Lúc này, một đại hán vạm vỡ với hàm râu rậm rạp vỗ bàn gầm rú. Trong tay của hắn cầm một bát rượu lớn, không ngừng uống rượu, lớn giọng nói.
- Vẫn là Báo Tử Đầu ngươi biết trước. Không ngờ được Tiễn Thần đại nhân thật sự xuất hiện!
Trước đây thời điểm Báo Tử Đầu nói những lời này đều có người phản bác. Nhưng giờ phút này lại không người nào dám phản bác Báo Đầu Tử nữa.
- Ha ha ha ha! Lão tử đương nhiên biết, các ngươi đã quên lão tử cũng họ Âu!
Nghe Báo Tử Đầu này nói như vậy, Âu Dương thiếu chút nữa thì hộc máu.
- Báo Tử Đầu. Bên ngoài có lời đồn ngươi là thân thích của Âu Dương. Điều này là thật sao?
Lời nói này càng nói càng vô căn cứ. Mặt Âu Dương đã có chút tối sầm lại. Vệ Thi ngồi bên cạnh lại cười ha ha.
- Đó là chuyện đương nhiên. Nhớ mấy vạn năm trước...
Báo Tử Đầu bắt đầu khoác lác. Tuy nhiên dưới đại khí như vậy, mặc dù mọi người ở đây đều biết những lời Báo Đầu Tử nói, phần lớn đều là khoác lác, nhưng không ai vạch trần hắn! Trận thắng của Âu Dương đối với toàn Tiên giới là chuyện đáng vui mừng, giống như ăn tết vậy.
Bị áp chế lâu như vậy, đột nhiên phản kích tuyệt địa một đòn xóa sạch một nửa lực lượng của đối phương. Điều này có thể không khiến người ta cảm thấy kích động sao?
- Ta nghe nói Tiễn Thần là người đến từ tiểu thế giới có tên là địa cầu. Trước đó vài ngày ta còn chạy tới đó xem thử. Bên kia cũng có một thế giới cỡ trung gọi là Thiên Đình. Ta cũng tới cả đó xem. Tuy nhiên chất lượng bên kia thực sự không ra sao cả!
Một nữ tử trẻ tuổi ngồi bên cạnh ngắt lời.
Tuy nhiên nàng nói câu này Âu Dương không nói gì nổi... Ngươi là một vị tiên nhân chạy đến một thế giới cỡ trung, đương nhiên là tồn tại vô địch, còn nói cái gì là chất lượng không được... Ngược lại sao ngươi không đi qua Chân Linh Giới. Nếu ngươi đi nơi đó hẳn sẽ biết cái gì gọi là chất lượng không được.
Nhớ năm đó, trong Chân Linh Giới có ý chí một phương chính là cường giả đỉnh phong. Ý chí hai phương chỉ được xem là truyền thuyết. Nếu như không phải Âu Dương đánh vỡ quy tắc ngẫu nhiên đạt được chiến kỳ tứ phương cuối cùng lại gặp được đúng Triệu Cương cũng là người "xuyên qua", chắc hẳn Âu Dương đã chết. Chân Linh Giới đến bây giờ chắc hẳn cũng tương tự!
Âu Dương không thèm nghe những người này khoác lác nữa. Hắn quay về phía chưởng quỹ đang lắng nghe rất say sưa nói:
- Cho chúng ta một gian phòng, sau đó đưa chút thứ ăn tới!
- Được rồi!
Chưởng quỹ vội vàng đáp ứng. Chỉ trong chốc lát này, Vệ Thi lại tàn nhẫn bấm Âu Dương một hồi. Một nam nhân dẫn theo một nữ nhân đi tới nơi này, sau đó nói muốn một gian phòng... Quỷ cũng biết là muốn thế nào...
- Đồ lưu manh, chàng lộ nguyên hình rồi!
Sau khi đi vào phòng, Vệ Thi ngồi ở trên giường nhìn Âu Dương. Nàng căn bản không có ý định trốn. Đã ở trong tay Âu Dương còn có thể chạy thoát chắc hẳn không nhiều.
- Tư tưởng của nàng có thể thuần khiết một chút hay không. Cho dù ta có suy nghĩ, ta cũng sẽ chờ sau khi giải quyết xong tất cả mọi chuyện, thật sự cưới nàng về làm vợ mới có thể thực hiện được!
Lần này thật ra Vệ Thi đã thật sự hiểu lầm Âu Dương. Âu Dương từng đáp ứng Lưu Tĩnh muốn đưa cho bọn họ một hôn lễ kinh thiên. Hôn lễ này không chỉ dành riêng cho Lưu Tĩnh, cũng đồng thời là hôn lễ dành cho Vệ Thi.
- Ta...
Vệ Thi bị Âu Dương chọc tức, trong lúc nhất thời thật sự không biết phải nói cái gì. Nàng nhìn thấy được trên mặt Âu Dương lộ rõ dáng vẻ gian kế được thực hiện. Rất rõ ràng, từ khi mới bắt đầu gia hoả này đã có tính toán!
- Dĩ nhiên, nếu như nàng nói nàng thật sự không chịu nổi, vậy ta...
Âu Dương còn chưa dứt lời, một đại quỷ đầu đã từ phía xa bay tới trực tiếp đánh Âu Dương từ bên trong phòng ra ngoài...
Công kích như vậy tự nhiên không thể nào khiến Âu Dương bị thương. Chỉ có điều thời điểm Âu Dương bay ra ngoài, đúng lúc bên ngoài đang có mấy người đi ngang qua. Khi đi ngang qua, bọn họ nhìn thấy Âu Dương nằm gục trên mặt đất, lại nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Vệ Thi, mọi người thi nhau gật đầu bộ dạng đã hiểu rõ. Sau đó bọn họ nhìn Âu Dương có chút thương xót...
- Trên Tiên giới cũng có chuyện bà xã quản nghiêm...
Âu Dương tỏ ra cực kỳ phiền muộn từ trên mặt đất bò dậy. Thừa dịp không còn người tới nữa, hắn vội vàng lăn lộn tiến vào trong phòng!
Thứ Kiêu Cung từ phía sau Âu Dương hóa thành một con cú huyết sắc bay đến đậu trên người Vệ Thi sau đó lộ ra bộ dáng đáng thương nhìn Âu Dương.
Phải nói rằng, lúc trước Âu Dương có thể phát hiện Trịnh Tú Nhi giả mạo Vệ Thi phần lớn vẫn là công lao của Thứ Kiêu Cung. Lúc đó biểu hiện của Thứ Kiêu Cung có phần không đúng, mới khiến Âu Dương tỉnh ngộ, khiến Âu Dương hiểu rõ đó là Vệ Thi là giả.
Thứ Kiêu Cung thân thiết với Vệ Thi tuyệt đối không thu kém hơn Âu Dương. Thứ Kiêu Cung là một bộ phận của Âu Dương. Bởi vì trong lòng Âu Dương yêu thích Vệ Thi, cho nên từ trước đến nay Thứ Kiêu Cung đều sẽ không bài xích Vệ Thi.
Vệ Thi chơi đùa với con cú huyết sắc vừa đậu xuống bả vai mình vừa hỏi Âu Dương nói:
- Tiếp theo chàng định thế nào?
- Bây giờ ba phần tư thổ địa Tiên giới đều đã mất. Tuy rằng Thiên Đình bị tổn thất nặng nề, nhưng Thiên Đình bây giờ có năm đại cường giả như thế. Ta một chọi một có thể giết chết bất cứ người nào trong số bọn họ. Một chọi hai cũng sẽ không bị thua. Nhưng đồng thời đối phó ba người, ta vẫn sẽ bại!
Âu Dương không phải nói đùa. Hắn không phải là vạn năng. Giết Hàn Sa trong tình trạng đánh lén. Hắn giết Thượng Quan Hồng trong tình trạng đại thế ép xuống.
Cuối cùng, hắn giết chết Liễu Chân Ngôn bởi vì không ai nghĩ đến Âu Dương sẽ giết người vào lúc đó. Chỉ sợ chính là vào giây phút cuối cùng Liễu Chân Ngôn chết đi cũng không ngỡ được!
Lúc trước Âu Dương lôi kéo Vệ Thi, lúc sau đã làm ra vẻ muốn chạy trốn. Chính lúc đó Liễu Chân Ngôn chợt thở phào nhẹ nhõm. Chính tiếng thở phào nhẹ nhõm này khiến Âu Dương có một cơ hội giết chết hắn, khiến hắn ngay cả khả năng tránh né cũng không có. Bằng không với tốc độ của Liễu Chân Ngôn, Âu Dương thực sự không thể dễ dàng một mũi tên đã giết chết được hắn!
Ba lần ngẫu nhiên này lại khiến Âu Dương mang đến hình tượng vô địch trong lòng những người khác. Nhưng Âu Dương biết, chuyện này chỉ có thể lừa gạt được cường giả tổ cấp trở xuống. Nếu thật sự là cường giả tổ cấp cho dù trong lòng có chút sợ hãi, nhưng tuyệt đối không đến nỗi nghe tin đã sợ mất mật như vậy.
Cường giả đạt được cấp bậc đó, thời điểm năm người đánh ba người hoàn toàn không có lý do gì mà không đánh đã chạy. Lại nói nữa, ai biết có phải trong Thiên Đình còn cất dấu vũ khí bí mật gì hay không?
- Vậy kế tiếp là phản kích hay không phản kích?
Vệ Thi nhìn Âu Dương hỏi. Nàng biết Âu Dương là một người có chủ ý. Vào lúc này trong lòng hắn hẳn đã có suy nghĩ rõ ràng.
- Không sai. Tiếp theo nhất định phải phản kích. Ta không trực tiếp trở lại cũng bởi vì ta phải nhanh chóng ép thế, khiến cho cả Tiên giới lên tiếng vì ta ép thế, đẩy ta lên một tuyệt cảnh, để ta có một cảm giác bất bại!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Âu Dương khẽ mỉm cười ngồi xuống sát bên cạnh Vệ Thi. Tuy nhiên hắn vẫn duy trì khoảng cách nhất định mang tính chất tượng trưng đối với Vệ Thi. Ai biết được một khắc sau, cô nãi nãi này có thể lại dùng một quỷ đầu đánh bay mình ra ngoài hay không...
- Hai vị, thức ăn đã tới...
Chưởng quỹ bưng cơm nước từ phía dưới lên. Nhưng mới vừa đi tới bên này liền thấy được cánh cửa đã bị Âu Dương va phải, đổ xuống ngay trước cửa phòng. Nhưng chưởng quỹ không hề vì đó mà cảm thấy phẫn nộ. Trái lại hắn dùng một loại ánh mắt bi kịch thoáng nhìn về phía Âu Dương đang ngồi giữ một khoảng cách nhất định với Vệ Thi. Dường như hắn có thể đoán được điều gì...
Âu Dương không thèm quan tâm tới ánh mắt của quản chưởng quỹ này là gì. Hắn nhìn chưởng quỹ nói:
- Chưởng quỹ, gần đây những gia hoả Thiên Đình kia có động tĩnh gì hay không?
- Nói đùa. Cái nhóm tôn tử này hiện tại không học tập vương bát trốn ở trong nhà đã là không tồi, còn dám có động tác gì. Chỉ cần bọn họ dám lộn xộn, Tiễn Thần đại nhân nhất định sẽ một mũi tên bắn thủng đầu bọn họ...
Rất rõ ràng, chưởng quỹ này rất hâm mộ Âu Dương. Cho nên Âu Dương hỏi chẳng khác gì không hỏi.
Sau khi chưởng quỹ rời đi, Âu Dương dùng thần lực phục hồi cửa phòng lại nguyên dạng. Sau đó hắn ngồi ăn cùng với Vệ Thi nói:
- Thiên Đình vốn đang công, hiện tại đã chuyển từ công sang thủ. Tuy nhiên ta không thể để bọn họ có cơ hội nhìn thấu thực hư của ta. Cho nên tiếp theo chúng ta nhất định phải động!
- Động?
- Đúng! Tiếp theo nhất định phải bắt đầu tiến công. Hiện tại toàn tây bắc đã ở trong tay chúng ta. Chúng ta không chỉ muốn chiếm lĩnh tây bắc, chúng ta còn phải nắm lấy toàn phương bắc!
Âu Dương biết, muốn khiến Thiên Đình hoàn toàn bị động, nhất định phải lấy tư thế lôi đình để mở màn, đánh tới mức khiến đối phương phải sợ sệt, khiến bọn họ chỉ có thể không ngừng rút lui. Tốt nhất là có thể khiến bọn họ cuối cùng phải cùng đường tới đánh thức Thiên Vương.
Điều Âu Dương kiêng kỵ nhất không phải là Thiên Đình. Thiên Đình rất mạnh. Nhưng từ phương diện nào đó mà nói, Thiên Đình chẳng qua chỉ là một con cờ thủ hạ của Thiên Vương. Một khi Thiên Vương thức tỉnh, như vậy Thiên Vương sẽ đạt tới một độ cao thế nào, Âu Dương cũng không dám xác định.
Nếu như hiện tại Thiên Vương thức tỉnh, tuy rằng Thiên Vương vẫn có thể mạnh hơn hắn một cấp bậc, nhưng Âu Dương vẫn có lực liều mạng. Cho nên điều tiếp theo Âu Dương muốn làm chính là không ngừng ép Thiên Đình, khiến Thiên Đình cùng đường cuối cùng phải đánh thức Thiên Vương!
- Thiên Vương tính kế với chúng ta khắp nơi. Lần này cũng nên để chúng ta tính kế với hắn!
Âu Dương rất tự tin nói. Tuy nhiên một câu nói tiếp theo của Vệ Thi lại đả kích Âu Dương.
- Ngươi cảm thấy nếu như trước khi ngươi ngủ say, ngươi sẽ nói nơi mình ngủ say cho mọi người biết sao?
Vệ Thi nói câu này khiến Âu Dương đột nhiên sửng sốt. Tuy nhiên Âu Dương rất nhanh đã hiểu được ý tứ của Vệ Thi.
- Vậy cũng không thể thay đổi kế hoạch được. Nếu như Thiên Vương có thể sớm tỉnh lại, tất nhiên là tốt. Nếu như không thể, vậy trước khi hắn tỉnh lại, phải diệt hết tất cả tai hoạ ngầm. Chỉ có như vậy ta mới có thể toàn lực đánh với hắn một trận khi hắn tỉnh lại!
Nói thật, trong thiên hạ nếu như còn có ai khiến Âu Dương không nắm chắc, thậm chí nói là không muốn đối mặt, chắc chắn chính là Thiên Vương.
Từ trước đến nay gia hoả này đều không thật sự ra tay. Hắn giống như một cái bóng quỷ dị nhất quẩn quanh bên cạnh Âu Dương. Từ lúc ở quỷ đảo, đến bây giờ là Thiên Đình, gia hoả này có mặt ở khắp mọi nơi, lại vĩnh viễn không cách nào khiến bất cứ người nào nhìn thấu được mức độ nông sâu của hắn. Một đối thủ vô địch không đáng sợ, nhưng một đối thủ không biết được mức độ thế nào lại quá đáng sợ.
- Không phải tạo áp lực quá lớn đối với mình. Thiên Vương rất mạnh, nhưng hắn chỉ có một mình. Ngươi lại có niềm tin của tất cả mọi người chúng ta!
Vệ Thi nắm tay Âu Dương. Giờ phút này Vệ Thi có vẻ nhu tình vô hạn...
Tiên giới lại tiến vào một đoạn yên tĩnh hiếm thấy. Âu Dương trở về cường thế như vậy trực tiếp chèn ép sự hung hăng càn quấy kiêu ngạo Thiên Đình. Bởi vậy gần đây liên quân Tiên Giới đã dám đi ra khỏi Tuyết Sơn mà không cần dựa vào sự che chở thần bí của Tuyết Sơn nữa.
Tất cả Tây Bắc bây giờ vẫn tương vui mừng. So với mỗi ngày lo lắng đề phòng muốn chết, hiện tại mọi người đã có thêm mấy phần hi vọng.
Âu Dương nắm Vệ Thi tay đi trong Tứ Phương Thành, cảm thụ thời giam yên tĩnh không dễ có được này. Vệ Thi nói:
- Nói như cách nói của chàng, chỉ có người đã mất đi mới hiểu được sự trân quý. Trong hòa bình vĩnh viễn không biết hòa bình đáng quý tới mức nào. Mọi người đều nghĩ tới làn tràn khắp thế giới kia, nhưng chân chính có mấy người không hoài niệm hòa bình!
- Nàng vẫn rất văn nghệ!
Âu Dương nhìn Vệ Thi một chút. Thật ra đúng là mình đã từng nói với Vệ Thi điều này, chỉ có điều bây giờ Vệ Thi nói ra lại có mấy phần ý cảnh.
- Hừ, tiếp theo chàng tính làm gì?
Vệ Thi biết, Âu Dương đương nhiên không thể nào dẫn mình đi dạo mỗi ngày được. Hẳn là gia hoả này đã có dự định gì rồi mới đúng.
- Ta đã kêu gọi Chiến tộc. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai Chiến tộc hẳn sẽ đến đây!
Âu Dương gật đầu. Âu Dương nói không sai, tuy rằng bây giờ Tây Bắc đã bình định, nhưng bọn họ còn cách thắng lợi quá xa. Bọn họ nhất định phải đánh tan Thiên Đình trước khi Thiên Vương thức tỉnh. Chỉ có như vậy Âu Dương mới có thể chuyên tâm đối kháng với Thiên Vương.
So với Thiên Vương, tất cả Thiên Đình chỉ có thể coi là một vài tiểu quái. Thiên Vương mới là Boss cuối. Hơn nữa gia hỏa này còn vô cùng thần bí.
- Thật ra trong lòng ta vẫn có một nghi ngờ!
Âu Dương suy nghĩ một chút nói:
- Rốt cuộc Thiên Đế trong miệng Minh Hậu là ai? Dùng cách nói của Minh Hậu, thực lực Thiên Đế hẳn mạnh hơn so với Thiên Vương. Nhưng cho dù bảy gia hỏa Thiên Đình này có mạnh hơn nữa cũng không thể nào ngăn cản được Thiên Đế kia mới phải chứ?
Âu Dương vẫn nghi ngờ điểm này.
- Ý của chàng là Minh Hậu đã nói dối?
Vệ Thi thông minh nhanh trí, lập tức hiểu được rốt cuộc Âu Dương nói vậy có ý gì.
- Không sai. Cho nên sau khi bình định phía bắc ta sẽ lại vào Phượng Hoàng Thành. Lần này nếu như Minh Hậu không thể cho ta một đáp án thoả đáng, vậy ta chỉ có thể đưa nàng về với quê nhà thôi!
Câu nói này của Âu Dương đầy sát khí. Quê nhà này là địa phương nào chỉ sợ không cần nghĩ cũng có thể hiểu được.
- Ngươi nghi ngờ Minh Hậu cũng thuộc về Thiên Đình?
Vệ Thi đã hiểu được sự lo lắng của Âu Dương. Bây giờ đã là bốn bề thọ địch. Nếu như nửa đường lại có địa ngục xông đến, vậy thật sự quá rối loạn. Cho nên Âu Dương tạm thời sẽ không lộn xộn. Mặc dù hắn muốn động nhưng chắc chắn phải đánh tan từng đối thủ một. Trước tiên giành lấy phía bắc. Sau đó tiến vào địa ngục đánh giết Minh Hậu, lại trở về thu thập Thiên Đình, không cho bọn họ có cơ hội hợp binh một chỗ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hóng Heart
- Không phải nghi ngờ. Chỉ sợ sự thực chính là như vậy. Rốt cuộc Thiên Đế thần bí kia là ai cũng đáng để suy ngẫm!
Hiện tại mỗi bước đi của Âu Dương đều cực kỳ cẩn thận, tuyệt đối không dám hành động lung tung. Bởi vì hắn sợ đi nhầm một bước sẽ dẫn tới thua cả ván cờ.
Mình trở về cường thế một đêm chém liên tục hai đại cường giả của Thiên Đình, sau đó truy sát đại kinh thế tới trước cửa Thiên Đình giết chết Liễu Chân Ngôn. Chuyện này đối với Tiên giới đã uể oải suy sụp mà nói là một liều thuốc kích thích. Nhưng hiệu quả của liều thuốc này sẽ không duy trì được quá lâu, chỉ có một thời gian mà thôi. Một khi thời gian này qua đi, mình vẫn không ra tay, tạo ra được thành quả nào khác, như vậy Tiên giới sẽ lại tiến vào trạng thái như trước kia.
Sau khi hai người nói xong những điều này, bọn họ lại bắt đầu đi dạo trên đường. Bởi vì hai người đều biết, sau khi chuyến đi dạo lần này chấm dứt Âu Dương sẽ tiến vào một giai đoạn chinh chiến khắp nơi. Cuối cùng cuộc chinh chiến này là thắng hay bại vẫn không ai biết được.
Tuy rằng vô số người đều có lòng tin đối với Âu Dương. Nhưng bọn họ còn chưa từng đối mặt với Thiên Vương. Bọn họ căn bản không biết gia hỏa thần bí kia rốt cuộc cường đại đến mức nào.
Thời gian một ngày trôi qua thật sự quá nhanh. Sáng sớm ngày hôm sau, vô số cường giả Chiến tộc đã xuất hiện tại Tứ Phương Thành. Trăm vạn cường giả Chiến tộc xuất hiện Tứ Phương Thành. Tất cả mọi người Tứ Phương Thành lập tức trở nên sôi trào. Hầu như tất cả mọi người đều chạy đến xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy.
Mà khi Âu Dương từ trong khách sạn đi ra, vô số cường giả Chiến tộc quỳ xuống đất kêu lên Chiến Vương, mọi người mới hiểu được! Hóa ra Tiễn Thần Âu Dương không ngờ lại ở trong Tứ Phương Thành. Lão bản của tửu điếm kia gần như muốn phát điên.
Hắn nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được người phá vỡ cửa phòng người chính là Âu Dương. Cho nên một thời gian sau đó rất lâu, lão bản tửu điếm này gặp người nào cũng khoe khoang nói Âu Dương từng ở tửu điếm của hắn, đồng thời còn phá vỡ cửa của tửu điếm hắn!
- Nàng về Tuyết Sơn đi!
Âu Dương thoáng nhìn về phía Vệ Thi. Hắn không tính để Vệ Thi đi theo. Bởi vì thu phục phía bắc sẽ không có khó khăn gì quá lớn.
- Được!
Vệ Thi không hề nói những lời như ta cùng chàng. Bởi vì Vệ Thi hiểu rõ, thực lực của mình vẫn quá yếu. Từ một phương diện khác mà nói, mình theo Âu Dương có lẽ sẽ trở thành trói buộc đối với Âu Dương. Bản thân nàng là một nữ nhân thông minh, Vệ Thi tuyệt đối không cho phép mình trở thành trói buộc.
Trăm vạn Chiến tộc cuồn cuộn ra khỏi Tứ Phương Thành. Mục tiêu lần này của bọn họ chính là thu phục toàn phía bắc, sau đó sở hữu phía bắc này đối phó với Thiên Đình!
Một khắc khi trăm vạn Chiến tộc đi ra khỏi Tuyết Sơn, Thiên Đình đã nhận được tin tức. Năm đại cường giả Thiên Đình ( kể cả Trịnh Tú Nhi ) lập tức hiểu được Âu Dương muốn nắm lấy phía bắc. Tuy rằng gần đây Thiên Đình rất uất ức, nhưng bọn họ tuyệt đối không cam tâm để phía bắc bị mất đi như vậy. Cho nên lần này có hai nữ tử chuẩn bị ra tay. Theo thứ tự chính là Trịnh Tú Nhi và Lý Thu Linh.
Tuy rằng nhìn qua Lý Thu Linh có vẻ yếu ớt, nhưng nếu mọi người nhìn thấy chiến chùy to gấp ba, bốn lần so với chiến chùy bình thường trong tay Lý Thu Linh liền hiểu được một khi Lý Thu Linh ra tay sẽ lợi hại hung mãnh tới mức nào.
Tuy rằng lực chiến đấu của Trịnh Tú Nhi không bằng cường giả tổ cấp, nhưng Trịnh Tú Nhi thắng ở một điểm là thâm độc. Có Trịnh Tú Nhi, trăm vạn cường giả Chiến tộc nhất định sẽ bó tay bó chân. Dù sao bất cứ lúc nào bên cạnh ngươi cũng có thể có đội hữu bị Trịnh Tú Nhi khống chế. Đây là chuyện thực sự khó lòng phòng bị được.
Phía bắc, bên trên Lạc Tuyết Nguyên, Thiên Đình có tới mấy trăm ngàn người. Đối mặt với trăm vạn Chiến tộc, những người này đều biết hy vọng sống sót của bọn họ rất mơ hồ. Thậm chí những người này đã hiểu rõ, bọn họ bị phái tới chẳng qua để làm vật hy sinh.
Nhiều cường giả tụ tập ở chỗ này như vậy, một khi chiến đầu, có thể tưởng tượng, sau khi trận chiến này qua đi toàn phương bắc đều bị đánh phá thành mảnh nhỏ!
Cho nên nơi này cũng không phải là chiến trường. Chiến trường thật sự được mở ra tại ngoại vực. Thời không ngoại vực, cũng chính là vũ trụ trong miệng của người địa cầu.
Đối với người bình thường mà nói, muốn qua lại trong vũ trụ gần như là không thể. Nhưng đối với tiên nhân mà nói, vũ trụ và Tiên giới không khác nhau là mấy. Nếu như nói khác nhau, đó chính là vũ trụ càng rộng lớn hơn, thích hợp hơn để thả tay thả chân!
- Trận chiến này chính là một trận chiến đấu ở ngoại vực. Không biết ngoại vực này đã không xuất hiện trận chiến đấu nào trong bao nhiêu năm!
Âu Dương thoáng nhìn về phía cường giả Chiến tộc phía sau mình. Tất nhiên hắn hiểu rõ cuộc chiến ngoại vực đại biểu cho điều gì.
Bình thường mặc dù Tiên giới phát sinh đại chiến, như Bạch Tinh với Hàn Sa lúc trước vậy đã xem như là một trậ chiến với quy mô rất lớn. Hơn nữa hai bên khẳng định còn có khắc chế. Nếu không thì sau khi trận chiến ấy đánh xong chắc hẳn Tây Bắc đã không còn
Tưởng tượng hải ngoại lớn tới mức nào. Lúc trước Chiến Vương với mấy đại cường giả chiến đấu một trận ở hải ngoại đã có thể đánh nát hải ngoại. Mà bây giờ trăm vạn Chiến tộc cùng với Âu Dương, đối diện với mấy trăm ngàn cường giả của Thiên Đình, một khi đấu võ, chắc hẳn cho dù đánh xong phía bắc cũng không còn nữa...
- Vương! Chúng ta trực tiếp tiến vào ngoại vực sao?
Lúc này một trưởng lão Chiến tộc vô cùng kích động. Chiến tộc chính là vì chủng tộc sinh ra để chinh chiến. Nhưng từ sau khi theo Âu Dương bọn họ chưa từng chiến đấu một trận nào. Thậm chí nói xa hơn, từ lúc bọn họ thức tỉnh đến bây giờ có vẻ như một trận cũng chưa từng chiến qua. Những cường giả Chiến tộc này đã sớm phát điên.
Còn lần này lại là cuộc chiến tại ngoại vực. Bọn họ không cần lo sợ đánh hỏng thứ gì. Có thể tưởng tượng được đây là một trận chiến đấu điên cuồng tới mức nào!
- Lần này chúng ta nhất định phải cho đám người đi theo Thiên Đình được thức tỉnh. Cho bọn họ biết, từ trước đến nay chúng ta sẽ không cho lưu người khác bất kỳ con đường sống nào! Cho nên hãy nhớ kỹ cho ta, trận chiến này không chết không dừng!
Âu Dương nhìn trăm vạn Chiến tộc phía sau. Hắn nói câu này lại vô cùng hợp với tâm ý của toàn Chiến tộc.
Đối với Chiến tộc mà nói, chiến đấu đến chết cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là chiến đấu không đã nghiền. Âu Dương nói câu không chết không dừng đã nói rõ với tất cả mọi ngừoi, đều đánh thoải mái cho ta, đừng sợ có chuyện gì. Không giết hết tất cả đám tiểu tử đối diện kia tuyệt đối chưa dừng lại!
- Vương yên tâm! Nếu như có một tên nào chạy, lão thần liền tự sát tạ tội!
Chiến tộc trưởng lão dùng tay đập vào bộ ngực phát ra những tiếng thùm thụp. Nhìn dáng vẻ kích động của hắn, Âu Dương đã biết, trận chiến này còn chưa bắt đầu đánh hắn đã thắng được một nửa!
- Cái gì? Không chết không dừng? Còn là cuộc chiến ngoại vực?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Lúc này chuyện Âu Dương dẫn dắt Chiến tộc bước vào ngoại vực đã truyền đến tai Thiên Đình. Không ai có thể ngờ được Âu Dương quá lợi hại tới mức như vậy.
Cuộc chiến ngoại vực, điều này đại biểu cho cái gì? Điều này đại biểu Chiến tộc đã quyết liều mạng. Mà một khi tất cả trăm vạn Chiến tộc đều buông tay buông chân, có thể tưởng tượng được cuộc chiến này sẽ thành thế nào.
Cho nên khi tin tức kia truyền tới Lạc Tuyết Nguyên, Tây Bắc, tất cả cường giả Thiên Đình gần như đều bị đả kích hoàn toàn! Vốn tới nơi này làm vật hy sinh bọn họ vẫn không hề nói gì. Bởi vì bất kỳ ai cũng biết, cho dù có đánh trận chiến này cũng sẽ không chết quá nhiều người. Cuối cùng bọn họ sẽ đầu hàng hoặc là chạy trốn.
Chiến tộc, được xưng là một chủng tộc sinh ra để chiến đấu. Một khi đến ngoại vực, thử tưởng tượng một chút đi, bọn họ sẽ điên cuồng tới mức nào! Mà bây giờ tin tức không chết không dừng được truyền ra giống như một cái búa tạ mạnh mẽ oanh kích vào tâm linh của mỗi người. Chuyện này đối với sĩ khí thực sự là một đả kích đến mức cực hạn!
Chiến đấu một trận ở ngoại vực không chết không thôi! Tin tức kia như gió truyền khắp Tiên giới. Không nghi ngờ chút nào, lần này liên quân Tiên Giới trực tiếp sôi trào. Trước khi Chiến tộc và Âu Dương xuất hiện, không hề có một người nào từng nghĩ tới chuyện chiến đấu ở ngoại vực. Không chết không thôi bọn họ lại càng không người nào dám nói.
Mặc dù đối diện với nhân số ít cũng phải đến mấy trăm ngàn người. Một chiến đấu khiến mấy trăm ngàn cường giả Nhân tộc chôn xương tại ngoại vực. Hào khí như vậy chỉ sợ chỉ có một mình Âu Dương mới có được! Dũng khí như vậy cũng chỉ có Chiến tộc mới có! Cuộc chiến không chết không thôi trực tiếp trở thành trung tâm chú ý của tất cả Tiên giới. Thậm chí có người suy đoán, trong trận chiến này, có lẽ Thiên Đình sẽ hoảng sợ, có lẽ ngay cả chiến trường ngoại vực cũng không dám tiến đã liền ảo não cút khỏi phía bắc khiến Âu Dương không uổng người nào chỉ cần một câu nói đầu tiên đã doạ khiến tất cả Thiên Đình phải rút lui.
Nếu như trước đây có người nói có thể dọa cường giả Thiên Đình phải bỏ chạy, chuyện như vậy chắc chắn sẽ là chuyện cười, còn là một chuyện cười rất tẻ nhạt. Nhưng bây giờ lại khác. Hiện tại tất cả Tiên giới đều đang suy đoán, liệu có phải Thiên Đình sẽ bị một câu nói của Âu Dương doạ bỏ chạy hay không.
- Âu Dương quá hung tàn, đây mới là tính cách của Âu Dương. Dẫn theo trăm vạn Chiến tộc chờ ngươi ở ngoại vực. Người nào tới người đó phải chết, một tên cũng không để lại!
Tiểu Nhạc cầm viên gạch giơ lên kêu gào. Nếu như lúc này Âu Dương ở chỗ này, bất kể nói thế nào Tiểu Nhạc cũng nhất định sẽ cùng theo để tham gia vào trận đại chiến này.
- Chuyện này đối với tất cả liên quân Tiên Giới nói đều là một tin tức vô cùng tốt. Thật không thể tưởng tượng được, Âu Dương vừa trở về đã liên tiếp làm hai chuyện lớn như thế. Xem ra chúng ta thật sự không bằng Âu Dương!
Ngụy Bỉnh Dập bất đắc dĩ lắc đầu thở dài. Cuộc chiến ngoại vực như thế chỉ sợ chỉ có Âu Dương mới dám đánh.
Bởi vì Âu Dương có Chiến tộc mạnh mẽ nhất trong tất cả Tiên giới. Tuy rằng số lượng Chiến tộc chỉ có trăm vạn người, nhưng lần này cho dù Thiên Đình phái đi ngàn vạn cường giả cũng nhất định sẽ bị Chiến tộc ăn sạch. Mỗi Chiến tộc ở ngoại vực chắc chắn đều là cường giả siêu cấp dũng mãnh không sợ chết. Ngươi suy nghĩ một chút trưởng lão Chiến tộc vỗ ngực nói nếu như chạy một người, ta liền tự sát tạ tội. Ngươi có thể tưởng tượng được Chiến tộc vui mừng được chiến đấu tới mức nào! Mỗi một chủng tộc đều có tín ngưỡng của mình. Chỉ có Chiến tộc, tín ngưỡng của Chiến tộc chính là Vương của bọn họ. Chỉ cần Âu Dương nói một câu trăm vạn Chiến tộc tuyệt đối sẽ dũng mãnh không sợ chết.
- Trận chiến này Âu Dương muốn hoàn toàn nắm được phía bắc đồng thời đánh Thiên Đình đến mức đầu không ngóc lên được!
Bạch Tinh nắm Yêu thần thương nói. Thật ra hiện tại hắn rất muốn tiến vào chiến trường ngoại vực. Nhưng lần này Âu Dương nói rõ là chiến tranh của Chiến tộc, không có liên quan với những người khác. Hắn đi cũng không tiện.
- Tú Nhi, trận chiến này chúng ta không thể tiếp. Đây là phải là một trận chiến đấu chắc chắn sẽ thua sao?
Lý Thu Linh không ngốc. Nàng biết, nếu như nàng và Trịnh Tú Nhi bước vào trong trận chiến đó, rất có khả năng sẽ không đi ra được!
- Không tiếp! Có thể không tiếp được sao? Bây giờ trăm vạn Chiến tộc đã bước vào ngoại vực. Nếu như bây giờ chúng ta bỏ chạy, như vậy...
Hiện tại Trịnh Tú Nhi cũng rất bối rối. Cho tới giờ phút này nàng mới biết được, so với Âu Dương, nàng chỉ có thể là một tiểu tử, một binh tốt. Thời diểm Thiên Đình đánh người khác tuy rằng đánh rất đã nghiền, nhưng chưa từng điên cuồng như vậy.
Mà bây giờ Âu Dương dẫn theo Chiến tộc trở lại. Trận chiến đầu tiên đã muốn đưa cho bọn hắn một trận đánh siêu cấp tiêu diệt toàn đoàn! Âu Dương một người một ngựa dẫn theo Chiến tộc ở ngoại vực chờ ngươi đến liền giết sạch đoàn của ngươi. Ngươi không đến Thiên Đình liền cút ra khỏi phía bắc cho ta.
Một khi Thiên Đình cút khỏi phía bắc, như vậy tiếp theo Âu Dương nhất định sẽ từng bước ép sát, không cho Thiên Đình co bất kỳ cơ hội thở lấy hơi nào!
- Thiên Vương nói không sai. Thiên Vương bảo chúng ta phải chú ý thật kỹ tới hướng đi của Âu Dương. Một khi Âu Dương trở về, vậy phải đổi công làm thủ, chờ đợi Thiên vương trở về. Nhưng chúng ta đều quá khinh thường Âu Dương, cho nên mặc dù đang trong tình trạng tốt đẹp vẫn bị Âu Dương dùng hai trận chiến dồn chúng ta tới mức tiến thối lưỡng nan! Một chiêu đổi khách làm chủ này của hắn sử dụng quả thực xuất thần nhập hóa!
Trịnh Tú Nhi thở dài. Tuy rằng nàng rất muốn đánh với Âu Dương, nhưng nàng không ngốc chút nào. Nàng biết, một khi đi vào, vậy chính là một con đường chết.
- Rút lui thôi.
Lý Thu Linh nhìn Trịnh Tú Nhi nói. Mà thời điểm nàng nói ra câu này, nàng biết, bọn họ đã mất đi bất kỳ hy vọng thắng lợi nào.
- Cứ đem phía bắc tặng cho Âu Dương như vậy sao?
Rõ ràng Trịnh Tú Nhi vẫn không cam lòng. Nhưng chuyện đến nước này không phải là vấn đề nàng cam tâm hay không cam lòng. Dùng cách nói của Âu Dương, ngươi chính là một tiểu tử. Ngươi có tư cách gì mặt đối mặt với ta!
Bây giờ vừa vặn ứng với câu nói của Âu Dương. Thậm chí ngay cả tư cách trực tiếp đối kháng với Âu Dương nàng cũng không có...
- Rút lui đi! Rút lui, chúng ta còn có thể duy trì một ít lực lượng. Nếu như đánh trận chiến này mặc dù hai người chúng ta có thể chạy thoát, chỉ sợ tất cả Nhân tộc đều sẽ làm phản!
Lý Thu Linh cân nhắc rất rõ ràng. Nếu như lôi kéo mấy chục vạn người này đi chịu chết, như vậy sau đó Nhân tộc còn có thể thật lòng đi theo Thiên Đình sao?
Sở dĩ Thiên Đình rất trâu bò bởi vì tám phần mười Nhân tộc đều quy thuận Thiên Đình.
- Trở lại thủ! Chờ Thiên Vương trở về!
Cuối cùng, Lý Thu Linh đã quyết định chủ ý! Trận chiến này hẳn sẽ là một trận chiến ác liệt thảm khốc tại ngoại vực không ngờ lại kết thúc với phương thức như vậy!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hóng Heart
Âu Dương mang theo Chiến tộc ở ngoại vực đợi ba ngày. Nói rõ ta mặc kệ ngươi đến bao nhiêu người, ta mặc kệ ngươi đến có phải là người hay một toán, lão tử không quật ngã ngươi hoàn toàn sẽ xem như lão tử thua!
Nhưng ai có thể ngờ được, chỉ một câu nói của Âu Dương đã khiến bọn họ sợ đến mức đánh còn chưa đánh đã rút lui. Ba ngày sau, không ngờ toàn bộ Thiên Đình yên lặng rút lui khỏi phía bắc, trả lại tất cả phía bắc cho liên quân Tiên Giới.
- Mẹ kiếp, ta đã sớm nói Nhân tộc chính là chủng tộc có huyết tính kém nhất. Các ngươi có tin hay không, trăm vạn người chúng ta đủ để xung phong liều chết với trăm ức Nhân Tộc, cuối cùng còn bắt bọn họ làm nô lệ!
Một cường giả Chiến tộc phẫn nộ la lên.
Chờ ở ngoại vực ba ngày, cuối cùng đợi được tin tức Thiên Đình dẫn theo cường giả Nhân tộc dường như một con chó cúp đuôi chạy trốn. Kết quả này khiến Chiến tộc khó có thể tiếp nhận được.
- Vương! Chúng ta đuổi đi! Chúng ta đuổi tới cửa Thiên Đình đập nát Nam Thiên môn của bọn họ đi!
Lại là một trưởng lão Chiến tộc với tính khí khá nóng nảy nói. Hắn vỗ lồng ngực nói:
- Vương, trăm vạn người này đủ để quét ngang Thiên Đình!
- Đúng vậy! Vương! Đuổi đi!
Vô số Chiến tộc thi nhau mở miệng la lên. Tuy rằng trong Chiến tộc Vương lớn nhất, trên thực tế Chiến tộc lại là một chủng tộc rất kỳ quái
Chủng tộc này trong lúc có chuyện lời nói của Vương cao hơn tất cả. Nhưng lúc không có chuyện gì thậm chí có người dám trêu đùa với Vương như Âu Dương. Chỉ có chủng tộc mới là mạnh nhất!
- Đuổi theo? Mục đích của chúng ta đã đạt. Hiện tại nếu như đuổi theo, cũng có chút choáng váng!
Trên mặt Âu Dương hiện ra một nụ cười. Thật ra từ giây phút hắn mở ra ngoại vực, hắn biết mình đã thắng. Hắn biết cho dù Thiên Đình đều là heo cũng không thể nào đi tìm cái chết.
Trăm vạn Chiến tộc tập trung tại ngoại vực. Đây là một cục diện tất sát. Cho dù là năm đại cường giả Thiên Đình cùng xuất hiện cuối cùng cũng chỉ có một kết quả. Đó chính là bị giết chết hơn nửa!
Không ai biết chắc chắn phải chết vẫn còn đi tới chịu chết. Cho nên thời điểm Âu Dương đi ra một bước này hắn đã biết phía bắc đã vào tay liên quân.
Âu Dương biết, hiện tại vẫn chưa phải là thời điểm quyết chiến với Thiên Đình. Hắn muốn vào trong địa ngục, xem thử rốt cuộc Minh Hậu sẽ trả lời mình thế nào! Nếu như nàng không thể cho mình một đáp án thoả đáng, vậy mình chỉ có thể đưa nàng về với ông bà.
- Sau này vẫn còn đại chiến khác. Các ngươi không cần lo lắng. Chúng ta và Thiên Đình sớm muộn sẽ chiến đấu một trận ở ngoại vực!
Âu Dương nói. Tuy rằng chiến ngoại vực lần này cuộc không có đánh nhau, nhưng lần này đủ kéo sĩ khí của liên quân Tiên giới đến một mức độ khó tin nổi.
Trong thời gian rất dài sau đó, Thiên Đình chỉ có thể giống như một con chó chờ ở nhà không dám ra. Một khi bọn họ dám bước vào phía bắc, vậy hậu quả chỉ có một. Đó chính là chắc chắn phải chết!
Ngày thứ hai sau khi Âu Dương dẫn người từ ngoại vực đi ra, tin tức kia càng thêm chấn động! Tin tức kia còn khiến Thiên Đình suy sụp hơn cả cuộc chiến ngoại vực. Cho nên Thiên Đình vốn có tám phần là Nhân tộc lập tức đã chạy trốn hết ba bốn phần!
- Ta chỉ cho Nhân tộc thời gian mười ngày! Sau mười ngày Tiên giới không tiếp nhận bất kỳ Nhân tộc đầu hàng nào nữa. Sau đó chính là không chết không thôi!
Lại là một cái không chết không thôi. Cái không chết không thôi thứ nhất đã khiến Thiên Đình sợ đến mức rời khỏi phía bắc, khiến Âu Dương chỉ cần một câu nói đã lấy được phía bắc. Câu không chết không thôi thứ hai trực tiếp la hét với trăm ức (ức=10 vạn) Nhân tộc.
Oa, nếu như bình thường, có người kêu lên như thế, chắc hẳn trăm ức Nhân tộc mỗi người nhổ một bãi nước bọt, đủ để có thể lấy mạng của hắn. Nhưng bây giờ đã không giống với lúc trước. Hiện tại Âu Dương quá cường thế. Trong vòng mười ngày ngươi chỉ cần không rời khỏi Thiên Đình, vậy sau đó chính là cục diện không chết không thôi.
Mỗi người đều biết Chiến tộc chỉ có trăm vạn. Nhưng mỗi người đều biết trong trăm vạn Chiến tộc trong bất luận là một người nào cũng có thể địch nổi vạn người! Một khi đấu võ, cho dù số lượng Nhân tộc rất nhiều cùng lắm chỉ đánh với thế lực ngang nhau mà thôi. Chỉ khi nào Chiến tộc bất chấp tất cả không chết không thôi, vậy trăm ức Nhân tộc không nói là bị diệt tộc, cuối cùng số lượng sống sót chỉ sợ không quá một hai phần!
- Chiến tộc sẽ liều mạng tới một binh một tốt cuối cùng. Chiến tộc không sợ chết. Sau mười ngày Chiến tộc sẽ không tiếp nhận bất kỳ Nhân tộc đầu hàng nào nữa!
Tin tức của Âu Dương lại truyền ra. Trong nháy mắt đã khiến một phần ba Nhân Tộc trong Thiên Đình sụp đổ!
Ai không sợ chết? Nói thật càng là cường giả lại càng sợ chết. Đặc biệt là bây giờ đại thế của Âu Dương đè ép như vậy, không có mấy người không lo lắng tới cái chết...
Bên trên Tuyết Sơn, Âu Dương cùng một đám bạn cũ ngồi với nhau. Bạch Hủ Minh nhìn Âu Dương nói:
- Làm như vậy có phải có chút nóng vội hay không? Dù sao nếu như trăm ức Nhân tộc cùng điên lên xông tới đây, thực sự khó có thể đối phó được với số lượng như vậy!
- Số lượng càng nhiều lại càng dễ dàng sụp đổ!
Âu Dương sớm đã tính toán tất cả. Hơn nữa như lời hắn nói, hắn đã đưa ra thời gian mười ngày. Trong thời gian này hắn có thể lén lút chạy đến hải ngoại tiến vào quỷ đảo. Sau đó hắn từ quỷ đảo tiến vào trong địa ngục. Dù sao sau khi Âu Dương la lên câu này, trong vòng mười ngày Thiên Đình tuyệt đối sẽ không có công phu quản bên này, nhất định sẽ luống cuống tay chân.
- Minh Hậu kia không dễ đối phó. Lúc trước, khi gia hỏa kia nói chuyện, ta đã cảm thấy ngơ ngờ. Cái gì mà Thiên Đế bị giam cầm, nàng bị ép tới mức bất đắc dĩ. Hiện tại xem ra nàng tuyệt đối có âm mưu gì đó!
Lúc trước Ngụy Bỉnh Dập đã liều chết theo Âu Dương cùng tiến vào Phượng Hoàng thành.
- Bất kể thế nào, lần này vẫn là ngươi đi theo ta. Bói không chừng còn có thể thu hoạch được điều gì ngoài ý muốn thì sao?
Âu Dương cười ha ha. Thật ra hắn đã nghĩ tới một vài chuyện. Chỉ có điều hắn vẫn muốn có được sự xác nhận của Minh Hậu. Nhưng không nghi ngờ chút nào, hành trình đến Phượng Hoàng thành lần này tuyệt đối không để thái bình như lần trước.
- Lật tung Phượng Hoàng thành sao?
Ngụy Bỉnh Dập cười ha ha. Từ trong thần sắc của Âu Dương hắn đã nhìn ra được, lần này Âu Dương lại vào Phượng Hoàng thành tuyệt đối không phải chỉ đơn giản tới nói chuyện phiếm với Minh Hậu.
- Làm tốt tinh thần chuẩn bị chiến đấu đi. Minh Hậu này chắc chắn có quan hệ với Thiên Đình. Ta mượn lời nói may mắn của ngươi lật tung Phượng Hoàng thành!
Âu Dương liếc mắt nhìn mọi người ở chỗ này một cái nói:
- Trong một thời gian tiếp theo Thiên Đình nhất định sẽ luống cuống tay chân. Ta đã phân phó Chiến tộc, bảo bọn họ thỉnh thoảng vượt biên giới đến giết chóc một hồi. Chí ít trong mười ngày tiếp theo chắc chắn sẽ an toàn vô cùng!
- Ngươi yên tâm đi. Ta còn nợ ngươi một cái mạng. Lại nói nữa, chỉ cần chúng ta ở trong Tuyết Sơn không ra, cho dù tất cả cường giả Thiên Đình tới đây cũng bó tay toàn tập!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart