Vì đoạn này lấy nhân vật là một nickname nên dùng nguyên bản thơ của người này cho vui.
Truyện viết hài hước nên tính logic không quá quan trọng, mọi người đừng ngạc nhiên tại sao lại có bê tông hay bia bọt trong truyện kiếm hiệp nha
Chương 6: Lê Thế Việt
" Đôi quang gánh của ả bán lê mặc dù không được liệt vào dạng nào trong thập bát ban binh khí nhưng nó vẫn tung hoành không chút nao núng, hoàn toàn áp đảo Ngũ Hành Trận của năm anh em Ngũ Ngổ. Đừng nói là ngươi không tin, chính ta lúc đó nếu không tận mắt nhìn thấy cũng không thể nào tin được Thủ pháp đánh quang gánh của ả bán lê lại có thể sánh ngang với một trong ba môn kì công của võ lâm Trung Nguyên là Lục Mạch Thần Kiếm.
Quang gánh là thứ công cụ để gánh, thồ hàng hóa hết sức thông dụng gồm một hai sợi dây thừng bện thành quai, một cái đòn gánh bằng tre và hai cái sọt. Dù là người trong võ lâm hay nông dân miền núi, chỉ cần đi qua chợ một lần tất nhiên sẽ biết cái quang gánh là gì.
Quang gánh đơn giản mà gần gụi là thế nhưng trong tay Ả bán lê lại trở thành một thứ vũ khí toàn năng.
Đòn gánh được sử dụng như tề mi côn, lúc đánh lúc quật phát ra tiếng gió vù vù vô cùng đáng sợ.
Hai sợi quai gánh bằng dây thừng bện múa tít lên, lúc thì để quật như nhuyễn tiên, lúc lại gài vào đòn gánh đánh như côn tam khúc.
Thậm chí hai cái sọt lớn lúc được lồng vào cũng có thể sử dụng như chùy xích, mặc dù đan bằng chất liệu tre vừa mềm vừa nhẹ nhưng khi được phổ nội công vào thì uy lực cũng không thể xem thường. "
Công tử bột nghe ta tả đôi quang gánh của Ả bán lê toàn năng như vậy thì tròn mắt ngạc nhiên, liên tục hỏi " thật không? ", " thật không? ". Ta bèn giảng cho hắn biết:
- Tất nhiên là thật rồi. Quang gánh là công cụ của dân thồ hàng, hoặc là bán hàng chợ búa. Những người này trong quá trình kiếm sống rất thường hay gặp phải quân trộm cướp, do đó nhu cầu tự vệ họ thường phải tận dụng mọi thứ đồ vật bên người để phục vụ chiến đấu, bởi vậy quang gánh có từ lúc nào thì môn đánh quang gánh có từ lúc đó.
Nếu xét trên lịch sử, có lẽ nó còn có trước cả kiếm pháp, đao pháp hay là côn thương ấy chứ.
Trong tay những kẻ lành nghề như Ả bán lê, dù chỉ là chiếc thúng cũng có thể dùng để chống ám khí, múa lên có thể làm địch nhân hoa mắt phân tâm, riêng phép đánh quai gánh đã có hơn mười hai loại, từ đánh như nhuyễn tiên, đánh như dây thừng, đánh như côn tam khúc, đánh như chùy xích vân vân vô cùng biến ảo. Đó là chưa kể đòn gánh làm bằng tre gộc vừa cứng vừa dài mà lại bền chắc không thua gì thiết bảng. Ngươi bảo thứ vũ khí có cương có nhu, gồm cả công lẫn thủ như vậy trải qua mấy ngàn năm lịch sử rèn luyện theo lối gia truyền còn không lợi hại làm sao được ?
Được ta giảng cặn kẽ như vậy, Công tử bột tấm tắc khen:
- Ngươi nói ta mới thấy cặp quang gánh này quả xứng đứng đầu thập bát ban binh khí, là thứ vũ khí toàn năng. Thật đáng tiếc một môn võ công có lịch sử lâu đời như vậy lại ẩn mình vô danh không ai biết đến.
Ta bĩu môi:
- Thứ ngươi không biết còn nhiều lắm, sau này ta sẽ kể cho ngươi nhiều điều hay ho hơn nữa.
Công tử bột đã quen với thói phạm thượng của ta nên không thèm chấp, háo hức giục:
- Ừ ừ được rồi, sau đó thì sao?
Ta gật đầu kể tiếp:
" Thủ pháp đánh quang gánh của Ả bán lê quả là xuất thần nhập hóa, đôi quang gánh trên vai quay tít đánh khắp bốn phương tám hướng. Ngũ Hổ mặc dù có Lục Mạch Thần Kiếm là kì công thiên hạ nhưng cũng không cách nào uy hiếp được đến Ả bán lê. Mỗi khi kiếm khí tấn công đến gặp phải đôi sọt kia đều bật ngược trở ra, không tìm được lối nào công kích vào người ả. Chẳng mấy chốc đã bị Ả bán lê đánh cho xất bất xang bang, mỗi tên đều ăn vài đòn gánh vào đầu.
Đang khi Ngũ Hổ bị đánh cho tan tành té vãi, bỗng nghe có giọng lè nhè ngâm thơ:
" Ai bảo rằng yêu vào là khổ... ( 1 )
Mới nhìn nàng, tôi đã đổ bê-tông!?
Lên 5 tuổi, lừa lẻn đến bờ sông
Mắt ti hí liếc trộm trông nàng tắm,
Nhớ khi xưa nàng gầy như con mắm
Thế đếch nào vẫn chìm đắm si mê.
Lên 6 tuổi di dạo khắp triền đê,
Tuổi dậy thì; người fê fê mới chết
Vừa sờ vào, nàng đánh cho bê bết
Và gào rằng: đến tết nghe chưa!!!
... "
Ngũ Hổ nghe tiếng ngâm mừng rỡ kêu lên:
- Hội trưởng đã tới. - Nói rồi đồng loạt hướng về phía người ngâm thơ thi lễ.
Ta tò mò nhìn về phía đó, thấy một gã bợm rượu đang đứng vịn góc bàn, hai tay nâng một bình rượu lớn.
Tên này khoảng tầm gần ba chục tuổi da dẻ xanh xao, mắt to như ốc vẻ mặt lờ đờ. Hắn có vẻ đã say mèm, đứng dựa vào thành bàn mà chân vẫn run run dẻo dẻo không thẳng được lưng lên nhưng tay cầm hũ rượu vẫn vững như bàn thạch. Trên miệng ngậm một ống sậy lớn, một đầu cắm vào trong hũ, rượu cứ thế theo ống sậy bị hắn hút ra. Ta làm tiểu nhị lâu năm, cũng thấy qua nhiều người uống rượu, bằng vào kinh nghiệm của mình thì có thể dễ dàng nhận ra tên thanh niên uống rượu bằng ống hút này là một con sâu rượu chính gốc có tuổi nhậu không dưới ba mươi năm liên tục... "
- Ngươi lại khoác lác rồi, làm gì có chuyện một người mới gần ba mươi tuổi mà đã có hơn ba mươi năm ăn nhậu được? - Công tử bột tỏ thái độ không tin.
Ta nói:
- Ta nghe nói Lưu Linh Tửu Thần khi xưa uống rượu thay sữa mẹ, môn đồ của lão về sau cũng lắm thiên tài, chuyện này cũng không phải là lạ lắm.
- Kể cả có như vậy thì tuổi rượu cũng không cách nào có thể vượt quá tuổi đời. - Công tử bột cự lại.
Ta cãi:
- Chị gái của ta lúc có bầu dở miệng rất thích ăn bỗng rượu, thầy lang nói nếu mẹ ăn nhiều bỗng rượu hoặc là rượu nếp thì hài nhi trong bụng có thể bị say. Nếu hắn cũng gặp cảnh ngộ giống cháu ta thì chuyện tuổi rượu hơn tuổi đời cũng không phải là không thể.
Công tử bột ngạc nhiên nói:
- Chuyện mẹ ăn gì con bổ nấy thì ta có biết, nhưng không lẽ trên đời có kẻ như vậy thật hay sao?
Ta xuống nước nói:
- Kể ra thì cũng hiếm có thật, nhưng ngươi nghĩ xem,hội trưởng Lưu Linh Thần Tượng Hội đâu phải ai cũng có thể làm, không có điểm đặc biệt thì làm sao có thể đảm đương.
Công tử bột mặc dù vẫn không tin lời ta nhưng cũng không phản đối nói:
- Ta cũng nghe nói Lê Thế Việt hội trưởng của Lưu Linh Thần Tượng Hội là một tay quái tài. Nhưng ngươi có xác định tên tửu quỷ ấy đúng là Lê Thế Việt không?
Ta gật đầu nói:
- Thi Tửu Song Tuyệt Lê Thế Việt xưa nay còn được đồng đạo võ lâm đặt cho một cái ngoại hiệu là Vừa Nhìn Là Biết, điều này nói lên phong cách của y vô cùng đặc biệt, không thể nhầm lẫn được. Ngươi đã bao giờ thấy kẻ nào uống rượu bằng ống hút làm thơ nhi đồng như thế hay chưa?
-...
( 1 ) đây là đoạn đầu trong " trường ca thất tình vỡ mộng " post tại topic thơ của letheviet.
Nguyên bản :
Ai bảo rằng yêu vào là khổ...
Mới nhìn nàng, tôi đã đổ bê-tông!?
Lên 5 tuổi, lừa lẻn đến bờ sông
Mắt ti hí liếc trộm trông nàng tắm,
Nhớ khi xưa nàng gầy như con mắm
Thế đếch nào vẫn chìm đắm si mê.
Lên 6 tuổi di dạo khắp triền đê,
Tuổi dậy thì; người fê fê mới chết
Vừa sờ vào, nàng đánh cho bê bết
Và gào rằng: đến tết nghe chưa!!!
Hết lớp 2 cũng đú đởn tập cưa
Găp lại nàng vào 1 buổi ban trưa,
Mây vụt đen và trời mưa như thác
Nhếch mép cười, nàng bảo tôi mắc lác.
Lòng tôi buồn tan nát cả con tim!
Đến lớp ba. tím ngắt cả đồi sim...
Trèo lên cây bắt con chim nho nhỏ,
Đem tặng nàng; nàng cúi đầu mặt đỏ,
Rú lên cuời và vụt bỏ chạy đi.
Thủa ngày xưa nào có biết cái chi
Vẫn ko hiểu tận đến khi lớp bốn,
Thủa ấy tình say và con tim bận rộn
Yêu điên cuồng, những lồng lộn, si mê
Và con tim quá chua xót tái tê
Khi biết rằng: nàng thả dê thằng khác
Cả cõi lòng tôi dường như tan nát,
Thoáng nhìn bên hố cát: chúng hôn nhau!
Và từ đấy, tan nát mối tình đầu!
Nàng bỏ tôi chẳng 1 câu li biệt,
Nỗi hờn căm và -con tim da diết
Nhớ nha mày: "Chờ rồi biết tay ông."
" Tiếng ngâm thơ rơi vào tai Ả bán lê như sét đánh lúc trời quang khiến ả ngơ ngẩn xuất thần, đôi quang gánh hững hờ rơi xuống đất. Hồi lâu ả mới run run xoay mình đối diện với Lê Thế Việt, cặp mắt đẹp ầng ậng nước nhìn y không chớp, miệng mấp máy mãi mới thành câu:
- Lê Thế Việt...
Lê Thế Việt giương đôi mắt lờ đờ đáp lời ả:
- Đúng vậy, là anh. Hai chục năm rồi em vẫn nhận ra ư?
Ả bán lê nghiến răng nói:
- Hai chục năm nay ta cứ tưởng rằng ngươi đã bỏ mình ở dưới đáy cái chum chết tiệt nào rồi.Tại sao ngươi vẫn còn chưa say chết?
Lê Thế Việt cười chua chát:
- Anh ước gì mình cũng được như Lý Bạch chết chìm trong hũ rượu, nhưng thật lạ làm sao, càng những lúc say anh lại thấy mình đang sống. Thành ra hai chục năm rồi vẫn chưa hoàn thành được lời cầu nguyện của em.
Đoạn hắn lảo đảo tiến lại gần Ả bán lê, ánh mắt mê mang nhìn ả, miệng đọc một đoạn thơ
Chết tan xương, vẫn nhớ em tha thiết. ( 1 )
Thành quỉ hồn vẫn da diết yêu thương...
Đã có thời anh từng bước lạc đường
Em vẫn bên khắp muôn phương vạn nẻo!
Giếng mắt em, sao thật là trong trẻo
Sóng sánh cười, ôi những giọt mê ly
Gần bên em anh như kẻ vô tri,
Chỉ cần em đâu quan tâm gì khác!
Khi cô quạnh, không em... lòng tan nát
Vắng em rồi đời anh nghĩa gì đâu
Hòa vào em anh quên hết u sầu,
Anh xin tỏ hỡi tình đầu chân thật!
Chỉ giả thôi, một mai anh về đất
Thì xin em hãy đừng chảy lệ nha
Anh mong em, hãy cố tỏ như là...
Đôi chúng ta - chỉ chia xa thoáng chốc.
Nhớ có lần, đời làm rơi nước mắt
Anh âm thầm nuốt ngược lệ vào lòng.
Những ngôn từ, những thương mến nhớ mong.
Anh âm thầm, để tự mình anh biết...
Nguyện cả đời xin yêu em tha thiết.
Cất hồn em ở trong tận thẳm sâu
Hòa vào nhau sẽ vẫn mãi thắm mầu.
Mãi luyến lưu như lần đầu gặp gỡ.
Mai chia xa, xin em đừng bỡ ngỡ!
Mai chia xa, đừng đau xót quá em!
Mảng trăng buồn sao tế buốt cả đêm...
Duy có em, luôn chảy trong huyết mạch!
...
Lời thơ vừa dứt, ả bán lê đã nước mắt như mưa, run rẩy nói:
- Ngươi vẫn còn nhớ....
Lê Thế Việt cười dịu dàng, đưa tay vuốt tóc ả nói:
- Bài thơ này anh viết tặng cho em, sao lại không nhớ chứ.
Ả bán lê mê mang hồi tưởng, ánh mắt nhìn Lê Thế Việt ôn nhu hạnh phúc hồi lâu, dịu dàng hỏi:
- Từ đó tới giờ ngươi sống thế nào?
Lê Thế Việt cười nhẹ đáp:
- Nhờ có rượu mà anh vẫn sống, thế còn em?
Ả bán lê không trả lời, cảm xúc khi nãy dâng trào giờ đã dần bình ổn lại, chỉ Thị Xôi còn đang bị điểm huyệt nói:
- Xôi tỉ vẫn rất yêu ngươi. Hai mươi năm qua, Tỉ ấy kiên trì đi tìm ngươi, vẫn chưa nghĩ đến người đàn ông khác.
Lê Thế Việt nhìn Thị Xôi, ánh mắt hiện rõ vẻ khổ sở. Mãi một lúc lâu mới tiến đến, xuất thủ giải huyệt cho ả rồi nhanh chóng lùi xuống dưới.
Thị Xôi đã được giải huyệt nhưng vẫn đứng im bất động, bờ vai run rẩy khiến người ngoài như ta nhìn vào cũng cảm thấy đau lòng.
Một người con gái, phải đứng nghe người mình yêu ôn chuyện tình xưa với một cô gái không phải là mình, nỗi đau khổ đó ai mà không hiểu... "
( 1 ) Bài thơ Tình Rượu cũng trong topic của Lê Thế Việt
- Ta đi khắp đại giang nam bắc tìm chàng suốt hai chục năm nay, như điên như ngộ, gặp ai cũng hỏi có biết cu Tũn ở đâu không. Nhưng đất trời rộng lớn, người cứ như tăm cá bóng chim càng tìm càng mất hút. Nhớ năm xưa chàng thích nhất là xôi, ngày nào cũng ăn không biết chán ta bèn lấy tên là Cô Bé Bán Xôi để hành tẩu giang hồ, những mong một ngày có người gọi lại mua, ngẩng đầu nhìn mặt nhận ra người quen cũ...
Lê Thế Việt hỏi:
- Cô bán có đắt hàng không?
Thị Xôi quắc mắt nói:" Ngươi đừng đánh trống lảng, " - Rồi lại ôn nhu nói " Ngươi cũng không cần suy nghĩ lung tung. Xôi của ta là tình là nghĩa chỉ để dành cho mỗi mình ngươi chứ đâu phải xôi thường, những kẻ khác có muốn mua cũng không thể được, dẫu bỏ nghìn vàng cũng chỉ được nắm lá mà thôi. "
Đoạn Thị Xôi lại mê mang nói:
- Ta cực khổ suốt hai chục năm trời, cuối cùng trời xanh cũng không phụ kẻ có lòng. Ta nghe nói ở đất Sơn Đông có Lưu Linh Thần Tượng Hội chuyên thờ sâu rượu, nghĩ đến tính ngươi quý rượu hơn mạng sống biết đâu cũng sẽ gia nhập vào nơi đó. Ta bèn lặn lội đường xa, không ngại người đời cười cợt tìm mọi cách thâm nhập vào hội ấy, cũng cốt để tìm ngươi.
Gia nhập hội rồi lại nghe đồn đại có kẻ ngoại hình rất giống như ngươi, trên mông có vết bớt hình con chim trĩ. Ta biết đó chính là ngươi, lúc đó còn khóc cảm tạ trời xanh dun dủi.
Nhưng Hội Lưu Linh các ngươi nhận rượu không nhận người, đã gia nhập là bất kể xuất thân, họ hàng không nhớ. Năm tên ngốc Ngũ Hổ kia ngồi vào bàn rượu liền tên mình cũng không biết là gì, ta hỏi đến Cu Tũn tất nhiên ai cũng lắc đầu không biết. Đã vậy cái hội khốn kiếp của các ngươi lại không có tổng đàn, mỗi tháng hai lần họp hành đều là tổ chức ở quán rượu ven đường. Mặc dù lúc nào cũng gào thét đòi gặp mặt nhau không say không về nhưng hễ gặp nhau rồi là say khướt cả bang, có gặp nhau chưa cũng không nhớ được.
Ta khổ khổ sở sở mất mấy tháng ròng mà cũng không nắm được tung tích của ngươi, cảm giác người thương ở gần ngay trước mặt mà xa tựa chân trời thật khiến người ta đau khổ không sao chịu nổi.
May mà sau đó ta lại nghe lão út trong Ngũ Hổ nói Lưu Linh Hội có hai điều cấm kị. Thứ nhất là đem rượu đổ đi, thứ hai là mang tuyệt kĩ của hội là Lục Mạch Thần Kiếm truyền ra bên ngoài, khiến kẻ ngoại đạo biết được huyền cơ. Hễ kẻ nào phạm phải sẽ bị tất cả thành viên truy sát, không chết không thôi. Ta bèn nghĩ nếu mình phạm vào cả hai điều đó, ắt sẽ khiến cả bang tề tựu truy lùng, đó chính là ngày ta và ngươi gặp mặt.
Lão Út đứng bên cạnh nghe vậy kêu lên:
- Vì vậy ngươi dò xét bọn ta, học lén cả năm chiêu Lục Mạch Thần Kiếm rồi nói sẽ đem bí kĩ này truyền ra cho toàn thiên hạ biết ?
Thị Xôi đáp:
- Phải, không những vậy, ta còn dụ dỗ lão tam biết được vị trí hầm rượu bảo bối của các ngươi, nhân lúc các ngươi say khướt mò vào đập vỡ hết năm mươi hũ Bách Bảo Cường Dương Tửu của các ngươi rồi mới dời đi.
Năm tên Ngũ Hổ đau đớn gầm lên :
- Ngươi đúng là quân ác phụ lăng loàn, hôm nay bọn ta phải xé xác ngươi ngâm rượu bù đắp một phần tổn thất mà ngươi đã gây ra.
Ả bán lê thấy Ngũ Hổ phóng lên liền múa đôi quang gánh đánh dạt cả về, cao giọng nói:
- Ta tưởng Xôi tỉ gây ra đại sự tày trời gì, hóa ra chỉ là năm mươi hũ Bách Bảo Cường Dương Tửu. Rượu này ta cũng đã thử qua, thực ra chỉ là bắt mấy con tắc kè bìm bịp bỏ vào trong rượu rồi truyền miệng với nhau. Thực ra có công dụng hay không thì chẳng ai chứng thực, thậm chí nhiều người uống rượu này vào chẳng hề có tác dụng cường dương mà ngược lại say mềm như bún, chẳng còn làm ăn gì được... hoàn toàn là đồ bịp bợm mà thôi. Xôi tỉ đập đi đúng lắm.
Đoạn ả lại vỗ tay nói tiếp:
- Còn chuyện bí kíp trấn phái kia càng là thứ rác rưởi đáng khinh. Vốn ra Lục Mạch Thần Kiếm của họ Đoàn ở Đại Lý xưng hùng khắp thiên hạ, được liệt vào Tam Đại Kì Công của võ lâm, vậy nhưng không hiểu bọn Lưu Linh Hội các ngươi dùng cách nào đổi được lại biến nó thành thứ công phu lọc rượu qua đường ngón tay, uống vào bao nhiêu lại cho ra hết. Từ lúc đó trở đi Lưu Linh Thần Tượng Hội của các ngươi đấu đâu thắng đó, bất bại vô địch nơi quán rượu. Các ngươi lại tôn lên làm cái gì tuyệt kĩ bất truyền. Hừ, Uổng cho Tửu Thần năm xưa lấy bài hát " uống rượu mà không say nào hay... " làm tiêu chí lập hội, cuối cùng lập ra một cái hội toàn bọn ti bỉ lừa đảo.
Ta nghe chuyện này thấy ngứa mắt đã lâu, đã định thay trời hành đạo mà chưa có dịp. Các ngươi hôm nay còn dám há miệng hô hào cái gì mà bí công trấn phái, đòi truy sát Xôi tỉ của ta. Thật không biết nhục.
Bọn người Lưu Linh Thần Tương Hội bị Ả bán lê lột trần bí mật thì xấu hổ vô cùng, cắm mặt xuống đất không dám ngẩng lên.
- Dù sao cô cũng không nên đập hết rượu của bọn ta như vậy.
Thị Xôi đáp:
- Để gặp được Tũn ca của ta, dừng nói là năm mươi bình rượu, dù có phải xé nát Quần Anh Hội ta cũng sẽ làm "
Công tử bột ngạc nhiên hỏi ta:
- Anh Hội là ai vậy?
Ta cũng ngạc nhiên:
- Anh Hội nào?
Hắn nói:
- Ngươi vừa kể Thị Xôi nói sẵn sàng xé nát quần anh Hội để được gặp Lê Thế Việt nên ta mới hỏi ngươi mà?
Ta cười sặc sụa nói:
- Ngươi đúng là đồ gà con, làm gì có anh Hội nào ở đây. Quần Anh Hội là một nơi cấm địa của Tàng Thú Viên, trên giang hồ vô cùng nổi tiếng, lúc nào có thời gian rảnh, ta sẽ kể cho nghe.
Công tử bột đỏ mặt nói: " Ừm, ngươi lại kể tiếp đi "
Ta làm một ngụm, chép miệng kể :
" Lê Thế Việt bất đắc dĩ nói:
- Bây giờ đã gặp nhau rồi, cô muốn làm gì?
Thị Xôi nhìn Ả bán lê đang trầm ngâm đứng cạnh rồi lại hướng về phía Lê Thế Việt, nói:
- Tũn, Hai mươi năm nay ta đi tìm chàng, chỉ để đưa thứ này đến tận tay chàng. Sau đó sẽ không làm phiền nữa.
Nói đoạn, lấy trong ngực áo ra một món đồ đưa cho Lê Thế Việt.
" Ta rướn cổ nhìn theo, chỉ thấy thứ đó được bọc trong gói lá, ngươi đoán xem trong đó có gì? " - ta đố tên công tử bột.
Công tử bột đáp:
- Thị Xôi từng nói khi còn nhỏ Lê Thế Việt rất thích ăn xôi. Thứ đó lại gói trong bọc lá, còn không phải một gói xôi ư? - đoạn hắn mơ màng đoán - Có lẽ đó là gói xôi kỉ niệm từ hai mươi năm trước hai người còn đang ăn dở thì phải chia ly. Ôi, gói xôi kỉ niệm giữ gìn bên mình suốt hai chục năm bây giờ mới lại giở ra.
Công tử bột suy nghĩ quá đà, còn ngâm nga hát:
- " Hai mươi năm một gói xôi, không ăn ơ cầm lấy, không ăn ơ cầm lấy í a cho nhau bằng lòng.... Xôi này xôi tính xôi tình, ăn vào cho đỏ, ăn vào cho đỏ ớ môi mình môi ta... " ta đoán trong gói đó chính là xôi gấc.
Ta bị suy diễn của tên công tử bột làm cho toát hết mồ hôi. Thầm nghĩ tên nhóc này điên nặng mất rồi, Xôi gấc để hai chục năm không bị hóa thạch thì cũng thành mẻ dấm từ lâu, làm gì có chuyện ăn vào cho đỏ thế này thế kia.
Định mắng hắn ngu ngốc nhưng nhìn bộ dạng tên công tử bột đã quá nhập tâm, nước mắt chan hòa như người trong cuộc nên không dám đả kích quá đà, chỉ ậm ừ kể tiếp:
" Lê Thế Việt bất đắc dĩ đưa tay nhận lấy, dở lớp lá ra thì thấy bên trong có một bức tượng nhỏ làm bằng đá trắng.
Bức tượng này tạc một thằng bé khỏa thân sống động như người thật. Thằng bé mặt mũi bầu bĩnh, bụng ỏng lưng dài, tóc xoăn tít đáng yêu. Hắn nhìn bức tượng hồi lâu, ngẩn ngơ nói: " Ta trông bức tượng này có vẻ hơi quen, nhưng không biết có liên quan gì? "
Tên công tử bột nghe thế đập bàn kêu lên:
- Làm sao có chuyện phi lý thế được?
Ta càng ngạc nhiên hơn nữa:
- Sao ngươi biết đó là bức tượng thằng bé đứng tè?
Công tử bột đáp:
- Bức tượng đó là biểu tượng của nước Bỉ ở xứ Tây Âu ai mà không biết, chỉ tả qua một chút là ta nhận ra rồi. Vấn đề là gói xôi gấc bị đánh tráo đi đâu mất rồi?
Ta mắng:
- Ngươi bị hoang tưởng rồi à. Ta nói trong gói lá đó có xôi bao giờ?
Công tử bột bướng bỉnh cãi:
- Ta không tin, bức tượng thằng bé đứng tè chẳng có liên quan gì, sao lại như thế được.
Ta bực mình nói:
- Để ta lấy bức tượng đó cho ngươi xem, để coi ngươi có tin không. - Đoạn ta đi vào phòng lấy bức tượng đưa tới trước mặt tên công tử bột.
Công tử bột vồ lấy bức tượng xem xét, thấy bức tượng tuy rất giống bức tượng thằng bé đứng tè nhưng cũng có mấy điểm khác đi. Bức tượng này thằng bé vẫn giữ nguyên dáng đứng cong chân, tay giữ con chim y như nguyên tác nhưng tay kia không chống bên eo mà cầm một bình rượu lớn, cửa cổ tu ừng ực như anh hùng Lương Sơn Bạc. Bức tượng được tạc thủ công hết sức cẩn thận, những chi tiết như con chim nhỏ được khắc họa hết sức tinh vi, y như vật thật, rõ ràng không phải thứ có thể kiếm được để đem lừa đảo.
Công tử bột ngạc nhiên nhìn ta chăm chú, hồi lâu mới hỏi:
- Câu chuyện này không phải ngươi bịa ra để kể cho vui sao? Bức tượng này ngươi lấy ở đâu ra thế?
Ta muốn đập cho hắn một trận vì thói nghi ngờ nhưng vẫn cố giữ thái độ bình tĩnh chuyên nghiệp của một tên tiểu nhị, hòa nhã nói:
- Ta vốn thật thà, ngươi không được nghi ngờ nhân cách của ta.
Công tử bột bỗng nhiên bừng bừng hứng thú, cuống quýt giục ta:
- Thế thì mau kể, mau mau kể...