Thông Thiên Chi Lộ Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Chương 990: Đàm phán theo thực lực
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Sưu tầm By Kyosaike --- 4vn.eu
Toái Ngọc cổ vực rộng mấy nghìn dặm, linh khí kinh nhân cực độ, ngay cả không khí cũng tựa hồ biến đắc cực kỳ ẩm ướt, cây cối rực rỡ sắc màu.
"Thật ra là địa mạo gì?"
Đột nhiên, Ngụy Tác tỏ vẻ kinh hãi.
Gã dùng Địa Mẫu cổ kinh nối thông địa mạch, đến cách Toái Ngọc cổ vực hai, ba nghìn dặm thì bị cắt đứt. Gã cảm tri được địa mạch Toái Ngọc cổ vực tựa hồ bị sức mạnh kinh nhân nào đó từ trước thời viễn cổ đã đánh tan, thậm chí như thể nhiều địa mạch đã tan biến, bị uy năng kinh thiên biến thành lạc ấn tựa đồ đằng, chỉ để ghi lại sức mạnh nghịch thiên nào đó từng tồn tại.
Sức mạnh nào mà khiến thiên địa cũng không còn là tồn tại chí cao mà biến thành bức tranh ghi lại dấu ấn?
Nghịch thiên, đó là sức mạnh siêu thoát thiên địa!
Nếu là đại đạo pháp vực của tu sĩ thì sức mạnh này hoàn toàn vượt khỏi thiên địa!
A!
Ngụy Tác hít sâu một hơi.
Đến gần là gã nhìn rõ năm, sáu linh quang quang tráo trong Toái Ngọc cổ vực có linh khí cuồn cuộn, thậm chí tràn ra nhũ bạch sắc linh quang hóa sinh thành một nhánh cây dị thường, rủ xuống vạn dải hư ảnh bạch sắc linh thụ!
Nơi này đích xác là viễn cổ chiến trường, khẳng định bạo phát đại chiến kinh thiên hơn cả thời đại của Linh Lung Thiên, nguyên khí quy tắc của địa mạch dưới Toái Ngọc cổ vực đã bị triệt để khuấy loạn, thần thông của gã không thể đoán được nhưng qua Địa Mẫu cổ kinh thì thoáng cảm tri ra Toái Ngọc cổ vực có khí tức kinh nhân cuộn chảy, như trong địa mạch có tồn tại thứ cực kỳ thích hợp hóa sinh linh khí linh mạch, như thần long ngủ sâu không biết bao nhiêu vạn năm.
Lạc ấn siêu thoát thiên địa... Linh khí hình thành hư ảnh bạch sắc linh thụ... Địa mạch kinh nhân đoạt thiên địa tạo hóa... Tất cả khiến tâm thần Ngụy Tác sôi lên, một lúc sau mới bình tĩnh lại.
Ngọn núi tu sĩ Ngọc Hành đại lục chiếm cứ cách Toái Ngọc cổ vực nghìn dặm, lục sắc linh quang quang tráo che kín cảnh tượng bên trong, sơn cốc có linh quang lóe sáng lại ở giữa hai phe, cách nhau năm trăm dặm.
Sơn cốc dày đặc tu sĩ, khí tức lên tận thinh không, khiến vân khí phía trên không ngừng biến hóa, thậm chí rực rỡ sắc màu và cực quang.
Lẻ tẻ có tu sĩ cưỡi mây lành hoặc phi độn pháp bảo, hoặc yêu thú đáp xuống, bầu không khí bình tĩnh nhưng dồn nén, tạo cảm giác thập phần cổ quái.
"Lệ Nhược Hải? Có chuyện gì mà y xuất hiện ở đây?!"
Ngụy Tác lại chấn kinh, tầm mắt hiện lên một đạo thanh hoàng sắc độn quang từ xa lao tới, bên trong là mỹ nam tử tuấn tú, khí tức thành thục, mặc lưu kim pháp y mỏng, linh khí hình thành hình man hoang cổ thú bốn cánh khí tức hung mãnh, khác hẳn với khí tức xuất trần phiêu dật của y.
Tu sĩ này là bạn cũ của Ngụy Tác, Linh Thú cung cung chủ Lệ Nhược Hải!
Tu vi của Lệ Nhược Hải đã đề thăng kinh nhân, đạt Kim đơn ngũ trọng sơ kỳ.
Hít sâu một hơi, Ngụy Tác thi triển phổ thông linh quang độn pháp, lướt về phía Lệ Nhược Hải.
Ở đây không thể dùng Địa Mẫu cổ kinh nối thông địa khí, đối với Ngụy Tác cực kỳ bất lợi, gã càng cẩn thận, khống chế cả độn tốc linh quang độn pháp, biến mình thành một cao thủ Kim đơn nhất trọng.
"Vị đạo hữu này là…?" Ngụy Tác đến nhanh, Lệ Nhược Hải nhận ra, truyền âm hỏi. Ngụy Tác dùng Tùy tâm ảo hóa quyết biến thành một trung niên tu sĩ lùn thấp Lệ Nhược Hải không nhìn ra.
"Lệ cung chủ, mỗ là Ngụy Tác." Ngụy Tác đến gần Lệ Nhược Hải, đồng thời truyền âm cho Lệ Nhược Hải, "Ở đây xảy ra chuyện gì?"
"Ngụy đạo hữu?!" Lệ Nhược Hải run lên, nhãn quang lóe lên kịch liệt đoạn lướt tới với tốc độ nhanh hơn, "Ngụy đạo hữu, không ngờ lại gặp ở đây, thế nào, đạo hữu qua đường nên không biết có chuyện gì?"
"Mỗ tìm theo dấu chỗ thiên địa linh khí dày đặc mà tới đây, dọc đường đối phó một toán tu sĩ Ngọc Hành đại lục, biết đại tông môn bên đó chuẩn bị đấu với Ngọc Thiên tông, Tây Tiên nguyên." Ngụy Tác đến cạnh Lệ Nhược Hải mới truyền âm, "Ở đây thay đổi thế nào, sao các vị lại tới?"
Cố nhân tương phùng, Thiên khung lại tan vỡ nên như cách biệt đã một kiếp, Lệ Nhược Hải không đổi sắc nhưng nhìn Ngụy Tác thập phần cảm khái, "Ngụy đạo hữu đã biết Huyền Phong môn và Chân Võ liên hợp với tông môn Ngọc Hành đại lục chưa? Các hạ không sai, mấy tông môn đó định đâu với Ngọc Thiên tông, Tây Tiên nguyên ở đây nhưng Ngọc Thiên tông và Tây Tiên nguyên bố trí cấm chế kinh nhân, đả phá giải tất ngọc thạch câu phần, nên song phương ước định ngồi lại bàn bạc. Ngọc Hành đại lục có ưu thế, nên không chịu nhún, thành ra Ngọc Thiên tông và Tây Tiên nguyên phái nhiều tu sĩ hướng các phương cầu viện. Lần đàm phán này liên quan đến lợi ích cả Thiên Huyền đại lục nên tuyệt đại đa số tông môn vàa đại tu sĩ được tin đều tới."
"Tiến hành đàm phán ở đây?" Ngụy Tác mục quang lóe lên, việc này nằm ngoài dự liệu, xem ra Ngọc Thiên tông và Tây Tiên nguyên có cấm chế cực kỳ kinh nhân, đối phương có ngần ấy thần huyền đại năng mà cũng bị chấn nhiếp.
"Phe Ngọc Hành đại lục cùng Huyền Phong môn, Chân Võ khẳng định không muốn tử thương nhiều, giao đấu thì phe thắng cũng không biết sẽ phải mất đi bao nhiêu tu sĩ, tuy nhiên dù đàm phán cũng khó tránh tỷ thí một phen để xem thực lực song phương thế nào, nếu phe Ngọc Hành đại lục hơn hẳn tất Ngọc Thiên tông và Tây Tiên nguyên phải nhượng bộ." Lệ Nhược Hải bảo Ngụy Tác, "Phe Ngọc Hành đại lục diệt không ít tông môn của Thiên Huyền đại lục, là cường đạo ngoại lai đếm cướp bóc, Ngọc Thiên tông và Tây Tiên nguyên hứa rằng chỉ cần hợp lực chống ngoại địch, sau đó sẽ không can thiệp vào đường hướng các tông môn phát triển, nên tuyệt đại đa số tu sĩ Thiên Huyền đại lục đứng về phe Ngọc Thiên tông và Tây Tiên nguyên."
"Linh Thú cung hiện tại thế nào?" Ngụy Tác mục quang lóe lên, Linh Lung Thiên ẩn trong một tấm áo choàng đen, đang tới sơn cốc, nhưng ban nãy ra hiệu là nó đi trước.
"Linh Thú cung gần lập động phủ bên ngoài Thiên khung Nam Quan thành, nhưng ở đó có tu sĩ Ngọc Hành đại lục đi qua, bản cung không địch nổi nên thả hết yêu thú mới thoát được, đệ tử và yêu thú nuôi dưỡng tử thương rất nhiều. Hiện tại tu sĩ Linh Thú cung tụ tập tại điểm của Thái Tố tông lập ra, ở bên ngoài Thiên khung cách đây một vạn năm nghìn dặm." Lệ Nhược Hải cười khổ, chỉ về rất xa sau lưng.
"Tâm Hữu Lan thế nào rồi?" Ngụy Tác nhíu mày. Linh Thú cung rõ ràng bị phá sơn môn, đi đường xa xôi trong lúc thú triều căn chưa tan, tổn thất tất thập phần kinh nhân.
"Nó trọng thương, bất quá không đáng ngại." Lệ Nhược Hải nhìn Ngụy Tác, "Ngọc Hành đại lục và Huyền Phong môn, Chân Võ liên hợp, khí thế hung hung, may mà Ngụy đạo hữu đến đây, lần đàm phán này chúng ta thêm phần thắng."
"Đàm phán bắt đầu khi nào?" Nhãn thần Ngụy Tác băng hàn hẳn. Thân bằng hảo hữu của gã không nhiều, Lệ Nhược Hải và Tâm Hữu Lan ít nhất cũng là hai trong số đó, tuy họ không chết nhưng gã biết để thoát được tất thập phần hung hiểm, vận khí không may, dọc đường gặp yêu thú có thực lực kinh nhân thì đã xong đời. Được gã nhắc trước, Linh Thú cung vốn không có gì nguy hiểm, nhưng vì không may mà suýt mất mạng, như thế càng khiến gã dấy lên sát ý băng lãnh.
"Tối nay." Lệ Nhược Hải đáp.
"Mỗ sẽ che giấu thân phận, nếu có ai hỏi, các hạ cứ bảo mỗ là tán tu." Ngụy Tác gật đầu, truyền âm cho Lệ Nhược Hải đoạn cùng đi.
Đỉnh núi quanh sơn cốc rất thấp đối với tu sĩ, chỉ hai, ba trăm trượng nhưng sơn cốc không nhỏ, tới một trăm năm, một trăm sáu mươi dặm.
Trong đó có không ít tu sĩ, đều là tu sĩ Thiên Huyền đại lục, tu sĩ Ngọc Hành đại lục chưa ai lộ diện.
Nơi này linh khí cực kỳ nồng, lần này đàm phán liên quan đến lợi ích của mọi tông môn và tất cả tu sĩ Thiên Huyền đại lục, thoạt nhìn là thấy trong sơn cốc không thiếu linh khí của Kim đơn tu sĩ dấy lên, vốn những Kim đơn đại tu sĩ hiếm khi ra mặt ở tu đạo giới hoặc bình thường không để lộ tung tích, không mấy nổi danh Thiên Huyền đại lục, hoặc cơ hồ không ai biết tới nhưng giờ đều xuất hiện trong sơn cốc.
Đây là thịnh hội hoàn toàn áp đảo ngày hội minh của Hóa Thiên giáo, đàm phán kiểu này theo thực lực nên sẽ có tỷ thí kinh thiên.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 45 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Thông Thiên Chi Lộ Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Chương 991: Khí tức bên trong cổ vực
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Sưu tầm By Kyosaike --- 4vn.eu
"Lệ cung chủ, may mà cung chủ không sao."
"Lệ cung chủ đến rồi."
"Lệ cung chủ, từ biệt hôm đó, không ngờ gặp lại trong tình cảnh nà."
Lệ Nhược Hải quen biết rộng, vào sơn cốc liền có không ít tu sĩ chào hỏi.
Ngụy Tác bình tĩnh như thường, quan sát tình hình trong cốc, Lệ Nhược Hải chỉ bảo những tu sĩ đến chào rằng Ngụy Tác là một kim đơn tán tu bình thường không hiện thế, là bạn cũ của y.
Tình hình này, nhiều Kim đơn tu sĩ vốn hiếm khi xuất hiện tại tu đạo giới, thậm chí bình thường không ra mặt cũng đến đây, trong số Kim đơn tu sĩ dưới cốc, có đến một phần ba mà đại đa số tông môn tu sĩ không biết, có thêm một "Kim đơn tu sĩ" như Ngụy Tác cũng không ai lấy làm lạ.
"Chỉ khi biến động thế này, những nhân vật đó mới xuất hiện."
Mắt Ngụy Tác ánh lên liên tục, cảnh tượng trong sơn cốc thập phần kinh nhân, bình thường khó tưởng tượng nổi, cả Thiên Huyền đại lục vốn có một nghìn mấy trăm thành trì, bình quân vài thành trì mới có một Kim đơn tu sĩ, thú triều lần này không biết chết mất bao nhiêu Kim đơn đại tu sĩ, nhưng trong cốc cuồn cuộn linh khí, ít nhất tụ tập hai trăm mấy chục Kim đơn đại tu sĩ.
Coi như bài tẩy của một đại lục đã lộ, tới một phần Kim đơn đại tu sĩ của Thiên Huyền đại lục có mặt là không ai biết tới, không thiếu tu sĩ Kim đơn tam trọng trở lên. Mọi tu sĩ đều biết mình sinh vào một thời đại kinh thiên, trải qua những việc sẽ được ghi vào điển tịch của hậu thế, nên bất cứ ai, kể cả Ngụy Tác đều có cảm giác nhiệt huyết sôi lên.
"Lệ cung chủ, mấy năm không gặp đã đột phá đến tu vi Kim đơn ngũ trọng, đáng mừng."
Lại một tu sĩ hoàng bào bạch mi, mặt mày gầy gò như nho sinh nhiều tuổi đi tới, ôm quyền chào Lệ Nhược Hải. Tu sĩ này cũng có tu vi kinh nhân Kim đơn ngũ trọng sơ kỳ, thân kim sắc linh khí ngưng thành hình các nhạc khí như sênh, chuông, đàn.
"Đây là thái thượng trưởng lão Tiên Âm chân nhân của Tiên Tự tông ở Thiên Huyền đại lục trung bộ." Lệ Nhược Hải truyền âm cho Ngụy Tác, giới thiệu lão nhân đoạn ôm quyền hành lễ với Tiên Âm chân nhân, cười khổ, "Tình hình này để giữ mạng, tại hạ dùng hết tích lũy của Linh Thú cung mới có tiến cảnh này, còn tu vi tinh tiến như chân nhân mới đáng mừng."
"Tiên Tự tông cũng có tu sĩ như thế." Ngụy Tác mục quang hơi lóe lên, Tiên Tự tông vốn chỉ là một tiểu tông môn vô danh, trước kia không nghe nói có Kim đơn đại tu sĩ, chứng tỏ nhiều tông môn và tán tu ẩn tàng rất kỹ.
"Lão phu lẽ nào không thế, tương đương với Tiên Tự tông đổ tích lũy lấy đời lên lão phu và mấy đệ tử." Tiên Âm chân nhân cười khổ lắc đầu.
Tiên Âm chân nhân nói mấy câu cùng Lệ Nhược Hải nhưng khiến Ngụy Tác cùng vài tu sĩ cạnh đó có cảm thụ khác hẳn.
Tu đạo giới điển tịch có ghi lại, từ cổ tựu có loạn thế là có thần vương... Trừ cực nhiều tu sĩ mất mạng thì với những người còn lại sẽ có thêm nguồn lực, nhiều tông môn vì lưu truyền nên dốc hết tích lũy, vốn những thứ không đành động dụng cũng đem ra, thành thử thời đại mà tu đạo giới loạn lạc nhất mười vạn năm sẽ hóa sinh không ít nhân vật kinh thiên.
"Vị đạo hữu này không biết thế nào quan hệ với Lệ cung chủ, xưng hô thế nào?" Tiên Âm chân nhân nhìn sang Ngụy Tác, tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Đây là Quý đạo hữu, tán tu Thiên Huyền đại lục nam bộ, là bạn cũ của tại hạ." Lệ Nhược Hải giới thiệu Ngụy Tác với Tiên Âm chân nhân.
"Quý đạo hữu tạo cho lão phu cảm giác khác thường, chắc biết thần thông phi phàm chứ không phải Kim đơn tu sĩ thông thường." Tiên Âm chân nhân ngưng thần nhìn Ngụy Tác đoạn gật đầu.
"Xem ra y luyện Vọng khí thuật pháp đặc biệt, ngươi không có thần huyền khí tức nên y không nhận ra." Lục bào lão đầu lên tiếng trong tai Ngụy Tác.
Ngụy Tác có cùng ý nghĩ, nhưng vẫn bình tĩnh như thường, ôm quyền hành lễ, "Chân nhân quá khen."
"Ngọc Thiên tông và Tây Tiên nguyên chưa xuất hiện đại tu sĩ hả?" Lệ Nhược Hải chuyển chủ đề, lấy từ nạp bảo nang ra mấy hoàng ngọc bảo tọa, mời Ngụy Tác và Tiên Âm chân nhân ngồi xuống.
"Còn chưa, nhưng mấy lão bất tử Kỳ Tiên giáo đã đến rồi, chắc đang thương nghị sự tình." Tiên Âm chân nhân gật đầu, đáp.
"Mấy lão bất tử Kỳ Tiên giáo đã đến? Nghe nói họ biết bí thuật kinh nhân, có họ thì Thiên Huyền đại lục thêm phần thắng." Lệ Nhược Hải kinh hỉ.
"Tiếc là Chân Võ và Huyền Phong môn lại ăn cây táo rào cây sung, không thì Thiên Huyền đại lục ngần ấy tông môn cùng chống chọi, sợ gì Ngọc Hành đại lục!" Tiên Âm chân nhân tức giận.
"Tại hạ có dự cảm, lần này chúng không nguyện." Lệ Nhược Hải liếc Linh Lung Thiên cách Ngụy Tác không xa, bảo Tiên Âm chân nhân.
"Mong như lời Lệ cung chủ." Tiên Âm chân nhân nhìn về ngọn núi tu sĩ Ngọc Hành đại lục tụ tập, ngưng trọng gật đầu.
"Đối phương có người tới!"
Chốc sau, sơn cốc vang lên tiếng nhiều tu sĩ quát.
Quang hoa từ lục sắc linh quang quang tráo trên ngọn núi tu sĩ Ngọc Hành đại lục tụ tập chiếu xuống sơn cốc.
"Ngọc Thiên tông và Tây Tiên nguyên ra rồi, xem ra đàm phán sắp bắt đầu!"
Tất cả phát hiện mấy linh quang quang tráo trong Toái Ngọc cổ vực đều có độn quang bắn tới.
"Oành!"
Sơn cốc xôn xao, phe Ngọc Hành đại lục đến đây không phải người của đại lục họ mà là Chân Võ, Huyền Phong môn và nhiều tu sĩ tông môn của Thiên Huyền đại lục.
"Chó săn dẫn đường, không biết liêm sỉ!"
"Chủ nhân chưa đến, chó đã ra trước."
"Bọn chó săn!"
Không ít tu sĩ cười lạnh.
"Nói gì hả! Có bản lĩnh bước ra nói với ta."
Một bạch y thanh niên chân trần đi trước toán người Ngọc Hành đại lục, đứng trên tảng đá nhìn quanh.
Bạch y thanh niên có nhãn thần cực kỳ lăng lệ, pháp y do bạch sắc bối xác đặc biệt luyện chế thành, mỗi mảnh bạch sắc bối xác đều điêu khắc phù văn, dệt lên nguyên khí dao động kỳ lạ. Da y như bạch ngọc, lam sắc linh khí ngưng thành một mặt biển sau lưng, trải ra không biết bao nhiêu trượng, tạo cảm giác cực kỳ bàng bạc.
Trừ linh khí hình biển thì thanh niên lạnh lùng, nhãn thần cực kỳ lăng lệ này không hiểu còn bí pháp gì, quanh mình bao trùm bảy ngũ sắc hà quang quang hoàn, trông càng siêu nhiên thoát tục như thần linh.
"Đây là Nam Minh chân nhân ở Nam minh quỳ thủy đảo, không ngờ y quy thuận Ngọc Hành đại lục! Y là tu sĩ Kim đơn ngũ trọng!" Không ít người nhận ra bạch y thanh niên.
Đó là tán tu trong thủy vực bên ngoài Thiên khung Thiên Huyền đại lục, lấy được một thượng cổ động phủ, trông còn trẻ nhưng thật ra là một lão quái hơn ba trăm tuổi, mấy chục năm không hề lộ diện, tuyệt đại đa số tu sĩ không biết đến.
"Đứng ra thì sao! Làm chó còn sợ bị mắng hả!"
Một hắc sam trung niên đại hán không ưa hắn nên nhảy khỏi tảng đá đang ngồi.
"Cỡ chó như ngươi mà dám lớn tiếng trước mặt ta hả!"
Mặt biển sau lưng lan ra, Nam Minh chân nhân mắt lóe lên hàn quang, cách không chụp hắc sam trung niên đại hán.
“Chát!”
Vô hình khí tức khiến nhiều tu sĩ quanh hắc sam trung niên đại hán rùng mình, còn hắc sam trung niên đại hán chỉ Kim đơn tam trọng bị giữ cứng trên không, không thể trả đòn.
"Oành!"
Mấy tu sĩ quanh hắc sam trung niên đại hán cùng xuất thủ, quang hoa nổ tung cách y mười mấy trượng mới chặn được đòn này.
Nam Minh chân nhân phát ra uy năng vô hình vô sắc, trước khi tan không để lộ quang hoa.
"Vô sắc quỳ thủy thần pháp!"
Một lão nhân lưng còng như sắp xuống lỗ chặn trước hắc sam trung niên đại hán, mắt lóe lãnh quang, "Nam Minh, ngươi có thể đại biểu che bên đó? Nếu được thì lão phu không ngại đấu một trận."
Sau lưng hôi y lão giả, thần sắc mấy Kim đơn tu sĩ vừa xuất thủ và hắc sam trung niên đại hán đều kinh hãi, tuy ngăn được Nam Minh chân nhân nhưng họ đều chấn động, e mấy người liên thủ cũng không phải đối thủ của Nam Minh chân nhân.
"Song phương ước định đến bàn bạc, ai muốn động thủ thì Tây Tiên nguyên sẽ lấy mạng."
Một nam tử hơn ba mươi tuổi, trông thập phần trung hậu, nhưng toát lên sát ý băng lãnh đáp xuống cạnh hôi y lão nhân.
Tóc nam tử này vấn lên, mặc hoàng sắc tinh kim pháp y linh khí hình thành một vầng mặt trời chói lòa, có long hình đồ đằng. Nhiều người nhận ra là Tây Tiên nguyên chân truyền đại đệ tử Hoàng Vệ.
Hoàng Vệ nhìn Nam Minh chân nhân, song mục bắn ra quang hoa thực chất, ngưng thành lưỡng đạo bạch sắc phù lục, đồng thời khí tức từ Toái Ngọc cổ vực bao lấy Nam Minh chân nhân.
Khí tức này khiến Ngụy Tác và Linh Lung Thiên cùng giật mình.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 44 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Thông Thiên Chi Lộ Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Chương 992: Vượt hơn dự tính
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Sưu tầm By Kyosaike --- 4vn.eu
Khí tức này sánh với khi cổ đế thi từ Âm dương phần hiển hiện ra, tuyệt đối không thể do Hoàng Vệ tu vi Kim đơn tứ trọng phát ra.
Ngọc Thiên tông và Tây Tiên nguyên đích xác bố trí kinh thiên cấm chế tại Toái Ngọc cổ vực, uy năng bao trùm sơn cốc, Hoàng Vệ tựa hồ là chỉ dẫn, có thể khiến uy năng cấm chế trấn áp lên bất cứ tu sĩ nào.
Chả trách Ngọc Thiên tông và Tây Tiên nguyên bức được Ngọc Hành đại lục đàm phán, khí tức này cả Ngụy Tác và Linh Lung Thiên cũng khó chống.
"Không phải chỉ các vị có cấm chế Tiên vương độ hư pháo, Hóa tinh cổ hoàng kích của bọn tại hạ đủ giết bất cứ ai."
Đột nhiên, một tu sĩ Ngọc Hành đại lục mặc đạm lục sắc ngọc y lăng không tới cười lạnh. Thần quang từ ngọn núi Ngọc Hành đại lục chiếm cứ rải ra, ngưng thành mấy nghìn ngân sắc quang điểm trên cao, như một vì sao tỏa khí tức không kém gì Toái Ngọc cổ vực.
Như hai tuyệt thế đại năng giằng co, nguyên khí dao động khiến tu sĩ trong sơn cốc rùng mình.
"Bọn ta không sợ gì cấm chế của Tây Tiên nguyên và Ngọc Thiên tông mà chỉ không muốn phá hoại thiên địa linh khí và địa mạch ở đây."
Tu sĩ Ngọc Hành đại lục lăng không lao tới mặc đạm lục sắc ngọc y, còn rất trẻ, chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, tu vi Kim đơn tam trọng, công pháp cùng thuật pháp bất phàm, linh khí và hà quang hình thành từng dải bảo đới thần quang.
Thần quang nhiễu thể, bảo đới triền thân, là kim đơn dị tượng được ghi trong điển tịch.
"Nếu ta không nhầm, cấm chế này mỗi lần đều rút ra số lượng thiên địa linh khí kinh nhân." Tu sĩ Ngọc Hành đại lục khí thế thập phần bất phàm chắp tay đứng đối diện Hoàng Vệ, lãnh đạm nói.
"Hóa ra là cấm chế này!"
Ngụy Tác hơi giật giật chân mày. Chả trách có thể phát ra khí tức như thế, hóa ra Ngọc Thiên tông và Tây Tiên nguyên bố trí cấm chế này tiêu hao linh khí kinh nhân. Hiển nhiên là cổ cấm đã thất truyền, hơn mười vạn năm nay, tu đạo giới không có nơi nào linh khí như ở đây.
"Lần này song phương ngang nhau!" Lục bào lão đầu kêu lên. Trong sơn cốc, tu sĩ Thiên Huyền đại lục đều nhăn nhó. Hai làn khí tức tuyệt thế và áp lực vô hình khiến nhiều người rợn tóc gáy. Tu sĩ trẻ tuổi của Ngọc Hành đại lục lật bài tẩy của song phương.
Ngọc Thiên tông và Tây Tiên nguyên không chiếm ưu thế về cấm chế, đấu nhau thật sự thì cấm chế của hai bên đều vô dụng, chỉ còn trông vào thần thông của tu sĩ.
"Tại hạ không phá hoại song phương ước định, đây là ân oán riêng, không liên quan đến hội đàm." Nam Minh chân nhân lạnh giọng, thần thức uy áp không ngừng dồn lên hắc sam trung niên tu sĩ, "Có gan nói thì nên có gan quyết đấu?"
"Nói hay, để xem ngươi có dám quyết đấu với ta không!" Đột nhiên, tiếng hừ lạnh từ xa vang lên, lao tới cực nhanh, "Y nói ngươi là chó săn, ta bảo ngươi còn không bằng, muốn quyết đấu thì ta đây."
"Tu vi của y đã Kim đơn ngũ trọng hậu kỳ."
Ngụy Tác tỏ vẻ kinh hỉ, người nói mặc thanh sắc pháp y giản dị nhưng dấy lên khí tức nghịch thiên đầy kiên định, chính thị Ngọc Thiên tông chân truyền đại đệ tử Phong Ngô Thương.
Phong Ngô Thương đã biến đổi nhiều về linh khí, hình thành một quả trứng to trên đầu, linh khí sôi trào như có thứ gì đó sắp hình thành, tu vi đã đạt Kim đơn ngũ trọng hậu kỳ!
Rõ ràng, trong tình hình này, tông môn như Ngọc Thiên tông đã động dụng tích lũy, sử dụng những thứ bình thường tông môn không đành dùng.
Phong Ngô Thương đổi hẳn khí chất, đôi mắt thẳm sâu, như có lưu quang tung bay.
"Chó còn không bằng mà dám kêu gào, ta giết ngươi như giết chó mà thôi." Phong Ngô Thương bước tới, khí thế càng lúc càng mạnh, sát cơ vô biên.
"Phong Ngô Thương, người khác sợ ngươi chứ ta sợ gì!" Nam Minh chân nhân cười lạnh, bảy ngũ sắc hà quang quang hoàn rực quang hoa, hình thành màn sáng bảy tầng.
"Thừa lời, ra đây mau." Phong Ngô Thương cười lạnh khinh miệt, "Ta giết ngươi lập uy, cho tất cả thấy số phận của những kẻ chó săn."
"Phong Ngô Thương, cuồng vọng, ngươi tưởng mình là đối thủ của ta?"
Nam Minh chân nhân tế xuất đào hồng sắc ngọc chi, sáng rực hà quang.
"Xoẹt!!"
Hôi hắc sắc loan nguyệt dấy lên trước mặt Phong Ngô Thương, thế như chẻ tre, phán tan uy năng vô sắc vô hình của Nam Minh chân nhân, như một vì sao va vào hào quang của đào hồng sắc ngọc chi.
"Liệt khuyết tàn nguyệt! Sao lại thế được!"
Nam Minh chân nhân và nhiều tu sĩ kinh hô.
Hà quang bị chấn vỡ, uy năng hất Nam Minh chân nhân lùi liên tục.
"Xoẹt!!"
Hư không lại chấn động, Phong Ngô Thương lại phát ra Liệt khuyết tàn nguyệt, Nam Minh chân nhân cơ hồ tắt hết quang hoa.
"Dừng tay!"
Thanh niên Ngọc Hành đại lục mặc đạm lục sắc ngọc y và mấy nhân vật lợi hại của Chân Võ, Huyền Phong môn cùng quát, khí tức bừng lên định che cho Nam Minh chân nhân.
"Đây là ân oán riêng."
Đồng thời, Tây Tiên nguyên chân truyền đại đệ tử Hoàng Vệ lên tiếng, song mục bắn ra quang hoa, thanh niên Ngọc Hành đại lục mặc đạm lục sắc ngọc y và mấy tu sĩ Chân Võ, Huyền Phong môn rùng mình, khí tức kinh thiên trùm lên họ.
"Giết ngươi như giết chó!"
Phong Ngô Thương khí tức ngút trời, hôi hắc sắc loan nguyệt hất nát đào hồng sắc ngọc chi của Nam Minh chân nhân thân đoạn ép xuống.
"Phù!"
Bạch sắc pháp y của Nam Minh chân nhân không ngăn được, nhục thân thành tro.
"Giết được lắm!"
Phong Ngô Thương chỉ vài chiêu đã giết một đại tu sĩ đồng cấp khí thế bức nhân của đối phương, khiến phe Thiên Huyền đại lục phấn chấn.
"Phong Ngô Thương sao lại biết Liệt khuyết tàn nguyệt? Y có liên can gì đến tu sĩ họ Ngụy đã chết?"
Nhiều tu sĩ bàn luận, chỉ có Ngụy Tác bình tĩnh như thường ngồi trong một góc biết thật ra là việc gì.
"Một đàn chó săn, đó là hậu quả những kẻ cam tâm làm chó." Phong Ngô Thương như chiến thần giết Nam Minh chân nhân, nhãn thần lăng lệ quét về phía Chân Võ và Huyền Phong môn.
"Ngươi coi thường song phương ước định, diệt đại tu sĩ bên ta hả!" Thanh niên mặc đạm lục sắc ngọc y nhợt nhạt mặt mày quát, "Các ngươi gây sự trước, chắc không muốn đàm phán nữa."
"Không cần hư trương thanh thế. Các ngươi không sợ bọn ta ngọc thạch câu phần thì đã ra tay lâu rồi. Không đành bỏ qua linh khí ở đây thì đừng lớn lối, làm chó cũng nên biết cúp đuôi, đừng sủa nhặng xị." Phong Ngô Thương cực kỳ hùng dũng bước lên, bức bách mặc thanh niên đạm lục sắc ngọc y, "Y đã nói là ân oán riêng, ngươi không phục thì chúng ta đơn độc quyết đấu, phân sinh tử."
"Được!" Phe Thiên Huyền đại lục sôi trào nhiệt huyết, nhiều người kêu hay, "Làm chó thì nên biết cúp đuôi!"
"Ngươi!" Thanh niên mặc đạm lục sắc ngọc y run lên, nhưng thấy Phong Ngô Thương đánh cho Nam Minh chân nhân không có sức trả đòn, ba chiêu là lấy mạng thì y biết không địch nổi, không dám đáp.
"Thế nào, tu sĩ Thiên Huyền đại lục không phải thích đơn độc quyết đấu hả? Tu vi cao là có thể tùy ý xưng hô người ta là chó, như thế thì ta cũng gọi các ngươi như thế được không?" Cùng lúc, khí tức hùng hậu trút xuống, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên nhìn lên.
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên biếto ngay có một thần huyền đại năng Ngọc Hành đại lục giáng lâm.
Giọng nói vang lên, thần huyền dị tượng cùng mùi đàn hương rải khắp sơn cốc.
Đích xác là một thần huyền đại năng, không có linh khí hiển lộ nhưng ràn rạt uy nghiêm, thanh sắc thần quang tại chảy dưới chân như đứng trên thần tuyền lướt tới.
Nhiều tu sĩ Thiên Huyền đại lục trong sơn cốc bị khí tức kinh nhân ép đến nín thở, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên ngầm đưa mắt trao đổi.
Thần huyền đại năng này rất trẻ, khí huyết khí tức như mặt trời mới mọc, chắc chỉ hơn ba mươi tuổi, cao lớn đĩnh bạt, hiện rõ thiên tư, mặc huyền thiết sắc pháp y khiến thân thể như một thần binh. Gương mặt tuấn dật bất phàm, nhất là đôi mắt rất sáng, lấp lánh tử sắc thần quang, hoàn toàn ra vẻ cao cao tại thượng, đứng trên mọi Kim đơn đại tu sĩ.
Thần huyền đại năng trẻ tuổi này chỉ tu vi Thần huyền nhất trọng, đối với Ngụy Tác và Linh Lung Thiên thì không có gì kinh nhân, nhưng quan trọng nhất là qua lời tu sĩ Ngọc Hành đại lục lúc trước, cả hai chưa từng nghe nói có một thần huyền đại năng như thế.
Số lượng thần huyền đại năng Ngọc Hành đại lục cao hơn tính toán!
"Thế nào, phục hay không?" Thần huyền đại năng đó mắt rực tử quang đi đến trước Phong Ngô Thương.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 40 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Thông Thiên Chi Lộ Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Chương 993: Cách biệt quá xa
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Sưu tầm By Kyosaike --- 4vn.eu
Cả sơn cốc lặng ngắt, tu sĩ Ngọc Hành đại lục tuy trẻ nhưng thần huyền và kim đơn là khoảng cách khó vượt qua, chỉ khí tức đã như vương giả chân chính giáng lâm, khiến nhiều người run rẩy, Kim đơn tu sĩ mà dám lên tiếng là sẽ bị mất mạng ngay.
"Chát!"
Thần huyền đại năng trẻ tuổi lại đi thêm một bước trên không trung, tuy nhiên cước đạp hư không nhưng thanh sắc hồng quang như vô số thanh sắc thần kiếm bắn đi bốn phương tám hướng, vang lên tiếng giẫm vào trống trận.
So với thần huyền đại năng, phổ thông Kim đơn tu sĩ không khác gì cục bột, còn đối phương là ngọn núi, khí thế ép đến nghẹt thở.
"Đánh thì đánh!"
Phong Ngô Thương mắt rực lệ mang chưa từng có, không hề sợ hãi, dưới chân đột nhiên rực lên ngân sắc quang hoa, từng đạo tôn chói lòa ảo hóa thành, ép tới thần huyền đại năng trẻ tuổi.
"A!"
Nhiều người kinh hô, cơ hồ không ai ngờ đối diện uy nghiêm của đại năng hơn hẳn mà Phong Ngô Thương lại trực tiếp xuất thủ!
"..." Thần huyền đại năng trẻ tuổi của Ngọc Hành đại lục ngạc nhiên, không ngờ Phong Ngô Thương lại cứng cỏi đến thế.
“Chát!”
Thần huyền đại năng trẻ tuổi của Ngọc Hành đại lục phát ra thanh sắc thần uy, ngưng thành thương thúy cự sơn, chấn tan đạo tôn của Phong Ngô Thương, đồng thời đạo đạo ngân sắc quang trụ xung kích trúng y, khiến y lùi liên tục, hộc lên nhợt nhạt mặt mày.
"Nhục thân cũng không thể khống chế thống khổ, thi pháp cũng bị ảnh hưởng, thần huyền cỡ này chỉ thế mà thôi, ta đột phá thần huyền tất giết ngươi như giết chó!"
Phong Ngô Thương bị thanh sắc thần hồng quét trúng, hộc máu nhưng đồng thời gầm vang trời, không lùi mà tiến, không ngừng phát ra tinh quang đạo tôn.
"Bắc minh đấu chuyển, nhiên nguyên thiên pháp!"
"Phong Ngô Thương như chiến thần! Với kim đơn tu vi và thuật pháp áp chế thần huyền đại năng!"
Cơ hồ mọi tu sĩ tại trường ngẩn ra rồi tu sĩ Thiên Huyền đại lục gào vang!
Phong Ngô Thương đấu kiểu này khác nào tự hủy, nhưng ý chí của y như thép, chấp nhận để nhục thân và thọ nguyên tổn thương, thi pháp không hề đình đốn, còn thần huyền đại năng trẻ tuổi vốn có tốc độ thi pháp và uy năng thuật pháp hơn hẳn nhưng mỗ lần bị uy năng thuật pháp của y đả thương là lại làm chậm tốc độ thi pháp, bị áp chế chặt chẽ.
Cứ đấu, Phong Ngô Thương khẳng định không thể thắng nhưng với kim đơn tu vi đánh cho một thần huyền đại năng cực kỳ chật vật, đủ khiến tu sĩ Thiên Huyền đại lục đối địch Ngọc Hành đại lục sôi lên nhiệt huyết.
"Ngươi!"
Thần huyền đại năng trẻ tuổi của Ngọc Hành đại lục đột nhiên kinh hô.
Sắc mặt Tây Tiên nguyên chân truyền đại đệ tử Hoàng Vệ cực kỳ băng hàn, song mục lại phát thần quang, khí tức trong Toái Ngọc cổ vực có thể hủy diệt tất cả đột nhiên trùm lên thần huyền đại năng trẻ tuổi khiến y rùng mình.
"Không cần sợ, đây là ân oán riêng, bọn ta tuyệt đối không vi phạm song phương ước định." Hoàng Vệ như thể miệt thị liếc thần huyền đại năng trẻ tuổi.
"Oành!"
Phong Ngô Thương thừa cơ phát ra Liệt khuyết tàn nguyệt, giáng vào thần huyền đại năng hơi sững lại.
"A!"
Liệt khuyết tàn nguyệt cách thần huyền đại năng trẻ tuổi hơn mười trượng mới bị chặn lại, uy năng va nhau khiến y run lên, khóe miệng rỉ máu, mắt hiện rõ thần sắc kinh nộ dị thường.
"Hạ lưu!"
Không ít tu sĩ Ngọc Hành đại lục giận xì khói.
Rõ ràng Hoàng Vệ lợi dụng cấm chế phân tán tâm thần của thần huyền đại năng trẻ tuổi nhưng qua miệng y lại như đối phương nhát gan.
"Được lắm!"
Ngụy Tác sôi nhiệt huyết, có hảo cảm với Hoàng Vệ, nảy ý kết giao.
Tây Thiên tông chân truyền đại đệ tử tuy trông tư chất phổ thông, trung hậu thành thực, nhưng rõ ràng hoàn toàn không thể trông mặt mà bắt hình dong.
"Được rồi, đợi ngươi đột phá đến thần huyền rồi giết y, hà tất vì một kẻ kém hơn, tương lai phải ngưỡng vọng mình mà hao phí nguyên khí."
“Chát!” Giọng nói như thuật lại sự thực vang lên, ánh sáng như ánh trăng ngăn giữa Phong Ngô Thương và thần huyền đại năng trẻ tuổi.
Một thần huyền đại năng thắt bạch sắc ngọc đái, mặc xích kim sắc hà quang pháp y, như vầng áng đáp xuống.
Tu sĩ này không chỉ cao lớn, chân tay tựa hồ thiên sinh dị bẩm, to hơn tu sĩ bình thường.
Uy thế vô cùng chấn động, xích kim sắc quang trụ cỡ ngón tay không ngừng hiện ra quanh y, như một sợi dây thẳng tắp nối xuống đất.
Xích kim sắc quang trụ trút xuống, không ngừng dấy lên bong bóng, huyền ảo cực độ.
"Thần huyền tam trọng?"
Ngụy Tác nhìn sang thần huyền đại năng cao lớn. Phong Ngô Thương xưng hô là sư tôn, không rườm lời dừng lại ngay thì gã biết đó là Ngọc Thiên tông tông chủ. Ngụy Tác nhận ra ông ta là Thần huyền tam trọng tu sĩ, chỉ không biết đã lĩnh ngộ được thần văn, được đại đạo pháp vực hay chưa.
"Ngươi nói gì hả!"
Thần huyền đại năng Ngọc Hành đại lục cơ hồ tức xì khói.
"Thế nào, dám lớn tiếng với ta?" Ngọc Thiên tông tông chủ lạnh lùng nhìn đối phương, tinh quang cự chưởng ấn tới, hất y văng đi.
"..." Sắc mặt phe Ngọc Hành đại lục khó coi cực độ, nhưng không dám lên tiếng, ai cũng thấy Phong Ngô Thương như đúc từ Ngọc Thiên tông tông chủ, ông ta cứng rắn khôn tả, ai dám lên tiếng là bị đập chết ngay.
"A..." Mũi thần huyền đại năng Ngọc Hành đại lục rỉ máu, tuổi của y tu thành thần huyền xứng danh thiên tài thiên cổ hãn kiến nhưng với khí thế lăng nhân bức chiến, bị Phong Ngô Thương đánh lùi rồi bị Ngọc Thiên tông tông chủ làm nhục đánh bay, khiến y giận run người.
"Còn dám lớn tiếng, ta không ngại giết ngươi. Trong số người đàm phán, có thêm ngươi chẳng thiếu chẳng thừa." Ngọc Thiên tông tông chủ hoàn toàn không coi thần huyền đại năng trẻ tuổi ra gì.
"Oành!"
Đột nhiên, thần huyền hương khí đặc biệt lan tràn, khí tức cực độ khiến phong vân biến sắc, thinh không rực rỡ, vân hà trên cao dạt ra, để lộ quang trụ chói lòa.
"Thế nào, Ngọc tông chủ định bắt nạt hậu sinh vãn bối hả?"
Hư không trút xuống một đạo khí lưu trắng xóa như nọn núi.
Một đạo nhân gầy gò đội bạch cốt quan bước ra, uy thế ngút trời như thần vương chân chính, thần thánh và uy nghiêm không thể mạo phạm.
Từng vòng bạch sắc thần quang quấn quanh đạo nhân, hình thành bạch cốt bảo tọa, phía trên có bạch cốt ma thần tám đầu hai mươi bốn tay đặc biệt.
Đó không phải linh khí, hoàn toàn là thần huyền uy năng khiến nguyên khí chấn động thần quang tự nhiên hóa thành, đại biểu cho thần uy của công pháp cùng thuật pháp mà thần huyền đại năng tu luyện.
"Thần huyền tam trọng hậu kỳ, chắc đã lĩnh ngộ được pháp vực, thực lực ứng trên Ngọc Thiên tông tông chủ." Linh Lung Thiên đột nhiên âm cho Ngụy Tác.
"Đây là thần huyền đại năng nào của Ngọc Hành đại lục? Uy thế kinh nhân như thế, tựa hồ còn hơn Ngọc Thiên tông tông chủ!"
Phe Thiên Huyền đại lục kinh hãi, đối phương đã hiện thân hai thần huyền đại năng, mà thần huyền đại năng đội bạch cốt quan như mang theo nhất phương thiên địa đáp xuống khiến họ bất giác kính sợ.
“Chát!”
Từng làn khí tức rùng mình giáng lâm.
Bốn tu sĩ dấy lên thần huyền dị tượng cùng các loại thần quang đáp xuống, cả sơn cốc chìm trong quang mang.
Bốn người!
Có tới bốn thần huyền đại năng cùng tới.
Sơn cốc tựa hồ có thêm nhiều nguyên khí pháp tắc đặc biệt, ép cho mỗi người có cảm giác thân thể nặng gấp mười mấy lần.
Tới sáu thần huyền đại năng!
Ngọc Hành đại lục xuất hiện tới sáu thần huyền đại năng, thanh thế này quá chấn động!
Tuy đã có dự cảm Ngọc Hành đại lục thực lực kinh nhân, nhưng thấy sáu thần huyền đại năng bao trùm thần quang khắp sơn cốc, tu sĩ Thiên Huyền đại lục đều thấy bất lực.
Một thần huyền đại năng đều như cây cột chống trời, mà tới sáu người, thực lực song phương tựa hồ quá chênh lệch.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 41 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Thông Thiên Chi Lộ Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Chương 994: Không đủ tư cách
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Sưu tầm By Kyosaike --- 4vn.eu
Đồng thời giáng lâm bốn thần huyền đại năng, trong đó có hai người quen của Ngụy Tác: Huyền Phong môn tông chủ Diệp Huyền Thành và Chân Võ tông chủ Hứa thần quân.
Diệp Huyền Thành mặt mày băng lãnh như đao, thể nội và quanh mình rít gào như mang theo cửu thiên cương phong.
Hứa thần quân ràn rạt thần quang như một vì sao, khí tức bình ổn, như lấy được bảo vật nào đó nên hoàn toàn khu trừ ảnh hưởng bất lợi của Ngụy Tác trước kia.
Hai thần huyền đại năng còn lại là một hoàng giả mặc kim giáp, một đạo nhân mặc bích lục sắc đạo bào.
Kim giáp hoàng giả thập phần uy nghiêm, mặt mũi vuông văn, kim giáp toàn là long đầu phù điêu, phần đầu là một long đầu kim quang lấp lánh bao lấu nửa đầu y.
"Có thiên long khí tức! Đây là đầu viễn cổ kim long!" Lục bào lão đầu kêu lên, mắt Ngụy Tác ánh lên.
Long đầu đó không đúc bằng tinh kim mà là đầu một thiên long, ràn rạt long uy viễn cổ thiên long.
Kim sắc chiến giáp khẳng định phi phàm, pháp y bình thường không so được.
Trừ chiến giáp ràn rạt thiên long long uy thì trên đầu hoàng giả có vô số tử sắc điện quang lấp lóe, tự nhiên hình thành một lôi cầu mấy chục trượng, quang mang khiến người ta không thể nhìn thẳng.
Đạo nhân mặc bích lục sắc đạo bào mặt mày phổ thông, nhưng mái tóc đều như bích ngọc nlấp lánh linh quang, tung bay trên không thành quỹ tích, cơ hồ đang dệt ra nguyên khí pháp tắc.
Y thong thả bước trên không, mỗi bước đều có hơn trăm đóa bích ngọc đạo liên hóa ra, mỗi đóa có vô số quang văn tỏa sáng.
Là một kinh thiên cường giả đã lĩnh ngộ được đại đạo pháp vực, mỗi bước dệt lên một thần vực uy năng khó tưởng tượng nổi, ít nhất cũng ngang cấp Vũ Hóa Ứng Thiên.
Sơn cốc lặng ngắt, phe Thiên Huyền đại lục không ai nói thành lời.
Ngọc Thiên tông tông chủ đích xác mạnh mẽ, thần thông kinh nhân, nhưng một mình không thể chống nổi sáu thần huyền đại năng, uy thế ép cho linh quang quanh Phong Ngô Thương và Ngọc Thiên tông tông chủ tan từng lớp, một đấu sáu không thể chống cự được, chỉ e một vài chiêu là bị diệt.
"Hừ!"
Ngọc Thiên tông tông chủ bị áp ép đến khó chịu nhưng vẫn hừ lạnh, nhìn đạo nhân đội bạch cốt quan, "Vạn tông chủ muốn đơn đả độc đấu, mỗ không cự tuyệt."
"Tại hạ không còn là thanh niên, hà tất sính cái dũng của thất phu." Đạo nhân lạnh lùng nhìn Ngọc Thiên tông tông chủ, "Bọn ta có sáu, các hạ chỉ một, có tư cách gì để đấu?"
"Đường đường Minh Thổ tông tông chủ cũng thế mà thôi." Ngọc Thiên tông tông chủ cười lạnh, nhìn Diệp Huyền Thành và Hứa thần quân, "Còn hai ngươi? Dám đơn đấu với ta không?"
"Từ khi ta tu đạo, chưa từ chối trận nào." Diệp Huyền Thành trầm giọng, sát cơ chấn động hư không, "Nhưng vấn đề không phải đấu hay không mà ngươi chỉ thực lực này không đủ tư cách đàm phán. Không cần nói đến công bình."
"Không phải đường đường Tây Tiên nguyên tông chủ không có mặt chứ, sợ không dám tới hả. Chỉ một thần huyền đại năng như các hạ không có tư cách đàm phán gì." Kim sắc chiến giáp hoàng giả cất tiếng ồm ồm, "Tu sĩ như chúng ta, không vì chút tức mà hao tổn nguyên khí."
"Chỉ mình các hạ thì không cần đàm hay phán gì." Lục sắc pháp y đạo nhân bình tĩnh lên tiếng nhưng khí tức ép cho nhiều tu sĩ trong sơn cốc gần nghẹt thở, "Tiếp theo bọn ta sẽ ngạnh tiếp cấm chế, trực tiếp tấn công Toái Ngọc cổ vực."
"Thế nào, Thiên Huyền đại lục không còn ai hả, dám đối địch với bọn ta chỉ có một thần huyền đại năng?" Minh Thổ tông tông chủ cười nhạo Ngọc Thiên tông tông chủ.
Cơ hồ mọi tu sĩ Thiên Huyền đại lục tắt tiếng, rõ ràng bị làm nhục trắng trợn nhưng họ gần như không đứng lên được.
Sáu thần huyền đại năng sáu cây trụ kình thiên trấn áp sơn cốc, thực lực cách nhau quá xa, Kim đơn tam trọng đại tu sĩ, trước mặt thần huyền đại năng lĩnh ngộ được đại đạo pháp vực cũng như sâu kiến.
"À!"
Đột nhiên, mọi thần huyền đại năng, kể cả Ngụy Tác và Linh Lung Thiên đều nhìn lên thinh không.
Tịch dương như máu, thinh không rực quầng ráng, nhuộm đỏ cả hoang nguyên, nhưng giọng nói già nua vang khắp thiên địa cùng thân ảnh lao nhanh tới.
"Ngọc tông chủ, tại hạ đến cùng kháng địch!"
Khí tức độc hữu của thần huyền đại năng cùng giọng nói già nua vang vang.
"Là y?"
"Ông ta đã đột phá đến thần huyền liễu?"
Ngụy Tác tỏ rõ vẻ kinh hỉ, Linh Lung Thiên cũng trợn tròn mắt.
Mục lực cả hai hơn xa tu sĩ thông thường, nhận ra người đến một lão đạo cực kỳ già nua, đầu tóc cơ hồ rụng hết, nếp nhăn trên mặt như dao khắc, mặc đạo bào nền xanh, có vân đỏ như quỹ tích sao băng.
Lão đạo già nua lướt tới, linh quang hình thành mấy chục sợi lông đuôi phượng hoàng dài bay múa trên không.
Lão đạo, nằm ngoài ý nghĩ của Ngụy Tác và Linh Lung Thiên, là Vô Kỵ thiên cung Vũ Hoàng chân nhân!
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên co đến Vô Kỵ thiên cung, nhưng Vô Kỵ thiên cung gặp phải thú triều kinh nhân nên không còn gì.
Gần Vô Kỵ thiên cung, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên thậm chí gặp mấy con thần huyền cấp yêu thú, vừa đánh vừa chạy mới giết được. Cả hai không ngờ Vũ Hoàng chân nhân không những không chết trong thú triều mà còn đột phá đến thần huyền tu vi, xuất hiện tại đây.
Rất nhanh, tu sĩ Thiên Huyền đại lục trong sơn cốc nhìn rõ, kích động hô to.
Thiên Huyền đại lục lại có thêm một thần huyền đại năng xuất hiện!
Vũ Hoàng chân nhân còng xuống, trông cực già nhưng bước tới thập phần kiên định, toát lên khí tức ngọc thạch câu phần.
"Cung hỉ Vũ Hoàng đạo hữu tấn thăng thần huyền!"
Ngọc Thiên tông tông chủ hơi ngạc nhiên, đoạn lên tiếng.
"Có gì đáng mừng đâu..." Vũ Hoàng chân nhân thở dài, mục quang và dáng vẻ thập phần thương tang.
"Đột phá thần huyền chưa lâu, có thêm cũng vô dụng." Chân Võ tông tông chủ Hứa thần quân cười lạnh.
"Hứa thần quân, ngươi đã quên khối thiên địa nào cho ngươi tu vi này... sơn môn Vô Kỵ thiên cung không còn, lão hủ không còn gì lưu luyến, có tin trận tới, lão hủ cùng ngươi đồng quy vu tận?" Vũ Hoàng chân nhân từ từ bảo Hứa thần quân.
"Tiếc là các ngươi chỉ có hai người, giết ta sao được." Hứa thần quân cười lạnh.
"Hay lắm, Vũ Hoàng đạo nhân, với câu này thì chốc nữa khai chiến, tại hạ bất chấp tất cả cùng cac hạ giết y." Ngọc Thiên tông tông chủ chỉ vào mũi Hứa thần quân.
Khí thế và nhãn thần cả hai khiến Hứa thần quân sững lại lạnh người.
"Ban nãy ai nói lão hủ sợ không tới? Lão hủ chỉ hoàn thiện cấm chế nên nghỉ ngơi một chút mà thôi."
Cùng lúc, giọng nói bình hòa từ Toái Ngọc cổ vực vang lên, ai cũng nghe rõ.
Một lão giả mặc ái gai màu trắng xuất hiện từ một linh quang quang tráo trong Toái Ngọc cổ vực. Lão giả trông thập phần phổ thông, không hề cao lớn, đầu tóc hoa râm, không có thần huyền khí tức lộ ra nhưng trên mặt ánh lên quang hoa khác lạ như ánh sáng trí tuệ.
Động tác lão không nhanh nhưng chỉ vài bước là đến phía trên sơn cốc, từ từ đáp xuống.
"Gian thương, lão đầu này tu vi rất cao, Thần huyền tứ trọng sơ giai." Linh Lung lén truyền âm cho Ngụy Tác khiến chân mày gã giật giật.
Đỉnh cấp cường giả trong truyền thuyết của Thiên Huyền đại lục đều xuất hiện.
Ngụy Tác tuy không biết Thiên lan thần hải kính vốn thuộc về lão giả này nhưng biết là Tây Tiên nguyên tông chủ Hoàng Đạo Quân. Duy nhất vượt ngoài dự liệu là tu vi của lão.
Hoàng Đạo Quân tu luyện công pháp cùng thuật pháp rất đặc biệt, không có Linh Lung Thiên truyền âm, gã cung không cảm tri được Hoàng Đạo Quân tu vi gì.
"Hiện tại lão hủ đến rồi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện thôi."
Lão giả mặc áo gai, trông bình thường đến cạnh Vũ Hoàng chân nhân, hành lễ đoạn bảo sáu cường giả Ngọc Hành đại lục.
"Ban nãy ta nói các hạ sợ không dám đến, thế nào, chỉ có ba người hả? Thêm các hạ cũng chưa đủ tư cách." Kim sắc thần giáp hoàng giả bước lên diệu vũ dương uy với Hoàng Đạo Quân.
"Vậy hả?"
Hoàng Đạo Quân mỉm cười, chát một tiếng, lục quang trực tiếp diễn hóa trên kim giáp hoàng giả, vô số quang văn hình thành lục sắc thúy trúc ép xuống.
"Oành!"
Kim giáp hoàng giả lóe lên vô số lôi quang dệt thành pháp tắc.
Lôi quang thiên địa tan trong tích tắc, thân thể kim giáp hoàng giả bị hất xuống đất, đá bay loạn xạ, tạo thành một hố sâu.
“Chát!”
Minh Thổ tông tông chủ dựng lên bạch sắc thiên địa, bên trong có vô số bạch cốt đại sơn diễn hóa, mới ngăn nổi đòn của Hoàng Đạo Quân.
"Các hạ tối đa ngăn được hai người bọn ta liên thủ, chưa có đủ tư cách." Chặn xong, Minh Thổ tông tông chủ cười lạnh bảo Hoàng Đạo Quân.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 43 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina