Chung Cực Truyền Thừa Tác giả: Vũ Thần Vũ
-----oo0oo-----
Chương 1114: Kim Trĩ Hàn.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm by acquyden
Thu thập tâm tình của mình, Kim Trĩ Hàn hỏi:
- Đại ca, vì sao thế?
Lập tức nói mọi chuyện cần thiết cho Kim Trĩ Hàn một lần...Kim Trĩ Hàn với tư cách là muội phu, cũng không coi là người ngoài, cho nên cũng không cần băn khoăn gì cả.
Con mắt Kim Trĩ Hàn càng nghe trợn càng lớn, đến cuối cùng đã hoàn toàn ngốc trệ. Cuồng hỉ vừa rồi khi có thể được mang lên Thiên Giới mang đến, đã hoàn toàn không còn gì nữa.
Lâm Dịch nhìn thấy biểu lộ của Kim Trĩ Hàn cũng không nói lời nào. Hắn biết rõ tin tức này cần tiếp thu một chút...Đối với người sinh hoạt ở vị diện này thì muốn tiếp nhận tin tức cấp độ Thiên Giới quả thật phải cần một thời gian để tiêu hóa mới được.
Cả cái gian phòng đều lâm vào một mảnh trầm mặc.
Sau một lát, vẻ ngốc trên trên mặt Kim Trĩ Hàn dần biến mất, cuối cùng trở nên nghiêm túc.
- Đại ca, đệ, đệ không cách nào lên Thiên Giới với mọi người được.
Kim Trĩ Hàn rốt cục nhẹ nhàng mở miệng.
Lâm Dịch cũng không thấy ngoài ý muốn, hắn nhìn Kim Trĩ Hàn, sau đó khẽ gật đầu, nhưng vẫn nói một câu:
- Suy nghĩ kỹ rồi chứ?
Kim Trĩ Hàn nhẹ gật đầu, trên mặt hiện lên một mảnh kiên định:
- Đệ đã suy nghĩ kỹ càng rồi, đệ không cách nào lên Thiên Giới với mọi người được.
Lâm Yến ở một bên nghe vậy nao nao, sau khi suy tư một chút liền hiểu rõ. Nàng trầm mặc, nhưng không nói gì.
Lâm Dịch lẳng lặng nhìn Kim Trĩ Hàn vẻ mặt bình tĩnh, thật lâu sau mới bất đắc dĩ lắc đầu cười nói:
- Tuy rằng đã sớm có dự cảm, bất quá chính thức nghe thấy ngươi nói như vậy, ta vẫn cảm thấy rất vui mừng, ánh mắt của Yến nhi quả nhiên không tệ.
Nghe được câu tán thưởng của Lâm Dịch, trên mặt Kim Trĩ Hàn liền lộ ra vài phần khó xử, mặt cũng đỏ lên.
Sau khi thở ra một hơi, ánh mắt nhìn về phía Lâm Yến, thấy ánh mắt Lâm Yến cũng đang ôn nhu nhìn hắn..., sau một lát mới nhìn Lâm Dịch cười nói:
- Đại ca, cứ để Yến nhi lên Thiên Giới với mọi người đi...Tuy rằng đệ biết rõ ở vị diện này cũng không có tác dụng gì, nhưng lên Thiên Giới đệ cũng sẽ không có tác dụng gì, lại nói tiếp...
Hắn có chút dừng một chút, quay đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa, sau đó mới nghiêng đầu sang chỗ khác cười nói:
- Nói tiếp, cha mẹ của đệ, tộc nhân của đệ đều ở vị diện này. Hôm nay đệ là tộc trưởng của gia tộc này, nếu vào lúc này đệ lại lựa chọn rời đi một mình...Chỉ sợ ngay cả Yến nhi cũng không thể tha thứ cho đệ a?
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Lâm Yến...Ôn nhu và ý nghĩ yêu thương trong mắt không chút che dấu. Tuy rằng đã là lão phu thê hơn ba trăm năm, nhưng tình cảm giữa hắn và Lâm Yến vẫn chưa từng giảm bớt chút nào. Hắn thật ra cực kỳ yêu thương nữ nhân tính tình như hài tử, mãi mãi không thể trưởng thành này.
Hốc mắt Lâm Yến đã có chút ướt ướt, nàng cũng động tình nhìn Kim Trĩ Hàn, thật lâu sau, nhoẻn miệng cười:
- Ngu ngốc, chàng là chồng của thiếp, thiên hạ này nào có đạo lý trượng phu ở hiểm địa, mà thê tử lại chạy trốn chứ? Bọn họ là người nhà của chàng, cũng là người nhà của thiếp. Chàng là tộc trưởng, còn thiếp là phu nhân tộc trưởng cơ mà.
Kim Trĩ Hàn nao nao, ánh mắt liền lộ ra cảm động nồng đậm, hai cánh tay, nhẹ nhàng nắm lại với nhau.
Lâm Dịch nhìn thấy bộ dáng của hai người, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu bật cười, nhưng trong nội tâm lại vì Lâm Yến mà cảm thấy cao hứng...Nàng có một trượng phu đáng để nàng yêu.
Nghĩ đến hành vi của mình, Lâm Dịch đột nhiên cảm thấy xấu hổ một hồi...Sự trung trinh của Kim Trĩ Hàn đối với Lâm Yến, nếu mình mà so ra thì...lại có vẻ quá mức hoa tâm rồi.
Lại nghĩ đến chuyện về Lâm Phỉ còn chưa nói cho Thư Mộng và Thủy Linh Lung rõ, Lâm Dịch liền đau đầu một hồi.
Một lúc lâu sau, mới cười nói:
- Bất quá các ngươi cũng không cần quá lo lắng, các ngươi đã lựa chọn lưu lại, ta cũng không miễn cưỡng...Người của Thanh Long Bảo muốn muốn hủy diệt đại lục Bạch Đế, cũng không phải đơn giản như vậy
Lâm Yên lúc này mới quay đầu nhìn về phía Lâm Dịch, nghi hoặc hỏi:
- Ca, Thanh Long Bảo này đến cùng là người nào à? Sao bọn hắn lại phải hủy diệt Bạch Đế đại lục?
Lâm Dịch bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Vấn đề này hiện giờ ta cũng rất nghi hoặc, hết thảy, đều phải đợi sau khi trở lại Thiên Giới mới biết được.
Lâm Yến cái hiểu cái không gật đầu, không nói gì thêm.
Kim Trĩ Hàn lại bật cười nói:
- Hôm nay Lâm Dịch đại ca và các chị dâu đã đến, những việc phiền lòng kia cứ để sang một bên đi. Đệ đã an bài xong xuôi, thay đại ca và các chị dâu làm cơm tẩy trần rồi.
Lâm Dịch nghĩ nghĩ, Thanh Long Bảo cách Đông Nam Thiên cũng không gần, đoán hẳn tên Doãn Đinh kia cũng không thể nào trở lại nhanh vậy được, tạm thời đại lục này coi như được an toàn. Bọn người Lâm Yến đã lựa chọn ở tại chỗ này, đoán chừng bọn Trương Tạp, La Á đều sẽ có lựa chọn giống Kim Trĩ Hàn a? Dù sao, bọn hắn đều không tự do như mình, phía sau của bọn hắn đều có gia tộc khổng lồ cần bọn hắn cả.
Thực lực của mình dù cường thịnh trở lại, cũng không thể mang theo một đống lớn người bình thường lên Thiên Giới a? Những thứ khác không nói, chỉ riêng cư ngụ ở chỗ nào thôi đã là một vấn đề rồi...Nơi như Hổ Thần Cư, càng ít người biết càng tốt.
- Trương Tạp và La Á ta sẽ thông tri a...Dù sao thông tri cũng không được gì, ngược lại chỉ khiến lòng người bàng hoàng. Nếu ngay cả ta cũng không cách nào ngăn cản được thì...
Lâm Dịch khẽ thở dài một hơi, khẽ gật đầu nói:
- Vậy phiền toái rồi.
- Không phiền toái, không phiền toái...
Kim Trĩ Hàn cười đáp, quay người bàn giao công việc.
Tối hôm đó, uống thẳng đến sáng ngày hôm sau, yến hội tàn đi, Kim Trĩ Hàn tự mình an bài phòng cho ba người Lâm Dịch, Thư Mộng, Thủy Linh Lung.
Trong phòng, đèn năng lượng phấn hồng bao trùm cả gian phòng, nhưng lại có một loại cảm giác ấm áp mập mờ không nói nên lời. Đầu Thư Mộng và Thủy Linh Lung đã cúi sát ngực, không dám ngẩng liếc mắt nhìn lên...Thời gian 300 năm, đây cũng không phải là một con số ngắn. Kết hôn qua nhiều năm như vậy, thời gian mà Lâm Dịch cùng động phòng với cả hai người có thể đếm được. Hôm nay Lâm Dịch vừa mới trở về, hai người dù là ai cũng không muốn rời khỏi Lâm Dịch nửa bước. Không thể làm gì, Lâm Dịch chỉ đành hưởng thụ niềm vui nhất long song phượng một phen.
Nhìn hai thê tử đang thẹn thùng không thôi ngồi nép bên cạnh giường, ngực Lâm Dịch tràn ngập cảm giác ôn hòa không nói nên lời...Hơn ba trăm năm sinh hoạt ở Thiên Giới, hắn chưa bao giờ ngừng nhớ hai người. Hôm nay, giai nhân ở trước mặt, hắn lại vì sự hoang đường của mình mà chung quy vẫn cảm thấy thua thiệt với nhị nữ, ngay cả hành vi tối thiểu nhất của phu thể, đều lộ ra có chút bó buộc.
Trong lúc nhất thời, hào khí trong phòng liền trở nên quỷ dị, Lâm Dịch ngơ ngác nhìn nhị nữ.
Chỉ thấy hai nữ mặt như hoa đào, cái má đỏ bừng, đầu tóc đen như thác nước tùy ý xõa trên bờ vai, lông mi thật dài run nhẹ, hàm răng khẽ cắn. Tư thế yểu điệu phối hợp với quần áo, ngọc nữ phong cao cao dựng thẳng, eo thon tinh tế, giống như hai đóa hoa đang chờ người ngắt lấy vậy, khiến nhân tâm sinh thương tiếc. Lâm Dịch không khỏi ngây dại.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Thư Mộng đã chờ đợi nửa ngày nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì, không khỏi khẽ ngước mặt lên. Lúc nhìn thấy biểu lộ có chút si ngốc của Lâm Dịch, nàng không khỏi nở một nụ cười giống như trăm hoa đua nở, đẹp đến mức cơ hồ khiến người hít thở không thông.
Trong tiếng cười này, Lâm Dịch phục hồi lại thần trí, nhớ tới sự thất thố của mình vừa rồi, Lâm Dịch không khỏi cười cười ngượng ngập, gãi gãi đầu xấu hổ.
Thủy Linh Lung cũng tò mò ngẩng đầu lên, nhìn thấy biểu lộ ngốc ngốc của Lâm Dịch, cũng không khỏi che miệng bật cười. Hào khí vừa rồi còn có chút xấu hổ nặng nề lập tức bị đánh tan.
Thư Mộng liếc nhìn Lâm Dịch một cái, chợt khuôn mặt có chút đỏ lên, sẵng giọng:
- Chàng làm cái gì vậy?
- Trời cao đãi ta không tệ, Lâm Dịch ta làm gì có được phúc phận thế này, có thể có được hai vị nương tử xinh như hoa như ngọc các nàng.
Lâm Dịch thở dài một tiếng thật sâu, ánh mắt ngây ngô không ngừng quét lên hai người.
Thư Mộng và Thủy Linh Lung đồng thời đỏ mặt, cúi đầu. Trong đôi mắt đẹp lại lộ ra một mảnh xấu hổ xen lẫn vui mừng.
Thư Mộng lại liếc nhìn lần nữa, sẵn giọng nói:
- Chàng quả thực biết dỗ dành.
Nói xong, hàm răng lại khẽ cắn môi, thanh âm nhỏ như muỗi, nói:
- Vậy...Vậy chàng còn chờ cái gì?
Nghe được câu này, chỉ sợ tên nam nhân nào cũng không có cách nào khống chế a. Thư Mộng và Thủy Linh Lung vốn đều là tuyệt sắc mỹ nữ. Xưa nay Thư Mộng chính là nữ nhân hoạt bát điển hình, xa xa nhìn lại cho người cảm giác thân cận, có thể làm cho bất luận nam nhân bình thường nào cũng nhịn không được phát sinh lòng yêu thương. Mà Thủy Linh Lung thì là ôn uyển nhàn tĩnh, nhu tình như nước, giải thích khái niệm "nữ nhân như nước" đến cực hạn. Hiện giờ, hai đại mỹ nhân này sắc mặt đỏ bừng, thẹn thùng ngồi trên giường, biểu lộ ngượng ngùng này đủ để bất luận tên nam nhân nào cũng khó mà khống chế được mình.
Dù là Lâm Dịch, sau khi nghe được thanh âm nhỏ như muỗi kêu này của Thư Mộng, một hồi khô nóng ở vùng bụng cũng bốc lên, hưng phấn tột đỉnh.
- A...
Thư Mộng khẽ rên lên một tiếng. Ngay sau đó liền cảm giác thân thể mình bị một lồng ngực nóng rực ôm vào. Trong lúc nhất thời cả người đều hoàn toàn mềm nhũn ra, không còn chút lực lượng nào.
Nàng thẹn thùng giấu mặt ở trong lồng ngực Lâm Dịch. Lúc này, một đôi bàn tay to lớn phảng phất mang theo ma lực bắt đầu khám phá thân thể nàng.
-...
Thư Mộng khẽ cắn hàm răng lại, nhưng cỗ cảm giác tê liệt do bàn tay to lớn đang tác quái trên người nàng không ngừng truyền vào đại não, khiến đầu óc nàng trống rỗng một hồi. Thân thể nàng cũng nhịn không được có chút run lên.
Thủy Linh Lung ngồi ở bên mép giường cũng hoàn toàn nghe thấy thanh âm không dám nhìn của Thư Mộng và Lâm Dịch ở một bên. Nghe tiếng ma sát sột sột soạt soạt và tiếng cắn răng đè nén của Thư Mộng, Thủy Linh Lung cơ hồ kẹp chặt đôi chân thon dài của mình lại một cách vô thức, trong lúc nhất thời cũng không biết làm thế nào cho phải.
Trong lúc nàng đang bối rối, một bàn tay lớn nóng như lửa chạm vào thân thể dưới lớp váy mỏng dài của nàng mà không có chút dấu hiệu báo trước nào. Thủy Linh Lung chỉ cảm giác toàn thân mình run lên một cách mãnh liệt. Trong đầu giống như nổ mạnh một tiếng.
Khuôn mặt nàng lập tức nóng lên, da mặt nàng giống như là một mảnh vải đỏ thẫm. Lúc này, một dòng nước ấm từ khe hở giữa hai chân nàng đã lặng lẽ lan tràn xuống dưới.
Đêm yên tĩnh. Bên trong ánh đèn năng lượng màu hồng nhạt dưới vầng trăng màu bạc lờ mờ trên cao. Hôm nay, rốt cục phu thê ba người cũng đã đoàn tụ sau hơn ba trăm năm xa cách. Vẻ kích tình tràn ngập cả khuê phòng. Trong đó còn mang theo thanh âm nhẹ nhàng vui vẻ mà khoái hoạt của nam nhân và nữ nhân.
Mai khai nở ba độ, thời gian dần trôi qua, rốt cục hồi kích tình này cũng dần tan biến.
Trong tấm đệm màu hồng nhạt, Thư Mộng và Thủy Linh Linh một trái một phải, chăm chú dựa sát vào Lâm Dịch, khóe miệng tràn đầy vẻ hạnh phúc vui sướng. Giờ khắc này, phảng phất như chuyện gì cũng không còn trọng yếu với các nàng nữa. Một cỗ ấm áp tràn ngập cả căn phòng.
Lâm Dịch ôm thân thể bóng loáng như ôn ngọc của hai người vợ mình, để đầu các nàng tùy ý gối lên ngực mình.
Cúi đầu nhìn lại, sau cơn kích tình thì trên khuôn mặt đẹp của Thư Mộng và Thủy Linh Lung y nguyên vẫn còn dư vị. Vẻ phong tình lười biếng này lại khiến tiểu Lâm Dịch lại rục rịch ngóc đầu dậy lần nữa.
- A...
Một tiếng kinh hô nhỏ nhẹ vang. Khuôn mặt Lâm Dịch lập tức hơi đỏ lên, cúi đầu đón nhận ánh mắt oán trách của Thư Mộng.
- Chàng...Chàng thật đúng là tham lam a. Như vậy còn chưa đủ sao?
Nói xong, sắc mặt lại hoàn toàn đỏ lên. Loại lời nói của phu thê trong khuê phòng này. Lúc bình thường thì Thư Mộng không bao giờ nói. Hôm nay thuận miệng nói ra, khuôn mặt nhịn không được có chút đỏ lên, trong lòng lại ẩn ẩn có một loại cảm giác kích thích, khiến tim nàng lập tức đập loạn cả lên.
- Hắc hắc, muốn trách thì trách hai người các nàng thật đẹp.
Lâm Dịch cười dâm ha ha. Đồng thời đón nhận ánh mắt hờn dỗi của hai nữ nhân. Bất quá trong vẻ hờn dỗi này lại mang theo vẻ tràn đầy tự hào và hạnh phúc.
Có nữ nhân nào mà không hi vọng mình có thể khiến trượng phu của mình thần hồn điên đảo, âu yếm mình? Thư Mộng và Thủy Linh Lung cũng vậy, cũng không phải ngoại lệ a.
Lâm Dịch lại cười hắc hắc, ôm thật chặt hai nữ. Hai người cũng chui vào lồng ngực hắn. Cảm giác ấm ấp dạt dào trong lòng ba người.
Cảm thụ được thân thể bóng loáng như ôn ngọc tiếp xúc da thịt mình. Đầu óc Lâm Dịch lại nhịn không được, nhớ tới Lâm Phỉ mà hắn yêu.
Hắn do dự thật lâu, cuối cùng cắn răng nói ra:
- Mộng nhi, Linh Lung. Ta có chuyện muốn nói với các nàng.
Sau cơn kích tình, Thư Mộng và Thủy Linh Lung đang tựa đầu vào lồng ngực Lâm Dịch đều hơi sửng sốt một chút. Thư Mộng khẽ cười nói:
- Chàng có gì thì nói. Nghiêm túc như vậy làm gì?
Nói xong, ngẩng đầu nhìn thần sắc có chút do dự của Lâm Dịch. Chợt cảm thấy nao nao, đôi mi thanh tú lập tức cau lại, ánh mắt không khỏi lộ vẻ lo lắng.
Lúc này, Thủy Linh Lung cũng nhìn về phía nàng.
Lập tức hai nữ đã có một ít suy đoán rồi.
- Cái này...
Tuy rằng đã cố lấy dũng khí. Nhưng chuyện nói thật cho lão bà của mình biết mình bên ngoài còn có nữ nhân khác thì thật đúng là không dễ dàng nói như vậy. Lâm Dịch nghĩ nửa ngày nhưng cũng thật sự không biết nên mở miệng nói như thế nào.
Nhìn thấy bộ dáng khó xử của Lâm Dịch, Thư Mộng cố nén vẻ chua xót trong nội tâm mà nói:
- Chàng ở bên ngoài còn có nữ nhân khác?
Lâm Dịch nghe xong, lập tức trừng to mắt. Không khỏi nhìn về phía Thư Mộng. Thư Mộng nhìn biểu lộ ngây ngốc này của hắn, lập tức biết rõ mình đã đoán đúng. Trong lúc nhất thời, nàng áp chế không nổi sự chua xót trong lòng mình, nước mắt như muốn trào ra.
Nhìn thấy Thư Mộng sắp phát khóc đến nơi, Lâm Dịch cũng có chút luống cuống, vội vàng nói:
- Nàng...Nàng...Nàng nghe...Nghe ta...ta giải thích đã.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Đôi mắt to của Thư Mộng có chút đỏ lên, căn bản không nghe lời Lâm Dịch nói, cúi đầu nói:
- Nữ nhân kia ở Thiên Giới sao? Nhất định rất đẹp. Chàng muốn bỏ ta và tỷ tỷ sao?
Thư Mộng biết Thiên Giới so với đại lục Bạch Đế thì đều hơn. Thực lực, sắc đẹp của nữ nhân kia so với tỷ muội nàng thì cũng chắc là xinh đẹp hơn nhiều rồi. Hiện giờ Lâm Dịch nói ra tin tức này, hắn hẳn là muốn bỏ rơi mình và Linh Lung tỷ tỷ rồi. Nữ nhân Thiên Giới kia sẽ cam tâm chia sẻ Lâm Dịch với mình và Linh Lung tỷ tỷ sao?
Nghĩ tới đây, trong lúc nhất thời, nhu tình đứt đoạn từng khúc. Nước mắt giống như từng hạt trân châu của nàng lặng lẽ rơi xuống.
Trong lòng Lâm Dịch rất khẩn trương. Một bên chửi mình là cầm thú, một bên gấp giọng nói:
- Không phải không phải, các nàng hãy nghe ta nói a.
Linh Lung bên kia tuy rằng cũng một mực không nói gì, nhưng khuôn mặt đã hơi tái nhợt. Trong đôi mắt to cũng tràn đầy nước mắt. Cắn chặt môi, lo lắng nhìn Lâm Dịch. Thấy Thư Mộng vẫn đang cúi đầu, không ngừng khóc nức nở, Thủy Linh Lung đang cắn bờ môi, cố kìm nén cũng bật khóc thút thít, nỉ non. Nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng mở miệng nói:
- Muội muội, trước tiên nghe phu quân nói đã.
Lâm Dịch vội vàng quay đầu, cảm kích nhìn Thủy Linh Lung. Sắc mặt Thủy Linh Lung trắng bệch, quay đầu nhìn đi chỗ khác. Lâm Dịch cũng cảm giác được thân thể hai lão bà cũng không tự chủ được mà hơi nhích ra xa. Trong lúc nhất thời, trong nội tâm hắn cũng tràn đầy bất đắc dĩ và khó chịu.
Bất quá, hắn biết hết thảy những vấn đề này là do mình gây ra. Trong nội tâm hắn ngoại trừ nỗi áy náy đối với Thư Mộng, Thủy Linh Lung và Lâm Phỉ ra thì hắn cũng không biết phải làm gì.
- Chuyện là thế này...
Lúc nói ra, Lâm Dịch ngược lại cũng không có chướng ngại tâm lý. Lúc mở miệng nói ra loại chuyện này thì có chút khó khăn. Nhưng khi hai người đã chính thức biết thì cũng tốt đi một ít rồi.
Lập tức, Lâm Dịch kể lại quá trình mình gặp Lâm Phỉ như thế nào, tiếp nhận nàng ra sao và hết thảy tình huống với Lâm Phỉ. Nói từ đầu tới cuối thì Lâm Phỉ. Bất quá hắn ngược lại chưa nói tin tức Lâm Phỉ là cường giả Thần Cấp. Cũng không cần phải nói. Hơn nữa, hiện giờ hai nữ cũng không biết Thần Cấp tại Thiên Giới là đẳng cấp gì.
Thư Mộng và Thủy Linh Lung im im lặng lặng nghe hắn nói. Lúc nghe người nhà Lâm Phỉ bị giết sạch, bị người bán vào nơi dơ bẩn thì hai người cũng nhịn không được, bưng cái miệng nhỏ nhắn.
Thư Mộng có Huyết Hạn Truyền Thừa của siêu cấp gia tộc Thư gia. Mặc dò lúc nhỏ nàng một mực ở tại Trấn Hi Mạn, tuy rằng vì lợi ích gia tộc mà chịu không ít ủy khuất, nhưng nàng cũng đã được bảo hộ phi thường tốt. Tổng thể mà nói có thể coi như tốt. Hơn nữa tình huống nàng và Thủy Linh Lung cực kỳ tương đồng với nhau. Đều là hậu duệ đại gia tộc. Nàng có thể cảm nhận được cảm giác bàng hoàng cùng bất lực khi gia tộc bị diệt hoàn toàn, chỉ còn lại một mình lẻ loi. Trong lúc nhất thời, nàng cũng tràn đầy đồng tình với tình địch Lâm Phỉ kia.
Mà Thủy Linh Lung, căn bản từ nhỏ nàng đã không được trải qua tình yêu thương của cha mẹ. May mắn là nàng có một sư phó tốt. Nhưng lúc sư phó rời đi, nàng cũng cực kỳ bi thống. Cho nên nàng cũng có thể minh bạch được tâm tình đau đớn tận cùng sau khi người nhà vĩnh viễn mất đi của Lâm Phỉ.
Trong lúc nhất thời, ác cảm đối với Lâm Phỉ trong nội tâm hai nữ đã giảm bớt đi một ít, thay vào đó là đồng tình và thương cảm.
Đương nhiên, ác cảm cũng chỉ giảm bớt một ít mà thôi. Muốn nói tiếp nhận thì rất không có khả năng. Lâm Dịch quan sát sắc mặt hai nữ, trong lòng lại bất đắc dĩ, biết rõ hai người cũng chưa hoàn toàn tiếp nhận Lâm Phỉ.
- Sau đó. Chàng với...Với nàng ta...
Thư Mộng khẽ cắn hàm răng một lúc, sau đó mở miệng nói ra. Nhưng nàng không dám nói hết câu, nàng sợ kết quả sẽ khiến nàng đau đớn, dù nàng đã biết rất rõ rồi.
Lâm Dịch nhìn vẻ mặt thống khổ của Thư Mộng mà tự trách mình. Không khỏi kéo thân thể của nàng vào ngực mình, cúi đầu nói:
- Thực xin lỗi.
Nước mắt Thư Mộng không ngừng chảy ra, tùy ý để Lâm Dịch lôi kéo mình. Nhưng nàng căn bản không nói lời nào, vẫn không ngừng thút thít nỉ non.
Lâm Dịch không nghĩ tới phản ứng của hai nữ lại lớn như vậy. Trong lúc nhất thời thực sự không ngờ là sẽ như vậy.
- Trời đã sáng, chàng ra ngoài trước đi.
Đột nhiên Thủy Linh Lung mở miệng, nhẹ nhàng nói.
Lâm Dịch hơi có chút ngơ ngác. Ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ. Quả nhiên là sắc trời đã sáng rồi.
Nghe được lời Thủy Linh Lung nói. Lâm Dịch há to miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói được gì. Tâm thần có chút chán nản, nhẹ gật đầu, yên lặng đứng dậy mặc quần áo định rời đi.
- Chờ một chút.
Vừa đi đến cửa, thanh âm của Thủy Linh Lung liền vang lên.
Lâm Dịch vội vàng quay đầu lại, con mắt lóe sáng lên, thấy Thủy Linh Lung mặc một bộ nội y màu trắng hơi mỏng chạy tới trước mặt mình.
- Linh Lung...Ta...
Lâm Dịch há to miệng, nhưng Thủy Linh Lung căn bản không để ý tới hắn. Đưa tay ra sửa sang chỉnh tề quần áo mà vừa rồi hắn vì chán nản, tùy tiện mặc qua. Sau đó mới nhìn hắn một cái, mang theo chút tức giận, nhưng lại lập tức nhẹ nhàng thở dài, nói ra:
- Yên tâm đi, thiếp sẽ ở bên muội muội, thuyết phục muội ấy.
Con mắt Lâm Dịch sáng ngời. Vừa định nói chuyện nhưng đã thấy Thủy Linh Lung quay người đi. Lâm Dịch đứng nguyên chỗ cũ nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng thấy đỡ được một phần. Khá tốt, ít nhất là không phải hai người đều không tha thứ cho mình. Có Linh Lung thay mình nói chuyện, so với tự mình đi thì hiệu quả tốt hơn nhiều.
Nghĩ tới đây, trong lúc nhất thời, vẻ lo lắng trong lòng đều tiêu tan hết. Hắn quay người rời khỏi gian phòng.
Lúc này, sắc trời đã sáng rõ. Mặt trời mới lên treo trên cao, tán ra ánh nắng ôn hòa. Lâm Dịch hít sâu một hơi, duỗi cái lưng mệt mỏi. Trên mặt lại lộ ra dáng tươi cười.
Hiện giờ, tuy rằng Thư Mộng và Thủy Linh Lung tựa hồ cũng có chút tức giận mình. Nhưng ít ra sau khi thú nhận ra chuyện này thì hắn cảm thấy khối đá một mực đè nặng trong lòng đã buông xuống. Trong lúc nhất thời lại tràn đầy nhẹ nhõm và khoái cảm.
Đột nhiên, từng đợt tiếng chim hót gió thổi thanh thúy và âm thanh sàn sạt của cây cối trong gió chung qaunh vang lên bên tai hắn. Bùn đất và hương thơm cỏ cây cũng có chút đón nhận gió mát phất động, chậm rãi chui vào trong mũi hắn. Ngày bình thường, những thanh âm và mùi hương thoạt nhìn như không cũng không có gì kia, tại thời khắc này đột nhiên biến thành vô cùng rõ ràng.
Lâm Dịch đưa mắt nhìn không trung, một thân chim bay qua mà lông vũ không rơi chút nào lọt vào tầm mắt hắn. Đường vân bên trên lông vũ, thậm chí là đường vẫn mỗi một lông vũ đều lọt vào tầm mắt hắn một cách rõ ràng. hắn ghé mắt nhìn về phía rừng cây, đường vân cây cối, hoa văn mỗi một mảnh lá cây cũng lọt vào mắt hắn không sót một tia nào. Tuy rằng đích xác có rất ít người tỉnh lại. Nhưng bức họa cuộn tròn dạt dào sinh sơ này lại xuất hiện trong đầu Lâm Dịch như một kỳ tích.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Chung Cực Truyền Thừa Tác giả: Vũ Thần Vũ
-----oo0oo-----
Chương 1117: Quay lại Ngũ Hành.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm by acquyden
Cây cối, không khí, nước, núi, đá, gió,...Hết thảy hết thảy những thứ này. Trong nháy mắt, tựa hồ như bốc lên sinh cơ nồng đậm trong mắt Lâm Dịch. Lâm Dich tham lam hít thở không khí. Loại cảm giác vô cùng kỳ diệu này. Dù là lúc hắn tiến vào Hư Thần Cảnh cũng chưa từng cảm thụ qua.
Trong lòng Lâm Dịch hiểu ra rất nhanh. Hắn lập tức lấy lại tinh thần, muốn nắm lấy tia hiểu ra lóe lên rồi biến mất kia.
- Ca, huynh mới dậy đấy à?
Chính vào lúc này, thanh âm muội muội Lâm Yến vang lên bên tai hắn. Lâm Dịch nao nao. Ngay sau đó, cỗ cảm giác huyền diệu đến cực điểm này lập tức biến mất không còn một mảnh.
Hắn có chút sững sờ thoáng một phát. Nhưng lại lập tức buồn vô cớ, khẽ thở dài một hơi. Quay đầu lại cười, đã thấy Lâm Yến đang tò mò nhìn mình.
- Ân.
Lâm Dịch cười, lên tiếng.
Hắn không xác định nếu như vừa rồi Lâm yến không gọi mình, không đánh vỡ cảm giác kỳ diệu này thì mình sẽ hiểu ra cái gì. Bất quá đã bị đứt đoạn. Lâm Dịch ngược lại cũng không có chút biểu hiện gì. Cảm giác kỳ diệu vừa rồi cũng đã khiến tu vi tinh thần của hắn tiến thêm một bước sâu sắc.
Nếu như trước kia, nói hắn là Ngưng Thần Kỳ thì còn có chút miễn cưỡng. Như vậy hiện giờ Lâm Dịch chính là cường giả Ngưng Thần Kỳ chân chính. Muốn ngưng tụ ra Thần Cách cũng không còn là giấc mộng nữa rồi.
- Hai chị dâu đâu?
Lâm Yến nhìn thoáng qua cửa phòng sau lưng Lâm Dịch, hiếu kỳ hỏi.
Lâm Dịch vuốt vuốt đầu của nàng, cười nói:
- Vẫn còn nghỉ ngơi.
Lâm yến lè lưỡi, lập tức ôm lấy cánh tay Lâm Dịch, cười nói:
- Ca, đã rất lâu rồi huynh không có chơi với muội. Hôm nay theo muội ra chơi được không
Lâm Dịch hơi có chút ngơ ngác, nhưng lại lập tức bật cười, lắc đầu nói:
- Muội a, đã không còn là tiểu hài tử rồi. Sao có thể quấn quít lão ca như vậy, với lại không phải còn có Nhược Nhược của muội sao?
Lâm Yến nhếch miệng nói:
- Nhược Nhược suốt ngày muốn ở trong quân đội, hơn nữa hắn ngốc lắm. Mà cũng kệ hắn đi, muội là muội muội của ca a. Muội muội làm nũng với ca ca, còn phải luận tuổi sao?
Lâm Dịch cười ha ha, khẽ nhéo cái mũi nhỏ xinh của nàng, khiến cái mũi nàng có chút nhíu lại. Hắn cười nói:
- Muội cũng thừa nhận là đang làm nũng à?
Lâm Yến ngược lại không cho rằng xấu hổ chút nào, nói ra:
- Hừ, muội có một ca ca, muội có thể làm nũng. Những người khác còn không có ca ca để mà làm nũng a. Bỏ qua bỏ qua, dù sao thì hôm nay ca nhất định phải chơi với muội.
Nói tới chỗ này, con ngươi của nàng có chút nhúc nhích, lập tức nói:
- Chúng ta còn có thể đi thăm hiệu trưởng Lạp Cổ Kỳ a. Chẳng lẽ ca không muốn thăm ông ấy sao?
Nghe Lâm Dịch nói đến Lạp Cổ Kỳ, Lâm Dịch cũng nhớ tới. Mình cũng quả thật có lẽ nên thăm hắn.
Hắn quay đầu lại nhìn về gian phòng phía sau, lộ ra một nụ cười khổ.
Lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác, cười nói với Lâm Yến:
- Tốt, vậy hôm nay ca ca theo muội.
- Wow, hoan hô ca ca
Lâm Yến lập tức hoan hô lên.
- Muội đi chào hỏi hai vị chị dâu một cái.
Nói xong, nàng cũng không đợi Lâm Dịch trả lời đã đẩy cửa chạy vào. Lâm Dịch mở to hai mắt ra nhìn, có chút sợ hãi khi Lâm Yến nhìn thấy vành mắt đỏ hoe của hai người.
Bất quá, chỉ một lát sau, Lâm Yến đã chạy đến. Lâm Dịch nhìn nhìn, quan sát sắc mặt của nàng. Thấy nàng tựa hồ như không có gì không đúng, lúc này mới yên lòng lại. Liền nghe Lâm Yến tung tăng như chim sẻ, nói:
- Hai chị dâu đều đồng ý á, chúng ta đi thôi.
Nói xong, nàng kéo tay Lâm Dịch, đi về hướng đường cái.
Chứng kiến muội muội đã hơn ba trăm tuổi mà còn nhảy dựng lên như là tiểu hài tử, Lâm Dịch vừa bực mình vừa buồn cười. Cuối cùng nhìn nàng với một ánh mắt sủng ái.
Thành phố Thiên Diệp, đối với nó Lâm Dịch cũng không xa lạ gì, dù sao hắn cũng đã sống ở đây nhiều năm. Bất quá khi đó nơi hắn quen thuộc nhất chính là chung quanh học viện Ngũ Hành ở nơi biên giới thành thị, đối với những nơi khác cũng không được quen thuộc lắm.
Tuy rằng vẫn còn là sáng sớm, nhưng thành phố Thiên Diệp đã bắt đầu một ngày mới bận rộn. Xe ngựa lóc cóc chạy qua, người đi đường hối hả xuất hiện ở đầu đường cùng với những tiểu thương bán hàng rong phát ra những tiếng hét to mời hàng, lộ ra cực kỳ náo nhiệt.
Mỹ nhân như Lâm Yến và người lớn lên đẹp trai như Lâm Dịch rất dễ khiến những người chung quanh ghé mắt. Đương nhiên, cũng có mấy gia hỏa tinh trùng lên não không biết sống chết chạy đến đùa giỡn một phen. Cách ăn mặc của Lâm Dịch và Lâm Yến vừa nhìn đã biết là không phải thương gia bình thường, nhất là quần áo trên người Lâm Dịch, chính là phục sức của Bách Nguyên Tông mang xuống từ trên Thiên Giới. Chất vải đó là thứ thông thường ở Thiên Giới nhưng ở Bạch Đế đại lục lại khiến người điên cuồng. Đơn giản mà nói, chỉ bằng vào quần áo phát ra năng lượng này thôi, mặc ở trên người người bình thường cũng tuyệt đối không sợ năng lượng công kích từ Tinh vị cảnh trở xuống.
Lâm Yến hiện giờ ngược lại quả thật giống như vẻ bề ngoài của nàng, giống như một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi vậy, trên đường cứ líu ríu chạy tới chạy lui bên người Lâm Dịch giới thiệu đủ thứ. Đối với những cửa hàng quần áo đẹp trên đường phố, cửa hàng nhà ai bán đồ ăn ngon, nàng thuộc như lòng bàn tay, nói từng cái một.
Lâm Dịch cũng vì tính tình của nàng mà lộ ra vẻ tươi cười, nhìn Lâm Yến giống như tiểu hài tử lại cảm thấy một loại cảm giác nhẹ nhõm đã lâu chưa có.
Đã rất lâu không như vậy rồi, tựa hồ là từ sau khi rời khỏi thị trấn nhỏ a?
Loại cuộc sống này thật sự rất tốt, Lâm Dịch nghĩ đến đợi sau khi giải quyết việc của Thanh Long Bảo, mình liền dẫn Mộng nhi Linh Lung còn Lâm Phỉ, ách, về phần Lang Sa...
Nghĩ đến Lang Sa, Lâm Dịch lại bắt đầu có chút xoắn xuýt. Tình nghĩa Lang Sa đối với mình, mình cũng rất rõ, nhưng mình đến cùng có thể tiếp nhận nàng sao?
Nói không thích, đó là dối gạt mình người. Nhưng nói đến yêu cũng chưa đến mức như thế. Lâm Dịch xoắn xuýt tại vấn đề này trong chốc lát, sau đó không thể không để nó sang một bên, tất cả đều thuận theo tự nhiên đi.
Trên đường đi cười cười nói nói, hai người đi thẳng về phía học viện. Trên đường ngừng lại một chút, tựa như tản bộ vậy, đợi đến khi hai người đến được cửa vào học viện, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu rồi.
Nhìn đại môn vô cùng quen thuộc, nhất thời Lâm Dịch lại cảm khái ngàn vạn.
- Đã 300 năm rồi, tấm biển trên đại môn đã thay đổi rất nhiều lần a?
Nhìn tấm biển viết bốn chữ to "Học viện Ngũ Hành" trên cửa ra vào còn rất lớn, Lâm Dịch không khỏi cười cười hỏi.
Lâm Yến cũng nhẹ gật đầu, nói:
- Cũng đã rất lâu ta không tới đây rồi, tấm biển này cũng đã thay đổi ba bốn cái, cái này cũng là do Lạp Cổ Kỳ lão sư chấp bút ghi đấy.
Lâm Dịch gật đầu, chỉ thấy bốn chữ lớn "Học viện Ngũ Hành" cứng cáp hữu lực, tranh sắt ngân câu, một cổ khí thế trong bàng bạc lại lộ ra một phần tiêu sái đánh tới trước mặt, không có nội tình rất dầy, chỉ sợ không viết ra được mấy chữ đó.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Chung Cực Truyền Thừa Tác giả: Vũ Thần Vũ
-----oo0oo-----
Chương 1118: Quay lại Ngũ Hành. (2)
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm by acquyden
- Ca, ca cũng muốn mang Lạp Cổ Kỳ lão sư cùng lên Thiên Giới sao?
Lâm Yến đột nhiên nhớ tới hỏi.
Lâm Dịch có chút sửng sốt, sau khi suy nghĩ một chút lắc đầu nói:
- Không, lão sư ở đại lục cũng có công việc mình muốn làm. Bây giờ tổng bộ hoàng tộc Đế quốc bị diệt, không biết tin tức đã đến đế đô chưa nữa. Nếu tin tức này được truyền ra, chỉ sợ đại lục này đã không còn được bình tĩnh nữa rồi. Lão sư với tư cách là hiệu trưởng học viện Ngũ Hành, lực ảnh hưởng trên đại lục cũng không nhỏ, hắn lại phi thường trung thành với đế quốc. Tuy rằng ta không hề để ý đến gia tộc kia làm "Hoàng tộc.
nhưng có thể nói ta vẫn không hề hi vọng bộc phát chiến tranh cỡ lớn. Lão sư ở lại chỗ này có tác dụng rất lớn để ổn định cục diện, theo ta lên Thiên Giới ngược lại không có tác dụng lớn lắm.
Nghe xong Lâm Dịch nói, Lâm Yến lại nhíu lông mày lại, oán trách thầm nói:
- Thật là, ca, các ngươi vì an toàn của đại lục, chống lại Thanh Long Bảo trên Thiên Giới kia, nhưng những người có chút thực lực ở vị diện lại tự mình đánh người người một nhà.
Lâm Dịch nghe xong cũng bất đắc dĩ cười khổ. Dục vọng của con người đối với quyền lực và lực lượng là vô cùng vô tận, lần này Thanh Long Bảo xâm lấn, nói theo hướng lớn hơn chính là một lần nguy cơ cực lớn của cả vị diện, mà hướng nhỏ hơn chính làm một lần nguy cơ lớn nhất của Bạch gia trong vài vạn năm trở lại đây. Năm đó khi cường giả tinh vị cảnh của Bạch gia nhiều như vậy, người không an phận trên đại lục đã không ít chớ đừng nói chi đến hiện giờ Bạch gia thoáng cái đã mất đi chín phần cường giả, nếu tin tức này truyền ra ngoài, chỉ sợ đại lục sẽ loạn mất.
Bất quá Lâm Dịch mặc dù rất bất đắc dĩ, nhưng cũng không có cách nào. Những người này đánh tới đánh lui cũng không tạo thành uy hiếp gì đối với vị diện. Uy hiếp lớn nhất vẫn Thanh Long Bảo. Hơn nữa Lâm Dịch cũng cách nào thông tri cho từng cường giả tinh vị cảnh ở vị diện chuyện này được, hơn nữa bọn họ cũng không làm được gì, thông tri chỉ làm nhân tâm rối loạn thôi. Nếu Lâm Dịch cũng không có cách nào ngăn cản Thanh Long Bảo phá vỡ đại lục Bạch Đế thì tổng hợp lực lượng của cả vị diện cũng không có chút tác dụng.
- Tốt rồi, đừng suy nghĩ quá nhiều, chúng ta đi gặp hiệu trưởng trước đã.
Lâm Dịch cười an ủi Lâm Yến một tiếng, lập tức nói.
Lâm Yến cũng chỉ có thể nhếch miệng, sau đó nhu thuận nhẹ gật đầu, hai người đi về phía học viện Ngũ Hành.
Học viện Ngũ Hành theo hình thức phong bế, nhưng ở cửa ra vào cũng có một cái cửa nhỏ, đó cũng là chỗ để giáo sư ra vào. Đương nhiên, trong phòng trực ban thời thời khắc khắc đều có người, phòng ngừa đệ tử trộm lén ra ngoài chơi, hoặc là một ít người lạ đi vào trường.
Trong phòng trực ban có một lão đầu tử đang ngồi đó, Lâm Dịch liếc mắt liền nhìn ra được lão đầu tử mắt có chút mờ này, tinh thần lực cũng không kém, tính ra thì trình độ cũng chừng Bát cấp dị năng giả, tuy rằng vô vọng tiến vào Tinh vị cảnh, bất quá thực lực lại không kém.
Lão đầu nghe thấy tiếng hai người Lâm Dịch, Lâm Yến vào cửa, hơi mở con mắt đục ngầu nhìn thoáng qua, sau đó dùng thanh âm già nua dò hỏi:
- Các ngươi tìm ai thế?
Nói ra chỉ sợ tuổi tác của Lâm Yến và Lâm Dịch cũng không thua kém đối phương bao nhiêu, nghe thấy thế, Lâm Dịch khách khí cười cười nói:
- Ta tìm hiệu trưởng Lạp Cổ Kỳ.
- Ca, Lạp Cổ Kỳ lão sư giờ đã không phải là hiệu trưởng rồi
- Không phải hiệu trưởng rồi sao? Chúng ta tới học viện Ngũ Hành mà?
Lâm Yến che miệng cười nói:
- Không phải hiệu trưởng cũng có thể ở trong học viện mà, thực ngốc.
- Ách.
Lâm Dịch sai lập tức ngượng ngùng cười một tiếng, không nói gì.
Tình huống này cũng bình thường, một cường giả Thánh cấp nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tánh mạng gần như vô hạn. Nhưng mặc cho là ai muốn vĩnh viễn đứng ở một cương vị, chỉ sợ cũng không cách nào được a.
Huống hồ sau khi tiến vào Tinh vị cảnh, tâm tư của đa số người đều muốn tập chung vào việc đề thăng bản thân, cho nên loại chuyện này sẽ đổi cho người khác ngồi, còn mình thì lui lại.
Đương nhiên, lui lại thì lui lại, nhưng dù sao cũng đã ngồi ở cái ghế kia lâu như vậy, chung quy vẫn có chút cảm tình, cho nên lưu lại cũng là bình thường.
- Các ngươi là ai? Tìm lão hiệu trưởng có chuyện gì không?
Lão giả kia cao thấp đánh giá Lâm Dịch và Lâm Yến vài lần, cảm thấy cực kỳ lạ lẫm. Lâm Yến tuy rằng vẫn một mực sống ở chỗ này nhưng từ sau khi tốt nghiệp cũng không trở lại, cho nên người giữ cửa cũng không nhận ra nàng. Mà Lâm Dịch đã đi hơn ba trăm năm, vẫn ở trên Thiên Giới, lão giả càng không thể nào nhận ra hắn được rồi.
- Chúng ta là đệ tử trước kia của Lạp Cổ Kỳ lão sư, lần này là tới bái phỏng hắn, xin hỏi bây giờ ông ấy có ở trong học viện không?
Lâm Yến cười nói với lão giả.
Lão giả nghe vậy lại lộ ra thần sắc khiếp sợ. Từ khi Lâm Dịch và Lâm Yến vào cửa, hắn đã cảm giác được không đúng. Thực lực của đôi thanh niên nam nữ này, hắn không cách nào nhìn thấu được. Nhìn qua thì hai người hình như không có chút thực lực nào, nhưng từ khí độ và quần áo của song phương mà xem thì bất kể nói thế nào đều không giống như người bình thường. Hôm nay vừa nghe Lâm Yến nói vậy hắn có thể lập tức khẳng định, thực lực của hai người này có lẽ đều không kém, ít nhất cũng phải mạnh hơn mình vài phần, chẳng lẽ bọn hắn đúng là...
Nghĩ tới đây con mắt lão giả lộ ra vẻ khiếp sợ, lập tức lại có chút ảm đạm. Hai mắt đục ngầu của hắn liếc Lâm Dịch và Lâm Yến, lại nhớ tới chuyện của mình.
Hắn đã đến đây được nhiều năm, thời gian mà Dị năng của hắn thức tỉnh cũng được mấy chục năm rồi.
Người này là Tinh khiết nguyên tố hỏa hệ dị năng giả. cực kỳ hiếm thấy. Nếu như khi dị năng của hắn vừa thức tỉnh gặp được một minh sư, chỉ bảo cho hắn một chút, hắn rất có thể tiến vào được Tinh vị cảnh, nhưng tiếc.
Đáng tiếc vận khí của hắn thật không tốt, sau khi Dị năng giác tỉnh, bởi vì căn bản không có điều kiện học tập có hệ thống, đợi đến khi hắn nghe thấy ở thành phố Thiên Diệp có một học viện Ngũ Hành chuyên môn dạy người khác sử dụng dị năng thế nào thì dị năng của hắn đã thức tỉnh được mười năm rồi.
Bất quá vì muốn tăng thực lực của mình lên, hắn, từ mấy chục năm trước rốt cục đã đến được bước này, nhưng vì thời gian đã qua quá lâu, dị năng đã sớm bỏ qua thời kì tốt nhất để rèn luyện nên thành tựu của hắn cũng không quá lớn.
Bất quá thiên tư Tinh khiết nguyên tố cũng hơn người, sau khi trải qua học tập có hệ thống, thực lực của hắn một đường tăng vọt. Dùng thời gian sáu năm, từ một tên dị năng giả cấp hai đạt đến trình độ cấp tám. Bất quá đáng tiếc, thời kỳ dị năng khuếch trương tốt nhất đã bị hắn bỏ qua, hắn đã không cách nào tiến vào Tinh vị cảnh được nữa.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden