Chỉ có ánh mắt của Lâm Tề vẫn chú ý dõi theo xem bọn họ rời đi như thế nào, nhất là mấy tên tùy tùng của Giang Vĩnh lúc bước đi khi áo choàng vén lên, lộ ra một tấm trường bào màu xanh đậm bên trong.
Tấm trường bào kiểu dáng quái dị, bên trên thêu đầy một loại sinh vật kì dị, nhìn qua như mãng xà nhưng miệng thì đầy răng nhọn, trên người còn có bốn vuốt, nhìn qua giống như móng vuốt gà trống, loại sinh vật dữ tợn hung mãnh đó vừa đẹp vừa lộ ra một sức mạnh tà ác khiến cho người ta tim đập chân run.
Ngày hôm sau, tuyết rơi lớn nhỏ bằng bàn tay của đứa trẻ cuối cùng theo ráng hồng rơi dày đặc trong không trung, thành Bolelli phút chốc đã một mảng trắng xóa.
Mới sáng sớm, Lâm Tề đã ngồi vểnh chân ở trong tiệm của người què.
Ở một góc trong quán rượu một cái bàn đặt ở bên cạnh, Lâm Tề hai chân vểnh cao trên mặt bàn, miệng ngậm một gốc cây ngô lấy tim làm cái tẩu, vừa nuốt sương nhả khói vừa uống rượu sặc ra cả mũi.
Rượu rất ngon, là rượu ngon được người què cất kỹ, là đồ từ nước ngoài vận chuyển về, là rượu được đám thông minh nhanh nhẹn ủ thật tốt. Hương rượu nồng thuần phác, nhưng người què bán loại rượu kém cho đám hảo hán ở bến sông thật không lời nào có thể tả nổi.
Há miệng nhổ ra vài vòng khói, Lâm Tề ợ một hơi rượu, bưng một ly rượu bằng đồng lớn uống một ngụm, chỉ cảm thấy khắp người ấm áp dào dạt thoải mái khiến hắn chỉ muốn ngủ một giấc. Nhưng mà trong lòng hắn có chuyện, cho nên hắn nhấn mạnh đến tinh thần, híp mắt lại nhìn xung quanh quán rượu, kỳ vọng có thể nhìn thấy được đoàn người Giang Vĩnh từ phương Đông đi tới.
Dê béo lớn, dê béo lớn đến từ phương Đông. Tuy rằng đám dê béo này dường như là dũng sĩ khoác áo da dê, nhưng mà bọn chúng đích xác rất béo khỏe làm cho người ta say lòng. Lâm Tề muốn từ trên người bọn chúng kiểm soát ra một chút dấu vết để lại, đoán xem bọn chúng rốt cuộc có bao nhiêu thân gia, sau đó lại cân nhắc tỉ lệ giữa túi tiền và thực lực của bọn chúng, quyết định cuối cùng là có nên hạ thủ với bọn chúng.
Tuy rằng nơi này là khu bến sông, tuy nơi này là địa bàn quán của người què, tuy rằng đám người trẻ tuổi sáng sủa kỳ dị dường như rất không dễ đối phó. Nhưng mà chỉ cần tiền của trên người Giang Vĩnh đủ để nhử người, Lâm Tề tuyệt đối sẽ xuống tay với bọn chúng.
- Gà Trống Gáy của ta, Sơn Ca Hót của ta!
-
Thò tay mò giữa túi tiến bên hông, gần một buổi tối mà nó đã khô quắt rồi, giống như một quả chanh bị vắt khô lấy nước vậy. Lâm Tề có chút phiền não thở dài, bẻ ngón tay tính toán.
Trở thành đại ca của Hội Huynh Đệ Thiết Quyền, phải chi tiền thật sự là rất nhiều. Chiếm cứ ở trường đại học thành phố Bolelli, toàn bộ khu vực trong đại học thành phố đều là địa bàn của hắn, thành viên bên trong có được hơn mười thành viên chủ chốt, bên ngoài có hơn trăm người, thực lực của Hội Huynh Đệ Thiết Quyền ở toàn bộ thành Bolelli đều là sắp theo số. Nhưng mà Lâm Tề dẫu sao cũng là khách từ bên ngoài đến, hắn mua bán ở thành Bolelli vẻn vẹn có ba năm, vốn liếng của hắn không ổn định, hắn cũng không có tài sản củng cố, cho nên túi tiền của Lâm Tề luôn ở trong trạng thái khô quắt.
- Mười tám Gà Trống Gá, ánh vàng rực rỡ Gà Trống Gáy, gần gần và trong gối và giường ta trong một buổi tối đã biến mất hết rồi!
Có chút chán nản thở một hơi dài, Lâm Tề lại cầm chén rượu uống một ngụm. Ói ra chồng chất một ngụm khói đặc, Lâm Tề bẻ ngón tay âm thầm nguyền rủa. Mười tám tiền vàng, đủ để lão bách tính binh thường ăn chơi đàng điếm trên hai ba năm, nhưng mà chỉ trong một đêm đã từ biệt hắn đi rồi.
Có cách nào đâu? Mười mấy thành viên chủ chốt của Hội Huynh Đệ Thiết Quyền, cùng là sinh viên thứ năm đại học sau khi uống rượu cùng với học sinh ngoại khóa ẩu đả trên đầu phố, kết quả là bị kỵ binh tuần hành túm gọn, chỉ là phí đảm lãnh cho bọn chúng đã hết tám tiền vàng!
Còn lại mười tiền vàng, thì dùng cho trên người đám huynh đệ ngoại vị. trước một trận Hội Huynh Đệ Thiết Quyền và đối địch với thế lực xung đột, vài tên ngoại vi bị đánh tay bị đánh gãy xương sườn, tiền thuốc men, tiền dinh dưỡng, tiền an gia, hết thảy đều phải chi tiền! Mười tiền vàng dường như con chim nhỏ hoạt bát từ trong túi của Lâm Tề bay đi, bây giờ trong túi tiền của hắn chỉ còn lại ba mươi mấy đồng bạc!
- Giấc mộng của ta, là sau khi ta chết phần mộ và quan tài đều phải dùng vàng sáng chói đúc thành!
Thở dài một hơi, Lâm Tề ngồi đối diện bên cạnh một tên Enzo không hề nhúc nhích cười khổ nói:
- Nhưng mà bây giờ xem ra, mục tiêu khoảng cách cuộc đời của ta càng ngày càng xa! Hoàng kim, Hoàng kim, ánh hoàng kim vàng rực rỡ! Thẳng thắn nói, không cần biết là chư thần trên trời, hay là trong ác ma địa ngục trong truyền thuyết, ai có thể cho ta vàng, ta sẽ tin phụng hắn!
Enzo xoa xoa cái mũi, dùng sức đánh một cái hắt xì. Gã nghiêng mình quan sát mắt của đại ca gã, nhả ra một ngụm nước bọt đỏ tươi. Mùi vị của vật hỗn hợp trái cau và thuốc lá làm cay mũi, Lâm Tề liền nhếch miệng, hít mũi, cũng làm một cái hắt xì.
Hai người nâng chén rượu lên chạm một chút, Enzo rít một ngụm rượu, hàm hồ nói:
- Thủ trưởng, trong nhà ngươi có rất nhiều tiền!
Sắc mặt Lâm Tề tối sầm lại, hắn cầm lấy cái tẩu thuốc tim bằng cây ngô hung hăng đập trên bàn rượu, làm cho thuốc lá còn lại bên trong gõ hết ra ngoài. Mặt hắn trầm xuống nói:
- Không sai, cha của ta hẳn là rất có tiền. Nhưng đó là tiền của ông ấy, không phải là tiền của ta. Cha ta tầm vóc tráng kiện, cũng chẳng khác gì một ma thú, không có thời gian năm sáu mươi năm, ông ấy mới có thể để số tiền này lại cho ta!
Thở dài một tiếng, Lâm Tề lắc đầu nói:
- Hơn nữa, nếu là cha ta bất hạnh đi gặp chúng thần, ta làm gì còn có đối thủ cạnh tranh chứ.
Enzo méo miệng, đem một chất hỗn hợp thuốc lá và trái cau nhét vào miệng, từng ngụm từng ngụm nuốt. Ánh mắt gã lướt trên người vài đầy tớ gái, khóe miệng nhếch lên một luồng tỏ ra tự nhiên, phóng khoáng tươi cười, rất đắc ý hướng về phía đám đầy tớ với một đôi mắt quyến rũ.
Ban ngày, cửa hàng của người què không có người khách nào, có vài đầy tớ gái không có việc gì đứng ở bên quầy rượu, nhìn thấy nét mặt tuấn tú của Enzo hướng về phía mình, các nàng đều cười lớn. Đầy tớ gái ở khu bến tàu không có gì là trinh tiết liệt nữ, có thể hấp dẫn được một người khác giới tự cảm thấy chính mình hứng thú, đối với các nàng mà nói đều là một phần vinh hiển khó đạt được.
Lâm Tề cau mày, rơi sâu vào trong suy nghĩ.
Tuy rằng năm ấy mười tám tuổi, nhưng hắn bắt đầu suy tư cuộc đời của mình, suy tư chính quá khứ của mình mười tám năm thành công và thất bại. Mượn lực của rượu, Lâm Tề chính mình càng cảm thấy kế hoạch nhân sinh càng rộng lớn, có lẽ khi mình còn sống, thì phải ở một chỗ trong cung điện dùng hoàng kim dựng thành?
Cảm xúc khinh thường tăng vọt, đang ở và Enzo liếc mắt nhìn về phía đám đầy tớ gái chê cười nói:
- Nữ nhân, ô, nữ nhân! Enzo, chỉ có muốn ánh vàng rực rỡ ô ô, ngươi nghĩ ngươi còn muốn nữ nhân gì nữa? Tiền vàng rực rỡ, ô, ta thà rằng trên giường của ta đúc một pho tượng mỹ nhân bằng hoàng kim, cũng không có ý nguyện trang điểm cho đám sinh vật đáng ghét đang tiếp cận ta!
Enzo không phản ứng gì với Lâm Tề, tương giao ba năm, gã biết Lâm Tề đối với vàng gần như cố chấp theo đuổi một cách cuồng nhiệt. Loại lông đều không dài ráp xanh của tiểu quỷ, nào biết rằng những cái sinh vật đáng yêu này tốt chỗ nào? Enzo hít một hơi thật sâu, cảm thấy trong thân thể của mình đột nhiên có một luồng lực nóng tấn công vào.
Nhưng mà sờ túi tiền khô quắt bên hông, Enzo yên tĩnh trong học viện quân sự huấn luyện truyền thụ khống khí pháp môn, cưỡng ép luồng áp lực nóng này đè xuống.
Quay đầu lại nhìn về phía Lâm Tề, Enzo dị thường còn nói thực:
- Đúng vậy, sếp à, tôi đột nhiên phát hiện, ánh vàng rực rỡ đích thực là đáng yêu.
Enzo chưa dứt lời, cửa lớn của tửu quán đã bị một tên thô báo một cước đá văng ra. Cuồng phong cuốn đại tuyết văng vào, một âm thanh vô cùng khó nghe thô ráp khàn khàn vang lên:
- Tên què, phái người đi tìm thiếu gia nhà ta, lão gia phái ta đưa tin đến. Ô, các nàng đâu, cho đại gia đây một chén rượu!
Lâm Tề nghe tiếng mừng rỡ, hắn lăn lông lốc nhảy dựng lên, niềm vui bất ngờ hét lớn:
- A, ha, Thiết Chùy đại thúc, người đến đây bằng cách nào?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Tên thô bạo xâm nhập vào tửu quán là Thiết Chùy một người đàn ông râu quai nón cực cao cực cường tráng, ông ta là một người gần như cao lớn bằng cửa chính. Trên người khoác một chiếc áo khoác gấu đen vừa dày vừa nặng, cái đầu trọc của Thiết Chùy đang bốc lên một hơi nóng hừng hực. Trên mặt của ông có một vết chém thành vết sẹo thô lớn xấu xí, giống như một con rết đang mấp máy.
Nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ của Lâm Tề, so với một bọn băng nguyên phương bắc còn hùng mạnh hoành tráng hơn Thiết Chùy ‘cạc cạc cười hô hố, đi nhanh nhằm tới phía Lâm Tề, chặn ngang ôm lấy hắn, dùng sức hướng về phía trước lắc đầu. Lâm Tề hú lên một tiếng quái dị, Thiết Chùy thiếu chút nữa quăng hắn lên tới trần nhà, may mắn thay động tác hắn linh hoạt phản ứng nhanh nhẹn, hai tay chống đỡ trên trần nhà của tửu quán, bằng không đầu của hắn sẽ va vào và nứt ra chảy máu.
- Thiếu gia, ngươi ở đây thật là tốt quá rồi!
Thiết Chùy lau cái mũi thật mạnh, quay đầu hướng về quầy rượu rít gào nói:
- Các nàng đâu, cho đại gia ta một chén hảo tửu! ta cảnh cáo các ngươi, ai dám bỏ một giọt độc nào vào trong ly rượu của ta, ta nhất định sẽ đập vỡ toàn xương cốt trên người các ngươi!
Đám đầy tớ trong ngoài quầy đều bị biến sắc, các nàng ở quầy hàng của người què làm công, cũng nhìn quen mỗi hảo hán muôn hình muôn vẻ của khu bến tàu. Nhưng Thiết Chùy bất luận là khổ người hay thanh thế, không thể nghi ngờ so với các hảo hán trước kia mà các nàng gặp càng thêm khiếp sợ. Các nàng không có gì phải nghi ngờ, nhìn qua không phải là hạng người lương thiện nói được làm được rồi, ông ta nói phải đập vỡ toàn bộ xương cốt trên người các nàng, hắn nhất định sẽ làm được.
Lâm Tề và Thiết Chùy ôm thật mạnh, Lâm Tề cất tiếng cười to, quay đầu hướng về phía Enzo giới thiệu nói:
- Enzo, đây là Thiết Chùy đại thúc, lão sư dạy cho ta bản năng đánh nhau kịch liệt lúc nhập môn. Thiết Chùy đại thúc, đây là Enzo, là hảo huynh đệ của ta, trợ thủ của ta, một kiếm khách cao minh!
Enzo khiếp sợ nhìn Thiết Chùy, từ trên người cườn tráng khỏe mạnh của ông ta gã cảm nhận được một luồng nóng cháy như hỏa lực. Cho dù gió tuyết có gào thét thổi vào cửa chính, Enzo đứng trước mặt Thiết Chùy vẫn cảm thấy cả người như nóng lên, thật giống như đứng trước một khối hồng thiết đĩnh đang nóng chảy.
Thiết Chùy liếc nhìn Enzo một cái thật sâu, Enzo chỉ cảm thấy ngực nóng lên, giống như bị búa tạ oanh một cái. Cả người gã lảo đáo thiếu chút nữa là lui về phía sau một bước, nhưng mà bắp thịt khắp người gã gồng lên đứng vững tại chỗ. Thiết Chùy tán dương gật đầu, dùng sức vỗ vỗ đầu trọc lóc của mình mà cười to:
- Thiếu gia, người huynh đệ này của người không tệ, ha ha, còn trẻ mà đã có thực lực như vậy, không tồi!
Quay lại dùng một cước đá cửa gỗ của tửu quán vừa dày vừa nặng thật mạnh đến khép lại, Thiết Chùy hướng về phía bên kia quầy rượu lên tiếng rít gào:
- Các nàng, các ngươi điếc hay sao? Rượu ngon, cho ta rượu ngon! Trời lạnh thế này, khách tơi cửa, hơn nữa ta cũng la lão bằng hữu với ông chủ của các ngươi, rượu của các người một ly cũng không có?
Thiết Chùy gầm gừ một tiếng quả thực có thể so với ma thú gào thét, bình rượu trong quầy rượu, chén rượu rơi xuống một tiếng vang leng keng, mấy đầy tớ gái sợ hãi đến mức run rẩy cả người xíu chút nữa là đặt mông ngồi xuống dưới đất. Tên đầy tớ gái to gan nhất cầm lên một chén rượu lớn cả lít rượu mạnh, vội không ngừng đổ vào trong bình rượu mạnh.
Vừa ý hừ một tiếng, Thiết Chùy vung tay cách xa bảy tám thước, trong tay áo hắn có mang theo một ngón tay út làm bằng xích sắt cuộn xé trong gió làm chói tai, một chén rượu lớn bay cuồn cuộn đưa lên trước mặt. Hít một hơi rượu thật sâu, Thiết Chùy giơ chén rượu lên hét lớn:
- Thiếu gia, nhìn thấy thân thể của người mạnh khỏe, Thiết Chùy thật vui!
‘Rầm’ một ngụm, một lít rượu mạnh bị Thiết Chùy uống sạch sẽ. Hắn rất là dễ chịu ợ lên một hơi rượu, đặt mông ngồi tên một chiếc ghế bên cạnh, từ trong lòng ngực sớ thấy một phong thư đưa cho Lâm Tề.
- Thiếu gia, người khoảng ba năm đã không trở về rồi, lão gia nói, năm nay khi mọi người nghỉ hè, bất luận thế nào cũng phải quay về nhà một chuyến.
Hài lòng ợ hơi một cái, Thiết Chùy từ trong ống tay áo lấy ra một túi da thuốc sợi, từ trong đó cầm ra một nắm thuốc nhét vào một miếng to nhai kĩ. Một bên hắn nhai nuốt một bên hàm hồ nói:
- Lão gia có việc cần ngươi đi làm. Á, thiếu gia ngươi hiện giờ có thể là sinh viên rồi, lão gia thấy vô cùng vẻ vang, cần ngươi quay trở về trước mắt đám chủ đất làm vẻ vang mặt của lão gia!
Nuốt ngụm nước miếng, Thiết Chùy vừa quay đầu hướng về phía đám đầy tớ gái gầm rú đứng lên:
- Tên què ở đâu? Chỉ cần hắn chưa chết, gọi hắn lết ra đây tiếp đãi lão bằng hữu! A, đại gia và hắn cũng ba năm không gặp rồi, thật là có chút nghĩ đến lão ác ôn này rồi! Ha ha ha, hắn không bị người đánh qua sao?
Theo tiếng gầm gừ của Thiết Chùy, người què lặng yên không một tiếng động theo chỗ âm u của tửu quán đi ra chỗ sáng sủa. Người què ‘kinh ngạc’ nhìn Thiết Chùy, dang hai tay ra hét lớn:
- A, haha, xem ai đến đây? Đây không phải là Thiết Chùy sao? Nếm mùi vị bị truy nã của phòng cảnh giới Bolelli thế nào? Ha ha ha, ngươi tới Bolelli, ngoài địa bàn của ngươi ra, ngươi chỗ nào cũng không dám đi? Khi nào thì người mới hạ thuyền?
Thiết Chùy cười ‘ha hả’ quái dị, đứng lên và dùng sức ôm người què một chút
Người què chân thành ân cần thăm hỏi:
- Lão già râu quai nón đen sức khỏe sao rồi?
Thiết Chùy đắc ý nhẹ vuốt bả vai tên què cười nói:
- Thân thể lão gia thật sự cường tráng, ô, chính là thu hoạch gần nhất không tốt lắm, cho nên tâm trạng không được tốt!
Lâm Tề ở một bên mở ra đọc phong thư do chính phụ thân của hắn tự tay viết, quen thuộc chữ viết như trước dường như là đã có nề nếp vậy, mỗi một nét bút giống như đao to búa chẻ xuống, xuyên qua một luồng lỗ mãng bừa bãi. Nhìn thấy chữ này, Lâm Tề giống như nhìn thấy phụ thân của hắn, mười phần là dã tinh, giống như một con gấu hoang dã kiện tráng.
Enzo tò mò tiến đên bên người Lâm Tề, vẹo đầu nhìn bảng tin. Đối với bản thân gia thế của lão đại Enzo cũng biết được đại khái, dựa theo cách nói của Lâm Tề, phụ thân của hắn là chủ một nơi xay bột thành ‘Đôn Nhĩ Khắc’ đứng thứ ba trong bảng xếp hạng cảng, chuyên kinh doanh bột mì, khống chế được ‘Đôn Nhĩ Khắc’ dường như tất cả bột mì ra vào cảng, mức bột mì tối thiểu của ba tỉnh phía bắc đế quốc đều do phụ thân hắn cung ứng nơi xay bột.
Dựa vào lời nói của Lâm Tề thì xem ra, Lâm Tề hẳn là một xuất thân là một thế hệ thương gia giàu có, nhưng mà thân phận vốn là con của một nhà giàu có, làm sao có thể trong ba năm ngắn ngủi thành lập nên một tổ chức Hội Thiết Quyền Huynh Đệ như vậy được?
Nghiêng liếc Thiết Chùy một cái, Enzo càng thêm hiếu kỳ chính là, một bổn phận buôn bán của chủ nhà xay bột, thuộc hạ có người nào là hàng cao thủ như Thiết Chùy đây không? Phòng cảnh giới của Bolelli phát lệnh truy nã tội phạm, tên cường đạo bình thường cũng chưa có tư cách có tên trên bảng truy nã kia đâu.
Người què đang tiếp lời lúc nãy của Thiết Chùy hỏi hắn vấn đề:
- Làm sao có thể được? Mấy năm gần đây đế quốc mưa thuận gió hòa, mùa lúa mì thu hoạch, việc mua bán của lão già râu quai nón đáng lẽ phải càng làm càng lớn mới đúng chứ!
Thiết Chùy không biết làm sao ngửa mặt lên trời thở dài, ông ta lắc đầu nói:
- Sai lầm rồi, sai lầm rồi, tên què, càng là mưa thuận gió hòa, việc buôn bán của lão gia càng không tốt. Bột mì quá nhiều, bán không được giá! Lão gia hi vọng nhất chính là đế quốc hàng năm thiên tai, nơi nơi mất mùa, lúa mì của chúng ta mới có thể bán với giá trên trời!
Một ngón giữa thô kệch thẳng tắp chỉ trỏ lên trần nhà, Thiết Chùy gầm lên giận dữ hét:
- Nguyền rủa các vị thần, nếu như các ngươi lại để cho đế quốc đại hạn vài năm nữa, các huynh đệ đều không có cơm ăn! Ông chủ trữ hàng hai mươi mấy kho lúa mì, phải khi nào mới có thể ra tay đây?
Người què thở dài thật sâu, vội vàng tiếp đón rượu thịt từ đám đầy tớ gái.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Thiết Chùy ở quán người què uống say chuếnh choáng, liền lên thuyền thuận một cơn gió thuyền ven sông Thain xuôi dòng xuống, quay về Duner.
Lâm Tề cùng người què tiếp rượu chào đón Thiết Chùy xong, hướng về phía Enzo kể tường tận vài chuyện sự tích chói lọi của Thiết Chùy, thân là đại nhân vật trên tấm bảng mà truy nã của sở Cảnh giới Bolelli. Đầu của Thiết Chùy vẫn luôn treo giải thưởng một ngàn đồng tiền vàng bất luận sống chết, cho nên Thiết Chùy những năm gần đây chỉ hoạt động quanh Duner, rất ít tới gần Bolelli.
Giống như lần này Thiết Chùy đến Bolelli, cũng chỉ dám ở ngư long hỗn tạp không dám xuất đầu lộ diện khu bến tàu, hắn tuyệt đốt không dám bước ra khu bến tàu nửa bước cảnh sát mật của sở cảnh sát Bolelli, còn số Long Kỵ binh cũng không phải là bất tài vô dụng, Thiết Chùy nếu như bị chúng nhìn thấy, nhất định sẽ có một trận phiền phức lớn.
Thư của cha Lâm Tề gửi đến, trên đó chỉ dặn dò Lâm Tề nghỉ đông đợt này nhất định phải về nhà một chuyến, còn những cái khác không hề nhắc tới. Thiết Chùy là người thân tín bên cạnh của Lâm Tề, để Thiết Chùy mạo hiểm mang thư đến Bolelli, lần này cũng thể hiện tình cảm cha con của Lâm Tề —— lúc này đây Lâm Tề phải về nhà một chuyến, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Lâm Tề xem xong thư liền lấy nến thiêu hủy đi, có chút chuếnh choáng nhìn ra quán ruợu nhìn những hạt tuyết bay trong không trung, chà sát hai tay hướng về người què chào hỏi, đánh ực rượu rồi đi ra ngoài. Enzo cảm thấy mỹ mãn vỗ cái bụng căng tròn đi phía sau Lâm Tề, người què vì đón gió với Thiết Chùy, bữa tiệc này đẳng cấp cao. Rượu ngon, đồ ngon, mỹ nhân, hơn nữa còn không phải mất tiền, cho nên Enzo nhiệt tình ăn bữa ăn thịnh soạn này, giờ thì gã dường như cảm thấy hơi buồn ngủ rồi.
Hai người trượt đi đạt đạt theo con đường lớn đi thẳng hướng về phía đại học thành. Đi chậm rì rì một hồi lâu, Enzo ợ một cái hỏi:
- Thủ trưởng, ta thấy rất lạ, ngươi ba năm không về nhà, tại sao vậy? Đường sông Thain từ Bolelli đến Duner cũng chỉ là hai ngày đuờng thủy đi thôi?
Lâm Tề để hai bàn tay trong ống tay áo, con ngươi luyến thoắng loạn lên nhìn theo người đi trên đường đeo đai lưng căng phồng lườm liếc, dựa vào trang phục của những người đó mà phán đoán xem trong dây lưng của họ có bao nhiêu ngân lượng sáng loáng hoặc bao nhiêu bảo bối đáng yêu rực rỡ. Hắn không trả lời câu hỏi của Enzo chỉ có điều thấp giọng lẩm bẩm nói:
- Để Wilker cho người theo dõi chặt quán người què, cẩn thận một chút đừng để đám người phương Đông kia phát hiện.
Chép miệng một cái, Lâm Tề nói giọng đầy thâm ý:
- Vừa ra tay là một thỏi vàng, xuất thân gia đình giầu có mà, Enzo, bọn họ giàu nứt khố đổ vách! Người què không phúc hậu, lão ta muốn ăn mảnh sao?
Ngón tay béo tạo ra tiếng ‘ca ca’. Lời nói của Lâm Tề lôi kéo sự chú ý của Enzo , gã không xoắn xuýt cái việc ba năm không trở về nhà của Lâm Tề nữa, cười đấy hứng thú nói:
- Người què kia, thủ trưởng, chỗ tiền bất chính này, chúng ta phải tìm biện pháp để gặm chỗ này mới được, hay là gọi người chặt cánh tay phải của gã tên là Giang Vĩnh kia, mấy cái nhẫn kia cũng đủ để huynh đệ chúng ta hưởng thụ được lâu rồi!
Khẽ khoát tay, mặt Lâm Tề sầm lại nói:
- Ta biết, ta biết, đương nhiên là ta biết điều đó, để Wiker theo dõi chặt một chút, đừng để người khác phát hiện, ý tưởng chặt tay không phải là cách động thủ tốt. Trước tiên làm rõ bọn chúng đến Bolelli làm gì, làm rõ lai lịch của bọn chúng, sau đó thì sao. Này, nếu như là món béo bở, ta không ngại để cha ta đến chia chút lợi nhuận.
Enzo ngạc hiên kêu la kỳ lạ :
- Thủ trưởng, ngài nói cha của ngài chỉ là một ông chủ xay bột mà!
Không nhịn được liếc mắt sang Enzo một cái, Lâm Tề nghiến răng nói:
- Đương nhiên, ông ấy chỉ là một ông chủ xay bột, nhưng có ai quy định là ông chủ xay bột không được phép đánh cướp đâu?
Enzo không nói gì nhìn trời, gã hạ quyết tâm, đại học thành phố nghỉ đông lần này, khi Lâm Tề về nhà, gã nhất định phải về cùng với Lâm Tề một chuyến, gã rất hiếu kỳ, gia đình của Lâm Tề rốt cuộc là như thế nào?
Khi hai người bước chân vào nội thành khu đại học thành, món ngon bữa ăn vừa ăn đó đã gần như tiêu hóa hết rồi, Lâm Tề dùng sức hắt xì hơi một cái, cảm thấy sảng khoái tinh thần hơn. Hắn niềm nở chào hỏi học viên của học viện đang đi trên đường, những nữ học viên đó đều như nhìn thấy rắn mà tránh hắn, học viên nam thì như nhìn thìn thấy nước lũ và thú dữ mà cẩn thận đáp lễ với hắn, chỉ có rất ít số nam sinh có dũng khí không khách khí đối diện với hắn.
Nhất là những người trên người mặc chế phục bó sát đó, bên hông đeo kiếm đế chế. việc của học viên trong học viện hoàn toàn không để mắt đến Lân Tề, nhưng các quân quan hùng dũng oai vệ khí phái hiên ngang của đế quốc tương lai khi nhìn thấy Enzo đi bên Lâm Tề, đều lộ ra vẻ sợ hãi.
Lâm Tề huênh hoang đi trên đường lớn tiến về phía trước như vậy, đi đến đâu ai cũng nhìn chăm chú, nhưng có vài người cũng dám liếc hắn một cái.
-Thật vô vị, những học sinh ngoan này!
Lâm Tề khẽ giọng chê cười nói với Enzo:
- Đứa nào đứa đấy như bị đông cứng lạnh run như nhau, lẽ nào đế quốc tương lai lại dựa vào những đứa nhu nhược này sao? Ta thấy đế quốc này chẳng có tiền đồ gì rồi, những tinh anh của đế quốc này thậm chí không dám nhìn vào một học sinh hư như ta, còn trông cậy vào tương lai chúng nó vì lợi ích của đế quốc mà hiến thân sao?
Enzo chỉ ngạo mạn cười lạnh, cằm nghếch lên bốn mươi lăm độ, nhìn khiêu khích học viên học viện quân sự xếp hàng đi qua. Tay của gã nắm chặt ở chuôi kiếm bên hông, chỉ cần một học viên nào dám nhìn gã với con mắt khiêu khích, là gã liền chiến đấu không chút do dự.
- “Cuồng phong Kiếm khách” Enzo, cái tên này là dùng gần trăm học viên trọng thương học viện quân sự để đổi lấy!
Nhìn thấy ánh mắt sợ hãi không ngừng của bọn học viên đó, Enzo không khỏi nhếch miệng cười to, đây là địa bàn của gã, gã hưởng thụ cái cảm giác được mọi người kính nể.
Hai người một đi trước một đi sau đến cổng trước Đệ Ngũ của đại học, từ đây rẽ phải, đi tiếp hai dặm đường chính là cửa bên học viện quân sự. Lâm Tề và Enzo chia tay ở chỗ này, Enzo phải đi thông báo cho Wilker phái thêm người giám sát quán người què. Còn Lâm Tề phải đi giải quyết một số công việc hàng ngày.
Ngay tại cổng trước trường, một tiếng chuông trong trẻo du dương vọng đến, một người mặc thần bào màu đen tay mang theo cái chuông đồng của thần phụ gọi Lâm Tề lại:
– Hắc, Lâm Tề tiên sinh, lâu ngày không gặp rồi, xem ra khí sắc của ngươi không tồi đấy!
Thần phụ Ballin, trợ giáo thần phụ của đại học Ngũ Đệ Bolelli, người dẫn đường được các sinh viên tin tưởng và ngưỡng mộ, linh hồn của các giáo sư, bạn thân của Lâm Tề. Ballin vóc người không cao, thắt lưng vây không nhỏ, khuôn mặt tròn tròn trắng nõn nà, trắng như trứng gà bóc.Ánh mắt ông ta lấp lánh, tràn đầy vẻ linh động thông minh xảo quyệt.
Lâm Tề cười đi đến bên thần phụ Ballin, đem hai mươi đồng tử cuối cùng trong túi tiền mất cho ông ta, đổi lấy hai tấm “phù chuộc tội” ấn chế của giáo hội.
Đem tiền bán “phù chuộc tội” nhét vào trong tay áo, thần phụ Ballin hài lòng cười gật đầu:
- Thần hội phù hộ của ngươi, Lâm Tề thiếu gia yêu quý, ê , vừa lúc này đây ta có việc tốt này muốn nói với ngươi.
- Ngoài thành mới tới một đoàn kịch Giehse, cô nàng múa dẫn đầu rất xinh. Trưởng phòng Giáo vụ Gland tiên sinh tôn kính rất thích cô ta, nếu như, ngươi có thể làm cho Gland tiên sinh quen cô ta, học kỳ năm nay của Lâm Tề tiên sinh sẽ không thành vấn đề.
Lâm Tề cười híp cả mắt, hắn vỗ khe khẽ vào vai Ballin thần phụ, bước vào giáo cửa.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Vườn trường phủ đầy tuyết đọng, một số sinh viên tạp dịch và tình nguyện đang í ới gọi nhau dùng xẻng xúc những lớp tuyết dày trên mặt đường. Mấy nữ sinh mang theo những chiếc giỏ bằng tre lớn rắc muối lên mặt đường đã được làm sạch. Nghe nói đây là kinh nghiệm học được từ phương Bắc đảo Ngũ Đại Liên, muối có thể giúp làm tan tuyết đọng, làm tuyết trên đường không đóng băng.
Mùa đông trời thường tối nhanh, bầu trời đã ngả sang màu đen, khắp nơi đèn đều đã được thắp sáng. Lâm Tề ngáp dài theo hành lang đi qua sân trường, ai cũng né tránh hắn, trong lòng những sinh viên này, những người còn đang ngồi trên ghế nhà trường này dù là nam hay nữ cũng đều dè dặt tránh xa Lâm Tề.
Tiếng chuông đồng hồ ở sâu trong sân trường vang lên âm thanh trầm lắng, đây là âm thanh báo hiệu cơm chiều đã chuẩn bị xong. Mấy con chim sẻ cánh vàng từ trên những tán lá cây đại thụ lao nhanh xuống, vất vả kiếm mồi trên những đám cỏ tàn lụi vì bị tuyết đọng vừa mới được dọn. Nhìn những con chim nhỏ xinh này, Lâm Tề khẽ thở dài:
- Chim kiếm ăn mùa đông cũng giống như việc Lâm Tề cháy túi, đều đáng thương!
Thở dài một tiếng, Lâm Tề nhìn về phía một tòa tháp hình tròn cao chót vót phía xa xa, không khỏi bĩu môi, trong mắt hiện lên một tia sáng.
Là những tinh anh của đế quốc, sinh viên đại học Đệ Ngũ có nhiều điều kiện vô cùng tốt. Ký túc xá mà Lâm Tề ở được xây bằng đá cẩm thạch màu tro rất dày, cao sáu tầng đủ để cho hai nghìn sinh viên đến ở. Bốn góc của ký túc xá đều có tháp nhọn cao tới ba mươi mét, chính giữa là là một vòm hình tròn lớn. Trên tầng thượng phía sau tháp có hai pho tượng kỳ dị, vòm hình tròn được khảm nửa hình vỏ sò trong suốt sáng rực rỡ, ánh mặt trời chiếu vào trông lại càng đẹp mắt.
Khi đi vào ký túc xá của mình, thành viên trung tâm hội Thiết Quyền Huynh Đệ, Vu Liên đang ngồi trên giường của Lâm Tề, cánh tay trái đặt lên bờ vai phải, hai chân gác lên đầu giường, tay cầm một phong thư, đang cười đắc ý.
Vu Liên lớn hơn Lâm Tề hai tuổi, nhưng lại là công tử bột nổi tiếng ở đại học Đệ Ngũ. Xuất thân trong một gia đình quý tộc suy tàn, Vu Liên có thân hình cao lớn, tướng mạo phong lưu anh tuấn, mái tóc vàng được cắt rất cẩn thận. Phía trên môi lốm đốm vài sợi râu ngắn, tăng thêm sự quyến rũ bất cứ khi nào cậu ta mỉm cười.
Vu Liên có đôi mắt màu xanh da trời, linh hoạt, năng động, dường như lúc nào cũng rất cuốn hút. Dựa vào dáng người cao lớn vạm vỡ, tướng mạo phong lưu tuấn tú, đôi mắt làm đắm say lòng người, còn có cái miệng ngọt ngào kia, hơn nữa với tước vị Nam tước thế tập, Vu Liên là giấc mộng mùa xuân của biết bao nữ sinh đại học.
Nhìn thấy nụ cười đê tiện của Vu Liên, cùng với lá thư màu đỏ hồng trên tay cậu ta, Lâm Tề không khỏi thở dài:
- Trời ơi, cô gái nào xui xẻo lại bị ngươi hớp hồn vậy? Ồ, bạn Vu Liên thân mến, ngươi lại đang yêu sao?
Hôn lên trang thư trên tay, Vu Liên cẩn thận gấp nó thành bông hoa hồng, đặt vào trong chiếc túi sát ngực. Cậu ta rung đùi đắc ý, mỉm cười đưa tay ra nhìn Lâm Tề:
- Thủ trưởng, cho ta mượn một đồng Gà Trống Gáy đi, đây là một cô gái mới lớn, cô ấy muốn cùng ta hẹn hò thân mật.
Hít một hơi thật sâu, Vu Liên nói to với giọng đầy cảm xúc:
- Buổi hẹn tuyệt vời, thiếu nữ e thẹn, thân hình trắng nõn, thân thể mềm mại. Ánh trăng, hoa hồng, nhạc nhẹ, còn có rượu ngon và những lát thịt bò non thơm ngon. Ồ, chỉ cần một đồng Gà Trống Gáy là ta có thể hưởng thụ một đêm tuyệt đẹp biết nhường nào?
Lâm Tề khẽ thở dài, hắn bỏ chiếc “Phù chuộc tội” vừa mới mua ở cổng trường ra, trịnh trọng đặt lên hai trang giấy đang ở trên tay Vu Liên:
- Thần linh sẽ cứu vớt linh hồn cngươi, Vu Liên chết tiệt! Ta không có đồng nào, ngươi nghe cho kỹ đây, một đồng cũng không có!
Dùng sức vỗ vỗ vào cái đầu sáng óng ánh trên khuôn mặt ngơ ngác của Vu Liên, Lâm Tề lạnh lùng nói:
- Ngoài thành có đoàn kịch Giehse lưu lạc đến!
Vu Liên mở to đôi mắt, cười bí hiểm:
- Ồ, đúng vậy, đoàn kịch Giehse quy mô rất lớn, tổng cộng có hơn ba trăm người, trong đó có bốn mươi bảy cô gái xinh đẹp đương tuổi thanh xuân. Ồ, người dẫn đầu đoàn múa Gina dáng rất đẹp, một bàn tay của ta thậm chí cũng không thể nắm giữ hoàn toàn được nàng! Thủ Trưởng, ngươi có biết ta ít nhất cũng đã từng vuốt ve qua ba trăm đôi gò bồng đào thế nhưng tất cả đều không thể bằng của nàng được!
- Thần linh ơi!
-
Lâm Tề tròn mắt bất lực, đoàn kịch Giehse mới lưu diễn đến đây chưa lâu, Vu Liên không ngờ đã làm quen được với người dẫn đầu đoàn múa. Hiệu suất nhanh như vậy, chỉ có thể nói Vu Liên có tài tài câu gái thiên phú xuất chúng.
Ngoắc ngón tay, Lâm Tề hừ lạnh nói:
- Ngài Gland muốn hẹn ước với cô nương tên Gina đó sao? Ngài muốn cùng nàng dùng bữa tối, ý của ngài chính là như vậy. Ngài muốn trả giá với nàng, nếu nàng bằng lòng, vậy liền đưa nàng đi gặp ngài Gland. Này, phía ngài Gland, ngươi biết mà, cứ dựa theo quy tắc cũ!
Vu Liên hưng phấn nhảy dựng lên, đánh ngón tay kêu đắc chí, nhẹ nhàng quay hai vòng nhảy múa tại chỗ.
- Ta biết, ta sẽ không kéo dài cuộc hẹn với tiểu cô nương đáng yêu đó! Ồ, một cô gái trưởng thành, tiểu thư khuê các, ta thật sự mong mỏi thời khắc tuyệt vời có thể cởi bỏ chiếc yếm đào của nàng!
Vui vẻ ôm Lâm Tề, Vu Liên nhảy múa uyển chuyển giống như đang bước trên mây đi ra ngoài.
- Yên tâm đi, Thủ trưởng, học phần của ngươi, cả kinh phí buổi hẹn của ta đều có cả. Ngài Gland là người rất rộng rãi, tabiết, ngài rất hào phóng!
- Đồ chết tiệt!
Lâm Tề nhìn theo bóng dáng Vu Liên mà không biết phải làm sao. Hắn cau mày mở ngăn bàn của mình ra, quả nhiên, ba đồng bạc hắn để trong đó đã biến mất tăm. Trong trường đại học Đệ Ngũ này, người có gan lẻn vào ký túc xá Lâm Tề trộm đồ, lấy nốt chút tiền còn lại của hắn, ngoài Vu Liên ra thì còn ai nữa chứ.
Ba đồng bạc đáng yêu như vậy đã không cánh mà bay, bữa tối còn chưa ăn, Lâm Tề chỉ cảm thấy tim mình đau nhói.
- Ồ, không! Phải nghĩ cách kiếm chút tiền!
Buồn rầu đi đi đi lại trong ký túc xá mấy vòng, Lâm Tề thở dài:
- Mùa đông, mình chúa ghét mùa đông, người bán hàng rong và khách du lịch đều giảm, mỗi lần khi qua đông, mình cuối cùng vẫn phải phiền não vì tiền! Thiết kỵ long tuần hành chết tiệt, sở Cảnh giới đáng ghét, đại học sao lại có nhiều mũ đồng như vậy chứ?
Vừa nghĩ tới những cảnh sát ngầm đội mũ giáp đồng, Lâm Tề liền cảm thấy lòng chua xót khó chịu.
- Mình phải kiếm chút tiền!
Lâm Tề thân không đồng xu dính túi thở dài, đành miễn cưỡng ngó qua cửa sổ của ký túc xá, nhìn về phía ngôi tháp đá hình vòm đồ sộ kia.
- Phải kiếm chút tiền! Quỷ tha ma bắt!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina