Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu Tầm by DoctorCrazy--- 4vn
- Haha, vị ở nhà tôi không thể lợi hại bằng vị ở nhà cậu được…
Hoa Tiêu Diêu và Lô Vĩ đánh bài bí hiểm.
- Em nói với hai người này, đừng có chơi bài bí hiểm nữa, có gì thì lật hết lên đi. Chắc hẳn trong năm anh em chúng ta chỉ có mình em đây là hồ đồ, nếu mọi người còn coi Diệp Phàm em là anh em, thì đừng có che giấu nữa.
Diệp Phàm đương nhiên trong lòng biết rõ, cô của Lô Vĩ, Lô Minh Châu là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, cái này hắn biết từ sớm, chỉ có điều là đang giả ngu thôi.
Còn gia thế của Hoa Tiêu Diêu thì thực sự là không biết. Đương nhiên, Diệp Phàm cũng hiểu, nếu muốn Hoa Tiêu Diêu thực sự giúp đỡ mình, chắc hẳn có khả năng.
Vì, dù bản thân mình và anh ta chẳng có giao tình gì, nhưng giờ người ta đã đồng ý một chút rồi, còn không phải là nhìn mặt đám Lô Vĩ và Ngư Thái sao.
- Không chơi trò bí hiểm nữa, anh Diệp, cô em là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy. Cha anh Hoa là nhân vật số một của Viện kiểm sát tỉnh, đường đường là Kiểm sát trưởng, dậm chân một cái là ngưu nhân ở Nam Phúc đều run rẩy, haha…
Lô Vĩ dĩ nhiên đang cố ý làm xấu rồi.
- Tôi nói ông em Lô nghe nhé, cha tôi cho dù là cấp Phó tỉnh, nhưng cán bộ câp Phó tỉnh của cả Nam Phúc chắc hẳn không phải một ngàn thì cũng một trăm người. So với cô của cậu thì còn lém xa. Cô cậu còn mang một chữ “thường” bên trên, cả tỉnh chỉ được có mười người, mỗi ngày đều nhìn thấy nhân vật số một tỉnh ủy, còn nữa, ở Bắc Kinh, haha, không nói nữa.
Hoa Tiêu Diêu lập tức phản bác nói.
- Haizz… cha em chỉ là một chủ nhiệm phòng Lao động huyện Cổ Xuyên, chẳng thể so với mọi người. Nhà ông em Ngư chắc chắn cũng không thảm đâu nhỉ?
Diệp Phàm tương đối gian trá, chỉ chớp mắt, đã bắt đầu đào bới gốc gác của Ngư Thái. Dù sao cũng khó tụ tập, nếu đã đào thì phải đào cho hết, làm rõ ràng, sau này có muốn mượn dùng thì mượn dùng, không dùng thì cũng không đáng tiếc, càng tiện để sau này hành sự.
- Haha, cha em chỉ là Chủ nhiệm ủy ban Kế hoạch, không thể so được với hai người bọn họ.
Ngư Thái nói sơ qua.
Diệp Phàm giật mình kinh hãi, chợt nghĩ ra, thầm nhủ: “Quyền lực của Ủy ban Kế hoạch tỉnh tương đối lớn, ắt hẳn là khống chế điều tiết kinh tế của toàn tỉnh, so với Viện kiểm sát tỉnh liên quan đến chấp pháp quốc gia còn lợi hại hơn.
Hiện nay kế hoạch kinh tế của nhà nước chủ nghĩa xã hội đang bước đầu quá độ chuyển hình thành nền kinh tế thị trường, khẩu hiệu cải cách mở cửa rất vang dội.
Nhà nước cũng đang gia tăng chính sách nâng đỡ, khống chế điều tiết từ vĩ mô đến vi mô. Ủy ban Kế hoạch tỉnh trước kia phạm vi quản lý lớn vô cùng, chẳng hạn như cố vấn công trình mới, hợp tác kinh tế, quản lý lưu vựa đường sông, hạn định vật giá, thống kê… đều là những Ban lệ thuộc trực tiếp Ủy ban Kế hoạch tỉnh ủy.
Hiện nay nghe nói quyền lực có rút lại, nhiều ban đã tách ra lập thành phòng ban độc lập, chẳng hạn như Ban vật giá, Ban thống kê vốn là hai phòng ban, cơ cấu cũng là Phó giám đốc sở.
Những ban này đều tách ra thành một ban, cũng có thể nói khác một cấp bậc so với các phòng ban cấp sở khác ở tỉnh. Nhưng, quyền lực của Ủy ban Kế hoạch vẫn tương đối lớn.”
Thằng nhãi này nghĩ thầm trong lòng, thuận miệng nói:
- Ban quản lý thuốc lá hình như cũng thuộc phạm vi quản lý của ủy ban Kế hoạch tỉnh?
- Đúng vậy, chẳng những thuốc la, như lương thực, rồi cả các xí nghiệp mỏ đồng mà anh vừa nói cũng có liên quan đế ủy ban Kế hoạch tỉnh. Nếu như anh Ngư đồng ý gật đầu, chỉ một câu, chuyện xúc tiến xây dựng căn cứ mỏ đồng huyện Ma Xuyên, cấp cho các anh vài triệu chẳng thành vấn đề.
Lô Vĩ âm trầm cười nói, đương nhiên là muốn giật giây cho Diệp Phàm mò tiền rồi.
- Ồ, ông em Ngư núp kín quá, chúng ta ở trong trường Đảng mấy tháng, mà một chút gốc gác cũng không để lọt ra, haha…
Diệp Phàm liếc nhìn Ngư Thái, thằng nhãi này lập tức hơi ngượng ngùng.
- Kỳ thực các anh đừng thấy gia thế của anh Diệp không tốt, nhưng người quen của người ta không đơn giản đâu, nhân vật có phân lượng cũng chẳng ít.
Lô Vĩ nâng Diệp Phàm lên, đương nhiên là muốn tăng phân lượng của Diệp Phàm với Hoa Tiêu Diêu rồi.
Dù nói những người này tương đối tốt, nhưng Diệp Phàm không thể đem ra chút thứ gì có phân lượng, ắt hẳn cũng khó được Hoa Tiêu Diêu tán thành.
Người với người kết dao vô hình trung có bàn đến đẳng cấp, bình đến cấp bậc. Những người cùng đẳng cấp thì tùy ý kết giao, đẳng cấp bất đồng thì khó mà tiến vào vòng tròn. Nếu anh thực sự muốn vào vòng tròn, thế thì có khả năng khó tránh trở thành kẻ hầu hạ chạy việc.
Lô Vĩ đương nhiên không muốn thấy Hoa Tiêu Diêu xem nhẹ Diệp Phàm, nên cố gắng hết sức chống cho hắn. Nghe cậu ta thổi phồng như vậy, ánh mắt đám Hoa Tiêu Diêu quả nhiên dừng hết trên người Diệp Phàm.
- Các anh biết Tề Thiên không?
Lô Vĩ khẽ mỉm cười.
- Không hiểu?
Hoa Tiêu Diêu lắc đầu.
- Không phải có liên quan đến Chủ tịch tỉnh Tề chứ?
Ngư Thái giật mình, vì ngày đó khi ăn cơm ở Bát Bảo gần trường Đảng, cậu ta cũng có từng đi kính rượu, nên khi vừa nhắc đến họ Tề, trong lòng tên nhãi lập tức ling lay, miệng thử thăm dò.
- Phó chủ tịch thường trực tỉnh Tề Chấn…
Hoa Tiêu Diêu trong lòng chấn động, hỏi.
- Không thể ngờ anh Ngư cũng đoán được.
Lô Vĩ thở dài,
- Tề Thiên chính làcông tử của Phó chủ tịch tỉnh Tề, cậu ấy cũng phải gọi em một tiếng nhị ca, đại ca đương nhiên là anh Diệp rồi.
Thằng nhãi này lại khôi phục một tia đắc ý.
“Không thể ngờ tên họ Diệp này cũng có bản lĩnh, Lô Vĩ gọi hắn là đại ca, công tử Phó chủ tịch tỉnh Tề cũng gọi hắn đại ca, tên này rốt cuộc có chỗ nào xuất sắc đáng để thái tử gia tỉnh bám vào? Quái lạ thật.” Trong lòng Hoa Tiêu Diêu tự nhiên nâng cấp bậc của Diệp Phàm lên. Cũng bước đầu tán thành để cho Diệp Phàm vào vòng tròn của họ.
Đúng lúc này, điện thoại Diệp Phàm vang lên.
- Diệp… Diệp tiên sinh, anh mới đến Thủy Châu à, có thể đến đây chút không?
Chủ tịch Hội đồng quản trị Thượng Thiên Đồ Tập đoàn Hoành Xương có chút dồn dập, nói.
- Anh Thượng, có chuyện gì cứ nói đi, tôi đang uống rượu với bạn.
Diệp Phàm nói thẳng.
- Chuyện nói với anh lần trước, tên Âm Gia Sơn kia mang theo vài người đến cửa Địa Tranh, còn có đám người Cửu Muội Hải Nam Điêu Câu cũng hẹn ở chùa Bạch Vân dùng võ lực để giải quyết tranh chấp địa bàn kinh doanh giữa tập đoàn Địa Tranh vàtập đoàn Hoành Xương chúng tôi. Người làm chứng là hai anh em Vạn Đông Tuyền và La Mại.
Giọng nói Thượng Thiên Đồ đầy bất đắc dĩ.
- Không thể đổi ngày sao?
Diệp Phàm hỏi. Cảm thấy chẳng dễ dàng gì mới gặp được mấy người trong vòng trog của Lô Vĩ, vẫn chưa bắt đầu nói chuyện đã phải đi rồi, có chút đáng tiếc.
- Bọn họ nói đây là kỳ hạn cuối cùng, đương nhiên, trước đó cũng có hẹn. Nhưng tôi vẫn kéo dài thời gian, sợ anh không rảnh. Nếu cứ kéo dài hiệp định nữa thì coi như tôi tự động bỏ quyền.
Thượng Thiên Đồ cũng tương đối căm tức vì chuyện này, nhưng không chút lộng quyền.
- Được, tôi đến ngay.
Diệp Phàm không do dự nữa, đã đồng ý giúp lão Thường rồi thì phải giúp người ta giải quyết cho xong phiền phức. Bằng không, người ta bỏ ra ba triệu không bằng nuôi một con chó, thậm chí chó còn biết vẫy đuôi.
- Chuyện gì vậy anh Diệp?
Lô Vĩ cảm giác được chút bất bình thường, hỏi.
- Có biết tứ ưng của Thủy Châu không?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
Ngư Thái và Hoa Tiêu Diêu đều lắc đầu, còn Lô Vĩ và Lô Vân gật đầu, nói:
- Mấy tên bình thường, chỉ là đám kiêu ngạo, ngông cuồng thôi, công lực cũng chỉ khoảng nhị đẳng, giọng điệu tương đối lớn, còn bịp bợm, xưng là tứ ưng Thủy Châu, ông đây đá vài cái là nằm úp xuống rồi.
Thấy vẻ mặt Ngư Thái và Hoa Tiêu Diêu hứng thú nhìn chăm chú, Lô Vân cười nói:
- Lão đại của tứ ưng Thủy Châu là Cẩm mao thỏ, có một sơn trang Hào Hưng Độ Giả, trước kia ở đỉnh Bạch Vân cũng có xây mấy cái nhà tranh, vài cái hồ nước, ắt hẳn cũng đầu tư gần hai chục triệu.
Lão nhị Quỷ thủ La Mại, có công ty vệ sĩ Thiên Tiễn, kỳ thực chỉ là một công ty ngụy trang, công ty này chuyên gia làm chuyện phi pháp, dựa vào nắm đấm có chút khí lực của mình, thường xuyên sắm vai người trung gian. Hoặc là giúp người ta đòi nợ, nhưng mà phí cũng tương đối cao.
Đòi được thì y sẽ lấy năm trăm ngàn, tức là chia năm năm. Nhưng, vì đám người trong công ty vệ sĩ của y đề nóng nảy, nên người bình thường cũng hơi sợ. Hiện nay tài sẳn chắc cũng được hơn hai chục triệu rồi.
Lão tam chính là Chủ tịch Thượng Thiên Đồ tập đoàn Hoành Xương, được xưng Hắc Miêu. Có tài sản trăm triệu, nghe nói trước kia buôn bán ô tô, dầu mỏ… những thứ nhà nước đánh thuế cao. Nhưng, hiện nay đã nghi tay được nhiều năm, giờ cơ bản là đã rửa tay, chuyên làm dịch vụ logistics.
Lão tứ Âm Gia Sơn, được xưng là Phi Thiên Thử, rất khinh mẫn, tập đoàn Địa Tranh, thực sự tập đoàn này chính là phái Địa Tranh sáng lập. Ắt hẳn tài sản của tập đoàn Địa Tranh cũng trên trăm triệu.
Lô Vân là thiếu tá Tiểu đoàn trưởng đoàn quân thứ hai Thủy Châu, cùng căn cứ với Báo Săn, hơn nữa, Lô gia ở Thủy Châu cũng là một gia tộc cấp thủ lĩnh, chỉ hơi kém hơn so với Phượng gia. Cho nên, những tên có chút danh tiếng trong xã hội đen cũng có biết.
- Ồ, hóa ra là những nhân vật trong giới xã hội đen.
Hoa Tiêu Diêu gật đầu, lờ mở liếc nhìn Diệp Phàm, cảm giác những người này sao lại có liên quan đến Bí thư huyện ủy Diệp Phàm.
Làm quan sợ nhất dính đến những thứ này, dính đến rồi thì sẽ không phân được rõ, tốt nhất là cứ nên tránh đi.
Nhưng, Hoa Tiêu Diêu không ngẫm lại, gia tộc Lô Vĩ ăn cả trắng cả đen, anh ta không phải vẫn kết giao sao.
Kỳ thực, xã hội này, có khi, trắng đen chẳng ai phân được rõ. Người xã hội đen nói bạch nhân là đen, bạch nhân đương nhiên tự cho mình là người chính nghĩa. Có bạch nhân còn hung ác chẳng kém gì thủ lĩnh xã hội đen.
- Haha, trước đây Chủ tịch Thượng đến Lâm Tuyền đầu tư, mấy hôm trước còn quyên tặng cho huyện Ma Xuyên ba triệu, hơn nữa, còn bỏ vốn đầu tư cho hạng mục trà Thanh Vụ sắp tới.
Điều kiện duy nhất là tôi phải giúp anh ta xử lý chút phiền toái này. Kỳ thực tập đoàn Địa Tranh với tập đoàn Hoành Xương có chút gút mắc.
Cuối cùng ắt hẳn Thượng Thiên Đồ và Âm Gia Sơn không cần đánh mất hòa khí anh em, nên đồng ý cách luận võ giải quyết tranh chấp.
Người thắng thì chiếm khoản lợi nhuận kinh tế lớn hơn một chút.
Diệp Phàm thản nhiên nói, không chút đề phòng bạn bè của Lô Vĩ.
- Đánh nhau, hahaha, lão đại, tính em nữa.
Lô Vân lập tức đổi màu mắt, đây căn bản là một phần tử hiếu chiến, từng đứng thứ ba trong cuộc luận võ ở quân khu Lĩnh Nam, cũng coi là một tay giỏi.
- Đem em theo nữa đại ca, cho em đi học hỏi chút, haha.
Lô Vĩ cũng bước lên trước.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu Tầm by DoctorCrazy--- 4vn
- Đi, gọi cả Tề Thiên, chắc là cậu ấy đã về rồi. Mất anh em chúng ta tụ tập náo nhiệt một bữa, xem người ta luận võ thế nào, haha.
Diệp Phàm gật đầu, liếc nhìn Hoa Tiêu Diêu nói:
- Anh Hoa, ông em Ngư, xem ra không thể ngồi cùng mọi người rồi. Hôm khác tôi sẽ mời nhé!
- Muốn đi cùng đi, dù sao cũng coi náo nhiệt mà. Em rất hứng thú với cái gọi là giang hồ ngầm hiện nay.
Ngư Thái cười nói, Hoa Tiêu Diêu dĩ nhiên không ý kiến, cả đám cùng đi.
Không lâu sau Tề Thiên lái chiếc xe màu đen như lái phi cơ chạy đến, thằng nhãi này ló đầu ra lớn tiếng nói:
- Lão đại, đánh nhau ở đâu vậy, tính em một phần, mẹ kiếp, lâu rồi không ra ngoài hoạt động, tay chân sắp đầy lông rồi đây này.
- Đánh đánh đánh, sao không đánh chết cậu đi cho rồi, hừ.
Diệp Phàm tức giận hừ một tiếng.
- Haha, lão đại, em mà chết đi rồi thì sau này lão đại anh làm gì còn lâu la trung thành nữa, em là điển hình của lâu la nhân tài đó. Người ta nói, nghề nào cũng có trạng nguyên, trong các lâu la cũng có lâu la kiệt xuất mà.
Tề Thiên cười nịnh, bước lên.
- Nhị đệ, cũng không thể nói như vậy được, cậu có đi rồi, vẫn còn những người ở sau mà.
Thằng nhãi Lô Vĩ liếc nhìn Tề Thiên một cái, cười nói.
- Còn có người sau, ai?
Tề Thiên giả bộ nhìn xung quanh mình, cố ý hừ giọng nói:
- Chẳng lẽ là Lô Vân à?
- No, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, mắt cậu bị làm sao đấy.
Lô Vĩ lập tức lắc đầu phủ nhận.
Hoa Tiêu Diêu và Ngư Thái trong lòng lại chấn động mạnh, không thể ngờ hai người có bố cảnh thâm hậu, Thái tử gia tỉnh Tề Thiên và Lô Vĩ, lại đi tranh giành nhau.
Tranh giành cái gì, tranh giành làm lâu la cho đồng chí Bí thư huyện ủy Diệp Phàm của một huyện nát nhất tỉnh. Chẳng lẽ trời đất đảo lộn rồi sao, đây là đạo lý gì chứ? Lẽ nào phẩm vị của người ta đã suy đồi đến mức này…
- Ồ, em quên mất cái này, đương nhiên, lâu la lớn nhường cho lão nhị anh, còn em làm lâu la hai vậy, hahaha…
Trong lời nói của Tề Thiên, hai chữ “lão nhị” thốt ra rất không tự nhiên.
Lô Vĩ sao có thể không nghe ra được, bèn đá một cú đá xoắn ốc qua. Nhưng, thân hình Tề Thiên nhẹ nhàng tránh né.
- Ồ, công lực của cậu tăng lên không ít, mấy đẳng rồi?
Lô Vĩ hơi ngạc nhiên, hỏi.
- Cấp ba tam đẳng.
Trước mặt người ngoài, dĩ nhiên Diệp Phàm không dùng thuật ngữ “ Luyện kình bậc” chuyên nghiệp mà dùng khái niệm cấp bậc rực quan. Ắt hẳn Ngư Thái và Hoa Tiêu Diêu thường xuyên đi cùng Lô Vĩ, cũng hiểu được chút khác biệt của đẳng cấp Quốc thuật.
- Là đại ca làm cho à?
Hai mắt Lô Vĩ bắt đầu đổi màu, thằng nhãi này dĩ nhiên có lòng tham, lại nghĩ cách kiếm chác của Diệp Phàm.
- Được rồi, đi thôi, tạm thời cậu không cần.
Diệp Phàm khoát tay. Vì Lô Vĩ đã là tứ đẳng khai nguyên, trong vòng hai năm nữa đừng nghĩ đến chuyện thăng cấp.
Cái thứ công lực này không thể gấp gáp được, dĩ nhiên, Diệp Phàm lại là loại khác, lúc đó là do tình thế ép phải như vậy, dùng tính mạng để đột phá.
Mấy người lên xe nhắm thẳng Chùa Bạch Vân trên núi Bạch Vân.
Chùa Bạch Vân, cách Thủy Châu hai mấy cây, ngọn núi sơn minh thủy tú sừng sững, có vẻ nhàn nhã.
Do đi vòng đường núi, mấy chiếc xe đều hổn hển thẳng đường mà đi.
Xe vừa mới dừng lại ở bãi đất trải đá rộng lớn bên ngoài chùa, thì thấy đã có mười mấy chiếc xe dừng trước ở đó, Audi, BMW, Santana đều có. Kỳ lạ là không ngờ lại có một chiếc xe vô cùng xa xỉ, một chiếc Ferrari thể thao đỏ xinh đẹp.
- Mẹ nó, cái xe này tốt quá, chắc cũng hơn một triệu.
Tề Thiên và Lô Vĩ bước lên vài bước, đang xoay qua xoay lại trước chiếc Ferrari đỏ.
Tề Thiên và Lô Vĩ đều cảm thấy rất thích, bèn nhảy vào trong chiếc Ferrari, đưa tay sờ chỗ này, gõ chỗ kia, giống như các chuyên gia đang đánh giá đồ cổ vậy. Chiếc xe này hở mui, nên có thể trực tiếp nhảy vào.
- Khốn kiếp, biến ra cho chị!
Đúng lúc này, đằng xa vang lên tiếng la lối sắc nhọn của phụ nữ.
Diệp Phàm ngẩng đầu nhìn lên, thấy có một đám người đang đi đến. Cô nàng mắng khốn kiếp mặc chiếc áo choàng màu đỏ, chiếc quần jean bó sát màu xanh da trời, đầu tóc tùy tiện buộc thành đuôi ngựa.
Nhìn qua như một nữ sinh xinh đẹp thuần khiết nhưng lại có khuôn mặt thành thục, sắc xảo thoát khỏi vẻ nữ sinh.
Khuôn mặt khẽ cười và sinh động, ánh mắt như vầng trăng khuyết con cong mê người, nhất là khóe miệng cô lúc này có chút sinh khí, nó nhếch cao lên, cho người ta cảm giác rất bướng bỉnh, điêu ngoa, đáng yêu, tàn nhẫn.
Ánh mắt Diệp Phàm lướt qua khuôn mặt cô, trong lòng thầm nghĩ: “Không phải là Câu Cửu Muội Hải Nam Điêu do Phi thiên thử Âm Gia Sơn tập đoàn Địa Tranh mời đến chứ? Dáng người đúng là xinh đẹp thoát tục, giống như ớt cay. Trên người cô nàng này có cỗ nội tức lờ mờ tràn khắp cơ thể, đẳng cấp hẳn không cao, cũng không cách biệt lắm so với khí thế tràn trề trên người Tề Thiên lúc giận, chắc là tam đẳng, chưa đến tứ đẳng.”
Thằng nhãi này trong lòng thầm nghĩ, ánh mắt sau khi lướt qua lần nữa, lập tức có chút ngạc nhiên. Vì sau lưng Câu Cửu Muội còn có một cô gái toàn thân mặc bộ đồ tím. Dáng vẻ sáu phần giống Câu Cửu Muội, chỉ có điều, so với Câu Cửu Muội thì thướt tha hơn, thành thục hơn, làm cho người khác thấy sợ hãi.
- Hừ!
Thấy ánh mắt Diệp Phàm lướt qua mình, cô nàng hung hăng trừng mắt liếc Diệp Phàm một cái, miệng hừ thành tiếng.
Giận dữ, sóng khí trên người cô nàng chấn động, dưới đôi mắt ưng và thuật xem tướng của Diệp Phàm, có thể cảm nhận được cơ khí trên người cô gái này dũng mãnh hơn Câu Cửu Muội nhiều, so với Lô Vĩ còn lợi hại hơn một chút. Chắc hẳn là tứ đẳng bậc trung, chưa đến ngũ đẳng.
“Ở đâu ra nhiều cao thủ thế, không thể tưởng tượng được. Trước đây, Đoàn trưởng Thiết nói Tổ đặc nhiệm A muốn tuyển người cũng khó, cô nàng này đã đạt tiêu chuẩn về đằng, là ánh cửa thấp nhất rồi.” Trong lòng Diệp Phàm cũng có chút kinh ngạc, trong nháy mắt, suýt chút nữa là thốt thành tiếng, thầm nhủ: “Chẳng lẽ từ tộc họ Câu đảo Lục Bàn Hải Nam đến, vậy là chuyện vui tìm đến rồi. Nếu như vậy thì sẽ dựa vào chuyện này để dụ người cầm đầu Câu Trần Âm Quỳ được xưng là mãnh hán Nam Hải Nhất Thần Cước xuất hiện, giải quyết chuyện con trai Chủ tịch Hội đồng quản trị Hồ, đỡ phải đi Hải Nam một chuyến. Đợi chút…”
- Hahaha… chỉ là một chiếc xe nát, khoe khoang cái gì, bổn thiếu gia ngồi vào, là để mắt đến cô em rồi đó.
Tề Thiên càn rỡ cười, nước miếng bay tứ tung.
Lô Vĩ còn tuyệt vời hơn, hai chân vểnh lên trên tay lái, suýt chút nữa làm Câu Cửu Muội hôn mê.
- Không cút xuống thì sẽ gãy tay gãy chân đó. Hừ.
Lúc này, một thanh niên bước lên trước, hừ lạnh, cơ khí tập trung vào Lô Vĩ và Tề Thiên.
“Haha, mở màn hay rồi, đây không phải phi thiên lão thử Âm Gia Sơn người đối đầu với Thượng Thiên Đồ sao, cơ khí trên người này quá yếu, còn không dũng mãnh bằng Tề Thiên, chắc là khoảng nhị đẳng. Mà, cái lão Thượng kia chẳng biết đi đâu mất rồi.” Diệp Phàm trong lòng buồn cười nghĩ, đương nhiên không nói những lời này ra rồi.
Cả đám người hiện thân này, còn khó mới được hắn để vào mắt. Thằng nhãi này gần đây công lực được đề cao, nhãn quang dường như cũng cao hơn nhiều. Đối thủ chưa đến ngũ đẳng, lục đẳng, căn bản không làm hắn hứng thú.
- Em sợ quá đi anh Lô ơi, làm sao đây?
Tề Thiên giả bộ sợ hãi, nhún vai.
- Cái tên mắt ngắn kia, dám không nghe lời ông Âm chúng ta à, muốn chết đúng không?
Người đàn ông vạm vỡ hung hăng không nhịn được, bước lên, đưa bàn tay to lớn chộp lấy Lô Vĩ.
- Là mày à…
Lô Vĩ vô cùng khinh thường, liếc mắt nhìn tên hung hăng một cái, mỉm cười đưa tay chụp lấy tay của tên to cao đó.
Tên to cao cảm thấy xương tay của mình có cảm giác đau đớn truyền tới, lập tức liều mạng lui ra sau muốn thoát khỏi móng vuốt của Lô Vĩ, nhưng Lô Vĩ đâu để tên này được như ý muốn. Tên to cao cố gắng thoát ra mấy lần, nhưng không thể nào thoát được, khuôn mặt kia, trương lên như gan lợn rồi.
Âm Gia Sơn trong lòng cả kinh, âm thầm suy nghĩ: “Thủ hạ Báo Tử Dương Xung của mình lực tay cũng không tệ, dù nói không mạnh bằng mình, nhưng bình thường ra tay cũng hạ được vài người bình thường khồn tốn nhiều sức lực.
Tên thanh niên kia, nhìn trắng trẻo như bạch diện thư sinh, không ngờ lực tay lại mạnh như vậy.
Ắt hẳn cho dù mình có muốn đưa tay túm chặt Dương Xung thì cũng phải tốn nhiều sức, tên thanh niên này, hình như dáng vẻ coi thường chẳng thèm để ý gì, lẽ nào công lực còn cao hơn ông đây?
Đây là đám nào? Hai người trong xe ngạo khí ngút trời, người đứng bên ngoài hình như không có có gì đặc biệt, nhưng, dường như vô cùng bình tĩnh, không phải đều là cao thủ chứ.
Chắc không phải, trên đời này đâu có nhiều cao thủ như vậy, ông đây phải mất sức chín trâu hai hổ mới mời được Câu Cửu Muội và Câu Ngũ Tỷ Nam Hải tới đó.
- Hừ!
Câu Cửu Muội tiến lên trước một bước, đưa tay ra, cuối cùng tên to con cũng thoát được khỏi tay Lô Vĩ, nhưng Lô Vĩ này rất xấu tính, thấy Câu Cửu Muội vừa ra tay, chẳng những buông lỏng ra, còn cố sức giúp đỡ cô một phen.
Tên vạm vỡ không ngờ Lô Vĩ sẽ đột nhiên buông tay, dưới sự lôi kéo của Câu Cửu Muội, lại thêm lực đẩy của Lô Vĩ, rồi còn lực kéo của bản thân, ba cổ xe lớn cùng hướng về một nơi.
Một tiếng hét lên.
Người của tên to con đã bay ra xa năm mé, không đứng vững nữa, đã nằm ngã chỏng vó, tư thế này, rất bất nhã. Ngay cả Câu Cửu Muội cũng không kìm nổi cười khanh khách.
- Con rùa kia, dám quẳng đại Dương đại gia à, ông đây liều mạng với mày.
Dương Xung bò dậy, tay cầm cục đá hung hăng xông lên.
- Anh Diệp đến rồi, thất lễ, lúc nãy em vội đi vào nhà vệ sinh.
Lúc này rốt cục cũng nghe được giọng Thượng Thiên Đồ.
- Anh Diệp…
Tên vạm vỡ lộ ánh mắt kỳ dị liếc nhìn Diệp Phàm, trong lòng buồn bực, đường đường là Thượng Thiên Đồ Hắc Miêu mà lại kêu cái tên non nớt này là anh Diệp, chẳng lẽ người này có chỗ nào đặc biệt lợi hại.
Ắt hẳn anh Diệp này được lão Thượng mời đến giúp đỡ. Ánh mắt của Câu Cửu Muội và Câu Ngũ Tỷ dừng lại trên người Diệp Phàm, nhưng hai cô nàng đều thất vọng. Vì trên người Diệp Phàm căn bản không có chút cơ khí của người luyện võ công, căn bản chỉ là một người bình thường.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu Tầm by DoctorCrazy--- 4vn
“Chẳng lẽ người này chỉ là một kẻ giả danh, cao thủ thật sự còn đang ở trong đám người kia. Tuy nhiên, điều này lý giải vì sao Thượng Thiên Đồ gọi hắn là Diệp ca. Hơn nữa, không ngờ Thượng Thiên Đồ kia chắp tay, mặt lại lộ ra vẻ nịnh nọt, chí ít cũng là rất cung kính. Ngay cả khi đối mặt với bọn tứ ưng Vạn Đông Tuyền, Thượng Thiên Đồ cũng chưa có thái độ như thế này. Điều này có vẻ kỳ quái, Diệp ca, nhất định có chút vấn đề”. Câu Ngũ Tỷ trong lòng suy tính.
Câu Cửu Muội đã sớm không kìm nổi, lạnh lùng nói:
- Hắc Miêu, đây là kẻ mà cậu gọi là cao nhân à. Ha ha, chỉ là một đứa trẻ con, dám gọi là cao nhân, tôi nhổ vào.
Câu Cửu Muội còn muốn đùa giỡn nữa, nhưng Câu Ngũ Tỷ phía sau đã kéo em gái mình, miệng nói:
- Cửu Muội, nói chuyện cần chú ý chút.
- Cao nhân hay không cao nhân, không phải để cô định đoạt, nhà cô chẳng khác “chân thối” là mấy, không có ý nghĩa gì…
Diệp Phàm thản nhiên lắc đầu, bộ dạng hồn nhiên như không để ý. Nghe xong lời này, những người khác không có nói gì, chỉ cảm thấy Diệp Phàm có vẻ kênh kiệu.
Chỉ có Câu Cửu Muội và Câu Ngũ Tỷ kia trong nháy mắt sắc mặt thay đổi, đôi mắt kia tương đối rõ ràng. Người có thể dùng giọng điệu này nói về “Chân thối”, đó thực sự là cấp số gì?
Bởi vì, chỉ có chị em các cô trong lòng hiểu được hai từ “Chân thối” Diệp Phàm nói ra chính là chỉ đại ca bọn họ Câu Trần Âm Quỳ, tự xưng là Nam Hải Nhất Thần Cước, cũng chính là một trong bốn cao thủ trẻ nhất Trung Hoa, đương nhiên là được cả nước biết, cho nên bị Diệp Phàm gọi là “Chân thối”.
- Anh làm càn!
Câu Cửu Muội không cẩn trọng được như Câu Ngũ Tỷ, cuối cùng không kìm nổi, hét lớn lên, tiến lên trước vài bước, đầu ngón tay Lan Hoa Chỉ chỉ thẳng vào mặt Diệp Phàm. Đầu ngón tay kia chỉ cách khuôn mặt Diệp Phàm hơn mười phân.
- Đại ca của tôi, không phải cô bé như cô có thể tùy tiện sủa.
Lô Vĩ và Tề Thiên cùng đứng lên. Lô Vĩ giơ tay chặn ngang, thét một tiếng, Câu Cửu Muội phải lùi ba bước mới đứng vững, vẻ măt hoảng sợ nhìn chằm chằm Lô Vĩ.
Tự nhiên trong lòng Âm Gia Sơn chấn động, thầm nhủ: “Xem ra hôm nay ván bài này hơi khó chơi. Nếu người này là cao thủ lão Thượng mời đến, Câu Cửu Muội sẽ không phải là đối thủ của hắn. Hơn nữa, vừa rồi nghe người kia gọi là Diệp ca, người thanh niên này chỉ một cái chặn tay đã đánh văng Câu Cửu Muội ba bước mà cũng chỉ là đệ của Diệp ca. Em còn lợi hại như vậy, Diệp ca kia chắc hẳn trình độ rất cao?”
Tuy nhiên, Âm Gia Sơn lại quét mắt sang bên cạnh nhìn Câu Ngũ Tỷ một cái, lòng tin trở lại, bởi vì Câu Ngũ Tỷ lợi hại hơn nhiều so với Câu Cửu Muội, chưa chắc không thể thắng. Tuy nhiên, không thể tránh khỏi một trận náo loạn, ít nhất trong lòng Âm Gia Sơn cũng hiểu rõ.
Thượng Thiên Đồ tự nhiên trong lòng thầm vui, không thể tưởng tượng được thực lực của Diệp ca còn chưa có thể hiện, người em dưới tay hắn chỉ một cái chắn tay đã đẩy lui Câu Cửu Muội ba bước, Diệp ca này không phải càng thần bí sao. Lão Thượng lúc này lại kiên định sẽ nịnh bợ Diệp Phàm.
- Ha ha, các vị, vào đi thôi.
Lúc này, hai người từ trong đi ra, một người gầy teo mở miệng cười nói, người còn lại trông khỏe mạnh một chút, chỉ có điều anh ta âm trầm quét mắt nhìn mọi người một cái mà không nói gì.
- Anh Vạn, anh La, được, chúng ta vào đi
Thượng Thiên Đồ cười nói.
“Thỏ đen Vạn Đông Tuyền, tay quỷ La Mại, hai vị hắc ca”. Diệp Phàm trong lòng nghĩ mà buồn cười.
Đi vào bên trong, phía sau núi, hiện ra một bãi cỏ rất lớn. Xung quanh cây xanh bao bọc, cảnh trí tương đối thanh nhã.
Trên mặt cỏ đã sớm bày hơn mười ghế dựa gỗ.
Hai nhân chứng Vạn Đông Tuyền, La Mại đã sớm ngồi ở trên vị trí trung tâm. Thượng Thiên Đồ hơi ngượng ngùng, bởi vì anh ta biết được Diệp Phàm mới là người có công lực cao nhất trong nhóm người này. Nhưng không, Diệp Phàm chỉ cười cười, đương nhiên cũng không so đo cùng lão Vạn, lão La.
- Hôm nay, tôi cùng ông em La mời Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Hoành Xương Thủy ChâuThượng Thiên Đồ và chủ tịch tập đoàn Địa Tranh Âm Gia Sơn đến đây để giải quyết tranh chấp tuyến đường hậu cần phía tây Đông thành, tất cả mọi người đều là anh em, nói trắng ra đều là người một nhà.
Hai vị lão tổng quyết định dùng phương thức đấu võ để hòa giải việc này. Quy tắc trận đấu là ba trận thắng hai. Hai bên tùy ý lấy ra tuyển thủ, có thể đấu nhiều trận.
Ví như người nào đó của bên A đặc biệt lợi hại, anh ta thắng liền lúc hai trận, như vậy bên A thắng. Trận đấu chỉ đánh ba trận, hết giờ mới thôi, không được làm ảnh hưởng tới tính mạng.
Đương nhiên, trong đấu võ khó tránh khỏi thương gân động cốt. Trước trận chiến cần ký kết hiệp định, gãy chân đoạn cốt tự mình phải chịu.
Sau này không được khơi mào lại việc này nữa. Nếu ai vi phạm hiệp ước, Vạn Đông Tuyền tôi cùng La Mại quyết không đồng ý…
Vạn Đông Tuyền đứng lên trước, chắp tay hướng xung quanh, đây là lễ của người học võ ngày xưa. Ngư Thái và Hoa Tiêu Diêu nhìn thấy trong bụng hô, giống như xem diễn trò điện ảnh, cảm giác chuyến đi này không tệ.
La Mại đương nhiên cũng gật gật đầu, không hé răng.
Thành viên Âm gia liếc mắt nhìn Câu Cửu Muội một cái.
- Tôi chọn trận đầu.
Câu Cửu Muội đi nhanh về phía trước, giơ tay cầm bút ký vào ước định, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Tôi là Câu Cửu Muội, đến từ Hải Nam. Người ta đều gọi tôi là Hải Nam điêu. Ha ha… Có dũng khí thì lên, anh không phải được bọn họ gọi là Diệp ca sao, có vẻ là đại ca của bọn họ, đúng không. Nếu đã làm đại ca, phải có chút cân lượng mới được. Ha ha.
Cô gái này đương nhiên cũng không phải đầu đất, vừa rồi Lô Vĩ một tay khiến cho cô ta lui ba bước, biết chính mình không phải đối thủ của người này.
Sau khi Diệp Phàm nói ra hai chữ “Thần chân”, Câu Cửu Muội thật ra muốn thử xem Diệp ca này rốt cuộc là đùa chơi hay là thật sự có bản lĩnh.
Bởi vì, Câu Cửu Muội và Câu Ngũ Tỷ cơ bản là không tin Diệp Phàm bằng đại ca nhà mình, cùng cấp bậc với Nhất Thần Cước Câu Trần Âm Quỳ, bởi vì Diệp Phàm còn rất trẻ, nhiều nhất chỉ ngoài hai mươi tuổi.
Đại ca Câu Trần Âm Quỳ được gọi là một trong tứ tú Trung Hoa, cùng Phượng Tứ Tỷ, Hoành Bạch Can, Đỗ Tử Nguyệt, bốn người là đại biểu cho bốn vị cao thủ trẻ tuổi nhất Trung Hoa. Vị Diệp ca này, nói như thế nào cũng không thể bằng bọn họ được.
- Cô à...Ha ha…
Diệp Phàm trầm ổn như sơn, ngồi yên trên ghế nhắm một nửa mắt liếc nhìn thế khí ngẩng cao đầu của Câu Cửu Muội một cái, lại nghiêng nhìn Tề Thiên một cái, thằng nhãi này đương nhiên hiểu được, lập tức cười nói:
- Cô khiêu chiến với đại ca của tôi còn chưa đủ tư cách. Tôi chơi trước với cô, tôi đây chính là Tề Thiên, đang tham gia đội Báo săn.
Báo săn! Hiện trường lập tức phát ra một loạt tiếng kinh hô, ngay cả trong ánh mắt thản nhiên của Câu Ngũ Tỷ kia cũng đột nhiên bắn ra một tia sáng dị thường.
Trên mặt Tề Thiên thản nhiên cười, đắc ý mười phần, xem ra uy danh Báo Săn tương đối vang đội. Người thường có lẽ không mấy người biết Báo Săn, nhưng những người này là người giang hồ, có thể biết một chút về uy danh của Báo Săn.
- Ha ha. Báo Săn ư? Lâu nay tôi chưa từng nghe thấy đại danh này. Tề Thiên, nếu thua đừng trở về cầu cứu lãnh đạo đến là được. Hừ, gia tộc Câu ở Hải Nam chúng ta cũng không phải uống cháo.
Câu Cửu Muội sau khi nhất thời ngạc nhiên, lập tức khôi phục tư thế mắt cao hơn trán.
Bởi vì cô ta nghĩ đại ca mình chính là cao thủ thất đẳng, dù là Báo Săn, phỏng chững cũng không có cao thủ hạng nhất như vậy. Cho nên, dũng khí lập tức trở lại.
- Cô nương, mồm mép cũng giảo hoạt đấy. Yên tâm, chỉ cần cô thắng được tôi, lãnh đạo Báo Săn tuyệt đối sẽ khoanh tay đứng nhìn, việc này cũng không quan hệ gì với Báo Săn, là hành vi của cá nhân tôi.
Tề Thiên miệng trêu chọc, đi nhanh lên trước, ký soạt soạt vài cái vào hiệp ước. Sau đó xoay người hướng trung tâm bãi cỏ đi tới, khí thế như núi.
Vạn Đông Tuyền và La Mại trao nhau ánh mắt có vẻ không hiểu
Hải Nam điêu Câu Cửu Muội cũng thừa hưởng đặc điểm chân công thần hồ của gia tộc Câu thị, hơn nữa cô này dáng người như điêu trên không, dốc hết sức mình, dưới chân hung hăng dẫm nát mặt cỏ, khởi đầu từ độ cao trên dưới một mét rưỡi, một chân từ không trung bổ về phía Tề Thiên.
Mà Tề Thiên cũng sở trường là dùng chân tấn công, hơn nữa sau lại được Diệp Phàm dạy dỗ cẩn thận, công phu chân lại cao thêm một bậc. Hai người thật ra thử tài nhau, vừa ra tay đã dùng phương thức độc địa tiếp đón. Tề Thiên vừa nhấc chân hướng lên trên đá, hai chân nhấc một cái đã đụng tới cái gì cứng rắn rồi.
Câu Cửu Muội bởi vì từ khoảng không bổ chân xuống, mà Tề Thiên lại từ dưới đá lên trên, cho nên, Câu Cửu Muội bị đánh bật ra sau hơn năm thước, cơ thể nghiêng ngả mới dừng lại được.
Mà Tề Thiên đương nhiên thảm hại hơn một chút, bởi vì bị lệch trọng lực, chân trái dẫm sâu vào mặt cỏ chừng một thước.
- Ăn một cước của ông mày đây!
Tề Thiên cảm thấy mất mặt, thân mình nhoáng lên một cái, xoay tròn trái phải, khi gặp phải thân mình Câu Cửu Muội bay lên tránh né, đột nhiên chuyển hướng, một đường chân xoay tròn dựng lên, hơn nữa, thân mình đột nhiên hướng bên cạnh lộn ngược qua trước.
Câu Cửu Muội tránh né không kịp, kêu lên một tiếng, mông bị Tề Thiên hung hăng đá trúng, cả người đang trên không trung bổ nhào rơi xuống đất, ngay cả đầu cũng dính đầy bùn cỏ.
Cô nàng tức giận mặt đỏ bừng, Tề Thiên một chiêu đánh trúng trên không. Tuy nhiên là kỳ chiêu Diệp Phàm truyền cho, Tề Thiên không chỉnh chuẩn cường độ, vốn một chiêu này định đá vào phần eo đối thủ, mà Tề Thiên lại đá vào mông đang vểnh lên của cô nàng kia.
Diệp Phàm vừa thấy, thiếu chút nữa không kìm nổi cười.
Câu Ngũ Tỷ ở một bên hừ kêu lên:
- Vô sỉ!
Nói chung các cao thủ võ đạo, khi tấn công đối thủ nữ đều chú ý tới những chỗ tối kỵ, ví như bộ ngực, phần thân dưới và phần mông là ba chỗ. Tề Thiên đương nhiên cũng hiểu được điều này, chỉ có điều nhất thời lực đánh không chuẩn, cho nên trở thành một tên vô sỉ.
Tuy nhiên, khi đấu võ, ai còn có thể để ý nhiều như vậy, trước tiên đá chết anh đã rồi nói sau, cũng sẽ không e dè nhiều như vậy, đương nhiên là không nói đến trình tự quy tắc.
- Tôi đá chết anh đồ lưu manh thối.
Câu Cửu Muội cảm thấy bị mất mặt, nổi giận bừng bừng, hung hăng xông đến, một chân chọc thẳng về phía Tề Thiên.
- Tới đây cô em!
Tề Thiên hơi có vẻ cười, mắt đảo tay chuyển, hai tay cũng vung lên. Câu Cửu Muội dù sao cũng là phụ nữ, thể lực so với Tề Thiên kém hơn một chút. Hơn nữa Tề Thiên lại ở Báo Săn vài năm, đã làm chuyện đả thương người cũng không ít, phỏng chừng cũng đã giết người, kinh nghiệm đánh nhau quyết liệt đương nhiên nhiều hơn Câu Cửu Muội.
Một tiếng “Binh” vang lên!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu Tầm by DoctorCrazy--- 4vn
Một tiếng động truyền đến, tiếng gió vù vù, cú đá của Câu Cửu Muội bị Tề Thiên bắt được, hai tay xoay tròn, thân mình Câu Cửu Muội cũng xoay tròn như gió vút trên trời cao. Tề Thiên hung hăng dùng lực đẩy về phía trước, một tiếng đập mạnh vang lên.
Câu Cửu Muội bị anh ta hung hăng xoay tròn nện xuống đất, như một mảnh lá héo úa. Đất cát cỏ cây bắn tung tóe lên, khiến cho toàn thân, một nửa rơi vào trong đất, nhúc nhích vài cái, rốt cuộc không đứng dậy nổi.
Cuối cùng Tề Thiên cũng một đòn bỏ ra toàn bộ kình lực, thân mình bị phản lực lại giống như uống rượu, lui lại đến mười bước. Thân mình cũng không ổn định, một tiếng “rầm” ngã trên mặt cỏ, tuy nhiên, Tề Thiên ngọ nguậy vẫn còn có thể đứng lên. Trận này, thắng bại xem như đã rõ.
- Cửu Muội, không có sao chứ?
Câu Ngũ Tỷ vội vàng tiến lên trước tiên hỏi, cô chủ yếu là lo lắng Câu Cửu Muội có bị thương hay không, không dám xê dịch thân thể của cô.
- Vẫn được, chỉ là toàn thân không có lực, chị đỡ em đứng lên
Câu Cửu Muội hung tính lập tức đều bị đánh tan, miệng giật giật, nhờ Câu Ngũ Tỷ giúp đỡ ngồi xuống ghế, cặp mắt kia tóe lửa hướng về phía Tề Thiên.
- Trận thứ nhất phía Thượng Thiên Đồ thắng.
Vạn Đông Tuyền và La Mại đứng lên tuyên bố. Âm Gia Sơn kia nét mặt tự nhiên nhục nhã, liếc mặt nhìn Câu Ngũ Tỷ một cái, ký thác toàn bộ hy vọng trên người cô.
Câu Ngũ Tỷ nghe nói là cao thủ tứ đẳng, Thượng Thiên Đồ mời người đến hẳn là không có khả năng như vậy. Chỉ cần cô có thể thắng hai trận, như vậy xem như là thắng lợi.
Câu Ngũ Tỷ kiểm tra em gái một chút xem có bị thương nặng không, sau đó tinh thần mới ổn định lại.
Đứng lên trước ký xoạt xoạt vài cái vào ước định, sau đó bình thản bước tới giữa đám cỏ, thản nhiên cười nói:
- Đến đây đi.
- Tôi đến giúp cô luyện mấy bài.
Lô Vĩ nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, thấy hắn gật gật đầu, cũng đến ký ước định, tiến lên vài bước nghênh chiến.
Lô Vĩ hai tay đánh ra một chưởng như kiểu Thái Cực, nhìn có vẻ rất nhẹ nhàng, không làm ra một chút gió nào. Chỉ có Diệp Phàm biết đây là Lô thị Thủy Châu, tương đối sát thương. Truyền thuyết là tổ tông họ Lô cải tổ từ Thái Cực của Trương Tam Phong đại sư, có vẻ như hơi giống đẩy tay trong Thái Cực.
Trong lồng ngực cuồn cuộn khí, toàn bộ ngưng tụ vào hai chưởng, xuất ra nhẹ nhàng, đợi khi đối phương khinh địch thì hai chưởng đón chào, khi phát hiện thì đã bị một đòn nghiêm trọng
Câu Ngũ Tỷ liếc mắt khinh thường Lô Vĩ một cái, quả nhiên không phát hiện sự lợi hại trong đó. Cặp tay trơn mềm như nước trực diện đánh đến, một trận sóng dữ dội bám vào, hung hăng hướng về phía Lô Vĩ.
Bốn chưởng chạm nhau cũng không có nhiều thanh âm vang lên, kỳ quái chính là không ngờ bốn tay hai người thân mật như tình nhân thường làm. Mà biến hóa rõ ràng nhất chính là bốn chân của hai người đều vùi lấp xuống dưới mặt cỏ.
Mọi người chứng kiến toàn bộ mắt trợn tròn. Đông Tuyền và La Mại trong lòng ngạc nhiên, thầm nhủ, sao va chạm nhẹ nhàng, nhìn như không có kình lực gì, kỳ thật toàn bộ lực dồn xuống trên hai chân kia. Đây mới chính là cao thủ, so với các đòn mạnh mẽ đẹp mắt kia thì lợi hại hơn nhiều lắm.
Câu Ngũ Tỷ đột nhiên cảm thấy có một lực trong tay mạnh mẽ đánh lên, làm bốn chưởng cùng một chỗ lập tức như bị sét đánh, cơ thể hoảng loạn, may mắn công lực của Câu Ngũ Tỷ rất cao, cứng rắn đem lực dồn vào hai chân dưới.
Cho nên, hai chân Câu Ngũ Tỷ lại vùi xuống càng sâu thêm, một mùi máu tươi từ trong truyền đến, vọt tới yết hầu thì bị cô cứng rắn mà nuốt vào trong bụng, tự nhiên là bị thua ngầm rất lớn.
“Người này quá mạnh, hai chưởng bình thường như Thái Sơn, quá nặng. Chẳng lẽ là người nhà Lô thị Thủy Châu?” Câu Ngũ Tỷ giật mình, hai chân xuất lực mạnh mẽ, đem toàn bộ lực dồn vào hai chưởng đánh tới.
“ Mẹ nó, người đàn bà này nội lực so với mình rất thâm hậu, khó xơi đây”. Lô Vĩ cảm thấy đối phương một trận đè ép như lăng ưng khiếu đè đến từ khoảng không, thân mình lung lay mãi mới ổn định lại được. Mà không, hai chân lại chôn sâu xuống bùn cỏ vài phân, hình như sâu hơn hai chân của Câu Ngũ Tỷ.
“Xem ra Vĩ Tử thua rồi. Ôi.. Đẳng cấp kém nhiều lắm, cô này phỏng chừng là tầng thứ ba trong tứ đẳng, Vĩ Tử thua là vì nội lực không thâm hậu bằng cô ta”. Trong lòng Diệp Phàm suy nghĩ.
Lô Vĩ âm thầm kêu khổ, muốn thoát ra khỏi hai chưởng của Câu Ngũ Tỷ. Tuy nhiên giờ phút này Câu Ngũ Tỷ đương nhiên không để y rời tay.
Từng làn sóng nội lực mạnh mẽ theo bàn tay truyền vào áp chế cơ thể, đương nhiên, bọn họ đều không có khả năng phun ra nội lực, bởi vì, đó là cao thủ cửu đẳng mới có quyền này. Ngay cả Diệp Phàm, trước mắt cũng chỉ có thể buộc một tia nội lực phát ra, dùng nội lực trực tiếp tấn công địch không có nhiều hiệu quả. Nếu Lô Vĩ mạo hiểm thoát ra, phỏng chừng sẽ bị thương nặng. Đành phải kiên trì giằng co đến cùng.
Vài phút trôi qua.
Mặt Lô Vĩ đã bắt đầu hiện lên một màu tái nhợt, đặc biệt là đùi phải, đã bị vùi lấp xuống khoảng chừng mười phân.
Tuy nhiên anh chàng này liều mình mà chống lại, mắt thấy chân mình còn đang lún xuống, trong lòng giận khôn tả, đột nhiên, hai mắt lóe lên một tia nhìn lạnh băng.
Hét lớn một tiếng nói,
- Khai bi nhất xuất thiên hạ kinh.
Song chưởng đột nhiên lấy lực lớn giằng ra hướng vào phía sườn trái đánh tới.
- Lai đắc hảo hải lưu phiên cổn năng thôn hải
Câu Ngũ Tỷ nhợt nhạt cười, hai chân đột nhiên dồn lực, đá lên không trung, hai chưởng lớn đè ép xuống.
Binh!
Lô Vĩ bị áp chế làm hai chân lún vào mặt cỏ tới gần đầu gối, cả người giống như thấp đi một nửa..
- Đánh!
Lô Vĩ hét lên một tiếng lớn, dùng lực đá lên.
Một tiếng va chạm lớn vang lên.
Bốn chưởng tách ra, tuy nhiên, một thân Câu Ngũ Tỷ bay lên không trung, rơi xuống đất một cách tự nhiên, trái lại Lô Vĩ không được như vậy, cả người ngồi trên mặt cỏ, sắc mặt chỉ một màu vàng nhợt.
- Tôi… nhận… thua.
Lô Vĩ chua xót hộc ra vài chữ này, dòng máu tươi cố nuốt lại trong họng.
- Không sao!
Diệp Phàm đến trước mặt Lô Vĩ, nhẹ nhàng nói một tiếng, hai tay nhẹ nhàng đưa đến, nội lực như dòng chảy nhỏ giọt tràn ra, truyền đến lập tức làm dịu đau đớn của Lô Vĩ, cảm giác rất thoải mái.
- Cảm ơn đại ca!
Lô Vĩ rốt cuộc khống chế được tình cảm. Liếc mắt nhìn Câu Ngũ Tỷ một cái, nói:
- Cô là người gia tộc Câu thị Hải Nam?
- Đúng vậy, công tử phỏng chừng là người nhà Lô thị Thủy Châu?
Câu Ngũ Tỷ lạnh như băng hừ nói, coi như là khách khí. Dù sao, Lô thị cũng là gia tộc lớn.
- Đúng vậy!
Lô Vĩ gật gật đầu, đến ngồi lại trên ghế.
Vạn Đông Tuyền và La Mại cùng đám người Âm Gia Sơn kia sắc mặt lập tức khó coi. Đặc biệt là Vạn Đông Tuyền và La Mại, đột nhiên cảm giác mông kia như ngồi trên lửa, đã không ngồi yên rồi.
Phải biết rằng Câu gia Hải Nam ở Trung Quốc này cũng nổi tiếng như sấm bên tai, tuy nói đám người Vạn Đông Tuyền còn không hiểu được danh tiếng “Nam Hải Nhất Thần Cước” của Câu Trần Âm Quỳ, đó là bởi vì bọn họ còn chưa đạt tới trình độ đó.
Nhưng bởi vì Câu gia quan hệ tốt với Phượng gia Thủy Châu, cho nên có khi cũng đã đến Thủy Châu. Mà Lô thị Thủy Châu cũng là đại thủ lĩnh chân chính ở vùng Giang Nam, hai bên hắc bạch gặp nhau, lại cùng là những nhà nổi tiếng, một con rồng trong giới giang hồ.
Đương nhiên tự mình không thể địch nổi các gia tộc đó. Bình thường ngay cả muốn đi phân giao đều cũng không có cửa. Không thể tưởng tượng hôm nay chính mắt được nhìn đám người nổi tiếng như thế, cao thủ ngồi bên cạnh, sâu róm mình còn dám ngồi ở vị trí trung ương, thực sự có chút không biết điều.
Giống cá sấu lớn trên đường, một cước giẫm chết chính mình cũng không khác đám người giẫm chết sâu róm là mấy. Nếu luận tiền thì người ta có thể xếp thành núi, luận thế thì càng không thể so sánh.
Âm Gia Sơn nhè nhẹ hối hận, liếc mắt nhìn Thượng Thiên Đồ một cái, thầm nhủ lão Thượng làm thế nào mà biết cây đại thụ Lô gia này. Sau này có một ngày y bay cao hơn, phỏng chừng chắc làm người khác càng thót tim.
- Thất lễ, không thể ngờ là Lô công tử, Câu Tỷ tiểu thư.
Vạn Đông Tuyền và La Mại đi về phía trước thi lễ.
- Ha ha, không sao, luận võ tranh đấu, phải công bằng, thắng thua là bình thường.
Lô Vĩ khoát tay áo cười nói, nhưng thật ra khiến đám người Âm Gia Sơn trong lòng bình ổn một chút.
- Không biết còn muốn tiếp tục hay không?
Vạn Đông Tuyền hỏi
- Không tiếp tục cũng được, chỉ cần bọn họ đồng ý nhận thua, khấu lạy bà cô tôi ba cái, gọi một tiếng Cửu tỷ là được, hừ.
Câu Cửu Muội đột nhiên nói ra một câu độc địa, tự nhiên cho rằng phía mình là thắng.
Bởi vì, cô nhìn ra trong mắt đám người Vạn Đông Tuyền có vẻ kính sợ gia tộc Câu thị ở Nam Hải, nhất thời có phần đắc ý.
Câu Ngũ Tỷ không hé răng, đương nhiên là thừa nhận.
- Ha ha, cô em, giọng điệu không cần lớn như vậy, nơi này là Nam Phúc, không phải Nam Hải các cô.
Tề Thiên không nhịn được phản bác nói.
- Nam Phúc không phải là lãnh thổ Trung Hoa sao? Hừ, gia tộc Câu Trần, không cần nói ở Nam Phúc, mà ở toàn bộ Trung Hoa, chỉ cần dậm chân một cái đã khiến người ta run rẩy.
Câu Cửu Muội dù sao còn trẻ tuổi, cơ bản không biết trời cao bao nhiêu, đất dày bao nhiêu.
Nói xong câu kia, ngay cả Vạn Đông Tuyền và La Mại đều nhíu mày. Âm Gia Sơn trong lòng chửi thầm “hỏng bét”, bởi vì câu này sẽ làm nhiều người tức giận. Chính bản thân Âm Gia Sơn mà nói, đối với Câu Cửu Muội càn rỡ cũng có chút không ưng thì càng đừng nói đám người Lô Vĩ.
- Ha ha, Nam Phúc hình như chưa có động đất, bởi vì, Nam Phúc có tứ gia Thủy Châu, hừ.
Lô Vĩ lạnh giọng nói hừ, lâp tức lôi danh hiệu bốn gia tộc lâu đời Thủy Châu là Phượng gia, Lô gia, Tôn gia, Diệp gia liên kết lại để áp chế.
- Hãy bớt sàm ngôn đi, các người không chịu nhận thua?
Lúc này, Câu Ngũ Tỷ liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, hừ nói.
Cô ta đương nhiên hiểu được, đừng thấy Lô Vĩ thế khí rất mạnh, phỏng chừng còn phải nghe lời Diệp đại ca thần bí này, hắn mới là chủ của hai người kia.
Người ta không rên một tiếng, bất hiện sơn, bất lộ thủy, người tài giỏi như thế mới là cao nhân, phong cách thực sự quý phái. Đương nhiên, Câu Ngũ Tỷ chính là muốn áp chế khí thế của Diệp Phàm, bằng không lúc trước Diệp Phàm nói ra “Thần chân” cũng làm cô quá tức giận rồi.
- Cô em Câu gia còn muốn so nữa sao?
Diệp Phàm thản nhiên nói, hai mắt mở một nửa, trong mắt vô thần, vẻ mặt cũng lãnh đạm, nhìn làm người ta thấy tức chết, dường như cơ bản không để đám người đó vào trong mắt.
-Hừ!
Câu Ngũ Tỷ đứng lên, một trận gió lớn thổi qua, áo choàng bay lên, giống như tiên nữ ánh mắt tóe lửa đứng ở giữa mặt cỏ. Ý tứ không cần nói cũng biết, tôi chính là đang chờ anh ra tay.
Diệp Phàm thản nhiên đứng lên, đi về phía Câu Ngũ Tỷ
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu Tầm by DoctorCrazy--- 4vn
- Anh còn chưa ký ước định?
Câu Cửu Muội nói, phỏng chừng lo lắng anh chàng này bị chị mình chặt đứt chân sẽ đi đòi nợ.
- Không cần, chỉ cần cô có bản lĩnh, tự bản thân mình chịu trách nhiệm.
Diệp Phàm thản nhiên cười, quét mắt nhìn mọi người giữa sân một cái, phong độ bậc thầy chợt lóe, cười nói:
- Tôi dùng một tay là đủ rồi.
Nói xong, tay phải vươn lên, tay trái để ở phía sau lưng, giống như một thi nhân nhàn tản dạo chơi cùng sông núi.
Điều này làm chị em Câu thị tức giận không ít.
- Ăn một chưởng của tôi
Câu Ngũ Tỷ rốt cuộc khó có thể chịu được đồng chí Diệp kiêu ngạo. Chân kia hướng ngầm hung hăng đạp đến, cuồng phong nổi lên cuồn cuộn, một chưởng nhắm thẳng trên người Diệp Phàm mà đến.
- Một chưởng đủ rồi.
Diệp Phàm vẫn với bộ dáng lười nhác như vậy, bình tĩnh cười, vươn tay phải ôm lấy, Câu Ngũ Tỷ mạnh mẽ như vậy, một quyền hung hãn cứng rắn phang đến, bàn tay đã vững vàng mà bị Diệp Phàm nắm chặt, giống như hai người yêu nhau dắt tay du ngoạn.
- Chậc chậc… Bàn tay này khá non.
Diệp Phàm đưa ra một ngón tay bắn vài cái vào lòng bàn tay Câu Ngũ Tỷ, mặt Câu Ngũ Tỷ kia lập tức đỏ hồng.
Lời này vừa nói ra, có chút đáng khinh. Diệp Phàm đương nhiên có quyết định của chính mình, hắn muốn chọc giận Câu Ngũ Tỷ, sau đó đem “Thiên Âm Lôi Cương Chỉ” mà Trần Khiếu Thiên chỉ cho hắn để cứu Nam Cung Cẩm Thần lên trên người Câu Ngũ Tỷ. Cũng chính chiêu này đã làm cho đại ca của cô ta, Nam Hải Nhất Thần Cước Câu Trần Âm Quỳ hiển thân, kết thúc tâm bệnh của Chủ tịch Hồ Thế Lâm công ty giấy Thái Hưng Thủy Châu.
Cái này gọi là “kỳ nhân chi đạo phản trị kỳ nhân chi thân”.
Quả nhiên!
- Ngông cuồng!
Câu Ngũ Tỷ hét lớn một tiếng, như chim oanh kêu trên chín tầng mây, một chân giơ lên đá về phía Diệp Phàm.
Diệp Phàm tùy thế nắm tay cô qua trước, một tiếng ”bốp”, Câu Ngũ Tỷ chính chân mình nặng nề đá vào cổ tay mình, cổ tay kia, lập tức bầm tím một chỗ, giống như một quả cà lớn.
- Đủ rồi, nếu “chân thối” muốn tìm người, bảo anh ta liên hệ Lô gia Thủy Châu, hừ.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, tay kia vừa đi xuống, cánh tay lướt qua trên cổ tay Câu Ngũ Tỷ, theo thế tự nhiên thi ra “Thiên Âm Lôi Cương Chỉ”
Dùng hoàn toàn từ sau đẩy về trước, một tiếng kêu lớn, Câu Ngũ Tỷ giống như một cái áo da bị ném xa tới ba thước trên mặt cỏ. Thân mình lăn vài cái trên mặt cỏ, mái tóc vốn chỉnh tề lập tức rối tung như cỏ dại, thật sự nhếch nhác.
- Chị…
Tim mật Câu Cửu Muội muốn nứt ra, hô to xông lên phía trước, một chân hướng trên người Diệp Phàm đi tới.
- Cửu Muội quay về ngay. Tôi nhận thua.
Câu Ngũ Tỷ không phải là người không có đầu óc, vừa thấy lập tức hô, chỉ sợ em mình cũng tự rước lấy nhục nhã.
Bởi vì cô phát hiện, một bàn tay của chính mình đã không thể động đậy, trong lòng chợt lạnh, hoảng sợ nhìn chằm chằm Diệp Phàm, thầm nhủ: Ngũ âm tiệt mạch năm huyệt đạo của người, có thể làm cho người ta ngu ngốc, phát cuồng hoặc thành xác ướp.
Người kia phải là cao thủ lục đẳng trở lên mới có thể thi triển bí thuật. Không thể tưởng tượng người này còn trẻ như vậy mà đã có thủ pháp này, lai lịch của hắn, sợ sẽ kinh thiên.
Có thể nuôi dưỡng ra hai mươi cao thủ lục đẳng như thế, kia khẳng định là cao thủ bát đẳng trở lên. Loại cao nhân này, ngay cả gia tộc Câu thị Nam Hải cũng phải cân nhắc suy tính.
- Chúng ta còn có thể quay lại, có thể cho biết tên không?
Chị em Câu Thị bỏ lại những lời này, Câu Cửu Muội quàng một tay đỡ chị lên.
- Muốn tìm Diệp Phàm tôi thì cứ nói với Lô gia, tôi tất đến.
Diệp Phàm thản nhiên nói, hồn nhiên coi không có gì quan trọng. Diệp Phàm nói như vậy, vô tình làm Lô Vĩ rất vui sướng, bởi vì lời này của đại ca nói ra ngoài, tức là thừa nhận Lô thị Thủy Châu rồi.
Lô Vĩ hiện tại càng mơ hồ về năng lực của đại ca, cũng muốn làm rõ rốt cuộc hắn là cao thủ gì, ít nhất cũng là bậc ngũ đẳng.
- Thượng ca, tuyến đường kia toàn bộ cho tập đoàn Hoành Xương các anh
Âm Gia Sơn thở dài, đau lòng đưa ra lựa chọn.
- Ông em Âm, phía anh cũng không phải hại tôi. Cứ theo ước định đi, chúng ta phân ra sáu - bốn, tôi không thể ăn một mình. Ông anh Vạn và anh La đều có thể làm chứng.
Trong lòng Thượng Thiên Đồ thiếu chút nữa vui như điên rồi, hôm nay, thể diện con mẹ nó quá lớn.
Bởi vì, miêu thử chi tranh tồn tại đã lâu, hai người trong tứ ưng Thủy Châu đều muốn ngồi ở vị trí thứ ba, tuy nhiên, cho tới nay, hai người không ai phục ai. Hiện tại, Âm Gia Sơn gọi một tiếng “Thượng ca”, đương nhiên đã sáng tỏ, người ta đã nhận thua.
Kiếm tiền còn đang đứng vị trí thứ hai, giờ nghe tiếng “Thượng ca” từ miệng Âm Gia Sơn nói ra khiến Thượng Thiên Đồ đắc ý, sau này mọi người ở đây sẽ hiểu Thượng Thiên Đồ tôi chính là đại ca của Âm Gia Sơn, vị trí sắp xếp của tứ ưng Thủy Châu rốt cuộc đã định.
Thượng Thiên Đồ cảm kích quét mắt nhìn Diệp Phàm một cái, thầm nhủ:
- Phải trả ơn Diệp ca nhanh mới được, đầu tư mười triệu vào trà Thanh Vụ quá ít, cần phải coi trọng, tăng giá cả, thêm mười triệu nữa.
Chợt cười nói:
- Diệp ca, tôi cảm thấy hạng mục trà Thanh Vụ của Ma Xuyên rất có tiền đồ, nếu Sở Nông nghiệp tỉnh có thể thông qua, về sau tăng cường giúp đỡ, nói không chừng có thể thành như trà danh tiếng tỉnh Tây Hồ Long. Cho nên, tôi thay đổi chút, quyết định đầu tư thêm mười triệu nữa, tạo ra sản phẩm đầu.
- Trà Thanh Vụ, Ma Xuyên, vị Diệp huynh đệ này, anh ở Ma Xuyên sao?
Vạn Đông Tuyền giật mình, hơi có vẻ cung kính cười nói.
- Ha ha, đại ca, anh có thể không biết, thân phận thực sự của Diệp ca chính là Bí thư huyện ủy Ma Xuyên.
Tôi đầu tư hai mươi triệu vào Ma Xuyên, muốn làm trà Thanh Vụ. Nghe Diệp ca nói ở xã Kim Đào bọn họ, mấy trăm mẫu đất trồng đào, một tháng nữa, hoa đào nở rộ, mảnh đất kia đẹp không sao tả xiết.
Anh Vạn, không phải anh đang chuẩn bị mở rộng các sơn trang sao, ngẫm lại, nếu đem các sơn trang này xây ở hải hoa đào, đó chẳng phải là phong cảnh đẹp biết bao?
Đợi cho đến tháng sáu, tháng bảy quả đào chín, du khách ngồi ở ghế dựa bên cạnh cây đào một tay phe phẩy cây quạt, một tay hái đào ăn, thực là thư thái…
Đừng tưởng Thượng Thiên Đồ tướng tá to lớn thì đầu óc thô kệch. Thằng nhãi này ở việc kinh doanh rất có năng lực, một câu nói ra khéo léo, hơn nữa, y đương nhiên cũng muốn nhân cơ hội này dụ dỗ Vạn Đông Tuyền, biết Vạn Đông Tuyền trong lòng cũng dao động, muốn giao tiếp với Diệp Phàm. Rõ ràng coi như mình là người dẫn đường, về sau việc kinh doanh ở Ma Xuyên xem như cũng có bạn.
- Nếu thực sự như ông em nói, tôi rất quan tâm, không biết Diệp ca có cho tôi cơ hội này hay không, ha ha…
Vạn Đông Tuyền không ngờ tự hạ thân phận, ngay cả hai chữ “Diệp ca” cũng nói ra.
Nhưng thật ra khiến Hoa Tiêu Diêu giật mình, cảm thấy chính mình còn lớn hơn Diệp Phàm, nghe Diệp Phàm gọi mình là Hoa ca dường như còn hơi thái quá.
Xem tình hình hôm nay, vị Diệp ca này tài năng quả thật không tồi, về sau rất có tiền đồ, nói không chừng là có thể thăng chức.
Tuy hiện tại chức quan của hắn hơi thấp, nhưng người ta còn rất trẻ, còn rất nhiều thời gian để thăng tiến. Hơn nữa, tốc độ thăng quan của người ta mau chóng vượt qua hỏa tiễn, tiền đồ rộng lớn. Hoa Tiêu Diêu và Ngư Thái trong lòng thầm đánh giá Diệp Phàm.
- Ha ha, sắp tới đường quốc lộ Thiên Tường xây dựng lại, tôi hoan nghênh các anh em đến đầu tư vào Ma Xuyên, mặc kệ nhiều hay ít, một trăm ngàn, một trăm triệu đều là đầu tư, khách đến đầu tư, về sau đều có thể trở thành bằng hữu của tôi.
Diệp Phàm bật cười ha hả, vẻ mặt nhiệt tình, đương nhiên đối với những ưu đãi như thế này hắn không phản đối
- Anh Diệp, đến sơn trang Hào Hưng Độ của tôi chơi xem thế nào?
Vạn Đông Tuyền thuận miệng liền mời Diệp Phàm.
- Đi!
Diệp Phàm gật gật đầu, đoàn người nhằm thẳng sơn trang mà đi.
Sơn trang Hào Hưng Độ làm ở một độ dốc bằng phẳng giữa sườn núi Bạch Vâ, cây cối xanh tươi, hơn nữa có một dòng chảy nhân tạo, một vài hồ nước, phòng ốc dựng ngay cạnh, cảnh vật có hương vị rất khác biệt.
- Ông chủ Vạn, sơn trang của ông làm tốn không ít tiền nhỉ?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- Ha ha, không nhiều lắm, vài người hùn vốn, mất hơn năm mươi triệu. Tuy nhiên, nơi này địa thế rất hẹp, không thể mở rộng không gian. Cho nên, gần đây tôi luôn luôn tìm kiếm một địa điểm khác thích hợp hơn, muốn xây dựng lại.
Vạn Đông Tuyền có ẩn núp trong ánh mắt một chút đắc ý, liếc mắt nhìn Lô Vĩ và Thượng Thiên Đồ một cái, vừa cười nói:
- Đương nhiên, cũng không so được với Lô công tử, tôi chỉ có thể nghĩ cách.
- Không tồi, các anh đều là tỷ phú, tôi một tháng có mấy trăm tệ tiền lương, ha ha.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
“Anh một tháng lấy mấy trăm tệ tiền lương, Diệp phủ Sở Thiên các của anh cũng trị giá hơn mười triệu, đại ca hiện tại ngày càng khéo giả bộ, hơn nữa, với tài nghệ của anh, nói lời này ai tin…” Tề Thiên trong lòng khinh miệt nghĩ.
- Diệp ca, anh đường đường là Bí thư huyện ủy, ăn cơm nhà nước, dùng xe nhà nước, cái gì cũng không lo. Chúng tôi sao có thể so với anh, không thể so được.
Vạn Đông Tuyền cười nói.
- Vạn ca, lần sau tìm được mảnh đất tốt, khi làm sơn trang nhớ để tôi một phần
Lúc này, La Mại không giả ngôn từ quỷ thủ nói góp tiền.
- Được, chúng ta làm một trận, có tiền cùng nhau kiếm.
Vạn Đông Tuyền cười, ánh mặt khó hiểu liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, thầm nhủ: “Ông em Lanày, trước kia tôi đều mời qua, tuy nhiên ông đều không chịu hùn vốn, hiện tại sao lại thay đổi như vậy. Phỏng chừng có ý này khi nghe mình nói muốn đến huyện Ma Xuyên xem, không ngờ cũng đồng ý đầu tư. Xem ra tính cách Bí thư Diệp này có sức hấp dẫn không phải bình thường.
Mấy người vào một phòng khách rộng, bên trong có một TV plasma lớn. Một cô nàng mặc quần áo dân tộc tuyệt đẹp bưng trà và vài món điểm tâm lên.
Vạn Đông Tuyền lấy từ trên đĩa ra hai tấm thẻ vàng, lập tức ký tên, đưa cho Diệp Phàm và Lô Vĩ, cười nói:
- Đây là thẻ vàng Tập đoàn Hào Hưng, bất cứ lúc nào cũng có thể đặt trước sơn trang, chiết khấu ưu đãi. Mời anh Diệp và Lô công tử có rảnh đến chơi, tôi cũng kiếm ít tiền lời, ha ha…
- Tề Thiên, nhà cậu ở Thủy Châu, thẻ này cho cậu đi, tôi thời gian dài ở Ma Xuyên, không cần phải lãng phí.
Diệp Phàm biết Vạn Đông Tuyền còn không biết được thân phận của Tề Thiên, cho nên cố ý đẩy về phía Tề Thiên.
- Đại ca, loại thẻ này em rất nhiều, không cần.
Tề Thiên lắc lắc đầu, biết Vạn Đông Tuyền mắt chó thấy người thấp, cũng không để ý, cười.
- Lão Vạn, chẳng mấy khi, gặp người có thân phận, ha ha ha…
Thượng Thiên Đồ bật cười ha hả, hướng ánh mắt nhìn Vạn Đông Tuyền, giới thiệu:
- Anh Vạn, đây là Tề công tử Tề Thiên con trai Phó chủ tịch tỉnh, đều là bạn bè của Lô công tử.
- Ôi chao...
Vạn Đông Tuyền trong lòng chấn động, không thể tưởng tượng người thanh niên này cũng rất có lai lịch, không ngờ là con trai Phó Chủ tịch tỉnh, bình thường những công tử như thế này mình có thắp hương cũng khó mà cầu được. Bộ dáng liền có chút khẩn trương, hướng tới cô gái đưa thẻ kia, hừ nói:
- Sao lại thế này? Lấy thêm mấy cái lại đây.
- Vạn…Giám đốc Vạn, thẻ này hết rồi, còn đang đi làm.
Cô kia là người thông minh, lập tức hiểu ý nói đỡ lão Vạn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình