ng mừng, rút cục là má»™t ná»—i mừng rỡ, âm thầm mừng rỡ như má»i lần, cái thế giá»›i trần ai đầy nhá»c nhằn, đầy thân thiết lại trở vá» vá»›i lão trước tiên ở thính giác, từ đôi tai đầy nhạy bén cá»§a lão. Lão nghe được gần như cùng má»™t lúc hai há»™t sương rÆ¡i trên tàu lá chuối bên hồi nhà và trên ngá»n Ä‘u đủ sau nhà. Hai con chó rất khôn cá»§a nhà lão thì vẫn im hÆ¡i lặng tiếng. Nằm trong nhà, lão vẫn nghe tiếng chân chúng Ä‘i tuần ngoài sân, trong lúc chó nhà thiên hạ Ä‘ang sá»§a ran lên. Lắng nghe tiếng chó sá»§a xa cứ râm ran, như cắn Ä‘uổi ma Ä‘ang bắt đầu lục đục ru vá» các chốn gió bụi, lão Ä‘oán biết ít nhất cÅ©ng đã hai ba giá» sáng chứ không ít. Bao nhiêu thứ ánh sáng cùng cái thứ tiếng máy đằng khu công trưá»ng lá»›n, cả trong khe Ãá Dầu cÅ©ng đã tắt hết tiệt cả. Ãêm tối thui và sâu. Ãâu, đã từ lâu lắm lão Khúng lại má»›i cảm thấy má»™t vẻ im ắng vá» ban đêm như thế này khiến cho lão hÆ¡i sá» sợ má»™t ná»—i sá» sợ nguyên thá»§y y như có ai lại vừa ném lão trở vào má»™t cái làng đất sâu hun hút và tối tăm - từ ở đấy lão đã ra Ä‘á»i, và cÅ©ng từ đấy ông bà tổ tiên lão đã ra Ä‘á»i, để sinh ra lão.

Biết rằng dẫu muốn thì cũng không tài nào ngủ lại được nữa, lão Khúng đã toan trở dậy nhưng cái cảm giác tối tăm nặng nỠban nãy như một hòn đá tận dưới lòng đất sâu nối với thể xác lão bằng một sợi dây rất dài vô hình cứ níu kéo không cho lão ngồi dậy.

Nhưng là má»™t con ngưá»i vốn quen săn sở đối vá»›i công việc, lão đã bật dậy: sáng nay lão Khúng phải Ä‘i xuống chợ Giát bán con bò. Và lão đã rắp tâm dắt con bò Ä‘i thật sá»›m...

Suốt Ä‘á»i lão, trong muôn vàn những Ä‘iá»u bá»±c bõ, không thá»±c hoàn toàn thá»a mãn vá» chính mình, có má»™t Ä‘iá»u thỉnh thoảng lão lại cảm thấy là không biết cách sắp xếp cho có thứ tá»± những thứ chứa ở trong cái đầu cá»§a lão, cÅ©ng không biết cách diá»…n đạt thành lá»i cho rành rẽ - tất nhiên là chỉ diá»…n đạt vá»›i mình - cái bầy ý tưởng rối rắm, tăm tối lại hay trái ngược lẫn nhau, lại đầy gai ngạnh, như nhiá»u đàn bò cá»§a nhiá»u nhà tá»± nhiên Ä‘em nhốt chung vào má»™t chuồng và suốt đêm chúng nó húc nhau, rượt Ä‘uổi nhau lung tung beng cả lên, ở trong ngăn chuồng quá đỗi chật hẹp là cái đầu cá»§a lão.

Lão ngồi bật dậy trên tấm phản má»t rồi lập tức thả hai bàn chân trần xuống đất lạnh cóng. Lão làm thế, má»™t cá»­ chỉ đầy kiên quyết và dứt khoát là theo kinh nghiệm sống cá»§a lão, nhằm để khắc phục cái sá»± dùng dằng phân vân trong má»™t công việc trá»ng đại, nó quá trá»ng đại - có thể nói như thế - mà sáng nay lão phải làm, dứt khoát lão phải làm. Tì má»™t bàn tay xuống mép phản, lão rá»i cặp mắt nhìn vào bóng tối trong nhà. Lão trông thấy có má»™t tấm lưng trẻ con nằm vắt trên miệng cái cối xay thóc kê ở gần cá»­a ăn thông giữa nhà ngoài và buồng trong cá»§a mụ Huệ. Lại thằng Bút rồi! lão nghÄ©. Ãây là thằng con trai út cá»§a lão, má»›i lên sáu tuổi. Cái thằng "đầu bò" ấy đêm nào cÅ©ng ngá»§ chung vá»›i bố trên tấm phản nhà ngoài nhưng ná»­a đêm lại có thói quen hay rúc vào buồng ngá»§ vá»›i mẹ. Thằng bé thưá»ng bước chập chững vừa Ä‘i vừa ngá»§, trên dá»c đưá»ng nó vấp phải con chó Ä‘ang nằm ngá»§ thì ngã nhào xuống ôm lấy con chó mà ngá»§ tiếp luôn cho đến tận sáng. Cuối cùng thì chẳng có lần nào nó Ä‘i tá»›i được vá»›i mẹ mà sáng ngày ra chẳng hôm nào thấy nó ngá»§ ở trên giưá»ng, trên phản. Hôm thì ôm lấy cái cối xay thóc, hôm nó ôm lấy cái chổi mà ngá»§.

Như hai tên tuần Ä‘inh mẫn cán ở ngoài sân hai con chó vẫn ngậm miệng Ä‘i Ä‘i lại lại. Má»™t trá»i sao dày như mắt sàng sáng long lanh và ướt át. Sương khuya rÆ¡i lá»™p bá»™p nặng trÄ©u từ trên những tàu lá xuống mặt đất chung quanh nhà vốn đã ướt đẫm sương. Lão Khúng như má»™t cái thân cây khô đầy mấu mắt và vặn vẹo đứng im thin thít giữa mảnh sân má»™t ná»n vôi trắng toát Ä‘ang hướng mặt vá» phía biển, lão cùng ngôi nhà Ä‘á»u Ä‘ang hướng mặt vá» phía biển, vá» hướng cái làng KhÆ¡i chôn rau cắt rốn cá»§a lão, cá»§a tổ tiên lão ở dưới ấy. Vá» hướng ấy chân trá»i như thấp hẳn xuống và nhòe nhoẹt trong sương luôn luôn như dá»™i tá»›i hai bên lá»— tai đầy thính nhậy như lá»— tai loài vật cá»§a lão những tiếng rì rào, rì rầm cá»§a sóng biển cá»§a đất Ä‘ai quê nhà và mồ mả cha ông, cÅ©ng chả biết đó là những âm thanh có thá»±c, lão nghe thấy thá»±c hoặc chỉ là do lão đã từng nghe thấy từ Ä‘á»i tám hoánh nào, từ khi còn nằm trong bụng mẹ.

Lão cúi khom lưng bước nhanh vào trong nhà bếp. Hai bàn tay lão sá» soạng trong góc tối. Mùi cám lợn chen lẫn mùi phân dê vừa chua lòm vừa nồng nàn xá»™c vào mÅ©i lão nhưng những thứ mùi ấy đã trở nên quá quen thuá»™c đến mức lão chẳng ngá»­i thấy gì cả. Lão lôi được từ trên cái giàn tre gác bếp xuống má»™t vòng dây chão má»›i và má»™t vòng dây đã cÅ©. Gian bếp tối như hÅ© nút lão chỉ có thể phân biệt được đấy là hai vòng dây chão má»›i và cÅ© bằng cảm giác trên những ngón tay. Trong ngày phiên chợ sắp tá»›i lão chẳng há» có ý muốn làm Ä‘á»m làm dáng cho con bò nhà lão sắp Ä‘em bán má»™t tý nào nhưng bằng những ngón tay lão cảm thấy cuá»™n dây cÅ© đã quá cÅ©, nó đã mòn vẹt, thậm chí lão có thể ngá»­i thấy được cả mùi mồ hôi cá»§a con vật rịn ra từ những lá»— chân lông ở trên hông nó trong những buổi cày ngày này sang ngày khác đã thấm vào trong cái vòng dây chão. Con khoang Ä‘en đã già yếu quá, từ lâu lão Khúng đã biết vậy. Lão biết vậy từ đầu năm ngoái. Thậm chí bà con trong xóm ngưá»i ta không nói nhưng đã biết như vậy trước cả vợ chồng lão Khúng, ngưá»i ta nhận ra nó đã già lão từ năm ngoái. Con bò đã hom hem như má»™t bà lão vậy mà cái sợi dây chão lại cÅ©, không khéo ngưá»i ta nhìn vào lại càng thấy nó già yếu hÆ¡n? Lão Khúng đứng trong bóng tối và Ä‘ang tính toán má»i đưá»ng hÆ¡n lẽ thiệt vá» cái uy thế cá»§a con bò nhà lão lúc ra đứng ở giữa chợ.

Trong bóng đêm tối thui lão Khúng đứng nhìn sợi dây chão đã từng cá»™t cổ bao nhiêu con bò, đã từng gắn bó vá»›i đất cát nhà lão, đã từng Ä‘i qua Ä‘á»i lão, phải rồi ngày xá»­a ngày xưa đấy là sợi dây chão vẫn còn má»›i nguyên, những sợi lạt giang má»›i cứ trắng tinh như lụa bện chặt vào nhau mà lão đã mang từ chợ Cày vá» cùng vá»›i mồ ma con vá lưng, lão đã dùng sợi dây này dòng con vá lưng tận trong chợ Cày vá», và cÅ©ng trong cái bận Ä‘i tậu bò ấy, lão đã giáng cho cái thằng cha lái bò trong chợ Cày má»™t bài há»c đáng Ä‘á»i, lão đã làm cho hắn được má»™t mẻ ngượng ngay giữa chợ. Là bởi vì cái thằng cha bá»§n xỉn quá thể đã bán con bò cho lão, cầm trên tay cả má»™t đống giấy tiá»n lá»›n cuá»™n tròn to bằng cả cái khăn xếp vậy mà còn định cởi ra khá»i cổ con vật cái dây chão. Vậy thì để cho lão phải cởi dải rút ra mà dắt con bò vỠà? Quả thá»±c thì sợi dây trông còn má»›i quá, còn má»›i hÆ¡n rất nhiá»u cái cuá»™n dây má»›i lão Khúng Ä‘ang cầm trên tay bây giá».

NghÄ© thế rồi lão Khúng quay trở vào cất cuá»™n dây má»›i lên gác bếp. Lão xách cuá»™n dây cÅ© ra. Chậc, dù chỉ là cái vặt nhưng cÅ©ng phải xuất tiá»n ra mua chứ chả ngá»­a tay xin không được cá»§a ai bao giá», lão nghÄ© vậy trong khi bước qua má»™t lối Ä‘i rải vá» ngao từ nhà bếp ra chuồng bò. Ãi qua cái chum vỡ miệng chứa nước múc dưới giếng lên, lão cầm cái gáo dừa múc nước trong chum tu má»™t ngụm, súc miệng sùng sục.

Con khoang Ä‘en đã trông thấy bóng lão Khúng ngay từ lúc lão vừa thức dậy Ä‘i qua sân vòng ra căn nhà bếp đứng đái ồ ồ rất lâu ở cái thùng đựng tro đặt sau chuồng lợn. Mặc cho trong đêm tối, con bò cÅ©ng rất dá»… nhận ra hình cá»§a lão Khúng. HÆ¡n chục năm nay, con vật đã quá quen vá»›i má»™t cái hình dáng con ngưá»i, đứng trên hai chân y như má»™t cái cây dại tá»± nhiên từ trong đất má»c lên, con vật chỉ khụt khịt lá»— mÅ©i vài cái đã có thể đánh hÆ¡i thấy từ xa mùi mồ hôi muối thân thuá»™c và lập tức đánh thức dậy trong trí lá»±c u tối cá»§a nó má»™t ý chí thuần phục. Như tuân theo má»™t thứ quán tính, trông thấy lão Khúng vừa đưa ống tay áo chùi nước hai bên mép vừa bậm bạch Ä‘i tá»›i trước cá»­a giàn, con bò đã toan bấm móng xuống đất đứng dậy nhưng lại như má»™t đứa trẻ quen làm nÅ©ng nó biết rằng cần phải tá» ra khá»§ng khỉnh đôi chút, lão Khúng cÅ©ng thừa biết vậy, lão đưa bàn tay vá»— nhè nhẹ lên cái cổ vươn dài ra ngoài then cá»­a nhưng khi con bò ngoan ngoãn đứng dậy, bàn tay lão trở nên run run khi buá»™c sợi dây chão vào cổ con vật. Lão Khúng biết rằng cái nốt buá»™c lần này sẽ không bao giá» cởi ra nữa, lão Ä‘ang cá»™t cái chết vào cổ con vật.

Con bò già nua làm sao thấy được má»™t giá»t nước mắt cá»§a lão Khúng vừa lăn vào lá»›p cỠống nhầu nát dưới bàn chân lão trong lúc lão oằn ngưá»i giang hai cánh tay thúc cái then cá»­a giàn vá» má»™t bên để mở cá»­a giàn bò cho con bò Ä‘i ra. Vá»›i chiếc dây chão cÅ© rích nằm vắt hai vòng trên cặp sừng rồi bá» thõng xuống má»™t bên bả vai đã sần sùi như da cóc vì suốt Ä‘á»i mang ách, con Khoang Ä‘en già nua lững thững Ä‘i ra khá»i cá»­a giàn, bốn móng chân nó giậm lá»™p bá»™p trên ná»n đất bá»™t cá»§a mùa hanh khô vương đầy rÆ¡m rạ cùng những cá»ng cá» tươi đã lấm láp.

Ra khá»i cá»­a giàn má»›i dăm bước, con vật liá»n đứng lại. Nó khụt khịt lá»— mÅ©i đánh hÆ¡i mùi đất ẩm sương đêm lẫn mùi ngai ngái hăng hắc xông lên từ má»™t cái quang cá» còn nguyên vẹn nén chặt trong bốn sợi dây thép, toàn cỠống đã rá»­a sạch mà con Nghiên, đứa con gái áp út cá»§a lão Khúng vừa Ä‘i cắt tận trong chân núi, lúc nhập nhoạng tối. Con vật thè cái lưỡi ram ráp bứt má»™t ngá»n cá» trong chiếc quang nhai trệu trạo giữa hai hàm răng trắng nhởn, liên tiếp giậm bốn móng xuống đất tỠý ngạc nhiên chứa đầy bất mãn đối vá»›i lão Khúng vì nó cảm thấy đêm vẫn còn sâu sao mà lão Khúng đã lôi nó dậy Ä‘i cày sá»›m quá. Nhưng rồi như má»™t thói quen má»—i buổi sáng ra ruá»™ng, con khoang Ä‘en già nua ngước mõm lên trá»i kêu lên má»™t tiếng "ngá»" khàn khàn đầy não ná» làm rung chuyển màn đêm. CÅ©ng theo thói quen má»—i lúc ra ruá»™ng, lão Khúng đánh con bò ra khá»i giàn liá»n chạy Ä‘i nhặt má»™t chiếc rổ thưa bật vành dính đầy tro lẫn phân bò khô Ä‘em đặt giữa hai chân sau cá»§a con vật. Ngay từ khi con khoang Ä‘en Ä‘ang còn là má»™t con me má»›i ra Ä‘á»i 14 năm trước, nhìn tướng mạo lão Khúng đã lấy làm bằng lòng khi trông thấy cái xoáy chá»— mút mông lão biết suốt Ä‘á»i con vật sẽ ỉa trước khi ra đồng, lão nuôi nó sẽ không bao giá» mất phân, hÆ¡n nữa, cái cuống Ä‘uôi không tròn vo mà bèn bẹt như đầu con cá chai: con vật sẽ ban thưởng cho lão ngoài sức lao động cá»§a nó, những hòn phân ra hòn phân cứ chắc nịch chứ không bao giỠỉa té re. Lão đứng trước cá»­a giàn lÆ¡ đễnh nhìn những ngôi sao trên trá»i chá» con bò đại tiện và lấy làm tiếc từ nay nhà lão không còn nguồn phân ngồn ngá»™n cá»§a con khoang Ä‘en để hằng ngày hót đổ xuống cái hố á»§ bên cạnh giàn bò nữa.

Hai cánh mÅ©i hít hít cái mùi phân vừa trút ra khá»i cÆ¡ thể con vật còn nóng ấm và đầy nồng nàn Ä‘ang tan vào không khí vá» sáng hÆ¡i giá buốt, lão cầm đầu dây chão dắt con bò ra chá»— gốc cây vối ngoài đầu ngõ, ở đấy má»™t chiếc xe bò bánh lốp ô-tô đậu nép bên hồi nhà bếp chá»— đầu hồi hÆ¡i nhô ra, nÆ¡i đặt chiếc cá»—i giã gạo đạp bằng chân, hai bánh lốp ô-tô cá»§a chiếc xe bò được quấn má»™t sợi dây xích cá»™t vào bên chân cối giã gạo.

Lão Khúng nhìn qua má»™t đống cá»§i lẫn những bó chè xanh chất cao lù lù trên thùng xe, trông thấy má»™t mái đầu bịt khăn quàng Ä‘en Ä‘ang ẩn hiện ở bên kia chiếc xe, lão hÆ¡i giật mình biết là mụ Huệ đã thức dậy, vợ lão đã thức dậy cùng lúc vá»›i lão trong cái giá» phút trá»ng đại vÄ©nh biệt con bò.

Mụ Huệ không há» lên tiếng cứ như ngưá»i ngậm tăm, lão cÅ©ng vậy. Lão đứng hÆ¡i né ra má»™t bên khi ngưá»i đàn bà Ä‘i tá»›i giÆ¡ tay cầm lấy má»™t bên chiếc sừng nhẵn bóng, dắt con vật sang bên kia thành xe. Lão Khúng Ä‘i quanh má»™t vòng thít lại sợi dây mây chằng những bó cá»§i rồi ra chá»— gốc vối ngồi xổm xuống, kẹp chiếc Ä‘iếu cày giữa hai đầu gối, những ngón tay tá»± nhiên tê cứng run rẩy mãi má»›i châm được mồi thuốc lào vào cái nõ Ä‘iếu bằng gá»— thị. Lão ngó nhìn chung quanh má»™t lát má»›i bật cái bật lá»­a, thu thu ngá»n lá»­a trong tà áo để khá»i rá»i ánh sáng v௠nhà «hiến lÅ© con c󠴨ể tỉnh giấc v௠l?y. Ãnh sáng từ chiếc bật lá»­a trên tay lão rá»i má»™t khoảng trăng trắng trong lòng chiếc chậu sành da lươn. Trước mặt lão, mụ Huệ ngồi xổm còn con bò Ä‘ang đứng sung sướng thè lưỡi liếm thứ cháo nếp đặc sánh vô cùng thÆ¡m ngon mà mụ Huệ đã nấu sẵn từ đầu hôm. Nó có cái gì giống như bữa tiệc thết ngưá»i trước khi bước lên Ä‘oạn đầu đài. Con bò già nua ăn chậm chạp, chiếc cổ cúi xuống gần như không động đậy, chỉ có chiếc yếm đã nhẽo ra hÆ¡i run run, thỉnh thoảng con vật lại đưa chiếc lưỡi ram ráp liếm ngược lên theo thành chậu rồi âu yếm liếm trên hai bàn tay đã dăn deo vì lam lÅ© cá»§a mụ Huệ đặt thõng trong lòng chậu cháo.

Chá» cho con bò ăn xong, mụ Huệ đưa bàn tay vẫn còn dính những hạt cháo nếp vuốt ve nhiá»u lần lên cổ con vật, Ä‘oạn dắt nó đến bên càng xe. Lão Khúng vá»™i vã chạy tá»›i vứt chiếc Ä‘iếu cày lên đống chè xanh trên nóc xe Ä‘oạn cúi gò lưng nâng bổng cả hai chiếc càng xe lên khá»i mặt đất, đặt chiếc ách gá»— mặt trong đã mòn lõm vào cổ con vật.

Hai vợ chồng lão Khúng đứng nhìn con bò rồi nhìn nhau một lúc trong đêm vắng. Cả hai vẫn lặng im.

Lão Khúng biết không thể dùng dằng được nữa, không phải dùng dằng đối với mụ Huệ mà chính lão sợ con Nghiên và thằng Bút ngay lúc này trong nhà thấy động chúng thức dậy. Ai chứ thằng Bút, thằng "đầu bò" sẽ nằm lăn quay ra trước xe, thậm chí ôm chặt lấy hai chân trước của con bò không cho bố đem đi đâu cả.

Nhất là con Nghiên, năm nay má»›i 9 tuổi đầu nhưng từ khi biết cầm cái liá»m, là đứa con gái bé nhất cá»§a lão đã biết ngày ngày chăm chỉ Ä‘i cắt cá», má»—i ngày má»™t gánh đầy, để cho con khoang Ä‘en ăn no để Ä‘i cày, có hôm nó Ä‘i cắt tận trong khe núi giáp Diá»…n Châu, gánh gánh cá» Ä‘i lạc mãi trong những dãy núi, vừa sợ, vừa đói chín mưá»i giỠđêm má»›i tìm được đưá»ng vá» làng.

Lão hấp tấp trèo lên ngồi chênh vênh trên thành xe, kêu lên những tiếng "hầy, hầy" đầy gắt gá»ng. Nhưng đâu có phải chá» lão giục, con bò đã vươn dài cổ kéo chiếc xe bánh lốp đã mòn vẹt lá»c cá»c lăn qua trước mặt mụ Huệ Ä‘ang đứng câm lặng bên gốc vối. Ra khá»i nhà má»™t Ä‘oạn, lão nhảy xuống. Con đưá»ng dốc sục lên những đất bá»™t tá»± nó kéo chiếc xe lăn tuồn tuá»™t xuống dốc. Lão Khúng bước cao bước thấp, hai tay cố níu giữ chiếc xe Ä‘i chậm lại, lão quay ngoái cổ, bằng con mắt con vật, nhìn má»™t lần cuối cùng ngôi nhà vá»›i cái dốc tưá»ng hình tam giác trắng nhá» nhá» in bật trên ná»n trá»i sao đêm vá» sáng Ä‘ang nhấp nháy liên hồi, bá»—ng giật mình chợt nhìn thấy bên gốc vối không phải chỉ có má»™t mình vợ lão mà còn thêm má»™t cái bóng bé bá»ng, trá»i Æ¡i, con Nghiên! con Nghiên! sao nó biết mà dậy? Lão Khúng thấy vướng vức trong lòng vô cùng. Suốt tối qua, chiá»u qua và cả ngày hôm nay, cả hai vợ chồng lão đã đồng lòng giấu biệt không cho lÅ© con biết sá»›m nay sẽ Ä‘em bán con bò cá»§a nhà. Vậy mà đứa con gái đã biết mà thức dậy, đứa con gái hai bàn tay lúc nào cÅ©ng sây sát ứa máu vì công việc cắt cá» cho con bò ăn để Ä‘i cày.

Thá»±c ra con bé thức dậy tá»± lâu lắm, trước lão Khúng và dưá»ng như là suốt đêm nó không ngá»§. Con bé lên chín sứt răng, bằng mối mẫn cảm đặc biệt cá»§a dòng máu gia đình nông dân, nó biết tính toán rồi ra trước sau không còn cách gì khác, nhà nó cÅ©ng phải bán con khoang Ä‘en Ä‘i để lấy tiá»n cho bố Ä‘i vào Ãác Lắc má»™t chuyến nữa, để làm nhà làm cá»­a cho vợ chồng anh Lạc nó Ä‘ang Ä‘i "kinh tế má»›i" và Ä‘ang gặp khó khăn ở trong đó, trong đó là đâu? Ãác Lắc, Ãác Lắc, cái xứ đất rất xa lạ ngoài sức tưởng tượng cá»§a nó, ngoài tầm tay vá»›i đầy tình thân yêu nhưng ngắn ngá»§i cá»§a nó đối vá»›i ngưá»i anh mà cứ má»—i lần có ai Ä‘ang nói chuyện nhắc đến hai tiếng Ãác Lắc là con bé dá»ng tai lên nghe hóng, không khá»i má»§i lòng bùi ngùi sá»±c nhá»› ngay đến vợ chồng anh Lạc, ngưá»i hiá»n như đất, tính tình như con gái mà nó thân nhất nhà, thương nhất nhà.

Hồi tháng má»™t năm ngoái lão Khúng đã Ä‘i thăm con má»™t chuyến trong Ãác Lắc, vá» cái công chuyện này cÅ©ng có đôi lúc lão Khúng nghÄ© mà lấy làm buồn rầu. Dù sao Ä‘á»i lão đã phải bá» làng xóm, bá» mồ mả tổ tiên ở dưới biển để lên tận đây, cái miá»n ngược ma thiêng nước độc này để khai khẩn đất cát kiếm miếng sống, lão vật lá»™n vá»›i miếng đất rừng này đến giỠđã gá»i được là tạm mát mặt, hòn đất đã bá»›t Ä‘i rất nhiá»u mầm cá» dại, hòn đất đã gần hóa thành hòn đất thuá»™c, lão đã tưới đến gần cạn kiệt mồ hôi cho mảnh đất này thì Ä‘á»i con lão lại phải bỠđây để Ä‘i đến những miá»n khác, những miá»n rừng khác xa xôi hÆ¡n, mịt mùng hÆ¡n. Chả lẽ Ä‘á»i cá»§a lão, cái số phận cá»§a lão, cá»§a vợ chồng, con cái lão là phải như vậy, cứ phải như vậy?

Ôi, lão Khúng nghÄ©, giá không phải chạy theo đứa con để bù trì nâng giấc cuá»™c sống ban đầu cho nó ở cái nÆ¡i đất khách quê ngưá»i chắc chắn hôm nay lão không phải rong con khoang Ä‘en xuống chợ Giát từ ná»­a đêm thế này? Mà cái con khoang Ä‘en nó đã già gì, vẫn biết rằng nó đã đủ răng, đã Ä‘oạn từ lâu, nhưng cá»§a bá»n tại ngưá»i, ông Bá»i bí thư huyện á»§y nói đúng, trong các xã có con bò nào béo gầy, bảo già thì hãy cứ dắt lên vùng trên giao cho ông Khúng nuôi há»™. Chỉ ná»­a năm chúng sẽ trở thành trai tÆ¡, gái tÆ¡, lại kéo cày được!

Má»™t cái bóng mảnh nhá» trong đêm như chiếc lá cá» vụt bay ra khá»i gốc cây vối, vật tượng trưng cho cái ngõ ra vào cá»§a nhà lão.

- Há», há»...

Miệng kêu khẽ bằng cái giá»ng âm thầm cá»§a má»™t ngưá»i quen ăn to nói lá»›n, hai tay giữ chặt lấy càng chiếc xe không cho hai bánh lốp nhúc nhích. Lão Khúng đứng làm cái phanh xe hồi há»™p đợi đứa con gái chạy xuống và trong bóng tối lão trông thấy chạy phóng lên phía trước đứa con gái là hai con chó nổi tiếng cá»§a gia đình lão: con má»±c và con vàng. Chẳng hiểu sao hai con chó cÅ©ng trở nên đầy quyến luyến đối vá»›i con bò, chúng chạy quẩn quanh chân con bò, hai con vật giữ nhà đưa mÅ©i hít hít trên những chiếc móng sừng cá»§a con vật kéo cày, trong lúc con Nghiên nước mắt giàn giụa sụp xuống ngồi xổm dưới tấm yếm thõng thẽo, rồi con bé xõa cả mái tóc ngắn đỠquạch chưa kịp cặp lại bằng chiếc cặp ba lá từ khi nhảy choàng ra khá»i giưá»ng, để cho mái tóc trùm lên đầu, lên cổ con vật, hai bàn tay bé nhá» không ngừng vuốt ve hết mÅ©i miệng, đến đầu cổ con vật. Con bò cÅ©ng tá» vẻ buồn bã, hay là đến lúc này bằng bản năng loài vật, nó đã cảm thấy được nó Ä‘ang Ä‘i chuyến Ä‘i cuối cùng cá»§a Ä‘á»i nó, giữa đêm khuya?

Con Nghiên chừng như không còn chịu đựng nổi nếu đứng mãi bên con vật mà suốt Ä‘á»i nó chăm sóc, con bé liá»n chạy lại gục đầu vào ngá»±c bố bởi nó biết chính lúc này bố nó cÅ©ng Ä‘ang Ä‘au khổ vì phải Ä‘em bán con bò. Lão Khúng đưa má»™t bàn tay lên vuốt vuốt trên phiến lưng gầy guá»™c cá»§a đứa con gái chăm làm nhất nhà. Lần đầu tiên lão nhận thấy từ mái tóc và hÆ¡i thở cá»§a đứa con gái nhá» phả ra mùi cá»§a các loài cá» rất tươi non cá»§a đồng ná»™i, vừa đắng vừa ngá»t, phải lúc lâu sau khi đứa con đã rá»i lão và khụt khịt như Ä‘ang khóc vừa chạy vụt trở vá» vá»›i mẹ bên gốc cây vối, lão má»›i âm thầm nhận ra trên cÆ¡ thể cá»§a nó cái mùi cỠống vừa cắt, cả mùi đất rừng hoang dã rất xa xưa đã ngá»§ trong ký ức cá»§a lão nhiá»u năm vá» trước, khi lão còn là má»™t chàng trai cùng mụ Huệ vừa từ dưới làng KhÆ¡i lần mò đặt chân lên đây.

Thá»i bấy giá» con Nghiên hãy còn chưa đẻ, hÆ¡n má»™t ná»­a số con cái cá»§a lão hãy còn chưa đẻ, con khoang Ä‘en cÅ©ng Ä‘ang còn nằm trong bụng mẹ nó là con vá lưng mà lão sắp sá»­a Ä‘i tậu từ trong chợ Cày. Những ngày tháng ấy như thuá»™c vào thá»i kỳ má»›i có loài ngưá»i, lúc bấy giá» trong cái "ổ gấu chó" cá»§a gia đình lão, cái gia đình loài ngưá»i độc nhất giữa lòng rừng này má»›i có thằng Hùng, thằng DÅ©ng và thằng Lạc má»›i sinh được hai tháng Ä‘ang còn đỠhá»n nằm trong lòng mụ Huệ.

Y như thể ngày ấy mặt đất đâu đâu cÅ©ng là rừng rú, ngưá»i thì ít, lác đác, quá ít, chỉ có má»™t gia đình lão do táo tợn má»›i dám chạy lên lập nghiệp, ấy vậy mà cái sợ lại không nhiá»u như bây giá». Con ngưá»i ta sợ nhau nhiá»u hÆ¡n là sợ beo trăn, cá»p hổ, má»›i nói tưởng chẳng thể nghe lá»t tai nhưng ngẫm nghÄ© lâu lại thấy đúng như thế, nhất là từ ngày có cái công trưá»ng cá»§a nhà nước. Ngày trước cái gì bỠđâu còn đó, thậm chí má»™t cái ruá»™t áo bông má»›i mua để mặc rét, suốt mùa hè vứt ngoài khe đá mà có ma nào lấy? Ai lấy? Lão sống như ngưá»i rừng, đánh mất luôn tính cách má»™t ngưá»i ở đồng bằng, má»™t anh nông dân bon chen ở làng. Vợ lão vốn má»™t ngưá»i thành phố lại càng thay đổi nhiá»u. Cả hai vợ chồng trở nên lầm lì, tính nết cÅ©ng âm âm u u như tính nết cá»§a rừng. Ngày đó, lắm lúc lão Khúng nhìn những đứa con chÆ¡i vá»›i nhau bên hang đá, đầu ngá»n suối, lão ứa nước mắt, nói dại, lão cứ nghÄ© không biết chúng nó là con lão hay là con cá»§a loài cầy cáo, beo trăn, má»—i lần nghÄ© dại thế, lão lại lăn ra cưá»i má»™t mình, cưá»i lăn cưá»i lá»™n như má»™t kẻ Ä‘iên, trước cái sá»± vây bá»c tưởng không bao giá» thoát ra nổi cá»§a hoang vu.

Bây giá» con ngưá»i đã đông hÆ¡n con vật, sắt thép đã đông hÆ¡n cây cối vậy mà lão lúc nào cÅ©ng nÆ¡m ná»›p. Vụ đông năm ngoái, cánh công nhân cÆ¡ giá»›i hái trá»™m mất cá»§a nhà lão cả gần sào cà chua vừa độ chín rá»™. Còn năm nay, má»›i tháng trước, con Hương, đứa con gái nổi tiếng xinh đẹp cá»§a lão Ä‘i há»c dưới trưá»ng cấp III cá»§a huyện được vá» nhà chiá»u thứ bảy. Má»›i nhập nhoạng tối chứ đã khuya khoắt gì, lão ngồi xổm trước thầm Ä‘ang lúi húi dở nồi khoai lang luá»™c, trông qua làn khói, lão phát run lên, vừa tức giận, trông thấy con gái mặt cắt không còn giá»t máu, guốc, dép vứt đằng guốc dép, chạy bán sống bán chết từ dưới con dốc trước nhà lên, hốt hoảng như bị lợn rừng rượt...







2

Con bò già, lão Khúng cùng chiếc xe vẫn chưa mò mẫm ra khá»i cái hõm đất dưới chân dốc trước nhà. Ãất bá»™t sục lên ngang bắp chân hắt lên trá»i má»™t cái quầng trắng nhá» nhá». Khắp mặt đất xó nào cÅ©ng vứt ngổn ngang từng đống thanh sắt hoặc cuá»™n dây thép hoặc những cái hòm gá»— cao to lừng lững như những cái nhà khiến lão Khúng phải nhảy xuống dắt con bò Ä‘i len lá»i giữa những khoảng bóng tối cá»§a đám vật liệu công nghiệp vít mất hết cả đưá»ng xá. Con má»±c, con chó có tính hay phất phÆ¡, lang thang vẫn lẽo đẽo chạy theo lão. Lão đứng lại, quay đầu chiếc roi chỉ vá» hướng nhà rồi cất tiếng đằng hắng. Con chó Ä‘en liá»n cun cút quay trở lại để giữ nhà. Ra đến đưá»ng, trá»i đất hình như có sáng hÆ¡n má»™t chút. Má»™t vệt đất nhẵn chìm ngập trong rừng cá» may lẫn sim mua cá»§a những vạt đồi nằm nghiêng nghiêng nhấp nhô hai bên, đến lúc này lão Khúng má»›i cảm thấy á»›n lạnh, cái lạnh như từ những vạt sao xanh ngá»i ngá»i tận trên đỉnh trá»i tiết ra theo từng nhịp ánh sáng nhấp nháy. Lão quài tay ra sau túm ngay được chiếc áo dạ *** ngá»±a mà mụ Huệ đã chu đáo nhét vào giữa những bó cá»§i ngay sau lưng chá»— lão ngồi.

- Chậc, trá»i vá»›i đất..., lão thốt lên má»™t câu ná»­a chừng rồi im, không dám thú nhận vá»›i mình đã dại dá»™t đánh con bò Ä‘i quá sá»›m. Ãáng lý có thể để cho nó và cả lão đàng hoàng ngá»§ thêm má»™t giấc đẫy nữa rồi hẵng ra Ä‘i cÅ©ng vừa. Bá»—ng nhiên lão Khúng có cảm tưởng mình là má»™t tên đêm lén lút Ä‘i ăn trá»™m bò cá»§a nhà ai và lấy làm bá»±c cả mình. CÅ©ng tại cả cái con vật này nó đã không cho lão ngá»§, ná»­a đêm đầu hôm thức chong, ná»­a đêm vá» sáng vừa chợp mắt lại nằm mê thấy nó...

Khoác há» chiếc áo dạ ở má»™t bên vai ngồi co ro trên thành xe, lão đưa mắt nhìn Ä‘au đáu vào cái khoảng cổ đã trụi hết lông và sần sùi da cóc cá»§a con vật trên đó chiếc ách cổ Ä‘ang xiết chặt lấy làm phát ra những tiếng lá»c cá»c trong đêm vắng, và má»™t khoảng bóng tối Ä‘en kịt cứ như đóng Ä‘inh vào phía trước mặt con bò, má»™t khoảng bóng tối chừng như quá sâu, quá dầy, còn lâu má»›i chá»c thá»§ng, và dưới chân lão Khúng và con vật tất cả đất Ä‘ai cùng cá» cây Ä‘á»u Ä‘ang còn nồng nàn trong giấc ngá»§ say như chết, những con chim sâu lẩn lút trong đám cá» may cÅ©ng chưa há» cất lên tiếng kêu chích chích, lão chỉ nghe tiếng côn trùng tỉ tê rất xa, và bốn phía trá»i đất dưá»ng như Ä‘ang còn mịt mùng chìm đắm trong khoảng bóng tối cá»§a âm ti.

Ngồi má»™t mình, lúc này lão Khúng Ä‘ang nghÄ© đến cái lúc nay mai lão phải báo tin đã bán con bò khoang Ä‘en cho tất cả chín đứa con cá»§a lão biết, từ thằng Bút đứa con trai út đầy dại dá»™t cho đến con Hương Ä‘ang há»c lá»›p 12 dưới phố Cầu Giát, cho tá»›i thằng Ãoan, con Lê ná»­a ngày Ä‘i há»c ná»­a ngày Ä‘i làm vá»›i vợ chồng lão ở nhà, rồi những đám vợ chồng thằng DÅ©ng, Ä‘ang ở trong tỉnh, vợ chồng thằng Lạc ở tận Ãác Lắc. Ôi, má»›i đáng sợ làm sao, cả má»™t thá»i trẻ thÆ¡ cá»§a từng đứa con lão cÅ©ng như cả má»™t Ä‘á»i làm lụng vất vả trong gia đình cá»§a từng đứa má»™t Ä‘á»u gắn bó vá»›i con vật này, đã từng chăn dắt đùa nghịch vá»›i con vật rồi Ä‘i cày Ä‘i bừa, thức khuya dậy sá»›m, con khoang Ä‘en này suốt 18 năm nay đã trở thành má»™t ngưá»i trong gia đình lão, má»™t thành viên trong gia đình lão, dưá»ng như đến tận bây giá» lão má»›i thấu hiểu rõ cái Ä‘iá»u hiển nhiên này.

Có Ä‘i nhanh lên không nào, lão Khúng lấy làm bá»±c mình vô cùng lên tiếng quát thật lá»±c, Ä‘i nhanh lên! Rảo bước Ä‘i nhanh lên, mà chết cho sá»›m sá»§a! Ãể cho ngưá»i ta nện má»™t búa vào đầu mày cho nhanh lên, đồ quá»· ạ!

Rồi đến lượt tao, tao cÅ©ng phải tìm cách "báo cáo" vá»›i chúng nó, vá»›i những đứa con trai lẫn con gái cá»§a tao rằng tao đã phải bán mày, rằng từ nay trong nhà không còn mày nữa, rằng tao đã giết mày! Mà mày cÅ©ng đã già nua tuổi tác rồi chứ chả còn là thiếu nữ hay nạ dòng gì nữa, ông trá»i sinh ra số kiếp mày đã như thế, suốt cả má»™t Ä‘á»i nai lưng kéo cày, già thì giết thịt! Có ai để cho má»™t con bò già rồi chết để làm đám tang cho thật to, thật linh đình bao giá»?

*
* *

Trong thế giá»›i bao la giữa đêm tối sâu thẳm tÄ©nh mịch, chỉ những ngôi sao xanh ngá»i ngá»i và ẩm ướt Ä‘ang nhấp nháy tận đỉnh trá»i là có thể nhìn thấy hai giá»t nước mắt đặc quánh như má»™t thứ chất dầu Ä‘ang dâng lên tận trong khóe mắt lão Khúng.

Lúc này bằng những lá»i nói âm thầm từ trong lòng lão, lão Ä‘ang báo tin việc bán con bò vá»›i thằng DÅ©ng, "báo cáo" cái việc này vá»›i đứa con thứ hai cá»§a lão đã hy sinh trên chiến trưá»ng Kampuchea cách đây hai năm. Ãấy là thằng con trai đích thá»±c mang dòng máu cá»§a lão, cho nên từ ngày đứa con chết, phần nào tính tình lão có thay đổi, lão đâm ra hay nghÄ©, không hùng hục chỉ biết làm như trước. Sau khi ná»—i thống khổ đã dần dần qua Ä‘i nhưng vẫn âm ỉ như má»™t đợt sóng biển phá»§ vào đất liá»n đã rút nhưng vẫn để lại cái chất mặn làm xót cây khoai, cây lúa, dưá»ng như là lần đầu tiên lão nghÄ© đến ná»—i nhá»c lòng mà từ nay Ä‘á»i lão phải gánh chịu: má»™t ná»—i Ä‘au đớn không bao giá» nguôi quên vì cái chết cá»§a thằng DÅ©ng. Ãiá»u này chỉ có mụ Huệ là ngưá»i có thể thấu hiểu được cõi lòng cá»§a lão.

Ãó là má»™t buổi chiá»u cách đây hai năm, lúc ấy đã nhập nhoạng tối, chỉ còn mình lão vá»›i con khoang Ä‘en ở nán lại bên má»™t đống đá xếp vuông vức bên bá» má»™t mảnh ruá»™ng má»›i khai phá tận trong khe Ãá Dầu. Lão gắt mù lên vá»›i cái con vật lúc bấy giá» có cái gì làm nó sốt ruá»™t cứ lồng lên kéo chiếc xe chở đá vá» nhà.

- Há»... há»... Khoan đã nào! Mày tưởng tao không biết đói bụng đấy há»­?

Nói nhẹ không xong, lão nhiếc móc nó, nào đồ siêng ăn nhác làm, đồ rắn mặt, đồ khó bảo, nhưng con vật vẫn vươn cổ, bấm bốn móng xuống, kéo bánh xe lăn Ä‘i. Lão vá»™i vã hất hòn đá màu gan gà to bằng cái cối Ä‘ang ôm trước bụng vào giữa lòng chiếc xe chất ngổn ngang những đá là đá, lão muốn tranh thá»§ chở hết đống đá vá» nhà trong dăm ba buổi chiá»u cho xong để kịp xây lại bức tưá»ng phía sau nhà bếp thay vào chá»— bức vách đã nát. Mà sao cái con vật hôm này bá»—ng giở chứng, má»i ngày có bướng thế đâu, lão thá»§ng thẳng Ä‘i phía sau, vừa Ä‘i vừa nghÄ©, thỉnh thoảng đưa tay đẩy giúp cho con bò đỡ nặng má»—i lúc chiếc xe chở đá lắc lư bò qua má»™t khúc suối nước chỉ xâm xấp mắt cá chân, vá»›i những bụi cây rậm rạp hai bên đã chứa đầy bóng tối.

Lão và con bò chưa vỠđến gốc vối đầu ngõ đã nghe trong nhà khóc ran lên, những tiếng khóc đầy Ä‘au đớn thảm thiết. Cả dưới bếp lẫn nhà trên tối mò mò, chả đèn đóm. Má»™t cái gì sụp đổ xuống trong ngưá»i lão. Ãể mặc kệ con khoang Ä‘en má»™t mình Ä‘ang gò cổ vồng lưng lên gần như chết đứng vá»›i xe đá trên lưng chừng cái dốc ngay trước nhà, lão Khúng đã thấy tối tăm cả mặt mÅ©i nhưng vẫn cố gượng để đừng ngã vật xuống, lão cố lê bước lên dốc. Chưa bao giá» quãng đưá»ng ngắn ngá»§i chỉ dăm bước chân trên lối Ä‘i vá» nhà đối vá»›i lão lại xa như thế, khó nhá»c như thế, tưởng sức lão chẳng bao giá» Ä‘i thấu. Lúc bấy giá» con Lê, đứa con thứ 5 sinh cặp kè sau con Hương, má»™t đứa con gái trông thô kệch, nhưng Ä‘a cảm, Ä‘en như cá»™t nhà cháy, đứa con gái ấy đã gần như hóa dại, khóc lóc không thá»a nó chạy ra ôm lấy ngang thân cây vối ở đầu ngõ, đập đầu chan chát vào cái cành mà lão Khúng vừa cưa cụt.

- Bố ơi, anh Dũng chết rồi!

Có lẽ suốt Ä‘á»i lão sẽ không bao giá» quên được cho nổi mấy cái tiếng ấy, nó sao mà xót xa, não ná» và đầy bất lá»±c cá»§a đứa con gái đứng gục đầu vào gốc cây vối vá»›i hai con mắt trợn ngược lên như hóa dại trước ngõ, Ä‘ang nói lên cái lá»i báo tá»­ cho ngưá»i anh cá»§a nó ngay trước ngõ.

CÅ©ng vào trong lúc bấy giá» lão chợt nhận ra rằng, lúc này, lão phải làm má»™t cái cá»™t chống ở trong nhà. Má»i sá»± như thể và đại thể lão đã hiểu. Vợ con Ä‘á»u đã ngã gục xuống cả thì lão càng phải đứng thẳng.

Lão đứng tại chỗ một lát để định thần lại, khi đã đỡ hoa mắt rồi quay trở xuống dốc bằng những bước bình thản, lão cúi xuống lấy hết sức liên tiếp bắt bánh giúp con khoang đen lúc bấy giỠđã gần ngã gục xuống lôi chiếc xe đá nhích dần lên.

Rồi vẫn bằng những bước đi bình thản, lão đi vào nhà.

Ở trong nhà bếp vợ lão ngất Ä‘i, vừa tỉnh lại được và cái anh bá»™ đội lạ mặt má»›i há»i thăm đến nhà lão Khúng cách đây chưa đầy ná»­a tiếng đồng hồ bây giỠđã như má»™t ngưá»i trong nhà, tá»± động mò mẫm trong khắp các hốc cá»™t lôi ra được chiếc đèn dầu há»a. Anh ta châm đèn, ngồi tá»±a lưng vào chiếc ba lô dính đầy đất cát vứt ngay bên chân cá»™t nhà đối diện vá»›i lão Khúng, ngưá»i lính bắt đầu tưá»ng thuật vắn tắt đầu Ä‘uôi trưá»ng hợp hy sinh cá»§a thằng DÅ©ng mà lúc ấy anh cÅ©ng có mặt ngay bên cạnh cho lão Khúng và mụ Huệ nghe.

Ngày thưá»ng, những ngưá»i trong xóm "Thống Nhất" vừa muốn Ä‘i lại chÆ¡i bá»i vá»›i gia đình lão Khúng lại vừa có ý e ngại, hÆ¡i xa lánh. Vá»›i cái thứ tính nết chật chưỡng đầy trái khoáy cá»§a lão Khúng, ngưá»i ta chỉ muốn tránh nhưng nói cho công bằng thì cÅ©ng chẳng ai nỡ tâm ghét lão bởi xét cho đến cùng thì lão cÅ©ng không phải con ngưá»i lèo lá, nhá»›p bụng, tham vặt hoặc độc địa, độc ác. Lão chỉ có má»™t cái tật là chẳng giống ai, lão là lão Khúng, chỉ đáng trách có thế. Ngoài ra ngày mụ Huệ hãy còn trẻ mụ đã làm đám đàn ông trong xóm phân tâm không ít, đám đàn bà trong cả xóm khai hoang sinh lòng ghét, cÅ©ng chả phải mụ lẳng lÆ¡ (lẳng lÆ¡ gì vá»›i những lão đàn ông vốn là chồng cá»§a các mụ ngưá»i nào cÅ©ng đầy tục tằn và bẩn thỉu) mà chỉ vì mụ Huệ Ä‘i đâu, đứng đâu cÅ©ng như má»™t bằng chứng để cho đám đàn ông phân tâm, ngÆ¡ ngÆ¡ ngẩn ngẩn.

Trong cái buổi chiá»u tang tóc đổ ập xuống mái nhà cá»§a lão, nếu không có bà con láng giá»ng trong xóm xúm vào giúp đỡ thì lão lúng túng quá. Guồng máy lao động cá»§a cái gia đình ấy xưa nay như má»™t cá»— máy tra kỹ dầu mỡ. Thế mà trong khoảng khắc đã gãy vụn, vợ lão Chắt Hòe, bây giá» là chá»— thông gia vá»›i gia đình lão Khúng, phải cùng vá»›i mấy mụ đàn bà khác ra tay cho lợn cho gà ăn rồi chạy ra các góc vưá»n hoặc xó buồng, lôi ra những đứa con cá»§a lão Khúng trở dậy, vá»— vá» dá»— dành chúng. Lão Khúng tá» ra cứng cá»i nhưng cố lắm lão cÅ©ng chỉ giữ được cái vẻ bá» ngoài. Cho tận đến sáng ngày hôm sau lão má»›i biết xẩm tối hôm qua, lúc tháo ra khá»i chiếc xe đá lùa con khoang Ä‘en vào chuồng, lão đã lú lẫn quên cài then, thậm chí quên cả cho con bò ăn, suốt đêm con vật phải nhịn đói không có được cá»ng cá» nào vào bụng.

Anh bá»™ đội ngưá»i Thanh Hóa, bạn thân cá»§a thằng DÅ©ng đã cùng mấy anh em trong tiểu đội chôn cất đứa con trai lão Khúng trong má»™t khu rừng Tây Bắc Kamuchea giáp nước Thailand, việc ấy xảy ra đã gần ná»­a năm trước khi anh lính vá» nhà lão. Sáng hôm sau, ngưá»i lính quê Thanh Hóa xin phép vợ chồng lão ra Ä‘i từ tá» mỠđất.

Hai ngày sau mụ Huệ vẫn không gượng dậy được, không hỠăn má»™t miếng, ná»—i Ä‘au khổ cá»§a con ngưá»i chỉ có ná»—i Ä‘au khổ cá»§a kẻ khác là cởi giải được phần nào. Mụ Hái, đã ngoài 60, vừa con trai vừa con gái từ ngày cái trận Ãiện Biên đến giỠđếm trên đốt ngón tay đã có ba ngưá»i hy sinh ở các mặt trận, chẳng biết làm cách nào, mụ Hái đã bắt mụ Huệ ngồi dậy húp được ná»­a bát cháo.

Sang ngày thứ ba, mụ Huệ vịn tay vào bức vách vừa rên rỉ một mình vừa lục tìm chiếc nồi hông bằng đất đem ra giếng cỠrửa chuẩn bị nấu đĩa xôi cúng con. Lão Khúng xách chiếc rựa ra bụi tre sau nhà chặt một cây vác vào ngồi chẻ ra, đan một tấm phên để thiết lập cái bàn thỠthằng con trai thứ hai bên gian trái.

Lão đã làm xong cái bàn thỠđứa con.

Lão ngắm nghía cái công trình đơn sÆ¡ vừa hoàn thành sau khi trải lên mặt tấm phên tre mảnh ni lông màu Ä‘á»t chuối mà con Nghiên thưá»ng dùng khoác Ä‘i cắt cá», lại bày lên mặt tấm ni lông má»™t cái bát sành đựng gạo.

Vợ lão từ nhà bếp lên, ngó cái bàn thá» má»›i rồi ngó sang lão Khúng bằng cái nhìn trân trân, vô hồn, không còn là hai con mắt cá»§a mụ Huệ má»i ngày mà là hai cái vá»±c thẳm ngưá»i ta vừa tát cạn hết nước. Lão Khúng thầm cám Æ¡n vợ; mấy ngày qua mụ Huệ đã không há» thốt lên, dù rằng chỉ thốt lên qua tiếng khóc kể lể cái cÆ¡n bốc đồng cá»§a chí khí ái quốc cá»§a lão ngày ấy - từ đó thằng DÅ©ng má»›i nắm lấy mấy câu khích lệ đầy cao hứng cá»§a bố để đòi Ä‘i bá»™ đội cho kỳ được. Thá»±c tình thì ngày ấy trong nhà đã có thằng Hùng, thằng anh Ä‘ang ở lính, nó xung phong Ä‘i là chính chứ có ai bắt, và ngày đó má»™t mình mụ Huệ không làm sao mà ngăn cản, cầm chân cầm tay cái thằng DÅ©ng cá»§a mụ.

Chính vào lúc này lão Khúng cÅ©ng phải tá»± gồng mình lên để cố giữ lấy trong ngưá»i lão cái ý nghÄ© rằng thằng DÅ©ng đã hy sinh vì Tổ quốc. Cái ý nghÄ© ấy như má»™t tấm ván lát cầu ao đã lâu năm vừa nhún nhẩy vì má»ng manh lại vừa hay trùng triá»ng. Lão chỉ lÆ¡ là má»™t chút, lãng quên Ä‘i những Ä‘iá»u tâm niệm thiêng liêng chỉ má»™t chút là lập tức xỉa chân xuống và ná»—i Ä‘au khổ gấp trăm vạn lần sẽ lại vò xé lòng lão vá»›i tất cả ná»—i niá»m âm thầm cá»§a cái sá»± thá»±c trần trụi và đơn giản.

Trong má»™t thoáng chốc, lão đâm ra sợ cả chính mình, như má»™t con chiên sợ đánh mất đức tin lão đã đánh mất đứa con, lại đánh mất luôn cả những ảo ảnh vá» nó. Con Æ¡i, giá những ngày còn sống con mặc bá»™ quân phục chụp gá»­i vá» cho bố má»™t bức ảnh. Ãể bố bày lên bàn thá» cá»§a con lúc này. Bố sẽ xuống phố Cầu Giát thuê ngưá»i ta phóng đại, tô màu, cái bức ảnh sẽ mãi suốt Ä‘á»i Ä‘em đến cho bố ná»—i khuây khá»a và niá»m vinh dá»±... Hiệu ảnh ở dưới ấy thiếu gì mà bố cÅ©ng thiếu gì tiá»n? Hồi ở nhà mày hay trêu bố keo kiệt nhưng trong cái việc này... phóng đại, tô màu má»™t bức ảnh anh bá»™ đội đã hy sinh ở trong nhà.

*
* *

Lão lục lung tung má»› giấy má cá»§a gia đình cất trong má»™t Ä‘oạn ống bương có nắp đậy và vẫn còn giữ được nguyên vẹn cả má»™t Ä‘oạn dây Ä‘eo bằng bả có thể choàng qua vai - vật còn lại cá»§a quãng Ä‘á»i nông ngư xam bán thỉnh thoảng "Ä‘i nghá»" ra biển đánh cá, trong những năm lão hãy Ä‘ang còn trẻ trai ở dưới làng KhÆ¡i.

Bá»—ng lão Khúng sá»±c nhá»› ra chiếc ba lô cá»§a thằng DÅ©ng do anh bá»™ đội ngưá»i Thanh Hóa đã mất công phu khoác vá» từ bên nước Kampuchea cho gia đình lão. Mấy ngày nay lão đã cẩn thận Ä‘em cất trong má»™t cái chum đựng khoai lang khô tận trong buồng vợ và lão quên khuấy Ä‘i.

Lão vội vã chạy vào trong buồng mụ Huệ ôm cái ba lô ra nhà ngoài . Lão tin chắc thế nào cũng tìm thấy một bức ảnh của thằng Dũng thật đẹp, thật oai phong, đàng hoàng, trong bộ quân phục mới là thẳng nếp.

Nhưng lão Khúng chỉ thấy dội lên tận đáy lòng một nỗi đau xót tận lúc này lão mới có dịp nhìn kỹ cái kỷ vật vô cùng quý báu của đứa con đã chết để lại: cái ba lô sao mà bẩn thỉu, rách rưới, y như chiếc đẫy của đứa ăn mày, không cầm lòng đặng lão bật lên một tiếng khóc hu hu, kêu lên một tiếng rồi im bặt, lẳng lặng lôi các thứ đựng bên trong ra. Chẳng có gì ngoài vài cái quần, cái áo bộ đội cũng đã cũ rách và hôi hám như chiếc ba lô, một mẩu sắt tây hình tròn chạm hình một vũ nữ Kampuchea đứng múa uốn éo, cùng với một đôi đũa mà chắc con lão đang vót dở bằng một thứ gỗ gì đó hết sức lạ lùng, thớ gỗ nhỠmịn và rắn như đá, màu đỠsậm.

Lão cắp cái đẫy lính vào bên nách, xăm xắm bước ra ngõ. Trên dá»c đưá»ng lúc băng qua ruá»™ng lúa qua xóm, lão chả thèm nhìn ai, gần như chả trông thấy ai, ngưá»i ta chào há»i, lão cÅ©ng làm thinh. Lão Ä‘i thẳng đến trụ sở xã. Hai dẫy nhà nằm theo hình thước thợ cá»­a giả mở toang, cả nếp nhà trên đứng trên bậc thá»m cao lẫn dãy nhà dưới chất má»™t đống cây lạc, đứng ngoài ngó vào chỉ thấy những chiếc ghế băng cùng vá»›i những cái nồi nhôm đựng bã chè xanh vứt lăn lóc. Má»™t cái mặt ngưá»i vừa mảnh vừa khô như chiếc lá tre rụng ló ra giữa đống cây lạc. Lão Khúng nhận ra ngay là lão Kẹp chồng mụ Hái, giữ chức trách giao thông cá»§a á»§y ban kiêm đóng, mở cá»­a trụ sở.

Trông thấy chồng mụ Hái, không biết nghÄ© thế nào lão Khúng liá»n quay ngoắt trở ra và cứ thế hai chân bước thẳng má»™t mạch trở vá» nhà. Vứt cái đẫy lính bẩn thỉu ra giữa thá»m, lão chạy vào nhà xách ra chai rượu trắng cùng vá»›i hai chiếc chén. Lão rót đầy cả hai chiếc chén, nhón những ngón tay đẩy vá» phía trước mặt má»™t chén, miệng lầu bầu:

-Uống Ä‘i, con! Ngày xưa bố cấm mày nhưng rồi mày vẫn uống, húp xoàm xoạp như húp canh rồi nhăn răng ra cưá»i, rồi sặc, rồi nói năng lung tung vá»›i mấy đứa em... từ đấy mẹ mày Ä‘e tao... ừ mà bây giá» thì chắc mẹ mày cÅ©ng chẳng Ä‘e tao nữa. Bố cÅ©ng chẳng cấm nữa! Uống Ä‘i, uống Ä‘i con!

Chừng như lão đã say. Ngồi tá»±a vào bậc cá»­a ngay trước dải thá»m nhà, lão cầm mân mê trên bàn tay khô rám cá»§a lão đôi đũa mà con lão Ä‘ang vót dở, ừ, má»™t đôi đũa dùng ăn cÆ¡m cÅ©ng như đũa con lão dùng ở nhà, nhưng đây là má»™t đôi đũa vót bằng cái thứ gá»— màu hồng rắn như đá, thá»› gá»— mà y như thá»› đá dầy, nhá» mịn, và lão nghÄ© đến cái đất nước Kampuchea lạ lẫm có thứ đất má»c lên giống cây gá»— lạ lẫm này - ở đấy con lão đã chiến đấu và ngã xuống.

Giữa lúc ấy, mụ Hái từ dưới bếp Ä‘i lên trông thấy cái ngưá»i bố Ä‘au khổ Ä‘ang ngồi gục đầu xuống đầu gối, đôi đũa bằng gá»— hồng sắc để rÆ¡i dưới chân - Bá»—ng lão Khúng như bừng tỉnh ngá»§ ngước lên nhìn ngưá»i đàn bà bằng hai con mắt trống rá»—ng vằn đầy tia máu từ đó những giá»t nước mắt rÆ¡i xuống lã chã.

- Ông Khúng ạ, mụ Hái ngồi xuống bên cạnh lên tiếng an á»§i lão, cháu DÅ©ng dù sao cÅ©ng đã mất. Tôi biết là cái việc này nó nhá»c lòng lắm. Ông chỉ má»›i có má»™t lần Ä‘i qua cái cầu này chứ tôi vá»›i ông Kẹp đã Ä‘i qua đến ba lần. Tôi đã mất đến những ba đứa con...

Nghe mụ hàng xóm nói đến đấy, lập tức lão nhổm dậy, hai con mắt vằn đỠghé sát tận mặt mụ Hái, lão mếu máo, quát tướng:

- Ba đứa con của mụ cũng không bằng một đứa con của tui. Hừm, nói vậy mà cũng đòi nói...






3

Những chiếc móng bò gieo xuống chậm rãi, có phần quá chậm rãi đến lá» má» nhưng Ä‘á»u Ä‘á»u trên ná»n đất cứng cá»§a vệt đưá»ng vặn vỠđỗ.

Lão Khúng chợt rùng mình vô cá»›, có lẽ bởi lão thấy đêm vẫn bát ngát và sâu hút chẳng có vẻ gì đêm tối cá»§a cõi dương gian cả. Con khoang Ä‘en và, chậc, biết đâu đấy, cả lão Ä‘ang Ä‘i đến chá»— chết? Lão biết thế còn con vật có biết không nhỉ? - Chắc là nó biết, lão Khúng nghÄ©. Sống gần trá»n má»™t khúc Ä‘á»i nhá»c nhằn nhất cá»§a lão trên vùng rừng vá»›i con vật, lão Khúng cÅ©ng không hiểu hết nó, con vật bầu bạn, chả biết nó thông minh hay ngu si?

Ngưá»i ta bảo: "Ngu như giống bò" thật không đúng má»™t tí nào, bởi lắm trưá»ng hợp nó còn hiểu ra được đôi ba Ä‘iá»u trước cả lão, lão chưa kịp hiểu ra nó đã hiểu, nhưng nói chung thì ngu, má»™t sá»± ngu si đần độn cố hữu đầy hoang sÆ¡ và chả có gì đáng chê trách, thậm chí vì thế mà lão Khúng càng yêu nó vì sá»± nghá»…ng ngãng, khá» khạo. Con vật thân quen cá»§a lão giống như má»™t đứa trẻ thÆ¡ chẳng bao giá» lá»›n khôn lên được mặc dầu cái xác to ká»nh càng.

Chiếc xe lắc má»™t cái mạnh. Lúc bấy giá», cuá»™n tròn mình trong tấm áo rét bằng dạ *** ngá»±a đã sá»n cÅ©, lão Khúng chợt nhìn thấy má»™t ngôi sao sa ở mép trá»i, thật ra lão không nhìn thấy ngôi sao lúc trước đấy và sau đấy, mà chỉ nhìn thấy ở cuối chân trá»i đàng tây chợt lóe lên những đốm lá»­a bùi nhùi rÆ¡m rồi tắt ngấm mất hút. Lão cố tìm nhưng không thấy còn để lại cái gì cả. Phải không, như thế là Ä‘iá»m báo vừa má»›i có má»™t ngưá»i chết? Trên mặt đất mênh mông vô tận này có ai vừa má»›i chết, hoặc sắp chết?

Ngôi sao vừa sa xuống đó chắc hẳn không phải là Ä‘iá»m trá»i báo hiệu rằng con khoang Ä‘en nhà lão Khúng sắp "tá»­". Lão tin chắc chắn như thế, bởi lẽ Nam Tào, Bắc Ãẩu há»a là có rá»—i rảnh lắm lắm má»›i làm cái việc ấy. Mà cÅ©ng không bao giá» ngưá»i ta ban đặc ân cho con khoang Ä‘en cả má»™t ngôi sao chiếu mệnh, mặc dầu nó đã có công cày vỡ bao nhiêu là đất cát, Ä‘iá»u ấy chỉ có lão Khúng má»›i biết.

Hay ngôi sao sa vừa rồi là ngôi sao cá»§a con lão, đấy là vệt đưá»ng Ä‘i vá» cõi trá»i cá»§a má»™t ngưá»i anh hùng cứu quốc, cá»§a chính thằng DÅ©ng cầm súng chiến đấu ở bên chiến trưá»ng Kampuchea? CÅ©ng chắc không phải, lão nghÄ© tiếp, trên thá»±c tế thằng DÅ©ng đã chết má»™t năm rưỡi nay rồi cÆ¡ mà? Hay là Ä‘iá»m trá»i báo trước cho lão biết: lão sắp chết?

Tá»± nhiên lão lo quýnh lên, hai bả vai và tấm lưng rắn chắc cá»±a quậy hoài há»§y trong tấm áo lụa. Lâu nay lão hay ho, hay nhức xương, lại hay nằm mê, mà toàn nằm mê gặp ngưá»i chết. Mà tính nết thì hay quên, hay lú, lắm khi ăn rồi lại bảo chưa, trá»i vừa chập tối cứ ngỡ sắp sáng, giục giã con gái trở dậy Ä‘i làm cứ toáng lên khiến trong nhà rối tinh rối mù.

Nhưng nghÄ© Ä‘i rồi nghÄ© lại, lão Khúng thấy bình tâm hÆ¡n, bởi má»™t anh nông dân suốt Ä‘á»i Ä‘i sau mông con bò như lão thì cái thá gì mà cÅ©ng đòi có má»™t ngôi sao ứng mệnh ở tận trên trá»i? Có mà đến Tết! Ngồi thèo đảnh trên cái càng xe bò, tá»± nhiên lão Khúng tá»± thấy ngượng nghịu, tõn tẽn vì đã đỠcao cá nhân mình lên quá mức, y như cái lần ông Bá»i cứ bắt buá»™c lão lên ngồi ghế chá»§ tịch Ä‘oàn trong đại há»™i nông dân xã. Rồi lão chặc lưỡi má»™t cái thật kêu. Cái lão Khúng này thiết đếch gì! Sao vá»›i lại chả trăng! Cho cái mặt trá»i, ông cÅ©ng đếch thiết nữa là! Lão chỉ thiết cái mặt đất ở dưới chân vá»›i mảnh ruá»™ng vỡ hoang được thuá»™c sở hữu gia đình lão.

Tuy thế lão Khúng vẫn ngá»­a mặt lên trá»i, rá»i mắt lục tìm khắp bốn phía chân trá»i vá»›i má»™t sá»± tò mò vừa kính cẩn vừa có ý khinh suất. Lão ngắm kỹ lưỡng má»™t vài đốm sao sáng xanh, những vì sao to nhất, sáng nhất, và lão Ä‘inh ninh đấy là những ngôi sao định mệnh cá»§a các vị vua chúa hoặc lãnh tụ.

Chao ôi, cả má»™t trá»i sao trên đầu, càng nhìn càng thấy lắm, trong khi ấy thì ở dưới mặt đất vào lúc này dưá»ng như chỉ có má»™t mình lão và con bò Ä‘ang thập thõm, mò mẫm Ä‘i giữa mặt đất bao la và tối tăm.

Bất giác trong khi vẫn ngá»­a mặt lên trá»i hứng bóng tối dày đặc và má»™t làn gió đêm lạnh buốt, bá»—ng lão không kìm được, tá»± nhiên bật lên má»™t tràng tiếng cưá»i khùng khục từ trong cổ há»ng, khiến cho con bò Ä‘ang Ä‘i phải dừng lại. Lão không dùng roi mà đưa tay đét má»™t cái vào giữa cái chá»— uốn vồng lên cá»§a cuống Ä‘uôi con vật:

- Ãi, Ä‘i! Không có việc gì cả đâu, lão vẫn tiếp tục cưá»i khùng khục và đàm đạo vá»›i con vật bạn đưá»ng, Ä‘i Ä‘i, không phải tao cưá»i mày. Hì... hì... tao đâu dám cưá»i mày? Ãấy là tao Ä‘ang cưá»i những ông sao trên trá»i! Vua chúa hoặc đại thần danh tiếng cá»§a thá»i nay cả đấy! Há» Ä‘ang sống cả đấy! Ngôi sao mà chúng cứ ngỡ mình Ä‘ang soi sáng mặt đất, không có mình thì mặt đất biến thành hÅ© nút, hàng nghìn, hàng triệu ngưá»i mở mắt cÅ©ng không nhìn thấy lối mà Ä‘i! Vậy mà khổ chưa kia, không biết cÆ¡ man nào là sao, có ít á»i đâu, các chư vị Ä‘ang thi nhau nhấp nháy, Ä‘ang toát mồ hôi há»™t ra để rặn ra ánh sáng như đàn bà rặn đẻ, không phải má»™t ông mà nhiá»u ông, cả má»™t trá»i sao Ä‘ang chiếu sáng thế mà mặt đất thì vẫn tối thui tối mò thế này, con đưá»ng chúng mình Ä‘i xuống chợ Giát vẫn tối như hÅ© nút thế này?

   Ấy thế mà má»›i tài tình chứ. Lão đã nghiệm thấy lão và con bò Ä‘i đêm nhiá»u nhưng chưa bao giá» lạc. Không phải chỉ trên mặt đất mà lão Khúng cảm thấy trong cái đầu ngổn ngang đầy ý nghÄ© cá»§a lão cÅ©ng tối mò mò, chỉ được má»™t Ä‘iá»u là lão có hai con mắt do ông trá»i cho tinh như mắt cú, có thể Ä‘i trong tối. Lão, má»™t anh nông dân suốt Ä‘á»i Ä‘i sau con bò vạch những luống cày trong đêm tối...

*
* *

Má»™t lần nữa lão quay nhìn vá» phía ngôi sao vừa tắt, vừa rÆ¡i tõm vào bóng tối như đốm lá»­a trên đầu que đóm hút thuốc lào. Lão phá»ng Ä‘oán có lẽ đây cÅ©ng chỉ là má»™t ngôi sao be bé, vừa phải, hay đấy chính là ngôi sao chiếu mệnh cá»§a đồng chí bí thư huyện á»§y nổi tiếng vừa má»›i đây đã thôi ngồi chiếc ghế ấy.

Quả có vậy thá»±c thì đáng buồn thay và có lẽ đấy là luật lệ má»›i ở trên Ä‘á»i: ngưá»i có chức quyá»n không còn giữ được chiếc ghế nữa thì sống cÅ©ng như chết, ngôi sao chiếu mệnh cÅ©ng tắt?

Thá»±c tình mà nói, tận cho đến lúc này lão Khúng cÅ©ng không hiểu mình yêu hay ghét, ưa hay không ưa cái con ngưá»i quyá»n uy lá»›n nhất huyện, quen thân vá»›i Tổng Bí thư Ãảng đồng thá»i lại rất thích lão Khúng, coi lão như bạn. Vá» phần lão Khúng, mặc dầu ông Bá»i lúc nào cÅ©ng tá» ra thân mật, bình đẳng nhưng riêng lão Khúng bao giá» cÅ©ng để má»™t khoảng cách vá»›i kẻ bá» trên. Tuy vậy, lão Khúng cÅ©ng có phần bái phục con ngưá»i ấy, đầy trái ý, đầy hoài nghi nhưng vẫn phải bái phục.

Con ngưá»i lãnh đạo ấy xuất thân là dân buôn bò, cÅ©ng là anh nông dân từ chá»m tóc đến gót chân như lão Khúng vậy mà không bao giá» thèm nghÄ© những Ä‘iá»u nhá» má»n, tá»§n má»§n như lão Khúng. Lão Bá»i toàn nghÄ© những cái to tát phải dùng tá»›i hàng trăm hàng nghìn ngưá»i làm cật lá»±c vá»›i những cá» quạt trưng ra rợp trá»i. Lão thích đông ngưá»i, thích náo nhiệt, rất lãng phí sức ngưá»i, làm há»ng cÅ©ng nhiá»u mà làm được cÅ©ng lắm. Cái gì lão làm được, dân Ä‘á»u biết cả!

Lão Khúng nghÄ©: rồi cÅ©ng khó tìm ra má»™t kẻ thay thế được lão Bá»i: lão không tham vặt, khó có ngưá»i hiểu nông dân và lợi dụng tâm lý nông dân giá»i như lão, má»™t con ngưá»i lãnh đạo dám nghÄ© dám làm, dám chịu trách nhiệm, luôn luôn suy nghÄ©, luôn luôn Ä‘i, luôn luôn nói, luôn luôn bày ra việc để làm, mà toàn bày ra những việc to tát, vÄ© đại; lão Khúng nghÄ© má»™t cách bái phục lão Bá»i: đó là má»™t con ngưá»i mà má»i Ä‘iá»u khôn dại trong công ăn, việc làm sẽ còn khuấy đảo sá»± làm ăn, no đói cá»§a hàng vạn ngưá»i trong nhiá»u năm vá» sau này nữa. Ôi khá»§ng khiếp quá, nhất là thá»i gian lão tiến hành đại cÆ¡ khí hóa nông nghiệp toàn huyện, lão đã xóa tên các làng xóm, ba xã Ä‘em gá»™p làm má»™t xí nghiệp, Ä‘á»n chùa, miếu mạo bị dẹp Ä‘i, và không biết lão lôi ở đâu vá» mà nhiá»u máy móc đến thế, máy móc bò trên đưá»ng dưới ruá»™ng như cua, trâu bò tưởng đã trở thành kẻ thất nghiệp!

Nhà cách mạng thưá»ng trá»±c trong cái hồi ấy lúc nào cÅ©ng như má»™t cái chảo nước Ä‘ang sôi, há»… thích làm gì là làm, làm bất chấp tất cả, mà toàn chỉ thích làm những việc đảo lá»™n cả trá»i đất.

Ngưá»i lãnh đạo huyện xuất thân cùng tầng lá»›p vá»›i lão Khúng ngày đêm lúc nào cÅ©ng chỉ nhằm "cách cái mạng"(1) cá»§a ngưá»i dân quê muôn Ä‘á»i nghèo khổ. Trong những năm này, uy tín ông Bá»i tăng vá»t lên, ai cÅ©ng sợ, bởi gần như đã trở thành kẻ gần gÅ©i, ngưá»i thá»±c thi má»i ý đồ xây dá»±ng chá»§ nghÄ©a xã há»™i ở nông thôn cá»§a các cấp ở trên cao.

*
* *

Từ thuở "hàn vi" khi Ä‘ang còn làm chá»§ tịch huyện ông Bá»i đã thích kết thân vá»›i lão Khúng.

Lão Khúng thấy cÅ©ng là má»™t sá»± lạ Ä‘á»i: ông chá»§ tịch huyện thỉnh thoảng đánh xe con lên rá»§ lão Ä‘i chÆ¡i lang thang ở đây đó và trên dá»c đưá»ng bắt buá»™c lão phải tranh cãi vá»›i ?vá» má»™t chuyện gì ¦#273;ó® ¦#7914; thì có khó gì, và lão Khúng sợ gì, lão đã tranh cãi những trận kịch liệt vá»›i ngưá»i lãnh đạo huyện, cả hai mặt đỠgay gắt, sùi bá»t mép mà không phân thắng bại trong má»i chuyện.

Vá» sau khi đã ngồi vào ghế bí thư thì ông chá»§ tịch huyện không làm cái trò chÆ¡i dại ấy nữa. Có ngưá»i lãnh đạo nào lại thích sá»± phản bác, trái ý! Ngay từ ngày đầu, lão Khúng cÅ©ng đủ khôn để biết thế cho nên thá»±c ra lão cÅ©ng chỉ tranh cãi giả vá», không bao giá» lão chịu nói ra ý nghÄ© thá»±c cá»§a lão vá»›i chá»§ tịch huyện. Mà cÅ©ng chính vì thế cho nên mối dây quan hệ bè bạn giữa lão vá»›i ngưá»i cầm quyá»n còn giữ mãi được đến tận bây giá».

Tuy thế, trong con mắt nhìn cá»§a lão Khúng đó là những thá»i kỳ mà con ngưá»i ấy thật đáng mến vì ngưá»i ta còn ít sợ. Ngày ấy ông Bá»i rất "mê" con khoang Ä‘en, ngày ấy ông Bá»i Ä‘ang còn biết yêu trâu bò, súc vật. Vừa ngá»§ gà ngá»§ gật, lão Khúng Ä‘ang nhá»› lại những năm hòa bình má»›i chống Mỹ xong, cả huyện Ä‘ang xúm vào xe cát làm đại công trưá»ng thá»§ công xây dá»±ng đồng muối Quỳnh Thuận để cứu đói cho mấy ngàn dân biển: trâu bò trong toàn huyện đã kéo vá» tập kết ở đấy - mà ông Bá»i đặt tên là cuá»™c há»™i quân lá»›n vá» sức kéo.

Phải, hồi bấy giá» thằng DÅ©ng hãy còn nhá», là má»™t đứa chúa nghịch ở trong xóm, con khoang Ä‘en tuy đã đẻ vài lứa nhưng trông vóc dáng bá» ngoài còn là má»™t ả gái tÆ¡ đầy quyến rÅ© và cÅ©ng không hiểu sao y như thưá»ng xảy ra vá»›i những ngưá»i đàn bà đặc biệt hấp dẫn đàn ông - những lão bò đực đầu đàn đầy hung dữ cá»§a ngoài chục xã cứ lăn xả vào mà húc nhau, rượt nhau, gây ra những trận kịch chiến khá»§ng khiếp để quyết giành lấy con khoang Ä‘en cho kỳ được. CÅ©ng từ ngày sinh ra Ä‘á»i chưa bao giá» con khoang Ä‘en và thằng DÅ©ng được sống dưới bầu trá»i rá»™ng rãi và náo nức là thế, trong má»™t khung cảnh lao động lãng mạn là thế - má»™t công trưá»ng thá»§ công - đúng như tên trong các sách vở cá»§a Mác thưá»ng nói và chá»§ tịch Bá»i là ngưá»i đã có công biến thành sá»± thá»±c nhãn tiá»n: khắp má»i xó xỉnh trong cả huyện, đàn ông, đàn bà, ngưá»i già, trẻ con được Ä‘iá»u vỠđông nghìn nghịt, ngưá»i đã đông mà trâu bò lại càng đông hÆ¡n; dân các xã cùng trâu bò trước khi kéo quân vỠđã được phiên chế thành cÆ¡ ngÅ©: tiểu Ä‘oàn, trung Ä‘oàn, sư Ä‘oàn đâu ra đấy vá»›i các vị tư lệnh cùng chính á»§y, kèn tiến quân, kèn lui quân, trống cái, trống ếch, cá» Ä‘uôi nheo, cá» lá chuối, cá» rước thần, cỠđỠsao vàng, những phù hiệu cấp chức bằng vải, bằng giấy lòe loẹt trên các bả vai và ống tay áo, loa phóng thanh từng buổi, từng giá» vang vang công bố cho toàn công trưá»ng những ká»· lục năng suất.

Sau ba tuần lá»… tắm mình trong không khí đại công trưá»ng, hai cha con lão Khúng cùng con bò được trở vá» nhà® Hai cha con c?á»›i con vật vỠđến tru?Ãch thì gặp chiếc xe cá»§a chá»§ tịch huyện cÅ©ng Ä‘ang ngược dốc Ä‘i lên. Lúc bấy giá» lão Khúng trên dá»c đưá»ng Ä‘ang cáu. Lão Ä‘ang tiếc cá»§a đến đứt ruá»™t cho nên cáu gắt ầm Ä©. Ông Bá»i phóng xe com-măng-ca vượt lên trước, ngoái vá» sau trông thấy má»™t lão già xương xẩu và gân guốc từ trên chiếc xe bò bánh lốp nhảy xuống vừa lá»›n tiếng mắng má» thằng con trai Ä‘ang ngồi đực mặt trên càng xe.

Chá»§ tịch Bá»i "à" lên má»™t tiếng, vui vẻ lập tức nhận ra cái con vật Ä‘ang Ä‘i nhởn nhÆ¡ phía trước càng xe như má»™t vÅ© nữ. Ông nhận ra đó là cái "ả đàn bà" đã từng gây náo loạn dưới đồng muối, con bòn cái khoang Ä‘en bất trị! Những Ä‘oàn xe chở cát dài dằng dặc từ dưới biển lên Ä‘ang xếp hàng Ä‘i đứng có hàng ngÅ© bá»—ng chỉ cần cái ả đàn bà vá»›i bá»™ cánh mầu Ä‘en loang lổ này xuất hiện hoặc từ rất xa thốt lên má»™t tiếng "ngò" khàn khàn là lập tức hàng ngÅ© Ä‘oàn xe bị phá vỡ không có cách gì thiết lập lại trật tá»± quân sá»±.

Chá»§ tịch huyện bảo cậu lái xe con dừng xe giữa tru??h. Vốn xuất thân là dân buôn bò cho nên ông có con mắt sành sá»i.

"Chả trách, chả trách" ông chá»§ tịch huyện Ä‘i sát lại bên con khoang Ä‘en vá»›i má»™t ná»—i Ä‘am mê cá»§a tay buôn bò khi đã bị quyến rÅ© không dứt ra được, cÅ©ng không kìm được lá»i tấm tắc khen ngợi phải thốt lên thành lá»i.

Máu mê dân buôn bò sống lại trong ông chủ tịch huyện, ông đi thêm mấy vòng để nhìn kỹ dung nhan phía trước mặt, càng nhìn càng ưng ý không thể chê được một nét gì.

- Chao ôi, nó đẹp quá, má»™t con bò cái đẹp như Tây Thi - ông Bá»i cuối cùng thốt kêu to lên như thế rồi quay sang ngắm bố con ngưá»i chá»§ bò và chiếc xe bò.

Lão Khúng đã thôi không mắng má» thằng DÅ©ng nữa nhưng lão vẫn tiếc cá»§a đến đứt ra từng khúc ruá»™t, lại thấy ức như bị bò đá - vì thằng con lão và cả lão nữa đã lÆ¡ là, để chúng nó tháo mất bá»™ díp xe. Cả má»™t bá»™ díp ô-tô mà lão đã phải cất công ra tận thá»§ đô Hà Ná»™i, cả nhà ông chú ngoài đó phải xoay trần ra má»›i lùng được cho lão cùng má»™t lúc "đồng bá»™" cả ổ bi, trục xo, bánh lốp... Vậy mà chúng nó "ăn cướp" mất cá»§a lão cái bá»™ díp bằng thép! Biết bao giá» má»›i tậu lại được cho nổi? Lắm khi có tiá»n cÅ©ng không sắm được. Cho nên từ sáng đến giá», từ lúc xuất phát ra Ä‘i để trở vá» nhà má»—i lần lão Ä‘i qua má»™t quãng đưá»ng dốc gập ghá»nh, lão lại nhảy xuống chổng mông lên trá»i vừa cáu gắt nhặng xị vừa mắng má» thằng con trai, vừa giương mắt nhìn vào cái khoảng trống để lại dưới sàn xe - má»™t cái khoảng trống do bàn tay bá»n ăn cắp để lại ká»· niệm cho lão: nÆ¡i cái bá»™ díp ô-tô tải đã bị ăn cắp mất, nÆ¡i táng cái mả bố chúng nó đấy!

Dù sao thì việc ông chá»§ tịch huyện ngay giữa đưá»ng phải dừng xe lại để ngắm con vật nhà mình cÅ©ng làm lão Khúng phần nào vÆ¡i Ä‘i ná»—i khổ tâm vì cú mất cá»§a quá xót.

Vượt qua Ä‘oạn dốc cuối cùng cá»§a tru??h, l㯠Kh? và nhà cầm quyá»n sóng vai nhau Ä‘i bên chiếc xe, ngưá»i nào cÅ©ng tá» ra không kém phần thông thạo trong khi bình phẩm tướng mạo và nhan sắc cá»§a con vật.

Nhưng khi ông chá»§ tịch huyện lân la há»i sang cảm tưởng những ngày lao động xã há»™i chá»§ nghÄ©a đầy náo nhiệt vừa qua thì cái ná»—i xót ruá»™t bởi chuyến Ä‘i mất cá»§a lại đùng đùng trá»—i dậy giữa cuống ruá»™t cái lão già nông dân.

- Công trưá»ng vá»›i lại công triếc, toàn má»™t lÅ© ăn cắp!

Ông chủ tịch huyện đã cảm thấy bị xúc phạm, da mặt đỠgay, tuy vẫn cố kìm giữ:

- Sao thế?... Có việc gì thế hả ông lão?

- Toàn má»™t lÅ© ăn cắp... Ông coi, chúng nó tháo mất cá»§a tôi cả má»™t bá»™ díp - lão Khúng càng cau mặt lại - quân ăn cướp chứ không phải là ăn cắp nữa, cái quân công trưá»ng ấy!

Chá»§ tịch Bá»i thưá»ng ngày đã không thể nghe ai nói má»™t lá»i đụng chạm đến cái công trưá»ng kiến thiết nại muối.

- Chả lẽ ông nỡ... nói đến vậy, hả ông lão?

- Thưa ông, mất cắp thì tôi nói mất cắp, mà rõ ràng là má»›i mất đêm qua, ở dưới công trưá»ng...

- Ãúng chứ?

- Chẳng lẽ bằng chừng này tuổi đầu, không mất tôi lại nói mất?

- Biết vậy, biết vậy, ông ngưá»i xã nào ở vùng trên này vậy hả?

- Hùng Tráng.

- Tên ông là gì?

- Ông há»i để làm gì?

- ...

- Tôi tên là lão Khúng, ai cũng biết.

Chủ tịch huyện tròn xoe mắt:

- Ông... ông chính là lão Khúng ở Hùng Tráng đấy ư?

- Phải.

- Nào, cho chủ tịch huyện bắt tay ông Khúng một cái đã nào.

Ông Bá»i mặt mÅ©i hồ hởi, hai chân Ä‘i á»§ng dậm lá»™p bá»™p xuống mặt đưá»ng, ngó ngưá»i đối thoại đầy tò mò và kính cẩn như ngó má»™t ngưá»i đã có công khai sÆ¡n lập địa cá»§a thá»i hồng hoang vừa má»›i hiện vá» Ä‘ang đứng trước mặt.

Hai tháng sau, vào thá»i vụ cày vỡ đất cá»§a Hùng Tráng, tháng vất vả nhất cá»§a trâu bò và ngưá»i đàn ông trong gia đình, ông Bá»i đánh xe lên thẳng nhà ông Khúng, tuyên bố sẽ ở nhà lão khoảng má»™t tuần lá»… để há»c cách làm ăn, nói theo chữ chính trị là "ba cùng" nghÄ©a là cùng ăn, cùng ở, cùng làm vá»›i gia chá»§.

Lão Khúng ban đầu đã chả tin má»™t tí nào. Và cả nhà lão cứ sá»›n sác, lo sợ, tưởng lão vừa mắc vào cái tá»™i gì to tát đến ná»—i ông chá»§ tịch huyện phải thân hành đến tra xét. Mụ Huệ vá»™i vã tuồn những chiếc bong bóng lợn chứa đầy rượu lậu giấu dưới đáy mấy cái chum ở trong buồng mụ sang nhà hàng xóm để giấu. Bữa cÆ¡m đầu tiên, mụ Huệ xua được má»™t con gà mái vào nhà bếp, túm lấy hai cẳng, đã toan cắt tiết thì lão Khúng giÆ¡ tay ngăn lại: "Thưá»ng ngày nhà mình ăn thế nào thì dá»n cho ông khách ăn vậy. Như thế má»›i là ba cùng" - lão giải thích ý nghÄ©a công việc cá»§a vị khách cho vợ hiểu - nhưng mụ Huệ vừa thả con gà ra lão đã chá»™p lại, đỠnghị mụ cứ cắt tiết. "Chậc, phàm là con ngưá»i ai chả thích ăn ngon? Chưa thể biết rõ hết mục đích lão đến ở nhà mình để làm gì thì hãy thết lão má»™t bữa cÆ¡m thịt gà cái đã. Má»™t ?chá»§ tịch huyện chứ c󠰨ải í´ á»i đ⵿ Ấy, mà biết đâu lão đến ở nhà mình cÅ©ng có thể làm cho lão nên danh nên giá, và nhà mình cÅ©ng nên danh nên giá? Sá»± Ä‘á»i đôi khi có nhiá»u cái lạ lắm". Lão nghÄ© trong đầu và mỉm cưá»i.

Thế là suốt má»™t tuần lá»…, má»i sinh hoạt trong gia đình lão Khúng bị đảo lá»™n lên hết. Từ thằng Bút, hồi bấy giá» chưa đầy năm, Ä‘ang men bá» hè tập Ä‘i cÅ©ng trở nên nhút nhát, lúc nào cÅ©ng nem nép, lấm lét, suốt cả ngày rúc dưới gian bếp vá»›i mẹ, giương hai con mắt mở thao láo nhìn ông khách lạ má»›i đến ở trong nhà, cái nhìn đầy thù nghịch. Cả hai vợ chồng lão Khúng cố tạo bầu không khí tá»± nhiên như cả xóm vẫn cứ phải để con mắt tá»c mạch nhìn vào cái ngôi nhà ngói có cây vối trước ngõ, ở đấy Ä‘ang diá»…n ra má»™t sá»± kiện đầy lạ lùng: ông chá»§ tịch huyện không ngồi com-măng-ca giÆ¡ tay vẫy quần chúng Ä‘ang cày cuốc hai bên đưá»ng, cÅ©ng không diá»…n thuyết thao thao trên bục gá»— cá»§a nhà há»™i trưá»ng huyện, cÅ©ng không khá» khà ăn tiệc, đánh chén mà lại xắn quần lên tận bẹn cùng sát vai bên cạnh cha con lão Khúng làm lụng quần quật từ sáng đến tối. Ãã thế lại còn đòi ăn uống kham khổ, mụ Huệ bưng lên má»™t cái mâm gá»— có hai cái bát, hai đôi đũa cho chồng và ông khách ăn riêng thì ông khách lập tức bưng xuống nhà bếp, tá»± tay lượm má»™t cái ghế con đến ngồi bên má»™t góc cái mươn tre, hòa mình giữa đám con nhá» vô cùng đông đúc cá»§a nhà chá»§, cùng ăn những bát khoai lang khô thái lát chỉ dính vài hạt cÆ¡m làm phép như chúng.

Lão Khúng và cả mụ vợ đã lấy làm bá»±c bõ lắm, như thấy con mắt ngưá»i ngoài, má»™t kẻ cao sang lúc nào cÅ©ng nhìn soi mói và tận đáy bát cÆ¡m nhà mình, và bàn tay thò vào cuá»™c sống hàng ngày cá»§a mình. Dù không ăn cắp, ăn trá»™m cá»§a ai nhưng cÅ©ng như má»i ngưá»i, vợ chồng lão Khúng cÅ©ng không muốn ngưá»i bên ngoài biết hết những cái không cần biết cá»§a nhà mình, kể cả những cái sá»± nhếch nhác, túng đói, cÅ©ng như cái sá»± sung túc, no đủ, kể cả những cái sá»± sống thá»±c vá»›i nhau lặt vặt hàng ngày ở trong nhà.

Tất cả những cái Ä‘iá»u riêng tây đó, ông Bá»i không há» biết và ông chỉ lấy làm bằng lòng vá» mình vô cùng: ông biết rằng chẳng chóng thì chầy những hành vi cá»§a ông ở đây sẽ loang Ä‘i trong khắp huyện, khắp tỉnh, được những cái miệng cán bá»™ lẫn dân thưá»ng bàn tán đến nát ra. Ông đã nghÄ© rất đúng, trong cả huyện, ông chá»n nhà lão Khúng để đến ở: đây là dinh lÅ©y cuối cùng cá»§a sá»± làm ăn cá thể và chả biết ông nghÄ© thật hay ông nghÄ© đùa: ông phải biến lão Khúng thành má»™t con ngưá»i má»›i xã há»™i chá»§ nghÄ©a, ông tá»± giao cho mình công việc ấy như má»™t nhà truyá»n giáo tá»± nguyện dấn thân vào vòng nguy hiểm và đầy cam co.

Mặc cho ông chá»§ tịch huyện lợi dụng má»i hoàn cảnh để lùa lão Khúng vào vòng tranh cãi vá»›i ông vá» lý luận "hai con đưá»ng", lão Khúng bao giá» cÅ©ng cố nín lặng lắng nghe ông chá»§ tịch nói má»™t câu cung kính, cố giấu cái lưỡi thật kín để đừng dại dá»™t thốt lên cái câu: "Tôi gần 10 đứa con vào hợp tác xã để mà chết đói à?" đã lấp ló ở cá»­a miệng.

Phải nói rằng hồi bấy giá», trong cái tuần lá»… đầy trá»ng đại ấy, cả gia đình lão Khúng chỉ có khoang Ä‘en là kẻ dám ra mặt trò chuyện vá»›i vị khách má»™t cách sòng phẳng, thẳng thắn mặc dầu thiếu tinh thần lịch sá»±, tôn trá»ng khách: Chưa má»™t lần nào ông Bá»i đặt nổi cái ách lên lưng nó và má»™t lần nó đá vị chá»§ tịch huyện má»™t phát vào giữa bụng khiến cho ông ta ngã bổ nhào, úp cả khuôn mặt phương phi đầy cởi mở vào giữa đám ruá»™ng.

- "Lúc bấy giá» mày còn nhá»› không - tá»± nhiên lão Khúng nói to thành tiếng cho con bò Ä‘ang bậm bạch Ä‘i phía trước nghe được - tao đã phải vá»™i vàng chạy lại giÆ¡ hai tay nâng ông chá»§ tịch huyện dậy rồi sau đó nhặt chiếc roi cày từ trong tay ông ta vừa văng ra, tao đã quất cho mày má»™t trận. Có ông trá»i ở trên đầu chứng giám, ăn ở, làm lụng vá»›i nhau cả má»™t Ä‘á»i, có bao giá» tao nỡ đánh mày má»™t roi đâu, thịt da cá»§a mày cÅ©ng là thịt da cá»§a tao, đúng sá»± thá»±c là thế, mày Ä‘au tức là tao Ä‘au, vậy mà lần ấy trước mặt ông chá»§ tịch huyện Ä‘ang nằm ôm bụng quằn quại, miệng kêu hừ há»±, ngay giữa luống cày, tạo đã nỡ lòng trở đầu roi cày để đánh mày, đánh thật lá»±c, tay đánh miệng chá»­i, bá»›i, nguyá»n rá»§a không còn sót má»™t thứ lá»i lẽ độc địa nào nữa.

CÅ©ng phải nói thêm: lúc ông chá»§ tịch bị mày "chÆ¡i" cú đá hậu, cái thằng DÅ©ng Ä‘ang đứng trên bỠđừng có nhăn răng ra cưá»i, há»nh hệch đầy khoái chí má»™t cách vô ý thức đến thế... thì chưa chắc tao đã phải đánh mày nặng tay đến như vậy. Có phải không, cái thằng DÅ©ng đến là ngu! Nó trẻ dại chưa biết cách cư xá»­! Ãáng lẽ những lúc như vậy dù tức cưá»i đến vỡ bụng cÅ©ng phải mím chặt miệng lại.

Ãừng có bao giá» cưá»i cợt chế nhạo cấp trên... Ngưá»i ta đưá»ng đưá»ng là chá»§ tịch huyện... Không biết trước khi chết, cái thằng con cá»§a lão có khôn ngoan hÆ¡n lên được tí nào không? Nhưng cái tính khí thẳng ruá»™t ngá»±a cá»§a nó cÅ©ng là tính khí cá»§a mình hồi trẻ, cá»§a cái lão Khúng ngất ngưởng này trút sang cho nó từ trong máu thịt... Bây giá» nó ở đâu cái thằng DÅ©ng vô ý vô tứ ấy, bây giá» con Ä‘ang lang thang ở đâu?






4

Gần sáng lão Khúng đã ngủ quên mất. Sương rơi những hột to bằng hạt ngô, lộp bộp bên móng guốc của con khoang đen khiến con vật cũng thấy cong cóng dưới chân và nó phản ứng lại bằng cách đi nhanh hơn.

Phía biển ngập chìm trong sương trắng, thỉnh thoảng xuất hiện giăng giăng má»™t hàng hạt cưá»m lóng lánh trong thoáng chốc rồi lại tắt. Ãấy là ô tô tải chạy thành Ä‘oàn dưới đưá»ng Má»™t vừa Ä‘i vào cái khúc ngoặt ở đầu phố Cầu Giát. Con đưá»ng đồi mang tên "Dốc bò lăn" thầy trò lão Khúng Ä‘ang Ä‘i sắp phải vượt qua má»™t cái truông ngắn thuá»™c vùng đất cá»§a má»™t cái hợp tác xã miá»n xuôi vừa má»›i lên, chắc chắn đất vừa má»›i được cày vỡ chiá»u hôm qua, má»™t vùng đất má»›i cày bát ngát... Con khoang Ä‘en lấy làm sung sướng chun mÅ©i hít hít, chỉ có nó má»›i cảm nhận được đầy đủ má»i hương vị cá»§a đất má»›i được cày lên Ä‘ang tá»a ra từ hai bên vệ đưá»ng.

Lão Khúng ban đầu còn dứt tai vò tóc cố chống cơn buồn ngủ đang ập đến giữa trí não đã trở nên tối lại mò mò. Cũng tại vì tự nhiên thấy đau lưng, lão tựa sát vào những bó củi, lão thấy thực dễ chịu, lại còn nghĩ được: lần này vợ lão gửi xuống cho con Hương toàn loại củi cành, rồi nó sẽ khó bán! Chả biết bán đến mấy phiên chợ mới hết? Rồi lão quỠtay sang bên đẩy cái đẫy đựng đầy khoang lang khô, lẫn gạo, phần ăn của đứa con gái trong nửa tháng, tay đẩy nhưng đầu lại tựa vào đấy lão cảm thấy êm ái quá! Có lẽ hoàng đế ngủ trong cung điện cũng chỉ sung sướng đến thế này là cùng - lão nghĩ một cách hài hước, tự nhiên hai tay bắt chéo trước bụng, khép chặt hai vạt áo dạ *** ngựa vào sát thân mình - Kệ con khoang đen, kệ mụ già ấy! Sau cái ý nghĩ buông thả, hưởng lạc ấy là óc lão tối hẳn, không sao tự kiểm soát được nữa. Lão ngoẹo đầu vỠmột bên, buông thõng hai tay, miệng bắt đầu ngáy một cách thực ngon lành theo cái điệu ngáy vo vo quen thuộc của lão ở nhà.

Lúc bấy giá» con khoang Ä‘en đã biết tá»ng lão đã ngá»§ tuy nó không quay lại nhìn. Con vật bình thản má»™t mình kéo chiếc xe lên dốc lại xuống dốc. Nếu lão Khúng vẫn ngá»§ tịt cho đến tận sáng thì con bò vẫn có thể tá»± lá»±c đưa lão cùng chiếc xe xuống phố Cầu Giát, vào tận khu tập thể há»c sinh cấp ba ở ná»™i trú tận bên kia cầu xi măng. Nó đã thuá»™c con đưá»ng ấy, qua nhiá»u lần xuống chợ Giát.

Má»™t luồng ánh sáng chiếu sáng quắc từ phía sau. Trong khi chiếc xe tải lao vụt qua, con khoang Ä‘en cẩn thận Ä‘i sát vào bên đưá»ng, nó gần như dừng hẳn lại không bước tiếp nữa.

Cái quầng sáng lai láng đầy chói chang cá»§a cặp đèn pha chiếu từ phía sau cùng tiếng bánh xe lao ầm ầm ngay bên cạnh vẫn không thể đánh thức nổi lão Khúng, nhưng nó đã đánh thức dậy giữa giấc ngá»§ cá»§a lão vá»›i giấc mÆ¡ khá»§ng khiếp khi ở nhà: lão lại nằm mÆ¡, nhưng khác vá»›i lần trước, là chính lão bị đánh bằng búa tạ, chính lão là con bò! Lão tá»± nhìn mình trong cái thân hình ná»­a bò ná»­a ngưá»i, máu mê đầm đìa, mà lão vẫn bình thản y như tuân thá»§ má»™t cái Ä‘iá»u đương nhiên mà trong những khi thức lão không hỠđược biết.

Vẫn bằng cái hình thù gá»›m ghiếc ấy, lão Ä‘ang cùng bí thư Bá»i sóng đôi bước Ä‘i trên má»™t dải đất bằng phẳng trên má»™t vùng cao nguyên nóng như rang. Mang thân hình ná»­a bò ná»­a ngưá»i, lão cùng lão Bá»i Ä‘i theo sau thằng Lạc, thằng con trai cá»§a lão Ä‘ang Ä‘i khai hoang ở Ãác Lắc, ba ngưá»i cứ ngật ngưỡng Ä‘i như ngưá»i Ä‘i kheo trên suốt má»™t vùng đất được treo lên giữa lưng chừng trá»i, suốt má»™t ngày Ä‘i không có má»™t chá»— nào có được má»™t giá»t nước. Ãất dưới chân lão Khúng bây giá» là má»™t thứ đất đầy màu mỡ, khô không khốc đỠnhư sÆ¡n mài, má»›i được cày vỡ bằng máy, từng làn đất bá»™t màu hồng bay là là dá»c theo những cánh rừng tốt tươi, lá cây cứ xanh biếc như vẽ.

Ãêm tối sập xuống, bóng tối nhẹ như bấc và đầy huyá»n ảo, con bò hóa thân cá»§a lão Khúng bá»—ng chốc trở nên say sưa, ngây ngất trước hương vị cá»§a đất cày. Ãến bây giá» nó Ä‘ang đứng chỉ có má»™t mình giữa vùng đất cao nguyên Ãác Lắc má»›i được bàn tay những ngưá»i khai hoang cày vỡ và nó thấy chỉ chốc lát nữa, trá»i sẽ sáng và nó phải rá»i những luống cày để trở vá» sống trong rừng cây xanh biếc kia. Nó chính là loài thú hoang, hay đúng hÆ¡n, má»™t con vật gia súc đã trở nên hoang dã, đã tìm trở lại được cái cuá»™c sống tá»± do muôn thuở cá»§a nó.

Ãến lúc này thì lão Khúng tỉnh ngá»§. Lão lại trở vá» kiếp sống làm ngưá»i như bình thưá»ng hàng ngày lão vẫn sống, tuy vậy vẫn chưa dứt bỠđược những ám ảnh cảm giác cá»§a loài vật do giấc mÆ¡ đã để lại giữa trí não. Lão duá»—i thẳng chân tay, sá» nắn từng cái bắp tay, bắp chân má»™t, thấy vẫn là loài ngưá»i nguyên vẹn, lão lấy làm yên tâm.

Vẫn nằm ngả đầu vào bì khoai lang khô lẫn gạo Ä‘em xuống cho đứa con gái, vốn tính cẩn thận lão lại nắn tay nắn chân má»™t lần nữa, lại còn sá» ra sau mông xem mình có còn cái Ä‘uôi hay không, lần này thì lão xác định hoàn toàn không có gì đáng lo ngại, tuy vậy hai mắt lão Khúng vẫn không rá»i cái hình dáng con bò vá»›i bốn cái chân Ä‘ang Ä‘i từng bước thá»§ng thỉnh trong đêm vắng phía trước mặt lão, ngay trước con mắt lão. Vẫn y như hình dáng cá»§a chính lão - cái hình dáng thật mà chỉ má»™t lần lão vừa được nhìn thấy.

Rít xong một mồi thuốc lào, lão trở nên hoàn toàn tỉnh táo, và càng tỉnh ra, càng ngồi suy nghĩ, cái ý niệm lẫn lộn giữa mình và con bò lại cứ trở vỠlởn vởn trong trí óc lão.

Lão nhá»› lại cánh rừng ở trong giấc mÆ¡ vá»›i tòa lá xanh thẫm, cây lim lẫn thông già má»c trên vách đá, những con bò hoang dã Ä‘i đứng trên vỉa núi đá đầy cheo leo hoặc bình yên gặm cá» giữa những khoảng rừng bằng ngập đầy nắng. Trong đàn bò kia đã từng có mặt lão, cái dáng dấp thong dong và thư thái nhất trần Ä‘á»i cá»§a lão. Chuyện này giá có Ä‘em kể lại, chắc chả có má»™t ngưá»i nào tin.

Thế rồi đột nhiên lão Khúng Ä‘i đến má»™t quyết định đầy Ä‘iên rồ: lão quyết định giải thoát con vật! Tá»± nhiên lão thấy lão Ä‘ang làm má»™t công việc vô cùng vô nhân đạo. Cả má»™t Ä‘á»i con vật nai lưng ra kéo cày để nuôi sống gia đình lão, và bây giá» lão Ä‘á»n Æ¡n trả nghÄ©a cho con vật bằng việc Ä‘em bán nó cho ngưá»i ta giết thịt? Lão thấy lão không còn là giống ngưá»i nữa chứ còn đâu ná»­a ngưá»i ná»­a thú vật? Má»™t lát sau lão không lên án, tá»± xỉ vả mình nữa mà chỉ thấy trong ngưá»i mình má»™t cái nhu cầu đầy bức bách tá»± giải thoát.

Con bò đang kéo chiếc xe đi qua một quãng rừng thưa thớt.

Há»... há»...

Lão lên tiếng gá»i con vật bằng cái giá»ng tá»± nhiên hÆ¡i sẵng. Con bò dừng bước, có vẻ nó lấy làm ngạc nhiên.

Lão nhảy xuống, đến bên cạnh con vật, đặt cả hai bàn tay lên cái cổ sần sùi Ä‘ang đầy hÆ¡i sương lẫn mồ hôi, lão vá»— vá»— con vật má»™t hồi rồi cầm cái ách đặt xuống bên cạnh hai chân trước cá»§a nó. Con vật ngẩng cao cổ, thè lưỡi liếm lên vai, lên cổ lão, má»—i lần cái lưỡi má»m và ram ráp đụng vào da thịt, lão lại sởn gai ốc, tưởng như con vật đã cảm thấy được lão Ä‘ang nghÄ© gì; Ä‘ang toan tính những gì; lão Ä‘ang cởi ách suốt Ä‘á»i cho nó! Lão Khúng tá»± nhiên trở nên vá»™i vã, lão kéo chiếc xe sang vệ đưá»ng, Ä‘em dấu sang những đám bá» bụi lúp xúp lẫn những tảng đá rồi trở vá» bên con vật Ä‘ang đứng đó, nguyên tại chá»—. - Nào, bây giá» thì tao giải thoát cho mày, lão lầm rầm nói vá»›i con vật thân yêu bằng cái giá»ng hÆ¡i cau có, mày hầu tao thế là đủ rồi đấy con ạ, bây giá» thì mày hãy Ä‘i Ä‘i, hãy vào rừng mà sống, cỠđấy, cá» trong rừng thiếu gì, mày ăn suốt Ä‘á»i không hết, khát thì có nước suối. Mày muốn sống má»™t m쮨 hay sống trong bầy cÅ©ng được. Ở đây Ä‘i sâu vào bên trong sẽ có má»™t bầy bò hoang. Chúng nó sướng như những bà hoàng ông hoàng giữa núi non, cây cá», chẳng bao giá» phải kéo cày, kéo xe... Hãy Ä‘i Ä‘i, nào!

Lão cuá»™n vào năm ngón tay trái cái dây chão đã được tháo ra khá»i mõm con khoang Ä‘en, dùng đầu dây đánh má»™t cái thật Ä‘au vào bên hông, bắt nó phải chạy té vào rừng. Con đưá»ng Ä‘i đến thế giá»›i tá»± do cá»§a con khoang Ä‘en thật chẳng khác nào con đưá»ng Ä‘i đày. Sau lưng nó, lão Khúng lúc nào cÅ©ng hầm hầm hè hè giÆ¡ cao thanh roi sẵn sàng quất vào mông đến Ä‘au Ä‘iếng nếu nó dừng lại, hoặc ngoái nhìn trở lại.

Cuá»™c xua Ä‘uổi cứ thế diá»…n ra lặng lẽ giữa đêm trưá»ng. Càng xua được con vật dấn mình vào giữa rừng sâu càng xa con đưá»ng "bò lăn" ở ngoài kia, lão Khúng càng thấy yên tâm, lại thấy có má»™t cái gì khoái lạc, tá»± thá»a mãn, chẳng lẽ lão cảm thấy được lão Ä‘ang xua Ä‘uổi cái số phận quá đỗi nhá»c nhằn cá»§a lão ra khá»i Ä‘á»i lão, cái số phận ná»­a ngưá»i ná»­a con vật?

Càng Ä‘i sâu vào, rừng càng dày. Những thân cây dổi lâu năm ôm trên mình toàn lá rậm rịt. Qua hai ba ngá»n suối thì đến má»™t khu rừng cÅ©ng toàn dổi má»c trên dãy núi đá. Rừng tối hÆ¡n. Ãây là giang sÆ¡n, nÆ¡i trú ngụ cá»§a bầy bò hoang. Từ ở đây vào những tháng hè nắng ráo, những con bò đã từng là gia súc thưá»ng nhá»› vị mặn cá»§a muối, đêm đêm lần xuống các gia đình ngưá»i kinh, sục vào bếp, thè lưỡi liếm hối hả lên mặt những chiếc kiá»ng sắt hoặc đầu ông núc. Có đôi khi vào ná»­a đêm lắm sao hoặc có trăng sáng, chúng kéo nhau từng bầy năm bảy con xuống phá phách hoa màu trên nương cá»§a bà con đồng bào địa phương ở bên kia sưá»n núi đá. Ngưá»i ta rình, tổ chức phục kích, đào hào cắm chông nhưng vẫn chưa bắt được cá»§a chúng má»™t con nào. Cái giống bò sống hoang dã thật ranh khôn...

Cuá»™c xua đổi đã kéo dài hàng tiếng đồng hồ. Lão Khúng đã mệt nhoài nhưng vẫn chưa chịu cho vật dừng lại. Nó phải Ä‘i thật xa, phải bắt nó vào thật sâu giữa rừng thẳm, để không còn lối nào trở lại vá»›i lão. Rồi thì mai đây khi trở vá» nhà, lão nghÄ©, lão sẽ nói thật vá»›i mụ Huệ, lão đã không Ä‘em xuống chợ Giát để bán mà trên dá»c đưá»ng đã giải thoát cho nó, trả lại cho nó cuá»™c Ä‘á»i tá»± do, lão đã xua nó vào rừng, vào giữa giang sÆ¡n cá»§a má»™t bầy bò hoang... Chắc hẳn mụ Huệ cÅ©ng không mè nheo lão. Mụ sẽ thông cảm vá»›i lão, vá»›i việc làm cá»§a lão.

Sau khi xua được con vật sang bên kia sưá»n núi đá, lão Khúng âu yếm chia tay vá»›i ngưá»i bạn Ä‘á»i bằng cách trở đầu roi, cầm trên tay đánh má»™t trận thá»±c lá»±c, tay đánh miệng chá»­i bá»›i nguyá»n rá»§a. Giữa lúc con vật Ä‘au Ä‘iếng, Ä‘ang quằn quại suýt quỵ bốn chân xuống thì lão Khúng đột ngá»™t quay lưng lại phía nó. Không nói thêm má»™t lá»i nào. Lão bá» Ä‘i, mất hút vào đêm tối. Lão trở vá» bên chiếc xe bò khi màn đêm đã nhợt trắng. Lão biết rằng từ đây trở Ä‘i chỉ còn má»™t phần ba đưá»ng đất và đưá»ng sá cÅ©ng đỡ khốn khổ hÆ¡n.

Lão xem lại dây chằng những bó cá»§i cùng đống chè xanh trên nóc xe, tranh thá»§ rít thêm má»™t mồi thuốc lào rồi má»™t thân má»™t mình, lão kéo chiếc xe ra giữa đưá»ng cái, tiếp tục cuá»™c hành trình vá» xuôi.

Mùi mồ hôi bò khai khai, lâu Ä‘á»i phả ra nồng nặc trên cái ách gá»— Ä‘ang bắt đầu thấm ướt đẫm mồ hôi muối cá»§a lão. Trên đầu lão, trá»i sao thưa ra, ngôi nào ngôi nấy trắng nhợt như sắp rÆ¡i rụng hoặc Ä‘i trốn vào bóng tối hết. Lão kéo chiếc xe lăn bánh lá»c cá»c giữa hàng Ä‘oàn những chiếc xe khác do trâu hoặc bò kéo Ä‘ang vượt lên trước lão, thỉnh thoảng lại có má»™t Ä‘oàn xe sá»™c chở than hoặc gá»— súc trẩy xuống chợ Giát trong tiếng kêu ken két rất là não ná».

Khoảng bảy giá» sáng lão Khúng má»›i lôi được chiếc xe xuống đầu phố Cầu Giát. Ãến lúc này trên con đưá»ng số Má»™t không còn lối mà len chân nữa. Lão Khúng tháo ách ra khá»i vai, ngồi xếp bằng ngay bên vệ cá» cá»§a Ä‘oạn mút con đưá»ng bò lăn đã rải đá răm. Lão ngẩng cao cổ phóng tầm mắt nhìn theo con đưá»ng bò lăn cắt ngang con đưá»ng số Má»™t để Ä‘i thẳng xuống miá»n biển. Ãấy là con đưá»ng duy nhất để lão Ä‘i vá» làng, rải toàn đá lèn ban đêm cứ trắng lôm lốp. Lão ngồi xếp bằng ở đấy để nghỉ chân có lẽ đến ná»­a tiếng đồng hồ, ngay bên vệ đưá»ng, sau khi rít má»™t lúc hai Ä‘iếu thuốc lào cho thông, lão cảm thấy mệt đến đứt hÆ¡i nhưng lại khoan khoái vô cùng, như làm được má»™t việc từ trước đến giá» lão vẫn hằng mÆ¡ ước nhưng chưa có cách gì để làm. Con ngưá»i lão lúc này như đã phân thân ra, má»™t ná»­a Ä‘ang sống cuá»™c Ä‘á»i con khoang Ä‘en nhởn nhÆ¡ giữa ná»™i cá» trong rừng thẳm, má»™t ná»­a Ä‘ang chính là hình ảnh cuá»™c sống cá»§a lão trong hiện tại: má»™t lão già nông dân đầy nhá»c nhằn má»™t mình vá»›i chiếc xe bò giữa đưá»ng.

Phố Cầu Giát, cái phố huyện nổi tiếng sầm uất đang tưng bừng sống dậy trong phiên chợ.

Ãoạn đưá»ng số Má»™t chạy qua phố Cầu Giát kể cả bên này và bên kia cầu dài có đến gần hai cây số. Cho đến lúc này má»™t bên phía lỠđưá»ng bên kia đã sá»±c nức mùi thÆ¡m cá»§a cá nướng cùng mùi tanh tưởi cá»§a cá tươi, và má»™t bên phía lỠđưá»ng bên này Ä‘ang xông lên ngùn ngụt mùi phân trâu bò; rùng rùng từng đàn bò, đàn trâu, con kéo xe, con Ä‘i không, Ä‘ang đổ tất cả vá» phía chợ, cái Ä‘oàn súc vật cứ phình to ra mãi, lúc nào cÅ©ng chá»±c lấn chiếm hết cả mặt đưá»ng.

Ngưá»i ta thấy từ ngả rừng xuống cÅ©ng như ngả biển lên, ngưá»i cứ đùn lên từng đám, từng Ä‘oàn, không lúc nào ngá»›t. Cùng vá»›i ngưá»i là tiếng cưá»i nói, tiếng cãi vã, tiếng bánh xe gá»— rú rít đầy riết nóng và não ná», tiếng đòn gánh kÄ©u kịt, tiếng trâu bò "nghé á»", tiếng roi quất vào không khí vi vút hoặc đánh trúng hông trâu bò cứ Ä‘en đét. Từ trong cái đám súc vật lì xì Ä‘ang lặng lẽ cất bước Ä‘á»u đặn bá»—ng các thứ xe cá»™ khiến thiên hạ vụt hét toáng... Nhưng bặm trợn nhất, cứ xô giạt hết cả các Ä‘oàn súc vật lẫn ôtô tải mà len lên, mà chạy giần giật vá» phía trước, là những Ä‘oàn đàn bà chạy cá tươi từ dưới biển lên. Há» chạy thành từng đám dăm bảy mụ, mươi mụ, mụ nào cÅ©ng cao lá»›n như há»™ pháp, váy mụ nào mụ nấy bị xé gần tá»›i đầu gối, yếm áo tÆ¡i tả, mà phần lá»›n ở trần, mồ hôi nhẫy ra, há» vừa chạy vừa la hét dẹp đưá»ng, vÅ© khí tấn công cÅ©ng như tá»± vệ là cặp khuá»·u tay lúc nào cÅ©ng chÄ©a ra hai bên...

Lão Khúng cố ý tránh xa đám đàn bà "kẻ biển" Ä‘ang say sưa "chạy cá". Lão sợ trong đà chạy đám "liá»…u yếu đào tÆ¡" ấy có thể vô ý xô đổ cái xe bò chở cá»§i lẫn chè xanh chất cao ngất ngưởng, lại chỉ có má»™t mình lão Ä‘ang ra sức kéo vá» phía bên kia cầu. Chẳng biết làm thế nào khác hÆ¡n là cứ lẽo đẽo theo sát má»™t chiếc xe tải chở đầy lợn Ä‘ang tiến vá» phía trước như ngưá»i dẫn rượu. Như thế chiếc xe cá»§i được an toàn mà lão đỡ mệt. Dù sao thì cho đến lúc này lão đã thấm mệt. Bởi vì càng tiến gần đến cổng chợ, cái đám ngưá»i và súc vật trên đưá»ng càng trở nên quay cuồng mà mật độ càng lá»›n. Trong má»™t lúc nào đó lão Khúng đưa cánh tay áo lau dòng mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt và lúc hai con mắt đã sáng sá»§a hÆ¡n, lão nhìn ra hai bên và phía trước phía sau lão thấy đưa cả má»™t đám đông đúc xám xịt toàn trâu bò già ngưá»i ta đập Ä‘i chợ để bán thịt. Chung quanh lão y như có ai bày ra cái trò gì để trêu lão? Bất giác lão nhìn sâu vào cặp mắt cá»§a má»™t con bò Ä‘ang mệt nhá»c bước Ä‘i từng bước ậm ạch, lá»c cá»c ngay sát bên chiếc xe cá»§a lão. Ãấy là má»™t con bò đực ít nhất cÅ©ng đã từng sống trên vài chục năm, con vật gần như đã trụi hết lông, yếm chảy sát gối, và đặc biệt hai con mắt toét nhèm cá»§a nó nhìn sao mà cứ hướng vào lão - hai con mắt đầy âm thầm và nhẫn nhục cá»§a con vật già nua Ä‘ang bình thản Ä‘i đến chá»— chết.

Lão Khúng cố xoay xở lôi chiếc xe cá»§i ra khá»i đám trâu bò già Ä‘em bán thịt.

- Chào ông Khúng! Má»i ông quá bá»™ vào ăn bát phở sốt vang nào!

Lão vừa kéo được chiếc xe ra bên vệ đưá»ng, ngước lên đã thấy lấp ló sau hàng cây vông đồng cả má»™t hàng những quầy thịt bò treo giăng giăng cứ đỠối cả má»™t quán phố, ngưá»i vừa Ä‘on đả má»i chào lão Khúng vẫn không ngừng tay thái thịt, lão bí mật quá» tay ra véo vào bên mạng sưá»n đầy non tÆ¡ cá»§a cô vợ vừa trẻ vừa đẹp Ä‘ang đứng ngay phía sau lưng, rồi quay ra Ä‘on đả, má»i chào :

- Quá bộ vào làm một bát sốt vang thịt bò tươi với bánh mướt nào ông Khúng! Trâu bò của nhà đi đâu cả mà ông phải gò lưng làm bò kéo xe thế này?

Lão gập lưng kéo chiếc xe Ä‘i nhanh qua cái quán phở mà lão chá»§ quán có quen biết lão từ nhiá»u năm nay. Nhưng kéo xe qua Ä‘oạn phố nào lão cÅ©ng chỉ thấy má»™t mầu đỠđầy ghê sợ cá»§a những quầy thịt bò treo trên những hàng móc sắt. Dân buôn, lái xe, cán bá»™ Ä‘i công tác, khách vãng lai từ bắc vào hoặc từ phía nam ra, mấy ai bá» lỡ cÆ¡ há»™i mua má»™t ít thịt bò tươi ở cái phố huyện nằm ngay trên đưá»ng Má»™t, cái thị trấn sầm uất Ä‘ang khá»§ng hoảng thừa bò cày cÅ©ng như bò thịt thậm chí những ngưá»i có đầu óc làm ăn kinh doanh cá»§a địa phương lại Ä‘ang còn tính toán hùn vốn mua má»™t hai chiếc xe có thiết bị ướp lạnh. Cái thứ thá»±c phẩm cao cấp ở đây má»—i sáng sá»›m sẽ được chuyên chở cấp tốc ra Hà Ná»™i hoặc Ä‘i các thành phố Ä‘ang khan hiếm thá»±c phẩm để cung cấp cho các cá»­a hàng ăn.

Như má»™t kẻ Ä‘ang chạy trốn má»™t cuá»™c tàn sát đầy tàn nhẫn, lão Khúng hối hả kéo chiếc xe cá»§i sang bên kia cầu. Nhưng bên kia cầu cÅ©ng vẫn thấy khắp nÆ¡i cái mầu đỠối cá»§a thi thể những con vật kéo cày. Lão rẽ vào má»™t con đưá»ng lát đá phiến khấp khểnh, Ä‘i qua má»™t cái nhà thỠđạo đầy vẻ tÄ©nh mịch rồi tiếp đến những dãy bức tưá»ng gạch sứt mẻ cá»§a nhà kho hợp tác đã bá» hoang phế. Ngôi trưá»ng cấp ba mà con gái lão Ä‘ang theo há»c lá»›p 12 đây rồi, đập ngay vào cảm giác lão là má»™t sá»± bình yên cá»§a không khí nghiêm trang cá»§a các lá»›p Ä‘ang giá» há»c, khiến cho lão trở lại bình tâm được đôi chút. Lão kéo chiếc xe cá»§i Ä‘i vòng ra phía sau trưá»ng, Ä‘i qua mấy bãi mạ thì đến khu nhà ná»™i trú cá»§a há»c sinh gia đình ở xa, mấy dãy nhà tranh vách đất đổ nát chả khác nào lán trại cá»§a dân công.

Lão Khúng Ä‘i thẳng đến trước má»™t gian phòng ở cuối dãy mà lão vẫn quen thuá»™c, ở đấy con gái lão ở chung vá»›i mấy cô bạn há»c lá»›p dưới. Gian phòng cá»§a con lão khóa kín cá»­a. Lão Ä‘ang toan dở đống cá»§i xuống trước cá»­a phòng con gái lão thì tá»± nhiên lão ngá»› ra : lão vừa nhìn thấy má»™t con bò Ä‘ang nằm nhai cá» bên vạt sân bóng chuyá»n cá»§a đám con gái ở bên hồi nhà. Ngay lập tức lão giật nẩy mình sá»±c nhận ra đích thị là nó, con khoang Ä‘en cá»§a nhà lão, cái con khoang Ä‘en mà trong đêm khuya khắt lão đã đích thân dắt vào tận trong rừng thật sâu, rồi lại còn phải dùng roi vá»t đánh đập vô cùng tàn nhẫn để xua nó Ä‘i vá»›i cuá»™c sống tá»± do.

Con vật ngước cặp mắt đầy nhẫn nhục và sầu não lên nhìn lão Khúng. Ãó là cái nhìn cá»§a má»™t sinh vật tá»± nguyện chấp nhận số phận. Ãứng lặng thinh bên chiếc xe chất đầy cá»§i mà lão đã thay nó toát mồ hôi má»™t mình kéo vỠđược đến đây, lão Khúng cÅ©ng chả biết nói gì vá»›i con vật, lại càng không thể trách móc, lão chỉ đưa mắt nhìn ngưá»i bạn Ä‘á»i làm ăn thân thiết bằng cái nhìn cÅ©ng đầy sầu não và phiá»n muá»™n.


--------------------------------------------------------------------------------

(1) Chữ trong AQ của Lỗ Tấn.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #92  
Old 20-05-2008, 02:11 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
O tôi
Tác giả: Lê Tri Kỷ

Ngưá»i đàn bà mặc áo ni-lông tím Huế dài bết gót, quần xa-tanh trắng rá»™ng thùng thình, chít khăn nhiá»…u xanh, xô đẩy má»i ngưá»i, ào vào nhà như cÆ¡n gió:

- Thằng K. mô?... Thằng K. mô?... úi chao, răng mi giống cha mi rứa?

Chưa nói xong, chưa há»i xong đã ôm chầm lấy vai tôi, cưá»i ra rả.

Tôi nhận ra ngay o tôi, o Toản.

Lạ thật! O tôi giống đúc như hồi tôi ra Ä‘i, từ khuôn mặt cởi mở, dáng Ä‘iệu lúc nào cÅ©ng nhanh nhảu, đến tiếng cưá»i giòn tan, cưá»i đầu xóm, cuối xóm nghe được. Có lẽ đây là má»™t trưá»ng hợp hiếm hoi trong những cuá»™c Ä‘á»i xưa nay chưa có Ä‘au khổ nào quật nổi chăng?

Trước Cách mạng Tháng Tám, o tôi là má»™t ngưá»i nghèo rá»›t mồng tÆ¡i. Hầu như lúc nào, ở trong nhà, tôi cÅ©ng thấy o tôi chỉ mặc má»—i chiếc yếm, để dành chiếc áo cánh độc nhất cho những lúc ra đưá»ng. Không chịu Ä‘i ở, o tôi ở nhá» nhà cha tôi. CÅ©ng không chịu cảnh làm tôi đòi gián tiếp cho anh, o tôi hàng ngày mò cua bắt ốc Ä‘em bán chợ kiếm tiá»n mua gạo, coi như chỉ nhá» cha tôi có cái mái nhà thừa tá»± cá»§a tổ tiên để lại. Vì vậy, o tôi không dám nghÄ© tá»›i chuyện lấy chồng. Mà có nghÄ© tá»›i, cÅ©ng chẳng ai lấy...

Nhưng sá»± trá»› trêu ấy không bao giá» làm cho o tôi bận tâm. Trái lại, hình như thá»a mãn vá»›i cuá»™c sống tá»± lập cá»§a mình, o tôi lạc quan yêu Ä‘á»i má»™t cách lá»™ liá»…u, tuy rằng cuá»™c Ä‘á»i những ngưá»i như o tôi trước cách mạng có gì để mà yêu đâu?... Má»™t chuyện vui nho nhá» nào cÅ©ng làm cho o tôi cưá»i ra rả, Ä‘iá»u mà đàn bà, con gái thá»i trước rất kiêng, nhưng o tôi thì không há» chú ý.

Cách mạng Tháng Tám thành công, o tôi lấy má»™t anh xã đội. Không bao lâu dượng tôi hy sinh. O tôi chỉ bá» cưá»i cho đến ngày sinh được đứa con trai, thì đâu lại vào đấy. Ngày tôi ra Ä‘i thì ngưá»i em trai má»›i tròn má»™t tuổi, còn o tôi thì trở vá» công việc mò cua, bắt ốc nuôi con...

Nhìn bộ cánh sặc sỡ o đang mặc, tôi đùa:

- Trông o diện quá!

- Tá»™i chi mà không diện? Tao còn định bán tấm ván lim trên nhà để sắm đôi dép cưá»m Ä‘i cho mát chân...

Khoe chưa hết o đã cải chính ngay:

- Nói cho vui cá»­a vui nhà chá»› có phải mô? Nghe tin mi vá», tạo chạy sang mượn áo quần cá»§a mụ Há»™i khoác vào cho mi khá»i khinh, chá»› tao thì có... ***!

O lại cưá»i toáng lên khiến má»i ngưá»i cưá»i theo.

Bác dâu tôi má»i o ngồi lên phản và xin o miếng trầu. O vén chiếc áo dài tím lên, để lá»™ ra chiếc yếm đầy cáu ghét. Thì ra o không có lấy má»™t chiếc áo cánh. O kéo từ túi yếm ra má»™t cái ví làm bằng bẹ chuối ép, móc ví lấy má»™t nhúm sợi khô đét trông như cá» và má»™t lá trầu to rá»™ng bằng hai ngón tay. O nhưá»ng lá trầu cho bác tôi, còn mình thì nhai nhúm cá». Bác tôi không chịu, bị o tôi mắng ngay:

- Cứ ăn Ä‘i! Trá»i sinh voi sinh cá», vàng bạc chi mà quý?

- O nhai thứ chi rứa? Trầu đâu? - Tôi há»i.

- Mần chi có trầu? Trầu phải mua từ VÄ©nh Linh vô, đắt hÆ¡n vàng lá. Cả làng bây chừ Ä‘á»u nhai thứ cá» ni cả.

O tôi lại cưá»i, mặc dầu chuyện ấy cứ làm tôi nhói ở tim. Manh áo, Ä‘iếu thuốc, miếng trầu có khi làm khổ con ngưá»i hÆ¡n miếng cÆ¡m. Càng hiểu Ä‘iá»u ấy, tôi càng ngạc nhiên thấy những thiếu thốn day dứt ấy không há» làm cho o tôi bận tâm, như là cả cuá»™c Ä‘á»i mình, o tôi không biết lo là gì.

Chuyện trò má»™t lúc, tôi má»›i biết o tôi cÅ©ng có má»™t Ä‘iá»u lo lắng ám ảnh suốt hai mươi năm: lo cho con.

Ngưá»i con trai độc nhất ấy, o tôi để gần hết Ä‘á»i mình ra lo cho nó thoát khá»i kiếp Ä‘i lính và có má»™t nghá» làm ăn. Xin được má»™t chân lao công cho sở Mỹ, o tôi mừng rÆ¡n. Nhưng chỉ tháng sau, bị tố giác là con xã đội, ngưá»i con suýt bị tù. O tôi Ä‘em con vá» làng, bán ná»­a mảnh vưá»n nhà chồng, đút tiá»n xin được cái giấy chứng nhận là con "tư sinh", có nghÄ©a là con chá»­a hoang. Yên trí vá» lý lịch rồi, o Ä‘em con sang huyện khác xin việc. Lại má»™t ngưá»i quen khác tình cá» Ä‘i qua huyện đó. Việc lá»™. O Ä‘em con lên tỉnh. Tất nhiên là cÅ©ng không trốn tránh được bao lâu vì tỉnh lỵ là nÆ¡i dân các xã, huyện hay vá». Từ đó, o tôi sang hẳn các tỉnh khác. Huế, Ãà Nẵng, Phan Thiết, Nha Trang, nÆ¡i lâu thì dăm năm, nÆ¡i chóng thì dăm bảy tháng là bị lá»™. Cái khổ để kiếm miếng ăn không thấm chi bên cạnh cái khổ bị hắt há»§i. Má»™t ngưá»i mẹ vá»›i đứa con "tư sinh"!. Tá»™i thì giả, nhưng nhục thì thật. Vá»›i bản tính lúc nào cÅ©ng cưá»i được cá»§a o tôi, thiên hạ mỉa mai "má»™t đứa con tư sinh còn là ít"! Không ai thèm giúp đỡ. Ãến khi hàng xóm láng giá»ng bắt đầu hiểu ra, và nhìn hai mẹ con vá»›i đôi mắt tình cảm hÆ¡n, thì cÅ©ng là lúc o tôi tính đưá»ng Ä‘em con Ä‘i nÆ¡i khác. Hai mươi năm dài chỉ biết có khinh bỉ!

Ngày giải phóng (1) o tôi má»›i trở vá» quê, dá»±ng cái mái lán trên ná»­a mảnh vưá»n còn lại cá»§a nhà chồng bên kia sông Thạch Hãn. Ngưá»i con đã 25 tuổi, không có má»™t nghá» trong tay, nhưng vẫn mừng là đã thoát được nghá» cầm súng cho Mỹ ngụy. Giấy khai sinh vẫn ghi là con "tư sinh".

- Mi nghĩ có ức không? Con liệt sĩ phải khai con chửa hoang. Tao mà muốn chửa hoang thì con đã khắp xứ!

O tôi cưá»i rá»™ lên.

Bác tôi mắng yêu:

- Gần miệng lỗ rồi mà cứ như con nít!

O tôi phản công lại ngay:

- Chết à! Ãi tứ xứ không chết thì thôi, nay vỠđến làng rồi mà chết được tui còn khó!

Thì ra cuá»™c Ä‘á»i cá»§a o tôi cÅ©ng không thoát khá»i bi kịch. Má»™t bi kịch kéo dài như vậy, mà o tôi vẫn sống cho đến lúc hạ màn, không há» giảm má»™t chút nào tính lạc quan, yêu Ä‘á»i, thì quả là má»™t sá»± lạ rất khó giải thích.

Cuối cùng, Ä‘iá»u duy nhất o cần đến tôi là:

- Chừ mi vỠđây, mi phải lo cho tao việc đó!... Tao đã trót khai hắn là con tư sinh!... Thành giấy tỠnhà nước rồi... Chừ phải khai lại cho hắn. Chính phủ mình, tao chắc là được. Nhưng làm thế nào, mi làm cán bộ thì phải bày vẽ cho em mi... Mai, mi sang nhà tao, tao sẽ cho mi ăn một bữa no nê. Cua lột hẳn hoi... Chi chớ cua lột thì tối nay tao chỉ xách nơm đi một lúc là đầy một nồi ba!

Sau khi dặn lui dặn tá»›i tôi thế nào cÅ©ng phải sang sá»›m, o tôi vá»™i vã ra vá» "để trả quần áo cho mụ Há»™i kịp Ä‘i chợ", Ä‘iá»u mà o tôi vừa giải thích vừa cưá»i ra rả.

Hôm sau tôi sang nhà o tôi rất sớm.

Chắc chắn là đêm qua o tôi đã vác nÆ¡m, dá»c theo bá» sông Thạch Hãn, kiếm thừa nồi cua bể. Thá»i cha con tôi ở nhà, o tôi cÅ©ng hay má»i cha tôi sang ăn như thế.

Vừa đến cổng tôi đã nghe trong nhà có tiếng khóc thảm thiết và nhiá»u bóng ngưá»i Ä‘i lại khác thưá»ng.

Ngưá»i con trai - đứa con "tư sinh" - ra đón tôi òa khóc.

O tôi vừa chết.

Lúc bổ cá»§i luá»™c cua, lưỡi dao cá»§a o tôi vấp phải má»™t quả bom bi Mỹ lẫn trong cá»...

Tôi đã gặp lại má»™t trong những ngưá»i thân cuối cùng trên quê hương như thế đó.


--------------------------------------------------------------------------------

(1) Quảng Trị được giải phóng từ đầu năm 1973.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #93  
Old 20-05-2008, 02:12 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Nước Trong Nguồn
Tác giả: Trần Hồng Long

Hôm đó là má»™t chiá»u cuối tháng giêng. Tôi vừa ở đằng nhà máy chà gạo cá»§a ông già vợ tôi vá», chưa kịp nghỉ ngÆ¡i thì có tiếng gá»i ở ngoài sân: "Cậu Æ¡i! Làm Æ¡n cho tôi há»i thăm má»™t chút!". Tôi bước ra ngoài thì thấy má»™t ngưá»i đàn bà chừng năm mươi tuổi, tay xách má»™t chiếc xách đệm - hoàn toàn không phù hợp vá»›i dáng vẻ quý phái cá»§a bà trong bá»™ đồ bà ba màu tím than bằng gấm ngoại nhập đắt tiá»n làm tôn thêm làn da trắng và gương mặt thánh thiện như Äức bà Maria cá»§a bà. Tôi há»i: "Thưa, bà muốn há»i thăm gì ạ?". Bà không đáp mà cứ đăm đắm nhìn tôi, rồi bước vào đối diện vá»›i tôi, môi lắp bắp: "Khanh! Con có phải là thằng Khanh không?". Tôi ngạc nhiên lẫn ngá» ngợ: "Bà là...?". "Má đây! Con không nhận ra má sao Khanh?". Bà buông rÆ¡i cái xách, giang hai tay ra định đón tôi, để ôm lấy tôi. Nhưng tôi đã lùi lại tránh vòng tay thân ái cá»§a bà, mặc dù lúc ấy ký ức cá»§a những ngày thÆ¡ trẻ sống bên bà đã cho tôi biết bà là má cá»§a tôi. Tôi nhếch môi cưá»i, không ra vui cÅ©ng không ra buồn: "Bà là má cá»§a tôi thật sao?". Bà vừa gật đầu, vừa đưa tay chặn nước mắt: "Thật, má là má cá»§a con, cá»§a thằng Kha, con Vy, con Thắm đây!". Tôi gằn giá»ng mai mỉa: "Bà mà còn nhá»› tá»›i ba đứa nó nữa à?". "Làm sao mà không nhá»› được hả con? Các con là núm ruá»™t cá»§a má mà!". Tôi bảo: "Thôi bà vô nhà Ä‘i! Chuyện dài lắm, để từ từ tôi kể cho mà nghe, đã hÆ¡n hai mươi năm rồi còn gì!"...

Năm 1976, nhà tôi ở má»™t vùng ngoại ô thị xã. Ba tôi chạy xe đạp ôm, còn má tôi thì bán xe nước mía dạo. Nhá» sá»± cần cù cá»§a ba má tôi, nên cÅ©ng đủ cho bốn anh em tôi đắp đổi qua ngày. Nhưng rồi định mệnh đã giáng xuống gia đình tôi. Chiá»u hôm ấy, ba tôi Ä‘ang trên đưá»ng đạp xe vá» nhà sau má»™t ngày cật lá»±c mưu sinh thì bị má»™t chiếc honda chạy ngược chiá»u tông phải. Kẻ gây tai nạn vô lương tâm đã rồ ga bá» trốn, để lại ba tôi nằm ngất lịm bên đưá»ng. Những ngưá»i dân tốt bụng đã đưa ba tôi vào viện cấp cứu... Hậu quả là ba tôi bị gãy cá»™t sống, phải nằm bệnh viện mấy tháng liá»n. Äể có tiá»n chữa trị cho ba tôi, má»›i đầu má tôi bán cái xe nước mía, sau thì bán luôn căn nhà. Vì ba má tôi Ä‘á»u là những đứa trẻ mồ côi lá»›n lên từ cô nhi viện, không có há» hàng để nương tá»±a, nên phải thuê nhà cá»§a dì Ba - má»™t gái goá hàng xóm khá thân thiết vá»›i má tôi, làm nghá» bán thuốc lá dạo ngoài bến xe - ở tạm, vá»›i giá rẻ như là cho không. Rồi ba tôi xuất viện trong trạng thái bất động toàn thân. Tiá»n bán nhà đổ vào thang thuốc cho ngưá»i bệnh, cá»™ng vá»›i năm miệng ăn cá»§a ngưá»i lành chẳng mấy chốc đã hết. Má tôi đổ bánh bò Ä‘i bán dạo. Bạn thá»­ nghÄ© xem, má»™t xá» bánh bò hằng ngày thì làm sao có thể nuôi nổi má»™t gia đình những sáu ngưá»i? Vì vậy, chuyện chúng tôi ăn khoai, ăn cháo trừ cÆ¡m là chuyện thưá»ng. Trong lúc đói khổ như vậy, bá»—ng đâu có ngưá»i đàn ông lạ đến ngỠý giúp đỡ má tôi má»™t số tiá»n, nhưng má tôi nhất má»±c từ chối. Sau này, tôi được biết, ông ta là ngưá»i tình cÅ© cá»§a má tôi. Vì chê má tôi là đứa con gái mồ côi mà ba má cá»§a ông ép ông phải cưới má»™t cô gái khác, nhưng cuá»™c hôn nhân ấy không mang lại hạnh phúc cho ông, nên ông đã ly hôn. Vậy rồi, có má»™t chiá»u má tôi Ä‘i bán bánh bò và Ä‘i luôn mấy ngày không vá». Anh em tôi ngồi quanh giưá»ng ba khóc hết nước mắt. Còn dì Ba thì Ä‘i tìm má tôi khắp nÆ¡i.
Má»™t hôm vừa bước vào nhà thì dì đã la chúng tôi: "Tụi bây đừng có ở đó mà khóc lóc nữa. Nó đã bá» tụi bây Ä‘i theo thằng chả mất rồi". "Chị nói cái gì hả chị Ba? Vợ tôi đã Ä‘i theo thằng ấy rồi à?". Ba tôi há»i dì mà như hét. Dì Ba nói: "Thì hồi nãy tôi đến nhà thằng chả, để nhá» thằng chả Ä‘i tìm má tụi nó tiếp tôi thì má»›i hay thằng chả đã bán nhà má»™t tuần nay rồi. Má tụi nó không Ä‘i theo thằng chả thì theo ai chá»›? Thiệt là, tình cÅ© không rá»§ cÅ©ng tá»›i, chứ đừng nói chi đã rá»§!". Không biết ba tôi có nghe hết những lá»i dì Ba nói hay không mà đôi mắt ông đã khép chặt lại. Và, cÅ©ng kể từ đó trong tâm thức tôi không còn chứa đựng hình bóng yêu thương cá»§a má»™t ngưá»i mẹ tần tảo sá»›m hôm, mà chỉ tồn tại sá»± thù ghét căm há»n đối vá»›i má»™t ngưá»i đàn bà đã Ä‘oạn đành bứt lìa những núm ruá»™t cá»§a mình, chỉ vì má»™t ngưá»i đàn ông.

"Con hãy kể vá» cuá»™c sống cá»§a con, cá»§a các em con cho má nghe Ä‘i Khanh!". Tôi nói: "Chỉ e rằng bà không đủ can đảm để nghe thôi! Bà có biết không, khi ba tôi chết được hai ngày thì con Thắm bị nổi trái rạ, dì ba không có tiá»n đưa nó Ä‘i bệnh viện mà chỉ xin thuốc cá»§a mấy ông thầy lang. Trị hoài không hết, toàn thân nó lở loét đầy máu má»§ đến ná»—i không thể nằm trên chiếu được, tôi phải cắt lá chuối lót lưng cho nó, được ba hôm thì nó chết. Trước khi chết, nó còn khóc gá»i má Æ¡i!". "Thắm Æ¡n, con chết thật rồi sao hả Thắm? Bà gào lên rồi lảo đảo khuỵu xuống ná»n nhà. Tôi đỡ bà đứng lên và dìu bà lại ghế ngồi, rót cho bà ly nước mát.
Sau khi con Thắm chết mấy tháng thì dì Ba cho thằng Kha cho má»™t ông chá»§ lò bánh Pía ở ngoài thị xã - ngày ngưá»i ta đến dẫn thằng Kha Ä‘i, tôi và con Vy cố giành giá»±t nó lại nhưng không được. Ngưá»i ta cho dì Ba má»™t số tiá»n, dì bèn làm vốn nhảy dù gạo lên Sài Gòn. Mấy chuyến đầu trót lá»t, nên dì gom hết cả vốn lẫn lá»i đánh lá»›n má»™t chuyến mong có tiá»n bắt lại thằng Kha. Nhưng không ngá» chuyến ấy đứt dù, trắng tay. Dì định cho tiếp con Vy, tôi nói nếu dì cho con Vy thì tôi sẽ dẫn nó bá» nhà dì Ä‘i bụi. Dì còn dùng dằng chưa quyết thì may sao có ngưá»i bà con cá»§a dì ở quê lên chÆ¡i bảo rằng sẽ làm mai cho dì má»™t ông sồn sồn đã chết vợ mấy năm, không con cái nhưng có nhà cá»­a đất vưá»n hẳn hoi. Nếu dì chịu thì ông ta sẽ rước vá» quê ở luôn và hai anh em tôi cÅ©ng được theo dì. Nói cho ngay, những ngày sống chung vá»›i dì dượng, tuy rằng có cá»±c nhá»c má»™t chút nhưng chúng tôi không bị đói. Năm hai mươi mốt tuổi, tôi cưới vợ - hay nói đúng hÆ¡n là vợ tôi Ä‘i cưới tôi, vì vợ tôi là con gái cá»§a má»™t ông chá»§ nhà máy chà gạo, khá giả - nhà này cÅ©ng do ông già vợ tôi cất cho. Còn con Vy thì lấy chồng sau khi tôi cưới vợ má»™t năm. Vợ chồng nó cất nhà riêng tuốt trong Xẻo Lá. Bên chồng nó chia cho ba công ruá»™ng, nhưng vì đông con nên đầu tắt mặt tối quanh năm mà vẫn không đủ ăn.

"Còn thằng Kha, chắc là cuá»™c sống cá»§a nó có khá hÆ¡n?". Bà thở dài não ruá»™t, rồi há»i tôi. "Không đâu! Ngược lại còn bi đát hÆ¡n nhiá»u nữa kia - Tôi vừa nói thật, vừa cốt để hành hạ bà. Tưởng đâu nó vỠở nhà giàu có thì sung sướng tấm thân. Ai dè ngưá»i ta đày Ä‘oạ nó làm lụng cá»±c nhá»c ngay từ lúc nhá». Năm mưá»i sáu tuổi thì nó bá» nhà ông chá»§ lò bánh Pía mà Ä‘i hoang. Năm năm trước nó đánh đánh lá»™n gây thương tích cho ngưá»i ta, phải ở tù hết ba năm!". "Trá»i Æ¡i, các con cá»§a tôi vì đâu mà ra nông ná»—i?". Bà lại khóc. Từ lúc đầu gặp tôi đến giá» lúc nào bà cÅ©ng khóc, tưởng chừng như nước mắt cá»§a bà đựng trong cái lỠđể nằm nghiêng. Mặc dù tôi thừa biết bà Ä‘ang rất Ä‘au khổ nhưng tôi vẫn không buông tha. "Vì đâu mà ra nông ná»—i à? Vì chúng tôi không có mẹ đó, bà hiểu không". "Má hiểu, nhưng Khanh Æ¡i... Mà thôi, cho dù má có nói gì Ä‘i nữa thì các con cÅ©ng không thể tin má. Mấy năm thằng Kha ở tù, con và con Vy có Ä‘i thăm nom gì nó không?". "Trong ba năm thằng Kha ở tù, tôi có Ä‘i thăm nó được hai lần. Còn con Vy, gạo không đủ ăn thì tiá»n đâu mà Ä‘i thăm nó chứ? Khi nó ra tù, tôi rước nó vỠđây ở để Ä‘i làm nhà máy cho ông già vợ tôi, chung vá»›i tôi. Làm đâu chừng hÆ¡n má»™t tháng thì nó lại bá» Ä‘i!". " Sao em con lại bá» Ä‘i, hả Khanh?". "Vì nó đã quen lối sống giang hồ!" - Äó là tôi nói dối má tôi, chứ thật ra thằng Kha bá» Ä‘i là do nó không thể chịu nổi khi hàng ngày nhìn thấy vợ tôi lấn lướt tôi, mà tôi thì cứ nhẫn nhịn, chịu đựng cho êm nhà, ấm cá»­a. Thật ra tôi cÅ©ng đâu phải là má»™t thằng đàn ông nhu nhược, nhưng đã sống bên vợ đôi lúc cÅ©ng phải chịu sá»± lép vế. Vả lại, vợ mình mình sợ chứ có sợ vợ ai đâu mà lá»— chứ? - Má tôi há»i; "Vậy, con có Ä‘i tìm em cá»§a con không?". Rồi má tôi há»i thăm dì Ba. Tôi cho bà biết, dì Ba đã chết hồi năm ngoái, vì bệnh tim.

Chuyện vừa tá»›i đó thì vợ tôi và hai con cá»§a tôi Ä‘i chÆ¡i nhà ngoại hồi sáng vá» tá»›i. Vợ tôi ngỡ ngàng nhìn ngưá»i khách lạ: "Ai vậy hả anh?". "Má cá»§a tôi đó!". Nghe vậy, vợ tôi lại càng ngạc nhiên hÆ¡n. "Sao anh nói má anh chết hồi anh còn nhá» mà?". Má tôi nói: "Má Ä‘i làm ăn xa, đã lâu không vá» nên thằng Khanh tưởng má đã chết!". Tôi bảo hai đứa con tôi thưa bà ná»™i. Hai đứa nhá» liá»n khoanh tay thưa bà. Má tôi mở cái xách lấy ra hai ổ bánh mì má»m èo, xẹp lép cho chúng. Vợ tôi nhìn hai ổ bánh, rồi nhìn cái xách chau mày. "Má định ở đây chÆ¡i mấy ngày rồi Ä‘i?". Tôi biết, má tôi cÅ©ng hiẻu cái nhìn và ẩn ý cá»§a vợ tôi trong câu há»i ấy, nhưng bà vẫn nói: "Má tính vỠđây ở luôn vá»›i các con!". Vợ tôi giương mắt: "Ở luôn? Vậy còn nhà cá»­a có má thì bá» cho ai?". "Má đâu có nhà cá»­a gì đâu con. Mà thôi, nếu như các con thấy má ở đây không tiện thì má sẽ vô ở vá»›i con Vy!". "Cô Tư à?" Cổ "nghèo khạc ra tro" thì làm sao mà...?". "Con cứ yên tâm, cho dù ở vá»›i đứa nào thì má cÅ©ng tá»± làm ăn được. Má không bắt đứa nào phải nuôi má đâu!". Tôi nghÄ©, có lẽ má tôi đã bị ngưá»i đàn ông kia phụ bạc, Ä‘uổi xua nên má»›i tìm chúng tôi để nương nhá». Ngày xưa tôi đã từng tá»± nhá»§, sau này nếu có gặp lại bà, tôi sẽ không bao giá» nhận bà là má cá»§a tôi. Nhưng, trong hoàn cảnh này thì má»™t chút, chỉ là má»™t chút tình mẫu tá»­ còn lại trong tôi, làm tôi cảm thấy má»§i lòng. Tôi nói: "Thôi, má cứ ở đây vá»›i tụi con, rồi từ từ tính. Em vô nấu cÆ¡m, ăn cho sá»›m để anh đưa má vô nhà con Vy!". Vợ tôi quạu quá» bá» ra nhà sau. Rõ ràng em không vui trước quyết định cá»§a tôi.

Nếu nói cuá»™c gặp gỡ giữa má tôi và tôi là ngỡ ngàng và xa lạ thì cuá»™c gặp gỡ giữa má tôi và con Vy má»›i khiên cưỡng, lạnh lùng làm sao. Con Vy không còn má»™t khái niệm nào vá» má cả. CÅ©ng phải thôi, vì lúc bà bá» Ä‘i nó vẫn chưa đầy bốn tuổi mà bây giá» nó đã có bốn con rồi còn gì? Nó nói: "Kêu bà bằng má, làm tui mắc cỡ muốn chết Ä‘i được vậy!". Má tôi nói: "Không sao! Con kêu má bằng gì cÅ©ng được! Nhưng vá»›i má thì bao giá» con cÅ©ng là đứa con gái bé bá»ng cá»§a má!". Con Vy cưá»i như mếu : "Tui mà bé bá»ng gì nữa hả trá»i? Già "cóp thùng thiết" rồi. Coi bá»™ tôi còn già hÆ¡n bà nữa không chừng!". Thằng chồng cá»§a nó thì ngồi im như khúc cây, giấu mặt trong bóng tối lá» má» cá»§a chá đèn trứng vịt. Còn bốn đứa con gầy đét, Ä‘en thá»§i cá»§a nó thì túm tụm lại má»™t chá»— trên chiếc giưá»ng tre, chóp chép nhai bánh mì cá»§a bà ngoại cho.

Việc má tôi vỠở vá»›i vợ chồng tôi, làm cho không khí gia đình tôi khá là căng thẳng - chỉ là tại vợ tôi không ưa gì bà mẹ chồng từ trên trá»i rÆ¡i xuống vá»›i hai bàn tay trắng, mặc dù má tôi luôn tá» ra là má»™t ngưá»i mẹ, má»™t ngưá»i bà hết lòng yêu con, thương dâu và quý cháu. Má tôi chăm sóc hai đứa nhá» từng li, từng tí từ giặt giÅ©, tắm rá»­a cho đến ăn mặc. Vậy mà vợ tôi luôn cáu gắt, thậm chí là thiếu lá»… độ vá»›i má tôi. Có lần con tôi đùa nghịch vấp té, vợ tôi đã quát má tôi: "Bà đó! Chỉ có má»—i việc là coi chừng hai đứa nhá» mà cÅ©ng không xong nữa!". Má tôi vừa giá»— cháu vừa nói: "Xin lá»—i con! Vì má Ä‘ang bận chắt nước cÆ¡m ở nhà sau!". Vợ tôi chừng mắt gầm lên: "Äồ báo cô ăn hại!". Äến nước ấy thì tôi không còn chịu đựng được nữa, tôi giÆ¡ tay lên định tát vợ tôi, nhưng má tôi đã kịp ngăn lại: "Thôi, cho má lạy tụi bay Ä‘i, lá»—i là do má. Nếu tụi bây còn cãi nhau nữa má đập đầu chết bây giá»!". Nói rồi má tôi lá»§i thá»§i Ä‘i ra sau bếp, tiếp tục chuẩn bị bữa ăn chiá»u cho chúng tôi.
Sau lần cãi vã ấy hai hôm thì má tôi há»i mượn vợ chồng tôi năm chục ngàn để làm vốn đổ bánh bò bán. Tôi chưa kịp nói gì thì vợ tôi đã la lên: "Trá»i đất Æ¡i! Bá»™ má muốn cho thiên hạ nguyá»n rá»§a vợ chồng tôi sao hả má?". Má tôi vẫn nhẹ nhàng: "Cái gì mà thiên hạ nguyá»n rá»§a hả con? Má biết, vợ chồng con nuôi má cÅ©ng đầy đủ lắm. Nhưng má còn sức thì phải biết bươn chải chứ. Vả lại, bán bánh bò là nghá» cá»§a má, giá» nghỉ ở nhà ngồi không cÅ©ng buồn!". Vợ tôi nói: "Äó là tá»± má muốn đó nghen! Tui mà nghe má kêu rêu là vợ chồng tôi bắt má làm là không được vá»›i tôi đâu à!". Nói rồi vợ tôi móc tiá»n ra đếm đủ năm chục ngàn dằn trước mặt má tôi. Má tôi lấy tiá»n, bÆ¡i xuồng ra chợ rồi Ä‘em vá» nào cối xay bá»™t, cái bồng, cái thau và cả gạo nữa... để làm bánh. Chẳng biết má tôi thức dậy xay bá»™t đổ bánh từ lúc nào mà trá»i vừa tá» má» sáng thì bà đã đổ và cắt xong những ổ bánh. Rồi bà chất đầy má»™t cái thau nhá», chống xuồng vô Xẻo Lá cho mấy đứa con cá»§a con Vy. Khi bà trở vá» thì trá»i cÅ©ng đã sáng rõ, bà xếp bánh vào thau bưng dá»c theo xóm bán dạo và không quên để lại nhà cho hai đứa con tôi những miếng bánh đã chan sẵn nước cốt dừa. Há»… bán hết bánh trở vá» thì má tôi lại lao vào công việc nhà và chăm sóc hai thằng cháu ná»™i. Rồi lại ngâm gạo, chuẩn bị đổ những ổ bánh cho ngày mai. Tối tối, lúc đã xong hết công việc nhà, má tôi lại sang nhà hàng xóm - chuyên chầm lá vàng đốp bán cho ghe chở Ä‘i miệt trên - để chầm mướn tận mưá»i má»™t, mưá»i hai giá» khuya má»›i vá». Vậy mà sáng ra bà vẫn có bánh để bưng Ä‘i bán. Äâu chừng hÆ¡n mưá»i hôm thì bà trả năm chục ngàn tiá»n vốn đã mượn cá»§a vợ tôi. Và, dưá»ng như đã thành quy luật, cứ cách má»™t tuần thì bà mua gạo, dầu lá»­a, nước mắm, tiêu á»i, bá»™t ngá»t... Ä‘em vô Xẻo Lá tiếp tế cho con Vy - nhưng xem ra sá»± lo lắng cá»§a bà đối vá»›i nó cÅ©ng không làm cho tình cảm cá»§a nó đối vá»›i bà khá hÆ¡n. Má»—i lần tôi gặp con Vy, nó Ä‘á»u bảo, hồi đó bà bá» anh em mình Ä‘i bây giá» bà muốn chuá»™c lá»—i đó mà - và cứ cách hai tuần thì bà lại ra thị xã, đến nhà ông chá»§ lò bánh Pía, há»i thăm tin tức cá»§a thằng Kha. Lần gần nhất má tôi vá» vá»›i vẻ mặt đầy Ä‘au khổ: "Thằng Kha phạm tá»™i giết ngưá»i, Ä‘ang bị Công an truy nã, bây giá» không biết nó trốn chui, trốn nhá»§i ở đâu? Trá»i Æ¡i, con tôi!". Bà nói rồi ngã vật xuống giưá»ng, nức nở.

Rồi, má»™t thá»i gian sau, tôi không nhá»› rõ là bao lâu, má tôi ốm Ä‘i nhiá»u. Da không xanh, nhưng lại tai tái màu nghệ non, hai mắt đỠđẫn có màu vàng nhạt. Có lúc Ä‘ang làm việc gì đó bà lại bá» tắt ngang leo lên giưá»ng nằm thở dốc, lại có lúc tôi thấy bà chải đầu mà tóc rụng ra cả nắm. Tôi nói: "Má bệnh rồi, để con đưa má lên huyện khám, nghen má!". Má tôi trấn an tôi: "Không sao đâu con! Má lên chùa hốt vài thang thuốc uống sẽ khá»i thôi mà!". Chiá»u bà lại lên chùa hốt thuốc Ä‘em vá» và tá»± sắc uống má»™t mình. Thấy bà Ä‘ang trong thá»i gian uống thuốc mà vẫn không chịu nghỉ ngÆ¡i, tôi khuyên: " Thôi, má nghỉ Ä‘i, chừng nào khá»e hẵng hay!". Bà bảo: "Má phải dành dụm chút ít tiá»n, nó rất cần cho thằng Kha sau này, con à!". Tôi hiểu, má tôi nói như vậy có nghÄ©a là bà đã biết má»™t ngày nào đó thằng Kha sẽ bị tù và bà cần tiá»n để thăm nuôi nó.

Mặc dù má tôi uống thuốc đã nhiá»u thang, nhưng sắc diện vẫn không khá hÆ¡n, ngược lại càng lúc càng kém Ä‘i nhiá»u. Má»™t đêm, tôi giật mình tỉnh giấc thì gnhe tiếng rên khe khẽ ở dưới nhà sau. Tôi tốc mùng chạy xuống thấy má tôi Ä‘ang nằm trên giưá»ng vẻ đầy Ä‘au đớn, bên cạnh bà là thau gạo Ä‘ang xay dở dang, nước bá»™t trong cối vẫn còn nhểu ton tá»n. Tôi gá»i bà: "Má, má sao vậy, hả má?". Bà thá»u thào: "Má hÆ¡i mệt má»™t chút thôi con!". "Äể con đưa má Ä‘i bệnh viện!". Má tôi gượng dậy cản tôi, nhưng không được. Tôi biết bệnh cá»§a bà đã nặng lắm rồi, nên bồng bà xuống xuồng đưa lên huyện ngay trong đêm.

Má tôi nằm ở bệnh viện huyện được hai ngày thì ngưá»i ta chuyển lên bệnh viện tỉnh. Sau khi đã làm đủ các xét nghiệm, má»™t bà bác sÄ© gá»i tôi lên phòng làm việc cá»§a bà cho biết, bệnh cá»§a má tôi cần phải kịp thá»i chuyển lên Sài Gòn Ä‘iá»u trị thì má»›i khá»i. Tôi há»i bà, lên Sài Gòn thì tốn bao nhiêu tiá»n, bà bảo, chừng vài chục triệu. Vài chục triệu thì tôi không thể nào kham nổi. Vì vậy, tôi đành phải đưa má tôi vá» nhà sống những ngày còn lại. Chở má tôi vá» nhà chưa được ná»­a ngày thì vợ tôi đã đùng đùng thu xếp đồ đạc, chuẩn bị dẫn hai đứa nhá» vỠở bên nhà mẹ đẻ. Má tôi nói: "Vợ thằng Khanh à, con kỹ càng như vậy là phải.
Nhưng má đã tính rồi, má sẽ vô chùa nằm chá» ngày theo ba con và con Thắm!" - Nhà tôi ở gần ngôi chùa cổ, đã từng nhận nuôi những ngưá»i già yếu, những ngưá»i bệnh tật mà không muốn lụy phiá»n cho ngưá»i thân. Tôi nói: "Má tính như vậy không được đâu má! Dù sao thì má cÅ©ng còn có hai con, có con Vy mà!". "Má biết, má vẫn còn hai con, và cả hằng Kha nữa. Nhưng để má vô chùa nằm cho các vãi sắc thuốc, biết đâu phước chá»§ may thầy, má sẽ qua khá»i!". Suy Ä‘i nghÄ© lại, lá»i cá»§a má tôi nói cÅ©ng phải

Hàng ngày, ngoài những giá» Ä‘i làm ở nhà máy, tôi Ä‘á»u tranh thá»§ lên chùa thăm má tôi. Còn con Vy thì chỉ thỉnh thoảng, chẳng trách vì hoàn cảnh cá»§a nó khổ hÆ¡n nhiá»u. Lần nào gặp tôi, má tôi cÅ©ng nhắc tá»›i thằng Kha, rồi khóc. Mặc dù được các vãi tận tình chăm sóc, nhưng càng lúc má tôi càng teo tóp lại. Những ngày sắp Ä‘i bà chỉ còn da bá»c lấy xương. Có lần tôi há»i: "Má sống vá»›i ngưá»i chồng sau này có con cái gì không? Nếu có thì má cho con biết tụi nó ở đâu để con Ä‘i cho hay!". Má tôi chỉ khóc mà không nói. Thấy vậy, tôi cÅ©ng không há»i thêm.

Má»™t hôm tôi ở đằng nhà máy vá» muá»™n - vì phải xay cho hết lúa cá»§a má»™t bà hàng xáo - ăn vá»™i mấy chén cÆ¡m, tắm rá»­a qua loa, rồi ra cây rÆ¡m vấn con cúi để lên chùa thăm má tôi. Vấn chưa xong con cúi thì thấy lù lù má»™t ngưá»i vai quảy túi xách, đầu đội nón sùm sụp bước đến bên tôi, gá»i khẽ: "Anh Hai!". Thì ra là thằng Kha. Tôi buông rÆ¡i con cúi lôi nó tuồn tuá»™t vào nhà, cài chốt cá»­a lại. Vợ tôi buông má»™t câu mất dạy vô cùng: "Cô hồn nào nữa đây?". Có lẽ vợ tôi không nhận em tôi, vì râu ria lởm chởm. "Thằng Kha đó! Làm Æ¡n tóp cái miệng lại giùm chút Ä‘i!". Thằng Kha móc con giao bấm thảy lên bàn cái cá»™p. Vợ tôi run như cua nướng, hai hàm răng va vào nhau lập cập. "Chị đừng sợ! Tôi sẽ không làm gì chị đâu, nếu như chuyện tôi vỠđây chị không nói cho ai biết!". Vợ tôi gật đầu lia lịa. Rồi em tôi kể vì sao nó phạm tá»™i giết ngưá»i.

Sau khi bá» nhà Ä‘i, em tôi xin làm lÆ¡ xe được má»™t thá»i gian thì nó quen vá»›i hai anh em nhà thằng kia, là dân đầu trá»™m Ä‘uôi cướp - thằng em trước đây cÅ©ng là dân tài xế. Cả bá»n bàn nhau thuê xe mưá»i hai chá»— ngồi chạy tuyến Sài Gòn - Cà Mau để hành sá»±. Lần ấy, lên xe cá»§a chúng, ngoài những hành khách là ngưá»i trong nước, còn có má»™t bà Việt kiá»u chở theo nhiá»u đồ đạc, trong đó có chiếc vali mà lúc nào bà cÅ©ng ôm kè kè bên mình. Dưới con mắt nhà nghá», bá»n chúng hiểu trong đó đựng gì. Xe chạy đến địa phận tỉnh... thì trá»i sụp tối, bá»n chúng đưa má»i khách những chia nước suối đã bÆ¡m sẵn thuốc mê. Khi khách đã mê man, đến Ä‘oạn đưá»ng vắng chúng hè nhau thả há» xuống đưá»ng sau khi đã lá»™t sạch tư trang, tiá»n bạc. Rồi cả bá»n vá» chá»— chia tài sản vừa cướp được. Khi đã cạy được nắp chiếc vali, ngoài những thứ quà cáp đắt tiá»n mang từ Mỹ vá» chúng còn đếm được tất cả hai trăm ngàn đô la. Hai anh em thằng kia chÆ¡i tồi, định cuá»—m sạch số tiá»n đó nên má»™t cuá»™c ẩu đả đã xảy ra. Em tôi vốn giá»i võ nên giết chết thằng anh và đánh cho thằng em què quặt. Song, lại bị lá»±c lượng tuần tra cá»§a Công an phát hiện, trước khi chạy trốn em tôi đã kịp mang theo hai trăm ngàn đô la. Nó thay tên đổi hỠẩn náu rất nhiá»u nÆ¡i, cuối cùng thì thì cÅ©ng bị nhận dạng, nên nó chạy vỠđây tạm vài hôm rồi sẽ tìm đưá»ng qua Miên. Thật lòng tôi không chấp nhận việc làm cá»§a nó. Và, tá»± trong thâm tâm tôi rất mong có tiá»n để trị bệnh cho má tôi. Tôi bèn kể cho nó nghe chuyện má tôi vỠđây... Cuối cùng, tôi nói: "Hay là em để lại má»™t ít tiá»n để anh đưa má Ä‘i Sài Gòn trị bệnh!". Nó nạt: "Tôi không có má nào hết há! Nếu tôi có má thì tôi đâu bị ngưá»i ta bán Ä‘i, tôi đâu bị ngưá»i ta đày Ä‘oạ, để rồi cuối cùng tôi phải Ä‘i hoang, tôi phải là má»™t tên ăn cướp, má»™t tên giết ngưá»i Ä‘ang bị truy nã chứ? Bà chết hay sống không liên quan gì tá»›i tôi, cÅ©ng như tôi sống hay chết đâu liên quan gì tá»›i bả!". Tôi biết trong nhất thá»i khó mà làm cho thằng Kha chấp nhận má»™t ngưá»i mẹ đã từng bá» rÆ¡i nó, nhưng chưa kịp thì đã nghe tiếng cá»§a cô vãi từ ngoài sân vá»ng vào: "Cậu Khanh Æ¡i! Cậu lên chùa ngay Ä‘i! Má cá»§a cậu Ä‘ang hấp hối ở trển!". "Như vậy là không còn kịp nữa! NghÄ©a tá»­ là nghÄ©a tận, em hãy Ä‘i gặp má lần sau cùng, Ä‘i Kha!". Em tôi còn chần chừ, tôi bèn nắm tay nó đứng lên, vợ tôi cÅ©ng dắt hai con cùng theo. Chúng tôi vào phòng cá»§a má tôi. Mắt má tôi nhắm nghiá»n, bà há»i: "Vợ chồng thằng Khanh đến chưa hả Vy?". Tôi nói: "Tụi con đến rồi nè má! Má coi con đưa ai đến đây nè!". Má tôi mở mắt và rút bàn tay gầy guá»™c ra khá»i má»n nắm lấy tay thằng Kha. "Trá»i Æ¡i! Thằng Kha, con cá»§a má đây sao?. Còn thằng Kha thì máy móc đưa tay cho bà và nói như ngưá»i trong cÆ¡n mê sảng: "Tại sao? Sao lại là bà được chứ? Trá»i Æ¡i!". Tôi hết ngỡ ngàng nhìn thằng Kha, rồi nhìn má tôi: "Má! Chuyện gì đã xảy ra vậy hả má? Má hãy nói cho chúng con biết Ä‘i má!". Má tôi vẫn nắm chặt tay thằng Kha và đảo mắt má»™t lượt nhìn tất cả chúng tôi. Rồi, bằng má»™t giá»ng chậm dần Ä‘á»u má tôi kể vá» quãng Ä‘á»i nghiệt ngã cá»§a mình.

" Các con có biết không, chiá»u hôm ấy má bưng xá» bánh bò Ä‘i bán. Äi rất xa mà bánh vẫn còn nhiá»u, má sợ bán không hết thì sáng mai sẽ không có tiá»n Ä‘ong gạo cho các con, nên mặc dù trá»i đã sụp tối má vẫn quẹo xuống đưá»ng sông, vá»›i hy vá»ng bán thêm chút ít nữa. Nhưng, không ngá», má lạc vào bãi đáp cá»§a má»™t nhóm ngưá»i chuẩn bị vượt biên. Vì sợ bị lá»™ nên hỠđịnh thá»§ tiêu má. May sao có má»™t ngưá»i đàn bà bảo rằng, giết ngưá»i trước lúc ra Ä‘i là má»™t Ä‘iá»u hết sức xui xẻo, tàu cá»§a há» sẽ không đến được bến bá» cần đến, hay là để cho má cùng Ä‘i luôn. Má van xin há» hãy thả má ra cho má vá», vì chồng cá»§a má Ä‘ang bệnh ở nhà, các con cá»§a má còn nhá». Má hứa vá»›i há» là sẽ không nói cho ai biết chuyện này. Mặc cho muốn van xin khóc lóc, há» vẫn đẩy má xuống hầm tàu. Không biết qua bao nhiêu ngày đêm thì tàu cập đảo. Và, má cÅ©ng không nhá»› mình đã ở trong trại tị nạn bao nhiêu năm thì má»›i được gá»i phá»ng vấn. Những thuyá»n nhân nói vá»›i má rằng, nếu má khai thiệt chuyện cá»§a má bị ép lên tàu thì há» sẽ nhốt má trong trại đến suốt Ä‘á»i. Cuối cùng thì má được định cư ở Mỹ. Hàng chục lần má gá»­i tiá»n vá» cho các con - qua dì Ba thì cÅ©ng hàng chục lần bị hoàn trả, vì không có ngưá»i nhận. Rồi khi Nhà nước mở cá»­a cho Việt kiá»u vá» thăm quê má đã ba lần vá» Việt Nam tìm các con, thì cÅ©ng ba lần má Ä‘á»u phải trở vá» Mỹ vá»›i niá»m Ä‘au khôn tả. Nhưng bằng linh cảm cá»§a má»™t ngưá»i mẹ, má tin rằng má»™t ngày nào đó má sẽ tìm được các con. Quả nhiên má»™t hôm má cÅ©ng gặp được má»™t ngưá»i quen cÅ©, hiện Ä‘ang sống ở Mỹ, biết được dì Ba đã lấy chồng và Ä‘em các con vá» xứ này... Má lập tức rút hết tiá»n ở ngân hàng mà gần hai mươi năm má dành dụm là hÆ¡n hai trăm ngàn đô la để vá» Việt Nam cùng sống vá»›i các con, cho bõ những tháng ngày khắc khoải nhá»› thương. Má dùng số tiá»n lẻ để mua vé máy bay và quà cáp cho các con, còn số chẵn má để trong vali để chia Ä‘á»u cho bốn đứa - Vì bà ấy không nói cho má biết là con Thắm đã chết, có lẽ bà ấy không nỡ làm cho má Ä‘au lòng khi vừa biết được tin cá»§a các con. Khi má xuống phi trưá»ng Tân SÆ¡n Nhất cÅ©ng đã ba giá» chiá»u, lẽ ra má phải nghỉ ở Sài Gòn, nhưng vì nóng lòng muốn gặp các con nên má lên xe Ä‘i luôn... Khi má tỉnh lại thì thấy mình nằm trong bệnh viện. Bác sÄ© bảo, lúc trá»i sáng có anh xe lôi thấy má và mấy ngưá»i nữa nằm bất tỉnh bên vệ đưá»ng, nên đưa vào bệnh viện cấp cứu, rồi, có má»™t ngưá»i Ä‘i nuôi bệnh thương tình cho má ba chục ngàn để Ä‘i tìm các con!".

Tiếng sụt sùi cá»§a những ngưá»i đàn ông, tiếng nức nở cá»§a những ngưá»i đàn bà hoà cùng tiếng cú kêu ở ngoài hậu viên nghe não nùng bi thiết làm sao. Và, tôi cÅ©ng đã hiểu rồi, chuyện ông ấy - ngưá»i tình cÅ© cá»§a má tôi ngày trước - bán nhà Ä‘i đâu đó hoàn toàn không có liên quan gì đến má tôi, đó chỉ là má»™t sá»± trùng hợp ngẫu nhiên mà con tạo đã tàn nhẫn sắp bày. "Má Æ¡i! Sao má không nói cho chúng con biết để chúng con cứ mãi trách móc, oán há»n má?". Má tôi nói: "Làm sao má có thể nói được khi mà tiá»n bạc đã mất, há»™ chiếu cÅ©ng không còn hả con? Kha Æ¡! Hãy nghe lá»i má, ra đầu thú để hưởng lượng khoan hồng, mong có ngày vá» Ä‘oàn tụ vá»›i anh, vá»›i em cá»§a con! Con có hứa vá»›i má không Kha?". Thằng Kha gục đầu lên ngá»±c má thổn thức: "Dạ, con hứa, con hứa vá»›i má, má Æ¡i!". Má tôi thở hổn hển, gấp gáp: "Vợ chồng thằng Khanh nghe má dặn nè, tụi con là anh, là chị thì phải biết chăm sóc các em cá»§a mình, nghe con!". Vợ chồng tôi cùng nói: "Dạ, con hiểu rồi, má Æ¡i!". Má tôi nở má»™t nụ cưá»i mãn nguyện, rồi bà như hét lên: "Khanh Æ¡i, Kha Æ¡i, Vy Æ¡i! Các con đâu hết rồi? Sao má không thấy đứa nào hết vậy? Các cháu Æ¡i, sao bà cÅ©ng không thấy đứa nào hết vậy?". Tay má tôi từ từ vuá»™t khá»i tay thằng Kha. Nó gào lên Ä‘iên dại: "Má Æ¡i! Con đã giết chết má rồi, má Æ¡i!". "Má! Má Æ¡i! Má không thể chết được đâu!". Chúng tôi cùng lay gá»i bà, nhưng bà đã ra Ä‘i vá» miá»n vÄ©nh cá»­u.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #94  
Old 20-05-2008, 02:13 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Nỗi Buồn Rực Rỡ
Tác giả: Quế Hương

Anh nó dúi vào tay nó thùng đồ nghá» sá»­a xe và bảo: "Làm việc cho đỡ buồn và đỡ đói". Thế là nó trở thành anh thợ sá»­a xe trước má»™t công viên nhá» trong Thành Ná»™i năm nó mưá»i sáu tuổi. Há»a hoằn má»›i có kẻ xìu lốp, trật sên ngang qua đó, còn thì nó nằm dài trên ghế đá, bụng đói meo, ngắm mảnh trá»i xanh qua kẽ lá. Có khi nó nhìn tụi há»c trò Ä‘i qua. Má»›i năm ngoái nó còn như chúng! Nó nuốt á»±c ná»—i tá»§i nghẹn xuống há»ng và vá»› cái que vẽ đầy mặt đất những thứ ngổn ngang trong lòng nó. Nó vẽ giá»i hÆ¡n sá»­a xe đạp cả triệu lần. Khi bố mẹ còn sống, nó đã từng mÆ¡ trở thành há»a sÄ©.

Mùa hè đến. Có má»™t kẻ lạ xâm chiếm ghế đá cá»§a nó. Nhánh phượng trong tay cô chói chang như ngá»n lá»­a. Bá» thùng đồ nghá» xuống, nó nghênh chiến:

- Ãi chá»— khác. Ghế ni cá»§a tui.

- Æ ... ghế nhà anh chắc? - Ãịch thá»§ không vừa.

- Như... ng... t... ui... giành... tr... ước...

- Ghế công viên ai đến trước ngồi trước.

Ãuối lý, nó ngồi bệt xuống cá». Nếu nó tiếp tục, nó chỉ rặn ra từng chữ làm trò cưá»i cho cô ta. Bao giá» xúc động, nó cÅ©ng cà lăm rất nặng.

Kẻ chiến thắng mân mê nhánh phượng, loay hoay đến ná»—i làm rÆ¡i. Cô bé đứng bật dậy. Nhánh phượng ngay dưới chân mà cô cứ mò mẫm, sá» soạng dá»c chiá»u dài ghế đá. CÆ¡n giận đột nhiên tắt ngúm. Nó biết đó là má»™t cô bé mù.

- Ãây nì! - Nó nhặt và đưa cho cô nhánh phượng.

- Cảm ơn... Trả ghế cho... đây!

- Không cần nữa.

- Rứa mình ngồi chung được không?

Lần đầu trong Ä‘á»i, có đứa con gái đỠnghị vá»›i nó như vậy. Nó cố đẩy tiếng "được" ra khá»i miệng nhưng âm và thanh cứ lấp ló sau lưỡi nên đành đứng lặng ngó cô. Bây giá» thì nó nhận ra cô bé rất xinh. Con gái cả trưá»ng nó không ai được như vậy. Cô áp má vào nhành phượng và bá»—ng nhiên nó muốn vẽ hình ảnh ấy đến cháy lòng.

- Hoa phượng mầu đỠphải không? - Ngập ngừng cô tiếp - Mầu đỠra răng?

- Hắn... như... mầu... lửa... mầu... m... ôi...

Bối rối, nó lại cà lăm. Tả là phải so sánh. Cô không nhìn thấy làm sao hình dung?

- Ãẹp lắm phải không? Phải đổi hai con búp bê len đấy.

- Không nói tui hái cho.

- Ãã quen mô mà bảo! - Cô cưá»i, lúm đồng tiá»n dá»… thương chi lạ!

- Nó còn được gá»i là hoa há»c trò phải không?

- ừ.

- Có Ä‘i há»c không?

- Nghỉ rồi.

- Răng rứa?

- Cha mẹ tui bị... tai... nạn chết... không ai nuôi.

- Buồn quá nhỉ! Còn em thì chưa bao giá» thấy cha mẹ em. Ba em bảo sẽ cho em chữ nổi. Ãá»c ri nì... - Cô làm bá»™ sá» vào trang sách tưởng tượng.

Nó im lặng. Tiếng "em" ngá»t ngào làm nó sững sá». Nhánh phượng trong tay cô đỠnhức nhối. Trong trưá»ng nó cÅ©ng có má»™t cây, bây giá» Ä‘ang thắp lá»­a. Tụi con gái sẽ năn nỉ tụi con trai khèo lén. Tại sao nó vÄ©nh biệt mùa hè sá»›m thế?

- Anh mấy tuổi?

- 18 - Nó thêm đại hai tuổi để chắc được gá»i bằng anh.

- Lần này em Ä‘oán trúng - Cô thở phào - Có lần em gá»i má»™t thằng nhá» 10 tuổi bằng anh. Giá»ng nó như ông cụ. Nì... anh có muốn làm bạn vá»›i em không? Sáng nào em cÅ©ng ra đây chÆ¡i. Em muốn có bạn lắm nhưng... ai chÆ¡i vá»›i em cÅ©ng chán. Em mù mà!

- Không... ch... án... mô! - Nó dứt khoát.

- Ngoéo không?

Cô giơ ngón tay út xinh như chồi lan đợi nó. Nó chùi tay vào quần rồi lồng ngón tay mình vào đó. Hơi run.

Ngày tháng nhẹ thênh từ khi có bạn. Nó chẳng ngồi thừ hay nằm dài nữa. Nó đến sá»›m, cố ăn mặc sạch sẽ hÆ¡n dù cô không nhìn thấy nó. Cô há»i nó đủ thứ trên Ä‘á»i nhưng ngôn ngữ nó quá nghèo nàn để mô tả. Những khi bí, nó thưá»ng cà lăm và cô chịu khó nhặt lấy từng tiếng. Giá cô nhìn thấy, nó sẽ vẽ chúng ra. Vẽ dá»… hÆ¡n tả.

Thưá»ng cô ngồi trên ghế đá vá»›i má»™t nhúm len vụn đủ mầu. Cô biến nó thành những con búp bê len xinh xinh còn nó giúp cô sắp xếp mầu sắc. Có hai đứa những con búp bê len trở nên ngá»™ nghÄ©nh hÆ¡n. Nhiá»u khi cô thẫn thá», không làm, không nói. Nó biết cô buồn, len lén thả vào lòng cô tặng vật ngá»› ngẩn - chiếc lá, hòn sá»i... Cô ve vuốt chúng, đôi mắt vô hồn lặng lẽ mở to. Nó Ä‘á»c thấy má»™t tiếng kêu nghẹn tắt, da diết, tuyệt vá»ng: "ánh sáng! Hãy cho tôi ánh sáng!".

Má»™t ngày, trên đưá»ng vá», nó nhặt ở đống rác má»™t chú mèo con gần chết. Má»™t tháng sau, nó tặng cô. Con mèo vàng hÆ¡n nắng, trắng hÆ¡n tuyết, óng ả, mượt mà, bé bá»ng và bàn tay cô cảm nhận được Ä‘iá»u đó. Cô mừng đến ná»—i không nói thành lá»i, chỉ chìa tay cô cho nó. Nó nắm lấy bàn tay thật xinh ấy, viết vào lòng bàn tay chữ mèo. Cô ngẩn ngưá»i còn nó cắt nghÄ©a:

- Tên hắn viết rứa.

- Anh viết lại đi. Thật chậm - cô hồi hộp.

Nó lặp lại từng nét rồi cầm tay cô viết vào lòng bàn tay nó. Sáng đó hai đứa không làm chi nữa ngoài chữ mèo. Chúng bò lổm ngổm trên mặt đất, chữ ná» chồng chữ kia nhưng cô sung sướng không tả xiết. Cô bảo: "Anh sẽ dạy em viết tên em, tên anh, tên má»i thứ quanh mình chứ?". Nó trở thành thầy lẫn thợ trong suốt mùa thu, má»™t mùa thu có "em ngồi đây tóc ngắn và mùa thu rải nắng ở chung quanh". Há»c trò nó rất ham há»c. Nó mua cho cô phấn, bảng con và tập cho cô viết các chữ cái. Ngày cô ghép chúng là má»™t ngày quan trá»ng. Cô ngồi trang nghiêm, bảng cầm tay. Nó hái má»™t ngá»n lá đặt vào tay cô rồi xướng to: "L... a... la... sắc lá...". Cô nghiêng đầu lắng nghe như hứng từng âm thanh trước khi chúng rÆ¡i xuống mặt bảng. Chữ L và chữ A run rẩy chồng lên nhau hoặc có khi đứng xa nhau cả quãng, dấu sắc lá»t thá»m ở giữa nhưng cô bé thì tái nhợt vì xúc động. Thế giá»›i tối tăm và tÄ©nh lặng cá»§a cô bị xáo trá»™n. Má»i vật không im lìm nữa. Chúng rạo rá»±c dưới tay cô, hăm hở kêu lên: "Viết tên em Ä‘i! Tên em nữa! Em nữa...!".

Cô say sưa viết còn nó lặng lẽ vẽ khi không có việc. Con mèo luẩn quẩn bên cạnh há»c vồ những chiếc lá rÆ¡i. Ãó là những ngày êm Ä‘á»m nhất cá»§a nó từ khi cha mẹ nó mất. Nó vẽ những ngày vui ấy vào má»™t quyển vở, vẽ cả ước mÆ¡ cá»§a cô và cá»§a nó. Trong đó dÄ© nhiên cô hết mù và nó cÅ©ng hết làm thợ sá»­a xe. Nó đã quen việc nhưng không quen ý nghÄ© làm anh thợ sá»­a xe suốt Ä‘á»i. Trong giấc ngá»§ nó cÅ©ng vùng vẫy thoát khá»i số phận.

Mùa đông đến, vô cùng khắc nghiệt đối vá»›i ngưá»i nghèo. Công viên vắng tanh. Khách không có, cô bé mù không đến. Nó co ro, môi thâm tím vì lạnh nhưng không bá» Ä‘i chá»— khác. Kết quả nó ốm má»™t trận nên thân. Khi nó Ä‘i làm lại, lác đác đã có ngưá»i đến bán mai ở công viên, những cành mai đầy nụ phong kín nắng tháng chạp. Nó chá» hoài, chá» hoài nhưng cô bé mù bạn nó vẫn không đến. Những gì còn lại cá»§a cô là má»™t con búp bê len, lem luốc, ẩm ướt, gần như vùi trong lá»›p lá.

*

- Ãi thôi em. Bức tranh có gì đâu mà xem hoài!

- Nhưng em thích. Không biết có phải vì mầu hoa chói chang như lửa đó không?

- Hoa phượng đó mà!

- Hoa phượng ư? Ôi hồi nhỠem đã đổi hai con búp bê len lấy một nhánh nhỠxíu. Em đã thèm thấy nó xiết bao!

- Hè đến tha hồ thấy. Chỉ cần đến má»™t trưá»ng há»c.

- Nó là hoa há»c trò phải không?

- ừ. Ãi thôi!

Nhưng ngưá»i đàn bà đẹp, khá sang trá»ng cứ đứng chôn chân trước bức tranh vẽ má»™t cô thiếu nữ ngồi trên ghế đá, áp má vào nhành phượng. Hoa phượng hắt cả ná»—i buồn rá»±c rỡ lên khuôn mặt cô. Bức tranh lạc lõng giữa đám bạn bè bí ẩn, xa xôi, đại diện cho các trưá»ng phái, khuynh hướng, chiếm má»™t góc lẻ loi nhá» bé ở tận cuối phòng. Có phải mùa hoa chói chang và nét buồn khôn tả cá»§a thiếu nữ trong tranh đã níu chân bà lại hay tại cách áp má vào hoa cá»§a cô ta quen thuá»™c quá chừng? Càng nhìn, những cánh hoa dưá»ng như càng xòe to, lập lòe. Hàng mi dài như hai vệt tối cá»§a cô thiếu nữ động đậy, trào ra lai láng ná»—i buồn. Hoa phượng rá»±c rỡ, tuổi thanh xuân rá»±c rỡ mà sao bức tranh vẫn buồn khôn tả. Bà nhắm mắt lại. Mầu hoa vẫn sáng rá»±c trong bóng tối. Khi bà mở mắt ra, má»™t mùa hè xa xôi bá»—ng thức dậy, chói chang ká»· niệm. Bà tưởng như thấy má»™t ngưá»i nữa trước cô bé, má»™t ngưá»i bà chưa há» biết mặt. Ngưá»i ấy xướng to: "L.. a... la... sắc lá" bằng má»™t âm sắc mà ngần ấy năm trá»i bây giá» bà vẫn nghe rõ dưá»ng như hôm qua. Bà ngá»­i thấy mùi hoa phượng hăng hắc, cả mùi dầu mỡ phả ra từ hoài niệm. Hai mươi năm. Ãá»§ để làm nên phép lạ cho Ä‘á»i bà. Bà được Ä‘i xa chữa mắt. ÃÆ°á»£c... ÃÆ°á»£c... Nhưng còn ngưá»i ấy?

- Ãi em!

- Chút nữa!

- Nếu em thích quá thì anh há»i mua vậy. Há»a sÄ© Æ¡i!

Trong một góc, cái đầu bù xù động đậy.

- Bức tranh vẽ cô gái với nhành phượng giá bao nhiêu? Không thấy đỠgiá.

- Bức đó à? Tại sao không là bức khác?

- Tại vì vợ tôi thích.

- Nhưng bức đó không bán.

- Bao nhiêu tôi cũng mua.

- Rất tiếc. Ãó là tranh ngưá»i ta gá»­i.

- Ông làm Æ¡n cho tôi... gặp ngưá»i ấy được không? - Ngưá»i đàn bà xen vào.

Ngưá»i há»a sÄ© đứng tuổi có khuôn mặt mệt má»i, nhàu nát nhìn ngưá»i đàn bà chăm chú rồi thở dài:

- Cả tôi cÅ©ng không biết anh ta bây giỠở đâu, còn hay mất. Anh ta không phải là má»™t há»a sÄ© nhưng anh ta vẽ dá»… dàng như ngưá»i ta thở. Chúng tôi tình cá» quen nhau. Thỉnh thoảng anh ta đến xem tôi vẽ. Rồi má»™t ngày anh ta bá»—ng Ä‘em gá»­i tôi bức tranh này. Ãó là tác phẩm sÆ¡n dầu đầu tiên cá»§a anh ta nhưng nó khá quá chứ. Chỉ vá»›i kỹ thuật thôi không thể được như thế. Tiếc là không có bức thứ hai!

- Tại sao thế?

- Anh ta gá»­i rồi Ä‘i... Ãã nhiá»u năm rồi không trở lại. Tranh chẳng ai há»i mua mà có há»i mua tôi cÅ©ng chẳng nỡ bán. Ãó có thể là tác phẩm đầu tiên và cuối cùng cá»§a má»™t ngưá»i. Giá bà nhìn thấy anh ta lúc gá»­i gắm cho tôi ná»­a tâm hồn anh ta nhỉ?

Há»a sÄ© nhìn ra đưá»ng, ánh mắt xa xăm:

- Bà thấy kia! Dòng Ä‘á»i như nước. Ai biết anh ta bị cuốn vỠđâu?

Ngưá»i đàn bà lặng lẽ khóc. Bà đã quen lối khóc không trào lệ cả thá»i thÆ¡ ấu tối tăm.

- Nếu bà còn thích, má»™t năm nữa bà quay lại. Tôi giữ thế cÅ©ng đã lâu rồi. Má»™t năm nữa anh ta không trở lại, tôi sẽ trao nó cho ngưá»i biết trân trá»ng nó.

- Dạ.

Tiếng "dạ" nhá» nhẹ, thẫn thá» rút ra như tiếng thở dài khép lại cuá»™c đối thoại. Nó cÅ©ng mênh mang, bất định như cuá»™c Ä‘á»i. Ngưá»i đàn bà đứng trước bức tranh vá»›i má»™t dáng vẻ khiến ngưá»i há»a sÄ© già không thể không phác há»a bằng mắt. Bà lặng lẽ từ biệt ná»—i buồn rá»±c rỡ rồi Ä‘i ra khá»i phòng tranh.

Há» Ä‘i rồi. Há»a sÄ© cảm thấy trống trải. Ông nhìn những bức tranh. Chúng cÅ©ng lặng lẽ nhìn ông, thì thầm trong vô thanh. Chụp lấy mÅ©, ông lê những bước chân cô đơn, mệt má»i trên hè phố và mất hút trong dòng ngưá»i nặng trÄ©u vui, buồn, bất an...
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #95  
Old 20-05-2008, 02:15 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Nợ Trần Gian
Tác giả: Nguyễn Bản

Mưa dầm dá», sùi sụt mấy ngày liá»n. Ngõ xóm lầy lá»™i. Không ai muốn bước chân ra khá»i nhà, kể cả những ngưá»i chuyên Ä‘i xem nhá» nhà hàng xóm. Thế mà tối, chị đội nón, khoác vải mưa lặn lá»™i tá»›i nhà Mận. Con trai Mận há»c bài xong đã ngá»§ rồi. Chị lặn lá»™i tá»›i nhà Mận để khóc. Chị leo lên giưá»ng Mận, nằm vào trong, thu ngưá»i lại, nằm cò queo rồi khóc. Chị phải nằm cò queo, vì dưới chân, vướng chiếc hòm quần áo cá»§a Mận. Chị nằm cò queo, ngoảnh mặt vào tưá»ng, vì chị không muốn nhìn vào đâu cả. Chị muốn nhìn vào lòng mình, nghe tiếng mưa rÆ¡i. Chị bảo chị nhá»› con, nhá»› quá. Chị bảo, mưa thì mưa, mai chị cÅ©ng phải Ä‘i. Chị đến để chia tay vá»›i Mận, và chưa biết đến bao giá» má»›i gặp lại nhau, chị bảo chưa Ä‘i chị đã nhá»› Mận, nhá»› má»i ngưá»i, nhá»› làng xóm rồi. Nhưng chị còn nhá»› con hÆ¡n. Mai chị phải Ä‘i. Con em dâu đã hẹn, nói chỉ chá» chị ở Ãồng Ãăng nhiá»u nhất là hai ngày, nếu không nó sẽ Ä‘i trước. Nó Ä‘i trước, chị sẽ không biết đằng nào mà lần. Tiếng chị chưa biết nhiá»u, vả lại tiếng má»—i nÆ¡i má»—i khác, lại không có nhiá»u tiá»n. Má»i ngưá»i, bố mẹ, anh chị em, má»—i ngưá»i cho chị má»™t ít, ngưá»i dăm chục, ngưá»i vài ba chục, được ngót năm trăm ngàn, tính ra khoảng ba trăm tệ. Năm chục tệ, chị mang vá», má»›i chỉ tiêu chưa hết hai chục tệ, mua mất gói kẹo gá»i là có chút quà cho bố mẹ và các cháu, thế thôi. Trung Quốc tràn trá» hàng hóa, hoa quả to ngon, bổ dược. Nhưng chị nghèo, nghèo lắm và còn nợ đầm đìa. Lúc vá» trong nhà chỉ có hÆ¡n má»™t trăm tệ, chưa tá»›i hai trăm nghìn tiá»n mình. Chồng chị bảo:

- Mày cầm vỠcả, ba bố con ở đây sống bằng gì?

Vì vậy, chị chỉ mang theo năm chục tệ. Con em dâu ứng tiá»n xe, tiá»n ăn đưá»ng cho chị. Nó quê ở Thái Nguyên. Nó đã bốn lần lấy chồng Tàu, hai lần ở Quảng Ãông, má»™t lần ở Quảng Tây, và bây giá» là em dâu chị. Nó vá» cùng chị. Nó có tiá»n. Nó vá» là để kéo ngưá»i Ä‘i. Nói xui chị vá» kéo Mận Ä‘i - Chị kể chuyện vá» Mận vá»›i nó. Chị bảo Mận trắng trẻo, đẹp gái, cao hÆ¡n, đẫy đà hÆ¡n và ít tuổi hÆ¡n chị. Nó bảo nếu vậy, gặp chá»— khá, có thể được mấy vạn tệ, bét nhất cÅ©ng má»™t vạn. Nó sẽ tìm được ngưá»i mua ngay. Chị sẽ có tiá»n trả nợ. Vợ chồng chị hiện còn nợ hÆ¡n năm nghìn. Ba nghìn chồng chị vay để mua chị. Hai nghìn vay để góp tiá»n làm ma mẹ chồng. Con Tị bán chị được ba nghìn, cho bà mối hai trăm trừ năm trăm nghìn tiá»n Việt đưa cho chị để biếu bố mẹ lúc ra Ä‘i, trừ tiá»n tàu xe Ä‘em chị sang Tàu, tiá»n nuôi ăn ná»­a tháng, tiá»n má»i y sÄ© tá»›i chữa hen cho chị, tất cả khoảng bốn trăm, còn lại khoảng hai nghìn nó hưởng. Chị không biết ngay khi chị ra Ä‘i, Mận đã đón được con vá», đến nay đã gần được năm năm rồi, con Mận đã há»c lá»›p tám.

Nghe chị vừa khóc vừa kể lá»™n xá»™n, Mận phẫn uất ngắt lá»i:

- Mẹ nó, thế thì khác nào mình đi vay nợ để mua chính cái bản thân mình cho kẻ khác.

- Lúc đầu, cÅ©ng tưởng được dăm trăm nghìn đó, gá»i là Ä‘á»n đáp chút công sinh thành cá»§a bố mẹ, bây giá» lại ngá»­a tay nhận lại dăm trăm nghìn má»i ngưá»i cho, mày bảo có tá»§i nhục tao không?

Chị khóc nấc lên.

Làng chị như vậy đã có tá»›i năm ngưá»i sang lấy chồng Tàu. Ngưá»i ná» kéo ngưá»i kia Ä‘i. Làng đã nghèo, lại toàn những cảnh hẩm hiu, lỡ làng. Lần ấy con Tị cÅ©ng gạ Mận. Nó bảo chẳng giàu sang, phú quý lắm, nhưng cÅ©ng sướng hÆ¡n ở làng nhiá»u. Nó bảo nó mang vá» hai chục triệu. Chẳng biết đúng hay không, nhưng nó biếu bố mẹ hai triệu, anh em má»—i ngưá»i má»™t trăm nghìn, các cháu má»—i đứa năm chục nghìn thật.

Chị bảo như có ý trách Mận:

- Lần ấy, mày không bỠtao vào Buôn Mê Thuột, tao cũng chẳng theo nó đi đâu.

- Chán chị chưa, em vào là để đón con em vỠkia mà.

Phải, Mận vào là để đón con vá». Khi bố nó Ä‘em nó vào, hắn nói dối cho vào chÆ¡i ít lâu, đỡ nhá»› con. Rồi biệt tăm. Hai năm sau hắn ra đòi ly hôn. Mận khóc. Hắn bảo, đằng nào cÅ©ng chót có con vá»›i ngưá»i khác rồi. Hắn bảo, hắn biết tính Mận, không Ä‘á»i nào chịu cảnh chồng chung, không Ä‘á»i nào Mận chịu bá» làng vào sống chung trong ấy. Hắn bảo để hắn nuôi con. Hắn có Ä‘iá»u kiện hÆ¡n. HÆ¡n nữa, Mận đỡ vướng, dá»… lấy chồng. Nhưng chỉ má»™t năm sau đó, hắn xác xÆ¡ khánh kiệt. Hắn thuận để Mận đón con vá».

Chị thở dài:

- CÅ©ng là cái số cả. Tao cứ tưởng mày vào, nó dá»— ngon, dá»— ngá»t sẽ ở luôn trong ấy, thiên hạ bây giá» thiếu gì cảnh chồng chung. Như tao ấy, chỉ mong làm lẽ cÅ©ng không xong. Vì thế mày Ä‘i rồi, tao má»›i theo con Tị.

Tên chị là Bùi, đặt vần theo tên chị gái là Ngá»t. Nhưng chưa bao giá» chị được nếm vị ngá»t bùi. Số phận quá nghiệt ngã vá»›i chị. Chị đã Ä‘en, lại xấu, mắt má»™t bên lại hÆ¡i bị nhài quạt, lại mắc bệnh hen. Nhưng chị hiá»n, sởi lởi và tốt bụng. Mận chÆ¡i thân vá»›i chị từ lúc mưá»i bốn, mưá»i lăm tuổi, từng Ä‘i dân công há»a tuyến vá»›i nhau, cùng nhau Ä‘i nhổ rau má bỠđê, Ä‘i tuốt kê cá» vá» chống đói, những năm Mận làm được tá»›i gần bốn trăm công mà chẳng được cân thóc nào, lại còn bị âm gần bốn chục cân thóc, những năm Ä‘a số dân làng sống bằng thóc rÆ¡m, rau má và kê cá». Hai mươi tuổi, Mận lấy chồng, tình bạn nhạt nhòa Ä‘i đôi chút. Rồi bẩy năm sau xảy ra chuyện Buôn Mê Thuá»™t, tối tối, Mận lại ra nhà chị, ôm nhau và khóc vá»›i nhau. Ngôi nhà hai gian lợp ngói móc, bố chị làm cho ở má»™t góc vưá»n. Ngói loại hai, loại ba vênh váo, mưa hắt dá»™t khắp giưá»ng, hai ngưá»i nằm cạnh nhau, nghe tiếng giun dế và than thân trách phận.

Chị tâm sá»±, thật ra chị chỉ cần má»™t đứa con. Nghèo cÅ©ng được, khổ cÅ©ng được, nhưng là đàn bà mà không được làm mẹ thì không chịu nổi. Chị bảo, chị chỉ mong làm lẽ thôi cÅ©ng được. Nhưng bá»n đàn ông Ä‘á»u muốn vợ lẽ phải trẻ hÆ¡n, đẹp hÆ¡n vợ cả. Mà chị thì xấu quá. Muốn Ä‘i kiếm bừa cá»§a má»™t thằng đàn ông nào đó, má»™t lão già cÅ©ng được, nhưng cÅ©ng không nổi. Bá»n đàn ông kháo nhau, dưới Vạn Linh, gái ế mà lại xấu, muốn kiếm con phải mất má»™t chỉ vàng, nhưng cÅ©ng chỉ được cá»§a thằng đánh rậm. Thật ra đã có má»™t kẻ há»i chị làm vợ lẽ. Trông cÅ©ng khá»e mạnh, tươm tất. Nhưng nó lại là thằng tù vá». Nó trá»™m gà, trá»™m chó nhiá»u lần, lần cuối cùng bị bắt quả tang - Tù thì tù, chị cÅ©ng bằng lòng, nếu không, mã ngưá»i như thế nó đã chả thèm đến chị. Mẹ chị cÅ©ng bằng lòng. Anh em chị Ä‘á»u bằng lòng. Nhưng bố chị không chịu. Bố chị quát:

- Bà thích con rể biếu thịt gà, thịt chó lắm phải không? Bố chị vốn chỉ là một anh đồng nát bán hàn nồi, tới một làng khác, hàn nồi cho mẹ chị, lúc đó đang là một gái góa. Ông ta làm tới gần tối mới xong, đành phải nhỠnấu cơm ăn, rồi lại nhỠđi mua rượu.

- Sao ông đưa nhiá»u tiá»n thế này.

Ông ta cầm tay cô gái góa đẩy đi:

- Cứ cầm lấy, mua cho tôi loại thật ngon vào.

Ông ta uống hÆ¡i nhiá»u, rồi say, Ä‘i không nổi, lảo đảo ngã vào giưá»ng. Phải mất đến ba lần nhá» mua rượu, lần thứ tư, ông má»›i đón cô gái góa, cùng đứa con gái riêng, chính là thị Ngá»t vá» nhà mình. VỠđến nÆ¡i, má»›i biết hóa ra làm vợ lẽ. Nhưng trong bụng đã chót có chị rồi, và thá»i buổi ấy đâu có chuyện nạo hút thai dá»… như bây giá».

Mẹ chị cãi:

- Cứ làm như nhà mình danh giá lắm ấy. Chẳng qua cÅ©ng đồng nát chứ ngá»c ngà châu báu gì.

Bố chị đập bàn:

- Ãồng nát có danh giá cá»§a đồng nát. Ãồng nát Ä‘em đúc lại cÅ©ng thành tượng đồng, chuông khánh để thá».

- Thì tù tá»™i tu tỉnh lại cÅ©ng thành ngưá»i chứ sao, chả khối ngưá»i tù tá»™i cÅ©ng ông ná», bà kia.

- Hừm, bà đang dạy con cái thói nóng đít rồi đó.

- Phải, mẹ con tôi nóng đít, nóng đít nên mới bồng bế nhau theo ông vỠăn đồng nát nhà ông.

Bà khóc. Bà bù lu, bù loa Ä‘ay nghiến thân phận bà. Gã đàn ông nghe chuyện chuồn thẳng. Mận thật thà há»i chị:

- Chị bảo chị cần kiếm đứa con, sao không bảo thẳng nó, sợ chó gì.

- Nhưng nó lại là đứa đứng đắn. Nó bảo dù lẽ, cả gì cÅ©ng phải phép tắc cưới xin, cẩn thận. Mấy tối ngồi bàn chuyện ở bỠđê, nó ngồi cách ra, ngay ngắn, không ngả ngốn, bá»m xÆ¡m, nên tao sợ nó khinh cho.

Chị kể, ít lâu sau đó, má»™t tay y sÄ© vá» hưu, từ tỉnh bên cạnh đến lang thang chữa bệnh ở làng. Hắn đến chữa hen cho chị, vạch mông chị ra tiêm. Tuy chị Ä‘en, nhưng mông cÅ©ng trắng. Tiêm xong, hắn day mãi, bảo cho tan thuốc, nếu không dá»… bị áp xe. Tối, hắn ăn cÆ¡m và nghỉ lại. Tá» má» sá»›m, chị dậy nấu cám lợn dưới bếp. Hắn mò vào bảo ngồi sưởi ấm, đêm lạnh quá không ngá»§ được, rồi vật chị ra. Chị cho ngay, không phản ứng gì. Chị Ä‘ang muốn thế. Nhưng không kết quả. Mà hắn lại vá» quê hắn mất rồi. Hắn nhắn, nếu muốn chữa bệnh hen cho khá»i hẳn, thì xuống nhà hắn. Chị nghÄ© nhiá»u lắm. Ngưá»i ta còn phải mất má»™t chỉ kia mà. Mà lại chỉ cá»§a thằng đánh rậm. Ãằng này y sÄ© hẳn hoi. Chị mò xuống quê hắn há»i thăm nhà. Y sÄ© nào, làng này làm gì có ai là y sÄ©. à, tay y tá bị Ä‘uổi việc ấy à, lối cuối xóm kia kìa. Chị chép miệng, mặc kệ, còn hÆ¡n thằng tù, đã chót Ä‘i mấy chục cây số, chẳng lẽ lại vá» không. Nhưng con vợ hắn đáo để quá. Ãêm, hắn dậy Ä‘i giải, vợ hắn cÅ©ng Ä‘i giải, hắn dậy vá» hút thuốc, vợ hắn cÅ©ng dậy vá» khát nước... HÆ¡n má»™t tuần, chẳng nước non gì, chị đành khăn gói ra vá».

Chị bảo Mận:

- Tao xấu quá, nếu được như mày, có khối đứa thèm. Khối đứa thèm Mận thật. Ãứa thì vợ đẻ toàn con gái. Ãứa con gái, con trai đủ cả, nhưng vợ lại mắt trắng môi thâm. Nhiá»u đứa ở xa cÅ©ng mò tá»›i. Thằng chá»§ cá, đứa xe ôm, thằng thợ may, đứa thợ gò hàn. Mận cưá»i bảo:

- VỠbỠvợ đi rồi hãy đến.

- Nhưng anh để em ở riêng cơ mà. Nếu cần em vẫn cứ ở nhà em, làng em.

Mận bĩu môi:

- Thôi đi, anh hãy để của quý của anh mà dùng, nhà tôi không có mả chồng chung.

Mận Ä‘uổi Ä‘i có tá»›i cả má»™t tá. Nhưng trong lòng, không phải Mận không ước ao, thèm khát. Ãến nhà ai, thấy vợ chồng ngưá»i ta âu yếm nhau, Mận thèm lắm. Mận mong gặp được ai đó. Nhưng ngưá»i ấy như thế nào nhỉ. Mận đã ba mươi, đã gái xá». Mận lại nghèo, chẳng hÆ¡n gì chị. Vậy ngưá»i như thế nào sẽ chịu lấy Mận. Mận không thể hình dung ra nổi ngưá»i ấy. Nhiá»u lúc Mận cÅ©ng muốn dấn thân, mặc cho số phận, đến đâu thì đến. Lắm lúc Mận như con dở: Hai ngưá»i Ä‘ang nằm khóc, Mận ngồi bật dậy diá»…n "Súy Vân giả dại" cho chị nghe. Rồi Mận bắt chước kẻ khóc chồng. "á»›i anh Æ¡i, sao anh nỡ bá» mẹ con em ở lại, anh Ä‘i thế này, bây giá» hồn anh lang thang vật vỠở đâu..." Rồi Mận khóc thật, khóc như mưa. Rồi hai ngưá»i lại cùng khóc. Mận nhá»› con Ä‘iên dại. Rồi Mận biên thư cho hắn. Rồi hắn thuận để Mận đón con vá». Rồi Mận Ä‘i Buôn Mê Thuá»™t. Và chị theo con Tị sang Tàu.

Bây giá» Mận sống vững vàng cạnh con. Con Mận đã há»c lá»›p tám. Nó Ä‘ang ngá»§ say tít chẳng biết hai ngưá»i nói chuyện gì. Chị há»i:

- Nghe nói bây giá» há»c hành tốn kém, phải đóng góp nhiá»u khoản tiá»n lắm phải không.

- Tốn kém lắm, em đến phát sợ.

- Vậy mày xoay sở cách nào. Trông vào mấy sào lúa sao đủ được.

- Ãá»§ nghá» chị ạ. Ãông xuân Ä‘i chợ cá, hè Ä‘i bán giát giưá»ng, mùa thu Ä‘i bán chè. Nhưng kiếm được dăm ba nghìn, cÅ©ng có khi má»™t vài chục nghìn, cÅ©ng khốn nạn lắm.

Mận kể chuyện đi bán chè. Mua xong, thằng thì vuốt má: "Em xinh quá!", thằng thì cầm tay "tháng sau, nhớ đến nhé". Có thằng trắng trợn thộp luôn vào ngực. Có thằng pha thử một ấm to rồi chê không mua. Mận nói luôn: một lạng chỉ được năm sáu ấm, mất năm trăm của em rồi đấy. Nó sĩ diện quăng năm trăm ra trả.

- Em đút túi liá»n, mẹ nó chứ, ná»­a quyển vở cá»§a con mình đấy.

- Ãi giát giưá»ng tươm hÆ¡n phải không?

- Tươm hơn, nhưng cũng khốn nạn hơn, lắm lúc nghĩ như mình đang ăn thịt chính mình.

Mận kể, có lần Mận đạp xe Ä‘i gần bảy mươi cây số đến tận má» Ãông Triá»u. Ãến nÆ¡i chỉ bán được má»—i má»™t cái. May mà ngá»§, ăn cÆ¡m nhà bà Thỉnh ngưá»i làng, không thì tiá»n lãi không đủ ăn cÆ¡m hàng ngá»§ trá». Hôm sau vá» sá»›m đến nông trưá»ng Sao Ãá», Chí Linh, đành bán hòa ba chiếc, chả lẽ lại đèo vá». Má»™t lần rẽ vào má»™t ngõ núi, má»™t thằng mặt non choẹt há»i mua. Mận nói năm mươi nghìn. Nó bảo: "Thôi, anh cứ trả ba nhăm nghìn, nếu bằng lòng mang vào lắp thá»­, rồi anh em mình cùng nằm thá»­ vá»›i nhau". Mận đã định nói chua: "Tao có nằm thá»­ thì thá»­ vá»›i bố mày, chứ đâu vá»›i mày". Nhưng vắng vẻ sợ nó đánh, đành chá»­i thầm quay ra. Má»™t lần khác, vào má»™t làng, má»™t thằng đòi bá»›t má»™t chục sẽ mua cả hai chiếc. Nó đưa vá» nhà, chặt bá»›t cho vừa giưá»ng, lắp xong đâu đấy, nó bảo chịu tiá»n, tháng sau nó trả. Mận đành tháo ra định quấn lại, nhưng nó giằng co, bảo nó sẽ trả lãi tháng năm phần trăm. May lúc ấy có má»™t bà gá»i cổng, hóa ra nó đóng cổng từ lúc nào rồi. Lúc Mận ra, cùng Ä‘i, bà ấy bảo: may cho cô nhé, không thì mất cả chì lẫn chài, cái thằng chó má nhất làng đấy.

- Hóa ra mày cũng khổ lắm nhỉ.

- Cũng chỉ vì con cả thôi chị ạ.

Chị cÅ©ng chỉ vì con. Bây giá» chị đã có hai con, hai con trai cả. Chị đã đạt được ước nguyện làm mẹ. Nhưng chị còn khổ hÆ¡n Mận nhiá»u.

Chị vừa khóc vừa kể. Ãi ô-tô, hai ngày má»™t đêm má»›i đến nhà con Tị. ÃÆ°á»ng hai bên toàn núi vá»›i rừng, chá»— núi đất, chá»— núi đá. ÃÆ°á»ng Ä‘i chênh vênh, vòng vèo, lúc lên cao xuống thấp, có lúc nhìn sâu hoắm phía dưới chính là quãng đưá»ng mình vừa Ä‘i qua. Ãến nÆ¡i, chị lăn ra ốm, rồi lại lên cÆ¡n hen. Con Tị má»i y sÄ© đến. Y sÄ© bảo:

- Bệnh này lâu rồi, mãn tính, có chữa, chỉ khá»i tạm thá»i.

Con Tị quát chị:

- Ãáng lẽ bà phải bảo trước tôi chứ.

Chị nhìn nó như van:

- Hay mày đưa tao vá» vậy. Tiá»n mày đưa, chi phí bao nhiêu, tao hoàn lại tất.

Nó nguýt chị:

- Vá» bán nhà, bán vưá»n để trả hả. Tôi ở lại mấy tháng hay mấy năm để chá» chị bán. Thôi đã chót rồi, cứ để ngưá»i ta chữa cho chị. Rồi tôi Ä‘i kiếm mối. Nồi méo úp vung méo vậy.

Nó Ä‘i kiếm mối. Nhưng mối nào tá»›i xem cÅ©ng lắc đầu chê xấu quá. Cuối cùng cÅ©ng có ngưá»i mua. Ãó là chồng chị. Chồng chị lúc đó năm tư tuổi, hÆ¡n chị hai chục tuổi. Ãàn ông Trung Quốc ngoài bốn nhăm tuổi là không lấy nổi vợ rồi, hÆ¡n nữa lại nghèo, lại ở nÆ¡i heo hút, cách nhà con Tị má»™t ngày đưá»ng, lấy được vợ cÅ©ng là may rồi, giá chị có tập tá»…nh thá»t chân cÅ©ng lấy. Ãấy là vá» sau, khi đã có con, chồng chị má»›i nói ra như vậy. Chồng chị có bốn anh em trai, chồng chị là anh thứ hai, con em dâu quê Thái Nguyên là vợ ngưá»i thứ ba. Hai ngưá»i còn lại Ä‘á»u lấy vợ Trung Quốc. Bốn anh em ở chung má»™t nhà do bố mẹ để lại, ngăn vách ra làm bốn, chung cá»­a ra vào.

- Hôm đến có cá»— bàn gì không? - Mận há»i.

- CÅ©ng thịt má»™t con ngá»—ng, thổi xôi, cúng bái. Mấy anh em ăn ăn uống uống, vui mừng lắm, nhưng líu la líu lưá»ng, chả biết nói những gì, chắc là trêu nhau.

Ãể chị bá»›t buồn, Mận há»i tếu:

- Rồi tối?

- Thì nằm ưá»n ra đấy, mặc xác nó vần vò thế nào thì vần vò.

- Bao lâu thì có con?

- ÃÆ°á»£c năm tháng thì có chá»­a. Thằng lá»›n bây giá» ba tuổi rưỡi rồi. Thằng bé má»›i hÆ¡n má»™t năm.

- Thôi chứ?

- Triệt chứ?

- Triệt sản rồi.

- Nó có nói được tí tiếng nước mình nào không?

- Tao cÅ©ng dạy nó, nhưng nó chỉ nhá»› được tiếng gá»i "mẹ Æ¡i". Nếu gá»i mẹ bằng tiếng Tàu, tao không trả lá»i. Thế má»›i nhá»› đấy. Lúc buồn, tao dạy nó hát "Bèo dạt mây trôi... chốn xa xôi...". Nó hát: "Pèo dẹ me chuôi..." Rồi lăn ra cưá»i: "Tiếng Việt khó lắm, không há»c được!" Tao Ä‘iên tiết phát cho mấy cái bảo: "Nhưng mẹ mày là ngưá»i Việt, mày phải nói được tiếng Việt, hát được tiếng Việt, rồi có ngày còn vá» Việt Nam thăm ông bà, nếu không đừng có mẹ nữa". Nhưng khó lắm, Ä‘i làm suốt ngày, thá»i giỠđâu dạy nó.

- Thế thì tiếng chị cũng khá rồi đấy chứ.

- CÅ©ng phải há»c chứ biết làm thế nào.

- Có há»c chữ cá»§a nó không.

- Chữ như que, gậy, có cái trông như cái cào răng, lại móc lên như lưỡi câu ấy, há»c thế nào được, mà há»c để làm gì.

- Nhà có ti-vi chưa?

- Lấy tiá»n đâu ra mua ti-vi, ngày hai bữa cháo ngô, má»™t bữa cÆ¡m còn vất.

- Sao bảo ti-vi đen trắng bên ấy rẻ lắm.

- Rẻ, tính ra tiá»n mình chỉ hÆ¡n trăm nghìn, nhưng nợ như thế, bao giá» mua được ti-vi.

- Thế mà làng mình bây giỠnăm bẩy nhà một chiếc, mà hầu hết là mầu, tất nhiên hầu hết là mầu nội địa.

- Chuyện, làng mình còn có ruá»™ng, có nghá», ở đấy toàn núi, trồng sắn, trồng ngô thôi. Như nhà tao là chỉ có hai thước ruá»™ng.

Mận ngÆ¡ ngác há»i, tưởng như nghe nhầm:

- Hai thước ư, có khác thước mình không?

- Như thước mình, hai bốn mét vuông.

- Vậy làm ăn, sinh sống thế nào.

Chị thở dài:

- Phát nương, làm rẫy, làm thuê, chứ thế nào nữa.

Ngừng một lát chị tiếp:

- Mày biết không, ban ngày khí núi bốc ra nóng hầm hập, mùa đông, ngày cÅ©ng nóng muốn cởi trần, đêm thì mùa hè cÅ©ng lạnh, tối tắm vẫn phải Ä‘un nước nóng. Má»—i khi chiá»u xuống, bất kể mùa đông, mùa hè, trá»i và đất cứ tím sẫm lại, nhá»› nhà ghê lắm.

- Thế thì khác gì ngưá»i Dao, ngưá»i Mèo cá»§a mình.

- Thì Mèo Dao thật chứ còn gì, ngưá»i Choang cÅ©ng bao nhiêu giống khác nhau ấy chứ.

- Thế thì sang làm chó gì nữa. Thôi, ở nhà.

Mẹ chị, anh chị em chị cũng bảo thế. Con Tàu, chứ đâu phải con mình. ở nhà, xin đâu chẳng được đứa con đem vỠnuôi. Bây giỠchửa hoang, con hoang, vứt con lại bệnh viện vô khối. Ti-vi cũng nói thế cơ mà. Nhưng bố chị mắng: "BỠlà bỠthế nào" - Ông hàn nồi nói chữ "mẫu tử tình thâm, xui con cái chuyện thất đức".

Phải, chị bá» làm sao được. Nó là máu thịt cá»§a chị. Nó cưá»i, nó khóc, nó há»n dá»—i chị. Nó xú xí, hôn chị, ngả ngốn trong lòng chị. Nó lẫm chẫm tập Ä‘i, bập bẹ tập nói. Nó làm chị lo âu, vui mừng, sung sướng. Nó là thế giá»›i sinh động cá»§a chị trong cái bầu trá»i và đất triá»n miên tím sẫm kia. Sao chị có thể bỠđược.

Hôm chị vá», chồng chị bảo:

- Vá» xem thế nào, bán đất vưá»n Ä‘i lấy tiá»n trả nợ và nuôi con.

Chị cáu tiết:

- Nợ là anh vay để mua tôi, anh làm ra mà trả. Ãất vưá»n cá»§a tôi, tôi cứ để đấy. Nếu sống ở đây khổ quá, tôi sẽ mang chúng nó vá» quê tôi, vá» Việt Nam tôi nuôi, tôi sẽ cho nó ăn há»c, nó sẽ thành kỹ sư, bác sÄ©, anh hiểu không.

Tới đây chị hơi vui bảo Mận:

- Tuy vậy vẫn không giận tao đâu. Lúc bế con ra tiá»…n, vẫn tình cảm ra phết: "Vá» nhà, tối tắm, nhá»› Ä‘un nước nóng, kẻo ốm" à, con mày có còn cuốn tập Ä‘á»c lá»›p má»™t không. Tao đã xin được cuốn vần vỡ lòng rồi. Tao sẽ mang sang dạy chúng, chúng phải nói được tiếng Việt, viết được chữ. Lần sau, tao vá», có thể là dăm ba năm nữa, nhưng nó phải nói được chào ông, chào bà, xưng cháu, Ä‘á»c được tên làng, tên xóm cá»§a mẹ nó, tao má»›i mang theo vá».

Mận biết, không ai có thể ngăn nổi chị đi, nhưng chia tay nhau buồn quá, nên gặng chị:

- Hay ở nhà vài hôm nữa, hội chùa xong rồi hãy đi.

- Thôi, tao nhớ con lắm, mà ở đấy cũng đầy lễ hội, nơi càng nghèo càng lắm hội hè.

- Nhưng chị phải cẩn thận, kẻo con em dâu nó lại lừa bán chị đi nơi khác, lại mất cả con lẫn chồng, Trung Quốc bao la như thế biết đâu mà tìm.

- Không lo đâu. Tao già rồi, lại xấu thế này, không bán nổi nữa đâu.

Chị nói như mếu.

Sáng hôm sau chị Ä‘i sá»›m. Chị nói dăm ba năm nữa chị lại vá» thăm nhà. Bao giá» chị má»›i trả xong nợ mà vá».

Mà đâu chỉ nợ tiá»n, những nợ khác còn nặng hÆ¡n nhiá»u lắm. Ãến lượt Mận khóc.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
âàëåíòèíà, áåñïëàòíûé, áåðêîâà, äèñêè, àëüôà, ãîòèêà, ãîðÿùèé, chẻ que tăm, choàm ngoặp, diepkhuc.coằng, êíèæíûé, êîíêóðñû, êóëèíàðíûå, êðàñîòû, ìåáåëü, ïåñíÿ, ìåðñåäåñ, ïëèòêà, ïîãîäû, ïîòòåð, îòå÷åñòâà, ìóðàò, ïðîåêòû, khuỳm khuỵp là gì?, khuýp khuỳm khuỵp, ñàíòåõíèêà, ñîâìåñòèìîñòè, ñíîóáîðä, ñòóäåíòîâ, ñòðîèòåëüñòâå, ôåäåðàëüíàÿ, òåíäåð, òàìîæíÿ, õåíòàé, òåñòû, ôèçèêà, òîâàðû, òî÷êà, óðàëñèá, ðàáîòó



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™