Đường Thánh đầy oán hận nhìn hắn. Đến giờ phút này còn có gì để nói sao?
Liệu bản thân gã còn có thể lôi kéo người khác khi bộ mặt đã mất hết như thế này sao?
Không! Chỉ có cái chết của tên đối diện mới rửa sạch sỉ nhục ngày hôm nay!
Song Đường Thánh cũng biết ngay lúc này đây gã không thể làm gì được hắn. Thế nhưng đó cũng chỉ là bây giờ.
Gã đã quyết định nhất định sẽ làm thịt hắn, nhất định!
Khi đã quyết định, gã bình tĩnh đối diện với nó.
Chỉ thấy Đường Thánh thản nhiên hỏi:
- Vậy ngươi muốn gì?
Cả không gian phút chốc đọng lại, những con người rảnh hơi, nhiều chuyện xung quanh cũng thu lại xì xào. Họ đang chờ đợi cao trào của tuồng kịch.
Nhìn ánh mắt hận thù lóe lên trong chớp mắt của Đường Thánh, hắn có thể nào không biết gã ta nghĩ gì?
“Trả thù sao? Tất nhiên không phải bây giờ. Trước đó phải trả giá cho hành động của mình trước đi.” – Hắn cười gằn.
Hắn mỉm cười nhìn Đường Thánh, dùng âm thanh nhỏ nhẹ nói ra, song những người xung quanh lại cảm thấy lạnh lẽo như nơi địa ngục:
- Năm nghìn kim tệ thì chuyện hôm nay xóa bỏ. Cứ thiếu một nghìn kim tệ thì ngươi sẽ cảm nhận được “sung sướng” khi xương gãy thành mảnh nhỏ.
Lời nói của hắn vừa ra, xung quanh liên tiếp là những âm thanh hít sâu. Năm nghìn kim tệ đủ cho một gia đình có ba người sống mười năm mà không cần làm gì cả, họ có những món ăn bình dân, có quần áo đẹp, có những thứ sách vở họ cần. Thậm chí họ có thể mua được một con pokemon mà bắt đầu công cuộc thay đổi tương lai.
Ngay cả những vị con cái nhà giàu nơi đây cũng ngán ngẩm trước công phu sư tử ngoạm của hắn.
Vài người lắc đầu, vài kẻ cười trên sự đau khổ của người khác, phần còn lại chờ xem kẻ thua cuộc sẽ chấp nhận hay là từ chối, hoặc là trả giá.
Đôi mắt của họ từ soi kĩ kẻ thắng cuộc, dời sang chăm chú đánh giá kẻ thua cuộc, nội tâm họ lâng lâng, cái cảm xúc khó hiểu của người xem cuộc vui. Sung sướng? Hạnh phúc? Vui vẻ? Không hẳn! Chỉ đơn giản là cái cảm giác vượt trội hơn kẻ thua cuộc.
Với họ, kẻ thua cuộc nằm ở kèo này không bị thái hết thịt thì cũng bị gặm hết xương, nói chung là sau ngày hôm nay, e rằng trong một quãng thời gian dài không thể ngóc đầu lên được. Mà như thế thì càng tốt chứ sao? Ít đi một đối thủ trong cuộc đua tranh giành tài nguyên là một điều may mắn.
Nhưng nhìn lại, họ lại sắp phải chào đón một kẻ cạnh tranh “trâu bò” hơn. Song ở thời điểm này, hiếm có người quan tâm đến điều đó, điều họ quan tâm chính là thái độ của kẻ thua cuộc kia.
Khuôn mặt biến ảo không ngừng, lúc xanh, lúc trắng, sau đó đỏ đậm vì thẹn, rồi lại quy về bình thường, Đường Thánh đưa ra đáp án rất nhanh:
- Trên người ta không có đủ kim tệ, năm nghìn kim tệ lại là số lượng cực lớn. Ta cần thời gian.
Bên ngoài nói thế nhưng trong lòng thì thầm rủa mười tám đời tổ tông kẻ trước mặt, càng âm thầm suy nghĩ đối sách để không phải trả tiền bồi thường.
Rất nhanh Đường Thánh đã suy nghĩ ra biện pháp.
Nói là biện pháp cũng không đúng lắm, bởi vì nó phù hợp với mục đích ban đầu của gã: “Giết chết đối phương!”.
Một con người được đào tạo bài bản như gã, trong vài giây đã nghĩ ra 101 cách giết chết kẻ kia mà không gây phiền phức trong học viện. Thế nhưng gã không mạo hiểm chọn cách nào ngay lập tức, mà âm trầm chờ nghe câu trả lời của tên kia.
Bên còn lại, hắn có chút bất ngờ trước câu trả lời của Đường Thánh, nói đúng ra là hơi ngoài ý muốn. Cũng phải thôi, năm nghìn kim tệ không phải là con số nhỏ, bất cứ đứa trẻ nào lấy ra được nó cũng đủ thể hiện đứa trẻ đó không đơn giản.
Ban đầu hắn cho rằng Đường Thánh sẽ trả giá, rồi sau đó chấp nhận bị gõ vỡ xương tay và chân để được cái giá một nghìn kim tệ mà gã đã nói trước kia.
Lúc này đây, câu trả lời của Đường Thánh làm hắn nổi lên cảnh giác. Dù Đường Thánh là thật tâm trả tiền, hay chỉ đơn giản là kéo dài thời gian để mưu tính điều gì đó, thì nó cũng nói lên bản thân gã ta là một kẻ không đơn giản. Dù rằng loại người thứ hai nguy hiểm hơn loại người thứ nhất quá nhiều lần.
Phải biết một kẻ không có năm nghìn kim tệ để làm phí bồi thường lại kéo dài thời gian cũng đủ khiến người ta liên tưởng đến nhiều điều. Đặc biệt là một tên muốn lên làm “đại ca”. Kẻ như thế chấp nhận trả năm nghìn kim tệ không chỉ thể hiện tài lực của bản thân, mà còn thể hiện một tinh thần có chơi có chịu. Hiển nhiên với bất cứ ai, một kẻ có tinh thần thẳng thắn như vậy là đáng giá kết giao, là có thể trở thành một chỗ dựa vững vàng.
Song có phải chỉ có bấy nhiêu?
Cuộc đời có vô số kỳ nhân, ẩn sĩ. Cho nên đừng bao giờ xem thường người khác.
Hãy để ý rằng một kẻ yếu luôn nhận được sự đồng tình của mọi người hơn là một kẻ mạnh. Một kẻ yếu nhận được sự đồng tình từ mọi người, lại thẳng thắn có chơi có chịu… Hai thứ kết hợp tạo nên một dạng cực kỳ khó chơi.
Là người từng trải, không khó để hắn nhận ra, nếu bây giờ hắn quá ép người, nếu bây giờ hắn thể hiện “tư cách kẻ thắng cuộc” quá mức, trong mắt người xung quanh, hắn trở thành xấu xa và ti tiện, một kẻ là lợi dụng lúc người khác gặp nguy nan mà làm lớn. Và đương nhiên, một người như vậy chỉ nhận được sự cô lập từ mọi người xung quanh.
Nhân tâm hiểm ác, mỗi một trận chiến không chỉ là chiến đấu về thực lực, mà còn là những cuộc chiến về tâm lý.
Giả sử hắn không nhìn ra đại cục, thì cho dù hắn nhận được năm nghìn kim tệ đi nữa thì cái được sẽ không bù được cái mất. Rõ ràng trong một học viện, với tư cách là một học sinh, bị mọi người cô lập đồng nghĩa với tương lai bị cắt đứt.
Thật sự điều đơn giản cũng chẳng có đơn giản!
Nội tâm tự đánh giá, hắn cau mày nhìn về Đường Thánh, rất tự nhiên liệt kẻ này vào danh sách đen cần chú ý. Không ai muốn bị một con quỷ âm hiểm như thế giáng một đòn chí mạng vào lúc then chốt, chỉ vì lý do xem thường đối phương mà mất cảnh giác.
Hắn nở nụ cười lạnh lùng đáp:
- Năm ngày, ta cho ngươi năm ngày để chuẩn bị.
Và dù hắn cảnh giác nhưng cũng bị Đường Thánh đâm một dao.
- Hừ, ta đã chấp nhận bồi thường thì ta sẽ bồi thường. Ta lấy danh nghĩa Đường gia ra thề sẽ trả cho ngươi. Vấn đề là ngươi cố ý làm khó ta rồi. Ta nói rồi, năm nghìn kim tệ là con số lớn, bởi vậy cần phải có thời gian dài chuẩn bị. Ngươi cho rằng tiền là rau cải trắng hay sao. Năm ngày? Ngươi là âm mưu làm khó dễ phải không? Ngươi cho rằng mọi người ở đây đều đần độn hay sao mà dùng cái âm mưu bẩn thỉu đó?
Tự dưng bị kéo vào một cuộc bồi thường không đâu, mọi người xung quanh tất nhiên sẽ có khó chịu. Và theo tâm lý đám đông, để chứng tỏ mình không phải là kẻ đần độn được Đường Thánh nhắc tới, cộng với sự đồng tình dành cho kẻ yếu, nhiều người bắt đầu lên tiếng giải tỏa sự khó chịu.
- Đúng vậy, ngươi cho tiền là rau cải trắng hay cho rằng chúng ta không biết suy nghĩ? Ngươi thử chuẩn bị năm nghìn kim tệ trong vòng năm ngày cho ta xem.
- Hừ, ta thấy thằng đó chính là cố ý làm khó dễ. Năm ngày? Năm tháng nghe còn có lý.
- Năm nghìn kim tệ chuẩn bị trong năm ngày? Ngươi đang nằm mơ sao?
…
Lẳng lặng đứng nghe những âm thanh chê trách và chế giễu cùng chửi mắng của đa phần những người xung quanh, nội tâm hắn không ức chế được xuất hiện một tia giận dữ.
Vậy nhưng hắn biết nếu giờ này hắn đánh mất bình tĩnh, sợ rằng một chuyện sẽ quay ngoắt 180 độ, đến lúc đó, người nắm ưu thế sẽ lại là kẻ đang nằm dưới đất kia.
Rất rõ ràng, kẻ có thể lợi dụng sức mạnh của đám đông làm lợi cho mình chính là kẻ hết sức nguy hiểm. Hai chữ hết sức đặc biệt nặng!!!
Hiển nhiên một người cho dù mạnh đến đâu, cũng khó có thể đối đầu với quần chúng. Lịch sử đã chỉ ra quá rõ, rất nhiều cuộc cách mạng cũng đã nổ ra như thế.
Quần chúng phẫn nộ thì trời cũng phải lật!
Dù lúc này bị đẩy vào tình cảnh xấu, song hắn càng không muốn quyền chủ động nằm trong tay đối phương.
Hắn mở miệng, chậm rì rì nói ra:
- Một danh gia vọng tộc như Đường gia, một gia tộc nhất lưu lại không chuẩn bị được năm nghìn kim tệ trong vòng năm ngày sao? A… Nói ra nghe có chút thất vọng. Được rồi, hai tuần, chậm nhất là hai tuần.
Không gian phút chốc đọng lại. Lời nói có sức thuyết phục của hắn khiến nhiều người tán đồng, cho nên họ tự nhiên lại hóa thân làm người ngoài cuộc, lẳng lặng quan sát cuộc vui.
Đường Thánh có chút ngạc nhiên nhìn hắn, nơi ánh mắt càng tránh ra một tia kiên quyết. Đối với một con sói âm độc được huấn luyện từ thuở năm tuổi, gã rất rõ kẻ địch có thực lực là nguy hiểm dường nào, và kẻ địch không chỉ có thực lực mạnh mẽ, mà còn có đầu óc lại càng nguy hiểm hơn bao nhiêu lần. Bởi vậy, lòng gã càng kiên định quyết tâm giết chết kẻ trước mặt.
Con đường ta đi không thể có kẻ nào cản trở, kẻ cản trở nhất định phải chết!
Con đường ta đi không thể cho phép kẻ địch sống sót, phải bóp chết chúng từ trong trứng nước!
Tương lai chỉ có ta đứng trên đỉnh cao nhất, chỉ ta, không có kẻ thứ hai!
Nội tâm tuôn trào sóng lớn, ầm ầm vang vọng khắp nơi, nhấc lên từng cơn bão táp đập về bốn phía, một ngọn lửa vô danh cháy hừng hực trong lòng gã.
Rốt cuộc, lần đầu tiên Đường Thánh đối xử với hắn như đối xử với kẻ địch định mệnh.
Đường Thánh không còn trả giá, cười nhạt nói ra:
- Như ngươi nói. Trong hai tuần, năm nghìn kim tệ nhất định sẽ tới tay ngươi.
Đường Thánh đương nhiên hiểu sự việc ngày hôm nay không thể tiếp tục tranh cãi xuống, chuyện này đã không còn ý nghĩa.
Ngày 25/7, một ngày bình thường với mọi người, một ngày đón nhận nắng ấm. Mặc dù nắng ấm của vài chục năm trước đã không giống với nắng ấm của những năm sau này.
Trên bầu trời, từng tia tử ngoại chiếu xuống, bức xạ mạnh mẽ xé toang tất cả áng mây. Xin lỗi, có sự nhầm lẫn đâu đây. Xin được làm rõ hơn, mây tự nhiên đã biến mất hơn hai mươi năm trước, mây bây giờ là mây nhân tạo được con người làm ra để cản trở bức xạ một phần nào.
Từng áng mây màu lam trên bầu trời chống lại từng tia tử ngoại, thế nhưng rất nhanh, binh đoàn áng mây nhân tạo tan tác khắp nơi.
Ở trên ấy, ban đầu ánh sáng chiếu vào hơi nước của những áng mây nhân tạo, khiến bầu trời lung linh đủ màu sắc, đầy đẹp tươi và rực rỡ. Nhưng chỉ trong chốc lát sau, khi những áng mây này bị xé toạc ra, bầu trời chỉ còn lại những sắc đỏ tươi đầy yêu dị.
Màu đỏ đó giống như máu, mà dường như cũng không giống. Sự khác lạ trong cảm nhận từ ánh mắt khiến vô số người đang lang thang trên đường với bộ áo giáp đặc chế, cảm thấy sự nguy hiểm của những cái tia sáng ấy.
Tia sáng đỏ chọc thủng tầng mây nhân tạo, lao thẳng xuống dưới như vị vương giả trăm trận trăm thắng.
Ấy thế nhưng vị vua nhanh chóng nhận lấy thất bại thảm hại. Thất bại của vị vua đến từ lớp không khí cách mặt đất gần một ngàn mét.
Không khí buổi sáng sớm như sương mù dày đặc, dẫu cho sương có màu trắng, còn không khí ở đây lại có màu đen.
Trong không khí, từng hạt bụi, từng hạt nguyên tử phóng xạ bay lượn khẳng định sự thống trị. Chỉ thấy vị vua ánh sáng đỏ khi chiếu vào màn sương đen thì lập tức biến mất không còn tăm hơi, như chưa từng… có cuộc chia ly, à không, như chưa từng xuất hiện.
Chỉ có một thứ khẳng định cuộc chiến không cân sức của vị của vị vua vĩ đại, đó là từng tiếng “tách… tách…” liên thanh.
Có vẻ vị thần Mặt Trời cũng ngã mũ chào thua trước vách chắn kinh khủng này của mẹ Trái Đất. Mỗi ngày vị thần Mặt Trời đều tiến hành đánh trận đều đều như thế này, song ngày nào vị thần Mặt Trời cũng nhận lấy thất bại nặng nề, những đứa con ánh sáng của vị thần mãi mãi ra đi, và không bao giờ làm được cái gì nổi bật.
Vâng, hơn 40 năm trước, tầng ôzôn của Trái Đất bị thủng, nói chính xác là lui về dĩ vãng bởi sự tiến bộ về kinh tế... từ những con số ảo trên giấy của nhân loại. Năm nào cũng như năm nào, kinh tế của nhân loại tăng trưởng vũ bão, người người thoát nghèo, tỉ lệ thất nghiệp giảm xuống, ai cũng được sống trong nhà cao cửa rộng… Mà để đổi lấy những con số hoa mỹ ấy, môi trường sinh thái trở thành môi trường chết. Khi tầng ôzôn bị thủng, số lượng người chết vì các bệnh về da bạo phát như lũ lụt mùa mưa. Dân số thế giới giảm sút nghiêm trọng.
Mãi cho đến vài năm sau, mẹ Trái Đất cứu con người thoát nạn.
Nói cho đẹp đẽ nó là như vậy, thực tế mấy năm sau ấy, dưới sự tác động tia cực tím, tia tử ngoại và vô số tia sáng độc hại khác, chất thải của con người biến thành một dạng khác, chính là không khí “sương mù đen” như bây giờ.
Sương mù đen khiến số lượng dân số nhân loại lại một lần nữa giảm theo cấp số nhân, nhưng nó cũng mang đến một ân huệ cho nhân loại. Nó trở thành vách chắn thiên nhiên ngăn cản những tia sáng độc hại từ Mặt Trời.
Nhân loại thoát khỏi sự trừng phạt của thần Mặt Trời từ thuở ấy.
Dần dần con người thích nghi với sương mù đen, cũng như con người nghiên cứu ra bộ áo đặc chế kia. Bởi vậy con người đón lấy một kỉ nguyên mới, kỉ nguyên Áo Đặc Chế.
Kỉ nguyên Áo Đặc Chế chính là chỉ mỗi khi con người ra ngoài, con người đều phải mặc bộ áo đặc chế cùng bình ôxy. Ban đầu bộ áo có hơn mười kí, nhưng dần dần, sự tiến bộ khoa học – kỹ thuật đã làm trọng lượng bộ áo giảm xuống, đến bây giờ chỉ có khoảng một kí lô.
Kỉ nguyên Áo Đặc Chế còn được thể hiện bởi một sự đau lòng… nặng. Đó chính là sự ra đi vĩnh viễn của vô số loài động vật và thực vật. Chúng ta chỉ có thể chiêm ngưỡng vài loài còn sống được đếm trên đầu ngón tay ở trong những căn nhà đặc biệt.
Dù vậy, những loài sống sót này cũng không còn giống như ông bà của chúng hơn 40 năm trước. Trên làn da của chúng xuất hiện từng mụn bọc thâm đen tanh hôi, điều mà khiến nhiều người không dám lại gần chúng. Trừ những quả trái cây hiếm hoi và đắt đỏ, đa phần thực vật và động vật đều có mụn bọc như vậy. Nếu như có người chọc thủng những mụn bọc này, không có gì ngạc nhiên khi những chất lỏng màu đen khó ngửi trào ra từ chúng.
Nghe có kinh khủng không? Rất kinh khủng, rất ghê tởm.
99% con người là loài chỉ biết lợi ích của mình mà sẵn sàng vứt bỏ hết thảy, họ quan niệm “thà một phút huy hoàng rồi vụt tắt”, bởi vậy mới đến nông nỗi của ngày hôm nay.
Từ rất xa xưa, nói vậy thôi chứ khoảng những năm 80, Việt Nam là một nước xinh đẹp với cây cỏ và tình người. Thập kỷ 90 chào đón sự phát triển ồ ạt và mạnh mẽ, mạnh mẽ đến nỗi từng cánh rừng cũng biến mất để đánh dấu sự mạnh mẽ này, tình người dần nhạt nhòa, tiền bạc nổi lên như thần thánh, tiền trở thành thứ mà người ta nói đến nhiều nhất.
Đến đầu thế kỷ 21, sự phát triển khoa học – kỹ thuật theo hướng làm lợi cho một nhóm người nở rộ, chỉ thấy gần như vô cùng, vô tận chất độc nhảy vào ngành chăn nuôi và trồng trọt, chỉ thấy người ta chặt rừng, chỉ thấy người ta phá sông, giết biển.
Cho đến thập kỉ thứ hai của thế kỷ 21, Việt Nam ô nhiễm hơn cả quốc gia bên cạnh là Trung Quốc.
Thời gian dần trôi…
Cho đến hiện nay, như mọi đất nước khác, đất của Việt Nam là một màu đen, không khí của Việt Nam cũng là một màu đen, biển của Việt Nam cũng là một màu đen. Đen và đen, chỉ có đen mà thôi.
Là lỗi của ai?
Là lỗi của tất cả mọi người trong quá khứ ấy, là lỗi của những con người chạy theo những con số ảo, đua theo vẻ hào nhoáng mang tên kinh tế, đội tiền bạc lên đầu, và ích kỷ khi chỉ biết lợi ích của bản thân.
Thế nhưng giờ này có nói gì cũng đã muộn. Những người đó đã có một thời sung sướng với những đồng tiền dơ bẩn họ kiếm được, mà đau khổ lại dành cho con cháu thế hệ sau.
Có lẽ vô số lần họ tự hỏi những điều này trước khi bắt tay giết đi Trái Đất xanh, có lẽ có vài lần họ tự xót thay cho con cháu đời sau của mình. Khổ nỗi cho dù biết thế, cho dù được làm lại, họ sẽ vẫn làm thế.
Con người mà… Phức tạp và ích kỷ…
Họ luôn nói công bằng nhưng chưa bao giờ xử sự công bằng…
Họ luôn đề cao tính tập thể, bảo vệ môi trường nhưng ai cũng ích kỷ và môi trường càng ngày càng xuống dốc…
Họ mở hết cuống họng, kêu gọi mọi người sống theo lương tâm, nhưng chính lương tâm của họ lại bị họ hiến tế cho đồng tiền thần thánh…
Xã hội vốn có không biết bao nhiêu mặt trái bị giấu đi. Con người càng tìm cách che giấu phần xấu xa của chính mình.
Sẽ có nhiều người phản đối gay gắt với quan điểm trên, nhưng quan điểm trên đã được chứng minh bằng thực tế qua thời gian.
Sẽ có nhiều người cho rằng cái nhìn ở trên là quá bi quan, nhưng cái nhìn trên lại là sự thật phổ biến.
Sự thật và thực tế, đó là điều không thể phủ nhận!
…
“Tách… Tách… Tách…”
Trong cái âm thanh rang đậu của cuộc chiến giữa màn sương đen thần kỳ và quân lính của thần Mặt Trời, một người mặc bộ áo đặc chế bước trên đường vắng. Đó là những bước chân đều đặn đến kinh ngạc, không chỉ thế, nó còn mang cho người nhìn một sự nhã nhặn.
Trong bộ áo đặc chế, một cô gái xinh đẹp nhìn về cánh đồng vắng, nhớ về quá khứ.
Quá khứ của nàng là quá khứ đẹp, hay chỉ là một quá khứ bi ai, tang tóc?
Chính nàng cũng không rõ ràng.
Những kỉ niệm ấy ngọt ngào và sống mãi.
Nhưng những kỉ niệm ấy cũng mang đến thương đau cho chính nàng.
Mỗi khi nghĩ đến chúng, nàng trầm tư rất lâu, vẻ mặt nàng đăm chiêu, nhưng trong lòng có cái gì đó đau nhói.
“Reng… Reng…”
Đột nhiên tiếng điện thoại gắn kết với bộ áo kêu vang, cô gái thản nhiên bắt đầu cuộc điện thoại với giọng êm ái, dễ nghe:
- Alo.
Trên màn ảnh bên trái bộ áo, khuôn mặt một người thanh niên xuất hiện. Đó là một người có khuôn mặt chữ điền, cái mũi hơi cao, đôi mắt một mí… Diễn tả có lẽ dài, nhưng có thể khẳng định đó là một người đẹp trai.
Giọng nói đầy từ tính, có phần dẫn động lòng người vang lên:
- Vũ Huân, em đang ở đâu? Anh vừa đến nhà em nhưng bác trai lại bảo em đi ra ngoài.
Cô gái nở nụ cười:
- Anh đừng lo, em đi dạo chút thôi. Lát nữa em về ngay.
Chàng trai cười nói:
- Em đó nhé, đi đâu còn không bảo anh đi cùng.
- Hì hì… Đừng lo, em không trốn đâu mà sợ.
Nghe cô gái trêu, chàng trai bất đắc dĩ chấp nhận thua cuộc:
- Anh chỉ sợ em không trốn thôi. Được rồi, vậy anh ngồi chờ em ở nhà vậy. Nhớ về sớm đấy!
- Em biết rồi.
Cắt đứt liên lạc với người chồng sắp cưới, khuôn mặt cô gái từ tươi cười chuyển sang thất thần.
“Giá như… Giá như…” – Cô gái tự thì thầm trong lòng.
Tuy nhiên chính nàng cũng biết cái suy nghĩ đó của mình là không thể nào thực hiện được, tất cả đã ngoài tầm tay của nàng, cũng ngoài tầm tay của người đó.
- Ai…
Nàng thở dài, nàng biết nàng là người hiểu rõ số phận không phải do mình định đoạt là cỡ ngày nghiệt ngã.
Cô gái đứng trầm tư trên cánh đồng vắng. Mãi đến thật sau về sau, cô gái nhỏ giọng ngân nga.
- Sẽ là dối lòng khi em chẳng ngại âu lo. Lo em sẽ mất anh trong lúc yêu thương nhất. Vì tình yêu mong manh, tay em quá yếu mềm… Người yêu ơi, anh có biết?
- Em yêu anh hơn thế, nhiều hơn lời em vẫn nói. Để bên anh em đánh đổi tất cả bình yên. Đêm buông xuôi vì cô đơn, còn riêng em cứ ngẩn ngơ. Có khi nào ta xa rời…
Hát xong, nước mắt chợt nhiên lăn dài trên má. Cô gái sầu khổ, day dứt nói ra, âm thanh nức nở đầy xót xa:
- Xa… Xa rồi…
p/s: Nhắc các bạn đọc là mạch truyện viết ở 4 thế giới song song. Trước kia đọc, nhớ xem nó ở thế giới nào.
Nhắc luôn truyện viết về một tổ đội, hiện tại chỉ có mỗi nhân vật chính. Đội Lập Kỳ đã xuất hiện 4 người, nhưng chỉ có 2 người gia nhập tổ đội và đội chưa đi với nhau. Hãy hiểu rằng đây là truyện dài, cứ bình tĩnh.
Khẽ thở dài một hơi, hắn ngẩng mặt nhìn chính bản thân mình bên trong chiếc gương cũ. Hắn đứng đó, có chút bâng quơ nghĩ về chặn đường đã qua.
Nó như là một cơn ác mộng dài, và không có đường đi cùng lối thoát. Hắn trải qua nó, trải qua cơn ác mộng cùng cực đầy đau khổ và sầu thảm. Đôi khi hắn tự hỏi mình rằng liệu bản thân có rút ra được gì từ con ác mộng kinh hoàng ấy không, nhưng cuối cùng kết quả lại là không.
Chính cơn mộng ảo biến hắn lạc lối, cô độc bước từng bước dài như con sói hoang bị đàn ruồng bỏ. Lúc ấy, chính bản thân hắn cũng cảm thấy mọi người quay lưng lại với mình mà.
Thế nhưng nếu nói bố mẹ nuôi của hắn có quan tâm đến hắn hay không, người anh trai không cùng huyết thống có quan tâm đến hắn không thì câu trả lời lại là có. Trong cơn lạc lối ấy, hắn chấp mê bất ngộ mà bỏ ngoài tai những lời khuyên của mọi người, quay lưng lại với con tim của mình, tự xé đi nội tâm mềm yếu ấy.
Hắn sống giữa mơ và thực, mơ mơ hồ hồ qua ngày, mơ mơ hồ hồ để không có cảm giác đau. Hắn luôn cố gắng hoàn thành tất cả công việc của một ngày, để rồi sống trong những giấc mơ triền miên của mình.
Hắn chính là tìm một nơi có thể xoa dịu trái tim mệt mỏi rã rời của mình, cả lý trí bị tổn thương và cả tâm hồn bị giằng xé.
Thực tế đau thương khiến hắn muốn lãng quên! Nỗi đau âm ĩ khiến hắn muốn quên lãng!
Giờ đây, sau khi tỉnh dậy giữa giấc mộng dài, hắn nhìn thấy bản thân gầy gò và ốm yếu, nhìn thấy nội tâm chưa bao giờ lành lặn, nhìn thấy trái tim chưa lúc nào thôi rỉ máu, nhìn thấy đầu óc của mình chưa lúc nào thôi suy nghĩ về người con gái ấy.
Hắn biết hắn còn yêu nàng nhiều lắm.
Hắn biết hắn chưa bao giờ quên nàng.
Hắn biết hắn luôn nhớ về những kỉ niệm tràn ngập tiếng cười và niềm vui ấy.
Hắn biết hắn luôn mong chờ một hạnh phúc mong manh xưa cũ.
Nghĩ đến đó, hắn nhếch miệng nở nụ cười. Song nó sao khó khăn đến thế? Nó khó khăn đến nỗi nụ cười tươi tự nhiên bị bóp méo thành nụ cười chua chát, nụ cười tự giễu, nụ cười xót xa…
A! Cuộc tình khi xưa có thể nào trở lại.
Phải rồi! Người xưa cũng vĩnh viễn không bao giờ về.
Thì ra là thế. Chính bản thân hắn giày vò mình suốt thời gian đó, chính bản thân hắn tự chà đạp chính mình xuống vực sâu, chính bản thân hắn tự chấp nhận một cuộc sống có ác mộng thường trực như thế.
Thu lại nụ cười bị bóp méo, hắn đưa tay phải chỉnh lại bộ vest, rồi lại vuốt chiếc cà vạt màu đen. Lại nhìn chính mình trong gương, hắn bỗng cảm thấy bản thân đã lớn thêm một chút. Nhưng sao không phải cảm giác vui mừng mà có cái gì lại nhói ở trong tim?
Giá như có thể, hắn thà rằng chết đi, thà rằng mãi mãi không thể mở mắt nhìn bầu trời đầy khói đen này, còn hơn là trải qua nỗi đau quằn quại để lớn lên như thế.
Giá như có thể, hắn ước mình lạnh lùng và tàn nhẫn, hắn ước mình có thể như những người đàn ông mạnh mẽ khác, sau khi kết thúc một cuộc tình lại có thể đứng thẳng dậy và bắt đầu cuộc sống mới tốt đẹp hơn.
Đáng tiếc hắn là hắn, mà thời gian cũng không thể nào quay trở lại.
Cho nên sự thật đớn đau này là không thể nào chối bỏ hay phủ nhận. Sự thật này hắn chỉ có thể ngẩng đầu mà đối mặt.
Dẫu biết rằng nó đối với hắn là không công bằng, nó đối với hắn thật tàn nhẫn, nó đối với hắn là một cuộc chiến tâm lý không cân sức, song hắn nhất định phải đối mặt.
Ít nhất là vào ngày hôm nay, hắn không làm nàng thất vọng.
Ít nhất là vào ngày hôm nay, hắn có thể khiến nàng hiểu rằng hắn đã sống rất tốt, thật tốt từ khi nàng ra đi.
Ít nhất là vào ngày hôm nay, hắn có thể khiến người con gái ấy không còn vương vấn mà sánh đôi cùng người sẽ đi cùng nàng đến hết cuộc đời.
Và… ít nhất là vào ngày hôm nay, hắn có thể tự mình cắt đứt mối duyên nợ theo hắn suốt mấy năm qua.
Lại thêm một lần nữa hắn tỉnh lại giữa cơn thất thần, hắn im lặng nhìn chính mình trong gương. Nhìn khuôn mặt góc cạnh tỏ rõ phong sương, nhìn mái tóc đã có một phần bạc đi vì lạc lối, nhìn đôi mắt long lanh và thâm thúy như biển sâu nhưng lại giấu đằng sau nỗi tang thương khó nói… Hắn nhìn chính mình, ngơ ngác như kẻ mất hồn.
Một lúc sau, lần thứ hai hắn lại nở nụ cười. Khi ánh mắt thu lại nỗi tang thương, khi khuôn mặt được điều chỉnh lại đầy sức sống, khi mái tóc toát lên vẻ phong độ và cao quý, nụ cười lúc này của hắn chính là một nụ cười tươi đúng nghĩa.
Dù cho tất cả, kể cả nụ cười cũng chỉ là một màn kịch xuất sắc. Dẫu cho hắn đã là một diễn viên có diễn xuất mà khó có người sánh bằng.
Vuốt lại vạt áo, hắn rời khỏi chiếc gương. Sau đó mặc vào bộ quần áo đặc chế, cầm lấy món quà đã chuẩn bị sẵn, bước đi một cách chầm chậm.
Mười phút sau, sau khi đóng cửa cẩn thận, hắn lái xe tiến thẳng về địa điểm ghi trên tờ hôn thiếp.
Để lại trên đường phố là một bóng lưng cô độc và cô đơn…
…
Trong tiếng nhạc du dương của ngày trọng đại, người cô dâu mặc chiếc váy cưới màu xanh dịu được thiết kế bằng vải tơ tằm hảo hạng, và được gắn thêm tới vài chục hạt kim cương lớn nhỏ. Lớn cũng có 6 cara, mà nhỏ nhất cũng đã là 3 cara. Ngoài ra, ở trên chiếc áo có những họa tiết lấp lánh được dát bằng vàng ròng cùng với hỗn hợp thủy tinh Aghema trân quý.
Mức độ giàu có của gia đình cô dâu và chú rể được thể hiện phần nào qua chính chiếc áo có phần “đơn giản” này.
Trong ngày trọng đại, cô dâu xinh đẹp dường như không quá vui sướng, sự lo lắng của nàng thể hiện trên nét mặt. Và cả thể hiện qua đôi mắt trong vắt luôn nhìn về cửa chính.
Nàng đang lo lắng cho ngày trọng đại, nàng đang chờ đợi vị chú rể của mình?
Là như vậy phải không? Hay nàng đang trông ngóng người nào khi chú rể còn đang chuẩn bị ở căn phòng bên cạnh?
…
Mất hơn 30 phút hắn mới đến được nơi cần đến.
Khác với mấy chục năm về trước, vào ngày nay, khi băng hai cực Trái Đất tan chảy hết, nước biển dâng lên rất cao. Nước biển dâng cao khiến diện tích đất thu hẹp, nó làm cho phần lớn các thành thị cũ của con người chìm vào quá khứ, cũng như tạo nên những thành thị rộng lắm cũng chưa đến 4 ki–lô–mét vuông.
Bởi vậy, cũng không mất nhiều thời gian để tìm một cái địa chỉ rõ ràng ở những thành phố trên mặt đất.
Cùng với sự thu hẹp của thành thị, các ngôi thành đầy chất khoa huyễn cũng được xây dựng ở trên bầu trời, cách mặt đất chừng hai ki-lô-mét. Song đa phần các thành phố này đều được quản lý hết sức khắt khe bởi một nhóm người hoặc một tổ chức nào đó. Vì lẽ đó, rất dễ hiểu khi không phải ai cũng có thể lên đó, chứ đừng nói chi và sinh sống ở đó. Cái giá phải trả cho điều ấy không nhỏ một chút nào, nếu không nói là cao thái quá.
Đối mặt với một thành phố bé nhỏ, theo tính toán thì hắn chỉ mấy khoảng 15 phút là có thể đến nơi. Đau khổ thay vì sương mù đen, hắn mất gấp đôi thời gian. Lý giải cho việc chậm chạp này chính là vì sương mù đen giảm tầm nhìn của con người xuống còn nửa mét, cũng như hạn chế tốc độ của phương tiện giao thông rất nhiều.
Khi hắn vừa dắt xe đến trước tòa nhà, còn chưa kịp nhìn và đánh giá gì nhiều, một đội bảo vệ gồm ba người tiến đến vây hắn vào giữa. Một người trong số họ thông qua tiếng loa ngoài của bộ áo đặc chế mà lớn tiếng hỏi:
- Thưa ngài, xin ngài cho chúng tôi xem thiệp mời.
Nhận được câu hỏi, hắn từ tốn rút từ bên hông ra một chiếc thiệp màu đỏ, đưa về phía những người bảo vệ.
Dưới tác dụng của sương mù đen, những vật chất bình thường bị phá vỡ cấu trúc cấu tạo, hoặc bị hòa tan rất nhanh, nhưng những vật dụng được chế tạo từ hợp kim Fantom này thì lại khác. Chỉ thấy trên bề mặt tấm thiệp xuất hiện một vòng năng lượng nhạt, “tấm áo” năng lượng này ngăn cách giữa tấm thiệp với sương mù đen, và hiển nhiên sương mù đen không có khả năng xuyên qua đó mà phá vỡ cấu trúc hợp kim làm nên tấm thiệp.
Người bảo vệ cầm lên tấm thiệp, xem xét rất kĩ với bộ dáng chuyên nghiệp được đào tạo bài bản: đôi mắt thận trọng, tay cầm cũng vô cùng nghiêm nghị.
Chỉ chốc sau, người bảo vệ trả tấm thiệp lại cho hắn.
- Đây là tấm thiệp của ngài, mời cầm lấy.
Hắn nhận lấy tấm thiệp, nhét vào chiếc túi nhỏ bên hông. Sau đó hắn không có hành động gì khác, mà nhíu mày nhìn về ba người bảo vệ vẫn còn vây quanh mình, cùng với cái thái độ không có ý định để hắn di chuyển.
Hắn nhìn về người bảo vệ vừa kiểm tra tấm thiệp của hắn. Và thật bất ngờ, hắn nhìn thấy đôi môi của người bảo vệ này đang hoạt động. Lập tức hắn nghĩ ngay đến việc người bảo vệ này đang trò chuyện với ai đó.
Gắn kết hai sự việc lại với nhau, hắn nhận ra có người không muốn để mình tiến vào tòa nhà.
Nàng gửi thiệp cho hắn, nàng cũng gọi điện thoại thông báo cho hắn đến dự đám cưới của mình. Y theo tính cách của nàng, và sự cố chấp của gia đình nàng, nhất định nàng đã nói chuyện rõ ràng với bố mẹ và bố mẹ của nàng cũng đồng ý việc này.
Nhưng thời điểm này, hắn lại bị chặn lại thì cũng hơi khó nghĩ. Dù xác suất rất nhỏ, nhưng có thể là bố mẹ nàng ngầm làm thế. Điều này không khó hiểu khi bố mẹ nàng ghét cay ghét đắng một kẻ nghèo rớt mồng tơi như hắn.
Hắn còn nhớ rất rõ vẻ mặt lạnh nhạt của họ, cùng với cái đôi mắt tràn đầy khinh bỉ kia.
Mà cũng có thể là người chồng sắp cưới của nàng hay gia đình bên ấy.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với người bên kia, người bảo vệ ngẩng mặt nhìn hắn, trầm giọng nói.
Thế nhưng đó không phải là một thái độ mời đúng nghĩa, nó như một sự cưỡng chế khi hắn bị vây vào giữa, không có lối thoát và buộc phải làm theo lời của họ. Thế giới này là vậy, không phải lúc nào họ bảo gì, chúng ta đều nhất nhất nghe theo mà không hề suy nghĩ.
Là một người từng trải, cũng như là một kẻ đã đoán được phần nào, trong lòng hắn âm thầm cười lạnh. Nếu như hắn vẫn chỉ là một kẻ vô dụng và hèn nhát, cùng bất lực như trước kia, sự việc tiếp theo đó sẽ không nằm dưới sự khống chế của hắn. Và ở cái xã hội tràn đầy sự thống trị tuyệt đối của quyền lực (khi hệ thống dân chủ trước kia đã bị đánh đổ), không khó tưởng tượng ra cái xác của hắn bị sương mù đen gặm nhấm thành tro bụi, đảm bảo một chút vết tích chứng minh hắn từng sống trên Trái Đất cũng không còn.
Song hắn không phải là kẻ thất bại kia.
Hắn cười nhạt, chế nhạo:
- Xin hỏi các ngươi định đưa ta đi đâu? Ta là khách mời của bữa tiệc này, nếu không được phép vào, ta còn có thể tự mình ra về, có cần phải làm phiền đến những con người đang bận rộn không?
Người bảo vệ kia không chút biến sắc, gã ta hằn giọng:
- Xin mời ngài đi theo chúng tôi.
Cùng với giọng nói trầm đầy uy nghiêm và không cho phép chống cự ấy, cả ba người dần ép sát về phía hắn. Hiển nhiên họ không có ý định kéo dài, họ càng không muốn làm to chuyện để mọi người chú ý, họ muốn giải quyết thật nhanh, gọn.
Hắn vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt lóe lên sự tàn nhẫn. Hắn mở miệng nói, leng keng hữu lực:
- Nếu không thì thế nào?
Câu nói của hắn vừa thốt ra, không hề có sự dài dòng lôi thôi, ba người bảo vệ rút từ bên hông ra một cây súng điện từ, rồi chỉa thẳng vào mặt hắn. Dưới đôi bàn tay được huấn luyện không biết bao nhiêu lần, họ hoàn thành hành động ấy trong vòng một giây.
“Cạch…” – Ba tiếng mở khóa an toàn súng điện từ vang lên cùng lúc, nghiêm chỉnh như một.
- Ngài không có quyền từ chối. Xin nhắc lại, mời ngài đi theo chúng tôi.
Giọng nói lạnh lẽo, tràn ngập ý tứ đe dọa của người bảo vệ kia vang lên. Giọng nói ấy đủ khiến những người “tay không tấc sắt” có tâm trí không kiên định, hay những kẻ thấp cổ bé họng phải cúi đầu và chấp nhận số phận.
Bị ba khẩu súng chỉa vào đầu, nhìn đầu súng lóe lên thứ ánh sáng trắng đã biến mất tầm mắt con người cả mấy chục năm về trước, hắn không có một chút nghi ngờ về việc họ dám giết chết hắn ngay tại đây. Họ với hắn như những vị thần nắm giữ lực lượng hùng mạnh và một con kiến hôi nhỏ bé vậy. Họ muốn giết hắn thì giết, với họ, đó là chuyện không đáng kể. Khi hắn chết rồi, với quyền lực tuyệt đối, họ sẽ chẳng bị một chút ảnh hưởng. Đó là thực tế ở thế giới tàn khốc này.
Điều này có phải mâu thuẫn hay không? Phải biết rằng, ở thời điểm này, số lượng nhân loại đã không còn nhiều, khả năng sinh sản của con người cũng đã giảm sút đến mức độ kinh khủng? Có thể nói, con người đã trở thành động vật quý hiếm sắp bị tuyệt chủng. Mà vì thế, đáng lẽ mạng sống của một con người là cực kỳ đáng quý, chứ không phải rẻ rúm như thế này mới đúng.
Nói một cách công bằng thì cũng có bộ luật bảo vệ từng cá thể nhân loại của Liên hiệp Nhân loại – một hiệp hội đứng đầu thế giới, song luật thì luật, phép vua vẫn thua lệ làng. Tại những nơi bị bỏ rơi và hẻo lánh như thế này, những người cầm quyền là những người quyết định sống chết của những người khác.
Hắn vẫn còn nhớ ngày cha mẹ nàng sử dụng quyền lực của họ đề ép gia đình hắn vào tuyệt cảnh. Hắn vẫn còn nhớ khi đó gióng nổi mây vần, gia đình hắn chỉ có thể giãy giụa trong đau khổ và tuyệt vọng. Nỗi tuyệt vọng đó đã khiến hắn phải quỳ xuống mà cầu xin, không phải vì bản thân hắn, mà là vì cha mẹ của hắn. Đó không phải là do sự hèn nhát của hắn, đó chỉ là sự đời, Tôn Ngộ Không có phản kháng cũng không thể nào thoát khổ bàn tay Phật Tổ, dẫu cho gia đình nàng chính là Phật Tổ, còn gia đình hắn lại chính là giun dế.
Vào lúc đó, hắn từng hận cuộc đời này. Song vào lúc này, khi tầm mắt đã cao hơn, hắn ung dung hơn nhiều.
- Đi theo các ngươi? Được thôi. Ta cũng muốn xem xem các ngươi muốn giở trò gì.
Khuôn mặt từ bình thản chuyển sang lạnh lẽo, hắn lạnh lùng nói.
Người bảo vệ kia lập tức quay lưng lại, đưa lưng về phía hắn mà không hề đề phòng, đi trước dẫn đường. Hai người còn lại di chuyển hơi chếch về phía sau, đứng hình kiềng ba chân áp giải hắn đi. Họ không quá đề phòng hắn, với khẩu súng nơi tay, họ dư sức hạ gục hắn bất cứ lúc nào họ muốn, dĩ nhiên là nếu hắn dám phản kháng.
Dưới sự dẫn đường của người bảo vệ kia, sau 10 phút đi bộ, bốn người bọn họ cũng đến nơi cần đến. Đây là một nhà kho vắng vẻ. Cả trên đường đi, hắn không hề bắt gặp một người.
Mà bởi vì thế, mục đích của bọn họ cũng hiện ra trước mắt hắn, kẻ đứng đằng sau cũng dần nổi lên ở trong lòng hắn.
Sự thật nghiệt ngã. Một kẻ không đáng một xu của xã hội ắt hẳn phải biến mất từ lúc này. Và kể từ sau đó, không còn ai nhớ về hắn nữa. Kịch bản rất hay mà đâu đâu cũng thấy áp dụng.
Nhìn vách tường dày ba tấc được làm bằng kim loại, nhìn nhà kho trống không, nhìn một tên bảo vệ lanh lẹ dùng nút bấm đóng cửa nhà kho lại, ánh mắt của hắn từ lạnh lẽo chuyển sang âm trầm. Trong lòng hắn lúc này chỉ có duy nhất một ý niệm: Giết hết tất cả bọn họ!
Tuy rằng cực kỳ mong muốn điều đó, nhưng hắn cũng không làm ra hành động thiếu suy nghĩ nào. Tất nhiên rồi, bọn họ có súng, còn hắn chỉ có tay không, vào lúc này mà mạo hiểm thì không phải là lựa chọn sáng suốt.
Hắn giả vờ thản nhiên bước theo họ, nhưng cơ bắp không ngừng co rút, tích súc sức mạnh, cũng như lựa chọn thế đứng có lợi cho mình nhất. Đồng thời, đầu óc hắn vận chuyển muôn vàn biện pháp.
- Đến rồi.
Rốt cuộc đi đến cuối nhà kho, qua ba lớp khóa cửa, người bảo vệ kia lại nói. Như nhận được tín hiệu, hai người bảo vệ áp sát, dùng súng đặt ngay đầu hắn.
Như cảm nhận mọi việc đã đạt tới mức an toàn nhất, người bảo vệ kia lại bắt đầu liên lạc với bên kia.
Sau khi cắt liên lạc, ba người bảo vệ hoàn toàn im lặng, họ không hề có ý định trò chuyện. Họ bảo trì tư thế cảnh giác cao nhất. Điều đó cũng làm cho hắn nghi hoặc. Với một kẻ trói gà chưa chặt như hắn, việc này có phải quá mức hay không?
Trừ khi…
Trừ khi thân phận của bên kia không phải tầm thường, mà do vậy, họ cần bảo đảm “không có bất cứ trường hợp nhỏ nào xảy ra”.
Nghĩ đến đây, lông mày của hắn bỗng nhíu lại. Với hắn lúc này, sự việc đã trở nên phức tạp.
Thế nên, hắn lẳng lặng đánh giá ba tên bảo vệ.
Cũng khó. Đó là nhận định của hắn. Nói gì thì nói, từ lúc đầu, nhìn cung cách của họ, cũng đủ hiểu bọn họ không phải tầm thường, càng chẳng phải là dạng vừa đâu, mà là dạng được huấn luyện chuyên sâu theo chương trình chuyên nghiệp. Đó là chưa kể ánh mắt của hắn nhìn ra thân hình hoàn hảo của họ sau lớp áo đặc chế, cơ thể họ cân đối như pho tượng được tỉ mỉ điêu khắc vậy.
Đối với những con người có thân hình kiểu này, sức bật cơ bắp rất kinh khủng. Đừng nhìn cơ bắp không to, thế nhưng những gã cơ bắp to chưa chắc ăn họ về sức mạnh, chứ đừng nói chi đến sức bền.
Bởi thế, từ nhíu mày, hắn cau mày.
Chỉ chốc lát sau, từ bên cánh phải, một người trung niên cùng với hai tên vệ sĩ đi sau đi về phía này. Ba người họ không hề mặc áo đặc chế, hẳn là đã đợi ở đâu đó gần đây từ lâu.
Người trung niên đi trước có đôi mắt híp, lông mày hơi dài, khuôn mặt in rõ sự dữ dằn, cùng với một thân hình ốm. Chỉ nhìn mỗi khuôn mặt, cũng đủ biết đó là một kẻ tiểu nhân đắc chí, lòng dạ độc ác.
Hai người vệ sĩ theo sau cũng tương tự như ba người bảo vệ kia, thân hình cân đối đầy sức bộc phát. Ắt hản là họ được huấn luyện từ một lò.
Nhận ra ánh mắt đánh giá của hắn, hai người vệ sĩ không hề tỏ thái độ gì, người trung niên đi trước thì lộ ra hàm răng trắng, nói:
- Không nghĩ đến ngươi lại bình tĩnh như vậy, quả thật là điếc không sợ súng.
Hắn mỉm cười với vẻ mặt tỉnh bơ:
- Xin lỗi, ta với ngài có quen biết sao? Nếu không quen biết thì tại sao lại “mời” ta đến nơi này?
- Ha ha… Đúng thật là một tên lập dị, nhưng sâu trong cái lập dị là cái ngu ngốc từ ngàn xưa. Ta càng không hề hoài nghi thảo nào ngươi lại đến nông nỗi này.
Người trung niên châm biếm.
Hắn lắc đầu, tỏ ra giận dữ:
- Ta đến tham dự tiệc cưới là được mời, nếu như không được đi vào thì phải thả ta đi về, đừng phí thời gian của ta.
- Không hề gì, chúng ta sẽ không hề phí thời gian. So với ngươi, ta càng quý trọng thời gian của mình.
- Nói điểm chính!
Hắn hét lên.
Người trung niên vẫn ôn hòa nói ra:
- Được thôi, ngươi sẽ được thả về. Nhưng mà…
Trong lòng cười lạnh, nhưng bề ngoài thì hắn bày ra bộ dáng khó hiểu:
- Nhưng sao? Nhanh nói.
Nhìn sự giận dữ của hắn, người trung niên mỉm cười, khuôn mặt tái xanh nhúc nhích vài cái bắp thịt nhỏ:
- Đứng nóng, chuyện gì thì cứ từ từ. Đầu tiên ngươi cần nhận ra hoàn cảnh lúc này của mình đã.
Cái mỉm cười tươi vui, giọng nói ấm áp đầy truyền cảm, giống như là một người đi trước đang dạy bảo một kẻ đi sau. Nếu như chưa nhận ra khuôn mặt thật của kẻ này, sợ rằng chính hắn cũng không khỏi có thiện cảm.
p/s: Mới đi công tác về, bắt đầu viết lại... Một ngày khoảng 1 - 2 chương tùy tâm trạng.
Với sức mạnh mà bọn họ nắm trong tay, chưa kể sự chuẩn bị từ đầu của họ, cho dù hắn có cố gắng kéo dài thời gian cũng chỉ là phí công vô ích. Chưa kể việc hắn giả nai thì liệu có thể qua nổi mắt của bọn họ không đã là một vấn đề nan giải.
Nếu thật sự chỉ cần giả nai đã có thể đánh lừa được khối người thì có lẽ nhân loại toàn là một lũ ngu ngốc. Đó là chưa nói đến việc đối diện với hắn lại là một con cáo già tinh ranh và ma mãnh.
Sự im lặng của hắn rất nhanh bị đánh vỡ bởi con cáo già đối diện kia.
- Thế nào? Có vấn đề gì chăng?
Một giọng trêu tức từ kẽ răng của gã trung niên ấy văng ra.
- Ngươi biết rõ từ đầu?
Hắn hỏi. Khi đặt câu hỏi đó, hắn cũng đã biết câu trả lời.
Người trung niên nhếch miệng, để lộ ra hàm răng trắng sáng, cười lên:
- Ngươi cho rằng thế nào?
Tuy không nhận được đáp án chính xác, nhưng hắn cũng đã rõ đáp án. Hiển nhiên từ lúc đầu hắn đã bị trêu đùa.
Đứng trước quyền lực tuyệt đối, có lẽ việc trên người hắn có mấy cộng lông cũng bị tra ra sạch sành sanh! Chứ đừng nói chi những chuyện quá đỗi tầm thường này.
“Nếu đã đến nước này…”
Hắn thở dài một hơi, nói:
- Ta muốn biết ai phái các ngươi tới đây. Và các ngươi dẫn ta tới đây là vì mục đích gì.
Nếu đã bị dồn đến đường cùng như thế, thì cứ việc ngã bài.
Thẳng thắn và dứt khoát!
Người trung niên vẫn giữ nụ cười ấm áp thuở nào:
- Người trẻ tuổi, việc này đợi ngươi đến ta sẽ đốt giấy trả lời thay. Động thủ!
“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”
Trong chớp mắt, ba người bảo vệ vây quanh hắn nổ súng, hai người phía sau người trung niên cũng đồng loạt rút súng ra cảnh giới.
Nhận biết cục diện từ trước, hắn may mắn ngã người xuống tránh né kịp thời.
“Đùng!”
Song khi còn chưa làm ra hành động gì tiếp theo, một cú đá như trời giáng đụng thẳng vào bụng hắn.
Hắn chỉ thấy một hồi quay cuồng, cả dạ dày nhộn nhạo như muốn nôn mửa, cộng với cơn đau kịp liệt truyền lại từ dưới phổi, dường như có một chiếc xương sườn bị gãy và nó đã đâm vào phổi.
Trong khi đầu óc của hắn vẫn còn kêu vang “ong ong”, hắn bị lực đá đẩy văng hơn 1 mét.
Phút chốc hắn rớt xuống nền nhà tạo thành một tiếng trầm đục. Vì cơn đau kinh khủng kia, cả người của hắn co rúm lại, và hắn bắt đầu ho khan một cách kịch liệt.
- Ngây thơ.
Từ phía kia truyền lại tiếng giễu cợt của người đàn ông trung niên.
Từ lúc kế hoạch bắt đầu, người đàn ông thần bí này không muốn hắn chết dễ dàng và nhẹ nhõm. Mà để thực hiện hóa việc ấy, đương nhiên không phải giết chết hắn bằng một phát đạn. Ba người bảo vệ kia vốn là theo kế hoạch đùa giỡn hắn mà thôi.
Nhìn kẻ thua cuộc co ro đằng kia, đối mắt như mất hồn, người đàn ông này có phần hả hê.
- Nếu hôm nay ngươi không đến, có ngươi sẽ không gặp phải thảm kịch ngày hôm nay. Có trách thì hãy trách việc ngươi trêu nhầm người.
Ở phía bên kia, hắn nằm co rúm vì cơn đau, thế nhưng một kẻ trầm tính như hắn cũng khiếp sợ đến nỗi hồn vía lên mây. Hắn khiếp sợ không phải vì có phần tự tin để lâm vào nguy cơ ở giờ phút nào, hắn cũng không khiếp sợ vì cơn đau đang dằn vặt bản thân.
Hắn khiếp sợ bởi một việc quái dị đang diễn ra trước mặt mình từ lúc hắn bị đánh bay.
[Xuất hiện thương tổn có nguồn gốc từ bên ngoài.]
[Đo lường thấy tình trạng cơ thể rơi vào nguy hiểm.]
[Tạm thời dừng việc cập nhật hệ thống.]
[Tiến hành khởi động hệ thống trước thời hạn.]
[Bắt đầu khởi động.]
[10%... 30%... 60%... 70%... 90%... 99%...]
[Hoàn thành!]
[Hệ thống khởi động!]
[Quét toàn diện.]
[Tên: Hoàng Siêu??? --- Nguyễn Trung Phong.
Giới tính: Nam.
Tuổi: 25.
Cấp độ: Nhân loại sơ cấp.
Cảnh giới: Luyện tinh (Nhập môn).
Huyết thống: Huyết thống Hoàng tộc đời 2 vô cùng mỏng manh.
Sinh mệnh: 70/80.
Lượng thức hải: 10/1020 – 30/30.
Khí: 0/2.
Kỹ năng: 1/ Nhân Hoàng Tinh Diệu Ấn --- 2/ Chiêu thức vô danh (Hình thức thể hiện: Giáp).
???
???
???]
“Chuyện này là? Chẳng lẽ…”
Vừa nghĩ đến đây, hắn nuốt lại suy nghĩ vào đầu. Không chỉ bởi vì hắn cần đối mặt với địch thủ mạnh mẽ trước mặt để giành con đường sống, mà còn bởi vì hắn biết bản thân hắn còn quá bé nhỏ để đi sâu vào tìm hiểu.
Dĩ nhiên là trong nháy mắt ấy, hắn đã nhận ra chuyện này là từ đâu mà đến.
- Đánh nó cho ta!
Hắn vừa mới thoát ra khỏi dòng suy nghĩ thì đã bị đánh thức bởi tiếng ra lệnh từ người trung niên.
Và không có gì là khó hiểu, một kẻ đang bị thương còn chưa kịp hoàn hồn liền nhận lấy một chầu đấm đá.
“Bịch! Bịch! Bịch!”
[Xuất hiện thương tổn có nguồn gốc từ bên ngoài.]
[Tiến hành quét!]
[Cập nhật thành công!]
[Sức mạnh kẻ địch: 2,1 --- Sức mạnh bản thân: 1,3 /// Phán định không có khả năng chống trả.]
[Sức mạnh kẻ địch: 2,1 --- Sức phòng bản thân: 0,9 /// Phán định tiếp thu tổn thương.]
[Bị động tiếp thu tổn thương /// Phán định tổn thương phải nhận lấy 100%.]
[2,1 --- 0,9 /// Phán định mất đi sinh mệnh 0,12.]
…
[Sức mạnh kẻ địch: 2,12 --- Sức mạnh bản thân: 1,3 /// Phán định không có khả năng chống trả.]
[Sức mạnh kẻ địch: 2,12 --- Sức phòng bản thân: 0,9 /// Phán định tiếp thu tổn thương.]
[Bị động tiếp thu tổn thương /// Phán định tổn thương phải nhận lấy 100%.]
[2,12 --- 0,9 /// Phán định mất đi sinh mệnh 0,122.]
…
[2,15 --- 0,9 /// Phán định mất đi sinh mệnh 0,125.]
…
[2,12 --- 0,9 /// Phán định mất đi sinh mệnh 0,122.]
…
[2,1 --- 0,9 /// Phán định mất đi sinh mệnh 0,12.]
…
[2,12 --- 0,9 /// Phán định mất đi sinh mệnh 0,122.]
Theo từng đòn đánh, một chuỗi thông số liên tục chớp nháy trước mặt hắn. Và theo đó, sinh mệnh của hắn không ngừng giảm xuống.
Hắn biết cứ mãi thế này không phải là cách. Thế nhưng gần như hắn không có cách nào.
Hắn vẫn đang chờ đợi cơ hội, không may là cơ hội vẫn chưa đến với hắn.
Mặc dù cố gắng dùng tay và chân thủ lại chỗ hiểm, nhưng nó gần như không có chỉ có duy nhất một tác dụng: Giảm tổn thương gấp bội khi bị đánh vào những nơi này.
“Bịch! Bốp! Bốp!”
[2,12 --- 0,9 /// Phán định mất đi sinh mệnh 0,122.]
…
[2,15 --- 0,9 /// Phán định mất đi sinh mệnh 0,125.]
…
[2,15 --- 0,9 /// Phán định mất đi sinh mệnh 0,125.]
Giờ đây ba tên bảo vệ trước kia hóa thành những kẻ máu lạnh, chúng ra tay không hề có chút ngần ngại, cũng chẳng hề có một giây do dự, càng là dùng những đòn toàn lực.
Hắn bị động chịu đòn, máu tươi từ miệng cũng từ những giọt trở thành những dòng. Hắn cắn răng nén lại nỗi đau, đồng thời đôi mắt của hắn thông qua kẽ hở nhỏ quan sát tình cảnh xung quanh, đặc biệt là sơ hở của ba tên bảo vệ kia.
“Bốp!”
[Sức mạnh kẻ địch: 2,12 --- Sức mạnh bản thân: 1,3 /// Phán định không có khả năng chống trả.]
[Sức mạnh kẻ địch: 2,12 --- Sức phòng bản thân: 0,9 /// Phán định tiếp thu tổn thương.]
[Bị động tiếp thu tổn thương /// Phán định tổn thương phải nhận lấy 100%.]
[2,12 --- 0,9 /// Phán định mất đi sinh mệnh 0,122.]
[Sinh mệnh: 49,912/80]
[Sinh mệnh dưới 50 /// Phán định lâm vào trọng thương.]
[Trạng thái trọng thương: Toàn bộ thuộc tính giảm 30%.]
[Thuộc tính kèm theo:
Sức mạnh: 0,91
Sức phòng: 0,63
Thể chất: 0,644
Tinh thần: 2,541
Kháng: 0
Bổ trợ từ vật phẩm: 0
???]
“Đùng!”
Bỗng nhiên một tên trong số họ quất một cái tát vào mặt hắn.
…
[2,125 --- 0,63 /// Phán định mất đi sinh mệnh 0,15.]
“Đúng lúc này!”
Ngay thời khắc này, ánh mắt hắn lóe lên, từ lúc bước chân vào đây, chưa lúc nào nó trở nên sáng rõ như lúc này.
Mượn lực đánh từ bên kia, hắn thuận theo lực đánh ấy lăn về phía tên bảo vệ đối diện.
Trong khi người người đều nghĩ hắn không có khả năng đánh trả, hắn chỉ có thể nằm dài nhận hết đau đớn xác thịt rồi chờ chết, tính cảnh giác của họ bắt đầu giảm xuống. Và lúc này đây, tên bảo vệ đối diện kia phạm vào điều cố kị.
Hắn – kẻ chờ đợi giây phút này từ lâu có thể nào bỏ qua?
- Giáp!
Một tiếng rống giận ẩn chứa uất ức như của hơn vạn năm về trước, một tiếng rống giận ẩn chứa sự phẫn nộ của một kẻ từ không lực đánh trả bắt đầu bước lên con đường phản kích.
Ánh sáng vàng từ trong đầu hắn chảy xuôi, lan tràn xuống đến chân, bao bọc cả cơ thể hắn, biến hắn trông giống như một bức tượng vàng ròng.
[Bản thân sử dụng “Chiêu thức vô danh”. --- Lượng thức hải: -10]
[Chiêu thức vô danh (Sơ nhập) --- Thuộc tính biến hóa.]
[Thuộc tính kèm theo:
Sức mạnh: 0,91
Sức phòng: 5,9
Thể chất: 0,644
Tinh thần: 2,541
Kháng: 0
Bổ trợ từ vật phẩm: 0
Bổ trợ từ kỹ năng: 5.
Đặc hiệu kèm theo: 1/ Sắc bén: 1,2 --- 2/ Xuyên thấu: 0,6]
???]
Một ít thông số hiển thị trước mắt hắn, song hắn không định quan tâm đến nó, đây không phải là lúc quan tâm.
Chỉ thấy hắnbị tát, rồi lăn qua phía kia, sau đó cả người hóa vàng. Và hiển nhiên, hắn tung một cú đấm vào ngực trái tên bảo vệ mà hắn đã nhắm vào.
“Đùng!”
Như bị một cái máy ủi hất văng, tên bảo vệ xui xẻo bay thẳng về phía sau, va thẳng vào vách tường nhà kho, kèm theo âm thanh va đập có sức chấn nhiếp.
“Ầm…”
[Sức mạnh bản thân: 0,91 --- Sức mạnh kẻ địch: 2,1 --- Không xuất hiện hiệu quả đặc biệt.]
Phán định kẻ địch tử vong vừa kết thúc, chỉ trong vòng 0,00001 giây, một vòng tròn ánh sáng nhỏ xuất hiện lơ lửng trên người tên bảo vệ kia bay vào cơ thể hắn.