Chương 978: Hứa hẹn một hôn lễ khiến thế gian phải kinh ngạc
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Âu Dương dùng một giọng điệu tràn ngập tự tin nói.
- Ta biết. Nam nhân từng bị Lưu Tĩnh ta bắt nạt đều có thể thành đại tài! Có phải hay không, quỷ hẹp hòi nghe lén ngoài cửa kia!
Lưu Tĩnh thoáng nhìn về phía ngoài cửa. Thiệu Phong rất ngượng ngùng đi vào.
Tuy rằng Thiệu Phong rất yên tâm đối với Âu Dương, nhưng Thiệu Phong là nam nhân. Là nam nhân đều là "kẻ cẩn thận". Thiệu Phong có thể đứng ở ngoài cửa trước sau không tiến vào đã là rất giỏi rồi.
- Hì hì, ta cũng ngủ không được, muốn vào nói chuyện phiếm!
Thiệu Phong dùng lý do sứt sẹo này để che dấu sự lúng tung của mình.
- Hừ! Keo kiệt đúng là keo kiệt, còn giả vờ cái gì! Đến đây đi, ngồi xuống đi!
Lưu Tĩnh vỗ vỗ vào chỗ giường bên cạnh mình ra hiệu Thiệu Phong cũng ngồi xuống giường!
Thiệu Phong không nói hai lời, hùng hục chạy tới, sau đó đặt mông ngồi ở trên giường nói:
- Âu Dương, ngươi biết không, năm nay Bắc Kinh đã hoàn toàn từ bỏ lệnh cấm đối với pháo hóa. Qua hai ngày nữa, khắp nơi khẳng định đều có tiếng pháo và pháo hoa.
- Thật không! Ta nhớ được tết như vậy chỉ xuất hiện khi còn bé. Khi đó trên đường khắp nơi đều là đám trẻ con chạy tán loạn. Chúng cầm những quả báo nhỏ, châm ngòi khắp nơi. Mặc kệ đi tới chỗ nào cũng có thể nghe thấy tiếng pháo nổ râm ran!
Âu Dương nhớ lại.
- Cũng không sao! Năm nay cũng sẽ như vậy. Bắc Kinh năm nay nhất định sẽ náo nhiệt. Tuần tới ta sẽ dẫn ngươi đi dạo khắp Bắc Kinh, nhìn xem thế nào mới gọi là năm mới!
Thiệu Phong vỗ ngực bảo đảm.
- Ta muốn mua quần áo mới!
Lưu Tĩnh không bỏ lỡ thời cơ ở bên cạnh chen vào một câu:
- Ta muốn Âu Dương mua cho ta! Khi còn bé, hắn đã nói lớn lên kiếm tiền phải cho ta mua quần áo đẹp nhất tốt nhất trên đời này để ta mặc như một công chúa!
- Được, vậy ta đưa ngươi tới một thế giới toàn quần áo sang trọng phú quý, để ngươi chọn lễ phục tân hôn. Ngươi thấy thế nào?
Âu Dương trêu ngược lại Lưu Tĩnh. Quả nhiên, lần này khiến Lưu Tĩnh đỏ mặt. Lưu Tĩnh trừng mắt với Thiệu Phong một cái. Sau đó dùng bàn chân nhỏ nhắn giống như mỹ ngọc đạp mạnh một cước vào Thiệu Phong tướng quân của chúng ta!
Mặt Thiệu Phong Đại tướng quân liền lộ vẻ bất đắc dĩ. Sao lại như vậy? Rõ ràng là Âu Dương trêu ngươi, ngươi làm gì lại đạp ta...
- Lưu Tĩnh là bằng hữu tốt nhất của ta. Cho nên ta nhất định sẽ tham gia hôn lễ của các ngươi. Tĩnh tỷ còn nhớ không. Khi còn bé ta đã từng nói, ta sẽ khiến hôn lễ của ngươi biến thành hôn lễ sang trọng nhất trên đời này. Trước chưa từng có, sau cũng không còn!
Âu Dương nói như thế.
- Đúng vậy. Vậy ngươi tính làm thế nào?
Lưu Tĩnh nhìn Âu Dương nói.
- Vậy có lẽ sẽ khiến Thiệu Phong chịu khó chờ thêm một thời gian. Chờ sau khi ta giải quyết xong tất cả mọi chuyện, ta sẽ khiến toàn thế giới cũng biết đến hôn lễ của các ngươi!
Âu Dương vỗ ngực bảo đảm!
- Việc này không khó khăn. Với năng lực của ngươi bây giờ đã có thể làm được việc này!
Thiệu Phong rõ ràng không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Âu Dương.
- Hắn nói toàn thế giới không phải là địa cầu, mà tất cả vũ trụ mênh mông!
Lưu Tĩnh nhìn Âu Dương.
- Không sai! Trung tâm thế giới này tên là Tiên giới. Nơi đó có vô số tiên nhân. Chờ sau khi ta giải quyết xong tất cả mọi việc, sẽ tổ chức hôn lễ cho các ngươi sẽ ở Tiên giới. Ta sẽ để chư thiên thần phật đều đến chúc phúc các ngươi!
Lần này Âu Dương không hề nói mạnh miệng. Nếu như hắn thật sự có thể trở lại lật tung Thiên Đình, như vậy mặc dù hắn không muốn làm Chúa cứu thế cũng nhất định sẽ trở thành Chúa cứu thế!
Mà lúc đó, Âu Dương bổ ra một thông đạo đi từ địa cầu tới Tiên giới thực sự dễ như trở bàn tay. Đến lúc đó mời tất cả tiên nhân đến chúc mừng hôn lễ trước chưa từng có ai sau nhất định cũng không còn ai, không phải là không có khả năng!
- Được! Ta nhớ được lời ngươi nói. Ngươi cũng không thể nuốt lời. Ta biết Âu Dương là một người coi trọng một lời hứa nặng tựa thiên kim. Ta sẽ chờ rồi!
Lưu Tĩnh rõ ràng sẽ không nghi ngờ Âu Dương. Nhưng Thiệu Phong lại cười khổ. Hắn đương nhiên sẽ không nghi ngờ Âu Dương. Chỉ có điều bởi vì câu nói này của Âu Dương trong khoảng thời gian ngắn hắn muốn bò lên trên giường lão bà của mình sợ là rất khó khăn.
Trong xã hội hiện nay, có mấy người có thể giống như Thiệu Phong hơn ba mươi tuổi vẫn xử nam? Hơn nữa đối mặt với một lão bà như hoa như ngọc như vậy, rõ ràng đã đính hôn, nhưng trước sau không dám động loạn.
Dù sao thân phận Lưu Tĩnh như vậy, Lôi Minh đã nhiều lần nhắc nhở Thiệu Phong, trước hôn lễ tuyệt đối không được phép động loạn vào Lưu Tĩnh. Làm vậy chỉ sợ Âu Dương sẽ mất hứng. Từ phương diện nào đó mà nói Âu Dương xem như là một nửa gia trưởng của Lưu Tĩnh.
Lôi Minh sợ nếu trước hôn lễ hai người phát sinh chuyện gì sẽ khiến Âu Dương mất hứng. Trên thực tế bọn họ đều nghĩ quá nhiều. Âu Dương còn lâu mới gàn bướng như vậy. Hai người Lưu Tĩnh và Thiệu Phong thật tình yêu nhau. Trong tình huống ngươi tình ta nguyện Âu Dương có thể nói cái gì...
Nhưng càng là gia tộc và thế lực lớn lại càng chú ý tới điều này. Lôi Minh nhắc nhở Thiệu Phong, bất kể nói thế nào, lễ nghi tuyệt đối không thể loạn. Trừ phi chính thức cưới Lưu Tĩnh qua cửa, thành người của Thiệu gia các ngươi, thành vợ của Thiệu Phong ngươi, bằng không trước đó tuyệt đối không cho phép có bất cứ chuyện gì phát sinh...
Mà bây giờ Âu Dương đáp ứng Lưu Tĩnh sẽ tổ chức hôn lễ kinh thế, thật ra cũng khiến Thiệu Phong cực kỳ chờ mong! Thiệu Phong rất muốn biết, hôn lễ với tiên nhân hoặc là ma thần bay lượn đầy trời sẽ lớn tới mức nào!
Đương nhiên hắn không tưởng tượng nổi. Bởi vì nếu như Âu Dương thật sự có thể làm được những điều hắn vè nói, chỉ sợ đến lúc đó tiên nhân, Ma thần, Yêu thú thượng cổ, thậm chí là một vài quỷ linh, bất kỳ cường giả nào có thể đến Tiên giới đều sẽ dự hôn lễ lần này.
- Được rồi, chúng ta cứ hẹn ước như vậy. Tiếp theo chúng ta để cho tên địa đầu xà dẫn chúng ta đón năm mới đi!
Mặt Thiệu Phong liền cười khổ. Nhìn thế nào cũng cảm thấy hai người kia có vẻ càng xứng đôi hơn. Chính hắn là một lão công chính lúc này ngược càng giống như một tiểu tam.
Thật ra Âu Dương rất thích nhìn vẻ mặt bộ dạng đau khổ của Thiệu Phong. Tuy nhiên hắn rất thích lúc này. Bởi vì hắn cảm thấy vào lúc này hắn giống như đã trở về những năm tháng không chút kiêng kỵ kia.
Thời điểm Âu Dương làm tất cả những điều này, ở Tiên giới xa xôi, có một đám người đang thương thảo một vài chuyện sẽ quyết định số phận tương lai của toàn thế giới. Mà tất cả đều xoay quanh tên của một người —— Âu Dương!
- Hắn không trở lại!
Yên Hồng nhìn ánh mắt mong chờ của mọi người ở đây, nàng biết, những người này nghe thấy điều này nhất định sẽ rất phẫn nộ, thậm chí sẽ chửi ầm lên. Tuy nhiên lần này nàng đã nghĩ nhầm.
Lần này không có ai mắng chửi Âu Dương. Mặc dù trên mặt mọi người đều xuất hiện vẻ thất vọng, nhưng vẫn đều mang theo mấy phần thấu hiểu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
- Điều này không thể trách Âu Dương được. Hắn là một người chưa bao giờ tin tưởng vào vận mệnh. Bây giờ vận mệnh lại cứng rắn đẩy hắn đến một bước này, ngươi bảo hắn phải lựa chọn thế nào?
Đây là lời Bạch Hủ Minh nói. Dù sao Bạch Hủ Minh đã dạy Âu Dương nhiều năm như vậy, vẫn tương đối hiểu rõ Âu Dương. Âu Dương xem như là một người làm việc tuỳ theo tính. Nếu như hắn muốn làm, cho dù tất cả mọi người trên thế giới phản đối hắn vẫn kiên trì suy nghĩ của mình đi theo con đường của mình.
- Thật ra ta có thể nhìn ra được, Âu Dương thật sự rất mệt mỏi...
Yên Hồng từ vẻ uể oải Âu Dương tình cờ lộ ra có thể hiểu rõ, tranh nhiều năm như vậy, đoạt nhiều năm như vậy Âu Dương thật sự đã mệt mỏi. Hắn không muốn tiếp tục đi tới nữa.
Thật ra có câu nói rất hay. Rất nhiều người cố leo núi, bởi vì bọn họ không biết trên đỉnh ngọn núi có mỹ cảnh gì hay không. Bọn họ muốn leo lên đỉnh núi xem rốt cuộc có cái gì. Nhưng tới khi chân chính lên đến đỉnh núi người ta lại phát hiện, hóa ra cảnh vật đẹp nhất lại ở dưới chân núi và giữa sườn núi...
Cảm giác mất mát như vậy, người bình thường khó có thể chịu đựng. Tại tiểu thế giới, Âu Dương từ một thiếu niên sơn thôn từng bước trở thành một Thần Xạ Thủ, trở thành một bán yêu giả vô dụng nhất, sau đó không ngừng phá vỡ quy tắc của thế giới này, với thiên phú cực kém từng bước đi tới ngày hôm nay. Đó là cả chặng đường mà bất kì ai cũng khó có thể tưởng tượng được. Mà bây giờ hắn mệt mỏi, hắn thật sự mệt mỏi.
Yên Hồng biết, hiện tại Âu Dương đã nghĩ để bằng hữu của mình bình an, để người yêu trở lại sát bên cạnh, sau đó dẫn theo bằng hữu, dẫ theo người yêu không ngừng tới thăm mỗi thế giới, một đời không xảy ra bất kỳ chuyện gì!
- Cả đời này của Âu Dương có rất nhiều nhân chứng. Ta chứng kiến hắn bắt đầu từ Chân Linh Giới. Các ngươi chứng kiến hắn khi ở Tiên giới. Nếu như tất cả đám người chúng ta xuất hiện yêu cầu Âu Dương ra tay, hắn nhất định sẽ ra tay. Nhưng như vậy Âu Dương không thắng được!
Bạch Hủ Minh nhìn bầu trời mù mịt, vô số ác quỷ oan hồn đang bồng bềnh chung quanh.
- Sở quốc sư! Tuy rằng linh hồn của ngươi chỉ có một phần không trọn vẹn, nhưng ta tin tưởng ngươi nhất định còn nhớ Âu Dương đúng không?
Ngụy Bỉnh Dập nhìn một bên một linh hồn thể đang ngơ ngác ngồi xổm ở một chỗ. Đây cũng chính là linh hồn của Sở Tương Hợp đã từng bị hủy diệt.
Mặc dù linh hồn bị hủy diệt, nhưng vẫn rơi vào trong luân hồi. Chỉ có điều sau khi linh hồn bị nghiền nát người vĩnh viễn không được siêu sinh. Nhưng bây giờ luân hồi bị đóng lại. Vô số tàn hồn từ trong luân hồi tuôn ra. Những lão đại này mất sức của chín trâu hai hổ không ngờ thật sự liều lạng lấy được linh hồn của Sở Tương Hợp ra ngoài.
- Nhân chứng thực sự của hắn tại tiểu thế giới là trung đội số 7. Đó mới là đời ban đầu của hắn. Còn người khiến Âu Dương thực sự biết ơn nhất chính là Trịnh Khôn!
Sở Tương Hợp mở miệng. Tuy rằng Sở Tương Hợp nhìn qua có phần ngơ ngác, nhưng không có nghĩa là linh hồn của Sở Tương Hợp không có ký ức!
- Đời ban đầu... Trịnh Khôn là ai?
Thật ra những chuyện liên quan với Trịnh Khôn, ngay cả đám người Lăng Túc cũng không rõ ràng lắm. Từ trước đến nay Âu Dương vẫn không hề đề cập với bọn họ về chuyện này.
- Thiên yêu Trịnh Khôn, coi như là thúc thúc của Trịnh Tú Nhi. Năm đó Âu Dương dẫn theo một đội xuất chinh tới hội võ tứ quốc. Đó là một lần thất bại duy nhất của cả đời Âu Dương! Chính thất bại đó khiến tất cả chiến hữu của Âu Dương đều chôn xương trong Tỏa Yêu Tháp! Đó cũng là một lần thống khổ nhất của Âu Dương! Sau đó, tất cả ân oán với Trịnh gia cũng bắt đầu bởi vì nó! Trịnh Khôn ở trong Tỏa Yêu Tháp đã truyền thụ Tu phục thuật cho Âu Dương đồng thời chỉ dẫn cho Âu Dương con đường để Âu Dương có thể đi ra khỏi Tỏa Yêu Tháp! Nếu như có thể tìm được linh hồn Trịnh Khôn, nếu như có thể tìm được chuyển thế của những người đã chết trong trung đội số 7, tất cả mọi người chúng ta cho Âu Dương mượn niềm tin, hắn nhất định có thể bước qua được bước cuối cùng kia!
Sở Tương Hợp bỗng nhiên đứng dậy.
- Trịnh Khôn. Được! Ta sẽ bảo Yêu tộc dùng toàn lực tìm kiếm linh hồn của Trịnh Khôn!
- Ta sẽ bảo Ma tộc cùng ra tay!
Ngụy Bỉnh Dập cũng gật đầu.
- Thật ra Âu Dương đã sớm tới biên giới chí cao vô thượng. Hắn đã thật sự đạt đến tâm muốn chính là niệm đạt. Hiện tại hắn chỉ thiếu chính là dũng khí chém tất cả. Bởi vì có quá nhiều thứ hắn không bỏ xuống được! Tình, nghĩa, ân! Tất cả những thứ này Âu Dương đều không bỏ xuống được. Chúng ta lấy niềm tin của mọi người để chỉ dẫn cho Âu Dương đi một đoạn đường. Mặc dù chém tất cả hắn cũng sẽ không bị lạc mất chính mình!
Bạch Hủ Minh nhìn những người ở chỗ này nói.
- Được! Chúng ta lấy niềm tin của mọi người làm chỉ dẫn cho Âu Dương trên đoạn đường cuối cùng này, để chúng ta nhìn thấy một chí cao vô thượng thật sự chém hết tất cả lại không quên tất cả. Một chí cao vô thượng có thể lật tung Thiên Đình, một chí cao vô thượng có thể thật sự khống chế thế giới trong tay!
Yên Hồng cũng vô cùng kích động.
- Lấy thân hóa đạo! Đây chính là bước cuối cùng của Âu Dương. Bước cuối cùng của tâm muốn là niệm đạt chính là lấy bản thân làm thiên địa, bản thân làm luân hồi, bản thân chính là ngàn vạn đạo trong thế gian!
Một nhóm người bắt đầu kích động. Tuy rằng bọn họ không có cách nào thật sự đạt đến một bước này, tuy nhiên bọn họ có thể tận mắt thấy bằng hữu tốt nhất đạt được chí cao vô thượng. Điều này cũng khiến người ta cảm thấy kích động.
Không phải không có người đạt được cấp bậc như Âu Dương. Thiên Vương, Minh Hậu, Thiên Đế, thậm chí còn có một đám cường giả trên Thiên Đình. Bọn họ đều chỉ cách chí cao vô thượng có một bước cuối cùng! Chỉ có điều bọn họ đều thiếu một chút. Đó chính là bọn họ không bỏ được tất cả mọi điều trên thế gian này.
Hay là đã từng có người từng thử chém tất cả, nhưng khi chém tất cả người cũng không tồn tại. Người này thật sự vẫn không có cách nào đạt được chí cao vô thượng.
Còn chí cao vô thượng chân chính là tự mình chém tất cả. Nhưng chém hết tất cả cũng không phải là nói chém một cách ngu ngốc! Mà lấy niềm tin của vô số người làm đao, chém hết tất cả tà niệm của mình, khiến mình đạt được một loại cấp độ vượt ra ngoài siêu nhiên với.
- Tập hợp tất cả tình và nghĩa của cả đời Âu Dương. Đây chính là trận chiến cuối cùng của chúng ta!
Tiểu Nhạc cũng rất kích động. Lấy niềm tin của tất cả mọi người làm trận chiến cuối cùng, khiến thời đại lớn hoàn toàn kết thúc sau một trận chiến đấu!
- Nếu như có thể thắng được trận chiến cuối cùng này, chúng ta chính là người khai thiên tích địa!
Bạch Hủ Minh biết, quá khứ là mỗi một thời đại. Nếu như thật sự có thể chém được tất cả, đó thật sự chính là khai thiên tích địa. Đến lúc đó sẽ không còn thời đại lớn nào nữa, vận mệnh cũng sẽ không còn kết thúc!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
- Trận chiến này cho dù phải bỏ mình lão tử cũng được coi như là một thành viên của khai thiên tích địa!
Lam Thông cười ha ha. Chết là đáng sợ, nhưng có lúc chết lại không đáng sợ! Trong truyền thuyết Cổ lão, Bàn Cổ khai thiên tích địa một thân hóa thế giới. Trên thực tế như vậy Bàn Cổ vẫn chưa chết. Hắn vĩnh viễn sống. Chỉ có điều hắn thay đổi một loại phương thức sống thôi.
Mà bây giờ những người này muốn một lần nữa khai thiên tích địa kết thúc tất cả. Cho dù là bỏ mình, cũng lấy một loại phương thức khác để tiếp tục sống!
Tất cả những điều này đều được triển khai trong sự im hơi lặng tiếng.
Mà lúc này Âu Dương ở Bắc Kinh lại hoàn toàn không biết gì về tất cả những điều này. Lúc này Âu Dương đang cùng Lưu Tĩnh đi dạo trên phố buôn bán tại Bắc Kinh.
Đã sắp tới tết. Khắp nơi trên đường đều là những người nhộn nhịp mua sắp đồ tết. Trên mặt mỗi người đều vô cùng vui sướng. Đối với người trong quốc gia này mà nói, năm mới chính là thời điểm vui vẻ nhất. Mỗi nhà đều đốt pháo dán câu đối xuân, đi xung quanh thăm hỏi chúc tết người nhà, bạn thân!
- Âu Dương, ngươi sẽ viết chữ bằng bút lông sao?
Lưu Tĩnh nhìn thấy phía trước có một lão nhân cầm giấy đỏ và bút lông đang vội vội vàng vàng hỏi Âu Dương.
- Ta sẽ viết! Ta học viết bút lông đã rất lâu rồi!
Âu Dương vẫn không trả lời. Thiệu Phong ở bên cạnh vội vàng mở miệng nói.
- Thật ra ta chưa từng viết! Tuy nhiên thể thử viết một chút!
Âu Dương thật sự không biết viết chữ bằng bút lông, nhưng Âu Dương lại có đại thế trong người. Nếu dung nhập đại thế vào trong mình, cảm giác này thậm chí có thể siêu việt hơn tất cả.
- Tốt lắm, xem chúng ta ai viết tốt hơn!
Thiệu Phong cười ha ha. Dưới cái nhìn của hắn, Âu Dương còn chưa từng học qua, sao có thể mạnh hơn mình được?
Ba người đi tới chỗ lão nhân này. Lúc này trước mặt lão nhân đã bày sẵn vô số tờ giấy đỏ. Trên mỗi tờ giấy đỏ đều viết hai chữ —— càn khôn!
Không sai. Chính là hai chữ này. Lúc này trước mặt lão nhân có tràn ngập những tờ giấy đỏ được viết hai chữ càn khôn với đủ các phong cách. Nhưng trước sau lão nhân này vẫn lắc đầu.
- Đại gia, mấy bức này rất tốt! Ngài xem một chút. Những chữ này đều có thể so sánh với một vài thư pháp nhà!
Thiệu Phong vừa đến nơi, liền thấy trên mặt đất có mấy tờ viết mấy chữ nhìn thật sự rất lợi hại. Thậm chí trong những chữ này còn có một vài tờ ngay cả thư pháp gia cũng chỉ viết được đến thế.
- Người trẻ tuổi, những chữ này đúng là rất đẹp. Nhưng hai chữ càn khôn này đại biểu cho thiên địa. Muốn viết ra hai chữ này không phải nói ngươi viết có đẹp hay không, mà trong lòng phải có thiên địa mới có thể viết được!
Lão nhân này liếc mắt nhìn Thiệu Phong một cái, sau đó lấy một tờ giấy đỏ đặt lên trên bàn gỗ. Tiếp đó lựa chọn một chiếc bút lông cực kỳ tinh xảo, ra hiệu cho Thiệu Phong thử xem!
- Người trẻ tuổi, ta quan sát thấy mặt ngươi có tướng cao quý không tả nổi. Nói vậy hẳn không phải là phàm nhân. Lão già này cả gan nhờ ngươi viết hộ hai chữ càn khôn, xem ngươi có khả năng viết được không?
Lão già nói xong lại quay về phía Thiệu Phong đưa tay ra dấu mời!
Thiệu Phong không phải nói đùa. Hắn viết thật sự vô cùng tốt. Từ nhỏ Thiệu Phong đã theo Lôi Minh bồi dưỡng được một loại khí thế. Lúc này Thiệu Phong sờ vào bút một cái, nhất thời ánh mắt của lão già này đã có vẻ bất đồng!
- Người trẻ tuổi cầm bút rất có thần! Ngược lại có mấy phần quý khi của ngôi cửu ngũ! Lại còn là một thiếu niên thiên tử!
Lão nhân gật đầu trong lòng thầm khen ngợi.
Sau khi Thiệu Phong cầm bút, vô số người cũng bắt đầu tiến lại gần quan sát, sợ mình không thấy rõ Thiệu Phong viết cái gì!
Lúc này mắt Thiệu Phong nhìn tờ giấy đỏ. Chiếc bút lông trong tay vung một cái. Chưa tới ba giây hai chữ càn khôn đã được viết liền một mạch. Hai chữ này không hề đẹp như những chữ trên mặt đất, nhưng hai chữ này lại mang theo một cỗ khí thế bất phàm!
Thời điểm nhìn thấy hai chữ này con mắt lão nhân lập tức sáng lên. Nhìn hai chữ này lão già chỉ có thể mở miệng nói một chữ tốt!
Mà người trẻ tuổi ở đây tất nhiên xem không rõ. Trong mắt bọn họ, hai chữ càn khôn trên tờ giấy đo do Thiệu Phong viết ra thực sự không đẹp bằng những chữ trước kia. Nếu để cho bọn họ lựa chọn khẳng định bọn họ sẽ chọn những chữ trước đó. Nhưng nggược lại, những người đã từng học thư pháp đang ở nơi này sau khi nhìn thấy khí thế của hai chữ càn khôn do Thiệu Phong viết ra, bọn họ đều trở nên trầm tư.
Có thể viết hai chữ càn khôn liền một mạch như vậy, người bình thường thực sự không thể làm được!
Đương nhiên, người trong nghề trông cửa nói, người ngoài nghề xem trò vui. Những người không hiểu về thư pháp tất nhiên không thể hiểu được hàm nghĩa của hai chữ càn khôn này, cũng không có cách nào hiểu rõ tại sao Thiệu Phong viết hai chữ này rõ ràng không đẹp bằng những chữ trước lại được lão nhân xem như chí bảo cất vào như vậy.
- Hôm nay có thể được tiểu ca viết cho hai chữ càn khôn này, coi như lão già ta đã hoàn thành một tâm nguyện. Bắc kinh quả nhiên là nơi tàng long ngọa hổ. Tiểu ca cũng là người bất phàm, có cửu ngũ chi khí. Sẽ có một ngày sóng gió nổi lên, tất nhiên sẽ Hóa Long nắm giữ hai chữ càn khôn này trong tay!
Lão nhân nói rất mịt mờ, nhưng một vài người thông minh vẫn có thể nghe ra được ý tứ trong đó. Tuy nhiên trong thời đại này có rất ít người tin vào những chuyện như vậy. Cho nên phần lớn mọi người đều cho rằng lão đầu này đang đóng kịch.
Có một vài người có ánh mắt tương đối độc đáo lại hiểu rõ, lão đầu này tuyệt đối không phải đang đóng kịch! Oa, cái bàn kia được làm bằng gỗ Hoàng Hoa Lê. Chiếc ghế phía sau lão đầu cũng được làm bằng Hoàng Hoa Lê. Ngay cả bút và mực cũng đều là cực phẩm trong cực phẩm. Mấy thứ này gộp lại cũng vượt quá trăm vạn. Nếu như đóng kịch như vậy chỉ sợ cũng thật là hiếm thấy.
- Lão nhân gia đừng đi. Người bạn này của cũng muốn viết!
Lưu Tĩnh nhìn thấy lão nhân lại muốn thu thập mọi thứ vội vàng rời khỏi, nàng vội vàng lên tiếng. Âu Dương lại lắc đầu cười khổ.
Nói thật Âu Dương thật sự không biết gì về thư pháp. Viết chữ ra chỉ sợ sẽ được xem là vẽ loạn. Chữ của Thiệu Phong đã khiến lão nhân hài lòng. Lão nhân vốn muốn rời đi. Nhưng không ngờ Lưu Tĩnh đột nhiên đi ra nói một câu như vậy...
- Hả? Vừa vặn, ta còn có một tờ cuối cùng. Thỉnh tiểu ca bốn chữ!
Lão nhân nghe đến đó vội vàng ngừng lại. Tuy rằng bản thân hắn cũng không cảm thấy còn người nào ở đây có thể viết ra hai chữ càn khôn hơn chữ của Thiệu Phong, nhưng hiện tại vừa vặn còn có một trang giấy cuối cùng, vậy cũng có thể dùng được.
- Lão nhân gia, nói thật ta cũng không biết gì về thư pháp. Từ nhỏ đến lớn viết chữ đều giống chó leo...
Câu nói này của Âu Dương thật ra không phải là lời nói dối. Từ nhỏ đến lớn Âu Dương viết chữ cực kém. Kém đến nổi kí tên cũng giống hệt với chữ tiểu bằng hữu viết. ( thật ra bản thân viết càng nát hơn... ).
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
- Không quan hệ, hai chữ càn khôn này không phải là chữ, mà là ý! Chỉ cần ý được, chữ sẽ không quan trọng nữa!
Ngược lại lão nhân xem ra có vẻ rất thấu triệt. Tuy nhiên hắn nói cũng không sai.
Càn khôn này chính là thiên địa. Thiên địa không phải nói ngươi viết càng đẹp càng tốt. Hai chữ thiên địa nhất định phải có một loại đại thế ngự trị trên tất cả mới có thể viết ra được.
- Vậy cũng tốt, ngày hôm nay ta liền bêu xấu vậy!
Âu Dương nhận lấy chiếc bút lông từ trong tay của lão nhân. Chỉ trong nháy mắt khi hắn cầm lấy bút, cho dù là lão già này cũng phải lắc đầu.
Rất rõ ràng, Âu Dương ngay cả cách cầm bút cũng cầm sai. Đây căn bản là một người trẻ tuổi hoàn toàn không hiểu gì về thư pháp. Trên người hắn cũng không có được khí thế cao quý không tả nổi như của Thiệu Phong. Lão nhân này có chút hối hận đã lãng phí giấy mực của mình...
Âu Dương cầm bút một cách tùy ý trong tay, nhìn tờ giấy trước mắt này. Âu Dương không lập tức hạ bút mà đang suy nghĩ xem cái gì là thiên địa, cái gì là càn khôn!
- Ta từ một một thiếu niên trong sơn thôn nho nhỏ, một đường trưởng thành đạt tới mức cường giả siêu cấp nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt. Cuộc đời của ta đều là chiến đấu với thiên địa. Ta chưa bao giờ tin tưởng thiên địa. Ta chỉ tin tưởng chính mình! Cho nên trong lòng ta, ta chính là thiên địa, ta chính là càn khôn! Đưa tay nắm luân hồi nắm càn khôn!
Trong nháy mắt Âu Dương rốt cuộc tìm được cảm giác này.
Trong nháy mắt khi cảm giác này xuất hiện, không lão nhân này không tự chủ lùi về phía sau một bước, một cảm giác như muốn quỳ xuống làm lễ đột nhiên xuất hiện trong lòng lão già này.
Lão già màu nhìn Âu Dương. Hắn quả thực không thể tin được. Lúc này Âu Dương giống như một thần linh cao cao tại thượng, giống như càn khôn đang ở trong tay của hắn vậy!
Trong mắt lão giả này, Thiệu Phong đã là thiếu niên thiên tử, ngôi cửu ngũ, cao quý không tả nổi. Mà lúc này không ngờ xuất hiện một người trẻ tuổi chỉ dùng khí thế đã khiến lão giả này không nhịn được muốn ngã quỵ trên mặt đất. Lão giả này biết mình đã nhìn nhầm. Hắn đồng thời cũng biết, chỉ sợ sau hôm nay, trong thiên hạ cũng không có người nào khác có thể viết được hai chữ càn khôn vượt qua được người trẻ tuổi kia!
- Lão nhân gia! Gửi người hai chữ càn khôn này!
Âu Dương nói xong, bút lông đã bắt đầu huy động! Trong nháy mắt không cần tới thư pháp, điều Âu Dương muốn làm chính là đơn giản viết ra hai chữ thiên địa trong lòng mình!
Hai chữ còn cuồng thảo hơn so với chữ càn khôn của Thiệu Phong đã xuất hiện trên giấy. Khi hai chữ này vừa hoàn thành, trong nháy mắt bầu trời vốn đang mù mịt không ngờ vang lên một tiếng răng rắc. Sau đó một đạo sấm sét nổi lên!
Nhưng lúc này đang là mùa đông. Tối ngày hôm qua còn có tuyết nhỏ rơi. Thời tiết như vậy lại có tiếng sấm sét vang lên! Đây là trái với lẽ thường. Lão nhân lại trợn tròn mắt nhìn hai chữ kia. Dường như chúng đã khiến trời đất phải rung chuyển!
- Càn khôn! Đây mới thực sự là càn khôn! Lão già ta học thư pháp cả đời học huyền học cả đời, không ngờ được tới lúc tuổi xế triều lại có thể nhận được chữ của thần linh cửu thiên!
Trong mắt lão đầu chợt ngân ngấn nước mắt!
Lão già đi từng bước tới trước hai chữ càn khôn do Âu Dương viết ra. Lúc này không ngờ chân hắn lại giẫm lên những chữ được những người vừa viết lúc nãy. Phải biết rằng một thư pháp gia vô cùng để ý đối với chữ. Nhưng giờ phút này lão nhân đột nhiên cảm thấy, ngoại trừ hai chữ càn khôn trước mắt, những chữ khác không ngờ không tính là chữ nữa!
- Chữ dẫn động thần lôi cửu thiên! Lẽ nào người trẻ tuổi kia sắp bay lên trời sao?
Trong đầu lão nhân này đột nhiên có cảm nhận như vậy. Tuy nhiên khi hắn nhìn thấy Âu Dương thật may vẫn hoàn hảo đứng ở trước mặt của hắn, hắn lại lắc đầu.
- Tĩnh tỷ, đi thôi!
Âu Dương biết lão nhân đã hoàn toàn chìm đắm trong hai chữ này. Hắn không muốn một hồi nữa sẽ bị lão nhân này lôi kéo nói cái gì. Cho nên hắn trực tiếp kéo Lưu Tĩnh và Thiệu Phong chạy ra khỏi đoàn người biến mất trong dòng người náo nhiệt...
Chờ lão nhân phản ứng lại đang suy nghĩ tìm kiếm bóng dáng của Âu Dương, lúc này nào còn thấy bóng dáng của Âu Dương nữa? Thân thể của lão nhân run rẩy giống như nâng bảo vật quan trọng nhất trong thiên hạ. Lần này lão nhân không thu thập những thứ khác nữa. Những thứ giá trị vượt quá trăm vạn đã bị lão nhân trực tiếp bỏ lại trên đường, cứ như vậy nâng hai chữ càn khôn cười lớn rời khỏi đó...
- Trong hai chữ kia ẩn chứa cả thiên địa. Xem ra ngươi đúng là thần linh!
Mặc dù Thiệu Phong không có hiểu biết siêu cấp đối với thư pháp bằng lão nhân kia, nhưng vừa rồi trong nháy mắt đó Thiệu Phong đã nghe được tiếng sấm sét từ cửu thiên vọng xuống, cũng nhìn thấy được trên chữ kia ẩn chứa thiên địa.
- Thật ra cũng không huyền bí như vậy. Có người tin thiên mệnh, như vậy vận mệnh của hắn đã bị trời quản lý. Có người không tin thiên mệnh, như vậy mạng của hắn do chính mình quản lý. Ta không tin thiên mệnh, ta chỉ tin vào bản thân mình. Ta chỉ tin tưởng vận mệnh nằm trong tay ta. Cho nên ta chính là thiên địa! Bởi vậy trời không thu được ta!
Lời Âu Dương nói chính là niềm tin của hắn trong nhiều năm qua.
Phải biết rằng, nếu như Âu Dương có một lần tin vào thiên mệnh, vậy hắn kiên quyết không thể thành tựu được đến ngày hôm nay. Bởi vì cả đời Âu Dương đều chống lại thiên mệnh. Nếu như hắn khuất phục dù chỉ một lần, như vậy hôm nay có lẽ Âu Dương đã chết không có chỗ chôn.
Trước đây rất lâu, có một ngày Lăng Trung Thiên nói cho Âu Dương biết, hắn không có thiên phú. Âu Dương không khuất phục. Lúc đó Âu Dương đã tin tưởng, thiên phú không thể quyết định được tương lai của một người! Cho nên hắn từng bước đi tới trình độ bán yêu giả.
Sau đó có người nói cho hắn biết làm bán yêu giả cả đời này cũng không có cách nào thăng cấp. Nhưng Âu Dương vẫn không khuất phục. Hắn vẫn chống lại thiên mệnh. Âu Dương đã thành công. Hắn thành công phá vỡ tất cả những điều này.
Sau đó tại hội võ tứ quốc Âu Dương không may tiến vào trong Tỏa Yêu Tháp. Trong truyền thuyết Sinh Tử Cảnh mãi mãi là nơi có vào không có ra. Nhưng từ đầu tới cuối mỗi giờ mỗi khắc Âu Dương đều nói với đội viên của mình, chúng ta có thể đi ra ngoài! Chúng ta nhất định có thể đi ra ngoài!
Nếu như lúc đó đội viên của hắn cũng có thể có được niềm tin cường đại như Âu Dương, có lẽ bọn họ đã có thể ra ngoài. Nhưng đáng tiếc không phải mỗi người đều giống như Âu Dương. Cho nên cuối cùng người đi ra chỉ có một mình Âu Dương.
Tiếp theo là cuộc chiến với Trịnh gia, quét ngang Mê Hồn Hải, bước lên Xuyên Vân Thuyền đi tới con đường viễn cổ! Mỗi lần Âu Dương đều chống lại vận mệnh. Bởi vì Âu Dương trước sau vẫn có một niềm tin! Ta sẽ không bị vận mệnh đánh bại!
Nghĩ tới đây, Âu Dương thoáng lâm vào trong trầm tư. Tại sao trước kia mình có thể nhiệt huyết như vậy, chống lại vận mệnh như vậy. Mà bây giờ khi mình ở rất gần chỉ còn cách một bước cuối cùng, mình lại muốn bỏ qua đây? Mình bây giờ còn là mình nữa không?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Bản thân Âu Dương cũng cảm thấy mờ mịt đối với vấn đề này.
- Đừng nghĩ lung ta lung tung nữa. Không phải có một câu nói rất hay sao. Là của ngươi trốn cũng không thoát. Không phải là của ngươi có muốn cũng không chiếm được! Cho dù ngươi có chuyện lớn bằng trời, cũng phải chờ qua năm mới, chờ giúp Lôi tướng quân vượt qua tất cả đã!
Lưu Tĩnh cầm tay Âu Dương an ủi Âu Dương một chút!
- Được rồi! Chúng ta tiếp tục mua đồ tết!
Âu Dương cười ha ha, sau đó cùng hai người Thiệu Phong Lưu Tĩnh tiến vào trong một bách hóa bắt đầu chọn đồ tết.
Trong tổ trạch của Lôi Minh, Lôi Minh đang tự tay viết các tấm thiệp mời đại thọ. Lần này Lôi Minh rất coi trọng chuyện này. Ai nói người của Lôi gia vĩnh viễn không sống quá sáu mươi tuổi? Lần này mình muốn ở trước mặt tất cả mọi người cho bọn họ nhìn thấy lão tử cười sống sót qua được tuổi sáu mươi này thế nào.
- Tướng quân, hai ngày nay trong Bắc Kinh có lời đồn rất lợi hại đối với bữa tiệc mừng thọ của ngài. Tuy nhiên...
Một thành viên của Long Quân hồi báo.
- Tuy nhiên bọn họ đều nói ta đang giấu đầu hở đuôi đúng không?
Tất nhiên Lôi Minh có thể đoán được, bên ngoài chắc chắn sẽ có lời đồn đại không hay.
- Vâng! Rất nhiều người đều nói muốn tới bữa tiệc đại thọ của ngài để xem chuyện cười...
Trên mặt người thành viên Long Quân này có mấy phần phẫn nộ. Trong Long Quân, Lôi Minh chính là thần không gì không làm được.
Mỗi thành viên của Long Quân đều kính trọng Lôi Minh như thần linh. Mặc dù hiện tại phía trước có một hố lửa, nếu như Lôi Minh nói nhảy, không quá mười giây, người của Long Quân có thể lấp bằng hố lửa!
- Ha ha, thế lực của Long Quân càng ngày càng lớn. Lần này cấp trên có ý định muốn chúng ta suy yếu. Ban đầu bọn họ muốn chờ sau khi ta chết đả kích Thiệu Phong. Tuy nhiên ta sẽ không để cho bọn họ được như ý nguyện. Ai muốn động vào Long Quân, trừ phi ta chết!
Trong giọng nói của Lôi Minh mang theo sát ý.
- Thiệu Phong mới lên nắm quyền to, ta sẽ không để lại cho hắn bất kỳ tai hoạ ngầm nào! Âu Dương tiên sinh nói ta có thể sống đến chín mươi hai tuổi. Thật ra không cần chín mươi hai tuổi, chỉ cần ta sống được thêm năm năm nữa, Thiệu Phong có thể thật sự nắm giữ được tất cả trong tay. Tới lúc đó ta có thể an tâm ở trong nhà thưởng thức trà chơi cờ rồi!
Lôi Minh đã sắp xếp tốt đối với tương lai. Mặc dù Thiệu Phong lên vị, trong vòng năm năm nữa khẳng định sẽ có người chèn ép. Mình tồn tại chính vì muốn uy hiếp những gia hoả này, khiến những gia hoả này không dám đánh chủ ý vào Long Quân. Chỉ cần sau năm năm nữa, chờ Thiệu Phong nắm giữ được tất cả, như vậy cho dù những người này muốn giở trò gì đi nữa cũng vô ích thôi!
- Âu Dương tiên sinh thật sự...
Người thành viên Long Quân này đến giờ vẫn cảm thấy nghi ngờ về Âu Dương. Nhưng nói tới đây hắn dừng lại. Dù sao nếu như hắn nghi ngờ, không riêng về gì Âu Dương, ngay cả việc Lôi Minh dường như bị nguyền rủa cũng vậy.
- Âu Dương tiên sinh là thần. Không có chuyện gì thần không làm được! Được rồi, đem hết thiếp mời mừng thọ này phát xuống đi!
Lôi Minh cũng không trách người này. Hắn cầm trong tay những thiếp mời mừng thọ mời tất cả lão đại ở khắp nơi, giao cho người này, ra hiệu cho hắn đi phát...
Chờ đến khi thành viên Long Quân rời đi, Lôi Minh nhìn hoa tuyết bay ngoài cửa sổ mỉm cười nói:
- Lại sắp đến tết rồi! Chờ qua được cái tết năm nay ta sẽ cho mọi người một niềm vui bất ngờ...
Tiếng pháo rộn ràng. Mỗi nhà đều có dán câu đối xuân. Mặc kệ là người già hay trẻ nhỏ, vào ngày đó đều được mặc quần áo mới. Đúng, cho dù là Âu Dương cũng không ngoại lệ. Hắn cũng mua một bộ đường trang màu đỏ mặc trên người.
Thật ra Âu Dương thích bộ trường bào nguyệt sắc trước kia hơn là bây giờ. Chỉ có điều trong thời đại này, mặc y phục như thế sẽ bị người xem là thanh niên có vấn đề...
- Năm xưa đều là Thiệu Phong ăn tết với ta. Năm nay lại có thêm người, càng náo nhiệt hơn trước kia!
Ngay hôm nay Lôi Minh cao hứng một cách kỳ lạ. Hắn còn lấy ra rượu đã cất giữ nhiều năm để chiêu đãi mọi người.
- Thiệu Phong không trở về nhà ăn tết sao?
Lưu Tĩnh vừa ăn sủi cảo vừa hỏi. Dù sao trong lòng người bình thường, cứ tới năm mới, bất luận bản thân đang ở chỗ nào đều muốn về nhà ăn tết.
- Nơi này chính là nhà của ta!
Thiệu Phong khẽ mỉm cười. Hắn nói không sai. Tuy rằng hắn họ Thiệu, nhưng Thiệu gia nhưng từ nhỏ đến lớn đều không cho hắn một chút ôn nhu.
Cha hắn qua đời rất sớm. Lúc Thiệu Phong còn rất nhỏ, mẹ hắn cũng đi theo cha hắn. Chỉ còn lại một mình Thiệu Phong cô độc từ nhỏ. Trong đại gia tộc như thế, gia gia nãi nãi mãi mãi xa lánh. Trong mắt của bọn họ, thân tình không quan trọng bằng lợi ích.
Hơn nữa Thiệu Phong chỉ là một trong vô số hài tử, không hề có điểm nào xuất chúng. Từ nhỏ hắn lại mất đi sự quan tâm của cha mẹ, cho nên khi còn bé tính tình của Thiệu Phong rất quái gở. Như vậy hắn càng khó có thể khiến trưởng bối yêu thích.
Hơn nữa trong đại gia tộc như thế đừng nói là yêu thích, chỉ cần những trưởng bối kia không nghĩ trăm phương ngàn kế khiến Thiệu Phong chết đi, Thiệu Phong cũng đã rất cảm ơn bọn họ.
- Trước đây ta đều ăn tết với cha. Năm nay hẳn cha cảm thấy rất cô đơn!
Thời điểm Lưu Tĩnh nói câu nói này nàng không phát hiện ra, Âu Dương ngồi bên cạnh nàng đã cúi đầu lặng lẽ.
Ăn tết với cha mẹ! Đúng vậy, cho dù là Thiệu Phong từ khi còn rất nhỏ đã mất đi cha mẹ, nhưng hẳn Thiệu Phong vẫn còn mang theo ấn tượng khi cùng ăn tết với cha mẹ. Nhưng Âu Dương thì sao?
Từ nhỏ Âu Dương đã là một cô nhi. Âu Dương chưa bao giờ hưởng thụ bất kỳ cảm giác thân tình nào. Trước kia mỗi lần tới năm mới, người khác đều được cha mẹ cho mua quần áo mới tỏ ra rất vui mừng. Nhưng từ xưa tới nay Âu Dương vẫn chỉ là một người cô đơn.
Lưu Tĩnh nói một hồi mới phát hiện được sự thay đổi của Âu Dương. Dường như nàng biết mình đã nói sai vội vàng che miệng lại!
- Âu Dương... Ta... Ta không phải cố ý...
Lưu Tĩnh rất áy náy nhìn Âu Dương.
- Không sao. Ta không có năng lực thay đổi quá khứ. Tuy nhiên ta có thể nắm giữ hiện tại và tương lai của ta!
Âu Dương ngẩng đầu lên cười với Lưu Tĩnh một cái. Chỉ có điều nụ cười này trong mắt mọi người lại không hề đẹp mắt chút nào.
- Thật ra với năng lực của Âu Dương tiên sinh chưa chắc đã không thể tìm hiểu được thân thế của mình!
Lôi Minh uống một hớp rượu Mao Đài đã được cất giữ lâu năm. Chén rượu Mao Đài ngả một màu vàng, có mùi thơm đậm đà. Lôi Minh hớp một cái, không ngừng thưởng thức dư vị còn lưu lại trong miệng.
- Điều đó có thể được sao? Trở lại quá khứ xem thử vì sao ta lại bị vứt bỏ? Sau đó kết quả tốt là ta thấy được cha mẹ ta bởi vì nỗi khổ tâm trong lòng. Kết quả xấu là cha mẹ của ta không có trách nhiệm? Thật ra hai kết quả này, bất luận là kết quả nào cũng không có ý nghĩa. Bởi vì bất luận là kết quả nào, bắt đầu từ thời khắc bọn họ vứt bỏ ta, ta chỉ là Âu Dương! Ta chỉ thuộc về chính ta!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart