Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 979: Ra Khơi
Nguồn: Sưu Tầm
Một tháng sau, “Mặc Nguyệt” ra đời ở Thành Phỉ Hải.
“Mặc Nguyệt” không phải là thương hội lớn nhất ở Thành Phỉ Hải, nhưng tuyệt đối là thương hội xa hoa nhất. Không những ở ngoài thương hội có tầng tầng lớp lớp trận pháp phòng ngự, hơn nữa tất cả kiến trúc của “Mặc Nguyệt” đều được xây bằng “Lam nham thạch” dưới biển, nhìn từ xa, giống như một hải dương màu xanh.
Lần này, Diệp Mặc không tiết kiệm tiền vốn, ngoài việc hắn bố trí mấy trận pháp phòng ngự phía ngoài “Mặc Nguyệt”, còn bày mấy trận pháp tấn công phía trong.
Với trình độ đại sư trận pháp của hắn, thêm vào linh thạch được vung ra, trận pháp tấn công đã là bậc cao cấp bốn, dù là tu sĩ Nguyên Anh bị nhốt trong trận pháp, cũng đừng hòng dễ dàng thoát thân. Nếu trận pháp này có Nguyên Anh chủ trì, dù có mấy mươi tu sĩ Nguyên Anh cùng lúc tấn công “Mặc Nguyệt”, cũng phải ngậm hờn nuốt giận.
Trước đây sở dĩ "ngành dược Hoa Hạ" bị công phá, Ngu Vũ Thiên bị trọng thương, đó là vì tu vi Diệp Mặc có hạn, không thể bày trận pháp tấn công cao cấp.
Với Diệp Mặc mà nói, tấn công là phòng ngự tốt nhất.
“Mặc Nguyệt” nổi lên mạnh mẽ ở Phỉ Hải, dẫn đến nhiều suy đoán. Nhưng đa số người của “Mặc Nguyệt” đều đến từ “Đan Dược Ninh Hải”, thì có rất nhiều người biết. Hơn nữa những tu sĩ lừa gạt tống tiền “Đan dược Ninh Hải” trước đó, đều bị một tu sĩ Kim Đan tầng bảy tìm ra từng người một, ai nấy đều bị phế mất đan điền.
Sau khi tầng lớp cấp cao ở Thành Phỉ Hải chấp nhận chuyện này, cũng không có ai dám đến “Mặc Nguyệt” gây sự. Thật ra dù không có chuyện của “Đan dược Ninh Hải”, cũng không có ai dám đến “Mặc Nguyệt” gây rối. Dù sao chỉ cần thấy thế lực của “Mặc Nguyệt”, không phải “Đan dược Ninh Hải” trước đây có thể sánh được.
Kinh doanh chủ yếu ở “Mặc Nguyệt” là hai thứ, một loại là trận bàn, còn loại thứ hai chính là đan dược. Đồng thời “Mặc Nguyệt” thu mua các loại vật liệu, bao gồm yêu đan.
Người chưa từng đến “Mặc Nguyệt” thì không biết, nhưng tất cả những người từng tới “Mặc Nguyệt” đều sẽ vô cùng ngạc nhiên, tuy giá đan dược của “Mặc Nguyệt” giống với những nơi khác, nhưng ở “Mặc Nguyệt” lại có nhiều đan dược thượng hạng, hơn nữa đa phần đều là đan dược hạng nhất.
Chủ yếu nhất là, “Mặc Nguyệt” ngay cả “Ngưng Bích Đan” mà tu sĩ Kim Đan dùng để tu luyện cũng có bán lẻ. Sau khi những tin này được lan truyền, “Mặc Nguyệt” trong một thời gian ngắn ngủi, vang danh Phỉ Hải. “Mặc Nguyệt” vốn ở nơi hẻo lánh, lại dần trở nên sầm uất.
Về trận bàn mà “Mặc Nguyệt” bán, ở Phỉ Hải lại càng không có mấy tiệm bán.
Nhưng Diệp Mặc lại vừa chỉ Dư Kỳ Dương luyện chế trận bàn, vừa dạy Tô Việt và Thịnh Dực Trung luyện đan. Về kinh doanh của “Mặc Nguyệt”, hoàn toàn giao cho Lê Kinh Mân. Tuy Lê Kinh Mân hiện nay rất bận, nhưng chờ sau khi Chân Tiểu San kết Đan lần nữa, thì y có thể thoải mái một chút rồi.
Tu vi ba người Tô Tĩnh Văn và Diệp Lăng, Tống Ánh Trúc hơi thấp, ngoài việc giúp đỡ trong tiệm ra, phần lớn thời gian đều dùng để tu luyện.
Lại một tháng sau, “Mặc Nguyệt” đã hoàn toàn đi vào nề nếp, lúc này Chân Tiểu San Kết đan lần hai thành công. Tuy Chân Tiểu San vô cùng kích động, nhưng với Diệp Mặc mà nói, đây lại là chuyện hiển nhiên. Hắn có nhiều đan dược như vậy, hơn nữa tư chất của Chân Tiểu San cũng không tệ lắm, kết thành Kim Đan vốn là chuyện tất nhiên.
Còn Tô Tĩnh Văn chỉ tu luyện chưa tới ba tháng, nhưng đã là luyện khí tầng chín rồi. Diệp Mặc vừa ngạc nhiên trước tiến độ của cô, vừa chuẩn bị ra khơi tìm “Thủy Ma Hải Đài”. Vật liệu mà hắn cần để tu luyện rất khác thường, Tụ Linh Trận bình thường vốn không thể đáp ứng được cho hắn, thế nên Diệp Mặc biết rằng chỉ có tìm được “Thủy Ma Hải Đài”, luyện chế ra “Thiên Hoa Đan”, mới có thể có hy vọng tiến bộ.
Mở “Mặc Nguyệt”, linh thạch trên người Diệp Mặc cũng dùng hết sạch rồi, huống chi hắn còn mời hai luyện đan sư lục phẩm thường trú ở “Mặc Nguyệt” để luyện đan.
Bản thân Diệp Mặc phải ra khơi, không có thời gian luyện đan, Tô Việt và Thịnh Dực Trung lại mới học luyện đan, không tài nào luyện chế đan dược để bán, chỉ có thể mời luyện đan sư khác đến trấn thủ.
Ba tháng sau, Diệp Mặc lại bố trí một Truyền Tống Trận ở “Mặc Nguyệt”, giao phi thuyền linh khí trung phẩm cho Ngu Vũ Thiên, rồi mới từ biệt mọi người, rời khỏi Thành Phỉ Hải.
Từ khi xảy ra chuyện Hà Châu, Diệp Mặc ở bất cứ nơi nào cũng không yên tâm được, Truyền Tống Trận nhất định phải có, tránh đến lúc đó cả cơ hội chạy thoát cũng không có.
Vật liệu để bố trí Truyền Tống Trận là có từ sự tích lũy phong phú của lộ đạo, hơn nữa cấp bậc cũng không tệ, lần này trình độ bày trận pháp của Diệp Mặc đã được nâng cao rất nhiều, nên hắn trực tiếp bố trí mặt còn lại của Truyền Tống Trận ở một nơi ngoài hai mươi vạn dặm…
Thành Phỉ Hải ở tận cùng phía Nam của Bắc Vọng Châu, hơn nữa kề bên Vô Tâm Hải.
Mỗi ngày tu sĩ từ Thành Phỉ Hải đến Vô Tâm Hải nhiều vô số kể, những tu sĩ này đều kết bè kết phái ra ngoài săn bắt yêu thú, hoặc thu thập linh thảo và khoáng thạch trong biển.
Tu sĩ cấp thấp đều ở vùng ven Vô Tâm Hải, muốn tìm được linh thảo cao cấp hơn và săn bắt được vật liệu yêu thú cao cấp, nhất định phải ra khơi xa.
Ra biển khơi có hai cách, một chính là phi thuyền linh khí của chính bản thân tu sĩ, hoặc thông qua pháp bảo bay tương tự ra khơi, còn có một cách chính là thông qua Truyền Tống Trận tới “Phỉ Kỳ Đảo”, sau đó lại từ “Phỉ Kỳ Đảo” tự mình xuất phát.
“Phỉ Kỳ Đảo” cũng chỉ cách Thành Phỉ Hải có mười vạn dặm, sở dĩ bày một Truyền Tống Trận ở đảo này, một là do ngoài đảo này ra, thì chỉ có biển sâu nguy hiểm mà thôi. Hơn nữa đảo này cũng có rất nhiều thương gia, phần đông ra ngoài để thí luyện hoặc ra khơi săn bắt yêu thú, đều sẽ đến đây để tiếp viện, đồng thời cũng tới đây bán một vài vật liệu hoặc nội đan yêu thú mà mình có được.
Nên “Phỉ Kỳ Đảo” vẫn là nơi tu sĩ lui tới đông đúc, ngoài những điều này ra, nơi này còn có một chức năng, chính là khi bị thủy triều xâm nhập, “Phỉ Kỳ Đảo” sẽ báo tin tức về đầu tiên.
Diệp Mặc có phi thuyền riêng của mình, hắn không đến "Phỉ Kỳ Đảo". Nơi mà hắn muốn đến cách "Phỉ Kỳ Đảo" cũng có mười mấy dặm, là một nơi gọi là “Song Giác Đảo”. Vì tin tức mà Diệp Mặc nghe ngóng được, “Thủy Ma Hải Đài” ở gần đây là nhiều nhất.
Diệp Mặc bước lên “Phi Vân Thuyền”, dựa theo bản đồ, một mình tiến tới “Song Giác Đảo”. Không giống như người khác, Diệp Mặc cả một người bạn đường cũng không có.
Với Diệp Mặc mà nói, một mình hắn ra khơi ngược lại càng an toàn hơn, dù sao thì hắn có thế giới trang vàng, một khi trốn chạy, dẫn theo một người trái lại không thuận tiện.
…
Khi Diệp Mặc đến “Song Giác Đảo”, Thành Phỉ Hải lại truyền đến một tin tức đáng kinh ngạc, tin tức này được truyền đi khắp Bắc Vọng Châu.
Ba đại châu Nam An Châu, Bắc Vọng Châu và Đông Huyền Châu muốn lập một Truyền Tống Trận xuyên các châu, vài tu sĩ Hóa chân dẫn theo hai ba mươi tu sĩ Kiếp Biến, Thừa Đỉnh cùng vào trận, tranh thủ dựng lên hai Truyền Tống Trận trong vòng một năm.
Tuy mọi người không biết tại sao ba đại châu này bỗng dựng Truyền Tống Trận. Nhưng rất nhiều tu sĩ cấp thấp đều hiểu rằng hóa ra đại lục Lạc Nguyệt không chỉ có mỗi một Bắc Vọng Châu, mà còn có Nam An Châu và Đông Huyền Châu, thậm chí còn có một Tây Tích Châu.
Điều càng khiến người ta không ngờ là nơi được chọn làm Truyền Tống Trận của Bắc Vọng Châu chính là Thành Phỉ Hải.
Người ta nói chịu thiệt chính là được lời, bây giờ người hối hận nhất ở Phỉ Hải chính là Vương quản sự của quản sự phủ rồi. Vì không ai ngờ rằng địa chỉ của Truyền Tống Trận lại được chọn ở Thành Phỉ Hải, ông ta cũng không ngờ tới. Trước đây ông ta bán “Bảo Đường Lâu” cho “Mặc Nguyệt” hiện nay với giá ba triệu linh thạch cao cấp, có thể nói là kiếm được một món lớn.
Nhưng chỉ mới có mấy tháng, tình hình thay đổi, vì Thành Phỉ Hải sắp dựng Truyền Tống Trận đến Nam An Châu, nếu vậy thì, giá đất của Thành Phỉ Hải đâu chỉ tăng lên mười lần.
Chính là nói miếng đất mà trước đây ông ta bán đi với giá ba triệu linh thạch, bây giờ cũng hơn ba mươi triệu linh thạch.
Vương quản sự bị lỗ rồi, nhưng Lê Kinh Mân lại vui mừng đến cười méo cả miệng, nếu giờ y bán “Mặc Nguyệt”, thì sẽ kiếm được liền mấy chục triệu linh thạch. Tiếc là Diệp Mặc môn chủ đã ra khơi rồi, không thể chia sẻ niềm vui này. Lúc này y càng kính phục Diệp Mặc hơn, y nhớ tới câu nói mà trước đây Diệp Mặc nói với y: “Chịu thiệt chính là được lời”.
Hiện giờ xem ra, y nào có thiệt thòi gì, mà còn kiếm được món lời lớn từ người khác.
Là quản sự của Thành Phỉ Hải, một cuộc mua bán của Vương Địch làm mất đi mấy chục triệu linh thạch, trong lòng đương nhiên không dễ chịu. Lai lịch của “Mặc Nguyệt” xem ra rất lớn, nhưng ông ta cũng nắm rõ rồi, chỉ có một tu sĩ Nguyên Anh mà thôi, trong lúc ông ta đang muốn nghĩ cách lấy lại “Bảo Đường Lâu”, thì lại nghe nói một tông sư trận pháp tu vi Kiếp Biến đến Thành Phỉ Hải bày Truyền Tống Trận xuyên châu đã đến “Mặc Nguyệt”.
Tin tức này làm Vương Địch giật thót mình, lỡ cao thủ tu vi Kiếp Biến có quan hệ với “Mặc Nguyệt”, ông ta lại đến đắc tội với “Mặc Nguyệt”, đến lúc đó chết cũng không biết vì sao mình chết.
Một tông sư trận pháp có tu vi Kiếp Biến đến “Mặc Nguyệt”, người ra đón tiếp đương nhiên là Ngu Vũ Thiên, chỉ là tu vi của Ngu Vũ Thiên so với người ta, cũng thua kém quá xa.
- Tiền bối…
Ngu Vũ Thiên đối mặt với một tu sĩ Kiếp Biến cao hơn cô mấy đẳng cấp, trong lòng cũng lo lắng bất an.
Tu sĩ Kiếp Biến kia lại không ra vẻ gì, y nhìn thấy Ngu Vũ Thiên căng thẳng, bèn mỉm cười, khoát tay nói:
- Cô đừng căng thẳng, tôi thấy trận pháp phòng ngự và tấn công ở nơi này của mọi người đều rất tốt, tôi muốn đến hỏi xem đây là trận pháp do ai bố trí. Nếu có thể, tôi muốn gặp thử anh ta.
Trận pháp mà Diệp Mặc bố trí đã thoát khỏi nền tảng của trận pháp truyền thống, thứ hắn tu luyện là “Tam Sinh Quyết”, trận pháp tới chỗ của hắn đã giống như luyện đan, có tư tưởng của riêng mình, cũng tức là nói đã hình thành hệ thống của chính mình. Nên tu sĩ có tu vi Kiếp Biến kia nhìn thấy trận pháp phòng ngự kỳ lạ này, liền muốn xem thử rốt cuộc là ai bố trí ra trận pháp như thế này.
Ngu Vũ Thiên có chút lo lắng, nói:
- Thưa tiền bối, trận pháp này là môn chủ chúng tôi bày ra, mấy ngày trước môn chủ đã ra khơi, phải chờ sau khi môn chủ trở về, tiền bối mới có thể gặp được.
- Thế à.
Vị tu sĩ Kiếp Biến này rõ ràng có chút thất vọng, y lấy ra một ngọc bài đưa cho Ngu Vũ Thiên, nói:
- Nếu đã như vậy, chờ anh ta trở về, cô bảo anh ta mang theo ngọc bài này đến trung tâm bày trận pháp ở Thành Phỉ Hải tìm tôi. Tôi tên Kỷ Bẩm.
Cùng lúc đó, Diệp Mặc ở nơi cách “Song Giác Đảo” không xa lại gặp phải phiền toái.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của himurakent
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 980: Từ Chối Lời Mời
Nguồn: Sưu Tầm
Diệp Mặc ngừng “Phi Vân Thuyền” lại, vì “Phi Vân Thuyền” của hắn đã bị chặn lại rồi. Ngừng “Phi Vân Thuyền” lại, không phải là một người, mà cũng là một pháp bảo hình thuyền. Con thuyền pháp bảo này xem ra vô cùng to lớn, nhìn từ xa, giống như một lục địa đang di chuyển. Nhưng đẳng cấp cuả nó so với “Phi Vân Thuyền” của Diệp Mặc, lại cao cấp hơn rất nhiều, lại là một chân khí cấp thấp.
Thật ra cũng không thể nói là thuyền hạm chân khí cấp thấp này ngăn “Phi Vân Thuyền” của Diệp Mặc lại, mà chiếc thuyền to lớn này vốn dừng ở đây, hai tu sĩ Kim Đan bay từ trên thuyền này xuống ngăn “Phi Vân Thuyền” của Diệp Mặc lại. Từ ánh mắt tham lam mà hai người này nhìn “Phi Vân Thuyền” của hắn, Diệp Mặc có thể nhìn ra, hai người này chặn hắn lại tuyệt đối không có ý tốt.
Diệp Mặc không manh động, đừng nói người có thể khống chế chân khí cấp thấp lớn như vậy tuyệt đối không tầm thường, dù hắn có thể đánh lại hai tu sĩ Kim Đan ngăn cản hắn, hắn cũng không thể ra tay.
Vì đối phương xuống từ một pháp bảo bay chân khí cấp thấp, tác dụng chủ yếu của thuyền chân khí cấp thấp ngoài gấp rút lên đường ra, còn có năng lực công kích, thậm chí năng lực phòng ngự cũng không phải linh khí có thể sánh được, dù chân khí của đối phương rất to lớn, nếu thật sự phải đuổi theo phi thuyền linh khí cấp thấp của hắn, cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Hơn nữa, tu sĩ Kim Đan trên thuyền hạm chân khí này Diệp Mặc ước chừng, có gần một trăm người, hơn nữa còn có hai luồng khí rất mạnh, thậm chí đã là tu sĩ Nguyên Anh. Trước sức mạnh to lớn như vậy, Diệp Mặc ngay cả hy vọng chạy thoát cũng không có.
Nhưng loại thuyền hạm chân khí khổng lồ này, cũng có một khuyết điểm, chính là nhẫn trữ vật thông thường hoàn toàn không có cách nào chứa vừa được, có chiếc thậm chí còn không thể giống với linh khí cao cấp của hắn, có thể thông qua pháp quyết thu nhỏ lại.
Một số tu sĩ Nguyên Anh có chân khí tuy là chuyện bình thường, nhưng có loại chân khí bay lớn như vậy cũng không nhiều. Diệp Mặc đoán rằng, chân khí bay hẳn là công cụ ra khơi của một thế lực nào đó, giống như phương tiện vận chuyển hành khách.
- Tu sĩ Kim Đan tầng hai?
Hai tu sĩ Kim Đan đến trước mặt Diệp Mặc, nhìn nhau cười, rõ ràng là trong mắt của họ, tu vi Kim Đan tầng hai của Diệp Mặc, quả thật không đáng kể đồng thời sự tham lam trong mắt bọn họ càng rõ hơn. Một tu sĩ Kim Đan tầng hai cũng dám lái loại bảo vật phi thuyền linh khí cao cấp này, thì có khác gì tự tìm cái chết đâu?
- Mày đi đâu?
Thấy Diệp Mặc không trả lời, tên tu sĩ Kim Đan tầng bảy kia bỗng lạnh giọng hỏi một câu.
Diệp Mặc đứng ở đầu thuyền “Phi Vân Thuyền”, bình thản nói:
- Ai đến Vô Tâm Hải cũng phải báo cáo với các người sao?
Vị tu sĩ Kim Đan tầng chín kia sững người ra, y không ngờ rằng một tu sĩ Kim Đan tầng hai như Diệp Mặc lại dám hỏi như vậy?
Nhưng hai tên tu sĩ này rõ ràng không dám ra tay lộ liễu với Diệp Mặc, tuy bọn họ xuống từ thuyền chân khí kia, nhưng tu sĩ Kim Đan trên thuyền hạm rất đông, chuyện ngang nhiên giết người cướp của này, lại không thể làm được. Nói cách khác, bọn họ không dám làm.
Tu sĩ Kim Đan tầng bảy kia nghe thấy giọng điệu của Diệp Mặc không hề có ý tôn kính, trong lòng liền thấy khó chịu, lạnh giọng nói:
- Đến Vô Tâm Hải đương nhiên không liên quan đến bọn ta, cũng không cần phải báo cáo với bọn ta, nhưng con đường này anh không thể đi, anh muốn đến Vô Tâm Hải thì phải đi đường vòng. Con đường này, “Thương hội Ngạo Thành” bọn ta mấy ngày nay có chuyện ở đây. Dù là anh muốn đi từ đây, cũng phải chờ thuyền của bọn ta đi rồi hãy nói.
Dù Diệp Mặc rất muốn nói “Thương hội Ngạo Thành”, mấy ngày nay có chuyện thì liên quan gì tới hắn, nhưng Diệp Mặc biết rằng hai tu sĩ Kim Đan này cùng lắm chỉ là chân chạy việc mà thôi. Đằng sau họ còn có nhân vật lợi hại hơn, hoàn toàn không phải là người mà hắn có thể đối địch.
Diệp Mặc im lặng, “Song Giác Đảo” mà hắn muốn đến, ở cách đây không xa, nếu phải đi đường vòng, cuối cùng vẫn phải quay lại đây, rõ ràng là có đi đường vòng hay không cũng vậy thôi. Thuyền hạm này dừng ở đây, ai biết là chừng nào mới đi chứ?
- Anh muốn đến “Song Giác Đảo” đúng không? Tuy ta không biết anh đến “Song Giác Đảo” để làm gì, nhưng “Song Giác Đảo”, bây giờ cũng đi không được.
Tu sĩ Kim Đan tầng chín kia thấy Diệp Mặc im lặng không nói, đoán chừng tuyến đường của Diệp Mặc, nói với giọng nhỏ nhẹ hơn.
Diệp Mặc biết đối phương đã biết nơi mà hắn sắp đến, nên cũng không giấu diếm gì, dứt khoát nói:
- Đúng vậy, tôi muốn đến “Song Giác Đảo”, tôi chỉ là đến thu thập một ít “Thủy Ma Hải Đài” mà thôi.
“Thủy Ma Hải Đài” trong mắt của tu sĩ Kim Đan bình thường thật sự không có bất kì giá trị gì, tuy vẫn chưa đến mức là rác rưởi, nhưng cũng không thua kém gì, nên Diệp Mặc cũng không có gì để che giấu.
Hai tu sĩ Kim Đan ngẩn người ra, sau đó cười lớn.
Tu sĩ Kim Đan tầng bảy cười xong bỗng nói:
- Anh muốn tìm thứ khác thì ta còn không dám nói, nhưng “Thủy Ma Hải Đài” ta dám chắc chắn nói với anh là “Song Giác Đảo” không có. “Song Giác Đảo”, bây giờ đừng nói là không có “Thủy Ma Hải Đài”, dù là mùi của “Thủy Ma Hải Đài” anh cũng không ngửi thấy.
Không chờ Diệp Mặc trả lời, y tiếp tục nói:
- Đừng nói là “Song Giác Đảo” không có “Thủy Ma Hải Đài”, dù là hải vực trong phạm vi mấy chục vạn dặm anh cũng sẽ không tìm thấy một cây “Thủy Ma Hải Đài”.
- Tại sao vậy?
Diệp Mặc buột miệng nói. “Thủy Ma Hải Đài” cực kì quan trọng với hắn, nếu không có “Thủy Ma Hải Đài”, làm sao hắn luyện chế “Thiên Hoa Đan” được, làm sao thăng cấp Nguyên Anh đây?
Khuôn mặt Diệp Mặc lộ rõ vẻ thất vọng, hai tu sĩ Kim Đan kia hoàn toàn không cần suy đoán gì, thì đã biết sự quan trọng của “Thủy Ma Hải Đài” đối với Diệp Mặc, tu sĩ Kim Đan tầng bảy kia chớp thời cơ, chỉ vào chiếc thuyền khổng lồ cách đó không xa nói:
- Nếu anh muốn có “Thủy Ma Hải Đài”, cũng không phải là không thể được, đây là thuyền hạm của “Thương hội Ngạo Thành” bọn ta đến biển sâu, anh có thể ngồi thuyền của bọn ta mà đi. Nếu không thì, dù linh khí của anh là thứ cao cấp, thì một mình anh đến biểu sâu, cũng có nước chết.
Thấy Diệp Mặc chau mày, tên tu sĩ kia tiếp tục nói:
- Nếu anh muốn có “Thủy Ma Hải Đài”, thì nhất định phải theo thuyền của bọn ta cùng đến biển sâu, ta tuyệt đối không nói dối, nếu anh không tin, có thể đến thuyền của bọn ta hỏi các tu sĩ khác.
- Nếu thuyền của các người phải đến biển sâu, tại sao dừng ở đây không đi chứ?
Diệp Mặc hỏi một câu, hắn tuyệt đối không tin đối phương vì một tu sĩ Kim Đan tầng hai như hắn mà dừng thuyền lại. Dù hai tu sĩ Kim Đan hậu kì này muốn có “Phi Vân Thuyền” của hắn, cũng sẽ không làm như vậy.
Tu sĩ Kim Đan tầng bảy kia cười ha hả:
- Nói cho anh biết cũng không sao, Hào trưởng lão của thương hội bọn ta lần này ra khơi sắp thăng cấp Nguyên Anh hậu kì rồi, nên hiện nay dừng lại đây, chờ trưởng lão thăng cấp. Anh có thể được bọn ta mời lên thuyền, là may mắn của anh. Thuyền của bọn ta có tiền bối Nguyên Anh đi theo, trên cơ bản sẽ không có nguy hiểm gì, có điều mỗi tu sĩ lên thuyền của bọn ta đều phải trả một ít thù lao…
Tu sĩ Kim Đan tầng bảy kia nói đến đây liền ngừng lại một chút, nhìn xuống “Phi Vân Thuyền” dưới chân Diệp Mặc.
Diệp Mặc cười nhạt, bản thân hắn có “Phi Vân Thuyền”, muốn hắn lên thuyền của bọn chúng, còn bắt hắn giao “Phi Vân Thuyền”, không phải hai tên tu sĩ này không lo sợ gì, thì chính là bọn chúng muốn “Phi Vân Thuyền” của hắn muốn đến phát điên rồi.
Diệp Mặc đoán, dù bọn chúng dòm ngó “Phi Vân Thuyền” của hắn, hẳn cũng không dám ra tay trước mặt nhiều tu sĩ. Trên thuyền này nhiều tu sĩ như vậy, nói không chừng cũng là do bọn chúng thông qua cách như vậy để tập hợp lại.
Tu sĩ Kim Đan tầng chín kia lạnh lùng xen vào một câu:
- Tuy ta biết anh có loại phi thuyền linh khí cao cấp, muốn đến đây cũng rất bình thường, nhưng lát nữa anh muốn trở về một mình, thì hết sức khó khăn.
- Nói thật với anh nhé, gần đây ở nơi này có một yêu thú cấp bảy, con yêu thú này gần như hóa điên rồi, dắt theo vô số yêu thú cấp thấp thu thập tất cả linh dược trong phạm vi hải vực mấy chục vạn dặm, trong đó có “Thủy Ma Hải Đài”, rất nhiều tu sĩ một mình ra ngoài thu thập linh dược, cũng bị yêu thú giết chết. Sau này một trưởng lão Hư thần trong thương hội bọn ta ra khơi đại chiến với yêu thú cấp bảy kia một trận, lưỡng bại câu thương, yêu thú cấp bảy thất bại rút lui, rất nhiều yêu thú cấp thấp đi theo yêu thú cấp bảy cũng giải tán.
Tu sĩ Kim Đan tầng bảy kia nhìn vẻ mặt của Diệp Mặc, nói tiếp:
- Tuy rất nhiều yêu thú bỏ đi, nhưng dược liệu mà mấy yêu thú này thu thập lại không được đem theo, vẫn ở trên một hải đảo. Nhưng trên hải đảo đó ngoài rất nhiều linh dược biển sâu bị bỏ lại, còn có rất nhiều yêu thú dưới cấp sáu ở trên đó. Nên rất nhiều tu sĩ cùng chung chí hướng đều tự nguyện hợp thành một tiểu đội, sau đó mướn thuyền hạm của “Thương hội Ngạo Thành” bọn ta. Thương hội bọn ra để ủng hộ lần hành động này, cố tình phái đi hai trưởng lão Nguyên Anh. Nên mới nói anh có thể lên thuyền cùng bọn ta, thật là may mắn, dược liệu mà anh được chia, đủ để anh tu luyện đến Nguyên Anh kì rồi.
Nói xong, y vẫn nhìn lướt qua “Phi Vân Thuyền” của Diệp Mặc, chỉ hy vọng Diệp Mặc lên thuyền bây giờ, chỉ cần hắn lên thuyền, thì “Phi Vân Thuyền” của hắn, sẽ thuộc về bọn họ.
Diệp Mặc không nói gì, lời của tên tu sĩ Kim Đan này thật thật giả giả, vì hắn chưa từng đến "Phỉ Kỳ Đảo" nên hắn cũng không biết có phải là thật không, nhưng có một điều có thể chắn chắn, dược liệu ở gần đây bị quét sạch rồi, đó hẳn là sự thật.
Thấy Diệp Mặc không nao núng gì, tu sĩ Kim Đan kia có hơi lo lắng, y lại không thể cướp đoạt ra mặt.
Trong lúc y còn muốn nói chuyện gì, Diệp Mặc lại chắp tay nói:
- Vậy thì cảm ơn ý tốt của hai vị rồi, tôi không đến “Song Giác Đảo” nữa, bây giờ phải trở về đây.
Hai người họ vốn muốn dụ Diệp Mặc lên thuyền trước, sau đó từ từ vừa gạt vừa uy hiếp Diệp Mặc, để lấy “Phi Vân Thuyền”. Nhưng bây giờ bọn họ nói chuyện nói đến rát cả cổ, nhưng đối phương lại bảo phải trở về, chẳng phải là nước đổ đầu vịt à?
Chỉ là bọn họ đang định nói gì nữa, thì thuyền hạm chân khí khổng lồ kia phát ra một tiếng kêu, rõ ràng là sắp chạy rồi. Tuy trong mắt hai tu sĩ Kim Đan tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng vẫn không do dự gì mà quay đầu bay lên thuyền hạm. Thần thức của Diệp Mặc thấy hai người nhanh chóng lên thuyền, không lâu sau, thuyền hạm đã biến mất nhanh chóng.
Diệp Mặc không bỏ đi, hắn rất nghi ngờ, tuy lời của hai người kia, hắn khẳng định đa phần đều là thật, nhưng điều khiến hắn nghi ngờ là thái độ của “Thương hội Ngạo Thành”. Tuy có thể giải thích bọn họ phái đi hai trưởng lão Nguyên Anh, chính là vì hàng tồn của yêu thú cấp bảy kia, nhưng những tu sĩ hợp thành nhóm kia đều là tu sĩ Kim Đan khiến Diệp Mặc hơi nghi hoặc. Theo lý mà nói tài nguyên linh thảo trong phạm vi hải vực mấy chục vạn dặm, dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng sẽ động lòng, tại sao chỉ có tu sĩ Kim Đan tụ tập thành nhóm? Hai tu sĩ Nguyên Anh duy nhất còn là người của “Thương hội Ngạo Thành” chứ?
Diệp Mặc đứng tại chỗ suy tư hồi lâu, vẫn quyết định đến “Song Giác Đảo” trước xem sao.
Mấy tiếng sau, Diệp Mặc đứng trên “Song Giác Đảo”, nhưng phát hiện nơi đây đúng là trống trải, cả một con yêu thú một cây linh thảo cũng không có.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của himurakent
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 981: Đan Dược Đáng Sợ
Nguồn: Sưu Tầm
Nghĩ đến “Thủy Ma Hải Đài”, Diệp Mặc tuyệt đối không thể quay lại được, hẳn mở trận pháp ẩn nấp của “Phi Vân thuyền” ra, cẩn thận theo lên.
Diệp Mặc chỉ có thể dọc theo nơi mà thuyền hạm chân khí biến mất theo dõi, nhưng hướng cụ thể như nào thì mắt hắn lại mờ tịt, căn bản không biết cái gì cả.
Liên tục mấy ngày, Diệp Mặc không phát hiện ra bóng dáng thuyền hạm chân khí nào, nhưng trên đường lại phát hiện ra mấy chục hải đảo. Những hải đảo đó quả nhiên giống như những gì hai tên tu sĩ Kim Đan đã từng nói, đều bị thu thập không còn, bất kể lớn hay nhỏ.
Có hải đảo thậm chí chu vi mấy nghìn dặm, nhưng dược liệu trên đó thì cũng bị hái hết rồi.
Diệp Mặc trong lòng kinh ngạc, chẳng lẽ lại như vậy thật sao? Nếu quả thực là như vậy, thì phải huy động bao nhiêu yêu thú để đi hái dược liệu đây? Và cũng hái được bao nhiêu dược liệu rồi? Bởi vì chu vi Vô Tâm Hải quá rộng lớn, khoảng mấy trăm vạn dặm, quả thực bao nhiêu cũng không đếm nổi, còn linh dược trên hải đảo bao nhiêu như vậy, không ngờ đều bị lấy đi sạch, cái này có khác gì thú triều đâu? Thú triều có rất nhiều đều là tính tự phát, tính tổ chức tương đối thấp, mà cảnh tượng trước mắt này là thực, tính tổ chức đó thật quá mức kinh người rồi.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc không tiếp tục đi theo nữa. Bất luận là thật hay không, hắn cũng không có sức lực gì để đi một phen nữa. Hắn đổi hướng “Phi Vân thuyền” của mình đi về hướng khác.
Diệp Mặc sau khi thay đổi đi về hướng khác được vài ngày, dọc đường cũng phát hiện ra một vài hải đảo, nhưng cũng bị trụi lủi hết rồi.
Diệp Mặc quyết tâm đi sâu về phía biển, mặc dù hắn đã đi vào nơi sâu nhất của biển rồi, tiến sâu vào hơn nữa thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vì “Thủy Ma Hải Đài”, hắn cũng muốn mạo hiểm một lần. Sau bảy ngày, hắn lại gặp một hải đảo nữa, khiến hắn kinh ngạc chính là, linh dược trên hải đảo này vẫn còn nguyên, thậm chí còn có một số yêu thú bên trên, cũng không giống như những hải đảo đã gặp phía trước.
Diệp Mặc cảm giác thấy hành động của “Hội thương mại Ngạo thành” có chút kỳ lạ, nhưng tu sĩ Kim Đan vừa nãy lại nói người khởi xướng chuyện này không phải “Hội thương mại Ngạo thành”, nhưng hắn nghĩ lại, làm đến những chuyện tránh tai mắt mọi người như này, thực sự là quá đơn giản.
Hắn không để ý đến việc này, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến hắn.
Diệp Mặc lục soát trên hải đảo này một hồi, đều là dược liệu cấp thấp. Thậm chí đến hắn còn chướng mắt, nghĩ đến những hải đảo đã bị thu hái hết dược liệu, dược liệu cũng không cao cấp cho lắm. Nhưng những dược liệu cấp thấp này cũng sẽ bị thu thập sạch, cho dù không có vấn đề thì cũng có vấn đề.
Ba ngày sau, Diệp Mặc lại dừng lại trên một hải đảo phạm vi vài trăm dặm, trong lòng không ngừng kích động. Bởi vì cuối cùng hắn cũng gặp được một gốc “Thủy Ma Hải Đài”, hơn nữa lại là một gốc “Thủy Ma Hải Đài” không có sự bảo vệ nào của yêu thú. Nơi này so sánh với “đảo Phỉ Kỳ” mà nói, cũng thuộc hải vực tương đối sâu rồi.
Một gốc “Thủy Ma Hải Đài” đối với Diệp Mặc mà nói thì quá ít, nhưng cũng khiến cho hắn biết được sau khi thêm “Thủy Ma Hải Đài”, hắn có thể luyện chế ra được “Thiên Hoa đan” hay không.
Sau khi lấy được “Thủy Ma Hải Đài”, Diệp Mặc lại tìm một chỗ trên hải đảo này, tiến vào thế giới Trang vàng, hắn muốn bắt đầu luyện chế “Thiên Hoa đan”.
“Thiên Hoa đan” có bốn loại dược liệu chủ yếu là Thủy Ma Hải Đài, Yên vụ chi lan, Lạc Hoàng tam diệp thảo, Xích quang quả, Diệp Mặc đều thu thập đủ hết, đương nhiên điều kiện tiên quyết Tô Tĩnh Văn đoán không sai, chính là còn một gốc dược liệu mà Diệp Mặc không phân tích được, căn bản không có tác dụng gì với việc luyện đan.
Từng gốc chủ dược và phụ trợ dược liệu được Diệp Mặc ném vào “lò Thần nông”, còn một số thuốc cặn bã bị thần thức của Diệp Mặc dồn sang một bên. Nước thuốc trong lò đan bắt đầu bốc lên trong đan quyết của Diệp Mặc. Sau đó lại tổ hợp lại, quá trình này không ngừng lặp lại.
Diệp Mặc rất coi trọng lò luyện đan này, cho nên không sợ người khác làm phiền mà lặp đi lặp lại luyện nước thuốc, thậm chí ngay cả một tình tiết nhỏ cũng không bỏ qua.
Sau hai tuần hương, mùi thuốc nhàn nhạt tỏa ra, Diệp Mặc trong lòng vui sướng, hắn thấy Tô Tĩnh Văn đã đoán đúng rồi.
Lại sau một tuần hương nữa, Diệp Mặc bắt đầu không ngừng đánh vào trong lò đan Thu đan quyết, mắt thấy “Thiên Hoa đan” đã thành hình, Diệp Mặc cố nén sự kích động trong lòng lại, càng cẩn thận từng li từng tí một.
Nhưng trong lúc quan trọng nhất, hắn lại nghe thấy tiếng răng rắc nho nhỏ, đan dược lại vỡ vụn sao?
Diệp Mặc trong lòng nhất thời thất kinh, chẳng lẽ Tô Tĩnh Văn đoán nhầm sao, thiếu một loại đan dược, đan dược của hắn không thể điều hòa, căn bản cũng không thành đan được?
Diệp Mặc trong lòng trầm xuống, hắn ngừng quá trình kết đan lại, cho dù là Thu đan quyết cũng chậm rãi dừng lại. Lại dùng thần thức không chế đan dược, không cho đan dược nứt ra. “Thiên Hoa đan” thuộc vào đan dược cấp chín, Diệp Mặc đã tương đương với Đan vương tứ phẩm rồi, cảnh giới vượt xa trình độ luyện chế “Thiên Hoa đan”. Nếu không, với đan dược bình thường, căn bản không có cách nào luyện chế ra được, “Thiên Hoa đan” này nói không chừng sớm đã vỡ vụn ra rồi.
Đan dược không thể ngưng kết được, cũng không có cách nào thành đan, thần thức của Diệp Mặc cẩn thận quan sát đan dược đã vị vỡ tan. Nhanh chóng, với năng lực phân biệt của Đan vương như hắn liền nhìn ra được vấn đề.
“Thiên Hoa đan” thiếu linh lực, không thể kết đan được. Diệp Mặc nghĩ đến linh lực, lập tức nhớ ra linh tinh. Hắn không chút do dự lấy ra ba viên linh tinh ném vào, rồi lại đánh ra Thu đan quyết.
Lần này “Thiên Hoa đan” không bị vỡ ra nữa, sau khi cho thêm linh tinh vào chầm chậm kết đan lại, cuối cùng ở đáy lò đan kết thành ba viên đan dược.
Diệp Mặc thở dài, đưa tay lấy ba viên đan dược thả vào lòng bàn tay.
Nhìn ba viên đan dược này, Diệp Mặc trầm mặc không nói gì. Hắn biết hắn quả thực là không phân tích ra được một loại dược liệu, mà không phải loại dược liệu mà Tô Tĩnh Văn nói là dược liệu có vấn đề.
Rất có thể người đó đưa “Thiên Hoa đan” cho mình là đầy đủ, là đan dược không có vấn đề gì. Nhưng Diệp Mặc lại lắc lắc đầu, cho dù biết rõ đan dược kia 99% là không có vấn đề gì, hắn cũng không dám ăn. Một loại khủng bố như vậy tồn tại, cho dù muốn gian lận hắn cũng không thể làm ra được.
Vốn dĩ hắn muốn luyện ra sáu viên đan dược, nhưng cuối cùng chỉ có ba viên, mà ba viên đan dược này, Diệp Mặc chắc chắn rằng cho dù thuộc “Thiên Hoa đan” cũng không phải người thường dám ăn.
Hắn dùng linh tinh bổ sung linh lực, cuối cùng mặc dù ngưng tụ ra “Thiên Hoa đan” nhưng lại thiếu Long Hổ điều hóa. Loại đan dược này cho dù có thể khiến người ta thăng cấp, nhưng nguyên khí lại tổn thương nặng nề, người có thể chất hơi yếu một chút, nói không chừng có thể nổ tan xác.
Lúc này Diệp Mặc biết rằng, thành phần làm ra “Thiên Hoa đan” chính xác là có năm loại, còn một loại nữa thì hắn chưa phân tích ra được, nhưng tuyệt đối không phải là linh tinh.
Mặc dù không biết loại dược liệu chưa phân tích ra được là loại gì, nhưng Diệp Mặc biết tác dụng của dược liệu này. Loại dược liệu đó có tác dụng cung cấp linh lực và trung hòa đan dược, một loại dược liệu có thể cung cấp linh lực khổng lồ, lại có thể điều hòa nhiều loại linh dược khác, Diệp Mặc nghĩ một hồi lâu, cũng không thể nghĩ ra rốt cục là cái gì. Cho dù là quyển sách “Vật”, hắn cũng không phát hiện ra loại dược liệu đó.
Nhưng Diệp Mặc cũng không thất vọng nhiều, mặc dù “Thiên Hoa đan” của hắn không thuộc loại sản phẩm chính tông, nhưng là “Thiên Hoa đa” không thể nghi ngờ. Chỉ có điều “Thiên Hoa đan” này Diệp Mặc không dám cho người khác ăn mà thôi, đối với hắn, hắn tin đan dược này là hắn luyện chế, thêm nữa chân nguyên của hắn thâm hậu, chắc hẳn là có thể ăn được.
Chân nguyên và thần thức của hắn không phải Kim Đan tầng thứ hai có thể so sánh được, hắn cho rằng, cho dù “Thiên Hoa đan” có dữ tợn một chút, hắn vẫn dám ăn.
Sau khi thu lò luyện đan và một số vật dụng khác, Diệp Mặc bắt đầu dùng “Thiên Hoa đan”.
Chỉ là một Kim Đan tầng thứ hai, lại dám ngồi trên một linh mạch, dùng “Thiên Hoa đan” ác liệt như vậy, Diệp Mặc cũng có thể nói là kẻ không biết sợ là gì rồi.
…
Sau khi “Thiên Hoa đan” bị Diệp Mặc nuốt vào, lập tức hóa thành vô số linh dịch trong nháy mắt tràn ngập thân thể, tất cả các kinh mạch và đan điền của hắn, mà ngay cả Kim Đan cũng càng ngày càng xoay tròn với vận tốc lớn.
Diệp Mặc cảm giác đan dịch mát như nước, trong lòng lại có chút kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ, thế này thì cũng không dữ dằn lắm. Lập tức hắn không nghĩ nhiều, bắt đầu vận chuyển “Tam sinh quyết” luyện hóa nước thuốc.
Nhưng khi Diệp Mặc bắt đầu vận chuyển “Tam sinh quyết”, cả người hắn bắt đầu run rẩy. Tất cả các kinh mạch trong cơ thể hắn bắt đầu từ mát mẻ biến thành nóng rực như có ngọn lửa đang thiêu đốt, dường như ngay sau đó, cả người hắn sẽ bị đốt thành tro tàn từ bên trong vậy.
Diệp Mặc lúc này đã không kịp phản kháng gì rồi, nếu như không phải vừa nãy hắn vận chuyển “Tam sinh quyết” nói không chừng cơ hội hắn vận chuyển “Tam sinh quyết” cũng không có.
Sự vận chuyển của “Tam sinh quyết”, khiến Diệp Mặc vẫn duy trì được mà chưa bị ngất đi, nhưng kinh mạch trong cơ thể hắn bắt đầu vỡ tan. Bên ngoài thân thể hắn không ngừng nhỏ máu, cả người đến cả da thịt cũng bị co giật.
Diệp Mặc tu luyện cho đến hiện tại, cho dù là bị thương vài lần, cũng chưa bao giờ thê thảm giống như bây giờ. Hắn thành người máu, chỉ có thể kiên trì chống chọi, không thể ngất đi được. Hắn biết rõ, một khi lúc này bị ngất di, hắn hoàn toàn bị đan dược biến thành tro bụi.
Một viên thuốc không ngờ lại dữ dằn như vậy, Diệp Mặc căn bản cũng không nghĩ đến. Thân thể run rẩy với hắn mà nói, căn bản cũng không có vấn đề gì. Thậm chí kinh mạch vỡ tan, với hắn mà nói cũng chẳng là cái gì cả.
Lúc này đối với hắn, có thể luyện hóa được đan dược này, mà không bị đốt thành tro, đã làm hắn hài lòng lắm rồi.
Nhưng điều này không phải làm cho Diệp Mặc đau khổ nhất, khiến hắn đau khổ nhất chính là, hắn vẫn ngồi trong linh mạch, loại linh khí này văn bản không cần hắn hấp thụ, mà tự động hấp thụ vào kinh mạch vận chuyển đến đan điền.
Thật giống như một trạm xăng dầu bị bốc cháy, nhưng nhân viên cứu hỏa lại đem dầu tạt vào để tắt lửa, loại đau khổ này có thể tưởng tượng được.
Cho đến lúc này, Diệp Mặc có chút ý thức bảo vệ, mới hiểu được “Tam sinh quyết” của hắn rốt cục là mạnh đến mức nào.
Kinh mạch vỡ vụn, Kim Đan lại càng lúc càng lớn, hơn nữa càng lúc càng chuyển động nhanh, thậm chí đan điền cũng có xu hướng vỡ ra rồi. Nhưng những thứ này dưới sự vận chuyển của “Tam sinh quyết”, không ngờ những mảnh vụn vỡ ra lại hợp lại, rồi lại vỡ, rồi lại hợp lại.
Đến Diệp Mặc cũng không biết qua bao lâu, khi hắn cảm giác kinh mạch trong cơ thể đã không còn đau đớn gì nữa, thì linh lực dữ dằn này bỗng nhiên trong chốc lát lại như một dòng sông lớn thiếu đê vậy, với tốc độ nhanh nhất chuyển hóa chân nguyên của hắn. Cho dù Diệp Mặc vẫn trong quá trình tu luyện, cũng có thể cảm nhận rõ ràng tu vi đang tăng vọt.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của himurakent
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 982: Bí Mật Động Trời
Nguồn: Sưu Tầm
Diệp Mặc khắp người đều là vết máu, hắn thở dài, sau đó đứng dậy. Hắn quan sát một chút, từ khi ăn viên đan dược thứ nhất cho đến bây giờ ít nhất đã vài ngày rồi.
Kim Đan tầng thứ ba rồi, hơn nữa chân nguyên hùng hậu, không có chút cảm giác không khỏe nào. Trừ lần đó ra, hắn thậm chí cảm giác kinh mạch trong cơ thể mình không những được mở rộng, mà càng vững chắc hơn rồi. Quả nhiên là một viên đan dược chính là một cảnh giới, phương thuốc này nếu tiết lộ ra ngoài, sẽ thu hút nhiều tên điên cuồng? Diệp Mặc thậm chí còn không dám tưởng tượng ra, nhưng bây giờ phương thuốc này cho dù là hắn cũng không rõ ràng lắm.
Năm loại dược liệu này hắn dùng linh tinh thay thế, rõ ràng dược liệu thứ năm vốn không phải là linh tinh.
Thăng cấp lên Kim Đan tầng thứ ba, Diệp Mặc cũng không nghỉ ngơi, tiếp tục ở lại trong linh mạch bắt đầu củng cố tu vi của mình. Năm ngày sau, Diệp Mặc cảm giác được tu vi của mình đã hoàn toàn được củng cố, lúc này mới lấy ra hai viên “Thiên Hoa đan” còn lại.
Hắn nhìn một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định tiếp tục thăng cấp.
Đã trải qua một lần, mặc dù hắn không nghĩ lại phải trải qua loại đau đớn khủng khiếp đó nữa, nhưng hắn biết, không có sức mạnh nói không chừng tiếp theo không phải là đau đớn mà là tử vong
Diệp Mặc nhắm mắt lại, vẫn còn đang ở giữa linh mạch tiếp tục nuốt một viên “Thiên Hoa đan” nữa. Hắn biết rõ mặc dù trong linh mạch tu luyện càng nguy hiểm hơn, nhưng không có linh mạch hiệu quả của “Thiên Hoa đan” không thể hoàn toàn bộc phát ra hết được.
Lúc này Diệp Mặc đã chuẩn bị tất cả, hơn nữa trải qua một lần đau đớn rồi. Trước khi trải qua lần đau đớn thứ hai, hắn lại càng sớm vận chuyển “Tam sinh quyết”.
Kinh mạch trong cơ thể hắn lại bị phát nát, rồi lại phục hồi, cứ lặp lại như vậy. Lần này Diệp Mặc không chịu đau đớn, Diệp Mặc đã có sự chuẩn bị, sau khi chịu các loại đau đớn, không có gì xảy ra thì thăng cấp lên Kim Đan tầng thứ tư.
Diệp Mặc cảm thấy mặc dù bây giờ hắn đã thăng cấp lên Kim Đan cấp thứ tư rồi, nhưng hiệu lực dường như đã không còn mạnh như lần đầu tiên.
Cho dù là như vậy, Diệp Mặc cũng đã rất hài lòng rồi. Hai viên đan dược, khiến cho hắn thăng lên Kim Đan trung kỳ rồi, mà hắn trong thế giới Trang vàng nhiều nhất cũng chỉ mới có hơn một tháng mà thôi, hơn một tháng mà đã thăng lên Kim Đan tầng thứ tư rồi, chứng tỏ tên đó nói chỉ trong nửa năm mà y có thể thăng lên cấp Kim Đan viên mãn thì cũng không có lừa hắn.
Thăng cấp lên Kim Đan tầng thứ tư, sau khi Diệp Mặc củng cố tu vi xong, cũng không tiếp tục nuốt viên “Thiên Hoa đan” còn lại, mà mỗi ngày không ngừng dùng “Ngưng bích đan” tu luyện, và bắt đầu nghiên cứu đao pháp thứ năm của Huyễn vân đao pháp và “Tử nhãn thần hồn thiết cát”.
Đao thứ năm Huyễn vân, Diệp Mặc không những nghiên cứu Huyễn vân đao pháp, thậm chí còn nghĩ tới việc hắn từng gặp hai tu sĩ sử dụng kiếm trận, một tên tu sĩ Kim Đan trung kỳ gặp ở Sa Nguyên dược cốc, một tên đạo tặc tu sĩ Kim Đan tầng thứ chín.
Bản thân hắn tinh thông trận pháp, hắn cảm thấy nếu như đem trận pháp dung hợp với đao pháp của hắn, Huyễn vân cửu đao của hắn sẽ bước lên một bậc thang mới.
Diệp Mặc lại không ngừng thí nghiệm và nghiệm chứng, nhưng lúc nào cũng thiếu một chút.
Sau khi sử dụng “Ngưng bích đan” và linh tinh tu luyện, cảnh giới của Diệp Mặc hoàn toàn ổn định. Hắn không tiếp tục ăn “Thiên Hoa đan” để thăng cấp lên Kim Đan tầng thứ năm, mà ra ngoài thế giới Trang vàng, chuẩn bị giết một số yêu thú.
Diệp Mặc hiểu rõ, hắn sở dĩ vượt xa các tu sĩ cùng cấp, ngoại trừ vì pháp quyết của hắn là “Tam sinh quyết” ra, còn liên quan đến việc hắn không ngừng đánh nhau chém giết.
Diệp Mặc rời khỏi hải đảo này, lại tìm thấy một hải đảo khác không nhỏ. Hải đảo này mặc dù không có “Thủy Ma Hải Đài”, nhưng lại có không ít yêu thú cấp ba trở lên, thậm chí còn có một con cá sấu hai đầu cấp năm.
Con cá sấu hai đầu kia vốn lười biếng nằm cạnh bờ cát, Diệp Mặc căn bản không nền hà gì xông đến, nhưng khi Diệp Mặc liên tục chém giết ba con yêu thú cấp ba cấp bốn, nó rốt cục cũng không ngồi yên nữa rồi.
Con cá sấu hai đầu cấp năm kia gầm rú một tiếng, xông về phía Diệp Mặc, ngẩng một cái đầu lên phóng mấy đường đao đen thui hình lưỡi dao về phía Diệp Mặc.
Nếu là khi Kim Đan tầng thứ hai, Diệp Mặc gặp con cá sấu hai đầu này còn rất có hứng đánh nhau với nó, nhưng bây giờ Diệp Mặc lại không để ý đến con cá sấu hai đầu cấp năm này.
“Tử Đao” bị Diệp Mặc bổ ra, mang theo một chùm ánh sáng tím, Diệp Mặc muốn thử nhìn Huyễn vân đệ ngũ đao.vẫn chưa hình thành.
“Tử Đao” và màn sương đen của của con cá sấu hai đầu hợp lại, phát ra âm thanh bặt bặt. Theo âm thanh biến mất, Diệp Mặc thất vọng phát hiện ra một đao kia của hắn căn bản không làm được gì, đao trận kia căn bản không khởi động ra được một chút nào. Tác dụng duy nhất chính là chặn sự công kích của đường đao của con cá sấu hai đầu kia lại.
Diệp Mặc có chút thất vọng, con cá sấu hai đầu kia cũng thất vọng, nó thấy chiêu đầu tiên của mình không ngờ lại bị phá giải, mà còn là một tu sĩ cảnh giới thấp hơn nó phá giải nữa, lập tức nổi giận. Nó giơ thân thể to lớn của nó quăng về phía Diệp Mặc, đồng thời giơ hai cái đầu lớn lên.
Rõ ràng nó đang chờ Diệp Mặc rơi xuống, sau đó tiến hành tấn công lần hai.
Huyễn vân đệ ngũ đao của Diệp Mặc không thành hình, trong lòng cũng không có hi vọng nữa, trực tiếp bổ ra Huyễn vân đệ nhất đao “Huyễn Vân thúc nguyên đao”.
Yêu thú kia hiển nhiên thật không ngờ tu vi của mình thâm hậu hơn đối phương, không ngờ trong nháy mắt lại bị trói buộc lại, nó vẫn còn chưa kịp hoảng sợ, đã bị một mũi đao của Diệp Mặc bổ lên đầu.
Cái đầu còn lại lập tức khẩn trương, thậm chí đến ý nghĩ báo thù Diệp Mặc trong đầu cũng không có, quay người lao xuống biển.
Diệp Mặc đang muốn ngăn con cá sấu hai đầu này lại, bỗng nhiên cảm giác được một sự nguy hiểm cực độ đang tiến lại gần. Hắn không cần suy nghĩ, liền tranh thủ đá đầu con cá sấu rơi xuống biển, sau đó tìm một chỗ ẩn náu. Lập tức Diệp Mặc liền cảm nhận được hai dao động chân nguyên đang hướng về phía này, hơn nữa còn rất nhanh.
Nơi này là biển sâu, Diệp Mặc đã từng trải, đương nhiên biết nguy hiểm luôn rình rập bên mình. Hơn nữa một khi ở trong này hắn gặp được một yêu thú cấp sáu, thì hắn xong đời rồi, huống chi là, hắn còn nghe nói nơi này có rất nhiều yêu thú cấp sáu thường lui tới.
Diệp Mặc vừa ẩn nấp xong, nín thở, hai luồng chân nguyên đã lao tới trên không ngay trên chỗ Diệp Mặc ẩn nấp.
Khiến Diệp Mặc ngạc nhiên chính là, hai luồng chân nguyên dao động này, có một luồng không ngờ hắn lại có chút quen thuộc, hắn nhanh chóng nhớ ra, luồng chân nguyên này giống như của một người mà ba tháng trước hắn gặp trên đường, lúc đó là người ngồi trên một phi thuyền chân khí hạ phẩm.
Là một tu sĩ Nguyên Anh, càng làm cho Diệp Mặc ngạc nhiên chính là, tu sĩ Nguyên Anh này không ngờ lại trốn một chỗ, mà truy đuổi gã lại là một con yêu thú.
Lúc này Diệp Mặc làm sao còn dám dùng thần thức quan sát con yêu thú cấp sáu kia và tu sĩ Nguyên Anh kia đánh nhau nữa, mà lại dùng toàn bộ sức lực để nín thở, thậm chí nhìn cũng không dám nhìn. Hắn thậm chí có chút nghi ngờ, mình đã bị hai tên này phát hiện ra.
- Xích Hồng, tại sau mày lại không giữ chữ tín? Chẳng lẽ mày không sợ thương hội tao trả thù hay sao?
Tên tu sĩ Nguyên Anh kia đã đáp xuống đảo, rõ ràng gã biết có trốn nữa, dường như cũng không có tác dụng lắm.
Diệp Mặc từ giọng nói của tu sĩ Nguyên Anh có thể nghe ra, gã dường như đã bị trọng thương.
Mặc dù Diệp Mặc không dám nhìn, nhưng lại có thể đại khái đoán được Xích Hồng hẳn là tên con yêu thú kia. Quả nhiên hắn lập tức nghe được một giọng nói khàn khàn khó nghe cười ha hả lạnh lúng nói:
- Chữ tín? Chúng mày nói chữ tín cái rắm. Đã nói đưa ba trăm Kim Đan đến đây, kết quả chúng mày lại muốn dựa vào những tu sĩ Kim Đan kia tạo phản, may là tao cũng có chuẩn bị, bằng không nói không chừng đã bị chúng mày giết chết rồi.
- Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, chúng tao không liên quan gì đến những tu sĩ tự nhiên đứng lên tạo phản kia, tao cũng không biết bọn họ tại sao lại có được tin tức, không ngờ gần đến lúc này phản bội.
Giọng điệu của tu sĩ Nguyên Anh kia có chút căm tức nói.
- Được lắm.
Âm thanh khàn khàn kia lại lạnh giọng nói:
- Nếu như không có quan hệ gì đến mày, nhưng mày phát hiện ra những tên tu sĩ Kim Đan đó phản bội, hơn nữa khi chiếm thượng phong, tại sao lại không giúp tao, lại nhân lúc cháy nhà đi hôi của? Chẳng lẽ nói chuyện này cũng không có liên quan gì đến mày?
Tên tu sĩ Nguyên Anh kia chán nản, căn bản cũng không có cách nào cãi lại một chữ. Qua một lúc lâu sau, gã mới hạ giọng nói:
- Nếu như chúng tao muốn lừa bọn mày, cũng sẽ không phải lần này, sao chúng tao không đợi lần sau đưa tu sĩ Nguyên Anh đến rồi phản bội?
- Đúng vậy.
Con yêu thú có giọng nói khàn khàn kia lại nói một câu:
- May là mày nhắc nhở bọn tao, giao dịch với những tu sĩ như bọn mày quả thực chính là giao tiếp với âm mưu quỷ kế, may là chúng tao không đợi đến lần giao dịch Nguyên Anh lần sau.
Diệp Mặc trong lòng kinh hoàng, quả nhiên là chuyện chẳng tốt đẹp gì. “Thương hội Ngạo Thành” kia tìm những tu sĩ Kim Đan bình thường, không ngờ chỉ là vì đem những tu sĩ Kim Đan này tặng cho yêu thú, tiến hành một vụ giao dịch. Đáng thương cho những tu sĩ Kim Đan này không biết gì, lại còn mơ mơ màng màng.
Mặc dù cuối cùng không biết vì nguyên nhân gì, chuyện này lại bị lộ ra, những tu sĩ Kim Đan kia phản kháng lại, nhưng Diệp Mặc trong lòng cũng nghĩ mà sợ. May là hắn không nghe lời hai tu sĩ Kim Đan kia, nếu nghe, bây giờ hắn có trốn ra được hay không, hắn cũng không chắc. Hơn nữa nghe giọng điệu của tu sĩ Nguyên Anh kia, dường như lần sau còn có một vụ giao dịch nữa, nhưng vụ giao dịch này đều là tu sĩ Nguyên Anh.
“Thương hội Ngạo Thành” quả nhiên là một thương hội độc ác. Lúc trước hắn chỉ thấy hơn một trăm Kim Đan, hóa ra không ngờ lại là hơn ba trăm tu sĩ Kim Đan. “Thương hội Ngạo thành” này chẳng những ác độc, hơn nữa lại rất thủ đoạn, trong chốc lát mà có thể mời được nhiều tu sĩ Kim Đan như vậy, thậm chí có một số Kim Đan còn cam tâm tình nguyện.
- Xích Hồng, trước nay chúng ta giao dịch không chỉ có một lần này, lần này chúng tao xin lỗi. Tao bằng lòng lấy nhẫn trữ vật của mình ra, chỉ hi vọng chúng ta có thể tiếp tục hợp tác, lần này coi như bỏ qua.
Tu sĩ Nguyên Anh dường như rất kiêng nể Xích Hồng, bị ép đến đường cùng, vẫn không muốn động thủ.
- Bỏ qua sao? Bọn mày giết sáu anh em cấp sáu bọn tao, cứ như vậy mà bỏ qua sao? Đừng có nằm mơ. Thằng họ Cổ kia, lấy mạng ra trả đi.
Nói xong, Diệp Mặc liền nhge thấy những tiếng nổ vang trời.
Diệp Mặc đoán rằng yêu thú đã phát động công kích rồi, nhưng hắn từ cuộc nói chuyện của bọn họ có thể nghe ra, gã tu sĩ Nguyên Anh kia rõ ràng là muốn hợp tác kinh doanh với con yêu thú kia thực, cuối cùng không làm được không phải là vấn đề của gã, hẳn là đã để lộ bí mật rồi. Con yêu thú kia không thể không biết điều này, sở dĩ vẫn muốn giết gã tu sĩ Nguyên Anh kia, nhất định còn vì nguyên nhân khác…
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của himurakent
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 983: Kẻ Hám Tiền
Nguồn: Sưu Tầm
Diệp Mặc chỉ có thể nghe, không dám dùng thần thức quan sát, cũng không dám dùng mắt nhìn. Hắn nghe thấy hai bên đánh nhau kịch liệt, không ngừng có những ngọn lửa cực nóng bay qua trên đầu hắn, thậm chí còn chút cát đá bị đánh tan bay lên người hắn.
Lúc mới bắt đầu, Diệp Mặc còn cho rằng nơi mình ẩn nấp tuyệt đối không sơ hở chút nào, nhưng khi những viên đã vụn do hai tên kia đánh nhau rơi lên người hắn, hắn rốt cục cảm thấy không ổn.
Hai bên đánh nhau đều tương đương tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, hắn là một Kim Đan trung kỳ, nếu như trước đây khi bọn chúng chưa phát hiện ra, muốn trốn tránh tai mắt của bọn chúng, dựa vào “Tam sinh quyết” cũng có thể được. Nhưng bọn chúng đánh nhau bắn đá lên người hắn, nhất định cũng sẽ bị thần thức của bọn chúng phát hiện ra.
Nếu đối phương cũng biết mình trốn ở chỗ này rồi, thì hắn còn trốn làm gì nữa? Tự lừa dối mình hay sao?
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc cũng bất chấp thân mình bại lộ, lập tức muốn bỏ chạy, muốn nhảy xuống nước.
Diệp Mặc là một người quyết đoán, hắn nghĩ muốn bỏ chạy liền bỏ chạy luôn, cùng lúc khi hắn hành động, chỉ nghe thấy tên tu sĩ Nguyên Anh kia hét lớn:
- Trịnh Nguyên, động thủ…
Diệp Mặc tuy rằng không biết gã gọi là có ý gì, nhưng cũng biết lời này cũng không phải là lời tốt.
Quả nhiên Diệp Mặc vừa mới nghĩ đến đây, cũng cảm giác được một luồng công kích cường đại đánh trúng vào chỗ mà hắn vừa mới trốn, chỗ hắn vừa mới nấp đã bị đánh thành một đống vụn.
Nguy hiểm thật, Diệp Mặc trong lòng thầm nghĩ mà sợ, nếu không phải là hắn nghĩ đến trước, chạy trước nửa giây, thì bây giờ hắn cũng bị con yêu thú cấp sáu kia đánh thành đống bã vụn rồi. Cho dù hắn không sợ bại lộ thế giới Trang vàng, phỏng chừng cũng không kịp rồi.
Suy nghĩ Diệp Mặc phản ứng nhanh chóng. Đã rơi xuống bờ biển, hắn lúc này hoàn toàn đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Khi tu sĩ Nguyên Anh kia và con yêu thú đến, nói không chừng đã phát hiện ra hắn trốn ở đó rồi, dù sao trước đó sau khi hắn dùng thần thức quan sát hai bọn chúng, mới đi ẩn nấp. Huống chi nơi này còn có mùi tanh máu của con cá sấu hai đầu, hiện trường hắn đánh nhau với con cá sấu hai đầu vẫn còn.
Chỉ có điều hai gã kia giả vờ không biết gì, tên tu sĩ Nguyên Anh kia càng muốn lợi dụng hắn. Tu sĩ Nguyên Anh biết rõ con yêu thú kia cũng biết mình trốn ở bên này. Gã lại vừa đánh vừa di chuyển về phía cạnh hắn, đến khi gã di chuyển con yêu thú quay lưng về phía hắn, gã đột nhiên hét một câu “Động thủ”, thậm chí còn đặt tên Trịnh Nguyên cho hắn.
Cứ như vậy, con yêu thú kia cho là hắn sớm đã mai phục ở chỗ này, cùng phe với tu sĩ Nguyên Anh. Hơn nữa con yêu thú trước đó cũng biết mình trốn ở chỗ đó, con yêu thú chắc chắn sẽ ra tay trước khi mình động thủ.
Trên thực tế, tên tu sĩ kia và yêu thú cũng đã thành công. Gã tu sĩ Nguyên Anh thành công là đã khiến cho con yêu thú động thủ, mà con yêu thú thành công là trước khi tên tu sĩ kia hô lên thì đã động thủ trước.
Nếu Diệp Mặc không phải nghĩ mình đã bị lộ trước, trước khi tên tu sĩ Nguyên Anh hô lên, cũng trước khi con yêu thú động thủ mà chạy trốn, thì hắn chết rồi cũng không làm rõ được. Mà tình huống bây giờ lại là, cho dù là con yêu thú trên mình đã bị thương, một chưởng kia cũng là một chưởng tùy tay mà đánh, sau khi Diệp Mặc đã chạy khỏi phạm vi nó công kích, vẫn cảm giác được khí huyết trong đan điền của mình đang cuồn cuộn lên.
Hai tên gian xảo khốn kiếp. Diệp Mặc lúc này lại nổi nóng, hắn rơi xuống bờ biển rồi nhưng cũng không lặn xuống nước. Con yêu thú và gã tu sĩ kia đánh nhau, nói không chừng hắn có thể lợi dụng mâu thuẫn hai bọn chúng đánh nhau, mặc dù nguy hiểm, nhưng Diệp Mặc cũng không phải là người dễ nuốt giận đến vậy.
Lúc này Diệp Mặc mới có tâm trạng quan sát con yêu thú kia, là một con thuồng luồng một sừng cấp sáu, chỉ có điều con thuồng luồng này dài quá hai cánh tay, làm cho người ta thoạt nhìn liền khó chịu.
Quả nhiên gã tu sĩ Nguyên Anh sau khi kêu “Động thủ”, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, ngụm máu tươi đó nhanh chóng liền biến thành một hình vẽ quỷ dị, tên này không ngờ muốn lợi dụng khi con yêu thú này đánh hắn thì dùng Huyết độn.
Nhưng gã thông minh, thì con yêu thú này cũng không ngu. Dường như cũng đoán được suy nghĩ của tu sĩ Nguyên Anh, nó không ngờ khi tên tu sĩ Nguyên Anh kia hét lên liền động thủ. Hơn nữa sau khi đánh xong một chưởng, lại không để ý đến Diệp Mặc, mà lại giáng cho tên tu sĩ Nguyên Anh kia một đòn.
Lúc này tên tu sĩ Nguyên Anh kia đã bắt đầu khởi động Huyết độn rồi, lại phát hiện ra chiêu của mình không ngờ lại không có hiệu quả gì, lập tức căng thẳng, trên thực tế, cho gã hô hấp một hai cái là đủ rồi, nhưng gã thiếu chính là một hai cái hô hấp đó.
Nếu như đối mặt với một chưởng toàn lực của con yêu thú kia, gã còn thờ ơ hoàn thành Huyết độn của mình, vậy thì gã ngoại trừ đường chết ra, thì cũng chẳng còn lựa chọn nào nữa.
Tu sĩ Nguyên Anh bất chấp lại khởi động Huyết độn vừa động thủ, thì một pháp bảo hình ấn lớn bị gã đập phá ra, pháp bảo hình ấn đó sau khi bị tu sĩ Nguyên Anh đập phá ra, trong nháy mắt liền biến thành một ngọn núi nhỏ đụng vào đòn công kích của con yêu thú, lại kích khởi đá vụn bay đầy trời.
Mặc dù tu sĩ Nguyên Anh kia chặn được đòn công kích của con yêu thú, nhưng gã cũng không còn cách nào khởi động Huyết độn.
Tu sĩ Nguyên Anh kia rõ ràng cũng là loại người quả quyết, không đợi con yêu thú tấn công đòn công kích tiếp theo, lập tức liền từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một hạt châu màu đen, sau đó nhanh chóng chém đứt một cánh tay của mình.
Ngay sau đó cánh tay của gã liền hóa thành một màn sương màu máu bao lấy hạt châu kia, lúc này đòn công kích lần hai của con yêu thú kia vừa đến.
Hạt châu màu đen kia được màn sương của cánh tay bao lấy cùng với đòn công kích của con yêu thú lại một lần nữa đụng vào nhau.
“Ầm” một tiếng, một tiếng nổ lớn khiến Diệp Mặc đang đứng xa cách vài nghìn mét cũng cảm giác được dưới chân mình đang rung động.
Diệp Mặc nhìn đá vụn bay đầy trời và nước biển bị kích động dâng cao, trong lòng âm thầm ngạc nhiên thán phục, hạt châu màu đen này không biết là cái gì, và cánh tay của tu sĩ kia sau khi tế ra, không ngờ lại có thể phát ra uy lực lớn như vậy.
Diệp Mặc chú ý, tu sĩ kia dùng cánh tay của mình sau khi kích phát hạt châu màu đen, cả người tái nhợt giống như một tờ giấy trắng. Nhưng gã oán hận nhìn chằm chằm Diệp Mặc, sau đó lại phun ra một ngụm máu.
Mặc dù Diệp Mặc biết gã lại chuẩn bị Huyết độn một lần nữa, lúc này tính kế đánh lén là tốt nhất. Nhưng khoảng cách giữa hắn và gã tu sĩ Nguyên Anh kia hơi xa một chút, như vậy thì cũng chẳng có cơ hội nào đánh lén được. Hơn nữa Diệp Mặc cũng biết, tu sĩ Nguyên Anh kia mặc dù bị thương nặng, nhưng muốn giết gã cũng không phí chút sức lực nào.
Diệp Mặc đồng thời cũng để ý đến con thuồng luồng kia, mặc dù không bị thương nặng như tu sĩ Nguyên Anh kia. Nhưng bị hạt châu màu đen kia nổ trúng, rõ ràng bị thương cũng không nhẹ, dường như đến một cánh tay cũng không trông thấy rồi. Trong thời gian này, nó cũng không có cách nào tiếp tục đánh được tu sĩ Nguyên Anh. Có thể nói tu sĩ Nguyên Anh kia sau bị thương tật bởi một hạt châu màu đen, lại còn phải trả giá một cánh tay, gã coi như đã đạt được mục đích của mình.
Bất kể con thuồng luồng kia hay là tu sĩ Nguyên Anh, cho dù là đều bị trọng thương, thì cũng không phải là đối tượng mà mình có thể đánh thắng được.
Lúc này không đi thì đợi đến khi nào? Diệp Mặc cũng không nghĩ ngợi gì, lập tức cổ động chân nguyên, muốn trốn xa. Nhưng hắn vừa mới định di động, lại đột nhiên dừng lại.
Sau khi dừng lại, Diệp Mặc không chọn hướng vừa này, mà lại đổi một hướng khác hướng tới một hình ảnh mờ nhạt vừa vọt qua. Sau đó trên không trung bắt được một vật, lập tức liền vọt về phía biển.
- Con chuột nhắt đáng chết…
Con thuồng luồng kia thấy Diệp Mặc bắt được thứ gì đó, lại cũng không bất chấp mình bị thương, cũng hoàn toàn không để ý đến tu sĩ Nguyên Anh kia dùng Huyết độn, không ngờ giống như một bóng ảnh mờ xông về phía Diệp Mặc. Nhưng nó bắt được chỉ là bóng dáng của Diệp Mặc, mà Diệp Mặc thì đã sớm bay về phía biển, mất tăm mất dạng.
- Đồ chuột nhắt, lấy đi nhẫn của Xích mỗ này, không ngờ còn muốn chạy về phía biển, mày đúng là nằm mơ giữa ban ngày…
Con thuồng luồng kia nổi giận gầm lên một tiếng, đồng thời vọt xuống nước.
Lúc này Huyết độn của tu sĩ Nguyên Anh đã kích động, gã chỉ nghe thấy Xích Hồng nói tên tu sĩ Kim Đan kia lấy đi nhẫn của nó, sau đó chạy mat61
Bỗng nhiên trong lòng gã cả kinh, đòn công kích cuối cùng tự hại mình kia dường như đã chặt đứt cánh tay của Xích Hồng. Rõ ràng nhẫn của nó cũng bị mất theo cánh tay đó, nhưng không biết tên tu sĩ Kim Đan tầng thứ tư kia như thế nào mà lại cướp được.
Thấy Xích Hồng nhảy xuống biển, tu sĩ Nguyên Anh kia bỗng nhiên có chút hối hận, sớm biết Xích Hồng không truy đuổi gã, gã phát động Huyết độn làm gì? Đồng thời trong lòng gã cũng thầm lắc đầu, một tu sĩ Kim Đan tầng thứ tư, cũng dám cướp nhẫn trữ vật của yêu thú cấp 6.
Trong nhẫn trữ vật của Xích Hồng có đồ gì, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng đỏ mắt. Nhưng khi gã biết tu sĩ Kim Đan kia không cách nào thoát khỏi sự đuổi bắt của Xích Hồng, dù sao đây cũng là trong nước, Kim Đan tầng thứ tư thực sự quá kém xa yêu thú.
Bất luận như thế nào, tu sĩ Nguyên Anh này cũng không nhìn thấy nữa rồi, huyết độn của gã đã khởi động, toàn thân thể gã mang một màu huyết ảnh, trong nháy mắt liền không thấy tăm tích trên hải đảo này nữa.
Sau khi yêu thú Xích Hồng truy đuổi xuống nước, chỉ một lát sau liền dừng lại, nó bỗng nhiên kinh sợ phát hoảng. Bởi vì nó không ngờ mất đi tung tích của Diệp Mặc, chỉ là một tu sĩ Kim Đan tầng thứ tư sao lại có thể thoát được trong biển này chứ?
Phải biết thần thức của nó trong biển, phạm vi mấy trăm dặm, cho dù là một con tôm đẻ trứng, nó cũng nhìn rõ, nhưng nó thực sự lại mất đi tung tích của tu sĩ Kim Đan tầng thứ tư.
Nó không giống với tu sĩ Nguyên Anh kia, mất đi cánh tay, có thể tái sinh được. Nhưng mất đi nhẫn trữ vật, thì nó mất đi tất cả những gì nó có.
…
Diệp Mặc vừa cướp được cánh tay cụt, liền biết mình hình như đã làm một chuyện ngu xuẩn, mặc dù hắn có thể tiến vào thế giới Trang vàng, nhưng đây là Vô Tâm Hải, đây cũng là địa bàn của yêu thú.
Thế giới Trang vàng của hắn giống như có điểm sáng màu vàng kim, lơ lửng trong biển, muốn gạt con thuồng luồng kia quả thực có chút khó khăn. Cho dù hắn có thể trốn vào bùn cát dưới đáy biển, cuối cùng khả năng bị con yêu thú này tìm ra cũng là rất lớn. Hơn nữa một khi hắn khởi động độn thuật, dao động chân nguyên rõ ràng cũng không thể giấu đi được.
Diệp Mặc xuống biển chỉ một lát, liền suy nghĩ kỹ quan hệ lợi hại, hắn là kẻ hám tiền, còn một cái nữa hắn là kẻ tính toán không thua với hai tu sĩ Nguyên Anh cộng lại, lúc này mới tìm được một chút có lợi cho hắn.
Bỗng nhiên có một đàn cá trắng với tốc độ cực nhanh kết đội trước mặt Diệp Mặc, bọn cá này thậm chí còn đến mấy chục nghìn con, Diệp Mặc không hề nghĩ ngợi, liền khống chế thế giới Trang vàng tiến vào miệng một con cá, đồng thời hắn cũng bước vào thế giới Trang vàng.
Mặc dù như vậy, trong lòng Diệp Mặc vẫn lo sợ bất an.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của himurakent