Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 11
Chương 21: Ai Có Thể Tính Xa Hơn (2)
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Sắc mặt Quỷ Như Lai cũng hoàn toàn thay đổi nói:
- Đầu tiên là phái người nói xấu U Minh Hải. Lại thông đồng với Trần Bái Thiên diễn kịch, giết chết La Sát Như Lai, dẫn động Đông Ngoại Châu đại loạn. tiếp đó tập hợp lực lượng, mai phục đợt tấn công thứ nhất của U Minh Hải. Hiện tại lại dùng kế kim thiền thoát xác, xông về phía U Minh Hải? Được lắm Diêm Xuyên, liên hoàn kế hay lắm!
- Giáo chủ, chúng ta làm sao bây giờ?
Man Ma Như Lai lo lắng nói.
- U Minh Hải có nội gian, có nội gian. Khốn kiếp!
Sắc mặt Quỷ Như Lai hoàn toàn thay đổi.
Trong lòng hắn cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh:
- Bản tôn nhất định phải lập tức trở về U Minh Hải, không thể để cho hắn phá hỏng thiên mệnh luân hồi. Các ngươi, bây giờ Đại Tần Thành đang rất yếu. Các ngươi đi san bằng Đại Tần Thành thành bình địa cho ta!
- Vâng!
Mọi người đáp ứng nói.
- Còn ngươi nữa. Người cầm đầu bốn đạo đại quân Đại Trăn đã đi rồi. Lúc này, nếu như vẫn không thể phản công, sau này cũng đừng tới gặp ta nữa!
Quỷ Như Lai trầm giọng nói.
- Vâng!
Ầm!
Một nhóm người nhanh chóng phân tán bay đi.
Quỷ Như Lai quay đầu lại tiến thẳng về phía U Minh Hải.
Man Ma Như Lai dẫn theo hai mươi lăm Tổ tiên, xông thẳng đến Đại Tần Thành của Đại Trăn với lực lượng cường đại, trong lòng nhất định muốn san bằng Đại Tần Thành thành bình địa
…
U Minh Hải. Như Lai Thành.
Vô số tu giả kinh ngạc nhìn phía ngoài thành. Mắt tất cả đều trợn từng nhìn cảnh tượng khó tin.
Giờ phút này, đám người Diêm Xuyên, Miêu Miêu, Bạch Khởi, Vương Tiễn, Mông Điềm, Mông Nghị, Kim Đại Vũ đang bị hàng ngàn hàng tỉ quỷ tu vây quanh.
Những quỷ tu này không tính là gì. Chủ yếu vẫn là Như Lai thành trước mắt đang bị một trận pháp bao phủ.
Trận pháp cường đại như vậy cho dù là Miêu Miêu cũng không oanh kích được.
- Meo, sao trận pháp này lại lợi hại như vậy? Liền với thông đạo luân hồi nên ta không phá ra được sao?
Miêu Miêu lo lắng nói.
Coong!
Thần Hoàng Chuông của Kim Đại Vũ phát ra một tiếng động rất lớn.
Nhất thời vô số quỷ tu ngã trái ngã phải.
- Người nào dám phản kháng, giết không tha!
Kim Đại Vũ quát lên.
Nhưng những quỷ tu này lại không để ý tới Kim Đại Vũ.
Hai mắt Bạch Khởi thoáng nheo lại nói:
- Cái này cũng là một phần sát nghiệt. Các vị, nếu đã đi vào Sát đạo, vậy lấy sát nghiệt luyện thân đi, giết!
- Được!
Ầm!
Một đám sát thần ầm ầm điên cuồng giết chóc.
Diêm Xuyên dẫn theo Miêu Miêu bay đến bên cạnh trận pháp lớn.
Bên trong trận pháp, ba Đại Như Lai dẫn theo một đám cường giả sắc mặt vô cùng khó coi.
- Kim Quang Như Lai, thả kết giới ra đi. Chúng ta cùng xông ra. Đây là sân nhà của chúng ta. Diêm Xuyên hắn không làm gì được chúng ta đâu!
Một tu giả kêu lên.
- Không, phải chờ giáo chủ trở về!
Kim Quang Như Lai có chút khủng hoảng nói.
Dù thế nào hắn cũng không ngờ được Diêm Xuyên lại dám xông vào U Minh Hải. Sao hắn dám? Sao hắn dám làm như vậy?
- Đã thông báo cho giáo chủ chưa?
Một Như Lai khác lo lắng nói.
- Đã thông báo. Đã thông báo rồi!
Một đám thuộc hạ lo lắng nói.
Sắc mặt mọi người càng thêm khó coi. Kiêu ngạo ngày xưa ngạo thị Đông Ngoại Châu đã không còn.
Bị Diêm Xuyên giết chóc, hoàn toàn không thể làm gì được?
Ngày xưa bọn họ tự kiêu vì mình là Tổ tiên thập trọng thiên. Nhưng bọn họ đã bị Diêm Xuyên giết chết bốn người. Hiện tại chỉ còn lại cái Như Lai? Tám Đại Như Lai Tổ tiên tương đối kém có thể ngăn cản được hắn sao? Có thể làm được sao?
Cương thi Diêm Xuyên bay tới phía trước đại trận, nhìn các Như Lai bên trong đang vô cùng hoảng sợ, khóe miệng cong lên, lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
Cõi âm, Đông Ngoại Châu, U Minh Hải!
Vô cùng vô tận quỷ tu từ bốn phương tám hướng hội tụ đến.
Vương Tiễn, Mông Điềm, Mông Nghị, Kim Đại Vũ vẫn đang điên cuồng giết chóc.
Ba Đại Như Lai lấy công đức lực vô lượng tại sân nhà, bố trí một đạo đại trận trùng thiên. Cho dù là Miêu Miêu cũng không có cách nào lay chuyển được nó.
Nhưng thường thường những loại phòng ngự vô địch như vậy đều dễ đàng tan rã từ bên trong.
- Cái U Vương, tại sao? Tại sao ngươi lại muốn phản bội U Minh Hải? Chỉ cần qua mười năm nữa, sau khi luân hồi gột rửa, ngươi cũng sẽ có phù văn vạn thiên. Hơn nữa lấy thiên phú của ngươi, chuyện trở thành Như Lai kế tiếp, cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Tại sao? Tại sao ngươi lại làm vậy?
Kim Quang Như Lai gào thét nói.
Sau khi Cái U Vương đả thương ba Tổ tiên, hít sâu một cái nói:
- Thật có lỗi. Từ đầu đến cuối, ta đều là người do Đại Trăn phái tới!
- Gian tế?
Một Như Lai cả kinh kêu lên.
- Không thể nào. Ngươi ở trong lãnh địa của ta tăng nhanh như gió. Ta đã nhìn ngươi trưởng thành. Nội tình của ngươi cực kỳ thuần khiết!
Lại một Như Lai cả kinh kêu lên.
- Một khô lâu bình thường nhất, mấy ngàn năm đạt tới Tổ tiên. Ngươi không cảm thấy cổ quái sao? Khô lâu thiên phú không cao, tu hành từ từ, không có tài nguyên vô cùng vô tận để bổ khuyết, có thể nhanh chóng đạt tới Tổ tiên như vậy sao?
Cái U Vương lại nói.
- Cái gì?
Ầm!
Một đao của Bạch Khởi lại ầm ầm đánh xuống.
Đại trận đã phá. Cuộc giết chóc nổi lên bốn phía!
…
Quỷ Như Lai toàn lực chạy về phía U Minh Hải.
- U Minh Hải có công đức vô tận. Ba Đại Như Lai điều động công đức lực, lẽ ra có thể ngăn cản Diêm Xuyên. Hẳn là có thể!
Quỷ Như Lai phân tích với vẻ vô cùng mong đợi.
Đại Trăn công phạt bốn đại cương vực. Trước kia người cầm đầu rời khỏi, hiện tại đã thay đổi người cầm đầu chỉ huy đại quân, nhưng đại quân vẫn không hề có một tia suy yếu.
Bốn đại cương vực theo thứ tự là Doãn Hận Thiên, Hóa Thê Lương, Dịch Phong, Lý Tư tiếp quản. Đồng thời mỗi người lại dẫn theo rất nhiều binh lực. Cuộc chiến đấu tại bốn đại cương vực càng lúc càng hung mãnh.
Bởi vì có người biết, giờ phút này, cuộc chiến gần như có thể quyết định thắng bại trong cuộc chiến tranh tại Đông Ngoại Châu.
Cũng không ai dám bất cẩn. Đại Trăn gần như đã dốc toàn lực.
Một phía khác, Man Ma Như Lai dẫn theo hai mươi lăm Tổ tiên, trải qua tám ngày phong trần mệt mỏi mới chạy tới Đại Tần Thành.
Ầm!
Trong nháy mắt hai mươi sáu người đã đến bên ngoài Đại Tần Thành, mang ra một trận gió bão trực tiếp thổi về phía Đại Tần Thành.
Dường như đã đoán được bọn họ sẽ đến đây, Mặc Vũ Hề đầu đội mũ phượng, toàn thân mặc hậu bào đứng chờ sẵn ở trước điện trung tâm.
Đi theo phía sau nàng còn có một đám thần tử Đại Trăn.
Trong đó một hàng, chính là đám người Tổ tiên của Đại Trăn, Bạch Đế Thiên, Ngao Đông, Trĩ Hậu, Cẩu Thần, Mã vương, còn cả Ngũ Long, và tám Tổ tiên không bị trọng thương trong ngày đối chiến với bốn đại Như Lai lúc trước.
Tổng cộng mười tám Tổ tiên, đứng ở phía sau Mặc Vũ Hề.
- Ba vị Cương vực chủ, các ngươi kết minh cùng Đại Trăn đối kháng U Minh Hải. Tại sao đột nhiên lại quay giáo cấu kết với người của U Minh Hải?
Mặc Vũ Hề trầm giọng nói.
- Chúng ta sao?
Một Cương vực chủ nhất thời biến sắc.
- Lâm trận phản chiến, là các ngươi ruồng bỏ liên minh, không trách được Đại Trăn!
Mặc Vũ Hề lạnh lùng nói.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 11
Chương 22: Đại Thắng
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Sắc mặt ba Đại Cương vực chủ trầm xuống. Ba Đại Cương vực chủ sợ hãi U Minh Hải, nhưng sau khi Đại Trăn triển khai thực lực, ba Đại Cương vực chủ đối với Đại Trăn cũng càng ngày càng kiêng kỵ.
Thời điểm bọn họ bị xúi giục, bọn họ còn chưa nghe thấy tin tức ba Đại Như Lai bị Diêm Xuyên giết chết. Nhưng Quỷ Như Lai tự mình tiếp kiến, khiến ba Đại Cương vực chủ đã không có cách nào để quay đầu lại. Chờ tới khi bọn họ tới cương vực Vẫn Thần, mới nghe nói Diêm Xuyên đã xông tới U Minh Hải.
Càng lúc ba Đại Cương vực chủ càng sợ hãi. Nhưng việc đã đến nước này, bọn họ chỉ có thể tiếp tục.
Ánh mắt Man Ma Như Lai lạnh như băng.
- Các vị, Diêm Xuyên, Bạch Khởi, mèo, đám dũng tướng Đại Trăn kia không có ở đây. Hiện tại chỉ còn lại đám người kia. Đợi sau khi chúng ta san bằng Đại Tần Thành, Diêm Xuyên sẽ không còn đáng chú ý nữa. Cứ buông tay ra chân đi, giết!
Man Ma Như Lai trầm giọng nói.
- Vâng!
Mọi người lên tiếng trả lời.
Man Ma Như Lai đánh ra một chiêu về phía điện trung tâm cách đó không xa. Một đạo hắc quang ầm ầm chém ra, dường như muốn phá hủy tất cả điện trung tâm.
Thần sắc Mặc Vũ Hề không hề thay đổi.
Ngay thời điểm hắc quang chém tới, phía nam Đại Tần Thành bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét lớn.
- Xé trời!
Một tiếng hét lớn.
Vù!
Một thiên đạo xuyên thẳng vào cửu tiêu. Thiên đạo tách ra, trong nháy mắt phân ra thành một thiên đạo hình lưỡi kiếm chém về phía Man Ma Như Lai.
Ầm!
Kèm theo lưỡi kiếm kia, khắp nơi còn phát ra trăm vạn kiếm khí vờn quanh, xông thẳng tới chỗ Man Ma Như Lai.
Ầm!
Lưỡi kiếm va chạm vào một chiêu của Man Ma Như Lai ngay giữa không trung, khiến hư không run rẩy.
Một đòn của Man Ma Như Lai đã bị họ đỡ được?
Vô số tu giả xung quanh nhất thời biến sắc.
Giờ phút này, bọn họ liền nhìn thấy phía nam Đại Tần Thành có mười lăm thân ảnh mặc áo bào đen đang đứng. Người dẫn đầu chính là một nam tử cầm một thanh trường kiếm màu trắng. Chính hắn đã ngăn cản một đòn của Man Ma Như Lai.
- Các ngươi là ai?
Man Ma Như Lai nhất thời biến sắc.
Nhưng mười lăm người mặc áo bào đen căn bản không để ý tới hắn.
Mặc Vũ Hề hít sâu một cái nói:
- Ra tay đi, các vị!
- Vâng!
Đám người Bạch Đế Thiên lên tiếng trả lời.
Ầm!
Trong nháy mắt, mọi người đã xung phong liều chết rời đi.
Người dẫn đầu một đám người mặc áo bào đen này chính là Các chủ Bổ Thiên Các, Độc Cô Vô Địch, người nắm giữ binh chi thiên mạch.
Độc Cô Vô Địch đạp không, dẫn theo ba người mặc áo bào đen xông thẳng tới chỗ Man Ma Như Lai. Những người mặc áo bào đen khác đi theo nhóm người Bạch Đế Thiên đối chiến với hai mươi lăm Tổ tiên đang vô cùng hoảng sợ kia.
Ầm!
Bên ngoài Đại Tần Thành, cuộc chiến đấu diễn ra khắp nơi. Trong Đại Trăn chỉ liếc mắt một cái là thấy rõ mồn một.
Mặc Vũ Hề đứng ở phía trước điện trung tâm, lạnh lùng nhìn về phía chiến trường.
---------------------------
Trong tinh không, phía trên bầu trời U Minh Hải, Điệp Hậu nhìn U Minh Hải hỗn loạn không thể tả, khẽ nhíu mày.
- Diêm Xuyên lại thiện chiến hơn cả sự tưởng tượng của ta? Hắn không lưu lại một nhân thần, đã xông đến tận nơi đây?
Điệp Hậu tỏ ra cổ quái nhìn xuống chiến trường phía dưới.
- Như Lai, lần này ngươi thật sự bị thua thiệt lớn rồi. Hi hi hi!
Cuộc đại chiến phía dưới đã diễn ra tám ngày. Có sự giúp đỡ của biển mây công đức, một đám Như Lai thật sự hung hãn hơn rất nhiều. Nhưng dù vậy, nhóm người Diêm Xuyên vẫn càng đánh càng hăng.
Sau tám ngày trôi qua, đã có một Như Lai chết đi.
Ầm!
Một tiếng động rất lớn vang lên. Như Lai thứ hai đã bị cự trảo của Diêm Xuyên bóp nát đầu.
- Meo, thật lao lực. Diêm Xuyên, ta cũng sắp không còn khí lực nữa. Những gia hoả này có công đức giúp đỡ, thật sự quá phiền toái rồi!
Miêu Miêu lo lắng nói.
Hai Như Lai chết đi, bảy Tổ tiên kia cũng đang bị đánh lén, giết chết. Hiện tại bọn họ chỉ còn lại hai người.
Trong số các Như Lai chỉ còn lại một mình Kim Quang Như Lai. Giờ phút này hắn kinh hãi không thể giải thích. Công Đức Pháp Tướng từ lâu đã tới người hắn, những toàn thân hắn vẫn bị thương, sợ hãi nhìn một nhóm người này.
Trên người mỗi người Bạch Khởi, Vương Tiễn, Mông Điềm, Mông Nghị, Kim Đại Vũ, Cái U Vương đều đã bị thương. Rõ ràng Như Lai chiến đấu tại sân nhà, đối với bọn họ cực kỳ bất lợi.
Miêu Miêu cũng không còn khí lực. Chỉ có Diêm Xuyên không nhìn ra vẻ uể oải.
Nhưng Diêm Xuyên cũng chính là người đáng sợ nhất. Bao nhiêu Như Lai chết trong tay hắn.
- Chỉ còn một người cuối cùng. Làm sao bây giờ? Giáo chủ, tại sao đến giờ người vẫn chưa trở lại vậy?
Kim Quang Như Lai sợ hãi nói.
Nhìn khủng cảnh đổ nát kia một chút, Diêm Xuyên hít sâu một cái nói:
Được rồi, đi thôi!
- Meo!
Miêu Miêu gật đầu một cái. Giờ phút này nó đã kiệt sức, cũng không muốn nghĩ tới chuyện tiếp tục đánh nữa.
- Vâng!
Mọi người lên tiếng trả lời.
Một nhóm người quay đầu lại, nhanh chóng bắn về một hướng..
- Như Lai, có.. có nên đuổi theo hay không?
Không biết người nào đó ngu ngốc kêu lên một tiếng.
Những tu giả còn sống sót đứng xung quanh đó đều yên lặng một hồi lâu.
Lực chiến đấu của nhóm người Diêm Xuyên thực sự quá mức hung mãnh. Đuổi theo sao? Cho dù không sợ chết, cũng không có ngu như vậy!
Diêm Xuyên đi.
Như Lai Thành chỉ còn lại một đống phế tích, hoặc là chỉ còn lại một hai phần mười. Vẻ mặt vô số tu giả đầy cay đắng.
Bỗng nhiên một khí tức khổng lồ xông thẳng đến.
Ầm!
Lực xé gió, khiến phế tích xung quanh bị gió bão cuốn lên trong nháy mắt.
Mọi người sợ hãi nhìn lại. Lúc này bọn họ mới nhìn thấy Quỷ Như Lai toàn thân mặc áo bào đen dừng ở giữa không trung. Mái tóc dài của hắn bay trong gió, trong mắt ánh lên ngọn lửa tức giận.
- Giáo chủ, rốt cuộc người đã trở lại!
- Giáo chủ!
- Giáo chủ!
Tất cả mọi người xung quanh đều mừng rõ như điên cất tiếng gọi.
Vô số quỷ tu đều có cảm giác kích động muốn khóc. Trong khoảng thời gian này, Diêm Xuyên giết chóc quá mức dọa người. Cuộc chém giết diễn ra nhiều ngày lại nghiêng về đồ sát một bên.
Sự tự tin, kiêu ngạo vô biên ngày xưa, chỉ trong mấy ngày này đã bị hoàn toàn biến mất không còn lại chút nào. Bọn họ kêu trời không được, gọi địa không linh. Giáo chủ không ở đó, vô số tu giả gần như tuyệt vọng.
Quỷ Như Lai đứng ở trên không, nhìn một đống phế tích với vô số xương khô, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
- Diêm Xuyên, Diêm Xuyên!
Quỷ Như Lai phẫn nộ rống to một tiếng.
Ầm ầm ầm!
Tất cả biển mây công đức đều dâng lên cuồn cuộn.
Kim Quang Như Lai dẫn theo một đám người cay đắng bay tới.
- Giáo chủ! Thuộc hạ không có năng lực!
Kim Quang Như Lai khổ sở nói.
Cố kìm chế lửa giận đang ngùn ngụt bốc cháy trong lòng, lúc này Quỷ Như Lai mới nhìn về phía Kim Quang Như Lai.
- Diêm Xuyên đâu?
Quỷ Như Lai trầm giọng nói.
- Hắn đã đi rồi. Hắn rời đi nửa ngày trước. Hình như hắn đoán được giáo chủ sắp về!
Kim Quang Như Lai khổ sở nói.
…
Nhóm người Diêm Xuyên rời khỏi U Minh Hải.
Đồng thời, cuộc chiến bên ngoài Đại Tần Thành đã phân thắng bại.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 11
Chương 23: Từ Bỏ?
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Cuối cùng Man Ma Như Lai dẫn theo sáu thuộc hạ trốn chạy.
Những người còn lại, chết sáu, mười ba người bị bắt! Đại Trăn đại thắng!
- Đại Trăn vạn vạn tuế! Vạn vạn tuế!
Đại Tần Thành truyền đến những tiếng hoan hô, trực tiếp đối lập với cảnh tượng tại U Minh Hải lúc này.
...
Đại Tần Thành, Như Lai Thành, hai cuộc chiến căn bản không thể che giấu được.
Tin tức giống như mọc cánh bay vậy, nhanh chóng truyền về các cương vực.
Diêm Xuyên lại giết chết thêm hai Như Lai nữa? Diêm Xuyên còn trực tiếp tới Như Lai Thành? Hắn đã gần như san bằng Như Lai Thành thành bình địa?
Ba Cương vực chủ phản bội liên minh, cùng với Man Ma Như Lai vây giết Đại Tần Thành. Kết quả, bọn họ bị chết chết hay bị bắt giam?
Cầm lấy tin tức tình báo trong tay, trong lòng các Cương vực chủ nhất thời xuất hiện một cảm giác mờ mịt.
Diêm Xuyên giết chết sáu Như Lai?
Giờ phút này, mọi người đều chợt phát hiện, mình đã bị Đại Trăn sử dụng như một mũi thương. Đại Trăn cố ý quấn mình vào trên cùng một chiếc chiến xa. Đây là âm mưu của Đại Trăn.
Nhưng, bây giờ bọn họ đã lỡ cỡi trên lưng hổ, thật sự khó xuống.
Dừng liên minh? Đó chính là lập tức đắc tội cả với Đại Trăn!
Trong thời điểm một đám Cương vực chủ đang lo lắng, Trương Nghi lại nhanh chóng đi khắp các quân doanh.
- Các vị yên tâm, lời nói của Thánh Vương đáng giá nghìn vàng. Tất cả những lời người từng nói đều có hiệu lực vĩnh viễn. Chỉ cần các vị không nghĩ tới chuyện binh phạt Đại Trăn, mối liên minh này sẽ được tiếp tục duy trì vĩnh viễn!
Trương Nghi năm lần bảy lượt hứa hẹn nói.
Các Cương vực chủ cũng chỉ có thể đồng ý, tiếp tục đối chiến với U Minh Hải!
Cõi âm, Đại Tần Thành, thư phòng của Diêm Xuyên!
Sau khi giao lại tiền tuyến cho đám người Vương Tiễn, Dịch Phong và một đám văn thần trở về.
- Thánh Vương, tin tức U Minh Hải gặp đại kiếp nạn, hiện tại đã truyền khắp Đông Ngoại Châu. Sĩ khí của quân liên minh càng lúc càng dồi dào. Sự kiêu ngạo ủa quân U Minh Hải đã mất. Tin chiến thắng liên tục truyền tới!
Dịch Phong cười nói.
- U Minh Hải, tám Đại Như Lai thủ hạ của Quỷ Như Lai, một quân bài tốt như vậy cũng không đánh ra được!
Hóa Thê Lương lộ ra một nụ cười lạnh lùng nói.
- Thánh Vương, trải qua hư hư thật thật lần này, chắc hẳn ngay cả Quỷ Như Lai cũng không dám lại một mình đi tới các cương vực!
Lý Tư cười nói.
Diêm Xuyên gật đầu nói:
- Không sai, trận chiến của Đại Trăn lần này dĩ nhiên tập trung thắng cục. Nhưng để đề phòng có chuyện bất đắc dĩ xảy ra, truyền tin cho các cánh quân, nếu như lại có tin tức về Quỷ Như Lai tới, các tướng lĩnh chủ yếu là tự vệ. Trẫm cho phép được bỏ trốn!
- Vâng!
Lý Tư lên tiếng trả lời.
Ngược lại, Diêm Xuyên nhìn về phía Cái U Vương đưng bên cạnh.
Cái U Vương toàn thân mặc áo bào đen, đứng ở một góc.
- Cái U Vương!
Diêm Xuyên lại mở miệng nói.
- Thảo dân có mặt!
Cái U Vương tiến lên phía trước nói.
- Trẫm vẫn chưa phân phong cho khanh, lại lo lắng khí vận tới người, khanh sẽ bị người khác nhìn ra manh mối. Lần trước, Hóa Tôn Thiên đột kích, khanh đột kích ba Đại Cương vực chủ, tất nhiên đã lập công lớn. Tuy nhiên, sau lần đó khanh mới nguyện gia nhập Đại Trăn. Cho nên, trẫm có thể ban thưởng cho khanh nhiều một chút, nhưng lần đó không thể tính làm công huân. Lần này đối chiến với U Minh Hải, khanh lại xuất lực nhiều nhất!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Vâng!
Cái U Vương gật đầu một cái.
- Từ hôm nay, phong Cái U Vương làm quân đoàn trưởng thứ mười của Đại Trăn, tứ phong nhất đẳng tử tước, Khô Lâu Tử, quản lý bộ tộc Khô Lâu của Đại Trăn, lập ra quân đoàn thứ mười!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Vâng! Thần Khô Lâu Tử, bái tạ Thánh Vương!
Cái U Vương lên tiếng trả lời.
Ầm!
Bên trên biển mây khí vận Đại Trăn đột nhiên phát ra một tiếng động rất lớn. Một khí vận xông thẳng xuống, trong nháy mặt vọt vào trong cơ thể của Cái U Vương.
Bên trên biển mây khí vận dần dần ngưng tụ hiện ra thần tướng của Cái U Vương.
Diêm Xuyên nhìn Cái U Vương nói:
- Phong ấn giới, trẫm đã từng thưởng thức phong thái của khanh, rất có khả năng thống ngự. Bộ tộc khô lâu là một đại tộc ở cõi âm. Thậm chí tại đại thế giới cũng có tung tích của Khô Lâu tộc. Trẫm hi vọng sẽ có một ngày, khanh không chỉ là thống soái của khô lâu Đại Trăn, Khô Lâu toàn thiên hạ sẽ đều chịu sự điều khiển của khanh!
- Vâng, tạ Thánh Vương tín nhiệm!
Cái U Vương lên tiếng trả lời.
Trong thư phòng rất nhiều thần tử đều lộ vẻ hâm mộ. Dù sao chức vị quân đoàn trưởng không chỉ có công lao là có thể có được. Rất nhiều lúc còn cần phải có tiềm lực!
- Thánh Vương, vậy còn ba Cương vực chủ bị xúi giục, chúng ta nên xử trí như thế nào?
Lưu Cương tiến lên phía trước nói.
Diêm Xuyên suy ngẫm một chút nói:
- Tạm thời bắt giữ, đối với người ở năm cương vực của bọn họ, gia tăng thám tử!
- Vâng!
Lưu Cương lên tiếng trả lời.
Trong thời điểm mọi người đang thương nghị, bên ngoài thư phòng lại truyền đến giọng nói của Triệu Cao:
- Khởi bẩm Thánh Vương!
- Vào đi!
Diêm Xuyên nói.
Triệu Cao bước vào thư phòng.
- Thánh Vương, có khách tới chơi!
Triệu Cao trầm giọng nói.
- Ồ?
- Mộng Tam Sinh tại Thần giới phong ấn giới ngày xưa. Ngoài ra còn có cả Mộng Hồng Anh!
Triệu Cao trịnh trọng nói.
- Bọn họ sao?
Thần sắc Diêm Xuyên nhất thời cứng lại.
...
Đông Ngoại Châu, đại chiến vẫn tiếp tục.
Nhưng xu hướng của U Minh Hải đã có phần suy tàn. Trong lúc nhất thời, quân của U Minh Hải liên tục bại lui. Sĩ khí đã mất, lại không có ý chí chiến đấu quyết tâm giành thắng lại, nếu tiếp tục chiến đấu, chỉ có thể dùng mạng lấp đầy cuộc chiến mà thôi.
Giằng co hơn hai tháng, các cương vực U Minh Hải liên tục bại trận!
U Minh Hải, Như Lai thành, Đại hùng bảo điện!
Quỷ Như Lai ngồi bên trên đài sen. Hai bên trái phải của hắn có Kim Quang Như Lai và Man Ma Như Lai đang ngồi.
Đứng hai bên là một đám tu giả. Quỷ Như Lai đang nghe mấy người bẩm báo tình hình trận chiến ở khắp nơi.
Tất cả đều là tin tức bại trận. Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong đại điện cực kỳ kiềm chế.
- Giáo... giáo chủ, sự tình chính là như vậy!
Một tu giả vừa bẩm báo xong.
Đại điện trở nên tĩnh mịch. Quỷ Như Lai rơi vào trầm tư.
- Giáo chủ, làm sao bây giờ?
Kim Quang Như Lai lo lắng nói.
- Đại Trăn muốn tiêu diệt từng bộ phận? Quả nhiên là bước trước một bước, những bước khác đều bước trước!
Quỷ Như Lai trầm giọng nói.
Trầm mặc một hồi lâu, Quỷ Như Lai lại nói:
- Thông báo các cương vực còn lại, đệ tử từ bỏ các cương vực, tất cả đến U Minh Hải!
- Cái gì?
Kim Quang Như Lai nhất thời biến sắc.
- Giáo chủ. Đây... đây... chính là từ bỏ mười hai cương vực?
Man Ma Như Lai nhất thời biến sắc.
- Từ bỏ?
Trong đại điện tất cả mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên.
Đó là mười hai cương vực. Những mười hai cương vực. Nói không cần là không cần sao?
Quỷ Như Lai gật đầu nói:
- Khi cần quyết đoán mà không quyết đoán phản chịu loạn. Tin tức từ khắp nơi đã truyền đến. Trong chiến tranh lại không điều tra được đại doanh trung quân của đối phương ở đâu. Rõ ràng nhất định là chủ ý của Diêm Xuyên, tiếp nhận bài học lần trước, để tất cả mọi người núp trong bóng tối!
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 11
Chương 24: Quyết Chiến Sắp Tới
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
- Diêm Xuyên thật vô sỉ!
Man Ma giọng căm hận nói.
- Đây không phải là vô sỉ, mà không muốn làm hy sinh vô ích. Đã đạt tới thắng cục, vì sao phải đặt chính mình vào hiểm địa? Hừ!
Bản thân Quỷ Như Lai cũng cảm thấy không cam lòng.
- Nhưng giáo chủ, mười hai cương vực đó chúng ta dã thật vất vả mới nắm được. Chẳng lẽ bị mất một cách vô ích như vậy sao?
Kim Quang Như Lai vẫn không cam lòng nói.
- Người còn đất mất, người đất đều còn. Đất còn người mất, người đất đều mất. Chỉ cần đám người kia vẫn còn, sẽ có một ngày chúng ta thu hồi được lại các cương vực. Nhưng nếu như những người này chết đi, vậy các đại cương vực khẳng định sẽ không còn liên quan gì đến U Minh Hải nữa. Thậm chí còn tiến thêm một bước đả kích sĩ khí của U Minh Hải!
Quỷ Như Lai trầm giọng nói.
- Nhưng?
Kim Quang Như Lai lo lắng nói.
- Trong khoảng thời gian này bản tổn đã tỉnh táo suy nghĩ, phát hiện bản tôn thật sự đã xem thường người trong thiên hạ này. Ít nhất bản tôn đã xem thường Diêm Xuyên Đại Trăn. Tên Diêm Xuyên này không phải là hạng người dễ đối phó. Lúc trước chúng ta quả thực đã quá coi trời bằng vung!
Quỷ Như Lai trầm giọng nói.
- Giáo chủ?
- Bảo bọn họ trở về đi, tập trung lại U Minh Hải, biến U Minh Hải thành cương vực vô địch. Ở đây, chúng ta sẽ quyết một trận sống còn với quân liên minh. Nếu đại bại, sẽ không đủ sức xoay chuyển cả đất trời. Nếu đại thắng thì cuối cùng U Minh Hải có thể nhất thống Đông Ngoại Châu trong tay!
Quỷ Như Lai trầm giọng nói. Mão
- Vâng!
Mọi người suy nghĩ một chút, cũng cảm giác đây mới là biện pháp tốt nhất.
- Đáng tiếc cho sáu người bọn họ. Tuy nhiên thù này, ta nhất định sẽ báo!
Sắc mặt Quỷ Như Lai âm trầm nói.
- Vâng!
--------------------------
U Minh Hải rút quân.
Giờ phút này mười cương vực vốn đang ở thế yếu, trong nháy mắt không đỡ nổi một đòn.
Đại Tần Thành, thượng thư phòng.
- Tin tức tốt. Thánh Vương, tin tức tốt. Mười hai cương vực của U Minh Hải từ bỏ việc chống lại, từ bỏ hoàn toàn.
Dịch Phong cười to nói.
- Tốt!
Trong mắt Diêm Xuyên chợt hiện lên một thoả mãn nói.
- Gia tăng binh dụng, nhanh chóng tiếp quản các cương vực!
Diêm Xuyên lại ra lệnh.
- Vâng, bốn nguyên soái các đường, mỗi người thu nhận một cương vực. Vậy đã là bốn cương vực. Hai cương vực đối chiến với ba cương vực phản bội liên minh, cũng có thể thu được!
Dịch Phong cười nói.
Diêm Xuyên gật đầu nói:
- Thông báo các Cương vực chủ, nói trẫm muốn gặp mặt với các Cương vực chủ, phân công thành quả thắng lợi!
- Vâng!
Dịch Phong cười nhanh chóng rời đi.
Diêm Xuyên đi ra khỏi thư phòng.
- Meo!
Miêu Miêu không biết từ đâu nhảy đến bả vai Diêm Xuyên.
- Meo, Diêm Xuyên, nàng lại tới nữa!
Miêu Miêu kêu lên.
Cách đó không xa, Mộng Hồng Anh đi tới.
Từ phía xa Mộng Hồng Anh đã nhìn thấy Diêm Xuyên. Thời khắc nàng đạp không đi tới, thần sắc cực kỳ phức tạp.
- Diêm Xuyên, ta và gia gia đã ở tại Đại Tần Thành lâu như vậy, vì sao không cho chúng ta gặp Tử Tử!
Mộng Hồng Anh cắn cắn môi nói.
Mắt thấy Mộng Hồng Anh đã không còn mặc bộ y phục bó sát người như ngày xưa, mà trở nên kín đáo hơn rất nhiều. Nhưng mặc dù nàng mặc y phục kín đáo cũng khó che dấu được những đường cong mỹ miều trên thân thể của nàng.
- Để đề phòng bất chắc, chờ một thời gian đi!
Diêm Xuyên lắc đầu một cái.
Mộng Hồng Anh lại nhíu mày nói:
- Chẳng lẽ ngươi còn lo lắng chúng ta sẽ hại Tử Tử sao? Ta là tỷ tỷ của nàng. Gia gia cũng gia gia của nàng!
- Tử Tử trọng thương, hiện tại nàng đang được ta bảo vệ. Ta không muốn nàng lại có thêm bất kỳ sơ xuất nào khác. Đợi tới khi ta nhận được thiên mệnh luân hồi, lấy thiên mệnh luân hồi cứu chữa cho nàng xong, tới khi đó sẽ để các ngươi gặp mặt!
Diêm Xuyên kiên trì nói.
- Thiên mệnh luân hồi? Gia gia đã nói, nếu như đối phó với Quỷ Như Lai, gia gia có thể giúp ngươi!
Mộng Hồng Anh lại nói.
- Không cần!
Diêm Xuyên lắc đầu nói.
- Ngươi... ngươi đấu thắng Quỷ Như Lai sao? Hắn là Tổ tiên thập nhất trọng thiên. Hơn nữa còn có quỷ âm đại đạo, còn chấp chưởng thiên mệnh luân hồi, lại có công đức vô lượng. Hiện nay hắn chính là thánh nhân, cũng không phải là người ngươi có thể địch lại được! Ngươi... nếu chẳng may...
- Yên tâm đi. Nếu như ta thật sự không thể ra sức, ta sẽ đi cầu viện các ngươi!
Diêm Xuyên lắc đầu nói.
- Ngươi!
Mộng Hồng Anh cảm thấy bất đắc dĩ.
- Meo, ngươi cũng quan tâm Tử Tử tỷ tỷ sao? Ngươi yên tâm, có ta ở đây, Diêm Xuyên khẳng định không có chuyện gì!
Miêu Miêu như ông cụ non nói.
Mộng Hồng Anh nghe thấy Miêu Miêu nói vậy, thực sự dở khóc dở cười.
- Được rồi, ta sẽ khuyên gia gia. Đến lúc đó để gia gia đi cùng với ngươi tới U Minh Hải!
Mộng Hồng Anh khe khẽ thở dài.
Diêm Xuyên gật đầu nói:
- Mộng Hồng Anh. Ta biết nàng quan tâm Tử Tử, cho nên ta cảm kích nàng. Nhưng đối với Mộng Tam Sinh, ta không cảm kích được!
- A? Tại sao?
Mộng Hồng Anh không hiểu nói.
Hít sâu một cái, Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Ta cùng Mộng Tam Sinh tuy rằng không có ác ý, nhưng ta cũng biết, hắn đối với Tử Tử không phải là thật sự quan tâm. Dù sao tại phong ấn giới, khi Tử Tử gặp phải cực khổ, hắn còn chẳng quan tâm. Hiện tại bỗng nhiên đến giúp ta, trái lại khiến ta do dự. Ta thực muốn biết, các ngươi tìm Tử Tử để làm gì?
- A? Không có!
Mộng Hồng Anh mờ mịt nói, tiếp theo vẻ mặt nàng đầy tức giận.
- Nàng suy nghĩ thêm đi!
Diêm Xuyên lại nói.
Đầu tiên Mộng Hồng Anh buồn bực trước thái độ của Diêm Xuyên. Nhưng tiếp theo nàng suy nghĩ một chút, lại thật sự cảm thấy có chút khác thường.
- Ta... ta không biết!
Cuối cùng Mộng Hồng Anh chỉ có thể lắc đầu một cái.
- Ta không biết thực lực Mộng Tam Sinh ra sao, nhưng bây giờ ta cũng không muốn nợ ân tình của hắn. Cho nên, tạm thời nàng không cần lo lắng!
Diêm Xuyên an ủi.
Sau khi sắc mặt biến đổi một hồi, Mộng Hồng Anh gật đầu một cái.
Khẽ mỉm cười, Diêm Xuyên nói:
- Hiếm khi mới đến Đại Trăn ta, ta sẽ bảo Vũ Hề đi dạo xung quanh với nàng!
- Không cần! Ta không có tâm tình đi dạo!
Mộng Hồng Anh cự tuyệt nói.
Diêm Xuyên cũng chỉ có thể nở nụ cười.
Nhìn Diêm Xuyên một chút, Mộng Hồng Anh hít sâu một cái nói:
- Nói đến Mộng Hồng Anh, ta có nghe gia gia nhắc qua, thiên mệnh luân hồi không dễ dàng thu được. Tuy nhiên Đại Trăn cũng may mắn. Mặc Vũ Hề có thể chất đặc biệt, nàng có thể dễ dàng thu lấy thiên mệnh luân hồi!
- Ồ? Thể chất đặc biệt? Tại sao?
Diêm Xuyên kinh ngạc nói.
- Hình như gia gia nói Mặc Vũ Hề có truyền thừa phượng tổ gì đó. Ta cũng không rõ ràng! Nhưng gia gia hẳn sẽ không nói dối!
Mộng Hồng Anh lắc đầu một cái.
- Ừm, đa tạ!
Diêm Xuyên ngưng trọng gật đầu một cái.
Cương vực Vẫn Thần!
Diêm Xuyên đang ở bên ngoài Đại Tần, hội kiến VỚI một đám Cương vực chủ.
Mỗi người đều để người mình mang đến ở bên ngoài điện. Trong đại điện chỉ có Diêm Xuyên, Trương Nghi và chín Cương vực chủ.
Mọi người ngồi vây quanh một bàn pháp thuật lớn. Phía trên bàn chính là bản đồ của ba mươi sáu cương vực Đông Ngoại Châu.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 11
Chương 25: Thật Sự Có Mục Đích Sao?
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Ngoại trừ Trần Bái Thiên ra, ánh mắt Một đám Cương vực chủ nhìn về phía Diêm Xuyên đều có vẻ đề phòng.
- Diêm đế, không biết người gọi chúng ta đến đây để làm gì?
Một Cương vực chủ nói.
Trương Nghi tiến lên một bước nói:
- Các vị, U Minh Hải đã rút quân, trong chiến dịch liên minh của chúng ta lần này gần như đã thắng lợi! Trừ U Minh Hải ra, nên quyết định xem mười hai cương vực này sẽ rơi vào nhà nào!
Ánh mắt mọi người nhất thời cứng lại. Một người trong số bọn họ nói:
- Diêm đế muốn phân chia thế nào?
Trong khoảng thời gian này Đại Trăn đã có biểu hiện cường thế, khiến một đám Cương vực chủ kiêng kỵ một cách sâu sắc. Cho nên bọn họ cũng sợ Đại Trăn vắt chanh bỏ vỏ.
Trương Nghi khẽ mỉm cười nói:
- Những điều Đại Trăn hứa hẹn, tất nhiên sẽ thực hiện. Ở đây, ta chỉ thuật lại suy nghĩ của Thánh Vương cung cấp ý kiến cho các vị tham khảo!
Mọi người nhìn về phía Trương Nghi.
- Mười hai cương vực U Minh Hải, Đại Trăn tấn công bốn cương vực. Tất cả bốn cương vực này đều là của Đại Trăn. Ba cương vực các vị đánh chiếm hai cương vực của U Minh Hải. Các vị đánh chiếm bao nhiêu, thì giữ lấy bấy nhiêu!
Trương Nghi nói.
Mọi người gật đầu một cái. Mặc dù Đại Trăn nhận được nhiều cương vực như vậy, bọn họ khá đố kị, nhưng đây là do người ta tự mình lấy được, cũng không có lý do gì mà phân cho mình.
- Tiếp theo, có ba Cương vực chủ cấu kết với U Minh Hải bao vây tấn công Đại Trăn ta đã bị giết giết, đã bị bắt giam. Đại Trăn nhân nghĩa chỉ lấy hai cương vực U Minh Hải trong đó. Ba cương vực phản bội liên minh giao cho các vị chia đều!
Trương Nghi lại nói.
- Ồ?
Ánh mắt mọi người đột nhiên sáng lên.
Ban đầu mọi người cho rằng Đại Trăn nhờ vào đó nắm lấy năm cương vực kia. Dù sao, bất kỳ ai cũng không có lý do gì để ngăn cản Đại Trăn. Nhưng hôm nay, Đại Trăn lại để lại cho mọi người một bậc thang?
- Trước tiên, sau khi các vị nắm lấy các cương vực, tiếp tục cùng Đại Trăn đánh chiếm U Minh Hải. Đại Trăn yêu cầu không cao. Quỷ Như Lai, Kim Quang Như Lai, Man Ma Như Lai, những tuyệt cường giả U Minh Hải này sẽ do Đại Trăn đối phó. Các vị chỉ cần kiềm chế những Tổ tiên khác là được!
Trương Nghi lại nói.
- Đây là lẽ tất nhiên. U Minh Hải chưa trừ diệt, Quỷ Như Lai nhất định sẽ tìm chúng ta báo thù. Nếu chỉ cần kiềm chế những Tổ tiên này, Trần Bái Thiên ta là người đầu tiên nguyện ý!
Trần Bái Thiên là người đầu tiên hét lên phụ họa.
Mọi người không rõ quan hệ giữa Trần Bái Thiên và Đại Trăn. Nhưng thấy Trần Bái Thiên nói như thế, bọn họ cũng cảm thấy có lý.
- Diêm đế yên tâm!
Mọi người lần lượt đáp ứng.
Diêm Xuyên gật đầu nói
- Như vậy, Đại Trăn thu lấy sáu cương vực. Các vị thu lấy một cương vực!
- Diêm đế công chính!
Mọi người thi nhau cười nói.
Tuy rằng kém xa so với Đại Trăn, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không duyên cớ đạt được một cương vực, khiến bản đồ của mình mở rộng gấp đôi, trong lòng mọi người đều vui mừng.
- Tuy nhiên, từ trên bản đồ có thể thấy, cương vực của Đại Trăn và các vị thu lấy có chút giao nhau, không tiện để từng người thống lĩnh. Tâm ý của Thánh Vương chính là tiến hành trao đổi những cương vực sắp thu lấy, khiến các cương vực có thể liên kết với nhau!
Trương Nghi lại nói.
- Đây là điều tất nhiên!
Mọi người thi nhau đồng ý.
Trong chớp mắt, cương vực trên bản đồ được quy hoạch lại một lần nữa.
Trong chớp mắt cõi âm Đại Trăn đạt tới mười một cương vực. Tại Đông Ngoại Châu, Đại Trăn đã chiếm gần một phần ba ranh giới.
- Diêm đế nhân nghĩa! Diêm đế công chính!
Mọi người thi nhau tán thưởng.
Diêm Xuyên gật đầu nói:
- Các cương vực đã không còn chống cự quá lớn. Trẫm cho các vị thời gian một năm. Sau một năm, từng người sắp xếp tốt cương vực của mình. Sau một năm rưỡi nữa sẽ gặp nhau tại U Minh Hải!
- Diêm đế yên tâm!
Mọi người đồng ý.
…
U Minh Hải, Đại hùng bảo điện!
Quỷ Như Lai ngồi bên trên đài sen, ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà dường như có thể nhìn thấy biển mây công đức vậy, cảm giác thấy một vài công đức biến mất.
- Liên minh đánh chiếm các cương vực. Ngày xưa các cương vực này cung cấp vô số sinh linh, tử linh công đức cho ta. Tại thời điểm lợi ích bị tổn thất, không nhận được sự che chở của chúng ta, bỏ qua tín ngưỡng, còn dùng oán hận ngày xưa dành lấy công đức của chúng ta. Biển công đức càng ngày càng nhỏ!
Kim Quang Như Lai lo lắng nói.
- Trận quyết chiến sắp tới. Chỉ cần có lượng công đức này là đủ rồi!
Quỷ Như Lai trầm giọng nói.
- Vâng, mặc dù tổn thất, nhưng sau lần này, U Minh Hải ta còn có năm mươi bốn người Tổ tiên. Đây là liên minh vĩnh viễn không gì sánh bằng!
Man Ma Như Lai khẳng định nói.
Trong đại điện, theo số cường giả tăng nhanh lên, vô số tu giả cũng không úy kỵ liên minh. Mỗi người đều giơ ma quyền sát chưởng chờ đợi trận quyết chiến báo thù.
…
Sau hai năm, tại U Minh Hải, Như Lai thành!
Phóng tầm mắt nhìn ra xa, có thể thấy vô số tu giả đông nghìn nghịt, đứng tách rõ ràng làm hai bên.
Một bên là Quỷ Như Lai. Xung quanh hắn có hai Đại Như Lai Kim Quang, Man Ma. Đứng phía sau năm mươi bốn Tổ tiên, còn có vô số tu giả cường đại của U Minh Hải. Số lượng quá khổng lồ số nhìn không thấy đầu.
Đối diện bọn họ cũng có vô số tu giả đang đứng.
Một đám các Cương vực chủ đứng trên đỉnh núi.
Trên đỉnh một ngọn núi, Diêm Xuyên đứng chắp tay, lạnh lùng nhìn về phía đối diện.
Miêu Miêu bị Mặc Vũ Hề ôm vào trong lòng, đứng ở một bên Diêm Xuyên. Bạch Khởi, Vương Tiễn và ánh mắt của quần thần phát ra hung lệ nhìn chằm chằm về phía đối diện.
Giờ phút này, vô số tu giả của hai phe đều vô cùng lặng lẽ.
Quỷ Như Lai, cương thi Diêm Xuyên, hai đại cường giả đối mặt nhìn nhau.
Phía xa, trong một sơn cốc, Mộng Tam Sinh mang hồ lô lớn trên vai, đứng bên cạnh Mộng Hồng Anh.
- Gia gia, rốt cuộc Diêm Xuyên có tu vi thế nào?
Mộng Hồng Anh lo lắng nói.
- Tổ tiên ngũ trọng thiên!
Mộng Tam Sinh trầm giọng nói.
- Cái gì? Mới ngũ trọng thiên thôi sao?
Mộng Hồng Anh cả kinh kêu lên, đồng thời trong mắt nàng loé ra một sự lo lắng mãnh liệt.
- Đúng vậy, ngày xưa đối chiến với một đám Như Lai, ta chung quy có thể cảm giác được Diêm Xuyên còn có chút bảo lưu. Nhưng rốt cuộc là vì cái gì, hẳn là hắn sẽ lập tức công bố thôi!
Mộng Tam Sinh trầm giọng nói.
Nhìn Mộng Tam Sinh, Mộng Hồng Anh cắn cắn môi nói:
- Gia gia, người... người tìm đến Tử Tử, có phải có mục đích gì hay không?
Chân mày Mộng Tam Sinh nhíu lại, ánh mắt lạnh nhìn về phía Mộng Hồng Anh.
Mộng Hồng Anh quật cường không chịu cúi đầu.
Mộng Tam Sinh hít sâu một cái nói:
- Tất cả là vì Thần giới!
- Cái gì? Thật sự có mục đích sao?
Trên mặt Mộng Hồng Anh nhất thời lộ vẻ cay đắng.
Mộng Tam Sinh lại không để ý tới thái độ của nàng. Hắn tiếp tục nhìn về phía chiến trường của hai phe.
Đông Ngoại Châu có rung chuyển lớn, tất nhiên không thể che dấu được. Cường giả trong thiên hạ đều có thể nghe thấy. Ít nhất giờ phút này, vào thời khắc đại quyết chiến diễn ra đã có một vài cường giả không hẹn cùng đến đây.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden