Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 884: Chủ động đến nhận tội Nguồn: Mê Truyệ
Tạ Nguyên Bình hiện tại rất tức giận, không chỉ là vì con trai Tạ Kiên bị bắt giam, quan trọng hơn là hạng mục Hồ Thiên Nhiên ở thị trấn Miếu Câu gặp phải nguy cơ, hoặc là nói cả Tập đoàn Viễn Đại đang gặp nguy cơ.
Nguy cơ của tập đoàn so với chuyện con trai Tạ Kiên bị bắt vài ngày, thực tế không là gì.
Sở dĩ gọi điện thoại cho Lam Nghiệp nói chuyện Tạ Kiên bị bắt chỉ là phần mở đầu của Tạ Nguyên Bình mà thôi.
- Bí thư Lam, hay là tôi gặp mặt nói chuyện với anh vậy, sắp tới giờ cơm trưa rồi, anh xem chúng ta vừa ăn cơm vừa nói chuyện thì thế nào?
Tạ Nguyên Bình ra lời mời.
Lam Nghiệp nói:
- Vậy được rồi, chúng ta gặp mặt nói chuyện.
Lam Nghiệp công tác ở thành phố Ninh Hải mấy chục năm, từ trước đến nay, quan hệ với Tạ Nguyên Bình không tệ.
Hơn nữa mấy năm nay, theo đà phát triển của Tập đoàn Viễn Đại, ảnh hưởng của Tạ Nguyên Bình ngày càng lớn, vài Ủy viên thường vụ trong Tỉnh đều từng đến thị sát Tập đoàn Viễn Đại.
Chính vì vậy, Lam Nghiệp càng coi trọng chuyện của Tập đoàn Viễn Đại, không chỉ xem trọng sự ảnh hưởng của nó về mặt kinh tế, càng xem trọng sức ảnh hưởng của Tạ Nguyên Bình trong quan trường.
Hiện giờ Hàn Đông đã nắm được đại cục của Hội nghị thường vụ thành phố Ninh Hải, điều này khiến Lam Nghiệp vô cùng tức giận, chỉ là đối mặt với hiện thực này, Lam Nghiệp cũng không còn cách nào xoay chuyển, nhưng y cũng sẽ không cam lòng tiếp tục thế này.
Chỉ cần có nửa phần cơ hội, Lam Nghiệp cũng sẽ bắt lấy.
Trước đó Bí thư Quận ủy quận Tân Giang là Tưởng Thu An gọi điện thoại cho y, khiến cho Lam Nghiệp liên tưởng đến Hàn Đông sẽ có hành động gì đó với Tập đoàn Viễn Đại, y tin rằng Tạ Nguyên Bình cũng sẽ không bị động chịu đánh, khẳng định sẽ dùng sức ảnh hưởng của ông ta chống lại Hàn Đông, do đó y cảm thấy đây là một cơ hội không tồi, tuy chưa chắc có thể đánh bại Hàn Đông lập tức, nhưng chí ít có thể xoay chuyển một chút cục diện.
Đến căn phòng xa hoa của khách sạn Ninh Hải, Tạ Nguyên Bình cùng Lam Nghiệp vừa ăn cơm vừa nói chuyện, rất nhanh hai người đã nhất trí.
Dù sao thì hiện tại hai người có chung một đối thủ, đó là Hàn Đông. Tuy tầm ảnh hưởng của Tạ Nguyên Bình tương đối rộng nhưng đây là thành phố Ninh Hải, ông ta cần câu kéo được Lam Nghiệp, như vậy mới có thể đấu cùng Hàn Đông được.
Hàn Đông đương nhiên không biết Lam Nghiệp và Tạ Nguyên Bình ở sau lưng hợp tác chuẩn bị đối kháng mình, cho dù biết Hàn Đông cũng sẽ không từ bỏ dự định của mình.
Sau khi hắn cùng Đàm Vỹ trao đổi, lại trở về Ủy ban nhân dân thành phố cùng Tống Kiến Quốc, Lôi Hữu Hạ trao đổi một lần, cũng đạt được sự ủng hộ của bọn họ.
Giữa trưa trở về Tùng Viên, Lữ Nhạc sớm đã chuẩn bị xong đồ ăn, trước khi đến thành phố Ninh Hải, Lữ Nhạc ở nhà chuyên tâm học nấu ăn, hiện tại đến thành phố Ninh Hải, liền không kìm được trổ tài.
Thấy dáng vẻ Lữ Nhạc mặc tạp dề loay hoay cả ngày, Hàn Đông không kìm nổi xúc động.
Con trai Hàn Vũ thấy Hàn Đông trở về, liền ê ê a a kêu, từ phía trong xe trẻ con của nó giơ hai tay trắng mềm quơ quơ về phía Hàn Đông.
Hàn Đông cười ha hả, tiến đến ôm lấy Hàn Vũ, hôn vào cổ và khuôn mặt bầu bĩnh kia.
Hàn Vũ càng vui hơn, cười đến hai mắt đều híp lại.
Nhìn hai cha con thân thiết, Lữ Nhạc cười như hoa, dịu dàng nói:
- Hàn Đông, anh ngồi xuống trước đi, thức ăn sẽ xong ngay.
Hàn Đông cười, nói:
- Chỉ có hai chúng ta, em nấu nhiều như vậy làm gì, đủ ăn là được rồi.
Lữ Nhạc nói:
- Vậy không được, hôm nay là lần đầu tiên em nấu thức ăn cho anh, làm nhiều một chút, cho anh ăn thấy vui.
Hàn Đông nói:
- Em nấu một món ăn, cho dù là cơm chiên trứng, anh cũng rất vui.
Lữ Nhạc hờn dỗi, nói:
- Anh lại nói lời sến sẩm rồi, nếu thật sự như vậy, em thấy anh cơm cũng ăn không no rồi.
Nhìn ra được, Lữ Nhạc cũng đã cực nhọc, không bao lâu liền làm xong thức ăn, cô tháo tạp dề ra, lại mở một chai rượu vang Patos, rót hai ly.
Hàn Đông nói:
- Còn phải uống rượu nữa à.
- Uống một chút, càng thêm ngon miệng.
Lữ Nhạc cười dài nói, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
Hàn Đông thấy dáng vẻ của cô như vậy, liền chiều theo cô.
Trên thực tế, phụ nữ rất nhiều lúc đều như vậy, hạnh phúc của họ rất đơn giản, hoặc lúc anh thấy đó là chuyện nhỏ không đáng kể thì bọn họ lại rất cảm động, sẽ hạnh phúc một hồi.
Ăn cơm trưa xong, Hàn Đông bế Hàn Vũ, Lữ Nhạc thì ngồi một bên, đầu dựa vào vai của Hàn Đông. Một hình ảnh ấm áp.
- Đúng rồi, hôm nay em đi xem biệt thự Venice, rất tốt, trang hoàng cũng rất vừa ý, căn bản có thể dọn vào ở, em quyết định mua nó.
Lữ Nhạc có chút hưng phấn, nói.
Bởi vì uống chút rượu vang, mặt của Lữ Nhạc hiện ra màu hồng phấn, mịn màng làm cho người ta không nhịn được muốn vuốt ve, hôn lên đó, đôi môi căng tràn đỏ tươi vô cùng hấp dẫn.
Hàn Đông nói:
- Nói đến nhà của Viễn Đại, hôm nay anh tới quận Tân Giang, gặp phải một chuyện…
Hắn đem chuyện mình chứng kiến ở thị trấn Miếu Câu nói qua một chút, sau đó nói:
- Tập đoàn Viễn Đại phát triển lớn như vậy, thực lực hùng hậu, mấy năm nay kiếm nhiều tiền như thế, lại không muốn nói chuyện bồi thường đàng hoàng với bà con ở thị trấn Miếu Câu, cứ làm chuyện xấu, thật sự đáng ghét.
Lữ Nhạc sớm đã nghiến răng tức giận, nói:
- Sao có thể như vậy, em trước giờ vẫn có ấn tượng tốt với Tập đoàn Viễn Đại, thấy biệt thự bọn họ tu sửa cũng khá tốt, nhưng lại đối xử như vậy với dân chúng, người ta cả nhà cũng không còn, lại còn đánh người ta đến tàn tật, Hàn Đông, chuyện này anh nhất định phải quản lý đến cùng, làm bất động sản kiếm nhiều tiền như vậy, cho dù là lấy chút tiền ra cũng có thể bố trí tốt cho dân chúng khu di dời, tại sao còn phải bạo lực như vậy.
Hàn Đông nói:
- Anh đương nhiên sẽ quản lý, anh đã cho Cục Công an điều tra rõ chuyện ở thị trấn Miếu Câu, hơn nữa trong thành phố cũng sẽ thành lập một tổ liên hợp chỉnh đốn, chuyên môn chỉnh đốn nhằm vào chuyện di dời này, bất luận điều tra được ai, đều sẽ không bỏ qua.
Lữ Nhạc gật đầu mạnh mẽ, nói:
- Ừ, Hàn Đông em ủng hộ anh, nhưng xem ra biệt thự Willis mà em muốn mua, cũng cần có chút sách lược, nếu em mua nhà rồi, đến lúc đó nói không chừng Tạ Nguyên Bình biết được sẽ giở trò.
Hàn Đông trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Đúng vậy, tuy nói tiền của chúng ta là kiếm được một cách chính đáng, nhưng anh là Chủ tịch thành phố, cũng cần chú ý một chút ảnh hưởng mới được.
Lữ Nhạc nói:
- Anh yên tâm, em sẽ xử lý tốt, như vậy đi, em gọi điện cho anh hai, kêu anh ấy đến mua nhà, sau đó chúng ta ở, chỉ cần không phải đứng tên của chúng ta, Tạ Nguyên Bình chắc là cũng sẽ không chú ý, với lại cho dù ông ta biết, cũng không làm được âm mưu quỷ kế gì, dù sao thì anh của em mua nhà cho chúng ta ở, ai cũng không thể nói được.
Hàn Đông trong lòng cười khổ một cái, nói:
- Như vậy không tốt lắm đâu.
- Không có gì, dù sao thì tiền của anh hai cũng dùng không hết, cho anh ấy tặng chúng ta một cái biệt thự cũng không sao, nếu anh cảm thấy không tốt, vậy thì trả tiền cho anh ấy cũng được.
Lữ Nhạc cười ha ha, nói.
- Nếu Tạ Nguyên Bình đáng ghét như vậy, em cứ muốn vào biệt thự Venice ở, có vấn đề gì liền phát động các chủ nhà gây phiền phức cho Tạ Nguyên Bình.
Hàn Đông nhìn vẻ mặt của Lữ Nhạc liền biết cô bé này đã qyết định rồi, cũng không muốn khuyên nữa, sau này chỉ có thể cẩn thận một chút, trước tiên nói qua với Bạch Vũ Giai và Kiều San San, chỉ cần không để các cô ấy gặp nhau hẳn là không có chuyện gì.
Buổi chiều vào làm việc không bao lâu, Hàn Đông đang phê duyệt văn kiện, thư ký Vương Lập Bình liền vào báo cáo:
- Chủ tịch thành phố, Tổng giám đốc Tập đoàn Viễn Đại tới rồi.
- A..
Hàn Đông hơi sửng dốt, lập tức cười nhạt, nói:
- Vậy mời ông ấy vào đây.
Trong lòng hắn thấy có chút hiếu kỳ, cũng muốn xem Tạ Nguyên Bình đến đây làm gì.
Vương Lập Bình gật đầu, lập tức đi ra ngoài mời Tạ Nguyên Bình, trên trán anh ta dán miếng gạc, chính là do tai nạn xe sáng nay làm bị thương.
Rất nhanh Tạ Nguyên Bình đã đi vào, ông ta cười không kiêu không xiểm nịnh, nói:
- Chào Chủ tịch thành phố Hàn, tôi là tới để nhận tội đây.
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 885: Cho một cơ hội Nguồn: Mê Truyệ
Hàn Đông khẽ mỉm cười nói:
- - Tổng giám đốc Tạ nói quá lời rồi, mời ngồi.
Cho dù trên mặt Hàn Đông tươi cười, nhưng Tạ Nguyên Bình cảm giác rõ ràng thấy nụ cười của Hàn Đông mang theo một cảm giác cách xa nghìn dặm.
Trên thực tế, Tạ Nguyên Bình vừa đến nói cái gì mà nhận tội, Hàn Đông đã cảm thấy người này chắc không có chuyện gì tốt, bởi vậy không muốn nói gì với lão ta. Mặt khác Hàn Đông bây giờ đã hạ quyết tâm phải điều tra Tập đoàn Viễn Đại, đương nhiên sẽ không cho Tạ Nguyên Bình cơ hội lôi kéo mình.
Tạ Nguyên Bình thể hiện một bộ dạng nhã nhặn, lão ta ngồi xuống mỉm cười, nói:
- - Chủ tịch thành phố Hàn, vốn tôi sớm muốn đến thăm hỏi Chủ tịch thành phố Hàn, nhưng Chủ tịch thành phố Hàn vẫn luôn bề bộn nhiều việc, tôi ngại quấy rầy công tác của anh, hôm nay tôi đến, chủ yếu là thay thằng con tôi đến nhận tội với Chủ tịch thành phố Hàn?
Hàn Đông thản nhiên, nói:
- - Tổng giám đốc Tạ quá khách khí rồi.
Tạ Nguyên Bình thấy bộ dạng Hàn Đông không mặn mà như vậy, trong lòng rất tức giận, nói:
- - Chủ tịch thành phố Hàn, tôi nghe nói buổi sáng hôm nay thằng con Tạ Kiên của tôi lái xe, đụng vào xe của Chủ tịch thành phố Hàn, may mắn Chủ tịch thành phố Hàn không sao, thằng nhỏ Tạ Kiên từ bé được nuông chiều, không biết suy nghĩ.
Hàn Đông nói:
- - Con cái cũng phải dạy dỗ cẩn thận.
Tạ Nguyên Bình trong lòng tức giận, Hàn Đông này thật là không nể mặt chút nào, mình đã đến nơi hạ mình nói chuyện, hắn lại giở giọng ư a, lẽ nào hắn giống như Lam Nghiệp nói, muốn lấy Tập đoàn Viễn Đại làm gương để thị uy.
Với lại, cho dù mạng quan hệ của Tạ Nguyên Bình rất tốt, nhưng là một thương nhân, lão thật ra cũng không muốn tham gia vào đấu đá trong quan trường, nếu có thể, lão muốn tạo quan hệ tốt với Hàn Đông.
Nhưng bộ dạng không thuận theo không buông tha của Hàn Đông như vậy khiến Tạ Nguyên Bình rất khó chịu.
- - Chủ tịch thành phố Hàn nói đúng, con cái phải nghiêm túc dạy dỗ. Lần này Tạ Kiên suýt chút nữa làm cho Chủ tịch thành phố Hàn bị thương, phải chỉnh đốn một trận, tôi thấy tạm giam nửa tháng vẫn còn ít, nên giam nó một thời gian, để cho nó suy nghĩ kỹ càng một chút, tránh sau này lại đắc tội với người nào cũng không biết.
Tạ Nguyên Bình vốn hôm nay đến là để dò xét thái độ của Hàn Đông, bây giờ lão biết là Hàn Đông sẽ không dễ dàng bỏ qua, bởi vậy cũng không muốn nói nhiều lời, bởi trong lòng vô cùng tức giận, nên tiếp lời của Hàn Đông mà nói ra lời như vậy.
Hàn Đông khẽ mỉm cười, đưa tay nhìn đồng hồ, nói:
- - Tổng giám đốc Tạ nói chí phải, vậy tôi cũng không làm mất thời gian của Tổng giám đốc Tạ nữa.
Tạ Nguyên Bình đứng dậy, trên mặt của lão đã sớm tắt nụ cười rồi.
- - Chủ tịch thành phố Hàn, xin cáo từ.
Tạ Nguyên Bình nói xong liền bước ra khỏi văn phòng.
Hàn Đông khẽ gật đầu, cũng không đứng dậy đưa tiễn.
Đối với người không qua lại với mình, Hàn Đông sẽ không khách khí.
Huồng hồ nhìn thấy cảnh ở huyện Miếu Câu kia, làm cho Hàn Đông rất khó chịu với Tập đoàn Viễn Đại, trong lòng sớm đã quyết định thanh tra cẩn thận Tập đoàn Viễn Đại, sao có thể qua lại với Tạ Nguyên Bình.
Thời gian ba ngày trôi qua rồi, Lâm Dũng tự mình dẫn tổ chuyên án, đã điều tra rõ ràng các vấn đề xuất hiện trong quá trình giải phóng mặt bằng dự án biệt thự của Tập đoàn Viễn Đại ở hồ Thiên Nhiên huyện Miếu Câu, căn cứ vào manh mối của bà con cung cấp, Cục Công an thành phố lấy thế nhanh như chớp, bắt giữ hung thủ gây thương tích cho bà con, tổng cộng có 27 người, không chỉ là các côn đồ ở huyện Miếu Câu, còn có côn đồ từ quận Tân Giang và quận Thự Quang đến. Những tên bị bắt này có những tên được bà con bị đánh chỉ ra, có những tên là bị đồng bọn khai ra.
Nhưng dù là thông qua hình thức bắt bớ nào, Cục Công an thành phố đều đã kịp thời tiến hành thẩm vấn, điều tra rõ ràng tội ác dã man mà bọn họ đã làm, không chỉ nắm bắt được chuyện xảy ra ở dự án hồ Thiên Nhiên huyện Miếu Câu, ngoài ra còn men theo đường dây bắt được một số người.
Trong đó có mấy người là có tiếng tăm tương đối lớn trong xã hội, chuyên môn giải phóng mặt bằng cho các dự án, thuộc hạ thậm chí còn gây án mạng.
- - Chủ tịch thành phố, thật là không điều tra không biết, vừa điều tra liền giật cả mình, ở trong quá trình giải phóng mặt bằng, phát sinh ra nhiều thảm kịch như vậy, quả thực là lẽ trời khó dung.
Lâm Dũng ngồi trước mặt Hàn Đông, vẻ mặt đầy căm hận, nói:
- - Tập đoàn Viễn Đại vì xây dựng cải tạo cư xá hoa viên bán đảo, lúc đó một đôi vợ chồng già nói thế nào cũng không chịu rời đi, cứ kiên quyết giữ căn nhà cũ nát của bọn họ, sau đó Tập đoàn Viễn Đại lại không có nhân tính dùng máy ủi húc đổ căn nhà của bọn họ, hai ông bà lão kia bị chôn phía dưới, sau đó Tập đoàn Viễn Đại lấy cớ có thăm hỏi trước khi thi công, là do hai ông bà lão đang trong quá trình thi công mà trở về, mà người thi công không biết, mới xảy ra thảm kịch như vậy, kết quả là bồi thường một chút tiền là giải quyết xong.
Hàn Đông tức giận đến mắt đỏ sọng lên, tức giận nói:
- - Vậy anh còn ngồi ở đây được sao, nhanh chóng đi điều tra, nhất định phải điều tra rõ ràng, không được bỏ sót bất cứ kẻ nào.
Lâm Dũng nói:
- - Tôi đã cho người chuyên môn đi điều tra việc này rồi, mặc dù đã qua 3 năm rồi, nhưng lần này khi chúng ta đang xử lý vụ án xảy ra ở huyện Miếu Câu, đúng lúc đã bắt được một người liên quan đến vụ án khi đó, khi thẩm vấn đã tra ra được chuyện này, theo người đó nói, lúc đó phụ trách giải phóng mặt bằng cải tạo xây dựng cư xá hoa viên bán đảo chính là Tạ Kiên con trai của Tạ Nguyên Bình, nghe nói lúc đó Tạ Nguyên Bình muốn Tạ Kiên rèn luyện một chút, có ý để gã ta phụ trách công việc giải phóng mặt bằng tương đối khó làm này, nhưng lúc đó vì ông bà lão đó không chịu khuất phục, Tạ Kiên đã cố ý cho người lừa người lái máy ủi, nói đã mời ông bà lão trong nhà đi rồi, bảo anh ta nhanh chóng húc đổ căn nhà của bọn họ.
Hàn Đông nghiến răng, nói:
- - Bất luận dính líu đến ai, đều không được nhân nhượng.
Lâm Dũng thận trọng, nói:
- - Chủ tịch thành phố yên tâm, tôi đã sắp xếp nhân sự xong rồi, sẽ nhanh chóng điều tra ra chân tướng của sự việc lúc đó, nhất định sẽ đòi lại công bằng cho hai ông bà lão dưới suối vàng.
Khi điều tra lần này, Lâm Dũng đã bỏ nhiều công, và kết hợp với tình hình anh ta đã nắm bắt được về Tập đoàn Viễn Đại tiến hành phá án trọng điểm, bởi vậy đã nhanh chóng nắm bắt được nhiều tình hình hơn.
Hàn Đông nói:
- - Ừ, tranh thủ thời gian.
Sau khi Lâm Dũng đi rồi, Hàn Đông gọi điện thoại trao đổi với Đàm Vĩ, Tiếu Thắng Anh một lát, hai người bọn họ biết được Tập đoàn Viễn Đại trong quá trình khai thác bất động sản lại gây ra chuyện như vậy, đều vô cùng phẫn nộ, tỏ vẻ nhất định phải đốc thúc Cục Công an điều tra rõ ràng chuyện này, đưa tất cả các hung thủ ra pháp luật.
Buổi chiều ngày thứ 6, Chủ tịch quận Tân Giang - Lý Quốc Sinh đến văn phòng của Hàn Đông, ông ta cẩn thận nói:
- - Chủ tịch thành phố Hàn, tôi đến báo cáo với anh về tình hình xử lý hồ Thiên Nhiên ở huyện Miếu Câu.
Hàn Đông khẽ gật đầu, nói:
- Nói đi.
Lý Quốc Sinh có chút căng thẳng, ông ta ngồi nửa mông trên chiếc ghế trước bàn làm việc của Hàn Đông, hơi hơi khom người, giọng cung kính, nói:
- - Thông qua toàn lực phá án của Cục Công an thành phố, tất cả những người liên quan đến vụ án hồ Thiên Nhiên đã được tìm ra, thông qua tình hình phản hồi của Cục Công an, chuyện của hồ Thiên Nhiên dính líu đến rất nhiều lãnh đạo Chính phủ, trong đó có Bí thư Huyện ủy huyện Miếu Câu, Chủ tịch huyện, có Phó chủ tịch quận Tân Giang, còn có Cục trưởng phân Cục Công an quận Tân Giang…
Đối với tình hình Lý Quốc Sinh báo cáo, Hàn Đông đã sớm biết từ Lâm Dũng, Tập đoàn Viễn Đại phát triển nhiều như vậy, quan hệ với các phương diện của thành phố Ninh Hải cũng là rất bình thường.
Mà Hàn Đông suy nghĩ không phải là chuyện này, bởi vì về chuyện giải phóng mặt bằng, Hàn Đông có bố trí khác, cái mà Hàn Đông muốn chính là công tác thí điểm xây dựng nông thôn mới ở huyện Miếu Câu, giao cho Lý Quốc Sinh có thích hợp hay không.
Hàn Đông cần chính là một người có năng lực, quyết đoán đi chỉ đạo ủng hộ chuyện này, dù sao đây cũng coi như một thử thách, không phải là đi thể hiện, người như Lâm Dũng vì tranh quyền đoạt lợi, chú ý cẩn thận, không phải là người mà Hàn Đông cần.
- - Chủ tịch thành phố Hàn, trong chuyện ở hồ Thiên Nhiên huyện Miếu Câu, tôi là có trách nhiệm nặng nhất, lúc trước khi Quận ủy thảo luận dự án này, tôi nghĩ đến cảnh quan tự nhiên hiếm có của hồ Thiên Nhiên nên cũng phản đối dự án này, ngoài ra có một số Ủy viên thường vụ Quận ủy cũng tỏ vẻ phản đối, nhưng đa phần Ủy viên thường vụ xem trọng dự án này có thể mang đến lợi ích kinh tế lớn, cho nên bọn họ ủng hộ dự án này, căn cứ phục tùng theo đại cục, suy nghĩ giữ ý kiến của mình, tôi cũng không kiên quyết trong chuyện này, làm Chủ tịch của một quận, trong chuyện này tôi thiếu sự kiên trì cần thiết, tính nguyên tắc không đủ mạnh, dẫn đến cục diện ngày hôm nay…
Hàn Đông khoát tay, nói:
- - Được rồi, sự việc đã qua, không cần suy nghĩ nhiều nữa, về sau này anh có suy nghĩ và tính toán gì?
Vừa mới nghe xong Lý Quốc Sinh giải thích, Hàn Đông trong lòng dễ chịu một chút, bởi vậy chuẩn bị cho ông ta một cơ hội.
Lý Quốc Sinh vừa rồi rất căng thẳng, ông ta đương nhiên biết bởi vì chuyện của dự án hồ Thiên Nhiên huyện Miếu Câu, Hàn Đông đương nhiên có chút bất mãn về mình, cho nên lần này ông ta chuẩn bị mượn cơ hội này, trao đổi với Hàn Đông. Từ vẻ mặt hiện tại của Hàn Đông cho thấy, hắn cơ bản đã chấp nhận giải thích của mình, chuyện này coi như đã thành công một nửa rồi.
- - Chủ tịch thành phố, đối với công tác sau này, tôi dự tính như thế này, trước tiên phải đánh giá kỹ lại giá trị, ý nghĩa của dự án hồ Thiên Nhiên, ngoài việc góp phần tăng trưởng kinh tế, chúng ta còn phải quan tâm đến nhiều thứ, quan hệ của phát triển kinh tế với việc bảo vệ môi trường, bảo vệ sinh thái nhất định phải xử lý tốt, ngoài ra một mặt khác chính là tăng cường công tác giám sát, rút ra bài học kinh nghiệm của chuyện lần này, tiến hành kiểm tra đột xuất toàn quận, kịp thời phát hiện vấn đề, chỉnh đốn vấn đề.
Lý Quốc Sinh trước khi đến văn phòng của Hàn Đông, thật ra đã nghĩ kỹ những vấn đề này,
- - Ngoài ra tôi cảm thấy nên nỗ lực xây dựng nông thôn mới, tìm ra con đường phát triển thực sự để cho dân chúng cơ sở an cư lạc nghiệp, mà không phải là kéo dự án, xây dựng nông thôn…
“Xem ra Lý Quốc Sinh từ trong chuyện lần này, vẫn là rút ra được bài học, cũng nhận thức đúng đắn được, vậy cho ông ta một cơ hội, để cho ông ta tiếp tục xây dựng nông thôn mới, tiếp tục xem thế nào rồi tính sau.”
- - Ừ, xây dựng nông thôn mới, chính là tìm ra được con đường phát triển xã hội kinh tế phù hợp với nông thôn, mà không phải để cho anh mang vài doanh nghiệp đến đầu tư cho nông thôn là xong, công tác thí điểm này hy vọng anh sẽ coi trọng cao độ…
Đang nói, di động của Hàn Đông vang lên, lấy ra xem là của văn phòng Lam Nghiệp gọi tới.
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 886: Nói bóng nói gió. Nguồn: Mê Truyệ
Khẽ nhíu nhíu mày, Hàn Đông nghe điện thoại, nói:
- - Bí thư Lam…
- - Chủ tịch thành phố Hàn, anh đến phòng làm việc của tôi một chuyến đi.
Giọng điệu của Lam Nghiệp trong điện thoại dường như đầy uy nghiêm, dường như nói chuyện với cấp dưới vậy.
Hàn Đông hơi ngẩn ra, hỏi:
- - Bí thư Lam, có chuyện gì không?
- - Anh cứ qua đây rồi nói sau.
Lam Nghiệp nói xong bèn cúp điện thoại.
Thái độ này của lão làm cho Hàn Đông có chút khó hiểu, lão già này uống phải thuốc gì rồi, thái độ trở nên cứng rắn như vậy?
Đồng thời trong lòng Hàn Đông cũng rất tò mò, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, để cho Lam Nghiệp bỗng chốc như là uống nhầm thuốc vậy.
Cho nên Hàn Đông lập tức kết thúc cuộc nói chuyện với Lý Quốc Sinh, nói:
- - Anh suy nghĩ kỹ một chút, làm Chủ tịch quận vừa phải học mười ngón tay đánh đàn, cũng phải học được nắm bắt trọng điểm, nắm lấy mâu thuẫn chủ yếu, mà không phải ôm đồm, phải dùng tinh lực có hạn vào việc quan trọng nhất, đồng thời cũng phải học tập chủ động ủy quyền, điều động tính tích cực của nhiều người, vây quanh mục tiêu công tác phát huy tác dụng tập thể, như vậy mới có thể thực sự làm tốt công tác, một thời gian nữa tôi sẽ đi huyện Miếu Câu xem xem, hy vọng có thể thấy được thay đổi mới.
Lý Quốc Sinh đứng lên, sắc mặt có vẻ xấu hổ, nói:
- - Chủ tịch thành phố Hàn dạy chí phải, tôi nhất định nhớ kỹ lời dạy của Chủ tịch thành phố Hàn, dùng tâm sức đoàn kết dẫn dắt các đồng nghiệp, nắm chắc công tác trọng điểm, cho nhân dân quận Tân Giang một đáp án hài lòng.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- - Vậy cứ như vậy đi.
Lý Quốc Sinh cáo từ, cẩn thận lui ra ngoài.
Hàn Đông uống một ngụm trà, sau đó đứng dậy đi xuống lầu.
“Lam Nghiệp gọi mình đến là vì chuyện của Tập đoàn Viễn Đại? Lẽ nào Tạ Nguyên Bình đã không nhịn được bắt đầu hoạt động ở tỉnh rồi, có người ra mặt nói chuyện hộ rồi?” Hàn Đông vừa đi vừa suy nghĩ, thời gian gần đây Lam Nghiệp rất khiêm tốn, nói chuyện không nhanh không chậm, không có chút tức giận nào. Nhưng trước đó khi lão gọi điện cho Hàn Đông, tạo một cảm giác cấp trên chỉ bảo ra lệnh vậy, dường như lão bỗng nhiên nắm bắt được thế cục của Thành ủy vậy.
Nhân viên gặp trên đường đi nhìn thấy Hàn Đông chắp tay sau lưng, sắc mặt nặng nề, đều cẩn thận chào hỏi Hàn Đông, mà Hàn Đông chỉ đơn giản gật gật đầu tỏ vẻ đáp lại. Cho dù như vậy các nhân viên này trong lòng đều vô cùng kích động, cảm giác Hàn Đông thật là bình dị gần gũi.
Đối với nhân viên làm việc bình thường, Hàn Đông vẫn rất khoan dung, đến cấp độ này của Hàn Đông căn bản cũng không cần thiết phải ra vẻ với nhân viên bình thường, nhất cử nhất động, lời nói việc làm của hắn đối với nhân viên bình thường đều là sự động viên rất lớn.
Rất nhanh Hàn Đông đã đi tới bên ngoài văn phòng của Lam Nghiệp, Thư ký của Lam Nghiệp vừa nhìn thấy Hàn Đông, dưới mông giống như ấn lò xo nhanh chóng đứng lên cung kính, nói:
- - Chào Chủ tịch thành phố Hàn.
Hàn Đông gật gật đầu, nói:
- - Bí thư Lam có ở đây không?
- - Bí thư Lam ở bên trong, mời Chủ tịch thành phố Hàn vào.
Thư ký của Lam Nghiệp cung kinh, nói.
Thái độ của anh ta so với trước kia cung kính hơn rất nhiều. Thật ra chỉ từ điểm này có thể nhìn ra tỷ lệ lực lượng ở Thành ủy, dù sao quan hệ đấu tranh giữa Hàn Đông và Lam Nghiệp khá rõ ràng, nếu Lam Nghiệp có thể nắm bắt quyền chủ động, vậy Thư ký của lão thái độ chắc chắn sẽ không dè dặt như vậy.
Thư ký của Lam Nghiệp mở cửa, nói với Lam Nghiệp ở bên trong một câu, sau đó quay lại cung kính mời Hàn Đông vào bên trong.
- - Đồng chí Hàn Đông đến rồi.
Thấy Hàn Đông tiến vào, Lam Nghiệp không nhanh không chậm đứng lên tiến về phía trước vài bước, tỏ vẻ nhiệt tình, nói:
- - Ngồi đi.
Hàn Đông ngồi xuống sofa ở khu tiếp khách, vẻ mặt bình tĩnh, hắn muốn xem xem Lam Nghiệp có thể làm ra trò quỷ quái gì.
Thư ký của Lam Nghiệp rót một cốc trà bưng vào, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn trước mặt Hàn Đông, lúc đi ra lại dè dặt liếc nhìn Hàn Đông, dường như Hàn Đông là một nhân vật vô cùng nguy hiểm vậy.
Hàn Đông nâng cốc trà lên, hé miệng nhẹ nhàng thổi thổi, một hơi nóng bốc lên, sau đó Hàn Đông uống một ngụm trà nhỏ, nhâm nhi thưởng thức. Có thể nói trà ở chỗ Lam Nghiệp có đẳng cấp cũng không tệ, tuy không phải là trà Long Tỉnh mà Hàn Đông thích uống, mà là trà Thiết Quan Âm, nhưng hương vị thuần khiết ngọt ngào, dư vị đọng lại, so sánh với Long Tỉnh lại là một mùi vị khác.
Lam Nghiệp thấy Hàn Đông dù bận vẫn ung dung thưởng thức trà, trong lòng lập tức dâng lên cơn tức, biểu hiện như vậy của Hàn Đông là từ trong đáy lòng không coi Lam Nghiệp lão ra gì.
“Thằng nhãi này càng ngày càng làm càn.” Lam Nghiệp trong lòng âm thầm suy nghĩ, “Trong khoảng thời gian này, thằng nhãi này chọc ngoáy lung tung, xem chừng không làm cho thành phố Ninh Hải rối tinh rối mù thì không thôi. Nói ra mình vừa mới bắt đầu thật sự có chút coi thường hắn, tuy rằng nhà họ Hàn không có bao nhiêu người ở thành phố Ninh Hải thậm chí ở tỉnh Giang Việt, nhưng ảnh hưởng của nhà họ Hàn trên chính đàn Trung Hoa thật không thể coi thường, huống hồ uy tín của ông cụ Hàn cao như vậy, giống như đỉnh Thái Sơn vậy, không có ai dám làm gì Hàn Đông. Lấy Quý Chính Phong, Tống Kiến Quốc, Lôi Hữu Hạ bọn họ làm ví dụ, bọn họ sở dĩ nhanh chóng đứng về phía Hàn Đông, dù cho bọn họ có đồng lòng với Hàn Đông hay không, vẫn chỉ là kết hợp vì lợi ích, không ngoại lệ chính là bọn họ đương nhiên xem trọng nền tảng lớn mạnh phía sau của Hàn Đông, điểm này là chênh lệch giữa mình và Hàn Đông, điểm này tự mình không thể giải quyết, cho nên kết quả của việc ban đầu mình khinh địch, đã gây nên cục diện bị động như bây giờ.”
Nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo của Hàn Đông, Lam Nghiệp trong lòng bùi ngùi, cũng âm thầm quyết định, nhất định phải nắm bắt cơ hội lần này, cho dù chỉ có thể đả kích một chút tình thế của Hàn Đông, đó cũng là tốt rồi, còn tốt hơn là không làm gì, hơn nữa cái sảy nảy cái ung, chỉ cần mình không ngừng nắm bắt các cơ hội, tin tưởng cuối cùng có thể thu phục được Hàn Đông.
“Dù sao gia tộc họ Hàn ở Trung Hoa cũng không thể một tay che trời, sức ảnh hưởng ở thành phố Ninh Hải cũng tương đối nhỏ, bởi vậy mình nhất định phải lợi dụng các điều kiện có lợi ở các phương diện, thu phục Hàn Đông. Bất kể thế nào mình vẫn là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, nếu đến Hàn Đông còn không thu phục được, chẳng phải để cho người khác xem thường.”
- - Chủ tịch thành phố Hàn, buổi sáng tôi nhận được điện thoại của Phó bí thư Tỉnh ủy Ngô, ông ta đưa ra chỉ thị về một bài báo của báo chiều Biện Châu, bảo tôi nói chuyện với cậu, thực hiện tình hình liên quan.
Lam Nghiệp chỉnh sửa lại một chút suy nghĩ, vẻ mặt thận trọng, nói.
Hàn Đông hỏi ngược lại:
- - Tình hình gì?
Lam Nghiệp lấy ra một tờ báo từ trong ngăn kéo, đưa cho Hàn Đông, nói:
- - Tự cậu xem đi.
Hàn Đông có chút nghi hoặc nhận lấy tờ báo, bèn nhìn thấy hàng chữ tiêu đề màu đen: “Lãnh đạo chính phủ bới móc, con trai ông chủ ngồi tù.”
Xem qua một hồi, Hàn Đông liền đại khái hiểu được là xảy ra chuyện gì rồi.
Bài báo này nghiễm nhiên giống như một lá thư khiếu nại, mặc dù tên người không có nói rõ ra, nhưng chỉ cần có chút tìm hiểu thành phố Ninh Hải, liền có thể đoán ra bài báo này đang nói cái gì.
- - Không biết Bí thư Lam muốn tìm hiểu tình hình gì?
Hàn Đông thản nhiên, nói.
Bài báo này hoàn toàn là bóp mép sự thật, nói cái gì một vị lãnh đạo chủ chốt của Ủy ban nhân dân thành phố bất mãn với một doanh nghiệp tư nhân ở địa phương, chuyên bới móc doanh nghiệp này, còn cho người điều tra, hơn nữa còn bởi vì chuyện tai nạn xe nhỏ mà cho giam giữ con của ông chủ doanh nghiệp, cho đến bây giờ vẫn đang giam giữ, hơn nữa Cục Công an thành phố còn dưới sự lãnh đạo của vị lãnh đạo này, tiến hành điều tra này nọ. Bài báo tương đối dài, thổi phồng toàn bộ sự vô tội của ông chủ doanh nghiệp tư nhân kia, và sự càn rỡ ngang ngược của vị lãnh đạo kia, quả thực là một câu chuyện đẫm máu và nước mắt.
Rất hiển nhiên đây là chiêu của Tạ Nguyên Bình, lão ta muốn thông qua phương thức này, khiến cho một số người chú ý, để gây áp lực cho Hàn Đông. Hơn nữa Hàn Đông tin rằng Tạ Nguyên Bình chắc chắn còn có chiêu sau, dù sao trong quá trình phát triển lớn mạnh của Tập đoàn Viễn Đại, người mà Tạ Nguyên Bình quen biết chắc chắc không ít.
Nhưng Hàn Đông chỉ khinh bỉ với thủ đoạn này của lão ta, trước tiên Hàn Đông làm bất cứ chuyện gì đều có tình có lý, không giống như nội dung trong bài báo, chỉ là viết vì hận thù cá nhân mà thôi.
“Phó bí thư Tỉnh ủy Ngô mà Lam Nghiệp nói chính là Phó bí thư Tỉnh ủy Ngô Thời Hi rồi, lão ta không ngờ lại ra chỉ thị về bài báo này, xem ra lão ta chính là một trong những người đứng sau Tạ Nguyên Bình.” Hàn Đông trong lòng thầm cân nhắc, “Hừ, mình phải xem xem trong tỉnh còn có ai sẽ ra mặt, Tạ Nguyên Bình làm thế này, đến lúc đó người chịu thiệt thòi vẫn là lão ta, dù sao mình chỉ cần làm tốt việc của mình, ai đến điều tra cũng không thể làm gì được mình.”
Nếu như Hàn Đông không có thân thế gì, như vậy một số người có thể mượn cơ hội này làm động tác lớn nhằm vào Hàn Đông, thậm chí điều chỉnh công tác của hắn, nhưng Hàn Đông không phải một mình, sau lưng của hắn còn có một thế lực khổng lồ, bởi vậy nếu không có chứng cứ xác thực, ai cũng không dám động đến, cùng lắm thì chỉ giở trò mà thôi.
Thấy bộ dạng Hàn Đông không thèm để ý, Lam Nghiệp bèn nói:
- - Đồng chí Hàn Đông, Phó bí thư Ngô vô cùng coi trọng chuyện này, bây giờ Trung ương từ trên xuống dưới đều vô cùng coi trọng sự phát triển của doanh nghiêp tư nhân, cho dù bài báo không rõ ràng chỉ ra doanh nghiệp nào, nhưng theo phân tích có thể biết được cụ thể là doanh nghiệp nào, mong rằng Chủ tịch thành phố Hàn cẩn thận xử lý chuyện này, có chuyện gì thì phải giải quyết thỏa đáng, không thể để cho công tác của chúng ta rơi vào bị động.
Bởi vì trên bài báo cũng không nhắc đến tên của Hàn Đông, nên Lam Nghiệp cho dù tin rằng bài báo đó nói về Hàn Đông nhưng cũng đành phải nói ám chỉ vài câu, không thể vạch ra Hàn Đông ngươi không được làm khó Tập đoàn Viễn Đại.
Hàn Đông thản nhiên cười, nụ cười này theo Lam Nghiệp thấy đầy sự khinh miệt, trong lòng của lão càng thấy khó chịu.
- - Bí thư Lam, bài báo này đơn giản là đuổi hình bắt bóng, vô căn cứ mà thôi, nếu thật sự có oan khuất, tôi thấy doanh nghiệp tư nhân bị chèn ép kia đã sớm nhảy lên kêu oan rồi.
Hàn Đông giọng điệu rất bình thản.
- - Tôi thấy chính là một số bè lũ xu nịnh, để đạt được mục đích nào đó, chế ra bài báo này muốn đánh lừa dư luận mà thôi. Đối với bài báo thế này, căn bản không đáng để lãng phí tinh thần sức lực, thời gian của chúng ta, thành phố Ninh Hải đang ở giai đoạn phát triển nhanh, các sự việc cực kỳ phức tạp, nếu cả ngày tập trung tinh thần sức lực lãng phí vào chuyện này, đó chính là không làm tròn trách nhiệm…
Nghe Hàn Đông chậm rãi nói, sắc mặt của Lam Nghiệp càng trở nên khó coi, Hàn Đông đây hoàn toàn là nói bóng nói gió, ông bạn này quả thật cho rằng ở thành phố Ninh Hải có thể muốn gì được nấy sao?
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 887: Khó xử
Nguồn: Mê Truyệ
- - Đồng chí Hàn Đông, nói như cậu không thích hợp lắm, doanh nghiệp tư nhân đối với sự phát triển kinh tế của thành phố chúng ta là có tác dụng hết sức quan trọng, bây giờ Trung ương từ trên xuống dưới đều vô cùng coi trọng sự phát triển kinh tế của doanh nghiệp tư nhân, chỉ ra phải ủng hộ mạnh mẽ, hơn nữa trong quá trình phát triển kinh tế của thành phố chúng ta, doanh nghiệp tư nhân có tác dụng rất lớn, bởi vậy thái độ của chúng ta nên quan tâm, trân trọng và ủng hộ doanh nghiệp tư nhân, mà không phải là bới móc, thậm chí chèn ép.
Lam Nghiệp bị Hàn Đông nói trong lòng tức giận, cố ý nhắc tới hai chữ “bới móc” mà trên bài báo nhắc tới.
Hàn Đông thản nhiên, nói:
- - Tôi đồng ý quan điểm của Bí thư Lam, nhưng đối với doanh nghiệp tư nhân cùng lúc với việc chúng ta tăng cường hỗ trợ, cũng phải tăng cường dẫn dắt quản lý, đặc biệt là một số doanh nghiệp tồn tại vấn đề nọ vấn đề kia, thì càng phải tăng cường chỉnh đốn, giống như nuôi dưỡng một đứa trẻ, chúng ta cũng cần phải có trách nhiệm, trong quá trình nuôi dưỡng đứa trẻ lớn lên, nếu nó bị bệnh thì phải điều trị, phạm sai lầm thì phải giáo dục, phạm tội thì phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, chỉ có như vậy mới có lợi cho sự trưởng thành của tất cả bọn trẻ, nếu không thì chỉ cần nuông chiều một đứa trẻ phạm sai lầm, kết quả cuối cùng là tất cả bọn trẻ đều không được dạy dỗ tốt.
Lam Nghiệp trong lòng càng thấy khó chịu, Hàn Đông nói như vậy rõ ràng là không buông tha cho Tập đoàn Viễn Đại.
Xem ra cho dù là Phó bí thư Tỉnh ủy Ngô Thời Hi ra mặt, Hàn Đông cũng sẽ không nhượng bộ.
“Thằng nhãi này ỷ thế đằng sau có chỗ dựa, không coi ai ra gì, khư khư cố chấp, cứ tiếp tục thế này, sớm hay muộn sẽ khiến cho càng nhiều người bất mãn." Lam Nghiệp trong lòng nghĩ thầm, khoát tay, nói:
- - Chuyện này hy vọng đồng chí Hàn Đông suy nghĩ kỹ một chút, một doanh nghiệp tư nhân có thể trưởng thành là không dễ dàng, không thể vì một chút vấn đề mà dùng búa đánh chết nó, ngoài ra cũng phải chú ý đến một chút ảnh hưởng, dù sao một doanh nghiệp liên quan đến nhiều phương diện, động vào một doanh nghiệp, có thể gây ra khủng hoảng cho các doanh nghiệp khác, như vậy thậm chí có thể dẫn đến phát triển kinh tế của thành phố chúng ta chịu ảnh hưởng bất lợi.
Lam Nghiệp đây là cố ý đả kích Hàn Đông, lão đã nghĩ thông suốt rồi, nếu quyết tâm khai đao với Tập đoàn Viễn Đại, như vậy dứt khoát để cho hắn làm lớn chuyện lên, như vậy đến lúc đó sẽ gây ra sự phản đối của càng nhiều phương diện, chỉ cần ảnh hưởng lớn rồi, đến lúc đó Hàn Đông cũng sẽ không được yên ổn qua ngày, bất luận là hắn kiên trì làm tiếp hay là bỏ dở giữa chừng, đều sẽ đắc tội với số lượng lớn người. Mà đắc tội với nhiều người, công tác của Hàn Đông ở thành phố Ninh Hải sẽ không dễ làm nữa.
“Nếu muốn Tỉnh ủy điều chỉnh lại bộ máy của thành phố Ninh Hải lần nữa, thì phải có lý do và cơ hội hợp lý, mà chuyện lần này của Tập đoàn Viễn Đại, nói không chừng chính là một mồi lửa. Tạ Nguyên Bình bây giờ đã bắt đầu bắt tay vào phản kích, mình lại ở bên cạnh thêm mắm thêm muối, tất nhiên sẽ dẫn đến rất nhiều bất mãn của Tỉnh ủy, khi bất mãn tích lũy đến mức độ nhất định, việc điều chỉnh bộ máy của thành phố Ninh Hải sẽ tiến hành thuận lợi.”
Hàn Đông cười cười, nói:
- - Bí thư Lam không cần lo lắng, tôi sẽ chú ý đúng mực, chỉ nhằm vào việc không nhằm vào người, tất cả đều giải quyết trong phạm vi pháp luật, chính sách.
- - Ừ, vậy là tốt rồi.
Lam Nghiệp gật đầu, nói, thật ra trong lòng lại đang cười nhạt với cách nói này của Hàn Đông, theo lão ta thấy Hàn Đông hoàn toàn là nhằm vào người chứ không phải việc, nếu không thì có bao nhiêu ân oán lại trút vào Tập đoàn Viễn Đại không tha.
Thấy không có gì để nói nữa, Hàn Đông liền cáo từ.
Cho dù trước mặt Lam Nghiệp Hàn Đông thể hiện rất mạnh mẽ, nhưng không có nghĩa là Hàn Đông coi nhẹ chuyện này.
“Tạ Nguyên Bình không ngờ lại cho người bịa ra tin tức như vậy trên báo chiều Biện Châu, rất rõ ràng đã thu hút sự chú ý của lãnh đạo Tỉnh ủy, hoặc cứ cho là lãnh đạo Tỉnh ủy không chú ý đến, lão cũng làm cho bọn họ biết chuyện.” Hàn Đông vừa đi vừa nghĩ thầm, “Tính toán khá tốt đấy, chỉ tiếc rằng nếu Tập đoàn Viễn Đại thực sự không có vấn đề gì, việc lão náo loạn có thể có chút hiệu quả, nhưng từ tình hình hiện tại nắm bắt được cho thấy, Tập đoàn Viễn Đại chắc chắn có vấn đề không nhỏ, chỉ cần đi sâu vào điều tra sẽ phát hiện càng nhiều vấn đề, lão ta càng làm loạn, hậu quả xấu cuối cùng đều do Tạ Nguyên Bình lão tự mình gánh vác.”
Vừa mới đi đến trên lầu, liền nhìn thấy Lâm Dũng đi xuống, nhìn thấy Hàn Đông, trên mặt Lâm Dũng lộ vẻ tươi cười, nói:
- - Chủ tịch thành phố, tôi đang muốn tìm anh.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- - Ồ, anh đến thật đúng lúc, tôi cũng có chuyện tìm anh.
Tạ Nguyên Bình thông qua báo chiều Biện Châu đưa tin bịa đặt, đã thu hút sự chú ý của Phó bí thư Tỉnh ủy Ngô Thời Hi, hơn nữa còn đưa ra chỉ thị để cho Lam Nghiệp kiểm tra đối chiếu chuyện này, Hàn Đông đương nhiên phải để cho Lâm Dũng làm tốt công tác đối phó tương ứng, chỉ cần nắm được chứng cứ rõ ràng, cho dù Tạ Nguyên Bình náo loạn thế nào, Hàn Đông cũng không có gì phải lo lắng.
Lâm Dũng đến báo cáo tình hình điều tra với Hàn Đông, qua điều tra và tìm hiểu thêm, tổ chuyên án đã nắm được hành vi, quá trình khi giải phóng mặt bằng cư xá hoa viên bán đảo, Tạ Kiên đã chỉ thị người vùi lấp hai ông bà lão trong căn nhà cũ, khẩu cung của các phương diện đã được ghi chép rất rõ ràng, đương sự cũng đều bị khống chế, đồng thời Lâm Dũng cũng tiến hành đi sâu vào điều tra ngoài những manh mối mà Cục Công an nắm giữ, hơn nữa còn liên hệ với các ban nghành như Cục Thông tin Đối ngoại, tìm kiếm thêm nhiều manh mối, triển khai điều tra nhiều phương diện, hiện tại đã thu thập chỉnh lý những chuyện có liên quan đến Tập đoàn Viễn Đại phạm pháp luật loạn kỉ cương, hồ sơ đã cao đến vài thước rồi.
- - Chủ tịch thành phố, chuyện xấu của Tạ Kiên không chỉ ở chuyện này, còn dính líu đến mấy chuyện làm bị thương người khác, đồng thời còn có mấy tội khác, những chuyện này đều được bố gã chi tiền hoặc là nhờ quan hệ để giải quyết, hoặc là chuyện lớn hóa nhỏ hoặc là tìm người gánh tội thay, bởi vì vậy, Tạ Kiên càng không kiêng nể gì, chơi bời lêu lổng, gây ra bao nhiêu chuyện xấu, bây giờ tổ chuyên án đang trong quá trình toàn lực điều tra. Hơn nữa không chỉ có Tạ Kiên làm rất nhiều việc xấu, chính là quá trình gây dựng sự nghiệp lúc đầu ngày trước của Tạ Nguyên Bình cũng dính líu đến rất nhiều vấn đề, chẳng qua thời gian đã lâu rồi, điều tra cũng có chút khó khăn.
Hàn Đông hít một hơi thuốc, nói:
- - Từng bước một đi, trước tiên điều tra rõ ràng vấn đề của Tạ Kiên, bây giờ Tạ Nguyên Bình đã bắt đầu triển khai phản kích rồi, mưu toan tránh khỏi được vụ này, nhưng tôi tin rằng chỉ cần Tạ Kiên có vấn đề, Tạ Nguyên Bình chắc chắn sẽ không ngồi yên, một khi lão ta ngồi không yên, như vậy sẽ lộ ra sơ hở, trước kia lão không phải dính líu đến xã hội đen sao, chó cùng cũng phải dứt giậu thôi.
Lâm Dũng hiểu rõ, Hàn Đông lần này thật sự căm tức rồi, có lẽ bởi vì biết được Tập đoàn Viễn Đại cùng với cha con Tạ Nguyên Bình làm ra những chuyện xấu này, nên mới hạ quyết tâm lớn như vậy.
Đương nhiên Hàn Đông suy tính cũng không phải là đơn giản như vậy.
“Tập đoàn Viễn Đại chỉ là một ví dụ, những doanh nghiệp khác e là cũng tồn tại càng nhiều vấn đề, dựa vào chuyện lần này, nhất định phải chỉnh đốn một phen.”
Hàn Đông lại dặn dò Lâm Dũng một số công việc cần chú ý xong, Lâm Dũng liền cáo từ.
Một tuần sau đó, Viện Kiểm soát thành phố Ninh Hải ký lệnh bắt, sau đó Cục Công an thành phố đã bắt giam Tạ Kiên.
Biết được tin này, Tạ Nguyên Bình tức đến mức ném mạnh di động xuống.
- - Đáng ghét.
Tạ Nguyên Bình phẫn nộ hét lên,
- - Hàn Đông quả là cạn tàu ráo máng.
Một lát sau Tạ Nguyên Bình lại gọi mấy cuộc điện thoại.
Một tuần sau, lãnh đạo Tỉnh ủy tỉnh Giang Việt nhận được một lá thư tố cáo giống nhau.
Bức thư tố cáo này là về Hàn Đông, chủ yếu là tố cáo vấn đề kinh tế của Hàn Đông, một là Hàn Đông ở Venice sở hữu một căn biệt thự, trị giá hơn hai triệu tệ, hai là Hàn Đông bình thường hút thuốc lá cao cấp như Đại Trung Hoa, ba là Hàn Đông còn đeo đồng hồ vàng Rolex, trong thư tố cáo còn kèm theo ảnh chụp, trong tấm ảnh trên tay Hàn Đông quả thật đeo một chiếc đồng hồ vàng Rolex.
Phó bí thư Tỉnh ủy Ngô Thời Hi cẩn thận đọc lá thư tố cáo này, trên mặt lộ ra nụ cười khẩy, lập tức liền gọi điện đến văn phòng của Bí thư Tỉnh ủy Tào Hoành Vị, nói:
- - Bí thư Tào, anh có rảnh không, tôi qua nói chuyện với anh một chút.
Tào Hoành Vị trong tay đang cầm lá thư tố cáo kia, vẻ mặt thận trọng. Lá thư tố cáo này được ai đó nhét vào phòng làm việc của mình, cho thấy người tố cáo là tốn rất nhiều công phu.
Hơn nữa sự việc dính líu đến Hàn Đông, hiển nhiên người tố cáo cũng không đơn giản.
Có thể nói lá thư tố cáo này đã mang đến cho Tào Hoành Vị và cả tỉnh Giang Việt một áp lực rất lớn. Hàn Đông là cán bộ cấp Phó tỉnh, muốn điều tra hắn chắc chắn là phải do Ủy ban Kỷ luật Trung ương làm. Nhưng bây giờ người tố cáo lại đem thư tố cáo này đến Tỉnh ủy, vậy Tỉnh ủy xử lý như thế nào?
Tỉnh ủy có trách nhiệm giám sát, lãnh đạo đối với cán bộ của toàn tỉnh, bây giờ có lá thư tố cáo như thế này, Tỉnh ủy có thể làm một số công tác tìm hiểu bước đầu, nếu cần thiết có thể chuyển đến Ủy ban Kỷ luật Trung ương. Nhưng thân thế của Hàn Đông còn bày ra đó, xử lý không tốt có thể gây ra sự đả kích của thế lực lớn mạnh nhà họ Hàn. Nhưng nếu Tỉnh ủy không quan tâm, đến lúc đó không biết người tố cáo sẽ bày ra trò gì, Tỉnh ủy không làm cũng sẽ gây ra sự bất mãn của một số người bên trên.
Làm Bí thư Tỉnh ủy, Tào Hoành Vị rất hiểu rõ một số việc ở bên trên, lần trước nhà họ Tô chịu thiệt, là có quan hệ rất lớn với nhà họ Hàn, nếu nhà họ Tô biết chuyện này e là sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội lần này.
Tào Hoành Vị đảm nhiệm Bí thư Tỉnh Ủy hơn 6 năm rồi, trước khi đến tỉnh Giang Việt đảm nhiệm chức Bí thư, ông ta từng ở tỉnh nào đó của Tây Bắc đảm nhiệm Bí thư Tỉnh ủy hai năm, bởi vậy kinh nghiệm tương đối phong phú. Dựa vào tuổi của ông ta, vẫn có hy vọng tiến thêm một bước nữa, tiến tới Bộ Chính trị trong lần Đại hội Đảng năm sau nữa, bởi vậy ông ta cũng không muốn gây thêm phiền toái.
Mặc dù nói đến Đại hội Đảng vào tháng 10 năm sau nữa vẫn còn thời gian hơn hai năm, nhưng bây giờ trên thực tế đã bắt đầu so tài, nếu mình gây ra chút chuyện, bất luận là nhà họ Hàn hay là nhà họ Tô bất mãn với mình, hy vọng tiến thêm một bước của mình sẽ trở nên vô cùng mong manh.
- - Ừ, cậu qua đây đi.
Tào Hoành Vị thản nhiên nói, ông ta cũng đoán được Ngô Thời Hi đến là vì cái gì, Ngô Thời Hi đi lại gần gũi với Phó Thủ tướng Nội các Chính phủ Tô Trọng Vi, lão ta nhìn thấy thư tố cáo này chắc chắn sẽ rất vui mừng.
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 888: Không cần giấu diếm Nguồn: Mê Truyệ
Bởi vì tất các các Ủy viên thường vụ đều nhận được thư tố cáo về Hàn Đông, cho nên dù rất khó khăn, Tào Hoành Vị vẫn phải chủ trì triệu tập Hội nghị thường vụ khẩn cấp, trong cuộc họp mọi người tiến hành thảo luận về lá thư tố cáo, sau cùng đưa ra kết luận là trong lá thư tố cáo có một số nội dung là rất xác thực, bởi vậy cần thiết phải chuyển giao đến Ủy ban Kỷ luật Trung ương tiến hành kiểm tra thêm một bước.
- - Căn cứ nguyên tắc bảo vệ đồng chí, đẩy mạnh sự tiến bộ của đồng chí, về lá thư tố cáo này, hy vọng các đồng chí chú ý giữ bí mật, dù sao sự việc còn chưa qua điều tra, tính xác thực còn phải xác nhận thêm một bước…
Bí thư Tỉnh ủy Tào Hoành Vị vẻ mặt nghiêm túc, nói.
Mặc dù là nhân vật số một của tỉnh Giang Việt, nhưng ông ta cũng không thể khống chế được tất cả mọi người, người tố cáo lần này nhằm vào Hàn Đông, làm cho ông ta cảm thấy rất bị động. Đối với người như Hàn Đông, nếu không phải là vạn bất đắc dĩ, Tào Hoành Vị cũng không quá đáng mà đắc tội với hắn, dù sao thật sự đắc tội với Hàn Đông thì thảm rồi, nếu nhà họ Hàn đứng ra làm chỗ dựa cho hắn, thì chức Bí thư Tỉnh ủy của ông ta cũng không giữ được.
Vẻ mặt của các Ủy viên thường vụ tham dự Hội nghị đều rất bình tĩnh, nhưng trong lòng bọn họ nghĩ như thế nào, chỉ có bọn họ biết.
Sau khi tan họp Tào Hoành Vị gọi Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Trần Viêm Lâm đến văn phòng của mình, hai người sau khi ngồi xuống, Tào Hoành Vị nói:
- - Đồng chí Viêm Lâm, công tác của Ủy ban Kỷ luật rối rắm phức tạp, nhất định phải kiên nhẫn, cẩn thận mới được…
Trần Viêm Lâm gật gật đầu, ông ta hiểu được ý tứ của Tào Hoành Vị, tuy Hàn Đông là cán bộ cấp Phó tỉnh, nếu cần điều tra sẽ là người của Ủy ban Kỷ luật Trung ương đến điều tra, nhưng người của Ủy ban Kỷ luật Trung ương đến, nhất định sẽ cần có người của Ủy ban Kỷ luật tỉnh hỗ trợ. Bởi vậy lần này xung quanh việc của Hàn Đông, Ủy ban Kỷ luật tỉnh cũng không thoát khỏi.
Mà Trần Viêm Lâm đương nhiên biết ông ngoại của Hàn Đông chính là nhân vật số một của Ủy ban Kỷ luật Trung ương, đây chính là lãnh đạo cấp Chính Quốc, là một trong mấy người có quyền lực lớn nhất ở Trung Hoa, là nhân vật có tính đại biểu của thế lực lớn mạnh nhà họ Hàn đẩy ra.
Trần Viêm Lâm cũng là cán bộ từ Ủy ban Kỷ luật Trung ương xuống, ông ta cũng được một vị đại lão của một thế lực lớn nào đó ưu ái, mới có thể dần dần đi lên được. Mặc dù ông ta không phải là người nhà họ Hàn, nhưng ông ta cũng không muốn đối nghịch với Hàn Đông. Dù sao ông ta là cán bộ của hệ thống Ủy ban Kỷ luật, bị ảnh hưởng của Ủy ban Kỷ luật Trung ương rất lớn, nếu để cho nhân vật số một của Ủy ban Kỷ luật Trung ương có gì bất mãn với mình, thì tiền đồ của mình cơ bản đã bị hủy bỏ rồi.
“Cũng không biết lần này sau khi ý kiến của Tỉnh ủy chuyển lên trên, Ủy ban Kỷ luật Trung ương sẽ xử trí như thế nào.”
Trần Viêm Lâm trong lòng thầm nghĩ. “Chủ nhiệm Dư chắc chắn không dễ dàng để người khác động đến Hàn Đông, đến lúc đó nói không chừng người bị khó xử nhất chính là mình.”
Bây giờ Tào Hoành Vị tìm ông ta nói chuyện, trên thực tế cũng chính là muốn ông ta nhất định phải xử lý thích đáng chuyện này, không để gây ra chấn động quá lớn.
Thật ra Trần Viêm Lâm cũng không muốn làm lớn chuyện này, dù sao làm lớn việc cũng không có lợi đối với ông ta.
Cho dù Tào Hoành Vị trên Hội nghị thường vụ nhấn mạnh phải chú ý giữ bí mật, nhưng tin tức Hàn Đông bị tố cáo, Tỉnh ủy đã quyết định mời Ủy ban Kỷ luật Trung ương thêm một bước áp dụng biện pháp vẫn lan truyền nhanh chóng.
Cùng ngày Hàn Đông nhận được tin tức này, không khỏi cười khẩy một tiếng. Đám người ở Tỉnh ủy kia, e là muốn mượn cơ hội này để đốn ngã mình, nhưng bọn họ lại đầy sợ hãi, lại không chắc chắn, cũng không dám làm căng. Về phần nội dung trong thư tố cáo, Hàn Đông đương nhiên cũng biết rất rõ ràng rồi, hắn cũng không lo lắng chút nào.
Tấm ảnh trong thư tố cáo đương nhiên là thật. Thời gian trước trên tay hắn quả thực có đeo đồng hồ vàng Rolex, là bởi vì chiếc đồng hồ hắn đeo trước kia có chút vấn đề, bèn tạm thời lấy món quà cưới của Thủ tướng Nam Tuần tặng cho mình và Lữ Nhạc, đó là chiếc đồng hồ vàng dành cho nam đeo trên tay, lại không ngờ bị người ta chụp trộm ảnh báo lên Tỉnh ủy. Mà một đôi đồng hồ vàng này vốn là món quà của Quốc vương Thụy Sĩ tặng cho Thủ tướng Nam Tuần và phu nhân, bởi vậy rất là quý trọng, lúc trước đã tiến hành đăng ký đánh số tại Sở Văn phòng Trung ương rồi.
Cho nên bất kể ai tới điều tra, Hàn Đông cũng không có vấn đề gì.
Nhưng thật sự nếu có người đến điều tra, sẽ chỉ làm cho bọn họ cảm thấy khiếp sợ mà thôi.
Vấn đề biệt thự kia cũng không có gì, chủ nhân của căn biệt thự đó là Lữ Nam Phương, Lữ Nam Phương là anh thứ hai của Lữ Nhạc, anh ta mua biệt thự để cho em gái và em rể ở, ai có thể nói gì chứ. Dù sao tiền của Lữ Nam Phương lai lịch chính đáng, hơn nữa anh ta ở Ninh Hải cũng không có kinh doanh phát triển gì, cho dù mua biệt thự tốt thế nào cho Hàn Đông và Lữ Nhạc ở, cũng là chuyện trong nhà người ta.
Huống hồ, tài sản của Hàn Đông cũng có thể thoải mái mua được biệt thự xa hoa, hơn nữa nguồn gốc tài sản của Hàn Đông cũng là chính đáng, thừa điều kiện cho kiểm tra đối chiếu.
“Cũng không biết thẻ ngân hàng của mình có bao nhiêu tiền rồi, e là không phải là ít, nếu để cho người khác biết, không biết bọn họ sẽ nghĩ như thế nào.”
Cho dù thẻ ngân hàng của Hàn Đông có không ít tiền, nhưng Hàn Đông quyên góp cho quỹ Yêu Nước nhiều hơn, hắn nắm giữ 5% cổ phần Tập đoàn Đông Thăng, điều này đối với rất nhiều người là một tài sản lớn, chỉ cần 5% cổ phần này, lợi nhuận hàng năm đạt được đều rất lớn. Nhưng tiền đối với Hàn Đông không có ý nghĩa quá lớn, hắn cũng không dùng đến quá nhiều tiền, bởi vậy hắn giao cho quỹ Yêu Nước đi giúp đỡ người cần giúp đỡ càng có ý nghĩa hơn.
Trong lúc đang suy nghĩ, Thư ký Vương Lập Bình vào báo cáo, nói Lâm Dũng đến.
Hàn Đông cười cười, Lâm Dũng phỏng chừng cũng biết được tin tức đến thăm dò đây.
Lâm Dũng nhanh chóng đi vào, mặt anh ta tối sầm, tiến vào nói:
- - Chủ tịch thành phố, tên Tạ Nguyên Bình kia thật quá ghê tởm, lại dùng chiêu này, tôi thấy nên lập tức bắt lão lại, xem lão còn có thể giở trò gì.
Hàn Đông nói:
- - Bây giờ bắt lão, có chứng cứ gì không?
- - Sao không có chứ, mặc dù rất nhiều chuyện về lão ta còn đang trong quá trình điều tra, nhưng chỉ cần điều tra rõ những vấn đề đó, là có thể bắt giam lão ta một thời gian, chủ yếu không ngừng đi sâu tìm kiếm, lão già đó nhất định không chạy thoát.
Hàn Đông cười cười, nói:
- - Anh đã cho là lão trước sau không thể chạy thoát, vậy anh vội cái gì, đợi tài liệu tương ứng được làm rõ, bắt lão cũng không muộn.
- - Nhưng lão lập mưu lớn, cứ để như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt.
Lâm Dũng có chút lo lắng, nói, mặc dù nền tảng của Hàn Đông đủ hùng hậu, nhưng có thể bóp chết đối thủ từ trong trứng nước không phải càng tốt sao.
Hàn Đông thản nhiên, nói:
- - Có gì phải lo lắng đâu, vàng thật không sợ lửa, lão càng như vậy, chỉ có thể nói vấn đề của lão càng nghiêm trọng. Về phần tôi cơ bản không có gì cần lo lắng, tôi tin tưởng Tổ chức sẽ trả lại sự trong sạch cho tôi.
Lâm Dũng nói:
- - Mặc dù Chủ tịch thành phố là người trong sạch, nhưng cũng không thể bị động.
Hàn Đông nói:
- - Chuyện này anh cũng không cần lo lắng quá, nhiệm vụ chủ yếu của anh là làm tốt công tác điều tra là được rồi, ngoài ra công tác chỉnh sửa liên hợp gần đây cũng phải nắm bắt, không thể vì một số dư luận nhất thời mà có dao động.
Lâm Dũng kiên định, nói:
- - Chủ tịch thành phố yên tâm đi, tôi biết phải làm thế nào.
Hàn Đông đã có lòng tin như vậy, Lâm Dũng cũng không có gì phải lo lắng nữa.
Tiễn Lâm Dũng không bao lâu, Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Vương Tĩnh gõ cửa đi vào, bà ta nói:
- - Chủ tịch thành phố Hàn, vừa mới nhận được thông báo của Sở Văn phòng Hội đồng nhân dân thành phố, ngày kia Phó chủ tịch Quốc hội Đinh Ngọc Dũng muốn đến thành phố Ninh Hải khảo sát hiện trạng phát triển của doanh nghiệp tư nhân…
- - Vậy sao, vậy chúng ta phải làm tốt công tác tiếp đãi, mấu chốt là phải thể hiện diện mạo chân thật về phát triển kinh tế doanh nghiệp tư nhân của thành phố chúng ta. Như thế này đi, chị đi thông báo sáng ngày mai mở một cuộc họp Đảng tổ, tiến hành thảo luận bố trí công tác có liên quan.
- - Chủ tịch thành phố, Phó chủ tịch Quốc hội Đinh e là tới làm chỗ dựa cho Tập đoàn Viễn Đại, chúng ta có phải…
Hàn Đông cười ngắt lời của Vương Tĩnh, nói:
- - Không cần nghĩ lung tung, làm tốt công tác thuộc bổn phận của mình là được rồi, Phó chủ tịch Quốc hội Đinh đến lúc đó muốn xem cái gì, để cho ông ta xem cái đó, không có gì cần phải giấu diếm.