Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 949: Biến cố Hà Châu
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Kế Trí Nguyên biết cho dù bí pháp của gã lợi hại, cũng giống như có cách thoát chết khỏi “Ngũ thái phệ hồn phiên”, nhưng gã vừa mới xin tha chết, “Ngũ thái phệ hồn phiên” của Diệp Mặc lại quét lại, ánh sáng sặc sỡ vừa quét qua, Kế Trí Nguyên không còn chút hơi thở nào, sinh hồn đều bị tấm vải ngũ sắc mang đi.
Diệp Mặc thầm nghĩ tấm vải này thật lợi hại, hóa ra tấm vải này tên là “Ngũ thái phệ hồn phiên”. Nhưng Diệp Mặc lại không thích thứ sặc sỡ này lắm, hắn có ác cảm với tấm vải dày đặc quỷ khí này. Mặc dù phản cảm, nhưng đối phó với loại người như Kế Trí Nguyên, thì đây lại là cách tốt nhất.
Diệp Mặc sở dĩ không dám dông dài với Kế Trí Nguyên nữa, là bởi vì hắn biết lúc này hắn đã bị rơi vào bước cực kỳ nguy hiểm rồi, hắn lập tức phải đi, sau đó nhanh chóng quay về Hà Châu, dẫn mấy người Tống Ánh Trúc rời khỏi.
Sau khi Diệp Mặc lấy nhẫn trữ vật của Kế Trí Nguyên, mới phát hiện ra trong hai gã Kim Đan vừa nãy mới bị hắn đánh một chết một bị thương kia, tên bị thương nặng đã không thấy đâu nữa.
Lo lắng, Diệp Mặc căn bản cũng không lo được gì, dùng lửa thiêu cháy hai người, phóng Tử Đao ra với tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi này.
Dọc đường đi, Diệp Mặc dùng chân nguyên chế ngự miệng vết thương, nhưng cũng không có ý dừng lại chút nào. Hắn không có thời gian trị thương, lúc này, hắn càng nhanh chóng về đến Hà Châu càng tốt.
Nếu như một mình hắn, hắn có thể tìm một nơi an toàn để vào thế giới Trang vàng, sau đó dần dần khôi phục lại. Nhưng bây giờ Quỷ Tiên phái muốn điều tra lai lịch của hắn thật quá đơn giản, cho nên hắn phải nhanh chóng đi trước khi Quỷ Tiên phái phát lệnh truy nã, trước tiên tới Hà Châu, dẫn người của mình đi đã.
Diệp Mặc rời đi khoảng hai nén hương, nơi hắn và Kế Trí Nguyên đánh nhau, liền xuất hiện hai tên tu sĩ. Hai người này sắc mặt rất âm trầm, một người rất thấp, còn một người thì lại cao lênh khênh. Tên thấp thoạt nhìn thì chỉ quá ba thước mà thôi, còn người cao còn lại thì ước chừng trên sáu thước.
Nếu như Diệp Mặc biết, nhất định sẽ thầm nhủ mình may mắn rời khỏi đó sớm, bởi vì hai người này không ngờ là tu vi Nguyên Anh, thậm chí một người đã là tu vi Nguyên Anh hậu kỳ rồi.
- Chính là chỗ này, không sai, Trí Nguyên bị người ta giết ở đây, sinh hồn cũng bị lấy đi rồi.
Tu sĩ Nguyên Anh dáng người cao giọng điệu bình tình, những trong mắt lại hiện lên ánh lửa thù hận.
Tên tu sĩ Nguyên Anh lùn kia khè khè cười nói:
- Đúng là một tên thật độc ác, không ngờ lại có pháp bảo thu sinh hồn, lấy sinh hồn đi, không ngờ lại dám thu sinh hồn của Quỷ Tiên phái, được đấy…
- Người này có lẽ đi cũng không được bao xa, tôi tập trung xem khí tức của hắn thế nào…
Tu sĩ Nguyên Anh lùn kia nói xong, lấy ra một pháp bảo bàn tròn, bắt đầu dò xét xung quanh.
Một lúc lâu sau, chân mày của gã càng ngày càng nhăn lại.
- Chuyện gì vậy?
Người tu sĩ Nguyên Anh cao kều kia thấy tu sĩ lùn không nói một câu nào, lên tiếng hỏi.
Người tu sĩ lùn lắc đầu, một lát sau mới trầm giọng nói:
- Nơi này có dấu vết bố trí trận pháp, tên này dùng trận pháp mới có thể giết ba người Trí Nguyên, rõ ràng không phải tu sĩ Nguyên Anh, nhưng chỉ là một tu sĩ Kim Đan dùng công pháp ẩn nấp không ngờ lại lợi hại như vậy, một chút tin tức hữu dụng tôi cũng không tìm được.
Nếu Diệp Mặc ở đây nhất định sẽ kêu oan uổng, hắn rõ ràng chỉ giết có hai người.
Diệp Mặc thu thập xong tất cả các dấu vết, đương nhiên là chuyên tâm trốn chạy. Hắn thậm chí còn không xem nhẫn trữ vật của Kế Trí Nguyên, trực tiếp bỏ vào thế giới Trang vàng.
Vốn dĩ Diệp Mặc cần tới thành Toái Diệp trước, lại ngồi Truyền Tống trận, Nhưng Diệp Mặc không dám đến thẳng thành Toái Diệp, mà trên đường lại hỏi thăm đến thành Tháp Sơn. Sau đó Diệp Mặc không có thời gian nghỉ ngơi, trực tiếp ở thành Tháp Sơn ngồi Truyền Tống trận đến Tiêm thành.
Mặc dù tốc độ của Diệp Mặc nhanh hơn lúc trước rất nhiều, nhưng cũng phải tốn mất bảy ngày hắn mới đến được thành Hà Châu, thời gian chậm trễ chủ yếu là trên đường ra khỏi Sa Nguyên dược cốc. Nếu không, hắn thậm chí không đến hai ngày, là có thể đến Hà Châu rồi.
Nhưng Diệp Mặc biết rằng, nếu hắn về đến thành Toái Diệp rồi lại lòng vòng, phỏng chừng hắn đi mãi cũng không hết.
Bên ngoài Hà Châu, Diệp Mặc trái lại lại rất bình tĩnh, hắn lại lấy “Cửu biến” đeo lên mặt. Đan vương Hắc Bạch Chuẩn mặc dù lợi hại, nhưng Quỷ Tiên phái lại càng kinh khủng hơn, Diệp Mặc biết sức mạnh của hắn hiện giờ đối kháng với những thế lực đó, quả thực không bằng lấy trứng trọi đá.
Sau khi dịch dung xong Diệp Mặc theo đám người tiến vào thành Hà Châu, thành Hà Châu dường như tiêu điều hơn nhiều so với trước kia, thần thức của Diệp Mặc đầu tiên liền quét đến “Ngành Dược Hoa Hạ”.
Khi Diệp Mặc phát hiện ra “Ngành Dược Hoa Hạ” chỉ là một đống hoang tàn, lập tức tay chân lạnh như băng, thậm chí hắn còn tự cảm thấy được thân thể mình đang run rẩy. Hơi khí âm hàn trong vết thương chưa lành miệng kia lập tức trói buộc chân nguyên của hắn lại, khiến hắn không tự chủ được rùng mình một cái, mồ hôi lạnh túa ra.
Chuyện mà hắn lo lắng đã xảy ra rồi, “Ngành Dược Hoa Hạ” không ngờ lại bị kẻ khác tiêu diệt.
Diệp Lăng và cả Tống Ánh Trúc nữa thế nào rồi? Diệp Mặc trong lòng nóng như lửa đốt.
Chuyện này rốt cục là ai làm? Quỷ Tiên Phái hay là Vạn Đan các? Nhưng tu vi của Vạn Đan các tại Hà Châu cao nhất cũng không đến Nguyên Anh, sao có thể động thủ với “Ngành Dược Hoa Hạ” được? Huống chi “Ngành Dược Hoa Hạ” còn có Ngu Vũ Thiên.
Diệp Mặc cũng không bước đến đống hoang tàn của “Ngành Dược Hoa Hạ”, thần thức của hắn chỉ quét một chút, liền biết được trước đây ở đây có một trận đại chiến, bây giờ ở đó đã bị người khác dùng trận pháp bao vây lại rồi, chỉ cần có người đi vào, sẽ kích động trận pháp.
- Vị bằng hữu kia, anh không sao chứ?
Diệp Mặc lau lau mồ hôi trên trán, đã có người đứng bên cạnh hỏi hắn một câu.
Diệp Mặc thật không ngờ, ở giới Tu Chân vẫn còn có người nhiệt tình như vậy, hắn lắc lắc đầu nói:
- Không sao, chỉ là vết thương cũ mà thôi.
Diệp Mặc biết lúc này sắc mặt của hắn rất tái nhợt, mặc dù hắn đeo “Cửu biến” rồi nhưng sắc mặt và mồ hôi lạnh của hắn vẫn sẽ bị hiện ra bên ngoài. Nhưng lúc này hắn không có tâm trí đi để ý đến vết thương mà thanh đao của Kế Trí Nguyên đã tặng cho hắn nữa rồi, cái mà hắn lo lắng nhất chính là mấy người Tống Ánh Trúc có phải thông qua Truyền Tống trận mà đi trốn rồi hay không.
Người hỏi Diệp Mặc là một tu sĩ luyện khí khoảng chừng ba mươi tuổi, y thấy Diệp Mặc nói không sao, cũng không tiếp tục hỏi gì nhiều.
Nhưng Diệp Mặc lại kéo y lại hỏi:
- Vị đạo hữu này, tôi nghe nói đan dược của “Ngành Dược Hoa Hạ” rất tốt, tôi cố ý muốn đến đó mua một ít thuốc trị thương, nhưng sao lại không thấy “Ngành Dược Hoa Hạ” đâu nhỉ?
Tên tu sĩ luyện khí kia hiển nhiên rất nhiệt tình, sau khi y nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, lập tức căng thẳng nhìn tứ phía, sau đó kéo Diệp Mặc sang một bên nhỏ giọng hỏi:
- Anh bạn này, anh là người ngoài đến đây đúng không, ngàn vạn lần đừng nhắc đến “Ngành Dược Hoa Hạ”.
- Vì sao?
Diệp Mặc toàn thân run rẩy, máu trong tay hắn dường như tắc nghẽn lại, nhưng hắn vẫn kìm chế được tâm tình của mình mà hỏi.
- Nghe nói “Ngành Dược Hoa Hạ” đắc tội với Vạn Đan các, vốn dĩ họ phải dựa vào sự ủng hộ Tiên Bảo lầu. Nhưng không biết vì sao, hơn hai tháng trước, Tiên Bảo lâu vẫn ủng hộ “Ngành Dược Hoa Hạ” bỗng nhiên phái người đến gây sự với “Ngành Dược Hoa Hạ”. Mà đúng lúc này, các chủ Lỗ Cửu Thành của phân các Hà Châu của Vạn Đan các thăng cấp Nguyên Anh thành công, bắt tay với Tiên Bảo lâu tiêu diệt “Ngành Dược Hoa Hạ”.
Người tu sĩ luyện khí này rõ ràng tương đối biết đầu đuôi chuyện này.
- Sau đó thế nào?
Giọng điệu Diệp Mặc run rẩy, hắn cũng không thể kìm nén được cảm xúc của mình nữa rồi.
Cũng may tên tu sĩ luyện khí này cũng không để ý đến sự căng thẳng của Diệp Mặc, vẫn với giọng điệu cũ nói:
- Nhưng “Ngành Dược Hoa Hạ” cũng có một tu sĩ Nguyên Anh, còn có một tu sĩ Kim Đan nữa, không biết dùng cách gì mà lại thăng lên cấp Kim Đan viên mãn, cuối cùng hai bên xảy ra trận đại chiến. Tiên Bảo lâu và Vạn Đan các chết không biết bao nhiêu người.
Diệp Mặc cố nén sự sốt ruột và phẫn nộ điên cuồng trong lòng lại, vội vàng hỏi:
- Người “Ngành Dược Hoa Hạ” đi rồi sao?
Tên tu sĩ luyện khí kia lắc lắc đầu nói:
- Cái này thì tôi cũng không biết, nhưng Ngành Dược Hoa Hạ hình như cũng bị chết mấy người. Haizzz…
Khi người tu sĩ luyện khí này muốn hỏi cái gì đó, thì phát hiện ra người vừa nãy đứng nói chuyện với mình đã biến mất. Trong lòng y kinh hãi, lập tức biết mình đã gặp phải cao nhân rồi, người này lo lắng cho Ngành Dược Hoa Hạ như vậy, nói không chừng là người của Ngành Dược Hoa Hạ. Nghĩ đến đây, y cũng không dám ở lại đây nữa, vội vàng rời khỏi.
Diệp Mặc sau khi ra khỏi thành Hà Châu, việc đầu tiên là nhanh chóng hướng về phía Truyền Tống trận. Ngày trước khi Diệp Mặc bố trí Truyền Tống trận, hắn vẫn là tu vi Trúc Cơ, bây giờ đã là Kim Đan rồi, chỉ cần một tiếng đồng hồ đã đến được nơi bố trí Truyền Tống trận rồi.
Chỗ này là một thung lũng hoang vắng, vì linh khí thiếu thốn, cho nên rất ít người qua lại nơi này. Sau khi một mình Diệp Mặc bước vào Truyền Tống trận mà do hắn tự bố trí trong thung lũng, khi thấy trận pháp ẩn nấp và Truyền Tống trận của hắn hoàn hảo, lập tức trong lòng trầm xuống.
Chẳng lẽ các cô ấy chưa dùng Truyền Tống trận này sao?
Diệp Mặc gần như hướng về phía Truyền Tống trận, khi hắn thấy Truyền Tống trận đã kích phát, trong lòng cuối cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra cuối cùng mấy người Tống Ánh Trúc cũng khởi động Truyền Tống trận.
Chỉ cần các cô đã từng khởi động Truyền Tống trận, Diệp Mặc cũng không quá lo lắng, bởi vì Truyền Tống trận cách Hà Châu hơn mười nghìn dặm, cho dù là tu sĩ Hư Thần, cũng không thể dùng thần thức quét với khoảng cách xa như vậy.
Mặt trên Truyền Tống trận có lưu lại một mảnh ngọc bài, chữ viết trên đó rất láu, Diệp Mặc nhìn ra đây là chữ viết của Tống Ánh Trúc.
- Ông xã à, em không sao, Diệp Lăng và chị Chân bị thương, còn sư phụ cũng bị thương một chút, anh không cần lo lắng. Tô Việt và Thịnh Dực Trung cũng không sao, chỉ có Tôn Chí Sài và vài người khác của Ngành Dược Hoa Hạ là không đi cùng được. Nếu như không phải Truyền Tống trận của anh, bọn em một người cũng không đi được. Đan dược mà anh để lại bọn em đều mang đi hết rồi, anh không cần lo lắng, sư phụ nói nơi này không ở lâu được, bọn em đến thành Phỉ Hải. Anh nhanh chóng hội hợp cùng bọn em nhé, Ánh Trúc.
Diệp Mặc thở phào nhẹ nhõm, mặc dù hắn biết Tống Ánh Trúc nói Diệp Lăng và Ngu Vũ Thiên, còn cả Tiểu San nữa bị thương một chút, nhất định không phải là vết thương nhẹ, nhưng chỉ cần bảo toàn được tính mạng là tốt rồi. Nếu như là bất cứ chuyện gì, để lại một đường rút lui là được rồi. Nếu như ngày trước hắn không để lại Truyền Tống trận này, bây giờ có hối hận cũng không kịp.
Thành Phỉ Hải Diệp Mặc biết, hắn có nghe Ngu Vũ Thiên nói qua, là một thành phố gần Vô Tâm Hải. Ở đó vì gần Vô Tâm Hải, cho nên có rất nhiều tài nguyên tu luyện. Có rất nhiều Tán Tu và cả một số đệ tử các môn phái cũng đến đó vừa luyện tập vừa tìm nguyên liệu.
Nhưng đồng thời ở đó cũng có rất nhiều nguy hiểm, không cẩn thận là mất mạng như chơi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của saovn
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 950: Lại tiến thêm bước nữa
Nguồn: Sưu Tầm
Mặc dù Diệp Mặc muốn đi tìm mấy người Tống Ánh Trúc ngay lập tức, nhưng hắn không kích động lập tức đi tìm mấy người họ, lúc này vết thương trên người hắn vẫn chưa lành, hắn cần phải trị thương trước đã, sau khi làm xong một chuyện khác nữa, lúc này mới có thể đến thành Phỉ Hải.
Thành Phỉ Hải đã muốn tách ra khỏi Bắc Vọng Châu rồi, cách Hà Châu mấy ngàn dặm, xa hơn rất nhiều so với thành Toái Diệp, nếu như hắn tùy tiện tiến đến, chẳng những không thể nhanh chóng đạt được, nói không chừng còn bị Quỷ Tiên phái truy lùng.
Diệp Mặc biết lúc này hắn nhất định phải tỉnh táo. Mặc dù sự diệt vong của Ngành Dược Hoa Hạ không liên quan gì đến Quỷ Tiên phái, đó là vì Quỷ Tiên phái chưa đến kịp thành Hà Châu, một khi người của Quỷ Tiên phái đến thành Hà Châu rồi, như vậy cho dù mấy người Ngu Vũ Thiên có Truyền Tống trận cũng không thể đi được.
Còn Tiên Bảo lâu thì hắn chưa từng đắc tội, thậm chí còn giúp họ nhiều, tại sao lại gây sự với hắn, đến bây giờ hắn vẫn nghĩ chưa thông. Còn một cái nữa, Diệp Mặc chắc chắn rằng, người gây rắc rối cho Ngành Dược Hoa Hạ mặc dù là Vạn Đan các và Tiên Bảo lâu nhưng tuyệt đối không phải là quyết sách của hệ thống quản lý, chắc chắn là người bên dưới làm.
Cho nên bọn họ có thể xuất ra nhiều nhất cũng chỉ là tu sĩ Nguyên Anh mà thôi. Cái này cũng có thể giải thích vì sao trong thời gian dài như vậy, đối phương vẫn chưa tìm được vị trí của Truyền Tống trận.
Nhưng Quỷ Tiên phái thì lại không như vậy, bọn họ là môn phái năm sao, tuyệt đối có thể thông qua đống hoang tàn Truyền Tống trận của Ngành Dược Hoa Hạ tìm đến nơi này.
Mặc dù bọn họ không biết chữ Hán, nhưng ai có thể bảo đảm rằng bọn họ không thể tìm được một người biết chữ Hán chứ? Ngày trước Truyền Tống trận ở tiểu thế giới bước vào nhiều người như vậy, muốn tìm một người biết chữ Hán quả thực không phải chuyện khó.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc liền cảm thấy một phen sợ hãi, về sau những chuyện kiểu này nhất định phải nhắc nhở Tống Ánh Trúc mới được. May là mình tới trước, nếu không phải là mình tới trước, mà là người của Quỷ Tiên phái đến trước, lúc này tung tích của mấy người Ngu Vũ Thiên sẽ bị bại lộ.
Diệp Mặc tìm ra một tấm bản đồ của Bắc Vọng Châu, hắn tìm thấy vị trí của thành Phỉ Hải trên bản đồ, chỗ này đã là cực nam cuối cùng của Bắc Vọng Châu. Đồng thời Diệp Mặc lại tìm được thành phố sát phía tây nhất của Bắc Vọng Châu, thành Hạp Sán.
Thành Hạp Sán cũng giáp với Vô Tâm Hải, cũng là một thành lớn.
Diệp Mặc lấy ra một ngọc bài, bắt chước bút tích của Tống Ánh Trúc giống không khác một chữ nào, nhưng phần thành Phí Hải cuối cùng đổi thành thành Hạp San. Sau đó để lại miếng ngọc bài này vào chỗ của nó, cuối cùng lại đến bên cạnh Truyền Tống trận luyện chế ra một trận pháp theo dõi bí mật.
Mục đích Diệp Mặc bố trí trận pháp theo dõi, chính là vì muốn xem ai là người cuối cùng ở chỗ này. Nhưng Diệp Mặc bố trí trận pháp theo dõi xong, bỗng nhiên có cảm giác bất ổn.
Đối phương nếu như có thể phát hiện ra Truyền Tống trận này, chứng minh nhất định là một cao thủ trận pháp. Trước mặt một cao thủ trận pháp bố trí một trận pháp theo dõi, chẳng phải là cho người khác biết hay sao?
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc thu trận pháp theo dõi lại, lấy ra một hai chiếc camera và máy ảnh.
Chiếc máy ảnh này là ngày trước khi hắn truy giết Bắc Sa Vương, gặp Hoàng Mân, Hoàng Mân tặng cho hắn. Hoàng Mân chính là dùng cái này để theo dõi Phong Yên Kỳ, sau đó khi hắn nói cho Hoàng Mân Phong Yên Kỳ biết cô theo dõi anh ta, Hoàng Mân đã trực tiếp tặng chiếc máy ảnh này cho hắn.
Diệp Mặc đem chiếc camera lắp đặt ở một góc, sau đó rời khỏi nơi này, rồi lại lắp đặt cẩn thận chiếc còn lại ở một góc khác, rồi lại bố trí một trận pháp theo dõi bên cạnh chiếc camera, lúc này mới dừng tay.
Diệp Mặc tin rằng, cho dù đối phương lợi hại thế nào, cũng không thể nào nghĩ mình dùng camera, cũng tuyệt đối không thể dùng thần thức tìm camera của hắn được. Hơn nữa, cho dù có quét thấy camera của hắn, cũng không thể cho là pháp bảo gì cả.
Rời khỏi vị trí camera, Diệp Mặc chưa đi được bao xa, hắn tìm được một thung lũng, trốn xuống đất, sau đó tiến vào thế giới Trang vàng.
Biết được mấy người Tống Ánh Trúc không việc gì, hắn cần phải chữa thương, bây giờ đối với hắn mà nói chuyện quan trọng nhất chính là chữa khỏi vết thương, sau đó đến dãy núi Vạn Dược tìm Bí Cảnh, sau đó đến thành Phỉ Hải.
Ngày trước toàn bộ tinh lực của Diệp Mặc đều dồn vào việc chạy đến đây, không có thời gian, cũng không có lòng dạ hạ quyết tâm chữa thương. Bây giờ hắn hạ quyết tâm, mới cảm giác được vết thương do kiếm của Kế Trí Nguyên quỷ dị đến mức nào.
Diệp Mặc vốn vẫn dùng chân nguyên bao lấy vết thương, nhưng bây giờ khí tức âm hàn không ngờ lại ngấm vào kinh mạch. Mà hắn vẫn không có cảm giác, lúc này tĩnh tâm lại, mới phát hiện ra trong kinh mạch từng tia âm khí, Diệp Mặc chỉ cảm thấy sợ hãi.
Nếu hắn tiếp tục tới thành Phỉ Hải, mà không dừng lại chữa thương, cuối cùng khí tức âm khí này thậm chí sẽ hoàn toàn thay đổi thân thể hắn, có lẽ biến hắn thành một con rối lạnh như băng không chút cảm giác nào cũng không chừng.
Một khi ý thức được chỗ đáng sợ của vết thương này, Diệp Mặc cũng không thèm tiết kiệm nữa. Hắn trực tiếp vào Linh Tủy Trì, còn cầm cả hai viên linh tinh, liều lĩnh đem tất cả những thứ đó ra trị thương.
Trong thế giới Trang vàng, bên cạnh Diệp Mặc hình thành lên một lốc xoáy linh khí lớn, linh tủy của Linh Tủy Trì bị Diệp Mặc không ngừng hấp thụ, còn những khí tức âm hàn trong cơ thể hắn dần dần bị hắn luyện hóa. Khi Diệp Mặc cảm giác được bản thân mình hoàn toàn luyện hóa hàn khí thành một màn sương mù màu trắng, Đông Chí vốn dĩ vẫn ở lại trong thức hải, bỗng nhiên sinh ra một lực hút, hoàn toàn hút tất cả màn sương mù màu trắng lại.
Diệp Mặc cảm giác được sau khi “Đông chí” hấp thụ hàn khí đã bị Diệp Mặc luyện hóa, càng trở nên lạnh, lập tức trong lòng mừng rỡ.
Ngày trước sau khi thu phụ được “Vụ liên tâm hỏa”, hiệu quả của “Đông chí” đã yếu đi rất nhiều, Diệp Mặc thật không ngờ “Đông chí” còn có thể hấp thu khí tức âm hàn, bổ sung những gì mình đã tiêu hao đi mất.
Diệp Mặc đoán chừng một lúc, lần luyện hóa này của hắn cũng đến mấy ngày, khí tức âm hàn này cuối cùng cũng bị hắn luyện hóa hết, còn tu vi của hắn vì hấp thụ được một lượng lớn linh tủy và linh khí linh tinh, bây giờ đã đạt đến đỉnh cao Kim Đan tầng thứ nhất.
Cảm nhận được khả năng đột phá, Diệp Mặc không hề tiết kiệm linh tinh, lại xuất ra hai viên linh tinh.
Lúc này vết thương trong cơ thể Diệp Mặc đã được chữa xong, cho nên linh khí đều chuyển hóa thành chân nguyên của hắn, sau dó trong kinh mạch phát ra càng ngày càng dày đặc. Kim Đan của hắn càng xoay tròn không ngừng, so với ngày trước lại càng giống như màu của đám mây ngũ sắc.
Theo linh khí của linh tủy và linh tinh không ngừng hấp thu kêu răng rắc, Diệp Mặc dường như không cảm giác được chính là cảm giác không ngừng gia tăng nhanh chóng chân nguyên của chính mình. Chân nguyên nhanh chóng tăng lên trong cơ thể hắn, nhanh chóng hình thành chân dịch, chảy giữa kinh mạch, sau đó thông qua đan điền lại trở về các huyệt.
Kim Đan tầng thứ hai rồi, trong lòng Diệp Mặc vui sướng, hắn không thể tưởng tượng được từ Kim Đan tầng thứ nhất đột phá lên Kim Đan tầng thứ hai chỉ dùng đến thời gian hai tháng, hơn nữa hắn cũng không ngờ chân nguyên của Kim Đan tầng thứ hai lại thâm hậu như vậy.
Thấy lại hụt đi gần một nửa Linh Tủy trì Diệp Mặc trong lòng thầm than. Hắn thăng cấp nhanh, nhưng cái này nhu cầu quá lớn, cho dù là môn phái năm sao phỏng chừng cũng không thể cung cấp được nguồn tài nguyên để hắn tu luyện.
Linh tủy nhiều như vậy, còn có cả bốn viên linh tinh, cũng chỉ có thể cho hắn từ Kim Đan tầng thứ nhất trung kỳ thăng lến Kim Đan tầng thứ hai sơ kỳ, tiêu hao thật quá nhiều.
Diệp Mặc thậm chí nghi ngờ, một khi linh tủy và linh tinh của hắn dùng hết rồi, dùng cách hấp thụ linh khí bình thường, hắn có đến một trăm năm cũng không có cách nào từ Kim Đan tầng thứ ba thăng cấp lên Kim Đan tầng thứ tư.
Mặc dù Diệp Mặc nhìn ngang nhìn dọc linh mạch cực lớn kia trong thế giới Trang vàng, trong lòng cuối cùng cũng yên tâm một chút. Mặc dù linh mạch tu luyện không bằng Linh Tủy trì nhưng ai bảo hắn có một dãy cơ chứ? Hơn nữa chỉ có một mình hắn dùng, nghĩ đến đây Diệp Mặc thoáng chút yên tâm. Cái mà hắn sợ nhất chính là tốc độ tu luyện bị đình trệ.
Một khi tiến độ tu luyện bị đình trệ, đây là một đòn đả kích rất lớn với hắn. Đừng nói là bảo vệ Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc, cho dù là hai người Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết, hắn thậm chí gặp cũng không gặp được.
Tuy rằng hắn biết hai người họ ở đâu, nhưng là một tu sĩ Kim Đan muốn đến môn phái chín sao tìm nữ đệ tử nòng cốt, thật đúng là nói chuyện hoang đường. Cho dù mặc kệ những chuyện này, một tu sĩ Kim Đan như hắn muốn đến Nam An Châu, lại khó càng thêmkhó.
Cho nên nói, thực lực, thực lực đối với hắn mà nói là rất quan trọng.
Huống chi hắn ngoại trừ việc đắc tội với đan vương Hắc Bạch Chuẩn, còn đắc tội với Quỷ Tiên phái. Nếu như những môn phái này hắn không để ý, thì trong Sa Nguyên dược cốc gặp được cảnh kia, khiến trong lòng hắn cảm thấy khó chịu. Tạm thời bất luận thứ mà có thể hút không gian là đồ chơi gì đi nữa, thì với dãy linh mạch mà hắn cầm đi, cũng là kết thù với người khác đến chết.
Người đó có thể bố trí được một cục diện lớn như vậy ở Sa Nguyên dược cốc, muốn giết Diệp Mặc hắn, phỏng chừng cũng không khác gì bóp chết một con kiến.
Diệp Mặc không tiếp tục tu luyện trong Linh Tủy trì nữa, hắn trực tiếp tăng cường thêm một ít Tụ Linh trận ngay trong động phủ giữa linh mạch, sau đó chuẩn bị rời khỏi nơi này. Hắn quyết định lần sau tu luyện, thì chính là tu luyện ngay trong linh mạch này.
Tu luyện trong Linh Tủy trì mặc dù tốt, nhưng hắn phải vượt qua được cảm giác không có Linh Tủy trì.
Diệp Mặc đã tính kỹ rồi, sau khi hắn đến thành Phỉ Hải, cũng không có ý định quay lại, hắn chuẩn bị dẫn mấy người Tống Ánh Trúc tìm đường đến Nam An Châu. Nếu như không có ý định trở về rồi, di tích dãy núi Vạn Dược kia, hắn lại muốn bây giờ đi qua đó xem. Ngày trước sau khi hắn lấy được cây đao rỉ sét kia, vẫn chưa có cơ hội đến dãy núi Vạn Dược. Cho nên trước khi đi, hắn nhất định phải xem xem, bên trong di tích đó rốt cục là có cái gì.
Diệp Mặc còn chưa kịp từ thế giới Trang vàng đi ra, từ trong trận pháp theo dõi hắn phát hiện ra hai tên tu sĩ, một cao một thấp. Tên tu sĩ lùn thậm chí chỉ bằng nửa tên cao kia, hai người đứng với nhau, có vẻ hơi buồn cười.
Nhưng Diệp Mặc cũng không có chút buồn cười nào cả, hai tên tu sĩ này không ngờ là tu vi Nguyên Anh, mặc dù Diệp Mặc không chắc chắn được bọn họ có phải là Nguyên Anh hậu kỳ hay không, nhưng từ cử chỉ của bọn họ, tu vi tuyệt đối không thấp. Hơn nữa Diệp Mặc chỉ cần nhìn trang phục trên người hai người, liền biết được hai người này là người của Quỷ Tiên phái.
Nguy hiểm thật, Diệp Mặc không khỏi thầm than một câu. Nếu hắn ra ngoài sớm hơn chút nữa, nói không chừng đã bị hai người này phát hiện ra rồi.
Tên tu sĩ cao kều kia nhìn xung quanh, lấy ra một miếng ngọc bài, nhìn một chút nói:
- Xem ra Diệp Mặc chưa đến nơi này, chúng ta lại phải tiếp tục đợi, hay là đến thẳng thành Hạp San?
Tu sĩ lùn kia nhận lấy miếng ngọc bài, sau đó nói:
- Không cần tiếp tục chờ đợi nữa, hắn chỉ là tu sĩ Kim Đan tầng thứ nhất, không cần Truyền Tống trận, muốn đến được đây chí ít cần phải nửa tháng. Nghe Trị Hoành nói người này thẳng tính, làm người không những giảo hoạt mà còn cẩn thận. Nếu như chúng ta ở đây đợi hắn, nói không chừng hắn sẽ không đến đây, chúng ta đến thẳng thành Hạp San, miếng ngọc bài này cứ để chỗ cũ đi là được.
Tên tu sĩ cao kều nữa lập tức vỗ tay tán thành nói:
- Ý hay đấy, chỉ cần chúng ta đến thành Hạp San ôm cây đợi thỏ, sao phải sợ hắn không đến, cho dù hắn không đến, chúng ta chỉ cần bắt được Tống Ánh Trúc, hắn nhất định sẽ xuất hiện.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prev5055
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 951: Oan gia ngõ hẹp
Nguồn: Sưu Tầm
Diệp Mặc sau khi nhìn hai người này rời đi, lại đợi một ngày sau mới cẩn thận thu dọn đồ đạc của mình, sau đó mang theo tấm ngọc bài kia, rất nhanh liền rời khỏi nơi này.
Cho đến lúc này trong lòng của hắn mới nhẹ nhàng thở ra, hắn đã dụ người của 'Quỷ Tiên phái' nhân tới thành Hạp Sán rồi. Tương đối mà nói, đám người Ngu Vũ Thiên bớt đi một kẻ thù cực lớn
Mặc dù đối với Diệp Mặc mà nói, lúc này hắn cần phải khẩn trương đi tới thành Phỉ Hải, nhưng hắn cũng biết, hắn nhất định phải cố gắng hết mình tăng thực lực lên.
Tuy hắn đã là Kim Đan tầng hai, nếu cần chiến đấu thực sự, cho dù là Kim Đan tầng tám hắn cũng không sợ. Nhưng Diệp Mặc cũng biết, hiện tại kẻ thù của hắn rất nhiều, hơn nữa gần như thực lực của mỗi một kẻ thù đều dũng mãnh hơn nhiều so với hắn.
Cho nên hắn không lập tức đi thành Phỉ Hải, mà là đi tới 'Dãy núi Vạn Dược'.
...
'Dãy núi Vạn Dược' vô cùng rộng lớn, cũng là một trong mười dãy núi lớn ở Bắc Vọng châu, cho tới nay đều là sân bóng luyện tập của phần đông đệ tử các môn phái cấp thấp. Diệp Mặc lúc trước chính là ở trong này lấy được hạt 'Thái kim liên hoa', sau đó ở trong này đạt thành Trúc Cơ, cũng giết chết Lý Bách Lâm và kết thúc thù hận với Lý Bách Sâm ở nơi này.
Hiện giờ Diệp Mặc là lần thứ hai đi vào 'Dãy núi Vạn Dược", mà lần này hắn tới tu vi đã là Kim Đan tầng hai.
Đã không có 'Phi vân trùy" đối với Diệp Mặc mà nói rất không thuận tiện. Tuy rằng đạp trên 'Tử đao' tốc độ cũng rất nhanh, nhưng Diệp Mặc cảm giác ngồi trên 'Phi vân trùy' có thể tiết kiệm được sức lực hơn. Hắn quyết định, chờ đến thành phố lớn, nhất định phải mua một pháp bảo phi hành thật tốt.
Mấy ngày sau, Diệp Mặc lại tiến vào 'Dãy núi Vạn Dược'.
Đệ tử luyện tập tại 'Dãy núi Vạn Dược' vẫn rất nhiều, nhưng từ trước tới nay, cho tới bây giờ đều không có đệ tử cấp thấp nào có thể đi hết toàn bộ 'Dãy núi Vạn Dược' một lần. Nơi này có nhiều chỗ đến nay vẫn chưa được biết đến
Diệp Mặc lấy được bản đồ chính là ở chỗ sâu trong 'Dãy núi Vạn Dược', sau khi tiến vào 'Dãy núi Vạn Dược', Diệp Mặc dùng ba ngày, dọc trên đường đi đã tránh được vài con yêu thú cấp năm, mới tìm được vị trí bản đồ.
Diệp Mặc cho rằng hiện tại cho dù là yêu thú cấp năm bình thường, hắn cũng sẽ không e ngại, nhưng một khi đánh nhau sẽ gây động tĩnh quá lớn. Hắn đến 'Dãy núi Vạn Dược' không phải là rèn luyện, mà là tới tìm vật báu đấy. Lúc trước hai tên tu sĩ Trúc Cơ có thể tìm tới nơi này đã rất tốt rồi.
Linh khí ở 'Dãy núi Vạn Dược' cũng rất dày, ở Diệp Mặc xem ra, nếu là di tích, linh khí chung quanh phải rất nồng đậm mới đúng.
Nhưng trên thực tế Diệp Mặc phát hiện mặt đất trên bản đồ đều là sa mạc, khắp nơi đều là đá măng và một số đỉnh núi trụi lủi.
Lối vào trên bản đồ chính là một chỗ bên cạnh đá măng thật lớn. Diệp Mặc đang muốn cẩn thận kiểm tra một chút, bỗng nhiên cảm giác được một trận chân nguyên dao động giữa thần thức.
Có người đến, Diệp Mặc trước tiên liền phát giác ra bốn gã Tu Chân giả, hơn nữa tu vi đều cao hơn hắn.
Diệp Mặc nghĩ cũng không nghĩ, lập tức liền ẩn mình lại, bốn gã Tu Chân giả đều là tu sĩ Kim Đan, rất nhanh liền đi tới bãi sa mạc này, xem bộ dáng của bọn họ dường như cũng đang tìm kiếm cái gì.
Bốn gã tu sĩ này gồm một nữ ba nam, người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi, vẻ mặt lạnh như băng, nhưng lại rất xinh đẹp. Tóc dài được cột trên đầu làm thành một búi tóc xinh đẹp, làm cho người ta một loại cảm giác người đẹp băng tuyết mà không mất đi khí chất tao nhã. Tu vi của nàng cũng không thấp, ít nhất là tu vi Kim Đan tầng bảy.
Đi trước cô gái này là hai gã đàn ông, một người trong đó vô cùng anh tuấn, Diệp Mặc kinh ngạc phát hiện hắn không ngờ lại quen người này, người này chính là Trương Thừa Phong thành chủ của thành Hà Châu.
Diệp Mặc không có thiện cảm đối với Trương Thừa Phong. Lúc trước y nhận 'Trú Nhan Đan' nhưng lại không làm việc, cực kỳ lợi thế, khi muốn người khác giúp mình thì lại rất dối trá, thậm chí vẻ mặt khiêm tốn. Nhưng một khi đạt được mục đích, người này cũng có khả năng lập tức trở mặt đấy, là loại người phụ tình nghĩa điển hình. Tuy nhiên nhìn dáng vẻ của y thì dường như tu vi gần đây của y tăng lên vô cùng mau, lúc trước khi Diệp Mặc vừa mới nhìn thấy y, chỉ mới Kim Đan tầng sáu mà thôi. Bây giờ đã là Kim Đan hậu kỳ, tu vi đạt đến Kim Đan tầng bảy.
Người đàn ông đi trước tiên vẻ mặt lại trung hậu thật thà, tu vi Kim Đan tầng tám, nhưng Diệp Mặc không ngờ ở trên người anh ta nhìn không ra bất luận đặc điểm gì. Nhưng Diệp Mặc lại cảm giác anh ta dường như rất kiêu ngạo, giống như trong mắt anh ta, anh ta là thủ lĩnh của nhóm người này. Tuy rằng loại cảm giác này rất quái dị, nhưng Diệp Mặc không để ý, bởi vì hắn cảm giác người kia còn chưa phải người nguy hiểm nhất.
Người đi cuối cùng thoạt nhìn đã sáu bảy mươi tuổi, lưng đã còng, tuy rằng tu vi cũng là Kim Đan tầng tám, nhưng Diệp Mặc lại cảm giác người kia mới là người đáng sợ nhất.
Bốn người này đều là Kim Đan hậu kỳ, tu vi của bọn họ gần bằng nhau, hơn nữa không có Kim Đan viên mãn, cũng không có Kim Đan trung kỳ, hiển nhiên loại tu vi này là bọn họ cố ý tạo thành.
Hơn nữa bốn người đang tìm kiếm cái gì ở trong này, dường như thật sự đang tìm đồ vật gì đó.
Diệp Mặc đang còn nghi hoặc thì Trương Thừa Phong chợt nói:
- Anh Phí, chúng ta đã tìm bốn năm ngày rồi, bãi sa mạc này cũng tìm bảy tám thậm chí mười lần rồi, có phải là anh nhớ lộn hay không?
Diệp Mặc còn đang suy nghĩ người mà Trương Thừa Phong gọi là anh Phí rốt cuộc là ai, lại nghe thấy tên đàn ông trung hậu thành thật kia nói:
- Tôi chắc chắn không nhầm đâu, tôi có thể biết tới nơi này nhưng lại không lấy được nó, làm sao có thể tính sai? Tên tu sĩ đối nghịch với tôi sau khi chạy trốn ở phường thị còn giết một tu sĩ Trúc Cơ tên là Cổ Dụ Hỏa, cướp đi một thanh đao và một tấm bản đồ cổ từ trong tay của bọn họ. Tấm bản đồ cổ kia chính là di tích 'Dãy núi Vạn Dược', tôi phỏng chừng người đó bây giờ còn chưa tới, chúng ta nhất định phải đoạt được trước hắn ta.
- Nhưng chúng ta đã tìm năm ngày rồi, có thể tên tu sĩ nói cho anh biết kia nhớ lộn cũng nên?
Người phụ nữ vẻ mặt lạnh như băng bỗng nhiên ngắt lời nói.
- Không đâu, anh ta là anh trai của Cổ Dụ Hỏa, chỉ có tu vi luyện khí, tôi hỏi xong còn lục soát qua hồn phách của anh ta, tin tưởng anh ta không có nói sai. Chính là một bãi sa mạc ở 'Dãy núi Vạn Dược', hẳn là ở chỗ gần nơi này thôi.
Người đàn ông họ Phí trầm giọng nói.
Tên đàn ông trung hậu thành thật họ Phí chỉ nói mấy câu, Diệp Mặc cũng đã nghe ra được người này là ai rồi.
Chính là người cùng hắn cướp đoạt ụ đá kia ở 'phường thị Nam Sơn', là Phí Tứ Giang của Ẩn Kiếm môn. Sau khi biết được người này là Phí Tứ Giang, Diệp Mặc bỗng mỉm cười. Nếu không phải nghe được thanh âm của y, mình dù đoán một vạn lần, cũng không nghĩ ra người này chính là Phí Tứ Giang.
Lúc trước y ở trên hội đấu giá kiêu ngạo như thế, hơn nữa trực tiếp nói ra tên tông môn, chỉ thiếu chút nữa viết hai chữ "Ba tao là XXX" ở trên trán rồi.
Nhưng thoạt nhìn không ngờ y là một người trung hậu thật thà như thế, người này thật đúng là không thể nhìn tướng mạo nha, thật sự rất cổ quái. Khó trách thời điểm mình vừa mới thấy người này, luôn có cảm giác y có chút quái dị.
Nếu là Phí Tứ Giang, Diệp Mặc cũng hiểu được vì sao y có thể tra ra được chính mình lấy đi tấm bản đồ và cái chìa khóa rồi. Xem ra may mắn lúc trước mình đeo 'Cửu Biến' bằng không tới hội đấu giá đã bị Phí Tứ Giang bắt được. Người này đúng là thù dai, lại còn điều tra hai tu sĩ Trúc Cơ bị hắn giết kia nữa chứ.
Sau khi nghe xong Phí Tứ Giang nói như vậy, người phụ nữ kia không nói gì nữa, Trương Thừa Phong cũng không nói gì, mấy người tiếp tục tìm kiếm, rất nhanh liền rời khỏi nơi này, xem ra bốn người bọn họ không phát hiện ra cái kia bên cạnh măng đá.
Nếu như không có Phí Tứ Giang, bốn người này rời đi hắn cũng mặc kệ, nhưng Diệp Mặc lại rất muốn giết Phí Tứ Giang. Cũng là bởi vì cái ụ đá lúc trước kia, hơn nữa Diệp Mặc cũng biết Phí Tứ Giang rất muốn giết hắn.
...
Đang lúc Diệp Mặc còn đang bối rối chưa biết nên làm thế nào, lão già đi ở cuối cùng kia bỗng nhiên quay đầu lại nhìn cái măng đá thật lớn mà Diệp Mặc tìm được kia nói:
- Dưới chân măng đá này có một trận pháp ẩn nấp, chờ tôi mở ra xem thử.
Bị phát hiện rồi, Diệp Mặc giật mình, nhưng cũng không lo lắng lắm. Tuy rằng bốn người này tìm đến nơi này, nhưng bọn họ không có cái cái chìa khóa kia, cuối cùng vẫn không vào được.
Diệp Mặc không tin một di tích cổ chỉ cần dựa vào bốn gã tu sĩ Kim Đan là có thể đánh vỡ nó.
- Ha ha, quả nhiên là một trận pháp ẩn nấp, xem ra tìm được anh La là tìm đúng người. Nhất định là nơi này, bằng không ai lại bố trí một cái trận pháp ở chỗ này chứ...
Trương Thừa Phong cười ha hả, tiến lên cũng không nói gì, chính là bổ ra một kiếm.
Trận pháp ẩn nấp này lúc trước đã bị hai gã tu sĩ Trúc Cơ động vào, hiện tại một kiếm của Trương Thừa Phong, toàn bộ trận pháp ẩn nấp lập tức liền tiêu tan không còn gì nữa, không ngờ xuất hiện một cửa đá trống rỗng.
- Trận môn không gian?
Thời điểm lão già kia thấy cửa đá này, trong lòng rất kích động, kiềm chế không được kêu lên.
- Không ngờ là trận môn không gian, chúng ta lần này phát tài rồi, ha ha...
Phí Tứ Giang cười như điên, một chút cũng không hợp với gương mặt thật thà của y.
Không cần nói đến lão già và Phí Tứ Giang, ngay cả người phụ nữ và Trương Thừa Phong cũng không thể không kích động. Có Trận môn không gian, hiển nhiên nơi này chính là di tích thượng cổ. Đồ vật bên trong một di tích thượng cổ, thậm chí không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng được.
- Chúng ta nên làm sao bây giờ?
Trương Thừa Phong tỉnh táo lại, nhìn ba người còn lại nói.
Phí Tứ Giang cũng đã ngừng cười, y quay đầu hướng tên lão già kia nói:
- Anh La, anh bố trí lại một trận pháp ẩn nấp ở bên ngoài Trận môn không gian, đem 'Trận môn không gian' dấu đi. Bốn người chúng ta đi vào trước rồi nói sau.
Lão già họ La kia gật gật đầu, bắt đầu không ngừng vẩy xuất trận kỳ, sau một nén nhang, một trận pháp ẩn nấp mới xuất hiện, toàn bộ 'Trận môn không gian' và bốn người biến mất trước mắt Diệp Mặc không thấy gì nữa.
Diệp Mặc cho rằng bốn người này đã tiến vào 'Trận môn không gian" nên lúc này mới đứng dậy. Hắn cũng thật không ngờ nơi này có một 'Trận môn không gian'. Để bố trí được "Trận môn không gian' thường rất khó khăn. Vì sao trận môn này lại bị một trận pháp ẩn nấp đơn giản như vậy bao trùm? Thậm chí hai gã tu sĩ Trúc Cơ cũng có thể tiến vào?
Tuy rằng nghi hoặc rất nhiều, nhưng Diệp Mặc lại không muốn tiếp tục trì hoãn, lão già họ La này bố trí trận pháp ẩn nấp đã đạt đến trận pháp cấp ba, tuy nói là khá tốt rồi. Nhưng loại trận pháp này muốn ngăn cản Diệp Mặc thì còn lâu.
Sau khi Diệp Mặc tiến vào trận pháp ẩn nấp này, lại lấy ra trận kỳ bố trí một khốn trận ở bên ngoài trận pháp ẩn nấp này, rồi mới bước vào 'Trận môn không gian' . ! ! !
Last edited by Thinhbobo; 06-05-2013 at 09:12 PM.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prev5055
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 952: Di tích khiến người đỏ mắt
Nguồn: Sưu Tầm
Sau khi tiến vào 'Trận môn không gian’, hiện ra trước mắt Diệp Mặc chính là một thềm đá thật dài, Diệp Mặc dùng thần thức cẩn thận dò xét đi xuống, lại phát hiện bốn người phía trước đã biến mất không thấy đâu nữa, hiển nhiên bên trong này có công năng che thần thức.
Diệp Mặc dọc theo thềm đá đi xuống khoảng hơn một nghìn mét, thần thức lại quét đến bốn người trước đó, bốn người kia đang đứng tại một đại sảnh hình lục giác trống trải. Chỉ có điều bốn phía đại sảnh này đều là trận pháp chiếu sáng, tuy rằng qua rất nhiều năm, nhưng trận pháp chiếu sáng này vẫn có thể hấp thu linh khí nơi này, trong đại sảnh mơ hồ hiện ra một số ngọn đèn mờ nhạt.
Diệp Mặc bỗng nhiên hiểu ra vì sao linh khí nơi này bị che giấu như thế, nơi này có nhiều trận pháp, hơn nữa mỗi một trận pháp đều hấp thu linh khí ở khu vực xung quanh. Cho dù linh khí nhiều hơn nữa, trải qua vô số năm hấp thu cũng thay đổi ít hơn.
Xung quanh khu vực này không có linh thảo gì cũng có nguyên nhân của nó.
Bốn người kia sở dĩ đứng tại căn phòng thật lớn này, đó là bởi vì ngoại trừ một cái lỗ khảm thật lớn hình đao ở phía sau đại sảnh ra thì không có bất kỳ thứ gì khác.
Diệp Mặc lại sờ vào cây đao mang vết tích rỉ sét loang lổ của hắn một chút, dường như rất ăn khớp với lỗ khảm này. Xem ra hai tên tu sĩ Trúc Cơ kia không nói sai, y lấy được cây đại đao kia chính là cái chìa khóa trong chỗ này.
- Không có cửa, cũng không có bất kỳ cái lỗ nào có thể chui vào, làm sao bây giờ?
Trương Thừa Phong sau khi nhìn đại sảnh đầy ánh sáng này, hỏi một câu, đồng thời tâm tình cũng không vui vẻ như lúc ban đầu.
Phí Tứ Giang nhìn nhìn đại sảnh, còn có lỗ khảm hình cây đao kia nói:
- Quả nhiên cây đao tên kia cướp đi chính là chìa khóa, hiện tại chúng ta tuy rằng tìm đến nơi này, nhưng không có chìa khóa thì không có cách nào vào được.
Trương Thừa Phong bỗng nhiên lấy ra một thanh phi kiếm, đánh vào vách tường phía sau đại sảnh một chút.
Chỉ có một âm thanh buồn vọng lại mà thôi, phi kiếm của Trương Thừa Phong không thể làm tổn thương đến vách tường sau đại sảnh, thậm chí ngay cả một đốm lửa cũng không tóe lên.
- Nơi này tuyệt đối không thể dùng lực để phá vỡ, nếu dùng sức mạnh, không cần nói đến bốn người chúng ta, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh, cũng chưa chắc đã có cách phá vỡ nơi này.
Lão già họ La kia bỗng nhiên nói một câu.
Phí Tứ Giang co quắp gương mặt trung hậu thật thà lại vài cái, đối mặt với cả một núi bảo bối mà lại không vào được, y thật sự thấy khó chịu. Bây giờ nghe lão già họ La nói như vậy, cơn tức trong lòng lại thiêu đốt, y cố nén cơn tức nói:
- Anh La, anh không phải nói anh có thể thông qua trận pháp tiến vào sao?
Miệng đang oán giận lão già họ La, trong lòng lại tức giận tên tu sĩ Trúc Cơ kia, một gã tu sĩ Trúc Cơ dám đoạt đồ đấu giá trong tay y đã không nói làm gì, vận may còn tốt như chó ngáp táp phải ruồi nữa chứ, thậm chí ngay cả cái chìa khóa cổ cũng có thể lấy được.
- Anh có tin tức gì của tên tu sĩ cướp đi cây đao kia không?
Người phụ nữ lạnh băng kia bỗng nhiên hỏi một câu, tuy rằng cô cũng không nói tên, nhưng tất cả mọi người đều biết người cô hỏi hẳn là Phí Tứ Giang.
Phí Tứ Giang lắc lắc đầu,
- Không có, lúc trước sau khi tôi biết di tích cổ này, đã tìm được La đạo hữu. Tôi cũng cùng mọi người nói qua, y có một cái trận pháp cần bốn gã tu sĩ Kim Đan mới có thể tạo thành. Anh La, bất kể là thành hay không thành, chúng ta trước tiên hãy dùng biện pháp đã thương lượng từ trước bố trí một trận, thử một chút xem sao, thật sự không được thì nói sau.
Cô gái kia lắc lắc đầu nói:
- Tôi nghĩ trận pháp bình thường sẽ không có bất kỳ tác dụng nào đối với đại sảnh này. Anh La tối đa cũng chỉ có thể bố trí trận pháp cấp ba, mà tôi nghĩ đại sảnh này không có trận pháp cấp bốn trở lên thì rất khó lay động.
- Bất luận như thế nào, nếu đã đến đây, chúng ta cũng phải thử xem một chút, cuối cùng thật sự không được, chúng ta lại đi điều tra tung tích tên nhãi kia.
Trương Thừa Phong ngắt lời nói.
Phí Tứ Giang nghe xong lời cô kia nói, bỗng nhiên có một chút hối hận, y nên tìm được tên tu sĩ cầm cây đao kia trước, sau đó tự mình tới đây. Nếu cuối cùng chẳng may giống như lời người phụ nữ này nói, trận pháp của họ La cũng phá không xong đại sảnh này, vậy y sẽ chịu lỗ. Chẳng những không có lấy được bất kỳ vật gì, còn làm lộ di tích cổ này.
Nghe xong Trương Thừa Phong nói, lão già họ La gật gật đầu, không ngừng lấy ra trận kỳ bắt đầu bố trí trận pháp ở phía trước lỗ khảm hình đao kia.
Diệp Mặc tinh thông trận pháp, hắn bắt đầu nhìn ra, lão già này bố trí chính là một 'Tứ Tượng phá vị trận". Hiển nhiên bố trí trận pháp này mục đích là muốn mượn bốn gã tu sĩ Kim Đan đồng thời phát lực, sau đó thông qua 'Tứ Tượng phá vị trận’, phá hủy đại sảnh này.
Nhưng khi Diệp Mặc phát hiện lão già này bố trí xong 'Tứ Tượng phá vị trận’, không ngờ lại bỏ thêm một trận pháp tế huyết ẩn nấp ở bên ngoài trận pháp này, lập tức biết tên họ La này không đơn giản.
Quả nhiên lão già họ La này bố trí xong trận pháp liền nói:
- 'Tứ Tượng phá vị trận’, cần tinh huyết để làm, bốn người chúng ta mỗi người bức ra một giọt máu, sau đó đem máu nhỏ giọt vào trung tâm của trận pháp.
Diệp Mặc trong lòng cười lạnh, quả nhiên là như vậy, trận pháp tế huyết cần máu huyết làm dẫn, một khi tu sĩ giọt ra máu tươi của mình, thời điểm đại trận phát động là có thể hấp thu máu của tu sĩ để bổ sung năng lượng, có chút giống như 'Vô ảnh" của hắn, nhưng 'Vô ảnh’ hấp thu máu lại không cần dùng máu làm dẫn.
Lão già họ La nói xong, nhỏ ra một giọt máu đặt ở phía trên tâm trận pháp. Thấy lão già họ La cũng nhỏ giọt máu ra, ba người còn lại đều không có nghĩ nhiều, đều nhỏ máu vào tâm trận pháp.
Lão già họ La thấy vài tên tu sĩ cũng đã nhỏ máu vào, khóe mắt của lão không thèm để ý hiện lên vẻ vui sướng, nhưng tia vui sướng này rất nhanh liền biến mất không thấy gì nữa.
- Tốt lắm, hiện tại bốn người chúng ta mỗi người ngồi vào một góc của 'Tứ Tượng phá vị trận" này.
Nói xong này lão già họ La ngồi vào chấn vị.
Trương Thừa Phong vốn cách động vị gần nhất, sau khi y thấy lão già họ La chiếm chấn vị, đành phải chủ động đứng ở khảm vị. Mà cô gái kia sau khi thấy thế, lại không chút do dự chiếm đoái vị. Ba người đều đã đứng vững vào vị trí rồi, còn lại Phí Tứ Giang chỉ có thể đứng vào ly vị.
Ly vị gần vách tường sau đại sảnh nhất, Phí Tứ Giang luôn cảm giác trong lòng là lạ. Dường như có chỗ nào không đúng, nhưng y lại không nói ra được.
Ngay tại thời điểm y còn đang suy nghĩ, lão già họ La kia bỗng nhiên nói:
- Tôi hiện tại phải phát động công kích trận pháp, mọi người đều tự vận chuyển chân nguyên rót vào giữa trận pháp, đừng có dừng lại, chân nguyên càng nhiều "Tứ Tượng phá vị trận’ càng lợi hại.
Nói xong lão già họ La ném ra một trận kỳ, sau đó rót vào chân nguyên vào giữa trận pháp.
'Tứ Tượng phá vị trận’ lóe ra một tia ánh sáng màu vàng tự nhiên, còn lại ba người kia thấy trận pháp đã phát động, lập tức cũng bắt đầu rót chân nguyên vào giữa 'Tứ Tượng phá vị trận’.
"ầm" một tiếng, "Tứ Tượng phá vị trận, giống như bóng cao su bị căng lên, lập tức tràn đầy năng lượng tính bạo phát.
"Rầm rầm rầm..."
Khi 'Tứ Tượng phá vị trận’ được bốn tu sĩ Kim Đan cùng rót chân nguyên vào, lập tức liền kích phát. Năng lượng mãnh liệt cuồng bạo từ trong trận pháp vọt ra, trực tiếp đụng vào mặt trên lỗ khảm hình đao kia, toàn bộ đại sảnh lập tức xảy ra một trận lay động.
Diệp Mặc giật mình, trận pháp này đã có tác dụng? Tuy nhiên lập tức liền hiểu chuyện gì đã xảy ra, di tích cổ này không biết đã qua bao nhiêu năm, rất nhiều trận pháp phòng ngự đều đã bị nới lỏng, 'Tứ Tượng phá vị trận’ cũng không đủ lay động đại sảnh.
Trận pháp bị kích động lên, lão già họ La kia không ngừng ném trận kỳ ra, từng luồng năng lượng mang tính chất bạo phát trực tiếp tấn công tới vách tường sau đại sảnh, chấn động càng ngày càng lợi hại.
Phí Tứ Giang đứng ở ly vị, chỗ gần trận pháp tấn công nhất, trên người đã bị oanh tạc hỗn độn không chịu nổi, nếu cứ tiếp tục như vậy, y không chết cũng sẽ bị trọng thương. Nghĩ đến đây, y vội vàng nói:
- Anh La, không được rồi, mau dừng lại một chút, vị trí này tôi không chịu nổi nữa, phải nghỉ ngơi một chút.
Lão già họ La lại khẽ mỉm cười nói:
- Phí Đạo Hữu, không nên gấp gáp, rất nhanh sẽ qua thôi, anh kiên trì một chút nữa, không lâu nữa đâu.
Ngoại trừ lão già họ La ra, vị trí tấn công của cô gái kia và Trương Thừa Phong mặc dù không lớn như Phí Tứ Giang, nhưng cũng có một chút kích động.
"Oành." Lại là một tiếng bùng nổ, một nguồn năng lượng thật lớn cắn trả khiến Phí Tứ Giang phun ra một ngụm máu tươi.
- La Do Bình, anh làm cái gì vậy? Vì sao trận pháp này không ngừng hấp thu của chân nguyên của tôi, sao không có cách nào dừng lại được?
Phí Tứ Giang cuối cùng phát hiện không ổn, chân nguyên của y đang không ngừng rót vào giữa, cũng bị trận pháp hấp thu vào.
Lão già được gọi là La Do Bình giả vờ như không nghe thấy lời y nói, không ngừng ném ra trận kỳ, sau đó phát động trận pháp.
- La Do Bình khốn khiếp này đang muốn độc chiếm.
Phí Tứ Giang bỗng kêu lên.
Không cần Phí Tứ Giang nhắc nhở, người phụ nữ kia và Trương Thừa Phong sớm đã phát hiện ra không ổn, hai người đồng thời biết, bọn họ đã bị La Do Bình lừa, đều là vẻ mặt phẫn nộ.
Trương Thừa Phong càng kêu lên
- Họ La kia, chẳng lẽ ông muốn đồng thời cùng ba người chúng tôi đối nghịch sao? Nhanh dừng lại đi, nếu không đừng trách tôi không khách khí.
Người phụ nữ kia lại không lên tiếng, dường như đang phát động công pháp gì đó.
Diệp Mặc lại cười lạnh một tiếng, hấp thu chân nguyên? Đám người Phí Tứ Giang còn không biết uy lực của trận pháp tế huyết.
Trận pháp tế huyết này hấp thu chân nguyên chỉ là uy lực lúc ban đầu mà thôi, một khi trận pháp này tích lũy tới trình độ nhất định, cũng không phải hấp thu chân nguyên nữa, mà là hấp thu máu huyết.
Tuy nhiên Diệp Mặc không có ý muốn động thủ, cho dù là không cần chìa khóa, La Do Bình dùng trận pháp đánh nát đại sảnh này, tiến vào di tích cổ, Diệp Mặc cũng không cần lo lắng.
"Rầm rầm rầm "
Lại là mấy tiếng nổ mạnh từ giữa trận pháp lao ra công kích vách tường sau đại sảnh, Diệp Mặc thậm chí có thể cảm giác được dưới chân hắn đều đang lay động, lúc này trên mặt lão già họ La cũng tràn đầy khẩn trương và chú ý.
Phí Tứ Giang lại điên cuồng phun ra mấy ngụm máu tươi, lớn tiếng kêu lên:
- La Do Bình, đồ vong ân phụ nghĩa, Ẩn Kiếm môn tuyệt đối sẽ không buông tha cho ông, a...
Chỉ có điều lời của y mới nói được một nửa thì bỗng hét thảm một tiếng
- La Do Bình, ông cũng dám hút máu tươi của tôi...
Trương Thừa Phong và người phụ nữ kia sắc mặt cũng trắng bệch, bọn họ cũng cảm nhận được máu huyết bị hấp thu.
Người phụ nữ kia bỗng nhiên lấy ra một tấm bùa, phun ra một ngụm máu tươi vào tấm bùa.
La Do Bình thấy cô lấy ra tấm bùa, sắc mặt lập tức biến đổi, lão càng ném ra một nắm trận kỳ.
Nhưng tấm bùa của cô gái đã hóa thành một cái lốc xoáy thật lớn, đảo mắt đã cuốn đi người con gái kia, biến mất ở giữa đại sảnh.
Độn không phù cấp tám Diệp Mặc trong lòng thất kinh, loại bùa này là vô giá, không nghĩ đến trên người cô gái tu vi Kim Đan này lại có loại bùa này, chứng tỏ cô gái này thật không đơn giản.
Một cô gái với lai lịch không đơn giản đã bỏ trốn, phỏng chừng nơi này rất nhanh cũng không phải là bí mật nữa, ý nghĩ đầu tiên của Diệp Mặc chính là, hắn nhất định phải mau chóng lục soát hết di tích cổ này một lần, sau đó nhanh chóng rời khỏi đây.
Last edited by Thinhbobo; 06-05-2013 at 09:14 PM.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prev5055
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 953: Dùng khốn trận đối phó Diệp Mặc
Nguồn: Sưu Tầm
Sau khi cô gái kia dùng độn không phù cấp tám chạy trốn, La Do Bình lập tức phun ra một ngụm máu tươi, Trương Thừa Phong cũng chạy ra khỏi 'Tứ Tượng phá vị trận’, chỉ có điều y đã không còn sức mà đấu với La Do Bình nữa rồi. Mà Phí Tứ Giang đã tê liệt trên mặt đất, ngay cả lực phản kháng cũng không có.
La Do Bình nhìn cái lỗ khảm hình đao kia còn chưa được mở ra, trong mắt lộ ra một tia ảo não.
Lão ta lấy ra một thanh trường kiếm lớn, nhìn Trương Thừa Phong mà đánh thẳng tới.
Trương Thừa Phong thấy La Do Bình đi tới, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, y run giọng nói:
- Anh La, đừng động thủ, tôi đồng ý lui ra ngoài, những thứ bên trong nhẫn của tôi, anh La cứ việc lấy đi.
La Do Bình lắc đầu nói:
- Mày là đồ con lợn, nếu không phải ngay từ đầu mày giữ lại thực lực, không muốn toàn lực rót chân nguyên vào thì đại sảnh này tao vốn đã sớm mở ra. Loại người rác rưởi như mày giữ lại chỉ là tai họa, chết đi cho xong.
- Đừng, Chu Ngữ Sương đã đi rồi, nếu anh giết tôi, Trương gia tôi khẳng định sẽ biết chuyện….
Trương Thừa Phong lúc này đã bất chấp mọi thứ, chỉ mong được tha mạng.
- Là ai?
La Do Bình không để ý lời Trương Thừa Phong nói, trực tiếp nhìn về phía Diệp Mặc đang đi ra.
Khi lão ta nhìn thấy Diệp Mặc chỉ là Kim Đan tầng hai, lập tức vẻ mặt lộ ra sự sợ hãi, không tự chủ được nói:
- Mày chỉ là một tu sĩ Kim Đan tầng hai, làm sao có thể tránh được thần thức của tao?
La Do Bình thấy tu sĩ đi ra chỉ là Kim Đan tầng hai, nhưng trên mặt của đối phương không có chút khẩn trương nào, nên không dám động thủ trước. Lão ta không phải là người không có kiến thức, Diệp Mặc có thể tránh được thần thức của bốn người này, cùng đến nơi đây, chứng tỏ hắn tuyệt đối không phải một người tu sĩ bình thường. Huống chi, chân nguyên của lão cũng bị tiêu hao rất lớn.
Diệp Mặc vẫn không nói gì, Trương Thừa Phong lại vui vẻ bất ngờ kêu lên
- Anh Diệp, thật không ngờ anh cũng tới đây, không ngờ anh đã thăng cấp Kim Đan rồi, anh Diệp, tôi là Trương Thừa Phong, nhờ anh ra tay giúp đỡ...
Diệp Mặc nhìn Trương Thừa Phong liếc mắt một cái, thản nhiên nói:
- Hóa ra là Trương thành chủ, thật sự là vinh hạnh.
- Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta đều ở thành Hà Châu, nên mong anh Diệp cứu tôi một mạng.
Trương Thừa Phong lộ ra nụ cười lấy lòng, vội vàng nói. Hiện tại máu của y bị mất quá nhiều, thực lực thậm chí không bằng một gã tu sĩ luyện khí viên mãn.
La Do Bình bỗng nhiên đảo mắt nói:
- Hóa ra là Diệp đạo hữu, nếu Diệp đạo hữu là bạn của anh Trương, tôi cũng có thể không động thủ.
- Đúng đúng đúng, tôi là bạn của Diệp Mặc, là bạn rất thân, lúc trước anh Diệp ở Hà Châu mở tiệm bán thuốc, tôi đã đi qua đấy xem…
Trương Thừa Phong khẩn cấp kêu lên.
Diệp Mặc lắc đầu nói:
- Anh đúng là có làn da thật đẹp nha, chỉ có điều da mặt hơi dầy một chút. Lúc trước cửa hàng của tôi vừa mới mở, anh đã vô duyên vô cớ lấy đi 'Trú Nhan Đan" của tôi, ha ha, không cần nói đến trả ơn, chỉ cần không động thủ với tôi là tôi đã rất biết ơn anh rồi. Sau đó, chị Ngu kết Anh, mượn anh một ít linh thạch, anh cũng không cho mượn. Cuối cùng, có người muốn tiêu diệt 'ngành dược Hoa Hạ’ của tôi, tại sao tôi không thấy anh tới giúp đỡ? Trương thành chủ, tôi rất muốn giúp anh, nhưng tôi thật sự không tìm thấy lý do gì để mà giúp anh.
Trương Thừa Phong nghe xong Diệp Mặc nói, sắc mặt tái nhợt, bỗng nhiên y lớn tiếng mắng:
- Họ Diệp, cho dù tao chết đi, Trương gia tao ở Hà Châu cũng sẽ không bỏ qua cho mày đâu. Nhất định sẽ giết mày, nhất định phải tiêu diệt cả nhà mày...
Diệp Mặc lắc đầu không nói gì, Trương Thừa Phong này không đi uy hiếp người muốn giết y là La Do Bình, lại đi ghi thù tạc hận trên đầu của hắn, hắn thật sự không nghĩ ra đây là lý luận gì nữa. Hơn nữa, hắn sẽ sợ Trương gia ở Hà Châu sao?
"Xoẹt xoẹt." Thanh kiếm trong tay La Do Bình vung lên, đầu Trương Thừa Phong đã bị gọt sạch.
Diệp Mặc lại giơ tay ra cướp lấy chiếc nhẫn trữ vật, La Do Bình thấy người là do mình giết, nhưng cái tên tu sĩ Kim Đan tầng hai kia lại dám cướp đoạt chiến lợi phẩm, sắc mặt lão ta lập tức liền khó coi.
Nhưng lão cũng không dám động thủ với Diệp Mặc, thậm chí hỏi cũng không hỏi, lại nhìn về phía Phí Tứ Giang lần nữa.
Phí Tứ Giang thấy Trương Thừa Phong bị kiếm của La Do Bình chém chết, trong lòng nhất thời lạnh ngắt. Cho dù y hối hận đã mang La Do Bình đến thì lúc này cũng không phải lúc y có thể làm chủ.
Y không ngừng nhìn về phía Diệp Mặc nói:
- Anh Diệp, tôi là Phí Tứ Giang ở Ẩn Kiếm môn, xin anh Diệp cứu tôi một mạng, tôi nhất định sẽ báo đáp.
Diệp Mặc mang theo nụ cười lạnh nhìn Phí Tứ Giang nói:
- Người quen ở chỗ này cũng thật nhiều nha, nói thật tôi vốn định sau này tới tìm anh, không ngờ bây giờ anh lại ở trước mặt của tôi rồi. Lúc trước tôi đến hội đấu giá tại phường thị Nam Sơn nhìn trúng một ụ đá, kết quả đã bị người nhiều tiền lớn thế như Phí Đại công tử đây mua đi mất. Ha ha, còn uy hiếp tôi nữa chứ, bằng không tôi làm sao có thể biết anh là Phí Tứ Giang? Phí công tử, anh thử nói xem?
- Mày. . . Là mày . . .
Phí Tứ Giang tay chỉ vào Diệp Mặc bắt đầu run lên, sau một lúc lâu, bỗng nhiên nói:
- Cái cây đao chìa khóa kia ở trên người của mày...
Diệp Mặc bỗng nhiên giơ tay lấy ra một đại đao, sau bảng đao đầy vết loang lổ nói:
- Anh nói đúng, đáng tiếc tôi không có giải thưởng.
- Đúng rồi, tôi mượn chiếc nhẫn của anh dùng một chút.
Nói xong tay Diệp Mặc vẽ một cái, một chiếc nhẫn đeo tay rớt xuống từ trên tay Phí Tứ Giang, sau đó Diệp Mặc từ trong không trung lấy được một chiếc nhẫn. Tuy nhiên Diệp Mặc nhìn cũng không nhìn, đã đem nhẫn của Phí Tứ Giang và nhẫn của Trương Thừa Phong bỏ vào trong thế giới trang vàng của mình.
La Do Bình ngơ ngác nhìn cảnh tượng đầy kịch tính trước mắt, chằm chằm nhìn Diệp Mặc, sau một lúc lâu mới giật mình vui mừng nói:
- Hoá ra cậu chính là người lấy được cái chìa khóa đó, nói như vậy, chúng ta hiện tại có thể tiến vào di tích cổ rồi hả?
Sau khi nói xong, La Do Bình cố nén nội tâm vui sướng, cự kiếm trong tay chỉ hơi chút run lên một chút, cự kiếm bay ra ngoài mang theo đầu Phí Tứ Giang, mà lão giống như đã làm một chuyện nhỏ không đáng kể.
Lão già họ La này quả nhiên đã quen làm loại chuyện này, giết đồng lõa của mình căn bản cũng không lo sợ gì.
Tuy nhiên Diệp Mặc lại nhìn La Do Bình bình tĩnh nói:
- Ông nói sai rồi, là tôi có thể tiến vào di tích cổ, chứ không phải là chúng ta.
Nghe xong Diệp Mặc nói, La Do Bình lập tức liền kịp phản ứng, sau đó ánh mắt trở nên lạnh lùng nhìn Diệp Mặc nói:
- Cậu muốn đánh một hiệp với tôi? Cậu chỉ là Kim Đan tầng hai, cho dù tôi đã tiêu hao một chút chân nguyên, nhưng muốn giết một Kim Đan tầng hai như cậu vẫn không tốn mấy sức lực đâu.
Nói xong, La Do Bình không ngờ lấy ra một trận kỳ, bắt đầu vứt ra bên ngoài. Lão trời sinh tính cẩn thận, cho dù thắng Diệp Mặc, cũng muốn không có sai sót nhầm lẫn. Lão chuẩn bị vừa đánh nhau với Diệp Mặc, vừa bố trí một khốn trận.
Nhưng vượt ra ngoài dự tính của lão chính là, Diệp Mặc không ngờ đứng ở một bên nhìn lão bố trí trận pháp, dường như căn bản cũng không biết lão đang làm cái gì. Lão không thể tưởng được Diệp Mặc trong lòng đang cười lạnh, đây là thủ đoạn hắn thường dùng, lại bị họ La này lấy ra dùng.
La Do Bình tâm lý mừng rỡ, một bên không ngừng ném trận kỳ ra, một bên nói với Diệp Mặc:
- Anh Diệp, kỳ thật đối với di tích cổ này, nếu hai người chúng ta cùng hợp lực, khẳng định sẽ tốt hơn rất nhiều so với một người. Hơn nữa chỉ cần anh Diệp đồng ý, tôi sẽ để anh Diệp lựa chọn ba món đồ tốt trước.
Diệp Mặc trong lòng cười lạnh, La Do Bình con người này lòng dạ hiểm độc, nếu không phải vừa rồi lão ta đã bị tiêu hao một nửa chân nguyên, thì lão đã sớm động thủ với mình rồi.
Tuy rằng Diệp Mặc nắm chắc có thể giết chết La Do Bình, nhưng cũng không dám cam đoan mình không bị thương, lúc trước bị kiếm của Kế Trí Nguyên đâm bị thương, qua rất lâu hắn mới bình phục, ai biết lão La Do Bình nham hiểm này có sát chiêu giống như vậy hay không? Hiện tại nếu lão đã bắt đầu bố trí trận pháp, vậy thì cứ để lão làm đi.
Chỉ hơn mười phút sau, trên mặt La Do Bình liền lộ ra vẻ vui sướng, lão ta lấy trận kỳ khống chế cuối cùng ném ra ngoài, sau đó nói:
- Nhãi ranh, muốn đấu cùng tao à, nhóc còn quá non đấy, cảm ơn nhóc đã đưa cây đao tới...
Chỉ có điều miếng trận kỳ kia của lão còn chưa dừng ở phía trên trận pháp, đã bị một bàn tay Diệp Mặc bắt được. Đang lúc lão còn đang nghĩ đối phương tại sao lại tùy tiện đi vào trong trận pháp mà lão bố trí, thì đã thấy Diệp Mặc cũng lấy ra mấy miếng trận kỳ, ném vào giữa trận pháp mà lão vừa mới bố trí.
Chỉ trong nháy mắt, khốn trận mà lão bố trí liền thay đổi, biến thành một trận pháp phản vây.
La Do Bình lúc này đã hoàn toàn hiểu được, trình độ trận pháp của tên tu sĩ Kim Đan tầng hai trước mắt này giỏi hơn lão nhiều, nhưng điều này sao có thể? Nội tâm của lão đang quát điên cuồng, đối phương thoạt nhìn trẻ tuổi như vậy, làm sao có thể có loại tu vi trận pháp này? Cho dù là vừa ra đời đã tu luyện trận pháp cũng không có loại tu vi này nha.
La Do Bình đã nghiên cứu trận pháp hơn hai trăm năm rồi, mới chỉ là Trận Pháp Sư cấp ba mà thôi. Nhưng đối phương này đơn giản chỉ vứt ra vài cái trận kỳ đã đem khốn trận của lão đổi thành một khốn trận mà lão không biết, bao vây lấy lão, hiển nhiên là đại sư trận pháp cấp ba trở lên, rất có thể là đại sư trận pháp cấp bốn thậm chí cấp năm.
La Do Bình rất nhanh liền thanh tỉnh lại, lão ta bây giờ mới hiểu được vì sao đối phương căn bản cũng không động thủ khi thấy lão bố trí trận pháp, hoá ra đối phương căn bản là không sợ hãi.
Lão không ngờ mình ở trước mặt một đại sư trận pháp lại bố trí trận pháp vây khốn đối phương, La Do Bình sắc mặt tái xanh, lão biết hôm nay lão rất khó mà thoát khỏi đây rồi.
- Thả tôi đi, tôi đồng ý giao ra tất cả đồ vật cho cậu.
La Do Bình mặc dù giết người khác không chớp mắt, nhưng đến lượt lão, lại muốn Diệp Mặc tha cho lão một mạng.
Tuy rằng nói như thế, nhưng trên tay của lão lại không chút chậm chạp, chẳng những đã lấy ra cự kiếm, hơn nữa còn lấy ra một pháp bảo hình ô màu vàng đậm.
Diệp Mặc căn bản cũng không để ý tới lời cầu xin tha mạng của La Do Bình, tùy tay lấy trận kỳ ném ra bên ngoài, lập tức đã phát động trận pháp. Một luồng ánh sáng màu vàng chớp động, trực tiếp ngăn cản lại pháp bảo hình ô của La Do Bình.
La Do Bình dường như biết mình cầu xin tha mạng cũng là phí sức, lại không hề trả lời, cự kiếm trong tay bị đẩy ra, cuồn cuộn nổi lên một bức tường kiếm cao vài trượng trực tiếp bổ vào phía trên trận pháp của Diệp Mặc.
Chỉ một kiếm này đã khiến cho ánh sáng màu vàng trong trận pháp của Diệp Mặc bị tiêu tan.
Diệp Mặc trong lòng thất kinh, La Do Bình này quả nhiên rất tinh thông trận pháp, chân nguyên của lão ta có thể nói đã tiêu hao hết một nửa, nhưng uy lực công kích của một kiếm này không ngờ còn lợi hại hơn so với lúc trước hắn ở 'Sa Nguyên dược cốc’ vây khốn tên tu sĩ Kim Đan viên mãn kia.
Hiển nhiên nếu để cho lão tiếp tục công kích trận pháp này vài cái, nó khẳng định sẽ bị phá.
Tuy rằng trận pháp này vốn là do La Do Bình bố trí, Diệp Mặc chỉ lấy ra lợi dụng mà thôi, nhưng La Do Bình đối với việc lý giải trận pháp lại rất tốt.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc không do dự lấy ra "Tử Đao”, ra chiêu "Huyễn vân phân liệt đao”, đao quang với màu tím đầy trời hướng về phía La Do Bình.
Last edited by Thinhbobo; 06-05-2013 at 09:16 PM.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prev5055